Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 521: Chương 520


Chiến thần giấu mặt hét lớn, ngay lúc luồng khí đen chìm vào giữa hai lông mày, màu đỏ máu trong mắt ông ta hoàn toàn biến mất, hóa thành một đôi con ngươi màu đen hung ác, giống như mắt quỷ.
Khí tức của ông ta càng lúc càng mạnh, mạnh hơn lúc trước gấp nhiều lần, một luồng lạnh lẽo ảm đạm phủ xuống mặt hồ, đám người White không khỏi run lên.
Đây là lần đầu tiên họ thấy có người sử dụng Sức mạnh thẩm phán.
“Sức mạnh lại tăng lên.


Viện trọng tài quả thực không hổ danh là tổ chức bí ẩn và quyền lực nhất thế giới.

Thủ đoạn hết sức kỳ dị!”
Tiêu Ngọc Khanh nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, mặc dù không biết Chiến thần giấu mặt đã làm gì, nhưng rõ ràng ông ta đã sẵn sàng chiến đấu một mất một còn với Diệp Thiên.
Cú đánh này chắc chắn kinh thiên động địa!
“Diệp Lăng Thiên, chịu chết đi!”
Chỉ nghe thấy tiếng gầm thét của Chiến thần giấu mặt, hơn chục cột nước xông lên trời, uốn lượn dưới luồng chân khí dẫn dắt của ông ta, cuối cùng ngưng tụ thành một con rồng nước to lớn hơn mười thước.
“Chiến Long Thủ!”
Ông ta đẩy một lòng bàn tay mình ra, con rồng nước gầm lên, lắc lư trên mặt hồ, gây ra sóng nước bập bùng, sau đó đập mạnh về phía Diệp Thiên.
Với chưởng này, ông ta đã dùng hết toàn bộ sức lực với hi vọng một phát giết chết được Diệp Thiên!
Chưởng lực của Chiến thần giấu mặt quét qua, con rồng nước hoành hành trên mặt hồ nước, rống lên và đâm vào Diệp Thiên.
Trước khi chưởng này kịp tới nơi thì luồng gió điên cuồng đã đẩy nước hồ xung quanh người Diệp Thiên về phía sau, mặt hồ tĩnh lặng bỗng chốc trở nên sôi trào như biển cả, Trung tâm Thủy Thượng cũng khẽ rung lên.

Chưởng này ngưng tụ tất cả sức mạnh mà Chiến thần giấu mặt có thể phát huy ra vào lúc này, kết hợp với hiệu quả thăng hoa của Sức mạnh thẩm phán khiến sức mạnh ghê gớm tăng lên gấp bao nhiêu lần, dù là mười người ở cấp độ siêu phàm bán bộ cũng sẽ bị tiêu diệt dưới chưởng lực này.
Ông ta tự tin cho dù một người ở cảnh giới siêu phàm thực thụ xuất hiện trước mặt cũng phải lập tức nhún nhường.
Mái tóc của Diệp Thiên bồng bềnh, ánh mắt lãnh đạm như vì sao, không có bất kỳ sóng gió nào.
Khi con rồng nước đã áp sát trước mặt cậu chỉ còn cách mấy thước, cậu đột nhiên giậm chân bắn ra như tên mũi tên, phía sau nổi lên một luồng khí bổ nhào về phía con rồng nước.
“Bùm!”
Tiếng nổ lan rộng, Diệp Thiên va chạm trực diện với con rồng nước khổng lồ.
Không ít người đều mắt chữ A miệng chữ O, con rồng nước lao đến cùng với sức mạnh ngập trời, thật sự thần thông quảng đại, còn Diệp Thiên với cơ thể bằng xương bằng thịt, rõ ràng là tự mình tìm đến cái chết.
Nhưng cảnh Diệp Thiên bị con rồng nước nghiền nát thành từng mảnh đã không xuất hiện.

Ngược lại, lúc cậu va chạm với con rồng nước thì con rồng nước bị cậu xuyên thấu từ đầu đến đuôi, đi đến tận cuối cùng.
Con rồng nước khổng lồ bị tan thành từng mảnh, vô số dòng nước từ trên trời rơi xuống, tạo thành một màn mưa.
“Sao có thể như thế được?”

Ba người White kinh ngạc thốt lên, chưởng lực của Chiến thần giấu mặt mạnh đến mức nào, ngay cả một căn biệt thự cũng có thể bị phá hủy với đòn đó, nhưng Diệp Thiên lại chống cự bằng thân thể xương thịt của mình, đập nát con rồng nước.

Cảnh tượng trước mắt đã vượt quá nhận thức của họ.
Bản thân Chiến thần giấu mặt càng thêm kinh ngạc, nhưng Diệp Thiên không cho ông ta cơ hội phản ứng.
Diệp Thiên đánh nát con rồng nước thành từng mảnh mà tốc độ không hề suy giảm chút nào, khí thế cũng không giảm.

Trên mặt hồ xuất hiện một vệt trắng dài mấy chục thước.
Chiến thần giấu mặt chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh ập đến, một nắm đấm còn mạnh hơn và nhanh hơn trước đập mạnh vào ngực ông ta.


 
Chương 522: Chương 521


Lúc trước ông ta đã huy động toàn bộ chân khí của mình để chống cự.

Nhưng lần này, những gì ông ta làm đều vô ích.

Nắm đấm của Diệp Thiên đã phá vỡ giới hạn da thịt, vượt qua tốc độ âm thanh, giống như phóng tia laze, phá vỡ chân khí bảo vệ xung quanh Chiến thần giấu mặt và trúng vào ngực ông ta.
Bên trên hồ nước, vẻ mặt của Chiến thần giấu mặt đột ngột dừng lại, lúc này dường như thời gian đã dừng lại.
Một loạt những ánh mắt, hoặc là kinh ngạc, hoặc là sợ hãi, hoặc là sốc, tất cả đều hướng về phía trung tâm của hồ.
Nắm đấm của Diệp Thiên đã xẹt qua lồng ngực của Chiến thần giấu mặt, dưới sức mạnh đáng sợ của cậu, mặt hồ sau lưng Chiến thần giấu mặt bị đập thành một vệt dài và rộng kéo dài hơn mười thước.
“Không…thể…nào!”
Đây là câu cuối cùng mà Chiến thần giấu mặt nói, câu cuối cùng trong cuộc đời ông ta, ông ta vẫn không thể tin được Diệp Thiên lại có thể giết chết được mình.
Ông ta càng không thể hiểu được cơ thể bằng xương thịt của Diệp Thiên đã đạt tới mức độ nào mà lại có thể vượt qua cả tốc độ âm thanh, còn có thể chống lại chưởng lực của ông ta và giết chết ông ta chỉ với một nắm đấm!
Ánh sáng màu đen trong mắt ông ta dần dần mờ đi, cuối cùng biến thành màu xám xịt.


Nguồn sống trong cơ thể ông ta đã hoàn toàn tắt lụi trước nắm đấm của Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng trên mặt hồ, chậm rãi thu tay lại, Chiến thần giấu mặt rớt xuống, nặng nề đập xuống chìm vào trong mặt nước.
Một người ở cảnh giới siêu phàm đã bị Diệp Thiên giết chết ngay trước mắt mọi người!
“Cảnh giới siêu phàm?”
Sắc mặt Thiên rất điềm tĩnh, cậu chỉ khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ cậu cũng rất tò mò về sức mạnh của cảnh giới siêu phàm.

Dù sao thì cậu cũng chưa đạt được cảnh giới này.

Nhưng lúc này chứng kiến một giả siêu phàm, xem như cậu cũng đã có khái niệm trực quan về cảnh giới này rồi.
Thực lực của sức mạnh này quả thực rất khủng khiếp, nhưng vẫn còn kém xa so với giới hạn của cậu.
“Thắng rồi, anh ấy thắng rồi!”
Khoảnh khắc Chiến thần giấu mặt ngã xuống, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ hét lên sung sướng.

Đêm nay bao nhiêu kẻ mạnh ập tới, Diệp Thiên tưởng chừng sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nhưng cuối cùng thì Diệp Thiên vẫn giữ trạng thái gần như bất khả chiến bại, chiến thắng tất cả.
Ánh mắt Tiêu Tường rung lên, một sự sợ hãi dâng trào.

Cảnh giới siêu phàm đối với cậu mà nói đã không phải là cấp độ không thể chạm tới nữa.

Những cấp độ bên dưới cảnh giới siêu phàm, cái gì mà chí tôn võ thuật, bán bộ siêu phàm, chẳng qua đều chỉ là kiến cỏ mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên lại giết chết một người thuộc cảnh giới siêu phàm chỉ bằng một cú đấm, và dường như cậu có thể làm điều đó một cách rất dễ dàng.

Với sức mạnh như vậy, cho dù cậu chưa từng đặt chân đến cảnh giới siêu phàm thì thực lực này có khác gì cảnh giới siêu phàm đâu?

Diệp Thiên đút tay vào túi và hướng về phía ba người White đang bơi trong nước.

Sắc mặt ba người họ lập tức đông cứng, một luồng khí chết chóc ập đến.
Họ đã cho Chiến thần giấu mặt mượn hết sức mạnh của mình, lúc này họ đã vô cùng yếu ớt, Diệp Thiên muốn giết họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Vốn dĩ tôi không hề có cảm hứng gì với viện trọng tài.

Các người không tới tìm tôi thì tôi cũng sẽ chẳng thèm quan tâm!”
“Nhưng tiếc là các người đã chọn sai đường!”
Sắc mặt Evelyn và Taylor đều tái nhợt, Evelyn là người nhút nhát nhất trong số đó vội vàng cầu xin.
“Diệp Lăng Thiên, đừng giết tôi, cậu kêu tôi làm nô làm tỳ hầu hạ bên cạnh cậu tôi cũng bằng lòng.

Tôi có thể hiến dâng tất cả mọi thứ của tôi cho cậu.

Cầu xin cậu đừng giết tôi!”
Bản năng sinh tồn đã khiến bà ta không thể suy nghĩ thêm được nữa, lúc này bà ta chỉ muốn Diệp Thiên buông tha cho bà ta.

Để giữ lấy tính mạng, cho dù phải trả giá đắt bà ta cũng bằng lòng.
“Lần trước tôi đã thả bà đi, hôm nay bà lại mang theo bảy siêu phàm bán bộ đến vây giết tôi.

Bà cảm thấy hôm nay bà còn có thể sống sót quay về sao?”
Trên khóe miệng Diệp Thiên xuất hiện một tia giễu cợt, vẻ mặt của Evelyn lập tức đông cứng lại.
Bà ta còn muốn nói gì nữa nhưng Diệp Thiên đã giơ tay lên, một lòng bàn tay rực lửa lao về phía bà ta, ngay lập tức cùng lúc nhấn chìm cả bà ta, White và Taylor.
Ba trọng tài viên dưới bàn tay hủy diệt đã biến thành đám khói xanh và rớt xuống.
Bảy siêu phàm bán bộ lần này đến đây đã hoàn toàn bị tiêu diệt!
Diệp Thiên giết hết bảy người, sau đó chậm rãi xoay người, đạp trên mặt nước, từng bước đi về phía hội trường.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Thiên như là nhìn thần linh trên bầu trời, Tiêu Tường nhìn Diệp Thiên giẫm trên mặt nước, trong lòng run lên kịch liệt.
Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu tại sao Diệp Thiên lại có thể chẳng bận tâm đến điều gì, lúc nào cũng tỏ thái độ xem thường người khác, đó là bởi vì cậu có cái quyền đó.
Tiêu Chí Lâm đã tỉnh dậy từ lâu, đã chứng kiến trận đấu trên mặt hồ.

Trái tim cậu ta bỗng hóa tro tàn, trong ánh mắt đã mất đi ánh sáng.
Diệp Thiên vọt một bước đáp xuống bên cạnh ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt.

Tiêu Ngọc Khanh ở bên cạnh lập tức bước tới và cúi đầu trước Diệp Thiên, chắp tay hành lễ như kẻ bề dưới, giọng điệu trở nên vô cùng cung kính.
“Tiêu Ngọc Khanh xin kính chào Đế Vương!”
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm.
“Tôi đã hủy bỏ võ công của Tiêu Chí Lâm, thù này ông không báo nữa sao?”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Khanh ngưng lại, trong lòng tuy ngàn lần không cam tâm, nhưng vẫn phải trịnh trọng lắc đầu.
Đùa sao, Diệp Thiên có thể dễ dàng giết chết cả người ở cảnh giới siêu phàm, cho dù có mười Tiêu Ngọc Khanh cũng sẽ bị Diệp Thiên xử lý, ông ta đâu có gan báo thù kia chứ!
Diệp Thiên không giết ông ta là ông ta đã cảm ơn trời đất rồi!
“Nhà họ Tiêu ở Kiềm Tây, tôi nhớ rồi!”
Diệp Thiên liếc nhìn mọi người trong nhà họ Tiêu, bất kì ai gặp ánh mắt của cậu đều lần lượt cúi đầu, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
“Tan tiệc rồi, chúng ta đi thôi!”
Cuối cùng Diệp Thiên cũng thu hồi ánh mắt, vẫy tay với ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt rồi cùng nhau rời khỏi nơi đó, để lại cho mọi người sự kinh hãi mà rất lâu sau đó vẫn chưa thể hoàn hồn!
Tiêu Tường đứng yên tại chỗ, gió lạnh thổi dọc theo khe hở bị phá vỡ, cô ta thậm chí còn không nhận ra trong đầu mình đã hiện lên hình bóng bất khả chiến bại của Diệp Thiên!


 
Chương 523: Chương 522


Trên mặt hồ, Diệp Thiên và ba cô gái chèo thuyền tiến
về phía trước, hưởng thâng tối đão.
Tiểu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, không nhịn
được hỏi Diệp Thiên: “Những người vừa rồi là ai vậy? VI
sao lại đến tim anh?”.
“Bọn họ à?”.
Diệp Thiên thờ đ, buột miệng trả lời: “Một đám hế
nhày múa mà thô, không đáng nhắc tới.
Có Giai Lệ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Diệp Thiên, bây giờ
anh nổi tiếng như vậy, có phải sẽ còn có người đến tim
anh đúng không”.
Đây là vấn để mà cô lo láng, Diệp Thiên đủ mạnh, đã
đạt đến trình độ gần như vô địch, nhưng hình như kẻ địch

cũng càng lúc càng nhiều.
Diệp Thiên ngữa đầu dựa vào thuyền, mìm cười.
“Con đường anh phải đi đã định sẵn sẽ không ngừng
gặp kẻ địch mạnh, những chuyện này anh đã dự liệu trước
rồi”.
“Anh còn con đường rất dài phải đi, còn rất nhiều
chuyện phải làm.

Trước lúc đó, bất kế là ai chặn trước mặt
anh, anh cũng sẽ lần lượt giải quyết hết”.
“Trên thế giới này, không ai có thể cân được anh!”.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm mặt hố khói sóng mênh
mng, trong mắt lỏe lên ảnh sáng kiên định mà tự tin.
Cậu còn chưa về nhà họ Diệp, còn chưa đứng trước
mặt người nhà họ Diệp hỏi một câu, vì sao năm xưa lại phế bỏ võ công của cậu, vì sao lại nhận định cậu là mắm
tai họa của nhà họ Diệp.
Cảm giác được nỗi buồn trong giọng nãi của Diệp
Thiên, Có Giai Lệ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu.
“Anh Diệp Thiên, có câu này em đã hồi anh từ tám
năm trước, nhưng anh không trà lời.

Hôm nay, em muốn
hỏi lại lấn nữa, anh có thé nói cho em không?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhin, đối diện với ánh mắt
quật cường của Có Giai Lệ.
“Em muốn hồi về thân thế của anh phải không?”.

Có Giai Lệ trịnh trọng gặt đầu.
Mặc dù cô quen biết Diệp Thiên từ nhô, nhưng lại
không rõ về lại lịch cũng như thân thế của Diệp Thiên.
Tám năm trước, có đã hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậu
lại từ chối trả lời.

Hôm nay, cô chi muốn hiểu rõ mọi thứ về
Diệp Thiên.
Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh cũng nghiêng đầu
sang, rất muốn biết chuyện về Diệp Thiên.
“Tấm năm trước, anh không trả lời em là vì lúc đó anh
chưa có vốn liếng gì để trả lời.
“Nhưng hôm nay, anh có thể nói cho em rái”.
Diệp Thiên tỏ a nghiêm túc, hai mắt nheo lại.
“Anh từng là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, gia chủ
nhà họ Diệp Diệp Vân Long là bố anh”.
Ba người trên thuyền đếu sững sốt, dù bọn họ không
mấy hiểu biết về những gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng cũng
xem như có nghe nói.
Vì nhìn khắp Hoa Hạ, các gia tộc lớn mạnh nhất đều
hội tụ ở thủ đô, mà nhà họ Diệp thì cho dù là ở thủ đô gia tộc mạnh nhiều như mây cũng chắc chắn chiếm vị trí
đứng đầu.
Mặc dù bọn họ không quá rõ về tinh hình ở thủ đô,
nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp Vân
Long.


Đây là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô,
nắm trong tay tiến tài quyền thế một nữa bầu trời, hơn
hần tất cả các gia chủ khác hiện nay.
Bọn họ không ngỡ Diệp Thiên lại có lai lịch khủng
khiếp như vậy.
Hễ dính dáng tới nhà họ Diệp đã đủ khiến người ta
xem trọng.

Diệp Thiên lại còn là con trai của gia chủ Diệp
Vân Long, lai lịch thế này đúng là lồn đến mức đáng sợ.
“Mọi người không cần phải ngạc nhiên, đó là chuyện
trước đây:
Diệp Thiên nhìn về mặt của ba cô gãi, khẽ xua tay.
“Từ cái đêm của tám năm trước, Diệp Vân Long phế
bỏ võ công của anh, ném anh vào núi hoang, anh và nhà
họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không còn
người thân gì nữa”.
Cậu nói xong, kể lại chuyện minh bị Diệp Sơn cho là
tai họa của gia tộc, bị Diệp Văn Long phế bỏ võ công rối
ném vào núi sâu rứng hoang tự sinh tự diệt.


 
Chương 524: Chương 523


Ba cô gái càng nghe càng trợn tròn mất.

Bọn họ
không thể tưởng tượng được, vì sao nhà họ Diệp lại kết
luận một đứa trẻ tám tuổi là mắm tai họa của gia tộc, bọn
họ càng không dám tin Diệp Văn Long lại ra tay ác độc với
con trai của mình như vậy.
“Anh Diệp Thiên, vì sao ông nội anh lại nói anh là mắm
tai họa của nhà họ Diệp? Chuyện này không công bằng”.
Cổ Giai Lệ không cam lòng, kêu bất bình thay cho Diệp Thiên.
“Một đứa trẻ tám tuổi có thể mang lại tai họa gi cho
nhà họ Diệp chứ?.
Tiểu Văn Nguyệt cũng lắc đầu, tô ra không thể
hiểu nổi.
Diệp Thiên đặt hai tay sau đầu, về mặt đã khôi phục

binh tĩnh, khỏe miệng cong lên nụ cười khinh thường.
“Nguyên nhân thế nào, không lầu nữa tôi sẽ tự đến
thủ đô hỏi rõ ràng!”.
“Hơn nữa, ở nhà họ Diệp còn một vài thứ thuộc về tôi,
tôi sẽ lấy lại tất cả!”.
Nhà họ Diệp trước kia đổi với cậu mà nói là một nhân
vật to lớn, không thể lay chuyển.

Nhưng tám năm trôi qua,
cậu đã có được vốn liếng có thể chống lại nhà họ Diệp,
cho dù dối mặt với nhà họ Diệp thì đã làm sao?
Bốn người đi thuyền vào bỏ, ba cô gái không có ý
muốn về nghi ngơi, mà quần lấy Diệp Thiên đến một quản
bar nhạc nhẹ.

Đêm đó, bọn họ không có gì đần đo, không
có gì rằng buộc, năng ly uống thỏa thích.

Cho đến khi say
bi ti, Diệp Thiên mãi đưa bọn họ về.
Bọn họ đi xe taxi về khách sạn, trong đại sành, không
it đàn ông nhìn Diệp Thiên mà cảm thấy ngưỡng mộ.
Ba cô gái đều xinh đẹp, vì men rượu mà hai má đô hây
hây, tăng thêm máy phẩn tuyệt diễm.

Bọn họ đều ca thán
Diệp Thiên có diểm phúc.
Diệp Thiên không phản ứng gì quá mức, cậu chỉ vung
tay lên, ba luống Phệ Thiên Huyến Khí len vào cơ thể ba
cô gái, xua tan men rượu cho các cô.
Ba cô gái ngôi trên ghế sofa, men rượu trong cơ thế
tan đi, bọn họ cũng dẫn tinh táo lại, vừa mỡ mắt ra thi

nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở ghế sofa đổi diện.
“Giai Lệ, ngày mai em nên về đi thôi.

Sắp tới Tập đoàn
Läng Thiên sẽ tổ chức một đêm diễn từ thiện, khi đó anh
cũng sẽ đến:.
Diệp Thiên nhìn về phía Có Giai Lệ, thân nhiên nói.
Ánh mắt Có Giai Lệ khẽ dao động, gặt đầu, không
biểu hiện bất kì vẻ ý lại hay lưu luyến nào.
“Em biết rồi anh Diệp Thiên”.
Cô cưới nghịch ngợm, vẫn là cô gái ngày thơ hồn
nghiên của ngày xưa.
“Ngày mai công ty cũng sắp xếp cho em đến tinh Cán
Tây biểu diễn, sau đó em còn phải chuẩn bị album môi,
khi nào em có thời gian, em nhất định sẽ đến làm phiến
anh!”.
Diệp Thiên mim cười gặt đầu, đứng dậy.
“Ba người các em cử ở đây nói chuyện đi, anh lên
trên trước”.
Cậu đi về phía thang máy, Có Giai Lệ ngoành lại nhin
chăm chú, đưa mất tiễn bóng lưng cậu đi xa dẫn, dường
như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại thờ dài, quay
đầu về.
“Giai Lệ, vất và lắm cậu mãi gặp lại anh ấy, chỉ được
có hai ngày, ngày mai là phải xa nhau rối, sao không nói
chuyện với anh ấy nhiếu hơn?”.
Tiểu Vãn Nguyệt vỗ vai Có Giai Lệ, nhẹ giọng hỏi.
Có Giai Lệ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu.
“Lần này gặp lại, những gì minh muốn nói đều đã nói
rối.

Hơn nữa, dù minh vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng chưa chắc anh ấy đã muốn nghe”.

“Trong mất anh ấy, mình vẫn chỉ là một cô bé chưa
lớn, còn anh ấy vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng
dừng lại.

Bây giỡ mình không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn một
lòng đuổi theo bước chân của anh ấy:.
“it nhất là có thể kéo gán khoảng cách với anh ấy”.
Trong mắt Có Giai Lệ lôe lên ánh nhin kiên định, giọng
nói chắc nịch.
“Con đường làm ca sĩ là anh ấy trải sẵn cho mình”.
“Lần sau gặp lại, mình phải trở nên sáng chói hơn,
minh phải có tư cách đững bên cạnh anh ấy”.
Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều cảm giác được sự
quyết tâm kiên định không đối của Có Giai Lệ, Tiểu Văn
Nguyệt không nhịn được hỏi: “Giai Lệ, rốt cuộc Diệp Thiên
đóng vai trò như thế nào trong lòng cậu?.
“Lễ nào cậu chỉ si anh ấy như anh trai?.
Giữa hai đấu lông mày Có Giai Lệ lập tức hiện lên về
xấu hổ, nhưng cô không trả lời vào vấn để, mà hỏi ngược
lại: “Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi minh chuyện này để làm gi?
Cậu thì sao? Anh Diệp Thiên có vị trí thế nào trong lòng
cậu?”.
“Lễ nào cậu chỉ xem anh ấy như bạn bè?”.
Mặt Tiểu Văn Nguyệt ứng hồng, hai cô gái nhìn nhau
cười, mọi thứ đều không cần nói ra miệng.


 
Chương 525: Chương 524


Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên rồi khôi khách sạn.
Tiểu Vãn Nguyệt và Li Tinh Tinh dự định đi cùng Có Giai
Lệ đến Cán Tây, không đi cũng Diệp Thiên.
Tối hôm qua, Ngô Quảng Phú đã đặt vé máy bay về Lư
Thành cho Diệp Thiên, cậu lên khoang hạng nhất, đi thắng đến vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu lướt điện
thoại.
Vị trí cậu ngồi là ở mé ngoài, khoảng mười phút sau,
một hương thơm ập đến, một giọng nữ cực kì linh hoạt
vang lên bên tai cậu.
“Thật ngại quá, làm phiền anh, có thể cho tôi vào
trong không?”.
Diệp Thiên ngước đầu lên, một cô gái đeo kính đen
đứng ở cạnh ghế ngôi, miệng mìm cười.
Kinh đen của cô gái gần như che khuất nửa gương
mặt, không thấy rõ mặt mũi, nhưng làm sao có thể che
được mắt Diệp Thiên?

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, Diệp Thiên hơi sửng
sốt, thầm than thế sự vô thường.
“Là cô ấy sao?”.
“Là cô ấy sao?”.
Bế ngoài Diệp Thiên không có cảm xúc gì, nhưng
trong lòng lại kinh ngạc.
Mặc dù cô gãi đeo kính đen che khuất nữa gương mặt,
nhưng Diệp Thiên văn nhận ra cô ấy ngay.
Cậu không ngờ lại tình cò dụng mặt cô gái xinh đẹp
đã hai ba năm không gặp trên máy bay này.
Cậu quan sát cô gái, về mặt không hế thay đổi, co
chân vào trong.
“Cảm ơn”.
Dường như cô gái không nhận ra Diệp Thiên, chỉ cười
ngọt ngào với cậu, để lộ hai lúm đồng tiến đáng yêu, sau
đó ngồi xuống vị trí ở phía trong.
Trên người cô ấy mang một mùi hương dễ chịu, thanh
nhã dịu nhẹ.

Diệp Thiên lại không nhìn cô ấy, chuyển lực
chú ý sang điện thoại di động.
Cô gái cầm tạp chí trên máy bay lên mở xem, động tác
tao nhã, mỗi cử động đều đừng mực, vừa nhìn đã biết là
con gái nhà gia giáo, xuất thân từ gia đình giàu có.
Cô gái xem qua mấy trang tạp chí kinh tế tài chính, lúc
lật giờ, biên độ cử động cánh tay khá lớn, không cần thận
chạm vào cảnh tay của Diệp Thiên.
“A, xin lỗi”.
Cô gái vội vàng quay sang nói xin lỗi, đồng thời làm
động tác xin lỗi.
“Không sao”.
Diệp Thiên lắc đấu, không nhin cô gái lấy một cái.

Cô gái hơi ngắn ra, nhin chắm chằm Diệp Thiên.

Trước
kia Diệp Thiên không nãi chuyện, bây giờ vừa lên tiếng,
cô gái lập tức rùng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng
ngạc nhiên.
Cô ấy chỉ cảm thấy giọng nói này vô cũng quen thuộc,
giống y hệt “anh ấy.
Trong lòng cô gái kích động không thôi, gần như
muốn gọi Diệp Thiên bằng hai chữ “tàng bằng”.
Nhưng chốc lát sau, cô gái lập tức bình tĩnh lại, giữ
cho minh một chút lý trí.
Chị và bố đều nói “anh ấy đã chết, sao thiếu niên này
có thể là “người đó” được?
Cô gái lắc đầu, trong lòng dâng lên nỗi bị thương.
“Người đó” từng đưa cô ra khôi vực thẩm vào lúc cô tuyệt
vọng nhất, chăm sóc cô cần thận, còn không ngại cực
khổ đưa cô về đến nhà.

Thời gian đó, cậu đã công cô suốt
một ngày một đêm trên núi cao.
Sau khi cô hoàn toàn khỏe lại, cô đã hỏi bố và chị gái
rằng “anh ấy” đã đi đâu, nhưng lại nhận được tin dữ người
đó đã chồn thầy ở sườn núi.

Củ sốc ngày đó gắn như
khiến cả thế giới của cô sụp đổ, trong suốt thời gian hơn
nữa năm cô đều trãi qua trong đau buồn.

Cho đến một
năm trước, cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục sự nghiệp của
minh.

Bây giờ, cô lại gặp được một thiếu niên có giọng nói
cực kì giống với “anh ấy:.
Mặc dù biết không có khả năng là “người đó, nhưng
cô vẫn không kim được hỏi: “Xin hỏi.

chúng ta có từng gặp nhau ở đầu không?”.
Diệp Thiên ngước mắt lên, giả vỡ nghiêm túc quan sát
cô ấy, sau đó lại củi đầu xuống.
“Cô lắm rồi, tôi chưa từng gặp cô!”.
Diệp Thiên nói dối mà mặt không đối sắc, tim không
đập nhanh, giọng nói bình thân.
Cô gái xinh đẹp thoáng qua về thất vọng, có chứt tiếc
nuối nói: “Xin lã, tôi đường đột quá, vì giọng của anh cực
ki giống một người rất quan trọng với tối.
Diệp Thiên không thay đổi về mặt, nhưng trong lòng
lại có phản kinh ngạc.
Khi xưa cậu từng cứu cô gái này trong rừng nguyên
thủy tỉnh Cán Tây, ở cùng cô ấy hơn một tháng, nhưng vì
lúc đó hai mắt cô gái không nhìn thấy nên không biết mặt
mũi của cậu.

Sau khi cậu đưa cô ấy về nhà thì không còn
gặp lại cô ấy nữa, đến bây giờ đã qua ba năm hơn rồi.
Thể mà lúc này chỉ nghe cậu nói một câu, cô gái đs
nhận ra được giọng cậu, quả thật khiến cậu kinh ngạc.


 
Chương 526: Chương 525


Nhưng cậu không tỏ cầm xúc gì, chỉ thân nhiên nói:
“Người có giọng nói giống nhau cũng không it, chắc cô
nhận nhắm người rồi.

“Phải!”, cô gãi thở dài sâu xa: “Đúng là tôi nhận nhầm
người rối.

Anh ấy đã rời xa nhân thế, có lẽ vì tôi quá nhỏ
anh ấy, nên khi nghe thấy giọng nói giống anh ấy mới kích
động như vậy:
Dường như cô ấy đang cảm khái, lại giống như đang
tự lẫm bẩm một minh, một giọt nước mắt lần xuống gò
má.

Diệp Thiên nghe vậy hơi nhíu mày.

Cậu biết tin mình
“qua đời” là tin giả mà bố và chi gái cô ấy nói cho cô ấy,
đây là lời nói đối mà bố và chị gái cô ấy bịa ra để cậu rời

xa cô.

Nhưng từ thời điểm cậu rời khỏi cô gái này thì đã
không định qua lại gì với cô ấy nữa, cho nên cậu không
biểu hiện điều gì, chi ở bên im lặng không lên tiếng.

Qua một lúc lầu, cô gái mãi lau khô nước mắt, quay
sang nhìn Diệp Thiên.

“Xin lỗi, bỗng dưng lại nói với anh những chuyện này”:
Cổ ấy cười ngọt ngào, khẽ giọng hỏi: “Đúng rồi, anh
đến Lư Thành là để học sao?.

Diệp Thiên không quay lại, chỉ lắc đầu, giọng nói lạnh
Nùng: “Không phải.

Cô gái sửng sốt, cảm thấy rất mối lạ.

Bình thường cô
đi đến đầu cũng là nhân vật được hoan nghênh, những
cậu ấm nhà giàu ai cũng ân cần săn đón, gần như chen
chúc nhau mà đến, vung tiến như rác chỉ để đối lấy một
nụ cười của cô.

Khán giả bình thường thì hoan hồ chào đón mỗi lần cô
đi qua, nhưng Diệp Thiên là người đầu tiên lạnh nhạt với
cô như vậy.

về điểm này, Diệp Thiên cực kì giống với “anh ấy.

khiến cô cảm thấy thú vị.

Khóe miệng cô thoáng qua nụ cười không chịu thua,
đưa tay với Diệp Thiên.

“Nếu đã có thể ngói cùng nhau trên máy bay thì cũng
coi như duyên phận, chi bằng chúng ta làm quen nhét”.


“Chào anh, tôi là Kỳ Nhược Tuyết!”.

Cô gái trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là Kỳ Nhược Tuyết, cô chủ thứ hai của nhà họ Kỳ tại Xương
Nam tỉnh Cán Tây, em gái của Kỳ Nhược Yên một trong
chín thiên tài đĩnh cao Hoa Hạ.

Ngày trước Diệp Thiênở Lư Thành, Kỳ Nhược Yên và
đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn là Liêu Như Thành đã đến
cửa tìm cậu giải trừ hôn ước với Kỳ Nhược Tuyết.

Kỳ Nhược Tuyết đưa tay ra với Diệp Thiên, giọng nói
chân thành, đối mắt dưới kinh đen nhìn chằm chằm Diệp
Thiên, quan sát về mặt cậu.

Có vốn tưởng Diệp Thiên nghe thấy tên cô sẽ thay đổi
về mặt quay đầu nhìn lại, nhưng phản ứng của Diệp Thiên
lại khiến cô bất ngà.

Diệp Thiên một tay cầm điện thoại chơi game, tay kia
xua tay nói với co.

“Chúng ta chi là bèo nước tương phùng, xuống khôi
máy bay là mỗi người đi một ngà, không cần thiết phải
làm quen”.

Kỳ Nhược Tuyết sừng sốt, cánh tay cứng đó giữa
không trung.

Cô thực sự không ngờ, sự từ chối dứt khoát như vậy
lại xây ra với cô.

Người tử chối cô còn là một thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi,
khiến cô nhất thời chưa kịp ứng lại.

Qua một lúc sau, Kỳ Nhược Tuyết mới hoàn hồn, nhìn
Diệp Thiên, giọng nói có vẻ không thể tin nổi: “Anh không
biết tôi sao?”.


Cuối cùng Diệp Thiên ngầng đầu lên, iếc nhìn Kỳ
Nhược Tuyết, tô vẻ quái lạ.

“Đây chẳng phải cô biết rõ mà còn hỏi sao? Tôi chưa
từng gặp cô, sao quen biết cô được?”.

Biểu cảm trên mặt Kỳ Nhược Tuyết lập tức đồng cứng,
đôi mắt dưỡi gọng kính đen không ngừng lấp lỏe ánh
sáng, cảm giác thất bại xông thắng lên đầu.

Hiện nay cô là nữ thần quốc dân, ngọc nữ thiên hậu,
có thể nói là người người đều biết, nổi tiếng khắp Hoa Hạ,
cho dù là ở giới giải trí thế giới cũng khá có danh tiếng.

Mặc dù cô chưa từng tự mãn với những danh hiệu này,
nhưng cũng coi như hiểu được sức ảnh hưởng của mình
trong lòng người dân Hoa Hạ.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong số những người trẻ
tuổi ở Hoa Hạ lại có người không biết minh.

Trong lúc cô đang ngần người, một thanh niên mặc áo
sơ mi kẻ sọc bước nhanh tới, đi thẳng đến trước mặt Diệp
Thiên, lấy ra một xấp tiến trăm tệ.

“Này, nhóc con, đây là trăm nghìn tệ”.

*Tôi mua chỗ ngồi của cậu”.




 
Chương 527: Chương 526


“Chỗ ngói của của cậu, tôi mua rồit.

Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt một
cọc tiến lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuống,
không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể Diệp
Thiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.

“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.

Diệp Thiên còn chưa trà lời thì Kỳ Nhược Tuyết ở bên
cạnh lại nhiu mày, nói vdi về hơi ngạc nhiên.

“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từ
thiện của Tập đoàn Lãng Thiên, mà anh cả không có thời
gian nên bảo tôi đến mua một vẻ để bào vệ chị đó!”.

“Bảy giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kết

thúc anh ấy sẽ đến gặp chị”.

Người thanh niên nhin về phía Kỳ Nhược Tuyết, nỡ nụ
cười vô cùng nịnh bợ.

Kỳ Nhược Tuyết lại không chút nế mặt, lạnh lùng nói:
“Ai là chị dầu của anh? Ãn nói cần thận chút đi”.

“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩ
riêng rói”.

Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốn
người đàn ông đeo kính rầm ngôi ở những vị trí khác
nhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cận
của cô ấy.

Lục Chí Minh lại không hể quan tâm, vẫn cười nói:
“Chị dầu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôi
đã có hôn ước, sởm muộn cũng cười anh cả ti, tôi gọi là
chị dầu trước cũng đầu có sai?.

“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.

Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đều
nghe rõ mỗn một, nhưng không phần bác, chi có thế già
vỡ ngoành mặt đi hưỡng khác.

Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọn
họ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũng
không phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đó
bỏ đi thì bọn họ sao dám phần bác?
Ánh mắt Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻ
bài xích.

“Hôn ước của tôi và Lực Chí Văn là do bổ tôi và bổ anh

đặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thữa nhận
cả”.

“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đã
nói với anh ta rất nhiều lấn rồi, tôi sẽ không lấy anh ta,
trong lòng tôi đã có người khác rối, cả đãi này tôi cũng
không thể quên được anh ấy!”.

Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, không
chút vòng vo.

“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gã
vào nhà họ Lục đầu!”.

“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi,
bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõ
ràng!”.

Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thay
đổi, trong ánh mất dấy lên về kiêng sợ.

Bố cậu ta tuy có tiếng ở kháp tinh Cán Tây, không ai
sánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỳ Nhược
Yên thì cũng phái nề mặt vài phần.

thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phúc tạp, cậu
ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô là
Nhược Tuyết được chưa?”.

Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.

“Gọi tôi là Kỳ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỳ, chứ tôi
và anh không thân thiết đến mức đó!”.


Kỳ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nế mặt Lục Chí
Minh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lại
không dám phản bác.

Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiên
dang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sám,.

“Thắng khốn, cầm tiến rồi mau cút đi, tôi nói vị trí này
tôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.

Cậu ta không dám đắc tội với Kỳ Nhược Tuyết, nhưng
Diệp Thiên nhìn cũng chi như một sinh viên đại học bình
thường, ăn mặc xuénh xoàng, cả bộ quần áo trên người
chưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nói?
Cậu ta cho rằng bàn thân đã lôi một trăm nghìn tệ ra
rối, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiến đi khỏi đây môi
phải!
Kỳ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lại
không biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng
ngắng đầu lên.

“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.

Anh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gi,
càng không có ý đứng lên.




 
Chương 528: Chương 527


Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cần
bỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hồng hách, nói với thái độ bắt
buộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhường
được?
“Ö?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phân
ứng như vậy, thế là cậu ta nhéch miệng, nói với về khiêu
khích: “Ỷ của cậu là không muốn nhường chữ gi?”.

Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa nay
làm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiến
ai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờ
cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiên
không có trong danh sách đó.

“Đương nhiên!”.

Diệp Thiên nói xong, lại củi đầu nghịch điện thoại tiếp,
căn bàn không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.


Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên về
dữ tợn.

Trước đó cậu ta bỏ tiến ra mua chỗ ngói của Diệp
Thiên là vì nề mặt Kỳ Nhược Tuyết, không muốn mất đi
phong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậu
ta đã đến nhắc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.

Cậu ta cảm thấy bảnthân đã nề mặt Diệp Thiên lắm
rồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta?
“Thàng khón, tôi bỏ tiến ra mua chỗ ngồi của cậu là vì
nế mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lại
muốn uống rượu phạt!.

“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dù
không cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗ
khác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tin
không?”.

Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt căn
bản không có giá trị
bất cử lúc nào.

Diệp Thiên không thêm cả ngắng đầu, giọng nói của
s giống như con kiến có thể di chết
cậu đã mang về không còn kiên nhẫn được nữa.

“Anh là ai tôi không có hững muốn bị iết”.

“Cầm tiến của anh rồi củt đi, còn nhiều lời nữa giờ tôi
sẽ ném anh ra khôi bấy may đầy!.

Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mang uy thế lẫm
liệt, bàn thân Lục Chí Minh cũng hơi sững sở, cảm thấy
khó tin.


Cậu ta căn băn chưa từng nghĩ có một ngày lại có một
thiếu niên dám ăn nói như vậy với cậu ta.

Kỳ Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cũng hai mắt chởp
chớp, vô cùng ngạc nhiên, Diệp Thiên trông điểm tĩnh
nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nói năng lại hung dữ đến
Trong lòng cô ấy cười thám, Lục Chi Minh ở tỉnh Cán
Tây có thể nói là không biết sợ ai, làm gi có ai dám chống
lại cậu ta? Không ngờ trên chuyến bay từ tỉnh Kiểm đến
Lư Thành lại gặp phải tỉnh huống này!
Nhưng sau đó cô lại lắ đầu, Diệp Thiên nói như vậy
đúng là cũng hay đấy, nhưng Lục Chí Minh là người như
thế nào chữ, tỉnh cách ra sao cô ấy lại quá hiểu.

Câu nói này của Diệp Thiên coi như đã chọc phải tổ
kiến, với phong cách hành sự của Lục Chí Minh, chắc cậu
ta sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.

Quả nhiên, Lục Chí Minh sững sở một lúc, sau đó ảnh
mắt hoàn toàn sa sắm lại, trong ánh mắt dấy lên về thù hằn rõ rệt.

“Thằng khón, xem ra cậu muốn chết rồi”.

Các ngón tay cậu ta cong lên, khóp xương kêu răng
rắc, đang định tóm lấy bà vai Diệp Thiên, đối với cậu ta
mà nổi muốn nhắc Diệp Thiên lên dễ như nâng một tách
trà vậy.

“Lục Chí Minht”.

Tay cậu ta còn chưa giớ ra, Kỳ Nhược Tuyết ở bên
cạnh lại đứng phát dậy.

“Đang trên máy bay, anh định làm gì thế há?”.


“Dù sao anh cũng là người nhà họ Lục, trước khi làm
gi cũng nên suy nghĩ cho thế điện của nhà họ Lục chứ,
nếu để Lục Chí Văn biết anh gây chuyện trên máy bay,
anh nghĩ anh ta sẽ có phần ứng như thế nào?”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn chàm chằm vào Lục Chí Minh nói
gất lên.

“Nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, giờ tôi sẽ gọi điện
thoại cho Lục Chí Văn, bảo anh ta đến nói chuyện với
anh!”.

Lục Chí Minh thấy vậy lệp tức rựt tay lại, hai mắt chốp
chớp, giữa vùng lòng mày lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu nói cả nhà họ Lục, ai có thể khiển cậu ta cảm
thấy sợ hãi, thì Lục Chí Văn chính là một trong số đó.

Từ nhỏ cậu ta đã bị Lục Chí Văn dạy đỗ, làm sai bất cứ
việc gì, Lục Chí Văn đều sẽ trừng phạt cậu ta bằng hình
phạt hà khắc nhất, nếu cậu ta gây chuyện bên ngoài, làm
ành hưởng đến hình ảnh của nhà họ Lục, Lục Chi Văn
cũng sẽ răn dạy cậu ta một cách nghiêm khắc.

Nghĩ đến đây, cậu ta kim nên hết cơn tức giận trong
người, lườm Diệp Thiên một cái rồi quay người đi về chỗ
ngồi phía sau.




 
Chương 529: Chương 528


Tuy cậu ta thu tay lại, nhưng đã nhỏ mặt của Diệp
Thiên, Lục Chí Minh cậu ta xưa nay đều là có thù át phải
trả.

Lục Chí Minh rời đi, Kỳ Nhược Tuyết mới thờ phào
ngồi xuống.

Cô ấy quay người sang nhin Diệp Thiên, nhẹ nhàng
nhắc nhờ: “Anh cần thận chút, cái tên đó là người của nhà
họ Lục ở Cán Tây, bụng dạ hẹp hồi lắm, lất nữa xuống
máy bay anh ta nhất định sẽ tim anh trả thủ đói”.

“Lúc xuống máy bay tôi sẽ giúp anh giữ chân anh ta,
anh đi nhanh chút là được, đừng có cãi nhau với anh ta,
không là người thiệt thòi sẽ là anh đấy!”.

Cổ ấy nói những điều này đều là vì muốn tốt cho Diệp
Thiên, cô ấy sợ Diệp Thiên tuổi trẻ bóng bột, cuối cùng bị

Lục Chí Minh đánh cho tơi bởi!
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu qua, hữ nhẹ một tiếng,
giọng nói vô cùng coi thường.

“Anh ta tốt nhất là nên cấu nguyện, sau khi xuống máy
bay đừng có gây sự với tôi”.

“Anh ta tốt nhất là nên cấu nguyện, sau khi xuống máy
bay đừng có gây sự với tõe”.

Khóe miệng Diệp Thiên nhéch lên về coi thường,
không hề sợ hãi vì thân phận của Lục Chí Minh.

Khi Kỳ Nhược Tuyết nối ra thân phận của Lục Chí
Minh, cậu đã nghĩ đến gia tộc này ở Cán Tây rồi.

Tuy cậu chưa bao giờ qua lại với người nhà họ Lục,
nhưng cũng biết lại lịch nhà họ Lục ở Cán Tây, gia chủ là
họ Lục là Lục Thiên Thư, đứng thứ 15 trong bảng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ, nghe nói tuyệt kỹ làm nên tên tuổi
của ông ta là Tối Tâm Chường, rất được tôn sửng ở tỉnh
Cán Tây, nhà họ Lục cũng đứng vững vị trí số một ở tỉnh
Cán Tây.

Thân phận này đối với người khác mà nói có lẽ vô
cũng đáng sợ, nhưng đổi với cậu thì chẳng khác gì một
con kiến.

Diệp Thiên nói dứt, Kỳ Nhược Tuyết ngày người ra,
trong lòng dấy lên sự bất lực và nực cười.

Cô ấy nói cho Diệp Thiên biết thân phận của Lục Chí
Minh là dể Diệp Thiên biết Lục Chí Minh là nhãn vật như
thế nào, bàn thân nên biết iệu mà tránh, đừng có va
chạm với Lục Chí Minh để trách rước họa vào thân.

Diệp Thiên thì lại nói với về không hề quan tâm, hơn
nữa hình như còn có thái độ hãm dọa Lục Chí Minh, khiến

cô ấy chỉ biết lắc đầu.

Cô ấy nhìn kỹ Diệp Thiên tử đầu đến chân, nhin Diệp
Thiên rất bình thường, không giống như những người trong giới thượng lưu, cô ấy đoán Diệp Thiên có lẽ không
biết nhà họ Lục ở Cán Tây đại diện cho điều gì, chi đành
bất lực giải thích.

“Nhà họ Lục ở Cân tây chắc anh chưa từng nghe qua,
nhưng tôi có thể nói cho anh biết là nhà họ Lục vô cùng
đáng sợ, mạnh đến mức anh không tướng tượng nối đầu,
cho dù đại sử biên cương của tình Cán Tây cũng phải
khách sáo và nề mặt với nhà họ Lục, cà tình Cán Tây có
40% kinh tế do nhà họ Lục nấm, là một gia tộc lớn dừng
đầu Cán Tây!”.

“Anh là người ở Lư Thành, chắc cũng biết nhà họ Hàn
ở Thành Môn của tỉnh Xuyên nhi? Địa vị nhà họ Lục ở tỉnh
Cán Tây tương đương với địa vị nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên,
thậm chí còn đáng sợ hơn đói”.

“Người đang nắm quyền của nhà họ Lục là Lục Thiên
Thư, Lục Chí Minh là con trai của ông ta!.

Cô ấy cảm hấy bàn thân đã giải thích quá rõ ràng rối,
Diệp Thiên nhất dịnh sẽ ngạc nhiên, thậm chỉ còn có chút
sợ hãi, nhưng Diệp Thiên lại vẫn là cái biểu câm lạnh lùng
dừng dưng đó.

“Nhà họ Lục ở Cán Tây thi đã sao?”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nói với về vô cùng coi thường:
“Cho dù là bố anh ta đứng trước mặt tôi thi cũng phải
cung kính hành lễ với tôi, dựa vào anh ta mà cũng đôi ra
oai trước mặt tôi á? Chở thêm vài chục năm nữa đi nhét”.

Sắc mặt Kỳ Nhược Tuyết hoàn toàn sa sắm lại, biểu
cảm hết sức kinh ngạc.


Cô ấy thực sự không ngờ Diệp Thiên trông nho nhã
nhẹ nhàng, thế mà lại là người nói khoác mà không biết ngượng.

Nhà họ Lục ở Cán Tây lồn đến mức nào chứ, còn có
cao thủ trong giới võ thuật là Lục Thiên Thư trấn giữ, cho
dù là nhà họ Kỳ bọn họ cũng bị kém một bậc.

Nếu không phải là chị cô ấy là Kỳ Nhược Yên gia nhập
Tam Tuyệt Môn, trở thành đệ từ thân cận của Quách
Dương “Cuống Thương”, nhà họ Kỳ bọn họ cho dù có dốc
hết sức cũng không thể sánh được với nhà họ Lục, đủ để
thấy nhà họ Lực đăng sợ đến mức nào.

Nhưng khẩu khí của Diệp Thiên lại ngông cuống hết
sức, cầu nói của cậu không hế coi trọng nhà họ Lục, thậm
chỉ còn nói Lục Thiên Thư gặp cậu phải chấp tay hành lễ
một cách cung kính, đúng là năm mơ giữa ban ngày.

Nhin khắp Hoa Hạ, những người đủ tư cách được Lục
Thiên Thư cung kính đối đãi chắc chỉ có vài ngườI, nhưng
muốn để Lục Thiên Thư cung kính đối đãi, lại còn chấp
tay hành lễ thì người đó phải đáng sợ đến mức nào chứ?
Cho dù thực sự có người có thế khiến Lục Thiên Thư
kiếng nề như vậy, thì đó chắc chấn là nhân vật khủng
khiếp chấn động bốn phương, rõ ràng không thể nào là
một người trẻ tuổi thuộc lớp sau như Diệp Thiên được.

Diệp Thiên chưa đẩy 20 tuổi, trông cùng lắm là sinh
viên năm nhất, năm hai, làm gì đủ tư cách để Lục Thiên
Thư phải kiêng nề chứ?


 
Chương 530: Chương 529


Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ để
xử Diệp Thiên rồi.

Nhìn bộ dạng bình thàn như không của Diệp Thiên,
trong lòng cô ấy lại thắm lắc đầu.

Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như Diệp
Thiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớn
đến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục Chí
Minh dạy cho Diệp Thiên bài học.

Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấy
có lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chân
Lục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xây ra

xung đột.

Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy về
Diệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mù
quảng, không biết trời cao đất dày đến đầu cũng đều sẽ
khiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoại
Suốt cả quãng đường Kỳ Nhược Tuyết không nói
chuyện với Diệp Thiên một cầu nào nữa, ý định bỏ kính
râm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự của
cô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không còn
chút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cà họ tên của
Diệp Thiên cũng không muốn biết.

Kỳ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, Diệp
Thiên cũng vui về trong yên lặng, cả quãng đường đều để
điện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khi
máy bay hạ cánh.

Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ Kỳ
Nhược Tuyết, âm thẩm đứng dậy.

Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị Kỳ
Nhược Tuyết kiếm cô ngăn lại.

Kỳ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên,
ảnh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hưởng khác.

Vi cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giống
nhau cho nên mdi để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấy

chẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.

Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùng
phát lờ cô suốt cả quãng đường lại chinh là người mà cô
luôn mong nhớ chứ?
về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốc
của Tập đoàn Thiên Phong.

Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty con
của Tập đoàn Lãng Thiên, nhưng Ngô Quảng Phú vẫn giữ
thối quen trước đầy, thích làm việc trong văn phòng của
Tập đoàn Thiên Phong.

Nhìn thấy Diệp Thiên đến, anh ta vội vàng đưa bằng
lich trình cụ thể của buổi từ thiện lần này cho Diệp Thiên
xem.

Diệp Thiên nhìn qua một lượt, rồi gặt đầu.

“Lich trình cụ thế rất đấy đủ, mỗi một chi tiết đều suy
nghĩ rất chu đáo, tôi đúng là không nhìn nhấm anh, anh
rất có thiên phủ và năng lực trong thương mại đáy!”.

Nghe thấy Diệp Thiên khen, Ngô Quảng Phú không
dám kế công, chỉ khiêm tốn cưới: “Đây đều là kết quả do
mọi người cùng nỗ lực, do sự lãnh đạo sáng suốt của cậu
Thiên thôi”.

Nói xong, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thế là lại lôi một

phần tài liệu ra.

“Phải rối cậu Thiên, đây là danh sách những người
đến biểu diễn ở buổi từ thiện ngày mai, còn nữa, ngôi sao
chúng ta mời đến đại diện phát ngôn lần này cũng vừa tới
Lư Thành, tôi đã sắp xếp cô ấy đến khách sạn Lăng Thiên
ở rồi”.

“Ngày mai sau khi cô ấy biểu diễn trong buổi từ thiện
của chúng ta xong sẽ ở Lư Thành ba ngày, quay một vài MV liên quan đến Tẩy Túy Đan!”.

“Đây là thông tin của cô ấy!”.

Ngô Quảng Phú nói xong, đưa một bảng thông tin và
vài bức ảnh cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên cầm lấy nhìn rồi nhíu mày, biểu cảm trở
nên kỳ lạ.

“Kỳ Nhược Tuyết? Thì ra người đại diện phát ngôn lần
này được mời đến là cô ấy sao?”.




 
Chương 531: Chương 530


Nhìn cô gái quen thuộc trong bức ảnh, Diệp Thiên bật cười thành tiếng, lắc đầu nói.

“Kỷ Nhược Tuyết, thì ra là cô ấy!”.

Cậu không khỏi cảm khái, đúng là thế giới này có nhiều điều thật bất ngờ, cậu cho rằng Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cậu, sẽ không bao giờ có mối quan hệ nào khác, nhưng đúng là ý trời, lại cứ đẩy Kỷ Nhược Tuyết đến bên cạnh cậu!
“Cậu Thiên, cậu quen Kỷ Nhược Tuyết à?”.

Ánh mắt Ngô Quảng Phú hơi thay đổi, có chút tò mò, nhìn bộ dạng của Diệp Thiên hình như rất quen với Kỷ Nhược Tuyết.

Anh ta bất giác đoán mò, cậu Thiên bá đạo thiên hạ này đang độ tuổi sung sức, nhưng hình như chưa bao giờ thể hiện rõ về chuyện nam nữ, anh ta luôn nghĩ rằng Diệp Thiên vẫn chưa gặp được người phụ nữ mà cậu có hứng thú, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lần này hình như khiến Diệp Thiên lộ ra biểu cảm hơi khác lạ.


“Cũng có quen, cũng có thể nói là không quen!”.

Diệp Thiên trả lời đại một câu khiến Ngô Quảng Phú không hiểu gì cả.

“Chuyện buổi từ thiện không có vấn đề gì nữa, những khía cạnh nhỏ khác thì tự anh giải quyết nhé, việc khuấy động hiện trường thì cứ giao cho người dẫn chương trình!”.

Diệp Thiên đặt tấm ảnh xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.

“Sau buổi từ thiện lần này, lập tức điều động tài chính, di chuyển trận địa của Tập đoàn Lăng Thiên!”.

“Tôi muốn trong thời gian một tháng, đưa Tập đoàn Lăng Thiên tiến vào thủ đô!”.

“Ngoài ra, cho tôi một phần tài liệu 10 năm gần đây của nhà họ Diệp ở thủ đô, càng chi tiết càng tốt!”.

Ngô Quảng Phú nghe thấy hai mắt mở to, trong lòng cảm thấy chấn động.

Tập đoàn Lăng Thiên phát triển trong chín tháng nay đã vươn tầm thế giới, tài sản đứng vị trí số một, gần như không có doanh nghiệp nào có thể sánh ngang được với Tập đoàn Lăng Thiên, chỉ có một số tập toàn tài chính tài phiệt ở các nước phát triển mới có thể miễn cưỡng sánh ngang.

Mặc dù Tập đoàn Lăng Thiên đã có những bước tiến dài trên trường quốc tế, nhưng trên thực tế sự phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên trong nước luôn trong giai đoạn ổn định, chưa từng xuất hiện những việc liều lĩnh, đây là quyết sách chiến lược của bọn Ngô Quảng Phú và Lâm Thiên Nam, nhưng lúc này Diệp Thiên lại muốn anh ta tập hợp lực lượng tiến đến thủ đô, còn muốn điều tra thông tin về nhà họ Diệp ở thủ đô nữa.

“Cậu Thiên cũng họ Diệp, lẽ nào có quan hệ với nhà họ Diệp ở thủ đô sao?”.


Trong lòng anh ta có dự cảm, Diệp Thiên chắc chắn muốn đến thủ đô là để tạo ra một trận bão lớn.

Trong phòng tổng thống của khách sạn Lăng Thiên, Kỷ Nhược Tuyết đi chân trần đang nằm bò lên chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, đứng bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trẻ ăn mặc lịch sự.

Người phụ nữ khá xinh xắn, khoảng 27, 28 tuổi, đeo kính, lộ ra vẻ trưởng thành và biết nhìn xa trông rộng.

Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết nằm bò trên giường như một cô gái bé nhỏ, cô ấy mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, sao thế? Cảm giác hôm nay tâm trạng của em không tốt lắm, là sự sắp xếp của Tập đoàn Lăng Thiên khiến em không hài lòng sao?”.

“Nếu là vậy, bây giờ chị sẽ tìm bọn họ nói ngay, chúng ta được mời đến đây, nên nếu có yêu cầu gì cứ nói với bọn họ!”.

“Với thế lực và khả năng tài chính của Tập đoàn Lăng Thiên bây giờ, những điều này không có vấn đề gì cả, chúng ta không cần phải khách sáo với bọn họ!”.

Kỷ Nhược Tuyết quay đầu sang, chống tay lên cằm, lắc đầu nói với người phụ nữ.

“Chị Hồng, chị đừng nghĩ linh tinh, chỉ là em có chút lo lắng thôi!”.

Cô ấy nói xong, chìa tay về phía chị Hồng.

“Chị Hồng, vụ cá cược của chúng ta chị đã thua rồi, mau trả tiền đi!”.

Người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia hơi sững sờ, biểu cảm kỳ lạ: “Không phải chứ? Lư Thành thế mà lại có người không biết em sao?”.


Kỷ Nhược Tuyết gật đầu trong bực dọc.

“Đúng thế, hôm nay ở trên máy bay em gặp một người, anh ấy không biết em thật, em đã nói tên của em ra mà hình như anh ấy căn bản không biết gì vậy!”.

Chị Hồng là quản lý của cô ấy, đã làm được hơn một năm, lần này cô ấy nhận được lời mời đến biểu diễn tại buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên và quay MV, trước đó có cá cược với chị Hồng, xem ở Lư Thành liệu có ai không biết cô ấy không.

Bây giờ cô ấy cược thắng rồi, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.

Chị Hồng vừa cười vừa rút ra năm tờ 100 tệ đặt lên giường, rồi lắc đầu.

“Thời buổi này thế mà vẫn có người không biết nữ thần quốc dân của chúng ta sao? Cái tên đó chắc từ nông thôn lên à? Ở đó không có mạng sao?”.

Tim Kỷ Nhược Tuyết thịch một cái, nhớ đến khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng của Diệp Thiên, đây là người có khuôn mặt giống với “người đó” nhất trong những người mà cô ấy gặp mấy năm nay.

Nhưng sau đó cô ấy lại nhớ đến phản ứng sau của Diệp Thiên sau khi nghe đến nhà họ Lục, liền lắc đầu, người tự đại một cách ngông cuồng nhưng vậy, cô ấy vẫn cảm thấy không thích.




 
Chương 532: Chương 531


Hai người nói chuyện được vài câu thì chị Hồng đột nhiên nói: “Phải rồi Tiểu Tuyết, ngày mai cậu Văn cũng đến Lư Thành đó!”.

“Lục Chí Văn?”, sắc mặt Kỷ Nhược Tuyết thay đổi rõ rệt: “Anh ta đến làm gì?”.

Chị Hồng nhìn thấy bộ dạng bài xích của Kỷ Nhược Tuyết, thầm thở dài, vỗ nhẹ vào vai Kỷ Nhược Tuyết nói: “Tiểu Tuyết à, em và cậu Văn đã đính hôn được một năm rồi, thời gian qua những gì cậu ấy đã hi sinh vì em, quan tâm em, chắc em cũng nhận ra nhỉ!”.

“Cậu ấy thích em thật đó!”.


“Chị biết trong lòng em luôn nhớ đến người đã cứu cuộc đời em năm đó, nhưng chị hi vọng em có thể phân được rõ ràng ân tình là chuyện của ân tình, tình cảm lại là chuyện khác, em không thể vì một người ân nhân đã mất mà làm lỡ cả cuộc đời em được!”.

“Cậu ấy đã chết rồi mà!”.

Cảm nhận được bờ vai của Kỷ Nhược Tuyết run run, chị Hồng ôm chặt cô ấy hơn, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta sống trong cuộc đời này suy cho cùng vẫn phải thực tế một chút, những thứ hư vô cho dù có giữ như thế nào thì cuối cùng đều vẫn không thể có được!”.

“Còn cậu Văn lại khác, cậu ấy là cậu cả nhà họ Lục, có địa vị như thế nào ở Cán Tây thì chắc em cũng rõ, hơn nữa cậu ấy tài mạo song toàn, năm nay mới 24 tuổi đã được lên báo tập san kinh tế, được liệt vào danh sách top 10 những thanh niên giỏi nhất Cán Tây.

Nhà họ Lục trong tương lai cũng là do cậu ấy nắm quyền quản lý, bố cậu ấy là Lục Thiên Thư càng là hậu thuẫn vững chắc cho cậu ấy!”.

“Còn em là thiên kim nhà họ Kỷ, hai người bọn em môn đăng hộ đối, một cặp trời sinh, hơn nữa cậu Văn đối xử với em tình nghĩa sâu nặng, vì sao không thử chấp nhận cậu ấy chứ?”.

Từng câu nói của cô ấy nói lại khiến trong lòng Kỷ Nhược Tuyết càng bần thần, cuối cùng, Kỷ Nhược Tuyết hoàn toàn im lặng, chỉ có bờ vai vẫn hơi run run.

Một lúc sau, Kỷ Nhược Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói thều thào.


“Chị Hồng, em biết rồi!”.

“Em sẽ suy nghĩ lời nói của chị, chị ra ngoài trước đi, em muốn yên tĩnh một lát!”.

Chị Hồng gật đầu, đắp chăn cho cô ấy rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Chị Hồng vừa đi khỏi, Kỷ Nhược Tuyết khóc nức lên, nước mắt ướt đầy gối.

Cô mò tìm, rồi lấy một thanh làm bằng gỗ có hình thù kỳ dị từ trong túi áo ra, mặt mày đau thương nói.

“Cục Đá, vì sao, vì sao anh không ở bên cạnh tôi?”.

“Chẳng phải anh từng nói sau khi chữa khỏi mắt cho tôi xong, sau này sẽ còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều mục tiêu chưa hoàn thành sao? Vì sao anh lại ra đi như vậy chứ?”.


Cô ấy cuộn mình trong chăn, ôm chiếc hộp gỗ hình vuông vào lòng, đây là thứ cuối cùng mà “người đó” để lại cho cô ấy!
“Anh nói cho tôi biết bây giờ tôi phải làm sao? Rốt cuộc tôi phải làm sao đây?”.

Trong sân bay, một chiếc máy bay tư nhân đang từ từ hạ cánh, Lục Chí Minh cung kính đứng chờ ở lối ra, một người đàn ông cao to mặc áo khoác xuất hiện trước mặt cậu ta.

“Anh cả!”.

Lục Chí Minh hơi cúi người, cúi đầu chào người đàn ông với sự cung kính kèm theo vẻ sợ hãi.

Người đàn ông khoảng 24, 25 tuổi, khuôn mặt khôi ngô, hai mắt như chim ưng lóe lên tia sáng, cơ thể cường tráng, nhìn bước đi có khí thế uy thế phi phàm.

Cậu ta chính là người cầm quyền sau này của nhà họ Lục ở Cán Tây, là con trai của chí tôn võ thuật Lục Thiên Thư, tên là Lục Chí Văn “Tiểu Văn Vương”!


 
Chương 533: Chương 532


“Ừ!”.

Lục Chí Văn nhìn thấy Lục Chí Minh, chỉ gật đầu, biểu cảm lạnh lùng.

“Trên đường đi cậu có gây chuyện không đấy?”.

Ánh mắt cậu ta nhìn sang Lục Chí Minh, lập tức khiến Lục Chí Minh giật mình cúi đầu xuống.

“Anh cả, em đi ra ngoài đều nghe theo lời dạy bảo của anh và bố, làm sao dám gây chuyện?”.

Lục Chí Minh lắc đầu lia lịa, thậm chí không dám nhắc đến chuyện xảy ra trên máy bay.


Ánh mắt Lục Chí Văn không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Chí Minh, cho đến khi Lục Chí Minh sợ run người rồi cậu ta mới nhìn đi chỗ khác.

“Không có thì tốt, nếu để tôi biết cậu ở bên ngoài làm mất thể diện nhà họ Lục thì cậu biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy!”.

Lục Chí Minh vội vàng gật đầu ra hiệu đã hiểu, căn bản không dám cãi lời.

Tuy cậu ta là người nhà họ Lục, bề ngoài thì là con trai thứ hai của nhà họ Lục, nhưng chỉ có bản thân cậu ta biết rõ cậu ta chẳng qua chỉ là đứa bé được Lục Thiên Thư nhặt về, còn Lục Chí Văn lại là con trai ruột duy nhất của Lục Thiên Thư, địa vị của hai người căn bản hoàn toàn khác nhau.

“Được rồi, Tiểu Tuyết đâu? Cả quãng đường có xảy ra biến cố gì không?”.

Lục Chí Văn hỏi.

“Không ạ, cả quãng đường vô cùng thuận lợi!”, Lục Chí Minh vội vàng trả lời: “Chị dâu đến tỉnh Kiềm trước, sau đó từ Kiềm Tây đi máy bay đến Lư thành, bây giờ đã ở trong phòng tổng thống của khách sạn Lăng Thiên rồi!”.

“Được, vất vả cho cậu rồi!”.

Nhắc đến Kỷ Nhược Tuyết, khuôn mặt Lục Chí Văn mới nở nụ cười, sau đó vỗ nhẹ vào vai Lục Chí Minh.

“Anh cả, bây giờ có muốn qua thăm chị dâu không?”.

Nghe thấy câu hỏi của Lục Chí Minh, Lục Chí Văn xua tay nói.


“Không cần vội, tôi nói với Lí Hồng là ngày mai tôi mới đến, nên hôm nay không tới đó!”.

“Lần này đến đây chủ yếu là vì sự an toàn của Tiểu Tuyết!”.

Ánh mắt của Lục Chí Văn nheo lại, lạnh lùng nói: “Tháng trước bác Kỷ vận chuyển hàng ở Viễn Dương, có xảy ra mâu thuẫn với người của tàu khác, dẫn đến xô xát, đánh chết ba người!”.

“Trong đó có một người là em ruột của một ông trùm ma túy ở Tam Giác Vàng!”.

“Ông trùm ma túy đó bỏ ra số tiền lớn công bố lệnh treo thưởng trên ‘Thế Giới Hắc Ám’, muốn lấy mạng của Tiểu Tuyết, để bác Kỷ phải nếm mùi đau khổ khi mất đi người thân!”.

Hai mắt Lục Chí Minh trố ra, cậu ta không hiểu nhiều về “Thế Giới Hắc Ám”, nhưng cũng biết đó là một trang web treo thưởng sát thủ vô cùng bí mật, một khi có mục tiêu cần giết, người thuê sẽ đăng tin treo thưởng, một khi “Thế Giới Hắc Ám” nhận đơn, chính là mục tiêu treo thưởng đang đối mặt với một tập đoàn sát thủ vô cùng khủng khiếp.

Trong “Thế Giới Hắc Ám”, có vô số cao thủ mạnh, trong đó cao thủ đỉnh cao không hề kém so với người ở cấp chí tôn võ thuật.

“Chuyện này bố cũng vừa mới biết, hơn nữa ông ấy nhìn thấy hẳn tin này trên “Thế Giới Hắc Ám”, và một tiếng trước đã có người nhận đơn rồi!”.

“Điều này chứng tỏ bây giờ Tiểu Tuyết luôn có sát thủ rình rập bên cạnh, ai có thể giết được Tiểu Tuyết người đó sẽ có thể nhận được số tiền thưởng lớn đó!”.

Tim Lục Chí Minh thịch một cái, cậu ta không ngờ một nhân vật ngôi sao như Kỷ Nhược Tuyết lại phải đối mặt với sự truy giết của tập đoàn sát thủ khủng khiếp như vậy, nếu “Thế Giới Hắc Ám” phái cao thủ mạnh đi, vậy Kỷ Nhược Tuyết có thể nói là lành ít dữ nhiều, cho dù có cậu ta và Lục Chí Văn bảo vệ e rằng cũng chẳng ăn thua gì.

“Anh cả, vậy chị dâu bây giờ chẳng phải rấ nguy hiểm sao?”.


Lục Chí Minh trầm giọng hỏi.

“Không cần lo lắng!”, Lục Chí Văn vẫn đang giữ bình tĩnh: “Sau khi có người nhận lệnh treo thưởng của “Thế Giới Hắc Ám”, phải sau 24 giờ mới có hiệu lực, cho dù có người muốn ra tay với Tiểu Tuyết thật, thì cũng là một ngày sau!”.

“Thời gian này Tiểu Tuyết tuyệt đối an toàn!”.

“Tôi đã xin bố hãy đích thân đến đây, tối mai ông ấy sẽ tới nơi!”.

“Còn có cả Quách Dương môn chủ của Tam Tuyệt Môn, chắc cũng đang trên đường đến đây rồi!”.

Lục Chí Minh nghe thấy vậy, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bố bọn họ là Lục Thiên Thư còn cả Quách Dương môn chủ của Tam Tuyệt môn, họ đều là những cao thủ chí tôn võ thuật trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, tu vi tuyệt đỉnh, được hai vị chí tôn võ thuật đến bảo vệ, Kỷ Nhược Tuyết phải vinh dự đến mức nào chứ?
Lục Chí Văn cũng thầm thở phào một hơi, trước đó khi nghe tin trên “Thế Giới Hắc Ám” có người treo thưởng giết Kỷ Nhược Tuyết, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực, cậu ta vội vàng cầu xin Lục Thiên Thư ra tay, lại lập tức thông báo cho Kỷ Nhược Yên xin Quách Dương “Cuồng Thương” ra tay nữa.

Có hai vị chí tôn võ thuật đến bảo vệ, cậu ta mới yên tâm hơn.




 
Chương 534: Chương 533


“Đi thôi, cùng tôi đến Tập đoàn Lăng Thiên, chuyện này vẫn phải thương lượng với lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng Thiên mới được!”.

Lục Chí Văn khoát tay, đưa Lục Chí Minh rời khỏi sân bay.

“Gì cơ? Có người muốn ám sát cô Kỷ Nhược Tuyết sao?”.

Trong văn phòng ở Lư Thành của Tập đoàn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú đang kinh ngạc nhìn hai vị khách không mời mà đến.

“Anh Ngô, chuyện này chính xác 100%, mong Tập đoàn Lăng Thiên có thể gia tăng bảo vệ, dù sao tuy chúng tôi có thể bảo vệ được cô ấy, nhưng vẫn sẽ có nhiều chỗ sơ suất, nên chúng tôi cần Tập đoàn Lăng Thiên giúp đỡ!”.


Người vừa đến chính là hai anh em Lục Chí Văn và Lục Chí Minh.

Ngô Quảng Phú nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ bàn với người khác, nhất định sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ, sẽ cố gắng bảo vệ cho sự an toàn của cô Kỷ một cách tốt nhất!”.

Anh ta nói xong liền đứng dậy, chìa tay với hai người nói: “Hôm nay cũng không còn muộn nữa, hai vị về sớm nghỉ ngơi, tôi còn có việc phải làm, nên không tiếp hai vị được nữa!”.

Lục Chí Minh xưa nay hống hách quen rồi, trước giờ chỉ có bọn họ mời người khác đi, bây giờ lại bị người khác đuổi khéo, cậu ta đang định bất mãn lên tiếng, Lục Chí Văn lại chặn tay trước người cậu ta.

Sau đó Lục Chí Văn mỉm cười nói với Ngô Quảng Phú.

“Được, nếu anh Ngô có việc bận vậy chúng tôi không làm phiền nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của Tập đoàn Lăng Thiên, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới chủ tịch Diệp nhé!”.

Cậu ta nói xong liền đưa Lục Chí Minh rời khỏi văn phòng.

“Anh, cái tên Ngô Quảng Phú đó nói trắng ra thì là làm thuê cho người khác, vậy mà nghênh ngang kiêu ngạo như vậy, dám đuổi khéo chúng ta, sao anh không có phản ứng gì vậy?”.

Trên đường đi, Lục Chí Minh cảm thấy khó hiểu, trong ánh mắt vẫn còn mang thần sắc tức giận.

Hai anh em nhà họ Lục bọn họ bình thường chủ tịch của tập đoàn lớn nào gặp đều phải khách sáo, mỉm cười tiếp đón, thậm chí có những người còn dốc sức lấy lòng bọn họ.

Nhưng Ngô Quảng Phú chẳng qua chỉ là CEO của một công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên mà thôi, vậy mà thái độ ngạo mạn, như thể không coi bọn họ ra gì, khiến cậu ra cảm thấy khó chịu.


“Đồ ngu, im miệng lại cho tôi!”.

Lục Chí Văn lại lườm cậu ta, gằn giọng nói: “Cậu cũng không nghĩ xem người đứng sau Ngô Quảng Phú là ai?”.

Lục Chí Minh lập tức đơ người, sau khi suy nghĩ một lát, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mặt mày tái nhợt, cậu ta không còn dám hé răng nửa lời nữa.

Tại căn biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang nằm trên sofa, vừa cúp điện thoại do Ngô Quảng Phú gọi đến.

“Thế Giới Hắc Ám”?
Cậu đặt điện thoại sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười giễu cợt lạnh lẽo.

Ngày thứ ba sau khi Diệp Thiên trở về Lư Thành, chính là ngày diễn ra buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ở Cán Tây với Cố Giai Lệ một ngày, rồi ngày hôm sau quay về.

Tin tức Diệp Thiên trở về đã truyền đến tai Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên thực sự không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của bà ấy, thế là đến biệt thự nhà họ Tiêu ăn cơm trưa.

“Tiểu Thiên, cháu và Nguyệt Nguyệt ở nhà chơi nhé, cô và chú Tiếu còn có việc của công ty phải đi giải quyết!”.

Ăn cơm trưa xong, Hà Tuệ Mẫn mỉm cười với Diệp Thiên một cái rồi biết điều đi ra khỏi cửa, Tiếu Lâm thì nháy mắt mờ ám ra hiệu cho Tiếu Văn Nguyệt, sau đó mới rời khỏi biệt thự.

Trước đó ông ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào Diệp Thiên, nhưng từ khi biết được thân phận của Diệp Thiên là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thái độ khác hẳn, chỉ muốn nhanh chóng đẩy con gái ông ta đến với Diệp Thiên, rồi thiếu nước cung phụng Diệp Thiên như bồ tát sống mà thôi.


Trong nhà chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt rửa sạch đồ nghề pha trà, pha một bình trà cho Diệp Thiên.

“Anh… anh định lúc nào đến thủ đô?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên sofa cạnh Diệp Thiên, nghiêng đầu hỏi.

Cô ta vốn là người vô cùng thông minh, từ lúc ở Kiềm Tây biết được thân thế thật sự của Diệp Thiên, cô ta biết sẽ có một ngày Diệp Thiên sẽ đặt chân đến thủ đô, trở về nhà họ Diệp đòi lại công bằng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Một tháng nữa!”.

Diệp Thiên đặt nhẹ tách trà xuống, ánh mắt nhìn về xa xăm, cậu đã bảo bọn Ngô Quảng Phú chuẩn bị việc cho Tập đoàn Lăng Thiên tiến vào thủ đô, xong xuôi sẽ đến ngày cậu bước chân về thủ đô.

Tiếu Văn Nguyệt chống tay lên cằm, trong lòng bất giác tò mò, nếu để nhà họ Diệp biết đứa trẻ năm xưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mặc kệ sống chết, bây giờ đã trở thành một cây đại thụ, cho dù là nhà họ Diệp cũng phải đứng dưới ngước nhìn, cô ta không biết biểu cảm của người nhà họ Diệp sẽ phong phú đến mức nào.




 
Chương 535: Chương 534


Hai người ngồi cả buổi chiều ở biệt thự nhà họ Tiếu, đến gần tối, vì Diệp Thiên sắp phải tham dự buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, Tiếu Văn Nguyệt liền chủ động đưa ra ý kiến muốn đưa Diệp Thiên đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo.

Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Lư Thành, Diệp Thiên ngồi ở ghế lái của chiếc BMW 5 series, hàng ghế sau đầy những túi lớn túi nhỏ, đều là những bộ đồ mà Tiếu Văn Nguyệt chọn cho cậu.

“Anh ấy, đôi lúc cũng phải chú ý một chút, đã là chủ tịch của tập đoàn nổi tiếng rồi, tham dự hoạt động quan trọng như vậy kiểu gì cũng phải ăn mặc tử tế chút chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên ghế phụ giống như cô vợ nhỏ bé, giọng nói mang chút vẻ quở trách.

Diệp Thiên thì lại tỏ vẻ dửng dưng, chỉ nhún vai nói.


“Có cần phải như vậy không?”.

“Quần áo cho dù mặc có sang trọng đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là đồ trang trí, còn sức mạnh nắm giữ trong tay mới là thực chất nhất, tôi không cần dựa vào những thứ kia!”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Diệp Thiên, trước đây luôn cảm thấy phản cảm, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá thú vị.

“Được, được rồi, anh hùng Diệp của tôi ạ, anh nói sao thì là vậy, bây giờ chúng ta mau đi ăn đi, không lát nữa anh không kịp đến buổi từ thiện mất!”.

Cô ta phì cười thành tiếng rồi nói với vẻ trêu đùa.

Nhìn Tiếu Văn Nguyệt thể hiện vô cùng tự nhiên, Diệp Thiên hơi nghiêng mặt qua nhìn, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng.

Trước đây cậu chỉ coi Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Hà Tuệ Mẫn, khi cần thiết sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng từ khi cứu Tiếu Văn Nguyệt từ Quý Thành tỉnh Kiềm về, Tiếu Văn Nguyệt liền ở bên cạnh cậu một cách rất tự nhiên, cậu hình như cũng quen luôn sự tồn tại của Tiếu Văn Nguyệt, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần một cách kỳ lạ.

“Sao thế? Mặt tôi có dính gì à?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt nhìn hỏi.

Diệp Thiên liền thu lại ánh mắt rồi lắc đầu, định lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.

Cậu còn chưa khởi động xe thì phía cổng trung tâm thương mại vọng ra một tiếng ồn lớn.


Tiếu Văn Nguyệt quay đầu qua nhìn, chỉ thấy một cô gái đội mũ đi nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, và phía sau cách cô ấy không xa có một đám người như điên vậy, chạy thục mạng đuổi theo cô ấy, trông cảnh tượng vô cùng gấp gáp.

Cô gái rõ ràng vô cùng sợ hãi, hoang mang tìm đường đi, sau đó lao thẳng về phía chiếc BMW của Diệp Thiên, kéo cửa xe ra và ngồi thẳng vào hàng ghế sau.

Cô gái đeo chiếc kính râm to, khuôn mặt bị che mất hơn một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy rất trẻ.

Lúc này giọng nói của cô ấy mang vẻ hoảng hốt, nói với Diệp Thiên: “Tôi xin lỗi, phiền anh lái xe nhanh ra khỏi chỗ này được không? Đi đâu cũng được, cứ rời khỏi đây đã, tôi xin anh đấy!”.

Cô ấy nhìn đám người chạy càng lúc càng đến gần, trong lòng hoảng loạn, hôm nay cô ấy vốn chạy trốn ra ngoài, cải trang cẩn thận, muốn một mình đến trung tâm thương mại đi mua sắm, nhưng ai ngờ bị người ta nhận ra, trong tích tắc gần như cả trung tâm thương mại đều bị vây kín, cô ấy cố gắng lắm mới chạy ra được.

Nếu để những người kia đuổi kịp, vây quanh chiếc xe này thì ngày mai người lên trang nhất báo điện tử sẽ là cô ấy.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn cô gái trẻ cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nhận ra đã gặp ở đâu.

Còn Diệp Thiên lại nhẹ nhàng quay đầu nhìn, ngạc nhiên nói.

“Lại là cô!”.

Khoảnh khắc cậu quay đầu lại, cô gái trẻ cũng nhận ra Diệp Thiên.

“Sao lại là anh?”.


Giọng nói cô ấy rất cao, rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên, cô ấy thực sự không ngờ sự việc lại trùng hợp đến vậy, cô ấy lại gặp Diệp Thiên ở đây.

Đám người kia đã lao ra khỏi trung tâm thương mại, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể giục Diệp Thiên: “Nè, dù sao chúng ta cũng từng quen nhau trên máy bay, xin anh giúp tôi được không? Nếu đám người kia vây lại thì tôi khó mà thoát ra được, mau lái xe đi được không?”.

Cô ấy chắp hai tay lại cầu xin Diệp Thiên.

“Cô gái, tôi nghĩ là cô nhầm rồi đấy!”.

Diệp Thiên lại không hề tỏ vẻ như gặp “người quen”, cậu quay đầu đi giọng nói lạnh lùng.

“Đây là xe riêng của tôi, chứ không phải taxi, tôi không có nghĩa vụ chở cô, mong cô xuống xe giúp, tôi còn có việc phải làm!”.

Cậu đâu phải thánh nhân gì đâu, cho dù người lên xe lúc này là Kỷ Nhược Tuyết, cậu cũng không muốn quan tâm.

Đã là ngôi sao nổi tiếng thì nên có chuẩn bị tinh thần từ trước, muốn tự ra ngoài đi dạo, thì nên nghĩ đến hậu quả của nó.




 
Chương 536: Chương 535


Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy nực cười, ngoảnh đầu lại nhìn, tuy Kỷ Nhược Tuyết đeo kính to, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo xinh đẹp của cô ấy, một cô gái xinh như vậy mà thái độ Diệp Thiên thì lạnh lùng, khiến cô ta bỗng dưng nhớ lại lúc trước cô ta cũng từng bị thế, nên cũng có chút đồng cảm.

Nhìn thấy thái độ lạnh tanh của Diệp Thiên, không hề có ý định giúp đỡ, Kỷ Nhược Tuyết hơi sững sờ, tức đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên lái xe chở cô ấy đi một đoạn cũng là tiện đường thôi, nhưng Diệp Thiên lại nhất mực từ chối, cô ấy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thiếu ga lăng như vậy.

“Anh mau lái xe đi, tôi cho anh tiền là được chứ gì, chỉ cần lái xe rời khỏi đây, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”.

Nhìn thấy đám người chạy càng lúc càng gần, trong lòng Kỷ Nhược Tuyết nóng như lửa đốt, giọng nói gần như sắp khóc.

Diệp Thiên lại vẫn dửng dưng, chỉ lạnh lùng nói: “Xuống xe đi, cô đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi đấy!”.


Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào lưng Diệp Thiên, cô ấy thực sự không ngờ trên đời này lại có người đàn ông không hiểu chuyện như vậy.

Dù sao cô ấy cũng là một người xinh đẹp nổi tiếng, được công nhận là nữ thần quốc dân, nhưng trước mặt Diệp Thiên cô ấy lại như không khí vậy, tất cả sự thu hút đều như không hề tồn tại, trong lúc cuống quýt, cô ấy đột nhiên tháo kính ra, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng mang vẻ trách móc.

Đây là lần đầu tiên cô ấy lộ mặt trước những người không quen, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Thiên, cắn nhẹ môi, trong mắt mang vẻ không phục.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn thấy cả khuôn mặt của Kỷ Nhược Tuyết, khi đó liền khựng lại, bịt miệng thốt lên.

“Cô là… Kỷ Nhược Tuyết?”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt, khóe miệng khẽ nở nụ cười, quay đầu sang nhìn Diệp Thiên.

“Giờ thì anh biết tôi là ai rồi chứ?”.

“Cô là… Kỷ Nhược Tuyết?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngạc nhiên thốt lên, tâm thái lạnh lùng ngày thường mà lúc này trong mắt hoàn toàn là niềm vui mừng và phấn khích của fan gặp thần tượng.

Hai mắt Kỷ Nhược Tuyết chớp chớp, nhìn thấy biểu cảm vui mừng ngạc nhiên của Tiếu Văn Nguyệt, cô ấy cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên máy bay, Diệp Thiên luôn bơ cô ấy, bây giờ lại mặc kệ lời cầu xin của cô ấy, không định giúp cô ấy, giờ cô ấy lộ ra khuôn mặt thật sự rồi, cô ấy tin rằng sau khi Diệp Thiên nhìn thấy cô ấy xong nhất định sẽ vui mừng giúp đỡ.


Cô ấy căn bản không tin cũng không muốn tin thanh niên trẻ của Hoa Hạ lại có người không biết cô ấy, cô ấy tin chắc những vô tâm, thái độ lạnh nhạt mà Diệp Thiên dành cho cô ấy trước đó chẳng qua đều là vì cô ấy che mặt, nên không nhận ra, chỉ cần cô ấy lộ mặt, thái độ của Diệp Thiên nhất định sẽ khác ngay.

Nhưng ai ngờ, sau khi Diệp Thiên nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cô ấy xong, biểu cảm vẫn chẳng có gì thay đổi.

“Cô còn ngây ra đó làm gì?”.

Biểu cảm đắc ý của cô ấy đột nhiên cứng đờ lại, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.

Cô ấy đã bỏ cả kính râm xuống, vậy mà Diệp Thiên vẫn không nhận ra cô ấy sao?
“Tôi là Kỷ Nhược Tuyết, anh… anh thật sự không biết tôi?”.

Cô ấy cảm thấy không chắc chắn nên lại hỏi một câu.

“Tôi nhất định phải biết cô sao?”.

Diệp Thiên trả lời đại một câu, không hề quan tâm.

Kỷ Nhược Tuyết hoàn toàn khựng lại, phản ứng của Diệp Thiên thực sự khiến cô ấy không thể ngờ.

“Diệp Thiên, anh không biết cô ấy à?”.


Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, quay đầu sang vội vàng giới thiệu: “Cô ấy là Kỷ Nhược Tuyết đó, là nữ thần quốc dân 9X đó, , đều là cô ấy hát mà anh không biết sao?”.

Diệp Thiên đương nhiên biết Kỷ Nhược Tuyết, nhưng không hề biết về những bài hát của cô ấy, cậu chỉ khẽ cười một tiếng.

“Tôi nghe nói rồi, ngôi sao nổi tiếng mà!”.

Sau đó, cậu lại xua tay nói: “Nhưng thế thì có liên quan gì đến tôi? Cô là ngôi sao nổi tiếng thì tôi nhất định phải chở cô à?”.

Cậu gần như không hề coi trọng, giọng nói đã lộ ra vẻ không nhẫn nại.

“Cô Kỷ, phiền cô xuống xe giúp, cô đã gây phiền cho tôi rồi đấy, những người kia sắp vây đến rồi, cô còn không xuống xe thì sẽ làm lỡ chuyện của tôi!”.

Kỷ Nhược Tuyết như chết lặng, trong đầu không còn nghe thấy gì nữa.

Cô ấy gia nhập giới giải trí đã gần hai năm, trong hai năm này cô ấy đã dựa vào khuôn mặt xuất chúng và giọng hát trời ban, leo hẳn lên đỉnh cao giới giải trí, nhận được vô số giải thưởng, trở thành người trẻ nhất nhận được giải thưởng Ca khúc vàng, một bước trở thành nhân vật nổi tiếng trong diễn đàn âm nhạc, được công nhận là nữ thần quốc dân.




 
Chương 537: Chương 536


Những biệt danh này tuy cô ấy cũng không quá coi trọng, nhưng có lúc cũng thầm tự hào, cô ấy đi đến đâu gần như đều được ủng hộ rầm rộ, những anh hùng hào kiệt cũng cưng chiều cô, cung phụng lấy lòng cô chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.

Tuy cô ấy chưa bao giờ cho đó là vinh dự, nhưng cũng cho rằng khắp nơi ở Hoa Hạ gần như không có ai lạnh nhạt với cô ấy, nhưng Diệp Thiên lại là trường hợp đầu tiên.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên tự cao tự đại không coi ai ra gì.

hết lần này đến lần khác phết lề cô ấy.

Thậm chỉ còn chưa bao giờ nhìn thẳng mặt cô ấy.


Sau khi biết thân phận của cô ấy xong vẫn lạnh lùng muốn đuổi cô ấy xuống xe, cô ấy cảm thấy tất cả những gì mà cô ấy có.

tất cả mọi sự kiểu ngạo của cô ấy khi đing trước Diệp Thiên đếu trẻ nên vô giá trị.

Trước đây cô ấy cũng ting gặp không ít người già lạnh lùng.

già về không biết cô ấy nhưng là muốn thu hút sựự chú ý của cô ấy.

Kiểu mánh khóe này cô ấy đương nhiên đã quá quen thuộc, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên lại vô cùng tự nhiên và chân thực, không có chút gì giống với giả vờ, cô ấy có thể khẳng định sự lạnh lùng của Diệp Thiên là thật, thực sự không có hứng với cô ấy.

Cảm giác thất bại chưa từng có tự nhiên ập đến, cô ấy sững sờ tại chỗ, quên luôn cả đám người đang đuổi theo phía sau.

Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết thẫn thờ, Tiếu Văn Nguyệt trong lòng không nỡ, vội vàng cầu xin Diệp Thiên: “Diệp Thiên, tôi biết anh không có hứng thú với ngôi sao nổi tiếng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết là thần tượng của tôi, có thể giúp cô ấy được không?”.

Kỷ Nhược Tuyết ngơ ngác quay ra, cô ấy thực sự không ngờ bản thân là một nhân vật nổi tiếng đang vô cùng hot, lên tiếng nhờ giúp không được, mà phải để một cô gái khác lên tiếng xin hộ cô ấy.

Diệp Thiên liếc nhìn Tiếu Văn Nguyệt một cái, rồi lại nhìn ra đám người đang sắp chạy đến nơi, cuối cùng cậu đạp chân ga, đưa hai cô gái rời khỏi trung tâm thương mại, chỉ để lại niềm tiếc nuối của đám người phía sau.

Trên xe, Kỷ Nhược Tuyết cuối cùng cũng định thần lại, gượng cười nói cảm ơn Tiếu Văn Nguyệt.


“Cảm ơn cô nhé!”.

Cô ấy biết nếu không có Tiếu Văn Nguyệt lên tiếng thì Diệp Thiên chưa chắc đã đưa cô ấy đi.

“Không có gì đâu Kỷ Nhược Tuyết, cô đúng là còn đẹp hơn cả trên tivi, tôi thích cô lâu lắm rồi, album nào của cô tôi cũng đều mua hết, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”.

Tiếu Văn Nguyệt xua tay, nói với vẻ mong chờ.

Kỷ Nhược Tuyết gật đầu, ký tên nghệ thuật của cô ấy vào phía sau điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt.

Hai cô gái nói chuyện một lúc dần dần trở nên quen nhau hơn, Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang Diệp Thiên đang chăm chú lái xe, mấp máy môi hỏi Tiếu Văn Nguyệt: “Anh ấy là bạn trai của cô à?”.

“Hả?”.

Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, lập tức đỏ mặt, ngại ngùng nhìn Diệp Thiên một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Thiên, cô đành lắc đầu.

“Không phải, chúng tôi là bạn thôi!”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt, lập tức hiểu ra, trong lòng lại càng thêm chán Diệp Thiên.


Tiếu Văn Nguyệt rõ ràng có ý với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại như thể muốn tránh xa vậy, chưa bao giờ nhìn thẳng mặt ai, như thể trên đời này chỉ có mình cậu vậy, cô ấy không hiểu một người đàn ông tự cao tự đại như vậy, sao có thể được một cô gái xinh đẹp, thanh cao như Tiếu Văn Nguyệt thích chứ?
Cô ấy đang định hỏi thêm vài câu, Diệp Thiên lại đột nhiên dừng xe bên đường.

“Ở đây đã cách trung tâm thương mại khá xa rồi, đám người kia cũng không đuổi theo cô được nữa, cô có thể xuống xe rồi đó!”.

Cậu vẫn cái thái độ lạnh lùng như vậy.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy sững sờ, cô không ngờ bản thân cũng có một ngày bị người khác bỏ rơi như vậy.

“Đến đây là được rồi, cảm ơn hai người nhé!”.

Cô ấy nở nụ cười gượng, đeo lại kính râm lên rồi chuẩn bị mở cửa xe.




 
Chương 538: Chương 537


Cô ấy mở cửa xe ra, một tiếng động cơ rú lên phía sau lưng cô ấy, chỉ thấy một chiếc siêu xe Mercedes-Benz màu bạc từ phía sau lao lên, ngay lập tức lao đến bên cạnh xe của Diệp Thiên, chặn ngang chiếc BMW.

Trên ghế lái của chiếc siêu xe, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám bước từ trên xe xuống, hai chân thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mang một khí chất độc lập kiêu ngạo.

Cô ta ngước mắt lên nhìn thẳng về phía Kỷ Nhược Tuyết, trong mắt mang vẻ trách móc.

“Con bé này, ai bảo em chạy lung tung hả?”.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kinh ngạc, sau đó là vui mừng chạy lên phía trước sà vào lòng cô gái kia.

“Chị, sao chị lại đến thế?”.


Người vừa đến chính là Kỷ Nhược Yên, một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, cô ta còn kiều diễm và lạnh lùng hơn cả lần trước gặp Diệp Thiên, như thể khí chất cũng nâng lên một tầm mới.

Cô ta ngắm nhìn Kỷ Nhược Tuyết như một con nít, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt liền tan biến, rồi lộ ra sự cưng chiều.

“Con bé này, chỉ biết ương bướng thôi, đi ra ngoài cũng không mang vệ sĩ theo, nhỡ gặp chuyện gì thì sao?”.

Cô ta ấn nhẹ vào mũi Kỷ Nhược Tuyết, quở trách nói.

“Chị, em biết sai rồi mà, chị đừng mắng em nữa!”.

Kỷ Nhược Tuyết cầm cánh tay Kỷ Nhược Yên lắc lắc làm nũng, Kỷ Nhược Yên không thể trách nổi câu nào nữa.

Hai chị em đang định nói thêm vài câu, thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vọng lên từ phía sau.

“Cô định tự dịch xe ra hay là để tôi phải giúp cô?”.

Kỷ Nhược Yên nhíu mày, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên đang ngồi trên ghế lái của chiếc BMW, biểu cảm dửng dưng nhìn cô ta.

Ánh mắt cô ta hơi sững sờ, trong lòng lập tức chột dạ.

“Sao lại là tên này nhỉ? Sao cậu ta lại ở bên cạnh Tiểu Tuyết? Lẽ nào cậu ta và Tiểu Tuyết đã nhận ra nhau rồi sao?”.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta lập tức lạnh lại.


Kỷ Nhược Yên mặc sườn xám, so với lúc đầu gặp Diệp Thiên còn cao quý và xinh đẹp hơn.

Cô ta nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt thay đổi, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại.

“Sao cậu lại đi cùng Tiểu Tuyết?”.

Cô ta nhìn Diệp Thiên, giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu chất vấn.

Lần trước cô ta và sư huynh Liêu Như Thành cùng đến Lư Thành tìm Diệp Thiên là để giải trừ hôn ước cho Kỷ Nhược Tuyết.

Cô ta tưởng rằng chuyện của Diệp Thiên đã giải quyết xong, không còn qua lại gì với Kỷ Nhược Tuyết nữa, không ngờ bây giờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, hơn nữa hai người còn đi chung một chiếc xe.

“Tôi ở cùng với ai phải báo cáo với cô à?”.

Diệp Thiên không có biểu cảm gì, chỉ vào chiếc siêu xe Mercedes-Benz ở phía trước.

“Lái xe của cô đi chỗ khác, đừng chặn đường tôi”.

Kỷ Nhược Yên nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đang định lên tiếng thì Kỷ Nhược Tuyết lại thắc mắc hỏi: “Chị, hai người quen nhau sao?”.

Nghe vậy, Kỷ Nhược Yên nhíu mày, quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đang không hiểu ra sao của Kỷ Nhược Tuyết, trong lòng cô ta hơi dao động.

Thấy Diệp Thiên đi cùng xe với Kỷ Nhược Tuyết, cô ta cứ ngỡ Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết đã nhận nhau, nhưng bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết chưa biết Diệp Thiên là ai, còn hỏi ngược lại cô ta.


“Ồ, không có, chị nhận nhầm người rồi”.

Kỷ Nhược Yên khôi phục vẻ mặt, chỉ thuận miệng giải thích một câu, sau đó kéo Kỷ Nhược Tuyết lên xe, lái siêu xe Mercedes-Benz rời đi thật nhanh.

Trước lúc đó, cô ta còn sâu xa liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt chứa sự uy hiếp.

Diệp Thiên kéo cửa xe lên, Tiếu Văn Nguyệt tò mò hỏi: “Diệp Thiên, vừa rồi là chị của Kỷ Nhược Tuyết sao? Anh quen bọn họ à?”.

“Chỉ gặp qua một lần, không tính là quen”.

Diệp Thiên thờ ơ lắc đầu, tiếp tục lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.

Trên xe Mercedes-Benz, Kỷ Nhược Tuyết ngồi ở ghế phó lái, luôn cảm thấy chị mình hơi kì lạ.

Vừa rồi nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhược Yên, rõ ràng là quen biết Diệp Thiên, hình như còn có chút liên hệ, nhưng sau đó Kỷ Nhược Yên lại không nói với Diệp Thiên câu nào mà rời đi luôn khiến cô không hiểu nổi.




 
Chương 539: Chương 538


Ngay lúc đó, Kỷ Nhược Yên đột nhiên hỏi: “Hôm nay em đã chạy đi đâu? Sao lại tùy tiện ngồi xe của người khác?”.
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy có lỗi, chỉ đành kể lại chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.
Kỷ Nhược Yên nghe xong, chỉ gật đầu, không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã hiểu đại khái.
Kỷ Nhược Tuyết gặp Diệp Thiên rõ ràng chỉ là điều ngoài dự liệu.

Kỷ Nhược Tuyết không biết Diệp Thiên chính là người đã cứu cô ấy, Diệp Thiên cũng không chủ động nói rõ.
“Hừ, thằng nhóc đó coi như còn biết điều, hiểu rõ khoảng cách giữa cậu ta với Tiểu Tuyết”.
Cô ta âm thầm gật đầu.


Ngày trước cô ta đến Lư Thành tìm Diệp Thiên, cậu vẫn còn ở trong một căn nhà trọ giá rẻ.

Hôm nay gặp Diệp Thiên, tuy cậu đã lái được xe BMW, có thay đổi cực lớn, nhưng trong mắt cô ta hiển nhiên vẫn chưa đủ sức nặng.
Bây giờ Kỷ Nhược Tuyết là nữ thần quốc dân, là thần tượng của mọi người, gần như đầu xóm cuối ngõ đều dán đầy poster của cô, độ nổi tiếng dù là trên quốc tế cũng xếp vào hạng nhất.

Bình thường không biết có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu vây xung quanh cô ấy, trong đó không thiếu con trai của người giàu nhất tỉnh, con cháu của người quyền cao chức trọng, có ai không phải gia thế hiển hách, tiền tài quyền thế cao tận trời.
Cho dù bây giờ Diệp Thiên có chút thành tựu, trông có vẻ đã có chút tiền, nhưng chắc chắn còn thua kém những thanh niên sinh ra là con trời chân chính này rất nhiều, làm sao có thể so bì?
“Chị, có phải chị quen anh ấy không?”.
Kỷ Nhược Tuyết mất kiên nhẫn, hỏi Kỷ Nhược Yên.
“Không quen, chỉ thấy cậu ta giống với một người bạn trước kia của chị, nhận lầm người mà thôi”.
Kỷ Nhược Tuyết “ồ” một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Chị, không phải chị nói chị sẽ bế quan ở Tam Tuyệt Môn sao? Sao lại đột nhiên đến đây thăm em?”.
Nhắc tới vấn đề này, Kỷ Nhược Yên chợt biến sắc, nhưng cô ta không kể sự thật, chỉ mỉm cười nói: “Lần này chị kết thúc bế quan sớm, đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói em ở Lư Thành nên đến đây thăm em”.
“Thời gian này chị sẽ ở Lư Thành cùng em, vài ngày nữa chị sẽ quay về đột phá chí tôn võ thuật!”.
Kỳ Nhược Tuyết ngây thơ gật đầu, cô ấy biết hành động ám sát nhằm vào cô ấy đang dân được triển khai.
Hai chị em lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.

Kỳ Nhược Tuyết bắt đâu dặm lại lớp trang điểm chuẩn bị.


Buổi diễn tối hôm nay sắp diễn ra.

Kỳ Nhược Yên đã chuyển sang ngôi ghế VIP.

Trong phòng VIP.

hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau uống rượu, giống như bạn bè tri kỉ.
Một trong số đó mặc áo gió, vẻ mặt khí khái, chính là Lục Chí Văn, con trai cả nhà họ Lục.

Người còn lại là Liêu Như Thành, đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn mà Diệp Thiên từng có duyên gặp mặt một lần.
Thấy Kỷ Nhược Yên đi vào, hai người đều quay đầu lại, mỉm cười.
“Chị Nhược Yên, tìm được Tiểu Tuyết chưa?”.
Ánh mắt Lục Chí Văn biến đổi, vội vàng hỏi.
“Ừ, Tiểu Tuyết đã đến sơn trang Hồng Diệp rồi, bây giờ đang ở phía sau dặm lại lớp trang điểm”.
“Còn ba tiếng nữa mới đến thời gian nhận treo thưởng của Thế Giới Hắc Ám, thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì, có thể yên tâm”.
Kỷ Nhược Yên gật đầu, sau đó chắp tay chào Liêu Như Thành và Lục Chí Văn.
“Liêu sư huynh, Chí Văn, lần này nhà họ Kỷ tôi gặp khó khăn, các anh đồng ý đến giúp đỡ, tôi đại diện nhà họ Kỷ cảm ơn các anh”.

Lục Chí Văn lập tức xua tay: “Chị Nhược Yên, chị nói vậy thật khách sáo quá.

Nhược Tuyết sắp đính hôn với tôi, tôi đã coi cô ấy như vợ mình.

Bây giờ có người muốn đối phó với cô ấy, đương nhiên tôi phải dốc hết sức ngăn cản”.
Liêu Như Thành nhìn Kỷ Nhược Yên đầy tình cảm, khẽ giọng nói: “Nhược Yên, chúng ta là sư huynh muội, còn phân biệt anh với em sao? Tiểu Tuyết là em gái em thì cũng là em gái anh, lần này cô ấy gặp nạn, đương nhiên anh phải dốc hết sức giúp đỡ”.
Cậu ta vốn có ý với Kỷ Nhược Yên, lần này đến giúp đỡ đương nhiên là để lấy được thiện cảm của Kỷ Nhược Yên.
Hơn nữa, cậu ta cũng có chút tu vi, muốn khiêu chiến một lần với cao thủ của “Thế Giới Hắc Ám”, nhân cơ hội chơi lớn một phen, tạo tên tuổi ở giới võ thuật Hoa Hạ.
“Cảm ơn hai người”.
Kỷ Nhược Yên chớp mắt, gật đầu, sau đó nói với giọng nặng nề: “Tiểu Tuyết là nhân vật của công chúng Hoa Hạ, người của Thế Giới Hắc Ám không thể nào không biết hoàn cảnh gia đình của nó, chắc chắn bọn họ cũng biết quan hệ giữa tôi và Tam Tuyệt Môn”.
“Bọn họ biết rõ sau lưng Tiểu Tuyết có nhà họ Lục và Tam Tuyệt Môn nhưng vẫn dám nhận đơn đến đây, rõ ràng là đã nắm chắc.

Cao thủ đến đây lần này e rằng không phải tầm thường”.
Lục Chí Văn gật đầu, cảm thấy rất đúng.


 
Chương 540: Chương 539


“Quả vậy, tổ chức sát thủ Thế Giới Hắc Ám thành lập vào hơn mười năm trước, đứng sừng sững đến nay không đổ, hơn nữa càng lúc càng lớn, nhất định là có vô số cao thủ hỗ trợ ở phía sau”.
“Mặc dù không nghe thấy trong tổ chức đó có nhân vật gì ghê gớm, nhưng chắc chắn không thể xem thường”.
Liêu Như Thành không nói lời nào, dù cậu ta có tính cách kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Thế Giới Hắc Ám cũng không đủ lòng tin.
Ba người họ đều là cao thủ hạng nhất trong thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, tu vi mỗi người đều đã đạt đến cấp bậc tông tượng.

Kỷ Nhược Yên còn là một trong chín thiên tài đỉnh cao, chỉ cách cảnh giới chí tôn võ thuật một lằn ranh mỏng.
Nhưng tổ chức sát thủ lâu đời Thế Giới Hắc Ám này lại khiến bọn họ cảm thấy áp lực cực lớn, không ai biết được sau đây sẽ phải đối mặt với tình huống thế nào.
Lúc này Lư Thành đã cuộn trào sóng ngầm.
“Nhược Yên, đừng lo lắng quá!”

Thấy Kỷ Nhược Yên đang cau mày, Liêu Như Thành vội vàng an ủi cô ta.
“Sư phụ đang trên đường đến đây rồi, gia chủ Lục cũng sắp đến Lư Thành.

Có hai cao thủ chí tôn võ thuật mạnh hàng đầu như họ ở đây, cho dù là Thế Giới Hắc Ám cũng phải kiêng dè vài phần!”
Lục Chí Văn cũng gật đầu phụ họa.
“Phải đó, có bố tôi và ông Quách đích thân tới, chắc sẽ có thể đảm bảo không phải chịu tổn thất gì rồi!”
Nghĩ đến việc có hai cao thủ ra tay giúp đỡ, Kỷ Nhược Yên mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Thiên Thư đứng thứ mười lăm trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, còn sư phụ Quách Dương “Cuồng Thương” của cô ta đứng thứ bảy.

Cả hai người đều là chí tôn võ thuật thành danh đã lâu.

Lần này có họ đến giúp, cho dù phải đối mặt với Thế Giới Hắc Ám cũng không có gì phải sợ.
Ở khu Đông Thành của Lư Thành, trong một căn hộ hai tầng, một số người ăn mặc rất đẹp đang ngồi cùng với nhau.
Trong số đó, người lớn tuổi nhất ngồi ở chính giữa, dường như tất cả mọi người đều coi người đó là người đứng đầu.
Hắn đeo một chiếc nhẫn sắt ở tay trái với một chiếc đầu lâu thấp thoáng trên chiếc nhẫn.
“Mọi người đều đến đủ cả rồi chứ?”.
Hắn nhìn về phía một người đàn ông trung niên ở bên trái và hỏi.

“Quyền chưởng môn, mười hai Địa Sát chúng tôi đã đến đông đủ rồi.

Chỉ cần đến giờ có thể lập tức hành động!”
Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp.

Hắn vừa dứt lời thì người đàn ông trẻ tuổi nhất bên cạnh nhìn người đàn ông trung niên đeo nhẫn sắt với vẻ khó hiểu.
“Bố, con không hiểu cho lắm.

Thế Giới Hắc Ám chúng ta ra tay vô tình, cao thủ nhiều vô kể, muốn giết chết một ngôi sao nổi tiếng thì cử một người nào đó đi là đủ.

Tại sao còn phải tập hợp mười hai Địa Sát lại làm gì?”.
Thế Giới Hắc Ám được chia thành sáu Thiên Sát và mười hai Địa Sát.

Thiên Sát mạnh nhất, Địa Sát yếu hơn một chút.

Nhưng cho dù là Địa Sát, bất kỳ ai trong số họ cũng đủ để liệt vào hàng ngũ cao thủ hạng một trong giới võ thuật Hoa Hạ, bất kỳ ai cũng đều sở hữu tu vi đỉnh cao tông tượng.
Có thể nói ai trong số họ cũng được coi là sát thủ hàng đầu thế giới này, tỷ lệ ra tay thành công một trăm phần trăm, chưa từng thất thủ.


Dù mục tiêu của nhiệm vụ này là ngôi sao nổi tiếng thì cũng quá sức dễ dàng với họ.
Cậu ta không hiểu tại sao lần này mười hai Địa Sát lại đồng loạt xuất chiến, rõ ràng là chuyện bé xé ra to mà.
“Vô Khuyết, bố đã nói với con rồi, trước khi chọn mục tiêu, trước tiên phải tìm hiểu rõ lai lịch thân phận của mục tiêu rồi mới quyết định có nhận sự ủy thác hay không, xem ra con đã quên lời của bố dặn!”
Người đàn ông trung niên đeo nhẫn sắt nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt có chút thất vọng.
Vẻ mặt người thanh niên lập tức cứng ngắc, cậu ta rụt đầu lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Mục tiêu nhiệm vụ lần này là Kỷ Nhược Tuyết là con gái thứ hai của nhà họ Kỷ ở Cán Tây, chị gái cô ta tên là Kỷ Nhược Yên!”
“Kỷ Nhược Yên?”, đôi mắt gã thanh niên hơi ngưng lại: “Là Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, một trong Tứ Mỹ ư?”
“Không sai!”, người đàn ông trung niên tiếp tục: “Kỷ Nhược Yên là thiên tài khét tiếng trong Tam Tuyệt Môn, và là một trong chín thiên tài hàng đầu trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Địa vị của cô ta trong Tam Tuyệt Môn còn cao hơn cả đệ tử lớn nhất Liêu Như Thành!”
“Thế Giới Hắc Ám chúng ta muốn động đến em gái cô ta, con nghĩ rằng cô ta sẽ không ra tay sao?”
“Không chỉ vậy, bản thân Kỷ Nhược Tuyết cũng có quan hệ họ hàng với nhà họ Lục ở Cán Tây, hình như là vợ chưa cưới của Lục Chí Văn, con trai cả của Lục Thiên Thư, gia chủ nhà họ Lục.

Kỷ Nhược Tuyết gặp nạn, đương nhiên ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom