Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 561: Chương 560


Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nheo lại, cô ta
tưởng rằng Lục Thiên Thư và Quách Dương ra mặt để cứu
vãn tình thế, như vậy thì lần này Kỳ Nhược Tuyết sẽ bình an vô sự, nhưng nào ngờ Thế Giới Hắc Ám lại phái cả sáu
Địa Sát ra tay.

Cho dù cô ta vô cùng tin tưởng Quách
Dương, lúc này cũng không khỏi trở nên lo lắng.

Liêu Như Thành, Lục Chí Văn và Lục Chí Minh cũng
siết chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, những ưu
thế trước đây của họ trong nháy mắt đã tan tành mây
khói.


“Vù!”.

Một tiếng kêu dài đột nhiên vang lên xuyên qua khán
đài, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ thấy nòi súng
trường sau lưng Quách Dương đã theo ông ta mấy chục
năm đột nhiên nhô ra, một tia sáng lạnh lẽo loé lên, khẩu
súng bị ông ta nắm trong tay.

Ông ta không chút do dự một tay cầm súng, như một
con rồng vươn ra biển lớn, chĩa thằng về phía trước, đối đầu trực diện Cô Tinh Tà Quân.

Quách Dương bắt đầu ra tay!
Ông ta biết rất rõ năm người trước mặt đại diện cho
điều gì, vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta định ra
đòn trước.

Một khi năm người họ tạo thành một vòng vây, tỷ lệ
thắng của ông ta sẽ càng mong manh hơn.

Khoảnh khắc Quách Dương ra tay, Lục Thiên Thư
cũng lao theo, lập tức cất bước, vươn người ra khoảng
mười thước, dùng tay không chém về phía Chung Li Mị.

Hai chí tôn võ thuật lần lượt xuất chiêu, dốc hết
sức mình.


“Hừ!”.

Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị gió lớn quật trước mặt, hai người lập tức biến sắc, đưa chân ra chống, bị đay
lùi ra xa mấy mét.

Sau đó, Cô Tinh Tà Quân rút quạt sắt ra chắn trước
mặt, cánh tay trái của Chung Li Mị uốn cong thành một
vòng cung kỳ lạ, tạo thành một vòng cung ào, bật lại
chiêu của Lục Thiên Thư.

“Keng!”.

Âm thanh va chạm của hai món đồ sắt vang lên.

Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị chấn động, lui về phía
sau, đánh tan năng lượng dữ dội của hai người họ.

Lúc bọn họ lui ra sau, bốn bóng người khác lập tức
xông lên phía trước, chính là bốn Địa Sát còn lại.

Bốn người lao từ hai bên, thủ ấn Điếu Can, Long Trào,
Mật Tông bắn ra cùng lúc, bao vây Lục Thiên Thư và
Quách Dương.

Quách Dương và Lục Thiên Thư đứng đội hình so le,

cùng hỗ trợ và tấn công, bào vệ toàn bộ cơ thể một cách
chặt chẽ.

Một trận chiến khốc liệt đã nổ ra.

“Hừ, nếu các chí tôn võ thuật đã bát đầu ra tay, vậy
mười hai Địa Sát chúng tôi sẽ chơi cùng ba người các
ông!”.

Thi Ma nhìn thấy tám chí tôn võ thuật đã vào trận, lập
tức cười tươi roi rói, sà xuống, mười ngưoi phía sau cũng
nhanh chóng đuổi theo.

“Tiểu Tuyết, em ở im đây!”.

Kỷ Nhược Yên dặn dò, đôi mắt tuy xinh đẹp nhưng vô
cùng lạnh lùng, cô ta bay ra ngoài với Lục Chí Văn và Liêu
Như Thành, chiến đấu với mười một người.




 
Chương 562: Chương 561


Ở đằng kia, tám chí tôn võ thuật ngang tàng chiên
đấu, khí thế cuồn cuộn, đánh tới nỗi cỏ cây bay tứ tung.
Quách Dương và Lục Thiên Thư tuy chiến đấu hết mình
nhưng dù sao cũng không thể đánh lại được một lượng
người như vậy, dần dần lâm vào thế bất lợi.
Còn bên này, mười bốn cao thủ tông thượng cũng
đang chiến đấu kịch liệt, ba người Kỷ Nhược Yên lâm vào
nguy hiểm buộc phải rút lui.
Kỳ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm phía trước, lúc này,
Diệp Thiên cuối cùng cũng tắt điện thoại, cậu nói với Tiểu
Văn Nguyệt.

“Thường thức xong trò vui rồi, kết quả đã rõ, chúng ta đi thôi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt khẽ chớp, cô ta
định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên đã đi trước một bước,
lao vào bóng đêm.
Cô ta vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Diệp Thiên,
anh không định cứu cô ấy sao?”.
“Bọn họ rõ ràng đang ở thế bất lợi, anh muốn nhìn cô
ấy bị đám người đó làm bị thương sao?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên hơi sững lại, cậu quay đầu
nhìn Kỳ Nhược Tuyết, chợt phát hiện lúc này Kỳ Nhược
Tuyết cũng đang quay đầu nhìn cậu.
Hai người chạm mắt nhau, trong không trung dường như có một sóng âm truyền tới, Diệp Thiên nhớ đến cô
gái mù không có khả năng tự vệ trong rừng rậm, trong
lòng không khỏi dao động.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay người lại, ánh mắt
thờ d.
“Lần trước, tôi đã cứu cô ấy rồi.

Tôi có thể cứu cô ấy một lần, nhưng không thể cứu cả đời.

Mỗi người đều có
vận mệnh của riêng mình, nếu không thể thay đồi, chỉ
đành phải chấp nhận!”.

Vẻ mặt của Tiểu Văn Nguyệt trầm ngâm, cô ta muốn
thuyết phục Diệp Thiên ra tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt
lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô ta đành phải lắc đầu thở dài.
Cô ta biết rất rõ Diệp Thiên sẽ không bao giờ thương
hại những người cậu cảm thấy không quan trọng với cậu.
Khi Kỳ Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên và Tiếu Văn
Nguyệt đi về phía màn đêm, liền thờ phào nhẹ nhõm.


ấy không biết Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên đang nói
chuyện gì, nhưng khi họ rời đi, ít nhất cô ấy sẽ không liên
luy đến họ.
Cô ấy đang định quay đầu quan sát trận đấu, nhưng
một đoạn nhạc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, truyền vào tai cô ấy, lúc này cơ thể cô ấy đột nhiên
run lên.
“Thế giới đầy hoa rốt cuộc ở nơi nao…”.
Cô ấy nghi ngờ quay đầu, Tiểu Văn Nguyệt đang cầm
điện thoại, nhạc chuông vang lên từ chính điện thoại của
cô ta.
Nhạc chuông này là bài “Ước mơ thuở ngây thơ”, cô ấy
đã nghe nhiều lần rồi, cô ấy vốn không nên sợ hãi như
vậy.

Nhưng nhạc chuông này không phải là giọng của ca sĩ
gốc, mà là của một người khác.
Nhưng người vừa hát và giọng hát của cậu đã thấm
sâu vào tâm trí cô ấy.

Trong rừng rậm cách đây ba năm,
có thể nói giọng hát này đã cùng cô ấy vượt qua những
lúc tuyệt vọng nhất.

Ngưoi ấy đã hát bài hát này rất nhiều lần để động viên Kỳ Nhược Tuyết thoát khỏi ám ảnh bị
mất đi ánh sáng của đôi mắt, cũng chính vì cậu mà cô ấy
mới được tái sinh.
Cô ấy tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe thấy người
đó hát bài hát này nữa, nhưng vào lúc này, bài hát quen
thuộc lại vang lên bên tai cô ấy, hơn nữa còn là nhạc
chuông điện thoại của Tiểu Văn Nguyệt?
Cô ấy đột ngột quay đầu lại, lao thằng tới Tiểu Văn
Nguyệt như sắp phát điên.


 
Chương 563: Chương 562


Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiên
đã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát “Ước mơ thuở
ngây thơ”, khiến đám người có mặt phải sửng sốt.

Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, sau
một vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặt
nó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.

Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọi
cho mình!
Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiên
cau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.


Quả nhiên, Kỳ Nhược Tuyết lao về phía này như điên
và nắm lấy cánh tay của Tieu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anh
ấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!”.

Giọng nói của Kỳ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tài
nào giữ được vè ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúc
này cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.

Tiểu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này cô
ta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta không
biết phải trả lời câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết như thế nào.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỳ Nhược Tuyết
cũng nhìn theo, chết sững.

“Là… anh? Đúng là… là anh sao?”.

Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỳ Nhược
Tuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy một
cảm giác rất kỳ lạ.

Đó là một sự quen thuộc đến thận
xương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ o với cô ấy,
không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mình
đã nhầm.


Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vang
lên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quen
hát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình không
thể nào nhận sai được.

Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nói
rằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng Diệp
Thiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!
“Tôi là gì cơ?”.

Diệp Thiên biết rằng Kỳ Nhược Tuyết đã nhận ra
giọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

“Anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Cục Đá, rõ
ràng anh chính là Cục Đá của tôi!”.

“Có thể có người sở hữu giọng hát giống anh, nhưng thói quen hát đảo và ngắt giọng ở những chỗ nhất định
không thể bắt chước được, chỉ có Cục Đá mới có thể thể
hiện bài hát này một cách sinh động.

Tại sao anh lại
không muốn thừa nhận? Tại sao?”.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu,
cánh tay run rẩy ôm lấy Diệp Thiên, nước mắt không kìm
được mà tuôn rơi.


Cô ấy thực sự không hiểu nổi, cô ấy và Diệp Thiên đi
cùng chuyến bay, cùng lên sân khấu khi tham gia bữa
tiệc, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, sau bao nhiêu thời gian
như vậy, cô ấy còn công khai tình cảm của mình với Diệp
Thiên khi ở trên sân khấu, nhưng Diệp Thiên, rõ ràng là
cậu vẫn luôn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cậu lại không
nhận cô ấy?
“Cô Kỳ, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì!”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng cử động tay, thoát khỏi lòng
bàn tay của Kỳ Nhược Tuyết.

“Nếu cô có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này,
thì chi bằng cô nghĩ cách giải quyết chuyện của mình
trước đi.

Đêm nay, cô đang ở ranh giới sinh từ, cô nên tự
lo cho mình trước đã!”.




 
Chương 564: Chương 563


Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với Tiếu
Văn Nguyệt.

“Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!”.

Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dương
và Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuật
hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫn
không thể chống cự được lâu.

Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỳ Nhược Yên.

Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!
Tiểu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỳ Nhược Tuyết rồi

nhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết một
mình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.

Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được “Cục Đá” ở trong
rừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìm
kiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờ
ở với cô ấy như vậy.

Kỳ Nhược Tuyết không hiều nổi, Diệp Thiên rõ ràng là
Cục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại sao
lúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?
Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khi
biết tin “Cục Đá” đã qua đời.

Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt biến mất trong màn
đêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không có
phần ứng gì.

“Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đối
xử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!”.

Tiểu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên lao
đến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt trách
móc.

“Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưng
anh vẫn thờ đ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranh
giới sinh từ, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờ

cô ấy đau lòng như thể nào không?”.

“Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó.

Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chì
muốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôi
mà!”.

Vè mặt của Diệp Thiên vẫn không thay đổi, cậu nhẹ
nhàng lắc đầu: “Vô vị!”.

Cậu định đi vòng qua bên cạnh Tiểu Văn Nguyệt,
nhưng Tiếu Văn Nguyệt đã tiến thêm một bước, đưa hai
tay ra, đứng chắn trước mặt anh, không hề nhượng bộ
một chút nào.

Cậu cúi đầu, nhìn thấy vè kiên định và cứng cỏi trong
mắt Tiểu Văn Nguyệt, trái tim cậu không khỏi lệch nhịp.

“Phù!”.

Cậu thở dài, rồi biến mất vào bóng tối.

Tại quảng trường bên cạnh sơn trang Hồng Diệp, Kỳ
Nhược Tuyết còn đang đắm chìm trong đau buồn chưa
hoàn hồn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.

Cô ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Nhược Yên bị Thi

Ma dùng đánh vào lưng, ngay lập tức phun ra một ngụm
máu, ngã xuống đất.

Mười một Địa Sát xuất hiện, sáu trong số đó đang
bao vây Kỳ Nhược Yên, nên cô ta là người đầu tiên không
thể chống lại, bị một chưởng của Thi Ma đánh cho trọng
thương.

Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng mình đầy
thương tích, bị đánh bại bởi năm người còn lại, không
còn khả năng chống cự.

“Chị!”.

Nhìn thấy Kỳ Nhược Yên ngã xuống đất, Kỳ Nhược
Tuyết sợ đến mức tái mặt, vội vàng chạy tới.

“Chị, chị không sao chứ?”.

Kỳ Nhược Tuyết đỡ Kỷ Nhược Yên, vẻ mặt hoàng sợ tột độ.




 
Chương 565: Chương 564


Khoé miệng của Kỳ Nhược Yên còn vương vết máu,
sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, yếu ớt nói: “Tiểu Tuyết,
em chạy đi, chị không thể ngăn được bọn chúng!”.

“Chị!”.

Kỳ Nhược Tuyết gào lên trong đau khổ, nhưng cô ấy
chỉ là một người bình thường, bất lực khi phải đối mặt với
mười một Địa Sát.

“Hừ, đệ nhất thiên tài của Tam Tuyệt Môn quả nhiên
rất lợi hại.

Sáu người chúng tôi phải bao vây tấn công lâu
như vậy mới có thể thương tồn được cô!”.


Thi Ma chậm rãi bước tới trước mặt hai chị em.

“Đáng tiếc, hôm nay hai người đã được định sẵn là bò
mạng ở chỗ này.

Tôi tiễn hai chị em một chuyến nhé!”.

Hắn vừa dứt lời đã tung nắm đấm.

“Tiểu Tuyết, cần thận!”.

Kỷ Nhược Yên vốn đã bị thương nặng, nhưng vẫn cố
gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng, dồn nội lực kéo
Kỳ Nhược Tuyết ra phía sau, rồi đập mạnh vào Thi Ma.

“Rầm!”.

Sức mạnh tan biến, Kỷ Nhược Yên thở hắt ra, kéo
theo Kỳ Nhược Tuyết lùi lại sau vài mét, ngã xuống đất.

Một miếng gỗ vuông nhỏ rơi ra khỏi vòng tay của Kỳ
Nhược Tuyết, lăn tới dưới chân của Thi Ma, đó là thứ duy
nhất mà “Cục Đá” từng tặng cho cô ấy.

“A!”.

Cô ấy kinh hãi kêu lên, đứng dậy khỏi mặt đất, mặc
kệ Thi Ma vẫn đang ở phía trước mà chạy đến bên cạnh
hắn, nhặt miếng gỗ vuông nhỏ lên, ôm chặt vào lòng.

Đây là thứ duy nhất “Cục Đá” để lại cho cô ấy, cô ấy
thà từ bỏ mạng sống này cũng không muốn tách rời khỏi
miếng gỗ.


“Tiểu Tuyết!”.

Kỳ Nhược Yên vừa hoàn hồn lại thì thấy Kỳ Nhược
Tuyết đang đứng bên cạnh Thi Ma.

Thi Ma cười ác độc, lòng bàn tay dâng trào luồng khí
màu đen, đè xuống Thiên Linh của Kỳ Nhược Tuyết.

“Kỳ Nhược Tuyết, tôi sẽ tiễn em gái cô lên đường
trước, tiếp theo sẽ đến lượt cô!”.

Kỳ Nhược Yên bị thương nặng, cô ta không thể hồi lại sức mạnh, không cách nào giải cứu em gái, Liêu Như
Thành và Lục Chí Văn bị bao vậy rất chặt, hơn nữa họ
cũng bị thương nặng, vì vậy không lo cho hai chị em
được.

Thấy vậy, Lục Thiên Thư và Quách Dương muốn chạy
tới giúp đỡ, nhưng sáu Địa Sát lại trấn áp bọn họ, nên chỉ
đành quay về phòng thủ.

Kỳ Nhược Tuyết không có ai cứu!
Đôi mắt Kỳ Nhược Tuyết bị bóng tối che phủ khi lòng
bàn tay chứa đầy luồng khí đen của Thi Ma đè xuống, cô
ấy ôm chặt miếng gỗ vuông trong tay và lầm bầm.

“Cục Đá, nếu anh không muốn thừa nhận tôi, thì hôm
nay, tôi và anh vĩnh biệt!”.

Cô ấy nhắm mắt chờ cái chết đến.

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không cảm thấy mình bị

va chạm mạnh, cô ấy nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Thi
Ma ở trước mặt hai chân lớ lừng giữa không trung, một
bàn tay trắng nôn mành mai đang siết bóp chặt cổ của
Thi Ma.

“O?”.

Cô ấy đưa mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một bóng
người cao gầy đứng bên cạnh, một đôi mắt sâu thằm như
trăng sao sáng đang hướng về phía cô ấy.

“Chi vì một tấm kính bào vệ tầm thường mà ngay cái
mạng này cô cũng không cần nữa à?”.

“Người phụ nữ ngu ngốc!”.

Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy thời khắc cuối cùng của
cuộc đời mình đã đến, hơi thờ của từ thần bao trùm lấy cơ
thể cô.

Vào giây phút cuối cùng này, thứ hiện lên trong
đầu cô chính là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Diệp
Thiên.

“Hóa ra ‘Cục Đá’ của em lại đẹp trai như vậy, cuối
cùng em cũng … được tận mắt nhìn thấy anh rồi!”


 
Chương 566: Chương 565


Dù Diệp Thiên không thừa nhận nhưng cô ấy chắc
chắn một trăm phần trăm rằng Diệp Thiên chính là “Cục
Đá” mà cô ngày đêm nghĩ đen.
“Trước khi chết có thể nhìn thấy gưong mặt thật của
anh là em cũng mãn nguyện rồi!”
Khoé miệng cô nở nụ cười thanh thàn, cô không hề sợ
hãi mà thay vào đó là sự an ủi và niềm vui.
Chính vào lúc cô ấy sắp chết, cô chợt phát hiện mình
vẫn còn ý thức và dường như không bị bất kỳ tồn thương
nào.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, khuôn mặt phẳng lặng
không gợn sóng của Diệp Thiên đang ở trước mặt cô, cậu

đứng ở bên cạnh cô, một tay còn nâng cái đầu của Thi Ma
lên khỏi mặt đất!
“Vì một cái kính bảo hộ đơn giản mà cô thậm chí
không cần tính mạng mình ư? Cô gái ngốc nghếch!”
Diệp Thiên tung Thi Ma – ngưoi đứng đầu khét tiếng
trong mười hai Thiên Sát giống như một con gà con yếu
ớt lên không trung, cặp mắt đen đã sớm xám xịt.
Cậu thản nhiên ném Thi Ma sang một bên, giống như
ném rác rười vậy.

Thi Ma rớt xuống đất một cách nặng nề,
không hề động đậy, không còn chút hơi thở nào nữa.
Nhưng cậu còn chả thèm nhìn Thi Ma lấy một cái mà
chì nhìn thằng vào Kỳ Nhược Tuyết.
“Tôi còn nhớ tới lúc ở trong rừng rậm, tôi đã nói với cô
luật rừng, đó chính là mạng sống quý hơn hết thảy, xem
ra cô không hề nhớ lời của tôi!”
Kỳ Nhược Tuyết sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch.
“Cô gái ngốc nghếch?”, nghe cách gọi mơ hồ quen
thuộc này, cô không biết mình rốt cuộc nên vui hay nên
buồn.
Cách gọi này, từ nhỏ đến lớn chỉ có ‘Cục Đá, người mà lúc nào cũng khiến cô mơ tưởng tới mới gọi cô như vậy.
Giờ phút này, cô không còn nghi ngờ gì nữa, nhày
chồm vào trong lòng Diệp Thiên.

“Khốn kiếp, anh còn nói anh không phải ‘Cục Đá’ sao?
Tại sao? Tại sao trước đó lâu như vậy anh đều không bằng
lòng gặp tôi? Tên khốn kiếp này, khốn kiếp!”
Kỳ Nhược Tuyết đã đấm nắm tay nõn nà của mình vào
ngực Diệp Thiên và khóc như mưa.

Hơn hai mươi năm kể
từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ khóc thương tâm như thế
này.
Diệp Thiên một tay đút túi, đứng yên không động đậy
và thờ ở nói.
“Tôi thừa nhận là tôi, nhưng vậy thì sao?”
“Tôi và cô không cùng một thế giới, mỗi người đều có
một lối đi riêng, chi bằng cứ coi như không quen biết,
không liên quan gì tới nhau, thậm chí giống như chị gái cô
và bố cô đã nói, cứ coi tôi như người đã chết rồi.

Đây
chẳng phải là kết quả tốt nhất hay sao?”
chẳng phải là kết quả tốt nhất hay sao?”
Kỳ Nhược Tuyết giật mình và nhìn Diệp Thiên với vẻ
mặt buồn bã.
“Thế nào gọi là cứ coi như không quen biết? Anh có
biết là trước giờ tôi luôn tưởng rằng anh đã chết rồi? Anh
có biết tôi đã trải qua quãng thời gian đó như thế nào hay

không?
“Mỗi đêm tôi đều mơ thấy anh, ngày nào cũng đều
tưởng tượng ra khuôn mặt của anh, nghĩ tới một tháng khi
ở trong rừng sâu kia.

Thậm chí tôi ước mong biết mấy
được quay trở lại quãng thời gian đó, và mong thời gian
mãi mãi dừng lại ở thời gian đó”.
“Nhưng anh thì rõ ràng biết đó là tôi, nhưng lại không
nói cho tôi biết anh chính là ‘Cục Đá.

Trong lòng anh, tôi
thực sự là người có cũng được mà không cũng được hay sao?”
Nghe lời chất vấn của Kỳ Nhược Tuyết, Diệp Thiên
không trà lời, nhưng đối với cậu, đúng là Kỳ Nhược Tuyết
có cũng được mà không có cũng được.
Trái tim cậu sẽ không dừng lại vì bất kỳ cô gái nào,
nếu cố tình nói cần một người nào đó thì chì có thể là Hoa
Lộng Ảnh.


 
Chương 567: Chương 566


Kỳ Nhược Tuyết khóc đầy thương tâm trong vòng tay
của Diệp Thiên, còn Kỳ Nhược Yên đã sớm rơi vào trạng
thái thừ người ra.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, cô ta không dám tin
vào mắt mình.
Thi Ma, thủ lĩnh của mười hai Thiên Sát, được coi là
mạnh nhất trong mười hai Thiên Sát, ngay cả một chọi
một, cô ta cũng không thể chiếm được bất kỳ lợi thế nào.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thậm chí còn
không kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ thấy Thi

Ma bị Diệp Thiên nhấc lên bằng một tay sau đó ném
xuống đất như ném bao rác vậy.
Trong mắt cô ta, Diệp Thiên, người mới chỉ đạt được
một số thành tựu nhỏ trong mấy tháng qua, làm sao có
thể có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Nếu muốn giết Thi Ma trong chớp mắt, e rằng cho dù
là người mạnh nhất trong chín thiên tài xuất chúng hàng
đầu Hoa Hạ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du
cũng không thể làm được.

Một cậu học sinh bình thường
còn con như Diệp Thiên làm sao có thể làm được điều đó
cơ chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi ngưng lại, cô ta không
khỏi run lên, hít vào một hơi lạnh, càng ngày càng cảm thấy khó tin, nhưng lúc này Diệp Thiên đã nhẹ nhàng đầy
Kỳ Nhược Tuyết ra.
“Cô gái ngốc nghếch, nếu như cô muốn càu nhàu,
muốn tìm người khóc lóc than thở thì gio không phải lúc
đâu.

Cô tránh sang một bên trước đi đã!”
“Lần này vốn di tôi không định giúp cô, nhưng nể tình
chúng ta có một khoảng thoi gian quen biết nên tôi sẽ
giúp cô một lần nữa.


Một lần giải quyết cho xong tất cả
phiền phức của cô”.
“Tránh sang một bên!”
Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết nhấp nháy, mặc dù muốn nói
với Diệp Thiên trăm ngàn lời, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn
lui về bên cạnh Kỳ Nhược Yên.

Có điều cô ấy vẫn lo lắng
không biết rốt cuộc Diệp Thiên định làm gì.
Phải biết rằng ngay cả gia chủ nhà họ Lục là Lục Thiên Thư và cả sư phụ của Kỳ Nhược Yên đều không thể
giải quyết được đám người trước mặt này.

Mỗi người trong
số họ đều có thực lực vô song.

Tuy rằng Diệp Thiên đã
giải quyết Thi Ma, nhưng vẫn còn bao nhiêu cao thủ ở
đây, một mình Diệp Thiên làm sao đối phó được?
Diệp Thiên đứng thằng ngưoi dưới ánh trăng, sau đó
hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Nhược Yên ở phía sau.
“Kỳ Nhược Yên, lần trước gặp cô là lúc một kiếm
khách hạng ba từ Đào Quốc đang áp chế cô.

Không ngờ
hôm nay gặp lại, cô vẫn ở trong tình cảnh khó coi như

vậy!”
Kỳ Nhược Yên nghe thấy vậy chợt cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước ở Lư Thành, cô và Liễu Như Thành suýt chút
nữa bị tay kiếm khách Đảo Quốc giết chết.

Cuối cùng có
một người thần bí ra tay giúp đỡ cứu bọn họ, chỉ dùng một ngón tay đã làm thanh đao quý của tay kiếm khách
đứt gãy.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Kỳ Nhược Yên ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thiên không trà lời mà chỉ khế lắc đầu, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó cậu chậm rãi đi về
phía trước vòng chiến.
Ánh mắt Kỳ Nhược Yên lại thay đổi, cô ta chợt nhận ra,
bóng lưng của Diệp Thiên lúc này hoàn toàn trùng trùng
với người đàn ông bí ẩn đã cứu họ ngày hôm đó, điều này
khiến trái tim cô ta trào dâng cuồn cuộn.
“Đêm đó, là cậu ta sao?”
Cô ta khẽ thì thầm, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.
“Хоet!”


 
Chương 568: Chương 567


Một thanh niên trong mười hai Địa Sát đánh Lục Chí
Văn và Liễu Như Thành một chưởng khiến hai người này bị
lùi về phía sau hơn chục thước và ngã lăn vòng trên mặt
đất.

Còn mười người còn lại quay ngoắt đầu lại vừa lúc
nhìn thấy Thi Ma đã ngã gục dưới chân Diệp Thiên khiến
họ cảm thấy kinh ngạc.
Đôi mắt Cuồng Sát nheo lại, bật kêu thành tiếng.
“Các vị, tên này không phải kẻ vừa, cùng nhau ra
tay đi!”

Hắn vừa dứt lời thì chín người còn lại đều cùng hưởng
ứng, bọn họ lần lượt lao ra tạo thành một tấm lưới kiên cố
bao quanh phong tòa Diệp Thiên.

Chín luồng công kích
chí mạng từ các hướng khác nhau nhằm chỗ hiểm trên
người Diệp Thiên mà bắn.
“Á, Cục Đá!”
Kỳ Nhược Tuyết hét lên kinh hoàng, Tiểu Văn Nguyệt
đột nhiên đi tới và vỗ vai cô ấy.
“Đừng lo lắng, anh ấy sẽ ổn thôi!”
“Trên đời này không ai có thể thắng được anh ấy!”
Kỷ Nhược Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo ra sao
nên ngay sau đó, biểu cảm của cô ấy đã đơ ngay tại chỗ.
Mười người cùng tiến vào, nhưng Diệp Thiên chỉ khế
giơ tay phải lên, quẹt ngang ngón trò, trên bầu trời đêm
dường như có một vầng hào quang hình vòng cung xuất
hiện, sau đó thân hình của mười Địa Sát lần lượt đông
cứng lại, đứng yên bất động.
Kỳ Nhược Yên, Liễu Như Thành và Lục Chí Văn đều
nhíu chặt đôi mắt, họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Còn
Diệp Thiên đã bước ra khỏi vòng vây của mười người.

Trong quá trình này mười người kia không hề có bất kỳ phản ứng nào, cứ giống như đang ngủ vậy.
Chính vào lúc Diệp Thiên bước lên đến bước thứ mười,
liền nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng.
“Phụt!”
Mười mũi tên máu phun ra từ cổ mười người, sau đó
mười người nặng nề ngã xuống đất, thanh âm tắt lịm.
“Làm sao có thề như vậy được?”
Liễu Như Thành và Lục Chí Văn kinh ngạc đến trợn
trừng mắt mùi.
Bọn họ chiến đấu kịch liệt hồi lâu vẫn không địch lại
được mười Địa Sát, thế mà chỉ trong nháy mắt, mười Địa
Sát đã bị một người cắt cổ cùng một lúc.

Cành tượng như
vậy khiến họ khó lòng tưởng tượng nổi.
Đôi mắt Kỳ Nhưoc Yên lại run lên lần nữa, vừa rồi Lục Thiên Thư giao chiến với những người này cũng chỉ trấn
áp được bọn họ chứ không thể giết chết bọn họ chỉ với
một chiêu.

Vậy mà một người bình thường như Diệp Thiên
lấy đâu ra sức mạnh kinh người như vậy chứ?
Kỳ Nhược Tuyết chết lặng tại chỗ, trong lòng ngần
ngơ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng “Cục Đá” của mình lại có
thủ pháp khó lường như vậy!

“Liệt Diệm Bàn Long Thương!”
“Tổi Tâm Chường!”
Trong vòng chiến của tám chí tôn võ thuật phía trước,
cây thương sắt trong tay Quách Dương giống như một
con rắn độc, đốm hoa từ cây thương sáng lên trong đêm
đen.

Một luồng hơi thở hừng hực tuôn ra từ đầu ngọn
thương, đâm thằng về phía trước.
Lòng bàn tay Lục Thiên Thư loang ra màu tím sẫm,
khi ông ta tung chường, trong phạm vi mười mét trước
mặt đều chứa đẩy nội lực vô song, chường lực bùng nổ
như một làn sóng.
Hai chí tôn võ thuật đều đã sử dụng đến tuyệt chiêu của họ!
“Hừm, Long Trào Công!”
Long Trào Song Từ kêu khế một tiếng, hai anh em
song sinh đan tay lại với nhau, ba ngón tay giống như
móng rồng chồm về phía hư không.
“Cô Tinh Chi!”


 
Chương 569: Chương 568


Cô Tinh Tà Quân đóng chiếc quạt gấp của mình và chỉ
dùng một ngón tay của hắn phát ra lực đột nhiên xé toạc
không khí, như muốn xuyên thủng mọi thứ.
“Thừa Long Tràm!”
Một lòng bàn tay của Chung Li Mị đã biến thành một
cây đao trong tay hắn và hắn chém theo hình đường chéo về phía trước mặt mình.

Một luồng sáng màu đen láy ánh
lên dài hơn mười thước, gió thổi lạnh thấu xương như ánh
đao.
“Tam Toàn Thů!”
Năm ngón tay của Phật Lùn đan vào nhau, hóa thành
hình một cái búa, hắn xoay người, đập chéo về phía trước

mặt.

Không khí trước mặt đều run lên, mặt đất nứt ra
từng lớp, phiến đá nổ tung.
“Lan Giang Thiên Kích!”
Miếng dán cần câu phía sau lưng của Cố Giang Điếu
hóa thành vô số ảo ảnh, che rợp trời đất, bao trùm về
phía Quách Dương và Lục Thiên Thư.
Tám chí tôn võ thuật thi triển thù pháp của riêng họ,
các kỹ năng võ thuật của họ đồng loạt xuất hiện.

Cát đá,
mùn cưa bay tứ tung trên không.
Tuy rằng căn cơ tu luyện của Lục Thiên Thư và Quách
Dương không hề tầm thường, nhưng dù sao đối thủ cũng
có ưu thế về quân số.

Hai người bị sáu luồng sức mạnh vô
song làm cho rúng động, lập tức rên hự một tiếng và phải
lùi lại phía sau, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
Chân của hai người họ không ngừng cọ xát xuống
đất, liên tục lùi hơn mười thước mới giữ vững được cơ
thể, một vệt màu đỏ hiện trên trên mặt hai người, rõ ràng
là bọn họ đã bị thương.
Sáu Thiên Sát đang định đuổi theo, ánh mắt cùng
nhìn về một hướng, và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng mười

Địa Sát đồng loạt xông lên và bị cắt cổ chết tại chỗ.

Sắc
mặt sáu người liền thay đổi trong nháy mắt.
Sát thủ cấp bậc Địa Sát đương nhiên có khoảng cách
khá xa so với họ.

Nhưng để giết chết mười Địa Sát trong nháy mắt thì họ đều tự hòi rằng bất kỳ ai trong số họ có
mặt ở đây cũng đều không thể làm được.

Vậy mà lúc này
cảnh tượng kỳ dị lại xảy ra ngay trước mắt họ.
Bọn họ lập tức ngừng đuổi theo và nhìn về phía Diệp
Thiên.

Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân sa sầm, giọng điệu hơi
nặng nề.
“Cậu là ai? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của Thế
Giới Hắc Ám chúng tôi?”
Quách Dương cùng Lục Thiên Thư âm thầm điều
chỉnh hơi thờ, họ vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Thiên
bước đi nhẹ nhàng và đứng trước mặt sáu Thiên Sát,
khóe miệng cong lên hình vòng cung đầy nguy hiểm.
“Gan của Thế Giới Hắc Ám các người cũng không nhỏ
nhì? Dám chạy tới Lư Thành gây sự?”
“Lẽ nào các người không biết Lư Thành là địa bàn của

tôi sao?”
Một mình cậu đối mặt với sáu Thiên Sát, nhưng lại có
vẻ thoải mái như đang ở trong vườn hoa sau nhà của
mình, một tay cậu đút túi, như thể hoàn toàn không coi
sáu Thiên Sát kia ra gì.
“Địa bàn của cậu?”
Ánh mắt của sáu Thiên Sát đều khế thay đổi, nhất
thời không phản ứng kịp.
Diệp Thiên hơi nhướng mắt, quét qua mặt của sáu
người và chỉ tay về phía Lục Thiên Thư và Quách Dương
phía sau.
“Sáu người các người và hai người ở phía sau lưng tôi
có ân oán gì không liên quan gì đến tôi, nhưng Kỳ Nhược
Tuyết là ngưoi đại diện phát ngôn của Tập đoàn Lăng
Thiên của tôi.

Tập đoàn chúng tôi mời cô ấy tới thì phài đàm bảo sự an toàn tính mạng cho cô ấy!
“Nếu như các người muốn giết cô ấy thì tức là không
coi Tập đoàn Lăng Thiên tôi ra gì rồi!”
“Đêm nay, tất cả mọi người trong Thế Giới Hắc Ám
đều phải chết ở nơi này!”


 
Chương 570: Chương 569


Giọng nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng mọi
người đều có thể nghe thấy sự sát phạt ớn lạnh trong
giọng nói của cậu, khiến cho người ta phải kinh hãi.

“Cậu muốn giết chúng tôi?”
Cô Tinh Tà Quân nghe vậy liền bật cười chế nhạo.

“Cậu thanh niên, đúng là căn cơ tu luyện của cậu rất
cao, tôi không biết cậu là ai, nhưng dựa vào sức một mình
cậu mà muốn giết chết chúng tôi thì thật là mơ mộng viền
vông!”
“Tôi không biết cậu lấy đâu ra tư cách mà phát ngôn
ngông cuồng như vậy? Nhìn khắp Hoa Hạ, những người

có thực lực như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi!”
Hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Diệp
Thiên, mỗi người trong sáu Thiên Sát đều là cao thủ chí
tôn võ thuật đỉnh cao.

Căn cơ tu luyện của bất kỳ ai trong
số họ cũng đủ để liệt vào Top năm trong bàng xếp hạng
cao thủ của Hoa Hạ.

Lục Thiên Thư và Quách Dương đều bị bọn họ đánh bị
thương, Diệp Thiên muốn cùng một người giết hết sáu
người bọn họ rõ ràng khó hơn lên trời.

Diệp Thiên vẫn lạnh băng, cậu chỉ cười nhạt.

“Ó? Hai người? Không biết đó là hai người nào vậy?”
Cô Tỉnh Tà Quân tiến lên phía trước một bước, ánh
mắt lóe lên sự giễu cợt.

“Một trong hai người đó đương nhiên là Diệp Vân
Long nức tiếng thủ đô, người xếp thứ hai trong bàng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”
Nghe Cô Tinh Tà Quân nói như vậy, những người có
mặt đều âm thầm gật đầu, không ai phản bác cả.

Diệp Vân Long uy chấn Hoa Hạ, mười năm trước đã

đạt được chức vị đầu bảng Hoa Hạ, được mọi người tôn
xưng là chí tôn võ thuật số một đưong thời.

Với thực lực
hiện giờ của Diệp Vân Long, muốn giết sáu Thiên Sát
đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên, dù
không can dự vào giới võ thuật nhưng cô cũng đã từng
nghe đến tên của Diệp Vân Long.

Đây là anh hùng chốn
thủ đô, hai mươi năm trước đã từng trấn áp vô số anh tài
kiệt xuất ở thủ đô và ngay cả các quan chức ở thủ đô cũng không ngớt lời khen ngợi.

“Diệp Vân Long?”
Diệp Thiên nghe vậy liền hừ một tiếng và hỏi tiếp:
“Thế còn người kia thì sao?”
Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân chot biến đổi và mang theo
vè quái dị đầy kiêng dè, giọng nói cũng chùng xuống vài
phần.

“Người còn lại đương nhiên là Đế Vương Bất Bại Diệp
Lăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao
thủ Hoa Hạ hiện giờ rồi!”
Đám đông bỗng im bặt, một áp lực vô hình trào dâng

trong lòng mỗi người, tựa như cái tên có sức nặng ngàn
vàng, như núi Thái Sơn đè trên đình đầu vậy.

Lông mày của Kỳ Nhược Tuyết lóe lên một tia kỳ lạ, cô
đã nghe Kỳ Nhược Yên nói nhiều lần về truyền thuyết của Diệp Lăng Thiên, cho dù không biết những nhân vật lớn
trong giới võ thuật, cô cũng có thể hiều được câu chuyện
về Diệp Lăng Thiên.

Cô ấy luôn sợ hãi và tò mò về cao thủ số một Hoa Hạ
nổi tiếng thế giới khi còn đang ở độ tuổi thiếu niên.

Cô quay sang Kỳ Nhược Yên bên cạnh, nhưng phát
hiện đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Yên đang run rầy, cô
ta chỉ tay về phía Diệp Thiên, không nói được lời nào,
dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó khó tin.

“Chị đi, chị bị sao vậy?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi.




 
Chương 571: Chương 570


Cổ họng Kỳ Nhược Yên cuộn lại, nỗi kinh hoàng trào
ra từ đáy mắt, gần như khiến cho cô ta đông cứng lại.

“Chẳng lẽ … cậu ta chính là…”
Kỷ Nhược Yên đã đoán được điều gì đó, nhưng trước khi cô ta có thể nói xong, Cô Tinh Tà Quân lại cười chế
nhạo.

“Muốn giết sáu người chúng tôi à? Không biết rốt

cuộc cậu là Diệp Lăng Thiên hay là Diệp Vân Long vậy?”
Hắn biết Diệp Thiên không tầm thường, nhưng chưa
từng coi Diệp Thiên là người đứng ở cấp bậc giống như
họ.

Bước chân sáu Thiên Sát khẽ di chuyển, họ chuẩn bị
ra tay.

Quách Dương nắm chặt cây thương sắt trong tay,
muốn ra tay giúp đỡ, nhưng Lục Thiên Thư ở bên cạnh
ngăn lại, khế lắc đầu.

“Anh Quách, chúng ta không cần động thủ nữa!”
Quách Dương nghe vậy vô cùng khó hiểu, nhưng vào
lúc này, Diệp Thiên đột nhiên nâng lòng bàn tay lên, khóe miệng nhếch lên một vòng cung bon cot.


“Nếu như các người đã ý thức rõ như vậy thì sao tôi
có thể để các người thất vong được đây?”
Cậu nói dứt lời thì khế phất cánh tay, giữa tay áo xuất
hiện một luồng lực lượng vô tình giáng xuống, trong nháy
mắt toàn bộ mặt đất hàng chục thước đều bị chấn động,
giống như động đất.

“Bùm!”
Trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một khe núi cực lớn
cao tới hai mươi đến ba mươi thước, và trong số sáu
Thiên Sát thì ngoài Cô Tinh Tà Quân và Chung Li Mị là
người phản ứng nhanh nhất, bị khí tức gây chấn động
đến ói ra máu ra thì bốn ngưoi còn lại không kịp có bất kỳ
phản ứng gì, bị lực lượng vô hình đập vào hố sâu, trờ
thành một vũng xương vụn.


“Chuyện nà…”
Những người có mặt không ai có thể giữ được bình
tĩnh, ánh mắt của mọi người lúc này đều ngưng tụ, như
thể đã nhìn thấy chuyện khó tin nhất trên đời.

Cánh tay của ‘Cuồng Thương’ Quách Dương khẽ run
lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng Lục Thiên Thư ở
bên cạnh liền bước ra, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên và
cung kính nói.

“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”
Trong chốc lát, tất cả mọi ngưoi đều kinh hoàng!


 
Chương 572: Chương 571


Quách Dương, người đứng thứ sáu trong bảng xếp
hạng cao thù của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’
nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn,
hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợn
tròn hai mắt.
Chí tôn võ thuật bình thường chì có thể phóng nội lực
chừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi.

Nhưng Diệp
Thiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn ba
mươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, một

chường rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấn
động mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nát
thịt.

Sức mạnh như vậy quà thực đã làm mới nhận thức
của ông ta.
Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũng
chưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khùng
khiếp như vậy.
“Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”
Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là một
cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bàng xếp
hạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưng
hành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.
“Đế Vương?”
Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi người
đều chấn động.

Ở Hoa Hạ này, người được gọi là Đế
Vương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là người
đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?
Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên không khỏi run lên,

thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quen
thuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.
Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn của
mình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấy
Lục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàn
toàn hiểu ra.
“Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp Lăng
Thiên sao?”
Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỳ Nhược
Yên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta không
ngừng run lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiên
đưa Kỳ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỳ, lúc đó Diệp Thiên
đang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗ
thủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đương
nhiên cảm thấy khinh bỉ.
Nếu không phài vì Diệp Thiên đã cứu Kỳ Nhược Tuyết
và nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỳ Nhược Tuyết thì
ngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ không
bao giờ có.
Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôi
mắt cho Kỳ Nhược Tuyết.


Bố cô ta là Kỳ Viễn Hồng định
làm theo nguyện vọng của Kỳ Nhược Tuyết, gà Kỳ Nhược
Tuyết cho Diệp Thiên.

Nhưng cô ta lại kiên quyết phàn
đối, cuối cùng cô ta và Kỳ Viễn Hồng cùng nhau nói dối
với Kỳ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.
Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coi
trọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên không
xứng với Kỳ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỳ, và
thậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.
Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà cô
ta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà cô
ta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vưong Bất Bại khiến
tất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếp
sợ và coi như thủ lĩnh?


 
Chương 573: Chương 572


Thân thể mỏng manh của cô ta run lên, suýt nữa nôn
ra một ngụm máu!
Không chỉ có cô ta mà cả ba người Lục Chí Văn, Lục
Chí Minh, Liễu Như Thành ở cách đó không xa đều bị hóa
đá ngay tại chỗ, biểu cảm càng thêm khó đỡ.

Lần đầu tiên Liễu Như Thành gặp Diệp Thiên thì cậu
vẫn đang ở trong một căn nhà cho thuê rẻ mạt chỉ vài
chục mét vuông, cậu ta căn bản không coi Diệp Thiên ra
gì, chì xem cậu như một học sinh trung học bình thường.

Về phần Lục Chí Minh, cậu ta có xích mích với Diệp

Thiên trên máy bay, thậm chí sau đó còn muốn trả thù
Diệp Thiên.

Từ đầu đến cuối cậu ta chì coi Diệp Thiên là
một thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì, có thể
dễ dàng nghiền nát cậu.

Về phần Lục Chí Văn, khi biết Diệp Thiên là người mà
Kỳ Nhược Tuyết ngày đêm nghĩ tới, cậu ta đã muốn giết
chết Diệp Thiên, thậm chí còn định sau khi kết thúc
chuyện đêm nay sẽ tìm cơ hội để ám sát cậu, khiến thần
không biết quỷ không hay.

Không ai trong số ba người bọn họ từng đặt Diệp
Thiên ở độ cao có thể khiến bọn họ chú ý.

Nhưng lúc này,
dường như ông trời đang chơi trò đùa quá lớn với họ.

Cậu nhóc mà họ vốn không coi ra gì lại là người cao
cao tại thượng, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ mà ngay cả
bậc cha bác của họ cũng không thể nào sánh kịp lại
chính là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên ư?
Sau một lúc kinh ngạc đớ ra thì Quách Dương đã

hoàn hỗn trở lại, ông ta biết rằng nếu có ai khác trong
thế giới võ thuật Hoa Hạ có thể đạt được trình độ như
vậy, thì chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ là một trong số đó.

Bản thân Kỳ Nhược Tuyết cũng ngây người nhìn Diệp
Thiên, ánh mắt không ngừng thay đổi.

Cô cũng đã tường tượng không biết bao nhiêu lần
“Cục Đá” của mình trông như thế nào, cao hay thấp,
nhưng cho dù trí tường tượng phong phú đến đâu, cô
cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người mình
yêu thích lại là một anh hùng vô song, là người xếp ở vị trí
đầu tiên trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ
mà ngay cả chị gái của cô ấy cũng vô cùng ngưỡng mộ!
Bất ngờ này thực sự quá lớn!
“Đế Vương? Cậu là Diệp Lăng Thiên?”
Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân nôn ra máu, hơi thờ
uể oài đến cực điểm, họ ở cách Diệp Thiên hơn mười
mét, đồng tử mở to và kêu lên thất thanh.

“Nếu như đã biết đáp án rồi thì sao còn phải hỏi lại
nữa? Bớt nói nhằm đi, để tôi tiễn các người lên đường!”
Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, sáu Thiên Sát có vẻ
chiếm ưu thế về số lượng, nhưng tu vi của sáu người này
chỉ là đình cao chí tôn võ thuật, kém hơn một bậc so với

siêu phàm bán bộ.

Một mình cậu đã giết chết cùng lúc bày siêu phàm
bán bộ ở Trung tâm Thủy Thượng Kiểm Tây, còn tiêu diệt
cảnh giới siêu phàm một cách nhẹ nhàng, vậy thì sáu
Thiên Sát còn con có sá gì chứ?
“Giết chí tôn võ thuật như giết gà, coi chí tôn võ thuật
như kiến cỏ.

Đây chính là Đế Vương Bát Bại – Diệp Lăng
Thiên sao?”
Trái tim Kỳ Nhược Yên cay đắng, tâm hồn thiếu nữ
như bị khuấy đào.

Lúc này Diệp Thiên thể hiện càng
mạnh mẽ bao nhiêu thì cô ta càng cảm thấy quyết định
ban đầu của mình ngu ngốc bấy nhiêu.




 
Chương 574: Chương 573


Biểu cảm của Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân thay
đổi liên tục, trong mắt họ đầy vẻ sợ hãi.

Cuối cùng thì họ
cũng hiểu tại sao Diệp Thiên lại có thể giết tất cả bày cao
thủ tìm đến Kiềm Tây vây giết mình.

Sức mạnh đó căn
bản không phải là thứ mà họ có thể so sánh được.
“Đế Vương thứ tội.


Thế Giới Hắc Ám của tôi tuyệt đối
không có ý mạo phạm.

Mong Đế Vương đại nhân đại
lượng, tha cho lần này!”
Chung Li Mị, người đứng đầu Thế Giới Hắc Ám lần
đầu tiên mở miệng cầu xin người khác.
Hắn chắp tay cúi đầu trước Diệp Thiên, hoàn toàn từ
bò uy nghiêm của một cường giả, chỉ vì muốn giữ tính
mạng.

Hắn biết rất rõ trong mắt Diệp Thiên, cậu giết bọn
họ không khác gì giết con chó con mèo.
“Tha cho lần này?”, khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên
một tia giễu cợt.
“Từ lúc Thế Giới Hắc Ám bước vào Lư Thành này thì
đã nên nghĩ tới có hậu quả này!”
“Nhớ lấy, kiếp sau đừng đến chọc giận tôi nữa!”
Giọng nói của cậu không chứa đựng một chút cảm
xúc nào, trong nháy mắt, một luồng áp lực cực lớn đang
tràn ngập màn đêm, khiến cho sắc mặt Chung Li Mị và
Cô Tinh Tà Quân thay đổi.

Hơi thờ chết chóc đã giáng

xuống đến đầu.
Ngay khi mọi người đang chờ đợi một cú giết chóc
của Diệp Thiên thì cậu hơi dừng động tác lại, đặt lòng
bàn tay xuống, ánh mắt khế nhúc nhích.
“Ha ha!”
Một tràng cười lớn vang lên từ màn đêm, một bóng
đen như hòa vào màn đêm, đột ngột xuất hiện phía sau
Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân.
“Nghe danh không bằng gặp mặt.

Đế Vương Bất Bại
không hồ danh là Đế Vương Bất Bại, người đứng đầu
bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ quả nhiên danh bất
hư truyền!”
Người mới đến mặc một chiếc áo khoác màu đen,
dáng người cao ráo và có vẻ vô cùng trẻ trung, trông hắn
chì khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt của hắn dường như
đẹp trai một cách đầy nham hiểm.
Hắn bước ra che chắn cho Chung Li Mị và Cô Tinh Tà
Quân, đôi mắt phát ra luồng khí màu đen nhìn thẳng vào
Diệp Thiên.
Hắn bước về phía trước, lúc này mọi người mới nhận
ra sự tổn tại của hắn.


Những người có mặt, mạnh mẽ như
Quách Dương thực sự không hề hay biết về cách tiếp cận
của hắn, như thể hắn bỗng dưng xuất hiện vậy.
Ngay khi người này vừa tới, một luồng áp lực vô hình
lập tức tràn ngập không trung, Kỳ Nhược Yên và những
người khác vốn yếu hơn một chút chỉ càm thấy bồn chồn,
khí tức trong cơ thể không ngừng dao động, Quách
Dương và Lục Thiên Thư cũng cảm thấy tim run lên và có
phần hoàng hốt!
Đó là tín hiệu khi nhìn thấy một cao thủ vô song!
Người đàn ông đẹp trai vừa đến mang theo nụ cười
trên mặt, trong giọng nói lại lộ ra về hung ác cùng sự độc đoán.
“Diệp Lăng Thiên, tôi tự giới thiệu một chút!”
“Tôi là chủ nhân của Thế Giới Hắc Ám.

Người ở thời
đại trước gọi tôi là…”
“Chúa Tề Hắc ám!”


 
Chương 575: Chương 574


“Thời đại trước?”
Khi người đàn ông nói ra danh xưng của mình thì đám
người trẻ tuổi Kỳ Nhược Yên, Liễu Như Thành, Lục Chí Văn
đều cầm thấy rất lạ lẫm.

Nhưng Quách Dương và Lục
Thiên Thư phía sau lưng Diệp Thiên lại cùng lúc thay đổi
sắc mặt.
Trong giới võ thuật, dù ở Hoa Hạ hay các nước khác
đều công nhận hai mươi lăm năm là một thời đại, dù là hai
người họ, hay là “Tứ Tuyệt’ của Hoa Hạ thì cũng đều đã

trải qua một thời đại.

Nhưng đúng ra mà nói, bọn họ có
thể coi là cao thủ hàng đầu của thời đại này, nhưng ở thời
đại hai mươi lăm năm trước, bọn họ chi như những người
mới bắt đầu xuất hiện mà thôi.
Những người nổi danh trên thế giới hai mươi lăm năm
trước và được xếp vào hàng cao thủ hàng đầu thế giới
mới được coi là những cao thủ thực sự cùa thời đại trước,
chẳng hạn như Tiếu Phật Tây Lĩnh đã bị Diệp Thiên giết
chết vậy.
Vậy mà lúc này, người đàn ông mặc áo gió nhìn có vẻ
không quá ba mươi tuổi này lại nói rằng hắn được người
thời đại trước gọi là ‘Chúa Tế Hắc Ám: Điểu này cho thấy
tuổi thật của hắn cao hơn gấp nhiều lần so với vẻ bề ngoài
của hắn.
Đây là một cao thủ cùng thời với đám người Tiểu Phật
Tây Lĩnh kía.
“Chúa Tế Hắc Ám?”
Quách Dương khẽ nhíu mày, ông ta và Lục Thiên Thư
cũng xem như đã trải qua hai thời đại.

Tuy rằng hai mươi
lắm năm trước không phải là nổi tiếng, nhưng cũng đã

từng nghe nói qua một số nhân vật nổi danh trong giới võ
thuật.
Và Chúa Tể Hắc Ám là một trong số đó.
Theo truyền thuyết, hai mươi lăm năm trước, có một
cao thủ chí tôn võ thuật chưa bao giờ khoe khoang và
cũng không bao giờ khiêu chiến với người khác.

Sau này
Thiên Cơ Lâu đã công bố danh sách những cao thủ hàng
đầu của Hoa Hạ, nhưng người đó lại không được đưa vào
danh sách đó.
Chính vì vậy mà cao thủ chí tôn võ thuật này mới chợt
nồi xung lên, liên tiếp khiêu chiến từ chí tôn võ thuật thứ
hai đến người đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng
cao thủ Hoa Hạ và đều chiến thắng, làm chấn động giới
võ thuật Hoa Hạ hồi đó.
Sau đó, hắn đã giao đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh là
người đang xếp thứ nhất lúc bấy giờ, và cả hai kết thúc
với tỷ số hòa.

Chính vì lẽ đó nên hắn đã nồi danh trong
giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng Thiên Cơ Lâu đã công bố
người đứng đầu danh sách cao thủ Hoa Hạ rồi và sẽ

không thay đổi, nên hắn vẫn không có cách nào được liệt
vào danh sách xếp hạng này.
Vì chuyện này mà hắn đã canh cánh trong lòng bao
lâu, sau đó hắn lại đi khiêu chiến với các môn phái võ học
nổi tiếng Hoa Hạ lúc bấy giờ khiến cho không ít chưởng
môn, bậc trường bối bị trọng thương.

Thậm chí có ba
nhân vật ở cấp bậc trưởng lão cũng chết trong tay hắn.
Vào thời điểm đó, trong giới võ thuật Hoa Hạ vẫn còn
sự phân biệt rạch ròi giữa chính và tà, chính vì vậy mà hắn
đã trở thành mục tiêu của vô số kẻ tự cho mình là chính
nghĩa, đồng thời trở thành kè thù không đội trời chung
của chính nghĩa.

Các thánh địa trong giới võ học Hoa Hạ
như phái Hồ Ngọc Nguyệt, chùa Ma Đà Lan Nhược cũng
gọi hắn là ‘Tà Đồ’.


 
Chương 576: Chương 575


Kể từ đó, hắn đã phải hứng chịu sự áp chế của giới võ
thuật Hoa Hạ, bị người ta bài xích, cuối cùng rơi vào tuyệt
vọng chán nàn và sáng lập ra Thế Giới Hắc Ám, chiêu mộ
những cao thủ hung tàn độc ác, tạo nên đội sát thủ khiến
người khác nghe danh đã khiếp đảm.
Còn bản thân hắn cũng được mệnh danh là Chúa Tể
Hắc Ám!
Tính ra thì Chúa Tề Hắc Ám đã không đi lại trong giới
võ thuật gần ba mươi năm nay rồi.

Rất nhiều người đều

nói hắn đã chết, nhưng không ngờ, hôm nay cao thù
truyền kỳ một thời đại lại xuất hiện ở Lư Thành.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, trên mặt có chút hứng
thú, cậu khẽ cười thành tiếng.
“Thật không ngờ trong một đội sát thủ còn con cũng
có một người đạt cảnh giới siêu phàm, thú vị đấy!”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì những người có mặt lại
chấn động.
Những người trẻ như Kỳ Nhược Yên đương nhiên có
nghe nói tới cấp bậc bên trên chí tôn võ thuật chính là
cảnh giới siêu phàm!
Và cảnh giới siêu phàm đã gần năm mươi năm chưa
từng xuất hiện trên thế giới, là cảnh giới chỉ tồn tại trong
truyền thuyết.

Nhưng nghe Diệp Thiên nói thì có nghĩa
rằng Chúa Tề Hắc Ám ở trước mắt lại chính là một cao thủ
thuộc cảnh giới siêu phàm?
Họ khó có thể tưởng tượng được lúc này lại có một tồn
tại huyền thoại đang đứng trước mặt mình!
“Cành giới siêu phàm?”
Quách Dương và Lục Thiên Thư đều kinh ngạc, cảnh
giới này là mục tiêu cả đời của bọn họ, còn Chúa Tể Hắc

Ám, cao thủ lừng danh thời đại trước, thật sự đã đạt tới
cảnh giới này rồi sao?
Đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp được người thuộc
cảnh giới siêu phàm thực thụ!
Chúa Tể Hắc Ám không gật cũng không lắc, hắn chỉ
bình thàn nhìn về phía trước.
“Diệp Lăng Thiên, quả nhiên tôi không nhìn
lầm người!”
“Trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hai mươi
lăm năm trước, chỉ có Tiểu Phật Tây Lĩnh là người tôi đánh
giá cao hơn người khác vài phần.

Còn trong danh sách
xếp hạng cao thủ Hoa Hạ ngày hôm nay, Mộ Dung Vô
Địch thì được đánh giá phân nửa, Diệp Vân Long miễn
cưỡng tính là một.

Còn cậu là người duy nhất mà tôi coi trọng!”
Những người còn lại đều là thầm cảm thấy ớn lạnh.
Tiểu Phật Tây Lĩnh là người đứng số một trong bằng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ thế hệ trước, thống lĩnh một thời
đại, trấn áp quần hùng.


Có thể nói đó là cao thù đình cao
thực sự.

Còn Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch cũng đều
là cao thủ đình cao thực thụ ở thời đại này.
Nhưng trong con mắt của Chúa Tể Hắc Ám, dường
như họ cũng chì rất tầm thường, không hề được coi trọng.
Thậm chí hắn còn nói Mộ Dung Vô Địch và Diệp Vân Long
chì miễn cưỡng lọt vào mắt hắn mà thôi.

Khẩu khí lớn như
vậy quả thực khó lòng tưong tượng.
Trong mắt của Chúa Tề Hắc Ám nổi lên hai tia sáng
cuộn xoáy, một đen và một tím, trông vô cùng bí ẩn và
huyền bí, hắn ta nói tiếp: “Tôi vốn tường rằng Diệp Vân
Long sẽ là người đầu tiên bước vào cảnh giới siêu phàm
trong thời đại này, nhưng sự xuất hiện của cậu đã hoàn
toàn lật ngược quan điểm của tôi!”


 
Chương 577: Chương 576


“Mấy ngày trước cậu đã một mình giết chết sáu siêu
phàm bán bộ ở Kiềm Tây, và giết chết một trọng tài viên
tạm thời bước vào cảnh giới siêu phàm, điều đó đủ để liệt
cậu vào vị trí cao thủ số một hiện nay!”
“Tuy cậu của hiện tại chưa gia nhập cảnh giới siêu
phàm, nhưng đã vượt qua cành giới siêu phàm.

Tôi thực
sự rất muốn lĩnh giáo một chút, xem rốt cuộc cậu sở hữu
sức mạnh lớn đến như thế nào!”
Mấy người Quách Dương và Lục Thiên Thư đều cảm
thấy kinh ngạc.


Họ đều chưa từng nghe nói Diệp Thiên
còn có chiến tích kinh khủng như vậy.

Ngay cả cảnh giới
siêu phàm mà cậu cũng giết chết được, hơn nữa người mà
cậu giết còn là người của viện trọng tài.
Diệp Thiên một tay đút túi, khóe miệng cậu cong lên.
“Nếu như ông đã muốn lĩnh giáo thì còn đợi gì nữa? Ra tay đi!”
Ở Trung tâm Thủy Thượng ngày hôm đó, Chiến thần
giấu mặt đã thi triển bí pháp, cộng thêm sức mạnh của
các trọng tài viên, có thể nói là sức mạnh vô địch, nhưng
vẫn bị một chưởng của Diệp Thiên đánh tan xác.

Còn
Chúa Tề Hắc Ám trước mặt đây tuy nói rằng dựa vào
chính sức lực của mình bước vào cảnh giới siêu phàm,
mạnh hơn vài phần so với Chiến thần giấu mặt, nhưng đối
với cậu mà nói, điều đó không có khác biệt gì lắm.
Nghe vậy, Quách Dương và Lục Thiên Thư đồng thời
rút lui về phía sau, về mặt vô cùng kinh hãi, cao thủ ở
cảnh giới siêu phàm chỉ cần gio tay nhấc chân đã khiến
cho trời long đất lờ.

Nếu như Diệp Thiên và Chúa Tể Hắc
Ám đánh nhau, e rằng nội lực tung ra trong không gian sẽ

nghiền nát họ mất.
Chúa Tề Hắc Ám nhìn thấy ý chiến đấu nhày dựng
trong mắt Diệp Thiên thì không ra tay nữa mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Diệp Lăng Thiên, tuy rằng tôi rất muốn giao đấu với
cậu, nhưng tôi không thể không thừa nhận, tôi không phải
đối thủ của cậu!”
Ông ta trong Thế Giới Hắc Ám là người thần thông
quàng đại.

Chuyện xảy ra ở Trung tâm Thùy Thượng ngày
trước ông ta nắm rõ như lòng bàn tay.

Bản thân ông ta
còn mạnh hơn so với Chiến thần giấu mặt thi triền bí pháp
đề tiến vào cảnh giới siêu phàm kia.

Nhưng cho dù có
mạnh cũng vẫn có giới hạn.

Diệp Thiên có thể dùng một
chường đánh chết Chiến thần giấu mặt, vậy muốn giết
ông ta đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.
Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhược Yên lại run lên, cô ta chỉ
cảm thấy khó tin, ngay cả cao thủ truyền thuyết của cảnh
giới siêu việt cũng thẳng thừng nói hắn không phải là đối

thủ của Diệp Thiên, vậy bàn thân Diệp Thiên phài mạnh
đến mức nào?
Chúa Tể Hắc Ám chắp tay hành lễ với Diệp Thiên và
nói một cách đầy chân thành: “Đế Vưong, hôm nay tôi tới
Lư Thành không hề có ý mạo phạm, tôi chỉ muốn xin cậu
tha cho hai người họ một mạng, đồng thời xin hứa với cậu
là bất kỳ ai của Thế Giới Hắc Ám sau này cũng đều không
làm khó bất kỳ ai có mặt ở đây hôm nay nữa!”
Diệp Thiên đứng yên không nhúc nhích, cậu lạnh lùng
nói: “Tôi không cảm thấy hứng thú với để nghị của ông,
tôi chỉ cắn giết sạch người của Thế Giới Hắc Ám, kết quả
cũng như nhau thôi!”
“Kêu tôi tha cho hai người họ à? Dựa vào đầu chứ?”
Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân đều im lặng, lúc này
họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Chúa Tể Hắc Ám.
Ánh mắt Chúa Tế Hắc Ám hơi ngưng lại một chút, sau
đó hắn trắm giọng nói.
“Chỉ cần Đế Vương đồng ý tha cho họ một mạng thì
tôi sẽ nói cho cậu một bí mật để làm cái trao đổi!”
“Một bí mật mà rất ít người biết về viện trọng tài!”


 
Chương 578: Chương 577


“Ó?”
Diệp Thiên hơi nhướng mắt, ánh mắt cậu lóe lên.
Từ sau khi giao đấu với viện trọng tài, cho dù không
quan tâm nhưng cậu phải thừa nhận rằng mình xem như
cũng đã thực sự hiều rõ sức mạnh khủng khiếp bên trong
tổ chức này.
Nhìn ra khắp Hoa Hạ, e rằng cao thù bán bộ siêu
phàm cũng chì có hai người là Diệp Vân Long và Tiêu
Ngọc Hoàng, đây đã là những tồn tại đình cao rồi.

Nhưng
bên trong viện trọng tài, bọn họ mới chỉ là những chiến
binh ở cấp bậc cơ bản nhất, tùy tiện tập hợp lại với nhau

để vây giết cậu thôi.
Không chỉ vậy, sự tồn tại của cành giới siêu phàm đã
không xuất hiện trên thế giới trong gần năm mươi năm
nay rồi.

Cành giới siêu phàm chì được coi như sự tổn tại
trong truyền thuyết mà thôi.
Nhưng nghe giọng điệu của Evelyn, cho dù là cao thủ
ở cành giới siêu phàm cũng không phải là cảnh giới cao
nhất trong viện trọng tài.

Dường như đó cũng chỉ là một
cành giới phổ thông, không có gì gọi là hiếm hoi cà.
Có thể thấy, bên trong viện trọng tài thật sự là sâu
như biển, nhìn thoáng qua khó có thể thấy được toàn
cảnh, ngay cả Diệp Thiên cũng không đoán được bên
trong viện trọng tài rốt cuộc tồn tại bao nhiêu cao thủ vô
danh.
“Đế Vương, tôi đi lại trong Thế Giới Hắc Ám, viện
trọng tài cũng xem như là một thế lực hắc ám kinh khùng
nhất hiện nay.

Chì có duy nhất một mình tôi có con đường
đặc biệt để tìm hiểu nắm bắt về tổ chức này”.
Chúa Tể Hắc Ám khẽ di chuyển ánh mắt, dùng chân
khí truyền vào tai Diệp Thiên, chỉ có Diệp Thiên có thể
nghe thấy những gì hắn nói.

“Cậu đã giết chết cùng lúc bày trọng tài viên ở Kiểm
Tây, điều này đối với viện trọng tài mà nói chính là cục
diện một mất một còn với cậu.

Chắc chắn họ sẽ nghĩ đù
mọi cách để dồn cậu vào chỗ chết.

Điểm này tin rằng cậu
còn rõ hơn tôi!”
“Biết càng nhiều về đối thủ đối với cậu chỉ có lợi chứ
không hề có hại!”
Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, sau khi suy nghĩ một
hồi, đột nhiên cậu khẽ cười nói.
“Chúa Tề Hắc Ám, ông khá thú vị đấy!”
Cậu chỉ ngón tay về phía Chung Li Mị và Cô Tinh
Tà Quân.
“Vốn đĩ hôm nay hai người chắc chắn sẽ chết!”
“Nhưng nể tình điều kiện mà thủ tĩnh của các người
đưa ra, tôi tha cho các người một mạng!”
“Từ hôm nay, cho dù là hai người các ông hay những
người khác thuộc Thế Giới Hắc Ám cũng đừng bao giờ
xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không nhìn thấy người
nào tôi sẽ giết người đó!”
“Mang tất cả đám thủ hạ khó coi kia đi đi.

Dọn sạch
sẽ hết thi thể, vết máu cho tôi.


Nếu còn để lại chút vết
tích nào thì tôi sẽ giết hết cả họ nhà các người!”
Diệp Thiên ra lệnh, tiếng hét của cậu giống như sấm
sét bên tai.
“Cút!”
Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị sức mạnh bộc
phát trong giọng nói của cậu khiến cho nôn ra máu, ánh
mắt sợ hãi cùng cực.
Bọn họ nhìn về phía Chúa Tể Hắc Ám, nhưng Chúa Tể
Hắc Ám dường như không đề ý đến họ, chỉ nhìn về phía
Diệp Thiên.

Hai người lập tức gào lên, thân hình thoắt ẩn
thoắt hiện, đem tất cả xác chết của mười một Địa Sát đi,
đồng thời lau sạch toàn bộ vết máu bằng nội lực của
mình.

Tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ và ngay lập tức,
toàn bộ khu vực sạch sẽ như cũ, chỉ có những mảnh đá
vỡ còn sót lại.


 
Chương 579: Chương 578


Đội hình rầm rộ của Thế Giới Hắc Ám trước đó nay chỉ
còn lại một mình Chúa Tề Hắc Ám, không còn thấy tăm
hơi của những người còn lại đâu nữa.
Kỷ Nhược Yên, Liễu Như Thành, Lục Chí Văn đều cảm
thấy sợ hãi và thầm than thờ.

Chỉ là một cái phất tay, một
câu nói đã đầy lùi tất cả.

Một cái tên được đưa ra đã
khiến cao thủ ở cảnh giới siêu phàm cũng phải lùi ba
phần.


Thế nào gọi là mạnh? Như thế này chính là sức
mạnh thực sự đó!
Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết khẽ chớp chớp,
cô vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Cô ấy chưa từng nghĩ
‘Cục Đá’ của mình lại là một anh hùng cái thế áp đào
quần hùng như thế.
“Tôi đã thà người đi rồi, hi vọng điều mà ông chuẩn bị
nói với tôi đủ để làm tôi hài lòng!”
Diệp Thiên một tay đút túi, ánh mắt lãnh đạm.
Hai cao thủ hàng đầu đứng đối diện với nhau.

Cho dù
là thiên tài đinh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ như Kỳ
Nhược Yên hay những cao thủ chí tôn võ thuật xếp đầu
bằng như Quách Dương, Lục Thiên Thư cũng đều không
có tư cách mở miệng xen vào.

Họ lần lượt đứng yên tại
chỗ, không hề động đậy.
Môi của Chúa Tể Hắc Ám hơi uốn cong, nhưng những
người còn lại có mặt đều không nghe thấy bất kỳ thanh
âm nào, chỉ có Diệp Thiên là có thể nghe thấy.
“Đế Vương yên tâm, cái mà tôi nói chắc chắn là thứ bí
mật của viện trọng tài mà cậu chưa từng nghe nói tới!”
Giọng nói của hắn truyền đến tai Diệp Thiên, Diệp

Thiên dang hai tay ra, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
“Thực ra nguồn gốc thực sự của cái gọi là viện trọng
tài không hề rõ ràng, nhưng nó đã đứng trên thế giới gần
ba trăm năm.

Phía sau Chiến tranh thế giới thứ nhất và
Chiến tranh thế giới thứ hai đều có bóng dáng của viện
trọng tài!”
“Giáo hội Anh Đình lớn nhất thế giới hồi đó đã có một
trận chiến với viện trọng tài, nhưng khi đó, Giáo hội Anh
Đình vốn được rất nhiều cao thủ trên thế giới coi trọng đã
thua tan nát.

Điều này cũng trực tiếp dẫn đến sự suy tàn
của Anh Đình trong thế kỷ trước, cuối cùng quyền bá chủ
thế giới đã chuyển sang Mễ Quốc!”
“Và sau cuộc chiến đó, viện trọng tài chính thức trở
thành Tổ chức hắc ám số một thế giới.

Ai cũng biết điều
đó nhưng nội bộ của họ lại vô cùng thần bí!”
Ánh mắt Chúa Tể Hắc Ám sắc lạnh, hắn tiếp tục: “Mặc
dù không ai bên ngoài viện trọng tài biết nội bộ của họ,
nhưng tôi có cách đặc biệt của riêng mình.

Theo như tôi
được biết, trong viện trọng tài, hệ thống phân cấp rất
nghiêm ngặt, mối quan hệ giữa các cấp trên, cấp dưới rõ

ràng.

Bất kỳ ai cũng không được làm trái mệnh lệnh của
cấp trên!”
“Các cấp bậc đại khái được chia thành bốn loại, trong
đó cấp thấp nhất là trọng tài viên!”
Diệp Thiên khế gật đầu, bày người vây giết cậu ở
Kiềm Tây lần trước đều là trọng tài viên, xem ra những
người này quà thực không phải cao thủ trong viện trọng
tài.
Giọng nói của Chúa Tế Hắc Ám lại vang lên: “Cấp trên
trọng tài viên được gọi là trọng tài viên tinh anh!”
“Không có nhiều khác biệt về cấp bậc giữa trọng tài
viên tinh anh và trọng tài viên, nhưng trọng tài viên tinh
anh có nhiều đặc quyền hơn trọng tài viên.

Một số trọng
tài viên tinh anh đặc biệt thậm chí có thể ra lệnh cho các
trọng tài viên bình thường và được tôn trọng!”
“Khoảng cách lớn nhất giữa trọng tài viên tinh anh và
trọng tài bình thường chính là sức mạnh!”


 
Chương 580: Chương 579


“Theo tôi biết, trong viện trọng tài có lẽ có không
dưới năm mươi trọng tài viên tinh anh!”
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại: “Ó?”
Nghe được những gì Chúa Tề Hắc Ám nói, ngay cả
cậu cũng phải có chút kinh ngạc, điều này có nghĩa là
mỗi một trọng tài viên tinh anh đều là cao thủ cảnh giới
siêu phàm.

Mà trong viện trọng tài, trọng tài viên tinh anh
mới ở cấp bậc thứ hai.


Lai lịch của viện trọng tài đáng sợ
hơn những gì cậu đã tưởng tượng.
“Bên trên những trọng tài viên tinh anh là những
người quản lý cấp cao thực sự của viện trọng tài.

Những
người như vậy được gọi là trường trọng tài!”
“Mỗi trưởng trọng tài quản lý ít nhất ba mươi trọng tài viên và năm trọng tài viên tinh anh.

Các mệnh lệnh của
người đó, miễn là dưoi quyền của trưởng trọng tài, phải
được thi hành và không được vi phạm!”
“Về phần thực lực của trường trọng tài thì tôi cũng
chưa nắm rõ!”
Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, cậu cũng có khái
niệm chung về vị trí gọi là trường trọng tài này, có thể
quàn lý trọng tài viên tinh anh và trọng tài viên bình
thường, muốn những người này tâm phục khẩu phục,
ngoại trừ thân phận cao hơn thì còn cần một sức mạnh
tuyệt đối có thể trấn áp được mọi người.
Sức mạnh của trường trọng tài phải cao hơn các trọng
tài viên tinh anh và khó có thể ước lượng được mức độ
sức mạnh của người thuộc cấp bậc này.
Cậu nhoèn miệng cười không mấy kiêng dè và hỏi

tiếp: “Ông đã nói ba cấp độ rồi, vậy còn cấp độ cuối cùng thì sao?”
Đồng từ của Chúa Tề Hắc Ám co rút lại, về mặt của
hắn hơi ngưng lại trong chốc lát.
Dường như thật lâu sau hắn mới điều chỉnh lại được
tâm trạng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu xa.
“Cấp cuối cùng, đó chính là chủ nhân chân chính của
viện trọng tài, họ được gọi là…”
“Mười sáu Thầm phán vương!”
“Mười sáu Thầm phán vương?”.
Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại.
Chúa Tề Hắc Ám gật đầu, hạ giọng nói: “Mười sáu
Thầm phán vương chính là thống soái cao nhất của viện
trọng tài, nắm giữ quyền sinh sát chân chính trong viện
trọng tài, không ai có thể chống lại.

Bất cứ vị trường
trọng tài nào cũng thuộc quyền điều động của bọn họ”.
“Tương truyền mười sáu Thầm phán vương là hậu
duệ của người sáng lập ra viện trọng tài năm xưa, cũng
có tin đồn rằng bọn họ là những người sáng lập đầu tiên
của viện trọng tài”.
“Mười sáu người này thực lực mạnh mẽ, so với thế
giới cũng là bá chủ tối cao chân chính.


Nghe nói giáo
hội Anh Đình từng đối đầu với viện trọng tài đã bị mười
sáu vị Thầm phán vương ra tay dẹp tan, khiến giáo hội
Anh Đình không gượng dậy nổi”.
“Thực lực của bọn họ mạnh hơn trưởng trọng tài, có
thể nói là sâu không thể lường được, không biết đã đạt
đến cảnh giới nào.

Có mười sáu người này ở đây, dù viện
trọng tài có bị tổn thất nặng nề thế nào cũng vẫn sừng
sững không đổ”.
“Trọng tài viên, trọng tài viên tinh anh, trưởng trọng
tài, Thầm phán vương?”.
Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong viện trọng tài
có bốn cấp bậc lớn, giữa các cấp bậc đều phân chia
theo nấc thang thực lực mạnh yếu.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom