Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 260


Chương 260

Sư huynh Sở Chính, Đại Sư Huynh nghe sư huynh Hàn Liên nói xong, lập tức nổi giận, bước lên đấm đá một trận.

Cửu Thiên vội vàng bỏ lại sư huynh Hàn Liên, nếu không thì bị vạ lây rồi.

Sư huynh Sở Chính, Đại Sư Huynh đánh sư huynh Hàn Liên một trận no đòn. Vừa đánh vừa kêu: “Muốn ăn đòn phải không, thì ra đều là ngươi làm.”

Cửu Thiên đứng sang mọt bên, tình huống này có nên nói thật với sư huynh Hàn Liên hay không đây?

Nhìn sư huynh Hàn Liên bị đánh thành thế này, Cửu Thiên quyết định vẫn là đừng nói thì hơn, nếu không, sư huynh Hàn Liên nhất định sẽ nổi đóa. Dù cho huynh ấy bị đánh thành thế này, huynh ấy cũng nhất định sẽ nổi bão.

Hai người Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn ngồi bên cạnh. Vừa uống trà, vừa trò chuyện, vừa nhìn Hàn Liên bị ẩu đả.

“Một ngày thật đẹp biết bao!”

Nhất Thanh sư tôn lắc lư đầu nói.

Tiểu Hắc còn bò đến cửa ra vào ngủ, có thể là động tĩnh trong sân quá ồn rồi. Tiểu Hắc tỉnh lại khinh bỉ liếc nhìn đám Hàn Liên, xoay người đi vào phòng ngủ tiếp.

Thật lâu sau, đám người Đại Sư Huynh cuối cùng cũng dừng lại.

Vừa vỗ vỗ tay, Đại Sư Huynh vừa nói: “Đã sớm biết là ngươi làm rồi, chẳng muốn nói mà thôi. Hôm nay thật sự là sảng khoái, ra cả người mồ hôi.”

Đại Sư Huynh lấy tay lau lau lên bụng lóe sáng, cười ha ha bỏ đi.

Sở Chính, Sở Trực cũng đánh mệt, nhìn Hàn Liên nói: “Sư đệ Hàn Liên, sau này nếu đệ còn có yêu cầu thế này, cứ việc tìm chúng ta. Cảm giác có thể tùy tiện đánh người thật tốt, ha ha.”

Hai ngươi Sở Chính, Sở Trực xoay người về phòng.

Hàn Liên bò trên đất, đã là dáng vẻ sống dở chết dở.

“Chính là cảm giác này, chính là cảm giác này.”

Hàn Liên cố gắng lấy Nhất Nguyên Đạo Quyết ra, đây là tối hôm qua hắn ta cứng mềm rề rà ở chỗ Đạo Quang sư tôn lấy được. Bây giờ phải xem phương pháp sư đệ Cửu Thiên nói cho hắn ta có dùng được hay không rồi.

Hàn Liên ngay cả mí mắt cũng sắp không mở nổi dùng ngón tay căng mí mắt ra, nhìn chằm chằm vào trang giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết.

Một chốc sau, sư huynh Hàn Liên rú thảm một tiếng, trực tiếp nằm ra đấy, cả người chấn động, tờ giấy bay xuống đất.

Nhất Thanh sư tôn quay đầu nhìn Hàn Liên một cái nói: “Thật là ngu ngốc mà, nếu như phương pháp này có thể tu thành Nhất Nguyên Đạo Quyết, vậy thì Nhất Nguyên Nhất Mạch đã là trò cười trong thiên hạ rồi.”

Hàn Liên ngẩng đầu, đứt quãng nói: “Nhất Thanh sư tôn, người biết không được?”

Nhất Thanh sư tôn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nói: “Ta đương nhiên biết không được. Cửu Thiên có thể luyện thành đó là cơ duyên, số mệnh thêm ngộ tính. Ngươi gì cũng không có, sao luyện thành được. Không nói cho ngươi, chỉ là muốn nhìn ngươi bị đánh một trận mà thôi.”

Đạo Quang sư tôn tiếp lời: “Đúng vậy. Một buổi sáng tinh mơ có thể nhìn thấy có người bị đánh, cảm giác thật tốt mà. Giống như là trở về những tháng ngày tu hành lúc trước của chúng ta.”

Sư huynh Hàn Liên nghe vậy lại phun ra một ngụm máu tươi, lần này là hoàn toàn ngất đi.
 
Chương 261


Chương 261

Nhất Thanh sư tôn cười ha hả, lúc sau mới đứng lên, truyền cho Hàn Liên một luồng canh kình.

Dù sao đám Đại Sư Huynh cũng sẽ không thật sự ra tử chiêu, sư huynh Hàn Liên nhìn có vẻ bị thương nặng, kỳ thật căn bản không thương gân động cốt.

Cửu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người về phòng.



Nửa ngày sau, bốn người Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên, Cửu Thiên ra khỏi Nhất Nguyên Viện, bốn người bọn họ muốn đến Giám Bảo Sơn của Học Viện Võ Đạo mua một ít binh khí tốt. Cửu Thiên cũng mới biết, Học Viện Võ Đạo không chỉ có chín phân viện lớn, còn có một số nơi cho học viên trao đổi, mua sắm, thậm chí là nhận nhiệm vụ.

Hàn Liên buổi sáng còn bị đánh đến hôn mê, lúc này đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi. Mặc dù trên mặt còn có chút tím xanh, nhìn có chút thê thảm, nhưng mà hắn ta vẫn không có việc gì.

“Sư đệ Cửu Thiên, lần này đệ gài bẫy huynh. Sao đệ không nói là phương pháp này không có tác dụng mấy chứ.”

Hàn Liên lảm nhảm nói, hắn ta còn đang vì mình bị đánh không mà cánh cánh trong lòng.

Nhưng sư huynh Sở Chính, Sở Trực lại cười vui vẻ.

Cửu Thiên bất đắc dĩ nói: “Đệ cũng không biết.”

Sư huynh Hàn Liên thở dài một tiếng nói: “Xem ra huynh hoàn toàn vô duyên với Nhất Nguyên Đạo Quyết. Công pháp mạnh mẽ như vậy, vì sao huynh lại không học được. Đúng rồi, sư đệ Cửu Thiên, sư tôn có nói cấm chế khi sử dụng Nhất Nguyên Đạo Quyết cho đệ không?”

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không có. Dường như Nhất Nguyên Đạo Quyết không cấm chế gì. Dù sao cũng không phải là võ kỹ công kích chính thống gì.”

Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều trừng to mắt nói : “Này còn không tính là võ kỹ công kích? Ngay cả Lâm Phong cũng bị đệ xoẹt xoẹt mấy kiếm là xong. Đệ còn muốn thế nào nữa.”

Cửu Thiên nói: “Nhất Nguyên Đạo Quyết ngưng tụ ra Thần Hồn Chi Lực, chẳng qua cũng chỉ là một loại sức mạnh có phương pháp sử dụng đặc thù. Uy lực dù mạnh, nhưng tiêu hao canh kình cũng không ít về phần võ kỹ thần hồn chi lực cụ thể, đệ còn chưa học được.”

Hàn Liên bừng tỉnh ra gật đầu nói: “Thì ra là thế, vậy mới đúng chứ. Sức mạnh đáng sợ như thế, cần phải tiêu hao cực nhiều. Vậy xem ra, sau này sư đệ Cửu Thiên ra tay thì phải giải quyết đối thủ nhanh một chút. Đánh lâu dài Nhất Nguyên Đạo Quyết này sợ là không ổn.”

Cửu Thiên mỉm cười, hắn còn chưa nói với sư huynh Hàn Liên kỳ thật năng lực khôi phục của hắn đã hoàn toàn đủ để loại bỏ tiêu hao của Nhất Nguyên Đạo Quyết.

Kỳ thật bản thân Nhất Nguyên Đọa Quyết cũng có một bộ pháp môn vận chuyển canh kình, chỉ là pháp môm này so với trận Âm Dương và trận Ngũ Hành trong cơ thể Cửu Thiên thật sự kém quá nhiều, cho nên Cửu Thiên cũng không dùng.

Bốn người cười cười nói nói, một đường đi vào sâu trong dãy núi Kình Thiên.

Sau khi đi một ngày một đêm, xa xa một ngọn núi khác đập vào mắt.

Hàn Liên chỉ vào ngọn núi kia nói: “Sư đệ Cửu Thiên, đến Giám Bảo Sơn rồi.”
 
Chương 262


Chương 262

Trời xanh mây trắng, sương khói mênh mang.

Giữa những đồi núi cao hùng vĩ, Định Bảo Sơn sừng sững chính giữa đất trời.

Cửu Thiên không biết có nên gọi nó là núi hay không, bởi vì trông nó càng giống một toà thành hơn là một ngọn núi.

Ngọn núi cao ba nghìn trượng, được phủ bởi các toà nhà, lầu cao, sơn trang quán rượu, thứ gì cũng không thiếu.

Những gian nhà này xoắn dần lên trên đỉnh núi, chính giữa là cầu thang bằng đá xanh trông như một thác nước. Đỉnh núi bằng phẳng như bị một thanh kiếm chém ngang. Theo Cửu Thiên thấy thì trước khi phần đỉnh bị san bằng, e là ngọn núi phải ít nhất sáu nghìn trượng.

Vì diện tích phần bằng phẳng rất lớn, nhìn qua cũng phải trải dài ít nhất vài trăm dặm,

Trông như một ngọn núi hùng vĩ bị ai đó chém ngang, sau đó cải tạo thành một thành phố.

Giữa mây trắng chập chùng, những công trình kiến trúc này như những mỹ nhân ẩn mình sau những bức bình phong, huyền bí, còn mang theo vài phần diễm lệ.

Người trên núi không ít, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng người. dựa vào thị lực không tệ của mình, Cửu Thiên nhìn xuyên qua tầng mây tới chân trời xa tắp. Định Bảo Sơn khiến hắn ngạc nhiên không thôi, đây chính xác là toà thành hùng vĩ trên núi.

Hàn Liên sư huynh vỗ vai Cửu Thiên: “Haha, Cửu Thiên sư đệ bị doạ rồi nhỉ, không ngờ Bảo Định Sơn lại trông như thế này đúng không. Nói thật, lần đầu tới đây huynh cũng sốc lắm. Đi thôi, những gì chúng ta cần đều phải mua ở đây.”

Bốn người tiến về phía trước. Sau khi xuyên qua một ngọn núi nhỏ, cuối cùng Cửu Thiên cũng đến được dưới chân Định Bảo Sơn.

Càng tới gần thì càng có thể cảm nhận được sự phồn hoa của Định Bảo Sơn.

Cửa núi khổng lồ xuyên thẳng tới tầng mây. Ba chữ Định Bảo Sơn được mạ vàng sáng lấp lánh trong màn sương mịt mù.

Đi gần lên cao là phiến đá lớn không chút bụi trần như đã được ai đó quét sạch. Hai bên là những bồn hoa toả hương thơn ngát.

Ngoài ra còn có các gian hàng ven đường. Hầu hết các căn nhà được xây bằng đá và gỗ. Tầng dưới được dựng bằng đá tảng, tầng trên được xây bằng gỗ thượng hạng. Từ trên xuống dưới tổng cộng mười mấy tầng, trải dài đến cuối tầm mắt. Trên mỗi tầng là mái hiên được chạm khắc hình chim thú cực kỳ tinh xảo.

E là dù ở nội thành Long Cửu, Cửu Thiên cũng chưa từng nhìn thấy những căn lầu như thế này. Ở những thị trấn bình thường, các căn lầu chỉ cao khoảng ba tầng thôi. Nếu đặt một căn lầu cao chót vót như thế này ở thành Long Cửu thì chắc chắn nó sẽ trở thành tiêu điểm. Nhưng ở đây lại là thứ nơi nơi đều có.

Nhìn ra xa là những toà tháp hình vuông, hình tròn cao ngất ngưỡng. Trung tâm là một toà tháp màu trắng cực kỳ lộng lẫu. Tiếng chuông vang vui tai lan theo chiều gió, trong đó còn được bao phủ bởi một tầng sáng trắng mờ ảo.

Cửu Thiên nheo mắt lại, e là toà tháp này có chỗ bất thường.

Xung quanh nườm nượp người, hầu như đều là đệ tử của những viện khác. Trong một khoảng thời gian ngắn đã có vài trăm người đi lên đi xuống.

Sở Chính nói: “Định Bảo Sơn là nơi hoà bình của rất nhiều đạo sư của học viện võ thuật, hoặc sư tôn hạ lệnh. Mọi người đừng có gây chuyện đó, đặc biệt là đệ đó Hàn Liên. Nếu đệ muốn đánh nhau thì đợi lên tới đỉnh núi, đến đấu trường rồi đánh. Đừng để bị đạo sư tóm được, nếu không bọn huynh cũng không cứu nổi đệ đâu.”
 
Chương 263


Chương 263

Hàn Liên bực mình đáp: “Biết rồi biết rồi. Mỗi lần tới đây, huynh đều nhắc lại một lần. Nhị sư huynh không thấy chán hả, đệ nghe tới chán luôn rồi.”

Sở Chính lắc đầu thở dài: “Tiếc là đệ có nghe lọt tai lần nào đâu.”

Cửu Thiên quan sát xung quanh, sau đó bèn hỏi: “Sao nơi này lại phồn hoa tới vậy? Còn có nhiều người nữa.”

Sở Chính sững người, sau đó mới nhìn Cửu Thiên bằng vẻ mặt kỳ quái: “Cửu Thiên sư đệ, xem ra đệ cũng bị bầu không khí của Nhất Nguyên Viện hại rồi.”

Cửu Thiên khó hiểu: “Nghĩa là sao?”

Cửu Thiên tỏ vẻ tao rất hiểu mà vỗ vai Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, ý của nhị sư huynh là, đệ ở Nhất Nguyên Viện lâu quá nên cứ tưởng những nơi khác cũng giống như Nhất Nguyên Viện chúng ta. Thực ra, không phải thế đâu.”

Hàn Liên ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bi ai: “Cửu Thiên sư đệ, đệ có biết những phân viện khác lớn thế nào không? Tráng lệ thế nào không? Lung linh lấp lánh, mỹ nữ như mây thế nào không?”

Hàn Liên tự vỗ lên trán: “Khi đến địa bàn của Minh Tâm Viện, huynh thật sự đã bị sốc. Đầu huynh bị úng nước thế nào mới chọn Nhất Nguyên Viện vậy chứ! Minh Tâm Viện của người ta còn lớn hơn thành trì ở quê huynh. Mỗi đệ tử đều được phân một đại trạch viện rộng cả trăm mẫu. Cảnh đẹp như tranh, muốn gì có đó. Hơn nữa, chỉ cần tu vi tăng nhanh, sư tôn còn có thể thưởng cho đệ quản gia, người hầu. Đó mới là thoải mái, đó mới là phê. Mỗi đệ tử đều là ông chủ lớn, chỉ cần yên tâm tu luyện là được.

Nói tới đây, Sở Chính, Sở Trực sư huynh cũng thở dài.

Sở Chính sư huynh nói tiếp: “Minh Tâm Viện đã tính là tệ rồi đó. Huynh nghe nói mỗi tháng ở Âm Dương Viện còn phát đồ cơ, không nghìn vạn đồng vàng cũng là công pháp dược liệu. Nếu ai có đóng góp cho viện thì người đó còn được đến tháp trung tâm tự chọn lựa công pháp binh khí nữa cơ. Không chỉ có thể tự mình dùng mà còn có thể chép lại rồi truyền cho gia tộc bất cứ khi nào. Mỗi khi có đệ tử được vào Âm Dương Viện, bên ngoài đều có rất nhiều người tranh giành vị trí người hầu của đệ tử đó. Chỉ riêng việc bán vị trí người hầu thôi, bọn họ đã có thể thu được ít nhất mười mấy vạn đồng vàng.”
 
Chương 264


Chương 264

“Khác biệt, đúng là khác biệt.”

Hàn Liên gần như đang than khóc.

Giọng của hắn ta thu hút sự chú ý của những đệ tử khác. Bọn họ nhìn Hàn Liên như kẻ ngốc, trong mắt hiện rõ, người này bị điên rồi.

Cửu Thiên nuốt nước bọt, khoảng cách giữa các viện thật sự lớn thế, vậy chẳng lẽ khoảng cách giữa các học viên còn có thể lớn đến vô lý sao?

Cửu Thiên nghe tới đây cũng hơi nghi ngờ, mình có phải chọn nhầm viện rồi không.

Nếu so ra, thì đây đúng là sự khác biệt giữa chuồng heo và hoàng cung.

Hèn gì lúc người của Phiêu Miểu Viện tới Nhất Nguyên Viện thì phun thẳng ra hai tiếng “chuồng heo.

Người ta nói thật đó!

Bốn người đồng loạt thở dài, sau đó tiếp tục đi lên.

Rất nhanh sau đó, họ đã đến đỉnh núi, tầm nhìn mở rộng ra.

Khi đến nơi này, họ càng có thể cảm nhận rõ nét hơn sự phồn vinh của Định Bảo Sơn. Vô số quán trà lầu rượu trông cực kỳ hoành tráng.

Sở Chính sư huynh dừng bước: “Hàn Liên, đệ dẫn Cửu Thiên đi dạo một vòng đi, huynh và Sở Trực đi mua vũ khí trước. Ngày mai chúng ta tập hợp dưới chân núi.

Hàn Liên cười cười: ‘Không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ, đi thôi, huynh dẫn đệ đến mấy chỗ vui.

Đệ thích nghe hát không, huynh biết mấy chỗ hay lắm. Có mấy cô nương xinh đẹp của Minh Tâm Viện hay đến đó hát. Chúng ta đi nghe đi.”

Cửu Thiên thực sự không muốn đi, hắn chỉ muốn đi dạo xung quanh, lĩnh hội sự phồn thịnh nơi Định Bảo Sơn này, chứ đi nghe hát làm gì.

Nhưng Hàn Liên căn bản không đợi hắn đáp lời đã kéo hắn đi.

Thấy ánh mắt như hổ đói của Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên chỉ đành nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng. Bây giờ e là dù có là thần là quỷ cũng không ngăn được Hàn Liên đi nghe hát.

Sau khi băng qua con phố rộng, Hàn Liên dẫn Cửu Thiên đến trước một căn lầu cao.

Có thể nhìn ra chủ nhân căn lầu rất giàu có. Trước cửa đặt một đôi long phượng bằng ngọc cao ngang một con người, sống động như thật.

Trên cổng là ba chữ “Phụng Cầu Hoàng!”

Hàn Liên kéo Cửu Thiên bước qua cửa nhưng chưa kịp bước vào đã bị một người phụ nữ ngăn lại.

“Phí vào cửa, 3 đồng vàng.”

Hàn Liên dừng bước: “Mẹ nó, không phải lần trước chỉ cần một đồng vàng sao? Sao lại tăng giá rồi?

Minh Tâm Viện mấy người đừng có cắt cổ như thế, có biết quy củ không hả?”

Người phụ nữ trợn mắt: “Lần trước là lần trước.

Lần này có Linh Bối sư muội tới hát. Chỉ thu 3 đồng vàng đã hời cho ngươi rồi. Riêng câu nói lúc nấy thôi đã đủ cho ta đuổi ngươi đi rồi đó.”

Cửu Thiên lẩm nhẩm: “Linh Bối? Hình như từng nghe qua cái tên này rồi.”

Hai mắt Hàn Liên sáng lên: “Đệ quen?”

Cửu Thiên nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng mới nhớ ra: “Ừm, là cô nương đã chọn Minh Tâm Viện, đệ nhớ ra rồi. Là người cùng đệ lọt vào top 10 của cuộc thi tuyển sinh”

Người phụ nữ quan sát Cửu Thiên: “Ngươi cũng trong top 10 của cuộc thi tuyển sinh năm nay à?
 
Chương 265


Chương 265

Vậy thì được, nể mặt ngươi, ta chỉ thu mỗi người hai đồng vàng thôi.”

Hàn Liên kéo áo Cửu Thiên: “Cửu Thiên, cô nương đó xinh không?”

Cửu Thiên gật đầu: “Cũng khá xinh.”

Hàn Liên sư huynh cười lớn, sau đó móc 4 đồng vàng từ trong đũng quần ra rồi đưa cho người phụ nữ trước cửa: “Xinh là được, 4 đồng thì 4 đồng.”

Thấy Hàn Liên lấy tiền từ nơi đó rồi đưa cho mình, người phụ nữ lập tức đỏ mặt, không muốn nhận tiền.

Hàn Liên sư huynh dúi tiền vào tay cô ta, khiến cô †a hét lớn lên, ngay sau đó, công kính từ từ cô ta toả ra.

Cửu Thiên vừa nhìn thấy tình hình không ổn liền lập tức kéo Hàn Liên vào bên trong.

May mà hai người nhanh tay nhanh chân lao vào trong nháy mắt. người phụ nữ tức tới giậm chận, sau đó cô ta ném mạnh 4 đồng vàng xuống đất.

Vừa bước vào lầu, Hàn Liên không nói lời nào bèn chạy lên trên.

Vừa lên tới tầng ba, Cửu Thiên liền nghe thấy một giọng hát du dương.

Tiếng cầm du dương, thánh thót và dễ chịu.

Âm thanh như mộng như ảo.

Cửu Thiên dường bước nhìn vào bên trong. Căn lầu rộng lớn trông cực kỳ trang nhã, bàn ghế được xếp ngay ngắn, những bức hoạ nữ nhân trên tường cũng đầy mê hoặc.

Lúc này, tầng ba đã ngồi kín người, cách đó không xa, một cô gái đang gảy đàn. Tay như ngó sen, mắt như nước mùa thu, gảy đàn càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

“Đêm qua gió đông, mưa thu lất phất. Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kẻ sỉ tình đang đứng trong mưa Là ai đang hát, tiếng hát du dương, bao nhiêu trái tim thiếu nữ, bao nhiêu giấc mộng giang hồ.”

Trong phút chốc, Cửu Thiên nghe tới ngẩn ngơ, anh đứng nguyên tại chỗ nhìn cô gái đang gảy cầm.

Không sai, đó chính là Linh Bối cô nương của Minh Tâm Viện.

Hàn Liên đứng cạnh ngẩn người.

Nhìn Linh Bối mà chảy nước dãi. Không chỉ mình hắn ta, tất cả mọi người trên tầng ba đều như vậy.

Cửu Thiên nhắm mắt, yên lặng lắng nghe. Lúc này, lòng hắn bỗng yên bình thấy lạ.

Thiên địa chỉ lực tứ phía cũng ngừng lại, Cửu Thiên chìm sâu vào trong cảnh giới.

Tâm cảnh tựa nước, chỉ còn thiên lãi chi âm du dương trôi nổi trong tâm trí.

Mọi phiền nhiều, mọi hỗn loạn trên thế giới đều như tan biến.

Canh khí trong cơ thể chậm rãi chảy khắp tứ chỉ.

Một tia sáng không thể nhìn thấy bằng mắt thường lặng lẽ hiện lên trên làn da của hắn.

Lúc này, nếu những người khác chú ý đến hẳn, thì họ sẽ sững sờ nhận ra, hơi thở của Cửu Thiên đã biến mất.

Thiên địa chỉ lực lại chuyển động, nhưng lại xuyên qua cơ thể của Cửu Thiên.

Cửu Thiên bừng tỉnh. Ngay sau đó, hắn phát hiện mình đã thay đổi rồi.

Hình như trong khoảnh khắc đó, công pháp Thân Dung Thiên Địa của hắn đã đạt tới tiểu thành rồi.

Chỉ nghe một khúc nhạc thôi mà lại có thể đạt được tiểu thành.

Cửu Thiên hơi mỉm cười, lần này Hàn Liên kéo hắn đi nghe hát, nhưng lại nghe đúng bài rồi.
 
Chương 266


Chương 266

Trong nháy mắt, khúc nhạc kết thúc.

Khi âm thanh cuối cùng biến mất, tất cả những thanh niên tuấn kiệt trên tầng ba đều chấn động rồi hoàn hồn.

Một khoảnh khắc im lắng, ngay sau đó, họ gào thét hoan hô.

“Hay, khúc nhạc của Linh Bối cô nương hay quá đi mất!”

“Thiên lãi chi âm, đúng là âm thanh từ thiên đường.”

Tất cả những đệ tử có mặt tại đây đều không tiếc lời ca ngợi Linh Bối lên tận mây xanh. Cửu Thiên cũng khẽ vỗ tay, khúc nhạc này của Linh Bối cô nương đáng được nhận những lời tán dương này.”

Hàn Liên sư huynh lau nước miếng trên khoé miệng: “Nhạc hay, người đẹp, quá đỉnh!”

Hai mắt Hàn Liên sư huynh sáng lên, hắn ta cười cười: “Cửu Thiên sư đệ, chúng ta lên đó làm quen với Linh Bối cô nương đi. Haha, đệ xem sư huynh anh tuấn phong lưu như vậy, cũng nên tìm một người bạn đời rồi đúng không.”

Cửu Thiên liếc nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh muốn thì tự đi đi. Đệ đứng đây là được.”

Hàn Liên sư huynh khịt mũi nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh. Đệ là sư đệ của ta, nếu đệ không lên cùng thì ai lên?”

Cửu Thiên quay đầu sang một bên: “Huynh đi một mình đi, đệ không muốn bị mất mặt.”

Vẻ mặt Hàn Liên hơi thay đổi, vừa rồi hắn ta mới tiến một bước thì đối phương đã lũi lại một trượng.

Cửu Thiên bật cười nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, đừng nói là huynh không dám tự mình lên chào hỏi người ta đó.”

Dù da mặt Hàn Liên đủ dày nhưng khi bị Cửu Thiên nói vậy, mặt hắn vẫn đỏ lên: ‘Đây chỉ là trò vặt, cái này gọi là thận trọng, tình cảm là trò đùa sao?

€ó thể tuỳ tiện chào hỏi cô nương nhà người ta sao?

Để huynh cân nhắc một chút đã, ừm, cân nhắc một chút.”

Cửu Thiên bật cười thành tiếng. Hắn nhìn ra rồi, vị Hàn Liên sư huynh này của mình là người chỉ dám nói chứ không dám làm.

Cửu Thiên nhẹ giọng: “Hàn Liên sư huynh, đệ không phải là con chim non nha. Ngược lại đệ nghỉ ngờ huynh mới là con chim non đó.”

Hàn Liên kinh ngạc nhìn Cửu Thiên: “Đệ…. không ngờ.

Hàn Liên sư huynh biến sắc, không ngờ Cửu Thiên sư đệ đã sớm thoát khỏi hàng ngũ chim non rồi.

Cửu Thiên mỉm cười, quả thật hắn đã không còn là trai tân từ lâu rồi. Hình ảnh Tĩnh Như hiện lên trong đầu hắn, Cửu Thiên thầm thở dài. Tĩnh Như của thuở ấy tốt đẹp biết bao. Đáng tiếc, con người luôn thay đổi. Có người càng ngày càng tốt, cũng có người lại biến thành bộ dạng không thể nhận ra.”

Ngay khi Cửu Thiên và Hàn Liên đang nói chuyện.

Linh Bối đứng dậy mỉm cười với khán giả, rồi bước xuống dưới.

Một vị cô nương nắm lấy tay Linh Bối rồi phấn khích nói: “Linh Bối muội muội, muội lợi hại quá. Quả là thiên tài như lời Mộng Vân sư tôn từng nói. Muội luyện thành “Mộng Lí Thiên Sơn” của Minh Tâm Viện rồi. Muội mới gia nhập Minh Tâm Viện được bao lâu đâu chứ”

Linh Bối bị sư tỷ khen ngợi tới đỏ mặt: “Yên Hoài sư tỷ, tỷ quá lời rồi.”

Yên Hoài cười: “Quá lời gì chứ, sư muội gánh nổi cái danh thiên tài số một Minh Tâm Viện. chắc một khoảng thời gian nữa, sư tỷ không phải là đối thủ của muội nữa rồi.
 
Chương 267


Chương 267

Nói tới đây, trong mắt Yên Hoài loé lên một tia sáng quái dị. Nhưng Linh Bối đang đỏ mặt cúi đầu nên không hề nhìn thấy.

Hai người vừa ngồi xuống liền bị các thanh niên tuấn kiệt vây quanh.

“Linh Bối cô nương, ta là Phùng Chí của Hoành Sơn Viện, có thể mời cô nương một bữa không? Cô nương muốn ăn gì cũng được.”

“Linh Bối cô nương, ta là Hà Tuấn của Lôi Đình Viện, ta có vinh hạnh mời cô nương cùng đi ngắm cảnh không?”

“Linh Bối cô nương, ta là Cốc Thanh của Không Động Viên….”

“Linh Bối cô nương…”

Một đám người vây quanh Linh Bối và Yên Hoài.

Yên Hoài trừng một cái: ‘Mấy người đang làm gì vậy hả, mau tránh ra. Đây là nơi thưởng nhạc, không phải chốn để mấy người làm loạn. Nếu còn dám quấy rầy sư muội của ta thì đừng trách ta không khách khí.”

Đám người kia lập tức im bặt, Hàn Liên nhỏ giọng: “Cô nương này bá đạo ghê, giọng to, lại khí phách, ai cưới trúng đúng là xui xẻo.”

Yên Hoài kéo tay Linh Bối rồi nói kẽ: “Linh Bối, đi ăn với sư tỷ, đừng để ý bọn họ.”

Mặt Linh Bối hơi đỏ lên: “Vâng, sư tỷ.”

Lúc này, một nam nhân ngồi gần cửa lên tiếng: “Linh Bối tiểu thư, ta có thể mời tiểu thư một bữa không?”

Mọi người quay đầu lại, tên Phùng Chí của Hoàng Sơn Viện trực tiếp mắng: “Ngươi là cái thá gì, ngươi nói mời…..

Nửa câu sau bỗng im bặt, vì hắn ta nhận ra người này là ai.

Phùng Chí nhỏ giọng; “Lãnh Tử Thâm sư huynh, thì ra là huynh.”

Lãnh Tử Thâm đứng đậy: “Đúng là ta, các ngươi có ý kiến gì không?”

Tất cả đệ tử ở nơi đây đều im lặng. Cửu Thiên nhỏ giọng hỏi Hàn Liên đang đứng cạnh mình: “Tên Lãnh Tử Thâm này là ai?”

Hàn Liên nghiến răng: “Đồ khốn của Âm Dương Viện. Cửu Thiên sư đệ, đệ hãy nhớ kỹ, tất cả những thằng nhãi mặt trắng của Âm Dương Viện đều là đồ khốn.”

Lãnh Tử Thâm từng bước từng bước tiến về phía Linh Bối. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan anh tuấn, công thêm một thân võ phục màu trắng khiến Lãnh Tử Thâm trông vừa cao quý vừa nho nhã. Trên eo là một thanh trường kiếm màu bạc, không có bao.

kiếm. Mái tóc đen dài bay tán loạn, mang theo chút phóng túng bất cần.

Khi đến trước mặt Linh Bối, Lãnh Hạn nở nụ cười khiến người khác cảm thấy như gió xuân: “Linh Bối tiểu thư, ta có thể có vinh hạnh này không?”

Nói xong, Lãnh Tử Thâm bỗng liếc sang Yên Hoài đứng cạnh, ánh mắt khiến toàn thân Yên Hoài phải run rẩy.

Rất tinh tế, nhưng Cửu Thiên vẫn nhìn ra được.

Hình như có chút vấn đề.

Ngay sau đó, Yên Hoài bèn kéo tay Linh Bối: “Linh Bối sư muội, Lãnh Tử Thâm sư huynh là thanh niên tuấn kiệt đệ nhất Âm Dương Viện, cũng là thiên tài như muội. Hay là, muội…”

Lãnh Tử Thâm nói tiếp: “Linh Bối cô nương, chỉ ăn một bữa cơm thôi. Hơn nữa, ta cũng hiểu một chút về thanh nhạc, chúng ta có thể cùng thảo luận.”

Linh Bối nhìn Yên Hoài, lại nhìn Lãnh Tử Thâm, sao đó vặn góc áo rồi nói: “Được.”
 
Chương 268


Chương 268

Lãnh Tử Thâm mỉm cười, rồi vươn tay phải ra: “Vậy, Linh Bối cô nương, mời.”

Linh Bối đứng dậy đi theo Lãnh Tử Thâm.

Lúc này, Hàn Liên đứng cạnh Cửu Thiên lại không nhịn nổi, hắn ta nhìn Cửu Thiên rồi nói: “Ta nhìn hết nổi rồi. Lãnh Tử Thâm, tiểu tử nhà ngươi lại định hại đời cô nương nhà người ta đúng không.”

Hàn Liên đứng lên hét lớn.

Lãnh Tử Thâm hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn †a liền trở nên lạnh như băng.

Hàn Liên gân cổ khí phách bước lên phía trước rồi chỉ thẳng vào mặt Lãnh Tử Thâm.

“Lãnh Tử Thâm, lúc trước ngươi đã làm ô uế thanh danh của sư muội Phiêu Miểu viện rồi, hôm nay ngươi lại muốn hãm hại sư muội ở Minh Tâm viện. Mẹ nó, cái học viện võ đạo này không phải do ngươi mở.”

Linh Bối nghe xong liền kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Thâm, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách với Lãnh Tử Thâm.

Yên Hoài đứng cạnh cũng mặt mày trắng bệch, ánh mắt cô ta hơi loé lên.

Những đệ tử xung quanh đều im lặng không nói lời nào. Nét mặt bọn họ không quá kinh ngạc, hiển nhiên, không ít người đều biết vụ này.

Ánh mắt Lãnh Tử Thâm lạnh như dao, nếu như hắn ta có thể luyện được kỹ thuật dùng mắt phóng ra canh kình thì Hàn Liên đã bị chém vụn từ lâu rồi.

Lãnh Tử Thâm lạnh lùng thốt lên từng chữ: “Chuyện gì gọi là hãm hại? Nói rõ đi.”

Vừa nói, canh kình trên người Lãnh Tử Thâm vừa toả ra. Canh kình ngưng tụ cộng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Cửu Thiên hơi nhíu mày.

Canh kình của tên này mạnh hơn Lâm Phong, cũng có nghĩa là, hắn ta là một võ giả ngoại canh.

Cửu Thiên hơi tiến lên, đứng sau lưng Hàn Liên.

Hắn biết Hàn Liên sư huynh khá mạnh, nhưng để phòng trừ bất trắc, hắn vẫn nên cẩn thận.

Hàn Liên hừ một tiếng: “Bỏ rơi và huỷ hoại sự trong trắng của người ta, vậy không phải là hãm hại sao. Ngươi làm mấy chuyện này còn ít chắc? cần ta nhắc lại dùm ngươi không?”

Một tiếng xoẹt vang lên, trường kiếm trong tay Lãnh Tử Thâm vung ra. Trường kiếm do canh kình ngưng tụ cũng có kết cấu như trường kiếm thanh đồng, hơn nữa trông còn uy thế hơn.

Hoa văn trên kiếm như rồng như hổ. Lãnh Tử Thâm nói: “Này huynh đệ, ngươi cứ bịa đặt như thế sẽ khiến ta nổi giận đấy. Ngươi là đệ tử viện nào mà dám hỗn xược như thế, không sợ ta đánh cho ngươi cút khỏi học viện võ đạo sao?”

Hàn Liên không chút sợ sệt trước lưỡi kiếm kia.

Hắn ta móc móc ráy tay như thể những lời Lãnh Tử Thâm vừa nói chẳng là cái thá gì.

Hàn Liên chậm rãi nói: “Tại hạ Hàn Liên Nhất Nguyên viện. Nếu ngươi có năng lực thì đuổi ta ra khỏi học viện đi. Còn nếu không thì ngươi chỉ là đồ đàn bà không có trứng.”

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả nữ đệ tử tại đây đều xấu hổ. Họ hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Liên.

Hàn Liên vẫn cười tự mãn, hắn ta hoàn toàn không hề nhận ra rằng, câu nói này đã chặt đứt mọi duyên đào hoa trong hôm nay rồi.

Nghe thấy ba chứ Nhất Nguyên viện, Lãnh Tử Thâm hơi sửng sốt, sau đó liền bật cười.

“Hahaha, Nhất Nguyên viện, thì ra là đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện. Ta nói chứ, đệ tử viện nào mà úng não bịa chuyện như vậy. Thì ra là Nhất Nguyên viện.”
 
Chương 269


Chương 269

Rất nhiều đệ tử khác cũng bật cười.

Cửu Thiên hơi nhíu mày. Xem ra, trong mắt các đệ tử khác, Nhất Nguyên viện không chỉ đơn giản là có danh tiếng xấu đâu.

Lãnh Tử Thâm cười mỉa rồi thu lại canh kình: “Ta không thèm tính toán với đồ rác rưởi. Làm thế chỉ khiến ta bị kéo xuống cùng đẳng cấp với ngươi thôi.

Đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện kia, bây giờ hãy cút đi, đừng để ta phải ra tay.”

Sau đó, Lãnh Tử Thâm quay đầu vừa chỉ vào Hàn Liên, vừa nói với Linh Bối: “Linh Bối cô nương, chắc cô không tin lời của một thăng ngu đâu nhỉ.”

Yên Hoài cũng mỉm cười: “Đúng vậy, Linh Bối sư muội. Nhất Nguyên viện xếp hạng 9, đệ tử đến đó đều có đầu óc không bình thường, không cần tin bọn họ.”

Linh Bối nhíu mày: “Nhưng sư tỷ, Minh Tâm viện chúng ta cũng chỉ xếp hạng 8 thôi, đâu cao hơn Nhất Nguyên viện bao nhiêu đâu chứ?”

Yên Hoài sững người, không đáp nổi lời nào.

Ngay lúc này, Hàn Liên liếc mắt nhìn quanh, hắn ta hét lớn: “Cười cái đéo, có bản lĩnh thì ra đây đánh với ông vài chiêu. Xếp hạng với thực lực có liên quan gì tới nhau sao? Ông đây nhường lũ ngu các ngươi một tay thì các ngươi cũng không đánh lại ông.”

Cửu Thiên thở dài, được rồi, Hàn Liên sư huynh lại bắt đầu hút thù hận rồi.

Ánh mắt của tất cả đệ tử xung quanh lập tức thay đổi, Lãnh Tử Thâm bật cười: “Não của ngươi đúng là có vấn đề thật.”

Lãnh Tử Thâm quay người rồi bỗng chỉ về phía một tên đệ tử: “Dụ Lãng, đệ lên chơi vài chiêu với sư đệ Nhất Nguyên viện này đi. Cho chúng biết tại sao thứ hạng của Nhất Nguyên viện lại thấp đến thế.”

Tên đệ tử bị điểm danh đứng dậy, nắm chặt đấm tay: “Lãnh Tử Thâm sư huynh yên tâm. Đệ sẽ cho hắn biết sự lợi hại của Âm Dương viện. Tiểu tử, dám tiếp vài chiêu của ta không. Chỗ này đánh không được”

Hàn Liên hừ một tiếng: “Chỉ với ngươi mà muốn đánh vài chiêu với tôi. Mơ đi, Cửu Thiên sư đệ, lên đùa với bọn chúng đi.”

Cửu Thiên sững người, hắn quay đầu nhìn Hàn Liên rồi nhỏ giọng hỏi: “Hàn Liên sư huynh, sao huynh lại muốn đệ lên.”

Hàn Liên sư huynh cười hihi: “Sư đệ, chẳng phải huynh đang bị thương sao. Thực lực của đệ mạnh, giúp huynh đánh bọn chúng một trận, cho chúng biết sự lợi hại của Nhất Nguyên viện chúng ta. Xong chuyện thì huynh cũng sẽ được tất cả nữ đệ tử ở đây ngưỡng mộ. Đợi đến khi đệ giải quyết xong chuyện lớn, chắc chắn huynh sẽ giúp đệ tìm mỹ nữ, thấy thế nào.”

Cửu Thiên khinh thường nhìn Hàn Liên, hắn không định lên đánh.

Hàn Liên sư huynh nhỏ giọng: “Cửu Thiên sư đệ, đệ là người hại huynh bị bọn đại sư huynh đánh mà, thiếu chút là ngỏm rồi. Chút chuyện này mà đệ không giúp huynh sao? Được rồi, vậy huynh tự lên vậy, nếu chúng đánh chết huynh thì đệ nhớ nhặt xác cho huynh đó.”

Nói xong, Hàn Liên sư huynh bất khuất muốn tiến lên.

Cửu Thiên thở dài một tiếng rồi ngăn Hàn Liên sư huynh lại: “Thôi vậy, để đệ lên.”

Cửu Thiên từ từ bước tới trước mặt Dụ Lãng: “Nhất Nguyên viện, Cửu Thiên.”

Dụ Lãng cười lạnh rồi nhảy thẳng từ trên giường xuống. Cửu Thiên cũng nhảy ra, với hắn, độ cao ba †ầng cũng chẳng là vấn đề gì, hắn thuận lợi đáp đất.

Nơi này là hậu viện của lầu các. Một khoảng đất trống sạch sẽ ít nhất là 100 mẫu. Hai bên đặt rất nhiều giá vũ khí, hiển nhiên nơi đây là thao trường để đánh đấu.

Ngay sau đó, một đám đệ tử cũng nhảy xuống.
 
Chương 270


Chương 270

Bọn họ rất thích đánh nhau, đặc biệt là đánh nhau vì gái.

Hàn Liên đứng yên rồi quay đầu nhìn Lãnh Tử Thâm: ‘Dám cược một ván không, sư huynh Lãnh Tử Thâm của Âm Dương viện?

Lãnh Tử Thâm liếc mắt nhìn Cửu Thiên, hắn ta cười lạnh: “Ngươi muốn cược gì thì nói đi, đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện.”

Cứ một câu đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện, hai câu đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện kiến sắc mặt của Hàn Liên vô cùng tệ.

Hàn Liên nghiến rắng: “Không có gì khác, ta muốn cược một đạp. Nếu ngươi thua thì phải để ta đạp một phát. Lúc khuôn mặt của ngươi biến thành đầu heo chắc chắn rất thú vị.”

Lãnh Tử Thâm bật cười: “Được thôi. Nhưng nếu sư đệ của ngươi thua thì ngươi phải hét 10 lần ‘Nhất Nguyên viện là đồ rác rưởi, hét thật lớn, hét sao cho cả Định Bảo Sơn đều nghe thấy đấy.”

“Không thành vấn đề.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hàn Liên vươn tay ra, Lãnh Tử Thâm cũng vươn tay ra, hai người chưởng một chưởng ước hẹn.

Thấy Hàn Liên và Lãnh Tử Thâm cá cược, những người khác cũng bắt đầu hô lên.

“Tới tới tới, đặt cược đây đặt cược đây. Nhất Nguyên viện thắng, 1 ăn 10. Âm Dương viện thắng, 10 ăn 1”

“Tôi đặt Âm Dương viện Dụ Lãng thắng.”

“Tôi cũng đặt Âm Dương viện thắng.”

Hai tên mập lập tức mở sòng cược, tên mập lớn thu tiền, tên mập nhỏ ghi chép, hai tên mập cười tít cả mắt.

Thấy bên này bắt đầu đặt cược, Cửu Thiên cũng sờ một hồi trong chiếc nhẫn của mình, sau đó đột nhiên ném ra một cái túi nhỏ: “Tôi đặt tôi thắng.”

Tên mập nhỏ lập tức nhặt cái túi lên chuẩn bi ghi chép thì Dụ Lãng bỗng bật cười: “Tôi cũng đặt cho bản thân. Tiền cược giống hắn ta.”

Cửu Thiên mỉm cười: “Ngươi chắc chắn muốn cược giống ta? Tôi sợ ngươi trả không nổi.”

Dụ Lãng nói: “Thứ mà ngươi có thể đem ra cược thì ta cũng có thể. Chỉ sợ ngươi không thắng nổi thôi”

Cửu Thiên xoay người nhìn tên mập nhỏ: “Đừng vội mở cái túi đó ra. Đợi đánh xong rồi nói tiếp.”

Tên mập nhỏ mỉm cười đem chiếc túi đặt trước mặt mọi người. Chiếc túi vô cùng bình thường khiến bọn họ hơi buồn cười. Chẳng phải cũng chỉ là chút tiền thôi sao, có gì đáng để úp úp mở mở chứ.

Lúc này, Linh Bối đột nhiên đi tới rồi lấy từ trong túi ra mười mấy đồng vàng: “Đợi một chút, tôi cũng muốn cược, tôi đặt Nhất Nguyên viện Cửu Thiên thắng”

Đám đông sững sờ, đến cả Yên Hoài đứng cạnh Linh Bối cũng ngạc nhiên. Lãnh Tử Thâm còn đen mặt hơn cả.

Yên Hoài kéo tay Linh Bối: “Linh Bối, muội điên rồi, sao muội lại đặt thằng ngu kia thắng chứ. Muội dư tiền lắm sao?”

Linh Bối đặt tiền xuống rồi nhỏ giọng nói: “Muội quả thật không có nhiều tiền nhưng muội thấy hắn †a có thể thắng.”

Nói xong, Linh Bối hướng mắt về phía Cửu Thiên, ánh mắt cô ta hơi loé lên.

Cửu Thiên cười nhẹ. Cô nương Linh Bối này khá thú vị đấy.
 
Chương 271


Chương 271

Lúc này, Lãnh Tử Thâm nhìn liếc nhìn Dụ Lãng. Dụ Lãng gật đầu, Lãnh Tử Thâm sư huynh muốn hắn ta ra tay thật mạnh.

Dụ Lãng từ từ rút vũ khí của mình đó, đó là một chiếc rìu toả ra ánh sáng lạnh lẽo, trông vừa uy thế vừa bá khí.

Khi Dụ Lãng lưng hùm eo gấu lấy rìu ra, hắn ta cũng bắt đầu vận canh kình của mình.

Nội canh cấp bảy, đây chính là tu vi của Dụ Lãng.

Nếu là đệ tử của các viện khác, tu vi cỡ này đã được xem là hạc trong bầy gà rồi. Nhưng ở Âm Dương viện, tu vị cấp bảy chỉ là hạng bình thường.

Cửu Thiên cũng vận canh khí, tu vi của hắn cũng ngang với Dụ Lãng, nội canh cấp bảy.

Hắn vừa vận canh khí, các đệ tử xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Tu vi của tên tiểu tử Nhất Nguyên viện này không tệ, nội canh cấp bảy đó.”

“Nhất Nguyên viện mà cũng có thiên tài thế này sao, chẳng phải chỗ đó xếp hạng chót à?”

“Xếp hạng chót không có nghĩa là không có cao thủ. Xem ra tên tiểu tử này là cao thủ hàng đầu của Nhất Nguyên viện rồi.”

“Cái gì mà cao thủ hàng đầu chứ, nghe nói cả Nhất Nguyên viện chỉ có năm người thôi.”

“Thật hay giỡn vậy, thế mà cũng là một học viện át”

Khi nhìn thấy tu vi của Cửu Thiên, lông mày Lãnh Tử Thâm hơi nhíu thêm vài phần.

Linh Bối mỉm cười, Yên Hoài đứng cạnh lại khinh thường: “Tu vi cũng được, nhưng võ nghệ của hắn ta có lợi hại không? Tỷ chưa từng nghe Nhất Nguyên viện có chiêu thức gì cao cường. Nếu phải đánh với Âm Dương viện nổi tiếng với võ nghệ nghịch thiên thì hắn ta thua chắc rồi”

Linh Bối chớp chớp mắt mỉm cười: ‘Sư tỷ, hắn ta rất lợi hại đó. Nếu muội nhớ không nhầm thì hắn ta chính là hạng nhất cuộc thi tân sinh lần này.”

Yên Hoài sững sờ: “Là cái tên ngốc không chọn Âm Dương viện mà chọn Nhất Nguyên viện đó hả?”

Linh Bối gật đầu, cô ta nói nhỏ: “Hắn ta không ngốc đâu, trông không hề ngốc chút nào.”

Canh kình như lửa, khí tức như gió.

Khí tức của Cửu Thiên và Dụ Lãng dần dân bốc lên, cả hai đồng thời ra chiêu.

Dụ Lãng trực tiếp truyền canh kình vào rìu, trong phút chốc, chiếc rìu to ra gấp 5 lần, hắn ta lập tức chém về phía Cửu Thiên.

Cự phủ trảm!

Để thể hiện khí lực của Âm Dương viện, Dụ Lãng quyết định dùng chiêu thức của Âm Dương viện hòng hạ địch trong một chiêu.

Chiếc rìu khổng lồ mang theo sức mạnh vạn quân chém tới, bao phủ tất cả không gian mà Cửu Thiên có thể né tránh.

Cửu Thiên mỉm cười, hắn vốn chẳng hề có ý định né tránh.

Dụ Lãng muốn hạ hắn trong một chiêu, còn Cửu Thiên lại không nghĩ thế.

Trọng kiếm trong tay vung lên, một lực đạo mạnh mẽ đập thẳng vào chiếc rìu. Canh khí trong cơ thể Cửu Thiên lập tức chuyển hoá thành canh kình thông qua âm dương trận.

Uy lực vượt xa gấp mấy Dụ Lãng được giải phóng, trọng kiếm trực tiếp chém bay bóng chiếc rìu lớn của Dụ Lãng.

Dụ Lãng kinh ngạc nhìn Cửu Thiên phá vỡ chiêu thức của mình chỉ trong một kiếm, trọng kiếm mang theo lực đạo uy nghỉ bắn thẳng về phía hắn ta.
 
Chương 272


Chương 272

Một tiếng keng vang lên, Dụ Lãng bị chém lún vào đất, canh kình toàn thân đều run lên.

Rèn thép khi nóng, Cửu Thiên lại tung một kiếm ra, nhưng lúc này, Dụ Lãng lại nhảy lên như một con cá chép, sau đó vung rìu chém xuống.

Khi lưỡi rìu còn chưa chém tới chỗ Cửu Thiên, hắn đã không chút khách khí dùng tay trái chưởng một cú vào eo đối phương.

Băng Sơn quyền!

Sức mạnh tràn ra, Dụ Lãng bị một chưởng đánh văng.

Hắn ta vặn người trên không một cái rồi rơi xuống, lòng bàn chân đã lún sâu vào đất.

Một chuỗi công kích trong chớp mắt khiến các đệ tử khác sững sờ. Sắc mặt của Lãnh Tử Thâm và Yên Hoài đều vô cùng tệ.

Những đệ tử đặt Dụ Lãng thắng đều hét lớn.

“Sao có thể, Dụ Lãng của Âm Dương viện và lại yếu thế trước một tên tiểu tử của Nhất Nguyên viện.”

“Dụ Lãng, ngươi chưa ăn cơm sao?”

“Dụ Lãng, tung đại chiêu đi, chiêu thức mạnh mẽ của Âm Dương viện đâu rồï?”

Mi mắt Dụ Lãng giật giật, lúc này hắn ta mới hiểu ra mình đã đá trúng tấm sắt rồi.

Cửu Thiên mỉm cười, vừa nãy hắn chỉ mới dùng một lượng canh khí rất ít, rất rất ít.

Nếu Dụ Lãng đã dùng bảy phần sức mạnh thì Cửu Thiên còn dùng chưa tới một phần.

Sự chuyển hoá gấp 20 lần đúng thật không phải trò đùa.

Cửu Thiên cười cười ngoắc ngón tay về phía Dụ Lãng.

Cử chỉ khiêu khích như vậy khiến hai mắt Dụ Lãng như nứt ra, lửa giận đều sắp mắt ra từ mắt hắn ta rồi.

Dụ Lãng đặt rìu lớn trước ngực, canh kình toàn thân lại dâng lên.

Khai sơn nhất thức!

Dụ Lãng sải bước về phía trước rồi vung rìu về phía Cửu Thiên. Lưỡi rìu giải phóng năng lượng rồi bắn thẳng tới.

Cửu Thiên chỉ đơn giản là vung trọng kiếm thẳng đứng. Trước uy lực của chiếc rìu, cơ thể của hắn còn không hề run rẩy.

Dụ Lãng nhanh chóng xông lên, cánh tay hoá thành bóng liên tục chém xuống 18 lần.

Bùm bùm bùm bùm!

Vô số ng nổ vang lên, khói bụi mù mịt khiến mọi người đều không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Lãnh Tử Thâm mỉm cười: “Tuy tu vi của Dụ Lãng sư đệ khá thường nhưng chiêu thủ phủ này quả thật không tệ. Vị sư đệ của ngươi e là không chịu nổi rồi.

Ta nghĩ thắng thua đã định”

Hàn Liên vẫn vô cùng bình tĩnh. Mọi khi đánh nhau, Hàn Liên kích động như thế mà bây giờ lại trấn định không ai sánh bằng.

Hắn ta cười toe toét: “Chỉ với ánh mắt của ngươi mà có thể nhìn ra thắng thua sao, nực cười.”

Lãnh Tử Thâm bị lời của Hàn Liên chặn họng, hắn †a nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử đợi đó, mi sẽ cười không nổi nữa đâu.
 
Chương 273


Chương 273

Các đệ tử xung quanh đều háo hức mong đợi, tất cả đồng lòng quạt bay khó bụi mịt mù.

Chín mươi chín phần trăm đệ tử ở đây đều hi vọng Cửu Thiên thua, vì bọn họ đều đặt cược Dụ Lãng thắng.

Linh Bối cũng rất căng thẳng. Cô ta không lo lắng vì Cửu Thiên thua mà lo lắng cho mười mấy đồng vàng của mình. Không ai biết rằng, gia cảnh của Linh Bối chẳng hề khá giả, mười mấy đồng này chính là phí sinh hoạt một năm của cô ta.

Bụi bay bớt, để lộ tình hình bên trong.

Dụ Lãng không ngừng thở dốc, chiếc rìu trên tay hắn đã bị chém nứt một vết nhỏ.

Một thanh trọng kiếm chắn thẳng trước mặt hắn ta.

“Dụ Lãng thắng rồi sao?”

Một người hỏi.

Ngay sau đó, trọng kiếm nhẹ nhàng vung lên, Cửu Thiên vẫn bình yên vô sự đứng đó.

Cửu Thiên mỉm cười, hắn cảm thấy kiếm pháp cơ bản của mình càng lúc càng hoàn mỹ. Chút công kích này mà muốn phá vỡ hàng phòng ngự của anh, đúng là nực cười.

Dụ Lãng hét lớn một tiếng, sau đó dùng rìu tấn công lần nữa.

Rìu quang khổng lồ hình bán nguyệt còn chưa kịp giết người thì trọng kiếm của Cửu Thiên đã vung lên như bóng ma rồi đâm vào cán rìu của Dụ Lãng.

Nơi đây chính là điểm yếu của Dụ Lãng. Đã đánh lâu như vậy mà Cửu Thiên còn chưa nhìn thấu chiêu thức của Dụ Lãng thì kiếm pháp cơ bản của hắn vứt đi cho rồi.

Khác với võ công tính toán của Sở Trực sư huynh, kiếm pháp cơ bản của Cửu Thiên phần nhiều dựa vao cảm giác và bản năng.

Hắn dùng mọi chiêu thức, phản kích, đường lối để tạo thành bản năng. Không cần nghĩ quá nhiều, sau khi quen thuộc với cách đánh của Dụ Lãng, ngay khi Dụ Lãng vung rìu lên, Cửu Thiên theo bản năng chém một kiếm tới.

Thời cơ, uy lực đều rất hoàn mỹ, không chê vào đâu được.

Chỉ với một kiếm đã đánh vỡ hàng phòng ngự công kính của Dụ Lãng. Lúc này, Cửu Thiên vẫn chưa dùng toàn lực. Dụ Lãng còn chưa đáng để hắn tung ra 20 lần canh kình chứ đừng nói là thần hồn chỉ lực và canh khí. Cửu Thiên đã dùng rất ít sức mạnh nhưng hiệu quả vô cùng kinh người.

Chỉ một đường kiếm đơn giản đã hất bay Dụ Lãng.

Uy lực mạnh mẽ khiến Dụ Lãng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả bộ quần áo trên người.

Cửu Thiên bước tới đá một cước lên mặt Dụ Lãng.

Hắn không cần dùng quá nhiều lực cũng đã đủ đá bay Dụ Lãng rồi.

Động tác ưu nhã, thanh thoát và điềm tĩnh như đang nhẹ nhàng đá văng một hòn đá bên đường.

Dụ Lãng bị đá lên cao ba trượng, sau đó ngã bốp xuống đất, chiếc rìu cũng văng sang một bên.

Hắn ta không ngất nhưng làm thế nào cũng không ngồi dậy được.

Dụ Lãng nằm trên đất như một hòn đá đập thẳng vào lòng của tất cả đệ tử nơi đây khiến bọn họ biến sắc.

Bọn họ không ngờ Cửu Thiên lại thắng nhẹ nhàng như thể.

Họ như nuốt phải một ổ chuột, biểu cảm vặn vẹo, nhưng lại không nói nên lời.

Hàn Liên cười haha: “Cửu Thiên sư đệ, đánh đẹp lắm.

Quay đầu nhìn Lãnh Tử Thâm: “Ta nói rồi, ánh mắt của ngươi mà có thể nhìn ra cái rắm.”
 
Chương 274


Chương 274

Lãnh Tử Thâm nghiến răng không đáp, hắn ta đã tức tới run người. Lãnh Tử Thâm nghiến răng nhìn Hàn Liên: “Ngươi dám đánh một trận với ta không.”

Hàn Liên bật cười: ‘Không dám, ta thật sự không dám nha. Haha, ta đã thắng rồi thì sao còn cần cá cược với ngươi cứ. Thắng thì lấy tiền cược rồi đi thôi, đây mới là việc ta thích làm. Bây giờ, ngươi hãy vác mặt mình lại đây để ông đá một cước. Yên tâm, †a sẽ không ra tay quá mạnh đâu, cùng lắm chỉ đá ngươi thành cái bánh dẹt thôi. Không nguy hiểm tới tính mạng đâu.”

Lãnh Tử Thâm muốn chém chết thằng khốn này nhưng lại không thể. Thua cược rồi đi chém người, chuyện xấu như vậy sẽ khiến hắn ta bị khai trừ khỏi Âm Dương viện mất.

Hàn Liên ngoắc ngoắc tay với Lãnh Tử Thâm, trên mặt tràn đầy ý cười.

Lãnh Tử Thâm tức run người, những đệ tử Âm Dương viện đứng quanh cũng không nhìn nổi nữa mà lớn tiếng chỉ trích.

“Tiểu tử Nhất Nguyên viện kia, ngươi đừng có quá đáng.”

“Ngươi mà dám đạp mặt Lãnh Tử Thâm sư huynh, coi chừng tất cả đệ tử Âm Dương viện tới lấy cái mạng chó của ngươi.”

Yên Hoài đứng cạnh cũng nói: “Vị thiếu hiệp Nhất Nguyên viện này, loại cược này cũng chỉ là một trò đùa, không cần xem là thật. Chi bằng nể mặt ta bỏ qua chuyện này đi.”

Yên Hoài hơi mỉm cười kiến không ít đệ tử xung quanh trợn mắt, cổ họng khô khốc hẳn đi.

Hàn Liên nuốt nước miếng, hắn ta liếc nhìn Yên Hoài rồi cười: “Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô khiến tôi bỏ qua ván cược này rồi. Nhưng tiếc là tôi ngứa mắt thằng công tử Âm Dương viện này đấy. Bây giờ, lập tức, vác cái mặt của ngươi sang đây cho ông đạp. Đệ tử Âm Dương viện không biết bốn chữ dám chơi dám chịu sao? Nếu mấy người thừa nhận mình là kiểu người không biết xấu hổ thì biến đi, ông đây ra ngoài sẽ giúp mấy người tuyên truyền danh tiếng. Những người đứng ở đây cũng có thể làm chứng. Đệ tử Âm Dương viện chính là đồ hèn.

Hàn Liên phun ra một ngụm nước bọt, có thể vì đã theo Nhất Thanh sư tôn cũng lâu nên lượng nước bọt của Hàn Liên nhiều hơn người bình thường.

Ngụm nước bọt bắn thẳng lên giày của Lãnh Tử Thâm.

Sắc mặt Lãnh Tử Thâm tái mét, toàn bộ canh kình trong người đều có khuynh hướng bùng nổ.

Lãnh Tử Thâm bước một bước lên trước.

“Tới đi, ta đứng đây cho ngươi đá, ta muốn xem xem ngươi có thể động vào tôi hay không.”

Nói xong, Lãnh Tử Thâm vận canh kình bọc thân.

Canh kình của dân ngoại canh trông như một bộ quần áo màu trắng mặc trên người, bên trên có từng đường hoa văn đại biểu cho mức độ tu vi ngoại canh của Lãnh Tử Thâm.

Hàn Liên cười haha: “Đứng yên là được.”

Hàn Liên tiến tới rồi đá một cước. Một cước này đá thẳng vào mặt Lãnh Tử Thâm.

Không chút tiếng động, cũng không có sự va chạm canh khí, chân Hàn Liên như một lưỡi dao nhẹ nhàng chém nứt canh kình của Lãnh Tử Thâm.

Canh kình bọc quanh người Lãnh Tử Thâm không hề có tác dụng phòng thủ chút nào, hắn ta kinh ngạc nhìn Hàn Liên đá vào mặt mình.

Lãnh Tử Thâm bay thẳng ra xa mười trượng rồi bốp một tiếng và rơi xuống đất.

Mọi người kinh hãi quay đầu lại, trên mặt Lãnh Tử Thâm đã in một dấu chân lớn cực kỳ rõ ràng. Cả khuôn mặt đã bị Hàn Liên đá lệch. Gương mặt anh tuấn lúc trước, bây giờ trông như cái đầu heo.

“Sướng!”
 
Chương 275


Chương 275

Hàn Liên cười haha rồi rút chân về.

Mọi người đã phải nhìn hắn ta bằng con mắt khác, một cước liền có thể đá bay một võ giả ngoại canh cảnh.

Thực lực như thế không tồi.

Mấy tên đệ tử Âm Dương viện cũng không dám tiến lên mà vội vàng chạy đến bên Lãnh Tử Thâm.

“Lãnh Tử Thâm sư huynh, huynh có sao không.”

Lãnh Tử Thâm vung tay đẩy hai tên đệ tử của Âm Dương viện ra rồi nhìn về phía Hàn Liên, trên mặt hắn ta tràn đầy sát khí.

Lãnh Tử Thâm nghiến răng: “Đi!”

Hắn ta lau mạnh dấu chân trên mặt rồi sải bước rời đi. Mấy tên đệ tử Âm Dương viện cũng vội vã theo sai, bọn họ không thể ở đây nổi nữa. Hôm nay, mặt mũi của Âm Dương viện bị vứt sạch rồi.

Linh Bối mỉm cười tiến lên rồi nói với Hàn Liên: “Không ngờ ngươi cũng khá lợi hại đó.”

Hàn Liên cười ha ha: “Đương nhiên rồi, Hàn Liên †a chưa từng sợ ai cơ mà. Linh Bối cô nương, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa đi.”

Linh Bối cười nhẹ: “Sao ta biết liệu ngươi có ý đồ gì xấu hay không.”

Hàn Liên vội vã lắc đầu: “Tôi là một người vô cùng ngây thơ. Sao có thể có ý đồ xấu được. Không tin thì cô hỏi Cửu Thiên sư đệ đi, tôi là người ngây thơ nhất viện đấy.”

Cửu Thiên bật cưới bước tới: “Hàn Liên sư huynh, cả viện chúng ta chỉ có 5 người thôi. Hơn nữa, huynh là người không ngây thơ nhất đấy. Linh Bối cô nương, lại gặp nhau rồi.”

Linh Bối mỉm cười nhìn Cửu Thiên, một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Xin chào Cửu Thiên công tử.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên, mặt Linh Bối đỏ bừng, cô ta lập tức cúi đầu xuống.

Hàn Liên nhìn vẻ mặt của Linh Bối, lại nhìn sang Cửu Thiên, sau đó ngẩng đầu thở dài: “Thì ra hai người mới là một cặp.”

Cửu Thiên sững sốt, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh không nói chuyện cũng không có ai bảo huynh câm đâu.”

Nói xong, Cửu Thiên đi về phía tên mập lớn rồi nói với hắn: “Hãy mở túi của tôi ra, đến lúc thanh toán tiền cược rồi”

‘Tên mập lớn cười lớn: “Haha, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cửu Thiên sư đệ lợi hại, Ta tên là Bàng Cát, là đệ tử của Thân Đồ sư tôn ở Hoành Sơn viện. Đây là em trai của ta Bàng Sang, chúng ta kết bạn đi”

Hai tên mập Bàng Cát, Bàng Sang ôm quyền chào Cửu Thiên. Cửu Thiên cũng ôm quyền đáp lại.

Bàng Cát từ từ mở chiếc túi của Cửu Thiên ra rồi nói: “Ta đã luôn đặt chiếc túi này ở đây, không có ai động vào, mọi người hãy nhìn cho kỹ.”

Mọi người thấy Bàng Cát lấy một cái bình nhỏ từ trong túi ra, hắn ta mở bình ra rồi ngửi: “Đan dược.

Haha, là đan dược.”

Cửu Thiên mỉm cười: “Không sai, là đan dược, tứ phẩm Minh Tĩnh Đan, tổng cộng 10 bình.”

Khi nghe tới mấy chữ tứ phẩm đan dược, sắc mặt mọi người liền thay đổi.

Không ngờ lại có người dám đem đan dược ra cược, ván cược này cũng quá lớn đi.

Dụ Lãng đang chật vật chống nửa người dậy, khi nghe thấy tiền cược của Cửu Thiên là mười bình Minh Tĩnh Đan, Dụ Lãng trực tiếp phun ra một ngụm máu nữa rồi ngã lăn ra đất.

Tứ phẩm đan dược, một viên đan dược ít nhất cũng có giá trị ngàn vàng khó cầu. Cả mười bình, cho dù bán hắn ta đi cũng không đền nổi.
 
Chương 276


Chương 276

Bàng Cát lấy ra một viên đan dược để mọi người nhìn rõ, vẻ mặt của mọi người đột nhiên trở nên cổ quái. Mọi người đều là đệ tử tinh anh của trường võ đạo, đương nhiên đã từng nhìn thấy đan dược. Quan sát tỉ mỉ viên đan dược, ngửi mùi, một vài học viên gật đầu nói: “Chắc chắn là tứ phẩm đan dược.”

Ánh mắt nhìn Dụ Lãng đã hoàn toàn biến thành tiếc hận, cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí có cả sự đồng tình, đáng thương.

Hàn Liên cười haha: “Cửu Thiên sư đệ, đệ thật độc ác. Cả mười bình đan dược, mẹ nó, hôm nay tên này không để lại quần lót, huynh sẽ không để cho hắn ta đi”

Hàn Liên vội vàng đi đến bên cạnh Dụ Lãng, từ trên cao nhìn xuống nhìn Dụ Lãng: “Giả chết cũng không có tác dụng đâu. Nếu như ngươi không trả được, ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi, sau đó ném ra đường. Dám cược dám nhận thua, con bạc thiêu thân chạy là chuyện bình thường, có lẽ đạo sư của Âm Dương viện các ngươi sẽ không để tâm đâu.”

Dụ Lãng lại phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn bốn xung quanh, hắn ta muốn tìm Lãnh Tử Thâm sư huynh giúp đỡ, dù sao cũng là Lãnh Tử Thâm sư huynh bảo hắn ta chiến đấu, nhưng tiếc là, Lãnh Tử Thâm sư huynh đã rời đi từ lâu rồi.

Dụ Lãng mấp máy miệng, nhưng không nói được câu nào.

Hàn Liên nhướng mày: “Nhìn dáng vẻ của ngươi là không giao ra được đúng không? Vậy thì chả còn cách nào nữa, Cửu Thiên sư đệ, đến đây, cùng với huynh cởi quần áo, chất vải quần áo của tên này rất được.”

Nói xong, Hàn Liên định cởi quần Dụ Lãng.

Thấy mình sắp bị cởi truồng cho mọi người xem, Dụ Lãng đột nhiên hét lên.

“Đợi một chút, ta lấy ra được, ta lấy ra.”

Dụ Lãng trực tiếp cởi thắt lưng của mình xuống, đưa cho Hàn Liên: “Đây là thắt lưng hư không của ta, chứa không gian trong phạm vi trăm trượng. Đủ tiền của mười bình đan dược kia.”

Hàn Liên nghe thấy mấy chữ đai hư không, lập tức giật lấy chiếc thắt lưng.

Truyền canh kình vào, Hàn Liên lập tức cười nói: “Khá tốt, khá tốt. Mặc dù vẫn còn thua kém một chút, nhưng, số tiền của những dược liệu bên trong xem như để đền dù.”

Dụ Lãng suýt nữa phụ ra máu, chết tiệt, một chiếc thắt lưng hư không lẽ nào còn không so được với mười bình đan dược, còn phải dùng tiền dược liệu để đền bù?

Dụ Lãng trợn tròn mắt, lần này đã hoàn toàn hôn mê.

Hàn Liên đưa thắt lưng cho Cửu Thiên, nói: “Thắt lưng hư không, đồ tốt đó, nhận lấy đi.”

Hàn Liệu nhỏ giọng, khẽ nói ở bên tai Cửu Thiên: “Số tiền trong đây chia cho huynh một nửa. Mẹ nó, tên này có tiền thật đấy.”

Cửu Thiên cười, nhận lấy chiếc thắt lưng, sau đó đổi chiếc thắt lưng của mình.

Có một chiếc thắt lưng như thế này, sau này hắn có thể chuyển những thứ trong nhẫn Cửu Tiêu vào.

Mặc dù không gian của nhân Cửu Tiêu lớn hơn, nhưng nhẫn Cửu Tiêu là thứ mà sư phụ Ngô Tôn cho hắn, không thể tùy tiện để lộ ra ngoài, sau này bên trong nhẫn Cửu Tiêu chỉ cất những thứ quan trọng là được rồi. Còn những thứ linh tinh khác, đều có thể để vào trong thắt lưng.

Linh Bối cũng đi đến trước mặt Bàng Cát nói: “Ta cũng cược Cửu Thiên công tử thắng.”

Bàng Cát cười nói: “Biết, biết rồi. Một lấy mười, đây, chỗ này đều là của muội, Linh Bối cô nương.”

Một đống tiền vàng nhỏ được đặt lên tay Linh Bối, cô ta lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng. Bàng Cát, Bàng Sang đưa một nửa số tiền còn lại cho Cửu Thiên: “Cửu Thiên công tử, số tiền này đều là của đệ”

Cửu Thiên nhận lấy tiền xu, mỉm cười, nhìn Bàng Cát nói: “Cảm ơn nhiều.”
 
Chương 277


Chương 277

Bàng Cát nói với Cửu Thiên: “Không cần cảm ơn.

Cái này là do đệ thắng được. Cửu Thiên sư đệ, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta đã nghe thấy tên của đệ rất nhiều lần từ trong miệng của sư tôn. Có thể đệ không biết, Thân Đồ sư tôn đã nổi giận mấy ngày vì đệ chọn Nhất Nguyên viện đó.

Bây giờ tôi đại diện cho sư tôn nói thêm một câu, nếu một ngày nào đó đệ muốn đến Hoành Sơn viện để tu hành, Hoàng Sơn viện của chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh đệ.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Bàng Cát, Bàng Sang chắp quyền cáo từ. Lần này bọn họ lại kiếm được không ít. Những học viên khác cũng lần lượt rời đi. Chắc chắn qua mấy ngày nữa, tin tức Dụ Lãng của Âm Dương viện thua Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện sẽ loan truyền khắp trường võ đạo. Có hai học viên tốt bụng, trước khi đi còn khiêng Dụ Lãng đi. Dụ Lãng đã hôn mê, nhìn trông khá thê thảm. Hai học viên khiêng hắn ta đi cũng liên tục thở dài.

Linh Bối đã đếm xong số tiền, cất tất cả số tiền vào trong chiếc túi hoa sen nhỏ của mình. Linh Bối quay đầu lại, đột nhiên phát hiện không thấy Yên Hoài sư tỷ đâu.

Đúng là, Yên Hoài sư tỷ chạy đi đâu rồi. Sao tỷ ấy có thể tự mình rời đi chứ.

Hàn Liên trợn tròn mắt nhìn số tiền xu trên tay Cửu Thiên, khẽ ho một tiếng nói: “Cửu Thiên sư đệ, trong số tiền này của đệ có phải cũng có công lao của sư huynh ta.”

Cửu Thiên đưa số tiền xu trên tay cho Hàn Liên.

Hàn Liên sững sờ, sau đó cười nói: “Haha, Cửu Thiên sư đệ, đệ quá khách khí rồi. Mặc dù công lao của huynh rất lớn, nhưng nhiều như vậy… được rồi, dù sao đệ cũng rất giàu có, nên huynh đành miễn cưỡng nhận lấy. Nhớ, là miễn cưỡng.”

Đúng lúc này, Linh Bối đi đến, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, ngươi thắng được nhiều tiền như vậy, mời ta ăn một bữa có được không.”

Cửu Thiên khế cười một tiếng, nói: ‘Không thành vấn đề.”

Bảo Long tửu lâu tại núi Giám Bảo.

Đây là một tửu lâu nổi tiếng ở núi Giám Bảo, bình thường được gọi với cái tên là nơi tiêu tiền.

Lộng lẫy, xa hoa, tinh tế là ấn tượng mà tửu lâu này để lại cho người khác. Cho dù là tấm bảng hiệu màu vàng ở cửa ra vào, hay là tấm bình phong bằng đá quý ở bên trong đại sảnh, và bức tường được khảm dạ minh châu, đều đem lại cho người khác một cảm giác đi vào long cung.

Bàn bát tiên lần lượt được bày ra, mỗi một chiếc bàn chiếc ghế đều được làm bằng gỗ mây, có giá trị rất lớn. Ngồi lên, có thể làm cho đầu óc tỉnh táo, nuôi dưỡng cơ thể. Trên chiếc bàn được đặt những bộ bát đũa bằng vàng ròng, càng thể hiện ra sự bá đạo. Bên trên được chạm khắc hình rồng phượng, trông như thật. Chỉ bộ bát đũa bày, đã là thu nhập cả đời của một người bình thường.

Trên tường lại là một bức tranh vạn long đằng vân khổng lồ, mắt rồng được làm bằng những viên dạ minh châu sáng lấp lánh. Vào ban đêm, ở đây không cần phải bật đèn. Chỉ dựa vào ánh sáng từ những viên dạ minh châu này, cũng có thể chiếu sáng được cả tửu lâu Bảo Long. Đồ ăn thì chú trọng đến sự tinh tế.

Những con cá có kích thước bằng móng tay, đến từ đầm Băng Linh ở sâu trong dãy núi Kình Thiên, một con cá có giá không dưới một trăm tiền.

Phượng kê được nuôi dưỡng bằng dược liệu, sau khi làm thành món ăn, sẽ có mùi hương dược liệu nồng nàn, ăn vào có thể tăng cường thể hồn. Một trăm tiền có thể ăn được một hai miếng thịt gà.

Tóm lại, tất cả những thứ ở đây đều rất quý, nhưng cũng rất tốt.

Chỉ cần đủ khả năng chỉ trả, ở đây bạn có thể ăn được những món ngon mà bên ngoài không thể ăn được.

Đương nhiên, nếu như bạn bỏ ra rất nhiều tiền, vậy thì bạn sẽ có được một phòng bao ở tầng hai.
 
Chương 278


Chương 278

Bát đũa bằng ngọc, bàn ghế là gỗ đào ngàn năm, mamg phong cách cổ kính, khác biệt với sự giàu sang, phú quý ở dưới tầng một, ở đây chú trọng đến sự tao nhã.

Lúc này, Lãnh Tử Thâm đang ngồi trong một phòng bao như vậy.

Sự tức giận trên khuôn mặt cho dù rất lâu rồi nhưng vẫn chưa biến mất.

Một chưởng, Lãnh Tử Thâm đã đập chiếc bàn trước mặt thành những mảnh vụn.

“Đáng ghét, Nhất Nguyên viện đáng chết, Hàn Liên đáng chết. Tôi muốn hắn ta phải chết, tôi muốn hắn †a không rời khỏi được núi Giám Bảo.”

Người ngồi phía đối diện Lãnh Tử Thâm lại là Yên Hoài sư tỷ của Linh Bối.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Lãnh Tử Thâm, Yên Hoài sư tỷ thận trọng, dè dặt nói: “Lãnh sư huynh, đương nhiên huynh có thể giết chết hắn ta. Dựa vào thực lực của huynh, muốn giết chết hắn ta, chắc chắn không phải là vấn đề.”

Lãnh Tử Thâm khuôn mặt lạnh như băng nhìn Yến Hoài, đi lên, lạnh lùng bóp cổ cô ta.

“Ngươi đang chế giễu ta đúng không?”

Yên Hoài vội vàng nói: “Muội không chế giễu huynh. Tuyệt đối không có ý chế giễu huynh.”

Lãnh Tử Thâm lạnh lùng nói: “Ngươi đang cười nhạo ta. Ta có tu vi ngoại kình cảnh, Hàn Liên kia chỉ cần một cước là có thể đá tôi bay xa mười trượng, thực lực của hắn ta không hề yếu. Sư đệ của hắn †a, chiết tiệt, cái tên đáng ghét kia, cho dù ta đã xem xong trận đấu của hắn ta với Dụ Lãng, nhưng ta vẫn không biết được mức độ của hắn ta. Tôi cảm thấy hắn ta rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Một người như ta, sao có thể giết chết được hai người bọn họ.”

Mắt Yên Hoài đảo đảo: “Huynh có thể tìm đồng môn của huynh để giúp đỡ? Đồng môn của Âm Dương viện, sư đệ hoặc sư huynh của huynh.”

Lãnh Tử Thâm trầm mặc một lúc, sau đó bỏ tay ra khỏi cổ Yên Hoài, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Yên Hoài, lạnh lùng nói: “Đúng, ngươi nói rất đúng.

Ta có thể tìm người giúp đỡ, nhưng tìm ai đây? A, ta nghĩ ra rồi, ta có thể tìm tên điên kia giúp đỡ. Chỉ cần ta nói với hắn ta, Nhất Nguyên viện có hai học viên rất lợi hại, hắn ta chắc chắn sẽ xông đến tìm hai người họ đánh nhau. Lúc đó, ta chỉ cần đi theo sau hắn ta, đợi bọn họ đánh xong, ta lại ra tay. Tất cả đều được giải quyết.”

Yên Hoài cười tươi như hoa: “Lãnh Tử Thâm sư huynh, huynh thật thông minh, người huynh nói là Nghiêm Hào sư huynh đúng không?”

Lãnh Tử Thâm cười nói: ‘Đúng vậy. Ngươi thật thông minh, chính là hắn ta. Ta nghe nói hắn ta cũng đã đến núi Giám Bảo, ừ, cứ làm như vậy đi. Yên Hoài, muội thật xinh đẹp, muội lại khiến tôi bị kích thích rồi”

Nói xong, Lãnh Tử Thâm bắt đầu cởi quần áo của mình.

“Yên Hoài, muội sẽ giúp tôi có được Linh Bối kia, đúng không?”

Người kia nói: “Đương nhiên rồi, Lãnh Tử Thâm sư huynh, tất cả đều nghe theo huynh”

Lầu trúc, nhã thất, gió mát vờn nhẹ.

Hàn Liên gắp một miếng cá cho vào miệng.

“A, thật sảng khoái. Đại sư huynh không đến thật là tổn thất của huynh ấy. Món ngon thế này huynh ấy không được ăn, haha, ta sẽ không đóng gói mang về giúp huynh ấy đâu.”

Hàn Liên nói rồi liền bắt đầu càn quét ăn, tướng ăn của hắn cực kỳ khó coi, khiến Linh Bối ngồi đối diện cũng khế cau mày.
 
Chương 279


Chương 279

Cửu Thiên ho nhẹ một tiếng, nói với Hàn Liên: “Hàn Liên sư huynh, huynh ở trong viện ăn như vậy thì thôi, hiện tại có phải nên nhã nhặn một chút không.”

Hàn Liên dừng động tác, lau hạt cơm bên khóe miệng, nói: “Có sao đâu. Linh Bối sư muội, có lẽ muội không biết, ở Nhất Nguyên viện của chúng tôi, người ăn chậm sẽ đói. Muội đừng nhìn Cửu Thiên sư đệ bây giờ rất nhã nhặn, thực ra ở trong viện, ăn nhanh không ai bằng, ta cũng giành không lại đệ ấy”

Sắc mặt Cửu Thiên vặn vẹo, nhưng Linh Bối lại cười vui vẻ, nói: “Vậy sao? Viện các người thú vị vậy à. Minh Tâm viện chúng tôi rất nhàm chán. Một mình ở trong viện lớn, đồ ăn đều là người ta làm xong đưa tới. Ngày thường ta cũng chẳng mấy ra ngoài. Các người đều tự nấu nướng sao?”

Hàn Liên nói: “Vốn là luôn như vậy. Bây giờ thì đổi thành Tiểu Hắc nấu rồi. À, Tiểu Hắc là linh thú của Cửu Thiên.

Linh Bối kinh ngạc nói: “Linh thú nấu ăn?”

Hàn Liên toét miệng lộ ra rau dính trên răng nói: “Đúng vậy, thần kỳ nhỉ. Tiểu Hắc nấu cũng rất ngon.

Mặc dù không so được với nơi này, nhưng mùi vị không tệ. Có cơ hội muội có thể đến Nhất Nguyên viện chúng tôi dạo xem. Cửu Thiên, đệ ngây ra làm gì, gọi thêm vài món. Huynh vẫn ăn được.”

Cửu Thiên bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng lười kêu Hàn Liên lấy rau dính trong miệng, quay đầu gọi thêm vài món.

Mắt Linh Bối phát sáng nói: “Vậy ta nhất định phải đến kiến thức xem. Đúng rồi, các huynh muốn tham gia cuộc thi xếp hạng học viện lần này chứ?”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Chuẩn bị tham gia.”

Linh Bối cười nói: “Tốt quá rồi. Ta cũng muốn tham gia. Đến lúc đó chúng ta có thể cọ xát một chút. Các huynh lợi hại như vậy, nhất định phải chỉ dạy ta nhé.”

Linh Bối chớp chớp mắt, mê hoặc Hàn Liên khựng lại.

Hàn Liên cười to: “Dễ thôi, dễ thôi. Ta cảm thấy muội để Cửu Thiên sư đệ một mình hướng dẫn muội là được rồi. Tốt nhất hướng dẫn ra một đứa bé…haha, tôi không nói gì cả.”

Cửu Thiên thật hận không thể trực tiếp bóp chết Hàn Liên, tên này cái gì cũng dám nói ra.

Thấy ánh mắt sát khí của Cửu Thiên, Hàn Liên thông minh ngậm miệng. Cửu Thiên vội chuyển đề tài: “Hàn Liên sư huynh. Ta thấy canh kình của Lãnh Tử Thâm kia không kém, huynh làm sao một cú đá bay hắn.”

Hàn Liên vội suyt một tiếng: “Chuyện này à, nói thật với đệ. Huynh hơi phá giới rồi, mặc dù là dùng chân. Nhưng tôi vẫn là dùng chiêu công pháp kia.

Đến giờ chân còn đau đây.”

Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu. Linh Bối lại hoàn toàn không hiểu.

Hàn Liên lắc lư đầu nói: ‘”Hề hề, dù sao sư tôn cũng không biết huynh đã luyện chiêu này tới chân.

Ông đưa là kiếm pháp, huynh dùng là chân pháp, không tính là phá giới đi. Đợi tới cuộc chiến xếp hàng học viện, huynh phải khiến đám khốn khiếp của học viện khác kiến thức sự lợi hại của ông đây.”

Linh Bối cười nói: “Haha, lần này Nhất Nguyên viện các anh nhất định có thể tỏa ra hào quang.

Đúng rồi, cái này hẳn có ích với các anh. Các anh có muốn xem thử không.”

Thò tay mò tìm trong hà bao một trận, Linh Bối lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.

Cửu Thiên và Hàn Liên cầm giấy lên chăm chú nhìn, hai chữ to rõ ràng phía trên.

“Võ bảng”

Hàn Liên cầm giấy lên, tờ giấy mỏng manh, từ trên xuống dưới chằng chịt tên người, hơn năm mươi người.

Linh Bối cười nói: “Tin tức tôi tốn một đồng vàng mới mua được đấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom