Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thương Vương Phi Ký

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
797,965
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thương Vương Phi Ký

Thương Vương Phi Ký
Tác giả: Oops La
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Tiên hiệp, Ngôn Tình - Cùng đọc Thương Vương Phi Ký của tác giả Oops La để khám phá những cảm xúc mới lạ của Thương vương dành cho một cô gái. Tuy nhiên, liệu Lạc Dao sẽ chấp nhận kẻ đã lợi dụng cô hay tìm cách trả Hơn nữa, đằng sau nghi thức ban hôn còn ẩn chứa bí mật gì?

Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về thế giới ngôn tình, hãy đọc thêm Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh hay Ngọt Ngào Nơi Anh.
 
Chương 1: Chương 1


Năm Hoàng triều thứ mười, tiên đế đột ngột băng hà, thái tử Hoàng Liên lên ngôi khi mới mười tám tuổi.

Hoàng đế vừa đăng cơ, căn cơ còn chưa vững chắc nên bị giặc ngoài dòm ngó, nội bộ các triều thần thì lục đục.

Lúc này người đệ đệ mà Hoàng đế yêu thương nhất là hoàng tử Hoàng Ẩn Thương khi đó chỉ mới mười hai tuổi, tuy tuổi còn chưa thành niên nhưng Ẩn Thương đã tinh thông võ nghệ, cơ thể cũng xem là cường tráng hơn những người cùng tuổi khác, Ẩn Thương xung phong ra chiến trường tiêu diệt địch, chia sẻ phiền muộn với Hoàng huynh.

Lo Ẩn Thương vẫn còn nhỏ tuổi nhưng tình thế bắt buộc, hoàng đế đành miễn cưỡng đồng ý.

Tròng vòng ba tháng khi Ẩn Thương xung quân, nhờ tài trí, mưu lược và sức mạnh của mình, Ẩn Thương liên tục đưa tin tốt về hoàng thành, hoàng đế cũng có thể yên tâm xử lý nội bộ trong triều.

Lập được nhiều công lớn, Ẩn Thương là vương gia duy nhất được phong làm thân vương, được hoàng đế tin tưởng cho nắm giữ hàng vạn binh mã, dưới một người trên vạn người khi mới mười lăm tuổi.

Năm năm trôi qua, khi mới hai mươi tuổi mà danh tiếng của Thương vương đã vang khắp nơi.


Vừa tuổi trẻ lại tài cao, không biết được bao nhiêu giai nhân ngưỡng mộ, nhưng cũng nghe tới cái tên này ai cũng sởn gai ốc vì thân vương chỉ với một cái liếc mắt thì cũng khiến người ta bủn rủn chân tay.

Đã tám năm hoàng đế lên ngôi, căn cơ đã dường như vững chắc nhưng ngoài biên ải, giặc ngoài vẫn luôn càng quấy.

- Cấp báo!!!
Lạc Lâm lão tướng quân vừa tử trận.

Hoàng đế đang thượng triều nghe tin rất bất ngờ, đập tay xuống ghế đứng bật dạy.

- Chuyện là thế nào?
- Bẩm, hoàng thượng, Lạc tướng quân vì đỡ mũi tên tẩm độc cứu Thương vương nên trọng thương không qua khỏi.

Dưới triều các đại thần nghe tin đều xôn xao bàn tán.

- Lạc tướng quân là tướng giỏi nhất, đã từng phục vụ ba đời vua vậy mà!
- Đúng vậy, ông ấy cũng chỉ gần lục tuần.

- Báo!!!
- Lại có chuyện gì?
- Bẩm, hoàng thượng, phủ của Lạc tướng quân đang bị cháy lớn.

Liên tiếp là các tin không hay đến với trung thần khiến hoàng thượng đau đầu không vui.

- Mau điều động năm trăm quân, nhanh chóng đập lửa.


- Tuân lệnh!!!
Hoàng đế lấy tay xoa thái dương, lùi lại ngồi xuống với vẻ mặt mệt mỏi.

Bên dưới một đại thần bước ra bẩm tấu.

- Khởi bẩm bệ hạ, Lạc tướng quân vô phúc vừa tử trận, phủ lại vô duyên bốc cháy, ông ấy có một đứa con gái duy nhất nay không nơi nương tựa mong bệ hạ đứng ra an bài.

Người bẩm tấu là Đông thượng thư, là một người bạn tâm giao của Lạc tướng quân.

Trong lúc hoàng thượng đang suy nghĩ, Đông thượng thư lại tiếp lời.

- Khởi bẩm hoàng thượng, Lạc Dao con gái Lạc tướng vừa hay lại bằng tuổi của Thương thân vương, chi bằng người hãy!
Đoán được ý của Đông thượng thư, nhưng hoàng thượng thừa biết tính cách của Ẩn Thương như thế nào nên đã đưa tay lên ra hiệu ngắt lời.

- Trẫm hiểu ý của khanh, trẫm cũng đang suy nghĩ đến việc này nhưng hãy đợi khi Ẩn Thương trở về ta sẽ bàn bạc với đệ ấy.

Trước mắt ta phong Lạc Dao làm quận chúa, sẽ tạm thời chuyển đến ở Tề phủ (phủ của Hạ tể tướng) trong khi đợi Lạc phủ sửa sang lại.


Tại Lạc phủ, Lạc Dao thoát khỏi đám cháy, lại nghe tin dữ từ chiến trường báo tới khiến Lạc Dao như sụp đổ, trong một đêm mà cô liên tục phải chịu đả kích tinh thần khiến cô phải ngất đi.

Khi còn sống Lạc tướng quân không hề chỉ dạy cho Lạc Dao võ công.

Bởi vì nàng là một đứa trẻ sinh non nên thân thể yếu ớt hơn người bình thường, nàng lại là đứa con gái độc nhất, nên Lạc tướng vô cùng yêu thương.

Nhưng Lạc Dao là người thông minh, hiểu chuyện, là con gái của tướng quân thì khó tránh khỏi có nhiều kẻ thù, nên nàng đã lọc lõm võ công mỗi khi lén nhìn phụ thân luyện võ, phòng khi có bất trắc xảy ra thì nàng cũng không là gánh nặng cho phụ thân mình.

Trước mặt mọi người Lạc Dao vẫn là một cô gái khuê các yếu đuối, hiền thục, nhưng nàng luôn luyện võ hằng đêm và rèn luyện thân thể.

Tuy không thể nói là võ công cao cường nhưng với chút võ công đó cũng khiến nàng đủ đối phó khi gặp bất trắc.

.

 
Chương 2: Chương 2


Lạc Dao hôn mê suốt một ngày một đêm, khi tỉnh lại cô đã nằm trên giường bên cạnh là các tì nữ luôn túc trực.

- Đây là đâu?
- Bẩm quận chúa, đây là Tề phủ.

- Các ngươi gọi ta là quận chúa??
- Đúng vậy, người là quận chúa được đích thân hoàng thượng sắc phong.

- Ha...  vì phụ thân ta tử trận nên mới phong ta làm quận chúa sao?
Ta phải hồi phủ.

Vừa nói xong Lạc Dao đứng dạy đi về phía cửa lớn nhưng bị nô tì ở đó cản lại.

- Quận chúa, hoàng thượng ra lệnh người phải ở lại đây dưỡng thương cho đến khi nào Lạc phủ sửa sang lại.

- Ta không bị thương..


- Có chuyện gì mà ồn ào vậy.

Đang đôi co với nô tì thì bên ngoài cửa, một cô nương từ bên ngoài đi vào, cô nương này ăn mặc tao nhã nhưng toát ra vẻ cao quý, nhan sắc diễm lệ giọng nói cũng nhẹ nhàng dễ nghe.

- Cô là...?
- Ta là Hạ Vân, con gái tể tướng.
- Thì ra là quận chúa Hạ Vân, nghe danh đã lâu.
Hạ Vân là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, gia thế lại quyền quý, đích thực là cành vàng lá ngọc.

- Hoàng thượng ra lệnh, tỷ sẽ ở lại đây vài tháng, sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên rồi.

- Phụ thân ta vừa mới mất, ta là trưởng nữ phải tổ chức tang lễ cho ông ấy, ta không thể ở lại đây được.

- Tỷ tỷ đừng vội, ta biết tỷ đang đau lòng lại muốn hiếu thuận, nhưng thi thể tướng quân chậm nhất cũng là ngày kia mới được đưa về kinh thành.

Khi nào thi thể tướng quân được đưa về ta sẽ báo cho tỷ, lúc đó tỷ đi cũng chưa muộn.

Vả lại đây là lệnh của hoàng thượng...!
Lệnh vua khó từ nên Lạc Dao đành miễn cưỡng ở lại chờ tin.

- Vậy được, ta sẽ ở lại đến khi phụ thân ta về.

- Tốt quá! Ta nhỏ hơn tỷ một tuổi, tỷ có thể gọi ta là muội muội, còn ta gọi tỷ là tỷ tỷ, có được không?
- Ta bây giờ chẳng còn gì cả, cô nên tránh xa ta thì hơn.

- Tỷ đừng nói vậy, muội ở đây để bầu bạn với tỷ vừa hay lại tốt cho cả hai.

- Tốt cho cả hai?!

- Không giấu gì tỷ, muội cũng có tỷ tỷ và ca ca nhưng bọn muội không hòa thuận vì muội là con của tiểu thiếp, nên muội cảm thấy rất cô đơn.

- Có chuyện như vậy sao? Mọi người đều nói tình cảm gia đình Tề phủ rất tốt mặc dù ông ấy có nhiều thê.

- Vâng bên ngoài đúng là rất tốt, nhưng bên trong thì mấy ai hiểu được chứ.

Hai ngày Lạc Dao ở phủ tể tướng nhưng chưa nhận được tin của phụ thân làm nàng cũng hồi hộp không yên, nhưng ngày nào Hạ Vân cũng đến trò chuyện cùng nàng, cùng ăn, cùng chơi đàn, chơi cờ cũng làm nàng vơi bớt phiền muộn.

Hôm nay Hạ Vân dẫn Lạc Dao đi dạo quanh hồ sen, cả hai vừa đi vừa trò chuyện.

- Tỷ biết không, muội đã rất ngưỡng mộ tỷ.

- Ngưỡng mộ ta?? Ta có gì để cho muội ngưỡng mộ chứ?
- Tỷ không biết đâu, lúc còn nhỏ chúng ta đã gặp nhau, khi đó trong cùng có thọ yến nên các quan đều đưa gia đình vào cung tham dự.

Muội vẫn nhớ rõ lúc đó tỷ mặc một bộ y phục rất đẹp, đang đi thì không cẩn thận bị ngã lúc đó phụ thân, mẫu thân của tỷ đã rất hoảng hốt, cho thấy phụ mẫu yêu thương tỷ nhiều cỡ nào.

Còn muội khi đang chăm chú nhìn tỷ thì bị tỷ tỷ của muội dọa muội sợ quá nên bỏ chạy thì đầu bị đập vào tản đá, máu chảy rất nhiều, vết thương đó giờ vẫn còn.

Vừa nói Hạ Vân vừa vén tóc lên, quả nhiên phần trán có một vết sẹo.


"Trên mặt một cô nương mà lại có sẹo, đây vốn dĩ là điều mà ai cũng muốn giấu kĩ, nhưng muội ấy lại kể cho ta nghe..."
- Sao tỷ tỷ của muội lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Hạ Vân mỉm cười nhẹ
- Lúc nào tỷ ấy cũng trêu muội nên muội quen rồi.
- Sao muội còn cười được, sao đó thì sao cô ta cứ để muội vậy sao!?
- Muội rất sợ khóc rất lớn, sau đó...!có một vị ca ca đến, huynh ấy còn thay muội giáo huấn cho tỷ tỷ một trận.

Lần đầu tiên có người vì muội nên muội rất vui nhưng mà muội vẫn còn khóc rất lớn, muội còn nói là đầu muội sẽ có sẹo sau này không ai thèm lấy muội nữa.

Tỷ biết huynh ấy nói gì không, huynh ấy nói nếu không ai cưới muội thì huynh ấy sẽ cưới.

Tuy chỉ là lời nói trẻ con nhưng giờ nhớ lại muội cũng thấy rất hạnh phúc.

.

 
Chương 3: Chương 3


Từ đằng xa, một giọng nói lớn từ hạ nhân truyền tới là Hạ Vân giật mình vội chỉnh lại tóc, vội vàng đi lại nhưng không may bị trượt chân.

Lạc Dao vội vương tay ra níu Hạ Vân lại nhưng không kịp, Hạ Vân bị rơi xuống cầu nhưng thoáng cái, một bóng người đã nhanh chóng bắt lấy Hạ Vân đưa nàng vào bờ.

Lạc Dao thấy được vô cùng cảm thán " khinh công thật lợi hại".

Lạc Dao vội vàng chạy lại chỗ Hạ Vân và người kia.

- Muội không sao chứ?!
Hạ Vân còn chưa kịp trả lời thì người đó đã chắn Hạ Vân lại, gương mặt người này lạnh như băng, có lẽ hắn đang giận dữ.

- Là ngươi đẩy nàng ấy xuống?
Hạ Vân biết là hắn đã hiểu lầm nên vội níu tay hắn lại.

- Ẩn Thương ca, không phải như huynh nghĩ đâu.

Một hạ nhân từ đằng xa chạy tới cung kính bẩm báo.
- Bẩm quận chúa, Lạc tướng quân đã được đưa về tới kinh thành.


Nghe tin phụ thân đã được đưa về, Lạc Dao tức tốc quay về nhà, nàng không quan tâm bị ai hiểu lầm vì lúc này phụ thân nàng là quan trọng nhất.

Ở hồ sen lúc này chỉ còn Hạ Vân và Ẩn Thương.
- Cô ta là ai ?
- Tỷ ấy là con gái của Lạc tướng quân, là người đã cứu mạng huynh.

- Sao cô ta lại ở đây?
- Do hoàng thượng sắp đặt.

- Muội có vẻ quan tâm cô ta? Sau này ít tiếp xúc với cô ta một chút, theo ta thì cô ta chỉ muốn tiếp cận muội.

- Không phải vậy, là muội muốn tiếp cận tỷ ấy.

Ẩn Thương hiểu lầm Ly Dao là người xấu khiến Hạ Vân hơi khó chịu một chút.

- Huynh mới về sau không đi gặp hoàng thượng?
- Ta đến thăm muội trước sợ muội buồn chán nhưng không ngờ muội lại tìm được tri kỷ khác.

- Đúng tỷ ấy không những là trị kỷ mà còn là tỷ tỷ của muội, nên huynh không được làm khó tỷ ấy.

Vả lại tỷ ấy còn là con của người đã cứu huynh.

- Là Lạc tướng quân cứu ta, không phải cô ta cứu.

Không nói nhiều nữa ta tặng muội.

Ẩn Thương lấy trong ngực áo ra một chiếc vòng lạ mắt đưa cho Hạ Vân.

- Ở Tây biên ta tìm được, thấy rất vừa mắt nên đem về tặng muội.

- Ưm, xem như huynh có lòng muội sẽ nhận lấy, nhưng huynh cũng mau hồi cung, hoàng thượng chắc đang chờ huynh đó.


- Được rồi, hôm khác ta lại đến.

Trong cung, hoàng đế đang chăm chú đọc tấu chương.

- Bẩm hoàng thượng, Thương thân vương đã trở về.

- Mau truyền đệ ấy vào.

- Thần đệ Ẩn Thương bái kiến hoàng thượng.

- Miễn lễ! Nào lại đây trẫm xem xem, đệ không bị thương ở đâu chứ.

- Thần đệ rất khỏe mạnh, hoàng huynh đừng lo lắng.

 
- Vậy thì tốt.

Tuy lần này quân ta thắng nhưng lại mất đi một tướng lão luyện, mất đi một trung thần như vậy làm ta cảm thấy rất thương tiếc.
Có triều thần dâng tấu muốn ta ban hôn cho đệ và ái nữ duy nhất của Lạc tướng quân, ta thấy cũng rất có lý, đệ thấy thế nào?
- Thần đệ mạng phép không thể đồng ý, không thể vì cha cô ta lập công mà gả cô ta cho đệ.


- Ta biết đệ có ý với con gái thứ hai của tể tướng, nhưng đệ có thấy được tham vọng của tể tướng không? Con gái đầu của ông ấy đã là phi của ta, nếu con gái thứ hai làm chính phi của đệ thì cô ấy sẽ bị tể tướng xem như con cờ mà lợi dụng.

Còn nữa, đệ ra chiến trường giết vô số người, kẻ thù đếm không xuể thì đệ nghĩ người làm chính phi của đệ có an toàn không?
Những lời này đều là trăn trở của Ẩn Thương bao lâu nay, vậy nên Ẩn Thương mới chần chừ xin hoàng thượng ban hôn.

Nhưng hôm nay hoàng thượng lại nói hộ lòng của Ẩn Thương.

- Chuyện này thần đệ vẫn cần phải suy nghĩ thêm, mong hoàng huynh cho đệ thời gian một tháng.

- Được, vậy trong một tháng này ta sẽ sắp xếp cho Lạc Dao đến ở phủ của đệ.

- Sao?
- Đưa cô ấy vào phủ đệ, thứ nhất để cô ấy làm quen cũng như đệ phải tập làm quen khi có sự hiện diện của cô ấy, thứ hai nếu sau một tháng đệ vẫn không quen được thì tùy đệ, ta không ép đệ nữa.
- Đa tạ hoàng huynh đã hiểu cho!
- Được rồi, đệ cùng ta đến Lạc phủ một chuyến, đến lúc phải tiễn biệt Lạc tướng quân rồi.

- Tuân mệnh!.

 
Chương 4: Chương 4


Lạc phủ hoàng thượng đã cho người gấp rút trùng tu lại, nên Lạc phủ đã trở lại nguyên vẹn năm sáu phần.
Không khí trong phủ tràng ngập đau thương, lồng đèn trắng treo khắp phủ.

Lạc Dao ngồi phờ phạt đốt giấy cho phụ thân ở nhà chính.

Nàng có khóc nhưng cố kìm lại tiếng nấc nghẹn của mình không phát ra âm thanh.

Nàng muốn mạnh mẽ để lo hậu sự cho chu toàn.
- Hoàng thượng giá đáo! Thương thân vương giá đáo!
Nghe tiếng thông báo từ một vị công công, tất cả người trong phủ đều ra sân quỳ nghênh tiếp.
- Tham kiến hoàng thượng! Tham kiến Thương thân vương!
- Bình thân! Trẫm đến đây để tiễn biệt tướng quân đoạn đường cuối.
- Lạc Dao thay mặt phụ thân, thay mặt Lạc phủ đa tạ hoàng thượng đã đặt biệt quan tâm.
Lạc Dao đưa tay lên cung kính khấu đầu trước hoàng thượng, nhưng nàng không hề ngẩng mặt nhìn họ lấy một cái.

Hoàng thượng cùng Ẩn Thương bước vào trong, đi ngang qua Lạc Dao vẫn đang cúi đầu Ẩn Thương thoáng đưa mắt lạnh lẽo liếc nàng một cái.

Lúc hoàng thượng và Ẩn Thương thắp hương Lạc Dao cũng không chú tâm lắm nên vẫn chưa nhận ra người sáng nay là Ẩn Thương cũng đang ở đây.


Đến khi làm nghi thức xong xuôi, hoàng thượng ra lệnh cho công công đọc thánh chỉ.

- Lạc Dao tiếp chỉ.

- Thần nữ Lạc Dao xin tiếp chỉ.
- Lạc Lâm tướng quân anh dũng hy sinh vì triều đình, nay ban cho ái nữ chức quận chúa, tặng một quận phủ, một nghìn lượng vàng và năm trăm cây lụa tơ tằm, được chuyển đến Thương vương phủ một tháng trong khi chờ tu sửa Lạc phủ và tân trang quận phủ.

Tiếp chỉ.
Lạc Dao hơi bất ngờ một chút, phong hiệu hay ban thưởng nàng có thể đoán được nhưng tại sao phải chuyển đến Thương vương phủ mà không phải là Tề phủ như trước đây.? Dù nghi hoặc nhưng nàng không dám kháng lại hoàng lệnh, vẫn phải nhận trước, rồi chuyện sau này tính sau.

- Lạc Dao tạ ân điển của hoàng thượng.

Hoàng thượng gật đầu hài lòng rồi bãi giá hồi cung.

Lạc Dao cầm thánh chỉ lặng thinh không biết nói gì.

Hôm sau, sau khi chôn cất phụ thân xong nàng lập tức được đón tới Thương vương phủ.

Ẩn Thương ra lệnh cho nàng chỉ được đi một mình không được dẫn theo bất cứ tì nữ nào vì Ẩn Thương không thích có nhiều người ngoài vào phủ, vì vậy nàng chỉ đem theo con tiểu khuyển mà nàng nuôi vào phủ.

Khi bước vào Thương vương phủ, Lạc Dao mặc trên người một bộ đồ trắng mà đồ nàng mang theo cũng chỉ là những màu đơn điệu kém nổi bật vì nàng không muốn thu hút sự chú ý của bất kì ai.

Lạc Dao được sắp xếp vào ở Bạch Hạc viện, gần với Chu Đài viện của Ẩn Thương.

- Quận chúa, Vương gia căn dặn nếu không phải thật cần thiết thì người tốt nhất đừng ra khỏi Bạch Hạc viện.

Nô tài cáo lui.

Người đưa Lạc Dao vào cửa Bạch Hạc viện, nói vài điều sau đó cũng lặng mất tăm.

- Đây có khác nào là giam lỏng ta không chứ.


Nói rồi nàng cũng tự mình đi một vòng khắp nơi nàng sẽ ở trong một tháng tới.

Ẩn Thương cũng không hề sắp xếp một tì nữ nào cho nàng nhưng bù lại Bạch Hạc viện lại rất sạch sẽ tuy có hơi đơn sơ, lại còn có cả nhà bếp.

- Aizz, một mình ta ở đây cũng tốt, sẽ không bị ai làm phiền, đúng không tiểu Dã.

Tiểu Dã là tiểu khuyển mà nàng nuôi, như hiểu được lời nàng nói nó cũng vẫy đuôi đáp lại.

Đến khi trời tối hẳn, không một ai đem thức ăn tới, thì Lạc Dao mới hiểu được lý do vì sao trong một viện lại có thể có nhà bếp được.

- Không biết mấy người này đang muốn chơi trò gì với ta? Kêu ta đến đây lại không cho ra ngoài, không cho thức ăn.

Nhưng chẳng sao cả, nếu không phải là tiểu thư thì ta cũng là bà chủ quán ăn rồi.

Lạc Dao rất tự tin về tài nghệ nấu nướng của mình, cô một mạch đi xuống bếp.

Trong bếp cũng để nguyên liệu đầy đủ.

Cô ngay lập tức xắn tay vào nấu.
Chưa tới nửa canh giờ thì bàn ăn thịnh soạn đã xong.

Nói là thịnh soạn nhưng thực ra nó chỉ là một nồi canh và hai đĩa rau được chế biến khác nhau, bởi vì trong bếp chỉ toàn là rau với củ chẳng có thịt cá gì.
Lúc này Ẩn Thương đang luyện võ thì ngửi được mùi thơm liền đừng lại một chút.


- Tử Phàm, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?
- Vương gia, mùi này phát ra từ phía Bạch Hạc viện của Lạc Dao quận chúa.

Ngài quên rồi sao? Chính ngài căn dặn không ai được tiếp xúc với quận chúa.

Thuộc hạ nghĩ mùi thơm này là do quận chúa đang nấu thức ăn mà ra.

- Đúng vậy, ta cũng suýt quên mất.

Ta chỉ thuận theo ý chỉ của hoàng thượng, ta không có ý định gì với cô ta cả nên không cần thiết phải gặp mặt.

Ẩn Thương vẫn lạnh lùng như vậy, vừa nói vừa lau kiếm.

Nhắc tới Lạc Dao, Ẩn Thương cũng không còn hứng thú luyện võ nữa.

.

 
Chương 5: Chương 5


Vào lúc nữa đêm, Ẩn Thương vừa mới đọc binh thư xong, định đi ngủ thì vừa lúc nghe thoáng có tiếng đàn ở đâu đó.

Ẩn Thương tò mò khoác áo lần theo âm thanh nghe được mà đi tới.

Đi một hồi thì phát hiện âm thanh phát ra từ viện bênh cạnh.

Ẩn Thương dùng khinh công bay lên mái nhà không một tiếng động.

Từ trên nhìn xuống là một cô nương đang nhắm mắt vừa đàn vừa cảm thụ, khí chất tao nhã.

Ẩn Thương bị cuốn vào, mắt nhìn nàng không rời, với tiếng đàn làm cho Ẩn Thương cảm thấy rất yên bình.

Không khí đột nhiên bị phá vỡ khi tiếng chó sủa lên.

Lạc Dao lập tức đừng đàn và cũng nhận ra đã quá khuya rồi vì ánh trăng rất đẹp, không khí về đêm trong lành làm nàng quên mất cả thời gian.

- Nào tiểu Dã, khuya rồi chúng ta đi ngủ.

Tiểu bạch khuyển lễ lưỡi lắc lắc đuôi theo Lạc Dao đi vào trong.

 Ẩn Thương cũng trở lại phòng nhưng trong lòng cứ cảm thất trống trãi thế nào nên trằn trọc cả đêm không ngủ được.


Sáng hôm sau, sau khi bãi triều thì Ẩn Thương hồi phủ, xe ngựa của Ẩn Thương vừa dừng trước cửa thì một cỗ xe ngựa khác cũng tới.

Người bước ra từ xe ngựa đó là Hạ Vân.

- Thật hiếm khi muội lại đến thăm ta.

- Ai đến thăm huynh chứ.

Muội đến để gặp Lạc Dao tỷ, muội nghe nói tỷ ấy đang ở đây.

- Ta đã bảo muội đừng quá thân mật với cô ta.

- Huynh gặp ai cũng bảo người ta là người xấu, muội không nghe huynh nói đâu.

Hạ Vân nói xong liền đi nhanh vào trong phủ tìm một hạ nhân để hỏi sau đó một mạch tới thẳng Bạch Hạc viện.

Hạ Vân đã tới Thương vương phủ nhiều lần nên thân thuộc đường đi là điều không có gì lạ cả.

- Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ đây.

Hạ Vân tự đẩy cửa bước vào.

Nghe tiếng người vọng vào Lạc Dao đang lau lại thanh đao nhỏ liền giấu đi rồi đi ra ngoài xem sao.

- Tỷ tỷ.

- Là muội sao? Sao muội đến đây được?
- Muội đến thăm tỷ.

- Ý ta là sao muội lại vào đây một mình được, đây là Thương vương phủ mà.

- Muội có kim chủ mà.

- Kim chủ?
- Hả, tỷ sao lại quên nhanh vậy.

Đây là phủ của Ẩn Thương ca, người cứu muội hôm đó.

- Sao? Là hắn? Hắn là vương...!
- Ngươi thật to gan, dám gọi bổn vương là hắn.


Ẩn Thương từ đâu xuất hiện từ đằng sau.

- Tỷ tỷ đừng để ý tới huynh ấy, hôm nay muội đưa tỷ ra ngoài đi dạo.

- Hạ Vân không được làm càng.

Hạ Vân mặc kệ Ẩn Thương nói mà kéo Lạc Dao đi.

Ngoài phố náo nhiệt, Hạ Vân kéo Lạc Dao hết chỗ này lại đến chỗ kia, rồi nhận ra cứ cảm thấy có ai đó đang đi theo mình.

Quay người lại thì Hạ Vân thốt lên.

- Ôi, còn bạch khuyển này dễ thương quá.

Tỷ nhìn xem.

- Muội có muốn ôm nó không?
- Nó là vật nuôi của tỷ sao?
- Phải, muội cứ gọi nó là tiểu Dã.

- Tiểu Dã?!! Tiểu Dã thật đáng yêu.

Đột nhiên Ẩn Thương xuất hiện lôi tiểu Dã ra.

- Đừng ôm nó, muội không sợ nó làm bẩn người muội sao?!
Tiểu Đã bị lôi ra nên chạy đi mất.

Lạc Dao trừng mắt với với Ẩn Thương.


- Ngươi đừng có quá đáng.

Lạc Dao vội chạy đuổi theo tiêu Dã, Hạ Vân muốn chạy theo nhưng bị cản lại.

- huynh làm gì vậy, tại huynh mà làm tiểu Dã sợ bỏ chạy đó.

- Ta nhớ muội từng nói không thích nuôi động vật, sao bây giờ lại có vẻ thích con chó đó thế?!
Tới đây làm cho Hạ Vân có phần trầm xuống.

- Bởi vì...!muội muốn gần gũi với Lạc Dao tỷ hơn, huynh cũng phải gần gũi với tỷ ấy hơn đó, vì có thể sao này...!chúng ta sẽ là người một nhà.

- Muội đã nghe chuyện rồi sao?
- Muội biết, huynh đang phải khó xử vì phụ thân muội, nhưng muội không sao cả dù cho có là thân phận gì đi chăng nữa thì muội cũng sẽ sống thật vui vẻ.

Nên huynh đừng có lo lắng cho muội.

- Muội yên tâm, ta sẽ sớm giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, không khiến muội phải chịu thiệt thòi....
- Vương gia, quận chúa cẩn thận có thích khách.

.

 
Chương 6: Chương 6


Tử Phàm và vài cận vệ khác phát hiện mũi tên đang lao về phía Hạ Vân và Ẩn Thương liền hô hoán chạy tới.

Ẩn Thương đã kịp thời kéo Hạ Vân lại nhưng mũi tên đã sượt qua tay làm Hạ Vân chảy máu.

- Vân nhi.

- Muội không sao, huynh mau diệt thích khách.

Ở đằng xa thấy người dân chạy tán loạn, nghi nghờ có điều không hay Lạc Dao lập tức quay lại chỗ Hạ Vân.

Thấy Ẩn Thương vừa đấu với thích khách vừa che chở cho Hạ Vân, tuy Ẩn Thương đã hạ nhiều tên nhưng thích khách vẫn còn khá đông.

Một tên phát hiện sơ hở nên tấn công Hạ Vân từ phía sau của Ẩn Thương.

Lạc Dao ở xa thấy nhưng nếu chạy tới thì không kịp, nàng nhặt lấy một cục đá dưới đường bắn trúng đầu tên kia làm hắn hơi choáng vừa lúc Ẩn Thương quay người lại kết liễu hắn.

Một số ít tên thích khách đều bỏ chạy, những tên còn lại đều bị hạ gục, tuy có bắt sống được một tên nhưng hắn cũng tự sát sau đó.

Hạ Vân chỉ bị mũi tên sượt nhẹ nhưng khuôn mặt lại tím tái ngất đi vì hoản sợ.
- Ẩn Thương lập tức đưa Hạ Vân về phủ để nghĩ nghơi.

Tại thư phòng riêng của Ẩn Thương.

- Chuyện ngày hôm nay đừng để ai nói ra, cho người âm thầm đi điều tra.


- Vương Gia thuộc hạ tìm thấy tờ giấy này trên người thích khách.

Trên giấy viết " năm trăm vạn lượng bạc bắt cóc nữ nhân của Ẩn Thương".
Kèm theo bức thư là hình vẽ chiếc vòng tay y hệt với chiếc mà Ẩn Thương đã tặng cho Hạ Vân.

- Vương gia, thuộc hạ cho rằng, thứ nhất chiếc vòng này có lẽ là vật nhận biết cho những tên thích khách đó tìm người.

Vậy chắc chắn tên cầm đầu có liên quan đến Tây biên vì chỉ có người ở đó mới biết tới hoa văn trên chiếc vòng này.

Thứ hai những tên thích khách đó là được mua, bởi vì chúng không biết rằng vương gia là ngài đang ở bên cạnh quận chúa nên mới cả gan ra tay trước mặt ngài.
Tên cầm đầu này sẽ không dễ gì để lộ thân phận nên cho dù chúng ta có bắt được thích khách đi chăng nữa cũng không thể biết được hắn là ai.

- Đúng vậy, Tây biên chiến loạn, cướp bóc, ta đã giết rất nhiều người ở đó, có lẽ những kẻ đó muốn tìm ta báo thù.

- Vương gia, người định giải quyết thế nào?
- Chúng chỉ dựa vào một chiếc vòng nên căn bản không biết được hình dáng nữ nhân của ta ra sao, lần này ta sẽ dùng mồi nhử dụ chúng ra hết sau đó giải quyết hết một lượt.

Phái người âm thầm bảo vệ Hạ Vân.

Còn bây giờ ta phải vào cung một chuyến.

Tại thư phòng của hoàng thượng, hoàng thượng cũng khá ngạc nhiên khi Ẩn Thương đổi ý nhanh như vậy.

- Ta cho đệ thời gian một tháng nhưng không ngờ chỉ một ngày đệ lại đến xin ban hôn, Lạc Dao này bản lĩnh cũng không tồi haha.


- Hoàng huynh đệ có lý do của mình.

- Ta ân chuẩn cho đệ, mười ngày nữa sẽ tiến hành hôn lễ.

- Không, năm ngày là đủ rồi.

- Đệ đang có mưu tính gì sao? Sao lại vội vàng đến vậy?
- Xin hoàng huynh ân chuẩn.

- Nếu đệ không muốn nói thì ta cũng không ép, nhưng phải khéo léo kẻo làm hại người vô tội.

- Đa tạ hoàng huynh, đệ sẽ biết chừng mực.

- Được vậy, năm ngày nữa ta sẽ đến uống rượu mừng của đệ.

Hoàng thượng đã ban chỉ xuống, trong vòng một canh giờ thánh chỉ đã đến tay Lạc Dao.

Lúc nghe chỉ Lạc Dao cũng không thể tin được.

Khi thánh chỉ được truyền đến Lạc Dao đang ngồi cùng với Hạ Vân, nên Hạ Vân cũng nghe được tất cả.

- Công công hoàng thượng không nhầm lẫn ở đâu chứ?
- Không nhầm lẫn? Không lẽ quận chúa không muốn nhận chỉ?!
- Thần không dám, thần xin tiếp chỉ.

- Vậy ta chúc mừng quận chúa sắp trở thành vương phi của Thương thân vương.

Nô tài xin phép quay về phục mệnh.

.

 
Chương 7: Chương 7


Đợi công công đi xa, Lạc Dao vội vào trong giải thích với Hạ Vân, sợ muội ấy hiểu lầm.

- Hạ Vân, đây chắn chắc là sự hiểu lầm, ta sẽ tìm vương gia xin ngài ấy hủy hôn.

- Tỷ tỷ, thánh chỉ đã ban xuống thì không phải là hiểu lầm đâu.

Lần trước khi tin dữ liên tục đến với phủ của tỷ, đã có triều thần cầu xin hoàng thượng ban hôn tỷ và Vương gia.

- Muội cũng biết chuyện này, nhưng lại vẫn muốn thân thiết với ta?
- Muội không có ý gì đâu, muội thật sự thích tỷ nên mới làm vậy và...!Nếu chúng ta trở thành người một nhà chẳng phải sẽ tốt hơn sao!
- Muội thật ngốc, ai lại muốn chia sẻ người mình yêu cho người khác chứ.

Ta nhất định phải đi nói chuyện với Vương gia.

Lạc Dao vẫn cố chấp làm cho ra lẽ vụ hôn sự đột ngột này, nàng vừa quay người đi thì tì nữ bên cạnh Hạ Vân tiến tới đánh vào sau gáy nàng.


Vì không hề có chút phòng bị nào nên nàng đã ngất đi.

Hạ Vân đi tới đưa tay lên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Dao vuốt ve.

- Tỷ tỷ của muội, tỷ mới thật ngốc, bây giờ tỷ làm vương phi thì sau này vị trí vương phi này muội mới có thể bình an mà ngồi vào.

Phải không?!
Lạc Dao được đưa về Bạch Hạc viện,  tới tận trời tối nàng mới tỉnh lại.

Nhưng khi tỉnh lại Hạ Vân vẫn còn ở đó.

- Tỷ tỉnh rồi sao? Muội xin lỗi, đáng lẽ ra muội không nên để tiểu Nhan ra tay nặng như vậy.

- Sao muội lại sai a hoàng đó đánh ngất ta chứ?
- Tỷ, muội là sợ tỷ nóng vội mà làm Thương ca tức giận, một khi huynh ấy mà giận lên thì ngay cả muội cũng cản không nổi.

Còn nữa, tỷ đi tìm huynh ấy hủy hôn thì chính là kháng lại thánh chỉ, mà kháng chỉ là tội tru đi tam tộc vậy nên muội mới cả gan...!
- Là ta đã suy nghĩ không thấu đáo, đã hiểu lầm muội rồi.

Ta là người không giỏi mưu kế, muội có kế sách gì có thể nghĩ giúp ta không?
- Theo muội, tỷ nên thuận theo hôn sự này trước để qua mắt các đại thần trong triều, sau này sẽ lấy lý do sống không hòa thuận để xin Thương ca thoái hôn.

Tỷ thấy ý này của muội như thế nào?
- Ừm, ta sẽ nghe theo muội.


- Vậy muội tặng tỷ vòng tay này, tỷ hãy giữ lấy.

- Đây là...!
- À đây...!là chiếc vòng may mắn muội đã xin khi đi cầu phúc ở chùa, nay muội tặng lại cho tỷ, mong tỷ cũng sẽ được may mắn.

Thực ra chiếc vòng đó chính là chiếc vòng mà Ẩn Thương đã tặng cho Hạ Vân.

Tì nữ tiểu Nhan bên cạnh Hạ Vân đã nghe được cuộc nói chuyện của Ẩn Thương và Tử Phàm nên đã quay về kể hết cho Hạ Vân nghe.
Sau hôm bị Hạ Vân thuyết phục, phía Lạc Dao rất yên tĩnh không có động thái gì cả, càng như vậy khiến cho Ẩn Thương càng khinh thường nàng hơn, nghĩ nàng là người có tâm cơ, không có tình nghĩa, vì sắp phải lấy người mà tỷ muội thân thiết của mình thích mà cũng không hề có phản khán gì, cho đến ngày hôn lễ diễn ra.

Ẩn Thương cố ý tổ chức thật phô trương, kèn pháo tưng bừng.

Trước đó Lạc Dao được đưa về Lạc Phủ để chuẩn bị cho nghi thức rước dâu.

Một chiếc kiệu lớn được đưa tới trước Lạc Phủ, Lạc Dao mặc trang phục tân nương vẫn đeo chiếc vòng mà Hạ Vân tặng, che khăn mặt bước ra khỏi Lạc Phủ và bước lên kiệu hoa.

Ẩn Thương đi rước tân nương khuôn mặt tỏ ra rất vui vẻ, háo hức, nhưng thật ra chỉ đang thực hiện kế hoạch, Ẩn Thương đã cho chia binh thành hai tốp, một tốp thì là những binh cho đi hộ tống đoàn rước dâu, tốp còn lại là cao thủ đại nội ẩn nấp trong đám đông, để quan sát những kẻ sẽ cướp đâu và tìm ra hang ổ của chúng, từ đó tên chủ mưu sẽ lộ diện, một bước tóm gọn.

Đoàn rước dâu đang trên đường trở lại Thương vương phủ, nhạc kèn tưng bừng thì quả nhiên đúng như dự đoán, một đám người từ trên những mái nhà bay xuống tấn công đoàn rước dâu làm cho đám đông sợ hãi chạy tán loạn, binh lính tỏ ra yếu kém, chống lại yếu ớt, còn vương gia giả vờ ra tay giết vài tên để bọn chúng không nghi ngờ và cũng để bọn chúng cướp người đi mất.


Bọn chúng thành công đưa người về hang ổ ở trong núi.

Lúc bị bắt đi Lạc Dao không hề có sự chống cự nào.

Vì trước lúc Ẩn Thương đến rước tân nương thì Hạ Vân và a hoàng tiểu Nhan đã ở bên cạnh nàng.

Khi nàng đang bước lên kiệu, thì cũng là a hoàng đó đưa nàng lên, nhưng một lần nữa nàng lại không có sự phòng bị nào mà bị cô ta điểm huyệt làm cho bất động.

Lạc Dao không hiểu vì sao bọn họ lại làm vậy, cho tới khi vụ cướp dâu diễn ra thì nàng mới đoán được mọi chuyện.

Nhưng nó không phải là quá muộn, nàng đã dần nghi nghờ Hạ Vân từ chuyện đánh ngất nàng lần trước, trong người nàng vẫn luôn thủ sẵn một thanh đao, chuyện nàng cần lúc này là huyệt đạo phải được giải càng sớm càng tốt.

.

 
Chương 8: Chương 8


Nàng vẫn trùm khăn đỏ và bị bọn chúng đưa nàng vào trong một căn phòng.

Lát sau có một tên đẩy cửa bước vào.

- Các ngươi có chắc đây là tân nương của Ẩn Thương?
- Ngài yên tâm chính là cô ta, trên tay cô ta còn có chiếc vòng đó.

" Chiếc vòng? Chúng đang nói tới chiếc vòng Hạ Vân tặng ta sao? Thật không ngờ niềm tin của ta đã bị bọn họ lợi dụng"
Rồi cái tên hỏi lúc đầu đột nhiên cười lớn.

- Thật không ngờ vương phi của Ẩn Thương lại có một ngày rơi vào tay ta, ta phải nếm thử cô ta, sau đó đem đi bêu rếu khiến tên Ẩn Thương đó phải nhục nhã, từ từ giày vò hắn, nó còn vui hơn là giết hắn gấp trăm lần hahaha.

Nghe những lời bẩn thỉu của tên này Lạc Dao tức giận sôi máu, nàng cố hết sức tự giải huyệt đạo mặc dù biết làm vậy có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không còn cách nào khác, nàng không thể để tên đó làm nhục mình được.

Nàng dùng hết lực có thể để tự giải nhưng cuối cùng lại bị thổ huyết rất nhiều nhưng huyệt đạo vẫn chưa giải được.Nàng bị thổ huyết, máu bắn cả vào chiếc khăn trùm đầu.

Tên kia đi tới gần hắn chạm vào tay nàng, cũng cùng lúc đó từ bên cửa sổ ầm một tiếng làm hắn ta giật mình, chưa đến một giây, lưỡi kiếm sắc bén đã kề vào cổ hắn.

- Cuối cùng cũng tóm được ngươi Liu Mục!
Đang nằm trên Lạc Dao nhận ra, giọng nói này rất quen thuộc " Là Ẩn Thương, hắn đến cứu ta sao?"
Tên Liu Mục này ban đầu sợ hãi, lúc sao lại trở lại vẻ ngông cuồng.

- Vương gia, đã lâu không gặp, ngươi vẫn còn đánh giá thấp ta sao? Nếu ngươi giết ta rồi thì e là ngươi cũng sẽ phải chôn sống ở đây.

- Ngươi cũng nên yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì...!chỉ để cho ngươi chết thì nhẹ nhàng quá không giống với phong thái của ta.

Vừa dứt lời Ẩn Thương đã nhanh như tia chớp vùng kiếm xuống cắt đứt gân chân của hắn, hắn ngã quỵ la hét trong đau đớn.

Từ cửa chính của căn phòng Tử Phàm đẩy cửa bước vào.

- Vương gia, đám sát thủ đã tiêu diệt hết.

Thần đã bắt sống một tên, hắn khai núi này chính là Độc mê cung.

- Là Độc mê cung trong truyền thuyết?!
Độc mê cung là nơi chỉ toàn là độc, cả cây cỏ, hồ suối đều chứa độc tố, nó cũng như một cái mê cung nếu không có bản đồ thì mạng sống cũng khó giữ nói chi đến chuyện thoát ra.
Tên Liu Mục đó trợn mắt cười đắt chí.

- Hahaha bản đồ đang ở trong đầu ta, nào có gan thì các ngươi bổ đầu ta ra lấy bản đồ đi hahaha.

- Do thuộc hạ chưa điều tra kĩ lưỡng đã vội vàng tấn công, xin vương gia trách tội.

- Tội ngươi đáng trách nhưng giờ chưa phải lúc.


Ta không tin là không ra được nơi quỷ quái này.

Đưa hắn xuống nhốt lại, phải để cho hắn sống.

- Tuân lệnh, Vương gia!
 
Tên Liu Mục kia vẫn không cam lòng, bị đưa đi nhưng vẫn buôn ra những lời lẽ khiêu khích.

- Ngươi thật đáng thương, Vương phi của ngươi đã bị ta chạm qua rồi, ả không còn là thiếu nữ nữa, Vương phi của ngươi thật lẳng lơ, ả tình nguyện dâng mình cho ta Hahaha.

Ẩn Thương nhíu mày khó chịu thật muốn cho hắn ngũ mã phanh thây, nhưng từ lúc xông vào tới giờ Lạc Dao vẫn bất động trên giường, "không lẽ những điều hắn nói là thật, ta vẫn đến trễ sao?"
Ẩn Thương đột nhiên để ý tới tay Lạc Dao đang run lên, nắm chặt lấy chiếc váy.

- Cô yên tâm, chuyện này sẽ không ai có thể biết được, sau này ta sẽ sắp xếp cho cô một cuộc sống tốt.

Lời nói của Ẩn Thương chứa sự áy náy, nhưng Lạc Dao vẫn nằm đó, vẫn không động đậy gì, thấy chuyện có vẻ kì lạ, Ẩn Thương tiến tới hất văng khăn chùm đầu ra.

Khuôn mặt Lạc Dao đang khóc, ánh mắt căm hờn giận dữ nhìn chằm chằm Ẩn Thương, miệng dính đầy máu do bị nội thương khi cố tự giải huyệt.


Lạc Dao giận dữ như vậy bởi vì từ nãy giờ bị tên Liu Mục kia sỉ nhục nhưng không thể làm gì được, nhưng nàng cảm thấy bị sỉ nhục hơn cả, khi tên Ẩn Thương này lại có vẻ tin những điều bịa đặt của tên kia.
Nhận ra sự bất thường từ Lạc Dao, Ẩn Thương tiến tới đỡ nàng dậy, giải huyệt cho nàng.

Lúc này nàng mới thả lỏng được cơ thể, huyệt này nếu không được giải sớm thì sau bảy cảnh giờ sẽ bị tắt kinh mạch mà chết.

" Hạ Vân, ta đã gây thù gì với ngươi mà ngươi lại hãm hại ta.

Lần này ra sống sót trở lại thì ta nhất định khiến ngươi trả giá."
Lạc Dao bị mất sức nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, nàng đẩy Ẩn Thương ra xa.

- Ở đây chỉ có ta với ngươi, ngươi giả từ bi cho ai xem?! từ đầu ngươi đã lợi dụng ta thì chẳng phải để ta chết sẽ tốt hơn cho kế hoạch của ngươi sao?!
Nói rồi Lạc Dao thân ôm nội thương đẩy cửa chạy ra ngoài, nàng đang rất căm phẫn nàng không thể ở cạnh hắn thêm chút nào nữa.

.

 
Chương 9: Chương 9


Ẩn Thương vẫn còn ngây người, từ đầu khi lên kế hoạch đúng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới cảm xúc của Lạc Dao nếu như nàng biết được chuyện này cả.

Ngay lúc này khuôn mặt uất ức của Lạc Dao vẫn luôn hiện trong đầu Ẩn Thương, đây là lần đầu hắn cảm thấy dây đứt khi làm chuyện gì đó, kể cả khi giết người thì cảm này cũng chưa bao giờ xuất hiện.

Tử Phàm hớt hãi đẩy cửa chạy vào.

- Vương gia, Vương phi một mình chạy ra ngoài rồi, cô ấy không cho chúng thuộc hạ đuổi theo, phải làm sao đây vương gia?
- Các ngươi cứ ở yên trong căn nhà này, tra khảo tên Liu Mục đó cho hắn khai ra cách thoát khỏi đây, dùng cách gì cũng được, nhưng không được để hắn chết.

Ta sẽ ra ngoài tìm cô ta, sẵn tiện thăm dò địa hình.

- Vương gia, ra ngoài một mình rất nguy hiểm, địa hình ở đây luôn thay đổi kì lạ, nhỡ ngài cũng không tìm thấy đường về...
- Ngươi nghĩ ta vô dụng vậy sao!
- Thuộc hạ không dám, xin vương gia cho thuộc hạ đi cùng để bảo vệ ngài.

- Không cần, ta giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng hơn là giữ vững quân số đến khi ta trở lại.


Trong căn nhà này chắc chắn có tích trữ lương thực, hãy tìm ra nó và cố gắng cầm cự càng lâu càng tốt.

- Rõ, Vương gia chúng thuộc hạ đợi ngài trở lại.

Ẩn Thương khi trong qiân đặc nhiều lần nghe kể về ngọn núi này, nhiều người vô tình lạc vào rồi không thấy trở ra nữa.

Ẩn Thương chỉ luôn hành động một mình khi tự mình đi do thám địch và bây giờ cũng vậy.

Chỉ vừa mới đi ra khỏi căn nhà một lúc, quay lưng lại thì căn nhà đã biến mất thay vào đó là những cái cây kì lạ.

- Quả thật đúng như lời đồn.

Ẩn Thương luôn cẩn trọng đi từng bước, mới đó mà trời đã chập tối.

Một đàn đom đóm kì lạ bay thành hàng về phía một hang động, Ẩn Thương vừa tò mò mà cũng hết sức thận trọng đi theo đàn đom đóm đó, biết đâu sẽ tìm ra được huyền cơ gì.

Hang động tối om được đàn đom đóm thắp sáng, trong hang có tiếng nước nhỏ giọt tí tách, vào sâu bên trong hơn thì ngửi được mùi máu tanh.

Có lẽ đàn đom đóm kì lạ bị thu hút bởi mùi này.

Ẩn Thương rút kiếm đề phòng bước đến gần hơn rồi đạp phải một mảnh vải đỏ.

Xác định là có người Ẩn Thương vun kiếm chỉ vào người đó.

Nhưng nhanh chóng thu kiếm lại vì nhận ra đó là người quen.

- Là cô? Đã có chuyện gì xảy ra?
Người ngồi đó là Lạc Dao, cô bị một đàn sói tấn công khi chạy ra khỏi căn nhà đó chưa lâu.


Lạc Dao trong lúc phòng thân đã bị bọn súc sinh đó cào rách một bên vai, những con sói đó có ánh mắt đỏ rực khiến người ta bị choáng váng khi nhìn vào mắt chúng.

Lạc Dao nhanh chóng rút cây trâm trên đầu phóng tới làm hỏng một bên mắt của con sói đầu đàn bọn chúng mới bỏ đi.

Còn Lạc Dao thì chạy tới hang động này.

Lạc Dao đã mất khá nhiều máu, cộng thêm nội thương nên cô nói không nổi nữa.

- Để ta xem vết thương giúp cô.

Đến vết thương này cũng kì lạ, dù vết thương không sâu nhưng lại chảy rất nhiều máu và có vẻ như Ly Dao đang rất đau đớn bởi vết thương này.

Ẩn Thương vạch một bên áo của nàng ra để tiện băng bó hơn.

- Ngươi...!
- Cô đừng cử động, ta chỉ đang muốn xử lí vết thương cho cô.

Ẩn Thương lấy ra một lọ thuốc nhỏ, từ từ bôi lên vết thương sau đó lại xé vạt áo của mình dùng làm khăn để băng lại.


- Cũng tại vì cô chạy bừa ra ngoài nên mới thành ra thế này.

- Mặc kệ ta, ta cũng không bắt ngươi phải đi tìm, tốt nhất ngươi nên đi khỏi đây ngay, bọn sói đó sớm muộn cũng quay lại báo thù vì ta đã làm hỏng một mắt của nó.

- Kì lạ, cô không biết võ công, sao có thể chống lại được bọn sói đó?
- Ta...!ta nhắm bừa thôi, không ngờ lại trúng.

Tóm lại thì ngươi nhanh đi đi.

- Ta là ai chứ, mãnh thú chết dưới kiếm ta nhiều không đếm xuể.

Nếu ta ở lại...!không chừng cô sẽ phải gọi ta là ân nhân đấy.
- Ta không thèm.

.

 
Chương 10: Chương 10


Bỗng nhiên ngoài hang động vang lên tiếng rú rú, âm thanh này roát ra sự oán giận, và càng lúc càng nhiều hơn.

- Là chúng, chúng tìm đến rồi.

Lạc Dao phát giác ra lập tức tựa vào đá đứng dậy.

- Theo ta ra ngoài.

- Ngươi bị điên sao? Ra ngoài ngươi muốn bị gặm chết à?!
- Ở trong này chật hẹp, nếu để bọn chúng kéo vào trước thì chẳng phải, không còn đường thoát sao? Nếu cô muốn chết thì đừng theo ta.

Lạc Dao nghe Ẩn Thương nói cũng có lí, nên rụt rè ôm vết thương đi theo phía sau.

- Ha, cô cũng sợ chết?!
- Ta không sợ chết, nhưng ta muốn sống.

" Ta cần phải sống để trả thù những kẻ đã xem ta là vật lợi dụng, trong đó có cả ngươi".

Ẩn Thương và Lạc Dao đi ra khỏi hang, ngẩn mặt lên phía trước là một đàn sói, dẫn đầu quả nhiên là con bị mất một mắt.


- Đừng nhìn vào mắt nó.

Ẩn Thương chỉ vừa nhìn vào đã hơi chóng mặt, nghe Lạc Dao cảnh báo thì lập tức nhắm mắt lại.

- Hôm nay xem như cả ta và ngươi đề sẽ bỏ mạng ở đây.

- Cô đừng xem thường ta như vậy.

Ẩn Thương cực kì tự tin vì hắn có lục thức phát triển thần kì hơn người thường , ngay cả khi nhắm mắt thì mọi chuyển động xung quanh cũng đều thấy rõ trong đầu.

Trong lúc đó một vài con sói hung hăn nhà ở lên tấn công, Ẩm Thương vun kiếm chém bọn chúng, rồi càng lúc càng có nhiều con hơn nữa xong tới.

Lạc Dao chỉ đứng đằng sau, không thể làm được gì hết vì đang bị thương khá nặng " Cho rằng hắn thật sự đấu lại bọn súc sinh này nhưng bọn chúng quá đông, hắn mà bị đuối sức thì cũng chết chắc".

Vừa đúng lúc có một con ong bay ngang qua đầu nàng, nàng lập tức nghĩ ra được kế hay.

Nàng mở mắt nhìn lên xung quanh những cái cây khô, quả thật có một tổ ong rất to.

Nàng cố gắng chạy tới, vận kinh công nhảy lên đá tổ ong đó về phía bày sói đang hung hãng tấn công Ẩn Thương.


- Ẩn Thương mau chạy!
Lạc Dao hét lớn và bỏ chạy trước, Ẩn Thương thấy tổ ong bị đá đến cũng không muốn bị chích cho thành bánh bao nên cũng nhanh chóng thoát ra khỏi đó.

Lạc Dao bị thương nên chạy chậm Ẩn Thương thoáng cái đã đuổi kịp, nhưng vẫn chưa cách xa bầy ông và lũ sói bao nhiêu, Ânt Thương liền bế Lạc Dao lên cùng chạy thoát thân.

Cứ chạy mãi thì đến một con suối cách khá xa, Ẩn Thương mới dừng lại buông Lạc Dao xuống.

Ẩn Thương để ý ngay đến vết thương của Lạc Dao, nó chảy nhiều máu vương cả lên ý phục của hắn.

Lạc Dao thì xanh cả mặt gần như đã bị hôn mê.

Nghĩ lại chuyện vừa nãy, lúc Lạc Dao đá tổ ong, có lẽ vết thương đã rách  ra.

Ẩn Thương lại một lần nữa băng bó lại vết thương cho nàng.

Ẩn Thương ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt Lạc Dao đang hôn mê, bất chợt trong lòng lại nghĩ cô nương này cũng khá xinh đẹp.

Khuôn mặt Ẩn Thương tự nhiên đỏ lên, hắn nhanh chóng quay mặt đi nơi khác điều chỉnh lại tâm trạng.

Nhưng sảy ra nhiều chuyện như vậy, Ẩn Thương lại càng chắc hơn Lạc Dao không phải là một con người đơn giản và sau này hắn cần phải đề phòng hơn.

Bầu trời đã tối hẳn, Ẩn Thương đi nhìn lên bầu trời nghĩ nghợi một chút " Ngay cả bầu trời ở đây cũng kì lạ không có mây cũng không có sao."
Sau đó Ẩn Thương đi một vòng xung quanh đó, góp nhặt những nhánh cây khô để nhóm lửa.

Lửa nhóm lên làm sáng lên nơi họ đang ngồi, Ẩn Thương có cảm thấy hơi chóng mặt một chút " Có lẽ thể lực của mình đã hao tổn không ít với bọn sói kia.".

 
Chương 11: Chương 11


Gió thổi nhẹ nhẹ làm Lạc Dao hít phải khói từ đám lửa nên, khó chịu tỉnh dậy.

- Cô tỉnh rồi sao, trời bắt đầu lạnh rồi, cô lại đây sưởi ấm một chút.

Lạc Dao không nói không rằng, dùng chân đạp muốn dập tắt đám lửa.

- Cô bị thương đến phát điên rồi đúng không? Cô nghĩ mình đang làm gì vậy?
Ẩn Thương tức giận ngăn Lạc Dao nhưng đầu óc cứ choáng váng.

- Ngươi mới là người điên, ở đây mọi thứ đều là độc dược vậy mà ngươi lại đốt nó lên.

- Sao chứ...!
Ẩn Thương thấy cơ thể đang lạnh buốt " Không lẽ đám khói này là độc, mình thật sơ suất"
- Đây là loại độc gì? Cô có biết cách giải nó không?

- Ngải tình hương.

Ta nghĩ...!chắc ngươi cũng biết.

- Không thể nào?!
Ẩn Thương không thể tin được lời Lạc Dao vừa nói.

Ngải tình hương một khi trúng phải, nam nhân thì cơ thể lạnh buốt, nữ nhân thì nóng rực, chỉ có thể giải bằng cách gi.ao hợp với nhau nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi sẽ lạnh đến thấu xương, nóng như cháy cả da thịt mà chết.
Lạc Dao đột nhiên đứng dậy quay đi hướng khác.

- Cô muốn đi đâu?
- Ta cũng trúng độc rồi, không thể ở đây.

- Cô đứng lại đó, cô là vương phi của ta, làm những chuyện này cũng không có gì là sai cả.

- Ngươi...!Sao ngươi có thể trơ trẽn như vậy?!
- Không lẽ cô muốn chúng ta cùng chết một cách ngu xuẩn như thế này sao?!
Lạc Dao chợt khựng lại một chút "hắn nói cũng đúng, chết vì thứ độc này thì đúng thật là..."
Không nghĩ ngợi nữa Ẩn Thương từ đằng sau kéo tay nàng lại ôm vào thân mình.

Lạc Dao cũng không muốn chết một cách vô nghĩa như vậy nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện phu thê với Ẩn Thương bởi vì trước đó hắn đã lợi dụng nàng.

Nhưng bây giờ nàng đang được Ẩn Thương ôm trong lòng, cảm giác dễ chịu đến nổi không muốn dứt ra nữa.
Tay nàng nắm chặt lấy cổ áo của Ẩn Thương " Coi như lần này ta tham sống sợ chết, nếu thoát được nạn này ta sẽ không muốn dính líu gì đến các người nữa"
Nàng nhón chân lên, môi nàng chạm vào phần xương hàm của Ẩn Thương.


Một hơi nóng truyền tới khiến thân thể lạnh buốt của Ẩn Thương không thể nào từ chối được mà đáp lại.

Ẩn Thương hạ người xuống hai đôi môi chạm vào nhau, cuồng nhiệt và ướt át.

Bàn tay của Ẩn Thương đối với Lạc Dao lúc này như một tảng tuyết chạm phải hơi nóng sẽ tan ra, nước của tuyết tan làm ướt cơ thể đang nóng rực của nàng thật dễ chịu.

Ẩn Thương hôn Lạc Dao không ngừng đến nổi nàng không thể thở được mà buông người ra.

Lạc Dao đứng không vững nữa phải tựa người vào tản đá, Ẩn Thương cắn nhẹ tai nàng vừa thì thầm làm cho nàng thêm bủn rủn, giọng nói của Ẩn Thương trầm ấm pha chút hơi thở gấp gáp.

- Bây giờ mới là bắt đầu, nàng cố chịu một chút.

Đầu óc nàng bây giờ căn bản không nghe rõ lời Ẩn Thương vừa nói, hai tay chỉ biết theo quán tính mà quấn lấy cổ Ẩn Thương, cơ thể run rẩy từ thoải mái đến đau đớn tột cùng, nàng cảm nhận được có cái gì đó vừa chiếm lấy nàng và một cái gì đó ấm ấm từ từ chảy xuống chân của mình.

Cơ thể bị làm cho đau đớn không ngừng rê.n rỉ
- Ah...!ah...!này...yy ta...!đau ...!không đứng nổi nữa.


Ẩn Thương nghe thấy liền lấy hai tay đỡ lấy Lạc Dao cho nàng không bị ngã, nhưng bản thân thì vẫn tiếp tục không ngừng lại.

Ẩn Thương hôn nàng từ cổ đến bụng nàng, mỗi lần hôn như là cho nàng uống thuốc giải, chính Ẩn Thương cũng đang tạo thuốc giải cho mình.
Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, tiếng rê.n rỉ vì đau đớn xen lẫn cảm xúc súng sướng của Lạc Dao khiến cho Ẩn Thương càng lún sâu hơn.
Ẩn Thương chắc cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình lại bị kí.ch thích với loại âm thanh này.

Nhưng ngay lúc này Ẩn Thương lại muốn nghe nó nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Ẩn Thương như thành một con thú, ăn sạch còn mồi một cách triệt để.

Bên đống tro tàn, Lạc Dao và Ẩn Thương đã chính thức là phu thê.

.

 
Chương 12: Chương 12


Ẩn Thương trải chiếc áo xuống cỏ cho cả hai cùng nằm, hai người không một mảnh vải che thân cùng đắp chung chiếc áo hỷ phục của Lạc Dao.

Dù trời tối không thấy gì cả nhưng Lạc Dao rất ngại chỉ biết che mặt.

Ẩn Thương vẫn ôm chặt eo nàng từ phía sau.

- Đừng có nằm sát ta như vậy!
Lạc Dao giọng còn hơi e thẹn, chỉ dám nói mà không quay mặt lại nhìn Ẩn Thương.
Lúc nãy đầu óc quẩn trí làm những chuyện như vậy, nhưng giờ độc đã được giải, đều tỉnh táo cả rồi nhưng vẫn còn gần gũi da thịt như vậy khiến nàng ngượng ngùng.

Nàng cố ý nhích người ra xa một chút thì cũng bị Ẩn Thương kéo lại.

- Nàng đừng động đậy, không cẩn thận vết thương sẽ bị rách ra.

Nhắc mới nhớ ra, lúc làm chuyện đó Ẩn Thương cũng không hề chạm đến vết thương của nàng.

- Nhưng ta cảm thấy không thoải mái.
- Hửm....không thoải mái?! Vừa rồi nàng vẫn chưa thỏa mãn sao?! Hay là nàng muốn thêm một lần nữa.
Ẩn Thương thốt ra những lời đó ngay bên tai nàng, thực sự làm cho nàng xấu hổ không biết phải chui đi đâu được.
- Ngươi im đi đồ vô sỉ.
Lạc Dao nhất thời cử động mạnh khiến bên vai truyền đến một cảm giác đau đớn.
- ah....
- Đấy ta nói mà, nàng ngoan ngoãn nằm im mà ngủ đi trời có lẽ sắp sáng rồi, phải lấy lại sức để thoát khỏi đây.
Lạc Dao ngoan ngoãn nằm im, chỉ một lúc sau cô có thể cảm nhận được Ẩn Thương đã ngủ rồi, từng hơi thở ấm áp của hắn nàng đều có thể cảm nhận được.
Lạc Dao cũng nhanh chống bị sự ấm áp làm cho ngủ say vả lại qua trận vừa rồi nàng cũng đã thấm mệt.
Chút ánh sáng của ban mai lọt qua khe mắt của Lạc Dao làm cho nàng tỉnh dậy trước, như thói quen nàng đưa tay lên che mắt lại có chút khó chịu vì bị thứ ánh sáng này đánh thức.
Ở dưới bụng có chút nặng nàng nhìn xuống thì mới hoảng hốt nhớ ra mình và Ẩn Thương đang nằm cùng nhau và cả hai....không mặc quần áo!!!
Lạc Dao giật mình vội ngồi dậy, một tay che lại bộ ng.ực đẫ.y đà, một tay nắm lấy áo toang mặc lại.
Ẩn Thương bị chuyển động của Lạc Dao làm cho thức giấc, vừa mở mắt ra hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Ẩn Thương là thân trên trần như nhộng của Lạc Dao, gương mặt nàng thẹn thùng đỏ ửng như người đang uống say.
Cảnh tượng này khiến Ẩn Thương đơ người một lúc.
- Á...!bi.ến thái...!ngươi nhìn đi đâu vậy, còn không mau xoay người đi.

- À ta...!ta...
Ẩn Thương cũng đỏ mặt xoay người đi, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra điều gì đó liền nắm lấy cánh tay Lạc Dao.
- Nàng khoang hãy mặc y phục...!trên...
Chưa nói hết câu Ẩn Thương lại bị Lạc Dao tát cho một cái lại còn mắng
-Ngươi...!ngươi...!đồ h.áo sắc! Tránh xa ta r...
- Trên lưng nàng có hình xăm, nó giống như một bản đồ.
-Ngươi vừa nói...!hình xăm bản đồ?!
- Phaỉ...ừm...!nàng có thể để ta nhìn rõ hơn được không?
Lạc Dao im lặng không nói gì cả, Ẩn Thương cho rằng nàng đã đồng ý nên lại gần để nhìn kỹ hơn.
-Đây là loại bản đồ gì, nàng biết chứ?
- không biết, lúc ta còn nhỏ mẫu thân ta chính là người xăm nó lên người ta, bà chỉ nói đây là cách tốt nhất để không ai tìm ra được bí mật mà bà muốn lưu giữ, bà dặn ta không được nói với bất kì ai, vài hôm sau hôm đó bà ấy đi luôn và không thấy trở về nữa.
Ta căn bản chưa bao giờ thấy hình xăm này.
- Chuyện này cũng thật kì lạ...
Bản đồ này trông rất giống...!nơi chúng ta đang ở.

Có những nét đã mờ đi....!Không ta hiểu rồi.
-Ngươi đang nói gì vậy?
Từ nãy giờ những lời Ẩn Thương nói khiến Lạc Dao khó hiểu.
- Ta sẽ giải thích sau, còn bây giờ nhanh chóng mặt y phục, chúng ta phải rời khỏi đây..

 
Chương 13: Chương 13


Tuy nói vậy nhưng ánh nhìn của Ẩn Thương vẫn nhìn hình xăm sau lưng của Lạc Dao không rời.
- Sao ngươi nhìn mãi thế, còn không mau quay mặt đi muốn nhìn ta mặc y phục sao?
Lạc Dao dùng tay đẩy mặt Ẩn Thương hướng khác, lớn giọng gắt gỏng.
- Um...!ta không có ý đó.
Hai người nhanh chóng sửa sang lại y phục.
- Nàng còn đi nổi không, hay để ta...
- Ai bảo ta sẽ đi với ngươi, từ giờ ta với ngươi đường ai náy đi, tạm biệt.
Thái độ của Lạc Dao thay đổi hẳn ra, nàng quay về phía ngược lại bước đi.
Ẩn Thương cũng nhanh chóng tiến tới nắm lấy cánh tay nàng thoáng cái đã vác nàng trên vai, thái độ cũng trở lại vẻ lạnh lùng như ban đầu.
- Đi hay không từ nay không còn do nàng quyết định nữa.
-Ngươi nói cái gì?! Mau thả ta xuống, đại ma vương mau thả ta xuốnggggg.
Mặc cho Lạc Dao cựa quậy không ngừng, Ẩn Thương vẫn điềm nhiên bước đi không nói lời nào.
Lạc Dao cũng không biết Ẩn Thương đang đưa nàng đi đâu, được một lúc thì hắn đừng lại thả nàng xuống.
Lạc Dao hít một hơi thật sâu, đang định mắng cho Ẩn Thương một trận thì bất ngờ có tiếng người đâu đó vọng tới.

-Vương giaaaa, ngài đã về thần...!thần mừng quá.
Gương mặt Tử Phàm vừa mừng vừa lo như phát khóc đến nơi.
Lạc Dao ngạc nhiên quay mặt lại thì ngỡ ngàng.
- Đây...!đây là...!làm thế nào ngươi có thể tìm ra đường quay lại trong thời gian ngắn như vậy?
- Là nhờ...
Ẩn Thương cười mỉm khá đắc ý, định nói ra là nhờ hình xăm sau lưng nàng, nhưng nhận ra Tử Phàm vẫn đứng bên cạnh " không để cho ai biết nàng ấy có hình xăm ở lưng"
- Chuyện này trên đường về ta sẽ nói cho nàng biết.
Tử Phàm, truyện lệnh ta nhanh chóng thu dọn, áp giải phạm nhân về kinh.
- Thần tuân lệnh, vương gia!
Trên đường trở về vương phủ Lạc Dao phải cùng Ẩn Thương ngồi chung một ngựa, Tử Phàm cũng kinh ngạc một chút " chẳng phải lúc trước vương gia ghét tiếp xúc với Lạc Dao quận chúa lắm sao, sao giờ lại."
- Ngươi không thể cho ta riêng một ngựa sao?
- Không lẽ nàng muốn binh sĩ của ta phải đi bộ để nhường ngựa cho nàng.
- Ngươi...
Ẩn Thương nói thế làm Lạc Dao không cách nào đáp trả lại đành ngồi yên cùng ngựa với hắn.
- Bây giờ có thể nói cho ta biết lý do không?

- Lý do...là lý do gì?
-Ngươi! " Lạc Dao phải bình tĩnh, bình tĩnh đừng để hắn chọc tức"
Là lý do ngươi có thể tìm đường đi trong thời gian ngắn như vậy, còn nữa con đường chúng ta đang đi quá yên bình, chúng ta đang ở trong độc mê cung, là độc mê cung đó, ngươi không phòng bị gì sao?
- Ta biết rõ là mình đang làm gì, còn về nguyên do đến khi hồi phủ ta sẽ giải thích cặn kẽ cho nàng.
- Ngươi không muốn nói thì cũng không ra vẻ làm gì.
Ẩn Thương chần chừ giải đáp thắc mắc làm Lạc Dao dỗi rồi nhưng riêng Ẩn Thương lại thích chí lén cười thầm sau lưng.
Trong khi đó tại Thương vương phủ.
- Thái hậu giá đáo!!!
Người phụ nữ quyền lực nhất hậu cung chính là mẹ đẻ của Hoàng Liên ( hoàng thượng) và Hoàng Ẩn Thương, Hoàng thái hậu Đường Lan
- Thương nhi vẫn chưa có tung tích gì sao?
- Hôm nay là ngày thứ ba rồi,Thương ca vẫn chưa quay lại, nhi thần cũng đang rất lo lắng cho huynh ấy.
Hạ Vân yếu đuối tựa vào nha hoàn Tiểu Nhan vừa khóc vừa lau nước mắt.
- Vân nhi sao lại ở đây, giờ này lẽ ra con nên ở Tề phủ mới đúng.
- Thương ca chưa trở lại, nhi thần ăn không ngon ngủ không yên nên mới qua đây chờ.

Đáng lẽ là hỷ sự nhưng giờ...
-Ta nghe nói Lạc Dao là mỹ nữ khuê các, gia thế cũng gia giáo, cũng vì con trai ta mà hại nó bị bắt cóc trong ngày trọng đại nhất đời người.
Thái hậu lời lẽ đang rõ ràng đang bênh vực cho Lạc Dao làm cho Hạ Vân không cam tâm, cố ý nói thêm bồi thêm dầu vào lửa.
- Đúng thế, tỷ ấy cơ thể yếu ớt lại xinh đẹp như vậy, bị rơi vào tay những tên thích khách kia không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa...!hức...!hức.

 
Chương 14: Chương 14


Câu từ là rõ ràng đang cảm thương cho Lạc Dao nhưng lại có ngụ ý thâm sâu.

Thái hậu trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói.

- Hoàng thất đương nhiên là không thể nhuốm bẩn, ta sẽ không để cho nó xảy ra.

Hạ Vân vờ như không hiểu Thái hậu đang nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

- Thái hậu, để con đỡ người vào trong nghỉ ngơi.

-Thái hậu, Thái hậu, vương! vương gia quay về rồi!
- tốt quá, con biết là huynh ấy sẽ gặp dữ hóa lành mà, ơn trời!
- Thật sao, nhanh nhanh đưa ta đi gặp Thương nhi.

Đường đi khá dài làm cho Lạc Dao mệt quá mà ngủ đi lúc nào chẳng hay, nàng tựa vào người Ẩn Thương ngủ suốt đừơng đi.

Vừa xuống ngựa, Ẩn Thương đã nhẹ nhàng bế Lạc Dao vào phòng trước, truyền thái y, sau đó mới đi gặp Thái hậu.


- Thương nhi, con làm ta đứng ngồi không yên đấy tên tiểu tử này.

- Nhi thần đã không sao nữa rồi, người đừng lo nữa.

Vân nhi, muội cũng ở đây sao?
- Con còn hỏi nữa à, con bé cũng lo lắng cho con mấy ngày nay đấy.

Ẩn Thương đưa tay xoa vai Hạ Vân cử chỉ rất nhẹ nhàng.

- Ngốc quá, muội không tin tưởng ta đến vậy à?! Muội gầy đi nhiều rồi.

- Huynh cũng gầy quá, có phải ba ngày nay huynh chưa ăn gì không?
Hạ Vân nói tới ăn Ẩn Thương mới nhớ ra, "Nàng ấy cũng chưa được ăn ba ngày rồi, ba ngày này cả hai chỉ uống nước cầm cự, ta thân nam nhi chịu đựng được, nhưng nàng ấy là nữ nhi cũng không nghe kêu ca gì.

"
Nghĩ rồi Ẩn Thương lệnh cho hạ nhân nấu những món bổ dưỡng đem đến phòng hắn ở Chu Đài viện.

- À còn Lạc Dao, con bé đâu rồi, con không đưa nó về cùng sao?
- Phải đó Thương ca, tỷ tỷ sao không quay lại với huynh vậy " hãy nói với muội là nàng ta đã chết rồi đi Thương ca và huynh có thể yên tâm cưới muội"
- Đường về giang nan, nàng ấy mệt quá nên đã nghỉ nghơi rồi.

Hạ Vân nghe được đâu trả lời không mong muốn, sắc mặc khó chịu có vẻ tái đi.

- Tốt! tốt quá! rồi
- Khi nào con bé tỉnh lại ta sẽ ghé thăm nó, nó đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.

- Vâng mẫu hậu!
Thấy Thái hậu ung dung như vậy, sợ rằng Thái hậu sẽ quên nên Hạ Vân cố ý nhắc khéo lại.

- Ah Thương ca, tỷ ấy có bị thương không? Bọn bắt cóc không LÀM GÌ TỶ ấy chứ?!
-Tỷ tỷ của muội không có chuyện gì cả muội yên tâm đi.


" Không có chuyện gì cả?! Làm sao có thể? Rõ ràng huynh ấy đang bao che cho nàng ta, nhưng tại sao chứ?"
- Vậy muội yên tâm rồi, muội có chút mệt nên muội về phủ đây mai muội sẽ đến thăm tỷ ấy.

- Được, muội vất vả rồi mau về nghỉ ngơi đi.

Sau khi Hạ Vân rời đi, Thái hậu trầm tư một lúc rồi tiến tới nói kẽ với Ẩn Thương.

- Thật sự là không bị làm sao chứ?
- Mẫu hậu, người nói vậy là có ý gì?
- Ý gì thì chắc con cũng rõ hơn ai hết, tuy Lạc Dao vì con mới bị bắt cóc, nhưng hoàng thất là hoàng thất, nhất định phải trong sạch.

Sau khi Lạc Dao khỏe lại ta sẽ cho người tiến hành nghiệm thân con bé.

- Nghiệm thân?! Khoan đã mẫu hậu thật ra!
Ẩn Thương rất e dè kể lại mọi chuyện cho Thái hậu, nhưng Thái hậu lại tỏ vẻ nghiêm nghị còn hỏi lại.

- Con nói thật chứ, đừng có lừa bổn cung.

-Thật, nhi thần thề với tiên vương tất cả những điều con nói đều là thật vậy nên mẫu hậu không cần phải nghiệm thân nàng ấy nữa.

-Ai da, cái tên tiểu tử này cũng thức thời lắm, ta cứ tưởng con vì con bé Hạ Vân kia mà chưa thể chấp nhận Lạc Dao.


-Nhưng mẫu hậu, nhi thần muốn xin người đừng nói chuyện này cho ai biết.

- Có phải con sợ Hạ Vân biết chuyện không, biết thì đã làm sao, Lạc Dao chính là vương phi danh chính ngôn thuận, ta không biết con có yêu thích ai, muốn nạp ai thì tất cả chỉ có thể mang phận tiểu thiếp con rõ chứ.

Ẩn Thương không muốn đôi co với Thái hậu lúc này, e rằng vô ý làm bà ấy tức giận lại gây khó dễ cho Hạ Vân , nên hắn chỉ đành lui về một bước.

- Nhi thần! đã rõ!
- Nào bây giờ hãy để ta đến thăm Lạc Dao đi.

- Bây giờ có lẽ nàng ấy vẫn chưa tỉnh hay là mẫu hậu cứ hồi cung trước, hôm nào đó nhi thần sẽ đưa nàng ấy đến diện kiến người.

- Ừm, theo ý con vậy.

Thái hậu đã lên kiệu, Thương Vương lúc này mới thả lỏng người ngồi xuống ghế dùng tay xoa thái dương.

.

 
Chương 15: Chương 15


Bẩm vương gia, thái y đã tới đang chờ lệnh ngài.
- Được.
Ẩn Thương bước nhanh đến Chu Đài viện, vị Thái y kia đang chờ lệnh để được vào thăm khám.
Ẩn Thương đến đột nhiên làm cho bầu không khí ở Chu Đài viện trở nên ngột ngạt.
Ẩn Thương lệnh cho Thái y vào trong bắt mạch dưới sự quan sát của mình.
Thái y chỉ được bắt mạch qua một lớp vải ngăn cách.
- Hồi bẩm vương gia, mạch tượng của nương nương khá yếu thần suy đoán là do nội thương gây ra, lòng bàn tay nương nương đổ mồ hôi đây là chịu chứng khi có ngoại thương.
Thần sẽ kê một ít thuốc, ngài hãy cho nương nương uống đều dặn mỗi ngày và phải thay băng thuốc thường xuyên để tránh bị nhiễm trùng.
- Được rồi ngươi lui xuống đi.
Một lúc sau khi Thái y lui xuống, thì Lạc Dao cũng tỉnh lại.

Ẩn Thương ngồi bên cạnh giường thấy nàng tỉnh dậy cơ mặt liền giãn ra một chút.
Lạc Dao mở mắt thấy Ẩn Thương ngồi bên cạnh thì lập tức nhắm tịt mắt lại vờ như vẫn còn hôn mê.
Ẩn Thương cảm thấy hành động của nàng có phần đáng yêu, hắn hơi cười nhẹ

- Không muốn thấy ta đến vậy sao?
- Vương gia Thái y dặn phải thay băng thuốc cho nương nương rồi.
- Ngươi để đó đi ta sẽ tự tay làm.
Nô tỳ đó nghe lệnh để dụng cụ xuống bàn bước ra ngoài, căn phòng lớn giờ chỉ còn Lạc Dao và Ẩn Thương.
Ẩn Thương bước đến bàn lấy dụng cụ
" Vừa rồi là nô tỳ đó nói thay băng thuốc, hắn nói tự tay làm?!"
- Vương gia không cần nhọc lòng với ta, ta tự làm được rồi.
Lạc Dao vội ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt tấm chăn nói.
Ẩn Thương quay lại bên cạnh giường, ngồi gần Lạc Dao một chút, mắt đối diện với mắt.
Đôi mắt Ẩn Thương đen láy càng nhìn như càng hút vào trong, nàng là người thua cuộc đầu tiên, nàng quay đầu sang hướng khác tránh ánh mắt sắc bén kia.
- Sợ sao?!
- sợ gì chứ, ta không có.
- nàng cần phải thay thuốc rồi, còn phải thay y phục nữa, y phục của nàng bẩn rồi, ta giúp nàng.
-Ta có thể tự làm, cảm ơn lòng tốt của ngài.
- ta không thể giúp sao! Ta là phu quân của nàng.

- Ngài không thấy nực cười sao, chúng ta thậm chí còn chưa bái đường.
- Những lễ nghi đó có thể bỏ qua, tên của nàng đã được ghi vào gia phả hoàng thất rồi.
Nàng đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, nếu nàng trốn vết nhơ mà nàng gây ra, cả gia tộc của nàng sẽ phải gánh chịu hậu họa.
- Hình như ta vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không chẳng cần ta nói thì ngài đã đá ta đi rồi thậm chí là giết ta nữa, đúng không.
" Trước đây có lẽ là như vậy, nhưng giờ ta không biết mình đang nghĩ gì nữa"
- Được rồi, đừng nói nữa ta để nàng tự làm.
Ẩn Thương trầm mặt để lại khay thuốc trên giường rồi bước ra.
Khi gần tới cửa Lạc Dao cố ý nói lớn
- Ta cũng có ý trung nhân, có người ta muốn ở bên cả đời, chẳng phải ngài cũng vậy sao, nếu đã như vậy hà cớ gì phải tự làm khó mình đến như vậy?!
Ẩn Thương thần sắc biến đổi, tay bóp chặt đến nổi cả gân.
- Nàng có gan thì nói lại đi, ta sẽ làm cho ba đời nhà nàng không bao giờ ngóc đầu lên nỗi, ngay cả con tiểu khuyển mà nàng nuôi cũng đừng hòng thoát được.
Nói rồi hắn bước ra, đóng cửa lại tiếng động rất lớn.
- Nếu đã giữ ta ở lại thì đừng trách bản thân tại sao nuôi ong tay áo ẨN THƯƠNG, HẠ VÂN.
Ẩn Thương nhường phòng lại cho Lạc Dao còn mình đến thư phòng, buổi tối có tỳ nữ mang thức ăn vào Ẩn Thương mới nhớ ra hỏi
- Vương phi...!đã dùng bữa chưa?
-Bẩm vương gia, nương nương đã chuyển về Bạch Hạc viện từ chiều, thức ăn cũng được mang tới nhưng...!nhưng nô tỳ cũng không rõ nương nương đã dùng bữa chưa.
- Được rồi ngươi lui đi.
Ẩn Thương thở dài tựa người ra sau ghế, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc chiều
" Chắc lúc đó...!dọa nàng ấy như vậy làm nàng ấy sợ rồi, nhưng...!ý trung nhân của nàng ấy là kẻ nào chứ?!".

 
Chương 17: Chương 17


Á...!đau!
- y phục bị dính vào vết thương rồi, ta sẽ gỡ ra giúp nàng.

- Không, không, không ta có thể tự
- Á...!nhẹ thôi.

- Đau lắm sao, ai bảo nàng không nghe lời cố chịu một chút.

( Hai tỳ nữ bên ngoài: á đau nhẹ một chút thật kíc.h thích hớ hớ)
Lạc Dao run rẩy tay nắm chặt áo của Ẩn Thương, giọng nàng kêu lên, hơi thở hổn hển mắt hơi ướt ướt hệt như lúc...!đó.
" Nàng thật là...!làm ta không thể tập trung được"
Ẩn Thương ngẩn mặt lên, nhanh như chớp đã chiếm lấy môi nàng.

- Ưm, ưm,...!ngài...!làm gì vậy...!ưm
Ẩn Thương đưa lưỡi vào trong làm cho nàng cuốn theo quên hết đau đớn.

Đang đến lúc đầu óc bị làm cho mụ mị nhất thì Ẩn Thương dừng lại, hắn nhìn nàng cười nhẹ.


- Xong rồi!
" Xong? Xong gì chứ?"
Nhìn xuống thấy chỗ y phục bị dính đã được gỡ ra nhưng nàng lại không cảm nhận được đau đớn.

"mình bị lừa rồi! Vậy mà lúc mình còn nghĩ...!thật là xấu hổ"
- Nàng đang mong đợi điều gì sao?
Bây giờ thì Lạc Dao mới kịp hoàn hồn.

- Cảm...!cảm ơn ngài
- Đừng vội cảm ơn, vẫn chưa xong đâu.

Chưa kịp để Lạc Dao phản kháng Ẩn Thương đã kéo y phục của nàng xuống, bế nàng vào trong bồn nước động tác nhanh thoang thoát, Lạc Dao xấu hổ định thụp mình xuống nước nhưng bị tay Ẩn Thương giữ lại.

- Đừng để vết thương chạm nước.

Lạc Dao ngồi trong bồn như im như một bức tượng không dám động đậy vì quá xấu hổ.

Ẩn Thương nhẹ nhàng dùng khăn lau cho nàng.

Lạc Dao có làn da rất mềm, trắng nõn, vòng một kia cũng lấp ló trong những gợn nước, Ẩn Thương thực ra cũng đang đỏ mặt không khác gì Lạc Dao, trong người rạo rực nhưng lại cố kìm chế.

" Thật là muốn nàng ấy ngay bây giờ"
Rõ ràng trời đang khá lạnh,nhưng trong lòng hai người thì đang rất nóng, bầu không khí gượng gạo im lặng như tờ, nghe rõ cả hơi thở lại càng nguy hiểm hơn, lúc này Lạc Dao ho khan chủ động dập tan sự im lặng đáng sợ này.

- Thắc mắc của ta, ngài vẫn còn chưa giải đáp!
- Là chuyện đó sao? Tất cả đều nhờ hình xăm của nàng.

- Làm sao có thể chứ?!
- Nó không đơn giản là hình xăm bình thường, như ta đã nói nó là một bản đồ, chính xác là bản đồ...!độc mê cung.


" Và ta...cũng đang rất tò mò về thân thế thật sự của nàng Lạc Dao"
Ta cũng có thắc mắc dàng cho nàng, nàng biết võ công sao?
- Ngài đã biết rồi thì ta cũng không giấu nữa, đúng biết võ công tuy nhiên đó chỉ là chút công phu mèo cào thôi, cha ta chưa từng dậy võ cho ta.

"Vậy cũng tốt, vị trí Vương phi này vốn không dễ ngồi, sau này sẽ còn sảy ra rất nhiều chuyện nhưng với chút công phu đó thì..."
- Vậy nàng...có muốn ta đích thân dạy võ cho không?
-Chuyện đó ta không cần, nhưng ngài có thể làm cho ta một chuyện khác.

- Là chuyện gì?
- Vẽ lại hình xăm của ta.

- Dễ thôi, nhưng phải xem biểu hiện của nàng rồi.

Ẩn Thương đột nhiên nói sát vào tai của Lạc Dao, sau đó còn để lại một nụ hôn lên vai nàng khiến nàng rùng mình né sang ngang.

Ẩn Thương nhìn biểu hiện của nàng mà thích thú cười trộm.

- Nếu...!nếu ngài đã không đồng ý thì ta sẽ nhờ người khác.

- Nàng dám? Ta không cho phép bất cứ ai nhìn thấy cơ thể nàng, nữ nhân không, hoạn quan không, nam nhân càng không được.


Ẩn Thương bế nàng lên, dùng khăn choàng cho nàng, cứ thế mà đi đến giường.

Ẩn Thương nhìn nàng nhưng nàng lại không muốn đối diện với ánh mắt đó nên chỉ toàn nhìn xuống nói
- Nhưng ngài....cũng là nam nhân
- nhưng ta là phu quân của nàng
" Phu quân?! Những lời giả dối này sao có thể nói ra dễ ràng như vậy!"
Ẩn Thương đã thay xong băng thuốc cho Lạc Dao, còn Lạc Dao vẫn im lặng từ nãy tới giờ.

Bị Ẩn Thương hôn một cái nàng mới chợt tỉnh ra.

- Thì ra đây là cách gọi hồn nàng sao?! haha
Lạc Dao xấu hổ nằm thụp xuống, trùm chăn lại.

Ẩn Thương cũng từ từ nằm xuống ôm nàng từ phía sau như đêm đầu tiên của họ vậy.



 
Chương 18: Chương 18


Sáng hôm sau, vừa thức dậy Ẩn Thương đã ngồi thưởng thức trà trên bàn xung quanh là vô số đồ đạc, Lạc Dao chỉ biết nhìn một cách ngỡ ngàng.

Đêm hôm qua nàng đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng, nếu Hạ Vân đã muốn nàng làm Vương phi của Ẩn Thương thì cách hay nhất chính là trở thành một Vương phi thực thụ, để nàng ta phải chịu cảm giác gậy ông đập lưng ông.

- Đây là những thứ ta đã chuẩn bị cho nàng, ngoài kia còn hai mươi tỳ nữ tùy ý cho nàng sai bảo.

Lạc Dao nhìn Ẩn Thương nói với thái độ như một người khác
- Thương vương phủ trên dưới cũng năm trăm người, ngài chỉ cho ta hai mươi người vậy có keo kiệt quá không?!
- Vậy nàng muốn sao?
- Ngài bận rộn việc nước, ta thân là Vương phi muốn sang sẽ ưu lo cùng ngài vậy nên ta muốn giúp ngài quán xuyến mọi việc trong phủ, được chứ?
Ẩn Thương nhẹ nhàng để ly trà đang cầm trên tay xuống bàn, bước đến phía Lạc Dao, thấy kì lạ Lạc Dao cũng theo bản năng mà mà lui lại vào bên trong.

Ẩn Thương đến môi nở nụ cười tà mị, đưa tay ra nâng cằm Lạ Dao lên nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Vậy nếu nàng đáp ứng được ta, ta lập tức đồng ý cho nàng lo liệu mọi việc trong vương phủ.


- Đáp ứng?! chuyện gì?
- Là chuyện một nương tử nên làm với phu quân
Ẩn Thương áp sát mặt Lạc Dao nói, giọng nói trầm đầy sức hút làm Lạc Dao không khỏi đỏ mặt.

Trong đầu nàng thoáng suy nghĩ qua " Chuyện không nên làm thì cũng đã làm rồi, giờ mình là vương phi của hắn! chắc cũng không có gì mất mặt cả"
Tuy nghĩ là vậy nhưng chuyện đó với nàng vẫn còn e dè, không còn đường lui nữa nàng tay nắm chặt chăn, mắt cũng nhắm tịt.

Ẩn Thương thấy nàng có vẻ run như vậy lại không đành lòng ức hiếp, nhẹ xoa đầu nàng.

- Không muốn thì thôi vậy, ta không ép nàng
Ẩn Thương đứng đậy thì bất ngờ tay Lạc Dao vương ra kéo lấy tay Ẩn Thương làm hắn ngã xuống giường, lúc này Lạc Dao đã nằm trên người Ẩn Thương, nụ cười trên môi kì lạ, đôi mắt không thể nhìn thấu.

Lạc Dao nhẹ nhàng tiến tới hôn vào má Ẩn Thương giọng điệu lại toát ra sự cám dỗ.

- Phu quân đã muốn, nương tử làm sao không nghe theo.

Ẩn Thương vừa rồi bị bất ngờ bởi hành động táo bạo của Lạc Dao nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, Ẩn Thương biết nàng chỉ đang diễn để cố lấy lòng mình, nhưng không những hắn không ghét mà còn lấy làm thú vị.


Ẩn Thương xoay người, giờ vị trí đã đổi người chủ động lại là Ẩn Thương
- Là nàng đã chủ động thì hậu quả nàng tự gánh chịu
Chiếc màng được buông xuống, Lạc Dao trên người chỉ có một tấm chăn che thân bị Ẩn Thương vứt đi.

" Đã tới bước đường này, đều là do các người ban cho ta"
Trái ngược vẻ thẹn thùng ban đầu Lạc Dao nhào tới choàng lấy cổ Ẩn Thương, một tay vuốt ve phần sau gáy, một tay lần mò xuống tháo bỏ bộ y phục vướng víu của Ẩn Thương.

Ẩn Thương cười thầm trong lòng, vì để đạt được mục đích mà nàng lại bạo gan tới như vậy nhưng hắn lại thích thú với điều đó.

Ẩn Thương nóng lòng không chịu được sự chậm rãi của Lạc Dao nữa, hắn ấn nàng xuống giường hôn mãnh liệt.

Lạc Dao khó thở mắt bắt đầu mơ màng, một cảm giác rùng mình ập tới khi tay Ẩn Thương bắt đầu di chuyển khắp nơi, hắn lướt hết từ vai lại xuống đùi nàng khiến toàn thân Lạc Dao tê tê ngứa ngáy không ngừng uốn éo.

Bầu không khí nóng nực khó chịu khiến cho cả hai muốn tìm ra một cái gì mát mẻ hơn.

Lạc Dao cắn vào tai Ẩn Thương khiến hắn càng thêm kí/ch thích, cuối cùng thì hắn cũng xâm nhập vào *** ***** ấm nóng kia.

Bao nhiêu âm thanh kìm nén từ nãy giờ đều bị lần xâm nhập này mà tuôn trào ra cả.

.

 
Chương 19: Chương 19


Ư...!a...a
- Nàng thích chứ!
câu hỏi nhạy cảm lúc này của Ẩn Thương làm cho Lạc Dao đỏ chín cả mặt cũng không dám trả lời.
Ẩn Thương đột ngột dừng động tác, Lạc Dao quay sang nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Nếu đã không thích tới vậy thì ta không làm nữa
Lạc Dao lại bất chợt cảm thấy cơ thể kì lạ như đang mất mác thứ gì đó, khó chịu, đầu óc quay cuống cuối cùng nàng cắng chặt răng và sao đó nói ra điều mà không bao giờ nàng muốn nhắc tới nữa.
- Ta...!ta thích lắm...!phu...!phu quân.
Nàng chỉ khẽ nói mắt không dám nhìn thẳng vào phía đối diện nhưng như vậy cũng đủ khiến cho Ẩn Thương hài lòng cười thích chí.
Ẩn Thương nâng nàng lên, giờ lại bắt đầu với một vị trí khác.

Tiếp tục việc lúc nãy nhưng lần này cảm giác lại tốt hơn nhiều, Ẩn Thương cũng phát ra những âm thanh kì lạ, lần này gần hơn nên Lạc Dao cũng có thể nghe thấy.
Nàng ôm chặt lấy Ẩn Thương, tận hưởng những khoái lạc do cả hai tạo ra.
Đã tới lúc đỉnh điểm nhất, là lúc mà Lạc Dao trở nên mơ hồ nhất, cũng chính là lúc Lạc Dao chỉ đơn thuần là Lạc Dao, câu nói trong lúc thần trí mơ hồ của nàng phát ra nhưng lại làm cho Ẩn Thương cảm nhận được hạnh phúc thật sự.

- Ah...!ah...!phu quân
Lạc Dao mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, trong vòng tay của Ẩn Thương Lạc Dao ngủ rất ngon lành.
Ẩn Thương nhìn Lạc Dao cười rồi trở lại khuôn mặt trầm ngâm.
" Ta đang đối với nàng là gì ta cũng không rõ, không biết sắp tới đây còn xảy ra chuyện gì gì nữa"
Khi Lạc Dao dụi mắt tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời đứng bóng.
" A...!người mình như muốn rụng ra luôn vậy, tên đó đúng là sức trâu mà"
- Nương nương dậy rồi sao, để chúng nô tỳ hầu hạ người rửa mặt và thay y phục.
- Hai ngươi là người vương gia phái tới sao?
- Vâng, không những vậy vương gia còn căn dặn từ nay mọi việc lớn nhỏ trong phủ sẽ đều giao cho nương nương quản lí.
" Tốt lắm, phải vậy chứ, Lạc Dao yếu đuối dễ bị lừa gạt trong mắt các người đã chết, từ nay ta chính là vương phi của Thương vương phủ.

"
- Hai ngươi tên là gì?

- Nô tỳ là Song Võ, muội ấy là Song Văn.
- Được, từ nay hai ty muội ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh ta.
Ẩn Thương đã vào cung rồi, Lạc Dao cho triệu tập tất cả người trong phủ lại.

Nàng mặc trên người một bộ y phục xanh ngọc bích, trang điểm cũng khác trước, chân mày thanh mảnh, đôi mắt sắc xảo, đôi môi đỏ cong quyến rủ, lại thêm dáng người cân đối, nói đúng hơn là giờ nàng như một mỹ nhân.
Nàng xuất hiện trước mắt mọi người trên tay ôm tiểu bạch khuyển vuốt ve, ai nấy cũng trầm trồ với nhan sắc của nàng nhưng vẫn nhận ra một số người trong đám đông liếc mắt bè giễu với nàng.
- Hừ, ra vẻ gì chứ, vị trí vương phi chẳng qua chỉ là hư danh, nếu vương gia thật sự sủng ái cô ta thì làm sao lại để cô ta ở đây.
- Đúng, đúng lắm
Lạc Dao có vẻ đoán được những gì họ đang nói, nhưng nàng lại nhuếch miệng cười tà mị.
- Các ngươi nghe cho rõ đây, vương gia đã ban quyền xử lý mọi việc trong phủ cho ta vậy nên sẽ làm tròn chức trách của mình.

Từ nay về sau người nào làm tốt sẽ có thưởng, ta cũng sẽ đối xử tốt như người nhà, trái lại kẻ nào không an phận, lười biếng, đùn đẩy, đặc biệt là phản bội, nói xấu sao lưng chủ nhân đều sẽ bị xử lí nghiêm khắc, tuyệt đối vương phủ không dung túng.

Nếu muốn biết hình phạt là thế nào thì các ngươi cứ việc phạm phải đi rồi sẽ rõ.

Đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần duy nhất ta nói về vấn đề này.
Ta chỉ hành động không nói nhiều..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom