Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 866: “Chùa Cửu Long?”


Đúng lúc đó, một ánh đèn pha bỗng quét từ phía xa tới, vừa khéo lướt qua song cửa của Diệp Thiên, sau đó lại chiếu về phía xa.





“Hửm?”.






Diệp Thiên ngước đầu lên.





Tề Văn Long thấy vậy lập tức giải thích: “Diệp Thiên, đó là đèn của chùa Cửu Long ở Tây Sơn, mười giờ tối nào cũng sẽ chiếu đèn, nửa tiếng mới kết thúc”.





“Chùa Cửu Long?”, Diệp Thiên nghe thế, tỏ ra ngạc nhiên.





Chuyện cũ dần lướt qua trong đầu cậu, cậu bỗng nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy.








“Các cậu ngủ trước đi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến”.





Nói xong, cậu cũng không quan tâm đến phản ứng của Tề Văn Long và Lí Phong, đi thẳng ra cửa.





Tây Sơn thủ đô được xem là thắng cảnh du lịch, mỗi dịp lễ hoặc cuối tuần đều sẽ có vô số du khách từ tỉnh khác hoặc người bản địa lên núi du ngoạn.





Ở trên đỉnh Tây Sơn có một ngôi chùa lịch sử lâu đời, chính là chùa Cửu Long.





Diệp Thiên đứng ở dưới chân núi Tây Sơn, ánh mắt nhìn xa xăm, ngây người ngắm đỉnh tháp chùa Cửu Long.





“Tiểu Thiên, trong đời người quan trọng nhất là phải có tín ngưỡng, có mục tiêu”.





“Mẹ dẫn con đến đây dâng hương bái Phật không phải là mê tín phong kiến, mà chỉ là mong cầu một đời bình an”.





“Thằng nhóc này, sau này có đi lạc thì hãy nhớ đến chùa Cửu Long tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ ở đây đợi con!”.





Lời nói từ hơn mười năm trước quanh quẩn bên tai Diệp Thiên, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, cảm xúc không ngừng trào dâng.





Cậu cũng không biết vì sao mình lại đến chùa Cửu Long, nhưng cậu vẫn sải bước chân, tiến lên đỉnh Tây Sơn.





“Ồ?”.





Vừa lên đến đỉnh núi, Diệp Thiên nhíu mày. Cậu cảm giác được trên đỉnh núi có hai luồng khí tức quen thuộc, là Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh!





“Sao họ lại ở đây?”.





Diệp Thiên lướt người biến mất trong bóng tối, ở chùa có nhiều tăng lữ như vậy nhưng không ai phát hiện ra tung tích của cậu.





Diệp Thiên bay lên, đáp xuống nóc một phòng thiền, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đang ở trong phòng.





Cách một lớp sa mỏng, Diệp Thiên vẫn nhìn thấy rõ ràng, lúc này Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đang ngồi trên bồ đoàn.





Đối diện họ là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tóc dài buộc cao, mặc áo nhà chùa, tay lần tràng hạt, gương mặt tiều tụy, dường như đã trải qua mưa gió gian khổ.





Diệp Thiên đứng ở trên cao, ánh mắt run rẩy không ngừng, cảm xúc cuộn trào.





Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc áo nhà chùa đó không phải là mẹ ruột của cậu, Thi Tú Vân hay sao?
 
Chương 867: Đồ ăn chay hôm nay khá ngon.


Ánh mắt Diệp Thiên xao động, cảm tưởng như có sóng dậy trong lòng.





Trong nhà họ Diệp, ngoài Diệp Tinh khiến cậu cảm thấy cảm kích ra thì chỉ còn lại một người phụ nữ giản dị.





Đó là mẹ của cậu – Thi Tú Vân.






Hơn mười năm trước, lúc cậu vẫn còn là một đứa trẻ mới được vài tuổi thì Thi Tú Vân đã đưa cậu lên Tây Sơn, thắp nhang khấn Phật, hầu như cuối tuần nào cũng vậy, không hề bị gián đoạn.





Thi Tú Vân nói với cậu, cầu Phật không phải là mê tín mà là đại diện cho một loại tín ngưỡng, đại diện cho một sự gửi gắm về mặt tinh thần.





Nhớ có một lần, Diệp Thiên đi lạc ở chùa Cửu Long. Thi Tú Vân mãi lâu sau mới tìm thấy cậu. Lần đó, Diệp Thiên không hề khóc mà ngược lại, Thi Tú Vân thì ôm cậu khóc như mưa.








Từ sau lần đó, Thi Tú Vân nói với cậu, bất kể sau này Diệp Thiên đi đâu, bất kể Diệp Thiên ở đâu, nếu như không tìm thấy bà thì tới chùa Cửu Long, bà nhất định sẽ ở đó đợi cậu.





Năm đó Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên thì Thi Tú Vân đã gào khóc thảm thiết. Bà muốn bảo vệ Diệp Thiên nhưng đã bị Diệp Sơn lạnh lùng kéo ra. Cuối cùng bà chỉ biết trân trân nhìn Diệp Thiên bị phế võ mạch và đuổi ra khỏi nhà họ Diệp.





Đã chín năm trôi qua, Diệp Thiên cũng không hề quên ánh mắt tuyệt vọng của Thi Tú Vân khi đó.





Đêm nay, Diệp Thiên tới chùa Cửu Long cũng là vì trong lòng có tâm sự, cậu nghĩ về chuyện năm xưa. Nhưng cậu cũng không ngờ, Thi Tú Vân cũng ở đây, hơn nữa còn mặc áo tăng ni, tay niệm hạt Phật, nhìn giống hoàn toàn một tăng ni khiến cậu không biết phải làm sao.





Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ngồi thiền trước mặt Thi Tú Vân. Trên tay cậu ta là một hộp cơm, điều động nội lực giữa bàn tay để khiến hộp cơm luôn giữ được độ ấm.





“Mẹ, đây là cháo ngân nhĩ hạt sen mà con và Lộng Ảnh mang tới. Cháo vẫn nóng, mẹ mau ăn đi ạ!”.





Cậu ta mở hộp ra, hương thơm lập tức lan tỏa ra thiền viện.





“Tinh Nhi, con có lòng rồi!”.





Thi Tú Vân mỉm cười, thế nhưng hằn giữa trán vẫn là tâm trạng buồn rầu nhàn nhạt giống như có tâm tư không thể gỡ bỏ.





Bà chỉ ăn vài miếng rồi đặt xuống. Dường như bà đã không còn muốn ăn nữa.





Nhìn bộ dạng của Thi Tú Vân, Hoa Lộng Ảnh bỗng cảm thấy thương xót.





“Cô ơi, cô ăn thêm một chút nữa đi. Mới có một tuần không tới thăm mà cô đã gầy đi nhiều quá”.





Thi Tú Vân xua tay.





“Đồ ăn chay hôm nay khá ngon. Cô ăn không ít nên giờ vẫn còn no”.





Nghe thấy vậy, Hoa Lộng Ảnh biết là không thể cưỡng ép nên đành thu dọn bát đĩa.





Thi Tú Vân nhìn Diệp Tinh, khẽ nói: “Tinh Nhi, trước đó không lâu con có nói con bế quan để vượt lên cảnh giới chí tôn võ thuật. Không phải mẹ đã nói là trong thời gian này con không cần tới thăm mẹ sao? Sao lại tới rồi?”.





Diệp Tinh nghe thấy vậy bèn lắc đầu.





“Mẹ, vượt cảnh giới sao có thể quan trọng bằng việc tới thăm mẹ được chứ!”.





Cậu ta nắm tay Thi Tú Vân, nói với vẻ khẩn cầu: “Mẹ, ngày mai là một buổi đoàn tụ nhỏ của nhà họ Diệp, con đặc biệt tới mời mẹ về!”.



“Từ khi…từ khi anh cả rời khỏi nhà họ Diệp, mẹ đã không đoàn tụ với người nhà họ Diệp chín năm rồi!”.
 
Chương 868: “Nhà? Đâu là nhà?”.


Diệp Thiên ở bên ngoài bỗng khựng bước khi nghe thấy vậy. Trong tim như có dòng điện chạy qua.





“Chín năm sao?”.





Anh khẽ lẩm bẩm, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thi Tú Vân.






“Lẽ nào chín năm qua, mẹ luôn ở chùa Cửu Long đảnh lễ, không hề về nhà họ Diệp sao?”.





Ánh mắt Diệp Thiên chững lại, cậu đứng ngây tại chỗ.





Trong phòng thiền, Thi Tú Vân xoa đầu Diệp Tinh, cười nhẹ và lắc đầu.








“Nhà? Đâu là nhà?”.





Giọng bà thều thào giống như đã bị rút sạch sức lực.





“Năm đó trước mắt mẹ, bố con đã ra tay quá tàn nhẫn với anh cả của con, còn vứt bỏ nó nơi núi sâu, để nó tự sinh tự diệt. Từ khoảnh khắc đó, mẹ đã không còn nhà nữa rồi”.





“Mẹ đã nói rồi, cả đời này sẽ không tha thứ cho bố con. Cũng chính vì lời nói đó mà ông ta đã ra tay quá độc ác với con ruột của mình, không chút tình cảm. Người như vậy, không xứng đáng làm bố, càng không xứng đáng làm chồng của mẹ.





Mặc dù Thi Tú Vân mặc áo tăng ni nhưng giọng nói rất vang và có lực, không chút dao động.





Nghe thấy vậy, Diệp Tinh run rẩy, nói với vẻ đau thương.





“Mẹ, chuyện của anh cả đã chín năm trôi qua rồi. Chuyện năm đó, bố và ông nội cũng vì bất lực. Đây là lời dạy dỗ của tổ tiên nhà họ Diệp truyền lại từ đời đầu tiên, bọn họ cũng không dám làm trái!”.





“Mẹ hãy tha thứ cho bố và ông nội đi. Mặc dù anh cả không còn nữa nhưng mẹ vẫn còn con mà!”.





Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh với đôi tay ngọc ngà run run cũng thể hiện sự đau thương.





Từ nhỏ, Thi Tú Vẫn đã yêu Diệp Thiên hơn, chăm sóc Diệp Thiên chu toàn tới mức trở thành cưng chiều hơn nhiều so với Diệp Tinh.





Thi Tú Vân cưng chiều Diệp Thiên như vậy mà khiến bà phải tận mắt chứng kiến đứa con trai yêu quý của mình bị chồng phế võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, thì còn chuyện gì có thể khiến người ta đau khổ hơn đây?





Đôi mắt Thi Tú Vân ánh lên vẻ thê lương. Bà lắc đầu với Diệp Tinh.





“Tinh Nhi, cả đời này mẹ không thể nào tha thứ cho bố con và ông nội được!”.





“Chính bọn họ đã giết Thiên Nhi của mẹ, bọn họ đã hủy hoại Thiên Nhi!”.





“Trừ khi bọn họ trả lại Thiên Nhi cho mẹ. Nếu không cả đời này mẹ sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Diệp nữa!”.





Diệp Tinh nhìn chăm chăm Thi Tú Vân, cuối cùng đành thở dài bất lực. Cậu ta biết rõ, với tính cách của Thi Tú Vân, một khi đã ra quyết định thì trời có sụp cũng không thể khiến bà hồi tâm chuyển ý.





Cậu ta càng không cam tâm.Tại sao cùng là con ruột, thế nhưng chín năm hiếu thuận của cậu ta lại không bằng một kẻ không rõ sống chết?





Nhìn thấy ánh mắt đanh thép của Thi Tú Vân, cậu ta xao động, suýt nữa thì nói ra việc có khả năng đã gặp Diệp Thiên ra. Đúng lúc này, Thi Tú Vân lại xua tay.





“Tinh Nhi, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Lộng Ảnh!”.



Diệp Tinh nghe thấy vậy bèn nhìn Hoa Lộng Ảnh rồi đành rời khỏi phòng thiền.
 
Chương 869: “Cháu nói như vậy là cô yên tâm rồi!”.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






Hoa Lộng Ảnh mặc váy màu ngọc bích, ngồi đối diện với Thi Tú Vân. Bỗng Thi Tú Vân kéo tay cô.





“Lộng Ảnh, tháng sau diễn ra lễ đính hôn giữa cháu và Tinh Nhi!”.





“Nhưng cô biết, cháu không hề muốn gả cho Tinh Nhi. Trong lòng cháu, chưa bao giờ quên Thiên Nhi, đúng không?”.






Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì toàn thân run rẩy. Cô không ngờ Thi Tú Vân ở thiền viện chín năm mà lại có thể hiểu rõ tâm tư của cô như lòng bàn tay như thế.





Mặc dù kinh ngạc nhưng cô vẫn gật đầu dứt khoát.





“Vâng, thưa cô, cháu không quên được anh ấy!”.





Thi Tú Vân vỗ nhẹ mu bàn tay Hoa Lộng Ảnh, khẽ thở dài.








“Lộng Ảnh, từ nhỏ tới lớn, cô đã luôn coi cháu là con dâu!”.





“Chỉ là khi đó, cô đã nhận định rằng cháu sẽ là vợ của Thiên Nhi!”.





Bà lấy từ trong người ra một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy màu xanh với vẻ mặt hoài niệm.





“Lúc đó, cô đã tưởng tượng ra cảnh Thiên Nhi đón cháu về nhà. Chiếc vòng nay cô cũng đã chuẩn bị từ mười năm trước, đợi khi cháu và Thiên Nhi đính hôn sẽ tặng cho cháu!”.





“Thế nhưng…”.





Hoa Lộng Ảnh chần chừ một hồi rồi nhận lấy chiếc vòng.





“Thưa cô, đây là quà đính hôn của cháu và anh ấy mà cô tặng. Bất kể anh ấy có ở đây hay không thì cháu cũng đều nhận!”.





Nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Lộng Ảnh, Thi Tú Vân lắc đầu thở dài.





“Cô bé như cháu, từ nhỏ cô đã nhận ra là giống cô, ngoài lạnh trong nóng, tính cách bền bỉ, chuyện đã quyết là cả một đời. Cháu đính hôn với Tinh Nhi, thật không biết là vui hay buồn nữa!”.





“Cô biết cháu không thích Tinh Nhi. Nhưng Tinh Nhi đối với cháu đúng là si tình. Người làm mẹ chỉ biết cầu mong cháu sau này có thể đối tốt với Tinh Nhi. Nếu thật sự đính hôn với nó thì hi vọng cháu đừng khiến nó quá đau lòng!”.





Thi Tú Vân dù ở thiền viện chín năm, chưa từng quay về nhà họ Diệp lấy một lần nhưng dù sao Diệp Tinh cũng là cốt nhục của bà, đương nhiên bà hay nhớ tới.





Hoa Lộng Ảnh cầm chiếc vòng, khẽ đeo lên tay, gật đầu với Thi Tú Vân.





“Thưa cô, cô yên tâm ạ!”.





“Mặc dù cháu không thích Diệp Tinh, nhưng nếu thật sự quyết định gả cho anh ấy thì cháu nhất định sẽ tận sức làm đúng vai trò của một người vợ!”.





“Bất kể là vì cô, hay là vì…”.





“Diệp Tinh là em trai của anh ấy!”.





Thi Tú Vân nghe thấy vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm. Bà khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoa Lộng Ảnh.





“Cháu nói như vậy là cô yên tâm rồi!”.





“Không còn sớm nữa, cháu đi tìm Tinh Nhi và cùng xuống núi đi!”.





Hoa Lộng Ảnh cúi người hành lễ với Thi Tú Vân, rồi mới chậm rãi lui ra khỏi phòng thiền cùng Diệp Tinh rời khỏi chùa Cửu Long.





Thi Tú Vân khẽ xắn tay áo, lấy từ trong đệm cói ra một miếng ngọc bội. Bà vuốt ve miếng ngọc với vẻ yêu thương, khuôn mặt tràn đầy hoài niệm.








Xem ảnh 1


 
Chương 870: Thiên Nhi của mẹ vẫn còn sống!”


“Phật độ kẻ hữu duyên, không biết có thể thắp một nén nhang không?”.





Bà dừng bước, kinh ngạc quay người lại. Trước cửa, là một bóng hình cao cao, đứng sừng sững.












Thi Tú Vân quay lại, nhìn ra cửa phòng thiền. Một người thanh niên mặc áo dài tay đang đứng đó với khuôn mặt tuấn tú đầy thần thái. Mặc dù cậu ăn mặc rất giản dị nhưng Thi Tú Vân vẫn có thể cảm nhận được khí chất hơn người toát ra từ cậu.





Người tới chính là Diệp Thiên. Cậu cố gắng giữ ánh mắt bình tĩnh không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ cúi người trước cửa.





“Hôm nay tới hơi muộn, tôi muốn thắp một nén nhang, không biết có kịp hay không?”





Thi Tú Vân bừng tỉnh, để lộ nụ cười hiền từ và gật đầu.








“Phật độ kẻ hữu duyên, chỉ cần tâm hướng Phật thì không khi nào là muộn cả!”





Bà đích thân lấy ba nén nhang cho Diệp Thiên. Diệp Thiên bước tới.





Bà đang định châm nhang cho Diệp Thiên nhưng khi chỉ còn cách khoảng ba bước thì bà bỗng khựng lại, nhang cầm trong tay rơi xuống đất.





Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ, đang định nhặt nhang lên thì bỗng nghe thấy giọng nói run rẩy của Thi Tú Vân vọng tới.





“Thiên Nhi!”





Đồng tử Diệp Thiên co lại, trong lòng cậudậy sóng.





Cậu cảm thấy không hiểu, vốn dĩ cậu đã cố gắng đè nén cảm xúc, không để lộ ra bất kỳ dấu vết gì thì sao Thi Tú Vân lại có thể nhận ra cậu chứ?





“Thiên Nhi, thật sự là con rồi, Thiên Nhi của mẹ!”





Thi Tú Vân gào lên với vẻ bi thương, quay đầu ôm chầm lấy Diệp Thiên, nước mắt rơi lã chã, thấm ướt cả áo cậu.





Diệp Thiên đứng ngây như phỗng. Dù là cậu đã rèn tu vi về tâm tính nhưng lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.





Một lúc sau, cảm xúc dâng trào, cậu đã không còn kìm nén được mà lên tiếng với giọng run rẩy chưa từng có.





“Mẹ!”





Một tiếng gọi ‘mẹ’ mà khiến Thi Tú Vân cũng run rẩy theo.





“Thiên Nhi, con đúng là Thiên Nhi rồi. Thiên Nhi của mẹ chưa chết, Thiên Nhi của mẹ vẫn còn sống!”





Bà thật sự không dám tin vào mắt mình, không dám tin vào cảm giác của mình. Diệp Thiên chín năm trước bị Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch khiến bà tưởng rằng cậu đã chết.





Dù bà không muốn tin là con trai mình đã không còn nhưng bà cũng phải thừa nhận cơ hội mà Diệp Thiên có thể sống sót là vô cùng ít.





Một đứa trẻ mười tuổi, mất đi võ mạch, toàn thân bị thương nặng, còn bị vứt bỏ nơi núi sâu. Với tình huống như vậy thì chắc chắn chỉ có nước chết.





Nhưng lúc này, Diệp Thiên vẫn còn sống sờ sờ và xuất hiện trước mặt bà.





“Thiên Nhi, có phải là mẹ đang nằm mơ không?”



Bà nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay cậu. Cuối cùng bà có thể xác nhận người đang ở bên cạnh mình là người sống, không hề nằm mơ.
 
Chương 871: Không phải là mẹ đang nằm mơ đấy chứ?”


Bà kéo Diệp Thiên ngồi xuống. Một lúc lâu sau mới cầm được nước mắt, đôi mắt nhìn Diệp Thiên tràn đầy vẻ xao động.





“Thiên Nhi, thật sự là con sao? Không phải là mẹ đang nằm mơ đấy chứ?”






Diệp Thiên ngồi khoanh chân bên cạnh Thi Tú Vân và gật đầu.





“Mẹ, là con đây, con đã quay về rồi!”





Anh vốn không định gặp Thi Tú Vân vào ngày hôm nay, chỉ mượn lý do thắp nhang để có thể ở bên cạnh Thi Tú Vân một lúc rồi rời đi.





Nhưng thật không ngờ, Thi Tú Vân lại nhận ra anh.








“Thiên Nhi, con thật sự đã trở về rồi. Mẹ đã đợi con chín năm, cuối cùng con đã về tìm mẹ rồi!”





Chín năm trước Diệp Thiên bị Diệp Vân Long đuổi ra khỏi nhà thế là bà tức giận bỏ đi, một mình tới chùa Cửu Long, thắp nhang lễ Phật suốt chín năm.





Bởi vì bà luôn nhớ đã nói với Diệp Thiên rằng, nếu như lạc đường thì hãy lên chùa Cửu Long, mẹ nhất định sẽ đợi con.





Giờ đây, bà đã thấy, con trai cả Diệp Thiên mà bà thương yêu nhất đã trở về thật rồi.





Thi Tú Vân kéo tay Diệp Thiên, chỉ muốn cứ nhìn cậu như vậy, và mong thời gian ngừng trôi.





Chín năm qua, hàng đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của Diệp Thiên lại xuất hiện trong giấc mơ của bà. Mỗi lần bà đưa tay ra ôm lấy Diệp Thiên thì thứ nhận lại được chỉ là sự tỉnh giấc và sự thất vọng tràn trề.





Bà thật sự sợ lần này cũng là ảo ảnh thoáng qua rồi biến mất.





“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa!”





Diệp Thần lau nước mắt cho Thi Tú Vân. Cậu vốn có chút không cam tâm, thầm trách Thi Tú Vân những năm qua sao không đi tìm cậu nhưng tất cả những oán hận đã tan thành mây khói khi biết chín năm tu hành khổ cực của Thi Tú Vân.





Thi Tú Vân, mãi mãi là người mẹ thương yêu cậu vô bờ bến, chưa từng thay đổi!





“Thiên Nhi, những năm qua con đã đi đâu vậy?”





“Con bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, vứt vào núi sâu. Mẹ cho người đi tìm con, mấy lần đều bị ông nội ngăn cản, mẹ đành phải âm thầm tìm kiếm nhưng không hề tìm được tung tích của con, mẹ còn tưởng rằng…”





Thi Tú Vân nắm chặt cánh tay Diệp Thiên.





Diệp Thiên nhìn Thi Tú Vân, nhiệt tình kể lại những gì đã trải qua trong những năm qua cho bà, bỏ qua phần vào sinh ra tử cũng như tìm sức mạnh mà chỉ kể về chuyện mình đã sống lại và ở tỉnh Xuyên.





Thi Tú Vân vừa nghe vừa rớt nước mắt. Diệp Thiên mất đi võ mạch, võ thuật không còn, càng mất đi sự che chở từ nhà họ Diệp, từ một cậu chủ đứng đầu trở thành một người dãi gió dầm sương, thành một cô nhi không có nơi để về. Những năm qua, chắc chắn Diệp Thiên đã phải chịu không ít khổ sở.





Hai mẹ con lâu ngày gặp lại, cứ thế ngồi trò chuyện, giống như trước đây Thi Tú Vân hay ngồi kể chuyện bên giường của Diệp Thiên vậy.





Hai người nói rất nhiều về những chuyện thú vị hồi nhỏ của Diệp Thiên. Cuộc nói chuyện kéo dài tới nửa đêm khi bầu trời đêm đã mọc đầy sao và trở nên mênh mông rộng lớn, thế nhưng tình cảm của hai mẹ con vẫn đầy ắp không hề thay đổi.





Thi Tú Vân nhìn Diệp Thiên. Từ giữa hàng lông mày vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ hồi bé của cậu. Bà bèn cảm thán.



“Thiên Nhi, lúc đó con cao có tầm này, chín năm trôi qua, giờ mẹ cũng chỉ đứng tới vai của con thôi!”
 
Chương 872: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






Khi Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp thì mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi bé nhỏ, yếu ớt. Giờ đây, cậu đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.





“Đương nhiên rồi mẹ, trước đây đều là mẹ bảo vệ con, giờ đổi thành con bảo vệ mẹ!”






Diệp Thiên cười tinh nghịch như xưa.





Vào sinh ra tử mấy năm qua cậu vốn tưởng tình cảm dành cho mẹ đã lạnh nhạt nhưng khi gặp Thi Tú Vân mới biết, tình cảm đỏ luôn được giấu kín trong tim, chứ chưa bao giờ bị phai nhạt.





Tình thân nồng nàn là thứ không gì có thể thay thế được!





“Phải rồi mẹ”, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”








Thi Tú Vân nghe thấy vậy khẽ cười: “Khi con mới sinh ra, cơ thể yếu ớt, mắc nhiều bệnh nên mẹ đã tới núi Kỳ Liên tìm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm để chữa bệnh, bồi bổ cho con. Cứ thế ba năm, cho tới khi con bốn tuổi mới không dùng thuốc nữa, nhưng do dùng thuốc trong thời gian dài nên trên người con luôn tỏa ra một mùi thuốc khác người”.





“Mùi hương này rất nhạt, người khác không cảm nhận được nhưng con là con của mẹ, sao mẹ có thể không nhận ra chứ?”





Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bừng tỉnh và thấy cảm động. Đã xa chín năm mà Thi Tú Vân vẫn có thể ghi nhớ được toàn bộ đặc điểm của cậu. Một người mẹ như vậy khiến cậu thấy cả đời này không có gì phải tiếc nuối nữa!





“Thiên Nhi!”, Thi Tú Vân dừng lại, giọng hơi thấp xuống.





“Con…Có phải con rất hận ông nội và bố mình không?”





Câu nói khiến bầu không khí trong phòng như bị đóng băng.





Diệp Thiên không trả lời thẳng mà chỉ trầm ngâm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.





“Mẹ, con muốn biết lý do mà họ làm như vậy vào năm đó!”





“Mẹ nói con nghe, những chuyện xảy ra với con là vì điều gì vậy?”





Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, Thi Tú Vân có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời trong giọng nói của cậu.





Đó không phải là thù hận, mà là sự phẫn nộ, một loại phẫn nộ tột cùng khi bị người thân vứt bỏ, bị người thân phản bội.





“Thiên Nhi, con có quyền biết chân tướng, con cũng nên biết chân tướng!”.





Thi Tú Vân hơi trầm mặc, ánh mắt lóe sáng, giống như trở về đêm mưa gió năm đó.





“Thiên Nhi, con xuất thân nhà họ Diệp, nhưng vì lúc đó con còn quá nhỏ nên không hiểu về một vài lịch sử của nhà họ Diệp”.





“Lịch sử nhà họ Diệp rất lâu đời, lai lịch bí ẩn, tổ tiên đến từ phương nào ngay cả bố và ông nội con cũng không biết, chỉ biết gia chủ đời đầu tiên của nhà họ Diệp là ông sơ con, cũng là ông nội của ông nội con!”.





“Nhà họ Diệp là thế gia võ thuật, hầu như mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một hai thiên tài võ học, dùng võ an quốc, dùng võ trị gia. Khi con vừa sinh ra đã thể hiện thiên phú võ học mạnh mẽ khác thường, là thiên tài võ thuật nổi bật nhất trong lịch sử nhà họ Diệp”.

data:image/svg+xml;charset=utf-8,%3Csvg xmlns%3D'http%3A%2F%2Fwww.w3.org%2F2000%2Fsvg' width='500' height='516' viewBox%3D'0 0 500 516'%2F%3E
 
Chương 873: Vượt qua thời kì đen tối nhất.


Tất cả những điều đó đều không phải giả tạo, cậu có thể cảm nhận được Diệp Sơn và Diệp Vân Long rất xem trọng cậu.





Nhưng cậu không quá cảm động, gương mặt vẫn lạnh như băng, đợi Thi Tú Vân nói tiếp.






“Bất kể là bố con hay là ông nội con đều xem con như gia chủ tương lai để đào tạo, truyền cho con hết những thứ quý giá nhất trong võ thuật!”.





“Nhưng biến cố lại xảy ra vào chín năm trước, ngay ngày sinh nhật lần thứ mười của con”.





Ánh mắt Thi Tú Vân lóe sáng, hạ giọng nói.








“Nhà họ Diệp lấy võ thuật truyền đời, mà trong nhà họ Diệp có một báu vật truyền từ đời này sang đời khác, tên là “Thông Thiên Kính”!”.





“Thông Thiên Kính từ đâu ra không thể tra rõ được, nghe nói là từ Thượng cổ truyền lại, tổ tiên nhà họ Diệp có được cho nên vẫn luôn truyền thừa đến nay”.





“Thông Thiên Kính quả thật có năng lực thần thông rất lợi hại. Mặc dù cách mười năm mới có thể sử dụng nó một lần, nhưng năng lực thần kì của nó có thể dự đoán họa phúc tương lai, chỉ rõ lối đi cho nhà họ Diệp. Vào bảy mươi năm trước, ông sơ của con từng nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính, dẫn nhà họ Diệp đi theo Thái Tổ đánh thiên hạ, cuối cùng công thành danh toại, giúp nhà họ Diệp đứng vững chân ở thủ đô, một cuộc chiến thành danh”.





“Năm mươi năm trước, ông cố con cũng nhờ dự đoán của Thông Thiên Kính cho nhà họ Diệp nghỉ ngơi dưỡng sức, vượt qua thời kì đen tối nhất. Sau đó mới có thể tích lũy sức mạnh, một lần xông lên, bước lên vị trí nhà giàu quyền thế bậc nhất thủ đô”.





Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, không cảm thấy kì lạ. Trên đời này, pháp thuật, võ thuật, siêu năng lực hoành hành, nhiều bảo vật cũng có linh từ thời cổ, sở hữu công lực thần kì cũng không hiếm gì.





Thi Tú Vân nói tiếp: “Từ ngày đó, Thông Thiên Kính trở thành báu vật vô thượng của nhà họ Diệp. Ông cố con còn lập ra Tổ huấn, mỗi đời gia chủ, bất cứ con cháu nào của nhà họ Diệp cũng phải tuân theo chỉ thị của Thông Thiên Kính mà làm, như vậy mới có thể giúp cho nhà họ Diệp phồn vinh hưng thịnh, hương hỏa truyền lưu không dứt!”.





“Chín năm trước, ông nội con đột nhiên hạ lệnh đuổi con ra khỏi nhà họ Diệp, bố con phế bỏ võ công của con, chính là vì Thông Thiên Kính!”.





Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.





“Chín năm trước, sinh nhật con cũng chính là thời điểm Thông Thiên Kính thức tỉnh mười năm một lần”.





“Ngày hôm đó, ông nội con noi theo các gia chủ nhà họ Diệp trước, hỏi Thông Thiên Kính hướng đi tiếp theo của nhà họ Diệp. Thông Thiên Kính đã đưa ra chỉ thị vô cùng rõ ràng”.





“Thông Thiên Kính cho thấy chín năm sau, nhà họ Diệp sẽ gặp phải kiếp nạn chưa từng có trong lịch sử, đủ khiến nhà họ Diệp sụp đổ!”.





“Nếu muốn vượt qua kiếp nạn này, cách duy nhất là phế bỏ võ công của con, ném vào núi hoang!”.





Diệp Thiên nghe nói chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.





Chín năm sau nhà họ Diệp sẽ gặp kiếp nạn diệt môn, muốn vượt qua thì phải phế bỏ một đứa trẻ mười tuổi là cậu, đây là đạo lý gì?





Trong lịch sử nhà họ Diệp từng có không ít tai kiếp, nhưng cũng chưa ai nói phải làm tổn thương người trong tộc mới được giải cứu. Vậy mà Thông Thiên Kính lại chỉ dẫn Diệp Sơn ra tay với cậu, đúng là chuyện nực cười nhất trần đời!





Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ cảm thấy mỉa mai khôn cùng.



“Đây là lý do Diệp Sơn nhận định mình là căn nguyên tai họa của gia tộc? Đây là lý do Diệp Vân Long ra tay phế võ mạch của mình?”.
 
Chương 874: Mẹ sẽ đòi lại mọi thứ con đã mất!”.


Diệp Thiên lạnh lùng cười ba tiếng, tiếng sau còn mỉa mai hơn tiếng trước, tràn ngập bi thương.





Cậu vốn tưởng mình đã làm sai điều gì mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết, do đó Diệp Sơn và Diệp Vân Long mới ra tay ác độc với cậu.






Nhưng rốt cuộc nhà họ Diệp chỉ vì chỉ thị của một tấm kính mà đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp, tước đi võ mạch, đây căn bản là sự ngu xuẩn tột cùng.





Một gia tộc nếu phải hủy diệt người trong tộc mới được tiếp nối, không thể dựa vào bản thân vượt qua kiếp nạn, vậy thì còn gì là mạnh mẽ, còn lý do gì để tồn tại?





Cậu khẽ cười lắc đầu, giữa mi mày hiện rõ sự lạnh lùng. Đối với nhà họ Diệp, đối với Diệp Sơn và Diệp Vân Long, cậu chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, không còn chút hoài niệm nào nữa.








Thi Tú Vân nhìn Diệp Thiên, thầm cảm thấy đau lòng.





Bà ấy sờ vào chỗ trái tim Diệp Thiên, ở đó có một vết sẹo, vẫn rõ rệt như vậy. Đó là dấu ấn để lại khi Diệp Vân Long tách võ mạch của Diệp Thiên.





“Thiên Nhi, còn đau không?”.





Ánh mắt Diệp Thiên biến đổi, chốc lát sau, ánh mắt cậu đã yên tĩnh lại, không còn gợn sóng nào nữa.





“Mẹ, vết thương nơi này con đã quên lâu rồi”.





Thi Tú Vân khẽ thở dài, trên mặt dâng lên chút lửa giận.





Năm xưa, Diệp Thiên mang võ mạch trong người, hăng hái tràn đầy ý chí thế nào. Trong thế hệ trẻ của nhà họ Diệp, dù là nhánh chính hay nhánh phụ, cậu cũng là người vượt bậc. Ngay cả Diệp Tinh cũng bị cậu áp chế hoàn toàn, mãi mãi chỉ xếp thứ nhì.





Lúc đó, Diệp Vân Long và Diệp Sơn cũng khẳng định, trong tương lai Diệp Thiên sẽ là ngôi sao mới rực rỡ huy hoàng của nhà họ Diệp, thậm chí thiên phú còn cao hơn cả Diệp Vân Long, thành tựu không thể đoán trước.





Bản thân Diệp Thiên cũng vô cùng tự tin, chuẩn bị sẵn sàng vươn tận trời mây, nhưng tất cả lại tan thành mây khói vào cái đêm của chín năm trước.





Bây giờ, Diệp Thiên đã mất đi tất cả, thậm chí cả võ mạch luyện võ cũng bị tước mất. Đứa con cưng của nhà họ Diệp năm xưa có nỗ lực thế nào cũng không thể trở lại con đường võ thuật.





Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, bà ấy lại vô cùng đau khổ. Bà ấy hiểu rõ nội tâm Diệp Thiên kiêu ngạo thế nào, chưa bao giờ thua kém người khác. Năm đó, dù là Diệp Tinh hay Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ có thể theo sau bước chân cậu.





Bây giờ, mặc dù Diệp Thiên đã trở về, nhưng chỉ có thể nhìn Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh khuấy động gió mây, tung hoành oai phong, cậu lại không thể trở thành một trong số họ. Bà ấy thật sự lo rằng Diệp Thiên sẽ không chấp nhận nổi hiện thực này.





Diệp Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Thi Tú Vân, chỉ đang nghĩ về nỗi lòng mình. Đúng lúc đó, Thi Tú Vân đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu.





“Thiên Nhi!”.





Thi Tú Vân gỡ mũ xuống, mái tóc xõa dài, ánh mắt ngạo nghễ, vẫn là người mẹ dịu dàng nhưng không kém khí phách của ngày xưa.



“Ngày mai con theo mẹ về nhà họ Diệp, mẹ sẽ đòi lại mọi thứ con đã mất!”.
 
Chương 875: “Đương nhiên phải về rồi!”.


“Về nhà họ Diệp?”.





Diệp Thiên nghe thấy vậy, biểu cảm sững lại.






“Đương nhiên phải về rồi!”.





Thi Tú Vân nắm lấy cánh tay Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Những gì mà con có được năm xưa, tương lai chắc chắn sẽ là người đừng đầu của nhà họ Diệp, cho dù là Lộng Ảnh hay là Tinh Nhi đều không thể sánh được với con!”.





“Nhưng chỉ vì một câu nói không biết thật giả mà ông nội và bố con lại tước đi hết mọi thứ của con, khiến con mất đi võ công, mất đi sự bao bọc của nhà họ Diệp!”.








“Bây giờ con đã trở lại, mẹ không thể lấy lại được võ công đã mất của con, nhưng ít nhất mẹ có thể khiến con trở thành con trai của nhà họ Diệp, điều này vỗn dĩ thuộc về con!”.





“Bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp đều phải chịu trách nhiệm về chuyện này, phải dốc hết sức lực của cả nhà họ Diệp cũng phải để con có một cuộc sống sung túc, bình an vui vẻ!”.





“Đây là việc duy nhất mà mẹ có thể làm cho con, cho dù cả ông nội con cũng không thể không đồng ý!”.





Nhìn vẻ kiên định của Thi Tú Vân, khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười, không hề phản bác.





Năm xưa cậu bị Diệp Vân Long phế võ mạch, võ mạch là một kỳ mạch bắt buộc phải có trong một võ giả, có võ mạch trên người mới có thể tu luyện võ công, thành tựu phi phàm, còn mất đi võ mạch coi như võ công hoàn toàn cạn kiệt, cả đời không thể luyện võ lại được.





Nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, thậm chí trong cả lịch sử giới võ thuật thế giới, chưa từng có trường hợp nào mất đi võ mạch vẫn có thể tu luyện võ công, xưa nay đều như vậy!





Nhưng Thi Tú Vân làm sao biết được, cậu dùng tính mạng mình để mở lối đi riêng, từ lâu đã thoát ra khỏi sự ràng buộc đó, đạt tới thành tựu vô địch giới võ thuật!





Nhìn biểu cảm trìu mến của Thi Tú Vân, Diệp Thiên cuối cùng không nói ra điều đó, chỉ mỉm cười: “Mẹ, con thực sự không có hứng thú gì với những thứ của nhà họ Diệp nữa!”.





“Ngày đó, giây phút con bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, con đã từng nói với Diệp Vân Long, từ nay về sau con và nhà họ Diệp không còn gì liên quan nữa!”.





“Cơ thể da thịt này của con, một nửa là do mẹ, một nửa là do ông ta, ông ta phế võ mạch của con, coi như con đã trả hết ơn sinh dưỡng, từ đó về sau hai người không còn liên quan đến nhau!”.





Nghe thấy những câu nói của Diệp Thiên, khóe mắt Thi Tú Vân thoáng hiện vẻ không nỡ, Diệp Thiên và Diệp Vân Long là bố con, từ nhỏ quan hệ khăng khít, nhưng Diệp Vân Long lại vì một câu nói mà không thể không nghe Diệp Sơn chỉ đạo, ra tay tàn ác với Diệp Thiên, để mối quan hệ bố con rạn nứt, đây hoàn toàn là một điều đau buồn trong cuộc đời này!





“Thiên Nhi, mẹ biết trong lòng con tức giận, nhưng bố và ông nội con lúc đó cũng đều là bị ép đến bất lực, bọn họ buộc phải tuân theo lời dạy của tổ tiên, nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính!”.





Thi Tú Vân nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Thiên, ánh mắt kiên định, kèm giọng nói chắc nịch.





“Con đừng có cứng đầu với mẹ, mẹ không ép con phải như thế nào với nhà họ Diệp, với ông nội và bố con, nhưng con nhất định phải theo mẹ đến nhà họ Diệp!”.





“Ngày mai nhà họ Diệp có buổi gặp gỡ, mẹ nhất định đưa con đến, những gì thuộc về con sẽ nhất định là của con, không ai có thể nợ con!”.



Mái tóc dài của Thi Tú Vân xõa xuống lưng, không còn là bộ dạng của một ni cô tiều tụy nữa, thay vào đó là vẻ bá đạo, Diệp Thiên như thể lại được nhìn thấy một phu nhân nhà họ Diệp luôn bao bọc con cái kia.
 
Chương 876: “Các người muốn làm gì?”.


Không nói lại được với Thi Tú Vân, Diệp Thiên cuối cùng đành nghe lời gật đầu, đối với cậu mà nói, nhà họ Diệp lúc này có cũng được mà không cũng xong, cho dù cậu đến hay không đến, kết quả đều không có gì thay đổi nhiều.





Với thân phận bây giờ của cậu, bản lĩnh, địa vị, cho dù đối mặt với cả nhà họ Diệp, thì cậu cũng có gì phải sợ?





Ngồi với Thi Tú Vân lại nói chuyện thêm một tiếng nữa, cho đến nửa đêm, Diệp Thiên mới khuyên: “Mẹ, dạo này mẹ ăn uống không điều độ, lại thiếu ngủ, cơ thể mẹ rất yếu, bây giờ mẹ đi ngủ đi nhé!”.






Ánh mắt Thi Tú Vân đầy vẻ không nỡ, xa cách chín năm, được gặp lại đứa con trai cả mà bà ấy yêu thương nhất, đương nhiên không muốn Diệp Thiên đi rồi, nhưng Diệp Thiên dịu dàng khuyên nên bà ấy vẫn đứng dậy.





“Được rồi, giờ mẹ đi ngủ đây, trưa mai con nhớ đến đây đón mẹ, mẹ đưa con về nhà họ Diệp!”.





Diệp Thiên hơi trầm ngâm, rồi vẫn gật đầu.








Diệp Thiên để lại phương thức liên lạc của bản thân cho Thi Tú Vân, nhìn Thi Tú Vân ngủ rồi cậu mới rời khỏi thiền phòng.





Bên ngoài chùa Cửu Long, chỉ còn mập mờ vài ánh đèn, gần như tất cả mọi người đều đã ngủ, cậu đứng trên đỉnh Tây Sơn, nhìn xuống thủ đô, trong mắt lóe lên tia sáng.





“Nhà họ Diệp sao?”.





Cậu nắm chặt nắm đấm, sự xao động trong ánh mắt tan biến, nhà họ Diệp trong lòng cậu từng là niềm kiêu hãnh, là tín ngưỡng, cậu vinh dự vì được là một thành viên trong nhà họ Diệp.





Nhưng nhà họ Diệp bây giờ trong mắt cậu chỉ là một gia tộc cỏn con mà thôi, không còn chút khí phách và uy nghiêm nào nữa.





Cậu thu lại ánh mắt, nhìn sang các góc tối của thiền viện, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy, rồi cậu bước xuống núi theo lối bậc thang.





Cậu vừa đi đến lưng núi, bốn luồng gió cuồn cuộn vây quanh, gần như trong phút chốc đã chặn kín lối đi của cậu.





Bốn bóng người này, phía trước hai người phía sau hai người, riêng Diệp Thiên đứng giữa.





Bốn người này tướng mạo rất giống nhau, dáng người cũng tương đồng, trông cứ như những anh em sinh đôi.





Trên tay bọn họ đều mang vũ khí như súng, kiếm, gậy, đao, mỗi người đều toát lên khí phách, tỏa ra dao động mạnh mẽ, tu vi đã dạt đến chí tôn bán bộ.





Hai mắt Diệp Thiên bình thản, khi cậu vừa đến Tây Sơn, cậu đã cảm nhận được sự tồn tại của bốn người này, bốn người này ẩn nấp ở bốn phía của thiền viện nơi mà Thi Tú Vân ở, nhưng không hề có chút sát khí, hình như là để bảo vệ Thi Tú Vân.





Cũng chính vì vậy, Diệp Thiên mới không ra tay quét sạch bọn họ, nhưng bây giờ bốn người này lại chủ động tìm đến cậu.





“Các người muốn làm gì?”.





Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu dửng dưng hỏi.





Bốn người đàn ông trung niên hơi cảm thấy áp lực, ở nơi hoang vu hẻo lánh này, bọn họ đột nhiên bao vây Diệp Thiên, đáng ra Diệp Thiên nên cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặt mày tím tái mới phải.





Nhưng Diệp Thiên lại thể hiện quá đỗi bình tĩnh!





Một người trong số đó bước lên phía trước một bước, trầm giọng nói: “Cậu thanh niên, nói với tôi xem cậu là ai? Tiếp cận phu nhân là có mục đích gì?”.





Bọn họ vốn tuân mệnh bảo vệ bên cạnh Thi Tú Vân, chín năm qua luôn như vậy, trước đó Diệp Thiên đi vào trong thiền viện, nhưng lại tận bốn năm tiếng sau mới ra, nếu không phải vì bên trong thiền viện không có chút động tĩnh kỳ lạ nào, nếu không e rằng bọn họ đã phá cửa xông vào từ lâu.





“Phu nhân?”, Diệp Thiên hơi thắc mắc, rồi mới hiểu ra.



“Nói như vậy thì các người là người của Diệp Vân Long?”.
 
Chương 877: Thật là trung thành!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






Bốn người nghe thấy vậy, ánh mắt lại thay đổi lần nữa.





Diệp Thiên có thể nói ra được cái tên của Diệp Vân Long, rõ ràng là hiểu không ít về Diệp Vân Long và Thi Tú Vân, bọn họ càng chắc chắn về suy đoán của bản thân, Diệp Thiên tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.





“Cậu thanh niên, nếu hôm nay không nói rõ mục đích của cậu, thì có lẽ chúng tôi không thể để cậu đi rồi!”.






Bốn người tay cầm vũ khí, hơi thở mạnh mẽ, chặn Diệp Thiên bốn phía, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng.





“Hừ!”.





Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, không thèm trả lời, ánh mắt nhìn về phía chân núi.








Bốn người thấy Diệp Thiên im lặng, đang định bắt lấy Diệp Thiên, thì đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vọng ra khắp núi rừng, khiến các cây hoa cỏ xung quanh đều đung đưa mạnh.





“Gầm!”.





Dao động mạnh mẽ đến từ chân núi, sắc mặt bốn người đột nhiên thay đổi, một bóng người như đại bàng xòe cánh, nhảy một bước lên đến nơi, một bước nhảy hơn mười trượng, và đáp xuống chỗ cách bọn họ không xa.





Ông ta mặc chiếc áo dài đen, hai tay bị cánh tay áo che mất, trên người mang hơi thở lạnh lẽo, những nơi ông ta đi qua, hoa cỏ bị héo đi rất nhanh, đôi mắt của ông ta càng khác người, thấp thoáng màu xanh, nhìn trong bóng tối vô cùng khủng khiếp.





“Hè hè!”.





Ông ta nhìn về phía bốn người, cười lên một tiếng lạ lùng, giọng nói mang vẻ giễu cợt.





“Từ bao giờ Tứ đại hung tướng dưới tay Diệp Vân Long lại đi bắt nạt người bình thường vậy?”.





Bốn người đang vây quanh Diệp Thiên đều bỏ mặc Diệp Thiên, xếp hành một hàng, ai nấy như đối mặt với kẻ địch lớn vậy, sắc mặt nghiêm nghị.





“Thái Bang Độc Vu, sao ông lại ở đây?”.








Chương 387: Để mạng lại





"Thái Bang Độc Vu, tại sao ông lại ở đây?"





Trong số bốn người, người đã hỏi Diệp Thiên lúc trước chợt cất giọng thảng thốt với sự kinh ngạc cùng cực.





Cả ba người còn lại cũng đang chờ xuất trận, khí lực toàn thân đều được huy động đến cực điểm.





Bốn người bọn họ đều là chí tôn bán bộ, họ liên thủ với nhau thì sức mạnh cũng tương đương với cao thủ chí tôn võ thuật. Nhưng người trước mặt vừa xuất hiện thì họ đã như gặp phải kẻ địch khủng khiếp, bởi vì căn cơ tu luyện của người này quá đáng sợ.





Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng tại chỗ không nhúc nhích mà chỉ nhếch miệng cười, từ trong miệng phun ra một mùi tanh khó chịu!





"Tứ đại hung tướng các người quả đúng là những cánh tay đắc lực của Diệp Vân Long. Thật là trung thành!”





Người đàn ông trung niên ở phía trước nó với giọng thâm trầm: "Thái Bang Độc Vu, ông không ở Thái Bang mà chạy đến Hoa Hạ làm gì?”








Xem ảnh 1


 
Chương 878: Tôi đều vui lòng làm hết!"


Khi Diệp Thiên còn ở nhà họ Diệp, cậu cũng đã từng nghe nói về bốn người này. Bốn người họ từng được Diệp Vân Long cứu giúp. Kể từ đó, bọn họ trung thành với Diệp Vân Long, ai nấy đều có vũ khí riêng của mình, lấy vũ khí làm tên.





Bốn người này cũng là hộ vệ mạnh nhất của nhà họ Diệp, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Vân Long. Diệp Thiên trước giờ chưa từng gặp họ.






Hôm nay, cậu đã thấy bộ mặt thật của bốn người này!





Nghe Kiếm Tướng hỏi như vậy, Thái Bang Độc Vu chẳng thèm đếm xỉa mà chỉ cười nhạt, phun ra mấy câu bằng tiếng Hoa Hạ ngọng nghịu.





"Có nơi nào trên thế giới mà Thái Bang Độc Vu tôi không thể tới chứ? Thủ đô rộng lớn như thế này, cho dù là Diệp Vân Long cũng chưa chắc đã biết tôi ở nơi nào thì làm sao ông ta biết toi đến vùng núi phía Tây thủ đô?”





Ông ta liếm môi, chiếc lưỡi đỏ tươi cuộn lại, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng nguy hiểm.








"Tứ đại hung kiếm, mấy người cũng không cần phải căng thẳng quá làm gì! Tôi chẳng qua chỉ là nghe nói vợ của Diệp Vân Long tụng kinh niệm phật trên chùa Cửu Long nên mới đến đây để gặp bà ấy!”





Nghe vậy, ánh mắt của Tứ đại hung kiếm chợt ngưng lại, binh khí trong tay cũng vung ra.





"Khốn kiếp!"





Đao Tướng tiến lên một bước, ánh mắt ông ta lạnh lùng, sát ý từng chút ngưng tụ.





"Thái Bang Độc Vu, tốt xấu gì ông cũng được coi là đại tông sư võ học một phương, là cao thủ chí tôn võ thuật thành danh đã lâu, vậy mà ông lại bỉ ổi như thế sao?”





"Năm xưa ông đã từng với năm cao thủ chí tôn võ thuật nước ngoài mở võ đài thi đấu ở Cam Thiểm với ý đồ đánh bại tất cả các cao thủ của Hoa Hạ chúng tôi. Sau cùng đã bị chủ nhân chúng tôi đánh bại, trốn chui trốn lủi!”





"Bây giờ ông đã quay trở lại thì nên tìm chủ nhân của chúng tôi quyết chiến so tài cao thấp. Ông không dám tìm chủ nhân của chúng tôi quyết chiến mà lại đến đây có ý đồ xấu với phu nhân. Đây là hành động mà một kẻ mạnh nên làm hay sao?”





Kiếm Tướng, Thương Tướng, Côn Tướng cũng đều nhổ một miếng nước bọt, rõ ràng họ cũng rất khinh thường.





"Hừ!"





Nhắc tới Diệp Vân Long, trong mắt Thái Bang Độc Vu rõ ràng lóe lên sự kiêng dè, ông ta lạnh lùng nói: "Diệp Vân Long quả thực là kẻ thù sinh tử của tôi, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi quả thực không phải đối thủ của ông ta. Tìm ông ta chẳng khác nào tôi tự đâm đầu vào đường chết!”





"Phía bên Diệp Vân Long chờ thêm một thời gian nữa tất sẽ có ngườ chào hỏi ông ta và trên dưới nhà họ Diệp, không cần tôi phải tốn công!”





"Việc tôi phải làm bây giờ là gieo trùng độc vào người vợ của Diệp Vân Long, khiến bà ta sống không bằng chết, đau đớn suốt đời!”





"Tôi muốn cho Diệp Vân Long nếm mùi vợ yêu chịu đựng sự dày vò tột cùng!"





"Bất cứ điều gì có thể khiến Diệp Vân Long đau đớn khổ sở, tôi đều vui lòng làm hết!"





Nghe vậy, sắc mặt của Tứ đại hung kiếm thay đổi hẳn, kết quả tồi tệ nhất cũng đã đến.





"Muốn có ý đồ xấu với phu nhân ư? Thái Bang Độc Vu, trừ khi ông giẫm qua xác của chúng tôi!”



Bốn người bọn họ lập tức ở trong trạng thái đối đầu với kẻ địch mạnh, khí thế dâng lên đến đỉnh cao. Bốn người bày thế trận, chắn trước mặt Thái Bang Độc Vu.
 
Chương 879: "Các người đều tới đủ cả rồi nhỉ!"


"Hừ, dựa vào bốn chí tôn bán bộ các người mà muốn ngăn cản tôi sao?"





Ánh mắt Thái Bang Độc Vu đầy sự khinh thường, ông ta đã bước vào cấp độ chí tôn võ thuật từ hơn mười năm trước, mặc dù bị Diệp Vân Long đánh trọng thương trong trận chiến năm xưa, cho đến giờ vẫn đang điều trị nội thương, căn cơ tu luyện vẫn chưa tiến bộ, nhưng ông ta vẫn là một chí tôn võ thuật cuối cấp. Muốn đối phó với bốn chí tôn bán bộ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.





Tứ đại hung kiếm không trả lời, Kiếm Tướng vung thanh kiếm dài trong tay, tung ra ba đóa hoa kiếm, đâm về phía chỗ hiểm trên người Thái Bang Độc Vu.






Ông ta ra tay trước chính là muốn chiếm thế thượng phong.





Thực lực của Thái Bang Độc Vu không phải thứ bọn họ có thể chống đỡ được, chỉ có hiệp lực tấn công thì may ra mới có cơ hội chiến thắng.





"Không tự lượng sức mình!"





Thái Bang Độc Vu mặt không cảm xúc, ông ta chỉ phất chiếc áo choàng đen của mình một cái, cánh tay áo cuộn ngược lại và đánh trúng thanh kiếm dài.








"Keng!"





Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, tay áo của Thái Bang Độc Vu được bao bọc bởi nội lực mạnh mẽ, trở nên cứng như kim loại. Dưới sự va chạm đó, thân thể của Kiếm Tướng lập tức rung chuyển dữ dội, thanh kiếm dài trong tay ông ta cũng tuột ta.





Ông ta lùi lại, Thương Tướng phía sau lại tung ra ngọn thương.





Lực của ngọn thương rất kinh khủng, xuyên qua không khí và đâm vào xương sườn của Thái Bang Độc Vu ở một góc cực kỳ chuẩn chỉ.





Thái Bang Độc Vu tiến lên một bước và tung ra một chưởng chuẩn không cần chỉnh.





"Tinh!"





Tiếng chiếc thương dài vang lên, vang vọng cả nửa vòng Tây Sơn, Thương Tướng chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền đến, chấn động đến cốt tủy ông ta. Ông ta phun ra một ngụm máu và bay ngược về phía sau.





" Thái Bang Độc Vu, chớ có ngông cuồng!"





Đao Tướng và Côn Tướng đẩy sức mạnh của mình lên mức cao nhất, họ lần lượt giơ đao và gậy lên trên đầu rồi bật nhảy lên cao, dùng sức như chém xuống núi Hoa Sơn chém vào đầu Thái Bang Độc Vu.





"Ngu ngốc hết chỗ nói!"





Thái Bang Độc Vu chẳng hề nao núng, khóe miệng cong lên một tia lạnh lùng, sau đó ông ta khoát tay áo, một luồng sương mù màu xanh lục phun ra.





"Xoạt!"





Gió lướt qua, sương mù dày đặc màu xanh lục tan vào không trung, cơ thể Đao Tướng và Côn Tướng lập tức đông cứng và rớt từ trên không trung xuống, họ đã rơi vào trạng thái hôn mê.





"Là độc?"





Thương Tướng và Kiếm Tướng đều kịp nhận ra, Thái Bang Vu ngoài nổi tiếng về võ thuật ra thì ra thì còn có khả năng sử dụng độc dược xuất quỷ nhập thần, ngay cả cao thủ chí tôn võ thuật cùng đẳng cấp cũng không muốn dây vào ông ta chút nào.





Tuy bọn họ tỉnh táo nhưng do đã hít phải khói độc, trước mắt bỗng tối sầm và họ ngã xuống đất.





Bốn vị tướng lần lượt trúng độc và ngã xuống đất, Thái Bang Độc Vu chế nhạo và tỏ vẻ khinh thường.





"Nếu Diệp Vân Long ở đây, tôi sẽ rời đi ngay, tứ đại hung tướng mà cũng dám ngăn cản tôi sao, đúng là chán sống!"





Giọng nói của ông ta trầm xuống, lại là năm âm thanh xé gió vang lên, những bóng người cao thấp khác nhau với đầy đủ võ công bay tới, khiến núi rừng xôn xao, chim muông tán loạn.



"Các người đều tới đủ cả rồi nhỉ!"
 
Chương 880: “Để mạng lại đi!”


Thái Bang Độc Vu nhìn năm người phía sau, năm người này đều là những kẻ hàng đầu ở các quốc gia nhỏ bé xung quanh Hoa Hạ, và họ đều là cao thủ võ thuật.





Có các võ sư Muay Thái cổ đại từ Đông Nam Á, nhà vô địch quyền anh Okinawa từ Việt Quốc, Shenbian Lang từ Lào và các Pháp vương Mật tông từ biên giới phía Nam.





Khi đó, sáu người họ hợp lực và đến Hoa Hạ, Cam Túc và Thiểm Tây để thiết lập đấu trường, và chiến đấu với các cao thủ của Hoa Hạ mà không có một thất bại nào.






Nhưng cuối cùng, bị Diệp Vân Long - một người ít người biết đến đã quét sạch sáu người và đánh họ đi, kể từ đó, họ mang trong mình mối hận thù với Diệp Vân Long.





"Hừ hừ! Diệp Vân Long trong công việc thật sự là cẩn thận, còn giữ lại tứ đại hung tướng bên cạnh vợ của ông ta"





Cao thủ Muay Thái cổ tiến lên một bước và chế nhạo tứ đại hung tướng trên mặt đất.





"Thật đáng tiếc, bọn họ không ngờ vài người chúng ta đích thân tới, đừng nói là bốn, cho dù có thêm vài tên nữa, chúng ta cũng nhận hết!"








Thái Bang Độc Vu gật đầu và vẫy tay.





"Đi thôi, đi lên tìm vợ của Diệp Vân Long, chỉ cần bà ta bị giết, thì cho dù có mạnh như Diệp Vân Long cũng sẽ phải chịu một cú sốc lớn!





"Đến lúc đó, 'băng đảng' sẽ gặp áp lực, Diệp Vân Long và nhà họ Diệp chỉ có thể bị lật đổ!"





Năm người còn lại gật đầu chuẩn bị leo bậc đá lên núi, nhưng đúng lúc này, bọn họ nhận ra một thanh niên đang đứng ở con đường núi phía trước.





Và đôi mắt lãnh đạm của cậu quét về phía đám người, khiến sáu vị cao thủ võ thuật cảm thấy ớn lạnh, cả người chỉ có cảm giác như rơi vào động băng.





"Muốn lên núi?"





"Bỏ mạng trước!"











“Để mạng lại đi!”





Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, không chút tình cảm, khiến đám đông cảm thấy kinh ngạc.





Trên người Diệp Thiên phát ra hơi thở bình thường, không hề có chút sức mạnh nội lực nên rõ ràng cậu là thường dân thôi. Nhưng không biết tại sao khi ánh mắt Diệp Thiên quét qua thì lại khiến bọn họ cảm thấy ớn lạnh.





“Cậu nhóc, muốn chết à, cút qua một bên…”





Đại sư Muay Thái là kẻ nóng tính nhất, ông ta bước lên gầm vào mặt Diệp Thiên.





Đối với loại con sâu cái kiến này thì ông ta chỉ cần tùy ý bóp nát chứ lại có tư cách đứng trước mặt ông ta mà lên giọng sao.





Thế nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì đồng tử đã co lại.





Một luồng sức mạnh cực lớn, không hề báo trước từ trên trời giáng xuống, dội thẳng vào chỗ sáu người đang đứng.





“Ầm!”





Một tiếng nổ vang lên, cả vùng Tây Sơn rung chuyển, tiếng núi rừng vang vọng. Chỗ mà sáu người đứng trước đó tạo thành một cái hố sâu khổng lồ tới hơn chục mét, hơn trăm bậc thang bỗng chốc biến mất.





Giữa cái hố, năm bóng hình kia đã chết, không còn chút sinh khí. Đến cả xác thịt cũng bị đè nát. Trong sáu người, duy chỉ có Thái Bang Độc Vu phản ứng nhanh nhất và bay lên được, thoát được kiếp nạn, thế nhưng ông ta cũng bị thương và nôn ra máu.





Ông ta đáp xuống đất, nhìn Diệp Thiên với vẻ kinh hoàng giống như nhìn thấy quái vật.



“Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là người thế nào?”
 
Chương 881: Tại sao lại ra tay với chúng tôi!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






Ông ta dường như gầm lên, giọng nói chứa đựng sự run rẩy khủng khiếp.





Sáu người bọn họ đã từng là cao thủ võ thuật chèn ép cả giới võ thuật Hoa Hạ, dường như chưa hề có địch thủ, tung hoành khắp thủ đô, và cũng chỉ có Diệp Vân Long, và cái người của nhà họ Hoa cùng với cái người trong trường đại học Thủ Đô mới có thể đánh thắng được sáu người bọn họ.





Vậy mà người thanh niên này, không biết đã làm gì lại chỉ cần dùng một chiêu đã có thể giết chết cả năm người kia. Nếu không phải vì ông ta phản ứng nhanh một bước thì lúc này có lẽ cũng có kết cục như năm kẻ kia rồi. Ông ta thật khó dám tưởng tượng, đây là sức mạnh gì vậy?






E rằng dù có là Diệp Vân Long thì cũng chưa chắc đã mạnh như vậy?





Biểu cảm của ông ta biến đổi, nhìn tuổi của Diệp Thiên thì cuối cùng ông ta mới phản ứng lại.





“Cậu…Cậu là Diệp Lăng Thiên sao?”





Ông ta vô cùng kinh hãi, dường như phải nín thở.








Còn trẻ như vậy mà một chiêu đã có thể tiêu diệt được năm người chí tôn võ thuật của Hoa Hạ. Ngoài kẻ làm mưa làm gió đó ra, kẻ chưa từng nếm trải thất bại bao giờ thì lẽ nào còn có người thứ hai sao?





“Đi cùng bọn họ đi!”





Diệp Thiên không trả lời chỉ chỉ vào Thái Bang Độc Vu, năm ngón tay khẽ xoay.





Xung quanh như có một luồng sức mạnh dâng lên, chèn ép ông ta khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi bèn vội vàng hét: “Dừng tay, dừng tay!”





“Diệp Lăng Thiên, chúng tôi với cậu không thù không hằn, tại sao lại ra tay với chúng tôi!”





Diệp Thiên mặc kệ, bàn tay vẫn tiếp tục xoay tròn.





“Không thù không hằn sao? Các người định lên núi hãm hại mẹ của tôi mà còn nói là không thù không hằn à?”





“Mẹ của cậu?”, Thái Bang Độc Vu đã cảm thấy không khí như đặc quánh, không thể hít thở và biểu cảm thì vô cùng hoảng sợ.





“Cậu…”





“Lẽ nào cậu cũng là người của nhà họ Diệp? Cậu là con trai của Diệp Vân Long sao?”





Trong nháy mắt, mặt ông ta đanh lại, bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán.





Nhà họ Diệp và cũng chỉ có Diệp Vân Long tỏa sáng trong hai mươi năm qua, tung hoành khắp thủ đô, mang theo thế lực hàng đầu Hoa Hạ, không ai dám gây sự.





Nhìn trong khắp thiên hạ, ông ta từng là cao thủ số một trong giới võ thuật thì phải biết ông ta mạnh tới mức nào?





Sau đó xuất hiện Diệp Lăng Thiên, anh hùng đè bẹp cả Hoa Hạ, đến cả Diệp Vân Long cũng bị chèn ép. Thế nhưng không ngờ Diệp Lăng Thiên cũng là người của nhà họ Diệp. Tin này nếu truyền ra ngoài thì e rằng không chỉ có giới võ thuật ở Hoa Hạ mà có khi giới võ thuật quốc tế cũng sẽ sục sôi.





Một nhà mà có hai cao thủ tuyệt thế, soi khắp Hoa Hạ thì còn ai có thể tranh giành với nhà họ Diệp đây?





“Từ đã, Diệp Lăng Thiên, Diệp Đế Vương, xin cậu tha mạng. Cậu đã là người của nhà họ Diệp thì ở đây tôi có một tin tức, một bí mật, giờ tôi nói cho cậu, chỉ hi vọng cậu tha cho tôi một lần, nhất định tôi sẽ đi thật xa không dám tới Hoa Hạ nữa!”





Ông ta cầu xin rối rít. Một cao thủ võ thuật mà lại không có chút khí chất nào như vậy. Đối diện với Diệp Lăng Thiên số một Hoa Hạ, dù có là chí tôn võ thuật thì cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.





“Ngại quá, tôi đâu có thừa nhận mình là người của nhà họ Diệp đâu!”





“Bí mật mà ông nói tới tôi cũng chẳng có hứng thú!”





Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng như lúc ban đầu. Thái Bang Độc Vu còn định nói gì đó nhưng cậu đã xoay lòng bàn tay, một vùng máu bắn ra trong không trung. Thêm một chí tôn võ thuật biến mất.








Xem ảnh 1


 
Chương 882: Đại học mà cũng cần họp lớp à?”


Hơn nữa nghe Thái Bang Độc Vu nói. Sau lưng bọn họ dường như còn có một nhân vật nào đó rất khủng khiếp và chuẩn bị sẽ tạo ra điều bất lợi đối với nhà họ Diệp. Cậu không biết đêm nay có còn ai lên núi nữa hay không.





Cậu đạp chân xuống đất, mặc kệ tứ đại hung tướng đang bất tỉnh nhân sự và phi như bay về phòng thiền nơi có Thi Tú Vân.





Thi Tú Vân đang ngủ say. Cậu xoay tay và chỉ điểm, một luồng khí xuyên vào giữa trán của Thi Tú Vân và để lại dấu ấn trên đó.






Làm xong, Diệp Thiên mới ung dung đi xuống núi.





Những thứ cậu cần chỉ là sự bình an cho Thi Tú Vân, còn sau lưng Thái Bang Độc Vu là ai, những người đó định làm gì nhà họ Diệp và Diệp Vân Long thì không liên quan gì tới cậu.





Diệp Thiên ngủ trong ký túc xá một đêm. Đến ngày thứ hai thì cậu bị ba người Tề Văn Long đánh thức.





“Diệp Thiên, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, hôm nay có họp lớp!”








Diệp Thiên giả bộ buồn ngủ, bò ra khỏi giường với vẻ không cam chịu.





“Họp lớp gì? Đại học mà cũng cần họp lớp à?”





Ba người Tề Văn Long nhìn nhau, vội vàng giải thích: “Đương nhiên rồi. Mặc dù chúng ta thuộc khoa Kiến trúc cảnh quan nhưng cũng phân lớp, chủ nhiệm lớp chúng ta hôm nay gửi tin vào trong nhóm nói rằng chúng ta tới lớp ở tòa Dật Phu tập trung!”





Lúc này Diệp Thiên mới phản ứng lại và trở nên nghiêm túc. Đây không phải là họp lớp mà chỉ là chủ nhiệm muốn các bạn trong lớp tập trung để mọi người giới thiệu làm quen với nhau mà thôi.





Cậu mặc đại một bộ quần áo thường ngày rồi cùng ba người Tề Văn Long bước ra khỏi cửa.





Sau giấc ngủ, chuyện về Từ Tử Văn vào ngày hôm qua rõ ràng khiến ba người Tề Văn Long phải suy nghĩ. Trên đường đi, Tề Văn Long mở phần chatbox ra nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, cậu biết tại sao tối qua tôi lại giúp Lâm Ngữ Băng không?”





Diệp Thiên nhìn cậu ta và khẽ cười.





“Ngoài việc muốn cưa cô ấy thì còn lý do thứ hai sao?”





“Khụ!”, Tề Văn Long rõ ràng là đã bị Diệp Thiên nói trúng tim đen. Cậu ta giả vờ ho rồi tỏ ra nghiêm túc: “Diệp Thiên, cậu nói có phần hơi thô thiển đấy!”





“Đây là niềm vui được giúp người khác, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà!”





Cậu ta kéo ba người lại gần, nói nhỏ: “Có điều Lâm Ngữ Băng, thật sự là tôi thích cô ấy, đó là một trong những hoa khôi mới của trường đấy!”





“Tôi quyết định, trong tháng này sẽ hạ gục cô ấy, tới khi đó sẽ đưa về Trung Hải làm vợ!”





Cậu ta vỗ ngực, nói đanh thép: “Dù không cưa được Lâm Ngữ Băng thì tôi vẫn còn ở đây bốn năm, ít nhất cũng sẽ cưa được một trong những hoa khôi của trường, như vậy mới xứng với danh hiệu tài tử phong lưu chứ!"





Lý Phong và Vương Triều Hải không khỏi nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Vương Triều Hải đẩy gọng kính, nói với vẻ không tin.





“A Long, cậu có ok không đấy!”





“Trong trường, tôi thấy dễ ra tay nhất là Lâm Ngữ Băng. Nếu như đến cô ấy mà còn không cưa được thì cậu còn hi vọng cưa được người khác á?”





Tề Văn Long khẽ đỏ mặt, tát nhẹ Vương Triều Hải một phát: “Thôi thôi thôi, lắm lời!”





Cậu ta quay qua Diệp Thiên, để lộ nụ cười đểu cáng và sà tới hỏi: “Diệp Thiên, anh em nói thật, trong mười hoa khôi của trường, cậu nhìn trúng ai?”





Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh và xua tay với vẻ nghi ngờ.





“Cái gì mà mười hoa khôi của trường?”



Nghe thấy vậy, cả ba người Tề Văn Long đều khựng lại.
 
Chương 883: “Không phải chứ Diệp Thiên”


“Cái gì mà mười hoa khôi chứ?”.





Diệp Thiên xua tay, bộ dạng như không biết gì.






Ba người Tề Văn Long nhìn nhau, đều cảm thấy thật khó hiểu.





“Không phải chứ Diệp Thiên”, Tề Văn Long phất tay: “Cậu có nhầm không, đến mười hoa khôi của trường mà cậu cũng không biết á? Rốt cuộc cậu có phải là sinh viên của trường Đại học Thủ Đô không vậy?”.





Diệp Thiên lắc đầu thản nhiên.





“Tôi thật sự không biết cái mười hoa khôi gì đó!”.








Cậu tới Đại học Thủ Đô mới được một ngày. Trong khoảng thời gian đó chỉ chụp ảnh cùng Phó Viễn Thanh, Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh, Cố Trường Bình. Cái gì mà mười hoa khôi, cậu làm gì nghe thấy bao giờ!





Ba người Tề Văn Long lại nhìn nhau, bộ dạng như bị Diệp Thiên đánh bại vậy.





Tề Văn Long lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn vào một trang mạng. Đó là diễn đàn của trường Đại học Thủ Đô.





“Diệp Thiên, cậu xem!”.





Cậu ta đưa điện thoại ra, chỉ vào một tấm hình được post lên.





“Đây là bảng xếp hạng mới nhất của mười hoa khôi trường Đại học Thủ Đô”.





“Bảng xếp hạng này tối qua mới ra lò đấy. Vừa ra cái là đã nhận được năm triệu lượt truy cập, lượt người xem cũng vượt hàng triệu lượt!”.





Diệp Thiên liếc nhìn chứ không nhận điện thoại. Rõ ràng là cậu không có hứng thú lắm.





Nhìn dáng vẻ của Diệp Thiên, biểu cảm của Tề Văn Long trở nên kỳ lạ nên đành phải giới thiệu: “Diệp Thiên, dù gì cũng là người đẹp hàng đầu của trường chúng ta, dù cậu không có hứng thú thì cũng nên nghe có phải không?”.





Diệp Thiên khẽ cười gật đầu, không hề từ chối.





Bốn người vừa đi vừa trò chuyện, Tề Văn Long mặt mày hớn hở giới thiệu với Diệp Thiên: “Nói về vị trí thứ mười trong bảng xếp hạng hoa khôi trước!”.





“Cô ấy tên là Cố Hề Hề, là sinh viên năm nhất, cùng học viện với tôi nhưng không cùng chuyên ngành. Cô ấy học ngành khoa học thảo nghiệp. Nghe nói là người thủ đô, lai lịch thâm hậu. Có rất nhiều giáo sư, giáo viên trong học viện cũng đều tỏ ra vô cùng khách khí với cô ấy!”.





“Vị trí số chín là Lâm Ngữ Băng. Là sinh viên năm nhất như chúng ta, là học sinh giỏi của tỉnh Hà và cũng là trạng nguyên khoa văn của tỉnh, vừa mới nhập học thì đã được toàn trường biết tới. Cô ta có quyền tự do chọn khoa, từ bỏ khoa tiếng Pháp, khoa chính trị mà lựa chọn khoa kiến trúc!”.





“Nghe nói nhà cô ta nghèo khó, mọi điều đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân nên được gọi là hoa khôi bình dân!”.





“Vị trí thứ tám là đàn chị năm hai, tên là Liễu Linh Lung. Hình như là người Tây Tạng, sinh ra với sống mũi cao và mắt xanh, mang vẻ đẹp tiêu chuẩn. Hơn nữa còn cao tới một mét bảy lăm, đi thêm giày cao gót thì gần mét tám. Thân hình cao ráo, mang vẻ đẹp ý vị, chắc chắn thuộc hàng ngự tỉ tuyệt sắc!”.





“Cô ấy học ở Đại học Thủ Đô đã được hơn một năm rồi. Tới giờ thì chẳng có thanh niên nào mà không nghe tiếng. Trước giờ cô ấy luôn giữ mình khá tốt, tỏ ra dè dặt, cùng là người của gia đình. Cô ấy chính là mục tiêu thứ hai sau khi tôi loại trừ Lâm ngữ Băng!”.





Tề Văn Long nói xong, thấy Diệp Thiên không chút hứng thú thì không phục, lại tiếp tục nói: “Người thứ bảy tên là Từ Nhược Tịch, năm nay năm ba. Nghe nói là con gái nhánh chính của nhà họ Từ ở khu vực phía đông thủ đô. Nếu tôi đoán không nhầm thì cô ấy chính là em gái của Từ Tử Văn!”.





Nghe tới tên Từ Tử Vân, Lý Phong và Vương Triều Hải khẽ biến sắc.
 
Chương 884: Lai lịch thật sự không nhỏ!”.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh






Cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai nên Tề Văn Long vội vàng xua tay.





“Giờ nói tới người thứ sáu, cô ấy tên là Xà Lâm Mạn, cũng là sinh viên năm nhất. Lai lịch có phần thần bí, được miễn thi tuyển vào, giờ đang học khoa tài chính”.






“Đây đúng là một người đẹp lạnh lùng, hơn nữa nghe nói cũng giỏi võ. Mấy ngày trước có một sinh viên mới muốn tiếp cận cô ấy, kết quả bị cô ấy đánh hạ. Từ đó về sau, không còn ai dám gây sự với cô ấy nữa!”.





Tề Văn Long lấy điện thoại, tiếp tục kéo xuống dưới.





“Vị trí thứ năm thì đúng là lợi hại, lai lịch thật sự không nhỏ!”.








“Cô ấy tên là Âu Dương Na. Là cành vàng lá ngọc trong tay nhà họ Âu Dương giàu có hàng đầu ở thủ đô. Anh trai cô ấy là Âu Dương Đoạn Vân càng lợi hại hơn, được liệt vào danh sách cậu ấm hàng đầu của thủ đô, và là gia chủ trong tương lai của nhà họ Dương!”.





“Âu Dương Na có thân hình xinh đẹp khỏi bàn. Hôm qua tôi ở cổng đúng lúc thấy cô ấy đi qua, chậc chậc, eo con kiến, ngực quả bưởi, đảm bảo mọi người nhìn là sẽ có cảm giác ngay!”.





“Nếu không phải cô ấy là người phóng đãng, hơi buông thả thì có lẽ danh sách xếp hàng theo đuổi còn nhiều hơn!”.





Diệp Thiên không hề thay đổi biểu cảm. Cậu hoàn toàn không có hứng thú với những điều này. Nhưng rõ ràng là Lý Phong và Vương Triều Hải thì rất say sưa nên cậu không dám cắt ngang, đành lắng nghe.





Cùng với lời giới thiệu của Tề Văn Long thì mấy người cũng đã đi tới lớp học.





Bốn người tìm một cái bàn ở giữa, vì họ tới sớm nên trong lớp chỉ có lác đác vài người. Tề Văn Long nói nhỏ và tiếp tục giới thiệu: “Vừa rồi nói đến số năm, giờ đến số bốn!”.





“Số bốn tên là Thu Nhược Hi, đến từ thành phố Vận của Tấn Tây. Là trạng nguyên khoa lý của Tấn Tây, giờ đang học khoa tài chính. Đây là một ngự tỉ lạnh lùng. Bình thường đều mang vẻ nữ hoàng, trịch thượng. Nếu muốn tiếp cận cô ấy, không phải là kẻ đẳng cấp triệu tệ thì e rằng cô ấy chẳng buồn nhìn lấy một cái!”.





“Hơn nữa nghe nói, gần đây cô ấy đang đàm phán với Khương Minh, chuẩn bị gia nhập Khương Minh, trở thành cố vấn kế toán trong đó. Một khi cô ấy thật sự gia nhập Khương Minh thì địa vị thân phận sẽ không khác gì nước đẩy thuyền dâng. Muốn tán cô ấy, có lẽ chỉ có các cậu ấm hàng đầu của thủ đô thì mới đủ tư cách mà thôi!”.





Lý Phong và Vương Triều Hải lắng nghe vô cùng nhập tâm, vội vàng thúc giục Tề Văn Long: “Mau nói, còn ba người nữa!”.





Tề Văn Long nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, thấy biểu cả chán ngắt của cậu thì càng không phục, thế là tiếp tục lên tiếng.





“Xếp vị trí số ba tên là Tiếu Văn Nguyệt, là học sinh giỏi của trường cấp ba thuộc Lư Thành của tỉnh Xuyên. Mặc dù không là trạng nguyên nhưng chỉ kém trạng nguyên có 1.5 điểm. Giờ đang học khoa tài chính, nghe nói là bạn cùng lớp với Thu Nhược Hi!”.





“Nhà cô ấy hình như là một doanh nghiệp lớn ở Lư Thành thuộc tỉnh Xuyên, gọi là Tập đoàn Phi Ngư, tài sản lên tới hàng tỉ tệ, giờ còn kết hợp với kế hoạch tàu mẹ của Tập đoàn Lăng Thiên. Là một trong những người hợp tác của Tập đoàn Lăng Thiên, nên tiền đồ vô lượng, và Tiếu Văn Nguyệt cũng chắc chắn thuộc đẳng cấp của một cô công chúa!”.





“Tiếu Văn Nguyệt ở khoa tài chính còn được yêu thích hơn cả Thu Nhược Hi. Vừa tới Đại học Thủ Đô chưa được mấy ngày mà nghe nói thư tình đã chất đầy ký túc xá. Đến cả cậu ấm của nhà họ Long ở phía Bắc của thủ đô cũng rất xem trọng cô ấy, nhiều lần mở lời mời, đến cả hoa tươi siêu xe đều phô ra nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy tỏ ý gì!”.





“Theo như thông tin bí mật truyền ra từ kí túc xá của bọn họ thì hình như Tiếu Văn Nguyệt đã có người yêu rồi, chỉ là không biết có phải sinh viên trong trường chúng ta hay không thôi!”.








Xem ảnh 1


 
Chương 885: Đúng là tôi không hiểu rõ lắm!


“Người xếp thứ hai tên là Tư Đồ Lạc Tuyết, là con gái trưởng của nhà Tư Đồ giàu có bậc nhất tại thủ đô.Từ khi sinh ra, Tư Đồ Lạc Tuyết đã theo bố là Tư Đồ Hùng ra vào trong giới thương trường. Mới có mấy tuổi đã tham gia nghe hội nghị phát triển của các doanh nghiệp lớn. Mười lăm tuổi đã bắt đầu giúp Tư Đồ Hùng quản lý tập đoàn Viễn Hoành của nhà Tư Đồ. Năm mười tám, từ lớp 12 đã được Đại học Thủ Đô đặc cách tuyển dụng. Giờ đang là học sinh năm hai của khoa tài chính, nghe nói sắp lấy được bằng tiến sĩ luôn rồi”.





“Tư Đồ Lạc Tuyết rất thông minh, không chỉ về năng lực kinh doanh mà còn đẹp tới mức yêu nghiệt, đúng là hồng nhan họa thủy. Nhưng đáng tiếc, những người đứng xem như chúng tôi chẳng vớt được gì. Năm mười ba tuổi thì đã có đính ước với Âu Dương Đoạn Thiên của nhà Âu Dương. Quan sát khắp thủ đô, hoặc là khắp Hoa Hạ, các cậu ấm có thể so sánh được với Âu Dương Đoạn Thiên e rằng không quá đầu ngón tay. Ai dám cạnh tranh chứ?”.






“Tư Đồ Lạc Tuyết sao?”.





Ánh mắt Diệp Thiên khẽ xao động. Cô gái này cũng chiếm một góc trong trí nhớ của cậu hồi nhỏ.





Tề Văn Long thấy cuối cùng ánh mắt Diệp Thiên cũng có chút dao động, đang định nói vị trí số một thì Diệp Thiên đột nhiên xua tay.








“Xếp thứ nhất là công chúa của nhà họ Hoa ở thủ đô, Hoa Lộng Ảnh phải không?”.





Tề Văn Long hơi kinh ngạc rồi gật đầu cười với vẻ xấu xa: “Diệp Thiên, tôi nói mà sao cậu lại không biết thập đại mỹ nhân được chứ. Chẳng phải cậu cũng lén lút follow sao?”.





“He he, với sự hấp dẫn của Diệp Thiên, tôi thấy nếu tán được hoa khôi thì không phải là điều khó. Top 5 thì tôi không nói chứ năm người phía sau thì tôi thấy có hi vọng đấy!”.





Lý Phong và Vương Triều Hải cũng nhìn Diệp Thiên với biểu cảm ‘tôi hiểu cậu mà’.





Diệp Thiên mỉm cười, xua tay.





“Mười hoa khôi của trường, đúng là tôi không hiểu rõ lắm!”.





“Nhưng trong năm người đứng đầu mà cậu vừa nhắc tới kia thì tôi biết ba người!”.





“Trong top 5 hoa khôi trường, cậu đã quen tới ba người?”.





Đám Tề Văn Long sửng sốt, kinh ngạc kêu lên.





Chốc lát sau, Tề Văn Long trêu chọc vỗ vai Diệp Thiên.





“Diệp Thiên, cậu đừng đùa với các anh em, top 5 hoa khôi trường này ai cũng là cực phẩm, thân phận địa vị đều khủng khiếp, cậu nói với tôi là cậu quen những ba người?”.





Cậu ta cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá tự tin, Diệp Thiên chỉ mới đến Đại học Thủ Đô chưa tới một ngày, đâu ra thời gian làm quen với hoa khôi trường?





Cho dù Diệp Thiên thật sự đã quen biết hoa khôi trường từ trước, cũng không thể nào một lúc làm quen tới ba người, càng không thể quen biết toàn hoa khôi đứng top 5.





Nên biết rằng, tốt xấu gì cậu ta cũng là cậu ấm ở Trung Hải, ngay cả cậu ta mà đến bây giờ cũng chỉ tình cờ quen biết được Lâm Ngữ Băng. Dù Diệp Thiên có bản lĩnh lợi hại, nhưng nhìn có vẻ thân phận địa vị không cao, sao có thể quen biết được nhiều hoa khôi trường gia thế hiển hách như vậy?





“Diệp Thiên, cậu nói bừa, tôi không tin!”.





Lí Phong và Vương Triều Hải lập tức lắc đầu.



Đại học Thủ Đô là trường học danh tiếng trong lịch sử Hoa Hạ, hoa khôi trong trường thì lại càng ưu tú, người bình thường không thể nào với tới. Bọn họ có thể làm quen với một người trong số đó đã là niềm vui bất ngờ, vậy mà Diệp Thiên một lần quen tới ba người, hơn nữa toàn là hoa khôi nằm trong top 5, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom