Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 921: Các thế lực lớn tới cửa (4)


Lúc này, La Sát hoàn toàn ngây ngốc, hiển nhiên còn chưa hồi phục lại tinh thần... Một lúc sau hắn mới nghe thấy câu hỏi của Mộ Hạo Thiên, bất giác rùng mình một cái, lắp bắp nói: "Ta... ta không biết!" Lúc nói lời này, hai mắt hắn chớp chóp vài cái. "Không biết?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười nhạt nói: "Một khi đã như vậy, ngươi... trở về đi!" La Sát trợn to măt, không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, nàng... cứ thả hắn đi như vậy sao? Không sợ hắn trả thù? Thật không hiểu nữ nhân này quá ngây thơ, hay quá tự tin.... Mộ Hạo Thiên vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết xuống. Hắn tin tưởng nàng, không phải sao? Giống như tin tưởng tỷ tỷ vậy... "Chúng ta đi!" La Sát phất tay, hung tợn trừng Mộ Như Nguyệt.

Người của Vân Ngân tông và Độc Dược cốc cũng không dám ở lâu, vội vàng chạy như bay ra ngoài....

"Khiếu Nguyệt." nhìn đám người rời đi, Mộ Như Nguyệt trầm ngâm một chút, nói: "Giúp ta chú ý động tĩnh của ba thế lực này, đặc biệt là La Sát môn, bọn họ gặp ai đều phải thông báo cho ta!"

Tạm thời buông tha La Sát là vì dẫn dụ người sau màn ra...

Còn hai thế lực kia cũng mặc chung một cái quần với La Sát môn, nếu muốn diệt trừ, vậy nàng sẽ diệt một lần cho sạch sẽ.

Trước khi chưa bảo đảm an toàn cho cha mẹ, nàng không thể xúc động giết bọn hắn....

"Tiêu tỷ tỷ, ngươi nói chuyện với ai vậy?" Mộ Hạo Thiên chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.

Trong lúc hắn còn đang khó hiểu, bên cạnh Mộ Như Nguyệt bỗng xuất hiện một con sói bạc.

Con sói kia cũng không giống như loài sói ở Trung Hoa, bộ lông màu bạc tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn. Đôi mắt màu bạc lấp lánh ý cười ôn nhu, tư thế ưu nhã khẽ cúi cái đầu cao ngạo xuống.

"Vâng, chủ nhân!" 

Sói... sói bạc đang nói chuyện?

Mộ Hạo Thiên sợ tái mặt, chỉ vào Khiếu Nguyệt, nói không nên lời: "Yêu... yêu quái! Nó... nó là yêu lang...."

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, ảo não vỗ trán.

Nàng lại quên mất Trung Hoa không giống như ở đại lục Thần Vũ, người ở đây chưa bao giờ nhìn thấy ma thú, đương nhiên không biết dã thú cũng có thể tu luyện...

"Hạo Thiên, nàng là ma thú", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Ma thú cũng có thể tu luyện, hơn nữa còn có thể lập khế ước với loài người, cùng nhau chiến đấu, khi đạt đến một cấp bậc nhất định thì có thể biến thành người, bọn chúng chính là chiến hữu không thể thiếu đối với võ giả."

Mộ Hạo Thiên ngẩn ngơ chớp chớp mắt: "Tại sao ta chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ?"

"Bởi vì..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, "Hiện tại có rất ít dã thú có thể tu luyện, phương pháp lập khế ước cũng đã biến mất, nhưng giới cổ võ có nhiều sách cổ như vậy, trong sách cổ có đề cập đến rất nhiều thần thú giống vậy, tỷ như năm đại thần thú nổi tiếng ở Trung Hoa chúng ta: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Kỳ Lân, cũng là dã thú tu luyện thành, Khiếu Nguyệt cũng giống như thế...."

Mộ Hạo Thiên cái hiểu cái không, gật gật đầu: "Tiêu tỷ tỷ, ngươi hiểu biết thật nhiều..."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười nhạt không nói, quay đầu nhìn về phía Khiếu Nguyệt: "Khiếu Nguyệt, ngươi mau đi đi, ta có dự cảm, không bao lâu nữa La Sát sẽ liên hệ với những người đó..."

"Vâng, chủ nhân."

Khiếu Nguyệt cung kính đáp, thân ảnh dần dần kéo dài ra, nháy mắt đã biến thành một nữ tử mỹ lệ đứng đối diện Mộ Như Nguyệt, sau đó nhanh chóng biến mất dưới ánh hoàng hôn.
 
Chương 922: Các thế lực lớn tới cửa (5)


Mộ Hạo Thiên lần nữa bị dọa choáng váng, hắn thật sự chưa từng nghe nói, mấy thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại còn có thể biến thành người....

"Đi thôi." Mộ Như Nguyệt quay đầu đảo mắt nhìn thiếu niên, nói.

Nghe vậy, Mộ Hạo Thiên hồi phục tinh thần, hoảng hốt nhìn nữ tử trước mắt...

Hôn lễ của Sở Vận và Thẩm Mặc sẽ diễn ra vào tháng sau, trong vòng một tháng này, Khiếu Nguyệt cẩn thận theo dõi La Sát, lúc đầu hắn không có hành động gì, sau đó vì muốn bức bách người sau màn lộ ra, Mộ Như Nguyệt lệnh cho Khiếu Nguyệt ra tay với ba thế lực này, đẩy bọn họ vào hiểm cảnh. Vào đêm trước hôn lễ của Sỡ Vận, La Sát rốt cuộc không chịu đựng được nữa, buộc phải liên hệ với người nọ. Mặc dù Khiếu Nguyệt không biết thứ được gọi là di động là cái gì, nhưng vẫn nghe rõ những lời La Sát nói, sau đó biến mất trong La Sát môn.... "Chủ nhân, ta đã nghe trộm được." Khiếu Nguyệt chợt nhảy vào phòng, vội vàng nói: "Cha mẹ của chủ nhân ở trong tay một thế lực gọi là Hạ gia!" "Hạ gia? Ngươi xác định?" Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia lãnh lệ, "Có phải Hạ gia ở Mỹ không?" Khiếu Nguyệt chóp chóp mắt, nói: "Hình như có nghe chữ này, chủ nhân, Mỹ là cái gì?"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Không ngờ lại là Hạ gia! Hạ gia kia vốn là một thế gia cổ võ ở Trung Hoa, có thực lực rất cao, sau này di dân đến Mỹ, lúc ta ở Mỹ đã từng giao lưu với người Hạ gia, nhưng mà không biết Hạ gia kia... rốt cuộc muốn làm gì? Bắt cha mẹ ta thì có lợi gì đối với bọn họ?"

Bất luận thế nào, sau khi xử lý xong chuyện bên này, nàng phải đến Hạ gia một chuyến!

Cha mẹ đã mất tích nhiều năm, bây giờ vẫn ở Hạ gia, như vậy chứng minh Hạ gia sẽ không làm gì bọn họ...

Hai người kia tạm thời vẫn tương đối an toàn.

"Chủ nhân..." Khiếu Nguyệt ngẩn ra, rũ mắt nói: "Có cần ta đi diệt ba thế lực kia hay không? Dù sao... bọn họ cũng không còn tác dụng gì nữa."

"Tạm thời cứ giữ lại mạng bọn họ đã", Mộ Như Nguyệt nói, "Ba thế lực này không đáng để sợ hãi, thậm chí Hạ gia kia cũng không đáng để ta đặt vào mắt, nhưng mà.... cha mẹ ta còn nằm trong tay Hạ gia, nếu chúng ta làm gì ba thế lực kia, nhất định sẽ rút dây động rừng, họ sẽ gây bất lợi với cha mẹ ta! Vì vậy, tạm thời để bọn họ sống lâu thêm một chút..." nàng khẽ nâng mắt, cười lạnh nói, "Ta tuyệt đối không bỏ qua đám người bắt cha mẹ ta! Bất kể Hạ gia có lý do gì... đều nhất định phải chết!"

Khiếu Nguyệt nhìn Mộ Như Nguyệt như thế, đột nhiên nở nụ cười ưu nhã mỹ lệ, làm người khác không thể xem nhẹ.

"Chủ nhân, mặc kệ chủ nhân muốn làm chuyện gì, thuộc hạ sẽ vĩnh viễn đi theo chủ nhân!"

Vì nàng, lên trời xuống biển cũng tuyệt không lùi bước!

"Khiếu Nguyệt, ngươi trở vào đan thư trước đi, cũng không biết hiện tại Vô Trần và Tiểu Bạch đang ở đâu." Mộ Như Nguyệt than nhẹ, cười chua xót.

Ánh mắt Khiếu Nguyệt tối sầm lại, cắn chặt môi nói: "Chủ nhân, Tử Hoàng và Tiểu Bạch, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện..."

Nghĩ đến thiếu niên đơn thuần đáng yêu kia, trong lòng Khiếu Nguyệt đau xót, ngày đó, nếu không phải vì nàng, Tiểu Bạch cũng sẽ không bị thần khí thượng cổ đánh trúng, còn xuyên đến Trung Hoa...
 
Chương 923: Các thế lực lớn tới cửa (6)


Bất luận là trong giới cổ võ Trung Hoa hay ở đô thị phồn hoa, Thẩm gia đều có địa vị rất lớn, Thẩm gia không những đứng đầu trong lĩnh vực tài chính, mà còn có lịch sử xa xưa, được coi là thế gia đứng đầu Trung Hoa. Thân là người thừa kế Thẩm gia, Thẩm Mặc đương nhiên là kim cương vương lão ngũ* trong mắt phụ nữ, tài giỏi, giàu có, đẹp trai, độc thân, phong độ, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt người khác. Vậy mà trước giờ không có bất kì nữ nhân nào lọt vào mắt hắn, ai ngờ cách đâỵ không lâu, vị kim cương vương lão ngũ này đột nhiên tuyên bố sắp thành hôn, không biết đã làm tan nát lòng bao nhiêu cô gái.... Không mất bao lâu, vị hôn thê của anh ta đã bị đội ngũ paparazi khai quật được. Nghe nói Thiếu phu nhân Thẩm gia, Sở Vận sinh ra trong gia định hào môn, còn là thanh mai trúc mã với Thầm Mặc, thời điểm hắn tinh thần sa sút đã dốc lòng làm bạn bên cạnh hắn hai năm, cuối cùng đã làm vị quý công tử này động tâm, mới đưa đến một đoạn lương duyên mỹ mãn...

*Kim cương vương lão ngũ: người đàn ông hội tụ đủ năm điều: tài giỏi, đẹp trai, giàu có, độc thân, phong độ. Tóm lại là chỉ người đàn ông đạt chuẩn về mọi mặt, là người chồng lý tưởng trong lòng phụ nữ, là con rể vàng trong mắt bố mẹ vợ.

Mọi người lập tức dành cho Sở Vận vô số lời ca ngợi, giống như cô là người xứng đôi với Thẩm Mặc nhất vậy.

Không ai biết được, vì được đứng ở vị trí này, cô ta đã dẫm lên thi thể của ai....

Bên ngoài giáo đường trang trọng đỗ đầy siêu xe, Sở Vận tươi cười sáng lạn, xinh đẹp tuyệt mỹ.

Tay cô vòng lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, nhưng lại không hề thấy lúc này chú rể đang thất thần...

"Thẩm đại ca, Sở Vận tỷ, chúng ta đến muộn."

Bỗng nhiên, một thanh âm thanh thúy từ phía sau truyền đến, hấp dẫn ánh mắt mọi người....

Thiếu niên tuấn mỹ tươi cười đi đến, áo sơ mi trắng phối với quần jean đơn giản, giống như thiên sứ trên trời giáng xuống, còn hấp dẫn ánh mắt mọi người hơn cả Thẩm Mặc.

Nhưng hắn lại không hề che đi ánh hào quang của nữ tử bên cạnh.

Bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành" cũng khó có thể hình dung hết vẻ đẹp tuyệt mỹ chấn động lòng người của nữ tử này!

Trung Hoa có rất nhiều thần tượng, minh tinh nhưng không một ai đẹp đến thế, dung nhan tuyệt sắc không son phấn, tinh xảo như họa, tóc đen mượt như thác nước buông xõa, hai tay đút vào túi quần, trên người bao phủ hàn khí.

"Bọn họ là ai vậy?"

"Không rõ lắm, hình như là bạn của chú rể..."

"Chậc chậc, ta vốn cho là cô dâu đã đủ đẹp rồi, nhưng nữ nhân này còn đẹp hơn cô dâu gấp mấy lần, không biết cô ấy kết hôn chưa, nếu chưa, ta thật sự muốn theo đuổi."

"Ngươi nằm mơ đi, cũng không nhìn xem ngươi là ai mà cũng muốn theo đuổi người ta? Ngươi xác định mình tỉnh ngủ đấy chứ?"

"Cho dù không thể cưới, tình một đêm cũng không tệ, bây giờ nữ nhân nào mà không cùng đàn ông đi thuê phòng? Chỉ cần có tiền, dạng nữ nhân nào mà chẳng có?"

Mọi người nhỏ giọng bàn tán sôi nổi, tò mò nhìn đôi nam nữ bỗng nhiên xuất hiện.

"Nguyệt Nhi?" Thẩm Mặc không dám tin nhìn dung nhan nữ tử, chỉ sợ vừa chớp mắt nàng đã tiêu tán theo gió bay đi, "Nguyệt Nhi, ta biết nàng sẽ không chết, nàng mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể chết chứ?"

Giờ phút này, hắn cực kì kích động....

Sắc mặt Sở Vận trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay Thẩm Mặc, ai ngờ hắn lại hung hăng hất tay nàng ra, bước về phía Mộ Như Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, sao nàng có thể tàn nhẫn bỏ đi hai năm? Hai năm nay ta nhớ nàng thế nào, nàng  biết không?" tay hắn đè chặt bả vai Mộ Như Nguyệt, run giọng nói.
 
Chương 924: Các thế lực lớn tới cửa (7)


Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, nàng đã sớm biết nếu trở về Trung Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ gặp Thẩm Mặc, cho nên lúc Mộ Hạo Thiên bảo nàng tới tham dự hôn lễ, nàng cũng không cự tuyệt.... Chẳng qua, phản ứng kích động quá mức của Thẩm Mặc quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng. "Wow, có tin mới, mau, mau chụp ảnh!" Các phóng viên vội vàng giơ cameras trong tay lên, đèn ílash chớp nháy không ngừng. Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt. So với hai năm trước, hắn gầy đi không ít, dưới cằm có râu nhỏ vụn, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới vẻ anh tuấn, thành thục của hắn. "Ngươi nhận lầm người." nàng khẽ nhấp môi, nói: "Ta không phải nàng." "Không!" Thẩm Mặc kích động, đè chặt bả vai Mộ Như Nguyệt, quát, "Ngươi là Mộ Như Nguyệt, ta không nhận lầm!"

"Thẩm đại ca", Mộ Hạo Thiên cả kinh, vội vàng đẩy Thẩm Mặc ra, chắn phía trước Mộ Như Nguyệt, "Nàng là bằng hữu của tỷ tỷ, nàng không phải tỷ tỷ."

"Không phải?"

Bước chân Thẩm Mặc lảo đảo, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

"Sao có thể không phải? Trên đời này làm sao có hai người giống nhau đến thế?"

"Thẩm Mặc", Sở Vận cắn môi, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc, giơ tay ôm lấy hắn, cười khẽ nói: "Ta có thể chứng minh nàng không phải Nguyệt Nhi, nàng đã từng gặp Nguyệt Nhi nên mới chỉnh dung thành bộ dáng giống nàng ấy thôi."

Ngụ ý là, quan hệ giữa nữ nhân này và Mộ Như Nguyệt cũng không tốt lắm, chỉ gặp qua thôi, nhưng không biết có mục đích gì mà chỉnh dung thành bộ dàng này....

Mộ Hạo Thiên sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời Sở Vận? Sắc mặt hắn thoáng chốc trầm xuống.

"Aizz, mỹ nữ như vậy mà lại chỉnh dung, còn cố tình sửa thành bộ dáng người khác."

"Chậc chậc, không biết nàng rốt cuộc có rắp tâm gì, hình như Thẩm thiếu gia thích nữ tử có gương mặt này, nàng lại cố ý chỉnh dung rồi xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là muốn quyến rũ Thẩm thiếu gia sao?"

"Ta vốn dĩ cho rằng nàng ưu tú hơn Thẩm thiếu phu nhân, không ngờ lại là người đẹp nhân tạo, ta khinh thường nhất là loại nữ nhân này, một bộ da giả thôi, có gì mà đắc ý?"

Nghe mọi người nghị luận, Sở Vận lẳng lặng cong khóe môi, đáy mắt xẹt qua một tia sáng....

Vẻ mặt Thẩm Mặc từ kích động biến thành phẫn nộ, nữ nhân này, dám chỉnh dung thành gương mặt của nàng, làm hắn suýt nữa đã ngộ nhận nàng trở lại bên hắn...

"Hạo Thiên, ngươi yêu thương tỷ tỷ ngươi thế này sao? Tùy ý để người khác mang gương mặt giống nàng?"

Mộ Hạo Thiên sửng sốt, nói: "Thẩm đại ca, Tiêu tỷ tỷ không có chỉnh dung, nàng...."

"Không chỉnh dung? Mộ Hạo Thiên, tỷ tỷ ngươi có chị em song sinh sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói?" sắc mặt Thẩm Mặc âm trầm, trong mắt tựa như có mưa to gió lớn, "Ta không cho phép bất kì kẻ nào lấy gương mặt giống nàng, điều này chính là sỉ nhục nàng!"

Vừa rồi, hắn thật sự cho rằng nàng đã trở lại.

Bây giờ bình tĩnh lại, hắn mới nhớ, nữ nhân kia đã chết, tuyệt đối không thể nào xuất hiện trước mặt hắn nữa, vậy cũng chỉ còn một khả năng....

Mộ Hạo Thiên thất vọng thở dài: "Thẩm đại ca, ngươi tin tưởng nàng mà không tin ta sao?"

PS: Trần ca sắp xuất hiện rồi, hú hú...
 
Chương 925: Các thế lực lớn tới cửa (8)


"Sở Vận là bạn thân nhất của tỷ tỷ ngươi, nàng cũng giống chúng ta, không cho phép bất kì ai làm bẩn hình tượng Nguyệt Nhi!"

Sắc mặt Thẩm Mặc lạnh lùng, ánh mắt bất mãn nhìn Mộ Hạo Thiên.

"Thẩm đại ca, ngươi sẽ hối hận!"

Mộ Hạo Thiên biến sắc, mục đích lần này tới đây là muốn Thẩm Mặc nhìn rõ bộ mặt thật của Sở Vận, nếu hắn còn niệm tình cũ thì khi nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định sẽ không kết hôn với Sở Vận nữa.

Dù sao đi nữa hắn cũng không muốn đối địch với Thẩm Mặc.

Nhưng ai mà ngờ được Thẩm Mặc lại tin tưởng Sở Vận đến mức này? Ngay cả lời hắn nói mà Thẩm Mặc cũng không tin....

"Ngươi biết tại sao tỷ tỷ ta không thích ngươi không?" Mộ Hạo Thiên cười sáng lạn, nói, "Bởi vì ngươi chỉ dùng mắt để nhìn nhận vấn đề, mà không dùng trái tim để cảm nhận! Bên cạnh ngươi là sói hay hổ cũng không biết, Thẩm đại ca, ta thật sự rất thất vọng về ngươi..."

Sắc mặt Sở Vận trắng bệch, kinh ngạc nhìn Mộ Hạo Thiên.

Hắn biết mình hại chết Mộ Như Nguyệt? Sao có thể? Trong số những người Mộ gia, hắn là người đơn thuần, dễ lừa gạt nhất, làm sao có thể biết nàng bán đứng nữ nhân kia?

"Ngươi nói lời này có ý gì?" Thẩm Mặc nhíu mày, "Ngươi đang hoài nghi cái gì?"

"Thẩm đại ca, năm đó chỉ có ba người biết tin tức của tỷ tỷ ta, tại sao lại bị lộ ra ngoài? Thậm chí còn thiết kế bẫy rập, trước nay ngươi chưa từng hoài nghi gì sao?"

Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, lại làm người ta nhìn không hiểu.

"Hạo Thiên, ngươi đang nói cái gì?" Sắc mặt Sở Vận trắng hơn, hai mắt rưng rưng, thất vọng đau khổ nói, "Ngươi đang hoài nghi ta sao? Ta thật sự không ngờ ngươi lại hoài nghi ta! Mấy năm nay ta đối với Mộ gia thế nào, ngươi không cảm nhận được sao? Ta và tỷ tỷ ngươi làm bạn bao nhiêu năm, bảo ta đào tim đào phổi vì nàng ta cũng nguyện ý, làm sao ta có thể hại nàng? Hạo Thiên, nói không chừng tỷ tỷ ngươi còn nói với người khác nữa, là người kia bán đứng nàng, ta thà chết cũng sẽ không làm chuyện bán đứng bạn bè như vậy!"

Nhìn vẻ mặt nghĩa khí bừng bừng của Sở Vận, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười lạnh, tiếng cười của nàng lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Ta biết rồi!" Sở Vận ngẩn ra một chút, phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, "Không phải ngươi tự xưng là bằng hữu của Nguyệt Nhi sao, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với nàng? Nàng còn nhờ ngươi trợ giúp Mộ gia? Như vậy nhất định nàng đã nói tin tức cho ngươi, nhất định là ngươi hại Nguyệt Nhi, là ngươi hại người bạn thân nhất của ta! Nàng thật sự là mắt mù mới quen biết một người như ngươi!"

Lúc này, hai mắt Sở Vận đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ, thật giống như rất thương tâm vì Mộ Như Nguyệt vậy.

Trong lòng Thẩm Mặc chợt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi hại chết nữ nhân ta yêu, Thẩm Mặc ta thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Giờ phút này, trong lòng Mộ Hạo Thiên trầm xuống, áy náy nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Tiêu tỷ tỷ, là lỗi của ta, ta không nên bảo ngươi tới đây, chúng ta đi thôi, người này... lần sau gặp nhau, không chừng đã trở thành kẻ thù!"

"Được." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói.

"Đứng lại!" Thẩm Mặc xanh mặt quát, nắm đấm kêu răng rắc, "Hạo Thiên, ngươi muốn đi cùng nữ nhân này? Nói không chừng nàng là kẻ thù hại chết tỷ tỷ ngươi!"

Mộ Hạo Thiên hơi dừng chân, đưa lưng về phía Thẩm Mặc, cười lạnh nói: "Ta tin tưởng nàng, cũng tin tưởng cảm giác của bản thân, ngược lại, có vài người, ta không thể tin..."
 
Chương 926: Dạ Vô Trần xuất hiện (1)


Đi ra khỏi giáo đường, ánh mặt trời ấm áp bao phủ khắp nơi, thiếu niên quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, thần sắc vô cùng áy náy.

"Xin lỗi, làm ngươi đến đây một chuyến vô ích, nể tình quan hệ của ta và Thẩm Mặc trước kia, ta không muốn sau này phải đối địch với hắn, nhưng mà..."

Nhưng mà, hắn không ngờ mọi chuyện lại như vậy...

"Không sao", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, khẽ rũ mắt, nói: "Ngươi không cần để trong lòng, đây chính là quyết định của hắn."

Sở Vận!

Nghĩ đến nữ nhân này, ánh mắt Mộ Như Nguyệt bất giác trầm xuống, có phải Sở Vận và Hạ gia có quan hệ gì hay không? Nàng ta đóng vai trò gì trong chuyện cha mẹ mất tích, cho nên hiện tại chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng nàng ta.

Chờ đến lúc cha mẹ an toàn trở về, ngày đó... chính là ngày chết của nàng ta!

"Chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua tia sáng.

Từ đầu đến cuối, Mộ Hạo Thiên chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của nữ tử, trong mắt dần xuất hiện tia hoảng hốt...

"Thẩm Mặc."

Sở Vận nắm chặt tay Thẩm Mặc, trong lòng trầm xuống.

Mộ Hạo Thiên đã biết là nàng hại chết Mộ Như Nguyệt, xem ra kế tiếp, có một số việc cần tiến hành nhanh hơn...

"Vận Nhi", Thẩm Mặc mỉm cười, vỗ vỗ vai Sở Vận, "Ngươi là bạn tốt nhất của Nguyệt Nhi, mặc kệ thế nào ta cũng sẽ thay nàng chiếu cố ngươi thật tốt..."

"Thẩm Mặc, ta chỉ cảm thấy thương cho Nguyệt Nhi", Sở Vận cắn chặt môi, thất vọng nói, "Từ nhỏ đến lớn, nàng yêu thương Mộ Hạo Thiên như thế, bây giờ hắn lại vì một nữ nhân khác mà vứt bỏ tỷ tỷ ruột, nếu nàng dưới cửu tuyền biết được, không biết sẽ thương tâm cỡ nào."

Sắc mặt Thẩm Mặc trầm xuống, ánh mắt đau đớn.

"Ít nhất còn có chúng ta nhớ nàng là đủ rồi, có một người bạn tốt như ngươi, cả đời Nguyệt Nhi cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa..."

"Lão công."

Sở Vận cảm động nhìn Thẩm Mặc, sâu trong đôi mắt rưng rưng kia xẹt qua một tia âm trầm.

Nàng nhất quyết sẽ không cho phép bất cứ ai phá hoại hạnh phúc của mình!

Đêm tân hôn, nhìn nam nhân ngủ say bên cạnh, Sở Vận lặng lẽ mặc quần áo, cẩn thận đi ra khỏi phòng.

Thẩm Mặc đang ngủ say không hề phát hiện ra hành động của nàng...

Trong một ngôi biệt thự kim bích huy hoàng, Sở Vận thuận lợi đi vào, có chuyên gia dẫn nàng đến một căn phòng xa hoa.

Lúc này, trên chiếc giường lớn, một màn dâm uế đập vào mắt Sở Vận.

Một nam nhân đè trên người một mỹ nữ da thịt trắng mịn, động tác mạnh mẽ không chút thương hương tiếc ngọc, tựa như muốn phát tiết lực lượng trong cơ thể, "phịch" một tiếng, hắn đột nhiên ném nữ tử trên giường văng ra xa.

Nữ tử kia rên lên một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.

"Sở Vận?" nam nhân khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Sở Vận, hừ lạnh nói, "Không phải ngươi đã gả cho Thẩm Mặc rồi sao? Còn tới đây làm gì? Cút!"

Thân thể Sở Vận chấn động, khẽ cắn môi, hai mắt đẫm lệ nói: "Thụy, ta gả cho Thẩm Mặc cũng vì bất đắc dĩ, thật ra người ta yêu là ngươi..."

"Ngươi nói thật sao?" toàn thân nam nhân chấn động, không dám tin nhìn Sở Vận.

"Nếu không phải thật, ta cũng sẽ không chạy đến tìm ngươi vào đêm tân hôn, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
 
Chương 927: Dạ Vô Trần xuất hiện (2)


Đáy mắt Sở Vận thoáng qua một tia tối tăm, sau đó lại rưng rưng nước mắt.

Nàng quả thật đã từng yêu Hạ Thụy, còn cho hắn lần đầu tiên của mình... Nhưng mà, Hạ Thụy quá hoa tâm, bên cạnh hắn có không ít nữ nhân, tuy hắn hứa hẹn người hắn yêu nhất là nàng, nhưng nữ nhân nào mà không muốn mình là duy nhất!

Lúc đó, Thẩm Mặc khăng khăng si tình với Mộ Như Nguyệt làm nàng cảm động, nếu được gả cho một nam nhân như vậy, cuộc sống của nàng sau này sẽ rất hạnh phúc...

Vì thế, nàng chuyển tình yêu từ Hạ Thụy sang Thẩm Mặc.

Nhưng thực lực của Hạ Thụy rất cường đại, còn là người thừa kế Hạ gia, nếu như có thể biến hắn thành tình nhân của nàng, tất nhiên sẽ có thể mượn tay hắn làm rất nhiều chuyện...

Đáy mắt Hạ Thụy có chút hoảng hốt, tựa như đang nhớ lại lần đầu tiên gặp tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc trác kia, thần sắc dần dần nhu hòa.

"Thụy..."

Sở Vận nhẹ nhàng cởi cúc áo, da thịt trắng nõn lộ ra trước mắt Hạ Thụy, làm lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động.

Hắn vươn tay quăng Sở Vận lên giường, không hề thương tiếc xé nát quần áo nàng, đôi mắt khẽ híp lại, lộ ra tia sáng nguy hiểm.

"Sở Vận, lần này là ngươi chủ động nhào vào ngực ta! Ta muốn cho ngươi nhìn xem, là ta cường đại, hay là Thầm Mặc cường đại!"

Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi nữ nhân này nằm dưới thân Thẩm Mặc, đáy lòng hắn bừng bừng lửa giận, đặc biệt là nhìn thấy dấu vết hồng hồng trên người nàng, làm hai mắt Hạ Thụy đỏ bừng, bàn tay to hung hăng nhéo vào dấu vết kia.

"A!" Sở Vận đau đớn kinh hô một tiếng, nước mắt chảy ra: "Thụy, đau quá, ngươi nhẹ một chút..."

"Đau?" Hạ Thụy hừ lạnh, "Đây chính là hậu của việc ngươi cãi lời ta, khăng khăng gả cho Thẩm Mặc! Nữ nhân của ta, trên người chỉ có thể có hơi thở của ta! Còn những dấu vết của nam nhân khác, ta sẽ hung hăng xé nát!"

Thân thể Sở Vận chấn động, khẽ nhắm mắt lại.

Nàng không biết lần này đến tìm tên ác ma này, rốt cuộc là đúng hay sai...

Dưới sự tra tấn của nam nhân, Sở Vận chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, nàng không biết phải qua bao lâu loại tra tấn khuất nhục này mới kết thúc, chỉ biết thời điểm hắn xong việc, cả người nàng đau đến mức không bò dậy nổi.

Nhưng nàng đã sớm biết tính cách của nam nhân này. Bên cạnh hắn mỹ nữ vờn quanh, hắn chưa từng ngủ với ai hai lần, thậm chí là không chấp nhận hàng secondhand.

Mà nàng, là một ngoại lệ.

Nguyên nhân là vì nam nhân này yêu nàng, cho nên mới chịu đựng việc nàng đã gả cho Thẩm Mặc, chịu đựng việc nàng vứt bỏ hắn...

Hạ Thụy từ trên người nàng bước xuống, châm một điếu thuốc, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, làm người ta sợ hãi vạn phần.

"Nói đi, tới tìm ta rốt cuộc vì chuyện gì!" Hạ Thụy cười lạnh, "Ta không dễ lừa như vậy, nếu không có chuyện gì muốn cầu, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện trở thành tình nhân của ta sao?"

Sở Vận cắn chặt môi, nói: "Ta muốn ngươi giúp ta giết hai người!"

"Ai?"

"Mộ Hạo Thiên và.... nữ nhân bên cạnh hắn!" Sở Vận hít sâu một hơi, đè nén sát khí trong lòng, nói, "Nữ nhân kia rất giống Mộ Như Nguyệt, ta muốn ngươi bằng bất cứ giá nào cũng phải giết nàng! Còn Mộ Hạo Thiên..."

Lúc nói lời này, Sở Vận ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, thanh âm lạnh lẽo đầy hàn khí.
 
Chương 928: Dạ Vô Trần xuất hiện (3)


"Mộ Như Nguyệt?" Hạ Thụy nhướng mày, "Nữ nhân kia đúng là tuyệt sắc, còn là một mỹ nhân lạnh lùng, ta đã từng muốn chiếm được thân thể nàng, đáng tiếc, thực lực của nàng quá mạnh, ta không có cơ hội ra tay!"

Trên đời này còn chưa có nữ nhân mà Hạ Thụy hắn không chiếm được, ngay cả Sở Vận cũng cho hắn lần đầu tiên, chỉ có duy nhất nữ nhân kia là hắn không chiếm được!

"Nếu đã có người giống nàng như thế, ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này, chiếm được nàng trước, sau đó giết cũng không muộn!"

"Hạ Thụy!" sắc mặt Sở Vận trắng bệch, sợ hãi kêu lên.

Nghe vậy, Hạ Thụy chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Đối diện với đôi mắt kia, tim Sở Vận run lên, rũ mắt nói: "Hạ Thụy, nàng chỉ là một người đẹp nhân tạo."

"Ta chưa bao giờ quan tâm trời sinh hay nhân tạo, chỉ cần ta muốn thì nhất định phải chiếm được!" Hạ Thụy cười lạnh nói.

"Thụy!" Sở Vận cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi không cảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn với ta sao? Ngươi có thể có quan hệ với bất kì nữ nhân nào, nhưng tuyệt đối không thể cùng nàng!"

Hạ Thụy nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt kia. Thanh âm hắn thật nhẹ nhưng lại giống như một cái búa tạ đập mạnh vào lòng Sở Vận: "Sở Vận, ngươi đã gả cho Thẩm Mặc, ngươi có tư cách gì quản ta?"

"Thụy."

Trong lòng Sở Vận đau xót, nàng vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, nếu không thì năm đó cũng sẽ không lựa chọn rời đi vì sự hoa tâm phong lưu của hắn....

"Nếu không phải bên cạnh ngươi có quá nhiều nữ nhân, ta cũng sẽ không gả cho hắn, từ trước tới giờ ngươi chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta! Ngươi có biết mỗi lần nhìn ngươi lên giường với nữ nhân khác, trong lòng ta cảm thấy thế nào không?"

Lúc này, Sở Vận cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, gào lên.

Sắc mặt Hạ Thụy lạnh dần, nhìn Sở Vận, nói: "Ta là đàn ông, ta có nhu cầu, đó là chuyện rất bình thường! Mấy nữ nhân đó bất quá là công cụ phát tiết thôi! Chỉ cần ta yêu ngươi là đủ rồi! Bởi vì ta yêu ngươi cho nên mới không giết Thẩm Mặc, nhưng không có nghĩa là ta sẽ thay đổi bản thân vì ngươi! Trên đời này, không có bất kì ai có thể khiến ta thay đổi, cho dù người đó là ngươi!"

Tim Sở Vận run lên, thống khổ nhắm mắt lại, nam nhân này chính là một ác ma không hơn không kém! Hắn đã hủy hoại cả đời nàng!

Lúc tim nàng lạnh đi, nam nhân kia lại lần nữa đè lên người nàng, đau đớn kịch liệt làm Sở Vận bất giác chảy nước mắt, nhưng chỉ có thể chịu đựng...

"Sở Vận, ta sẽ giúp ngươi giết hai người kia! Nhưng, ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi phải đến bất cứ lúc nào ta gọi! Chỉ cần ta có yêu cầu, cho dù ngươi đang ở trên giường với Thẩm Mặc cũng phải lập tức chạy tới cho ta! Nếu không, ta sẽ giết hai người các ngươi!"

Giờ phút này, Sở Vận hối hận.

Năm đó, nàng rất vất vả mới thoát khỏi tên ác ma này, bây giờ lại vì một nữ nhân mà tự đưa mình lên giường hắn, sau này có muốn thoát cũng không dễ dàng gì.

Tất cả đều là nữ nhân đáng chết kia hại nàng!

Nếu không phải vì nữ nhân kia, nàng làm sao có thể bị ác ma dây dưa?

Nữ nhân kia... mới chính là đầu sỏ gây tội!

Đến lúc này rồi mà Sở Vận vẫn không hề nghĩ rằng mình làm sai, ngược lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu Mộ Như Nguyệt, cũng vì vậy, nàng ngày càng lún sâu vào cừu hận...
 
Chương 929: Dạ Vô Trần xuất hiện (4)


"Hạo Thiên, ta có một việc muốn giao cho ngươi làm."

Trong phòng khách, Mộ Như Nguyệt tự rót một ly nước, nhếch môi nói.

"Việc gì?" Mộ Hạo Thiên sửng sốt nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Mời tất cả võ giả giới cổ võ đến tham dự yến hội do Mộ gia tổ chức!" sắc mặt Mộ Như Nguyệt âm trầm, nàng phải nhanh chóng đến Hạ gia ở Mỹ, trước khi đi, nhất định phải giải quyết xong chuyện ở đây mới có thể an tâm....

Mộ Hạo Thiên mím môi, khẽ gật đầu: "Được, ta lập tức đi làm!"

Tuy hắn không biết Mộ Như Nguyệt muốn làm gì, nhưng đối với nữ tử không muốn nói rõ tên họ này, hắn lại rất tín nhiệm....

Loại tín nhiệm này giống như huyết mạch tương liên vậy, kì diệu đến mức không thể hiểu được...

Mộ gia là một gia tộc bị nhiều thế lực nhìn như hổ rình mồi, là đối tượng theo dõi của rất nhiều môn phái.

Hiện tại, biết Mộ gia muốn mời võ giả đến dự tiệc, trong lòng mọi người đều tràn ngập nghi hoặc, không biết Mộ gia này tính làm cái quỷ gì!

Ngày nay, khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhiều người chờ đến đêm trước yến hội mới xuất phát, dùng phương tiện giao thông hiện đại, không mất bao lâu đã đến Mộ gia....

Lúc này, Mộ Như Nguyệt đang lẳng lặng ngồi trong góc, trên tay bưng một ly trà thơm, ánh mắt đánh giá mọi người trong đại sảnh.

"Là ngươi?"

Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên phá vỡ sự thanh tịnh của mọi người, Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt yêu diễm.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Lâm San hừ lạnh một tiếng, thần sắc cao ngạo nói: "Nơi này, không phải loại ngươi có thân phận như ngươi nên đến! Thật không biết ngươi làm sao lẻn vào đây được!"

Mộ Như Nguyệt không nói gì, khóe môi chứa ý cười nhàn nhạt.

"Ngươi..." Thấy Mộ Như Nguyệt không để ý đến mình, trong lòng Lâm San có chút bực bội, ánh mắt đánh giá Mộ Như Nguyệt.

Chỉ thấy nữ tử ăn mặc đơn giản, tóc đen buông xõa, không mang thêm trang sức gì, giống như nàng không cần dựa vào mấy ngoại vật thừa thải đó.

Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt, Lâm San hận ngứa răng, hung hăng trừng mắt nói: "Cái loại nữ nhân chỉ biết quyến rũ chồng người khác như ngươi, ai cho phép ngươi vào nơi này?"

Chuyện xảy ra bên này đã hấp dẫn không ít người, có vài người nhìn về phía này, chỉ chỉ trỏ trỏ Mộ Như Nguyệt, ánh mắt trào phúng.

"Nàng không phải là nữ nhân lần trước xuất hiện trong hôn lễ của Thẩm công tử sao?"

"Chậc chậc, nghe nói nàng là một người đẹp nhân tạo, cố ý chỉnh dung nhan mình thành bộ dáng Mộ Như Nguyệt, tuy ta chưa từng gặp Mộ Như Nguyệt của Mộ gia nhưng cũng nghe nói nàng có dung mạo tuyệt thế, nàng cho rằng chỉ cần chỉnh dung thành bộ dáng người khác thì có thể thay thế nàng ấy sao?"

"Nghe Lâm San nói, hình như nàng còn muốn quyến rũ Trương Tuấn? Xem ra nữ nhân này chỉ là tiện nhân chuyên quyến rũ chồng người khác!"

Lâm San đắc ý ngẩng cao đầu, kiêu căng nói: "Thì ra là khuôn mặt giả, khó trách lại đẹp như vậy, còn muốn quyến rũ Thẩm Mặc? Thẩm gia kia cũng được coi là hào môn thế gia, ngươi cũng không nhìn lại thân phận mình, khắp nơi quyến rũ chồng người khác, đúng là muốn làm tiểu tam đến nghiện rồi, nữ nhân như ngươi, ai mà thèm?"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi đặt ly trà xuống, lạnh lùng nhìn Lâm San, trong mắt lộ ra hàn ý thấu xương: "Ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút cho ta!"
 
Chương 930: Dạ Vô Trần xuất hiện (5)


"Ngươi nói cái gì?" Lâm San biến sắc, hung tợn nói, "Tiện nhân, ngươi là cái thá gì? Một người bình thường mà thôi, dám bảo ta cút? Ngươi chỉ là một tiểu tam muốn xen vào giữa ta và lão công thôi, một tiểu tam mà còn kiêu ngạo như vậy, dám chỉ vào mũi nguyên phối mà mắng, trên đời này còn thiên lý nữa không?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, nhạo báng nói: "Xin lỗi, đối với lão công của ngươi, ta thật chướng mắt, bất luận là hắn hay Thẩm Mặc, đều không xứng với ta! Ta khuyên ngươi vẫn nên tự mình xem trọng hắn, không phải bất cứ ai cũng có hứng thú với hắn." Lâm San hừ lạnh nói: "Ngươi cứ giả bộ đi, ai mà chẳng biết tâm tư của ngươi? Neu ngươi đã đến đây, vậy hẳn là biết thân phận võ giả của chúng ta, rất hiếm có cơ hội để lấy lòng võ giả, ta không tin ngươi không nắm chắc cơ hội này! Đặc biệt là nam nhân ưu tú như lão công ta, phỏng chừng nếu không phải ngươi sợ ta thì đã sớm bò lên giường hắn rồi, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi, chỉ cần Lâm San ta còn sống, ngươi đừng hòng câu dẫn lão công ta!" Trong linh hồn chợt xuất hiện lửa giận, Mộ Như Nguyệt trấn an Khiếu Nguyệt trong đan thư, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm San, nụ cười trên môi càng đậm.

Chỉ trong nháy mắt, trên người nàng xuất hiện một cỗ lực lượng, thời điểm nàng bắt đầu ngưng tụ lực lượng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát phẫn nộ.

"Lâm San, ngươi đang làm gì?

Trương Tuấn xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lâm San, nhỏ giọng nói: "Đi theo ta!"

"Không!" Lâm San tránh né tay Trương Tuấn, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Nữ nhân này quyến rũ ngươi, nàng phải xin lỗi ta, hơn nữa phải hứa sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi! Hiện tại nàng lẫn vào Mộ gia, nói không chừng là muốn nhân yến hội này để thông đồng với ngươi!"

Trong suy nghĩ của Lâm San, tất cả nữ nhân tiếp cận bọn họ đều muốn quyến rũ lão công của cô ta.

Đặc biệt là nữ nhân này, vô duyên vô cớ xuất hiện ở núi Trường Bạch, còn trùng hợp được Trương Tuấn mang về.

Tất nhiên là dụng tâm kín đáo!

Loại nữ nhân này căn bản không phải thứ tốt lành gì!

Bang!

Trương Tuấn giơ tay, hung hăng tát Lâm San một cái, tức xanh mặt, hét lên: "Ngươi nháo đủ chưa? Ngại chưa đủ mất mặt sao? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết! Lập tức xin lỗi vị tiểu thư này!"

Lâm San bị đánh ngây ngẩn, nàng che má, hai mắt đỏ bừng nhìn Trương Tuấn: "Ngươi đánh ta, còn bảo ta xin lỗi nàng?"

Trương Tuấn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, áy náy nói: "Vị cô nương này, ta thay nàng xin lỗi ngươi."

"Trương Tuấn!"

Lâm San phẫn nộ hét lên, mắt đỏ như máu trừng Mộ Như Nguyệt.

Ánh mắt kia giống như tận mắt nhìn thấy chồng mình ngoại tình vậy....

"Chỗ này xảy ra chuyện gì?"

Trong lúc mọi người nghị luận sôi nổi, một thanh âm già nua đột nhiên truyền đến.

Mộ Tranh được Mộ Hạo Thiên dìu chậm rãi đi đến, vẻ mặt nghiêm túc: "Là ai quấy rối ở Mộ gia?"

Tim Trương Tuấn run lên, ánh mắt trách cứ trừng Lâm San.

Nếu là trước đây, bọn họ cũng chưa chắc đặt Mộ gia vào mắt, nhưng cách đây không lâu, ba thế lực lớn tới gây sự với Mộ gia, cuối cùng lại xám xịt rời đi.

Mặc dù ba thế lực kia không nói gì, nhưng chuyện này vẫn khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Mộ gia, muốn quật khởi!

Dù có người không tin nhưng cũng không còn cách nào, ba thế lực kia chính là ví dụ tốt nhất...
 
Chương 931: Dạ Vô Trần xuất hiện (6)


"Mộ gia chủ, tất cả đều tại nàng!" Lâm San hừ hừ, ủy khuất nói, "Không biết nữ nhân này làm sao trà trộn vào Mộ gia, còn dám quyến rũ chồng ta, lại mở miệng vũ nhục ta, ngươi nhất định phải đuổi nàng đi!" Ngày đó, Lâm San vẫn chưa tư cách đi tham dự hôn lễ của Thẩm Mặc cho nên vẫn chưa biết quan hệ giữa Mộ Như Nguyệt và Mộ Hạo Thiên, nàng vẫn cho rằng Mộ Như Nguyệt muốn bay lên cây làm phượng hoàng nên mới trà trộn vào Mộ gia.... Sắc mặt Mộ Hạo Thiên lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lâm San, hừ lạnh nói: "Tiêu tỷ tỷ là khách quý của Mộ gia chúng ta, chỉ sợ... ngươi nên bị đuổi phải là ngươi!" Khách quý? Sắc mặt Lâm San cứng đờ, nữ nhân này là khách quý của Mộ gia? Làm sao có thể?

"Mộ thiếu, nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể vào mắt Mộ gia? Hơn nữa, nàng còn muốn quyến rũ chồng ta..."

"Chồng ngươi?" Mộ Hạo Thiên đảo mắt qua khuôn mặt xấu hổ của Trương Tuấn, hừ lạnh nói, "Ta không cho rằng chồng ngươi có thể vào mắt Tiêu tỷ tỷ!"

"Mộ gia chủ", Lâm San cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Mộ Tranh, nói, "Hi vọng ngươi điều tra rõ mục đích của nữ nhân này, đừng để Mộ thiếu bị nàng ta lừa gạt! Loại nữ nhân này căn bản không có tư cách làm con dâu Mộ gia!"

Lâm San cho rằng Mộ Như Nguyệt chỉ là người bình thường làm sao có thể bước vào nơi này, tất nhiên là câu dẫn vị tiểu thiếu gia đơn thuần này rồi, muốn trở thành vợ của người thừa kế Mộ gia.

Khó trách nàng ta nói không đặt Trương Tuấn vào mắt, thì ra là muốn trèo cao hơn, bất quá, Mộ gia nhất định sẽ không chấp nhận loại nữ nhân như nàng ta!

Sắc mặt Mộ Tranh âm trầm, khuôn mặt già nua lãnh lệ: "Trương công tử, có phải ngươi không quản được vợ ngươi hay không? Ở địa bàn Mộ gia, khi dễ khách quý Mộ gia, thật đúng là khinh người quá đáng! Đừng tưởng dựa vào chút thực lực của ngươi là có thể muốn làm gì thì làm, nếu Tiêu cô nương muốn, một chưởng là có thể đánh chết ngươi!"

Lâm San hừ lạnh, không cho là đúng: "Chỉ bằng nàng? Mộ gia chủ, hẳn là ngươi nói ngược rồi, ta chỉ cần một chưởng đánh chết nàng mới đúng!"

Một người bình thường mà thôi, có thể làm nên trò trống gì chứ?

"Câm miệng!" sắc mặt Trương Tuấn xanh mét, phẫn nộ nói, "Sớm muộn gì cũng có một ngày môn phái chúng ta bị nữ nhân ngu xuẩn ngươi hại chết!"

"Ta..." Lâm San khẽ cắn môi, ánh mắt phẫn nộ, không cam lòng.

Mộ Như Nguyệt nhìn Lâm San, cũng không nói gì thêm, vừa rồi nếu không phải Trương Tuấn đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ bây giờ Lâm San đã nằm dưới đất không bò dậy nổi....

"Tiêu tỷ tỷ." Mộ Hạo Thiên cười nói: "Ta giết nàng được không?"

Sắc mặt Lâm San trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ.

Mọi người cũng đông loại nhìn vế phía thiếu niên tươi cười như thiên sứ kia, tựa như không thể tin vào tai mình. Thiếu niên đơn thuần này lại có thể nói những lời đó? "Mộ thiếu", trong lòng Trương Tuấn kinh hãi, vội vàng nói, "Lâm San không cố ý mạo phạm khách quý của Mộ gia, xin Mộ thiếu tha thứ cho nàng lần này, Lâm San, còn không mau xin lỗi Tiêu tiểu thư?" "Không!" Lâm San cắn chặt môi, "Rõ ràng là nàng ta quyến rũ ngươi, tại sao ta phải xin lỗi?" "Ngươi...." Trương Tuấn biến sắc, vừa định nói gì đó thì bị thanh âm thông báo cắt ngang. "Gia chủ, bên ngoài có một nam nhân nói là tới tìm Mộ tiểu thư..."
 
Chương 932: Dạ Vô Trần xuất hiện (7)


"Nam nhân?" Mộ Tranh nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói, "Mời hắn vào đi."

"Vâng." Người nọ lĩnh mệnh lui ra.

Mọi người bất giác nghị luận sôi nổi, suy đoán nam nhân tới tìm nàng là ai...

Thời điểm nam nhân bước vào, cả đại sảnh nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người ngừng thở, ánh mắt kinh diễm nhìn nam nhân trước mắt....

Nam nhân này vô cùng tuấn mỹ, đẹp hơn đám thần tượng minh tinh không biết bao nhiêu lần, trên môi là nụ cười tà mị động lòng người, đặc biệt là đôi mắt tím kia, thật dễ câu hồn người ta.

Tim Lâm San đập loạn nhịp, si ngốc nhìn Dạ Vô Trần, nàng chưa từng gặp nam nhân này đẹp như vậy, đẹp đến mức không giống người phàm....

"Vô Trần?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn nam nhân: "Làm sao chàng tìm đến đây được?"

Nam nhân dừng chân, ôn nhu cười nói: "Nghe tin nàng ở đây, cho nên ta tới..."

Lúc còn ở đại lục, hắn đã nghe Mộ Như Nguyệt nhắc tới thế giới này, cho nên từ sau khi đến đây, hắn thường xuyên chú ý động tĩnh bên này, cách đây không lâu, báo chí có đưa tin nàng đến tham dự hôn lễ của Thẩm Mặc, vì vậy, Dạ Vô Trần mới có thể đến đây tìm nàng....

"Nương tử." nam nhân vươn tay ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nụ cười trên môi càng thêm tà mị: "Ta rất nhớ nàng...."

Thân thể Mộ Như Nguyệt run lên, khẽ nhắm mắt lại.

Tâm tình phòng bị mấy ngày nay, giờ phút này ở trong ngực nam nhân đột nhiên thả lỏng, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười vui sướng: "Vô Trần, ta rốt cuộc gặp lại chàng...."

Trời biết, sau khi hắn mất tích, trong lòng nàng lo lắng, ảo não thế nào, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì, phỏng chừng cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho mình....

Dưới ánh đèn flash, một đôi bích nhân ôm nhau, khung cảnh hạnh phúc ấm áp, xứng đôi đến mức bất kì ai cũng không thể chen vào....

Lâm San biến sắc, nàng vẫn luôn cho rằng Trương Tuấn đã rất ưu tú rồi, nhưng hiện tại, so sánh với nam nhân này, căn bản là khác nhau một trời một vực!

Nam nhân tuấn mỹ như thần vậy, làm sao nữ nhân kia có thể xứng đôi?

"Hừ!" nghĩ đến đây, Lâm San bất giác hừ lạnh, "Vị tiên sinh này, ta không thể không nói ngươi một câu, ánh mắt ngươi đúng là có vấn đề, nữ nhân này không những đã từng chỉnh dung mà còn muốn câu dẫn chồng người khác! Cho nên, ngươi tốt nhất không nên bị nàng lừa gạt, loại tiện nữ nhân này căn bản không có tư cách đứng bên cạnh ngươi!"

Thời gian Dạ Vô Trần ở Trung Hoa khá ngắn, mặc dù đã hiểu biết cơ bản về thế giới này, nhưng cũng chỉ trong trường hợp hắn muốn biết thôi, còn vấn đề chỉnh dung là ý gì hắn không rõ lắm.

Nhưng mà, hắn vẫn có thể nghe ra Lâm San đang vũ nhục Mộ Như Nguyệt!

Hắn nhíu mày, từ từ buông nữ tử trong ngực ra.

Thời điểm Lâm San cho rằng Dạ Vô Trần nghe lời mình nói, bất chợt bắt gặp đôi mắt tím kia....

Đôi mắt tím giăng đầy mây đen, lạnh lẽo như khiến người ta rơi vào hầm băng, quanh người hắn nổi lên cuồng phong phảng phất như có thể xuyên thẳng vào linh hồn đối phương....

Lâm San tái mặt, ánh mắt hoảng sợ.

Nam nhân này, chỉ liếc mắt một cái đã giam cầm linh hồn đối phương, đừng nói là phản kháng, ngay cả động một chút cũng không dám...
 
Chương 933: Dạ Vô Trần xuất hiện (8)


"Lâm San!" Trương Tuấn biến sắc, vội vàng nói với Dạ Vô Trần, "Vị tiên sinh này, vợ ta vô tình mạo phạm, xin tiên sinh nể mặt ta tha cho nàng lần này." Dù gì đi nữa Lâm San cũng là vợ hắn, là nữ nhi của môn chủ, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, sau này hắn cũng đừng nghĩ lăn lộn trong giới cổ võ nữa.... Dạ Vô Trần khẽ nâng mắt, một trận cuồng phong màu đen nổi lên, máu trong cơ thể Lâm San bạo loạn, phun ra một ngụm máu tươi. "Ngươi Mới nói được một chữ, máu trong bàn tay nàng nô mạnh, máu tươi văng ra như một làn sương, mùi máu tràn ngập không khí khiến người ta ghê tởm.... "A a a!" nỗi đau đớn kịch liệt và sợ hãi tột độ làm Lâm San gào lên: "Trương Tuấn, cứu ta!!!" M

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Máu trong cơ thể Lâm San giống như bị mất khống chế, lực lượng trong người cũng bắt đầu đấu đá lung tung, thân thể nàng bỗng bay ngược ra ngoài, máu tươi nhiễm đỏ bộ váy dạ hội....

Mọi người ngây ngốc, hoảng sợ nhìn khuôn mặt âm trầm của nam nhân tuấn mỹ kia, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ....

Thật đáng sợ!

Nam nhân này giống như tu la đoạt mạng, nhẹ nhàng phất tay một cái là có thể lấy mạng một người!

"Nàng, không phải người mà ai cũng có thể bôi nhọ! Ai dám vũ nhục nàng, chỉ có một chữ, chết!"

Oanh!

Quanh người nam nhân nổi lên cuồng phong mãnh liệt, trong mắt tựa như có gió lốc, hơi thở túc sát như tu la, tất cả người trong đại sảnh đều im thin thít, không dám thở mạnh.

Mộ Như Nguyệt nhìn Mộ Tranh và Mộ Hạo Thiên rõ ràng đã bị Dạ Vô Trần dọa sợ, vẻ mặt ngả ngớn, nhẹ nhàng cầm lấy tay nam nhân, kì tích là, thời điểm bàn tay mềm mại tinh tế của nữ tử chạm vào tay hắn, khí thế uy áp trên người nam nhân biến mất sạch sẽ.

Toàn bộ đại sảnh khôi phục lại bình thản như lúc đầu, nếu bỏ qua Lâm San ngã trong vũng máu thì giống như chưa hề xảy ra chuyện gì....

"Nương tử", Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ôn nhu hỏi: "Chỉnh dung là cái gì?"

Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, gia hỏa này rốt cuộc từ đâu tới? Ngay cả chỉnh dung cũng không biết...

"Chỉnh dung chính là, một số người dung mạo tương đối xấu, hoặc là bị hủy dung, đi phẫu thuật thẩm mỹ để đổi thành một gương mặt xinh đẹp hơn, đương nhiên, cũng có không ít nữ nhân xinh đẹp đi chỉnh dung làm bản thân xấu đi, chính là thuật dịch dung ở cổ đại! Chẳng qua là không thể khôi phục như cũ giống như thuật dịch dung!"

"Nương tử muốn đem mình chỉnh xấu đi sao?" Dạ Vô Trần nhướng mày, "Cũng không tồi, như vậy sẽ không có nhiều nam nhân chạy theo nàng nữa, miễn cho nàng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!"

"Dạ Vô Trần!" mặt Mộ Như Nguyệt đen lại, "Ngươi nói ta trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Không phải sao?" Dạ Vô Trần cười cười, ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, "Chúng ta quen nhau mười mấy năm, nàng thử đếm xem, nàng đã trêu chọc bao nhiêu nam nhân rồi? Một Phượng Kinh Thiên, một Bạch Trạch, hiện giờ còn thêm một Bắc Quân..."

Hắn khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, âm trầm nói: "Nàng nói... nàng trêu chọc ít nam nhân?"

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt ngày càng đen hơn, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần: "Chàng thì trêu chọc ít hoa đào sao?"

"Nhưng mà, bên cạnh ta chỉ có một mình nương tử a." Dạ Vô Trần ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, nghiễm nhiên là bộ dáng đứa nhỏ bị khi dễ.
 
Chương 934: Dạ Vô Trần xuất hiện (9)


Nhưng mà, biêu tình của nam nhân lại làm đám người có mặt ở đây choáng váng, nam nhân này thật sự là người giống tu la vừa nãy sao? Giống như bị đổi thành người khác vậy.... "Vậy chàng muốn thế nào?" nhìn hắn bày ra cái biểu tình này, Mộ Như Nguyệt mềm lòng, nhàn nhạt hỏi. "Ắm giường!" Dạ Vô Trần cong môi cười ái muội, áp sát vào tai nàng nói, "Đương nhiên, là vi phu làm ấm giường cho nương tử... Hơn nữa, chỉ ban cơ hội này cho một mình vi phu...." Lúc này, Lâm San vừa khôi phục lại ý thức thì nhìn thấy cảnh hai người kia ân ân ái ái, hai mắt nàng đỏ bừng lên, không cam lòng, khàn giọng la hét: "Nàng căn bản là tiện nhân quyến rũ chồng người khác! Ngươi không nhìn rõ bộ mặt thật của nàng, nhất định sẽ hối hận!" Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, quay đầu nhìn Lâm San mặt mũi trắng bệch, âm trầm nói: "Ánh mắt thê tử ta sẽ không kém như vậy, ngươi cho rằng, có ta, trên đời này, nàng còn có thể nhìn trúng ai?"

Mọi người cười nhạo nhìn Lâm San.

Nữ nhân này đúng là ngực to não nhỏ, kiêu căng thành tánh, hiện tại ai mà không nhìn rõ tình thế, nam nhân này bất luận là dung mạo hay thực lực đều mạnh hơn Trương Tuấn quá nhiều, chỉ cần ngươi có mắt thì sẽ không vứt bỏ nam nhân này mà đi câu dẫn Trương Tuấn.

"Lâm San, ngươi câm miệng cho ta!"

Trương Tuấn xấu hổ muốn tìm cái khe mà chui vào, hận không thể một chưởng đánh chết nữ nhân này.

Nàng còn ngại nháo chưa đủ sao, lại còn nói mấy lời không biết suy nghĩ như vậy....

Oanh!

Dạ Vô Trần giơ tay lên, tạo ra một cỗ khí thế hung hăng đánh vào ngực Lâm San, nàng ta hộc máu, văng ra xa.

"Lâm San!!!"

Nhìn vết máu trên ngực nàng dần dần lan ra như hoa hồng yêu diễm, mặt Trương Tuấn trắng bệch, tâm dần trầm xuống.

Một chiêu này mà ra, Lâm San... nhất định phải chết!

Nhưng mà hắn không dám báo thù cho nàng, bởi vì nam nhân này quá cường đại, cường đại đến mức thái quá, hắn không có lá gan đối đầu với nam nhân này....

"Người tới, chúng ta đi!"

Trương Tuấn phất tay, cắn chặt răng, mang theo Lâm San vội vàng rời khỏi Mộ gia, giờ phút này, tâm tư hắn xoay chuyển liên tục, không ngừng suy nghĩ làm thế nào giải thích với cha vợ....

Bất quá, cuối cùng hắn vẫn quyết định ăn ngay nói thật!

Nếu cha vợ muốn báo thù, vậy hắn chỉ còn cách rời khỏi môn phái, nếu không chắc chắn sẽ rước lấy họa sát thân....

Sau khi bọn họ rời đi, trong lòng mọi người lại nổi lên sóng to gió lớn.

Hiển nhiên, nam nhân này cũng không biết chuyện nàng chỉnh dung, trong đoạn hội thoại vừa rồi, mọi người có thể nghe ra bọn họ đã quen nhau mười mấy năm! Nữ nhân này thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể chỉnh dung khi còn nhỏ như vậy? Còn chỉnh thành bộ dáng đại tiểu thư Mộ gia?

Cho nên chỉ có một khả năng! Chuyện chỉnh dung là giả dối! Đột nhiên, mọi người nhớ lại chuyện này bọn họ chỉ biết thông qua miệng Sở Vận mà thôi, từ đầu tới cuối nàng vẫn không chính miệng thừa nhận, mà trong hôn lễ nhìn thấy nữ nhân này, rõ ràng tâm tình Thẩm thiếu dao động rất lớn, vì níu giữ Thẩm Mặc, cũng không phải không có khả năng Sở Vận cố ý bôi nhọ nàng.... Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng thấy trơ trẽn vì hành động của Sở Vận, càng xem thường nàng ta hơn. Thật không biết loại nữ nhân như vậy làm sao có thể trở thành thiếu phu nhân Thẩm gia? Hoàn toàn làm bẩn thân phận cao quý của Thẩm thiếu....
 
Chương 935: Hiểu lầm (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiêu tỷ tỷ." Mộ Hạo Thiên mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sáng ngời, chân thành nói: "Chúc mừng ngươi, Tiêu tỷ tỷ..."

Nhìn thiếu niên trước mắt, sắc mặt Mộ Như Nguyệt nhu hòa, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười động lòng người.

Bang!

Bốp bốp bốp!

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen đang bước đến.

Khuôn mặt nam nhân anh tuấn lãnh khốc, trên môi là nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đen thâm thúy như bầu trời đêm, phảng phất như có thể hấp dẫn người ta chìm vào đó.

"Hạ Thụy!"

Hô hấp Mộ Như Nguyệt căng thẳng, ánh mắt âm trầm lóe lên tia sát khí.

"Thì ra Tiêu tiểu thư quen biết ta." Hạ Thụy nhếch môi, cười như không cười nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc kia, đáy mắt thoáng qua một tia sáng không dễ phát hiện.

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nói: "Hạ gia Hạ Thụy, ai mà không biết chứ? Không biết Hạ tiên sinh đến đây có chuyện gì?"

"Không có gì", Hạ Thụy khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, "Ta chỉ nghe nói đại danh của Tiêu tiểu thư nên đến xem thôi, bây giờ nhìn thấy.... quả thật rất giống nàng." Hắn cười khẽ, trào phúng nói.

Mọi người đều biết "nàng" mà hắn nói đến là ai, cho nên, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng mang theo ý vị không rõ...

"Hạ tiên sinh", Mộ Tranh khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nam nhân anh tuấn kia, "Nếu như ngươi đến tham gia dạ tiệc, Mộ gia rất hoan nghênh, nhưng nếu muốn quấy rối, xin lỗi, ta chỉ có thể mời người ra ngoài!"

"Ha ha!" Hạ Thụy cười to, nói: "Mộ gia chủ hà tất phải như thế? Nếu không phải Mộ tiểu thư đã chết, nói không chừng hai nhà chúng ta còn có thể kết thông gia, đến lúc đó ta còn phải gọi ngươi một tiếng gia gia..."

Lúc nói lời này, trên mặt hắn vẫn luôn mang theo ý cười, cẩn thận quan sát sắc mặt Mộ Như Nguyệt.

Đáng tiếc, để hắn thất vọng rồi, Mộ Như Nguyệt không có chút cảm xúc nào, giống như không nghe thấy lời hắn nói vậy.

Chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?  Nữ nhân này căn bản không phải là Mộ Như Nguyệt?

Nhưng trên đời này sao lại có hai người giống nhau đến thế, ngay cả khí chất cũng không khác biệt?

Oanh!

[Diendantruyen.Com] Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi


Hắn tuyệt đối sẽ không thất bại lần hai! Nữ nhân này, trước khi giết nàng, hắn nhất định phải chiếm được nàng!

"Vô Trần, bất quá là nói mấy câu thôi, chẳng lẽ hắn nói vài câu thì ta sẽ đi cùng hắn? Cho nên không cần phải tức giận với loại người này."

Mộ Như Nguyệt vội vàng trấn an nam nhân bên cạnh, lạnh nhạt đảo mắt qua phía Hạ Thụy không biết sống chết kia, bất đắc dĩ thở dài.
 
Chương 936: Hiểu lầm (2)


Nếu Hạ Thụy xảy ra chuyện gì ở nơi này, Hạ gia nhất định sẽ cho là Mộ gia ra tay! Vì thế, nếu không phải băn khoăn cha mẹ đang nằm trong tay Hạ gia, nàng.... sẽ khiến Hạ Thụy máu tươi đương trường!

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, sát khí không hề giảm bớt, ngược lại càng đậm hơn....

Nhưng hắn vẫn kiềm chế không động thủ...

"Hạ tiên sinh, ngươi có thể đi được rồi." Mộ Tranh lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách.

"Ha ha!" Nghe vậy, Hạ Thụy cười phá lên, lãnh khốc nói: "Tiêu tiểu thư, ta sẽ chờ đến lúc ngươi nhào vào ngực ta! Tuy dựa vào thân phận của ngươi không thể làm nữ chủ nhân Hạ gia, nhưng ta có thể suy xét một chút, cho ngươi trở thành đệ nhất tình nhân của ta!"

Bỏ lại lời này, hắn cười to rồi biến mất trong bóng đêm....

Ánh mắt Dạ Vô Trần ngày càng âm trầm, khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói: "Ta muốn giết hắn!"

Nếu Mộ Như Nguyệt không đè tay hắn lại, chỉ sợ hiện tại Hạ Thụy đã là một cái xác lạnh...

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: "Để hắn sống thêm vài ngày đi, chờ sau khi cha mẹ ta an toàn, lại đối phó hắn cũng không muộn..."

Dạ Vô Trần muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn gương mặt nữ tử bên cạnh thì lại nuốt vào, trong mắt xẹt qua tia âm lãnh, không biết suy nghĩ cái gì....

(Hừm... ko biết ca lại nghĩ ra trò gì để trả thù đây, nghi quá... o_O?)

"Mộ gia chủ", Mộ Như Nguyệt tươi cười, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, "Thực lực hiện giờ của ngươi là thiên phú cao cấp? Ta có một viên đan dược có thể trợ giúp ngươi đột phá cảnh giới địa nguyên."

"Địa nguyên?" Mộ Tranh hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Không biết địa nguyên là..."

"Ban đầu, thực lực võ giả chia thành bốn cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng, dưới cấp đỉnh thiên phú đều thuộc cảnh giới Hoàng nguyên, tiếp theo mới đến Huyền nguyên, Địa nguyên, Thiên nguyên, trong tay ta có một viên đan dược có thể giúp ngươi đạt tới Địa nguyên..."

Oanh!

Lời này giống như sấm sét đánh vào đầu Mộ Tranh, hắn ngây ngốc đứng đó, nhất thời không cách nào hồi phục tinh thần....

Có phải hắn nghe lầm rồi không? Cô nương này vừa mới nói, nàng có thể giúp hắn đột phá cảnh giới Địa nguyên?

Lại còn trực tiếp bỏ qua cấp đỉnh thiên phú và cảnh giới Huyền nguyên?

Mộ Tranh chớp chớp mắt, sững sờ hỏi lại: "Ngươi nói thật sao?"

"Có phải thật hay không, ngươi cứ thử chẳng phải sẽ biết sao?"

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, trong mắt chứa tia sáng nhàn nhạt.

Trong lúc Mộ Tranh còn đang ngây ngốc, một viên đan dược bay về phía hắn, hắn vươn tay tiếp nhận rồi lập tức ăn vào....

Giờ phút này, mọi người cũng nuốt nước miếng, nhìn Mộ Tranh không chớp mắt.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, khí thế trên người Mộ Tranh rốt cuộc cũng có biến hóa...

Hắn trực tiếp từ thiên phú cao cấp đột phá lên đỉnh thiên phú, lại đột phá lên huyền nguyên, cuối cùng, thành công tiến vào cảnh giới địa nguyên...

Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nói không ra lời, ánh mắt nhìn Mộ Tranh như gặp quỷ...

"Cảnh giới địa nguyên, hắn vậy mà đột phá liền ba cấp."

"Trời ạ, đan dược kia quá chấn động lòng người rồi, không phải ta đang nằm mơ chứ?"

Mọi người hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn về phía Mộ Như Nguyệt...

"Tiêu tiểu thư, không biết ngươi còn đan dược kia không, có thể cho chúng ta nếm thử một chút không?"

Nhìn những ánh mắt mong chờ kia, Mộ Như Nguyệt cười nói: "Đã không còn..."
 
Chương 937: Hiểu lầm (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi


Phanh!

Hạ Thụy vội vàng thắng gấp, cau mày nhìn về phía người chắn trước đầu xe, ánh mắt trầm xuống: "Không biết ngươi là ai?"

Oanh!

Vừa dứt lời, một nắm đấm đã mạnh mẽ nện vào cửa sổ xe, mảnh kính văng ra khắp nơi, xẹt qua khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thụy để lại một vết máu.

Hạ Thụy lau chùi vết máu trên mặt, ánh mắt càng thêm âm trầm: "Ta và ngươi không oán không thù, ngươi làm như vậy có phải đã vi phạm quy định của giới cổ võ hay không?"

"Không oán không thù?"

Người nói là một nam nhân tuấn lãng, thân thủ lưu loát, trong đêm tối lộ ra vẻ quỷ dị.

Hắn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trong xe: "Ngươi có ý đồ với thiếu phu nhân của chúng ta, thiếu gia ra lệnh cho ta đến phế ngươi."

Thiếu phu nhân?

Hạ Thụy nhíu mày, trước giờ hắn không hề phát sinh quan hệ với phụ nữ đã có chồng, chỉ duy nhất một người là Sở Vận, nhưng tại sao Thẩm gia lại có người cường đại như vậy? Huống chi, Thẩm Mặc căn bản không biết hắn và Sở Vận có tư tình...

"Các ngươi là người Thẩm gia?" Hạ Thụy dò hỏi.

Ngoại trừ Thẩm Mặc, hắn thật sự không nhớ nổi còn ai nữa...

Thẩm gia?

Người kia cười lạnh, Thẩm gia hèn nhát sao có thể so sánh với bọn họ? Nam nhân đáng chết này dám ở trên yến hội ăn nói bừa bãi Thiếu phu nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, thiếu gia nhà bọn họ làm sao có thể tha cho hắn?

Bất quá, người kia cũng không giải thích rõ ràng, oanh một tiếng, khí thế cường đại bộc phát, khuếch tán khắp không trung....

"Đáng chết!"

Hạ Thụy nện một quyền vào cửa xe, hiện tại hắn không suy nghĩ được gì nhiều, vội vàng xoay người xuống xe, nhanh chóng công kích về phía nam nhân kia.

"Hừ!"

Lạc Á hừ lạnh, nhàn nhạt liếc hắn một cái, mà cái liếc mắt này tựa như thâm nhập vào linh hồn khiến Hạ Thụy ngây ra...

Lúc hắn hồi phục tinh thần, trong tay Lạc Á đã có thêm một thanh kiếm, ngân quang chợt lóe, máu tươi từ trên người Hạ Thụy bắn ra....

"A a a a!!!!"

Dưới bầu trời đêm, tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp ngọn núi, làm kinh động chim rừng vỗ cánh bay đi, lá cây xào xạc chậm rãi rơi xuống...
 
Chương 938: Hiểu lầm (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi


(A... cái công cụ gây án này có phải là "cái đó" không nhỉ? 99% là nó rồi... hahaha lại thêm một đứa bị thiến... hahaha... vui quá đi...)

Nghĩ đến đây, đáy mắt Hạ Thụy lóe ra sát ý, ánh mắt đỏ bừng....

Trời biết, lúc Dạ Vô Trần ra mệnh lệnh này không hề nghĩ đến sẽ gây ra hiểu lầm như thế....

Ban đêm, trên chiếc giường nệm êm, Dạ Vô Trần dang tay ôm nữ tử vào lòng, ánh mắt chứa ý cười ôn nhu.

"Nguyệt Nhi, đây là thế giới nàng từng sống? Không ngờ chúng ta sẽ cùng nhau đến nơi này..."

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt che đi vẻ lo lắng trong mắt: "Vô Trần, bất luận thế nào chúng ta cũng phải trở về Đông Đảo, ở đó còn có người đang đợi chúng ta..."

Bạch Trạch và Viêm Tẫn còn ở Đông Đảo chờ bọn họ...

Hơn nữa, nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt lần cuối cùng nam nhân kia nhìn nàng. 

Nam nhân giống như yêu ma kia ngã xuống trước mặt nàng, đến bây giờ, hắn còn sống hay đã chết nàng cũng không biết. Nhưng chịu một đao đó, Phượng Kinh Thiên... hẳn phải chết rồi.

Trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, áy náy.

Có lẽ lúc đầu, nàng đối với Phượng Kinh Thiên chỉ muốn tránh rất xa, cảm thấy ác cảm vì lúc trước hắn giam cầm nàng, nhưng cuối cùng hắn lại vì nàng mà trả giá rất nhiều.

Còn hi sinh cả tính mạng để bảo hộ nàng....

Đời này, nàng thiếu nợ nhân tình của quá nhiều người, làm thế nào cũng không thể báo đáp được....

"Yên tâm đi." Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, nụ cười trên môi càng tà mị động lòng người, dịu dàng nói: "Chúng ta sẽ trở về thôi..."

Trở về?

Mộ Như Nguyệt cười khổ, nói dễ hơn làm? Bọn họ đến nơi này là nhờ vào thần khí thượng cổ, muốn trở về, chỉ sợ không dễ dàng như vậy...

"Đúng rồi, Nguyệt Nhi, vi phu có một bất ngờ cho nàng."

"Cái gì?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ.

"Nàng sẽ biết nhanh thôi..."

Dạ Vô Trần cười tà mị, đè nàng dưới thân, khẽ nheo mắt nói: "Hiện tại, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm..."

Hắn chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên lông mi nữ tử, dần dần đi xuống, bao trùm cánh môi mềm mại mê người kia...

Quần áo nhanh chóng tản ra, cánh tay Mộ Như Nguyệt vòng lên cổ nam nhân, hùa theo ý hắn...

So với bên này ôn nhu kiều diễm, Hạ Thụy rõ ràng cực kì thê thảm.

Hắn hung hăng bóp cổ nữ tử trần trụi trên giường, cho đến khi đối phương sắp không thở nổi nữa mới quăng nàng ta ra ngoài, sắc mặt hắn xanh mét, nắm đấm siết chặt "ken két".

"Thụy?"

Sở Vận vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Hạ Thụy sắc mặt bạo nộ, khiếp đảm lui lại vài bước...
 
Chương 939: Hiểu lầm (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lăn tới đây!"

Ánh mắt Hạ Thụy âm trầm, mang theo cuồng phong kịch liệt.

Sở Vận đột nhiên hoảng sợ, có ý muốn lùi bước, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, liền can đảm đi vào, cẩn thận gọi một tiếng: "Thụy...."

Hạ Thụy vươn tay ra kéo tay Sở Vận, hung hăng ném nàng lên giường.

Sở Vận đau đớn rên lên một tiếng, điềm đạm đáng yêu nói: "Thụy, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"

[Diendantruyen.Com] Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi


Làm sao có thể làm ra chuyện này? Hơn nữa, với hiểu biết của nàng về Thẩm gia, Thẩm gia căn bản không có người nào là đối thủ của tên ác ma này!

"Sở Vận, ta không thể sống như người bình thường, cũng nhất định sẽ không để Thẩm Mặc sống tốt, từ nay về sau, ngươi cứ ở lại bên cạnh ta không được đi đâu! Càng không được trở lại bên cạnh Thẩm Mặc, ta sẽ cho người theo dõi ngươi, khiến ngươi... một tấc cũng không rời!"

Lúc này Sở Vận rốt cuộc cảm thấy hối hận.

Nam nhân này rõ ràng chính là ác ma, còn nàng lại phải sống cùng ác ma này...

"Không! Hạ Thụy, ngươi không thể làm như vậy, ta đã là vợ người khác, ngươi không thể đối với ta như vậy!" Sở Vận gào lên, thần sắc hoảng sợ nói.

Nàng không thể tưởng tượng được, nếu Thẩm Mặc biết quan hệ giữa mình và Hạ Thụy, sẽ phát sinh chuyện gì....

"Tiện nhân!"

[Diendantruyen.Com] Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi


Phanh!

Hạ Thụy giơ tay lên, ném Sở Vận xuống giường, thanh âm lãnh khốc mà tàn nhẫn, đánh Sở Vận vào địa ngục, toàn thân lạnh lẽo.

"Ta sẽ cho ngươi xem, ngươi... tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi này!"
 
Chương 940: Hiểu lầm (6)


Giờ phút này, Sở Vận hối hận chưa từng có, mặt trắng bệch, khàn giọng quát: "Hạ Thụy, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi căn bản là ác ma, ngươi sẽ không được chết tử tế!"

"Ha ha!" Hạ Thụy cười điên cuồng, "Dù không được chết tử tế ta cũng sẽ kéo ngươi và Thẩm Mặc cùng xuống địa ngục, Sở Vận, các ngươi hủy hoại ta, ta... cũng sẽ hủy hoại các ngươi, muốn sống cùng Thẩm Mặc cả đời? Mơ tưởng!"

Toàn thân Sở Vận mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.

Sao nàng lại quên mất, nam nhân luôn nói yêu mình này thật ra hắn yêu nhất chính là bản thân hắn, trước giờ hắn không hề có nhân tính, buồn cười là nàng vì muốn đối phó nữ nhân kia mà đến tìm hắn nhờ hỗ trợ...

Hiện tại, có hối hận cũng đã muộn...

"Tiêu tỷ tỷ, ngươi thật ra tính rời đi sao?"

Bên ngoài Mộ gia, Mộ Hạo Thiên mím môi, ánh mắt lưu luyến nhìn nữ tử trước mặt.

"Ân." Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu Mộ Hạo Thiên, nói: "Ta và Vô Trần muốn đến Mỹ một chuyến."

"Vậy khi nào ngươi trở về?" lông mi Mộ Hạo Thiên run run, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Làm xong chuyện sẽ trở về."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, bất luận thế nào nàng cũng phải đến Hạ gia, chỉ có khi nhìn thấy cha mẹ bình an vô sự, nàng mới có thể yên tâm thoải mái đối phó đám người này...

"Vậy.... ta chờ ngươi trở về." Mộ Hạo Thiên tươi cười nói.

Nụ cười này sáng lạn như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim Mộ Như Nguyệt...

"Nương tử", Dạ Vô Trần vươn tay ra, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ủy khuất nói, "Ngươi cũng không ôn nhu với ta thế này đâu..."

"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt trừng mắt hắn một cái, "Ngươi ghen với một đứa nhỏ làm cái gì, hơn nữa..."

Hơn nữa, Mộ Hạo Thiên là em trai ruột của nàng.

"Tiêu tiểu thư", Mộ Tranh hào khí nói, "Ngươi giúp đỡ Mộ gia, tuy nói là nể mặt cháu gái ta, lại khiến chúng ta cả đời khó quên, cho nên Mộ gia cũng là nhà của ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể trở về..."

Nhìn gương mặt quen thuộc này, ánh mắt Mộ Tranh hoảng hốt, giống như cháu gái đã mất hai năm trước lại xuất hiện trước mặt hắn...

Nhớ tới chuyện quá khứ, trong lòng Mộ Tranh đau xót, thần sắc ảm đạm.

Mộ Như Nguyệt vừa định nói gì đó, đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm.

"Mộ Hạo Thiên, ngươi giấu Sở Vận đi đâu rồi?"

Nghe thanh âm quen thuộc này, Mộ Hạo Thiên khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn nam nhân đang bước nhanh tới. Lúc này, nam nhân không còn phong độ như trước nữa, bộ dáng chật vật.

"Thẩm Mặc, ngươi tìm nhầm chỗ rồi, Sở Vận không có ở đây!"

"Hừ!" Thẩm Mặc hừ lạnh, ánh mắt lãnh lệ nói: "Mộ Hạo Thiên, ngoài các ngươi ra, còn ai muốn bắt cóc Sở Vận? Nàng là bạn thân nhất của tỷ tỷ ngươi, ngươi lại vị một người ngoài mà đối với nàng như vậy, ngươi không sợ tỷ tỷ dưới cửu tuyền sẽ thất vọng sao?"

Thẩm Mặc thất vọng nhìn Mộ Hạo Thiên, gằn từng chữ một.

"Ngươi không xứng nhắc tới tỷ tỷ ta!" ánh mắt Mộ Hạo Thiên âm trầm, "Nếu ngươi đã lựa chọn tin tưởng Sở Vận thì ngươi không có tư cách thích tỷ tỷ của ta nữa! Mộ gia ta cũng không chào đón ngươi!"

Nghe Mộ Hạo Thiên nói vậy, trong lòng Thẩm Mặc khẽ run rẩy, thần sắc càng thất vọng hơn, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom