Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bạo Quân Vô Địch

Chương 89: C89: Cầu vồng


"Nhanh nhìn kìa, là Long Ngạo Thiên! Hẳn đến

Mọi người lập tức phấn khích, hò reo ầm ĩ.

Chỉ thấy.

Trên biển trúc xanh ngắt, một thân hình trắng toát, ung dung thoát tục, đạp sóng mà đến.

"Ơ? Cầu vồng? Sao lại có cầu vồng vậy?"

Lại có người trong đám đông kinh ngạc kêu lên, ánh mắt tràn đãy ngạc nhiên.

Đang giữa trưa, nắng chói chang, sao lại có cầu vồng được chứ?. Tгu𝘺ệ𝙣 ha𝘺 luô𝙣 có tại || tгù𝓂tгu𝘺ệ 𝙣.𝘃𝙣 ||

Vấn đề là mấy ngày trước cũng chẳng mưa gì cả!

Hơn nữa, cầu vồng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Long Ngạo Thiên, di chuyển theo anh ta.

Phô bày oai phong của anh ta như thần tiên giáng thế!

"Điều này là... Bán thần dị tượng!

Khi mọi người đang ngơ ngác, Giang Nam Cuồng 'Đao bỗng hét lên kinh ngạc.

"Không sai! Chính là Bán thần dị tượng, chỉ có khí tràng của Bán thần mới có thể gây ra hiện tượng lạ như vậy!"

Thiết Quyền Vô Địch cũng thốt lên kinh hãi.

Bán thần dị tượng?


Mọi người sững sờ.

Điều đó có nghĩa là... Long Ngạo Thiên đã đạt đến trình độ Tông sư đỉnh phong.

Bán thần!!

Dưới ánh mắt hâm mộ của muôn người, Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng đáp xuống giữa đỉnh Nam Sơn, tại nơi diễn ra trận quyết chiến.

Không nói lấy một lời, chỉ khoanh tay đứng đấy, tỏ vẻ ngạo nghễ.

Ánh mắt bình tĩnh, như giữa nhân gian này không có gì xứng đáng để anh ta động tâm.

Hàng trăm ngàn người xung quanh đối với Long Ngạo Thiên dường như hoàn toàn không tồn tại.

Cầu võng trên đỉnh đầu của Long Ngạo Thiên tỏa ra những tia sáng bảy màu cùng một lưỡng khí tức khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Khung cảnh này khiến tất cả mọi người chấn động.

Lúc này, trong mắt họ, Long Ngạo Thiên chính là cả thế giới!

Phải nói rằng, màn ra mắt của Long Ngạo Thiên thật đẳng cấp trâu bỏ.

"Hahaha, nhìn thấy chưa! Đây chính là cháu trai Ngạo Thiên của tao, hi vọng của nhà họ Long, thiên tài trẻ nhất trong lịch sử trở thành bán thần!"

"Cái tên Diệp Phàm chỉ biết dựa vào ngoại lực để phô trương thì có gì để so sánh với cháu trai của tao?"

Long Ngọc Sơn phấn khích, gương mặt già nua đỏ bừng, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên.

Ban nấy ông ta suýt nghẹn thở vì tức giận.

Nhưng từ khi Long Ngạo Thiên xuất hiện, ông ta cảm thấy thật nở mày nở mặt.

Mặc dù Diệp Phàm vẫn chưa ra sân.

Nhưng chỉ nhìn khí thế của cháu trai mình, Long Ngọc Sơn tin rằng chắc chắn sẽ thắng!

Những người xem cũng bàn tán xôn xao.

"Không ngờ Long Ngạo Thiên lại mạnh đến thế, đúng là danh bất hư truyền!”

"Đúng vậy, sau nhiều năm nhà họ Long dốc hết toàn lực, cuối cùng đã có được thiên tài như vậy, xứng đáng lắm!"

"Chính xác! Xem ra nhà họ Long sắp thực sự trỗi đậy rồi, từ nay về sau, Giang Thành này có lẽ sẽ thuộc vẽ nhà họ Long!"

Thoáng chốc, những người xem náo nhiệt bắt đầu dần dần nghiêng về phía nhà họ Long.

Rõ ràng là có ý đứng về phe phái kia.


Họ cho rằng Diệp Phàm không phải là đối thủ của Long Ngạo Thiên!

Bên phía Đường Nhược Tuyết, mấy tên đến muộn có vẻ mặt khó coi.

Phó tỉnh trưởng và một số thị trưởng nhìn nhau, không biết nên làm gì.

Bọn họ rất muốn quay lại vẽ phe nhà họ Long, xếp hàng lại lần nữa.

Trận chiến chưa bắt đầu, coi như vẫn còn kịp.

Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Nam Chinh, họ đều không khỏi co người lại.

Không dám nhúc nhích.

Giang Nam Cuồng Đao và Thiết Quyền Vô Địch có vẻ mặt u ám.

Trong lòng đang hối hận muốn chết.

Nếu biết trước Long Ngạo Thiên mạnh như vậy, thì dù có phải dây dưa với Tham Lãng ra sao họ cũng phải cố gắng đứng về phía nhà họ Long.

Nhưng bây giờ...

Nếu bây giờ muốn chạy sang phe nhà họ Long thì có nghĩa là hoàn toàn phải đối đầu với Thiên Lang. Điện, Ám Ảnh Lâu, Dược Vương Cốc và cả đại lão quân đội.

Hai người buồn bực muốn hộc máu.

“Hừ! Đúng giờ hẹn mà tên nhóc Diệp Phàm kia. vẫn chưa dám tới à? Hahaha...."

Long Ngọc Sơn nhìn thời gian và cười lớn.

Nhưng tiếng cười chưa tắt thì đã có người hô to:

“Nhìn kìa, hẳn tới rồi Diệp Phàm tới rồi!"

Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói.


Chỉ thấy trên con đường núi, Diệp Phàm mặc một bộ đồ thường ngày, đi bước từ tốn lên núi.

Vừa đi còn vừa ngắm cảnh chung quanh.

Không có khí thế kinh thiên động địa gì cả.

Giống như một du khách đang đi du sơn ngoạn thủy vậy.

Mọi người liền nhăn mặt bĩu môi.

Cách thức ra sân này thật quá bình thường.

Hoàn toàn không thể so sánh được với Long Ngạo Thiên.

Tên Diệp Phàm này chết chắc rồi!

Diệp Phàm lên tới đỉnh núi, gật đầu chào mỉm cười phía đám người của Đường Nhược Tuyết,

Đường Nhược Tuyết có vẻ lo lắng, hơi há miệng như muốn nói gì đó.

Nhưng rồi cô nhịn xuống.

Cô nằm chặt nằm tay, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kiên định.

"Cố lên! Chắc chắn anh sẽ thẳng!"

Cuối cùng, Đường Nhược Tuyết đã chọn tin tưởng Diệp Phàm.
 
Chương 92: C92: Sự cô đơn bắt nguồn từ sự vô địch


Chớp mắt đã ngưng tụ thành vạn con rồng băng!

Đổ xuống như vỡ trời, gầm rú hướng về phía Diệp Phàm.

Khiến cả bầu trời phải rung chuyển.

Nơi mà những con rồng băng đi qua, không khí phát ra âm thanh răng rắc kì lạ.

Như là đã bị đông cứng lại!

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị chúng nhấn chìm, không rõ sống chết thế nào!

“Hít... mạnh quá!”

Tất cả mọi người có mặt đều thầm kêu lên trong lòng.

Được chứng kiến Bán thăn sử dụng đòn tấn công mạnh nhất, chuyến đi này đáng giá lảm!

Lúc này, Diệp Phàm đang bị vô số con rồng tấn công, lại nhẹ nhàng mỉm cười:

"Không tệ, chiêu này cũng có chút thú vị rồi, chỉ tiếc là vẫn quá chậm mà thôi.”

Anh không quên nhận xét thêm vài lời Long Ngạo Thiên nghe tiếng nói truyền đến, khinh khinh phẩy tay:

"Hừ! Chết đến nơi mà còn giả vờ ngầu, anh...”

Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã nghe. một tiếng hét lớn:

"Phát"

Ngay sau đó, một tia máu loé lên giữa muôn vàn con rồng băng.

Giây tiếp theo, tất cả những con rồng băng khổng Tồ ấy tức khắc tan thành mây khói!


"Không thể nào!!"

Long Ngạo Thiên kinh hoàng hét lên.

Đây là đòn tấn công mạnh nhất của mình, thế mà bị đối phương dễ dàng làm tan biến.

Điều khiến anh ta càng khó tin hơn là, tiếng hét đó đã trở thành câu nói cuối cùng của anh ta trên đời này.

Soạt!

Thân hình Diệp Phàm lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện trở lại, anh đã đứng sau lưng Long Ngạo Thiên, quay lưng lại với anh ta.

Giống như anh vốn đã đứng ở đó từ đầu vậy.

Trên tay phải của anh, một thanh huyết đao hình thành từ chân khí đang nhỏ máu.

Bịch, bịch!

Long Ngạo Thiên vừa thốt ra ba tiếng đó thì đã ngã xuống đất.

Tại sao lại có hai tiếng "bịch”?

Bởi vì lúc này Long Ngạo Thiên đã bị xẻ đôi thân hình làm hai khúc!

Xôn xao...

Toàn trường chấn động!

Kẻ mà từ lúc xuất hiện đã làm chấn động bầu trời.

Kẻ mà dường như không một lời nói cử chỉ nào là không kiêu ngạo, trâu bò.

Kẻ đã đạt cấp Bán thần vô địch, Long Ngạo Thiên đó.

Đã chết thảm thương như vậy ư?!

Ông trời ơi, ông đang đùa à?

"Ngạo Thiên à, cháu trai của tôi! Con chết rồi thì nhà họ Long biết làm sao đây? Huhuhu...”

Long Ngọc Sơn bủn rủn ngồi phịch xuống đất, khóc nấc lên thảm thiết,

Không có một ai đến bên an ủi ông ta.

Những kẻ vốn đứng về phía nhà họ Long ban nãy nay phải vội vàng lẳng lặng tránh xa ra.

Đối diện với nhà họ Long.

Lâm Nam Chinh đứng bật dậy.

Gương mặt hoàn toàn kinh hãi!

Bao nhiêu năm nay rồi.

Chưa từng có chuyện gì làm Thượng Tướng năm sao, một đại lão đỉnh cấp trong quân đội này động tâm đến vậy!


Trước đây, dù Cuồng Chiến Chỉ Vương có ca tụng Diệp Phàm đến đâu, dù Diệp Phàm có giết được Huyết Ma đi chăng nữa, thì trong nhận thức của ông ta, Diệp Phàm cũng không thể mạnh mẽ đến thế.

Nhưng hôm nay nhìn thấy, Diệp Phàm mạnh hơn rất xa so với sự tưởng tượng của ông ta.

Nếu Lâm Nam Chinh biết rằng sức mạnh ông ta vừa chứng kiến lúc này chỉ là một phần tu vi mà Diệp Phàm tự phong ấn, có lẽ ông ta sẽ bị dọa đến mức bị bệnh tim luôn đấy.

"Không được, tôi phải lập tức báo cáo lên trên, dù thế nào cũng phải đưa được tên nhóc này vào quân đội!"

Nghĩ vậy, ông ta lập tức lấy điện thoại đường dây nóng ra xin chỉ thị.

Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa được.

Ông ta đã vô cùng nóng lòng rồi!

Lúc này, Tham Lang và Thanh Ảnh dẫn đầu 100 ngàn thuộc hạ hò hét phấn khích:

"Quân chủ uy vũ!”

“Quân chủ vô địch!!"

Suýt nữa thì hét rách cổ họng rồi.

Tiếng hô vang dội khắp Nam Sơn, dai dẳng mãi không dứt.

Trong khi đó đương sự Diệp Phàm lại đang có chút bực bội nho nhỏ:

"Má nó! Tên Long Ngạo Thiên này cũng quá vô dụng rồi? Vì để chơi với anh mà tôi đã phải phong ấn hơn nửa tu vị, không ngờ anh vẫn không chịu nổi một kích, ôi...”

Diệp Phàm không khỏi bật ra một tiếng thở dài chán nản.

Anh cảm thấy, Long Ngạo Thiên nói có một câu không sai chút nào.

Diệp Phàm anh rất cô đơn đấy.

Sự cô đơn bắt nguồn từ sự vô địch!

Sau khi tỏa hết chân khí và thu hồi huyết đao, Diệp Phàm điểm vài cái trên cơ thể, giải phóng phong ấn tụ vĩ của mình.

Khi đang chuẩn bị bước tới bên cạnh Đường Nhược Tuyết, đột nhiên trong lòng anh chợt động.


Quay đầu lại nhìn về phía Long Ngạo Thiên đã qua đời.

Chỉ thấy một lưỡng khí đen mỏng manh bay ra từ cơ thể Long Ngạo Thiên.

Luồng khí đen ấy rất mỏng nhẹ, gần như trong suốt, đừng nói là người bình thường, ngay cả người có tu vi Tông sư cũng khó lòng trông thấy.

Nhưng Diệp Phàm lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Anh biết rằng, lưỡng khí đen đó chính là linh hồn của Long Ngạo Thiên.

Giây lát sau, khí đen ngưng tụ thành hình người, tràn ngập oán niệm, rồi lại chui trở vào trong cơ thể Long Ngạo Thiên.

Răng rắc!

Một tiếng động nhẹ vang lên.

Thanh kiếm Băng Phách của Long Ngạo Thiên vỡ. ra thành muôn vàn hạt bụi, cũng hoà nhập vào trong thí thể.

Ngay sau đó.

Một màn kinh khủng xuất hiện khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Hai phần xác chia lia của Long Ngạo Thiên lại tự động hợp vào nhau. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Thiên Hà Đơn Độc
3. Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4. Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================

Tiếp đó lại trực tiếp đứng dây!!
 
Chương 90: C90: Chỉ có thế à


"Quân chủ vô địch!"

“Quân chủ nhất định sẽ chiến thẳng!”

100 ngàn anh em của Thiên Lang Điện và Ám Ảnh Lâu hướng về phía Diệp Phàm cùng hô vang.

Đối với vị quân chủ của mình, họ hoàn toàn tin tưởng.

Đùa à!

Nhà tù Minh Sơn là nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất thế giới, nhưng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Nếu không có thực lực siêu phàm thì làm sao có thể làm được như vậy?

Một tên Long Ngạo Thiên nhỏ nhoi thì tính là cái rắm gì?

Diệp Phàm bước vào giữa sân, đối diện xa xăm với Long Ngạo Thiên.

Ngay lập tức, cả đám đông im phắc.

Mọi người phấn khích đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu rồi!

Long Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sau một lúc, khẽ mỉm cười, như tự lẩm bẩm mở lời:

"Long Ngạo Thiên tôi luyện võ từ nhỏ, mười lăm tuổi bước vào bán bộ Tông sư, hai mươi tuổi thăng cấp Tông sư, nay đã ba mươi hai tuổi, đạt tới cảnh giới Bán thần, trong nghìn năm qua, chưa từng nghe nói có ai ở Đại Hạ có thể sánh vai với tôi.”

"Nhưng tôi rất cô đơn, bởi sự vô địch khiến tôi cô đơn, rất khát khao một lần thất bại, để trải nghiệm mùi vị đó như thế nào.”

Nói rồi, Long Ngạo Thiên nhìn về phía Diệp Phàm, khẽ mỉm cười:


“Anh nhất định phải biểu hiện thật xuất sắc, nếu không tôi sẽ rất thất vọng đấy."

Nói xong, một cỗ khí thế kiêu ngạo coi thường thiên hạ bỗng bùng nổ,

Cầu vồng trên đầu Long Ngạo Thiên lập tức biến mất.

Bầu trời tối sầm lại.

Tiếp đó, gió nổi lên cuồn cuộn trên đỉnh Nam Sơn, mưa bắt đầu rơi!

Như thấm buốt vào lòng người.

"Mưa đá!"

"Thế mà lại là mưa đá!"

"Uy lực của Bán thần đánh sợ thật"

Sắc mặt mọi người thay đổi vì sợ hãi.

Khí tràng như vậy thực sự khiến người ta khiếp đảm.

Khi nhìn về phía Long Ngạo Thiên, trong mắt mọi người tràn đầy sự kính sợ và ngưỡng mộ, tôn kính y như thần linh!

Diệp Phàm nhếch mép:

"Muốn đánh nhau thì cứ đánh đi, làm trò phô trương khí thế như vậy, anh thực sự khiến tôi thất vọng đấy."

Nói rồi, anh phẩy tay một cái.

Thoáng chốc, đỉnh Nam Sơn biến thành thế giới màu đỏ.

Chưa kịp để mọi người phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì thế giới màu đỏ lại tan biến.

Đồng thời, mưa đá được Long Ngạo Thiên gây ra cũng hoàn toàn biến mất.

Ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, bầu trời quang đãng không một gợn mây.

Tựa như những hiện tượng lạ kia chỉ là một giấc mơ, trên thực tế không hề xảy ra điều gì.

Long Ngạo Thiên lạnh lùng lướt nhìn.

"Không tồi, có chút thú vị, có vẻ trận chiến này sẽ không khiến tôi quá thất vọng. Diệp Phàm, anh quả thật đủ tư cách trở thành bàn đạp để tôi dựng lên truyền kỳ của mình.”

Diệp Phàm mỉm cười:

"Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính anh mới là bàn đạp cho tôi?"

Long Ngạo Thiên nheo mắt lại.

"Hừ! Lời lẽ ngạo mạn! Vậy thì hãy để tôi cho anh thấy thực lực thực sự của tôi!


Nói rồi, thân hình Long Ngạo Thiên chấn động, bùng phát ra khí thế mạnh gấp nhiều lăn so với ban nãy.

Tức khắc, một trận cuồng phong hình thành.

Ngay cả đá vụn trên mặt đất cũng bị cuốn bay. lên.

Uy lực cường đại áp đảo khiến tất cả mọi người

cảm thấy lồng ngực như bị đè bởi một tảng đá lớn, vô cùng ngột ngạt.

Thậm chí việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Trong mắt Long Ngạo Thiên phát ra những tia sáng lạnh buốt.

Đó là chiến ý cao ngất trời!

Phàm, hãy lấy ra toàn bộ thực lực của anh, đừng làm tôi thất vọng!”

Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng chói tai như sấm động, khiến hàng trăm ngàn người run rẩy.

Có người thậm chí phun ra máu tươi.

Thậm chí cả đỉnh núi Nam Sơn cũng run rẩy!

Lúc này, ở trung tâm cơn bão là Diệp Phàm, anh sờ mũi, thở dài:. truyen bjyx

"Ôi, chỉ có thế à?"

"Quá yếu, thật nhạt nhẽo.”

Ban đầu, anh tưởng Long Ngạo Thiên sẽ có sức mạnh kinh khủng hơn chứ.

Nhưng bây giờ nhìn thì cũng chỉ có vậy thôi.

Thật là quá thất vọng.

Thực ra, Diệp Phàm cũng mong có một đối thủ xứng tầm để mình thỏa sức đại chiến một trận mồ hôi đầm đìa.


Dù sao, đây là cơ hội mà anh đã ấp ủ bấy lâu để chờ đợi.

Nếu anh chẳng tốn chút công sức mà đã hạ được Long Ngạo Thiên thì quá nhàm chán rồi.

Hơn nữa, cũng phải tôn trọng hàng trăm ngàn khán giả đang xem đây chứ.

Vì vậy, Diệp Phàm đã có một quyết định.

Anh giơ tay lên, chỉ vào một số huyệt đạo trên người mình.

Khí hải, Huyền quan, Thần môn...

Anh thực sự đã phong ấn phần lớn tu vi của mình, hạ xuống ngang tầm với Long Ngạo Thiên!

Trong trận quyết chiến mà tự giảm tu vi như vậy, e rằng Diệp Phàm là người đầu tiên từ xưa tới nay.

"Lần này chắc sẽ vui hơn rồi.”

Diệp Phàm tự nhủ một câu.

Ngay sau đó, trên người anh bùng phát ra một khí thế kinh khủng.

So với Long Ngạo Thiên thì không hơn không kém.

Tiếp theo, Diệp Phàm lộ ra nụ cười đểu cáng.

Anh giơ ngón tay trỏ ra, ngoắc về phía Long Ngạo Thiên rồi quát lớn:

“Anh tới đây xem nào!!!"
 
Chương 91: C91: Làm sao có thể như vậy


"Đồ khốn nạn, muốn chết à!I!"

Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng.

Chưa ai từng khinh thường anh ta như vậy, cũng chẳng ai dám khiêu khích trắng trợn như thế:

Nếu có thì cũng đã chết!

Trong mắt Long Ngạo Thiên bùng lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ý chí chiến đấu khủng khiếp khiến cả đỉnh núi Nam Sơn đều run rẩy, ngả nghiêng sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Rắc!

Long Ngạo Thiên trở tay rút thanh trường kiếm ở. sau lưng ra.

Thanh kiếm đó gần như trong suốt, tỏa ra làn hơi lạnh ghê rợn.

Đây là thanh kiếm thượng cố tên kiếm Băng Phách do sư phụ cho anh ta

Theo làn chân khí của Long Ngạo Thiên thúc giục, mọi người dường như nhìn thấy thanh kiếm Băng Phách biến thành một con rồng băng khổng lồ.

Cuồn cuộn khí thế hủy diệt trời đất, mãnh liệt lao về phía Diệp Phàm.

Răng rắc!

Nơi con rồng băng đi qua, đất đá cứng không thể xuyên thấu lại có một vết nứt kinh khủng.

"Ôi, chân khí phiêu tần quá nhiều, chỉ được cái vẻ bề ngoài, thật thất bại."

Đối mặt với con rồng băng khủng khiếp, Diệp Phàm vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, không né tránh, không phản công, chỉ lắc đầu thở dài.

Lúc này, trái tim của tất cả mọi người đều thớt lên tận cổ họng.


Long Ngọc Sơn phấn khích đến nỗi cả chòm râu mép cũng bị nhổ trụi một nhúm mà không hề hay biết

Miệng ông ta chỉ lẩm bẩm liên tục:

"Ngạo Thiên à, cứ thế mà giết nó đi! Chém cho thằng họ Diệp kia tơi bời, báo thù cho em trai con!"

Ông ta nhìn Diệp Phàm vẫn bị dọa sợ đứng đấy, không trốn cũng không đỡ, trong lòng không nén nổi cảm giác thoải mái khó tả.

Thằng nhãi này, chết chắc rồi!

Bên kia, đối diện với Long Ngọc Sơn, Đường Nhược Tuyết cũng căng thẳng tột độ, sắc mặt tái xanh, hét khàn giọng:

"Diệp Phàm, trốn đi!"

Cô thực sự không thể nhẫn nại được nữa rồi.

Mặc dù cô biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không hề có nhận thức rõ ràng mạnh đến mức nào.

Dù sao thì nhìn tình cảnh bây giờ, Diệp Phàm hoàn toàn không phải là đối thủ của Long Ngạo Thiên!

Trên toàn trường, ngoại trừ Bạch Vô Thường, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm chắc chắn phải chết!

Cuối cùng, con rồng băng xà xuống trước mặt Diệp Phàm, sắp nuốt chửng anh vào bụng.

Trên mặt Long Ngạo Thiên đã lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Ngay giây sau đó..

Tất cả mọi người đều đờ người ra.

Không có bất kỳ tiếng va chạm khủng khiếp nào.

Con rồng khổng lồ bằng băng kia đã biến mất vào hư vô một cách kỳ lạ!

Khi nhìn kỹ hơn, mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

Chỉ thấy không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã đưa ra hai ngón tay.

Kẹp lấy thanh kiếm Băng Phách kia!

Long Ngạo Thiên còn kinh hãi thốt lên.

"Làm sao có thể như vậy?!"

Diệp Phàm cong khóe miệng lên, nở nụ cười quỷ dị.

"Haha, Long Ngạo Thiên, anh có gì mà không thể chứ? Còn không phải vì anh quá yếu sao."

Nói xong, bàn tay kia tung ra một quyền nhanh như chớp nhoáng.

Ầm!

Long Ngạo Thiên căn bản không kịp né tránh, trực diện hứng trọn một quyền.

Bay ngược ra xa.

Rầm!


Long Ngạo Thiên đập mạnh xuống đất, liên tục phun ra máu.

Cả bộ quần áo đều bị vỡ nát!

Diệp Phàm nhướng mày lên.



Trúng một quyền của tôi mà chưa chết

Tên nhãi ranh này khá cứng đấy!

Nhưng khi Long Ngạo Thiên đứng dậy, Diệp Phàm mới hiểu ra.

Tên nhãi ranh kia đang mặc một tấm áo giáp bằng kim loại mềm.

Đây là một bảo vật phòng thủ.

Chỉ có điều lúc này, tấm áo giáp kim loại mềm ấy đã mất ánh sáng, hơn nữa còn bị vỡ vụn.

Sau khi đỡ được một quyền tấn công chí mạng của Diệp Phàm, món bảo vật này cũng đã hỏng mất rồi.

"Diệp Phàm, anh quả nhiên rất mạnh, không để tôi thất vọng, và tôi cũng cảm nhận được, anh và tôi đều là những người cô độc” Vừa lau máu khóe miệng, Long Ngạo Thiên vừa yếu ớt nói

Đã khôi phục lại sau khoảnh khắc sửng sốt tạm thời.

Diệp Phàm hơi ngỡ ngàng.

"Người cô độc?"

Anh hơi bối rối về ý tứ của đối phương.

"Đúng thế!" Long Ngạo Thiên nói:"Đó là sự cô độc vì vô địch, sự cô độc vì không tìm được đối thủ. Nhưng hiện tại..."

Anh ta tạm dừng lại.

Rồi bỗng nhiên phá lên cười lớn.

"Cuối cùng tôi cũng gặp được một đối thủ có thể khiến tôi phải toàn lực ứng phó! Ha ha ha..."


Diệp Phàm nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.

“Thôi được rồi, được rồi, Long Ngạo Thiên, muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng có lằng nhằng nữa."

Long Ngạo Thiên híp mắt lại.

Rồi anh ta chầm chậm giơ lên thanh kiếm Băng Phách lên, chỉa thẳng lên bầu trời cao.

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

"Bây giờ, hãy để tôi cho anh thấy sức mạnh thực sự của tôi!”

"Có thể chết dưới tuyệt chiêu cực mạnh của tôi, anh cũng nên cảm thấy vinh dự muôn phần đi!"

Vù!

Thanh kiếm Băng Phách bắt đầu rung lên điên cuồng.

Bầu trời lại thay đổi màu sắc.

Ánh mặt trời chói chang biến mất, trong mùa hè oi bức mà lại có những cánh hoa tuyết bay lả tả! Mỗi cánh hoa tuyết đều trong suốt lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng khi rơi xuống mặt đất, chúng để lại những vệt sâu trên đá cứng.

n tượng lạ này đều là do Long Ngạo Thiên khai triển đại chiêu gây ra.

Có thể thấy đòn tấn công này quả thực kinh khủng đến cỡ nào!

“Vạn Long Phá Thiên!”

Cuối cùng, khi đã chuẩn bị xong, Long Ngạo Thiên gầm lên một tiếng, tung ra đòn tấn công dữ dội nhất.

"Trong tích tắc, vô số bông tuyết như bị lực hút nào đó kéo lại.
 
Chương 93: C93: Mày không xứng


"Tên họ Diệp kia, đừng vui mừng quá sớm, tao chưa thua đâu!"

Của tao, tất cả đều là của tao! Toàn bộ Giang

Thành đều là của tao, bất cứ ai đối nghịch với tao đều phải chết

Long Ngạo Thiên hét lên điên cuồng, đôi mắt lóe lên tia quỷ dị màu đen, biểu cảm gương mặt cứng đờ, méo mó ghê rợn.

Giọng nói như kim loại cọ xát nhau rất chói tai.

Tư duy cũng dường như có phần rối loạn.

Hơn nữa, trên người anh ta còn phát ra làn sương đen đáng sợ, khí tức mạnh gấp mấy lần so với trước.

Diệp Phàm nhướng mày.

"Hoá Cương Thuật?"

Ngày xưa sư phụ cũng từng giảng cho anh về thuật pháp tà môn này.

Đó là một loại thuật pháp đã thất truyền, gọi là Hoá Cương Thuật, có thể khiến linh hồn của mình hoàn toàn hòa tan vào thi thể, luyện hóa thành một cỗ cương thị, tu vi lại vượt xa lúc còn sống.

Loại cương thi này có cơ thể cứng rắn, lưỡi đao khó xuyên thủng, sức mạnh vô cùng hùng hậu.

"Tuy vẫn giữ nguyên trí nhớ lúc sinh thời, nhưng tính nết sẽ trở nên tàn bạo và thích chém giết hơn.

Mặc dù vậy, loại thuật pháp này cũng có nhược điểm, đó là không thể triển khai những chiêu thức huyền diệu, chỉ đánh theo sức lực có sẵn.


Điều kiện áp dụng cũng tất khắt khe, chỉ có thể áp dụng cho những người vừa qua đời

Diệp Phàm không ngờ Long Ngạo Thiên lại biết loại thuật pháp tà ác này.

"Hừ! Không ngờ mày biết nhiều đến thế” Long Ngạo Thiên nhếch mép cười lạnh lùng:

"Diệp Phàm, sức mạnh của mày, tao đã lĩnh giáo rồi, hiện tại mày tuyệt đối không còn là đối thủ của tao nữa.”

"Cho mày hai lựa chọn, hoặc là phục tùng tao, làm nô lệ suốt đời. Hoặc là... chết!"

Nói xong, anh ta nhấc chân đạp mạnh xuống mặt đất.

Rầm!

Trên bề mặt đá cứng xuất hiện một hố sâu năm mét, xung quanh toàn là những vết nứt khủng khiếp.

“Tên họ Diệp kia, có thấy không? Chỉ với thủ đoạn vừa rồi của mày e rằng không đủ khả năng đương đầu với tao đâu!”

"Tao cho mày ba giây để suy nghĩ, nếu không tao sẽ giết tất cả những người có mặt tại đây, rồi biến Giang Thành thành thành tr của cương thi!"

Lời nói của Long Ngạo Thiên cực kỳ ngạo nghễ, tràn đầy khí thế.

Làm ra vẻ như...

Từ trên trời xuống dưới đất chỉ có mình tao là vua!

Nghe vậy, Diệp Phàm chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cho tôi hai con đường à? Haha, vậy tôi sẽ chọn, để anh hồn tiêu phách tán!"

Nghe thấy vậy, Long Ngạo Thiên tức giận điên cuồng.

"Tên họ Diệp kia, đến lúc này rồi vẫn còn dám hung hăng với tao ư? Mày không xứng!"

“Hiện tại, trước mắt mày, tao sẽ để mày nhìn thấy cách tao giết chết bạn gái của mày và tất cả những người ở đây thế nào!"

Nói xong, trong mắt Long Ngạo Thiên lóe lên tia hung ác.

Tiếp đó, anh ta hét lớn một tiếng.

"Nhà họ Long nghe lệnh, hoá cương!"

Lời vừa dứt, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hãi đã diễn ra.

Long Ngọc Sơn đứng đầu cùng tất cả những người nhà Long, đồng loạt rút ra dao găm.


Rồi không chút do dự, họ cắt ngang cổ họng của chính mình.

Hôm nay, người nhà Long tới đây hơn phân nửa, tổng cộng có tới hàng ngàn người.

Có nhiều người như vậy cùng cắt cổ, quả thực chưa từng có tiền lệ.

Cảnh tượng quá sức kinh hoàng chấn động!

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, kẻ nào cũng sắc mặt tái nhợt, run rẩy khắp người

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu của sự kinh hoàng thôi.

Ngay sau đó.

Những người đã chết của nhà họ Long bỗng đều đứng dậy hết.

Từng người đều có đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt dữ tợn, hung dữ.

Diệp Phàm nhướng mày:

"Long Ngạo Thiên, mày khiến cả tộc đều tu luyện Hoá Cương Thuật à? Chẳng lẽ màu không biết làm vậy sẽ khiến nhà họ Long vĩnh viễn không thế hồi phục. sao?"

“Haha." Long Ngạo Thiên nở nụ cười độc ác:

"Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự thì phải có ba điều kiện”

"Đủ tàn nhẫn! Đủ tàn nhẫn!! Vẫn là đủ tàn nhẫn!!!"

"Chỉ cần nhà họ Long tao nằm quyền kiểm soát thành phố này, biến cả thành phố trở thành của riêng nhà họ Long thì chút việc nhỏ ấy tính là gì đâu chứ?"

Nói xong, anh ta quét mắt nhìn quanh:


"Tất cả nghe đây, tôi cho các người ba giây để suy nghĩ, tức khắc quy phục nhà họ Long, trở thành đày tớ suốt đời!"

"Nếu không, sẽ chết!”

Toàn trường im lặng như tờ.

Mọi người đều hoàn toàn sững sờ.

Bọn họ có chết cũng không ngờ rằng, chỉ vì đến xem một trận quyết chiến mà cuối cùng lại bị cuốn vào chuyện kinh khủng thế này.

Trong khi mọi người còn đang ngơ ngác thì ba giây đã trôi qua.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Long Ngạo Thiên, sự điên cường lóe lên:

"Nếu như ai cũng không chịu quy phục, thì..."

"Giết!!"

Anh ta sẽ giết cho đến khi tất cả phải quy phục!

Tất nhiên, đối với những người như Đường Nhược Tuyết hay đám người của Diệp Phàm thì anh ta sẽ không hề cho cơ hội quy phục, chỉ có đường chết mà thôi!

Theo lệnh này, tất cả người nhà họ Long gầm thét lên.

Giống như những con thú hoang hung dữ.
 
Chương 92: C92: Sự cô đơn bắt nguồn từ sự vô địch


Chớp mắt đã ngưng tụ thành vạn con rồng băng!

Đổ xuống như vỡ trời, gầm rú hướng về phía Diệp Phàm.

Khiến cả bầu trời phải rung chuyển.

Nơi mà những con rồng băng đi qua, không khí phát ra âm thanh răng rắc kì lạ.

Như là đã bị đông cứng lại!

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị chúng nhấn chìm, không rõ sống chết thế nào!

“Hít... mạnh quá!”

Tất cả mọi người có mặt đều thầm kêu lên trong lòng.

Được chứng kiến Bán thăn sử dụng đòn tấn công mạnh nhất, chuyến đi này đáng giá lảm!

Lúc này, Diệp Phàm đang bị vô số con rồng tấn công, lại nhẹ nhàng mỉm cười:

"Không tệ, chiêu này cũng có chút thú vị rồi, chỉ tiếc là vẫn quá chậm mà thôi.”

Anh không quên nhận xét thêm vài lời Long Ngạo Thiên nghe tiếng nói truyền đến, khinh khinh phẩy tay:

"Hừ! Chết đến nơi mà còn giả vờ ngầu, anh...”

Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã nghe. một tiếng hét lớn:

"Phát"

Ngay sau đó, một tia máu loé lên giữa muôn vàn con rồng băng.

Giây tiếp theo, tất cả những con rồng băng khổng Tồ ấy tức khắc tan thành mây khói!


"Không thể nào!!"

Long Ngạo Thiên kinh hoàng hét lên.

Đây là đòn tấn công mạnh nhất của mình, thế mà bị đối phương dễ dàng làm tan biến.

Điều khiến anh ta càng khó tin hơn là, tiếng hét đó đã trở thành câu nói cuối cùng của anh ta trên đời này.

Soạt!

Thân hình Diệp Phàm lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện trở lại, anh đã đứng sau lưng Long Ngạo Thiên, quay lưng lại với anh ta.

Giống như anh vốn đã đứng ở đó từ đầu vậy.

Trên tay phải của anh, một thanh huyết đao hình thành từ chân khí đang nhỏ máu.

Bịch, bịch!

Long Ngạo Thiên vừa thốt ra ba tiếng đó thì đã ngã xuống đất.

Tại sao lại có hai tiếng "bịch”?

Bởi vì lúc này Long Ngạo Thiên đã bị xẻ đôi thân hình làm hai khúc!

Xôn xao...

Toàn trường chấn động!

Kẻ mà từ lúc xuất hiện đã làm chấn động bầu trời.

Kẻ mà dường như không một lời nói cử chỉ nào là không kiêu ngạo, trâu bò.

Kẻ đã đạt cấp Bán thần vô địch, Long Ngạo Thiên đó.

Đã chết thảm thương như vậy ư?!

Ông trời ơi, ông đang đùa à?

"Ngạo Thiên à, cháu trai của tôi! Con chết rồi thì nhà họ Long biết làm sao đây? Huhuhu...”

Long Ngọc Sơn bủn rủn ngồi phịch xuống đất, khóc nấc lên thảm thiết,

Không có một ai đến bên an ủi ông ta.

Những kẻ vốn đứng về phía nhà họ Long ban nãy nay phải vội vàng lẳng lặng tránh xa ra.

Đối diện với nhà họ Long.

Lâm Nam Chinh đứng bật dậy.

Gương mặt hoàn toàn kinh hãi!

Bao nhiêu năm nay rồi.

Chưa từng có chuyện gì làm Thượng Tướng năm sao, một đại lão đỉnh cấp trong quân đội này động tâm đến vậy!


Trước đây, dù Cuồng Chiến Chỉ Vương có ca tụng Diệp Phàm đến đâu, dù Diệp Phàm có giết được Huyết Ma đi chăng nữa, thì trong nhận thức của ông ta, Diệp Phàm cũng không thể mạnh mẽ đến thế.

Nhưng hôm nay nhìn thấy, Diệp Phàm mạnh hơn rất xa so với sự tưởng tượng của ông ta.

Nếu Lâm Nam Chinh biết rằng sức mạnh ông ta vừa chứng kiến lúc này chỉ là một phần tu vi mà Diệp Phàm tự phong ấn, có lẽ ông ta sẽ bị dọa đến mức bị bệnh tim luôn đấy.

"Không được, tôi phải lập tức báo cáo lên trên, dù thế nào cũng phải đưa được tên nhóc này vào quân đội!"

Nghĩ vậy, ông ta lập tức lấy điện thoại đường dây nóng ra xin chỉ thị.

Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa được.

Ông ta đã vô cùng nóng lòng rồi!

Lúc này, Tham Lang và Thanh Ảnh dẫn đầu 100 ngàn thuộc hạ hò hét phấn khích:

"Quân chủ uy vũ!”

“Quân chủ vô địch!!"

Suýt nữa thì hét rách cổ họng rồi.

Tiếng hô vang dội khắp Nam Sơn, dai dẳng mãi không dứt.

Trong khi đó đương sự Diệp Phàm lại đang có chút bực bội nho nhỏ:

"Má nó! Tên Long Ngạo Thiên này cũng quá vô dụng rồi? Vì để chơi với anh mà tôi đã phải phong ấn hơn nửa tu vị, không ngờ anh vẫn không chịu nổi một kích, ôi...”

Diệp Phàm không khỏi bật ra một tiếng thở dài chán nản.

Anh cảm thấy, Long Ngạo Thiên nói có một câu không sai chút nào.

Diệp Phàm anh rất cô đơn đấy.

Sự cô đơn bắt nguồn từ sự vô địch!

Sau khi tỏa hết chân khí và thu hồi huyết đao, Diệp Phàm điểm vài cái trên cơ thể, giải phóng phong ấn tụ vĩ của mình.

Khi đang chuẩn bị bước tới bên cạnh Đường Nhược Tuyết, đột nhiên trong lòng anh chợt động.


Quay đầu lại nhìn về phía Long Ngạo Thiên đã qua đời.

Chỉ thấy một lưỡng khí đen mỏng manh bay ra từ cơ thể Long Ngạo Thiên.

Luồng khí đen ấy rất mỏng nhẹ, gần như trong suốt, đừng nói là người bình thường, ngay cả người có tu vi Tông sư cũng khó lòng trông thấy.

Nhưng Diệp Phàm lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Anh biết rằng, lưỡng khí đen đó chính là linh hồn của Long Ngạo Thiên.

Giây lát sau, khí đen ngưng tụ thành hình người, tràn ngập oán niệm, rồi lại chui trở vào trong cơ thể Long Ngạo Thiên.

Răng rắc!

Một tiếng động nhẹ vang lên.

Thanh kiếm Băng Phách của Long Ngạo Thiên vỡ. ra thành muôn vàn hạt bụi, cũng hoà nhập vào trong thí thể.

Ngay sau đó.

Một màn kinh khủng xuất hiện khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Hai phần xác chia lia của Long Ngạo Thiên lại tự động hợp vào nhau. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Thiên Hà Đơn Độc
3. Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4. Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================

Tiếp đó lại trực tiếp đứng dây!!
 
Chương 94: C94: Vô địch vô song


Họ lao về phía những người gần nhất, trực tiếp tấn công cẩn xé.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã hơn trắm người bị cắn chết một cách dã man tàn khốc.

Lúc này, những người nhà họ Long dù khi còn sống chỉ là người thường, thì nay cũng đã trở nên vô cùng khủng khiếp, mạnh mẽ tới mức ngay cả những người tu luyện cũng không chống nổi.

"Hahaha, Diệp Phàm, nhìn đi, nhà họ Long tao anh dũng không thể đỡ!"

Long Ngạo Thiên cười ngạo nghễ vang dội.

Cười thỏa thích, vô cùng thoải mái.

Nhưng tiếng cười của anh ta chưa dứt thì bầu trời bỗng chốc chuyển sang màu đỏ máu.

Trên tay Diệp Phàm, lại một lần nữa xuất hiện một thanh huyết đao hình thành bằng chân khí.

Sau đó anh vung tay một cái.

Trong phút chốc, một đạo hào quang màu máu loé lên xé ngang bầu trời, trong chớp mắt đã giáng xuống.

Khí phách ngang ngược!

Vô địch vô song!

Cho dù lúc này cơ thể Long Ngạo Thiên cứng như sắt thép, cũng chỉ như lát đậu phụ mà thôi.

Bị xẻ đôi làm hai nửa!


Đến phút cuối cùng, trong mắt anh ta vẫn tràn đầy vẻ bằng hoàng khó tin.

Làm sao có thể như vậy?

Sao sức mạnh của tên họ Diệp kia tăng lên ghê gớm thế, quả thật là mạnh hơn gấp trăm lần lúc nãy! Không ai nói cho anh ta biết câu trả lời cả.

Sau khi xẻ đôi cương thỉ Long Ngạo Thiên, Diệp Phàm trở tay móc ra mảnh vỡ của tượng Phật, dùng chân khí thúc giục.

Ngay lập tức, một lưỡng khí đen bốc lên từ thi thể Long Ngạo Thiên, chui vào trong mảnh nhỏ, làm nó càng thêm lóng lánh ánh sáng.

Đến đây thì Long Ngạo Thiên đã bị tiêu diệt tận gốc, hồn tiêu phách tán!

Tiếp đó, Diệp Phàm quát lớn một tiếng:

"Tham Lang nghe lệnh! Cho các người một phút, giết sạch tất cả người nhà họ Long!"

"Tuân lệnh, Quân chủ!”

Tham Lang dẫn 50 ngàn anh em Thiên Lang Điện lao vào giết chóc.

Diệp Phàm tiếp tục ra lệnh:

"Thanh Ảnh, cậu lập tức dẫn tất cả anh em Ám Ảnh Lâu xuất phát đến Giang Thành, diệt trừ tận gốc tàn dư của nhà họ Long, chó gà không tha!"

Một khi đã quyết định giết thì phải tận diệt từ gốc rễ, để tránh hậu hoạn về sau

"Tuân lệnh, Quân chủ!”

Trong nháy mắt, Thanh Ảnh dẫn 50 ngàn anh em Ám Ảnh Lâu cuồn cuộn tiến về phía Giang Thành như. dòng nước lũ tử thần.

Tất cả mọi người đều biết rằng:

Lần này, nhà họ Long đã hoàn toàn đến đường cùng!

Có tới 50 ngàn sát thủ Ám Ảnh Lâu ra tay, vậy thì những kẻ còn sót lại ở nhà họ Long, dù chỉ là con chó con mèo, nhất định cũng chẳng còn lại tí cặn bã gì đâu.

Một phút sau, hơn ngàn người nhà họ Long trên đỉnh Nam Sơn đã bị tàn sát không còn một ai.

Dù cho họ có hoá thành cương thi cứng cỏi, khó mà chém giết được, nhưng vẫn không thể chống lại sự tấn công cuồng bạo của 50 ngàn người tu luyện của Thiên Lang Điện.

Về việc liệu sau này có ai truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm hay không...

Truy cứu cái con khỉ khô!

Người ta đã cứu được tất cả mọi người, thậm chí cả Giang Thành này đấy!

Đây chính là một đại anh hùng!


Nếu ai mà dám truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không một ai ở Giang Thành đồng tình!

Hơn nữa, ở đây còn có các đại nhân vật cực kỳ quyền quý từ tỉnh thành, thậm chí là cấp cao nhất của quân đội.

Những vị quyền quý kia có vẻ cũng không hề có ý định truy cứu trách nhiệm, thì người khác làm gì rảnh nói gì chứ?

Lúc này, trên đỉnh Nam Sơn tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.

Diệp Phàm không có chút hoang mang.

Anh lấy ra mảnh tượng Phật, hút lấy những tàn hồn của người nhà họ Long, sau đó mới bước đến chỗ đám người Đường Nhược Tuyết

“Nhược Tuyết, trước đây anh đã không cho em đến đây, nhưng em cứ một mực muốn tới, bây giờ trông em đã hoảng sợ tới mức mặt tái mét rồi đấy."

Giọng nói của Diệp Phàm rất dịu dàng, cười mỉm. xoa má Đường Nhược Tuyết.

"Em, em không sợ, có anh ở đây thì em sợ gì nữa?”

Đường Nhược Tuyết vẫn mạnh miệng như cũ.

Nếu mình đã là người phụ nữ của Diệp Phàm, vậy thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi những cảnh tượng đẫm máu tàn khốc thế này, cô phải tự ép bản thân thích ứng dần.

Lúc này, Thị trưởng Giang Thành đi tới, vẻ mặt trịnh trọng nói:

"Diệp tiên sinh, nếu không có ngài, chúng tôi không biết nhà họ Long lại có âm mưu nguy hiểm như vậy, dám mưu toan khiến cả Giang Thành này trở thành thành phố lệ thuộc của họ, may lần này nhờ ngài ra tay giúp đỡ, ngài quả thực là đại ân nhân của Giang Thành!"

"Kể từ hôm nay, tất cả mọi người ở Giang Thành phải xem ngài là bậc vĩ nhân đứng đầu, nếu có gì dặn dò, nhất định sẽ tuân theo tuyệt đối!"

Tỉnh trưởng và những vị thị trưởng khác cũng liên tiếp đến chúc mừng, tỏ rõ lập trường của họ.

Trong mắt mọi người, địa vị của Diệp Phàm đột nhiên vươn lên tới một tầm cao mới.


Vị vĩ nhân số một của Giang Thành!

"Ha ha, Diệp tiên sinh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Hôm nay vừa gặp, đúng là long phượng giữa loài người, đủ quyết đoán, đủ tàn nhãn, tôi rất thích!"

Sau cùng, Lâm Nam Chinh cũng mỉm cười bước lại gần, đưa một bàn tay ra, muốn bắt tay với Diệp Phàm

Điều này cho thấy ông ta cũng hoàn toàn công nhận Diệp Phàm.

Diệp Phàm mỉm cười.

Anh cũng lịch sự đưa tay ra bắt tay với Lâm Nam Chinh.

Dù cho anh có khinh thường vương hầu quý tộc đến đâu, nhưng cái lễ nghi cần thiết thì vẫn phải có.

“Haha, ông Lâm nói đùa rồi, tôi chỉ là một bác sĩ trong ngục mà thôi.."

Chưa kịp nói hết câu, nét mặt Diệp Phàm đột nhiên cứng đờ lại.

Anh cảm nhận được một lưỡng khí tức nhàn nhạt thoang thoảng từ Lâm Nam Chinh.

Đó là một lưỡng khí quen thuộc với anh.

Và cũng chỉ có anh biết đó là khí tức gì.

Đó là thứ mà người thần bí ở thủ đô kia dùng để đối phó với anh vào đoạn thời gian trước.

Thí Thần Phẩn!!
 
Chương 93: C93: Mày không xứng


"Tên họ Diệp kia, đừng vui mừng quá sớm, tao chưa thua đâu!"

Của tao, tất cả đều là của tao! Toàn bộ Giang

Thành đều là của tao, bất cứ ai đối nghịch với tao đều phải chết

Long Ngạo Thiên hét lên điên cuồng, đôi mắt lóe lên tia quỷ dị màu đen, biểu cảm gương mặt cứng đờ, méo mó ghê rợn.

Giọng nói như kim loại cọ xát nhau rất chói tai.

Tư duy cũng dường như có phần rối loạn.

Hơn nữa, trên người anh ta còn phát ra làn sương đen đáng sợ, khí tức mạnh gấp mấy lần so với trước.

Diệp Phàm nhướng mày.

"Hoá Cương Thuật?"

Ngày xưa sư phụ cũng từng giảng cho anh về thuật pháp tà môn này.

Đó là một loại thuật pháp đã thất truyền, gọi là Hoá Cương Thuật, có thể khiến linh hồn của mình hoàn toàn hòa tan vào thi thể, luyện hóa thành một cỗ cương thị, tu vi lại vượt xa lúc còn sống.

Loại cương thi này có cơ thể cứng rắn, lưỡi đao khó xuyên thủng, sức mạnh vô cùng hùng hậu.

"Tuy vẫn giữ nguyên trí nhớ lúc sinh thời, nhưng tính nết sẽ trở nên tàn bạo và thích chém giết hơn.

Mặc dù vậy, loại thuật pháp này cũng có nhược điểm, đó là không thể triển khai những chiêu thức huyền diệu, chỉ đánh theo sức lực có sẵn.


Điều kiện áp dụng cũng tất khắt khe, chỉ có thể áp dụng cho những người vừa qua đời

Diệp Phàm không ngờ Long Ngạo Thiên lại biết loại thuật pháp tà ác này.

"Hừ! Không ngờ mày biết nhiều đến thế” Long Ngạo Thiên nhếch mép cười lạnh lùng:

"Diệp Phàm, sức mạnh của mày, tao đã lĩnh giáo rồi, hiện tại mày tuyệt đối không còn là đối thủ của tao nữa.”

"Cho mày hai lựa chọn, hoặc là phục tùng tao, làm nô lệ suốt đời. Hoặc là... chết!"

Nói xong, anh ta nhấc chân đạp mạnh xuống mặt đất.

Rầm!

Trên bề mặt đá cứng xuất hiện một hố sâu năm mét, xung quanh toàn là những vết nứt khủng khiếp.

“Tên họ Diệp kia, có thấy không? Chỉ với thủ đoạn vừa rồi của mày e rằng không đủ khả năng đương đầu với tao đâu!”

"Tao cho mày ba giây để suy nghĩ, nếu không tao sẽ giết tất cả những người có mặt tại đây, rồi biến Giang Thành thành thành tr của cương thi!"

Lời nói của Long Ngạo Thiên cực kỳ ngạo nghễ, tràn đầy khí thế.

Làm ra vẻ như...

Từ trên trời xuống dưới đất chỉ có mình tao là vua!

Nghe vậy, Diệp Phàm chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cho tôi hai con đường à? Haha, vậy tôi sẽ chọn, để anh hồn tiêu phách tán!"

Nghe thấy vậy, Long Ngạo Thiên tức giận điên cuồng.

"Tên họ Diệp kia, đến lúc này rồi vẫn còn dám hung hăng với tao ư? Mày không xứng!"

“Hiện tại, trước mắt mày, tao sẽ để mày nhìn thấy cách tao giết chết bạn gái của mày và tất cả những người ở đây thế nào!"

Nói xong, trong mắt Long Ngạo Thiên lóe lên tia hung ác.

Tiếp đó, anh ta hét lớn một tiếng.

"Nhà họ Long nghe lệnh, hoá cương!"

Lời vừa dứt, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hãi đã diễn ra.

Long Ngọc Sơn đứng đầu cùng tất cả những người nhà Long, đồng loạt rút ra dao găm.


Rồi không chút do dự, họ cắt ngang cổ họng của chính mình.

Hôm nay, người nhà Long tới đây hơn phân nửa, tổng cộng có tới hàng ngàn người.

Có nhiều người như vậy cùng cắt cổ, quả thực chưa từng có tiền lệ.

Cảnh tượng quá sức kinh hoàng chấn động!

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, kẻ nào cũng sắc mặt tái nhợt, run rẩy khắp người

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu của sự kinh hoàng thôi.

Ngay sau đó.

Những người đã chết của nhà họ Long bỗng đều đứng dậy hết.

Từng người đều có đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt dữ tợn, hung dữ.

Diệp Phàm nhướng mày:

"Long Ngạo Thiên, mày khiến cả tộc đều tu luyện Hoá Cương Thuật à? Chẳng lẽ màu không biết làm vậy sẽ khiến nhà họ Long vĩnh viễn không thế hồi phục. sao?"

“Haha." Long Ngạo Thiên nở nụ cười độc ác:

"Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự thì phải có ba điều kiện”

"Đủ tàn nhẫn! Đủ tàn nhẫn!! Vẫn là đủ tàn nhẫn!!!"

"Chỉ cần nhà họ Long tao nằm quyền kiểm soát thành phố này, biến cả thành phố trở thành của riêng nhà họ Long thì chút việc nhỏ ấy tính là gì đâu chứ?"

Nói xong, anh ta quét mắt nhìn quanh:


"Tất cả nghe đây, tôi cho các người ba giây để suy nghĩ, tức khắc quy phục nhà họ Long, trở thành đày tớ suốt đời!"

"Nếu không, sẽ chết!”

Toàn trường im lặng như tờ.

Mọi người đều hoàn toàn sững sờ.

Bọn họ có chết cũng không ngờ rằng, chỉ vì đến xem một trận quyết chiến mà cuối cùng lại bị cuốn vào chuyện kinh khủng thế này.

Trong khi mọi người còn đang ngơ ngác thì ba giây đã trôi qua.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Long Ngạo Thiên, sự điên cường lóe lên:

"Nếu như ai cũng không chịu quy phục, thì..."

"Giết!!"

Anh ta sẽ giết cho đến khi tất cả phải quy phục!

Tất nhiên, đối với những người như Đường Nhược Tuyết hay đám người của Diệp Phàm thì anh ta sẽ không hề cho cơ hội quy phục, chỉ có đường chết mà thôi!

Theo lệnh này, tất cả người nhà họ Long gầm thét lên.

Giống như những con thú hoang hung dữ.
 
Chương 94: C94: Vô địch vô song


Họ lao về phía những người gần nhất, trực tiếp tấn công cẩn xé.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã hơn trắm người bị cắn chết một cách dã man tàn khốc.

Lúc này, những người nhà họ Long dù khi còn sống chỉ là người thường, thì nay cũng đã trở nên vô cùng khủng khiếp, mạnh mẽ tới mức ngay cả những người tu luyện cũng không chống nổi.

"Hahaha, Diệp Phàm, nhìn đi, nhà họ Long tao anh dũng không thể đỡ!"

Long Ngạo Thiên cười ngạo nghễ vang dội.

Cười thỏa thích, vô cùng thoải mái.

Nhưng tiếng cười của anh ta chưa dứt thì bầu trời bỗng chốc chuyển sang màu đỏ máu.

Trên tay Diệp Phàm, lại một lần nữa xuất hiện một thanh huyết đao hình thành bằng chân khí.

Sau đó anh vung tay một cái.

Trong phút chốc, một đạo hào quang màu máu loé lên xé ngang bầu trời, trong chớp mắt đã giáng xuống.

Khí phách ngang ngược!

Vô địch vô song!

Cho dù lúc này cơ thể Long Ngạo Thiên cứng như sắt thép, cũng chỉ như lát đậu phụ mà thôi.

Bị xẻ đôi làm hai nửa!


Đến phút cuối cùng, trong mắt anh ta vẫn tràn đầy vẻ bằng hoàng khó tin.

Làm sao có thể như vậy?

Sao sức mạnh của tên họ Diệp kia tăng lên ghê gớm thế, quả thật là mạnh hơn gấp trăm lần lúc nãy! Không ai nói cho anh ta biết câu trả lời cả.

Sau khi xẻ đôi cương thỉ Long Ngạo Thiên, Diệp Phàm trở tay móc ra mảnh vỡ của tượng Phật, dùng chân khí thúc giục.

Ngay lập tức, một lưỡng khí đen bốc lên từ thi thể Long Ngạo Thiên, chui vào trong mảnh nhỏ, làm nó càng thêm lóng lánh ánh sáng.

Đến đây thì Long Ngạo Thiên đã bị tiêu diệt tận gốc, hồn tiêu phách tán!

Tiếp đó, Diệp Phàm quát lớn một tiếng:

"Tham Lang nghe lệnh! Cho các người một phút, giết sạch tất cả người nhà họ Long!"

"Tuân lệnh, Quân chủ!”

Tham Lang dẫn 50 ngàn anh em Thiên Lang Điện lao vào giết chóc.

Diệp Phàm tiếp tục ra lệnh:

"Thanh Ảnh, cậu lập tức dẫn tất cả anh em Ám Ảnh Lâu xuất phát đến Giang Thành, diệt trừ tận gốc tàn dư của nhà họ Long, chó gà không tha!"

Một khi đã quyết định giết thì phải tận diệt từ gốc rễ, để tránh hậu hoạn về sau

"Tuân lệnh, Quân chủ!”

Trong nháy mắt, Thanh Ảnh dẫn 50 ngàn anh em Ám Ảnh Lâu cuồn cuộn tiến về phía Giang Thành như. dòng nước lũ tử thần.

Tất cả mọi người đều biết rằng:

Lần này, nhà họ Long đã hoàn toàn đến đường cùng!

Có tới 50 ngàn sát thủ Ám Ảnh Lâu ra tay, vậy thì những kẻ còn sót lại ở nhà họ Long, dù chỉ là con chó con mèo, nhất định cũng chẳng còn lại tí cặn bã gì đâu.

Một phút sau, hơn ngàn người nhà họ Long trên đỉnh Nam Sơn đã bị tàn sát không còn một ai.

Dù cho họ có hoá thành cương thi cứng cỏi, khó mà chém giết được, nhưng vẫn không thể chống lại sự tấn công cuồng bạo của 50 ngàn người tu luyện của Thiên Lang Điện.

Về việc liệu sau này có ai truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm hay không...

Truy cứu cái con khỉ khô!

Người ta đã cứu được tất cả mọi người, thậm chí cả Giang Thành này đấy!

Đây chính là một đại anh hùng!


Nếu ai mà dám truy cứu trách nhiệm với Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không một ai ở Giang Thành đồng tình!

Hơn nữa, ở đây còn có các đại nhân vật cực kỳ quyền quý từ tỉnh thành, thậm chí là cấp cao nhất của quân đội.

Những vị quyền quý kia có vẻ cũng không hề có ý định truy cứu trách nhiệm, thì người khác làm gì rảnh nói gì chứ?

Lúc này, trên đỉnh Nam Sơn tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.

Diệp Phàm không có chút hoang mang.

Anh lấy ra mảnh tượng Phật, hút lấy những tàn hồn của người nhà họ Long, sau đó mới bước đến chỗ đám người Đường Nhược Tuyết

“Nhược Tuyết, trước đây anh đã không cho em đến đây, nhưng em cứ một mực muốn tới, bây giờ trông em đã hoảng sợ tới mức mặt tái mét rồi đấy."

Giọng nói của Diệp Phàm rất dịu dàng, cười mỉm. xoa má Đường Nhược Tuyết.

"Em, em không sợ, có anh ở đây thì em sợ gì nữa?”

Đường Nhược Tuyết vẫn mạnh miệng như cũ.

Nếu mình đã là người phụ nữ của Diệp Phàm, vậy thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi những cảnh tượng đẫm máu tàn khốc thế này, cô phải tự ép bản thân thích ứng dần.

Lúc này, Thị trưởng Giang Thành đi tới, vẻ mặt trịnh trọng nói:

"Diệp tiên sinh, nếu không có ngài, chúng tôi không biết nhà họ Long lại có âm mưu nguy hiểm như vậy, dám mưu toan khiến cả Giang Thành này trở thành thành phố lệ thuộc của họ, may lần này nhờ ngài ra tay giúp đỡ, ngài quả thực là đại ân nhân của Giang Thành!"

"Kể từ hôm nay, tất cả mọi người ở Giang Thành phải xem ngài là bậc vĩ nhân đứng đầu, nếu có gì dặn dò, nhất định sẽ tuân theo tuyệt đối!"

Tỉnh trưởng và những vị thị trưởng khác cũng liên tiếp đến chúc mừng, tỏ rõ lập trường của họ.

Trong mắt mọi người, địa vị của Diệp Phàm đột nhiên vươn lên tới một tầm cao mới.


Vị vĩ nhân số một của Giang Thành!

"Ha ha, Diệp tiên sinh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi. Hôm nay vừa gặp, đúng là long phượng giữa loài người, đủ quyết đoán, đủ tàn nhãn, tôi rất thích!"

Sau cùng, Lâm Nam Chinh cũng mỉm cười bước lại gần, đưa một bàn tay ra, muốn bắt tay với Diệp Phàm

Điều này cho thấy ông ta cũng hoàn toàn công nhận Diệp Phàm.

Diệp Phàm mỉm cười.

Anh cũng lịch sự đưa tay ra bắt tay với Lâm Nam Chinh.

Dù cho anh có khinh thường vương hầu quý tộc đến đâu, nhưng cái lễ nghi cần thiết thì vẫn phải có.

“Haha, ông Lâm nói đùa rồi, tôi chỉ là một bác sĩ trong ngục mà thôi.."

Chưa kịp nói hết câu, nét mặt Diệp Phàm đột nhiên cứng đờ lại.

Anh cảm nhận được một lưỡng khí tức nhàn nhạt thoang thoảng từ Lâm Nam Chinh.

Đó là một lưỡng khí quen thuộc với anh.

Và cũng chỉ có anh biết đó là khí tức gì.

Đó là thứ mà người thần bí ở thủ đô kia dùng để đối phó với anh vào đoạn thời gian trước.

Thí Thần Phẩn!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom