Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 581: Chương 580


Nếu nói trọng tài viên tinh anh phải sở hữu thực lực
cảnh giới siêu phàm, thì trưởng trọng tài ít nhất cũng có
thực lực vượt trên cảnh giới siêu phàm.

Chúa tể Thầm
phán vương còn mạnh hơn, e rằng sức mạnh đã vượt
ngoài giới hạn và nhận thức thông thường.
Chẳng trách viện trọng tài lại được công nhận là tổ
chức hắc ám mạnh nhất hiện nay.

Có những cao thủ lớn
mạnh như thế, nhìn chung các nước trên thế giới, e rằng

không có nước nào dám nói là có thể tập hợp được đội
hình đáng sợ như vậy.
Với thực lực của viện trọng tài, dư sức san bằng một
nước nhỏ.
Chúa Tề Hắc Ám nhìn chằm chằm Diệp Thiên,
nghiêm túc nói: “Trong viện trọng tài ngoài bốn cấp bậc
đó ra, thành viên của nó còn có bảng xếp hạng sức chiến đấu”.
“Cái gọi là xếp hạng sức chiến đấu đều dựa theo
thực lực cá nhân của mỗi người.

Lãnh đạo viện trọng tài
nhất trí đưa ra một bàng điểm tổng hop, trong đó A là
thấp nhất, tiếp theo là hạng S, tiếp nữa là hạng SS, cuối
cùng là hạng SS”.
“Cao thủ hạng A đa số đều tương đương với cấp bậc
chí tôn võ thuật, cao thủ hạng S đại diện cho cao thủ
cảnh giới siêu phàm.

Còn hạng SS và hạng SSS cao
hơn, tôi cũng không biết rốt cuộc là ở cấp độ nào,
không thể nói rő với cậu”.
“Nhưng cậu được nội bộ viện trọng tài xếp hạng S”.
Diệp Thiên không trả lời, chỉ rơi vào trầm tư.
Bản thân cậu được xếp hạng gì, cậu không quan

tâm.

Cậu rất muốn biết mười sáu Thầm phán vương
mạnh nhất kia được xếp hạng gì, là SSS hay còn cao hơn nữa.
Chúa Tề Hắc Ám nhìn về mặt của Diệp Thiên, lập tức
cười gượng lắc đầu.
“Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi cũng tò mò giống như
cậu, nhưng tôi không thể cho cậu đáp án.

Bất kể là
trưởng trọng tài hay là Thẩm phán vương đối với tôi mà
nói đều quá xa vời, thực lực bọn họ thế nào, tôi không
thể biết được”.
Trên mặt Diệp Thiên dần thu bớt về kinh ngạc, gật
đầu với Chúa Tể Hắc Ám.
“Những lời ông nói với tôi tối nay rất có ích, không
khiến tôi thất vọng”.
Chúa Tề Hắc Ám không trà lời, hắn chợt ngầng đầu
lên, nhìn chằm chằm Diệp Thiên: “Diệp Lăng Thiên, bây
giờ cậu đứng đầu bàng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, có
thể dùng một quyền giết chết cao thủ cành giới siêu
phàm, quả thật rất mạnh.

Hơn nữa, cậu lại còn trẻ, tiềm

lực tương lai vô hạn”.
“Nhưng tôi vẫn chân thành nhắc nhờ cậu một câu,
nếu muốn đối mặt trực tiếp với viện trọng tài, bây giờ
cậu vẫn chưa đủ sức”.
“Nếu viện trọng tài thật sự quyết tâm ra tay đối phó
cậu, phái ra mấy chục trọng tài viên tinh anh vây giết
cậu thì dù cậu có ba đầu sáu tay cũng khó có thể chống lại”.
Diệp Thiên mìm cười, không có về gì quá kinh hoàng
hay kiêng dè.
“Phái người đến vây giết tôi?”, cậu khẽ cắn ngón tay,
trong mắt toát ra sự tự tin vô cùng mạnh mẽ.
“Chì cần viện trọng tài dám đến tìm tôi, bất kể có
vây giết tôi bao nhiêu lần, kết quà cuối cùng vẫn sẽ giống như lần ở Kiềm Tây”.
Viện trọng tài đúng là cực kì bí ẩn mạnh mẽ, cao thủ
nhiều vô số.

Nếu võ giả tầm thường đắc tội với viện
trọng tài, ngoài chìa cổ đợi chém ra thì chỉ có lựa chọn
quy thuận.


 
Chương 582: Chương 581


Nhưng Diệp Lăng Thiên cậu là nhân vật ở đằng cấp
nào, từ tám năm trước cậu cũng coi như đã chết một
lần, bây giờ ông hoàng trở về, lấy lại vinh quang.

Bất
luận gặp phải đối thủ thế nào, cậu cũng tuyệt đối không
lùi nửa bước.

Cho dù là mười sáu Thầm phán vương có
đến, cậu cũng nắm chắc có thể chiến đấu quyết liệt với
bọn họ đến cùng.

Nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, Chúa Tể
Hắc Ám hít sâu một hơi, nhưng không khuyên nhủ câu
nào, chỉ chắp tay với Diệp Thiên.
“Hôm nay có thể thấy được phong thái của Đế
Vương Bất Bại đúng là một niềm vui lớn trong đời.

Hi
vọng sau chuyện ngày hôm nay, tôi và cậu dù không thể
trở thành bạn bè thì ít nhất cũng đừng là kè địch”.
Diệp Thiên bình thàn xua tay, giọng nói thản nhiên:
“Điều kiện của ông đã đổi lấy mạng sống của hai người
đó, chuyện của Thế Giới Hắc Ám đã kết thúc, giữa tôi và
ông không còn ân oán gì nữa”.
Chúa Tề Hắc Ám nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cưoi
sâu xa.

Sau đó thoáng cái hắn đã biến mất trong bóng
tối, chỉ còn giọng nói truyền vào tai Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, lần sau nếu có cơ hội gặp lại, tôi
chắc chắn sẽ tìm cậu uống vài ly!”.
“Hi vọng trước lúc đó, cậu đừng chết trong tay viện
trọng tài”.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, đợi đến khi
không cảm nhận được hơi thờ của Chúa Tề Hắc Ám nữa,

cậu mới xoay người đi về phía đám người Quách Dương.
“Càm ơn Đế Vương đã cứu giúp, chuyện ngày hôm
nay toàn bộ Tam Tuyệt Môn đều cảm kích không thôi”.
“Cuồng Thương” Quách Dương bước lên trước một
bước, chắp tay với Diệp Thiên.
“Không cần cảm ơn tôi, chủ ý của tôi không phải là
cứu các người”.
Diệp Thiên khế xua tay, sau đó nhìn lướt qua đám
người Lục Chí Minh, Liêu Như Thành, Lục Chí Văn, Kỷ
Nhược Yên.
Những người ở đây ít nhiều đều từng có mâu thuẫn
với cậu, trước đó còn vênh váo hống hách mà bây giờ
không ai dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ sợ sệt cúi đầu xuống, miệng câm như hến.
Diệp Thiên đột nhiên giơ tay lên.

Lục Chí Minh cảm
thấy người mình nhẹ bẫng, giống như bị một cánh tay vô
hình khống chế, bị kéo lên giữa không trung.
“A, Đế Vương tha mạng, Đế Vương tha mạng!”.
Lục Chí Minh kinh hoàng hét lớn, nước mắt trào ra,
trong lòng sợ hãi tột cùng.
Cậu ta làm sao ngờ được thằng nhóc mà cậu ta
tưởng mình có thể dùng một tay bóp chết lại là Đế
Vương Bất Bại nắm quyền sinh sát trong tay.

Lục Thiên Thư nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt khẽ
dao động, nhưng lại không có động tác gì, không dám
nói lời thừa thãi.
“Những lời tôi đã nói với anh, anh còn nhớ chứ?”.
Lục Chí Minh nghe vậy lập tức gật đầu điên cuồng.
“Đế Vương, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng những lời cậu nói tôi đều nhớ rõ, sẽ không có lần sau nữa, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau!”.
Diệp Thiên nở nụ cười khinh thường, sau đó thu tay lại, sức mạnh tan đi.
Lục Chí Minh rơi xuống đất, đũng quần đã ướt sũng.
Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, đi qua trước mặt đám người Kỷ Nhược Yên,
giống như bọn họ chỉ là không khí, không có tư cách để cậu chú ý đến.
Môi Kỷ Nhược Yên khẽ run lên, kiểu ngó lơ này khiến cô ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực,
nhưng nhiều hơn vẫn là tiếc hận khó nói thành lời.
Diệp Thiên sải bước về phía trước, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt.
Anh liếc nhìn sang bên, nghiêng đầu, đối diện ánh mắt sáng trong của Kỷ Nhược Tuyết.
Đây mới là rắc rối lớn mà cậu phải đối mặt!
Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết long lanh, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn xót tim, nhỏ giọng nói.
“Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên? Danh hiệu oai phong thật!”.
“Nhưng đây là… lý do anh không nhận tôi sao?”.


 
Chương 583: Chương 582


Kỹ Nhược Tuyết đứng truớc mặt Diệp Thiên, ánh mất
sâu xa.

Tư thế vô địich một mình quét sạch các cao thủ
của Diệp Thiên vừa này vẫn còn rõ răng trước mát, nhưng
bây giả, điều cô ấy quan tâm không phải là những việc
đó.
Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốn
nhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chỉ khi
cô ấy ở gần trong gang tác cũng chỉ đối xử với cô ấy như
một người lạ.

“Vi sao không chịu nhận tôi.
Cô ấy đưa tay ra năm lấy ống tay áo của Diệp Thiên,
đôi mất trở nên mit mà.
Tiểu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh.

Cô ta rất
hiểu tâm trạng của Kỳ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi ra
sau, để Kỳ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.
Ảnh mắt Diệp Thiên bình tinh sâu xa, không vì phản
ang của Kỳ Nhược Tuyết mà có bất cử thay đổi nào, chi
binh thân lắc đầu.
“Tôi nái hay không nói có gì khác nhau sao?.
“Tôi và cô chi là nguời qua đường trong cuộc đối của
nhau, tôi tinh cô đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứu
cô, chỉ thể mà thôi.
“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu cô
cũng chỉ là tiện tay.

Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ vé
tôi quả cao thượng, tôi cũng không tối mức độ có thể cứu
vớt cuộc đời cô”
“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vào
bản thân cô, không liên quan đến tôi.
Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỳ Nhược Tuyết ra, sau

đó vươn vai.
“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từng
quen biết.

Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽ
không đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm:
“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũng
có con đường tôi phải đị, hai bên không liên quan, hiểu
chưa?.
Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rồi đi.
Hai mắt Kỳ Nhược Tuyét rưng rưng, vội vàng tiến lên
giữ cậu lại.
“Không, không được, anh không được đi như vậy!”
Có ấy nức nà, khăng khăng không chịu buông tay,
mang theo về van nài.
“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng rõ ràng vất và lắm môi gặp
được anh, anh bố tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm
sao đây?”
Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng về mặt của Diệp
Thiên vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, không
phải hỏi tôi
Cánh tay cậu khẽ rung lên, Kỳ Nhược Tuyết không giữ
được cậu nữa, chỉ đành đừng ngày ra tại chỗ, nhìn Diệp

Thiên và Tiểu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa màn
đêm.
Trong màn đêm chỉ côn một câu nói vọng lại, khiến Kỳ
Nhược Yên và Kỹ Nhược Tuyết đồng thời sững să.
“Kỳ Nhược Yên, trông em gái của cô cho tốt.

Năm xưa
cô đến Lư Thành tim tôi giải trừ hôn ước, tôi đã đồng ý với
các người rồi, làm phiên cô sau này đừng đến phiến tôi
các người rồi, làm phiền cô sau này đừng đến phiền tôi
nữa”.
“Tiểu Tuyết!”.
Cuối cùng Kỳ Nhược Yên cũng điều hòa được chút nội
tức, định kéo Kỳ Nhược Tuyết lại.

Nhưng Kỳ Nhược Tuyết
lại tỏ thái độ khác thường, hất tay cô ta ra, trong mắt tràn
đầy sự phẫn nộ không cam lòng.


 
Chương 584: Chương 583


“Chi, chị nói đi, vì sao vậy?”.
“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằng
anh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.
Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan.

Tròn
hai năm, cô ấy đều trài qua trong hồi ức và hối tiếc, đêm
ngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưng
cuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lời
nói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.

Kỳ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thế
nào.

Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỳ Nhược Tuyết về nhà họ
Kỳ, đề cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỳ Viễn Hồng đã chiều theo
ý của Kỳ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệng
cho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết.

Mặc dù Diệp Thiên
không đề trong lòng, nhưng Kỳ Nhược Tuyết lại nhớ mãi
chuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏi
sẽ gả cho Diệp Thiên.
Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phàn
đối.

Cuối cùng Kỳ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục,
cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để Kỳ
Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.
Sở đĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thường
Diệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổ
đi ra từ rừng sâu núi thằm.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết, cô ta

lại không nói được câu nào, không biết phải trà lời ra sao.
“Tiều Tuyết, chị..”.
Kỳ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỳ Nhược Tuyết
lại xua tay, giống như người mất hồn.
“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yên
tĩnh một mình”.
Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trong
màn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.
“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.
Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn.

Vẻ mặt Lục
Chí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng,
nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.
Cậu ta vốn tường mình có thể giết được Diệp Thiên
một cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mất
khỏi thế giới của Kỳ Nhược Tuyết.

Nào ngờ đối thủ của
cậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàng
nghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chín

tầng mây.
Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rồi ren.
Ông ta vốn muốn đề nhà họ Lục kết thông gia với nhà
họ Kỷ, địa vị bá chủ của nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây sẽ
càng thêm kiên cố.

Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết có
quan hệ dây mo rê má với Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiên
tỏ ra không quan tâm Kỷ Nhược Tuyết, nhưng ai dám bảo
đàm sau này sẽ phát triển đến mức độ nào?
Tranh giành phụ nữ với Đế Vương Bất Bại, ông ta
không cho rằng nhà họ Lục có bàn lĩnh đó.
Bên bờ sông bảo vệ thành, Diệp Thiên cho một tay
vào túi quần, đi sóng vai với Tiếu Văn Nguyệt.
“Vì sao anh lại nói những lời đó với cô ấy, có lẽ đó
không phải là lời thật lòng của anh đúng không?”.
Tiểu Văn Nguyệt quay đầu sang, hiếu kì hòi.


 
Chương 585: Chương 584


“Lời thật lời giả không quan trọng, quan trọng là đề cô
ấy rời xa tôi, sống tốt cuộc sống của cô ấy”.
Ánh mắt Diệp Thiên đầy sâu sắc, kết quả mà cậu
muốn là khiến Kỳ Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng.

Ở thủ đô vẫn
còn lời giao hẹn đợi cậu hoàn thành, trước lúc đó, cậu
không muốn bên cạnh mình có quá nhiều tình càm vây
quanh.
Tiểu Văn Nguyệt biết trong lòng Diệp Thiên có một cô

gái khác, đó là vị trí mà cô ta dốc hết cả đời cũng không
thể đạt được, chỉ đành im lặng.
Ở ngoại ô Lư Thành, một chiếc xe Jeep màu xanh lục
chạy băng băng, đi thẳng vào thành phố, tiến đến khu
biệt thự Long Đằng Hi Viên của nhà họ So.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da từ trên xe
bước xuống.

Cậu ta cao khoảng một mét tám mươi lăm,
cơ bắp cuồn cuộn, bước đi mạnh mẽ, hai mắt nghiêm nghị.
Mặc dù cậu ta trông cao lớn cường tráng, nhưng lại có
gương mặt cực kì đẹp trai, vô cùng quyến rũ, có sức hấp
dẫn chí mạng với phụ nữ.
Cậu ta ấn chuông cửa, không lâu sau, cửa lớn mở ra,
một thanh niên mặc áo sơ mi bước ra.
Thanh niên này mặt mày tuấn tú, nhưng giữa mi mày
lại ẩn chứa nỗi buồn và sự u ám, nhìn có vẻ tâm sự nặng
nề.

Đó chính là Sở Thần Quang đã mấy tháng không gặp.
“Lâu không gặp!”.
Người thanh niên trẻ tuổi ở bên ngoài nở nụ cười,

giọng nói trầm ổn.
Nhìn thấy người đến, Sở Thần Quang đầy sửng sốt.
“Lí Vân Phi, sao lại là cậu?”.
Cậu ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, gương
mặt không khỏi chấn động.
Hai người đã ba năm chưa gặp, không ngờ hôm nay
người đàn ông trẻ tuổi lại đột nhiên xuất hiện.
“Vì sao cậu lại đến tìm tôi?”.
Sở Thần Quang nhìn chăm chú, hạ giọng hỏi.
Hai người họ từng là đối thủ lớn nhất của nhau, là tình
địch đối chọi gay gắt nhất, sau đó Lí Vân Phi đột nhiên rời
đi, chưa từng xuất hiện lại, cậu ta cũng dần quên mất
người này.

Cậu ta không hiểu vì sao Lí Vân Phi lại đột
nhiên tìm tới cậu ta.
Lí Vân Phi đứng dậy, mìm cười nói: “Tôi đến đây chỉ để
xác nhận xem, cậu có thắng cuộc đánh cược giữa cậu và
tôi trước kia không”.
Vẻ mặt Sở Thần Quang cứng đờ: “Cậu nói đến Nguyệt
Nguyệt sao?”.

Lí Vân Phi hờ hững gật đầu, nhếch miệng cười.
“Nhìn bộ dạng của cậu là tôi đã hiều, trong ba năm tôi
rời đi, cậu vẫn không theo đuổi được Nguyệt Nguyệt,
chứng tò tôi đến rất đúng lúc”.
Cậu ta nói đầy tự tin, hai mắt sáng ngời.
“Sở Thần Quang, năm xưa cậu và tôi giằng co mãi
không xong, xem nhau là tình địch lớn nhất, nhưng ba
năm tôi rời đi, cậu vẫn không tán đồ được Nguyệt Nguyệt”.
“Bây giờ tôi dứt khoát nói cho cậu biết, tôi đã trở về,
cậu không còn cơ hội nữa rồi.

Nguyệt Nguyệt sẽ là của Lí
Vân Phi tôi!”.
“Nửa năm trước, tôi đã chính thức vào được
“Long Nhận’!”.
Sở Thần Quang nghe thế, con người lập tức co lại, run
rầy trong lòng.


 
Chương 586: Chương 585


“Cậu nói gì? Cậu được vào Long Nhận rồi sao?”.
Sở Thần Quang biến sắc, gần như không dám tin vào tai mình.
Ba năm trước, cậu ta và Lí Vân Phi cũng chỉ là hai đứa sinh viên đại học tranh giành người mình yêu, cùng giành vị trí đứng đầu.

Lúc đó trong mắt bọn họ, tình yêu quan trọng hơn sự nghiệp, đều xem người kia là kẻ thù trong đời, là đối thủ của nhau.

Ba năm trôi qua, Sở Thần Quang đã bắt đầu lập nghiệp nhờ danh tiếng của bố là Sở Hùng, sở hữu tài sản cá nhân mấy chục triệu tệ, trở thành người đứng đầu trong mười thanh niên xuất sắc nhất Lư Thành danh xứng với thực.
Cậu ta vốn nghĩ thành tựu của mình đã vượt xa những đối thủ cũ năm xưa, nhưng một câu nói đã vào được Long Nhận của Lí Vân Phi lại đánh tan mọi ý nghĩ của cậu ta.
Đó là đội ngũ đặc biệt nhất Hoa Hạ đấy!
Lí Vân Phi một tay thọc túi quần, vỗ ngực, sau đó lấy một huy hiệu ra.

Đó là một con dao có màu xanh của lửa, năm ngôi sao đỏ lấp lánh ở xung quanh, một con rồng màu vàng bay lượn quấn quanh con dao, trông vô cùng sinh động, tinh xảo.
Sở Thần Quang nhìn chằm chằm huy hiệu, trong lòng lại chấn động.
Mặc dù cậu ta chưa từng nhìn thấy huy hiệu của Long Nhận, nhưng vẫn có thể phân biệt được cái trước mắt là thật hay giả.

Cậu ta lập tức hít sâu một hơi, lòng dâng lên cảm giác thất bại nặng nề.
Trước đó, ở đỉnh núi Phi Vũ chứng kiến Diệp Thiên chiến đấu một trận vang dội, sự kiêu ngạo của cậu ta đã bị xé nát hoàn toàn.


Bây giờ, Lí Vân Phi lấy huy hiệu Long Nhận ra, sự kiêu ngạo của cậu ta lại bị hung hăng giẫm đạp một lần nữa.
Cậu ta vốn tưởng rằng cho dù mình không bằng Diệp Thiên như rồng bay trên trời kia, nhưng so với những người quen biết xung quanh thì cậu ta vẫn ở trên đỉnh cao.

Thế mà không ngờ người từng là đối thủ cũ đối chọi gay gắt với cậu ta giờ lại đứng cao hơn cậu ta, trúng tuyển vào Long Nhận.
“Cậu đến tìm tôi là để cười tôi sao?”.
Sở Thần Quang hạ ánh mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Đương nhiên không phải”, Lí Vân Phi mỉm cười, trịnh trọng cất huy hiệu đi.
“Cậu của bây giờ đã không còn khiến tôi có hứng thú để so bì nữa.

Tôi đến tìm cậu chỉ để chào cậu một tiếng”.
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu cậu vẫn còn muốn tranh giành Nguyệt Nguyệt với tôi, tốt nhất cậu nên cân nhắc kĩ càng đi!”.
Trong câu nói của cậu ta chứa đựng sự khinh thường, từ khi cậu ta vào được Long Nhận, những người cùng thế hệ xung quanh cậu ta đều không là gì trong mắt cậu ta nữa.


Cho dù là đối thủ cũ như Sở Thần Quang cũng bị cậu ta đè trên đầu, không còn đủ tư cách cạnh tranh với cậu ta.
“Tranh Nguyệt Nguyệt với cậu ư?”.
Sở Thần Quang ngạc nhiên, nghĩ đến người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay kia, chợt rùng mình.
Nhìn gương mặt bá đạo tràn đầy tự tin của Lí Vân Phi, trong lòng cậu ta dao động, không đổi sắc mặt mà nói: “Lần này cậu về là để theo đuổi Nguyệt Nguyệt đúng không?”.
“Đương nhiên”, Lí Vân Phi kiêu ngạo gật đầu: “Từ ba năm trước gặp cô ấy, cô ấy đã là giấc mơ của cả đời tôi”.
“Tôi vốn tưởng ba năm tôi rời đi, cậu và cô ấy đã ở bên nhau, nhưng nếu cậu đã không nắm bắt cơ hội, vậy tôi cũng sẽ không do dự nữa”.
“Bây giờ tôi đã có đủ vốn liếng để mang lại hạnh phúc và tương lai cho cô ấy!”.
Sở Thần Quang nghe vậy thầm cười nhạt trong lòng, khóe miệng nhếch lên đường cong rất nhỏ, khinh thường nói.


 
Chương 587: Chương 586


“Cậu muốn theo đuổi Nguyệt Nguyệt, e rằng chỉ là người si nói mộng mà thôi”.
“Bây giờ cô ấy đã có người mình thích, mà còn là kiểu không thể lay động, cậu cho rằng cậu làm được sao?”.
Lí Vân Phi không hề nghe lọt, giữa mi mày hiện lên sự bá đạo.
“Gì mà người mình thích, gì mà không thể lay động, tất cả chỉ là lời nói vớ vẩn mà thôi!”.
“Trên thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới xứng có được phụ nữ, tiền tài, quyền lợi, kẻ mạnh đại diện cho tất cả.


Cô ấy không lay động chỉ vì chưa gặp được người đủ mạnh khiến cô ấy động lòng thôi”.
Cậu ta nói xong, xoay người ngồi lên xe Jeep, giọng nói quyết liệt và tự tin.
“Cho dù cô ấy thích ai, tôi cũng nắm chắc có thể cướp cô ấy về, dù người đó là cậu cũng vậy!”.
Tiếng nói xa dần, xe Jeep cũng biến mất ở cổng biệt thự, chỉ còn Sở Thần Quang đứng yên tại chỗ, ánh mắt u tối.
Một lúc lâu sau, cậu ta khẽ cười khinh thường, trong mắt lóe lên sự thương hại.
“Lí Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu nghĩ vì sao tôi lại thua?”.
“Cậu nghĩ mình vào được Long Nhận thì có thể nắm chắc phần thắng, xem thường mọi người sao?”.
“Nếu cậu đã không biết tự lượng sức, muốn tự chuốc lấy nhục, vậy thì cậu cứ thử đi!”.
Từ khi cậu ta chứng kiến Diệp Thiên một mình đánh bại hai võ giả tuyệt thế trên đỉnh núi Phi Vũ, cậu ta đã sinh ra sự hứng thú cực kì sâu sắc với giới võ thuật.


Cậu ta âm thầm dò la, muốn biết địa vị của Diệp Thiên trong giới võ thuật, rốt cuộc Diệp Thiên mạnh đến mức nào.
Cuối cùng cậu ta đã thăm dò được, nhưng tin tức nhận được lại khiến cậu ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, không còn chút ý nghĩ tranh giành gì với Diệp Thiên nữa, hoàn toàn từ bỏ Tiếu Văn Nguyệt.
“Đó là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên kia mà!”.
Cậu ta lẩm bẩm, càng mong chờ cuộc đối đầu giữa Lí Vân Phi và Diệp Thiên.

Có một số người, chỉ khi thật sự rơi xuống từ đỉnh mây mới biết được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
“Ồ? Anh Lí về rồi sao?”.
Trong một quán cà phê Starbucks, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang ngồi đối diện nhau, Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra hơi kinh ngạc.
“Phải, tối hôm qua mình đi ngang quảng trường Bách Đạt thì thấy anh ta đang mua đồ.

Mình tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau đó anh ta chủ động chào mình, còn hỏi mình cách liên lạc với cậu”.

Lí Tinh Tinh gật đầu.
“Hỏi cách liên lạc với mình?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy lập tức nhíu mày.
Lí Tinh Tinh nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Văn Nguyệt, che miệng cười trộm: “Nguyệt Nguyệt, cậu xem đi, ai bảo cậu ưu tú thế chứ, bây giờ nợ đào hoa tới rồi phải không?”.
Tiếu Văn Nguyệt không hề phản bác, chỉ liếc mắt với Lí Tinh Tinh.
Cô ta và Sở Thần Quang quen biết nhau từ nhỏ, nhưng Lí Vân Phi thì là quen biết ở một buổi tụ hội tình cờ.

Từ ngày đó, Lí Vân Phi trở thành đối thủ của Sở Thần Quang, đấu đá nhau tranh giành cô ta.


 
Chương 588: Chương 587


Chuyện này tuy cô ta không nói nhưng trong lòng biết rõ.

Ba năm trước, Lí Vân Phi đột nhiên rời khỏi Lư Thành, không biết là đi đâu, từ đó mặc kệ mọi chuyện, cô ta cũng không để trong lòng.

Nhưng bây giờ Lí Vân Phi đột nhiên trở về, còn hỏi cách liên lạc với cô ta, khiến cô ta không biết làm sao.
Lí Tinh Tinh biết Tiếu Văn Nguyệt đang lo lắng điều gì, lập tức cười nói: “Được rồi Nguyệt Nguyệt, có lẽ lâu quá anh ta không gặp cậu, tìm cậu ôn lại chuyện cũ mà thôi, cậu không cần nghĩ nhiều vậy”.
“Hơn nữa, cho dù anh ta thật sự có ý với cậu thì cũng đâu liên quan gì, nói rõ với anh ta không phải được rồi sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt trịnh trọng gật đầu.

Dù Lí Vân Phi có ý gì với cô ta, trong lòng cô ta cũng chỉ có một mình Diệp Thiên, không chứa thêm được ai khác.
Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này trên cầu vượt ở Lư Thành, hai bóng người đang đứng đối mặt nhau.
Diệp Thiên mặc quần áo ngày thường, thờ ơ đứng đó.

Trước mặt cậu, Lí Vân Phi mặc áo da, nghiêm túc quan sát Diệp Thiên.
“Cậu là Diệp Thiên sao?”.
Khóe miệng cậu ta cong lên nụ cười khinh miệt.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Anh là ai? Tìm tôi có việc gì?”.
Trong mắt Lí Vân Phi lóe lên tia sáng kì dị, giọng nói hào hùng, mang theo sức uy hiếp mạnh mẽ.
“Tôi là ai, cậu sẽ được biết nhanh thôi!”.
“Lần này tôi tìm cậu là để cho cậu một cơ hội”.
“Một cơ hội rời khỏi Tiếu Văn Nguyệt!”.

Lí Vân Phi hào hứng, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt bình tĩnh và có phần ngạo mạn.
Từ khi cậu ta vào Long Nhận, cuộc sống của cậu ta như tăng vọt về chất.

Những ông trùm tập đoàn hoặc những quan chức quyền quý đứng ở trên cao trước kia đều kính cẩn với cậu ta, cho dù là Tổng đốc một tỉnh cũng nói chuyện ngang vai ngang vế, gọi cậu ta là anh em.
Long Nhận trở thành lòng tin và chỗ dựa lớn nhất của cậu ta.
“Cho tôi một cơ hội?”.
Diệp Thiên ngước mắt lên, tỏ ra khó hiểu.
Lí Vân Phi nhìn thẳng vào Diệp Thiên, dáng vẻ như đã dự liệu trước.
“Tôi đã điều tra cậu, trước kia cậu học cấp ba giữa chừng thì bỏ, sau đó đột nhiên vào ở trong biệt thự số 1 của Thiên Đường Vạn Giang, tất cả đều vì cậu có quan hệ thân thiết với ông lớn Ngô Quảng Phú ở Lư Thành”.
“Cậu là tay sai chạy việc cho ông ta đúng không?”.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nhạt.
“Ở Lư Thành mà có thể móc nối quan hệ với Ngô Quảng Phú thì đúng là có bản lĩnh, cậu quả thật cũng có cái để xem thường người khác.

Chẳng trách Sở Thần Quang nể sợ cậu, không dám tranh giành Nguyệt Nguyệt với cậu”.

“Nhưng cậu nghĩ chỗ dựa của cậu có tác dụng với tôi sao?”.
Cậu ta lắc đầu, mỉm cười nói: “Sở Thần Quang sợ cậu là vì sau lưng cậu có Ngô Quảng Phú, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, cái gọi là ông lớn Lư Thành chỉ là một kẻ lưu manh trong mắt tôi, không hề có sức uy hiếp đối với tôi”.
“Dù có cho ông ta mười tám lá gan, ông ta cũng không dám đối đầu với tôi, đừng nói đến chuyện bảo vệ cậu!”.
Cậu ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Thiên, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi đến tìm cậu là để nói rõ với cậu, tránh xa Tiếu Văn Nguyệt ra”.
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho cậu, một khi tôi thật sự xem cậu là kẻ địch thì sẽ không khách sáo nói chuyện như bây giờ đâu!”.
“Tôi quen Tiếu Văn Nguyệt từ thời học đại học, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã nhận định cô ấy sẽ là vợ tương lai của tôi, ai cũng không thể chạm tay vào.

Sở Thần Quang cũng vậy, cậu cũng vậy!”.
Diệp Thiên sờ cằm, vẻ mặt kì quái: “Anh thích Tiếu Văn Nguyệt à?”.
Lí Vân Phi không hề che giấu: “Đương nhiên, lẽ nào tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”.
Diệp Thiên nghe thế lập tức lắc đầu khẽ cười.


 
Chương 589: Chương 588


“Vừa rồi anh nói với tôi những lời vô dụng đó có ý nghĩa gì không?”.
“Nếu anh thích Tiếu Văn Nguyệt thì anh nên đi tìm cô ta, chứ không phải tìm tôi”.
Cậu đặt một tay trong túi quần, chậm rãi đi về phía trước.
“Tôi và Tiếu Văn Nguyệt chỉ là quen biết nhau, có lẽ bây giờ có thể xem như bạn bè, nói gì đến chuyện tránh xa hay không tránh xa cô ta?”.
“Cô ta tự do yêu đương, đó là chuyện của cô ta, cô ta có thích tôi hay không cũng không do anh quyết định.

Anh đến tìm tôi ra oai chẳng ích gì cả!”.

Cậu nói xong thì đã đi đến đầu bên kia của cầu vượt, chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!”.
Lí Vân Phi quát lớn, chỉ sải một bước chân, thân mình đã như gió vượt qua khoảng cách mấy trượng, chắn trước mặt Diệp Thiên.
“Tôi còn chưa cho phép cậu được đi!”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, giữa mi mày đã toát ra vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi còn thoải mái đứng nói chuyện với anh thì anh nên cảm thấy may mắn!”.
“Còn dám chặn đường tôi, anh có thể thử xem hậu quả!”.
Lí Vân Phi nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Diệp Thiên.

Cậu ta nhếch miệng cười, hoàn toàn không để tâm, định dạy dỗ Diệp Thiên, nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nghĩ tới thân phận của mình.
Cậu ta vừa mới vào Long Nhận không lâu, nếu lúc này gây chuyện ở bên ngoài, ra tay với người bình thường thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng không tốt cho con đường của cậu ta sau này, thậm chí có thể sẽ bị đuổi ra khỏi Long Nhận.
Nghĩ đến đây, cậu ta hừ lạnh một tiếng.
“Diệp Thiên, hôm nay tôi tìm cậu không phải để đấu khẩu với cậu”.
“Tôi đã nói vậy rồi, bất kể cậu có quan hệ gì với Tiếu Văn Nguyệt, bất kể cậu có tình cảm với cô ấy hay không, tránh xa cô ấy ra.

Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho cậu!”.

“Nếu cậu thật sự có năng lực như vậy, nghĩ rằng dựa vào Ngô Quảng Phú thì có thể không sợ bất kì ai, vậy cậu cứ đợi đấy đi.

Tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là rồng thật sự!”.
“Tôi… là thành viên chính thức của Long Nhận!”.
“Trước khi cậu quyết định đối địch với tôi, tốt nhất cậu nên tìm hiểu rõ Long Nhận là gì!”.
Cậu ta nói xong, quay người vọt đi, nhảy từ trên cầu vượt cao mấy mét xuống, nhanh chóng biến mất khỏi đường phố.
Diệp Thiên tỏ ra thờ ơ, không nhìn cậu ta lấy một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Trong mắt cậu, Lí Vân Phi chỉ là một thằng hề múa may.

Dù Lí Vân Phi có thân phận gì, sau lưng có nhân vật nào, đối với cậu mà nói cũng chỉ cần một tay là nghiền nát được thôi.
“Long Nhận?”.
Cậu khẽ lẩm bẩm, sau đó hừ nhẹ, hoàn toàn không quan tâm.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cậu đột nhiên reo lên, là Ngô Quảng Phú gọi tới.
“Có chuyện gì?”.
Đầu kia điện thoại vang lên giọng của Ngô Quảng Phú, có vẻ nghiêm túc: “Cậu Thiên, có người tìm đến trụ sở của tập đoàn, chỉ đích danh muốn gặp cậu”.
Diệp Thiên lập tức lạnh lùng nói: “Nếu là mấy người không quan trọng thì đuổi thẳng đi cho tôi!”.

Người biết cậu là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên không nhiều, nhưng những người này đa số đều có cách liên lạc với cậu, sẽ không đến tập đoàn tìm cậu, mà người đến trụ sở tập đoàn tìm cậu có lẽ chỉ còn một số người tin tức cực kì nhạy bén ở giới võ thuật.

Mấy người này trước nay đều không có liên hệ gì với cậu, cho dù chuyện lớn đến đâu, cậu cũng không muốn quan tâm.
Ngô Quảng Phú ở đầu bên kia im lặng chốc lát, sau đó trả lời: “Cậu Thiên, nếu là người khác thì đương nhiên tôi sẽ từ chối luôn, nhưng lần này…”.
“…Là người của chính phủ, bọn họ yêu cầu được gặp cậu”.
“Chính phủ à?”, ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước nay cậu và người của chính phủ không có liên hệ gì, sao lần này chính phủ lại chủ động tìm cậu?
Cậu phản ứng lại, nhỏ giọng nói.
“Người của chính phủ đưa ra yêu cầu muốn gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, anh cứ thay mặt chủ tịch đàm phán với bọn họ là được”.
Nào ngờ Ngô Quảng Phú lại nói với giọng nặng nề: “Bọn họ không phải muốn gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, bọn họ chỉ đích danh muốn gặp…”.
“Diệp Lăng Thiên!”.
“Ồ?”, cuối cùng lần này Diệp Thiên cũng biến sắc.


 
Chương 590: Chương 589


Chính phủ chỉ đích danh gặp Diệp Lăng Thiên, chứng tỏ bọn họ không phải đến để gặp chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, mà là nhằm vào thân phận trong giới võ thuật của cậu.

Nhưng cậu không hiểu, người của chính phủ đến tìm cậu để làm gì?
Tại tòa nhà trụ sở Tập đoàn Lăng Thiên, trong phòng họp tuyệt mật lúc này có ba người đang ngồi.

Một trong số đó là người đàn ông trung niên mặc quân trang màu xanh lục, trên vai đeo quân hàm hai lon ba sao, gương mặt chữ điền, mặt mũi kiên nghị, dáng người hiên ngang.


Người kia tuổi khoảng năm mươi, ăn mặc gọn gàng, mang kính gọng vàng, trông như nhân viên công vụ tiêu chuẩn, nhưng mơ hồ tỏa ra cảm giác áp bức của người cấp trên, rõ ràng đã ở ghế cao lâu năm.

Sau lưng bọn họ là sáu người đàn ông mặt mày nghiêm nghị, khí thế hiên ngang, rõ ràng là vệ sĩ tinh nhuệ.

Còn ông lớn Ngô Quảng Phú ở Lư Thành thay quyền chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên ngồi ở một bên liên tục cười gượng, như ngồi trên đống lửa.

Khoảng năm phút sau, một người đẩy cửa bước vào, chính là Diệp Thiên.

Cậu liếc nhìn hai người không mời mà đến, đi thẳng đến ngồi đối diện bọn họ.

Hai người họ cũng vừa khéo nhìn về phía cậu, không ngừng quan sát đánh giá.

Người đàn ông mặc quân trang không thay đổi nét mặt, cũng không lên tiếng.

Người đàn ông ăn mặc như thư ký đột nhiên cười với Diệp Thiên.


“Chắc hẳn cậu chính là chí tôn võ thuật thiếu niên vang danh giới võ thuật Hoa Hạ gần đây, Diệp tiên sinh đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”.

Diệp Thiên biểu hiện vô cùng tùy ý, thản nhiên đáp: “Là tôi”.

“Không biết hai vị đến đây tìm tôi có việc gì?”.

Người đàn ông trung niên vốn muốn bắt tay với Diệp Thiên, nhưng thấy Diệp Thiên không có ý định đứng dậy cũng đành thôi.

Ông ta nâng gọng kính lên, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.

“Diệp tiên sinh, lần này chúng tôi đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp đỡ một việc”.

“Sau khi thảo luận, cấp trên của chúng tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng, muốn mời cậu gia nhập Long Nhận, làm tổng giáo quan của Long Nhận”.

“Long Nhận?”, Diệp Thiên khẽ biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ kì quái.


Vừa rồi Lí Vân Phi tìm cậu không phải cũng nhắc tới Long Nhận sao?
“Long Nhận?”.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi động, vừa rồi Lí Vân Phi tự nhiên tìm đến cậu, còn nhắc đến bản thân được chọn vào “Long Nhận”, trên khuôn mặt lộ ra vẻ ngạo mạn cực độ, khiến cậu cũng hơi cảm thấy tò mò, rốt cuộc “Long Nhận” là gì, gia nhập “Long Nhận” lại có thể mang đến cho con người ta sự tự tin lớn đến vậy, ngay cả ông lớn của một thành phố đều bị coi chẳng ra gì.

Nhưng không ngờ bây giờ người của chính phủ và quân đội đều tìm đến tận đây, mời cậu gia nhập “Long Nhận”, làm tổng giáo quan gì đó!
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, người đàn ông trước mặt lập tức nghiêm chỉnh nói: “Diệp tiên sinh, tôi xin tự giới thiệu, tôi thuộc tổ Đặc Cần bộ phận hành động đặc biệt của Hoa Hạ, cậu có thể gọi tôi là thư ký Sở, còn vị bên cạnh đây là sĩ quan Thôi của quân đội phía Nam chúng tôi, chúng tôi lần này đến đều là đại diện cho phía chính phủ!”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu với hai người, tuy hai người đại diện cho chính phủ đến đây, nhưng cậu võ thuật tinh thông, tầm nhìn lớn đến mức khó mà tưởng tượng, cho dù là một thống soái lớn nhất trong quân đội đến đây, thì cậu cũng vẫn là biểu cảm này.




 
Chương 591: Chương 590


Sĩ quan Thôi cũng gật đầu lại với Diệp Thiên, ánh mắt để ý Diệp Thiên từ đầu tới chân, ông ta cảm thấy vô cùng tò mò, một thiếu niên chưa đến 20 tuổi rốt cuộc đã làm gì để quét sạch thiên hạ, đứng lên đỉnh cao, xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đến Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch đều bị cậu lấn áp.

Thư ký Sở tiếp tục nói: “Diệp tiên sinh, cậu là người tài trong giới võ thuật, nhưng chắc không hề hiểu được một số cơ quan hành động đặc biệt của Hoa Hạ, bây giờ tôi sẽ giới thiệu trước cho cậu “Long Nhận” là gì được không?”.

Thấy Diệp Thiên khẽ gật đầu, thư ký Sở đẩy gọng kính.


“Ở Hoa Hạ chúng ta, ngoài những đội ngũ bộ đội đặc chủng của quân đội ra, còn có một loại đội ngũ vô cùng đặc biệt, vượt lên trên cả bộ đội đặc chủng, nhưng lại không thuộc quân đội, mà đứng độc lập, thậm chí không thuộc bất kỳ bộ phận nào, chỉ chịu sự quản lý trực tiếp từ phía Hoa Hạ!”.

“Thành viên trong đội ngũ đặc biệt này đều là những tinh anh hiếm có, là những chiến sĩ được lựa chọn đặc biệt để bảo vệ một vài nhân vật quan trọng nhất của Hoa Hạ chúng ta!”.

“Bọn họ ngoài việc bảo vệ vài nhân vật quan trọng nhất ra, sẽ không phục tùng bất kỳ ai, không thuộc bất kỳ cơ quan nào, có quyền lợi tự chủ tuyệt đối, thậm chí có quyền hành sự thuận tiện, cấp bậc không thấp hơn sĩ quan nhất phẩm, thậm chí có thể sánh ngang với các cấp tướng hạng thường, là bộ đội nhân tài tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ!”.

“Tên của đội ngũ này được gọi là ‘Long Nhận’, nghĩa bóng là lưỡi dao sắc bén tiềm ẩn của Hoa Hạ chúng ta!”.

Diệp Thiên nghe xong cũng coi như đã có khái niệm, “Long Nhận” này tương đương với cơ quan tình báo trung ương của Mễ Quốc, thậm chí cấp bậc chiến đấu còn cao hơn, được coi là đội ngũ trọng điểm ẩn giấu của Hoa Hạ, chuyên phụ trách an ninh và bảo vệ nhân vật quan trọng nhất của Hoa Hạ.

“Vậy tổng giáo quan của ‘Long Nhận’ là gì vậy?”.


Diệp Thiên tiện hỏi.

“Trong ‘Long Nhận’ chia thành đội viên, đội trưởng, hai phó giáo quan và một vị tổng giáo quan!”.

Thư ký Sở mỉm cười nói: “Chức vụ tổng giáo quan là trưởng quan cao nhất trong “Long Nhận”, thống lĩnh toàn bộ “Long Nhận”, các phó giáo quan, đội trưởng đội viên phía dưới đều do đích thân tổng giáo quan thống lĩnh chỉ đạo!”.

Diệp Thiên nghe xong, không hề lộ ra hứng thú gì, chỉ ngửa tay ra nói.

“Bây giờ tôi cũng đã hiểu ‘Long Nhận’ là gì rồi, nhưng tôi thấy lạ, vì sao lại phải tìm đến tôi?”.

“Tuy ‘Long Nhận’ không thuộc quân đội, nhưng toàn bộ đội viên chắc cũng đều là quân nhân, nếu đã như vậy nên tìm giáo quan đặc cấp từng được huấn luyện chuyên nghiệp để đi huấn luyện bọn họ, chứ bảo một người ngoài ngành như tôi đi thì chẳng có ý nghĩa gì!”.


Diệp Thiên nói xong, sĩ quan Thôi từ nãy giờ chưa lên tiếng, lúc này cũng đã cất lời.

“Diệp tiên sinh, nếu cậu là người ngoài ngành, thì e rằng trên thế giới này không có ai là trong ngành cả!”.

“Tuy ‘ Long Nhận’ cũng là những người trong quân đội, nhưng lại là những chiến sĩ tinh anh đặc thù nhất, bọn họ có người tu luyện võ thuật, có người tinh thông pháp thuật, có người có siêu năng lực bẩm sinh, những người này đều bướng bỉnh không chịu phục tùng, tính khí cao ngạo, cho dù là giáo quan quân đội cấp đặc cấp thì chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, làm sao để bọn họ tâm phục thì phải bàn đến việc huấn luyện bọn họ rồi!”.




 
Chương 592: Chương 591


“Chỉ có cao thủ lớn danh tiếng lẫy lừng giới võ thuật như cậu mới có thể trấn áp được những đội viên này, khiến bọn họ phục tùng huấn luyện!”.

“Ồ?”, ánh mắt Diệp Thiên khẽ động đậy.

“Xem ra ‘Long Nhận’ cũng là một tổ chức vô cùng đặc thù, tìm cao thủ đỉnh cao giới võ thuật đến huấn luyện, đúng là cũng không sai!”.

“Nhưng nói thuật thì tôi không có hứng thú lắm với chức vụ tổng giáo quan gì đó của ‘Long Nhận’, vẫn còn rất nhiều cao thủ trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, như Mộ dung Vô Địch, Gia Cát Trường Hận, Lục Thiên Thư, Dược Không Nhàn, các người có thể tìm họ!”.


Ánh mắt sĩ quan Thôi hơi trùng xuống, do dự một lúc mới lên tiếng: “Diệp tiên sinh, không giấu gì cậu, chuyện này chúng tôi chỉ có thể tìm cậu!”.

“Long Nhận là biệt hiệu thống nhất của đội ngũ, nhưng ‘Long Nhận’ không chỉ là một đội, mà là hai đội, chia thành Nam và Bắc!”.

“Bắc ‘Long Nhận’ ở phía thủ đô, còn Nam ‘Long Nhận’ lại ở phía chúng tôi, chúng tôi lần này muốn mời cậu đảm nhiệm tổng giáo quan của Nam ‘Long Nhận’!”.

Diệp Thiên lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa hiểu lí do mà các người lại cứ phải tìm tôi!”.

Chỉ nghe giọng nói sĩ quan Thôi trầm xuống: “Trước đây tổng giáo quan của Nam ‘Long Nhận’ chúng tôi là do Mộ Dung Vô Địch phụ trách!”.

“Nhưng từ 10 năm trước, Mộ Dung Vô Địch đã từ chức, ẩn cư nơi Trung Hải, Nam ‘Long Nhận’ chúng tôi mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp đảm nhận chức vụ tổng giáo quan này!”.

“Còn Bắc ‘Long Nhận’, những người này đều thanh thế lẫy lừng, trong cuộc thi lớn của ‘Long Nhận’ cách đây không lâu, đã hoàn toàn trấn áp Nam ‘Long Nhận’ chúng tôi, trở thành vị trí đứng đầu của ‘Long Nhận’, tất cả đều là vì ‘Bắc Long Nhận’ bọn họ có một giáo quan uy danh thiên hạ!”.

“Diệp Vân Long?”, gần như trong tích tắc, Diệp Thiên đã nói ra cái tên này, ánh mắt cậu nheo lại.


Sĩ quan Thôi gật đầu công nhận.

“Nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, người có thể trấn áp đuọc Diệp Vân Long thì chỉ có cậu, Diệp Vân Long huấn luyện ‘Bắc Long Nhận’, muốn khiến cho ‘Nam Long Nhận’ phải nhận thua hoàn toàn trong cuộc thi tới, chỉ có cậu mới có thể làm được!”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, lại cảm thấy trong ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên lóe lên tia sáng nóng rực.

“Diệp Vân Long sao? Thú vị đấy!”.

Cậu gõ mạnh ngón tay lên mặt bàn, năm ngón tay khẽ cong lại.

“Nếu là người khác cầm đầu ‘Bắc Long Nhận’, tôi lại không có hứng thú cho lắm, nhưng nếu các người đã nhắc đến Diệp Vân Long, vậy tôi sẽ chơi với ông ấy một lần!”.

“Chức vị tổng giáo quan này, tôi nhận!”.

Sĩ quan Thôi và thư ký Sở lập tức vui mừng rạng rỡ, trong lòng thầm rưng rưng.

Nếu những người khác trong giới võ thuật nghe thấy đại danh của Diệp Vân Long, e rằng sẽ có phần kiêng dè, nhưng Diệp Thiên nghe thấy lại không hề sợ hãi, ngược lại mang đầy một cảm giác của một cuộc chơi âm thầm, không hổ danh là cao thủ võ thuật đứng đầu Hoa Hạ.


“Vậy thì tốt quá, Diệp tiên sinh, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi có thể đưa cậu đến căn cứ huấn luyện bất cứ lúc nào!”.

Diệp Thiên nhìn về xa xăm, nhớ lại đến Lí Vân Phi hống hách ngang ngược hôm nay, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ lạ.

“Một tuần sau đến Tập đoàn Lăng Thiên đón tôi, chính thức bắt đầu huấn luyện!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lẫm liệt, trong đầu thầm coi thường.

“Diệp Vân Long, lần này cứ coi như là cuộc chơi đầu tiên giữa tôi và ông đi!”.




 
Chương 593: Chương 592


Diệp Thiên đồng ý trở thành tổng giáo quan của Nam
Long Nhận, nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện.
Một là cậu không lệ thuộc vào bất cử có cấu nào, có
thế không bị bất cử ai chi phối và sấp xấp.

Hai là cậu chi
đâm nhiệm chức vụ này một tháng, hết một tháng cậu sẽ
di ngay, không được kéo dài thêm một phút giãy nào của
cậu.

Thứ ba, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của
cậu.
Sau khi sĩ quan Thôi và thư kỷ Sở nhất trí gặt đầu, mọi
người mới giải tân.


Một tuấn sau sẽ có chuyên xe đến trụ
sở Tập đoàn Lăng Thiên đón cậu đi.
Chuyện đã được giải quyết, Diệp Thiên ặn dò Ngô
Quảng Phú vài cầu, bảo anh ta cùng với mấy người Lâm
Thiên Nam mau chóng điều chỉnh tổng hợp lại tài chính
của Tập đoàn Lãng Thiên, chuẩn bị một tháng sau tiến
quân thủ đô.
Chiều hôm đó, Diệp Thiên ngối yên tinh suy nghĩ ở
biệt thự số 1.

Cậu biết rõ, nếu muốn huấn luyện được đội
viên đặc biệt của Long Nhận trong một tháng thi phải có
một phương pháp cực ki hệ thống, thỏa đáng
Trong quả trình tự sáng tạo Phệ Thiên Củu Chuyển,
cậu đã có một cách đặc biệt có thé kích hoạt tiếm lực
của cơ thể người.

Khi đó, cậu cũng dựa vào nó mà tìm lại
được con đường vô thuật trong tinh trạng không còn võ
công.
*Sử dụng phương pháp này có thể giúp những đội
viên của Nam Long Nhận phát giác ra tiếm lực, thúc đấy
tiếm năng trong cd thế, năng cao tốc độ tu luyện của bọn họ không chỉ gấp đôi.

Trong vòng một tháng, tu vi của
mỗi người it nhất cũng có thể tiến bộ thêm một cấp bậc:
Nghĩ đến đó, cậu nhéch miệng cười, trong mắt hiện
lên vẻ ch mong.
“Diệp Vân Long, văn cược đầu tiên trong âm thắm này

ông thua chắc”.
“Tôi sẽ dùng Nam Long Nhận mà tôi đích thân huấn
luyện đánh bại hoàn toàn Bắc Long Nhận mà ông phụ
trách huấn luyện!”.
Cậu đang nghĩ ngọi thì chuông điện thoại đột nhiên
vang lên, cậu cầm lên xem, là Tiểu Văn Nguyệt gọi đến.
“Diệp Thiên, anh có ở nhà không?.
“Tối nay anh có thể đi tham gia một buổi họp mặt
cùng tôi không?”.
Giọng nói của Tiểu Văn Nguyệt như có về khẩn cấu.
“Là đàn anh đàn chị trong Hội học sinh máy khóa
trước của trường Tam Trung tổ chức, tôi là hội trường Hội
học sinh năm nay, không đi không được”.
Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.
“Họp mặt Hội học sinh cô tự đi không được à, vi sao
phải gọi theo tôi?.
Bây giờ cậu còn phải xem xét lại cách để phát triển
tiếm năng, chuẩn bị biên soạn nó thành sơ đồ huấn luyện
có hệ thống, đầu có thời gian rành tham gia họp Hội học
sinh gì đó với Tiểu Văn Nguyệt.
“À thì., Tiểu Văn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi
im lặng, sau đó nói: “Thật ra là vì ở buổi họp có hai người
tôi không muốn gặp, cho nên mới gọi anh đi cùng”
Người phụ nữ này thật là lằng nhằng.
Diệp Thiên lắc đầu, nếu đã không muốn gặp thì đừng
đi là xong, còn phải làng nhằng với cậu một hồi.

Nhưng
nghĩ tới Tiểu Văn Nguyệt đã nhà đến cậu, cậu cũng đành
bất đắc đĩ đồng ý.

“Được, thờig
Nghe Diệp Thiên đồngý.

Tiểu Văn Nguyệt vô cũng
ời gian địa điểm thế nào?.
mừng rỡ, mau chóng nói ra thời gian và địa điểm.
Diệp Thiên mày mô trong biệt thự một hồi, vẽ vē phác
pháct ic trên giấy, cuối cùng soạn lại một bộ phương pháp
huấn luyện hoàn chỉnh thành tranh về có chủ thích.
Tổng cộng mười hai trang giấy, cậu cất nó vào trong
túi đựng tài liệu, sau đó mãi ra ngoài.
Bày giờ rưỡi tối, Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt gặp
nhau ở khu thương mại trung tâm, đi cùng còn có LÍ Tinh
Tinh.
Ba người cùng nhau lên tăng trên cùng của tòa cao ốc
thương mại trung tâm, ở đó có một quán lấu tự phục vụ,
hương vị thơm ngon.

Hội học sinh trường Tam Trung đã
hẹn họp mặt ở nơi này.
Lúc đi thang máy, Diệp Thiên thuận miệng hòi: “Mấy
người không muốn gặp là vì có mẫu thuẫn hay là có gì
không tiện gặp?.


 
Chương 594: Chương 593


Tiểu Văn Nguyệt đô mặt, không biết giải thích thế
nào, ngược lại Li Tinh Tinh thoài mái nhún vai: “Là không
tiện, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp những anh chàng
diên cuống theo đuổi cậu sy, sợ đến lúc đó giải quyết
không tốt, nên nhờ anh làm sử già bảo vệ hoa”.
Tiểu Văn Nguyệt củi đấu thấp hơn, gắn như rụt người
vào trong áo.

Diệp Thiên nhiu mày, không khôi lc đầu.
“Đúng là nhằm chán!”.
Vừa vào trong quán lầu đã có nhóm người ngồi ở một
bàn vẫy tay với Tiểu Văn Nguyệt, ai nấy đều cười tươi,
nhiệt tình vô cùng.
Người ở bàn này hầu như đều là trai xinh gái đẹp, đa
số khoảng hai mưới mốt, hai mươi hai tuổi.


Trong đó có
vài người khá nhỏ tuổi, khoàng mười sáu mười bảy, nhưng
cũng rất xinh đẹp, tuấn tủ lịch sự.
Có thể vào được Hội học sinh trường Tam Trung ở Lư
Thành đương nhiên đều là học sinh xuất sắc trăm người
có một, Diệp Thiên cũng không thấy lạ gì, trái lại trong số
người này có vài gương mặt quen thuộc.
Đỗ Giai Giai, hoa khôi kiêm lớp trường lớp 12A4 của
bọn họ trước kia.
Âu Hạo Thần, thủ khoa đại học năm nay.
Sở Thần Quang, bạn trai cũ của Tiểu Văn Nguyệt.
Điều làm cậu bất ngờ nhất là chàng trai hôm qua chặn
cậu lại trên cầu, nói một thôi một hối mấy lời vô dụng với
cậu cũng ở đây.
Nhưng cậu không để tâm đến bọn họ, tùy ý đi ở đàng
sau, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh dẫn trước.
“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, đã lầu không gặp, ngói đi
ngồi đi.
Một cô gãi trẻ hơn hai musi tuổi, mặt mũi rất đẹp, có
lum đồng tiến, đưa tay kéo Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh
Tinh ngói xuống.
Khi cô ta thấy sau lưng họ còn một người nữa thi lập
tức ngắn ra.
“Anh chàng đẹp trai này là.”.
“À, chị Li, giới thiệu với chị đây là Diệp Thiên, cũng học trường Tam Trung ở Lư Thành như chúng ta, là.

ứm,
bạn của em”.
Nghe Tiểu Văn Nguyệt ấp úng giới thiệu, chị Lí lập tức
chăm chú nhìn lại.
Cô ta và đám người Sở Thần Quang, Li Vân Phi đều

tốt nghiệp trường Tam Trung vào hai năm trước, là bạn
học với nhau, cũng biết bọn họ chung tinh với Tiểu Văn
Nguyệt.

Nhưng bây giờ Tiểu Văn Nguyệt lại dẫn theo một
nam sinh đến tham gia họp mặt, rõ ràng là tình cảm hai
người có điều khó nói.
Cô ta âm thẩm quan sát Diệp Thiên, không khỏi suy
ngắm.

Cậu trai trẻ này trông rất đẹp trai, rốt cuộc dựa
vào đầu mà có thể cướp được trái tim của Tiểu Văn
Nguyệt, ngay cả thanh niên xuất sắc như Sở Thần Quang
cũng không sánh được?
Cô ta vừa mãi Diệp Thiên ngồi xuống vừa quan sát,
cuối cũng lại âm thẩm lắc đầu.
Diệp Thiên trừ ngoại hình khí chất đẹp trai ra, cả
người ăn mặc giãn di, quần áo ngày thường, mang đôi
giày vãi màu trắng, côn lại không có điểm gì đáng chú ý.
Sở Thần Quang và Lư Vân Phi từng là học sinh xuất
sắc của trường, trên người it nhiều cũng có cảm giác áp
bức nhàn nhạt, khí phách hơn người.

Diệp Thiên so với
bọn họ gắn như không có cảm giác tồn tại.
Diệp Thiên vữa ngồi xuống, bỗng có một bàn tay đưa
tới trước mặt cậu.
Cậu ngắng đầu lên, là Li Văn Phi đã chặn cậu trên cầu
vượt hôm nay.
“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.

Lí Vân Phi mim cười, chứa đẩy ẩn ý khó hiểu.
“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh của
Nguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.
Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc.

Diệp
Thiên đi cùng Tiểu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừa
nhìn đã biết.

Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổi
Nguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.
Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họ
đều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với Sở
Thần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản.
Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng là
muốn cua bằng được Tiểu Văn Nguyệt.

Bọn họ đều rất
muốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thế
nào.
Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biết
rõ về Diệp Thiên là cười thẩm trong lòng, âm thẩm mặc
niệm cho Lí Vân Phi.
“Li Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủ
như vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.


 
Chương 595: Chương 594


Trong những người ở đây, Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần
biết Diệp Thiên là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, còn
Sở Thần Quang không chỉ biết cậu là chủ tịch Tập đoàn
Lăng Thiên, mà còn biết cậu là võ giả vô địch quyền thế
mạnh mẽ nhất Hoa Hạ hiện nay.
Mặc dù Li Vân Phi đã vào được Long Nhận, có đặc
quyền rất lớn, thậm chí có thế không sợ ông trùm một
thành phố như Ngô Quâng Phú, nhưng Sở Thần Quang
hiểu rõ, chút thành tựu này đối với cậu ta mà nói cao
không thể với tối, song so với Diệp Thiên thì vẫn còn thua
kém rất nhiều.
Diệp Thiên một mình thống lĩnh tinh Xuyên, uy thế và
sức ảnh hưởng này không phải chỉ một người được vào
Long Nhận là có thể so sánh.


Huống hồ Diệp Thiên còn là
Đế Vương Bắt Bại đứng đầu bàng xếp hạng cao thủ Hoa
На.
Li Vân Phi không hể biết thân phận của Diệp Thiên,
trên mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng ngời nhìn thằng
vào Diệp Thiên.
Cậu ta đưa tay tôi trước mặt Diệp Thiên, khóe miệng
hiện lên nụ cười khiêu khích.
Chỉ cần Diệp Thiên dám bắt tay với cậu ta, cậu ta nhất
định sẽ âm thắm khiến Diệp Thiên chịu thiệt.

Cậu ta đã
vào được Long Nhận, muốn đối phó với một người bình
thường như Diệp Thiên thì dễ như trở bàn tay.

Có lẽ cậu ta
chỉ cần hơi dùng sức là Diệp Thiên đã phải đau đón kêu
la, bẽ mặt tại đây.
“Anh là ai không cần phải giới thiệu với tôi, tôi không có hững thủ muốn biết, cũng không muốn làm quen với
anh”.
Đối diện với bàn tay chia ra của LI Vân Phi, mất Diệp
Thiên không hề có gợn sóng nào, không hề có ý muốn
bắt tay với cậu ta, chỉ khẽ năng ly trà lên.
Mọi người đều thay đổi ánh mát, nhất là những chàng
trai cô gái không quen biết Diệp Thiên, họ đều cảm thấy
không thể tin nổi.
Li Vần Phi và Sở Thần Quang đều từng là học sinh
xuất sắc của trường Tam Trung, là thiên tài đinh cao trong

linh vực của mỗi người.

Mỗi một lới nói một hành động
đều tràn đẩy khi thể, md hỗ mang theo áp lực, người bình
thường không dám đứng cùng họ.
Thế mà Diệp Thiên đối mặt với cậu ta lại không hề mất
tự nhiên, ngược lại còn dâm làm bẽ mặt cậu ta trước mọi
người, ngó ló cái bắt tay của cậu ta.

Đây vẫn là lắn đầu
tiên trong bao nhiều năm qua bọn họ được thấy, cho dù là
Sở Thần Quang năm xưa cũng không dứt khoát đến vậy.
Bọn họ đều âm thẩm càm thấy kì lạ, không biết Diệp
Thiên trông rất giãn dị này có chỗ dựa thế nào mà dâm
coi thường Lí Văn Phi.
Bàn tay Lí Văn Phi dừng lại giữa không trung, cậu ta
không thấy bất ngờ mắy, ngược lại tô về khinh thường.
Đổi lại là người khác khiêu khích cậu ta, nói thắng mặt
muốn theo đuổi bạn gái của cậu ta, cậu ta đã sống mái
trực tiếp với người đó lầu rối.

Thái độ không bắt tay,
không làm quen của Diệp Thiên nhìn như cứng rắn, nhưng
thực ra lại đang sợ hãi né tránh, khiến cậu ta càng thêm
tự tin.
Một thanh niên ngồi bên cạnh cậu ta thấy tình hình như vậy thì đột nhiên đứng dậy, không thân thiện nói với
Diệp Thiên: “Này cậu, Văn Phi đã có ý tốt muốn làm quen
với cậu, cậu không bắt tay thì thôi, còn nói không có hứng
làm quen với cậu ấy? Khẩu khí cũng lớn quá nhi?”.

“Hôm nay, ở đây là buổi họp mặt cán bộ Hội học sinh
mấy khóa gần đây của trường Tam Trung, Vân Phi từng là
phó hội trưởng Hội học sinh, nói khó nghe một chút, cậu
chi là một người ngoài.

Nếu cậu đã không muốn làm quen
với cậu ấy, có phải cậu cũng không muốn làm quen với
những người đang ngồi đây như chúng tôi không?”.
Cậu ta và Lí Vân Phí từng là bạn cũng trường, quan hệ
vô cùng thân thiết, Lí Văn Phi cũng từng giúp đỡ cậu ta
không it.

Cậu ta biết Lí Vân Phi có ý với Tiểu Văn Nguyệt,
bây giờ thấy Diệp Thiên không nề mặt Lí Văn Phi như vậy,
đương nhiên phải lên tiếng biểu hiện một chút.
Mặc dù cậu ta không phải con nhà giàu quyền quý gi,
nhưng cũng là con trai một của ông chủ nhỏ ở khu Đông
Thành.

Nhân vật lôn thì cậu ta không đắc tội được, nhưng
một thằng nhóc ăn mặc bình thường, không hề có tên
tuổi gì như Diệp Thiên, cậu ta tự cho mình không có gì
phải sợ.


 
Chương 596: Chương 595


Lúc này lại có một thanh niên khác lên tiếng, giọng nói
lạnh lùng.

“Phải, nếu cậu đã không muốn làm quen với phó hội
trường trước kia của chúng tôi, vậy chi bằng cậu rời khỏi
đây luôn đi, đến tham gia buổi họp mặt của chúng tôi làm
gi?.

Hai người kia lên tiếng, vài cán bộ Hội học sinh cùng
khóa có quan hệ khá tốt với bọn họ cũng phụ họa, chỉ trò
Diệp Thiên.

Chi có đàn chị LÍ lúc trước và đám Sở Thần
Quang, Âu Hạo Thần vẫn im lặng, không dám nổi tiếng
nào.

Đàn chị Lí là vì nế mặt Tiểu Văn Nguyệt, còn đám Sở
Thần Quang thì là không dám.


Thấy mọi người chỉ trích Diệp Thiên, bộ dạng nhằm
vào người ngoài, ánh mát Tiểu Văn Nguyệt lạnh băng,
lạnh lùng lên tiếng.

“Anh La, anh Tổng, các anh có ý gi?”.

“Diệp Thiên đi cùng tối tới đây, các anh dựa vào đầu
mà đuổi anh ấy đi?:.

Tiểu Văn Nguyệt tô ra nghiêm túc: “Nói như vậy, có
phải tôi cũng nên đi cùng anh ấy luôn không?”.

Hai thanh niên vừa lên tiếng kia lập tức xua tay.

“Đàn em nói vậy nặng lời rồi, đương nhiên bọn anh
không có ý đó!”.

“Nhưng cậu ta không nề mặt Vân Phi, thậm chí còn
không muốn bắt tay, em cũng thấy rối đấy, đây rõ ràng là
không xem trọng bọn anh”.

Đương nhiên bọn họ sẽ không đắc tội với Tiểu Văn
Nguyệt.

Buổi họp này ngoài miệng nói là họp Hội học
sinh, nhưng thực ra Lí Văn Phi đã chủ động để nghị với
bọn họ, mục đích là có thể khiến Tiểu Văn Nguyệt đến
đây, bọn họ nào dám để cô ta rời đi.

Ánh mắt Tiểu Văn Nguyệt lóe sáng, đương nhiên cô ta
biết quan hệ của hai người này với Lí Vân Phi, lập tức hạ
quyết tâm, thấp giọng ni.

“Anh La, anh Tổng, tôi vẫn luôn kính trọng các anh là
đàn anh, nhưng tôi không thể không nói rõ với các anh vài điều”.


“Buổi họp ngày hôm nay là tôi nhờ anh ấy đi cùng tôi
đến đây, nếu không, với thân phận địa vị của hai anh thì
có tư cách gì ngối cùng bàn ăn cơm với anh ấy?”
“Còn nữa, anh nói không sai, bất kế là ai trong các anh
đều chẳng là gì trong mất anh ấy cả, anh ấy quả thật
không xem trọng các anh!”.

Tiểu Văn Nguyệt nói như vậy khiến mọi người sửng
sốt.

Ngoài máy người biết thân phận thật của Diệp Thiên
ra, những người khác đếu biến sắc, ngay cà Lí Vân Phi
cũng sa sắm mặt.

Tiểu Văn Nguyệt của ngày xưa luôn nhã nhận đúng
mực, chưa bao giờ có tranh chấp với bất kì ai, hoàn toàn
mang phong thái của một nữ thần.

Nhưng hôm nay, Tiểu Vvăn Nguyệt lại giống như một nữ
anh hùng bảo vệ chống, lõi nói sắc bén không nế tỉnh ai,
khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại âm thắm buồn
bực
Tiểu Văn Nguyệt nói hai thanh niên họ La và họ Tổng
không đủ tư cách ngôi cùng bàn với Diệp Thiên, mà thân
phận địa vị của những người đang ngôi đây đều không
hơn kém hai người họ bao nhiều, vậy chẳng phải nói bọn
họ cũng không đủ tư cách ngồi cùng bàn với Diệp Thiên
hay sao?
“Tiểu Văn Nguyệt, ý cô là sao?.

Người thanh niên họ Tổng nổi giận, vô cùng cầm phản.

“Tôi chỉ hi vọng anh Tống và anh La nhin rõ địa vị của
minh, đừng tự chuốc lấy nhục”.

Tiểu Văn Nguyệt không hề khách sáo, thắng thừng

đáp trà.

Tính cách của cô ta vốn không phải như vậy, nhưng hôm nay Diệp Thiên là cô ta mời đi cùng.

Vừa đến chỗ này
đầu tiên là bị Li Văn Phi gây hần, sau đó lại bị mọi người
“vây công”, đương nhiên cô ta sẽ không khách sáo nữa.

Hai người thanh niên đều nghẹn họng không nói nên
lời, Li Văn Phi ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ảnh mắt
lại vô cùng u ám.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Tiểu Văn Nguyệt bảo
vệ một người đàn ông như vậy, nhưng người đàn ông đó
lại không phải cậu ta!
“Xem ra Nguyệt Nguyệt thật sự thích thàng nhóc
này, hứ!”.

Cậu ta thắm hữ trong lòng, đang do dự có nên đứng
dậy nói chuyện hay không thì ánh mắt của Diệp Thiên đột
nhiên lướt tối, về mặt trêu đủa.

“Trưa hôm nay anh bảo tôi đi nghe ngóng xem Long
Nhận là gì.

“Bây giờ tôi lại rất muốn biết, anh đã được chọn vào
Bắc Long Nhận hay Nam Long Nhận?”.




 
Chương 597: Chương 596


Mắt Diệp Thiên khể ngước lên, nhìn thắng vào Lí
Vân Phi.

Máy người bên cạnh đếu tròn mắt ra, vô cũng
thắc mắc.

Bọn họ đa phần đều là côn đang đi học hoặc là làm ăn
kinh doanh, hoặc là không đủ đằng cấp, gần như không
biết “Long Nhận” là gì, càng không cần nói đến “Bắc Long
Nhận” và “Nam Long Nhận”.

LI Vân Phi còn chưa trà lời, chị Lí ở bên cạnh Tiểu Văn
Nguyệt đã hỏi với về kỳ lạ: “Long Nhận là gi vậy?.

Ngoài Sở Thần Quang ra, những người còn lại đều tỏ
về khó hiểu, ngay cả trạng nguyên của tình là Âu Hạo

Thần cũng cảm thấy mơ hó, rõ ràng là không hiểu gi cả.

Trang số mấy người này, một thanh niên lớn tuổi nhất
thốt lên.

“Long Nhận? Lê nào là đội bào vệ đặc biệt thần bí
nhất của Hoa Hạ chúng ta sao?”
Cậu ta vừa lên tiếng, những người còn lại đều nhìn về
phía cậu ta, cho đợi cậu ta nói tiếp.

Cậu ta nhìn Lí Văn Phi một cải, phát hiện ra Lí Vân Phi
đang ngồi ngay ngắn, chi là năng tách trà lên, không có
nhiều xáo động gi, khiến đầu ác cậu ta liền cảm thấy khó
hiểu.

Chỉ nghe cậu ta nói tiếp: “Nghe đồn rằng Hoa Hạ
chúng ta từ những năm 50 đến nay, luôn có một đội ngũ
thần bí vô cùng đặc biệt, đội ngũ này không thuộc về bất
cứ tổ chức nào, hoàn toàn độc lập, chi chấp nhận sự điều
phối trực tiếp từ chỉ huy cao nhất, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho các nhân vật quan trọng của Hoa Hạt”.

*Đội ngũ này được gọi là “Long Nhận.

Ánh mắt cậu ta ngặp ngüng, giọng nói lộ ra về
tôn sùng.

“Nghe nói đội viên của Long Nhận” đều là những
người có sức chiến đấu mạnh hiểm có, một người có sức
mạnh cao gấp 10 lần bộ đội đặc chủng bình thường, và
chuyên nghiệp hơn cả những vệ sĩ của Trung Nam!”.

“Gia nhập “Long Nhận; cho dù là ai, thân phận địa vị

đều sẽ được năng cao lên rất nhiều, mỗi một thành viên
của “Long Nhận đều ngang với sĩ quan nhất phẩm, thậm
chí bằng cả Tướng Tinh, ai nấy đều võ cũng có khí
phách!”.

“Sau khi giải ngũ, các thành viên của “Long Nhận” còn
có thể có được sự đâm bảo về đãi ngộ tốt nhất của nhà
nước, cả đời không phải lo gì, còn có thể được tuyểển vào
các doanh nghiệp nhà nước với mức lương cao, có cà
quyền lợi hành sự thuận tiện, là một quần thế đặc biệt
nhất”.

“Vi sự khác biệt địa lĩ nên Long Nhận” chia làm Bắc và
Nam, Bắc Long Nhận”ở thủ đô, còn “Nam Long Nhận” thì
ở khu Tây Nam chúng ta!”.

Mọi người nghe xong đều sững sở.

Những người có mặt ở đây đều là học sinh giòi đứng
nhất nhì lớp, tuy ban đầu không hiểu về Long Nhận,
nhưng nghe người thanh niên này giới thiệu xong liền lập
tức hiểu ra.

Điều này có nghĩa là thành viên “Long Nhận” chính là
một quần thế được mong đợi nhất của quốc gia, được
giao tiếp trực tiếp với các nhân vật máu mặt, ở bên cạnh bào vệ bọn họ, mỗi một thành viên trong “Long Nhận”
đều có năng lực tương đương sĩ quan cấp tá, cấp bậc chi
cao chứ không thấp, gần như có thể không sợ ai hét.

Hơn nữa sau khi giải ngũ xong, bọn họ còn nhận được
sự đảm bảo của Hoa Ha, người nào dám đối đầu với thành
viên của “Long Nhận” thì chính là tự chuốc họa vào thân.


Điều đáng sợ nhất là thành viên “Long Nhận” có
quyền hành sự thuận tiện, vậy hành sự thuận tiện là gi?
Thời cổ đại, đại thần khâm sai của hoàng đế gắn như
đều có quyền hành sự thuận tiện, có nghĩa là họ làm bất
cử điều gì đều không cần e dè, tất cả đều có hoàng đế
đứng sau hỗ trợ, thậm chí là giết người đều không thành
vấn để.

*Trời di, nói như vậy thì thành viên của “Long Nhận”
chẳng phải là con nhà trời hay sao, ngoài bảo vệ nhân vật
quan trọng của Hoa Hạ ra còn có được địa vị và năng
lượng cao như vậy?”.

Chị Li bỗng thốt lên, cô ta không ngờ “Long Nhận” lại
là một đội ngũ như vậy, hơn nữa thành viên của “Long
Nhận” lại được Hoa Hạ đãi ngộ tốt đến thết
Điều này có nghĩa là một con vịt xấu xi một khi gia
nhập “Long Nhận, cũng sẽ biến thành thiên nga trắng,
tung bay trên trời cao!
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn
về phía Li Vân Phi, ngay cà Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh
Tinh cũng cảm thấy kỳ la.




 
Chương 598: Chương 597


“Vân Phi, cậu gia nhập Long Nhận, trở thành một
thành viên trong đó rồi à?:
Người thanh niên lớn tuổi nhất kia nhìn sang Li Vân
Phi, trong giọng nói mang thêm vài phần kính nể.

LI Văn Phi mim cười gặt đầu, bế ngoài không chút đắc
ý, nhưng trong lòng đã cười lôn không ngôt.

Ngày trước cậu ta rồi khãi đại học để tham gia nghia
vụ, sau đó vì một cơ duyên trùng hợp, trong ranh giới giữa
sự sống và cái chết, cậu ta đã đột phá bản thân tu luyện
được nội lực, trở thành một võ giả, từ đó được giới thiệu
vào “Long Nhận” để thị, cuối cùng thi qua, chính thức trở
thành đội viên của “Long Nhận”
Đây là cơ hội quan trọng nhất trong đời cậu ta, gia
nhập “Long Nhận” coi như một bước lên trời, cho dù là
đối thủ kỳ cựu từng thấng cậu ta là Sở Thần Quang, cũng

bị cậu ta đề bẹp dưới chân.

“Wal”.

Mọi người đều đồng thanh thốt lên, khuôn mặt tươi
tấn của chị Lí sáng bừng lên, chỉ muốn đổi chỗ ngồi với
người khác để được ngồi sang bên cạnh Li Vân Phi.

Người như Li Văn Phi không khác gì nhân vật anh hùng
tiềm án của Hoa Hạ, một khi đi theo cậu ta, thân phận tự
nhiên cũng sẽ cao như diều gặp gió.

Li Vân Phi nhìn những ánh mắt thân thiết của mọi
người, chỉ xua tay.

“Các vị, không phải nhìn tôi như vậy đầu, tuy tôi chinh
thức gia nhập “Long Nhận’ chưa lâu, nhưng tôi và mọi
người vẫn là bạn học của nhau!”.

“Sau này nếu có gì cán ôi giúp đô thì cứ việc
lên tiếng!”.

Mọi người nghe thấy đếu cảm dn lia la, hết lòng chúc
mừng cậu ta, còn Sở Thần Quang từng là tiêu điểm của
mọi người lại bị đề bẹp, khiến cậu ta thắm khó chịu.

Li Vân Phi trà lời xong mọi người, cuối cùng rhìn sang
Diệp Thiên.

“Nếu cậu đã biết “Bắc Long Nhận” và “Nam Long
Nhận; xem ra cậu cũng thực sự đã tim hiểu qua”:
Cậu ta chia bàn tay ra, nhéch miệng cười nói: “Nếu
cậu đi tìm hiếu “Long Nhận’ rối, thì chắc cậu biết “Long
Nhận” có nghĩa là gì! Những lời mà tôi đã nói với cậu hôm

nay, tôi có đủ tự tin để làm được!”.

“Phải rối, tôi còn chưa trả lời câu hỏi của cậu, là tôi
được chọn vào “Nam Long Nhận’.

Thần sắc cậu ta ngời ngời, bắt giác nhìn sang phía
Tiểu Vãn Nguyệt một cái nhin thấy biểu cảm hơi ngạc
nhiên của Tiểu Văn Nguyệt, cậu ta thắm vui mừng.

Cậu ta tự tin, với thành tựu lúc này và tiếm lực tương
lai của cậu ta, đủ để khiến cho con tim Tiểu Văn Nguyệt
phải xao xuyến.

“Nam Long Nhận’ sao?”.

Diệp Thiên nói nhỏ một tiếng, chứ không có phản ứng
gì nhiều, khóe miệng nhéch lên về giễu cợt.

Vị trí mà lần này cậu tiếp nhận là tổng giáo quan của
“Nam Long Nhận”, phụ trách huấn luyện năng lực tác
chiến đơn thế của từng đội viên trong đó, nói thằng ra
cậu chính là người phụ trách cao nhất của cả “Nam Long
Nhận, chỉ đạo tất cả, mỗi một thành viên của “Nam Long
Nhận” đều phải nghe theo hiệu lệnh của cậu.

Cậu thực sự cầm thấy thú vị, một đội viên tắm thường
của “Nam Long Nhận” lại dám ăn nói hỗn láo với tổng giáo
quan là cậu!
Diệp Thiên dịch ánh nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm
trà, và không còn nhìn Li Vân Phi nữa!
Đối với cậu mà nói, Lí Vân Phi chỉ là một nhân vật côn
con, vừa rồi cậu lên ting hỏi chẳng qua là nổi hững chút
mà thôi.


Đừng nói cậu là tổng giáo quan của “Nam Long Nhận”,
cho dù cậu không nhận chức, với bàn lĩnh của cậu cũng
đủ có vô số cách để đè bẹp Lí Vân Phi.

Nhin thấy Diệp Thiên im lặng, ánh mắt nhìn ra chỗ
khác, Lí Vân Phi lại tưởng Diệp Thiên biết được bàn lĩnh
thật sự của cậu ta nên lựa chọn trốn tránh, trong lòng
cười khẩy không ngớt.

Hạng dàn ông không có chút bản lĩnh như Diệp Thiên,
căn bàn không thể so sánh với cậu ta, chỉ có thể rụt cổ
rút lui, rõ ràng không xứng với Tiểu Vãn Nguyệt.

Cậu ta nhìn sáng Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp trang nhã,
trong mắt lóe lên sự háo hức.

“Nguyệt Nguyệt, anh sẽ làm cho em hiểu được, người
xứng được với em chỉ có Lí Vân Phi anh thôi!”.

Diệp Thiên ngồi bên cạnh củi đầu uống trà, Lí Vân Phi
nắm nhẹ nắm đấm, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát
của cậu ta.

“Nếu cậu đã không biết khó mà rút lui, vậy tôi sẽ dùng
buổi tối nay để cho cậu biết, thế nào là thực sự xa tầm với!”.




 
Chương 599: Chương 598


Bữa cơm này dù là thủ khoa đại học Âu Hạo Thắn kiến
thức sâu rộng, thanh niên xuất sắc ở Lư Thành Sở Thắn
Quang gia tài bạc triệu, hay Tiểu Văn Nguyệt xinh đẹp
lộng lẫy đều trở thành người làm nền.

Li Văn Phi được
tuyển vào Nam Long Nhận nghiễm nhiên trở thành tâm
điểm chú ý.
Có đàn em ăn cần gắp thức ăn cho cậu ta, có đàn anh
khách sáo nịnh nọt cậu ta, cung phụng cậu ta như Bố Tát.
Li Văn Phi liên tục cạn rượu, vô cùng dứt khoát.


Mười
mấy ly rượu vào bụng, cậu ta đã ngà ngà say, càng dãng
tràn khí phách, bộ dáng như năm giữ toàn cục.
Diệp Thiên trừ lúc bắt đầu nói vài câu ra, trong suốt
buổi họp mặt đều không lên tiếng, cảm giác tồn tại nhỏ
vô cùng.

Mãi đến khi bữa cơm tối gần kết thúc, LI Vân Phi
mỗi nhìn về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu từng học ở trường Tam Trung Lư
Thành, nói ra không it người ngồi đây đều là đần anh đàn
chị của cậu, tối cũng là một trong số đó:
Cậu ta mượn men rượu, không còn giả vỡ như trước
kia nữa, mà không vui nói thẳng.
“Với vai trò là một người từng trải, tôi cũng muốn dạy
bảo cậu vài câu.

Khi trước cậu học tốt như vậy, viì sao
không trân trọng cơ hội?”.
“Tôi nghe nói cậu thi được 749 điểm bài kiểm tra hàng
tháng, cho dù cậu thi đại học không được số điểm cao

như vậy, nhưng đạt sáu trăm điểm trở lên thì đại học tỉnh
Xuyên, đại học tinh Kiểm, đại học Hoa Hạ đều có thể vào
được dễ dàng”.
“Nhưng cậu lại bỏ học giữa chừng, chạy đi lầm tay sai
cho Ngô Quảng Phú, trông nom biệt thự cho ông ta.

Cậu
lựa chọn như vậy không thấy hồi hận chút nào sao?”.
Cậu ta nói với giọng đàn anh dạy đỗ đàn em, nghe có
về chính đáng, nhưng ki thật lại là để chỉ ra sự thật Diệp
Thiên bỏ học, để mọi người chế nhạo mà thôi.
Quả nhiên, cậu ta vừa dit iới, những người khác
nhin về phía Diệp Thiên với ánh mắt chế giễu.
Những người ngối đây đều tốt nghiệp trường Tam
Trung ở Lư Thành ra, trừ những đàn em vẫn còn đang học
trong trường, những người khác đều đã bước vào thời đại
học.

Hầu như hơn tâm mưới phần trăm là sinh viên của
trường đại học trọng điếm, thấp nhất cũng thuộc đợt đầu
tiên được tuyển vào trường.
Người đi học trời sinh đã có khí chất cao hơn người
khác một bậc, nghe Diệp Thiên bỏ học giữa chứng, bọn

họ đương nhiên không cho là đúng.

Nhất là nghe thấy
Diệp Thiên bỏ học là để đi làm tay sai cho Ngô Quàng
Phú, trồng coi biệt thự, bọn họ cảng cảm thấy khinh
thường.
Ngô Quàng Phú là ông lên của Lư Thành, quả thật rất
mạnh, đứng đầu một thành phố, những người ở đây trừ Lí
Vân Phi ra, không ai dám chọc giận.
Nhưng sợ Ngô Quảng Phú không có nghĩa bọn họ sẽ
xem trọng tên côn đồ đàn em của Ngô Quảng Phủ, rõ
ràng giờ phút này Diệp Thiên là một nhân vật như vậy
trong mắt họ.
Nói dễ nghe một chút thì bây giờ Diệp Thiên làm việc
cho Ngô Quảng Phú, nói khó nghe một chút thì cậu chính
là con chó dưới trưởng Ngô Quảng Phú.
“Anh Lí, anh nói cái gì thết”.


 
Chương 600: Chương 599


Tiểu Văn Nguyệt lập tức cau mày.

Trước đó, hai thanh niên họ Tổng và họ La đã công
kich Diệp Thiên, cô ta tức giận phần kích không hề nế
tinh, nhưng Lí Vân Phi thì cô ta vẫn giữ chút thể diện.

“Anh LI, Diệp Thiên lựa chọn thế nào là chuyện của
anh ấy, dù anh là đân anh cũng không có quyền can thiệp vào!”.

“Huống hồ, anh ấy hoàn toàn không phải tay sai của
Ngô Quảng Phủ, anh đừng đoán bửa”.

Cô ta nói xong, đột nhiên đưa tay ra đề bàn tay của

Diệp Thiên lại, dùng ảnh mắt ra hiệu cho Diệp Thiên, hi
vọng cậu đừng nổi giận.

Diệp Thiêm mim cười lc đầu, trò khiêu khích của Li
Vân Phi cũng chi là trò trẻ con mà thôi, cậu còn không
muốn phản kích.

Giống như con kiến nhe nanh mủa vuốt ở trước mặt
cậu, tâm trạng cậu không tốt có lẽ sẽ giảm chết nó, lúc
tâm trạng tốt thì mặc kệ nó.

Bữa cơm này Diệp Thiên ăn uống no nê, đương nhiên
không máy hứng thú với trò khiêu khích của Li Vân Phi.

Nghe Tiểu Văn Nguyệt lên tiếng phản bác, Lí Văn Phi
thẩm thấy không vui, nhưng vẫn giả vỡ cưới.

“Nguyệt Nguyệt, em đứng kích động, tại anh uống
nhiều quá, không để ý cách nói chuyện”.

Cậu ta xua tay, cao giọng hơn.

“Mọi người, tối nay cũng ăn uống thòa thuê rồi,tiếp tới
tôi muốn mời mọi người đi tham gia một bữa tiệc”.

“Bữa tiệc này tố chức ở sơn trang Hồng Diệp, là lễ “Bữa tiệc này tổ chức ở sơn trang Hồng Diệp, là lễ
mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên.


Đến đó sẽ có nhiều
người nổi tiếng thuộc các lĩnh vực trên tỉnh Xuyên dự lễ,
quan trọng là ngôi sao mà mọi người thích, nữ thần quốc
dân Kỳ Nhược Tuyết cũng sẽ tham gia!”.

Mọi người nghe vậy đều tò ra kinh ngạc.

“Vân Phi, cậu nói gìi? Tập đoàn Lăng Thiên tổ chức lễ
mừng công ở sơn trang Hồng Diệp sao? Ngôi sao lớn Kỳ
Nhược Tuyết cũng sẽ tham gia? Thật hay già đấy?”.

Chương 300: Nhất định phải giới thiệu
cho con
Sơn trang Hồng Diệp là ndi đốt tiến phốn hoa xa xi
nhất Lư Thành, mọi người chỉ được nghe nói tối.

Với độ
giàu có của bọn họ thì ngoài Sở Thần Quang ra, những
người khác đều chưa từng tôi đó, đương nhiên rất tỏ mỏ.

Điều khiến bọn họ thấy kinh ngạc là lễ mừng công còn
có cả ngôi sao Kỳ Nhược Tuyết tham dự, chuyện này còn
có sức hấp dẫn hơn cả sơn trang Hồng Diệp gì đó nhiều.

Tiểu Văn Nguyệt tỏ vė quải lạ, nhìn sang Diệp Thiên.


Cô ta vô cùng khó hiểu, mấy hôm trước sơn trang Hồng
Diệp vừa mối tổ chức buổi diễn tử thiện, sao tối hôm nay
lại có lễ mừng công nữa?
Diệp Thiên sở mũi, chợt nhã ra hôm nay Ngô Quảng
Phú đã báo cho cậu hai ngày này Kỳ Nhược Tuyết đã quay
xong MV gương mặt đại diện sản phẩm, chuẩn bị tối nay
tổ chức sự kiện mừng công.

Cậu vẫn luôn suy nghĩ về
chuyện huấn luyện Nam Long Nhận, hoàn toàn không để
ý tôi.

“Đương nhiên là thật rốe.

Trước nghi vấn của mọi người, LI Văn Phi mim cười nói:
“Chiều nay tôi đang phục vụ trong quân đội thì gặp được
một người bạn cũng trường vừa về Lư Thành, cậu ấy theo
lời bố cũng sẽ tham gia lễ mừng công, tôi được cậu ấy
mời tham gia”.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom