Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 400


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




An Dương cúi cái đầu nhỏ, cô ta nức nở nói: “Nhưng Lệ Đình Tuấn…”
“Bao gồm cả anh ấy” Kiều Phương Hạ không đợi cô ta nói xong thì chăm chú trả lời: “Người của toàn thế giới đều không quan trọng bằng An Dương.”
“Nhưng mỗi người đều có người mình thích, chờ đến khi con lớn lên thì sế biết, giống như con thích King nên con cảm thấy anh ấy là người tốt nhất trên toàn thế giới, con ghét Lệ Đình Tuấn nên con không muốn mẹ và anh ấy ở bên nhau.

Nếu như người mẹ thích là thây Mặc thì sao? Vậy con cũng sẽ vì King mà tổn thương thầy Mặc à?”
“Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, con có thể ghét anh ấy, nhưng con không thể tổn thương anh ấy vì lợi ích cá nhân của con, như vậy là không đúng.

Con có hiểu không?”
An Dương dường như có chút hiểu rõ ý của Kiều Phương Hạ.

Cô ta đã biết mình sai ở chỗ nào, cô không nên bắt King tốn thương Lệ Đình Tuấn.


Mất rất lâu cô ta mới lấy tay lau nước mắt, sau đó gật đầu và ngập ngừng nói: “Con đã biết, mẹ Phương Hạ, sau này con sẽ không như vậy nữa”
Có một cái đầu nhỏ chui ra từ lùm cây cách đó không xa, cậu bé kinh ngạc nhìn Kiều Phương hạ và An Dương.

Lệ Đình Trung đã nghe thấy tất cả những gì mà Kiều Phương Hạ và An Dương nói.

Đình Trung theo Lệ Kiến Đình đến thăm Kiều Diệp Ngọc, người lớn đang nói chuyện, cậu cảm thấy buồn chán nên xuống nhà chơi bóng một mình, từ xa đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ ôm một cô gái nhỏ đi ra.

Cậu đã lâu không gặp Kiều Phương Hạ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy đến tìm cô.

Kiều Phương Hạ ngồi quay lưng về phía cậu, không phát hiện ra cậu.


Cậu nhìn thấy Kiều Phương Hạ nói mấy câu với cô gái nhỏ kia, đứng dậy, nắm tay cô gái nhỏ đi.

Cậu nhặt quả bóng trên bãi cỏ, đang do dự không biết có nên đi theo hay không thì giọng nói lo lắng của bà Trần đột nhiên vang lên sau lưng: “Cậu chủ nhỏ? Cháu đang ở đâu?”
Đình Trung quay đầu lại, nhìn thấy bà Trần đứng cách đó không xa.

Bà Trần nghĩ Đình Trung đã mất tích, gấp đến nỗi toát mồ hôi hột.

Thấy Đình Trung đang đứng trong bụi cây, lập tức chạy về phía cậu, hỏi cậu: “Vừa mới đi đâu vậy? Sao không nói với bà một tiếng?”
“Lần sau không được như vậy, bên ngoài có rất nhiều người xấu! Không phải bà đã nói cho cháu biết rồi sao? Lần trước mẹ vì đụng phải người xấu bên ngoài mới bị thương!”
Đình Trung nghe bà Trần trách cứ, quay đầu lại, nhìn về phía Kiều Phương Hạ đã rời đi.

Một lúc lâu sau, cậu mới sững sờ hỏi mẹ Trần: “Bà ơi, cái gì gọi là huyết mạch tương liên?”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

ao cá, cho rằng Đình Trung đang nói về con của người khác nên không để
“Ông nội đang tìm, mau đi lên đi, lập tức trở về.”.

 
Chương 401





Đình Trung dụi dụi mắt chợt thấy hơi khó chịu, cậu nhớ tới lúc trước Lê Đình Tuấn đã nói, Kiều Phương Hạ không muốn nhìn thấy ba con họ nên mới chạy trốn mấy năm nay.

Cậu nhịn không được lại thì thào lần nữa: “Mẹ thích em gái, không thích Đình Trung…” Có phải vì Đình Trung quá dính người không? Hay là do ba không biết dỗ con gái, quả hung dữ?
Quả thực cậu vì Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ mà khổ tâm rất nhiều, bình thường cậu dạy Lệ Đình Tuấn thể nào thì Lê Đình Tuấn cũng không nghe, lúc nào cũng làm Kiều Phương Hạ bị thương chỗ này chỗ kia.

Làm sao một người đàn ông lại có thể đánh phụ nữ? Khó trách Kiều Phương Hạ muốn chạy.

Đình Trung thở dài, ôm lấy quả bóng nhỏ, im lặng quay người đi về phòng bệnh.

Bà Trần không nghe rõ Đình Trung đang nói cái gì, không để ý đi theo Đình Trung.

Kho hàng.

Lệ Đình Tuấn ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn mấy người đang quỳ gối trước mặt mình bị đánh tới tấp.

“Lần cuối cùng Chu Tước liên lạc với các người là ở đâu?” Anh nhẹ giọng hỏi.


Có một người thật sự chịu không nổi tra tấn, đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn: “Thật sự là ở thành phố Hạ Du… Chúng tôi thật sự không có lừa ngài.”
Cầu nối giữa Lê Đình Tuấn và Chu Tước đã kết lớn.

Anh chắc chắn phải tìm được Chu Tước để tính sổ.

“Đồ phản bội, King sẽ cho mày biết tay!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

Lệ Đình Tuấn nhịn không được hơi nhếch miệng: “Vậy xem ra Chu Tước đúng là đang ở thành phố Hạ Du.”
Để tìm ra danh tính thực sự của Chu Tước, tốt nhất nên bắt đầu từ cố nhân hàng cũ đã giả mạo Chu Tước trước đây.

Lê Đình Tuấn nhìn máy tính theo dõi, vai trần ngồi trước máy tính ăn kem ở hẻm cũ, nói nhỏ với vệ sĩ bên cạnh: “Theo dõi 24/24”
Người anh muốn, chưa bao giờ không tìm ra được.

Dù có đào ba tất đất, anh cũng phải tìm ra Chu Tước!
Cùng lúc đó, Kiều Phương Hạ đang ngồi trong phòng nghỉ của công ty sử dụng điện thoại di động xem tin tức, không giải thích được mà hắt hơi nhiều lần.


Cô nhẹ nhàng xoa xoa mũi, tiếp tục xem tin tức mới về Lê Đình Tuấn.

Từ buổi trưa, tin tức về Lê Đình Tuấn và tập đoàn WL đã lần lượt tuôn ra.

Cô cảm thấy chắc là Lê Đình Tuấn không cần sự cô giúp đỡ.

“Trong vài năm qua, tập đoàn WL đã dần dần sát nhập hơn chục dòng sản phẩm cao cấp, bao gồm cả khách sạn W, dự đoán đây là tham vọng đầu tiên.”
“Những kẻ săn mồi trong ngành khách sạn cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt thật! Lệ Đình Tuấn tham dự hội nghị quốc tế, chiếm giữ vững chắc vị trí center, người kế nhiệm lão Phật gia đã đích thân mở cửa xe cho anh để mời rượu.”
“Tin tức nội bộ mới nhất, Lê Đình Tuấn đích thân xuất hiện tại hội nghị toàn ngành, dự định sẽ bí mật thảo luận, nuốt chửng tập đoàn Champs đứng đầu ngành khách sạn quốc tế!”.

“Sốc! Tập đoàn WL trước đó đã ký một thỏa thuận cá cược với tập đoàn Champs.

Tháng trước, tập đoàn WL đã hoàn thành hơn 200% nội dung cá cược, tập đoàn Champs đã tồn tại hàng trăm năm, sẽ trở thành tập đoàn hùn vốn dưới danh nghĩa WL!”
Hết tin tức này đến tin tức khác, gần như làm nổ tung Internet.

Một số người thậm chí đã bắt đầu tính toán xem tập đoàn WL sẽ có bao nhiêu tài sản sau khi sáp nhập.

Mà kết quả khác kinh ngạc, tương đương với hơn hai tỷ đô la Mỹ.

Là người đứng đầu tập đoàn WL, Lê Đình Tuấn được cho là đang nắm giữ hơn 40% vốn cổ phần..

 
Chương 402





Nếu tính theo số liệu bên ngoài, Lê Đình Tuấn sẽ ở trong top ba danh sách người giàu có trong nước, nếu tham vọng đủ mạnh, anh có thể sẽ chiếm ngôi đầu.

Kiều Phương Hạ không biết là những người này lấy dữ liệu ở đâu.

Cô nghĩ nghĩ, đại khái tìm kiếm bảng xếp hạng danh sách giàu có trong nước và quốc tế, cũng như bảng xếp hạng quốc tế của tập đoàn Champs trong miệng bọn họ, phát hiện lần này cư dân mạng quả thật không khoa trương.

Vốn dĩ tập đoàn WL khó có thể lọt vào top một trăm cá nước, không ai nghĩ rằng Lê Đình Tuấn lại có khối tài sản ẩn khổng lồ như vậy.

Cô nhìn những dữ liệu kinh người này, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Đây chính là kế hoạch được Lê Đình Tuấn cẩn thận vạch ra.

Khi gặp vấn đề khách sạn tự vận hành đã trực tiếp sáp nhập tập đoàn Champs đứng đầu thế giới, hiệu ứng quảng cáo kiểu này dễ hơn nhiều so với những cuộc thảo luận cá nhân của Lê Đình Tuấn.

Kỳ thật Kiều Phương Hạ hiểu được một ít điểm then chốt trong đó.


Nếu Lệ Đình Tuấn không nổ, khi nói chuyện hợp tác, anh có thể giữ phí hợp tác thu mua ở mức tổn thất thấp nhất, nhưng có hiệu ứng thương hiệu, chi phí đàm phán kinh doanh của anh sẽ cao hơn một chút.

Nổ và không nổ đều có những ưu điểm riêng.

Tuy nhiên, không ai có thể nghĩ rằng nguyên nhân đằng sau tất cả những điều này là do một đứa trẻ ba tuổi luyện tập trên máy tính vài lần, buộc Lê Đình Tuấn phải tự nổ.

Vào lúc này, Kiều Phương Hạ nhận ra rằng theo tính tình cực đoan của Lê Đình Tuấn thì An Dương có thể sẽ gặp nguy hiểm.

nhà họ Mặc quả thực có thể an toàn hơn một chút.

Ngay lập tức có sử dụng máy tính công cộng để kết nối với mạng nội bộ của Nghịch Thủy Hàn, xóa hết mọi dấu vết hoạt động trước đây của An Dương.

Sau khi xã nhận không còn sai lầm, cô lập tức gọi cho chú Tân: “Chú Tân, mấy ngày nay chú nhất định phải bảo vệ An Dương, tuyệt đối không cho phép cô ta động vào bất kỳ thiết bị điện tử nào.”
Nếu không thì An Dương chính là quả bom hẹn giờ đáng sợ nhất!
Trên đường, ghế sau xe, chủ Tần nhìn vật nhỏ đang ngủ say trong lòng mình.


Bất đắc dĩ trả lời Kiều Phương Hạ ở đầu bên kia: “Mặc Hàn Bảo định đưa An Dương lên trên núi một thời gian, để cô ta tĩnh tâm tu luyện, nói đứa nhỏ này tính tình ương ngạnh, cậu ta không quản được”
Tính tình Mặc Hàn Bảo ôn nhu hiền hòa, hơn nữa tuổi cũng không lớn, thật sự rất khó quản được An Dương.

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, nhỏ giọng đáp lại: “Cũng đúng, chính là để mọi người quan tâm”
“An Dương là đệ tử thân truyền của Mặc Hàn Bảo, cậu ta quan tâm cũng là chuyện phải làm” Chú Tần nhỏ giọng trả lời.

Thấy An Dương khẽ nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại, chú Tần lập tức nói: “Không nói nữa, cô ta đang ngủ.”
Kiều Phương Hạ cúp điện thoại suy nghĩ một lúc mới phát hiện có gì đó không ổn, sau đó tìm kiếm trên mạng về hòn đảo nước Hình Giang mà cô đã đi mấy ngày trước.

Cô đang cầm quả táo trên tay, “bộp” một tiếng rơi xuống bàn.

Vốn dĩ cô cho rằng bất động sản đứng tên Lê Đình Tuấn khoảng vài chục triệu.

Nhưng thực tế là, chỉ riêng bãi biển tư nhân đó đã có thể trị giá vài tỷ đồng!
Mà cô nhớ rằng trước đây cô đã ký một hợp đồng với Lệ Đình Tuấn, Lê Đình Tuấn đã chuyển nhượng toàn bộ bất động sản đứng tên anh sang cô.

Vậy hôm trước cô ở trong chính căn nhà trị giá vài chục triệu của mình sao? Tâm trí cô vẫn chưa hồi phục sau sự kinh sợ đó, ngay lúc đó cuộc gọi của Lê Đình Tuấn đến.

Cô thầm nghĩ, vỗ ngực mình rồi nhận điện thoại..

 
Chương 403





“Đang ở đâu?” Giọng nói của Lệ Đình Tuấn có chút mệt mỏi, hơi khàn khàn.

“Công ty Kiều Phương Hạ thành thành thật thật trả lời.

“Vừa rồi gọi điện thoại với ai?”.

“Khiết Đan” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút, trả lời.

“Kiều Phương Hạ” Lê Đình Tuấn đột nhiên gọi cả họ tên cô.

Trái tim Kiều Phương Hạ đập thình thịch”, nghĩ rằng lời nói dối đã bị anh nhìn ra, vừa kiên trì muốn nói chuyện, Lê Đình Tuấn đã tiếp tục nói: “Mấy ngày nay có thể anh sẽ hơi bận.”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ, chột dạ trả lời: “Em sẽ sớm trở lại đoàn phim, cũng rất bận.”
Lệ Đình Tuấn cho phép Vô Nhật Huy đi theo Kiều Phương Hạ để bảo vệ cô, làm sao mà anh có thể không biết Kiều Phương Hạ đã đến bệnh viện thăm Đường Minh Kỳ?
Anh im lặng một lúc, sau mới nói: “Nếu Đường Minh Kỳ thích ăn khế, anh sẽ gửi cho anh ta một trăm hộp, để anh ta ăn đủ”
“…” Kiều Phương Hạ suýt chút nữa mắc nghẹn một miếng táo.


Khi Lê Đình Tuấn nói như vậy, cô nghĩ đến mùi vị của quả khế, không hiểu sao có hơi ê răng.

“Không tốt lắm đâu.

Có hơi lãng phí đồ ăn.” Cô ho nhẹ, trả lời.

“Nếu không muốn lãng phí đồ ăn, từ giờ cho đến khi anh trở về, tốt nhất là ngoan một chút” Lê Đình Tuần thấp giọng trả lời.

Lệ Đình Tuấn cắt đứt động mạch người khác, cô định giúp anh xin lỗi Đường Minh Kỳ, sao bây giờ lại giống như cô đang giấu giếm mà làm chuyện có lỗi với anh?
Kiều Phương Hạ không nói nên lời, nghĩ muốn tranh luận, nhưng lại sợ mình lại làm hại Đường Minh Kỳ.

Trong lúc im lặng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Đồng nghiệp tìm em” Kiều Phương Hạ lấy cớ, vội vàng nói với Lệ Đình Tuấn: “Em cúp máy trước”
“Ừ! Ở bên Lê Đình Tuấn hơi ồn ào, có lẽ là đang tham gia hội nghị hay gì đó.


Kiều Phương Hạ biết anh đang bận, lập tức cúp máy.

Anh đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là thư ký của công ty, trên tay cầm một hộp đồ nhỏ, nói với Kiều Phương Hạ: “Đây là quả khế của công ty phát, tôi lấy cho cô một ít?”
Kiều Phương Hạ hơi nhướng mày, nhìn thư ký đem quả khế vào phòng cô.

Thế mà Lệ Đinh Tuấn thật sự tặng Đường Minh Kỳ quả khế!
Kiều Phương Hạ khiếp sợ khi nhìn thấy trong phòng đối diện, bộ phận hành chính cũng đang tặng quả khế cho các đồng nghiệp khác.

Đây đâu chỉ một trăm hộp? Mấy trăm hộp còn có thể!
Tổng giám đốc của chúng ta sắp chuyển sang bán trái cây?” Hai nhân viên đi ngang qua cửa, thì thầm nói nhỏ.

“Tôi nghĩ bạn gái của anh ấy đang làm người phát ngôn của tiệm trái cây nào đó?”
“Cũng không đúng, nói không chừng là công ty chúng ta làm ăn phát đạt, tổng giám đốc vui vẻ, cho nên mới phát nhiều trái cây cho mọi người.”
Lệ Đình Tuấn hiện đang là nhà đầu tư lớn nhất vào công ty giải trí Thiên Hoàng, vinh quang của tập đoàn WL cũng liên quan trực tiếp đến vinh quang của giải trí Thiên Hoàng bọn họ.

“Cậu không biết đây là hoa quả mà xe vận tải chở cổng bệnh viện lúc sáng sao? Nghe nói có mười xe tải, chặn kín cửa vào bệnh viện”.

Google ngay trang ( TRÙMtr uуện.

)
“Cuối cùng là có chuyện gì vậy? Tên đầu sỏ nào đội nón xanh cho tổng giám đốc?” Đường Nguyên Khiết Đan cũng mang một hộp khế về, huýt sáo với Kiều Phương Hạ..

 
Chương 404





Kiều Phương Hạ sợ cô nhiều chuyện, lập tức kéo Đường Nguyên Khiết Đan vào phòng, đóng cửa lại.

Đường Nguyên Khiết Đan vừa vào phòng đã rửa sạch khế, vừa gặm vừa cười: “Nếu tập đoàn WL có thể thành lập một ngành công nghiệp trái cây đa quốc gia cũng không phải là không thể
“Thử nghĩ xem, người ta kinh doanh sầu riêng cũng có thể kiếm hơn trăm triệu, anh Lệ của chúng ta bởi vì ghen mà làm ra hàng trăm triệu từ quả khế cũng không tồi”.

Sau khi suy nghĩ, kết luận một câu: “Chắc cả đời này Đường Minh Kỳ cũng không muốn ăn khế nữa.

Không, là không bao giờ muốn nhìn thấy loại quả màu xanh biếc này nữa.”
Dáng vẻ vô tâm của Đường Nguyên Khiết Đan giống như trước đó người đưa anh trai cô ấy đến bệnh viện là người khác.

“Giỏi lắm, nếu Đường Minh Kỳ ở đây, anh ta sẽ trực tiếp tiễn nửa cái mạng còn lại của em đi” Kiều Phương Hạ nghiêm túc trả lời.

“Chuyện này chị không hiểu sao, vợ tương lai của chủ tịch tập đoàn WL đang ở ngay trước mặt em, nếu em không chạy nhanh ôm đùi chị, em còn có thể giúp Đường Minh Kỳ sao?” Đường Nguyên Khiết Đan lắc đầu trả lời.

Về việc Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có kết hôn trong tương lai hay không, bây giờ Kiều Phương Hạ tạm thời chưa muốn nói nhiều,
Chỉ cười cười trả lời: “Chỉ sợ em ôm nhầm đùi.”

“Phi phi phi!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức trở nên căng thẳng: “Bỏ câu nói vừa rồi đi! Nửa đời sau của em trông cậy vào chi!
Kiều Phương Hạ: “..”
Cô mặc kệ Đường Nguyên Khiết Đan, xoay người nhấc điện thoại tiếp tục đọc tin tức.

Thình lình Lệ Đinh Tuấn gửi một tin nhắn khác: “Khế ăn ngon không?” Kiều Phương Hạ còn thật sự suy nghĩ, trả lời: “Em thực sự không thích ăn khế”.

Lúc này, Lê Đình Tuấn đang ngồi trong phòng họp.

Đối tác đang báo cáo tài chính năm ngoái và năm nay, sau khi báo cáo xong, ngồi xuống, trong phòng họp, hàng chục nhân vật tên tuổi đều nhìn Lê Đình Tuấn, người đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động.

Lệ Đình Tuấn đang nghĩ về những lời của Kiều Phương Hạ.

Cô không thích ăn khế.

Không thích Đường Minh Kỳ.


Anh không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, tâm trạng khó chịu trước đó khi nghe nói Kiều Phương Hạ đi thăm Đường Minh Kỳ trong bệnh viện đã bị quét sạch.

“Anh Lệ cảm thấy có thể không?” Người ngồi bên tay phải Lê Đình Tuấn nhìn thấy vẻ mặt u ám không nói được mấy câu cá buổi sáng của Lê Đình Tuấn bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng cũng hơi thả lỏng.

.

đam mỹ hài
“Có thể” Lệ Đinh Tuấn ném điện thoại sang một bên, thấp giọng trả lời.

“Bảng kế hoạch kia…” Cấp dưới hỏi lại.

“Đúng hạn” Lê Đình Tuấn thản nhiên nói.

Vốn dĩ bảng kế hoạch này không có vấn đề gì lớn, chính là Lê Đình Tuấn tức giận vì chuyện của Kiều Phương Hạ, tâm trạng khó chịu mà thôi.

Giọng của Lê Đình Tuấn trầm xuống, hầu như tất cả mọi người có mặt đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Phương Hạ lướt điện thoại một lúc, thấy các phương tiện truyền thông phát sóng trực tiếp về hành trình của Lê Đình Tuấn nước ngoài, nói rằng trong tòa nhà ở nước ngoài, đèn trong hội trường sáng suốt đêm và cả buổi sáng sớm cuối cùng cũng đã tắt, hẳn là xác nhận bước đầu của quá trình đã có kết quả.

Kiều Phương Hạ cười, lướt qua tin tức, lật sang các trang khác..

 
Chương 405





Hôm nay tràn ngập trên Internet, toàn là tin tức về tập đoàn WL và Lê Đình Tuấn, đến cả bảo giải trí cũng là Lê Đình Tuấn.

Cô tuỳ tiện lướt xuống một lát, đột nhiên nhìn thấy một tin tức hot đã lỗi thời.

Kiều Phương Tuấn im lặng một lúc, cô ngước mắt lên nhìn Đường Nguyên Khiết Đan đang vui vẻ vừa gặm khể vừa mở loa chơi đầu địa chủ.

“Thổi tung cậu! Dám lấy thẻ của ông nội đây.” Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói vừa nhai.

Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Vừa rồi em nói bộ phận đã ký hợp đồng bào cả một tầng karaoke VIP của Hào Tước?”
“Đúng vậy, tại sao đột nhiên lại có hứng thú?” Đường Nguyên Khiết Đan bớt thời gian nâng mắt liếc nhìn Kiều Phương Hạ, hỏi cô.


“Chị là một đàn em, vì tương lai của chính mình, nói thế nào chị cũng phải làm quen với các đàn anh đàn chị của mình, đúng không? Luôn quá giữ mình cũng không được.” Kiều Phương Hạ trả lời.

“Chị không cần” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức dùng giọng điệu không sao cả trả lời: “Chị cứ giữ mình đi.” “Chúng ta không thể giảm cấp bậc”
Kiều Phương Hạ dừng lại, nghiêm túc trả lời: “Chính là hôm nay chị muốn đi quán karaoke.”
Đường Nguyên Khiết Đan nghi ngờ lướt mắt lên xuống người Kiều Phương Hạ, nhưng mà đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ chủ động đề nghị tham gia một hoạt động nhóm, Đường Nguyên Khiết Đan cũng nghĩ làm người nên cho nhau một con đường, tương lai còn có thể gặp nhau.

“Được rồi, em sẽ nói giúp chị một tiếng, tối nay chúng ta cùng đi” Đường Nguyên Khiết Đan gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ, Đường Nguyên Khiết Đan và một vài đồng nghiệp thường lui tới đứng đợi thang máy cùng nhau ở trước thang máy, nghe thấy một âm thanh giòn giã của giày cao gót giẫm xuống đất sau lưng họ.

Mấy người theo tiềm thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Thật xui xẻo” Đường Nguyên Khiết Đan thấp giọng nói thầm ngay lập tức.

Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Kiều Phương Hạ, sắc mặt cũng cứng đờ.

Không ai trong số họ nghĩ rằng đối phương sẽ trở lại tham gia sự kiện tập thể này, nhưng mà việc của Lê Đình Tuấn, chỉ có vài người trong số họ biết được, Tô Minh Nguyệt coi như không khí, như không có việc gì mà tiếp tục đi đến chỗ vài người trước mặt.


Kiều Phương Hạ tiếp tục nhỏ giọng thảo luận với Đường Nguyên Khiết Đan là bữa BBQ vừa rồi rốt cuộc là con ếch ngon hơn, hay vẫn là con mực ngon hơn.

“Còn có thể nuốt trôi cái gì sao?” Vương Giai, quản lý bên cạnh Tô Minh Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng cười cười, thấp giọng nói.

.

Truyện chính ở || ТRUМT RUYEN.оr g ||
Đường Nguyên Khiết Đan dựa vào nguyên tắc giang hồ, người không phạm ta, ta không phạm người, liếc nhìn Vương Giai đang khiêu khích trước, cười chế giễu: “Nếu tôi là người nào đó, tôi xác thật là ăn không vào bất cứ thứ gì”.

Vốn dĩ Tô Minh Nguyệt ở trên tay Đường Nguyên Khiết Đan là phải đi một con đường hoa, tương lai tươi sáng.

Nhưng Vương Giai người này lại thích làm một vài động tác nhỏ, sao chép gì đó, Tô Minh Nguyệt rơi xuống cảnh tượng như hiện nay, không tránh khỏi có quan hệ với Vương Giai.


“Ít nói mấy câu cũng không được? Đáng để so sao?” Tô Minh Nguyệt thấy Vương Giai không cam lòng muốn mắng ngược lại, trầm mặt thấp giọng ngăn cản.

Vẻ mặt đầy kiêu ngạo và lạnh lùng.

Mọi người ở trước thang máy đều có chút xấu hổ, cũng không ai lên tiếng.

Suy cho cùng, dù Tô Minh Nguyệt có khó chịu đến mức nào, công ty cũng không quan tâm đến ý kiến của cô ta, Tô Minh Nguyệt vẫn tham gia biểu diễn, nhận quảng cáo đều đặn, nhưng lượng người hâm mộ đã giảm đi rất nhiều, giá trị con người tuột dốc không phanh.

“Khiết Đan, em đã nghe thấy chưa?” Kiều Phương Hạ liếc nhìn Tô Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Chị Minh Nguyệt dùng kinh nghiệm của bản thân để dạy em cách làm người, nói ít làm nhiều, đã hiểu chưa?”.

 
Chương 406





Đường Nguyên Khiết Đan là người của cô, Tô Minh Nguyệt muốn bắt nạt cô ấy, nằm mơ đi.

” Đường Nguyên Khiết Đan kéo cánh tay của Kiều Phương Hạ, gật đầu trả lời: “Nghe thấy rồi”
“Nói gì vậy? Tự mình trải qua cái gì?” Sắc mặt Vương Giai tối sầm, trầm giọng hỏi ngược lại.

“Ôi chao chị nhìn cái miệng của tôi này, thật xin lỗi chị Minh Nguyệt, có lúc nói chuyện sẽ không cẩn thận xúc phạm với người khác!” Khóe miệng Kiều Phương Hạ chứa ý cười nhìn Tô Minh Nguyệt.

Sắc mặt Tô Minh Nguyệt có hơi khó coi, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, cắn răng cười khẩy nói: “Chó cắn có một miếng, cô sẽ cắn lại nó sao?”
“Nói hay lắm, chị Minh Nguyệt nói gì cũng đúng” Kiều Phương Hạ lập tức bày tỏ sự tán thành gật đầu trả lời.

Phải mất mấy giây Tô Minh Nguyệt mới phản ứng lại, Kiều Phương Hạ đang mỉa mai cô ta và Vương Giai vừa rồi gây chuyện trước.


Khi thang máy đến, Kiều Phương Hạ và mấy người đồng nghiệp đi vào trước, cô khẽ mỉm cười với Tô Minh Nguyệt.

Sắc mặt Tô Minh Nguyệt xanh mét, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.

“Chắc là không đi được rồi, chị Minh Nguyệt đi thang máy bên cạnh đi” Kiều Phương Hạ lại dịu dàng nói với cô ta.

Nhưng mà lần trước Tô Minh Nguyệt ở buổi triển lãm đã bị Kiều Phương Hạ đập cho cái tội đạo văn.

Nếu cô ta còn cần mặt mũi thì lúc này không thể cãi vã với Kiều Phương Hạ được.

Tô Minh Nguyệt nhìn cửa thang máy trước mặt đóng lại, giận đến mức cả người run lên.

Nếu hôm nay đã gặp lại ở đây rồi, cô ta chắc chắn sẽ khiến cho Kiều Phương Hạ đẹp mặt.

Khi Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan vào phòng bao, trong phòng đang hát hò.

Phòng bao siêu lớn của Hào Tước là hai phòng được nối với nhau, ngăn cách bởi một nhà vệ sinh và một nửa bức tường, mấy chục đồng nghiệp mà cô quen biết đều ở đó.

Kiều Phương Hạ tùy ý tìm một góc không người mà ngồi xuống, nhìn Đường Nguyên Khiết Đan tranh hát với ai đó.

Bên cạnh có mấy người trong đoàn làm phim cũng tới, vẫy tay với Kiều Phương Hạ mời Kiều Phương Hạ ngồi gần một chút.

Kiều Phương Hạ không từ chối, cô ngồi cạnh một nữ diễn viên có quan hệ bình thường, giúp Đường Nguyên Khiết Đan chiếm một vị trí.


“Sao Phương Hạ không hát? Mau đi chọn mấy bài đi, nếu không đến sáng mai cũng không đến lượt cô đầu” Nữ diễn viên bên cạnh trêu đùa ra hiệu về phía những người đang tranh hát nói.

“Tôi không hát đầu, tôi không biết hát” Kiều Phương Hạ xua tay từ chối nói: “Tôi nhìn mọi người chơi là được rồi.” “Giọng nói của cô dễ nghe như vậy, sao biết hát không hay chứ?” Một diễn viên khác kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Đúng là tôi ngũ âm cũng chưa nắm hết” Kiều Phương Hạ cười từ chối nói.

Mấy người tán gẫu vài câu, lại có người nhắc tới Lục Nhất Minh: “Lục Nhất Minh hát cũng không tệ.

Không biết hôm nay tại sao không tới nhỉ?”
“Cô không biết sao?” Nữ diễn viên bên cạnh Kiều Phương Hạ lập tức cười lớn: “Cô không coi tin tức hôm nay sao? Hai ngày nay chúng ta nghỉ ngơi, Lục Nhất Minh không phải đi ra ngoài nghỉ phép với bạn gái của cậu ta sao?”
“Cái gì? Lục Nhất Minh có bạn gái á?” Những người xung quanh ai nấy cũng kinh ngạc.

Đúng lúc, vừa kết thúc một ca khúc, đang ở khoảng cách giữa hai bài hát, ngay cả phòng bao kế bên cách nửa bức tường cũng có thể nghe được những lời này.

Đường Nguyên Khiết Đan đang tranh hát ở phía trước cũng quay đầu lại, ngây người nhìn về phía bọn họ.


“Đúng vậy, mọi người không biết sao? Chính là cô người mẫu trẻ tuyến mười tám mới hai mươi mốt tuổi đó, tên cái gì Hạ Hạ, trước đây có scandal với Lục Nhất Minh, dáng vẻ rất xinh đẹp đỏ” Nữ diễn viên giải thích với những người còn chưa biết chuyện.

“Chuyện lần trước không phải đã sớm bác bỏ tin đồn nói là giả sao? Không phải nói đúng lúc ngồi chung một chuyến bay, mới có thể cùng xuống máy bay sao?”
“Ôi trời cô có tin không? Chắc chắn là công ty cố tình đè tin tức xuống! Lục Nhất Minh che giấu cũng kỹ thật!”
Mọi người ở đây mồm năm miệng mười nói chuyện, nhưng Kiều Phương Hạ lại im lặng không lên tiếng nhìn chăm chú vào Đường Nguyên Khiết Đan.

Vừa rồi cô đang nghĩ, nếu có thể kéo dài thời gian một lúc, Đường Minh Kỷ nhất định sẽ kêu người nhanh chóng đè tin tức xuống.

Cô kéo Đường Nguyên Khiết Đan qua chơi với mọi người.

Đường Nguyên Khiết Đan sẽ không để ý tới điện thoại, nói không chừng chuyện này sẽ qua đi..

 
Chương 407





Nhưng mà Kiều Phương Hạ không ngờ tới, người trong đoàn làm phim bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này.

“Nói tới cái cô Hạ Hạ này, hình như trước đây trên mạng không phải cũng đã nói cô ấy và Lục Nhất Minh sống trong một khu nhà sao?”
“Ở đúng! Cô nói như vậy, hình như cũng đúng! Bọn họ không phải đã sớm ở chung chứ?”.

Truyện Xuyên Nhanh
“Cũng không chắc là ở chung.

Khu nhà đó không phải còn có vài người nổi tiếng khác cũng sống ở đó sao?”
Mọi người càng trò chuyện càng hăng say.

Lúc này Kiều Phương Hạ vô cùng hối hận khi kéo Đường Nguyên Khiết Đan đến đây.

Cô im lặng một lát, sau đó đứng dậy đi về phía Đường Nguyễn Khiết Đan.

Còn chưa chạm vào Đường Nguyễn Khiết Đan thì Đường Nguyên Khiết Đan đột nhiên đảo mắt nhìn cô.

Lúc này Đường Nguyễn Khiết Đan cuối cùng cũng hiểu tại sao Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nói muốn đi hát.


Cô muốn rời đi sự chú ý của mình.

Cô ấy cũng hiểu tại sao Vương Giai lại nói những lời kỳ quái đó ở dưới lầu.

Cô ấy và Vương Giai là đồng nghiệp, hai bên ghét nhau nên ít nhiều gì cũng biết một vài chuyện của đối phương.

Vương Giai biết cô ấy và Lục Nhất Minh đã sớm quen nhau.

Biết Đường Minh Kỷ và Lục Nhất Minh là bạn học, biết bọn họ từng gặp mặt rất nhiều lần, tất nhiên cũng có thể đoán được chút đầu mối.

“Khiết Đan” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng kéo tay cô ấy nói: “Nếu không chúng ta quay về thôi?”
Đường Nguyên Khiết Đan im lặng vài giây, nở một nụ cười với Kiều Phường Hạ: “Tại sao phải quay về? Tôi cũng đã tới rồi mà.” Lục Nhất Minh và cô ấy có quan hệ gì?
Không phải chỉ là mấy năm trước đây khi Lục Nhất Minh còn chưa ra nước ngoài, giữa bọn họ có hơi mập mờ thôi sao?
Mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ai rảnh mà quan tâm chứ?
Lục Nhất Minh không quan tâm thì dựa vào đâu cô ấy phải quan tâm?
Anh ta ngồi tít trên cao, là minh tinh chói mắt với lưu lượng khổng lồ, còn cô ấy thì sao? Chỉ là một người đại diện nho nhỏ không có chí tiến thủ mà thôi.

Cô ấy rút tay mình từ trong tay của Kiều Phương Hạ lại, tiếp tục thờ ơ như không có chuyện gì quay đầu cười hì hì tranh hát với người khác.


Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh cô ấy một lúc, trong mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan.

Đường Nguyên Khiết Đan giống như không nghe thấy chuyện gì, không bị bất cứ ảnh hưởng gì từ cái tin tức đó.

Đường Nguyên Khiết Đan vẫn luôn có dáng vẻ không tim không phổi, mỗi ngày trôi qua đều ngốc nghếch vui vẻ.

Phía trên có Đường Minh Kỷ bao bọc, trên tay có tài nguyên của mẹ ruột trước kia.

Cô ấy không cần tranh giành sứt đầu mẻ trán với những người đại diện khác.

Kiều Phương Hạ chưa từng thấy qua dáng vẻ không vui của cô ấy, cho dù có cáu kỉnh thì cũng chỉ một lát là ổn.

Đường Nguyễn Khiết Đan bình tĩnh như vậy, không phải là đường nguyên Khiết Đan mà Kiều Phương Hạ quen biết.

Cô ấy càng bình tĩnh, Kiều Phương Hạ càng lo lắng.

Trước kia Kiều Phương Hạ còn chưa dám chắc chắn, rốt cuộc Đường Nguyên Khiết Đan có thích Lục Nhất Minh hay không.

Nhưng bây giờ cô xác định, Đường Nguyên Khiết Đan rất thích, rất để ý Lục Nhất Minh.

Nhân viên phục vụ mang tới vài khay rượu, Đường Nguyên Khiết Đan tiện tay cầm một chai lên, vừa ca hát vừa tự mình uống.

Sau khi uống liên tiếp hai chai, Kiều Phương Hạ vươn tay kéo lấy cổ tay cô ấy, nhẹ giọng nói: “Khiết Đan em không thể uống nữa, ngày mai chúng ta còn phải bắt đầu làm việc”
“Có liên quan gì sao?” Đường Nguyên Khiết Đan cười híp mắt hỏi ngược lại..

 
Chương 408





Cho nên vừa rồi Đường Nguyên Khiết Đan đang mắng Lục Nhất Minh là đồ khốn nạn, Lục Nhất Minh đều nghe thấy.

Kiều Phương Hạ do dự một chút, đưa điện thoại lên tại, nói: “A lô”
“Tôi đang nghe đây, tôi sẽ tới ngay!” Đầu bên kia, Lục Nhất Minh lập tức trầm giọng đáp lại.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Em kêu Lục Nhất Minh tới đây?”
Đường Nguyên Khiết Đam đứng cũng không vững, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, trong nụ cười say xin lại có chút gian xảo, mơ hồ trả lời: “Đúng vậy… em gọi đấy”
“Nhưng mà anh ấy sẽ không tới, anh ấy chắc chắn sẽ không tới.”
Kiều Phương Hạ nhìn Đường Nguyên Khiết Đan một cái, thầm thở dài, cô gái ngốc, Lục Nhất Minh đã tới rồi.

“Trước tiền để cô ấy uống chút trà giải rượu, cô ấy như vậy, chúng ta cũng không dễ xử lý” Kiều Phương Hạ cân nhắc, nói với nữ diễn viên ở bên cạnh.

Hai người vừa mới đặt Đường Nguyên Khiết Đan xuống, Kiều Phương Hạ cầm lấy ly trà nóng do nữ diễn viên rót ra, dỗ Đường Nguyên Khiết Đan uổng vài ngụm.


Cô còn chưa kịp đặt ly xuống, phòng bao bên cạnh đột nhiên truyền tới một trận ồn ào.

Kiều Phương Hạ xuyên qua bức tường kính nhìn về phía đó.

Lục Nhất Minh đang túm cổ áo một người đàn ông, đập cho anh ta vài cú đấm thật mạnh.

Đối phương bị đánh chảy máu mũi ngã trên sô pha, Lục Nhất Minh vẫn mặt đầy hung ác không chịu buông tha.

Cho đến khi có vài người cố gắng kéo Lục Nhất Minh ra.

Từ trước tới nay Kiều Phương Hạ chưa từng thấy Lục Nhất Minh nổi giận, anh ta vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ.

Hôm nay cố thấy được rồi.

Lục Nhất Minh hất người đang kéo mình sang một bên, chỉ tay vào người đàn ông bị mình đánh ngã trên sô pha, trầm giọng cảnh cáo: “Anh đợi đấy!”

Nói xong, anh ta lùi về phía sau một bước, nhìn xung quanh, đôi mắt sáng quắc dán chặt vào trên người Đường Nguyên Khiết Đan đang ở bên cạnh Kiều Phương Hạ.

Người mà Lục Nhất Minh đánh chính là đồng nghiệp nam thích Đường Nguyên Khiết Đan.

Kiều Phương Hạ nhìn Lục Nhất Minh bước tới, bế lấy Đường Nguyên Khiết Đan nằm trên ghế sô pha.

Những người xung quanh cũng đều đang nhìn anh ta ôm lấy Đường Nguyên Khiết Đan.

Xung quanh, ngoại trừ những tiếng động phát ra, không một ai lên tiếng.

Lục Nhất Minh cởi áo trên người mình đắp lên cho Đường Nguyễn Khiết Đan, bể lấy cô ấy, vẻ mặt tái xanh, trực tiếp đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ ngơ ngác vài giây, rồi lập tức cầm lấy đồ của Đường Nguyên Khiết Đan đi theo.

Đường Nguyễn Khiết Đan đã thật sự say, tựa trên vai Lục Nhất Minh, mơ mơ màng màng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lục Nhất Minh, một lát sau, đưa tay chọc vào khuôn mặt Lục Nhất Minh nói: “Oa, Phương Hạ, chị rất thích hợp làm bạn trai đó nha!”
Kiều Phương Hạ chạy ra ngoài đuổi theo phía sau hai người: “..” Cô nên cảm thấy vui vẻ hay là trêu chọc đây? Ở trong lòng Đường Nguyên Khiết Đan, cô còn quan trọng hơn cả Lục Nhất Minh?
Vẻ mặt Lục Nhất Minh hơi tốt hơn một chút.

Kiều Phương Hạ đuổi theo hai người, kéo lấy cánh tay Lục Nhất Minh, ngăn anh ta lại, hỏi anh ta: “Anh muốn dẫn Nguyễn Khiết Đan đi đầu? Quay về khách sạn của đoàn phim sao?”.

 
Chương 409





“Không về khách sạn… Đường Nguyên Khiết Đan trong lòng Lục Nhất Minh nhắm mắt lại, lắc đầu thì thào đáp: “Phương Hạ… Chị dẫn em đi tìm Lục Nhất Minh đi, em có lời muốn nói với anh ấy.”
Cánh tay ôm Đường Nguyên Khiết Đan của Lục Nhất Minh theo bản năng mà siết chặt lại một chút.

Kiều Phương Hạ không nhịn được mà nhíu mày.

Đầu tiên, cô cũng không biết lúc đó Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi.

Nếu như cô cứ như vậy mà để cho Lục Nhất Minh đưa Đường Nguyên Khiết Đan đi, với tư cách là một người bạn của cô ấy, lại không chịu trách nhiệm với Đường Nguyên Khiết Đan.

“Tôi sẽ không chạm vào cô ấy” Lục Nhất Minh đưa mắt nhìn Kiều Phương Hạ một cái khẽ nói.

Kiều Phương Hạ đắn đo vài giây, nghiêm túc trả lời Lục Nhất Minh: “Lời nói của đàn ông không thể tin được, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ”
Đường Minh Ký làm bạn bè với Lục Nhất Minh nhiều năm như vậy, Kiều Phương Hạ cảm thấy Đường Minh Kỷ đứng ra xử lý chuyện này mới là đúng.


Lục Nhất Minh mím chặt môi, một lúc sau gật đầu, thấp giọng trả lời: “Được.”
Thực ra, Đường Minh Kỳ không biết chuyện giữa anh ta và Đường Nguyên Khiết Đan.

Thế nhưng giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó Đường Minh Kỷ sẽ biết thôi.

Kiều Phương hạ vừa tìm số điện thoại của Đường Minh Kỷ vừa đưa hai người xuống dưới lầu.

Cô nhìn Lục Nhất Minh đặt Đường Nguyên Khiết Đan vào ghế sau của xe, lại nghiêm túc nói: “Anh phải hứa với tôi, dưới tình huống em ấy không tỉnh táo, không được phép động vào em ấy!”
“Tôi hứa.” Lục Nhất Minh gật đầu, đáp.

Kiều Phương Hạ nhìn xe của Lục Nhất Minh đưa Đường Nguyên Khiết Đan rời đi, lập tức gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ.

.


ngôn tình ngược
“Cô vừa mới nói cái gì?” Trong điện thoại, giọng nói của Đường Minh Kỳ cũng thay đổi.

“Trước mặt mười mấy người trong công ty, anh ta quang minh chính đại công khai đưa em gái anh đi.” Kiều Phương Hạ nói năng rõ ràng mà lặp lại lần nữa.

“Mẹ nó!” Đường Minh Kỷ văng tục: “Lục Nhất Minh thật đúng là bạn thân của tôi mà!”
Kiều Phương Hạ nghe thấy anh ta vội vã cúp điện thoại thì thở phào nhẹ nhõm.

Xe của Đường Nguyên Khiết Đan vẫn còn để trong nhà để xe ở đây, thế nhưng không may là vừa nãy cố quên không cầm chìa khóa xe của Đường Nguyên Khiết Đan.

Kiều Phương Hạ một mình đứng trong gió rét, ban nãy giúp Đường Nguyên Khiết Đan uống một ly rượu trắng, một ly rượu pha, một cốc bia, lúc này lại bị gió thổi khiển đầu đau như muốn nứt ra, muốn nôn mửa.

Cố cân nhắc một chút, định gọi điện thoại cho Vô Nhật Huy, đã hơn mười hai giờ đêm gọi Vô Nhật Huy tới đón cô sẽ tương đối an toàn.

Cô cầm điện thoại di động, định quay lại trong đại sảnh của quán karaoke để chờ, vừa xoay người, đã thấy một chiếc xe quen thuộc ‘két một tiếng dừng lại ở phía sau.

Lục Đình Nam hạ cửa kính xe xuống, nhìn mấy lần về phía Kiều Phương Hạ, xác định cô vẫn còn tỉnh táo, thấp giọng nói: “Lên đây đi, đưa em về.”.

 
Chương 410





Kiều Phương Hạ cũng không biết vì sao Lục Đình Nam lại biết ở đây, sững sờ vài giây, rồi đi về xe của Lục Đình Nam.

Lục Đình Nam nhíu chặt mày, nhìn Kiều Phương Hạ lên xe.

“Mặc dù đều là người quen.

sau này cũng không nên tùy tiện ở lại đến đêm uống rượu với người khác.

Kiều Phương Hạ còn chưa ngồi vững thì Lục Đình Nam đã trầm giọng nói với cô.

“Em biết, chỉ là tình huống hôm nay hơi đặc biệt” Kiều Phương day huyệt thái dương trả lời.


Rượu không thể uống lung tung, lúc trước Kiều Phương Hạ cũng biết, thế nhưng cô không ngờ độ ngấm về sau lại lớn như vậy, trong dạ dày như muốn trào ra ngoài vậy, vô cùng buồn nôn.

Vừa nãy, cô hoàn toàn chỉ để ý tới Đường Nguyên Khiết Đan, nên mới không thấy khó chịu, đến khi ngồi lên xe, xe chuyển động, từng mạch máu trong đầu cô cứ nảy lên thình thịch, mặt cũng không kiểm soát được mà nóng lên.

Lục Đình Nam nhìn cô mấy lần qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đã say thật rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hạ cửa kính xe xuống, tóc bị thổi cho bay tán loạn, vẫn còn hơi mở miệng thở dốc, bộ dạng rất khó chịu.

“Không sao chứ?” Lục Đình Nam không nhịn được mà khẽ hỏi cô.

“Không sao, quay về uống ít nước ấm là được rồi.” Kiều Phương hạ lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.

Lục Đình Nam nghe thấy lời nói của cô vẫn mạch lạc rõ ràng thì cũng không nói gì nữa.

Nửa tiếng sau, Lục Đình Nam dừng xe ở dưới khách sạn của đoàn phim.

Kiểu Phương Hạ hít thở mấy hơi, tự mình đẩy cửa xuống xe.

Lục Đình Nam quay đầu lại nhìn cô một cái, lập tức xuống xe theo, lấy từ trong cốp sau ra đồ uống giải rượu.

“Phương Hạ” Anh ấy gọi Kiều Phương Hạ một tiếng.

“Hả?” Kiều Phương Hạ đã đi được vài bước, quay đầu lại liếc nhìn anh ấy một cái, lúc xoay người, bước chân hơi loạng choạng, cả người không khống chế được mà nghiêng ngả.

Lục Đình nam lập tức bước tới, vững vàng đỡ lấy cánh tay của Kiều Phương Hạ.


Nửa người trên của Kiều Phương Hạ đều đụng vào lồng ngực anh ấy, đầu choáng váng vài giây, nhận thấy mình bị Lục Đình Nam ôm vào trong lòng, bèn vội vàng đứng vững lại, còn lùi lại về phía sau một bước, kiên trì đến cùng mà nhỏ giọng nói với Lục Đình Nam: “Ngại quá.”
Lục Đình Nam liếc nhìn cô rút cánh tay mình khỏi vòng tay của anh ấy, một lọn tóc mang theo một chút hương hoa hồng phất qua chóp mũi anh ấy.

Dừng lại, cười nhạt nói: “Không sao hả, vậy tự mình đi lên trên đó không thành vấn đề chứ?”.

Cập nhật truyện nhanh tại # Т г u m T r u у e n . #
Vừa nói chuyện, vừa đặt đồ uống giải rượu vào trong tay Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhận lấy bình đồ uống, mím mím khóe môi, từ chối ý tốt của Lục Đình Nam: “Không sao cả, anh mau về đi, cũng không còn sớm nữa.”
Nói xong, bèn xoay người, vội vã đi về phía cửa chính của khách sạn.

Lục Đình Nam nhìn bước đi hơi loạng choạng của cô, thầm thở dài, vẫn hơi không yên tâm, giữa khoảng cách vài bước mà đi theo phía sau cô.

Coi như là vì, mấy ngày hôm trước Lê Đình Tuấn đã dặn dò anh ấy.


Kiều Phương Hạ cúi đầu đi về phía trước, vừa mới bước lên cầu thang của khách sạn, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có người đang duỗi tay ra,
Kiều Phương Hạ tránh ra theo bản năng, người đàn ông lại trực tiếp kéo lấy cánh tay cô, hung hăng kéo cô vào trong lòng.

Vài giây sau, chóp mũi Kiều Phương Hạ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu óc hơi lộn xộn lúc này mới phản ứng được, là Lệ Đình Tuấn.

Cô vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lệ Đình Tuấn đang nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có một chút ẩm đạm không rõ, xen lẫn với một chút tức giận khó hiểu.

“Sao anh lại.”
Kiều Phường hạ còn chưa nói xong, Lệ Đinh Tuấn ngước mắt, nhìn về phía Lục Đình Nam đứng đằng xa, nói: “Anh, làm phiền anh rồi”
“Sao lại đột nhiên trở về? Lục Đình Nam cũng hơi kinh ngạc với việc Lê Đình Tuấn bỗng nhiên xuất hiện.

“Ừm” Lệ Đình Tuấn không trả lời vì sao, chỉ cúi đầu đáp một tiếng..

 
Chương 411





Nếu Lệ Đính Tuấn đã quay lại thì Lục Đình Nam cũng yên tâm.

“Pha cho em ấy ít trà, em ấy uống cũng nhiều rồi” Anh ấy tiện thể dặn một câu.

“Em biết rồi” Vùng giữa hai lông mày của Lê Đình Tuấn hơi nhướn lên, nhẹ giọng trả lời.

Nên chăm sóc Kiều Phương Hạ thể nào, anh không cần người khác nhắc nhở, cho dù người này là Lục Đình Nam.

Lục Đình Nam và Lê Đình Tuấn mặt đối mặt, thấy biểu hiện của Lê Đình Tuấn có gì đó hơi khác lạ, Lục Đình Nam không nói gì nữa.

Anh ấy khẽ cười với Lê Đình Tuấn: “Vậy anh đi trước đây”
Lệ Đình Tuấn nhìn theo bóng lưng của Lục Đình Nam, rồi cụp mắt xuống nhìn Kiều Phương Hạ đang yên vị trong vòng tay mình.

Kiều Phương Hạ khẽ dựa vào lòng anh, cô liếc nhìn về hướng Lục Định Nam rời đi, ngẩng đầu lên, tình cờ chạm phải cái nhìn u ám của Lê Đình Tuấn.


“Không phải nói là..” Kiều Phương Hạ sừng sỡ.

Cô vừa mở miệng định nói, Lệ Đinh Tuấn đã cúi người xuống bể bổng cố lên.

Cơn choáng váng ập đến, Kiều Phương Hạ buồn nôn, cô mau chóng lấy tay che miệng mình lại.

Vài phút sau, cả hai về đến phòng, Lê Đình Tuẩn ném cô lên giường, quay người đi vào phòng tắm bật nước nóng.

Kiều Phương Hạ ngồi ở mép giường, nhìn điệu bộ im lặng không nói lời nào của Lê Đình Tuấn, cô không hiểu lắm, có vẻ anh đang giận?
Hai người đã không gặp nhau mấy ngày nay rồi, Kiều Phương Hạ luôn trong trạng thái thấp tha thấp thỏm, lo lắng cho anh.

Vậy mà vừa mới gặp lại nhau, anh đã trưng ra bộ mặt như thể cô đang mắc nợ gì anh vậy.

Lệ Đinh Tuấn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ẩn chứa sự khó hiểu và ấm ức của Kiều Phương Hạ, anh thấp giọng nói với cô: “Cởi quần áo ra rồi lại đây”.

Kiều Phường Hạ cắn môi, không động tĩnh gì.

Sắc mặt anh u ám, ngước mắt nhìn cô.

Khi nước đã đủ ẩm, anh ném vòi hoa sen vào bồn tắm một cách thô bạo rồi quay người lại, nắm lấy tay cô lôi vào nhà tắm.

“Anh làm gì vậy Lê Đình Tuấn?” Ngay từ đầu Kiều Phương Hạ đã thấy không thoải mái, phần cánh tay bị anh nắm chặt đau nhức đến mức khiến cô không thể kìm được mà cau mày hét lên.

Lê Đình Tuấn vẫn giữ vẻ mặt u ám, anh không nói gì, chỉ kéo cô ngồi vào lòng mình rồi cởi quần áo cho cô.


Kiều Phương Hạ cũng phát tức, cỏ đẩy tay anh ra không cho anh chạm vào người mình.

Lệ Đình Quân lặng lẽ ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ cũng không biết anh nối điện gì điều gì, cô thở hắt ra, giằng co với anh trong im lặng.

.

Truyện Võng Du
“Lục Đình Nam đáng tin hơn anh nhỉ” Anh lạnh lùng lên tiếng.

Lời nói mang thêm ý mỉa mai.

Kiều Phương Hạ ngẩn người, thấp giọng hỏi lại: “Anh có biết mình đang nói gì không đấy?”
Anh bị điện hay gì không biết? Đi ghen với cả Lục Đình Nam, anh ấy là anh trai của anh mà!
Lê Đình Tuấn biết rõ mình đang nói gì, chính vì biết rõ nên anh càng bực bội hơn.


Rõ ràng chính anh đã gọi điện cho Lục Đình Nam, bảo anh ấy chú ý hơn đến việc bảo vệ Kiều Phương Hạ, đó là yêu cầu anh tự nói tự đề bạt, nhưng bây giờ anh lại thấy hối hận về điều đó.

Lúc nãy, Lục Đình Nam ôm Kiều Phương Hạ, anh nhìn thấy hết rồi.

“Vừa nãy suýt nữa thì em bị ngã nên anh ấy mới ra đỡ em” Kiều Phương Hạ ngẫm lại vài giây rồi giải thích cho anh,
Cô đoán là Lê Đình Tuấn đã nhìn thấy sự việc đầy bối rối giữa cô và Lục Đình Nam, nhưng cô không cố ý làm vậy, Lục Đình Nam cũng không cố ý, anh ấy đỡ cô một cách rất bình thường.

Lê Đình Tuấn không nên hiểu lầm hai người họ chỉ vì chuyện đấy chứ?
Lệ Đình Tuấn biết, Kiều Phương Hạ suýt ngã nên Lục Đình Nam mới vươn tay ra đỡ cô.

Nhưng mà e là đến cả bản thân Kiều Phương Hạ cũng không biết Lục Đình Nam đang có ý với mình.

Lúc đó vẫn ngồi trong xe, anh nhìn thấy rất rõ phản ứng và biểu hiện của Lục Đình Nam khi anh ấy đỡ cô..

 
Chương 412





Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Phương Hà, dáng vẻ ngỡ ngàng, khó hiểu của cô khiển cơn tức giận trong lòng anh càng lúc càng dâng cao.

Anh ôm lấy phần eo lưng cô, siết thật chặt hai tay mình tựa hồ như không thể khống chế được lực siết.

“Anh làm em đau đấy Lê Đình Tuấn!” Kiều Phượng Hạ vùng vẫy trong vòng tay anh: “Anh bỏ em ra!”
Cô chưa kịp nói xong, Lệ Đinh Tuấn đã cúi xuống, đột ngột hôn lên môi có một cách cực kì thô bạo, anh xé toạc lớp quần áo còn sót lại trên người cô.

“Chát!” Kiều Phương Hạ tức giận, thẳng tay tát vào mặt Lệ Đình Tuấn.

Bị cô tát, Lê Đình Tuấn dừng lại ngay lập tức.

Kiều Phương Hạ nhìn gương mặt anh đang ở ngay trước mặt, nhìn cơn tức giận đang kìm nén trong ánh mắt anh, cô cảm thấy hối hận.

Cô đánh rất mạnh, lòng bàn tay cô cũng đang đau nhức dữ dội, nhưng thực sự cô chỉ muốn Lê Đình Tuấn buông mình ra, cô cảm thấy tâm trí anh lúc này không còn tỉnh táo nữa.

Lê Đình Tuấn liếm khóe môi bị Kiều Phương Hạ tát trùng, một mùi vị ngọt ngọt thoang thoảng tràn ngập trong miệng anh.

“Em tát anh vì Lục Đình Nam hay vì muốn đẩy anh ra?” Anh hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn cô, khẽ hỏi.

“Anh ấy là anh trai anh, tại sao em lại phải tát anh vì anh ấy?” Kiều Phương Hạ hỏi ngược lại.


Anh không cảm thấy cậu hỏi của mình rất buồn cười hay sao?
Kiều Phương Hạ thật sự không hiểu.

Lệ Đình Tuấn nheo mắt.

Lục Đình Nam quan tâm Kiều Phương Hạ không sai, nhưng sai ở chỗ quan tâm.

Một khi sự quan tâm ấy trở nên quá đà, đỏ chính là sai.

Anh để ý rằng Lục Đình Nam đã quá quan tâm cô.

Nhưng Kiều Phương Hạ lại không hiểu nên anh sẽ không nói rõ điều này với cô.

Người anh trai mà anh luôn kính trọng lại rất quan tâm đến người phụ nữ của anh.

Anh muốn biết, rốt cuộc đã bắt đầu từ khi nào.

Bỗng nhiên một cơn trào ngược trong dạ dày Kiều Phương Hạ, cô vội đẩy Lê Đình Tuấn ra, lao đến bên toilet, nôn thốc nôn tháo.


Tửu lượng của Kiều Phương Hạ không cao nên cô sẽ luôn lượng sức mình khi uống rượu, chắc chắn sẽ dừng lại khi bắt đầu cảm thấy chuếnh choáng, vậy nên cô chưa bao giờ bị nôn vì uống rượu.

Kiều Phương Hạ cảm thấy bụng mình nóng ran, đầu đau như muốn nổ tung, nước mắt cứ trực trào ra không tự chủ được, nhìn cô như vừa nón vừa khóc.

Cô đã khó chịu như vậy rồi mà Lê Đình Tuấn còn tra hỏi có một cách vô lý, anh có còn là con người không?
Lê Đình Tuấn đứng sau nhẹ nhàng phủ ảo lên vai giúp cô.

Kiều Phương Hạ nước mắt giàn giụa, vòng tay ra sau đấy anh ra.

Cô cử nôn mãi, nôn mãi, đến khi trong bụng không còn gì nữa mới dừng lại.

Lê Đình Tuấn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô thầm thở dài, anh lấy cho cô một cốc nước ấm, đưa lên gần miệng cô, bảo cô súc miệng.

Kiều Phương Hạ không mở miệng, có gạt tay anh ra, bám vào thành bồn tắm tự đứng dậy.

Cô đứng quay lưng lại với Lệ Đình Tuấn rồi súc miệng, lau mặt trong im lặng.

Một lúc lâu sau, cô mới thấy mình tỉnh táo lại.

Lê Đình Tuấn cúi đầu nhìn xuống gương mặt bướng bỉnh pha lẫn ấm ức của cô, anh với tay kéo chiếc khăn khô ra, giúp cô lau những vệt nước còn đọng lại trên mặt.

Kiều Phương Hạ quay mặt đi không cho anh chạm vào.

Lệ Đình Tuấn lại thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, thì thầm: “Là lỗi của anh”
Kiều Phương Hạ thầm oán giận trong vòng tay anh, không đẩy anh ra nữa..

 
Chương 413





“Lệ Đình Tuấn, anh đúng là đồ khốn nạn!” Một lúc sau, Kiều Phương Hạ mới hừ hừ mũi, nói với anh bằng giọng nghẹn ngào, ẩm ức.

“Anh là đồ khốn nạn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai” Lê Đình Tuấn đau lòng, anh vuốt ve tóc cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Lê Đình Tuấn xin lỗi cô khi cả hai người đều tỉnh táo, nhưng Kiều Phương Hạ vẫn không khỏi cảm thấy đau buồn và khó chịu.

Trong hơi men của rượu, cô không thể kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thể tuôn ra lã chã.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô ấy khóc thảm thiết, anh cảm thấy mình đúng là một kẻ khốn nạn, anh đang trút hết mọi lỗi lầm của mình và người khác lên đầu Kiều Phương Hạ.

“Anh sai thật rồi.” Anh bế cô ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành cổ.

Anh càng dỗ, Kiều Phương Hạ càng khóc to hơn.

Cô nhắm chặt mắt lại không thèm để ý đến anh.

Nhìn cô khóc đến đỏ cả mặt mũi, anh vừa thấy đau lòng vừa thấy thương có nhiều hơn.


Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt và chóp mũi ửng hồng, hôn lên đôi môi đang tấy đỏ lên vì khóc của cô.

Cả người Kiều Phương Hạ đều khó chịu, cũng không đủ sức đẩy Lệ Đình Tuấn ra.

Vừa hôn xong, vạt áo Lệ Đình Tuấn cũng đã nới lỏng, cúc quần cũng đã cởi, xoay người đặt cô nằm trên ghế da, đè cô dưới người mình.

Kiều Phương Hạ để mặc anh chạm vào mình, không lên tiếng.

Mãi đến khi Lệ Đình Tuấn khó kìm lòng nổi thì cô chợt mở miệng nói, giọng khàn khàn: “Dì cả của em tới.”
Động tác tay của Lệ Đình Tuấn dừng lại.

Kiều Phương Hạ cũng nhìn lại anh, hít mũi rồi nói: “Buổi chiều hôm qua tới”
Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn trở nên khó coi đến nỗi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, hai người im lặng không lên tiếng nhìn nhau vài lần, Lệ Đình Tuấn vẫn hơi không cam tâm, sờ phía dưới.

Quả nhiên, phía dưới căng phồng.

Lệ Đình Tuấn nghi ngờ Kiều Phương Hạ cố ý, cố ý vào lúc mấu chốt mới nói cho anh.


Kiều Phương Hạ đẩy anh ra nói: “Em muốn tắm rửa rồi ngủ.”
Lúc xoay người đi đến phòng tắm, cô không kìm được lén nhếch môi.

Cô cố ý để đến lúc Lệ Đình Tuấn không nhịn được rồi mới ép anh nhận thua.

Lệ Đình Tuấn ngồi trên ghế, cắn răng im lặng không nói lời nào nhìn Kiều Phương Hạ đi vào tắm rửa.

Mãi đến khi Kiều Phương Hạ tắm xong đi ra, dục vọng vừa rồi của anh mới giảm được chút.

Kiều Phương Hạ quấn khăn tắm đi qua trước mặt anh, Lệ Đình Tuấn duỗi tay giữ chặt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Học hư từ lúc nào vậy?”
“Vừa rồi em quên mất” Kiều Phương Hạ nói dối không chớp mắt mắt.

Lệ Đình Tuấn vừa nghe đã biết cô nói dối, cau mày ôm cô ngồi trên đùi mình.

“Anh Lệ khẩu vị nặng vậy sao?” Kiều Phương Hạ nhếch miệng, hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn thuận tay võ mông cô.

“Sau này có chuyện gì thì liên lạc với Vô Nhật Huy, không cho phép gọi điện thoại cho bất kì người nào khác.” Anh dừng một chút, hạ giọng nói với cô.

“Ờ, biết rồi” Kiều Phương Hạ không cam tâm tình nguyện trả lời..

 
Chương 414





Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt không phục của cô, nói: “Hay là em thích Vô Nhật Huy và vệ sĩ đi theo em một bước cũng không rời, anh cũng không để ý đâu”
Kiều Phương Hạ tình nguyện chọn ngoan ngoãn nghe lời cũng không muốn những người đó theo dõi cô hai mươi tư giờ.

“Đi ngủ trước đi” Lệ Đình Tuấn lại hôn nhẹ môi cô hai cái, nói.

Lệ Đình Tuấn đứng dậy, bế Kiểu Phương Hạ đặt lên giường, lại giúp cô đắp chăn, đứng ở mép giường nhìn gương sửa soạn lại cà vạt và vạt áo.

“Anh phải đi sao?” Kiều Phương Hạ vùi trong chăn nhìn anh mấy lần, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, chờ em ngủ” Lệ Đình Tuấn thản nhiên trả lời: “Sáng mai có cuộc họp.”
Vì thế Lệ Đình Tuấn đã bớt chút thời gian về nhìn cô một lúc?
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy vừa rồi sao anh biết ngay lúc em về?”
Lệ Đình Tuấn quay đầu, nhìn vào mắt cô, lấy điện thoại từ trên người nhẹ nhàng ném trước mặt cô.

Kiều Phương Hạ ngẩn người, mở điện thoại anh ra, nhìn lướt qua tin nhắn trong Messenger của anh.


Cô thấy khung chat với Tô Minh Nguyệt, ngay sau đó bấm vào, thấy hai ba tiếng đồng hồ trước đó, Tô Minh Nguyệt gửi cho Lệ Đình Tuấn một đoạn video.

Cô mở ra nhìn lướt qua, là video dài mười mấy giây mà vừa nấy cô giúp Đường Nguyên Khiết Đan cản rượu.

Chắc chắn là Lệ Đình Tuấn thấy video rồi hiểu lầm nên mới có thể ệ Đình Tuấn đã bớt chút thời gian gấp gáp trở về nhìn mặt vội vàng chạy về.

Kiều Phương Hạ không khống chế được mà nhíu mày.

Cô chợt nhớ tới, vừa rồi Lục Đình Nam cũng xuất hiện ở dưới tầng quán karaoke một cách khó hiểu, chờ ở ven đường đưa cô về.

“Em không gọi điện cho anh cả của anh!” Ngay sau đó, Kiều Phương Hạ lập tức loay hoay ngồi dậy, nói với Lệ Đình Tuấn: “Lúc em định gọi cho Vô Nhật Huy đến đón, anh cả anh đã đến rồi.”
“Nếu anh không tin, có thể xem lịch sử gọi điện của điện thoại em.”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, đưa điện thoại mình tới trước mặt Lệ Đình Tuấn.

Chắc chắn là Tô Minh Nguyệt.


Chính Tô Minh Nguyệt gọi điện cho Lục Đình Nam, bảo Lục Đình Nam đến đón cô.

Lệ Đình Tuấn rũ mắt nhìn điện thoại của Kiều Phương Hạ, không nhận lấy.

Tô Minh Nguyệt gửi đoạn video này qua ngay khi Lệ Đình Tuấn vừa xuống máy bay cách chỗ này mấy trăm kilomet.

Thậm chí anh biết Lục Đình Nam đưa Kiều Phương Hạ về cũng bởi vì Tô Minh Nguyệt gọi điện thoại tới báo cho anh.

Nếu Kiều Phương Hạ không chủ động liên lạc với Lục Đình Nam, như vậy điều tất nhiên là mọi chuyện xảy ra đều do Tô Minh Nguyệt sắp “Hiểu rồi” Lệ Đình Tuấn cân nhắc vài giây, thờ ơ trả lời.

Kiều Phương Hạ cảm thấy Lệ Đình Tuấn hắn đã hiểu rõ rằng rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Lệ Đình Tuấn đi tới, một lần nữa ôm cô về lại trong chăn.

Hai người nhìn nhau một cái, Lệ Đình Tuấn hôn lên chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa, ngủ Trong lòng anh đã có tính toán nên xử lý chuyện này như thế nào.

Đang định rút ra rời đi, bỗng nhiên Kiều Phương Hạ tóm lấy hai tay anh đang chống bên người cô lại, thấp giọng hỏi: “Lần sau bao giờ anh về?
“Có lẽ ngày kia” Lệ Đình Tuấn thầm nghĩ, hỏi ngược lại: “Sao thế?”
“Ồ… Ăn bữa cơm với người nhà của anh” Kiều Phương Hạ đẳn đo mấy giây trả lời.

Lệ Đình Tuấn dừng lại..

 
Chương 415





“Bữa cơm này để em sắp xếp, được không? Mọi chuyện em sẽ bàn bạc với ông ngoại, anh chỉ cần trở về là được:’ Kiều Phương Hạ nói tiếp.

Nếu Kiều Phương Hạ và người nhà của Lệ Đình Tuấn ăn cơm đại biểu cho việc hai người muốn xác định quan hệ.

kiều Phương Hạ chủ động nhắc đến thì Lệ Đình Tuấn đương nhiên không lý nào lại từ chối.

“Được, em nói sắp xếp sao thì cứ sắp xếp như thế” Lệ Đình Tuấn lại hôn lên môi cô: “Chỗ cần dùng tiền thì cứ dùng thẻ phụ trước đó anh đưa cho em”
“Được” Lần này Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không hề từ chối.

Cô ghé vào bên cửa sổ, nhìn bóng người cao khoác áo măng tô của Lệ Đình Tuấn bước đến dừng trước chiếc xe đậu ở cửa khách sạn.

Trước khi lên xe, Lệ Đình Tuấn quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên tầng Kiều Phương Hạ ở.

Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đứng bên cửa số nhìn mình, cười một tiếng, lấy điện thoại ra, lướt nhanh gõ mấy chữ trên màn hình rồi gửi cho cô.

Điện thoại của Kiều Phương Hạ để trên giường rung lên, cô quay đầu lại cầm lên nhìn là Lệ Đình Tuấn gửi tới.


“Ngủ ngon, bà Lệ.”
Kiều Phương Hạ khoanh chân ngồi trên giường, mím môi suy nghĩ một lát, gửi lại cho anh một tin: “Vất vả rồi, ông Lệ.

Lệ Đình Tuấn vừa ngồi vững ở ghế sau, định cất điện thoại vào, đúng lúc Lục Đình Nam gọi đến.

Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chắm hai chữ “anh cả” không kìm được mà cau mày.

Cân nhắc một lúc cuối cùng anh vẫn nhận.

“Đình Tuấn, xảy ra chuyện rồi” Đầu bên kia điện thoại, giọng Lục Đình Nam hơi lạc đi.

Ngay sau đó Lệ Đình Tuấn thẳng người, sống lưng cứng đờ, im lặng không nói gì, nghe tiếng Lục Đình Nam ở đầu bên kia: “Nhà tù bên kia mới vừa báo tin đến, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Trong điện thoại, Lục Đình Nam lại nói mấy câu gì đó.

Sau một lúc lâu, Lệ Đình Tuấn trầm giọng hỏi: “Không cứu được?”

“Một phần thành công cũng không chắc được” Giọng điệu Lục: Đình Nam khá khó hiểu: “Anh đang trên đường chạy tới.”
“Làm phiền anh, cuộc họp kết thúc em sẽ nhanh chóng trở về” Lệ Đình Tuấn đắn đo mấy giây rồi thấp giọng trả lời.

Anh cúp điện thoại, một lúc lâu sau lại ngước mắt, nhìn cửa sổ trên lầu đã tắt đèn.

Điện thoại lại rung lên.

Kiều Phương Hạ: ” [Sticker bản tim] Em ngủ thật đây”
Lệ Đình Tuấn khẽ vuốt ve màn hình di động, hồi lâu sau mới ấn nút khóa màn hình, nói với vệ sĩ: “Đi thôi.”
Lúc Kiều Phương Hạ dậy sớm đến đoàn phim, Đường Nguyên Khiết Đan vẫn chưa tới.

Xung quanh, những nhân viên đoàn phim tới sớm đều đang nói về chuyện tối hôm qua.

Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe, nghĩ đến việc tối qua Đường Nguyên Khiết Đan uống thành dạng đó, chưa tới mười một mười hai giờ thì cũng không trông mong cô ấy tới, nên cũng không định quấy rầy.

Cô trò chuyện với Tống Thịnh vài câu về vấn đề diễn xuất, bỗng dưng thấy Lục Nhất Minh đang từ lối đi tiến vào.

Chuyên viên trang điểm đã trang điểm nhẹ cho anh ta, khó mà nhìn ra được tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không, Lục Nhất Minh đi đến đây, thấy Kiều Phương Hạ nhìn chăm chằm mình, gật đầu với cô.

Lục Nhất Minh vừa đến, tiếng nói của những người xung quanh liền nhỏ lại..

 
Chương 416





Tối hôm qua, chuyện Lục Nhất Minh ở quán karaoke nổi cơn tanh bành vì Đường Nguyên Khiết Đan bị nhiều người nhìn thấy như vậy, tất nhiên là không giấu được.

Lục Nhất Minh cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, với thái độ của anh ta, rõ ràng là không quá quan tâm đến phản ứng và thái độ của mọi người.

Tống Thịnh lại hơi khó xử, quay đầu liếc nhìn Lục Nhất Minh, nói: “Nhất Minh, cậu đến phòng hóa trang với tôi một chút trước đã”
Vâng” Lục Nhất Minh hờ hững đáp lại.

Chân trước Tống Thịnh vừa mới đóng cửa phòng hóa trang lại, sau lưng bên ngoài lập tức bùng nố.

“Thái độ này của đạo diễn chúng ta xem ra chuyện của Lục Nhất Minh và Khiết Đan là thật ư?”
“Cô nói thừa thế? Tối hôm qua người kia bị Lục Nhất Minh đánh đến mức đưa đi cấp cứu, còn có thể là giả sao?”
“Vì sao anh ta đánh người thế?”
“Nghe nói người đàn ông kia cho rắng Nguyên Khiết Đan say, đi theo Khiết Đan vào nhà vệ sinh nữ, sàm sỡ không thành công, đúng lúc.


Khiết Đan đang nghe điện thoại của Lục Nhất Minh, Lục Nhất Minh đều nghe thấy được”
Kiều Phương Hạ ngước mắt, lướt qua mấy người đang nói chuyện kia.

Khó trách, tối hôm qua sau khi Đường Nguyên Khiết Đan đi vệ sinh xong trở về, vẻ mặt cứ là lạ, nhưng cô ấy không nói với Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ thật sự không biết chuyện đó.

Cũng khó trách Lục Nhất Minh giận dữ như vậy.

Cô trầm ngâm một lát, ném kịch bản trong tay sang một bên, đứng dậy đi đến nói chuyện với mấy người bên ngoài, mặt không cảm xúc thấp giọng hỏi: “Đưa đến bệnh viện nào thế: “Hình như là bệnh viện Nhân Ái” Nhân viên đoàn phim ngẩng đầu nhìn Kiều Phương Hạ, ngơ ngác trả “Phiền cô lát nữa nói một tiếng với đạo diễn Tống, tôi tạm thời xin nghỉ khoảng hai tiếng, sẽ mau chóng quay lại” Kiều Phương Hạ lễ phép cười một cái với đồng nghiệp nói.

Dứt lời, lấy áo khoác lông bên cạnh mình, xoay người sải bước rời khỏi đoàn phim.

Một tiếng rưỡi sau, Kiều Phương Hạ điềm tĩnh, nhàn nhã trở lại.


“Chị đi đâu thế?” Đường Nguyên Khiết Đan quay lại không thấy Kiều Phương Hạ, gọi điện thoại cho cô cũng không được, thấy Kiều Phương Hạ đi đến, vội vàng tiến đến hỏi cô.

“Vừa rồi tâm trạng hơi không tốt, ra ngoài dạo vài vòng” Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, cười híp mắt trả lời.

Trời lạnh như vậy mà đi ra ngoài lòng vòng? Vẻ mặt Đường Nguyên Khiết Đan y hệt mặt anh da đen bối rối, hỏi cô: “Giờ tốt “Tốt rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ vừa nói, vừa lấy ly sữa gừng đông ở trong lòng đặt vào tay Đường Nguyên Khiết Đan, nói: “Này, lần trước nợ em”
Đường Nguyên Khiết Đan sửng sốt nhận lấy, sữa gừng đông vẫn còn ấm, cầm trong tay ấm áp dễ chịu.

Đường Nguyên Khiết Đan khóe miệng méo đi, đáy mắt chợt hơi cay cay, duỗi tay ôm lấy Kiều Phương Hạ: “Về sau em sẽ làm trâu làm ngựa cho chị, nhất định không rước lấy phiền phức cho chị!”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười: “Chị còn chưa lên làm bà Lệ đây, em xem cái nết ham giàu của em này”
“Vả lại, em cho rằng trâu ngựa của nhà họ Lệ có tiêu chuẩn thấp vậy sao?”
“Em ghét chị!” Đường Nguyên Khiết Đan bĩu môi dáng vẻ sắp khóc tới nơi.

Hai người mới vừa cãi mấy câu, điện thoại trong áo khoác lông của Kiều Phương Hạ reo lên, Đường Nguyên Khiết Đan móc ra nhìn thử, là một dãy số lạ, nghe giúp: “Alo, ai vậy?”.

 
Chương 417





Đường Nguyên Khiết Đan nghe một lát, đưa điện thoại cho Kiều Phương Hạ đang thay trang phục diễn, ngơ ngác nói: “Bên kia nói là cảnh sát, muốn gặp chị để tìm hiểu chút chuyện”
“À” Nét mặt Kiều Phương Hạ không đổi nhận lấy điện thoại, suy nghĩ một chút, che lại microphone nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Em giúp chị tìm trâm cài tóc hoa mẫu đơn ở phía trước đi, buổi chiều chị phải dùng đó”
Đường Nguyên Khiết Đan đi rồi, Kiều Phương Hạ mới nghe điện thoại.

“Xin chào, tôi là Kiều Phương Hạ”
Cô vừa thấp giọng nói, vừa cầm lấy son môi nhìn gương sửa lớp trang điểm.

Nghe cảnh sát đầu bên kia nói vài câu, mới hờ hững trả lời: “Vậy xin hỏi, tội danh sàm sỡ có thể phạt mấy năm?”
“Thường là năm năm trở xuống.

Cảnh sát suy nghĩ, trả lời.

“Tội cố ý gây thương tích thì sao?” Kiều Phương Hạ tiếp tục hỏi.


“Thường là dưới ba năm”
“Ừm” Kiều Phương Hạ cười cười, trả lời: “Vậy anh hỏi anh ta một chút, tôi ngồi tù ba năm, anh ta ngồi tù năm năm, anh ta có thể chấp nhận không, nếu có thể chấp nhận, tôi cảm thấy tôi không thua thiệt”
Giọng điệu không mấy bận tâm của Kiều Phương Hạ chẳng khác gì đang nói mấy lời vui đùa linh tinh đại loại như thời tiết hôm nay thật lạnh, cảnh sát bên kia nghe mà sửng sốt.

Bọn họ làm trong ngành chừng ấy năm qua tới nay, chưa từng thấy người nào như Kiều Phương Hạ.

“Nếu anh ta ngoan ngoãn hủy đơn kháng cáo, tôi sẽ buông tha cho anh ta” Kiều Phương Hạ dừng một chút, lại nói.

Kiều Phương Hạ dứt lời liền ngắt điện thoại.

Đồn cảnh sát.

Người đàn ông mới vừa vào bệnh viện một đêm lại bị Kiều Phương Hạ đánh cho mặt bầm dập chân khập khiễng, ngồi sau bàn làm việc kêu khóc thảm thiết.

“Tôi sàm sỡ người khác khi nào? Cô ta có thể đưa ra chứng cứ sao? Nhưng tôi thật sự bị cô ta đánh không nhẹ đầu!”

Viên cảnh sát nhíu mày nhìn đối phương, một người đàn ông mà khóc đến nước mắt nước mũi lem nhem, chuyện này tới đây coi như bế tắc rồi.

Bên kia, Tô Minh Nguyệt nhận được tin tức, ngay sau đó chạy tới đây.

Cô ta chạy đến, mắt nhìn kỹ từ trên xuống dưới người của mình, nói với cảnh sát: “Chuyện này chúng tôi cần phải đòi lại công bằng! Ban ngày ban mặt còn có pháp luật không?”
“Cô Tô là người của cậu hai nhà họ Lệ” Ngay sau đó có người bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

Tô Minh Nguyệt giả vờ như không nghe thấy, chỉ nghiêm túc nhìn người xử lý chuyện này, ánh mắt mang theo chút uy hiếp: “Mặc kệ nói thế nào, các người không phải nên đưa Kiều Phương Hạ đến đây lập biên bản tạm giam sao?”
Cô ta vất vả lắm mới nắm được nhược điểm của Kiều Phương Hạ, làm sao cũng muốn cho cô biết tay một chút!
Trước mắt cứ lột một lớp da của cô, để cô ở trong phòng tạm giam ăn khổ mấy ngày rồi tính tiếp!
“Nhân chứng vật chứng đều có, các người còn do dự cái gì?”
Kiều Phương Hạ ngắt điện thoại, tự hỏi một lát, mở máy tính của Tống Thịnh bên cạnh ra, tùy ý chọn một cái mạng lưới vô tuyến phụ cận, hai phút sau, xâm nhập vào hệ thống giám sát nội bộ của quán karaoke Hào Tước.

Hệ thống giám sát tối qua đã bị người nào đó xóa toàn bộ.

Rất hiển nhiên là có người cố ý làm vậy.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trực tiếp tìm số liệu trong thùng rác, rất nhanh đã tìm được video giám sát phòng bao tối qua bọn họ bao, mười giờ tối qua hai mươi mấy người, Đường Nguyên Khiết Đan đứng dậy đi đến cửa nhà vệ sinh giữa hai phòng..

 
Chương 418





Nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ riêng biệt, ở hai bên trái phải.

Bước chân Đường Nguyên Khiết Đan hơi lảo đảo, lúc đi đến cửa nhà vệ sinh nữ, nam đồng nghiệp theo đuổi cô cũng tiến vào, liếc nhìn bóng lưng của Đường Nguyên Khiết Đan, trực tiếp đi theo.

Kiều Phương Hạ nhấn tạm dừng, ánh mắt lạnh băng, tua lại mấy phút trước, lấy một đoạn quan trọng nhất, tải về.

Sau đó cô lập tức gửi đến điện thoại của cảnh sát vừa rồi mới liên lạc với cô.

Làm xong tất cả, cô thở phào nhẹ nhõm, lại cầm điện thoại lên gọi cho Lê Đình Tuấn.

Chỉ mới mấy giây, Lệ Đình Tuấn đã nhận rồi.

“Sao thế?” Đầu bên kia điện thoại, Lê Đình Tuấn cố gắng đè thấp giọng, đặc biệt trầm thấp.


“Hình như em gặp rắc rối rồi” Kiều Phương Hạ thành thật chủ động nhận tội với anh.

Lê Đình Tuấn cười khẽ hỏi cô: “Gặp rắc rối gì?”
Chỉ cần cô không chạy trốn cùng người đàn ông khác, không phá trời thì đối với Lệ Đình Tuấn cũng không mấy rắc rối.

“Em đánh người ta” Kiều Phương Hạ cắn khóe miệng nói: “Người kia báo cảnh sát, cảnh sát tới tìm em rồi.”
“Anh tưởng là em có thể vai kề vai với mặt trời sao lại phải sợ?” Lệ Đình Tuấn không nhìn được mà cười.

Trong nháy mắt Kiều Phương Hạ không nói gì.

Suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vậy em ngồi tù ba năm anh có thể cam tâm sao? Nếu như cam tâm thì bản thân em cũng không sao cả, dù sao tuổi của em còn trẻ, ba năm sau ra tù vẫn là một người hào hiệp”
“Em đang đe dọa anh đấy à?” Lệ Đình Tuấn hơi nâng âm cuối lên, không hiểu sao giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi.

Kiều Phương hạ bị một cấu của Lê Đình Tuấn làm nghẹn lại.


Một lúc lâu sau tức giận hỏi ngược lại: “Vậy cuối cùng anh vẫn không giúp em chứ gì?”
“Em nói đi ai đánh ai?” Lệ Đình Tuấn nhìn một đám người đang đợi trong phòng hội nghị xoay người đẩy cửa đi sang phòng nghỉ bên cạnh.

Kiều Phương Hạ dùng mấy câu rất nhanh đã nói rõ đầu đuôi chuyện xảy ra tối hôm qua.

“Cho nên là em muốn anh giúp người em gái ruột của Đường Minh Kỷ sao?” Lệ Đình Tuấn hỏi lại.

Trong chốc lát Kiều Phương Hạ nghẹn lời không tự nhiên nhỏ giọng trả lời: “Chỉ lần này thôi…”
“Biết rồi” Lệ Đình Tuấn cười thản nhiên trả lời.

Đường Nguyên Khiết Đan đúng là đồ bỏ đi, nên việc thì không thấy mà việc xấu thì có thừa, ngoại trừ việc ăn thì đúng là cái gì cũng sai, mặc dù Đường Minh Kỷ cũng chẳng hơn được cô ấy bao nhiêu.

“Có thể giúp nhưng mà có thêm một điều kiện.” Anh ngừng một lát rồi lại nói tiếp.

Kiều Phương Hạ thấy bên anh không có tiếng đợi anh vài giây, nhỏ giọng trả lời: “Vậy anh nói đi có điều kiện gì.

“Gọi một tiếng dễ nghe đi.”
Âm thanh Lê Đình Tuấn hơi khàn từ đầu dây bên kia truyền tới khiến trái tim của Kiều Phương Hạ không hiểu vì sao đập liên hồi..

 
Chương 419





Môi cô theo bản năng nhếch lên, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ tới được dùng vẻ mặt và thái độ của Lê Đình Tuấn như thế nào để nói với cô cậu vừa rồi.

“Nếu không thì anh đợi em ba năm cũng không hẳn là không được” Lệ Đình Tuấn bỗng dưng thản nhiên nở nụ cười nói.

Chốc lát Kiều Phương hạ siết chặt nắm tay.

“Cúp máy đây” Lê Đình Tuấn lại nói.

“Ông xã” Mặt Kiều Phương Hạ đỏ lên gọi anh một tiếng rất nhanh giống như tiếng muỗi kêu.

Thực ra Lê Đình Tuấn chỉ muốn trêu cô thôi, chỉ muốn cô gọi một tiếng anh Tuấn thôi, ai ngờ cô lại trực tiếp gọi ông xã.

Anh nắm chặt điện thoại im lặng một lúc lâu rồi nhẹ giọng nói: “Không nghe rõ gọi lại lần nữa đi.”
Kiều Phương Hạ ngượng tới mức hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Hơn nửa ngày mới lại miễn cưỡng kìm nén nói ra hai chữ: “Ông xã…”
“Ngoan” Lệ Đình Tuấn cười thấp.


Hai chữ cô nói không hiểu sao làm anh có hơi khô nóng, chờ kinh nguyệt của cô kết thúc anh sẽ đè chặt cô lại để cô cam tâm tình nguyện gọi bên tai anh.

“Ngày mai nếu như anh về muộn quá thì các em ăn trước đi không cần chờ anh.

Anh dừng một lúc rồi lại tiếp tục nói.

“Ừ em biết rồi.” Tim Kiều Phương Hạ vẫn đang đập rất nhanh, nhỏ tiếng ngoan ngoãn đáp lại.

Nói xong thì cuống quít cúp điện thoại.

Kiều Phương Hạ cũng không phải sợ cái gì chỉ là cảm thấy chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Tô Minh Nguyệt, đối phương có thể có lá gan báo cảnh sát, nhất định là cảm thấy có người nâng đỡ cho nên một lúc chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ nhưng Kiều Phương Hạ là ghét người phiền toái.

Càng đi nghĩ lại chỉ có thể nói cho Lê Đình Tuấn để Lệ Đình Tuấn tự mình giải quyết.

Cô cũng muốn nhìn xem giữa cô và Tô Minh Nguyệt thì Lê Đình Tuấn sẽ chọn bảo vệ ai.

Cô đặt thỏi son vẫn luôn nắm chặt ở trong tay xuống, nhếch môi lại nhìn gương mặt trang điểm của mình trong gương, giờ phút này nhìn đỏ như tôm luộc.


Bản thân cô chưa từng tới có một ngày sẽ gọi Lê Đình Tuấn hai tiếng ông xã.

Cả ngày Kiều Phương hạ không nhận được điện thoại của cảnh sát nữa giống như là chuyện hồi sáng chưa bao giờ xảy ra vậy.

Phân cảnh buổi tối quay xong, cô tiện tay lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện một đầu đề tin tức đang bạo.

“Phòng làm việc của Tô Minh Nguyệt bị lộ scandal! Sự thật việc nhân viên công tác bị bắt vì quấy rối tình dục đồng nghiệp nữ của công ty Hoàng Cầu! Kết cục Tô Minh Nguyệt tự mình ra tay!”.

Tấm ảnh dưới tin tức là mấy tấm ảnh động nhân viên công tác và mấy người Tô Minh Nguyệt đi vào đồn cảnh sát.

Có một tấm ảnh động chụp rõ được chính mặt của Tô Minh Nguyệt đúng là có thể chứng minh được rồi.

Hơn nữa, trong đồn cảnh sát có người rò rỉ thông tin nói Tô Minh Nguyệt mơ mộng hão huyền dùng tên tuổi của Lê Đình Tuấn để ngăn chặn chuyện này, tính chất càng ác liệt hơn.

Chỉ có một bộ phận người hâm mộ của Tô Minh Nguyệt lần này đều lặng ngắt như tờ, không ai dám thanh minh cho Tô Minh Nguyệt.

Dưới hàng loạt tiếng mắt chửi, thậm chí đến cả Lê Đình Tuấn trước kia có dính scandal với Tô Minh Nguyên và còn cả tập đoàn WL cũng gặp rắc rối.

Rất nhiều người tìm tới trang Facebook của tập đoàn WL mắng chửi Tô Minh Nguyệt, mắng Lệ Đình Tuấn có mắt như mù, vậy mà lại đi bảo vệ cho một người phụ nữ đức tính tồi tệ như vậy.

Kiều Phương Hạ bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ với Lệ Đình Tuấn..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom