Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 582


Đoan Mộc Lưu lại cười nói: "Nhóm người đó, sớm ở hai ngàn năm trước đã biến mất rồi, toàn bộ đều biến mất một cách ly kỳ, không ai biết được nguyên nhân."  

<

"Nước Hoa bây giờ, không có chiến sĩ luyện khí thượng cổ nữa, cũng đều là người cùng một hệ thống tu luyện với chúng ta, đều là luyện võ."  

Advertisement

Đoan Mộc Lưu nói tiếp: "Hệ thống luyện võ, là từ luyện khí biến đổi ra, thứ chúng ta tu luyện ra không phải là linh khí mà là chân khí."  

"Chân khí cũng có tác dụng chống lại sự ô xi hóa, nhưng chân khí trong cơ thể như biển, không có cách gì thay thế dưỡng khí, cho nên bắt buộc phải hít thở dưỡng khí, nếu không thì sẽ ngạt thở."  

Đoan Mộc Lưu nói tiếp: "Nhưng ông có thể không chế được mức độ hít thở, cố gắng giảm bớt tần suất hô hấp, bình thường ông ở cảnh giới này trong giới luyện võ cũng chỉ sống được hơn ba trăm tuổi, còn chưa bằng mấy chiến sĩ luyện khí nhập môn nữa."  

"Trong cuộc chiến đất nước lần trước, ông cũng đã bị thương nặng, sau đó phải quay về bế quan tu luyện hơn một trăm năm, sức lực vốn không có cách gì cạn kiệt được thì bây giờ đại hạn như đang ở ngay trước mắt rồi."  

Đôi mắt của Đoan Mộc Lưu lộ ra tinh quang, nghiêm mặt nói: "Thời gian của ông không còn nhiều nữa, ông bắt buộc phải có được phương pháp tu luyện của chiến sĩ luyện khí thượng cổ."  

"Thì ra là như vậy."  

Đoan Mộc Thuật hiểu rõ gật đầu, hôm nay nói chuyện với lão tổ tông, ông ta như mới vừa mở ra được một cánh cửa về một thế giới mới vậy.  

Sau khi dừng lại một lúc, Đoan Mộc Thuật bỗng nhiên nghi hoặc nói: "Lão tổ tông, cháu nghe ông nội nói, ông ở cuộc chiến năm đó uy phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đó, vậy rốt cuộc ai đã làm cho ông bị thương vậy?"  

"Cháu đã là chủ của một đất nước rồi, nhà họ Đoạn Mộc đều dựa vào cháu, ông có thể nói cho cháu biết."  

Đoan Mộc Lưu nhìn Đoan Mộc Thuật rồi sau đó như chìm vào sâu trong hồi ức, lẩm bẩm nói: "Năm đó người làm ông bị thương nhìn như là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi."  

"Mặc dù đã trôi qua một trăm năm, nhưng mỗi lần nhớ đến cậu ta, nhớ lại cảnh tượng năm đó, ông vẫn không ăn ngon ngủ yên được, trong lòng tràn đầy nỗi e sợ."  

"Bởi vì cậu ta mà trong cuộc chiến một trăm năm trước, nước D của chúng ta mới bị đánh bại, chủ động đầu hàng."  

"Cũng bởi vì cậu ta mà cha mới triệu tập 19 nước 5 quận, đề nghị đưa ra lệnh cấm đoán địa tông, các cao thủ cổ giả địa tông cũng như từ địa tông trở lên không được tham chiến."  

"Cậu ta, quá khủng khiếp, chỉ liếc nhìn ông một cái còn chưa ra tay mà ông đã bị khống chế quỳ xuống đất, hơn nữa còn bị đánh cho trọng thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn."  

"Lệnh cấm địa tông kỳ thực chỉ là một cái cớ, để cho cậu ta không được nhúng tay vào mà thôi."  

"Bởi vì ông cảm giác trong thế giới này không ai có thể là đối thủ của cậu ta, một mình cậu ta thậm chí còn có tiêu diệt được 19 nước 5 quận."  

"Tên của cậu ta..."  

Đoan Mộc Lưu tràn đầy sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Tên là..Tô...Vô...Kỵ!"  

Tô Thần Binh từng nói với Tô Thương, sau khi nhà họ Tô ở Côn Luân bị tiêu diệt, Tô Vô Kỵ đã từng xuất hiện lại một lần.  

Lần đó, Tô Kiền Khôn ở chiến trường bị thương nặng, trụ cột còn may mắn sống sót của nhà họ Tô cũng bị cao thủ chí cường của nước D quấn lấy, lúc đó là do Tô Vô Kỵ xuất hiện cứu Tô Kiền Khôn.
 
Chương 583


Mà cao thủ chí cường của nước D kia chính là Đoan Mộc Lưu.  

<

Lúc đầu.  

Đoan Mộc Lưu đã muốn chấm mút xà xẻo nước Hoa rồi, cho nên mới điều binh khiển tướng, tiến thẳng đến nước Hoa, nhưng lại bị nước Hoa liều chết chống lại.  

Advertisement

Tuy rằng các tông phái luyện võ của nước Hoa không tham chiến nhưng nước D dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, chậm phát triển.  

Cuộc chiến năm đó đã diễn ra đến mấy năm, cả hai đều tổn thất như nhau, cuối cùng Đoan Mộc Lưu phải tự mình ra tay, chuẩn bị thâu tóm thiên hạ.  

Đoan Mộc Lưu lúc đó, thực lực đã vượt qua thiên tông rồi, vốn dĩ bản thân ông ta đã là vô địch thiên hạ.  

Nhưng ai mà ngờ, trên chiến trường lại xuất hiện một bà già ngang sức ngang tài với mình. (Vị cao thủ may mắn sống sót của nhà họ Tô ở Côn Luân.)  

Nhưng ông ta cũng không hề lưu tâm, tự bản thân cảm thấy khả năng chiến thắng của mình rất cao, nhưng mà ngay sau đó, ông ta không tưởng tượng ra được chuyện xảy ra sau đó.  

Trên chiến trường bỗng nhiên lại xuất hiện một người, khí thế vô cùng cường đại, một người làm kinh hãi đến vạn người.  

Ngay cả chính ông ta dưới uy thế của người đó cũng đều muốn nằm rạp xuống đất, không dám có chút vượt quá nào.  

Người kia nhìn sơ qua có vẻ như thần trí không được tỉnh táo, hơn nữa trên người lại còn bị thương, hoàn toàn không có ý đại khai sát giới, đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, cho nên Đoan Mộc Lưu mới còn giữ lại được cái mạng sống này, thế là ông ta cấp tốc ra lệnh, nhanh chóng lui binh.  

Từ đó về sau, ông ta cũng không dám có ý nghĩ đánh chiếm nước Hoa nữa, thậm chí còn đề xuất ra lệnh cấm địa tông.  

Về sau.  

Đoan Mộc Lưu đã điều tra mấy lần, cuối cùng cũng biết được thân phận của người đó, chính là Tô Vô Kỵ của nhà họ Tô ở Côn Luân.  

Sau khi tìm hiểu kỹ càng về Tô Vô Kỵ xong, Đoan Mộc Lưu cảm thấy vô cùng kinh hãi, vậy mà lại một người có thể đạt được trình độ cường đại như vậy.  

Một cách tự nhiên, ông ta liền nghĩ tới một khả năng, đó chính là Tô Vô Kỵ đã nắm được phương pháp tu luyện của chiến sĩ luyện khí thượng cổ.  

Mặc dù Đoan Mộc Lưu thèm khát phương pháp đó, nhưng ông ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bời vì Tô Vô Kỵ quá mạnh, mạnh đến nổi mà khi ông ta đối mặt với Tô Vô Kỵ ngay cả đến thở cũng không dám.  

Vì vậy.  

Đoan Mộc Lưu mới bắt đầu bế quan tu luyện, lần bế quan này chính là hơn một trăm năm.  

Cho đến ngày hôm nay, tuổi thọ của ông ta gần cạn, cho nên không thể không xuất quan, ông ta muốn tìm phương pháp kéo dài tuổi thọ.  

Sau khi ông ta biết một trăm năm nay, trên thế giới đều không có tin tức của Tô Vô Kỵ thì ánh mắt của Đoan Mộc Lưu lại dòm ngó về nước Hoa.  

"Tô Vô Kỵ..."  

Đoan Mộc Thuật ở bên cạnh vô cùng lạ lẫm với cái tên này, ông ta nghi hoặc hỏi: "Lão tổ tông, người này còn sống không, ông ta lần này sẽ không ra tay cản trở chúng ta chứ?"  

"Không rõ nữa."  

Đoan Mộc Lưu lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng mà mấy ngày trước, lúc ông mới tỉnh lại thì nhận được một tin tình báo."  

"Chiến sĩ luyện khí thượng cổ năm đó đã biến mất một cách ly kỳ hết rồi, có lẽ chuyện này có liên quan rất lớn với các pháp tắc giữa trời và đất."  

Đoan Mộc Lưu nói tiếp: "Trong hơn 100 năm ông bế quan thì nước D đã khai quật được một số sách cổ, là của mấy ngàn năm trước, trong ghi chép có một câu nói, từ câu nói đó khiến cho ông có thể đoán ra được một chút hành tung của Tô Vô Kỵ."  

"Câu nói gì?" Đoan Mộc Thuật vô cùng hiếu kỳ.  

"Trong sách cổ có ghi chép, ở dưới trời đất này, không cho phép chiến sĩ luyện khí đạt được đến một cảnh giới nào đó, một khi chiến sĩ luyện khí đặt chân đến cảnh giới cấm kỵ đó thì sẽ bị trời đất trừng phạt."  

Đoan Mộc Lưu lại nói tiếp: "Nói một cách khác, chiến sĩ luyện khí không được quá mạnh, nếu như mà quá mạnh thì sẽ bị pháp tắc của trời đất trấn áp."  

"Bọn họ muốn sống thì chỉ còn một cách, chính là đi qua một con đường cổ xưa thần bí, rời khỏi thế giới này, nếu như cố gắng ở lại thì sẽ bị trời đất tiêu diệt, không có khả năng nào nữa."  
 
Chương 584


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoan Mộc Lưu nhìn về phía bầu trời đêm, tự lẩm bẩm nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Tô Vô Kỵ kia chắc là đã đi vào con đường cổ xưa thần bí đó rồi."  

<

"Chuyện này..."  

Đoan Mộc Thuật cười khổ nói: "Lão tổ tông, ông nói những chuyện này nghe có phần hư ảo quá đi, lẽ nào thật sự có người đã rời khỏi trái đất sao?"  

Advertisement

"Ha ha, thế giới bao la rộng lớn, ẩn chứa vô số điều kỳ lạ, rời khỏi trái đất cũng xem như chuyện hư ảo sao?"  

Đoan Mộc Lưu khẽ cười nói: "Lẽ nào cháu quên rồi, bây giờ khoa học phát triển, con người sớm đã có thể lên mặt trăng, thậm chí còn ở trong vũ trụ xây dựng trạm không gian đó thôi."  

"Khoa học còn làm được như vậy, huống hồ gì còn tồn tại chiến sĩ luyện khí lâu năm chứ."  

Đoan Mộc Lưu cảm thán nói: "Nguồn gốc của nền văn minh nhân loại, ai cũng không giải thích rõ được, hiểu cũng không hiểu rõ được."  

"Ông tin những gì ông xem trong sách cổ, những chuyện được ghi chép lại trong đó đều là thật."  

"Năm đó nhà họ Tô ở Côn Luân bị tông phái luyện võ tiêu diệt, không một người nào còn sống, thâm cừu đại hận như vậy mà Tô Vô Kỵ cũng không hề xuất hiện, chắc chắn là ông ta đang bị pháp tắc của trời đất trừng phạt, không có cách nào phân thân ra được."  

"Ông ở chiến trường nhìn thấy ông ta một lần, thần trí không tỉnh táo, toàn thân bị thương nặng, chỉ còn lại chút da thịt, còn lại đều bị cháy rụi hết, chắc hẳn cũng vô cùng đau đớn."  

"Lại thêm một trăm năm gần đây, trên đời không có chút tin tức nào của Tô Vô Kỵ cả, hoặc là ông ta đã đi vào con đường cổ xưa thần bí kia, hoặc là ông ta đã bị trời đất tiêu diệt rồi."  

Sau đó, Đoan Mộc Lưu lại chắc chắn nói: "Nhưng bất kể nói như thế nào thì người này đã không còn là nỗi uy hiếp của chúng ta nữa."  

"Mà các tông phái của nước Hoa, mặc dù trụ cột của ba đại thế lực có thể chiến với ông một trận nhưng từ xưa đến nay, bọn họ đều không tham gia vào cuộc chiến của đất nước."  

Đoan Mộc Lưu tự tin cười nói: "Hơn nữa, dựa vào thực lực của ông, thì nếu như liều chết một trận chắc chắn có thể giết chết được một tên trụ cột của đối phương, ba đại thế lực ai cũng không muốn trở thành con tốt thí đâu."  

"Trận chiến này, nước D chúng ta chắc chắn sẽ thắng!"  

Đoan Mộc Lưu nghiêm mặt nói: "Đoan Mộc Thuật, tăng tốc độ hành quân đi, ông muốn trong vòng nửa tiếng phải thâu tóm được biên giới phía Nam!"  

"Vâng! Vâng!"  

Đoan Mộc Lưu cung kính đáp lại, sau đó hạ lệnh cho binh sĩ phát tín hiệu bên cạnh, thổi kèn lệnh tăng tốc độ hành quân.  

Bình bịch bình bịch bình bịch!  

Trong nháy mắt, bốn, năm mươi vạn đại quan, chạy bộ về phía trước, tốc độ tăng lên gấp đôi, lại vô cùng đều nhịp, không hề lộn xộn, rõ ràng đều lã những tướng sĩ dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường.  

Sau khoảng mười mấy phút, bốn, năm mươi vạn đại quân đã áp sát dưới chân thành biên giới phía Nam.  

Liếc nhìn qua thì trông vô cùng hùng hồn, uy thế ngút trời.  

"Cái gì nên tới thì cuối cùng đã tới rồi."  

Lúc này, Triệu Thiên Sách từ trên thành cao nhìn xuống, anh ấy nhìn thấy khí thế hung hăng của quân địch, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.  

"Triệu Thiên Sách."  

Lúc này đây, Đoan Mộc Thuật đứng ra, lớn tiếng hô to: "Biên giới phía Nam đã là vật ở trong tay nước D của tôi rồi, tôi khuyên cậu hãy mở cửa thành ra đầu hàng, tránh trở thành cái xác không hồn dưới lưỡi đao của tôi!"  

"Đoan Mộc Thuật, ông nằm mơ đi!" Triệu Thiên Sách trầm giọng nói, đương nhiên anh ấy có nhận ra quốc chủ của nước D.  

"Ha ha."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 585


“Hừ!” Triệu Thiên Sách hừ lạnh một tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Một tấc núi sông một tấc máu, trăm vạn thanh niên trăm vạn binh, núi sông của tổ quốc, không cho dù một tấc đất!”  

<

“Đoan Mộc Thuật, nếu anh nhúng tay vào nước Hoa, cho dù tôi không thể đánh lại, cũng sẽ gõ cho răng chó của anh rơi đầy đất!”  

Advertisement

Triệu Thiên Sách giơ hai tay hét lớn: “Các tướng sĩ nghe lệnh, liều chết bảo vệ thành biên giới phía Nam!”  

“Rõ!”  

“Rõ!”  

“Rõ!”  

Tất cả tướng sĩ nước Hoa trong thành biên giới phía Nam, khoảng mười mấy vạn, đồng loạt hét lên vào lúc này. Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ quyết tâm, thấy chết không sờn.  

“Quyết tâm!”  

Đoan Mộc Thuật thấy vậy, vung tay lên ra lệnh: “Khai chiến, mười phút, san bằng thành biên giới phía Nam, tất cả quân phòng thủ, tiêu diệt toàn bộ, không sót một người!”  

“Giết!”  

“Giết!”  

“Giết!”  

Binh lính nước D khí thế kiêu ngạo, lập tức xông lên tấn công thành, thế tới rào rạt. Trong lúc nhất thời, tiếng giết chóc đinh tai nhức óc, hiện trường đầy xác chết, tình hình chiến đấu thê thảm.  

Lúc đầu, Triệu Thiên Sách đóng chặt các cổng thành, tấn công bằng phòng thủ, lợi dụng sự thuận tiện của các cổng thành để chặn các binh lính từ nước D. Nhưng từ từ, quân địch ngày càng đông, sắp đột phá được cổng thành. Vì vậy, Triệu Thiên Sách ra lệnh cho tất cả binh lính của nước Hoa ra khỏi thành để nghênh chiến. Về phần Triệu Thiên Sách, bởi vì anh ta là cảnh giới địa tông nên chỉ có thể trấn thủ, cổ vũ lòng quân, không thể đích thân ra trận chém giết.  

Cứ như vậy, một trận chiến khốc liệt đã nổ ra giữa hai bên, vô số thương vong, xác chết khắp nơi. Binh lính do Triệu Thiên Sách chỉ huy có kinh nghiệm sa trường, tạm thời đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công. Vì vậy, ngay từ đầu, các tướng sĩ nước Hoa chiếm thế thượng phong, ngay cả khi đối mặt với quân địch cao hơn mình gấp mấy lần, cũng không hề sợ hãi, thể hiện ra phong thái của người nước Hoa. Nhưng vài phút sau, năm trăm tên Tông Sư đỉnh phong cùng với hai ngàn Tông Sư ra tay.  

Cục diện trận chiến lập tức thay đổi đột ngột, họ gần như đè bẹp quân lính nước Hoa với ưu thế áp đảo. Lúc này đã trở thành một cuộc thảm sát một chiều, thảm không nỡ nhìn.  

Hai mắt Triệu Thiên Sách đỏ bừng, nhưng không thể làm gì được, chỉ  mong Bình Thân Vương sớm chuẩn bị, nếu có thể phái binh đến tiếp ứng thì không còn gì tốt hơn.  

...  

Cùng lúc đó. Phủ Thân Vương.  

Bình Thân Vương Long Từ Hành đã nhận được tin từ Triệu Thiên Sách, đang cau mày suy nghĩ. Lính liên lạc bên cạnh cung kính quỳ một gối xuống đất, chờ đợi quyết sách từ Long Từ Hành.  

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ binh lực các tỉnh xung quanh biên giới phía Nam lùi lại, tiết kiệm sức lực, chờ lệnh của tôi một lần nữa.” Cuối cùng, Long Từ Hành nói.  

“Vương gia...” Lính liên lạc sửng sốt một chút, hai mắt đỏ hoe nói: “Nhưng nếu là như vậy, chẳng phải tương đương với chắp tay nhường biên giới phía Nam cho nước D sao?”  

“Nước D lần này khí thế rào rạt, nhất định là có chuẩn bị mà đến, có mưu đồ rất lớn.”  

Long Từ Hành trầm trọng nói: “Lúc này không thích hợp lấy cứng đối cứng với bọn họ. Bảo toàn thực lực mới là điều quan trọng nhất.” 
 
Chương 586


“Huống hồ biên giới phía Nam vốn chính là đất cằn sỏi đá, đặc biệt cằn cỗi, nhường thì nhường đi.”  

<

“Nếu không chống cự, đại quân nước D tiến quân thần tốc, dân chúng các tỉnh xung quanh ngay cả thời gian tránh nạn cũng không có, tất nhiên dân chúng lầm than.”  

Lính liên lạc cắn răng nói: “Nhưng biên giới phía Nam có mười mấy vạn tướng sĩ bên ta, nếu không phải người tiếp ứng chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt, Vương gia, xin hãy suy nghĩ kỹ lại!”  

“Câm miệng!”  

Long Từ Hành trầm giọng nói: “Ý tôi đã quyết, ai cho phép cậu khoa tay múa chân, nói thêm một câu, lập tức lấy quân pháp hầu hạ cậu!”  

“Đi đi, dựa theo lời tôi nói, ra lệnh cho quân phòng thủ xung quanh nhanh chóng rút lui, không được phạm sai lầm!”  

“Vâng!” Thấy không thể thuyết phục được Bình Thân Vương, lính liên lạc đành phải ôm quyền đồng ý, xoay người rời khỏi phòng làm việc.  

“Vương gia, chiến thần Dực Cân xin được gặp ngài.” Lính liên lạc vừa rời khỏi, thủ vệ liền nói.  

“Dực Cân đến rồi.”  

Long Từ Hành lộ ra một nụ cười, sau đó nói: “Mời cô ấy vào.”  

“Vâng.” Thủ vệ cung kính đáp lại, sau đó liền nghe thấy bên ngoài nói: “Chiến thần Dực Cân, mời vào trong.”  

Ngay sau đó, Tô Dực Cân mặc quân phục, sải bước vào phòng làm việc, quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: “Thuộc hạ Tô Dực Cân chào Bình Thân Vương.”  

“Dực Cân, khách sáo như vậy làm gì, mau đứng dậy đi, không phải tôi đã nói rồi sao, nhìn thấy tôi thì không cần phải chào.” Long Từ Hành cười nhẹ, sau đó muốn đi đến đỡ Tô Dực Cân lên.  

Nhưng Tô Dực Cân đã đứng lên trước, không cho anh ấy cơ hội này, hơn nữa lùi lại một bước để giữ khoảng cách với Bình Thân Vương.  

“Dực Cân.” Long Từ Hành cũng không cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Tô Dực Cân đầy ái mộ, dịu dàng nói: “Tôi biết em thích ăn chay, cho nên ta đặt một bàn toàn tiệc chay ở Thiên Vân Lâu, đêm nay em nhất định phải đến đó.”  

“Vương gia!”  

Tô Dực Cân nghiêm túc nói: “Hiện tại chiến sự ở biên giới phía Nam cấp bách, thuộc hạ làm sao có tâm tư ăn cơm, xin Vương gia phát cho thuộc hạ mười vạn tinh binh, thuộc hạ lập tức đến biên giới phía Nam trước, tiếp viện cho chiến thần Thiên Sách!”  

“Dực Cân à, nước D tới lần này thật kỳ quái, nhất định không được hành động theo cảm tính, nếu không sẽ chỉ tăng thêm thương vong.” Long Từ Hành cười nói: “Hơn nữa người là sắt cơm là thép, không ăn cơm sao được, đi thôi, bản vương ăn cơm cùng em.”  

“Bình Thân Vương!”  

Vẻ mặt của Tô Dực Cân thay đổi, lạnh lùng nói: “biên giới phía Nam có ngàn vạn dân chúng, còn có mười mấy vạn tướng sĩ, bây giờ nguy cơ sớm tối, xin thứ lỗi cho tôi không thể đi cùng với ngài!”  

“Nếu ngài không phái binh cho tôi, vậy thì thuộc hạ một mình đi đến biên giới phía Nam trước, cho dù là chết ở biên giới phía Nam, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện!”  

“Hồ đồ!” 
 
Chương 587


Long Từ Hành lạnh lùng nói: “Chiến thần Dực Cân, em là thuộc hạ của bản vương, bản vương muốn em làm gì thì em làm cái đó, biên giới phía Nam, tôi sẽ không phái quân tiếp viện, em cũng không được đi!”  

<

“Vương gia, nói thêm cũng vô dụng, thuộc hạ cáo từ!”  

Tô Dực Cân không phục tùng, sau khi tạm biệt liền chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.  

Advertisement

“Hừ!”  

“Cả gan làm loạn!”  

Long Từ Hành lạnh lùng nói: “Người đâu!”  

“Có!”  

Vài tên thủ vệ lập tức đẩy cửa vào, đồng loạt quỳ xuống đất.  

“Chiến thần Dực Cân không tuân theo mệnh lệnh của chủ soái, bắt lấy cô ấy, đưa cô ấy vào thiên lao, chờ xử lý!” Long Từ Hành trầm giọng nói.  

“Rõ!” Hai thủ vệ nhận lệnh bước tới khống chế Dực Cân. Thủ vệ của Thân Vương sao có thể là người bình thường? Tô Dực Cân giãy dụa vài lần nhưng đáng tiếc vô ích, nên cắn răng nói: “Buông tôi ra, Bình Thân Vương, anh vứt bỏ ngàn vạn dân chúng không quan tâm, anh không xứng làm chủ soái ba quân!”  

“Kéo xuống!”  

Long Từ Hành không muốn nghe Tô Dực Cân kể tội trạng của mình nên giơ tay thúc giục.  

Hai tên thủ vệ áp giải Tô Dực Cân bước ra khỏi phòng làm việc.  

“Dực Cân, đừng trách tôi, tôi là đang bảo vệ em.” Nhìn Long Từ Hành bị bắt đi, Long Từ Hành tự lẩm bẩm một mình, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.  

...  

Ngay lúc này. Chiến trường biên giới phía Nam. Do số lượng cao thủ nước D quá đông nên chỉ trong phút chốc, quân lính nước Hoa đã bị ép đến dưới cổng thành. Ban đầu có mười mấy vạn binh sĩ, nhưng bây giờ vẫn còn bảy tám vạn, không có cách nào để rút lui.  

Triệu Thiên Sách đứng trên tháp, trong mắt hoàn toàn là sự bất lực, anh ta hoàn toàn không ngờ nước D lại phái nhiều cao thủ Tông Sư đến như vậy.  

“Ha ha!”  

“Không chịu nổi một đòn!”  

Đoan Mộc Thuật liên tục cười lạnh, sau đó vung tay lên nói: “Truyền lệnh của tôi, toàn quân tấn công!”  

“Giết!”  

Mấy chục vạn binh lính của nước D, sĩ khí chấn động, hùng hổ xung phong liều chết xông lên.  

Mà đúng lúc này, Tô Thương dẫn đầu thành viên Huyết Đồ chạy đến chiến trường.  

“Ra tay đi!”  

Tô Thương nhìn thấy dấu vết thi thể khắp nơi, binh lính nước D thương vong nặng nề nên hạ lệnh: “Không cần nương tay!”  

“Rõ!” Sau khi nhận được lệnh của Tô Thương, Tiêu Đình và bốn mươi chín thành viên Huyết Đồ xông vào đại quân của nước D như mãnh hổ xuống núi, không thể ngăn cản!  

Bốn mươi chín viên Huyết Đồ bởi vì tu luyện Thanh minh luyện thể thuật nên thân thể của bọn họ so với trước kia mạnh mẽ gấp mấy lần. Cơ bắp trên người mỗi người đều phồng lên, trông cực kỳ mạnh mẽ, giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, đấm vào da thịt, hoành hành trên chiến trường không bị cản trở, giống như một cỗ máy giết người. Mặc dù trong cơ thể bọn họ không có chân khí nhưng có thể nghiền nát các cao thủ Tông Sư bằng sức mạnh của cơ thể thuần túy. Đặc biệt là Tiêu Đình, sức lực vô cùng lớn, thân thể vô cùng kiên cố, cho dù là địa tông đỉnh phong khi đối mặt với nắm đấm của anh ấy cũng phải khiếp sợ.  

Mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Đình vượt qua cảnh giới Tông Sư, thậm chí có thể nghèn ép địa tông. Nhưng quanh người anh ấy không có chân khí dao động, thậm chí không có bất kỳ năng lượng đặc biệt nào, chỉ đơn giản là dựa vào sức mạnh, cho nên cũng không được coi là vi phạm lệnh cấm địa tông.  
 
Chương 588


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm mươi người này đã giết hàng trăm hàng ngàn binh sĩ của nước D chỉ trong nửa phút. Mà những binh lính đó, tất cả đều chết một cách thê thảm, máu thịt be bét, thậm chí có người còn bị nắm đấm trực tiếp đập thành thịt vụn.  

<

“Không hay rồi, quân địch tập kích!”  

Advertisement

“Thật là một lực lượng đáng sợ, bọn họ là ai!”  

“Tuy rằng không có nhiều người, nhưng thật là đáng sợ!”  

...  

Bên trong đại quân, rất nhiều binh lính nước D phản ứng lại, quay đầu lại bao vây các thành viên Huyết Đồ. Nhưng đòn tấn công của bọn họ khi rơi vào trên người các thành viên Huyết Đồ giống như gãi ngứa, thậm chí không để lại vết thương khiến bọn họ vô cùng kinh hãi.  

Nhưng các thành viên Huyết Đồ vẫn không dừng lại, không ngừng liên tục tấn công, một quyền có thể giết chết một binh lính nước D. Trung bình trong một giây sẽ có thêm năm mươi xác lính của nước D trên mặt đất. Máu tươi của binh lính nước D phun ra và rơi ở trên người các thành viên Huyết Đồ, sẽ biến thành một màn sương màu máu, nhanh chóng đi vào cơ thể các thành viên Huyết Đồ, trở thành nguồn sức mạnh của các thành viên Huyết Đồ, hơn nữa có thể rèn luyện thân thể bọn họ, làm cho bọn họ mạnh mẽ hơn.    

“Thứ gì vậy, vậy mà không thể chém vào!”  

“Áo giáp, chắc chắn bọn họ có áo giáp làm bằng công nghệ đặc biệt!”  

“Không đúng, những người này mặc quần áo đồng phục bình thường, một số thậm chí còn cởi trần, căn bản không có áo giáp!”  

“Thân thể mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn có sức mạnh khủng bố như vậy, mau lùi lại, mời cao thủ Tông Sư đến ngăn chặn!”  

...  

Đoan Mộc Thuật vẫn luôn quan sát bốn phương, sớm đã phát hiện ra các thành viên Huyết Đồ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.  

“Khổ luyện thân thể sao, ha ha, chẳng qua chỉ là mấy người luyện võ tu luyện Kim Chung Trạo mà thôi, không có gì phải sợ.”  

Đoan Mộc Thuật nhìn kỹ vài lần, sau đó lộ ra một nụ cười khinh thường, dặn dò: “Đối phó những người này trước, sau đó lại san bằng thành biên giới phía Nam!”  

“Tuân mệnh!”  

Ba mươi tên cao thủ ở cảnh giới Tông Sư đỉnh phong nghe thấy mệnh lệnh của Đoan Mộc Thuật không chút do dự bay lên trời trong nháy mắt, giết về phía sau.  

Vèo!  

Vèo!  

Vèo!  

Những người luyện võ cảnh giới Tông Sư này, thân hình như mũi tên sắc bén, nhanh chóng xuyên qua, trong nháy mắt đã va chạm kịch liệt với các thành viên Huyết Đồ. Bọn họ không hề nương tay, ra tay đều là sát chiêu, chân khí trong cơ thể kích động.  

Bùm! Bùm! Bang bang! Nhưng bọn họ ở trước mặt những thành viên Huyết Đồ giống như những người lính bình thường, vẫn không chịu nổi một đòn. Thành viên Huyết Đồ dùng gần ba quyền là có thể đấm nổ tung một cao thủ cảnh giới Tông Sư đỉnh phong. Thậm chí, để mở rộng hiệu quả, có vài tên Tông Sư đỉnh phong trực tiếp bị đánh thành sương máu, rơi vào trên người của các thành viên Huyết Đồ rồi bị hấp thu.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 589


...  

<

Các thành viên Huyết Đồ không dừng lại một giây, Tô Thương ra lệnh cho bọn họ không cần nương tay, giết tất cả mọi người, việc họ phải làm bây giờ là chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.  

Giết!  

Advertisement

Giết!  

Giết!  

Lại đánh sâu vào một vòng nữa, xác của binh lính nước D trên mặt đất ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã chất thành núi.  

“Cái gì!”  

Đoan Mộc Thuật cũng phát hiện ra manh mối, cau mày nói: “Bọn họ mạnh như vậy, hơn nữa trong cơ thể cũng không có chân khí!”  

“Chuyện này là không thể!”  

“Kim Chung Tráo, sử dụng chân khí để bảo vệ cơ thể và chống lại sát thương. Tại sao trong cơ thể bọn họ không có chân khí dao động?” Đoan Mộc Thuật kinh ngạc nói.  

“Rất đơn giản.”  

Lúc này, xe rượt đuổi ở phía trên Đoan Mộc Thuật chậm rãi mở miệng nói: “Vì cái bọn họ tu luyện không phải Kim Chung Tráo.”  

“Lão tổ tông.”  

Đoan Mộc Thuật không nhịn được hỏi: “Vậy thì tại sao cơ thể bọn họ lại kiên cố như vậy, đao thương bất nhập?”  

“Ông không biết cụ thể, nhưng chắc chắn bọn họ không phải người luyện võ.” Đoan Mộc Lưu lắc đầu nói.  

“Những người này có thể dễ dàng đánh bại Tông Sư đỉnh phong, ít nhất cũng là cao thủ địa tông.”  

Đoan Mộc Thuật hỏi: “Lão tổ tông, nước Hoa đã vi phạm lệnh cấm, xin lão tổ tông ra tay, giết chết bọn họ!”  

“Ha ha, bọn họ đều không phải người luyện võ thì làm sao có thể là cao thủ địa tông?”  

Đoan Mộc Lưu cười nói: “Tiếp tục theo dõi, ông rất muốn biết bọn họ có thể giết bao nhiêu người.”  

“Đây…” Đoan Mộc Thuật ngẩn người, sau đó cũng không nói thêm nữa, chỉ ra lệnh cho hai ngàn Tông Sư cùng hơn bốn trăm tên Tông Sư đỉnh phong, đồng thời ra tay.  

Bây giờ, bọn họ đã biết sức mạnh của các thành viên Huyết Đồ, nên cũng không xem nhẹ, mọi người đều sử dụng bản lĩnh giữ nhà của mình.  

Hơn bốn mươi vạn binh lính của nước D đồng loạt dừng lại, không còn tấn công thành biên giới phía Nam nữa mà dừng lại theo dõi.  

Những tướng sĩ nước Hoa còn sống sót tại hiện trường không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đổ dồn ánh mắt tò mò về chiến trường xem ai đã cứu họ.  

“Bọn họ là...Vệ sĩ của nhà họ Tô!”  

Lúc này, Triệu Thiên Sách ở trên tháp đã nhận ra các thành viên Huyết Đồ và Tô Thương trong đám đông, lập tức khiếp sợ: “Không phải tất cả những vệ sĩ của nhà họ Tô đều là người bình thường sao, trong cơ thể không có một tia chân khí nào, làm sao có thể...”  

Quỷ dị!  

Quá quỷ dị!  

Điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của Triệu Thiên Sách về thế giới này! Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều này, dù thế nào đi nữa, bọn họ đã giành được cơ hội thở dốc cho những tướng sĩ biên giới phía Nam.
 
Chương 590


“Vậy mà lúc trước mình còn nghi ngờ Tô đại thiếu tham sống sợ chết, không dám tới chiến trường biên giới phía Nam, nhưng bây giờ lại được đội ám vệ của nhà họ Tô do anh dẫn tới hoá giải nguy cơ, thật là xấu hổ!”  

<

Triệu Thiên Sách có chút xấu hổ, sau đó tràn đầy tò mò mà nhìn chằm chằm chiến trường phía xa, muốn xem những ám vệ của nhà họ Tô này đến tột cùng là mạnh cỡ nào...  

Advertisement

Trên chiến trường.  

Tiêu Đình cùng 49 thành viên Huyết Đồ, đang anh dũng chiến đấu, động tác không chút do dự, mỗi một quyền đều tràn đầy sức mạnh.  

Năm mươi người này, càng đánh càng hăng, trong cơ thể dường như không biết mệt mỏi.  

Hơn nữa, thân thể của họ cũng là đao thương bất nhập*, vô cùng kiên cố, những binh lính bình thường dùng toàn bộ sức lực cũng không thể khiến họ bị thương.  

*Đao thương bất nhập: Đao kiếm không thể làm họ bị thương được.  

Thành viên Huyết Đồ, trên chiến trường, người người như rồng, 50 cỗ máy giết người, vẫn đang không ngừng lấy mạng binh lính.  

Vài phút ngắn ngủi, vô số binh lính nước D tử vong, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, trải dài hàng chục mét.  

Hơn hai ngàn tên cao thủ Tông sư, ở trước mặt thành viên Huyết Đồ, cũng đều trở nên vô dụng.  

Có điều.  

Bọn họ dù sao cũng là Tông sư võ đạo, chân khí trong cơ thể hùng hậu, dùng hết thủ đoạn vẫn có thể làm bị thương thành viên Huyết Đồ.  

Rất nhanh.  

49 thành viên Huyết Đồ, vết thương trên cơ thể chồng chất, một số vị trí máu thịt be bét, chắc chắn là cực kỳ đau đớn.  

Nhưng mà những đau đớn này, thành viên Huyết Đồ hoàn toàn không nhìn đến, hoặc là đã bị tê liệt, cắn chặt răng tiếp tục những động tác của mình.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Lại thêm một quyền nữa, những thành viên Huyết Đồ liều mạng đánh thương vong kẻ thù, không ngừng xóa bỏ cao thủ Tông sư.  

Đồng thời, họ chuyển động Thanh minh luyện thể thuật, giết mỗi một Tông sư, thì sẽ hấp thụ huyết dịch của nó, tẩm bổ cho cơ thể, làm tăng cường sức mạnh của mình.  

Vì thế, 49 thành viên Huyết Đồ, càng đánh càng hăng, kẻ thù tại hiện trường, trong lòng run sợ, liên tiếp lui về phía sau.  

Tinh huyết cao thủ Tông sư, ẩn chứa chân khí.  

Mặc dù chân khí không mạnh mẽ bằng linh khí, nhưng cũng là một loại năng lượng tốt, tẩm bổ rất hiệu quả cho cơ thể, tốt hơn những binh lính bình thường rất nhiều.  

Đại khái có thể đoán được, một tên cao thủ Tông sư, tinh huyết còn hơn hàng trăm ngàn tên binh lính bình thường.  

49 thành viên Huyết Đồ, sao chịu buông tha chất dinh dưỡng tốt như vậy chứ, sôi nổi thừa thắng xông lên.  

Đêm nay, trở thành trận chiến đầu tiên của Huyết Đồ, giữa những thành viên này cũng có tính cạnh tranh, đương nhiên là cạnh tranh lành mạnh.  

Mỗi người đều muốn ở trước mặt cậu chủ, thể hiện mình thật tốt, vì thế tranh cướp giành giật xóa sổ những Tông sư bình thường này. 
 
Chương 591


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bất tri bất giác, nửa tiếng sau.  

<

Hiện trường hơn hai ngàn tên Tông sư bình thường, gần như bị diệt hết, chỉ còn lại mấy chục tên ít ỏi, bị dọa đến tè ra quần, xen lẫn vào đám người, hốt hoảng chạy trốn.  

Advertisement

"Ha ha, Thanh minh luyện thể thuật bồi dưỡng ra được những chiến sĩ này, quản thật là khắc tinh của loại chiến trường này rồi."  

Tô Thương đứng phía sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói tiếp: "Những thành viên Huyết Đồ này, không biết mệt mỏi, lực lực vô cùng lớn, cơ thể lại cực kỳ chắc chắn, chỉ cần cho họ đủ thời gian, đừng nói mấy chục vạn binh lính, dù là mấy trăm, mấy ngàn vạn, họ cũng đều có thể giết chết không còn manh giáp."  

"Huống hồ."  

Tô Thương tươi cười nói: "Trải qua trận này, thực lực thành viên Huyết Đồ, chắc chắn sẽ được nâng cao hơn, chí ít có thể đạt được đến cấp độ của Tiêu Đình bây giờ, có thể so sánh với địa tông đỉnh phong, thậm chí có thể giết chết được địa tông đỉnh phong."  

"49 người có thể giết chết địa tông đỉnh phong, không tốn công sức mà chúng tự chui đến cửa, nói cho cùng, mình còn phải cảm ơn những binh lính nước D này đó chứ, ha ha ha."  

Tô Thương có chút đắc ý.  

Bây giờ nhà họ Tô, kẻ thù đông đảo.  

Ba thế lực trong giới luyện võ, trong đó có Lão Độc Vật của vùng núi thâm sâu vân vụ, là kẻ thù không đội trời chung, không giết không được, nhất định phải báo thù vì tổ tiên nhà họ Tô.  

Còn về cùng núi tế trời, nơi này có quan hệ khá phức tạp, tạm thời không đề cập tới, nhưng Tô Thương chắc chắn phải đi một chuyến để đưa mẹ trở về.  

Trừ nơi đó ra, còn có gia tộc Tây Môn ở Côn Luân.  

Gia tộc này, chiếm lấy Côn Luân, năm đó thủ đoạn hung tàn, sớm muộn cũng sẽ có ngày, Tô Thương phải dẫn người đi tiêu diệt chúng, lấy máu trả máu, lấy răng trả răng!.  

Vì thế.  

Tô Thương mới đem Thanh minh luyện thể thuật và Phục long thuật hợp kích truyền cho vệ sĩ nhà họ Tô, ý đồ để bồi dưỡng những vệ sĩ nhà họ Tô trở thành cao thủ siêu cấp.  

Đến lúc đó, Tô Thương dẫn đầu thành viên Huyết Đồ, san bằng vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, đánh vào vùng núi tế trời, tiêu diệt gia tộc Tây Môn...Rung chuyển toàn bộ giới luyện võ!  

Có điều.  

Thành viên Huyết Đồ khoảng 49 người, muốn phát huy hết sức mạnh toàn thân của họ, không phải là một chuyện đơn giản.  

Nếu như thông qua dược tài để rèn luyện cơ thể, lấy dược tài thuần chất trên trái đất, chỉ sợ lãng phí rất nhiều sức người và cả thời gian.  

Nhưng bây giờ, vẻn vẹn chỉ cần thông qua một cuộc chiến tranh, thành viên Huyết Đồ liền có thể so sánh từng người với địa tông đỉnh phong, đây quả thực là chuyện tốt to lớn.  

"Hơn 400 tên Tông sư đỉnh phong này, khá thông minh đó, ai cũng không muốn chết, vì thế để hơn hai ngàn tên Tông sư bình thường, tiêu hao hết tinh lực của thành viên Huyết Đồ, chuẩn bị đến khi những thành viên Huyết Đồ hết sức chống trả, mới bắt đầu ra tay đánh giết."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 592


Tô Thương trong nháy mắt đề cao cảnh giác, ánh mắt đầy sự đề phòng, nhìn thẳng vào trong chiếc xe đó.  

<

Lúc trước anh ấy không để ý, giờ mới phản ứng được.  

Sau khi đặt chân đến luyện khí tầng thứ chín, năng lực nhận biết của Tô Thương, mạnh gấp mấy lần.  

Advertisement

cao thủ cấp bậc  như Trương Trọng Ngu cũng không trốn thoát được cảm giác của anh ấy.  

Nhưng người bên trong xe đó, Tô Thương ngay từ đầu không hề nhận ra được, dù là giờ phút này, anh ấy cũng không đánh giá được thực lực của người đó, chỉ là cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chăm chú về mình.  

Nhưng đạt đến trình độ cao thủ thế này, không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là khủng bố phi phàm, thực lực tuyệt đối vượt qua Trương Trọng Ngu!  

"Lần này phiền phức rồi!"  

Tô Thương sắc mặt nặng nề, lại không thể tránh được, chỉ có thể đứng tại chỗ, yên lặng theo dõi tiếp diễn biến.  

Lấy thực lực của Tô Thương bây giờ, thi triển Chỉ xích thiên nhai, nếu là chạy trốn có thể có chút cơ hội sống sót.  

Có điều.  

Tô Thương cũng không muốn cứ thế mà bỏ mặc Tiêu Đình cùng 49 thành viên Huyết Đồ, vì thế không chạy trốn liền, nhìn xem người đó rốt cuộc có tính toán gì, vì sao để mặc thành viên huyết Đồ giết một loạt Tông sư cao thủ của chúng như vậy.  

Tất nhiên.  

Nếu như người bên trong xe đó ra tay với mình, Tô Thương không chút do dự mà bỏ đi, dù sao bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.  

Để xem tình hình trước mắt đã.  

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương giả vờ như không phát hiện được Đoan Mộc Lưu, cơ thể không nhúc nhích.  

Còn về Đoan Mộc Lưu, ngồi bên trong xe, cách giữa khoảng không mà nhìn chăm chú Tô Thương, khóe miệng lộ ra một nụ cười.  

"Người thanh niên này, thật không đơn giản."  

Đoan Mộc Lưu khẽ cười nói: "Bên trong cơ thể rõ ràng không có chân khí chuyển động, lại có khí thế ung dung, hoàn toàn không giống người tay không trói gà."  

"Lại có thêm mấy chục tên chiến sĩ kì quái này, đều là cậu ta mang đến, lại nghe lệnh của cậu ta..."  

Đoan Mộc Lưu lẩm bẩm nói: "Thú vị, thú vị quá, lần này bế quan hơn một trăm năm, không ngờ nước Hoa lại có một thanh niên tài tuấn thế này."  

"Nhưng chiến sĩ đao thương bất nhập đó, cũng cực kỳ cổ quái, hình như có thể hấp thụ tinh huyết, làm cho cơ thể lớn mạnh, khiến người khác nhìn không thấu."  

Ánh mắt Đoan Mộc Lưu, di chuyển khỏi người Tô Thương, nhìn về phía những thành viên Huyết Đồ đang tàn sát tứ phương, nhịn không được mà cười nói: "Mình thật sự muốn nhìn một chút, bọn chúng rốt cuộc là đánh được đến mức nào, cuối cùng có thể giết chết bao nhiêu người."   

"Lão tổ tông."  

Đoan Mộc Thuật ở bên cạnh lại sốt ruột rồi, vội vàng nói: "Những tên kia quá quỷ dị, mấy Tông sư bình thường bên mình sắp bị chúng giết sạch rồi, xin ông ra tay đi."  

"Vội gì chứ?"  

Đoạn Mộc Lưu giọng điệu bình thản nói: "Lệnh cấm đoán địa tông, là do ông chủ động đề nghị."  
 
Chương 593


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mặc dù lần này chúng ta có ý đồ tiêu diệt chỗ này, với thực lực của ông, thì 5 quận cùng 19 nước không dám ý kiến gì, nhưng quy định là quy định."  

<

Đoan Mộc Lưu chân thành nói: "Con người của ông, từ trước đến nay luôn tuân thủ quy định, không phải là tình hình bất đắc dĩ thì ông chắc chắn không ra tay."  

Advertisement

"Tông sư bình thường đều chết hết rồi, khiến cho những Tông sư đỉnh phong phải ra tay, mấy đồ chó này, tham sống sợ chết, tính toán, mưu mô, cực kỳ khôn ngoan, lúc trước không ra tay cùng lúc với Tông sư bình thường, giữ họ lại để làm gì chứ?"  

Đoan Mộc Lưu cười lạnh lùng nói: "Hơn nữa, lần này triệu tập họ đến từ 5 quận cùng 19 quốc gia, ông căn bản không có ý định để họ trở về, Đoan Mộc Thuật, cháu rõ chưa hả?"  

"Chuyện này..."  

Đoan Mộc Thuật dừng lại một chút, sau đó như bừng tỉnh lại, khâm phục nói: "Cháu hiểu rồi, đây là mượn tay giết giặc, một mũi tên trúng hai đích, lão tổ tông anh minh."  

Bây giờ.  

Hầu hết những người dẫn đầu quân đội của nước D lần này đều là người đến từ 5 quận cùng 19 quốc gia.  

Nhất là Tông sư bình thường và Tông sư đỉnh phong, gần như là từ các quốc gia triệu tập đến.  

Đoan Mộc Lưu phải dùng họ để đánh nước Hoa, vừa chiếm đoạt vừa tiêu giảm lực lượng của 5 quận cùng 19 quốc gia.  

Đừng nói đến xuất hiện chướng ngại vật là 49 thành viên Huyết Đồ này, cho dù là họ không đến thì những cao thủ Tông sư này cũng đừng hòng còn sống mà trở về quốc gia của mình.  

Mặc dù làm như thế, sẽ đắc tội với 5 quận cùng 19 quốc gia, nhưng Đoan Mộc Lưu thực lực cường đại, tất nhiên không sợ những chuyện này rồi, nhất định những quốc gia đó không dám tìm nước D gây phiền phức.  

Quan trọng nhất là, kể từ đó, cao thủ các quốc gia, sẽ xuất hiện gián đoạn, dù sao thì những cường giả cảnh giới Tông sư, đại đa số đều nằm trong đội ngũ lần này.  

Lần gián đoạn này, sẽ dẫn đến việc 5 quận cùng 19 quốc gia trong thời gian rất dài không thể sinh ra được cao thủ Địa tông, những người thăng cấp lên Thiên tông cũng sẽ càng ngày càng ít.  

Mặc dù trên chiến trường có lệnh cấm đoán Địa tông, nhưng chiến trường ở bên ngoài lại không có, một quốc gia mạnh hay không mạnh, vẫn phải xem người luyện võ có vượt qua được Tông sư hay không.  

Đoan Mộc Lưu làm ra chuyện này, vừa là để trải đường cho con cháu đời sau, muốn để nước D trong mấy chục năm này, thực sự lớn mạnh.  

Vì thế, thành viên Huyết Đồ xóa sổ nhưng binh lính ở hiện trường, Đoan Mộc Lưu không thèm quan tâm, dù là giết chết Tông sư, ông ta cũng không để ý.  

...  

Lúc này.  

Trên cổng thành.  

"Hơn hai ngàn Tông sư, toàn bộ đều... chết hết!"  

Triệu Thiên Sách tận mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu bên dưới, cả người đầy sững sờ, căn bản không thể tin được cảnh này đang diễn ra.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 594


Cùng lúc đó.  

<

Hướng dưới cổng thành, hơn bốn trăm người luyện võ cảnh giới Tông sư điền phong, chậm rãi đến gần 49 thành viên huyết đồ, từ từ bọc lại thành một vòng vây.  

"Tôi đã quan sát kỹ rồi, những quái nhân này cũng không phải là đao thương bất nhập, bọn họ cũng sẽ bị thương, với lực lượng của chúng ta, hoàn toàn có thể làm bị thương nhóm này, mọi người đừng sợ."  

Advertisement

"Không sai, nhưng phải chú ý một điểm, không được lấy trứng chọi đá với họ, lực lượng của họ lớn mạnh lạ thường lắm."  

"Mọi người phải cùng nhau ra tay, tiêu hao lực lượng của chúng, tất nhiên có thể bắt hết toàn bộ bọn họ lại!"  

Hơn bốn trăm tên Tông sư đỉnh phong, sau khi giao hẹn kỹ càng rồi, gần như là cùng lúc, cùng nhau tiến lên.  

49 thành viên Huyết Đồ, đối mặt với sự bao vây của nhiều Tông sư đỉnh phong như vậy, có chút không chống đỡ được.  

Vù!  

Vù!  

Vù! Vù!  

Liên tiếp mấy thành viên Huyết Đồ bị đánh, máu tung tóe khắp trời.  

Mặc dù không chống lại được, nhưng họ lại có thể tránh né được những bộ phận quan trọng, vì thế thương thế cũng không nguy hiểm đến tính mạng.  

Dưới cách xử lý đơn giản, họ tiếp tục chém chết mấy trăm tên Tông sư đỉnh phong.  

Cứ như vậy, 49 thành viên Huyết Đồ, lấy vết thương của mình, đổi lấy tính mạng của đối thủ.  

Chỉ cần giết được đối thủ, họ sẽ nhận được huyết dịch bổ dưỡng, vết thương sẽ có thể hồi phục.  

Cứ  tiếp tục như vậy, hơn bốn trăm tên Tông sư đỉnh phong, rất nhanh cũng chỉ còn 300 tên.  

"Nghị lực sống thật ngoan cường!"  

"Quái nhân, thật là quái nhân, chỉ cần đối phương không trực tiếp bị đánh chết thì họ sẽ hấp thụ được huyết dịch, vết thương liền sẽ phục hồi như cũ, sức mạnh cũng sẽ gia tăng thêm một chút, quá quỷ dị!"  

"Mọi người không cần loạn, tập trung lực lượng, giết từng người từng người, đừng phân tán."  

"Được thôi, chúng ta chia làm mấy nhóm, đồng thời cùng tấn công một người, chặt đứt cổ của chúng, tôi không tin chúng không chết!"  

300 cao thủ Tông sư đỉnh phong còn lại, mơ hồ tìm đến phương pháp đối phó với thành viên Huyết Đồ, ra tay không chút lưu tình.  

Nhưng lúc này, Tiêu Đình vẫn luôn quan sát trận chiến, lại ra tay.  

Thực lực của Tiêu Đình, có thể nghiền ép Địa tông điền phong, tất nhiên có thể nhẹ nhàng chà đạp những Tông sư này.  

Chẳng qua là anh ấy biết ý đồ của cậu chủ, không phải đơn giản chỉ là để nâng cao thực lực của mình, mà muốn đề cao thực lực của toàn bộ thành viên Huyết Đồ.  

Vì thế.  

Lúc trước Tiêu Đình không tham gia vào cuộc tàn sát lớn này, chỉ là ở bên cạnh bảo vệ mà thôi.  

Bây giờ thấy thành viên Huyết Đồ nguy hiểm tính mạng, anh ấy trực tiếp ra tay hóa giải.  

Sau đó, Tiêu Đình thấp giọng hét: "Huyết Đồ nghe lệnh, bày trận!"  

"Vâng!" 
 
Chương 595


49 thành viên Huyết Đồ, nghe được mệnh lệnh của Tiêu Đình, nhất thời dựa theo trí nhớ trong đầu, tìm đến vị trí của mình, ngay lập tức, Phục long thuật hợp kích trận được hình thành.  

<

Lần này họ đến chiến trường biên giới phía Nam, không chỉ vì nâng cao sức mạnh của cơ thể, còn muốn rèn luyện Phục long thuật hợp kích.  

Bây giờ, chính là thời cơ thích hợp.  

Advertisement

Phục long thuật hợp kích.  

49 thành viên Huyết Đồ, sẽ như cùng là một người, lại phát ra một lực lượng lớn gấp trăm lần.  

"Giết!"  

Cùng với tiếng hét của Tiêu Đình, 49 thành viên Huyết Đồ, lợi dụng một loại trận hình quỷ dị, thẳng hướng 300 tên Tông sư đỉnh phong.  

Trong chốc lát, những Tông sư đỉnh phong này trước đó đã chia thành từng nhóm nhỏ, trực tiếp bị tách ra.  

Tiêu Đình không ra tay, chỉ là ở bên cạnh chỉ dẫn, nhưng thực thực của những thành viên Huyết Đồ phát ra, cũng đủ để nghiền ép 300 tên Tông sư đỉnh phong.  

Lập tức, tiếng kêu cứu ở hiện trường thảm thiết hơn, những Tông sư đỉnh phong này bây giờ không khác nào một đám gà dịch, tùy ý để thành viên Huyết Đồ tàn sát.  

...  

Cùng lúc đó.  

Thành phố.  

Tử Cấm Thành.  

Đại điện Kim Loan.  

Khí thế hào hùng phía trên cung điện, vàng son lộng lẫy, bốn cái cột trụ to lớn, như những tảng đá chọc trời, chạm khắc rồng và phượng.  

Ở chỗ cao nhất của đại điện, có một ngai vàng mà tất cả những người trên thế giới theo đuổi danh vọng và tiền tài đều mong muốn được ngồi trên đó.  

Sau ngai vàng, chín tác phẩm điêu khắc rồng vàng, với hàm răng và móng vuốt của chúng, như có tiềm năng nuốt chửng cả thế giới.  

Giờ phút này.  

Một người đàn ông khuôn mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng, không giận dữ nhưng trông rất uy lực.  

Người này chính là quyền lực đỉnh phong, chủ chung của thiên hạ, thống trị non sông đất nước, vô số dân chúng, mắt nhìn xuống trăm dân thiên hạ!  

Người này chính ta, Long...Hành...Thiên!  

Dưới Long Hành Thiên, chỉ ta là cao quý!  

Trên đại điện, là hoàng thượng Long Hành Thiên.  

Dưới đại điện, là các quan văn võ trong triều, khoảng gần một trăm người, toàn bộ là các nhân vật nắm quyền thế trong thiên hạ.  

Người đứng ở phía bên trái, là em trai của hoàng thượng, Bình Thân Vương Long Từ Hành.  

Người đứng phía trên nhất bên phải, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, là tể tướng Lưu Trung Liên đương triều.  

Sau khi trận chiến biên giới phía nam nổ ra, Long Từ Hành đứng đầu quan võ, cùng với Lưu Trung Liên người đứng đầu quan văn, đã triệu tập hết quan văn quan võ, vội vàng đến diện kiến ở đại điện, cùng nhau bàn bạc cách đối phó.  

“Cho tới nay, nước D ở hai bên biên giới tây nam, đều không hòa thuận với bên ta, thường xuyên xảy ra chiến tranh.”
 
Chương 596


Hoàng thượng Long Hành Thiên nhíu mày: “Lần này, sao bọn họ lại đột nhiên xâm chiếm quy mô lớn như vậy, lẽ nào thật sự có âm mưu gì sao?”  

<

“Hoàng thượng, việc cấp bách bây giờ, là phái binh tiếp viện cho biên giới phía nam ạ, chẳng lẽ ngài lại muốn hai tay dâng biên giới phía nam cho chúng sao?”  

Lưu Trung Liên đứng đầu quan văn đứng ra, dõng dạc nói: “Mỗi một tấc đất của đất nước, đều là do vô số những binh sĩ phải bỏ mạng để đổi lấy, lần này, đương nhiên một tấc đất cũng không nhường!”  

Advertisement

“Lời này của tể tướng sai rồi.”  

Long Từ Hành bước ra một bước, trực tiếp phủ nhận: “Khí thế hừng hực của nước D, một trận chiến như là trẻ trẻ, biên giới phía nam rời vào tay giặc là điều đương nhiên, cho dù phái quân tiếp viện, cũng không ăn thua.”  

Long Từ Hành đề nghị: “Em đề nghị, để nước D vào thành, sau đó chia nhỏ ra, dùng trận pháp Thiên Lô, để tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.”  

“Hoàng thượng!”  

Lưu Trung Liên nghe vậy, vội nói: “Tuyệt đối không thể được ạ, cách này như dẫn sói vào nhà, hậu họa nhất định sẽ vô cùng lớn.”  

“Nước D dùng biên giới phía nam làm bàn đạp, không ngừng phái quân đến đó, để chiếm đoạt đất đai nước ta, nước ta sẽ chống cự như thế nào?”  

Lưu Trung Liên lo lắng nói: “Còn chưa nói đến chiến pháp Thiên Lô có hiệu quả hay không, cứ cho là có hiệu quả thật, thì cũng không có khả năng đâu, suy cho cùng nước D vào thành, thì hàng vạn người dân sẽ rơi vào tình cảnh khốn khổ lầm than đó ạ.”  

“Cho dù đã hủy diệt được nước D, thì phải làm làm thế nào đây, vì chiến tranh mà dân chúng phải chết oan, có thể làm lại từ đầu sao?”  

Lưu Trung Liên cầu cứu giúp nhân dân: “Hi vọng hoàng thượng có thể suy nghĩ cho nhân dân, chống cự lại địch ở bên ngoài biên giới phía nam, mà chiến đấu với nước D đến cùng!”  

“Tể tướng đúng là dốt nát!”  

Long Từ Hành cười một tiếng, rồi trầm giọng nói: “Theo như tin tức mà tôi có được, lần này nước D đã huy động năm mươi vạn quân lớn, hơn hai nghìn tên tông sư bình thường, năm trăm tên tông sư đỉnh phong!”  

Vù!  

Vừa nói xong, bỗng hiện trường dấy lên một cơn ngạc nhiên, bách quan văn võ đều kinh ngạc, rõ ràng bọn họ biết hai nghìn tên tông sư bình thường, năm trăm tên tông sư đỉnh phong, mang ý nghĩa gì.  

“Huy động lực lượng toàn quốc, bên ta vẫn có thể lấy một chọi hai, nhưng chống chọi với địch ở ngoài thành biên giới phía nam, không khác gì mơ mộng hão huyền.”  

Long Từ Hành tiếp tục nói: “Huống hồ, triệu tập các tông sư võ sĩ tản mạn ở khắp nơi, ít nhất phải cần thời gian là hai ngày.”  

“Mà biên giới phía nam, tối nay thể nào cũng rơi vào tay giặc, thời gian căn bản là không kịp.”  

“Ngoài ra, tể tướng, ông có biết, lần này nhân vật dẫn quân của nước D là ai không?” Long Từ Hành trầm giọng hỏi dò.  

Lưu Trung Liên tiếp nhận ánh mắt của Long Từ Hành, không tự ti đáp: “Là ai thì có liên quan gì, có thể ảnh hưởng tới cục diện chiến tranh không?”  

“Có thể chứ!”  

Long Từ Hành lại gật đầu, nghiêm túc nói: “Vì người đó, từng là một thần thoại vô địch của nước D, Đoan... Mộc… Lưu!”  

“Cái gì, Đoan Mộc Lưu!”  

“Đoan Mộc Lưu không phải đã chết rồi sao, đã chết được một trăm năm từ lâu rồi mà!”  

“Nhưng gần đây ông ta là thần thoại vô địch, trên chiến trường danh tiếng hiển hách, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, ông ta không thể còn sống được!”  

...  
 
Chương 597


Trong số bách quan văn võ, đa số đều biết đến tiếng tăm của Đoan Mộc Lưu.  

<

Điều này cũng bình thường.  

Chính lúc này tất cả mọi người phía trên nói, Đoan Mộc Lưu gần đây là thần thoại vô địch, trong lịch sử cận đại đã ghi lại một trang sử hào hùng.  

Người thời nay, cứ nghe nói đến chiến tích của Đoan Mộc Lưu, thì liền biết đến sự huy hoàng của ông ta.  

Advertisement

Do đó, nghe đến cái tên Đoan Mộc Lưu, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được.  

“Bình Thân Vương nói không ngoa, Đoan Mộc Lưu quả thực vẫn còn sống, mật thám của trẫm ở nước D, hôm qua vừa truyền tin tức đến.”  

Bây giờ, hoàng thượng Long Hành Thiên mới nói: “Thời gian trước, khi Đoan Mộc Lưu chinh chiến nơi sa trường, đã hơn trăm tuổi rồi, giờ đây lại qua hơn một trăm năm nữa, trẫm không thể ngờ rằng, người này vẫn tồn tại ở trên đời.”  

“Suy đi nghĩ lại, lần này nước D tiến công quy mô lớn vậy, chắc chắn là do một tay Đoan Mộc Lưu chỉ đạo.”  

Long Hành Thiên tiếp tục nói: “Hơn nữa mật thám báo tin đến, những binh sĩ của nước D ở biên giới phía nam kia, đa số đều không phải người của nước D, mà là Đoan Mộc Lưu đã điều quân từ năm quận mười chín nước tới đấy.”  

“Như vậy, lực lượng binh sĩ của chính nước D, vẫn còn đang ẩn giấu, Bình Thân Vương chú ý đến cũng không sai, quả thực không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Long Hành Thiên lạnh lùng nói.  

“Nếu đã nói như vậy, chẳng lẽ ngài muốn không quan tâm đến hàng vạn người dân sao, lẽ nào phải trơ mắt nhìn bọn họ phải sống lang bạt khắp nơi, ăn không được no à?”  

Lưu Trung Liên nói tiếp: “Hoàng thượng, cứ coi như bảo tồn được binh lực, cũng có thể cử người tiến về phía trước biên giới phía nam, hộ tống dân chúng rút lui, không cần liều mạng với binh sĩ của nước D.  

“Hử, vẽ vời thêm chuyện, lại tăng thêm sự mạo hiểm!” Bình Thân Vương Long Từ Hành nói.  

“Lời của em trai có lý đấy, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, biên giới phía nam, không giữ nữa, đồng thời truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả các cao thủ của nước ta, chuẩn bị cùng nhau đối phó với binh sĩ của nước D trong thành.”  

Hoàng thượng Long Hành Thiên nhìn về phía Bình Thân Vương, tràn đầy sự tự tin, tiếp tục nói: “Trận chiến này do em phụ trách, hi vọng chiến pháp Thiên Lô của em, có thể thể hiện được sự uy nghiêm của nó.”  

“Em, nhận lệnh!”  

Long Từ Hành quỳ xuống đất, vẻ mặt vô cùng kính trọng, trong mắt lộ ra một nụ cười không dễ phát giác.  

“Ôi!”  

Tể tướng Lưu Trung Liên thở dài một hơi, vô cùng thất vọng về chuyện này, lại còn không thể thay đổi được quyết sách của hoàng thượng, liền nói: “Hoàng thượng, sức khỏe của vi thần không tốt, thần xin cáo lui trước.”  

“Ừ.”  

Long Hành Thiên gật đầu, không hề để ý gì đến Lưu Trung Liên.  

“Tiểu nhân là chiến thần Thiên Sách, cán bộ liên lạc thông tin, có chuyện gấp cần bẩm báo, nhân đây muốn cầu kiến hoàng thượng!”  

Chuyện gấp cần bẩm báo?  

Lẽ nào biên giới phía nam đã rơi vào tay giặc rồi sao?  

Long Hành Thiên nhíu mày, rồi nói: “Để cậu ta vào!”  

Đại nội tổng quản bên cạnh hét lớn: “Truyền!”  

Vài phút sau, một cán bộ liên lạc thông tin khoảng hơn ba mươi tuổi, quỳ xuống đất, kích động hành lễ.  

Hoàng thượng Long Hành Thiên không để anh ta đứng dậy, liền hỏi: “Chuyện gấp cần bẩm báo gì vậy, mau nói đi.”  

“Tuân lệnh!”  

Cán bộ liên lạc không dám ngẩng đầu lên, giọng điệu kích động nói: “Hoàng thượng, chiến sự ở biên giới phía nam thắng lớn, hơn hai nghìn tên cao thủ tông sư của nước D, hầu như không còn ai sống sót!”  

“Cho đến bây giờ, nước D chưa hề bước được vào biên giới phía nam nửa bước, hơn bốn mươi vạn quân lớn, bị chống cự ở ngoài thành!”  

Vừa nói xong, bách quan văn võ xôn xao trên đại điện, tất cả ánh mắt của mọi người đều tràn đầy sự khó tin.  

“Không thể nào!”  

Bình Thân Vương trực tiếp phủ nhận, nghiêm túc nói: “Binh lực của Triệu Thiên Sách, thực lực như thế nào, trong lòng bổn vương biết rất rõ, sao có thể sát hại được hơn hai ngàn tên tông sư chứ!”  

“Cho dù Triệu Thiên Sách không tuân theo lệnh cấm của địa tông, tự mình ra tay, cũng không thể là đối thủ cả hơn hai nghìn tên tông sư, đó là hơn hai nghìn tên tông sư đấy, coi như anh ta đã tiêu hao hết chân khí, cũng không thể làm được!” 
 
Chương 598


Hoàng thượng Long Hành Thiên bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt dừng trên người cán bộ liên lạc, lạnh lùng nói: “Tin tức có nhầm lẫn không?”  

<

“Thưa hoàng thượng, vô cùng chính xác ạ!”  

Advertisement

Cán bộ liên lạc kính trọng nói: “Chiến thần Thiên Sách đã nói, tin tức biên giới phía nam có thể sẽ đứt quãng, muốn theo dõi toàn bộ tổn hại, thì hoàng thượng có thể ra lệnh tin tức bộ môn, mở thiên nhãn, dùng vệ sinh để quan sát chiến trường biên giới phía nam, là giả hay thật, xem là biết liền.”  

“Được!”  

Long Hành Thiên khua tay một cái, rồi dặn dò: “Tin tức bộ môn, mở thiên nhãn ra, tập trung vào chiến trường biên giới phía nam!”  

“Hơn nữa, làm một cái màn hình lớn, treo ở trên đại điện, trẫm muốn xem cùng với bách quan văn võ, cùng nhau quan sát xem rốt cuộc chiến trường biên giới phía nam như thế nào.”  

Thiên nhãn.  

Đây là thủ đoạn giám sát đặc biệt của đất nước, dùng vệ tinh giám sát các nơi trên trái đất, chỉ có nhận được mệnh lệnh của hoàng thượng, mới có thể mở được thiên nhãn.”  

Thiên nhãn vừa mở ra, các nơi trên toàn đất nước, bất kì một ngóc ngách nào, đều có thể xuất hiện trên màn hình, hơn nữa hình ảnh rất chân thực, tương đương như trực tiếp ở hiện trường vậy.  

Nhưng vệ tinh của quốc gia, còn có một công dụng khác, bình thường thì dùng để quan sát khắp nơi, ngăn chặn mọi thủ đoạn xâm nhập của các nước thù địch.  

Cho nên ở tình huống bình thường, tuyệt đối không thể dễ dàng khởi động thiên nhãn, để tránh bị các nước thù địch xâm nhập vào chỗ sơ hở.  

Bây giờ, nước D xâm phạm với quy mô lớn, biên giới phía nam ngan cân treo sợi tóc, hoàng thượng cũng rất muốn biết, biên giới phía nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên đồng ý với lời đề nghị của Triệu Thiên Sách.  

Có được sự đồng ý của hoàng thượng, cán bộ của tin tức bộ môn, lập tức hành động.  

Chỉ vài phút thôi, trên đại điện, đã xuất hiện một cái màn hình 6mx10m cỡ lớn.  

Cùng với thao tác chuyên nghiệp của nhân viên, trên màn hình bỗng xuất hiện tình hình chiến đấu của biên giới nam.  

Chỉ xem trên màn hình, mấy vạn đại quân của nước D, binh lính gần ngoài thành biên giới phía nam, còn cả lính canh giữ, co quắp lại ở bên rìa biên giới, không thể lùi được nữa.  

Ban đầu, đại quân của nước D hẳn là rất kiêu ngạo hung hăng, thừa thắng xông lên, nhưng bây giờ trên mặt bọn họ lại tràn đầy sự sợ hãi,  bây giờ hì đứng nguyên tại chỗ, không thể nhúc nhích được.  

Hơn nữa tất cả mọi ánh mắt của quân địch, đều nhìn về phía đằng sau.  

Rõ ràng, phía sau đã xảy ra chuyện lớn gì đó, khiến cho quân địch hoảng sợ mãi không thôi.  

Long Hành Thiên vô cùng tò mò, nhanh chóng ra lệnh: “Thay đổi thiên nhãn, xem xem bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”  

“Vâng!”  

Nhân viên chuyên nghiệp thao tác một hồi, rất nhanh màn hình đã tập trung về phía sau.”  

Sau đó, có mấy trăm người, bọn chúng mặc áo giáp đen, trên cơ thể mỗi người đều phát ra một luồng chân khí rất khủng khiếp, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. 
 
Chương 599


Còn về một bên khác, chỉ có vài chục người, trên người không để lộ ra chân khí, trên quần áo, mặt mũi những người này, toàn bộ đều là máu, giống y như máu người.  

<

Bóng người bọn chúng chuyển động, xen kẽ tung hoành, vung nắm đấm thoải mái, vậy mà lại đánh được mấy trăm tên mặc áo đen đến nỗi không thể chạy đi đâu được.  

Advertisement

Thậm chí.  

Dưới đất còn có thi thể của hơn hai trăm tên áo giáp đen, rõ ràng, tên áo đen đã bị đánh chết.  

Ngoài ra.  

Xung quanh hiện trường, có rất nhiều thi thể mặc chiến giáp màu xám, đoán qua loa, ít nhất cũng phải là hơn hai nghìn tên!  

“Quy định của chiến trường nước D, là tông sư bình thường thì mặc chiến giáp màu xám, còn tông sư đỉnh phong thì mặc chiến giáp màu đen.”  

Khuôn mặt Long Hành Thiên tràn đầy sự kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Trong màn hình, thi thể mặc chiến giáp xám chồng chất như núi, tông sư trên người mặc chiến giáp màu đen, cũng thương vong rất nặng nề, hơn nữa còn đang bị giết hại!”  

“Mấy chục tên chiến sĩ kia, rốt cuộc là người nào chứ, nếu đã quỷ quái như vậy, rõ ràng là không có chân khí, nhưng dựa vào lực lượng và cơ thể, lại có thể làm ra một chiến tích như thế, quả là khiến người nghe rợn cả người!”  

Bách quan văn võ ở hiện trường, cũng bị khiếp sợ, trên mặt ai cũng hiện ra sự kinh ngạc.  

Còn về Bình Thân Vương Long Từ Hành, lúc trước còn nghi ngờ tin tức được truyền đến của Triệu Thiên Sách, bây giờ ngậm miệng không nói được gì.”  

“Thưa hoàng thượng!”  

Lúc này, cán bộ đáp: “Những người kia đến từ nhà họ Tô ở Giang Bắc, là ám vệ của nhà họ Tô ạ.”  

“Nhà họ Tô ở Giang Bắc sao?”  

Long Hành Thiên bỗng khựng lại, sau đó như nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Nhà họ Tô có hai đời đại tướng Tô đó sao?”  

“Chính xác.”  

Cán bộ liên lạc nói tiếp: “Hôm nay lúc chiến sự biên giới phía nam có cấp báo khẩn cấp, chiến thần Thiên Sách đang ở Giang Bắc, thế là chỉ cần một tiếng của nhà họ Tô, hai đời đại tướng Tô liền quyết định, để hậu bối đời sau Tô đại thiếu gia Tô Thương, dẫn đầu ám vệ nhà họ Tô, tiến về chiến trường biên giới phía nam với chiến thần Thiên Sách.”  

“Ban đầu chiến thần Thiên Sách cho rằng đại tướng Tô chỉ là muốn rèn luyện cho Tô đại thiếu gia, nhưng không ngờ rằng, ám vệ nhà họ Tô lại có thực lực quái quỷ như vậy, có thể xoay chuyển tình thế, ngăn chặn từng bước chân xâm phạm biên giới phía Nam của nước D.”  

Cán bộ liên lạc nói tiếp: “Tin tức chiến thần Thiên Mạch truyền tới lần này, là vì xin công lao cho Tô Thương cùng với ám vệ nhà họ Tô.”  

“Ha ha!”  

Long Hành Thiên thoải mái cười lớn: “Nhà họ Tô đúng là tấm gương cho đất nước mình, trước và sau hai đời đại tướng Tô, còn chiến thần Dực Cân nữa, cũng là đến từ nhà họ Tô phải chứ.”  

“Bây giờ, nhà họ Tô lại xuất hiện một vị Tô đại thiếu gia Tô Thương, dẫn đầu đội ám vệ, thể hiện được sự uy nghi oai vệ ở chiến trường biên giới phía nam.”  
 
Chương 600


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Long Hành Thiên hài lòng nói: “Được đấy, được đấy, thực sự nên được thưởng.”  

<

“Nhưng, nguy cơ của biên giới phía nam còn chưa giải quyết triệt để, bây giờ bàn luận việc ban thưởng, còn quá sớm đấy.”  

Advertisement

Long Hành Thiên cười nói: “Nếu như Tô Thương và ám vệ nhà họ Tô có thể phá tan âm mưu của nước D, đem toàn bộ đại quân của nước D trục xuất ra khỏi nước ta, trẫm nhất định sẽ luận công ban thưởng.”  

“Đến lúc đó, trẫm lại phong một chức đại tướng Tô nữa, để nhà họ Tô có đến ba đại tướng, trở thành giai thoại thiên cổ.”  

Bình Thân Vương Long Từ Hành bên dưới, sắc mặt có chút khó coi, cũng không dám nói gì thêm.  

Bây giờ, ông ta dùng thân phận Bình Thân Vương, tạm thời nắm giữ binh mã, dưới trướng là mười chiến thần lớn.  

Nhưng nếu như sau khi sắc phong nguyên soái, vậy thì quyền nắm giữ binh mã của  ông ta, sẽ bị tước đoạt.  

Bởi vì, nguyên soái mới là người đứng đầu quan võ, nắm trong tay binh mã trong thiên hạ, và trăm vạn binh lính hùng mạnh!  

Từ nhiều năm trước, sau khi Tô Kiền Khôn cởi bỏ áo giáp, là Bình Thân Vương thay thế ông ta tiếp quản tam quân.  

Bởi vì ông ta là Thân Vương, hoàng thượng cũng có chút đề phòng đối với ông ta, cho nên vẫn chưa có tuyên bố chính thức.  

Cho dù chiến công của ông ta có hiển hách, bày mưu tính kế, nhiều lần chống cự với quân địch ở ngoài nước nhiều đến đâu, thì hoàng thượng im lặng không nhắc đến chuyện truyên bố chính thức trước kia.  

Bây giờ.  

Trên chiến trường lại xuất hiện bóng dáng người nhà họ Tô, hơ nữa tên Tô đại thiếu gia Tô Thương kia, tuy vẫn chưa ra tay, nhưng dưới trướng cậu ấy lại có mười mấy tên có thế trấn áp được sự bảo vệ của tông sư đỉnh phong.  

Những tên hộ vệ đó, không dùng đến chân khí, cũng có thể giết được tông sư đỉnh phong, quỷ dị lạ thường, quả thực đúng là vì chiến trường mà sinh.  

Tô Thương có hộ vệ cỡ vậy, cho dù bản thân là một tên phế vật, cũng có cơ hội được hoàng thượng phong soái đó.  

Đáng chết!  

Cậu ta đã phá hoại kế hoạch của mình, còn muốn cướp chức vị chủ soái tam quân của mình nữa!  

Bình Thân Vương Long Từ Hành không kiềm chế được cơn giận, ngược lại trong  ánh mắt còn hiện ra một nụ cười lạnh lùng.  

Được đấy!  

Đoan Mộc Lưu!  

Chỉ cần Đoan Mộc Lưu ra tay, biên giới phía nam nhất định sẽ không giữ được, người nhà họ Tô, toàn bộ đều phải chết.  

Cho dù những tên ám vệ kia có mạnh như thế nào đi nữa, tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Đoan Mộc Lưu.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 601


Nhưng trên người cô ấy, lại có khí tức hơn cả một cô gái, bao phủ hết đại điện Kim Loan.  

“Ha ha, tên nhóc nhà anh Tô, không ngờ rằng lại có dũng khí ra chiến trường, thú vị đó, thú vị thật nha.”  

Advertisement

Người phụ nữ mặc váy trắng này chính là huấn luyện viên của Quốc Nhận, Tây Dao.  

Khoảng thời gian trước, bà ta từng đi Giang Bắc vì Hồng Liên đao, cuối cùng thành công mang Hồng Liên đao về.  

Có điều, trên đường Tây Dao đã phát hiện Hồng Liên đao đã trở thành bình thường, khác với những gì bản thân hiểu, chắc chắn trong đó đã xảy ra chuyện gì rồi.  

Bà ta vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc Hồng Liên đao bị làm sao mà lại mất đi loại sức mạnh thần bí này.  

Thế cho nên.  

Tây Dao âm thầm điều tra, nhưng kết quả lại không thu về được gì cả, nhưng bà ta cũng không để ý nhiều.  

Dù sao nhiệm vụ của bà ta là mang Hồng Liên đao về ngân khố quốc gia để niêm phong cất giữ. Còn về chuyện Hồng Liên đao biến thành cái dạng gì thì chẳng liên quan gì đến bà ta  

Chuyến đi Giang Bắc lần trước, Tây Dao gặp lại Tô Thần Binh đã nhiều năm xa cách.  

Nhưng người mà bà ta có ấn tượng sâu sắc nhất lại không phải là Tô Thần Binh, mà là đại thiếu gia nhà họ Tô, Tô Thương.  

Tên nhóc Tô Thương quá giống chị gái Ngọc Yến, chả trách hai người họ là mẹ con.  

Từ sau khi tách ra với chị gái Ngọc Yến, trái tim Tây Dao cũng trở nên lạnh lẽo. Nhưng Tô Thương đã nhen nhóm ngọn lửa trong lòng bà ta lần nữa.  

Thế như khoảng thời gian gần đây, bà ta bế quan tu luyện cho nên không thể đi Giang Bắc tìm Tô Thương.    

Mà nơi Tây Dao tu luyện lại ở kế bên đại điện Kim Loan.  

Vừa nãy, trong lúc vô tình nghe được hai đời Tô Soái, lại nghe được tên Tô Thương, thế là bóng dáng chớp mắt đã xông thẳng vào đại điện Kim Loan.  

"Tiểu tử kia, cậu nói cậu sẽ mua trà sữa cho tôi, còn sẽ gửi mỹ phẩm cho tôi, nhưng cuối cùng lại không làm, mà bản thân lại chạy tới chiến trường biên giới phía Nam."  

Tây Dao ngẩng đầu, không coi ai ra gì nhìn về phía màn hình lớn phía trên, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo nở nụ cười, khẽ cười nói: "Rất tốt, có phong thái của Tô đại ca, ha ha ha."  

Yên tĩnh!  

Nơi đây yên lặng như tờ.  

Văn võ bá quan đương nhiên biết thân phận của Tây Dao, tất cả đều cuối đầu không dám nhìn bà ta, cũng không ai nói một lời.  

Cho dù là Bình Thân Vương Long Từ Hành cũng im lặng không lên tiếng, thành thật đứng ở một bên.  

Lúc trước Lưu Trung Liên lúc trước cáo bệnh muốn rời đi, nhưng nhìn thấy chiến trường biên  giới phía Nam hiến sự đại thắng lại lặp tức ở lại.  

Ngay lúc này.  

Lưu Trung Liên khách sáo hỏi: "Huấn luyện viên Tây Dao biết Tô Thương sao?"  

"Biết." 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom