Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1240: Quan tâm ấm áp (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này, đột nhiên Giang Quân nghiên đầu nhìn cô.... cô nhìn ánh mắt cô chằm chằm, giống như đang tìm hỏi... Ninh Hạ gật đầu.

anh nhíu mày, không xác định hỏi: “Em đau bụng?”

“Đúng!” Ninh Hạ muốn khóc.

Giang Quân nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, như đang suy nghĩ gì đó....

Sau một hồi suy nghĩ, anh hỏi cô: “Em là muốn.... phải dùng cái đó.... ách.... là đi tiểu không ướt?”

“Phốc! Ha ha ha ---- Không phải đi tiểu không ướt!” Ninh Hạ muốn dein96 rồi, đi tiểu không ướt là cái quỷ quái gì?

“A... anh biết, anh nói sai rồi...” Giang Quân cũng sắp điên rồi: “Em chờ anh, anh lập tức đi mua.” anh là một người đàn ông, thật chưa từng mua vật kia bao giờ. Trong lúc nhất thời không nhớ nổi nó tên gì.

Giang Quân lập tức đi lấy ví tiền, chìa khóa. Trước khi anh ra cửa còn dặn dò cô: “Em đừng để bị lạnh, tắm thêm một hồi đi. Anh đi sẽ trở về rất nhanh.”

anh quả thật rất nhanh! Ninh Hạ cũng không quấn quít nữa, đang ở đó giật quần áo, nghịch nước đâu mà anh đã trở lại.

anh gõ cửa phòng tắm, Ninh Hạ mở ra cái khe nhỏ, thấy anh không có ở ngoài cửa, chỉ có một túi đồ lớn ở ngoài đó.

anh thật rất chu đáo... anh sợ cô lúng túng sao? Ninh Hạ vội vàng kéo túi đồ vào phòng tắm: “Oa....” anh mua nhiều đồ như vậy?

Nguyên một túi lớn.

Ninh Hạ lật ra xem, anh mua giúp cô mười mấy loại băng vệ sinh.... phẩm chất nào cũng có. Phốc ---- nghĩ cô bị băng huyết sao? Nhiều như vậy! Một năm cũng chưa dùng hết! Anh Quân, anh nghĩ như thế nào vậy?

Trong túi còn có một cái bọc nhỏ, anh còn mua..... áo ngực cho cô.... còn là hai cái! Một bộ màu hồng một bộ màu trắng.

Che mặt.... Ninh Hạ xé túi đựng, bắt đầu mở áo ngực ra, mặc kệ mình giặt nó lại chưa, bây giờ không phải lúc suy nghĩ cái đó, mặc vào trước rồi nói.

anh còn mua hai bộ áo ngủ cho cô.... đều là loại vải mềm mại cực kỳ thoải mái. Một bộ màu hồng in hình con gấu, một bộ màu trắng in hình con mèo nhỏ.

Cô cũng thật thích.

Sửa soạn xong rồi, Ninh Hạ chần chần chờ chờ mở cửa, cô đưa đầu nhỏ ra, nhìn xung quanh.... cũng may Giang Quân không có ở trong phòng khách, cô xách quần áo vừa thay ra khi nãy đi lên sân thượng. Loại nhà như của bọn họ đều có sân thượng riêng, bên trong để máy giặt quần áo mà giá phơi đồ, bình thường giặt quần áo xong có thể phơi nắng ở đây luôn.

Cô lặng lẽ đi vào, thấy quần áo cảnh sát của anh và.... cái gì đó....treo ở kia. Màu đen.... cô cẩn thận nhìn.... nhấy mắt Ninh Hạ mặt đỏ tim đập, vội vàng treo quần áo của mình lên bên cạnh. Khụ khụ ---- cũng là cách quần áo của anh.

Trên đầu cô còn quấn khăn lông, bởi vì mới gội đầu nên tóc còn mẩ ướt.

Cô trở về phòng lấy máy sấy tóc, máy sấy tóc cũng là anh mới mua.... bởi vì bình thường anh không cần! Biết cô có thể sử dụng, cho nên, lúc nãy khi đi mua đồ, đã mua hết lại sao?

Trái tim Ninh Hạ đập điên cuồng! Cả người cô, nháy mắt ấm áp giống như được gió xuân vuốt ve vậy, cô ngọt ngào nghĩ: “Anh.... nhất định rất thích mình.... nếu không, sẽ không chu đáo như vậy.” Ngô, thật là đẹp nha..... trong lòng ngọt ngào, mắc cỡ chết đi được...

“Lạnh không? Mau uống canh gừng đi.” Giang Quân từ trong phòng bếp đi ra, trong tay anh bưng một chén canh gừng nấu với nước đường.

Ninh Hạ từ từ ngước mặt, trong mắt long lanh giọt nước.... cô đưa tay ra cầm lấy chén: “Cám ơn....” Giọng cô nhỏ nhẹ rất dễ nghe.
 
Chương 1241: Lén lút (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô vừa uống nước đường vừa cười nói: “Anh giống như cái gì cũng biết hết.... sao anh lại biết nhiều như vậy nha?”

Giang Quân bảo cô ngồi xuống uống, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay anh đặt lên bàn ăn, xấu hổ rồi nói: “Anh cũng không hiểu, lúc nãy đi siêu thị, anh hỏi một người bán hàng. Lúc cô ấy lựa đồ cho anh, anh lên internet tìm hiểu. Khụ.....”

Ninh Hạ mắc cỡ đến khuôn mặt đỏ bừng, cô quay mặt đi từ từ uống nước canh gừng. Thật.... thật là ngọt....

Giằng co hơn một giờ, cuối cùng có thể nằm xuống ngủ!

Eo của Ninh Hạ cũng đã sắp gãy...

Giang Quân để cho cô ngủ trong phòng ngủ, chính anh ôm một cái chăn đi đến ghế sa lon.

Ngủ đến nửa đêm, Ninh Hạ đứng lên đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách, cô có chút lo lắng anh sẽ bị lạnh... trong phòng khách rất lạnh.

Cô lặng lẽ mò tới bên cạnh ghế sa lon, đưa tay cầm lấy chăn đắp lên người anh, đã lớn như vậy, còn đá chăn.....

Cô rón rén đắp mềm thật kín cho anh có thể ngủ ngon. Gương mặt anh tuấn vô cùng trầm tĩnh, cô nhìn anh chằm chằm một hồi, lén lút cười lên.

anh thật là đẹp trai, thật là đáng yêu..... Tính cách tốt, người lại tốt như vậy, cô thật sự rất thích anh. Cô vuốt mái tóc dài, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, thừa dịp người ta ngủ lén lút hôn người ta... loại chuyện như vậy, cô lại.... làm?!

Trái tim Ninh Hạ nhảy thịch thịch, tiếng lớn như động đất vậy! Cô ôm tim, nhanh chóng phóng về phòng ngủ, lúc nãy cô vừa làm cái gì vậy?

Nữ lưu manh nha!

Trời ơi, lúc nãy anh vẫn còn đang ngủ không có tỉnh đúng không? Hôm nay cô thật là điên rồi! Nhưng mà... thật sự rất thích anh, không nhịn được liền muốn hôn anh nha....

“Hô ---” Nhất định là nước tắm hôm nay quá nóng! Nóng đến đầu óc cô bị hư rồi!

Giang Quân chậm rãi mở mắt ra, anh nằm trên ghế sa lon.... không nhúc nhích.

Với tính cảnh giác của anh, dù trong nhà chỉ có một chút động tĩnh nhỏ anh cũng sẽ tỉnh. Lúc cô xuống đất đi vệ sinh anh đã tỉnh.

Nhưng mà, sợ cô lúng túng nên anh không có ngồi dậy.

Ai lại nghĩ tới, con bé ngốc này..... không chỉ có chạy tới đắp chăn cho anh, còn... lén lút.... hôn anh?

Mặc dù, chỉ là nhẹ nhàng chạm, nhưng mà, cảm giác mềm nhũn kia, anh là chân chính cảm nhận được.

Giang Quân trợn tròn mắt, ánh mắt sáng ngời, cô gái này.... rất thích anh nha?

Trái tim của anh, đột nhiên giống như đang mọc cỏ vậy, trở nên rồi loạn ----

Thật vất vả cầm cự đến buổi sáng, Giang Quân đừng lên nấu bữa ăn sáng cho cô, Ninh Hạ ngủ thật ngon.... hơn bảy giờ rưỡi mới tỉnh lại....

Cho tới bây giờ Giang Quân chưa từng nấu bữa ăn sáng! Gạo để bao nhiêu nước anh cũng không biết... vốn là muốn nấu cháo, kết quả để qua nhiều gạo.... còn đặt trong nồi cơm điện nấu, các người hiểu, chào lỏng lại trực tiếp bị nấu thành cơm.

Lúc anh mở nồi cơm điện ra sững sốt một hồi.

“?” Sao lại không phải cháo?

anh cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu một hồi, lúc nãy rõ ràng anh đã ấn nút nấu cháo....

Cái nối quỷ quái gì vậy?

Ô ô ô.... cái nồi cơm điện cũng ủy khuất..... anh Quân, anh không biết nấu cũng đừng ỷ lại vào em nha! Nỗi oan ức này, em không muốn gánh giùm nha!

Giang Quân nhức đầu... bình thường sau khi anh thức dậy đều là tắm liền trực tiếp đi.

Bữa ăn sáng của anh đều là giải quyết trên đường, nếu quả thật quá gấp, anh cũng sẽ không ăn.

Làm sao bây giờ?
 
Chương 1242: Lén lút (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh đang quấn quít đâu, chỉ thấy Ninh Hạ vuốt mặt, mặc quần áo ngủ con gấu màu hồng đi ra, tóc cô rối loạn, ánh mắt vẫn mơ màng, hình dạng vô cùng đáng yêu.

Ninh Hạ mơ mơ màng màng đi vào phòng beo61, thấy anh đang nhắn nhó nhìn nồi cơm điện.

“Sao vậy?” Cô đi tới bên cạnh anh, nhìn vào nồi cơm điện, chỉ chốc lát liền cười phun ra ngoài: “Anh nấu?”

“...” Giang Quân thật.... không muốn thừa nhận......

Ninh Hạ che miệng cười: “Để em đi.... anh chờ nha, em đi rửa mặt.”

Cô đi vào phòng tắm tắm sơ, sảng khoái tinh thần bước ra.

Cô múc cơm trong nồi ra bỏ vào nồi khác, lại đổ nước sôi vào, nấu một hồi: “Có thể uống cháo rồi!”

Nháy mắt Giang Quân cảm thấy..... thật thần kỳ....

Lúc nãy sao anh không nghĩ tới.

Ninh Hạ làm một ít rau, hai người vui vẻ ăn với nhau xong, hôm nay Ninh Hạ cố ý xin nghỉ một ngày, đi chỗ làm phim quay quảng cáo.

Buổi trưa lúc Giang Quân tới, chỉ thấy trên mặt Lăng Vi tràn đầy nụ cười sắp đặt nội dung với công ty quảng cáo.

Vốn, công ty quảng cáo sắp đặt là, để cho nam chính và nữ chính đừng bên cạnh xe, nhìn nhau thâm tình.... nhưng mà, sau khi Lăng Vi xem, cô cùng không hài lòng!

Cô nói: “Nhìn nhau thâm tình? Vậy thì có là gì? Ôm hôn thâm tình mới đủ nha!”

Cô cầm một cây bút lên gạch hai chữ “nhìn nhau” trên bản thảo đi, vô cùng tiêu sái đổi thành hai chữ “ôm hôn” to!

Ha ha ha ---- Con người nhỏ bé trong đầu Lăng Vi chống nạnh cười to. Anh Quân, Ninh Hạ, đừng nói em không giúp hai người nha....

Dạo diễn nhìn hai chữ này, đột nhiên vui vẻ: “Đúng vậy, thay đổi như thế thật là không tệ! Vậy thì thử như vậy đi....”

Lúc Giang Quân và Ninh Hạ bị kéo đến sân, hai người nhìn nhau thâm tình. Đang lúc muốn ôm hôn, Ninh Hạ liền cười lăn.... quá khó diễn nha!

Cô và Giang Quân cũng không phải quan hệ tình nhân, hôn môi..... thật xấu hổ nha!

Đồng Dao nhẫn nhịn đến mức đau tim! Cô cười thảm, muốn rời đi.

Rốt cuộc cô tới đây để làm gì? Để cô làm chuyện phá hoại, cô thật không làm được. Cô là thích Giang Quân, nhưng mà, nếu Giang Quân thật lòng thích Ninh Hạ, Ninh Hạ cũng thật thích anh, Đồng Dao cô cũng không thể làm chuyện xấu xa gì chọc bọn họ chán ghét. Đó không phải là tính cách của cô, cũng không phải nhân phẩm của cô.

Đồng Dao đang khó chịu, chỉ tùy tiện ứng phó, cô từ trong đoàn làm phim đi ra. Lăng Vi thấy tâm tình cô không được tốt liền nháy mắt ra dấu cho Kiệt Sâm, Kiệt Sâm vội vàng đi theo.

Đồng Dao lái xe, đi tới một quán bar uống rượu giải sầu. Những tân côn đồ các ké ở đây cũng không nhận ra cô, chỉ thấy một đại mỹ nữ đi ra uống rượu giải sầu đều háo sắc tới mời cô uống rượu. đồng Dao không biết uống gì mấy, tâm tình lại không tốt, những tên không biết xấu hổ kia còn dùng sức chuốt cô, chỉ chốc lát sau cô liền sau...

Những tên côn đồ các ké kia cười ầm lên, bỏ chút đồ vào ngực cô.... những người này, thấy cô thật là say, vừa muốn mang cô đi, đột nhiên, thấy một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp đi tới sau lưng cô, anh hơi nghiêng người, nháy mắt đã ôm cô lên.

“Ai? Anh em, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Không thấy bọn anh vừa ý cô ta sao?”

Kiệt Sâm không thèm để ý, trực tiếp ôm Đồng Dao lên bước ra ngoài, anh liếc mắt nhìn ra sau lưng, vung tay lên: “Tôi không thích quán bar này, xử lý.”

Kiệt Sâm đặt Đồng Dao vào trong xe, rời khỏi quán bar.

Phía sau, nháy mắt quán bar đã bị cảnh sát bao vây... dám giấu ma túy, các người không muốn sống, cũng đừng hận người khác ra tay ác độc!

Đồng Dao ngủ trong phòng của quán bar một hồi, lúc tỉnh liền nhìn thấy Ninh Hạ và Lăng Vi đang lau mặt cho cô.

Cô rất đau đầu, Lăng Vi nói: “Tôi đi kêu phòng bếp nấu cho cô một ly canh giải rượu.”
 
Chương 1243: Thích (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi Lăng Vi ra ngoài, Ninh Hạ ngồi bên cạnh lau tay lau chân lau mặt cho Đồng Dao.

Đồng Dao trợn tròn mắt, mơ hồ nhìn Ninh Hạ....

“Đau đầu quá....” Đồng Dao xoa xoa huyệt thái dương, cô nhìn Ninh Hạ chằm chằm, lúc nhìn Ninh Hạ trong mắt Đồng Dao tràn đầy bi thương.

Đột nhiên Đồng Dao nói: “Ninh Hạ, cô có tim không? Mà lại thân với Lăng Vi như vậy.... Giang Quân thích Lăng Vi rất nhiều năm, cô không ngại chút nào sao? Tại sao tôi nhìn thấy Lăng Vi liền muốn bóp chết cô ta?”

Đột nhiên Ninh Hạ ngừng tay lại ----

Đồng Dao lập tức che miệng lại, nháy mắt thanh tỉnh: “Thật xin lỗi.... tôi uống nhiều rồi, tôi nói bậy bạ!”

Đồng Dao hận không thể đánh chết mình!

Ninh Hạ không biết.... cô không biết Giang Quân vẫn luôn thích Lăng Vi!

Trời ơi, lúc nãy cô vừa nói cái gì vậy? Trong mắt Đồng Dao tràn đầy áy náy, cô miễn cưỡng ngồi dậy xin lỗi nhìn Ninh Hạ: “Thật sự là tôi uống nhiều rồi, tôi nói bậy bạ, lúc nãy tôi vừa nói cái gì? Có phải cô chưa từng nghe cái gì không?”

Ninh Hạ lại nói: “Tôi nghe, cô nói Giang Quân thích Lăng Vi.”

“Thật xin lỗi...” Với loại tính cách quật cường này của Đồng Dao, cô chưa từng xin lỗi ai... mặc dù cô rất thích Giang Quân, nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ đùng loại thủ đoạn hạ lưu này để phá hư tình cảm của Giang Quân và Ninh Hạ.

Bây giờ, một câu nói vô tâm của cô, dường như.... đã đẩy chính mình vào hàng ngũ một người đàn bà tâm cơ...

Đồng Dao không muốn giải thích cái gì, cũng không biết nên nói cái gì. Lời đã nói ra, dường như xin lỗi cũng không còn tác dụng gì....

Đột nhiên Ninh Hạ cắn môi dưới, nhìn cô chăm chú nói: “Chuyện cô nói, mặc dù tôi không biết, nhưng mà tôi tin tưởng Giang Quân. Cho dù trước kia anh ấy thích ai, bây giờ người anh ấy thích nhất chính là tôi.”

Đồng Dao chấn động.

Cô mở to mắt nhìn Ninh Hạ, không nghĩ tới lời này lại phát ra từ miệng một cô gái nhìn yếu ớt mảnh mai như vậy!

Đồng Dao không dám tin tưởng, cô gái này.... có thể dũng cảm biểu đạt tình yêu như vậy sao?

Lúc này, Lăng Vi đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một chén canh giải rượu.

Đồng Dao nhìn Lăng Vi, trong mắt tràn đầy áy náy. Lăng Vi không biết lúc nãy bọn họ vừa nói cái gì, nhưng mà nhạy cảm như cô đã cảm giác được, đột nhiên thái độ của Ninh Hạ đối với cô.... lãnh đạm hơn....

Lăng Vi bén nhạy nghĩ đến, có lẽ là Đồng Dao đã nói..... chuyện của cô và Giang Quân? Nói thì nói đi, vàng thật không sợ lửa, cô và Giang Quân không có gì cả, còn sợ người ta nói sao?

Dù sao, chuyện anh Quân trợ giúp mình, sớm muộn gì Ninh Hạ cũng sẽ biết. Nếu là.... ngay cả cái này Ninh Hạ cũng không tiếp thu nổi, vậy nhân lúc còn sớm hãy chia tay với anh Quân. Loại con gái nhỏ mọn như vậy, sau này sống chung, cũng rất mệt mỏi!

Đồng Dao uống canh giải rượu, kéo mền lên, giả vờ ngủ.

Lăng Vi và Ninh Hạ từ trong phòng đi ra....

Ninh Hạ đi ở phía trước, nghe được tiếng đóng cửa, cô quay đầu nhìn Lăng Vi. Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.... cô từ từ mở lời, giọng có chút chói tai, mang theo một tia khàn khàn....

Ninh Hạ hỏi cô: “Anh Quân, trước kia thích cô sao?”

Lăng Vi nghe vậy cười ra tiếng: “Đúng vậy!”
 
Chương 1244: Thích (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nháy mắt Ninh Hạ chu miệng lên, Lăng Vi nói: “Trước kia anh quân thích tôi, là thương tiếc. Còn thích cô, là nóng bỏng. Tôi mười tuổi đã mất cha mẹ, anh quân là tôi gặp được từ năm mười bốn tuổi đến mười tám tuổi. Khi đó, chúng tôi là bạn bè thân thiết không có gì giấu nhau, cũng không có đi tới bước làm người yêu. Nhiều hơn nữa, tôi sẽ không nói, nếu cô muốn biết anh ấy nghĩ như thế nào, cô phải đi hỏi anh ấy.”

Ninh Hạ gật đầu: “Cũng không có gì để nói.... nếu các người trở thành người yêu, như vậy sẽ không có anh Quân.”

Lăng Vi rất muốn xoa xoa đầu nhỏ của cô, mặc dù.... đạo lý này ai cũng hiểu. Nhưng mà bức tường trong lòng này, thật không tốt lắm. Để cho chính cô từ từ suy nghĩ đi.

Ninh Hạ bĩu môi, trở về phòng quay phim.

Trạng thái của cô lúc sáng vô cùng tốt, đạo diễn vẫn khen cô không ngừng.

Bởi vì Lăng Vi đã từng nói với cô, dạo diễn khen cô có thiên phú biểu diễn, cho nên lúc cô đối mặt với đạo diễn, đối mặt với ống kính vô cùng tự tin!

Cũng chính bởi vì phần tự tin này, nháy mắt đã làm cho cô trở nên chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng!

Buổi sáng tốt bao nhiêu, buổi chiều thì thê thảm bấy nhiêu...

Trong lòng cô hoàn toàn không bình tĩnh, cô muốn làm một người chuyên nghiệp, nhưng mà..... thật không có cách nào. Trong lòng thật chua, thật đau....

Chạng vạng tối, lúc Giang Quân tan việc đến nơi, chỉ thấy Ninh Hạ bị mắng máu chó đầy đầu.... Nháy mắt anh nhíu mày, đi vào phòng quay phim, dáng người cao ngất đứng ở giữa Ninh Hạ và đạo diễn. anh thấy Ninh Hạ cố nén nước mắt, nhịn đến hốc mắt đỏ bừng. anh đi về phía cô: “Sao vậy? Hôm nay trạng thái không tốt à?”

Ninh Hạ lắc đầu, không nói lời nào. Đột nhiên Giang Quân cầm tay cô.... anh quay đầu nói với đạo diễn: “Nghỉ ngơi một chút đã.”

Đạo diễn chỉ có thể đồng ý.

Giang Quân kéo Ninh Hạ ra ngoài, anh kéo cô đến trong góc, chỗ này đầy ắp các loại trang phục và dụng cụ quay phim, chỉ có một chỗ trống nhỏ vừa vặn hai người đứng.

anh đứng cùng với cô trong góc nhỏ, sau lưng cô dựa vào tường.

anh đứng trước gót chân cô, hai tay đặt hai bên, từ trên cao nhìn xuống cô: “Sao vậy?”

Ninh Hạ bĩu môi, cúi đầu nói: “Hôm nay em nghe có người nói.... anh vẫn luôn thích Lăng Vi.”

“À....” Giang Quân buông tay ra, đứng thẳng người lại, cắm hai tay vào túi quần.

Ninh Hạ ngước mặt nhìn anh: “Anmh không muốn giải thích gì sao?” Miệng cô chu ra hơn, cô cũng biết.... anh không thèm để ý cô! Thích gì chứ.... đều là chó má! Đúng rồi, căn bản là người ta chưa từng nói thích cô mà, ngày hôm qua, cô não rút hỏi anh: “Có phải anh thích em không?”

anh cũng không trả lời! Hừ ---- mặc dù hôn cô, nhưng, vậy là sao chứ? Chiếm tiện nghi đúng không?

Giang Quân nhìn cô chằm chằm một lát.

anh nói: “Anh thật thích em ấy. Bắt đầu từ năm anh mười tám tuổi. Cho đến nửa năm trước, em ấy gả cho Diệp Đình...”

anh không nói nữa, tim muốn tan vỡ.

Nhưng mà, anh phải nói. anh hít một hơi nói: “Chính là đêm hôm đó, anh quyết định chúc phúc bọn họ, anh hoảng hốt đi vào sân trường của em, xin em chụp một tấm hình giúp anh. Lúc ấy anh nói với em, anh muốn xin em giả vờ làm bạn gái anh, anh phải gửi tấm hình này cho một cô gái anh thích xem. Bây giờ em ấy có người thích, tìm được hạnh phúc của chính mình, nhưng mà.... tình huống có chút phức tạp. Bởi vì, anh có ân đối với em ấy.... đối với em ấy anh là đặc biệt.... anh không muốn buột một gông xiềng vào trong lòng em ấy, cho nên, anh xin em giúp một chuyện....”

Ninh Hạ nhớ lại, đêm hôm đó, quả thật anh nói như vậy.

Cho nên, nửa năm qua, cô vẫn là nhớ mãi không quên đối với anh... hốc mắt của cô đỏ bừng.

Đột nhiên cô giang tay ôm eo, chôn mặt vào ngực anh, nước mắt của cô lăn xuống. Giọng buồn buồn: “Bây giờ anh thế nào, là thích em? Hay là thích cô ấy?”

Giang Quân không lên tiếng, rất là muốn cười.

anh thật cười ra tiếng... Ninh Hạ ngẩng đầu, trợn mắt nhìn anh.

Giang Quân nhìn môi của cô chằm chằm, từ từ tiến tới, hôn thật sâu.... Ninh Hạ run run, mềm mại nằm trong ngực anh.

anh vừa hôn môi cô vừa nói: “Chính em không cảm giác được sao?”

Ninh Hạ hôn lại, đột nhiên cắn lên môi anh.

Nháy mắt Giang Quân ôm cô vào trong ngực, nụ hôn của anh bá đạo, mãnh liệt! Giống như dùng hết tình yêu của mình vào đó vậy.
 
Chương 1245: Đưa ra thị trường! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chuyên viên quay phim kích động! Đừng bên cạnh ghi lại đoạn này.

Đẹp! quá đẹp ----

Loại cảm giác này, đã thật lâu anh chưa từng thấy ---- cái loại đè nén, làm cho người ta sôi sục tâm thần đó! Trong lòng người quay phim vừa mắng mình không phcu1 hậu vừa cảm động quay lại đoạn hôn này.

Hai người kia hôn a hôn... vẫn luôn không nỡ tách ra.

Người quay phim một tay lấy tài liệu, trong lúc hai người kia còn dnag9 nhiệt tình hôn nhau, người quay phim lén lút đi tìm đạo diễn. Sau khi đạo diễn nhìn thấy, ý nghĩa sâu xa nhìn người quay phim, tiếp theo..... giơ ngón tay cái cho anh, nhà ai có kỹ thuật quay lén mạnh nhất, hãy tới tiểu tổ XXX tìm Lưu Dương.

Kế tiếp quay phim vô cùng thuận lợi.

Hai người kia trao đổi ánh mắt, không có ai hợp như họ cả...

Đạo diễn bội phục nha! Cả hai người đều không phải diễn viện chuyên nghiệp, lại có thể diễn hay như vậy.... thật là quá khó được!

Lăng Vi ở bên cạnh cười, ai nha nha nha, các người nhìn thử xem, bọn họ hôn... ia nha, thật là thẹn thùng nha!

Loại tính cách của anh Quân, lại có thể đồng ý quay quảng cáo với cô, cô thật là bất ngờ! anh không chỉ có tới quay quảng cáo cho cô, còn.... hôn môi với Ninh Hạ.... trước mặt nhiều người và ống kính như vậy....

Ngô! Cô thật là không thể hiểu được anh Quân, ha ha ha ---

Tốt lắm! Tốt lắm!

Hai người kia ôm hôn nhau, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, bọn họ chỉ ở trong thế giới nhỏ của mình, ngọ ngào để cho đối phương hiểu được tình yêu trong lòng mình.

Vừa quay xong cảnh này, tất cả mọi người giải tán. Đột nhiên Lăng Vi hơi buồn bã.... Lúc Diệp Đình tới đón cô, thấy cô chống càm ngồi ở bên cạnh khay trà, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Đình đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.

Anh không lên tiếng, lẳng lặng ngồi cùng cô. Lăng Vi dựa vào trong ngực, gối đầu lên bả vai anh.

Trầm mặc một hồi, đột nhiên cô cười lên.

Ánh mắt cô xa xăm nhìn bầu trời, nói: “Hoa hướng dương nở hoa...”

Diệp Đình đưa tay vuốt tóc cô... trong lòng không khỏi đau nhói.... anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng viết lên bàn trà nhỏ: “Tôi nguyện làm hương thơm ấm áp, thêm một cơn gió mát, mang theo một tia nắng sáng, chỉ mong một ngày, hướng dương nở hoa.”

Lăng Vi nhìn anh cười, cô đưa tay ôm anh, ngọt ngào nói: “Về nhà.”

...

Ngày một tháng năm, Mustang được đưa ra thị trường --- quảng cáo xuất hiện ở khắp nơi. Dáng vẻ, độ dài, động tĩnh... tất cả các cửa hàng tổng hợp đều có đoạn video quảng cáo Mustang! Bên ngoài cửa hàng tổng hợp cũng có tấm áp phích quảng cáo thật to, các loại phương tiện xe hơi lớn chút cũng dán đầy quảng cáo.

Trên màn ảnh lớn của quảng trường, không ít người trẻ tuổi ngồi trên ghế, nghiêng đầu thưởng thức hai người đang ôm hôn mà quên hết mọi thứ trong màn hình.

Cái quảng cáo này, nội dung đầy đủ, giống như một bộ phim trên ti vi vậy, còn có kịch tình nữa. Một người đàn ông, được hai người phụ nữ thích, một người là thanh mai thích anh nhiều năm, một người khác là số mệnh đã sắp đặt sẵn của anh....

Quảng cáo quay rất thú vị, để cho người khác xem tâm tình không khỏi chập chờn. Mặc dù người đàn ông và người phụ nữ được quay vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà ánh mắt bọn họ khi nhìn nhau lại ngọt ngào vô cùng...

Để cho người ta nhìn.... có loại cảm giác muốn yêu.

Thật là rất muốn tìm một người giống như nam chính trong vai vậy, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú, cảm giác đó nhất định vô cùng tốt đẹp....

Mustang được đưa ta thị trường, nháy mắt tạo nên một cơn sốt về “thể thao vào nhà“.
 
Chương 1246: Đưa ra thị trường! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trước kia, xe hơi trong nhà, lựa chọn hàng đầu đều chỉ là xe hơi nhỏ hai hoặc ba chỗ ngồi thôi. Mustang xuất hiện, nháy mắt để cho ánh mắt của rất nhiều người trẻ tuổi chú ý đến xe SUV!

Nhất là loại Mustang này, bề ngoài mạnh mẽ! Bên trong lại rất tuyệt vời, các chi tiết đi sâu vào lòng người. Còn nữa, tin tức gần đây nói: “Nhà thiết kế Mustang chính là Lăng Vi - cũng là người thiết kế về “Máy siêu cấp” kia, chiếc xe đó của Lăng Vi còn chưa có đưa ra thị trường, cho nên, không ít người theo phong trào đều ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn mua một chiếc Mustang chạy thử xem thế nào.

Rất nhiều người trẻ tuổi đi lái thử xe ở cửa hàng đều cảm thấy thật thoải mái! Bất cứ ai lên xe rồi cũng không muốn bước ra nữa.

Xe này vô cùng rộng rãi, vô cùng thích hợp người một nhà đi xa.

Lúc này, đơn đặt hàng bay lả tả xuống như bông tuyết vậy! Buổi sáng ngày đưa ra thị trường, Mustang đã ký được ba mươi ngàn đơn đặt hàng! Diệp Đình nói: “Cái này, chỉ là bắt đầu.”

Mấy ngày kế tiếp, số lượng tiêu thụ liên tục như từng đợt sóng, hơn nửa tháng liền phá tan ghi chép 40 vạn chiếc của Lan Mị năm ngoái!

Lăng Vi vạn lần không ngờ tới là, sản xuất chiếc xe này muốn điên rồi! Xem dáng vẻ này, mức tiêu thụ cuối năm, đột phá 100 vạn chiếc là hoàn toàn không thành vấn đề nha!

Lôi Tuấn cười to “Ha ha” vừa lắc mông vừa hát: “Bầu trời bay tới năm chữ, tất cả không phải chuyện khó....”

Lăng Vi cười lên, chế nhạo anh: “Rõ ràng là,,,, sáu chữ...”

*

Trong phòng họp của Vương Vinh Diệu.

Vương Vinh diệu nói: “Sự thành công của Mustang, chính là tình huống đáng để cho chúng ta tham khảo. Khoản xe mới của của chúng ta cũng đã sắp đưa lên thành phố tiêu thụ. quảng cáo cũng đã hoàn thành, tiếp theo, mọi người nhanh chóng hành động! Tranh thủ bán “Hào Mại” của chúng ta được 100 vạn chiếc, đè ép Mustang!”

Vương Vinh Diệu vô cùng có lòng tin, bởi vì, khoản xe mới của anh, bề ngoài thiết lế như một chiếc xe thể thao, năm ngoài Lan Mị tiết lộ tài liệu, hya81n cũng biết thời đạo của xe thể thao sắp đến, anh lập tức để cho thiết kế sư của mình xem mẫu hình SUV.

Sỡ dĩ anh có thể dẫn tiên phong ở nước ngoài, cũng bởi vì lỗ mũi của anh rất nhạy bén.

Mặc dù anh lớn tuổi, nhưng mà, anh lại có thể theo sát nhịp bước thời đại!

Càng may mắn là, Con chip mà Lăng Vi mới thiết kế đã bị anh lấy được rồi! Tuy rằng sau đó Lăng Vi lại nghiên cứu một “Máy siêu cấp” với động lực càng mạnh mẽ hơn, nhưng mà, động cơ trong tay anh hiện tại cũng tuyệt đối có thể giết chết “Mustang” trong nháy mắt!

Vương Vinh Diệu vô cùng tự tin!

Bề ngoài không kém hơn Mustang, động lực lại mạnh hơn Mustang! Xe của anh vừa lên thành phố, tự nhiên người tiêu thụ sẽ đoán được, chiếc xe nào tốt hơn, chiếc xe nào mạnh hơn, chiếc xe nào càng đáng để bọn họ có được nó hơn!

Bởi vì Vương Vinh Diệu lấy được con chip tương đối trễ, cho nên anh đổi bộ máy hiện tại với bộ máy mà Lăng Vi nghiên cứu kia. anh gấp rút làm, cũng may, đã cho ra xe mới sau khi Mustang được đưa ra thị trường nửa tháng.

Quảng cáo xe mới cũng rất trâu bò, tất cả đều là đại minh tinh ăn khách nhất!

Đội hình sao sáng nháy mắt đã giết chết ba người mới của “Mustang“.

Nhưng mà.... dường như hiệu quả.... cũng không có đạt tới theo như Vương Vinh diệu tính trước....

Quảng cáo của Mustang, cho người ta một loại cảm giác mát mẻ, tự nhiên, bá đạo..... nhưng lại thật xinh đẹp. Mặc dù ba người mới kia đều không có tên tuổi, nhưng mà.... tình cảm bọn họ bộc lộ ra để cho người ta cảm thấy đau khổ, ngọt ngào trong lòng.

Quảng cáo hào phóng.... hoàn toàn là buôn bán hóa. Người trẻ tuổi bây giờ... đã miễn dịch với những phim buôn bán hóa! Cho dù ngôi sao có lớn đến mấy, nhìn hàng ngày, cũng sẽ cảm thấy chán chứ?

Nhưng mà, như đã nói, xe hơi Hào Mại vẫn bán được không tệ, mặc dù kém Mustang một đoạn lớn, nhưng số lượng tiêu thụ lại tăng gấp đôi so với xe hơi trong nhà của năm ngoái.

Dù sao máy rất trâu bò! Mặc dù bề ngoài không có mạnh mẽ như Mustang vậy, nhưng mà, tiêu chuẩn máy vẫn là rất cao, có người hiểu xe nguyện ý bỏ tiền ra mua.

Nhưng mà, Vương Vinh diệu không hài lòng!

“Tại sao, lượng tiêu thụ lại kém Mustang nhiều như vậy?
 
Chương 1247: Chênh lệch, tại sao lại lớn như vậy? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mustang đã bán điên rồi, Vương Vinh diệu tức giận đến đỏ mắt!

anh để cho người lên internet bội đen Mustang, người trẻ tuổi bây giờ, xem một bộ phim cũng phải lên internet tìm hiểu trước, mua xe, mua nhà cũng vậy.

Trên internet khen tốt, mọi người sẽ đi nhìn, hoặc thử một lần.

Ngọn gió của Mustang quá mạnh! Các bạn trên mạng đều mà một mảnh khen ngợi, đợt sóng lớn đánh người của Vương Vinh Diệu quân lính tan rã, bởi vì “Mustang” thật sự là quá tốt.

Bôi đen? Căn bản là không đen được!

Vương Vinh Diệu giận đến nghiến răng nghiến lợi! anh lập tức mở cuộc họp, để cho ngành tiêu thụ điều tra thị trường cặn kẽ.

Tại sao “Mustang” của người ta một buổi sáng đã có thể tiêu thụ ba ngàn chiếc: “Hào Mại” của anh ba ngày lại còn không tới ba ngàn chiếc?

Chênh lệch nha! Đồng dạng là thể thao gia đình, động cơ của anh mạnh hơn Mustang, giá cả lại thấp hơn Mustang, người ta bán ba chục ngàn chiếc ít nhất anh cũng phải bán được mười ngàn chứ?

Bây giờ, lượng tiêu thụ của người ta lên đến bốn mươi ngàn! anh ngay cả bốn ngàn cũng lên không nổi!

Đây rốt cuộc là tại sao? Mustang vẫn còn điên cuồng tiến tới, bay nhanh như cưỡi gió!

Vương Vinh Diệu tức bốc lửa --- xe máy anh sản xuất, chính là thay đổi lại nha!

Cho nên chi phí của xe mới còn cao hơn chi phí lúc ban đầu rất nhiều. Mặc dù động cơ thay ra kia có thể lại dùng vào lần sản xuất sau, nhưng mà, số vốn của bộ phận này bị đè xuống.

Bây giờ, xe của anh, để ở trong kho hàng, chậm chạp bán không được... vốn lưu động, không có cách chảy trở về nha! Cứ kéo dài như vậy, nhất định sẽ bị kéo dài đến chết!

Vương Vinh diệu thật là buồn rầu.

“Củ tịch, báo cáo điều tra thị trường đã có.”

“Được! Lập tức tổ chức hội đồng quản trị mở cuộc họp!” Vương Vinh Diệu vội vàng đi vào phòng họp.

Các đổng sự vây quanh thành một vòng, đều lộ vẻ buồn rầu thảm não.

Bí thư của Vương Vinh Diệu chiếu câu hỏi điều tra trên thị trường lên màn hình lớn, tổng kết của tổng giám đốc bộ phận thị trường.

Lần điều tra này, người tiêu thụ so sánh chủ yếu là vài phương diện về “Hào Mại” cùng “Mustang“.

Phía dưới là tổng kết câu hỏi điển hình của các người tiêu thụ.

Thứ nhất:

Bề ngoài của Mustang: Mạnh mẽ! Có phong độ, ngang ngược, mode, cảm giác của xe sang, đường cong lưu loát!

Bề ngoài của Hào Mại: Phổ thông.... kiểu cũ! Không có chút độ nhấn.

Thứ hai:

Nội thất của Mustang: Chi tiết rõ ràng, chu toàn mọi mặt. Thoải mái, dễ nhìn, không gian sử dụng lớn.

Nội thất của Hào Mại: Phổ thông, không gian bên trong hẹp hơn tưởng tượng, thiết kế phần ghế sau không hợp lý, lãng phí phần lớn không gian.

Thứ ba:

Tiếng vang của Mustang: Được người trẻ tuổi truy phủng, điểm chấm trên internet cực cao, miệng truyền miệng.

Tiếng vang của Hào Mại: Nghe nói động cơ máy mạnh, nhưng mà, sau trăm cây số, có cảm giác là lạ (Thời gian mua quá ngắn, còn chờ khảo sát)

Thứ tư:

Danh tiếng của Mustang: Ninh Hạ dễ thương đáng yêu, Giang Quân ngang ngược bá đạo cùng Đồng Dao mạnh mẽ! Viết lên một đoạn tình yêu xinh đẹp.

Danh tiếng của Hào Mại: Hoàn toàn chưa từng nghe qua....

Giám đốc bộ thị trường nói: “Đây là câu trả lời phổ biến của sách câu hỏi điều tra.”

Vương Vinh diệu sôi máu nha!

anh đập bàn vang thật to: “Bề ngoài phổ thông? Xe của tôi bề ngoài phổ thông?”

Rõ ràng không khác gì so với Mustang!

Các đổng sự tụ họp lại thành một vòng, đều nhíu mày không nói lời nào. Chỉ có cháu trai không chịu thua kém đó “giễu cợt”.

Vương Vinh Diệu trợn mắt nhìn anh: “Vương Thử Thần! Còn cười cái gì nha? Cái thằng nhóc con này! Trường hợp nào rồi? Con còn cười được sao?!”
 
Chương 1248: Chênh lệch, tại sao lại lớn như vậy? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vương Tử Thần vô tội nhún vai nói: “Con không cười cái gì nha.... ban đầu lúc các người thiết kế kiểu xe, con đã nói loại hình này rất là phổ thông, phương thức cũ kĩ, ông còn chửi mắng con một hồi.”

Lời của anh, làm Vương Vinh Diệu nghẹn họng.

Vương Vinh Diệu trừng mắt nhìn anh, anh cười: “Ha ha... cậu cứ xem như là con chưa nói gì cả.”

Vương Tử Thần liếc mắt, trong đầu nghĩ: Lấy ánh mắt của người trẻ tuổi là anh, nếu là anh mua xe, nhất định cũng mua “Mustang“.... Kiểu thiết kế của người ta, anh cũng muốn mua một chiếc trở về thử. Nếu không phải sợ ông tức chết, anh đã đi mua từ sớm rồi!

“Hào Mại” khó coi muốn chết!

anh thuộc công ty sản xuất mà cũng không muốn dùng, huống chi là người khác? Loại ánh mắt “cũ kĩ” kia của ông nội, lại nói bề ngoài của Hào Mị và Mustang đều giống nhau?

Giá xe là hai trăm ngàn, bề ngoài còn xấu như vậy.....

Đối mặt người sử dụng, hai loại xe đều là giai cấp trung lưu, tại sao người ta không dùng hai trăm mười ngàn mua Mustang đang nổi? Người ta bụ ngu à? Mà lại dùng hai trăm nag2n mua một loại se cũ kĩ là Hào Mại?

Nếu không phải động cơ mạnh mẽ, sợ là số lượng bốn ngàn chiếc bọn họ còn không đạt tới được!

Nhưng mà, bây giờ nhìn điều tra câu hỏi trong sách, ngay cả máy cũng giống như bị gì đó.

Vương Vinh diệu cũng đang quấn quít vấn đề này, trước khi xe đưa lên thành phố đã qua khảo nghiệm, kết quả khảo nghiệm là hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà, tại sao nhiều câu hỏi điều tra, đều nói động cơ có vấn đề chứ?

Động cơ?

Đột nhiên Vương Vinh Diệu giật mình!

Động cơ có vấn đề? Đột nhiên anh nhận ra được cái gì đó! Cái con chip này, là anh trộm được từ chỗ của Lăng Vi, các cổ đông cũng không biết.... anh vẫn luôn thông báo với bên ngoài đây là kỹ thuật mới mà công ty bọn họ thiết kế ra.

Nhưng mà, bây giờ động cơ có vấn đề? Đây là một.... cái bẫy lớn..... mà Lăng Vi thiết kế cho ông?

Trái tim Vương Vinh diệu đột nhiên cứng lại! Tròng mắt từ từ lòi ra! Hiển nhiên không muốn tin tưởng mình bị gài bẫy, ông giành được con chip này, làm đến thần không biết quỷ không hay, lúc ấy con chip này qua rất nhiều tay mới đến được chỗ của ông, làm sao Lăng Vi biết được là do ông trộm?

Không thể nào! Khi đó chuyện xảy ra đột nhiên như vậy, Lăng Vi không thể nào đã dự mưu từ trước mà chuẩn bị con chip giả được?

Lúc ấy, cảnh sát cũng không có điều tra được, người trộm con chip là do ông phái đi...

Vương Vinh diệu càng nghĩ càng sợ hãi....

Nếu như Lăng Vi biết là do ông trộm con chip, lúc ấy... tại sao cô ta không cướp về?
 
Chương 1249: Em là Phạn Thái Ngạnh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong bữa tiệc ăn mừng, một mảnh náo nhiệt tưng bừng.

Bên trong tiếng ồn áo, các ký giả liều mạng chen đến gần Lăng Vi và Diệp Đình: “Diệp tiên sinh ---- “Mustang” rất thành công! Mức tiêu thụ càng ngày càng cao, xin hỏi sao anh lại làm được.”

“Diệp tiên sinh! Nói về ý nghĩ và thành quả khi thiết kế “Mustang” đi ---”

“Diệp phu nhân ---- “Mustang” là cô thiết kế, nhưng mà cô rời khỏi Lan Mị, xin hỏi cô có hối hận không?”

“Diệp phu nhân --- sau khi “Mustang” phổ biến rộng rãi, trên internet có người nói bề ngoài của “Mustang” là cô ăn cắp bề ngoài, xin hỏi cô có gì đáp lại?”

Diệp Đình và Lăng Vi bị bao vây vào giữa, các ký giả trái một câu phải một câu hỏi lung tung này nọ.

Lâm Nhất Kiệt bị đẩy ra ngoài xa nhất, nhưng kỳ quái là, micro của anh vừa đưa lên Diệp Đình liền bắt đầu nói chuyện.

Lâm Nhất Kiệt liều mạng giơ micro: “Diệp tiên sinh --- Lần này “Mustang” đã đột phá kỷ lục, xin hỏi anh có cảm tưởng gì?”

Diệp Đình lãnh đạm nói: “Phải cảm ơn vợ tôi.”

Các ký giả nghiêng đầu, nhìn về phía sau... “Tại sao lại là cậu?” Thằng nhóc này, không phải là người để cho Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân trả lời vấn đề lần trước sao?

Thôi, mặc kệ anh là ai, Diệp tiên sinh trả lời vấn đề họ với có đề tài viết nha!

“Bá bá bá” Trong nháy mắt, tất cả ống kính và máy quay phim đều chuyển qua Lăng Vi, rối rít nhìn cô chằm chằm.

Lâm Nhất Kiệt hỏi: “Diệp phu nhân, bề ngoài và nội thất của Mustang đều là một tay cô thiết kế, tôi phát hiện kiểu xe của cô, chính là bản thảo cô thiết kế lúc cô còn ở Yến đại, lúc đó chính là Lan Mị đi Yến đại tuyển nhân viên. Bản thiết kế của cô còn thu được hạng nhất, lúc ấy được các bạn học truy phủng mãnh liệt, còn được tôn sùng là “Thiên Tác”! Lúc đó thiên phú thiết kế của cô đã sớm lộ mũi nhọn, xin hỏi cô muốn công kích lại những người đã bôi xấu cô như thế nào?”

Lăng Vi nhìn anh chằm chằm hỏi: “Vàng thật không sợ lửa, chính nghĩa không sợ gian tà! Xin cậu hãy viết lời này vào bài báo của cậu. Cám ơn cậu.”

Lâm Nhất Kiệt rất là vui vẻ, Lăng Vi cũng rất cảm động. Đối mặt với các loại ký giả và truyền thông nghi ngờ, chỉ có Lâm Nhất Kiệt là muốn bảo vệ và đòi lại công bằng cho cô.

Những lời anh vừa nói này, là đang gõ chuông báo động cho những người khác!

Các ký giả tại chỗ đều: “A” lên: “Còn có chuyện này sao?” Vừa giơ máy ghi âm lên, vừa sửa sang lại suy nghĩ, suy nghĩ vấn đề nên hỏi kế tiếp.

Có ký giả lập tức hỏi tiếp: “Diệp phu nhân, nếu “Mustang” là thiết kế của cô lúc còn ở đại học, vậy thì càng không tồn tại chuyện..... giống như tin đồn đó, bề ngoài và nội thất của chiếc xe là Diệp tiên sinh mời đại sư thiết kế, sau đó đưa hết công lao cho cô?”

Lăng Vi cười nhạt: “Giống như lời cậu nói vậy.”

Hướng gió lập tức liền thay đổi, nháy mắt đã bị Lâm Nhất Kiệt kéo về nề nếp. Trong lòng Lăng Vi giơ ngón tay cái cho anh, nhất định tiểu Kiệt có thể xông ra một con đường của mình ở giới truyền thông!

Lần bữa tiệc này, vô cùng náo nhiệt! Các cao tầng của Lan Mị đều được mời đến hội trường.

Hanh Lợi, Lộ Dịch, tiểu Bạch, còn có lão đầu Mã Đế Tư tất cả đều từ Ngả Lợi quần đảo tới tham gia bữa tiệc. Trước kia Diệp Đình đã từng nói, muốn cho lượng tiêu thụ của Mustang lên tới 33%! Lúc ấy Lộ Dịch còn không tin....
 
Chương 1250: Em là Phạn Thái Ngạnh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ, lượng tiêu thụ vàng ngày càng tăng, thật là một cái tát vào mặt anh! Cả người Lộ Dịch cũng nóng, như, lửa, đốt.

Hanh Lợi không có mang bạn gái, anh xoa xoa tay, nói bên tai Lăng Vi: “Chị dâu, hai người quảng cáo chị mời đến đều rất đẹp, rất mạnh mẽ nha. Giới thiệu hai vị nữ nhân vật chính cho em được không?”

Lăng Vi không lên tiếng.

Hanh Lợi không ngừng nháy mắt với cô: “Chị dâu, cầu xin chị đó....” Thằng nhóc này dáng vẻ rất tốt, một đôi mắt màu lam thâm thúy, không ngừng dùng hết sức lực ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi.

Lăng Vi không muốn giới thiệu cho anh đâu, một con ngựa đực, cô cũng không muốn gieo họa Ninh Hạ và Đồng Dao!

Lúc này, có không ít ký giả yêu cầu ba nhân vật chính trong quảng cáo và người làm chủ chụp hình chung.

Giang Quân, Ninh Hạ, và Đồng Dao đi về phía Lăng Vi cùng Diệp Đình.

Hanh Lợi lập tức liền, phát, tình, lên! anh thấy Giang Quân và Ninh Hạ đứng chung một chỗ liền đi tới bên cạnh Đồng Dao: “Nữ sĩ xinh đẹp, hôm nay vừa vặn tôi không có bạn gái.... tôi có thể mặt dày mời cô khiêu vũ sao? Nếu như cô có thể đồng ý làm bạn gái của tôi, vậy thì thật không còn gì tốt hơn.”

Đồng Dao đang đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe được có người nói tiếng Trung kém chất lượng nói chuyện với mình, cô nhướng mày lên, nhìn anh chăm chú.

Hanh Lợi lễ phép nói lại một lần. Đồng Dao liếc anh, trong đầu nghĩ, người này có bị bệnh không? Lần đầu tiên gặp mặt sẽ cầu người ta làm bạn gái của anh? Đầu óc bị vào nước rồi à?

Đồng Dao trợn mắt nhìn anh nói: “Nhìn hốc mắt anh màu xanh, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là vì tối hôm qua túng, dục, quá, độ phải không?”

“Phốc --- Khụ khụ ----” Hanh Lợi bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng.

Lăng Vi, Diệp Đình, Giang Quân và Ninh Hạ bên cạnh cũng không nhịn được muốn cười. Trong lòng Kiệt Sâm lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Đồng Dao, cô gái này thật mạnh mẽ!

Hanh Lợi ủy khuất: “Tối hôm qua tôi không có tìm đàn bà, thật đó.... bởi vì tôi ngồi phi cơ, bị chênh lệch thời gian nên mắt mới thâm quần, cô hiểu lầm tôi.....”

Đồng Dao lạnh lùng liếc anh.

Cô nói: “Cách tôi xa một chút, lão nương là không có nhìn lầm! Tôi hiểu lầm anh? Vậy tôi hỏi anh, nụ hôn đầu tiên của anh còn sao? Đêm, đầu có còn không? Nếu không có thì cút nhanh lên, anh không muốn có một con ngựa đực làm bạn trai!”

“Ngao....” Hanh Lợi thương tâm, bị đả kích không còn lời gì để nói, đêm, đầu mười bốn tuổi đã không còn rồi! Nụ hôn đầu thì càng không nhớ nổi là lúc nào....

Diệp Đình cùng Lăng Vi hiểu Hanh Lợi nhất, hai ngưởi nhìn nhau đều cười phá lên.

Nhìn Hanh Lợi ăn quả đắng, tại sao lại thoải mái như vậy nha? Ha ha ha ---- Lăng Vi vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng.

Kiệt Sâm ở bên cạnh yên lặng “giơ ngón tay cái” cho Đồng Dao, đột nhiên tức đến nổ tung: “Tiểu Bạch --- Lão tử muốn giết cậu! Trả nụ hôn đầu cho lão tử! Cái con mẹ nó! Lão tử muốn liều mạng với cậu!”

Đoàn người nhìn sang Kiệt Sâm...

Kết quả, chỉ thấy Kiệt Sâm bay ra ngoài như một ngọn gió, sau đó.... Kiệt Sâm, liền đuổi giết tiểu Bạch toàn bộ hiện trường bữa tiệc -----

Hàn Yến, Hoa Đào, Quân Dương và Chính Hiền cũng tới chúc mừng bọn họ.

Người nhà Chính Hiền vừa lúc tới thăm cô, Chính Hiền giới thiệu với mọi người: “Đây là anh trai em...”

Anh của Chính Hiền đưa tay ra, bắt tay với mọi người, anh tự giới thiệu mình nói: “Mọi người khỏe, tôi là Thái Thái Hiền.”

“Phốc ----” Lôi Tuấn đang đi tới lập tức cười phun, món đồ gì? Thức ăn quá mặn sao?

Lôi Tuấn nắm chặt tay anh nói: “anh Thái Hàm, anh khỏe. Em là Phạn Thái Ngạnh (cơm quá cứng)!” Vừa nói, vừa viết lên tay anh của Chính Hiền viết “Phạm Thái Ngạnh”!

Thái Thái Hiền nghiêm túc gật đầu: “Tên rất hay.”

Lăng Vi nín cười, bắt tay với anh của Chính Hiền nói: “Anh Thái Hàm, anh khỏe. Em là Thang Thái Lương (canh quá lạnh)....”

Nói xong, nháy mắt với Diệp Đình, Diệp Đình không có cách nào, chỉ có thể đưa tay ra với anh: “Cậu khỏe, tôi là Chúc Thái Hi (cháo quá lỏng)--- (Chu Thái Tích)....”

“Phốc ----” Một đám người xấu!

Lăng Vi cười điên rồi!

Giang Quân, Ninh Hạ, Đồng Dao.... không nói..... các người chỉnh người như vậy, thật tốt sao? Tại sao các người không gọi Thỉ Thái Xú (cức quá hôi)? Tại sao không gọi Niệu Thái Hoàng (nước tiểu quá màu vàng)?!

Hiện trường bữa tiệc một mảnh cười nói. Mọi người quậy phá đủ rồi, liền nói xin lỗi với anh của Chính Hiền, nói cho anh, lúc nãy là bọn họ đùa giỡn.

Anh của Chính Hiền không chút ngại nào, trò chuyện với đoàn người vô cùng tốt.

Ninh viễn đi cùng Ninh Hạ, Ninh Hạ giới thiệu anh cho Lăng Vi và Diệp Đình.

Lúc này Ninh Viễn mới biết.... em rễ mà Giang quân nói... thì ra là....

Má ơi! Quá kinh sợ rồi! Mau mau mau---

Ai tới đỡ tôi đi, không có hai trăm ngàn tôi không đứng lên nổi!
 
Chương 1251: Đồ Của tôi, tôi phải từ từ lấy về (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bữa tiệc của Lăng Vi và Diệp Đình vô cùng náo nhiệt.

Vương Vinh Diệu nằm bệnh viện hai ngày....

Xe hơi càng ngày càng không bán được, bốn ngàn chiếc xe đã bán kia cũng là liên tục xảy ra vấn đề! Hơn bốn ngàn người sử dụng đã mua chiếc xe đó nháy mắt đã kiện “Hào Duệ” ra hiệp hội người tiêu thụ.

Trên internet đã truyền ra --- xe hơi của Hào Duệ là không thể mua! Máy không được! Mới bắt đầu động lực rất là mạnh, nhưng mà sau khi lên trăm cây số, máy liền đặc biệt không ổn định! Rất dễ xảy ra nguy hiểm!

Mặc dù, còn chưa có tạo thành tai nạn gì, nhưng mà làm sao người ta dám chãy xe này nữa? Bốn ngàn chiếc xe đã bán ra đều rối rít yêu cầu Hào Duệ cho một lời giải thích.

Lăng Vi tự mình bỏ tiền, mua một trăm chiếc xe mới ở Hào Duệ. Cô để cho một trăm người, từ từ quậy phá.

Vốn là Vương Vinh diệu muốn không để ý đến, ông nghĩ, qua vài ngày sẽ an ổn lại không có người quậy phá. Nhưng mà quậy tới quậy đi, lớn chuyện rồi ----

Bộ giám sát thị trường ra lệnh thông báo, ông phải bồi thường người tiêu thụ!

Bây giờ tiền bạc của Vương Vinh Diệu rất eo hẹp!

Ông nghiên cứu với các đổng sự: “Vậy thì bồi thường giá mua đi! Chúng ta mua xe trở lại, lắp ráp động cơ lại lần nữa. Đè chuyện này xuống trước rồi nói sau.”

Nhưng mà, ai có thể nghĩ, lại có một trăm người không chấp nhận bồi thường giá mua, dù thế nào cũng muốn bồi thường gấp ba hoặc gấp mười lần!

Đương nhiên là Vương Vinh diệu không chịu!

Tiếp theo, chỉ thấy từng trận gió thổi trên internet --- có người bình luận ở các trang xe hơi, nói xe hơi Hào Duệ khoác lác, lừa gạt người tiêu thụ. động lực mạnh mẽ cái chó ám gì, là liệt, dương thì có!

Lăng Vi vừa đọc vừa che mặt... Cái câu này là ai nói vậy? Cũng quá lưu manh rồi.....

Không phải Vương Vinh diệu chơi xấu cô sao? Cô là người có thù tất báo! Ông tìm người công kích tôi trên internet, tôi không biết công kích ông sao? Mời người chửi rủa nha, ai lại không biết....

Ông chơi xấu tôi, tôi còn có người tiêu thụ bảo vệ, ông có cái gì? Tất cả người sử dụng của ông đều chửi rủa ông ở đây này!

Đừng có gấp, đằng sau còn nữa, chúng ta từ từ đi, ha ha ----

Chuyện động cơ làm lớn chuyện, nháy mắt danh tiếng xe hơi của Hào Duệ liền thúi hoắc.

Vương Vinh Diệu khó chịu nha! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Ông run run đứng đó, bỏ mặc một phòng thành viên ban giám đốc vịn tường đi xuống lầu, ông phải tự mình thử xe của mình! Vương Vinh Diệu bảo tài xế lấy một chiếc xe Hào Mại mới ra.

Vương Vinh Diệu ngồi lên chỗ ghế tài xế, tự mình lái ra Giang thành, vẫn luôn chạy tốc độ cao ---

Máy mạnh mẽ! Nhất định là phải chịu đựng, chịu đựng nha! Ngàn vạn lần đừng giống như người khác nói, sau trăm cây số liền bắt đầu xảy ra vấn đề!

Vương Vinh Diệu khẩn trương nha! Sau khi lên trăm cây số, ông liền bắt đầu run run, bởi vì..... thật xảy ra vấn đề!

Vốn là, máy đang vận chuyển tốc độ cao, đột nhiên... ông cảm thấy, cho dù đạp ga như thế nào, máy cũng không tăng tốc được!

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không nghĩ ra nha! Tại sao lúc thử nghiệm cũng chưa phát hiện vấn đề này chứ? Đó là bởi vì, nhiệt độ! Lúc khảo nghiệm, động cơ vẫn luôn chuyển động, vẫn luôn chuyển, cho nên, động cơ luôn ở trong trạng thái nhiệt độ cao.
 
Chương 1252: Đồ Của tôi, tôi phải từ từ lấy về (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà, sau khi người tiêu thụ mua xe, sau khi chạy ra khỏi đã tăng tốc hơn trăm cây số, trong thời gian chạy ngắn ngủi, không có đạt tới nhiệt độ tăng tốc đó, cho enn6 máy sẽ xảy ra vấn đề!

Cái thiết kế này của Lăng Vi.... thật đúng là hao tâm tổn huyết! Cô quá tổn hại âm đức! Tại sao ông phải cướp được nó nha! Cho dù ông là ngọc hoàng đại đế, cho dù ông có ống nhòm, coi dù đầu của ông hoạt động tốt hơn người khác gấp ngàn lần, cũng không nghĩ ra Lăng Vi biết làm loại thiết kế này nha!

“A ---” Tim của Vương Vinh Diệu lại bắt đầu quặn đau. Ông vội vàng giảm tốc độ lại.

Sau khi xe giảm tốc độ, Vương Vinh Diệu đứng ngay bên đường xa lộ.

chân của ông không tự chủ được bắt đầu run run.... sống hơn nửa đời người, đều là ông chơi người ta, không nghĩ tới... già rồi già rồi, lại bị một con nhóc lừa đảo chơi một vố!

Lăng Vi thiết kế cái bẫy này cho ông, thật là tính toán hết tất cả rồi nha! Cô không tiếc bất cứ giá nào, trước gài bẫy chính mình, sau đó mới bẫy ông! Bảo ông làm sao phòng bị?

Vương Vinh Diệu giận đến thở không ra hơi. Ông ngồi ven đường từ từ thở, ông không dám lái về nữa, khó trách người tiêu thụ muốn ồn ào... đổi lại là ông, ông sẽ ồn ào càng mạnh mẽ hơn!

Khổ sở kiếm đủ tiền mua xe, kết quả, mua một đống rác về, ai mà không tức giận?

Vương Vinh Diệu gọi điện thoại, để cho bí thư tới rước ông. Ông ngồi ở ven đường, ngơ ngác nhìn xe đến xe đi....

Bí thưa đưa ông về bệnh viện, Vương Vinh Diệu nằm trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn, dáng vẻ nháy mắt đã già hơn mười tuổi.

Bên ngoài phòng bệnh của Vương Vinh Diệu, các ký giả bao vây nước chảy cũng không lọt! Vương Vinh Diệu không có cách nào, chỉ có thể tổ chức cuộc họp ký giả. Sắc mặt ông tái nhợt ngồi trên ghế chủ tịch. Bí thư mời một vị ký giả đặt câu hỏi.

Vị ký giả này là ký giả có tiếng bọn họ mời đến, phải hỏi vấn đề gì trước bọn họ đã bàn bạc xong hết.

Vị ký giả này hỏi: “Vương đồng --- xin hỏi “Hào Mại” chậm chạp không bán được, ông có hành động gì?”

Biểu tình Vương Vinh Diệu nghiêm túc, cộng thêm động tác tay nói: “Chúng tôi.... sẽ dùng giá mua thu mua những chiếc xe có vấn đề lại, đến khi nào toàn bộ đều thông qua khảo sát, tuyệt đối không có vấn đề nữa mới đưa vào thị trường.”

Lại một vị ký giả hỏi: “Vương đổng, xin hỏi tại sao xe của ông lại liên tục xảy ra vấn đề? Theo như tôi biết, loại động cơ lúc trước ông sàn xuất không phải là động cơ hiện tại của xe. Xin hỏi tại sao đột nhiên ông lại muốn thay đổi động cơ chứ? Tại sao sau khi thay đổi lại xảy ra vấn đề chứ?”

Các ký giả cũng nắm điểm này không tha, Vương Vinh Diệu nói: “Cũng không phải là kỹ thuật của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi đã nghiên cứu, là lúc lắp ráp đã xảy ra vấn đề...”

Lúc này, đột nhiên có ký giả hỏi: “Vương đồng, đoạn thời gian trước, con chip của Lăng Vi từng bị trộm một lần, nữ tiến sĩ trộm con chip đó bị bắt tại chỗ, từ đó về sau, Vương đổng ông lại bắt đầu thay đổi động cơ.... Xin hỏi, có phải ông đã trộm kỹ thuật trong con chip, nhưng chưa có nghiên cứu qua, ngược lại tự mình gài bẫy mình đúng không?”

Người ký giả này vừa hỏi xong, tất cả mọi người tại chỗ cũng đều nghiêng đầu nhìn về phía anh. Lại là Lâm Nhất Kiệt!

Thằng nhóc này! Mặc dù rất nhiều ký giả có nghi vấn trong lòng, nhưng mà.... dám hỏi ra cũng không nhiều nha!

Những ký giả tới tham gia họp báo ngày hôm nay cũng đều đã cầm bao lì xì của Vương Vinh Diệu...cho nên, lúc bọn họ hỏi vấn đề, cũng cố gắng chọn vấn đề “nhu hòa” hỏi.

Lại không nghĩ rằng, Lâm Nhất Kiệt thằng nhóc này lại không muốn sống! Cái gì cũng dám hỏi! Cậu sẽ không sợ Vương thị tiến hành trả thù với cậu sao?

Vương Vinh Diệu tức giận đến mặt tái xanh! Có nhân viên làm việc muốn mời Lâm Nhất Kiệt ra ngoài, các giám đốc duy trì hiện trường giao tiếp đều trợn mắt nhìn Lâm Nhất Kiệt, trong lòng mắng: “Thằng nhóc không biết xấu hổ! Lúc mày vào cửa đã cầm bao lì xì của tao, lại muốn đối nghịch với chúng tao, mày có biết xấu hổ không?”

Lúc này, đột nhiên Lâm Nhất Kiệt cầm một bao lì xì ra, nói với Vương Vinh Diệu: “Cám ơn tình cảm của Vương đổng, nhưng mà, tôi là ký giả, có đạo đức hành nghề, tiền, trả lại cho ông. Liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật! Tuyệt không thiên vị!
 
Chương 1253: Tới nha, từ từ đi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong ánh mắt Lâm Nhất Kiệt lộ ra vẻ kiên định! Kiên định đến khó mà rung chuyển được!

Không ít ký giả tại chỗ khịt mũi coi thường nhìn anh, tự cho là mình chính nghĩa sao? Cậu chờ mà xem, hôm nay cậu có thể bước ra cái cửa này hay không?

Các ký giả đều ngừng việc đặt câu hỏi lại....

Nháy mắt không khí của hiện trường lạnh đến cực điểm!

Vương Vinh Diệu tức giận đến đầu ngón tay run lẩy bẩy ---- ông nháy mắt ra dấu với nhân viên an ninh. Tỏ ý bọn họ mang thằng nhóc thối tha này đi.

Ai bảo anh dám quấy rồi! Thật là thiếu dạy dỗ!

Nhân viên an ninh đi tới, còn chưa có chạm vào cánh tay của Lâm Nhất Kiệt, đột nhiên ---- chung quanh Lâm Nhất Kiệt có bốn người lạnh lùng đứng ra.

“Chúng tôi là hình cảnh của Giang thành, bây giờ chúng tôi hoài nghi tập đoàn Vương thị có hiềm nghi lấy trộm buôn bán cơ mật của người khác, mời các vị theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trơ điều tra.”

Họp báo ký giả, nháy mắt biến thành hiện trường bắt người.

Vương Vinh Diệu lập tức bị mang đi -----

Vương Vinh Diệu xài một khoản tiền lớn để cho Sở Hưng Văn gánh tội cho ông, Sở Hưng Văn là trưởng thiết kế của Hào Duệ, ông thừa nhận đã từng lấy trộm con chip của Lăng Vi... bởi vì, mặc dù ông là tổng thiết kế của Hào Duệ, nhưng mà, ông già rồi, đột nhiên đám hậu bối mạnh mẽ đuổi theo, làm cho ông rất có cảm giác nguy cơ.

Ông đã sắp đến tuổi về hưu, nhưng không muốn trước khi mình về hưu đã bị công ty đuổi đi.

Vì giữ được danh tiếng, ông quyết định bí quá hóa liều.

Đúng dịp chính là, dáng vẻ của cháu gái ông Sở Minh Y lại vô cùng giống Lăng Vi, cho nên, ông liền trăm mưu ngàn kế trộm con chip của Lăng Vi.

Sau khi Sở Hưng Văn nhận tội, Vương Vinh Diệu được thả về nhà...

Những kết quả này, Lăng Vi đã dự liệu được từ sớm. Cho nên, ngày đó khi mất con chip, cô cũng chưa có tiếp tục theo đuổi.

Ngược lại, còn giữ cái bẫy này để cho ngày hôm nay Vương Vinh Diệu đạp lên!

Vương Vinh Diệu bây giờ... mặc dù chưa vào tù, nhưng mà tình trạng cũng vô cùng thê thảm. Xe hơi chậm trễ không bán được, vốn lưu động cứng ngắc, tiếng đồn của Hào Duệ càng ngày càng kém, thậm chí còn bị trở thành tài liệu xấu xa để giảng dạy cho học sinh.

Vương Vinh Diệu tức giận nha, nhưng mà.... lại không thể làm gì, ông phải nghĩ cách, cứu vãn bại cục lại mới được! Ông phải sản xuất một loại xe với hình dáng mạnh mẽ, động cơ cực mạnh một lần nữa!

Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho người tiêu thụ lại có lòng tin với Hào Duệ!

Nói làm liền làm, Vương Vinh Diệu lập tức cho người mở cuộc họp cổ đông, bắt đầu nghĩ cách mượn tiền. Nhưng mà, lần này trong cuộc họp cổ đông....

Ông lại.... gặp được Lăng Vi!

Cô ta, thành cổ đông của Hào Duệ khi nào?!

*

Trước khi đưa xe mới ra thị trường, Lăng Vi đã nắm 11% cổ phần của Hào Duệ, cô thu nạp đều là cổ phiếu phân tán, cho nên, Vương Vinh Diệu không biết.

Sau khi xe mới đưa ra thị trường, Lăng Vi liền bắt đầu thua mua cổ phần trong tay cổ đông.

Vốn là các cổ đông lòng người bàng hoàng, có không ít người đã lén lút bán cổ phần trong tay.

Là người ai cũng có lòng riêng, các cổ đông làm vậy cũng là dễ hiểu. Ai không thừa dịp bây giờ Hào Duệ chưa được xem là quá “thúi” mau chóng bán cổ phần đi!

Giữ cổ phiếu trong tay, sớm muộn gì cũng táng gia bại sản!

Lăng Vi vầm 28% cổ phần, mạnh mẽ chiếm một chỗ ngồi ở cuộc họp cổ đông! Người nhà Vương thị họp chung lại tổng cộng có 55% cổ phần. Trong tay Vương Vinh Diệu mới có 31%, trong tay Vương Hân Bình ngồi tù có 5%, con trai ông Vương Tấn có 9%, cháu trai Vương Tử Thần có 5%, một cháu trai khác Vương Tử Minh có 5%. Gộp chung lại, tổng cộng Vương gia nắm 55% cổ phần Hào Duệ.

Vương Vinh Diệu thấy Lăng Vi đi tới, suýt chứt nữa đã tức đến té xỉu!

Cô không chỉ là cổ đông, còn nắm 28% cổ oha62n?! Mấy người cổ đông còn lại cộng thêm cổ phiế phân tán hợp lại mới 17%!

Trái tim Vương Vinh Diệu quặn đau từng trận, gần đây ông thật là bị Lăng Vi làm tức giận muốn chết.
 
Chương 1254: Tới nha, từ từ đi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vốn là Vương Vinh Diệu chuẩn bị một phen “nhiệt huyết sục sôi” trong cuộc họp cổ đông, tất cả đều nuốt vào trong bụng hết.

Thậm chí kế hoạch của ông, cũng không có cách trình bày với các cổ đông còn lại.

Bởi vì, Lăng vi còn ngồi ở đó! Tất cả kế hoạch của ông sao có thể để đứa con hoang này biết!

Thôi, ông cũng không cần trông cậy vào những cổ đông này nữa, liên quan đến chuyện tiền, vẫn là để ông nghĩ lại, tìm bọn họ từng bước từng bước nói đi.

Kết thcu1 cuộ họp cổ đông, Vương Vinh Diệu không gấp đi, đám người tan sạch sẽ, Vương Vinh Diệu híp mắt, hung hăng mắng Lăng Vi một câu: “Quả nhiên thật tiện! Ba của mày Lăng Phong là một tiện nhân, mẹ của mày Trầm Minh Nhược là con tiện nhân, mày còn tiện hơn bọn họ!”

Trong đôi mắt Lăng Vi thiêu đốt lửa giận! Nhưng mà, cô híp mắt đi tới bên cạnh Vương Vinh Diệu: “Ai nha, ông ơi.... thân thể cũng cứng cỏi lắm nha. Còn chưa có chết sao?”

Vương Vinh Diệu giận đến run lẩy bẩy: “Nhờ phúc của mày, còn không có nhanh như vậy!”

Lăng Vi cười nói: “Vậy tôi phải dùng thêm sức mới được... ông kéo hơi tàn còn sống như vậy, tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi thay ông.”

Vương Vinh Diệu híp mắt, ông liếc bụng của cô, hận bây giờ không thể đá một cước giết chết con hoang trong bụng cô!

Lăng Vi cố ý nâng nâng bụng: “Tốt nhất đông đừng đánh chủ ý đến con của tôi. Nếu không, ông chỉ có chết nhanh hơn.”

Cô khẽ mỉm cười, xoay người đi ra ngoài. Vương Vinh Diệu híp mắt, cả người bốc lửa đến muốn nổ tung, Ông bước nhanh đi theo, duỗi chân liền đá về phía Lăng Vi.

“A ---” Vương Vinh Diệu còn chưa làm Lăng Vi vấp ngã, đột nhiên chính ông bị gì đó giật điện, chợt co rút! Một tiếng vang lên “Đông”, Vương Vinh Diệu té lăn trên mặt đất, che ngực run rẩy.

Lăng Vi quơ quơ đồng hồ trên cổ tay, cười: “Ông ơi, sao ogn6 lại vô tình như vậy? Đi bộ cũng có thể té ngã, xem a ông thật là quá già rồi...”

Đồng hồ này của cô, là Diệp Đình đặc chế cho cô, bình thường là đồng hồ bình thường, nhưng mà nhấn nút kim cương nó sẽ hiện ra màn hình và bàn phím điện thoại, cũng có thể xem như là điện thoại.

Nhưng mà, còn có một chức năng ẩn nấp, đó chính là nhấn vào viên đá quý màu đỏ, sẽ thả ra dòng điện cho người bên cạnh.... Lăng Vi nhún vai, đóng nguồn điện.

Đối phó loại lão bất tử Vương Vinh Diệu này kêu Bạo Phong đi ra cũng không giải được mối hận trong lòng cô! Cô phải từng bước từng bước làm cho ông chết trong tay của cô!

Lăng Vi nghênh ngang rời khỏi Hào Duệ, Vương Vinh Diệu còn không có ngu đến giết chết cô trong công ty! Bây giờ Hào Duệ đã quá thảm, ông kiên quyết không thể đẩy công ty của mình tới đầu sóng ngọn gió nữa!

Hiện tại bây giờ, bất cứ một tin tức mặt trái nào của Hào Duệ cũng sẽ để cho ông lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Giết chết Lăng Vi còn không gấp. Chờ ông vượt qua cửa ải này rồi nói sau!

Vương Vinh Diệu tìm cổ đông trong công ty, gõ cửa từng nhà, bảo họ cùng ông nghiên cứu loại xe mới

*

Lăng Vi vẫn suôn sẽ như cá gặp nước, đại hội đấu thầu thổ địa sắp bắt đầu.

Lần đấu thầu này, chủ yếu là cô muốn bán các biệt thự ở hai khối đất “quảng trường Tinh Vân” và “núi Vân đỉnh” kia.

*

Trong phòng làm việc của Vương Vinh Diệu, Vương Vinh Diệu tìm con trai Vương Tấn và cháu trai Vương Tử Thần cùng Vương Tử Minhthuong75 lượng đối sách.

Vương Vinh Diệu nói: “Không thể để con con tiện chủng này đắc ý như vậy! Không phải nó muốn bán đất sao? Không được để cho nó bán được giá cao! Tử Thần, con nghĩ cách làm một ít chuyện ở hai khối đất đó,! Để cho hai khối đất đó bị ngã giá!”

Vương Tử Thần thích làm mấy chuyện thất đức này nhất, gật đầu nói: “Đơn giản.... ông chỉ cần xem là được rồi.”
 
Chương 1255: Tìm được anh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Vinh Diệu gật đầu, ông vẫn là tương đối yên tâm khi Vương Tử Thần làm mấy chuyện này.

Vương Vinh Diệu híp mắt nói: “Chờ giá đất ngã xuống, xem nó còn đắc ý không!”

Đột nhiên Vương Tấn nói: “Ba, hai khối đất của Lăng Vi, nếu đột nhiên xảy ra chuyện. Nhất định giá đất sẽ ngã xuống, cô ta không bán được, chúng ta có thể thừa dịp giá thấp mua vào...”

Vương Vinh Diệu cùng Vương Tử Thần nhìn anh, Vương Tấn nói tiếp: “Không phải Long gia vẫn luôn muốn hai khối đất đó sao? Chờ giá đất ngã xuống chúng ta mua vào, sau đó chứng minh hai khối đất trong tay chúng ta không có vấn đề, lại lấy giá cao bán cho Long gia. Giá chênh lệch trung gian, vừa vặn có thể giải quyết phiền toái của chúng ta lúc này...”

Nhưng Vương Vinh Diệu lắ đầu nói: “Giá của hai khối đất, làm xong có lẽ sẽ kiếm được một trăm triệu giá chênh lệch, nếu là làm không tốt, cũng chỉ có thề mất cả trăm triệu trong tay. Bây giờ ba không có tâm tư đấu với bọn họ, chúng ta trước kiếm lại danh sự rồi hãy nói.”

Vương Tấn nhíu mày, cho là ba anh già thật rồi.... bị lần bán xe chậm này đả kích.

Nếu đổi lại trước kia, cho dù giá cao cũng phải mua đất vào tay trước!

Ánh mắt Vương Tấn biến ảo khó lường, trong lòng anh có chủ ý, nhưng vẫn không nói với Vương Vinh Diệu,

*

Trong phòng làm việc của Diệp Đình.

Diệp Đình cầm nút nhỏ trong tay, dùng cái nhíp kẹp một viên kim loại màu bạc gắn lên, sau đó dùng cây nhíp đó gắp cái nút đưa vào vào dưới đáy đèn.

Lăng Vi bưng một bát cháo gà đi vào, thấy anh cầm cây nhíp lăn qua lộn lại nghiên cứu dưới ánh đèn.

“Xem cái gì vậy?” Cô đi tới bên cạnh, bưng chén, đút canh cho anh uống.

Diệp Đình cười nhẹ, không có đưa tay bưng chén, liền trực tiếp uống canh trong tay cô.

Uống canh xong, anh nói: “Lần trước anh đi vào núi tìm được cái nút này, nhưng mà.... không phát hiện bên trong nó có huyền cơ gì.”

Lăng Vi cầm khăn ướt lên ôn nhu lau miệng cho anh, cô ngồi lên đùi anh nghiêng đầu nhìn cái nút kia, cô vừa nhìn vừa hỏi anh: “Chồng, cái nút này là anh nhặt được ở đâu?”

Diệp Đình nói: “Ở gần căn nhà gỗ nhỏ đó.”

Lăng Vi gật đầu, cẩn thận xem lại, nhưng mà.... không nhìn ra huyền cơ gì, cái nút này thật.... quá bình thường, không có hình vẽ gì, tròn tròn dài dài thành một hình bầu dục nhỏ.

Diệp Đình dời ghế ra phía sau, bây giờ bụng cô đã lớn... sợ làm cô té....

Lăng Vi bĩu môi nói: “Đây không phải là nút rất bình thường sao? Cho dù anh lại nghiên cứ như thế nào đi nữa nó cũng chẳng qua chỉ là nút mà thôi nha!”

Diệp Đình lại nói: “Anh đang nghiên cứu chất liệu của nó, anh muốn nhìn thử xem, có phải bên trong đó có bí mật gì không thể biết không.”

“Ha ha...” Lăng Vi ôm anh cười: “Em xem anh có chút sợ hãi.... không phải bên Hoa Đào cốc kia còn chưa có tin tức gì truyền tới sao?”

“Ừ, bởi vì địa hình quá phức tạp, tạm thời còn chưa tìm ra căn cứ ẩn nấp.”

Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu cái nút áo nhỏ này.

Lăng Vi dựa vào trong ngực anh, lẵng lặng nhìn, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh muốn biết bên trong nó có bí mật gì, anh có thể đập nó ra nha...”

Diệp Đình nói: “Anh đã đập rồi, chất liệu làm cái nút này vô cùng cứng rắn, anh đập không ra.”

“...” Lăng vi cười cười đứng lên:“Chồng, anh thật mạnh mẽ nha....”
 
Chương 1256: Tìm được anh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ngồi thẳng nói: “Theo như lời anh nói.... vật này thật sự không bình thường nha? Cầm đi hóa nghiệm thử xem?”

Diệp Đình nói: “Ngày anh trở về đã đưa cho Quân Dương hóa nghiệm. Bữa tiệc lúc nãy, là cậu ấy tới đưa nút áo lại cho anh.”

“À...” Lăng Vi vội vã hỏi: “Quân Dương nói thế nào?”

“Cậu ấy nói, chất liệu này.... có có chút đặc thù, mặc dù không quá thường gặp, nhưng mà xe buýt trong núi quả thật có loại kim loại này. Cái nút áo này hẳn là có ai đó trong núi tìm được loại vật chất này sau đó luyện ra.”

Lăng Vi gật đầu, cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy... nói không chừng, chính là người của căn cứ thí nghiệm dùng loại vật chất đó làm thí nghiệm, sau đó tinh luyện lại. Làm thí nghiệm còn dư lại, bọn họ không thể trực tiếp vứt bỏ, liền làm thành nút áo, tránh cho rác rưởi không dễ xử lý.”

Diệp Đình nhìn ánh mắt cô chằm chằm, cười nói: “Anh cũng nghĩ như vậy. Bởi vì Quân Dương nói, thủ tục để rèn loại vật chất này vô cùng phức tạp, nhất đình là một đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp mới làm được.

Ánh mắt Lăng Vi sáng lên: “Nói như vậy, nhất định là có căn cứ! Chẳng qua là chúng ta không tìm được!”

Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm, không có kết luận.

Lăng Vi đưa tay cầm lấy nút áo chống càm nhìn. Cô lật nút áo trong tay qua lại, đột nhiên nói: “Chồng... có vẻ như em đã gặp cái nút áo này ở đâu rồi!”

“Em gặp rồi?” Diệp Đình giật mình: “Em gặp ở đâu?”

Trái tim Lăng Vi thắt lại, cô cẩn thận suy nghĩ, đầu óc hơi không đủ dùng. Từ sau khi mang thai, trí nhớ của cô vô cùng kém, hơn nữa lại càng ngày càng kém.

“Đừng có, gấp, thôi không suy nghĩ nữa.” Diệp Đình xoa trán, ôn nhu hôn lên môi cô: “Mau đi ngủ đi, gần đây mới đưa xe ra thị trường, đã làm em mệt lả.”

“Dạ....” Lăng Vi từ phòng làm việc đi ra, cô nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được. nói thật, cái nút áo kia cô đã gặp qua! Nếu như, có thể tìm được người có nút áo, thì sẽ rất dễ dàng tìm được căn cứ!

Cô suy nghĩ một hồi, bất giác liền đã ngủ.... từ sau khi mang thai, cô liền đặc biệt dễ mệt mỏi, có hai đứa trẻ cùng cướp dinh dưỡng với cô, Hàng ngày cô ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ...

Ngủ, ngủ, cô bắt đầu nằm mơ, nhìn thấy một “hội triển lãm tranh“.... Diệp Đình cử hành triển lãm tranh cho cô, mở triển lãm ở nhà.

Ngày đó người tới rất là nhiều....

Đột nhiên cô mở mắt ra, tỉnh lại!

Triển lãm! Đúng.... cô đã nhìn thấy cái nút áo đó ở triển lãm tranh!

Cô nhanh chút vén chăn lên, đưa chân xuống đất chạy nhanh về phòng làm việc của Diệp Đình: “Chồng --- Em nhớ ra rồi! Cái nút áo đó do một vị họa sĩ vẽ! Em còn nhớ tranh vẽ của anh!:“

Diệp Đình đang phê văn kiện trong phòng làm việc, đột nhiên nghe được cô nói như vậy lập tức đứng lên.

Lăng vi đứng cạnh cửa, cô vừa mở cửa liền nói với anh một câu: “Mau lên, em dẫn anh đi xem!”

Diệp Đình vội vàng ném cây bút, cùng cô đi vào phòng làm việc của cô, máy tính của Lăng Vi có rất nhiều tranh, còn có video toàn cảnh buổi triển lãm.

“Sao --- chính là anh!” Diệp Đình phóng to hình ảnh, quả nhiên nhìn thấy có nút trên áo của người đàn ông này.

Diệp Đình không vui: “Em chú ý một người đàn ông như vậy làm gì? Ngay cả nút áo của người ta cũng nhớ?”

“Phốc --- nói chuyện chính không được sao? Bình giấm chua!” Lăng Vi đưa tay nhéo mặt anh, dùng sức kéo ra hai bên: “Xem dáng vẻ nhỏ mọn của anh kìa! Em trí nhớ siêu quần không được sao? Em đã gặp qua là không quên được không được sao?”

Đột nhiên Diệp Đình lại gần hôn cô: “Sau này không cho phép nhìn đàn ông!”

Lăng Vi hừ: “Anh không phải đàn ông à? Em cũng không thèm nhìn anh!”

Diệp Đình đùa giỡn vô lại: “Trừ anh ra.”

“Hừ ---” Lăng vi làm mặt quỷ với anh, Diệp Đình dùng sức hôn lên mặt cô, trên tay cầm con chuột vòng lấy khuôn mặt người đàn ông này, bởi vì tấm hình này là chụp nghiêng nên không thấy rõ sáng dấp của người đàn ông này ra sao.

Diệp Đình mở video toàn cảnh buổi triển lãm, gõ bàn phím thêm vào một chuỗi khẩu lệnh.

“Hưu hưu hưu.” Tất cả gương mặt có hình dạng tương tự người đàn ông này đểu bị phong tỏa liệt kê ra.
 
Chương 1257: Chuyên trị các loại không phục (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Oa! Chồng, anh thật lợi hại nha!”

Lăng Vi thật là phục anh! Lúc nãy cô còn cho là, bọn họ phải nhìn từ từ tìm từng chút từng chút đâu.

Không nghĩ tới.... Diệp Đình chỉ gõ gõ như vậy, vài cái liền tìm người đàn ông này trong ống kính ra.

Bọn họ lấy được những hình ảnh của anh, nhưng buồn bực là, không một tấm nào nhìn thấy rõ mặt!

Hoặc là bị người cản trở, hoặc là anh đưa lưng về camera.

Diệp Đình nói: “Người này cố ý không hiện rõ mặt.” Anh in tất cả hình ra đặt lên bàn.

Đột nhiên Lăng Vi nói: “Chồng, anh không phát hiện dàng người của người này có gì kỳ quái sao?”

Diệp Đình ngước mặt, nhìn cô chăm chú. Lăng Vi nhíu mày nhìn anh: “Anh quên em giả trang thành Nã Phá Lôn? Mặc dù em cũng mang cục xương giả ở cổ họng. Nhưng mà ngực.... vẫn còn ở nha. thịt của em ở chỗ đó không thiếu một phần nào... mặc dù lúc đó em có mặc áo buột ngực, nhưng mà vẫn là hơi nhô lên. Nếu như không muốn người ta phát hiện, phải nhét một vài miếng vải quanh hông, như vậy eo to sẽ không hiện ra trên ngực có thịt.”

Diệp Đình nhìn nơi bàn tay cô chỉ chăm chú, ánh mắt vô cùng sáng ngời.Lăng Vi cười, che ánh mắt anh lại.

Diệp Đình buồn rầu nói: “Không sai, thân hình người đàn ông này tương đối to, nhưng chân lại rất nhỏ, dáng người không quá giống đàn ông bình thường.”

“Đúng!” Lăng Vi buông lỏng tay, nhìn gương mặt anh chằm chằm, cô thông minh cười: “Người đàn ông này, là phụ nữ giả trang! Cô là là phụ nữ!”

Lăng Vi càng nói càng hưng phấn, đột nhiên cô nhẹ kêu: “Có phải là mẹ không? Chồng, anh nhìn xem bức ảnh này!” Lăng Vi chỉ hình vẽ nói: “Bức họa này là mẹ vẽ!”

Diệp Đình nhìn bức họa kia chăm chú, màu chủ yếu toàn thân là canhlam, ỡ giữa có ao bay đầy sao, trong ao có một tảng đá hình chiếc lá lộ ra.

Gió nhẹ phất lên lục bình trên mặt nước, bên cnah5 cái ao có một con đường mòn, bên cạnh đường mòn có vài ngọn cỏ....

Tên của bức tranh này là “Vi Vi Mạch Thượng Hành”

Lăng Vi nói: “Lúc ấy, tại sao em nhớ người này, cũng bởi vì, tên của bức tranh này. Nhưng mà, hôm đó quá nhiều chuyện, nên em cũng không có nhìn kỹ.”

Diệp Đình nhìn tranh vẽ chằm chằm, từ từ thì thầm: “Vi Vi Mạch Thượng Hành.... là nói em đó...” Anh nhìn những ngọn lục bình kia chằm chằm, nhìn một tảng đá hình chiếc lá giữa ao... đột nhiên anh lại đọc một câu: “Vi Vi Mạch Thượng Hành, Phong Thanh Phất Lục Đinh.... Lục Đinh, là nói anh.”

“Đúng nha, hình dáng tảng đá này là lá cây! Chính là Diệp Đinh nha! Ý mẹ là chỉ Diệp Đình!”

Lăng Vi kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Là mẹ sao? Mẹ..... thật ra đã sớm xuất hiện bên người chúng ta?”

Biểu tình của Diệp Đình đột nhiên phức tạp, đôi mày vẫn luôn nhíu lại. Ánh mắt anh chớp động, thâm trầm khó dò.

Lăng Vi không nói nữa, phỏng đoán này của cô thật to gan.... sợ anh có chút không tiếp thu nổi, nếu như mẹ đã từng xuất hiện ở nhà, vậy tại sao bà lại không nhận nhau với Diệp Đình chứ?

Ngày đó..... ông ngoại cũng ở đây.... chẳng lẽ, mẹ cũng muốn nhận nhau, nhưng nhìn thấy ông ngoại..... liền thay đổi chủ ý?

Lúc này, đột nhiên Diệp Đình nói: “Chúng ta lại cử hành bữa tiệc một lần nữa...” Nói không chừng, bà sẽ biết được.

Lăng Vi nói: “Chúng ta phải cử hanh bữa tiệc nhiều chút! Còn có triển lãm tranh, hoặc là tụ họp khác!”
 
Chương 1258: Chuyên trị các loại không phục (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi kích động, đột nhiên cô nói: “Chồng, hôn lễ của hai ta còn chưa có làm đâu!” Diệp Đình ngước đầu đối mặt với cô, Lăng Vi hưng phấn nói: “Hai ta làm hôn lễ, mẹ không thể nào không đến được.”

“Ha ha!” Đột nhiên Lăng vi cười lên, chỉ chỉ bụng: “Bộ dáng của em bây giờ làm hôn lễ thật sự được không?”

Vốn là muốn qua hết năm bọn họ liền tổ chức hôn lễ, nhưng mà khi đó Lăng Vi vừa mới mang thai, thai không yên ổn. Hồ lão và Chung lão cũng không cho cô giày vò, bọn họ đề nghị cô vẫn luôn nằm trên giường, cho nên, buổi hôn lễ này vẫn kéo dài đến bây giờ.

Diệp Đình cũng cười. Lăng Vi kiên định nói: “Không có sao, như vậy mới đặc biệt đâu. Chồng, đối với em mà nói, không có chuyện gì, là quan trọng hơn mẹ cả.”

Diệp Đình cầm tay cô, thật là ủy khuất cô.... cô, vì giúp anh tìm được mẹ, có thể làm bất cứ hy sinh nào!

Lăng Vi ôm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ma sát râu anh, Giọng nói ngọt ngào của cô truyền vào tai anh:“Hôn lễ liền giao cho anh đó....”

Diệp Đình đưa tay ôm cô, người anh nhẹ đong đưa, như đang dỗ em bé ngủ vậy.

Lăng Vi liền vùi vào trong ngực anh ngọt ngào ngủ.

*

Cách một ngày chính là một khoản xe hơi khác của Lăng Vi lên thành phố, cô thiết kế hai kiểu xe ở Lan Mị, đều là lấy tên cô để đặt, một chiếc là loại xe đại chúng “L-V2”, khác là bản hạn chế “L-V1”!

Chiếc “Mị Ảnh L-V1” bởi vì là bản hạn chế, cho nên chưa có làm quảng cáo đặc biệt.

Vốn là, Lăng Vi không tính ăn mừng, nhưng suy nghĩ, lỡ như “mẹ” có tới thì sao?

Cô và Diệp Đình lại cử hành một buổi tiệc ăn mừng.

Lần này, Lăng Vi mời các bạn thời đại học lần trước tụ họp, còn có Phù Mỹ Quân tới.... Ngay cả Hừa Tử Huân và Đan Nghệ Hương đều tới.

Lăng Vi nói với đoàn người: “Không biết mọi người còn nhớ không, lần trước chúng ta tụ họp, bạn học Phù Mỹ Quân không tin Lan Mị dùng hai kiểu xe tôi thiết kế. Cô ấy nói, nếu là tôi có thể thiết kế loại se số lượng có hạn, Phù Mỹ quân cô sẽ đặt mua mười chiếc! Tôi nói, nếu như Lăng Vi tôi là thứ khoác lác, tôi sẽ ăn cả bàn tiệc! Phủ Mỹ Quân cô ấy nói, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị Hoa Lê cho cô! (Chương 397:Tôi ăn cả bàn tiệc trước mặt mọi người)

Đoàn người cười “Ha ha“. rối rít gật đầu. nói: “Nhớ nhớ!”

Hạ Tiểu Hi vô cùng mạnh mẽ, lập tức nhảy ra video bảo kỹ sư âm thanh tắt nhạc, mở video này trên màn ảnh giữa đại sảnh của bữa tiệc!

Trên màn hình, Ống kính của Hạ Tiểu Hi quay ngày Phù Mỹ Quân: “Phù Mỹ Quân, cô dám nói lại một lần nữa không!”

Phù Mỹ Quân đứng lên: “tôi nói, nếu như Lăng vi có thể thiết kế ra kiểu xe số lượng có hạn, Phù Mỹ quân tôi sẽ đặt mua mười chiếc!”

Tiếp theo, những lời này.... từ màn hình lặp đi lặp lại nhiều lần.

Mỗi một vị bạn học đi tới, cũng có thể “thưởng thức” những lời này. Có không ít bạn học, chính là vì xem náo nhiệt mà tới.... Lúc ấy, Phù Mỹ quân cười nhạo Lăng Vi gả vờ, bây giờ xong chưa? Ha ha ha ---- Bị Lăng Vi vả mặt chứ? Thật là thoải mái nha biết không?!

Lúc ấy, Phù Mỹ Quân thật sự là quá ỷ thế hiếp người! Mặc dù thành tựu của Lăng Vi bây giờ thật để cho người ta ghen tị, nhưng mà, nghiền ép Phù Mỹ quân tên tiểu nhân kia vẫn là làm cho lòng người ảng khoái!

Lăng Vi người ta không chỉ có thiết kế hai khoản xe hơi lấy tên của chính mình đặt, người ta còn nghiên cứu ra kỹ thuật đứng đầu thế giới “Động cô siêu cấp”!

“Vi Vi, cậu thật là quá trâu! Cậu thật là, trong ngoài đều tu nha!”

Tất cả bạn học của Lăng vi đều là học chế tạo động cơ, không nghĩ tới..... Lăng Vi không chỉ có xông ra một mảnh ánh sáng vàng kim chói mắt ở phương diện nghiên cứu động cơ này, mà còn có thể hướng dẫn trào lưu ở phương diện thiết kế kiểu xe nữa.

Cái này thật đúng là lợi hại---

Hạ Tiểu Hi nói: “Lúc này đến đâu rồi.” Tiểu Vi thiết kế Mustang đã bán đến sắp điên rồi! Nói rõ ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết nha! Lúc ấy, Mustang được chúng ta tôn sùng là “Thiên Tác”, không phải cái cô Vu Tình đó không phục sao? Bây giờ sao rồi?”
 
Chương 1259: Trao đổi bí mật (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Tiểu Hi nói: “Không sợ cô không phục, Vi Vi nhà tôi chính là chuyên trị các loại không phục!”

Sắc mặt Vu tình khó coi như đang ăn cứt vậy.

Sắc mặt còn khó coi hơn cô.... là Phù Mỹ Quân. sắc mặt Phù Mỹ Quân đen thui, giống như nuốt mấy chục ngàn con ruồi vậy.

Phù Mỹ Quân giận đến cả người run lẩy bẩy, sau lưng chốc thì lạnh chốc thì nóng.

Tiếng cười của các bạn học, thật giống như kim châm đâm vào trong lỗ tai của cô vậy.

“Phù Mỹ Quân, tiền, chuẩn bị xong chưa?” Có vị bạn học gái chế nhạo cô nói: “Không phải ba cô rất có tiền sao? Để cho ba mua mười chiếc cho cô! Một chiếc để đập, chín chiếc đưa cô, như vậy tỏ ra Phù Mỹ Quân cô thật giàu có, ngon lành nha!”

Phù Mỹ Quân trợn mắt nhìn bạn học này, khó trách nữ sinh này nói năng chanh chua như vậy, thì ra là người bị cô mắng hôm đó.

Nữ sinh liếc mắt nhìn cô! Ngày đó Phù Mỹ Quân con tiện nhân này mắng cô: “Cũng không biết cầm cái gương nhìn gương mặt của mình xem, dáng vẻ cô vừa lùn vừa xấu xí, còn nghèo còn đi làm, còn tuổi đã cao, lại còn muốn tìm một anh đẹp trai có tiền? Nằm mơ cũng không được đẹp như vậy!

Những lời này, nữ sinh còn nhớ đâu!

Hôm nay, Phù Mỹ Quân bị tất cả mọi người cười nhạo, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy.

Cô trợn mắt nhìn Phù Mỹ Quân, lạnh lùng cười nói: Phù Mỹ Quân, cô còn mặt mũi đứng ở đây sao. Cũng không chịu cầm gương soi, đen như cứt chó vậy. Dáng dấp của cô vừa mập vừa lùn, xấu xí còn đi làm nữa! Tuổi tác một bó to, gả cũng không ai thèm lấy! Còn khẩu xuất cuồng ngôn, muốn đặt mua mười chiếc xe bản số lượng hạn chế! Không mua được thì đừng có nói! Loại xe mà Lăng Vi thiết kế kia, định giá một chiếc là hai mươi ba triệu, cô chuẩn bị hai trăm triệu ba chục triệu mua xe đi! Xạo quá đi!”

Phù Mỹ Quân giận đến muốn đưa tay cào cô, đột nhiên nữ sinh kia đạp cô một cước. Nháy mắt hai người đã đánh nhau.

Lăng Vi tranh thủ thời gian để nhân viên an ninh tách hai người ra.

Tỉnh cảnh vừa kịch liệt lại náo nhiệt. Hứng thú của đoàn người thật sự là quá cao, không chút nào bị hai ngươi này làm mình không vui.

Hứa Tử Huân đi tới bên cạnh Lăng Vi, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm, từ trong đáy lòng đưa tay ra: “Chúc mừng em, chúc mừng em.”

Lăng Vi đưa tay lên cầm: “Cám ơn.”

Hứa Tử Huân không nỡ buông tay cô ra, nhưng... không có cách nào, vẫn là buông lỏng đi. anh nói: “Tiểu Vi, em thật là càng ngày càng xinh đẹp.”

“Mình đặc biệt vui mừng vì cậu.”

Lăng Vi nhin anh, nhàn nhạt cười nói: “Cậu cũng có thể, từ từ đi.”

Hứa Tử Huân suýt chút nữa lệ trào... anh vuốt càm, cười. anh dùng sức nháy mắt, bình tĩnh lại tâm tình đang kích động nhìn sang cô. Biểu tình anh phức tạp trịnh trọng gật đầu với cô: “Được! Cám ơn cậu tin tưởng mình, mình cũng có thể.”

“Vi vi --- chúc mừng cậu!”

Lúc này, không ít bạn học đều chạy tới tìm Lăng Vi nói chuyện. Bọn họ cùng nhau mời rượu cô.

Cô Đan nhìn Lăng Vi cười. Lăng Vi là học sinh đắc ý nhất của bà.

Lăng Vi thật là có tiền đồ, bà vô cùng vui vẻ yên tâm.

Lúc này, có một bạn học hỏi Lăng Vi: “Vi Vi, cậu định làm gì Phù Mỹ Quân? Cậu xem cô ta cũng tức giận đến sắp điên lên rồi, hôm nay làm nhục cô ta thật là thoải mái nha! Xe kia, rốt cuộc cậu có bảo cô ta mua không? Chẳng lẽ chỉ xem như là đùa giỡn, qua rồi thì thôi?”

Lăng Vi cười nói: “Tại sao có thể xem như là đùa giỡn chứ? Xe kia phải để cho cô ta mua nha.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom