Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 209


Một tia sáng loé lên nơi chân trời.  

 

 

Lâm Phong dẫn theo Trần Y Nặc tới trước cửa trang viên nhà họ Giang.  

 

 

Lúc này đây, trước cửa nhà họ Giang đang giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ, bãi đỗ xe ở trước cửa có đủ mọi loại xe sang màu sắc kiểu dáng khác nhau đang đỗ.  

 

 

Hai người đi vào trong trang viên.  

 

 

Bãi cỏ trong trang viên đã đầy ắp người.  

 

 

Những người này đều là những nhân vật quyền quý trong thành phố Kim Lăng, nhà họ Lý, nhà họ Tần, liên minh võ đạo, tứ đại bang phái, nhiều vô số kể.  

 

Adv

 

Mà lúc này đây, gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân đang đứng trên sân khấu có diện tích khoảng chừng năm mươi sáu mươi mét vuông, tay cầm microphone, dõng dạc nói vài lời.  

 

 

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.  

 

 

Thậm chí đến mức mà hai người họ đến cũng chẳng có mấy người chú ý tới!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn toàn bộ hiện trường, cuối cùng nhìn về phía một cô bé đang đứng ở bên phải sân khấu.  

 

 

Adv

Cô bé mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn long lanh, tựa như những vì sao lộng lẫy nhất trên bầu trời vậy!  

 

 

Quả đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!  

 

 

Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, như một con búp bê sứ vậy!  

 

 

Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như thế, lại mang một dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy cô bé ngốc nghếch, không thông minh cho lắm.  

 

 

Nói đúng hơn, thì là trông vô cùng đần độn.  

 

 

Cô bé đang ngồi trên chiếc ghế công chúa màu trắng.  

 

 

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy tấm da ghế, có vẻ như cô bé chưa từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ nên vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, miệng lẩm bẩm trong vô thức: "Mẹ, mẹ."  

 

 

Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Lâm Phong run lên.  

 

 

Thần thức của anh quét qua người cô bé.  

 

 

Quả nhiên, anh phát hiện ra hơi thở huyết mạch trong cơ thể cô bé giống anh y như đúc!  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến... Con bé đúng là con gái của mình! Thì ra con gái mình lại xinh đẹp đến vậy."  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, cuối cùng khoé mắt cũng hơi ẩm ướt.  

 

 

Chín tuổi!  

 

 

Con gái đã chín tuổi rồi!  

 


 

Mà người làm cha như anh đến giờ mới biết!  

 

 

Con gái còn bị bệnh, chắc hẳn mấy năm nay con bé đã đau đớn khổ sở vô cùng!  

 

 

Trong lòng Lâm Phong rất tự trách, áy náy, còn có một nỗi uất ức cực lớn bao phủ lấy trái tim, rất khó tiêu tan đi!  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến cũng nhìn thấy Trần Y Nặc.  

 

 

Trên gương mặt ngây ngô của cô bé lại xuất hiện một chút vui mừng, cô bé vội vàng đứng dậy chạy về phía dưới sân khấu.  

 

 

Cô bé vừa chạy vừa quơ bàn tay nhỏ, miệng hô to:  

 

 

"Mẹ... Mẹ, mẹ!"  

 

 

Giọng nói dễ nghe, nhưng lại không nói rõ được từng chữ.  

 

 

"Tiểu Luyến Luyến... Con gái mẹ!"  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy con gái chạy về phía mình thì cũng vội vã chạy tới đón lấy cô bé.  

 

 

Hai mẹ con nhanh chóng ôm chặt lấy nhau.  

 

 

"Mẹ... Mẹ mau dẫn con rời khỏi đây đi, ở đây nhiều người quá, con sợ."  

 

 

Tiểu Luyến Luyến gấp gáp nói.  

 

 

Trần Y Nặc nhẹ nhàng xoa đầu con gái, khẽ an ủi cô bé.  

 

 

...  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 118: Nó không nổ đâu!


“Nổ!”

“Nổ cho tôi!”

Trong lòng Tư Đồ Hạo hoảng sợ.

“Nó không nổ đâu!”


Lâm Phong vừa nói vừa cất linh thạch.

Định trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng, xem thử liệu có thể xóa được những phù văn bên ngoài bề mặt hay không!

Dùng linh thạch để làm mấy thứ vô dụng này quả thực là lãng phí của trời, khiến anh có chút tức giận.

“Không thể nào! Sao đá linh bạo lại có thể hư được chứ!” Sắc mặt Tư Đồ Hạo tái nhợt.

Đột nhiên, hắn ta tựa hồ nghĩ ra được điều gì đó, khuôn mặt thất kinh nhìn Lâm Phong nói:

“Là mày! Mày cũng biết loại kỳ môn dị thuật này! Cho nên mới ra tay phá hoại những phù văn trên bề mặt của đá linh bộc?”

“Ông biết nhiều quá rồi!”

Lâm Phong lười nói nhảm, đi tới trước mặt Tư Đồ Hạo, trực tiếp thi triển thuật soát hồn.

Rất nhanh, hai mắt Tư Đồ Hạo trắng bệch, miệng sùi bọt mép, nằm trên mặt đất không ngừng co giật.

Lâm Phong vẫy mạnh tay, khiến hắn chết hoàn toàn, toàn bộ thân thể đều hóa thành tro bụi.

Từ trong ký ức của Tư Đồ Hạo, Lâm Phong không những biết được nơi ở của hai vị đường chủ, mà còn biết được lai lịch của linh thạch.

Loại đá linh bộc này cũng được coi như là một vật tương đối hiếm thấy trong giới võ đạo, vô cùng giá trị.

Còn Tư Đồ Hạo thì vô tình có được nó trong một cuộc đấu giá lớn. “Đúng là đáng tiếc mà!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 585


"Rất tốt! Bọn tao còn đang buồn rầu nghĩ cách tìm mày, không ngờ mày tự dâng đến cửa!"  

 

Khóe miệng Jack mỉm cười.  

 

 

Cơ thể của anh ta chấn động, quanh người cũng xuất hiện một lớp áo giáp!  

 

 

Nhưng áo giáp của anh ta khác với những người cải tạo khác, những người còn lại màu trắng bạc, còn giáp của anh ta màu đỏ nhạt!  

 

 

"Giáp đỏ! Anh ta có giáp đỏ!"  

 

 

Adv

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Trương Lỵ tái hẳn đi.  

 

 

Thành viên khác của tiểu tổ thủ vệ thấy thế bèn đồng loạt nhìn về phía Trương Lỵ, không nén được mà hỏi:  

 

 

"Đội trưởng, giáp đỏ mạnh lắm phải không?"  


 

 

"Theo tôi được biết, giáp đỏ có khả năng bộc phát sức mạnh lớn gấp mười lần giáp trắng! Hơn nữa người có thể cải tạo được giáp đỏ đều có thể chất đặc biệt, có thể chịu được nỗi đau đớn mà người thường không chịu được, hơn nữa xác suất cải tạo thành công chưa đầy một phần vạn!"  

 

Adv

 

"Nói cách khác hi sinh một vạn người có thể chất đặc biệt mới cải tạo được một cơ thể giáp đỏ!"  

 

 

Nói đến đây, Trương Lỵ dừng lại rồi tái mặt nói tiếp:  

 

 

"Tôi lấy ví dụ minh họa đơn giản, sức chiến đấu của giáp đỏ đủ để đứng vào top 100 Bảng Hạ!"  

 

 

Dứt lời, đông đảo thành viên của tiểu tổ thủ vệ đều u ám, trong mắt thoáng vẻ tuyệt vọng!  

 

 

Top 100 Bảng Hạ?  

 

 

Thế thì còn đánh gì nữa?  

 

 

Nhìn khắp toàn bộ Tổ thủ vệ bọn họ cũng không có mấy ai thuộc top 100 Bảng Hạ!  

 

 

Vừa nãy khi thấy Lâm Phong phát huy sức mạnh khủng khiếp, dễ dàng giết chết Ngải Nhĩ Phu, bọn họ còn rất phấn khích, cảm thấy như mình được cứu!  

 

 

Nhưng chẳng ngờ, hy vọng càng nhiều lại càng thất vọng!  

 

 

"Lâm Phong! Mày còn gì muốn trăn trối không? Giờ mau nói đi, sau này không còn cơ hội nữa đâu!"  

 

 

Jack mỉm cười nói.  

 

 

"Rốt cuộc ai kêu mấy người đến tìm tôi?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Chuyện này tao không nói được, liên quan đến bí mật của tổ chức! Tao chỉ có thể nói rằng mày đã đắc tội một người rất ghê gớm. người đó không tiếc giá nào để khiến mày phải chết!"  

 

 

Jack nói.  

 

 

Lâm Phong suy tư một lát, hỏi:  

 

 

"Không phải là Hạ Vân Đỉnh gọi mấy người đến giết tôi đấy chứ?"

 

"Ha ha. . . ."  

 

Jack nghe vậy bèn cười đầy ghê rợn, nhưng anh ta không nói gì mà chỉ tấn công Lâm Phong!  

 

 

Rõ ràng sức mạnh của anh ta hơn hẳn Ngải Nhĩ Phu, trong khi ra đòn tỏa nhiệt rất lớn, thiêu đốt không gian đến mức vặn vẹo!  

 

 

Nhưng mà, đối diện với đòn đánh mạnh mẽ này, Lâm Phong chỉ đưa tay phải ra tùy ý cản lại.  

 

 

"Quả nhiên thực lực của mày rất mạnh nhưng tiếc là võ đạo muôn đời kém khoa học kỹ thuật! Khoa học kỹ thuật của nước Mỹ bọn tao đã đã phát triển đến mức chúng mày khó có thể tưởng tượng được!"  

 

 

Dứt lời, trong mắt Jack bắn ra hai tia laze màu đỏ về phía đầu Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong khẽ nghiêng đầu tránh hai tia laze màu đỏ này, sau đó nói:  

 

 

"Đêm nay mấy người thực sự khiến tôi phải mở rộng tầm mắt!"  

 

 

Tay phải Lâm Phong khẽ dùng sức, lập tức bẻ cánh tay Jack gãy rời ra khỏi vai, nói tiếp:  

 

 

"Đáng tiếc cũng chỉ thế thôi, trong mắt tôi, anh chỉ lớn hơn sâu kiến một chút!"  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 210


 "Chậc chậc... Tôi còn tưởng rằng Giang Quân Lâm hi sinh vì sự phát triển của gia tộc nên mới cưới một người phụ nữ già! Thế mà không ngờ rằng cháu ruột nhà họ Trần lại đẹp thế này."  

 

 

"Con bé kia cũng rất đáng yêu xinh đẹp, tiếc là lại mắc bệnh nan y!"  

 

 

"Mọi người biết không? Tôi nghe nói cũng là vì nhà họ Giang tìm đến thầy thuốc ở Dược Vương cốc có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé này nên Trần Y Nặc mới bằng lòng gả đó!"  

 

 

"Chậc chậc... Từ khi Giang Tịch Vũ bái nhập Huyền Linh Môn, nhà họ Giang vẫn luôn muốn xưng bá ở Kim Lăng, chỉ là không tài nào ngờ rằng họ lại dùng thứ thủ đoạn này để làm thông gia với nhà họ Trần!"  

 

 

...  

 

 

Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.  

 

Adv

 

Giang Phi Vân gia chủ nhà họ Giang nhíu mày, trong mắt loé lên vẻ bất mãn.  

 

 

Dù gì thì trên danh nghĩa, hôm nay cũng là ngày đính hôn giữa hai nhà thông gia nhà họ Giang và nhà họ Trần.  

 


 

Trần Y Nặc ôm một đứa con hoang ngay trước mặt nhiều người thế này, vậy chẳng phải là cố tình khiến nhà họ Giang bọn họ bị chế nhạo sao?  

 

 

Ông ta đang định lên tiếng cho mấy người giúp việc lôi Tiểu Luyến Luyến xuống trước.  

 

Adv

 

Nhưng vào lúc ấy, Lâm Phong lại nhanh chân vọt tới.  

 

 

Anh coi như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh mà ngồi xổm xuống ngay cạnh hai mẹ con.  

 

 

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, con ngươi sâu thẳm của Lâm Phong ửng đỏ, trong lòng kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm gì.  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Dường như trong mắt anh chỉ còn lại một cô bé nhỏ nhắn ấy.  

 

 

Cho dù trời có sập thì cũng không liên quan gì tới anh!  

 

 

Anh vươn tay ra muốn chạm vào mặt con gái, nhưng lại bị cô bé né đi.  

 

 

"Hu hu... Mẹ ơi, cái chú kỳ lạ này là ai vậy! Chú ấy dọa con sợ."  

 

 

Tiểu Luyến Luyến đột nhiên gào khóc.  

 

 

Lâm Phong chỉ cảm thấy như trái tim mình sắp tan chảy luôn rồi.  

 

 

Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày mà mình thấy căng thẳng, thấy sợ hãi, tâm trạng này cực kỳ phức tạp.  

 

 

"Đừng... Đừng khóc! Chú... Không chạm, chú không chạm vào đâu."  

 

 

Lâm Phong cố gắng hết sức tỏ ra bản thân hoà nhã dễ gần.  

 

 

Nhưng lại không ngờ rằng dáng vẻ thận trọng này của anh lại càng khiến Tiểu Luyến Luyến khóc lóc dữ dội hơn.  


 

 

Cô bé trốn sau lưng mẹ, khóc lóc:  

 

 

"Hu hu... Mẹ, mẹ bảo chú ấy tránh xa ra, tránh xa ra đi..."  

 

 

"Hay là anh tránh ra xa chút đi, anh dọa Tiểu Luyến Luyến rồi, con bé nhát gan lắm."  

 

 

Trần Y Nặc ôm con gái, nhẹ nhàng nói với Lâm Phong.  

 

 

"Được, được, được! Anh cách xa một chút, anh đi ra xa ngay đây, em mau bảo con gái đừng khóc nữa."  

 

 

Lâm Phong hốt hoảng.  

 

 

...  

 

 

Nhìn thấy thế.  

 

 

Đông đảo khách khứa xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên.  

 

 

Chuyện gì đây?  

 

 

Chàng trai trẻ kia cứ như là ba của cô bé vậy!  

 

 

Đây chẳng phải chính là người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của Trần Y Nặc sao?  

 

 

Thú vị!  

 

 

Trong ánh mắt của một vài vị gia chủ của các gia tộc loé lên tia sáng, khoé miệng nhếch lên tỏ ra đăm chiêu.  

 

 

Bọn họ còn đang lo lắng phải đốt nhà họ Giang kiểu gì, để cho Giang Phi Vân đừng có quá trớn!  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 119: Không phải trùng hợp thế chứ?


Người phụ nữ này là một võ giả trung kỳ Địa cảnh.

Còn về mười mấy người đằng sau hai người này, đều là mấy tên tay sai Huyền Cảnh, Hoàng Cảnh, không đáng lo sợ.

Không phải trùng hợp thế chứ? Lâm Phong vẻ mặt ngơ ngác.

Bản thân đang chuẩn bị đi tìm hai vị đường chủ, cuối cùng đối phương lại từ Tìm tới cửa rồi!

“Gậu là ai? Những người khác đâu?” Đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng khế cau mày.


Cách đây không lâu, ông ta nhận được thông tin từ một người thần bí, nói răng Tư Đồ Hạo câu kết với Giang gia, có ý định lật đổ Tam Khẩu Đường!

Về tính cách của của thằng em Tư Đồ Hạo này, người làm anh cả như hắn tất nhiên là hiểu rõ mồn một.

Căn bản không hề nghỉ ngờ gì cả!

Cho nên sau khi chuẩn bị xong thì đưa người đi ngay trong đêm, định ra tay trước để chiếm lợi thế.

Kết quả không ngờ trong biệt thự ngày thường ồn ào náo nhiệt này giờ lại chỉ có một người!

“Những người khác đều chết rồi!” “Hì hì hì....”

Đệ tam đường chủ Chu Vân Mai nghe vậy, không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Thân thể uyển chuyển như hoa đang đung đưa, những ánh sáng chói lóa làm cho đầu óc người ta choáng váng.

“Này cậu em đẹp trai, không được nói dối đâu đấy! Đệ nhị Đường Khẩu có vô số cao thủ, Tư Đồ Hạo là võ giả trung kỳ Địa Cảnh, cậu nói bọn họ đều chết hết rồi sao”?


Lời này vừa nói ra, những người khác đều bật cười, cảm thấy thằng nhãi trước mặt giống như một kẻ thiểu năng vậy.

“Haha” Thấy vậy, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Hai bên cứ thế mà cười một lúc lâu.

“Cậu nói những người khác đều chết rồi, vậy thi thể bọn họ đâu? Còn cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng vốn đã coi Lâm Phong như một kẻ ngốc rồi.

Dù sao thì trong mắt ông ta, căn bản không nhìn thấy bất kỳ một khí tức võ đạo nào trên người Lâm Phong cả, lại nói ra những lời vô tri như vậy, không phải kẻ ngốc thì là gì nữa?

Chỉ là điều khiến ông ta tò mò chính là, người của đệ nhị Đường Khẩu, đều đi đâu hết rồi?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 116: Có nhìn khắp cả thành phố


Mà nó đến từ thực lực khủng khiếp của tam đại đường chủ bọn họ! Cách đây không lâu Đệ Nhị Đường Chủ đã đột phá đến hậu kỳ Địa Cảnh!

Mặc dù Đệ Nhị Đường Chủ và Đệ Tam Đường Chủ chỉ là trung kỳ Địa Cảnh, nhưng cũng chỉ cách hậu kỳ một bước nữa thôi!

Cho nên, Tư Đồ Hạo hắn ta! Chính là một bậc siêu cường giả ở đỉnh cao trung kỳ Địa Cảnh!

Có nhìn khắp cả thành phố Kim Lăng thì số người có thể so sánh với hắn ta cũng chỉ lác đác vài người!

"Nếu cậu đã chủ động tới cửa thì tôi cũng chỉ đành đích thân ra tay xử lý cậu thôi!"

"Chết đi!" "ÄmF

Tư Đồ Hạo đạp một chân xuống đất, sức lực mạnh mẽ khiến cho gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch trong phòng khách vỡ tan nát!

Cả người hắn ta thậm chí còn dùng sức bản ra, tung mạnh một nắm đấm vào đầu Lâm Phong!

"Vèo vèo..." Gió gào thét, sức lực khủng khiếp!

Ngay cả tốc độ cũng nhanh đến mức cực hạn, tạo ra những tiếng nổ đùng đoàng.

Nhưng mà, đối mặt với đòn tấn công kinh khủng này, Lâm Phong cũng chỉ nhẹ nhàng hất rượu vang đỏ trong ly ra.

Khi rượu vang đỏ mềm mại bay lên giữa không trung, nó lập tức biến thành một thanh băng màu đỏ, đánh mạnh vào năm đấm của Tư Đồ Hạo bằng tốc độ mà mắt thường khó mà thấy được.

"CạchI"

"Cạch!"

"Cạch!"

Một tiếng vang nặng nề giòn tan đột nhiên vang lên trong căn phòng khách rộng lớn.

Dường như thời gian bị tua chậm lại gấp trăm lần bình thường. Đầu tiên là từ nắm đấm, rồi tới cổ tay, sau đó là cánh tay...

Toàn bộ cánh tay phải của Tư Đồ Hạo bị nổ tung, xương cốt, máu thịt đều biến thành những bọt máu màu đỏ tung lên trong không khí.

"A!"

Tư Đồ Hạo thảm thiết kêu một tiếng.

Nỗi đau tận cùng khiến hắn ta lùi về sau liên tục, cuối cùng ngồi phịch xuống sàn gạch.

Hắn ta che vết thương chảy đầy máu, nhìn cánh tay phải đã biến mất, trong mắt hắn ta đầy vẻ kinh hãi.

Sao...

Sao có thể như vậy được!

Ly rượu hóa kiếm, dùng rượu chém người!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 586


 Quả cầu năng lượng này chứa nhiều năng lượng hơn rất nhiều so với quả kia!  

 

Lâm Phong rất hài lòng bỏ vào túi càn khôn của mình!  

 

 

Anh biết đây toàn là đồ quý nên càng nhiều càng tốt!  

 

 

"Đến lượt ba người!"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía ba người cải tạo còn lại.  

 

 

Ba người cải tạo giật mình!  

 

 

Adv

Bọn họ không có tình cảm chứ không hề ngu ngốc!  

 

 

Giờ phút này nhìn thấy đội trưởng của mình cũng không phải là đối thủ của Lâm Phong, ba người lập tức tung người lên định xuống biển trốn thoát!  

 

 

Lâm Phong thấy vậy, đưa tay chỉ vào không trung.  

 

 

"Keng."  

 

 

Sau đó một ánh kiếm lướt qua trong đêm đen!  

 

Adv

 

"Rầm!"  

 

 

"Rầm!"  

 

 

"Rầm!"  

 

 

Cơ thể ba người cải tạo bị cắt thành hai nửa giữa không trung, rơi mạnh xuống đất.  

 

 

Nhưng dù là vậy, ba người vẫn chưa chết, sau đó một đôi người máy lồm cồm bò về phía biển.  

 

 

"Khoa học kỹ thuật của nước Mỹ các người đúng là ghê gớm mà!"  

 

 

Lâm Phong cảm thán một tiếng, bước đến móc hết quả cầu năng lượng trọng ngực bọn họ ra, lúc đó bọn họ mới thực sự chết đi!  

 

 

Thấy vậy, các võ giả của tiểu tổ thủ vệ chỉ cảm thấy tê dại cả người!  

 

 

Một số người nhìn Trương Lỵ bằng ánh mắt mông lung.  

 

 

Không phải cô nói giáp đỏ rất mạnh, có thể đối chọi với top 100 Bảng Hạ hay sao?  

 

 

Cuối cùng thế này hả?  

 

 

Đến cả giết gà cũng chưa chắc đã đơn giản thế này?  

 

 

Trương Lỵ không đáp lại cấp dưới của mình!  

 

 

Cô ta hít thở sâu một hơi, sau đó căng thẳng bước đến trước mặt Lâm Phong, chào hỏi:  

 

 

"Tiền. . . Tiền bối!"  

 

 

"Thế nào?"  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trương Lỵ.  

 

 

Ngoại hình của người này cũng không tệ, lúc này đang mặc quần áo bó màu đen lại càng tôn lên những đường cong quyến rũ!  

 

 

Đáng tiếc còn kém xa Nhị sư tỷ!  

 

 

"Tôi là tổ trưởng tiểu tổ 78 của Tổ thủ vệ, Trương Lỵ! ! Lần này cảm ơn tiền bối ra tay cứu giúp!"  

 

 

Trương Lỵ nói.  

 

 

"Không cần cảm ơn!"  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt đáp lời, anh đến bên cạnh Nhị sư tỷ, siết chặt quần áo của Nhị sư tỷ, sau đó ôm ngang, chuẩn bị rời khỏi hải đảo!  

 

 

Lúc đầu anh định ở lại đảo này vừa chờ Nhị sư tỷ tỉnh lại, vừa hấp thụ những linh thạch mà ban ngày có được, xem đột phá được đến Nguyên Anh hậu kỳ hay không!  

 

 

Nhưng bây giờ rõ ràng không phù hợp nữa!  

 

 

Mà đúng lúc này, Trương Lỵ lại cùng đi lên, tò mò hỏi:  

 

 

"Tiền bối, cô ấy là ai?"  

 

 

"Có liên quan gì đến cô không?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Trương Lỵ nghe vậy bèn cắn môi, chợt không biết nên nói gì.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 211


"Lại là cái thằng chó này!"  

 

 

Tần Thiên Trụ siết chặt nắm đấm, gầm lên một tiếng.  

 

 

"Em trai, em biết tên này sao?"  

 

 

Tần Vô Đạo thản nhiên hỏi.  

 

 

"Anh cả, tên này chính là Lâm Phong, chính là kẻ đã ép em giết chết Tiểu Phong! Anh nhất định phải trả thù cho Tiểu Phong đó!"  

 

 

Adv

Tần Thiên Trụ nói.  

 

 

Tần Vô Đạo nghe vậy, trong mắt xẹt qua chút sát ý, chỉ là sát ý  ấy bị hắn ta che giấu đi rất nhanh.  

 

 

"Khoan hẵng vội! Chỉ là một tên kiến hôi thôi!"  

 

 

"Cậu ta làm trò mờ ám với con gái nhà họ Trần một cách trắng trợn như thế, chắc chắn là tới đây vì nhà họ Giang, cứ để nhà họ Giang chơi đùa với cậu ta trước đã."  

 

 

Adv

Tần Vô Đạo từ tốn nói.

 

Phía bên kia.  

 

Liên minh võ đạo đã ngồi vào bàn tiệc.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên hưng phấn nói:  

 

 

"Minh chủ, cậu ta chính là Lâm Phong!"  

 

 

Tối hôm qua Lâm Phong đạp ông ta mấy phát, khiến ông ta ôm hận!  

 

 

Ông ta đang rầu rĩ không biết khi nào mới có thể báo thù, không ngờ hôm nay lại gặp được Lâm Phong ở đây, điều này khiến ông ta phấn khích không thôi.  

 

 

"Ồ? Cậu ta chính là Lâm Phong sao? Ngoài trông có vẻ đẹp trai ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên hờ hững nói.  

 

 

"Minh chủ, ông cũng đừng coi thường cậu ta, tên này cũng là một cao thủ đó!"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên hạ thấp giọng.  

 

 

"Cao thủ sao? Đúng là nực cười, ở khắp Kim Lăng này ngoài Vương Nhạc Hiên tôi ra thì còn ai dám xưng vô địch chứ?"  

 

 

"Chỉ là một thằng nhóc thôi, tôi giơ tay ra là đàn áp được! Chỉ là theo như tình hình hiện tại thì có lẽ cũng không cần tôi phải ra tay!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên khinh thường.  

 

 

Tam Khẩu Đường ngồi vào bàn.  

 

 

Sắc mặt Đàm Thiên Hồng hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù Lâm Phong đã nói là hôm nay sẽ tới, nhưng ông ta không thể nào ngờ rằng cô bé này lại là con gái của Lâm Phong!  

 

 

Thế này quả đúng là như đè bánh xe ô tô lên bộ mặt nhà họ Giang gia mà cọ xát tới lui!  

 

 

Có thể tưởng tượng được, hiện giờ trong lòng người nhà họ Giang đang phẫn nộ đến cỡ nào!  

 

 

Nếu như là bình thường, với thực lực của ngài Lâm thì có lẽ cũng không thành vấn đề.  

 

 

Nhưng mà hôm nay ở đây có nhiều cao thủ thế này, thầy thuốc Dược Vân của Dược Vương cốc lại còn đang ngồi phía trên quan sát, một khi những người này nhúng tay vào thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.  

 

 

Mặc dù ngài Lâm là võ giả Thiên Cảnh, nhưng sao có thể địch lại nổi cả một đống võ giả được?  

 

 

"Ha ha... Đại ca, không ngờ rằng tên Lâm Phong này lại ngu ngốc như thế, còn dám khiêu khích nhà họ Giang vào lúc này, chỉ cần Lâm Phong chết đi là chúng ta sẽ không bị cậu ta điều khiển nữa!"  

 

 

Tam đường chủ Chu Vân Mai kích động nói.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn liếc qua Chu Vân Mai rồi không nói gì!  

 

 

Thật ra ông ta cũng căm hận Lâm Phong vô cùng, giống như Chu Vân Mai vậy!  

 

 

Nhưng mà sau chuyện ở cuộc đấu giá, suy nghĩ của ông ta đã thay đổi.  

 

 

Mặc dù Lâm Phong cay nghiệt tàn nhẫn với kẻ thù, nhưng lại rất tốt với người nhà.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 120: Thay vì tiêu diệt Tam Khẩu Đường


Lâm Phong vung mạnh tay vào một võ giả Hoàng Cảnh đang cười sôi nổi nhất, linh khí lập tức phun ra.

“Vù-.”

Võ giả Huyền Cảnh còn chưa kịp phản ứng, cả một người hóa thành một khối tro bụi.

Sau đó, một cơn gió ào ào thổi từ ngoài cửa sổ tới, tro xương bay thẳng vào. mặt những võ giả bên cạnh.

“Hức...” Thời khắc này, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.

Nụ cười trên mặt mọi người trở nên cực kỳ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

“Sao vậy? Sao mấy người không cười nữa? Cười tiếp đi, tôi chính là thích nhìn mấy người cười đấy.”


Trên mặt Lâm Phọng lộ ra nụ cười.

Nhưng nụ cười lúc này của Lâm Phong, lại rơi vào những ánh mắt của những người khác trong cuộc, không nghỉ ngờ gì nữa chính là ma quỷ!

Không! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Đây là thủ đoạn gì vậy?

Vung tay một cái mà đã khiến cho thân thể của một cao thủ Hoàng Cảnh tự bốc cháy?

“Thế nào? Tôi không lừa các người đúng không?”

Lâm Phong nói xong thì lại giơ tay lên.

“Vù~"

Lần này, là một cao thủ đỉnh phong Hoàng Cảnh trở thành tro bụi.

Thấy vậy, đồng tử của cả đám người co lại, không khỏi lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm Phong.

“Chẳng trách cậu rõ ràng không phải là một võ giả, nhưng lại dám hống hách như vậy! thì ra là cao nhân bàng môn tà đạo!”

Lúc này, Đàm Thiên Hồng thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói.

Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ những võ giả cổ xưa được lưu truyền ra, tất nhiên cũng có một vài kỳ nhân dị sĩ!

Thứ mà những kỳ nhân dị sĩ này tu luyện chính là pháp thuật bàng môn tà đạo, kỳ môn độn giáp.

Như toán thuật, cổ thuật, vu thuật, trận pháp, phù thuật, lời nguyền, v.v.....

Theo ông thấy, bằng cách nào đó có thể khiến một vị võ giả tự bốc cháy, rất có khả năng chính là cao nhân về vu thuật hoặc cổ thuật!

Những cao nhân này thông qua thủ đoạn nào đó mà người khác không biết, vượt xa lẽ thường, từ đó đạt được hiệu quả rất đáng kinh ngạc.

Có điều những kiểu đường ngang ngõ tắt này, đối với những võ giả thực sự cường đại mà nói lại vô dụng!

Nội lực của võ giả đỉnh cao giống như biển cả, khí huyết dồi dào, không phải những pháp thuật tà đạo bình thường có thể tổn thương được.

Nghe thấy lời của Đàm Thiên Hồng nói, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sợ hãi là vì chưa biết, còn một khi đã biết được nguyên lý rồi, tất nhiên cũng sẽ không còn sợ hãi tới vậy nữa!

“Mọi người vận chuyển tâm pháp, giữ lấy nguyên thần! Hắn tất nhiên sẽ không chớp được cơ hội đâu!”

Vẻ mặt Đàm Thiên Hồng bình tĩnh lại. “Đại đường chủ sáng suốt!” “Đại đường chủ sáng suốt!”

Mọi người mỉm cười đồng thanh trả lời, vận chuyển nội lực, một làn khí tức. võ đạo mơ hồ lập tức tràn ra bao phủ lấy bề mặt cơ thể, rất có sức uy hiếp!

Nhìn đám tay sai ấu trĩ này mà trong lòng Lâm Phong lại có chút trầm tư! Bây giờ bên cạnh anh cho có một tên tay sai là Huyết Thủ Nhân Đồ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 117: Ra vẻ hiểu biết


"Chuyện đã đến nước này thì ông nói xem tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là lấy mạng ông rồi, đồ đần!"

Lâm Phong nhẹ nhàng đáp.

“Cậu đừng có ép tôi! Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không tôi chết rồi thì cậu cũng đừng hòng sống sót!"

Tư Đồ Hạo nghiến răng gay gắt uy hiếp. "Hử?" Lâm Phong hơi kinh ngạc.

Chuyện tới nước này, chẳng lẽ tên Tư Đồ Hạo này còn con át chủ bài gì trong tay sao?

Nhưng mà anh cũng không dừng bước lại.

Vì cho dù đối phương có con át chủ bài gì đi nữa thì với anh mà nói, cũng vô dụng cả thôi!

"Là cậu ép tôi đấy!" Tư Đồ Hạo nhe răng cười một tiếng. Hắn ta lấy một viên đá màu trắng ở trong ngực ra, trên tảng đá khắc đầy những ký hiệu chỉ chít, lúc này những ký hiệu đó hơi lóe sáng, trông có vẻ kỳ lạ vô cùng.

"A!!"

Lâm Phong dừng bước.

Anh nhìn tảng đá trong tay Tư Đồ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc!

Là một viên linh thạch!

Linh Thạch là cái gì?

Theo dân gian thì đó chính là thứ chứa đựng linh khí.

Bên trong mỗi viên linh thạch đều chất chứa nguồn linh khí đất trời dày đặc, có thể hỗ trợ cho người tu luyện xung kích các đại huyệt, thanh lọc kinh mạch, hỗ trợ đột phá...

Tiếc là từ sau thời Mạt Pháp thì linh thạch trên thế gian ngày càng ít đi, không còn bắt gặp được nữa!

Cho dù lúc đầu ở trên núi, trong tay lão già cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng dường như tất cả số linh thạch đó đều được dùng để anh tôi luyện cơ thể!

Lâm Phong không ngờ một võ giả như Tư Đồ Hạo mà lại còn có linh thạch trong tay, hơn nữa trên viên linh thạch này còn được khắc đầy những ký hiệu tấn công!

"Trông dáng vẻ này của cậu thì chắc hẳn cậu cũng nhận ra trong tay tôi đang cầm thứ gì?"

"Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không hai chúng ta cùng chết chung!"

Tư Đồ Hạo lạnh lùng nói.

"Ông có được viên linh thạch này từ đâu ra?"

Lâm Phong hỏi.

"Linh thạch?”

Tư Đồ Hạo cười nhạo, đáp:


"Ra vẻ hiểu biết, tôi đánh giá cao cậu đấy!"

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Thứ trong tay tôi đây là đạn linh bạo, ẩn chứa sức mạnh đất trời! Một khi nó nổ thì công lực thực tế có thể sánh ngang với 500kg lượng thuốc nổ TNT tương đương!"

"Đến khi đó, cho dù cậu có là cao thủ Thiên Cảnh thì không chết cũng sẽ bị trọng thương!"

Đạn linh bạo?

Lâm Phong có hơi câm nín.

Cái tên nghe kỳ cục, ai nghĩ ra vậy chứ?

Chỉ là điều này cũng khiến trong lòng anh hơi lay động! Chắc chắn phải có nhiều hơn một viên đạn linh bạo thế này!

Chỉ cần biết được ai là người chế tạo ra đạn linh bạo thì chẳng phải có thể thu được một đống linh thạch rồi sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nóng lòng đi về phía Tư Đồ Hạo.

"Cậu..."

Tư Đồ Hạo không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, còn dám đi về phía mình.

Trong lòng hắn ta bộc phát, ném thẳng viên đạn linh bạo qua. "Đi chết đi!" Lâm Phong duỗi tay phải ra, dễ dàng bắt được đạn linh bạo.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 587


 Trước đây, người giằng co với mười vạn quân của chiến khu phía Đông cũng tên Lâm Phong!  

 

Là cùng một người ư?  

 

 

Anh ta chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, vì sao lại mạnh như vậy?  

 

 

Suy nghĩ của Trương Lỵ trở nên rối bời!  

 

 

...  

 

 

Adv

Mà ở cách đó không xa, Tôn Bình thấy vậy, mặt mày dần u ám.  

 

 

Anh ta vẫn luôn thích Trương Lỵ!  

 

 

Vì theo đuổi Trương Lỵ mà không tiếc chạy tới làm phụ tá cho cô ta!  


 

 

Đồng thời, Trương Lỵ còn là người nhà họ Trương ở Kinh Thành, là chiếc cầu quan trọng dẫn đến con đường thành công mà anh ta phải đi!  

 

 

Adv

Cho nên bây giờ Trương Lỵ làm tỏ ra dè dặt trước mặt người đàn ông khác, anh ta cũng không kìm nén được, vội vàng đi tới nói:  

 

 

"Đội trưởng! Chúng ta vẫn nên bẩm báo chuyện này lên cấp trên!"  

 

 

Trương Lỵ không trả lời Tôn Bình mà nói với Lâm Phong:  

 

 

"Tiền bối, anh có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"  

 

 

"Chuyện lần này chắc chắn phía trên sẽ có thưởng, đến lúc đó tôi giúp anh nhận công! Ngoài ra tôi muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!"  

 

 

"Tôi không thích ăn cơm với phụ nữ lạ."  

 

 

Lâm Phong thản nhiên trả lời, sau đó ôm Nhị sư tỷ nhảy lên một cái, trong nháy mắt đã biến mất trong bầu trời đêm mênh mông!  

 

 

Trương Lỵ đưa mắt nhìn Lâm Phong rời đi, ánh mắt phức tạp!  

 

 

Đây là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông từ chối!  

 

 

Theo lý mà nói cô ta nên tức giận mới đúng, nhưng trên thực tế cô ta không những không tức giận mà còn cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng. . .  

 

 

"Đội trưởng! Lâm Phong này ở đâu cũng ôm một cô gái, chắc chắn không phải loại tốt đẹp! Thực lực mạnh thì sao? Nhân phẩm mới là quan trọng!"  

 

 

Tôn Bình đứng bên cạnh nói.  

 

 

"Ác ý chửi mắng sau lưng người khác thì nhân phẩm có tốt không?"  


 

 

Trương Lỵ nói một câu như vậy, sau đó không còn quan tâm đến Tôn Bình nữa, mà ra hiệu các đồng đồng dọn dẹp sân bãi, đưa thi thể mấy người cải tạo quay về!  

 

 

Tôn Bình nhìn bóng dáng mọi người bận rộn, vẻ mặt bí xị như đeo chì!  

 

 

Anh ta đã sắp theo đuổi được Trương Lỵ, hôm qua còn suýt được nắm tay cô ta!  

 

 

Kết quả bởi vì chuyện đêm nay mà tất cả đã tan thành mây khói, rõ ràng Trương Lỵ có hảo cảm với Lâm Phong, anh ta đâm ra ghét Lâm Phong!  

 

 

...  

 

 

Một bên khác.  

 

 

Lâm Phong ôm Nhị sư tỷ về tới thành phố Vân Xuyên.  

 

 

Anh chưa về nhà họ Trần mà tìm một khách sạn năm sao, sắp xếp cho Nhị sư tỷ xong xuôi mới rời khỏi đó, chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ để đột phá!  

 

 

Mà không lâu sau khi Lâm Phong rời đi, Khương Ngôn Khuê khẽ hừ, chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

 

Sau một lát mờ mịt, cô ta đã lấy lại tinh thần, vội vàng vén chăn lên nhìn cơ thể mình, phát hiện trên người mình lại mặc quần áo rộng thùng thình của Lâm Phong, nhưng không mặc nội y.  

 

 

Chuyện này khiến cô ta hơi đỏ mặt, mặt mũi lộ vẻ đăm chiêu.  

 

 

"Không ngờ có ngày mình lại bị người khác vượt cấp đánh bại!"  

 

 

"Với thực lực của tiểu sư đệ, sợ là chỉ có Đại sư huynh mới có thể ngăn chặn cậu ta!"  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 212


 Lão già có mái tóc bạc trắng, thanh cao thoát tục, lúc này ông ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể không quan tâm tới chuyện ở đây một chút nào vậy!  

 

Cho dù Lâm Phong có tới thì cũng không thể thu hút được chút mảy may sự chú ý của ông ấy!  

 

 

Người này chính là thầy thuốc của Dược Vương cốc, Dược Vân!  

 

 

Không những có y thuật cao siêu, mà nghe nói cảnh giới võ đạo cũng đã đạt tới trình độ khủng khiếp!  

 

 

Còn cụ thể khủng khiếp đến mức nào thì ông ta cũng không biết, nhưng chắc chắn là đã trên Địa Cảnh!  

 

 

Adv

Mà Dược Vân được nhà họ Giang mời tới, nên rất có thể sẽ nhúng tay vào.  

 

 

...  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, sắc mặt của rất nhiều võ giả nhà họ Giang đều vô cùng khó coi.  

 

 

Vô lý!  

 

 

Adv

Thật sự vô lý!  

 

 

Trong suy tính của bọn họ, hôm nay nhà họ Giang phải toả sáng chói lọi, trăm tộc quỳ gối mới đúng, chứ không phải bị một tên đàn ông lỗ mãng tới tận cửa sỉ nhục như thế này!  

 

 

"Trần Y Nặc, tên kia là ai? Quân Lâm đâu? Chẳng phải thằng bé đi với cháu sao? Sao cháu lại quay về một mình?"  

 

 

Giang Phi Vân lạnh lùng hỏi.  

 

 

Không đợi Trần Y Nặc kịp trả lời, Lâm Phong đã đứng dậy từ tốn đáp:  

 

 

"Không cần đoán, Giang Quân Lâm đã bị tôi xử lý rồi!"  

 

 

Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường náo động.  

 

 

Giang Quân Lâm, cậu cả nhà họ Giang, chết rồi sao?  

 

 

"Thằng nhãi con, ăn cơm thì ăn bừa được, nhưng lời nói thì không thể nói bừa! Chỉ có mình cậu mà cũng có thể giết chết con tôi sao?"  

 

 

Giang Phi Vân lạnh lùng nói.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không hề tin!  

 

 

Với thực lực hiện tại của Giang Quân Lâm thể có thể xưng vô địch trong thế hệ thanh niên ở Kim Lăng!  

 

 

Tên Lâm Phong trước mặt đây tuổi tác cũng không lớn, sao có thể là đối thủ của Quân Lâm được!  

 

 


"Haiz! Nói chuyện với mấy người não tàn thế này mệt mỏi thật đấy! Ông cảm thấy tôi có nhất thiết phải nói láo chuyện này không?"  

 

 

Lâm Phong đột nhiên thở dài một hơi.  

 

 

Giang Phi Vân nghe vậy thì hơi nheo mắt lại.  

 

 

Vốn dĩ ông ta cho rằng con trai mình đi thuê phòng với Trần Y Nặc, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là không phải vậy rồi.  

 

 

Ông ta lại nhớ đến chuyện điện thoại con trai vẫn luôn không liên lạc được suốt từ tối qua đến giờ, trong lòng ông ta chợt cảm thấy không ổn.  

 

 

"Tạm thời chưa biết con trai của tôi đã chết hay chưa, nhưng sợ là hôm nay cậu không sống nổi rồi."  

 

 

Giang Phi Vân không thay đổi sắc mặt, ông ta vung tay một cái.  

 

 

Trong nháy mắt.  

 

 

Hơn mười võ giả nhà họ Giang vọt lên từ tứ phía, bao vây lấy Lâm Phong.  

 

 

Thấp nhất trong số đó thì cũng trung kỳ Hoàng Cảnh, có tới hai mươi võ giả Huyền Cảnh, võ giả Địa Cảnh thì còn tận mười người!  

 

 

Nhìn thấy vậy.  

 

 

Sắc mặt của rất nhiều khách mời xung quanh đều hơi thay đổi!  

 

 

Nhà họ Giang lại âm thầm bồi dưỡng nhiều võ giả thế này!  

 

 

Thực lực cỡ này, so ra thì bất cứ thế lực nào ở thành phố Kim Lăng cũng đều thua rất rất xa!  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 121: Phải biết là


Giờ khắc này, ất cả mọi người ở bên trong đều kinh hãi!

Hai nhân vật cấp đại lão Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai lại càng lạnh lẽo. toàn thân, có chút không biết phải làm sao

Phải biết là, hai người bọn họ không phải là hạng người bình thường gì.

Một người Địa Cảnh hậu kỳ, một người Địa Cảnh trung kỳ, là kẻ mạnh hàng đầu trong thành phố Kim Lăng!

Nhưng bây giờ, đây được coi là cái gì?

Chỉ là hoa mắt một cái mà thôi, hai người bọn họ đã bị thanh niên trước mặt này dễ dàng tóm lấy cổ, còn không có chút sức chống trả nào?


Cho nên, thực lực của thanh niên này mạnh đến mức nào? “Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói của Đàm Thiên Hồng run rẩy.

Thân là đường chủ của Tam Khẩu Đường đệ nhất, cao thủ siêu cấp Địa Cảnh hậu kỳ, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người có muốn sống hay không?"

Lâm Phong tiện tay ném hai người xuống đất.

Sau đó mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Phong lại ngồi lên ghế sô pha một lần nữa, chậm rãi rót một ly rượu chát.

Thuấn....

Thuấn di?

Ực!

Mọi người nuốt nước miếng, da đầu cũng tê dại!

Phóng tầm nhìn ra cả thành phố Kim Lăng lớn như, bọn họ tuyệt đối đều là kẻ ác trong số những kẻ ác, nhưng bây giờ thật sự có chút không biết làm sao.

"Tiền bối, lời vừa nấy của ngài là có ý gì?"


Không hổ là đệ nhất đường chủ, rất nhanh Đàm Thiên Hồng đã bình tĩnh lại, cung kính hỏi.

Bây giờ ông ta đối với chuyện mà Lâm Phong nói là hoàn toàn tin tưởng không chút nghỉ ngờ nào!

Tư Đồ Hạo chết rồi!

Toàn bộ tinh nhuệ của Đệ Nhị Đường Khẩu đều bị Lâm Phong trước mặt tùy ện hủy diệt!

Mặc kệ sau này như thế nào, thứ mà bây giờ ông ta có thể làm chính là nhượng bộ!

"Muốn sống thì làm chó săn của tôi, không muốn sống, vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn các người đi cùng với Tư Đồ Hạo."

Lâm Phong uống một ngụm rượu đỏ rồi nhàn nhạt nói. Nghe thấy lời này, đám người Đàm Thiên Hồng đều trầm mặc.

Làm chó săn của đối phương?

Tính làm nhục của hai chữ này quá lớn, hoàn toàn là không coi bọn họ ra gì.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 118: Nó không nổ đâu!


“Nổ!”

“Nổ cho tôi!”

Trong lòng Tư Đồ Hạo hoảng sợ.

“Nó không nổ đâu!”


Lâm Phong vừa nói vừa cất linh thạch.

Định trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng, xem thử liệu có thể xóa được những phù văn bên ngoài bề mặt hay không!

Dùng linh thạch để làm mấy thứ vô dụng này quả thực là lãng phí của trời, khiến anh có chút tức giận.

“Không thể nào! Sao đá linh bạo lại có thể hư được chứ!” Sắc mặt Tư Đồ Hạo tái nhợt.

Đột nhiên, hắn ta tựa hồ nghĩ ra được điều gì đó, khuôn mặt thất kinh nhìn Lâm Phong nói:

“Là mày! Mày cũng biết loại kỳ môn dị thuật này! Cho nên mới ra tay phá hoại những phù văn trên bề mặt của đá linh bộc?”

“Ông biết nhiều quá rồi!”

Lâm Phong lười nói nhảm, đi tới trước mặt Tư Đồ Hạo, trực tiếp thi triển thuật soát hồn.

Rất nhanh, hai mắt Tư Đồ Hạo trắng bệch, miệng sùi bọt mép, nằm trên mặt đất không ngừng co giật.

Lâm Phong vẫy mạnh tay, khiến hắn chết hoàn toàn, toàn bộ thân thể đều hóa thành tro bụi.

Từ trong ký ức của Tư Đồ Hạo, Lâm Phong không những biết được nơi ở của hai vị đường chủ, mà còn biết được lai lịch của linh thạch.

Loại đá linh bộc này cũng được coi như là một vật tương đối hiếm thấy trong giới võ đạo, vô cùng giá trị.

Còn Tư Đồ Hạo thì vô tình có được nó trong một cuộc đấu giá lớn. “Đúng là đáng tiếc mà!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 588


 Thầm nghĩ ngày mai phải mau chóng rời khỏi Vân Xuyên, cũng không muốn gặp tiểu sư đệ nữa!  

 

Xấu hổ chết đi được!

 

Bên kia, khi Lâm Phong rời khỏi khách sạn, vốn định tìm một nơi hoang vu để thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.  

 

Nhưng lúc này anh chợt nhớ ra đêm nay mình phải giúp Diệp Thiên Tâm kiểm tra thân thể, vì thế anh do dự chốc lát rồi chọn thay đổi phương hướng, chạy về nhà họ Trần.  

 

 

…  

 

 

Adv

Đêm khuya, nhà họ Trần.  

 

 

Diệp Thiên Tâm vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, nửa nằm trên giường, suy nghĩ lung tung.  

 

 

Trong đầu lão ta nghĩ tới chuyện sáng nay Lâm Phong nói với mình, cảm thấy trong lòng như có vạn con kiến đang bò!  

 

 

Vì sao Lâm Phong đột nhiên nói tối nay sẽ giúp mình kiểm tra cơ thể?  

 

Adv

 

Lẽ nào…  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong đẩy cửa đi vào.  

 

 

Diệp Thiên Tâm thấy Lâm Phong đến, vội vàng đứng dậy khỏi giường, hơi lo lắng nói:  

 

 

“Cậu… cậu Lâm! Cậu đến rồi à?”  

 

 

“Ông cứ nằm yên đấy là được.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa đi tới.  

 

 

“A?”  

 

 

Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm hơi thay đổi, không biết nghĩ tới cái gì, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.  

 

 

Chỉ là lát sau lão ta tỉnh táo lại, thấy mình thật xấu xa! Sao cậu Lâm có thể là người như thế được?  

 

 

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Tâm gật đầu, nằm yên trên giường nhưng cơ thể vẫn hơi căng thẳng.  

 

 

“Ông lo lắng cái gì? Tôi chỉ xem cơ thể ông thế nào thôi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 


 

Không đợi Diệp Thiên Tâm trả lời, anh đã đưa tay đặt lên trên ngực lão ta, một tia linh khí mỏng manh được đưa vào, cẩn thận thăm dò cơ thể Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong phát hiện ra điều kì lạ!  

 

 

Bắp thịt của Diệp Thiên Tâm rõ ràng cứng chắc hơn người thường rất nhiều!  

 

 

Trừ điều đó ra, kinh mạch cũng vừa to vừa thô, không chỉ gấp hai lần so với đàn ông bình thường!  

 

 

Nhưng nhìn từ bên ngoài thì Diệp Thiên Tâm không khác người bình thường…  

 

 

“Kỳ lạ.” Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

“Cậu Lâm, sao vậy?” Diệp Thiên Tâm hơi lo lắng hỏi.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hỏi:  

 

 

“Có phải bình thường khi bị đánh xong, bất kể là thê thảm đến mức nào thì ông cũng hồi phục lại rất nhanh không?”  

 

 

“Cái này…”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngẩn ra, trong lòng không khỏi nhớ lại những chuyện thê thảm của mình.  

 

 

Từ khi lão ta có nhận thức, ngày nào cũng bị các bạn bắt nạt, bình thường là bốn năm người vây đánh lão ta.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 213


 Nhưng không ngờ rằng Lâm Phong lại chẳng sợ hãi chút nào, còn lên tiếng nói:  

 

"Còn người nào nữa không? Gọi ra đây xông lên cả đi, tôi nghĩ cả nhà lên luôn cùng lúc cho xong, chứ nếu cứ từng người một nhảy ra thì phiền quá."  

 

 

"Ha ha, nói thật nhé, tôi thật sự không thể không bái phục khả năng khoác lác của cậu! Chỉ mình cậu cũng xứng để nhiều cường giả nhà họ Giang chúng tôi xông lên cùng lúc như vậy sao?"  

 

 

Giang Phi Vân giận đến phì cười.  

 

 

"Gia chủ, để cháu tới thử xem thực lực của thằng nhóc này có cứng như miệng nó không!"  

 

 

Adv

Lúc này, một võ giả nhà họ Giang bước ra, cười khẩy một tiếng.  

 

 

"Được lắm! Giang Bình, tôi không hy vọng sau một phút nữa cậu ta vẫn có thể đứng đây nói chuyện với tôi."  

 

 

Giang Phi Vân nhẹ nhàng gật đầu.  


 

 

Võ giả bước ra tên là Giang Bình, là võ giả sơ kỳ Địa Cảnh của nhà họ Giang, gã ta thấy gã ta đủ để đối phó với một tên vai vế dưới tuổi còn trẻ như Lâm Phong!  

 

 

Adv

"Ha ha, một phút đồng hồ sao? Trong vòng mười giây, cháu có thể khiến cậu ta quỳ gối xin lỗi nhà họ Giang chúng ta!"  

 

 

Giang Bình cười khinh thường.  

 

 

Chân phải gã ta đột nhiên đạp xuống đất, bắn mình về phía Lâm Phong.  

 

 

Lúc đầu Lâm Phong định tiện tay bẻ gãy cổ tên này, nhưng mà đột nhiên nhớ đến khôi lỗi thuật mình mới học tối qua.  

 

 

Thế là anh chỉ dùng chút sức lực nhỏ, tay phải nhẹ nhàng tung lên, bắn ra một ấn ký khôi lỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó chui vào trong ấn đường Giang Bình.  

 

 

Giang Bình đang lao tới nhanh chóng lại đột nhiên ngừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.  

 

 

"Giang Bình! Cháu làm gì thế? Còn không mau lên đi?"  

 

 

Giang Phi Vân nhíu mày nói.  

 

 

"Lên đâu? Lên vợ ông à?"  

 

 

Giang Bình cứng ngắc quay đầu lại nói một câu, sắc mặt không thay đổi.  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều sốc!  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Lẽ nào tên này với vợ của Giang Phi Vân có gì gian díu sao?  

 


 

"Giang Bình, cháu..."  

 

 

Giang Bình đang định nói gì đó thì lại phát hiện ra Giang Bình đang tấn công về phía mình.  

 

 

Ông ta nghiêng người tránh thoát đòn tấn công của Giang Bình, sau đó nắm chặt lấy cổ tay Giang Bình, lạnh lùng nói:  

 

 

"Giang Bình, cháu điên rồi sao?"  

 

 

"Ha ha... Vợ ông, bà ta mềm lắm đó!"  

 

 

Giang Bình cười quái dị.  

 

 

"Chết đi!"  

 

 

Giang Phi Vân nghe vậy thì lập tức sôi máu, đánh mạnh một đòn không chút do dự.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Trong nháy mắt, Giang bình bay ra xa mười mấy mét, đập mạnh xuống đất, hộc mấy ngụm máu tươi lớn.  

 

 

Sau đó dường như gã ta tỉnh táo lại trong chớp mắt, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì, rồi cứ như vậy mà chết đi.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt mọi người trong hiện trường đột nhiên có vẻ cổ quái.  

 

Giang Bình thân là võ giả Địa Cảnh, cũng được coi là một nhân vật cốt cán của Giang gia, vậy mà lại qua lại với vợ của gia chủ!  

 

 

Còn rất hời?  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 122: Quả cầu nhỏ màu vàng


Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi động.

Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.

"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"

Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.

Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:

"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.

Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.

Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn giết mình! Cậu ta muốn giết mình!

Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.

Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.

"Vút!"

Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.

“Rầm!"

Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.

"A!!!"

 Chu Vân Mai hét rầm lên.

Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt, cuống quýt lau chùi máu và óc ở trên mặt, run rẩy đến mức da gà trên người đều nổi hết cả lên.

“Xin lỗi, tôi tiện tay bắn ra, không ngờ uy lực của quả cầu nhỏ này lại lớn như thết”

Trên mặt Lâm Phong hiện đầy vẻ áy náy.

Nhìn thấy một màn này, đầu óc của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trống rỗng, cả người đều tê rần!

Là thật sự sợ hãi! Người này hoàn toàn không ra chiêu như lẽ thường!

Ở trong mắt anh, mạng người giống như một món đồ chơi vậy, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!


“Cho nên, lời tôi vừa mới nói các người suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Phong lặp lại vấn đề vừa nãy.

"Tiền bối, sau này tôi chính là chó săn của ngài!"

Đàm Thiên Hồng không chút do dự nói.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy trên trán ông ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh

Sắp bị dọa đến đái ra quần rồi!

Vừa rồi nếu như không phải quỳ xuống, vậy thì người bị nổ đầu chính là ông tat

"Chúng tôi cũng là chó săn của ngài!"

"Chúng tôi đều là chó săn của !"

Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy.

Chu Vân Mai lau sạch vết dơ trên mặt, uốn éo cái mông to đi tới chỗ Lâm Phong, giơ tay khoác lên bả vai của Lâm Phong, gương mặt đào hoa nặn ra một nụ cười:

"Tiền bối. .. Ngài thật là lợi hại, em rất thích."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 119: Không phải trùng hợp thế chứ?


Người phụ nữ này là một võ giả trung kỳ Địa cảnh.

Còn về mười mấy người đằng sau hai người này, đều là mấy tên tay sai Huyền Cảnh, Hoàng Cảnh, không đáng lo sợ.

Không phải trùng hợp thế chứ? Lâm Phong vẻ mặt ngơ ngác.

Bản thân đang chuẩn bị đi tìm hai vị đường chủ, cuối cùng đối phương lại từ Tìm tới cửa rồi!

“Gậu là ai? Những người khác đâu?” Đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng khế cau mày.


Cách đây không lâu, ông ta nhận được thông tin từ một người thần bí, nói răng Tư Đồ Hạo câu kết với Giang gia, có ý định lật đổ Tam Khẩu Đường!

Về tính cách của của thằng em Tư Đồ Hạo này, người làm anh cả như hắn tất nhiên là hiểu rõ mồn một.

Căn bản không hề nghỉ ngờ gì cả!

Cho nên sau khi chuẩn bị xong thì đưa người đi ngay trong đêm, định ra tay trước để chiếm lợi thế.

Kết quả không ngờ trong biệt thự ngày thường ồn ào náo nhiệt này giờ lại chỉ có một người!

“Những người khác đều chết rồi!” “Hì hì hì....”

Đệ tam đường chủ Chu Vân Mai nghe vậy, không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Thân thể uyển chuyển như hoa đang đung đưa, những ánh sáng chói lóa làm cho đầu óc người ta choáng váng.

“Này cậu em đẹp trai, không được nói dối đâu đấy! Đệ nhị Đường Khẩu có vô số cao thủ, Tư Đồ Hạo là võ giả trung kỳ Địa Cảnh, cậu nói bọn họ đều chết hết rồi sao”?


Lời này vừa nói ra, những người khác đều bật cười, cảm thấy thằng nhãi trước mặt giống như một kẻ thiểu năng vậy.

“Haha” Thấy vậy, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Hai bên cứ thế mà cười một lúc lâu.

“Cậu nói những người khác đều chết rồi, vậy thi thể bọn họ đâu? Còn cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng vốn đã coi Lâm Phong như một kẻ ngốc rồi.

Dù sao thì trong mắt ông ta, căn bản không nhìn thấy bất kỳ một khí tức võ đạo nào trên người Lâm Phong cả, lại nói ra những lời vô tri như vậy, không phải kẻ ngốc thì là gì nữa?

Chỉ là điều khiến ông ta tò mò chính là, người của đệ nhị Đường Khẩu, đều đi đâu hết rồi?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 589


Không phải bị đánh ở chỗ này thì cũng ở chỗ kia…  

 

 

Thậm chí vì tu luyện ma công nên hơi chút là lão ta sẽ thành bia ngắm của mọi người…  

 

 

Nhớ tới thời gian bi thảm đã qua, đôi con ngươi đầy bi phẫn của lão ta rưng rưng nước mắt, cảm thấy bản thân mình quá thê thảm, sao lại sống như thế này!  

 

 

“Cậu Lâm, tôi thảm hại quá!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm khóc ròng, kể lại những chuyện mình đã gặp phải ra.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, hai mắt nheo lại.  

 

 

Adv

Vẫn là câu nói cũ, một lần là trùng hợp, lần hai là ngẫu nhiên, nhiều lần chắc chắn có vấn đề!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đột nhiên đánh một phát lên bụng Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Ọe!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngã vật ra giường, phun cả mật vàng ra ngoài!  

 

 

Lâm Phong không nói câu nào, đặt tay lên bụng Diệp Thiên Tâm kiểm tra một chút.  

 

 

Adv

Kết quả anh phát hiện, sau khi bị anh đánh trúng lên bụng, tốc độ chảy của máu trong cơ thể Diệp Thiên Tâm nhanh hơn rất nhiều, linh khí trong kinh mạch tự động vận chuyển…  

 

 

“Cậu Lâm, sao cậu lại đánh tôi?” Diệp Thiên Tâm hỏi.  

 

 

“Bởi vì ông thiếu đánh!” Lâm Phong đáp lời.  

 

 

Diệp Thiên Tâm khiếp sợ, đây là lời đại ca của mình có thể nói sao?  

 

 

“Không nên hiểu nhầm ý tôi. Tôi muốn nói thể chất ông đặc thù, trong quá trình bị đánh, thể chất này từ từ phát triển! Lẽ nào ông không phát hiện sau khi bị đánh, cơ thể ông ngày càng tốt lên sao? Năng lực chống đỡ cũng mạnh hơn sao?”  

 

 

“Bị đánh một lần thì ông là rác rưởi! Bị đánh một trăm lần thì là vô dụng! Nhưng bị đánh tới cả nghìn vạn lần mà không làm sao… Ông chính là thần!” Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm thì giật mình, vội vàng hỏi:  

 

 

“Thể chất của tôi là gì?”  

 

 

“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng dù sao ông cũng chỉ cần nhớ kĩ, trời trao tặng sức mạnh cho ai, nhất định cũng phải khiến kẻ đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác…”  

 

 

Lâm Phong vỗ vai Diệp Thiên Tâm, khích lệ:  

 

 

“Cậu Lâm… cậu nói như thế xong tôi cũng hiểu rồi! Sau này tôi có bị người ta đánh cũng không sao!” Diệp Thiên Tâm kích động nói.  

 

 

Trao đổi với Diệp Thiên Tâm một lúc, Lâm Phong lặng lẽ rời khỏi đó, tới một nơi rừng núi vắng vẻ.  

 

 

Lúc này mới hơn mười hai giờ đêm. Bóng tối mênh mang, trăng sáng sao thưa!  

 

 

Lâm Phong lấy ra hơn năm nghìn khối linh thạch sáng nay lấy được, lần lượt bày ra, tạo thành một tụ linh trận nhỏ.  

 

 

Anh ngồi khoanh chân giữa tụ linh trận, bắt đầu vận chuyển Cửu Thiên Tiên diễn pháp, hấp thụ linh khí!  

 

 

Trong giây lát, linh khí trong tụ linh trận cuộn lên, hình thành một dòng chảy, như một cái vòi rồng điên cuồng ập vào cơ thể Lâm Phong!  

 

 

Mà khi linh khí này ập vào, toàn thân Lâm Phong bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.  

 

 

Mái tóc đen của anh phấp phới, khuôn mặt sắc cạnh vừa thần thánh vừa hờ hững!  

 

 

Độc lập, có thể mọc cánh thành tiên!  

 

 

Đây là cảm giác mà Lâm Phong mang lại cho người khác!  

 

 

Thần thánh, bất phàm, như tiên giáng trần!  

 

 

Cứ như thế chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, năm nghìn viên linh thạch bố trí thành tụ linh trận vỡ vụn ra, cảnh tượng lấp lánh bốn phía trong nháy mắt mờ đi.  

 

 

Lâm Phong cũng từ từ mở mắt ra, thở hắt ra một hơi, tự lẩm bẩm:  

 

 

“Vẫn thiếu chút nữa! Trời sinh mình đã có linh thể, mỗi lần đột phá cảnh giới đều cần nhiều linh thạch hơn người cùng cấp! Chỉ là vừa có lợi vừa có hại, mình đã thử, khả năng của mình vô địch trong số những người cùng cảnh giới, có thể chiến đấu vượt cấp! Cho dù là thiên kiêu như nhị sư tỷ cũng không phải đối thủ của mình!”  

 

 

…  

 

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Phong lấy ra quả cầu năng lượng!  

 

 

Quả cầu này nhìn giống như nội đan yêu thú, bên trong có năng lượng mênh mông!  

 

 

Lâm Phong rất muốn ăn một viên thử, nhưng quả cầu này quá nhiều năng lượng, anh không nuốt nổi!  

 

 

Mà vì bên ngoài nó là một lớp kim loại nên cũng không thể nhai được!  

 

 

“Được rồi, Hấp Tinh đại pháp có thể hấp thu được không đây?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong nảy ra một ý, lập tức sử dụng Hấp Tinh đại pháp, thử hấp thu năng lượng bên trong quả cầu.  

 

 

Hóa ra làm vậy mà lại được!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 214


 Anh ta tuyệt đối không thể làm ra cái chuyện không hợp lẽ thường như thế được!  

 

 

“Là anh làm chuyện này phải không?”  

 

 

Giang Phi Vân hung dữ nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Ông đoán đúng rồi! Có tiếc cũng làm được gì chứ? Từ hôm nay trở đi, Giang gia sẽ trở thành lịch sử!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, chuẩn bị bắt đầu giết chóc.  

 

 

Từ khi Giang Quân Lâm đưa ra lựa chọn phái người ám sát anh, thì kết cục của Giang gia đã định rồi!  

 

Adv

 

Anh nhất định phải giết chết Giang Quân Lâm.  

 

 

Mà người của Giang gia chắc chắn sẽ báo thù cho Giang Quân Lâm, cho nên anh buộc phải tiêu diệt luôn Giang gia!  

 


 

Vấn đề này không có giải pháp!  

 

 

Tuy rằng Giang gia quả thực có vài người rất vô tội, rất đáng thương, nhưng cũng chẳng trách ai được, nếu trách thì chỉ có thể trách đã sinh ra ở Giang gia, nếu trách chỉ có thể trách Giang gia lại có một Giang Quân Lâm!  

 

Adv

 

“Y Nặc, bịt mắt Tiểu Luyến Luyến lại, anh sắp bắt đầu giết chóc rồi!  

 

 

Lâm Phong nói với Trần Y Nặc phía sau mình.  

 

 

Trần Y Nặc khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng ôm mặt con gái vào lòng.  

 

 

Nếu đã nói rõ mọi chuyện với Lâm Phong rồi, hiện giờ cô đương nhiên lựa chọn tin tưởng Lâm Phong vô điều kiện!  

 

 

Lâm Phong không do dự nữa, nhảy lên xông vào trong đám võ giả của Giang gia.  

 

 

Nhìn thấy một màn này, những người ở hiện trường lần lượt đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc.  

 

 

“Tên này đang làm gì vậy? Chẳng lẽ thực sự muốn đối chọi với nhiều võ giả như vậy sao?”  

 

 

“Nực cười, thấy biểu hiện vừa rồi của anh ta, còn tưởng anh ta cũng tầm cỡ lắm, thật không ngờ lại ngu như vậy!”  

 

 

“ Đúng là buồn cười, chưa từng gặp ai mà ngu như vậy, đó là tận mười người Địa Cảnh đấy, trong đó còn có bốn người trung kỳ Địa cảnh!”  

 

 

…..  

 

 

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

Cảnh tượng trước mắt khiến cho tiếng bàn tán của mọi người đột ngột im bặt.  

 

 

Chỉ nhìn thấy Lâm Phong di chuyển cực nhanh trong đám võ giả, giống như một bóng trắng ma quái vậy.  

 

 


“Rắc, rắc rắc”  

 

 

Thời gian chưa tới vài giây, hàng chục võ giả đều ngã xuống đất chết thảm, cho dù những võ giả Địa Cảnh kia cũng không ngoại lệ.  

 

 

……  

 

 

Yên ắng.  

 

 

Vô cùng yên ắng!  

 

 

Nhìn thấy thi thể của mấy chục võ giả nằm trên mặt đất, rất nhiều khách mời ở hiện trường, toàn thân lạnh ngắt.  

 

 

Sao có thể chứ?  

 

 

Không ngờ Lâm Phong này lại mạnh tới như vậy!  

 

 

Nhiều võ giả như vậy, cho dù là đối mặt với cường giả đỉnh phong Địa Cảnh cũng có thể đấu lại được, vậy mà lại bị Lâm Phong trực tiếp giết chết như vậy?  

 

 

Bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Phong là một thằng hề, mà chưa từng nghĩ rằng thằng hề thực sự mới là bản thân họ.  

 

 

“Đúng vậy!!! Quả nhiên Lâm Phong này là Thiên Cảnh! Đáng tiếc vẫn chưa mạnh bằng tôi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên hơi nheo mắt lại.  

 

 

“Người này không đơn giản, em trai, cách làm trước đó của em rất sáng suốt!”  

 

 

“Người này chắc cũng tương đương với tôi. Lúc đó nếu như các người chống đối anh ta! Với kiểu tính cách của anh ta hôm nay, thì Tần gia tôi chắc cũng bị anh ta giết nốt!”  

 

 

Thần sắc của Tần Vô Đạo trở nên ngưng trọng dị thường.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom