Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1280: Em nuôi anh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình trầm mặc, hồi lâu sau không nói gì.... thật lâu, lau7 đến Lôi Đình sắp phát nổ, anh mới nói: “Ai muốn cái gì, thì để cho bọn họ lấy. Anh đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”

“Anh Đình?” Lôi Đình lập tức liền bối rối!

Anh Đình nói cái gì? Ai muốn cái gì, thì để cho bọn họ lấy? Cô không nghe lầm chứ? Anh khổ khổ sở sở chế tạo đế quốc buôn bán, sẽ dễ dàng chắp tay đưa đi như vậy sao?

Lôi Đình đang ngây ngẩn thì Diệp Đình đã tắt điện thoại “Đô ---”, Lôi Đình giật mình: Câu nói sau cùng của anh Đình là cái gì?

Anh nói.... anh đói bụng. muốn ăn cơm? Tình thế nghiêm trọng như vậy! Anh lại không phản kích, còn còn còn...... có tâm tình ăn cơm?

Diệp Đình cúp điện thoại, rũ mắt xuống không nói gì.

Anh buông điện thoại xuống, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vi chăm chú, Lăng Vi cũng nhìn anh, cười cười an ủi anh.

Diệp Đình nhìn Lăng Vi thật lâu, đột nhiên từ từ hỏi cô: “Vợ.... anh sắp phá sản, em sẽ không rời khỏi anh chứ?”

Lăng Vi múc một muỗng cháo, đút đến bên miệng, ý bảo anh há miệng ra: “Ăn cơm, a ----”

Diệp Đình ngoan ngoản há miệng ăn cháo. Lăng Vi liếc anh: “Phá sản thì có gì? Anh phá sản, em sẽ nuôi anh. Không phải sự nghiệp của vợ anh đang trong thời kỳ tăng lên sao.... không để anh chết đói được.”

Trong lòng diệp Đình ngọt hơn ăn đường... anh cười lên.

Anh đưa tay ôm, dán sát vào mặt cô như keo dính chuột vậy: “Vẫn là vợ tốt.... Vợ, anh thật yêu em. Sao em lại tốt như vậy.... em cũng ngàn vạn lần đừng bỏ mặc anh. Anh ăn rất nhiều, lại phá của.... nếu em không để ý đến anh, anh sẽ chết đói.”

Lăng Vi cười lên, trừng anh: “Anh còn biết anh phá của sao? Thật là tự hiểu nha....”

Cô giơ ngón tay đâm lên trán của anh: “Sau này, phải ngoan ngoãn nghe lời có biết không? Sau này em sẽ quản lý căn nhà này, anh phải ngoan ngoãn nghe lời em! Sau này không cho xài tiền bậy bạ, xài tiền cũng phải ghi vào sổ nhỏ! Biết không?”

Diệp Đình ủy khuất: “Lúc nào anh cũng ngoan ngoãn nghe lời em mà.... cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cãi lời em, không phải sao....”

“Ừ ừ, đúng đúng..... lúc này mới ngoan.” Lăng Vi liền vội vàng gật đầu: “Mau ăn cơm, bây giờ anh làm một thùng cơm đi. Chuyện nuôi gia đình cứ giao cho em.”

Cô tràn đầy tự tin vỗ ngực, Diệp Đình lập tức chụp tay cô lại: “Đừng vỗ nữa, vỗ nữa nó sẽ bể ra, rất khó coi.”

Lăng Vi cắn răng: “Cút ---- Sau này không được ba hoa nữa, lại ba hoa, em sẽ lột da anh!”

“Được rồi.... em nuôi gia đình, em định đoạt.”

Hai người ngọt ngào đứng sát vào nhau, Lôi Đình bên kia gấp đến như kiến bò trên chảo nóng, nhưng mà anh Đình không muốn hành động, cô cũng không có cách nào nha....

Diệp Đình ăn chút cháo, rốt cuộc các bộ phận trong cơ thể cũng dễ chịu hơn chút xíu, trước kia, toàn bộ dạ dày, ruột của anh cũng đã xoắn đến sắp nổ tung.

Chờ anh ăn cháo xong, Lăng Vi nhẹ giọng hỏi anh: “Đỉnh Phong.... anh thật mặc kệ sao?”

Diệp Đình nhướng mày, nhìn ánh mắt cô chăm chú: “Sao vậy? Em muốn đổi ý à? Lúc nãy còn phải phải nuôi anh, bây giờ lại giở trò?”

Lăng Vi cướp cái chén trong tay anh: “Ai nói em muốn giở trò.” Cô cười lên, hài hước đưa ngón tay ra nâng càm anh lên: “Anh phải làm tiểu bạch kiểm, anh biết làm tiểu bạch kiểm phải làm gì sao, ví dụ như, phải học ăn nói thật ngọt làm chủ nhân vui vẻ.”

Diệp Đình liền vội vàng gật đầu: “Chủ nhân đại nhân... bà như hoa như ngọc, tài mạo xuất chúng. Tâm tư bén nhạy, đại trí giả ngu....”

Lăng vi trừng mắt nhìn anh: “Nói lại!”

Diệp Đình hấp tấp nói: “Tâm tư bén nhạy, bự..... bụng bự bao dung....” Vừa nói vừa khẽ vuốt bụng cô.

Lăng Vi bị anh chọc cười to, thưởng cho anh một câu: “Không tệ không tệ, rất có tiềm lực, tiếp tục cố gắng.”

Cô vừa cười vừa hỏi anh: “hôm nay vừa lúc không có bận cái gì, chúng ta đi vào núi không? Tiểu tổ Ám Ảnh bên kia nói, có tiến triển!”

“Ừ.” Nháy mắt Diệp Đình liền tỉnh táo tinh thần. Lúc này, điện thoại reo, Lăng Vi cầm lên nhìn, là Trương Tư Minh.... đồng nghiệp mập mạp đó của Giang Quân?

Sao anh ta lại.... gọi điện thoại cho cô? Có phải là Giang Quân xảy ra chuyện không?
 
Chương 1281: Ai không yêu đẹp xấu (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi liền vội vàng nhận, liền nghe Trương Tư Minh nói rõ: “Xin hỏi, là Lăng Vi sao? Tôi là Trương Tư Minh, đồng nghiệp của Giang Quân!”

Lăng Vi liền vội vàng nói: “Anh khỏe, tôi biết anh.”

Trương Tư Minh khách sáo với cô mấy câu mới bắt đầu nói: “Cục cảnh sát chúng tôi có chút chuyện.... Giang Quân và Đồng Dao gặp..... phiền toái...”

“Phiền toái gì?” Lăng Vi khẩn trương hỏi anh.

Trương Tư Minh: “Đoạn thời gian trước Giang Quân và Đồng Dao.... không phải quay một quảng cáo cho cô sao.... chuyện này nha, bị cấp trên biết. Bây giờ muốn xử phạt hai người bọn họ.”

Lăng Vi kỳ quái nói: “Tại sao phải xử phạt hai người bọn họ? Bọn họ có quay quảng cáo hay không liên quan gì đến cấp trên của các người?”

Trương Tư Minh cười khổ nói: “Cục cảnh sát chúng tôi có quy định.... người chấp hành luật pháp.... không thể tham dự hoặc liên quan đến các loại hoạt động thương nghiệp như quảng cáo.... cô hiểu chứ, cái vấn đề này nói nhẹ là hoạt động thương nghiệp. Nói nặng, đó chính là thu - hối - lộ... Bây giờ, hai người bọn họ bị thông báo phê bình, nếu mà làm không tốt, có lẽ sẽ bị đuổi.....”

“Nghiêm trọng như vậy?” Lăng Vi hoàn toàn khong nghĩ tới sẽ như vậy.... cô còn tưởng rằng là mình giúp bọn họ đâu, không nghĩ tới, là hại bọn họ sao?

Trương Tư Minh còn nói: “Tôi nói.... có thể còn chưa phải là hậu quả nghiêm trọng nhất. Cái đó, chúng ta trước đừng nói cái này, bây giờ suy nghĩ biện pháp giải quyết đi.”

“Được, anh nói đi.” Lăng Vi yên tĩnh lại, Trương Tư Minh gọi điện thoại tới, tuyệt đối không phải hù dọa cô. Lấy tính cách quật cường của Giang quân và Đồng Dao, nhất định sẽ không chịu nói cho cô nghe chuyện này!

Có lẽ biện pháp giải quyết này, Giang Quân và Đồng Dao cũng sẽ không đồng ý, cho nên, sẽ lại càng không gọi điện thoại tới thương lượng với cô.

Trương Tư Minh hắng giọng nói: “Cái đó.... hôm nay tôi gọi cuộc điện thoại này cho cô, cô cũng đừng chê tôi nhiều chuyện... tôi chỉ là muốn nói cách giải quyết với cô, nếu mà cô đồng ý, chúng ta liền lựa chọn cách, nếu mà cô không đồng ý, cô cũng đừng nói với lão Giang và tiểu Dao, coi như hôm nay tôi chưa từng gọi điện thoại cho cô.”

Lăng Vi nghiêm túc ừ: “Anh nói đi.”

Trương Tư Minh cảm giác được thái độ của cô trịnh trọng, lúc này mới bắt đầu nói: “Trong cục chúng tôi đã thảo luận ra kết quả, đại khái là như vầy.... thứ nhất, Giang Quân và Đồng Dao giải trừ hiệp ước với các người, các người rút lui quảng cáo “Mustang” từ đài truyền hình trở về. Đương nhiên.... tôi biết yêu cầu này thật quá đáng.... các người đầu tư lớn như vậy.... nếu mà rút quảng cáo trở về, như vậy tổn thất sẽ quá lớn.”

Lăng Vi lại nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, tôi có thể rút quảng cáo trở về.”

Quen biết với Giang quân nhiều năm như vậy, sự hiểu biết của cô đối với anh cũng không phải chỉ một điểm nửa điểm.... Giang Quân thiếu tiền xài sao? Không thiếu!

Tại sao Giang Quân lựa chọn làm một hình trinh? Bởi vì anh yêu thích nghề nghiệp này! Thậm chí anh có thể vì điều tra một vụ án, mà liên thục thức trắng đêm suốt mấy ngày!

Để cho cục cảnh sát đuổi anh? Sự đả kích này.... Lăng Vi không dám nghĩ tới!
 
Chương 1282: Ai không yêu đẹp xấu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đột nhiên Trương Tư Minh vội vả nói: “Cô trước đừng gấp, nghe tôi nói xong. Chúng tôi còn có một cách giải quyết khác. Chính là, chiếc xe mới của cô, không phải loại hình xe SUV sao? Cấp trên của chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, cho nên, bây giờ kết quả chúng tôi thảo luận là, cô có thể lấy chiếc xe này làm một hoạt động công ích, mở chính sách ưu đãi cho những người có điều kiện đặc thù, ví dụ như.... người có chứng minh tàn tật hoặc chứng minh cảnh sát, các người dành cho họ chính sách ưu đãi riêng, hoặc là các người suy nghĩ một ít hoạt động công ích khác. Cứ như vậy Giang Quân và Đồng Dao chúng tôi chẳng khác nào là hoạt động quảng cáo vì công ích, tiền quảng cáo của họ cũng quyên góp cho những người thật sự cần. Loại xử phạt này, không biết cô có thể tiếp nhận hay không?”

Lăng Vi gnhe xong, lập tức sảng khoái nói: “Có thể tiếp nhận! Chiều nay tôi sẽ làm một bản kế hoạch đưa qua cho các người.”

Diệp Đình vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện riêng, Lăng Vi cúp điện thoại, Diệp Đình nói: “Cái chính sách ưu đãi này, chúng ta còn có thể phóng khoáng hơn nữa. Ví dụ như nhân viên cứu hỏa, quân nhân, giáo sư, công nhân làm vệ sinh.....”

Lăng Vi nói: “Còn có nhân viên giao hàng hỏa tốc.”

Diệp Đình cười lên, xoa xoa tóc cô...

Anh nói: “Có thể, đi làm kế hoạch đi.”

Lăng Vi cho người vào dọn dẹp bàn, cô kéo tay anh đi vào phòng làm việc.

Hai người làm kế hoạch xong, liền chuẩn bị thu dọn hành ký vào núi. Tiểu tổ Ám Ảnh đã tụ họp bên thác nước, trên đường, Lăng Vi và Giang Quân nhắn tin, từ đầu đến cuối Giang Quân cũng không nhắc đến chuyện bị khai trừ.

Anh gửi tin nhắn tới hỏi cô: “Đang bận gì vậy? Vừa lúc anh muốn tìm em nói chuyện, thì em đã gửi tin nhắn trước.”

Lăng vi nghịch ngợm cười, trả lời anh: “Chúng ta có thần giao cách cảm mà! Em cũng biết anh muốn tìm em.”

Giang Quân cũng cười lên, anh gửi một biểu cảm... có chút ngượng ngùng, còn có một tia xấu hổ, thật lâu sau anh lại gửi một tin nhắn tới: “Em gái nha, nếu em có rãnh rỗi... có thể mua mấy bộ quần áo giúp anh được không?”

“Gì?” Lăng Vi bối rối, lại không nói chuyện quảng cáo? Bảo cô mua quần áo làm gì?

Giang Quân lại gửi tin nhắn: “Anh muốn em chọn giúp anh mấy bộ quần áo. em cũng biết anh rồi... không biết ăn mặc chút nào. Anh trai của em.... bây giờ cũng là người đã có bạn gái.”

“Phốc ha ha ha ha --- ai nha nha, có bạn gái! Biết đẹp xấu, ai nha! Anh trai nha... anh muốn em cười chết sao!”

Quá dễ thương, biết không?

Lăng Vi không nhịn được cười to, Giang Quân nha Giang Quân, anh cũng có ngày hôm nay!

Người đàn ông mạnh mẽ trong lòng cô ----- cũng có mặt nhu tình nha.... lại vì bạn gái nhỏ của mình, nguyện ý chăm sóc nhan sắc và cách ăn mặc, quá hiếm! Quá ly kỳ!

Lăng Vi hấp tấp nói: “Anh chờ, em sắp xếp cho anh!”

Lăng Vi ném điện thoại, lập tức cướp điện thoại của Diệp Đình, bấm mở mật mã, bắt đầu lật tin nhắn của anh. Cô kiểm tra hết tất cả cửa hàng quần áo dưới tay Diệp Đình một lần, trong đó có hai phần ba là phẩm chất và vị trí tương đối hợp với Giang Quân.

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Kiệt Sâm, để cho Kiệt Sâm mang nhà thiết kế đi tìm anh Quân, để họ đo thân định chế cho anh.

Diệp Đình nhìn cô đang làm việc bên kia, trong đầu nghĩ. Vợ của anh thật là muốn làm chủ gia đình nha, địa vị rõ ràng đã khác trước.... bây giờ làm gì, cũng không cần anh phải đồng ý trước....

Vừa lúc..... anh thật muốn nghỉ ngơi thật tốt.....

Lăng Vi vô cùng vui mừng! Vừa nghĩ tới loại người có tính cách như Giang Quân đều bắt đầu chú ý hình tượng, cô liền không nhịn được muốn cười, thật là “khả ái” quá mức, ha ha ha ---

Giang Quân ở bên đó vẫn đang chờ Lăng Vi đến tìm anh đâu. Không nghĩ tới.... người đến gõ cửa lại là phụ tá của Diệp Đình, còn có sáu vị nhà thiết kế....

Giang Quân vô cùng khách sáo phối hợp với bọn họ đo thân cao, ba vòng....

Anh làm ăn rất có tiền, nhưng mà cho tới bây giờ anh cũng chưa từng mua quần áo cao cấp nào cả. Bình thường đa số anh đều mặc đồng phục cảnh sát. Lúc khác thì mặc quần áo u tối.

Không nghĩ tới Lăng Vi ra tay lại bá đạo như vậy.... thật là dọa anh giật mình.

*

Trực thăng ngừng ở một khối đất bằng phẳng gần thác nước, Lăng Vi cùng Diệp Đình tay cầm tay, dưới sự hướng dẫn của tiểu tổ Ám Ảnh, đi tới đáy thác nước đó.

Lăng Vi phát hiện, lượng nước dưới đáy thác này vô cùng dư thừa... không giống như đầu mùa xuân.
 
Chương 1283: Thế lực thần bí sau lưng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chung quanh thác nước..... rất nhiều đất đá nằm đó.... cây cối bên cạnh cũng rất thấp bé.

Diệp Đình nói: “Nơi này, nhất định là có người động đến đất. Nếu không.... những cái cây này sẽ không nhỏ như vậy.”

“Đúng,....” Lăng Vi cũng nghĩ tới điểm này. tiếng nước chảy “ầm ầm” bên tai vô cùng lớn, hai người bọn họ nói chuyện đều phải đặc biệt lớn mới được.

Lăng Vi đi tới bên cạnh bãi đất đá đó, đưa tay sờ, nghiêng đầu nói với Diệp Đình: “Đại khái trước kia nơi này là cửa vào căn cứ, nhưng mà bây giờ che kín.... cho nên chúng ta vẫn luôn tìm không ra...”

Tâm tình diệp Đình có chút mất mác, càng đến gần sự thật, càng để cho người ta kích động. Nhưng mà, mỗi lần bọn họ bước một bước dài lên, quay đầu lại.... mới phát hiện, thật ra thì bọn họ lại đi tới một lối rẽ.

Anh đi tới bên cạnh Lăng Vi đưa tay ôm cô: “Lạnh không?”

Lăng Vi run run: “Thật là hơi lạnh.” Diệp Đình càng ôm cô chặt hơn, thác nước trút xuống trên đầu bọn họ bắn lên từng giọt nước làm bọn họ đều ướt tóc.

Diệp Đình sợ cô lạnh, vội vàng kéo cô ra ngoài.

Rời khỏi thác nước mười mấy mét, tiếng nước chảy không có lớn như vậy, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Không biết trên thác nước là tình huống gì, chúng ta có cần lên trên xem thử một chút không?”

Lúc này, đội trưởng của tiểu tổ Ám Ảnh báo cáo nói: “Chúng tôi đã đi lên xem, trên đó là một đỉnh núi, không có gì cả.”

Lăng Vi thất vọng, ngẩng đầu.... chỉ thấy đầy trời hoa đào bay lả tả xuống... cảnh sắc thật là xinh đẹp....

Có vài cánh hoa đáp lên mặt, có vài cánh hoa rơi vào tóc cô. Diệp Đình đưa tay đón lấy mấy cánh hoa đào, anh dùng ngón tay nghiền nát, ấn lên mi tâm của cô...

Lăng Vi che mặt cười lên... biết lãng mạng như vậy... là học với ai?

Sắc mặt cô đỏ bừng, sau khi chấm hoa đào lên càng đẹp mắt hơn. Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nồng đậm ôn nhu.

Lăng Vi cũng giơ tay nhặt vài cánh hoa đào trên vai cô, cô cười nghịch ngợm, cũng nghiền nát, ấn lên mi tâm của anh.

“Ha ha ha ----- thật là đẹp nha...”

ai mẹ ơi.... bốn người Bạo Phong và tiểu tổ Ám Ảnh ngẩng đầu nhìn trời.... bức tranh này.... thật để cho người ta không nói gì nha! Điêm la mặt lạnh đại BOSS Diệp.... bị người ta chấm một điểm đỏ giữa mi tâm.... trời ạ, cay mắt quá!

Tất cả tiểu tổ Ám Ảnh đều kềm chế. Bọn họ buồn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể ráng gượng kềm chế như vậy, kềm chế đến sắc mặt bỏ bừng....

Diệp Đình: “...”

Lăng Vi thấy anh muốn giơ tay lên lau sạch, liềm vội vàng đè tay anh lại, nhỏ giọng hù dọa anh: “Bây giờ em là chủ gia đình! Anh đàng hoàng cho em!”

Diệp Đình: “....”

Trong nháy mắt, cảm thấy mình tự đào hố to rồi nhảy xuống....

Thôi, chỉ cần cô vui vẻ, cứ để cô nghịch đi.... dù sao, ngoại trừ anh em, người khác cũng không thấy anh. Lúc này, đột nhiên Lăng Vi cầm điện thoại ra, “Răng rắc” chụp một tấm cho anh.

Cô đắc ý xua tay: “Chứng cứ em giữ đó, sau này nếu anh không nghe lời em, em liền gửi cho người của toàn thế giới xem, ha ha ha....”
 
Chương 1284: Thế lực thần bí sau lưng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong đầu Diệp Đình nghĩ, buổi tối anh sẽ xâm nhập điện thoại em.

Đột nhiên Lăng vi nói: “Nếu anh dám xâm nhập điện thoại em, em sẽ không cho anh ăn cơm!”

Diệp Đình nhìn cô, nghiêng đầu: “Hừ.....”

“Ha ha ha....” Ai nha, dáng vẻ ngạo kiều này.... cái tiếng “Hừ” này, quá đáng yêu.... Lăng Vi cười sắp điên rồi: “Chạy chạy chạy, đi vòng quanh gần đây, em còn muốn ăn khoai ngọt lần trước đâu.”

Hai người nắm tay, đi vòng quanh gần đó, Diệp Đình dẫn cô đi đào khoai. Diệp Đình ngồi chồm hỗm dưới đất đào mấy củ khoai, đột nhiên ánh mắt anh căng thẳng.

Vẻ mặt anh ngưng trọng, nhướng chân mày lên, nhìn bốn phía một vòng. Anh ném công cụ trong tay xuống từ từ đứng lên.

Lăng Vi ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh sáng trưng nhìn rừng đào kia.

Diệp Đình nói: “Có vẻ anh nghe được tiếng gì đó....”

“Tiếng gì?” Lăng Vi cũng đứng lên, cô cẩn thận nghe, bên tai truyền đến tiếng chim hót thanh thúy nhỏ, còn có tiếng dòng nước chảy xiết, còn có tiếng gió lay động lá cây và tiếng hoa đào bay lả tả xuống.

Diệp Đình lại nói: “Anh nghe có người đang hát....”

Trên mặt Lăng Vi tràn đầy sợ hãi nhìn anh, thật giống như muốn nói: “Anh đừng dọa em, em không nghe gì cả....” Cô nhìn sang tiểu tổ Ám Ảnh và bốn người Bạo Phong, bọn họ cũng lắc đầu, bày tỏ không nghe được tiếng hát nào cả.

Diệp Đình lại vô cùng chăm chú lắng nghe.

Lăng Vi nổi lên một tầng da gà, trong lòng cô âm thầm nghĩ, hay là hai mẹ con thần giao cách cảm.... nói không chừng mẹ anh đang ở gần đây, đang truyền ám hiệu cho Diệp Đình đâu.

Bọn họ đứng một hồi, đột nhiên Lăng Vi cũng nghe được...: “Thật sự, có người đang hát!”

Cô kích động nhìn xung quanh, kết quả.... chỉ thấy Lôi Tuấn nắm điện thoại trong tay, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.

Sau đó, Lăng Vi liền nghe được tiếng âm nhạc từ trong điện thoại anh truyền tới, chính là bài hát mà cô vừa nghe được: “Hoa đào ở đó nha.... nơi nở rộ.... có cô gái.... đáng yêu của tôi....”

Lăng vi cắn răng, rất muốn đánh anh không thể tự lo liệu cuộc sống.

Diệp Đình sầm mặt lại, trợn mắt nhìn Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn mới vừa chạy tới trên mặt tràn đầy ngây thơ: “Sao vậy? Làm gì vậy.... hai người các người, sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy.... người ta sẽ xấu hổ....”

Nói xong, anh liền che mặt giả vờ xấu hổ. Lăng Vi hận không thể đạp anh một cước, nếu không phải cô bụng to, hành động không tiện, nhất định cô sẽ không tha cho anh.

Lúc này, đột nhiên Lôi Tuấn không đùa giỡn nữa, anh đi tới bên cạnh Diệp Đình, nhỏ giọng báo cáo: “Anh, có một chuyện kỳ quái, em phải nói với anh.”

Diệp Đình nhìn anh chằm chằm, biểu tình của Lôi Tuấn vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc chưa bao giờ có.

Diệp Đình đi đến bên cạnh mấy bước, Lôi Tuấn cùng đi, nhỏ giọng nói: “MẶc dù lão quỷ Bảo La bị chúng ta bắt, nhưng mà tổn thất của chúng ta cũng rất nặng nề.... bên tam giác vàng bên kia còn chưa lo xong, nước Địch Á liên tục tạo áp lực, bây giờ thế lực của Hoắc Ân cũng ra tay với chúng ta. Anh, nếu anh còn không phản kích nữa, có lẽ Đỉnh Phong chúng ta sẽ không còn nữa.”

Diệp Đình nhàn nhạt gật đầu, bày tỏ không có việc gì.

Lôi Tuấn hít một hơi thật sâu nói: “Vốn là tình hình của chúng ta vô cùng nguy hiểm, nhưng mà.... có tin tức tốt.”

Anh nhìn Diệp Đình chằm chằm, nghiêm túc nói: “Gần đây, diễn tập liên tục, thế lực của tiểu Ngũ không thể không rút về ổ. Phía Tây cùng phía Đông cũng vậy.... Thế lực của Hoắc Ân và nước Địch Á chỉ trong vòng một buổi tối đã cúp đuôi chạy. Anh... anh nói... sao đột nhiên gần đây lại có động tĩnh lớn như vậy? Vừa vặn giải quyết nguy cấp của chúng ta....”

Diệp Đình trầm mặc nhìn cánh hoa bay xuống chằm chằm, anh không trả lời.

Lôi Tuấn có chút nghĩ không thông, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.... đột nhiên Diệp Đình nói: “Khoai không tệ, tôi đào mấy củ, cậu lấy đi ăn đi.”

“...” Lôi Tuấn không nói, lúc nãy anh đã nói chuyện rất nghiêm túc, có được hay không nha?

Lại không thể để cho anh nghiêm túc suy nghĩ sao?

Đột nhiên Lôi Tuấn cười hỏi: “Khoai ở đâu? Có mang đường theo không? Không bỏ đường sẽ không ngọt.” Bây giờ anh đã bị Hạ Tiểu Hi lây.... vô cùng thành thạo các món ăn.
 
Chương 1285: Lúc nãy giống như, thấy nước mắt của em (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu tổ Ám Ảnh đào không ít khoai, Diệp Đình mặc cho bọn họ làm việc, từ đầu đến cuối anh vẫn nhíu mày nhìn bản đồ....

Đột nhiên anh kéo tay LĂng Vi hỏi cô: “Vợ, ở đây có một sườn núi Lệ Nhân, có thể liên quan đến câu nói kia không?”

Lăng Vi nghe anh nói xong, lập tức xẹt qua một tia sáng: “Đúng! Hồng đào kháp tự ly nhân lệ, điểm điểm lạc anh thiên lại hoa... ly nhân lệ, cái ly nhân này, không phải nói.... sườn núi Lệ Nhân?”

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen của anh tràn đầy ánh sáng mong đợi, Lăng Vi hưng phấn nói: “Chúng ta đi xem thử đi!”

Sườn núi Lệ Nhân ở bên bờ Đào Hoa cốc, còn có mấy gia đình. Đây là một thôn làng nho nhỏ. Lý do nơi này được gọi là “sườn núi”, là bởi vì độ dốc của dãy núi trên đây rất thấp hình thành sườn núi, xung quanh đều là lục địa, cây cối cao lớn cũng không nhiều.

Cho nên, có người ở chỗ này. Nếu là bọn họ không có tự mình đi tới nơi này, ai cũng sẽ không tin tưởng, vẫn còn có người ở lại nơi thế ngoài đào nguyên này.

Sườn núi Lệ Nhân, khắp nơi trồng đầy hoa đào.

Hoa đào nơi này nở rộ trễ hơn bên ngoài, cho nên từng bụi từng bụi hoa đào tách ra bay lả tả.

Hoa đào thật là đẹp, hồng hồng, tản ra hương thơm thoang thoảng.

Bọn họ đi một đường từ rừng hoa đào leo lên đỉnh núi, chân của Lăng Vi giống như bị đổ chì vậy, hôm nay đã đi quá nhiều, cô thật đi không nổi nữa.

Nhưng mà, cô vẫn là cố gắng leo lên! Trong lòng ngứa ngáy, vô cùng muốn leo lên tới đỉnh núi nhìn.

Diệp Đình sợ cô mệt mỏi, liền kéo cô nghỉ ngơi trong rừng hoa đào. Cảnh sắc xung quanh vô cùng xinh đẹp, để cho lòng người vô cùng thoải mái.

Bọn họ đi một lát lại ngừng lại, rốt cuộc cũng lên tới một mảnh đất trống trải.

Để cho bọn họ bất ngờ là, nơi này lại nở đầy hoa tươi.... không phải loại hoa dại đó, mà là có người trồng trọt, từng khóm từng khóm hoa đỗ quyên.

Đột nhiên Diệp Đình giật mình, anh nói với Lăng Vi: “Em còn nhớ hoa đỗ quyên trong phòng chúng ta không? Đó là do mẹ anh trồng!”

Lăng Vi cứng lại, cô biết hoa anh nói kia.... là hoa ở trong phòng kiếng bên cạnh hồ, có một bụi đỗ quyên đỏ rực... cô còn từng nghĩ.... buội hoa đỗ quyên này rất đẹp!

Khi đó, cô còn tưởng rằng Sở Minh Y trồng đâu... Sở Minh Y còn cố ý hỏi cô, buội hoa đỗ quyên kia như thế nào... không nghĩ tới, buội hoa kia và Sở Minh Y.... không có nửa điểm quan hệ.... hoa kia, là mẹ Diệp Đình trồng....

Sở Minh Y thật đúng là không biết xấu hổ.... hại cô suýt chút nữa đã đào hoa kia lên!

Lăng Vi nghĩ tới đây, đột nhiên hưng phấn nói: “Nơi này có đỗ quyên, mẹ là rất thích đỗ quyên... như vậy, có phải là....”

Cô và Diệp Đình hai mắt nhìn nhau, Diệp Đình cũng đang nghĩ đến đây.

Bọn họ nắm tay, vội vàng đi vào bên cạnh mảnh đất hoa, bên trong mảnh đất trồng đầy nguyệt quý, đỗ quyên, phù tang, hàm tiếu, châu lan.... còn có rất nhiều loại hoa bọn họ không biết tên, hoặc là nhìn nhầm hoa.... bọn họ chỉ biết trước mặt là đủ loại hoa đủ loại màu sắc xinh đẹp.

Dõi mắt nhìn lại, vừa nhìn liền dài vô tận, thật giống như thân ở trong biển hoa, đầy mắt đều là những đóa hoa xinh đẹp kiều diễm.

Đoạn đường bọn họ đi này, đều ngạc nhiên một đường, là loại người gì, mà có thể trồng nhiều hoa ở chỗ này như vậy?
 
Chương 1286: Lúc nãy giống như, thấy nước mắt của em (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bọn họ đi tới chính giữa, thấy được một con đường mòn, bọn họ đi theo con đường mòn nở đầy đỗ quyên, tìm được một căn nhà gỗ bên dòng suối nhỏ cách đó không xa....

Căn nhà xây dựng bằng gỗ thuần túy, chung quanh để các chậu hoa... Lăng Vi chẳng qua nhìn, liền muốn lâu dài ở chỗ này, không muốn đi nữa.... nơi này quá đẹo, cảnh sắc tuyệt vời, không khí mát mẻ, nhàn nhạt hít một hơi liền tràn đầy vị ngọt.

Cô và Diệp Đình đứng ngoài cửa, trong núi có chút sương mù.... làm cho căn nhà gỗ càng lộ vẻ mơ hồ, bọn họ đứng ngoài cửa một hồi, ánh mặt trời xuyên thấu qua sương mù, soi vào trong cửa sổ...

Diệp Đình nắm tay Lăng Vi thật chặt, Lăng Vi có thể cảm giác được anh đang khẩn trương.

Cô rất muốn đi tới đẩy cửa vào xem, nhưng mà... lại có chút không dám... lỡ như vừa đẩy cửa ra, bên trong không phải.... là người bọn họ muốn tìm.... phải làm sao đây? Vậy thật là mất mác....

Diệp Đình khẩn trương đến lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi. Anh hít một hơi thật sâu, bước về phía trước. Lăng Vi đi theo, nắm tay anh thật chặt, muốn cho anh một ít lực lượng!

Diệp Đình tiếp thu được tín hiệu của cô, càng dung sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Hai người tay cầm tay, đi tới bên nhà gỗ nhỏ.... cửa nhà gỗ nhỏ bị che phân nửa, bọn họ đứng ở cửa nhìn xung quanh bên trong.... khi nhìn thấy một người phụ nữ điềm đạm mặc quần dài màu xanh lá cây, đang cầm bút vẽ một bụi cỏ Lâm Mộ Nhất Chu....

Lăng Vi nín thở, giơ tay lên che mặt. Nhất định..... là bà....

Lăng Vi cảm giác được đầu ngón tay của Diệp Đình run run.

Bà, đang chăm chú vẽ tranh, ung dung lại không mất phong thái, đạm nhã lại không mất ung dung, giống như tất cả sự vật chung quanh đều không ở trong thế giới của bà.... Bà nghiêng mặt, giống như không phát hiện có người đứng ngoài cửa.

Trái tim Lăng Vi nhảy dựng “đông đông”, có thể tưởng tượng được Diệp Đình sẽ như thế nào.

Anh cứ đứng ở đó như vậy, lẳng lặng nhìn bà.... tâm tư trong đôi mắt đen đã sắp không che giấu được.

Bà ở bên trong, đột nhiên đặt bút, in một con dấu lên giấy vẽ, bên trong căn nhà gỗ tràn đầy bức tranh của bà. Phần lớn là cảnh vật sơn thủy mát mẻ lịch sự, chỉ có mấy tờ là phác họa nhân vật.... vừa vặn trong mấy tờ nhân vật đó, có Diệp Đình, còn có Lăng Vi....

“Bảo bối, mẹ....” Mấy chữ này miêu tả sinh động, nhưng làm thế nào cũng không nói ra miệng được.

Lăng Vi như vậy, Diệp Đình cũng như vậy.

Mười mấy năm, Lăng Vi không có lại kêu hai chữ đó. Từ khi Diệp Đình ra đời thẳng đến năm hai mươi sáu tuổi, cũng chưa từng kêu hai chữ đó, là một loại âm thanh gì, mùi vị gì!

Môi Diệp Đình run rẩy, người phụ nữ quay đầu nhìn sang bọn họ, đột nhiên cứng lại --- bà cười nhạt: “Hình như tôi đã từng gặp cậu, nhưng lại không nhớ rõ nữa, có chuyện gì vào nói đi.”

Lăng Vi chợt giật mình, mẹ của Diệp Đình đã từng đi buổi triển lãm tranh vẽ của bọn họ nha! Sao bà lại không nhớ bọn họ? Không phải bà cố ý chạy tới xem Diệp Đình sao?

Nhìn cảnh trí, tranh vẽ của ngôi nhà này.... còn có dáng vẻ mặt mũi của bà.... có đến bảy, tám phần giống Diệp Đình....

Tuyệt đối sẽ không sai chứ?

Lăng Vi kéo Diệp Đình đi vào nhà gỗ nhỏ, bà không hoảng không vội rót một bầu trà hoa đãi bọn họ.... Đột nhiên Lăng Vi rất muốn hét lớn, đây là xảy ra chuyện gì? Mẹ con gặp mặt không phải như vậy nha!

Từ đầu đến cuối Diệp Đình đều không nói một chữ, chỉ lẳng lặng nhìn bà như vậy. Lăng Vi đau lòng nắm chặt tay anh, bà cất ly trà xong, rót hai chung cho bọn họ.

Lăng Vi nhẹ giọng hỏi bà: “Xin hỏi..... bà là Diệp Khanh nữ sĩ sao?”

Bà suy nghĩ nói: “Có lẽ là vậy...”

Lăng Vi hít một hơi, có lẽ là vậy? Bà không nhớ mình là ai? Cô nhìn về phía Diệp Đình, lại nhìn Diệp Khanh.... Lăng Vi chỉ chỉ nhân vật phác họa trên tường, hỏi bà: “Hai người trên này, bà không cảm thấy quen mắt sao? Bà nhìn kỹ, có giống con... và anh ấy không...”

Bà chậm rãi chớp mắt, nhìn sang hướng tay cô chỉ, lại chậm rãi chuyển động tầm mắt, nhìn vào mặt bọn họ...

Bà xem bọn họ một lúc lâu, đột nhiên nhíu mày, nước mắt rơi xuống....
 
Chương 1287: Mẹ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi và Diệp Đình nhìn bà chằm chằm.

Bà nhìn Diệp Đình chằm chằm, đột nhiên đứng lên --- bà đi từng bước, từng bước về phía Diệp Đình.... bà nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Đình chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Diệp Đình, trên mặt bà tràn đầy nước mắt, ôm mặt Diệp Đình vừa ôm lại hôn....

Diệp Đình cứng đờ ra. Lăng Vi che mặt, lỗ mũi chua xót làm hốc mắt cô nóng bừng. Diệp Đình nhớ bà, bà cũng nhớ Diệp Đình như vậy nha ----

Lăng vi nhìn ra được nỗi đau cùng tình yêu của bà.... Lăng Vi lau khóe mắt, từ từ đứng lên đi tới ngoài cửa.

Cô vừa đi tới ngoài cửa, đã nhìn thấy Lôi Tuấn ngồi trên ghế gỗ bên cạnh nha, trong tay anh dang bóc một quả hành tây, anh tức giận: “Hành tây này, thật là cay mắt nha.” Lăng Vi không có vạch trần, cô biết anh chỉ là cầm hành tây để che giấu nỗi xấu hổ chính mình khóc thành một dòng sông.

Lăng Vi đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.

Cô rút một tờ khăn giấy lau mặt cho Lôi Tuấn, cô đưa tay vỗ vỗ sau lưng anh, đều là đứa bé số khổ nha.... Lôi Tuấn cũng giống Diệp Đình vậy, sinh ra đã không gặp được mẹ của mình.

Diệp Đình còn biết mẹ mình là ai, còn có đầu mối có thể tìm được. Mà Lôi Tuấn, đều không thể chắc chắn mình có phải từ trong kẽ đá chui ra không.

Lăng Vi cũng rất đau lòng Lôi Tuấn, cũng may.... bây giờ anh đã có Hạ Tiểu Hi. Bọn họ ngọt ngào điềm mật, mỗi ngày cũng rất vui vẻ.

Diệp Khanh ôm Diệp Đình, không nhịn được bật khóc. Bà không nói gì, chỉ là ôm Diệp Đình, vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc...

Lăng Vi sợ bà khóc bị bệnh, liền đứng lên trở lại trong phòng.

Diệp Đình cứ cứng ngắc như vậy, Diệp Khanh cũng cứ đứng như vậy. Lăng Vi đi tới bên cạnh bọn họ, Diệp Khanh khóc đưa tay ra, cùng ôm lấy Lăng Vi vào ngực, bà khóc không dừng được.

Lăng Vi vỗ lưng bà, một cái, một cái.... Tâm tình Diệp Khanh từ từ ổn định lại.

Lăng Vi nhẹ giọng hỏi bà: “Trước kia chúng con có mở một buổi triển lãm tranh, bà cũng có đi tham gia đúng không? Ít ngày trước chúng con tìm thấy nút áo của bà, lập tức tìm được video bà tới tham gia buổi triển lãm tranh, chúng con thấy được bức tranh bà vẽ, bà vẽ là “Vi vi mạch thượng hành.”

Hai mắt Diệp Khanh ngấn lệ mông lung nhìn cô, bà lui về sau một bước, đột nhiên xoay người “tạch tạch tạch tạch” đi vào một căn phòng nhỏ, rất nha, bà cầm mấy cái khung tranh ra hết.

Lăng Vi vội vàng chạy tới giúp bà.

Diệp Khanh thấy cô đi tới, chợt sững sốt --- bà nhíu mày, có chút không xác định hỏi: “Di? Hình như tôi đã từng gặp các người. Nhưng mà... lại không nghĩ ra... các người là người nhà bác Lương sao? Ông ấy ở tại cách vách.”

“?” Lăng Vi và Diệp Đình liếc mắt nhìn nhau, đại khái đã rõ, Diệp Khanh... có bệnh mau quên rất nghiêm trọng?
 
Chương 1288: Mẹ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đột nhiên Diệp Khanh lại cảm thấy không đúng... bà nhướng mắt, nhìn Diệp Đình, lại nhìn Lăng Vi, đột nhiên hỏi: “Tại sao các người lại khóc?”

Lăng Vi nhét hành tây vào trong tay Diệp Đình, cô nói với Diệp Khanh:“Hành tây thật cay...”

“À...” Diệp Khanh yên lòng. Đột nhiên lại cảm thấy không đúng.

Bà nhìn tay mình, mình xách nhiều khung tranh trong tay như vậy làm gì?

Lăng Vi hấp tấp nói: “Chúng con là tới học vẽ tranh với bà, bà nói sẽ cho chúng con nhìn tài liệu thực tế, sau đó trở về phòng vẽ cầm mấy cái này ra.”

“À....” Diệp Khanh thở phào nhẹ nhõm... bà áy náy cười: “Con xem trí nhớ của cô... già rồi nên hay quên...”

Bà và Lăng Vi dời bức tranh đến bên cạnh cái ghế gỗ dài, Diệp Đình cũng đứng lên cầm khung tranh giúp hai người.

Diệp Khanh buông tranh xuống, giơ tay lên che ngực, tại sao lại đau lòng như vậy nha....

Lăng Vi cùng Diệp Đình đặt tranh lên ghế dài, năm khung tranh.... bên trong đều là hình vẽ cô và Diệp Đình chụp chung.... hiển nhiên, bà là dựa theo hình vẽ ra.

Những hình này, hẳn là bà vẽ lúc ỡ buổi triển lãm tranh. Bà vẽ rất cẩn thận, rất chăm chỉ, Lăng Vi là hiểu vẽ, bà có thể nhìn ra torng bút vẽ này tràn đầy nhu tình....

Lăng vi thấy nhà Diệp Khanh, có rất nhiều tờ giấy. Đều là ghi chú nhắc nhở bà... phải làm gì, không nên quên cái gì.

Trên khung mấy bức tranh vẽ này còn kẹp hình, lời ghi chú trong hình viết: “Không biết vì sao phải chụp nhiều hình của bọn họ như vậy, nhưng mà, nhất định phải vẽ xong.”

Trên mỗi tấm hình đều dán: “Nhất định phải chăm chỉ vẽ xong.” Lăng Vi lập tức liền hiểu, Diệp Khanh là đi tham gia buổi triển lãm, nhưng mà.... bà lại quên mình đi làm cái gì.

Lăng Vi lặng lẽ nói với Diệp Đình: “Hay là chúng ta mang mẹ đi kiểm tra đi....” Tình huống này của bà, cảm giác thật là nghiêm trọng.

Diệp Đình gật đầu.

Lăng Vi đưa tay cầm tay anh, mấy ngày nay tâm tình Diệp Đình vô cùng nặng nề.... mặc dù hôm nay rất kích động, nhưng cô hiểu, anh không biết nên sống chung với Diệp Khanh như thế nào. Anh muốn thân cận với bà, nhưng mà... lại không biết nên làm thế nào. Nhất là bây giờ, vẻ mặt Diệp Khanh luôn là hoảng hoảng hốt hốt, nếu bọn họ nhiệt tình quá, lại sợ hù đến bà.

Lăng Vi lo âu nói: “Tiểu Yến vẫn còn chờ mẹ hỗ trợ đâu, nhưng mà.... anh nhìn xem tình huống của mẹ...”

Diệp Đình nói: “Chúng ta nói tình huống cho mẹ trước, nếu như mẹ nguyện ý cùng chúng ta đi vào căn cứ, vừa vặn có thể xem bệnh cho mẹ.”

“Ừ...” Lăng Vi gật đầu. Lúc bọn họ quay đầu nhìn Diệp Khanh, lại thấy trên mặt bà tràn đầy nghi ngờ nhìn bọn họ.

Diệp Đình: “...”

Lăng Vi: “....”

Bọn họ thật sự sợ bà nói ra: “Tôi thấy các người thật quen.....”

Kết quả, sợ điều gì thì điều đó tới... Diệp Khanh nghi ngờ nói: “tôi thấy các người thật quen.... các người....”

Còn chưa chờ bà nói xong, Lăng Vi cười nói với bà: “Trước kia bà là nhà sinh học tế bào đung không? Chúng con ngưỡng mộ đại danh đã lâu nên tới tìm bà.”

“À....” Diệp Khanh gật đầu.... Lăng Vi nói:“Chúng con có một người bạn bị vi khuẩn lây, tế bào trong thân thể cậu ấy bị tế bào ác phá hư.... bây giờ, thân thể của cậu ấy cơ hồ đã không còn sức đề kháng. Chúng con biết bà là chuyên gia về mặt này, cho nên, chúng con lỗ mãng mời bà đi giúp bạn con chữa trị tế bào.”

“À.” Đột nhiên Diệp Khanh giống như biến thành một người khác, thái độ bà nghiêm cẩn gật đầu: “Tôi cần nhìn xem tình huống cụ thể mới có thể ra kết luận được.”

Lăng Vi cùng Diệp Đình kinh ngạc, đột nhiên bà thay đổi, thật là làm cho người ta giật mình!

Cái khí thế kia, tự tin kia!

Không hề ôn uyển, điềm đạm như lúc nãy chút nào....

Vào lúc này, ánh mắt bà lộ ra vẻ kiên định, tia sáng chói mắt.

Lăng Vi sợ bà lập tức quên chuyện này, vội vàng nhắc nhở bà: “Bà có cần viết lời ghi chú không?”

“Ừ?” Diệp Khanh sững sốt, vỗ trán, nhìn chung quanh, thấy được rất nhiều lời ghi chú, trên đó nhắc nhở bà phải nhớ kỹ chuyện quan trọng,.

Bà do dự, Lăng Vi liền cố ý đi đến ghế dài nhìn. Diệp Khanh thấy tranh vẽ của mình đều là hai người trước mắt.

Lăng Vi ôn nhu cười với bà. Diệp Khanh liền yên lòng cầm bút viết: “Đi làm chữa trị tế bào với bọn họ.”

Đột nhiên Diệp Đình đi tới bên cạnh bà, từ từ mở miệng nói: “Hẳn là bà nên viết, cùng Lăng Vi và Diệp Đình, đi trợ giúp bạn bè của họ, đến căn cứ làm chữa trị tế bào,“

Diệp Khanh gật đầu, đựa theo lời nói của Diệp Đình, viết xuống không kém chữ nào.

Lăng Vi che mặt, đại lão công nhà cô.... thật là đại phúc hắc siêu cấp!
 
Chương 1289: Tôi nhìn các người rất quen... (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Khanh viết xong, cẩn thận nhìn.

Trong đầu Lăng Vi nghĩ: Cái tờ giấy này, bọn họ phải in ra tám chục một trăm tấm, mỗi lần bà quên mất... họ họ liền lấy tới cho bà nhìn.

Diệp Khanh viết tờ giấy xong, đi tìm vali thí nghiệm của bà khắp nơi.

Nhưng mà, làm sao bà cũng không tìm ra. Lăng Vi liền vội vàng nói: “Vali của mẹ, chúng con đã đem lên trực thăng giúp mẹ rồi.”

Diệp Khanh suy nghĩ một hồi, đầu rất đau.... bà nhàn nhạt gật đầu, đại khái trong tiềm thức đã sinh ra thói quen, chính là... bà luôn quên đồ, đầu óc của bà đã ý thức và quen với trạng thái này rồi, sẽ nghe theo người khác nhắc nhở và khuyên bảo theo bản năng.

Mặc dù Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi chuyện, nhưng mà, bà lại rất ung dung. Không giống những người thường xuyên mất trí nhớ, lo lắng, sợ hãi.... bà cũng không, ung dung đối mặt tất cả.

Không nhớ nổi, cũng không xấu hổ. Nhàn nhạt chờ các người nói chuyện xong, bà lại phân tích xem chuyện có phải như vậy hay không.

Loại kinh nghiệm được rèn luyện lâu như vậy, thật là làm cho người ta thán phục.

Diệp Khanh đi theo Lăng Vi và Diệp Đình ra, Lôi Tuấn rất kinh ngạc, anh thật không có nghĩ đến.... hai người lại “lừa gạt” Diệp Khanh ra ngoài.

Bọn họ vừa muốn đi, bác Lương cách vách đột nhiên chạy tới cửa nhà bà.

“A muội, khố địa khắc?” Ông nói là ngôn ngữ địa phương, Lăng Vi, Lôi Tuấn và Diệp Đình nghe không hiểu, nhưng mà, đại khái nghe được là: “A muội, đi nơi nào?”

Diệp Khanh xoa xoa thái dương, ôn hòa nói ít lời.

Sau đó, lại mang bác Lương vào nhà, chỉ tranh vẽ, lại nhìn Lăng Vi và Diệp Đình bên ngoài.

Bác Lương cũng quay đầu nhìn ra ngoài.... ông gật đầu, lại lộ vẻ xúc động nói ít lời.

Diệp Khanh đi ra, làm cho Lăng Vi và Diệp Đình bất ngờ là.... lúc này bà chưa nói: “Tôi nhìn các người rất quen...”

Bọn họ từ giã với bác Lương, bác Lương muốn nói tình huống của Diệp Khanh cho bọn họ, nhưng mà ngôn ngữ không thông, ông nói bọn họ nửa chữ cũng nghe không hiểu....

Trong đầu Diệp Đình nghĩ, anh phải mang người thông dịch tới. Liền giữ năm người của tiểu tổ Ám Ảnh lại, để cho bọn họ âm thầm bảo vệ bác Lương, cũng học tập ngôn ngữ của bác Lương, tìm hiểu tình huống của “bà“.

Diệp Đình muốn kêu “mẹ”, nhưng mà, cái chữ này, trong lòng đều không nói được, huống chi là gọi ra... căn bản là không phát âm được... quá xa lạ, chủ yếu nhất là một loại cảm xác, gọi là ---- sợ hãi....

Chưa từng trải qua giống anh, sẽ không cách nào cảm nhận được trong lòng của anh đau đớn và giãy dụa như thế nào.

Lăng vi vẫn luôn nắm tay anh, rõ ràng cảm giác được, tâm tình của Diệp Đình tốt hơn lúc trước rất nhiều. Trước kia, trái tim của anh giống như chìm đến biển sâu vậy, nếu như nói đuổi giết Bảo La - Lộ Dịch Tư cùng bị tiểu Ngũ phản bội, là ngày cuối cùng của anh, như vậy Diệp Khanh xuất hiện, chính là ánh sáng cứu rỗi đời anh, để cho anh có thể nhìn thấy ánh mặt trời trong đêm tối.

Lăng Vi rất vui vẻ rất yên tâm, hoa hướng dương trong lòng Diệp Đình, cũng đang lớn lên.
 
Chương 1290: Tôi nhìn các người rất quen... (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Khanh đi theo bọn họ cùng nhau xuống núi, đoặn đường này bà giống như một cô gái, ánh mắt ôn nhu nhìn người bạn là cây hoa đào. Bà nâng bàn tay lên, đỡ lấy một mảnh lại một mảnh hoa đào. Bà không hề thương xuân u buồn, mà chỉ ôn nhu hát nhỏ: “Rơi xuống không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa...”

Trái tim Lăng Vi, mềm mại thành nước.... Diệp Khanh như vậy, ai lại không thích nha?

Ban đầu, nhất định ba của Diệp Đình chính là bị bà mê hoặc như vậy. Đột nhiên Lăng Vi muốn hỏi Diệp Khanh, chuyện ba của Diệp Đình. Hiển nhiên, lúc này Diệp Đình cũng nghĩ như vậy.

Anh đi đến bên cạnh Diệp Khanh, hỏi bà: “Tiên sinh của bà, cùng bà rất ân ái sao?”

Diệp Khanh “Nha“... tay bà đang cầm cánh hoa.... ánh mắt dần dần mê mang, đột nhiên, bà cười ngượng ngùng: “Đại khái là vậy, vừa nhắc tới anh ấy, trong lòng tôi thật là ngọt....”

Nhưng mà, bà lại lắc đầu: “Nhưng mà, người này là ai... cho tới bây giờ tôi cũng không biết.”

Bà không hề phiền muộn, cũng không hề kỳ quái tại sao mình không biết người nọ là ai....

BÀ không thấy kỳ là, nhưng Lăng Vi và Diệp Đình lại thấy kỳ lạ nha!

Nào có như vậy? Mới vừa rồi Lăng Vi không dám hỏi vấn đề này, chỉ là có chút lo lắng tâm tình bà sẽ mất khống chế, không nghĩ tới Diệp Đình lại hỏi lên. Càng không nghĩ tới trong lòng Diệp Khanh không có nửa điểm chua xót, cũng không khó chịu.... Thật giống như bà rất hưởng thụ người ta hỏi về người yêu của bà vậy.

Lăng Vi thật là không hiểu nổi... không nghĩ ra.... lấy tình huống đã trải qua của Diệp Khanh mà nói, lúc bà còn trẻ, ôm đứa bé bị Bảo La - Lộ Dịch Tư uy hiếp.... chồng bà đi đâu nha? Chồng bà không giúp bà sao?

Trong tất cả trí nhớ của Diệp Đình, thật giống như không có người này tồn tại. Ông ta không giúp Diệp Khanh dù chỉ một chút, nhưng Diệp Khanh lại không hận ông ta?

Đột nhiên Lăng Vi nghĩ đến, chuyện Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi việc này, có phải do Bảo La - Lộ Dịch Tư làm hại hay không?

Diệp Đình cố ý không giết Bảo La, chính là vẫn luôn thẩm vấn ông ta, chuyện liên quan tới mẹ.

Lăng Vi đang suy nghĩ chuyện, đột nhiên Diệp Đình lại hỏi một câu: “Tiên sinh của bà là ai, bà cũng không biết sao? thật là kỳ quái.”

Bước chân Diệp Khanh chậm lại. Ánh mắt bà xa xưa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn từng đóa hoa đào, thong thả nói: “Cũng không kỳ quái, lúc tôi gặp anh ấy, anh ấy đeo mặt nạ.... trong đêm đen nhánh.... cả người anh ấy tràn đầy vết thương, nhưng mà.... ánh mắt rất ôn nhu...” Bà cười, lại lắc đầu nói: “Tôi biết anh ấy tìm tôi, nhưng mà... tôi không thể để cho anh ấy tìm được...”

“...” Lăng Vi bắt đầu não bổ.... không biết hai người là..... ba của Diệp Đình bị thương, sau đó mẹ Diệp cứu ông ấy, sau đó hai người.... khụ khụ --- sau, mẹ Diệp mang thai. Lại không muốn để cho ba Diệp biết. Nên bà liền chạy...

Nhưng mà, tại sao bà lại nói “Không thể để cho anh ấy tìm được?” Không thể....Hai chữ này, nhất định là có nỗi khổ.....

Hả.... vụ án này thật huyền bí!

Diệp Đình trò chuyện với bà, nhưng dường như không thể hỏi ra càng nhiều tin tức hơn, chủ yếu là sợ kích thích đến bà. Anh đều chọn một ít đề tài ôn hòa đến hỏi.

Ví dụ như hỏi bà, có phải thích đỗ quyên hay không... bà nói: “Là anh ấy thích.... tôi còn trồng một bụi ở nhà, khí thế kia, giống anh ấy như đúc.”

Lăng vi đỡ trán, thì ra là vậy ----

Không kỳ quái... lần đầu tiên cô thấy đỗ quyên kia, cũng cảm giác có một cỗ khí thế mạnh mẽ!

Lăng Vi cũng hỏi bà: “Hoa phỏng bên cạnh Khúc Kính Thông U... là ý gì? Là có liên quan đến tên của chú ấy sao?”

Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ: “Con nói là cái chữ.... ở trên cửa kia sao?”

Diệp Đình, Lăng Vi, Diệp Khanh đồng thời đứng lại. Diệp Khanh xoa huyệt thái dương, nhíu mày lại giống như bị đau tim vậy, Lăng Vi vội vàng chỉ lên trời nói: “Trời âm u, có phải sắp mưa không nha?”

Diệp Đình cũng nói theo: “Hình như là vậy, chúng ta phải đi nhanh lên.”

Bọn họ cố ý thay đổi chủ đề, để cho Diệp Khanh bối roi61mot65 chút, bà cũng ngẩng đầu lên theo, đột nhiên lại nhìn sang Lăng Vi, Diệp Đình và Lôi Tuấn.

Bà nhìn Diệp Đình và Lăng vi, hơi nhíu mày lại..... còn chưa chờ bà nói chuyện, trong lòng Lăng Vi và Diệp Đình đã bồi thêm một câu: “Tôi thấy các người thật quen....”

Quả nhiên....: “Tôi thấy các người thật quen, ách? Tại sao tôi lại ở đây?”

.....
 
Chương 1291: Tình từ đâu tới, duyên đến duyên đi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi và Diệp Đình cũng muốn khóc....

Diệp Đình vội vàng cầm tờ giấy ra, Diệp Khanh từ từ đưa tay, cầm sang xem,: “Ừ.”, thái độ lập tức nghiêm túc.

Bà nghiêng mặt nghiêm túc nói: “Đi nhanh đi! Đã mang vali của tôi theo chưa? Còn phụ tá của tôi nữa?”

Lăng Vi hấp tấp nói: “Phụ tá bà cầm vali.... đi căn cứ trước rồi.”

Diệp Khanh lạnh lùng gật đầu, dáng vẻ như vội vàng lao tới chiến trường, tôi không có thời gian nói chuyện với các người....

Bọn họ lên trực thăng, đoạn đường đi căn cứ này.... Diệp Đình cho bà xem tờ giấy năm lần....

Lăng Vi nói: “Chúng ta phải lồng bìa kính vào tờ giấy này.... sau khu trở về lại in ra mấy trăm tờ.”

Diệp Khanh có chút không hài lòng trợn mắt nhìn Lăng Vi, thật giống như nói, giây phút khẩn cấp như vậy, cô còn rãnh rỗi nói chuyện phiếm sao?

“...” Lăng Vi cúi đầu xuống, không dám nói nữa. Rất sợ bà tức giận.... thấy bà không vui nghiêng đầu qua, Lăng Vi mới không nhịn được cười.

Cô viết vào lòng bàn tay Diệp Đình: “Trạng thái làm việc của mẹ rất tốt, chúng ta không cần quá lo lắng.”

Diệp Đình gật đầu, nắm chặt tay cô, anh mở lòng bàn tay cô ra, từ từ viết lên: “Vợ, anh yêu em...”

Sắc mặt Lăng Vi lập tức đỏ bừng, làm gì đột nhiên lại lãng mạng như vậy nha..... sáu “chữ” anh viết trong lòng bàn tay cô kia.... cờ bay phất phời, đa tình.... làm cho lồng ngực của cô cũng căng nóng.

Cô vùi mặt vào hõm vai anh, đôi môi mềm nhũn hôn lên, cô nhìn thấy hầu kết của anh lăn lăn... rất mê - người, rất đàn ông, rất có sức dụ hoặc.

Cô cười, tiếp tục hôn anh. Diệp Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, lực đạo càng ngày càng nặng.

Lúc này, đột nhiên Diệp Khanh quay đầu, trừng mắt nhìn bọn họ. Lôi Tuấn vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói với Diệp Khanh: “Bà thích nghe nhạc không? Tôi bật một ca khúc cho bà nghe nha.”

Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ, nhíu mày nói: “Cậu là ai? Tôi nhìn cậu không quen, có phải tôi không quen biết cậu không?”

“....” Lôi Tuấn nhận lấy tờ giấy trong tay Diệp Đình, đưa đến trước mặt bà.

Diệp Khanh suy nghĩ, lập tức lại nghiêm túc: “Bà không cần nghiêm túc như vậy, thả lỏng đi.... Người bạn kia của chúng tôi rất lạc quan. cậu ấy là một nhà địa chất học, bây giờ cậu ấy lại đang học môn tế bào sinh vật, tôi đoán có lẽ cậu ấy sẽ trở thành một nhà tế bào sinh vật học giống như bà vậy rất nhanh.”

Diệp Khanh gật đầu: “Người nên học nhiều, nghĩ nhiều, mới có thể toàn vẹn được.”

Lôi Tuấn không nhịn được phì cười, đưa điện thoại cho bà: “Bà muốn nghe cái gì, tôi đưa cho bà chọn....”

Diệp Khanh nói: “Tôi muốn nghe.... ách....” Bà suy nghĩ hồi lâu, trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra được.

Lôi Tuấn chọn cho bà một bài: “Thương xót tôi thương xót em.”

Đi tới căn cứ, Quân Dương, Chính Hiền, Hàn Yến cùng Đào Hoa đã chờ bọn họ ở bãi đậu máy bay.

Diệp Khanh từ trực thăng đi xuống, thấy có bốn người đang xếp hàng đứng đó, bà sững sốt. Lôi Tuấn lập tức đưa tờ giấy đến trước mặt bà.

....

Diệp Khanh gật đầu, dáng vẻ “tôi chính là lão đại” đi vào trong trụ sở.

Lăng Vi giải thích tình huống của Diệp Khanh cho Hàn Yến bọn họ, Quân Dương nói: “Chúng ta làm kiểm tra cho dì Khanh trước đi, nhìn xem tình huống của dì ấy bây giờ là xảy ra chuyện gì?”

“Ừ.”
 
Chương 1292: Tình từ đâu tới, duyên đến duyên đi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đoàn người mang Diệp Khanh đi làm kiểm tra, bây giờ trong trụ sở của Quân Dương đã không có nhiều người như vậy, chỉ có mười mấy người anh tin tưởng nhất.”

Bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Diệp Khanh.

Anh cầm phim nói: “Bây giờ dì ấy là bị một loại bệnh mất trí nhớ, nhưng mà bệnh tình của dì ấy rất nghiêm trọng.”

Đoàn người đều gật đầu nhìn anh, anh còn nói: “Loại chứng bệnh này, giống như là do gien hay vết thương trong cuộc sống tạo thành. Tình huống này của dì ấy, hẳn là bị một đả kích trí mạng nào đó.... mới đưa đến kết quả bây giờ.”

Lăng Vi rất lo lắng, hỏi anh: “Chứng bệnh này, có cách nào trị liệu không?”

Bác sĩ nói: “Dì ấy sẽ như vậy, chủ yếu là nhân tố trong lòng.... muốn cho dì ấy khôi phục, chủ yếu nhất vẫn là chữa trị tâm lý. Chúng ta có thể tìm ra căn nguyên áp lực nhất, cũng chính là nguyên nhân biến dì ấy thành như bây giờ. Sau đó, chúng ta từ từ khích lệ dì, lắng nghe dì. Từ từ để cho dì vượt qua nổi sợ hãi của chuyện kia tạo thành, như vậy dì mới có thể từ từ tốt lên.”

“Được....”

Diệp Đình cẩn thận suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có ý tưởng, nguyên nhân tạo thành loại tràng thái này của bà bây giờ, nhất đình là có liên quan đến Bảo La - Lộ Dịch Tư, hoặc là..... người kia......

Bây giờ, anh phải cạy miệng của tiện nhân Bảo La kia! Để cho ông ta nói chuyện xảy ra năm đó!

Diệp Khanh ở lại căn cứ cùng nhau làm thí nghiệm với Hàn Yến và Quân Dương.

Lý Thiên Mặc từ trụ sở chính của Ám Ảnh đi ra, cùng nhau làm nghiên cứu với bọn họ. bởi vì, ở trong trụ sở chính của Ám Ảnh thật sự là quá nhàm chán...

Diệp Đình và Lăng Vi chuẩn bị bí mật đi thẩm vấn tiện nhân Bảo La kia, trước khi đi, đột nhiên Lăng Vi nói với Diệp Khanh: “Tôi xem bà giống như đã sinh đôi nha, có phải bên trong nhà của bà.... có di truyền sinh đôi không? Có phải bà cũng đã sinh đôi không nha?”

Diệp Khanh không vui trợn mắt nhìn cô, thật giống như nói, thời gian làm việc mà muốn nghe bí mật riêng của người ta gì chứ?

Lăng Vi cười với bà, đột nhiên bà nói: “Lúc tôi sinh con, cũng không giống như cô. Khi đó điều kiện của chúng tôi không có tốt như vậy....”

Nói phân nửa.... đột nhiên bà nghi ngờ nhìn Lăng Vi, trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Tôi nhìn cô thật là quen mắt.”

Quả nhiên....

Thôi, Trong lòng Lăng Vi nói, không nghĩ những chuyện này nữa, từ từ đi.... Bây giờ trạng thái này của bá, không dụ bà nói ra cái gì được cả.

Lăng Vi và Diệp Đình vì tìm ra nguyên nhân chứng bệnh giúp Diệp Khanh, nên đã bí mật đi tới quần đảo Ngả Lợi.

Trong một căn phòng tối gần trang viên Mật Hà, Diệp Đình ngồi trên bàn ghế gỗ, lạnh lùng nhìn Bảo La.

Lăng Vi đi lên đá ông một cước, dám hại ba mẹ tôi! Hại chồng tôi! Hại mẹ chồng tôi! Tôi đạp chết lão bất tử ông này!

“A ách....” Bảo La thống khổ lăn. Mặc dù Lăng Vi đạp ông một cước, nhưng mà, một cước này của cô không nặng lắm. Cô sợ bị động thai, cho nên căn bản là không dùng nhiều sức lực lắm.

Nhưng mà, bây giờ cả người Bảo La đều là vết thương, không biết xương đã bị vỡ nát bao nhiêu khúc.... Lăng Vi tùy tiện đá một cái, lại để cho ông đau đến run rẩy.

Diệp Đình kêu người: “Cứu ông ta tỉnh lại.”

Lăng Vi bồi thêm một câu: “Không thể để ông ta chết, treo mạng ông ta lại.”

Khoảng thời gian này, bác sĩ vẫn luôn chữa trị cho Bảo La, nhưng mà, ông bị thương quá nặng, có lẽ cũng không sống được quá lâu.

Diệp Đình để cho tiểu tổ Ám Ảnh gấp rút thẩm vấn, chủ yếu là để cho ông nói ra chuyện của Diệp Khanh.

Bây giờ Diệp Đình nhìn ông thêm giây phút nào nữa, đều cảm thấy chán ghét, chỗ này anh không ở được. Nên đi từ trong phòng tôi nhỏ ra, Diệp Đình hít một hơi thật sâu, tình cảnh bị ngược đãi khi còn bé bây giờ còn rành rành trước mắt.....

Bây giờ, mẹ của anh cũng là bị lão già này hại thành như vậy! Diệp Đình thật hận không thể lập tức bằm ông thành ngàn khúc! Nhưng, anh phải nhịn!

Lăng Vi cầm tay anh, cô nói: “Anh đi nghỉ trước, em tới hỏi ông ta cho.”

Diệp Đình vốn muốn ổn định tâm tư, sau đó tự mình đi hỏi. Không nghĩ tới... Tiểu Vi nói, em ấy đi hỏi?
 
Chương 1293: Tìm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi kiên định nhìn anh.

Trong lòng Diệp Đình, thật ra cũng không quá muốn cho cô tham dự những chuyện này. Lăng Vi lại nói: “Người, trước khi chết, thật ra rất yếu ớt. Chúng ta càng dùng thủ đoạn cứng rắn buộc họ, họ càng mạnh mẽ đối kháng với chúng ta. Anh nhìn em, nếu như em không hỏi được, thì anh hãy đi hỏi.”

Lăng Vi thấy anh không muốn rời đi, liền đưa tay đẩy anh: “Chuyện ba mẹ em, dù sao cũng phải do chính em hỏi chứ.”

Nói xong, sắc mặt liền trầm xuống.

Diệp Đình ôm lấy, dùng sức hôn lên trán cô, gật đầu: “Được, anh ở bên ngoài chờ em.”

Lăng Vi tức giận đi trở về trong phòng tối nhỏ, lúc này trong phòng tối đã bật đèn lên.

Lăng Vi ngồi trên ghế gỗ, lạnh lùng liếc nhìn Bảo La, Bảo La đã có chút mơ màng, đau đớn cùng vết thương làm cho ánh mắt ông càng là một mảnh mơ hồ, nhờ ánh đèn mờ mờ mới thấy một người phụ nữ ngồi trên cái ghế trước mặt ông.

Bây giờ Bảo La bị người ta đặt lên một tấm ván gỗ, ông nằm ở đó thống khổ kêu rên.

Lăng Vi ghét âm thanh này cũng ông, lạnh lùng hỏi: “Đời này ông có từng yêu ai chưa?”

Bảo La chợt sững sốt, nhịn đau cười lạnh.

Lăng Vi nói thay ông: “Cho tới bây giờ ông cũng không có yêu ai, ông cho rằng mình yêu Diệp Khanh sao? Căn bản là ông không có yêu, ông là ích kỷ! Ông phá hư gia đình mẹ, cướp đi con của mẹ! Ông đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy, đó là yêu sao? Đó là ngược, đãi!”

Bảo La nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết cô. Nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không nói gì.

Lăng Vi lại mắng ông: “Ông làm hại Diệp Khanh tinh thần tan vỡ! Hại Diệp Đình hai mươi mấy năm chưa từng thấy mẹ mình! Ông còn hại chết ba mẹ tôi! Bọn họ cũng không có thù oán gì với ông! Tại sao ông phải hại chết bọn họ? Cũng bởi vì bọn họ cứu Diệp Đình sao? Cũng bời vì ông không giết được Diệp Đình, nên liền giết ba mẹ tôi? Ông biết người một nhà chúng tôi sống hạnh phúc như thế nào không? Ông biết sau khi ba mẹ tôi qua đời, nhiều năm như vậy tôi sống như thế nào sao? Ông lại rất vui vẻ! Nhưng người khác thì sao!”

Đột nhiên Bảo La lại “ói“....

Hai mắt ông trợn tròn, mạch máu trên trán cũng nổi lên.

Đột nhiên ông cười âm lãnh: “Rất tốt.... ba mẹ của cô vì nó mà chết, ha ha.... cô thù hận nó đi... tiết kiệm sức lực của tôi... thật vui mừng trước khi chết, còn có thể sảng khoái....”

Nhưng Lăng Vi lại cười lạnh: “Tại sao tôi phải thù hận anh ấy? Ông mới là tội nhân! Tôi sẽ lột da, rút gân ông! Bởi vì ông mới là đẩu sỏ!”

Đột nhiên ánh mắt Bảo La căng thẳng, ông nhìn Lăng Vi chăm chú, dường như rất bất ngờ cô sẽ nói những lời này.

Ông giống như nhớ tới điều gì, đột nhiên ho khan “khụ khụ”, thời gian thật dài, ông mới nói: “Cũng bởi vì nó biết chuyện của ba mẹ cô, mới tới giết tôi.... tôi còn tưởng rằng nó tìm được mẹ của nó.” Ông cười, dường như rất đắc ý.

Lăng Vi cười nói: “Đúng là anh ấy vì chuyện của ba mẹ tôi mới tới giết ông! Nhưng mà, anh ấy quả thật đã tìm được mẹ của mình. Ngay tại ngày hôm qua!”
 
Chương 1294: Tìm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đột nhiên Bảo La kích động, hai mắt ông đỏ như máu, quát: “Cô nói gì? Cô ấy ở đâu? Khụ khụ --- các người tìm được cô ấy ở đâu?”

Lăng Vi giơ tay lên, phẩy phẩy trước mũi, chán ghét liếc ông: “Kích động cái gì chứ? Mẹ còn sống thì có liên quan gì đến ông? Ông chỉ là một ông chồng giả! Mẹ hận ông còn chưa kịp! Hôm qua tôi nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ không nhắc đến ông nửa chữ, nhưng lúc nhắc đến ba của Diệp Đình, ánh mắt không biết ôn nhu cỡ nào đâu...”

“Mẹ nó! Tôi mới là cha của thằng tiện chủng đó! Nó làm gì có người cha nào khác!”

Lăng Vi nhìn ông như một thẳng ngốc: “Ông cũng đừng có tự lừa mình lừa người nữa.... Diệp Đình cũng đã làm giám định DNA, ông không có nửa điểm liên hệ máu mủ gì với anh ấy, tôi cũng không tin ông chưa từng làm?”

“A a ---” Tròng mắt Bảo La sắp nứt! Ông hung hăng cắn răng, muốn cắn chết Lăng Vi, nhưng mà cả người quá đau đớn, căn bản là không nhúc nhích được.”

Lăng Vi cố ý giơ cổ tay để trước mặt ông: “Tới nha, cắn tôi nha.... cho ông tức chết!”

Bảo La giận đến mắt trợn trắng, Lăng Vi cười nhạo ông: “Tôi thật là không hiểu, đứa bé có phải của ông không, sao ông lại không biết rõ chứ?”

Bảo La giận đến run rẩy, ông cố nén rống lên một câu: “Đêm hôm đó, chúng tôi ở chung với nhau, theo như ngày tháng mà Diệp Đình sinh ra, nhất định là ngày đó! Khụ khụ --- tại sao đứa bé không phải của tôi?”

Lăng Vi cố ý vạch trần ông: “Buổi tối ngày nào nha? Ông xác định là mẹ sao? Ông thấy mặt sao?”

Đột nhiên Bảo La cứng lại ---

Lăng Vi nhướng mày, không phải đâu? Cô chỉ tùy tiện nói.... xem biểu tình này của Bảo La, chẳng lẽ là thật không thấy mặt?

Lăng Vi còn nói: “Gia sản của ông lớn như vậy, người muốn mưu đồ gia sản thì rất nhiều, nói không chừng là người đàn bà nào bò vào chăn ông, cô còn xem bà ta như mẹ chồng tôi.... thật là buồn cười....”

Bảo La nhoài người lên muốn đánh cô, Lăng Vi cầm tấm ván lên quất vào mặt ông, nháy mắt đã đánh ông nằm trở lại.

Lăng Vi còn nói: “Đừng giả vờ chết! Ba mẹ Diệp Đình sắp đoàn tụ, tôi vẫn còn chờ đưa ảnh gia đình cho ông xem đâu. Ông phải cố chịu nha....”

Bảo La giận đến ánh mắt đỏ như đang chảy máu, ông nghiến răng nghiến lợi, hung ác cười nhạt: “Đoàn tụ? Ha ha.... bọn họ đoàn tụ trong địa ngục à?”

Lăng Vi giật mình, ba của Diệp Đình.... qua đời?

Bảo La trầm giọng, cười âm trầm: “Cô biết tại sao cô ấy bị điên không? Cũng bởi vì tôi cho cô ấy xem một tấm hình đầy máu.... ha ha.... tấm hình đầy máu mà người đàn ông kia chết trên chiến trường....”

“Dát ---” Bảo La ngất xỉu.

Lăng Vi che tim từ trong phòng tối nhỏ đi ra, cô rất muốn ói.... cô có quá nhiều lời chưa hỏi, nhưng mà cô thật không chịu nổi.

Đầu cô rất choáng váng, vừa đi ra ngoài, toàn thân cô mất sức, nháy mắt muốn ngã xuống đất. Diệp Đình nhanh chóng xông tới bế cô lên: “Mau mang nước lại ---”

Thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức mang nước tới, Diệp Đình đút cô uống.

Lăng Vi tựa vào ngực anh chậm rãi nói: “Bảo La nói có một tấm hình đầy máu.... lúc tiểu tổ Ám Ảnh lục soát tủ sắt của Bảo La có phát hiện tấm hình nào không? Nếu như tìm ra tấm hình này, mới có thể điều tra tung tích của cha anh. Bảo La hận cha như vậy, nhất định sẽ giữ tấm hình này lại.”

Nhưng mà, không biết ông còn trên trời hay không.... những lời này, Lăng Vi cố gắng kềm chế nuốt vào trong bụng. Cô không tính nói cho Diệp Đình bây giờ.

Cô không thể đưa một phần hy vọng tới trước mặt anh, lại nhẫn tâm đập nát nó trước khi anh kịp ước mơ.

Từ từ tra, từ từ tìm. Trong quá trình này, sống hay chết, anh sẽ từ từ tiếp nhận.

Giống như tìm được mẹ vậy, nếu như ban đầu liền nói cho bọn họ, tinh thần của mẹ không tốt lắm, chắc chắn bọn họ sẽ không thản nhiên tiếp nhận như bây giờ. Có lúc, chúng ta không thể xem nhẹ năng lực chịu đựng trong lòng mình.

Diệp Đình không lại đi vào phòng tối nhỏ, anh cùng Lăng Vi chạy tới chổ tiểu tổ Ám Ảnh thu thập tài liệu, hy vọng có thể tìm được tấm “hình máu” kia.

Trong đầu Lăng Vi nghĩ, sau khi tìm được tấm hình kia, bọn họ phải mau chóng trở về với Diệp Khanh, bây giờ nhất định Diệp Đình rất muốn sống cùng với bà....

Mặc dù anh không nói, nhưng cô biết.
 
Chương 1295: Tâm nguyện (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong một căn phòng tài liệu, Diệp Đình cùng Lăng Vi lục soát tất cả vật phẩm trước sau, nhưng mà, không có tìm được tấm hình máu mà Bảo La nói.

Lăng Vi nói: “Chúng ta về căn cứ trước, những thứ này có thể từ từ tìm. Nếu chúng ta đã biết mẹ vì tấm hình này mới chịu kích thích, như vậy chúng ta có thể bắt tay từ nơi này, khuyên giải mẹ trước.”

Diệp Đình gật đầu, không sai.

Anh đứng lên, rũ mắt nhìn hộc tủ trước mắt, anh vừa suy nghĩ vừa đi qua đi lại trước tủ tài liệu.

Nghĩ thông suốt, anh nhấn máy gọi điện thoại, nói với Lôi Tuấn: “Thả Bảo La về nhà.”

“Gì?” Lôi Tuấn ngây ngốc: “Thật khó khăn mới bắt được, tại sao muốn thả ông ta?” Lần này bọn họ vì bắt lão già kia, tổn thất vô cùng lớn! Suýt chút nữa Đỉnh Phong đã tan rã nha ---

Diệp Đình không giải thích.

Lăng Vi nói với Lôi Tuấn: “Thả Bảo La đi, ông ta trở về sẽ chết nhanh hơn so với ở trong tay chúng ta. hơn nữa, cậu suy nghĩ, người trước khi chết, muốn làm cái gì nhất? Nhất định là chuyện mà đời này mình muốn làm nhất, nhưng lại vẫn luôn không dám làm. Ông ta phải đền bù những tiếc núi này trước khi chết. Chúng ta để ông ta trở về, có thể sẽ có được càng nhiều tài liệu chúng ta mong muốn hơn. Còn tốt hơn bất cứ thẩm vấn nào.”

“À à....” Lôi Tuấn vỗ trán: “Được, tôi sẽ lập tức thả ông ta.”

Lôi Tuấn để cho thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh ném lão quỷ Bảo La vào một con đường xe chạy trống trải, thiết bị theo dõi trên người Bảo La đều bị lấy hết ra, cho nên, Lôi Tuấn đốt một chiếc xe phế liệu ở gần đó, vì dẫn cảnh sát tới.

Sau khi cảnh sát tới, rất nhanh đã phát hiện Bảo La.

Cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát gần đó, Lôi Tuấn buồn cười vẫy tay bái bai với bọn họ: “Các người từ từ lục soát đi....” Tiểu tổ Ám Ảnh, Vi Vi còn có anh Đình đều đã trở về nước từ sớm.”

Diệp Đình và Lăng Vi trở về căn cứ của Quân Dương, thấy ông nội đã được đưa tới, đang tức giận đâu: “Không phải nói dẫn tôi đến thấy người sao? Rốt cuộc là muốn gặp ai?”

Thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh đều mặt không cảm giác, giống như không có nghe là ông đang nổi giận vậy.

Lảo gia tử càng tức, phùng mang trợn mắt la lên: “Rốt cuộc là muốn gặp ai? Mang tôi đến một nơi quỷ quái như vậy, cũng không để cho tôi đi ra ngoài, còn nhốt tôi vào cái phòng này! Ai cho các người lá gan đó? Mau chóng mở cửa ra cho tôi --- Diệp Đình cái thằng nhóc khốn kiếp này! Chờ sau khi nó trở về, lão tử sẽ lột da nó ra.”

Lúc Diệp Đình đi tới, đã nghe được những lời ông nói này.

Diệp Đình híp mắt cười: “Vốn còn muốn mang ông đi gặp một người, bây giờ miễn đi, ông từ từ mắng. Lúc nào bình tĩnh lại thì lúc đó hãy cho người đến tìm con.”

“Thằng nhóc xấu xa này! Bí mật cái gì với ông chứ?” Lão gia tử thật nóng này.

Diệp Đình không nói thêm nữa, trực tiếp đóng cửa.

Tiếp theo, chỉ nghe được bên trong cánh cửa truyền đến tiếng kêu “Ô ngao“. Trong phòng tối, tiểu tổ trưởng E tốt bụng nhắc nhở lão tiên sinh: “Tiên sinh, người bà muốn gặp vô cùng quan trọng, xin bà nhất định phải bình tĩnh.”

Diệp Lương Sơn là ai, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu.... người bọn họ muốn dẫn ông đi gặp, chẳng lẽ là..... a Khanh?

Diệp Lương Sơn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, hất cằm nhìn tiểu tổ trưởng E. tiểu tổ trưởng thấy ông bình tĩnh lại, lúc này mới xoay người đi mở cửa.

Diệp Đình cùng Lăng Vi cũng không đi, bọn họ vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ, lấy trí thông minh của ông nội, làm sao không nghĩ tới bọn họ dẫn ông đi gặp ai.
 
Chương 1296: Tâm nguyện (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Lương sơn từ trong phòng đi ra, biểu tình vô cùng ngưng trọng. Trạng thái cùng với người lúc nãy kêu “Ô ngao” hoàn toàn giống như hai người vậy.

Lăn Vi thấy ông trầm tĩnh lại, lúc này mới đi tới ôm cánh tay ông: “Ông nội, đi thôi.”

Lão gia tử bị cô kéo đi từng bước từng bước về phía trước.

Ông vừa đi về phía trước vừa cảm giác chân bị rút gân.... thật giống như hoàn toàn không còn sức lực vậy, trong lồng ngực cũng giống như đang bị đốt lửa.

Bụng của ông, ruột cũng đang co rút. Trong lòng ngổn ngang tê dại thành một cục.

Lăng Vi cùng Diệp Đình dẫn ông đi tới trước cửa một gian phòng thí nghiệm, ba người bọn họ không có vào phòng thí nghiệm, chỉ ngừng ở ngoài cửa chờ đợi.

Trong chốc lát, cửa phòng thí nghiệm mở ra... Quân Dương, Hàn Yến cùng Đào Hoa từ trong cửa đi ra, bọn họ thấy Diệp Đình, Lăng Vi và lão tiên sinh Diệp đứng ngoài cửa, liền lập tức hiểu là xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi qua bên cạnh nhường một con đường.

Người phụ nữ đeo khẩu trang, mặc áo dài trắng là người đi ra cuối cùng, bà vừa đi, vừa suy nghĩ chuyện gì, mới vừa ra cửa, đột nhiên thấy mấy người đứng ngoài cửa.

Lúc này, bà đưa tay lấy khẩu trang xuống.

Diệp Lương Sơn nhìn bà chằm chằm, chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu --- suýt chút nữa đã bất tỉnh.

“Con gái ---- a Khanh ---” Diệp Lương Sơn lảo đảo đi về phía bà, đưa tay muốn kéo tay bà, nhưng mà, thấy Diệp Khanh sợ hãi lui về sau một bước.

Hai tay lão gia tử vẫn còn giữ nguyên trạng thái giơ ra, cả người cũng cứng lại.

Diệp Khanh nhìn ông chằm chằm, đột nhiên trong đầu dâng lên ngàn vạn suy nghĩ...

Bà đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên, nước mắt rơi xuống như từng hạt trân châu, từng viên từng viên lăn xuống, yếu ớt kêu: “Cha....”

Diệp Lương Sơn chấn động mạnh! Hơn hai mươi năm rồi....

Hơn hai mươi năm rồi! Diệp Lương Sơn nước mắt như mưa, ôm Diêp Khanh vào trong ngực: “Con... cha thật xin lỗi con.... nhiều năm như vậy, không có tìm được tung tích của con, nhiều năm như vậy, không có chăm sóc cho con của con thật tốt.... cha thật xin lỗi con.”

Diệp Khanh lắc đầu, bà không biết nên nói cái gì, nhưng mà, bà không muốn trách cứ cha.

Diệp Lương Sơn ôm bà, run run hỏi: “Nhiều năm như vậy, con đã đi đâu? Sao con không đến tìm a Đình?”

Diệp Khanh bị họi, đột nhiên.... bà ngây dại.... thật giống như đã quên vì sao mình lại đứng ở đây.

Lăng Vi thấy bà lại xảy ra tình huống này, vội vàng nói khẽ với ông nội: “Ông nội, bây giờ tình huống của mẹ có chút phức tạp.... đây cũng là nguyên nhân chúng con không cho ông gặp riêng mẹ.”

Diệp Đình mang Diệp Khanh đi nghỉ ngơi, Lăng vi cẩn thận giải thích cho lão gia tử Diệp.

Sau khi Diệp Lương Sơn nghe xong, tâm tình dâng trào, thật lâu sau không cách nào bình phục...

Lăng vi hỏi ông: “Tấm hình máu mà Bảo La nói đó, ông biết không? Người yêu chân chính của mẹ.... ông biết là ai không?”

Lão gia tử lắc đầu nói: “Cái này... ông thật không biết, ông vẫn cho là a Khanh mang thai đứa bé của Bảo La gì kia. Lúc ấy ông đặc biệt phản đối! Ông biết cái tên ngoại quốc đó không phải người tốt, ông sợ a Khanh chịu không nổi! Nói cái gì cũng không để cho nó đi ---- ông không biết ba của Diệp Đình, thật ra thì.... là người khác... các con có đầu mối mới gì không?”

Lăng Vi lắc đầu: “Từ từ đi, bây giờ chủ yếu nhất vẫn là trấn an mẹ, chúng ta phải để cho mẹ mau chóng bình phục. Nếu như bây giờ nói chuyện này với mẹ, có thể sẽ là một tầng đả kích càng sâu hơn nữa.”

“Cũng đúng... con nói rất có lý.”

Hai người cùng đi tới phòng của Diệp Khanh, Diệp Đình đang đút bà ăn cháo.

Diệp Khanh khen anh một câu: “Đứa bé này, tính tình thật là tốt.... nếu dì có đứa con tốt như con vậy, thật là tốt.”
 
Chương 1297: Gây ra hỗn loạn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong đầu Diệp Lương Sơn nghĩ: “Đó không phải là con của con sao? Phải mau chóng ôm hôn nó đi chứ!”

Lăng Vi lại nghĩ: “Đây thật ;à.... trên đời chỉ có mẹ tốt nha.... mẹ nhìn con trai, nhìn cái gì đều thấy tốt. Với tính tình kia của Diệp Đình.... vẫn là lần đầu tiên có người khen anh “tính tình” tốt.... mẹ con liền tâm sao. Mặc dù Diệp Khanh không nhớ nổi chuyện, nhưng mà, ánh mắt bà nhìn Diệp Đình, hoàn toàn khác với người ngoài, cái loại tình yêu của mẹ đối với con đó, thật là đậm đến không tan ra được.”

Diệp Đình tỉ mỉ nhắc nhở bà: “Cháo, có hơi nóng. Ăn từ từ.”

Diệp Khanh gật đầu, từ từ cầm lấy muỗng ăn cháo.

Diệp Lương Sơn đi tới bên cãnh bà, nhìn vào chén cháo kia nói: “Nó thích ăn cháo nếp táo đỏ, lần sau các con nấu cái này cho nó.”

Diệp Khanh cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu, nhìn ông, giống như hỏi: “Sao ông biết?”

“Ách....” Diệp Lương Sơn giả vờ ngẩng đầu, nhìn bóng đèn: “A? Có phải cái đèn này hư rồi không?”

Lăng Vi phối hợp mở chốt điện, ánh đèn lập tức sáng lên, Lăng Vi cười nói: “Không hư.”

Diệp Khanh lại quên chuyện muốn hỏi vừa rồi.

Diệp Lương sơn chán nản: “Bệnh này đã quá nghiêm trọng rồi! Phải mau chóng chữa trị cho nó nha...”

Bọn họ ở cùng Diệp Khanh một buổi chiều, bốn người tán gẫu trong phòng, trời nam biển bắc cái gì cũng nói, Diệp Khanh còn nói rất nhiều lời với bọn họ, bà trò chuyện với bọn họ cực kỳ vui vẻ, mặc dù trò chuyện một hồi, bà lại quên muốn nói cái gì.... cũng may, Diệp Đình và Lăng Vi chuẩn bị rất nhiều tờ giấy....

Bây giờ cơ bàn Diệp Khanh đã có thể nhìn trên tờ giấy chắc chắn mình có một đứa con trai, một đứa con dâu, một người cha... mặc dù luôn quên, nhưng mà lúc cho bà nhìn tờ giấy, đã không còn bối rối như trước. Dường như còn thật hạnh phúc.

Diệp Lương Sơn đau lòng! Một người thật tốt, sao lại dày vó nó như vậy!

Diệp Lương Sơn vội vàng gọi điện thoại cho bạn và bạn học cũ của ông. Bạn của ông có một người là bác sĩ chuyên về khoa não, ông phải hỏi rốt cuộc loại bệnh này phải chữa như thế nào!

Buổi chiều, Diệp Khanh còn có thí nghiệm, Diệp Đình cùng Lăng Vi đi theo bà vào phòng thí nghiệm, chỉ vì muốn ở cùng với bà một hồi.

Lôi Tuấn cũng đi vào theo. Mấy người mặc áo khoác dài trắng, bận trước bận sau. Diệp Đình, Lăng Vi cùng Lôi Tuấn giả vờ làm trợ thủ khoa học... mỗi người đều mang mắt kiếng, giả vờ lịch sự.

Diệp Khanh rất không hài lòng mấy người này! Bà vừa tiến vào trạng thái làm việc liền vô cùng nghiêm nghị!

Bà nhìn ba tên phế vật, giận đến muốn ném họ ra ngoài: “Ngay cả kính hiển vi cũng không biết dùng, các người làm cách nào chui vào tiểu tổ thí nghiệm được vậy?”

Diệp Khanh rất tức giận!

Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Thì chúng con chính là chui vào mà.....”

Diệp Khanh quá bận rộn, lười mắng bọn họ, nói với Hàn Yến: “Dùng LPS kích thích tế bào mạch máu bên trong da, do lường chỉ tiêu NF - KB...”

“Được.” Hàn Yến trả lời, bận rộn.

Diệp Khanh nói với Quân Dương: “Quan sát đo lường tin tức tế bào gầy dựng, ghi lại toàn bộ biến hóa của tế bào.”

“Dạ.” Quân Dương cũng bận rộn.

Diệp Khanh trợn mắt nhìn ba người bọn họ, Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn, nháy mắt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chê....

Lăng Vi: “...”

Diệp Đình: “...”

Lôi Tuấn: “Hay là chúng ta ra ngoài đi?”

Mặc dù bị mắng thật thảm, nhưng ba người bọn họ vẫn kiên trì ở lại. Cùng với Diệp Khanh vượt qua một giờ “vui vẻ“. Sau đó, thật sự sợ chọc tức Diệp Khanh, bọn họ không thể không đi ra.

Ba người từ phòng thí nghiệm đi ra, Diệp Lương Sơn đang lo lắng đi qua đi lại trước cừa phòng thí nghiệm. Ông vừa thấy bọn họ đi ra lập tức nói: “Ông đã liên lạc với một người bạn cũ, ông ấy bảo chúng ta mang a Khanh qua làm kiểm tra. Kiểm tra xong, ông ấy mới có thể đưa ra phương án trị triệu.”

“Được.” Diệp Đình nói: “Chờ bên này thí nghiệm ra kết quả, chúng ta sẽ mang mẹ qua.”

Dù sao bệnh của mẹ không phải một ngày hai ngày là có thể trị hết, nhưng Hàn Yến lại không chờ được nữa.
 
Chương 1298: Gây ra hỗn loạn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu tổ Ám Ảnh truyền tin tức tới, nói với Lăng Vi: “Phu nhân, Vương Vinh Diệu bệnh không dậy nổi, con trai, cháu trai của ông ta, đã buộc ông ta giao cổ quyền ra... theo tính toán, Vương Vinh Diệu sẽ không sống đến tháng sau được.”

Lăng Vi suy nghĩ nói: “Được, tôi biết rồi. Các người xem chừng lão già kia.”

“Dạ, phu nhân!”

Lăng Vi lập tức gọi điện thoại để cho một trăm người mua xe “Hào Duệ” tới cửa gây chuyện, bọn họ vừa quậy, Hào Duệ lập tức loạn thành một mảnh.

Không ít ký giả cũng tranh nhau đi vào bên trong --- tin tức của Hào Duệ lập tức lên đầu đề! Chỉ tiếc lại là đứng đầu mặt trái --- động cơ không được nha! Hào Duệ sắp xong!

Lăng Vi hài lòng cười, cô mở máy vi tính ra, bán cổ phiếu Hào Duệ ra bên ngoài.

Trong tay cô có 28% cổ phần! Cô không có lập tức bán hết, mà chỉ bán 11%. 11% đó cũng là con số siêu cấp quan trọng! Đột nhiên nhiều cổ phiếu ném ra ngoài như vậy, hiểu quả tạo thành hỗn loạn có thể tưởng tượng được!

Những người chơi cổ phiếu cũng luống cuống: “Có ý gì? Hào Duệ đây là muốn làm gì? Đột nhiên quăng nhiều cổ phiếu ra như vậy? Là có động tác gì sao?”

“Hào Duệ, có phải muốn phá sản hay không nha?”

“Rất có thể nha! Đại cổ đồng đều bắt đầu kiếm đường chạy, chúng ta cũng mau chạy đi!”

Có chút người nhát gan lập tức rối rít bán cổ phiếu trong tay đi.

Có không ít cổ đông nhỏ cũng bắt đầu dao động, ai cũng không muốn là người cuối cùng nha! Một khi giá cổ phiếu không còn giá trị, gia sản mà bọn họ khổ sở tích góp được xem như đều bị nước cuốn trôi!

Bây giờ, Vương Vinh Diệu còn nằm trên giường bệnh đâu, xe hơi không bán được, chi phí một ngày của xưởng cũng không thể thiếu nha! Còn có nhiều nhân viên như vậy cũng há miệng chờ bọn họ đút cơm đâu! Tiền, ngày nào cũng đưa ra ngoài, nhưng lại không chảy vào! Xe hơi bán đi, bởi vì vấn đề chất lượng, còn phải mua về giá cao.

Tiền này, thật đúng là tuôn ra “vèo vèo” nha.

Nếu Vương Vinh Diệu ổn thì còn dễ nói, bây giờ ông trúng gió nằm trên giường bệnh, con trai, cháu trai của ông lại đang ép buộc. Nhìn dáng vẻ, Hào Duệ thật là muốn suy sụp nha.

Trụ sở chính của Hào Duệ, Vương Tấn nóng nảy: “Ai bán hết cổ phiếu? Điên rồi sao?”

Hào Duệ bọn họ bây giờ đang là giây phút nguy cấp, ông vì ổn định dân chúng, ngày ngày đều mời chuyên gia nói trên truyền hình, Hào Duệ không có sao, động cơ xe hơi có vấn dề là vì lúc lắp ráp đã nhầm, không phải vấn đề của động cơ máy.

Ông vừa phí sức ổn định tâm tình của dân chúng, ai lại thất đức như vậy, đột nhiên bán nhiều cổ phiếu thế?

Vương Tấn gấp gáp nha! Các cổ đông phân tán và cổ đông nhỏ đều rời bỏ ông, ông phải ổn định các cổ đông khác lại!

Vương Tấn lập tức mở hội đồng quản trị, trải qua thương nghị, bọn họ quyết định dùng tất cả số vốn mua 11% cổ pah62n về.

Cổ phiếu của Lăng Vi rời tay, cô tính toán, còn lời hơn năm mươi triệu so với lúc mua vào.

Cô không nhịn được nhỏ giọng cười, trong đầu nghĩ: “Không phải các người có thể mua sao? Lại tới nha....” Cô gõ gõ bàn, đột nhiên lại ném 11%----

Cử động này của cô, lập tức nổ tung các đổng sự của Hào Duệ: “Trời của tôi ơi! Đây là ai nha? Tại sao lại ném 11% nữa? Đây là cố tính muốn giết Hào Duệ chúng ta nha!”

Vương Tấn tức giận đập bàn: “Là ai? Là ai ném nhiều cổ phiếu như vậy? Có phải Lăng Vi hay không? Bây giờ cô ta ở đâu? Tìm cô ta ra! Đào ba mét đất cũng phải tìm cô ta ra!”

“Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần chạy mau không nha?” Một người cổ đông thương lượng sau lưng.
 
Chương 1299: Quậy ông ta phá sản (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Có vài người cổ đông trầm tĩnh nói: “Không sợ... lại nhìn xem, Hào Duệ vẫn là có chút nội tình, có người bán nữa, Vương Tấn cũng sẽ lại mua vào.Chờ ổn định tâm tình của dân chúng thì không có sao.”

“Ừ... vậy chúng ta chờ xem, xem giá cổ phiếu ngày mai có thể tăng lại không?”

Bây giờ, Hào Duệ đang nằm trong nguy cơ hủy diệt.

Lăng Vi ngồi bên cạnh máy vi tính cười, hôm nay như vậy trước, ngày mai lại tiếp tục phá, ngày mai cô sẽ ra tay, nhất định Vương Tấn sẽ phải nhảy lầu! Hừ ---

Diệp Đình ở bên cạnh nhìn cô, anh đưa tay xoa xoa tóc cô, bảo bối của anh đã lớn lên, ngay cả chiến trường thương nhân cũng đã biết đánh....

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa ló dạng, Vương Tấn đã gom góp được tiền mua 11% cổ phần về trong tay.

Giá cổ phiếu của “Hào Duệ” lại chậm trãi tăng lên. Nhưng trái tim Vương Tấn đang rỉ máu nha.... mua 11% cổ phần hai lần, đả để cho Hào Duệ tồn thất cả trăm triệu!

Giá cổ phiếu từ từ tăng cao, thăng đến trưa, những người chơi cổ phiếu cũng từ từ bình tĩnh lại.

Lăng Vi cơm nước xong, rãnh rỗi không có chuyện gì, lại bắt đầu bán cổ phiếu rồi.

Trong tay cô còn có 6%, lúc này không thèm cất giấu nữa, bán hết.

Nháy mắt Vương Tấn muốn hộc máu... những vốn liếng nên gom góp đã dùng để mua hết! Sáng sớm hôm nay vì mua 11% kia, suýt chút nữa ông đã phải bán cả xưởng!

Bây giờ.... 6% này làm sao mua nha? Muốn mua, nhưng thật sự là trong người ngay cả 1 đồng tiền cũng không có....

Cổ phiếu của Lăng Vi vẫn treo ở đó, giá rất thấp.... nhưng giá thấp như vậy vẫn không có ai mua.... Hào Duệ thật là muốn xong rồi!

Toàn bộ cổ đông phân tán đều điên rồi, lập tức bán hết tất cả cổ phiếu trong tay “vèo vèo”, thậm chí một ít cổ đông lớn cũng bắt đầu bán.

Diệp Đình ôm Lăng Vi nói: “Chồng dạy em một chiêu lợi hại hơn nữa, thế nào?”

Lăng Vi dựa vào trong ngực, cười với anh: “Được nha, em xem anh biểu diễn.”

Diệp Đình đưa tay cầm con chuột, mua 6% cổ phần kia của Lăng Vi trở lại...

Lăng Vi nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.... Diệp Đình giơ một ngón tay lên, ý bảo cô từ từ xem. Sau khi anh mua cổ phiếu vào, thị trường chứng khoáng của Hào Duệ lại từ từ tăng lên.... Diệp Đình lại lấy giá thấp mua cổ phiếu trong tay hai người cổ đông, bây giờ bọn họ có 8%.

Vương Tấn cảm động muốn khóc: “Trời ơi, đất ơi ---- là vị thiên sứ nào kéo thị trường chứng khoáng của tôi lên cao nha? Tê trứng nha, trên đời còn rất nhiều người tốt!”

Vương tấn đang cảm kích rơi nước mắt đâu, đột nhiên ---- thấy có người lại bán 8%, giá tiền này còn thấp hơn khi nãy! Phốc --- Vương Tấn muốn học máu!

“Đây là muốn làm gì?” Đột nhiên Vương Tấn có một loại dự cảm xấu! Đây là muốn kéo thấp thị trường chứng khoáng của Hào Duệ?

Vẫn luôn như vậy, Hào Duệ của bọn họ xong rồi!

Những người chơi cổ phiếu kinh hãi: “Chúng ta cũng bán đi! Có người ác ý kéo thấp thị trường chứng khoáng! Hào Duệ đã xong rồi, bọn họ không còn cách nào nâng giá cổ phiếu lên nữa đâu! Chúng ta không thể đợi thêm nữa! Đợi thêm nữa chúng ta phải nhảy lầu theo nha!”

“Rào rào rào rào ---”

Giá cổ phiếu của Hào Duệ ngã xuống rào rào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom