Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 160


CHƯƠNG 160

Nhìn xung quanh, Cửu Thiên hỏi: “Tiểu Hắc đâu?”

Bỗng Cửu Thiên nhìn thấy Tiểu Hắc đang nằm dài ra bên đó, tiếng ngáy rung trời, rõ là vẫn đang ngủ.

Huyễn Tầm cười nói: “Cậu đấy, vừa tỉnh lại mà không hỏi tình trạng của chính mình, lại đi quan tâm con hoang thú đó. À, cậu tên là Cửu Thiên nhỉ, tôi tên là Huyễn Tầm, sau này cậu có thể gọi tôi là chị Huyễn Tầm.”

Cửu Thiên hơi nhướng mày, Huyễn Tầm trước mặt nhìn không lớn hơn hắn, vậy mà lại bảo hắn gọi là chị.

Mỉm cười, Cửu Thiên không nói gì, bắt đầu ăn thịt và uống rượu. Thấy Cửu Thiên hoàn toàn không có ý gọi mình là chị, Huyễn Tầm có chút tức giận nói: “Cái tên này, tôi đã nói chuyện tử tế với cậu như vậy rồi, mà cậu còn làm kiểu đó.”

Cửu Minh ở bên cạnh nói: “Cửu Thiên. Cô Huyễn Tầm đã giúp chúng ta lấy được hoang thú biết bay, cũng chính vì có cô ấy mà cậu mới không bị đội hộ vệ Đông Sơn thành bắt đi. Cô Huyễn Tầm cũng đến Học viện Võ Đạo, nói không chừng sau này chúng ta là đồng môn đấy.”

Cửu Thiên nghe xong hơi sửng sốt, người con gái mỗi lần gặp mặt là lại ra tay với hắn này, thế mà lại thân thiện như thế?

Huyễn Tầm ngẩng đầu nói: “Sao, nhận ơn của người khác không phải nên nói tiếng cảm ơn à?”

Cửu Thiên để túi rượu xuống, nuốt miếng thịt trong miệng, nói: “Cảm ơn Cô Huyễn Tầm.”

Huyễn Tầm cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Nhưng cậu đừng tưởng rằng chuyện cậu trộm bảo vật của tôi đã xong. Đi học viện chờ cậu hồi phục, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

Cửu Thiên cười khổ, liền biết cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy, nhưng cô gái tên Huyễn Tầm này tính cách cũng không tệ. Quang minh chính đại, chính trực thẳng thắn.

Suy nghĩ một hồi, Cửu Thiên nói: “Cô Huyễn Tầm, tôi thật sự không thể trả lại bảo vật cho cô. Hay là tôi lấy mấy viên đan dược đền bù cho cô.”

Huyễn Tầm ngạc nhiên nói: “Cậu còn có đan dược sao? Nếu tôi biết sớm thì đã nhân lúc cậu hôn mê soát người cậu một lượt rồi. Nói đi, đan dược gì. Những đan dược bình thường không tính. Tôi biết bảo vật đó là thứ cực tốt. Đừng hòng lấy mấy thứ linh tinh ra lừa tôi.”

Cửu Thiên xoay người lại để chặn tầm nhìn của Huyễn Tầm và Cửu Minh, lấy ra một lọ nhỏ từ trong chiếc nhẫn.

“Bách Luyện Đan, là đan dược cấp năm, coi như là bồi thường cho cô.”

Nghe được ba chữ Bách Luyện Đan, Cửu Minh nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt đưa cho cậu à?”

Cửu Thiên khẽ gật đầu, trong mắt Cửu Minh có vài phần hâm mộ và ghen tị, trận đấu đan ở trước cửa nhà họ Cửu ngày hôm đó, thật ra Cửu Minh cũng chen vào trong đám người xem. Đối với Tiên sinh mặt nạ sắt, Cửu Minh ngưỡng mộ vô cùng. Mà lúc này, nhìn thấy Bách Luyện Đan mà Tiên sinh mặt nạ sắt luyện chế ngày đó lại nằm trong tay Cửu Thiên, Cửu Minh ngạc nhiên không thôi.

Một lúc sau, Cửu Minh nói: “Quả nhiên, cậu và Tiên sinh mặt nạ sắt có quan hệ rất tốt.”

“Chỉ là một viên đan dược cấp năm thôi, tôi còn tưởng là đan dược tốt gì.”

Huyễn Tầm có chút xem thường, cầm lấy lọ thuốc ngửi một hơi.

“Cũng được đấy, loại bình thường. Nhưng xét tới bây giờ cậu cũng không lấy ra được thứ gì hay ho. Đan dược này tôi lấy, xem như đã trả hết một phần mười. Sau này, đợi cậu có đồ gì tốt, tôi sẽ bốc lột từ từ.

Cửu Thiên thầm nghĩ, ra cô cũng biết đó là bóc lột.

Huyễn Tầm mỉm cười, đặt đan dược vào trong túi vải nhỏ màu đỏ quanh eo của mình, nói: “Được rồi. Cửu Thiên, bây giờ tôi có một số câu hỏi muốn hỏi cậu. Cậu phải thành thật trả lời cho.”

Cửu Thiên nói: “Vấn đề gì?”
 
Chương 161


CHƯƠNG 161

Lúc này tự nhiên Huyễn Tầm tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào mắt Cửu Thiên và nói: “Thứ nhất, thanh kiếm của cậu bị sao vậy, nó nặng quá. Với sức lực của tôi mà suýt nữa không nhấc nổi, nói cho tôi biết, lấy cái tu vi Nội Cang sơ kỳ của cậu, sao lại vung được thanh kiếm nặng thế này?”

Cửu Thiên chậm rãi nói: “Chuyện này tôi có thể không trả lời không? Liên quan đến công pháp võ kỹ của tôi.”

Huyễn Tầm cười nói: “Được. Nhưng cậu cũng cần biết rằng chỉ vì thanh kiếm nặng này của cậu, nên Vân Thiên Tước không thể cõng nổi cậu, làm tôi phải đặc biệt tìm Giả Thiên Tước tốt nhất để đưa chúng ta bay. Nếu cậu không nói với tôi, tôi sẽ đuổi cậu khỏi Giả Thiên Tước, để cậu tự mình đi.”

Cửu Thiên quay đầu lại nhìn Cửu Minh để xác nhận, hắn ta gật đầu, chứng tỏ những gì Huyễn Tầm nói là sự thật.

Cửu Thiên nuốt nước bọt, chẳng trách con chim khổng lồ như vậy, mỗi phần lưng thôi, chu vi hơn mấy dặm. Hóa ra là vua trong Vân Thiên Tước, Giả Thiên Tước!

Chẳng còn cách nào khác, Cửu Thiên nói: “Bởi vì tôi đã trích máu nhận chủ thanh kiếm này rồi, tôi có thể dùng, nhưng những người khác không thể dùng.”

Mấy lời này của Cửu Thiên nửa thật nửa giả, đúng là có chuyện trích máu nhận chủ. Sau khi sư phụ Ngô Tân của hắn luyện chế thanh kiếm xong, ông đã đặc biệt đặt một cấm chế trên thanh kiếm, cho phép Cửu Thiên nhận chủ một lần. Tuy nhiên, hiệu quả nhận chủ chỉ có tác dụng với thiên thạch Băng Tâm trên thanh kiếm, còn các bộ phận khác, bao gồm cả trọng lượng, hoàn toàn không hề thay đổi. Còn về việc người khác không thể sử dụng, đó là nói bậy thôi.

Tuy nhiên, Huyễn Tầm rõ ràng không thể nhận ra lời nói dối của hắn.

Mới vỡ lẽ ra ồ một tiếng, Huyễn Tầm nói: “Thảo nào. Tôi mới nói, tôi còn suýt cầm không nổi thì sao cậu cầm nổi. Được rồi, coi như cậu thật thà. Câu hỏi thứ hai, cậu làm sao để cho con hoang thú đó đi theo cậu, tôi nhớ tới lúc ban đầu ngay cả cậu nó cũng đốt mà.”

Câu hỏi này dễ trả lời hơn, Cửu Thiên vui vẻ nói: “Rất đơn giản. Tôi mang nó đi, để nó không bị cô giết. Sau đó cho nó ăn một miếng thịt nướng, nó liền đi cùng với tôi.”

Huyễn Tầm ngớ người nói: “Cái gì? Một miếng thịt nướng?”

Cửu Thiên cười nói: “Đúng vậy, chỉ là một miếng thịt nướng.”

Huyễn Tầm trợn trắng mắt: “Một miếng thịt nướng đã đổi lấy được một linh thú phụ thể. Cậu đúng là gặp phải vận may trên trời rơi xuống. Không đúng, phải là vô số vận may trên trời rơi xuống, vận may trên trời rơi xuống sắp bị cậu lấy hết rồi.”

Huyễn Tầm lẩm bẩm nói: “Tại sao tôi không tìm được một con linh thú như vậy.”

Cửu Thiên cười tủm tỉm nói: “Cô có thể thử cầm thịt nướng đi vào rừng, biết đâu có thể gặp được một con.”

Huyễn Tầm lớn tiếng nói: “Cậu cho rằng linh thú dễ tìm như vậy à. Được rồi, câu hỏi cuối cùng, cậu học phương pháp sở hữu linh thú phụ thể ở đâu. Cậu cũng là thành viên của Vạn Thú Các?”

Cửu Thiên cau mày hỏi: “Vạn Thú Các gì?”

Huyễn Tầm thất thanh nói: “Cậu ngay cả Vạn Thú Các còn không biết, vậy mà có thể dùng phương pháp sở hữu linh thú phụ thể?”

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết. Mà linh thú phụ thể là cái gì?”

Cửu Minh không nhịn được nữa nói: “Cửu Thiên, cậu không nhớ chuyện xảy ra ngày hôm đó sao? Tiểu Hắc của cậu đột nhiên bị bám vào cánh tay cậu, sau đó cậu dùng một đấm đánh chết tên mập mạp kia.”
 
Chương 162


CHƯƠNG 162

Cửu Thiên nhớ kỹ lại cuối cùng cũng nhớ ra, cánh tay màu đen, con rồng đen uốn lượn.

“Đó là linh thú phụ thể?”

Huyễn Tầm xoa xoa thái dương mình, cảm thấy có chút bất lực.

“Đúng vậy. Đó là linh thú phụ thể. Một loại pháp môn mạnh mẽ. Có thể lập tức dung hợp với linh thú sử dụng hoang thú. Có thể nháy mắt hợp nhất với hoang thú, có được sức mạnh của hoang thú. Phải có thiên phú cực cao, mới có thể sử dụng, mà hoang thú đủ để phụ thể, được gọi là linh thú.”.

Cửu Thiên ngẩn ra: “Nói vậy là, tôi cũng xem như là một người thiên phú rất cao?”

Huyễn Tầm nhìn hắn trầm ngâm, nói: “Người có công pháp tu luyện luyện thành công thì được coi là thiên phú cực cao. Còn không có công pháp tu luyện như cậu, tự mình thi triển ra, ở trong Vạn Thú Các gọi là Linh Võ trời sinh, không thể dùng thiên phú cực cao để hình dung, chỉ có thể nói là quái vật. Nhưng nếu do hoang thú của cậu khá đặc biệt, có thể tự mình phụ thể. Dù là trường hợp nào thì cậu cũng rất may mắn.”

Cửu Thiên bật cười ha ha, anh không ngờ Tiểu Hắc mang về nhờ một miếng thịt nướng lại hữu dụng như vậy. Đợi khi nó thức dậy, phải cho nó ăn nhiều đồ ngon hơn.

Tiểu Hắc dường như cảm nhận được suy nghĩ của Cửu Thiên, cười trong cả khi đang mơ ngủ, đôi mắt híp lại thành một đường.

“Không nói chuyện với cậu nữa. Nói chuyện với một người may mắn như cậu đúng là bị đả kích. Tôi đi tu luyện, đợi chừng nào đến thì gọi tôi.”

Nói xong, Huyễn Tầm bước sang một bên, ngồi xuống tu luyện.

Cửu Minh nhìn Cửu Thiên, cũng đứng dậy nói: “Tôi cũng cảm thấy mình bị đả kích. Cửu Thiên, cậu chăm chỉ tu luyện đi. Tốc độ của Giả Thiên Tước rất nhanh, chắc một ngày sau sẽ tới.”

Cửu Thiên gật đầu, nhìn Cửu Minh đi sang một bên tu luyện, hắn ta cũng luyện Liệt Hoả Kim Thân.

Cửu Thiên đi đến bên Tiểu Hắc, nhìn Tiểu Hắc vẫn còn đang ngáy ngủ, Cửu Thiên mỉm cười.

Hít một hơi thật sâu, Cửu Thiên bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, cũng bắt đầu tu hành.

Canh khí đã tiêu hao rất nhiều, cơ thể cũng bị chấn thương nhẹ, Cửu Thiên cần phải điều chỉnh trạng thái của mình lên đỉnh phong càng sớm càng tốt. Bởi vì đến Học viện Võ đạo, vẫn còn một bài kiểm tra nhập học đang chờ hắn.

Nụ cười trên mặt từ từ thu lại, Cửu Thiên chìm đắm trong trạng thái tu luyện.

Một ngày sau, tốc độ của Giả Thiên Tước từ từ chậm lại.

Cửu Thiên mở mắt ra, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, một toà thành hiện lên trong tầm mắt.

Hai chữ rất lớn được viết ở cổng thành, Thành phố Bành!

Học viện Võ đạo, cuối cùng thì tôi cũng đến rồi.

Đôi cánh dấy lên cuồng phong, Giả Thiên Tước từ từ đáp xuống một nơi cách Thành phố Bành hàng chục dặm.

Cây cối bên dưới đều bị gió mạnh thổi ngã, Cửu Thiên nắm chặt lông Giả Thiên Tước, đồng thời dùng tay còn lại nắm lấy Tiểu Hắc.

Cửu Minh và Huyễn Tầm cũng nắm lấy đám lông, nhưng vẻ mặt hai người khác hẳn.

Cửu Minh rất căng thẳng, cơn gió mạnh dường như thổi bay cho khuôn mặt của hắn ta biến dạng, trong khi Huyễn Tầm không ngừng hét lớn, phấn khích cực kỳ.

Cuối cùng, con Giả Thiên Tước cũng hạ cánh êm ái, thu đôi cánh khổng lồ của mình lại.

Đám người Cửu Thiên từ trên con Giả Thiên Tước nhảy xuống, giẫm lên nền đất vững chắc một chỗ lõm.
 
Chương 163


CHƯƠNG 163

Đợi cả ba người đã đáp xuống vững vàng, Giả Thiên Tước lại vỗ cánh.

Cơn gió dữ dội thổi mạnh tới nổi Cửu Thiên và những người khác không thể mở mắt, với tiếng chim hót xuyên qua bầu trời rộng lớn, Giả Thiên Tước vỗ cánh bay đi.

Chớp mắt, trên bầu trời chỉ còn lại một bóng đen nhỏ.

Cửu Minh vỗ hết sạch bụi bẩn trên người, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến Học viện Võ đạo.”

Cửu Thiên và Huyễn Tầm lần đầu tiên đến đây nên đương nhiên không biết đường.

Cửu Minh dường như đã rất quen thuộc, chẳng mấy chốc liền dẫn hai người đi một con đường nhỏ giữ rừng.

Con đường được lát phiến đá xanh dẫn tới một nơi xa xăm.

Cửu Minh vừa đi vừa nói: “Học viện Võ đạo không phải ở Thành phố Bành, mà là ở dãy núi Kình Thiên bên ngoài Thành phố Bành. Đương nhiên, nếu là lần đầu tiên đến đây, có thể đến Thành phố Bành hỏi thăm. Chỉ cần bỏ ra mấy đồng xu, là sẽ một hướng dẫn viên sẽ đưa các người đến đó.”

Huyễn Tầm cười nói: “Nghe nói, dãy núi Kình Thiên trước kia là nơi toạ hoá của cường giả cực hạn Kình Thiên, sau khi chết liền biến thành một dãy núi. Rất nhiều bảo vật của ông ta đều ở trong núi, có phải không?”

Cửu Thiên khẽ nhíu mày, cường giả cực hạn, đây là cảnh giới gì? Chưa bao giờ nghe về nó.

Cửu Minh nói: “Tuy rằng trong học viện có truyền thuyết như vậy, nhưng vừa nghe liền biết là giả. Làm gì có ai sau khi chết có thể biến thành dãy núi, lố quá rồi. Cô Huyễn Tầm, cô thật sự sẽ không tin thật chứ.”

Huyễn Tầm cười nói: “Ếch ngồi đáy giếng, tôi cũng lười nói chuyện với anh.”

Cửu Minh bị nghẹn lời, dừng bước.

Huyễn Tầm dẫn đầu đi về phía trước, không nói gì với Cửu Minh nữa.

Cửu Minh nhìn bóng lưng của Huyễn Tầm, lẩm bẩm: “Cô gái này, nói như thể đã nhìn thấy một người to như ngọn núi vậy. Tôi là ếch ngồi đáy giếng, vậy cô ta quá lắm là con cóc mẹ thôi.”

Cửu Thiên mở miệng, lúc này hắn thật sự rất muốn nói cho Cửu Minh biết sư phụ của Huyễn Tầm là một vị cường giả Âm Dương cảnh. Về kiến thức, e là đối phương biết nhiều hơn họ. Tuy nhiên, Cửu Thiên vẫn không nói ra, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Nếu Huyễn Tầm không hề nói gì về sư phụ của cô ấy trong suốt quãng đường đi, nên Cửu Thiên không nên nói thêm gì nữa.

Cả ba tiếp tục đi về phía trước, dần dần nhìn thấy những người đi cùng đường.

Trên những con đường lát đá xanh khác nhau, những người khác xuất hiện lẻ tẻ. Không thể nghi ngờ, những người này đều đi đến Học viện Võ đạo. Trên đường đi, Cửu Minh dường như còn nhìn thấy vài người quen, vẫy tay chào hỏi.

Chỉ là tại sao, xưng hô họ với Cửu Minh là lạ. Tất cả họ đều gọi Cửu Minh là “Rùa xanh.”

Cửu Thiên khẽ cau mày, mặc dù hắn không biết trong Học viện Võ đạo có quy định đặt biệt danh cho người khác hay không, nhưng nghĩ tới thì Rùa xanh cũng không phải là một cái tên hay.

Mà từ thái độ của những người vừa cười vừa la hét kia, thì tám phần cái biệt danh này đầy sự chế giễu.

Những ngọn núi phía xa hiện ra mờ ảo, cao sừng sững. Sương mù dày đặc, bao trùm cả ngọn núi.

Cuối cùng, sau khi đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, mọi người cũng đến chân núi.
 
Chương 164


CHƯƠNG 164

Ngay cả khi đứng ở đây, cũng không thể nhìn rõ toàn bộ ngọn núi. Chỉ có thể thấy rằng có một lối đi dành cho người đi giữa những ngọn núi khổng lồ.

Bên ngoài lối đi, có một ông lão trong bộ quần áo rách nát, chân trần, râu tóc bạc phơ.

Cửu Minh quay đầu lại nói: “Lấy thẻ ngọc của các người ra cho lão giả xem trước khi vào.”

Cửu Thiên vừa nghe liền lấy thẻ ngọc ra, nhưng Huyễn Tầm hoàn toàn không có ý lấy thẻ ngọc ra.

Cửu Minh cau mày nhìn Huyễn Tầm nói: “Thẻ ngọc của cô đâu?”

Huyễn Tầm bình tĩnh nói: “Thẻ ngọc gì. Tôi không có thẻ ngọc, tôi chỉ có một tấm thẻ sắt.”

Nói rồi, Huyễn Tầm lấy ra một tấm thẻ sắt cũ kỹ có viết một chữ Võ rất lớn. Vẻ mặt Cửu Minh hơi thay đổi: “Cô Huyễn Tầm. Không có thẻ ngọc, cô không thể vào Học viện Võ đạo. Lấy thẻ sắt ra để làm gì?”

Huyễn Tầm nói: “Làm sao anh biết là vô dụng. Thẻ sắt của tôi còn hữu dụng hơn thẻ ngọc của anh, anh có tin hay không.”

Cửu Minh vẻ mặt biểu lộ không tin, đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.

“Rùa xanh Cửu Minh, cậu đã trở lại à. Haha, năm nay lại có thể bắt nạt cậu rồi.”

Giọng nói nghe rất kinh tởm, một tên gầy gò, hốc hác, mắt hình tam giác, mặc võ phục màu tím, miệng cười đi tới.

Bên cạnh tên đó là một kẻ mặc võ phục màu trắng, trông hai người có nét giống nhau.

Ánh mắt Cửu Minh lóe lên sự lạnh lùng, nắm đấm khẽ nắm chặt.

“Tiền Lưu, mấy tháng không gặp, có khỏe không đấy.”

Tiền Lưu cười nói: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì hết. Tới đây, tôi giới thiệu cho cậu một người, đây là em trai tôi, Tiền Nghệ, mới vượt qua bài kiểm tra của học viện võ đạo năm nay. Tiền Nghệ, đây chính là người mà anh từng nhắc tới lúc ở nhà, rùa xanh Cửu Minh. Mai mốt em thiếu thứ gì, hay muốn tìm người hái thuốc giùm, có thể tìm cậu ta. Thậm chí nếu thiếu người giặt đồ, cũng có thể nhờ cậu ta giúp một tay.”

Tiền Nghệ nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng đen tói, đáp: “Em biết rồi, anh.”

Tiền Lưu bước tới, vỗ má Cửu Minh, nhìn thì không quá mạnh, nhưng sức lực không nhỏ, khiến mặt Cửu Minh đỏ ửng hết lên, hắn ta nói: “Cửu Minh, cậu sẽ giúp nó một tay, đúng không?”

Cửu Minh nghiến răng không nói gì, lúc này Cửu Thiên không nhìn nổi nửa, lên tiếng thay hắn ta: “Có giúp hay không đâu phải anh nói là được.”

Tiền Lưu quay đầu nhìn Cửu Thiên, hai người mắt đối mắt, khí thế trên người Cửu Thiên cũng mơ hồ hiện ra.

Tiền Lưu cảm thấy có vẻ Cửu Thiên không tầm thường, bèn thu tay lại, trêu rằng: “Ôi chao, Cửu Minh, cậu còn tìm người trợ giúp nữa cơ à. Cũng là người trong gia tộc của cậu sao? Ha ha, nể mặt người thân của cậu còn ở đây, tôi sẽ không khiến cậu mất thể diện. Chờ khi nào quay về học viện, tôi sẽ tới tìm cậu trò chuyện một phen.”

Dứt lời, Tiền Lưu lập tức dẫn em trai Tiền Nghệ của mình đi, sau khi đưa ngọc bài cho ông cụ kiểm tra, hai người bước vào thông đạo.

Cửu Thiên quay đầu nhìn Cửu Minh, xem ra cuộc sống của Cửu Minh ở học viện võ đạo cũng không quá tốt.

Im lặng vài giây, Cửu Thiên hỏi: “Cửu Minh, có cần giúp một tay không? “

Cửu Minh cắn răng nói: “Không cần. Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xía tay vào, tự quản mình cho tốt là được.”

Nói xong, Cửu Minh lấy ngọc bài ra, nhanh chân tiến vào thông đạo.
 
Chương 165


CHƯƠNG 165

Huyễn Tầm nói: “Tính tình người anh em này của anh tệ thật đấy. Nếu tôi là anh, chắc chắn tôi sẽ ghét anh ta từ nhỏ rồi.”

Cửu Thiên khẽ mỉm cười: “Cô nói không sai. Đúng là tôi đã ghét anh ta từ nhỏ.”

Huyễn Tầm không hiểu lời này của Cửu Thiên có ý gì, Cửu Thiên cũng lười giải thích.

Hắn bước nhanh về phía trước, lấy ngọc bài ra cho ông cụ kiểm tra sơ.

Ông cụ bình tĩnh trả lời: “Vào đi.”

Cửu Thiên cất ngọc bài đi, bước vào trong thông đạo, Huyễn Tầm ở phía sau đang định đi thẳng vào trong thông đạo theo hắn. Nhưng giây sau đã bị ông cụ ngăn lại.

“Vị học viên này, mời trình ngọc bài của cô cho tôi.”

Ông cụ bình tĩnh cảnh báo. Huyễn Tầm thò tay lấy thiết bài ra, nắm tới trước mặt ông cụ.

“Tôi không có ngọc bài.”

Huyễn Tầm kiêu căng nói, như thể không có ngọc bài là một chuyện gì đó rất có thể diện vậy.

Nghe thấy câu nói này của Huyễn Tầm, mấy người đứng phía sau bật cười.

“Không có ngọc bài thì tới học viện võ đạo làm gì, đừng nói là đến thăm người khác đó nhé.”

“Đầu óc có vấn đề đúng không, học viện võ đạo không phải nơi cô muốn vào là vào đâu. Nhanh về nhà uống thuốc đi.”

. . . .

Huyễn Tầm quay đầu trợn to mắt trừng đám người kia một cái, sau đó lấy tay giơ thiết bài ra ngay trước mặt ông cụ, nói: “Nhìn cho kỹ, đừng nói là tôi không thể tiến vào đó nhé.”

Ông cụ khó hiểu nhìn thiết bài hai lần, sau khi thấy rõ chữ “Vũ” khắc trên thiết bài, sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi.

Ông ta vội vàng trả lại thiết bài cho Huyễn Tầm, thái độ cung kính, nói: “Thì ra là cô Huyễn Tầm tới, mời vào mời vào.”

Huyễn Tầm hừ nhẹ một tiếng, sải chân bước vào, mấy người đứng ngoài sửng sốt không thôi.

Chuyện gì thế này, sao lại cho vào rồi?

Cửu Thiên có thể đoán được đại khái, khả năng cao khối thiết bài kia là do sư phụ Huyễn Tầm đưa cho cô ta. Có một sư phụ đạt tới Âm Dương Cảnh đúng là trâu bò quá mà.

Thông đạo màu xanh đen vang vẳng tiếng nước nhỏ giọt, càng đi sâu lại càng chật hẹp, đến gần cuối đường, hai người chỉ có thể nối đuôi nhau một trước một sau.

Hai người cứ thế tiến vào sâu hơn, bỗng, trước mặt xuất hiện chút ánh sáng.

Cuối cùng cũng tới nơi có ánh sáng, khung cảnh thoáng đã rộng rãi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn hướng mắt nhìn về phía xa.

Trong chớp mắt, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ hiện lên trong mắt Cửu Thiên.

Phía xa xa là một tòa cung điện vô cùng to lớn, khí thế bàng bạc, như đang lơ lửng giữa trời xanh. Từ xa nhìn lại, rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy.

Phía trên cung điện dựng một tảng đá bay, trên tảng đá khắc hai chữ “võ đạo” khí thế kinh người.

 
 
Chương 166


CHƯƠNG 166

Non xanh nước biếc điểm tô cho bức tranh tươi đẹp, chim trời bay lượn, mây trắng lững lờ.

Giữa cung điện là một sân tập võ cực lớn, trong sân có rất nhiều võ giả đang tu luyện, tiếng hét hùng hồn truyền tới theo làn gió, mang theo uy lực kinh người.

Bốn phía được dãy núi bao quanh, trên vách đá dựng đứng, dọc theo thác nước còn xây dụng vô số kiến trúc uốn khúc, ngoằn nghoèo như rắn.

Đình đài cổ kính có thể thấy ở khắp mọi nơi, ngoài ra còn có một dòng sông chảy ra bên ngoài cung điện, mặt nước trôi lững lờ, thỉnh thoảng lại thấy mấy con cái nhảy lên.

Khắp nơi tỏa ra khí thế của thần tiên.

Trong nhất thời, Cửu Thiên ngẩn ngơ nhìn hoài, tận đến lúc Huyễn Tầm đụng phải hắn, bảo: “Đừng có cản đường, mau đi xuống đi.”

Lúc này Cửu Thiên mới hoàn hồn, vội vàng cất bước đi xuống.

Sau lưng không ngừng truyền tới tiếng thán phục, mọi người đi dọc theo con đường lát đá xanh, chầm chậm bước xuống dưới.

Con đường lát đá xanh này như lơ lửng giữa không trung, nối thẳng tới cổng chính cung điện.

Càng tiến lại gần, hắn càng cảm nhận được sự khổng lồ của cung điện, diện tích của nó chắc chắn phải hơn cả nghìn dặm.

Cuối cùng, họ cũng bước tới cổng chính của học viện võ đạo. Vài đạo sư đã đứng đây chờ từ lâu, họ nói với mọi người rằng: “Toàn bộ học viên mới tới sẽ vào ở trong Đông Hương Các. Ba ngày sau, bắt đầu tiến hành thi đấu phân viện.”

Cửu Thiên là biết thi đấu phân viện là gì, nhưng cũng có vài người không biết, vừa nghe vậy bèn bắt đầu sôi nổi hỏi thăm.

Mọi người theo chân một vị đạo sư tiến vào cổng chính, rồi đi về phía đông.

Cửu Thiên liên tục quay lại nhìn tảng đá bay phía trên đỉnh đầu.

Hai chữ võ đạo mang theo khí thế bàng bạc khiến Cửu Thiên vui sướng khôn cùng, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh thiên địa bốn phía trở nên nồng đậm lạ thường.

Nơi này tuyệt đối là một chỗ tu hành thượng hạng.

Hắn đến đúng chỗ rồi.

Cửu Thiên nắm chặt tay, ba năm tới hắn sẽ ở lại đây, hắn quyết định phải viết lên một truyền kỳ của chính mình ở chính nơi này.

Đông Hương Các tràn ngập hương hoa ngào ngạt.

Ba ngày thảnh thơi nhoáng một cái đã trôi qua, trong ba ngày này, Cửu Thiên luôn ở miết trong phòng chưa từng bước chân ra khỏi cửa, chờ cuộc thi đấu phân viện bắt đầu.

Phía chân trời truyền đến tiếng chuông, Cửu Thiên chậm rãi mở mắt ra, tỉnh dậy khỏi trạng thái tu luyện.

Tiểu Hắc bên cạnh cũng tỉnh lại theo, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, Tiểu Hắc gần như đã khôi phục hoàn toàn sức lực.

Bỗng, từ bốn phương tám hướng truyền tới tiếng nói vang dội.

“Tất cả học viên mới nhập môn mau tới sân luyện võ tập hợp.”

Cửu Thiên đứng dậy, đẩy cửa phòng, lập tức nhìn thấy học viên tụ họp nhau nhanh chân bước ra ngoài. Cửu Thiên mang theo Tiểu Hắc cũng theo sát phía sau.

Đông Hương Các khổng lồ sở hữu hàng nghìn hàng vạn căn phòng, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
 
Chương 167


CHƯƠNG 167

Đoàn học viên mới nhập môn đông nghìn nghịt, dùng hai chữ tấp nập để hình dung cũng không quá đáng. Toàn bộ học viên theo chân đạo sư Vương tới sân luyện võ.

Sau nửa canh giờ, mọi người đã tề tựu đông đủ ở sân luyện võ.

Sân luyện võ rộng lớn vô cùng, tuyệt đối không nhỏ hơn một tòa thành trì.

Hàng nghìn hàng vạn đệ tử đứng trong sân luyện võ, thế mà chẳng thể lấp đầy nổi một góc sân.

Từ phía xa, có thể nhìn thấy mười bóng người đang lơ lửng giữa bầu trời, họ ngồi trên những cái ghế dựa bằng gỗ to lớn, tỏa ánh hào quang như mặt trời.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mười người này chính là cửu đại sư tôn và viện trưởng của học viện võ đạo.

Phi thăng từ đất bằng, lập thành chín đám mây, trong số mười người này, tu vi thấp nhất cũng từ Bắc Đẩu Cảnh trở lên.

Mặc dù bọn họ không phóng ra Canh Kình, nhưng khí thế khổng lồ vẫn thổi quét khắp bốn phía như đang dời non lấp biển, khiến đám Cửu Thiên đứng bên dưới có cảm giác thở không nổi.

“Học viên mới đã tập hợp xong, thi đấu bắt đầu. “

Một tiếng hô lớn cất lên, Cửu Thiên bỗng có cảm giác cả sân luyện võ bắt đầu di động.

Mặt đất bên dưới phát ra tiếng ầm ầm, toàn bộ sân đấu dần bay lên.

Sân luyện võ tựa như một mảnh đất lơ lửng giữa trời, không ngừng xoay tròn, tới khi cách mặt đất khoảng hàng trăm mét, cuối cùng mới chịu dừng lại.

Tất cả học viên mới nhập môn đều hoảng sợ hét lên, nhưng không ai dám làm gì.

Sau đó, mặt đất lát đá xanh bỗng nhịp nhàng tách ra thành từng khối một với kích thước như nhau đều nhau, rồi rời khỏi mặt đất. Cuối cùng, chỉ còn lại khu vực mà bọn họ đang đứng là không bị tách ra, vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.

Cả sân luyện võ to lớn phân chia thành mấy trăm hòn đảo lơ lửng giữa trời. Sau đó, chúng hóa thành tia sáng tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Trên mỗi một hòn đảo bay xuất hiện một gương mặt xa lạ. Tổng cộng lại có khoảng mấy trăm người, toàn bộ đều mặc võ bào màu bạc, phía trên thêu hai chữ võ đạo.

Đúng lúc này, giọng nói kia một lần nữa truyền tới từ phía bầu trời.

“Tất cả học viên mới nhập môn hãy chọn sân thi đấu, một chọi một, trận đấu bắt đầu, khi nào chỉ còn lại mười người thì dừng.”

Lời còn chưa dứt, Cửu Thiên đã nhìn thấy bên cạnh có không ít người trực tiếp xông ra ngoài, bắt đầu chiếm chỗ trên đảo bay trước. Mặc dù Cửu Thiên không hiểu tại sao, nhưng cũng học theo xông ra ngoài.

Với tốc độ của Cửu Thiên, chỉ lát sau đã chạy tới một hòn đảo bay nhỏ. Chờ thêm một lúc, đối diện hắn lại có một người lao tới.

Một hòn đảo nhỏ chỉ cho phép hai học viên đặt chân tới, những người đến sau đều sẽ bị ánh mắt sắc bén mãnh liệt của người đàn ông mặc võ bào đứng chính giữa đuổi đi.

Sau khi quan sát Cửu Thiên và học viên có vóc dáng cao lớn còn lại, người đàn ông mặc võ bào màu bạc đứng chính giữa nói: “Tôi là đạo sư của học viện võ đạo – Giang Thiếu Vinh. Đầu tiên. Chúc mừng hai em đã lấy được tư cách tham gia vòng thi đấu thứ nhất. Trong lúc chiến đấu, đầu hàng, rơi khỏi đảo, hay hôn mê sẽ bị xử thua. Không được dùng độc, đan dược hay đạo cụ đặc biệt. Mọi chuyện phải biết chừng mực. Hiểu chưa?”
 
Chương 168


CHƯƠNG 168

Cửu Thiên và một học viên khác nhẹ nhàng gật đầu.

Đạo sư Giang Thiếu Vinh cười nói: “Rất tốt. Vị học viên này, đầu tiên mời đặt thú cưng của em sang một bên.”

Cửu Thiên vỗ đầu Tiểu Hắc. Tiểu Hắc hiểu ý, chạy tới đứng ngay dưới chân đạo sư Giang Thiếu Vinh. Đạo sư Giang Thiếu Vinh liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, mỉm cười.

Chỉ trong vài giây trò chuyện, tất cả đảo nhỏ còn lại đều đã có người, nhưng vẫn còn một bộ phận học viên không chiếm được chỗ trên đảo nhỏ, còn đang hoang mang nhìn khắp bốn phía.

Đúng lúc này, trên trời vang lên âm thành hùng hồn.

“Tất cả học viên không chiếm được sân thi đấu đều bị đào thải, các người mau tới Tây Hương Các, đợi đạo sự chọn lựa.”

Vừa dứt lời, đám học viên này lập tức ngớ ra. Hóa ra đây chính là vòng thi đấu đầu tiên.

Cửu Thiên cũng nhướng mày, thầm may mắn trong lòng, hên là hắn phản ứng nhanh, thân pháp cũng không tồi.

Hòn đảo lớn nhất kia chầm chậm hạ xuống, một nhóm học viên ủ rũ cúi đầu rời đi. Cửu Thiên cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà xung quanh đã xuất hiện một đám học viên cũ.

Mấy tên học viên cũ này hiển nhiên là đến xem trò hay, thấy đám học viên mới không cướp được sân thi đấu, buồn bã rời đi, mấy người họ bật cười khoái chí.

“Ha ha, mấy đứa ngu này, ngay cả sân đấu cũng không cướp được.”

“Ít nhất lúc trước ông đây cũng đấu được một trận với người ta.”

. . . .

Tiếng cười nhạo chói tai khiến đám học viện bị đào thải này cảm thấy mất mặt. Một học viên lớn tiếng hét lên: “Vầy không công bằng, lúc đầu do ông không thông báo quy định rõ ràng nên tôi mới chậm một bước, hoặc là nghe không rõ, sao có thể đào thải chúng tôi như vậy được. Chúng tôi cũng muốn có cơ hội thi đấu!”

Tiếng gào thét của tên học viên này được không ít người hưởng ứng, một đám lớn tiếng la hét đòi công bằng.

Giờ phút này, bầu trời bỗng tối lại, sấm chớp ầm ầm, trong cơn lốc, một cái đầu người khổng lồ nhô ra khỏi bầu trời, lời nói mang theo tiếng sấm rền: “Trên đời này vốn không tồn tại công bằng chi cả, một bước chậm, vạn bước chậm. Dù các người có lý do lý trấu cỡ nào cũng chỉ là lấy cớ cho sự thất bại của mình mà thôi. Ai còn dám ồn ào huyên náo sẽ bị sấm sét trừng phạt.”

Một tia sét xuyên qua kẽ hở của đảo nhỏ, rơi xuống mặt đất, thoáng chốc, mặt đất đã bị đánh cho xuất hiện một cái hố to.

Một tiếng chấn động này khiến cho tất cả học viên đều im bặt. Cửu Thiên sợ hãi nhìn cái đầu người rất lớn giữa không trung, trong lòng không khỏi kinh hô.

“Trời ạ! Trên đời này thật sự có một người to lớn như vậy.”

Giang Thiếu Vinh đạo sư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cửu Thiên và những học viên khác, nói: “Đây là Thiên Hoàn, người thi hành luật của học viện, sau này nếu các người không tuân thủ nội quy học viện, cẩn thận ông ta đánh sét xuống trừng phạt.”

Cửu Thiên nuốt một ngụm nướng miếng. Có người kinh khủng như vậy ở đây, ai dám không tuân thủ nội quy học viện chứ.

Đám học viên nhanh chóng bị đưa đi, không trung lại trong xanh trở lại. Phía dưới các học viên lại bắt đầu bàn luận. Đối với bọn họ mà nói, mỗi lần thấy Thiên Hoàn cũng là sợ đến nỗi nhảy dựng lên.

“Được, bắt đầu so tài.”
 
Chương 169


CHƯƠNG 169

Giang Thiếu Vinh đạo sư ra lệnh một tiếng, Cửu Thiên liền rút trọng kiếm của mình ra.

Học viên đối diện cũng lấy ra binh khí của mình, khẽ quát một tiếng, liều chết mà xông về phía Cửu Thiên.

Cửu Thiên vận khởi canh kình, giơ tay ra chiêu thứ nhất, trọng kiếm quyết, phá khí thức!

Học viên xông lên nhìn thấy canh kình, nháy mắt cả người ngơ ra, sau đó bị một kiếm của Cửu Thiên đánh cho ngã bay xuống đất.

Bên này khi Cửu Thiên chiến đấu, những học viên khác cũng bắt đầu so tài trên đảo nhỏ, trong phút chốc tiếng chiến đấu vang lên không ngừng.

Bên trong bầu trời, viện trưởng Học viện Võ Đạo và chín vị phân viện sư tôn cười khanh khách quan sát tất cả.

Viện trưởng cười nói: “Học viên năm nay có vẻ chất lượng hơn so với năm ngoái, luyện được ra canh kình cũng không ít đâu.”

Bên cạnh, Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ áo xanh cười nói: “Đúng vậy, dùng kiếm cũng có không ít. Xem ra Thanh Kiếm viện của chúng ta năm nay có thể có được một vài mầm non nhân tài.”

“Chẳng lẽ chỉ có Thanh Kiếm viện các người là có thể thu được hạt giống tốt sao? Tôi liếc mắt một cái, có một vài đứa nhóc có thân thể hoành luyện không tồi. Ha ha, nhìn thấy những người trẻ tuổi tràn đầy sức chiến đấu, tôi cũng cảm thấy mình được trẻ lại.”

Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện râu xồm cười vui vẻ, bàn tay to không ngừng vuốt bộ râu của mình.

Viện trưởng nhẹ cười hai tiếng, quay đầu hỏi một người đàn ông trung niên: “Nhất Thanh, lần này ông định nhận mấy người?”

Nhất Thanh nhướng mày nhìn lại viện trưởng, một gương mặt tròn vo, nở một nụ cười nói: “Nếu hợp mắt thì nhận một hai người, không hợp thì không nhận.”

Vừa nói, Nhất Thanh sư tôn vừa cười vuốt cái bụng tròn trịa của mình, thân hình mập mạp khiến cho một thân võ bào màu xanh cũng không che kín hết được.

Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lẽo liền truyền tới.

“Với quyết sách này của ông, Nhất Nguyên viện sớm muộn gì cũng giải thể trong tay ông.”

Người nói, là Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện, áo choàng, đầu bạc, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt lạnh tựa sao đêm, người sống chớ đến gần.

Như thể đã hiểu rõ tính cách của Tinh Uyên, Nhất Thanh cũng lười phản ứng ông ta.

Những người khác lắc đầu cười khổ. Hai người này cũng đã mấy chục tuổi, vẫn là tính tình này, thật là hết cách.

Phía dưới, so tài vòng một đã xong, một nửa học viên bị loại trực tiếp.

Cửu Thiên đứng ở giữa đảo, một vòng này hắn cũng rất nhẹ nhàng, khóe miệng mang theo tươi cười.

Địa điểm thay đổi, lại một vòng so tài nữa bắt đầu, lúc này đây đối thủ của hắn là một võ giả cầm trường đao trong tay. Đao pháp không tệ, vừa bắt đầu ánh đao đã lóa mắt một vùng. Đáng tiếc, thực lực hắn ta quá kém, tu vi không đủ, ngay cả canh kình còn chưa luyện ra thì sao có thể là đối thủ của Cửu Thiên, hai kiếm đã giải quyết xong.

Vòng thứ ba, đối thủ là một cô gái, am hiểu Thối pháp, một tầng nội canh. Đáng tiếc Thối pháp của tô ta cơ bản không thể bằng Cửu Thiên, suýt chút nữa bị Cửu Thiên dùng kiếm đánh bay ra khỏi đảo nhỏ, tự giác nhận thua.
 
Chương 170


CHƯƠNG 170

Vòng thứ tư, là một học viên dùng kiếm thuận tay trái, kiếm pháp gian xảo, đánh ra rất nhiều chiêu vô dụng, vừa đánh vừa chửi má nó. Cửu Thiên không khách khí với hắn ta, một kích băng sơn quyền đánh cho hắn ta bay thẳng ra ngoài đảo nhỏ, nếu không phải đạo sư dùng canh kình đuổi theo hắn ta đỡ được hắn ta, thằng nhóc này chỉ sợ sẽ trọng thương dài ngày. Nhưng Cửu Thiên cũng cho hắn ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Nhân số càng lúc càng ít, rất nhanh chỉ còn lại mấy chục người.

Mấy vị sư tôn âm thầm gật đầu, Tinh Uyên sư tôn chỉ vào một đảo nhỏ ở giữa, nói: “Cô nhóc kia là ai?”

Viện trưởng khẽ cười nói: “Đã nhìn ra rồi à? Là đệ tử của lão già đã cố ý đến chỗ chúng ta ăn trộm đó.”

Vẻ mặt Tinh Uyên không có biểu cảm gì nói: “Cô ta không cần so tài nữa. Vào thẳng Âm Dương viện của tôi đi. Tôi muốn nhìn xem, cô ta có thể trộm được bao nhiêu.”

Nói xong, Tinh Uyên liền truyền âm đến đạo sư trên đảo nhỏ, đạo sư nói với cô gái: “Học viên Huyễn Tầm, cô không cần phải so tài nữa. Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện đồng ý thu nhận cô, cô có đồng ý đi không?”

Huyễn Tầm thu lại dao nói: “Âm Dương viện sao? Ha ha, tôi chính là muốn vào Âm Dương viện. Nếu không cần so tài nữa, thì tôi về ngủ đây.”

Huyễn Tầm vui vẻ rời đi, cô ta rời đi dẫn đến những người khác đều quay đầu nhìn lại.

Cửu Thiên nhìn cô ta một cái, khẽ cười nói: “Cô ta lại đang làm gì? Chẳng lẽ lại có đặc quyền.”

Đang nghĩ ngợi, Huyễn Tầm chợt hướng về phía Cửu Thiên hô to: “Cửu Thiên, tôi đi Âm Dương viện đây, nếu cậu có thể thông qua, thì tới tìm tôi được không?”

Cửu Thiên sửng sốt một chút, chợt bất đắc dĩ cười, hắn cũng sẽ không vào Âm Dương viện.

Mà lúc này, học viên đối đầu với Cửu Thiên thấy Cửu Thiên thất thần, đánh một quyền về phía Cửu Thiên.

Cửu Thiên phủi tay một kiếm chặn trên người hắn ta, đẩy ngã hắn ta ra, chỉ bằng trọng lượng của kiếm đã có thể chặn lại đối phương, mãi đến khi đối phương không giãy giụa được nữa mới bất đắc dĩ nhận thua.

Phía trên, Huyền Chân sư tôn thấy biểu hiện của Cửu Thiên, cười nói: “Tên nhóc này không tồi, để cậu ta vào Thanh Kiếm Viện của tôi đi.”

Nói xong, Huyền Chân sư tôn cách không truyền âm cho Giang Thiếu Vinh đạo sự bên cạnh Cửu Thiên.

Giang Thiếu Vinh đạo sư quay đầu nhìn về phái Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, cậu rất may mắn. Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện nhìn trúng cậu. Hỏi cậu có muốn vào Thanh Kiếm viện không, nếu cậu đồng ý, thì không cần so tài nữa, có thể đi trước.”

Cửu Thiên hơi mỉm cười nói: “Không được, tôi không vào Thanh Kiếm viện.”

Giang Thiếu Vinh đạo sư ngơ cả người, lần đầu tiên ông ta thấy một học viên mới từ chối lời mời của sư tôn học viện, hơn nữa còn là viện xếp hạng hai Thanh Kiếm viện của Cửu đại học viện.

“Cửu Thiên, cậu cần phải suy xét rõ ràng. Là Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm viện nhìn trúng cậu, không phải đạo sư nào đó của Thanh Kiếm viện. Nếu cậu vào, chắc chắn sẽ nhận được chỉ dạy của Huyền Chân sư tôn ở Thanh Kiếm viện, đây là cơ duyên lớn đấy.”

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi biết, nhưng tôi không muốn vào. Tiếp tục so tài đi, cũng chẳng còn lại mấy người nữa.”

Giang Thiếu Vinh đạo sư thở dài một tiếng, quả nhiên là tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, sau này chắc chắn hắn sẽ hối hận.

Giang Thiếu Vinh đạo sư khẽ nhếch môi, dùng phương pháp truyền âm. Chỉ cần luyện đến Ngoại canh cảnh, truyền âm là một chuyện rất đơn giản.

Huyền Chân nghe được truyền âm, khẽ nhíu mày: “Thằng nhóc này, vậy mà dám từ chối tôi.”
 
Chương 171


CHƯƠNG 171

Giọng nói còn chưa dứt, Nhất Thanh là người đầu tiên nở nụ cười.

“Cái gì? Thằng nhóc sử dụng trọng kiếm thế mà không muốn vào Thanh Kiếm viện, thú vị, thật thú vị đó.”

Mộng Vân sư tôn của Phiêu Miểu viện lắc đầu nói: “Nhóc con cao ngạo. Chẳng lẽ hắn định vào Âm Dương viện. Tinh Uyên, ông có định nhận hắn không?”

Tinh Uyên nói: “Có thể, căn cơ tu vi đều không tệ. Là một hạt giống tốt, xem thế nào.”

Viện trưởng cười nhẹ nói: “Tôi cũng thấy không tệ.”

Khi hai vị sư tôn và viện trưởng nói chuyện, Cửu Thiên phía dưới lại thắng thêm một đối thủ mới.

Lúc này, chỉ còn lại mấy chục học viên, gần như mỗi người đều là từ Nội canh cảnh trở lên.

Trước khi tới đây, Cửu Thiên vẫn luôn cho rằng cảnh giới tu vi của mình cũng xem như cao. Nhưng nhìn thấy những người này, Cửu Thiên mới phát hiện, cảnh giới của mình cũng không cao lắm. Ít nhất có mười người giống hắn, quả nhiên Học viện Võ Đạo là nơi thiên tài hội tụ, danh xứng với thực.

Hai đạo sư cùng đứng trên đảo nhỏ, giám sát trận thi đấu này. Học viên đối diện rất khách khí, tiến lên trước ôm quyền nói: “Tại hạ Thủy Song, xin chỉ giáo.”

Cửu Thiên cũng đáp lễ nói: “Tại hạ Cửu Thiên, mời.”

Thủy Song lấy vũ khí của mình ra, rõ ràng là một đao một kiếm.

Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, mở canh kình ra, khí thế mãnh liệt, thoạt nhìn không tầm thường.

Phía dưới, Cửu Minh cũng đang xem cùng đám người bên dưới. Khi thấy đối thủ của Cửu Thiên là Thủy Song, Cửu Minh khẽ nhíu mày, biết lần này Cửu Thiên sẽ gặp phiền phức.

Bởi vì Thủy Song này chính là em trai của Thủy Lãnh Hàn, cao thủ của Thiên Nhận viện bọn họ. Thủy Lãnh Hàn từng nói qua, em trai của hắn ta thiên phú không kém gì hắn ta, tu vi đã là Nội canh nhị trọng. Nếu như không phải vì chưa luyện xong võ công của gia tộc, hai năm trước đã vào Học viện Võ Đạo rồi. Lần này là muốn vào Âm Dương viện.

Ngay lúc Cửu Minh đang lo lắng, giọng nói khiến người ta ghét bỏ của Tiền Lưu lại vang lên lần thứ hai.

“Con rùa xanh Cửu Minh, cậu ở đây à, làm tôi tìm mãi. Em họ cậu cũng may mắn thật đó, vậy mà gặp được em trai của Thủy huynh đệ, xem ra hắn phải dừng ở đây rồi, Thủy huynh đệ, cậu nói có phải không.”

Tiền Lưu và Thủy Lãnh Hàn sóng vai đi tới, tiếng cười chói tai, vô cùng khó nghe.

Những người khác rõ ràng đều nhận ra hai người, nhường chỗ để Tiền Lưu và Thủy Lãnh Hàn đi đến.

Thủy Lãnh Hàn liếc nhìn Cửu Minh một chút, nói: “Con cháu của nhà họ Cửu nhỏ bé, có thể đi đến bước này, đã tính không tệ. Đáng tiếc, hắn không phải là đối thủ của em trai tôi.”

Tiền Lưu cũng tiếp lời: “Đây là đương nhiên. Cửu Minh, cậu phải cảm thấy may mắn, anh em của cậu gặp chính là em trai của Thủy huynh đệ, mà không phải em trai Tiền Nghệ của tôi. Nếu không hắn sẽ thua cực kỳ tệ không nói, còn sẽ để lại tổn thương tâm lý sau này nữa.”

Cửu Minh âm thầm cắn răng, tuy rằng hắn ta không thích Cửu Thiên. Nhưng lúc này, hắn ta chắc chắn không hy vọng Cửu Thiên thua.

Cửu Minh nhàn nhạt nói: “Thắng hay thua, còn chưa biết được.”

Tiền Lưu ngẩn ra một chút, sau đó cười ha ha mấy tiếng, nói: “Ui, con rùa xanh rất tự tin nhỉ. Nếu không cược đi?”
 
Chương 172


CHƯƠNG 172

Cửu Minh cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, lấy gì đánh cược với cậu.”

Tiền Lưu cười nói: “Tôi biết cậu hai bàn tay trắng, tôi muốn cược cậu phải giặt hết quần áo cho tôi một năm, chịu đánh chịu mắng, như một người hầu, có dám cược không.”

Mí mắt Cửu Minh nhảy lên, ánh mắt lập lòe.

Thủy Lãnh Hàn cười ra tiếng: “Tiền huynh. Cậu không cần cược cũng có thể đánh hắn ta, bắt hắn ta làm việc cho cậu, sao phải làm điều thừa vậy làm gì?”

Tiền Lưu nói: “Thủy huynh cậu không hiểu. Tuy rằng bình thường tôi hay bắt nạt hắn ta, nhưng tên này rất kiên cường, như một tảng đá vậy, có vài lần còn làm loạn suýt xảy ra chuyện. Nếu có thể bắt hắn ta chịu đánh chịu mắng, thì tôi rất sảng khoái. Đến lúc đó, tôi còn có thể bắt hắn ta rửa chân cho Thủy huynh, hái thuốc, như thế có phải tuyệt không.”

Thủy Lãnh Hàn cười nói: “Rất tuyệt, rất tuyệt. Cửu Minh, cậu có dám cược không? Trả lời một tiếng. Cậu nhìn xem, bên trên đã bắt đầu đấu rồi.”

Trong đầu Cửu Minh hiện lên hình ảnh Cửu Thiên và Nông Kiến Tịnh đạo sư tỉ thí, cắn răng nói: “Cược thì cược, nếu tôi thắng, cậu phải giặt quần áo phục dịch tôi, nhận mắng nhận đánh.”

Tiền Lưu cười đến gần chết, nói: “Không thành vấn đề.”

Những người khác nghe thấy hai người đánh cược, đều sôi nổi bàn luận, ánh mắt nhìn Cửu Minh đều như đang nhìn một thằng ngu.

“Con rùa xanh Cửu Minh lại ngớ ngẩn rồi, hắn ta còn chưa ăn đủ trái đắng sao?”

“Nói không chừng anh em người ta thật sự mạnh thì sao?”

“Ha ha, cậu đang kể chuyện cười à. Nhà họ Cửu? Tôi nghe nói chỉ là một gia tộc nhỏ của thành Giang Lâm mà thôi.”



Tất cả mọi người đều cười nhạo quyết định của Cửu Minh, mà lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.

“Các người sai hết rồi, Cửu Thiên của nhà họ Cửu đúng là rất mạnh.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, nói với người vừa nói: “Mục Kiếm Đình, cậu sẽ không lừa chúng tôi đấy chứ.”

Mục Kiếm Đình cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Không phải có người mở cá cược xem lần này học viên nào sẽ giành hạng nhất sao? Các người có thể thử đặt Cửu Thiên, sẽ không thua.”

Nói xong, Mục Kiếm Đình ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên người Cửu Thiên.

Một bên khác, trong nhóm học viên của Phiêu Miểu viện, Tĩnh Như chỉ vào bóng dáng Cửu Thiên nói: “Sư huynh, chính là hắn, có thể giúp em đối phó với hắn không?”

Người được Tĩnh Như gọi là sư huynh nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của Tĩnh Như, cười nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì. Ai anh cũng sẽ giải quyết giúp em. Chờ hắn được phân học viện xong, anh sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, em muốn hắn khó chịu thế nào thì hắn sẽ khó chịu thế đó.”

Ánh mắt Tĩnh Như lộ ra ánh sáng lạnh lẽo: “Em muốn hắn chết thì sao?”

“Sư huynh” nhất thời kinh ngạc, sau đó nói: “Cũng không phải không có cách.”

Tĩnh Như lập tức lộ ra núm đồng tiền như hoa nói: “Sư huynh anh thật tốt.”

“Sư huynh” nở nụ cười ha ha. Tĩnh Như ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phái Cửu Thiên. Lẩm bẩm nói: “Cậu khiến tôi khó chịu, tôi sẽ cho cậu lấy cái chết đổi lại.”

Trên đài, Cửu Thiên và Thủy Song đánh đến khó phân thắng bại.
 
Chương 173


CHƯƠNG 173

Thủy Song tay trái đao, tay phải kiếm vậy mà có thể dùng góc độ, lực lượng khác nhau mà cùng tấn công, thật sự là khiến người ta khó lòng phòng bị.

Cũng may trọng kiếm của Cửu Thiên cũng đủ rộng, đủ dài. Tùy tay vung lên cũng có thể chặn không ít công kích lại, nếu thật sự không đỡ được, có máu thịt của long tộc bảo vệ, chỉ là một hai vết thương mà thôi, cùng lắm là để lại trên cơ thể một vài vết sẹo.

Nhưng thật ra Thủy Song càng đánh càng nôn nóng, hắn ta chưa từng thấy một người luyện võ có thể kháng cự lâu như vậy.

Lực phòng ngự của đối phương khiến hắn ta khó có thể tưởng tượng, vất vả lắm mới tìm được sơ hở, đâm đối phương một kiếm. Da của đối phương còn chẳng rách, nhưng nhiệt độ truyền đến lại khiến hắn ta sinh ra đau đớn.

Không thể tiếp tục như vậy, Thủy Song khẽ quát một tiếng, xoay người lùi về phía sau, đao kiếm đặt ngang trước ngực.

Phía dưới, Thủy Lãnh Hàn nhìn thấy tư thế của Thủy Song thì biết Thủy Song phải dùng đến chiêu kia. Khẽ quát một tiếng: “Được lắm, Tích Thủy quyết, đao kiếm như mưa.”

Theo lời của Thủy Lãnh Hàn, Thủy Song ra tay.

Nháy mắt, đao kiếm trong tay biến mất, chỉ còn lại ảo ảnh mắt thường khó có thể thấy.

Ảo ảnh khủng bố như mưa như gió, bao phủ toàn thân Cửu Thiên. Trái tim Cửu Minh cũng vì vậy mà căng thẳng.

Đồng tử của Cửu Thiên co rút lại, ngọn lửa trên người thoáng bốc hơi.

Liệt hỏa kim thân quyết!

Tiểu Hắc vẫn luôn ngây ngốc bên cạnh Giang Thiếu Vinh lúc này hưng phấn đến nhảy dựng lên, nó thích lửa, nhìn thấy trên người Cửu Thiên bốc lên ngọn lửa, tiểu Hắc rất vui sướng.

Những người khác căn bản không biết tiểu Hắc vui vẻ cái gì, chỉ có Cửu Thiên cảm giác được Liệt hỏa kim thân của mình có gì đó không đúng, sao bên trong ngọn lửa lại mang theo một chút màu đen. Hắn không thể Luyện khí pháp quyết.

Không quan tâm nhiều như vậy, canh khí che kín toàn thân, Cửu Thiên chém ra một nhát kiếm.

Ngọn lửa chỉ thoáng hiện lên thân kiếm. Ngay sau đó, trọng kiếm trực tiếp phá bỏ ảo ảnh tấn công của Thủy Song.

Bùm một tiếng, ngọn lửa nổ mạnh, Thủy Song bị một kiếm đánh bay, cả tiểu đảo cũng rung lắc.

Vũ khí trong tay rơi mất, Thủy Song ngã xuống đất, trong chốc lát không đứng dậy nổi.

Phía dưới mọi người vì vậy mà kinh ngạc, Tiền Lưu hét to ra tiếng: “Cái gì!”

Cửu Minh nắm chặt nắm tay, Cửu Thiên làm tốt lắm!

Thủy Lãnh Hàn cũng vô cùng kinh ngạc, không mở miệng nổi.

Vô số học viên bắt đầu bàn tán.

“Từ đâu ra một thằng nhóc biến thái như vậy. Hắn đã luyện đến Ngoại canh cảnh rồi sao? Ngọn lửa kia thật đáng sợ.”

“Không giống Ngoại canh cảnh lắm, hình như là một một công pháp rèn luyện cơ thể. Nhưng uy lực rất mạnh!”

“Mục Kiếm Đình, cậu quen tên kìa à? Hắn luyện công pháp gì vậy?”
 
Chương 174


CHƯƠNG 174

Mọi người đều vây quanh Mục Kiếm Đình. Trên mặt còn vương mồ hôi lạnh. Mỗi lần Mục Kiếm Đình xem Cửu Thiên chiến đấu đều có thể cảm giác được Cửu Thiên ngày càng mạnh hơn.

Hít sâu một hơi, Mục Kiếm Đình nói: “Đó là công pháp gia truyền nhà hắn, Liệt hỏa kim thân.”

Mọi người chợt hiểu ra: “Thì ra là thế, là công pháp gia truyền. Hắn không phải là cùng họ với Cửu Minh sao? Cửu Minh cũng là người nhà họ Cửu, sao Cửu Minh lại không luyện?”

“Cậu cho rằng một gia tộc có thể có mấy thiên tài sao? Cửu Minh kia là thiên tài nổi tiếng nhất thế hệ của bọn họ rồi.”

“Ừ ừ, sợ là ở Học viên Võ Đạo cũng coi như thiên tài trong thiên tài.”



Trên bầu trời, Thân Đồ sư tôn ha ha nở nụ cười: “Công pháp luyện thể, không tồi, không tồi. Huyền Chân, nếu hắn không muốn đến Thanh Kiếm viện của ông, vậy để hắn đến Hoành Sơn viện của tôi đi.”

Huyền Chân cười nói: “Ngay cả Thanh Kiếm viện của tôi hắn đều không đi, sao có thể đến Hoành Sơn viện của ông chứ.”

Thân Đồ rung đùi đắc ý nói: “Đó là vì ông không biết cách lôi kéo người, nhận người ta làm đệ tử, phải cho người ta chỗ tốt. Tôi sẽ cho hắn công pháp, đợi hắn nhìn thấy một quyển công pháp Linh cấp cao giai, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”

Huyền Chân thu lại nụ cười: “Cái lão này, thật là… Tinh Uyên, ông không nói gì sao?”

Tinh Uyên trầm mặc một lát, chợt quay đầu nói: “Viện trưởng, ông thấy được không?”

Viện trưởng gật đầu nói: “Thấy rồi, canh kình của thằng nhóc này, có điểm không tầm thường.”

Mộng Vân, Thân Đồ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ, bọn họ không nhìn ra được có điểm gì không giống.

Tinh Uyên nói: “Canh kình như khí, nhưng lại có chút giống nguyên khí của khí sĩ. Nhưng đúng là canh kình, sợ rằng cậu ta có chút cơ ngộ đặc biệt.”

Viện trưởng nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Có chút không giống với những võ giả bình thường.”

Thân Đồ nói: “Vậy rốt cuộc canh kình của cậu ta trở nên tốt, hay là không tốt?”

Tinh Uyên nhìn chằm chằm, quan sát một cách cẩn thận, mặc dù khoảng cách hơn 1000 mét, nhưng không có sợi lông tơ nào trên người Lục Phàm có thể thoát khỏi ánh mắt của Tinh Uyên.

“Canh kình mạnh mẽ, có lực, cao hơn gấp đôi so với võ giả bình thường. Tiêu hao cũng rất chậm, có lẽ hậu kình rất dồi dào. Ồ, cậu ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, xem ra trên phương diện khí thế cảm ứng cũng được nâng cao.”

Tinh Uyên vừa nói, khóe miệng vừa cong lên một độ còn nhàn nhạt.

Thân Đồ ở bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: “Tinh Uyên, ông vậy mà cười rồi. Mười mấy năm rồi tôi chưa từng thấy ông cười. Có phải tôi nhìn nhầm không.”

Tinh Uyên lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhất Thanh xoa bụng bật cười, nói: “Hiếm thấy, hiếm thấy. Ngay cả Tinh Uyên cũng cười, xem ra thiên phú của tên tiểu tử này rất kinh người. Sau này tiềm lực vô hạn, tôi cũng có chút rung động.”

Tinh Uyên quay đầu liếc nhìn Nhất Thanh nói: “Không phải ông chỉ chọn những đệ tử hợp khẩu vị thôi sao?”

Nhất Thanh cười: “Điều này là được nhiên. Nhưng nếu như đệ tử của tôi dù hợp khẩu vị, lại có thiên phú, vậy đương nhiên sẽ càng tốt chứ sao.”

Tinh Uyên lạnh lùng nói: “Vậy chỉ sợ ông phải thất vọng rồi, dựa vào danh tiếng Nhất Nguyên viện của ông bây giờ, sợ là thiên tài như thế này sẽ không muốn vào Nhất Nguyên viện của mấy người đâu.”
 
Chương 175


CHƯƠNG 175

Nhất Thanh thở dài một tiếng: “Đó cũng là sự thật. Tất cả cứ tùy duyên đi.”

Viện trưởng khẽ cười mấy tiếng, sau đó nói: “Nhìn tên tiểu tử này tôi cũng có ý muốn nhận đồ đệ.”

Cửu đại sư tôn đồng thời nhìn về phía viện trưởng, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.

Viện trưởng giơ tay lên nói: “Nhưng mấy người cứ yên tâm, tôi sẽ không giành với mấy người. Nhưng đợi lát nữa tên tiểu tử này, cho dù vào phân viện nào của mấy người, tốt nhất mấy người cũng phải nghe ngóng một chút, làm sao cậu ta có thể luyện ra được canh kình đặc biệt như thế này. Nếu như có khả năng sao chép, truyền thụ, thì phải lập tức đưa cậu ta đến chỗ tôi, tôi nói chuyện với cậu ta.”

Cửu đại sư tôn cùng nhau gật đầu.

….

Bên dưới, Cửu Minh quay đầu mỉm cười nhìn Tiền Lưu nói: “Ngại quá, sau này chân của tôi phải do anh rửa rồi. Nhân tiện nói cho anh biết, chân của tôi khá thối, anh hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Mặt Tiền Lưu hết đỏ lại xanh, bị nghẹn đến mức không nói gì được.

Mà Thủy Lãnh Hàn ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên ở bên trên, ánh mắt như dao, bên trong mang theo sát khí.

Nghe thấy lời nói chế giễu của Cửu Minh, mặc dù không phải nói hắn ta, nhưng Thủy Lãnh Hàn cũng cảm thấy mất mặt. Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, những tiếng thảo luận của những người khác khiến vẻ mặt Thủy Lãnh Hàn càng thêm khó coi. Lúc nói chuyện quá ngạo mạn, lúc bị vả mặt cũng càng đau hơn.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Thủy Lãnh Hàn vung tay áo bỏ đi. Tất cả mọi người đều nhường đường, để Thủy Lãnh Hàn rời đi.

Tiền Lưu cũng muốn đi, hôm nay xem như hắn ta đã phải cởi truồng để nhảy nhót, đi một vòng vô cùng mất mặt.

Nhưng lý trí nói với hắn ta, hôm nay nếu như hắn ta thật sự rời đi, sau này gặp lại Cửu Minh, sợ rằng hắn ta muốn trốn, cũng không thể trốn được việc đi rửa chân cho Cửu Minh. Tiền Lưu vốn đã xem thường Cửu Minh, cả một năm đều lấy Cửu Minh ra để mua vui, rõ ràng bị Cửu Minh chế nhạo như vậy. Tiền Lưu cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này.

Mắt cũng mang theo ánh sáng đỏ, Tiền Lưu nói: “Cửu Minh, cậu đừng đắc ý. Có bản lĩnh thì cược thêm một ván nữa.”

Cửu Minh khoanh tay trước ngực nói: “Anh còn muốn cược như thế nào.”

Tiền Lưu đột nhiên chỉ về phía không trung: “Em trai của tôi vẫn chưa bị loại. Có bản lĩnh, chúng ta cược thêm một ván. Nếu như em trai tôi lại thua cậu ta….”

Cửu Minh lấy cớ: “Vậy anh phải cởi truồng chạy một vòng quanh trường học, mỗi ngày đều phải chạy một vòng.”

Tiền Lưu gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Được. Nhưng người anh em của cậu thua thì sao.”

Cửu Minh hào phóng nói: “Chuyện làm người hầu sẽ được xí xóa.”

Tiền Lưu nắm chặt tay, nói: “Được, rùa xanh, cậu cảm thấy như vậy có thể tống cổ tôi đi sao, nếu như cậu thua, quỳ xuống liếm chân cho tôi.”

Cửu Minh nheo mắt lại nói: “Vậy tôi không cược nữa. Anh ngoan ngoãn làm người hầu cho tôi một năm đi.”

Những người xung quanh đột nhiên ồn ào hét lên.
 
Chương 176


CHƯƠNG 176

“Tiền Lưu, làm người hầu cho rùa xanh đi. Haha, tôi đợi để xem.”

“Rùa xanh, đừng làm như vậy, cược với hắn ta đi.”

“Đúng vậy, đều là đàn ông, cược lớn một chút.”

Tiếng hò hét ngày một lớn, cũng thu hút những người khác trong trường học nhìn sang.

Tiền Lưu lạnh lùng nói: “Rùa xanh, cậu muốn bị đánh đúng không.”

Cửu Minh khẽ nói: “Anh thật sự định đánh tôi ở đây. Ở trước mặt đạo sư và sư tôn?”

Tiền Lưu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, một lúc sau, nói: “Được, cược như cậu nói. Thắng rồi, coi như xí xóa. Nhưng chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ. Rùa xanh, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Cửu Minh lạnh lùng nói: “Từ trước đến nay tôi cũng không cảm thấy anh sẽ bỏ qua cho tôi, nhưng tôi không sợ đâu.”

Tiền Lưu thu lại ánh mắt, hét lên gọi Tiền Nghệ một tiếng, sau đó chỉ vào Cửu Thiên.

Tiền Nghệ hơi nhíu mày, liếc nhìn Cửu Thiên, không hiểu được. Quay người đi về phía một cô gái ở trên đảo cách đó không xa.

Bên trên, Cửu Thiên cũng đã thắng một đối thủ mới.

Thủy Nguyên bị khiêng xuống, bây giờ chỉ còn vỏn vẹn mười mấy người còn có thể trụ vững ở trên đảo.

Đã đi đến bước này, không có ai hi vọng bị loại. Mặc dù bọn họ đã đạt được tiêu chuẩn tự động được chọn học viện nào. Nhưng nếu như có thể lấy được hạng nhất của sinh viên mới, có lẽ sau khi vào trường cũng sẽ được sư tôn xem trọng hơn một chút, nói không chừng còn có thể được chỉ dẫn nhiều hơn. Mười mấy người còn lại, bởi vì là tự mình lựa chọn đối thủ, nên mọi người đều rất thận trọng. Đều muốn chọn một người mà mình có thể thắng được. Ít nhất là một người trông không khó đối phó.

Cuối cùng, có người đi về phía Cửu Thiên, nhảy một cái, trực tiếp rơi xuống trước mặt Cửu Thiên.

Chắp tay, người đến nói: “Tại hạ Thiết Ngưu, mong chỉ giáo.”

Trước mặt là một người đàn ông đứng rất vững vàng, cao tám thước, lưng hổ eo gấu. Cả người cơ bắp như đá, cái đầu trọc sáng bóng, tay cầm hai chiếc chùy lớn.

Dáng vẻ như vậy, cùng với vũ khí như vậy, trông vô cùng bá khí. Cả người phóng ra canh kình, Nội Kình cấp hai, tu vi không tồi.

Cửu Thiên chắp tay đáp lễ, rút thanh trọng kiếm sau lưng ra, ngọn lửa lại bốc lên.

Đánh đến bây giờ, không chỉ so về tu vi, còn so về cả lực khôi phục cơ thể.

Trùng hợp, bởi vì tốc độ hấp thụ lực trời đất của Cửu Thiên vô cùng nhanh, nên năng lực khôi phục cũng thuộc hạng nhất. Cho dù đánh liên tiếp mấy trận, sức mạnh của Cửu Thiên cũng không tiêu hao quá nhiều. Bây giờ còn đang ở trong trạng thái đỉnh cao.

Giang Thiếu Vinh kéo Tiểu Hắc đang nhảy nhót về về phía sau, sau đó cùng với một đạo sư khác đồng thời tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Lập tức, Thiết Ngưu giống như một con tê giác điên, giơ hai cây chùy xông về phía Cửu Thiên.

Đá phiến dưới chân đều nứt ra, mỗi bước đều có thể giẫm đến mức lõm sâu. Cửu Thiên liếc nhìn, biết sức mạnh của đối phương sợ là cũng không yếu hơn anh.

Nhưng, Cửu Thiên cũng không có ý định né tránh, giơ thanh trọng kiếm lên, chém một phát.

Bang, một kiếm của Cửu Thiên chém đúng vào hai cây chùy, góc độ vô cùng chính xác.

Xung thế của Thiết Ngưu có lẽ là bị một kiếm của Cửu Thiên chặn lại, mắt cá chân lún sâu vào trong phiến đá, cơ bắp trên người Cửu Thiên quấn lại, ngọn lửa theo thanh trọng kiếm lan ra.
 
Chương 177


CHƯƠNG 177

Thiết Ngưu dường như cũng không sợ lửa, hai cây chùy nặng bị đốt đến đỏ lên, nhưng Thiết Ngưu vẫn nắm chặt.

“Man ngưu khai sơn kình!”

Cơ bắp của Thiết Ngưu đột nhiên giãn ra, từng chút từng chút ép thanh trọng kiếm của Cửu Thiên trở về.

Đột nhiên, Thiết Ngưu rút một cây chùy ra, mang theo gió mãnh liệt lăn về phía Cửu Thiên.

Tay trái Cửu Thiên lập tức nắm thành quyền, một quyền đánh ra.

Phá diệt băng sơn quyền!

Bùm, bùm.

Hai tiếng nổ vang lên, nắm đấm của Cửu Thiên đánh trúng bụng Thiết Ngưu. Mà chùy sắt của Thiết Ngưu mang theo canh kình mạnh mẽ, đánh Cửu Thiên bay ra ba thước.

Rất nhiều người kinh sợ hét lên, chiếc chùy nặng như vậy đập vào người, sợ là sẽ xảy ra án mạng.

Cả người Cửu Thiên hoàn toàn rơi vào trong hố sâu, may là hòn đảo này nổi nên đủ dày, nếu như bị một chùy đánh bay ra ngoài, vậy thì mất mặt chết đi được.

Mục Kiếm Đình nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm nói tốt.

Đập chết hắn ta đi, đập chết cái tên khốn kiếp này đi, vậy thì sau này Cửu Thiên sẽ không đến nữa.

Khuôn mặt Tĩnh Như tràn đầy ý cười, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng, vui sướng. Kéo sư huynh của cô ta cười nói: “Xem ra không cần em phải ra tay nữa. Sức mạnh của người này không nhỏ. Sợ là một chùy này, sẽ khiến hắn ta phải nằm một năm rưỡi.”

Tĩnh Như cười nói: “Xem như hắn ta may mắn. Nếu như hắn ta thức thời, bây giờ về nhà dưỡng thương, em sẽ không đối phó với hắn ta.”

“Sư huynh” cười, bóp cằm Tĩnh Như, nói: “Em đúng là nhân từ mà.”

Nhưng tiếc là, nụ cười của bọn họ cũng chỉ kéo dàu trong một khoảng thời gian ngắn.

Bùm một tiếng, Thiết Ngưu che bụng ngã xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Giống như đẩy ngọn núi vào rơi xuống trụ ngọc, khiến mặt đất nứt thành vô số đường vết.

“Chuyện gì vậy, tại sao hắn ta lại ngã trước?”

Rất nhiều người không thể hiểu được, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này, Cửu Thiên khẽ phủi bụi bẩn ở trên người mình, chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ ung dung, thoải mái.

“Hắn ta lại không có chuyện gì? Không hề bị làm sao. Trời ơi, hắn ta là người hay là thú hoang!”

Mọi người đều kinh ngạc ồ lên, ánh mắt nhìn Cửu Thiên giống như nhìn yêu ma. Tĩnh Như, Mục Kiếm Đình kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Trong không trung, ánh mắt Thân Đồ phát sáng, nói: “Thể phách rất tốt. Công pháp của cậu ta thật sự không luyện đến mức cao thâm như vậy. Hoặc là trời sinh cơ thể dã thú, hoặc là có pháp môn đặc biệt. Haha, tôi thích cậu ta, mấy người tốt nhất đừng giành với tôi, ai giành tôi sẽ nổi giận với người đó.”

Nhưng sư tôn khác không hề quan tâm đến lời nói của Thân Đồ, đều cười dịu dàng nhìn Cửu Thiên.

Lúc này, những người đang tham gia thi đấu khác, nghe thấy động tĩnh, cũng đều quay đầu lại nhìn Cửu Thiên. Lúc nhìn thấy Thiết Ngưu bị đạo sư đưa đi, còn đảo nhỏ toàn là hố sâu, khuôn mặt ai cũng lộ ra biểu cảm nghiêm trọng.
 
Chương 178


CHƯƠNG 178

Tiền Nghệ một kiếm đánh bay cô gái phía đối diện, sau đó nhìn Cửu Thiên, lẩm bẩm nói: “Mạnh như vậy sao, xem ra sau này phải tránh hắn ta xa một chút.”

Đúng nói, Cửu Thiên lại quay đầu nhìn hắn ta. Cửu Thiên hơi cau mày, người này nhìn có chút quen mắt, ồ, đây không phải là một trong hai huynh đệ lấy Cửu Minh ra làm trò cười sao?

Khẽ cười, Cửu Thiên quyết định, trận tiếp theo không đợi người khác đến khiêu chiến với anh, anh sẽ đi khiêu chiến với người khác.

Mí mắt Tiền Nghệ giật giật, nhìn Cửu Thiên sắp nhảy đến.

Bên dưới, Tiền Lưu đã bị chấn động đến mức không nói được gì.

Lúc này, hắn ta cũng không còn sự tự tin là mình có thể thắng cược.

Gió mát thổi lay vạt áo, gió mạnh thổi tan mây trắng.

Mấy vị sư tôn, lúc này gần như tập trung toàn bộ ánh mắt lên người Cửu Thiên.

So với những học viên mới, không có một ai, có thể làm bọn họ hai mắt tỏa sáng như thế.

Trên trán Tiền Nghệ đứng đối diện Cửu Thiên có mồ hôi lạnh rơi xuống, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi, thấm ướt kiếm dài trong tay.

Còn chưa chiến đấu, khí thế đã thua hơn nửa.

Cửu Thiên cười nhìn Tiền Nghệ, khẽ nói: “Tại hạ Cửu Thiên. Thật xin lỗi không nhớ rõ tên của anh, anh tên là cái gì Tiền nhỉ?”

Tiền Nghệ lạnh lùng nói: “Tôi tên Tiền Nghệ.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đúng đúng, anh là Tiền Nghệ. Đến đây đi, chúng ta đấu một trận, xin chỉ giáo.”

Giơ tay lên, trọng kiếm lay động chỉ vào mặt Tiền Nghệ.

Đạo sư hai bên đứng vững, tuyên bố: “Có thể bắt đầu rồi.”

Cửu Thiên vẫn không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi công kích của Tiền Nghệ.

Đây cũng không phải là Cửu Thiên cố ý nhường. Mà là anh đã nhìn ra, Tiền Nghệ vô cùng căng thẳng.

Nếu như vậy, Cửu Thiên cứ thế không nhúc nhích, chỉ không ngừng gia tăng khí thế của mình. Đối với võ giả bình thường, cái thứ khí thế này rất bay bổng, khó có thể khống chế. Nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, đây cũng không phải việc gì khó.

Bởi vì anh còn là một luyện khí sĩ. Khí thế nói trắng ra đơn giản chính là khơi thông dòng khí trong trời đất, tạo thành áp bức với kẻ địch.

Mà điểm này, vừa đúng là điểm mạnh của luyện khí sĩ. Cửu Thiên bây giờ có thể sử dụng Thiên Địa Chi Lực hóa vật rồi, khống chết một chút khí thế còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Thiên Địa Chi Lực dựa sức thúc đẩy của Cửu Thiên tăng lên, dùng gió mạnh làm nền, khơi ra toàn bộ Thiên Địa Chi Lực. Nếu như không phải sợ bại lộ bí mật của mình, kỳ thật lúc này Cửu Thiên hoàn toàn có thể dùng thiên địa hóa vật công khích Tiền Nghệ.

Tiền Nghệ dưới sự áp chế của khí thế Cửu Thiên, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề.

Nhìn thấy hình ảnh đó, mấy tên sư tôn trên trời cũng lộ vẻ thất vọng.

Huyền Không Sư Tôn của Thiên Nhận Viện lắc đầu nói: “Tu vị không tệ, nhưng tâm cảnh quá kém, không được việc gì, càng không có thành tựu.”

Huyền Chân cũng nói theo: “Đúng thế. Tôi vốn muốn thu cậu ta vào Thanh Kiếm Viện tự mình chỉ dẫn hai ngày. Nhưng bây giờ xem ra, cậu ta càng cần tôi luyện tâm cảnh hơn.”

Thân Đồ lắc đầu nói: “Quá kém, quá kém. Như vậy căn bản ngay cả cơ hội làm bị thương tên kia cũng không có, tôi còn muốn xem tên nhóc kia có thủ đoạn gì nữa đây.”
 
Chương 179


CHƯƠNG 179

Tiền Nghệ không biết, chỉ bởi vì biểu hiện của mình trong một cái chớp mắt này, thế mà làm hắn ta để lại một ấn tượng không tốt lắm trước mặt tất cả sư tôn lớn. Hơn nữa cũng mất đi một cơ duyên được Huyên Chân Sư Tôn tự mình chỉ điểm.

Cuối cùng, Tiền Nghệ dưới khí thế áp bức như sóng triều của Cửu Thiên cũng ra tay.

Hắn ta không thể không ra tay, bởi vì tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ bị khí thế của Cửu Thiên đè bẹp.

Gió mạnh nổi lên, thế mà lại là Nội canh Cấp ba.

Bàn chân đạp mấy bước trên đất, bóng người như gió, quấn đến sau lưng Cửu Thiên. Cả người thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng chạy ra sau lưng Cửu Thiên.

Nhìn là biết, kiếm pháp của Tiền Nghệ là Quỷ Kiếm Đạo.

Loại võ kỹ này, chú ý là ra tay nhanh chuẩn ác. Nhưng võ giả này cũng sợ nhất loại Nhục Thuẫn võ giả da dày thịt béo.

Vừa hay, Cửu Thiên chính là loại hình đấy.

Trọng kiếm dựng lên trước người, như một tấm chắn hoàn toàn ngăn lại phía trước.

Động tác này nhìn như đơn giản. Trực tiếp có thể đánh tan hơn phân nửa thế công của Tiền Nghệ.

Tiền Nghệ âm thầm cắn rrăng, bởi vì hắn ta vốn là muốn thừa dịp Cửu Thiên chỉ chú ý sau lưng thì công kích mặt trước của hắn.

Như vậy mới có thể tạo thành hiệu quả đánh bất ngờ không có phòng bị.

Đáng tiếc, Cửu Thiên không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào.

Bước chân càng lúc càng nhanh, Tiền Nghệ thật sự có chút nóng nảy rồi. Khí thế trên người Cửu Thiên càng ngày càng mạnh mẽ, hắn ta quả thật không thể nào ngờ được. Vì sao hai người bọn họ tu vi ngang nhau, Cửu Thiên lại có thể có khí thế đáng sợ như vậy, hơn nữa không chút suy suyễn đứng ở đó.

Hắn ta nghĩ mãi không ra, những người khác cũng nhìn không rõ.

Một người đàn ông hét lớn với Tiền Lưu: “Tiền Lưu, em trai của anh với tên ngu ngốc kia dường như cứ quay tới quay lui, đây là chiêu thức gì đây, có muốn bị chóng mặt không.”

Tiền Lưu trừng người đàn ông đang nói kia một cái: “Liên quan gì đến mày.”

Cửu Minh quay đầu nhìn Tiền Lưu nói: “Không phải cậu ta luyện thân pháp xoay vòng vòng chứ.”

Cả đám người nở nụ cười, làm sắc mặt Tiền Lưu càng thêm khó coi.

Trên đài, sau khi vòng mấy vòng, Tiền Nghệ vẫn không tìm được sơ hở của Cửu Thiên. Mà bởi vì hắn ta liều mạng gia tốc xoay quay, gió mạnh cũng đang nhanh chóng tiêu hao.

Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Tiền Nghệ lập tức ra tay, cả người mang theo một luồng sáng trắng, phóng về phía Cửu Thiên.

Nơi ánh sáng đi qua, không ngừng có tiếng nổ mạnh vang lên.

Một kiếm này, dùng tất cả khí lưu áp chế trên kiếm, kiếm trong tay Tiền Nghệ, cũng mang theo một vòng xoắn ốc đáng sợ.

Cùng lúc đó, đất đá cũng bị cuồng phong thổi bay, thanh thế kinh người.

Một kiếm này, tên là Phá Sát Kiếm!

Là sát chiêu mạnh nhất của Tiền Nghệ. Dùng khí lưu xoắn ốc áp chế đối thủ, làm đối phương không thể né tránh, sau đó xông lên liều chết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom