Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 180: Jack


Sáng sớm hôm sau, hôm nay là thứ 2, cũng là ngày đi học trở lại, mọi người vừa trải qua kỳ nghỉ Tết, nên ai nấy đều có chút lười biếng, không khí lớp học cũng rất rôm rả, tất cả kể lể với nhau rằng Tết này bọn họ đi những đâu, có gì thú vị.

“Linh à, nghe nói cậu đi Luân Đôn cùng Hoàng Việt và Hiểu My phải không?” Ngọc Minh hỏi cô bạn thân.

“Ừ... Nhưng chuyến đi này không vui là mấy!”

“Thế nào, bộ Hiểu My dám nhúng chàm Hoàng Việt với cậu sao?” Ngọc Minh ngạc nhiên.

“Không phải vậy, nhưng mà xảy ra nhiều chuyện không hay lắm!” Kiều Linh nghĩ lại mà vẫn còn sợ đây, cô bị bắt vào hầm chứa dành cho gái mại dâm, vả lại những người bắt cóc đó cũng rất đáng sợ, còn chuyện Hoàng Việt bắn người nữa a!

Hiểu My ngồi dưới nghe thì cũng thấy mắc cười, cô thì thật sự phải cảm ơn chuyến đi này, vì nó mà chị em cô có được 100 tỷ đồng để tha hồ tiêu xài, tuy rằng ba mẹ giữ phần lớn nhưng cô cũng vì vậy mà mua được rất nhiều son, túi xách, giày dép đó a!

Lúc này, trong cặp của Kiều Linh và Hiểu My, mỗi người đã có một khẩu súng đặc chế, phòng ngừa trường hợp tương tự xảy ra, dù rằng Việt Nam hoàn toàn khác với Luân Đôn, nhưng có lòng phòng bị vẫn hơn đó à...

Hoàng Việt nghe vậy, trong lòng lại thầm mắng mình, đúng là mấy ngày hôm nay mình quá lơ là, làm biếng, tuy rằng mới đột phá, hắn cũng đã cố gắng củng cố nhưng cũng không tránh được có chút muốn xả hơi, dù gì mình cũng đã căng thẳng một đoạn thời gian dài, nhưng nếu cứ như vậy, đến lần sau, nhất là khi đối đầu với Sơn Rồng Xanh, bảo hộ Hiểu My và Kiều Linh sẽ khó mà chu toàn đó a...

Vào hai tuần sau, lớp học sẽ diễn ra kì thi giữa học kì II, dù gì mọi người cũng đã bước vào học kì II khá lâu rồi, Hoàng Việt mừng thầm, sau kì kiểm tra này hẳn là hắn sẽ giao thuốc tăng trí lực cho Kiều Linh được rồi a! Cô nàng chắc chắn sẽ rất thích.

Giờ đây, ở trường học mọi người đã biết thầy Quân và cô Lan bắt đầu relationship rồi, nói cách khác chính là bọn họ đã hẹn hò, tuy rằng có tiết chế nhưng nếu tinh ý quan sát vẫn có thể thấy bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến.

Hoàng Tuấn và Bảo Thy cũng vậy, tuy rằng giờ đây cả hai học khác lớp nhưng vào giờ ra chơi vẫn cùng nhau đi xuống căn tin cùng bọn Hoàng Việt, Bảo Thy nói thật trông cũng rất xinh, cô là học sinh xinh gái nhất của lớp 12A3, vóc người cũng khá chuẩn, cô chỉ thua kém Ngọc Minh và Thảo Ly đôi chút, nhưng quả thật rất hợp tính với thằng bạn tốt của Hoàng Việt.

“Tuấn à, mày cũng nhanh lắm đó!” Giờ ra chơi, đám bạn Hoàng Việt cùng xuống căn tin ăn sáng, uống cafe, Hoàng Việt ngồi giữa Hiểu My và Kiều Linh, đối diện chính là cặp đôi Hoàng Tuấn.

“Việt, cậu càng ngày càng giỡn dai đó nha!” Bảo Thy cười sằng sặc, quả thật cô cũng không bất ngờ mấy khi Hoàng Tuấn tỏ tình mình, thật ra cô cũng có chút tình cảm với cậu trai hiền lành này từ lâu rồi, chỉ chờ cậu ta chủ động là mình sẽ nhích luôn, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.

“Cũng nhờ có mày cả!” Hoàng Tuấn cười hề hề, có vẻ rất tinh ý, Hoàng Việt nghe mà trong lòng bồn chồn, chẳng lẽ nó đã biết tất cả rồi sao??

“Tao làm gì mà nhờ tao!”

“Nhờ tấm gương của mày, nên tao được học hỏi, haha!”

Kiều Linh cũng khúc khích cười, lúc này cô nói thêm: “Minh Anh à, cậu cũng đến lúc nên tìm bạn gái rồi đó!”

“Ách...” Minh Anh khá chột dạ, chẳng lẽ nói cô đang ghen tị với Hoàng Việt vì được hai cô bạn mình để ý quan tâm sao?

Tối ngày hôm đó, Hoàng Việt và Kiều Linh lại hẹn hò nhau, quả thật hấp dẫn thể xác khiến họ cứ muốn bên nhau mãi không rời, do không phải là lần đầu tiên nên Kiều Linh không phải cảm thụ cảm giác đau đớn nữa, mà là cảm giác sung sướng khó tả bằng lời.

“Anh thật là khỏe quá!” Mặc quần áo vào rồi, Kiều Linh nũng nịu nói với Hoàng Việt, người sau cười hề hề, dĩ nhiên rồi, mình không trâu bò thì còn ai trâu bò nữa đây...

“Anh yêu em!”

“Em cũng yêu anh!”

Hai người nằm ôm nhau, cùng tỉ tê những lời ngọt ngào, quả thật men say tình yêu là liều thuốc tốt nhất cho tâm trạng.

Hoàng Việt đôi lúc cũng nghĩ tới, nếu như đổi thành là mình và Hiểu My thì không biết sẽ như thế nào, chắc chắn là một trải nghiệm hoàn toàn khác, đừng nhìn Hiểu My bên ngoài thì bạo dạn, thật ra cô ta rất rụt rè, đã đưa ra điều kiện muốn làm chuyện ấy phải kết hôn, không như Kiều Linh, cô nàng có cá tính rất mạnh và sống cũng rất thoáng, làm Hoàng Việt cũng phải bất ngờ.

Tuy rằng cả hai rất muốn trải qua một đêm trọn vẹn cùng nhau nhưng Kiều Linh còn là học sinh a, không được đi chơi qua đêm, nên sau khi ôm ấp một lát thì hai người cùng rời khỏi khách sạn, khách sạn này hoàn toàn an toàn, Hoàng Việt đã nhờ hệ thống kiểm tra xem có camera quay lén hay không, mà nếu có người dám làm trò này với hắn thì hắn nhất định sẽ cho khách sạn này phải đóng cửa.

Về đến nhà, Hoàng Việt dành cả đêm tu luyện, phục dụng Minh Ngọc Sâm, theo hắn dự tính, rất có thể tầm 1 tháng sau có thể đột phá đến Minh Kính hậu kỳ, vì sau khi đạt đến Minh Kính trung kỳ cao giai, dược lực hắn có thể hấp thu từ Minh Ngọc Sâm đã tăng lên gấp đôi, nếu đạt tới Minh Kính hậu kỳ, tốc độ tu luyện của hắn ít nhất cũng phải tăng thêm gấp năm, sáu lần là ít...

Một ngày đi học của Hoàng Việt cứ thế thanh thản trôi qua, mấy ngày hôm nay, hắn cũng có gọi cho tên Thành ở Vũ Hán, đối phương nói rằng mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là ông ta không biết mình đã bị nhiễm Virus Corona hay chưa, hiện nay số người nghi nhiễm Virus đã rất cao rồi, lên tới gần 10 ngàn người, tốc độ lan truyền của bệnh dịch quả là đáng sợ.

Tối thứ tư, như thường lệ, Hoàng Việt nằm trên giường, chat chít cùng Kiều Linh và Hiểu My, tiện thể mở youtube xem có gì hot không?

“Ồ... Ca khúc mới, Jack, ai đây nhỉ!” Hoàng Việt thấy trên giao diện chính của youtube đề xuất một bài hát mới cho hắn, thường là những bài hay mới sẽ hiện lên trên giao diện chủ, hơi tò mò, Hoàng Việt click vào xem.

“Anh Lính à... thú vị đấy!” Từ nhỏ, Hoàng Việt cũng khá thích với việc làm lính, nhưng dĩ nhiên không phải là lính cảm tử, hắn còn muốn sống lâu lắm a!

Tựa đề ca khúc là Hồng Nhan, mà lại đóng vai anh Lính, xem ra có nhiều mâu thuẫn à, càng làm Hoàng Việt dấy lên hứng thú, chắc hẳn là anh Lính này đi lính sau đó bị bồ đá chăng, hắc hắc...

“Ồ... giai điệu hay đấy chứ!” Hoàng Việt thầm khen.

“Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào... Giờ còn lại hư vô em gởi anh đây lời chào...” Lời nhạc của ca khúc vang lên, giọng hát này phải nói là tinh tế, Hoàng Việt rất có cảm tình.

“Hay!” Hoàng Việt tạm pause, sau đó gửi link qua cho Kiều Linh và Hiểu My luôn.

“Đọc ráp khá tốt!” Thường thường, nhạc bây giờ hay chèn đoạn rap giữa ca khúc, Hoàng Việt cũng không thấy lạ, bây giờ hắn đang phiêu theo giai điệu bài nhạc, nhìn thì thấy ca khúc này đã có hơn 200 ngàn view rồi.

“Nhưng nếu anh say như thế này thì ai xem... Người ta sẽ nói anh tệ với những thứ mà em đem.” Hoàng Việt tâm đắc nhất với câu này trong bài hát, đúng vậy, nếu sau khi bị đá mà quỵ lụy, người ta sẽ chẳng phải nghĩ cô gái ấy rất tệ sao...
 
Chương 181: Bản cover triệu views


Hoàng Việt cảm thấy hình như mình đã nghiện giai điệu của bài hát này rồi, nó rất là bắt tai, Jack là ai, hắn liền google tìm thử xem thì thấy đây là một anh lớn hơn hắn 5 tuổi, sinh năm 1997, tên là Phương Tuấn, đã từng hoạt động trong giới Undergroud một đoạn thời gian rồi, xem ra cũng là người làm âm nhạc đầy tâm huyết đây.

Hoàng Việt bắt đầu cám thấy ngứa nghề, nói về âm nhạc, quả thật hắn cũng có chút ưa thích, một thú vui khó bỏ của hắn đó là thường xuyên lên youtube nghe những ca khúc mới, bây giờ có kỹ năng Ma Tính Giọng Hát cùng kỹ năng đánh đàn ghita rồi, hay là mình cover lại nhỉ.

Hoàng Việt dĩ nhiên không thể cover suông như vậy được, vì hắn biết một khi hắn hát ca khúc của ai đó, chắc chắn sẽ còn hay hơn ca sĩ bản gốc, vì vậy phải tìm cách liên hệ thử xem anh Jack cho phép không mới được.

Vào trang facebook của anh Jack, quả nhiên có số điện thoại và email dành riêng cho công việc, Hoàng Việt lập tức gửi tin nhắn qua điện thoại và email luôn, trong lúc chờ hắn lấy đàn ra, bằng vào việc nghe nhạc, hắn hoàn toàn có thể phân tích được bài hát này được tác giả ca khúc dùng hợp âm gì.

Ngân nga vài câu, Hoàng Việt phải nói là cực kỳ hài lòng với giọng hát hiện tại của mình, trầm bổng du dương nốt cao nốt thấp gì đó hắn đều hát được một cách rất điêu luyện, không phụ cái danh Thần Cấp, phải nói cổ họng của hắn có thể phát ra những thanh âm tinh xảo hơn cả loài chim, hắn có thể bắt chước cả tiếng chim hót, tiếng mèo kêu, tiếng gà gáy, vân vân. Đúng là kỹ năng Thần Cấp của hệ thống có khác, giống như kỹ năng Hacker vậy, cực kỳ hữu dụng.

Chờ khoảng 30 phút sau, thì thư nhắn hắn gửi cho anh Jack đã được hồi âm, anh ấy cho phép, dĩ nhiên không thể không ghi tên chủ bài hát, đó cũng là một phép lịch sự rất thường tình đối với những người muốn cover.

Hoàng Việt cười khà khà, đó là mình chưa gửi bản ghi âm thử qua cho anh ta, nếu hắn gửi rồi thì có khi nhận được sẽ là lời từ chối.

Đây phải nói là việc có lợi cho cả hai, với Hoàng Việt, hắn có thể kiếm được lượng lớn tích phân từ lần cover này, với Jack, bài hát của cậu ta sẽ được phổ biến hơn, phải biết bây giờ cho dù một nhạc sĩ muốn mời Hoàng Việt hát cũng phải nói là điều không thể, vì chỉ có những thứ Hoàng Việt thích mới đả động được hắn, còn nếu không thì cho dù cho hắn hàng tỷ đồng hắn cũng không làm, mà chắc cũng không mấy người đủ tiêm lực tài chính để mời Hoàng Việt với giá hàng tỷ đồng đâu nhỉ?

Bây giờ, Hoàng Việt lấy ra con Iphone XS Max của mình, sau đó lấy kệ để điện thoại đặt sang một bên, chọn góc views đẹp trong phòng, đủ ánh sáng, hắn tin chắc bằng ngoại hình cùng giọng hát của mình nhất định sẽ chinh phục được khán giả.

Hoàng Việt sẽ live stream lên facebook, sau đó đăng đoạn video lên youtube luôn, lập tức, hắn liền mở chế độ live stream, lần này hắn vào trang facebook cũ bỏ đã lâu, nơi mà hắn có rất nhiều fan mà cũng có rất nhiều người không xứng đáng được gọi là fan hâm mộ, nói cách khác, bọn họ chỉ có thể gọi là cựu fan mà thôi...

Vừa bật trình livestream lên, lập tức có hàng trăm người vào buổi live stream, đa phần đều là mắng mỏ:

“Tên đểu giả livestream kìa bà con!”

“Tên này hống hách lắm, tưởng mình có con xe 3 tỷ là ngon!”

“...”

Đúng là mọi người vẫn còn tức hắn vị vụ lần trước hắn đăng lên dòng chữ nói rằng mọi người GATO hắn vì hắn đi con xe 3 tỷ tới lớp học, đúng là hành vi này có chút không tốt nhưng ở trên góc độ của Hoàng Việt thì hắn không cẩn phải làm vừa lòng tất cả mọi người a, với hắn thì đạt được tích phân là trên hết.

Hoàng Việt cũng không thèm để tâm đến những comment ấy, hắn nói:

“Chào mọi người, hôm nay mình sẽ cover ca khúc Hồng Nhan của anh Jack!”

Nói rồi, bắt đầu đệm đàn, từng phím đàn du dương như của một nghệ sĩ Guitar chuyên nghiệp vang lên, sau đó là giọng hát trầm ấm như mật ngọt:

“Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào...”

Giọng hát của hắn vừa cất lên, toàn bộ kênh livestream yên tĩnh trong chốc lát, không có bao nhiêu người chỉ trích nữa, tất cả mọi người vào giờ phút này đều đang thưởng thức tiếng ca ấm áp ấy, nó như là sự kết hợp giữa mọi thanh âm đặc sắc nhất trên thế gian, người nghe cảm giác được như mình đang chìm trong ảo mộng ngọt ngào, như thưởng thức một ly kem lạnh vào lúc trời nóng bức, như được hòa mình vào dòng nước ấm vào buổi tối muộn, nói chung là những cảm xúc tuyệt vời nhất được hội tụ lại khi người ta nghe được thanh âm này.

Mọi người bắt đầu chia sẻ như điên, số người view tăng lên vùn vụt, mới chưa đầy một phút đã có hơn 32 ngàn người xem luồng livestream, bây giờ Hoàng Việt cũng đã bắt đầu vào đoạn rap.

“Anh như trẻ lạc, còn tăm tối giữa rừng thông...”

Hoàng Việt vừa cất giọng rap lên, kênh livestream như vỡ tổ:

“Quá hay đi!!”

“Tuyệt vời!”

“Hay hơn cả ca sĩ gốc!”

“Cao thủ!”

“Em bắt đầu hâm mộ anh trở lại rồi!”

“Hay quá, hu hu!”

“...”

Từng lời có cánh được cư dân mạng dành cho Hoàng Việt, lượt views tăng lên vèo vèo, từ nãy đến giờ hệ thống thông báo hắn đã kiếm hơn 300 ngàn điểm tích cực rồi a!

Khi Hoàng Việt kết thúc ca khúc, lượt views trực tuyến đã lên đến 600 ngàn người, sau đó hắn chào mọi người, rồi đăng đoạn clip này lên youtube.

Facebook của hắn lại nhận được vô số lời mời kết bạn, lượt theo dõi đếm không hết, bây giờ mọi người đã bị giọng hát của Hoàng Việt chinh phục rồi, thiên tài nào mà chẳng có một chút tật, nghĩ lại thì trên góc độ của Hoàng Việt, bị soi mói và chỉ trích như vậy đăng một status khiêu khích như lúc xưa cũng là chuyện có thể chấp nhận thôi...

Sau khi Hoàng Việt đăng clip lên youtube, hắn dẫn link qua facebook, đám đông liền bu vào xem, mọi người vẫn muốn nghe lại một lần nữa tiếng hát của Hoàng Việt, phải nói là lúc nãy có rất nhiều người khóc trong khi nghe hắn hát a, đúng thật là rất cảm động.

Hoàng Việt mặc dù hoàn toàn có thể hack cho clip hát của mình được đăng trên giao diện chính của youtube, nhưng như vậy há chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao, mọi người sẽ lập tức biết hắn là hacker HV mất khi mà đó là viết tắt của tên hắn a!

“Ha ha, lại có 50 triệu tích phân vào sổ!” Không tới 30 phút, clip đã có 2 triệu lượt xem, còn nhiều hơn các clip âm nhạc do các ca sĩ nổi tiếng trên thế giới phát hành, cư dân mạng Việt Nam đúng là rất cuồng nhiệt, hẳn là trong số này có không biết người đang tích cực cày views đây.

Còn chưa tới 1 tiếng khi clip bắt đầu đăng tải, Hoàng Việt đã thấy trên facebook của anh Jack, anh ta share clip Hoàng Việt cover, viết thêm mấy câu: “Trời ơi bạn này hát hay quá nè, đỉnh cực kỳ luôn!” làm Hoàng Việt nở hết cả mũi.

Tin tức có học sinh cover bài của Jack cũng rất nhanh truyền bá khắp báo đài, khi lần này lại chính là cậu học sinh nổi tiếng với clip hát Xe Đạp cùng hot girl hôm nọ, càng lúc clip của Hoàng Việt lại càng có nhiều lượt view, 2 tiếng sau, cũng là khoảng 11h đêm, clip đã đạt 5 triệu views, mang đến cho Hoàng Việt gần 200 triệu tích phân tích cực.

Mà Hoàng Việt không biết là, trong số những người coi clip đó, có một người hắn quen, người này phải nói là thù mới địch cũ, dù gì hắn và tên này cũng sẽ phải giải quyết nhau, không ai khác đó chính là Nguyễn Công Minh - Tiểu Năm Cam.
 
Chương 182: Nhiễm bệnh rồi!


“Hoàng Việt sao?” Ngồi trước màn hình laptop, Nguyễn Công Minh lẩm bẩm, bây giờ thì hắn đã biết thằng nhóc hôm bữa là ai rồi, tuy hắn có cho người điều tra qua nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả, phải đến lúc này hắn mới hoàn toàn xác định.

“Nhóc con? Mày muốn chơi như thế nào đây!” Nguyễn Công Minh tuy nói là không ưa Hoàng Việt, nhưng cũng chưa đến mức thù hận sinh tử, hắn quyết định phải cho thằng nhóc này biết chút tôn ti, trước tiên là cảnh cáo nó một chút là được, tiện thể phải cưa con bồ của thằng này vào tay, có như vậy hắn mới hả hê, haha, ở Sài Gòn này, đứa con gái nào mà có thể thoát khỏi bàn tay của hắn được chứ!

Nghĩ liền làm, hắn liền lên google điều tra thêm về Hoàng Việt, thì tìm được rất nhiều thông tin, nhất là tin tức Hoàng Việt từ chối Havard làm hắn cảm thấy rất có hứng thú.

“IQ trên 200 sao? Đáng gờm!” Phải biết, IQ của Nguyễn Công Minh là 318 điểm, không hổ với danh người trẻ tuổi đáng sợ nhất Sài Gòn, nhưng đối với những người IQ trên 200, 318 và 200 cũng không khác nhau là mấy, đến mức độ này thì mọi người đều đã rất ranh ma rồi.

...

Giờ phút này, tại Vũ Hán, Phạm Ngọc Thành hưng phấn muốn điên, ông đã mơ hồ cảm nhận được những triệu chứng của Virus Corona rồi a, mặc dù thời gian mới chỉ qua hơn 12 ngày, đúng là hệ miễn dịch của ông không quá tốt, nên loại Virus này có thể mặc sức hoành hành, nhân lên hàng tỷ con trong cơ thể ông.

“Hắt xì!” Phạm Ngọc Thành không ngừng hắt xì và ho khan, làm đám người xung quanh ông ở bệnh viện số 1 Vũ Hán phải liên tục tránh xa, ông lão này chắc chắn đã mắc bệnh rồi, còn không mau đi khám đi thôi.

Với Phạm Ngọc Thành, giờ đây việc chờ đến khi mình được khám cũng là một vấn đề không nhỏ, khi mà số người muốn khám thử coi có nhiễm bệnh hay không đã xếp hàng lên tới hàng trăm người, vì vậy ông cố gắng lộ ra biểu hiện của việc nhiễm Virus càng nhiều càng tốt, có khi người xếp hàng trước ông lại sợ hãi mà tránh xa ra, từ bỏ việc xếp hàng, vì nếu đứng gần ông có khi bị lây luôn cũng nên.

“Trời ơi, ông này bị bệnh chắc rồi!”

“Nhường cho ổng khám trước đi!”

“Đừng đứng gần ổng, sẽ lây bệnh đó!”

“...”

Đám người đang xếp hàng một mặt khiếp sợ, đặc biệt có một người có lòng tốt, đi thẳng lên trên yêu cầu bác sĩ khám cho Phạm Ngọc Thành trước, bác sĩ sau khi nghe được rằng ông này có nguy cơ rất cao bị nhiễm bệnh thì chỉ lắc đầu, nếu ai cũng ưu tiên như vậy chẳng phải là sẽ rối rùm beng lên sao, vì vậy chỉ nói là sẽ khám nhanh, chứ vẫn không cho phép Phạm Ngọc Thành được lên đầu.

“Xin lỗi, tôi không giúp được ông!” Người này quay lại nói với Phạm Ngọc Thành.

“Haiz... Đúng là khổ sở a!” Phạm Ngọc Thành lẩm bẩm, ông cũng muốn được khám nhanh, nếu không để bệnh tình trở nặng thì có khi ông còn phải chết nữa, mặc dù giờ đây ông uống vắc xin vào thì sẽ hết nhưng như thế hoàn toàn không chứng minh được điều gì, phải chờ bác sĩ khám cho ông xong mới được.

Chờ khoảng hơn nửa ngày, cuối cùng thì cũng tới lượt ông, Phạm Ngọc Thành lúc này đã đói lả rồi, số người rất đông, chen chúc nhau, ông không lấy ra được hộp cơm để trong túi xách ra ăn luôn là đủ hiểu, nhưng dù gì thì cũng đáng, bây giờ mình đã có cơ hội chứng minh với thế giới rằng vắc xin điều trị Corona là có thật.

“Hắc hắc!” Phạm Ngọc Thành cười hề hề, bước vào phòng xét nghiệm, ông tin chắc rằng mình đã nhiễm bệnh rồi.

Chờ mấy tiếng sau, kết quả đã có, không làm Phạm Ngọc Thành thất vọng, ông dương tính với Virus Corona.

“Ông Thành, ông đi theo tôi, vào khu vực cách ly!” Một nữ y tá nói, giọng điệu cũng khá khắt khe, có lẽ do ông là người Việt.

“Vâng, thưa cô!” Phạm Ngọc Thành rất lịch sự, không để ý đến thái độ của cô y tá là mấy, sau đó đi theo người sau vào phòng cách ly, ông được phân cho một giường bệnh, thật sự thì số giường bệnh đã sắp quá tải rồi, chắc vài ngày sau bệnh viện sẽ không còn đủ chỗ cho các bệnh nhân nữa.

Phạm Ngọc Thành thấy được xung quanh mình có vài người bệnh khác, bọn họ tình trạng rất kém, thậm chí có một số người nằm li bì, không động đậy, làm Phạm Ngọc Thành quyết tâm sau khi tự chữa khỏi, mình phải tiêm vắc xin cho tất cả mọi người.

Chờ cô y tá đi ra ngoài rồi, Phạm Ngọc Thành liền lấy ra một ống vắc xin, sau đó tiêm vào cho mình, trước tiên ông không thể tiêm vắc xin cho người khác, vì chắc chằn không ai sẽ tin tưởng ông, nên ông phải trước tiên làm chuột bạch, những người khác có một vài người chú ý tới Phạm Ngọc Thành thấy ông tiêm thứ gì đó vào người thì khẽ thở dài, bệnh này còn chưa có thuốc trị a, dù cho có làm gì đi nữa thì cũng không thoát nổi đâu.

Nói như vậy không có nghĩa là bị nhiễm Virus thì cầm chắc cái chết, cũng đã có nhiều trường hợp có thể tự khỏi, dĩ nhiên là phải nhờ vào thuốc hạ sốt, còn có một ít trường hợp được uống thuốc ngừa HIV để ngăn chặn sự phát triển của Virus, còn như vậy có hiệu quả hay không thì phải thử mới biết được.

Bây giờ, điều Phạm Ngọc Thành cần làm là chờ đợi, khoảng 1 ngày sau, vắc xin có thể sẽ có hiệu quả, nếu không thì ông nguy rồi, giờ phút này ông đang không ngừng cầu nguyện, chỉ cần lần này thành công, ông có thể đoạt giải Nobel, trở thành người được vạn nhân kính ngưỡng.

Chờ khoảng một ngày, ông cảm thấy mình đã tốt hơn nhiều rồi, vắc xin quả thật là có công dụng, Phạm Ngọc Thành mừng hết lớn.

“Ha ha ha ha!” Phạm Ngọc Thành cười to, làm đám bệnh nhân nằm ở xung quanh tưởng tên này bị khùng, nghe nói virus corona đâu có ảnh hưởng đến thần kinh, tên này bị bệnh mà còn có thể vui được sao, quả là chuyện lạ???

“Đồ điên!”

“Mẹ mày im cho bố nghỉ ngơi!”

“Mày còn cười nữa là tao đập mày!”

Liên tục là những tràng tiếng Trung Quốc vang lên, đám người này không ngừng chửi Phạm Ngọc Thành làm ông phải tiết chế lại, chứ thật sự thì giờ đây ông đang vui lắm luôn rồi.

Tuy rằng giờ đây bệnh tình đã đỡ nhưng nếu xét nghiệm vẫn sẽ còn một lượng nhỏ Virus, vì vậy Phạm Ngọc Thành nằm xuống ngủ, chờ đến sáng hôm sau, hẳn là khi đó Virus sẽ hoàn toàn chết trong cơ thể ông, lúc đó có thể nhờ bác sĩ kiểm tra lại được rồi.

...

Tối hôm nay, Hoàng Việt lại nhức nhối khó ngủ, chuyện là hắn đã trải qua chuyện ấy lần thứ 3 với Kiều Linh, quả thật là cảm xúc đê mê, ha ha, sướng không gì tả nổi, được ngủ với người mình yêu, trên thế gian này còn chuyện gì mỹ hảo hơn như vậy được nữa, hắn chỉ mong cuộc sống cứ mãi bình đạm trôi qua như thế này, nhưng dĩ nhiên là hắn phải có đủ thực lực bảo vệ người mình thương mới được.

“Ti, con có bạn đến tìm!” Lúc này, ba Hoàng Việt lên phòng, gọi Hoàng Việt xuống, Hoàng Việt cũng tò mò, là ai đến tìm mình đây, thằng Tuấn nếu có đến thì nó sẽ nhắn tin qua facebook trước, chả lẽ là Hiểu My sao?

Hoàng Việt liền đi xuống dưới nhà, lúc này, vừa nhìn thấy người đến là ai, tay Hoàng Việt siết chặt lại, khuôn mặt lộ ra vẻ mất bình tĩnh.

“Tiểu Năm Cam!” Thầm hô trong lòng, tên này làm sao lại biết nhà mình, chắc có lẽ là hắn đã coi clip của mình trên mạng rồi đi.

“Việt, anh nhớ em nên qua tìm em đây!” Tiểu Năm Cam cười hề hề, hô to, vẫy tay chào Hoàng Việt.

Sau đó, hắn nói tiếp: “Thế nào, không chào đón anh à, anh và đại ca em còn có chút tình cảm đấy, hắc hắc!”

Hoàng Việt ngồi xuống bàn, hỏi: “Anh tới đây làm gì, chuyện hôm bữa không cho qua được sao?”

“Chú em à, anh không phải là người rộng lượng như vậy, lần này đến đây để chào hỏi chú thôi, à, Phở nhà chú rất ngon, lần sau anh lại đến!” Nói rồi, hắn đứng dậy tính tiền, ngồi lên con mô tô rồ ga quay vút.
 
Chương 183: Tôi khỏi rồi!!!


Nhìn tên Nguyễn Công Minh rời đi, Hoàng Việt thầm hô may mắn hôm đó mình không làm quá tuyệt với hắn, nếu không có khi hắn đã ra tay với người nhà của mình, nhưng hạng người nhỏ nhen như vầy là hạng người cần phải đề phòng nhất, nếu để hắn biết được mình có thể gây uy hiếp cho hắn nhất định hắn sẽ làm ra những hành động không thể đoán trước được.

Giấy không gói được lửa, nhất định tin tức Nam trọc bị Hoàng Việt bắn rồi sẽ đến tai Tiểu Năm Cam, vả lại tên Tiểu Năm Cam này hẳn cũng đã biết được tiềm lực của Hoàng Việt, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho, theo Hoàng Việt nghĩ, mình nên nhắc nhở người nhà luôn phải mang súng theo người, phòng ngừa bất trắc.

“Nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của người nhà tao, tao sẽ một phát bắn vỡ sọ mày!” Hoàng Việt lẩm bẩm, cũng may là không ai nghe được, nếu không bọn họ sẽ hoảng hồn vì sự lạnh lùng của hắn.

...

Sáng hôm sau, Phạm Ngọc Thành từ trên giường bệnh tỉnh dậy, giờ phút này thì ông cảm thấy mình đã hoàn toàn tốt rồi, chắc hẳn Virus đã được bài trừ khỏi cơ thể, sau nửa tiếng, y tá và bác sĩ bắt đầu tiến hành vào thăm khám, kiểm tra tình hình của bệnh nhân.

“Ồ... Là anh ta!” Phạm Ngọc Thành nhận ra người bác sĩ này, là anh bác sĩ hôm nọ xét nghiệm cho hắn, vui mừng vì gặp phải người quen, ông liền hồ hởi chào:

“Anh Trương, anh Trương, là tôi đây!” Phạm Ngọc Thành lần trước đã xem bảng tên của bác sĩ này, biết ông ta tên là Trương Kiệt.

“Anh biết tôi?” Vị bác sĩ khá bất ngờ, vì ông ta không nhận ra Phạm Ngọc Thành, bởi vì giờ phút này Phạm Ngọc Thành đang đội tóc giả a.

“Tôi Thành đây, Phó Giáo Sư Thành người Việt Nam đây!” Phạm Ngọc Thành vừa nói ra, cả phỏng bệnh đều nhìn chằm chằm vào ông, ông ta là Phó Giáo Sư ư, Phó Giáo Sư cái đếch ấy, Phó Giáo Sư mà không biết phòng bệnh để nhiễm à, lại còn là người Việt Nam nữa chứ...

“Ồ... ông Thành, sao ông lại đội tóc giả, ông có bị hói đâu?”

“À... Tôi thích đội tóc giả cho đẹp!” Phạm Ngọc Thành cười hì hì, sau đó cởi khẩu trang ra, bác sĩ thấy vậy thì vội nói: “Không được, ông mau mau đeo khẩu trang vào!” Hắn rất sợ bị lây bệnh Virus Corona a, ông này sao không biết giữ ý tứ gì hết vậy?

“Bác sĩ, tôi đã khỏe rồi, anh kiểm tra cho tôi đi!” Phạm Ngọc Thành lập tức nói, sau đó vị bác sĩ hỏi viên y tá: “Ông này mới vào hôm qua hay là từ phòng khác chuyển qua?”

“Thưa bác sĩ, ông này mới xét nghiệm bị bệnh hôm qua ạ!” Nữ y tá vội nói, một mặt khinh bỉ Phạm Ngọc Thành, ông tưởng mình là thần tiên sao, mới được xác nhận mắc bệnh hôm qua, còn chưa điều trị mà đòi khỏi rồi, thật đúng là hoang đường.

“Bác sĩ, tôi nói là thật, xin anh hãy kiểm tra cho tôi đi!” Phạm Ngọc Thành van nài, một mặt rất thành khẩn, nhưng viên bác sĩ liền nói: “Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian, ông nghỉ ngơi thêm đi!” Nói rồi lập tức đi khám cho những bệnh nhân bị nặng hơn.

“Không... không, xin bác sĩ kiểm tra cho tôi đi mà!” Phạm Ngọc Thành gào thét, chạy tới níu áo viên bác sĩ.

“Không được.... Mau tránh ra!” vị bác sĩ một mặt khó chịu, bộ tên này muốn lây bệnh cho mình mới hả dạ hay sao?

“Tôi có tiền, tôi cho anh 1000 tệ, chỉ cần anh xét nghiệm lại cho tôi!”

“Hồ đồ!” Vị bác sĩ quát, ông ta đang ở trước mặt mấy vị y tá, nhận tiền của ông này chẳng phải nói rõ mình ham tiền hối lộ của bệnh nhân sao?

“Các chị y tá, xin hãy giúp tôi, tôi đồng ý đưa cho mỗi người 2000 tệ!” Phạm Ngọc Thành không hề bỏ cuộc, tiếp tục nài nỉ.

“Không được đâu bác, bác nghỉ ngơi đi ạ!” Đùa sao, ở đây có rất nhiều người, đều không phải là hợp tính nhau, lỡ có một người bán đứng người khác thì sao, dù rằng mọi người rất thèm 2000 tệ a, cũng hơn 6 triệu VNĐ chứ chả đùa.

Phạm Ngọc Thành thấy mọi người đều không để ý tới lời nói của mình, lúc này hoảng rồi, nếu bây giờ mình không được khám, vậy chẳng phải mọi công sức đổ sông đổ biển sao, lúc này ông cắn răng, làm ra một hành động mà ông không muốn chút nào.

“Xin cậu, hãy giúp tôi!” Phạm Ngọc Thành quỳ xuống trước mặt viên bác sĩ, làm người sau trên khuôn mặt cũng có chút do dự.

“Không được, ông đừng làm tôi khó xử!” Viên bác sĩ cương quyết nói.

Nhưng mà lúc này, những bệnh nhân khác trong phòng bệnh lại nói vào:

“Tội ông ta quá!”

“Đúng đó bác sĩ, hay là cứ thử xét nghiệm cho ông ấy đi!”

“Nhưng mà phải chia cho chúng tôi 2000 tệ đó à!”

“Ha ha, ông này thật là, bác sĩ coi như làm việc thiện đi!”

“Đúng đúng, chúng tôi còn cầm cự được, xét nghiệm cũng không mất bao nhiêu thời gian, làm việc phúc đức đi bác sĩ!”

Nghe các bệnh nhân nói vậy, vị bác sĩ cũng có chút chần chờ, Phạm Ngọc Thành thấy vậy, biết mọi việc sắp thành, liền đổ dầu vào lửa, ông ấy cúi xuống lạy viên bác sĩ, nói một cách đầy thành khẩn:

“Lương y như từ mẫu, tôi coi anh như cha mẹ mình, xin hãy giúp tôi!”

“Được rồi, được rồi, tôi xét nghiệm cho ông vậy, ông đứng dậy đi!” vị bác sĩ đỡ Phạm Ngọc Thành lên, haiz, cái ông này thật là khiến cho người ta xoắn xuýt a!

“Cô Mai, cô dẫn ông ta đi xét nghiệm nhé!” Vị bác sĩ Trương Kiệt nói với một viên y tá.

“Vâng, bác sĩ!” Viên y tá này là người khinh khỉnh Phạm Ngọc Thành nhất trong bọn người, một mặt rất khó chịu, nhưng mà bác sĩ đã nói thì mình phải làm thôi.

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” Phạm Ngọc Thành mừng rơi nước mắt.

“Được rồi, ông mau đi đi!” Vị bác sĩ ra hiệu, sau đó bắt đầu khám cho các bệnh nhân.

“Ông đi theo tôi!” Viên y tá nói bằng giọng gắt gỏng.

Phạm Ngọc Thành không có chút nào khó chịu, so với việc vinh dự khi đoạt giải Nobel thì bị khinh rẻ một chút có hề gì, liền vô cùng hợp tác đi theo viên y tá.

“Ông xắn tay áo lên!” Trong phòng xét nghiệm, viên y tá nói, sau đó bắt đầu lấy máu của Phạm Ngọc Thành.

“Được rồi, ông về phòng bệnh chờ đi, khoảng nửa ngày sau sẽ có kết quả!”

“Sao lâu vậy chị?” Phạm Ngọc Thành giờ đây không kịp chờ đợi rồi, bộ cô ta muốn làm khó mình sao.

“Bệnh viện phải tiếp rất nhiều bệnh nhân, bọn tôi làm vậy là đã đối xử tốt với ông lắm rồi!”

“Vâng vâng, thưa chị!” Phạm Ngọc Thành đành phải nhịn nhục vậy, hừ, phải biết con nhóc này cũng chỉ đáng tuổi con gái ông a!

Lúc này, Phạm Ngọc Thành đang định ra ngoài thì có một bệnh nhân nữ chạy vọt vào, viên y tá thấy vậy liền quát: “Cô đi đâu vậy, mau ra ngoài cho tôi, còn chưa tới lượt!”

“Mong bác sĩ khám cho ba tôi mau mau, ông ấy sắp chết!”

“Không sao, yên tâm, bệnh này rất khó chết!”

“Nhưng mà ông ấy gần như không thở được!”

“Cô cứ yên tâm, tất cả bác sĩ sẽ tận tình cứu chữa!”

Phạm Ngọc Thành nghe vậy thì có chút bất bình, lập tức nói: “Cô mau cứu cho ba cô ấy đi, bệnh này không phải là rất khó chết đâu!”

“Ông thì biết gì, câm mồm không tôi không xét nghiệm cho ông bây giờ!” Viên y tá quát, ông này còn không biết thân biết phận sao.

Sau đó nói tiếp với vị nữ thân nhân kia: “Chị yên tâm, đã có nhiều người khỏi rồi!”

“Thật không cô, có thật là bệnh này chữa được không cô?” Cô gái này nghe vậy lúc này mới hơi bình tĩnh lại.

“Thật mà, thật!”

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!”

“Được rồi, ông về phòng đi, tối nay sẽ có kết quả!”

“Vâng, bác sĩ!” Phạm Ngọc Thành vội ra ngoài, hừ, con nhỏ quái ác này, tao mà đoạt giải Nobel nhất định sẽ khiến mày phải bị đuổi việc.

Sau đó, Phạm Ngọc Thành về phòng nghỉ ngơi, giờ đây cơ thể ông đã có thể tự miễn dịch với Virus, nên chỉ cần chờ đợi kết quả xét nghiệm.
 
Chương 184: Ông đã làm gì???


Hoàng Việt quả thật khá lo lắng vụ tên Nguyễn Công Minh có thể trả đũa mình, vì vậy hắn đã dặn dò đi dặn dò lại cả nhà phải cẩn trọng, dặn dò thêm cả Kiều Linh và Hiểu My, hắn cũng đã nhờ anh Nhân cá chép sai người âm thẩm bảo hộ gia đình hai người bọn họ, cả thằng Hoàng Tuấn cũng vậy, có như thế hắn mới có thể an tâm tu luyện.

Mà hồi nãy Hoàng Việt cũng vừa nhận được điện thoại của tên Phạm Ngọc Thành nói rằng tình hình tiến triển rất tốt, ông ta đã nhiễm bệnh, cũng đã khỏi bệnh và được đưa đi xét nghiệm trở lại làm Hoàng Việt cũng mừng thầm cho lão già này, cũng mừng vì mình có thể thu được một lượng tích phân cực kỳ lớn, thế này thì mong ước công pháp cấp cao của hắn có thể sớm ngày đạt thành.

Bây giờ Hoàng Việt đã có 463 triệu tích phân, do những ngày gần đây hệ thống có tăng lên tốc độ xử lý tích phân tích lũy, chứ lượng tích phân mà hắn tích lũy được đã hơn 3 tỷ, một con số khổng lồ, Hoàng Việt cũng đã biết được một lần rút thưởng Siêu Cấp yêu cầu 10 tỷ tích phân một lần a! Nghe hệ thống nói thì hầu hết đều là phần thưởng đẳng cấp cao, và những thứ cực kỳ có giá trị làm Hoàng Việt mong ngóng không thôi.

“Hệ thống, ngươi để cử cho ta những thứ 400 triệu tích phân có thể mua được đi?”

“Rất nhiều đó thưa kí chủ, kí chủ muốn mua vật phẩm thuộc lĩnh vực gì?” Hệ thống tinh quái hỏi.

“À, thứ gì có thể bảo hộ người nhà ta được ấy!”

“Có, ta đề nghị kí chủ mua bùa hộ mệnh, loại cấp 1 có khả năng ngăn chặn đạn, đòn công kích của cao thủ phía dưới cảnh giới Hóa Kính, dĩ nhiên là chỉ có thể sử dụng một lần, nó gần như sẽ tự động kích hoạt khi người nhà kí chủ gặp nguy hiểm, giá là 50 triệu tích phân 1 tấm!” Hệ thống đưa ra gợi ý.

“Duyệt, cho ta 8 tấm! Mà loại bùa này có mấy cấp?” Hoàng Việt không chút do dự, hắn sẽ dùng 8 tấm phù này cho Kiều Linh, Hiểu My, bé Na, ba mẹ, Thiên Di, Hoàng Tuấn, và cả hắn, tổng cộng 8 tấm, vừa đủ.

“2 cấp, thưa kí chủ!” Hệ thống hồi đáp.

“Hệ thống, cám ơn ngươi!”

“Không có gì, kí chủ!” Hệ thống bẽn lẽn nói, phải nói là nó rất ít khi cảm thụ được Hoàng Việt cảm kích mình như vầy a!

“Thứ này dùng thế nào?”

“Kí chủ chỉ cần để người đó mang trên người, là có thể có công hiệu!” Hệ thống tường tận giải thích.

Hoàng Việt nhìn vào tấm bùa màu xanh lá cây trên tay, có tổng cộng 8 tấm, trông không khác gì những tấm bùa mà mấy người thầy trừ tà hay dùng để dán lên tường diệt quỷ, Hoàng Việt lập tức bỏ vào túi quần, sau đó xuống nhà đưa cho ba mẹ, và cả bé Na, dặn mọi người bất kỳ trường hợp nào đều phải mang theo người, dù là đi tắm cũng phải mang!

“Con, con nói tấm bùa này có thể bảo vệ ba mẹ khỏi nguy hiểm sao?” Ba mẹ Hoàng Việt thắc mắc.

“Đúng vậy, ba mẹ yên tâm, tuy rằng nó hơi hoang đường nhưng đến lúc đó ba mẹ sẽ hiểu!”

“Ừ... bé Na, con cũng phải mang theo bên mình nghe chưa?”

“Vâng, hihi!”

Nói rồi, ba người tiếp tục bán phở, quán Phở nhà Hoàng Việt đã mở lại, tuy rằng nhà hắn không còn gặp áp lực phải nuôi hai người Hoàng Việt ăn học nhưng việc phục vụ thực khách đến quán đã ngấm vào trong máu, trở thành đam mê của ba mẹ hắn rồi a!

...

Trời đã chập tối, lúc này Phạm Ngọc Thành đang cực kỳ hào hứng đón chờ kết quả xét nghiệm, ông đã biết chắc nó sẽ là âm tính, cũng muốn xem sắc mặt của anh bác sĩ Trương Kiệt cùng viên y tá Mai kia sẽ như thế nào? Nhất định ông sẽ không tha cho con nhỏ đó, trong bao nhiêu năm làm nghề, chưa có một đứa y tá nào dám khinh rẻ ông như vậy!

“Anh Thành, anh Thành, anh khỏi bệnh rồi sao??” Mấy người bệnh nhân trong phòng liên tục gạn hỏi, Phạm Ngọc Thành không ngừng gật đầu, biểu thị mình rất khỏe, khỏe hơn bao giờ hết a!

“Ông Thành, ông xạo quá rồi đó, làm gì có ai vừa bị nhiễm Virus mà đã khỏi ngay, tôi nghĩ ông đang làm màu thôi!”

“Đúng đó, mà Việt Nam của ông Thành là nước nào vậy, tôi chưa từng nghe tới Việt Nam bao giờ!” Phải nói có những người Trung Quốc rất cô lậu quả văn a, Phạm Ngọc Thành bó tay rồi, bộ ông ta không biết Việt Nam là nước duy nhất mà Trung Quốc không thể nào chinh phục được sao? Bộ trong sách lịch sử của Trung Quốc tránh đề cập tới Việt Nam à?

Tuy rằng Phạm Ngọc Thành rành tiếng Trung Quốc nhưng ông không quá quan tâm đến những chuyện ngoài lề của ngành học mình theo đuổi, nên ông cũng không biết quá nhiều, số lần ông đến nước bạn cũng có phái đoàn chào mừng, nên rất ít khi gặp dân thường, không biết những thứ này cũng phải.

Nhưng đang trò chuyện rôm rả, cuộc hội thoại liền bị phá vỡ bởi mấy người y tá bác sĩ, có cả anh Trương Kiệt, mọi người hớt ha hớt hải chạy vào, sau đó nắm tay Phạm Ngọc Thành nói: “Ông Thành, ông đã làm gì?”

“Tôi, tôi làm gì cơ?” Phạm Ngọc Thành giả vờ tỏ ra ngây thơ, hừ, phải để các ngươi cầu xin ta, ta mới thỏa cơn tức này.

“Ông, ông làm gì mà hết bệnh rồi?” Y tá Mai hấp tấp hỏi, quả thật nếu như bọn họ có thể giúp đỡ Trung Quốc tìm ra cách trị bệnh, vậy bọn họ chính là công thần của cả nước đó a!

“Tôi ăn uống nghỉ ngơi điều độ, à, tôi còn uống bò húc, có chuyện gì sao?” Phạm Ngọc Thành vẫn vờ như không biết.

“Ông nói xạo, ông là Phó Giáo Sư ngành Virus học, chắc chắn ông đã tìm ra cách phá giải Virus rồi!” Bác sĩ Trương Kiệt khẳng định, Phạm Ngọc Thành chỉ cười hề hề, mẹ, mày bắt ông quỳ mà bây giờ đòi ông nói huỵch tẹt ra đơn giản thế sao.

“Ông, xin ông hãy giúp đất nước chúng tôi!” Thấy Phạm Ngọc Thành vẫn đơ ra, Trương Kiệt nài nỉ nói.

“Tôi không biết thật!”

“Xin ông, xin ông!” lúc này, Trương Kiệt sợ rồi, nếu để ông ta trở về, hoặc đi bệnh viện khác, người ta sẽ nói chính mình không biết quý trọng người tài, làm mất đi cơ hội nổi lên của bệnh viện, thậm chí nặng hơn là chỉ trích mình suýt nữa làm mất cơ hội chữa trị cho hàng triệu dân Trung Quốc a!

Nghĩ vậy, hắn không chút do dự, quỳ xuống lạy Phạm Ngọc Thành, nhưng người sau dĩ nhiên không phải là một kẻ rộng lượng, vẫn dửng dưng.

“À... Hôm bữa tôi thấy ông ấy tiêm vào người thuốc gì đó!” Một bệnh nhân nói, bệnh nhân này hôm bữa thấy Phạm Ngọc Thành tiêm vắc xin vào người đó a!

“Có thật không ngài Giáo Sư!” Trương Kiệt lúc này đã đổi giọng.

“À... Ừm... Đúng là có!” Phạm Ngọc Thành gãi gãi đầu, bây giờ cũng phải xuống nước thôi, dù gì mục đích của mình là công khai công trình đó ra mà.

“Vậy.... Vậy loại thuốc này còn không!” Trương Kiệt run rẩy hỏi, nếu không còn thì khó rồi a...

“Còn... 19 ống, đủ cho khá nhiều người bệnh!”

“Cảm tạ... Cảm tạ ông!” lần này Trương Kiệt bái lạy Phạm Ngọc Thành là chân thành, dù gì ông ta cũng là lương y, vẫn có y đức, coi trọng tính mạng của đồng bào mình.

“Tốt, 10 ống tôi dùng làm hàng mẫu, cho nước các anh nghiên cứu cách lượng sản, còn lại tiêm cho mấy anh em trong đây, được chứ?” Phạm Ngọc Thành cười hề hề.

“Dĩ nhiên là được, cảm tạ ông lần nữa!” Lúc này, ngay cả y tá Mai cũng phải đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Phạm Ngọc Thành đầy sùng bái, Thần Y, Thần Y là đây rồi...

Sau đó, Phạm Ngọc Thành lấy từ túi xách ra 19 ống vắc xin, sau khi tiêm hết vào cho 9 bệnh nhân còn lại trong phòng, thì đưa cho bác sĩ Trương Kiệt, dặn dò ông ta phải bảo quản cẩn thận, phải trao cho Viện Virus học Vũ Hán, giao cho chính quyền Trung Quốc, để bọn họ toàn quyền xử trí.
 
Chương 185: Bọn này tâm có quỷ!


Trước khi ra khỏi phòng, bác sĩ Trương Kiệt ngồi lại giường bệnh, hỏi han Phạm Ngọc Thành đôi chút.

“Này lão Thành, công trình nghiên cứu vắc xin này ông đã công bố với ai chưa?”

“Chưa đâu, tôi lần này đến đây, cũng là mong có thể công bố nó ra với thế giới!” Phạm Ngọc Thành thành thật nói, vị bác sĩ Trương Kiệt nghe vậy, khỏe mắt dấy lên một vòng âm hiểm, sau đó nói: “Ông không cần ở đây nữa, cùng đến phòng tôi đi, chúng ta hàn huyên nhiều hơn, tôi mời ông ăn chút bánh kẹo, mứt và uống trà gừng!” Bác sĩ Trương Kiệt cười hề hề.

“Thôi thôi, tôi ở đây với mấy đồng chí này quen mặt rồi, trò chuyện cũng rất hợp, cám ơn thiện ý của bác sĩ!” Phạm Ngọc Thành liền từ chối.

“Thật ra, tôi mời ông lên để làm thêm một chút thủ tục xuất viện ấy mà, cứ đi theo tôi!” Trương Kiệt tiếp tục yêu cầu.

“Ồ... Thế thì được!” Phạm Ngọc Thành đành phải chấp thuận.

“Cô Mai, cô tiêm vắc xin cho mọi người nhé, nào, đi thôi lão Thành!” Trương Kiệt cười khà khà, kéo tay Phạm Ngọc Thành cùng đi.

Lên phòng rồi, tên Trương Kiệt mời Phạm Ngọc Thành dùng trà nước, bánh trái, sau đó nói rằng mình có công việc, bảo Phạm Ngọc Thành chờ đợi, người sau lúc này cũng gật gù.

Trương Kiệt liền đi vào phòng bệnh, lúc này các y tá đang thăm khám cho bệnh nhân, ông đóng cửa phòng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Mọi người, tôi có chuyện quan trọng phải nói!”

“Chuyện gì thế bác sĩ!” Y tá Mai tò mò.

“Mọi người nghĩ xem, nếu một tên người Việt Nam thành công nghiên cứu ra Vắc xin ngừa Virus Corona thì thế giới sẽ nghĩ Trung Quốc chúng ta thế nào?”

“Dĩ nhiên là kém cỏi!”

“Không có bản lĩnh!”

“Tụt hậu!”

“Không biết dự tính trước dịch bệnh!”

“Xử lý không thích đáng!”

“...”

Các bệnh nhân liên tục đưa ra ý kiến, ai cũng không phải người ngu, bọn họ đã mơ hồ biết ý của bác sĩ Trương Kiệt là gì.

“Đúng vậy, vậy mọi người nghĩ xem, nếu Trung Quốc chúng ta tìm ra Vắc xin chống dịch bệnh, thế giới sẽ nghĩ như thế nào?”

“Nói rằng Trung Quốc chúng ta có tầm nhìn xa trông rộng!”

“Các bác sĩ chuyên môn giỏi!”

Nghe được như thế rồi, Trương Kiệt khoát tay, sau đó nói tiếp: “Tôi muốn mọi người cùng hợp tác, chúng ta phải vì đất nước, chiếm lấy công trình nghiên cứu của tên này!”

“Đúng!”

“Đúng lắm!”

“Tên này không xứng đáng đoạt giải Nobel!”

“Trương Kiệt bác sĩ, anh muốn đạt giải Nobel sao?”

Các bệnh nhân nói dồn dập, đối mặt với câu hỏi, Trương Kiệt có chút động dung, sau đó đáp lời: “Không đâu, tôi không muốn, chuyên môn của tôi còn thấp!” Nhưng biểu cảm thèm khát trên mặt đã bán đứng ông ta.

“Ồ... Bác sĩ Trương Kiệt thật khiêm tốn!”

“Người như bác sĩ Trương Kiệt hoàn toàn xứng đáng đạt giải Nobel!”

“Khi có tiền nhớ chia cho chúng tôi nha bác sĩ!”

Trương Kiệt cười hề hề, xem ra mọi chuyện sắp thành, từ đây vinh hoa phú quý sẽ chờ đón mình đây.

Biết làm sao được, cám dỗ này quá lớn đi, đối mặt với việc mình trở thành công thần cả nước, trở thành danh nhân văn hóa thế giới, cái giá phải trả chỉ là việc cướp đi một công trình nghiên cứu, cho dù là ai cũng khó mà nhịn được.

“Tốt, mọi người phải lưu ý những điều sau...” Trương Kiệt nói thêm một số điều cho mọi người, như nếu có người hỏi thì khai báo như thế nào, rằng tên Phạm Ngọc Thành chỉ là đối tượng đầu tiên được thử nghiệm vắc xin, vân vân, hừ, dù cho ngươi có bào chữa thế nào nữa, người Trung Quốc chẳng lẽ lại đi bênh ngươi sao, dù cho bọn họ có tin thật nhưng vì tự tôn dân tộc cũng sẽ lựa chọn làm trái lương tâm mà thôi.

Trương Kiệt quay lại phòng mình, sau đó hỏi Phạm Ngọc Thành: “Tôi đã liên hệ với phía chính phủ, ông có thể chuyển giao thiết bị chế tạo vắc xin cho tôi được không?”

Phạm Ngọc Thành nghe thế thì rất mừng: “Nguyên liệu chế tạo vắc xin tôi đã dùng hết, thiết bị thì tạm thời tôi không thể cung cấp được do tôi lỡ làm hư hết rồi, nên các anh muốn lượng sản thì phải dùng công nghệ của mình làm ra thôi!” Phạm Ngọc Thành lấp lửng nói, ông không phải là người chế tạo vắc xin làm sao cung cấp thiết bị được chứ.

Trương Kiệt nghe thế thì càng mừng hơn, nói: “Tốt lắm, tạm thời chính phủ yêu cầu ông ở lại Vũ Hán một tháng, sau đó sẽ công bố tin này ra nước ngoài!”

“Vâng, vâng, cảm ơn cậu!” Phạm Ngọc Thành biết mọi chuyện đã thành, không còn trông mong gì hơn.

Sau đó, Trương Kiệt mới tiến hành liên hệ với phía chính phủ, bên kia rất nhanh thì yêu cầu cùng hắn gặp mặt.

“Anh, anh nói sao, anh có vắc xin điều trị corona virus?”

“Không sai, có điều thiết bị điều chế của tôi vô tình bị cháy! Tôi chỉ còn lại 10 ống vắc xin, xin gửi cho mọi người!”

“Quá tốt rồi, thế cách điều chế vắc xin như thế nào?”

“Rất phức tạp, bản nghiên cứu của tôi cũng đã bị cháy rồi, nhưng các ông chỉ cần phân tích mẫu thì sẽ tìm ra được thôi!” Trương Kiệt nói, hồi nãy hắn cũng đã hỏi Phạm Ngọc Thành chi tiết cách điều chế, Phạm Ngọc Thành thấy hắn ham học hỏi như vậy thì cũng hướng dẫn tận tình, Trương Kiệt rất thông minh, hắn nghe một lần là đã nhớ tám chín phần mười, thầm nhủ để chút nữa hỏi lại Phạm Ngọc Thành là được.

“Rất tốt, thế vắc xin đã thử trên người chưa?”

“Rồi thưa ông, đã có công hiệu 100%!”

“Anh... Anh đúng là công thần của nước chúng ta, anh đã cứu sống hàng triệu người!” Đại diện của chính phủ rưng rưng nước mắt.

“Ha ha, ngài quá khen!”

“Anh mau đi theo tôi, chúng ta cùng đến viện Virus học Vũ Hán!”

“Xin ông cho tôi một ngày, tôi còn có chuyện gấp phải xử lý!”

“Được, được, càng nhanh càng tốt!” Việc gấp mà Trương Kiệt muốn xử lý dĩ nhiên là hỏi lại cách điều chế từ miệng Phạm Ngọc Thành.

Sau đó, hắn cũng xóa đoạn video camera ghi hình lại cuộc nói chuyện của mình và các bệnh nhân, các y tá về việc chiếm nghiên cứu của Phạm Ngọc Thành, hắn cũng đã hứa hẹn nếu vụ này trót lọt, sẽ gửi tặng cho mỗi người 50 ngàn tệ, mọi người đều hết sức thỏa mãn, phải biết con số này cũng là hơn 150 triệu VNĐ chứ chả đùa.

“Cách điều chế là thế này... Anh ghi lại đi, nhung tôi không được cùng nghiên cứu cùng các nhà Virus học của viện Vũ Hán sao?”

“Xin ông thông cảm cho, đây là quyết định của chính phủ, tôi không thể can thiệp!”

“Được rồi... được rồi, vậy tôi có thể công bố kết quả nghiên cứu lên tạp chí khoa học thế giới chứ, ý tôi là, các anh giúp tôi công bố?”

“Xin lỗi ông, sau khi mọi việc hoàn thành chúng ta mới có thể công bố, đây là yêu cầu của phía chính phủ!” Trương Kiệt tìm cách trì hoãn lại.

“Rắc rối vậy sao... Haiz, chúc các anh sớm thành công!” Phạm Ngọc Thành quả thật không chờ đợi nổi, hắn đã biết Trung Quốc là một quốc gia rất phức tạp nhưng không ngờ lại phiền phức đến cỡ này a.

Trương Kiệt thấy Phạm Ngọc Thành còn xoắn xuýt, liền an ủi: “Ông nghĩ xem, bây giờ chúng ta đã có vắc xin, nhưng chỉ chích cho 10 người, người khác biết sẽ có phản ứng như thế nào, vì vậy chỉ khi chúng ta chế tạo được vắc xin, mới có thể công bố!” Hắn cố tìm lý do biện hộ.

“Anh nói cũng đúng, tôi sẽ chờ vậy!” Phạm Ngọc Thành thở dài.

Sau khi Trương Kiệt rời khỏi phòng, Phạm Ngọc Thành lấy điện thoại ra, bấm bấm số Hoàng Việt, sau khi Hoàng Việt nghe máy rồi, ông nói:

“Chuyện đã thành, cám ơn cậu!”

“Vậy khi nào có thể công bố với thế giới?” Giọng Hoàng Việt khá hưng phấn.

“Bọn họ nói phải chờ một đoạn thời gian khá dài!”

“Đệt, bọn này tâm có quỷ!” Hoàng Việt mắng to.
 
Chương 186: Hắn bất chấp lắm!


Hoàng Việt vừa nghe tên Phạm Ngọc Thành nói, là biết bọn này tâm có quỷ rồi, phải biết cả thế giới đang mong chờ Virus Corona được chữa khỏi khi mà nó đã lan tràn ra rất nhiều châu lục, dân tình đang xôn xao, rối loạn cả lên, việc công bố có vắc xin có thể trấn an tất cả, mà các nhà nghiên cứu cũng đang không ngừng tiến hành tìm ra vắc xin đây, vậy mà bọn này đạt được vắc xin lại giấu giếm, không phải tâm có quỷ thì là gì.

“Ông kể đầu đuôi mọi chuyện tôi xem nào!” Hoàng Việt yêu cầu.

“Vâng vâng... chuyện là thế này!” Phạm Ngọc Thành bắt đầu kể lể.

Sau khi nghe Phạm Ngọc Thành kể xong, người Hoàng Việt hoài nghi nhất không ai khác ngoài tên Trương Kiệt, tên này chắc hẳn là muốn chiếm công đây rồi, sau khi nghe Hoàng Việt nói thì tên Thành cũng cảm thấy có lý, ông ta đã thấy thái độ của tên Trương Kiệt này có vẻ không hợp lý cho lắm, mơ hồ mang theo một ít cỗ tham lam trên mặt.

“Được rồi, không sao, chuyện đó để tôi lo, ông có thể dùng máy tính của tên Trương Kiệt đó chứ?”

“Tôi sẽ thử yêu cầu hắn xem!” Phạm Ngọc Thành không biết Hoàng Việt muốn làm gì.

“Tốt, cứ như thế này, ông lên QQ bằng máy tính của tên Trương Kiệt, sau khi tôi gửi một file qua, chấp thuận là được!”

“Vâng, thưa cậu!” Phạm Ngọc Thành nghe lời răm rắp.

Sau đó, Phạm Ngọc Thành chờ đợi tên Trương Kiệt về phòng, trong lúc này ông lén dùng máy tính của hắn, nhưng vừa mở lên thì đối phương quay về.

“Lão Thành, ông làm gì thế, muốn chơi game sao?” Trương Kiệt tò mò hỏi.

“À à... đúng thế, làm trận Liên Minh đó mà!”

“Cái đệt, ông già rồi còn chơi Liên Minh, đúng thật là không thể hiểu nổi ông rồi!”

“Ha ha!” Phạm Ngọc Thành cười hề hề.

“Được rồi, mật khẩu máy tôi là 85312, ông cứ chơi game thoải mái, tôi còn phải đi khám cho những bệnh nhân khác đây!”

“Vâng, thưa cậu!”

Sau đó, chờ tên Trương Kiệt đi, Phạm Ngọc Thành vào QQ, kết bạn với nick mà Hoàng Việt đã bảo, sau khi nhận được file, Hoàng Việt nói rằng mọi chuyện ok rồi, làm ông cũng thầm thán phục chàng trai này đa tài thật, nếu như mình có thể gả con gái cho anh ta thì tốt biết mấy...

...

Hoàng Việt lúc này đang ngồi trước màn hình laptop, hack vào máy tính của tên Trương Kiệt đây, hắn cũng nhờ vào đó mà xâm nhập vào mạng máy tính của bệnh viện, có điều theo như mã phòng của lão Thành báo cho hắn thì hắn không tìm được đoạn video nào có ích cả, đều là thăm khám bình thường, xem ra tên này đã triệt tiêu đầu mối, khi mà hắn biết rằng các bệnh nhân theo lời lão Thành nói thì vẫn chưa rời đi khỏi căn phòng đó.

“Mày khá lắm... Nhưng không sao, rồi mày sẽ biết mặt tao thôi!” Hoàng Việt cười hà hà, tưởng rằng có chút thủ đoạn này thì có thể chiếm được công sức của hắn sao, phải biết muốn chế tạo vắc xin cần mấy tháng, còn hắn thì có thể ngay lập tức chế tạo ra đây...

Mấy ngày hôm nay, clip cover của Hoàng Việt đã đạt được hơn 15 triệu views, đứng top 1 bảng thịnh hành của youtube Việt, Hoàng Việt hoàn toàn đã trở thành người nổi tiếng, giờ đây có thể nói cả nước không ai không biết hắn, biết làm sao được, giọng hát này phải nói là từ cổ chí kim chưa từng có ai a...

“Ti ơi, có phóng viên đến nhà!” Đang ngồi ngẫm nghĩ, bỗng nhiên ba Hoàng Việt từ dưới nhà gọi lên, làm Hoàng Việt bối rối rồi, đúng là mình nghĩ cái gì thì cái đó sẽ lập tức đến, phóng viên sao, phải trả lời làm sao đây???

Đi xuống nhà, Hoàng Việt liền thấy có 4,5 anh chị phóng viên rủ nhau đến nhà mình, các tờ báo dành cho giới trẻ là chính như kenh14, zing, thậm chí còn có báo ngôi sao, một tờ báo chuyên đăng tin tức về những người nổi tiếng trong showbiz.

“Xin chào em, em có thể cho anh chị phỏng vấn một lát được không?” Mấy anh chị phóng viên trông thấy Hoàng Việt, liền hỏi.

“Vâng, anh chị cứ hỏi đi ạ!” Người ta đã cất công lặn lội đường xa đến đây, nếu đuổi về thì không hay mấy chứ, có khi lúc đó người ta lại đăng lên báo tin là mình chảnh chọe đây.

Dù gì việc nổi tiếng cũng có thể giúp hắn đạt được tích phân, Hoàng Việt hoàn toàn không có lý do gì để từ chối, vì vậy thành thật trả lời.

“Em à, giọng ca của em là trời phú hay do luyện tập?” Một chị phóng viên trước tiên đưa ra câu hỏi.

“Em trả lời cho, chắc chắn là luyện tập, trước kia anh hai em hát dở lắm!” Bé Na lúc này đứng ở một bên xen vào, cười hì hì nói, cô cũng khá thích thú với việc có phóng viên đến phỏng vấn anh hai a!

“Ách...” Hoàng Việt đang tính trả lời là thiên phú đây, hắn làm gì có luyện tập ngày nào đâu chứ, mà thôi bé Na nói vậy thì cũng được.

“Ồ, thế sao, thế câu hỏi tiếp theo, em nghĩ sao khi được nhiều người nói rằng hát hay hơn ca sĩ Jack!”

“À...à...” Hoàng Việt bối rối rồi, phải trả lời sao đây, đây là câu hỏi sẽ đăng lên trang bìa đây mà, nếu trả lời là dĩ nhiên thì hơi chảnh quá, nhưng mà nếu khiêm tốn thì người ta bảo rằng mình đây là tự cao ngầm, vì vậy hắn nói một câu không đụng chạm:

“Cái đó là do tùy người cảm nhận thôi ạ!”

“Vậy, em có tính gia nhập showbiz không?”

“Ách... em còn chưa nghĩ tới!”

Các anh chị phóng viên buồn rồi, hôm nay muốn nghe được một câu trả lời thật sock để tạo tin hot trên tờ báo đây, mà Hoàng Việt trả lời dè dặt quá, mọi người đành hỏi một câu cuối cùng:

“Nếu đến kì của cuộc thi Tiếng Ca Học Đường, em sẽ tham gia chứ?” Tin này phải nói là cuối cùng để đăng lên đầu đề rồi, nếu trả lời không coi như hôm nay bọn họ uổng công đến đây a...

“Vâng... Nhất định!” Hoàng Việt nói xong, mấy anh chị phóng viên lúc này mới thở phào, cám ơn Hoàng Việt rối rít, sau đó cùng đi ra về.

“Anh chị không ở lại dùng Phở ạ!” Hoàng Việt hỏi.

“Không không, bọn chị phải về đăng tin gấp!”

“Ồ... Vâng!” Hoàng Việt cũng phải thông cảm vậy.

Sáng hôm nay, Hoàng Việt cũng đã đưa bùa hộ mệnh cho Hiểu My, Kiều Linh, Hoàng Tuấn và dặn cả Hiểu My đưa cho Thiên Di, nói rằng đây có thể bảo vệ bọn họ, bọn họ thật sự còn có chút bán tín bán nghi nhưng thấy Hoàng Việt rất nghiêm túc thì đành phải ngậm ngùi, chỉ có Hiểu My là tin tưởng Hoàng Việt vô điều kiện, làm Hoàng Việt quả thật rất cảm động, còn gì vui hơn khi có một người luôn luôn tin tưởng và thương yêu mình, đôi khi Hoàng Việt lại cảm thấy mình thật là có lỗi với Hiểu My quá.

Tên Nguyễn Công Minh này không biết ngày nào hắn sẽ ra tay, vả lại Hoàng Việt cũng không biết rõ về tính cách của hắn nên hắn quyết định gọi cho anh Nhân cá chép, thử hỏi một chút về tính tình của tên này, từ đó mà đưa ra cách ứng phó thích hợp.

“Anh Nhân ạ, em có chuyện muốn hỏi anh!” Cầm lên điện thoại, lúc này Nhân cá chép đã bắt máy.

“Chào Tân Trưởng Lão, có chuyện gì, chú cứ nói!” Nhân cá chép tâm trạng hiện nay đang rất vui, nghe đồn tên Nam trọc đó hắn hôn mê mấy ngày mới tỉnh, đầu óc còn có chút mơ hồ, ha ha, đúng là ác giả ác báo.

“Em đã gặp Tiểu Năm Cam!”

“CÁI GÌ???” Trong giọng nói của Nhân cá chép có thể nghe thấy được sự sợ hãi kinh khủng.

“Thằng đó không thường đâu, nó quỷ quyệt lắm, vì nó mà anh bị phế chân trái đấy!” Nhân cá chép nghĩ lại vẫn còn sợ.

“Do công tử Hải Đường đúng không anh?”

“Không sai, thằng Hải Đường con anh so với nó thì không bằng một góc, chú phải cẩn thận, thằng đó nó bất chấp lắm, để đạt được mục đích, việc gì nó cũng có thể làm ra được!”

“Thật sao anh?” Hoàng Việt có chút lo lắng, hắn sợ nhất là những người không nghĩ đến đạo nghĩa giang hồ a, những kẻ không từ thủ đoạn là những kẻ đáng sợ nhất.

“Ừ... Nhiều trường hợp như vậy rồi? Hắn cũng rất thông minh, ma le lắm, không kém gì Dũng đại bàng, thậm chí còn hơn, chú phải cẩn thận!”

“Vâng, đại ca, em biết rồi!”

“À, Chủ Nhật này anh làm lễ thăng chức Trưởng Lão cho chú, bang ta đi nhậu ở nhà hàng Royal của chú, thế nào, ok không!”

“Vâng, được chứ đại ca!”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm nhá, anh còn chút việc!”

“Vâng ạ!”

Hoàng Việt cúp máy mà trong lòng còn cảm thán, Nguyễn Công Minh à, tao sẽ không cho mày như ý đâu!
 
Chương 187: Lọt vào tầm ngắm


Tin tức Hoàng Việt trả lời phỏng vấn rất nhanh được đăng trên báo, Kiều Linh và Hiểu My cũng nhắn tin sang chúc mừng, haiz, Hoàng Việt thật sự cũng không quen với sự nổi tiếng mấy, giờ đây khi ra ngoài đường hẳn là ai ai cũng nhận ra hắn, nếu xin cùng chụp ảnh hoặc thậm chí là xin chữ ký thì hắn sẽ rất mất thời gian a, nhưng thôi, vì lượng lớn tích phân, Hoàng Việt ngầm chấp nhận, dù gì trước sau gì mình cũng sẽ nổi tiếng, sớm nổi tiếng một chút cũng không sao.

Quả thật, Hoàng Việt đã làm chấn kinh không chỉ trong nước mà cả nước ngoài, không chỉ khán giả mà cả các người trong nghề, các ca sĩ, mọi người đều rất khiếp đảm khi mà giọng hát của hắn quả thật không khác gì Thần Nhân, nó mang một sức cuốn hút kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được mà trầm mê vào, nếu không phải vì hiện tại nó còn chưa phổ biến thì lượt view đã tăng lên tới hàng trăm triệu rồi, không kém gì các video ca nhạc của những siêu sao hàng đầu như Justin Bieber và Miley Cyrus vậy.

Điều này cũng khiến cho ca khúc Hồng Nhan được nhiều người biết đến hơn, lượt views của nó còn cao hơn clip của Hoàng Việt do mọi người đều tò mò muốn nghe thử bản gốc như thế nào, Jack cũng vì vậy mà sớm trở thành một ngôi sao hạng A trong showbiz, độ nổi tiếng không kém gì các ca sĩ lành nghề.

“Tốt rồi, đi ngủ thôi!” Hoàng Việt thật sự đã hơi mệt, mấy ngày hôm nay hắn khá chuyên tâm tu luyện, vẫn chưa chợp mắt, nhưng việc tu luyện không thuận lợi cho lắm, quả thật càng lên cao càng khó, Hoàng Việt không hề hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại của mình, phải biết chỉ cần hắn đột phá đến Minh Kính trung kỳ cao giai đại thành, tên Tiểu Năm Cam phải nói là hoàn toàn không phải đối thủ.

Hoàng Việt có rất nhiều cách để chơi với hắn, khi đó hắn cho dù đơn đả độc đấu hay muốn đấu súng thì hắn đều sẵn lòng, còn tên Tiểu Năm Cam muốn chơi tiểu mưu mô ư, tuy Hoàng Việt không quá rành về các mưu kế như đối phương nhưng cách ứng đối thì với trí tuệ của mình hắn tự tin mình hoàn toàn có thể làm ra được.

Điều hắn lo lắng chính là tên Sơn Rồng Xanh nhúng tay vào kìa, phải biết tên này thế lực rất mạnh, nếu hắn nhằm vào người nhà của mình hoặc những người bạn của mình thì hắn rất khó có thể bảo hộ bọn họ chu toàn, xem ra phải nhờ anh Nhân cá chép đích thân sai người tăng cường bảo hộ mà thôi.

...

Phạm Ngọc Thành vì nghe lời Hoàng Việt rằng phải ẩn nhẫn, cho nên cho dù hắn rất căm tức tên Trương Kiệt nhưng phải cố nhẫn nhịn, nhìn mặt tên này là hắn muốn đấm cho một phát rồi.

“Lão Thành, ăn một chút bánh bao đi! Ngon lắm!” Trương Kiệt một mặt đầy quan tâm đưa một cái bánh bao cho Phạm Ngọc Thành.

“Tốt quá, lão Kiệt này, ông nghĩ tôi có cơ hội nhận giải Nobel không nhỉ?” Phạm Ngọc Thành vờ hỏi.

Trên mặt Trương Kiệt thoáng hiện lên vẻ chột dạ, Phạm Ngọc Thành nhìn thấy liền biết suy đoán của Hoàng Việt là đúng rồi, làm ông cực kỳ tức tối.

“Dĩ nhiên, công trình nghiên cứu của ông tuyệt vời như vậy, làm sao không thể đoạt giải Nobel chứ!” Trương Kiệt cố trấn an Phạm Ngọc Thành, hắn rất sợ Phạm Ngọc Thành lập tức rời đi, nếu để ông ta về Việt Nam công bố nghiên cứu thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất rất nhiều...

“Ồ... Đến lúc đó tôi nhất định sẽ mời anh ăn mừng!” Phạm Ngọc Thành tức lắm, nhưng phải ráng nói, dù gì ông cũng không dám làm trái lời Hoàng Việt.

“Ha ha, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đến dự!” Nói rồi, chuẩn bị tiếp tục đi làm việc, xem ra tên này cũng rất bận rộn, phải rồi, hiện tại hắn đang chiếm công trình của Phạm Ngọc Thành mà, phải đi xử lý công văn chứ.

“À, ông khoan đi đã, khi nào tôi được gặp bên chính phủ?”

“Ông đừng vội, bên chính phủ đã làm việc với tôi xong rồi, một tháng sau sẽ triệu tập ông lên làm việc!”

“Triệu tập, ý anh là gì?” Phạm Ngọc Thành không hiểu, triệu tập, đây không phải là lời nói dành cho những người bị nghi phạm tội sao.

“Không có gì, ông cứ nghỉ ngơi đi!” Nói rồi quay ngoắt lại đi luôn.

Phạm Ngọc Thành nghiến răng, siết chặt hai tay, chờ đi, nếu tao được giải Nobel, tao nhất định sẽ bắt mày vô tù...

...

Giờ phút này, bệnh dịch đã được cảnh báo trên toàn thế giới, ở Việt Nam, khi Hoàng Việt đi ra đường cũng có thể thấy rất nhiều người dân đeo khẩu trang do ở Thành Phố Hồ Chí Minh đã có trường hợp nhiễm bệnh.

Thật sự thì Hoàng Việt có thể lập tức sản xuất hàng ngàn thanh vắc xin để chữa cháy, cấp cứu tạm thời các bệnh nhân, nhưng như thế thì giải thích thế nào đây, phải biết muốn lượng sản vắc xin thông thường cần có nhân lực là cả một công ty dược phẩm, hắn cũng bó tay thôi, mình đã làm đến thế là đủ lắm rồi, còn muốn hắn thánh mẫu cứu người mà bỏ qua bản thân mình sao, quên đi, Hoàng Việt không có cao thượng như vậy...

...

Lúc này, tại một gian phòng treo đầy tranh loài sói, loài thú ưa thích của Tiểu Năm Cam, hắn đang nghiền ngẫm tài liệu do người của mình phân tích về Hoàng Việt.

“Mấy tháng trước còn là một tiểu tử mập mạp, không hề biết gì về võ thuật, còn rất xấu xí!”

“Hai bức hình này, nếu không nói là cùng một người, ta hoàn toàn không thể nhận ra!”

“Có hai cô bồ, một cô thanh thuần đáng yêu, một cô ma mị sexy!”

“Đàn em của Nhân cá chép, vừa được thăng chức Trưởng Lão không lâu!”

“Nghe đồn sở hữu súng xuyên giáp, đã bắn thương Nam trọc!”

Nguyễn Công Minh không ngừng nghiền ngẫm, nhưng điều khiến hắn hứng thú nhất chính là điều đầu tiên, rốt cuộc có thứ gì có thể khiến con người thay đổi nhanh đến vậy.

Lật tờ tài liệu tiếp theo ra, lúc này có một tin tức khiến hắn hứng thú hơn: “Minh Tâm, bạn bè, mấy tháng trước hai cha con bị tâm thần, đúng với lúc tên Hoàng Việt này nghịch tập!”

“Trong này nhất định có uẩn khúc!” Tiểu Năm Cam liếm liếm môi, xem ra thằng nhóc này thú vị hơn xa hắn nghĩ, đang định suy nghĩ kế sách xử lý thằng nhóc này, thì lại có điện thoại từ ba hắn gọi, reng lên:

“Con trai, mau nghe máy... Con trai, mau nghe máy!”

Cầm điện thoại lên, Nguyễn Công Minh hỏi: “Ba, có chuyện gì!”

“Miền Bắc tụi giang hồ đang lộng hành quá, ba muốn nhờ con đi xử lý, cần khoảng 2 tháng, con thu xếp được không, con biết đấy, rất nhiều sản nghiệp tài chính của chúng ta dính dáng đến bọn này!”

“Vâng, cũng được, thưa ba!” Đặt đống tài liệu xuống bàn, Nguyễn Công Minh lẩm bẩm: “Nhóc con, mày hên lắm, hai tháng sau tao lại xử lý mày vậy...”

...

Hoàng Việt bây giờ dĩ nhiên không biết hắn đã lọt vào tầm kiểm soát của Tiểu Năm Cam, giờ này hắn đang say mê trong giấc ngủ đây...

...

Kiều Linh vào tối hôm nay không ngủ được, cô không ngừng nghĩ đến những hôm ân ái với Hoàng Việt mà cảm xúc dâng trào, chưa bao giờ cô đắm say trong cảm giác đê mê đó, được ngủ với người mình yêu nhất, ôm anh ta vào lòng, được hòa quyện vào nhau, nhục dục khiến cô không nhịn được mà đưa tay xuống quần, haiz, đúng là nếm trái đắng rồi thì sẽ không thể kiềm chế mình a...

Cô cũng không biết là, giờ phút này Hiểu My cũng đang nằm thao thức, cô ta đã biết Hoàng Việt ấy ấy với Kiều Linh rồi, haiz, chàng trai này thật may mắn, được một cô gái tốt như Kiều Linh để ý, Hiểu My cũng không biết sau này Kiều Linh có thể chấp nhận được Hoàng Việt có mối quan hệ đặc biệt với mình hay không đây, thôi... đi tới đâu hay tới đó, chỉ cần cô có những khoảnh khắc đẹp bên cạnh Hoàng Việt thì cho dù nói cô đi núi đao xuống biển lửa cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện a...
 
Chương 188: Loại đất đó ở đâu ra?


Lúc này, các nhà khoa học trong Viện Virus học Vũ Hán đang không ngừng phân tích mẫu vắc xin chữa Corona mà Trương Kiệt mang tới, Trương Kiệt cũng đứng ở một bên, không ngừng giảng giải cách điều chế loại vắc xin này.

“Ôi, Trương Kiệt, anh quả thật là thiên tài!” Một vị Giáo Sư đức cao vọng trọng bật thốt lên, ông không thể ngờ được Trương Kiệt lại là một bác sĩ tài ba như vậy.

“Anh đúng là không khác gì Yersin, người tìm ra cách tiêu diệt bệnh dịch hạch, cứu sống hàng trăm triệu người, anh Trương Kiệt, chúc mừng anh vì giải Nobel!” Một vị Giáo Sư khác cũng không ngừng cảm khái, ông ta không cần biết tại sao Trương Kiệt lại có thể biết cách điều chế, thứ ông ta cần là kết quả, là thứ mà mấy ngày hôm nay ông không ngừng bị nhà nước làm áp lực.

“Các ngài quá khen, tôi chẳng qua chỉ là gặp may thôi!”

“Không, không có thử nghiệm, vận may vĩnh viễn sẽ không đến, Trương Kiệt, tôi thật sự khâm phục anh, tối nay, chúng ta cùng hàn huyên tâm sự nhé!”

“Ách...” Trương Kiệt hoảng rồi, chẳng lẽ ông ta định làm gì mình hay sao, vả lại mình cũng không có bao nhiêu kiến thức về Virus, đành phải không ngừng từ chối.

“Xin lỗi, tối nay tôi có việc gấp, vợ tôi sắp sinh, xin ông lượng thứ cho!” Trương Kiệt nói lời này là thật, vợ ông ta cũng sắp sinh, vì Virus mà ông không thể chăm sóc cho vợ mình đây, bây giờ Virus sắp được tiêu diệt rồi, xem ra mình có thể thoải mái đón con cưng chào đời.

“Ồ... Tốt thôi, sau này có dịp, chúng ta nhất định phải thảo luận về Virus mới được!” Vị Giáo Sư có chút tiếc nuối, nhưng lý do của Trương Kiệt đúng là có thể thông cảm được.

“Vâng... Vâng thưa ngài!”

“Đùng gọi tôi là ngài... Cứ gọi tôi là anh Trần là được!”

“Vâng... thưa anh Trần!” Trương Kiệt lau mồ hôi lạnh, phải biết vị Trần Giáo Sư này rất có tiếng nói trong làng Virus học của Quốc Tế đó a, đã có rất nhiều đóng góp cho nền Virus học trong và ngoài nước.

“Tốt lắm, cách điều chế không có vấn đề, quả thật là có thể làm ra Vắc xin đấy!” Sau khi mọi người thảo luận và phân tích, quả thật thấy cách này có khả thi, đúng là làm như vậy thì có thể chế tạo ra Vắc xin ngừa bệnh do Virus Corona rồi.

“Thưa ngài, bao lâu thì chúng ta có thể chế tạo ra Vắc xin ạ!”

“Ồ... Anh nghiên cứu mà không biết sao??”

“À... Ý tôi là có thể lượng sản trên phạm vi toàn quốc!””

“Có lẽ sẽ mất nhiều nhất là nửa năm, không sao, tạm thời có thể cho bệnh nhân uống thuốc kiềm hãm sự nhân lên của Virus, cầm cự nửa năm hoàn toàn không có vấn đề!”

“Vâng, vậy khi nào chúng ta sẽ công bố công trình này ra?”

“Vào tuần sau đi, chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo, mời các báo đài quốc tế, cùng công bố với thế giới luôn, ha ha ha, Trương Kiệt, đến lúc đó anh phải phát biểu về hành trình tìm ra Vắc xin của mình đấy!” Vị Giáo Sư rất rất mừng.

“Vâng... Dĩ nhiên rồi!” Trương Kiệt đã nghe hành trình chế tạo Vắc xin của tên Phạm Ngọc Thành nên việc này đối với hắn không phải vấn đề lớn, hắc hắc, giải Nobel, bây giờ ngươi là của ta... ha ha ha...

...

Sáng hôm sau, khi đi học, Hoàng Việt hoảng rồi, trong trường hắn, các em học sinh lớp dưới bu lại xin chữ ký, đòi chụp ảnh cùng, khi mà hắn đã được lên báo mạng, tất cả mọi người đều đã đọc rồi sao?

“Anh Việt, chụp với em một tấm nào!”

“Anh Việt, cười đi, anh đẹp trai quá à!”

“Anh Việt...”

“Anh Việt...”

Hoàng Việt bó tay rồi, cứ thế này làm sao mà hắn đi học đây, giờ đây hắn còn nổi hơn cả minh tinh nữa, may nhờ có mấy thầy cô giáo ra giải tán đám học sinh hắn mới có thể chạy vào kịp giờ học.

“Phù phù...” Hoàng Việt thở dốc, đúng là đáng sợ a... Hắn biết cảm giác của những siêu sao Hàn Quốc khi đi trên đường rồi, haiza, kiểu này sau này ra đường phải đeo khẩu trang thôi...

Vừa vào lớp, Kiều Linh và Hiểu My nhìn hắn cười hì hì, còn tên Minh Anh thì nhìn hắn mà đầy ghen tị, tại sao lại xuất hiện một chàng trai hoàn hảo đến vậy, mình ở trước mặt anh ta hoàn toàn mất đi vầng hào quang thường thấy rồi...

“Việt... Mày cừ lắm, hát càng ngày càng hay!” Thằng bạn Hoàng Tuấn ngồi dưới hô to, làm Hoàng Việt thật là rất ngại, hắn có gì cừ đâu, cũng may nhờ có hệ thống mà thôi... Hắc hắc...

“Các em, cất sách vở đi, hôm nay kiếm tra đột xuất!”

“Vâng ạ!”

Lại là một bài kiểm tra, với Hoàng Việt thì nó không có chút thử thách nào cả, hắn vẫn làm để lấy điểm 9.5 thôi, lúc này người học giỏi nhất lớp đã không còn là Kiều Linh nữa rồi, người giỏi nhất không ai khác ngoài Hiểu My của Hoàng Việt.

Giờ ra chơi, Hoàng Việt quả thật không dám ra ngoài, Kiều Linh và Hiểu My phải đem đồ ăn vào lớp, do là lớp chuyên, các thầy cô rất dễ tính với học sinh nên cũng không quản, mọi người ở trong lớp trò chuyện.

“Anh, hát cho em nghe đi!”

“Hì hì... bài gì!”

“Hồng Nhan!”

Kiều Linh và Hiểu My một mặt mong ngóng, bọn họ đã nghe clip Hoàng Việt hát không biết bao nhiêu lần rồi a...

“Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào...” Hoàng Việt cất tiếng hát, các bạn khác trong lớp cũng xúm lại nghe, ai nấy đều một mặt thỏa mãn, có bạn còn quay video lại, Hoàng Việt cũng không phản đối, đây là cách giúp hắn càng nổi tiếng hơn nữa à...

Đến giờ ra về, vừa lấy xe, đi ra khỏi cổng trường, bỗng nhiên Hoàng Việt bị người ngăn lại, Hoàng Việt chú tâm quan sát người này, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, hắn nhận ra rồi, đây chính là tên hôm bữa khinh thường hắn ở rạp xiếc đây mà, tên này đến đây có ý gì, chẳng lẽ...

“Đúng, là tôi đây, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu!” Tên này một mặt nghiêm túc nói, sau đó không chờ Hoàng Việt trả lời, nhảy lên đằng sau xe luôn.

Hoàng Việt biết tên này muốn thương lượng chuyện gì rồi, nhất định là chuyện nhúm đất hôm trước, nhưng hắn có ý tốt hay ý xấu thì phải để chút nữa mới biết được.

Hai người quẹo vào một con hẻm, sau khi nhìn thấy xung quanh không có ai, Hoàng Việt bảo: “Có chuyện gì, ông có thể nói rồi đó!”

“Loại đất đó... Cậu lấy ở đâu ra?”

“Xin lỗi... tôi không thể nói!”

“Tôi là người của chính phủ, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó cậu!”

“Tôi vẫn không thể nói!” Hoàng Việt nói cương quyết.

“Cậu chỉ cần nói ra, chính phủ bảo đảm thân nhân của cậu sẽ an toàn, tôi biết cậu có dính dáng với giang hồ, nếu thêm một đồng minh vẫn tốt hơn chứ?” Người này không bỏ cuộc, quả thật thứ đất đó có ý nghĩa rất quan trọng, cấp trên đã ra lệnh cho mình hôm nay bằng cách nào cũng phải biết được nguồn gốc của loại đất này.

“Người nhà của tôi, tôi có thể bảo hộ, ông có thể đi được rồi!”

“Vậy xin lượng thứ!” Người này đập một phát lên gáy Hoàng Việt, muốn khiến hắn bất tỉnh, đáng tiếc, gáy Hoàng Việt cứng như thép.

”Ông làm vậy là quá đáng lắm rồi!” Hoàng Việt nhảy xuống xe, tung ra một chưởng vào bụng ông ta, làm ông ta la một tiếng “Oa!”.

“Minh Kính trung kỳ!” Người này thầm hét trong lòng, biết hôm nay không thể làm được gì Hoàng Việt, liền chạy đi mất.

Hoàng Việt cũng không đuổi theo, hừ, người của chính phủ thì muốn làm gì thì làm sao, liền quay xe đi về nhà, nhưng trong lòng cũng có chút cảm khái, đúng là nổi tiếng không có gì tốt mà, bây giờ để người ta đến tận cửa chèn ép, sau này không biết phải thế nào nữa.

Không phải hắn không muốn đóng góp, cống hiến cho nước Việt Nam nhưng chuyện Linh Điền Không Gian hắn không thể nói ra ngoài a, bịa ra một địa điểm lấy đất thì cũng được đi, nhưng hắn không thích bị uy hiếp...
 
Chương 189: Kết bái


2 tiếng sau, tại một căn phòng cổ kính, đầy hương vị cổ xưa, nói lên chủ căn phòng là một người rất hoài niệm, người trung niên lúc vừa rồi đã uy hiếp Hoàng Việt giờ đây đang cúi đầu nhận tội với một ông lão chạc tầm 50,60 tuổi.

“Thưa ngài, tôi không hoàn thành nhiệm vụ!”

“Không sao, ta cũng đã dự tính trước! Chuyện này không trách được cậu!”

“Thưa ngài... Chúng ta có cần phải sai người cảnh giới cao hơn đi tìm hắn không!” Tên này rõ ràng vẫn còn căm tức Hoàng Việt đây.

“Không cần, hắn là nhân tài có thể đào tạo, còn tại sao hắn có thể có được nhúm đất ấy ư, chắc là do người đến từ nơi đó mang về, hắn may mắn nhặt được đi!”

“Nơi đó...” Người trung niên nghe vậy, một mặt hướng tới, nơi đó sao, biết bao giờ mình có thể đặt chân đến nơi đó đây...

...

Hoàng Việt không biết là, mình vừa thoát qua một kiếp, khi mà ông lão cấp trên của người đàn ông trung niên kia nếu so về cảnh giới thì còn hơn chưởng môn Văn Minh của phái Vovinam rất nhiều, đúng là chân nhân bất lộ tướng, người kinh khủng như vậy mà trong giang hồ vẫn chưa nghe được tên của ông ta bao giờ.

“Đinh! Kí chủ nhận được 5343123 tích phân!” Hệ thống thông báo.

“Tích phân này từ đâu ra!” Hoàng Việt ngạc nhiên.

“Không thể tra được thưa kí chủ!”

“Ách!” Hoàng Việt bối rối rồi, xem ra là người của chính phủ đây a...

Thật ra thì Hoàng Việt đã lầm, nói là chính phủ cũng không đúng, đây chỉ là một tổ chức trực thuộc chính phủ, chứ người trong chính phủ đều xử lý những sự kiện trọng đại của đất nước, đối nội, đối ngoại, ai có thời gian để ý tới một con dế nhũi như Hoàng Việt cơ chứ???

Đem trong lòng suy nghĩ vạn ngàn tiến vào trạng thái tu luyện, sau vài chục phút thì Hoàng Việt đã tĩnh tâm trở lại, tiếp tục hành trình tăng tiến tu vi.

...

“Chị Phương, xem ra phần bình chọn qua mạng, không ai qua mặt được bốn em Hoàng Việt, Minh Anh, Kiều Linh và Hiểu My!”

“Ừm... Nhất là Minh Anh và Hiểu My, hai em này đứng hạng nhất bảng xếp hạng nam và nữ, nhưng mà muốn xem kết quả chung cuộc thế nào thì phải chờ cuộc thi tài mới biết được!”

“Tuần sau là bắt đầu thi tài rồi, em thật chờ mong a!”

“Cậu Hoàng Việt ấy...”

Những chị gái trong ban biên tập viên của tờ báo kenh14 giờ phút nảy đang rôm rả thảo luận, nhìn mấy cậu học sinh như Minh Anh và Hoàng Việt mà bọn họ thật sự muốn quay về thời học sinh, nếu mình có thể, cũng phải kiếm một cậu bạn trai như vậy...

...

Sáng hôm sau, là chủ nhật, hôm nay Hoàng Việt có hai việc phải làm, một là đi sở thú chơi cùng bé Na, bé Na muốn thăm con gấu hôm bữa, còn lại là tham dự buổi lễ thăng chức Trưởng Lão được tổ chức ở nhà hàng Royal của hắn, do anh Nhân cá chép chủ trì.

Hiện tại, Hoàng Việt nghe nói con gấu hôm nọ đã được đưa vào sở thú của thành phố rồi a, hắn cũng khá tiếc, một con gấu thông minh như vậy mà không được làm xiếc nữa, nhưng cũng mừng cho nó, vì việc diễn xiếc chắc chắn sẽ khiến nó bị bạo hành.

“Anh Hai, nó còn nhớ anh nè!” Bé Na hí hửng hô, khi mà cô thấy con gấu vẫy vẫy tay chào Hoàng Việt, có lẽ nó biết anh đã cứu mạng nó cùng nhờ anh mà nó mới thoát khỏi cảnh phải diễn xiếc đó a.

“Ha ha, gấu ngoan, lại đây, anh cho uống nước!” Hoàng Việt cười hà hà, nước ở đây dĩ nhiên là một thanh thuốc tăng trí lực sơ cấp, hắn cũng khá thích con gấu này.

“Anh hai cho nó uống loại thuốc kia sao?” Bé Na tò mò.

“Đúng vậy, bé Na chịu không?”

“Dĩ nhiên là chịu rồi, hihi, anh hai là nhất!” Bé Na cười khúc khích, nhưng mà lúc này có một nhân viên bảo vệ hét to: “Mau tránh ra!”

Sau đó ông ta tiến lại gần, bảo: “Các con không được lại gần con gấu này, nó nguy hiểm lắm, nghe nói còn suýt giết người!”

“Không sao đâu chú, anh con là người đã cản nó lại đấy!” Bé Na cười hì hì.

“Ồ... Thế sao?” Người bảo vệ có chút ngạc nhiên.

“Vâng ạ!” Hoàng Việt gật gật đầu, lúc này chú bảo vệ mới rời đi, để lại Hoàng Việt, bé Na và chú gấu.

Mấy người khách nhân đi tham quan sở thú cũng phải trầm trồ vì độ gan dạ của hai người Hoàng Việt, phải biết con gấu này nghe nói ghê lắm a!

Con gấu sau khi uống xong thuốc tăng trí lực thì mừng rỡ chạy vòng vòng sân, nhìn Hoàng Việt đầy cảm kích, quả thật Hoàng Việt không khác gì cha mẹ nó vào lúc này, nó nhìn Hoàng Việt, sau đó chỉ chỉ vào tim mình, làm Hoàng Việt cười khà khà, xem ra mày cũng biết uống nước nhớ nguồn a.

“Anh hai, khi nào chúng ta có thể mang nó về?”

“Chắc là còn lâu lắm, chờ anh hai đạt tới cảnh giới Hóa Kính, sẽ dắt nó về!”

“Vâng... anh hai!” Bé Na có chút không kịp chờ đợi, mặc dù cô biết nhà nước cấm nuôi thú dữ nhưng cô sẽ bắt nó chỉ ở trong nhà thôi a!

Nói đến nhà, Hoàng Việt vào giờ phút này cũng rất muốn gia đình mình chuyển nhà, vào ở trong biệt thự, nhưng mà hắn cũng không vội, còn phải hỏi ý kiến ba mẹ, còn bé Na sao, đương nhiên là rất thích rồi

Tối hôm đó, Hoàng Việt một mình đi đến nhà hàng Royal, hôm nay nhà hàng miễn phục vụ thực khách, cả nhà hàng đều chi chít đám đàn em của Nhân đại ca, lên đến hai ba trăm người, từ những tên côn đồ cắc ké cho đến võ lâm cao thủ.

Thủ tục để thăng chức Trưởng Lão cũng không quá rườm rà, chỉ là Hoàng Việt phải cắt máu ăn thề cùng nhị vị Trưởng Lão, thề hiệu trung, sẵn sàng vì bang phái mà làm ra tất cả, Hoàng Việt rất có thiện cảm với anh Nhân nên cũng không phản đối, sau khi anh Nhân công khai với toàn bang rằng hắn là Trưởng Lão thì coi như chuyện đã thành rồi.

“Chúng ta cùng chúc mừng Trưởng Lão Hoàng Việt!” Nhân cá chép hô to, tất cả mọi người, dĩ nhiên là những cao tầng bang phái ở trong một khu cùng nâng ly.

“Chúc mừng Tân Trưởng Lão!”

“Chúc mừng Trưởng Lão Hoàng Việt!”

“Chúc mừng...”

Hoàng Việt cười hề hề, lúc này hắn đang ngồi cạnh Hải Đường công tử, Vinh mặt thẹo, hai người đều rất mừng cho Hoàng Việt, nhất là anh Vinh, mấy hôm nay nghe tin Hoàng Việt thăng chức Trưởng Lão mà anh ta không thể nào tin nổi, thậm chí còn không ngủ được.

“Việt à, em thật sự khiến anh rất bất ngờ!” Vinh mặt thẹo cảm thán.

“Tất cả cũng nhờ anh!” Hoàng Việt dĩ nhiên không quên ơn anh Vinh dẫn dắt mình.

“Còn chuyện kia... Anh không biết phải làm sao để báo đáp em!” Chuyện Vinh mặt thẹo bảo dĩ nhiên là việc Nhân cá chép sai người xử lý giúp Vinh mặt thẹo báo thù.

“Chúng ta là anh em, đừng nói báo đáp hay không báo đáp, chuyện của anh cũng là chuyện của em, nếu anh không chê, chúng ta có thể kết bái huynh đệ!”

“Tao nữa, tao cũng muốn kết bái, nhóc Việt!” Hải Đường công tử chen miệng nói vào.

“Khà khà... được thôi, vậy ngay bây giờ làm luôn đi!” Hoàng Việt cười ha ha.

“Được!” Vinh Mặt Thẹo dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Tiếp đó, ba người xin phép anh Nhân cá chép cho mọi người kết bái huynh đệ, Nhân cá chép dĩ nhiên là mừng hết lớn, đứa con trai hư hỏng của mình có thể kết bái huynh đệ cùng thằng Hoàng Việt đây, ông có thể trông mong gì hơn.

Sau khi kết bái xong, ba người uống máu nhau, ngồi xuống bàn, Hải Đường công tử nói: “Chuyện thằng Tiểu Năm Cam, anh mong em giúp anh trả đũa nó!”

“Vâng, nhị ca!” Hoàng Việt đầy tự tin đáp lời.
 
Chương 190: Tổng duyệt thi tài


Giờ phút này, Nhân cá chép cũng đã biết về việc Nam trọc đạt tới cảnh giới Ám Kình, thật sự ban đầu khi chưa nghe Hoàng Việt nói tới, ông cũng đã nghi nghi Nam trọc không đơn giản, ít nhất cũng phải là nửa bước Ám Kình, nhưng bây giờ thì ông hoàn toàn tin tưởng Hoàng Việt, tên Nam trọc nếu không đột phá đến Ám Kình thì không thể hống hách như vậy được, xem ra sau này ông cần phải cẩn thận nhiều hơn.

Bữa tiệc rất nhanh thì kết thúc, kể từ ngày hôm nay, Hoàng Việt chính thức nắm quyền to trong bang, có thể điều động các thành viên của bang, có thể mượn tài chính của bang để xử lý việc riêng, việc Nhân cá chép cho người đi bảo hộ người nhà Hoàng Việt cũng được hợp lý hóa, các thành viên không ai dám dị nghị gì nữa.

Hai ngày hôm sau, hôm nay là một ngày khá bận rộn với Hoàng Việt, khi mà hắn phải đi tổng duyệt tiết mục thi tài của cuộc thi Nam Thanh Nữ Tú do báo kenh14 tổ chức sẽ được diễn ra vào cuối tuần này, vào sáng chủ nhật, hắn sẽ cùng rất nhiều bạn học sinh trong Thành Phố vượt qua vòng bình chọn ảnh tiến vào vòng thi tài, còn được truyền hình trực tiếp trên TV.

Nói về tiết mục thi tài, Kiều Linh lựa chọn thi hát, Hiểu My lựa chọn diễn xuất, xem ra cô ta rất muốn làm diễn viên, còn Hoàng Việt, còn nhớ lần trước hắn rút thưởng được kỹ năng Piano Thần Cấp chưa dùng, vì vậy hắn quyết định lần thi này sẽ dùng kỹ năng này luôn.

Trước khi đi thi, Hoàng Việt cũng ra cửa hàng bán đàn Piano thuê một chiếc tập luyện vài giờ, dù rằng kỹ năng đã in sâu vảo óc hắn nhưng cũng phải tập để cho quen tay, đến khi đó trình diễn cũng xuất sắc hơn, những tiếng đàn êm ái mà Hoàng Việt đánh ra quả thật khiến nhân viên cửa hàng hết hồn luôn à, mà đó là do hắn giấu nghề mà thôi, vẫn chưa phô diễn toàn bộ kỹ thuật ra đó nha...

Để chuẩn bị cho cuộc thi, Hiểu My có mời Hoàng Việt qua chỉ đạo cô diễn xuất, cùng đưa ra bình phẩm, Hiểu My rất chịu chi, đầu tư tiền mời một số diễn viên, sau đó cô tự lên kịch bản, chắc hẳn lần này cô cũng muốn chiến thắng Kiều Linh rồi, đạt được ngôi Nữ Vương cùng Hoàng Việt là điều cô ước ao bấy lâu đó a!

Hoàng Việt vừa xem qua màn kịch do Hiểu My đóng thì rất vừa lòng, xem ra Hiểu My cũng đã chuẩn bị từ lâu, không phải nước đến chân mới nhảy như hắn, Hoàng Việt tin chắc tiết mục của Hiểu My sẽ rất được hoan nghênh, dù là ban giám khảo hay là các bạn teen, do phần thi này 50% điểm là ban giám khảo, còn lại là bình chọn qua tin nhắn của cư dân mạng.

Còn Kiều Linh, cô chọn hát một bài tình yêu, đó là bài Em Ngày Xưa Khác Rồi của ca sĩ Hiền Hồ, Hoàng Việt nghe qua thì cũng khá thích, nhưng hắn vẫn không biết tại sao Kiều Linh lại chọn bài này đây.

...

Trong một hội trường lớn, lúc này đang có 12 em học sinh tập trung, tất cả đều là những học sinh có ngoại hình tuấn tú, xinh đẹp, mọi người đã đánh bại hàng trăm học sinh khác mà vượt qua vòng bình chọn ảnh, hôm nay mọi người sẽ tổng duyệt cho buổi thi tài, ai nấy đều rất háo hức.

“Việt, hôm nay cậu định thi tiết mục gì?” Một bạn nữ khá xinh xắn tiến lại gần hỏi Hoàng Việt, lúc này Hoàng Việt đang ngồi tán dóc cùng Kiều Linh và Hiểu My, xem ra bạn gái này cũng bạo dạn lắm a, mới dãm chõ mũi vào.

“À... Mình đánh đàn piano, còn cậu?”

“Ừm... Mình thi nhảy hiện đại!” Bạn nữ cười hì hì nói, hèn chi trông cô ta mặc trang phục rất sành điệu à...

“Ồ... Chúc cậu may mắn!”

“Cậu cũng thế!” Cô nàng nhìn qua Kiều Linh và Hiểu My một cái rồi tiếp tục lên bục tập luyện, lúc này giám khảo vẫn chưa vào chỗ ngồi, mọi người còn đang cho các thí sinh làm quen sân khấu đây...

“Em An Nhiên, mời lên sân khấu biểu diễn tiết mục múa dân gian!” Lúc này, các ban giám khảo đã vào chỗ, gọi lên thí sinh đầu tiên.

Rất nhanh, một bạn nữ bước lên sân khấu, mặc trong mình bộ áo dài truyền thống, bắt đầu tiết mục múa điêu luyện, ngoài bạn nữ này ra, còn có một vài bạn múa phụ trợ, Hoàng Việt xem mà không ngừng tấm tắc, xem ra cô nàng này có học qua kỹ năng múa, đã tập luyện tiết mục này rất lâu rồi a.

Lần lượt từng bạn học sinh lên đài biểu diễn, có một số bạn đăng ký tiết mục hát, tiết mục diễn thuyết, tiết mục nhảy, riêng Minh Anh, cậu ta lên sân khấu biểu diễn ảo thuật.

“Hôm nay, mình xin biểu diễn một tiết mục ảo thuật nhỏ, chỉ một màn thôi, còn lại thì đến hôm thi chính thức mình xin biểu diễn tiếp!” Minh Anh hô to, các bạn giám khảo cùng các bạn học sinh lập tức vỗ tay bôm bốp.

Trước tiên, Minh Anh lật ra mấy tờ polime 500 ngàn khoe cho mọi người.

Sau đó, Minh Anh đi xuống ghế khán giả, hỏi: “Ai có tờ 10 ngàn không cho mình mượn nào!” rất nhanh thì đã mượn được của một bạn tờ polime 10 ngàn đồng.

Tiếp theo, cậu ta lên sân khấu, giơ lên cho mọi người, rồi lật lật tay, cuối cùng, tờ tiền biến thành tờ polime 500 ngàn.

“Hoan hô!”

“Hay quá!”

Nói thật, ngay cả Hoàng Việt cũng có chút bất ngờ, hắn không rành về ảo thuật, không quá rõ về mánh khóe của các ảo thuật gia, nhưng hẳn là phải có một vài đạo cụ đi.

“Hẳn là phải có nam châm!” Hoàng Việt lẩm bẩm, tuy hắn không quá xác định nhưng nếu có nam châm thì có thể dễ dàng lừa khán giả hơn.

Tiếp theo, là đến phiên Kiều Linh, cô lên hát bài Em Ngày Xưa Khác Rồi, sau khi hát xong, các bạn học sinh vỗ tay không ngừng, nhưng có một vị nam giám khảo nói:

“Kiều Linh, anh thấy bài hát này không phổ biến, nếu em hát, rất có thể sẽ khá ít người bình chọn, em xác định vẫn chọn bài này chứ?”

“Vâng, em xác định, vì em khá thích bài này ạ!” Kiều Linh không có ý định đổi bài.

Màn trình diễn kế tiếp là của Hiểu My, cô lên sân khấu cùng với một ít diễn viên, diễn tiểu phẩm hài ngắn, có tên “Em không biết đâu”.

Trong lúc cô diễn, mọi người gần như đều im lặng, quả thật Hiểu My diễn rất nhập tâm, đem lại cảm xúc rất nhiều cho mọi người, ai nấy đều tin chắc, nếu Hiểu My theo con đường diễn viên, muốn không thành công cũng không được, sau khi Hiểu My diễn xong, mọi người vỗ tay còn to gấp đôi tiết mục của Kiều Linh mới vừa rồi.

“10...10...10!” Ban giám khảo giơ lên bảng chấm điểm, bọn họ hoàn toàn bị chinh phục, xem ra Hiểu My ngày hôm đó chỉ cần biểu hiện không quá tệ, phần chấm điểm của ban giám khảo sẽ là điểm tuyệt đối rồi...

Cuối cùng không ai khác chính là tiết mục của Hoàng Việt, lúc này trên sân khấu có một chiếc đàn Piano lớn, mọi người ai cũng tò mò về khả năng của chàng trai này, phải biết chàng trai này là người xếp hạng nhì cuộc bình chọn ảnh, rất có khả năng cạnh tranh ngôi Nam Vương với Minh Anh, nếu như cậu ta thi tài tốt, muốn đạt ngôi Nam Vương cũng không phải là không thể...

“Em xin đánh bài Canon in D tặng mọi người, còn bài em biểu diễn trong đêm chung kết là gì thì xin giữ bí mật!” Hoàng Việt cười hì hì nói.

Thật ra, buổi tổng duyệt hôm nay chỉ để xem kỹ năng của mọi người trong tiết mục như thế nào thôi, dĩ nhiên có những bạn chọn tiết mục tổng duyệt khác với tiết mục biểu diễn chính thức, nhưng chỉ cần tiết mục đó không trái với thuần phong mỹ tục thì đều sẽ được duyệt cả.

Tiếng đàn du dương vang lên, quả thật Hoàng Việt đánh đàn cực kỳ có kỹ thuật, Canon in D vốn là bản piano khá phổ biến nên hầu hết những người ở đây đều từng nghe qua, nhưng cách Hoàng Việt đánh quả thật có phong cách rất khác, mang đến cho người nghe cảm giác bay bổng, thư thái và dễ chịu nhưng cũng không kém phần sôi động, hoàn toàn xứng đáng với điểm 10.

Đúng là vậy không sai, sau khi Hoàng Việt ngừng đàn, tất cả mọi người đều muốn nghe nữa, ban giám khảo cũng giơ lên 3 con điểm 10, phải biết tiết mục của Minh Anh mới vừa rồi cũng chỉ được 1 con 10 và hai con 9 mà thôi a...
 
Chương 191: Thuật dịch dung


Sau khi về đến nhà, Hoàng Việt lên mạng đọc báo thì thấy một tin tức khiến hắn thú vị, đó chính là Viện Virus học Vũ Hán sẽ tổ chức họp báo tuyên bố tình hình nghiên cứu Vắc xin chống Virus vào thứ bảy tuần này, theo Hoàng Việt nghĩ, đây nhất định là lúc bọn họ công bố công trình của mình ra thế giới rồi, để xem, tao sẽ phá tan tành toàn bộ cho coi.

Nhưng phá như thế nào hả, chẳng lẽ bây giờ hắn phải sang Vũ Hán sao, Hoàng Việt rất muốn đi, nhưng đến đó thì mình dùng danh nghĩa gì mà vào buổi họp báo đây a, thật là rất phiền phức à...

Vả lại, hôm chủ nhật hắn phải có buổi thi Nam Thanh Nữ Tú, không thể bỏ được a, thôi thì chờ đến lúc đó rồi tùy cơ ứng biến vậy, cùng lắm thì mình sản xuất ra 1000 ống vắc xin, thầm tung ra ngoài, thế nào lúc đó bọn kia cũng chết chắc.

Hoàng Việt cũng không biết tại sao tên Nguyễn Công Minh vẫn chưa làm ra hành động gì, nghĩ lại thì hắn cũng chỉ có cảnh giới Minh Kính, có thể nhờ hệ thống tra xét được, lập tức hỏi hệ thống luôn:

“Hệ thống, tên Tiểu Năm Cam đang làm gì!”

“Hắn đang ở Hà Nội xử lý sự vụ bang phái thưa kí chủ!” Hệ thống hồi báo.

“Ồ... Rất tốt! Thế khi nào hắn về!”

“Theo dự tính thì hơn 2 tháng!”

Hoàng Việt mừng thầm, 2 tháng a, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ đột phá Minh Kính hậu kỳ, thậm chí còn cao hơn, đến khi đó cho dù 10 tên Nguyễn Công Minh cũng không thể là đối thủ của hắn được.

“Hệ thống, ta muốn rút thưởng!”

“Vâng, kí chủ muốn rút thưởng cấp mấy?”

Hoàng Việt hiện tại đang có 112 triệu tích phân, hắn muốn thử rút một lần cao cấp xem ra được gì, dù gì bây giờ mỗi ngày đều có hai chục triệu tích phân vào sổ, cũng không phải đối mặt với nguy hiểm gì, thử vận may một chút cũng không sao.

“Rút thưởng cao cấp chứ!” Hoàng Việt quyết định.

“Đinh! Kí chủ rút thưởng cao cấp, đạt được Dịch Dung Thuật!” Hệ thống thông báo.

“Thuật dịch dung?” Hoàng Việt mừng hết lớn, theo hệ thống thương thành mà hắn đã coi, thì thuật dịch dung có giá 500 triệu tích phân lận a, thuật này có thể giúp hắn giả trang thành bất kỳ ai, cho dù là con gái hắn cũng giả trang được, nó có thể thay đổi các khí quan trên gương mặt, làm nó to ra, thon hơn, kể cả mắt, muốn mắt to ra cũng có thể, đây là thứ Hoàng Việt hướng tới từ lâu rồi.

“Quá tốt!” Hoàng Việt rất nhanh thì được truyền vào thông tin của thuật dịch dung, hắn thử chuyển đổi khí quan trên mặt và nhìn mình trước gương, trước tiên là ba mình, quả thật hắn có thể biến dạng như ba mình được, chỉ tiếc là không có râu, nhưng có thể mua râu giả từ hệ thống, nhìn sẽ giống y chang như râu thật, không có vấn đề gì, vấn đề thứ hai chính là mái tóc, ừm... mình có thể thay thể bằng cách đội mũ chẳng hạn, không sao cả.

Tối nay, Hoàng Việt có hẹn với Hiểu My, hai người dự tính ra ngoài ăn tối, đã lâu rồi Hoàng Việt không cùng Hiểu My đi chơi, bây giờ hắn và cô mỗi khi đi chơi đều trao cho nhau những nụ hôn say đắm, Hoàng Việt rất hưởng thụ những khoảnh khắc ấy, có điều đôi lúc hắn cảm thấy có lỗi với Kiều Linh chút xíu thôi.

Cảm giác có lỗi này chỉ có thể tan biến khi mà Kiều Linh chấp nhận việc hắn quen hai người, mà Hoàng Việt nghĩ, với sức lực của mình hiện tại, tam thê tứ thiếp hắn hoàn toàn có thể thỏa mãn được nói chi là hai cô, vì vậy sớm hay muộn gì thì Kiều Linh cũng phải chấp nhận điều này.

Điều làm Hoàng Việt bất ngờ đó là hôm nay Hiểu My lại dẫn đứa em Thiên Di theo, con bé này ngày hôm nay ăn mặc rất sành điệu, vừa nhìn đã biết toàn đồ đắt tiền, còn mua thêm con Samsung Galaxy Note 9 giá gần 1 ngàn đô, đúng là thích đua đòi mà, mà Hoàng Việt thấy cũng không có gì lạ, lúc hắn có nhiều tiền cũng đi thế giới di động mua điện thoại Apple đó thôi, ha ha.

“Anh Việt, thấy bộ đồ này em mặc thế nào, có đẹp hem?” Thiên Di cười khúc khích, một mặt câu dẫn nhìn Hoàng Việt, Hoàng Việt nhớ lại trò nghịch ngợm hôm bữa của cô bé mà đỏ hết cả mặt, đứa em này của Hiểu My không biết có giống chị gái mình hay hoàn toàn trái ngược đây.

“Mày đó, nói nhiều nữa là tao đuổi về!” Hiểu My múc một muỗng yaourt lên, sau đó kí đầu Thiên Di một cái, nếu không phải con bé này dọa sẽ méc cho Kiều Linh thì cô còn lâu mới dẫn nó theo.

“À... bé Di rất xinh, mặc đồ cũng rất đẹp, ha ha!” Hoàng Việt giơ lên một ngón tay cái, lời hằn nói là thật lòng, bé Di ngoại trừ nhìn có chút trẻ con ra thì cái gì cũng bự a, nhất là vòng 1.

“Thế anh Việt có thích bé Di không, hi hi!” Thiên Di lườm chị gái mình, không thèm để ý tới lời uy hiếp, hừ, hiện nay súng đã nằm trong tay chị, còn lâu mới hù được chị nhá, há há.

“Ừm... Anh Việt coi bé Di như là em gái thôi!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, trời ơi, cô bé này lại giống như Hiểu My lúc trước rồi sao, mình là một người có tâm hồn mong manh à, dễ bị dụ lắm đó...

“Anh Việt, anh không thích bé Di sao?” Bé Di bắt đầu giận dỗi, một mặt nhăn nhó, làm Hoàng Việt cực kỳ lúng túng.

“Ừm... Anh đi vệ sinh một tí!” Hắn đành phải tìm cách đánh bài chuồn.

Nhưng vừa đi vào không lâu, Hoàng Việt tai rất thính, hắn nghe được bên ngoài vang lên thanh âm: “Ồ, Hiểu My, cậu cũng đi ăn Yaourt ở đây sao, Việt đâu, mình thấy xe anh ấy ở ngoài kia!”

“Kiều Linh sao?” Hoàng Việt thầm hoảng, không được, nếu cô ấy biết mình đi chơi với Hiểu My mà không xin phép cô, chắc chắn sẽ giận mình lắm.

“À....À... À!”

“Sao thế Hiểu My, sao cậu ấp úng thế, bé Di, anh Việt đâu?” Kiều Linh thắc mắc hỏi.

“Hông có, bọn em mượn xe anh Việt đi ăn, chứ anh Việt hổng có đi cùng!” Hoàng Việt từ bên trong có thể nghe rõ ràng tiếng Thiên Di nói.

Hoàng Việt lập tức dịch dung thành Hải Đường công tử, sau đó hắn tháo chiếc dây chuyền in tên mình do Kiều Linh tặng ra, dùng Súc Cốt Công hoán đổi vóc người, ngay sau đó bước ra ngoài, kết hợp với Ma Tính Giọng Hát chuyển đổi giọng nói: “Anh đi vệ sinh hơi lâu, hai bé chờ lâu không, ồ, bạn là ai?”

“Á!!” Hiểu My hét lên, cực kỳ thất thố, nhưng rất nhanh cô trấn tĩnh lại, nói: “Á, anh thật là, đây là bạn học của em, hic hic, bại lộ rồi!”

Thiên Di lúc này cũng đang trợn mắt ngoác mồm đây, ông anh này từ đâu chui ra, là tên hôm bữa chở chị mình về nhà đây mà, nhưng không biết nói gì nên đành im thin thít.

“Ồ... Chào anh, em là bạn của Hiểu My, anh là bạn trai của Hiểu My phải không ạ?” Kiều Linh lễ phép nói.

“Ừm... mà sao em biết!” Hoàng Việt làm ra vẻ rất ngạc nhiên.

“Em... em... em đoán!” Kiều Linh bẽn lẽn nói, chứ chả lẽ nói mình ngầm theo dõi Hiểu My sao?

“À... My, chúng ta phải đi thôi, hôm nay anh nói là sẽ ra mắt ba mẹ rồi mà, đi sớm kẻo muộn!”

“Ừm... Vâng, vâng!” Hiểu My rất hợp tác.

“Em tên Linh phải không, anh nghe My nói nhiều về em rồi, thôi bọn anh phải đi, em và em trai dùng Yaourt ngon nhé!”

“Vâng, thưa anh!” Kiều Linh một mặt hí hửng, xem ra cô bạn Hiểu My không thể dành bạn trai với mình được rồi.

Vừa bước ra khỏi quán Yaourt, đóng cửa lại rồi, Hoàng Việt khẽ nói với hai người: “Anh có điều muốn nói, có điều cả hai phải thật bình tĩnh, được chứ?”

“Vâng ạ!”

“Anh là Việt đây!”

“Cái gì???” Cả hai ngây ngốc, che miệng mình lại, tránh để thanh âm phát ra quá lớn...
 
Chương 192: Lời anh nói là thật chứ???


Thiên Di một mặt không thể tin được, còn Hiểu My thì có chút bán tín bán nghi, tuy rằng cô rất muốn tin nhưng điều này quá là hoang đường a.

“Hì hì... Mọi người không nhận ra giọng anh sao?” Hoàng Việt đổi giọng lại như lúc ban đầu, lúc này hai người mới có chút tin tưởng.

“Anh Việt, sao anh làm được hay thế?” Thiên Di không kịp chờ đợi hỏi.

“Nói sau đi, nào, cùng về!” Nói xong, Hoàng Việt lên chiếc xe Agusta chở Hiểu My, còn Thiên Di lái chiếc Vision cùng đi trên đường.

Sau khi quẹo vào một ngõ hẻm, Hoàng Việt liền đổi lại khuôn mặt như lúc ban đầu, rồi quay mặt về sau cho Hiểu My nhìn coi, Thiên Di cũng ngó qua xem thì một mặt hoảng hốt, đúng là anh Việt rồi a, đây giống như là làm ảo thuật vậy, thật sự quá khó tin.

“Anh biết thuật dịch dung sao?”

“Không sai!”

“Anh còn biết những gì nữa?” Hiểu My tò mò hỏi.

“Rất nhiều, sau này em dần dần sẽ biết thôi!” Hoàng Việt âu yếm nhìn người thương của mình, hà hà, hôm nay mình hẳn là làm cô ấy rất kinh ngạc đi.

“Anh Việt, chỉ em làm với được không?” Thiên Di một mặt hướng tới, thử nghĩ xem, nếu cô làm được trò này, có thể hù được đám bạn đó a!

“Ách... Cái này chỉ anh mới làm được!” Hoàng Việt nói là sự thật, phương pháp dịch dung thật ra là một kỹ năng, tuy có thể rèn luyện được nhưng đó là trên cơ sở khí quan trên gương mặt đã trải qua hệ thống cải tạo, có lẽ sau này khi Thiên Di cũng bắt đầu luyện võ, đạt tới cảnh giới cao may ra mới chạm đến đi...

Cùng hai người đi về nhà, sau đó Hoàng Việt liền ngủ luôn, haiz, hôm nay quả là may mắn a, nếu lúc đó mình không chuồn đi vệ sinh hẳn là bây giờ rất khó xử à...

...

“Anh Kiệt, anh giải thích tin này như thế nào? Tại sao anh bảo thông báo với chính phủ, mà lại có chuyện cuối tuần này Viện Virus học Vũ Hán tổ chức họp báo tình hình Corona Virus!”

“Xin lỗi ông, đây là quyết định của chính phủ, tôi không thể can thiệp!” Trương Kiệt không có chút nào động dung, một mặt lạnh nhạt nhìn về Phạm Ngọc Thành.

“Còn hai đồng chí này đến đây làm gì, bộ anh định bắt tôi lại sao?”

“Xin lỗi, tôi cần phải tạm giam ông lại, vì ông thuộc diện tình nghi đã ăn trộm công trình nghiên cứu Virus Corona của chúng tôi!” Trương Kiệt một mặt âm hiểm nói, khà khà, cái tội bắt ông phải quỳ xuống năn nỉ, để lần này coi ông còn dám ngông cuồng nữa không?

“Anh quá đáng lắm, tôi không có tội!” Phạm Ngọc Thành hét to, nhưng rất nhanh ông ta bị áp giải đi, trong lúc đó còn bị nhét một tấm khăn vào miệng.

Đi qua từng phòng bệnh viện, Phạm Ngọc Thành biết mình đã bị tên Trương Kiệt này chơi rồi, không ngờ hắn lại làm càn đến mức này, cũng may là mình đã gọi cho cậu thanh niên kia, nếu không hẳn là không còn đường thoát, phải biết vì tự tôn dân tộc, ai biết quốc gia này có thể làm ra những gì...

Phạm Ngọc Thành rất nhanh bị đưa vào phòng biệt giam trong một trụ sở cảnh sát, ông bị tịch thu điện thoại, tất cả vật dụng, nếu Phạm Ngọc Thành đoán không sai, vài ngày sau có thể mình sẽ còn bị bức cung, tra tấn, ép phải nhận tội đã cướp công trình nghiên cứu của đối phương, haiz, đúng là khổ cho ông quá mà...

...

Vài ngày sau, hôm nay là thứ 7, chính là ngày tổ chức buổi họp báo công bố tình hình phòng chống Virus của Viện Virus học Vũ Hán, đài truyền hình Trung Quốc đang trực tiếp buổi họp báo này với Toàn Quốc, thậm chí là phát sóng ra cả nước ngoài và có cả nhân viên phiên dịch, rất nhiều phóng viên quốc tế đã túc trực tại đây từ sớm, chuẩn bị đăng bài về tình hình phòng chống dịch bệnh do Virus Corona gây ra tại đất nước tỷ dân này.

Ngồi trên bàn chủ tọa, là những vị Giáo Sư nổi tiếng của Viện Virus học, nhưng hôm nay lại có thêm một người lạ mặt, chính là vị bác sĩ Trương Kiệt, đây là bác sĩ ngành Virus nhưng không có bao nhiêu tiếng tăm, làm các vị đại biểu quan khách đều có chút tò mò, không biết ông ta hôm nay đảm nhiệm vị trí gì trong buổi họp báo đây...

Hoàng Việt dĩ nhiên không thể bỏ qua buổi họp báo này, hắn đang ngồi trước màn hình Macbook, xem online luồng trực tiếp đây, cũng đã nhìn thấy tên Trương Kiệt, rất nhanh, khoảng 30 phút sau khi giới thiệu một ít thông số về tình hình bệnh tật, vị chủ tọa Giáo Sư đầu ngành đứng lên phát biểu:

“Lần này, chúng tôi tổ chức buổi họp báo, chủ yếu vẫn là để tuyên bố rằng, Trung Quốc chúng ta đã thành công chế tạo ra vắc xin ngăn ngừa Virus!”

Một lời nói vang lên làm cả hội trường im thin thít, ngay sau đó là tiếng trầm trồ, ai nấy đều không thể tin tưởng vào lời nói của vị Giáo Sư này, phải nói Châu Âu vẫn chưa nghiên cứu ra được vắc xin, theo dự tính phải vài tháng sau mới có thể nghiên cứu được vắc xin để mà đưa vào lượng sản, vậy mà Trung Quốc đã nghiên cứu thành công vắc xin rồi, đùa sao, nhưng mọi người không dám chen lời, yên lặng cho vị Giáo Sư này nói tiếp.

“Và người nghiên cứu ra vắc xin, chính là bác sĩ Trương Kiệt đây, nào, xin mời bác sĩ Trương Kiệt phát biểu!”

Lúc này, mọi người hoan hô như sấm dậy, bác sĩ Trương Kiệt lập tức cầm lên micro, ồm ồm nói: “Thật ra, công trình này tôi nghiên cứu đã lâu, cũng phần lớn là nhờ may mắn nên mới có thể thành công được!”

“Trương Kiệt, anh quá khiêm tốn, nào, hãy nói lên hành trình tìm ra Vắc xin của mình!”

Hoàng Việt nghe vậy mà cười hắc hắc, ha ha, hắn cũng muốn xem tên Trương Kiệt này sẽ nói gì đây.

“Vâng, chuyện là từ năm 2003, khi mà dịch Virus SARS xuất hiện, tôi nhìn hàng trăm người dân Trung Quốc chết đi mà lòng cứ đau đáu, quyết tâm không thể để đại dịch tương tự như vậy xuất hiện một lần nữa, kể từ đó, tôi bắt đầu dành thời gian rảnh sau khi công tác của mình, mỗi ngày trích ra một hai tiếng, nghiên cứu về các chủng Virus gây viêm phổi, viêm đường hô hấp, đặc biệt là chủng Corona!”

Chần chờ một lát, hắn nói tiếp: “Kể từ đó, tôi tìm đủ mọi phương hướng có thể, tôi đã nghĩ rằng loại Virus Corona này rất dễ tiến hóa thành một loại mới, vì vậy tôi đã thử nhiều phương án và điều chế ra Vắc xin phòng ngừa nhiều loại Virus mới có thể phát sinh, rất tiếc là trong một lần không cẩn trọng, tôi đã làm cháy hết tất cả thiết bị, may thay, vẫn còn 20 ống vắc xin tôi bảo quản trong tủ lạnh, vừa đúng có thể ngăn ngừa dịch Virus Corona lần này!”

“Bác sĩ Trương, trong quá trình anh nghiên cứu ra Vắc xin, có khó khăn gì không?” Một vị phóng viên đưa ra câu hỏi.

“Dĩ nhiên là có, rất nhiều khó khăn là khác, tỉ như kinh phí, tỉ như thí nghiệm thất bại, nhưng tôi không bỏ cuộc, vì quốc gia, tôi sẵn lòng hi sinh cả tính mạng và tuổi trẻ của mình!”

Lúc này, mọi người vỗ tay bôm bốp.

Nhưng cũng có người cảm thấy khó tin: “Bác sĩ Trương, tất cả những lời anh nói vừa rồi là thật chứ? Anh sẽ chịu trách nhiệm trước toàn thể người dân trên thế giới vì lời nói của mình chứ?” Một phóng viên khác cất tiếng hỏi.

“Đúng lúc rồi!” Hoàng Việt lẩm bẩm, ha ha, xem ra trời giúp mình, người phóng viên này hỏi đúng chỗ rồi đây.

“Hệ thống, hối đoái thẻ thành thật và lập tức dùng vào tên Trương Kiệt!” Hoàng Việt ra lệnh.

“Kí chủ hối đoái thành công, còn lại 81 triệu 391531 tích phân!”

“Thẻ thành thật sử dụng thành công!”

Lập tức, tên Trương Kiệt trả lời: “Dĩ nhiên là tôi nói xạo!”
 
Chương 193: Người đó là... Phạm ngọc thành!


“Anh Trương, ý anh là gì!” Giáo Sư Trần quát mắng.

“Giáo Sư Trần, xin hãy cho bác sĩ Trương nói tiếp!” Bên dưới, đám đông hô to, làm Giáo Sư Trần phải im lặng.

“Các vị, thật sự xin lỗi, tôi có tội, tôi có tội!” Trương Kiệt nức nở nói.

Chần chờ một lát, hắn nói tiếp: “Tự nhiên tôi thấy tôi sai lầm quá, khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của chư vị ngồi ở đây, tôi mới cảm nhận được tội lỗi này, đúng, là tôi bịa đặt, tôi không xứng đáng với sự vun trồng của đất nước, của ngành Y, tôi không phải là người tạo ra Vắc xin!”

“Ồ...”

“Trời ơi!”

“Tin được không?”

Lúc này, phía dưới hội trường, các phóng viên như vỡ tổ, các phóng viên nước ngoài hầu hết đều biết Tiếng Trung nên đều có thể nghe rõ Trương Kiệt nói gì.

“Thưa bác sĩ Trương, vậy ai là người tạo ra Vắc xin?” Rất nhiều người đồng thanh hỏi.

“Đúng vậy, đó là một Phó Giáo Sư người Việt Nam, tên là Phạm Ngọc Thành!”

“Người Việt Nam, tên Phạm Ngọc Thành??” Mọi người ngẩn ra rồi, đây là ai a.

“Tôi biết, tôi biết!” Lúc này, một phóng viên người Việt Nam hô lớn, hỏi: “Đó có phải là ông già béo béo, mặt chữ quốc, có râu dê không?”

“Đúng, đúng!” Trương Kiệt lập tức xác nhận.

“Vậy chính là ông ta rồi, được mệnh danh là sao xui xẻo, đã từng làm virus SARS phát tán ra ngoài làm hơn 30 người chết!” Phóng viên người Việt Nam nói, nhưng lúc này không ai quan tâm chuyện này, mà bọn họ muốn biết Phạm Ngọc Thành ở đâu.

“Vậy Phạm Ngọc Thành ở đâu thưa bác sĩ Trương?” Mọi người dồn dập hỏi.

“À... ông ta đã bị biệt giam, đó là lỗi của tôi, là tôi uy hiếp ông ấy, là tôi cướp đi công trình nghiên cứu của ông ấy, xin mọi người tha lỗi cho tôi!”

Trái với phản ứng phẫn nộ của mọi người, ai nấy đều cảm động, xem ra vị bác sĩ Trương này vẫn còn y đức, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhất là người Trung Quốc, họ rất bênh dân mình, nên bác sĩ Giáo Sư Trần liền nói: “Bác sĩ Trương, tôi thông cảm với anh, đứng trước hấp dẫn lớn như vậy, là giải Nobel, cho dù là tôi cũng khó kiềm lòng được!”

“Đúng, chúng tôi cũng thông cảm cho anh, bác sĩ Trương!” Tất cả mọi người đều đồng thanh. Lúc này thì hiệu quả của thẻ thành thật cũng đã hết, bác sĩ Trương Kiệt một mặt mộng bức, chuyện gì xảy ra thế này??? Tại sao mình lại nói thật hết rồi????

“Tôi...tôi...” bác sĩ Trương Kiệt lắp ba lắp bắp, nhưng lúc này Giáo Sư Trần liền cản lại: “Thôi, buổi họp báo kết thúc ở đây đi, chúng tôi còn phải đi tìm Phó Giáo Sư Phạm Ngọc Thành!”

Mọi người chụp ảnh lia lịa, tin này chắc chắn sẽ hot đây, tuy rằng nhất định không thiếu người chỉ trích bác sĩ Trương nhưng hoàn cảnh của ông ta rất đáng thông cảm đó a!

Bác sĩ Trương Kiệt lập tức đi theo đám người Giáo Sư Trần đến đồn cảnh sát, trên đường đi, mọi người liên tục ngợi khen: “Tôi cảm phục anh, bác sĩ Trương, anh đúng là một người thành thật!”

“Ách...” Trương Kiệt gãi gãi đầu, má ơi, hên quá, suýt nữa thì con tiêu rồi...

Mọi người đi vào phòng biệt giam, lúc này Phó Giáo Sư Thành đang bị một tên điều tra viên dội nước xối xả vào mặt, hét: “Ông có khai không, dám lấy cắp công trình nghiên cứu của chúng tôi hả?”

“Tôi không có... Tôi không có!” Phạm Ngọc Thành ho sặc sụa, không dám nói gì.

Bụp một cái, cửa phòng biệt giam mở ra, Trương Kiệt hối hả chạy vào, quát: “Mau dừng tay!”

“Bác sĩ Trương!” Viên điều tra viên một mặt bối rối, tại sao lại đông người như vậy vào đây... Chẳng phải bác sĩ Trương dặn dò hắn nhất định không được để yên cho Phạm Ngọc Thành, phải bắt hắn khai cho bằng được sao?

“Anh Thành, anh không sao chứ?” Trương Kiệt làm bộ quan tâm hỏi, nhưng Phạm Ngọc Thành quát: “Anh được lắm, tôi sẽ kiện anh lên tòa án Quốc Tế!”

“Tôi...tôi!”

“Anh Thành, anh là người chế tạo ra Vắc xin Corona sao?” Lúc này, Giáo Sư Trần liền hỏi.

“Không sai, chính là tôi!” Phạm Ngọc Thành nhìn người đàn ông họ Trần này, nhìn ông ta dáng vẻ đạo mạo, đường hoàng, không giống như là kẻ xấu, nên có chút tin tưởng mà nói lời thật lòng.

“Còn không mau dìu Giáo Sư Thành ra ngoài!” Giáo Sư Trần quát, tên điều tra viên kia liền lau lau mặt cho Phạm Ngọc Thành, người sau liền hất tay hắn ra, một mặt bực tức nói: “Tôi tự đi được!”

Mọi người cùng ra ngoài, lúc này Phạm Ngọc Thành mới kể hết mọi chuyện cho mấy người Giáo Sư Trần, ai nấy nghe đều phải căm tức, xem ra tội của Trương Kiệt thật sự không nhẹ, tuy rằng đã ăn năn hối cải nhưng cũng phải ngồi tù vài năm à, phải biết ông Phạm Ngọc Thành này sau này chắc chắn lời nói sẽ rất có trọng lượng, nếu để ông ta ghi hận thì bất cứ ai cũng không thể ăn ngon ngủ yên.

“Lão Thành, xin lão tha cho tôi, tôi còn vợ và đứa con sắp sinh!” Trương Kiệt quỳ xuống bái lạy, lần này ông ta sợ rồi, khi mà thấy thái độ của mấy vị Giáo Sư không còn mềm dẻo với mình nữa.

“Hừ, làm sai thì phải chịu phạt, nhưng ông cũng có lòng tốt nói lời thật trong buổi họp báo, tôi sẽ làm đợn bãi nại ông, còn nhà nước Trung Quốc xử ông thế nào thì tôi không can thiệp được!” Phạm Ngọc Thành rất hiểu cảm giác của một người làm cha, hơn nữa tên này đã biết ăn năn hối cải, tha cho hắn một lần cũng không phải không được, tuy nhiên tất cả mọi chuyện ông sẽ khai báo hoàn toàn với thế giới, lúc đó hắn ta có chịu được áp lực từ dư luận hay không thì ông không có thời gian mà để ý đâu...

“Vâng... Cảm ơn ông... cảm ơn ông!” Trương Kiệt lúc này cảm ơn trời đất rồi, tuy rằng mình mất đi giải Nobel rất là đau đớn, nhưng mà ít ra không phải ngồi tù, chắc hẳn chỉ bị khiển trách và đuổi khỏi ngành Y mà thôi, dù gì cũng không ai có thể chấp nhận một người vì tư lợi mà bán rẻ lương tâm như hắn được...

“Ông biến đi, từ nay tôi không bao giờ muốn thấy mặt ông nữa!” Phạm Ngọc Thành quát.

“Vâng, tôi biến ngay, tôi biến ngay...” Trương Kiệt lập tức chạy đi mất, các vị Giáo Sư kia cũng cười hà hà, lúc này tâm trạng mọi người đều rất vui đây, vắc xin chữa Corona đã có, người tốt đã được minh oan, hôm nay tâm trạng của ai nấy đều hớn hở, chắc là ngày mai phải tổ chức lại một buổi họp báo thôi.

“Ông Thành, tối mai chúng tôi xin mời ông tham gia buổi họp báo, công bố công trình nghiên cứu của ông đối với thế giới, tất cả mọi chuyện ông trải qua vào ngày hôm đó ông cũng có thể nói ra tất cả, đất nước chúng tôi tuyệt không dung thứ đối với hành động xấu xa này!”

“Vâng, cám ơn các ông, chúng ta cùng thảo luận một chút về Virus được chứ, tôi ngưỡng mộ mấy ông đã lâu rồi!” Thật ra, Phạm Ngọc Thành cũng quen biết một ít chuyên gia Virus của Trung Quốc, nhưng đó là những chuyên gia không phải đầu ngành, dù gì chuyên môn của Phạm Ngọc Thành cũng không cao, hơn nữa Vũ Hán ông ấy chưa đến bao giờ, nên không biết mấy vị này cũng phải.

“Ha ha, chúng tôi mong còn không được đây, nào, chúng ta cùng đi nhà hàng, vừa ăn vừa thảo luận về Virus!”

“Được, được, haha, nhưng các ông cũng phải cho tôi tắm đã chứ!”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, hắc hắc!” Mấy lão Giáo Sư cười hề hề.

....

Lúc này, ở màn hình máy tính, Hoàng Việt cũng đã gấp Macbook lại, thầm cảm khái, xem ra tên Trương Kiệt này nhân phẩm không quá tệ, những lời hắn nói là những lời thật lòng, còn kia là dối lòng, lương tâm tên này không quá xấu, nếu hắn thật sự nghĩ việc cướp của người khác công trình nghiên cứu là việc đúng thì thật sự hôm nay không ai cứu hắn được...
 
Chương 194: Buổi thi tài


Sáng sớm, Hoàng Việt thức dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó qua chở Kiều Linh đi đến hội trường thi tài của cuộc thi Nam Thanh Nữ Tú, hôm nay chương trình này sẽ được truyền hình trực tiếp trên sóng truyền hình đó a, ngày hôm qua, khi tin tức vắc xin Corona được công bố ra ngoài, Hoàng Việt đã thu về 1 tỷ 3 tích phân tích cực, đó là khi mọi người còn nghi ngờ khi mà họp báo còn chưa công bố chính thức, hẳn là ở buổi họp báo sau số lượng tích phân sẽ còn nhiều hơn.

Tốc độ chuyển hóa tích phân hiện tại của Hoàng Việt đã là 220 triệu/ tuần, theo hắn dự đoán, chỉ không tới một tháng sau, là mình có thể sở hữu công pháp tu luyện mới rồi, đến lúc đó cảnh giới có thể nói là đề thăng như vũ bão cũng không quá đáng.

“Anh, hôm nay anh tính đàn bài gì thế?”

“Hà hà, bí mật, nhưng chắc chắn sẽ khiến em bất ngờ!”

Hoàng Việt lấp lửng nói, hắn dự định đàn một bài Piano cực kỳ khó đánh, nhưng nếu đánh được thì phải nói là hay không tả nổi, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người chấn kinh, đến khi đó thì tích phân sẽ ùn ùn vào sổ.

Đi vào sau cánh gà, Hoàng Việt bắt tay chào những bạn học sinh cùng thi chung, ai nấy đều rất háo hức, bọn họ phần lớn đều không nghĩ tới ngôi Nam Vương mà chỉ muốn thể hiện tài năng của mình với mọi người trên sóng truyền hình, tuổi trẻ mà, ai mà chẳng muốn để lại một dấu ấn nào đó đáng nhớ.

Ở hội trường, khán giả lúc này đã kín mít, hầu hết là các bạn học sinh từ các trường đến cổ vũ, trường của Hoàng Việt cũng vậy, ngồi dưới kia là Hoàng Tuấn, Bảo Thy, Ngọc Minh, Thảo Ly, cùng các bạn học trong lớp, mọi người mang một cuộn băng rôn cổ vũ cho bọn Hoàng Việt giơ lên cao cao.

Tới tầm 7h30 thì buổi thi tài chính thức bắt đầu, bạn nữ MC ra sân khấu mời từng bạn thí sinh lên diễn, hôm nay dàn giám khảo ngoài 3 người hôm bữa ra còn có một số thầy cô giáo, đều là những thầy cô chuyên về mảng văn nghệ.

“Xin chào quý bạn học, quý quan khách, hôm nay tiết mục mở màn đầu tiên chính là màn nhảy hiện đại của bạn Trúc Linh trường THPT Nguyễn An Ninh, xin mọi người cho một tràng pháo tay!”

Dưới hội trường, khán giả vỗ tay bôm bốp, nhảy hiện đại a, rất thích hợp với những học sinh tuổi teen, mà đa phần nhảy hiện đại thường là một nhóm cùng nhảy, sẽ rất đặc sắc đó a.

Nền nhạc được bật lên, là một bản nhạc sôi động của Âu Mỹ, bạn Trúc Linh mặc cho mình một bộ đồ hiphop màu trắng đen, ra ngoài sân khấu thể hiện những động tác đầy điêu luyện.

Hoàng Việt vẫn nhớ khá rõ cô nàng này, chính là cô nàng hôm bữa chạy tới bắt chuyện cùng hắn, cô ta rất tự tin và bạo dạn, hắn cũng đã xem tiết mục của cô ấy ở lần tổng duyệt lần trước, nếu chấm điểm thì Hoàng Việt cho 7,5.

Tiết mục tiếp theo là một màn diễn thuyết, một bạn học sinh nam ra sân khấu diễn thuyết về đề tài: “Lựa chọn quyết định thành công”

“Sự lựa chọn của bạn quyết định việc bạn sẽ trở thành một người như thế nào....” Trên bục, cậu thiếu niên này không ngừng diễn giải, mọi người cũng lắng tai nghe, Hoàng Việt nghe cũng thấy có lý, nhưng hắn cũng không để tâm lắm.

Lần lượt là những tiết mục được trỉnh diễn, rất nhanh thì đến Kiều Linh, cậu ta hát bài Em Của Ngày Xưa Khác Rồi, cực kỳ hay, được ban giám khảo đánh giá tổng điểm trung bình là 9,2.

Lúc này, Hiểu My cười hì hì, không có chút nào lo lắng, xem ra cô cũng rất tự tin vào mình a, còn nói với Hoàng Việt: “Hôm nay Nữ Vương không thoát khỏi tay em rồi!”

Hoàng Việt thở dài, cô nàng này cũng háo thắng quá, hừ, nếu là trước đây, cho dù Hiểu My cố gắng cách mấy cũng không thể nào bằng Kiều Linh được, vì người sau cũng là một người rất chuyên cần, sau đó, tiết mục kế tiếp chính là Hiểu My ra sân.

“Thưa quý vị đại biểu, quý quan khách, các bạn học sinh, tiết mục tiếp theo, chúng ta cùng chào mừng bạn Hiểu My của trường THPT Nguyễn Thượng Hiền với tiết mục kịch ngắn “Em không biết đâu”!”

“Hoan hô... hoan hô!”

“Nữ Thần ra sân rồi!”

“Tuyệt vời!”

Hiểu My có rất đông fan hâm mộ, nhất là khi cô đạt được hạng nhất vòng bình chọn ảnh, quả thật với dung mạo xuất chúng của mình, việc cô thu hút đám đông để ý là điều đương nhiên, nhất là Hiểu My còn rất cao, vóc dáng không kém gì người mẫu, mọi người thậm chí còn cho rằng nếu cô ấy đi thi Hoa Hậu không thể nào mà không đạt giải Hoa Hậu Quốc Tế được.

Hiểu My ra sân khấu biểu diễn, tiểu phẩm này của cô chủ yếu châm biếm một số bạn nữ hay lưỡng lự, không có chủ kiến trong cuộc sống, nhưng nó cũng mang giá trị nhân văn giúp người ta muốn phát triển tính cách của mình lên, cũng không kém phần hài hước, làm các khán giả không ngừng cười ồ.

“Ha ha... Vui thật!”

“Hiểu My diễn quá hay!”

“Vâng, sau đây xin mời ban giám khảo chấm điểm và nhận xét!” Nữ MC bước ra sân khấu sau khi Hiểu My đã biểu diễn xong.

“À... Ừm... Tiết mục của em My, thầy thấy rất hợp lý, nhân văn, không kém phần hóm hỉnh, không có gì để chê cả, 10!”

“Thầy cũng thế!”

“Anh cũng vậy...”

Tất cả mọi người đều đồng lòng chấm điểm 10, Hiểu My đứng trên sân khấu cười hì hì, lần này cô thắng chắc Kiều Linh rồi a.

“Các bạn khán giả, xin các bạn đừng quên tổng đài bình chọn vẫn còn mở đến sau khi cuộc thi kết thúc 30 phút, các bạn có thể gửi tin nhắn, mỗi người được gửi tối đa 5 tin để bình chọn cho thí sinh mình yêu thích, tiếp theo đây là tiết mục của bạn Minh Anh, là một tiết mục ảo thuật!”

“Hoan hô... Hoan hô!”

“Hay lắm!”

Mọi người, nhất là các học sinh nữ không ngừng vỗ tay, bọn họ rất yêu thích Minh Anh a, cậu trai này rất baby, mặt búng ra sữa, là mẫu bạn trai lý tưởng của những cô gái tuổi cặp kê, bây giờ mọi người có thể xem tài năng của cậu ta rồi, làm sao không cao hứng cho được.

Minh Anh lập tức bước ra sân khấu, chào tất cả mọi người, hôm nay cậu ta quyết tâm phải thắng cho được Hoàng Việt a, lần trước nghe Hoàng Việt đàn Piano thì cũng hay đấy, nhưng hôm nay mình đã chuẩn bị khá nhiều màn ảo thuật đặc sắc rồi, nhất định nếu không chinh phục được ban giám khảo thì cũng có thể chinh phục được khán giả bình chọn qua truyền hình đi.

Minh Anh rất nhanh thì xuống mượn một tờ tiền của ban giám khảo, sau đó làm ra màn biến tờ 10 ngàn thành tờ polime 500 ngàn, tiếp đó cậu ta còn biểu diễn những tiết mục ảo thuật thường thấy như cắt một đoạn của sợi dây, nhưng sợi dây đó sau khi biến hóa vẫn dài và lành lặn như trước, ảo thuật biến ra chim bồ câu, cùng ảo thuật với lá bài, nói chung là đầy đủ màu sắc, Hoàng Việt ở trong cánh gà, với thị lực của mình hắn nhìn rất rõ, và cũng đã nắm phần lớn môn đạo của các màn biểu diễn này.

Như là tiết mục nối dây, thì thật ra là có một sợi dây chun giấu phần sợi dây nhỏ đã cắt, còn tiết mục hóa ra bồ câu thì trong nắp hộp chứa bồ câu có một ngăn bí mật, nói chung tất cả đều có mánh khóe cả.

Nếu như để Hoàng Việt làm ảo thuật, có khi hắn sẽ lợi dụng Linh Điền Không Gian, khi đó thì hoàn toàn có thể đánh lừa hết tất cả mọi người.

Rất nhanh tiết mục của Minh Anh đã xong, điểm trung bình do ban giám khảo chấm là 9.5, mọi người đều không biết rõ cậu ta làm ảo thuật như thế nào, Minh Anh trước khi rời sân khấu còn thả tim kêu gọi các fan bình chọn cho mình, xem ra lần này cậu ta quyết tâm lắm rồi đây...

Lần lượt là những tiết mục múa, hát ra sân, đến cuối cùng, cũng đã đến tiết mục của Hoàng Việt..

.
 
Chương 195: Bách điểu triều phụng


“Hoàng Việt... Hoàng Việt... Hoàng Việt...”

Dưới khán đài, khán giả hoan hô như sấm, hàng trăm người cùng chờ đợi tiết mục cuối cùng của Hoàng Việt, ai ai cũng biết Hoàng Việt hát rất hay, nếu như Hoàng Việt thi hát, chắc chắn hạng nhất không thể vụt mất khỏi tay cậu ta a.

“Không biết Hoàng Việt hát bài gì đây nhỉ?”

“Chắc là Hồng Nhan rồi!”

“Ồ... tại sao lại kéo ra một chiếc Piano đây!” Mọi người bất ngờ khi từ bên trong cánh gà, có mấy nhân viên kéo ra một chiếc Piano ra sân khấu.

“Chẳng lẽ Hoàng Việt sẽ chơi đàn???”

“Thật không đấy?”

Khán già bên dưới xì xầm, những bạn học của Hoàng Việt thì không quá bất ngờ, mọi người đều đã được Hoàng Việt nói trước về tiết mục, chỉ là mọi người không biết tài năng đánh Piano của Hoàng Việt có tốt như kỹ năng thanh nhạc của cậu ấy không thôi.

Kiều Linh và Hiểu My lúc này cũng đã xuống hàng ghế khán giả, cả hai ngồi cạnh Ngọc Minh, Thảo Ly, Hoàng Tuấn và Bảo Thy, mọi người cùng chú tâm nhìn về sân khấu, nơi Hoàng Việt sắp sửa biểu diễn.

Rất nhanh, Hoàng Việt từ trong cánh gà bước ra, hắn mặc một bộ vest màu đen trông rất lịch lãm, đúng chuẩn bạch mã Hoàng Tử trong lòng các cô gái, ai nấy nhìn về Hoàng Việt mà nín thở im lặng, mọi người hô hấp dồn dập trước vẻ ngoài lãng tử phong trần này.

Trái với dự tính của Hoàng Việt rằng khi mình ra sân khấu sẽ được đón nhận bởi rất nhiều tràng vỗ tay, ngược lại tất cả mọi người đều lặng im chờ hắn trình diễn, Hoàng Việt cũng không nói thêm gì, hắn ngồi vào bàn, đôi tay thon dài khẽ lướt trên phím đàn một cách đầy điêu luyện.

Quả thật, khi mọi người nhìn thấy Hoàng Việt ngồi vào bàn Piano, hắn giống như là biến thành một người khác, loại biến hóa này gần như để tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được, khí chất phong trần lãng tử, cộng với biến hóa đến từ sự chuyên nghiệp khi hắn ngồi trên bàn piano làm hắn giống như trở thành một chuyên gia biểu diễn nghệ thuật vậy.

Loại khí chất này khiến cho Hiểu My, Kiều Linh tim đập rộn ràng, hai người cảm thấy đầy mê luyến, tiếc là Thiên Di hôm nay phải đi ăn tiệc sinh nhật đứa bạn, không thể có mặt ở đây, nếu không con bé nhất định cũng sẽ trầm mê đi vào.

“Hay quá...”

“Hay quá...”

Những bước nhạc đệm lặng lẽ vang lên, mọi người ở đây không có ai quá rành về nhạc Piano, không ai nhận ra Hoàng Việt đây là muốn đánh bài gì, mà thật sự bài nhạc này rất lạ, họ vẫn chưa nghe qua bao giờ.

Mọi người như chìm vào mộng cảnh, giống như nghe được một con Phượng Hoàng đang hót vang, con Phượng Hoàng này vừa cao quý, vừa xinh đẹp, vừa thánh khiết, lông chim của nó như có năm màu không ngừng biến đổi, quả thật đây chính là cảnh giới tối cao của nghệ thuật biểu diễn Dương Cầm, từ tiếng đàn mà khiến người ta liên tưởng đến cảnh vật, đến ý nghĩa mà bài nhạc muốn truyền tải.

“Ôi.......”

Các khán giả lúc này trái tim cũng đập rộn ràng, vừa rồi khi tiếng con Phượng Hoàng kia hót lên, ai nấy đều cảm thấy mình cực kỳ bé nhỏ, thanh âm của nó khi hót vang tuy rằng cao vút, nhưng không ai cảm thấy đinh tai nhức óc, ngược lại càng lên cao, càng thanh càng dịu.

Tiếng hót vang của Phượng Hoàng được Hoàng Việt dùng phím đàn tinh tế thể hiện ra, tiếng hót vang dài, như đánh một hồi chuông vào lòng mỗi người, ai nấy cảm thấy như chú chim này đang kêu gọi mình cùng đứng dậy nhảy múa, cuối cùng, mọi người khán giả trong khán phòng đều không nhịn được mà cùng đứng dậy lắc lư.

Mà lúc này, từ trong cánh gà, không biết từ lúc nào có mấy con bồ câu bay tới, chúng nó không ngừng xoay vòng trên không, sau đó đậu lên cây Dương Cầm mà Hoàng Việt đang ngồi.

Tất cả khán giả lúc này kinh sợ rồi, đây là loại thanh âm gì, vừa có ma lực như vậy, không chỉ khiến cho bọn họ, khiến cho con người không kiềm chế được, còn khiến cho chim chóc cộng minh, lúc này, có một người thốt lên: “Đây là khúc Kèn Tấu ‘Bách Điểu Triều Phụng’ “

Không sai, Hoàng Việt đúng là biểu diễn khúc Bách Điểu Triều Phụng, nhưng thay vì đây là kèn, hắn biến tấu thành một bài Piano, nếu như hôm nay khúc Dương cầm này được đánh ở ngoài trời, chắc hẳn không chỉ một vài con bồ câu bay tới, mà là hàng trăm con chim sẽ bay đến cùng tận hưởng loại thanh âm mỹ hảo này.

Khúc đàn dần dần đi tới cao trào, mọi người như cảm nhận được con Phượng Hoàng bắt đầu giương cánh bay cao, trùng kích tới chín tầng trời, lúc này mọi người gần như không nhịn được mà bắt đầu muốn thả mình theo nó, ai nấy đều cảm thấy thân thể như được buông lỏng, như đang rơi tự do giữa không trung.

Nhưng con Phượng Hoàng này không lập tức bay lên, mà nó ở trên không trung chơi đùa, bay qua bay lại, mấy con bồ câu cũng kêu lên, như muốn cung tiễn Vương Giả rời đi, mang theo chút nào đó quyến luyến không muốn rời...

Con Phượng Hoàng cuối cùng cũng đã cất cánh bay đi, tiếng đàn dần dần nhỏ lại, cuối cùng Hoàng Việt đặt 10 ngón tay lên cao, cùng gõ xuống các phím, vang lên một tiếng ngân to, kết thúc khúc nhạc.

“Ba...ba...ba...ba...”

“Ba...ba...”

“...”

Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên như sấm, lúc này dĩ nhiên tất cả mọi người đều đang đứng, từ ban giám khảo, các thầy cô, đến các bạn học sinh, ai nấy đều không ngừng vỗ tay, bọn họ không biết nên dùng lời gì để diễn tả tâm trạng của mình vào lúc này, là kích động ư? Là cảm động ư? Hay là thán phục? Quá nhiều từ ngữ muốn nói, nhưng chung quy có thể tóm gọn bằng hai chữ Tuyệt Vời.

“Đinh! Kí chủ nhận được 32944367 tích phân!” Dĩ nhiên, lúc này không chỉ có các khán giả ở khán phòng lắng nghe, mà còn có khán giả trên màn ảnh nhỏ, qua các kênh live stream trên youtube, facebook, mang lại cho Hoàng Việt hơn 32 triệu tích phân, nhưng nếu bản biểu diễn này được truyền rộng ra, con số này còn có thể tăng lên gấp hàng chục lần.

Hoàng Việt đứng dậy, cúi đầu chào khán giả, sau đó lập tức chạy ngay vào cánh gà.

“Hù chết ta mất!” Vừa rồi, hắn cũng không ngờ được thái độ của khán giả lại kích động đến vậy, may là hắn trấn tĩnh, nếu không cũng không nhịn được mà làm gián đoạn khúc đàn rồi a...

Bạn nữ MC rất nhanh bước ra sân khấu, nói to: “Quả là một tiết mục tuyệt vời, giờ phút này mình vẫn chưa lấy lại bình tĩnh đây, phải không các bạn, Hoàng Việt, mình chắc chắn sẽ nhắn hết tin nhắn của mình cho cậu!”

“Mình cũng vậy!”

“Mình cũng thế!”

“Hoàng Việt... Hoàng Việt... Hoàng Việt... Hoàng Việt...”

Hoàng Việt ở trong cánh gà mà cười khà khà, ha ha, quả thật khi hắn đánh đàn cũng bị tài năng của mình làm xúc động,có điều do trong đầu hắn đã nghe được những âm thanh mỹ hảo này hàng ngàn lần khi kỹ năng Piano truyền vào trong óc, nên hắn mới có thể trấn tĩnh như thế, quả thật nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể chơi những bản nhạc khó hơn, cảm xúc hơn, nhưng phô trương quá thì cũng không tốt, thử nghĩ xem, nếu hắn làm ra cơn địa chấn trong làng Piano, nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái ập tới, mà không hẳn là phiền toái, chỉ là những chuyện làm hắn phải phân tâm trong việc tu luyện mà thôi.

Nhưng chỉ một khúc nhạc đơn giản như vậy cũng đủ để đánh động con tim của ban giám khảo, các vị khán giả, 30 phút sau, khi tổng đài bình chọn kết thúc, ở phần kết quả thi tài, Hoàng Việt nhận được 6 triệu tin nhắn bình chọn, nếu không phải phí bình chọn mỗi tin nhắn là 5 ngàn đồng thì hẳn con số này còn cao hơn rất nhiều.

Hiểu My nhận được 1 triệu lượt bình chọn, Kiều Linh được 432 ngàn, Minh Anh được 631 ngàn, các bạn khác thì chỉ khoảng vài chục ngàn, cuối cùng, cũng đến phần trao giải.
 
Chương 196: Nam vương và nữ vương


“Xin mời các bạn thí sinh ra sân khấu, chúng ta sẽ tiến hành trao giải!” Bạn nữ MC gọi tên từng bạn học sinh ra ngoài, tránh để khán giả quên tên từng thí sinh, rất nhanh thì đến bọn Hiểu My và Hoàng Việt, ai nấy mặt mày đều hớn hở do đã được ban tổ chức báo kết quả từ trước.

“Chúng ta xin chúc mừng ngôi Á Vương Nam, đó là bạn Minh Anh, với tổng điểm phần bình chọn ảnh là 100/100, tổng điểm phần thi tài là 85/100!”

“Hoan hô, hoan hô!”

“Chúc mừng Minh Anh!”

Các fan của Minh Anh cũng rất mừng cho cậu ta, tuy rằng kết quả này không có gì bất ngờ, nhưng giờ phút này thật sự tất cả mọi người đều công nhận Hoàng Việt đạt giải Nam Vương là hoàn toàn xứng đáng, khi mà cậu ta phải nói là sở hữu tài năng thiên phú tuyệt vời, nếu bình chọn về độ hoàn hảo, Hoàng Việt tuyệt đối không có gì để chê.

“Vâng, giải thưởng của bạn Minh Anh đó là một chuyến Du Lịch tại thủ đô Seoul của Hàn Quốc trong 3 ngày 2 đêm, 1 lần xuất hiện trên trang bìa tạp chí của tờ kenh14, và 20 triệu đồng!” Bạn nữ MC nói lên giải thưởng, sau đó mời ban tổ chức, một thầy Giáo lên trao bảng giải thưởng và cúp Á Vương cho Minh Anh.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ trao giải Á Khôi, xin chúc mừng bạn Kiều Linh, bạn ấy đạt tổng điểm phần bình chọn ảnh là 95/100 và tổng điểm phần thi tài là 80/100!”

“Yeah, Kiều Linh!”

“Kiều Linh... Kiều Linh... Kiều Linh!”

Lượng fan của Kiều Linh cũng rất đông, khi mà rất nhiều người bị cảm động bởi giọng ca da diết của cô ấy, có thể nói nếu không phải Hiểu My quá xinh đẹp và xuất sắc, thì không ai có thể giành chức Nữ Vương này với cô ấy được, đúng là trời sinh Du lại còn sinh Lượng, thật tội cho Kiều Linh quá a...

“Phần thưởng của bạn Kiều Linh đó chính là Một liệu trình chăm sóc da toàn diện của Spa Trái Cây, một trong những nhà tài trợ chính của cuộc thi với tổng giá trị hơn 30 triệu đồng, một lần xuất hiện trên ảnh bìa tạp chí của tờ kenh14, và 20 triệu đồng, xin mời bà Nguyễn Thu Hoa, đại diện của Spa Trái Cây lên trao giải!”

Rất nhanh, đại diện của Spa Trái Cây lên trao bảng giải thưởng tượng trưng cho Kiều Linh cùng cúp lưu niệm, nhìn mặt mũi cô lúc này là biết cô rất vui rồi, dù gì đây cũng là điều cô dự tính trước, lần này cô thua tâm phục khẩu phục à...

Cuộc thi này, nói thật cho dù là đối với Kiều Linh, Hoàng Việt hay là Hiểu My, Minh Anh, tiền bạc hay phần thưởng không phải là vấn đề quá quan trọng,mà là bọn họ muốn lưu lại một kỷ niệm để sau này nhớ lại có thể cười khà khà, khoe với con cháu rằng mình đã đạt cúp này, cúp nọ ở thời thanh xuân đây, cuối cùng thì màn quan trọng nhất cũng đã đến, đó chính là trao giải Nam Vương cùng Nữ Vương.

“Vâng, hạng nhất cuộc thi Nam Thanh Nữ Tú toàn Thành Phố chúng ta, đó chính là... đó chính là... không ai khác, xin chúc mừng Nam Vương Hoàng Việt và Nữ Vương Hiểu My!”

“Ba...ba...ba!”

“Ba...ba...ba!”

Tiếng hoan hô như sấm nổ, trên sân khấu cũng bắn ra những chùm kim tuyến tung tóe, sau đó là màn trao vương miện, hai người chị trợ giúp mang vương miện ra trao Vương Miện cho đại diện ban tổ chức đeo lên cho Hiểu My và Hoàng Việt, hai người lúc này nhìn nhau âu yếm, Kiều Linh thấy vậy cũng phải ghen tị a, nếu như mình là Nữ Vương và Hoàng Việt là Nam Vương có phải tốt lắm không, nhưng Hiểu My cũng rất xứng đáng mà, mình không nên nhỏ nhen như vậy...

Bạn MC lúc này cũng nói vào: “Và giải thưởng của ngôi Nam Vương và Nữ Vương là một chuyến du lịch đến hòn đảo Bali trong 3 ngày 4 đêm, hòn đảo mệnh danh là Đảo của những vị Thần, vé đã được đặt trước, kèm theo đó là một lần chụp đôi trên ảnh bìa của tạp chí kenh14, và 50 triệu đồng cho mỗi người!”

“Wow!” Lúc này khán giả mới sững sờ, phần thưởng thật hậu hĩnh a, thật ra phần thưởng của cuộc thi đã được giữ bí mật, chờ đến lúc này mới công bố, cũng là để tạo động lực cho các thí sinh, vì biết đâu nếu báo trước phần thưởng, các thí sinh lại cảm thấy nó không thích hợp với mình mà không quá cố gắng thì sao.

Hoàng Việt lúc này đang đội vương miện, đúng vậy, là đội Vương Miện, lúc này hắn không khác gì một Quân Vương, trong thành phố này, ít nhất là vậy, hắn hoàn toàn xứng đáng với danh Nam Thần, không còn gì để nghi ngờ nữa...

“Và chúng ta cũng không quên chúc mửng các bạn thí sinh khác đã có những phần thi ấn tượng, để lại dư âm trong lòng khán giả, chúng tôi xin cảm ơn nhà tài trợ Colgate, nhà tài trợ Spa Trái Cây, tờ báo kenh14 đã đứng ra tổ chức cuộc thi Nam Thanh Nữ Tú toàn Thành Phố lần này...”

“Anh... chuyến này mình được đi chơi cùng nhau rồi!” Hiểu My khúc khích cười, lại gần Hoàng Việt nói nhỏ, vì thật sự không khí bây giờ rất náo nhiệt, tiếng ồn vang lên khắp nơi, Hoàng Việt cũng cười nhìn cô, thật sự hôm nay Hiểu My rất đẹp và cũng rất tài giỏi, nhưng hắn cũng không quên an ủi Kiều Linh, lại gần ôm lây Kiều Linh, lúc này người sau cũng một mặt mừng thay cho Hoàng Việt, quả là người yêu của mình, anh ấy tuyệt vời quá...

Sau khi cuộc thi bế mạc, các bạn học sinh cùng giao lưu, đi ăn cùng nhau tại một nhà hàng, do ban tổ chức đứng ra chủ chi, mọi người ngồi trên bàn giao lưu không ngớt.

“Ôi, thật là tiếc quá, Seoul mình đến mấy lần rồi! Không còn gì để tham quan nữa!” Minh Anh một mặt ngán ngẩm, đúng vậy, cậu ta du học bên Hàn Quốc về mà a.

“Ha ha, tiếc là mình cũng không thể đổi liệu trình chăm sóc từ Spa cho cậu!” Kiều Linh cười trêu.

“Ai thèm dưỡng da chứ, da mình đã đẹp lắm rồi!” Minh Anh một mặt tự tin, mấy cô gái nghe vậy cũng phải nhìn chằm chằm vào Minh Anh, quả thật da của cậu ấy rất trắng trẻo và bóng loáng.

“Hiểu My và Hoàng Việt, hai cậu quá sướng rồi, được đi Bali, hòn đảo đó mình đã nghe từ lâu, rất rất đẹp!” Một bạn học sinh nữ hâm mộ nói vào.

“Ồ, thế thì cậu có thể đặt vé đi cùng với tụi mình mà!”

“Không được đâu, đây là phần thưởng cho hai cậu, mình đi chung thì không hay!”

“Đúng đó anh, lần này anh đi với Hiểu My đi, em cũng không đi đâu!” Kiều Linh cười hì hì.

“Tại sao, em không ghen sao?” Các bạn cũng đều biết Kiều Linh và Hoàng Việt là một cặp.

“Nữ Vương và Nam Vương, phải đi cùng nhau, đây cũng là ý đồ của ban tổ chức, nếu em đi cùng, phần thưởng này sẽ mất ý nghĩa!” Kiều Linh không hề để ý nói.

“Ừm... Anh, Kiều Linh nói đúng đó!” Hiểu My mừng muốn chết rồi, cơ hội đi du lịch nước ngoài riêng cùng Hoàng Việt, cô cầu còn không được đây, làm sao có thể bỏ lỡ dịp tốt như vậy chứ!

“À... Ừm... Thì cũng được!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, thật ra hắn muốn có hai nữ đi cùng, như vậy thì sướng hơn a, nhưng mà hú hí cùng Hiểu My thì cũng tốt thôi, hắc hắc...

“Linh à, cậu có muốn đi Seoul cùng mình không, ở Seoul cũng có khá nhiều thứ thú vị, chúng ta đi chung thì chuyến đi này của mình chắc chắn không còn tẻ nhạt rồi...”

“À... Nhưng mà...!” Kiều Linh bối rối, cậu Minh Anh này thật là, cậu ta cũng biết mình với Hoàng Việt là một cặp rồi mà, sao lại còn yêu cầu quá đáng như vậy.

Hoàng Việt dĩ nhiên là không thể cho tên này sắc mặt tốt, lần trước tên này còn có ý tưởng xấu trong đầu khi nghĩ tới Kiều Linh và Hiểu My đây, lần này lại định thừa dịp sơ hở mà vào sao, liền nói: “Không được, cậu cũng biết Kiều Linh là bạn gái tớ mà!”

“Ách... Ừm, vậy thì thôi!” Minh Anh một mặt ỉu xìu, lúc này Ngọc Minh và Thảo Ly liền bảo:

“Hay là hai em đặt vé đi cùng anh nhé, nếu không anh sẽ buồn lắm đó!”

“À....à.... ừm, vậy cũng được!” Minh Anh đành phải đồng ý thôi, chẳng lẽ còn từ chối được sao, ha ha...
 
Chương 197: Thánh sống


Chiều nay, Hoàng Việt cũng đã nhận được tin tức rằng buổi họp báo công bố tình hình nghiên cứu Corona Virus sắp sửa được diễn ra, cụ thể là vào khoảng 8 giờ tối, lần này chắc chắn là sẽ có Phạm Ngọc Thành rồi, Hoàng Việt cũng muốn biết sau khi tin tức này xác thực, khi mọi người nghe được hành trình tìm và công bố Vắc xin của Phạm Ngọc Thành đối với thế giới thì sẽ có cảm nhận như nào đây?

Lập tức, hắn gọi điện thoại cho Phạm Ngọc Thành, hỏi xem tình hình thế nào rồi.

“Lão Thành, mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Vâng, thưa cậu, rất rất tốt, tôi đang chuẩn bị cho buổi họp báo!” Từ giọng nói có thể nghe ra Phạm Ngọc Thành đang rất hớn hở.

“Tốt, rất tốt!” Hoàng Việt cũng mừng thầm cho tên này, “Nhưng ông không được nhắc đến tôi đâu đấy!”

“Dĩ nhiên, thưa cậu!” Phạm Ngọc Thành tỏ ra rất hiểu, thật sự, nếu nhắc tới Hoàng Việt thì còn quả ngọt gì cho ông ta đâu?

7 giờ tối, Hoàng Việt mở Macbook lên, vào luồng live stream trực tiếp buổi họp báo, do giờ Trung Quốc cách giờ Việt Nam một tiếng nên ở Vũ Hán lúc này đã là 8 giờ.

Như thường lệ, Giáo Sư Trần đứng dậy mở màn buổi họp báo, ông nói: “Xin chào quý vị, hôm nay chúng tôi xin giới thiệu người chân chính tạo ra Vắc xin chữa bệnh viêm đường hô hấp, viêm phổi do Virus Corona gây ra, đó chính là Phó Giáo Sư người Việt Nam, ông Phạm Ngọc Thành!”

“Ba...ba....ba!” Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, lúc này, Phạm Ngọc Thành đứng dậy, chào người dân đang xem sóng truyền hình, chào các vị phóng viên, hôm nay, là ngày vinh quang nhất của đời ông đây...

Ông lập tức nói: “Xin chào mọi người, tôi là Phạm Ngọc Thành, người đem Vắc xin trị Corona Virus đến với quý vị!” Nói là chế tạo ra Vắc xin thì ông cũng chột dạ, vì vậy hơi lái đi một chút.

Các phóng viên lập tức được chọn ra một người đặt câu hỏi: “Thưa ông, Virus Corona là một loại Virus mới, tại sao ông có thể tìm ra cách diệt trừ loại Virus này nhanh như vậy!”

Phạm Ngọc Thành bảo: “Để nghiên cứu ra Vắc xin trị Virus Corona, tất nhiên phải dự tính trước và làm ra những thử nghiệm đặc biệt, nhất là về chủng Corona, tất cả cũng nhờ may mắn cả thôi!”

Mọi người không ngừng vỗ tay, người đàn ông này đúng là khiêm tốn, lập tức lại có một phóng viên đặt vấn đề: “Thưa ông, trong quá trình công bố Vắc xin này với thế giới, tôi nghe nói ông từng bị biệt giam, vậy ông có thể kể tất cả quá trình này cho mọi người được biết được không?”

Giờ phút quan trọng đến rồi, Hoàng Việt ngồi trước màn hình Macbook cười khà khà, để xem sau khi thế giới biết tất cả sự thật, sẽ nói những gì đây.

Phạm Ngọc Thành nghe vậy, nước mắt dàn giụa, bắt đầu kể lể: “Thật ra, tôi là một Phó Giáo Sư thất bại ở Việt Nam, thậm chí còn bị cả nước xua đuổi, vì vậy khi tôi phát hiện ra Vắc xin, chắc chắn sẽ không ai cho phép tôi chữa, thế nên tôi quyết định đến Vũ Hán lấy thân thử độc, tự mình nhiễm Virus, sau đó tự chữa trị, nhờ bác sĩ xác nhận cho mình rằng mình đã có thể đề kháng với Virus, nào ngờ đâu tên Trương Kiệt đó không ngừng làm khó tôi, thậm chí để hắn kiểm tra cho tôi, tôi còn phải quỳ xuống lạy hắn... Nhưng không sao, chỉ cần có thể công bố Vắc xin ra thế giới, thứ gì tôi cũng chấp nhận làm, tiếp đó thì hắn định cướp công trình của tôi, còn bắt giam tôi, sự việc sau đó thì mọi người cũng đã biết rồi...”

“Ôi trời...”

“Còn có chuyện như vậy nữa sao...”

“Ông ta tội nghiệp quá!”

“Ông ấy thật vĩ đại...”

Các phóng viên không ngừng xì xầm, ai nấy đều chấn kinh trước cố sự này, giờ phút này ngay cả Hoàng Việt cũng phải cảm động, tuy rằng ông ấy nói rất đơn giản, nhưng chắc hẳn trong quá trình này còn không thiếu gian truân a...

“Đinh! Kí chủ nhận được 3 tỷ 354 triệu 296451 tích phân!” Hệ thống thông báo.

“WoW!” Hoàng Việt nhảy cỡn lên, mừng hết lớn, aaaaa, số tích phân này, đồng nghĩa với hệ thống có thể chuyển đổi tích phân nhanh lên thêm 300 triệu/ ngày đó a!

Đúng là như vậy, giờ phút này, trước màn hình vi tính, trước màn hình Tivi, trước màn hình di động, tất cả mọi người đang theo dõi luồng livestream này đều cảm động muốn khóc, Phạm Ngọc Thành vừa nức nở vừa kể phải nói là cực kỳ truyền cảm, câu chuyện nảy nhất định người ta sẽ nhớ mãi, với tên “Sự Vĩ Đại Của Một Người Bác Sĩ”.

Từ Châu Á đến Châu Âu, thậm chí là Châu Phi, thật sự người dân Châu Phi chính là những người lo về Virus Corona nhất, vì chỉ cần Virus Corona lan đến Châu Lục của họ, với cơ sở hạ tầng về Y Tế lạc hậu, nhất định dân số Châu Phi sẽ chết không ít ngưởi...

“Thưa Giáo Sư Phạm Ngọc Thành, lời ông nói tất cả đều là thật chứ?” Lúc này, tất cả mọi người đều phải xác nhận lại, lỡ ông ta giống như là tên bác sĩ Trương Kiệt thì sao.

“Dĩ nhiên là tôi nói xạo, ha ha!” Phạm Ngọc Thành cười hề hề.

“Đùa thôi, là thật đấy!” Phạm Ngọc Thành không làm mọi người thất vọng, ông nói tiếp: “Nếu cần xác nhận, mọi người có thể hỏi bác sĩ Trương!”

Lúc này, Giáo Sư Trần nói thêm: “Mời anh Hoàng, nhân chứng của vụ việc này phát biểu!”

Lập tức, một người đàn ông trung niên đứng dậy nói: “Tôi là bệnh nhân của phòng bệnh B63, đúng là vào hôm Giáo Sư Phạm Ngọc Thành công bố vắc xin với cả phòng, tên Trương Kiệt đã yêu cầu tôi và mọi người phải đổi trắng thay đen, nói rằng Giáo Sư Thành không phải là người tạo ra Vắc xin mà là tên Trương Kiệt!"

“Ba...ba...ba!” Lúc này mọi người không ngừng vỗ tay, ai nấy đều căm phẫn với hành động của tên Trương Kiệt, tên này phải bị đuổi khỏi ngành Y, nặng hơn thì phải cho vô tù.

“Giáo Sư Thành, ông nghĩ nên xử trí tên Trương Kiệt này như thế nào?” Một nữ phóng viên hỏi.

“Ừm... Dù gì hắn cũng đã biết ăn năn, cũng có con đầu lòng sắp sinh, tôi nghĩ mọi người nên tha thứ cho hắn!”

“Ôi... Ông thật vĩ đại!” Lúc này, không ai là không cảm phục Y Đức của Giáo Sư Thành, quả thật ông ta rất từ bi bác ái a...

“Đinh! Kí chủ nhận được 1 tỷ 596 triệu 314311 tích phân!” Hoàng Việt cười muốn điên rồi, tên Phạm Ngọc Thành này quả thật hợp ý hắn, ha ha ha ha.

“Cám ơn ông vì tất cả... Trung Quốc của chúng tôi nợ ông hàng ngàn sinh mạng!” Giáo Sư Trần lúc này đứng dậy nói, quả thật Phó Giáo Sư Thành đã cứu sống hàng ngàn, thậm chí hàng vạn người, khi mà nếu không sớm tạo ra Vắc xin, sẽ có rất rất nhiều người không chờ đợi nổi mà chết.

“Đó là trách nhiệm của tôi, tôi nghĩ nếu có thể, tất cả mọi người đều sẽ làm như tôi vậy!” Phạm Ngọc Thành vẫn rất khiêm tốn.

“Vâng, buổi họp báo đến đây kết thúc, chúng tôi xin xác nhận lại, bệnh do Virus Corona đã có Vắc xin, nhưng muốn lượng sản cần ít nhất 3 tháng, cảm tạ tất cả mọi người!” Một vị Giáo Sư khác đứng dậy tuyên bố, cả hội trường không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.

Sau buổi họp báo, tất cả các trang báo mạng, các kênh video clip, đều đăng tải nội dung buổi họp báo này, Phạm Ngọc Thành được người ta vinh danh như Thánh Sống, không khác gì Yersin đã chế tạo ra Vắc xin ngừa bệnh dịch hạch.

Hoàng Việt gấp lại laptop, hôm nay là một buổi tối tuyệt vời, hắn muốn ngủ thật ngon, chờ ngày hôm sau, một tuần sau, sẽ có hơn 500 triệu tích phân vào sổ...
 
Chương 198: Cảnh giới ở địa cầu


Một tuần mới lại đến, tuần này, các thầy cô cho học sinh ôn tập chuẩn bị cho kì kiểm tra giữa Học Kì II vào tuần sau, Hoàng Việt dĩ nhiên không thèm quan tâm, hắn vẫn âm thầm vận chuyển Luyện Khí Quyết tu luyện như thường.

Chuyến đi đến đảo Bali sẽ diễn ra sau kì thi đại học, mà Hoàng Việt đã đạt giải nhất kì thi Học Sinh Giỏi Quốc Gia, hắn hoàn toàn có thể không tham gia kì thi này vẫn có thể được đặc chiêu vào trường Đại Học Quốc Gia Thành Phố, nhưng cơ hội để được thủ khoa, để gia đình nở mày nở mặt, quan trọng nhất là kiếm thêm một lượng tích phân làm sao hắn có thể bỏ qua cho chứ.

Sau khi đi học về, Hoàng Việt như thường lệ, mở báo ra xem, hắn không chỉ theo dõi vụ Virus, mà còn là tin tức về cuộc thi Nam Thanh Nữ Tú, tất cả báo đài cũng đã đăng tin kết quả cuộc thi này, còn kèm theo video clip biểu diễn của từng thí sinh, được quan tâm nhất không ai khác ngoài Hoàng Việt.

“Ôi... tài năng đánh đàn của cậu ta thật là xuất sắc!”

“Cậu ta đã học đánh đàn bao nhiêu năm rồi?”

“Ai là người chỉ đạo cho cậu ta? Tôi muốn đăng ký học!”

“Nước ta nhân tài xuất hiện lớp lớp a!”

“...”

Dưới phần comment, vô số độc giả của các tờ báo bình luận, Hoàng Việt đang xem đó là báo vnexpress, tờ báo có lượt views nhiều nhất Việt Nam, hắn kiểm kê thì thấy mình đã thu về thêm hơn 500 triệu tích phân vào sổ rồi, giờ này số tích phân hiện hắn có thể sử dụng là 213 triệu, còn số tích phân thu về hàng tuần là 689 triệu.

Nói cách khác, chỉ một hai tuần sau, Hoàng Việt hoàn toàn có thể sở hữu công pháp tu luyện mới, hắn liền vào bảng công pháp trong hệ thống thương thảnh, bắt đầu thử chọn hàng.

“Xem nào, 《 Thanh Tâm Công 》, công pháp ôn hòa, có tác dụng điều chỉnh tâm tình vào trạng thái tốt nhất, nhờ đó gần như luôn luôn trong trạng thái Vong Ngã, khá tuyệt!”

“《 Minh Dương Công 》, công pháp hấp thu năng lượng Thái Dương, từ đó đề thăng tốc độ tu luyện, trong cơ thể sẽ nhiều hơn một cỗ Dương Cương chi khí!”

“《 Hàn Nguyệt Công 》, công pháp hấp thu tinh hoa của Mặt Trăng mà đề thăng tốc độ tu luyện, cơ thể sẽ nhiều hơn một cỗ âm hàn, có thể làm người khác tê cứng khi tấn công!”

“《 Trường Sinh Công 》, công pháp chuyên về dưỡng sinh, khi tu luyện đến đại thành sẽ đề thăng gấp đôi tuổi thọ...”

“《 Nhật Nguyệt Kinh 》: công pháp kết hợp giữa tinh hoa Nhật Nguyệt, từ đó đề thăng tốc độ tu luyện, có thể tu luyện cả ngày nhưng hiệu suất không cao!”

“Hừm... buổi sáng mình phải đi học, không thê chọn Minh Dương Công, Hàn Nguyệt Công tuy rằng khá thú vị nhưng mình cũng không thích lắm, Trường Sinh Công thì thích hợp với ba mẹ hơn, còn Nhật Nguyệt Kinh thì hiệu suất chắc chắn rất kém, không thích hợp...”

“Để xem còn công pháp gì hay ho nữa!”

“Đệt, 《 Tịch Tà Quyển 》, công pháp ma đạo, phải tự cung, công lực sẽ cực nhanh đại thành... Móa! Phắn!”

“Xem nào... đâu rồi... công pháp ta cần đâu rồi...”

“A... Đây rồi... 《 Thiết Bích Quyết 》, dùng dược lực, dược tài để tu luyện, tăng tốc tu luyện cực nhanh, khi vận công sẽ tạo thành một lớp phòng ngự cứng như sắt, nhưng đây hẳn là không phải sắt thép bình thường, mà là sắt cứng như Kim Cương, sắt của tu luyện giới, một khi luyện thành công pháp này, ta sẽ không còn sợ súng đạn nữa, hắc hắc!”

“Duyệt!” Hoàng Việt quyết định rồi, hắn sẽ chọn Thiết Bích Quyết, hiện tại không công pháp nào thích hợp với hắn hơn môn công pháp này.

Về phần dược tài, hệ thống có bán, Hoàng Việt không cần phải quan tâm, việc hắn cần làm là kiếm về nhiều điểm tích phân nhất có thể.

Dĩ nhiên, các loại dược tài để tu luyện yêu cầu hắn phải dùng tích phân để mở khóa mới được, còn không thì đều là những loại bình thường, Hoàng Việt muốn dùng tích phân hối đoái những loại dược tài mà ở Dị Giới người ta thường sử dụng kìa.

“Hệ thống, cảnh giới Hóa Kính có thể sống sót ở dị giới không?” Hoàng Việt tò mò hỏi.

“Ngang bằng một con kiến đấy!” Hệ thống cười hắc hắc.

“Ách...” Nói vậy, chẳng phải Hoàng Việt còn không bằng một con kiến ở dị giới sao, quá đáng sợ, quá đáng sợ đi.

“Vậy phải cảnh giới gì mới có thể sinh tồn ở Dị Giới?”

“Hừ... ngươi hỏi quá nhiều rồi!”

“Hệ thống, cho ta biết đi mà, năn nỉ năn nỉ!” Hoàng Việt cũng rất muốn biết trên cảnh giới Hóa Kính sẽ là gì đây.

“Thôi được, cảnh giới ở Địa Cầu các ngươi chia làm: Minh Kính, Ám Kình, Hóa Kính, Hậu Thiên, Tiên Thiên, ở dị giới, một đứa trẻ vừa sinh ra đã có cảnh giới Minh Kính, đến khi trưởng thành, hẳn là nó đã đạt tới Hậu Thiên, Tiên Thiên thì phải trải qua tu luyện, đến lúc đó mới coi như bước vào con đường võ đạo!”

“Thế phía trên Tiên Thiên là gì?” Hoàng Việt rất tò mò.

“Thứ lỗi, ta không thể trả lời, ngươi đến Dị Giới tự khám phá đi thôi!”

“Hừ... Thế hệ thống này, cảnh giới nào có thể bay?” Hoàng Việt cũng rất muốn làm siêu nhân a.

“Theo lý thuyết thì ở cảnh giới Tiên Thiên đã có thể đạp không mà đi được rồi, tuy nhiên muốn bay trong thời gian dài phải đạt tới cảnh giới phía trên mới được!”

“Wào!” Hoàng Việt khiếp sợ rồi, hắn còn tưởng rằng phải đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể bay đây, mà đúng thật, với luồng khí công hiện tại của hắn, đã có thể tác động rất mạnh vào không khí rồi, nếu đến Ám Kình, thậm chí là Hậu Thiên, muốn giúp hắn nhảy cao hơn hoàn toàn có thể, đến Tiên Thiên hẳn là có thể tạo ra một luồng khí nâng cơ thể mình lên trên không rồi...

“Hệ thống, theo ngươi nghĩ, khi ta có Thiết Bích Quyết thì bao lâu mới có thể tu luyện đến Tiên Thiên đây?” Hoàng Việt thắc mắc hỏi.

“Ừm... Nó sẽ giúp ngươi tu luyện nhanh gấp 5, nếu nói trước đây cần 100 năm, thì bây giờ chỉ cần 20 năm thôi, ha ha ha!” Đứa bé trai đầy khinh bỉ nói.

“Cái đệt, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi như ý đâu!” Hoàng Việt cười khà khà, hắn tin tưởng mình rất nhanh có thể đến Tiên Thiên, không cần đến 20 năm, chỉ cần 10 năm là đủ, dĩ nhiên, cũng không phải vì hắn tự đại, mà là nếu hắn có nhiều tích phân, còn lo không có dược tài cao cấp để tu luyện sao.

“Hệ thống, ta hỏi thêm một câu nữa được không, đã ngươi nói ở Địa Cầu có cảnh giới Tiên Thiên, vậy đã có ai đạt tới chưa?”

“Ngươi thật ngốc, thông tin phía trên cảnh giới Ám Kình, ta không thể báo cho ngươi biết được, vì quyền hạn của ngươi chưa đủ!” Hệ thống nói.

“Vậy khi nào quyền hạn của ta mới đủ!”

“Nếu ngươi hoàn thành bậc Phổ Thông, hệ thống sẽ mở thêm quyền hạn, ngươi có thể hỏi tất cả những gì phía dưới bậc Hậu Thiên!”

“Ồ... Vậy cho ta hỏi, trên Địa Cầu, có bao nhiêu người đạt cảnh giới Minh Kính hậu kỳ?” Hoàng Việt cũng rất tinh ranh a, vậy thì hắn phải hỏi thật nhiều mới được.

“Rất nhiều, hàng trăm triệu!” Hệ thống đáp.

“CÁI GÌ???”

“Không thể nào!!”

Hoàng Việt dĩ nhiên không tin a, phải biết ở Sài Gòn này, số người đạt đến Minh Kính hậu kỳ chắc cũng không quá 100 người, vậy mà trên thế giới này con số lại là hàng trăm triệu, trừ người dân Trung Quốc đi, Trung Quốc đông dân gấp mười mấy lần Việt Nam, võ học phát triển, nhưng gấp 100 lần là 100 ngàn người đã quá đáng lắm rồi chứ, tại sao có thể lên đến hàng trăm triệu, há chẳng phải số người đạt tới Minh Kính hậu kỳ còn nhiều gấp mấy lần dân số Việt Nam sao??

“Vậy bọn họ ở đâu, làm sao có thể như vậy được?”

“Ở một nơi, mà trên Địa Cầu, đa số người xưng là "Nơi đó"!”

“Nơi đó????”
 
Chương 199: Thiết bích quyết


Tuy rằng Hoàng Việt nài nỉ rất lâu, nhưng hệ thống vẫn không nói cho hắn biết nơi đó là ở đâu, nhưng theo dự đoán của Hoàng Việt, nó rất có thể không nằm trong Châu Phi, Châu Á, Châu Âu hay cả Châu Mỹ, mà rất có thể nằm ở trên biển khơi, vì chỉ có như vậy, mới không nghe được tin tức gì từ nó mà thôi.

Quả thật, sau khi hắn nói ra suy nghĩ của mình với hệ thống, thì nó đã nhân từ nói cho Hoàng Việt biết rằng suy nghĩ của hắn là đúng, hơn nữa nó còn nói thêm rằng nơi đó người bình thường không thể nào tới được, quả thật, Hoàng Việt rất hướng tới, một nơi địa linh nhân kiệt, nhân tài ùn ùn lớp lớp như thế, nhất định hắn phải đến một lần.

Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, theo Hoàng Việt nghĩ thì có thể không có, nhưng cao thủ cảnh giới Hậu Thiên chắc chắn là không ít, phải biết cảnh giới Ám Kình đã đủ đáng sợ, không biết cao thủ cảnh giới Hậu Thiên có thể làm được những gì.

“Chắc hẳn đến cảnh giới này... Súng đạn bình thường không còn làm gì được họ đi!”

Phải nói, tuy rằng cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có thể phi thường, nhưng Hoàng Việt tin chắc rằng bọn họ không thể chống lại được bom nguyên tử, nếu không thì thế giới này đã bị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên chi phối rối, một quả bom nguyên tử có thể cuốn bay tất cả, thậm chí sắt thép, kim cương cũng không chịu nổi sức phá hoại của bom nguyên tử a.

Ở Việt Nam, còn chưa thành công nghiên cứu bom nguyên tử, các nước sở hữu vũ khí bí mật này bảo mật rất kỹ công trình nghiên cứu về bom hạt nhân của họ, nhưng cũng nhờ sự kiềm hãm lẫn nhau, không nước nào dám dùng nó để tấn công nước bạn, phải nói là như Einstein nói, nếu chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra, con người sẽ trở về thời kỳ Nguyên Thủy đó a...

Tuy rằng Hoàng Việt hoàn toàn có thể hối đoái công nghệ bom nguyên tử từ hệ thống để tặng cho quân đội Việt Nam, nhưng hắn thấy việc này hoàn toàn không cần thiết, nếu như có quốc gia nào dám dòm ngó Việt Nam, nhất định hắn sẽ hối đoái luôn cả một quả bom, cùng bệ phóng, bắn thẳng đến căn cứ quân sự của quốc gia đó để cảnh cáo luôn.

Mấy năm gần đây, nước Trung Quốc cũng phải nói là không hề hòa hoãn với nước Việt Nam lắm, hai quốc gia tranh nhau quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, bởi vì nước Trung Quốc nếu chiếm được hai quần đảo này của Việt Nam thì về mặt Quân Sự sẽ có trợ giúp cực lớn khi mà các mặt hướng biển khác của Trung Quốc đã bị các nước Mỹ và Nhật lập nên rào chắn ngăn cản, nếu Trung Quốc chiếm được biển Đông, khi xảy ra chiến tranh, vùng biển này có thể mang ý nghĩa chiến lược, giúp Trung Quốc có thể điều quân thoải mái hơn trên mặt biển, hơn nữa nó còn có lợi ích rất lớn về mặt kinh tế.

Nói thì nói vậy thôi, còn lâu mới có thể diễn ra chiến tranh, vì Liên Hợp Quốc, nước Mỹ rất ủng hộ Việt Nam, bọn họ cũng muốn kiềm chế Trung Quốc lại, vì tham vọng bành trướng của người Trung Quốc rất lớn, bọn họ gần như muốn nắm quyền chủ đạo trong việc chưởng khống thế cục của Địa Cầu.

“Hệ thống, dị năng và cổ võ, cái nào mạnh hơn?” Hoàng Việt dường như muốn hấp thu tất cả tri thức.

“Hệ thống có bán dị năng tường giải, kí chủ muốn tham khảo chứ?”

“Dĩ nhiên!”

Tiếp theo, Hoàng Việt hối đoái quyển dị năng tường giải, tiêu hao 5000 tích phân, trong đó nói về những đặc điểm cơ bản của dị năng.

Đúng như Hoàng Việt nghĩ, dị năng chẳng qua chỉ là sơ khai của những nguyên tố mà thôi, giống như Hỏa dị năng thì chỉ có thể tạo ta một nhúm lửa nhỏ có nhiệt độ thông thường, chứ không thể tạo ra các loại hỏa diễm có độ nóng chảy cao, hòa tan sắt thép như trong những truyện Tiên Hiệp mà hắn hay coi, còn dị năng Thủy thì có thể tạo ra những tường nước, có thể ngăn cản được súng đạn, chà... người nắm giữ dị năng này xem ra sống rất dai đây à.

Nhưng nói vậy không phải là dị năng không thể thăng cấp, với những người nắm giữ cấp độ dị năng mức SS, ngang với mức Tiên Thiên, bọn họ hoàn toàn có thể đem các nguyên tố tích súc lại, sức phá hoại có thể cao hơn, và thậm chí là liên miên không dứt, nhưng Hoàng Việt nghĩ, quan trọng là chất chứ không phải lượng, nguyên tố có áp súc lại thế nào thì vẫn là nó, giống như một mảnh giấy, vo lại thì nó cứng hơn, chứ về bản chất thì nó vẫn là mảnh giấy, không thể ném ra độ cứng như hòn đá được.

Giống như vậy, ngọn lửa có lớn, có nhỏ, có hừng hực, có yếu ớt, nhưng về bản chất, thì nó vẫn là ngọn lửa mà thôi, chỉ có điều, nếu như một vị Tiên Thiên cao thủ muốn tắm trong ngọn lửa mà không chết, vậy cũng quá khó chứ...

Hoàng Việt tin chắc, các nguyên tố còn có thể tiến hóa, biến hóa đến mức độ cao hơn, trong những truyện Tiên Hiệp mà hắn hay đọc, thì người ta có cái gọi là Pháp Tắc, ví dụ như Hỏa Chi Pháp Tắc, Kim Chi Pháp Tắc, Mộc Chi Pháp Tắc, vân vân, Hoàng Việt không biết sau này trong Dị Giới, có thứ như vậy không nữa, hoặc là có cách gọi khác nhưng đồng nguyên và đồng lý chẳng hạn.

Thế giới này thần bí hơn so với những gì Hoàng Việt từng tưởng tượng, nếu một năm trước, có người nói cho Hoàng Việt rằng con người có thể bay, chắc chắn hắn không tin, nhưng bây giờ, còn có gì có thể nói trước được chứ, thậm chí một quyền oanh nát núi sông, hắn đều nghĩ rằng loài người có thể làm được.

Hoàng Việt lúc này thậm chí còn nghĩ đến, những nhân vật trong truyền thuyết như Thánh Gióng, Lạc Long Quân và Âu Cơ, bọn họ có phải là có thật hay không còn không biết được đây, hay là bọn họ đã đến Dị Giới, nên Địa Cầu trước kia không còn nghe về họ được nữa, nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Việt vẫn tin rằng người Việt Nam có nguồn gốc là con Rồng cháu Tiên đấy...

Nghĩ nhiều như vậy đủ rồi, dù gì Hoàng Việt còn lâu mới có thể đến Dị Giới, bây giờ hắn nên nghĩ làm cách nào để kiếm càng nhiều tích phân thì tốt hơn.

Gần đây nhất có một sự kiện, đó chính là cuộc thi tài võ thuật toàn quốc, hẳn là cũng có thể kiếm được một lượng tích phân nhưng không nhiều, trừ khi Hoàng Việt tham gia cuộc thi võ thuật thanh thiếu niên Quốc Tế, đả bại người Trung Quốc, đến khi đó lượng tích phân thu được chắc chắn sẽ không nhỏ.

Nhưng thật sự Hoàng Việt vẫn không hiểu tại sao, người luyện võ lại rất ít xuất hiện ở thế tục như vậy, hay là có luật lệ gì đó như trong truyện Võ Hiệp, quan binh không thể nhúng tay vào chuyện giang hồ, nước giếng không phạm nước sông, bữa nào hắn phải hỏi anh Nhân về vụ này mới được, hẳn là anh ấy hiểu biết hơn mình rất nhiều, lỡ anh ấy biết “Nơi đó” là nơi nào thì sao?

Cứ thế, một tuần cứ êm ả mà trôi qua, Hoàng Việt không gặp phải rắc rối gì, tích phân vẫn cứ như thường lệ mà vào, lúc này, sáng thứ hai, vừa tỉnh dậy, Hoàng Việt kiểm tra thì lượng tích phân đã vượt qua con số 1 tỷ, không kịp chờ đợi, Hoàng Việt liền yêu cầu hối đoái.

“Đinh! Kí chủ hối đoái 《 Thiết Bích Quyết 》 thành công, chúc kí chủ sớm ngày tu luyện đến cảnh giới Đại Thành!” Hệ thống nhân tính nói.

Rất nhanh, tất cả thông tin về công pháp Thiết Bích Quyết được truyền vào trong đầu Hoàng Việt, phải nói lả nó rất thâm ảo, hơn xa Luyện Khí Quyết, nếu người bình thường đọc, cho dù tốn hàng chục năm cũng khó mà thấu hiểu.

Nguyên lý của Thiết Bích Quyết chính là dùng dược lực của dược tài, dưỡng thành một luồng khí, luồng khí này càng luyện đến cảnh giới cao, nó càng có độ cứng và độ dai, khác với sắt bình thường, nó rất mềm dẻo, mà thật sự, thử nghĩ xem, nếu ngoài cơ thể Hoàng Việt bị bao phủ bởi một lớp sắt, súng đạn còn có thể bắn vào người hắn nữa không, cho dù là đạn xuyên giáp thì cũng phải bị ngăn bởi lớp sắt chứ, không thể cứ thế mà chọc thủng lớp sắt đó được...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom