Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 360


 “Hiểu!”  

 

Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long gật đầu, trong mắt đều hơi có vẻ phức tạp.  

 

 

Thành phố Kim Lăng phải thay đổi rồi!  

 

 

Long Ngạo Thiên vừa chết, người bên trên nhất định sẽ phái người xuống điều tra!  

 

 

Mặc dù hai người bọn họ nghĩ Long Ngạo Thiên có tội, nhưng người bên trên chắc chắn không nghĩ như thế.  

 

Adv

 

Bởi vì Bộ chấp pháp cũng đại diện cho uy nghiêm của quốc gia!  

 

 

Cho dù là những tông môn kia cũng không dám đánh đấm lung tung với người của Bộ chấp pháp, càng đừng nói đến giết tổng chấp pháp!  

 

 

…  

 

 

Nước ngoài, trên một hòn đảo nhỏ.  

 

Adv

 

Có một trụ sở bí mật được xây dựng!  

 

 

Lúc này, bên trong căn cứ có một người đàn ông ẻo lả u ám mặc đồ màu vàng xiết chặt tờ giấy sinh mệnh trong tay, ánh mắt u ám kinh người.  

 

 

“Đã chết! Đến cả Đao Ma cũng chết! Rốt cuộc là ai làm?”  

 

 

Bộ ngực người đó phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là đã cực kì phẫn nộ.  

 

 

Đao Ma có thể coi là siêu cấp cường giả có thể xếp vào top 20 của tổ chức, đào tạo ra một cường giả như thế, dù bọn họ có là nhóm Bát Kỳ cũng phải thấy nhức nhối!  

 

 

Lúc này, tổn thất thật sự quá lớn!  

 

 

Mà hắn ta làm việc không xong, rất có thể cũng sẽ bị tổ chức trừng phạt nghiêm khắc!  

 

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên giữ chòm râu dài nhanh chóng bước tới.  

 

 

“Cha!”  

 

 

Người đàn ông âm u kia nhìn thấy người tới, vẻ mặt thay đổi, vội vàng đứng lên.  

 

 

“Chát!”  

 

 

“Cái thằng vô dụng! Lần đầu làm nhiệm vụ đã hại chết cao thủ của tổ chức! Ngay cả Đao Ma cũng chết!”  

 

 

“Cha, cha nghe con giải thích…”  

 

 

“Đừng giải thích! Nếu mày không phải con tao thì tao đã muốn đập chết mày luôn rồi!”  

 

 

Người đàn ông với vẻ mặt nặng nề nói tiếp:  

 

 

“Vì chuyện này mà tổ chức có ý kiến rất lớn với chúng ta, chúng ta phải cứu vãn chuyện này!”  

 

 

“Cha, ý của cha là?”  

 

 

Vẻ mặt Sơn Kỳ Xuyên thay đổi.  

 

 

Sơn Kỳ Đại Lang thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói:  

 

 

“Tao đã nói chuyện với chú Cuồng Nhân của mày, ông ấy sẽ đích thân đến Kim Lăng, giải quyết vụ này cho chúng ta, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn!”  

 

 

Sơn Kỳ Xuyên vui mừng!  

 

 

Cuồng Nhân là ảnh võ giả, am hiểu thuật thôi miên, hành động không ai hay, là siêu cấp cường giả có thể xếp vào top 10 của tổ chức!  

 

 

Có một cường giả như thế ra tay, không phải dễ giải quyết rồi ư?  

 

 

“Cha, con có một ý nghĩ không biết nên nói hay không!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 361


Khách sạn lớn ở thành phố Kim Lăng  

 

Ngay khi Lâm Phong quay lại liền phát hiện ra Phùng Hải của thương hội Bách Vân đang trò chuyện sôi nổi cùng hai anh em Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc .  

 

 

Còn về Tiểu Luyến Luyến thì đang xem hoạt hình Tây Du Ký.  

 

 

Sau khi được Lâm Phong chỉ dạy, cô bé đã không còn thích xem heo peppa nữa, mà thay vào đó cô bé lại rất hứng thú với những phim hoạt hình như Hồ Lô Biến, Tây Du Ký.  

 

 

Phùng Hải vừa nhìn thấy Lâm Phong liền lập tức đứng dậy mỉm cười chào hỏi.  

 

 

Adv

“Cậu Lâm!”  

 

 

“Ba! Cuối cùng ba cũng về rồi.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến mừng rỡ kêu lên, chạy nhanh tới giống như gấu Teddy được treo trên cổ của Lâm Phong.  


 

 

“Con gái ngoan, hôm nay sao con vui thế!”  

 

 

Adv

Lâm Phong khẽ nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gái cười nói.  

 

 

Với người ngoài mà nói, anh là người tàn nhẫn máu lạnh vô tình!  

 

 

Nhưng trước mặt con gái, anh lại là người cha tốt bụng dịu dàng.  

 

 

“Ba…Con vừa mới xem Tây Du Ký, vẫn chưa hiểu giữa Tôn Ngộ Không và Thất tiên nữ xảy ra chuyện gì, tại sao Hồ Lô Biến lại ra đời!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến tò mò hỏi.  

 

 

“Chuyện này là bởi vì….”  

 

 

Lâm Phong bất đắc dĩ giải thích mấy câu, sau khi thỏa mãn được sự tò mò của con gái mới dời anh mắt về phía Phùng Hải, mỉm cười chào hỏi một tiếng.  

 

 

Phùng Hải câm một chiếc hộp đen lên, tiến tới và nói:  

 

 

“Cậu Lâm, đây là số đạn linh bạo đã thỏa thuận trước đó, tổng cộng có một trăm viên! Cậu xem thử số lượng đã đúng chưa.”  

 

 

“Không cần đâu! Tôi tin ông.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa dùng thần thức quét qua một lượt. Sau khi xác định số lượng không sai, liền nhận hộp đen đút vào trong túi càn khôn.  

 

 

Phùng Hải thấy trong lòng có chút cảm động, không ngờ cậu Lâm lại tin tưởng mình như vậy, không khỏi nghiêm túc nói.  

 

 

“Cậu Lâm, người ngoài toàn nói cậu tâm địa độc ác, nhưng trên thực tế cậu lại là người tốt bụng ngay thẳng.”  


 

 

Lâm Phong nhướng mày nói: “Ông là người thứ năm nói với tôi lời này!”  

 

 

“Ồ? Trước đó còn có ai nói với cậu lời này?”  

 

 

“Có bốn người đẹp gợi cảm mười tám tuổi bị tôi từ chối, họ nói tôi là người đàn ông tốt bụng ngay thẳng.”  

 

 

…..  

 

 

Sắc mặt Phùng Hải hiển nhiên có chút sửng sốt, sau đó thì cười khan nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu đúng là biết nói đùa đấy.”  

 

 

“Cậu Lâm, là thế này! Bên tôi có một người muốn gặp cậu, không biét cậu có tiện gặp không?”  

 

 

“Ồ? Là ai muốn gặp tôi?”  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Một nhân vật lớn ở tổng bộ thương hội của chúng tôi!”  

 

 

“Mấy hôm nay tôi bận giúp cậu thu thập đạn linh bạo ở khắp nơi, khiến ông ấy chú ý, cho nên ông ấy rất hứng thú với cậu, muốn gặp cậu.”  

 

 

Phùng Hải vẻ mặt hơi dè dặt ngại ngùng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi cũng biết tính cách của cậu! Nhưng tôi thực sự không dám đắc tội với nhân vật lớn này, nên chỉ đành mặt dày đến cầu xin cậu!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 362


“Nếu như có thể thì bây giờ chúng ta có thể đi luôn, vừa hay ngài đó cũng đang chờ cậu.”  

 

Phùng Hải gượng cười nói.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, sau khi nói chuyện với Trần Y Nặc và con gái xong liền cùng với Phùng Hải rời khỏi gian phòng.  

 

 

…..  

 

 

Sau khi hai người rời đi, Trần Thiên Hủ nhíu mày nói với Trần Y Nặc ở bên cạnh:  

 

 

Adv

“Em gái, danh tiếng của Lâm Phong càng ngày càng lớn nhỉ, không ngờ đến cả nhân vật lớn của thương hội Bách Vân cũng muốn gặp cậu ấy!”  

 

 

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Không phải cha mẹ thích em tìm một người đàn ông lợi hại hay sao?”  

 

 


Trần Y Nặc vẻ mặt kỳ quái nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy lại thở dài một hơi nói:  

 

Adv

 

“Em gái, em nghĩ vẫn còn quá đơn giản rồi!”  

 

 

“Lâm Phong không có gia thế gì, thiên phú mạnh, lại đẹp trai! Trẻ tuổi tài giỏi ưu tú như cậu ấy, hiển nhiên là một miếng bánh ngon trong mắt những nhân vật lớn!”  

 

 

“Em có bao giờ nghĩ đến chuyện cậu ấy qua lại nhiều với thế lực lớn như thương hội Bách Vân, một khi bị con gái của nhân vật lớn nào đó nhìn trúng, vậy thì sẽ thế nào?”  

 

 

“Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng! Mặc dù Trần gia chúng ta có chỗ đứng ở Vân Xuyên, nhưng nhìn khắp Đại Hạ này thì cũng chẳng là gì, càng kém xa với những thế lực to lớn kia!!”  

 

 

“Anh là đàn ông, nên hiểu suy nghĩ của đàn ông! Đàn ông đều có dã tâm cả, một khi có lựa chọn tốt hơn…”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy liền trầm mặc, cô ôm lấy con gái lắc đầu nói:  

 

 

“Lâm Phong không phải người như vậy, nếu anh ấy đã quay lại rồi, vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi em và Tiểu Luyến Luyến đâu.”  

 

 

“Vậy mười năm trước tại sao cậu ta đột nhiên bỏ đi?”  

 

 

Trần Thiên Hủ nhìn Trần Y Nặc tiếp tục nói:  

 

 

“Mười năm trước, cậu ấy bỏ rơi em, đi tu luyện để trở nên mạnh hơn! Nếu bây giờ cậu ấy có lựa chọn tốt hơn, khó mà chắc chắn sẽ không biến mất thêm lần nữa!”  

 

 

“Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì?”  

 

 

Trần Y Nặc ngắt lời Trần Thiên Hủ, sắc mặt có chút tái nhợt.  

 


 

“Em gái, em không có thiên phú tu võ, chỉ là một người bình thường. Nhưng Lâm Phong bây giờ lại là cường giả tông sư, một tông sư trẻ tuổi như vậy! Phóng mắt hết những tông môn trên núi, tuyệt đối là một quái vật đấy! Tương lai thành tựu vô hạn.”  

 

 

“Nếu như em thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy, đợi cậu ấy quay lại, em nói cậu ấy mau chóng cùng chúng ta về Vân Xuyên gặp cha mẹ, giải quyết cho xong chuyện này, không thể dây dưa thêm nữa!”  

 

 

Trần Thiên Hủ trầm giọng nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy cũng không nói gì.  

 

 

Suy nghĩ của cô trước giờ vẫn rất đơn thuần, nếu như không phải anh trai nhắc đến, cô căn bản không nghĩ đến khía cạnh này.  

 

 

Trần Thiên Hủ thở dài nói:  

 

 

“Haiz! Em gái à, nếu trách thì chỉ có thể trách em là một người bình thường! Nếu như em cũng là một võ giả ưu tú, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”  

 

 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

 

Thương hội Bách Vân chi nhánh thành phố Kim Lăng, bên trong một gian phòng nghị sự bí mật, có năm người khí tức bất thường đang tụ tập lại với nhau.  

 

 

Ngồi ngay phía trên là một người đàn ông trung niên.  

 

 

Người đàn ông trung niên này có tên là Ngưu Bôn, là trưởng lão của tổng bộ thương hội Bách Vân, tu vi ông ta đã đạt tới bậc năm Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Phía dưới bên phải người đàn ông trung niên, hai người đàn ông một béo một gầy đang ngồi.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 363


Người còn lại là một bà lão tóc trắng xóa.  

 

Tay bà lão cầm một chiếc nạng hình đầu rồng, dáng vẻ già nua, nhưng cặp mắt sáng như đuốc, hơn nữa là người có tu vi mạnh nhất trong năm người này, đã đạt tới bậc bảy Tiên Thiên Cảnh.  

 

 

“Mọi người, mọi người đánh giá thế nào về sự việc xảy ra ở Phong Vân Bang không lâu trước đó?”  

 

 

Ngưu Bôn mỉm cười hỏi.  

 

 

“Theo tin tức truyền ra, Long Ngạo Thiên bị một người thanh niên chỉ mới ba mươi tuổi giết chết, chuyện này căn bản là không thể! Long Ngạo Thiên là tông sư võ đạo, năm người chúng ta cùng lên còn chưa chắc là đối thủ ông ta!”  

 

 

Adv

Lưu Năng lắc đầu nói.  

 

 

“Có kẻ ngu mới đi tin chuyện này!”  

 

 

Trình Bằng cười khẩy một tiếng rồi nói:  

 

 

“Tôi nghe nói lúc đó ngoại trừ Long Ngạo Thiên, trong hiện trường còn có một cao thủ dùng đao của nước Oa, người này cũng là tông sư võ đạo! Long Ngạo Thiên thân là tổng chấp pháp, có khả năng liều chết với người này!”  

 

Adv

 

“Có lý!”  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu.  

 

 

Thực ra, trong lòng ông ta cũng không tin lắm. Điều quan trọng là sau khi tin tức này truyền ra ngoài, rất nhanh đã bị phía bộ chấp pháp ém nhẹm xuống, khiến cho rất nhiều người không biết được rõ tình hình cụ thể lúc đó, hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán mà thôi!  

 

 

Cứ đoán tới đoán lui, khó tránh diễn biến sự việc bị thổi phồng lên.  

 

 

“Không biết bà Kim Hoa suy nghĩ thế nào?”  

 

 

Ngưu Bôn mỉm cười, chuyển ánh mắt về phía bà lão tóc trắng.  

 

 

Còn về Doãn Tử Nguyệt ở bên cạnh lại trực tiếp bị ông ta ngó lơ!  

 

 

Doãn Tử Nguyệt là đệ tử của Hoa Thần Cung, tính cách lạnh lùng, quái gở, cho dù ông ta có hỏi thì chắc cũng sẽ không có được đáp án.  

 

 

Mà sở dĩ lần này Doãn Tử Nguyệt có mặt ở đây hoàn toàn là do một nhân vật lớn ở tổng bộ sắp xếp qua đây để huấn luyện.  

 

 

Đợi đợt huấn luyện lần này kết thúc, giữa hai bên sẽ không còn qua lại thân thiết gì nữa.  

 

 

“Tôi không quan tâm việc của Phong Vân Bang! Tôi chỉ muốn hỏi, Lâm Phong mà ông nói tới kia, khi nào có thể đến?”  

 

 

Bà Kim Hoa nhíu mày nói.  

 

 

“Chắc là sắp rồi đấy! Tôi nói Phùng Hải đi báo rồi, mọi người không cần phải vội!”  

 

 

Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

“Trưởng lão Ngưu, tôi cảm thấy ông làm việc thực sự quá chậm chạp!”  

 

 

“Lần này năm người chúng tôi qua đó là được! Hà tất phải đem theo Lâm Phong gì đó? Tôi không có nhiều thời gian mà ở đây lãng phí như thế đâu!”  

 

 

Trình Bằng tỏ vẻ không vừa ý.  

 

 

Ngưu Bôn liếc nhìn Trình Bằng, không nói gì.  

 

 

Mà chính vào lúc này, Phùng Hải dẫn Lâm Phong đi vào gian phòng.  

 

 

……..

 

“Ngưu trưởng lão, đây là cậu Lâm.”  

 

Phùng Hải tiến lên, cung kính giới thiệu.  

 

 

Vẻ mặt ông ta cực kì kiêng dè, biết năm người đứng ở đây đều là người ông ta không thể trêu vào!  

 

 

Ánh mắt Ngưu Bôn liếc qua Lâm Phong, trong mắt có vẻ nghi hoặc.  

 

 

Theo lời giới thiệu của Phùng Hải, Lâm Phong chắc chắn phải là một thanh niên tài tuấn cực kì lợi hại mới đúng.  

 

 

Nhưng bây giờ nhìn qua, trên người Lâm Phong hoàn toàn không có khí tức võ đạo nào, dường như chỉ là người bình thường!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 364


Lâm Phong gật đầu, tìm một vị trí ngồi xuống.  

 

 

Thần thức của anh quét năm người ở đây một lượt, kinh ngạc phát hiện bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Cao thủ Tiên Thiên Cảnh của giới võ đạo ở Giang Nam không có nhiều, cho dù Vân Trung Thiên làm chấp pháp của Kim Lăng cũng chỉ mới Tiên Thiên Cảnh tầng một, năm người ở đây, ai cũng mạnh hơn Vân Trung Thiên!  

 

 

Cùng lúc đó, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Trình Bằng cũng đang quan sát Lâm Phong.  

 

 

Sau khi quan sát, ba người họ nhíu mày, hiển nhiên là hơi mất hứng.  

 

 

Adv

Nhưng chỉ có Doãn Tử Nguyệt, vẻ mặt bình thản, thậm chí còn chưa từng nhìn qua Lâm Phong một cái, dường như tất cả chuyện gì xảy ra ở đây đều không liên quan đến cô ấy.  

 

 

“Ngưu trưởng lão tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng, thời gian của tôi không nhiều lắm!”  

 

 


Lâm Phong lên tiếng nói thẳng.  

 

 

Ngưu Bôn còn chưa kịp nói gì, Trình Bằng đã cười lạnh nói:  

 

 

Adv

“Thời gian của cậu không nhiều lắm? Cậu có biết bọn tôi lãng phí mất một tiếng chờ cậu rồi không?”  

 

 

“Ông thật hài hước, tôi có bắt ông chờ không?”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.  

 

 

Trình Bằng bị nghẹn họng, không biết nên nói gì.  

 

 

Ông ta đưa mắt nhìn về phía Ngưu Bôn, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ngưu trưởng lão, quả thật là không thèm nể mặt ông! Tôi còn cho rằn ông sẽ cho chúng tôi gặp một nhân vật lớn thế nào, kết quả lại là một thằng nhãi tầm thường?”  

 

 

“Thằng nhóc này là đệ tử của môn phái nào, ông kêu người ta đến là để bọn tôi dạy nó bay ư?”  

 

 

“Trình Bằng, đừng nóng vội.”  

 

 

Ngưu Bôn nhíu mày.  

 

 

Ông ta đột nhiên cảm thấy mình gọi một người như Trình Bằng tới là sai lầm!  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba thích chèn ép.  

 

 

Cái này khó chịu, cái kia khó chịu, khiến ông ta cảm thấy phiền chết.  

 

 

Trình Bằng nghe vậy còn định nói tiếp nhưng bị Lưu Năng bên cạnh kéo lại.  

 

 

“Ngưu trưởng lão đã nói vậy rồi, nhất định đã có kế hoạch, ông không cần nói nữa.”  

 

 

Lưu Năng lắc đầu nói.  

 

 

Trình Bằng nghe vậy thì thở hắt ra một nơi, hai tay khoanh lại dựa lưng vào ghế, muốn xem xem Ngưu Bôn định tìm cái gì mà cậu Lâm này vì mục đích gì!  

 

 

Nếu như chỉ vì mang một hậu bối đi tích kinh nghiệm thì lão ta không đồng ý!  

 

 

“Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu đang thu thập một lượng lớn đạn linh bạo?”  

 

 

Ngưu Bôn nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười hỏi.  

 

 

“Đúng vậy.” Lâm Phong gật đầu, cái này không cần phủ nhận.  

 

 

“Theo tôi được đạn linh bạo chỉ có tác dụng với võ giả cấp thấp! Nhưng khi đã đạt tới Thiên Cảnh rồi thì tác dụng không còn đáng kể! Cậu Lâm, cậu thu thập nhiều đạn linh bạo vậy để làm gì?”  

 

 

Ngưu Bôn nói xong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, hình như muốn nhìn ra chút gì đó trên vẻ mặt Lâm Phong.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nghe thấy vậy đột nhiên nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt đẹp hơi động đậy, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

 

“Cái này không liên quan đến ông!” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Cũng đúng, cái hạng kiến hôi như cậu thì dùng đạn linh bạo có tác dụng là đúng rồi, ít nhất có thể tăng lên Địa Cảnh.” Trình Bằng đứng bên cạnh phì cười.  

 

 

“Đầu óc ông có vấn đề à? Từ lúc tôi tới đây ông cứ chèn ép tôi, nhìn thấy tôi là khó chịu à?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 365


 

 Trình Bằng hoàn toàn không ngờ Lâm Phong lại đánh mình, bị tát một cái thật mạnh, cơ thể lảo đảo rơi từ trên ghế xuống, ngã ngồi xuống đất.  

 

“Cho ông một bài học nhỏ nhé, đừng cậy già lên mặt trước mặt tôi.” Lâm Phong lạnh lẽo nói.  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt mọi người ở đây đều thay đổi.  

 

 

Nhất là Phùng Hải, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.  

 

 

Ông ta không biết chuyện Phong Vân Bang, bây giờ thấy Lâm Phong tùy tiện đánh một cường giả như thế, trong lòng không khỏi lo lắng.  

 

 

Adv

Cậu Lâm rất mạnh, nhưng Trình Bằng cũng không yếu, đằng sau còn có hậu thuẫn sâu không lường được!  

 

 

“Chó chết, dám đánh lén tao, muốn chết!”  

 

 

Trình Bằng bật dậy khỏi mặt đất, gương mặt đầy sát ý, hung hăng đánh một quyền về phía Lâm Phong.  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, đến khi Trình Bằng đã sát gần mình, anh mới giơ tay nhẹ nhàng bóp cổ Trình Bằng giơ lên.  

 

 

Adv

“Một con kiến hôi, cũng dám khiêu khích tao?” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Trình Bằng vừa sợ vừa giận, thôi thúc chân khí trong cơ thể, kịch liệt giãy dụa nhưng hoàn toàn vô dụng!  

 

 

Đám người ở đây thấy vậy đều nghiêm túc lên.  

 

 

Thanh niên này mạnh như vậy, dễ dàng đánh bại một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  

 

 

Trong mắt Ngưu Bôn xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Quả nhiên Phùng Hải không lừa mình, Lâm Phong này không đơn giản!  

 

 

May mà mình còn có một thằng ngốc Trình Bằng ở đây, nếu không còn chưa biết phải thử như thế nào!  

 

 

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn lập tức mỉm cười, hòa giải nói:  

 

 

“Cậu Lâm, hiểu lầm thôi, cậu buông ra trước đã!”  

 

 

Rắc rắc!  

 

 

Lâm Phong cũng bẻ gãy cổ Trình Bằng rồi tiện tay ném xuống đất.

 

Nhìn cơ thể Trình Bằng mềm ra nằm sấp xuống đất, đám người ở đó đều ngây người ra.  

 

Dù sao Trình Bằng cũng không phải con chó con mèo gì, mà là một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  


 

 

Nhân vật như vậy dù là ở đâu cũng chắc chắn là lực lượng hùng mạnh, kết quả mới nói mấy câu đã bị Lâm Phong này giết nhẹ nhàng như thế?  

 

 

“Ngưu trưởng lão, không phải tôi không để cho ông thể diện, mà cái loại khinh người này nếu không bị tiễn đi sớm, thì trước sau gì cũng có người tiễn đi thôi. Chết sớm đầu thai sớm, mọi người hiểu chứ nhỉ? Tôi muốn tốt cho ông ta thôi.” Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì.  

 

 

Nhưng Lưu Năng bên cạnh lại nheo mắt lại.  

 

 

Lão ta và Trình Bằng là bạn! Hiện giờ Trình Bằng bị giết, về tình về lý lão ta cũng nên nói vài lời, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi.  

 

 

“Cậu Lâm, có phải hơi quá đáng rồi không? Trình Bằng chỉ miệng nhanh hơn não mà thôi, cậu cũng giết ông ta luôn?” Lưu Năng nặng nề nói.  

 

 

“Thì sao?” Lâm Phong bình thản nhìn qua Lưu Năng.  

 

 

Lưu Năng thấy ánh mắt của Lâm Phong, trái tim chợt đập mạnh.  

 

 

Lão ta cảm giác được nếu mình còn dám lắm lời, Lâm Phong chắc chắn sẽ giết mình luôn!  

 

 

“Sau… tôi muốn nói là, thực ra cậu Lâm làm vậy cũng có lý, Trình Bằng mồm miệng không sạch, chết không hết tội! Tôi ghét nhất người không biết giữ mồm như thế!” Lưu Năng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì ngẩn người, rồi mỉm cười hỏi:  

 

 

“Ông tên gì?”  

 

 

“Tôi là Lưu Năng.”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 366


Dưới tình huống bình thường, trước tiên mọi người sẽ cãi nhau vài câu, sau đó ra vẻ một chút, bạn cho tôi bậc thang thì tôi sẽ theo đó mà xuống, không cần đánh thì không đánh.  

 

Sao có thể giống như Lâm Phong, còn chưa nói được hai câu đã giết người?  

 

 

“Khụ khụ…”  

 

 

Lúc này, Ngưu Bôn ho một tiếng, nhìn Phùng Hải nói:  

 

 

“Phùng Hải, ông đem thi thể Trình Bằng xuống đi, chúng ta nói chuyện chính!”  

 

 

Adv

“Không cần phiền phức thế.”  

 

 

Lâm Phong tiện tay ném một quả cầu xuống thi thể của Trình Bằng, thiêu nó ra tro.  

 

 


Tro cốt bay bay, suýt nữa dính lên mặt mọi người.  

 

 

“Linh khí hóa lửa!” Ngưu Bôn khiếp sợ vô cùng.  

 

Adv

 

Cho dù là Doãn Tử Nguyệt hay Kim Hoa bà bà cũng đều nghiêm túc hẳn lên.  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch gì?  

 

 

Muốn dùng linh khí hóa thành lửa, nhất định phải đạt được sức khống chế kinh người đối với linh khí thì mới làm được!  

 

 

Cái đó liên quan đến thiên phú!  

 

 

Bởi vì không có thiên phú nhất định, thì đến võ đạo tông sư cũng không làm được như thế!  

 

 

“Không biết cậu Lâm là thiên kiêu của môn phái nào? Vì sao lão chưa từng nghe tên?”” Kim Hoa bà bà hỏi.  

 

 

“Không có.” Lâm Phong trả lời.  

 

 

Kim Hoa bà bà, Ngưu Bôn, Doãn Tử Nguyệt đều không tin lời Lâm Phong nói, trong lòng cho rằng chắc chắn Lâm Phong có bối cảnh đáng sợ nào đó, chỉ không muốn nói mà thôi!  

 

 

“Ngưu trưởng lão, giờ ông có thể nói ông tìm tôi làm gì chưa?”  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Ngưu Bôn.  

 

 

Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, trấn an bản thân, nói:  

 

 

“Vậy tôi nói thẳng. Tôi tìm cậu vì Phùng Hải nói cậu đang thu thập đạn linh bạo. Mọi người đều biết đạn linh bạo do linh thạch chế ra, nhưng linh thạch ở toàn thành phố lại vô cùng hiếm thấy, mỗi viên có giá trị vô cùng lớn.”  

 


 

Nói đến đây, ông ta ngừng lại giây lát, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp:  

 

 

“Tôi nhận được tin tức, ở núi Phổ Đà của Kinh Hàng có một mỏ linh thạch, không biết cậu Lâm có hứng thú không?”  

 

 

“Ông chắc chắn là mỏ linh thạch ư?” Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.  

 

 

Thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt. Đến linh thạch còn hiếm thấy chứ đừng nói là linh mạch! Điều này khiến anh không tin tưởng lời Ngưu Bôn nói.  

 

 

“Cực kì chính xác. Người biết tin này không nhiều, tôi cũng vừa nhận được tin này từ người quen bên Kinh Hàng mà thôi. Hôm nay tôi gọi cậu qua đây cũng vì thiếu người, muốn gọi cậu đi cùng! Đương nhiên với thực lực mà Lâm Phong vừa thể hiện, đã chứng minh lựa chọn của tôi là chính xác. Bây giờ mỏ linh thạch hấp dẫn không ít cao thủ, chúng ta phải đi thành từng đoàn mới có cơ hội chia một chén canh!”  

 

 

Ngưu Bôn nhanh chóng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trầm tư.  

 

 

Nếu quả thật có linh mạch thì chắc chắn anh sẽ đi.  

 

 

Hiện tại tu vi của anh đã gặp bình cảnh, chỉ dựa vào bản thân tu luyện, thì mười năm nữa cũng đừng mong đột phá được. Muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tìm cơ duyên!  

 

 

Hơn nữa, thể chất của con gái cũng cần một lượng lớn linh thạch mới thức tỉnh được!  

 

 

“Ông là trưởng lão của thương hội Bách Vân, đã cần giúp đỡ, vì sao lại không tìm người trong thương hội của mình?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Ngưu Bôn nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ Lâm Phong này mạnh, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, tính cách hơi non nớt!  

 

 

“Cậu Lâm, nếu tôi nói chuyện này với thương hội, mỏ linh thạch sẽ không liên quan đến tôi nữa! Bên thương hội sẽ có người chuyên tìm kho báu phụ trách việc này. Đến lúc đó, thương hội cho tôi mấy viên linh thạch, phát giấy khen, không phải tôi sẽ thành thằng ngu rồi sao?” Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 367


 “Bây giờ tôi cho người đi chuẩn bị trực thăng, Kinh Hàng cách Kim Lăng không xa, cùng lắm nửa tiếng là tới.” Ngưu Bôn nói xong bèn dẫn Phùng Hải rời khỏi phòng họp.  

 

Lâm Phong nhìn qua Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và Lưu Năng rồi đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Trần Y Nặc.  

 

 

“Y Nặc, tối nay anh sẽ không về.”  

 

 

“Ừm…”  

 

 

“Em không vui sao?”  

 

 

Adv

“Không có, anh cứ bận đi, buổi chiều em dẫn con gái ra ngoài chơi.”  

 

 

Trần Y Nặc nói xong thì cúp điện thoại.  

 

 

Lâm Phong có thể cảm giác được Trần Y Nặc là lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều.  


 

 

Phụ nữ ấy mà, một tháng luôn có vài ngày như vậy!  

 

 

Adv

Trước kia ở cạnh Trần Y Nặc bảy năm, anh đã quen rồi.  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt lại gần Lâm Phong.  

 

 

Trên mặt cô ấy đeo khăn che mặt màu trắng, không nhìn rõ được cả gương mặt.  

 

 

Nhưng từ dáng người xinh đẹp cùng với đôi mắt đen lóng lánh như bảo thạch, cũng có thể được tính là hàng hiếm!  

 

 

“Anh Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?” Doãn Tử Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.  

 

 

Giọng nói của Doãn Tử Nguyệt rất êm tai, như chim hoàng yến hót, đàn ông bình thường nghe thôi đã đủ nhũn cả người ra rồi.  

 

 

“Không thể!”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt đáp lại một câu rồi quay người vào phòng họp.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong.  

 

 

Lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với đàn ông, kết quả người này lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ấy.  

 

 

Điều này khiến cô ấy hơi mất hứng.  

 

 

Nhưng lát sau Doãn Tử Nguyệt đã nghĩ được nguyên nhân, lắc đầu lẩm bẩm: “Quên mất trên mặt mình còn đeo khăn, nếu nhìn thấy mặt mình rồi có khi anh ta sẽ không từ chối nữa?”

 

Thật ra Lâm Phong đã biết mặt Doãn Tử Nguyệt từ lâu rồi.  

 

Chỉ một cái mạng che mặt mỏng thôi thì sao có thể che giấu được thần trí của anh.  

 

 

Sở dĩ anh không để ý đến Doãn Tử Nguyệt là vì cảm thấy cái ả Doãn Tử Nguyệt này quá trà xanh, lại còn là loại trà xanh cực kỳ nồng nữa chữ.  

 

 

Không cần phải hỏi tại sao!  

 

 

Mỗi một người đàn ông đều có trực giác như vậy, mà tỉ lệ đúng nó phải ở tầm chín mươi phần trăm trở lên.  

 

 

Lâm Phong về lại phòng họp, bắt đầu nghe ngóng tin tức linh mạch cụ thể từ phía Lưu Năng.  

 

 

Tiếc là Lưu Năng cũng chẳng rõ.  

 

 

Ngưu Bôn tụ họ lại cùng một chỗ như thế này cũng chỉ nói qua loa thôi, còn cụ thể thế nào phải đến thành phố Kinh Hàng thì mới biết được!  

 

 

Chẳng lâu sau.  

 

 

Ngưu Bôn đã chuẩn bị máy bay trực thăng xong xuôi.  

 

 

Mọi người cùng bước lên, đi thẳng về phía thành phố Kinh Hàng.  

 

 

...  

 

 

Nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống một trang viên tư nhân.  

 

 

Mọi người bước ra khỏi trực thăng thì một ông cụ mặc áo bào đen dẫn theo một nhóm người bước nhanh đến đón, cười nói.  

 

 

"Trưởng lão Ngưu, lâu rồi không gặp!"  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 368


 Lần này có được tin tức của mỏ linh thạch cũng là nhờ Lâm Phi Hải nói cho ông ta biết, điều đó đã cho thấy quan hệ của hai người họ tốt đẹp đến mức nào!  

 

Nhân dịp hai người trò chuyện với nhau, Lâm Phong cũng đánh giá mọi thứ xung quanh!  

 

 

Không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Lâm này chắc chắn là thế gia võ đạo đỉnh cấp ở thành phố Kinh Hàng.  

 

 

Trang viên này ít nhất cũng phải có diện tích cả nghìn mẫu đất.  

 

 

Người vệ sĩ trước mặt họ có tu vi thấp nhất là võ giả Huyền Cảnh, thậm chí có mấy vị cỡ Hậu Thiên Cảnh!  

 

 

Adv

Mà ông lão mặc áo bào đen còn khủng hơn, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng thứ năm!  

 

 

"Trong sáu thành phố ở Giang Nam thì thành phố Kim Lăng đúng là kém nhất! Võ giả Huyền Cảnh ở thành phố Kim Lăng đã là nhân vật lớn xưng bá một cõi rồi, nhưng ở đây chỉ xứng là một vệ sĩ mà thôi!"  

 

 

Lâm Phong hơi cảm thán.  

 

 

Trách sao khi trước tay Nam Cung Vấn Thiên kia phách lối như vậy, không buồn để chủ của các thế lực lớn ở thành phố Kim Lăng vào mắt, đúng là cũng có cái lý của nó!  

 

 

Adv

Chủ các thế lực mạnh ở thành phố Kim Lăng như Đàm Thiên Hồng, Long Hạo, Đế Thích Thiên cũng chỉ ở Địa Cảnh đỉnh phong, đặt ở thành phố Kinh Hàng thật sự chẳng là cái thá gì!  

 

 

Nhưng Lâm Phong cũng cảm thấy hơi lạ.  

 

 

Theo lý mà nói thì thành phố Kim Lăng là cố đô của Lục Triều, không nên yếu đến thế mới đúng, lẽ nào ở đây có chuyện gì đó ẩn khuất hay sao?  

 

 

"Ông Lâm, để tôi giới thiệu với anh mấy vị cao nhân phía sau tôi nhé!"  

 

 

Lúc này, Ngưu Bôn quay lại, vừa cười vừa nói.  

 

 

Lâm Phi Hải cũng gật đầu, đôi mắt nóng bỏng như đuốc đảo qua Lưu Năng, Doãn Tử Nguyệt, từng người một.  

 

 

Cuối cùng dừng ở chỗ Kim Hoa bà bà, vẻ mặt chợt hiện lên sự nghiêm túc!  

 

 

Cao thủ!  

 

 

Người này chắc chắn là cao thủ!  

 

 

Võ đạo của bà ta hùng hậu đến cực độ, chắc chắn là cường giả mạnh hơn Tiên Thiên Cảnh tầng năm!  

 

 

Về phần Lâm Phong thì ông ta chẳng buồn quan tâm.  

 

 

Vì ông ta không cảm nhận được chút sức mạnh võ đạo nào trên người Lâm Phong, còn tưởng Ngưu Bôn đưa một hậu bối đến học hỏi thôi.  

 

 

"Anh Ngưu, vị này là?"  

 

 

Lâm Phi Hải nhìn về phía Kim Hoa bà bà, thận trọng hỏi.  

 

 

"Vị này là Kim Hoa bà bà, Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!"  

 

 

Ngưu Bôn vừa cười vừa nói.  

 

 

Hầu hết người nhà họ Lâm nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh.  

 

 

Tiên Thiên Cảnh tầng bảy ư?  

 

 

Chắc đây là sự tồn tại vô địch trên toàn đất Kinh Hàng mất thôi.  

 

 

Đến cả vẻ mặt Ngưu Bôn cũng trở nên thận trọng hơn.  

 

 

Đến được Tiên Thiên Cảnh thì lên mỗi tầng cũng khó!  

 

 

Nên đừng thấy ông ta và Kim Hoa bà bà chỉ chênh hai tầng mà nhầm. Một khi đánh nhau, Kim Hoa bà bà có thể đánh bại ông ta chỉ trong cái nháy mắt thôi!  

 

 

"Tôi là Lâm Phi Hải của nhà họ Lâm, chào Kim Hoa bà bà!"  

 

 

Lâm Phi Hải bước lên trước, cung kính nói.  

 

 

Ở giới võ đạo, triết lý kẻ mạnh làm vua. Mặc dù ông ta là gia chủ của nhà họ Lâm nhưng cũng không thấy hành động này của mình có gì mất mặt!  

 

 

"Gia chủ Lâm khách khí quá!"  

 

 

Kim Hoa bà bà gật đầu.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 369


 Ngưu Bôn đã giới thiệu thanh niên áo trắng trước mặt này đến lần thứ hai, điều này chứng tỏ thanh niên tên Lâm Phong này không hề đơn giản!  

 

 

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào ở Lâm Phong hết!  

 

 

"Ông đừng xem vẻ bề ngoài không, cũng đừng xem thường ngài Lâm. Ngài Lâm có thực lực sâu không lường được, đến Kim Hoa bà bà cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy."  

 

 

Ngưu Bôn nói khẽ bên tai Lâm Phi Hải.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy thì thầm run.  

 

 

Adv

Ông ta biết anh em tốt sẽ không lừa mình, thế là vội cười nói.  

 

 

"Không ngờ người anh em này cũng họ Lâm, cũng coi như người nhà chúng tôi rồi."  

 

 


"Ừm, các ông cứ nói chuyện trước đi, khi nào xuất phát thì báo tôi một tiếng là được, tôi đi loanh quanh xem một chút!"  

 

 

Lâm Phong đáp lại một câu rồi tự đi về phía sâu trong điền trang.  

 

 

Adv

Anh cảm nhận được một luồng sóng linh khí quen thuộc, như một loại linh thảo nên nhất định phải qua xác nhận một chút. Nếu anh không nhầm thì chỉ một bụi linh thảo này đã khiến chuyến đi này lời phết rồi!  

 

 

Nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, Lâm Phi Hải nhíu mày.  

 

 

Hầu hết người nhà họ Lâm trong sân cũng không thích, cảm thấy Lâm Phong hơi quá đáng.  

 

 

Gia chủ nhà mình chủ động chào hỏi nhưng một tên hậu bối trẻ tuổi như cậu ta lại không khách sáo thì thôi, còn tùy tiện như vậy nữa chứ?  

 

 

Bảo đi thăm thú á?  

 

 

Đây là vườn nhà họ Lâm họ, có rất nhiều nơi riêng tư!  

 

 

Chúng tôi còn chưa cho thì sao cậu dám tự đi chứ?  

 

 

Thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều có ấn tượng cực kém với Lâm Phong.  

 

 

Nếu không nể mặt Ngưu Bôn thì chắc là họ đã lên tiếng chửi thẳng rồi.  

 

 

"Ha ha, tính cách ngài Lâm là vậy đấy, mong các vị đừng trách."  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn hơi bất đắc dĩ, đành vội cười giải thích thay.  

 

 

"Không sao!"  

 

 


Lâm Phi Hải lắc đầu, sau đó nói với một thiếu nữ mặc váy hồng phấn trong nhóm người:  

 

 

"A Mị, cháu đi theo sau, cùng ngài Lâm dạo trang viên đi."  

 

 

"Cứ để tôi đi, nhà họ Lâm các người có trang viên rất đẹp, tôi cũng muốn dạo thử một vòng."  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt chợt lên tiếng.  

 

 

"Vị này là Doãn tiên tử của Hoa Thần Cung."  

 

 

Ngưu Bôn giới thiệu.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy lại thầm run.  

 

 

Hoa Thần Cung là một môn phái lớn trên núi, nội tình của họ rất sâu, nhà họ Lâm họ hoàn toàn không thể so sánh được!  

 

 

Mà Doãn Tử Nguyệt này còn trẻ thế cũng đã đạt Tiên Thiên Cảnh tầng năm rồi, tương lai chắc chắn sẽ đột phá được đến Tông Sư Cảnh thôi!  

 

 

Ông ta vội cung kính, nói:  

 

 

"Bái kiến Doãn tiên tử."  

 

 

"Ừm!"  

 

 

Doãn Tử Nguyệt gật đầu rồi nhún chân một cái phi xa mấy chục mét đuổi theo Lâm Phong.  

 

 

Trông thấy cảnh này, thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều lộ vẻ sợ hãi, thán phục.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 370


 Thanh niên mặc áo đen đó là con trai trưởng của nhà họ Lâm, Lâm Thư Hàn!  

 

 

Gã là một tay chuyên đoạt xá người khác.  

 

 

Tiền thân của gã vốn là một lão quái Nguyên Anh.  

 

 

Trong một trận chiến lớn mấy nghìn năm trước, gã bị trọng thương nên phải bỏ bản thể Nguyên Anh, chật vật thoát ra rồi rơi vào trạng thái ngủ say, mãi một năm trước mới tỉnh lại!  

 

 

Vừa tỉnh dậy, gã đã đoạt xá Lâm Thư Hàn, đồng thời mượn tài nguyên của nhà họ Lâm nên tu vi dần khôi phục, giờ đã là Luyện Khí tầng chín rồi.  

 

 

Adv

Mặc dù là Luyện Khí tầng chín nhưng dù sao cũng là người tu chân, so với võ giả thì vẫn mạnh hơn rất nhiều.  

 

 

Lại nhờ vào kinh nghiệm kiếp trước của mình, có thể nói, gã là vô địch võ đạo tông sư.  

 


 

"Mặc dù dưới thời đại mạt pháp linh khí khô kiệt, nhưng với mình chưa chắc đã là chuyện không tốt!"  

 

 

"Bây giờ là thiên hạ của võ đạo, đợi khi Quỷ Minh lão tổ ta khôi phục Kim Đan kỳ thì có thể vô địch, san bằng mọi thứ, muốn làm gì thì làm!"  

 

Adv

 

"Mà hoa Độ Linh mình bồi dưỡng suốt bao nhiêu năm cũng sắp nở rồi. Đến lúc đó mình sẽ đột phá Trúc Cơ nhanh chóng! Cho dù có đối mặt với võ đạo tông sư cũng không sợ!"  

 

 

Lâm Thư Hàn nghĩ đến đây, khóe miệng thoắt nhếch lên thành nụ cười tà mị.

 

Lâm Phong đi theo sự dẫn dắt của linh khí, nhanh chóng đến trước một vườn hoa.  

 

Vườn hoa rực rỡ sắc màu, xanh tươi tốt.  

 

 

Từ cách bày trí gọn gàng, có thể thấy rằng rõ ràng khu vườn này được người ta chăm sóc cẩn thận.  

 

 

Ở giữa vườn hoa, có một loài hoa nổi bật!  

 

 

Bông hoa này có màu xanh đậm, mặc dù chưa hoàn toàn nở nhưng đã cực kỳ quyến rũ, là bông hoa nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn nhất trong hàng nghìn hàng vạn đóa hoa ở đây.  

 

 

Điều quan trọng nhất là, xung quanh bông hoa này tỏa ra một luồng hào quang mờ nhạt. Nếu có người tu luyện ở đây, họ sẽ phát hiện ra rằng trong không khí có một vài luồng linh khí yếu ớt, được hút vào nhụy hoa, giống như là đang tu luyện.  

 

 

"Quả nhiên là oa Độ Linh!"  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng.  

 

 

Hoa Độ Linh là một loại dược thảo cực kỳ hiếm có!  

 

 

Bông hoa này giống như một trận pháp tụ linh nhỏ, có thể hấp thụ linh khí xung quanh của trời đất, và linh khí được hấp thụ ấy có thể được tinh chế và thanh lọc bằng nhiều cách khác nhau...  

 


 

Khi bông hoa nở, những luồng linh khí được nó tinh lọc sẽ đồng loạt giải phóng. Trong thời điểm đó, nếu có người tu luyện đứng gần, họ sẽ hưởng lợi lớn.  

 

 

Khi đó, tu vi của Lâm Phong bị kẹt lại ở Luyện Khí tầng 9, cho nên ông già kia đã tìm được hoa Độ Linh, giúp anh đột phá lên Trúc Cơ kỳ trong nháy mắt.  

 

 

Đồng thời, hoa Độ Linh còn là nguyên liệu quan trọng trong việc chế tạo Độ Linh Đan.  

 

 

Những linh đan này có thể giúp những người không có thiên phú cao nhanh chóng cảm nhận được linh khí, bước vào Luyện Khí kỳ, đến lúc đó có thể để cho Y Nặc và em gái anh sử dụng.  

 

 

"Loài hoa màu xanh đậm? Thật sự là hiếm thấy!"  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt đi đến bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt của cô lóe lên một tia ngạc nhiên.  

 

 

Lâm Phong nhìn Doãn Tử Nguyệt nhăn mày.  

 

 

Người phụ nữ này đúng là dai như đỉa!  

 

 

Mình đi đến đâu cô ta cũng bám theo!  

 

 

Trước đó, trên máy bay trực thăng đã ngồi cạnh mình, nhưng mình không quan tâm, giờ lại theo đuổi mình!  

 

 

"Cậu Lâm, anh cũng thích hoa à?"  

 

 

Giọng của Doãn Tử Nguyệt vẫn ngọt ngào, êm tai như ngày nào.  

 

 

Thân hình cao ráo, cơ thể phập phồng, mảnh mai, chắc chắn là gu mà những kẻ nhát gan nhất thích!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 371


 Cùng lúc đó, trong phòng họp lớn của nhà họ .  

 

 

Lâm Phi Hải, Ngưu Bôn, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và một số người khác đang ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa trò .  

 

 

"Ông Lâm, chuyện mỏ đá linh thạch là thế nào?"  

 

 

Ngưu Bôn hỏi thẳng vào vấn đề chính.  

 

 

"Không cần vội vàng! Các thế lực lớn ở Bắc Kinh và Hàng Châu đã bí mật bàn bạc xong, dự định sẽ đi vào sớm ngày mai!"  

 

 

Adv

"Đợi lát nữa tôi sẽ làm cơm tiếp đãi mọi người, buổi tối hãy nghỉ ngơi thật khỏe một chút!"  

 

 

Lâm Phi Hải cười nói.  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu một cái, không nói gì thêm.  

 

 

"Ngưu trưởng lão, tôi muốn giới thiệu với ông, đây là cháu tôi Lâm Thư Hàn!"  

 

Adv

 

Lâm Phi Hải bỗng dưng chỉ vào Lâm Thư Hàn ở gần đó, vẻ mặt đầy đắc ý giới thiệu.  

 

 

Ngưu Bôn và những người khác lập tức nhìn về phía Lâm Thư Hàn, thấy vẻ mặt Lâm Thư Hàn bình thản, không có dấu hiệu căng thẳng khi đối mặt với những nhân vật máu mặt như bọn họ.  

 

 

Và hơn nữa, họ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Lâm Thư Hàn đã là một võ giả ở Hậu Thiên cảnh tầng 7 rồi!  

 

 

Tuổi tác của Lâm Thư Hàn không quá lớn, mới khoảng hơn hai mươi tuổi, từng này tuổi đã có thể trở thành võ giả Hậu Thiên cảnh tầng 7 thì thật sự là rất lợi hại!  

 

 

"Ông Lâm, cháu của  thật là không đơn giản!" Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

"Đúng vậy! Thực lực không tệ, tính tình cũng rất tốt, đúng đắn chuẩn mực!"  

 

 

Kim Hoa bà bà cũng hiếm khi mở miệng khen ngợi một câu.  

 

 

"Haha... Mọi người quá khen rồi!"  

 

 

Lâm Phi Hải vuốt râu cười lớn, mặc dù ngoài miệng nói lời khiêm tốn, nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt ông ta!  

 

 

Rất rõ ràng, ông ta rất hài lòng với cháu trai của mình, đã đặt rất nhiều hi vọng vào gã!  

 

 

"Thư Hàn, tới chào các vị tiền bối đi."  

 

 

Lâm Phi Hải cười nói.  

 


 

Lâm Thư Hàn không muốn chào hỏi.  

 

 

Dù bây giờ gã đã sa sút, nhưng dù gì ở kiếp trước gã cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ!  

 

 

Trong mắt gã, dù là Ngưu Phân, hay Kim Hoa bà bà, cũng đều chỉ là con kiến hôi mà thôi!  

 

 

Còn về Hậu Thiên cảnh tầng bảy ấy hả?  

 

 

Chẳng qua là gã đã dùng một phương pháp bí mật, cố tình biến hóa ra một cảnh giới võ học mà thôi!  

 

 

Trong kiếp trước, thân là lão tổ Nguyên Anh kỳ, gã có vô số cách để che giấu hơi thở của mình!  

 

 

"Kính chào các tiền bối!"  

 

 

Cuối cùng Lâm Thư Hàn vẫn nở một nụ cười và chào hỏi.  

 

 

Nhỏ không nhịn mưu lớn sẽ không thành!  

 

 

Chờ đến khi gã sử dụng hoa Độ Linh khôi phục về tu vi Trúc Cơ kỳ, sau đó đi chiếm mỏ đá linh thạch là gã có thể không cần cố kỵ điều gì mà tiêu diệt cả nhà họ Lâm, đồng thời đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên!  

 

 

Ngay lúc này, gã như cảm nhận được điều gì đó, nụ cười trên mặt bỗng trở nên cứng đờ, nhìn về phía khu vườn hoa, nổi giận gầm lên một tiếng:  

 

 

"Hoa của tôi!"  

 

 

...  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 372


 Điều này khiến hắn ta tức giận đến mức toàn thân run lên.  

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cháu trai của ông rất thích hoa à?"  

 

 

Trên khuôn mặt của Ngưu Bôn xẹt qua vẻ ngạc nhiên.  

 

 

"Đúng là gần đây nó đang chăm chút ít hoa cỏ! Tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, nên sẽ không có ai đụng đến hoa của nó mới đúng..."  

 

 

Lâm Phi Hải nhăn mày  

 

Adv

 

Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, ông ta kinh ngạc nói:  

 

 

"Không hay rồi, chẳng lẽ là ngài Lâm và Doãn Tử Nguyệt? Chúng ta mau ra ngoài xem thử xem đi."  

 

 

...  

 

 

Ở khu vườn hoa.  

 

Adv

 

Lâm Phong đào hoa Độ Linh lên rồi sử dụng bí pháp phong ấn nó lại, nhằm ngăn chặn linh khí bên trong tiêu tan.  

 

 

Chờ sau khi về thành phố Kim Lăng, dùng mấy viên linh thạch để thích đẩy hoa Độ Linh là có thể thu hoạch được rồi!  

 

 

Không biết chừng, có thể nhân cơ hội này để anh đột phá tới giai đoạn Nguyên Anh trung kỳ!  

 

 

"Không tệ, Không tệ!"  

 

 

Lâm Phong nhìn vào hoa Độ Linh trong tay, càng nhìn càng cảm thấy thích.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nhìn Lâm Phong, trong mắt cô ta lóe lên  khác thường.  

 

 

Đúng là bông hoa này rất kỳ dị, nhưng mà với một người có địa vị như Lâm Phong, anh có cần thiết phải vui vẻ như vậy không?  

 

 

Lẽ nào bông hoa này là linh vật gì sao?  

 

 

Doãn Tử Nguyệt suy nghĩ cẩn thận trong lòng.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

Lâm Thư Hàn lao tới, kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:  

 

 

"Ngài Lâm, bông hoa đó là của tôi!"  

 

 

Dựa vào phản ứng của Ngưu Bôn vừa rồi thì bối cảnh của Lâm Phong không đơn giản.  Cho nên trước khi đột phá, việc gì gã có thể nhịn thì nhịn, không thể tùy tiện ra tay.  

 

 

Kiếp trước, gã chỉ là một người hầu nhỏ bé trong một môn phái tu luyện!  

 

 

Chính nhờ tính cách cẩn thận và tinh tế của mình mới có thể sống sót trong thế giới tu luyện, nơi coi mạng sống như cỏ rác, để rồi cuối cùng trở thành một vị lão tổ Nguyên Anh hậu kì!  

 

 

Tương tự như vậy, trong trận chiến chấn động hàng ngàn năm trước đó, rất nhiều cao thủ Nguyên Thần kỳ đã chết!  

 

 

Mà cũng chính vì gã cẩn thận nên mới có thể giữ vững Nguyên Anh kỳ và sống sót!  

 

 

Tóm lại, khi không có đủ niềm tin tuyệt đối thì gã nhất định sẽ không hành động lỗ mãng.  

 

 

Lâm Phong tùy ý quan sát Lâm Thư Hàn một phen.  

 

 

Bề ngoài người này là võ giả Hậu Thiên cảnh tầng bảy, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ quái.  

 

 

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.  

 

 

Hai người chỉ là bèo nước gặp gỡ, sau này cũng sẽ không có bất cứ quan hệ sâu xa gì khác nữa. Lâm Thư Hàn có kỳ lạ thế nào thì cũng không liên quan gì đến anh.  

 

 

"Hoá của cậu à?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 373


Lâm Thư Hàn nhìn thấy Lâm Phong cất đi hoa Độ Linh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi!  

 

Cảm ơn cái nỗi gì!  

 

 

Có ai vô liêm sỉ như anh không?  

 

 

“Lâm Phong, anh mau trả hoa lại cho tôi, hoa đó là của tôi mà!!”  

 

 

Giọng điệu của Lâm Thư Hàn sắc lạnh.  

 

 

“Thật ngại quá, giờ nó là của tôi!”Lâm Phong khẽ mỉm cười.  

 

Adv

 

“Anh không trả, thì đừng trách tôi không khách sao!”  

 

 

Lâm Thư Hàn lạnh lùng nói, chuẩn bị ra tay cướp lại hoa Độ Linh!  

 

 


Hoa Độ Linh là thứ quan trọng để anh ta đột phá Trúc Cơ kỳ, bất luận thế nào cũng không được làm mất hoa này.  

 

 

Thế nhưng lúc này, nhóm người Lâm Phi Hải, Ngưu Bôn, Kim Hoa bà bà lao tới.  

 

 

Adv

Lâm Phi Hải liếc nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, cau mày hỏi: “Thư Hàn, chuyện gì vậy?”  

 

 

“Cậu Lâm này cướp bông hoa cháu thích nhất, hoa này vô cùng quan trọng với cháu!!! Cháu tuyệt đối không thể nào đưa cho cậu ta được!”  

 

 

Lâm Thư Hàn trầm giọng nói.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe xong liếc nhìn vườn hoa, quả nhiên phát hiện thấy bông hoa màu xanh đậm lúc trước đã không thấy đâu nữa.  

 

 

Ông dời ánh mắt về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:  

 

 

“Nếu cậu Lâm thích hoa, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng đều có thể tặng cậu, nhưng gốc hoa màu xanh đó là vật mà cháu trai tôi thích nhất, cậu Lâm có thể trả lại được không?”  

 

 

“Không được!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lâm Phi Hải lập tức cứng đờ.  

 

 

Ông ta nhìn Lâm Phong thật sâu sau đó dời ánh mắt về phía Ngưu Bôn cầu cứu, ra hiệu cho Ngưu Bôn bước ra nói vài câu.  

 

 

Ngưu Bôn cũng cảm thấy có chút ái ngại, nên vội vàng nhỏ giọng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu….”  

 

 

“Không cần nói nhiều, tôi không thể nào lấy ra được đâu.”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 


 

Ngưu Bôn nghe vậy nhíu mày nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu làm như thế, sau này chúng ta làm sao hợp tác được nữa?”  

 

 

“Ông không muốn hợp tác vậy thì khỏi hợp tác nữa!”  

 

 

Lâm Phong nhún vai coi như không có gì, trực tiếp xoay người rời đi.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi mà vẻ mặt u ám.  

 

 

Có ai mà làm như thế chứ??  

 

 

Chẳng qua là xét đến thực lực khó lường của Lâm Phong, cho nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi, sau đó cười khổ nhìn Lâm Phi Hải nói:  

 

 

“Anh Lâm, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, thực sự xin lỗi!”  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy thì nheo mắt lại.  

 

 

Lâm Phong này thực sự đáng sợ tới vậy sao?  

 

 

Dù vậy Ngưu Bôn lại không muốn đắc tội với Lâm Phong!  

 

 

Mà ngay vào lúc này, Lâm Thư Hàn đột nhiên lạnh lùng nói.  

 

 

“Lâm Phong, là đàn ông thì ra đây đánh một trận! Nếu như anh thua thì trả lại hoa cho tôi, thế nào?”  

 

 

“Anh muốn đánh một trận với tôi?”  

 

 

Lâm Phong dừng bước, rất tò mò nhìn Lâm Thư Hàn.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 374


Đến lúc đó, e là Lâm Phong cũng không có mặt mũi nào mà kêu ca!  

 

“Thế nào? Dáng vẻ lúc cướp  hoa của anh ngông cuồng như thế mà, bây giờ quyết đấu lại không dám ư?”  

 

 

Lâm Thư Hàn cười chế giễu.  

 

 

“Cần gì phải quyết đấu rắc rối như vậy.”  

 

 

Lâm Phong tát Lâm Thư Hàn một cái bay ra ngoài.  

 

Adv

 

Lâm Thư Hàn thậm chí còn không kịp phản ứng bị tát văng ra xa mấy chục mét.  

 

 

Cuối cùng bị đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó thì bất tỉnh.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người của Lâm gia ở hiện trường đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.  

 

 

Cậu cả là võ giả bậc bảy Hậu Thiên Cảnh, vậy mà lại bị Lâm Phong đánh bay một cách dễ dàng?  

 

Adv

 

Ngay cả sắc mặt của Lâm Phi Hải cũng có chút biến đổi, hoàn toàn không đoán trước được cảnh tượng này.  

 

 

Nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói:  

 

 

“Lâm Phong, ý cậu là gì đây? Đánh cháu tôi thành ra thế này?”  

 

 

“Thực ra tôi có thể giữ cho anh ta một mạng, đã là nhân từ lắm rồi!”  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Lâm Phi Hải, trực tiếp xoay người bỏ đi.  

 

 

“Cậu….”  

 

 

Lâm Phi Hải tức tới mức toàn thân run lên, muốn tấn công Lâm Phong nhưng lại bị Ngưu Bôn ở bên cạnh giữ chặt lại.  

 

 

Ông ta đã từng chứng kiến thực lực của Lâm Phong, biết rằng Lâm Phi Hải trăm phần trăm không phải là đối thủ của Lâm Phong!  

 

 

Một khi chọc tức Lâm Phong, cũng chỉ có đường chết mà thôi!  

 

 

Cho đến khi Lâm Phong đi ra trang viên, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Ngưu Bôn mới buông Lâm Phi Hải ra, hổ thẹn nói:  

 

 

“Anh Lâm, lần này coi như tôi có lỗi với anh! Người này hoàn toàn là nhân tố không thể khống chế được..Tôi không nên đưa cậu ta tới đây!”  

 

 

“Lâm Phong này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Ông thân là trưởng lão của thương hội Bách Vân mà cũng sợ cậu ta như vậy?”  

 

 

Lâm Phi Hải sắc mặt khó coi.  

 

 

“Tôi cũng không biết cậu ta có lai lịch như thế nào, có điều cậu ta có thể giết chết một cao thủ bậc ba Tiên Thiên Cảnh chỉ trong nháy mắt!”  

 

 

Ngưu Bôn ngưng trọng nói.  

 

 

Nghe thấy lời này, đồng tử của Lâm Phi Hải co lại.  

 

 

Trong nháy mắt giết chết bậc ba Tiên Thiên Cảnh, cho dù là ông ta cũng không có khả năng làm được!  

 

 

Những người khác trong Lâm gia ở hiện trường cũng một phen náo động, cảm thấy rất khó tin.  

 

 

“Sao có thể chứ? Rõ ràng Lâm Phong này tuổi còn trẻ như vậy, nhìn có vẻ mới hai mấy tuổi thôi.”  

 

 

Lâm Phi Hải không thể tin được nói.  

 

 

“Cũng vì lẽ đó mà tôi mới kiêng dè cậu ta ba phần, nếu như cậu ta là một lão già thì tôi đã không để tâm như vậy!”  

 

 

“Anh Lâm, anh cũng biết đó! Thế lực có thể bồi dưỡng ra thiên tài trẻ tuổi như vậy, chắc là phải kinh khủng cỡ nào! Không cần thiết vì một gốc hoa mà đắc tội với cậu ta!”  

 

 

Ngưu Bôn khuyên nhủ nói.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe xong thì trầm mặc.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 375


“Tôi cũng không rõ lắm! Thư Hàn chỉ nói đó là một gốc linh dược, có thể giúp nó tu luyện.”  

 

 

Lâm Phi Hải lắc đầu.  

 

 

Linh dược?  

 

 

Mấy người suy nghĩ trong chốc lát, nhưng lại không nghĩ thêm nữa!  

 

 

Dù gì thì cũng đã bị Lâm Phong cướp đi rồi, bây giờ có nghĩ tới cũng không có ý nghĩa gì cả!  

 

Adv

 

…….  

 

 


Sau khi rời khỏi trang viên của Lâm gia, Lâm Phong tìm một khách sạn gần đó và ở lại.  

 

 

Dựa vào cuộc trò chuyện trước đó, ngày mai những người của nhiều thế lực lớn sẽ hội tụ ở núi Phổ Đà để tìm kiếm linh mạch.  

 

Adv

 

Cho nên lúc đó anh tới đó một mình là được, có hợp tác với đám người Ngưu Bôn hay không cũng không có gì khác biệt.  

 

 

Đương nhiên, nếu Ngưu Bôn không nói câu đó, thì anh cũng sẽ không nuối lời.  

 

 

Dù sao tin tức về linh mạch cũng là do Ngưu Bôn nói với anh.  

 

 

Đáng tiếc, Ngưu Bôn lựa chọn đứng về Lâm gia, vậy thì không thể trách anh không giữ lời hứa.  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong liền đặt hoa Độ Linh lên trên bàn rồi lấy linh thạch ra thúc cho hoa Độ Linh nở sớm.  

 

 

Bây giờ trên người anh có hơn một trăm viên linh thạch thứ phẩm, còn có năm viên phong linh thạch, cho nên tiêu hao mất mấy viên cũng không cảm thấy tiếc!  

 

 

Nhưng rất nhanh, anh mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi!  

 

 

Gốc hoa Độ Linh này rõ ràng như là một cái động không đáy!  

 

 

Không ngờ sau khi nuốt chửng cả năm chục viên linh thạch mà vẫn không có bất kỳ dấu hiệu trổ hoa nào.  

 

 

“Không hổ là hoa Độ Linh! Xem ra lúc đầu lão già làm hoa Độ Linh nở, cũng tốn không ít công sức.”  

 

 

Lâm Phong có chút đau lòng.  


 

 

Cứ như vậy, hoa Độ Linh đã hấp thụ toàn bộ hơn một trăm viên linh thạch, và sau khi hấp thụ thêm ba viên phong linh thạch thì những cánh hoa màu xanh đậm đang khép kin mới từ từ nở ra, để lộ ra nhụy hoa cũng có màu xanh đậm bên trong.  

 

 

……..

 

Ngay lập tức, một luồng năng lượng thuần khiết liền tản ra xung quanh, khiến người ta hít vào đều cảm thấy ngây ngất.  

 

Lâm Phong cảm thấy vui mừng, lập tức thi triển Cửu Thiên Tiên diễn pháp, hấp thu toàn bộ luồng năng lượng thuần khiết này vào trong cơ thể.  

 

 

Luồng năng lượng này khác với linh khí trời đất.  

 

 

Sau khi được hoa Độ Linh thanh lọc, năng lượng này đã trở nên cực kỳ thanh khiết, gần như đã giống với nguyên khí mẹ của vạn vật.  

 

 

Mà thời khắc này, nếu như có người có thể nhìn vào bên trong đan điền của Lâm Phong, sẽ phát hiện Nguyên Anh bên trong đan điền đang há cái miệng nhỏ giống như một con cá voi nuốt chửng nguồn năng lượng thuần khiết này vào miệng.  

 

 

Cùng với năng lượng bị nuốt chửng, bề mặt của Nguyên Anh bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Bất luận là hình thể hay ngũ quan, đều trở nên cụ thể hơn, phát triển thành một em bé thực sự.  

 

 

Trước đó khi hấp thụ hai khí âm dương, cũng là kích hoạt vào thời khắc này. Dưới cơ thể Nguyên Anh hình thành một thái cực đồ chậm rãi lưu chuyển, vô cùng thần kỳ!  

 

 

Cứ như vậy khoảng tám giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Phong mới từ từ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng!  

 

 

“Không ngoài dự đoán của mình, quả nhiên thành công Kết Anh, bước vào trung kỳ Nguyên Anh!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 376


 Nếu như để anh khổ tu trên núi có khi phải mất tới bốn năm năm mới được!  

 

“Có điều đột phá nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt, căn cơ của mình rõ ràng đã bất ổn hơn rất nhiều! Phải làm đâu vững đó mới được, nếu không đến lúc độ Tam Cửu Thiên Kiếp sẽ là một mối họa không nhỏ!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong dời ánh mắt về phía hoa Độ Linh ở trên bàn.  

 

 

Sau khi phóng thích ra năng lượng bên trong nhụy hoa, hoa Độ Linh đã mất đi màu sắc vốn có, trở nên xỉn màu.  

 

 

“Muốn luyện chế Độ Linh đan, chỉ mỗi chính dược cũng không đủ, còn phải đi thu thập thêm một ít phụ dược!”  

 

Adv

 

Lâm Phong vừa suy nghĩ vừa đem hoa Độ Linh đã héo đặt vào trong túi càn khôn.  

 

 

Mà đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng.  

 


 

Lâm Phong mở cửa, phát hiện người đứng ngoài cửa lại là Doãn Tử Nguyệt!  

 

 

Adv

Mặt của Doãn Tử Nguyệt vẫn dùng khăn che mặt nhưng trang phục thì đã được đổi thành một bộ vảy ngủ ngắn màu hồng, nước da mịn màng như sữa, vô cùng quyến rũ.  

 

 

Hiển nhiên là cô ấy vừa mới tắm xong, toàn thân đều tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.  

 

 

Đây không phải là mùi hương của sữa tắm, mà là mùi trinh nữ, nhẹ nhàng, ngọt ngào….  

 

 

“Tôi thực sự phục cô đấy, tôi ở khách sạn bên này mà cô cũng có thể theo tới được?”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên có chút đau đầu.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt mìm cười nói:  

 

 

“Anh Lâm, có tiện nói chuyện chút không? Tôi thực sự có chuyện muốn nói với anh.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy cười lạnh một tiếng nói:  

 

 

“Bây giờ đã 10 giờ đêm rồi, cô ăn mặc thế này chạy tới nói chuyện với tôi? Cô thèm khát tới vậy sao?”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt không nói nên lời.  

 

 

Không ngờ thiên kiêu đẳng cấp như Lâm Phong lại nói ra những lời thô bỉ như vậy.  

 


 

Nhưng lúc đó, trong lòng cô ấy cũng có chút cảm giác khác thường.  

 

 

Từ nhỏ đến lớn, bất kể cô ấy đi tới đâu cũng đều là con cưng của trời, là nữ thần chỉ có thể nhìn mà không thể có được trong mắt đàn ông!  

 

 

Đám đàn ông nhìn thấy cô ấy, không lộ ra vẻ như anh trư thì cũng là dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng, người thô lỗ như Lâm Phong đây vẫn là lần đầu tiên thấy!  

 

 

“Anh Lâm, tôi tự hỏi mình chưa từng đắc tội với anh đúng không? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình.  

 

 

Lâm Phong càng không để ý tới cô, trong lòng cô lại càng có dục vọng muốn chinh phục Lâm Phong.  

 

 

Dựa vào cái gì mà người đàn ông khác thì cung kính với mình như vậy, còn Lâm Phong lại chẳng thèm đoái hoài tới mình?  

 

 

“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn thuần không thích cô mà thôi!”  

 

 

Lâm Phong nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng không ngờ lại bị Doãn Tử Nguyệt chặn lại.  

 

 

“Anh còn chưa biết tôi trông như thế nào, tại sao lại không thích tôi?”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nói xong, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống.  

 

 

Một dung mạo vô cùng xinh đẹp nhất thời lọt vào đôi mắt của Lâm Phong.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 377


 Khóe miệng Doãn Tử Nguyệt hiện lên một nụ cười.  

 

 

Cô ấy rất tự tin, cho rằng chắc chắn không có người đàn ông nào có thể bỏ qua được vẻ đẹp của mình.  

 

 

Lâm Phong trầm mặc một lát rồi hỏi:  

 

 

“Có phải cô cảm thấy mình rất đẹp không?”  

 

 

“Chẳng lẽ không sao?”  

 

 

Adv

Doãn Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.  

 

 

“Ngu ngốc! Cút xa một chút.”  

 

 

Lâm Phong đẩy Doãn Tử Nguyệt ra, quả quyết đóng cửa phòng lại.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhất thời chưa thể hoàn hồn trở lại!  

 

 

Adv

Sao có thể chứ!  

 

 

Mình đã để lộ dung mạo thực sự rồi, mà Lâm Phong vẫn cái dáng vẻ đó?  

 

 

Không lẽ anh thích đàn ông sao?  

 

 

Anh ta còn mắng mình ngu ngốc?  

 

 

“Lâm Phong chết tiệt!!!”  

 

 

Doãn Tử Nguyệt tức giận giậm chân, nhỏ giọng chửi bới mấy câu, bực mình xoay người rời đi.  

 

 

……..  

 

 

Đêm khuya, trong trang viên Lâm gia.  

 

 

Lâm Thư Hàn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong ánh mắt đầy vẻ hung dữ!  

 

 

Trận chiến ban ngày, Lâm Phong đã đánh cho gã trở tay không kịp, cướp đi hoa Độ Linh, khiến gã mất hết thể diện!  

 

 

Thù này, gã tuyệt đối phải báo!  

 

 

“Thực sự cho rằng tôi chỉ là võ giả Hậu Thiên Cảnh thôi sao? Nếu không phải tôi không muốn bại lộ thân phận, một tay thôi tôi cũng có thể bóp chết anh!”  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 


 

Mặc dù hoa Độ Linh bị cướp rồi, nhưng gã cũng không vội!  

 

 

Bởi vì theo như suy đoán của gã thì hoa Độ Linh cũng phải ít nhất ba tháng nữa mới có thể nở!  

 

 

Thời gian hai ba tháng đủ để gã tìm tới Lâm Phong cướp lại hoa Độ Linh!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phi Hải đi vào, vẻ mặt hổ thẹn nói:  

 

 

“Thư Hàn, ông có lỗi với cháu, không thể giúp cháu đoạt lại linh hoa!”  

 

 

“Không sao, cháu tài không bằng người, không có gì để nói cả!”  

 

 

Lâm Thư Hàn bình tĩnh nói.  

 

 

Lâm gia chỉ là bàn đạp để gã trở nên mạnh hơn, gã căn bản không có tình cảm gì với Lâm Phi Hải, hơn nữa sau sự việc ban ngày, cũng giúp gã hiểu được Lâm gia còn quá yếu!  

 

 

Gã không thể ở đây quá lâu được, như vậy sẽ phát triển quá chậm!  

 

 

“Cháu có thể nghĩ như vậy, ông rất vui mừng! Lai lịch của Lâm Phong này không đơn giản, Lâm gia chúng ta thực sự không thể đắc tội.”  

 

 

Lâm Phi Hải khẽ vỗ vai Lâm Thư Hàn, lại nói tiếp:  

 

 

“Ngày mai, cháu hãy ở nhà dưỡng thương đi, không cần đi nữa!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Lâm Thư Hàn gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 378


 Hy vọng ngày mai có thể gặp anh ở núi Phổ Đà, tới lúc đó nhất định sẽ cho anh biết kết cục của việc đắc tội với lão tổ Quỷ Minh tôi đây!  

 

 

Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.  

 

 

…….

 

Núi Phổ Đà là một địa danh nổi tiếng ở Kinh Hàng, trên núi có chùa Phổ Đà, có người nói nơi đó rất linh. Vì thế có nhiều du khách nghe danh mà đến, tới chùa Phổ Đà thắp hương bái Phật cầu bình an.  

 

Lâm Phong bảy giờ sáng đã tới chân núi Phổ Đà.  

 

Adv

 

Lúc này, ở đây đã có hơn hai mươi võ giả đang tụ tập.  

 

 

Hai mươi mấy võ giả này chia làm các đội ngũ bốn người.  


 

 

Từng đội ngũ đều có ít nhất một vị Tiên Thiên Cảnh tầng sáu, bảy làm đội trưởng!  

 

Adv

 

Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Doãn Tử Nguyệt cũng có mặt, đồng thời còn ở cùng một đội, cho nên đội của bọn họ là mạnh nhất!  

 

 

Nhìn thấy Lâm Phong đến một mình, rất nhiều võ giả đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

 

 

Thằng nhóc này tới đây một mình?  

 

 

Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải nhìn Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.  

 

 

Từ sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, hai bên đã trở mặt, không cần phải trao đổi nữa!  

 

 

Nhưng ánh mắt Doãn Tử Nguyệt lại sáng lên, muốn vẫy tay chào hỏi nhưng nhớ lại tình cảnh tối qua, cô ấy lại hơi tức giận bỏ tay xuống.  

 

 

Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống.  

 

 

Bởi vì linh mạch thường ẩn trong núi, là mạch ngầm, chỉ dựa vào thần thức thì khó mà tìm thấy, cho nên anh định đi theo cả đại đội xem tình hình thế nảo rồi tính tiếp!  

 

 

Đúng lúc này, cách đó không xa có một đội ngũ đi nhanh tới, cầm đầu là một lão giả đã có tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, mắt sáng như đuốc, khí tức toàn thân sâu không lường được, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng tám!  

 

 

Thấy lão giả đến, vẻ mặt nhiều võ giả trong sân đều thay đổi, do dự một lúc đều tiến lên cười chào hỏi, nhưng thái độ của lão giả rất bình thản, hoàn toàn không phản ứng với các võ giả này.  

 


 

“Nam Cung Thần Thoại, sao lão già này cũng tới nữa!”  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn nghiêm trọng, trong lòng có cảm giác không ổn.  

 

 

Trong đội ngũ của họ, Kim Hoa bà bà mạnh nhất cũng mới Tiên Thiên Cảng tầng bảy, còn Nam Cung Thần Thoại đã là tầng tám!  

 

 

Lúc nữa vì chuyện mỏ linh thạch mà xảy ra xung đột, đội nào thực lực yếu hơn rất dễ bị động!  

 

 

“Tin tức mỏ linh thạch đang được lan truyền rất rộng ở Kinh Hàng, nhà Nam Cung là võ đạo thế gia hàng đầu Kinh Hàng đương nhiên sẽ đến rồi! Chỉ là tôi không ngờ Nam Cung Thần Thoại sẽ đích thân tới!”  

 

 

Lâm Phi Hải nhỏ giọng nói một câu, rồi tiếp:  

 

 

“Dù sao chúng ta cũng cố gắng tránh xung đột với ông ta, lão già này có thù tất báo, không dễ chọc!” Ngưu Bôn gật đầu.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Thần Thoại nhìn về phía Ngưu Bôn, giả vờ kinh ngạc nói:  

 

 

“Ngưu Bôn? Không phải ông đang làm trưởng lão của thương hội Bách Vân sao? Không ngờ cũng ở đây.”  

 

 

Không đợi Ngưu Bôn đáp lời, lão ta đã cười quái dị:  

 

 

“À, hiểu rồi! Thì ra là bắt tay với Lâm Phi Hải kia à! Hai người các người đúng là nhiều tình cảm! Vài chục năm trước cũng thấy hai người suốt ngày lông bông với nhau, ha ha…”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 379


 “Không có ý gì, lẽ nào không đúng?” Nam Cung Thần Thoại lạnh nhạt hỏi.  

 

“Ông…”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phi Hải xấu xí, định nói thêm gì đó nhưng bị Ngưu Bôn cản lại.  

 

 

“Vô dụng!” Nam Cung Thần Thoại phì cười.  

 

Adv

 

Mấy võ giả đi theo Nam Cung Thần Thoại cũng cười rộ lên, trong lời nói đều có vẻ chế giễu nhà họ Lâm.  

 

 

Nghe thấy những từ ngữ nhục nhã đó, Lâm Phi Hải nắm chặt hai tay, vẻ mặt cực kì khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không muốn vì bản thân hấp tấp mà cả nhà bị phiền phức!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả có mặt đều có vẻ sợ hãi.  

 

Adv

 

Bọn họ nghe nói, nhà Nam Cung và nhà họ Lâm bất hòa, xem ra là đúng như thế!  

 

 

Trước đây nhà họ Lâm còn cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng chính là Lâm Phi Dương còn sống, cũng không sợ gì nhà Nam Cung! Đáng tiếc Lâm Phi Dương cố tình đột phá võ đạo tông sư, tẩu hỏa nhập ma, bỏ mình, từ đó trở đi nhà họ Lâm dần xuống dốc!  

 

 

Nhà Nam Cung? Lâm Phong âm thầm suy nghĩ, nhớ rõ trước kia mình có giết hai người nhà họ, một là Nam Cung Tầm, một là Nam Cung Vấn Thiên, không phải đều là hậu bối của lão già kia sao?  

 

 

…  

 

 

Lúc này có hai đội ngũ khác bước nhanh tới, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh dẫn đầu một đội. Tuy rằng thực lực không đỉnh nhất nhưng cũng đã ở Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!  

 

 

Lâm Phong đứng đó, từ tiếng bàn tán của đám võ giả mới biết được người đàn ông đó tên Trương Tuyền, là người của nhà họ Trươn ở Kinh Hàng, nhà họ Trương cũng là một thế lực không nhỏ ở đây!  

 

 

Người cầm đầu đội còn lại là một thanh niên áo đen chừng ba mươi tuổi, thanh niên này tên Vương Thước, mới Hậu Thiên Cảnh tầng năm, nhưng đám võ giả sau lưng thì có Tiên Thiên Cảnh, thực lực cũng coi như mạnh!  

 

 

“Đây không phải là ông Thần Thoại sao? Không nghĩ ông tới sớm thế.”  

 

 

Vương Thước đưa mắt nhìn hiện trường, lúc nhìn thấy Nam Cung Thần Thoại, hai mắt sáng lên, tiến tới chào hỏi.  

 

 


“Thước Nhi hả? Sao cha cháu không tới, mà để cháu tới?” Nam Cung Thần Thoại mỉm cười hỏi.  

 

 

Thái độ của lão ta với Vương Thước rất tốt, khác biệt hẳn so với những người khác!  

 

 

“Chú của cháu bị người giết chết ở Vân Xuyên, cha cháu đang đến đó điều tra!” Vương Thước đáp.  

 

 

“Vương Minh bị giết?” Nam Cung Thần Thoại nhíu mày.  

 

 

“Đúng vậy, trước kia Vân Xuyên có tin đồn có mộ tiên nhân. Chú của cháu và mấy ngời bạn cùng đi, kết quả không trở lại nữa, khi tìm thấy được thì đã là thi thể lạnh như băng! Chú của cháu chết rất thảm, bị người ta chọc hơn trăm đao! Đao không chọc vào chỗ hiểm, cuối cùng đến cậu nhỏ cũng bị cắt.”  

 

 

Nói tới chuyện này, vẻ mặt Vương Thước cực kì tối tăm!  

 

 

Đây là khiêu khích lớn nhất với nhà bọn họ, nhất định phải tìm được hung thủ, lăng trì xử tử mới được!  

 

 

Những người khác nghe thấy việc này đều nhỏ giọng xì xào.  

 

 

“Khó trách gần đây ở các chỗ ăn chơi của Kinh Hàng không còn thấy Vương Minh nữa, ra là đã chết!”  

 

 

“Bị thọc hơn trăm đao, chết thảm quá!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom