Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 542


Lý Nguyệt nhỏ giọng từ chối, sau đó nói: "Để thêm mấy ngày nữa nha, ông nội của em nói lúc trước rồi, khoảng thời gian này đang sắp xếp cho hôn lễ của chúng ta rồi, chỉ ít ngày nữa thôi, sau đó em sẽ cho anh thứ quý giá nhất của em."  

<

"Cái gì? Kết hôn? Sao lại đột ngột vậy chứ?" Tô Thương thoáng có chút ngạc nhiên.  

Advertisement

"Chuyện xảy ra ở nhà anh, ông nội em đều biết rồi, bây giờ ông nội Tô và bác Tô..."  

Nói đến đây, Lý Nguyệt không tiếp tục nói hết, sợ Tô thương đau khổ, sau đó nói tiếp: "Ông nội của em nói, nhà họ Lý và nhà họ Tô, từ trước đến nay quan hệ rất tốt, không thể giậu đổ bìm leo được."  

"Bây giờ nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Lý nhất định phải có một chút thành ý, nên muốn nhanh chóng để chúng ta kết hôn, dùng chuyện này để an ủi vết thương trong lòng của ông nội Tô và bác Tô."  

Lý Nguyệt tiếp tục nói: "Còn nữa, nếu như chúng ta kết hôn rồi, về sau có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc ông nội Tô và bác Tô rồi."  

"Hóa ra là như vậy."  

Tô Thương cười khổ nói: "Nhưng mà, chuyện này đột ngột quá, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đây."  

"Tô Thương!"  

Lý Nguyệt nghe vậy, đẩy Tô Thương ra, lạnh lùng nói: "Có ý gì chứ, anh không đồng ý sao?"  

"Không phải."  

Tô Thương vội nắm lại cánh tay ngọc ngà của Lý Nguyệt, giải thích nói: "Vợ à, sao anh không đồng ý được chứ, anh còn ước đêm nay là đêm động phòng đây này, chẳng qua là anh thấy bất ngờ, nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể cùng em tổ chức lễ cưới."  

"Như vậy còn tạm được." Lý Nguyệt liếc nhìn Tô Thương, sau đó nói: "Sau này anh chững chạc lên một chút, đừng có không đứng đắn như vậy nữa, thành gia lập nghiệp rồi thì trên người mang trách nhiệm vô cùng nặng nề đó."  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó muốn ôm Lý Nguyệt, định lại dính lấy nhau.  

Có điều Lý Nguyệt lại đề nghị: "Tô Thương, đêm nay phong cảnh đẹp quá, anh với em chạy bộ một chút, có được không?"  

"Đương nhiên là không vấn đề gì rồi."  

Tô Thương cười đồng ý.  

Ngay sau đó.  

Hai người ở trên con đường nhỏ tại khu biệt thự, vai kề vai, từ từ chạy.  

Ánh trăng như nước, gió mát làm bạn, cực kỳ mãn nguyện.  

Trên đường. 
 
Chương 543


Tô Thương vừa chạy bộ, vừa nói: "Vợ à, thằng nhóc Tô Tinh Hà này, mấy ngày nay có đàng hoàng không?"  

<

"Cũng được."  

Advertisement

Lý Nguyệt lau lau mồ hôi trên trán, vẫn không dừng bước, mà nói: "Nó với với Kỳ Kỳ chơi với nhau rất ngoan, Đồng Đồng mấy ngày trước về Giang Nam rồi, một tuần này, Tinh Hà vẫn luôn đi theo Kỳ Kỳ, em có gọi điện thoại mấy lần, nghe Kỳ Kỳ nói, nó rất ngoan nên em cũng không hỏi kỹ nữa."  

"Kỳ Kỳ?"  

Tô Thương khẽ nhíu mày nói: "Thằng nhóc đó hung hăng như vậy, Kỳ Kỳ có lẽ không quản được nó đâu, không được, mai anh phải đưa nó về bên cạnh mới được."  

"Ha ha, Tô Thương, Tinh Hà làm gì có đến mức như anh nói chứ, Phù phù."  

Lý Nguyệt vừa chạy bộ vừa nói chuyện, hơi thở có chút dồn dập, thở hổn hển nói: "Đúng rồi, Tô Thương, phù phù, lai lịch của Tinh Hà anh đã tra ra được chưa?"  

"Anh cho người đi điều tra, nhưng vẫn không có tin tức gì, để anh thúc dục thử xem." Tô Thương nói.  

"Ừm."  

"Thôi mình đừng nói chuyện nữa, chạy bộ mệt mỏi, phù...nói chuyện nữa thì muốn tụt huyết áp mất."  

Lý Nguyệt toàn thân đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, sau khi cười một tiếng thì không nói gì nữa.  

Tô Thương ngược lại không thấy thấm gì, đừng nói đến chuyện mới chạy một chút trên đường này, dù là chạy mười ngày mười đêm, anh ấy cũng không thấy mệt.  

Lúc này, Tô Thương vừa chạy bộ, vừa thưởng thức Lý Nguyệt đang chạy bên cạnh.  

Lý Nguyệt lúc này, mồ hôi chảy đầm đìa, quần áo nhanh chóng đã bị ướt hết, trên trán đầy mồ hôi, khuôn mặt ngọc có chút ửng hồng, hình dáng này khiến cho người khác nhìn vào liền lộ ra ý nghĩ đen tối rồi.  

Hấp dẫn người khác nhất là chuyện cô ấy cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là quần áo màu trắng bó sát người, nhìn thoáng qua cũng thấy dáng người tinh tế và duyên dáng, đặc biệt là trong lúc chạy bộ, đơn giản cũng khiến người ngoài nhìn vào thấy thật đã mắt.  

Ting ting ting ting....  

Đúng ngay lúc Tô Thương đang thưởng thức vẻ đẹp của vợ mình, điện thoại di động của Lý Nguyệt bỗng kêu lên.  

Lý Nguyệt vừa chạy bộ, vừa lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Là Thanh Đại sao, cô ấy gọi mình có chuyện gì vậy nhỉ?"  

Sau khi tự lẩm bẩm một mình, Lý Nguyệt bấm nghe máy, sau đó tò mò hỏi: "Thanh Đại, muộn như vậy rồi còn tìm mình, có chuyện gì sao?"  

"Ừm, Lý Nguyệt, chúng ta không phải muốn cùng nhau quảng cáo cho múa cổ điện sao, tớ định xin cậu một cái tài khoản Tiktok, phía trên phát ra một đoạn video khiêu vũ, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chú ý."  

Bên kia điện thoại, Hoa Thanh Đại đề nghị: "Cứ như vậy thì mục đích quảng cáo của chúng ta sẽ đạt đến... Hả, Lý Nguyệt, cậu đang làm cái gì vậy, sao mà thở hổn hển vậy chứ?"  

"Tớ... Tớ đang chạy bộ." Lý Nguyệt hơi thở dồn dập, nói giọng ngắt quãng, thật sự là có chút thiếu oxy. 
 
Chương 544


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chạy bộ?"  

<

Hoa Thanh Đại nghi ngờ hỏi: "Muộn thế này rồi, chạy cái gì nữa chứ, bên ngoài nhiều nguy hiểm lắm, Lý Nguyệt, cậu xinh đẹp như vậy, tuyệt đối đừng chạy bộ vào ban đêm, nhanh về nhà đi."  

"Tớ...Tớ biết rồi, Thanh Đại, cậu... cậu yên tâm đi, không có nguy... nguy hiểm đâu." Lý Nguyệt nói đứt quãng.  

Advertisement

Lúc này, Tô Thương tò mò hỏi: "Lý Nguyệt, ai gọi đến thế?"  

"Dạ...là Thanh Đại."  

Một bên đầu dây điện thoại khác.  

Hoa Thanh Đại nghe trong điện thoại có tiếng của Tô Thương truyền đến, nhất thời sừng sỡ hết người.  

Lý Nguyệt với Tô Thương?  

Hơn nữa còn thở hổn hển?  

???  

Chạy bộ???  

Coi mình là kẻ ngốc sao!  

Khuôn mặt ngọc của Hoa Thanh Đại bỗng đỏ ửng lên, cô ấy đoán Lý Nguyệt và Tô Thương chắc chắn đang làm mấy chuyện đáng xấu hổ đó.  

Đúng!  

Không sai!  

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, lửa gần rơm, chạy bộ? Ai tin được chứ!  

"Hả, vậy thì hai người từ từ nói chuyện, anh muốn tăng tốc hơn." Lúc này, Tô Thương nói xong, cảm thấy như hai người con gái đang nói chuyện thì thầm với nhau, giống kiểu muốn giấu giếm gì đó, vì thế nên muốn chạy cách xa Lý Nguyệt một chút.  

"Hả, không muốn, em sợ."  

"Chuyện này có gì đâu mà sợ, trên đường không có ai mà."  

"Vậy em cũng sợ."  

"Được thôi, à đúng rồi, anh cũng là lần đầu tiên đến đây, con đường này có chút hẹp, vẫn nên cẩn thận một chút."  

"Em biết, qua khỏi khúc hẹp này thì bên trong sẽ rộng rãi thoải mái hơn, cho nên chúng ta làm từ từ thôi nhé, qua khúc này rồi mình lại tăng tốc lên.”  

"Được rồi, tốc độ của anh nhanh lắm đó nha, hi hi, vợ à, em có muốn đuổi theo không hả."  

"Không muốn, anh chậm một chút, em lâu rồi không vận động, nhanh quá thì ngày mai cơ thể em sẽ mệt rã rời mất."  

Lý Nguyệt đang nói, Tô Thương đã chạy ra rồi, thế là cô ấy nói chuyện lại trong điện thoại: "Thanh Đại, tớ không nói chuyện với cậu nữa, cúp máy nha, Tô Thương, à, em đau quá à, chảy máu rồi!"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 545


Trong một căn phòng sang trọng.  

<

Hoa Thanh Đại cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt ngọc xinh đẹp bỗng cứng đơ, vừa kinh ngạc vừa mơ hồ.  

Anh muốn tăng tốc?  

Advertisement

Qua được khúc hẹp này thì bên trong rộng thoải mái?  

Ngày mai cơ thể sẽ mệt rã rời?  

Đau?  

Chảy máu?  

Cái này... Chắc chắn là đang chạy bộ hả?  

Lừa gạt trẻ lên ba hay sao?  

"Chạy cái gì mà bộ, Lý Nguyệt, không ngờ cậu và Tô Thương lại tiến triển nhanh như thế, thế mà đã...đã làm những chuyện đó rồi sao!"  

Khuôn mặt ngọc của Hoa Thanh Đại đỏ ửng lên, bỗng nhiên nghĩ đến lúc nãy trong điện thoại, Tô Thương có nói một câu.  

Chuyện này có gì đâu mà sợ, trên đường không có ai mà.  

Điều này chẳng lẽ, Tô Thương là Lý Nguyệt lại ở trên đường mà làm....  

"To gan thật!"  

"Thật quá to gan!"  

Hoa Thanh Đại không thể tưởng tượng nổi, nói: "Một cô gái trong sáng, sạch sẽ như Lý Nguyệt, bây giờ lại sa đọa đế thế này, tất cả đều do Tô Thương mà ra!"  

"Tên công tử bột siêu cấp Tô Thương, đúng là danh bất hư truyền, anh ta đúng là có dã tâm, Lý Nguyệt ở cùng anh ta, đúng là đưa dê vào miệng cọp mà!"  

Hoa Thanh Đại bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, cô ấy có cảm giác không xứng đáng thay cho Lý Nguyệt, nhưng nghĩ đến thái độ của ông nội Hoa Thời Mạc với Tô Thương thì Hoa Thanh Đại lại hết sức tò mò.  

"Tô đại thiếu gia rốt cuộc là có gì tốt chứ, ông nội mình sao lại cực kỳ ưu ái anh ta như vậy?"  

...  

Lúc này.  

Khu biệt thự, trên đường nhỏ.  

Vừa nãy Lý Nguyệt chạy quá nhanh, nên không cẩn thận bị ngã xuống đất, đầu gối bị dập, da thịt cũng ma sát dưới đất, máu tươi lập tức chảy ra.  

Tô Thương vội vàng quay đầu lại, ngồi xổm xuống, giúp Lý Nguyệt xử lý vết thương, đồng thời hỏi: "Vợ à, em không sao cứ, có đau lắm không?"  

"Tất nhiên là đau rồi."  

Lý Nguyệt giận dữ liếc nhìn Tô Thương,  bực bội nói: "Đều tại anh đó, chạy giỏi quá ha, tăng tốc thêm gì chứ, tất cả là do anh."  

"Đúng đúng đúng."  

Tô Thương vừa trả lời, vừa dùng linh khí bao trùm vết thương, gần như là trong nháy mắt, vết thương liền khép lại.  

Sau đó, Tô Thương ân cần hỏi thăm: "Vợ à, còn đau nữa không?"  

"Không đau...Hả, kỳ quá, vừa rồi còn chảy máu mà, vết thương đâu rồi, sao đột nhiên không thấy nữa?"  

Lý Nguyệt đầy tò mò, đứng lên hoạt động thử, kết quả là phát hiện chân không còn đau chút nào hết, giống như vừa rồi không bị thương vậy: "Đây là chuyện gì chứ?"  
 
Chương 546


"Vợ à, thật ra ngay từ đầu em không bị thương, chỉ là em quá đau nên mới ảnh hưởng đến phán đoán của em mà thôi." Tô Thương cười nói.  

<

"Hả, thế có thể là do em hoa mắt sao."  

Lý Nguyệt gật đầu giống như đồng ý, sau đó tức giận nói: "Em mặc kệ, Tô Thương, là anh hại em ngã, anh phải chịu trách nhiệm với em, bây giờ, em muốn anh cõng em."  

Advertisement

"Ha ha, em thật là đanh đá quá đi, được, cõng thì cõng, có điều anh muốn thu lãi nha."  

Tô Thương cười cười, sau đó cõng Lý Nguyệt lên, hai tay đỡ lấy... của vợ, khụ khụ, để tránh cho vợ bị trượt xuống.  

Ngay từ đầu, Lý Nguyệt đã đầy nghi ngờ với cái gọi là lãi đó,bây giờ cảm nhận được hai tay không để yên của Tô Thương, cô ấy lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đỏ đến mức gần như có thể nặn ra máu.  

"Tô Thương, tay của anh!"  

"Tay của anh thế nào?"  

"Anh để đâu vậy, nhanh chuyển chỗ khác cho em!"  

"Không được đâu vợ ơi, anh mà chuyển đi thì em sẽ rớt xuống mất."  

"Anh... Hừm, được rồi, anh đừng lộn xộn là được!"  

Cuối cùng, Lý Nguyệt cũng đồng ý, mặc kệ cho Tô Thương cõng mình.  

Dưới ánh trăng, hình bóng của hai người càng kéo dài.  

...  

Lúc này.  

Bên ngoài chợ đen Cửu Môn.  

Trong bóng tối.  

Bóng dáng hai người một nhỏ một lớn, cùng nhau đứng đấy, trong tay hai người đều cầm theo cây gậy bóng chày.  

"Chị gái à, hôm nay em đã nhìn cái anh chàng này cả ngày trời rồi, mấy thứ trên người anh ta rất có giá trị, có ích rất lớn với chị đó nha."  

Đứa nhỏ đứng bên cạnh mở miệng nói, giọng nói này chỉ khoảng ba, bốn tuổi thôi, đầy vẻ non nớt, nói tiếp: "Làm xong chuyến này, em chắc chắn chị sẽ đột phá lên hóa kình đỉnh phong."  

"Ha ha, thật hay giả vậy, em trai Tinh Hà, em không lừa chị chứ?" Người bên cạnh giống như tìm cách xác nhận lại.  

Đúng vậy.  

Bóng dáng nhỏ đó chính là Tô Tinh Hà.  

Còn về người bên phải, lại là Lý Kỳ Kỳ.  

Lúc này, hai người mặc quần áo màu đen, trên đầu trùm một chiếc tất màu đen, trong tay mỗi người đều cầm theo cây gậy bóng chày nặng nề, cẩn thận ngồi xổm xuống trong đêm.  

Vào một buổi tối khoảng bảy ngày trước, Tô Thương ở trang viên nhà họ Tô đã nhận thấy được khí tức của Sở Phục Thịnh, nên chưa trở về biệt thự ven sông.  

Ngày đó, Lý Kỳ Kỳ, Châu Vũ Đồng, Lý Nguyệt, ba người đưa Tô Tinh Hà đi ăn đồ nướng.  

Kết quả là ở quầy đồ nướng, nhìn thấy một đám người đang gây chuyện, trong đó có một người đã đặt chân đến cảnh giới hóa kình.  

Lý Kỳ Kỳ võ thuật mèo cào, đối phó với người bình thường còn được, chứ gặp nhóm người đó, trực tiếp đã bị đánh bại. 
 
Chương 547


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay thời khắc quan trọng, Tô Tinh Hà ra tay, thành thạo, đánh ngã hết tất cả mọi người.  

<

Từ đó về sau, tình bạn của Kỳ Kỳ với Tô Tinh Hà càng thêm sâu đậm, cô ấy bắt đầu không ghét Tô Tinh Hà nữa, dù là Tô Tinh là có ghét bỏ cô ấy thế nào.  

Advertisement

Cũng đồng thời.  

Lý kỳ Kỳ vẫn luôn bám lấy Tô Tinh Hà, hỏi cậu ấy rốt cuộc là tu luyện thế nào, vì sao mà nhỏ tuổi như thế mà thực lực lại mạnh như vậy.  

Tô Tinh Hà tất nhiên không để ý đến Lý Kỳ Kỳ, đối xử với cô ấy cực kỳ lạnh nhạt.  

Nhưng mà về sau, Lý Kỳ Kỳ nắm được nhược điểm của Tô Tinh Hà.  

Cái tên nhóc lai lịch bí ẩn này, có hai cái yêu thích, một là ăn, hai là vợ bé.  

So với ăn thì Tô Tinh Hà muốn tìm vợ bé hơn.  

Vì thế Lý Kỳ Kỳ liền nói dối, nói mình ngoài Đồng Đồng ra, còn có mấy người bạn thân, ai cũng đều đẹp hơn Đồng Đồng gấp mấy lần.  

Chỉ cần Tô Tinh Hà nói cho cô ấy biết là cậu ấy tu luyện thế nào, thì cô sẽ giới thiệu những người bạn thân đó cho Tinh Hà.  

Tô Tinh Hà lập tức động lòng, nhưng cậu ấy không nói mình thông qua Đề hồ quán đỉnh mới đặt chân đến tông sư, mà chỉ có thể cam kết là Lý Kỳ Kỳ có thể đặt chân đến cảnh giới hóa kình.  

Hóa kình!  

Lý Kỳ Kỳ nghe xong, liền thấy động lòng, nên thay đổi yêu cầu, lấy chuyện Tô Tinh hà giúp cô ấy để làm điều kiện trao đổi chuyện cô ấy sẽ giới thiệu bạn thân cho Tô Tinh Hà làm vợ bé.  

Thật ra.  

Lý Kỳ Kỳ làm gì có người bạn thân nào đẹp gấp mấy lần Đồng Đồng đâu chứ, tất cả chỉ là lừa Tô Tinh Hà mà thôi.  

Có điều, dù sao thì Tô Tinh Hà tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, căn bản nhìn không ra nên mới vui vẻ đồng ý Lý Kỳ kỳ.  

Sau khi Châu Vũ Đồng trở về Giang Nam, Tô Tinh Hà bắt đầu nghĩ tiếp biện pháp làm thế nào để giúp Kỳ Kỳ nâng cao thực lực.  

Bây giờ Lý Kỳ Kỳ là cảnh giới ám kình, muốn đột phá đến hóa kình thật ra cũng không khó, chỉ cần ăn một số đan dược bổ sung chân khí là có thể đột phá rồi.  

Nhưng mà khi Tô Tinh Hà bỏ nhà đi, cũng không mang theo đan dược này, hơn nữa trên người cũng không có tiền.  

Không có cách nào, cậu ấy chủ ý đánh đến chợ đen Cửu Môn.  

Trước khi đến Giang Bắc, Tô Tinh Hà đã chuẩn bị đầy đủ chiến lược thật tốt, vì thế biết vị trí liên minh chợ Cửu Môn ở Giang Bắc.  

Nhưng mà cậu ấy không muốn bại lộ thân phận, sợ bị mẹ bắt về, thế là suy nghĩ một hướng khác, chính là đến đây để cướp đồ.  

Tô Tinh Hà để Lý Kỳ Kỳ mang mình đi theo, giả vờ như đệ tử tông môn gần đây, đưa theo em trai đến chợ đen Cửu Môn để mua đồ, thuật tiện để va chạm với xã hội, như thế sẽ không khiến người khác nghi ngờ.  

Sau đó.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 548


Mặc dù Tô Tinh Hà còn nhỏ tuổi nhưng các kiến thức về phương diện luyện võ thì cậu bé lại rất hiểu rõ.  

<

Cậu bé có thể quả quyết rằng, chỉ cần Lý Kỳ Kỳ ăn viên đan dược kia thì tuyệt đối có thể thăng lên hóa kình.  

"Chị gái, đừng quên chuyện đã nhận lời với em nha, giới thiệu cô bạn thân xinh đẹp kia làm vợ em đó nhá." Lúc này, Tô Tinh Hà hưng phấn nói.  

Advertisement

"Em trai Tinh Hà."  

Lý Kỳ Kỳ vác gậy bóng chày, khẳng khái nói: "Yên tâm đi, chị gái vỗ ngực bảo đảm với em, nhất định sẽ giữ lấy lời."  

"Xì, chị mà cũng có ngực sao?" Tô Tinh Hà lỡ miệng nói.  

"Hử?"  

Lý Kỳ Kỳ không hề khách sáo, trực tiếp xách tai Tô Tinh Hà lên, hung hăng nói: "Em vừa nói gì?"  

"Em em em...chị gái, mau thả tay ra, em không nói gì cả." Tô Tinh Hà vội vàng nói.  

"Chị nghe rõ ràng, chị nói bao nhiêu lần rồi hả, không được nói chị nhỏ, không được nói chị nhỏ!" Lý Kỳ Kỳ dùng lực nhéo lỗ tai của Tô Tinh Hà.  

"Đau đau đau...đợi đã, chị gái, đừng quậy nữa, tên đó đến rồi, chuyện chính quan trọng hơn." Tô Tinh Hà nghiêm mặt nói.  

"Hừ, lần này tha cho em đó."  

Lý Kỳ Kỳ lúc này mới thả tay ra, sau đó cùng với Tô Tinh Hà núp sang một chỗ, không nhúc nhích.  

Lúc này.  

Một người trung niên mặc trường bào màu xám từ chợ đen Cửu môn đi ra, trong tay đang vuốt ve một viên thuốc màu đen.  

"Aiya, năm nay làm ăn khó khăn quá, hôm nay lại toi công rồi, một đơn hàng cũng không có."  

Người đàn ông trung niên liên tục thở dài, sau đó cất viên thuốc màu đen đi, định trở về chỗ của mình."  

Binh!  

Nhưng mà lúc này, Tô Tinh Hà lại ra tay, trực tiếp nhảy bổ ra, đánh một gậy vào đầu của người đàn ông trung niên kia.  

"Cậu...cậu là ai...ặc!"  

Người đàn ông trung niên chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Tô Tinh Hà đánh cho bất tỉnh, trợn to mắt lên, trực tiếp ngã lăn xuống đất.  

"Xong!"  

Giải quyết xong người đàn ông trung niên, Tô Tinh Hà thành thục từ trong áo người đàn ông trung niên lấy ra viên thuốc màu đen.  

"Wow!"  

Lý Kỳ Kỳ vác gậy bóng chày, thong thả đi tới, cầm lấy viên thuốc trong tay Tô Tinh Hà, sau đó vỗ vỗ vai Tô Tinh Hà, không khỏi khen ngợi nói: "Em trai Tinh Hà, em làm việc ngày càng thành thục rồi, thật lợi hại mà!"  

"Đương nhiên rồi, em muốn trở thành xã hội đen kìa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."  

Tô Tinh Hà học theo Lý Kỳ Kỳ, vác gậy bóng chày lên vai, chí lớn nói: "Sớm muộn sẽ có một ngày em xoay vòng vòng mấy lão già trong giới luyện võ, cướp đi hết tất cả các vật chí bảo đáng tiền của bọn họ đi."  

"Ha ha, được được, không hổ là em trai Tinh Hà của chị mà." Lý Kỳ Kỳ vui vẻ cười nói.  

"Chị gái, chừng nào mới giới thiệu bạn thân chị cho em, mấy ngày rồi không có ai rửa bình sữa cho em, không ai hát ru cho em, em sắp buồn chết rồi." Tô Tinh Hà vội vàng hỏi.  

"Đừng vội mà." 
 
Chương 549


Lý Kỳ Kỳ cất viên thuốc màu đen đi, đôi mắt cong lên hình trăng lưỡi liềm, khẽ cười nói: "Em nói viên đan dược này có thể giúp chị thăng lên hóa kình, nhưng chị lại không biết có thật hay không, đợi sau khi chị ăn vào xem hiệu quả của nó, nếu như thật sự có thể tấn cấp thì chị lập tức dẫn em đi tìm bạn thân của chị, bảo đảm xinh đẹp vô cùng."  

<

"Quá tốt rồi!"  

Tô Tinh Hà kích động điên luôn rồi, cứ nghĩ tới có người rửa bình sữa cho mình, hát ru cho mình, thì không khỏi há miệng cười.  

Advertisement

Nhưng mà.  

Một giây sau, Tô Tinh Hà lại nói: "Chị gái, chúng ta mau đi thôi, trong điều thứ năm của tội phạm, tuyệt đối không được ở lại nơi gây án lâu."  

"Ừm a, đi đi đi."  

Cứ như vậy, hai người cướp đi viên thuốc màu đen, chạy nhanh như gió, biến mất vào trong màn đêm.  

Chỉ là hai người bọn họ đều không biết mọi hành động của họ đã bị hai người nấp trong bóng tối nhìn thấy tất cả.  

Hai người này chính là bảo vệ của chợ đen Cửu môn, Lưu Huy và Vương Trại.  

Mấy ngày gần đây, những chuyện xảy ra ở chợ đen Cửu môn đã gây sự chú ý đến họ.  

Mặc dù sau khi đi ra khỏi chợ đen Cửu môn rồi thì bất kể xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ.  

Nhưng mà.  

Tô Tinh Hà và Lý Kỳ Kỳ dường như đã để lộ ra một sơ hở, đó chính mỗi lần ra tay đều ngay trước cổng của chợ đen Cửu môn, khoảng cách này quá gần, khiến cho Lưu Huy và Vương Trại có không muốn quan tâm cũng khó.  

"Tên nhóc đó, lúc trước ở chợ đen Cửu môn đều không mang mặt nạ, nhìn nó rất giống với cậu bé mà cậu chủ muốn điều tra, chắc hẳn là cùng một người rồi."  

Lưu Huy kinh ngạc nói: "Nó mới ba bốn tuổi thôi mà, không ngờ thực lực lại mạnh như vậy rồi."  

"Đúng vậy."  

Vương Trại ở bên cạnh cũng không khỏi cảm thán nói: "Tên chủ quán trung niên đó ít nhất cũng là tông sư sơ kỳ, kết quả lại không có chút lực đánh trả nào, trực tiếp bị tên nhóc đó đánh cho bất tỉnh, bốn, năm tuổi đã là tông sư rồi, ghê gớm ghê."  

"Tên nhóc này rốt cuộc lai lịch như thế nào vậy, chúng ta điều tra lâu như vậy rồi cũng không điều tra ra bất kỳ dấu vết nào, tông sư ba bốn tuổi..."  

Lưu Huy đang nói, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói: "Tôi nhớ có nghe người ta từng nói, minh chủ không chỉ có một người con gái, mà còn một đứa con trai nữa, là một cặp song sinh long phượng."  

"Dường như con trai của minh chủ vừa sinh ra thì xém chút đã chết rồi, lão tổ tông phải dùng đề hồ quán đỉnh mới có thể cứu sống lại được, cho nên vừa mới sinh ra đã là tông sư rồi."  

"Tô Tinh Hà, họ Tô..."  

Lưu Huy như bừng tỉnh đại ngộ, nghiến răng nói: "Vương Trại, Tô Tinh Hà này chắc không phải là con trai của minh chủ chứ?"  

"Chuyện này...có khả năng lắm!"  

Vương Trại gật gật đầu, sau đó nói: "Minh chủ từng có quan hệ với cậu chủ, cha của tiểu thư Du Du chính là cậu chủ, vậy thì cậu chủ cũng chính là...cha của Tô Tinh Hà rồi?"  

"Tám chín mươi phần trăm là đúng rồi!"  

Lưu Huy khẽ cười, sau đó lại cười khổ nói: "Con trai của cậu chủ thật hung dữ, mạnh mẽ mà, còn nhỏ tuổi mà đã muốn làm xã hội đen rồi, mấy ngày nay liên tục gây án, khiến cho người người trong chợ đen Cửu môn phải kinh sợ, xem ra phải mau bẩm báo cho cậu chủ biết, để cậu chủ quản lý cậu bé lại, tránh cho nó lại làm xằng làm bậy."  

"Ừm, có lý." Vương Trại gật gật đầu.  
 
Chương 550


Sau đó, Lưu Huy liền gọi điện cho Tô Thương.  

<

...  

Lúc này.  

Advertisement

Tô Thương đã cõng Lý Nguyệt trở về đến biệt thự ven sông rồi, hai người đang nằm trên sô pha xem ti vi, hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp của hai người.  

Lúc này, Tô Thương nhận điện thoại, yên tĩnh lắng nghe Lưu Huy nói, biểu cảm dần dần trở nên vô cùng phức tạp...

Con trai?  

Tô Tinh Hà cái tên oắt con đó, vậy mà lại là con trai của mình sao?  

Chuyện quái quỷ gì thế này?  

Cứ nghĩ tới bộ dạng quỷ quyệt của tên nhóc Tô Tinh Hà kia thì Tô Thương liền lập tức lắc đầu.  

Không thể nào.  

Tuyệt đối không thể nào.  

Ông đây đẹp trai phóng khoáng, phong lưu đa tình, tuân thủ luật pháp, quang minh lỗi lạc, sao lại có một đứa con trai có tư tưởng lệch lạc vậy chứ.  

Nhất định là Lưu Huy sai rồi, đúng, không sai, chắc là Lưu Huy sai rồi, nhất định là có hiểu lầm trong đó.  

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương vội vàng dò hỏi: "Lưu Huy, rốt cuộc là chuyện gì, tôi sai cậu điều tra Tô Tinh Hà, sao lại thành con trai của tôi rồi chứ?"  

"Dạ thưa cậu chủ, là như thế này."  

Bên kia điện thoại, Lưu Huy cung kính nói: "Sau khi nhận được lệnh của cậu, thuộc hạ liền bắt tay vào điều tra ngay, tôi đã đến các tông phái của mấy ngọn núi lớn gần đây điều tra nhưng cũng không tìm được tin tức gì của Tô Tinh Hà, cho nên mới không báo cho cậu biết."  

"Nhưng mà hôm nay, thuộc hạ bỗng nhớ tới một chuyện, minh chủ Thiên Sơn Tuyết của chúng tôi có một đứa con trai, khoảng bốn năm tuổi, vừa sinh ra đã là tông sư, hoàn toàn khớp với Tô Tinh Hà."  

Lưu Huy nói tiếp: "Cậu chủ, tiểu thư Du Du họ Tô, vậy thì con trai của minh chủ chắc cũng phải mang họ của cậu rồi, mà Tô Tinh Hà mà cậu sai tôi điều tra cũng họ Tô...Nếu như thuộc hạ không đoán sai thì Tô Tinh Hà chính là con trai ruột của cậu chủ và minh chủ."  

"Cái này phản khoa học nha."  

Tô Thương mặt tràn đầy nghi hoặc nói: "Năm năm trước, lúc tôi và minh chủ của các cậu chia tay, cô ấy thực sự có mang thai, nhưng đó là mang thai Du Du, không phải Tô Tinh Hà."  

"Cậu chủ."  

Lưu Huy cười khổ nói: "Lẽ nào cậu chưa từng nghe nói đến song sinh long phượng sao, nghe nói năm đó minh chủ mang song thai, sinh ra một cặp trai gái."  

"Cái gì!"  

Tô Thương nghe đến đây liền bắt đầu tin những lời Lưu Huy nói rồi.  

Lẽ nào, Tô Tinh Hà thật sự là con trai của mình sao?  

"Cậu chủ."  

Chính lúc này, Vương Trại ở bên cạnh mở miệng nói: "Minh chủ vừa gửi tin nhắn đến nói con trai Tô Tinh Hà bỏ nhà ra đi, bây giờ đang ở Giang Bắc, kêu chúng tôi âm thầm đi theo bảo vệ."  

"Vừa mới gửi tin tới sao? Cho tôi xem."  

Trong điện thoại vọng tới giọng của Lưu Huy, sau khi dừng lại mấy giây thì Lưu Huy cười nói: "Cậu chủ, chuyện này không sai được nữa đâu, Tô Tinh Hà quả thật là con trai của cậu rồi."  

Biết được tin tức này, Tô Thương triệt để trợn tròn mắt, tràn đầy ghét bỏ Tô Tinh Hà.
 
Chương 551


Nha nha.  

<

Cứ nghĩ đến mình một đời tên tuổi anh hùng, vậy mà lại sinh ra một tên oắt con như vậy, đúng là vận mệnh trêu ngươi mà.  

Nhưng mà nghĩ lại thì bất luận thế nào, chung quy cũng là con trai của mình, cũng xem như là một chuyện tốt vậy.  

Advertisement

"Aiya, sau này từ từ dạy bảo nó lại vậy."  

Tô Thương thở dài một hơi, hết cách, chỉ có thể chấp nhận sự thật này thôi.  

Trai gái song toàn, cũng xem như không tệ.  

Mặc dù thằng con trai là một tên lệch lạc, nhưng đứa con gái vẫn rất tốt, gần gũi, tinh tế, như hơi ấm mùa gió lạnh vậy.  

Nghĩ đến Tô Du Du, khóe miệng Tô Thương không khỏi nhếch lên nở một nụ cười hạnh phúc.  

Thôi bỏ đi.  

Nếu đã là song sinh long phượng thì phải nhận thôi, coi như mua một tặng một, Tô Tinh Hà cái tên giặc rác rưởi một chút nhưng cũng không sao.  

"Lưu Huy, Du Du và tên oắt con Tinh Hà, tại sao nhỏ tuổi như vậy mà đã có thực lực mạnh như vậy, đặc biệt là Du du, vậy mà có thể bộc phát ra được sức mạnh của thiên tông rồi." Lúc này, Tô Thương hiếu kỳ hỏi.  

"Chuyện này liên minh Cửu môn sớm đã có lưu truyền rằng, minh chủ năm đó sinh non, xém chút mất mạng.  

Lưu Huy giải thích nói: "May là lão tổ tông đã dùng đề hồ quán đỉnh, mới có thể giữ lại được mạng sống của hai mẹ con minh chủ."  

"Thì ra là như vậy."  

Tô Thương nghe vậy, biểu cảm phức tạp nói: "Không ngờ Thiên Sơn Tuyết vì sinh ra hai đứa nhỏ mà đã đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi."  

"Tuyết nhi, tình ý của cô đối với tôi, tôi sẽ khắc ghi sâu trong lòng, đợi tôi giải quyết xong chuyện nhà họ Tô, thì sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô!"  

Tô Thương hứa hẹn, sau đó chuẩn bị cúp điện thoại.  

"Cậu chủ, đợi đã."  

Lúc này, Lưu Huy lại nói: "Tối nay, thuộc hạ tìm cậu còn muốn báo cho cậu một chuyện nữa."  

"Chuyện gì?" Tô Thương thản nhiên nói.  

"Chuyện này..."  

Lưu Huy ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "Chuyện này có liên quan đến Tinh Hà thiếu gia, cậu ấy..."  

Nghe Lưu Huy ngập ngừng như vậy, Tô Thương cũng không hề lo lắng, bởi vì anh biết rõ con trai của mình chẳng gặp chuyện gì nguy hiểm cả, nhưng chắc là đã gây ra chuyện xấu gì rồi, thế là anh nói: "Nói đi, nó gây ra chuyện gì thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."  

"Vâng."  

Lưu Huy nói thẳng ra không kiêng kị gì nữa: "Tinh Hà thiếu gia gần đây luôn dạo quanh chợ đen Cửu môn, sau đó lợi dụng đêm tối ra tay cướp đồ của chủ quán ở chợ đen Cửu môn."  

"Trong vòng mấy ngày, cậu ấy đã ra tay mấy lần rồi, thành công cướp được đồ của bốn vị chủ quán, hành động vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không hề để lại dấu vết, khiến cho người người trong chợ đen vô cùng hoang mang, lo sợ."  

Lưu Huy cười khổ nói: "Tối nay, cậu ấy đã cướp đi cường khí đan của một cao thủ tông sư, giá gần nghìn vạn, cướp được cơ hội đạt được hóa kình."  

"Cái gì!"  

Tô Thương nghe vậy, không kiềm được tức giận, nghiến răng nói: "Tên oắt con này, to gan quá mà, vậy mà dám trộm gà bắt chó, tức chết tôi mà!"  

"Tinh Hà thiếu gia còn nói, cậu ấy muốn làm xã hội đen." Vương Trại ở bên cạnh nói thêm vào.
 
Chương 552


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Xã hội đen?"  

<

"M* nó chứ."  

Advertisement

"Còn nhỏ không lo học hành, lại muốn làm xã hội đen."  

Tô Thương tức khí chửi ầm lên, sau đó lại nhớ ra một chuyện bèn hỏi: "Đúng rồi, nó đã là cảnh giới tông sư rồi còn cướp cường khí đan làm gì chứ?"  

"Tôi và Vương Trại núp trong bóng tối, đại khái nghe nói là Tinh Hà thiếu gia dường như không phải cho mình dùng, mà giúp cô gái tên Lý Kỳ Kỳ cướp."  

Lưu Huy nói tiếp: "Cậu ấy gọi Kỳ Kỳ là chị gái, muốn giúp Kỳ Kỳ tấn cấp hóa kình."  

"Mà điều kiện trao đổi chính là Kỳ Kỳ sẽ giới thiệu cho cậu ấy cô bạn thân xinh đẹp của mình để làm vợ của Tinh Hà thiếu gia."  

Lưu Huy tủm tỉm cười nói: "Đại...đại khái là như vậy, Tinh Hà thiếu gia và Kỳ kỳ đã đi xa rồi, chắc là về đến nhà rồi."  

"Ừm, được rồi, tôi biết rồi."  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó cúp điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi.  

"Đáng ghét mà, ông đây một đời anh hùng, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, xã hội đen cái đầu nhà mày!" Tô Thương nghiến răng, chiếc điện thoại sắp bị anh bóp nát bét rồi.  

Lúc nãy khi nói chuyện điện thoại với Lưu Huy, Lý Nguyệt đều ở bên cạnh, nội dung cuộc nói chuyện cô đều nghe thấy rõ ràng hết.  

Giờ phút này nhìn thấy Tô Thương tức giận như vậy, Lý Nguyệt không khỏi cười nói: "Ha ha, Tô Thương, một đời anh hùng của anh, xem như được rồi nhé."  

"Chẳng trách Tô Tinh Hà còn nhỏ như vậy, mà mưu ma chước quỷ cũng nhiều ghê, thì ra là con trai của anh, coi như cũng hiểu rồi nha, cha nào con nấy mà." Lý Nguyệt cười trêu chọc nói.  

"Vợ à, em nói mấy lời này không có ý nghĩa gì hết trơn."  

Tô Thương đen sầm mặt lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Nguyệt, ôm Lý Nguyệt vào lòng rồi tò mò hỏi: "Vợ à, em biết Tô Tinh Hà là con trai của anh mà em không tức giận sao?"  

"Em tức giận gì chứ?"  

Lý Nguyệt vén mấy sợi tóc trước trán, mỉm cười nói: "Em đã chấp nhận Tuyết nhi rồi, cũng đã tiếp nhận Du Du, vậy thì đương nhiên cũng có thể chấp nhận Tinh Hà."  

"Tinh Hà là Tuyết nhi mạo hiểm cả mạng sống để sinh con ra cho anh, cứ coi như anh không cần nó, thì em vẫn cần!"  

Lý Nguyệt cười nói tiếp: "Lần đầu tiên em gặp Tinh Hà, em đã cảm thấy tên nhóc này rất vừa mắt, ha ha, không ngờ nó lại là anh trai của Du Du."  

"Tô Thương, con trai khá nghịch ngợm, Tinh Hà từ nhỏ đã không có cha dạy bảo, nó biến thành bộ dạng như bây giờ, anh cũng có một phần trách nhiệm đó."  

Lý Nguyệt dựa vào lòng của Tô Thương, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thương, nghiêm túc căn dặn: "Cho nên, Tô Thương, đợi lát nữa nó về rồi, anh đừng đánh nó, nói chuyện đàng hoàng với nó, kiên nhẫn dạy bảo, nó còn nhỏ, sau này sẽ còn thay đổi."

“Ừ, anh biết rồi.”  

Tô Thương cúi đầu, hôn lên trán của Lý Nguyệt, cảm động nói: “Vợ à, không ngờ em lại thấu tình đạt lý đến vậy, anh…”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 553


“Ha ha, được.”  

<

Tô Thương biết Lý Nguyệt đang nói đùa, anh ôm chặt cô vào lòng, lặng lẽ ngửi hương thơm trên người vợ.  

Advertisement

“À đúng rồi, Tô Thương.”  

Lúc đó, Lý Nguyệt bỗng nhiên ngồi dậy, tức giận nói: “Lúc nãy trong điện thoại, người kia có nhắc tới Kỳ Kỳ, không ngờ hai đứa nhóc ấy sẽ cấu kết với nhau để làm chuyện xấu.”  

“Chờ cho tới lúc chúng nó trở về rồi, em đưa Kỳ Kỳ đi dạy dỗ một trận, anh một mình dạy dỗ Tinh Hà đi.”  

Lý Nguyệt lại nhắc nhở thêm lần nữa: “Mà anh kiểu gì cũng đừng đánh Tô Tinh Hà, không thể đánh mấy thằng nhóc mới lớn được, mà thằng bé lại còn đang ở thời kỳ phản nghịch, anh càng đánh thì nó càng không nghe lời.”  

“Ừ, anh biết rồi.”  

Tô Thương gật đầu, hai vợ chồng coi như đã bàn bạc xong xuôi, tách ra dạy dỗ Tô Tinh Hà và Lý Kỳ Kỳ.  

…  

Mà trong lúc đó.  

Tại Giang Bắc, ở một góc nào đó.  

Một chàng trai mặc quân phục dáng người cao lớn, cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng nặng nề.  

Người này đúng là chiến thần Thiên Sách lúc trước đã tới Giang Bắc, Triệu Thiên Sách.  

Anh ta tới Giang Bắc chủ yếu là vì muốn nhờ Tô Huyền Thiên giúp đỡ, thay thế Bình Thân Vương Long Từ Hành đi lôi kéo người tài.  

Nhưng Triệu Thiên Sách đã liên tục rình chờ ở chợ đen Cửu Môn rất nhiều ngày, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Tô Huyền Thiên.  

Nhưng anh ta cũng không từ bỏ, lại tiếp tục ngồi rình, cho đến lúc nãy, anh ta nhận được một cuộc điện thoại xong thì mới từ bỏ suy nghĩ ngồi rình đó của mình.  

Bởi vì biên giới phía Nam có biến, Triệu Thiên Sách cần nhanh chóng trở về biên giới phía Nam, canh giữ, bảo vệ biên ải.  

“Lá gan của nước D ngày càng lớn, lại dám xuất binh quy mô lớn để tấn công biên giới phía Nam, nhằm xé mở một lỗ hổng, coi đó là cây cầu để đâm vào bụng Hoa Hạ!”  

Triệu Thiên Sách lạnh lùng nói: “Nhưng có Triệu Thiên Sách mình ở đây, làm sao để bọn chúng toại nguyện được. Mình phải nhanh chóng chạy tới biên giới phía Nam, ổn định lòng quân, ngăn chặn quân địch!”  

“Nhưng mà.”  

“Lần này rời Giang Bắc, không biết bao giờ mình mới có thể quay về, đại tướng Tô có ơn với mình nặng như núi cao, mình phải đến khu biệt thự của nhà họ Tô, chào tạm biệt ngài ấy mới được.”  

Trong lòng nghĩ vậy, bóng dáng Triệu Thiên Sách lập tức biến mất tại chỗ, đến thẳng khu biệt thự nhà họ Tô.  

…  

Khoảng chừng nửa tiếng sau.  

Ở biệt thự ven sông.  

Tô Tinh Hà và Lý Kỳ Kỳ đi trong đêm, trên đầu còn choàng một đôi tất màu đen, rón ra rón rén đi vào phòng khách.
 
Chương 554


“Phòng khách không bật đèn, chắc chắn là chị của chị chưa về đâu, Tinh Hà à, em cẩn thận như vậy làm gì.”  

<

Lý Kỳ Kỳ bất mãn nói: “Với cả, choàng cái tất này trên đầu khó chịu chết đi được, dù sao chuyện cướp bóc cũng thành công rồi, cởi xuống không phải là xong à.”  

“Suỵt.”  

Advertisement

Tô Tinh Hà nhỏ giọng nói: “Chị à, chuyện này chị không hiểu sao, quy tắc thứ ba của trộm cướp, dù bất kỳ lúc nào cũng không được lơ là cảnh giác. Sau khi chúng ta về phòng rồi cởi tất ra, thay quần áo xong, lúc đó nói chuyện thoải mái sau, bây giờ chúng ta cần làm việc cẩn thận.”  

“Hình như nghe cũng có lý đấy, được, chị nghe em.”  

Lý Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó đi theo sau lưng Tô Tinh Hà, cúi người, cẩn thận đi về phía trước.  

Tạch!  

Đúng lúc này, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng bừng lên.  

“Ấy chị, chị bật đèn làm gì thế.” Tô Tinh Hà oán trách nói: “Không phải em nói rồi sao, chúng ta về phòng thay quần áo trước đã.”  

“Chị có bật đâu, không phải em bật à?” Lý Kỳ Kỳ nghi hoặc nói.  

“Gì cơ, em cũng có bật đâu, chẳng lẽ có thứ gì mờ ám…”  

Vẻ mặt Tô Tinh Hà thay đổi trong nháy mắt, dường như có chút sợ hãi.  

Cùng lúc đó, có một bàn tay lặng yên không một tiếng động đập xuống vai cậu bé.  

“Á, có ma!”  

Tô Tinh Hà giật bắn mình trong nháy mắt, như một chú mèo bị dẫm phải đuôi,  nhảy lên cao ba mét, gương mặt tràn ngập sợ hãi.  

Mà chủ nhân của bàn tay không ai khác chính là Tô Thương.  

Lúc nãy, Tô Thương cảm nhận được hơi thở của Tô Tinh Hà và Lý Kỳ Kỳ cho nên anh đã tắt đèn phòng khách trước.  

Lúc này.  

Ánh mắt Tô Thương dừng lại trên người Tô Tinh Hà, mặt đen lại, nói: “Tên nhãi ranh này, con làm gì đấy?”  

“Anh… Anh, em không có đi đâu hết.” Tô Tinh Hà vội vàng nói.  

Anh?  

Tô Thương nghe thấy câu đó, vẻ mặt phức tạp, khoé miệng không nhịn được co rút một chút.  

Lúc trước anh không biết Tô Tinh Hà là con trai của mình nên thấy thằng bé gọi mình là anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì.  

Nhưng bây giờ thì Tô Thương thấy vô cùng khó chịu.  

Con mẹ nó chứ, con trai lại gọi mình là anh, còn có vương pháp hay không, còn có thiên lý hay không, tên nhóc thối tha này.  

Nhưng dù sao.  

Ngẫm nghĩ một hồi, anh cảm giác mình phản ứng hơi lố.  

Con trai gọi mình là anh thì ít ra vẫn cùng thời, mà cha mình lại gọi mình là chú Huyền Thiên…  

Thôi quên đi.  

Không tính toán chuyện này nữa.  

Ngay lúc này.  

Tô Thương nhìn chằm chằm vào Tô Tinh Hà, thẳng tay kéo đôi tất màu đen trên đầu cậu bé xuống.
 
Chương 555


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ai da, đau quá, anh à, nhẹ tay thôi, anh làm tôi đau quá.” Tô Tinh Hà che hai tai lại, nói.  

<

“Im mồm, đừng gọi cha là anh, cha không có đứa em nào giống như con.”  

Tô Thương đen mặt, sau đó nghiêm túc chất vấn: “Con ăn mặc như vậy mà còn nói là không làm gì?”  

Advertisement

“Hừ, thằng nhóc chết bầm, cha biết hết những chuyện con làm với Kỳ Kỳ rồi. Nếu còn không thừa nhận thì đừng trách cha không nương tình!”  

“Tôi…”  

Tô Tinh Hà đã từng nếm thử đòn hiểm của Tô Thương, cậu bé còn biết Tô Thương chính là cha mình.  

Lúc này, trong lòng Tô Tinh Hà có chút sợ hãi, cậu bé vội vàng nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ, cầu cứu nói: “Chị ơi, cứu em, cứu em với.”  

“Anh rể.”  

Lý Kỳ Kỳ cởi đôi tất màu đen trên đầu xuống, đi tới, nói: “Anh đang làm gì vậy chứ, tôi chỉ đang chơi trò chơi với Tinh Hà mà thôi, vì vậy mới ăn mặc như thế.”  

“Đúng đó, bọn tôi chỉ đang chơi trò chơi, không phải đi cướp gì đâu.” Tô Tinh Hà nói bổ sung.  

“Cái tên ngu ngốc này, ngậm miệng lại, nói vậy không phải giấu đầu hở đuôi sao!” Lý Kỳ Kỳ đen mặt thì thầm.  

Lúc đó, Lý Nguyệt từ trong phòng vệ sinh đi ra, mỉm cười nói: “Ha ha, Kỳ Kỳ, em còn biết dùng thành ngữ cơ à?”  

“Chị à.”  

Vẻ mặt Lý Kỳ Kỳ có chút mất tự nhiên, cô ta cúi đầu, khẽ chào hỏi.  

“Kỳ Kỳ, lá gan em cũng lớn lắm, lại dám đưa Tinh Hà cùng đi trộm cắp, lại còn dám giới thiệu bạn thân cho thằng bé làm vợ, em đúng là giỏi lắm.”  

Lý Nguyệt nghiêm mặt nói: “Đi, về nhà với chị, về nhà chị lại dạy dỗ em sau.”  

“Tô Thương, em đưa Kỳ Kỳ đi trước, anh nhớ đó, đừng đánh Tinh Hà, có chuyện gì từ từ nói.”  

“Vợ à.”  

Vẻ mặt Tô Thương tươi cười, muốn giữ cô lại, nói: “Muộn thế này rồi, em còn không lái xe được thì sao mà hai người về nhà, hay cứ ở lại đi.”  

“Không được đâu, em sợ đến tối anh không nhịn được đi tìm em…”  

Lý Nguyệt nói xong, khuôn mặt tinh xảo bỗng đỏ lên, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Hơn nữa, ai bảo em không biết lái xe, hai năm trước em đã học rồi.”  

Tô Thương nghi ngờ nói: “Vậy sao lúc trước em lại nói là mình không biết lái xe, đòi anh chở tới cầu Võng Hồng quay video vậy."

“Hi, là em lừa anh đó, xe em đang đỗ ở bên ngoài rồi.”  

Lý Nguyệt để lộ một nụ cười tinh nghịch, sau đó cô nói: “Đi thôi, Kỳ Kỳ, về nhà với chị.”  

“Tô Thương, mai gặp lại nhé, em không làm phiền anh dạy con trai nữa.”  

Dứt lời, Lý Nguyệt kéo tay Lý Kỳ Kỳ, đi ra ngoài cửa.  

“Mẹ kiếp, chị ơi, đừng đi mà, cứu em đã.” Tô Tinh Hà nhìn Lý Kỳ Kỳ đang đi về bằng ánh mắt cầu cứu.  

“Tinh Hà à, chị bất lực rồi, nhưng em hãy chờ chị, chờ tới lúc chị tăng cấp hóa kình thì nhất định sẽ tới giúp em báo thù rửa hận.”  

Để lại một câu, Lý Kỳ Kỳ cùng chị mình dứt khoát cùng nhau rời khỏi biệt thự ven sông.  

Bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại Tô Thương và Tô Tinh Hà.  

Tô Thương không nói một câu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Tinh Hà, không khí trong phòng khách như ngừng lại, loáng thoáng khúc dạo đầu của một cuộc bạo hành gia đình.  

“Anh... Anh à.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 556


“Im miệng!”  

<

Tô Thương thật sự không chịu nổi nữa, anh mở miệng ngắt lời cậu bé, nói: “Chuyện cướp bóc lát nữa chúng ta nói sau. Bây giờ cha hỏi con một việc, con phải thành thật trả lời, nói cho cha biết, mẹ con tên là gì?”  

“Hả?”  

Advertisement

Tô Tinh Hà khựng lại một chút, vẻ mặt đôi chút kinh ngạc. Sao tự dưng lại hỏi tới chuyện này, chẳng nhẽ Tô Thương đã đoán ra thân phận của mình rồi?  

Dừng lại vài giây, Tô Tinh Hà cười giễu nói: “Mẹ của em sao, bà ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, anh à, dù em có nói tên chắc chắn anh cũng không biết đâu…”  

“Con gọi ai là anh đó hả!”  

Tô Thương giơ tay búng vào trán Tô Tinh Hà một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thằng nhóc thối, cha đã bảo người đi điều tra thân phận của con rồi, mẹ của con là Thiên Sơn Tuyết, minh chủ của Cửu Môn, con còn có một người chị gái, tên là Tô Du Du có phải không?”  

Mặt Tô Tinh Hà đầy vẻ ngạc nhiên, sửng sốt hỏi: “Anh… Anh biết hết rồi à.”  

“Đúng vậy.”  

Tô Thương gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người Tô Tinh Hà, ánh mắt anh phức tạp nói: “Tô Du Du là con gái của cha, con và con bé là sinh đôi long phượng, Tô Tinh Hà, hẳn là con biết con nên gọi cha là gì, đúng chứ?”  

Tô Tinh Hà nghe vậy, vẻ mặt ngay lập tức trầm xuống, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ mặt còn phức tạp hơn Tô Thương.  

Tới bây giờ, cậu bé vẫn luôn nghĩ cha mình chỉ là một tên vô dụng, không học vấn, không nghề nghiệp, căn bản không xứng đáng làm cha của mình.  

Nên Tô Tinh Hà chưa bao giờ tưởng tượng tới Tô Thương chính là cha của mình, cảm thấy người cha chưa bao giờ gặp mặt đó có cũng được mà không cũng được.  

Mỗi lần Tô Du Du nhớ tới cha, cậu bé đều sẽ ở bên cạnh nói móc cười nhạo.  

Mà khi nhìn thấy những bạn nhỏ khác ở núi Cửu Phong đều có cha mình mạnh mẽ bảo vệ, trong lòng Tô Tinh Hà sẽ hâm mộ không thôi.  

Cậu bé cũng mong muốn có một người cha vĩ đại, những lúc mà cậu bé đánh nhau với những bạn nhỏ khác, cha sẽ tới ứng cứu mình, nói tốt cho mình, ở sau lưng bảo vệ mình.  

Nhưng thật đáng tiếc, cậu không có cha.  

Không đúng.  

Cậu có cha, nhưng cậu biết người cha ở Giang Bắc của mình chỉ là một người bình thường vô dụng mà thôi.  

Vì thế Tô Tinh Hà càng thêm căm hận người cha chưa từng gặp gỡ của mình.  

Vì sao cha của người khác lại là võ giả cổ đại, còn có thể mạnh mẽ như vậy, mà cha của cậu bé chỉ là một tên vô dụng?  

Vì sao chứ.  

Cậu bé hận, hận người cha rác rưởi của mình, cũng hận ông trời không công bằng.  

Một khoảng thời gian trước, Tô Tinh Hà vô tình biết tin cha mình đã chết.  

Ngoài mặt cậu bé không thèm để ý chút nào nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút đau đớn.  

Dù sao thì.  

Nếu Tô Thương không chết, thì cho dù Tô Thương có là một tên vô dụng thì Tô Tinh Hà vẫn là một đứa trẻ có cha.  

Nhưng nếu Tô Thương đã chết rồi thì Tô Tinh Hà thật sự biến thành đứa con hoang không có cha.  

Lần này cậu bé bỏ nhà ra đi, nguyên nhân chủ yếu mà muốn tới nhìn thành phố mà cha mình đã từng sinh sống.  

Nhưng mà.  
 
Chương 557


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi vào Giang Bắc, Tô Tinh Hà vô tình phát hiện ra cha mình chưa chết, hơn nữa ông ta lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ.  

<

Mình có thể đánh bại tông sư cấp đỉnh phong, ấy vậy mà lại bị cha nhẹ nhàng gây khó dễ.  

Bởi vậy có thể thấy cha cậu bé không phải là tên vô dụng, ít nhất thì ở Địa Tông vẫn tính là cao thủ so với bạn bè đồng trang lứa.  

Advertisement

Cho nên Tô Tinh Hà từ từ tiếp nhận người cha Tô Thương này, thậm chí cậu bé còn có chút chờ mong được gặp lại Tô Thương lần nữa.  

Nhưng một tuần nay, Tô Thương không về biệt thự ven sông khiến cho Tô Tinh Hà đã ngày đêm nhung nhớ từ lâu.  

“Tô Tinh Hà, con nên gọi cha là gì?” Lúc này, Tô Thương lại dò hỏi thêm lần nữa.  

Tô Tinh Hà chậm rãi hồi phục tinh thần, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Tô Thương, khoé mắt cậu bé hơi ửng đỏ lên, đáy mắt long lanh ánh nước, nức nở gọi:  

“Cha… Cha ơi.”  

Cha ơi.  

Nghe hai chữ đó, trong nháy mắt Tô Thương lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cảm thấy vô cùng phấn khởi từ tận đáy lòng.  

Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn tỏ ra không để ý, giơ tay búng vào trán Tô Tinh Hà một cái, lạnh lùng nói: “Con nói gì vậy, nói lớn lên, cha không nghe rõ.”  

“Trời ạ, cha à, cha bị điếc á, nói vậy rồi mà còn không nghe rõ, còn nữa.”  

Tô Tinh Hà ôm đầu, thở hổn hển nói: “Cha con nhận nhau là tình cảm cảm động tới mức nào, không thấy con khóc luôn hay sao, thế mà cha còn búng trán con nữa, cha thấy có đúng không?”  

“Không đúng chỗ nào?”  

Tô Thương liếc nhìn Tô Tinh Hà một cái, sau đó nói: “Cha đánh con là chuyện bình thường, hơn nữa, thương cho roi cho vọt, cha đang thể hiện tình yêu với con mà.”  

“Con…”  

Tô Tinh Hà suýt nữa thì chửi thề, nhưng nghĩ đến người trước mặt là cha mình nên cậu bé lại nhìn xuống, khẽ cắn môi rồi nói: “Cha à, cha cũng đánh Du Du thế này à?”  

“Việc đó thì chắc chắn là không.” Tô Thương lắc đầu nói: “Con gái là để nuông chiều, sao cha nỡ đánh con bé được.”  

“Thế sao cha lại nỡ đánh con?” Tô Tinh Hà hỏi ra câu xuất phát từ linh hồn.  

“Con trai không đánh thì không nên người, chắc chắn con đã từng nghe câu “muốn có con trai ngoan thì phải cho ăn gậy”, con đã nghe câu nào nói “muốn có con gái ngoan thì phải cho ăn gậy” chưa?” Tô Thương hỏi ngược lại.  

“?”  

Khuôn mặt nhỏ bé của Tô Tinh Hà đen lại: “Con mẹ nó…”  

“Sao hả?”  

Tô Thương nhìn về phía Tô Tinh Hà, anh giơ tay phải lên, ngón trỏ cong lại, nhướng mày nói: “Tên nhóc thối, con không phục à?”  

“Con phục!”  

Tô Tinh Hà nhất thời lúng túng, vội vàng cười làm lành, nói: “Cha, đừng đánh mà, con phục là được rồi.”  

“Vậy thì được.”  

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: “Con vốn đang sống tốt ở liên minh Cửu Môn, sao tự dưng lại bỏ nhà ra đi tới Giang Bắc vậy?”  

“Có phải con nhớ cha quá không, nghe Du Du nói cha cao to, đẹp trai nên cũng muốn tới sống cùng với cha một thời gian à?” Tô Thương cười hỏi.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 558


Cha, con chủ yếu là muốn nhặt xác của cha đó.  

<

???  

Tô Thương sững sờ, khóe miệng không chịu nổi mà giật lên một chút.  

Advertisement

Cmn.  

Mày đúng là đứa con có hiếu nhất nước Hoa rồi đó.  

"Cha."  

Tô Tinh Hà thêm mắm thêm muối nói: "Mấy ngày trước, sau khi mẹ với em gái trở về núi Cửu Phong, phía nam tỉnh An Huy, nói rằng cha đã chết, cha không biết đâu, con lúc đó cực vui..."  

"Hửm?" Tô Thương nhíu mày.  

"Oh, xùy, không đúng, nói nhầm, nói nhầm."  

Tô Tinh Hà vội vàng đổi giọng, lộ ra vẻ mặt thống khổ nói: "Con lúc đó cực kỳ thương tâm luôn, cơm không ăn nước không uống, nhớ cha nhớ đên đau thận, mỗi ngày trong giấc mơ đều mơ thấy cha."  

"Phận làm con của cha, cha à, con nhặt xác của cha về chính là trách nhiệm của con, phẩm chất tốt đẹp ngàn năm kế thừa của nước Hoa không thể mất đi, vì thế nên con mới lén lút chạy trốn ra khỏi núi Cửu Phong, để đi đến Giang Bắc."  

Tô Tinh Hà tiếp tục nói: "Con nghĩ đến chuyện, nếu cha không bị thiêu thì con sẽ chôn xác cha xuống, coi như là vì cha mà tận hiếu."  

"Nhưng ai ngờ được, cha lại không chết chứ, cha, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy."  

Tô Tinh Hà nghi ngờ nói: "Vì sao mà mẹ và Du Du đều cho rằng cha đã chết chứ?"  

Tô Thương dừng lại một lát, sau đó mới phản ứng lại.  

Đêm hôm đó, mình bị thương nặng như vậy, gần như không có khả năng cứu chữa.  

Có lẽ sau khi Thiên Sơn Tuyết đuổi đến, nhìn thấy mình sắp chết, nên kết luận mình không còn thuốc chữa nữa mới dẫn Du Du bị thương nặng mà rời khỏi Giang Bắc.  

Chết tiệt.  

Sao mình không nghĩ đến điều này chứ.  

Tô Thương lộ ra một nụ cười khổ sở, biểu cảm cực kỳ tự trách.  

"Aiya, cha à, cha nói xem, bây giờ chuyện này trở thành như vậy, thế thì chuyện con muốn nhặt xác cha về cũng không thành rồi."  

Lúc này, Tô Tinh Hà mặt mũi đầy tiếc hận nói: "Con đã chuẩn bị kỹ lắm rồi, đứng trước mộ cha khóc một trận thật to, đáng tiếc, đáng tiếc quá."  

"Đáng tiếc cái đầu mày."  

Tô Thương khuôn mặt tối sầm lại, đánh vào đầu Tô Tinh Hà một cái, sau đó nói: "Ngậm miệng lại cho cha, cha phải gọi điện thoại cho mẹ con đã."  

"Ahh, cha à, hổ dữ không ăn  thịt con, cha ra tay nặng quá đi, định đánh chết con hả."  

Tô Tinh Hà cắn răng chịu đựng, chuẩn bị định oán trách thêm vài câu, nhưng chỉ một cái nhìn của Tô Thương thôi, cậu bé lại ngoan ngoãn im lặng.  

Sau đó.  

Tô Thương lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Sơn Tuyết, qua vài giây sau điện thoại đã được kết nối.  

Thiên Sơn Tuyết, cũng chính là Giang Tuyết Nhi.  

Tô Thương không biết nên làm sao để đối mặt với Giang Tuyết Nhi, sau khi chuẩn bị một chút, từ từ mở miệng nói: "Tuyết Nhi."
 
Chương 559


"Cha!"  

<

Ai ngờ, bên kia đầu dây điện thoại truyền đến tiếng của Du Du: "Cha là cha phải không!"  

"Du Du."  

Advertisement

Tô Thương phản ứng lại, dịu dàng cười nói: "Con gái ngoan, là cha đây, đến giọng của cha mà con cũng nhận không ra sao."  

"Cha!"  

Du Du vui đến phát khóc, nói: "Oh oh oh, đúng là cha thật rồi, mẹ nói cha đã chết, Du Du thật sự rất đau lòng!"  

"Cha không chết, ngày đó là mẹ con nhầm thôi." Tô Thương cười giải thích nói: "Bây giờ vết thương của cha hoàn toàn khỏi hẳn rồi."  

"Tốt quá rồi."  

Tô Du Du cực kỳ mừng rỡ, kích động nói: "Cha, Du Du cứ tưởng cha đã chết rồi chứ, cha không sao thì tốt quá rồi, cha của Du Du còn sống, la la la."  

"Được rồi Du Du, mẹ con đâu, đưa điện thoại cho mẹ con một chút, cha có lời muốn nói với mẹ con." Tô Thương nhẹ nhàng nói.  

"Mẹ qua đại điện Cửu Phong rồi, mỗi ngày mẹ đầu rất bận rộn, bình thường thì tối mới có thể trở về."  

Tô Du Du trả lời nói: "Mà mẹ không thích mang điện thoại đi theo, con vừa mới lấy điện thoại của mẹ xem phim hoạt hình Peppa Pig đây."  

"Vậy được rồi."  

Tô Thương cười nói: "Chờ mẹ con trở về rồi, con nói cho mẹ biết là cha còn sống, tốt nhất là nói bà ấy gọi lại cho cha một cuộc điện thoại nhé."  

"Dạ, dạ."  

Tô Du Du liên tục gật đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, liền hỏi: "Đúng rồi cha, mấy ngày trước em trai con có gửi cho con một bức ảnh, hình như là bức ảnh ở trong căn phòng mà con đã từng ở qua, nó đến biệt thự ven sông à, cha có nhìn thấy nó không?"  

"Con nói em trai con, là Tô Tinh Hà sao?" Tô Thương hỏi.  

"Ừm, dạ, chính là nó."  

"Cha gặp rồi, nó đang ở cạnh cha đây." Tô Thương cười cười nói.  

"Cha, cái tên Tô Tinh Hà đó, cha nhất định phải dạy dỗ thật đàng hoàng vào, trong lòng của nó căn bản là không có cha, sau khi biết cha chết, nó còn nói vừa đúng lúc, còn nói cha không xứng làm cha của nó..."  

Trong điện thoại, Tô Du Du đam mách lẻo những chuyện xấu xa của Tô Tinh Hà.  

"Em gái!"  

Tô Tinh Hà bên cạnh sợ tè ra quần, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, vội vàng nhảy dựng lên cướp lấy điện thoại của Tô Thương, sau đó cắn răng nói: "Em nói bậy cái gì thế hả, cha trong lòng anh cũng là thần linh cao lớn vĩ đại, oai phong không thể xâm phạm đó!"  

"Thôi đi, Tô Tinh Hà, giả vờ cái gì mà giả vờ hả, cha sẽ không tin em đâu."  

Tô Du Du bĩu môi, sau đó dữ dằn nói: "Còn nữa, chị là chị, là chị gái đó!"  

"Em là em gái, anh là anh trai, Tô Du Du, trước mặt cha, em đừng có ép anh." Tô Tinh Hà cắn răng nói.  

"Ừm hửm, em lại muốn bị đánh đúng không, có tin chị trừng trị em không hả?" Tô Du Du uy hiếp nói.
 
Chương 560


Tô Tinh Hà nhìn chiếc điện thoại di động, vẻ mặt cười như muốn ăn đòn nói: "Đúng đó, anh đây muốn bị đánh đó, bây giờ trên người anh ngứa ngáy lắm rồi, toàn thân rất khó chịu, ha ha, đáng tiếc em đánh không được, khà khà khà, đánh không được."  

<

Nói xong, Tô Tinh Hà còn làm một cái mặt quỷ giả, thè lưỡi, bộ dạng thật sự... rất muốn ăn đòn.  

Bang!  

Tô Thương thật sự là nhịn không được, đưa tay đánh vào đầu Tô Tinh Hà một cái.  

"Đau quá, cha!"  

Tô Tinh Hà đột nhiên sững sờ, ôm đầu hỏi: "Sao cha lại đánh con chứ?"  

"Không phải toàn thân con đang khó chịu sao, muốn bị đánh hay sao chứ."  

Tô Thương cười cười nói: "Thân làm cha của con, cha cảm thấy cần phải thỏa mãn nguyện vọng của con chứ."  

"Con..."  

Tô Tinh Hà khóc không ra nước mắt, nói: "Anh trai à, anh nghe không hiểu tốt xấu gì đúng không, anh cho là em muốn bị đánh thật sao?"  

"Gọi ai là anh trai thế hả?"  

Tô Thương nghe vậy, giơ tay lên, ngón trỏ uốn lượn, sặc mặt khó coi uy hiếp.  

"Khụ khụ, con không nói gì cả."  

Tô Tinh Hà vội vàng trả lại điện thoại cho Tô Thương, sau đó đứng một bên không lên tiếng nữa.  

Tô Thương lấy điện thoại di động, sau đó nhẹ nhàng nói chuyện với Du Du, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ấm áp.  

Cứ như vậy, hai người nói chuyện thêm mười mấy phút, bầu không khí hòa hợp lạ thường, trên mặt Tô Thương cười đến ra nếp nhăn luôn rồi.  

"Du Du, con ở phía nam tỉnh An Huy đợi cha, đợi cha xử lý xong chuyện bên này thì sẽ dẫn theo con và mẹ đến Giang Bắc, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ mãi mãi không xa nhau nữa." Tô Thương hứa hẹn nói.  

"Ừm, dạ, cha à, Du Du với mẹ chờ cha đó!" Tô Du Du vui vẻ gật đầu.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương cúp điện thoại, ánh mắt nhìn vào trên người Tô Tinh Hà, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc.  

"Cmn."  

Tô Tinh Hà sắc mặt tối sầm lại, lầm bầm nói: "Cha, sắc mặt cha đang thay đổi có phần nhanh quá rồi đó nha."  

"Khi gọi điện thoại cho Du Du, trên mặt thì đầy vẻ cưng chiều, nhưng khi đối mặt với con, lại xị mặt xuống, sao hả, con thiếu nợ cha hay sao?"  

"Im miệng đi!"  

Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà, nghiêm túc nói: "Du Du giống như là nắng ấm trong ngày đông, có thể làm ấm lòng cha."  

"Còn con thì như con dao sáng lạnh lẽo, nhìn thấy con thì cha đã thấy đau lòng rồi." Tô Thương xị mặt xuống nói ra.
 
Chương 561


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Con... sao con lại làm cha đau lòng chứ."  

<

"Hừm, Du Du mới nói cho cha biết, cha chết rồi thì con thấy rất vui? con nữa, cha không xứng làm cha của con?" Tô Thương xị mặt nói.  

Advertisement

"Nói bậy!"  

Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: "Đây chắc chắc là nói bậy rồi, cha, là em ấy có ý đồ muốn phá hoại tình cảm giữa hai chúng ta đó, tâm địa thật xấu xa, tội ác tày trời, không thể tha thứ!"  

"Đủ rồi, cái miệng nhỏ này, chỉ toàn nói lời vô nghĩa thôi."  

Tô Thương tối sầm mặt lại, sau đó nói: "Cha hỏi con, chuyện đến cướp ở chợ đen Cửu Môn, là chủ ý của ai?"  

Nghe như thế, Tô Tinh Hà vừa hay định giả vờ một trận, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm khắc của Tô Thương, cậu ấy lại không dám lên tiếng.  

"Con không nói thì cha cũng biết, Tô Tinh Hà, con còn nhỏ, thế mà lại có ý muốn làm tội phạm, con được lắm."  

Tô Thương dùng giọng giáo dục, nói: "Trước kia cha không ở bên con, không chỉ đường đi đúng hướng cho con, là trách nhiệm của cha."  

"Nhưng mà từ nay về sau, cha sẽ làm gương cho con, để cho con một cái nhìn đúng đắn nhất."  

Tô Thương nghiêm mặt nói: "Như cái gì mà làm tội phạm, tìm vợ bé, những ý nghĩ như vậy, tuyệt đối không được phép xuất hiện nữa, nghe không hả!"  

"Dạ, thưa cha."  

Tô Tinh Hà lập tức nghiêm túc, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, cha, cha cũng có vợ bé mà, mẹ của con với dì Lý Nguyệt, cũng là một lớn một bé đó."  

"Không thể "chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn" được, cha như thế thì con không phục!" Tô Tinh Hà nghiêm túc nói.  

Tô Thương nghe vậy, thoáng có chút xấu hổ, không biết nên làm sao để trả lời chuyện này.  

Gặp chuyện không giải quyết được, đã như vậy thì... đánh cho một cái vào đầu trước đã.  

Bang.  

Tô Thương đưa tay ra đánh lên đầu Tô Tinh Hà một cái.  

"Ay ui, cha, cha không nói đạo lý sao." Tô Tinh Hà cắn răng chịu đựng.  

Tô Thương có chút ngại mà nói: "Im miệng đi, cha chính là đạo lý đây."  

"Tức thật chứ."  

Tô Tinh Hà phiền muộn nói: "Khi con dùng vũ lực nói chuyện với cha, cha lại giảng đạo lý với con."  

"Khi con giảng đạo lý với cha, cha lại dùng vũ lực với con, đau đầu thật chứ, sao con lại có loại cha như thế này nhỉ, tức chết mất."  

Cái đồ nhỏ con này, miệng lúc nào cũng bô bô thế không biết.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom