Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 140


Chương 140

Dứt lời, Triệu Thường cười tiêu sái.

Mục Hải cười nói: “Được, nếu người anh em Triệu Thường tự tin như thế, vậy tôi đi cùng với người anh em Triệu Thường một chuyến. Tôi cũng muốn nhìn xem luyện khí sĩ của nhà họ Cửu rốt cuộc là ai?”



Nhà họ Cửu, lúc này đang vui mừng.

Cửu Thiên và Cửu Phong ngồi đối diện nhau thưởng trà, nhàn nhã và đầy thư thả.

Hôm nay hiếm khi Cửu Thiên không ra ngoài lên núi tu hành, chủ yếu là muốn nhìn xem hiệu quả đan dược mà mình luyện như nào.

Nghe giọng nói rất lớn của Cửu Đình Chi ở ngoài cửa nói: “Quá đã rồi, trước giờ chưa từng đánh đã như vậy. Tôi xem Mục Tín đó sau này còn dám hống hách ở trước mặt tôi không.”

Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, xem ra hiệu quả của đan dược rất tốt.

“Cửu Thiên, hai ba con chúng ta rất lâu không có ngồi cùng nhau nói chuyện rồi, ba muốn hỏi con một chuyện.”

Cửu Phong lên tiếng.

“Chuyện gì ạ?” Cửu Thiên nói.

Cửu Phong nói: “Tu hành võ đạo của con không chậm, về sau chắc chắn sẽ đi xa hơn tất cả mọi người của nhà họ Cửu. Con nguyện ý quay về làm gia chủ của nhà họ Cửu, quản lý gia tộc này, hay là ra ngoài xông pha, tu hành võ đạo.”

Cửu Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tu hành võ đạo, con muốn tu hành võ đạo, chuyện quản lý gia tộc, có ba ở đây là được rồi.”

Cửu Phong lắc đầu nói: “Cửu Thiên, ba có thể quản lý gia tộc bao nhiêu năm. Về sau cuối cùng vẫn phải dựa vào con. Có điều nếu con một lòng tu võ, vậy cũng tốt, chuyện phiền lòng của gia tộc, không cần con nhọc lòng. Nếu con mai này có thể trở thành cường giả võ đạo thật sự, nói không chừng có thể đưa nhà họ Cửu tới thành phố lớn. Ví dụ như thành phố Đông Hoa, thậm chí là thành phố Võ Bình.”

Cửu Thiên mỉm cười nói: “Con sẽ cố gắng. Chỉ cần con còn chưa chết thì gia tộc có con bảo vệ.”

Cửu Phong cười nói: “Có biết không? Cửu Thiên, ba vốn luôn lo lắng về con, cho dù sau khi con có thành tựu võ đạo, ba vẫn rất lo lắng. Ba sợ con sẽ hận gia tộc, ta sợ con căm ghét người trong gia tộc. Có điều bây giờ xem ra, sự lo lắng của ba là dư thừa. Con độ lượng, khoan dung hơn trong tưởng tượng của ba. Như vậy rất tốt, là hoài bão của cường giả võ đạo. Ba tin con có thể có thành tựu lớn.”

Cửu Thiên khẽ gật đầu, trong lòng thầm nói, con không hận gia tộc, hoàn toàn là vì ba!

Có điều đàn ông không nói nhiều, họ nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không cần phải nói ra.

Bỗng nhiên, có âm thanh từ trên không truyền tới.

“Tôi là Triệu Thường luyện khí sĩ nhị phẩm, môn hạ của học viện võ đạo. Luyện khí sĩ của nhà họ Cửu, có dám ra cọ xạ đan pháp không?”

Âm thanh vang vọng cả nhà họ Cửu, không dứt bên tai.

Cửu Thiên hơi nhíu mày, đây là phương pháp mượn gió truyền âm của luyện khí sĩ, Cửu Thiên cũng từng tu hành.

Cửu Phong lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy gầm lên: “Cả gan dám khiêu khích nhà họ Cửu chúng tôi, là tìm chết sao?”

Tiếng như hổ gầm, vang vọng vân tiêu.

Cửu Phong được gọi là cương hổ của thành phố Long Cửu là có lý do, âm thanh của ông ta như hổ gầm, chỉ dựa vào giọng nói thì không yếu hơn mượn gió truyền âm của Triệu Thường.

Tất cả mọi người của nhà họ Cửu chạy ra bên ngoài cửa lớn, nhìn một cái thì nhìn thấy ở bên ngoài cửa lớn, Triệu Thường tay cầm tiểu đỉnh hỏa diễm, đằng sau còn có rất đông người của nhà họ Mục.

Triệu Thường lần nữa lên tiếng: “Đan pháp cọ xát, tự xưa đã có. Luyện khí sĩ của nhà họ Cửu, lẽ nào ông là sợ luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như tôi sao?”

Cửu Phong siết chặt nắm đấm nói: “Đáng chết, luyện khí sĩ của nhà họ Mục vậy mà tới cửa khiêu khích. Để ba qua đó đánh hắn một trận, xem hắn còn dám hống hách.”

Cửu Thiên kéo Cửu Phong lại nói: “Ba, không được. Tuy đối phương chỉ là luyện khí sĩ nhị phẩm. Nhưng không ai biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu trợ thủ. Đừng quên sự đáng sợ của luyện khí sĩ.”

Cửu Phong lúc này mới bình tĩnh lại, nghiến răng nói: “Lẽ nào để mặc hắn hống hách ở cửa?”

Cửu Thiên nói: “Ba, ba đi xem thử trước, con đi tìm luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt, xem người đó có thể ra tay giúp đỡ không. Đối phương là một luyện khí sĩ, thiết nghĩ, luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt có hứng thú so đấu đan pháp với hắn.”

Cửu Phong gật đầu nói: “Được, con bây giờ đi ra từ cửa sau, ba tới cửa chính xem thử.”

Cửu Thiên lập tức như gió đi ra khỏi cửa sau của nhà họ Cửu, đến một nơi không có ai chú ý. Cửu Thiên xoay người lấy ra mặt nạ sắt và áo choàng đen từ trong chiếc nhẫn ra.

Đấu đan pháp đúng không?

Ai sợ ai chứ!
 
Chương 141


CHƯƠNG 141

Cửa chính của nhà họ Cửu, Cửu Phong đùng đùng sát khí đi ra, ánh mắt quét qua, cuối cùng dừng ở trên người của Mục Hải.

“Mục lão quỷ, ông dẫn người của gia tộc các ông chặn ở cửa của nhà họ Cửu tôi, là muốn khai chiến với nhà họ Cửu chúng tôi ư?”

Lời của Cửu Phong không hề khách sáo.

Mục Hải lại không hề tức giận, giơ tay nói: “Cháu trai Cửu Phong, nặng lời rồi. Tôi hôm nay chẳng qua là đến xem thi đấu luyện đan. Thành phố Cửu Long rất nhiều năm chưa từng thấy luyện khí sĩ thi đấu luyện đan rồi. Hiếm khí hôm nay may mắn có thể thấy một lần, tôi bèn dẫn con cháu của nhà họ Mục tới mở mang. Yên tâm, tuyệt đối không gây chuyện, cũng không ồn ào, tất cả người của nhà họ Mục nghe lệnh, không được lớn tiếng ồn ào ở cửa nhà họ Cửu, không thể ra tay với người của nhà họ Cửu, nếu làm trái, trừng phạt theo gia pháp.”

Tất cả con cháu của nhà họ Mục lớn tiếp đáp lại, nhưng dựa vào một tiếng này thì có thể dọa khóc trẻ con ở ngoài phố rồi.

Như này còn không lớn tiếng ồn ào, Cửu Phong nghiến răng nói: “Mục lão quỷ, ông chạy tới trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi thi đấu luyện đan gì chứ?”

Mục Hải cười nói: “Cháu trai Cửu Phong, không phải là tôi muốn thi đấu luyện đan với nhà họ Cửu các cậu. Nhà họ Mục chúng tôi không có một luyện khí sĩ, đâu có bản lĩnh nói ra 4 chữ thi đấu luyện đan. Là người anh em Triệu Thường đến từ học viện Võ Đạo này, nghe nói nhà họ Cửu các cậu có một vị luyện khí sĩ, đặc biệt tới cọ xát xin chỉ giáo. Chúng tôi chẳng qua tới xem mà thôi.”

Cửu Phong lúc này mới dịch ánh mắt sáng người của Triệu Thường, lạnh lùng nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu muốn thi đấu luyện đan là có chỗ, cần gì phải ở trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi. Cái này có khác gì khiêu khích tới tận cửa chứ?”

Triệu Thường nghe thấy giọng điệu không thân thiện của Cửu Phong, nhưng căn bản không coi ra gì.

Là luyện khí sĩ, hắn ta có tư cách kiêu ngạo, uy hiếp của võ giả bình thường, hắn ta căn bản sẽ không để vào trong mắt, dửng dưng nói: “Luyện khí sĩ chúng tôi thi đấu luyện đan, không nói nhiều lễ tiết như vậy. Người tới, đỉnh tới, đan tới, thì là thi đấu luyện đan. Vị sự quản của nhà họ Cửu này, ông vẫn là mau đi mời luyện khí sĩ trong nhà ra đi, nếu không tôi sẽ thật sự cho rằng hắn sợ tôi. Truyền ra ngoài, không tốt cho danh tiếng của hắn đâu.”

Cửu Phong nhịn ý nghĩ manh động muốn đấm một quyền, nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu là từ đâu nghe nói nhà họ Cửu chúng tôi có luyện khí sĩ? Đừng để bị người khác coi như một công cụ.”

Triệu Thường liếc nhìn Cửu Phong, khẽ mỉm cười: “Tôi từ đâu biết được, tại sao phải nói cho ông.

Khẽ mỉm cười, Triệu Thường hơi lắc đầu, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, thái độ cao ngạo. Hoàn toàn không để Cửu Phong vào trong mắt.

Mục Hải chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, đã nói: “Cửu Phong, cậu đứng ở đây cũng vô dụng. Cậu không thể đuổi một vị luyện khí sĩ đi, không bằng động tác nhanh một chút, mời cao nhân trong nhà ra.”

Lời của Mục Hải chính là đang khiêu khích Cửu Phong. Nếu Cửu Phong thật sự ấm đầu, dùng võ lực đuổi Triệu Thường rời đi, Mục Hải ngược lại sẽ rất vui.

Nó đồng nghĩa với việc nhà họ Cửu hoàn toàn kết thù với một vị luyện khí sĩ, đây là chuyện rất không tốt. Nhất là đối phương còn dùng cái cớ thi đấu luyện đan.

Sự báo thù của luyện khí sĩ, đáng sợ hơn nhiều so với võ giả.

Vào lúc này, một bóng người từ một con ngõ nhỏ khác từ từ đi ra.
 
Chương 142


CHƯƠNG 142

Áo choàng đen trùm người, Mặt nạ sắt lạnh lẽo.

Lập tức, nụ cười trên mặt Mục Hải tắt ngủm. Mục Long ở đằng sau ông ta lập thay thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm kinh hãi, vậy mà là hắn!

Triệu Thường từ từ mở mắt ra, hắn ta cảm nhận được khí tức của luyện khí sĩ, hơn nữa không yếu hơn hắn ta, nhà họ Cửu vậy mà thật sự có một luyện khí sĩ từ nhị phẩm trở lên.

Quay đầu lại, Triệu Thường nhìn chằm chằm chiếc Mặt nạ sắt đó, hận không thể nhìn xuyên qua Mặt nạ sắt nhìn rõ diện mạo bên trong.

Nhìn thấy bóng dáng này, Cửu Phong lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt rất vui mừng, rảo bước đi tới.

“Tiên sinh mặt nạ sắt, thật sự xin lỗi.”

Cửu Thiên ẩn nấp ở dưới chiếc Mặt nạ sắt cố ý biến âm thanh trở nên khàn khàn, nói: “Không sao. Vừa hay, tôi cũng có chút ngứa nghề. Tới chơi vài chiêu với hắn.”

Quanh người bao trùm gió nhẹ, Cửu Thiên bước một bước bằng mấy bước, đi tới trước mặt Triệu Thường. Hắn không muốn nói nhiều nguyên nhân với Cửu Phong, là sợ Cửu Phong nghe ra âm thanh của hắn. Nói nhiều nhất định sẽ lộ, vẫn là ít nói thì tốt hơn.

Cửu Thiên đứng ở trước cửa nhà họ Cửu, nhìn thẳng vào Triệu Thường.

Ánh mắt của Triệu Thường đánh giá trên dưới trên người Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Các hạ chính là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu nhỉ. Có thể báo tên không?”

Cửu Thiên khàn khàn nói: “Mặt nạ sắt. Có thể nhảy qua bước nói mấy lời nhảm nhí không? Anh không phải là tới thi đấu luyện đan hay sao? Nói đấu pháp đi, văn đấu hay võ đấu.”

Cửu Thiên đi theo Ngô Tân tu hành một năm, vẫn là biết không ít quy tắc của luyện khí sĩ.

Cái gọi là văn đấu, chính là hai bên tự luyện đan, dùng đan dược quyết định thắng thua.

Mà võ đấu thì là đấu đan đấu pháp, vừa luyện đan vừa có thể công kích đối thủ, có lúc thậm chí không cần vội luyện ra đan dược, trực tiếp đánh bại đối thủ, sau đó từ từ luyện đan là được.

Hai loại thi đấu luyện đan này, thích hợp cho luyện khí sĩ của cả đại lục giải quyết tranh chấp. Dù sao luyện khí sĩ rất hiếm, so với võ giả đã tính là trong vạn người mới có một.

Vì vậy luyện khí sĩ rất biết đoàn kết, trừ khi sinh tử thù địch, nếu không bình thường sẽ không hạ sát thủ với người cùng ngành.

Cái gọi là làm người giữ lại một đường, về sau dễ gặp lại, là quy tắc của tất cả luyện khí sĩ.

“Văn đấu đi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, chúng ta mỗi người tự chọn một loại đan dược mà mình giỏi, tới so đấu thì như nào?”

Triệu Thường rất nhàn nhã mà nói. Cho dù biết thực lực của đối phương không yếu hơn hắn ta, Triệu Thường cũng nắm chắc sẽ thắng.

“Ổ? Đây là một cách tỉ thí ổn thỏa, có điều nếu là thi đấu luyện đan thì phải có đan chú.”

Cửu Thiên từ từ nói.

Đan chú, ý nghĩa như tên, chính là tiền cá cược khi thi đấu luyện đan, bình thường dùng đan phương, dược liệu, hoặc đan dược để cược.

Thi đấu luyện đan giữa luyện khí sĩ, ít khi cược tiền bạc. Thậm chí, rất nhiều luyện khí sĩ khinh thường người lấy tiền bạc làm đan chú.

Triệu Thường đương nhiên là biết quy tắc, cười nói: “Đan chú đương nhiên là có. 1 viên Ngũ Hành Đan, có đủ không?”

Nói rồi, Triệu Thường từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ.
 
Chương 143


CHƯƠNG 143

Cái lọ có năm màu, hơi trong suốt, có thể nhìn thấy đan dược tỏa ánh sáng ngũ sắc.

Cửu Thiên hơi sững sờ, hắn thật sự không ngờ Triệu Thường giàu như vậy, vậy mà ra tay là một viên Ngũ Hành Đan có thể gia tăng nguyên khí. Cái này so với hơn 100 viên Tụ Lục Đan hắn luyện còn đáng tiền hơn. Phải biết, luyện khí sĩ phẩm cấp thấp bình thường, căn bản không thấy được đan phương của Ngũ Hành Đan, càng đừng nói tôi luyện ra nó.

Cửu Thiên đến bây giờ cũng chưa gom đủ dược liệu của Ngũ Hành Đan, không ngờ Triệu Thường trực tiếp lấy ra rồi.

Trên mặt Triệu Thường nở nụ cười khẽ, đối với luyện khí sĩ cấp thấp mà nói, sức cám dỗ của một viên Ngũ Hành Đan nghĩ thôi cũng biết. Hắn ta lấy ra viên đan dược này chính là muốn khiến đối phương thua sĩ khí.

Hắn ta cũng lấy ra Ngũ Hành Đan, vậy đối phương đương nhiên không thể tiếp tục lấy ra thứ bình thường để làm đan chú.

Chiêu này của Triệu Thường chính là giáng đòn phủ đầu, làm loạn bước chân của đối phương trước, ảnh hưởng tâm cảnh của đối phương. Đối với luyện khí sĩ mà nói, tâm cảnh rất quan trọng, nếu không thể duy trì một trái tim ổn định, tỷ lệ thành công khi luyện đan sẽ hạ thấp rất nhiều.

Tốt nhất, đối phương căn bản không lấy ra được thứ gì xứng với Ngũ Hành Đan, niềm vui đó sẽ càng lớn.

Triệu Thường không để bụng trước khi thi đấu luyện đan sỉ nhục tên đeo mặt nạ sắt này một phen.

Cửu Thiên suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ, tỏa ra huyết khí nồng nặc.

Triệu Thường cười nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cái cậu lấy ra là thứ gì, mùi này, không giống đan dược lắm. Sẽ không phải tùy tiện lấy ra ít đồ để làm đan chú chứ.”

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Anh đã lấy ra Ngũ Hành Đan rồi, tôi đương nhiên sẽ không lấy ra thứ tầm thường nữa. Đây là long huyết đã luyện chế, giá trị không cần tôi nói nhiều.”

Nghe thấy hai từ long huyết, Triệu Thường lập tức sốc tại chỗ. Cửu Thiên mở cái lọ nhỏ ra, để mùi tỏa ra.

Triệu Thường nhắm mắt ngửi kỹ, quả nhiên là long huyết, mùi không khác với những gì ghi trong sách.

Để cái lọ nhỏ sang một bên, thật ra loại long huyết này, Cửu Thiên còn rất nhiều. Chỉ là sư phụ từng nói, thứ này không thể nói cho người khác, vẫn cần dùng lọ nhỏ để đựng. Tránh để người khác nhìn ra hắn có rất nhiều. Đạo lý hoài bích có tội, hắn vẫn biết.

Cửu Thiên nói: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”

Triệu Thường thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình, không ngờ hắn ta bị đối phương áp chế.

“Bắt đầu!”

Triệu Thường xoay tay ném cái đỉnh nhỏ hỏa diễm trong tay xuống đất, quát nhẹ một tiếng “lên”!

Đỉnh nhỏ hỏa diễm nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt biến ra cao bằng một người.

Đỉnh chia cao thấp, có thể thay đổi, đỉnh này đã rất không tệ. Triệu Thường có tự tin rất lớn về cái đỉnh này. Có Viêm Hỏa Đỉnh này, tuy hắn ta chỉ có tu vi của luyện khí sĩ nhị phẩm, lại có thể luyện ra đan dược tam phẩm.

Triệu Thường đắc ý liếc nhìn Cửu Thiên, lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy Cửu Thiên cũng móc một cái đỉnh ra.

Cũng biến to, đỉnh của Cửu Thiên trực tiếp biến to tới mức năm người cùng ôm mới hết, độ cao hơn một trượng.

Đỉnh to như vậy, nhìn thoáng cái thì biết uy vũ bá khí hơn Triệu Thường. Cửu Thiên không phải là cố ý biến đỉnh to hơn một chút, mà là kích cỡ này, thích hợp nhất với đan dược hắn sắp luyện chế.
 
Chương 144


CHƯƠNG 144

Xoay tay vuốt qua chiếc nhẫn, vô số dược liệu như dòng nước xuất hiện, trực tiếp đi vào trong đỉnh.

Đây là lần đầu tiên Triệu Thường nhìn thấy cách trực tiếp dùng dược liệu để luyện chứ không phải dùng bột thuốc như này.

Vội vàng thu hồi tâm thần, tay trái của Triệu Thường bốc lửa, tay phải cầm thuốc, ba cây dược liệu màu đỏ rực lấy ra từ eo của hắn ta, lơ lửng ở trước người, bắt đầu thiêu đốt.

Cảnh tượng kỳ diệu như này, người xung quanh nhìn mà tặc lưỡi, rất nhanh, cư dân xung quanh cũng không biết từ đâu có được tin tức, tất cả vây lại. Trên nóc nhà, trên cây, đều là bóng người.

“Wow, đây là luyện đan. Thần kỳ quá, anh nhìn, dược liệu có thể bay lên, vừa là lửa vừa là gió.”

“Đây chính là luyện khí sĩ, bao giờ tôi cũng có thể trở thành luyện khí sĩ thì tốt rồi.”

“Các người nói xem luyện khí sĩ của nhà họ Mục thắng hay là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu sẽ thắng?”



Ba tầng trong, ba tầng ngoài, rất nhanh cả cửa của nhà họ Cửu bị vây kín mít.

Có điều người của nhà họ Mục và người của nhà họ Cửu không có để tâm, ánh mắt của hai bên đều nhìn chằm chằm vào hai cái đỉnh to.

Cửu Thiên nhắm mắt lại, điều khiển lửa và dòng nước.

Mà Triệu Thường cuối cùng cũng tinh luyện xong, trực tiếp bỏ bột thuốc vào trong đỉnh.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh luyện đan của Cửu Thiên, Triệu Thường cười lạnh một tiếng.

Cậu thua chắc rồi, Xích Viêm Cấp ba Đan của tôi, ở trong đan dược tam phẩm là cực phẩm. Xem cậu thắng tôi kiểu gì!

Tăng lửa, Triệu Thường căn bản không tiếc nguyên khí của mình, nhanh chóng đúc thành đan dược.

Một bước cuối cùng, ngưng đan!

Một viên đan dược bỗng từ trong Viêm Hỏa Đỉnh nhảy ra.

Triệu Thường lập tức nở nụ cười, thành công rồi.

Mà vào lúc này, trong Văn Hỏa Đỉnh của Cửu Thiên cũng phát ra một tiếng ong.

Sau đó đan dược nhảy ra!

Hai bên gần như luyện thành đan dược cùng lúc, ánh sáng bỗng thu lại, mùi đan dược tỏa khắp nơi.

Triệu Thường có hơi kinh ngạc, cách thức luyện đan này của đối phương vậy mà cũng có thể thành đan, thật sự là chưa từng nghe.

Có điều không cần lo, thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.

Triệu Thường bước lên một bước, xòe đan dược trong tay ra.

“Xích Viêm Cấp ba Đan, có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ ra một tầng áo giáp hỏa diễm ở bên ngoài cơ thể, công kích dưới Ngoại Canh Cảnh, có thể chặn ba lần. Luyện khí sĩ võ giả, cũng có thể sử dụng.

Trong giọng điệu của Triệu Thường cực kỳ đắc ý, đối với một viên đan dược tam phẩm mà nói. Hiệu quả này, quả thật rất tốt.

Ngay cả Mục Hải cũng nghe mà rất động lòng, võ giả đối chiến, một chiêu là sống chết. Có thể chặn ba lần công kích của đối phương, bất luận liều giết, trốn chạy cũng rất hữu dụng.

Có điều đây vẫn không phải điều mấu chốt nhất, cái có giá trị nhất là một câu cuối cùng, luyện khí sĩ võ giả đều có thể dùng.
 
Chương 145


CHƯƠNG 145

Đơn thuần chỉ có võ giả có thể dùng, sợ rằng giá trị ít nhất sẽ giảm một nửa. Nhưng một khi luyện khí sĩ cũng có thể dùng, vậy thì ở giới đan dược, viên đan dược này, tuy không lên sân lớn thì cũng vào được phòng.

Đây cũng là nguyên nhân Triệu Thường rất tự tin, trong đan dược tam phẩm, đan dược có thể vượt qua đan này quả thật rất ít.

Cửu Thiên cũng từ từ xòe tay ra, một viên đan dược màu sắc rực rỡ, đập vào mắt của tất cả mọi người.

“Bách Luyện Đan, không có hiệu quả đặc biệt gì, ổn định căn cơ bổ sung nguyên khí mà thôi.”

Giọng nói của Cửu Thiên rất bình tĩnh, Triệu Thường lại cười ha hả.

“Ổn định căn cơ bổ sung nguyên khí? Lẽ nào đan dược này của cậu sử dụng căn bản không nhìn thấy bất kỳ hiệu quả nào sao? Nếu không phải thấy cậu có nguyên khí trên người, có thể thao túng ngũ hành. Tôi thật sự sẽ nghi ngờ cậu có phải luyện khí sĩ không, nực cười, nực cười, cậu lấy loại đan dược này để thi đấu luyện đan ư? Xem ra, long huyết của cậu phải thuộc về tôi rồi.”

Triệu Thường nói xong thì dẫn tới đám người của nhà họ Mục cười lớn một trận, sắc mặt của người nhà họ Cửu rất khó coi. Bọn họ cũng không biết tại sao tiên sinh mặt nạ sắt lại lấy loại đan dược này để thi đấu luyện đan, đặc biệt là Cửu Phong, trong lòng thầm nghĩ, cho dù là lấy Tụ Lực Đan ra thi đấu luyện đan, cũng tốt hơn cái này

Có điều Cửu Thiên vẫn điềm nhiên như cũ, nói tiếp: “Tôi còn chưa nói hết. Tuy chỉ là củng cố căn cơ bổ sung nguyên khí, nhưng hiệu quả rất rõ ràng. Người bình thường sử dụng cơ thể khỏe mạnh, bách bệnh không xâm nhập. Võ giả sử dụng, kinh mạch mở rộng, canh kình ngưng thực. Luyện khí sĩ sử dụng, đan điền mở rộng, khí từ thiên địa.”

Lời còn chưa dứt, xung quanh đã truyền tới tiếng hít khí lạnh.

Triệu Thường sững sờ tại chỗ. Đặc biệt là nghe thấy 8 chữ đan điền mở rộng, khí từ thiên địa, Triệu Thường càng như bị sét đánh, thất thanh nói: “Cái gì? Đan dược của cậu có thể cải tạo đan điền, chuyện này không thể nào.”

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Có thể hay không, tự anh qua xem thử không phải là được rồi sao.”

Triệu Thường bước lên mấy bước, Xích Viêm Cấp ba Đan trong tay cũng bị bóp tới hơi biến dạng.

Cửu Thiên đưa tay ra, để Triệu Thường nhìn kỹ.

Nhận thức đan dược, gồm nhìn – ngửi – thử.

Triệu Thường quan sát kỹ, lại đưa mặt vào sát để ngửi mùi hương của Bách Luyện Đan, cuối cùng dùng ngón tay chạm nhẹ vào đan dược, rồi cho vào trong miệng.

Nhắm mắt lại, Triệu Thường cảm ứng cẩn thận.

Sau đó, sắc mặt của Triệu Thường thay đổi, bởi vì cho dù một chút ít dược lực như vậy cũng khiến hắn ta cảm nhận được sự khác thường của đan điền, sự mở rộng của kinh mạch. Quả nhiên là cực phẩm củng cố căn cơ bồi dưỡng nguyên khí.

Loại đan dược toàn năng cải tạo thể chất này, quý giá hơn bất cứ đan dược của hắn ta. Loại đan dược này, chỉ cần luyện ra chính là nhảy cấp. Cho dù là một luyện khí sĩ nhất phẩm, chỉ cần hắn có thể luyện ra, phẩm cấp đan dược ít nhất từ tam phẩm trở lên. Mà một viên này, thật sự muốn lấy đánh giá, sợ rằng vào khoảng ngũ phẩm.

Triệu Thường mở hai mắt ra, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp.

Hắn ta thua rồi, thua rất triệt để. Tuy hắn ta không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật bày ở trước mắt.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn ta bây giờ không thể nghĩ ra đan phương của Bách Luyện Đan này. Nhưng biểu hiện vừa rồi của hắn ta khiến hắn ta làm sao nói ra được.
 
Chương 146


CHƯƠNG 146

Nếu hai người là người xa lạ, Triệu Thường nhất định sẽ khuynh gia bại sản cũng muốn đổi được đan phương này với luyện khí sĩ mặt nạ sắt ở trước mặt.

Sắc mặt thay đổi rất lâu, Triệu Thường lên tiếng: “Tôi thua rồi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cậu giỏi hơn một bậc. Tôi thua, tâm phục khẩu phục.”

Cửu Thiên nở nụ cười khẽ, nhìn trông phẩm chất luyện khí sĩ cơ bản nhất của Triệu Thường là vẫn có.

Luyện khí sĩ là những người khinh thường nói dối nhất, bọn họ cao ngạo, tính khí tệ, thậm chí trong mắt không có ai, nhưng bọn họ cũng rất giữ lời hứa.

Thua là thua, thắng là thắng.

Mục Hải nghe thấy lời của Triệu Thường, lập tức huyết sắc trên mặt tan đi. Sắc mặt của người nhà họ Mục rất khó coi.

Người của nhà họ Cửu lúc này đã vui vẻ, căn bản không nể mặt của người nhà họ Mục, lớn tiếng nói tốt.

Cửu Phong cười gật đầu, luyện khí sĩ mặt nạ sắt quả nhiên là người đáng dựa vào, chỉ là Cửu Thiên đâu? Hắn đi gọi người, luyện khí sĩ mặt nạ sắt người ta cũng tới rồi, hắn lại không thấy đâu.

Triệu Thường thống khoát giao Ngũ Hành Đan cho Cửu Thiên, sau đó, Triệu Thường nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, tôi có thể đổi đan phương của đan dược này với cậu không?”

Cửu Thiên cười nói: “Có thể, cho tôi đan phương của Nhất Dương Đan, tôi sẽ đổi với anh.”

Triệu Thường lập tức thay đổi mặt mày thành màu gan heo, Nhất Dương Đan là nguyên đan vượt qua đan dược bình thường, một luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như hắn ta, sao có thể có đan phương của Nhất Dương Đan.

Cửu Thiên cũng biết hắn ta không có, đoán chắc nói vậy để chặn mà thôi.

Đan dược và cảnh giới tu luyện giống nhau, cũng chia thành năm cảnh giới đan dược bình thường, nguyên đan, linh đan, huyền đan, tiên đan. Nhất Dương Đan ở cấp bậc nguyên đan cũng là đan dược có độ nổi tiếng rất lớn, ít nhất là từ nguyên đan ngũ phẩm trở lên, luyện khí sĩ bình thường chưa chắc luyện ra được.

Triệu Thường nghiến răng nói: “Đan phương của Nhất Dương Đan, tôi quả thật không có. Không bằng tôi lấy một ít linh dược và đan dược đổi viên Bách Luyện Đan này của cậu thì như nào?”

Cửu Thiên nói: “Cũng không phải không được, anh còn có Ngũ Hành Đan không? Thêm hai viên Ngũ Hành Đan thì tôi đổi cho anh.”

Sắc mặt của Triệu Thường rất khó coi, giá trị của hai viên Ngũ Hành Đan chắc chắn cao hơn Bách Luyện Đan. Đối phương rõ ràng là đùa cợt hắn ta, không có ý trao đổi. Huống chi, đừng nói lấy thêm hai viên Ngũ Hành Đan nữa, cho dù viên Ngũ Hành Đan này còn là sư phụ của hắn ta cho hắn ta.

Phất áo rời đi, Triệu Thường cất Viêm Hỏa Đỉnh của mình rồi cất bước rời đi.

Mục Hải thấy vậy cũng chỉ có thể xoay người rời đi, người của nhà họ Cửu rất vui mừng, tất cả những lời tục tĩu quăng hết lên người của người nhà họ Mục.

Cửu Phong vừa cười vừa nói: “Cửu Đình Chi, chú ý tố chất, sao có thể dùng câu chó nhà có tang để hình dung Mục gia chủ, người ta là có nhà. Các người phải chú ý lời nói cho ta.”

Đám người Cửu Đình Chi biết ý gật đầu. Ý của Cửu Phong là mắng không cần dừng, chó nhà có tang không thích hợp, vậy thì đổi cách mắng khác là không có vấn đề gì rồi.

Quần chúng xem xung quanh cũng dần dần tản đi, xem một trận thi đấu luyện đan của luyện khí sĩ, bọn họ cũng coi như mở mang tầm mắt rồi.

Cửu Phong bước lên nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt, lần này cảm ơn ngài. Có thể mời ngài vào nhà họ Cửu nói chuyện không, tuy trạch viện bình thường, nhưng rượu vẫn không tệ.”

 
 
Chương 147


CHƯƠNG 147

Cửu Thiên nói: “Không cần cảm ơn. Tôi cũng có được một viên Ngũ Hành Đan không phải sao. Vào trong thì không cần, tôi có chuyện phải rời đi trước. Nếu sau này có chuyện như này nữa, bảo Cửu Thiên tới tìm tôi là được, cáo từ.”

Nói xong, dưới chân Cửu Thiên nổi gió rảo bước rời đi.

Cửu Phong nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Thiên, khẽ nói: “Quả nhiên là phong phạm cao nhân, cũng không biết Cửu Thiên làm sao quen được tiên sinh mặt nạ sắt. Haizz, chỉ đáng tiếc nhà họ Cửu của mình không có đồ gì tốt, nếu không có thể giúp Cửu Thiên đổi được viên Bách Luyện Đan đó thì tốt rồi.”

Cửu Phong đương nhiên không biết, loại Bách Luyện Đan này, khi Cửu Thiên tu hành ở trong núi, ăn như ăn lạc. Bởi vì luyện chế loại đan dược này không yêu cầu cao về dược liệu, cho nên khi Ngô Tân dạy hắn luyện đan thì trọng điểm dạy cho hắn Bách Luyện Đan trước.

Cũng là dựa vào Bách Luyện Đan, Cửu Thiên mới có thể trong thời gian ngắn thích ứng được với trọng lượng của trọng kiếm Vô Phong.

Đi xa khỏi trạch viện của nhà họ Cửu, Cửu Thiên ở một góc không ai nhìn thấy cởi mặt nạ sắt và áo choàng đen ra, thở phào một hơi.

Lấy Ngũ Hành Đan ra, Cửu Thiên khẽ mỉm cười.

Đan dược lưu chuyển ánh sáng, nhìn trông rất chói mắt. Ngũ Hành Đan, là đan dược chuyên gia tăng nguyên khí cho luyện khí sĩ. Trong đan phương mà Ngô Tân giao cho hắn, có Ngũ Hành Đan.

Cửu Thiên trong khoảng thời gian này, thật ra luôn muốn luyện một viên thử xem. Chỉ có điều dược liệu mãi không gom đủ, cho nên gác lại.

Có điều bây giờ, một viên Ngũ Hành Đan hoàn hảo nằm trong tay hắn, như này không có đạo lý không sử dụng.

Nhìn viên đan dược ở trong các luyện khí sĩ thậm chí có thể coi là ‘tiền’, Cửu Thiên điều chỉnh khí tức của mình, sau đó trực tiếp nuốt đan dược xuống.

Ngưng tụ lực lượng thiên địa ngũ hành, gia trì cơ thể.

Bỗng chốc, Cửu Thiên có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng ngũ hành vừa cuồn cuộn vừa tinh thuần đang sôi sục ở trong cơ thể của mình, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành canh khí của hắn.

Cửu Thiên đứng bất động, ở đan điền có ánh sáng tỏa ra.

Lỗ chân lông trên người mở ra, lực lượng thiên địa ở xung quanh không ngừng rót vào trong cơ thể của hắn.

Bằng mắt thường có thể thấy, canh khí của hắn đang nhanh chóng tăng lên, loại cảm giác này thật sự không phải là đã bình thường.

Những sợi canh khí ngưng thực lưu động toàn thân, tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị loại bỏ.

Hai mắt có ánh sáng phóng ra, thính lực tăng lên.

Cỗ lực lượng tinh thuần này cứ lưu động gần một canh giờ, cuối cùng từ từ biến mất.

Sau khi luồng lực lượng ngũ hàng cuối cùng được cơ thể của hắn tiêu hóa hết, Cửu Thiên mới từ từ phun ra một hơi trọc khí.

Hơi cử động, lực lượng tăng lên.

Đưa tay tung một chiêu, lực lượng thiên địa có thể khống chế lại tăng lên nhiều.
 
Chương 148


CHƯƠNG 148

Một viên Ngũ Hành Đan cỏn con như vậy khiến hắn đứng ở Nội Canh cấp ba đỉnh phong, đổi thành luyện khí sĩ cấp bậc cũng là tam phẩm đỉnh phong. Phỏng đoán tu luyện thêm một khoảng thời gian thì hắn có thể đột phá đến cấp bốn.

Thật ra hắn có thể cảm nhận được, nếu chỉ là luyện khí sĩ đơn thuần, lúc này e rằng đã đột phá đến tứ phẩm rồi.

Hiệu quả của Ngũ Hành Đan tốt hơn trong tưởng tượng.

Cửu Thiên nghĩ về sau nói gì thì gì cũng phải gom đủ dược liệu để luyện một đống, buộc phải ăn như ăn lạc, cho tới khi Ngũ Hành Đan không có tác dụng với hắn nữa.

Nghĩ như vậy, Cửu Thiên bật cười.

Cất bước nhanh, Cửu Thiên quay về.

Ở một bên khác, trước cửa của nhà họ Mục.

Triệu Thường bỗng dừng bước chân, suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Mục gia chủ, anh Mục, tôi không về nhà họ Mục nữa. Lần thi đấu luyện đan này, bỗng cảm thấy học nghệ không tinh, tôi bây giờ một lòng chỉ muốn trở về học viện, tiếp tục ở bên cạnh sư phụ tu hành. Vậy nên từ biệt tại đây, anh Mục anh quay lại học viện thì tìm tôi.”

Nói xong, Triệu Thường bèn xoay người rời đi, Mục Kiếm Đình vội gọi hai tiếng “anh Triệu”, Triệu Thường lại căn bản không quay lại, bóng người mang theo gió, nhanh chóng rời đi.

Mục Hải thầm nghiến răng, gọi Mục Kiếm Đình: “Kiếm Đình, không cần đuổi theo. Để mặc cậu ta đi đi, lần này chúng ta đối mặt với nhà họ Cửu, thật sự là thua thảm bại.”

Mục Kiếm Đình dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt rất không cam lòng.

“Nhà họ Cửu hiếp người quá đáng.”

Mục Hải nói: “Cháu biết thì tốt. Nhà họ Cửu bây giờ, thế lực không yếu hơn nhà họ Mục chúng ta, cường giả không ít hơn nhà họ Mục chúng ta. Đặc biệt là Cửu Thiên kia, rất giỏi, hậu kình hùng hậu. Còn có luyện khí sĩ giúp đỡ. Nếu nhà họ Mục chúng ta còn không phấn đấu, sợ rằng không tới mấy năm, cả thành phố Cửu Long đều sẽ họ Cửu.”

Mục Kiếm Đình nghiến răng nói: “Cháu tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra.”

Mục Hải nói: “Nếu không muốn mai sau như vậy, vậy thì trở nên mạnh hơn đi. Kiếm Đình, trên dưới nhà họ Mục, chỉ có một mình cháu ở học viện Võ Đạo, cũng chỉ có cháu có cơ hội vượt qua Cửu Thiên kia. Hy vọng mai sau của nhà họ Mục đều đặt trên người của cháu.”

Mục Kiếm Đình gật mạnh đầu, siết chặt nắm đấm.

Mục Hải thở dài một tiếng: “Nếu nhà họ Cửu không có Cửu Thiên kia thì tốt rồi. Một phế vật, vậy mà có thể làm chao đảo tương lai của cả thành phố Cửu Long, nực cười, nực cười.”

Mục Kiếm Đình nghe vậy, trong mắt có dị quang lóe lên.

Đúng, giả dụ nhà họ Cửu đó không có Cửu Thiên thì tốt rồi.

Làm sao mới có thể loại bỏ Cửu Thiên.

Khóe miệng của Mục Kiếm Đình hơi cong lên, hắn ta đã nghĩ ra cách giải quyết.

Xem ra mọi chuyện đều phải trở về học viện rồi tính rồi.



Hai ngày sau, ngoài cổng thành, gió bắc rít gào.

Cửu Phong đứng trước gió, đại diện nhà họ Cửu tiễn Cửu Thiên và Cửu Minh, hai người bọn họ hôm nay phải tới học viện Võ Đạo rồi.
 
Chương 149


CHƯƠNG 149

Tiểu Hắc nhảy qua nhảy lại ở trên người Cửu Thiên, nhìn ra được, khoảng thời gian này ở nhà họ Cửu nó được ăn rất sướng, bụng tròn thêm một vòng.

Cửu Phong mỉm cười nhìn Cửu Thiên và Cửu Minh, nói: “Những cái khác không nói nữa. Cửu Thiên con lần đầu tiên tới học viện Võ Đạo, theo sát Cửu Minh, đừng đi sai đường, bỏ lỡ thời gian báo danh.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Con biết rồi thưa ba.”

Cửu Minh có hơi mất kiên nhẫn nói: “Có thể đi chưa?”

Cửu Phong cười nói: “Đi đi, đi đi. Khi giao thừa nhớ trở về.”

Cuối cùng vỗ hai cái vào vai của Cửu Thiên, Cửu Phong dõi theo Cửu Thiên và Cửu Minh rời đi. Khi đi, Cửu Thiên liếc nhìn về phía Tây Sơn, thấp thoảng, hắn có thể nhìn thấy một bóng người lơ lửng trên không.

Không cần nghi ngờ, đó là sư phụ Ngô Tân của hắn. Cửu Thiên khẽ gật đầu, coi như tạm biệt với Ngô Tân, hắn biết sư phụ có thể nhìn thấy động tác của hắn.

Mà Ngô Tân bay ở trên không lại khẽ mỉm cười, cũng khẽ gật đầu.

Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên không ngừng khua bộ vuốt với Cửu Phong, phát ra tiếng gọi, giống như có chút không nỡ rời khỏi thành phố Cửu Long.

Cửu Thiên xoa đầu của Tiểu Hắc nói: “Được rồi, tới học viện, nói không chừng mày có thể ăn được đồ tốt hơn.”

Tiểu Hắc há cái miệng to thè lưỡi liếm mặt của Cửu Thiên, cái lưỡi dính dính khiến mặt của Cửu Thiên đều là nước bọt, Cửu Thiên vội vàng ấn đầu của Tiểu Hắc.

Ánh mắt của Cửu Minh vô tình hay hữu ý cứ dừng ở trên tay của Cửu Thiên.

Sau đó, Cửu Minh lên tiếng: “Đó là nhẫn gia chủ của nhà họ Cửu sao?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải.”

Cửu Minh nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa.

“Quả nhiên, ông nội vẫn cho cậu chiếc nhẫn.”

Cửu Thiên há miệng, còn chưa lên tiếng, Cửu Minh bèn giơ tay lên nói: “Không cần nói nữa. Kết quả này tôi đã dự liệu được, cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất của gia tộc. Chuyện này không cần nói nữa, cũng khiến tôi cắt đứt ý nghĩ này.”

Cửu Thiên gật đầu, không nói một lời, Cửu Minh cũng không nói chuyện, hai người lặng lẽ đi về phía trước.

Lần đi này là mất tròn 3 ngày, trong 3 ngày này, Cửu Minh và Cửu Thiên không nói một câu, cho dù là Tiểu Hắc ở nơi hoang dã lộ ra tay nghề nấu nướng, Cửu Minh cũng chỉ kinh ngạc liếc nhìn, nhưng không nói gì.

3 ngày sau, Cửu Minh dẫn Cửu Thiên đến một thành phố nhìn trông lớn gấp đôi thành phố Cửu Long, tên là thành phố Đông Sơn.

Nộp phí vào thành, Cửu Minh cuối cùng cũng nói một câu đầu tiên trong mấy ngày này với Cửu Thiên: “Chúng ta bây giờ tới Thuần Thú Trai, lát nữa tôi trả giá, cậu đừng chen lời.”

Cửu Thiên đáp ứng một tiếng, đi theo Cửu Minh về phía thành Bắc.

Thành phố Đông Sơn rộng lớn, rất là phồn hoa, quán trà quán rượu rất nhiều.

Đường xá rộng rãi, buôn bán tấp lập, có những thiếu gia ăn mặc quý phái, những người phụ nữ xinh đẹp ra cửa gọi khách.
 
Chương 150


CHƯƠNG 150

Hai người Cửu Thiên đi tròn một ngày mới tới tận cùng phía Bắc của thành phố Đông Sơn.

Đập vào mặt ba chữ Thuần Thú Trại rất lớn, cực kỳ khí phách.

Hai người bước vào, Cửu Minh lấy ra 10 kim tệ để lên quầy, nói: “Chưởng quầy, hai con Vân Thiên Tước, muốn con ngày đi vạn dặm, đi tới thành phố Bành.”

Chưởng quầy là một tên béo mặt đầy thịt mỡ, hai con mắt bé đặt trên gương mặt đầy thịt mỡ, chỉ còn lại một khe.

Nhìn 10 kim tệ ở trên quầy, lại nhìn Cửu Minh và Cửu Thiên, cười nói: “Vân Thiên Tước ngày đi vạn dặm, không chỉ có cái giá này. Ít nhất cũng phải 20 kim tệ.”

Chưởng quầy đưa tay hai ngón tay, nhưng Cửu Minh căn bản không có ý móc tiền, nói: “Tôi đã từng mắc câu một lần rồi. Sẽ không mắc câu nữa đâu, 10 kim tệ, không thương lượng.”

Thịt mỡ trên mặt chưởng quầy béo nhăn lại thành một cục, nói: “Các cậu là học viên của học viện Võ Đạo đúng chứ. Bỏ đi, bỏ đi, đầu năm nay kiếm chút tiền cũng khó khăn như vậy. Hai con Vân Thiên Tước ngày đi vạn dặm, ký tên đóng dấu đi.”

Lấy giấy tờ ra, ký tên đóng dấu. Chưởng quầy phất tay bảo một thủ vệ dẫn bọn họ đi tới sân thú ở đằng sau.

Cửu Minh cất bước đi về phía trước, Cửu Thiên theo sát đằng sau.

Nhưng vào lúc này, chưởng quầy béo bỗng nhìn thấy Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên. Vốn đôi mắt chỉ còn lại một khe hở bỗng mở ra, sau đó kéo Cửu Thiên lại.

“Vị công tử này, xin dừng bước, xin dừng bước.”

Cửu Thiên nghi hoặc dừng bước, chưởng quầy béo vậy mà trực tiếp từ đằng sau quầy nhảy ra.

Gần như là một cơ thể hình tròn vậy mà nhanh nhẹn như vậy, xem ra chưởng quầy béo cũng có luyện võ.

Xoay quanh Cửu Thiên một vòng, chưởng quầy béo sau khi nhìn kỹ Tiểu Hắc, nói: “Vị công tử này. Con hoang thú trên vai cậu có bán không.”

Cửu Thiên lập tức cảnh giác nói: “Không bán, ông muốn làm cái gì?”

Chưởng quầy béo xua tay nói: “Đừng kiên quyết như vậy. Tôi có thể cho cậu cái giá rất không tệ. 1000 kim tệ thì như nào?”

Cửu Thiên nói: “Không bán. 10000 cũng không bán.”

“Vậy thì 10000 kim tệ. Như thế nào?”

Cửu Thiên gần như sững người, 10000 vạn kim tệ mua Tiểu Hắc? Hắn thật sự không biết Tiểu Hắc đáng tiền như vậy.

Có điều Cửu Thiên vẫn lắc đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.

Cửu Minh cũng xoay đầu nhìn thấy cảnh này, hơi nhíu mày. Chưởng quầy béo kéo tay áo của Cửu Thiên nói: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng. Xem ra con thú nhỏ này của cậu và cậu có tình cảm với nhau, tiền bạc không thể lay động cậu. Không bằng như này, tôi thấy cậu cũng là một võ giả, tôi dùng võ kỹ công pháp đổi với cậu. Võ kỹ linh cấp, như thế nào?”

Cửu Thiên gạt tay của chưởng quầy béo, nói: “Tôi nói rồi, không bán là không bán.”

Tiểu Hắc lúc này cũng có linh trí nhe răng trợn mắt với chưởng quầy béo, sau đó phun ra một luồng hắc viêm.

Chưởng quầy béo bị dọa giật mình lùi lại mấy bước, nhanh chóng dập tắt hắc viêm trên người.
 
Chương 151


CHƯƠNG 151

Có điều động tác của ông ta ngược lại khiến Cửu Thiên nhìn ngây ra. Hắc viêm của Tiểu Hắc không phải dễ dập tắt như vậy. Thực lực của chưởng quầy béo này không tầm thường, trong khoảnh khắc vừa rồi, Cửu Thiên rõ ràng nhìn thấy canh khí phóng ra.

Ngoại Canh Cảnh, ít nhất là tu vi Ngoại Canh Cảnh.

Dập tắt lửa, chưởng quầy béo không những không tức giận, ngược lại ánh sáng trong mắt càng sáng.

Nghiến răng, chưởng quầy béo nói với Cửu Thiên: “Vị công tử này, hoang thú của cậu cũng không phải là con mà người bình thường có thể nuôi được. Cậu đừng thấy nó bây giờ rất ôn thuần, chỉ cần đợi nó trưởng thành một khoảng thời gian nữa thì sẽ là một hung thú. Ngược lại cậu cũng sẽ có nỗi lo tính mạng. Không bằng cậu bán nó cho tôi, giá cả dễ thương lượng. Muốn tiền trả tiền, muốn công pháp trả công pháp, muốn võ kỹ trả võ kỹ. Cậu thích đan dược không? Tôi thậm chí có thể cho cậu một viên linh đan, khiến tu vi của cậu trực tiếp tăng tới Ngoại Canh Cảnh thì như nào?”

Chưởng quầy béo càng nói càng kích động, Cửu Thiên lại rất kiên quyết nói: “Không được.”

Tiểu Hắc dường như cảm nhận được Cửu Thiên nổi giận, cũng nhìn chằm chằm chưởng quầy béo.

Hai bên cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau, sắc mặt của chưởng quầy béo cũng trở nên lạnh lùng.

“Nếu cậu không muốn bán cho tôi, vậy thì thôi. Có điều cậu mang hoang thú trên người, rất dễ kinh sợ tới Vân Thiên Tước mà chúng tôi nuôi, cho nên tôi không thể cho hai người thuê Vân Thiên Tước được. 10 kim tệ, trả lại nguyên vẹn, thứ lỗi không tiễn.”

Phất tay, chưởng quầy béo ném lại 10 kim tệ.

Cửu Thiên nhận lấy, vẻ mặt rất tức giận. Cửu Minh rảo bước quay lại nói: “Khế ước đã ký, sao có thể nuốt lời.”

Chưởng quầy béo nói: “Tôi là chưởng quầy của nơi này, tôi nói không được là không được. Hai người có thể đi rồi.”

Cửu Minh tức giận muốn ra tay, Cửu Thiên vội vàng đi tới kéo hắn ta.

Đè thấp âm thanh, Cửu Thiên lên tiếng: “Đừng manh động, ông ta là võ giả Ngoại Canh Cảnh.”

Cửu Minh lập tức thay đổi sắc mặt, hai người rảo bước ra khỏi Thuần Thú Trai.

Ánh mắt của chưởng quầy béo luôn dừng ở trên người của Tiểu Hắc. Đợi tới khi đám người Cửu Thiên rời khỏi tầm mắt, chưởng quầy béo gọi một thủ vệ tới, nói: “Để ý bọn họ cho tôi. Sau khi nhìn rõ nơi dừng chân của bọn họ ở đâu, lập tức trở về báo cáo cho tôi.”

Thủ vệ vội vàng rảo bước đi ra ngoài, chưởng quầy béo chắp tay sau lưng, ánh mắt âm trầm.

Bên ngoài, Cửu Minh nghiến răng nói: “Xui xẻo, vậy mà gặp phải loại chuyện này. Thành phố Đông Sơn không có Thuần Thú Trai thứ hai. Cửu Thiên, con hoang thú này của cậu vậy mà đáng tiền như vậy. Cậu biết lai lịch của nó không?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Coi như biết một chút. Có điều tôi cũng không ngờ Tiểu Hắc sẽ rất đáng tiền. Cửu Thiên, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tính tiếp. Cùng lắm thì ngày mai chạy xe ngựa, tới thành phố khác rồi tìm Vân Thiên Tước để đi. Chỗ này đi, nhà trọ Duyên Lai, tên không tồi.”

Cửu Minh nói: “Cũng chỉ có thể như vậy. Haizzz, xem ra lát nữa phải hỏi xem thành phố khác còn có Vân Thiên Tước để cưỡi không.”

Hai người cất bước đi vào nhà trọ, thuê phòng lên lầu, thủ vệ đi theo cách đó không xa liếc nhìn tên của nhà trọ, xoay người rời đi.

Mà sau khi hai người đi vào nhà trọ không lâu, một cô gái xinh đẹp cũng đi vào.
 
Chương 152


CHƯƠNG 152

Cột tóc đuôi ngựa, quần áo võ giả màu đỏ rực, nếu Cửu Thiên lúc này vẫn ở đại sảnh, nhất định có thể nhận ra.

Cô gái này chính là cô gái lúc đầu giao thủ với hắn ở Tây Sơn.

Màn đêm buông xuống.

Cửu Thiên ngồi ở trong phòng, tu luyện Liệt Hỏa Kim Thân Quyết của mình.

Biển học vô bờ, mỗi giây mỗi phút đều không thể lãng phí, Cửu Thiên đã quen dùng tu luyện để thay thế việc ngủ.

Lực lượng thiên địa quấn quanh ở dưới sự dẫn động của Cửu Thiên, giống như lò luyện, tôi luyện cơ thể của hắn.

Hô hấp, nạp khí.

Trên người có sương mù bốc lên, từng chút gia trì cơ thể của Cửu Thiên.

Từ khi có chiếc nhẫn mà gia tộc cho, Cửu Thiên cảm thấy tốc độ tu luyện của hắn rõ ràng tăng nhanh hơn một chút. Tác dụng của nó vậy mà tốt hơn vẫn thạch Băng Tâm, điều này khiến Cửu Thiên không ngờ tới.

Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cửu Thiên.”

Cửu Thiên từ từ mở mắt ra, thu lại canh khí.

Đứng dậy mở cửa phòng ra, đập vào mắt là bóng người của Cửu Minh.

Cửu Minh lạnh nhạt nói: “Tôi muốn tới đại sảnh ăn ít đồ ăn, cậu cùng đi không?”

Cửu Thiên nói: “Được, đi vào tới bây giờ, tôi cũng chưa uống giọt nước, nên ăn ít đồ rồi.”

Nghe thấy ăn, Tiểu Hắc đang ngủ ngon lập tức cũng tỉnh lại, trực tiếp nhảy lên vai của Cửu Thiên.

Cửu Minh nhìn Tiểu Hắc nói: “Cẩn thận hoang thú này của cậu ăn nghèo cậu.”

Cửu Thiên khẽ cười một tiếng.

Đóng cửa phòng lại, hai người đi tới đại sảnh.

Lúc này ở đại sảnh có rất nhiều khách đang ăn cơm, hai người Cửu Thiên tìm một bàn ngồi xuống, tùy tiện gọi hai món.

Hai người uống rượu, Cửu Minh từ từ nói: “Cửu Thiên, hai người chúng ta ở trong nhà không đối phó thì không đối phó. Nhưng ra tới bên ngoài, cũng là con cháu của nhà họ Cửu, vẫn là phải đoàn kết một chút. Lấy đại cục làm trọng, tôi cứ cảm thấy đêm nay không an toàn lắm, không bằng chúng ta ngồi ở đây một đêm đi?”

Cửu Thiên nói: “Sao lại không an toàn?”

Cửu Minh từ từ nói: “Chưởng quầy của Thuần Thú Trai mà chúng ta gặp vào ban sáng đó, phỏng chừng quá nửa sẽ không chịu để yên, rất có khả năng buổi tối sẽ phái người tới tìm chúng ta gây phiền phức. Đừng nghĩ rằng tôi đang nói đùa. Khi tôi ở học viện, từng tận mắt thấy một học viên thèm khát binh vũ của một vị sư huynh, mà cố ý thiết kế hại chết sư huynh đó. Thế giới bên ngoài hiểm ác hơn trong thành phố Cửu Long nhiều.”

Cửu Thiên hơi nhíu mày, hắn không phải quá sợ chưởng quầy của Thuần Thú Trai kia. Cho dù đối phương có thực lực Ngoại Canh Cảnh.

Cửu Thiên càng hứng thú với chuyện của học viện Võ Đạo hơn, nói: “Học viện Võ Đạo vậy mà cũng có loại chuyện này ư?”

Cửu Minh khẽ cười rồi nói: “Đương nhiên có. Cậu tới rồi sẽ biết, đó là một nơi người ăn thịt người. Ép cậu nhanh chóng trưởng thành, nếu không sẽ bị đào thải.”
 
Chương 153


CHƯƠNG 153

Cửu Thiên nói: “Ồ, có thể nói thử cho tôi biết chuyện của học viện Võ Đạo không? Cũng tiện tính trước trong lòng.”

Cửu Minh nói: “Được. Đầu tiên, tôi muốn nói cho cậu. Học viện Võ Đạo, không phải một học viện đơn giản như những gì cậu nghĩ. Nó chia thành 9 phân viện, giống như chín môn phái. Cái mà mỗi một phân viện dạy đều khác nhau. Hơn nữa thực lực của mỗi phân viện cũng chia cao thấp. Đợi sau khi cậu tới học viện Võ Đạo, đầu tiên sẽ tiến hành một vòng tỉ thí phân chia của học viên mới đến. Học viên mới thể hiện tốt thì sẽ được chia tới phân viện tốt hơn, mà học viên kém chỉ có thể phân tới phân viện kém hơn. Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Cửu Thiên gật đầu hiểu rồi, chuyện liên quan tới phân viện thì hắn biết phân viện Nhất Nguyên mà sư phụ muốn để hắn vào, còn lại thì không biết gì cả. Đối với chuyện phải tỉ thí phân chia, càng chưa từng nghe nói.

Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Trong chín phân viện, phân viện mạnh nhất là phân viện nào?”

Cửu Minh cười nói: “Mục tiêu của cậu còn rất cao, phân viện mạnh nhất là Âm Dương Viện, số học sinh thu nhận vào năm trước là 30 người, năm nay phỏng chừng cũng là số này, nếu cậu muốn tiến vào, trong tỉ thí cố gắng lọt vào top 30 là được.”

Cửu Thiên ồ một tiếng, phân viện mạnh nhất vậy mà không phải là phân viện Nhất Nguyên mà sư phụ nói, khiến hắn thấy lạ.

Cửu Thiên hỏi tiếp: “Vậy phân viện đứng thứ hai, phân viện đứng thứ ba thì sao? Không bằng anh nói thứ hạng của chín đại phân viện cho tôi nghe đi.”

Cửu Minh nói: “Phân viện mạnh thứ hai là Thanh Kiếm Viện, đa phần thu nhận học viên có ý tu kiếm, đối với cậu chắc khá thích hợp.”

Khi nói tới đây, Cửu Minh liếc nhìn trọng kiếm đằng sau Cửu Thiên.

“Thứ ba là Phiêu Miểu Viện, chủ tu thân pháp. Thứ tư là Hoành Sơn Viện, luyện thể là chủ yếu. Thứ năm là Lôi Đình Viện, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng sẽ truyền thụ Lôi Đạo Võ Thần Quyết, rất bá đạo. Thứ sáu là Không Động Viện, công pháp võ kỹ đều bình thường, nhưng hơn ở chỗ ổn định và cân bằng. Thứ bảy là Thiên Nhận Viện, tạp tu, tu vũ khí gì cũng có. Thứ tám là Minh Tâm Viện, người của nơi này đều là người hòa khí, không thích tranh đấu, không đặt nặng vào dục vọng thắng thua, rất ít khi giao lưu với người của các viện khác. Thứ chín là Nhất Nguyên Viện, viện này tôi cũng không biết có chỗ nào đột phá, chỉ biết tuy là một trong chín viện, nhưng đệ tử trong viện cực kỳ ít, nghe nói chỉ có 3-5 người.”

Cửu Thiên sửng sốt, 3-5 người? Xếp cuối cùng, phân viện Nhất Nguyên sao lại như vậy.

Sư phụ sẽ không phải cố ý chơi hắn chứ?

Cửu Thiên nuốt nước bọt nói: “Nhất Nguyên Viện này tệ như vậy sao?”

Cửu Minh lắc đầu nói: “Không dễ đánh giá. Tôi nghe thầy hướng dẫn nói, từ khi học viện Võ Đạo thành lập, ba phân viện sớm nhất là có Nhất Nguyên Viện. Lúc đầu Nhất Nguyên Viện cũng là bộ mặt của học viện Võ Đạo, đệ tử môn hạ ai ai cũng là cao thủ, người đời không biết học viện Võ Đạo, chỉ biết Nhất Nguyên Viện. Về sau, Nhất Nguyên Viện dần dần sa sút, năm nào cũng xếp chót trong các phân viện, hình như chưa từng có cao thủ. Nhưng, từ những học viên đi ra sau khi tốt nghiệp Nhất Nguyên Viện, về sau ai cũng nổi danh. Thật sự là một phân viện kỳ lạ. Nói nó mạnh, không biết mạnh ở đâu. Nói nó yếu, nhưng đệ tử môn hạ đều rất giỏi, ít nhất rất giỏi sau khi ra khỏi học viện.”

Khựng lại một chút, Cửu Minh nói tiếp: “Hơn nữa, Đạo Quang sư tôn của Nhất Nguyên Viện là một người kỳ lạ, thiên tài mà người ta nhìn trúng, ngài ấy hất mũi khinh thường. Ngược lại là những con sâu đáng thương rất yếu, ngày ngày bị người ta bắt nạt thì ngài ấy ngược lại rất thích dạy dỗ.”

Cửu Thiên nghe vậy thì hơi nhíu mày, nghe thì giống như có chút thú vị.

“Vậy anh ở viện nào?” Cửu Thiên bình tĩnh hỏi.
 
Chương 154


CHƯƠNG 154

Cửu Minh nói: “Bản lĩnh không đủ, thành tích tỉ thí không được, vào Thiên Nhận Viện. Đúng rồi, Tĩnh Như của nhà họ Tĩnh, vốn cũng là người của Thiên Nhận Viện, về sau bám vào được một sư huynh của Phiêu Miểu Viện. Vậy mà cho cô ta cũng vào Phiêu Miểu Viện, ha ha.”

Cửu Thiên hơi nhíu mày, không cho đánh giá.

Lúc này, đồ ăn cuối cùng đã lên đủ, Tiểu Hắc không hề khách sáo, trực tiếp ăn luôn. Cửu Thiên và Cửu Minh cũng vừa ăn vừa nói chuyện, tiếp tục nghe ngóng chuyện của học viện Võ Đạo.

Mà ở trong góc tối của đại sảnh, Cửu Thiên và Cửu Minh không phát hiện, chưởng quầy béo của Thuần Thú Trai đã ngồi ở đó.

Bóng tối hoàn toàn che đậy cơ thể của chưởng quầy béo, nhìn Cửu Thiên và Cửu Minh nói cười vui vẻ. Sắc mặt của chưởng quầy béo có chút khó coi.

Ông ta vốn là chuẩn bị tối nay tới trộm Tiểu Hắc, nhưng không ngờ, lúc này Cửu Thiên và Cửu Minh không ở trong phòng, lại chạy tới đại sảnh ăn cơm. Xem ra ông ta lại phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên, chưởng quầy béo càng nhìn càng nóng lòng như lửa đốt, ánh mắt tràn ngập sự thèm khát.

Con hoang thú này, nếu ông ta không nhìn nhầm, chính là chủng loại Long Ma Hỗn Huyết, rất hiếm, điều mấu chốt nhất là nó còn là ấu thú chưa trưởng thành.

Chỉ cần dạy dỗ, sau này nhất định là tọa kỵ cường đại, thực lực không thua kém Địa Cương, thậm chí là võ giả Thiên Cương.

Ấu thú như này sao có thể dùng tiền bạc để đo lường, giá trị liên thành.

Chưởng quầy béo đã hạ chủ ý, nhất định phải có được hoang thú này.

Chưởng quầy béo yên lặng đợi Cửu Thiên và Cửu Minh về phòng, ông ta mới dễ hạ thủ. Nhưng ông ta lại không biết, Cửu Thiên và Cửu Minh tối nay căn bản không định về phòng, định ngồi đây nói chuyện tới sáng.”

Mọi người xung quanh dần dần rời đi, hoặc là về phòng đi ngủ, hoặc là về nhà.

Nhưng Cửu Thiên và Cửu Minh vẫn ngồi ở đó, rượu gọi hết vò này tới vò khác, hoàn toàn không có ý đứng dậy.

Chưởng quầy béo đợi tới mất kiên nhẫn, không bằng nhân lúc đêm khuya dứt khoát cướp đi. Dù sao chỉ cần xong việc không thừa nhận, hai tên nhóc từ nơi khác tới này đâu thể làm được gì ông ta?

Xác định chủ ý, chưởng quầy béo bèn chuẩn bị động thủ.

Nhưng vào lúc này, một bóng người xinh đẹp đi ra. Khi nhìn thấy cô gái này, cơ thể của chưởng quầy béo lập tức dừng lại.

“Lên đồ ăn, lên đồ ăn, lên một bàn đồ ăn ngon cho bản cô nương.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe, khiến mọi người còn ở lại trong đại sảnh cũng phải quay đầu nhìn, lập tức hai mắt sáng lên.

Mỹ nữ như này, hiếm khi nhìn thấy.

Cửu Thiên cũng quay đầu nhìn, khi nhìn thấy diện mạo của cô gái, Cửu Thiên lập tức sửng sốt.

Cô ta không phải là người ở Tây Sơn hôm đó sao…

Cô gái cũng quét mắt, lập tức chạm vào ánh mắt của Cửu Thiên.

“Là cậu/cô!”

Cửu Thiên và cô gái gần như cùng phát ra tiếng.

Cô gái lập tức đứng dậy, nói với Cửu Thiên: “Oắt con, lần này tôi xem cậu chạy đi đâu.”
 
Chương 155


CHƯƠNG 155

Nói xong, trong tay cô gái xuất hiện con dao màu đỏ rực, thân pháp như điện trực tiếp lao về phía Cửu Thiên.

Cửu Minh căn bản không kịp phản ứng, bèn bị cô gái trực tiếp một cước đá bay. Xoay người trong không trung, cô gái trực tiếp hạ một dao với Cửu Thiên.

Phản ứng của Cửu Thiên cũng rất nhanh, khi cô gái ra tay, bèn rút trọng kiếm ở đằng sau ra.

Keng keng keng!

Liên tiếp ba âm thanh vang lên, nhìn như một chiêu Hỏa Viêm Chủy, trên thực tế lại là lực lượng cấp ba, làm cho cánh tay của Cửu Thiên hơi run.

Trọng Kiếm Quyết, Phá Khí Thức!

Trọng kiếm của Cửu Thiên bỗng vung lên, đánh chuẩn vào cô gái.

Binh khí của hai người va chạm, cái bàn ở trước mặt lập tức bị đánh tan, hai bên cùng lúc lùi lại ba bước.

Tiểu Hắc lúc này đã nhảy lên vai của Cửu Thiên, trong miệng hắc viêm sôi sục, phun chuẩn về phía cô gái.

Cô gái thấy Tiểu Hắc và hắc viêm, lập tức biến sắc. Mà vào lúc này, chưởng quầy béo cuối cùng đã lao tới.

“Tiểu thư Huyễn Tầm!”

Chưởng quầy béo gọi, sau đó vung tay chặn hắc viêm.

Lửa nhanh chóng bị dập trong tay của chưởng quầy béo. Mọi người xung quanh đều ngây ra, lũ lượt tránh ra, từ tầng hai thò đầu nhìn tình hình bên dưới.

Cửu Minh cuối cùng cũng đứng dậy, một cước tùy tiện của Huyễn Tầm suýt nữa khiến hắn ta mất đi khả năng hành động.

Nhìn chưởng quầy béo, lại nhìn Huyễn Tầm, Cửu Minh nghiến răng thành tiếng nói: “Thì ra hai người là một bọn.”

Huyễn Tầm nhíu mày, nói: “Cái gì mà cùng một bọn. Tên béo, ông là ai?”

Thịt mỡ trên mặt chưởng quầy béo run rẩy một trận, ông ta thật sự không muốn đi ra, nhưng lại không thể không đi ra, lên tiếng nói: “Tiểu thư Huyễn Tầm, tôi là chưởng quầy của Thuần Thú Trai ở thành phố Đông Sơn, tôi tên Từ Đan.”

Huyễn Tầm ồ một tiếng, sau đó nói: “Người của Thuần Thú Trai à. Hiểu rồi, ông tránh ra trước đi. Tôi và tên này có món nợ cần tính.”

Chưởng quầy béo bất lực đi sang một bên, lời của tiểu thư Huyễn Tầm, ông ta không thể làm trái, bởi vì tiểu thư Huyễn Tầm là… haizz, không thể nói, không thể nói.

Huyễn Tầm trừng mắt nhìn Cửu Thiên nói: “Được rồi, tôi nói ngay lúc đầu sao cậu lại có thể chặn được hắc viêm. Không ngờ cậu và hoang thú này là ở cùng với nhau. Nhóc con, cậu dứt khoát đưa đồ hôm đó có được cho tôi, nếu không tôi và cậu hôm nay không xong đâu.”

Cửu Thiên nghiến răng nói: “Thiên tài địa bảo, người có duyên thì được. Tôi sợ rằng không thể cho cô.”

Dao găm hỏa diễm trong tay Huyễn Tầm lập tức thay đổi màu sắc trở thành màu đỏ đậm, nói: “Xem ra cậu chưa được lĩnh giáo thủ đoạn của tôi.”

Nói xong, Huyễn Tầm lại lao thẳng về phía Cửu Thiên, cơ thể hóa hư ảnh, trong nháy mắt, Cửu Thiên vậy mà nhìn thấy hai Huyễn Tầm xuất hiện ở trước mặt hắn.
 
Chương 156


CHƯƠNG 156

Cửu Thiên lập tức vung trọng kiếm trong tay, một chiêu Trọng Kiếm Quyết được thay đổi một cách tuyệt đẹp ở trong tay hắn.

Âm thanh keng keng vang lên, Cửu Thiên liên tiếp chặn mấy chiêu của Huyễn Tầm, Liệt Hỏa Kim Thân trên người xuất ra, hỏa diễm bừng bừng. Tiểu Hắc không ngừng phun hắc viêm, ép Huyễn Tầm ra.

Chưởng quầy béo lên tiếng nói: “Tiểu thư Huyễn Tầm, cần giúp đỡ không?”

Huyễn Tầm chật vật dùng canh kình dập tắt hắc viêm trên người, nghiến răng nói: “Không cần!”

Cửu Thiên tay cầm trọng kiếm, như gặp kẻ địch mạnh, cho dù có sự giúp đỡ của Tiểu Hắc, hắn cũng cảm thấy đối phương có chút không dễ đối phó. So với lần trước, cô gái tên Huyễn Tầm ở trước mặt này rõ ràng lợi hại hơn nhiều. Bất luận thân pháp hay là canh kình, đều tiến thêm một bậc.

Huyễn Tầm xoay tay lại một dao găm hỏa diễm xuất hiện ở tay trái, hai con dao chắn ngang trước ngực, canh kình như sấm sét nổ.

Viêm Long Nhất Thiểm!

Một đạo lưu quang màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên.

Cửu Thiên chỉ kịp giơ trọng kiếm trong tay lên, ngay sau đó, dao găm hỏa diễm thuận theo thân pháp của hắn mà chém trúng tay.

Hổ khẩu lập tức nứt ra, Liệt Hỏa Kim Thân của Cửu Thiên cộng huyết bì của Long tộc cũng không thể ngăn chặn công kích sắc bén của đối phương.

Có điều Cửu Thiên cũng không phải dễ ức hiếp, tay trái nắm thành quyền, đánh về phía ánh sáng đỏ.

Phá Diệt Băng Sơn Quyền!

Một âm thanh trầm thấp vang lên, canh kình đánh trúng Huyễn Tầm một cách chuẩn xác.

Mà một con dao găm còn lại của Huyễn Tầm vừa đâm trúng vai của Cửu Thiên.

Nắm đấm mang theo hỏa diễm, Tiểu Hắc bị một quyền đánh bay ba trượng, đập mạnh vào vô số bộ bàn ghế.

Cửu Thiên thấy vai của mình bị thương, kinh ngạc toát mồ hôi lạnh. Công kích của đối phương thật sự quá sắc bén.

Huyễn Tầm lật người đứng dậy, một quyền này của Cửu Thiên không khiến cô ta bị thương gì cả. Có điều cô ta vẫn mang vẻ sửng sốt.

Lần trước khi chiến đấu với tên nhóc này, hắn căn bản không có năng lực đánh trả gì. Không ngờ bây giờ vậy mà có thể đánh bay cô ta, cô ta là đệ tử của võ tôn Âm Dương Cảnh đấy.

Huyễn Tầm vẫn đang kinh ngạc, chưởng quầy béo đứng ở bên cạnh lại đột nhiên nổi giận.

“Dám làm tiểu thư Huyễn Tầm bị thương, chịu chết đi.”

Chưởng quầy béo bước một bước xa 10 trượng, canh kình đáng sợ lập tức tỏa ra từ trong tay ông ta, như đao chém xuống người của Cửu Thiên.

Canh khí ngoại phóng của võ giả Ngoại Canh Cảnh, Cửu Thiên lúc này coi như đã lĩnh giáo rồi, canh kình đáng sợ trực tiếp đánh bay Cửu Thiên, trước ngực xuất hiện một vết thương.

Tiểu Hắc ở trên không phun ra hắc viêm, lại trực tiếp bị chưởng quầy béo phất tay dập tắt. Canh kình mạnh mẽ hình thành một cái vòng trong suốt tiêu trừ hắc viêm, sau đó cách không một chưởng đánh bay Tiểu Hắc.

Thật ra chưởng quầy béo đã nương tay với Tiểu Hắc, lực lượng của một chưởng này vừa hay khống chế ở mức độ đánh ngất Tiểu Hắc.
 
Chương 157


CHƯƠNG 157

Đáng tiếc, Tiểu Hắc kiên trì hơn tưởng tượng của ông ta, bị đánh bay ra đất, nó lập tức bò dậy, sau đó chạy tới trước người của Cửu Thiên, nhe răng trợn mắt với chưởng quầy béo.

Huyễn Tầm hét lên: “Ông làm cái gì. Đã nói rồi, không cần ông ra tay.”

Chưởng quầy béo quay đầu nói với Huyễn Tầm: “Tiểu thư Huyễn Tầm, tôi không thể nhìn cô bị thương. Cậu ta để tôi đối phó.”

Lúc này, Cửu Thiên từ từ đứng dậy, căn bản không nhìn vết thương ở trước ngực, quát khẽ một tiếng, trực tiếp ném trọng kiếm đi.

Chưởng quầy béo vừa quay đầu thì nhìn thấy một thanh trọng kiếm bay về phía mình. Ông ta khinh thường giơ tay bắt lấy, khoảnh khắc tay của ông ta chạm vào thân kiếm, sắc mặt của chưởng quầy béo thay đổi.

Một cỗ lực lượng đến từ đá khóa lực và lực lượng của chính trọng kiếm làm cho chưởng quầy béo khựng lại.

Chỉ khoảnh khắc khựng lại như vậy, Cửu Thiên xông tới.

Một trọng kích mang theo hỏa diễm hừng hực, đập trúng mặt của chưởng quầy béo. Cho dù là có canh kình hộ thể, chưởng quầy béo vẫn bị lực bạo phát mạnh mẽ của Cửu Thiên quật ngã, gò má biến hình.

“Wow, anh nhìn thấy không, võ giả Ngoại Canh Cảnh bị một võ giả Nội Canh Cảnh quật ngã rồi.”

“Lực lượng đáng sợ quá, tên nhóc này là ai!”

Ở bên trên, quần chúng vây công hô lên. Loại chiến đấu vượt cấp như vậy không thường thấy.

Cửu Minh lúc này cũng lao tới, quát to một tiếng: “Tên béo chết tiệt, ông còn muốn cướp hoang thú của người ta, đi chết đi.”

Một cước, Cửu Minh nhân lúc cháy nhà hôi của đạp vào mặt của chưởng quầy béo.

Nhưng lực lượng của hắn ta thật sự không đủ, ngay cả canh kình đánh ra cũng bị canh kình hộ thân của chưởng quầy béo đánh bật ra.

Có điều không quan trọng, hắn ta vẫn để lại một dấu chân rõ ràng ở trên mặt chưởng quầy béo, khiến mọi người bên trên cười ha hả.

Chưởng quầy béo có chút thẹn quá hóa giận, ông ta có thể để người khác gọi ông ta là tên béo, nhưng tuyệt đối không cho phép có ai gọi ông ta là tên béo chết tiệt. Điều này giống như khi bạn mắng một người thêm chữ thối tha vào trước từ lưu manh.

Chưởng quầy béo đứng dậy nói: “Oắt con, cậu bây giờ cho dù cho tôi hoang thú của cậu. Tỗi cũng sẽ không tha cho hai người. Chịu chết đi!”

Canh kình toàn thân hình thành gió lưu động, chưởng quầy béo quát một tiếng.

“Thiên Phong Phá Lãng Quyền!”

Canh kình màu trắng phóng thích ra tăng gấp 10 lần trên tay của chưởng quầy béo, đánh một chưởng về phía Cửu Thiên!

Bàn tay to lớn mang theo phong áp nặng nề, khiến động tác của Cửu Thiên trở nên vô cùng khó khăn.

Trong canh kình đáng sợ, Cửu Thiên cũng dốc hết sức lực đánh một quyền.

Ầm một tiếng, Cửu Thiên bị đánh ngã ra đất.

Canh kình của hắn ở dưới chênh lệch lực lượng tuyệt đối rõ ràng rất vô lực.

Mặt đất bị lõm xuống rất sâu, khóe miệng của Cửu Thiên rỉ máu, Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng phát ra tiếng rít gầm.
 
Chương 158


CHƯƠNG 158

“Như vậy còn không chết, nhóc con, cơ thể của cậu rất rắn chắc, tiếp thêm một chưởng của tôi.”

Chưởng quầy béo thấy Cửu Thiên chịu một chưởng toàn lực của ông ta vậy mà còn muốn bò dậy, ông ta không khỏi lần nữa ngưng tụ canh kình. Nhưng vào lúc này, một bóng người vụt qua trước mặt ông ta, chính là Huyễn Tầm.

“Tên béo, ông vừa nói cái gì, ông là đang cướp hoang thú của bọn họ sao?”

Huyễn Tầm dường như cực kỳ nhạy cảm với chuyện này, nhìn chằm chằm chưởng quầy béo.

Chưởng quầy béo sững người, sắc mặt hơi thay đổi: “Tiểu thư Huyễn Tầm, chuyện này khá phức tạp. Cô trước tiên đừng quản, để tôi xử lý tên nhóc này trước đã.”

Huyễn Tầm lạnh giọng nói: “Cái gì mà nói tôi đừng quản. Quy tắc của Thuần Thú Trai là không cho phép cướp đoạt hoang thú của người khác, người làm trái phế bỏ tu vi, đuổi khỏi môn hộ.”

Chưởng quầy béo nghiến răng nói: “Tiểu thư Huyễn Tầm, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô, cô tránh ra trước.”

Huyễn Tầm giơ hai con dao găm của mình lên, chỉ vào chưởng quầy béo nói: “Ông bây giờ giải thích với tôi.”

Thần sắc của chưởng quầy béo nhanh chóng thay đổi, ông ta biết chuyện này ngày hôm nay sợ rằng không thoát được rồi.

Đột nhiên, trong mắt chưởng quầy béo lóe tia sắc lạnh, giơ tay một chưởng đánh bay Huyễn Tầm.

Huyễn Tầm hoàn toàn không ngờ chưởng quầy béo vậy mà thật sự dám ra tay với cô ta, bị một chưởng đánh bay ra đất, nhưng không có bị thương gì cả.

Chưởng quầy béo đương nhiên không dám thật sự đánh bị thương Huyễn Tầm, ông ta là dùng lực nhẹ, chỉ đánh Huyễn Tầm ra, sau đó lúc này mới ngưng tụ lực lượng toàn thân đánh về phía Cửu Thiên.

Chỉ cần giết chết tên nhóc này và đồng đội của hắn, không có nhân chứng, cho dù Huyễn Tầm biết ông ta cướp đoạt hoang thú của người khác, cũng không thể thật sự làm gì ông ta.

Xác định chủ ý, chưởng quầy béo ra tay thật nặng.

Cửu Thiên giương mắt nhìn chưởng quầy béo đánh mình, toàn thân canh khí sôi sục, lực lượng ngũ hành xung quanh bắt đầu ngưng tụ.

Thời khắc sinh tử, hắn cũng không quan tâm giấu diếm gì nữa.

Chưởng quầy béo lập tức cảm nhận được lực lượng thiên địa xung quanh bỗng có thay đổi, khiến tay của ông ta hạ xuống trở nên chậm hơn, một ít ánh sáng năm màu tỏa ra từ trên người Cửu Thiên, lực lượng thiên địa xung quanh hóa thành gió lốc. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Hắc bỗng cắn vào tay của Cửu Thiên.

Ngay sau đó, Tiểu Hắc đột nhiên biến mất, mà cánh tay của Cửu Thiên bỗng chốc xuất hiện hoa văn màu đen, một khoảng hắc viêm đáng sự tỏa ra từ trên cánh tay của Cửu Thiên.

Một quyền, mang theo tiếng rồng ngâm.

Hắc viêm đáng sợ ở trong thiên địa hóa thành một con mãnh thú, há cái miệng đỏ lòm về phía chưởng quầy béo.

Đây là công pháp ngũ hành hóa vật của Cửu Thiên, pháp quyết cơ bản của luyện khí sĩ. Nhưng lại không phải là hiệu quả mà bình thường Cửu Thiên sử dụng.

Hắc viêm đáng sợ không có dựa theo suy nghĩ của hắn biến thành một con mãnh hổ chui ra, ngược lại huyễn hóa ra một con hắc long, lao lên trời.

Trong nháy mắt, canh kình trên người của chưởng quầy béo bị hoàn toàn hủy hoại, cơ thể giống như quả bóng thịt trực tiếp bị đánh bay lên nóc nhà, rơi xuống con đường bên ngoài.

Máu tươi chảy ra, chưởng quầy béo không đứng nổi nữa.
 
Chương 159


CHƯƠNG 159

Đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào, đây là chiêu thức gì!

Bản thân Cửu Thiên cũng không biết, sững sờ nhìn cánh tay của mình

Hoa văn màu đen là một cự long cực kỳ bá khí, từ từ di chuyển ở trên cánh tay của hắn.

Cửu Thiên có thể cảm nhận được con rồng này là sống, nhưng ngay sau đó, hắc long biến mất, thân ảnh của Tiểu Hắc lần nữa xuất hiện, chỉ là bộ dạng rất mệt mỏi.

Cửu Thiên còn chưa hiểu được tại sao Tiểu Hắc lại mệt mỏi thành như này, ngay sau đó, một cảm giác suy yếu mãnh liệt ập tới toàn thân của anh.

Trời đất trong nháy mắt trở nên tối đen, Cửu Thiên cảm thấy thế giới trước mắt biến mất trong nháy mắt.

Tất cả rơi vào trong hỗn độn, mà hắn cũng ngã ra đất.

Cửu Minh, Huyễn Tầm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cửu Thiên một quyền đánh bay chưởng quầy béo, sau đó thì hôn mê.

Cửu Minh nhanh chóng đi tới, đỡ lấy Cửu Thiên, sau khi kiểm tra kỹ một phen, Cửu Minh thở phào.

“Vẫn may, chỉ là thoát lực. Cửu Thiên, nếu cậu chết rồi, chính là có lỗi với nhà họ Cửu, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Huyễn Tầm cũng đi tới, nhìn Tiểu Hắc ở bên cạnh, lại nhìn Cửu Thiên.

Nuốt một ngụm nước bọt, Huyễn Tầm lẩm bẩm: “Thì ra lời của sư phụ là thật, phương pháp linh thú nhập thể, thật sự là phương pháp linh thú nhập thể.”

Có tiếng gió văng vẳng bên tai, trong thế giới tăm tối có chút ánh sáng.

Sự vô tri chuyển thành ánh sáng, Cửu Thiên từ từ mở mắt.

Trời xanh mây trắng, gió thổi bay tà áo.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, cảm thấy khó chịu đúng không.”

Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của Huyễn Tầm, Cửu Thiên giật bắn mình, bật dậy ngay lập tức.

Nhưng khoảnh khắc hắn đứng dậy, chân không vững, phía dưới như một thảm lông mềm mại. Một cơn gió mạnh thổi ngã hắn, may mà có Vô Phong Trọng Kiếm đủ nặng giúp Cửu Thiên không bị thổi bay từ ban nãy. Vận canh khí, Cửu Thiên ổn định lại cơ thể của mình.

Nhìn kỹ lại, Cửu Thiên chợt nhận ra mình đang ở trên lưng một con chim khổng lồ vô cùng to lớn.

Mây trắng lướt qua, phóng xa tầm nhìn, dãy núi phía xa nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Rõ ràng, tốc độ của con chim khổng lồ này cực kỳ nhanh. Huyễn Tầm kéo Cửu Thiên xuống, để hắn ngồi trên lưng chim.

“Yên tâm đi, tôi không ra tay với cậu ngay bây giờ đâu, nợ của chúng ta phải tính từ từ.”

Huyễn Tầm nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng nanh dễ thương.

Sau lưng, giọng nói của Cửu Minh truyền đến.

“Cửu Thiên, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi. Ngủ một ngày một đêm, chắc cậu cũng nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ.”

Cửu Minh nói xong liền ngồi thẳng xuống bên cạnh, đưa rượu thịt cho Cửu Thiên.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Cửu Thiên cảm thấy hơi đói, nhận lấy thức ăn, Cửu Thiên cẩn thận hồi tưởng lại một chút. Giờ mới nhớ ra mình đã hôn mê bất tỉnh trong trận chiến với gã béo chết tiệt kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom