Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 360





Cô ta biết Lệ Đình Tuấn rất thất vọng với chuyện lần trước của cô ta cho nên khoảng thời gian này rất biết điều, không có quấy rầy anh.

Chính là vì muốn cho anh một ngạc nhiên bất ngờ về mặt này, để cái nhìn của anh về cô ta thay đổi, còn biết thêm một mặt khác của cô ta.

Cô ta muốn vãn hồi trái tim của anh.

Dù chỉ là một chút xíu cũng tốt.

“Vậy anh có thể cho em mấy cậu chỉ bảo được không? Thật ra thì với thiết kế này em không có lòng tin gì mấy, vẫn luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề” Cô ta tiếp tục nhẹ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.

Anh chỉ nhìn mấy lần, tác phẩm này của Tô Minh Nguyệt làm sao đến được đây, anh hiểu rõ trong lòng.

Kiều Phương Hạ cũng nhìn chằm chằm tác phẩm này hồi lâu.

Ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng cong lên một nụ cười.


Vừa hay, tác phẩm sau lưng Tô Minh Nguyệt chính là cái mà Hứa Phi Phàm nói là ăn cắp ý tưởng tác phẩm kia của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ ngược lại rất không đồng ý với cách nói của Hứa Phi Phàm rằng Miss Tô hoàn toàn sao chép của cô.

Bởi vì tác phẩm trước mắt này là dùng linh cảm của rất nhiều nhà thiết kế, chắp vá lại mà thành.

Nói đơn giản chính là sao chép.

“Tự em thấy tốt là được” Lê Đình Tuấn chẳng qua chỉ nhàn nhạt đáp một câu với thỉnh giáo khiêm tốn của Tô Minh Nguyệt.

“Không có căn cốt” Lê Đình Tuấn vừa dứt lời, ở bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói không đúng lắm.

Mọi người nhìn sang hướng phát ra tiếng nói.

Hứa Phi Phàm mới vừa rồi thấy Kiều Phương Hạ đi ra liền theo tới, không ngờ vừa vặn đụng phải một màn kịch đặc sắc như vậy.

Anh ta dựa vào vách tường sau lưng nhìn chằm chằm Tô Minh Nguyệt, khóe miệng cong thành một nụ cười: “Cái thứ này của cô, cho người ngoài ngành xem thì còn không sao.

Tác phẩm này làm sao mà lọt được vào phòng triển lãm chẳng lẽ trong lòng cô không biết?”

Những người vừa mới khích lệ Tô Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình có chút đau.

Bọn họ chân trước mới vừa khen Tô Minh Nguyệt lợi hại, ai ngờ chân sau lại bị người chê là người ngoài ngành.

“Chẳng lẽ tác phẩm này không được bắt mắt so sánh với mấy tác phẩm triển lãm bên cạnh hay sao?” Có người vì muốn níu kéo lại mặt mũi liền hỏi ngược lại Hứa Phi Phàm.

Hứa Phi Phàm cười một tiếng, trả lời: “Dĩ nhiên bắt mắt.

Tôi cũng không nói là không bắt mắt, mà nói là nó không, có căn, cốt”
Mỗi một chữ của anh ta khá có thâm ý.

Người biết thì liền nghe hiểu Hứa Phi Phàm có ý gì.

Người không biết thì cảm thấy tên công tử ăn chơi Hứa Phi Phàm chính là cố ý gây chuyện.

“Ý của anh Hứa đây tôi không hiểu lắm” Tô Như Nguyệt bị Hứa Phi Phàm ở trước mặt nhiều người như vậy bóc ra, sắc mặt hơi trầm xuống: “Anh cũng không phải là làm nghề kiến trúc, anh nhìn ra được cái gì chứ?”
“Thật muốn tôi nói rõ sao?” Hứa Phi Phàm mặt đầy vẻ không biết làm sao, hỏi ngược lại.

Nếu như anh ta không hiểu thì tốt này cũng chẳng đến đây xem triển lãm rồi.

Hứa Phi Phàm anh ta nhìn thì có vẻ là gà mờ, chẳng được tích sự gì, nhưng không có nghĩa anh ta là phế vật.

Thái độ xem thường anh ta của Tô Minh Nguyệt khiến cho anh ta có chút khó chịu..

 
Chương 361





“Nếu như cô để tôi nói cô đồng thời kết hợp của Pinocchio, K.Y, Ngozi, Walla, vân vân… Và cả những tác phẩm của các nhà thiết kế nước ngoài khác thế thì không phải cô sẽ ngại chết sao?”
“Trong tác phẩm của cô cũng không có ý tưởng sáng tạo của cô, thì làm sao mà có căn cốt được?”
Lời này của Hứa Phi Phàm vừa nói ra, mọi người chung quanh dần dần không nói gì.

Mỗi một nhà kiến trúc sư lớn được Hứa Phi Phàm thốt ra đều là những người rất nổi danh trong ngành.

Cho dù không phải là người trong ngành, thì tối nay đến tham dự triển lãm, hẳn cũng cơ bản nghe qua tên của bọn họ.

“Anh nói nhăng nói cuội gì đó?” Tô Minh Nguyệt vì Hứa Phi Phàm chọc phá, sắc mặt lại trầm xuống: “Đây là tự tôi thiết kế! Anh không thể bởi vì một điểm nhìn giống mà đi ngậm máu phun người như thế!”.

Hứa Phi Phàm thở dài, nói: “Thế cô có thể hỏi Pinocchio đang ở đây tối nay xem thử.

Cô ấy cảm thấy đây là sao chép hay là không đi?”
“Người ta đã nhận tới mấy cái giải thưởng lớn quốc tế.

Tôi nghĩ, cô ấy hẳn sẽ không việc gì phải đụng đến một nhân vật nhỏ bé vô danh như cô nhỉ?”
Hứa Phi Phàm nhắc đến Pinocchio, người chung quanh lại kinh ngạc.

Bởi vì Pinocchio vốn không đáp ứng sẽ đến tham dự buổi hoạt động triển lãm tốt ngày hôm nay!

Sao Pinocchio có thể ở đây được?
Hứa Phi Phàm đánh mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ làm bộ không quen biết anh ta, chuyển mắt sang nhìn chỗ khác.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn theo hướng của Hứa Phi Phàm, theo tầm mắt của anh ta nhìn đến Kiều Phương Hạ bên cạnh.

Cô chính là người phụ nữ của anh nhưng ngay đến việc cô có mấy thân phận anh cũng không biết, thế mà người khác lại hiểu rõ cô như lòng bàn tay?
Lệ Đình Tuấn vừa xem vườn hoa trên không của Pinocchio, trong đầu quả thật nghĩ có phải là Kiều Phương Hạ hay không.

Nhưng cái ý tưởng đó chỉ là thoáng qua, anh thậm chí cảm thấy mình điên rồi mới cái gì cũng quy vào cho Kiều Phương Hạ.

Nhìn tình huống trước mắt, xem ra anh không điên.

Là Kiều Phương Hạ giấu diếm anh quá nhiều.

“Thế anh gọi Pinocchio ra đây, để cho Pinocchio xác nhận, nói tôi sao chép đi” Tô Minh Nguyệt không nhìn ra được manh mối gì không đúng, ra vẻ thông thạo mà trả lời.

Cô ta biết được Pinocchio này quá kín tiếng, cái gì cũng không tranh không cướp, cho đến giờ cũng chẳng có nhận bất cứ hoạt động gì, cho nên điểm này cô ta liền đoán ra được.


“Tôi chưa từng thấy người mặt dày vô liêm sỉ như cô” Hứa Phi Phàm chậc chậc cảm thán.

Bên cạnh Kiều Phương Hạ toàn là yêu mà quỷ quái gì thế này? Làm sao mà mấy người phụ nữ này người nào người nấy đều không biết xấu hổ chẳng ai kém ai?
Có câu nói rất hay, cầu gì được nấy.

Hôm nay chỉ e là mặt của Tô Minh Nguyệt sẽ bị đánh sưng.

Hứa Phi Phàm lại nhìn về hướng của Kiều Phương Hạ thêm mấy lần.

Chẳng qua, sắc mặt của Kiều Phương Hạ chỉ dửng dưng, im lặng không lên tiếng đứng ở bên người của Lệ Đình Tuấn, dáng vẻ xem náo nhiệt.

Hai người nhìn nhau một cái, Hứa Phi Phàm nhìn ra được Kiều Phương Hạ không muốn tiết lộ thân phận ở trước mặt mọi người.

Nhưng mà, anh ta cũng tuyệt không thể nào để cho Kiều Phương Hạ chịu thiệt trong chuyện này được.

Anh ta thầm nghĩ mất mấy giây, xoay người đi đến bên cạnh một nhân viên, cầm lấy hộp điều khiển từ xa 4D, dùng thiết bị trình chiếu trước mặt, lên mạng lục tìm các tác phẩm bao năm qua của Pinocchio.

Anh ta là fan não tàn của Kiều Phương Hạ cho nên tìm được bản thiết kế đạt giải của cô dễ như trở bàn tay.

“Các vị nhìn kỹ một chút, đây chính là bản thiết kế đạt được giải thưởng lớn trên quốc tế năm ngoái của Pinocchio”.

Ngôn Tình Sắc
Tầm mắt mọi người đều nhìn vào màn chiếu..

 
Chương 362





Bọn họ quay đầu so sánh với tác phẩm của Tô Minh Nguyệt, phát hiện hai người cũng dùng vỏ ngoài kim loại, nhìn từ góc độ khác nhau ở kiến trúc bên ngoài thì là lối kiến trúc bất đồng.

Khác nhau ở chỗ, thiết kế của Pinocchio lưu loát hơn, có gợi cảm giác ở cả ba mặt, mà của
Tô Minh Nguyệt thì chỉ có thể thể hiện được hai phong cách bất đồng.

Sắc mặt Tô Minh Nguyệt có chút trắng bệch.

Cô ta không ngờ sẽ bị vạch trần ngay lập tức như vậy.

“Là… Là do linh cảm chợt lóe, không ngờ lại giống như thiết kế này” Tô Minh Nguyệt thấy người xung quanh thần sắc khác nhau nhìn cô ta, ngay sau đó nhắm mắt gượng gạo giải thích.

“Xét duyệt triển lãm cẩu thả như vậy sao?” Hứa Phi Phàm hơi nhướn mày, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn cùng với người đứng ra tổ chức: “Những món đồ này sau buổi triển lãm hôm nay cũng sẽ được di đời đến bên trong nhà trưng bày nghệ thuật quốc gia nhỉ?”
“Nếu như bị bạn bè quốc tế nhìn thấy thì mất thể diện đến nhường nào?”
Lệ Đình Tuấn thật ra sớm đã nghi ngờ tác phẩm này có sao chép.


Nếu như không phải Tô Minh Nguyệt quá mức đắc ý, tự mình xuất hiện đến triển lãm khoe khoang thì cũng sẽ không bị người khác vạch trần cái xấu ngay tại chỗ.

“Rút nó đi” Anh không muốn lãng phí thời gian vào việc vô công thế này, trực tiếp trầm giọng nói với người đứng ra tổ chức ở sau lưng.

Kiều Phương Hạ đứng bên cạnh anh, sắc mặt nhàn nhàn, nhìn chằm chằm vào Tô Minh Nguyệt, không rõ là đang vui vẻ hay là mất hứng.

Chuyện này không cần cô lan truyền.

Hôm nay, những người trong giới tận mắt thấy tại chỗ đây, từ nay về sau dĩ nhiên xem thường Tô Minh Nguyệt, không thể nào có hợp tác gì với cô ta nữa.

Thật đáng tiếc, nghề thứ hai của Tô Minh Nguyệt vừa khéo lại bị hủy trong tay cô.

Tô Minh Nguyệt thấy Lê Đình Tuấn nói chuyện cũng không nhìn mình lấy một cái, cũng chẳng bằng lòng nghe cô ta giải thích dù là một chút thì thất vọng đến cùng cực.


Bỗng nhiên, cô ta chặn những nhân viên đang đến gần toan thao tác phẩm triển lãm của cô ta, lớn tiếng nói: “Chờ một chút!”
“Vốn tôi không muốn nhiều lời, nhưng chẳng lẽ các người không biết tác phẩm mới của Pinocchio vì sao mà có ư?!”
“Các người nói tác phẩm của tôi và Pinocchio rất giống, nhưng tác phẩm của Pinocchio cùng với Walla mới lại càng giống hơn!” Tô Minh Nguyệt nhíu mày nói với những người xung quanh.

“Hơn nữa, thật ra thì tôi và Walla là bạn tốt nhiều năm.

Tác phẩm này của tôi là được Walla dẫn dắt, là phương pháp mà Walla cho, tôi không sao chép lại của Pinocchio!”
Mấy câu nói của Tô Minh Nguyệt khiến cho Lệ Đình Tuấn đã xoay người định rời đi cùng bên hợp tác bàn chuyện làm ăn lại dừng lại.

Anh không nhịn được mà cau mày, liếc nhìn Kiều Phương Hạ bên cạnh.

Ngay sau đó, Kiều Phương Hạ buông cánh tay của Lệ Đình Tuấn ra, quay đầu nhìn về phía Tô Minh Nguyệt nói năng tự đắc kia.

Tô Minh Nguyệt đứng đó nói khùng điên gì thế?!
Cô sao chép lại của Walla?
“Thật cho là tung tin vịt không phạm pháp à? Pinocchio không có ở đây thì cô có thể nói nhăng nói cuội?” Cô nhìn chắm chằm vào Tô Minh Nguyệt, bỗng dưng trầm giọng chất vấn.

“Nhưng mà sự thật chính là Pinocchio sao chép lại của Walla” Tô Minh Nguyệt đoạt lấy hộp điều khiển từ xa từ trên tay Hứa Phi Phàm, tìm kiếm một bản thiết kế của Walla, nói: “Các người không ngại nhìn một chút xem, rốt cuộc là ai sao chép của ai?”
Mọi người hướng đầu nhìn về phía màn chiếu, so sánh một đôi như vậy thật đúng là Walla so với Pinocchio càng giống hơn..

 
Chương 363





“Pinocchio sao chép lại của Walla, tin tức đó các người chẳng lẽ chưa từng thấy? Chẳng qua là Walla tính tình tốt, không muốn so đo cho nên không làm lớn chuyện thôi” Tô Minh Nguyệt càng nói, trên mặt càng tủi thân.

“Tôi xem như là bạn của Walla.

Hôm nay quả thực nhìn không đặng.

Tôi không thế cho phép người ngoài chê linh cảm của ông ấy như vậy!”
Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào Tô Minh Nguyệt, càng nghe càng cảm thấy buồn cười.

Cô xoay người đi đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt.

“Cô có biết, Pinocchio là nhà thiết kế nữ duy nhất trong nhiều năm qua giành được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi thiết kế quốc tế hay không?”

“Cũng bởi vì nhận được giải thưởng, cô ấy là nhà thiết kế trẻ tuổi nhất được mời đi làm giám khảo vào năm nay! Walla là gì? Walla có tư cách làm giám khảo không?” Từng câu từng chữ của Kiều Phương Hạ nói năng rất có khí phách!
Vốn Kiều Phương Hạ cũng không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay cô không thể không phân định với Tô Minh Nguyệt xem rốt cuộc là ai không biết xấu hổi “Chẳng lẽ có thể làm giám khảo thì có thể đại diện cho nhân phẩm và tài hoa cũng cao như vậy à?” Tô Minh Nguyệt cười lạnh một cái, hỏi ngược lại.

“Hơn nữa, năm nay tôi cũng dự hoạt động, sao lại không thấy Pinocchio xuất hiện? Ngược lại, Walla tham dự hoạt động trực tiếp lên trang bìa thời báo kinh tế!”
Cô ta vừa dứt lời, Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời: “Đúng, cô nói rất đúng.

Cái gã Walla này bởi vì nhân phẩm không tốt nên già đầu như: vậy rồi cũng không được làm giám khảo!”
Đáy mắt cô nhìn Tô Minh Nguyệt tràn đầy vẻ giêu cợt: “Không bằng để tôi nói cho cô hay vì sao phong cách trong tác phẩm này của Walla và Pinocchio lại tương đồng như thế nhưng không có lên tin tức nhé.”
“Bởi vì Walla mới là người sao chép!”
“Pinocchio tôn trọng Walla là tiền bối lớn hơn cô ấy hai mươi mấy: tuổi, hơn nữa còn là lần đầu phạm phải cho nên không kiện ông ta ra tòa cũng không truy cứu! Hơn nữa, lúc ấy Walla đuối lý nói bản thiết kế này chẳng qua là ông ta luyện bút, tuyệt đối không đem đi tham dự thi tài tranh giải cho nên chuyện này mới không giải quyết được gì!”
Tô Minh Nguyệt không biết Kiều Phương Hạ từ đâu mà có được nhiều tin tức nội tình như vậy.

Nhưng mà trong lòng cô ta hiểu rõ mỗi một câu nói của Kiều Phương Hạ đều là sự thật.


Đối mặt với Kiều Phương Hạ hùng hổ dọa người như vậy, cô ta úp úp mở mở, nhất thời không nói được lời nào phản bác Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ cũng không cho Tô Minh Nguyệt cơ hội phản bác, tiếp tục trầm giọng nói: “Cô hỏi tại sao Pinocchio không đi tham dự hoạt động năm nay? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô ấy khiêm tốn, không đồng ý tham dự thôi”
“Nhưng mà chỗ ngồi giám khảo năm nay vẫn để chừa cho cô ấy một chỗ, đặt tên của Pinocchio! Mắt cô mù, không có nghĩa mắt người khác cũng bị mùi”
“Tôi nhắc lại cho cô một câu! Bản thiết kế này của Pinocchio đã được nước Bạch Vân tốn nhiều tiền mua bản quyền.

Hơn nữa, sân vận động mới ở nước Bạch Vân đã đang được tiến hành xây dựng theo bản vẽ.

Nếu Chính phủ của bọn họ truy cứu, cô không chỉ bồi thường phí bản quyền thôi đâu!”
Sắc mặt của Tô Minh Nguyệt trong nháy mắt trở nên u ám.

Cô ta không biết tác phẩm này của Pinocchio đã bị người ta mua bản quyền!
Cô ta sửng sốt mấy giây, tức giận trả lời: “Cô cũng không phải là Pinocchio? Ai biết là cô ăn nói bừa bãi hay là…”
“Vừa hay” Kiều Phương Hạ không chờ cô ta nói xong, khóe miệng cô nhếch lên, trả lời: “Vận khí của cô không tốt, tôi chính là Pinocchio đây”.

 
Chương 364





Lời này của Kiều Phương Hạ vừa nói xong, chung quanh một mảnh xôn xao.

Thật ra mọi người cũng đang suy đoán Lệ Đình Tuấn rốt cuộc xem trọng người phụ nữ trước mặt là vì cái gì mà ngay cả Tô Minh Nguyệt anh cũng không thèm để ý? Trừ dáng dấp đẹp ra, bọn họ dường như: chưa từng gặp người phụ nữ này.

Còn không biết rõ tên cô là gì, mà đã biết cô chính là Pinocchio, thật chẳng khác hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Chủ yếu nhất là, người phụ nữ này lại trẻ tuổi xinh đẹp như thế!
Tô Minh Nguyệt chấn động vô cùng!
€ô ta kinh ngạc nhìn chăm chẳm Kiều Phương Hạ, á khẩu không trả lời được.

Kiều Phương Hạ tự lộ thân phận mình cũng năm ngoài dự liệu của Lệ Đình Tuấn.

Nếu cô thừa nhận thì anh cũng không cần giả bộ ngu, giấu diếm thay cho cô nữa.


Anh trầm giọng nói với nhân viên bên cạnh: “Còn không mau hủy đi”
Người đứng một bên không nhịn được mà thấp giọng bàn tán: “Giấy làm sao mà gói được lửa?”
“Cô ta thật là một kẻ trộm chuyên nghiệp mà..”
“Danh hiệu tài nữ không phải cũng là cô ta tự sao tác đấy chứ?
Giới giải trí mà, đều phải tự phông bạt cho mình.

Không ngờ cô ta suy đồi nhanh thế”
“Thật may là cô ta không tham dự lễ hội âm nhạc.

Nếu không loại nghệ sĩ nhơ nhuốc như này đi ra ngoài biên giới cũng khiến chúng ta mất mặt…”
“Chẳng lẽ vừa sao chép tác phẩm mà anh Lệ yêu thích mà cô ta không thấy xấu hổ sao?”
Tô Minh Nguyệt lui về phía sau hai bước, nhìn mấy người nhân viên nhanh chóng gỡ tâm huyết của cô ta xuống.

Tiếng bàn tán ở một bên càng khiến cô ta không đất dung thân.


Mời vừa rồi khoe khoang trước người khác vẻ vang nở mặt bao nhiêu thì bây giờ có bấy nhiêu mất mặt!
Trong đầu cô ta trống rồng, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, kéo Kiều Phương Hạ xoay người đi về phía bên hợp tác trong tối nay.

Những người hợp tác lúc đầu còn có chút khinh thị với Kiều Phương Hạ giờ phút này, biết được thân phận thật của Kiều Phương Hạ, thái độ bèn chuyển một trăm tám mươi độ, thậm chí còn tôn trọng hơn so với Lệ Đình Tuấn nữa.

Phụ nữ của Lệ Đình Tuấn quả không phải tâm thường!
Kiều Phương Hạ vốn không muốn lộ thân phận, giờ phút này bên cạnh cô không ít người vây quanh nói lời nịnh nọt, khiến cho cô từ đầu tới chân cũng không được tự nhiên nữa.

Cô có chút hối hận.

“Em đi vào nhà vệ sinh một chuyến” Kiều Phương Hạ khẽ kéo vạt áo của Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói với anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn ra cô không thích nơi thế này, cũng không níu kéo nữa, bèn thả tay cô ra.

Kiều Phương Hạ như được đại xá, xoay người chạy.

Một mình lững thững đi tới vườn hoa ở cửa sau, lại thấy Hứa Phi Phàm kẹp thuốc trong tay đứng dưới gốc cây quế cách đó không xa nói chuyện cùng người khác..

 
Chương 365





Anh ta nghe tiếng động có người tới, quay đầu liếc nhìn, thấy là Kiều Phương Hạ, ngay sau đó tỉnh bơ khoát tay một cái, cho người bên cạnh rời đi ¡ quay đầu, cười với cô: “Vừa khéo thế người đẹp? Sao lại gặp mặt rồi? Chúng ta thật là có duyên”
Lệ Đình Tuấn quả nhiên lợi hại Hứa Phi Phàm vốn đang hỏi Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Anh ta vốn không biết chuyện giữa Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương.

Hạ.

Anh ta không thích tám chuyện về người khác, vừa vặn hỏi đến chỗ mấu chốt thì Kiều Phương Hạ đến.

Kiều Phương Hạ đi đến trước mặt anh ta, thấp giọng hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
“Chờ một người” Hứa Phi Phàm cười một tiếng, trả lời: “Cô ấy vẫn chưa tới.”
Kiều Phương Hạ đã nhìn ra, Hứa Phi Phàm quả thật có gì đó.

“Tên gì? Tôi biết không?” Đáy mắt cô mang theo mấy phần trêu ghẹo hỏi anh ta.

“Hắn là không quen” Hứa Phi Phàm lắc đầu một cái, trả lời: “Lúc nào đó cô đi ra ngoài ăn cơm với tôi thì biết”

“Hơn nữa mẹ tôi nói Phương Hạ có mắt nhìn, không phải người bình thường.

Phải đến khi Phương Hạ gật đầu thì mới được”
“Anh gọi tôi một tiếng “mẹ” đi!” Kiều Phương Hạ nghiêm túc trả lời.

“Cô điên rồi hả Kiều Phương Hạ?” Hứa Phi Phàm nghiến răng.

Kiều Phương Hạ tiếp tục nghiêm giọng trả l không có vấn đề gì.

Để ba kiểm định cho con”
“Ông đây làm ba cô thì đúng hơn.

Không biết lớn nhỏ!” Hứa Phi Phàm sau đó gõ đầu Kiều Phương Hạ một cái.

Lúc gõ xuống thì lại thành nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Phương Hạ: “Hôm nay kiểu tóc này chải xấu thế, ba tự tay chải chắc chẩn đẹp hơn”
Hứa Phi Phàm nếu mà biết kiểu tóc này là do Lệ Đình Tuấn cột giúp cô thì không biết còn dám nói bậy nữa hay không.


Kiều Phương Hạ bĩu môi nói: “Anh thôi đi”
Ánh mắt của Hứa Phi Phàm rơi vào trên tấm tơ lụa mỏng trên cổ cô, lại nhẹ nhàng kéo dây buộc tóc của cô.

“Tôi nói cô nghe Kiều Phương Hạ, hôm nay tôi về nhất định phải nói chuyện của cô cho ba mẹ tôi nghe.

Cô và Lệ Đình Tuấn dây dưa sao không nhắc đến với chúng tôi? Cũng không phải con nít nữa, mà cứ thế nộp mình rồi?”
Hứa Phi Phàm mà biết cô không chỉ sớm nộp mình cho Lệ Đình Tuấn mà còn từng có con với anh, đoán chừng cũng phải bối Kiều Phương Hạ cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Anh quản nhiều như vậy làm gì? Tôi làm bạn anh, nhưng anh thật sự coi mình là ba tôi đấy à?
“Cũng không phải sao?” Hứa Phi Phàm gật đầu một cái, trả lời: “Đàn ông và đàn bà không giống nhau.

Đàn ông có thể tùy tiện ngủ với nhiều cô gái, tương lai vẫn có thể lấy được vợ.

Nhưng nếu cô bị cái tên chó già Lệ Đình Tuấn kia làm cho lớn bụng thì khó mà lập gia đình”
“Gọi tôi là “ba” cũng Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều Phương Hạ nghe người khác gọi Lệ Đình Tuấn là “chó già”, mặc dù Lệ Đình Tuấn quả thực lớn tuổi.

Hứa Phi Phàm nhập ngũ mấy năm, không có bản lĩnh gì lớn, mà miệng lại thúi hơn.

Có điều, Kiều Phương Hạ cũng sớm quen kiểu thô tục của anh ta, lời bậy nhưng lý không bậy.

“Phải bảo vệ mình cho tốt” Hứa Phi Phàm ngừng một hồi, lại tiếp tục nói với Kiều Phương Hạ: “Phải nghe lời”.

 
Chương 366





Dứt lời, lại nhẹ nhàng sờ đầu Kiều Phương Hạ một cái.

Cái tay chó già Lệ Đình Tuấn này ra tay cũng thật là độc ác, gặm cổ Kiều Phương Hạ thành ra thế này, cũng không biết thương cho cô.

Điện thoại di động trong túi Hứa Phi Phàm rung mấy cái, anh ta lấy ra, liếc nhìn, nói: “Anh đây đi trước, có cái gì cần giúp một tay nhớ nói cho anh”
“Hỏi thăm con dâu giúp tôi” Kiều Phương Hạ tránh được tay anh ta, đáp lại một câu.

Hứa Phi Phàm liếc mắt nhìn cô.

Xa xa, trên hành lang, Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn hai người Hứa Phi Phàm và Kiều Phương Hạ.

Hai người bọn họ quả nhiên quen biết, chẳng biết là quen từ lúc nào.

Gió đêm khe khẽ truyền đến tiếng hai người cãi vã đứt quãng, cứ một câu “ba”, một câu “ba” khiến sắc mặt của Lệ Đình Tuấn cuối cùng.

thoáng chút khó nói.

Anh thấy Hứa Phi Phàm đi, đang muốn đi qua, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng của Tô Minh Nguyệt: “Đình Tuấn…”
Tô Minh Nguyệt nhìn ra được lúc này Lê Đình Tuấn thật sự nổi giận.

Cô ta làm cho anh mất mặt.


Nhân viên triển lãm đã hủy đi tác phẩm trưng bày của cô ta.

Cô ta trở lên xe, suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy mình cứ đi như vậy vẫn không được, không thể để cho Kiều Phương Hạ đắc ý như vậy.

Lệ Đình Tuấn dừng bước, quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía cô ta.

“Đình Tuấn, quả thật em không biết Walla sao chép lại tác phẩm của cô ta.

Em và Walla là bạn, ông ta nói gì em cũng tin.” Tô Minh Nguyệt khóc, mắt đỏ bừng, điềm đạm đáng yêu nhìn Lê Đình Tuấn.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Em nói xin lỗi với Phượng Hạ có được không? Đều là em sai.

Trước khi biết đầu đuôi câu chuyện em không nên bôi đen danh dự của người khác.

Bất kể Tô Minh Nguyệt làm gì, Lê Đình Tuấn thật ra cũng không để ý nhiều.

Cô ta là người tốt cũng tốt, tâm cơ thâm trầm cũng được, đó là đường mà cô ta tự chọn.

Mấy năm nay, chẳng qua anh đang giúp cho Tổng Thanh Hào chăm sóc cho cô ta mà thôi.

“Nói xin lỗi hay không tùy cô” Lê Đình Tuấn lạnh nhạt trả lời.


Tô Minh Nguyệt thấy thái độ của anh dường như tốt hơn chút so với khi nãy.

Đánh bao nhích đến gần anh hai bước, hai tay đưa ra một quyển tranh vẽ dày, đưa đến trước mặt anh.

“Đình Tuấn, thật ra em có ít thứ muốn cho anh”
Mắt Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm món đồ trên tay cô ta.

Tô Minh Nguyệt mở tập vẽ ra, cho Lê Đình Tuấn nhìn.

Trên tập vẽ dày tất cả đều là bản thiết kế dùng bút chì vẽ ra.

Tô Minh Nguyệt về mấy trăm tấm, quyển sổ cũng gần đây.

Tô Minh Nguyệt lật từng trang từng trang, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Lê Đình Tuấn.

Hồi lâu, nhẹ giọng nói với anh: “Thật ra thì một năm qua, sau khi làm xong việc, em đều vẽ những bản vẽ này”
“Em không có năng lực gì quá lớn, tài nghệ thiết kế có hạn.

Nhưng dù là chỉ có một bản thiết kế có thể được anh để ý đến thì em cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Ít nhất em có thể giúp được anh.”
“Vốn em muốn chờ lúc ăn Tết hoặc là sinh nhật anh lấy ra cho anh xem”.

Tô Minh Nguyệt dè dặt nói.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được, cau mày: “Tôi cũng không bảo cô làm những thứ này”
“Không phải, là em cam tâm tình nguyện” Tô Minh Nguyệt lắc đầu một cái, thấp giọng trả lời: “Có lúc em thấy anh làm thêm giờ đến khuya, em liền không nhịn được mà nghĩ em có thể giúp anh chút gì đây?”
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, ánh mắt tăm tối, ngước mắt liếc nhìn Tô Minh Nguyệt..

 
Chương 367





Tô Minh Nguyệt đóng quyển sổ lại, đưa tới bên tay anh, lại nói: “Anh nhận đi, những cái này đều sạch sẽ.

Em thề tuyệt đối không tham khảo bất kỳ tác phẩm của ai”
“Coi như là một người bạn, hồi báo cho anh vì sự chăm sóc của anh những năm gần đây đi”.

Lệ Đình Tuấn dừng mấy giây, thấp giọng trả lời: “Tôi là vì Tổng Thanh Hào, không cần hồi báo gì của cô”
Tô Minh Nguyệt mấp máy môi, nhìn về hướng khác.

Hồi lâu, giống như dùng hết dũng khí, bỗng nhiên đưa tay ôm Lệ Đình Tuấn, ôm eo anh, nhẹ giọng khóc thút thít trong ngực anh, nói: “Đình Tuấn, anh thật không thể cho em một cơ hội sao?”
“Coi như chuyện trước kia em sai rồi.

Anh cho em thêm một cơ hội có được hay không? Trong lòng anh hiểu rõ mà!”.

truyện ngôn tình
Lệ Đình Tuấn đột nhiên bị cô ta ôm lấy, không kịp phản ứng.

Cách đó không xa, Kiều Phương Hạ thấy giờ hơi trễ, xoay người đi theo lối đường mòn trở lại cửa sau.

Vừa mới qua khúc quanh liền nhìn thấy hai người ôm nhau ở hành lang.


Cô chợt dừng lại, kinh ngạc nghe tiếng khóc kể lể của Tô Minh Nguyệt theo gió truyền đến.

Cô từ từ lui về sau hai bước.

Ngay sau đó xoay người rời đi.

Lê Đình Tuấn nghe được có tiếng bước chân, chuyển mắt thấy vạt áo lễ phục màu xanh da trời thoáng qua, không nhìn được mà cau mày.

Ngay sau đó, anh đấy Tô Minh Nguyệt ra muốn đuổi theo.

Tô Minh Nguyệt bị anh đẩy lùi về sau hai bước, lại kéo tay anh lại: “Đình Tuấn!”
Lê Đình Tuấn bị cô ta giữ, quay đầu hung hăng hất tay cô ta ra, trầm giọng nói: “Cô cảm thấy có thể sao?”
“Cô có thể không quan tâm trước đó Thanh Hào tốt với cô thế nào.

Nhưng nội tâm tôi hổ thẹn!”
Tống Thanh Hào là anh em tốt nhất của anh, hơn nữa, anh đã biết Tống Thanh Hào thích Tô Minh Nguyệt từ lâu.

Từ ngày mà anh biết Tống Thanh Hào thích Tô Minh Nguyệt, anh liền chủ động vạch rõ giới hạn với Tô Minh Nguyệt.

Phụ nữ của anh em không thể cướp.


Đây là cơ bản làm người.

Dù Tống Thanh Hào thật sự đã chết, anh cũng tuyệt đối không đụng đến Tô Minh Nguyệt dù chỉ một chút bởi vì anh và Tống Thanh Hào không giống nhau.

Anh chưa bao giờ có tình yêu nam nữ với Tô Minh Nguyệt.

“Tôi có thể thay thế cậu ấy chăm sóc cô cả đời, nhưng vẻn vẹn chỉ là quan tâm giữa những người bạn.

Cô biết rõ!” Lệ Đình Tuấn thốt ra một câu cuối cùng với Tô Minh Nguyệt rồi xoay người đuổi theo hướng mà Kiều Phương Hạ mất tích.

Tô Minh Nguyệt bị anh hất ngã ngồi dưới đất, bản vẽ rơi khắp trên đất.

Cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Đình Tuấn.

Trong lúc vô tình, nước mắt đã chan hòa khắp mặt.

Vẻn vẹn chỉ là bạn.

Trước khi Tổng Thanh Hào xảy ra tai nạn, anh đối tốt với cô ta chẳng lẽ là cô ta buộc anh làm vậy sao? Nếu như cho tới bây giờ anh không từng cho cô ta hy vọng thì cô ta sẽ không cố chấp thế này.

Là bởi vì sự xuất hiện của Kiều Phương Hạ, là bởi vì cô!
An Phương Diệp phá hoại cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết.

Kiều Phương Hạ phá hoại tình cảm của cô ta và Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ hệt như mẹ mình là loại hồ ly tinh không biết liên sỉ, lấy việc phá hoại tình cảm của người khác làm thú vui..

 
Chương 368


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ có thể cùng dây dưa với Cố Dương Hàn, Đường Minh Kỷ và Hứa Phi Phàm, Lê Đình Tuấn cũng có thể tha thứ.

Mà cô ta từ đầu chí cuối đều toàn tâm toàn ý với Lê Đình Tuấn! Tại sao chỉ bởi vì Tống Thanh Hào từng xuất hiện, anh lại không thể tiếp nhận cô ta?
Sau khi Lê Đình Tuấn đuổi kịp đến cửa, Kiều Phương Hạ vừa vặn đón được một chiếc taxi vem đường, rời đi không quay đầu lại.

“Cô gái đi đâu?” Tài xế hỏi Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, phát hiện mình không có chỗ nào có thể đi, cô bị Lệ Đình Tuấn khống chế gắt gao, bất kể đi đâu anh cũng có thể tìm được.

Anh chờ lát nữa nếu phát hiện cô không nói tiếng nào mà chạy đi, nhất định sẽ tức giận.

Đi chỗ nào cũng không được.


Đi chỗ nào cũng khiến cho anh giận cá chém thớt với người ngoài.

Mới vừa rồi cô đã làm liên lụy đến Đường Minh Kỷ, cô sẽ không để cho người khác lại vì cô mà chịu ảnh hưởng đến nữa.

Cô cười tự giễu một cái, mấy giây sau mới trả lời với tài xế: “Đến phim trường”
Trên đường, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, cân nhắc nhắn tin cho Đường Minh Kỷ: “Anh có khỏe không?” Đường Minh Kỷ không trả lời cô, có thể là ngủ rồi, cũng có thể là thất vọng với cô.

Cô nắm điện thoại di động, chờ một hồi, Đường Minh Kỷ vẫn không trả lời.

Hồi sau, lại gửi cho Lệ Minh Tuấn một cái tin: “Em mệt, về nghĩ trước, anh cứ bận việc của anh đi.”
Trong lời nói không có gì khác thường.


Lệ Đình Tuấn cũng không trả lời cô, có thể là bận dỗ dành Tô Minh Nguyệt hoặc đang bận việc, cô cũng không muốn tìm hiểu kĩ.

Đến khách sạn lúc đêm đã khuya, gió lạnh thổi gắt, cô mở cửa xe, lạnh đến mức không nhịn được dùng tay ôm mình.

Đang bước nhanh đến khách sạn thì điện thoại di động reo.

Cô cầm lên nhìn, là Lê Đình Tuấn gọi điện tới.

Vốn không muốn bắt máy nhưng mà nhớ đến thủ đoạn hành hạ của người này, cô đắn đo mấy giây vẫn nhắm mắt nhận.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Trong lòng Kiều Phương Hạ càng phiền não, có chút giận dữ.

“Lệ Đình Tuấn, mặc dù tôi bị anh dùng tiền bao, anh.” Cô nói được một nửa, bỗng nhiên nhận ra được sau lưng có người đi tới.

Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn, là Lê Đình Tuấn..

 
Chương 369





Tay cô còn cầm điện thoại di động ở bên tai, nhìn anh bước nhanh tới, khoác áo khoác lên vai cô, trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ em bị điên à?”
Kiều Phương Hạ cảm giác được mình thật sự bị điện mới có thể trong cơn gió rét tháng Mười hai đổi chỗ gây gổ với anh.

Sớm biết thì cứ đến khách sạn đã rồi gửi tin cho anh.

Cô cũng sắp lạnh cóng rồi.

“Đúng, tôi có bệnh đấy”
Miệng cô cũng sắp cứng lại, tê rần, gật đầu phụ họa trả lời với anh.

Lệ Đình Tuấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh đến tái nhợt, nhịu mày một cái, ôm ngang cô lên, ném cô trở lại băng ghế sau xe.

Kiều Phương Hạ vốn là né tránh anh mới rời đi, không ngờ anh cũng đến khách sạn.

Trở lên xe, dường như cơ thể lạnh cóng mới chậm rãi ấm lại.

Hai người cũng không lên tiếng.

Sắc mặt của Lê Đình Tuấn cũng có chút khó coi.

Kiều Duy Nhất liếc mắt nhìn anh, kéo chặt áo khoác của anh trên vai, mặt không cảm xúc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


Dù sao chỉ cần nghe lời anh là được.

Ngày mai cô cũng không có việc gì phải làm, cứ theo anh đi.

Sau một lát, nhìn cảnh sắc chung quanh dần dần hoang vu, Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày.

Đây là đường đến sân bay.

Anh muốn dẫn cô đi công tác?
Cô chỉ mang theo bên người có cái túi xách.

Anh muốn dẫn cô đi cũng không báo một tiếng? Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, cô liền cùng anh giằng co, nhịn không hỏi.

Quả nhiên, nửa giờ sau, xe đã đến sân bay.

“Cậu hai, hành lý của cậu và cô chủ tôi đã sắp xếp cho lên máy bay rồi” Vô Nhật Huy đến sân bay trước, đứng ở ngoài xe cung kính thấp giọng nói với hai người.

“Tôi không muốn đi” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời.

“Muốn quay về thăm Đường Minh Kỷ?” Lê Đình Tuấn chuyển mắt, lạnh lùng liếc cô một cái.

Trí tưởng tượng của Lê Đình Tuấn thật là phong phú, với cái tính khí này của anh, cô có gan đi thăm Đường Minh Kỷ?
Hai người đối mặt nhau mấy giây, Kiều Phương Hạ không nhịn được mà cười một tiếng.


Lệ Đình Tuấn đây chính là điển hình cho câu “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn”
Cô không giải thích, một mình xuống xe trước, đi tới phòng chờ trong sân bay.

Lê Đình Tuấn đen mặt theo sau cô.

Hai người một trước một sau đi đến lối đi riêng.

Máy bay tư nhân của Lê Đình Tuấn đã đậu ở bãi chờ máy bay.

Kiều Phương Hạ trước kia chưa thấy qua chiếc máy bay này, có thể là sau khi cô đến nước Nguyệt Chi anh mới mua.

Rất lớn, lớn hơn loại máy bay tư nhân cỡ nhỏ mà cô thấy rên TV.

Nhưng mà có lớn, có sang trọng hay đắt tiền thế nào đi nữa thì máy bay mà Kiều Diệp Ngọc từng ngồi qua cô cũng thấy ghét.

Kiều Duy Nhất lên máy bay, vào trong buồng lái, tiện tay vén rèm bên trái lên.

Mới vừa đi vào, liền thấy có mấy người đã ngồi ở trước bàn họp.

Kiều Phương Hạ không biết là còn có những người khác nữa.

Lãnh đạo cấp cao của công ty cũng không biết Kiều Phương Hạ sẽ đến.

Trước khi Lê Đình Tuấn lên đường chưa nói muốn dẫn.

phụ nữ theo.

Kiều Phương Hạ cùng mấy người họ nhìn nhau một cái, còn chưa kịp phản ứng thì Lê Đình Tuấn ở sau ôm eo cô, trực tiếp nhấc cô lên, ném vào phòng nghỉ ngơi riêng của anh ở bên phải..

 
Chương 370





“Nghỉ ngơi một lát trước đi” Lê Đình Tuấn nhíu chặt mày, nhìn quét qua quần áo Kiều Phương Hạ đang mặc một cái, thấp giọng nói với cô.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, cảm thấy người đàn ông này đơn giản là không cách nào hiểu được.

Nếu muốn dẫn theo cô lên mà lại sợ người ta phát hiện ra sự tồn tại của cô thì tại sao còn muốn để cô đi theo?
“Bên trong là phòng tắm” Lê Đình Tuấn giơ tay lên, lấy ra từ trên ngăn chứa đồ trên đỉnh đầu đồ dùng hàng ngày của Kiều Phương Hạ, vứt lên trên giường.

Chỉ nói đơn giản một câu rồi liên xoay người đi ra ngoài, đóng cửa.

Kiều Duy Nhất nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa, nhớ tới khi nãy Vô Nhật Huy có nói là anh ta lấy hành lý tới, trong lòng có chút khó nói.

Vừa hay, Đường Nguyên Khiết Đan gửi tin nhắn sang: “Mới nấy Vô Nhật Huy nói em giúp chị chuẩn bị mấy bộ đồ, không phải là chị và Lê Đình Tuấn lại hòa hợp rồi nên cùng nhau đi ra ngoài du lịch đấy chứ?”
Kiều Phương Hạ im lặng mấy giây, trả lời: “Làm sao có thể hòa hợp cho được? Chị không phải đi du lịch, là bị anh ta nhốt”.

Lệ Đình Tuấn là đi bàn chuyện làm ăn.

Nghĩ cũng biết không thể nào mang cô theo bên mình cho nên chính là nhốt thôi.

Anh không muốn để cô gặp mặt người đàn ông khác.


Cô nhắn tin trả lời cho Đường Nguyên Khiết Đan, tiện tay cởi áo khoác của Lê Đình Tuấn, định đi tắm.

Cúi đầu nhìn một cái mới phát hiện lễ phục trước mặt không biết cách từ lúc nào, lộ ra một mảng lớn da thịt.

Vốn chỗ bên ngực không bị lộ, nhưng có thể là khi nãy Lê Đình Tuấn ôm cô lên xe đã làm hư.

Cô bấy giờ mới phản ứng lại được, trên mặt nóng lên, mới vừa rồi mấy người kia không biết có thấy hay là không.

Trên người Kiều Phương Hạ ám mùi của Lê Đình Tuấn, không tắm lại khó chịu.

Vội vã vọt vào phòng tắm mấy phút liền đi ra, liếc mắt về hướng giường ngủ, nghĩ tới đây cũng có khi đã bị Kiều Diệp Ngọc và Lê Đình Tuấn nằm qua, trong đáy mắt lại thêm mấy phần chán ghét.

Tô Minh Nguyệt có lẽ cũng đã nằm lên.

Nghĩ đến đây, càng cảm thấy chán ghét.

Lệ Đình Tuấn họp xong, trở về phòng, phát hiện Kiều Phương Hạ nằm ngủ trên bàn.

Mặt giường hệt như mới vừa nãy, một nếp nhăn cũng chẳng có.


Cô lạnh đến mức chóp mũi cũng có chút đỏ lên, trên vai chỉ đắp cái áo khoác trong vali hành lí được mang đến giúp cô.

Anh không nhịn được khẽ cau mày, đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, cúi người ôm ngang cô lên.

Kiều Phương Hạ mơ mơ màng màng ngủ, ngay cả mình ở đâu cũng không biết, bị Lệ Đình Tuần thả lên giường, cô cố gắng mở mắt ra liếc nhìn.

Chỉ trông thấy Lê Đình Tuấn lại liền nhắm mắt, ngủ như chết.

Lê Đình Tuấn đứng ở bên mép giường, thầy cô chỉ mất mấy giây lại liền thở đều đều, mi tâm nhíu thành một đường.

Cô vẫn cứ vô tâm như thế.

Anh vốn định trước khi máy bay hạ cánh, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì với Hứa Phi Phàm, còn cả chuyện thân phận khác của cô.

Nhưng mà Kiều Phương Hạ dường như căn bản không để ở trong lòng, cũng không có ý định giải thích cùng anh.

Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ, sắc mặt kém đi.

Hồi lâu, lại xoay người trở về phòng họp.

“Tiếp tục họp đi” Anh đưa tay ném máy tính bảng lên bàn lại.

Mấy người trong phòng họp đang định nghỉ ngơi một chút, trông thấy Lê Đình Tuấn quay lại, ai nấy trố mắt nhìn nhau.

“Tai điếc à?” Giữa mi tâm của Lê Đình Tuấn thể hiện rõ anh không vui..

 
Chương 371





Trong bụng mấy người trong phòng họp âm thầm kêu khổ, chẳng ai dám lên tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Xem ra, Lệ Đình Tuấn lại gây gổ với Kiều Phương Hạ rồi.

Gần đây bọn họ đã nhìn ra được Lê Đình Tuấn thay đổi thất thường.

Anh có gây gổ với Kiều Phương Hạ hay không ảnh hưởng trực tiếp đến độ dài của buổi họp cũng như tần suất họp, còn cả thái độ của ông chủ bọn họ nữa.

Nói tóm lại, bây giờ Kiều Phương Hạ đã biến thành ba mẹ thân sinh của bọn họ chứ không còn là Lê Đình Tuấn nữa.

Lúc Kiều Phương Hạ tỉnh lại phát hiện máy bay hình như đã hạ cánh.

Cô xem thời gian, thấy mình hình như mới ngủ có năm giờ đồng hồ.

Cô kéo tấm chắn cửa sổ lên liếc nhìn thử, quả nhiên đã hạ cánh.

Bên ngoài, thời gian ở nước Hình Giang đang là hơn bảy giờ tối.

Chung quanh yên tĩnh không có một chút tiếng động, Lê Đình Tuấn cũng không có ở đây.

Ngay sau đó, cô rửa mặt một cái, thay quần áo ra ngoài, lúc đẩy cửa ra Vô Nhật Huy đang đứng ở bên ngoài, im lặng không lên tiếng.


Thấy cô dậy rồi, hơi cúi thấp đầu với cô: “Cô tỉnh rồi”
“Lệ Đình Tuấn đầu?” Kiều Phương Hạ thuận miệng hỏi ngược lại.

“Cậu hai đã đến tòa nhà Empire State họp rồi, không biết khi nào mới họp xong.

Anh ấy nói tôi đưa cô về chỗ nghỉ ngơi trước”
Kiều Phương Hạ chỉ mong không nhìn thấy Lê Đình Tuấn.

Tốt nhất là anh cứ họp đến khi về nước cũng được.

Cũng tiết kiệm cho cô đỡ phí tâm sức cười cầu tài với anh.

“Ừ” Kiều Phương Hạ gật đầu một cái, trả lời mà mặt không cảm xúc.

“Cậu hai nói buổi tối cô ngủ muộn một chút, chờ anh ấy về, anh ấy có chuyện muốn hỏi cô” Vô Nhật Huy tiếp tục nói.

Kiều Phương Hạ cùng anh ta nhìn nhau một cái, lại nhàn nhạt “Ừ”.

Lúc nào ngủ cũng không phải có kiểm soát được.

Nếu như anh họp đến rạng sáng thì còn mong đợi cô đợi anh chắc?

Đúng là nằm mơ.

Cô cứ muốn ngủ sớm đấy.

Dẫu sao cô cũng chỉ mới ngủ có năm giờ đồng hồ, còn chưa ngủ đủ giấc.

Bên ngoài sân bay đã có limousine chờ sẵn, Kiều Phương Hạ lên xe, mở máy chơi một ván rắn săn mồi.

Mới chơi được mười mấy phút, Lê Đình Tuấn đã gửi tin nhắn đến.

Trò chơi bị dừng lại, đầu rắn đụng vào đuôi rắn mà chết.

Kiều Phương Hạ đã lâu cũng không phá được kỉ lục của mình, cô nhìn kỉ lục của mình trên bảng xếp hạng quốc tế sắp bị hạng hai đuổi kịp mất rồi.

Vốn định phát huy một ván, để cho đám gà mờ này mở mắt một chút.

Cô nhìn trong trò chơi đang dần tối đi, không nhịn được âm thầm mắng một câu.

Cố nén lửa giận, thoát ra khỏi trò chơi, nhấn vào tin nhắn, Lê Đình Tuấn gửi đến một câu thăm hỏi đơn giản: “Tỉnh rồi?”
“Ừ” Kiều Phương Hạ không mặn không nhạt đáp một chữ.

Kiều Phương Hạ chờ một hồi không thấy anh trả lời, mới vừa mở lại trò chơi thì lại có một tin nhắn gửi đến.

Kiều Phương Hạ nổi trận lôi đình, lập tức giận dữ lại thoát ra đi xem một chút.

Anh có gì không thể nói xong hết được à? Có bệnh thần kinh à?
Lê Đình Tuấn: “Muốn ăn cái gì thì mua một ít trên đường đi, thẻ phụ ở trong túi xách của em”.

 
Chương 372





Kiều Phương Hạ cầm túi của mình lên liếc nhìn, quả nhiên, trong khe túi có thêm một tấm thẻ màu vàng đen.

Kiều Phương Hạ không dùng tiền thối của anh.

Từ sau khi cô và anh ký thỏa thuận cho đến giờ, trừ việc dùng xe của anh ra, cô không đụng đến một xu nào của anh.

“Lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm” Cô bình tĩnh trả lời một câu.

Hồi lâu, bên phía Lê Đình Tuấn lại gửi đến một câu: “Em ăn của tôi mười mấy năm sao không thấy em cụt tay cụt chân?”
Tâm tính của Kiều Phương Hạ trong nháy mắt hóa thành bằng.

Thật lâu sau, cô mới xấu tính trả lời một câu: “Pháp luật nước ta quy định, người trưởng thành có nghĩa vụ nuôi dưỡng trẻ vị thành niên cho đến năm mười tám tuổi, nếu không sẽ là phạm pháp”
Lần này, Lê Đình Tuấn rất nhanh trả lời: “Tôi cũng không phải ba của em, có nghĩa vụ gì chứ?”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm mấy câu này của anh đến cả nửa phút đồng hồ.

Sao cô lại có cảm giác, Lệ Đình Tuấn hình như nghe lén cô và Hứa Phi Phàm nói chuyện? Bởi vì chỉ có ở trước mặt Hứa Phi Phàm thì hai người bọn họ mới có thể tranh nhau làm ba.

Cô chột dạ, khó hiểu.

Dứt khoát ném điện thoại qua một bên, không để ý đến Lê Đình Tuấn nữa, làm bộ như mù rồi, không nhìn thấy.

Lệ Đình Tuấn đảo mắt qua màn hình điện thoại mấy lần, Kiều Phương Hạ cũng chưa thấy trả lời lại.


Lãnh đạo công ty hợp tác bên nước Hình Giang liếc nhìn, cười hỏi: “Anh Lệ hôm nay sao có chút không yên lòng thế?”
Lệ Đình Tuấn hơi mỉm cười, không lên tiếng.

Bọn họ đang chơi bài Texas Hold’em.

Lệ Đình Tuấn nhìn bài trong tay không được tốt lắm, liền ném bài, không thêm tiền đặt cuộc, nhìn mấy người còn lại chơi.

Vừa nhìn bọn họ chơi, vừa cầm điện thoại di động liếc nhìn, Kiều Phương Hạ vẫn không trả lời anh.

Thẻ phụ cũng không có gửi tin nhắn nói có giao dịch.

Cô thật là có cốt khí, không cần một đồng xu cắc bạc nào của anh.

Sắc mặt của Lê Đình Tuấn so với khi nãy còn đen hơn.

Người phụ nữ chơi cùng ngồi ở một bên thấy sắc mặt của Lê Đình Tuấn không tốt, quần tới như rắn, bàn tay hơi lạnh khoác lấy khuỷu tay của Lê Đình Tuấn, đầu ngón tay khác nhẹ nhàng vẽ vòng ở cổ tay anh.

Hơi có chút ý ám thị mập mờ.

“Cút” Tròng mắt của Lê Đình Tuấn quét qua bàn tay của cô gái, thấp giọng nói.

Tay cô gái hạ xuống, không có gan tiếp tục đụng vào Lê Đình Tuấn nữa.


Bên hợp tác đặc biệt vì Lê Đình Tuấn mà cẩn thận chọn phụ nữ gốc châu Á xinh đẹp nhất ở đây.

Bởi trước đó, bọn họ có nghe được sở thích của Lê Đình Tuấn.

Dường như anh không thích bất cứ người phụ nữ nào ngoài gốc châu Á đi theo.

Cho là có thể làm cho Lê Đình Tuấn vui vẻ, ai ngờ lại làm cho anh tức giận.

Người đàn ông ngồi đối diện Lê Đình Tuấn mỉa mai cười, nói: “Anh Lệ yên tâm, sạch sẽ.

Vẫn là lần đầu.”
Lệ Đình Tuấn chuyển mắt, liếc nhìn cô gái nhỏ bị anh dọa sợ không ít ở bên cạnh kia.

Cô gái nhỏ dáng dấp trắng trẻo nõn nà, thanh tú ôn nhu, nhìn chẳng qua chỉ chừng hai mươi tuổi.

Cô ta mím môi ngồi co ro một bên, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.

Nhìn nửa bên mặt, ngược lại có đôi ba phần giống với Kiều Phương Hạ trước đây.

Tuổi tác nhỏ như vậy lại làm cái chuyện này.

Lê Đình Tuấn khó hiểu suy nghĩ, Kiều Phương Hạ học ở đại học Sân khấu và Điện ảnh, mấy năm trước lúc rơi vào đường cùng có giống như cô gái nhỏ này đi theo bên người người khác để kiếm tiền hay không?
Cô dây dưa cùng hạng người chơi bời phong tình như Hứa Phi Phàm.

Hai người không thể quen nhau qua con đường chính đạo nào.

Càng nghĩ đến càng phiền não.

Cô gái nhỏ thấy Lê Đình Tuấn nhìn mình, cho là anh lại có hứng thú, lại đánh bạo nhích lại gần anh: “Anh Lệ..”.

 
Chương 373





Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta đến gần, mặt không cảm giác rút ra một xấp tiền, vứt vào trong ngực cô gái nhỏ, trầm giọng nói: “Cút đi.”
Cô gái nhỏ không những không cảm kích, trong nháy mắt, sắc mặt liền tái nhợt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, thậm chí trong hốc mắt còn ầng ậng nước mắt.

Không phải là cô ta làm hư chuyện tốt của ông chủ đã mời cô ta đến đây rồi chứ? Ông chủ đó nói phải làm cho Lê Đình Tuấn vui vẻ mới được.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà cau mày, lại cầm một xấp tiền khác ném cho cô ta, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài”
Cô gái nhỏ bắt được tiền suýt rớt xuống đất vào ngực, liếc nhìn người đàn ông ở phía đối diện Lê Đình Tuấn.

Người đàn ông nhìn ra được quả thật Lệ Đình Tuấn không có ý về mặt này, không vui nói: “Anh Lệ kêu cô ra ngoài thì ra ngoài đi! Còn không mau cút đi?”.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô gái nhỏ hai chân gần như run rẩy đi ra bên ngoài.

Ngước mắt, lại liếc nhìn người đàn ông phía đối diện, thấp giọng nói: “Nghe được lúc tôi nói chuyện làm ăn thích chơi gái ở đâu?”
“Cái này..” Người đàn ông sửng sốt một chút.

“Lần sau không được phá lệ” Lê Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời, đưa tay cầm lá bài phát đến bên tay anh.


Lệ Đình Tuấn chỉ nói hai câu đã khiến cho trong phòng rơi vào trong một mảnh yên lặng.

“Tôi có vợ rồi” Lê Đình Tuấn dừng mấy giây, tiếp tục nói.

Bọn họ phạm vào kiêng kỵ của anh, có khả năng là bị công ty cạnh tranh lừa gạt.

Lệ Đình Tuấn nói chuyện làm ăn, phiền nhất phụ nữ đụng vào anh, một chút cũng không được.

Anh có bệnh sạch sẽ.

Nếu không phải cô gái nhỏ này dáng dấp có chút giống như Kiều Phương Hạ lúc còn bé thì sớm đã xong đời rồi.

Lệ Đình Tuấn bàn chuyện làm ăn xong, lúc đi ra ngoài, cô gái nhỏ đó đứng ở cửa nhà vệ sinh, thấy anh đi ra, ngay sau đó dè dặt tiến lên phía trước, nói: “Anh Lệ, cảm ơn anh”
Lê Đình Tuấn quét mắt nhìn cô ta một cái, không để ý đến cô ta, tiếp tục bước nhanh ra bên ngoài.

Cô gái nhỏ đi theo sau lưng anh, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Thật cảm ơn anh.


Nhà tôi nợ công ty bọn họ mấy triệu lãi suất cao, nếu không phải hôm nay anh nói tôi ra ngoài, còn nói giúp tôi thì không biết bọn họ muốn làm gì..”
Lệ Đình Tuấn chợt khựng lại.

Cô gái nhỏ đụng đầu vào lưng Lê Đình Tuấn.

Ngay sau đó kịp phản ứng, tay chân luống cuống lau phấn trang điểm in trên tay trang màu đen của anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ cô ta chủ động, đáy mắt thoáng qua mấy phần tàn khốc, chợt bắt cổ tay cô ta.

Cô gái nhỏ bị anh nắm tay đau, hốc mắt đỏ lên, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Lạt mềm buộc chặt cho ai nhìn?” Lê Đình Tuấn hơi hạ mắt với cô ta, nhẹ giọng hỏi.

Chút trò lừa bịp vặt vãnh này nếu như anh không nhìn ra thì chẳng có vị trí hôm nay rồi.

Dáng dấp của cô ta giống như Kiều Phương Hạ không có nghĩa tính cách cô ta giống như vậy.

Kiều Phương Hạ chưa từng mưu tính âm độc như vậy.

Định diễn kịch ngôn tình khổ sở gì trước mặt anh? Nợ tiền lãi suất cao?
Nếu thật là nợ lãi suất cao thì còn có thể đặc biệt giữ lại lần đầu cho anh chắc?.

 
Chương 374





“Anh Lệ, tôi không phải.”
“Cho cô ba giây, cút khỏi tầm mắt tôi.” Lê Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, hung hăng hất tay cô ta ra, thấp giọng nói.

Anh trở lại trên xe, dùng sức ấn vào mi tâm một hồi.

Chênh lệch múi giờ cộng với việc vừa uống mấy ly rượu, lại cả trong đầu anh không ngừng lóe lên dáng vẻ khi Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ, khiến cho đầu anh có chút nhức đến sắp nứt.

Mấy năm này rốt cuộc cô sống như thế nào?
Cổ Dương Hàn cùng Hứa Phi Phàm, còn có cả Đường Tiêu mà cô từng nói dối để cứu cho một mạng, rốt cuộc họ với cô đã có chuyện gì xảy ra?
Trừ cái kiểu trong đầu anh nghĩ tới, chính là được các hội sở cao cấp hoặc là kẻ có tiền giới thiệu, anh thật không nghĩ ra được cách thứ hai.

Kiều Phương Hạ được Vô Nhật Huy đưa đến một căn biệt thự giáp biển.

Vô Nhật huy đem hành lí ra giúp cô, nói: “Phòng đã dọn dẹp xong, cô vào nghỉ ngơi đi”
Kiều Phương Hạ đi vào trong mở đèn, nhìn một vòng khắp nơi, quả thật đã được thu dọn tất thảy.

Cô đẩy cửa sổ ra, nhìn xung quanh một vòng, xa xa có vài căn nhà.


Nơi này không phải là khách sạn đắt tiền, dường như là khu biệt thự tư nhân.

Cô xoay người, lại mở tủ lạnh ra liếc nhìn, trong tủ lạnh có sữa bò, mứt hoa quả, sữa chua vị mật ong.

Cô không nhịn được cau mày, mứt trái cây, sữa chua vị mật ong là món mà phụ nữ thích ăn nhỉ?
Huống chi, Lê Đình Tuấn trừ nước suối và bộ protein thì không uống thứ gì khác.

Nhìn một cái thì thấy không đúng lắm.

Bà Trần nói, Lê Đình Tuấn một năm bọ trăm sáu mươi lăm ngày ít nhất có ba trăm ngày ở bên ngoài.

Anh có nhà bên ngoài, có phụ nữ tới ngủ cùng thì cũng là chuyện bình thường.

Kiều Phương Hạ bĩu môi, không đụng vào đồ trong tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh đi nhìn xung quanh nhà bếp.

Trong nhà bếp có gia vị đơn giản, đường, muối, nước tương vẫn chưa mở, còn có mấy cái chén đĩa tinh xảo, nhìn thấy ngay là màu mà phụ nữ thích, chứ không phải là sở thích của Lê Đình Tuấn.


Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm trong phòng bếp, trong nháy mắt chẳng còn chút hứng thú ăn gì.

Thậm chí còn có cảm giác chán ghét buồn nôn.

Kiều Phương Hạ mua mấy cái bánh mì ngũ cốc trong tiệm bánh mì trên đường đi.

Giờ phút này nhìn mấy cái bánh mì không mùi vị gì này càng không muốn ăn.

Cô cầm chai nước suối đi lên lầu.

Vô Nhật Huy đưa hành lý đến gian phòng cuối hành lang, trong phòng mở đèn.

Kiều Phương Hạ vừa đi vào nhìn mấy lần.

Trong nhà vệ sinh không có đồ dùng phụ nữ, lúc này mới trở tay đóng cửa phòng lại.

Thay quần áo, lại chơi trò chơi, ngồi ở trên ghế salon đợi Lê Đình Tuấn một hồ, nhìn thời gian đến mười hai giờ rồi, cô quả thực có chút nhịn không nổi, mi mắt đánh nhau.

Không phải cô không đợi anh, muốn trách chỉ trách anh trở lại quá muộn.

Cô xoay người bò lên giường, ngủ.

Dường như mới vừa ngủ, liền nghe được tiếng đóng cửa ở dưới lầu..

 
Chương 375





Kiều Phương Hạ tỉnh lại từ trong mơ, trì hoãn một chút, nhìn thời gian đã sắp hai giờ rồi.

Cô mới ngủ hơn một giờ đồng hồ.

Nhức đầu càng thêm nặng và khó chịu.

Cô ngồi nấn ná trên giường một lúc rồi mới cầm chai nước trên bàn lên uống, vừa lúc Lê Đình Tuấn đẩy cửa bước vào.

Kiều Phương Hạ nuốt ngụm nước trong miệng xuống, vặn nắp bình nước bỏ lại trên bàn, quay đầu nhìn Lê Đình Tuấn một cái.

Dường như anh uống rượu, cà vạt chỗ cổ áo nới lỏng, đứng ở cửa, mặt không cảm giác nhìn chằm chằm vào cô.

Kiều Phương Hạ mắt lim dim buồn ngủ, nhìn là biết mới bị anh đánh thức, tóc có chút rồi, bù xù rớt trên đầu vai.

Váy ngủ tơ lụa mặc trên người, phác họa dáng người cô gần như hoàn mỹ.


Kiều Phương Hạ xoay người đi đến trước ghế salon, ngồi xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, nói: “Nói đi, nói xong tôi ngủ cho ngon”.

Đôi mắt của Lê Đình Tuấn nhìn chằm cô.

Lúc cô ngồi xuống, váy ngủ không dài lắm bị kéo lên đến trên đầu gối, lộ ra đôi chân trơn bóng, váy màu xanh càng tôn nước da cô như màu tuyết vậy.

Cộng thêm những ngày qua dường như có mập lên một chút, có cảm giác có thịt, So với vẻ gầy gò quá đáng trước đó nhìn có nhiều ý vị hơn.

Yết hầu của Lê Đình Tuấn chuyển động lên xuống.

Kiều Phương Hạ nghiêm túc đối mặt với anh, chờ anh mở miệng nói chuyện.

Bất thình lình anh bỗng nhiên áp sát đến, hai cảnh tay chặn hai bên ghế salon, nhốt cô vào trong ngực.

Trong nháy mắt cả cơ thể Kiều Phương Hạ cứng lại, chút buồn ngủ còn sót cũng biến mất chẳng còn gì.

Lưng cô dán chặt vào lưng ghế salon làm bằng da thật, hơi ngửa đầu nhìn anh, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh dường như còn lẫn với cả mùi hương khác, còn cả mùi ngọt của nước hoa phụ nữ, không nhịn được mà nhíu mày lại.


Mặt của hai người cách nhau chẳng qua chỉ khoảng mười xăng-ti-mét, trong đôi mắt thâm thúy của Lê Đình Tuấn mang theo mấy phần men say, chòng chọc nhìn vào cô, không nói một lời.

“Anh uống say, chờ mai tỉnh rượu rồi hãy nói” Kiều Phương Hạ bị anh nhìn chòng chọc một hồi, tim đập rộn lên khó hiểu, thấp giọng nói với anh.

Dứt lời, nhẹ nhàng đẩy một cánh tay của anh ra, xoay người đi vào trong phòng.

Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ hốt hoảng khó hiểu của cô, đuổi theo đến trước, trực tiếp đè cô lên trên tường.

Kiều Phương Hạ còn chưa kịp đẩy ra, nụ hôn mang mùi rượu của anh đã đậu vào trên môi cô, không chút chần chờ.

Anh gặm cắn bờ môi cô, nếm mùi vị thanh khiết trong miệng cô, bỗng chốc, liền đắm chìm.

Anh một tay nâng eo cô, vẫn còn đang hôn cô, chợt ôm ngang cô lên.

Hai người ngã xuống giường, Kiều Phương Hạ vẫn còn đang thử đẩy anh ra, tránh khỏi nụ hôn của anh, cứng rắn nói: “Anh ăn ở bên ngoài còn chưa đủ à? Không muốn sống nữa à?”.

Lệ Đình Tuấn hung hăng giữ eo cô, cởi áo khoác âu phục ném qua một bên, trầm giọng nói: “Tôi ăn cái gì?”
Trừ lần ăn trong phòng đoàn phim đó, anh cưỡng ép cô một lần, cho tới bây giờ, vì Kiều Phương Hạ, anh đã sắp phát điên rồi.

Anh cũng sắp phát điên rồi, mà cô thì sao? Thế mà cô lại ở trong vòng vây tán tỉnh của bao thằng đàn ông..

 
Chương 376





“Cho em ăn no mới biết lợi hại!” Lê Đình Tuấn trở người cô, để có đưa lưng về phía mình.

Nhìn cô nằm dưới, váy ngủ phủ lên eo nhỏ, trong tức thời, đáy mắt anh đỏ lên, hô hấp nặng nề.

Kiều Phương Hạ liếc mắt liền thấy y phục anh ném sang một bên còn dính dấu phấn son, cộng thêm mùi hương trên người anh, cô có thể dám chắc trăm phần trăm rằng Lê Đình Tuấn mới vừa ngủ với người khác ở bên ngoài!
Cô chỉ cảm thấy chán ghét, cố gắng muốn tránh thoát: “Lệ Đình Tuấn anh không thấy bẩn à?”
Rốt cuộc một ngày anh ta muốn đụng bao nhiêu cô?
Anh thật đúng là chó mà!
Lê Đình Tuấn chợt ôm eo cô, vén váy ngủ của cô lên, thấy bên trong cô mặc một chiếc quần lót nhỏ thiếu vải, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên.

Bình thường cô mặc đồ lót như thế này?
“Em còn mặc cho ai xem qua nữa?” Anh cắn quai hàm cô, trầm giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ bị anh cắn đau, chỉ cảm thấy cơn giận này của anh không thể hiểu nổi! Trừ anh ra thì còn ai có thể thấy cô như vậy?
Lúc ở đoàn làm phim đôi khi sẽ phải mặc mấy bộ trang phục bó sát, cô mặc nội y không hằn dấu thì có gì là sai?
Lê Đình Tuấn đợi cô hai giây, không thấy cô trả lời, trong mắt càng tức tối, trực tiếp đè lên người cố.

Kiều Phương Hạ đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, theo bản năng hừ đau một tiếng.


Nhưng căn bản Lê Đình Tuấn không cố ý bỏ qua cho cô, một tay hung hăng bóp eo cô, một tay đẩy váy ngủ của cô tới bên vai.

Kiều Phương Hạ đau đến sắp ngất đi.

Lê Đình Tuấn vẫn không bỏ qua cho cô, bể bổng có mặt đối mặt, ôm vào phòng tắm.

Ý thức của cô cũng mơ hồ, lúc về lại trên giường một lần nữa, trời bên ngoài đã sáng.

Cũng không biết rốt cuộc anh dừng lại lúc nào.

Khi cô tỉnh lại, cả người trên dưới chẳng có chỗ nào là không đau.

Trên giường một mảnh hỗn độn, cả phòng đều là hương vị ngọt ngào sau chuyện đó.

Bụng rất đau, nhưng cũng không đau ghê gớm như lần trước.

Cô giăng giăng ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn vị trí trống không bên cạnh.


Trên giường toàn là dấu vết đêm hôm qua của bọn họ.

Đêm qua anh điên rồi.

Cô nhắm hai mắt lại, không nhìn thêm nữa.

Cố gắng chống hai chân run rẩy xuống giường đến nhà tắm rửa dấu tích anh lưu lại trên người cô.

Lúc cọ rửa dấu vết trên người, cô chợt nhớ tới căn phòng trên lầu ở buổi triển lãm, cô có dùng nước hoa.

Cho nên đêm hôm qua, Lệ Đình Tuấn cố ý dùng sức với cô, chính anh cũng biết hai người bọn họ cũng ngửi mùi nước hoa đó, nhưng cô thì lại càng có cảm giác hơn so với bình thường một chút.

“Khốn kiếp!” Cô không nhịn được thấp giọng mắng một câu.

Nghĩ đến ngày hôm qua anh đụng bao nhiêu là phụ nữ, cô chỉ cảm thấy chán ghét muốn ói, không biết đã lau người bao nhiêu lần, lau đến mức da đỏ lên.

Lệ Đình Tuấn đấy cửa đi vào, thấy trong phòng tắm bốc hơi nước, ngay sau đó nhanh chân đi vào trong.

Trong phòng tắm tràn đầy hơi nóng, ngộp đến không thở nổi.

Anh nhíu mày chặt, mở cửa phòng tắm ra, đưa tay tắt vòi sen, ôm eo Kiều Phương Hạ, bế cô ra ngoài.

Chút xíu sức lực giãy dụa của Kiều Phương Hạ cũng mất, im lặng không lên tiếng để cho anh ôm trở lại giường..

 
Chương 377





Lê Đình Tuấn cầm khăn tắm tới, thấy cô mặt không cảm giác ngồi ở bên giường, không nhúc nhích, hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chắm mũi chân của mình, trên người đỏ bừng.

Anh dừng mấy giây, đứng bên mé trước mặt cô, cẩn thận lau nước đọng thay cho cô, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ quẹt trầy da cô.

Kiều Phương Hạ mím chặt khóe miệng, chịu đựng đau nhói trên người truyền tới, không nói một lời.

Bên trong phòng yên tĩnh, hai người cũng không lên tiếng.

Hồi lâu, Lê Đình Tuấn lạnh mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Bây giờ biết, thời gian của tôi rốt cuộc dài bao nhiêu chưa?”
Hôm qua rời đi có chút xíu thời gian như vậy đủ cho anh làm cái gì? Ngay cả dạo đầu cũng không đủ, không biết trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Kiều Phương Hạ ngước mắt, cô và anh hai người nhìn nhau một cái, ngay sau đó lại chuyển tầm mắt đi hướng khác.

Lệ Đình Tuấn thầm thở dài.

Người nên nổi giận là anh, nhưng không biết tại sao lại ngược lại rồi.


“Tối hôm qua Tô Minh Nguyệt cố ý ôm tôi trước mặt em, em không hiểu?” Anh vứt khăn tắm xuống một bên, lại hỏi cô.

Kiều Phương Hạ vẫn không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn cảm thấy anh giải thích đã quá rõ.

Hai người lại giãng co một hồi.

Lệ Đình Tuấn mang một bộ quần áo sạch tới, giúp Kiều Phương Hạ mặc lên, trầm giọng nói: “Trước tiên xuống ăn cơm đã”
Dứt lời, đứng dậy đi đến cửa trước.

Kiều Phương Hạ chầm chậm mặc quần áo lên người, nhấc mình dậy, đi giày.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô chăm chẵm một hồi, lại xoay người đi tới, một tay ôm Kiều Phương Hạ lên, xoay người đi xuống dưới lầu.

Kiều Phương Hạ dựa vào trong ngực anh, theo bản năng đưa tay ôm cổ của anh để ngừa mình bị té xuống.


Đôi mắt của Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Kiều Phương Hạ đang dựa trên người mình, hơi mím môi.

Khóe mắt của Kiều Phương Hạ thấy anh giống như là đang cười, trong lòng phiền não, càng không muốn nói lý với anh, ôm cổ anh không nói tiếng nào.

Lệ Đình Tuấn ôm cô xuống lầu, đặt cô ngồi vào trên ghế ở trước bàn ăn.

Lúc cúi người thả cô ra, hai người lại dựa sát.

Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ trầy da của cô, nhớ tới dáng vẻ cắn môi ẩn nhẫn của cô ở dưới người anh, lại không nhịn được mà cúi đầu, hôn một cái.

Bất kể bây giờ cô có thừa nhận hay là không nhưng tối hôm qua lúc Lệ Đình Tuấn nói mình có vợ thì đã biết, bất kể có như thế nào thì anh sớm đã quyết định, chỉ có thể là Kiều Phương Hạ Dù là cô vị người đàn ông khác mà không để ý đến anh, khiến cơ thể anh thương tích đầy mình, dù là cô nhiều lần bênh vực những người đàn ông kia.

Kiều Phương Hạ tránh mặt, không để cho anh tiếp tục đụng.

Lệ Đình Tuấn cũng không tiếp tục miễn cưỡng, ngồi xuống ở chỗ bên người cô.

Kiều Phương Hạ liếc thấy mấy cái chén hoa li tỉ trước mặt, lửa giận trong lòng lại dần dần bốc lên.

Lệ Đình Tuấn thấy cô chỉ ngồi bất động, bất thình lình kéo cô ngồi lên trên đùi mình, đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong kéo đến trước mặt.

Cô không ăn cũng phải ăn!
Chưa kể, tối hôm qua cô cũng không ăn cái gì..

 
Chương 378





Lệ Đình Tuấn cũng không biết vì sao cô không được tự nhiên mà chẳng chịu ăn chút gì, không nhịn được cau mày.

Cánh tay ôm eo cô võ “bốp” một cái xuống mông cô, trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, đừng ép tôi!”
Anh có một trăm cách có thể khiến cho cô đi vào khuôn khổ.

Chỉ là nhớ đêm hôm qua cô quá mệt mỏi, sợ lại dày vò cô.

Kiều Phương Hạ không nói không ăn gì, chẳng qua là nhìn mấy cái chén đĩa này thì không còn khẩu vị.

Cô tình nguyện ra ngoài ăn.

Hai người đối mặt giằng co một hồi, sắc mặt của Lệ Đình Tuấn dân mềm xuống.

Mới vừa tính kéo cô dậy, muốn mặt đối mặt, đút cho cô ăn thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Động tác của Lệ Đình Tuấn dừng lại, chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa.

“Đình Tuấn, Phương Hạ hai người dậy rồi à?” Có người bên ngoài hỏi.

Lệ Đình Tuấn nhìn thoáng qua Kiều Phương Hạ, thấp giọng trả lời: “Dậy rồi”

Ai tới?! Ngay sau đó, Kiều Duy Nhất nghe được tiếng mở cửa.

Nghe có người bước vào, cô cuống cuồng vội vã bước ra từ chỗ trên người Lệ Đình Tuấn, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.

Lệ Đình Tuấn chẳng qua là nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô.

Người phụ nữ tiến vào xách theo túi giấy lớn nhỏ, đổi giày đi vào, thấy hai người vẫn ngồi ở trước bàn ăn, đồ ăn trước mặt không đụng đến một miếng, trái cây trên bàn cũng y hệt như tối qua bà dọn ra, không nhịn được nói: “Sao không ăn gì thế?”
Kiều Phương Hạ chỉnh trang lại mình một chút cho ổn, sau đó nhìn về phía đối phương, lúc biết người đó là ai, trong nháy mắt có chút sửng sốt.

“Làm phiền dì Lệ Đình Tuấn thấp giọng trả lời.

Mẹ của Phó Thành Đô đi đến bên cạnh bọn họ, sau khi đặt đồ lên bàn bèn quay sang trách cứ.

“Hai đứa trẻ tuổi, muốn ăn chơi cỡ nào dì cũng không quản.

Nhưng mà tại sao lại để bụng đói như vậy, con cái thiếu chất dinh dưỡng thì thế nào?”
“Dạ”
Lệ Đình Tuấn đem bánh sandwich đưa đến bên miệng Kiều Phương Hạ, nhàn nhạt gật đầu.

Cô hiện tại lúng túng đến mức chỉ muốn đào hố nhảy xuống, lí nhí chào hỏi.


“Thưa dì”
Nếu không phải người quen thì tốt rồi, đáng tiếc đều là người một nhà cả.

Lệ Đình Tuấn quấn lấy cô đến tận sáng, hiện tại tỉnh giấc đã gần hai giờ chiều.

Vân Nguyệt nghe Kiều Phương Hạ gọi mình bằng dì liền ngạc nhiên.

“Có phải con gọi nhầm rồi không? Phải gọi mợ chứ.

Ngay cả Thành Đô cũng gọi con là chị dâu rồi, còn xa cách thế mà làm gì”
‘Vân Nguyệt khẽ chau mày.

Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn chuyện tình cảm cũng chẳng tốt đẹp như mọi người vẫn thấy, cô hé miệng, cố gắng mở lời nhưng thật sự khó mà mặt dày đối xưng hô.

Bấy giờ Lệ Đình Tuấn liền ra mặt giải vây.

“Còn nhỏ, dễ xấu hổ.

Chờ thêm thời gian, để cô ấy quen thuộc”
Kiều Phương Hạ quay sang lườm anh, Vân Nguyệt chẳng hề nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, đem đồ để vào tủ lạnh.

Nhìn thấy đồ ăn bên trong vẫn còn y nguyên, bà nhỏ giọng thầm thì.

“Tại sao đồ ăn vẫn còn nguyên thế này? Hay do không hợp khẩu vị? Mợ nghe nói con gái ở độ tuổi này đều thích uống sữa chua mật ong.

Con làm diễn viên nhưng cũng quá khắt khe với bản thân mình rồi, ăn chút đồ ngọt cũng có chết ai đâu?”.

 
Chương 379





Kiều Phương Hạ bấy giờ mới biết, đồ trong tủ lạnh đều do Vân Nguyệt tự tay chuẩn bị mà không phải người phụ nữ nào khác vô tình để lại.

Vân Nguyệt thu xếp mọi thứ gọn gàng, quay sang nhìn Kiều Phương Hạ.

“Lúc trước mợ có hỏi Đình Tuấn, nó bảo con gầy.

Giờ mợ nhìn kĩ mới thấy, đúng là gầy thật.

Thích ăn cái gì, tối nay mợ làm cho con ăn.

Đến đây rồi thì xem như đang nghỉ phép, đừng quan tâm chuyện tăng cân”
Kiều Phương Hạ len lén nhìn ình Tuấn, anh cảm thấy vẻ mặt cô so với lúc vừa bước vào hòa hoãn hơn nhiều, suy nghĩ hồi lâu liền hiểu lí do tại sao ban nấy cô nhất quyết không chịu ăn.

Lệ Đình Tuấn không ngờ trong mắt cô mình lại là loại người có cuộc sống hỗn loạn như vậy.

Anh thì thầm vào tai Kiều Phương Hạ.

“Mợ không phải người ngoài, có chuyện gì em cứ việc nói thẳng”
Trong lúc nói chuyện, anh bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác được vắt trên tay ghế.

Vân Nguyệt nhìn theo, hỏi thẳng.

“Thế nào? Ra ngoài bàn chuyện kinh doanh?”

“Ừm, có cuộc họp lúc ba giờ”
Lệ Đình Tuấn lạnh lùng gật đầu, nhìn qua không rõ anh đang trả lời câu hỏi của Vân Nguyệt hay đang báo cáo với Kiều Phương Hạ.

Cô im lặng nhìn anh thu xếp mọi thứ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lệ Đình Tuấn trước khi ra đến cửa, nhìn thoáng qua cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh liền xoay người đi đến trước mặt cô, cúi đầu hôn lên trán đối phương.

Kiều Phương Hạ lần này, lựa chọn không né tránh.

Lệ Đình Tuấn đứng thẳng người, quay sang nói với Vân Nguyệt.

“Mợ, đứa nhỏ này hai ngày tiếp theo phải nhờ mợ chăm sóc rồi.

Bởi vì còn nhỏ, cho nên cái gì cũng sẽ không làm”
Kiều Phương Hạ sửng sốt nhìn anh trong khi Vân Nguyệt bật cười.

“Biết rồi.

Ý của con, mợ còn không hiếu chắc?”
Lệ Đình Tuấn vừa đi, Vân Nguyệt liền nhìn chăm chằm Kiều Phương Hạ, nhìn đến mức cô cảm thấy lúng túng.

“Mấy năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp.”

‘Vân Nguyệt vô cùng yêu thương Kiều Phương Hạ, cô không biết Lệ Đình Tuấn nhìn trúng con bé ở điểm nào nhưng chuyện thắng bé thích Kiều Phương Hạ, Vân Nguyệt đã từng nghĩ qua.

Kiều Phương Hạ vừa đẹp vừa ngoan, không chỉ hiểu chuyện còn thông minh.

Nếu như Lệ Đình Tuấn không thích con bé, bà thậm chí còn muốn Kiều Phương Hạ trở thành con dâu nhà mình.

Đáng tiếc, mọi thứ chỉ là ước muốn mà thôi.

Hiện tại Lệ Đình Tuấn đã kết hôn với Kiều Phương Hạ, mà Phó Thành Đô cũng có vợ chưa cưới ‘Vân Nguyệt khen ngợi săn sóc Kiều Phương Hạ đến mức cô thấp thỏm không yên.

Sau khi ăn xong bữa sáng kiêm luôn bữa trưa mà Lệ Đình Tuấn chuẩn bị, cô liền tự giác rửa chén, sau đó giúp Vân Nguyệt rửa rau.

Bà nhìn cô, dịu dàng lên tiếng.

“Đừng trách mợ lắm lời.

Nếu hai đứa quyết định ở bên cạnh nhau thì đừng quan tâm đến những chuyện khác.

Cuộc đời này, người có thể tìm lại nhau, thật sự không nhiều.”
Nếu không phải Lệ Đình Tuấn kiên trì đến cùng, hai người hoàn toàn không có khả năng gương vỡ lại lành.

Vân Nguyệt nhìn thấy kết quả trọn vẹn, đương nhiên vui vẻ.

“Hơn nữa, Đình Tuấn thật lòng với con lắm, những chuyện khác càng không cần nhắc đến.

Từ lúc con rời đi, thắng bé chưa từng mang bất kì ai về nhà”
“Anh ta…Mợ mấy năm nay đều ở đây ạ?”
Kiều Phương Hạ thoáng khựng lại, sau đó đổi lời hỏi thăm Vân Nguyệt.

Bà khẽ gật đầu, ôn tồn giải thích..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom