Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 140: Chưởng môn khiếp sợ


Hoàng Việt không ngừng tấn công, hết quyền đấm thì cước đá, ngay cả đầu gối và cùi chỏ cũng sử dụng, nhưng thầy chưởng môn võ sư Văn Minh vẫn dễ dàng hóa giải, quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, cảnh giới của chưởng môn Văn Minh đã vượt xa Minh Kính hậu kỳ, xem ra là một cao thủ không kém gì đại ca cộm cán của giang hồ, Sơn Rồng Xanh.

Đánh đấm đã đời 5 phút, chưởng môn Văn Minh vỗ nhẹ một cái, liền bức Hoàng Việt lui lại phía sau mấy bước, có vẻ thầy ấy ra tay cũng rất nhẹ nhàng, không cần dùng quá nhiều lực, sau đó thầy Văn Minh hô: “Tiếp tục! Có chiêu gì cứ xuất ra!”

Hoàng Việt càng bị dấy lên đấu chí, lần này hắn không chỉ dùng Vovinam mà dùng luôn cả Thái Cực Quyền, thầy Văn Minh cũng không bất ngờ vì điều đó, có lẽ thầy đã nghe thầy Danh nói từ trước, tuy lần này thầy có chút phải dùng lực mạnh hơn nhưng vẫn là nhẹ nhàng hóa giải.

Hoàng Việt phê lắm rồi, hắn chưa bao giờ được triển lộ và bật hết sức của mình một cách thoải mái đầm đìa đến vậy, cũng không chút lưu lại dư lực mà vận ra tất cả nội công, nhưng vẫn không thể bức thầy Minh lui lại nửa bước, quả nhiên là chưởng môn một phái a, là Đại Tông Sư chứ chả chơi...

“Tốt, đủ rồi!” Thầy Văn Minh hô, sau đó quát lớn, Hoàng Việt cũng lập tức dừng lại động tác.

“Chiêu thức rất tinh diệu, nhất là Thái Cực Quyền, con tập môn võ này bao lâu rồi?” Thầy Văn Minh có vẻ khá ngạc nhiên.

“Dạ, 5 năm thưa Thầy!” Hoàng Việt nói đại.

“Ừm... Ta có quen nhiều võ sư cũng luyện tập môn Thái Cực này, nhưng chiêu thức của bọn họ rất nhẹ nhàng, không mang tính thực chiến mạnh như con, võ của con là do ai truyền thụ!”

Hoàng Việt bối rối, chẳng lẽ hắn phải nói là do hệ thống truyền thụ sao, tất nhiên là không được, do Trương Tam Phong truyền thụ? Lại càng không được, nói ra câu đó có khi hắn sẽ bị thầy Văn Minh cho vô nhà thương điên mất...

“Dạ.... là con tự mày mò ra từ căn bản đó ạ!” Hoàng Việt bẽn lẽn nói.

“CÁI GÌ???” Lần này không chỉ thầy Minh mà cả thầy Danh ngồi ở đó nhìn cũng hét lớn lên.

“Dạ... thật ra cũng có một vài tiền bối hướng dẫn ạ!” Hoàng Việt liền nói tiếp, lúc này thầy Minh và thầy Danh mới ậm ừ, thế mới hợp lý chứ.

“Được... Con dùng võ gì thầy không quan tâm, nhưng nhất định phải đem Vovinam vào trong đó, để ta dạy con một vài thế tấn công cơ bản, nâng cao, chỉ cần 1 tháng, nếu con có thể luyện thành, chức quán quân lần này có hi vọng!”

“Vâng, đa tạ chưởng môn!” Hoàng Việt lập tức bái tạ.

Sau đó, thầy Minh liền diễn luyện cho hắn vài thế tấn công, cố gắng diễn luyện chậm hết sức có thể, để cho hắn quan sát kỹ, trái với suy đoán của thầy Minh, Hoàng Việt hầu như không đưa ra bất cứ nghi vấn nào, mỗi một thế công hắn chỉ nhìn một lần là yêu cầu sang thế công khác.

“Con thật sự đã nắm vững rồi sao?”

“Đúng thế thưa thầy!”

Hoàng Việt tự tin nói, sau đó hắn thử diễn luyện lại cho thầy Minh xem, thầy Minh nhìn mà đôi mắt tỏa sáng, nhặt được bảo rồi a, kỳ tài võ học là đây chứ đâu, thiên phú quá mức xuất chúng.

“Tốt lắm, rất rất tốt! Em quả nhiên có thể đào tạo, ha ha, thiên hữu Vovinam phái chúng ta a!” Thầy Minh cười rộ lên, thầy Danh cũng không nhịn được nét vui sướng trên mặt.

“Được rồi, tiếp đó tôi sẽ dạy em những thế thủ, những thế thủ này em phải nắm thật kỹ, đối thủ của em là một người chuyên về tấn công, chỉ cần em nắm vững các thế thủ này coi như đã đứng ở thế bất bại!” Thầy Minh nghiêm túc nói.

“Vâng, thưa chưởng môn!”

Sau đó, Hoàng Việt quan sát thầy Minh diễn luyện các thế thủ, thầy nhắm vào môn võ Vịnh Xuân Quyền của đối phương cùng một các thế võ khác, dạy Hoàng Việt cách làm sao hóa giải những đòn hiểm, thường thường, để học thuộc những đòn thế này ít nhất phải tốn một vài tháng, đối với người có thiên phú cao thì có thể rút ngắn lại một vài tuần, nhưng Hoàng Việt thì lại chỉ cần một tiếng đồng hồ mà thôi...

“Thế nào, nắm giữ được mấy thành!” Thầy Minh đầy chờ mong hỏi.

Không để cho thầy Minh thất vọng, Hoàng Việt hào hùng nói: “Nắm giữ toàn bộ thưa thầy!”

“Đâu, tôi tấn công, em thử phòng thủ nhé!” Thầy Minh liền bảo.

“Vâng, thưa thầy!” Hoàng Việt làm ra thủ thế mời.

Thầy Minh lập tức lao lên tấn công, ban đầu ông tấn công còn hơi chậm, nhưng dần dần đẩy cường độ lên cao hơn, cho đến như phong ba bão táp, điều làm ông đầy khiếp sợ chính là Hoàng Việt vẫn có thể thong dong ứng đối, má ơi, đây có phải là nhân loại nữa không vậy, không, đây chính là cái gọi là quái vật rồi...

“Tốt rồi, bây giờ em thử kết hợp tấn công và phòng thủ đi!” Thầy Minh vui mừng nói.

“Vâng, thưa chưởng môn!” Hoàng Việt lập tức tấn công, trong lúc hắn tấn công thầy Minh cũng phòng thủ xen lẫn phản đòn, ban đầu thầy điều chỉnh nhịp độ cho khá chậm, dần dần thấy Hoàng Việt đã quen dần thì bắt đầu lại tiếp tục tăng cường độ lên.

Thầy Danh từ nãy đến giờ nhìn mà trợn mắt ngoác mồm rồi, ông không thể tin tưởng được những gì diễn ra ngày hôm nay, phải biết những thế công thủ này ông cũng đã được chưởng môn truyền dạy, nhưng phải mất hơn 2 năm ông mới có thể nắm giữ thành thạo a! Mà cậu bé Hoàng Việt này hiện nay còn nắm giữ chúng thuần thục hơn cả ông nữa...

Bây giờ không còn là Hoàng Việt được thầy Minh chỉ bảo nữa rồi, mà là hai người đang giao thủ, quyền cước trao đổi qua lại, Hoàng Việt kết hợp thế võ Thái Cực Quyền cấp Đại Tông Sư của mình vào đòn đánh, khi không dùng nội lực thì hắn hoàn toàn có thể giao thủ ngang tay, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn so với Đại Tông Sư Vovinam chưởng môn Nguyễn Văn Minh, làm người sau ẩn ẩn có chút kinh sợ, không thể tin được về mặt chiêu thức chính mình có thể thua kém một chàng trai mới 18 tuổi.

“STOP... STOP!” Thầy Minh quả thật quá mất mặt, không còn gì để nói nữa, liền ra hiệu cho Hoàng Việt dừng lại, quả thật đã rất lâu rồi ông mới đấu võ với một người có thể làm mình cảm thấy bất an.

“Đinh! Kí chủ nhận được 8591231 tích phân!” Hệ thống thông báo làm Hoàng Việt mừng hết lớn, xem ra làm người đức cao vọng trọng như võ sư Văn Minh bất ngờ được rất nhiều điểm tích phân a!

“Thôi, chúng ta cùng uống trà, đàm đạo, chơi cờ một chút, cậu biết đánh cờ không?”

“Dạ không thưa thầy!” Hoàng Việt tuy rằng có thể hối đoái kĩ năng chơi cờ từ hệ thống nhưng hắn không muốn lại làm thầy Minh mất mặt, mà nếu đã đấu thì dĩ nhiên hắn không muốn thua, cho nên nói không biết chơi là tốt nhất.

“Được, để tôi gọi bà nhà tôi đem cơm lên cho hai ta cùng dùng, cũng đã tối rồi, cậu trai, tôi tin chắc cậu sẽ đạt quán quân giải đấu võ thuật lần này!” Thầy Minh đầy tự hào, tuy rằng Hoàng Việt không phải sử dụng là Vovinam thuần chất nhưng trong Thái Cực có Vovinam, trong Vovinam có Thái Cực a, còn là cấp Đại Tông Sư nữa.

“Vâng, cám ơn chưởng môn ạ!” Hoàng Việt cười hề hề, sau đó dùng bữa uống trà với vị chưởng môn Vovinam phái, phải biết đây là một vinh hạnh rất lớn khi ông là một người rất có tiếng nói trong làng võ thuật Việt, phải nói là chim đầu đàn cũng không quá đáng.
 
Chương 141: Kiểm tra logic


Ngồi trên bàn ăn, Hoàng Việt có đôi chút thắc mắc, hắn liền hỏi chưởng môn Văn Minh:

“Thưa chưởng môn, về vị Huỳnh Tuấn Kiệt của Nam Huỳnh Đạo, chưởng môn có ý kiến như thế nào ạ?”

Chưởng môn Văn Minh liền nói: “Hừ, tên đó ta đã đến bái phỏng mấy lần, muốn một lần được lĩnh giáo công phu ‘Truyền điện’ của hắn, nhưng hắn ba lần bảy lượt tìm cớ tránh né, nên ta vẫn chưa biết công phu đó có thật hay là không!”

Hoàng Việt nghe vậy thì có chút không vui, phải biết chưởng môn Văn Minh là người đức cao vọng trọng bậc nào, đã đến thăm mấy lần ít ra phải cho người ta thử kiến thức một chút về kỹ pháp bí truyền của mình chứ, Hoàng Việt cũng thầm nhủ sau này nếu có cơ hội nhất định phải tìm ông ta giao đấu một trận, nhưng trước tiên là hắn phải chiến thắng tên đệ tử Trình Dương của ông ta ở giải đầu võ đã.

“Tốt rồi, con ăn đi, ta nghĩ con không cần phải học thêm gì nữa đâu, cứ giữ cho tinh thần thoải mái là được!” Chưởng môn Văn Minh hiền hòa nói.

“Vâng, thưa chưởng môn!”

Sau khi ra về, Hoàng Việt về nhà, bắt đầu tiếp tục tu luyện, thời gian gấp rút, không biết tên Dũng đại bàng sẽ gọi cho mình vào ngày nào, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Sáng hôm sau, buổi sáng sớm, Hoàng Việt cùng Kiều Linh đến trường học, thì nghe tin vào sáng ngày mai, cũng là Thứ 7, sẽ có người của trường đại học Havard đến diễn giảng, chủ đề là làm sao để kích phát khả năng logic tối đa.

Mọi học sinh trong trường đều rất hào hứng, tuy rằng vị diễn giả này sẽ nói bằng Tiếng Anh, nhưng Kiều Linh sẽ là người phiên dịch, Kiều Linh có vốn Tiếng Anh rất tốt, Hoàng Việt tin chắc cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Kiều Linh cũng đã được xem trước nội dung vị diễn giả này sẽ trình bày, cô kể với Hoàng Việt rằng nó rất bổ ích, quả không hổ là người của đại học lừng danh thế giới, kiến thức uyên bác hơn những chuyên viên của Việt Nam rất nhiều.

Sau giờ học, Hoàng Việt tính đi về thì thầy Tú gọi hắn lại, bảo hắn lên phòng thầy Hiệu Trưởng.

“Em Việt, chuyện em đề nghị người của Havard bên kia đã thông qua, nhưng bọn họ còn phải xác thực xem có chính xác không đã!”

“Tất nhiên rồi thưa thầy!” Hoàng Việt vô cùng tự tin, nhất định Hiểu My sẽ không làm hắn thất vọng.

Buổi tối hôm nay, việc Hoàng Việt phải làm đó là dạy cho bé Na, bé Na muốn nhờ hắn giúp cô ôn lại tất cả kiến thức của học sinh cấp 2, sau khi được uống thuốc tăng trí tuệ cao cấp, cô rất thông minh, hiện nay đã luôn đạt điểm số cao nhất lớp, cũng đã học xong kiến thức cấp 2, giờ đây cô muốn nhờ Hoàng Việt giúp mình ôn tập lại.

“Đọc cho anh cách rút gọn biểu thức của căn bậc hai!”

“Dạ thưa anh hai, trước tiên ta đưa thừa số ra ngoài dấu căn...”

“Ý nghĩa của di truyền học là gì?”

“Là cơ sở của lý thuyết khoa học ứng dụng...”

“Được rồi, bé đọc cho anh tất cả kiến thức trọng tâm của Sinh học lớp 8, càng đơn giản nhưng phải nói tóm gọn hết những chỗ tinh túy!”

“Vâng, thưa anh hai!” Bé Na liên tục đọc bài.

Sau khoảng hơn 20 phút, Hoàng Việt liên tục kiểm tra kiến thức của bé Na về các môn, xem ra bé Na đã nắm vững rất chắc rồi a, hôm nay nhờ mình dò bài chắc là chỉ để khoe về sự chăm chỉ và thông minh của cô bé cho mình biết mà thôi á!

“Tốt rồi, ngày mai anh hai sẽ cho bé sách về kiến thức tổng hợp cấp 3, chỉ cần bé Na cố gắng học, nhất định sau này sẽ trở thành Giáo Sư, Tiến Sĩ, hắc hắc!” Hoàng Việt xoa đầu cô bé.

“Vâng, thưa anh hai!” Bé Na mừng tíu tít.

Về phòng, Hoàng Việt tiến hành tu luyện, sáng sớm ngày hôm sau, hắn đến trường, lúc này trường học đã treo rất nhiều băng rôn, biểu ngữ, bục tuyên bố của các thầy cô cũng đã được trang hoàng lại, chào mừng diễn giả đến từ Havard tới, ngày hôm nay cũng có rất nhiều nhà báo, phóng viên đến trường để ghi hình, quay clip và đăng báo cho buổi diễn giảng đặc biệt này.

Hoàng Việt ngồi vào đội ngũ của mình, kế bên Hiểu My, Kiều Linh thì đã lên trên đài cao, chuẩn bị cho việc phiên dịch.

Khoảng 10 phút sau thì buổi diễn giảng cũng bắt đầu, bước lên đài là một người đàn ông trẻ tuổi, trông rất lịch lãm, tóc vàng mắt xanh, rất to cao, cao còn hơn cả Hoàng Việt, ông ta cầm lấy Micro, giọng nói trầm ấm truyền vào tai mọi người:

“Welcome everyone to the lecture. I’m David, come from Havard Univeristy, and i have ten year experience about Logictics...”

Người đàn ông dừng một chút, sau đó chờ Kiều Linh phiên dịch, cô lập tức cầm micro lên nói: “Chào tất cả mọi người, chào mừng đến với buổi diễn giảng, tôi là David, đến từ đại học Havard, và tôi có 10 năm kinh nghiệm về Logictics...”

Sau đó, vị diễn giả thao thao bất tuyệt, truyền đạt kinh nghiệm của mình về Logic cho các bạn học.

“Khi chúng ta nói một điều gì đó là hợp lí, đó là khi chúng ta thực sự thấy nó có nghĩa...”

“Để nâng cao khả năng Logic của chính mình, các bạn phải rèn luyện bằng nhiều cách...”

“Đọc sách, tranh luận là các cách tốt nhất để tăng tư duy logic...”

“Nào... Bây giờ tôi muốn mời một bạn lên để kiểm tra tư duy Logic của bạn đó, tôi đã nghe nhiều về một học sinh giỏi hàng đầu trường học, tôi xin mời bạn Trần Hiểu My lên đây ạ...”

Kiều Linh vừa dịch đến câu này, các bạn học sinh vỗ tay bôm bốp, mọi người nhường ra một đường cho Hiểu My bước lên.

“Em á...” Hiểu My bối rối, lúc này thầy Tú cũng ra hiệu cho Hiểu My bước lên bục cao.

Diễn giả David nhờ người phụ trách lấy hộ ra ba cái thùng, sau đó đưa ra yêu cầu với Hiểu My, cô lúc này còn đang rất ngại đây a, nhưng cũng nói vài câu xã giao với người anh David này.

David quả thật cũng rất ngạc nhiên về dung mạo của Hiểu My, anh đã nghe về việc trí thông minh của cô có thể rất cao, nhưng lại không ngờ tới cô lại có nhan sắc hấp dẫn đến vậy...

Kiều Linh rất nhanh thì phiên dịch yêu cầu của David:

”Bạn có ba thùng hoa quả. Một thùng đựng cam, một thùng đựng táo và một thùng đựng cả cam lẫn táo. Thùng 1 được dán nhãn "Táo", thùng 2 dán nhãn "Cam", thùng 3 dán nhãn "Táo và Cam". Tuy nhiên, cả ba nhãn dán đều không chính xác và nhiệm vụ của bạn là tráo nhãn để chúng chỉ đúng loại quả bên trong.

Bạn không thể nhìn vào bên trong thùng, nhưng được phép lấy một quả từ bất kỳ thùng nào để kiểm tra. Số quả ít nhất mà bạn phải lấy ra để xác định đúng vị trí của cả ba nhãn dán là bao nhiêu? “

Hiểu My sau khi nghe xong câu hỏi thì cô hơi suy tư, nhưng với trí tuệ hiện tại của mình, điều này hiển nhiên không làm khó được cô, sau vài giây, cô liền đưa ra đáp án làm David cũng phải hết hồn: “One!”

Sau đó, Hiểu My bắt đầu giải thích tại sao lại chỉ cần lấy ra một quả từ ba thùng là có thể xác định được bằng tiếng Anh, mọi người nghe xong thì hầu hết đều hiểu, David cũng gật gù, ai nấy vỗ tay như sấm, chỉ có đa số phóng viên và nhà báo vẫn chưa hiểu được gì...

Kiều Linh liền phiên dịch lại: “Trước tiên bạn Hiểu My nói rằng sẽ kiểm tra thùng dãn nhãn ‘Táo và Cam’, nếu nhận được Táo, thùng đó có thể là thùng toàn táo, hoặc là đựng cả táo và cam, nhưng do đề bài nói rằng mọi thùng đều dán nhãn sai, nên thùng này chỉ có thể chứa táo mà thôi.

Tiếp đó, chúng ta sẽ chuyển sang thùng dán nhãn cam, do nhãn sai và bạn đã biết thùng trước là thùng táo, vì vậy thùng này không thể đựng cam rồi, chỉ có thể chứa cả cam lẫn táo, theo hướng suy luận như vậy, thùng còn lại là thùng đựng cam. Nếu thùng ‘Táo và Cam’ chứa Cam, chúng ta cũng sẽ làm tương tự, rất đơn giản phải không nào?”

Lúc này, David sau khi chờ Kiều Linh dịch xong liền nói bằng Tiếng Anh: “Tốt lắm... Khả năng Logic của em rất tốt, tôi có lời khen cho em!”.

Hiểu My đương nhiên là sẽ nghe hiểu, cô nói:

“Cám ơn anh, bài giảng hôm nay của anh rất thú vị!”

Sau đó, bài diễn giảng cũng đi đến hồi kết, David liền yêu cầu Hiểu My và Hoàng Việt đến phòng thầy Hiệu Trưởng, cả hai sẽ được làm một bài kiểm tra chỉ số IQ và khả năng Toán học.
 
Chương 142: Em không muốn học lên đại học


Bước vào phòng thầy hiệu trưởng, thầy Hiệu Trưởng mời David và mọi phóng viên nhà báo dùng trà, nghỉ giải lao đôi chút, dù gì mọi người nãy giờ cũng đã phải diễn giảng, tác nghiệp, sau đó mọi người ra phòng hội đồng, đợt kiểm tra IQ lần này sẽ được các nhà báo, phóng viên tác nghiệp lại, để đảm bảo tính công minh, đồng thời đây cũng là một dịp trọng đại, khi mà các thầy cô ở Havard đã quyết định tăng thêm 2 suất học bổng cho hai bạn học sinh Việt Nam.

Sau khi qua phòng hội đồng, Hoàng Việt và Hiểu My được chia ra ngồi cách xa nhau, sau đó cả hai được phát một tờ giấy kiểm tra IQ, bài kiểm tra này rất khó, sẽ kiểm tra chỉ số IQ từ 1 đến 200, phải biết 200 IQ đã là con số cực kỳ cao, Einstein chỉ có IQ 160 và nhà bác học Leonardo Davinci cũng chỉ có chỉ số IQ là 190 mà thôi.

Thầy giáo David rất nhanh thì bấm giờ, ra hiệu cho Hoàng Việt và Hiểu My có thể làm bài test này, tuy rằng có đến hai bài test là IQ và Toán học nhưng chỉ số IQ dĩ nhiên quan trọng hơn, cho dù bài test Toán Học không thông qua nhưng chỉ cần thông qua bài test IQ này thì hoàn toàn có thể đào tạo được.

Hoàng Việt nhìn vào bài test IQ, đây là lần đầu tiên hắn thấy một bài test kiểu như vậy, nhưng đối với trí thông minh của hắn thì đây chẳng khác nào đề bài toán cộng trừ tiểu học, hắn lập tức giải đề nhanh như chớp, chỉ sau 3 phút đã làm xong 40 câu, sau đó giơ tay ra hiệu cho thầy David.

“Em có ý kiến gì, em vẫn còn 57 phút để làm bài!” Thầy David liền nói.

“Thưa thầy, em đã làm xong!”

"..."

Hoàng Việt vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây, từ thầy hiệu trưởng, hiệu phó, các thầy cô giáo đến các anh chị nhà báo phóng viên đều khiếp sợ, chẳng lẽ cậu trai này không biết làm nên đánh đại sao, làm sao có thể có người giải bài nhanh như vậy, đúng thế, chắc chắn là thế rồi!

Thầy David liền bảo: “Em kiểm tra kĩ lại đi, còn nhiều thời gian lắm!”

“Không sao thưa thầy, đề này với em chỉ là trò con nít thôi!” Hoàng Việt cười ha ha.

Thầy David cũng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn chấp nhận tin tưởng Hoàng Việt, dù gì cậu trai này là người đạt điểm số cao nhất trong kì thi Toán Học Sinh Giỏi Quốc Gia, cậu ta nói vậy chắc là có nắm chắc, ông liền nhận lấy tờ đề, sau đó kiểm tra.

“Correct... Correct... Correct... Correct... Oh My Gods... All Correct!” Thầy David bật thốt lên câu: “PERFECT!”

“Wow!” Các phóng viên, các thầy cô giáo nghe được câu đó mà hưng phấn muốn điên rồi, đây là có nghĩa là chàng trai này sẽ được vào học Havard sao, mà chỉ số IQ của cậu ta là bao nhiêu, Perfect mà thầy David nói có nghĩa là gì...

Thầy David hơi chút băn khoăn, ngay sau đó ông mở lên máy tính, truy cập vào hệ thống mạng của trường Havard, sau đó tải một tờ tài liệu, lập tức in ra.

“Em tiếp tục làm đề này cho thầy, đây là bài kiểm tra IQ tối đa là 300!” Thầy David không chờ được đưa tờ đề cho Hoàng Việt.

“Tốt thưa thầy!” Hoàng Việt nhận lấy tờ đề, nhưng hắn cũng không ngu tới mức làm đúng hết tất cả, mặc dù như vậy có thể đạt được càng nhiều điểm tích phân, nhưng như thế đối với hắn cũng không có ích lợi gì, mà sẽ mang đến nhiều tai hại hơn, hắn cũng không muốn quá mức nổi tiếng vào lúc này.

Vì vậy, Hoàng Việt làm sai hết 80%, sau đó đưa tờ đề thi cho thầy David, thầy David cầm lấy kiểm tra xong, không có gì quá ngạc nhiên, những câu này rất khó, cho ông làm ông cũng chẳng biết phải giải ra làm sao cả.

Lúc này, Hiểu My cũng đã làm xong bài Test, cô nói với thầy David: “Sir, now i’m complete!”

“Okay, good!” Thầy David nhận lấy tờ bài làm của Hiểu My, sau đó kiểm tra, ánh mắt không thể nhịn nổi hiện lên vẻ khiếp sợ.

“PERFECT!” Ông lại thốt lên từ ban nãy, làm các phóng viên nhà báo các thầy cô giáo hết hồn cả rồi.

Thầy Hiệu Trưởng liền trao đổi với thầy David, hai người nói chuyện mà khuôn mặt đều hiện rõ vẻ vui mừng, sau đó thầy David liền nói: “Tốt, thầy sẽ thu xếp thủ tục du học cho hai em, hai em sẽ được cấp học bổng toàn phần, nếu muốn học lên Tiến Sĩ cũng có thể...”

Thầy David đang nói, bỗng nhiên bị Hoàng Việt chen lời: “Thưa thầy, em có điều muốn nói!”

“Có chuyện gì, em nói đi!” Thầy David không chút nào phật ý.

“Em không muốn đi du học!”

“...”

Hoàng Việt vừa nói ra, cả khán phòng đều im lặng như chết, kể cả Hiểu My cũng bất ngờ, nhưng người bất ngờ nhất không ai khác ngoài thầy David, thầy ấy liền nói: “Em nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ em không thích học ở Havard sao?”

“Không phải vậy thưa thầy, nhưng em thích môi trường học tập ở Việt Nam hơn!”

“Em hãy nghe tôi nói, ở Havard không khí học tập rất tốt, đến đó tài năng của em mới có chỗ để thi triển, ở Việt Nam nền giáo dục còn rất kém... À... Ý tôi là vẫn chưa có các chương trình bồi dưỡng những tài năng siêu đẳng, em hãy nghe tôi đi, bảo đảm qua đó rồi em sẽ thích ngay!” Thầy David thấy mình nói hơi lỡ lời, liền chữa, nhưng quả thật là nền giáo dục ở Việt Nam không thể sánh ngang với nước Mỹ là sự thật.

“Thưa thầy, ý em đã quyết, em muốn ở Việt Nam ạ!” Hoàng Việt kiên quyết nói, làm thầy David cũng có vẻ hụt hẫng, nhưng không sao, vẫn còn một em, ông nhìn sang Hiểu My, nhưng lúc này Hiểu My cũng cất tiếng.

“Sir, I refused to go to Harvard to study!” Hiểu My cũng kiên quyết nói lời từ chối, lần này thầy David hoảng rồi, mình đã liên hệ với ban lãnh đạo của trường, nay hai em học sinh này đều có IQ trên 200, đều là những người có trí thông minh cao nhất thế giới hiện tại, nếu không sang Havard học, chẳng phải trường của mình sẽ thiếu đi hai học sinh xuất sắc nhất thế giới sao?

“Hiểu My, xin em cân nhắc kỹ!” Thầy David nói đầy cầu khẩn.

“I’m sorry, I just want to be with Hoang Viet!” Hiểu My nói làm Hoàng Việt cảm thấy cực kỳ ấm lòng.

“Okay...” Thầy David không nói gì thêm, lũi thũi rời khỏi phòng hội đồng làm Hoàng Việt cũng cảm thấy hơi có lỗi.

“Xin lỗi thầy, nhưng sau này nếu có cơ hội, em có thể sang Havard thăm thầy chứ!” Hoàng Việt cất tiếng ngăn thầy David rời đi.

“Tất nhiên, bất cứ khi nào đều có thể!” Thầy David nói lời khách sáo, sau đó cũng rời đi ngay, hôm nay ông ấy đã rất mất mặt rồi.

“Mau mau, đem tin này lên trang bìa, càng nhanh càng tốt” Các anh chị phóng viên báo đài cũng lập tức gõ gõ vào bàn phím máy tính, muốn trang báo của mình là tờ báo cập nhật nhanh nhất tin tức này.

Thầy Hiệu Trưởng cũng đi tới gần Hiểu My và Hoàng Việt, sau đó nói: “Thầy tôn trọng quyết định của hai em!” Sau đó cũng rời đi luôn.

Lập tức, các anh chị phóng viên đi tới phỏng vấn Hiểu My và Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng không từ chối, lập tức trả lời câu hỏi.

“Chào em, anh có thể hỏi em một câu đâu là nguyên do khiến em từ chối vào học tại một trường đại học số một thế giới như Havard, em không biết đây là cơ hội rất tốt sao?”

Hoàng Việt lập tức đáp lời: “Em cho rằng, ở đâu mình cũng có thể học được, cho dù không học ở Havard, em vẫn tự tin mình có thể thành công trong sự nghiệp, vả lại, nước Việt Nam phù hợp với em hơn, em không muốn chịu cảnh cô đơn khi mà ở Việt Nam em còn có rất nhiều bạn bè và cả gia đình!”

“Cám ơn em, vậy sau này em muốn học ở trường đại học nào ở Việt Nam?” Anh phóng viên liền hỏi tiếp.

“Xin lỗi, em không muốn học lên Đại Học!” Hoàng Việt nói xong, cả hội trường im phăng phắc.
 
Chương 143: Còn có người thông minh như em sao??


Không khí yên tĩnh chốc lát, mọi người xì xào bàn tán, sau đó một chị phóng viên lập tức đưa ra câu hỏi:

“Xin lỗi, chị hỏi có lẽ hơi đường đột, nhưng tin chắc rất nhiều người muốn biết tại sao em lại quyết định không học Đại Học!”

“Vì Billgates cũng bỏ đại học!” Hoàng Việt cười hề hề, các anh chị phóng viên khác nghe vậy thì hết nói nổi rồi, đâu phải ai cũng được như Billgates, một ngàn người bỏ đại học thì mới có một người thành công a!

Dừng một chút, Hoàng Việt nói tiếp: “Em nói giỡn thôi, thật ra là vì với chỉ số thông minh trên 200 của em, chương trình đại học em chỉ cần 1 tuần là có thể giải quyết!” Hoàng Việt tỏ ra vô cùng tự tin.

“OMG!”

“Trời ơi!”

“Thật sao!”

“Cậu ta thật sự có chỉ số thông minh trên 200 sao?”

Các anh chị phóng viên không kiềm nổi kinh sợ, tuy rằng biết Hoàng Việt có trí thông minh rất cao nhưng không ngờ lại cao đến con số này, phải biết hiện tại trên thế giới, số người có chỉ số thông minh trên 200 cũng không nhiều a!

“Cậu ta nói đúng đấy!” Lúc này thầy Hiệu Phó cũng chen giọng vào, hồi nãy ông ở gần thầy Hiệu Trưởng, đã được nghe David nói rằng Hoàng Việt có chỉ số thông minh tầm 225 điểm.

“Tin này phải cho lên trang bìa tờ báo gấp, cậu ta chắc chắn là người thông minh nhất Việt Nam!”

“Đúng vậy đúng vậy, tin này chắc chắn sẽ làm kinh động đến cả Quốc Gia chúng ta!”

“Đất nước chúng ta lần này có thể nở mày nở mặt với bạn bè Quốc Tế được rồi!”

Hoàng Việt biết, giấy không gói được lửa, cho dù hôm nay hắn không nói thì chắc chắn David cũng sẽ báo lại cho đại học Havard, đến khi đó việc hai bạn học sinh có IQ trên 200 từ chối Havard hẳn sẽ truyền ra từ nước ngoài, thay vì vậy tại sao không báo cho người Việt Nam mình biết trước, như vậy mình cũng sẽ nhận được càng nhiều tích phân.

Lúc này đã hỏi xong Hoàng Việt rồi, mọi người liền chen sang phỏng vấn Hiểu My, cô lúc này đang vô cùng hào hứng, phải biết Hiểu My cực kỳ thích sự nổi tiếng a!

“Chào em Hiểu My, em có thể cho chị biết là em có chỉ số thông minh bao nhiêu được không?” Một chị phóng viên đưa micro tới sát hỏi.

“À... vâng, tất nhiên là được chứ chị... Thật ra em cũng không biết, nhưng bài test vừa rồi em làm được hết!”

“Trời...”

“Má ơi...”

“Quái vật!”

“Bài test vừa nãy theo David nói là IQ tối đa 200 đó a!”

Chị phóng viên vô cùng vui mừng, sau đó hỏi tiếp: “Hồi nãy em có nói em muốn ở lại Việt Nam vì muốn ở bên cậu Hoàng Việt, vậy cho chị hỏi mối quan hệ giữa em và bạn Hoàng Việt là gì, chị trông hai người rất xứng đôi, có phải hai người đang hẹn hò với nhau không?”

Hiểu My nghe hỏi vậy liền bối rối, cô cũng rất thông minh, biết nếu mình không trả lời người ta sẽ hiểu thành có, nhưng cô cũng muốn ngầm ám chỉ như vậy, nên liền bảo: “Xin lỗi, câu hỏi này em xin phép không trả lời!”

“Vậy cho chị hỏi thêm một câu nữa, sau này em có tính học lên Đại Học không?” Chị phóng viên có vẻ rất chờ mong câu trả lời của Hiểu My.

“Đương nhiên là có rồi, em đã nghe rất nhiều về môi trường học ở bậc Đại Học, dĩ nhiên là em phải đi học Đại Học chứ!” Hiểu My cười hì hì, nháy nháy mắt với Hoàng Việt.

Mọi người đều thở phào, nếu cô nàng này mà còn giống như Hoàng Việt nữa thì bọn họ quả thật không biết nói sao, đúng là đối với trí thông minh trên 200 thì không học đại học cũng không thành vấn đề nhưng như vậy chả phải là làm gương xấu cho các thanh niên Việt Nam sao?

Hoàng Việt cũng không chút nào bất ngờ, thật sự việc hắn không đi học đại học cũng không phải là vì hắn không thích môi trường học tập, mà là hắn cần thời gian làm nhiều việc hơn, tỷ như tu luyện, kinh doanh, việc học tập đối với hắn gần như không có ích lợi gì mấy, dĩ nhiên nếu có trường đại học nào cấp bằng danh dự chỉ bằng việc hoàn tất các tín chỉ thì Hoàng Việt sẵn lòng, dĩ nhiên là chỉ kiểm tra thôi, còn hắn không muốn ngồi mòn đít ở trên giảng đường đâu.

Các anh chị phóng viên cũng không hỏi gì thêm, từ nãy đến giờ bọn họ đã viết bài xong, bây giờ đang lập tức đăng lên trên báo đây, có rất nhiều tờ báo lớn như dân trí, vnexpress, zing, kenh14, tuổi trẻ, thanh niên cùng đến buổi khảo sát hôm nay, do đó Hoàng Việt hoàn toàn có thể yên tâm về số lượng tích phân thu được.

Thật sự thì Hoàng Việt tuy có chút phân vân về việc có nên sớm nổi tiếng như vậy không, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, đây là một thế giới khác, hẳn là con người cũng thông minh hơn, nếu ở thế giới cũ, 160 IQ đã nằm trong 1% số người thông minh nhất trên thế giới rồi, và cả thế giới người có IQ cao như Stephen Hawking cũng chỉ có IQ 162 mà thôi, nhưng ở thế giới này, hẳn là cũng không ít người có IQ trên 200 đi, phải biết tu luyện võ học cũng rất tốt cho khai phá đại não, bằng chứng là đầu óc của hắn đã thông suốt hơn rất nhiều từ khi bắt đầu Luyện Tinh Hóa Khí, có như vậy mới có thể cảm nhận được khí cảm mà tu luyện, hắn cũng đã nghe qua về tên Nguyễn Công Minh từ miệng anh Vinh mặt thẹo, tên này nghe đồn là kỳ tài, thông minh tuyệt đỉnh, con trai của Sơn Rồng Xanh, mà hắn cũng là người luyện võ, hẳn là IQ không kém hơn 200 đi. Nhưng với IQ gần 500 điểm của Hoàng Việt hiện nay, tên này đối với hắn cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, hắc hắc.

Không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, chỉ sau khoảng 30 phút từ khi hắn trả lời phỏng vấn, hắn đã nhận được thông báo từ hệ thống rằng tích phân vào sổ hơn 300 triệu điểm, phần lớn là tâm tình tích cực, điều đó khiến cho tốc độ chuyển hóa điểm tích phân của hắn vốn dĩ từ hơn 60 triệu điểm/ tuần tăng lên đến 80 triệu điểm/ tuần. Nếu với tốc độ này, cộng thêm gần 200 triệu tích phân hắn hiện có, vậy chỉ cần 10 tuần sau là hắn có thể hối đoái một môn công pháp ngang bằng với Tố Nữ Kinh rồi a, khi đó tốc độ tu luyện của hắn có thể tăng nhanh gấp 10 lần đó à!

Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Việt quả thật cảm thấy rất có lỗi với thầy David, chỉ vì mình muốn kiếm điểm tích phân mà bắt ông lặn lội đường xa tới đây, nếu để ông tay không trở về, chắc chắn sẽ khiến cho ông bị ban lãnh đạo quở trách.

“A! Có rồi... Bé Na!” Hoàng Việt nghĩ ra rồi, mình không đi du học được không có nghĩa là bé Na không đi du học được, với IQ hơn 275 điểm của bé Na, chắc chắn ở Việt Nam sẽ bị kéo chân sau, phải qua Havard thôi, nghĩ vậy, hắn lập tức chạy lên phòng thầy Hiệu Trưởng, nơi mà chắc hẳn thầy David đang ở đó...

“Sao? Em nói sao, IQ của em gái em cũng tương đương em??” David lúc này muốn điên rồi, hôm nay là ngày ông nhận được nhiều cú sock nhất.

“Đúng, nhưng nó mới học lớp 6, có thể học tại Havard không thưa thầy!”

“Tất nhiên là được, chỉ cần lời em nói là chính xác, qua được bài kiểm tra, chúng tôi sẽ có chương trình đào tạo đặc biệt dành cho em ấy, cám ơn em, thầy rất cám ơn em Việt à!” Thầy David vô cùng vui mừng, lần này xem ra mình vẫn là lập được đại công a!

“Được, chúng ta cùng về nhà em đi, hôm nay bé Na của em đã được nghỉ Tết, thầy mang bài kiểm tra IQ theo, chúng ta qua nhà em em kiểm tra luôn!”

“Được, rất tốt, thầy Khoa, thầy đi với chúng tôi chứ?” David nhìn sang thầy Hiệu Trưởng, người sau liền gật đầu, có một cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên ông ta không thể bỏ qua.

“Em có một đề nghị, chuyện này tốt nhất không nên báo cho phóng viên, sau này sang nước ngoài mọi người tự nhiên sẽ biết, em gái em có lẽ chưa quen với việc nổi tiếng!” Hoàng Việt đưa ra yêu cầu.

“Chuyện này dĩ nhiên là được, chúng ta mau đi thôi!” Nói rồi, ba người cùng bước ra khỏi phòng thầy Hiệu Trưởng.
 
Chương 144: Cô gái này iq trên 200!


Đến nhà Hoàng Việt, ba mẹ hắn khá bất ngờ khi hắn dẫn một người nước ngoài về, còn cả một người đàn ông bằng tuổi bọn họ, hai người này trông đầy trí thức, chắc hẳn là giáo viên trong trường.

Ba mẹ Hoàng Việt vào thời gian này cũng đã tận dụng trí thông minh để làm những điều có ích, trong đó dĩ nhiên có việc học tiếng Anh, liền giơ tay ra hỏi thăm David:

“Hello, i’m Hoang Viet father, and who are you?”

“I’m David, I’m teacher of Havard University!” David thân thiện bắt tay đáp lời.

“Wow!” Ba mẹ Hoàng Việt đầy ngạc nhiên, khó nói con của bọn họ đã được vào mắt xanh của đại học danh giá này rồi sao.

“Ba mẹ, hôm nay thầy David đến đây là vì bé Na!”

“Ồ...” Ba mẹ Hoàng Việt dĩ nhiên là không hiểu, liền hỏi:

“Nhưng bé Na mới học lớp sáu mà?”

“Ở nước ngoài người ta học nhảy lớp rất nhiều ba mẹ ạ, chuyện này không có gì lạ!”

“Ồ... Còn vị này là?” Ba mẹ Hoàng Việt hỏi tiếp.

“À... Tôi là hiệu trưởng trường THPT Nguyễn Thượng Hòa!” Thầy Khoa liền giới thiệu.

“Ôi... quý hóa quá... chào thầy Hiệu Trưởng, mau mau vào nhà, bé Na đang ở trên lầu, mời anh vào, mời thầy vào, con, dẫn hai người lên gặp bé Na đi, sau đó xuống dùng Phở!”

“Vâng, ba mẹ!”

Mọi người lên lầu xong, Hoàng Việt gõ cửa, bé Na sau khi mở ra thì cực kỳ bất ngờ, tại sao lại có người nước ngoài đến đây.

“Ngọc ơi... có chuyện tốt đây!” Hoàng Việt vội nói, dĩ nhiên trước mắt người ngoài thì xưng hô là bé Na không hay.

“Anh hai... Ai vậy ạ!” Bé Na tò mò hỏi.

“À... Trưởng ban tuyển sinh của Đại Học Havard ở Việt Nam, lần này đến đây là muốn tìm học sinh du học qua Havard!”

“Wa... Anh hai được tuyển qua Havard sao?” Bé Na cũng không mấy ngạc nhiên, nhưng cô rất mừng cho anh trai mình.

“Đúng vậy, nhưng anh hai không đi, lần này thầy muốn kiểm tra bé Na, nếu bé Na đủ điều kiện sẽ được sang Havard học!”

“Em không đi.... Em không đi, em muốn ở nhà với anh hai!” Bé Na lắc đầu nguây nguấy.

Thầy Khoa cũng nói nhỏ gì đó với David, trên mặt người sau lập tức hiện lên vẻ lo lắng.

“Bé Na, nghe anh hai, bé Na ở Việt Nam sẽ không thể phát triển tiếp, môi trường học tập ở Havard rất tốt, với lại sau này anh hai và ba mẹ có thể thường xuyên qua đó thăm bé Na mà, con trai ở Mỹ rất đẹp trai nha!” Hoàng Việt cười hì hì khuyên nhủ.

“Đẹp trai bằng anh hai hông?” Bé Na hơi có chút dao động.

“Ách... Dĩ nhiên là không!” Hoàng Việt gãi gãi đầu.

Lúc này thầy Khoa lại nói nhỏ với David vài câu, khuôn mặt ông hiện vẻ vui mừng hơn nhiều.

“Nhưng mà... sang đó một mình buồn lắm a!” Bé Na còn có chút phân vân.

“Hì hì... sang đó bé Na sẽ được làm quen với nhiều bạn mới, các bạn đó đến từ rất nhiều Quốc Gia, lo gì không có người chơi cùng nè!”

“Ừ hen...” Bé Na lúc này quyết định rồi, nhất định mình phải sang Havard học mới được.

“Em đồng ý!” Bé Na nói luôn.

“Yeah!” David cũng biết một vài câu đơn giản tiếng Việt, vừa nghe bé Na nói xong lập tức hú hét, đập tay cùng thầy Khoa.

“Tốt, bây giờ bé Na sẽ được làm một bài kiểm tra IQ, cố gắng làm thật tốt nhé!” Hoàng Việt dĩ nhiên là rất tự tin vào em gái mình rồi.

“Vâng ạ! Hì hì!” Sau đó, bé Na cùng thầy David ngồi cạnh nhau trên bàn học, thầy đưa cho bé Na tờ giấy bài test IQ, sau đó coi bé Na làm, trông thấy bé Na liên tục điền vào những đáp án đúng mà ông mừng hết lớn...

“Tốt lắm, IQ của cô bé này trên 200 điểm!” Sau khi xác nhận chính xác đáp án của bài làm của bé Na, thầy David hô to, vỗ vỗ vai cô bé, người sau lúc này cũng lộ rõ vẻ vui mừng.

“When will I be able to study at Harvard?” Bé Na liền hỏi.

“Sau khi em nắm giữ xong kiến thức của bậc phổ thông bên Mỹ, dĩ nhiên chúng tôi sẽ có người chuyên phụ trách bồi dưỡng những kiến thức này cho em!” Thầy David nói bằng Tiếng Anh.

“Vâng, vậy thì tốt quá ạ!” Bé Na cũng rất mừng.

“1 tháng sau em có thể bay sang Mỹ luôn được chứ?” Thầy David hỏi thêm.

“1 tháng ạ... có quá nhanh không?” Bé Na hỏi thêm.

“Không sao đâu bé Na, một tháng sau là hết Tết rồi, anh hai tin việc bé Na được sang Havard học sẽ làm trường của bé Na cảm thấy rất vinh hạnh đây!”

“Ừ nhỉ... hi hi, bạn bè em sẽ ghen tị đến chết mất cho coi!” Bé Na cười túm tím.

“Được, sau khi nghỉ tết em sẽ theo thầy sang Mỹ!” Bé Na liền nói.

“Được vậy thì quá tốt!”

“Thầy Khoa, anh David, chúng ta cùng xuống ăn phở nhà em đi, phở nhà em ngon lắm!” Hoàng Việt cười hề hề.

“Okay, I like Pho!” David cũng rất hào hứng.

Xuống dưới nhà, ba mẹ Hoàng Việt liền làm cho 4 người 4 tô Phở, Hoàng Việt và bé Na cũng ăn, giờ đây, phở nhà Hoàng Việt đã nhập vào nguyên liệu hảo hạng thuộc hàng bậc nhất, nhà hắn không thiếu tiền, quan trọng là phải đem đến trải nghiệm tốt nhất cho thực khách.

“Ồ... Rất ngon.... Number 1!” David nói to, làm đám khách nhân xung quanh cười sằng sặc, giọng anh ta nói tiếng Việt quả thật nghe rất mắc cười.

“Ngon thật đấy!” Thầy Khoa cũng phải tấm tắc khen, ông chưa từng ăn bát Phở nào đậm đà đến vậy.

Sau khi ăn xong, hai người ra về, bé Na lúc này không ngừng hỏi Hoàng Việt về ngôi trường Havard, thực sự thì Hoàng Việt cũng không biết quá nhiều về ngôi trường này, chỉ biết nó là ngôi trường đã từng đào tạo ra nhiều người thành công nhất trên thế giới, chủ nhân của Facebook cũng đã từng theo học ở đây.

Bé Na để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình cũng lên phòng mở máy tính, tìm hiểu thêm về ngôi trường này, càng xem thì cô lại càng thích, nơi đây là nơi quy tụ của các thiên tài, đến đó rồi cuộc sống hẳn là sẽ rất thú vị.

Đang cùng bé Na xem thử thông tin về ngôi trường này, bỗng nhiên ngoài đường vang lên một thanh âm phát từ một loa phóng thanh: “Buổi biểu diễn Xiếc Quốc Tế hấp dẫn nhất Việt Nam sẽ diễn ra vào tối mai tại rạp xiếc TP.HCM, mau đặt vé ngay nếu không sẽ hết chỗ!!”

Thanh âm quảng cáo không ngừng lặp lại, Hoàng Việt nghe mà cũng cảm thấy có chút thú vị, bé Na lúc này cũng nói thêm: “Anh hai, hay quá, nhà mình đi xem xiếc đi!”

“Hì hì, nếu bé Na thích, thì tất nhiên là được thôi!” Hoàng Việt dĩ nhiên cũng sẽ không từ chối, hắn còn điện thoại rủ thêm Kiều Linh, Hiểu My và Hoàng Tuấn cùng đi nữa.

Sau khi xác nhận được tất cả mọi người đều đi được, Hoàng Việt lên trang web của rạp xiếc TP.HCM đặt vé, sau đó thanh toán luôn, ngày hôm sau khi đến rạp xiếc hắn chỉ cần đưa CMND ra là sẽ nhận được vé tốt, hắn đặt vé VIP ở sát ngay khán đài cho tiện quan sát, giá mỗi vé hơn 500 ngàn đồng, vì chương trình này theo như thông tin thì quy tụ rất nhiều nghệ sĩ nghệ thuật Xiếc nổi tiếng trên thế giới đó a!

“Xem nào, tiết mục Cột xoay, đi trên dây, xiếc sư tử, còn có cặp đôi hoàng tử xiếc Quốc Cơ, Quốc Nghiệp nữa này... hay thật đấy!” Bé Na tíu tít nói, cô cực kỳ thích Quốc Cơ Quốc Nghiệp luôn nha, nhất là khi hai người bọn họ đã từng lập qua kỷ lục Guinness.

Sau khi xem qua chốc lát, Hoàng Việt về phòng mình, hắn cùng lúc nhắn tin với Hiểu My và Kiều Linh, hai cô gái này cũng đang rất hào hứng với buổi đi xem xiếc ngày mai rồi, hắc hắc.
 
Chương 145: Chuyện không hay trong rạp xiếc!


Ngày hôm sau là chủ nhật, Hoàng Việt chỉ phải đi học một buổi, đây cũng là ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ tết, các bạn học vô cùng hưng phấn, đúng hơn 1 tuần sau là sẽ đến ngày tết ta, ngoài ra, vào ngày thứ 3 tuần sau, Hoàng Việt và Kiều Linh, Hiểu My còn sẽ có một chuyến du lịch sang Luân Đồn, Kiều Linh sẽ dẫn theo em trai, còn Hiểu My thì lại dẫn theo em gái.

Tin Hoàng Việt và Hiểu My từ chối trường đại học Havard cũng đã truyền khắp trường, thậm chí là cả nước Việt Nam, phải biết Havard là đại học danh giá bậc nhất thế giới a, sao lại có người có thể ngu ngốc từ chối một cơ hội tốt như vậy chứ, nhưng dĩ nhiên không ai cho rằng hai người Hoàng Việt và Hiểu My là ngu ngốc cả, bởi vì bọn họ sở hữu chỉ số IQ trên 200 cơ mà.

Hoàng Việt cũng đã thu về thêm 200 triệu tích phân tích lũy nhờ chuyện này, lúc này tốc độ xử lý điểm tích phân của hệ thống cũng tăng lên 85 triệu điểm / tuần, quả là rất nhanh đó a!

Sau hai tiết học sớm vào buổi sáng, Hoàng Việt vừa về nhà không lâu thì có tin nhắn từ Hải Đường công tử nhắn sang, tên này lại rủ hắn đi đánh bạc, dĩ nhiên là Hoàng Việt sẽ từ chối, mặc dù hắn hoàn toàn có thể kiếm tiên nhờ việc này nhưng chút tiền mọn đó đối với hắn bây giờ chỉ là con số lẻ.

Đang tính nằm ngả người nghỉ ngơi một chút chuẩn bị cho buổi đi xem xiếc vào tối nay, thì hòm thư ảo của Hoàng Việt nhận được một thư nhắn.

“Xin chào, tôi là chủ quản của trang web X**es, trang web bị cậu hack hôm bữa đây, tôi muốn có một cọc giao dịch muốn làm với cậu, không biết cậu có hứng thú nghe không?”

Hoàng Việt vẫn còn nhớ rõ lần trước là tên này gửi cho hắn 1 ngàn tỷ đồng, cũng nhờ vào đó mà hắn kiếm được vô số tích phân đây, không biết lần này tên này lại đưa ra đề nghị gì, Hoàng Việt lập tức nhắn lại: “Ông có chuyện gì, cứ nói thẳng, nếu hợp lý thì tôi sẽ xem xét!”

Khoảng vài chục giây sau, bên kia liền có phản hồi: “Chuyện là tôi muốn nhờ cậu tiếp tục đánh sập tất cả các trang web đen nổi tiếng, trong vòng 1 tuần, thù lao mà chúng tôi đưa ra cho cậu nhất định sẽ khiến cậu vừa lòng!”

“Thế à... Cụ thể là bao nhiêu!” Hoàng Việt cũng hơi chút ngẫm nghĩ, xem ra tên này muốn lợi dụng hắn để thu hút người truy cập cho trang web này đây, mà 1000 tỷ lần trước hắn cũng đã xài hết rồi, nếu lần này có thêm một lượng tiền để kiếm lấy tích phân nữa thì hắn cũng không có lý do gì để từ chối.

“100 triệu đô! Thế nào, cậu hài lòng chứ!” Từ bên kia truyền đến tin nhắn

Hoàng Việt hơi trầm ngâm, 100 triệu đô thật sự không phải là con số nhỏ, hơn nữa hắn cũng biết đối phương cho ra con số này đã là hết sức hợp lý, phải biết doanh thu 1 tuần của một trang web đen lớn nhất cũng chỉ tầm 10 triệu đô mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu mình làm vậy há chẳng phải tiệt đường sống của các trang web đen khác sao, mặc dù hắn cũng không có mấy thiện cảm đối với chủ nhân những trang web này nhưng rất nhiều người cũng cần có những trang web này để giải tỏa tâm lý đó a.

Nghĩ vậy, Hoàng Việt liền từ chối lời đề nghị này, sau đó tắt máy tính, ngả người nằm ngủ, đã mấy hôm hắn vì chuyên tâm tu luyện mà không ngủ rồi, tối hôm nay hắn muốn chuẩn bị cho mình tinh thần thật tốt, dù gì cũng là buổi đi chơi cùng hai người hắn thương cơ mà, hắc hắc!

Buổi tối, tầm 6h30, Hoàng Việt lúc này đã tỉnh dậy, hắn liền cùng ba mẹ lên đồ, quán phở hôm nay đã sớm đóng cửa, sau đó thì lần lượt sang nhà Kiều Linh, Hoàng Tuấn cùng Hiểu My để đón 3 người, ba Hoàng Việt chở mẹ hắn bằng con xe Wave mà ông vẫn thường đi, tuy rằng nhà hắn hiện nay rất giàu nhưng cũng không có thói quen phung phí, Hoàng Việt thì đi con Ninja H2R chở bé Na, Hiểu My thì chở Thiên Di bằng chiếc xe đạp điện, đứa em Kiều Linh lấy xe máy chở cô, còn thằng Hoàng Tuấn thì đi con Sirus màu đỏ trông khá oách.

Mọi người chạy khoảng 20 phút thì cũng đến rạp xiếc TP.HCM ở công viên Gia Định quận Gò Vấp, ngày hôm nay trước cổng Công Viên treo rất nhiều băng rôn, biểu ngữ, khách nhân đến nườm nượp, mọi người đều háo hức trông chờ buổi biểu diễn đến từ các nghệ sĩ Xiếc hàng đầu Việt Nam và Quốc Tế này, sức chứa của rạp xiếc lên đến hơn 5000 chỗ ngồi, giá vé thường từ 150k trở đi cho đến giá VIP cao nhất là 500 ngàn đồng của Hoàng Việt.

Sau khi ra quầy và chứng thực CMND, Hoàng Việt nhận được 8 vé, hắn đã thanh toán 4 triệu đồng qua mạng, sau khi mua thêm một chút thức ăn nhẹ như thịt xúc xích, nước ngọt thì Hoàng Việt cùng mọi người cùng vào khán đài, vị trí ngồi của đám người Hoàng Việt ngay sát kế bên sân khấu, chỉ cách một dải rào ngắn cũn.

Lúc này trong rạp Xiếc, không khí vô cùng vui nhộn, các bài nhạc vui tươi sôi động được bật lên, những người đi xem xiếc có đủ mọi lứa tuổi, hầu hết là đi cùng gia đình, có rất nhiều trẻ em, sau khi chờ đợi chừng 15 phút thì buổi biểu diễn cũng bắt đầu.

Có một chú hề bước từ trong cánh gà ra ngoài chào khán giả, giới thiệu tiết mục biểu diễn đầu tiên:

“Xin chào mừng quý khán giả đến với buổi biểu diễn xiếc Quốc Tế thường niên của chúng tôi, buổi biểu diễn này quy tụ nghệ sĩ Xiếc đến từ nhiều Quốc Gia, và các nghệ sĩ Xiếc nổi tiếng của Việt Nam, tiết mục đầu tiên đó là ‘Gấu đi xe máy’, mời quý khán giả cùng thưởng thức!”

“Hoan hô, hoan hô!”

“Ba...ba...ba”

Khán giả vỗ tay đôm đốp, bé Na ngồi kế bên Hoàng Việt thì tỏ ra rất khoái chí, gấu mà cũng biết đi xe máy ư, cô rất muốn được xem a!

Rất nhanh, một người huấn luyện viên xiếc dẫn theo một chú Gấu to màu nâu bước ra, chú gấu này hình như là gấu cái và được cho mặc váy, bé Na thấy vậy thì thích thú lắm liền vỗ vỗ tay, Kiều Linh và Hiểu My cũng phải cười hì hì, chiếc xe mà chú gấu này sắp cưỡi là con Air Blade nữa mới ác.

“Gấu đi tay ga à?”

“Hay à nha!”

“Ha ha ha ha...”

Các khán giả vô cùng hưng phấn hú hét lên, rất nhiều người mới đi xem xiếc lần đầu, còn chưa từng trông qua tiết mục ngộ nghĩnh đến vậy, lập tức, người huấn luyện viên ra hiệu cho chú Gấu ngồi lên xe, sau đó nó liền đạp chân ga, chạy Airblade vòng vòng sân khấu.

“Bốc đầu!” Vị Huấn luyện viên ra lệnh cho chú Gấu, chú gấu lập tức nghe theo, bốc đầu xe máy lên.

“Ha ha... Nó biết bốc đầu kìa!”

“Con gấu này khôn vãi!”

“Hắc hắc, món tay gấu hầm cũng ngon lắm á nha!”

“Đi một tay!” Tiếp đó, vị huấn luyện viên ra lệnh cho chú gấu buông một tay ra, chú gấu con vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, lập tức buông một tay ra và điều khiển xe máy.

“Sao giống dạy hư trẻ nhỏ quá à!” Ba Hoàng Việt thầm bĩu môi chê bai, làm như vậy khác nào khuyến khích con trẻ chạy xe ẩu chứ.

“Haha... Xiếc thôi mà ba!” Bé Na không cho là đúng, cô cảm thấy như thế này rất thú vị.

Những bỗng nhiên, chú Gấu dường như không giữ được thăng bằng, ngã xe xuống đất, làm cả khán phòng tĩnh lặng lại.

“Gì mà dở vậy!”

“Chán phèo!”

“Xiếc gì tệ quá đi!”

“Yêu cầu trả tiền!”

“...”

Các khán giả thấy chú gấu không diễn được tốt thì lên tiếng mắng chửi, bé Na thì cảm thấy rất tội chú gấu này.

“Tại mày hết đó!” Vị huấn luyện viên tức quá, mình đã dạy nó mấy năm trời, hôm nay sao nó lại có thể thất bại vào buổi biểu diễn quan trọng này, liền lấy roi quất vào mặt chú gấu một nhát.

“CHÁT!” Một tiếng roi quất vang lên.

“GRÀO...” Chú gấu điên tiết, gầm lên, lao thẳng đến người huấn luyện viên.
 
Chương 146: Mình nuôi con gấu này được không anh hai?


Không khí toàn bộ khán đài im phăng phắc, tất cả mọi người đều hoảng hốt, đây là xảy ra chuyện gì, chuyện sắp náo đến chết người rồi sao, các bé nhỏ lấy tay che lại hai mắt, nhiều đứa còn khóc nấc lên.

“Hu hu...”

“Con gấu kia dữ quá...”

“Trời... Ai đó mau cản lại!”

“Nổ súng đi!”

Lập tức, Hoàng Việt ngồi bật dậy, từ trong tay hắn hiện lên một nhúm đất cứng, đó là Linh Nhưỡng từ Linh Điền Không Gian, ném nó bay thẳng đến móng vuốt con gấu đang muốn cào lên mặt người huấn luyện viên đó, làm tay của nó như bị trật ra, lùi lại mấy bước, cực kỳ hoảng sợ nhìn về khán đài.

‘’GRÀO...” Con gấu càng trở nên dữ tợn, không hướng về người huấn luyện viên nữa, mà hướng về phương hướng người ném cục đất này về phía nó.

“Việt, anh mau chạy!” chị em Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di hét lớn.

“Việt, chạy!” Hoàng Tuấn cũng hô, sau đó kéo lấy tay hắn, nhưng Hoàng Việt quả thật đứng vững như bàn thạch.

“Anh hai làm gì vậy? Chạy mau lên!” Bé Na cực kỳ kinh hãi, tuy rằng cô và ba mẹ hắn biết rằng hắn có võ, nhưng đây là gấu a.

Lúc này, toàn bộ rạp xiếc đã náo loạn cả rồi, các khách nhân đạp lên nhau mà chạy trốn, những người cha, người mẹ ôm lấy con trẻ chạy nhanh ra ngoài, lúc này, có một vị huấn luyện viên khác tay cầm súng, đang chuẩn bị bắn thì chỉ nghe Hoàng Việt hét lên: “ĐỪNG BẮN!!!” Sau đó, hắn trao cho gia đình cùng ba người Kiều Linh một ánh mắt an tâm.

Người huấn luyện viên kia nghe vậy thì khiếp sợ, chàng trai này đây là muốn làm gì, không biết đây là gấu sao, cũng không phải là mèo hay chó a, nó lại còn đang hướng về cậu ta nữa.

Nhưng còn chưa chờ Hoàng Việt lao tới đánh lui con gấu, từ xa có một người trung niên nhân phóng qua, ông ta nhảy một cái liền lướt ngang qua năm, mười mét, đá con gấu bay ngã nhoài xuống đất.

“Cao thủ!”

“Minh Kính cường giả!”

Lập tức, một số khách nhân dừng lại cước bộ, hai vị huấn luyện viên thì giật cả mình, phải biết con gấu này ít cũng phải 500 kí lận a, người này đạp một cái nó liền bay ra xa 5, 6 mét, vậy đây phải dùng một lực lượng cỡ nào.

Con gấu lập tức chồm dậy, càng điên cuồng lao về người kia, người này lập tức hô một tiếng lớn: “KHÔNG ĐƯỢC BẮN!” Vị huấn luyện kia thấy hắn có tự tin như vậy, hẳn là cao thủ võ lâm, nên cũng buông súng xuống.

“Cẩn thận!”

“Chú ơi cố lên!”

Các khán giả trong rạp xiếc hô to, Kiều Linh và Hiểu My, Thiên Di cũng hoảng hốt, người trung niên này khuôn mặt vẫn bình thản như thường, nhẹ nhàng hóa giải thế công của con gấu, Hoàng Việt ở xa mà thầm tấm tắc, người này có cảnh giới Minh Kính trung kỳ sơ giai a!

Tên này dùng võ Karate bức lui con gấu, nó dùng móng vuốt sắc nhọn vồ vào ông ta nhưng đều bị ông ấy nhẹ nhõm hóa giải, sau đó ông ấy đấm một phát vào bụng nó, nó ngã lăn ra đất luôn.

“Hoan hô!”

“Quá giỏi!”

Hoàng Việt bó tay rồi, đáng lẽ ra là hắn muốn xử lý con gấu, nhưng không ngờ lại có người giúp mình, thôi thì như vậy cũng tốt, sau đó con gấu bị tiêm thuốc mê, không biết sau này kết cục của nó sẽ thế nào, bé Na liền hỏi:

“Anh hai, sau này người ta sẽ làm gì nó?”

“Chắc là cho nó vô sở thú thôi, không diễn xiếc được nữa!”

“Hic hic, thương chú gấu quá, mình nuôi nó được không anh hai, nó biết chạy xe máy mà!”

“Ừm... nếu bé Na thích, sau này anh hai sẽ mua nó về, bé Na yên tâm!” Hoàng Việt cười hì hì, hắn dĩ nhiên sẽ không từ chối em gái mình.

“Bé Na, nuôi nó lỡ nó cắn con thì sao?” Mẹ Hoàng Việt liền hỏi.

“Không đâu, nếu con không đánh nó, nó sẽ không cắn con!” Bé Na cực kỳ tinh ý.

“Haiz, mấy con gấu này để diễn xiếc thường bị đối xử tệ lắm!” Ba Hoàng Việt thở dài.

Mọi người cũng liền ra về, coi bộ hôm nay rạp xiếc không có gì vui, nhưng trước khi đi về, chỉ thấy người trung niên kia đi tới lại gần Hoàng Việt, bảo: “Lần sau phải cẩn thận hơn, có chút thực lực thì được, nhưng đừng dại dột đối đầu với thú dữ!”

Hoàng Việt cạn lời, quả thật hồi nãy hắn ném miếng đất kia ra chỉ dùng một phần 10 công lực mà thôi a, chỉ có cảnh giới tầm Minh Kính sơ kỳ cao giai, xem ra ông ấy tưởng rằng đó là toàn lực của mình, mà một cao thủ Minh Kính sơ kỳ cao giai tuy nói không giết được con gấu nhưng muốn kiềm chế nó thì vẫn là có thể...

Gia đình Hoàng Việt cùng bước ra khỏi rạp xiếc, mọi người quyết định đổi buổi đi xem xiếc này thành buổi đi xem phim, cả nhà chọn phim Diệp Vấn làm Hoàng Việt và Hiểu My hơi chột dạ, phim này hai người bọn họ xem rồi a, nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra, hic hic.

Nhưng Hoàng Việt lại không biết là, lúc hắn vừa ra về không lâu, có một khách nhân chuộng cây cảnh, nhìn thấy nhúm đất dưới sàn sân khấu xiếc có vẻ màu mỡ, liền cầm về.

“Hí hí, đất tốt thế này trồng hoa nhất định sẽ lớn nhanh đây, nhà mình có một cây hoa lan, nhiêu đây đất là đủ trồng rồi, hí hí!”

...

Hoàng Việt và gia đình vào trong rạp chiếu phim, ba mẹ hắn liên tục bị giật mình bởi các phân đoạn hành động nghẹt thở, hỏi Hoàng Việt: “Sao con có vẻ điềm tĩnh thế, bộ không bất ngờ sao?”

“Đâu có, con bất ngờ lắm!” Hoàng Việt giả bộ nói.

“Phim hay quá anh hai, ông Chung Tử Đơn này diễn đạt phết!” bé Na cũng khá rành về phim ảnh.

“Ừm... Tiếc là phần này đã là phần cuối của Diệp Vấn rồi, dù gì ông ấy cũng phải nghỉ hưu!” Ba Hoàng Việt nói thêm vào.

Mọi người cùng thưởng thức hết phim, vừa ăn bắp rang và uống coca, sau đó cùng ra ngoài sảnh của rạp chiếu phim, kiếm một chỗ ngồi, cùng bàn về kỳ du lịch Luân Đôn sắp tới:

“Các con chuẩn bị kỹ chưa, nếu muốn rủ thêm ba mẹ đi cùng thì cô bác vẫn đài thọ được!”

“Không cần đâu cô bác, ba mẹ con cũng bận rộn nhiều việc, phải chuẩn bị cho tết này!” Kiều Linh cũng nói.

“Ba mẹ con cũng vậy!” Hiểu My và Hoàng Tuấn nói thêm.

“Ừm... Nghe nói Luân Đôn có Tháp Luân Đôn đẹp lắm, chúng ta phải tới đó nha!” bé Na nói vào.

“Ừm... Còn có tháp đồng hồ BIG BEN nữa đó!” Hoàng Việt cười hì hì.

“Mọi người có đói không, hay mình đi nhà hàng ăn gì đi!”

“Ăn Buffet đi chú!” Thiên Di đề nghị, mọi người cũng rất cưng chiều cô bé này, chỉ có em trai của Kiều Linh trong buổi tối hôm nay có vẻ hơi ít nói.

“Được đó, Việt, con lên mạng check nhà hàng đi, rồi chúng ta chạy qua luôn!”

“Vâng, ba mẹ!” Hoàng Việt bấm bấm điện thoại.

“Hì hì... Tiếc là quá vội, nếu không để anh hai nấu là ngon nhất rồi!” Bé Na nghĩ lại vẫn thèm.

“Hắc hắc!”

Sau khi đến nhà hàng, gia đình Hoàng Việt cùng dùng buffet, đây là nhà hàng Tây, các món có sushi, bít tết, lẩu, bánh ngọt, kem, thịt bò, tôm hùm, cua Hoàng Đế, vân vân, nói chung cả nhà Hoàng Việt ăn một bữa thỏa thích, no nê, đầu bếp ở đây công nhận là làm món ăn cũng rất vừa miệng.

Nhà hàng Royal của Hoàng Việt thì chỉ phục vụ tiệc sinh nhật, tiệc cưới, các buổi liên hoan thông thường, Hoàng Việt đang cân nhắc xem có nên để cho thêm vào hình thức Buffet không đây, dĩ nhiên nhà hàng của hắn món ăn phải càng đa dạng càng tốt.

Sau khi đi ngủ, mọi người dành một ngày thứ hai để chuẩn bị cho chuyến đi đến Luân Đôn, sang thứ ba, vào tầm 3 giờ sáng hôm đó, mọi người tập trung tại nhà Hoàng Việt, bắt taxi đến sân bay, chuẩn bị cho chuyến du hành đến Anh Quốc xinh đẹp.
 
Chương 147: Tòa tháp london


Làm xong thủ tục kiểm tra VISA, gửi hành lý, cả nhà Hoàng Việt lên máy bay, đây là chuyến bay của hãng hàng không Việt Nam Airlines, các chị tiếp viên hàng không đều trông rất xinh đẹp, nhưng dĩ nhiên là không bằng hai người Kiều Linh, Hiểu My.

Đây không phải là lần đầu tiên ba người Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di đi máy bay, nên cả ba cũng không quá bất ngờ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ ra nước ngoài, trước đây bọn họ đi du lịch đều là ở trong phạm vi lãnh thổ Việt Nam mà thôi a!

“Anh, em nghe nói Luân Đôn vào thời điểm này có tuyết đấy!” Kiều Linh ngồi kế bên Hoàng Việt nói.

“Ừm... Nhưng cũng không phải là tuyết sẽ rơi khắp thành phố đâu, chỉ rơi ở một vài địa điểm thôi!”

“Mình đi trượt tuyết nhé... Em chưa đi trượt tuyết bao giờ!” Thiên Di cũng nói vô.

“Hì hì... Đó là tất nhiên!” Hoàng Việt cười hắc hắc.

Mọi người cùng ở trên máy bay, mở màn hình bật phim hoặc nhạc lên để giải trí, đến giờ ăn thì sẽ có tiếp viên mang thức ăn cùng nước uống ra cho mọi người lựa chọn, đến tầm 3h sáng ngày thứ tư thì cũng đã đến London, mọi người cùng xuống máy bay, sau đó đi đến sảnh của sân bay, nơi này hiện tại có rất nhiều người đến chờ người thân, Hoàng Việt và gia đình thì lập tức lên taxi đi đến một khách sạn 3 sao gần đó.

Trong khách sạn, mọi người dùng bữa sáng, thức ăn dĩ nhiên là sẽ theo phong cách phương Tây, các món bánh ngọt cũng rất ngon miệng, mọi người uống một ly cafe nóng, sau đó chuẩn bị đến điểm đến đầu tiên, Cầu Tháp Luân Đôn.

Vừa ra khỏi khách sạn, Hoàng Việt và gia đình, bạn bè liền thấy được đứng ở ngoài cổng có mấy người dân bản xứ, những người này chuyên môn đề cử chính mình làm hướng dẫn viên du lịch, Hoàng Việt cũng chọn lấy một người, dù gì có người bản địa đi cùng thì cũng tốt, có những điều mà bọn họ biết được có thể giúp đỡ cho chuyến du lịch của bọn hắn trở nên trơn tru hơn.

Sau khi giao tiếp với một người đàn ông tầm 30 tuổi, Hoàng Việt biết ông ta đã có hơn 5 năm kinh nghiệm dẫn khách du lịch đi vòng quanh thành phố, giá tiền cho một ngày dẫn đường là 1000 USD, Hoàng Việt cũng không tiếc chút tiền này, liền chấp thuận.

Những người hướng dẫn viên du lịch khác khi vừa nhìn thấy Hiểu My, Kiều Linh cũng phải hết hồn, trời ơi, sao trên đời này lại có hai người con gái xinh đẹp đến vậy, bọn họ quả thật bị hớp hồn rồi, mà bé Na và Thiên Di tuy nhỏ nhưng cũng rất đáng yêu a!

Mọi người quyết định dùng tàu điện ngầm để đi đến điểm đến đầu tiên, theo như người hướng dẫn viên du lịch này nói, hệ thống tàu điện ngầm của Luân Đôn nổi danh là thông suốt, dường dây bao trùm cả thành phố, có thể đưa khách nhân đi đến tất cả phong cảnh cùng danh lam thắng cảnh trứ danh của Luân Đôn, sau khi đi bộ chốc lát, thì cũng đến trạm tàu điện ngầm, người hướng dẫn viên du lịch giúp cả nhà Hoàng Việt mua vé, sau đó ngồi lên xe.

“Wow, tàu điện ngầm này ở Việt Nam chưa có a!” Em trai Kiều Linh tỏ ra vô cùng thích thú.

“Hẳn đây là lần đầu tiên mọi người đi tàu điện ngầm rồi!” Hiểu My cười hì hì.

Sau khi lên tàu, mọi người ngồi lên tàu một chút thì khoảng 20 phút sau, tàu cũng đã đến đích, mọi người đi lên lại mặt đất, đi một tí thì lúc này đã thấy được sông Thames, đây là con sông mệnh danh là con sông quan trọng nhất nước Anh.

“Luân Đôn thật là phồn hoa a! Các tòa nhà đều rất đẹp và cổ kính!”

“Cầu Tháp thật hùng vĩ a!”

“Không biết bao giờ Việt Nam mới được như này nhỉ!”

“Sông rộng quá a!”

“Chúng ta qua đó chụp hình đi!” Mọi người đều muốn ghi lại những khoảnh khắc đẹp khi đi đến London lần này.

Sau khi mọi người chụp hình xong, liền đi theo người hướng dẫn viên đến tòa tháp London nối liền với cầu Tháp, sau khi thấy được diện mạo của tòa tháp, đây không khác gì một lâu đài a!

“Tháp London có 900 năm lịch sử, từng là lâu đài, vương cung, ngục giam, viện bảo tàng, kho quân sự, nghe đồn trong đó còn có ma quỷ!” Người hướng dẫn viên không ngừng giới thiệu, chỉ có Thiên Di và em trai Kiều Linh là nghe không hiểu, được mọi người phiên dịch lại.

“Wa, còn có quỷ nữa sao?”

“Ha ha, trên đời này làm gì có quỷ chứ!” Kiều Linh nói

Hoàng Việt thì không cho là đúng, ngay cả thứ như hệ thống đều có, có ma quỷ thì có gì lạ đâu chứ!

Mọi người nhanh chóng tới gần tòa tháp London, mà ở đây muốn đi vào là phải mua vé đó a, giá vé là 10.5 bảng Anh, tương đương hơn 300 ngàn Việt Nam đồng, Hoàng Việt đã đổi một số tiền Việt Nam sang bảng Anh nên cũng không gặp phiền phức gì, sau khi đi vào rồi, mọi người mới thấy nơi đây quá rộng luôn a, may là ai nấy đều có thể lực tốt chứ nếu không đi hết một vòng là toàn thân không động đậy nổi luôn à!

Mọi người đi vào trong tháp thì thấy hai bên cổng còn có thủ vệ nữa, mặc quần áo rất kỳ lạ, tay còn cầm lưỡi búa, vị thủ vệ này thấy bọn người Hoàng Việt thì liền chào,hỏi: “Can you speak English?”

“Sure!” Hoàng Việt đáp lời.

Sau đó ông ta liền giới thiệu về tòa tháp Luân Đôn cho cả nhà Hoàng Việt, nói về đủ loại điển cố, thậm chí còn nói đôi khi ông ta đi dạo quanh tòa tháp còn thấy có một chỗ nơi mà nhiệt độ hạ xuống đột ngột nữa a! ha ha!

“Eo ơi, tòa tháp này ghê rợn quá!” Bé Na bắt đầu sợ rồi.

“Ha ha, có anh hai ở đây mà sợ gì!” Hoàng Việt xoa xoa đầu đứa nhỏ.

“Hehe, chị cũng biết chút võ đó!” Hiểu My nói không biết là có thật hay không đây...

“Hứ... Gặp ma thì biết võ làm được gì!” Thiên Di bĩu môi.

“Chúng ta mau đi tham quan đi, còn nhiều nơi phải đi lắm!” Ba Hoàng Việt thúc giục.

“Vâng, chú!”

Mọi người cùng đi tham quan, quả thật kiến trúc ở đây rất cổ xưa, đã được xây dựng gần 1000 năm trước, nhưng không kém phần tinh tế, sau khi đi dạo một hồi, người hướng dẫn viên du lịch dẫn cả nhà Hoàng Việt đi vào phòng châu báu, nói rằng ở trong đây triển lãm những món đồ quý trọng nhất cả nước Anh.

“Wow, quyền trượng nữ Vương!” Mọi người cùng trầm trồ khi nhìn thấy chiếc quyền trượng được khảm đá qúy, sau khi xem xong, người hướng dẫn viên du lịch cười hề hề dẫn mọi người đến một tủ kính được các thủ vệ canh phòng sâm nghiêm, tủ kính này cũng đang có rất nhiều khách du lịch quan sát.

“Wa... Kim cương to quá!” bé Na bật thốt lên.

Người hướng dẫn viên du lịch liền giới thiệu: “Đây là vương miện của Nữ Hoàng Anh, có khảm viên kim cương 317 carat, cùng với viên kim cương ‘Ngôi Sao Châu Phi’ lớn nhất thế giới với kích cỡ 530 carat, có giá đến 400 triệu USD!”

“Trời, 400 triệu USD là hơn 9 ngàn tỷ đó a!” Mẹ Hoàng Việt vô cùng bất ngờ.

“Hì hì, mẹ mà đeo chiếc Vương Miện này hẳn là rất đẹp!” Hoàng Việt cũng rất muốn mua trang sức quý báu cho mẹ mình, sau này nhất định hắn sẽ kiếm viên kim cương nào đắt giá hơn nữa tặng cho mẹ hắn.

“Thôi, mẹ mà đeo cái này ra đường ăn cướp nó bu lại thì chết!” Mẹ Hoàng Việt rất vui tính.

Tiếp đó, mọi người đi đến Bạch Tháp, cũng là một tòa Tháp Nhỏ, một phần của Tháp Luân Đồn, theo hướng dẫn viên du lịch thì đây là tòa tháp triển lãm các binh khí vô cùng nổi tiếng của hoàng thất.
 
Chương 148: Vụ bắt cóc


Hoàng Việt thật sự có chút tò mò về binh khí, ở thế giới này không biết những binh khí tốt thì khác biệt gì với búa dao đây, nhưng để cho hắn thất vọng rồi, trong tòa Bạch Tháp này hầu hết đều chỉ là những binh khí làm bằng vàng, có khảm đá quý, hơi sắc bén hơn binh khí thường một chút thôi, chứ cũng không có gì quá đặc biệt cả.

Cả nhà hắn sau khi chụp hình thỏa thuê rồi thì quyết định ngừng đợt tham quan Tháp Luân Đôn ở đây, nãy giờ cũng đã hơn 12 giờ trưa, mọi người quyết định đi tàu điện ngầm về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị cho điểm đến kế tiếp, đó là một khu trượt tuyết, theo như đề nghị của mọi người.

Đi tàu điện ngầm đến công viên Regent, mọi người sau khi bước ra khỏi tàu thì đã thấy trên trời rơi xuống mưa tuyết, do đã có chuẩn bị quần áo ấm nên không thành vấn đề, vả lại ba mẹ Hoàng Việt và bé Na đều là võ giả, chịu lạnh một chút cũng không sao, chỉ có 4 người Kiều Linh và Hiểu My thì hơi co ro, không ngừng chà sát hai tay.

“Thú vị quá, đây là lần đầu tiên em thấy tuyết ngoài đời thực!” Kiều Linh tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Mình cũng vậy!” Hiểu My nói thêm

“Em cũng thế!”

“Ha ha, không cần phải nói đâu, nhà chú cũng chưa ai đi chơi dưới Tuyết bao giờ!” Ba Hoàng Việt cười khà khà.

“Lạnh thật đấy!” Thiên Di có vẻ chịu lạnh không tốt lắm.

Đi vào công viên, mọi người được anh hướng dẫn viên du lịch dẫn đến phía bắc Công Viên, nơi đây tọa hạ ngọn đồi Primrose, ở ngọn đồi này, người dân thường xuyên ra đây trượt tuyết khi trời đổ Đông về, cũng có một vài người cho thuê dụng cụ trượt tuyết nên bọn người Hoàng Việt hoàn toàn chẳng phải lo gì cả.

“Hura, đông vui quá đi!” Bé Na mừng tíu tít.

Sau khi người hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người thuê dụng cụ trượt tuyết, ông ấy cũng chỉ cho cả nhà Hoàng Việt cách trượt tuyết luôn, ván trượt tuyết này cũng giống như ván trượt thông thường, cách đi cũng không quá khó, cả nhà Hoàng Việt sau khi nghe một chút thì cũng hiểu được.

Ba người Hoàng Việt, Kiều Linh và Hiểu My đến đây thì thu hút sự chú ý của vô số người, đám con trai thì nguýt sáo, liên tục nhìn chằm chằm vào Kiều Linh và Hiểu My, đám con gái thì tập trung vào Hoàng Việt, quả thật ba người có ngoại hình rất sáng a!

“Trượt nè...”

“Vui quá đi!”

“Ha ha!”

“Bé Na nắm tay anh Hai nào!”

Hiểu My, bé Na và Kiều Linh rất nhanh thì thành thạo sử dụng ván trượt, em gái Kiều Linh cũng không kém, chỉ có Thiên Di là trong lúc trượt có đôi chút loạng choạng suýt ngã, Hiểu My thấy vậy thì cũng kèm em gái cô, rất nhanh thì Thiên Di cũng nắm bắt được.

“Wa hú...” Từ đằng xa vang lên tiếng huýt sáo của mấy cậu trai trẻ khi thấy hai cô gái xinh đẹp Kiều Linh và Hiểu My, nhưng cũng ngại vì không thuộc cùng quốc tịch nên cũng không muốn lại gần.

Mọi người thi nhau trượt qua những vạt dốc của quả đồi, sau khi chơi đã thấm mệt, khoảng 1 tiếng sau, cả nhà Hoàng Việt cùng lên xe quay về khách sạn.

Mọi người không biết là, trong lúc bọn họ vui thích trượt tuyết, đã có vài ánh mắt để ý tới bọn họ, không phải là Hoàng Việt hay ba mẹ hắn, bé Na, mà là Kiều Linh cùng Hiểu My...

Về tới khách sạn, cả nhà Hoàng Việt ngủ trưa chốc lát, hẹn người hướng dẫn viên du lịch tối nay quay lại, sau đó cùng dùng bữa ăn chiều, nạp lại năng lượng sau một buổi trượt tuyết, Hoàng Việt lấy cho mình mấy lát cá hồi, pizza, cùng một vài cái bánh ngọt.

Kiều Linh và Hiểu My thì chọn món gan ngỗng, dù rằng món ăn này nghe đồn là phải bắt loài ngỗng bị vỗ béo nhưng thực sự thì món ăn này rất ngon a... Nếu không thử thì phải nói là tiếc cả một đời.

Sau khi ăn chốc lát, Kiều Linh nói với Hiểu My: “My à, mình đi vệ sinh, cậu đi không?”

“Ok, đi thôi!”

“Em đi nữa!” Thiên Di cũng nói theo.

Ba cô nàng liền đi vào phòng vệ sinh, còn Hoàng Việt và gia đình cùng em trai Kiều Linh vẫn ở lại dùng bữa, Hoàng Việt hơi tiếc vì chuyến đi này không có thằng Hoàng Tuấn, nếu không hẳn là còn vui hơn nhiều...

Sau khi tiếp tục ăn chừng 5 phút, ba Hoàng Việt liền hỏi: “Sao mấy đứa nó đi vệ sinh lâu vậy cà!”

“Để con điện thoại thử xem!” Hoàng Việt lấy điện thoại ra, do đã sang Anh nên mọi người cũng mua sim điện thoại của Anh mới có thể sử dụng.

“Không liên lạc được!” Thầm hô không ổn, Hoàng Việt lập tức đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, chạy thẳng vào phòng vệ sinh nữ.

“OMG!”

“What are you doing here?”

Mấy cô gái đang rửa mặt hết hồn khi có một chàng trai bước vào toilet nữ, nhưng nhìn kỹ thì chàng trai này tuấn tú lắm a.

“I’m sorry!”

“Linh, My, Di!” Hoàng Việt hô lớn, nhưng không có tiếng đáp lại.

Lúc này ba mẹ hắn cũng chạy theo kịp đến toilet, bé Na hô to: “Anh hai, chị Linh chị My chị Di đâu rồi!”

“Không biết đi đâu nữa! Chia ra tìm thôi!” Hoàng Việt nói xong, cả nhà hắn cùng em trai Kiều Linh tách ra, hỏi những người khách xem có trông thấy ba người Hiểu My không, nhưng đều nhận được cái lắc đầu.

“Tôi muốn kiểm tra camera khách sạn, bạn của tôi bị mất tích!” Hoàng Việt chạy đến quầy lễ tân khách sạn, yêu cầu kiểm tra camera.

“Vâng, xin anh chờ một chút! Nơi gần nhất mà anh chị đến là đâu ạ?” Tiếp tân khách sạn liền hỏi.

“Từ nhà ăn đi đến phòng vệ sinh!” Hoàng Việt nói gấp.

“Ôi... Không!” Nữ tiếp tân thốt lên.

“Có chuyện gì???” Hoàng Việt vội hỏi.

“Camera lúc nãy bị hư rồi!”

“Trời ạ!” Hoàng Việt biết không ổn rồi, hẳn là chuyện này có mưu tính, là ai nhằm vào bọn hắn đây???

Lúc này, ba mẹ hắn cũng chạy tới, sau khi xác nhận không tìm được ba người Kiều Linh, ba hắn liền bảo: “Hay là báo cảnh sát đi!”

“Không được, nếu bọn này đã dám làm, chắc chắn bọn hắn nghĩ tới tình huống cảnh sát sẽ can thiệp rồi!”

“Vậy phải làm sao bây giờ!” Mẹ Hoàng Việt hốt hoảng.

“Lên phòng, con có cách!” Hoàng Việt nói xong, cùng 4 người lên phòng.

Vào phòng khách sạn, Hoàng Việt lập tức lấy laptop ra, sau đó hắn hack vào hệ thống mạng lưới camera ghi hình đường phố của thành phố London, truy tìm hình ảnh trước cổng khách sạn Prince Regent, nhưng khiến hắn thất vọng rồi, góc nhìn trước cổng khách sạn của camera bị mấy chiếc xe tải lớn che mất, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

“Trời... Anh hai làm hay thật!” Bé Na giờ phút này vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Chắc là một vụ bắt cóc!” Hoàng Việt lẩm bẩm.

“Sao, bắt cóc sao?” Ba mẹ Hoàng Việt hoảng hốt.

“Báo cảnh sát đi con ơi!”

“Không được đâu ba mẹ, nếu báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì, bọn họ còn sẽ bắt chúng ta lại lấy lời khai, sẽ không kịp cứu hộ!” Hoàng Việt lắc đầu ngán ngẩm.

“Vậy phải làm sao!”

“Đợi con nghĩ!” Hoàng Việt không ngừng nghĩ đến các giải pháp, bây giờ cách duy nhất để cứu bọn người Kiều Linh là phải tra ra vị trí của bọn họ mà thôi...

“Có rồi!” Sau vài giây, Hoàng Việt thốt lên.

“Sao hả con!” Ba hắn vội hỏi.

“Chuyện này phải nhờ chuyên gia! Những người giỏi nhất về việc tìm kiếm, dò xét các camera, hay nói cách khác, bọn họ sở hữu những kỹ năng như của FBI!”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nhưng nếu nhờ FBI, sẽ rất phiền phức, vì vậy chúng ta phải tìm kiếm dân trong thế giới ngầm, những tên cực kỳ chuyên nghiệp!”

“Được không đó!” Ba hắn vẫn rất lo.

“Ba yên tâm, trước tiên con phải hack vào FBI đã, sau đó chúng ta sẽ tìm kiếm thông tin những tên chuyên nghiệp về lĩnh vực này!” Hoàng Việt trấn an.

“Anh Việt là hacker sao?” Em trai Kiều Linh cực kỳ ngạc nhiên.

“Ừm... Không sai, Hacker đỉnh cấp!” Hoàng Việt nói xong, bắt đầu tấn công hệ thống mạng của Cục Điều Tra Liên Bang FBI.
 
Chương 149: Truy ra


Hệ thống phòng ngự mạng của FBI so với hệ thống mạng của những trang web đen nổi tiếng thì mạnh hơn nhiều, thậm chí còn mạnh hơn cả Facebook, nhưng đối với kỹ năng hacker Thần Cấp của Hoàng Việt thì chút phòng ngự này chỉ là một vách ngăn mỏng, hắn chỉ cần khoảng 15 phút là đủ để xâm nhập vào.

“Xem nào, Athony Will, từng là người phụ trách nhận diện camera cho FBI, đã nghỉ hưu, từng có 30 năm công tác về lĩnh vực này!” Hoàng Việt nhanh chóng tra ra một vài cái tên trong hồ sơ dữ liệu của FBI.

“Wow, anh hai làm hay quá à!” Bé Na vô cùng ngưỡng mộ.

“Hắc hắc, nếu bé Na thích cũng có thể làm được!” Hoàng Việt nói xong, lập tức bấm điện thoại, gọi cho số này.

Đầu dây bên kia sau vài giây thì bắt máy, giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi: “Ai đấy? Tại sao biết số này!”

“Xin lỗi, chào ông Athony Will, tôi có một thương vụ muốn hợp tác với ông, tôi muốn nhờ ông tìm người từ hệ thống Camera của London, người thân của tôi bị bắt cóc!”

“Xin lỗi, tôi đã không làm nghiệp vụ này từ lâu rồi!” Nói xong liền cúp máy luôn.

“Không được rồi, tìm người khác vậy!” Hoàng Việt không nản chí, lập tức tra tìm một danh tính khác.

Hoàng Việt lần lượt gọi cho một vài người, nhưng tất cả bọn họ đều từ chối, đa phần lý do là bọn họ đã không có đủ công cụ để tìm kiếm khi mà muốn làm việc này phải công tác trong FBI và sử dụng công cụ của tổ chức này mới được.

“Đây đã là người cuối cùng rồi, Sillic Runney, 48 tuổi, tên này không từng công tác trong FBI, nhưng là đối tượng được FBI đặc biệt chú ý giám sát, vì hắn từng làm việc cho những tổ chức Mafia!”

“Alo, xin hỏi có phải ông là Sillic Runney? Tôi có một thương vụ hàng triệu USD muốn hợp tác với ông!” Sau khi nối máy điện thoại, Hoàng Việt lập tức ra giá.

“Cụ thể là bao nhiêu!” Đầu dây bên kia vang lên thanh âm hưng phấn.

“5 triệu USD!”

“Được, rất tốt, muốn tìm người sao?”

“Đúng, London!”

“Cậu tìm đúng người rồi đấy, có hình ảnh gì không, cho tôi một ít đầu mối, tôi sẽ tra ra cho cậu!”

“Vâng, có hình, thông tin tôi sẽ gửi qua email của ông!” Hoàng Việt lập tức bấm máy tính, gửi hình 3 người Kiều Linh và một ít thông tin cụ thể, như tên đường, thời điểm bị bắt cóc cho tên Runney này.

Sau vài phút, người đàn ông này liền nói: “Không được rồi, hệ thống Camera London mới cập nhật mật khẩu mới, nếu tôi phá giải cũng mất vài tiếng, cậu cần gấp chứ?”

“Dĩ nhiên là rất gấp, bạn của tôi bị bắt cóc!”

“Vậy thì khó rồi...” Người này trầm ngâm.

“Chuyện mật khẩu ông đừng lo, mật khẩu là W291F3, ông có thể thử truy cập!” Hoàng Việt vội nói.

“Chà... Cậu là người trong nghề à... Hay thật!” Người này sau khi thử nhập mật mã, thấy chính xác liền tấm tắc khen.

“Để tôi kiểm tra cho, tôi có phần mềm tự động nhận dạng khuôn mặt, chỉ cần trong 15 phút sẽ tra ra địa điểm gần nhất mà 3 cô gái này xuất hiện cho cậu!”

“Được... Vậy thì cám ơn ông!”

15 phút sau, sau khi kiểm tra xong, người đàn ông này liền nói: “Đã có kết quả, nhưng cậu cũng phải chuyển tiền cho tôi đã chứ!”

Hoàng Việt bối rối rồi, hiện tại hắn không có sẵn tiền mặt a, nếu dùng nhiều cách khác kiếm tiền thì rất mất thời gian, haiz, xem ra phải làm chuyện thất đức vậy.

Tiếp đó, Hoàng Việt liền thâm nhập vào một ngân hàng Thụy Sĩ, rút ra 5 triệu USD, sau đó còn gửi tin nhắn cho người chủ ngân hàng rằng: “Tôi có việc cần dùng, mượn của ông 5 triệu USD, tốt nhất ông không nên công khai chuyện này cho bất cứ ai, nếu không ngân hàng của ông chờ đóng cửa đi!”

Sau đó, hắn chuyển cho tên Runney, người này sau khi nhận tiền rồi thì gửi ảnh và thông tin qua cho hắn, ba người Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di đã bị bắt vô một quán bar, hay đích xác hơn là một hầm chứa ở đường Wandsworth, cách đây khoảng 20 phút đi xe.

“Tụi mày cũng láo lắm, nếu ba người bọn họ mất một cọng lông, tao sẽ cho bọn bay đi chầu Diêm Vương!” Hoàng Việt lẩm bẩm làm ba mẹ hắn, bé Na và em trai Kiều Linh cũng phải hoảng sợ, không ngờ khi nóng giận Hoàng Việt lại đáng sợ như vậy.

“Ba mẹ, bé Na, em Hoàng, ở đây chờ anh, anh đi một chút sẽ về!” Hoàng Việt dặn dò bốn người, chuyến này đi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, hắn không muốn gia đình mình phải can thiệp vào.

“Con đi một mình như vậy ổn không, hay chúng ta gọi cảnh sát đi!” Ba mẹ hắn lo lắng.

“Ba mẹ cứ yên tâm, nếu sau 1 tiếng mà con không về, cứ gọi cảnh sát!”

“Được!”

Sau đó, Hoàng Việt liền bắt taxi đi đến hầm chứa này, nhưng trước đó hắn phải hối đoái từ hệ thống một chiếc mặt nạ da người, loại mặt hàng này hắn đã cảm thấy thích thú khi xem thương thành của hệ thống từ lâu, vì rất có thể đám người bắt cóc biết mặt hắn, đồng thời hắn còn dùng Súc Cốt Công làm cho bản thân lùn đi hai mươi centimet, chỉ cao tầm 1m65.

Đến trước cổng quán Bar rồi, Hoàng Việt mới thấy xung quanh đây tụ hợp rất nhiều tên to cao bặm trợn, bọn hắn canh suốt cổng quán bar, chỉ cho mấy khách quen đi vào, tên nào tên nấy tay cầm điếu thuốc, xăm hình, ăn mặc sặc sỡ màu mè, mới nhìn là đủ biết đại gia.

Hoàng Việt vừa định đi vào thì bị ngăn lại, bọn chúng hỏi: “Ai giới thiệu? Tiêu phí bao nhiêu!”

Hoàng Việt khi nãy đã từ xa nghe được một tên đáp những câu này khi hắn đi vào, khi mà thính giác của hắn hiện tại rất thính, hắn liền trả lời: “Anh Poly giới thiệu, tiêu phí chừng 2000 bảng, hai anh cầm ít tiền mua thuốc!” Nói rồi dúi cho mỗi người tờ 100 bảng anh, hai tên này thấy vậy thì cười hề hề, sau đó cho Hoàng Việt vào.

Bước vào quán bar, Hoàng Việt liền thấy không khí trong này rất dơ bẩn, khi mà có mấy cô vũ công nữ thoát y nửa thân mình múa cột, đám khách nhân ở dưới thì đứng sát bên liếm liếm môi trông xem, mấy nữ vũ công này dùng ánh mắt đầy ma mị, câu dẫn người khác nhìn đám khách nhân để mong bọn họ dúi vào quần mính mấy tờ 100 bảng.

Hoàng Việt dĩ nhiên là không có tâm trạng để xem, hắn quan sát tổng thể quán bar, sau đó thấy ở một bên có cửa thoát hiểm, hẳn là nơi này nối liền với hầm chứa ở phía dưới, chắc chắn Kiều Linh bị nhốt trong đây.

Đang định đi xuống đó thì có mấy người da đen ngăn hắn lại, nói: “Cho check tí! Hôm nay có 3 em gái mới, tiếc là bọn nó sắp được bán cho mấy anh Ả Rập ở Dubai, bọn tao thèm lắm mà không ăn được!”

“Hoàng Việt nghe vậy mà điên tiết, bọn này tính bán 3 người thân của hắn cho bọn thiếu gia công tử ăn chơi sao, vậy thì cuộc sống sau này của 3 người bọn họ khác gì địa ngục chứ, tuy rằng rất tức giận nhưng Hoàng Việt cố trấn tĩnh, sau đó cho người này kiểm tra, do hắn giấu súng ở Linh Điền Không Gian nên bọn này có kiểm tra cũng không tra ra được gì!”

“Được rồi, xuống đi!” Tên này ra hiệu cho Hoàng Việt có thể đi.

...

Lúc này, trong một căn phòng dơ dáy, trên giường còn có vết tích của mấy chiếc bao cao su đã sử dụng, có hai tên đàn ông da trắng đang nhìn chằm chằm 3 người Kiều Linh, Thiên Di, Hiểu My đang co ro ngồi tại một góc, một tên trong đó nói:

“Ba con này ngon quá, hay mình táy máy chút được không anh!”

“Mày nói đúng đó, tao nhịn đã lâu rồi, sờ chút có sao đâu!”

Ba người Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di nghe vậy thì môi run lên cầm cập, liên tục hét: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”

Nhưng bỗng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh trung niên thấp lùn, cầm một thanh súng lục bước vào gian phòng...
 
Chương 150: Cứu người


Vừa thấy Hoàng Việt bước vào phòng, chỉ súng vào hai tên kia, hai tên đàn ông da trắng hoảng sợ giơ hai tay lên, đang định hô lớn thì thấy Hoàng Việt lấy ngón trỏ để lên miệng, ra hiệu im lặng, bọn họ liền không dám nói gì.

“Help us!” Kiều Linh và Hiểu My nói nhỏ, rất sợ người bên ngoài nghe được, Hoàng Việt vừa nhìn lên giường, thấy dấu vết mấy cái bao cao su đã sử dụng thì cực kỳ điên tiết, hắn bắn ngay vào chân hai tên du côn vang lên hai thanh âm “Pặc Pặc”.

“A!!!!!” còn chưa kịp chờ hai tên này hét to, Hoàng Việt đã ném ra hai nhúm đất chặn mồm bọn chúng lại, làm chúng nó ho sằng sặc, không ngừng nhổ ra.

“Oh my god!” Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di vô cùng hoảng hốt, tuy rằng bây giờ bọn họ đã xác định được là người này không phải cùng phe với hai tên kia, nhưng đây là súng thật a... Bắn vào chết người chứ chả chơi, bộ người này không sợ bị bắt giam sao.

“Keep silent!” Hoàng Việt không định bại lộ thân phận vào bây giờ, hắn ra hiệu cho ba người im lặng, sau đó bắn thêm hai phát, khiến cho hai đùi còn lại của hai tên này mỗi bên đùi dính một phát đạn, máu không ngừng chảy, Hoàng Việt lúc này mới bước lại gần, nói: “Ai là chủ mưu, mau gọi hắn vào đây cho tao!”

“Tôi... Tôi không thể!” Hai người cùng rên rỉ nói, rất sợ Hoàng Việt lại cho bọn hắn một phát ngay đầu.

Hoàng Việt không muốn nói nhiều, bắn thêm một phát vào tay phải của một tên, “Pặc” một tiếng vang lên, bịt mồm hắn lại, sau đó chỉ súng vào đầu hắn, nói: “Bây giờ mày có gọi không!”

“Không... Tôi không thể!”

“Mày ngon lắm!” Hoàng Việt lập tức từ hệ thống hối đoái ra một con dao, từ trong túi quần lấy ra, sau đó rạch từng đường, từng đường trên da thịt tên này, như muốn cắt gân róc xương hắn vậy, khuôn mặt hắn vặn vẹo, thống khổ đến không chịu được, tên còn lại ở bên cạnh thấy vậy thì đái cả ra quần.

Thấy tên này có vẻ gan lì, Hoàng Việt rút dao, dí vào tên kế bên, tên này thấy vậy thì hoảng hốt nói: “Tôi gọi... Tôi gọi!”

Mặc dù hắn biết hậu quả khi gọi người đại ca của mình đến đây nhưng thực sự hắn không chịu nổi cảnh cắt gân róc xương a, tên này là ma quỷ, đúng, là ma quỷ, không thể nào biết được hắn sẽ còn làm ra chuyện gì, hắn lúc này đã hoảng sợ đến cực độ.

“Đinh! Kí chủ nhận được 139151 tích phân!”

Hoàng Việt không chút nào để ý tới thông báo của hệ thống, hắn nói thêm: “Mày dụ nó làm sao tới đây là chuyện của mày, nhưng nếu dám vạch trần tao, tao bảo đảm mày sẽ chịu nỗi thống khổ lớn nhất đời mà mày có nghĩ đến cỡ nào cũng không nghĩ ra được! Lăng trì chỉ là thứ đơn giản nhất thôi!”

“Vâng... Vâng... Tôi không dám!” Tên này hoảng sợ muốn điên rồi, Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di bên kia cũng im thin thít, run lên cầm cập, người này quả là quá đáng sợ luôn a!

Hoàng Việt quả thật cũng không nghĩ tới trong tình cảnh như thế này mình có thể tàn nhẫn đến vậy, phải biết từ trước đến giờ hắn vốn là người hiền lành a, nhưng thấy ba người con gái của mình bị đối phương làm nhục, hắn đã mất hết lý trí.

Để tên còn lại không phá đám, Hoàng Việt đập vào sau gáy của hắn, cho hắn ngất đi, tên còn lại thấy vậy liền không dám làm ra cử chỉ xằng bậy gì, lập tức cầm lên điện thoại.

Trong lúc chờ đợi, Hoàng Việt chạy qua chỗ ba người Kiều Linh, Hiểu My, Thiên Di, lúc này nhìn kỹ lại, hắn thấy quần áo của các cô vẫn còn nghiêm chỉnh, khẽ thở phào, mới hỏi: “Bọn họ không làm gì các cô chứ!” Dĩ nhiên là hắn đã hoán đổi giọng nói.

“Không sao, cảm ơn chú, bọn họ không làm gì bọn cháu cả, mình rời khỏi đây được không, bọn cháu sợ quá!” Hiểu My dùng giọng điệu nức nở nói, lúc này Kiều Linh và Thiên Di cũng đang khóc thút thít.

“Đừng lo, chắc chắn chú sẽ dẫn bọn cháu ra khỏi đây, hôm nay không ai làm gì được bọn cháu cả, tin tưởng chú, được chứ?” Hoàng Việt cố gắng trấn an.

“Vâng, bọn cháu tin chú!” Kiều Linh và Hiểu My vội nói, Thiên Di thì chỉ gật gật đầu.

“Vâng, đại ca, mấy con em này nó nói là nó có thứ muốn giao dịch với đại ca, nói là muốn gặp thẳng mặt!” Tên da trắng kia cố giữ bình tĩnh nhất có thể, chầm chậm nói vào điện thoại.

“Mày hỏi bọn nó muốn nói gì cho tao?” Đầu dây bên kia vội hỏi.

Hoàng Việt thủ thỉ vào tai Kiều Linh và Hiểu My mấy câu, sau đó hai người nhận lấy điện thoại từ tên da trắng kia, nói vào: “Tôi có thứ mà ông sẽ có hứng thú, nếu ông không đến, chúng tôi nhất định sẽ tự sát!”

“Cụ thể là gì?” Đầu dây bên kia có vẻ lo lắng, đây là những món hàng quý a, nếu bán cho các Vương Tử ở Dubai thì thu về bộn tiền, toàn là mỹ nhân quốc sắc thiên hương cả, trông rất trong trắng, ông đã được xem hình từ mấy tên đàn em chụp lại rồi.

“Nếu ông chịu đáp ứng điều kiện này của tôi, bọn tôi đồng ý để ông sai xử, còn không thì, đừng hòng, muốn biết là gì thì tới đây đi!” Kiều Linh dùng giọng nói ngây thơ của mình dẫn dụ làm tên đàn ông ở bên kia cũng không mấy cảnh giác, chỉ nói một câu “Ok” sau đó cúp máy luôn.

Khoảng 30 phút sau, cửa mở ra, có một người đàn ông bước vào, nhưng còn chưa chờ ông ta kịp nhận ra vấn đề, đã bị Hoàng Việt tóm cổ lại, bịt mồm, sau đó dí súng vào đầu.

“Mày, là người chủ mưu đúng không? Đúng thì gật, không tao bắn!”

Người này sau đó liền lắc đầu chối, nhưng tên đàn em kia lại gật đầu.

“Mày đã không phải chủ mưu thì không có giá trị, muốn chết không?”

“Tên này vội lắc đầu lia lịa, sau đó gật gật!” Xác nhận được hắn là chủ mưu rồi, Hoàng Việt lập tức dùng thẻ trung thành mà mình vừa hối đoái từ hệ thống, hắn biết vụ này hẳn là có rất nhiều người tham dự, rất nhiều người nhúng chàm, nếu không để chủ sự giúp hắn giải quyết sợ rằng sẽ rất khó bình yên trở về Việt Nam, vả lại hắn cũng muốn diệt gọn tổ chức này.

Tên này ban đầu hơi đờ người ra, nhưng sau khi hệ thống thông báo thẻ trung thành đã sử dụng thành công, Hoàng Việt liền buông tên này ra, đưa súng cho hắn, sau đó nói “Giết hai thằng này!”

Còn chưa chờ tên đàn em kia sợ hãi, tên này đã không chút do dự, lập tức bóp cò, bắn vào đầu hai tên này, sau khi ba người Kiều Linh hét lên, ở bên ngoài có vài tên chạy vào, nhưng khi thấy người bắn là tên đại ca, liền lui ra, mặc dù bọn họ có chút thắc mắc không biết người thấp lùn ở trong phòng này là người nào.

Hoàng Việt khẽ nói nhỏ cho tên đàn ông này một ít vấn đề, sau đó hắn liền nói: “Xin lỗi ba vị tiểu thư, chuyện hôm nay là chúng tôi sai, để đền bù, tôi xin gửi cho ba vị tiểu thư 10 triệu bảng coi như phí bồi thường!”

“Không... Không... Chúng tôi không cần, ông chỉ cần thả chúng tôi là được!” Kiều Linh vội từ chối.

“Không sao đâu... Các cô cứ nhận đi, yên tâm là không có chuyện gì!” Hoàng Việt nói vào.

“Vâng... Thưa Chú!” Kiều Linh đành phải chấp nhận.

“Được rồi, tiền tôi sẽ gửi cho các cô sau, bây giờ mời các cô đi theo tôi ra ngoài!” Người đàn ông này nói xong, dẫn bốn người Hoàng Việt đi ra, mấy tên đàn em ở ngoài cũng không nói gì nhiều, chỉ đi vào trong thu dọn hai xác chết.

Hoàng Việt trước khi bước ra, hắn còn nán lại một chút xem bọn này thu dọn xác chết kiểu gì, thì thấy bọn hắn không biết bằng cách nào phun ra một luồng nước từ trong tay, rửa sạch thi thể, lúc này thì Hoàng Việt đã biết rồi, thì ra bọn hắn là dị năng giả, cũng may là mình phản ứng kịp, nếu không thì... Nguy rồi.

“Hệ thống, thẻ trung thành có hiệu lực với dị năng giả và võ giả sao?” Hoàng Việt cũng khá bất ngờ về uy lực của thẻ trung thành.

“Chỉ ở phía dưới cảnh giới Minh Kính hậu kỳ thôi thưa kí chủ, và dị năng giả phía dưới cấp C.”

“Cấp C là Minh Kính hậu kỳ sao?” Hoàng Việt nghi hoặc.

“Cấp C là Ám Kình thưa kí chủ, do sức đề kháng của dị năng giả yếu hơn võ giả khá nhiều!”

“Ồ... Ra vậy!” Hoàng Việt lúc này đã hiểu.

Sau đó, người đàn ông kia bắt taxi cho ba người Kiều Linh đi về khách sạn Prince Regent, ba người Kiều Linh còn xin Hoàng Việt cùng đi nhưng hắn chỉ nói rằng mọi người cứ yên tâm, sau đó hắn lại gần tên đàn ông này, khẽ nói vào tai hắn: “Xóa sạch mọi dấu vết của vụ này, hai tháng sau, tự nổ súng tự sát đi!”

“Vâng, thưa chủ nhân!” Người đàn ông này lập tức gật đầu lộ rõ đã hiểu.
 
Chương 151: Cướp ngân hàng


Ngồi trên xe taxi đi về khách sạn, Hoàng Việt quả thật cũng phải cảm khái, cũng may đã sang tháng 1, cũng là tháng đầu tiên của quý mới năm mới, thẻ trung thành đã có thể hối đoái trở lại, như vậy thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết hơn, nếu không thì hắn đã phải bại lộ nhiều thứ khác.

Sở dĩ Hoàng Việt ban đầu cũng không dự tính giấu đi thân phận, nhưng nghĩ lại lúc đó mình quá điên tiết mà bắn mấy nhát vào hai tên côn đồ, nếu mình nói ra thân phận thật sự, có khi lại làm cho ba người Kiều Linh và Hiểu My hoảng sợ hơn, vì vậy tốt nhất là để người khác giành lấy công trạng cứu hai người nữ nhân của hắn vậy, à mà còn một người sau này không biết có thành nữ nhân của hắn không nữa, há há.

Hoàng Việt yêu cầu taxi đi nhanh một chút, sao cho giáp mặt với taxi của ba người Kiều Linh, khi đó hắn sẽ nói là đi ngang đường trông thấy ba người trên xe, nên quyết định đi theo sau, không ngờ là ba người Kiều Linh đã được thả, như vậy thì chắc ba mẹ hắn cũng sẽ không nghi ngờ.

Xe taxi của Hoàng Việt nhanh chóng tới trước, sau đó cản lại taxi của 3 người Kiều Linh, hắn rời khỏi xe, sau đó ba cô nàng vội chạy ra khỏi xe, ôm chầm lấy hắn: “Anh, tụi em tưởng là sẽ không được gặp anh nữa... Hức...!”

Kiều Linh ôm chầm lấy Hoàng Việt mà khóc như mưa: “Hức... Có người bắt cóc bọn em!”

“Không sao... Không sao rồi!” Hoàng Việt vỗ vỗ vai ba người, cố gắng an ủi bọn họ, hẳn là mới vừa rồi ba người hoảng sợ dữ lắm, thầm nhủ sau này mình phải cẩn thận hơn, Hoàng Việt quyết định nhất định phải đưa cho 3 người mỗi người một cây súng đặc chế, hẳn là bây giờ bọn họ có thể chấp nhận sử dụng thứ này.

Hắn liền lấy điện thoại gọi cho ba hắn, nói rằng mọi chuyện đã ổn, hắn đã lên xe cùng Kiều Linh.

Sau khi trở về khách sạn, ba Hoàng Việt thấy Hoàng Việt cùng đi với ba người Kiều Linh trở về thì không ngừng hỏi han, sau khi biết được có người giúp con mình cứu người thay thì thở phào, ông cũng rất lo lắng không biết con trai mình nếu đụng độ bọn bắt cóc có thể an toàn không đây, dù rằng ông rất tin tưởng vào năng lực của Hoàng Việt.

Chuyến đi London cứ như vậy mà kết thúc, mặc dù có chút tệ hại nhưng ít ra nó giúp cho gia đình Hoàng Việt rút ra được kinh nghiệm khi đi du lịch nước ngoài, dù cho có là đi vệ sinh đi nữa cũng phải túc trực cùng nhau.

Mọi người lên máy bay quay về thành phố, cũng đã sắp đến tết, thứ ba tuần sau chính là ngày tết rồi, ai nấy cũng sẽ đi thăm họ hàng, cũng may là nhà Hoàng Việt hiện nay rất khá giả, cho nên tiền lì xì cho các cháu ở dòng họ nội ngoại không còn là vấn đề khiến bọn họ phải lo âu nữa, ha ha.

Gia đình Hoàng Việt mấy bữa vừa rồi cũng đã mua sắm đồ tết rồi, nhưng nhà Hoàng Việt vào dịp tết thưởng không có ai đến cả, mà Hoàng Việt cũng đã rất lâu rồi không gặp ông bà nội cùng bà ngoại rồi, dòng họ nội ngoại của hắn phải nói là rất đông, ông bà nội hắn có đến 10 người con trai, không ai là con gái, còn ông ngoại hắn thì đã mất sớm, chỉ còn bà ngoại do bác gái lớn của hắn chăm lo ở bên nhà của bác ấy, vào dịp tết thì mọi người trong dòng họ cũng qua nhà bác ấy ăn mừng.

Còn có một chuyện rất vui nữa là, tài khoản ngân hàng của Kiều Linh cũng đã nhận vào 10 triệu bảng Anh, đó là do tên đại ca của bọn bắt cóc bồi thường, làm cho cả nhà Hoàng Việt đều cạn lời, bắt cóc người ta xong rồi thả, xong rồi lại bồi thường 10 triệu bảng Anh, rốt cuộc người đàn ông kia là thần thánh phương nào mà để cho bọn bắt cóc lại sợ hãi đến thế đây.

Tuy rằng Kiều Linh một mực muốn chuyển 10 triệu bảng Anh này cho ba Hoàng Việt nhưng ông kiên quyết từ chối, nói rằng ba người hãy chia cho nhau mà ăn xài đi làm cô em Thiên Di mừng hết lớn, Hiểu My cũng không giấu nổi niềm vui, 10 triệu bảng Anh a, chia ra mỗi người được cũng hơn 3 triệu bảng, bằng với 100 tỷ Việt Nam Đồng chứ chả chơi à! Con số này cho dù bọn họ mơ cũng không nghĩ tới nó lại có thể dễ dàng kiếm được tới vậy.

“Chị ơi, mình nhất định phải mua thật nhiều quần áo đẹp, và xe xịn, em muốn một con Ferarri!” Thiên Di hí hửng nói.

“Hì hì, chị cũng vậy, chị em mình xài chung một chiếc Ferarri, son, giày dép cũng phải mua!” Hiểu My cười hì hì.

“Kiều Linh, cậu tính dùng số tiền này như thế nào?” Hiểu My hỏi người bạn.

“À... Mình sẽ đưa nó cho ba mẹ, còn tài trợ cho bé Hoàng đi du học!” em trai Kiều Linh, bé Hoàng nghe vậy thì cười hì hì, chị gái mình đúng là thương mình nhất a, à... chắc là bây giờ là thứ nhì rồi, hức hức...

“Ừ... sau khi về tới thành phố, chúng ta đến ngân hàng rút tiền luôn nhé các con, lấy tiền mặt dù gì vẫn hơn!” Mẹ Hoàng Việt nói vào.

“Mẹ này, thời buổi gì rồi, bây giờ thanh toán online tốt lắm đó mẹ ạ!” Hoàng Việt cười hì hì nói.

“Thì để lại trong ngân hàng một ít, còn lại lấy ra, mẹ có kêu lấy hết đâu!”

“Vâng... mẹ!” Kiều Linh bẽn lẽn nói, làm mẹ Hoàng Việt hết hồn.

“Con gọi cô là gì... mẹ sao?” Mẹ Hoàng Việt cười khanh khách, ha ha, thì ra con trai mình với bé Linh tiến triển rất nhanh đó a.

“Dạ... hihi!” Kiều Linh cười khúc khích, đỏ hết cả mặt, Hoàng Việt ngồi cạnh cô thì nắm lấy tay cô, làm Hiểu My ghen muốn chết.

Sau gần một ngày thì máy bay cũng hạ cánh, mọi người về lại Sài Gòn, tất cả cùng đi ra chi nhánh ngân hàng Vietcombank để rút tiền, Hiểu My và Kiều Linh định rút mỗi người 5 tỷ, nhiêu đó là đủ sử dụng một thời gian rất dài rồi...

Ngồi trên hai chiếc taxi đi đến ngân hàng, Kiều Linh, Hiểu My, Hoàng Việt và Thiên Di ngồi một chiếc, chiếc kia là ba mẹ, em gái hắn và em trai Kiều Linh, Hoàng Việt trên xe không ngừng an ủi ba người:

“Không sao đâu, mình đã về Việt Nam rồi, cho dù trời có sập anh cũng giúp bọn em đỡ được!”

“Vâng, hì hì!” Cả ba tỏ ra rất an tâm.

“Nghe nói anh còn vì em mà hack vào hệ thống FBI và Ngân Hàng Thụy Sĩ, sao anh giỏi vậy, anh có phải là hacker HV không?” Hiểu My hỏi thêm.

“Ha ha, em đoán đúng lắm!”

“Hứ, anh làm em...”

“Anh làm em gì...” Hoàng Việt đã mơ hồ đoán ra, nhưng hắn không tiện nói, hắc hắc, thì ra Hiểu My cũng không trong sáng như hắn nghĩ a...

“Không chơi với anh nữa!”

“Anh Việt, làm sao anh biết hack hay vậy!” Thiên Di cực kỳ bất ngờ.

“Ừm... Anh tự học!” Hoàng Việt đành bịa ra.

“Hihi... thấy bạn trai chị giỏi chưa!” Kiều Linh hiển nhiên là rất tự hào.

“Mà anh... nghe nói anh lấy của người ta 5 triệu USD, anh tính sao?” Kiều Linh vội hỏi.

“Với kỹ thuật hack của anh, còn thiếu 5 triệu USD sao!” Hoàng Việt cười hắc hắc.

Mọi người rất nhanh thì đến nơi, liền xuống xe taxi, bước vào ngân hàng, sau đó đến quầy yêu cầu rút ra 10 tỷ.

“Sao... anh chị nói sao... rút 10 tỷ!” Chị nhân viên ngân hàng hoảng hốt.

“Đúng... không sai!” Hoàng Việt cười hề hề.

“Xin anh chị chờ một lát... em gọi quản lý đến xử lý vụ giao dịch này!”

“Okay!”

Cả nhà Hoàng Việt ngồi chờ đợi, lúc này khách nhân trong ngân hàng cũng khá nhiều, nhưng do số tiền mà gia đình Hoàng Việt rút rất lớn nên được ưu tiên, chắc hẳn là sau khi quản lý đi ra thì có thể bắt đầu lấy tiền được rồi.

Nhưng còn chưa chờ cả nhà bọn hắn vui sướng, có một tên khách nhân đeo khẩu trang đột nhiên đứng dậy, cầm súng giơ lên cao nói: “Quỳ xuống, giơ hai tay lên, cướp ngân hàng!”
 
Chương 152: Cướp sao?


“Trời ơi!”

“Cướp!”

Đám khách nhân đi ngân hàng rút tiền lập tức hoảng sợ hô hét, nhưng tên này liền quát: “Im không tao bắn!” Kiều Linh, Hiểu My, Thiên Di và mọi người cũng lập tức cúi người ngồi xuống, chỉ có Hoàng Việt vẫn đứng đó.

Để rút kinh nghiệm mấy lần trước khỏi phải mất công triệu hoán một nhúm đất từ Linh Điền Không Gian ra, Hoàng Việt đã hối đoái một viên bi sắt từ hệ thống, lập tức, hắn ném viên bi sắt ra, viên bi bay qua đụng trúng ngay cán súng của tên cướp, sau đó bay vào tường để lại một vết rạn nứt dài mấy chục cm.

“Má ơi!”

“Siêu nhân!”

“Không phải siêu nhân, là người luyện võ!”

Mọi người đều khiếp sợ, nhưng ở đây người sợ nhất không ai khác ngoài tên ăn cướp, hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu với Hoàng Việt, không ngừng van xin: “Anh ơi, tha em, em ở trên còn mẹ già, dưới còn có con nhỏ, xin anh tha cho em lần này!”

Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, lúc này khẩu súng đã có một người cầm lên, đi tới gần đưa cho Hoàng Việt, Hoàng Việt thử tháo băng đạn ra thì đây lại là một viên súng bắn đạn bi nhựa mới chết chứ, hic hic.

Hoàng Việt liền nói: “Mọi người đừng lo, là súng giả!”

“Cái đệt!”

“Chó chết!”

“Thằng chó!”

“...”

Lập tức, đám đông bu lại cho tên cướp một trận, tháo khẩu trang ra thì thấy đây là một thanh niên tầm 25 tuổi mặt đầy mụn, mọi người càng kinh tởm hơn.

“Bắt nó lên công an!”

“Anh ơi, cảm ơn anh!” Lúc này có một bé trai chạy đến cảm ơn Hoàng Việt, cậu bé này đi cùng với mẹ mình đi rút tiền.

Nhân viên của ngân hàng lúc này mới thở phào, phải biết nếu như bị cướp thì bọn họ nhất định sẽ bị khiển trách đó a, nhất là bác bảo vệ, lập tức chạy vào cảm ơn Hoàng Việt rối rít.

“Anh chị cần làm giao dịch rút 10 tỷ đúng không ạ!” Sau vài phút, chị nhân viên kia dẫn anh quản lý của ngân hàng tới, lúc này còn chưa nhận thức được là có vụ cướp ngân hàng diễn ra, sau khi nghe mấy người khác kể thì sợ hết cả hồn.

“Đừng đánh... đừng đánh nữa mà!”

“Tha cho con đi... Tha cho con đi!”

Mấy người khách vẫn còn đang đánh đập tên cướp kia, ba Hoàng Việt thấy hắn kêu thảm như vậy thì hô: “Thôi đủ rồi... Giao cho công an giải quyết!”

“Vâng... Thưa chú!” Mọi người không dám làm trái ý của ba Hoàng Việt.

Sau khi rút xong 10 tỷ trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh, quản lý ngân hàng còn tặng cho hai người Kiều Linh và Hiểu My mỗi người một cái cặp đựng tiền, còn muốn Hoàng Việt ở lại để chút nữa cho phóng viên tới phỏng vấn vụ bắt cướp, Hoàng Việt chỉ nói cứ đến địa chỉ nhà hắn phỏng vấn, dù gì sẽ đạt được tích phân, hắn cũng không có lý do gì để từ chối a!

Sau đó, mọi người tách ra về nhà của mình, Kiều Linh và Hiểu My tuy vẫn còn có chút sợ nhưng đã bị niềm hưng phấn thay thế khi mà bây giờ bọn họ xách một cái cặp toàn tiền là tiền, Hoàng Việt còn gọi cho anh Vinh mặt thẹo nhờ anh ấy cho người đi hộ tống hai cô nàng về nữa.

Về đến nhà, vừa vào phòng khách, ba hắn liền hỏi: “Ti, con nói thật với ba, hôm ấy đã xảy ra chuyện gì!”

“Ừm... Là con đã cứu các bạn ấy, ba đừng nói cho mấy bạn ấy nghe nhé!” Hoàng Việt biết muốn giấu gia đình mình sẽ rất khó, tuy rằng có thể nói là hắn thuê người hay gì đó nhưng hắn không muốn nói dối ba mình điều gì, tất nhiên là trừ cái hệ thống này.

“Haiz... Sao con lại có thể bắn người chứ!” Ba Hoàng Việt thở dài.

“Ba à... bây giờ chúng ta đã xem như võ giả, sau này gặp cảnh chém giết sẽ không ít, cũng phải có một chút ngoan độc mới được!” Hoàng Việt nói thêm.

“Ba, anh hai nói đúng, nếu bọn người đó dám bắt cóc chị Linh, con cũng sẽ bắn bọn hắn!” bé Na chen miệng.

“Thôi, chuyện qua rồi, ông đừng nhắc tới nữa!” Mẹ Hoàng Việt nói thêm, tuy rằng ba Hoàng Việt còn rất nhiều nghi vấn nhưng thôi, dù gì cũng đã về nước rồi, sau này không biết bọn họ còn đến London nữa hay không...

Buổi chiều, quả thật là có phóng viên tới phỏng vấn Hoàng Việt, nhưng cũng chỉ là qua loa mà thôi, dù gì tên cướp cũng xài súng giả, nhưng mọi người vẫn tôn vinh đức tính dũng cảm của hắn, còn có đại diện của ngân hàng Vietcombank tới tặng hắn 5 triệu đồng.

Nhưng mà, lúc này, Hoàng Việt chợt nghĩ nghĩ, nếu như cứ để sự việc này qua đi như vậy, có phải tiếc lắm không, khi mà hắn đã nghĩ rả một trò vui có thể thử, chẳng qua cái giá phải trả cũng có đôi chút, haha, mặc kệ, chỉ cần đạt được càng nhiều tích phân, Hoàng Việt sẵn sàng trả bất kỳ giá nào...

Lập tức, hắn gọi điện thoại cho anh Vinh mặt thẹo, nói mấy câu, sau đó ngả người xuống nằm ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, hắn cần thêm thời gian để quên đi chuyến du lịch xúi quẩy này...

Sang sáng thứ 7, hôm nay là ngày 29 tết, Hoàng Việt dậy sớm chuẩn bị phong bao lì xì, sau đó làm một cuộc giao dịch với tên hôm nọ, nhưng hắn sẽ không phong tỏa mấy trang web kia bảy ngày đâu, mà chỉ một hai ngày thôi, cái giá là 10 triệu USD, dĩ nhiên là tên kia không thể từ chối.

Sau đó, hắn đi ra ngân hàng Vietcombank lấy tiền, vẫn là chi nhánh lần bị cướp hôm nọ, Hoàng Việt cũng rút ra 5 tỷ đồng xài chơi, ha ha, quả thật làm đại gia có cái thú của đại gia a, nhìn ánh mắt mọi người khi mình cầm từng cọc tiền 100 triệu đồng quả thật vui sướng à!

Đang chuẩn bị lấy hết tiền, bỗng nhiên một vị khách nhân đeo khẩu trang đứng dậy, hô lớn: “Cướp ngân hàng đây! Mau quỳ xuống giơ hai tay lên!”

“Á!!!!!!!!!!”

“Trời ơi cướp!”

“Má ơi!”

Đám khách nhân vội sợ hãi ngồi xổm xuống, bọn họ đã nghe tin ngân hàng này vừa bị cướp hôm qua, sao hôm nay lại bị cướp nữa rồi, chẳng lẽ tên cướp này không biết hôm nay đã phòng vệ cẩn thận hơn rất nhiều sao, mấy ông bảo vệ đứng một bên thấy vậy thì cực kì kinh hãi, nhưng ánh mắt yên tâm hơn rất nhiều khi thấy hôm nay người đi rút tiền là Hoàng Việt.

Quả nhiên, Hoàng Việt không làm bọn họ thất vọng khi quăng viên bi sắt ra, bắn ngay vào cán súng làm nó rớt xuống đất, lõm vào trên tường, để lại một vết rạn nứt dài mấy cm.

“Cao thủ!”

“Siêu nhân!”

Biểu hiện của những người khách đi rút tiền không khác hôm qua là mấy, còn tên cướp thì vẫn sợ hãi quỳ xuống xin tha: “Xin anh tha cho em! Em trên còn mẹ già, dưới còn con trẻ, xin tha cho em đi!”

Mấy ông bảo vệ khiếp sợ rồi, sao cảnh tượng này giống cảnh tượng ngày hôm qua quá vậy, bộ tên ăn cướp này là đệ tử của tên hôm bữa sao, à... mà đây là súng thật hay súng giả, rất nhanh có một người cầm lên, sau đó đưa cho Hoàng Việt.

Hoàng Việt giả bộ thử đưa lên trời, chuẩn bị bắn, đám khách nhân cùng mấy tên bảo vệ thấy vậy thì lập tức bịt lại lỗ tai, nhưng sau vài giây thì không thấy tiếng súng nào vang lên, bọn họ liền biết đây là súng giả rồi.

“Đệch mịa nó, lại dám giả dạng ăn cướp đến đây cướp ngân hàng!”

“Đánh nó... Bà con mau đánh nó!”

Tên ăn cướp thấy vậy càng van xin lớn hơn: “Tha cho em, tha cho em!””

Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ không để cho bọn họ đánh tên ăn cướp này, liền bảo: “Tha cho nó đi! Chắc là hắn chỉ trêu mọi người thôi!”

“Không dám đâu, hắn làm như thật ấy!” Mọi người bĩu môi, nhưng cũng không dám làm trái lời Hoàng Việt.

“Được rồi, giao cho công an xử lý!” Hoàng Việt cười hề hề, sau đó tiếp tục lấy tiền, rồi sau đó bước ra khỏi ngân hàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Vừa bước ra khỏi ngân hàng không bao lâu, điện thoại của hắn vang lên, là anh Vinh gọi, nghe máy, đầu dây bên kia liền nói: “Cậu Việt, đã xong rồi chứ?”

“Ân, anh làm rất tốt!” Hoàng Việt cười khà khà.
 
Chương 153: Đi mua xe


Mấy ngày sau, trên các báo đài đưa ra một tin làm cả nước phải bó tay, nội dung cụ thể như sau:

“Thiếu niên 17 tuổi rưỡi cầm súng giả đi cướp ngân hàng, nguyên nhân là do chơi game GTA V, muốn học đòi làm ăn cướp chứ động cơ cũng không phải là tiền bạc do nhà thiếu niên này cũng khá giả, được ăn no mặc đẹp, không phải lo lắng về chuyện kinh tế, điều này thật đáng quan ngại, khi mà các trò chơi bạo lực giết chóc rất có thể sẽ ảnh hưởng tới giới trẻ...”

Dĩ nhiên, nội dung bài báo này có người ủng hộ có người phản đối, hồi nhỏ ai mà chưa từng chơi trò chơi bắn súng chém giết hay gì đó chứ, nhưng có phải là ai cũng bị nhiễm đâu, khiến cho các lượt bình luận càng trở nên gay gắt, nhưng dĩ nhiên là chuyện không đơn giản như vậy, vì Hoàng Việt đã dùng 1 tỷ thuê một tên Tiến Sĩ nổi tiếng đứng ra chỉ trích các trò chơi, nguyên nhân cũng là vì muốn dấy lên lòng phẫn nộ của mọi người, có như vậy lượng tích phân hắn thu về mới nhiều được.

Không phải sao, dù tên Tiến Sĩ này bị ném đá thối đầu nhưng ông ta được 1 tỷ lận a... Phải biết lương tháng của ông ấy cũng chỉ 20 triệu thôi, 1 tỷ là ông ta phải công tác khoảng 4 năm trời mới có thể kiếm được, ngu gì không nhận.

Mà vấn đề là không chỉ một tên Tiến Sĩ, mà là nhiều tên, rất nhiều tên, thậm chí còn có một vị Phó Giáo Sư, dĩ nhiên thanh danh của vị Phó Giáo Sư này trước đây vốn không hề tốt, nên ông ta cũng chẳng sợ mất mặt, hắc hắc, vì là Phó Giáo Sư nên ông ấy còn được tận 3 tỷ đồng...

Hoàng Việt lúc này đã cười đến điên rồi, tích phân mà hắn thu về nhờ vụ này lên đến 700 triệu, tuy đều là tâm tình tiêu cực nhưng cũng có một ít người ôm tâm lý xem trò vui, nhờ đó điểm tích cực cũng chiếm 30%, tốc độ chuyển hóa tích phân của hắn hiện tại đã lên đến 120 triệu/ tuần, giờ phút này hắn đã có gần 300 triệu tích phân, chỉ cần chờ hơn 5 tuần nữa là hắn đã có thể hối đoái công pháp mới rồi a! Quá đã luôn a!

“Tốt rồi, ngừng ở đây thôi, dù gì cái giá phải trả cũng là thằng em này phải mất mặt trước bàn dân thiên hạ!” Hoàng Việt cười khà khà, nhưng hắn cũng đã nói với anh Vinh sẽ giao cho nó một khoản phí bồi thường, dĩ nhiên cũng không quá lớn, nhưng quan trọng là nhân tình của Hoàng Việt a, phải biết sau này nếu tên nhóc này có gì cần giúp đỡ có thể xin hắn, đến lúc đó hắn cũng khó mà ngoảnh mặt làm ngơ được... Hắc hắc.

Giờ đây, Hoàng Việt chỉ việc nghỉ ngơi thư giãn chờ ngày tết đến thôi a, mà khoan, nếu nhà mình đã giàu như vậy rồi, cũng nên cho ba má nở mày nở mặt với họ hàng, mình và gia đình phải ra gara mua một chiếc xe hơi, không cần phải phô trương quá, nhưng vẫn thể hiện được đẳng cấp nên có của gia đình mình mới đúng chứ nhỉ.

Thương lượng với ba mẹ xong, ba mẹ hắn đồng ý, có xe hơi cả nhà cũng sẽ tiện đi lại hơn, vì vậy quyết định sáng mai sẽ ra showroom ô tô lựa một chiếc xe, tối hôm nay, Hoàng Việt sau khi ra công viên gặp gỡ Lý lão đôi chút thì về nhà, nằm trên giường, mở facebook lên chát chít với đám bạn.

Đang ngồi nhắn tin với thằng Hoàng Tuấn, bỗng nhiên Hiểu My nhắn qua: “Anh, em có chuyện này muốn nói!”

“Có gì em cứ nói đi!” Hoàng Việt sẵn sàng lắng nghe.

“Ừm... Ông của em mới gọi cho em, bảo là nhờ em khuyên nhủ anh, nên học đại học đi!” Hiểu My tỏ ra khá bối rối, thật sự cô không muốn can thiệp vào quyết định của Hoàng Việt, nhưng đây là chuyện của ông cô nhờ cô giúp a!

“Haiz... Nhưng mà em cũng biết đấy, với trí thông minh như chúng ta, chương trình đại học hoàn toàn không tốn bao nhiêu thời gian cả!” Hoàng Việt thở dài.

“Hì hì... Ông em cũng đã biết trước điều này, khi em nói với ông em rằng IQ của em là hơn 200 điểm ông của em còn mất hồn mất vía cơ, cũng may là ông em sức khỏe rất tốt, không bị đau tim, ông cũng đã nói, anh chỉ cần hoàn thành các bài kiểm tra là được, không cần phải lên lớp!”

“Ồ... Thật sao... Như vậy thì rất tốt... Anh đồng ý!”

“Hi hi... vậy anh học ở Đại Học Quốc Gia Thành Phố Hồ Chí Minh nhé, đại học này có quan hệ rất tốt với ông của em!”

“Ok... Được thôi!” Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ không từ chối, trường đại học nào cũng được cả, hắn chỉ cần lấy một cái bằng để trưng cho đẹp thôi mà...

Sáng hôm sau, Hoàng Việt cùng gia đình cùng đi ra một showroom ô tô ở quận Tân Bình, cả nhà chọn hãng HONDA, vì ba Hoàng Việt đã quen dùng xe máy của hãng này rồi, bước vào showroom, cả nhà Hoàng Việt ăn mặc lịch sự nên được đón tiếp rất niềm nở, nhất là cả nhà hắn ai cũng có ngoại hình sáng láng, bóng bẩy, trông không giống như tầng lớp trung lưu.

“Ba thích chiếc nào cũng được, lần trước nhà mình trúng số được gần 5 tỷ mà!” Hoàng Việt nói với ba mình, hiển nhiên hắn biết tính ba hắn rất tiết kiệm, sẽ không chọn những chiếc ô tô đắt tiền lắm đâu...

“Con Hyundai này được đấy, trông khá đẹp, mà giá lại rẻ, chỉ có hơn 300 triệu đồng, bà nó thấy sao?” Ba Hoàng Việt âu yếm hỏi vợ mình, quả thật từ sau khi dùng thuốc gen, mẹ Hoàng Việt trông trẻ đẹp ra nhiều lắm a!

“Cũng được, ông thích thì cứ mua, haha, sau này tôi cũng phải mua một chiếc, có con trai giỏi thật là quá tốt mà!” Mẹ Hoàng Việt nở nụ cười ngọt ngào.

“Ba, xe này đẹp quá, hihi!” bé Na vô cùng vui mừng.

“Ti, con thấy ổn chứ?”

“Vâng, ổn đó ba, mua chiếc này cũng được!” Hoàng Việt gật gù.

Nhưng vào lúc này, từ sau lưng vang lên một tiếng cười hống hách: “Đó, em thấy chưa, nhìn gia đình cậu trai này tuy cũng rất tốt mã, nhưng sao giàu bằng anh được, hôm nay anh sẽ mua cho em một con CRV 1 tỷ, hắc hắc!”

Hoàng Việt quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt rất hèn hạ, bên cạnh hắn là một người con gái tầm 20 tuổi, trông khá xinh xắn, điều làm Hoàng Việt khó chịu là người con gái này cứ nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, hừ, hẳn là ông ta ghen vì cô gái này cứ nhìn chằm chằm vào mình, nên muốn lên mặt làm ra vẻ hơn người, Hoàng Việt cũng chỉ cười khẩy, ở đẳng cấp như hắn còn phải so đo với mấy con kiến sao?

Nhưng ba Hoàng Việt tuy giản dị nhưng lại là người rất sĩ diện, ông nghe thấy vậy thì tức lên, nói to: “Xừ, tưởng gì, chỉ có 1 tỷ cũng khoe, hôm nay tôi muốn mua con xe đắt nhất showroom này!”

“Cái gì, ông già, ông có tiền không đó!” Tên mập mạp nghe vậy càng cười lớn hơn.

“Này, xin ông ăn nói cẩn thận!” Hoàng Việt mặt lạnh quát, nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Việt, cùng với vóc dáng đô con của hắn, tên này liền im thin thít, chỉ hừ một cái, dắt tay cô gái nói:

“Đi em!” rồi bước qua.

Cô gái cũng nhìn vào Hoàng Việt, giơ một ngón cái xuống dưới, ý biểu thị Hoàng Việt hoàn toàn kém cỏi, làm hắn cũng tức rồi, liền nói lớn với người giới thiệu xe hơi: “Gọi quản lý của anh tới đây!”

Đằng xa lại vang lên tiếng hừ lạnh: “Hắc hắc, quản lý ở đây là anh họ tao, không biết sao?”
 
Chương 154: Honda Accord


Ba Hoàng Việt nghe được tên này hống hách như vậy thì càng ghét, thì ra là có quan hệ nên mới dám khinh rẻ khách hàng khác như vậy, hừ, để xem, bây giờ con ông có mối quan hệ với ông trùm quận Tân Bình, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào à!

“Xin lỗi, quản lý có việc bận, không thể ra gặp cậu được!” Người nhân viên giới thiệu xe dĩ nhiên là biết người đàn ông kia, liền lập tức từ chối.

“Được, vậy thì để tôi gọi!” Hoàng Việt nói xong, lấy điện thoại lên bấm bấm, hắn không muốn làm phiền anh Nhân cá chép, vụ này chắc là anh Dũng chột cũng đủ sức giải quyết rồi, đầu dây bên kia rất nhanh nghe máy: “Alo, có chuyện gì vậy cậu em?”

“Anh à, em bị con ruồi phá đám!”

“Thằng nào láo vậy, chú đang ở đâu?”

“Showroom HONDA ở đường Trường Chinh quận Tân Bình, anh xử giúp em được chứ?”

“Dĩ nhiên là được, chú chờ chút, anh tới liền!”

Hoàng Việt vừa nói xong, người đàn ông bụng phệ cùng tên nhân viên giới thiệu xe hơi liền cười hắc hắc, ha ha, nó tưởng nó là ai, trùm quận Tân Bình chắc???

Dĩ nhiên, bây giờ Hoàng Việt còn chưa phải là trùm quận Tân Bình nhưng chỉ cần hắn ho một cái, dù là Nhân cá chép trùm Tân Bình cũng phải ngã bệnh, phải biết bây giờ Hoàng Việt đã có đủ thực lực cầm cự trước cao thủ Minh Kính hậu kỳ a, tiếp qua không lâu, hẳn là hắn sẽ hoàn toàn đủ sức đánh ngang tay cùng Nhân đại ca, thậm chí là cả tên Nam trọc.

“Hắc hắc... Để xem mày gọi ai tới, em, gọi anh họ của anh tới đây, anh cũng muốn xem là ai dám đến quấy rối ở trong showroom này!”

“Vâng, thưa anh Đại!” Tên trung niên bụng phệ cũng có tên giống người hắn lắm chứ, vừa béo lại vừa mập, dĩ nhiên là vừa mập vừa xấu, không bằng một góc của Hoàng Việt trước đây.

Khoảng vài phút sau, tên nhân viên cùng một người trung niên ốm nhom ốm nhách đi ra, tên này xem ra tương phản với em họ hắn, nếu hai người có thể bù trừ cho nhau thì chắc hẳn hai tên này rất sẵn lòng, hắc hắc.

“Đại, lại đến mua xe à...”

“Ý chết, a nhầm, hôm bữa chú mới mua con xe Civic, hôm nay lại đổi nữa sao?” Tên này dĩ nhiên là biết mình nói hơi vội nên lỡ nói ra, tên mập này cũng khá giàu, bao nuôi rất nhiều em gái, lâu lâu lại đến mua một chiếc xe cho bọn nó, dĩ nhiên cái giá mấy cô em này phải trả cũng không rẻ, ngoài trinh tiết ra còn phải hầu hạ hắn ít nhất là mấy năm...

“Vâng, thưa anh Quang, lần này em tới là mua cho bạn gái em, bé Minh, bé Minh mau chào anh họ anh đi!” Tên bụng phệ cười hề hề.

“Em chào anh ạ!” Cô gái trẻ tuổi nghe vậy lập tức vui mừng hớn hở, hừ, tưởng bà không biết ngươi có bồ nhí bên ngoài chắc, nhưng mà vì chiếc xe, phải trả giá lớn cũng chịu.

Lúc này, người đàn ông ốm nhom cũng hỏi tiếp: “Mày mua xe thì để nhân viên thanh toán là được rồi, gọi tao ra làm gì, đừng nói muốn thiếu nợ nhé!”

Tên mập vội chỉ chỉ vào bọn người Hoàng Việt, nói to: “Có đứa muốn phá hoại showroom này của anh đấy!”

Hoàng Việt nghe vậy thì cười khà khà, khoanh tay không nói gì, cả gia đình hắn cũng rất trấn tĩnh, chờ xem tên này xử lý ra sao.

“Có chuyện gì kể rõ ràng ra!” Tên ốm nhom này có vẻ không vui, chắc hẳn là thằng em của mình lại gây chuyện, hắn biết quá rõ tính tên này mà, sau đó, tên mập liền kể chi tiết từ đầu đến cuối câu chuyện, dĩ nhiên là có chút thêm bớt, sao cho ám chỉ hắn không phải là người gây sự trước, mà là Hoàng Việt ghen ghét khi thấy hắn đi qua con CRV và chỉ chỉ vào...

“Ông nói xạo, anh tôi không có như vậy!” Bé Na giận dữ mắng to, Hoàng Việt lúc này thì vỗ vỗ vai trấn an cô, nói: “Bé Na, không cần phải giải thích, anh Dũng cũng sắp tới rồi!”

“Anh Dũng? Mày nói là anh Dũng nào?” Tên ốm nhom nghe vậy có chút chột dạ, đây không phải là Dũng chột, trùm kinh tế quận tân bình chứ, dù gì vừa rồi thằng em mình kể có nhắc tới tên này tưởng nó là trùm quận Tân Bình a...

“Dũng nào thì chút nữa ông sẽ biết!” Hoàng Việt cũng không nói nhiều, ra một băng ghế ngồi xuống, khoảng 5 phút sau, lập tức liền có một người trung niên mắt chột bước vào showroom, tên ốm nhom đang chờ sau khi thấy được người này thì lập tức đái cả ra quần...

“Anh... Anh... Anh là anh Dũng phải không?” Người đàn ông ốm nhom khuôn mặt vô cùng kinh sợ, biểu lộ ra một biểu cảm rất hèn mọn, cúi mình xuống chào anh Dũng chột, nhưng người sau hiển nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.

“Mày là ai... Việt, đứa nào chọc em?” Anh Dũng đã thấy Hoàng Việt rồi, Hoàng Việt cũng không nói nhiều, chỉ im lặng, anh Dũng lập tức liền hiểu, hẳn là tên ốm nhom ốm nhách này rồi.

“Mày đúng không... Gọi quản lý của bọn bay ra đây!” Dũng chột quát lớn.

“Dạ thưa anh, em là quản lý!” Tên ốm nhom lau mồ hôi hột, chết mẹ rồi, đây là Dũng chột trùm Tân Bình, hắn đã từng coi ảnh của ông ta.

“Vậy gọi chủ showroom này tới đây!”

“Vâng... Vâng!” Tên ốm nhom không dám cãi lại, mặc dù biết mình sắp xong đời rồi, không... phải tìm cách cứu nguy.

“Anh... anh là ai, mau gọi bảo vệ vô đây?” Tên bụng phệ thì lại không biết Dũng chột là ai, thấy diện mạo hắn dữ tợn, còn tưởng rằng hắn là dân anh chị, muốn đánh nhau nên anh họ mình mới sợ hắn.

“Cái đệt!” Dũng chột nghe vậy thì tức rồi, “Bịch” một tiếng vang lên, tên mập ngã nhoài xuống đất, nội tạng bị loạn tùng phèo.

“Anh làm gì vậy??? Sao lại đánh người??? Bảo vệ đâu??” Cô bồ nhí của tên Đại cũng hét lớn.

“CÂM MỒM!” Dũng chột quát to làm cô ta im thin thít, không dám lên tiếng nữa.

“Hu hu...” Cô gái khóc nức nở.

“Ti, người chú này là ai?” Ba Hoàng Việt vội hỏi.

“Thưa ba, là đàn em của Nhân đại ca, giữ chức Đường Chủ, nắm giữ nguồn kinh tế của Lý bang!”

“Ồ... Ra vậy!”

Tên ốm nhom lúc này liền sợ rồi, quả nhiên là trùm Tân Bình a, một lời không hợp liền ra tay, vội nói: “Thưa anh Dũng, xin anh cho em được sửa sai, bọn em xin tặng cho gia đình cậu Việt 1 chiếc Honda Accord giá 1 tỷ 300 triệu đồng, chiếc này mới được sản xuất, còn chưa tung ra thị trường, nhưng là mẫu xe đắt nhất của Honda hiện tại!”

“Việt... em thấy sao?” Dũng chột quay sang hỏi Hoàng Việt, tỏ rõ hắn tôn trọng ý kiến của cậu thiếu niên này.

“Em không cần chút tiền đó!” Hoàng Việt nói vào, chọc đến hắn mà muốn dùng tiền bồi thường, như vậy há chẳng phải bất cứ tên đại gia nào cũng có thể đến chọc hắn rồi???

“Xin cậu tha cho tôi lần này, sau này tôi sẽ không để thằng em tôi ra ngoài gây sự nữa!” Tên này nghe vậy liền quỳ xuống, hắn sợ không chỉ là việc mất chức, mà là việc hắn chọc giận trùm kinh tế Tân Bình, như vậy sau này sẽ không có công ty nào muốn nhận hắn nữa.

“Không được, đã làm sai thì phải chịu phạt, ông tự giải quyết cho tốt đi!” Hoàng Việt không chút nhân từ.

Sau đó vài chục phút, có người cấp trên của tên đàn ông này đến showroom, sau khi trao đổi một chút với Dũng chột, liền đưa ra bồi thường là một chiếc Honda Accord giá 1 tỷ 300 triệu đồng cho gia đình hắn, còn hứa sẽ đuổi việc tên ốm nhom này, Hoàng Việt và gia đình coi như hài lòng, chiếc Honda Accord này phải nói là rất đẹp a, còn chưa ra mắt chính thức, là hàng hiếm đó a!

Đem trong mình tâm trạng hài lòng về đến nhà, gia đình Hoàng Việt nghỉ ngơi chuẩn bị cho đêm giao thừa vào tối mai, sau đó sẽ cùng đi thăm nhà ông bà nội ngoại nhân dịp Tết.
 
Chương 155: Chuẩn bị quà


Trước không khí vui vẻ của dịp Tết này, Hoàng Việt rất háo hức a, đây là lần đầu tiên hắn đón tết ở thế giới mới, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt ông bà nội ngoại của hắn ở thế giới này, tuy rằng hắn không thực sự là Hoàng Việt trước đây nhưng tất cả tình cảm của tên Hoàng Việt khi trước cũng truyền vào trong não hắn, vả lại thân xác này cũng là tên Hoàng Việt, chỉ có linh hồn là khác thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ để khiến hắn tràn đầy xúc cảm rồi...

“Hắc hắc, bà nội thích nhất là mình giảm cân a... Bà đã dặn dò đi dặn dò lại rằng mình phải giảm được 50 kí, như vậy mới đẹp trai ra, lần này chắc chắn bà sẽ hài lòng lắm!” Hoàng Việt vẫn còn nhớ bộ dáng bà nội của hắn, hiền hậu, da bà hơi ngăm đen, do thời trẻ phải lam lũ rất nhiều, mỗi lần hắn đến nhà chơi mấy năm trước bà đều lì xì cho hắn vài chục, biết sao bây giờ, điều kiện của bà cũng không tốt lắm, đàn cháu lại rất đông a...

“Bà thích nhất là trà hoa cúc, hệ thống, ngươi có trà hoa cúc đặc chế chứ?” Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ lựa chọn món bà nội mình thích nhất để tặng bà, cho dù tốn nhiều tích phân đi nữa thì hắn cũng chịu.

“Hừ, ngươi tưởng hệ thống là gì, tất nhiên là có, còn có nhiều loại, loại hảo hạng nhất 5000 tích phân!” Hệ thống liền nói, vì nó cũng biết Hoàng Việt sẽ không chọn loại bình thường rồi.

Hoàng Việt đôi lúc cũng mừng thầm vì sự đa dạng của hệ thống, nói cách khác, nó không chỉ có bán những vật phẩm cao cấp mà còn giống như một gian tạp hóa, đủ thứ gì nó đều có cả, như viên bi sắt hắn vẫn thường vân vê trên tay, cũng là một món hàng đặc chế từ hệ thống, cầm rất chắc tay, chỉ tốn 1000 tích phân thôi a...

Hoàng Việt vừa thử mở túi trà hoa cúc ra, ngửi ngửi, liền quát: “Móa, hệ thống, sao trà hoa cúc này có mùi gì kì kì vậy!” Quả thật nó có vị rất nồng a, như là rượu ấy.

“Ha ha, trà hoa cúc phiên bản đặc chế, bảo đảm người uống đê mê khó nhịn, hoa cúc được ướp với Linh Tửu, ngươi muốn thử không, bảo đảm sẽ để ngươi say mèm!”

“Móa, hệ thống, đổi loại khác cho ta, bà của ta không biết uống rượu!” Hoàng Việt tức rồi, lập tức quát lên trong lòng, cái hệ thống này đôi lúc cũng chơi ác lắm a, nếu như hắn không thử mở ra ngửi có khi đã bị bà hắn mắng cho một trận rồi.

“Hắc hắc, loại thanh ngọt, thơm dịu, có có, giá tương đương!” Hệ thống cười hề hề, sau đó một hộp trà hoa cúc mới xuất hiện trong tay Hoàng Việt.

Lần này Hoàng Việt quyết định “thử độc”, hắn lập tức đun một ấm nước sôi, sau đó đổ trà vào, trong túi trà ngoài hoa cúc ra còn có táo đỏ, theo như hệ thống nói thì hoa cúc đã được ướp mật ong rồi, sau khi nước sôi, hắn đổ nước ấm vào trà rồi đậy nắp, chờ khoảng 5 phút thì lấy ra, lập tức đưa ly trà lên nhâm nhi, do hiện nay Hoàng Việt là võ giả, nên việc hắn uống nước sôi một chút cũng không có vấn đề gì, Hoàng Việt vừa thử nhấm nháp, liền không nhịn được hai mắt tỏa sáng:

“Được, được lắm, chắc chắn bà ta sẽ thích!” Hoàng Việt quả thật chịu phục với hàng từ hệ thống đưa ra, lúc nào cũng là tinh phẩm, nhất là hàng đặc chế, quả thật loại trà này thanh mát, vừa uống vào tinh thần liền sảng khoái, còn có một vị ngọt nhẹ, nói chung là hết sảy.

“Hắc hắc, ai bảo ta là hệ thống chứ!” Hệ thống dĩ nhiên rất tự cao, cho rằng đó là điều đương nhiên, làm Hoàng Việt chỉ muốn ký đầu nó một phát...

“Ừm... Ông nội của mình thì thích nhất là câu cá, dĩ nhiên mình phải hối đoái cho ông một cây cần thật tốt!” Hoàng Việt cười hề hề, sau đó lại hối đoái ra từ hệ thống một cây cần câu đặc chế tốn 3000 tích phân, nghe hệ thống nói cần câu này không cần dùng nhiều sức cũng có thể câu được một con kí 100 cân lên bờ a, khi ông nội hắn dùng loại cần này để câu chắc chắn sẽ an toàn hơn.

“Ông nội và bà nội xong rồi, còn bà ngoại thì khó đây, hừm, bà ngoại từ trước đến giờ thích nhất là con nít, mà mình thì bây giờ chưa thể sản xuất con nít được... híc híc!” Hoàng Việt lắc lắc đầu, bà ngoại hắn chỉ có sở thích này là lớn nhất thôi a, còn lại thì chẳng thích gì cả.

“Ừm... Có rồi!”

“Mình nhất định phải để bà sống thật lâu, để còn ẵm cháu chắt nữa!”

“Hệ thống, loại nhân sâm bình thường được Linh Tuyền Không Gian trồng người già có thể dùng không?”

Quả thật, loại nhân sâm đó dùng rất tốt, nhưng dược lực cũng rất mạnh, Hoàng Việt sợ rằng nếu để ông bà nội bà ngoại mình dùng sẽ có hại nhiều hơn lợi, vì vậy phải hỏi lại hệ thống cho chắc:

“Được thì cũng được, nhưng loại đó chỉ dành cho người luyện võ, ta nghĩ nếu ngươi hối đoái 1 cây nhân sâm 1000 tuổi từ hệ thống thì thích hợp hơn, hoặc chỉ đơn thuần cho ông bà ngươi uống nước Linh Tuyền hằng ngày đã đủ kéo dài tuổi thọ của họ lên 50% rồi!”

“Ừ nhỉ!” Hoàng Việt dĩ nhiên là không quên nước Linh Tuyền, loại nước này phải nói là tốt lắm a, uống nó rồi thì không cần phải lo những căn bệnh vặt vãnh nữa, còn gia tăng sức đề kháng, sức khôi phục, giúp giấc ngủ ngon hơn, đúng vậy, mình phải tặng thêm thuốc ngủ cho ông bà, hắc hắc...

Còn về phần tiền lì xì của mấy đứa cháu ư, Hoàng Việt có đến hai ba chục đứa cháu ấy chứ, do ba hắn là con út nên nhà ông bà nội của hắn phải nói là có rất nhiều cháu nha, hắn dự định lần này sẽ chơi lớn, tặng cho mỗi đứa 5 triệu, dù gì thì số tiền đó cũng sẽ vào tay các bác của hắn thôi, mấy đứa trẻ làm sao mà nhận được, hắc hắc...

Chuẩn bị vậy là đủ rồi, bây giờ thì Hoàng Việt phải dạy cho ba mình chạy xe hơi, đối với trí thông minh của ba mình thì chạy xe hơi hoàn toàn không phải là vấn đề khó.

Ngồi lên chiếc xe sang trọng mà ba hắn vẫn còn lâng lâng, tuy rằng Hoàng Việt có con mô tô rất oách nhưng ông không thích đi mô tô là mấy a, có xe hơi là chuyện ông ước ao đã lâu, bây giờ gia đình ông đi chơi đâu cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều, ừm... nhất định sau này phải đi chơi thường xuyên mới được, mà mấy hôm nay bà nhà ông cũng mạnh lên rất nhiều nha, cũng may là giờ phút này ông cũng mạnh lên không kém, há há...

Sau khi được Hoàng Việt hướng dẫn tầm 5 phút thì ông cũng đã nắm bắt được cách điều khiển chiếc xe này rồi, phải nói chiếc xe này rất rộng, nếu cố tống vô có thể chở được 6 người, chưa tính em bé, còn có máy lạnh, ngồi ở trong không sợ cái nắng nóng của Sài Gòn, ừm, những năm gần đây Sài Gòn có rất nhiều xe hơi ra đường, đa phần là ra ngoài chạy Grab kiếm thêm, ông thầm nhủ lâu lâu phải mang đi chạy mới được, cho hãnh diện với người ngoài, hắc hắc...

Vào tối giao thừa này, gia đình Hoàng Việt sẽ ở nhà coi bắn pháo bông qua tivi, mọi người cũng không muốn phải chen lấn đi xem pháo hoa ngoài đời thực, cùng thưởng thức các món ăn ngon do Hoàng Việt nấu, cùng xem chương trình Táo Quân mừng phút giao thừa, cũng thú vị lắm đó chứ.

Nhưng Hoàng Việt tất nhiên sẽ không để đêm nay diễn ra tẻ nhạt như vậy, hắn đã lên kế hoạch rồi, đó là hối đoái một bộ pháo hoa đặc chế từ hệ thống, hắn còn yêu cầu hệ thống thêm vào dòng chữ khi bắn chiếc pháo hoa này lên trời là “I love you Linh”, còn kèm thêm hình trái tim, và nó sẽ được tự động bắn tại sông Sài Gòn, nơi sẽ phát trực tiếp màn bắn pháo hoa lên kênh HTV7.
 
Chương 156: Ngày 30 tết


Sáng ngày 30, cả nhà Hoàng Việt cùng gia đình Kiều Linh và gia đình Hiểu My đi đường hoa Nguyễn Huệ vui xuân, buổi sáng, đường hoa cũng có rất nhiều du khách đến thăm, đây cũng là một dịp để gia đình mọi người gặp nhau, cả nhà Hoàng Việt mặc những bộ đồ mới đã được mua sắm vào mấy ngày trước, cả ba gia đình đi dạo quanh đường hoa mà không ngừng trò chuyện.

“Anh Phúc trông trẻ quá, chị Quỳnh Anh cũng rất tươi tắn, tôi thật hâm mộ hai người!” Chú Hồng, ba của Kiều Linh tấm tắc khen, quả thật là đôi vợ chồng này trông trẻ hơn tuổi rất nhiều a, trông cũng rất phong độ, còn nhỉnh hơn vợ chồng nhà ông đôi chút.

“Anh Hồng quá khen, trông vợ chồng anh chị cũng không kém gì đâu a!” Ba Hoàng Việt cười hì hì, đúng là gia đình Kiều Linh sở hữu gen tốt, khi còn trẻ chắc hẳn là ba cô bé này rất đẹp trai, mẹ của cô cũng rất đẹp, mới có thể có một đứa con xinh xắn như vậy.

Ba mẹ Hoàng Việt nhìn qua Hoàng Việt chốc lát, nếu không phải uống thuốc Gen trung cấp thì còn lâu họ mới được như bây giờ, trước đây trông họ kém xa ba mẹ Kiều Linh nhiều nhiều lắm...

Lúc này, bé Na nói thêm: “Con thấy chú Phước và cô Hoa cũng rất đẹp đó a, còn trẻ hơn ba nhiều, đúng không hổ là ba mẹ của chị Hiểu My, hi hi!”

Ba mẹ Hiểu My cười hì hì, quả thật bọn họ kết hôn khá sớm, hồi sinh Hiểu My ra mẹ của cô cũng chỉ 20 tuổi, mà quả thật đoạn thời gian này bọn họ thấy Hiểu My nhà mình như lột xác hẳn ra vậy, khó nói nó ăn linh đan diệu dược gì sao, lại còn rất thông minh nữa, nó đã trải qua tuổi dậy thì rồi mà, khi bọn họ nhận được tin con mình từ chối Havard thì thật sự là bó tay toàn tập luôn...

“À, anh chị tính làm gì với số tiền 100 tỷ!” Ba Hoàng Việt hỏi vào làm cả hai gia đình Kiều Linh và Hiểu My có chút băn khoăn, số tiền này quả thật rất lớn a, bọn họ cho đến giờ còn chưa biết cách chi tiêu làm sao cho hợp lý.

“Ừm... Nhà tôi định mở một quán trà sữa, chắc là nhượng quyền của Toco Toco, cho mấy em học sinh có chỗ để thư giãn, uống trà, con bé Hiểu My nó thích uống trà sữa lắm!” Mẹ Hiểu My nói, rồi nhìn sang con mình, đây hẳn là quyết định của Hiểu My rồi, mà mở một quán trà sữa kinh phí cũng không quá cao đâu, chỉ khoảng 2,3 tỷ mà thôi.

“Nhà tôi thì dự định lấy số tiền này đầu tư cổ phiếu, bé Linh cũng muốn thử sức ở mảng đầu tư này, còn lại thì tạm gửi ngân hàng, mà thật sự số tiền này quá lớn, hay là để tôi phân cho anh chị một nửa nhé!” Ba Kiều Linh dĩ nhiên không quên ai là người giúp con mình có được số tiền này.

“Không... không, nhà tôi tốt lắm rồi, con trai tôi nó giỏi lắm, sau này kiếm nhiêu đó tiền cũng chỉ là chuyện dễ như bỡn thôi!” Ba Hoàng Việt đắc ý nói, quả thật ông rất tự hào về Hoàng Việt.

“Hừ... ba kỳ lắm, Ferrari đẹp như vậy mà không chịu mua cho con!” Thiên Di bĩu môi, dù gì cô cũng có phần trong khoản tiền này, được cả ba Hoàng Việt công nhận, mà bị ba mẹ mình cướp hết.

“Ferrari cái gì mà Ferrari, con còn phải lo học, để đó sau này ba mẹ cho con đi du học, sau này phải như chị My mới được!”

“Hứ... con ứ chịu đi du học đâu!” Thiên Di lắc đầu nguầy nguậy.

Đường hoa Nguyễn Huệ hôm nay được trang hoàng rất đẹp mắt, các gia đình cùng đến thưởng ngoạn, chụp hình, sau khi cả nhà Hoàng Việt đi xong vài vòng đường hoa thì quyết định cùng nhau đi đến một nhà hàng dùng bữa, cả ba gia đình đến nhà hàng thịt nướng Gogi, cùng dùng thịt bò và thịt heo các loại theo phong cách chuẩn Hàn.

Buổi trưa, cả nhà Hoàng Việt nghỉ ngơi, cùng tổng kết lại những gì đã làm trong năm, năm vừa qua, nhất là khoảng từ tháng 9 trở đi, cả nhà hắn đã có những biến chuyển cực lớn, khởi đầu là sự xuất hiện của Linh Tuyền Thủy, đến cây hoa lan của Hoàng Việt bán được 700 triệu đồng, tiếp đó là việc hắn gia nhập giang hồ, biết võ công, sự thay đổi diện mạo đến trí thông minh của cả gia đình cho đến việc cả nhà hắn sở hữu chiếc xe Honda Accord đắt tiền, phải nói mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý...

Đến tối, một ít người bạn của ba mẹ Hoàng Việt đến nhà thăm hỏi, sau khi nhìn thấy sự thay đổi ngoại hình của hai người, cùng với cả Hoàng Việt, mọi người đều há hốc mồm, không thể ngờ được là bọn họ lại làm được điều kỳ diệu như vậy.

“Việt à, cháu giảm cân xong rồi nhìn đẹp trai phết nhỉ, còn cao hơn rất nhiều này, không khác gì các hot boy nha!”

“Vâng, con cảm ơn bác ạ!” Hoàng Việt cười hì hì, sau đó người bạn của gia đình Hoàng Việt này cũng không quên khen bé Na, lì xì cho cô làm cô bé mừng tíu tít.

“Ừm... Con có nhớ đứa con gái nhà bác không, nó mà gặp con chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm đấy, còn nhớ ngày nào con còn thích thầm nó nữa kìa!”

“Dạ... Có đâu ạ, con dĩ nhiên là nhớ rồi!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, thật ra mình chỉ có hơi chút hảo cảm với cô bé ấy thôi nha, nói là thích thì thích như bạn bè thôi à...

Đến khoảng gần 9 giờ, cả nhà hắn bật Tivi lên xem Táo Quân a, chương trình này rất là thú vị à, năm nào cũng khiến cho ba hắn cười sằng sặc, chuyên môn châm biếm các vấn đề nóng của xã hội trong năm đó.

“Năm nay đúng là ngành giáo dục tệ thật, để mấy người sửa điểm cả ngàn thí sinh!”

“Đúng đó ba, gian lận thi cử quả thật không thể nào chấp nhận được!”

“Ừm... Mà hình như Táo Quân năm nay không hay lắm nhỉ!” Mọi người vừa coi lại cảm thấy chương trình năm nay không vui như mọi năm, lại còn chồng vô quá nhiều quảng cáo.

“Cũng sắp đến giờ bắn pháo hoa đêm giao thừa rồi, hì hì, chúng ta chuẩn bị chuyển kênh thôi!”

Đồng hồ đã điểm đến 11 giờ 50, chỉ còn 10 phút nữa, toàn thành phố, toàn quốc sẽ bắn pháo hoa, được chiếu trên các kênh lớn của Việt Nam, nhà Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ chọn kênh HTV7 để xem pháo hoa của thành phố mình, năm nào màn bắn pháo hoa cũng rất đặc sắc và thu hút nhiều lượt xem a!

Hoàng Việt giờ phút này đang cười hắc hắc trong lòng, ha ha, mình chuẩn bị quả pháo hoa kia, cũng là lúc đốt rồi, nói rồi, hắn xin đi vệ sinh một lát, sau đó lên sân thượng, chuẩn bị đốt quả pháo kia, quả pháo này có chức năng tự tìm đường, nó sẽ tự bay đến Sân Sài Gòn, và bay lên trên cao những quả pháo trên trời khác để tự nổ, đúng là hàng xịn của hệ thống đó nha, haha.

Lập tức, Hoàng Việt liền đốt quả pháo hoa này ngay, quả pháo hoa này cũng rất to, to gần bằng cả người hắn, nó liền bay vút đi trên trời, chỉ để lại một vệt sáng nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy, sau đó hắn liền cười hì hì đi xuống nhà, tiếp tục chuẩn bị xem bắn pháo bông, giờ phút này MC đang chiếu trực tiếp không khí của Sông Sài Gòn và những địa điểm bắn pháo hoa khác của Thành Phố rồi...

Vài phút sau, người MC đếm ngược phút giao thừa, cả nhà Hoàng Việt cũng cùng đếm.

“5!”

“4!”

“3!”

“2!”

“1!”

“Pặc... Pặc!” Tiếng pháo hoa bắn ra vang lên từ trong tivi đến tận ngoài ngõ, ở gần nhà Hoàng Việt, ủy ban quận cũng tổ chức bắn pháo hoa ăn mừng.

“Hihi, pháo hoa đẹp quá anh hai!”

“Ừm...” Hoàng Việt cũng cười hì hì.

Sau đó, màn bắn pháo hoa được trình diễn liên tục 5 phút, mọi người cảm thấy quả thật mãn nhãn, đây cũng là một môn nghệ thuật a... Nhưng bỗng nhiên, từ trên trời từ đâu hiện lên một vệt sáng trắng chói lóa, một chiếc pháo hoa cực kỳ rực rỡ được bắn ra, che khắp tầm mắt cả màn hình Tivi.
 
Chương 157: Linh, i love you!


Chiếc pháo hoa kia sau khi bắn ra, nó nở rộ như một đóa hoa vừa nở, nhưng không phải chỉ là một điểm sáng, mà là vô vàn điểm sáng quyện lại với nhau, hình thành một đóa hoa hồng đỏ thắm, ở chính giữa của nó, có dòng chữ “Linh, I LOVE YOU” được khắc họa tinh tế, nhưng đây cũng không phải là một đóa hoa sớm nở tối tàn, mà nó như là trường tồn với thời gian, một điểm pháo rơi xuống thì có một điểm pháo khác chen vào, như in vào trên bầu trời đêm đen rực rỡ...

“Má ơi, đẹp quá!”

“Oh my gods!”

“Không thể tin nổi!”

Tiếng của MC truyền hình cũng truyền vào trong Tivi luôn rồi, trong khi điều này là không được phép xảy ra, khi mà mọi người đang tập trung thưởng lãm pháo hoa, lúc này thì gia đình Hoàng Việt cũng đứng bật dậy, kể cả Hoàng Việt cũng vậy, hắn không thể tin nổi trên đời này lại có loại pháo hoa đẹp đẽ như thế.

“Trời ơi... Tin nổi không anh hai, loại pháo hoa này em chưa thấy bao giờ!”

“Năm nay nhà nước nghiên cứu thành công loại pháo hoa mới sao, còn đẹp hơn pháo hoa ở nước ngoài!” Ba Hoàng Việt trầm trồ thán phục, ông phải nói là không biết nói gì hơn vào lúc này, đóa hoa bằng pháo bông này quá tráng lệ, quá sặc sỡ.

Đóa pháo hoa ban đầu từ màu hồng, bắt đầu chuyển thành từng màu khác như xanh, đỏ, tím vàng, không ngừng luân chuyển, dòng chữ “Linh, I LOVE YOU” cũng đổi màu theo, còn Hoàng Việt sao, hắn cười sằng sặc như điên, làm gia đình hắn cũng phải hết hồn, tại sao ư, bởi vì hắn nhận được tin có 1 tỷ tích phân tích lũy vào sổ...

“Tốc độ chuyển hóa tích phân hiện tại của hệ thống: 200 triệu / tuần!” Hệ thống thông báo làm Hoàng Việt không nhịn được mà nhảy cỡn.

“Nhưng mà, Linh là ai?” Lúc này, cả nhà Hoàng Việt mới chú ý đến dòng chữ, đơn giản là bởi vì ban đầu bọn họ bị vẻ đẹp của đóa hoa kia hấp dẫn hết ánh mắt đi, đây là một màn tỏ tình cá nhân sao, vị đại gia nào chịu chi như vậy, lại có thể mua loại pháo hoa đắt tiền và độc lạ như thế này.

Không phải ba mẹ Hoàng Việt không nghĩ tới con mình, nhưng loại đồ chơi này có lẽ không phải chỉ có tiền là mua được a, hơn nữa phải có mối quan hệ đặc biệt trong chính ủy Thành Phố mới được phép bắn pháo, việc bắn một loại pháo hoa mang tính cá nhân như vậy trong ngày lễ trọng đại của đất nước phải nói là việc quá sức ngông cuồng, hẳn là sẽ vừa đem lại mặt tích cực cũng sẽ không thiếu người chỉ trích, nếu như đổi dòng chữ “Linh, I LOVE YOU” thành “Chúc Mừng Năm Mới” Có phải là hay lắm không.

Nhưng vào lúc này, ở nhà của Kiều Linh, cả nhà cô đang nhìn về cô bằng một ánh mắt rất khoái trá, haha, tên của con mình được lên Tivi, được cả nước biết tới bằng một màn bắn pháo hoa đặc sắc đến vậy, dù rằng người được ám chỉ hẳn không phải là cô nhưng cũng làm cho Kiều Linh bẽn lẽn không thôi, hắc hắc...

Còn về Hiểu My ở bên kia, lúc này dĩ nhiên cô cũng đang coi bắn pháo hoa, trong miệng thầm lẩm bẩm: “Việt, anh hư lắm!”

“Chị, là anh Việt làm sao?” Thiên Di ngồi bên cạnh tinh ý nghe được, cô còn không biết tại sao đây, anh Việt tuy nói cũng rất đặc biệt nhưng cũng không thể làm ra chuyện động trời như vậy được chứ.

“Suỵt!” Hiểu My lấy ngón tay để lên miệng, ra hiệu cho Thiên Di im lặng, ba mẹ cô thì liền nhìn qua, không biết hai đứa con mình đang xì xầm cái gì, nhưng bọn họ cũng đang rất ngưỡng mộ cô gái tên Linh đây...

Từ ngày hôm đó, khi nhận được thuốc tăng trí lực cao cấp từ Hoàng Việt, Hiểu My đã biết người bạn trai ngầm của mình không hề bình thường, đến thứ kì lạ khiến cho người ta tăng gấp mấy lần chỉ số IQ như món đồ của anh ta mà anh ta còn lấy ra được, còn thứ gì mà anh ta không thể làm ra được nữa chứ, cô còn đang nghĩ cách làm sao để lên làm vợ chính đây, he he, có một người bạn trai hoàn hảo, đẹp trai và tài năng như vậy là của mình, sau này mình và gia đình sẽ hãnh diện phải biết, nhất là khi sau này cô lấn sân vào showbiz, cả nước sẽ phải ghen tị với cô luôn a, ha ha...

“Ba mẹ, chuyển kênh đi, nhìn cái tên Linh là con ghét rồi...” Hiểu My bực tức nói, làm ba mẹ cô cũng phải cười thầm.

“Con có ý với bạn Việt đó sao? Ha ha, người ta nhưng mà đã có người yêu rồi nha!”

“Haha, chị hai tính làm bồ nhí của người ta đó mẹ!” Thiên Di tinh nghịch nói.

“Cái con nhỏ này!” Hiểu My ký vào đầu Thiên Di một cái.

“A! Sao chị ký đầu em! Có tật giật mình kìa, hí hí!” Thiên Di dĩ nhiên là không sợ a, phải biết tuy chị cô khá nóng tính nhưng cũng rất cưng chiều mình à...

Nhưng không khiến Hiểu My phải thất vọng, màn hình Tivi nhanh chóng chuyển sang một địa điểm bắn pháo hoa khác, có lẽ không phải là pháo hoa không đẹp, mà là chiếc pháo hoa đột nhiên xuất hiện này sẽ gây nên nhiều phản ứng trái chiều a, ai đời nhà nước tổ chức bắn pháo hoa, mà lại đi bắn pháo hoa tỏ tình, chẳng lẽ đây là con của cán bộ ủy ban nhân dân Thành Phố sao, há há...

Quả không trái với dự đoán của mọi người, khi Hiểu My cầm điện thoại lên kênh youtube trực tiếp bắn pháo hoa trên mạng thì dân tình ném đá muốn xây đủ mấy ngàn căn biệt thự luôn rồi, liên tục là lời mắng chửi a, chỉ có một ít người là thấy thú vị vì loại pháo hoa này rất đẹp, cùng với những người tên Linh hoặc có người yêu tên Linh.

“Linh à, đây là pháo hoa anh đặt riêng tặng em đó!”

“Linh ơi, giờ đây em hiểu tấm lòng của anh rồi chứ???”

“...”

Liên tục là những dòng comment đại loại vậy xuất hiện trên kênh live, làm Hiểu My coi mà cười khúc khích, mấy người này cũng biết nhân cơ hội lắm a, nhưng có mấy ai biết được đây là cô gái tên là Nguyễn Phương Kiều Linh cơ chứ!!!

Còn bây giờ, Hoàng Việt vẫn không thể ngừng cười được, vì trong vòng vài chục phút thôi, điểm tích phân tích lũy đã lên tới 1 tỷ rưỡi, nhưng cũng có dấu hiệu dừng lại, vì đa phần người dân cả nước đều đang xem, sau khi biến chuyển tâm tình thì rất nhanh mọi người cũng đã bình tĩnh lại rồi, làm hắn còn tiếc không dùng một quả pháo bông viết dòng chữ gì troll mọi người đây, mà thôi, năm mới làm như vậy có vẻ hơi thất đức, hắc hắc...

Đêm giao thừa sau khi qua khoảnh khắc này, chính là năm mới rồi, mùng 1 Tết, ngày mà vô số người lớn người vui kẻ mừng, nhưng con nít thì hiển nhiên đều là mừng cả, vì chúng nó vừa nhận được lì xì, vừa được nghỉ không cần phải đi học, gia đỉnh Hoàng Việt cũng đi ngủ, dùng loại thuốc mà hắn đưa cho, chứ thật sự giờ đây trí óc của gia đình Hoàng Việt hoạt động mạnh lắm, không khổ sở mấy đêm là không ngủ được đâu.

6 giờ sáng hôm sau, ba hắn lái con xe Honda Accord đi đến Nhà Bè, trước tiên sẽ thăm nhà ông bà nội trước, sau đó mới lái sang nhà bà ngoại Hoàng Việt.
 
Chương 158: Gặp ông bà nội


Chiếc xe sang nhanh chóng lăn bánh trên đường phố Sài Gòn, đường phố ngày mùng 1 Tết không nhộn nhịp như mọi khi, các cửa hàng, các shop hầu hết đều đóng cửa, một số nhà còn treo cờ, đôi lúc có thể nghe được tiếng pháo nho nhỏ của các loại pháo bằng giấy, ba Hoàng Việt đã chạy xe rất tốt rồi, sau khi đi khoảng 25 phút thì đến phà Bình Khánh, ở nơi này ô tô của nhà Hoàng Việt sẽ lên phà đi qua Nhà Bè luôn.

Lẽ ra nhà Hoàng Việt còn phải chờ rất lâu mới được qua phà do có khá nhiều ô tô chờ đợi, nhưng hắn gửi cho người trông phà 2 triệu đồng, thế là được ưu tiên đi đầu, ha ha, có tiền cũng phải có đặc quyền chứ, vậy là khoảng 10 phút sau nhà Hoàng Việt đã qua được đến Nhà Bè, đi đến nhà của ông bà nội.

Chiếc xe sang trọng và bóng loáng của nhà Hoàng Việt quả thật đi trên đường rất oách, dù nó không phải là chiếc xe có giá quá cao như các loại xe Ferarri, Camry hay gì đó, nhưng mà nó thắng ở chỗ độc lạ a, nhiều dân sành xe hơi tuy nhìn quen các loại xe nhưng không biết được đây là mẫu gì nữa á, há há.

Khoảng 10 phút nữa thì cũng đã gần đến nhà ông bà nội rồi, nhà ông bà nội dĩ nhiên không có chỗ để xe hơi, nên gia đình Hoàng Việt phải kiếm một hầm để xe trong chung cư gần đó đậu xe thôi, sau khi đậu xong, cả gia đình cuốc bộ đến nhà ông bà nội, do thể lực của cả gia đình rất tốt nên đi khoảng 5 km mà không chảy một giọt mồ hôi nào...

Đến ngôi nhà thân quen này rồi, mọi người liền thấy ở ngoài sân có dựng mấy cái bàn, chắc hẳn chút nữa sẽ ăn uống nhậu nhẹt đây mà, các bác trai của Hoàng Việt đều có tửu lượng rất tốt nha, mọi người liền bước vào trong, nhưng vừa vào trong nhà có một chuyện làm cho gia đình Hoàng Việt rất bối rối là người bác lớn không nhận ra gia đình hắn a.

“Anh là ai, tại sao lại vào nhà tôi?” Người bác tên Đức của Hoàng Việt hỏi, làm ba hắn cười hì hì, gãi đầu.

“Anh Đức, em Phúc đây, không nhận ra em luôn sao??”

Người bác lúc này mới nhìn kỹ lại từ trên xuống dưới ba Hoàng Việt, quả thật hôm nay ông rất khác à, vừa đẹp trai, trẻ ra, lại còn cao lên, còn có một đứa rất giống bé Na, bé Na thấy vậy lập tức tiến lên nói: “Con chúc bác Đức năm mới vạn sự như ý, tiền vô như nước, sống lâu trăm tuổi!”

Người bác tên Đức dĩ nhiên không thể không nhận ra giọng của bé Na cùng ba Hoàng Việt, lập tức hồ hởi nói: “Nhà chú Phúc đây sao, sao dạo này trông khác dữ vậy nè!”

“Hì hì...” Cả nhà Hoàng Việt gãi gãi đầu.

“Minh, ra đây, nhà chú Phúc tới rồi này!” người bác gọi vào trong nhà, lập tức có một bác trai khác lại chạy ra, đi cùng còn có một bác gái, là vợ của bác Minh, và một đứa bé trai nhỏ tầm 7,8 tuổi.

“A, chị Na!” Đứa bé trai này rất tinh mắt, nó rất có thiện cảm với bé Na, nên liền nhận ra cô ngay, chạy tới ôm chầm bé Na, hì hì, bé Na cũng vỗ vỗ đầu nó, nói: “Cu Tèo, năm nay học hành tốt không!”

“Dĩ nhiên, em lại được học sinh giỏi mà!” Cu Tèo ưỡn ngực lên nói.

“Thôi, mau mau vào nhà, ba và mẹ nhớ gia đình em lắm!” Lúc này hai người bác cũng nhìn sang mẹ Hoàng Việt, cảm thấy bà quả thật trông xinh xắn và trẻ trung hơn rất nhiều, chú Phúc quả thật có phước a...

“Ồ, nhưng cậu trai này là ai nhỉ, quả thật anh nhận không ra, còn thằng Việt đâu??” Bác Đức lúc này mới nhìn kỹ Hoàng Việt, quả thật ông bị cậu hấp dẫn tầm mắt đầu tiên nhưng do chỉ nghĩ là người xa lạ nên cũng không để tâm quá nhiều, nhưng sau khi biết rõ đây là gia đình Hoàng Việt rồi mà không thấy thằng Việt nên ông cũng hơi thắc mắc.

“Đúng đó, Việt nó đâu rồi em?” Bác Minh cũng hỏi.

“Dạ, con là Việt ạ!” Hoàng Việt bẽn lẽn trả lời, híc híc, đúng là mình đã thay đổi quá nhiều, phải biết ban đầu mẹ hắn còn không nhận ra hắn sau khi dùng thuốc Gen cao cấp nữa nói chi là họ hàng, Hoàng Việt vừa nói xong, cả hai bác cùng vợ của bác Minh đều trợn mắc ngoác mồm.

“Cái gì, con nói con là Việt????”

“Vâng ạ!” Hoàng Việt bẽn lẽn đáp, ba hắn cũng nói thêm vô: “Cháu nó mới giảm cân, nên nhìn hơi khác tí, anh chị không nhận ra cũng phải!” Trong giọng nói của ông không giấu nổi vẻ tự hào cùng hãnh diện.

“Trời, cháu Việt đẹp trai quá, còn rất cao, cao hơn bác cả một cái đầu rồi!” Bác Đức đến gần, vỗ vỗ vai Hoàng Việt, quả thật ông quá bất ngờ, gia đình thằng em của mình không ngờ mới một năm không gặp mà lại biến hóa nhiều đến vậy, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.

“Đinh! Kí chủ nhận được 293 tích phân!”

“Dạ vâng thưa bác!” Hoàng Việt cười khà khà, hắn đã lường trước được việc bên nhà nội mình sẽ không nhận ra mình rồi, nên không có chút nào bất ngờ, sau đó, cả gia đình hắn vào nhà gặp ông bà nội.

Ông bà nội Hoàng Việt đã hơn 80 tuổi rồi, nên sức khỏe cũng không tốt lắm, đầu óc cũng hơi lơ mơ, nhưng năm ngoái khi gia đình Hoàng Việt đến chơi thì vẫn có thể nhận ra được mọi người, nghe hai bác bảo thì năm nay tuy rằng ông bà có chút lú lẫn hơn nhưng cũng không ốm đau bệnh tật gì, có điều khá là khó tính, người già mà, khi các cơ quan trong cơ thể hoạt động dần yếu đi thì làm sao có thể vui vẻ được.

“Ông, bà!” Hoàng Việt tới giường, lúc này ông bà đang nằm đây, nhìn thấy một đứa cháu trai lại gần mình, ông bà tuy không nhìn rõ được nhưng nghe giọng là nhận ra Hoàng Việt rồi, dù gỉ thì Hoàng Việt cũng không dùng đến Ma Tính Giọng Hát, chỉ có bà hắn là ồ lên một tiếng, tỏ ra rất mừng: “Ôi, cháu Việt bây giờ trông ốm quá, cuối cùng thì nó cũng đã thoát mập rồi, ha ha ha!”

Ông nội hắn thì đầu óc có vẻ kém minh mẫn hơn, chỉ cười nói: “Cháu Việt đây à, tốt tốt!”

“Vâng, ông bà, con có mua trà hoa cúc biếu bà đây!” Hoàng Việt đưa tới một cái túi đựng trà hoa cúc cho bà, còn chiếc cần câu thì ba hắn đang cầm rồi, chút nữa sẽ đưa cho ông luôn.

“Đúng lả cháu ngoan của bà, lại gần đây, bà ôm cháu một cái nào, hun bà một cái đi!” Bà Hoàng Việt hiền hậu nói, trong những đứa cháu thì bà thích đứa cháu này nhất, nó rất ngoan và hiền lành a...

Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ không từ chối, lập tức lại gần hôn lên má bà mấy cái, sau đó ôm chầm lấy bà, kể từ hôm nay, hắn muốn cho bà hắn sống thật tốt a, không phải khổ sở vì những chứng bệnh vặt vãnh hay sự thoái hóa của cơ thể như lãng tai, mắt mờ, ăn kém ngon nữa...

"Bé Na, con cũng lại đây đi!" Ông bà Hoàng Việt cũng rất thích bé Na a...

“Đức... con đi pha trà hoa cúc cho mẹ, nào, để bà lì xì cho cháu!” Bà Hoàng Việt lấy ra một phong bao lì xì đặt ở trên giường, Hoàng Việt cũng sẽ không từ chối, dù hắn không cần tiền nhưng muốn bà vui a.

“Bà à... Con chúc bà sống lâu trăm tuổi, sức khỏe vô biên, túi không thiếu tiền, tỷ ngày hạnh phúc!”

“Ha ha!” Bà Hoàng Việt vui mừng cười lớn, cháu của mình thật ngoan đó a.

Lúc này, ông nội ngồi bên cạnh cũng nói vào: “Cháu Việt, chúc tết ông đi nào!”

“Vâng, con chúc ông câu đâu trúng đó, mặc kệ sương gió, vẫn không nhăn nhó, cùng bà gắn bó, khỏe như người tập võ!”

“Ha ha, ngoan, ngoan, cháu ngoan của ông thật là hài hước, ha ha!” Ông nội Hoàng Việt cười khà khà, sau đó cũng lấy ra một bao lì xì tặng cho Hoàng Việt.

“Cháu có quà cho ông đây! Một chiếc cần câu xịn nha!” Hoàng Việt nhận lấy chiếc cần câu từ tay ba mình, sau đó đưa cho ông nội.

Ông nội hắn lập tức cầm lấy xem, hai mắt liền tỏa sáng: “Cần câu tốt, Cần câu tốt thật đấy... nhưng mà chắc đắt lắm, con cần gì phải hoang phí vậy đây... ông nội dùng cần bình thường vẫn câu tốt mà!”

“Ba, yên tâm đi, quán phở nhà con dạo này làm ăn rất được, một tháng thu về mấy chục triệu, nên ba không cần phải lo đâu ạ!” Ba Hoàng Việt nói chen vào.

“Đúng đó ba, nhà con dạo này khá giả lắm, còn mua xe hơi nữa!” Mẹ Hoàng Việt nói thêm.

“Trời, hai em mua xe hơi sao?” Hai bác Đức và Minh cũng hết hồn, từ trước đến giờ nhà thằng em mình có dư dả gì đâu...

“Vâng, thưa anh!” Ba Hoàng Việt nói xong, giơ lên chiếc chìa khóa xe Honda Accord trông rất oách.
 
Chương 159: Bà uống trà đi ạ!


“Wow, chìa khóa xe hơi đây sao?” Hai bác Đức và Minh nhìn mà hết hồn, quả là lời mẹ Hoàng Việt nói là thật a, chiếc chìa khóa này có hình chữ nhật, hoàn toàn khác với chìa khóa xe máy thông thường nè, mà đúng vậy, cả nhà hắn có đến đây bằng xe máy đâu...

Ông bà nội lúc này cũng đã lú lẫn rồi, còn không nghe rõ là gì đây, nhưng thấy sắc mặt mọi người ngạc nhiên như vậy thì chắc là chuyện tốt.

Lúc này, ba Hoàng Việt hào sảng nói: “Vâng, nếu hai anh thích, em cũng có thể mua cho mỗi người một chiếc!” Cơ hội để ông thể hiện tiềm lực kinh tế của nhà mình đây rồi, nếu mua cho mỗi gia đình người anh của mình một chiếc Hyundai, cũng chỉ tốn gần 3 tỷ mà thôi, ông hoàn toàn có đủ.

“Thôi, ngày tết chúng ta không nên đùa kì cục như vậy! Nào, ngồi vào đây ăn một chút mứt hoa quả! Bọn nó chắc cũng sắp tới rồi!” Bọn nó ở đây mà bác Đức nói, hẳn là những đứa em của ông, nhà này là nhà của bác Đức, ông là con trai trưởng, cũng là người phụ trách chăm sóc cha mẹ, mấy đứa em có người ở gần có người ở xa, nhưng hầu hết đều là làm việc trong thành phố, có người thành đạt cũng có người phải tằn tiện lắm mới đủ sống, nhưng dĩ nhiên là cũng không có ai đủ tiền mua xe hơi, cao lắm là sở hữu một chiếc Air Blade mà thôi, trong những đứa cháu của ông, thì thằng Hoàng Việt là thằng ngoan nhất, hiền lành nhất, cũng là học giỏi nhất, nó là đứa có điểm số thi lên cấp 3 cao nhất trong lứa cháu của đại gia đình.

Ba mẹ Hoàng Việt nghe bác Đức nói vậy thì gãi gãi đầu, quả thật lời bọn họ nói là thật a, đâu có đùa đâu, nhưng thôi, chuyện này không cần phải vội, nếu dùng số tiền bọn họ tích trữ được kinh doanh thì cũng tốt, sau này dư giả hơn rồi thì lo cho các anh của mình cũng được, ba Hoàng Việt thầm nghĩ như vậy.

Lúc này Hoàng Việt cũng đến chào các anh chị của mình, hiện tại trong nhà có đứa con út của bác Đức, còn lại là 1 bé trai, 1 bé gái, 1 anh trai, vợ anh trai và 2 chị gái của Hoàng Việt, đều là con cháu của bác Minh và bác Đức, còn lại 7 người bác kia của hắn thì cũng có rất nhiều con cháu a, đa phần đều là con nít cả, Hoàng Việt hôm nay đã chuẩn bị hơn 30 phong bao lì xì, đứa nào ngoan nhất hắn sẽ thưởng cho hai phong, mà mỗi phong 5 triệu đồng chứ chả chơi à!

“Anh Việt, em chúc anh năm mới học hành tấn tới, thi đậu đại học, sớm có người yêu!” bé Nam, đứa con của bác Đức lúc vừa rồi chạy tới ôm bé Na cười hì hì chạy đến chúc Tết Hoàng Viêt, một mặt chờ mong được hắn lì xì.

“Ngoan, anh lì xì cho em nhé, nhớ không được mở, chừng nào anh về rồi hãng mở, biết chưa!”

“Vâng, thưa anh Việt!” Đứa em cầm lấy bao lì xì, sau đó mừng tíu tít, tiếp theo, đứa cháu trai cùng đứa cháu gái kia cũng chạy tới chờ Hoàng Việt mừng tuổi, dĩ nhiên là không quên gửi những lời chúc tốt đẹp.

Hoàng Việt dĩ nhiên là phải dặn dò chúng nó không được sớm mở bao lì xì ra, dù gì nếu như để các anh chị và các bác biết hắn lì xì 5 triệu đồng cho mấy đứa nhỏ hẳn là các bác sẽ rất mặc cảm a, khi mà số tiền họ lì xì cho bọn con nít còn không bằng một phần mười như vậy, nên nếu để sau khi hắn về rồi mọi người biết thì hay hơn, tốt nhất là sau khi buổi họp mặt gia đình ngày hôm nay kết thúc.

“Ba, mẹ, trà hoa cúc nấu xong rồi!” Vợ bác Đức lúc này cũng đã đun sôi và làm xong ấm trà, đang chuẩn bị mang ra cho mọi người thưởng thức đây, hộp trà Hoàng Việt tặng có rất nhiều bịch, đủ để ông bà dùng trong vòng vài tháng trời.

Do ở quen với gia đình ông bà nội nên vợ chồng bác Đức cũng lây sang tính thích dùng trà hoa cúc, bọn họ cũng mua mấy hộp trà để ở trong nhà cho bà nội Hoàng Việt dùng hằng ngày, nhưng loại trà mà Hoàng Việt tặng cho có bao bì rất đẹp, mặc dù hãng là gì thì bọn họ không biết nhưng chắc chắn là sẽ không rẻ, dù gì gia đình Hoàng Việt hiện nay ăn mặc rất sang, vả lại còn đi xe hơi nữa.

“Ừm... Mau mau mang ra cho mẹ dùng thử!” Bà nội Hoàng Việt không kịp chờ đợi nói to, bác gái của Hoàng Việt cũng đem một tách trà đến, trong lúc đem đi không nhịn được mà liếm liếm môi, mới ngửi thử mùi của trà này là biết nó ngon cỡ nào rồi, đúng là hàng thượng hạng mà chỉ dân giàu có mới có thể sử dụng à...

“Ồ... Thơm quá vậy nè! Việt, con mua của hãng nào vậy!”

“Thưa bà, đây là loại của nước ngoài, rất hiếm đó ạ, con được tặng chứ không có mua!”

“Vậy thì tốt! Tốt lắm, con còn nhỏ, không nên xài tiền quá nhiều!” Bà Hoàng Việt cười hiền lành, sau đó lại kêu Hoàng Việt tới gần, xoa xoa đầu hắn.

Bác Ngọc, bác gái của Hoàng Việt lúc này cũng đã đưa tách trà đến cho bà Hoàng Việt dùng, bà Hoàng Việt thổi thổi, sau đó khẽ nhấm nháp, Hoàng Việt cũng nhìn biểu cảm của bà mình, hắn tin chắc bà hắn sẽ rất thích.

Không để hắn thất vọng, bà hắn trợn to mắt, tiếp tục nhấm thêm mấy hớp, khuôn mặt cũng giãn ra, cười lên đầy thỏa mãn, nhưng trái với lời nói vui vẻ, bà lại thở dài:

“Haiz, quả là người có tiền sướng thật, được dùng loại trà hoa cúc này mỗi ngày, bà nghiện nó mất rồi, nếu như không có nó, sau này không biết sẽ như thế nào đây!”

Mọi người nghe vậy thì thật sự bất ngờ, phải biết bà Hoàng Việt cũng không phải dễ bị nghiện thứ gì đó đâu a, bà là người luôn luôn giữ mình trước mọi thói hư tật xấu, vì vậy, con trai của bà đứa nào cũng không được phép hút thuốc, rượu bia thì không tránh khỏi rồi, mỗi người con của bà tuy ai nấy đều không giỏi giang là mấy nhưng đều có ý cầu tiến rất mạnh cũng là do học được đức tính này tự mẹ mình đó à!

Lúc này, ai ai đều muốn uống thử một ngụm trà hoa cúc trên tay bà nội, nhưng dĩ nhiên bà sẽ không cho phép đâu, loại trà này bà uống một mình còn không đủ, dù gì bà đã chăm lo các con cả đời rồi, cũng đến lúc bọn nó nhường lại thứ tốt cho bà chứ...

“Mẹ... Loại trà này thật sự ngon lắm sao!” Bác Đức cũng cực kỳ bất ngờ, nhưng ông đúng là cũng có chút buồn bã, khi mà mình lại không đủ khả năng chăm lo cho mẹ mình được dùng những thứ tốt nhất, lúc này Hoàng Việt cũng có chút xúc động, hắn lập tức nói:

“Bà ơi, loại trà này con được tặng rất nhiều, bà muốn uống mấy năm cũng được, không sao đâu ạ!”

Bà nội Hoàng Việt mừng rỡ nói to: “Thật sao, tốt quá rồi, cháu ngoan của bà thật giỏi, nhưng tại sao người ta lại tặng cho con?”

“À... Tại vì con đạt thành tích tốt trong học tập bà ạ!” Hoàng Việt biết bà nội cũng rất quan tâm đến thành tích học tập của mình, nên nói ra lời này cho bà vui a...

“Haha, tốt lắm, cháu của bà giỏi thật!”

“Mẹ, thằng Việt nó mới đạt giải nhất Học Sinh Giỏi môn toán Toàn Quốc đấy!” Ba Hoàng Việt nói vào.

“Con... con... con nói thật chứ!” lúc này, bà Hoàng Việt nghe được mà rưng rưng nước mắt, cháu ngoan của bà đã trưởng thành rồi a, tuy bà không nhìn rõ được bộ dáng của đứa cháu này hiện nay thế nào nhưng biết nó học hành tốt như vậy cũng rất mừng à...

“Đúng đó mẹ... bé Na cũng sắp du học bên Havard rồi!” Mẹ Hoàng Việt nói thêm.

“Havard là gì thế con, mẹ không biết!”

“Đó là trường đại học danh giá nhất thế giới đó bà!” Lúc này, người chị gái của Hoàng Việt liền nói, nhưng trên mặt cô rõ ràng hiện lên một vẻ nghi ngờ, cho rằng cô của mình chỉ đang muốn làm bà vui thôi.

“Hihi, cháu ngoan không bà!” bé Na lúc này đang ôm chầm bà nội, quả thật bà nội có chút thiên vị, chỉ thương anh hai, không cưng bé Na bằng anh Hai nha.

“Ừm... bé Na ngoan lắm, hôn ông đi nào!” Ông nội dĩ nhiên là thương bé Na hơn là Hoàng Việt rồi, ông thích nhất là những đứa cháu gái đó a!

“Bé Na nó dậy thì lên trông đẹp và cao quá em nhỉ!” Vợ của bác Minh trầm trồ, quả thật sau này đứa con gái này lớn lên sẽ rất đẹp gái đây.

Mọi người trò chuyện đôi chút, sau đó vợ bác Đức lại đi xuống bếp, chuẩn bị pha thêm trà hoa cúc cho mọi người cùng dùng...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom