Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 320


 Rất nhiều hành khách hoảng loạn vô cùng, có vài hành khách nữ còn sợ run, ôm đầu gào khóc.  

 

 

Nhìn thấy vậy Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, hỏi:  

 

 

“Mẹ, có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

“Đừng nói linh tinh!”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, sau đó đưa mắt xin giúp đỡ nhìn anh trai, lại phát hiện sắc mặt anh trai cũng khó coi.  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ:  

 

 

“Em gái, xin lỗi, anh không nên vội vàng đưa em và Tiểu Luyến Luyến về Vân Xuyên như thế. Anh từng nghe qua về Phong Hành giả đó rồi, là một sát thủ hàng đầu trên web đen, thực lực ngang Tiên Thiên Cảnh! Đây cũng là lý do ban nãy anh không ra tay! Nếu hắn ta đã nói như thế, nhất định đã vạch xong kế hoạch hoàn hảo rồi.”  

 


 

“Không có biện pháp gì sao?” Trần Y Nặc hỏi.  

 

 

“Nơi này cách mặt đất chừng hai nghìn mét, dù là võ giả Thiên Cảnh nhảy xuống cũng sẽ thành thịt nát.” Vẻ mặt Trần Thiên Hủ đầy hổ thẹn.  

 

Adv

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.  

 

 

Trong đầu cô ấy xuất hiện hình ảnh mình và Lâm Phong bị chia cắt, cả người rét run.  

 

 

Cô ấy và con gái vất vả lắm mới chờ được ánh sáng cuộc đời, vì sao số phận lại giáng cho bọn họ một đòn khủng khiếp thế này nữa?  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên:  

 

 

“Mọi người giữ tỉnh táo trước đã, bây giờ hoảng loạn cũng không để làm gì cả!”  

 

 

Hành khách nghe vậy thì nhìn qua, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi vừa nói chuyện. Thanh niên mặc quần áo thể thao màu xám, khuôn mặt anh tuấn lại không có chút huyết sắc nào, cho người khác cảm giác rất ốm yếu.  

 

 

“Cậu là ai?” Có người hỏi.  

 

 

“Tôi là Hoa Vân Phi!”  

 

 

Thanh niên tự giới thiệu, sau đó trên gương mặt nhợt nhạt xuất hiện nụ cười nhu hòa, nói:  

 

 

“Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, thừa một! Một phần biến hóa này cũng là con đường sống! Bất kể là thế cục khó thế nào cũng có thể phá được! Cho nên, còn có hai mươi phút, thay vì đứng đây hoảng loạn, chúng ta nên nghĩ cách vượt qua nguy hiểm này thì hơn.”  

 

 

Nghe đến đây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.  

 

 


Lúc này, một người đàn ông cao to đứng lên, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nói thì ai chẳng biết? Nhưng cậu nghĩ thử có biện pháp gì không!”  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn người đàn ông. Hắn ta mặc áo cộc màu đen, trên mặt khắc hai chữ boy, không có gì lạ khi tên này là một kẻ chuyên bắt nạt phụ nữ.  

 

 

Người kia không trả lời, quay qua cô gái mặc đồ xanh bên cạnh, nói:  

 

 

“Tiểu Thanh, cô và tôi tới khoang điều khiển xem thử?”  

 

 

“Viện sĩ Hoa, còn cơ thể anh?” Cô gái mặc đồ xanh rất lo lắng.  

 

 

Viện sĩ Hoa?  

 

 

Mọi người trong cabin nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kì lạ.  

 

 

Cho dù là Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc cũng phải nhíu mày.  

 

 

Thanh niên này mới chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ bệnh tật sao có thể là một viện sĩ được?  

 

 

“Ha ha, lúc nào rồi mà còn suy nghĩ cái này! Nếu không giải quyết vấn đề, hai mươi phút nữa chúng ta đều phải chết.” Hoa Vân Phi cời cười.  

 

 

Tiểu Thanh do dự chốc lát, rồi nghe lời đỡ Hoa Vân Phi vào buồng lái.  

 

 

Những người khác trên máy bay đi theo, muốn xem người này định làm gì.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 321


 “Cậu biết lái máy bay à?” Trần Thiên Hủ kinh ngạc hỏi.  

 

“Trước kia thì không.” Hoa Vân Phi lắc đầu.  

 

 

“Vậy…” Trần Thiên Hủ ngẩn người.  

 

 

“Tôi mới học được thôi! Thực ra lái máy bay cũng không có gì khó, nếu như để tâm học hành thì sẽ nhanh chóng biết nên thao tác thế nào thôi.” Trên gương mặt ốm yếu của Hoa Vân Phi xuất hiện một nụ cười.

 

“Ha ha…”  

 

Adv

Mọi người vây xem bật cười, không ai tin lời Hoa Vân Phi vừa nói!  

 

 

Vừa học được? Đây là câu chuyện rất hài mà bọn họ nghe được.  

 

 

Bọn họ đều nhất trí cho rằng thanh niên trước mặt lái máy bay cũng chỉ là giả vờ nên mới nói như vậy.  

 


 

Chỉ có Trần Thiên Hủ nhíu mày. Anh ta nhìn dáng vẻ của Hoa Vân Phi, không giống như đang nói đùa.  

 

Adv

 

Nhưng chỉ trong mười giây, vô sự tự thông, học được cách lái máy bay cỡ vừa như thế này, đúng là khó mà tin được.  

 

 

“Các người cười cái gì? Hoa viện sĩ trước kia vốn không lái máy bay! Anh ấy không có thời gian học mấy thứ này!” Tiểu Thanh không cam lòng lắm, nói.  

 

 

Cô ấy nói vậy khiến mọi người cười càng to, nhưng không ai châm chọc, dù sao tính mạng của mọi người đều đặt lên vai Hoa Vân Phi!  

 

 

“Các người…”  

 

 

“Được rồi Tiểu Thanh, đừng nói nữa!”  

 

 

Hoa Vân Phi cắt lời Tiểu Thanh, sau đó tiếp tục thao tác.  

 

 

Hiện tại anh ta muốn loại bỏ hình thức lái tự động, khống chế máy bay quay về đường bay cũ, nhưng rõ ràng mã hóa cho hình thức lái tự động vừa bị người kia sửa lại, anh ta cần nhanh chóng phá giải được nó.  

 

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên trán Hoa Vân Phi càng nhiều mồ hôi, sắc mặt càng tái nhợt.  

 

 

“Hoa viện sĩ, cơ thể anh…” Tiểu Thanh lo lắng.  

 

 

Hoa Vân Phi không trả lời, lấy laptop từ trong túi của bản thân ra, kết nối với điều khiển trên máy bay, mười ngón tay nhanh chóng gõ.  

 

 

Đúng lúc này Hoa Vân Phi chợt phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

“Hoa viện sĩ!”  

 

 


Vẻ mặt Tiểu Thanh thay đổi, vội vàng đỡ Hoa Vân Phi.  

 

 

Đám người đứng xem cũng căng thẳng, đại đa số bọn họ chẳng lo gì cho thân thể của Hoa Vân Phi, mà lo rằng nếu Hoa Vân Phi nằm xuống thì ai sẽ khống chế máy bay?  

 

 

“Mẹ nó, mười phút rồi! Đừng có ngất!”  

 

 

“Đúng vậy, mau tỉnh đi, mọi người đều giao tính mạng vào tay cậu đấy!”  

 

 

Có mấy người sốt ruột nói.  

 

 

Trong đó, tên đàn ông khắc chữ boy ban nãy còn lạnh lùng nói:  

 

 

“Mẹ nó đừng giả chết! Mau tắt hình thức lái tự động rồi bay về cho bọn này đi! Nếu không ông đây đánh cho đấy!”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Trần Thiên Hủ tát tên đó bay ra ngoài, sau đó tiến lên đỡ Hoa Vân Phi, hỏi Tiểu Thanh:  

 

 

“Có phải Hoa viện sĩ bị bệnh không?”  

 

 

“Đúng vậy, Hoa viện sĩ mắc chứng ALS, anh ấy vốn ngồi chuyến bay này đến Vân Xuyên để gặp một danh y rồi chữa bệnh, không ngờ lại gặp phải chuyện này! Hu hu, điều kiện cơ thể hiện tại không cho phép anh ấy làm như vậy!” Tiểu Thanh đỏ bừng hai mắt.  

 

 

Từ một năm trước khi cô ấy được cấp trên phái xuống chăm lo ăn mặc ở, đi lại của Hoa Vân Phi, cô ấy đã vô cùng kính phục người đàn ông này.  

 

 

Người ấy quá thông minh, tao nhã, giúp mọi người làm điều tốt, dường như sẽ chẳng bao giờ tức giận.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 322


 Hoa Vân Phi tỉnh táo lại, lau máu tươi bên miệng, rồi lại ghé vào máy tính gõ tiếp. Ngón tay anh ta càng lúc càng chậm, mỗi động tác đều cực kì gian nan.  

 

Thiếu chút nữa thôi, còn một ít nữa thôi!  

 

 

Trong lòng Hoa Vân Phi gào thét, không cam lòng muốn giơ tay lên, nhưng không thể làm nổi!  

 

 

Không phải anh ta không nghĩ tới việc nói cho người khác biết thao tác, nhưng rõ ràng rất ít thời gian, không phải ai cũng giống anh ta, có chỉ số thông minh kinh khủng như vậy!  

 

 

Cuối cùng Hoa Vân Phi xụi lơ trên ghế, thở hổn hển nói:  

 

Adv

 

“Xin… xin lỗi, bệnh của tôi quá nghiêm trọng, hiện tại cơ thể mất tri giác, không thể làm gì.”  

 

 

Mọi người ồ lên.  

 

 


Có người chán nản, có người tức giận nói:  

 

 

“Mẹ nó, cậu đang làm gì thế! Có muốn chết cũng đừng kéo bọn này theo! Mau đứng lên cho tôi!”  

 

Adv

 

“Hay lắm! Ban đầu cho bọn tôi hi vọng, giờ lại bảo không làm được gì? Có người như cậu hả?”  

 

 

“Mau đứng lên!”  

 

 

Một bác gái nhào tới muốn túm lấy Hoa Vân Phi, nhưng bị Trần Thiên Hủ tát bay ra ngoài.  

 

 

“Đủ rồi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Còn ai dám nói thêm một câu, tôi sẽ tống đi Tây Thiên luôn! Con mẹ nó mấy người bị sao hả? Người khác nợ gì mấy người à? Hoa viện sĩ cố gắng đến hộc cả máu, các người có quyền gì trách người ta? Các người là một đám súc sinh sao?”  

 

 

Nghe tới đây, mọi tiếng ầm ĩ đều yên tĩnh lại.  

 

 

Một đám người vẻ mặt tái nhợt, môi tím bầm, cơ thể run lẩy bẩy.  

 

 

Sau cơn điên cuồng, chỉ còn lại sự hoảng loạn.  

 

 

Đối mặt với cái chết, không ai có thể bình thản nổi!  

 

 

“Còn có ba phút nữa.”  

 

 

Lúc này đột nhiên có người nói vậy, khiến mọi người đều tuyệt vọng.  

 

 

“Không, tôi không muốn chết!”  

 

 

“Hu hu, vì sao lại làm thế với tôi!”  

 

 

Thậm chí đã có người lấy giấy bút ra viết di thư.  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn thấy vậy, cực kì hổ thẹn.  

 

 

Nếu như cơ thể anh ta cho phép, đương nhiên sẽ giúp mọi người được sống, nhưng tiếc là…  

 

 

“Hoa viện sĩ, anh mệt thì nghỉ ngơi đi, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghỉ ngơi hẳn hoi cả, cả đời này của anh mệt mỏi quá rồi.” Tiểu Thanh đỏ măt đắp một cái chăn lên người Hoa Vân Phi.  

 

 

Hoa Vân Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh cả đời này của mình!  

 

 

Thân là người của nhà họ Hoa, một võ đạo thế gia ở thủ đô, vốn được nhận vinh quang vô hạn, nhưng vì trời sinh kinh mạch nhỏ hẹp, không thể tu võ, nên bị gia tộc loại bỏ!  

 

 

Cha mẹ vì anh ta mà ra đại dương mênh mông tìm Long Huyết Thảo có thể rèn kinh mạch trong truyền thuyết, kết quả gặp tai nạn nên bỏ mình!  

 

 

Anh ta không cam lòng!  

 

 

Anh ta muốn nghịch thiên cải mệnh!  

 

 

Anh ta muốn tìm con đường khác để tu võ!  

 

 

Để cho những người bị như anh ta cũng có thể tu võ!  

 

 

Để cho đám người trong gia tộc kia biết, Hoa Vân Phi trước nay chưa từng là kẻ vô dụng!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 323


"Y Nặc, lần này chúng ta thực sự xong rồi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ đau đớn nói.  

 

 

Trần Y Nặc cũng nắm tay con gái thật chặt, im lặng không nói gì.  

 

 

Cô không sợ chết, chỉ là có chút luyến tiếc Lâm Phong mà thôi!  

 

 

Cô và Lâm Phong đã trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau...  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên ngơ ngác nói:  

 

Adv

 

"Mẹ... Mẹ nhìn kìa, bên ngoài có người chim."  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên.  

 

 


Xuyên qua tấm tủy kinh vừa dày vừa nặng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang lơ lửng trên không trung, nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ đó là ai.  

 

 

"Đạp hư không mà tới, cao thủ võ đạo! Nhất định là bên trên đã phái người tới cứu chúng ta rồi!"  

 

 

Adv

Trần Thiên Hủ thất thanh nói.  

 

 

Cùng lúc đó, những người khác trong khoang máy bay cũng chú ý đến cảnh tượng này, trên khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên vẻ kinh hãi.  

 

 

"Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Sao lại có người bay bên ngoài!"  

 

 

"Không phải là thần tiên đó chứ!"  

 

 

"Huhu... Chắc chắn là thần tiên, là thần tiên tới cứu chúng ta rồi! Thật tốt quá!"  

 

 

....  

 

 

"Hoa viện sĩ, ông mau nhìn bên ngoài kìa!"  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Thanh tràn đầy khiếp sợ.  

 

 

Hoa Vân Phi chậm rãi mở mắt nhìn qua, sau khi thấy bóng người lơ lửng bên ngoài thì trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.  

 

 

Đúng lúc này, bóng ngươi kia biến mất.  

 

 

Ngay sau đó, máy bay như bị thứ gì đó tóm lấy rồi nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn hạ cánh xuống một ruộng hoang trống trải.  

 

 

"Rầm rầm rầm!"  

 

 

Máy bay và mặt đất va chạm nhau, tạo ra tiếng động lớn làm rung chuyển đất trời.  

 

 

Nhất thời khói bụi bay tứ tung, hoa lửa bắn ra bốn phía.  

 

 

Đám người trong khoang máy bay hoa mắt chóng mặt vì quán tính mạnh mẽ, thậm chí còn nôn thẳng ra khoang, chật vật không chịu nổi.  

 

 

Một phút sau.  

 

 

"Rầm!"  

 

 

Cửa máy bay bị người bên ngoài đá văng, Lâm Phong vọt vào trong.  

 

 

Anh liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, sau đó tập trung về phía Trần Y Nặc và con gái, thấy hai mẹ con không sao thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

 

"Lâm... Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy người đến, ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng.  

 

 

"Là ba ba! Ba ba tới cứu chúng ta rồi!"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vui sướng vẫy tay bé nhỏ.  

 

 

Lâm Phong sải bước tiến về phía trước, ôm chặt lấy Y Nặc và con gái, dịu dàng an ủi:  

 

 

"Không sao, không sao!"  

 

 

"..."  

 

 

Trần Y Nặc cũng không nói gì, cô chỉ ôm lấy Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp điểm xuyết ánh sáng.  

 

 

Đây chính là người đàn ông của cô!  

 

 

Cho dù cô gặp phải nguy hiểm gì thì người đàn ông này cũng đều sẽ chạy tới!  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ bên cạnh mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc khó tin nói:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 324


Trần Thiên Hủ đè nén kích chấn động trong lòng, vội vàng đi theo.  

 

Mà sau khi mấy người đi không lâu, có bảy võ giả đáng sợ lao từ nơi xa đến.  

 

 

Cầm đầu là một ông già, mái tóc lấm tấm bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, đây chính là một trong hai vị tổng chấp pháp của tỉnh Giang Nam - Long Ngạo Thiên.  

 

 

Mà phía sau Long Ngạo Thiên có sáu người.  

 

 

Sau người còn lại là người chấp pháp sáu thành phố ở Giang Nam, Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng xuất hiện ở trong đó!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp, sao trông cái máy bay này có vẻ không bị hư hại gì nhiều nhỉ?"  

 

Adv

 

Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn hiện trường, kinh ngạc khó tin nói.  

 

 

Sau khi bọn họ phát hiện máy bay rơi qua radar định vị đã lập tức chạy tới cứu viện, xem xem có thể cứu được vài người sống sót hay không!  

 

 


Nhưng không ngờ máy bay vậy mà lại vẫn còn nguyên vẹn!  

 

 

Đây có phải có nghĩa là tất cả người bên trong đều còn sống không?  

 

Adv

 

"Lẽ nào trong thời điểm quan trọng, có người khống chế được máy bay, để máy bay bình an đáp xuống chăng?"  

 

 

Vân Trung Thiên suy đoán nói.  

 

 

"Năng lực làm việc của hai người quả thật là quá kém! Thay vì chỉ đứng đây đoán mò, thì chẳng phải qua đó nhìn thử một cái là sẽ biết sao?"  

 

 

Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng - Mã Đông Phong cười mỉa một tiếng.  

 

 

"Mã Đông Phong, ông có ý gì? Rõ ràng chuyện này có gì đó kỳ quái, ai biết bên trong có mai phục hoặc là bom mà người phong hành đã sắp đặt từ trước hay không chứ?"  

 

 

Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng.  

 

 

"Nhát như cáy! Xứng đáng làm người chấp pháp sao?"  

 

 

Vẻ mặt Mã Đông Phong kinh thường, sau đó cung kính nói với Long Ngạo Thiên:  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp, để tôi dẫn đầu lên nhìn thử xem!"  

 

 

"Cẩn thận chút, đề phòng có bẫy!"  

 

 

Long Ngạo Thiên dặn dò.  

 

 

"Rõ!"  

 

 

Người phong hành kia, sẽ làm việc thế nào?  

 

 

Rất nhanh.  

 


 

Ông ta đã đi đến trước máy bay, đang chuẩn bị mở khoang ra thì đúng lúc này, một đám hành khách vừa tỉnh táo lại đã nhao nhao vọt ra từ bên trong. Người đàn ông cao to mặc đồ đen xông ra đầu tiên!  

 

 

"Tại sao các người đều còn sống?"  

 

 

Mã Đông Phong hơi nheo mắt lại!  

 

 

"Mẹ! Ông nói chuyện kiểu gì thế? Ước gì chúng tôi đều chết hết à? Chó má!"  

 

 

Người đàn ông cao to mặc đồ đen mắng.  

 

 

"Cậu..."  

 

 

Trong mắt Mã Đông Phong xẹt qua một luồng sát ý, trong đầu ông ta ghi nhớ kỹ khuôn mặt của người mặc áo đen này.  

 

 

"Cậu cậu cái gì? Đúng là đồ ngu! Có tin ông đây dẫn người đến đánh chết ông không?"  

 

 

Người đàn ông mặc đồ đen khinh thường nói.  

 

 

Cả người Mã Đông Phong run lên, hận không thể tát chết người đàn ông trước mặt này!  

 

 

Nhưng đúng vào lúc này, Long Ngạo Thiên đã đi tới.  

 

 

"Haha, chúng tôi đến từ quân khu Kim Lăng. Chúng tôi nhận được tin tức máy bay này bị bọn khủng bố uy hiếp, sao mọi người lại bình an đáp xuống đây vậy?"  

 

 

Long Ngạo Thiên mỉm cười hỏi.  

 

 

Người đàn ông cao to mặc đồ đen nghe vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn lại, cung kính nói:  

 

 

"Hóa ra là người của quân khu! Vừa rồi có thần tiên đã tới cứu chúng tôi!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 325


Người đàn cao to mặc đồ đen khẳng định nói.  

 

Các hành khách khác cũng nhao nhao lên tiếng, nói:  

 

 

"Chúng tôi có thể chứng minh!"  

 

 

"Thật sự là có một vị thần tiên đã xuất hiện cứu chúng tôi!"  

 

 

"Lúc đó, vị tiên ấy còn đang bay bên ngoài!"  

 

 

Adv

...

 

Một đêm trôi qua.  

 

Chuyến bay D3445 được thần tiên cứu vớt, an toàn đáp xuống đất, tin tức 198 người trên máy bay đều bình an không chút thương tích lập tức càn quét toàn bộ mạng xã hội của Đại Hạ!  

 

 


Tin tức này vừa truyền ra, các nền tảng internet nổi lên sóng gió.  

 

 

Đầu đề, Douyin...  

 

Adv

 

Vô số cư dân mạng sôi nổi thảo luận về vấn đề này.  

 

 

Có người cho rằng đây chắc chắn là nói dối, sao trên đời này lại có thể có tiên được chứ?  

 

 

Cũng có người cho rằng đó là sự thật, bởi vì nước Đại Hạ có từ cổ chí kim, năm dài tháng rộng, hoàn toàn có thể có tiên.  

 

 

Còn có vài người khác giữ thái độ trung lập, cảm thấy không thể gió thổi chiều nào xuôi chiều đó, trở thành anh hùng bàn phím được.  

 

 

Mà khi nhiều cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi về vấn đề này thì những tin tức đó đã nhanh chóng bị xóa bỏ.  

 

 

Ngay sau đó, các ban ngành liên quan lập tức lên tiếng phát biểu thanh minh, nói những chuyện này chỉ là lời đồn. Chuyến bay D3445 vốn không bị rơi vỡ tan, mà là do cơ trưởng không đã không sợ hãi trước nguy hiểm, dùng chính kỹ thuật thuần thục của mình để hạ cánh an toàn.  

 

 

...  

 

 

Tổng quân khi tỉnh Giang Nam.  

 

 

Bên trong một căn cứ bí mật.  

 

 

Sau khi Long Ngạo Thiên và sáu người chấp pháp đã xử lý hậu quả xong xuôi thì lại quay trở về đây.  

 

 

Nhưng ngoài bảy người này ra thì còn có cả Hoa Vân Phi và trợ lý Tiểu Thanh cũng có mặt.  

 

 

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Hoa viện sĩ, Hoa Vân Phi!"  

 

 

"Dự án mà cậu ấy đang nghiên cứu có liên quan đến vận mệnh quốc gia của chúng ta! Một khi thành công thì hơn một tỷ dân của chúng ta sẽ có thể tu võ, thậm chí là có thể bất tử!"  


 

 

Long Ngạo Thiên giới thiệu Hoa Vân Phi với mọi người.  

 

 

Toàn dân tu võ?  

 

 

Bất tử?  

 

 

Sắc mặt của Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên và những người khác đều khẽ thay đổi!  

 

 

Nếu người khác nói vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không tin tưởng, nhưng Long Ngạo Thiên chính là tổng chấp pháp của Giang Nam, hiển nhiên là ông ta sẽ không nói dối.  

 

 

"Hân hạnh được gặp, Hoa viện sĩ!"  

 

 

"Hân hạnh được gặp, Hoa viện sĩ!"  

 

 

Sáu người chấp pháp nhiệt tình lên tiếng chào hỏi với Hoa Vân Phi.  

 

 

"Mọi người không cần phải như vậy, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, mọi người mới thật sự là người bảo vệ quốc gia thật sự!"  

 

 

"Nếu không nhờ có tiếng tăm của mọi người thì cũng sẽ không có câu nói "Thần linh cấm chạm đến lãnh thổ nước Đại Hạ!""  

 

 

Hoa Vân Phi mỉm cười ấm áp.  

 

 

"Hoa viện sĩ, tôi xin lỗi cậu. Nếu không phải do tôi bất cẩn thì lần này đã không để cậu gặp phải nguy hiểm như vậy rồi!"  

 

 

Khuôn mặt của Diệp Thiên Long tràn đầy áy náy nói.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 326


Lời nói vừa rơi xuống, một cỗ hơi thở đáng sợ thuộc về cao thủ võ đạo bắn ra từ trong cơ thể của ông ta, khiến cho mấy người có mặt ở đây đều dựng tóc gáy!  

 

 

"Vậy thì phải cảm ơn tổng chấp pháp Long rồi!"  

 

 

Hoa Vân Phi vừa cười vừa nói.  

 

 

Long Ngạo Thiên gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua những người có mặt ở đây nói:  

 

 

"Mọi người có ý kiến gì đối với chuyện thần tiên này không?"  

 

 

Adv

"Tôi cảm thấy không thể có chuyện này được! Sao lại có thể có chuyện khoa trương như thần tiên gì đó được chứ..."  

 

 

Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng Mã Đông Phong lên tiếng nói.  

 

 


"Tôi thì lại có ý kiến khác! Lúc đó chuyến bay D3445 đã đến gần núi Thái Sơn rồi, mà núi Thái Sơn là đâu thì hẳn là mọi người cũng đã biết. Từ xưa đến nay, đó chính là phong thiện chi địa (nơi tế trời) của nước ta! Thế nên... người bên ngoài cũng không chắc chắn được là bên trong núi có cao nhân tuyệt thế đang ẩn mình hay không!"  

 

 

Diệp Thiên Long lên tiếng nói.  

 

Adv

 

Mã Đông Phong nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên Long một cái, không nói gì.  

 

 

Còn Long Ngạo Thiên lại nói:  

 

 

"Ông nói là có cao nhân lánh đời ra tay cứu giúp?"  

 

 

"Rất có khả năng là như vậy!"  

 

 

"Đương nhiên, hai chữ "thần tiên" này luôn chỉ mang tính tương đối! Một vài người dị năng khác ở nước ngoài cũng đều có thể được gọi là thần. Giống như Phong Hành Giả, chẳng phải cũng được gọi là Phong Thần sao?"  

 

 

Diệp Thiên Long giải thích.  

 

 

Long Ngạo Thiên nghe vậy thì im lặng, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ xuống bàn vang lên từng tiếng lạch cạch, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.  

 

 

Bỗng nhiên ông ta đưa mắt nhìn về phía Hoa Vân Phi cười hỏi.  

 

 

"Lúc đó Hoa viện sĩ cũng có ở trên máy bay, không biết cậu có ý kiến gì không?"  

 

 

Trong đầu Hoa Vân Phi không khỏi hiện ra bóng dáng của Lâm Phong.  

 

 

Lúc đó máy bay đột nhiên đáp xuống mặt đất, tạo ra quán tính cực kỳ lớn, cộng thêm đèn điện đã tắt, sắc trời tối mịt, cho nên thật ra rất nhiều người không chú ý đến Lâm Phong đã xông từ bên ngoài vào.  

 

 

Nhưng tinh thần lực của anh ta khá mạnh, tính cách cũng luôn rất bình tĩnh nên đã lập tức chú ý tới Lâm Phong, cũng có thể đoán được Lâm Phong chính là người được gọi là thần tiên kia!  

 

 


Có điều anh ta cũng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ giọng đáp:  

 

 

"Xin lỗi, lúc đó tôi cũng không quá chú ý, chỉ có thể thấy được một chút đường nét mơ  hồ."  

 

 

"Vậy được rồi!"  

 

 

Trong mắt Long Ngạo Thiên xẹt qua vẻ thất vọng.  

 

 

Ông ta suy nghĩ một lát rồi đứng lên nói.  

 

 

"Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, đêm nay hai người phụ trách đảm bảo sự an toàn cho Hoa viện sĩ, tôi còn có chút việc cần phải xử lý. Những người khác thì trở về nghỉ ngơi trước đi."  

 

 

"Rõ, ngài tổng chấp pháp!"  

 

 

"Rõ, ngài tổng chấp pháp!"  

 

 

Tất cả mọi người đều cùng nhau gật đầu.  

 

 

....  

 

 

Sau khi Mã Đông Phong rời khỏi phòng họp không lâu thì nhận được điện thoại của thuộc hạ gọi tới.  

 

 

"Ngài Mã, tên đàn ông mặc đồ đen kia vừa trở về đã nóng lòng muốn đi ăn nướng, tôi đã sắp xếp người giết chết gã ta rồi."  

 

 

"Tốt! Dám kênh kiệu với tôi, rõ ràng là tìm đường chết!"  

 

 

Trong lòng Mã Đông Phong nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 327


 Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười quái dị.  

 

"Nổ cái gì? Điện thoại cậu không có mạng à?"  

 

 

"Máy bay D3445 đã được một cao nhân thần bí ra tay cứu giúp! Ngoài hai cơ trưởng mà cậu giết lúc đầu ra thì tất cả những người khác đều bình yên vô sự!"  

 

 

"Cậu đúng là giỏi làm màu quá đấy nhỉ? Tôi hỏi cậu, tại sao lúc đó cậu không ra tay giết hết sạch người trên máy bay luôn đi? Cậu có biết lần này tôi đã phải mạo hiểm bao nhiêu để trợ giúp các cậu nhập cảnh vào nước không hả?"  

 

 

Trong giọng nói của Mã Đông Phong ẩn chứa sự tức giận khó có thể kiềm chế được.  

 

 

Adv

Phong Hành Giả ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi kinh ngạc nói:  

 

 

"Cao nhân thần bí?"  

 

 

"Đúng thế! Là một lão quái vật ẩn nấp ở trong núi Thái Sơn!"  

 

 

"Khà khà... Không hổ là đất nước đông phương cổ xưa! Xem ra những tên kia nói "thần linh cấm chạm" là có lý, trong một ngọn núi lại có một lão quái vật ẩn nấp!"  

 

Adv

 

Phong Hành Giả cười quái dị một tiếng.  

 

 

"Đừng có ở đây làm tôi ghê tởm!"  

 

 

Vẻ mặt Mã Đông Phong tràn đầy chán ghét, nói thêm:  

 

 

"Có điều hiện tại tôi đã xác định được thân phận của nhà khoa học kia! Người này tên là Hoa Vân Phi, tối nay là cơ hội duy nhất để cậu giết chết cậu ta, nếu không ngày mai đích thân tổng chấp pháp của Giang Nam - Long Ngạo Thiên sẽ đích thân hộ tống cậu ta đi!"  

 

 

"Bây giờ tôi cho cậu địa chỉ, mau chóng ra tay đi, tránh những rắc rối không đáng có!"  

 

 

Dường như Phong Hành Giả cũng biết đây không phải chuyện đùa, vì thế nói:  

 

 

"Được... Ông gửi địa chỉ cho tôi, chờ tôi làm việc xong thì sẽ tới giết chết tên nhà khoa học đó."  

 

 

"Làm xong? Không phải cậu lại đi tìm đàn ông tiếp nữa đấy chứ?"  

 

 

Mã Đông Phong nhíu mày nói.  

 

 

"Đừng nghĩ lung tung, tôi làm vì báo thù cho Quỷ Anh! Ông cũng biết đấy, Quỷ Anh chính là bạn gay tốt của tôi!"  

 

 

Phong Hành Giả cười quái dị một tiếng.  

 

 

"Được rồi! Cậu báo thù xong thì lập tức làm thịt tên Hoa Vân Phi kia đi! Nếu không... Tổ chức mà trách tội xuống thì cả tôi và cậu đều không gánh nổi đâu!"  

 

 

"Yên tâm đi, tôi sắp đến khách sạn nơi mục tiêu ở rồi!"  

 

 

...

 

Khách sạn thành phố Kim Lăng.  

 

Bốn người Lâm Phong, Trần Y Nặc, Tiểu Luyến Luyến và Trần Thiên Hủ lại một lần nữa quay trở về nơi này.  

 

 

Vừa đi vào trong phòng, Trần Thiên Hủ đã không nhịn được hỏi:  

 

 

"Lâm Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào là cậu đã đỡ máy bay cứu bọn tôi?"  

 

 

"Nếu không thì sao? Ngoài tôi ra thì còn có ai sẽ cứu mọi người hả?"  

 

 

Lâm Phong ngồi trên ghế sô pha, từ tốn nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy thì lòng như dậy sóng, thực sự khó có thể tiếp nhận sự thật này!  

 

 

Anh ta biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng cũng chỉ đoán anh đang ở cấp ba cấp bốn Tiên Thiên Cảnh mà thôi!  

 

 

Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra, hình như mình đã nghĩ sai rồi.  

 

 

"Cậu đừng nói với tôi, cậu là cao thủ võ đạo nhé?"  

 

 

Vẻ mặt Trần Thiên Hủ nặng nề.  

 

 

Nếu như Lâm Phong là cao thủ võ đạo thì hoàn toàn có thể theo chân bọn họ cùng đến Vân Xuyên!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 328


 Đến lúc này rồi, vì sao Lâm Phong vẫn không muốn nói thật chứ?  

 

"Vậy cảnh giới trên cao thủ võ đạo mà cậu nói là gì?"  

 

 

Trần Thiên Hủ hỏi.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi nói:  

 

 

"Nguyên Anh!"  

 

 

"Không muốn nói thì thôi! Đây là cảnh giới quái gì? Hoàn toàn không liên quan gì đến võ đạo, cậu bịa thì cũng phải bịa ra cái gì có lý tí chứ?"  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ cạn lời.  

 

 

Lâm Phong liếc mắt nhìn anh ta, cũng không buồn giải thích thêm.  

 


 

Tu tiên và tu võ vốn là hai trường phái hoàn toàn khác nhau!  

 

 

Muốn để một người đã tiến vào con đường võ đạo, bỗng nhiên tiếp nhận những chuyện như tu tiên này thì thật sự chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.  

 

Adv

 

"Y Nặc, sao lần này máy bay lại đột nhiên mất lái?"  

 

 

Lâm Phong đưa mắt về phía Y Nặc, dịu dàng hỏi.  

 

 

Không chờ Trần Y Nặc đáp lời thì Tiểu Luyến Luyến đã giơ tay lên nói:  

 

 

"Cái này con biết, là một tên đàn ông cực kỳ thúi, người đó tự xưng là Phong Thần vĩ đại!"  

 

 

"Phong Thần vĩ đại?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

Cái tên chó má gì thế!  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ lên tiếng nói:  

 

 

"Để tôi nói, người cướp máy bay là một tên sát thủ hàng đầu ở nước ngoài tên là Phong Hành Giả, nhưng hắn ta lại càng thích được người khác gọi mình là Phong Thần hơn!"  

 

 

"Tên Phong Hành Giả này là một người có dị năng, am hiểu điều khiển gió! Thực lực cực kỳ mạnh mẽ, luôn đứng đầu trên bảng xếp hạng sát thủ trong web đen!"  

 

 

"Lại là sát thủ nước ngoài nữa hả?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Trước đó là thương pháo sư Will, rồi đến khống hồn sư Quỷ Anh, giờ lại đến thuật sĩ dị năng, Phong Hành Giả.  

 


 

Trong khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện tận ba sát thủ nước ngoài!  

 

 

Đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt khi để những tên sát thủ từ nước khác đến sinh sự khắp nơi trên đất nước của mình!  

 

 

"Tên Phong Hành Giả này khác gì thương pháo sư Will và Quỷ Anh kia?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Không cùng đẳng cấp!"  

 

 

"Quỷ Anh chỉ là trợ thủ của Phong Hành Giả mà thôi! Còn về phần tên Will kia, cùng lắm chỉ là một người bình thường khá lợi hại, không có thương pháo thì chả là cái đinh han gì!"  

 

 

Ánh mắt Trần Thiên Hủ trở nên nghiêm túc nói:  

 

 

"Phong Hành Giả là một kẻ rất khó giải quyết, đồng thời có thể bay rất nhanh trong một khoảng thời gian ngắn! Đi tới đi lui không để lại dấu vết, cho dù là cao thủ võ đạo có ra tay thì cũng không chắc chắn có thể bắt được hắn ta!"  

 

 

"Vậy sao?"  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên sát ý, lạnh lùng nói:  

 

 

"Cho dù hắn ta có lợi hại đến mấy đi nữa, dám ra tay với con gái và người phụ nữ của tôi thì đều phải chết!"  

 

 

"Hay là bỏ đi! Tôi biết có thể thực lực của cậu đã đạt đến cảnh giới cao thủ võ đạo, nhưng nếu cậu không giết được loại sát thủ như tên Phong Hành Giả này thì sẽ để lại vô số tai họa về sau! Không cần phải gây ra phiền phức lớn như vậy!"  

 

 

Trần Thiên Hủ khuyên.  

 

 

Lâm Phong đang chuẩn bị nói thì đúng lúc này "rầm!" một tiếng, cửa kính trong phòng khách sạn đột nhiên vỡ tung.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 329


 Trần Thiên Hủ nhìn thấy người đến thì lông tóc dựng đứng hết lên.  

 

 

Nơi đây là tầng thứ hai ba, tầng chót của khách sạn!  

 

 

Phong Hành Giả vậy mà lại thực sự không mượn bất cứ ngoại lực gì, cứ thế bay lên!  

 

 

"Ba ba... Chính là hắn ta! Chính là người này."  

 

 

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Luyến Luyến trắng bệch, sợ hãi trốn vào lòng Lâm Phong.  

 

 

Adv

Rất rõ ràng, trước đó Phong Hành Giả đã để lại cho cô bé một bóng ma lớn trong lòng.  

 

 

Trần Y Nặc cũng hơi căng thẳng, cô hoàn toàn không thể ngờ được tên Phong Hành Giả này lại sẽ tìm đến nơi này!  

 

 

Cô vừa lo lắng cũng vừa cảm thấy khó hiểu!  


 

 

Vì sao Phong Hành Giả lại cứ phải đuổi theo bọn họ không buông?  

 

 

Adv

"A hô hô, trong phòng có nhiều "em bé" đáng yêu như vậy! Thực sự là khiến cho người ta hưng phấn mà!"  

 

 

Trên mặt Phong Hành Giả lộ ra một nụ cười cực kỳ khoa trương.  

 

 

Hắn ta vui sướng khoa chân múa tay, giống như một tên bị bệnh thần kinh.  

 

 

"Tao vốn cho rằng tên Quỷ Anh kia đã đủ biến thái rồi, không ngờ trông mày còn biến thái hơn cả gã! Sát thủ nước ngoài chúng mày đều biến thái như vậy à?"  

 

 

Lâm Phong đứng lên.  

 

 

Nghe thấy lời này, Trần Thiên Hủ chỉ cảm thấy cả người tê dại.  

 

 

Đây rõ ràng là đắc tội Phong Hành Giả đến chết!  

 

 

Nếu lỡ Lâm Phong không giết chết được hắn ta, thì anh có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ mà không làm sao, nhưng rất có thể nhà họ Trần sẽ bị Phong Hành Giả tấn công như cuồng phong mưa bão!  

 

 

"Biến thái? Tao rất thích danh hiệu này! Cảm ơn mày nhé, quý ngài đẹp trai dúng cảm!"  

 

 

Phong Hành Giả nhìn Lâm Phong, thè cái lưỡi dài ra liếm môi một cái.  

 

 

"Đồ điên!"  

 

 

Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người khó chịu, cách hư không giơ một cái tát lên.  

 

 

"Khà khà khà."  

 

 

Phong Hành Giả cười dị hợm một tiếng, trước người hắn ta vậy mà lại có một vòng bảo hộ trong suốt được tạo thành từ luồng không khí xung quanh.  


 

 

"Răng rắc!"  

 

 

Bàn tay tát tới của Lâm Phong vỗ lên vòng bảo vệ, khiến nó lập tức vỡ vụn ra, mà Phong Hành Giả đứng trong vòng bảo vệ lại không chút sứt mẻ gì.  

 

 

"Hửm..."  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc.  

 

 

Tuy anh chỉ dùng một phần vạn sức mạnh, nhưng thế cũng đủ để đập chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh bình thường, vậy mà Phong Hành Giả trước mặt này lại chặn được công kích của mình!  

 

 

Từ khi anh xuống núi cho đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này!  

 

 

Điều này khiến cho Lâm Phong có chút hưng phấn!  

 

 

Rốt cuộc cũng có người có thể ngăn cản được một kích tùy tiện của mình!  

 

 

Nhưng Trần Thiên Hủ đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.  

 

 

Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng.  

 

 

Ở trong ấn tượng của anh ta, dù Lâm Phong đối đầu với kẻ nào thì cũng chỉ dùng một cái tát là đánh kẻ đó thành vũng máu, dễ dàng giết chết.  

 

 

Nhưng bây giờ lại bị Phong Hành Giả chặn được!  

 

 

Như này là không còn nghi ngờ gì nữa, rất có thể sức chiến đấu của Phong Hành Giả ngang bằng với Lâm Phong!  

 

 

Điều này khiến cho lòng anh ta cực kỳ lo lắng!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 330


 Ánh mắt Phong Hành Giả liếc nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

 

Bỗng nhiên hắn ta nói:  

 

 

"Quỷ Anh là người bạn tốt của tao, nếu mày đã giết gã, vậy thì từ hôm nay trở đi mày thay thế vị trí của gã đi."  

 

 

"Sao nào? Chỉ cần mày bằng lòng thì tối nay tao có thể thả bọn mày đi."  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy thì có hơi vui mừng, vội vàng khuyên Lâm Phong nên đồng ý.  

 

 

Adv

Lâm Phong đá một phát đạp Trần Thiên Hủ bay đi, anh nhíu mày hỏi:  

 

 

"Bạn bè tốt mà mày nói ý là sao?"  

 

 

"Tao là công!"  

 

 

Phong Hành Giả khẽ cười một tiếng.  

 

 

Adv

Lâm Phong sửng sốt trong giây lát rồi lập tức hiểu ra, anh chỉ cảm thấy da gà cả người đã dựng lên hết.  

 

 

Mình lại còn bị một thằng gay theo dõi sao?  

 

 

"Cút!"  

 

 

Lâm Phong ra một chưởng không chút nao núng.  

 

 

"Chậc chậc... Mày càng giãy dụa thì tao lại càng hưng phấn!"  

 

 

Phong Hành Giả liếm đầu lưỡi, tay phải vung nhẹ lên một cái, một lưỡi kiếm gió phóng ra ngoài.  

 

 

Lưỡi kiếm gió có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó bay vèo vèo, làm rung chuyển cả không gian đến nỗi hơi méo mó.  

 

 

Nhưng mà chưởng gió của Lâm Phong lại dễ dàng đánh tan lưỡi kiếm gió này, sau đó đánh mạnh vào người Phong Hành Giả đang lúng túng chưa kịp chuẩn bị.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Phong Hành Giả còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường.  

 

 

"Mẹ nó!"  

 

 

Trần Thiên Hủ sợ ngây người.  

 

 

Đúng lúc này.  

 


 

Phong Hành Giả đột nhiên bò dậy, bay ra ngoài cửa sổ không chút do dự.  

 

 

Mặc dù hắn ta là một tên biến thái, nhưng không có nghĩa là hắn ta ngu!  

 

 

Sau khi thấy một chưởng từ khoảng cách xa của Lâm Phong dễ dàng đánh bay hắn ta, hắn ta đã biết mình không phải đối thủ của Lâm Phong, cho nên lập tức chọn cách bỏ trốn.  

 

 

"Tao đã đánh giá sai mày rồi! Đáng tiếc là tao lại bay được, có thể đạt tới vận tốc âm thanh chỉ trong thời gian ngắn, cho dù tao không đánh lại mày thì tao cũng trốn được!"  

 

 

"Ha ha ha... Chờ xem, tao sẽ còn quay lại!"  

 

 

Trước khi đi, Phong Hành Giả còn không quên nhạo báng một trận.  

 

 

"Bây giờ mày quay lại luôn cho tao xem đi."  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, anh giơ tay phải về phía Phong Hành Giả, tóm nhẹ một cái.  

 

 

Cơ thể Phong Hành Giả lập tức bị mất kiểm soát, hắn ta quay về đây, sau đó bị Lâm Phong nắm trong lòng bàn tay.  

 

 

"Mày..."  

 

 

Nụ cười trên gương mặt Phong Hành Giả tan đi, hóa thành vẻ sợ hãi vô cùng.  

 

 

"Đồ đồng tính! Con mẹ mày."  

 

 

Lần đầu tiên Lâm Phong thốt ra một câu chửi bậy, sau đó anh sưu hồn Phong Hành Giả luôn.  

 

 

Chẳng bao lâu sau.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 331


 Lâm Phong vội vàng ngừng tìm kiếm, thật sự có chút buồn nôn, không thể nhịn nổi.  

 

 

Đúng là năm nào cũng có biến thái, nhưng năm nay thì cực kỳ nhiều!  

 

 

Chỉ là.  

 

 

Anh cũng tìm thấy một vài tin tức quan trọng!  

 

 

Một là, sở dĩ lần này Phong Hành Giả có thể vào trong nước là do một người tên là ngài Mã sắp xếp, mục đích là để tiêu diệt một nhà khoa học tên là Hoa Vân Phi!  

 

 

Adv

Hai là, lý do Phong Hành Giả có sức mạnh điều khiển gió cũng không phải là do có năng lực bẩm sinh nào, mà là do phong linh thạch.  

 

 

Sau đó, Lâm Phong lại lục soát trên người Phong Hành Giả, tìm thấy năm viên linh thạch màu xanh nhạt.  

 

 

"Thật sự là phong linh thạch!"  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong loé lên tia sáng.  

 

 

Adv

Linh Thạch cũng có chia từng loại, ngoài linh thạch thuần tuý ra thì còn có các loại linh thạch nguyên tố!  

 

 

Phong linh thạch này chính là một loại linh thạch nguyên tố!  

 

 

Trong linh khí của nó có sức mạnh của gió, có thể dùng để bày binh bố trận, tu tập thân pháp, đối với tu giả thể phong linh mà nói thì lại như là hổ mọc thêm cánh!  

 

 

Theo như lão già nói.  

 

 

Trong giới tu chân, một viên linh thạch nguyên tố có thể đổi được ít nhất 10 viên linh thạch cực phẩm!  

 

 

"Haiz... Gặp được mày sớm một chút là tốt rồi."  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua tên Phong Hành Giả đã trở nên đần độn, không khỏi thở dài một hơi.  

 

 

Trước đây Phong Hành Giả có hơn một nghìn viên phong linh thạch, nhưng đã bị hắn ta dùng hết mất rồi, chỉ còn lại năm viên cuối cùng!  

 

 

Điều này khiến Lâm Phong vô cùng đau lòng!  

 

 

"Ha ha... Mày sờ tao, tao cũng sờ mày."  

 

 

Phong Hành Giả nở một nụ cười đần độn, muốn giơ tay ra sờ Lâm Phong.  

 

 

"Răng rắc!"  

 

 

Lâm Phong bóp nát cổ Phong Hành Giả luôn, sau đó tung một ngọn linh hoả ra, thiêu thi thể của Phong Hành Giả thành một đống tro tàn, thổi bay ra ngoài cửa sổ.  

 

 

Nhìn thấy cảnh đó.  

 

 

Vẻ mặt Trần Thiên Hủ ngây ra.  

 

 

Trần Y Nặc cũng hơi kinh ngạc.  

 

 

Còn Tiểu Luyến Luyến thì lại có vẻ tò mò, cô bé lên tiếng hỏi:  

 

 

"Ba, công nghĩa là gì ạ?"  

 

 

Lâm Phong nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô bé, anh suy nghĩ một lúc, rồi giải thích:  

 

 

"Nghĩa là tấn công!"  

 

 

Ở một khía cạnh nào đó thì anh cũng không lừa con gái.  

 

 

"Tấn công?"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến hiểu ngay.  

 

 

Sau đó, cô bé ôm lấy cổ Lâm Phong như một con gấu túi, hôn một cái lên má Lâm Phong.  

 

 

"Ba, ba giỏi quá!"  

 

 

"Giỏi bình thường thôi."  

 

 

Lâm Phong vuốt ve cái đầu nhỏ của con gái, nhìn về phía Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 332


"Chỉ cần cậu giải quyết thỏa đáng với em trai và em gái tôi là được. Hai đứa nó khá có tinh thần trọng nghĩa, vẫn cho rằng cậu phụ bạc Y Nặc."  

 

Trần Thiên Hủ kìm nén sự chấn động trong lòng, nói.  

 

 

...  

 

 

Trong một căn biệt thự lộng lẫy vàng son.  

 

 

Mã Đông Phong nằm nửa người trên ghế sô pha, nhắm mắt thư giãn.  

 

 

Adv

Đột nhiên ông ta mở bừng hai mắt ra, liếc nhìn giờ, thấy bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi.  

 

 

"Cái thằng gay này đang làm trò quái quỷ gì vậy! Sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tí tin tức gì hết!"  

 

 

Vẻ mặt Mã Đông Phong lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại vệ tinh ra gọi điện.  

 

 

"Rất tiếc, số máy bạn gọi đã tắt máy."  

 

Adv

 

Nghe thấy tiếng trong điện thoại, tim Mã Đông Phong đập thình thịch.  

 

 

Ông ta biết chắc rằng Phong Hành Giả đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì không thể nào có chuyện điện thoại tắt máy được!  

 

 

Nhưng mà, với sức mạnh to lớn của Phong Hành Giả thì sao mà có thể gặp chuyện ở thành phố Kim Lăng này được?  

 

 

Với sức mạnh cưỡi gió khủng khiếp!  

 

 

Cho dù là cỡ tông sư võ đạo thì cũng chưa chắc đã giết được Phong Hành Giả!  

 

 

Mã Đông Phong lại gọi liên tiếp mấy cuộc nữa, kết quả đều là không kết nối được.  

 

 

Vẻ mặt ông ta càng lúc càng trầm trọng, suy nghĩ một lát, ông ta lại gọi cho một dãy số khác.  

 

 

Lần này, điện thoại kết nối rất nhanh, bên kia truyền tới một giọng nói dịu dàng:  

 

 

"Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa? Mã..."  

 

 

"Xuất hiện yếu tố nằm ngoài tầm kiểm soát, Quỷ Anh chết rồi, lúc nãy tôi gọi Phong Hành Giả rất lâu mà vẫn không liên lạc được!"  

 

 

Mã Đông Phong nói.  

 

 

Trong chốc lát, bên phía đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, suốt cả buổi, giọng nói dịu dàng kia mới vang lên lần nữa:  

 

 


"Phong Hành Giả đã chết! Con chip sinh mạng trong người hắn ta đã mất tín hiệu rồi."  

 

 

Mặc dù Mã Đông Phong đã đoán được, nhưng khi nghe thấy tin này, trong lòng ông ta vẫn co thắt lại.  

 

 

Phong Hành Giả cũng chẳng hơn gì Quỷ Anh!  

 

 

Là sát thủ hàng đầu trong tổ chức mà lại chết đi một cách lặng lẽ không tiếng động như vậy, thậm chí là còn chẳng gửi một tin cầu cứu!  

 

 

Rốt cuộc là do ai gây ra?  

 

 

Rốt cuộc ở thành phố Kim Lăng này còn che giấu một sự tồn tại thế nào nữa?  

 

 

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"  

 

 

Mã Đông Phong hỏi.  

 

 

"Hoa Vân Phi chưa chết, phiền phức còn kéo dài vô tận!"  

 

 

Giọng nói đàn ông lạnh lùng, sau đó còn nói thêm:  

 

 

"Bây giờ ông ra tay đi, tôi sẽ cho Đao Ma đi làm phiền Long Ngạo Thiên! Dù thế nào thì lần này cũng phải giải quyết được Hoa Vân Phi! Còn về chuyện Quỷ Anh và Phong Hành Giả, sau này chúng ta cứ từ từ điều tra!"  

 

 

"Được!"  

 

 

Mã Đông Phong khẽ gật đầu.  

 

 

Ông ta cúp máy, mặc bộ đồ đi đêm vào, ông ta nhảy mấy bước đã biến mất trong màn đêm tối mênh mông.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 333


 Nhưng mà đọc một hồi, anh ta lại nhíu mày đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt có hơi thất vọng mất mát.  

 

 

Tiểu Thanh mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu hồng.  

 

 

Vừa giúp Hoa Vân Phi xoa bóp bắp chân đang dần cứng lại, vừa nhẹ nhàng hỏi:  

 

 

"Hoa viện sĩ, sao vậy?"  

 

 

"Không sao! Chỉ là đọc được một đoạn rất đặc sắc! Nhưng lại không có phần sau! Cũng không biết cả đời này tôi có thể đọc được đoạn kết hay không nữa!"  

 

 

Adv

Hoa Vân Phi lắc đầu.  

 

 

Tiểu Thanh nghĩ tới bệnh tình của Hoa Vân Phi, mũi cô ấy chua xót, sau đó căm giận bất bình nói:  

 

 

"Tác giả chó má, không cập nhật thêm mấy chương nữa!"  

 

 

"Tiểu Thanh, cô cũng học được cách chửi bậy cơ à!"  

 

 

Adv

Hoa Vân Phi không nhịn được cười một tiếng.  

 

 

Tiểu Thanh nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu có chút ngượng ngùng.  

 

 

Hoa Vân Phi liếc mắt nhìn thoáng qua phía ngoài cửa, phát hiện ra Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đang đứng ngoài cửa, cứ như hai tên lính gác đứng thẳng tắp.  

 

 

Ngoài hai người họ ra, bốn phía quanh nhà còn có vô số tên đang ẩn náu, tên nào cũng là một tinh anh có sức mạnh không tầm thường, là những nhân vật cỡ Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm!  

 

 

"Lão Vân! Ông có thể vào đây ngồi một lúc không?"  

 

 

Hoa Vân Phi đột nhiên hô lên.  

 

 

Vân Trung Thiên hơi giật mình, lập tức bước nhanh vào trong phòng, cười nói:  

 

 

"Hoa viện sĩ, có chuyện gì sao?"  

 

 

"Tôi muốn hỏi một chút, đôi thanh niên nam nữ đưa theo một bé gái lên cùng chuyến bay lúc tối nay, thân phận của ba người họ là gì?"  

 

 

Hoa Vân Phi mỉm cười hỏi.  

 

 

Vân Trung Thiên nghe vậy thì đáp lời không chút nghĩ ngợi:  

 

 

"Người cậu nói tới hẳn là dòng chính nhà họ Trần ở Vân Xuyên! Người nam tên là Trần Thiên Hủ, nữ tên là Trần Y Nặc, cô bé gái thì tên là Lâm Luyến Luyến."  

 

 

"Lâm Luyến Luyến? Ba của con bé họ Lâm à?"  

 

 

Trong lòng Hoa Vân Phi hơi rục rịch.  

 

 

Vân Trung Thiên nghe vậy thì nét mặt đột nhiên cứng đờ lại một lúc, rồi gật đầu nói:  

 

 

"Ba con bé tên là Lâm Phong, sức mạnh của người này không tầm thường, trước đây còn từng tuyên bố muốn nhuốm thành phố Kim Lăng trong máu! Ngày mai chúng tôi định sẽ gặp mặt người này để thảo luận về chuyện đó."  

 

 

"Tại sao lại muốn nhuốm thành phố Kim Lăng trong máu?"  

 

 

Vẻ mặt Hoa Vân Phi tỏ ra nghi hoặc.  

 

 

Vân Trung Thiên kể hết mọi chuyện lần trước ra.  

 

 

Hoa Vân Phi nghe vậy thì im lặng, suốt buổi sau mới nói:  

 

 

"Ngày mai tôi có thể đi gặp người tên Lâm Phong này với các ông được không?"  

 

 

"Chuyện này thì phải có sự chấp thuận của tổng chấp pháp mới được, tôi cũng không dám tự quyết! Lâm Phong đó chính là nhân tố không thể kiểm soát được..."  

 

 

Vân Trung Thiên nói.  

 

 

Hoa Vân Phi nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

"Uỳnh!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 334


 Nhưng sức mạnh của ông ta lại cực kỳ khủng khiếp, thanh kiếm dài màu vàng trong tay ông ta vung lên, tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén dưới ánh trăng, khiến người ta sợ thót tim!  

 

 

"Xoẹt xoẹt xoẹt..."  

 

 

Những tinh anh của liên minh võ đạo ẩn núp trong bóng tối lập tức lao lên, bao vây người mặc áo choàng đen đó lại.  

 

 

"Là ai? Dám đến võ đạo liên minh thành phố Kim Lăng chúng tao gây rối!"  

 

 

Phó minh chủ liên minh võ đạo Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng hỏi.  

 

Adv

 

Người mặc áo choàng đen không trả lời mà thẳng tay vung kiếm về phía Dương Đỉnh Thiên.  

 

 

"Hừ! Muốn chết!"  

 


 

Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng "hừ" một tiếng, lập tức huy động nội lực trong cơ thể tụ tập lại trên hai tay, muốn ngăn cản nhát kiếm này.  

 

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

Adv

 

"Phụt!"  

 

 

Kiếm khí lướt qua, hai cánh tay Dương Đỉnh Thiên bị chặt đứt tận gốc, khiến Dương Đỉnh Thiên ngã trên mặt đất, đau đến nỗi không ngừng kêu rên.  

 

 

"Chết đi!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen lạnh lùng nói, rồi lại vung thêm một nhát kiếm nữa.  

 

 

Tiếng kêu thảm thiết im bặt lại, cả cơ thể Dương Đỉnh Thiên đã bị chém thành hai nửa, máu tươi và nội tạng chảy đầy đất, khiến người ta thấy mà giật mình.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng đó.  

 

 

Tất cả những người khác ở giữa sân đều co rụt con ngươi lại, vẻ mặt vô cùng kinh hãi!  

 

 

Dương Đỉnh Thiên là một cường giả trung kỳ Địa Cảnh đó, ở thành phố Kim Lăng này chắc chắn ông ta được coi là nhân vật hạng nhất, nhưng lại bị người mặc áo choàng đen kia chém chết bằng hai nhát kiếm!  

 

 

"Tất cả cùng xông lên!"  

 

 

Diệp Phàm đỉnh phong Địa Cảnh lạnh lùng quát một tiếng.  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 


Mấy chục võ giả không do dự mà cùng tấn công về phía người mặc áo choàng đen!  

 

 

Những võ giả này đều là tinh anh trong tinh anh, người thấp nhất cũng là đỉnh phong Huyền Cảnh! Họ được hai người chấp pháp cố tình phái đến đây để bảo vệ Hoa Vân Phi!  

 

 

"Một đám kiến hôi mà cũng dám lật trời à?"  

 

 

Giọng nói của người mặc áo choàng đen lạnh lùng vô tình.  

 

 

Tay ông ta cầm thanh kiếm dài màu vàng, giữa ánh sáng thanh kiếm loé lên, những nơi nó đi qua đều có máu thịt văng tung toé, hoàn toàn không có bất kỳ một ai có thể ngăn cản thanh kiếm của ông ta.  

 

 

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi.  

 

 

Mấy chục tinh anh xông lên đã bị ông ta tiêu diệt hơn phân nửa, gần một nửa còn lại thì cũng bị thương nặng!  

 

 

Đến cả Diệp Phàm cũng bị bổ một nhát trước ngực, vết thương sâu đến mức thấy được cả xương, suýt nữa đã chết rồi.  

 

 

"Không ổn! Thực lực tên này quá mạnh, mọi người mau lùi lại!"  

 

 

Người Diệp Phàm đầy máu, nhanh chóng lùi lại về phía sau.  

 

 

Không ngờ rằng người áo đen này lại mạnh đến thế!  

 

 

Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, thậm chí ông ta còn chưa dùng tới nội lực, hoàn toàn chỉ dựa vào đao pháp thuần thục mà đã dễ dàng đánh bại nhiều người trong số họ!  

 

 

"Chết hết đi cho tao!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 335


Nhất là Đao Ma mà tổ chức phái đi ngăn cản Long Ngạo Thiên, khiến ông ta càng đỡ lo chuyện sau này!  

 

Tối nay, chính là buổi biểu diễn cá nhân của ông ta, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!  

 

 

"Phụt!"  

 

 

"Phụt!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen xông lên phía trước.  

 

 

Adv

Mười bước giết một người, không để lại dấu vết suốt ngàn dặm.  

 

 

Thanh kiếm dài vung lên, rất có khí thế vô địch thiên hạ!  

 

 

"Chết đi!"  

 


 

Ông ta chĩa kiếm về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

Toàn thân Diệp Phàm lạnh buốt, anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Dừng tay!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên vừa mới đi nặng liền lao vọt tới.  

 

 

Ông ta chính là cường giả Hậu Thiên cảnh bậc ba, đã có thể dùng nội lực ngoại phóng, ông ta thẳng tay đấm một chưởng về phía người mặc áo choàng đen.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Nắm đấm gió khủng khiếp gào thét phóng ra, phát ra những âm thanh tàn phá.  

 

 

"Không biết tự lượng sức mình!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen lạnh lùng cười một tiếng, ông ta cất thanh kiếm dài đi, rồi lại lao tới phía Vương Nhạc Hiên!  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Kiếm khí nổ tung ra, dễ dàng đánh tay nắm đấm gió của Vương Nhạc Hiên, rồi lại lao nhanh về phía Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Con ngươi Vương Nhạc Hiên co rụt lại, vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng mà cánh tay phải vẫn bị chặt đứt tận gốc!  

 

 

"Phụt!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên kêu thảm một tiếng, vì lực quán tính lớn mà cả cơ thể ông ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống sàn nhà.  


 

 

Ông ta kìm nén cơn đau dữ dội, giãy dụa đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.  

 

 

Sao lại có thể mạnh như thế?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Diệp Thiên Long và Vân Trung Thiên nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy ra đây.  

 

 

Diệp Thiên Long thấy con trai bị thương nặng đang lâm nguy thì trái tim run lên, ông ta lập tức nhìn về phía người mặc áo choàng đen, lạnh lùng nói:  

 

 

"Là ai?"  

 

 

"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tối nay tất cả các người đều phải chết!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen nói khàn giọng.  

 

 

Đôi mắt Diệp Thiên Long hơi nheo lại, biết rõ rằng đối phương cố tình đổi giọng nói.  

 

 

Ông ta liếc mắt với Vân Trung Thiên, Vân Trung Thiên nhẹ nhàng gật đầu.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

"Bài vân thối!"  

 

 

"Long hổ quyền!"  

 

 

Hai người chấp pháp lạnh lùng quát lên, mỗi người sử dụng những kỹ năng riêng của mình, cùng xông về phía người mặc áo choàng đen.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 336


Ông ta quá mạnh!  

 

 

Cho dù đối mặt với sự vây đánh của hai người chấp pháp thì ông ta vẫn không rơi vào thế yếu, thậm chí còn có phần chiếm thế thượng phong!  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này.  

 

 

Mặt mày mấy võ giả còn sót lại giữa sân đều tái nhợt đi!  

 

 

Thế này cũng mạnh quá đi mất!  

 

Adv

 

Chỉ bằng một người một kiếm mà có thể ngăn chặn được đòn đánh của hai vị chấp pháp, quả đúng là chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ!  

 

 

"Thập tự đoạn không trảm!"  

 

 

Lúc này, người mặc áo choàng đen đột nhiên quát lên một tiếng, thanh kiếm dài trong tay nhanh chóng chém ngang chém dọc, một luồng kiếm khí hình chữ thập có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức đánh trúng Vân Trung Thiên!  

 

 

Rất rõ ràng, ông ta cũng biết điểm yếu của Vân Trung Thiên, nên định lấy Vân Trung Thiên làm điểm đột phá!  

 

Adv

 

"Phụt!"  

 

 

Vân Trung Thiên không tránh kịp, bị kiếm khí đánh trúng.  

 

 

Mặc dù ông ấy đã dùng thiên địa lực để bảo vệ cơ thể, nhưng mà vẫn bị đánh bay ra ngoài, miệng hộc ra một ngụm máu lớn.  

 

 

Diệp Thiên Long thấy vậy thì sắc mặt thay đổi hẳn, lúc này mới biết rõ rằng cho dù mình và Vân Trung Thiên có liều mạng thì cũng không thể là đối thủ của người mặc áo đen trước mặt được!  

 

 

Ông ta vừa dốc toàn lực ngăn cản người mặc áo choàng đen, vừa hét lớn với Diệp Phàm:  

 

 

"Diệp Phàm, Vương Nhạc Hiên, hai người mau dẫn Hoa viện sĩ rời khỏi đây đi! Tuyệt đối không được để Hoa viện sĩ gặp chuyện!"  

 

 

"Ba!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run lên, không muốn bỏ ba lại.  

 

 

"Chạy ngay đi! Con đang liều lĩnh gì vậy hả! Quên bình thường ba dạy con thế nào rồi à?"  

 

 

Diệp Thiên Long nói lớn tiếng.  

 

 

"Phụt!"  

 


 

Lúc này, người mặc áo choàng đen nắm lấy cơ hội, đâm một kiếm trúng đùi Diệp Thiên Long.  

 

 

Diệp Thiên Long hít sâu một hơi, trên đùi chảy đầu máu tươi.  

 

 

"Hôm nay, đừng kẻ nào hòng rời đi! Chết hết đi cho tao!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen không tấn công Diệp Thiên Long nữa, mà vung một nhát kiếm về phía Diệp Phàm.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Vân Trung Thiên kìm nén cơn đau đớn kịch liệt, lao tới ngăn cản kiếm khí, rồi lại bay ra ngoài một lần nữa, ông ấy phải lùi liên tục mấy chục bước mới ổn định được cơ thể!  

 

 

"Lão Vân!"  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không khỏi run lên.  

 

 

Vân Lão là cường giả Tiên Thiên cảnh, thế mà lại bị một nhát kiếm nhẹ của người mặc áo choàng đen đẩy ra xa mười mét!  

 

 

"Tiểu Phàm, đừng liều! Nghe lời ba cậu nói, mau dẫn theo Hoa viện sĩ rời khỏi đây đi!"  

 

 

"Tôi vừa mới liên lạc với ngài tổng chấp pháp, nhưng không liên lạc được, chắc chắn ngài ấy cũng gặp chuyện rồi!"  

 

 

"Nhớ lấy, đến khách sạn Kim Lăng tìm Lâm Phong!"  

 

 

"Bây giờ có lẽ ở thành phố Kim Lăng này chỉ còn mình cậu ta mới có thể ngăn chặn người mặc áo đen này thôi! Nhất định phải mau chóng đi tìm Lâm Phong đó!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 337


Diệp Phàm nhìn chiến trường trước mắt, nắm chặt tay.  

 

 

Tuy rằng anh ta rất muốn ở lại với cha và Vân lão để cùng chiến đấu, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính!  

 

 

Diệp Phàm lập tức quay người về phòng, tới phòng của Hoa Vân Phi.  

 

 

“Hoa viện sĩ…”  

 

 

“Không cần nói nhiều, tôi biết rồi!” Vẻ mặt Hoa Vân Phi rất nghiêm túc.  

 

 

“Được!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm nhịn cơn đau từ miệng vết thương, cõng Hoa Vân Phi lên.  

 

 

Tiểu Thanh và Vương Nhạc Hiên đi đằng sau đỡ, bốn người nhanh chóng chạy ra ngoài.  

 

 

“Còn muốn chạy?” Tên áo đen đương nhiên sẽ không muốn mọi người chạy được.  

 

 

“Cút!”  

 

 

Adv

Hắn chợt đẩy lùi Vân Trung Thiên trước mặt, sau đó bổ thẳng một kiếm lên người Hoa Vân Phi.  

 

 

Hoa Vân Phi là mục tiêu! Tuyệt đối không thể cho chạy!  

 

 

Kiếm quang lấp lánh cắt ngang bóng tối, chiếu sáng gương mặt hoảng sợ của đám Diệp Phàm và Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Một kiếm này quá mạnh, bọn họ không đỡ nổi!  

 

 

Vào lúc quan trọng, Diệp Thiên Long từ bên cạnh vọt lên, dùng hết toàn lực ngăn lại luồng kiếm khí này.  

 

 

Nhưng ông ta lại bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Diệp Thiên Long lảo đảo đứng lên. Ông ta đưa lưng về phía bốn người, hơi thở hổn hển, miệng vết thương nhỏ máu, giọng nói nặng nề:  

 

 

“Tiểu Phàm, nhà họ Diệp ta không có thứ hèn nhát! Hoa viện sĩ ở chỗ con, Hoa viện sĩ chết, con cũng chết!”  

 

 

“Ba!”  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng dáng tiêu điều của cha mình, mũi cay cay, nước mắt trào ra.  

 

 

“Vương Nhạc Hiên, chúng ta đi!”  

 

 

Diệp Phàm lau mạnh nước mắt trên mặt, nổi giận gầm lên một tiếng, cõng Hoa Vân Phi chạy như bay ra ngoài.  

 

 

Khi bốn người vừa ra ngoài, sau lưng lại vang lên tiếng đánh nhau.  

 


 

Trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy giọng Diệp Thiên Long và Vân Trung Thiên rất kiên quyết:  

 

 

“Muốn ra ngoài, phải bước qua xác hai bọn ta đã!”  

 

 

…  

 

 

Bên kia, trong phòng tổng thống của khách sạn hàng đầu Kim Lăng.  

 

 

Lâm Phong đang cùng con gái xem hoạt hình “Bảy anh em hồ lô”, hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có.  

 

 

“Ba ơi, vì sao trong hồ lô lại sinh ra bé hồ lô? Này không khoa học…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng ngời, hỏi.  

 

 

Lâm Phong yên lặng chốc lát rồi nói: “Cái này phải kể từ lúc Tôn Ngộ Không ăn vụng quả đào ở hội bàn đào, trói bảy tiên nữ lại…”  

 

 

“Chuyện tình yêu của Tôn Ngộ Không và bảy tiên nữ ư? Con muốn nghe.” Tiểu Luyến Luyến cực kì chờ mong.  

 

 

“Khụ!”  

 

 

Lâm Phong chuẩn bị kể thì Trần Y Nặc đứng bên cạnh ho khan một cái, lườm anh.  

 

 

Lâm Phong đỏ bừng mặt, xoa đầu con gái, nói:  

 

 

“Chuyện này đợi lúc nào con lớn rồi sẽ biết!”  

 

 

“Nhưng con trưởng thành rồi mà.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến bất mãn chu cái miệng nhỏ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 338


 Tiếng gõ cửa rất kịch liệt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người kêu cứu.  

 

“Sẽ không phải sát thủ ban nãy chứ?” Trần Y Nặc hơi lo sợ.  

 

 

Sau khi trải qua một chuyện kinh khủng như thế, khó mà không liên tưởng được với việc này!  

 

 

Lâm Phong dùng thần thức quét qua, phát hiện bên ngoài là nhóm người Vương Nhạc Hiên và Diệp Phàm!  

 

 

Anh nhíu mày, đi ra mở cửa.  

 

Adv

 

Vương Nhạc Hiên nhìn thấy Lâm Phong, mừng đến rơi cả nước mắt, nói:  

 

 

“Cậu Lâm, hu hu… Bây giờ có thể nhìn thấy cậu đúng là quá tốt! Hu hu…”  

 

 

“Anh Lâm còn nhớ tôi chứ? Buổi sáng chúng ta đã gặp ở vườn bách thú.” Diệp Phàm nặn ra một nụ cười.  

 

 

Còn Hoa Vân Phi và Tiểu Thanh thì im lặng không nói gì.  

 

Adv

 

“Nhìn các người thê thảm thế này, chắc là bị người đuổi giết rồi chạy tới chỗ tôi lánh nạn đấy hả?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Cậu Lâm nói rất chuẩn!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức kể lại chuyện vừa phát sinh, sau đó chỉ vào Hoa Vân Phi, kích động nói:  

 

 

“Cậu Lâm, đây chính là Hoa viện sĩ, là trụ cột của Nước Đại Hạ chúng ta, cậu phải bảo vệ tốt cho người ta!”  

 

 

Lâm Phong nhìn Hoa Vân Phi, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc.  

 

 

Đối với cái tên này, anh không hề xa lạ gì. Từ trong trí nhớ của Phong Hành Giả có thể biết được đám sát thủ này vì Hoa Vân Phi mà đến!  

 

 

Anh vốn tưởng rằng Hoa Vân Phi là một võ giả cực kì lợi hại, không ngờ cậu ta chỉ là người bình thường, hơn nữa còn mắc bệnh nặng!  

 

 

“Làm phiền cậu Lâm.”  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn Lâm Phong, hơi gật đầu.  

 

 

“Đừng nói vậy! Các người từ đâu tới thì về đó đi, tôi còn muốn xem phim hoạt hình với con gái.  

 

 

Lâm Phong nói xong thì đóng cửa phòng, hoàn toàn không quan tâm. Những người đó sống hay chết liên quan gì tới anh? Anh và con gái xem hoạt hình, kể chuyện cho con gái nghe không tốt hơn sao?  

 

 

Nhìn thấy vậy, Vương Nhạc Hiên hơi biến sắc mặt, vội vàng quỳ trước cửa phòng, cầu xin:  

 

 

“Cậu Lâm, Hoa viện sĩ có ý nghĩa rất lớn với Nước Đại Hạ, tuyệt đối không thể gặp chuyện gì!”  

 

 

“Ông còn có một tay, không cần nốt tay kia à?” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy, hơi run lên, gương mặt tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.  

 

 

“Lâm Phong, xin hỏi anh có phải người của Nước Đại Hạ không?”  

 

 

Gương mặt Diệp Phàm rất khó coi, đôi mắt đỏ lên, thương xót nói:  

 

 

“Anh có biết vì bảo vệ Hoa viện sĩ, chúng tôi mất bao nhiêu người không? Cha tôi và Vân lão còn đang giữ chân sát thủ, không màng sống chết! Hôm nay chỉ cần anh giúp một chút mà anh cũng không muốn ư?”  

 

 

“Trói buộc đạo đức không làm gì được tôi! Anh yên tâm, sau này nếu nước Đại Hạ có xảy ra chuyện gì, tôi còn xung phong nhanh hơn anh! Còn sống chết của các người, nói thẳng, không ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia!”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đẩy Vương Nhạc Hiên ra chuẩn bị quay về phòng.  

 

 

Bốn người thấy vậy, ánh mắt tuyệt vọng, cả người rét run.  

 

 

Lúc này, Vương Nhạc Hiên đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lớn tiếng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu cần đạn linh bạo? Tôi có thể trả thù lao cho cậu không?”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì dừng bước, nở nụ cười hỏi:  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 339


Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì chần chờ chốc lát, nhưng một trăm viên đạn linh bạo đã ít nhất cũng là hai trăm triệu, quan trọng là dù có tiền cũng không mua được!  

 

 

Đúng lúc này từ cuối hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân nặng nề.  

 

 

Ngay sau đó, một người áo đen từ từ xuất hiện trước mặt mấy người.  

 

 

Trong tay kẻ áo đen cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, máu trên lưỡi kiếm còn chưa khô, theo mũi kiếm rơi tí tách xuống đất, khiến người nhìn nổi da gà.

 

“Là hắn… hắn tới!”  

 

Adv

Vương Nhạc Hiên dựng cả tóc gáy!  

 

 

Diệp Phàm cắn chặt răng, cơ thể run rẩy.  

 

 

Nếu tên áo đen đã tới, vậy chắc chắn cha anh ta và Vân lão đã chết! Điều này khiến anh ta khó mà chấp nhận được, trái tim như đang rỉ máu, đau không hô hấp nổi.  


 

 

Hoa Vân Phi được Tiểu Thanh đỡ, gương mặt hơi nhợt nhạt.  

 

 

Adv

Lẽ nào bọn họ sắp phải chết?  

 

 

Tên áo đen lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại chỗ Lâm Phong.  

 

 

Khi phát hiện trên người Lâm Phong không có chút khí tức võ đạo nào, hắn lập tức dời mắt đi, cười lạnh nói:  

 

 

“Chay? Trước mặt tao mà chúng mày dám chạy, một đám kiến hôi, tối nay không ai cứu được chúng mày đâu!”  

 

 

“Ba tao đâu?” Diệp Phàm đỏ mắt hỏi.  

 

 

“Mày nói xem?” Tên áo đen phì cười.  

 

 

“Mày giết ba tao và Vân lão?”  

 

 

Diệp Phàm xiết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ như máu, hô hấp dồn dập.  

 

 

“Đừng vội, lát nữa mày cũng được đi theo thôi.” Tên áo đen lạnh lùng nói.  

 

 

Cơ thể hắn nhanh chóng di động, như bóng quỷ, để lại mấy ảo ảnh trong không khí. Một giây sau nó đã tới trước mặt mọi người, hung hăng bổ xuống một kiếm.  

 

 

Gương mặt Vương Nhạc Hiên tái nhợt, nhắm mắt lại, gần như thét ra:  

 

 

“Cậu Lâm, một trăm viên!”  

 

 

“Keng!”  

 

 

Lâm Phong đưa hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi kiếm của tên áo đen, sau đó búng mạnh một cái.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Tên áo đen bay ra ngoài, lùi về sau thêm liền mấy chục bước mới đứng vững được1  

 

 

Nhìn thấy vậy, gương mặt Diệp Phàm không còn nhăn nữa, trong lòng dậy sóng!  

 

 

Sát thủ lợi hại như thế, đến cả ba mình và Vân lão hợp tác cũng không địch lại được nhưng lại bị Lâm Phong dễ dàng dùng hai ngón tay đánh bay?  

 

 

Tuy rằng ban ngày anh ta đã nhìn thấy Lâm Phong ra tay, nhưng thực không ngờ thực lực của Lâm Phong đã đạt tới trình độ này!  

 

 

Ánh mắt Hoa Vân Phi hơi nhúc nhích, trong lòng hoàn toàn xác định người trước đó ở trên máy bay chính là Lâm Phong này! Còn Vương Nhạc Hiên cực kì vui mừng, thở phào một hơi, trốn sau lưng Lâm Phong nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu đúng là rất mạnh!”  

 

 

“Đừng có nịnh tôi, nhớ kĩ, một trăm viên linh bạo đạn!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Vương Nhạc Hiên vội vàng gật đầu: “Cậu yên tâm, liên minh võ đạo không quỵt nợ!”  

 

 

Ông ta không thể lấy ra một trăm viên, nhưng liên minh võ đạo thì khác, lấy ra được trăm viên rất dễ dàng.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom