Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2790


Chương 2790

“Tôi… tôi không sao, anh có thể trở về ngủ tiếp đi.”

“Mà… nửa đêm lại vào phòng của cô, thật sự xin lỗi, tôi nghe thấy tiếng gọi của cô, cho rằng cô xảy ra chuyện gì nên vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.”

Anh ta ho khan vài cái, che giấu sự xấu hổ lúc này.

Cô ta khóc không ra nước mắt: “Anh đừng nói nữa, có thể đi rồi, bái bai Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, trước khi rời đi anh ta còn đóng cửa phòng lại, lúc này trong lòng cô ta mới được xoa dịu một chút.

Đã sống hai mươi tư năm, trừ bỏ lúc nhỏ Kỷ Thiên Minh nhìn thấy cơ thể của cô ta, đến nay chưa có người đàn ông nào khác nhìn thấy.

Thật là tạo nghiệp.

Cô ta trở lại giường, hai má vẫn còn nóng hổi.

Cô ta lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, gặp phải loại chuyện này ai còn có thể ngủ cho được.

Ngày hôm sau, cô ta nhìn chằm chằm hai mắt gấu trúc của mình, bộ dáng ỉu xìu mệt mỏi.

Cô ta vừa xuống lầu, dưới lầu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

“Sân bay đã gọi điện thoại cho tôi, vali của cô đã được tìm thấy. Cô có quen thuộc Malton không? Cần tôi gọi người đi cùng cô không?”

“Không cần, tôi đi tìm anh trai tôi, nên sẽ không ăn sáng nữa. Đợi lát nữa lấy được vali tôi sẽ chuyển ra ngoài, đến ở với Kỷ Thiên Minh. Dù sao… ở cùng anh có chút bất tiện.”

Bởi vì tối qua đã quá muộn, lại mất vali, rất nhiều đồ đạc đều ở trong đó, bất đắc dĩ mới ở lại đây.

Nếu như không xảy ra chuyện tối qua, nói không chừng cô còn không biết xấu hổ mà nán lại Nhưng bây giờ, làm sao còn mặt mũi tiếp tục ở đây?

William nghe thấy vậy, trong anh mắt thoáng qua một tia mất mát, nhưng cũng không từ chối.

Hai người ăn sáng, ai cũng không nói chuyện.

Cô hận không thể vùi đầu mình xuống hố, căn bản không dám nhìn vào mắt của William.

Sau khi anh đưa cô tới nơi ở tạm thời của Kỷ Thiên Minh thì cũng rời đi.

Kỷ Thiên Minh đang chuẩn bị ra ngoài, đụng phải Kỷ Nguyệt Trâm, nghi ngờ liếc nhìn chiếc xe đang đi về phía xa.

Không phải taxi, vậy làm thế nào con bé đến được đây.

“Anh.”

Cô ta nhìn thấy Kỷ Thiên Minh, hơi kích động, lập tức lao tới ôm chặt anh ta.

Cách đó không xa, William ở trong xe nhìn thấy rõ ràng qua gương chiếu hậu.

Đã rất lâu rồi anh ta không cảm nhận được cảm giác được ôm ấp.

Bởi vì, từ khi Charlotte qua đời, không còn ai ôm anh ta nữa.

“Em rất nhớ anh đó.”

Mặc dù ngày thường luôn cãi nhau, dáng vẻ ghét bỏ nhau, nhưng cô ta biết nếu một khoảng thời gian không gặp sẽ có cảm giác cực kỳ nhớ nhung.

Kỷ Nguyệt Trâm xoa má anh ta, kiễng chân lên bắt đầu làm nũng.

Kỷ Thiên Minh ôm chặt cô ta, khóe miệng dâng lên nụ cười dịu dàng: “Tại sao đột nhiên lại tới Malton vậy?”
 
Chương 2791


Chương 2791

“Ở nhà nhàm chán nên tới đây chơi.

Lần này khi nào anh đi?”

“Không biết, còn chưa tìm được Diệu Miêu, con bé này thật biết trốn.

Nếu như em đã tới thì hôm nay không làm việc nữa, đưa em đi chơi, em đãi anh”

“Mát Nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất, chỉ cần không nói chuyện tiền bạc, chắc chắn bọn họ sẽ là cặp anh em tốt nhất.

Nhưng một khi nói chuyện tiền bạc, quan hệ của bọn họ sẽ tan vỡ ngay lập tức, hận không thể đánh chết đối phương.

“Đi thôi, bà chủ nhỏ.”

“Chỉ biết tiêu tiền của em gái, quỷ hút máu, cầm thúi”

Cô ta mắng chửi, nhưng vẫn đi theo.

“William đưa em tới đây sao?”

Kỷ Thiên Minh dò hỏi những ngày này cô ta đã trải qua như thế nào, vậy mà lại bất ngờ biết được William đã đến Đà Nẵng, còn đặc biệt tìm cô ta xem nhân duyên.

Lần trước, tài liệu của những cô gái mà cô ta muốn, cũng đều là bởi vì giúp Wiliam.

Sắc mặt anh ta lập tức lạnh xuống, nói: “Anh ta không làm gì em chứ?”

“Có thể làm gì em chứ, bọn em có lẽ trở thành bạn bè rồi, quan hệ còn rất tốt.”

Kỷ Thiên Minh nghe thấy vậy, ghen tị nắm chặt tay.

“Em còn có thể làm bạn với người khác giới sao? Anh ta không xảy ra tai nạn à?”

“Cho tới bây giờ thì thật sự không có, có lẽ là mạng lớn.”

“Mạng lớn, lẽ nào anh ta là…”

Cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, trên mặt lỗ rõ vẻ vui mừng, nhưng mà còn chưa nói hết lời; Kỷ Thiên Minh đã không nể mặt vung bàn tay lo lớn lên, không thương tiếc đập vào trán cô ta một cái, khiến cô ta nghiến răng đau điếng.

“Làm gì vậy…”

Cô ta ôm trán oán giận nói.

“Lại nói nhảm, anh thấy em là muốn gả đi đến điên rồi, ai cũng cảm thấy có thể”

Kỷ Thiên Minh không chút dịu dàng nói.

“Anh đào hoa như vậy, đương nhiên không vội. Nếu tiếp tục như thế này em sẽ già mất. Bây giờ xinh đẹp như vậy còn không tìm được người yêu, vậy sau này phải làm sao đây?”

“Xinh đẹp sao? Em có phải em có hiểu lầm về ngoại hình của bản thân hay không vậy?”

Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy, suýt nữa tức đến bốc khói.

Thật đúng là miệng chó không nhổ được ngà voi.

“Được rồi, đột nhiên anh nghĩ tới, anh vẫn còn có chuyện khác, không thể đưa em đi chơi rồi. Em về nhà ngoan ngoãn ở nhà trước đi, xong việc anh sẽ trở về.”

“Không được ra ngoài sao? Em vẫn muốn đi chơi…”

“Ngoan.”

Anh ta xoa đầu Kỷ Nguyệt Trâm một cái rồi lái xe ra ngoài, cô ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
 
Chương 2792


Chương 2792

Vừa lên xe, nụ cười trên khóe miệng dần dần cứng lại, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

Anh ta không ra ngoài làm việc, mà đến chỗ ở của William.

William hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh ta.

“Tôi đoán, anh không phải tới tìm tôi uống trà, nên chén trà này bỏ đi.”

William cũng lười pha trà, trực tiếp mở cửa nói thẳng.

“Kỷ Nguyệt Trâm là em gái tôi.”

“Tôi biết.”

“Tôi hy vọng anh có thể cách xa con bé một chút, đừng chọc vào em gái tôi, nếu không, đừng trách tôi không nể mặt anh.”

#0277 Miệng anh ta nâng lên, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Tôi rất muốn biết, anh sẽ không nể mặt tôi như thế nào. Nhiều năm rồi tôi không nghe thấy những lời uy hiếp như vậy.”

Kỷ Thiên Minh vừa nghe xong, hung hăng trừng mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lấo đáng sợ.

“Anh, chắc chắn muốn thử sao?”

Mấy chữ này, gần như bị nhả ra từ kẽ răng, vô cùng lạnh lão. William không thể không nhìn thẳng. Anh ta không hiểu tại sao Kỷ Thiên Minh lại có thái độ thù địch với anh tạ như vậy.

“Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy.”

“Tôi không quan tâm đến điều này, hy vọng anh tránh xa em gái tôi. Cô ấy là một cô gái tốt, tôi không muốn ai đến quấy rầy cuộc sống em gái tôi, đặc biệt là những người không liên quan.”

Kỷ Thiên Minh lạnh lùng nói.

Khi William nghe thấy điều này, anh †a nhíu mày.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu được sự thù địch của Kỷ Thiên Minh từ đâu mà ra.

Từ khi vào nhà, cách nói chuyện của anh ta giống như… đang ghen.

Giống như một con gà mái đang canh giữ con của mình, không cho ai đến gần, đặc biệt là người khác giới.

Theo như ta anh biết, bọn họ không phải là anh em cùng cha khác mẹ sao?

“Anh lấy tư cách gì ngăn cản tôi?”

“Anh trai của Kỷ Nguyệt Trâm.”

“Chưa đủ, em gái không phải của anh, cô ấy có suy nghĩ và cuộc sống riêng, cô ấy cũng nên tìm một người để kết hôn, thay vì cô độc cả đời cùng anh.”

“Ở bên tôi có gì không tốt? Kể từ khi sinh ra cô ấy luôn ở bên tôi. Suốt ngần ấy năm chúng tôi đều nương tựa vào nhau sống. Cho nên, tôi không hy vọng người khác tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”

“Anh… anh không phải thích Kỷ Nguyệt Trâm rồi chứ?”

Theo bản năng Wiliam thăm dò anh †a, nói xong chính bản thân cũng cảm thấy có chút vô lý.

Dù sao anh cũng là anh trai, đối với Charlotte cũng có tính sở hữu mạnh, nhưng anh vẫn rất vui khi thấy cô ấy tìm được người phù hợp và hạnh phúc.

Khi Charlotte kết hôn, anh ta thật sự cảm thấy mất mát, nhưng khi nghĩ rằng Kagle là người anh em tốt nhất của mình, đáng để nương tựa nên anh vẫn vui vẻ tác thành cho bọn họ.
 
Chương 2793


Chương 2793

Chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, anh sẵn lòng để một người đàn ông khác thay thế anh chăm sóc cho cô ấy.

Nhưng Kỷ Thiên Minh đối với Kỷ Nguyệt Trâm lại quá nghiêm khắc, thậm chí có chút biến thái, đến mức không cho người khác phái nào xuất hiện trong cuộc đời cô ta.

Điều này có chút không được bình thường.

Vừa dứt lời, căn phòng chìm vào một mảng tĩnh mịch.

Đôi mắt Kỷ Thiên Minh không tự nhiên như cố gắng che giấu điều gì đó.

Anh ta muốn nói dối, nhưng… không thể nói.

Lúc trước, Cố Thành Trung cũng là liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu.

“Phải thì sao?”

Anh ta siết chặt tay, lạnh lùng nói.

William nghe xong thì khoanh tay lại nhàn nhạt nói: “Nếu em gái anh biết người anh trai ngày đêm bên nhau này, yêu mình sâu đậm, hơn cả tình yêu giữa anh em, không biết Kỷ Nguyệt Trâm sẽ phản ứng như thế nào. Cô ấy đơn thuần, chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó, nếu biết, cô ấy sẽ… có thấy kinh tởm anh hay không?”

“Anh…

Nghe thấy điều này Kỷ Thiên Minh muốn phản bác, nhưng một lời cũng không thể nói ra.

Cuống họng như đang bị mắc kẹt, đắng chát, nóng như lửa đốt.

Anh ta cứng họng, không thể phải phản bác.

Đây cũng là lý do khiến anh ta cố gắng che đậy, không dám để cô ta biết.

Cô ta coi mình như anh trai…

Nhưng anh trai này lại coi cô ta thành cái gì?

Một đứa trẻ chưa lớn, hay… một người phụ nữ?

Vì có ràng buộc về huyết thống, nên anh ta không dám yêu hay làm gì quá phận, bất luận làm gì cũng đều lấy danh nghĩa là anh trai.

Cô ta… tại sao lại là em gái ruột của anh ta?

Kiếp đào hoa lớn nhất của anh ta là yêu chính em gái của mình, tình yêu không bình thường này sẽ không thể đơm hoa kết trái.

“Kỷ Thiên Minh, anh chưa bao giờ hỏi qua ý của Kỷ Nguyệt Trâm lại áp đặt cô ấy theo ý mình. Nếu hôm nay nói những lời này với tôi là cô ấy, vê sau tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy cô ấy, cũng coi như chưa từng quen biết.

Nhưng nói với tôi những lời này không phải cô ấy mà là anh, Kỷ Thiên Minh, anh không có tư cách yêu cầu tôi.”

“Anh xuất hiện ở chỗ này, không danh chính ngôn thuận đòi cản trở.

Ngay cả khi tôi theo đuổi em gái của anh, em gái của anh là người từ chối tôi chứ không phải anh. “

“Cho nên… nói như vậy, anh vẫn muốn quấy rầy vào cuộc sống của anh em chúng tôi sao?”

“Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy bị quấy rầy. Anh trai và người yêu, đều có thể cân bằng cả hai.”

“Có phải không, vậy tôi sẽ cho anh thấy điều gì là quan trọng nhất, không thể dứt bỏ.”

Kỷ Thiên Minh âm trầm nói.

Quay lưng bỏ đi.
 
Chương 2794


Chương 2794

William nhìn sâu vào bóng lưng đang rời đi của anh ta không khỏi thở dài.

Ai có thể ngờ rằng Kỷ Thiên Minh lại yêu em gái mình sâu đậm, cô gái ngốc nghếch đó lại không hề biết.

Xem ra cũng không phải anh ta là người duy nhất nghĩ về điều đó.

Khi Kỷ Thiên Minh trở vê, Kỷ Nguyệt Trâm đã chuẩn bị xong bữa tối.

“Anh, anh trở về rồi, mau ngồi xuống ăn đi. Đã lâu không được thử qua tay nghề của em rồi, anh xem có tiến bộ chút nào không?”

Từ lúc trở vê Kỷ Thiên Minh không nói lời nào, cả người giống như mất hồn.

“Anh?”

Cô ta tới gần, quơ quơ tay ở trước mặt, anh ta cũng không phản ứng lại.

“Kỷ Thiên Minh…”

Còn chưa nói xong, không nghĩ tới đột nhiên Kỷ Thiên Minh giữ cổ tay cô †a lại, kéo về phía trước, hơi bất ngờ nên cô ta va vào lồng ngực anh ta.

Hai người ngã vào sô pha, cô ta nằm trong vòng tay của Kỷ Thiên Minh.

Trong lòng run lên, nhất thời cảm thấy kỳ quái, cô ta vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi.

Khi còn nhỏ, thì không sao, nhưng lớn lên nam và nữ khác biệt, chuyện này cô vần hiểu.

Kỷ Thiên Minh buông tay cô ta ra, thoáng nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô †a, trái tim anh ta bỗng đau nhói.

“Anh không sao, một cấp dưới vừa gặp tai nạn, có chút ngoài ý muốn.”

“Hả? Tai nạn gì vậy?”

“Tai nạn xe.”

Anh ta vuốt trán, thản nhiên nói.

“Mỗi người một số nên anh đừng nghĩ nhiều, chẳng ai muốn chuyện như vậy xảy ra cả. Hay là em chuẩn bị ít thuốc bổ rồi cùng anh đi xem thử”

“Không cần đâu, người đã chết.”

Anh ta mỏi mệt đứng dậy, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này, Kỷ Nguyệt Trâm cũng không dám kêu anh ta ăn cơm, sợ anh †a cảm thấy khó chịu, không ăn được.

Kỷ Thiên Minh đang định lên lầu, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, không quay đầu lại, giọng nói yếu ớt truyền ra.

“Kỷ Nguyệt Trâm, em sẽ rời khỏi anh sao?”

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, Kỷ Nguyệt Trâm không khỏi kinh ngạc, nhất thời không trả lời.

Kỷ Thiên Minh không đợi câu trả lời, trong lòng đầy thất vọng.

Dường như tất cả chỉ là mơ tưởng của riêng anh ta.

Ngay khi anh chuẩn bị lên lầu, Kỷ Nguyệt Trâm đứng ở dưới trả lời.

“Nếu em không lấy chồng, chắc chắn em sẽ ở cùng với anh. Dù sao em cũng không có thể kết hôn, lấy chồng sinh con giống những cô gái khác, đúng không?”
 
Chương 2795


 

Chương 2795

Lời nói ra tràn trề mất mát.

Cô gái nào lại không muốn được yêu, tìm một người đàn ông yêu mình, sống cùng anh ta suốt đời.

Lấy chồng sinh con không phải lựa chọn duy nhất trong đời, nhưng có ai lại không có khao khát này.

Cô ta cũng muốn giống như một người bình thường, cả đời vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng tiếc là…

Cô ta chỉ có thể cô độc đến chết.

Khi Kỷ Thiên Minh nghe thấy điều này, trái tim anh ta run lên dữ dội.

Theo suy nghĩ của Kỷ Nguyệt Trâm nếu may mắn cô ta sẽ gặp được người cùng cô ta sống hết đời.

Nếu không may thì sẽ bên anh ta cả đời.

Thật không may… vòng người luẩn quẩn, người anh ta gặp cũng có người giống như cô, nhưng không phải cô.

“Anh hiểu rồi, anh đi nghỉ ngơi, tự mình ăn cơm đi, đừng lo lắng cho anh.”

Giọng anh ta có chút khàn khàn.

Kỷ Nguyệt Trâm nhìn chăm chú vào bóng lưng anh ta, hôm nay tâm trạng anh ta có vẻ nặng nề.

Cấp dưới nào mà quan trọng với anh ta như thế, cô có biết không? Trong mắt Kỷ Thiên Minh, cô ta thực sự chưa thấy ai quan trọng như thế, từ trước đến nay anh ta đều vô tâm vô can như vậy.

Một mình Kỷ Nguyệt Trâm ăn cơm thì cảm thấy có hơi buồn tẻ.

Kỷ Thiên Minh nhốt mình lại trong phòng, cả ngày không ra ngoài, cơm cũng không ăn, không biết là đang làm gì.

Buổi tối, đột nhiên anh ta vội vàng đi ra ngoài, nói có việc gấp cứ sau đố thì bóng dáng cũng không thấy.

Sáng sớm hôm sau mới trở về, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Hôm sau, cô ta đọc tin tức một số thầy bói mất tích, như thể biến mất trong không khí chỉ sau một đêm.

Một số là xem bói bằng pha lê, một số là bói bài tarot, bọn họ đều là những thầy bói có uy tín trong ngành, có nhiều khách hàng nên việc tính toán cũng rất hiệu quả: Trong một thời gian ngắn có ba người đã xảy ra chuyện, một số người nói rằng đây là một vụ giết người hàng loạt.

Cô ta nuốt nước bọt e rằng lần này lành ít dữ nhiều.

Những đồng nghiệp của cô ta đều mất tích một cách bí ẩn, cô ta cũng trở nên sợ hãi.

“Anh, anh lại phải ra ngoài à? Anh mới về không bao lâu.”

Kỷ Thiên Minh mới quay lại hai tiếng trước giờ lại ra ngoài.

“Anh ra ngoài giải quyết một số việc.”

“Nhưng anh… anh có vẻ rất mệt. Tối hôm qua không ngủ sao? Anh phải tự lo cho bản thân, nếu anh cứ như vậy… em sẽ lo lắng.”

Ban đầu Kỷ Thiên Minh rất khó chịu, nghe được những lời này trái tim cũng bình tĩnh lại.

“Em có biết chuyện có người bị mất tích không?”

“Biết, em vừa mới xem tin tức, có hơi sợ.”

“Sáng nay em cũng thấy rồi. Nên ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, cũng không nên gặp những người không cần thiết “Vậy anh… quay về sớm đi, em… em sợ.”
 
Chương 2796


Chương 2796

Cô ta lắp bắp.

Suy cho cùng cô ta cũng chỉ là một cô gái trói gà không chặt.

Nghe xong, Kỷ Thiên Minh gật đầu rồi lái xe ra ngoài.

Ngay sau đó anh ta nhận được cuộc gọi từ cấp dưới, nói rằng : “Có hai thầy bói ở Malton, bói toán rất linh nghiệm.

Anh có muốn hành động không?”

“Được, tôi đang trên đường, ba người kia thế nào rồi?”

“Tôi đã hỏi… nhưng không có biện pháp tính ra, đối lập với cô Trâm, bọn họ chính là một lũ rác rưởi.”

“Nói cho bọn họ biết, nếu muốn sống sót, bọn họ có thể lấy ra tu vi cả đời, tìm cách hóa giải một kiếp này.”

“Vâng, vâng, đàn em sẽ lập tức đi làm”

Ở nhà một mình Kỷ Nguyệt Trâm vô cùng sợ hãi, cũng không biết phải gọi cho ai, ở Malton cô ta không có một người bạn nào.

Ngay sau đó, điện thoại di động đổ chuông, là William.

Khoảnh khắc nhìn thấy cuộc điện thoại của William, cô ta như nắm được phao cứu mạng, lập tức bắt máy.

Nhưng đối phương im lặng.

“William?”

Cô ta khẽ gọi, bên kia hồi lâu vẫn không đáp lại.

Trái tim cô ta lập tức run lên, anh ta không giống như người tùy tiện gọi điện thoại, nếu không phải có chuyện anh ta nhất định sẽ không tìm đến. Có phải…

xảy ra chuyện hay không?.

Cô ta lo sợ chuyện gì đó, sau một lúc thì quyết định đến nơi ở của William.

Thời điểm rời khỏi nhà, lời Kỷ Thiên Minh lại văng vắng bên tai.

“Không nên chạy lung tung cũng đừng gặp những người không cần thiết.”

Lần này ra ngoài có gặp nguy hiểm hay không?

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, không tin mình xui xẻo đến mức ra ngoài gặp phải người xấu.

Cô ta lao ra khỏi nhà, nhanh chóng gọi xe vội vã đến nơi William ở.

Cánh cửa được khép hờ, khi bước vào nhà cô ta ngửi thấy mùi máu tanh.

Mùi máu?

Tim cô ta như thắt lại, không lẽ có ai làm hại William?

Lần theo dấu vết đi vào phòng ngủ.

Cô ta thấy anh nằm dưới đất, người bê bết máu, dường như anh đã lâm vào hôn mê.

Cô ta sợ đến mức che miệng lại, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Cô ta vội vàng chạy tới, nhưng vừa mới đưa tay chạm vào người William thì bất ngờ anh ta mở mắt, dùng tay siết cổ cô †a.
 
Chương 2797


Chương 2797

Đôi mắt anh ta đầy hung dữ, mang theo sự đề phòng.

Niếo 1O Cô ta khó khăn kêu lên, Wiliam dần dần tỉnh táo lại, buông lỏng tay ra rồi thở dốc. ` “Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh.”

“Không cần, tôi có bác sĩ riêng… khụ khụ…”

Anh ta ho ra hai ngụm máu, có thể thấy vết thương không nhẹ.

Vết thương ở ngực và bụng như bị dao đâm, máu đã ngừng chảy, hình thành một lớp vảy dày, ghê rợn.

“Anh đang ở nhà… sao lại xảy ra chuyện? Có phải kẻ thù tìm đến hay không?”

“Cô thật thông minh.”

William nhàn nhạt nói, vì mất máu quá nhiều nên giọng nói trở nên yếu ớt.

“Ai… ai hại anh?”

“Những người trong tổ chức trước đây, tôi ghét bị phản bội, bây giờ tôi cũng phản bội người khác. Khụ khụ, tôi cũng được coi là nhân vật cấp cao, biết nhiều bí mật, bọn họ không yên tâm vì vậy muốn giết người diệt khẩu. Khụ khụ… tuy nhiên may mắn ngôi nhà được cài chuông báo tự động, chó nhà hàng xóm lại liên tục sủa nên họ đã vội vàng rời đi…”

“Vậy anh… vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Tôi đã gọi cho cô sao?”

William cau mày lại.

Khi hôn mê, anh ta hoàn toàn không biết gì.

Chẳng lẽ… vào lúc đó, người anh muốn gặp nhất chính là Kỷ Nguyệt Trâm?

Kỷ Nguyệt Trâm lấy điện thoại di động ra cho anh ta xem nhật ký cuộc gọi.

William nhìn vào điện thoại, quả thực anh ta đã bấm máy, trên màn hình vẫn còn vết máu.

Hóa ra… khi ở ranh giới sinh tử, anh lại nhớ đến Kỷ Nguyệt Trâm.

“Có lẽ… tôi bấm nhầm.”

Cổ họng anh ta cứng lại, giả vờ thản nhiên nói.

Cô ta cũng không quan tâm, chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.

May mắn thay, cô ta đã chạy đến.

Kỷ Nguyệt Trâm dìu anh ta lên giường, trước khi bác sỹ đến thì đã xử lý vết thương ngoài da cho anh ta.

Gô ta thành thạo xử lý vết thương giống như trước đây đã làm qua thường xuyên.

“Đừng nhìn tôi, trước đây Kỷ Thiên Minh cũng thường bị thương, những vết thương nhỏ thường do tôi xử lý nên lâu dần đã học được một chút.”

“Nhưng tôi cũng chỉ biết sơ qua thôi, chủ yếu vẫn là anh phải yêu quý bản thân mình một chút. Nếu anh không muốn sống nữa, thần tiên cũng không thể cứu được. “

Cô ta bất lực nói.

“Cô có nghe qua một số thầy bói ở Malton bị mất tích không?”

“Nghe rồi, tôi sợ người khác tìm đến trước cửa, lúc nãy chạy ra ngoài cũng rất sợ”

“Nếu đã sợ như vậy, tại sao còn chạy tới đây? Không sợ nửa đường gặp chuyện sao? “

William nhướng mày hỏi, biết cô ta sợ hãi nhưng vẫn chạy đến, trong lòng anh ta chợt thấy ấm áp, vết thương dường như cũng không đau lắm.

“Sợ, nhưng ai bảo anh là bạn của tôi.
 
Chương 2798


Chương 2798

Cô ta không ngẩn đầu lên, bận rộn xử lý vết thương cho anh ta, lời nói thốt ra không chút suy nghĩ. | Khi William nghe thấy lời này, trái tim anh khế run lên.

Bạn…

Sau khi bị phản bội, anh ta không còn nghĩ mình còn có thể có bạn.

Không lâu sau, bác sĩ riêng đến.

Kiểm tra xong, vết thương được khâu lại rồi được xử lý tiếp.

Cô ta vẫn ở lại canh chừng, sau đó vào bếp làm cho anh ta một nồi nhân sâm.

“Đã xảy ra chuyện gì? Nhà cậu còn có một cô gái, có quan hệ gì vậy?”

David vừa truyên dịch cho anh ta, vừa nhiệt tình hỏi.

“Sao cậu nhiều chuyện vậy? Một người bạn thôi.”

“Không có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ. Nếu có, hoặc là nữ quá xấu hoặc nam quá lùn. Cô ấy không xấu, cậu cũng không lùn, nói cái gì tình bạn trong sáng, đánh chết tôi cũng không tin. Bác sỹ David nói ra chân lý cuộc sống.

Nghe thấy lời này William nhất thời không thể phản bác.

Đối với Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta thật sự rung động nhưng đó chỉ là rung động nhất thời, anh ta vẫn có chừng mực.

Halley muốn anh ta trở về tiếp quản quân đội, trong lòng anh ta có nỗi sợ hãi với việc này.

Anh ta chưa muốn trở về, ở lại nhận lệnh Halley, chỉ cần Halley ra lệnh anh ta sẽ có mặt theo yêu cầu.

Sau khi rời khỏi tổ chức, một nhóm người được cử đến truy sát anh ta, may mắn anh ta đã nhiều lần trốn thoát.

Tuy nhiên đối phương vẫn bám giết không tha, một khi anh ta chưa chết chuyện này không thể bỏ qua.

Trong tương lai anh ta vẫn phải đối mặt với nhiều nguy hiểm mà Kỷ Nguyên Trâm lại quá đơn thuần vì vậy anh ta không muốn liên lụy tới cô ta.

Thế giới này không hề đơn giản, tốt nhất cô ta không nên biết.

“Chi bằng tôi nên tìm một vị bác sĩ câm, hoặc là, bây giờ tôi sẽ cắt lưỡi của cậu?”

“Không cần, coi như tôi chưa nói gì.

Làm bác sĩ thật nguy hiểm, thật đáng thương mà.”

Lúc này, Kỷ Nguyệt Trâm gõ cửa phòng.

“Tôi mang súp tới, không biết bây giờ tôi có thể vào không?”

“Cậu có thể ra ngoài rồi.”

William nói với David.

“Nếu tôi có phần thì sao?”

“Đi ra ngoài.”

“Được? Đi ăn cùng cô gái đó sao?”

“Để tôi một mình, ngay lập tức, ngay bây giờ, nếu không tôi thực sự cắt đứt lưỡi của cậu.”

David khóc không ra nước mắt, như vậy còn nói không có gì, không có gì mà còn sợ anh ta nghi ngờ.

Anh ta chua chát mở cửa, Kỷ Nguyệt Trâm thấy anh ta đi ra thì nói: “Bác sĩ, anh vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị một phần cho anh, nếm thử tay nghề của tôi xem, đảm bảo anh sẽ không tìm được món này ở đâu khác.”
 
Chương 2799


Chương 2799

Trên khay có hai bát súp, một phần là của bác sỹ, phần còn lại là của William.

“Cô và William cứ từ từ ăn đi. Trong bếp còn không, tôi ăn trong nồi cũng được.”

“Nhưng… trong nồi chỉ còn lại cặn, vốn tôi để lại…”

“Không sao đâu, cậu ấy thích ăn cặn gặm xương.”

Khi David chưa kịp nói gì, William đã nói hộ anh ta.

Trong lòng David không thể không cảm thấy khổ sở, nhưng vấn phải giả vờ cười, gật đầu nói: “Ừ… tôi thích gặm xương ăn cặn, cô vào đi, tôi muốn đi ăn”

Sau khi bước vào, Kỷ Nguyệt Trâm đặt bát súp lên đầu giường.

“Bên trong có cẩu kỷ, táo đỏ và nhân sâm Hoa Kỳ, có tác dụng bổ huyết, dưỡng khí anh nếm thử xem.”

“Tay tôi hình như bị gấy xương rồi không nhấc lên được, làm phiền cô giúp tôi vậy.’ “Tay? Khi nấy anh bóp cổ tay tôi, rất có lực mà.”

“Tay phải thì tốt, nhưng tay trái thì không được. Ăn bằng một tay thì không tiện vân phải làm phiền cô.”

William giả bộ nghiêm túc nói hươu nói vượn, nói dối không chớp mắt.

Kỷ Nguyệt Trâm không nghi ngờ, căn bản không nghĩ tới anh ta như vậy mà lừa mình.

Cô ta đưa súp lên thổi cẩn thận đưa tới miệng anh.

Sau khi nhìn anh ta nuốt xuống, cô ta mới yên tâm nói: “Thế nào? Mùi vị ổn chứ? Có nhạt quá không? Tôi cho muối vào.

“Ngon.”

“Vậy thì tốt. Anh chảy nhiều máu như vậy nên ăn nhiều chút. “

Cô ta nghiêm túc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng cô lập tức trở nên phức tạp.

Cô ta bắt đầu lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh nói xem… lần này anh gặp xui xẻo có phải là do tôi khắc anh hay không?”

“Tại sao lại như vậy? Những người ở cạnh tôi đều có kết cục không tốt. Tôi luôn cảm thấy mạng anh đủ lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra…”

Cô ta mím môi không nói được nữa, chóp mũi chua xót, cô ta thật sự muốn khóc.

William nhìn thấy đôi mắt cô ta mờ đi, giống như ngọc trai phủ đầy bụi, lòng dạ hung ác bỗng nhiên mềm nhữn.

Anh ta không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta rồi nói: ‘Cho dù không có cô, bọn họ cũng sẽ tìm tới, không liên quan gì tới cô.”

“Thật không? Khoan đã, tay trái của Inhh Kỷ Nguyệt Trâm nhìn chằm chằm vào tay trái của anh ta, sững người một lúc rồi hiểu ra.

Tay trái của anh ta không hề bị thương.

Lúc này William cũng có chút xấu hổ, anh ta đã quên mất chuyện này.

“Gái này…

Anh ta đang muốn tìm lý do để giải thích, tuy nhiên cô ta lại mở miệng trước: “Anh cũng lười quá đi. Giả vờ bị thương ở tay trái để không tự ăn.”

Lần này William thực sự không biết phải nói gì, cấu trúc bộ não của cô ta là gì, mạch não như tại sao lại kỳ lạ đến vậy.
 
Chương 2800


Chương 2800

“Đúng vậy, cô nói rất đúng.”

Lúc này, anh ta chỉ có thể gật đầu thừa nhận, anh ta không thể nói là vì muốn cô ta đút cho ăn.

“Thật là, anh thật lười, chuyện vậy cũng nói dối được. Tôi lại lo lắng cho tay của anh, không biết nó có bị làm sao không.”

“Tôi thực sự không muốn cử động, toàn thân đều đau nhức.” Anh ta giả vờ đáng thương.

“Lúc hãy nói luôn đi, chỉ cần nói là toàn thân đau không còn sức lực, tôi cũng không phải người không thấu tình đạt lý không biết thông cảm.”

“Cô quả nhiên là người thấu tình đạt lý.” Anh ta gật đầu tán thành, chỉ là chỉ số thông minh hình như không đủ.

Kỷ Nguyệt Trâm tiếp tục đút cho William ăn, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Tôi nghe trước đây cô có xem bói cho Diên, nói cái gì mà nhân duyên ở kiếp trước bỏ lỡ, kiếp này không thể bỏ lỡ. Tôi rất tò mò, không biết cô đang nói dối, hay thật sự có kiếp trước vậy.

Đột nhiên nghe thấy lời này Kỷ Nguyệt Trâm có chút sửng sốt.

Chuyện đã lâu, nếu anh ta không nhắc đến, cô ta thậm chí cũng quên mất mình đã từng nói về chuyện này “Anh cảm thấy thế nào?”

“Trước khi biết cô, tôi vốn không tin, nhưng bây giờ tôi nghĩ sâu xa một chút, lời của cô có chút đáng tin cậy.”

“Nếu có thể, tôi muốn cô xem giúp tôi, kiếp trước tôi và Charlotte như thế nào?

“Cô ấy vãn là em gái của anh, chẳng qua ở kiếp trước anh chết vì cô ấy.”

“Mọi chuyện… là như vậy sao?”

“Cho nên, có thể nói những gì chúng ta đã trải qua có thể là do số phận sắp đặt. Tất cả chúng ta đều nằm số phận, cũng có thể nằm ngoài số phận. Anh không biết điều gì sẽ xảy ra trong một giây tới, nhưng dường như mọi thứ đã được sắp đặt sẵn.”

Kỷ Nguyệt Trâm hóa thân thành thầy bói bí ẩn nói.

Đôi khi chính cô ta cũng không phân biệt được như bản thân mình có nằm trong số phận hay không.

“Tôi rất muốn biết… kiếp sau tôi và cô ấy sẽ ra sao?”

“Tôi không phải thần thánh, không thể biết hết được mọi chuyện, đừng hỏi tôi. Kiếp này anh còn chưa qua đâu, cho nên đừng nghĩ về kiếp sau.”

“Ừ, tôi đang nghĩ về kiếp sau trước khi kết thúc cuộc đời mình.”

William lắc đầu, nở nụ cười chua xót.

“Tôi chỉ nghĩ… cả đời này tôi đã không thể chăm sóc tốt cho cô ấy. Nếu tôi biết… cô ấy rời bỏ tôi sớm như vậy, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy tốt gấp đôi.”

Khi nghe thấy lời này, trái tim Kỷ Nguyệt Trâm khẽ run.

Không ai có thể biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Chúng ta không là thần tiên, có một số việc khó có thể tránh khỏi.

“Vì vậy, bây giờ anh nên trân trọng cuộc sống và những người xung quanh, tương lai anh không thể biết được họ sẽ đi cùng anh bao lâu. Tại sao phải đợi sau khi mất đi mới thấy đau khổ? Trân trọng hiện hại không được sao?”

“Trân trọng hiện tại.”

Sau khi nghe thấy lời này William chợt bừng tỉnh.
 
Chương 2801


Chương 2801

Tâm mắt rơi xuống người cô ta rất lâu, Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy da đầu tê dại, lúng túng nói: “Anh… anh nhìn tôi làm gì?”

“Đúng vậy, bây giờ nên sống tốt vì hiện tại. Có một số việc tôi không biết có nên tranh thủ hay không, nhưng hiện tại tôi nghĩ mình nên có hành động. Nếu không, có một ngày tôi cũng sẽ giống như mất đi Charlotte, hối hận lần nữa.”

“Hả? Anh làm sao vậy? Tôi… câu nói của tôi cho anh dẫn dắt lớn như vậy sao?” Cô ta có chút hoảng loạn, bình thường khi xem bói, lời nói này vốn rất bình thường mà.

Anh ta không nói tiếp, chỉ lắc đầu cười, dường như thông suốt một số việc.

Sau khi ăn xong, Kỷ Nguyệt Trâm dọn bàn xuống.

Anh ta do dự một một chút, sau đó gọi điện thoại cho Halley “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của đối phương không tốt.

“Thế nào rồi?”

“Tôi đang chuẩn bị tạo ra con người.”

“.” Anh ta sửng sốt một chút, nói tiếp “Vất vả rồi, vì quốc gia tạo người nối dõi, nên như vậy.”

“Cái gì vì quốc gia tạo người nối dõi, vì đứa trẻ nhà họ Diên… mà anh tìm tôi làm gì?”

“Không biết lúc trước tìm tôi trở về quân đội, có thật nghiêm túc hay không.”

“Đương nhiên nghiêm túc, sao vậy?”

“Tôi thay đổi chủ ý, tôi sẽ về.”

“Thật sao?”

“Tôi muốn đi bộ đội đặc chủng, tổ chức chống khủng bố.”

Có lẽ anh ta không nên ngồi chờ chết mà làm một ít việc trong khả năng cho phép.

Mặc dù anh ta không nghĩ sẽ trở về quân đội, nhưng là anh ta biết anh ta ngã ở chỗ nào, hiện tại cũng nên bắt đầu lại từ chỗ đó.

“Nói thì dễ, lát nữa tôi cho người liên hệ với anh, tôi còn có việc.”

Halley vội vàng nói, hôm nay là ngày Vương phi rụng trứng, thật hiếm có.

“Chờ một chút, tôi còn có điều kiện.”

“Mẹ kiếp, anh là điện hạ hay tôi là điện hạ?”

“Là anh.

“Như thế còn tạm được, đều nghe theo anh, tôi đang vội.”

Halley vội vàng tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng đi tạo người.

Khóe miệng William nở nụ cười, vừa lúc đó David đẩy cửa tiến vào nhìn thấy.

“Có chuyện gì vậy? Cười bỉ ổi như Vậy.

“Cậu nói đúng, trên thế giới không có tình bạn đơn thuần, chính xác là nó cần phải phát triển.”

“Hả?” sau khi nghe xong, vẻ mặt David khó hiểu.

Nụ cười tươi này làm người ta cảm thấy hơi sợ.

Mới đây thôi, người trong lòng vừa đi vào một chuyến thì anh ta giống như là biến thành người khác vậy, lập tức thay đổi ý định.
 
Chương 2802


Chương 2802

Sức mạnh của tình yêu, sắt thép trong chớp mắt cũng biến thành ngón tay mêm mại.

Kỷ Nguyệt Trâm dọn dẹp chén đũa xong, lại đi phòng anh ta, có bác sĩ chăm sóc nê cô ta cũng yên tâm hơn.

“Này, tôi về đây.”

“Nhanh vậy sao?”

William nghe được lời này, trong lòng có chút mất mát.

“Ừm, nếu anh trai tôi biết tôi tới đây chắc chăn anh ấy sẽ lo lắng. Tôi phải đi về, anh nhớ chú ý an toàn.”

“Tôi tìm người đưa về, có vẻ gân đây không yên ổn lắm.”

“Không sao đâu, tôi tự gọi xe về là được.”

Cô ta vẫy vấy tay, sau đó xoay người rời đi.

William nhìn theo cô ta rời đi, Kỷ Nguyệt Trâm vừa đi thì David đã không nhịn được đi đến xem trò vui.

“Người trong lòng đi rồi sao? Không đưa về à?”

“Không được, như vậy quá mức rõ ràng.”

“Thế nào? Còn nghĩ từng chút một ca David nhướng mày nói.

William chỉ im lặng không nói, đôi mắt anh ta hiện lên đầy ẩn ý.

Kỷ Nguyệt Trâm về đến nhà, Kỷ Thiên Minh chưa trở về nên cô ta nấu sẵn cơm chiều, chờ đến khi đồ ăn bị lạnh đi vô số lần, anh ta cũng chưa trở về.

Gọi điện thoại cho anh ta, cũng không ai bắt máy, một mình cô ta ở nhà có hơi sợ hãi.

Cô ta gửi tin nhắn cho Kỷ Thiên Minh, nhắn anh trai trở vê sớm chút, ở nước ngoài một mình cảm thấy cô độc, lo lắng hơn là Kỷ Thiên Minh bên ngoài làm việc sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm.

Đêm khuya tĩnh lặng, đồng hồ treo trên tường chỉ về phía một giờ sáng.

Kỷ Thiên Minh mệt mỏi trở về, phát hiện phòng khách còn đèn sáng.

Anh ta hơi nhíu mi chẳng lẽ giờ này cô ta còn chưa ngủ sao? Anh ta đi tàu xe mệt mỏi vấn luôn không nghỉ ngơi đầy đủ, đã bôn ba liên tục hai ngày hai đêm cho nên buổi tối trên đường trở về anh ta ngủ quên mất.

Chờ anh ta ngủ dậy, phát hiện điện thoại có vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Anh ta muốn gọi lại, nhưng sợ cô ta ngủ rồi nếu gọi sẽ đánh thức cô ta.

Nghĩ mình sẽ nhanh chóng trở về, cho nên cố nén lại.

Anh ta mở cửa đi vào, phát hiện bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ.

Trên bàn ăn có vài món ăn gia đình, đều món sở trường của cô ta.

Kỷ Nguyệt Trâm còn nhớ rõ anh ta thích ăn gì, chuẩn bị hai bộ đồ ăn.

Từ khi cô ta đến, anh ta cũng không chăm sóc tốt cho cô ta, chạy tới chạy lui chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy cô đơn.

Nghĩ đến như vậy, trong lòng có chút không đành.

Kỷ Thiên Minh thật cẩn thận đi đến bên người cô ta, muốn ôm cô ta về phòng ngủ.

Kỷ Nguyệt Trâm ngủ chưa sâu, cảm nhận được khác biệt, mơ màng xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ. Cô ta nhìn Kỷ Thiên Minh một cái, ôm lấy cổ anh ta: “Cuối cùng anh cũng đã về rồi, anh có biết em rất lo lắng cho anh hay không?

 
 
Chương 2803


Chương 2803

Em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại còn nhắn tin cho anh, sao không trả lời em, em chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn như vậy mà không có ai ăn cùng em.

“Ăn sao?”

“Rốt cuộc em có phải em gái anh không, anh mặc kệ em rồi đúng không?”

Cô ta nghĩ đến chuyện này, như có bông gòn trong cổ họng, khó chịu kinh khủng.

Kỷ Thiên Minh nghe được lời này, trái tim lập tức dịu lại.

Hai ngày này, anh ta cảm giác dường như mình mất đi lý trí.

Anh ta phát điên đi tìm những người bói toán, ý định chỉ để tìm một sự an ủi.

Mãi sau này, anh ta chợt nhận ra người xem bói nếu không phải William, cũng sẽ có người khác xuất hiện trong cuộc đời Kỷ Nguyệt Trâm.

Anh ta giống như là đang bảo vệ tài sản riêng của mình, đuổi người xâm chiếm đi chỗ khác.

Bởi vì Kỷ Nguyệt Trâm muốn kết hôn sinh con; muốn gặp được một người thật lòng yêu mình, muốn có một cuộc sống bình thường giống như những cô gái khác.

Thật ra cô ta không thích xem bói, cũng không thích huyền học, càng không thích vận mệnh của chính mình.

Mấy năm nay cô ta vấn luôn tìm mọi cách trốn tránh, tìm mọi phương pháp giải quyết, cô ta còn gấp gáp hơn so với bất cứ chuyện khác.

Nhưng… ở một mình suốt quãng đời thì có gì sai, anh ta cũng vậy, anh ta sẽ ở cùng cô ta.

“Kỷ Nguyệt Trâm… Chúng ta không cần tìm một nửa kia nữa được không, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, đến già rồi anh trai sẽ chăm sóc em.”

“Đến già rồi, anh cũng già rồi, anh còn lớn hơn em, anh định chăm sóc em như thế nào?”

Cô ta nhịn không được miệng lẩm bẩm, oán trách nói.

“Em đã giúp anh tính toán rồi, số mệnh đào hoa của anh không ngừng lại được. Tính tới bảy tám chục tuổi, cũng sẽ có bà lão theo đuổi anh. Anh tưởng tình yêu xế chiều còn dễ dàng sao? Đến lúc đó anh muốn tìm bạn già, em phải làm sao bây giờ?”

“Em… như vậy thì không muốn ở bên anh trai sao?”

Giọng anh ta đột nhiên khàn lên, trâm một cách lạ thường, mỗi một chữ âm đều hung hăng mà nện ở trong lòng, phá lệ trâm trọng.

Cô ta không muốn ở bên Kỷ Thiên Minh sao?

Đương nhiên có nghĩ, đó là anh trai ruột của cô ta, hai người sống ở bên nhau từ nhỏ, nương tựa lẫn nhau, đã trải qua rất nhiều việc lớn nhỏ.

Nhưng đời người, sẽ gặp được rất nhiều loại người.

Trước đây cô ta chưa bao giờ nói, nhưng bạn gái cũ của Kỷ Thiên Minh thật sự có thể tạo thành một đội bóng đá, đây là sự chênh lệch.

Anh ta đang không ngừng quen biết người mới, mà cô ta vấn luôn xoay quanh một chỗ.

Không dám kết thêm bạn bè, không dám quá thân mật với anh ta, sợ xúc phạm đến người bên cạnh. Cô ta… từ đầu đến cuối đều cô độc như thế.

“Anh, anh là kiếp đào hoa, còn em là ngôi sao cô đơn, có hiểu hay không?”

“Có thể đừng đem chuyện huyền học ra, lần này chúng ta đừng xin vào số mệnh, được không? Cứ nghe theo sự sắp đặt của trái tim mình và sống cuộc đời mình muốn, không được sao?”
 
Chương 2804


Chương 2804

“Anh à… anh sao vậy? Đêm nay sao anh thật sự bất thường, có chuyện gì sao?”

“Anh không sao, chính em mới là người có vấn đề, vì sao lại muốn tìm một nửa kia, anh đối xử không tốt với em sao?”

“Gia đình và tình yêu khác nhau…”

“Có gì khác nhau? Anh trai cũng rất yêu thương em mà.”

Cô ta vấn chưa nói ra lời của mình, thì bị Kỷ Thiên Minh lạnh lùng cắt ngang.

Sắc mặt anh ta lúc này rất tệ, mệt mỏi, nặng nề, giống như một con dã thú đang sụp đổ vì bị giam câm.

Từ trước đến nay Kỷ Nguyệt Trâm chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như thế này, có chút sợ hãi, thân thể gầy yếu của cô ta khế run lên.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, không kìm được ôm chặt cô ta vào lòng.

“Anh… chỉ là sợ mất em thôi. Chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.

Anh không muốn mất em.”

“Em sẽ mãi là em gái của anh, làm sao anh có thể mất đi em chứ?”

Cô ta dè dặt nói, sau khi do dự một chút, cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé võ nhẹ vào lưng anh ta.

“Không giống nhau… em hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, làm sao có thể biết chứ?”

Kỷ Thiên Minh nói với một cảm xúc sụp đổ.

Anh ta đối với em gái mình, vẫn luôn là tình yêu giữa nam và nữ, đã nhiều năm như vậy.

Nhưng cô ta… cô gái ngốc nghếch này chẳng hiểu gì cả.

Đây không phải là điều anh ta muốn.

Anh ta không sợ thất bại trong tình cảm, quan trọng là anh ta chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình, không dám bày tỏ, đó mới là đau khổ nhất.

“Tại sao… em lại là em gái của anh?”

Kỷ Thiên Minh ôm chặt lấy cô ta, giọng nói khàn khàn khác thường.

Kỷ Nguyệt Trâm không hiểu anh ta đang nói cái gì, vẻ mặt cô ta ngỡ ngàng.

“Anh… rốt cuộc anh bị sao vậy?”

“Anh đói rồi… ăn cơm thôi.”

Anh ta kiềm chế cảm xúc, chỉ biết nghiến răng nuốt nước bọt vào bụng.

“Vậy em đi hâm nóng lại thức ăn, anh chờ em nhé.”

“Không cần phiền phức, tùy tiện ăn là được rồi.”

“Như vậy không được, đồ ăn nguội lạnh không tốt cho dạ dày.”

Cô ta khăng khăng nói rồi vội vàng đi hâm nóng thức ăn.

Anh ta ngồi trong nhà ăn đợi cô ta, nhìn bóng dáng nhỏ bé bận rộn trong bếp, lòng anh ta vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn.

Chưa bao giờ anh ta có cảm giác khủng hoảng như lúc này.

Trong bữa ăn, dường như vô tình anh ta hỏi: ‘Em cảm thấy con người Wiliam như thế nào?”

“Wiliam? Con người anh ấy rất tốt, có chuyện gì vậy?”

“Vậy sao? Anh ta không phải người tốt, sao em lại cho rằng anh ta là người tốt?”
 
Chương 2805


Chương 2805

“Trên đời này, thiện ác tốt xấu không có tiêu chí cố định. Anh ấy chỉ là trả thù cho em gái nên mới như thế, sau khi trả †hù, anh ấy cũng biết sai mà quay đầu lại, hơn nữa anh ấy không làm hại em, còn đối xử với em rất tốt.”

“Đối xử với em rất tốt ư? Chắc chắn anh ta đang có âm mưu. Trên đời này, tất cả mọi người trừ người thân ra đều có âm mưu, đặc biệt là đàn ông. Em đã quên cô bạn gái trước đây mà anh từng yêu rồi à? Đến bây giờ vẫn không quên được anh, còn muốn gả cho anh.”

“Anh à, anh đúng là một chiến binh mm…

đi đầu giữa những kẻ cặn bã, những kẻ cặn bã hết thuốc chữa. Mặc dù nói anh là một tên đào hoa bẩm sinh, em chắc hẳn nên hiểu anh, nhưng có quá nhiều cô gái đã bị anh bỏ rơi, là một người con gái, em nên lên án anh và phải lên án một cách mạnh mẽ.”

“Anh đang nói vê Wiliam, còn em nói gì vậy?”

“Dù sao Wiliam cũng không phải người cặn bã, hơn nữa anh ấy cũng chưa từng yêu đương, anh yên tâm được rồi. Huống chi, em và anh ấy không ở bên nhau. Anh Sao hỏi nhiều như thế làm gì? Ăn nhanh đi mà đi ngủ, ăn muộn như vậy sẽ béo đấy.”

Kỷ Nguyệt Trâm thật sự ngây thơ, cô ta hoàn toàn không biết hai người đàn ông này đã âm thầm cạnh tranh nhau từ lâu.

Kỷ Thiên Minh nghe xong những lời này rất đau đầu, có vẻ như ấn tượng của anh ta đối với Kỷ Nguyệt Trâm vẫn tốt.

Chẳng lẽ mình chỉ biết trơ mắt nhìn mà không thể ngăn được sao?

Vừa nghĩ đến đây, trái tim anh ta co đi đầu giữa những kẻ cặn bã, những kẻ cặn bã hết thuốc chữa. Mặc dù nói anh là một tên đào hoa bẩm sinh, em chắc hẳn nên hiểu anh, nhưng có quá nhiều cô gái đã bị anh bỏ rơi, là một người con gái, em nên lên án anh và phải lên án một cách mạnh mẽ.”

“Anh đang nói vê Wiliam, còn em nói gì vậy?”

“Dù sao Wiliam cũng không phải người cặn bã, hơn nữa anh ấy cũng chưa từng yêu đương, anh yên tâm được rồi. Huống chi, em và anh ấy không ở bên nhau. Anh Sao hỏi nhiều như thế làm gì? Ăn nhanh đi mà đi ngủ, ăn muộn như vậy sẽ béo đấy.”

Kỷ Nguyệt Trâm thật sự ngây thơ, cô ta hoàn toàn không biết hai người đàn ông này đã âm thầm cạnh tranh nhau từ lâu.

Kỷ Thiên Minh nghe xong những lời này rất đau đầu, có vẻ như ấn tượng của anh ta đối với Kỷ Nguyệt Trâm vẫn tốt.

Chẳng lẽ mình chỉ biết trơ mắt nhìn mà không thể ngăn được sao?

Vừa nghĩ đến đây, trái tìm anh ta co rút dữ dội, đau đến thấu xương.

Nắm đấm, vô thức siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Đối với chuyện tình cảm, Kỷ Nguyệt Trâm rất mơ hồ, chỉ cần giải quyết được Wiliam, vậy thì cũng không thể coi như anh ta phá vỡ uyên ương được.

Vì bọn họ vẫn chưa yêu nhau nên mọi việc họ làm đều không có gì cản trở, chỉ có thể nói là đề phòng trước khi mọi chuyện xảy ra.

Nghĩ đến đây, Kỷ Thiên Minh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ hợp lý cho mình.

Cô ta về phòng định tắm rửa đi ngủ, không ngờ điện thoại reo, là tin nhắn của Wiliam.

[Không ngủ được.] Ý nghĩa rất đơn giản và rõ ràng.

Cô ta nghi ngờ nên gọi lại, cuộc gọi nhanh chóng được trả lời.

“Sao anh không ngủ được?”

“Cô chưa ngủ à?”
 
Chương 2806


Chương 2806

Wiliam hơi ngạc nhiên, anh không ôm bất cứ hy vọng nào, cứ nghĩ tin nhắn này sẽ biệt tăm biệt tích, chắc chắn ngày mai mới có hồi âm.

Trước đây anh ta không thích chủ động, nhưng nếu bây giờ không chủ động, e rằng sẽ hối hận.

Chủ động một chút, nói không chừng trẻ con đều có thể làm được.

“Vẫn chưa, anh của tôi vừa trở về, vừa mới ăn cơm xong. Chỉ là… anh không phải là bệnh nhân sao? Bệnh nhân sao có thể thức khuya như vậy, không muốn sống nữa à.”

“Toàn thân tôi đau nhức , không thể ngủ được.”

Wiliam bắt đầu tỏ ra vẻ thảm thương.

Anh ta là quân nhân, cho dù trước khi rời khỏi quân đội, anh ta đã từng liều mạng khủng bố tòa nhà cao cấp.

Dao thật súng thật, nhưng bây giờ đang ở trước mặt một cô gái nhỏ, lại la hét thảm thương.

Đau ở chỗ này, đau ở chỗ kia, tức ngực, khó chịu…

Khi cô ta vừa nghe xong, thật sự lo lắng không yên.

“Bác Sĩ đâu rồi?”

“Anh ta ngủ rồi, cô hát cho tôi nghe đi, làm tôi phân tâm, không chừng tôi sẽ không còn đau nữa.”

“Cái này… có thực sự hiệu quả không? Làm gì có ai vừa nghe một bài hát mà vết thương không đau nữa chứ.”

Toàn bộ cơ thể anh ta đều bị thương bởi những vết thương do đạn băn, bây giờ nghĩ lại điêu đó, da đầu cô ta tê cứng, thấy mà đau lòng.

“Không đâu, nhỡ có hiệu quả thì sao, tôi thật sự rất đau.”

Anh ta lẩm bẩm, sau đó cô ta cất tiếng hát một bài hát tiếng Anh, đó là một bài dân ca.

Khi còn bé, cô ta không ngủ được, Kỷ Thiên Minh dỗ dành mình như thế này, chỉ cần hát bài này, cô ta sẽ yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Giai điệu rất nhẹ nhàng, rất thích hợp để chìm vào giấc ngủ.

Cô ta nhỏ nhẹ ngâm nga, như được trở vê thời thơ ấu, vô tư, được anh trai lo hết mọi thứ.

Anh ta đang lắng nghe rất yên bình, giọng cô.ta rất hay.

Tuy nhiên, mải mê hát thì bỗng nhiên bên kia không nghe âm thanh gì nữa, nhưng mà điện thoại vẫn giữ liên lạc.

Người đâu rồi? Chẳng lẽ ngủ rồi sao?

Cô ta không thay đổi chút nào so với thời thơ ấu của mình, có thể ngủ khi nghe bài đó.

Nghe bài hát này, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức, cô ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Wiliam bên kia dở khóc dở cười.

“Cô ngủ thật rồi à? Hay là đang gạt tôi?”

Bên kia không trả lời, ngay cả tiếng thở đều đặn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Xem ra là ngủ thật rồi.

“Vậy thì… ngủ ngon, hy vọng cô sẽ mơ thấy tôi, cô gái đáng yêu.”

Anh ta nhẹ nhàng nói, sau mấy phút nghe mãi tiếng thở đó thì mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Đêm nay, thật là tuyệt vời.
 
Chương 2807


Chương 2807

Ngày hôm sau, William không gọi cho cô ta mà là bác sĩ David.

Bác sĩ nói rằng tình trạng của William có vẻ đang trở nên nghiêm trọng hơn, vết thương của anh ta đã bị nhiễm trùng vào đêm qua, bây giờ mới hạ sốt cao, nhưng anh ta vẫn đang hôn mê, tình trạng đang rất tệ.

Khi nghe tin đó, tim cô ta như treo lên, cảm giác vô cùng lo sợ, vội vã đi ra ngoài mà quên mang cả túi xách túi của mình, nhưng chưa kịp ra khỏi nhà đã bị Kỷ Thiên Minh ngăn lại.

“Em muốn đi đâu mà vội vàng như vậy?”

“William đang xảy ra chuyện, ngày hôm qua anh ấy chảy rất nhiều máu.

Giờ vết thương đã trở nên nghiêm trọng hơn. Nên em muốn đến đó xem thử.”

Khi Kỷ Thiên Minh nghe thấy tên William, lông mày anh ta nhíu lại, sau đó nắm chặt tay cô ta.

Sức lực của anh ta rất lớn, siết mạnh tay như vậy khiến cô ta rất đau, nhưng anh ta lại không hề hay biết điều này.

Đôi mắt của anh ta dần trở nên giận dữ.

“Em là bác sĩ hay y tá, em có thể làm cái gì? Không có ai chăm sóc anh ta sao? Còn cần em đến đó chăm sóc?”

“Anh… sao anh lại tức giận như vậy? Anh ấy là bạn của em. Em đến thăm anh ấy, xem thử anh ấy đã xảy ra chuyện gì thôi. Anh à, anh làm em đau quá. Thật sự rất đau.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta nhăn lại, nước mắt sắp rơi xuống, Kỷ Thiên Minh nhận ra cảm xúc của mình quá kích động, trái tim run rẩy buông tay ra.

Ánh mắt anh ta rất phức tạp, anh cố gắng hết sức để kiềm chế lại cảm xúc của mình.

“Tại sao anh lại không biết, em và William đã trở thành bạn của nhau.”

“Chỉ là một người bạn bình thường thôi, anh ấy đã giúp đỡ em mấy lần rồi.

Anh… chuyện gì đang xảy ra với anh vậy, sao khi nhắc đến William anh lại kích động như vậy?”

“Không có chuyện gì, nếu anh ta là bạn của em, anh cũng nên đến thăm.

Anh sẽ đi cùng em, đến xem thử anh ta.”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên.”

Kỷ Nguyệt Trâm không nghĩ nhiều về vấn đề này, vì vậy cô ta nhanh chóng đi cùng Kỷ Thiên Minh tới chỗ William.

Đi đến nửa đường, Kỷ Thiên Minh ghé mua một số thực phẩm bổ sung, và dạy cô ta khi đi thăm người bệnh, không nên đi tay không mà phải mang theo một số đồ để tặng.

Cô ta tiếp thu rất nhanh, mua rất nhiều trái cây và đồ bổ máu mang đến.

Khi họ đến nhà của William, David đã mở cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Nguyệt Trâm, trong lòng David vui mừng khôn xiết, nhưng ngay khi nhìn thấy Kỷ Thiên Minh đứng bên cạnh, khuôn mặt anh ta lập tức chìm xuống.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Mua một tặng một à?

“Ai đây?”

“Anh trai của tôi, anh ấy nghe nói William hôn mê, lo lắng nên đi cùng tôi.
 
Chương 2808


Chương 2808

William bây giờ thế nào?”

“Ở trên lầu, cô đi xem một chút, có vẻ không tốt lắm.”

Kỷ Nguyệt Trâm vội vã lên lầu, nhìn thấy William đau ốm nằm trên giường.

Rõ ràng anh ta là đang sốt cao, nước da còn có chút đỏ ửng nhìn hơi kỳ lạ, lại còn hôn mê, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi.

Cô ta không kịp nghĩ nhiều, xông tới dùng nước ấm giúp anh ta lau trán.

Đến cửa phòng, David ngăn Kỷ Thiên Minh lại.

“Tôi là đàn ông, là bác sĩ, không phải y tá nên không cẩn thận như con gái †rong việc chăm sóc bệnh nhân, nên tôi đã gọi cho Kỷ Nguyệt Trâm. Anh cũng là đàn ông, không thích hợp lắm trong việc này, vào đó lại nhiễm bệnh, thật sự không tốt.”

Trong lòng David đang nghĩ, không nên để người phá đám này đi vào, để cho hai người bên trong có không gian riêng.

“Em gái tôi từ nhỏ đã được tôi chiều chuộng. Tôi đã luôn chăm sóc cô ấy, nên cô ấy làm sao biết cách chăm sóc cho người khác. Dù tôi là đàn ông nhưng tôi vần có thể chăm sóc người khác. Để tôi vào.”

Anh ta đẩy David ra, bước vào và kéo Kỷ Nguyệt Trâm sang một bên.

“Em giúp anh ta lau mồ hôi, nên nhẹ nhàng một chút, em vụng về như thế, có thể chạm vào vết thương.”

“Anh, anh thật sự quá lợi hại, anh mau chỉ em cách lau đi.”

“Quên đi, em làm sao làm tốt việc này được? Em ở nhà đều là do anh chăm sóc. Em tránh đi, anh thấy anh ta đổ đầy mồ hôi, anh sẽ giúp anh ta lau từ trên xuống dưới.”

“Ơ… anh, như vậy hình như không ổn lắm? Lau khắp người… có chút không hợp lý…’ Hai người đàn ông to lớn, hình ảnh này thật sự có hơi chấn động mạnh.

“Bố mẹ đã dạy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Anh ta là bạn bè của em thì cũng là bạn bè của anh rồi, đúng không?”

“Anh à, sống cùng anh hơn hai mươi năm rồi, em không hề phát hiện ra anh tốt bụng và rộng lượng như vậy, vậy anh làm đi, em sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người.”

“Em không cần làm đồ ăn cho William đâu. Nói không chừng anh ta còn có thể hôn mê mất một ngày, vẫn chưa tỉnh lại, nấu chút cháo là được rồi.

Đừng làm quá nhiều, nếu không có ai ăn, chẳng phải rất đáng tiếc sao? “

“Anh, anh suy nghĩ thật là chu đáo.”

Đôi mắt Kỷ Nguyệt Trâm bắt đầu hiện lên những ngôi sao nhỏ ngưỡng mộ, cô ta tin vào lời anh ta nói, gật đầu như giã tỏi, lập tức đi xuống nhà bếp nấu bữa trưa.

David đứng ở cửa, không ngừng lau từng giọt mồ hôi chảy xuống, cảnh tượng bên trong phát triển thật quá sức tưởng tượng.

Anh ta hơi lo lắng khi thấy Kỷ Thiên Minh thực sự định cởi quần áo cho William.

“Hay là… anh để làm, tôi là bác sĩ…’ “Không phải anh vừa mới nói sao?

Về phương diện này, không phải thế mạnh của anh. Đúng lúc, đấy lại là điểm mạnh của tôi.”

Khóe miệng anh ta giương lên một đường cong kỳ lạ, định nhấc chăn bông lên và bắt đầu cởi quần áo của William.

Đúng lúc này, người đàn ông lễ ra phải hôn mê bất ngờ mở mắt, nắm chặt †ay anh ta.

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí nồng nặc mùi khói thuốc súng, chạm vào là có thể nổ bất cứ lúc nào.
 
Chương 2809


Chương 2809

David nhân cơ hội này ngay lập tức bỏ trốn.

“Quả nhiên, là anh giả vờ bị bệnh, đúng là một thủ đoạn hay.”

Kỷ Thiên Minh nói vô cùng chắc chắn.

William ngồi dậy và nói: “Cũng không đúng lắm, chỉ là đúng một nửa.”

Đây đều là những gợi ý do David đưa ra, để tạo thêm cơ hội cho hai người họ xây dựng tình cảm, cố tình để William giả vờ hôn mê và lừa khiến Kỷ Nguyệt Trâm lo lăng.

Đến lúc đó, khi cô gái nhỏ đang khóc lóc dữ dội, anh ta sẽ tỉnh lại lại ôm lấy an ủi, tình cảm không phải sẽ tăng lên nhanh chóng sao?

Anh ta đã sống hai mươi chín năm, ngoại trừ em gái của mình, anh ta chưa bao giờ tốn nhiều công sức như vậy với một người con gái khác.

Dù khinh thường lời đề nghị của David nhưng anh ta vẫn chấp nhận và muốn thử.

Nhưng anh ta không thể ngờ tới, Kỷ Nguyệt Trâm đến đây, còn mang theo một kẻ phá đám siêu cấp.

“Có tôi ở đây, anh đừng mơ thực hiện được ý đồ của mình.”

“Kỷ Thiên Minh, anh có biết hay không, anh làm vậy thật sự rất ích kỷ.

Anh biết rõ cô ấy muốn gì, đang suy nghĩ gì, nhưng lại ngăn cản nó hết lần này đến lần khác.”

“Người yêu của em gái tôi không nên là anh. Hơn nữa, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, không liên quan gì đến anh cả.”

Kỷ Thiên Minh không hài lòng nói.

“Tôi có phải hay không? Không phải do anh quyết định, cô ấy mới là người quyết định tất cả.”

“Tôi nghe nói các tổ chức khủng bố đang tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi, thậm chí còn đến chợ đen để treo rất nhiều phần thưởng nếu ai lấy được mạng sống của anh. Anh biết quá nhiều bí mật cấp cao, bây giờ anh còn tưởng mình có thể sống yên ổn sao? Vốn dĩ tôi còn muốn ngăn cản thợ săn tiên thưởng bên dưới cho anh. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ anh nên biến mất trên thế giới này.”

“Sau khi anh sống sót qua lần này, hãy nói chuyện với tôi. Một người, ít nhất, phải còn sống thì mới có cơ hội nói về tình yêu, đúng không?”

Anh ta nhìn William thật lâu, bàn tay siết chặt lại.

Anh ta không xứng với Kỷ Nguyệt Trâm ngây thơ và tốt bụng, không ai xứng đáng, kể cả chính mình.

Khi nghe những thứ này, William khế cau mày.

Đây thật sự là một vấn đề, ít nhất anh ta phải sống rồi mới có cơ hội nói chuyện yêu đương.

“Kỷ Thiên Minh, đánh cược không, nếu tôi còn sống sót qua lần này, hãy cho tôi một cơ hội theo đuổi cô ấy, nếu cô ấy không yêu tôi và từ chối tôi, thì tôi không có gì oán hận mà sẽ tự mình bỏ cuộc, thế nào?” Anh gắn từng chữ nói.

Khi Kỷ Thiên Minh nghe thấy lời này, đôi mắt của anh ta vô cùng tức giận, ánh mắt của anh ta giống như một con rắn độc, nhìn thẳng vào anh ta trong chốc lát.

Anh ta đang phân vân không biết có nên cho William cơ hội này hay không.

“Chờ anh sống sót rồi nói sau.”

Anh ta tránh ánh mắt rực cháy của William, giọng điệu khàn khàn vang lên.

Sau đó anh ta ném thẳng chiếc khăn vào chậu nước, định xoay người rời đi, nhưng tiếng cười chế giêu của William lại vang lên sau lưng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom