Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tử Thần Đào Hoa

Chương 60: Ý cô là đánh bạc sao?


“Trang web đánh bạc không chặn, lẽ nào còn chờ lừa đảo sao?".

Diệp Đan Quỳnh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Hừ, Lưu Phong, anh đừng tưởng mình có vài đồng là chơi được cái đó”.

“Cái đó không thể kiếm được tiền đâu, một khi dính vào thì sẽ hủy hoại cả đời”.

“Ý cô là đánh bạc sao?”, Lưu Phong hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Nói thừa, chẳng phải các anh đang nói về đánh bạc sao?”.

Lưu Phong nhìn Tô Đát Kỷ: “Chúng ta có nói về đánh bạc hả?”.

Tô Đát Kỷ lắc đầu: “Hình như là không”.

Đầu Diệp Đan Quỳnh hiện đầy dấu chấm hỏi.

Hai chị em này đầu óc có vấn đề à?

“Đúng rồi chị, Tiểu Màn Thầu bảo em là có thể kiếm tiền ở trên đó”, Lưu Phong võ đầu, nhanh chóng nhập một địa chỉ trang web.

Ngay sau đó, trước mắt hoa lên.

Diệp Đan Quỳnh không khỏi sấn lại gần để xem.

“A a a, đồ lưu manh, anh... anh làm cái gì thế hả?”, Diệp Đan Quỳnh nhanh chóng che mắt lại, nhưng khe hở ngón tay.

†o đến mức sắp nhét được cả khuôn mặt vào.

Lưu Phong thì bấm chuột mở quảng cáo đánh bạc như không có ai bên cạnh.

Sau một phen thao tác.

“Tinh...”

Điện thoại của Lưu Phong vang lên. Cầm lên xem.

Một trăm nghìn tệ vào tài khoản. “Vãi!".

Diệp Đan Quỳnh chỉ nhìn điện thoại của Lưu Phong một cái đã buột miệng chửi bậy.

Vừa nãy cô tận mắt nhìn thấy Lưu Phong chơi đánh bạc trên trang web.

Chỉ chơi ba ván đã kiếm được một trăm nghìn tệ. Đúng là một vốn vạn lời.

Tô Đát Kỷ cũng sáng mắt lên: “Tiểu Phong, không ngờ em còn có bản lĩnh này! Mau, để chị chơi mấy ván nào!”.

Lưu Phong bò dậy: “Chị, cái này chơi nhỏ cho vui thôi, hơn nữa, chị đã có một tỷ tệ rồi, đâu thèm để mät đến số tiền nhỏ này”.

“Em đi đây, các chị tiếp tục đi”. “Em không xem nữa à?”, Tô Đát Kỷ hỏi. “Không xem nữa, về đi ngủ”.

Lưu Phong vẫy tay.

Thấy Lưu Phong đi rồi, Diệp Đan Quỳnh nhanh chóng bò lên giường, vẻ mặt đầy khao khát: “Đây... đây không phải là trang web đánh bạc thật đúng không?”.

“Cái này... cái này đúng là không phải trang web đánh bạc”, hai mắt Tô Đát Kỷ sáng lên, nhấp vào một video.
 
Chương 61: Đàn ông truyền thống?


“Sao lại mất điện thế này?”.

“A, tại sao lại mất điện vào lúc này chứ?”.

“Tô Đát Kỷ, chị... chị chưa nộp tiền điện sao?”.

“Sao có thể chứ?”.

“Vậy làm sao bây giờ?”.

“Hay là tự làm đi?”.

“Tô Đát Kỷ, chị là đồ d@m đãng!”.

“He he, Diệp Đan Quỳnh, em trai mình ở ngay phòng bên cạnh, cậu có thể qua đớ”.

“Phì phì phì, em là loại người đó sao?”.

“Mình thấy là phải”.

“A a a, chị dám bôi nhọ em”.

Trong chớp mắt, hai cô gái quấn vào đánh nhau. Lưu Phong lén lút đi tới cửa phòng.

“Aizz, không coi mình là người ngoài gì cả”.

Sau khi ngắm no mắt, Lưu Phong trở về phòng ngủ của mình, khóa trái cửa lại.

Chẳng còn cách nào khác, nhỡ Diệp Đan Quỳnh không chịu được mà ngủ với anh thì không đáng chút nào.

Ngày hôm sau.

Lưu Phong đang nằm mơ thấy mình cùng công chúa Dibai cưỡi sư tử chơi trò chơi thì bỗng cảm giác hình như có người đứng bên cạnh.

Anh mở bừng mắt ra.

Phát hiện Tô Đát Kỷ đang đứng trước giường của mình.

“Chị, chị vào kiểu gì vậy?”, Lưu Phong vội lấy chăn che người: “Em... em không mặc quần áo”.

Tô Đát Kỷ trợn trằng mắt: ó chìa khóa phòng em chứ sao! Thật là, sáng bảnh mắt rồi còn chưa thôi?”.

Nói xong còn nhìn chăn của Lưu Phong một cái.

Lưu Phong nhìn theo ánh mắt đối phương, lập tức đỏ bừng mặt.

Đây là phản ứng bình thường vào buổi sáng của đàn ông được không hả?

“Chị, mới sáng ra chị chạy đến phòng em làm gì?”, Lưu Phong hỏi.

Tô Đát Kỷ nói: “Hôm nay chị sắp xếp cho em một đối tượng xem mắt, rồi chị sẽ gửi địa chỉ cho em, mau dậy sửa

soạn đi, đừng để bị muộn”.

Nói xong, cô ấy còn vỗ cái chăn đang nhô lên một cái: “Dừng lại chút đi”.

Lưu Phong hít vào khí lạnh. Đau quá.

Mặc quần áo xong.

Đánh răng rửa mặt.

Lưu Phong đến phòng ăn, thấy Tô Đát Kỷ đã nấu xong bữa sáng.

Diệp Đan Quỳnh đang ăn sáng, quầng mắt có chút thâm, ánh mắt nhìn Lưu Phong có chút ai oán.

“Tô Đát Kỷ, bây giờ Lưu Phong là tài xế kiêm vệ sĩ của em, chị bảo anh ta đi xem mắt thì không được”.

Diệp Đan Quỳnh cúi đầu bới cơm, trong lòng vô cùng khó chịu.

Không biết tại sao, nghe thấy Lưu Phong muốn đi xem mắt, Diệp Đan Quỳnh cảm thấy trong lòng vô cùng hồn loạn.

“Làm sao? Mình chỉ cho cậu mượn Tiểu Phong dùng tạm, hơn nữa, lẽ nào cậu không biết thực ra Tiểu Phong vẫn luôn là một người đàn ông truyền thống sao?”, Tô Đát Kỷ uống ngụm sữa, nói một cách thản nhiên.
 
Chương 62: Đùa sao?


“Hôm nay tôi có việc”, Lưu Phong cũng uống một ngụm sữa.

Hôm nay Lưu Phong quả thực có việc, nhưng không phải là đi xem mắt.

Đùa sao?

Anh đường đường là Tử Thần, cho dù không có thân phận là người thừa kế Nhân Hoàng thì vẫn có không biết bao nhiêu cô gái muốn nhào vào lòng.

Cần phải đi xem mắt sao?

Lưu Phong định dựa vào địa chỉ Diệp Phùng Xuân gửi, đến tìm bà cô quả phụ Trương Tiểu Hoa hàng xóm để hỏi chuyện năm đó.

Xem có thể moi được chút manh mối về việc bố mẹ mất tích từ miệng Trương Tiểu Hoa hay không.

Nhưng Lưu Phong không muốn để Tô Đát Kỷ biết chuyện này.

Anh sợ cô ấy nhớ đến chuyện cũ lại đau lòng.

Nhưng hình như cũng không thể từ chối nhiệm vụ do bà chị sắp xếp.

“Không được đi”, Diệp Đan Quỳnh nói xong câu này lại cảm thấy hơi kỳ quái.

Cô cũng đâu phải là gì của Lưu Phong. Dựa vào đâu mà không cho Lưu Phong đi chứ?

Ánh mắt cô trốn tránh, vội vàng sửa miệng: “Cho dù muốn đi thì cũng phải đưa tôi về công ty đã, hừ, nếu không...”

Diệp Đan Quỳnh chìa tay về phía Tô Đát Kỷ: “Trả tiền cho em".

“Đưa, nó đưa cậu về được chưa?”, Tô Đát Kỷ đẩy Lưu Phong một cái: “Đưa Diệp tổng về công ty rồi đi xem mắt cũng không muộn”.

“Thôi được rồi”, Lưu Phong miễn cưỡng đồng ý, uống hết sữa trong cốc: “Đi thôi”.

Sau đó đi thẳng ra ngoài. Diệp Đan Quỳnh lập tức đi theo.

Nhìn bóng lưng của hai người, đôi mắt của Tô Đát Kỷ cong lại thành hình vành trăng.

“He he, Đan Quỳnh ơi là Đan Quỳnh, nhìn dáng vẻ của cậu thì hình như đã thích cậu em trai đáng yêu của mình rồi”.

Bên ngoài. Lưu Phong ngồi lên xe mô tô.

Lần này không chờ Lưu Phong lên tiếng, Diệp Đan Quỳnh đã ngồi lên phía sau, ôm lấy eo anh.

Đồng thời còn nhéo “cậu em trai” của Lưu Phong một cái. “Vãi, cô làm cái gì vậy?”, Lưu Phong kêu lên.

“Tôi... tôi thích thế!”, gò má Diệp Đan Quỳnh đỏ ửng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.

Tuy đã từng làm chuyện thân mật với Lưu Phong.

Nhưng lúc đó chỉ là lần đầu tiên, cô đâu rảnh suy nghĩ những chuyện khác?

Nhưng mấy ngày nay được Tô Đát Kỷ hun đúc, Diệp Đan Quỳnh cũng hiểu thêm rất nhiều về đàn ông.

Vừa nãy vì quá tức giận, Diệp Đan Quỳnh liền bất giác chộp một cái.

Không ngờ của anh lại to lớn như vậy. Đồng thời, trong lòng cô cũng ngại muốn chết. Mình bị làm sao thế này?
 
Chương 63: Lý nào lại vậy?


Khuôn mặt Diệp Đan Quỳnh đỏ bừng lên. 20 phút sau.

Đến tập đoàn Đan Quỳnh.

Sau khi thả Diệp Đan Quỳnh xuống xe, Lưu Phong liền chào hỏi đám Trần Binh, sau đó xoay người đi mất.

“Lý nào lại vậy?”, Diệp Đan Quỳnh thấy Lưu Phong chẳng thèm chào mình câu nào, tức đến mức giậm chân, xoay người đi vào công ty.

“Diệp tổng”. Một bảo vệ vội vàng chào Diệp Đan Quỳnh.

Trần Binh giơ tay gõ người kia một cái, nhỏ giọng nói: “Diệp tổng cái gì? Gọi là chị dâu!”.

“Chị dâu?”, cậu bảo vệ kia ngây người ra, tỏ vẻ không hiểu.

“Chúng ta gọi anh Lưu là anh, Diệp tổng là bạn gái của anh Lưu thì đương nhiên phải gọi là chị dâu rồi”, Trần Binh trừng mắt nhìn cậu bảo vệ, giải thích.

Cậu bảo vệ bừng tỉnh, chào Diệp Đan Quỳnh: “Chào chị dâu”.

Sắc mặt Diệp Đan Quỳnh sầm xuống. Trần Binh thầm kêu không tốt, vội vàng lùi lại. Trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào gọi nhầm rồi sao?

Nào ngờ Diệp Đan Quỳnh lại nhìn về phía cậu bảo vệ kia: “Anh tên là gì?”.

“Báo cáo chị dâu, em tên là Cẩu Tử”, cậu bảo vệ vội đáp.

Diệp Đan Quỳnh khẽ gật đầu: “Biểu hiện không tệ, rồi đến chỗ Annie nhận một nghìn tệ tiền thưởng”.

Dứt lời liền giãm giày cao gót rời đi. Mẹ kiếp!

Đám Trần Binh vội xúm lại chỗ cậu bảo vệ, vẻ mặt hưng phấn.

“Chuyện quái gì vậy?”.

“Cẩu Tử, anh chào một câu đã kiếm được một nghìn tệ tiền thưởng, tiền này không khỏi dễ kiếm quá nhỉ?”.

Trần Binh xoa căm như có điều suy nghĩ: “Các anh thì biết cái gì? Diệp tổng thích câu chị dâu kia”.

Mọi người nghe xong đều lập tức tỉnh ngộ. “Anh Lưu siêu thật!” “Không ngờ đã hàng phục được Diệp tổng rồi!”.

“Tấm gương cả đời của tôi”.

“Hắt xì!".

Ở một nơi khác.

Lưu Phong bỗng dưng cảm thấy ngứa mũi. Liền hắt xì một cái.

Anh xoa mũi, lẩm bẩm: “Aizz, lại có ai đang sùng bái mình đây, phiền thật!”.

Anh vặn tay ga, đến thẳng chung cư Hạnh Phúc.

Theo địa chỉ Diệp Phùng Xuân đưa cho, anh đến trước một tòa nhà.

“Chính là chỗ này rồi”.

Sau khi xác nhận số nhà, Lưu Phong không khỏi có chút căng thẳng.

Nhớ đến chuyện hồi còn nhỏ, Trương Tiểu Hoa này lúc nào cũng trêu chọc “cậu em trai” của anh.
 
Chương 64: Cô Trương?


Chẳng mấy chốc, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Ai đấy?”.

“Là cháu”, Lưu Phong lên tiếng. “Ai?", hiển nhiên đối phương có chút nghỉ hoặc.

Lưu Phong nhìn thấy một cái bóng lướt qua mắt mèo, rõ ràng là đối phương đang nhìn anh qua mắt mèo.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra.

Một người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt, đầu tóc hơi rối, xuất hiện ở cửa.

Khuôn mặt người phụ nữ còn có vết bầm tím, thậm chí đi đứng còn hơi tập tễnh.

“Cô Trương?”, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trương Tiểu Hoa, Lưu Phong không khỏi kinh ngạc.



Trương Tiểu Hoa trong trí nhớ của anh tuy là một quả phụ, nhưng ngày nào cũng ăn diện trang điểm lộng lẫy.

Tuy không được coi là thon thả, nhưng có lế do từng sinh con nên nhìn ngực vẫn cực kỳ đ ẫy đà.

Thậm chí do ăn mặc khá thoáng, nên mỗi lần Trương Tiểu Hoa đi đường đều khiến đàn ông phải ngoảnh lại nhìn.

“Cậu là ai?”, Trương Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khó hiểu, hiển nhiên không nhận ra Lưu Phong.

Điều này cũng không có gì lạ.

Lưu Phong trước kia gầy gò ốm nhom, ngoài “cậu em trai” khá to lớn ra thì chẳng có điều gì khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

“Cháu là Lưu Phong, cô Trương, là Lưu Phong ở cạnh nhà cô lúc trước đó”.

“Đại Ngưu Ngưu?”, Trương Tiểu Hoa nhìn chăm chăm Lưu Phong, bỗng kêu lên thất thanh, kéo lấy tay Lưu Phong, vô cùng vui vẻ: “Đúng là cậu rồi!”.

“Ôi, cháu cao thế này, đẹp trai thế này rồi sao? Nếu cháu không nói thì cô cũng không nhận ra!”

“Nào nào nào, mau vào nhà đi!”.

Không chờ Lưu Phong lên tiếng tiếp, Trương Tiểu Hoa đã kéo anh vào nhà.

Căn nhà không lớn, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ. Hơn nữa chỉ có một phòng.

Phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp đều chen chúc với nhau, thoạt nhìn rất bừa bộn.

“Đại Ngưu Ngưu, nghe chị cháu nói cháu đi tòng quân, bây giờ về rồi Trương Tiểu Hoa lôi kéo Lưu Phong vô cùng nhiệt tình, đôi mắt đục ngầu như lóe lên một tia hy vọng.

Lưu Phong cạn lời.

Bao nhiêu năm rồi mà Trương Tiểu Hoa vẫn không quên biệt danh Đại Ngưu Ngưu này.

Anh ngại ngùng mỉm cười: “Cô Trương, cháu mới về, nghe bạn cháu nói cô đang sống ở đây nên muốn đến thăm cô”.

“Tốt, về là tốt, về là tốt”, Trương Tiểu Hoa gật đầu như giã tỏi: “Đại Ngưu Ngưu, nếu cháu đã về thì mau đưa con gái cô đi đi. Chỉ cần cháu đồng ý thì cô không lấy sính lễ”.

“Cái gì?”.

Lưu Phong tỏ vẻ kinh ngạc.

Chắc không phải bây giờ con gái cô đã trở thành khủng long đấy chứ?

Vừa gặp đã đòi tặng con gái cho anh. Còn không lấy sính lễ.

Đang lúc nghi hoặc thì cửa phòng lại vang lên tiếng động, hình như có người đang mở khóa.

Trương Tiểu Hoa vội đi tới mở cửa

“Ấu Nương, con xem ai đến này”, Trương Tiểu Hoa kéo Lâm Ấu Nương đi tới trước mặt Lưu Phong.
 
Chương 65: Cái quỷ gì thế này?


Lưu Phong hoàn toàn không ngờ em gái lừa đảo lại là con nhóc Lâm Ấu Nương luôn lếo đẽo theo sau mông anh, ngày nào cũng thò lò mũi xanh gọi anh là anh Đại Ngưu hồi còn nhỏ.

Đúng là con gái 18 tuổi thay đổi chóng mặt, sự thay đổi này sắp lớn bằng chị gái Tô Đát Kỷ rồi.

Lâm Ấu Nương lại càng không ngờ Lưu Phong chính là anh Đại Ngưu.

Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, Trương Tiểu Hoa thường nhắc đến Đại Ngưu Ngưu bên tai Lâm Ấu Nương, khiến Lâm Ấu Nương cũng quên mất tên thật của Lưu Phong.

Lâm Ấu Nương rất kích động, nói với Trương Tiểu Hoa: “Mẹ, anh ấy chính là người đã mua xe mô tô của con, còn giúp con ở quán bar”.

Sau khi hàn huyên một lúc.

Trương Tiểu Hoa cười đến mức không khép được miệng.

“Đúng là có duyên, các con chính là một cặp trời sinh”.

Trương Tiểu Hoa kéo tay Lâm Ấu Nương, đặt vào tay Lưu Phong: “Đại Ngưu Ngưu, sau này cô giao Ấu Nương cho cháu đấy".

Cái quỷ gì thế này? Lưu Phong cạn lời. Lâm Ấu Nương cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

“Cô Trương, thực ra cháu đến gặp cô là có chuyện muốn hỏi..", Lưu Phong xoa bàn tay của Lâm Ấu Nương.

Có chút thô ráp. Con bé này còn làm tận hai công việc. Chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.

Anh vốn tưởng không còn bất cứ qua lại gì với đối phương.

Không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.

“Mẹ, con với anh Đại Ngưu đã nhiều năm không gặp nhau, sao vừa gặp mẹ đã nói chuyện này rồi?", Lâm Ấu Nương cúi gầm mặt xuống, như muốn vùi luôn đầu vào ngực.

Tuy cô ấy mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, nhưng to thật đấy.

Quan trọng là con nhóc này có khuôn mặt trẻ con, khiến người ta không khỏi nghĩ đến một cụm từ.

Mặt học sinh cái gì ấy nhỉ? “Đồ ngốc, không gặp nhau thì sao chứ?”.

Trương Tiểu Hoa không quan tâm được nhiều như vậy: “Đâu phải con không biết gia cảnh của chúng ta, lẽ nào con định để mẹ làm gánh nặng của con cả đời sao?”.

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định thế đi, bây giờ con có thể đi cùng Đại Ngưu Ngưu rồi, mặc kệ mẹ”.

“Mẹ..”, vành mắt Lâm Ấu Nương đỏ hoe, quật cường nói: “Con không đi, dù có chết con cũng muốn chết cùng mẹ”.

“Có tin mẹ đánh chết con không hả?”, Trương Tiểu Hoa giơ tay lên định đánh.

Lưu Phong nghe ra sự bất thường, vội ngăn Trương Tiểu Hoa lại: “Cô Trương, các cô gặp chuyện gì sao?”.

“Anh Đại Ngưu, em... em..., dường như Lâm Ấu Nương †ìm được đối tượng để trút bầu tâm sự, nghẹn ngào kể lại sự việc.

Hóa ra sau khi nhà của Trương Tiểu Hoa di dời, bà ấy không chịu được cô đơn nên đã tìm một người đàn ông nhỏ hơn mình mười mấy tuổi.

Lúc đầu, người đàn ông kia rất chiều chuộng hai mẹ con Trương Tiểu Hoa, khiến Trương Tiểu Hoa cảm thấy mình lại lần nữa tìm được tình yêu đích thực.

Thế nên Trương Tiểu Hoa đã giao toàn bộ tiền đền bù di dời cho người đàn ông kia, bảo đối phương mua nhà cho bọn họ.

Ai ngờ người đàn ông kia lại ôm tiền bỏ trốn.

Sau khi biết mình bị lừa, Trương Tiểu Hoa gần như muốn SUY SỤP.

Nhưng thấy Lâm Ấu Nương còn nhỏ tuổi, cuối cùng Trương Tiểu Hoa vẫn cần răng chịu đựng.

Vốn tưởng cả đời này không còn gặp lại người đàn ông kia, nhưng khoảng hai năm trước, hän lại bất ngờ xuất hiện.
 
Chương 66: Ăn nói cho cẩn thận!


Cho đến nửa năm trước.

Sau khi số tiền đi học đại học mà Trương Tiểu Hoa khó khăn lắm mới tích cóp được cho Lâm Ấu Nương lại bị lừa mất, thì bà ấy mới tỉnh táo lại.

Nhưng lúc này đã muộn.

Người đàn ông kia đã dính lấy hai mẹ con họ như miếng cao da chó.

Không những vậy, đối phương còn nhòm ngó đến Lâm Ấu Nương, định bán lần đầu tiên của Lâm Ấu Nương, nói rắng có thể bán được 50 nghìn tệ.

Cuối cùng Trương Tiểu Hoa cũng nhìn rõ bộ mặt thật của hẳn.

Bà ấy đương nhiên không đồng ý.

Nhưng người đàn ông kia không cho bà ấy cơ hội, định ép Lâm Ấu Nương bán lần đầu tiên.

Kết quả là hai người đánh nhau. Hảẳn còn đánh gãy một chân của Trương Tiểu Hoa.

Trương Tiểu Hoa khó khăn lắm mới cùng Lâm Ấu Nương thoát khỏi ma chưởng của người đàn ông kia, sợ bị hắn tìm thấy, bọn họ mới tìm đến nơi này để thuê tạm.

Để chữa trị vết thương cho Trương Tiểu Hoa và nuôi gia đình này, Lâm Ấu Nương chỉ đành vừa đi làm kiếm tiền vừa đi học.

Hơn nữa, bình thường Lâm Ấu Nương không những chỉ làm hai công việc, chỉ cần là việc có thể kiếm được tiền thì cô ấy đều không từ chối.

Nghe Lâm Ấu Nương kể xong, Trương Tiểu Hoa không ngừng tự tát vào mặt mình, nước mắt đau khổ trào ra.

“Cô là một kẻ khốn nạn, nhất thời mê trai mà hại Ấu Nương, cô chết cũng không đáng tiếc”.

Trương Tiểu Hoa cầm tay Lưu Phong, nghẹn ngào nói: “Đại Ngưu, cô nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, cô không tin ai cả, chỉ cần cháu có thể chăm sóc tốt cho Ấu Nương thì cô chết cũng nhắm mắt”.

“Mẹ, mẹ dẹp suy nghĩ đó đi, mẹ phải sống cho thật tốt”.

Lâm Ấu Nương cố gắng kiềm chế không khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt.

Tâm trạng Lưu Phong rất phức tạp.

Theo lý mà nói, Trương Tiểu Hoa có ngày hôm nay là do tự làm tự chịu.

Đã chừng này tuổi rồi vẫn còn ham mê trai đẹp, tìm một người đàn ông nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy.

Nhưng dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, Lưu Phong thở dài: “Cô Trương, cô nói gì vậy? Sau khi bố mẹ cháu mất tích, cô cũng thường xuyên giúp đỡ hai chị em cháu”.

“Hơn nữa, cháu vẫn luôn coi Ấu Nương như em gái ruột, việc của các cô, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn được”.

“Rầm!”.

“Rầm!”.

“Rầm!”.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đạp cửa.

Sau đó, tiếng đàn ông chửi rủa vang lên: “Mẹ kiếp, Trương "Tiểu Hoa, mau mở cửa cho tao, đừng tưởng bọn mày trốn đi là tao không tìm được”.

“Mau mở cửa, nếu còn không mở, tao sẽ đạp cửa”.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Là hẳn!", vừa nghe thấy giọng nam kia, Lâm Ấu Nương liền sợ đến mức nằm chặt lấy tay Trương Tiểu Hoa, lo lắng nói: “Mẹ, làm sao bây giờ? Hắn... sao hắn lại tìm đến đây?”.

Trương Tiểu Hoa quỳ phịch xuống trước mặt Lưu Phong: “Đại Ngưu, cô cầu xin cháu, cháu hãy mau đưa Ấu Nương đi đi. Không ngờ thãng khốn kia lại tìm đến tận đây”.

“Nếu Ấu Nương rơi vào tay hẳn thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp”.

“Cô cứ đứng lên đã”, Lưu Phong đỡ Trương Tiểu Hoa đứng dậy, an ủi: “Hôm nay có cháu ở đây, không ai động đến các cô được đâu”.

Dứt lời, anh đi tới kéo cửa ra.

Người đàn ông bên ngoài để tóc húi cua, toàn thân nồng mùi rượu, thoạt nhìn cùng lảm chỉ 40 tuổi.

Hản đạp hụt một cái, suýt nữa thì ngã nhào.

“Trương Tiểu Hoa, con khốn này, tao tìm mày lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy”.

Hăn ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao to, ánh mắt lạnh lẽo đang đứng trước mặt mình.

“Mày là ai hả?”.

Người đàn ông tóc húi cua sửng sốt, sau đó chỉ tay vào Trương Tiểu Hoa chửi bới: “Mẹ kiếp, Trương Tiểu Hoa, mày quả nhiên là đồ ti tiện, dám nuôi một thẵng trai bao. Tao không ngờ mày lại có bản lĩnh như vậy”!.

Hản giơ tay lên, đẩy về phía Lưu Phong: “Ranh con, có phải mày muốn chơi hai người một lúc không? Mẹ kiếp, hai mẹ con họ đều là của Tăng Bưu tao, mày...”

“Ăn nói cho cẩn thận!”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom