Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 300: Chương 300


Trong quá trình ăn cơm, Cố Đình Uyên có thể nhận ra Đường Tuế vẫn luôn nhìn anh.

Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Cố Đình Uyên mới đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn tay lau môi, sau đó nhìn thắng Đường Tuế.

"Ngon lắm.

"
Cố Đình Uyên cảm giác mình chưa bao giờ nếm qua đồ ăn hợp khẩu vị đến vậy, nhưng mà!
"Vậy em sẽ đưa cơm cho anh mỗi ngày nhé.

"
Cố Đình Uyên từ chối.

“Hả?”
Đường Tuế giật mình, không phải anh rất thích sao?
Sao còn từ chối cô đưa cơm.

"Không tiện cho lắm.

"
Vẻ mặt Cố Đình Uyên thản nhiên.

Dù ngon thật, nhưng so với ăn ngon thì anh vẫn sợ phiền phức hơn.

Anh không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm trạng của mình.

"Sao lại không tiện chứ, từ chỗ em ở tới đây chỉ mất vài phút thôi, tiện lắm.

"

Đường Tuế nghe thế nhanh chóng xua tay.

Đâu chỉ tiện mà còn siêu cấp tiện.

Nghĩ một lát, Đường Tuế lại cười ngọt ngào với Cố Đình Uyên.

"Tôi không tiện.

"
Cố Đình Uyên nhíu mày, nói một cách ngắn gọn.

"Em ly hôn rồi.

"
Giây tiếp theo, Đường Tuế lập tức nhận ra sự không tiện của Cố Đình Uyên bắt nguồn từ đâu.

Cô nhanh nhẹn lấy giấy chứng nhận ly hôn từ trong túi mình ra đặt lên bàn.

"Sáng nay em đã ly hôn với Cố Đình Tước, em không còn bất cứ quan hệ gì với Cố Đình Tước nữa, cho nên anh không cần lo lắng về những rắc rối không cần thiết.

"
Nói xong, Đường Tuế còn mở tờ giấy chứng nhận ly hôn ra, bên trong là tấm ảnh chụp một mình cô, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

Cố Đình Uyên giật mình, ngón tay bất chợt siết chặt trong khoảnh khắc đó.

"Tôi! "
"Em chỉ cảm thấy, em sống trong nhà anh mà không trả đồng tiền nào thì hơi ngại, cho nên anh có thể đồng ý không, em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn thôi.

" Đường Tuế cụp mi, gương mặt bị bao phủ bởi một tầng ưu thương.


Cố Đình Uyên thấy Đường Tuế như vậy, gật đầu đồng ý.

Đường Tuế vừa nói vừa thu dọn hộp cơm trên bàn.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, cô mới vẫy tay chào tạm biệt Cố Đình Uyên.

"Anh, em đi đây!"
"Ừ.

"
Cố Đình Uyên không ngẩng đầu nhìn Đường Tuế, chỉ khẽ gật đầu.

Đường Tuế cũng không để ý lắm, tự ra khỏi văn phòng.

Sau khi cô đi ra ngoài, phòng thư ký bên ngoài đã có kha khá người vào.

Không ít người nhìn thấy Đường Tuế, họ thì thầm với nhau.

"Ủa, đây không phải vợ cậu hai à? Sao lại tới đây tìm ông chủ chúng mình nhỉ?"
"Chẳng lẽ sống không nổi bên chỗ cậu hai nên tới đây tìm ông chủ mình nói giúp.

"
"Đừng nói hươu nói vượn, ông chủ chúng ta là ai, còn quan tâm đến chuyện nhà người ta chắc?"
"Thế rốt cuộc là tại sao!"
Không ít thư ký nhìn thấy, đều cảm thấy rất lạ.

Chỉ là, những âm thanh này, Đường Tuế có nghe được cũng coi như không nghe, dù sao thân phận trước kia của nguyên chủ đúng là hơi xấu hổ.

Cô cầm túi giữ nhiệt, về tới căn hộ.

Sau khi ăn một chút, cô nằm trên sofa lướt điện thoại, lướt lướt, bỗng nhiên nhìn thấy một vài video nấu ăn, lượng fan của mấy blogger nấu ăn này còn rất đông đảo.

Uầy, hay cô cũng làm blogger ẩm thực đi nhỉ.

Ý tưởng vừa nảy ra, Đường Tuế nhạy bén nghĩ, cô có bằng chuyên gia dinh dưỡng, dù ra ngoài làm việc cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.

.

 
Chương 301: Chương 301


Nhưng mà nếu Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ cho cô trong lúc đi làm, thì rất phiền phức.

Có điều, nếu cô không có việc gì làm thì còn thảm hại hơn.

Cuộc sống như vậy, cũng sẽ không tốt hơn là bao.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn nên tìm một công việc tốt để kiếm tiền.

Trước mắt cô còn mấy ngàn tệ, mỗi ngày nấu cơm cho Cố Đình Uyên, vẫn đủ để ăn trong một hai tháng.

Hay là, cô lập một blog mỹ thực nhỉ?
Đã có chủ ý, Đường Tuế cũng dần buông lỏng.

Cô ngáp một cái, vừa chuẩn bị đi ngủ thì di động kêu lên.

Cô liếc mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình di động, là mẹ Đường.

"Alo.

"
Đường Tuế nhấc máy.

"Cho dù mày ly hôn đi nữa thì cũng đừng kéo chị mày vào danh sách đen chứ.

Mày có biết là vì cái hành động buồn cười này của mày mà chị gái mày tức đến nhập viện không? Mày đến đây mau, nếu không tao sẽ tống cổ mày khỏi nhà họ Đường.

"
Điện thoại vừa kết nối, mẹ Đường đã mắng giống như pháo nổ.


Đường Tuế nhíu mày đưa điện thoại ra xa một chút.

Nếu không phải nói chuyện thông qua điện thoại, cô cảm thấy chắc chắn giờ phút này nước bọt đã văng khắp nơi.

Chậc, bẩn chết đi được.

Đường Tuế có chút ghét bỏ.

"Nói chuyện đi, con khốn chết tiệt kia.

"
Mẹ Đường mắng như pháo nổ liên thanh xong, còn chưa đợi Đường Tuế kịp trả lời đã cảm thấy tức chết.

"Vậy bà cứ tống cổ tôi khỏi nhà họ Đường đi.

"
Nhẹ bẫng nói xong, Đường Tuế vừa định cúp điện thoại.

Thì đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên vang lên giọng nói của Đường Tịch Dao.

"Tuế Tuế, em đến bệnh viện thăm chị được không? Chị nhớ em lắm.

"
Giọng Đường Tịch Dao có chút suy yếu.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến bệnh viện thăm Đường Tịch Dao, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị điện giật.

Đường Tuế:???
Cô chỉ biết, có liên quan với nam nữ chính, chắn chắc không phải chuyện gì tốt.


Đường Tuế nhíu mày, không tình nguyện đồng ý.

Điện thoại bị đầu bên kia cắt đứt.

Bên trong phòng bệnh lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị.

"Chị Tịch Dao à, em thấy chị đâu cần thiết phải nén giận nói chuyện với Đường Tuế như vậy đâu, em thấy nó sống đến bây giờ, chuyện đúng đắn nhất nó từng làm chính là ly hôn với anh trai em.

"
Ánh mắt Cố Hoàn Ninh nhìn Đường Tịch Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cô ta không hiểu được, vì sao rõ ràng chị Tịch Dao cũng yêu anh trai cô ta, nhưng lại vì thân thể không tốt mà tự ti.

Vừa thấy Đường Tuế thích anh trai, đã lập tức từ bỏ.

Trong chuyện tình cảm làm gì có nhường nhịn.

Thích thì trực tiếp theo đuổi đi chứ.

Như vậy không phải tốt rồi ư?
Đường Tịch Dao lắc đầu, trong lòng cực kì hận Cố Hoàn Ninh.

Trước kia Đường Tuế ngốc nghếch luôn bị cô ta khống chế, chỉ cần cô ta điều dưỡng thân thể mình tốt lên thì Đường Tuế sẽ lui về thứ hai, không làm cô ta mất mặt.

Bây giờ Đường Tuế có phản ứng lớn như vậy, chắc chắn là do Cố Hoàn Ninh bày trò trong đó.

Nếu không, sao Đường Tuế có thể làm vậy được.

Bình thường, thứ Đường Tuế ao ước nhất chính là tình thân, lời mẹ nói cô càng răm rắp nghe theo.

Nhưng mà vừa nãy, dường như đã thay đổi thành một người khác vậy.

Cũng may cô ta đã khuyên bảo Cố Đình Tước rồi, đợi Đường Tuế đến đây thì dỗ dành một chút, để bọn họ phục hôn rồi sẽ không còn bất cứ chuyện gì nữa.

May mắn là chuyện này vẫn chưa làm ầm ĩ đến nỗi cha mẹ biết, nếu không, thật sự rất khó làm.

.

 
Chương 302: Chương 302


"Chị Tịch Dao, chỉ có chị mới có thể làm chị dâu em, những người khác em không đồng ý đâu, huống chi, anh trai cũng chỉ thích một mình chị.

"
Cố Hoàn Ninh ngồi xuống bên mép giường bệnh, vươn tay ôm lấy Đường Tịch Dao ở bên cạnh.

Đường Tịch Dao cười khổ, lắc đầu.

"Ninh Ninh, chị cũng muốn vậy, nhưng em xem cái thân thể tồi tàn này của chị, em cảm thấy có ổn không? Chị thấy bác gái rất muốn bế cháu nội rồi đấy.

"
Cố Hoàn Ninh vừa nghe thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đúng là mẹ em rất muốn bế cháu nội, nhưng ngoài chị ra, anh trai em cũng đâu muốn chạm vào người phụ nữ khác, chị thấy đấy, Đường Tuế đã gả cho anh trai em hơn nửa năm rồi, mà ngay cả nửa ánh mắt anh trai em cũng không thèm liếc chị ta, mẹ em vẫn không có cháu nội để bế đấy thôi.

"
Đường Tịch Dao rũ đầu.

Đúng vậy, bây giờ không có cháu nội, nhìn xem, mẹ Cố đã mài mòn Đường Tuế không ra hình người luôn rồi à.

Đường Tuế khỏe mạnh như thế mà vẫn bị mẹ Cố chỉnh thành dáng vẻ người không ra người.

Nếu đổi thành cô ta, vậy không biết còn thảm hại đến mức nào đâu.

"Chị Tịch Dao, chị đừng khuyên Đường Tuế nữa mà hãy kết hôn với anh trai em đi.


"
Cố Hoàn Ninh thật sự không thể nhịn được nữa, bọn họ cứ như vậy không phải đang tra tấn lẫn nhau à?
Đường Tịch Dao nghe cô ta nói thế, trong lòng thoáng buông lỏng.

Nhưng nghĩ lại, tình trạng này của cô ta thật sự không thích hợp kết hôn với Cố Đình Tước.

Trong lòng cô ta đầy tàn nhẫn, nhưng khi đối diện với Cố Hoàn Ninh, cũng không nói nhiều lời, chỉ lã chã nước mắt: "Chị! hu hu hu, chị cũng không biết! "
Cố Hoàn Ninh thật sự tiếc rèn sắt không thành thép.

Dường như Đường Tịch Dao bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Hoàn Ninh.

"Ninh Ninh, em làm ơn giúp chị một chuyện.

"
Thật ra trong lòng Cố Hoàn Ninh đã mang máng phát hiện ra đó là chuyện gì, nhưng nhìn thấy Đường Tịch Dao rơi lệ đầy mặt, trong lòng cô ta lại có chút không nỡ.

"Chị Tịch Dao, chị nói đi.

"
"Bên chỗ Tuế Tuế chút nữa chị sẽ khuyên bảo, chuyện bọn họ ly hôn, em tuyệt đối đừng nói với bố mẹ nhé.

"
Cố Hoàn Ninh nghe cô ta nói như thế thì trợn mắt xem thường, quả nhiên vẫn là vậy.


Nhưng mà cô ta cũng không thể làm gì khác ngoài gật đầu: "Chị yên tâm đi, em sẽ không nói chuyện này với bố mẹ đâu, nhưng mà chuyện này cũng không gạt được lâu.

"
"Ôi dào, em đi trước đây, chỉ cần nghĩ đến chuyện chút nữa sẽ gặp Đường Tuế là cả nười em không thoải mái.

"
Cố Hoàn Ninh nhíu mày, chào hỏi Đường Tịch Dao xong rồi xách túi xách của mình rời đi.

Chân trước cô ta vừa đi, chân sau Đường Tịch Dao đã xé rách mặt nạ.

"Con nói xem, sao mọi chuyện lại biến thành thế này?"
Mẹ Đường bất đắc dĩ nhíu mày.

Đường Tịch Dao ho khan hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.

"Nếu không phải vì cái thân thể thế này, mẹ cho rằng con không muốn mẹ và con sống tốt sao?"
Mẹ Đường vừa nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy áy náy, cũng do bà ta sinh ra, cô ta biến thành như vậy cũng chỉ có thể trách bà ta.

"Ôi.

"
Mẹ Đường lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, Đường Tuế đẩy cửa bước vào.

Mẹ Đường không dám tranh cãi ầm ĩ với Đường Tịch Dao, nhưng vừa nhìn thấy Đường Tuế, bà ta đã cảm thấy tức giận, rống lên.

"Con khốn chết tiệt này, mày còn có mặt mũi đến đây?"
Đường Tuế buồn bực: "Sao tôi lại không có mặt mũi đến đây, tôi đã làm gì đâu?"
Cô cũng không phải nguyên chủ khát vọng mái ấm gia đình, để bọn họ làm gì cũng được.

.

 
Chương 303: Chương 303


Mẹ Đường thấy cô ở trước mặt mình rồi mà còn dám lớn giọng như thế thì nhất thời tức giận không có chỗ phát.

Bà ta đi đến trước mặt cô, giơ tay định đánh cô.

Nhưng mà tay vừa vươn ra đã bị Đường Tuế tránh đi.

Mẹ Đường đánh trượt nên lảo đảo, suýt nữa ngã rạp xuống đất, may mà bám được vào giường nên khó khăn lắm mới đứng lên được.

"Mày là thứ bất hiếu.

"
Sắc mặt mẹ Đường cực kì kém, lúc nói mấy lời này cũng nghiến răng nghiến lợi.

"Tuế Tuế, em không nên như vậy.

"
Đường Tịch Dao vội vàng lên tiếng, trong lòng cũng hiện lên một tia bất thường.

Đường Tuế thế này, giống như người xa lạ vậy.

Trong lòng cô ta cảm thấy bất an, cảm giác sắp không khống chế được Đường Tuế nữa rồi.

Nghe thấy mấy lời Đường Tịch Dao nói, ánh mắt của Đường Tuế cuối cùng cũng dừng lại trên người Đường Tịch Dao.

Đây là lần đầu tiên Đường Tuế mặt đối mặt với Đường Tịch Dao.

Khí chất của Đường Tịch Dao cũng chỉ được khoảng năm, sáu phần, đoán chừng là do hằng năm đau ốm, rất ít khi ra ngoài nên làn da cô ta trắng xanh, vừa nhìn thấy đã biết là suy nhược.

"Em như vậy khiến chị rất sợ hãi.


"
Đường Tịch Dao nước mắt lưng tròng, môi cũng vô thức run rẩy.

Đường Tuế nghe vậy, trong lòng không nhịn được giơ ngón tay cái với cô ta.

Không hổ là nữ chính, tính tình tốt ghê đấy.

"Tìm tôi có chuyện gì?"
Không hiểu sao tự nhiên lại gọi cô đến đây, quả thật rất lãng phí thời gian.

Nếu không phải Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ thì cô còn lâu mới tới.

"Mẹ.

"
Đường Tịch Dao thấy mẹ mình còn đang mắng Đường Tuế, vội vàng gọi một câu.

Mẹ Đường thấy Đường Tịch Dao sắp tức giận, cũng không dám tiếp tục làm gì nữa, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống một bên, gọt táo cho Đường Tịch Dao.

"Tuế Tuế, sao em lại ấm ĩ ly hôn? Không phải chị đã nói với em, em thực sự rất tùy hứng, bây giờ em ngoan ngoãn chút đi, chị đã nói với Cố Đình Tước rồi, anh ấy bằng lòng phục hôn cùng em, lát nữa em đi phục hôn với anh ấy đi.

"
Đường Tịch Dao nói lời thấm thía.

Đùa gì thế.

Thật không ngờ Cố Đình Tước này lại không có đầu óc đến vậy, tùy tiện bị Đường Tịch Dao dỗ một cái là chuyện gì cũng làm.


Đúng là đồ ngu.

"Tôi không muốn.

"
Đường Tuế trực tiếp từ chối.

Nghe cô từ chối chắc chắn như vậy, Đường Tịch Dao không nhịn được mà nhíu mày.

"Tại sao chứ?"
"Không phải em rất thích Đình Tước à?"
Hai tay Đường Tịch Dao ra sức nắm chặt chăn, nhăn mày, không vui nhìn Đường Tuế.

"Trước kia thì có thích, nhưng bây giờ không thích nữa, không thích thì còn kết hôn với anh ta làm gì?"
Đường Tuế trả lời nhẹ bâng, vẻ mặt cũng không thèm để ý.

Đường Tịch Dao trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi: "Vì sao chứ? Đình Tước là người đàn ông tốt, em mà không nắm chắc về sau em sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt như vậy nữa đâu.

"
"Xì.

"
Đường Tuế che miệng cười, ánh mắt cong lên như vầng trăng non.

"Trước kia tôi gả cho Cố Đình Tước, tiền không đưa cho tôi, nhà cũng không có, còn muốn để tôi sống chung với mẹ và em gái của anh ta.

Ngay cả ngủ cũng chia phòng, cô nói xem tôi phải tiếc cái gì?"
"Không phải các người đều đối xử tốt với tôi ư?"
"Những ngày đó nếu để các người sống, để xem các người sống có nổi không?"
Đường Tuế hỏi lại, đồng thời, dùng giọng điệu mỉa mai nói chuyện với Đường Tịch Dao.

Đường Tịch Dao dại ra, cô ta chưa từng nghĩ đến Đường Tuế cũng còn có lúc tỉnh táo thế này.

Ha ha, những ngày như thế, cô ta tất nhiên là không sống được, nhưng cũng đâu phải cô ta sống đâu mà lo.

Nhưng mà không ngờ, con ngu Đường Tuế yêu Cố Đình Tước tha thiết này thế mà lại từ chối.

.

 
Chương 304: Chương 304


Ánh mắt lạnh lùng của Đường Tuế đảo qua người bọn họ.

"Xem đi, các người cũng không bằng lòng sống những ngày như thế, vì sao còn bắt tôi phải sống? Còn dám nói tôi tùy hứng nữa không?"
Đường Tuế nói xong, nhìn hai người họ vài lần, lúc này mới đứng lên.

Đang định rời đi thì bị Đường Tịch Dao gọi lại.

Đường Tuế đứng lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn Đường Tịch Dao.

"Tuế Tuế, nếu Đình Tước bằng lòng sống hòa hợp với em thì sao?"
Đường Tịch Dao khẽ cắn môi, quyết định, hay là hy sinh một chút?
Tối thiểu cũng nên cho Đường Tuế một chút ngon ngọt.

Tuy rằng, cô ta thực sự không muốn như thế.

Có điều, nếu cô ta không chịu chút thua thiệt, đến lúc đó Đường Tuế vẫn không muốn, vậy người xui xẻo sẽ thành cô ta.

"Có vậy tôi cũng không đồng ý.

"
Đường Tuế lạnh lùng từ chối.

"Tôi đã không thích Cố Đình Tước nữa, Đường Tịch Dao, nếu cô thích, vậy sao không nhanh chóng nắm chặt đi, nếu không! Cố Đình Tước thực sự sẽ không thuộc về cô nữa đâu.

"
Đường Tuế thản nhiên nói, lại lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Đường Tuế vừa mới rời đi, Đường Tịch Dao ngồi trên giường bệnh bắt đầu phát điên.


"A! "
Cô ta hét lên, ngón tay cũng túm chặt lấy chăn, ánh mắt co rút lại.

Nếu có thể, cô ta cũng đâu muốn sống cuộc sống như bây giờ.

Nếu thân thể cô ta tốt lên, sao cô ta có thể không nghĩ tới chuyện sống tốt cùng Cố Đình Tước cơ chứ?
"Hu hu hu.

"
Hai tay Đường Tịch Dao che mặt, khóc rống lên.

Mẹ Đường đứng bên cạnh thấy cô ta như vậy thì cực kì đau lòng.

"Tịch Dao, nếu không con vẫn nên nhanh chóng đến đó đi.

Cái con khốn Đường Tuế chết tiệt kia, bây giờ lại ngang bướng như thế.

"
"Hừ, dù sao mẹ sẽ không cho nó một đồng nào, mẹ rất muốn xem, bây giờ nó không có một xu dính túi, nó sẽ sống bằng cách nào.

"
Mẹ Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

Đường Tuế chỉ là một đứa vô dụng, trước kia nhận nó về nuôi, chủ yếu là để nó làm kho máu cho Đường Tịch Dao, bây giờ Đường Tịch Dao không cần nữa, vậy thì nó sẽ thành người hầu, ở đợ.

Nhưng mà người hầu này, thế mà lại có ngày dám cãi lại.

Điều này khiến cho bọn họ không thể chịu được.

Mẹ Đường nghiến răng, ngón tay cũng siết chặt lại.


Đường Tịch Dao nghe thấy lời mẹ Đường nói cũng hơi nao nao.

Thật ra, lời mẹ Đường nói cũng không phải không có đạo lý, bây giờ đã đi tới hoàn cảnh này rồi, cô ta còn có thể làm gì đây.

"Vậy đợi thêm mấy ngày nữa con hỏi bác sĩ xem.

"
Đường Tịch Dao bất đắc dĩ đến hai mắt đều đỏ lên.

"Ôi, đứa con đáng thương của mẹ.

"
Mẹ Đường đau lòng ôm Đường Tịch Dao vào lòng.

Một bên khác, Đường Tuế vừa về đến căn hộ thì nhận được nhiệm vụ của Luân Hồi Kính.

Luân Hồi Kính: Đút trái cây cho Cố Đình Uyên.

Đường Tuế:!!!
Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn không giảm chút nào, hơn nữa, từ bữa cơm trưa nay có thể nhìn thấy Cố Đình Uyên dường như không phải thật sự thích cô đến gần.

Đường Tuế: Mi phát nhiệm vụ gấp như vậy làm gì, ngày mai rồi làm không được sao?
Luân Hồi Kính: Cũng đâu phải tôi muốn vậy đâu.

Đường Tuế: Hừ!
Còn làm sao được nữa, Đường Tuế đành phải ghé vào siêu thị bên cạnh, mua chút hoa quả rau dưa.

Bữa tối không nên ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, lúc này cô vừa nấu cơm vừa bật chế độ ghi hình, vừa làm vừa giải thích các bước với máy ảnh.

Nấu cơm xong, lại xếp đồ ăn vào một cái hộp đẹp mắt.

Rồi cất di động đi, cầm hộp đồ ăn ra cửa.

Vài phút sau đã đến công ty của Cố Đình Uyên, cô lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Cố Đình Uyên.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, Cố Đình Uyên mới bắt máy.

.

 
Chương 305: Chương 305


"Alo.

"
Giọng Cố Đình Uyên cực kì lạnh lùng, như đến từ rừng rậm thời viễn cổ vậy.

"Anh, là em.

"
Đường Tuế mềm mại gọi một tiếng.

"Tôi biết.

"
Cố Đình Uyên nghe thấy giọng cô thì khẽ gật đầu.

Nhưng mà sau khi gật đầu xong mới chợt nhận ra cô vốn không nhìn thấy, hình như là có chút ngu ngốc.

Môi mỏng nhanh chóng mím lại thành một đường thẳng.

"Em đoán tối nay anh ở lại tăng ca, cho nên làm chút đồ ăn mang đến cho anh.

"
"Không cần.

"
Ngón tay thon dài của Cố Đình Uyên nhẹ nhàng gõ lên bàn, trực tiếp từ chối.

"Em đến công ty anh rồi, đến cũng đến rồi, có được không?"
Giọng Đường Tuế mềm mại, lúc làm nũng thì lại thêm nũng nịu.

"Được.


"
Cố Đình Uyên cũng không biết vì sao mình lại đồng ý.

"Khà khà, cảm ơn anh.

"
Đường Tuế cười khanh khách nói xong thì vội vàng cúp máy, sợ Cố Đình Uyên đổi ý từ chối.

Cô đi vào công ty, quen cửa quen nẻo đi đến thang máy.

Vừa mới bấm nút, chờ thang máy xuống đến nơi.

Lúc cửa thang máy mở ra.

Bên trong có một người.

Đường Tuế tập trung nhìn, thì ra là Cố Đình Tước.

Cố Đình Tước mặt mày hớn hở, vừa mới nhận điện thoại của Đường Tịch Dao, cô ta nói có chuyện phải nói với anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện một lát.

Trong điện thoại, giọng Đường Tịch Dao có phần ngượng ngùng xấu hổ, vừa nghe đã biết là muốn ở cùng với anh ta.

Cố Đình Tước vui mừng, nhưng thang máy vừa mở ra, thì lại nhìn thấy Đường Tuế đứng trước mặt.

Đúng là xui xẻo mà.

Cố Đình Tước nhíu mày, tức giận tận trời: "Buổi sáng ly hôn với tôi sảng khoái như thế mà mới giữa trưa đã đến cầu xin Tịch Dao nói giúp cho cô.

Thế nào hả, bây giờ hết cách rồi nên đuổi đến tận công ty chặn tôi đúng không?"
"Cô thì tính là cái thá gì? Lúc trước nếu không phải Tịch Dao cầu xin tôi cưới cô, cô cảm thấy tôi sẽ liếc mắt nhìn cô một cái ư?"
Cố Đình Tước cười mỉa một tiếng, ánh mắt nhìn Đường Tuế tràn ngập kinh thường.

Đồ đàn bà như thế còn dám ở trước mặt anh ta làm bộ làm tịch.


Bây giờ hối hận rồi phải không?
"Còn anh là cái thá gì?"
Đường Tuế hỏi lại câu hỏi vừa nãy.

Cố Đình Tước dại ra, anh ta thật sự không ngờ rằng Đường Tuế lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.

"Tôi đến đây là để chờ anh á?"
"Mặt mũi của anh chưa lớn đến mức ấy đâu.

"
Đường Tuế cười mỉa hai tiếng.

"Anh có đi ra không, tôi muốn vào thang máy.

"
Cố Đình Tước cắn răng, híp mắt nhìn Đường Tuế giảo biện.

"Ha, tôi không đi đấy, để xem cô đến đây tìm ai?"
Cố Đình Tước khoanh tay lại, dựa lưng vào thang máy.

Đường Tuế cũng không nói gì thêm, lập tức đi vào trong thang máy, ấn nút đóng cửa lại.

Thang máy này là thang máy tốc hành, chỉ có thể dừng lại ở tầng 20 và 21.

Nếu không ấn nút số 20, thì thang máy sẽ đến thẳng tầng 21.

"Đinh! "
Thang máy đến tầng 21 thì ngừng lại rồi mở ra.

Đi được vài bước, cô quay đầu lại, thấy Cố Đình Tước đang trợn mắt há mồm thì cười mỉa hai tiếng.

"Anh xem có phải tôi đến tìm anh không?"
Nói xong, Đường Tuế xoay người đi thẳng vào văn phòng của Cố Đình Uyên.

Lúc này, Cố Đình Tước đã hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Anh ta cũng đi ra khỏi thang máy, ánh mắt trợn tròn giống như chuông đồng, nhìn chằm chằm cửa văn phòng, muốn nhìn xem khi nào Đường Tuế bị Cố Đình Uyên đá ra ngoài.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, Đường Tuế vẫn không đi ra.

.

 
Chương 306: Chương 306


“Anh ơi.


“Có thể dùng cơm rồi.



Đường Tuế mang theo túi giữ nhiệt, đi đến trước bàn trà rồi lấy hết đồ ăn trong túi ra.

“Vì là bữa khuya nên em làm rất đơn giản, chỉ là Tteokbokki bình thường thôi.

”’
Đường Tuế giương mắt nhìn Cố Đình Uyên nói.


Đúng lúc này, Cố Đình Uyên cũng vừa vặn bước đôi chân dài đến trước mặt Đường Tuế.

Anh ngồi xuống, mở hộp cơm ra, nhìn Tteokbokki bình thường cô nói mà trầm mặc.

Tteokbokki này, nhìn không bình thường chút nào.

Tteokbokki màu trắng, bên trên còn có chữ I.

 
Chương 307: Chương 307


Cố Đình Uyên không thích người khác lại gần mình, trước kia, không một người phụ nữ nào có thể bình yên vô sự ngồi bên cạnh ăn cơm cùng anh, đừng nói là, đút đồ ăn cho anh như bây giờ.

"Cái này rất ngọt.

"
Đường Tuế bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn, trái tim đập chậm đi một nhịp, bờ môi căng bóng cũng không tự chủ mím thành đường thẳng.

Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi Cố Đình Uyên.

Đặc biệt là, giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn luôn không có giảm.

“Ăn một miếng thôi!”
“Hửm?”
Con ngươi to đen láy, lại giống như trân châu đen thẩm thấu trong nước suối, toát lên ánh sáng nhạt quyến rũ, tuy chẳng phải chói mắt, nhưng cũng cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.

Theo bản năng, Cố Đình Uyên hơi hé miệng.

Thế nhưng, Đường Tuế sợ Cố Đình Uyên sẽ đổi ý nên lúc Cố Đình Uyên cúi người xuống, bắt đầu ăn khối trái cây này, cô lại đưa tay về trước.

Dưa hấu va vào hàm răng của Cố Đình Uyên, chất lỏng đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, nhiễm lên đôi tay mềm mại của cô, cùng lúc đó, gò má sắc bén của Cố Đình Uyên cũng bị dính một ít nước dưa hấu.

Nhìn nước dưa hấu trên má Cố Đình Uyên, Đường Tuế dại ra.

Sợ anh sẽ nổi giận, nổi cáu.

Vậy là cô lui về sau một bước, ánh mắt cũng hơi né tránh, bàn tay dính nước dưa hấu che miệng mình lại.


Đôi mắt to tròn hơi kinh hoảng.

"Thật, thật xin lỗi.

"
Đường Tuế lên tiếng nói xin lỗi, giọng nói mềm mại, yếu ớt.

“Chỉ muốn đút anh ăn thôi.

”’
“Nhưng trước giờ chưa làm việc này, nên! thật, thật xin lỗi.


Cố Đình Uyên vốn có chút tức giận, chưa có người nào can đảm làm như vậy với anh.

Nhưng khi chạm đến ánh mắt ánh lệ của Đường Tuế, cỗ lửa giận trong lòng, xoạt, đã bị dập tắt.

Nghe được Đường Tuế nói, lần đầu tiên làm chuyện này.

Trong lòng lại nảy lên một xíu vui sướng.

Nói như vậy, nghĩa là trước giờ cô chưa đút cho ai cả.

Trai hay gái, cũng chưa từng.

Anh là người đầu tiên.


Cố Đình Uyên mặt không biểu cảm cúi đầu, lấy chiếc khăn tay trong túi âu phục, nhẹ nhàng lau môi.

Rồi cẩn thận lau ngón tay.

Đường Tuế trừng mắt nhìn, biểu cảm của anh, dường như rất bình tĩnh.

Nên không giận mình đâu nhỉ!
Sau này cũng không cấm cô nấu cơm cho anh đâu nhỉ.

“Vươn tay ra.


Lau tay mình xong, ánh mắt Cố Đình Uyên lại rơi vào cô gái nhỏ trước mặt.

Đường Tuế còn đang dùng bàn tay bẩn che miệng mình, chỉ để lộ đôi mắt to rực rỡ sáng ngời.

Nghe anh nói, Đường Tuế lập tức trừng lớn hai mắt.

Hu hu.

Có phải anh muốn đánh cô không.

Đường Tuế thầm hoang mang, nhưng vẫn chậm chạp đưa tay ra.

Chỉ cần anh có thể hết giận, không còn tức nữa, dù bị anh đánh một chút, cũng không sao cả.

Đường Tuế nhắm mắt lại, một bộ thấy chết không sờn, đưa tay đến trước mặt Cố Đình Uyên.

Cố Đình Uyên cầm lấy khăn tay, mặt không hiểu gì nhìn Đường Tuế.

Rồi nắm chặt bàn tay trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau cho cô.

.

 
Chương 308: Chương 308


Dường như cảm nhận được động tác của Cố Đình Uyên,, Đường Tuế kinh ngạc mở mắt ra.

Cô có chút không tin nổi.

Cố Đình Uyên vậy mà dịu dàng với cô như thế.

Lau sạch tay cho cô, Cố Đình Uyên mới vứt khăn tay xuống.

Đường Tuế vội vàng nhặt khăn tay anh lên: “Bị em làm bẩn rồi, để em đem về giặt sạch cho anh nhé, có được không?”
Cố Đình Uyên vốn không cần cái khăn tay này nữa, chẳng qua nếu Đường Tuế nói như vậy, Cố Đình Uyên cũng khẽ gật đầu.

"Được.

"
Cố Đình Uyên đồng ý.

Đường Tuế thấy nhiệm vụ đút trái cây còn chưa hoàn thành, trong lòng co rút đau đớn.

Giày vò lâu như vậy, nếu mà không hoàn thành.

Trong đầu cũng thầm nói, không dễ gì đút trái cây cho Cố Đình Uyên nữa.

Vậy là cô tự bưng cái hộp nhỏ lên, dùng cái nĩa cắm vào, ăn.

Trái cây đều là lấy từ doanh nghiệp nhập khẩu, đều là loại hảo hạng, mọng nước, quả nào cũng cực kỳ ngon.

Vốn đang cảm thấy vô cùng bực bội vì không hoàn thành nhiệm vụ được, nhưng bây giờ ăn hoa quả này, tâm trạng lại nhanh chóng tốt lên, lập tức cũng không còn khó chịu bực bội nữa.

Cố Đình Uyên bên cạnh đang trả lời mấy tin nhắn công việc thông qua điện thoại, đang định trở lại làm việc thì vừa nhấc mắt lên, lại thấy Đường Tuế đang say sưa ăn trái cây.


Ngón tay anh hơi ngừng lại một chút, trong miệng đã tiết ra rất nhiều nước bọt.

“Ngon không?”
Rồi đột nhiên hỏi một câu.

Chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc
Dường như anh muốn cùng Đường Tuế làm gì đó.

“Ngon.


Tuy trong lòng đang buồn bực, còn cảm thấy kỳ lại, nhưng Đường Tuế vô cùng thật lòng trả lời một câu.

Ngọt lắm luôn, ăn rất ngon.

“Anh ăn không?”’
Nói rồi bàn tay nhỏ nhắn lại đưa một miếng xoài đến bên môi Cố Đình Uyên.

Lần này cô không nhúc nhích gì cả, chỉ nhẹ nhàng chớp đôi mắt trong suốt, nhìn chằm chằm Cố Đình Uyên.

Cố Đình Uyên hơi cúi đầu, há miệng ăn miếng xoài này.

Thịt xoài mềm ngọt, thấm ruột thấm gan.

“Ngon đúng không!”
Đường Tuế cười hỏi, ánh mắt hơi cong lên, hệt như trăng non trên trời.

Khoảnh khắc này, nét cười của cô, dường như còn ngọt ngào hơn xoài.

“Ngon.



Có một giây phút Cố Đình Uyên ngây người, nhưng vẫn đứng lên, đi đến bàn làm việc.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa Cố Đình Uyên -5, tổng còn 85, cố lên nha, Củ Cải Nhỏ.

Luân Hồi Kính thông báo xong cũng không nói gì nữa.

Đường Tuế đang dọn dẹp mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là niềm vui sướng.

Hì hì, tốt quá.

Giá trị hắc hóa của Boss hắc hóa vẫn giảm một chút.

Chứng tỏ vẫn có thể thanh trừ.

Nghĩ thế, tâm trạng Đường Tuế nhanh chóng phấn chấn lên.

Sau khi dọn dẹp bàn xong thì cô lại cầm khăn tay của Cố Đình Uyên bỏ vào trong túi giữ nhiệt.

Thân thể mảnh khảnh yểu điệu, cũng chậm rãi đứng lên.

“Anh ơi.


Đường Tuế đứng ở cạnh cửa, thốt lên một tiếng về phía bàn làm việc của Cố Đình Uyên.

Khóe mắt vẫn lặng lặng quan sát Đường Tuế.

“Em về nhé.


Lúc nói, Đường Tuế còn giơ cánh tay trắng nõn của mình lên.

Trùng hợp thay, cô đang đứng dưới ánh đèn thủy tinh.

Nhất thời, cả người càng thêm sặc sỡ lóa mắt.

.

 
Chương 309: Chương 309


“Ừ.


Cố Đình Uyên thản nhiên nhìn cô một cái rồi rũ mắt xuống.

Đường Tuế thấy thế cũng không nói gì tiếp, cầm theo túi giữ nhiệt rời khỏi văn phòng.

Đã đến lúc tan việc, nhưng tất cả mọi người vẫn còn ở trong phòng thư ký bên ngoài.

Đại Boss còn đang làm việc, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể ở lại tiếp tục tăng ca.

Vừa nghĩ, Đường Tuế đã vào thang máy, rời đi.

Gió đêm xào xạc, giẫm lên trời chiều.

Đường Tuế đi tới trước cửa tiểu khu, vừa định đi vào, lại bị người phía sau gọi lại.

“Đường Tuế.


“Hả?”
Đường Tuế xoay người, nhìn lại phía sau, liếc mắt liền thấy được Cố Đình Tước đứng ở bên kia.

“Anh theo dõi tôi?”
Đường Tuế nhíu mày, Cố Đình Tước này đúng là mất dại.

“Cô không biết xấu hổ đến thế sao?”
Cố Đình Tước cắn răng, giương mắt nhìn Đường Tuế.

Tuy nói hiện tại bọn họ tại đã không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng lúc này anh ta nhìn thấy Đường Tuế thì cảm thấy tởm vcl.

Trước hôm nay, bọn họ vẫn còn là vợ chồng.


Giờ đây, cô ly hôn rồi đến nhà anh mình.

Tiểu khu hiện ở, cũng là của anh mình.

Đồ đàn bà đáng chết này, rốt cuộc đã tiếp cận Cố Đình Uyên từ lúc nào.

Cố Đình Tước suy nghĩ trong gió lốc, hai tay đã siết chặt lại, vang lên răng rắc.

“Anh mới không có mặt mũi.


Đường Tuế đã rõ, nhất định là anh ta thấy cô ra vào văn phòng Cố Đình Uyên, giờ lại thấy cô ở trong tiểu khu Cố Đình Uyên nên suy nghĩ lung tung trong đầu.

“Cô thông đồng với Cố Đình Uyên từ khi nào, ả tiện nhân này.


Cố Đình Tước nghĩ vậy, trong lòng rất là không phục, định lên phỉ nhổ Đường Tuế một trận, nhưng vừa mới đi tới trước mặt Đường Tuế, định đưa tay nắm cổ tay cô thì lại bị Đường Tuế dễ dàng tránh đi.

"Tiện nhân.

"
“Bép.


Đường Tuế trở tay vả anh ta một cái.

“Chú ý lời nói của anh, Cố Đình Tước.


Đường Tuế tức rồi.

Cũng không nhẫn nhịn gì nữa, trực tiếp thưởng cho Cố Đình Tước một cái tát luôn.


Úi!
Bởi vì, Cố Đình Tước là nam chính, hào quang nam chính của anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô đánh Cố Đình Tước, sẽ phải chịu phản phệ.

Tức thời, cái tay đánh Cố Đình Tước kia, xèo, nhanh chóng giống như bánh bao trắng mới ra lò.

Phình lên.

Hu hu, đau quá.

Đôi mắt to của Đường Tuế nhanh chóng ngận nước.

Cố Đình Tước lên cơn, chỉ là thân là người đàn ông, đánh người phụ nữ thì rất hèn.

Vậy là, anh ta muốn chửi Đường Tuế một trận.

Thế nhưng vừa mới quay đầu, lại thấy nước mắt loạn chuyển trong vành mắt cô, dáng vẻ tội nghiệp, giống như cô mới là người bị đánh vậy.

Cố Đình Tước:???
“Cố Đình Tước, trong đầu anh toàn là cớt thì không có nghĩa là ai cũng vậy nhé, anh trai anh thấy tôi đáng thương, không có chỗ ở, cho nên mới chấp chứa tôi thôi.


“Chính anh với Đường Tịch Dao mập mờ, tôi có nói gì anh sao?’
“Cô dựa vào đâu mà nói Tịch Dao.


Cố Đình Tước vốn đang mang một bụng tức, giờ lại nghe Đường Tuế vậy mà vẫn dám cả gan nhắc đến tên người con gái mình yêu, càng giận không có chỗ trút hơn.

"Cố Đình Tước.

"
Đường Tuế đang định nói thêm, thì Cố Đình Uyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau bọn họ.

Cố Đình Tước nhìn Cố Đình Uyên như chuột nhìn thấy mèo.

“Anh cả.


“Em! ”
Cố Đình Tước chưa hề nghĩ tới sẽ chạm mặt Cố Đình Uyên, trong lòng nhanh chóng rối như tơ vò.

“Cút.

”.

 
Chương 310: Chương 310


Cố Đình Uyên nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua người Cố Đình Tước.

Cố Đình Tước sợ tới mức giật thót một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tuế, xoay người rời đi.

"Anh, sao anh lại tới đây?"
Đường Tuế chớp mắt, đáng thương nhìn Cố Đình Uyên.

Dường như không ngờ anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Bảo vệ gọi cho trợ lý của anh, nói em bị chặn đường ở đây.

"
Đường Tuế nghe thấy thế, quay đầu nhìn qua phòng bảo vệ.

Người bảo vệ trẻ đứng bên đó bỗng nhiên bị Đường Tuế nhìn thoáng qua, lập tức mặt đỏ tai hồng dời mắt đi.

"À.

"
Đường Tuế mềm mại đáp lại, cụp mi, theo bản năng lén giấu tay gấu của mình ra sau lưng.

"Tay em bị sao vậy?"
Cố Đình Uyên lại tiến về phía trước vài bước, vóc dáng anh rất cao, lúc đứng bên cạnh sẽ mang lại cho người ta một cảm giác ngột ngạt.

Đường Tuế chớp mắt, không tự chủ được lùi về sau, hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới, dường như không biết phải làm sao.

"Không có vấn đề gì lớn.

"
Nói đoạn, Đường Tuế vươn bàn tay của mình ra.


Cố Đình Uyên bắt lấy, bọc bàn tay gấu mềm mại của Đường Tuế vào lòng bàn tay mình.

"Tôi đưa em đến bệnh viện.

"
Anh nghĩ tới, vừa rồi chính bàn tay nhỏ này đã đút anh ăn xoài.

Bây giờ lại bị sưng đỏ thành thế này, lập tức thấy đau lòng.

"Em không sao đâu, cái này không cần đến bệnh viện, mua ít thuốc bôi là được rồi.

"
Đường Tuế khá có kinh nghiệm trong chuyện này.

Cố Đình Uyên thấy cô nói như vậy, căn bản không đồng ý, anh trực tiếp nắm cổ tay cô, đi về phía ven đường.

"Anh ơi, em thật sự không sao đâu.

"
"Bây giờ em không đau nữa rồi.

"
Đường Tuế giả vờ như không có việc gì, không ngừng vẫy tay mình.

Sau đó, kết quả cực kỳ rõ ràng, cô đau đến nỗi vẻ mặt biến đổi luôn.

Hu hu, thật ra vẫn hơi đau chút.

Cố Đình Uyên duỗi tay đè cơ thể đang động đậy của cô lại.


"Đến bệnh viện xem.

"
Giọng anh mặc dù rất lạnh lùng, nhưng lại đến cho người ta cảm giác trấn an.

Tài xế nhanh chóng lái xe đến.

Hai người lần lượt lên xe, đi bệnh viện.

Bệnh viện tư nhân Santa Maria là bệnh viện của Cố Đình Uyên.

Lúc trước bệnh viện này là do Lục Vãn – mẹ anh thành lập, mẹ Cố Đình Tước lúc trước là y tá trong bệnh viện này.

Hai người vừa vào liền đi thẳng đến phòng bệnh, rất nhanh đã có bác sĩ đến kiểm tra tay cho Đường Tuế.

"Tay của vị tiểu thư này không có vấn đề gì, chỉ là máu không lưu thông thôi, uống ít thuốc hoạt huyết tiêu máu đọng và bôi thuốc, ngày mai chưa khỏi thì ngày mốt sẽ khỏi.

"
Bác sĩ kiểm tra xong, bảo một y tá đi lấy thuốc tới.

"Tổng giám đốc, anh xem để tôi bôi thuốc cho vị tiểu thư này, hay là anh bôi?"
Bác sĩ hỏi.

Ngón tay Cố Đình Uyên vốn đang gõ nhẹ lên thành ghế, đột nhiên nghe bác sĩ hỏi như thế, chân mày anh lập tức cau lại.

"Tôi lấy thuốc về bôi.

"
Trong đầu anh lập tức tưởng tượng đến đôi tay mềm mại không xương, mịn màng của Đường Tuế.

Sao có thể để người đàn ông khác xoa nắn được.

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên-2, tổng còn 83.

Ủa?
Đường Tuế cũng chả hiểu tại sao, sao giá trị hắc hóa lại giảm vào lúc này nhỉ?.

 
Chương 311: Chương 311


"Lại đây, anh bôi thuốc cho em.

"
Anh đi tới sô pha, ngồi xuống.

Đường Tuế chớp mắt, mau chóng bước qua, vươn tay mình ra.

Cố Đình Uyên đổ dầu thuốc lên bàn tay nhỏ của Đường Tuế.

Tuy là dầu thuốc nhưng không có mùi hắc khó chịu, trái lại còn có mùi hương khiến người ngửi cảm thấy rất an tâm.

“Đau không?”
Cố Đình Uyên thấy cô cứ nhíu chặt mày mãi, không nhịn được hỏi.

"Không đau.

"
Theo sự xoa bóp của anh, mày Đường Tuế càng nhăn chặt.

Hu hu hu, thật ra có đau chút đó.

Lúc ở bệnh viện, bác sĩ đã nói rõ với Cố Đình Uyên, về nhà phải xoa bóp mạnh.

Cho nên lúc anh xoa bóp cũng dùng lực rất lớn.

Gương mặt nhỏ của Đường Tuế đã biến sắc từ lâu, rõ ràng đau như vậy, thế mà còn mạnh miệng chịu đựng nói không đau.

Cũng không biết vì sao, nhìn cô như thế, anh càng muốn làm cô đau hơn.

Cố Đình Uyên mặt không biểu cảm, không giảm nhẹ lực tay đi chút nào.

Xuống tay càng vô tình hơn, làm Đường Tuế ậm ự rên rỉ.

Vốn dĩ, Cố Đình Uyên chỉ muốn nghe được chữ đau từ miệng Đường Tuế.


Nhưng Đường Tuế vẫn không chịu nói ra, chỉ ậm ừ rên rỉ.

Âm thanh này của cô khiến lòng anh nóng rực lên, yết hầu cũng khẽ nhúc nhích.

"Anh ơi, có chút đau.

"
Nước mắt trong suốt như pha lê treo trên hàng mi mảnh dài, như có như không rủ xuống.

Ngón tay Cố Đình Uyên nới lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.

Khớp xương bàn tay cô đều đều, mềm mại như không xương, niết lòng bàn tay mà cứ như đang siết một cục nước.

Nắm sẽ bị nghiện.

Cố Đình Uyên lưu luyến không nỡ buông tay ra.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -1, tổng còn 82.

Đường Tuế!
Bóp tay còn có thể làm giảm giá trị hắc hóa luôn cơ.

Liều mạng thôi.

"Anh còn muốn bóp nữa không?"
Nước mắt Đường Tuế đọng trên hàng mi, cô tay đưa bàn tay đỏ rực của mình đến trước mặt Cố Đình Uyên.

Đôi tay Cố Đình Uyên gác bên hông thật ra đã hơi ngo ngoe rục rịch.

Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt như nai con của cô, nhất thời, anh hơi không nỡ.

Yết hầu khẽ giật giật, tầm mắt cũng chuyển sang nơi khác.

"Bôi thuốc xong rồi, không cần.


"
Đường Tuế nghe xong, trong lòng hơi tiếc.

Quả thật.

Thiếu tí nữa là có cơ hội làm giảm giá trị hắc hóa rồi.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Cố Đình Uyên ở lại.

Nghe được nhiệm vụ này, vẻ mặt Đường Tuế lập tức thay đổi.

Hu hu, đùa à?
Nhiệm vụ này hơi bị khó đấy.

Nhưng mà cô không muốn bị điện giật đâu, bất kể nó khó hay không, cô vẫn phải thử một lần.

Vì thế, Đường Tuế lại đáng thương ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Đình Uyên.

"Anh, đêm nay anh có thể ở lại đây không?"
Cố Đình Uyên nghe được lời này, vẻ mặt lóe lên một tia nguy hiểm.

Theo bản năng, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua người Đường Tuế một vòng.

Đưa ra lời mời gọi kiểu này với anh.

Cố Đình Uyên nheo mắt nhìn Đường Tuế.

Thế nhưng, Đường Tuế vẫn chớp mắt nhìn anh như cũ.

Trong suốt tự nhiên, không chút né tránh.

"Em.

"
Đường Tuế thấy ánh mắt anh nhìn mình, trong lòng cũng lộp bộp một cái.

Cô lập tức cắn môi, ánh mắt cũng co rúm lại.

"Hôm nay em hơi sợ.

"
Nói xong, Đường Tuế chột dạ cúi đầu.

.

 
Chương 312: Chương 312


Thế nhưng, dưới cái nhìn của Cố Đình Uyên, xem ra cô thật sự sợ hãi.

"Được.

"
Cố Đình Uyên thỉnh thoảng vẫn qua đây ở, cho nên trong tủ quần áo ở đây cũng có đồ của anh.

Anh gọi một cuộc điện thoại, bảo trợ lý mang máy tính và tài liệu đến.

Còn có một số việc anh cần làm.

Đường Tuế thấy anh cúp điện thoại, trong lòng ít nhiều có ngại ngùng.

"Em sao thế?"
Cố Đình Uyên thấy vẻ mặt cô, không nhịn được hỏi.

"Có phải em quấy rầy công việc của anh không?"
"Ừ.

"
Cố Đình Uyên cũng không chần chờ, khẽ gật đầu.

Ài.

Đường Tuế cắn ngón út mình, không hé răng.

Hai người cùng ngồi trong phòng khách, không nói gì với nhau.

Không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái.


Rất nhanh, cánh cửa bị đẩy ra.

Trợ lý cầm đồ của Cố Đình Uyên đến, vẻ mặt anh ta cũng rất khó hiểu.

Trước giờ anh ta chưa từng thấy ông chủ mình như vậy bao giờ cả.

Tuy nhiên, nếu ông chủ cảm thấy hứng thú với Đường Tuế thì có lẽ sẽ không bảo anh ta mang máy tính đến.

Thật là kỳ lạ.

Trợ lý âm thầm liếc nhìn hai người vài lần, dù trong lòng thấy lạ, nhưng vẫn bỏ đồ xuống rồi rời đi luôn.

"Tôi đi làm việc, em nghỉ ngơi sớm đi.

"
Cố Đình Uyên nói xong, mắt nhìn thẳng, cầm máy tính đi vào thư phòng.

Đường Tuế ngồi trên sô pha, nghiêng đầu, miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Ừm, thật ra Cố Đình Uyên cũng không có vấn đề gì lớn, cô bảo anh ở lại, anh ở lại rồi.

Đường Tuế ngáp một cái, đi thẳng vào phòng.

Ngủ tới nửa đêm thì bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét ầm ầm.

Đường Tuế nửa mê nửa tỉnh thì nghe Luân Hồi Kính giao nhiệm vụ cho mình.

Luân Hồi Kính: Ôm Cố Đình Uyên một cái.


Đường Tuế dụi dụi mắt, chu môi.

Làm cái quái gì thế không biết, đang yên đang lành, hơn nửa đêm lại phải đi ôm Cố Đình Uyên.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược 30 phút, nếu không sẽ bị điện giật đấy nhé.

Nghe được lời nhắc nhở này, Đường Tuế không còn cách nào, đành phải bò dậy, xỏ đôi dép lê mềm mại đi ra ngoài.

Vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn phòng ngủ chính phía đối diện, cửa mở toang, trên giường trong phòng đã không có người.

Đường Tuế cảm thấy là lạ, đi dép lê ra ngoài.

Trong phòng khách không bật đèn, chỉ khi tia chớp bên ngoài lóe lên thì trong phòng mới có chút ánh sáng.

Đường Tuế thấy Cố Đình Uyên ngồi trên sô pha, đôi tay thon dài cầm một chén rượu.

Dưới ánh sáng chập chờn, cô thấy được mấy bình rượu vươn vãi trên bàn, hiển nhiên đều bị Cố Đình Uyên uống sạch.

Hình như tâm trạng anh không tốt.

Cố Đình Uyên nghe thấy tiếng động, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt không chút lưu tình quét qua người Đường Tuế, đảo qua đảo lại rồi thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt anh chợt rét lạnh như băng tuyết.

Băng lạnh, khiến người ta rùng mình.

Đường Tuế có thể cảm nhận được, Cố Đình Uyên bây giờ với Cố Đình Uyên cô nhìn thấy trước đây dường như là hai người.

Cố Đình Uyên trước đây quá lắm cũng chỉ coi như là một người hơi lạnh lùng, nhưng sẽ không từ chối cô.

Người như vậy, Đường Tuế thật sự không cảm thấy Cố Đình Uyên là nhân vật phản diện.

Ngược lại, Cố Đình Uyên bây giờ mới khiến người ta cảm thấy lạnh mình.

Đường Tuế cắn chặt răng.

.

 
Chương 313: Chương 313


"Anh ơi.

"
Đường Tuế rụt rè gọi một tiếng, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, còn xen lẫn chút run rẩy.

Cố Đình Uyên ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh đảo qua người Đường Tuế một lần nữa.

"Cút.

"
Cố Đình Uyên thấp giọng đuổi một tiếng.

Bước chân Đường Tuế khựng lại, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Mắt Cố Đình Uyên đỏ ngầu, lúc nhìn người khác hệt như là quái thú, muốn nhanh chóng xé xác người ta ra.

Đường Tuế run sợ, trái tim nhỏ đập loạn xạ.

Đúng lúc này, Cố Đình Uyên lại nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Động tác của anh có chút mạnh mẽ, còn hơi thô lỗ.

Rượu chảy xuống quần áo.

Trước ngực áo đã bị ướt đẫm, dáng người cường tráng cũng lộ ra ngoài.

Đường Tuế mím môi, đôi mắt trong veo như nai con chớp chớp nhìn Cố Đình Uyên.

"Ầm ầm! "
Lại một đợt sấm sét ầm vang.


Căn phòng lập tức được chiếu sáng.

Trên gương mặt đẹp trai của Cố Đình Uyên mang theo thần sắc khó tả.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi u tối nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Tôi bảo cô cút, cô không nghe được sao?"
Giọng anh vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Ánh mắt anh cũng mang theo sự u ám lạnh lẽo.

Chỉ nhìn Đường Tuế thôi cũng đã làm cả người cô cảm thấy rét buốt.

Giọng Đường Tuế mềm mại như mây trên trời, cũng rất giống kẹo bông gòn trong tay trẻ em.

Cô vừa nói chuyện vừa tiến vài bước đến gần Cố Đình Uyên.

"Ầm! "
Một tiếng vang rất lớn.

Chiếc ly đế cao trong tay Cố Đình Uyên bị ném tới trước chân Đường Tuế, những mảnh vụn nhanh chóng vươn vãi khắp mặt đất.

Đường Tuế bị dọa sợ, đứng im tại chỗ không dám động đậy.

"Anh ơi.

"
Cô hơi bất lực gọi một tiếng.

Trong lòng lại không ngừng mắng Luân Hồi Kính.

Đường Tuế: Luân Hồi Kính, mi ra đây cho ta.


Đường Tuế: Mi muốn ta chết thì nói thẳng đi, tình trạng Cố Đình Uyên thế này ai mà tới gần được chứ!
Luân Hồi Kính: Tôi oan mà, mấy nhiệm vụ này đều do cấp trên đưa xuống, tôi chỉ là bên trung gian thôi, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới tôi.

Luân Hồi Kính than oan uổng xong thì trực tiếp ngậm miệng, rút lui.

Nghe tiếng kêu như mèo con của cô, trái tim Cố Đình Uyên như bị cào ngứa.

Anh đột nhiên đứng dậy, đi về phía Đường Tuế.

Anh đi thẳng tới trước mặt Đường Tuế, cánh tay mạnh mẽ có lực lập tức siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Đường Tuế.

Đường Tuế lập tức bị kéo đến trước mặt anh.

"Tôi đã cho em cơ hội, để em đi.

"
Cố Đình Uyên thấp giọng nói, hơi thở nóng bỏng, từng chút từng chút phả lên mặt Đường Tuế.

Rượu không say người, người tự say.

Đường Tuế căn bản không uống rượu, nhưng dưới sự bao vây của Cố Đình Uyên, cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, choáng váng, giống như đang say.

Cánh tay nhỏ trắng nõn tinh tế siết chặt Cố Đình Uyên, giống như con thuyền chập chờn trên biển cả trong mưa gió.

Chỉ có thể bám vào người Cố Đình Uyên.

Lúc này, Cố Đình Uyên giống như ma quỷ, khiến người ta sợ hãi.

Ngay lúc Đường Tuế không biết làm sao, một tay Cố Đình Uyên nâng cổ cô, ép đầu cô kề sát mặt anh.

Môi anh trực tiếp in lên môi cô.

"Ưm! "
Trong một tích tắc, quả thật không dễ hô hấp chút nào.

Ngoài cửa sổ, sấm sét vẫn ầm vang.

Trái tim Đường Tuế bấn loạn.

.

 
Chương 314: Chương 314


Cô không thở được.

Không khí trong khoang miệng hoàn toàn bị Cố Đình Uyên hôn rút hết.

Đường Tuế nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

Cuối cùng vẫn là Cố Đình Uyên buông tay ra.

Đường Tuế giống như mất hết sức lực, cả người co quắp trên sô pha, hít lấy hít để.

Cố Đình Uyên đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đường Tuế.

Hệt như dã thú ẩn nấp trong đêm đen.

Đường Tuế nhận ra ánh mắt của Cố Đình Uyên, vẫn luôn dừng trên môi cô.

Cảm giác không thở được vừa nãy là khoảnh khắc Đường Tuế gần tử vong nhất từ trước đến nay.

Cô nhanh chóng duỗi tay bịt kín miệng.

Tại sao, Cố Đình Uyên bây giờ lại không giống với Cố Đình Uyên ban ngày?
Chẳng lẽ, đến tối là Cố Đình Uyên sẽ biến thân thành người sói?
Thế thì cũng đáng sợ quá!
Cơ thể nhỏ bé của Đường Tuế run lên bần bật.

Cố Đình Uyên nhìn thấy thì tràn đầy phấn khởi.

Cứ như vậy, theo tiếng sấm ầm vang bên ngoài cửa sổ, Đường Tuế bị Cố Đình Uyên ăn sạch sẽ.

Cuối cùng, cô mệt mỏi lăn ra ngủ.


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào.

Chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Đường Tuế.

Đường Tuế nhíu mày, nghiêng đầu đi, ánh mặt trời dường như đuổi theo cô, tiếp tục chiếu vào mặt cô.

Điều này khiến cho Đường Tuế cực kỳ không thoải mái.

Cô liên tục né tránh, mãi đến khi gương mặt mềm mại chạm vào một chỗ lạnh lẽo.

Đường Tuế mê man, ngây ngốc mở mắt ra.

Lập tức thấy được một cánh tay rắn chắc.

Đường Tuế chớp mắt mấy cái.

Nhìn lên bên trên, người đàn ông sở hữu cánh tay rắn chắc này, là Cố Đình Uyên.

!!!
Cô với Cố Đình Uyên? Hôm qua hai người họ?
Đêm qua người uống nhiều là Cố Đình Uyên, không phải cô, cho nên chỉ trong chớp mắt, cô đã nhớ ra, đêm qua cô đi làm nhiệm vụ ôm Cố Đình Uyên một cái.

Ai ngờ, bị anh như vậy, rồi như vậy!
Rồi trực tiếp!
Đường Tuế muốn lén rời đi, nhưng cơ thể Cố Đình Uyên giống như mình đồng da sắt, khóa chặt cô trong đó, không mảy may nhúc nhích được.

Ngay tại lúc cô giãy dụa, Cố Đình Uyên cũng tỉnh lại.

Cảm giác mềm mại thơm tho, không phải là quá tốt.

"Anh bỏ em ra.


"
Đường Tuế mềm mại gọi một tiếng.

Cố Đình Uyên càng ôm chặt hơn.

Anh cúi đầu, ngửi ngửi người Đường Tuế.

Hương sữa thơm này khiến anh rất muốn ăn thử.

"Cố Đình Uyên.

"
Đường Tuế gọi.

Cố Đình Uyên tạm dừng, ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng chăm chú nhìn Đường Tuế.

Ngón tay Đường Tuế cuộn tròn lại: "Anh buông em ra.

"
Lúc này Cố Đình Uyên mới coi như tỉnh táo hơn chút, buông lỏng Đường Tuế ra.

Đường Tuế nhanh chóng xỏ dép lên, lao vào trong phòng.

Cố Đình Uyên duỗi tay day day chân mày, dường như đang nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.

Đường Tuế đi tắm rửa, hơi nước bốc lên, nhìn gương mặt của mình trong gương, trên làn da tuyết trắng đều là vết đỏ do anh để lại.

"Cốc cốc! "
Cố Đình Uyên đứng bên ngoài gõ cửa.

Cô căng thẳng mở cửa, nhìn Cố Đình Uyên bên ngoài.

"Anh yên tâm, chuyện đêm qua, em sẽ coi như chưa từng xảy ra.

"
Nói một hơi xong, Đường Tuế trong sáng đứng yên, chăm chú nhìn Cố Đình Uyên.

Nhưng ai ngờ vẻ mặt Cố Đình Uyên chợt biến đổi, hơi thở cũng bắt đầu lạnh lẽo đi.

.

 
Chương 315: Chương 315


"Em nói gì cơ?"
Giọng Cố Đình Uyên càng trở nên trầm thấp, Đường Tuế có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó.

Cô lập tức càng sợ hãi.

Cô cắn môi, nắm chặt váy mình.

"Anh đừng tức giận, em thật sự có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"
Nói xong, đối mặt với sự bộc phát của Cố Đình Uyên, Đường Tuế lùi về sau thêm vài bước.

Hu hu hu, Cố Đình Uyên bỗng nhiên trở nên đáng sợ quá.

Chẳng qua, Cố Đình Uyên bây giờ so với người hôm qua cô nhìn thấy vẫn còn đỡ hơn một chút.

"Ai nói phải coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"
Cố Đình Uyên nhíu mày, khoanh tay trước ngực, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống.

"Hả?"
Đường Tuế hơi ngạc nhiên, cô không hiểu ý trong lời của Cố Đình Uyên cho lắm.

"Anh nói như vậy! Là! Có ý gì?"
Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi, lúc này cô không hiểu nổi ý của Cố Đình Uyên.

||||| Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng |||||
Cố Đình Uyên nhìn dáng vẻ này của cô, có chút thú vị.

Y hệt con thỏ trắng ngu ngốc.

Anh lập tức nghiêng người, duỗi tay đè Đường Tuế lên cửa.


"Ưm.

"
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt Đường Tuế.

Đường Tuế sợ tới mức không dám thở, chỉ trợn mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên cũng có chút bất lực.

Cố Đình Uyên không những không giận mà còn bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô, khiến cô đối mặt với anh.

"Sao nào? Ăn anh xong liền muốn chùi mép bỏ đi, không muốn thừa nhận?"
Giọng Cố Đình Uyên bỗng dưng trở nên cực kỳ trầm thấp, mang theo sức hút mãnh liệt.

Trong nháy mắt đó, tim Đường Tuế đập nhanh vô cùng.

Cô trừng mắt, đôi môi mềm mại như thạch trái cây cũng há to vì ngạc nhiên.

Người này nói chuyện kiểu gì đấy.

"Rõ ràng là anh mà!"
Khuôn mặt nhỏ tức giận đỏ bừng lên.

"Anh cái gì?"
Cố Đình Uyên nghiêng đầu, cười xấu xa nhìn cô.

Cái tên yêu nghiệt này, vừa nhìn anh là mặt đỏ tim run.

"Sao thế?"
Cố Đình Uyên bật cười, không muốn cho cô lảng tránh nên lập tức duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ của Đường Tuế, khiến cô phải đối mặt với mình.

Mặc dù cái tên này là trùm phản diện.


Nhưng mà bây giờ cô cũng không có nhiệm vụ, không lo bị điện giật.

Đến cả tượng đất còn có lúc tức giận.

Đường Tuế nghiến răng nghiến lợi.

"Hôm qua, hôm qua! "
"Hôm qua làm sao?"
Cố Đình Uyên cười như không cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve má cô.

Đường Tuế sững sờ.

Người đàn ông này thật sự quá yêu nghiệt mà.

Rõ ràng chỉ đứng đó chẳng làm gì, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quyến rũ.

Khiến người ta đỏ mặt.

"Rõ ràng là anh.

"
Đường Tuế tức giận nhưng không dám đối mắt với Cố Đình Uyên.

Nên cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nói lớn.

"Hửm?"
Ý cười trên khóe miệng Cố Đình Uyên càng sâu hơn.

Anh duỗi tay sờ cằm mình, trong khoảnh khắc này, chỗ nào đó trong tim anh bị chạm vào.

Xem ra cô rất thú vị, hệt như mèo con đang xù lông.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 73.

Hả?
Sao tự dựng giá trị hắc hóa giảm nhiều như thế.

Đường Tuế mở mắt, đôi mắt trong veo như trân châu đen trong hồ, toát lên ánh sáng kiều diễm.

"Cố Đình Uyên?"
"Không gọi anh nữa à?".

 
Chương 316: Chương 316


Cố Đình Uyên đầy hứng thú hỏi.

“Không gọi.


Đường Tuế cự nự quay đầu, không muốn quan tâm đến Cố Đình Uyên nữa.

Gọi anh trai cái gì chứ, ai lại làm vậy với anh trai chứ?
Đường Tuế mím môi, lông mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt.

“Thẻ căn cước của em đâu?”
“Hả?”
Đường Tuế kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Đình Uyên.

“Để làm gì á?”
“Đi đăng ký kết hôn.


“Gì cơ?”
Lần này đến phiên Đường Tuế kinh ngạc.

“Chuyện này! Không tốt lắm đâu!”
Hôm qua cô và Cố Đình Tước vừa ly hôn, hôm nay lại kết hôn với Cố Đình Uyên.

“Sao vậy?”
Sắc mặt Cố Đình Uyên lạnh xuống, anh buông Đường Tuế ra, khoanh tay trước ngực, cả người cũng mang theo sự sắc bén.

“Em không cần người chịu trách nhiệm à.


Giọng điệu của Cố Đình Uyên cũng dần trở nên nguy hiểm.

Đường Tuế:???
Sao người này lại thích trả đũa vậy.

“Được rồi.



Cô chỉ có thể đồng ý.

Suy cho cùng, có giấy đăng ký kết hôn thì càng thuận tiện để làm nhiệm vụ hơn.

“Nhưng sổ hộ khẩu vẫn còn ở chỗ Cố Đình Tước.


Đường Tuế bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước nguyên chủ gả cho Cố Đình Tước, hộ khẩu cũng chuyển qua nhà họ Cố.

“Chuyện này giao cho anh, anh đi tắm rửa trước, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài.


Cố Đình Uyên nói xong thì thản nhiên xoay người, đi vào phòng ngủ chính đối diện.

Đường Tuế do dự nhìn qua, cũng xoay người đi vào.

Cả người cô lập tức nhào lên giường.

Cố Đình Uyên này thật là kỳ lạ.

Đường Tuế: Luân Hồi Kính, rốt cuộc tối qua Cố Đình Uyên xảy ra chuyện gì thế.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, trước đó cô vẫn còn cảm thấy, tuy Cố Đình Uyên rất lạnh lùng, nhưng vẫn nhã nhặn lịch sự.

Nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, tất cả sự bá đạo trên người anh lập tức lộ ra ngoài.

Người này! Có chút kỳ lạ.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tìm hiểu quá khứ của Cố Đình Uyên.

Đường Tuế: Sao mi chó thế.

Luân Hồi Kính lập tức offline.

Hừ.

Đường Tuế tính toán thời gian, hiện tại cũng không còn sớm nữa.


Cô lập tức đứng lên, tùy tiện lấy một chiếc váy trắng trong tủ quần áo ra rồi mặc vào.

Cô xoay người nhìn mình trong gương, cô vốn để mặt mộc.

Nhưng cảm thấy hơi đơn giản quá, không thích hợp để đi đăng ký kết hôn.

Vậy là cô cầm lấy thỏi son màu đỏ thẫm trên bàn, son lên môi một chút.

Cả người lập tức trở nên khác biệt, xinh đẹp động lòng người, hệt như đóa tường vi nở rộ vào đêm.

Đường Tuế sờ môi mình, đứng trước gương khẽ cười.

“Cốc cốc.


“Em xong chưa?”
Là Cố Đình Uyên.

“Xong rồi.


Đường Tuế vội vàng trả lời, đứng khỏi ghế, chạy tới mở cửa.

Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Đình Uyên đứng ở bên ngoài, anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen.

Ừm, mặc đồ cùng màu với cô.

Mặt Đường Tuế đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước nhìn Cố Đình Uyên.

Cố Đình Uyên cũng không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt này của cô là trái tim lại nhộn nhạo, muốn đè cô xuống hôn sâu.

“Em son môi sao.


Cố Đình Uyên nhìn đôi môi đỏ của cô, màu đỏ tầm thường này đã che đi sắc môi vốn mềm mại của cô.

Làm cho người ta muốn lau sạch đi.

“Đúng vậy, không phải đi đăng ký kết hôn sao? Em cảm thấy đây là chuyện vui.


Đường Tuế gật đầu.

Cố Đình Uyên nghe lời giải thích của thì trong lòng có chút vui mừng.

Anh ngẩng đầu nhìn màu son môi của cô, hình như cũng không chướng mắt như vậy.

.

 
Chương 317: Chương 317


Dường như cô rất để ý chuyện bọn họ kết hôn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -3, tổng còn 70.

Luân Hồi Kính: Thời gian thực hiện nhiệm vụ đếm ngược 1 giờ, bắt đầu.

Đường Tuế nghe thông báo giá trị hắc hóa giảm, trong lòng nhảy cẫng cả lên.

“Chúng ta ra ngoài thôi!”
Đường Tuế đi lên trước, chủ động nắm tay anh.

Lúc đầu Cố Đình Uyên vẫn chưa kịp thích ứng.

Nhưng sau khi đi hai bước thì trái tim bắt đầu đập nhanh.

Anh cúi đầu nhìn hai người đang nắm tay.

Hai người rời khỏi nhà, trực tiếp đến chỗ đăng ký kết hôn.

Hai người vừa đến nơi, Đường Tuế đã nhìn thấy trợ lý của Cố Đình Uyên cầm tài liệu đứng ở đó.

Tuy trợ lý Giang đã nói bóng gió suy nghĩ của mình mấy lần nhưng vẫn không thể làm được gì.

Ngày hôm qua tổng giám đốc và cô Đường ở bên nhau, hôm nay anh và cô Đường liền muốn kết hôn.

Chuyện này thật sự có chút đáng sợ.

“Tổng giám đốc, của anh đây.


Trợ lý Giang chạy nhanh đến, đưa túi tài liệu trong tay mình cho Cố Đình Uyên.

“Mọi chuyện bên trong đã được sắp xếp xong, chỉ chờ tổng giám đốc thôi.


Cố Đình Uyên hơi gật đầu, ánh mắt sắc bén liếc một vòng xung quanh.


Anh phát hiện có không ít ánh mắt đang nhìn về phía hai người bọn họ.

Nhất là ánh mắt của những người đàn ông kia, có chút chướng mắt.

Điều này làm cho anh khó chịu.

Cố Đình Uyên hừ lạnh một tiếng, càng nắm chặt tay Đường Tuế, hai người cùng đi vào.

Một lúc sau bọn họ chụp ảnh chung, giấy đăng ký kết hôn đã ở trong tay.

Lúc Đường Tuế đi ra ngoài, còn có chút hoảng hốt.

Chà, cũng chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Từ một người độc thân, giờ đã kết hôn.

“Đường Tuế.


“Hả?”
Đường Tuế chậm chạp đáp lại, có chút mơ mang nhìn Cố Đình Uyên.

“Em cầm thứ này đi.


Cố Đình Uyên nói xong thì lấy ra một hộp nhỏ hình trái tim bằng nhung nhét vào tay Đường Tuế.

“À.


Đường Tuế mềm mại đáp lại, nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mặt trái tim màu hồng nhạt.

Độ rộng của chiếc nhẫn có thể điều chỉnh lại.

Viên kim cương hình trái tim màu hồng phía trên vô cùng trong suốt, cũng rất lớn.

“Đây là nhẫn kết hôn hả?”

Đường Tuế cầm chiếc nhẫn trong tay, ngẩng đầu, mềm giọng hỏi.

“Không phải.


Cố Đình Uyên lắc đầu.

“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, anh sẽ cho người làm nhẫn kết hôn, khi nào đến ngày tổ chức hôn lễ thì có thể dùng tới.


“Còn tổ chức hôn lễ hả?”
Đường Tuế có chút kinh ngạc.

Dù sao cô cũng đã kết hôn một lần, trước đó cô vẫn còn là vợ của Cố Đình Tước.

Tuy rằng Cố Đình Tước cưới nguyên chủ, cũng không làm chuyện gì, chỉ! Đăng ký kết hôn mà thôi.

Cũng chưa từng làm gì.

Ngày đăng ký kết hôn, anh ta còn sợ Đường Tịnh Dao không vui.

Sau khi hai người đăng ký kết hôn thì Cố Đình Tước ở bên cạnh Đường Tịnh Dao.

“Em không muốn?”
Cố Đình Uyên nhíu mày, giọng điệu cũng có chút nguy hiểm.

Đường Tuế vừa nghe vậy thì vội vàng lắc đầu.

“Muốn muốn muốn.


Giọng cô ít nhiều cũng có chút chân thành.

Lúc này vẻ mặt của Cố Đình Uyên mới tốt hơn một chút.

“Ừm, chúng ta về thôi.


“Được.


Đường Tuế gật đầu, cô và Cố Đình Uyên cùng nhau lên xe.

Xe chạy đến trước cổng tiểu khu, Cố Đình Uyên nhìn Đường Tuế, mở miệng nói: “Em tự lên nhà trước đi, anh còn phải trở về công ty.


“Được.

”.

 
Chương 318: Chương 318


Đường Tuế vẫn rất ngoan ngoãn.

Cô gật đầu, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng.

Cố Đình Uyên nhìn cô như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút không nỡ, cảm thấy hình như mình thiếu nợ cô.

Đường Tuế vừa chuẩn bị xuống xe, thì chợt nghe Luân Hồi Kính nói.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, đếm ngược mười phút.

Cánh tay vặn cửa của Đường Tuế chợt siết lại.

Vậy mà cô lại quên mất chuyện này.

“Sao vậy?”
Cố Đình Uyên thấy Đường Tuế khựng lại, còn tưởng rằng cô có chỗ không thoải mái.

“Anh cùng về nhà với em, ăn gì đó trước.


“Sau đó lại đến công ty, được không?”
Giọng Đường Tuế nhẹ nhàng mềm mại.

Bàn tay nhỏ mềm mại cũng nắm lấy tay Cố Đình Uyên, nhẹ nhàng lắc lắc.

Cố Đình Uyên bị cô lắc lắc như thế, như lọt vào trong sương mù.

Sau đó không hiểu sao lại đồng ý với cô.

Hai người cùng nhau xuống xe.

Đến khi bóng dáng của bọn họ dần đi xa, lúc này trợ lý Giang mới lấy lại tinh thần.

Nhất là sau khi gặp cô Đường, cũng không còn mất ăn mất ngủ, điên cuồng làm việc nữa.

Hai ngày qua, các thư ký trong văn phòng vui mừng giống như ăn tết vậy.


Không đúng, trước kia, vừa qua Tết bọn họ đều phải tăng ca.

Ừm, phải nói là vui mừng hơn năm ngoái mới đúng.

Đường Tuế và Cố Đình Uyên cùng nhau lên lầu, cô cụp mắt xuống, trong đầu đầy giông bão.

Phải làm thế nào mới có thể nói chuyện rõ ràng với Cố Đình Uyên đây.

“Ầm.


Bởi vì Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu nên không nhìn được đường, ầm, nên đụng vào cửa.

“Úi.


Đường Tuế thốt lên một tiếng, đưa tay ôm đầu, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

“Em đang suy nghĩ gì mà lại không nhìn đường vậy.


Cố Đình Uyên đi ở phía trước nhìn trán cô đỏ lên.

“Em, em muốn hỏi một chuyện, anh có thể nói cho em không?”
Đường Tuế đột nhiên hỏi.

“Em muốn hỏi chuyện gì?”
Cố Đình Uyên đi vào trước.

“Ừm! ”
Đường Tuế đưa tay che trán, theo sau Cố Đình Uyên đi vào.

Trong lòng thấp thỏm không thôi.

“Chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em biết sao?”
Đường Tuế nhỏ giọng hỏi.


Cố Đình Uyên dừng bước lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đường Tuế.

“Hỏi.


“Tối hôm qua anh! sao lại như vậy.


Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi.

Vừa hỏi xong, tầm mắt chạm phải khuôn mặt lạnh lùng của Cố Đình Uyên.

Cô trừng to mắt, theo bản năng lùi lại phía sau, bịch, người đụng vào cửa.

Cố Đình Uyên: “! ”
Sợ vậy rồi mà còn hỏi?
Muốn biết mà lại sợ như vầy à?
Luân Hồi Kính: Đếm ngược năm phút, cố lên nha, không hoàn thành thì bị điện giật đó.

Đường Tuế: “! ”
Này, chuyện này rất đáng sợ đấy.

Ngón tay cô đột nhiên cuộn tròn lại.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được hơi thở trên người Cố Đình Uyên trở nên dọa người.

Toang rồi, chắc chắn Cố Đình Uyên không muốn nói với cô.

Cô sẽ bị điện giật.

Cố Đình Uyên nhìn Đường Tuế cúi đầu buồn bã, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu.

Nơi trái tim không muốn người ta chạm vào dường như cũng không đau như vậy.

Huống chi, tối hôm qua anh phát bệnh, cô vẫn đi đến trước mặt anh.

“Mẹ anh đã tự tử ở trước mặt anh vào một ngày mưa bão.


Giọng anh rất bình tĩnh.

Đường Tuế nghe vậy, đôi mắt lại đột nhiên trợn to.

“Khi đó, anh mới 10 tuổi.

”.

 
Chương 319: Chương 319


Giọng Cố Đình Uyên cực kỳ bình tĩnh.

Bình tĩnh giống như không phải đang nói chuyện của mình.

Đường Tuế chớp mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên đều mang theo đau lòng.

“Rất kỳ lạ, lúc đầu bà ấy không có chuyện gì, mỗi ngày đều uống thuốc, cảm xúc rất ổn định, nhưng lại tự tử, còn muốn dẫn anh theo, may là quản gia dưới lầu nghe thấy tiếng động nên đã cứu anh một mạng, nhưng mẹ anh vì mất máu quá nhiều nên đã qua đời.


“Cho nên dưới trạng thái đó anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.


Cố Đình Uyên nói xong, lại nhìn Đường Tuế.

Rồi cười tự giễu: “Có phải em cảm thấy anh có bệnh đúng không?”
Đường Tuế nghe xong?
Sao có thể.

“Em không có.

Sao lại như vậy được?”
Đường Tuế nói xong thì vươn tay ra ôm Cố Đình Uyên vào lòng.

Còn nhẹ nhàng hôn lên má Cố Đình Uyên một cái.

Nội tâm Cố Đình Uyên luôn nghĩ, tính cách giống như quái vật của anh chắc hẳn sẽ không có người thích.

Cô gái mềm mại nhát gan như Đường Tuế chắc chắn sẽ rời xa anh.

Nhưng! Lúc môi Đường Tuế hôn lên má anh, cơ thể của Cố Đình Uyên cứng đờ lại.


Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai cũng cứng lại.

“Em! ”
Đường Tuế nghiêng đầu, bật cười.

“Sao nào? Không được hả?”
Cố Đình Uyên cười, khẽ gật đầu.

“Được.


Sau đó tầm mắt anh có chút trốn tránh, nhìn qua chỗ khác, lỗ tai cũng không tự chủ được đỏ lên.

“Không phải em nói muốn cho anh ăn gì đó sao.


Sắc mặt Cố Đình Uyên có chút không được tự nhiên.

“Đúng vậy, em đưa anh đi ăn.


Đường Tuế gật đầu, đi vào phòng bếp, nhanh chóng nấu hai bát mì.

Đường Tuế đặt bát mì xuống bàn, sau đó rút một tờ khăn giấy trên bàn lau mặt cho Cố Đình Uyên.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, còn có chút thân mật.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -10, tổng còn 60.

Đường Tuế nghe xong thì nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.


“Nào, ngồi xuống ăn thôi.


Đường Tuế nói xong thì đưa đũa cho Cố Đình Uyên.

“Ừm.


Cố Đình Uyên gật đầu, bắt đầu ăn mì.

Không thể không nói tay nghề của Đường Tuế rất tốt.

Rõ ràng chỉ là món mì trứng gà cà chua đơn giản, nhưng cô nấu ra lại vô cùng ngon.

Cố Đình Uyên không phải là người thích ăn mì, nhưng lại nhanh chóng ăn hết bát mì.

“Rất ngon.


Cố Đình Uyên ăn xong thì buông bát đũa xuống lau miệng.

Giọng anh rất trầm thấp còn mang theo sự dịu dàng.

“Ừm.


Đường Tuế gật đầu, trên mặt cũng mang theo ý cười trong veo.

“Anh đi làm việc trước đi, nếu! ”
Đường Tuế còn chưa nói xong, Cố Đình Uyên đã kéo tay cô đi về phía ghế sofa.

“Sao vậy?”
Đường Tuế khó hiểu, không phải anh rất bận sao.

Sao anh bỗng nhiên lại như vậy.

Cố Đình Uyên nắm tay Đường Tuế, ngồi xuống sofa.

Rồi cầm chai thuốc trên bàn lên, dùng tăm bông chấm thuốc.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom