Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 280


Chương 280

Linh Bối rõ ràng rất đắc ý, giống như một đồng vàng mua một tờ giấy thế này là việc rất hời.

Hàn Liên kinh ngạc: “Xếp hàng võ bảng năm nay nhanh như vậy đã có rồi. Không phải vài ngày trước trận thi thử học viện mới ra sao? Ai lợi hại như vậy hiện tại đã có thể làm rõ thực lực tất cả võ giả của chín học viện lớn, không phải lừa gạt chứ. Để tôi xem võ giả của Nhất Nguyên tôi có thể xếp bao nhiêu.”

Hàn Liên trực tiếp bắt đầu xem từ cao xuống thấp, từ đầu tới cuối, không thấy tên một ai của Nhất Nguyên viện.

“Ông bà già nó, Nhất Nguyên viện chúng tôi lại không một ai vào top 50.”

Hàn Liên đập mạnh tờ giấy lên bàn.

Cửu Thiên tò mò hỏi một câu: “Võ bảng là gì?”

Hàn Liên giải thích: “Chính là học viên xếp 50 hạng đầu của học viện võ đạo. Danh sách một đám cá cược làm ra, cũng chỉ dùng tham khảo đi. Võ giả như ông đây cũng không có tên trong danh sách, liền biết tào lao cỡ nào rồi, chẳng lợi ích gì.”

Linh Bối cau mày: “Sao lại vô ích chứ. Chỉ cần có thể lên võ bảng, còn giữ được ba tháng, trong viện sẽ tặng rất nhiều phần thưởng đấy.”

Hàn Liên mở miệng: “Đó là Minh Tâm viện các cô. Nhất Nguyên viện như chúng tôi vào cũng như không. Thưởng cái nịt, tôi mới chả thèm phí hơi, cả ngày còn phải lo lắng có ai đến cướp thứ hạng không, nhàm chán.”

Cửu Thiên cầm tờ giấy lên xem, đa số người bên trong hắn đều không biết, nhưng có hai người hắn lại nhận ra.

“Lãnh Tử Thâm của Âm Dương viện, xếp hạng 42.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đánh giá, kiếm pháp như phong. Lâm Phong của Phiêu Miểu viện, xếp hạng 50, đánh giá bán bước ngoại canh.”

Hàn Liên cười nói: “Chỉ tên Lãnh Tử Thâm này lại còn có thể xếp hạng 42, vậy ông đây nếu lấy ra thực lực chân thật, có lẽ có thể trà trộn vào top 30. Cửu Thiên sư đệ ít nhất là top 20.”

Ánh mắt Linh Bối sáng lên: “Thật sao? Vậy các anh thật sự nên thử xem. Năm nay chỉ cần là người trên võ bảng đều có thể giành được cơ hội lên tháp †u hành đấy.”

“Cái gì!”

Hàn Liên đứng bật dậy, xém chút ngã bàn.

Cửu Thiên cau mày nói: “Hàn Liên sư huynh, cái thói quá khích này của huynh có thể sửa không, huynh như vậy có con gái nhìn trúng huynh cũng lạ.”

Da mặt dày như tường thành của Hàn Liên cuối cùng đỏ lên, nhưng cũng chỉ là chút đỉnh.

Cười hề hề, Hàn Liên chà xát tay nói: “Linh Bối sư muội, muội nói thật sao? Top 50 có thể lên tháp tu luyện?”

Linh Bối nói: “Nghe sư tỷ nói vậy.”

Hàn Liên quay đầu nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, đi thôi, chúng ta đi ngay. Tháp tu luyện à, nơi tốt đấy.”

Nói rồi, Hàn Liên liền chuẩn bị kéo Cửu Thiên rời đi.

Cửu Thiên cau mày: “Hàn Liên sư huynh, chúng ta lại không nằm trong võ bảng. Đi có ích gì?”

Hàn Liên nói: “Cửu Thiên sư đệ, không phải đệ đã đánh thắng Lâm Phong rồi sao? Sao không trong võ bảng chứ”

Linh Bối kinh ngạc nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, ngươi từng giao thủ với người trên võ bảng rồi sao? Lâm Phong, tôi nhìn xem, hạng 50 võ bảng, ngươi thắng hắn ta?”
 
Chương 281


Chương 281

Linh Bối chớp mắt, tò mò nhìn Cửu Thiên.

Cửu Thiên khẽ gật đầu, nói: “Ta quả thực từng thắng hắn ta một lần.”

Hàn Liên nói to: “Đám tôn tử của Phiêu Miểu viện nhất định không có gan nói ra chuyện họ bị dân một trận, nếu không, Cửu Thiên sư đệ sớm đã trên bảng rồi. Đám tôn tử này, thật tôn tử. Mau đi thôi, Cửu Thiên sư đệ, đệ muốn huynh gấp chết à, đệ biết tháp tu luyện để làm gì sao? Kho võ kỹ đấy, kho võ kỹ chân chính, nơi chỉ cần từng khảo nghiệm thì có thể đạt được công pháp võ kỹ của võ kỹ. Không giới hạn, lấy được là có thể dùng, luyện thành thì có thể ra ngoài đánh người, đánh xong thì có thể dụ được các sư muội xinh đẹp, dụ được sư muội xinh đẹp thì có thể…

Mắt Hàn Liên cũng đỏ lên.

Linh Bối hoang mang hỏi: “Dụ dỗ được sư muội thì có thể làm gì?”

Cửu Thiên vội cắt ngang câu hỏi của Linh Bối, hắn thật sự sợ một khắc sau miệng Hàn Liên sư huynh sẽ nhảy ra câu về “giao lưu tâng sâu nam nữ”, đứng dậy nói: “Đi, Hàn Liên sư huynh, chúng ta đi ngay bây giờ. Linh Bối, ngươi đi cùng không?”

Linh Bối cười nói: “Đương nhiên phải đi cùng rồi.

Nếu các anh thật sự có thể vào tháp tu luyện, đừng quên giúp tôi lấy ra quyển võ kỹ.”

Hàn Liên cười to ha hả: “Không thành vấn đề, Cửu Thiên sư đệ giao cho đệ đấy, huynh rất xem trọng đệ”

Cửu Thiên đen mặt, bất đắc dĩ nhìn Hàn Liên sư huynh.

Ra khỏi lầu trúc, ba người dọc theo đường lớn đi nhanh về góc đông nam núi Giám Bảo.

Tháp tu hành chính là tòa tháp trắng Cửu Thiên nhìn thấy khi lên núi, tòa tháp trắng cao chọc trời vừa ra cửa đã nhìn thấy rõ ràng, không sợ đi sai hướng.

Tốc độ của ba người cũng không chậm, khiến Cửu Thiên có chút kinh ngạc là, Linh Bối lại có thể theo kịp tốc độ của họ, nhìn dáng vẻ còn còn rất nhàn nhã.

Thấy vậy, Cửu Thiên và Hàn Liên lại tăng nhanh tốc độ thân pháp.

Nửa tiếng sau, ba người Cửu Thiên đã đến trước tháp, tháp trắng to lớn, chọc thẳng trong tầng mây, không nhìn thấy được toàn cảnh.

Cách gần, càng có thể cảm giác được sự bất phàm của tháp trắng. Tia sáng mông lung lóe lên trong trời đất, chuông vàng ngân vang, khiến tâm cảnh con người thoáng chốc như bình hòa lại.

Trước tháp trắng, là một quảng trường, đầu người chen chúc.

“Haiz, sao người trên bảng thì có thể vào, ngày thường không phải phải thông qua khảo nghiệm mới có thể sao?”

“Chưa nghe nói sao, trong tháp tu hành gần đây có thêm rất nhiều võ kỹ công pháp cường hãn, đều do viện trưởng đặt vào để thăng cấp thực lực của mọi người. Người trên võ bảng có đặc quyền này, có thể vào trước một lần. Chúng ta thì không được đâu, vẫn phải qua khảo nghiệm chó má này.”

“Ai kêu người trên võ bảng lợi hại chứ.”

“Lầm bầm cái gì, có bản lãnh thì cậu cũng lên võ bảng đi”

Đám người lao nhao nghị luận, Hàn Liên kéo Cửu Thiên chen vào trong.

“Nhường đường, nhường đường, cao thủ trên võ bảng đến đây. Nhường đường hết cho ta, ông đây muốn vào tháp tu hành”“

Hàn Liên hoàn toàn không biết khiêm tốn là gì, miệng thì to, nước miếng cũng văng thật xa, thoáng chốc đám người bèn tránh ra.

Linh Bối cúi đầu cách thật xa theo sau, bày dáng vẻ không quen Hàn Liên và Cửu Thiên.
 
Chương 282


Chương 282

Cửu Thiên cũng muốn làm vậy, nhưng Hàn Liên sư huynh nắm chặt tay hắn, căn bản không cho hắn cơ hội bỏ chạy. Điều duy nhất Cửu Thiên có thể làm chính là giả bộ nhìn phong cảnh.

“Ai vậy, kêu con khỉ.”

“Họ là người trên võ bảng sao?”

Người hai bên đều nghi hoặc nhìn Hàn Liên và Cửu Thiên.

Hàn Liên trực tiếp kéo Cửu Thiên đến trước cửa.

Hai khôi lỗi thanh đồng to lớn đứng trước cửa tháp, cao ba trượng, mặt xanh nanh vàng, tay cầm trường thương sắt gỉ.

Hàn Liên vừa nhấc chân vào cửa, hai khôi lỗi thanh đồng lập tức trường thương chặn cửa, hai giọng nói trầm thấp vang lên.

“Người chưa lên võ bảng, không thể vào trong.

Báo tên”

Hàn Liên kêu lên: “Nhất Nguyên viện, Hàn Liên, Cửu Thiên.”

Hai khôi lỗi thanh đồng mắt phát ra tia sáng đỏ, lóe lên giây lát, lại đồng thời nói: “Võ bảng không có họ tên này, không được vào trong.”

Hàn Liên kêu to: “Sư đệ của ta rõ ràng từng đánh bại cao thủ võ bảng, dựa vào cái gì không thể nào.”

Hai khôi lỗi thanh đồng nói: “Tên của hai người không nằm trên võ bảng, không có tư cách đặc quyền vào trong. Các người có thể lựa chọn thông qua khảo nghiệm vào trong.”

Học viên bên ngoài chợt cười bò.

“Thì ra là hai kẻ ngốc à, ta còn thật sự cho rằng là cao thủ võ bảng đến chứ.”

“Học viên Nhất Nguyên viện, cười chết ta mất, người của Nhất Nguyên viện lúc nào từng vào võ bảng.”

“Cút đi, hai người, đứng đây thật chướng mắt.

Đừng chặn đường người ta.”

“Các người chọn khảo nghiệm đi, haha, các người không biết khảo nghiệm chính là đánh với hai thủ vệ thanh đồng đi, đánh thắng họ, hai người sẽ có thể vao.

Tiếng trào phúng của mọi người, Cửu Thiên cảm thấy chả sao, hắn nghe mười mấy năm rồi, khó nghe hơn gấp mười lần, anh cũng nhịn được, hoàn toàn không xem thành vấn đề.

Hàn Liên miệng không ngừng chửi thầm, xắn tay áo lên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, nếu không hai ta liền xử hai tên này đi. Ông đây năm ngoái đánh không lại hai tên này, năm nay có đệ giúp, huynh cảm thấy nắm chắc.”

Cửu Thiên cứ cảm thấy không đáng tin, khẽ hỏi một câu Hàn Liên sư huynh: “Hai khôi lỗi này thực lực thế nào?”

Hàn Liên ngẫm nghĩ nói: “Một người đại khái khoảng ngoại canh lục cấp bảy, hai người liên thủ, cũng chỉ ngoại canh cấp tám cấp chín đi.”

Cửu Thiên mở mở miệng, lòng thầm nghĩ, còn may không vội ra tay.

Thực lực ngoại canh cấp tám cấp chín, dù hắn dùng hết sức ứng phó cũng không chịu nỗi. Bỏ chạy có lẽ không thành vấn đề, nhưng nếu nói chiến thắng, e rằng không khả năng lắm đi. Dù thêm Hàn Liên sư huynh cũng như vậy!

Chính vào lúc Cửu Thiên xoắn xuýt, tiếng cười vui vẻ của đám người chợt nhỏ lại, tiếng kinh hô vang lên.

“Triệu Thế sư huynh của Hoành Sơn viện đến rồi.”
 
Chương 283


 

Chương 283

“Thật là Triệu Thế sư huynh, huynh ấy cũng đến núi Giám Bảo.”

“Triệu Thế sư huynh là cao thủ hạng 35 võ bảng.”

Cửu Thiên và Hàn Liên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chàng trai cường tráng như ngọn núi nhỏ đi tới.

Lưng hùm eo gấu, ngưu cao mã đại không đủ để hình dung người đàn ông này, cơ thịt như đá hoa canh, mặt đầy râu, mắt to như bò, người cao chín thốn. Đứng trước mặt người khác, thực sự chính là khoảng cách chiều cao của người lớn và trẻ con.

Người mặc trang phục võ giả màu đen, để mở ngực, khiến người ta có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thịt rắn chắc của anh ta.

Mỗi bước đi đều mang theo tiếng vang trầm thấp, trong cơ thể bao hàm sức mạnh như bộc phát.

Theo cạnh Triệu Thế còn có một cô gái. Cửu Thiên nhìn cô gái này cảm thấy hơi quen mắt.

Bỗng nhiên, Cửu Thiên nhớ ra, đây không phải Triệu Mẫn của Phiêu Miểu viện sao!

Trong đầu Cửu Thiên dâng lên suy nghĩ không tốt, Hàn Liên lúc này cũng quay đầu sang.

Giây phút nhìn thấy mặt Hàn Liên, Triệu Mẫn sau lưng Triệu Thế dừng bước, chỉ vào Hàn Liên nói: “Anh thế mà cũng ở đây.”

Triệu Thế dừng bước, quay đầu nhìn sang Triệu Mẫn nói: “Chuyện gì.”

Triệu Mẫn hét to: “Huynh, chính là hắn ta bắt nạt muội, chính là tên khốn này!”

Náo động sửng sốt, tất cả các học viên xung quanh đều há to miệng.

Có thể là vì câu nói này của Triệu Mẫn nói có lượng thông tin khá lớn, vậy nên ánh mắt của không ít người đều lộ vẻ kỳ dị.

Bắt nạt? Là bắt nạt như nào?

Lập tức khiến không ít người nghĩ ngợi liên miên.

Sắc mặt của Triệu Thế cũng lập tức thay đổi, nhìn theo hướng tay Triệu Mẫn chỉ, ánh mắt nhìn chằm chăm Hàn Liên.

“Ngươi dám bắt nạt em gái của ta.”

Triệu Thế đi lên mấy bước, từ trên cao nhìn xuống Hàn Liên, bàn tay siết lại kêu răng rắc.

Hàn Liên sững người, sau đó lớn tiếng nói: “Đù, tỉ thí bình thường, thắng thua đã định, ta sao lại bắt nạt cô ta chứ. Ta là chính nhân quân tử có được không hả”

Nói xong, Hàn Liên hất tóc, rất tự tin.

Nhưng rõ ràng trò này ở trước mặt Triệu Thế không có tác dụng gì.

Mang theo giọng nói hùng hồn, Triệu Thế nói: “Ta ghét nhất lý luận với người khác. Dù sao ngươi dám bắt nạt em gái của ta, là tìm chết.”

Không phân rõ đúng sai, Triệu Thế trực tiếp đấm một quyền.

Phản ứng của Hàn Liên tính là rất nhanh rồi, lập tức rút Bích Thủy Trường Thiên Kiếm ra, vung kiếm chặn.

Một âm thanh giòn tan vang lên, ngay lập tức, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm của Hàn Liên cong tới mức độ khoa trương. Cả người Hàn Liên lùi liên tiếp mấy bước, cơ thể lảo đảo một trận, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết sôi sục.

“Đồ chó đẻ, ngươi không nói lý đúng không, vậy ông đây cũng không nói lý.”

Hàn Liên cầm kiếm lao tới, canh kình phóng ra, Hàn Liên mang theo ánh sáng mờ mờ.

Triệu Thế cười lạnh nói: “Oắt con Ngoại Canh Cảnh cũng chưa tu luyện tới, cũng dám ngông cuồng ở trước mặt ta.”
 
Chương 284


Chương 284

Lại đánh ra một quyền, canh kình lập tức bùng lên, cả cánh tay bao trùm một khoảng đen, một âm thanh hổ gầm vang lên.

Cửu Thiên thầm nói một tiếng không tốt, lực lượng một quyền này sợ rằng Hàn Liên sư huynh không đỡ được.

Nhưng hắn vừa muốn ra tay, hai khôi lỗi thanh đồng ở bên cạnh lại cùng lúc giơ hai thanh trường thanh tới trước mặt hắn, ngăn chặn bước chân của hắn.

“Võ giả tỉ thí, người khác không thể nhúng tay.”

Hai khôi lỗi thanh đồng lạnh lùng nói. Lực lượng mạnh mẽ đánh tan mặt đất, Cửu Thiên cũng không thể không lùi lại một bước, thầm cắn răng.

Kiếm của Hàn Liên chuẩn bị chém vào nắm đấm của Triệu Thế.

Hai bên va chạm, đốm lửa từ quyền kiếm va chạm mà bắn ra.

Cơ thể của Hàn Liên lập tức bị chặn lại, bàn chân in sâu trong mặt đất.

Tiếng rít gầm thổi quần áo Hàn Liên bay bay, vẻ mặt vặn vẹo.

Triệu Thế quét khẽ một tiếng, canh kình trên nắm đấm lập tức bùng nổ.

Bạo Liệt Quyền!

Hàn Liên lập tức bị bật bay ra, đập mạnh xuống đất.

Triệu Thế bước lên, hừ lạnh nói: “Chỉ có chút thực lực này còn dám bắt nạt em gái của ta, nực cười!”

Một quyền, Triệu Thế đấm về phía Cửu Thiên ngã trên đất.

Bên cạnh không ít người đã không nhìn nổi nữa, dùng cảnh giới Nội Canh thất trọng đối kháng với Triệu Thế Ngoại Canh tam trọng, không nghi ngờ chỉ có hai chữ thê thảm.

Trong Hoành Sơn viện, ai không biết, hổ đen Triệu Thế.

Mắt thấy nắm đấm ập tới, khí kình mạnh mẽ khiến gò má Hàn Liên đau rát.

Chật vật đứng dậy, Hàn Liên trong nguy hiểm tránh được một quyền của Triệu Thế. Đồng thời đạp một cước.

Một cước này, lặng lẽ, bình thường lại cho người ta một loại cảm giác sợ hãi.

Cửu Thiên nheo mắt lại, hắn biết, đây chính là cước pháp mà Hàn Liên sư huynh chuyển hóa, cước pháp có lực sát thương của võ kỹ địa cấp.

Triệu Thế không tránh né, gần như là khinh thường một cước Hàn Liên đạp tới.

Học viên của Hoành Sơn viện, đều chủ yếu luyện thể, có ai không phải có cơ thể mạnh như hoang thú. Một cước cỏn con, không đủ nhét kế răng.

Vụt một tiếng.

Sắc mặt của Triệu Thế chợt thay đổi, máu bắn ra, trước ngực Triệu Thế xuất hiện một vết thương như vết thương do kiếm gây ra.

Triệu Thế lùi lại mấy bước, hắn ta không thể tưởng tượng được với cơ thể rèn luyện của mình, vậy mà bị người ta một cước đá bị thương.

Cúi đầu nhìn vết thương của mình, ánh mắt của Triệu Thế hơi thay đổi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Hàn Liên lại đứng tại chỗ thở dốc, đáng chết, một cước như vậy thế mà chỉ khiến đối phương bị thương nhẹ. Võ giả của Hoành Sơn viện thật là một đám cơ bắp.
 
Chương 285


Chương 285

“Ngươi vậy mà có thể làm ta bị thương, ngược lại là ta xem thường ngươi rồi. Nói tên của ngươi đi. Ta không đánh kẻ vô danh.”

Triệu Thế trịnh trọng nói.

Hàn Liên trực tiếp mở miệng mắng: “Giả vẻ cái mẹ gì, đã đánh ông đây lâu như vậy rồi, còn không đánh kẻ vô danh. Nhớ kỹ, ông đây là Hàn Liên của Nhất Nguyên viện.”

Hàn Liên chửi không hề khách sáo, khiến gương mặt của Triệu Thế trở nên vặn vẹo.

Những học viên khác đều nhìn ngây ra, với thực lực Nội Canh Cảnh có thể làm Triệu Thế Ngoại Thương Cảnh bị thương. Thực lực này không yếu!

“Hàn Liên đúng chứ, ta nhất định lôi lưỡi của ngươi ra, đồ khốn đáng chết.”

Nói xong, cả người Triệu Thế phóng ra canh kình, một tầng canh kình màu trắng giống như áo giáp của võ giả khoác trên người Triệu Thế.

Quần áo ngưng thực, khiến cả người Triệu Thế nhìn trông rất bá khí.

Giơ nắm đấm, Triệu Thế bỗng cách không đấm một quyền về phía Hàn Liên.

“Hổ Bôn Kình!”

Trong không khí dao động một trận, cách 10 trượng, khí kình của Triệu Thế vẫn đang đánh vào người của Hàn Liên.

Rên lên một tiếng, Hàn Liên bay ngược lại hai trượng.

Triệu Thế giãm nhẹ xuống, bàn chân giãm ra một cái hố sâu rất lớn trên mặt đất, sau đó tung ra một quyền.

“Hổ Ngự Sơn Lâm!”

Canh kình toàn thân bỗng giải phóng ra, một con hổ trắng rõ ràng xông ra, mang theo tiếng rầm rú vang vọng trong rừng lập tức va đập vào người của Hàn Liên.

Hàn Liên nghiến răng kiên trì, quyết không ngã xuống.

Hổ khẩu ở bàn tay nứt ra, quần áo đập phần phật.

Đột nhiên, hổ trắng canh kình cũng nổ tung.

Âm một tiếng rất lớn, Hàn Liên theo âm thanh mà ngã xuống. Mí mắt của Cửu Thiên giật mạnh. Vội vàng lao ra, đỡ lấy Hàn Liên, đồng thời từ trong thắt lưng lấy ra một viên Minh Thanh Đan, trực tiếp cho Hàn Liên nuốt xuống, dù sao là đan dược tứ phẩm, vẫn có một chút hiệu quả trị thương.

Người xung quanh đều sững người, ánh mắt của bọn họ không dừng trên người Hàn Liên, mà dừng trên người của Triệu Thế.

Một chút máu từ trên trán của Triệu Thế nhỏ xuống. Bích Thủy Trường Thiên Kiếm đằng sau hắn ta mang theo tiếng ư ư, cắm vào trong tảng đá. Thiếu một chút nữa thì hắn ta đã bị Bích Thủy Trường Thiên Kiếm một kiếm xuyên đầu. Xoay đầu nhìn thanh kiếm sau người, trán của Triệu Thế cũng có một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống.

Khoảnh khắc hổ trắng nổ tung, Hàn Liên ném kiếm ra ngoài.

Không ai nhìn thấy quỹ tích của kiếm, chỉ nhìn thấy vết kiếm trên trán Triệu Thế.

“Thăng oắt này…”

Triệu Thế không nói ra được câu đe dọa nào, đây rõ ràng là đối phương lương tay. Nếu đây là cuộc chiến sinh tử thì hắn ta đã chết rồi.

Học viên ở bên cạnh đều nuốt một ngụm nước bọt, kẻ tên là Hàn Liên này, thật sự có bản lĩnh.

Sắc mặt của Triệu Thế lúc đỏ lúc trắng, đối phó một thằng oắt Nội Canh Cảnh cũng suýt nữa chơi chết mình, hắn ta cảm thấy rất mất mặt, xoay người kéo Triệu Mẫn chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, đằng sau có âm thanh vang lên.
 
Chương 286


Chương 286

“Đánh người thì muốn đi vậy sao?”

Quay đầu, Triệu Thế nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Cửu Thiên, đồng thời Triệu Thế cũng cảm nhận được một cỗ khí thế sắc bén như thần binh.

“Vậy cậu muốn như nào?”

Triệu Thế lạnh giọng nói.

Cửu Thiên rút trọng kiếm ở sau người ra, vẻ mặt giận dữ nói từng chữ: “Ngươi dám đánh sư huynh của ta thì là tìm chết.”

Giọng nói đanh thép, hùng hồn có lực.

Cửu Thiên phóng ra canh khí của mình, canh khí cuồn cuộn giống như ngọn lửa nhảy múa. Lực lượng thiên địa ở xung quanh đều hơi trở nên vặn vẹo.

Thực lực Nội Canh thất trọng, phóng ra khí thế chỉ có Ngoại Canh Cảnh mới có.

Hai khôi lỗi thanh đồng đứng ở trước Bạch tháp hơi cảm nhận được cái gì đó, mờ mịt nhìn xung quanh.

Triệu Thế cảm nhận được khí thế mang tính áp bức đó của Cửu Thiên, vẻ mặt hơi thay đổi.

“Tới đây đánh!”

Bụp một tiếng, trọng kiếm của Cửu Thiên cắm vào mặt đất, canh khí mạnh mẽ khiến chỗ đất bị trọng kiếm cắm vào nổ tung, hình như một cái hố tròn.

Triệu Thế còn chưa lên tiếng, Triệu Mẫn ở bên cạnh ngược lại hét lên.

“Anh, đánh anh ta một trận. Người của Nhất Nguyên viện đều là rác rưởi, anh ta không phải là đối thủ của anh, đánh anh ta.”

Tiếng hét của Triệu Mẫn khiến lông mày của Triệu Thế nhíu chặt.

Rác rưởi ư?

Tên nhóc tên Hàn Liên vừa rồi suýt nữa lấy mạng của hắn ta.

Triệu Thế không biết nên nói gì mới tốt, nhưng sự kiêu ngạo của hắn ta vẫn khiến hắn ta trực tiếp đứng ra.

Quyền chưởng va chạm, trên người Triệu Thế lần nữa bốc lên canh kình. Canh y màu trắng bao trùm cơ thể, Triệu Thế cũng tỏa ra khí thế của mình.

Khí thế của hai người va chạm ở trên không, cơ thể của Triệu Thế bỗng lảo đảo một trận.

Chuyện này không thể nào! Đối phương vậy mà đè hắn ta ở mặt khí thế.

Ngay sau đó, khí thế của Triệu Thế trực tiếp bị phá hủy, khí thế của Cửu Thiên giống như một cơn gió lốc quét tới.

Cửu Thiên ở trong sự cơn giận sẽ không giống như mọi khi, biết lưu thủ gì cả. Đi lên thì trực tiếp chuyển hóa canh khí của mình thành canh kình gấp 20 lần.

Tuy ngoài mặt nhìn không ra khác biệt gì, nhưng trên thực tế Cửu Thiên đã dẫn động tất cả lực lượng thiên địa có thể dẫn động ở xung quanh hình thành khí thế.

Tuy Triệu Thế là võ giả Ngoại Canh, nhưng cũng không thể thắng được Cửu Thiên ở mặt khí thế.

Khí thế mạnh mẽ đè ở trên người Triệu Thế. Đối với võ giả mà nói, khí thế chính là võ kỹ giáng đòn phủ đầu. Một khi khí thế bị đè, hoặc bị ép ra tay, hoặc thực lực bị áp chế.

Triệu Thế vẫn là lần đầu tiên bị người có cảnh giới thấp hơn mình dùng khí thế áp chế.

Gầm một tiếng, trong mắt Triệu Thế cũng mang theo tơ máu, một quyền giết tới.
 
Chương 287


Chương 287

Một quyền này đã mang theo vân sóng canh kình, lực lượng khuếch tán ra giống như làn sóng đánh tới.

Quyền chưa tới, lực lượng đã đánh tới người của Cửu Thiên.

Cửu Thiên xoay tay chém một kiếm, đối phó với võ giả có lực lượng thuần như này, chiêu thức, kiếm pháp gì đó đều là đồ bỏ. Cái phải làm duy nhất chính là dùng lực lượng mạnh hơn, cách thức dã man hơn đánh trở lại.

Toàn Long Kiếm!

Không hề khách sáo, Cửu Thiên trực tiếp dùng kiếm chiêu mạnh nhất của mình.

Canh kình gấp 20 lần với hình xoắn ốc xoay quanh trên trọng kiếm, bỗng nhiên giết ra.

Chưởng quyền va chạm, chân của Cửu Thiên giẫm lên mặt đất khiến nó xuất hiện vết lõm rất sâu.

Triệu Thế chỉ nhìn canh kình của mình từng tấc từng tấc bị chém ra, nắm đấm bị lực lượng điên cuồng phá da, đau đớn không ngừng truyền tới.

Lúc này, Triệu Thế cũng bùng nổ, tiếng hổ gầm vang lên, cơ bắp của Triệu Thế lập tức phình lên một vòng.

Thần Hổ Kình!

Cửu Thiên cảm nhận được lực lượng truyền tới từ trên thân kiếm, cũng quát một tiếng, cơ thể bỗng nhiên tỏa ra ngọn lửa thật sự, Liệt Hỏa Kim Thân!

Äm!

Mặt đất dưới chân hai người vỡ vụn, trên người Cửu Thiên thấp thoáng có lân giáp sáng lên, nhưng cũng chỉ sáng nhiêu đó.

Sau đó, Triệu Thế bị một kiếm chém ra, cả cánh tay lập tức bị lực lượng mạnh mẽ trên thân kiếm đánh cho trật khớp.

Lùi liên tiếp mấy bước, trên mặt Triệu Thế đã mang theo sự sững sờ.

Lực lượng đáng sợ quá, đối phương thật sự chỉ là võ giả Nội Canh Cảnh sao? Triệu Thế rất nghi ngờ Cửu Thiên có phải là người của Nhất Nguyên viện không, lực lượng đáng sợ như này cộng thêm ngọn lửa hùng hực trên người Cửu Thiên, hắn thật sự không phải là học viên của Hoành Sơn viện sao?

Xoay tay, Triệu Thế vặn mạnh cánh tay của mình, chỗ bị trật khớp lập tức trở lại như cũ, chỉ là nắm đấm bị ngọn lửa đốt đen một mảng, không thể khôi phục ngay được.

Cửu Thiên cất bước đi tới, lại chém ra một kiếm.

Liệt Diệm Kiếm!

Trọng kiếm rút ra, trực tiếp mang theo ngọn lửa.

Triệu Thế lập tức dịch chuyển một phạm vi nhỏ, tránh trọng kiếm của Cửu Thiên, cùng lúc đánh ra một quyền.

Cả cánh tay đều biến thành màu đen, lực lượng của một quyền này của Triệu Thế tuyệt đối không †âm thường.

Nhưng Cửu Thiên căn bản không có ý tránh né, để mặc một quyền của Triệu Thế đánh vào người hắn.

Bụp một tiếng, cơ thể của Cửu Thiên hơi lung lay, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Túm lấy cánh tay của Triệu Thế, hàn quang trong mắt Cửu Thiên khiến con người của Triệu Thế lập tức CO rút.

Sau đó, lực lượng đáng sợ từ trên người Cửu Thiên truyền ra, trực tiếp xuyên qua cánh tay của hắn xộc lên đại não.

Lực lượng thần hồn, tinh thần công kích!
 
Chương 288


Chương 288

Cửu Thiên sử dụng lực lượng thần hồn của Nhất Nguyên Đạo Quyết, Triệu Thế không đề phòng trực tiếp trúng chiêu, ngây ra tại chỗ. Canh kình trong cơ thể hắn ta căn bản không chặn được lực lượng thần hồn đáng sợ. Mà một khi lực lượng thần hồn xông vào đại não, Triệu Thế mất đi năng lực phòng ngự.

Cửu Thiên túm cổ tay của Triệu Thế, quăng hắn ta giống như một bao cát.

Cơ thể to lớn như ngọn núi nhỏ đó của Triệu Thế bị Cửu Thiên đập mạnh xuống mặt đất ở bên cạnh.

Âm thanh nặng nề vang lên, đập nát nền vạch.

Một cái, hai cái, ba cái.

Cửu Thiên đập qua đập lại Triệu Thế, một cái cuối cùng trực tiếp quăng Triệu Thế lên trên không.

Sau đó, Cửu Thiên nhảy lên. Lực lượng thiên địa nồng đậm ập tới, không ngừng truyền vào trong cơ thể của Cửu Thiên, sau đó bị Cửu Thiên chuyển hóa trở thành canh kình mạnh mẽ.

Cửu Thiên bá khí lãm liệt bỗng có loại ngộ ra, trong đầu lập tức vụt qua hình ảnh hắn nhìn thấy khi lúc đầu tham ngô Vô Phong trọng kiếm.

Một kiếm bá khí!

Không tự chủ được, Cửu Thiên chém mạnh xuống.

Trọng kiếm giống như một cánh cửa lớn đập vào người Triệu Thế.

Lực lượng đáng sợ phát ra một tiếng nổ, lực lượng thiên địa ở xung quanh đều lập tức nổ tung.

Bản thân Cửu Thiên cũng bị lực phản chấn bắn ra, Triệu Thế lại giống như một viên vẫn thạch đập vào.

mặt đất.

Âm, ầm, ầm!

Liên tiếp không ngừng vang lên tiếng nổ.

Đá trên mặt đất bắn lên mười trượng, lực lượng của vụ nổ khiến người xem ở xung quanh đều không ngừng lùi lại, sợ bị lực lượng đáng sợ này ảnh hưởng.

Cửu Thiên lật người đáp xuống đất, thu lại trọng kiếm, lửa giận trong mắt từ từ thu liễm.

Sau đó, tất cả trở lại tĩnh lặng.

Mọi người nhìn thấy trong cái hố sâu, Triệu Thế với cơ thể máu thịt mơ hồ.

Gương mặt của Triệu Thế đều gần như bị tát, không ngừng nôn ra máu. Tuy Cửu Thiên ra tay hơi nặng, nhưng cũng có chừng mực, sẽ không trực tiếp giết Triệu Thế. Nếu không hắn vừa rồi không phải đập, mà dùng trọng kiếm trực tiếp chém một chém rồi.

Lại nôn ra một ngụm máu, Triệu Thế hoàn toàn ngất đi. Đây là học viên của Hoành Sơn viện nhục thể mạnh mẽ, đổi lại học viên của các viện khác, bị Cửu Thiên đánh một trận như này, sợ rằng cái mạng nhỏ mất rồi.

Triệu Mẫn ngồi phịch trên đất, quần dưới của cô †a có máu xuất hiện.

Toàn thân run rẩy, Triệu Mẫn bỗng bật khóc, mấy học viên của Phiêu Miểu viện ở bên cạnh và học viên của Hoành Sơn viện cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng đưa hai anh em Triệu Thế Triệu Mẫn đi.

Sau cuộc chiến này, Triệu Mẫn sợ rằng rất khó lăn lộn ở Phiêu Miểu viện. Bị người ta dọa thành như này, thật sự sỉ nhục danh tiếng của Phiêu Miểu viện.

Học viên của các viện khác đều nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt kỳ lạ.

Đây là người của Nhất Nguyên viện sao?
 
Chương 289


Chương 289

Hắn vậy mà đánh Triệu Thế đứng thứ 32 trong võ bảng một trận nhừ tử, nếu không phải tận mắt nhìn thấy. Sợ rằng người ở đây không ai tin.

“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện, nhớ kỹ, mau nhớ kỹ, lực lượng thật mạnh. Cậu ta tuyệt đối không chỉ có thứ hạng 32, thực lực của cậu ta sợ rằng đã có thể uy hiếp tới người trong top 20 rồi. Mau chóng cập nhật võ bảng, đẩy hạng của Cửu Thiên lên, đi mau.

Trong đám người, một học viên rảo bước rời đi, còn có một học viên tay cầm quạt gấp, cười nói: “Nhất Nguyên viện cũng có cao thủ xuất sơn rồi.

Cuộc chiến xếp hạng học viện lần này, có cái để xem rồi.”

Những người khác ở xung quanh mang theo các loại ánh mắt nhìn Cửu Thiên, trong đó có mấy học viên nữ trong mắt lập lòe ánh sáng nóng rực.

“Cửu Thiên sư đệ, ha ha, quả nhiên dẫn đệ ra ngoài là một quyết định chính xác. Mẹ nó chứ, eo của huynh, cái eo nhỏ đáng thương của huynh”

Hàn Liên giãy dụa từ trên đất ngồi dậy, ôm eo của mình rên rỉ một trận.

Linh Bối lúc này đi tới, nhẹ nhàng kéo góc áo của Cửu Thiên. Mắt phát sáng, nhỏ giọng nói: ‘Cửu Thiên, anh thật lợi hại. Wow, mới vào viện bao lâu, anh đã có tu vi Nội Canh cấp bảy rồi, hơn nữa ngay cả sư huynh Nội Canh Cảnh cũng không phải là đối thủ của anh.”

Cửu Thiên khế mỉm cười, không trả lời, xoay người đi tới bên cạnh Hàn Liên, cười nói: “Hàn Liên sư huynh, huynh còn có thể đứng dậy không?”

Hàn Liên vung nắm đấm nói: “Đừng xem thường sư huynh. Nói thế nào thì huynh cũng là sư huynh của đệ. Aiya, eo của huynh vẫn đau quá, sẽ không ảnh hưởng tới khí chất nam nhân của huynh chứ.

Cửu Thiên sư đệ, đan dược đệ vừa rồi cho huynh dùng thật sự không rồi. Cho thêm một viên thì sao nhỉ?”

Cửu Thiên từ thắt lưng lấy ra một viên ném cho.

Hàn Liên.

Hàn Liên nhìn kỹ, lại không có sử dụng, cười ha ha cất đi, nhỏ giọng nói: “Có một viên đan dược như này. Sư huynh đoán chắc có thể tán một sư muội rồi”

Cửu Thiên dè bỉu một trận, Linh Bối cũng khinh thường nhìn Hàn Liên.

Đột nhiên, hai khôi lỗi thanh đồng canh ở cửa lên tiếng: “Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện, ngươi đánh bại Triệu Thế đứng thứ 32 trên võ bảng. Ngươi có thể tiến vào tháp tu hành rồi.”

Cửu Thiên sững người, hắn suýt nữa quên mất chuyện này.

Không ngờ hai khôi lỗi này còn biết Triệu Thế là có hạng 32 trên võ bảng.

Hàn Liên cũng sững người, sau đó chỉ vào bản thân rồi nói: “Vậy ta thì sao? Ta bây giờ có thể vào không?”

Hai khôi lỗi thanh đồng lên tiếng: “Ngươi không có đánh bại bất cứ học viện nào trên võ bảng, vậy nên không thể vào trong.”

Hàn Liên mở miệng mắng: “Hai cái đồ ngu này các người lẽ nào không nhìn ra ta đã có thực lực của võ bảng sao? Cứ phải đánh bại mới được, đầu của hai người là đá sao?”

Hàn Liên mắng xong thì bản thân cũng ngây ra, không phải sao, trong đầu của hai khôi lỗi này chắc chắn đều là đá.

Các học viện khác ở xung quanh lúc này không dám tiếp tục mỉa mai Hàn Liên nữa, dù sao chiến đấu của Hàn Liên bọn họ cũng nhìn thấy rồi, nói có thực lực của võ bảng, cũng không sai. Chỉ đáng tiếc, Hàn Liên này đối đầu với Triệu Thế đứng thứ 32 trên võ bảng, nếu người đối đầu có thứ hạng thấp hơn, đoán chắc là có khả năng rất lớn sẽ chiến thắng.
 
Chương 290


Chương 290

Thầm nghiến răng, con mắt bỗng xoay chuyển, Hàn Liên xoay đầu nói: “Cửu Thiên sư đệ, mau mau, hai chúng ta đánh một trận, thua ở trước hai tên ngốc này cho sư huynh.”

Cửu Thiên trước tiên là sững người, sau đó bật cười: “Hàn Liên sư huynh, chiêu này của huynh không tệ.”

Hàn Liên cười ha he, xoa tay, nói: ‘Mau lên, mau lên. Hắn không phải muốn huynh đánh thắng người trên võ bảng hay sao. Đệ đã thắng Triệu Thế. Đương nhiên là thay thế thứ hạng của anh ta, sư huynh đánh thắng đệ không phải là được rồi sao. Đương nhiên, đệ hiểu đấy, nhường cái gì đó… ha ha ha ha.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nói đến cuối cùng, giọng của Hàn Liên trở nên rất nhỏ.

Cửu Thiên ngẩng đầu liếc nhìn hai khôi lỗi thanh đồng này, chiêu này có thể được không? Có điều có thể thử.

Linh Bối nghe kế hoạch của hai người, che miệng cười trộm. Hai tên khốn này, thật là có cách.

Đột nhiên, Hàn Liên thẳng người dậy, nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ vừa rồi đánh không tệ. Nhưng vẫn có chút vấn đề, vẫn là để sư huynh tới chỉ điểm cho đệ. Tránh cho đệ sinh lòng kiêu ngạo, trong mắt không có ai.”

Cửu Thiên nhịn cười, cầm trọng kiếm ra nói: “Vậy sao? Vậy tại sao Hàn Liên sư huynh vừa rồi bị đánh thảm như vậy?”

Mặt của Hàn Liên cũng không đỏ, nói: “Sư huynh vừa rồi là nhường tên đó mà thôi, đệ coi là thật à?

Xem chiêu, sư huynh dạy sư đệ kiếm pháp.”

Hàn Liên khẽ phất tay, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm rơi ở bên cạnh trực tiếp bay về trong tay, nhìn thấy chiêu này không ít người sáng mắt lên.

Sau đó, Hàn Liên lao tới, đâm một kiếm nhẹ về phía Cửu Thiên.

Cũng không nhìn thấy canh kình gì cả, nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên lại giống như trúng mấy chục kiếm mà run lên, sau đó trực tiếp nằm trên đất.

“Hàn Liên sư huynh, huynh siêu quá, đệ không phải là đối thủ của huynh. Sư đệ nhận thua!”

Cửu Thiên dùng giọng nói giống như trọng thương nói.

Hàn Liên cười to mấy tiếng, xoay đầu nói với hai thủ vệ thanh đồng này: “Nhìn thấy chưa? Cửu Thiên đánh bại cường giả võ bảng cũng không phải là đối thủ của ta, ta có thể đi vào rồi chứ.”

Hai khôi lỗi thanh đồng nhìn nhau, đầu thanh đồng của bọn họ hoàn toàn không hiểu là chuyện gì.

Nhưng quy tắc là quy tắc, chỉ cần lên võ bảng, hoặc đánh bại võ giả trên võ bảng thì có thể đi vào.

Trầm mặc một lúc, hai khôi lỗi thanh đồng cùng lúc nói: “Ngươi có thể đi vào.”

Hàn Liên xoay đầu nháy mắt với Cửu Thiên, sau đó cười ha hả đi vào tháp tu luyện.

Một màn này, các học viện ở xung quanh xem đều sôi sục.

“Làm cái gì vậy? Hắn ta sao lại đi vào rồi?”

“Kỹ năng diễn xuất dở tệ như vậy, hai cái đồ ngốc các người nhìn không ra sao?”

“Còn có loại cách này có thể đi vào à. Ta bây giờ đi tìm Lâm sư huynh.”

Cửu Thiên từ từ đứng dậy phủi bụi trên quần áo.

Các học viên ở xung quanh có người nhanh chóng đi gọi người, có người vẫn đang kháng nghị đầy tức tối. Nhưng tất cả chuyện này đều không liên quan gì tới Cửu Thiên.

Linh Bối chớp mắt nhìn Cửu Thiên nói: “Người của Nhất Nguyên viện các anh đều xấu xa như vậy sao?”

Cửu Thiên cười nói: “Cái này không gọi là xấu xa.
 
Chương 291


Chương 291

Có chút thông minh vặt mà thôi.”

Linh Bối khế mỉm cười, nụ cười của cô ta rất đẹp, rất trong sáng, khiến người ta như tắm trong gió xuân.

Linh Bối vỗ vai của Cửu Thiên, nó: “Được rồi, anh cũng mau đi vào đi. Nếu có thể, nhớ giúp tôi chọn một loại võ kỹ.”

Cửu Thiên mỉm cười nhìn Linh Bối nói: “Không bằng cô đi cùng với tôi vào trong. Diễn thêm lần nữa cũng có thể mà”

Linh Bối lắc đầu nói: “Không cần đâu. Tôi nghe thầy hướng dẫn từng nói, trong tháp tu luyện lấy được võ kỹ cũng phải có thực lực, chút thực lực này của tôi đi vào cũng không lấy được, vẫn là phải dựa vào ngươi. Tôi đợi anh ở bên ngoài.”

Cửu Thiên nhìn đôi mắt trong trẻo của Linh Bối, khẽ gật đầu nói: “Được. Vậy tôi đi vào đây, khi nào ra ngoài tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

Linh Bối nói: “Anh phải dẫn tôi tới Nhất Nguyên viện của các anh ăn một bữa. Tôi muốn nhìn xem linh thú tên Tiểu Hắc đó của anh.”

Cửu Thiên thoải mái nói: “Không thành vấn đề.”

Đứng dậy, Cửu Thiên đi vào bên trong, hai khôi lỗi thanh đồng vừa muốn ngăn cản. Cửu Thiên bèn lớn giọng nói: “Tuy ta đã thua, nhưng chẳng qua tụt một hạng mà thôi. Chỉ là từ hạng 32 trên võ bảng tụt xuống hạng 33 trên võ bảng, lẽ nào ta không thể đi vào?”

Hai khôi lỗi thanh đồng nghe vậy không làm được gì, đầu của bọn họ không hiểu rõ những chuyện lằng nhằng này.

Hình như tên nhóc này nói có lý, hai thủ vệ thanh đồng trực tiếp cho hắn đi vào.

Cửa lớn nặng nề được đẩy ra một khe, Cửu Thiên đi vào. Sau đó cửa lớn nặng nề đóng lại, mọi tiếng ồn ào ở đằng sau lập tức dừng lại.

Đây là một không gian rộng lớn, trên đỉnh đầu có vô số ngọn lửa màu vàng chiếu sáng.

Những ngọn lửa này giống như ma hỏa bay qua bay lại, lúc cao lúc thấp.

Cửu Thiên nheo mắt nhìn, chỉ thấy trong những ngọn lửa này, vậy mà có thứ gì đó giống như sách.

Đây là chuyện gì?

Tiếp tục đi vào bên trong, Cửu Thiên nhìn thấy bậc thang đá nối tới tầng hai, chỉ là những bậc thang đá này đều không phải bình thường, lập lòe đường văn phức tạp. Cửu Thiên có thể cảm nhận được lực lượng mạnh mế tỏa ra trên bậc thang đá.

“Cửu Thiên sư đệ, đệ qua đây xem cái này.”

Đột nhiên, một giọng nói từ bên cạnh cầu thang đá truyền tới, là Hàn Liên sư huynh đi vào trước đang gọi hắn.

Vnh mông, Hàn Liên sư huynh dường như đã tìm được thứ gì đó, đang xem cẩn thận.

Cửu Thiên đi tới bên cạnh Hàn Liên sư huynh, vào lửa là một khoảng bia đá, bên trên viết rõ: “Tâng một, Kim Viêm Hỏa.”

“Có ý gì?”

Cửu Thiên lên tiếng hỏi.

Hàn Liên sư huynh lắc đầu nói: “Không hiểu lắm, đoán chắc là nói về ngọn lửa nhảy nhót này.”

Đang nói, bỗng hai bên vang kên âm thanh.

Ngay su đó, một khôi lỗi cực lớn đi ra, cơ thể chế bằng đá cao hơn 10 trượng, tay cầm trường đao, mắt mang theo ánh sáng đỏ.

“Ngươi tu hành, mời chọn võ kỹ của mình. Mỗi người có thể ở tầng này chọn một loại võ kỹ.”
 
Chương 292


Chương 292

Hàn Liên cười nói: “Người giải thích đến rồi, được rồi, tuy là một khôi lỗi. Này, giỏi lắm, võ ký ông nói là những võ kỹ trong Kim Việm Hỏa này sao?”

Khôi lỗi lạnh lùng gật đầu: “Không sai. Các người có thời gian 1 canh giờ. Vượt qua một canh giờ sẽ bị đuổi khỏi tháp tu hành. Võ kỹ tầng một cao nhất là nhân cấp trung giai, nếu muốn võ kỹ cao thâm hơn, có thể đi tới tầng hai của thấp tu hành.”

Hàn Liên nhíu mày: “Mới nhân cấp trung giai à, quá thấp. Đi đi, Cửu Thiên sư đệ, theo sư huynh lên tầng hai. Giới lắm tên kia, một canh giờ mà ông nói là chỉ ở mỗi tầng này sẽ có một canh giờ hay là một canh giờ trong cả tháp?”

Khôi lỗi từ từ nói: “Cả tháp tổng cộng cho hai người thời gian một canh giờ. Mỗi tầng hai người đều có thể chọn một loại võ kỹ, nhưng nhớ rằng, hai người chỉ có một canh gi “Mẹ kiếp. Vậy thì phải nắm chắc thời gian. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta cho dù không kiếm được võ kỹ địa cấp, ít nhất cũng phải kiếm được võ kỹ linh cấp đỉnh phong mới được. Mau đi lên.”

Cửu Thiên đáp một tiếng, vội vàng đi lên.

Nhưng bàn chân vừa giâm lên cầu thang, Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ lực lượng không tính quá mạnh kéo hắn xuống.

Tốc độ của hai người lập tức chậm lại.

Hàn Liên vừa đi lên vừa mắng: “Đáng chết, lên tầng cũng phiền phức như vậy. Nếu huynh biết bay thì tốt rồi.”

Cửu Thiên có thể tưởng tượng được tất cả các bậc thang đoán chắc cũng phiền phức như vậy.

Quả nhiên giống như những gì Linh Bối nói, cho dù đi vào, muốn võ kỹ cũng phải dựa vào thực lực của mình.

Bên ngoài Bạch tháp, trên mặt Linh Bối nở nụ cười sâu, cất bước quay về. Có thể là do tâm trạng tốt, bước chân của cô ta rõ ràng khoan khoái hơn nhiều.

Dù sao đám ngươi Cửu Thiên phải tu hành ở trong tháp một canh giờ, vậy thì cô ta một canh giờ sau lại tới là được.

Người khác không hiểu quy tắc của tháp tu hành, nhưng Linh Bối lại rất rõ, nguyên nhân không có gì cả, thật ra cô ta sớm đã đi vào rồi. Linh Bối không phải là người trên võ bảng. Cô ta ở trên võ bảng còn chưa có thứ hạng của mình, nhưng khi các cao thủ ở trên võ bảng còn chưa có thể đi vào thì cô ta được sư phụ của mình dẫn đi vào chọn võ kỹ rồi.

Đương nhiên, Linh Bối này sẽ không nói cho người khác biết.

Khẽ mỉm cười, Linh Bối vỗ cái túi nhỏ của mình, hôm nay đã kiếm được một ít xu, cô ta có thể mua một chút đồ lấp lánh.

Đang đi thì đập vào mắt ba bóng người đi tới.

Linh Bối nhìn thấy ba người này, bèn dừng bước.

Hai người trong đó, cô ta biết “Yên Hoài sư tỷ.”

Linh Bối lên tiếng.

Ba người rất nhanh đã đi tới trước mặt Linh Bối, Yên Hoài ở bên trái cười nói: “Linh Bối sư muội, sư muội cũng đến xem tháp tu hành sao?”

Linh Bối gật đầu, ừm một tiếng, sau đó ánh mắt quét qua hai người còn lại. Người đứng ở bên giữ, là Lãnh Tử Thâm. Nam nhân còn lại mặt gầy gò, mắt sâu hoắm mặc áo bào xám, cô ta không biết.

Yên Hoài ở bên cạnh cười nói: “Linh Bối sư muội, Lãnh Tử Thâm sư huynh chắc muội đã biết rồi.

Người còn lại là Vũ Kiếm sư huynh của Âm Dương viện.”
 
Chương 293


Chương 293

Nghe thấy tên của Vũ Kiếm, sắc mặt của Linh Bối hơi kinh ngạc.

“Vũ Kiếm sư huynh đứng thứ 21 trên võ bảng sao?”

Lãnh Tử Thâm cười nói: ‘Đúng vậy. không ngờ Linh Bối sư muội cũng xem võ bảng năm nay. Có điều thông tin của Linh Bối sư muội khả năng có hơi chậm rồi, thật ra vào vừa rồi, Vũ sư huynh đã đánh bại Hoàng Như Lâm sư huynh của Thanh Kiếm viện đứng thứ 19. Vậy nên bây giờ thứ hạng của Vũ Kiếm sư huynh đã tiến vào top 20 rồi.”

Linh Bối càng thêm kinh ngạc mà nhìn Vũ Kiếm.

Có điều Vũ Kiếm lại nói vẻ mặt không cảm xúc: “Lãnh Tử Thâm, đừng phí lời nữa. Thằng nhóc làm Âm Dương viện chúng ta mất mặt mà cậu nói ở đâu.

Mau để ta giải quyết hắn ta là được.”

Lãnh Tử Thâm cười lạnh: “Không xa, không xa. Ở trong tháp tu hành.”

Vũ Kiếm lạnh lùng nói: “Tháp tu hành sao? Trong tháp không cho phép chém giết.”

Lãnh Tử Thâm nói: “Trong tháp không được, có thể ở ngoài tháp. Dù sao hắn ta cũng phải ra ngoài.”

Vũ Kiếm suy nghĩ một chút, nói: “Được thôi. Vậy thì đợi hắn ta. Hy vọng hắn ta có chút thủ đoạn như các người nói, nếu quá yếu thì tôi ngay cả các người cũng đánh.”

Nụ cười của Lãnh Tử Thâm lập tức trở nên có hơi ngượng ngùng. Nhìn Vũ Kiếm, trong lòng thầm nói, tên điên võ đạo này chỉ biết chiến đấu, vậy ngay cả hắn cũng muốn đánh chung. Nếu không phải là không đánh lại anh, hôm nay nhất định tát mạnh anh rồi.

Linh Bối lúc này nhíu chặt lông mày nói: “Người mà các người nói là Cửu Thiên nhỉ. Lãnh Tử Thâm, anh sao lại tìm người đánh Cửu Thiên?”

Gương mặt của Linh Bối đã hiện vẻ lo lắng, Yên Hoài ở bên cạnh nói: “Linh Bối sư muội, Cửu Thiên và Hàn Liên của Nhất Nguyên viện kia khiến Âm Dương viện mất mặt, Âm Dương viện tới dạy dỗ bọn họ, rất bình thường. Sư muội cần gì phải tức giận chứ.

Mặt mày Linh Bối đỏ bừng: “Bọn họ là tỉ thí bình thường, đánh nhau bình thường. Mặt mất cũng là do người của Âm Dương viện các người tự gây ra.

Huống chỉ… huống chỉ bọn họ là bạn của tôi.”

Ánh mắt của Lãnh Tử Thâm đã thay đổi, hắn ta đã nghe ra câu nói cuối cùng của Linh Bối không phải giọng điệu bình thường.

Yên Hoài cười nói: “Bạn sao? Linh Bối sư muội, nhanh như vậy thì sư muội đã trở thành bạn với bọn họ rồi. Lẽ nào là động lòng xuân rồi sao?”

Mặt của Linh Bối đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu. Sắc mặt của Lãnh Tử Thâm lại càng lúc càng khó coi.

Bởi vì Linh Bối càng như vậy thì càng chứng tỏ lời Yên Hoài nói có thể là thật.

Lãnh Tử Thâm sớm đã coi Linh Bối trở thành đồ ăn trong đĩa của mình, không hy vọng có người đoạt đồ ăn ở bên miệng, lạnh lùng nói: “Linh Bối sư muội, đây là chuyện của Âm Dương viện chúng ta và Nhất Nguyên viện, không liên quan tới muội. Có điều Linh Bối sư muội nếu đã coi bọn họ là bạn, sư huynh ngược lại có thể ra tay với bọn họ nhẹ một chút.”

Khựng lại một chút, Lãnh Tử Thâm nói tiếp: “Đương nhiên, để hồi đáp, sư huynh hy vọng Linh Bối sư muội có thể ăn cùng với huynh một bữa cơm, điều kiện này không quá đáng chứ.”

Linh Bối cắn răng nói: “Thì ra sự đánh giá mà Hàn Liên dành cho anh không sai một chữ.”

Lãnh Tử Thâm bỗng đưa tay về phía Linh Bối, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Bối.

Linh Bối phản ứng rất nhanh, một vỗ đánh cánh tay của Lãnh Tử Thâm sang một bên. Vũ Kiếm ở bên cạnh cười rồi nói: “Cô nương có tính cách. Lãnh Tử Thâm, người của Âm Dương viện chúng ta muốn có được nữ nhân nào đó, nên làm như nào?”
 
Chương 294


Chương 294

Lãnh Tử Thâm cười rồi nói: “Sư đệ hiểu, Vũ Kiếm sư huynh.”

Vừa dứt lời, Lãnh Tử Thâm bỗng đưa tay. Một ngón tay trực tiếp điểm trên vai của Linh Bối, một cỗ canh kình mạnh mẽ xung kích vào trong cơ thể của Linh Bối. Ngay lập tức, Linh Bối ngây ra tại chỗ.

Lãnh Tử Thâm cười nhìn Linh Bối nói: “Xin lỗi, Linh Bối cô nương, ủy khuất muội ở bên cạnh xem rồi.

Yên Hoài, đỡ sư muội của muội, chúng ta đến cửa Bạch Tháp đợi hai tên của Nhất Nguyên viện kia.”

Yên Hoài đi tới, đỡ lấy cơ thể của Linh Bối.

Tuy cơ thể của Linh Bối cứng đờ, nhưng vẫn có thể nói chuyện, đè thấp giọng, Linh Bối nói: “Yên Hoài sư tỷ, tỷ và bọn họ là một bọn sao?”

Yên Hoài dùng giọng nói chỉ có Linh Bối nghe được, nói: “Linh Bối sư muội. Thật ra sư tỷ cũng không muốn đối xử với muội như vậy. Nhưng ai kêu muội vừa tới thì chiếm hào quang của sư tỷ. Ai kêu muội thân thiết với sư tôn như vậy, giống như Vô Sầu sư tôn chỉ có một đệ tử là muội. Linh Bối sư muội, tất cả đều chỉ trách muội. Có điều đợi sau khi Lãnh Tử Thâm sư huynh giải quyết xong hai người bạn đó của muội, rồi muốn muội thì muội sẽ không còn uy hiếp đối với sư tỷ nữa. Sư tỷ vẫn là tam sư tỷ của Minh Tâm viện, mà muội sẽ ngoan ngoãn làm sư muội tốt của tỷ.”

Linh Bối ngậm miệng, không nói gì nữa.

Yên Hoài khẽ mỉm cười, đỡ Linh Bối đi theo bước chân của Lãnh Tử Thâm và Vũ Kiếm.

Tầng bốn tháp tu hành, Cửu Thiên và Hàn Liên hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài, vẫn đang liều mạng leo lên.

“Tầng hai võ kỹ cao nhất là nhân cấp cao giai, tầng ba cao nhất là linh cấp sơ giai, tầng bốn cao nhất là linh cấp trung giai. Cửu Thiên sư đệ, chỉ cần lên tầng năm thì chúng ta có cơ hội có được võ kỹ linh cấp cao giai rồi. Xông lên!

Hàn Liên hét lên tiếng, liều mạng đi lên, hận không thể dùng cả tay chân.

Đến chỗ này, những bậc thang có phù văn đáng chết này càng lúc càng khó đi. Mỗi mộ bước giãm lên đều cảm thấy bị hút chết ở trên thêm đá, hoàn toàn không nhấc được chân. Không chỉ như vậy, bậc đá mỗi tầng còn có một lớp màn ánh sáng mạnh mẽ, chặn ở đường đi về phía trước.

Bức màn ánh sáng cao 10 trượng, không dễ gì mới dùng canh kình đánh tan, màn ánh sáng này sẽ biến thành lực lượng cuồng bạo, công kích vào.

người bọn họ.

Bậc đá mỗi tầng đều phải bỏ ra sự cố gắng rất lớn, Cửu Thiên hai tay như bay, liều mạng công kích.

Động tác của hắn buộc phải nhanh, bởi vì những bức màn ánh sáng này sẽ khôi phục lại, nếu tốc độ của hắn chậm một chút thì sẽ bị bức màn ánh sáng đè xuống.

Băng Sơn Quyền!

Cửu Thiên lúc này đã thu lại trọng kiếm vào trong nhẫn, lúc này còn đeo trọng kiếm leo tháp không khác gì làm mình thêm khổ.

Liệt Hỏa Kim Thân mở ra, mỗi một quyền của Cửu Thiên đều phải dùng lực bạo phát mạnh mẽ, canh khí lập tức chuyển hóa ra canh kình mạnh gấp hai mươi lần khiến hắn thế như chẻ tre, một đường đi lên. Bậc thang nối tới tầng năm, vẫn không chặn được hắn!

Hàn Liên cũng đang liều mang vung Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, ở bên ngoài đối phó với các học viên khác hắn ta không thể dùng Đoạt Thiên kiếm pháp, nhưng ở đây, hắn ta cuối cùng cũng có thể thoải mái sử dụng.

Mỗi một kiếm chém xuống, đều có thể chém được một khoảng bức màn ánh sáng, nghiến răng chống đỡ không bị sóng Lãnh Tử Thâm đè xuống, Hàn Liên đang liều mạng đi về phía trước. Cửu Thiên cũng phải cố ý đi chậm lại, để Hàn Liên theo kịp bước chân của hắn. Có hắn ở phía trước đánh tan bức màn ánh sáng, Hàn Liên sư huynh có thể giảm bớt không ít áp lực. Có lúc mượn chỗ trống khôi phục ở bức màn ánh snags còn có thể theo Cửu Thiên đi liên tiếp mấy tầng.
 
Chương 295


Chương 295

Hai người đã đi hai trăm bậc, nhưng vẫn chưa lên tới tâng năm. Cách đó không xa ngọn lửa màu tím bay tà tà đưa tay có thể lấy được, nhưng Hàn Liên và Cửu Thiên đều không có hứng thú.

Cuối cùng sau khinhanh chóng leo thêm trăm bậc nữa, trước mắt có một cánh cửa, cất bước đi vào, mọi thứ trở nên thoáng đãng.

Hàn Liên trực tiếp ngồi phịch ở cửa, sau khi bấm tay tính giờ, nói: “Đã nửa canh giờ trôi qua rồi. Mệt chết đi được, một mình đi lên bậc thang đá này sẽ lấy cái mạng già này của huynh mất. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta mau tìm võ kỹ thôi.”

Cửu Thiên gật đầu, hai người đanh mắt nhìn. Chỉ thấy tầng năm và bốn tầng dưới gần như nhau, một khôi lỗi bạch ngân cực lớn đứng ở chính giữa. trên đỉnh đầu có ngọn lửa màu đen bay bay.

Hàn Liên ở bên cạnh nhìn, tìm thấy bia đá, đọc thành tiến âng năm, U Minh Hỏa.”

Ánh mắt của Cửu Thiên lại quét trong tầng năm, lập tức Cửu Thiên nhìn thấy bên dưới khôi lỗi bạch ngân, còn có hai học viên.

Hai người này thân pháp rất nhanh, đều đang liều mạng tóm lấy ngọn lửa đang bay, nhưng mỗi lần bọn họ tóm được, đều bị U Minh Hỏa đen tối đốt cho cả người chấn rung, không thể không buông ra.

Hai học viên, một nam một nữ, sắc mặt khó coi.

Quay đầu lại, hai người liếc nhìn Cửu Thiên và Hàn Liên, rồi không để ý nữa.

“Bắt đầu đi, Cửu Thiên sư đệ. Chọn cái tốt, không phải linh cấp cao giai không cần!”

Cửu Thiên gật đầu, võ kỹ linh cấp cao giai chắc coi như rất không tồi rồi. Dù sao võ kỹ mà Lục gia bọn họ truyền đời đời cũng chỉ là linh cấp sơ giai mà thôi.

Ánh mắt của Cửu Thiên nhìn những quả cầu lửa U Minh trên không, so với tầng thứ nhất, những quả cầu lửa bay bay này lớn hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, không dễ dàng lấy được.

Hàn Liên nôn nóng ra tay trước, nhảy lên, tay của Hàn Liên nhanh như tia chớp, túm lấy một quả cầu lửa màu đen.

“Ha ha, võ kỹ tới tay!”

Hàn Liên cười to, bàn tay đã đưa vào trong quả cầu lửa, sờ được một quyển võ kỹ bên trong.

Nhưng còn chưa kịp rút võ kỹ ra, Hàn Liên bèn cảm nhận được một cơn đau thấu tim từ lòng bàn tay truyền tới, đồng thời một cỗ lực lượng hỏa diễm cực mạnh trực tiếp đẩy hắn ta ra.

Hàn Liên trợn to mắt, rên một tiếng, nằm rạng ra trên đất.

Một nam một nữ ở bên cạnh phát ra tiếng cười.

Trong mắt nam tử mang theo sự khinh bỉ, nói: “Ngu ngốc, võ kỹ được U Minh Hỏa bảo vệ, dễ dàng có được như vậy sao?”

Cửu Thiên rảo bước đi tới, nhìn Hàn Liên sư huynh nói: “Không sao chứ?”

Hàn Liên sư huynh nhìn bàn tay của mình, cho dù có canh kình bảo vệ cũng đã bị đốt tới đỏ một mảng.

“Không sao, không sao. Lửa này, có để cho người ta lấy được võ kỹ không.”

Cửu Thiên mỉm cười rồi nói: “Có thể là cách của sư huynh không đúng. Để đệ thử xem.”

Nói xong, Cửu Thiên nhảy lên, một tay túm lấy một quả cầu lửa màu đen đanh nhảy nhót, dễ dàng đáp xuống đất, Cửu Thiên nắm chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông tay.

Một nam một nữ ở bên cạnh lập tức trợn to mắt.

Bàn tay dùng lực, Cửu Thiên từng chút từng chút rút võ kỹ bên trong ra khỏi U Minh Hỏa. U Minh Hỏa đáng sợ không có gây ra tổn thương quá lớn đối với Cửu Thiên.
 
Chương 296


Chương 296

Canh khí của Cửu Thiên sở hữu sự rắn chắc vượt qua canh kình, cộng thêm huyết bí của Long tộc và Liệt Hỏa Kim Thân, U Minh Hỏa cho Cửu Thiên cảm giác cũng chỉ có chút bỏng tay, chỉ vậy mà thôi.

Hàn Liên nhanh chóng bò dậy, nhìn Cửu Thiên rút võ kỹ ra.

Khi rút võ kỹ ra, U Minh Hỏa giống như một đạo huyễn ảnh biến mất không thấy đâu nữa. Cửu Thiên nhìn bìa của võ kỹ, đọc thành tiếng: “Lưu Quang thân pháp.”

Cửu Thiên cầm lên, trực tiếp lật ngược trang cuối cùng của võ kỹ, chỉ vào hai vạch hoa văn màu xanh trên sách, nói: “Võ kỹ của học viện võ đạo đều sẽ dùng loại hoa văn ký hiệu này để đánh dấu công pháp võ kỹ. Màu sắc chia thành bốn màu vàng — xanh – đỏ – kim. Một vạch màu xanh là linh cấp sơ giai, hai vạch là võ kỹ linh cấp trung giai, ba vạch mới là linh cấp cao giai. Nếu là võ kỹ địa cấp, vậy thì là hoa văn ký hiệu màu đỏ.”

Cửu Thiên hiểu rồi gật đầu.

Cầm quyển võ kỹ này trên tay, chuẩn bị tìm quyển khác.

Nhưng vào lúc này, khôi lỗi bạch ngân khổng lồ đã lên tiếng, xoay cái đầu ánh sáng trắng lại, cất tiếng Ìì: “Mỗi người mỗi tầng chỉ có thể lấy một quyển võ kỹ. Nếu cậu không muốn quyển võ kỹ này, mời ném nó ra, sau đó mới có thể chọn võ kỹ khác.”

Cửu Thiên ồ một tiếng, xoay tay chuẩn bị ném võ kỹ ra.

Nhưng vào lúc này, một nam một nữ ở bên cạnh cùng lúc lên tiếng: “Đợi đã.”

Cửu Thiên quay đầu nhìn hai người, nói: “Có chuyện gì?”

Một nam một nữ đi lên, nam tử nói: “Tôi là Kim Vũ Sơn của Lôi Đình viện. Cô ấy là Phượng Lam của Không Động viện. Thiết nghĩ cậu chắc từng nghe nói tới tên của hai chúng tôi.”

Cửu Thiên hờ hững nói: “Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện, huynh ấy là sư huynh của tôi – Hàn Liên. Rất xin lỗi, tôi thật sự không biết hai người, hai người rốt cuộc có chuyện gì sao?”

Kim Vũ Sơn và Phượng Lam nghe thấy Cửu Thiên vậy mà tới từ Nhất Nguyên viện, lập tức sững người.

Kim Vũ Sơn nhíu mày nói: “Người của Nhất Nguyên viện cũng có thể vào tháp tu hành sao?”

Một câu nói này bèn khiến sắc mặt của Cửu Thiên và Hàn Liên hơi bất thiện.

Kim Vũ Sơn và Phượng Lam nhìn nhau, sau khi nghe thấy Cửu Thiên và Hàn Liên vậy mà là người của Nhất Nguyên viện, trên mặt hai người rõ ràng có thêm vài phần kiêu ngạo.

Kim Vũ Sơn nói: “Bỏ đi. Mặc kệ hai người đến từ phân viện nào. Nếu đã có thể lên tầng năm của tháp tu hành này, thiết nghĩ là có chút bản lĩnh. Tôi thấy cậu nếu đã có thể không sợ U Minh Hỏa này, muốn nhờ cậu giúp đỡ, giúp chúng ta kiếm hai quyển võ kỹ linh cấp cao giai. Để hồi đáp, tôi có thể cho cậu một ít dược liệu, tiền bạc, hoặc cái gì khác để bù đắp.”

Phượng Lam cũng đứng dậy đi tới nói: “Tôi và Kim Vũ Sơn đều có thứ hạng trong top 30, ở học viện võ đạo cũng có chút danh tiếng. Anh chỉ cần chịu giúp chúng tôi, sau này nếu ở học viện võ đạo có chuyện gì thì có thể tìm tôi giúp đỡ. Đây là lời hứa của tôi dành cho hai người.”

Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ, tôi sợ rằng không có chuyện gì cần cô giúp đỡ.”

Hàn Liên ở bên cạnh ngoáy mũi nói: “Hai người thật phiền, nói xong rồi đúng chứ, nên cút đi đâu thì cút về đó đi. Cửu Thiên sư đệ, mau chóng ném võ kỹ trên tay đi. Tìm võ kỹ linh cấp cao giai.”

Sắc mặt của Phượng Lam và Kim Vũ Sơn đều đen xì.

Cửu Thiên cũng lười quan tâm hai kẻ có cảm giác vượt trội này. Hắn chỉ có thời gian một canh giờ, vẫn là nắm chắc thời gian tìm võ kỹ đi.

Đang chuẩn bị ném võ kỹ trong tay đi, Kim Vũ Sơn bỗng túm lấy cánh tay của hắn.
 
Chương 297


Chương 297

“Đợi đã, cậu thật sự không suy nghĩ thêm sao?

Cậu thà mạo hiểm đắc tội với hai cường giả nằm trong top 30 võ bảng, cũng không muốn giúp chúng tôi?”

Canh khí của Cửu Thiên lập tức chuyển hóa thành canh kình, canh kình mạnh gấp 20 lần bao trùm cánh tay, trực tiếp đánh bật Kim Vũ Sơn ra mấy bước.

Cửu Thiên nhìn hắn ta, nói: “Thứ nhất, anh không phải là cường giả gì hết. Thứ hai, nếu anh thật sự là cầu xin người khác giúp đỡ thì sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi. Dựa theo những gì sư huynh của tôi nói, bây giờ, nên cút đi đâu thì cút về đó đi. Muốn võ kỹ, tự mình đi kiếm!”

Nói xong, Cửu Thiên ném võ kỹ linh cấp trung giai trong tay đi. Phượng Lam vừa muốn lên tiếng kêu Cửu Thiên cho cô ta quyển võ kỹ này là được, nhưng Cửu Thiên lại hoàn toàn không cho cô ta cơ hội nói chuyện.

Khi võ kỹ bị ném ra, không khí xung quanh nhanh chóng tập trung một ngọn lửa màu đen bao bọc võ kỹ lại.

Ngay sau đó, một quả cầu lửa U Minh mới xuất hiện, bay lên.

Kim Vũ Sơn lạnh lùng nói với Cửu Thiên: “Cậu sẽ hối hận”

Phượng Lam phất áo rời đi, trực tiếp đi xuống tầng bốn, thời gian của cô ta không còn nhiều, nếu tầng năm không thể lấy được bất cứ võ kỹ nào, vậy thì chỉ có thể quay lại tầng bốn nhanh chóng kiếm một quyển.

Kim Vũ Sơn không cam tâm rời đi như vậy, vẫn đứng ở đó nghĩ cách.

Cửu Thiên và Hàn Liên lười đếm xỉa tới bọn họ, trong nháy mắt, Cửu Thiên lại nhảy lên, lần này Cửu Thiên sử dụng hai tay, trực tiếp tóm lấy hai quả cầu lửa.

Giống như vừa rồi, võ kỹ rút ra. Hàn Liên vội vàng lại gần, quan sát kỹ.

“Lại là hai quyển võ kỹ linh cấp trung giai, đệch, võ kỹ linh cấp cao giai đi đâu rồi.”

Cửu Thiên lắc đầu, ném võ kỹ ra, tiếp tục cố gắng.

Sau thời gian một nén hương, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy một quả cầu lửa rõ ràng chạy nhanh hơn các quả cầu khác.

Bàn chân giãm nhẹ trên không, Cửu Thiên dùng một chút công pháp của luyện khí sĩ, dùng sức gió bao bọc quả cầu lửa, sau đó túm lấy quả cầu lửa trong tay.

Mang theo kỳ vọng, Cửu Thiên lấy ra công pháp bên trong quả cầu lửa, lười xem bìa, trực tiếp lật tới trang cuối cùng, cái đập vào mắt nghiễm nhiên là hoa văn ký hiệu ba vạch.

“Ha ha, quyển linh cấp cao giai đầu tiên.”

Hàn Liên ghé đầu lại, trong mắt có ánh sáng cuồng nhiệt.

Cửu Thiên lúc này mới nhìn tới bìa, năm chữ to đùng: “Long Dương Luyện Thể Quyết.”

Hơi nhíu mày, đây hình như là một quyển công pháp luyện thể. Một quyển công pháp luyện thể linh cấp đối với Cửu Thiên bây giờ mà nói, tác dụng không phải quá lớn.

Liệt Hỏa Kim Thân hắn biết cũng là võ kỹ linh cấp, tuy thấp hơn một chút, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được rồi, cộng thêm huyết bì và lân giáp của Long tộc. Thủ đoạn lực phòng ngự của hắn có rất nhiều, tiếp tục tốn thời gian tu luyện công pháp luyện thể thì có hơi lãng phí.

Cái Cửu Thiên muốn là một quyển quyền pháp tốt.

Có Thái Cực Luyện Thần Quyết làm căn cơ, nếu có thể kiếm một quyển quyền pháp linh cấp cao giai để luyện thêm, dung hợp lại, mức độ công kích của hắn sẽ tăng lên một bậc lớn.
 
Chương 298


Chương 298

Hàn Liên sư huynh cầm lấy võ kỹ nhanh chóng lật xem thì nhìn thấy một câu bên trong: “Người tu luyện Long Dương Luyện Thể Quyết, hoạt khí huyết, tráng dương, đêm ‘làm trăm cô gái, kim thương không ngã.”

Hàn Liên sư huynh lập tức vỗ đùi quyết định: “Cửu Thiên sư đệ, quyển này ta muốn rồi. Quyết rồi, chính là quyển này. Ha ha”

Cửu Thiên nhìn Hàn Liên sư huynh sắp rớt cả nước miếng ra, nhét sách vào đũng qu@n, Hàn Liên sư huynh vui vẻ cười ha ha.

Cửu Thiên luôn nghỉ ngờ Hàn Liên sư huynh có phải để vật hư không có thể chứa đồ vật vào trong đũng qu@n không, nếu không trong đũng qu@n của hắn ta để nhiều đồ như vậy, tại sao từ bên ngoài không nhìn thấy tí gì.

Lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ linh tinh này đi.

Cửu Thiên xoay người đi về phía bậc thang trước mặt.

Hàn Liên hét lên: “Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc không phải định leo tầng sáu chứ”

Cửu Thiên bình tĩnh nói: ‘ ếu đã còn thời gian, tại sao không thử. Hàn Liên sư huynh, huynh ở đây đợi †a một lát.”

Dứt lời, Cửu Thiên đi lên bậc thang, cuồng phong mạnh mẽ lập tức thổi cho quần áo của Cửu Thiên bay phần phật, suýt nữa thổi Cửu Thiên trở lại.

Kim Vũ Sơn ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Tâng sáu không phải nơi cậu có thể lên đâu. Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện.”

Kim Vũ Sơn nhận mạnh mấy chữ Nhất Nguyên I viện.

Cửu Thiên liếc nhìn hắn ta, khế cười một tiếng, bước chân kiên định đi lên.

Canh phong cuồng bạo không thể ngăn cản tiến độ của Cửu Thiên, huyền trận dưới chân cũng không chặn được bước chân của Cửu Thiên.

Bức màn ánh sáng dâng lên từng tấm, khác với cầu thang của tầng năm, bức màn ánh sáng ở tầng sáu này rất đê tiện, nó cứ phải đợi bàn chân của Cửu Thiên giẫm lên bậc trên thì lập tức hiện ra.

Bức màn ánh sáng đột nhiên hiện ra thật sự như dao nhọn, suýt nữa đâm thủng bàn chân của Cửu Thiên.

Canh khí bảo trùm toàn thân, Cửu Thiên dùng chân của mình giãm mạnh xuống, mỗi một bước đều muốn giẫm tan hoàn toàn bức màn ánh sáng hiện ra.

Mà bức màn ánh sáng bị giãm tan hình thành gió nhiều màu, sau khi bức màn ánh sáng bị Cửu Thiên giẫm tan càng lúc càng nhiều, canh phong càng lúc càng mạnh.

Cửu Thiên một đường đi lên, mỗi một bước đều đi rất vững.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng lấy trọng kiếm của mình ra, so với huyền trận mang theo lực hút dưới chân, những canh phong này càng thêm đang sợ.

Hắn cần trọng kiếm giúp hắn ổn định cơ thể.

Hàn Liên mỉm cười nhìn Cửu Thiên đi lên, Kim Vũ Sơn ở bên cạnh thấy Cửu Thiên vậy mà thật sự có thể đi lên, ánh mắt không ngừng lập lòe.

Rảo bước, Kim Vũ Sơn cũng đi tới trước bậc thang, vừa cất một bước, canh phong mạnh mẽ bèn trực tiếp thổi hắn ta trở lại.

Lùi liên tiếp mấy bước, Kim Vũ Sơn rõ ràng rất nhếch nhác, nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, thầm nghiến răng.

Không thể nào, một đệ tử của Nhất Nguyên viện cũng có thể đi lên, hắn ta lại không đi được.
 
Chương 299


Chương 299

Hàn Liên rất không hậu đạo mà cười.

“Anh cũng muốn đi lên giống sư đệ của tôi à, ha ha, anh đừng làm tôi cười chết. Chỉ dựa vào anh ư?

Ha ha ha ha”

Sắc mặt của Kim Vũ Sơn lúc đỏ lúc trắng, trực tiếp rút kiếm của mình ra.

Nhưng khi hắn ra rút kiếm ra, khôi lỗi bạch ngân cũng quay đầu lại nhìn Kim Vũ Sơn nói: “Trong tháp tu hành không cho phép đánh nhau, người ra tay sẽ bị trực tiếp dịch chuyển ra khỏi tháp, giao cho người hướng dẫn xử lý.”

Kim Vũ Sơn tức tối thu kiếm lại.

Hàn Liên giơ hai ngón tay giữ lên với Kim Vũ Sơn, nói: “Đồ ngốc, có giỏi thì tới đánh tôi đi, xin ngược đãi, tới đi. Cháu trai ngoan, ra tay!”

Kim Vũ Sơn tức muốn nổ tung, nhưng hắn ta lại không thể rat ay.

Hàn Liên rất đắc ý, hắn ta đã có được võ kỹ, rất nhàn nhã tự tại, thời gian còn lại hắn ta có thể từ từ tiêu hao với Kim Vũ Sơn.

Nhưng Kim Vũ Sơn lại không còn nhiều thời gian lôi thôi với hắn ta nữa. Lập tức, Kim Vũ Sơn giống như nhớ ra cái gì đó, khẽ cười nói: ‘Cậu vừa rồi gọi cậu ta là sư đệ? Ha ha, sư đệ của cậu vậy mà mạnh hơn cậu. Xem ra vị trí của cậu ở Nhất Nguyên viện phải cho sư đệ của cậu rồi. Kẻ đáng thương, cảm giác bị sư đệ nhà mình đ è xuống chắc rất đã nhỉ.”

Hàn Liên sững người, vẻ mặt này khiến Kim Vũ Sơn hiểu lầm rằng mình nói trúng điểm yếu của Hàn Liên, trong mắt mang theo sự đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, Hàn Liên lại ôm bụng cười.

“Aiya, anh thật là làm ông đây cười chết mà, cháu trai chết tiệt anh cho rằng Nhất Nguyên viện giống với các phân viện khác à, ha ha… Nhất Nguyên viện chúng tôi tổng cộng mới có năm học viên, tranh vị trí để tranh chỗ ăn à? Ha ha ha ha… Nói anh là kẻ ngu, anh thật sự là kẻ ngu thật.”

Hàn Liên sắp cười vỡ bụng rồi, nhìn bộ dạng của hắn ta, giống như ngay sau đó sẽ cười đứt ruột.

Kim Vũ Sơn đương nhiên không biết tình hình của Nhất Nguyên viện, bởi vì hắn ta căn bản chưa từng tới. Nhưng các phân viện khác, Kim Vũ Sơn ngược lại thì biết. Cơ bản đều là xem thực lực thứ hạng để quyết định địa vị trong viện. Tuân theo chế độ cấp bậc nghiêm ngắt cá lớn nuốt cá bé. Một vị sư huynh vào môn sớm, bất luận con người của hắn ta có tốt nữa, nhân duyên có rộng lớn, chỉ cần thực lực không đủ thì hắn ta sẽ bị khinh thường, bị vứt bỏ, đặt ở góc hẻo lánh ở trong viện. Không ai ngó ngàng. Lôi Đình viện của bọn họ là như vậy, Thanh Kiếm viện cũng như vậy, Âm Dương viện càng là như vậy.

Kim Vũ Sơn đương nghĩ sẽ nghĩ rằng Nhất Nguyên viện cũng giống các phân viện khác.

Nhưng rất đáng tiếc, Nhất Nguyên viện thật sự không phải như vậy. Nhất Nguyên viện tổng cộng có năm học viên, quan hệ của bọn họ tốt tới mức gần như có thể mặc chung một chiếc quần. Câu nói này tuyệt đối không phải ví dụ, Hàn Liên biết rất rõ, quần của hai người Sở Chính, Sở Trực sư huynh, còn dùng quần của đại sư huynh sửa thành. Tuy Cửu Thiên vẫn chưa trải qua, nhưng dựa theo thói quen vài ba hôm thì làm hỏng quần áo của Nhất Nguyên viện, đoán chắc cũng nhanh thôi.

Hàn Liên nằm ở trên đất cưới, Kim Vũ Sơn ở trong lòng thầm cầu nguyện Hàn Liên chết luôn đi.

Nghiến rắng, Kim Vũ Sơn nói với Hàn Liên: “Oắt con đáng chết, cậu đừng để tôi gặp được cậu ở bên ngoài. Tôi nhất định đánh cậu thành kẻ ngốc, tôi cho cậu cười cả ngày, cười cho đủ luôn.”

Hàn Liên ôm bụng đứng dậy nói: “Được rồi, nếu anh không đánh tôi thành đồ ngốc, anh chính là cháu của tôi, nào cháu ngoan cười cho ông nội một cái nào.”

Kim Vũ Sơn cũng không nhịn được nữa, không cần rút kiếm, trực tiếp lao về phía Hàn Liên.

Cho dù là sẽ bị trục xuất ra khỏi tháp tu hành, Kim Vũ Sơn cũng muốn ra tay.

Một quyền giống như lửa, canh kình như cầu vồng, Kim Vũ Sơn trực tiếp sử dụng thực lực Ngoại Canh Cảnh.

Canh khí cách không công kích, vừa tới trước mặt của Hàn Liên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom