Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Song Trùng

Chương 636: +1 tổ tông


Kỷ Thần Hi không khỏi cảm thấy nhức đầu khi nhận ra Vạn Kỳ Ngọc và người trợ giảng kia. Cô vốn không muốn dính vào những tranh chấp này, nhưng với việc Nhai Tệ đã ra tay can thiệp, tình hình càng trở nên phức tạp hơn.

Vạn Kỳ Ngọc dù bị ném xuống sàn, vẫn không ngừng cằn nhằn và gào thét, phần nào cho thấy sự căm phẫn và tức giận của bà ta. Thầy hiệu trưởng nhanh chóng nhận ra rằng tình hình cần được giải quyết một cách ổn thỏa trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau một chút lúng túng, ông mới lấy lại được sự bình tĩnh mà bước về phía Vạn Kỳ Ngọc, nâng bà ta dậy và bắt đầu xem xét tình trạng của bà. Dù vẻ mặt ông có chút mệt mỏi và chán nản, nhưng ông vẫn thể hiện sự quan tâm đúng

mực.

"Giáo sư Vạn, cô có sao không?" Thầy hiệu trưởng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc. Mặc dù Vạn Kỳ Ngọc đã nhận thư buộc từ chức nên mới đến tìm ông để làm loạn, nhưng ông vẫn phải làm đúng chức trách của mình, không thể hiện sự cáu gắt của bản thân.

Vạn Kỳ Ngọc, với vẻ mặt đỏ bừng và căm phẫn, chỉ vào Nhai Tệ rồi tiếp tục nói với giọng sắc lạnh:"Tiêu Nhiên, ông phải giải quyết chuyện này cho tôi! Con nhỏ này dám hành hung tôi, rõ ràng là có ý muốn giết người mà! Tôi sẽ không để yên đâu!"

Vạn Kỳ Nguyệt cũng đã định thần lại, vội hùa theo:"Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát! Loại sinh viên côn đồ này không thể tồn tại trong trường chúng ta được, phải lập tức khai trừ ngay!"

Đương nhiên người cô ta muốn khai trừ không chỉ nữ sinh có hành vi bạo lực kia mà còn bao gồm cả Kỷ Thần Hi. Dựa vào đâu mà Kỷ Thần Hi có thể trở thành tổng thanh tra của một tổ chức khoa học quốc tế nổi tiếng thế giới? Dựa vào đâu mà cô ta chỉ vừa mở lời liền cho một người không liên quan trở thành một trong những giám khảo chính của AGI?

Đáng lý ra vị trị đó phải là của cô mới đúng!

Hiện tại chỉ cần cho Hội đồng Khoa học Quốc tế thấy bộ mặt thật của con tiện nhân đó, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng bãi nhiệm chức vụ của nó, và khi chọn người thay thế, họ có thể chọn người nào khác xuất sắc được như cô hay sao? Người được chọn cuối cùng chỉ có thể là cô - Vạn Kỳ Nguyệt này mà thôi!

Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, cảm thấy thật sự khó chịu khi nghe những lời lẽ như vậy.



Nhai Tệ dù vẫn còn bực bội, cũng biết rằng việc hành động mạnh tay không phải là cách giải quyết tốt nhất, chưa kể ban nãy cô quả thật đã hành động có chút thiếu suy nghĩ. Cô buông tay ra và đứng lùi lại, cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi với Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi đứng im lặng, quan sát tình hình đang ngày càng căng thẳng, bình tĩnh hỏi:"Nhai Tệ, chỉ khi làm sai mới cần phải xin lỗi, cô cảm thấy bản thân làm sai sao?"


Nhai Tệ có chút ngạc nhiên trước câu hỏi quen thuộc của Kỷ Thần Hi, cô không ngờ thiếu chủ phu nhân của cô lại không khiển trách lời nào, ngược lại giống như đang muốn bao che khuyết điểm người nhà hơn. Sau mấy giây do dự, cô dứt khoát trả lời:"Không, tôi không cảm thấy mình làm sai, nếu được chọn lại thì tôi vẫn sẽ làm như thế!"

Kỷ Thần Hi thoáng nghiêng đầu nhìn hai cô cháu nhà họ Vạn, cười nhếch môi, giọng điệu đầy khiêu khích:"Ừm, tôi cũng không thấy cô làm sai, mà còn là làm rất tốt nữa cơ."

Kỷ Thần Hi vừa dứt lời, sắc mặt của Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt lập tức

biến đổi. Đôi mắt của Vạn Kỳ Ngọc mở to, tràn đầy sự căm phẫn. Bà ta không còn giữ được vẻ kiên nhẫn, mà giọng nói trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:"Thế mà mày dám nói vậy! Mày cho rằng mình có quyền lấn lướt tất cả, và cả trường này phải cúi đầu trước mày sao?"

Vạn Kỳ Nguyệt đứng bên cạnh, không kém phần tức giận. Cô ta nhảy ra, chỉ tay vào Kỷ Thần Hi:"Cô nghĩ bản thân mình là ai chứ, chẳng phải là chỉ có chút nhan sắc đi quyến rũ đàn ông thôi sao? Tôi không tin đàn ông trên đời này đều suy nghĩ bằng nữa thân dưới, để cho cô chơi đùa trong lòng bàn tay!"

Vạn Kỳ Ngọc trừng mắt nhìn Kỷ Thần Hi, nở nụ cười đầy cay nghiệt:"Mày có biết tạo là ai không? Tao chính là trưởng nữ của nhà họ Vạn, dựa vào địa vị của nhà họ Vạn ở Thủ Đô này, tao không tin không vạch trần được bộ mặt đ* đ*** của mày!"

Vừa dứt lời, đột nhiên một thanh âm đầy mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài phòng:"Một giáo sư đại học lại có thể ăn nói chua ngoa thiếu giáo dục như thế, xem ra nhà họ Vạn gì đó cũng chẳng là thứ tốt lành gì."

Bên cạnh giọng nói ấy là tiếng bước chân ngày một đến gần, đến khi nhìn thấy người bên ngoài cửa thì Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên.

Lúc này lại không ai chú ý đến biểu cảm đặc sắc trên mặc thầy hiệu trưởng, ông ôm đỡ trán cười khổ: Tới nữa rồi, một đại tổ tông còn chưa giải quyết xong, giờ lại đến thêm một tiểu tổ tông!
 
Chương 636: +1 tổ tông


Kỷ Thần Hi không khỏi cảm thấy nhức đầu khi nhận ra Vạn Kỳ Ngọc và người trợ giảng kia. Cô vốn không muốn dính vào những tranh chấp này, nhưng với việc Nhai Tệ đã ra tay can thiệp, tình hình càng trở nên phức tạp hơn.

Vạn Kỳ Ngọc dù bị ném xuống sàn, vẫn không ngừng cằn nhằn và gào thét, phần nào cho thấy sự căm phẫn và tức giận của bà ta. Thầy hiệu trưởng nhanh chóng nhận ra rằng tình hình cần được giải quyết một cách ổn thỏa trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau một chút lúng túng, ông mới lấy lại được sự bình tĩnh mà bước về phía Vạn Kỳ Ngọc, nâng bà ta dậy và bắt đầu xem xét tình trạng của bà. Dù vẻ mặt ông có chút mệt mỏi và chán nản, nhưng ông vẫn thể hiện sự quan tâm đúng

mực.

"Giáo sư Vạn, cô có sao không?" Thầy hiệu trưởng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc. Mặc dù Vạn Kỳ Ngọc đã nhận thư buộc từ chức nên mới đến tìm ông để làm loạn, nhưng ông vẫn phải làm đúng chức trách của mình, không thể hiện sự cáu gắt của bản thân.

Vạn Kỳ Ngọc, với vẻ mặt đỏ bừng và căm phẫn, chỉ vào Nhai Tệ rồi tiếp tục nói với giọng sắc lạnh:"Tiêu Nhiên, ông phải giải quyết chuyện này cho tôi! Con nhỏ này dám hành hung tôi, rõ ràng là có ý muốn giết người mà! Tôi sẽ không để yên đâu!"

Vạn Kỳ Nguyệt cũng đã định thần lại, vội hùa theo:"Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát! Loại sinh viên côn đồ này không thể tồn tại trong trường chúng ta được, phải lập tức khai trừ ngay!"

Đương nhiên người cô ta muốn khai trừ không chỉ nữ sinh có hành vi bạo lực kia mà còn bao gồm cả Kỷ Thần Hi. Dựa vào đâu mà Kỷ Thần Hi có thể trở thành tổng thanh tra của một tổ chức khoa học quốc tế nổi tiếng thế giới? Dựa vào đâu mà cô ta chỉ vừa mở lời liền cho một người không liên quan trở thành một trong những giám khảo chính của AGI?

Đáng lý ra vị trị đó phải là của cô mới đúng!

Hiện tại chỉ cần cho Hội đồng Khoa học Quốc tế thấy bộ mặt thật của con tiện nhân đó, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng bãi nhiệm chức vụ của nó, và khi chọn người thay thế, họ có thể chọn người nào khác xuất sắc được như cô hay sao? Người được chọn cuối cùng chỉ có thể là cô - Vạn Kỳ Nguyệt này mà thôi!

Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, cảm thấy thật sự khó chịu khi nghe những lời lẽ như vậy.



Nhai Tệ dù vẫn còn bực bội, cũng biết rằng việc hành động mạnh tay không phải là cách giải quyết tốt nhất, chưa kể ban nãy cô quả thật đã hành động có chút thiếu suy nghĩ. Cô buông tay ra và đứng lùi lại, cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi với Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi đứng im lặng, quan sát tình hình đang ngày càng căng thẳng, bình tĩnh hỏi:"Nhai Tệ, chỉ khi làm sai mới cần phải xin lỗi, cô cảm thấy bản thân làm sai sao?"


Nhai Tệ có chút ngạc nhiên trước câu hỏi quen thuộc của Kỷ Thần Hi, cô không ngờ thiếu chủ phu nhân của cô lại không khiển trách lời nào, ngược lại giống như đang muốn bao che khuyết điểm người nhà hơn. Sau mấy giây do dự, cô dứt khoát trả lời:"Không, tôi không cảm thấy mình làm sai, nếu được chọn lại thì tôi vẫn sẽ làm như thế!"

Kỷ Thần Hi thoáng nghiêng đầu nhìn hai cô cháu nhà họ Vạn, cười nhếch môi, giọng điệu đầy khiêu khích:"Ừm, tôi cũng không thấy cô làm sai, mà còn là làm rất tốt nữa cơ."

Kỷ Thần Hi vừa dứt lời, sắc mặt của Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt lập tức

biến đổi. Đôi mắt của Vạn Kỳ Ngọc mở to, tràn đầy sự căm phẫn. Bà ta không còn giữ được vẻ kiên nhẫn, mà giọng nói trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:"Thế mà mày dám nói vậy! Mày cho rằng mình có quyền lấn lướt tất cả, và cả trường này phải cúi đầu trước mày sao?"

Vạn Kỳ Nguyệt đứng bên cạnh, không kém phần tức giận. Cô ta nhảy ra, chỉ tay vào Kỷ Thần Hi:"Cô nghĩ bản thân mình là ai chứ, chẳng phải là chỉ có chút nhan sắc đi quyến rũ đàn ông thôi sao? Tôi không tin đàn ông trên đời này đều suy nghĩ bằng nữa thân dưới, để cho cô chơi đùa trong lòng bàn tay!"

Vạn Kỳ Ngọc trừng mắt nhìn Kỷ Thần Hi, nở nụ cười đầy cay nghiệt:"Mày có biết tạo là ai không? Tao chính là trưởng nữ của nhà họ Vạn, dựa vào địa vị của nhà họ Vạn ở Thủ Đô này, tao không tin không vạch trần được bộ mặt đ* đ*** của mày!"

Vừa dứt lời, đột nhiên một thanh âm đầy mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài phòng:"Một giáo sư đại học lại có thể ăn nói chua ngoa thiếu giáo dục như thế, xem ra nhà họ Vạn gì đó cũng chẳng là thứ tốt lành gì."

Bên cạnh giọng nói ấy là tiếng bước chân ngày một đến gần, đến khi nhìn thấy người bên ngoài cửa thì Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên.

Lúc này lại không ai chú ý đến biểu cảm đặc sắc trên mặc thầy hiệu trưởng, ông ôm đỡ trán cười khổ: Tới nữa rồi, một đại tổ tông còn chưa giải quyết xong, giờ lại đến thêm một tiểu tổ tông!
 
Chương 637: Muốn báo cảnh sát? Cần tôi báo giúp không?


"Sao cậu ơi đây?" Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày nhìn chàng thiếu niên trong bộ sơ mi trắng và mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, khó hiểu hỏi. Bộ dáng của cậu ta so với cách đây không lâu thật sự đã thay đổi rất nhiều, vì đã toát ra được khí chất của một người lính. Chỉ có điều...cái mỏ vẫn còn rất là hỗn!

Thầy hiệu trưởng hơi ngạc nhiên vì Kỷ Thần Hi có quen biết với đối phương, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều mà lên tiếng trả lời thay:"À, cậu ấy đến tìm thầy. Việc mà thầy muốn trao đổi với cậu ấy cũng là chuyện mà thầy gọi em đến hôm nay."

Hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt cứ thế mà bị ngó lơ, Vạn Kỳ Ngọc làm sao có thể cho qua được, bà ta phẫn nỗ quát lên với chàng thiếu niên lạ mặt vừa bất ngờ xuất hiện:"Mày là ai? Mày dám ăn nói với tao như thế, là do cha mẹ mày không biết dạy mày đúng không!"

Thầy hiệu trưởng vốn muốn ngăn cản Vạn Kỳ Ngọc tự tìm đường chết, nhưng có lẽ là đã muộn mất rồi.

Chàng thiếu niên khẽ bật cười, thản nhiên đáp lại:"Vậy nhìn xem một giáo sư đại học có ăn có học đàng hoàng, đang xưng hô với sinh viên của mình thế nào kìa...À quên mất, bà cũng sắp chẳng phải là giáo sư đại học nữa rồi, cho nên ăn nói chợ búa như một mụ bán cá thô lỗ cũng là điều đương nhiên"

Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ che miệng, cố nhịn cười. Nhưng gương mặt của Vạn Kỳ Ngọc càng lúc càng đỏ lên vì tức giận, giọng nói của bà ta ngày một lớn như muốn thể hiện bản thân, đồng thời xả cơn giận lên người trước mặt.

"Tao có phải giáo sư đại học hay không cũng không đến lượt mày quyết định. Với thế lực của nhà họ Vạn, đừng nói là chức giáo sư cỏn con này, ngay cả ghế hiệu trưởng thì bà đây vẫn ngồi được! Còn mày, mày là cái thá gì chứ?"

Kỷ Thần Hi và chàng thiếu niên cùng lúc"Ồ!" lên một tiếng thật dài, sau đó lại quay sang lườm nhau như muốn nói "ai cho bắt chước hả?".

Sau đó Kỷ Thần Hi hằng giọng, ra vẻ nghiêm túc hỏi lại Vạn Kỳ Ngọc:"Nhà họ Vạn lợi hại thế à?"

Chàng thiếu niên cũng tung hứng theo, thở dài nói:"Chắc chắn là rất lợi hại rồi, không chừng là chủ chợ cá nào đó"

"Phụt.." Nhai Tệ đứng bên cạnh Kỷ Thần Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chỉ riêng hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt, cả mặt mũi đều đỏ bừng vì giận dữ.



Vạn Kỳ Ngọc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Bà ta không ngờ có ngày mình lại bị một kẻ không quen biết mắng cho thậm tệ như thế, mà điều đó còn được chứng kiến bởi bao nhiêu người khác.

"Im miệng!" Bà ta hét lên, tay vung lên muốn chỉ trích nhưng lại thấy mình không thể làm gì hơn là mắng mỏ:"Mày cứ việc mạnh miệng đi, sau này đừng có trách tạo không nhắc nhở!"

Chàng thiếu niên vẫn vẻ mặt vẫn lạnh lùng và tự mãn, hoàn toàn ngó lơ Vạn Kỳ Ngọc mà quay sang hỏi Kỷ Thần Hi bằng giọng điệu thờ ơ:"Tham gia khoá quân sự đặc biệt?"

Đối với chàng thiếu niên bất trị này, việc ăn nói trống không như thế cũng chẳng phải lần đầu, Kỷ Thần Hi cũng không bắt bẻ gì, dùng chính giọng điệu thờ ơ đó của cậu ta để đáp lời:"Có hứng thú, nhưng chưa biết có được duyệt hay không."

Chàng thiếu niên thoáng cau mày:"Đang yên đang lành đi chịu khổ làm gì, rảnh lắm à?"

"Thích!" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy thân thiện để trả lời, nhưng cảm giác mang đến lại chẳng mấy thân thiện.

Trước sự ngó lơ của nhóm người Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ cô mình bình tĩnh, giờ phút này họ cần sự trợ giúp từ thầy hiệu trưởng,

không thể thẳng thừng vạch mặt nhau được.

Vạn Kỳ Ngọc chỉ còn biết nén giận mà gầm gừ, nhưng bà ta cũng không muốn để mình bị đánh giá thấp. Bà ta quay lại nhìn thầy hiệu trưởng, giọng nói đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn chứa đầy mỉa mai:"Hiệu trưởng Tiêu, mặc dù hiện tại tôi đang bị đình chỉ việc giảng dạy, tuy nhiên trên danh nghĩa tôi vẫn là chủ nhiệm khoa hoá của Đại học A, ông trơ mắt nhìn tôi bị hai sinh viên vô học phỉ báng như thế cũng không nói tiếng nào sao? Chưa kể ban nãy tôi còn bị bọn họ hành hung, ông thật sự muốn tôi báo cảnh sát đúng không?"

Càng nghĩ Vạn Kỳ Ngọc càng cảm thấy cháu gái bà ta nói đúng. Hiện tại chỉ cần bám víu vào chuyện bà ta bị hành hung để làm cái cớ, nhất định Tiêu Nhiên sẽ vì danh tiếng của trường mà phải nhượng bộ. Đến khi đó bà ta có thể thuận lợi khôi phục chức vụ tại trường, cũng có thể âm thầm chèn ép loại sinh viên thấp kém như ai kia. Việc bà ta cần làm lúc này chính là phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được để bị khiêu khích lần nữa.

Không đợi thầy hiệu trưởng trả lời, chàng thiếu niên khẽ nhếch môi, làm ra bộ dạng người tốt hay giúp người, cất tiếng hỏi:"Báo cảnh sát sao? Tôi thấy ý này cũng hay đấy, có cần tôi gọi giúp không?"
 
Chương 637: Muốn báo cảnh sát? Cần tôi báo giúp không?


"Sao cậu ơi đây?" Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày nhìn chàng thiếu niên trong bộ sơ mi trắng và mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, khó hiểu hỏi. Bộ dáng của cậu ta so với cách đây không lâu thật sự đã thay đổi rất nhiều, vì đã toát ra được khí chất của một người lính. Chỉ có điều...cái mỏ vẫn còn rất là hỗn!

Thầy hiệu trưởng hơi ngạc nhiên vì Kỷ Thần Hi có quen biết với đối phương, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều mà lên tiếng trả lời thay:"À, cậu ấy đến tìm thầy. Việc mà thầy muốn trao đổi với cậu ấy cũng là chuyện mà thầy gọi em đến hôm nay."

Hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt cứ thế mà bị ngó lơ, Vạn Kỳ Ngọc làm sao có thể cho qua được, bà ta phẫn nỗ quát lên với chàng thiếu niên lạ mặt vừa bất ngờ xuất hiện:"Mày là ai? Mày dám ăn nói với tao như thế, là do cha mẹ mày không biết dạy mày đúng không!"

Thầy hiệu trưởng vốn muốn ngăn cản Vạn Kỳ Ngọc tự tìm đường chết, nhưng có lẽ là đã muộn mất rồi.

Chàng thiếu niên khẽ bật cười, thản nhiên đáp lại:"Vậy nhìn xem một giáo sư đại học có ăn có học đàng hoàng, đang xưng hô với sinh viên của mình thế nào kìa...À quên mất, bà cũng sắp chẳng phải là giáo sư đại học nữa rồi, cho nên ăn nói chợ búa như một mụ bán cá thô lỗ cũng là điều đương nhiên"

Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ che miệng, cố nhịn cười. Nhưng gương mặt của Vạn Kỳ Ngọc càng lúc càng đỏ lên vì tức giận, giọng nói của bà ta ngày một lớn như muốn thể hiện bản thân, đồng thời xả cơn giận lên người trước mặt.

"Tao có phải giáo sư đại học hay không cũng không đến lượt mày quyết định. Với thế lực của nhà họ Vạn, đừng nói là chức giáo sư cỏn con này, ngay cả ghế hiệu trưởng thì bà đây vẫn ngồi được! Còn mày, mày là cái thá gì chứ?"

Kỷ Thần Hi và chàng thiếu niên cùng lúc"Ồ!" lên một tiếng thật dài, sau đó lại quay sang lườm nhau như muốn nói "ai cho bắt chước hả?".

Sau đó Kỷ Thần Hi hằng giọng, ra vẻ nghiêm túc hỏi lại Vạn Kỳ Ngọc:"Nhà họ Vạn lợi hại thế à?"

Chàng thiếu niên cũng tung hứng theo, thở dài nói:"Chắc chắn là rất lợi hại rồi, không chừng là chủ chợ cá nào đó"

"Phụt.." Nhai Tệ đứng bên cạnh Kỷ Thần Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chỉ riêng hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt, cả mặt mũi đều đỏ bừng vì giận dữ.



Vạn Kỳ Ngọc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Bà ta không ngờ có ngày mình lại bị một kẻ không quen biết mắng cho thậm tệ như thế, mà điều đó còn được chứng kiến bởi bao nhiêu người khác.

"Im miệng!" Bà ta hét lên, tay vung lên muốn chỉ trích nhưng lại thấy mình không thể làm gì hơn là mắng mỏ:"Mày cứ việc mạnh miệng đi, sau này đừng có trách tạo không nhắc nhở!"

Chàng thiếu niên vẫn vẻ mặt vẫn lạnh lùng và tự mãn, hoàn toàn ngó lơ Vạn Kỳ Ngọc mà quay sang hỏi Kỷ Thần Hi bằng giọng điệu thờ ơ:"Tham gia khoá quân sự đặc biệt?"

Đối với chàng thiếu niên bất trị này, việc ăn nói trống không như thế cũng chẳng phải lần đầu, Kỷ Thần Hi cũng không bắt bẻ gì, dùng chính giọng điệu thờ ơ đó của cậu ta để đáp lời:"Có hứng thú, nhưng chưa biết có được duyệt hay không."

Chàng thiếu niên thoáng cau mày:"Đang yên đang lành đi chịu khổ làm gì, rảnh lắm à?"

"Thích!" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy thân thiện để trả lời, nhưng cảm giác mang đến lại chẳng mấy thân thiện.

Trước sự ngó lơ của nhóm người Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ cô mình bình tĩnh, giờ phút này họ cần sự trợ giúp từ thầy hiệu trưởng,

không thể thẳng thừng vạch mặt nhau được.

Vạn Kỳ Ngọc chỉ còn biết nén giận mà gầm gừ, nhưng bà ta cũng không muốn để mình bị đánh giá thấp. Bà ta quay lại nhìn thầy hiệu trưởng, giọng nói đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn chứa đầy mỉa mai:"Hiệu trưởng Tiêu, mặc dù hiện tại tôi đang bị đình chỉ việc giảng dạy, tuy nhiên trên danh nghĩa tôi vẫn là chủ nhiệm khoa hoá của Đại học A, ông trơ mắt nhìn tôi bị hai sinh viên vô học phỉ báng như thế cũng không nói tiếng nào sao? Chưa kể ban nãy tôi còn bị bọn họ hành hung, ông thật sự muốn tôi báo cảnh sát đúng không?"

Càng nghĩ Vạn Kỳ Ngọc càng cảm thấy cháu gái bà ta nói đúng. Hiện tại chỉ cần bám víu vào chuyện bà ta bị hành hung để làm cái cớ, nhất định Tiêu Nhiên sẽ vì danh tiếng của trường mà phải nhượng bộ. Đến khi đó bà ta có thể thuận lợi khôi phục chức vụ tại trường, cũng có thể âm thầm chèn ép loại sinh viên thấp kém như ai kia. Việc bà ta cần làm lúc này chính là phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được để bị khiêu khích lần nữa.

Không đợi thầy hiệu trưởng trả lời, chàng thiếu niên khẽ nhếch môi, làm ra bộ dạng người tốt hay giúp người, cất tiếng hỏi:"Báo cảnh sát sao? Tôi thấy ý này cũng hay đấy, có cần tôi gọi giúp không?"
 
Chương 638: Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy.


Có thể nói ở Nước Z này, nhà họ Kỷ chính là gia tộc duy nhất mà qua nhiều đời đều có người làm việc trong quân đội. Vì vậy danh tiếng của nhà họ Kỷ có thể nói là như sấm rền bên tai đối với người dân Thủ Đô nói riêng và cả nước nói chung. Đặc biệt là ông cụ Kỷ, dù ông chưa từng bận tâm đến mấy thứ hư vinh đó, nhưng nếu một sĩ quan cao cấp gặp mặt ông cụ cũng phải cung kính gập người chín mươi độ để cúi chào.

Hiện tại vừa nhận tổ quy tông chưa lâu, Kỷ Thần Hi vẫn hiểu được đôi chút về gia giáo trong gia tộc. Ở Kỷ Gia, việc giáo dục không phải quá khắc khe, vì tinh thần tự giác của ai cũng rất cao. Tuy nhiên, sẽ không có chuyện cho phép mang danh tiếng trong nhà ra để đi loè thiên hạ, đó là điều cấm.

Vậy mà lúc này Kỷ Dược Phàm lại chủ động muốn gọi cảnh sát, chẳng khác nào muốn thị uy với Vạn Kỳ Ngọc? Ở các tỉnh khác thì chưa chắc, nhưng ở cái đất Thủ Đô này, có đồng chí nào làm việc trong ngành lại không biết đến nhà họ Kỷ bọn họ?

Cứ cho là Kỷ Dược Phàm chưa từng lộ mặt với bên ngoài đi nữa, cũng sẽ không tránh khỏi trường hợp để các bậc trưởng bối biết được, và đó là điều Kỷ Thần Hi sợ nhất.

Nhớ lại thái độ của mấy người bác và ông ngoại cô, nếu biết mấy chuyện xảy ra ở trường, không trừng gia giáo gia quy gì đó cũng chỉ còn là cái tên mà thôi. Mới nghĩ đến thôi mà Kỷ Thần Hi đã phải toát mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt cảnh cáo lườm Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Dược Phàm lại làm như không thấy, vẫn dáng vẻ thanh niên kiêu ngạo, mỉm cười hỏi lại:"Sao thế thím bán cá? Gọi ngay bây giờ luôn nhé?"

Vạn Kỳ Ngọc đã đứng trên giảng đường hơn mười năm, đây là lần đầu tiên có một sinh viên xấc xược đến mức gọi bà ta là "thím bán cá", gương mặt Vạn Kỳ Ngọc lúc này hết xanh rồi lại đỏ, ngón tay run lên vì giận mà chỉ thẳng vào chàng thiếu niên:"Mày được lắm...gọi liền cho tao, hôm nay tao không tống đám nhãi ranh tụi mày vào tù, tao không phải họ Vạn!"

Thầy hiệu trưởng lúc này cũng xanh mặt, không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh ban đầu nữa. Chẳng ai biết ông đang cảm thấy hối hận ra sao, khi mà đã để cho Vạn Kỳ Ngọc ở lại đây để lắm lời như thế. Để rồi cùng lúc đắc tội với hai tổ tông không nên đụng nhất ở cái đất Thủ Đô này.

Một người là thiếu phu nhân nhà họ Tịch, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Tịch Cảnh Dương, ông thừa sức nhìn ra địa vị của Kỷ Thần Hi trong nhà họ Tịch cao đến mức nào, đó là còn chưa nói đến quan hệ của cô với Hội đồng Khoa học Quốc tế.

Người còn lại thì là ai chứ? Chính là cháu trai trưởng của nhà họ Kỷ danh tiếng lẫy lừng. Tuy không có cơ hội làm quen với ông cụ Kỷ, nhưng thông qua ông cụ Tịch, thầy hiệu trưởng cũng biết được Kỷ Dược Phàm là đứa cháu trai được yêu thương nhất trong nhà, định sẵn là người kế vị tiếp theo cho cái tinh thần yêu nước đến mức ghi vào sử sách của Kỷ gia.

Dù là ai đi nữa cũng không thể đắc tội, nếu không thật sự là triệt đường tồn tại ở Nước Z này.



Ấy thế mà ông lại nhân nhượng với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc, để bọn họ ở đây lộng ngôn chọc giận hai vị tổ tông, thật sự chính là rước thêm phiền phức vào người!

Quen biết Kỷ Thần Hi bấy lâu, ông tin cô sẽ không giận cá chém thớt lên ông, nhưng còn tên con ông cháu cha nhà họ Kỷ thì sao? Hắn ta vừa nhìn liền biết không phải thiếu niên tốt tính gì, nói chuyện thì luôn khiêu khích người khác. Giờ phút này thầy hiệu trưởng đã thật sự cảm thấy được nguy cơ!


Kỷ Dược Phàm nhận thấy sự hoảng loạn trên gương mặt của thầy hiệu trưởng và cơn giận dữ của Vạn Kỳ Ngọc. Dù chơi khá vui nhưng quả thật không thể "high" quá được, nên kết thúc ở đây được rồi.

"Thím bán cá này... Kỷ Dược Phàm vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, nói rõ ràng từ chữ:"Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy. Có đến đồn cảnh sát thì cứ báo tên tôi, hai cô gái này rất nhàm chán không chơi với bà lâu đâu, còn tôi ngược lại rất rảnh, có thể chơi với bà đến cùng"

Kỷ Thần Hi vẫn lườm Kỷ Dược Phàm bằng nửa con mắt: Cậu mới là kẻ nhàm chán, cả nhà cậu đều là kẻ nhàm chán!

Kỷ Dược Phàm nhìn lại cô rồi mỉm cười như muốn nói: Cả nhà tôi có bao gồm cô đó.

Kỷ Thần Hi:....

Thầy hiệu trưởng lúc này không thể chỉ đứng bên lề mà quan sát tình hình tiếp nữa, ông bước lên trước cố xoa dịu Kỷ Dược Phàm:"Học viên Kỷ.."

Vừa dứt lời cả Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm cùng quay sang nhìn ông đồng thanh hỏi:"Có chuyện gì?"

"Ở đây chỉ có tôi là học viên trường quân đội, ch...cô đáp lời cái gì?" Kỷ Dược Phàm khẽ cau mày hỏi.

Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên vì cô vừa nhận ra, không phải Ký Dược Phàm không muốn gọi cô là chị, nếu không cậu ta cũng không suýt lỡ lời gọi như thế, mà là không muốn để thầy hiệu trưởng biết quan hệ của họ.
 
Chương 638: Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy.


Có thể nói ở Nước Z này, nhà họ Kỷ chính là gia tộc duy nhất mà qua nhiều đời đều có người làm việc trong quân đội. Vì vậy danh tiếng của nhà họ Kỷ có thể nói là như sấm rền bên tai đối với người dân Thủ Đô nói riêng và cả nước nói chung. Đặc biệt là ông cụ Kỷ, dù ông chưa từng bận tâm đến mấy thứ hư vinh đó, nhưng nếu một sĩ quan cao cấp gặp mặt ông cụ cũng phải cung kính gập người chín mươi độ để cúi chào.

Hiện tại vừa nhận tổ quy tông chưa lâu, Kỷ Thần Hi vẫn hiểu được đôi chút về gia giáo trong gia tộc. Ở Kỷ Gia, việc giáo dục không phải quá khắc khe, vì tinh thần tự giác của ai cũng rất cao. Tuy nhiên, sẽ không có chuyện cho phép mang danh tiếng trong nhà ra để đi loè thiên hạ, đó là điều cấm.

Vậy mà lúc này Kỷ Dược Phàm lại chủ động muốn gọi cảnh sát, chẳng khác nào muốn thị uy với Vạn Kỳ Ngọc? Ở các tỉnh khác thì chưa chắc, nhưng ở cái đất Thủ Đô này, có đồng chí nào làm việc trong ngành lại không biết đến nhà họ Kỷ bọn họ?

Cứ cho là Kỷ Dược Phàm chưa từng lộ mặt với bên ngoài đi nữa, cũng sẽ không tránh khỏi trường hợp để các bậc trưởng bối biết được, và đó là điều Kỷ Thần Hi sợ nhất.

Nhớ lại thái độ của mấy người bác và ông ngoại cô, nếu biết mấy chuyện xảy ra ở trường, không trừng gia giáo gia quy gì đó cũng chỉ còn là cái tên mà thôi. Mới nghĩ đến thôi mà Kỷ Thần Hi đã phải toát mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt cảnh cáo lườm Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Dược Phàm lại làm như không thấy, vẫn dáng vẻ thanh niên kiêu ngạo, mỉm cười hỏi lại:"Sao thế thím bán cá? Gọi ngay bây giờ luôn nhé?"

Vạn Kỳ Ngọc đã đứng trên giảng đường hơn mười năm, đây là lần đầu tiên có một sinh viên xấc xược đến mức gọi bà ta là "thím bán cá", gương mặt Vạn Kỳ Ngọc lúc này hết xanh rồi lại đỏ, ngón tay run lên vì giận mà chỉ thẳng vào chàng thiếu niên:"Mày được lắm...gọi liền cho tao, hôm nay tao không tống đám nhãi ranh tụi mày vào tù, tao không phải họ Vạn!"

Thầy hiệu trưởng lúc này cũng xanh mặt, không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh ban đầu nữa. Chẳng ai biết ông đang cảm thấy hối hận ra sao, khi mà đã để cho Vạn Kỳ Ngọc ở lại đây để lắm lời như thế. Để rồi cùng lúc đắc tội với hai tổ tông không nên đụng nhất ở cái đất Thủ Đô này.

Một người là thiếu phu nhân nhà họ Tịch, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Tịch Cảnh Dương, ông thừa sức nhìn ra địa vị của Kỷ Thần Hi trong nhà họ Tịch cao đến mức nào, đó là còn chưa nói đến quan hệ của cô với Hội đồng Khoa học Quốc tế.

Người còn lại thì là ai chứ? Chính là cháu trai trưởng của nhà họ Kỷ danh tiếng lẫy lừng. Tuy không có cơ hội làm quen với ông cụ Kỷ, nhưng thông qua ông cụ Tịch, thầy hiệu trưởng cũng biết được Kỷ Dược Phàm là đứa cháu trai được yêu thương nhất trong nhà, định sẵn là người kế vị tiếp theo cho cái tinh thần yêu nước đến mức ghi vào sử sách của Kỷ gia.

Dù là ai đi nữa cũng không thể đắc tội, nếu không thật sự là triệt đường tồn tại ở Nước Z này.



Ấy thế mà ông lại nhân nhượng với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc, để bọn họ ở đây lộng ngôn chọc giận hai vị tổ tông, thật sự chính là rước thêm phiền phức vào người!

Quen biết Kỷ Thần Hi bấy lâu, ông tin cô sẽ không giận cá chém thớt lên ông, nhưng còn tên con ông cháu cha nhà họ Kỷ thì sao? Hắn ta vừa nhìn liền biết không phải thiếu niên tốt tính gì, nói chuyện thì luôn khiêu khích người khác. Giờ phút này thầy hiệu trưởng đã thật sự cảm thấy được nguy cơ!


Kỷ Dược Phàm nhận thấy sự hoảng loạn trên gương mặt của thầy hiệu trưởng và cơn giận dữ của Vạn Kỳ Ngọc. Dù chơi khá vui nhưng quả thật không thể "high" quá được, nên kết thúc ở đây được rồi.

"Thím bán cá này... Kỷ Dược Phàm vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, nói rõ ràng từ chữ:"Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy. Có đến đồn cảnh sát thì cứ báo tên tôi, hai cô gái này rất nhàm chán không chơi với bà lâu đâu, còn tôi ngược lại rất rảnh, có thể chơi với bà đến cùng"

Kỷ Thần Hi vẫn lườm Kỷ Dược Phàm bằng nửa con mắt: Cậu mới là kẻ nhàm chán, cả nhà cậu đều là kẻ nhàm chán!

Kỷ Dược Phàm nhìn lại cô rồi mỉm cười như muốn nói: Cả nhà tôi có bao gồm cô đó.

Kỷ Thần Hi:....

Thầy hiệu trưởng lúc này không thể chỉ đứng bên lề mà quan sát tình hình tiếp nữa, ông bước lên trước cố xoa dịu Kỷ Dược Phàm:"Học viên Kỷ.."

Vừa dứt lời cả Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm cùng quay sang nhìn ông đồng thanh hỏi:"Có chuyện gì?"

"Ở đây chỉ có tôi là học viên trường quân đội, ch...cô đáp lời cái gì?" Kỷ Dược Phàm khẽ cau mày hỏi.

Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên vì cô vừa nhận ra, không phải Ký Dược Phàm không muốn gọi cô là chị, nếu không cậu ta cũng không suýt lỡ lời gọi như thế, mà là không muốn để thầy hiệu trưởng biết quan hệ của họ.
 
Chương 639: Thân phận không tầm thường


Thầy hiệu trưởng nhìn cả hai người rồi trầm tư. Kỷ Thần Hi, Kỷ Dược Phàm, cả hai đều họ Kỷ lại còn quen biết nhau...Chẳng lẻ Kỷ Thần Hi cũng có quan hệ gì đó với nhà họ Kỷ?

Nhưng chẳng phải cái nhà đó dương thịnh âm suy hay sao? Từ trước đến nay trừ mấy vị phu nhân được gả vào, chưa từng nghe nói trong nhà họ Kỷ xuất hiện một bóng hồng nào khác, nếu không tin tức nhà họ đặc biệt yêu thích con cháu là con gái, cũng đã không lan truyền trong giới hào môn Thủ Đô suốt ngần ấy năm qua.

Chắc chỉ là do ông nghĩ nhiều mà thôi, chắc chắn là như thế. Bản thân Kỷ Thần Hi đã có lai lịch không nhỏ, lỡ như cô còn là con cháu nhà họ Kỷ thật...e là cả cái đất Thủ Đô, à không, phải nói là cả Nước Z, chẳng một ai có thân phận cao quý vượt qua cô được, nói gì đến một nhà họ Vạn nhỏ nhoi.

"Khụ khụ, học viên Kỷ này.." Thầy hiệu trưởng lần nữa gọi.

Kỷ Dược Phàm một bộ dáng thiếu kiên nhẫn quay đầu sang nhìn ông, nói:"Có chuyện gì hiệu trưởng Tiêu cứ việc nói, không cần dài dòng"

"Hôm nay để cậu trong thấy cảnh tượng không mấy vui vẻ này là lỗi của tôi. Hiện tại, cậu và Thần Hi có thể đến văn phòng khoa máy tính ở khu B cách đây không xa, chờ tôi thêm mười lăm phút nữa được không? Đợi tôi giải quyết chuyện của mình xong, lập tức qua tìm hai người ngay.

Vạn Kỳ Nguyệt vẫn còn giữ được bình tĩnh nhiều hơn Vạn Kỳ Ngọc, cô ta lập tức nhận ra thái độ của thầy hiệu trưởng rất không đúng. Bởi vì khi nói chuyện với một học viên hay sinh viên, việc giữ lịch sự là điều tất yếu, nhưng tỏ ra e dè và có phần cung kính thế này...rõ ràng là không bình thường. Trừ khi thân phận của chàng thiếu niên kia...không tầm thường.

Vạn Kỳ Nguyệt nhớ lại những lời nói cùng hành động đầy kiêu ngạo của chàng thiếu niên nãy giờ, cộng thêm khí chất có phần đặc biệt so với những người cùng tuổi, cảm giác ưu việt hơn rất nhiều.

Việc thầy hiệu trưởng năm lần bảy lượt bênh vực cho Kỷ Thần Hi, họ có thể lấy lí do là vì cô ta có quan hệ mập mờ với thầy hiệu trưởng, nhưng hình như chẳng có lí do gì để thầy hiệu trưởng phải nhún nhường trước một chàng học viên trẻ tuổi.


Càng nghĩ, Vạn Kỳ Nguyệt càng bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Cánh tay đang giữ lấy Vạn Kỳ Ngọc cũng bất giác run lên, khiến bà ta nhíu mày quay sang nhìn cô hỏi:"Cháu làm sao thế?"

Vạn Kỳ Nguyệt mấp máy môi cả buổi cũng không thốt nên lời, vì đó cũng mới chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Nhưng ngoại trừ việc thân phận của chàng thiếu niên còn ghê gớm hơn cả cô của cô ra, đến mức khiến thầy hiệu trưởng cũng phải dè chừng e sợ, thì Vạn Kỳ Nguyệt chẳng còn nghĩ ra được lí do nào khác hợp lí nữa.



"Cô à, hay là thôi đi, cậu trai kia...có vẻ không đơn giản đâu." Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở cô mình. Ban nãy cô cũng rất mạnh miệng, nên giờ muốn giữ mặt mũi thì không thể để mấy người Kỷ Thần Hi nghe thấy mấy lời này được.

Vạn Kỳ Ngọc còn đang lăn tăn không biết phải làm gì, dù sao việc báo cảnh sát vì mấy cái xô xát cỏn con này cũng rất mất mặt. Và khi nghe Vạn Kỳ Nguyệt khuyên nhủ, bà ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại tâm lý, rồi nhíu mày, quay lại nhìn Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, tựa như đang đánh giá hai người thêm lần nữa.

Kỷ Thần Hi giữ vẻ mặt bình thản, dường như không bị ảnh hưởng bởi tình hình căng thẳng hiện tại. Cô lặng lẽ nhìn về phía thầy hiệu trưởng, không tỏ ra gấp gáp hay khẩn trương. Thái độ của cô khiến người khác cảm thấy cô đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này.

Thầy hiệu trưởng hơi thở dài, liếc nhìn Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt một cái nữa, rồi quay sang Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, đưa tay về phía bên ngoài:"Xin lỗi vì sự bất tiện này. Hướng bên kia, mời."

Kỷ Dược Phàm chỉ nhẹ nhàng nói:"Chúng tôi sẽ đợi."

Kỷ Thần Hi liền nhướng mày. Thằng nhóc này còn không thèm hỏi ý của cô luôn kìa. Cô âm thầm thở dài, nhưng rồi cũng không phản đối. Bởi vì cô tin, thầy hiệu trưởng sẽ không tiếp tục nương tay với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc nữa.

Sau đó cô mỉm cười đầy thân thiện nói với Kỷ Dược Phàm:"Bạn học này, mình là người của khoa máy tính xem như cũng biết đường, để mình đi trước dẫn đường cho cậu nhé?"

Kỷ Dược Phàm nhìn cô, thầm chửi thề trong lòng: Con mịa nó, bà chị đừng có cười như thế nữa được không, rất doạ người đấy!

Kỷ Thần Hi cũng không để tâm đến biểu cảm của cậu ta, ung dung đi ở phía trước. Nói thật cô cũng có vài câu hỏi muốn hỏi Kỷ Dược Phàm.

Thầy hiệu trưởng nhìn hai vị tổ tông đã rời đi xa, mới yên tâm thở ra. Muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải tác bọn họ ra trước, nếu không cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, sợ là cha của Kỷ Dược Phàm sẽ đem xe tăng từ quân đội đến, san phẳng Đại học A luôn mất.
 
Chương 639: Thân phận không tầm thường


Thầy hiệu trưởng nhìn cả hai người rồi trầm tư. Kỷ Thần Hi, Kỷ Dược Phàm, cả hai đều họ Kỷ lại còn quen biết nhau...Chẳng lẻ Kỷ Thần Hi cũng có quan hệ gì đó với nhà họ Kỷ?

Nhưng chẳng phải cái nhà đó dương thịnh âm suy hay sao? Từ trước đến nay trừ mấy vị phu nhân được gả vào, chưa từng nghe nói trong nhà họ Kỷ xuất hiện một bóng hồng nào khác, nếu không tin tức nhà họ đặc biệt yêu thích con cháu là con gái, cũng đã không lan truyền trong giới hào môn Thủ Đô suốt ngần ấy năm qua.

Chắc chỉ là do ông nghĩ nhiều mà thôi, chắc chắn là như thế. Bản thân Kỷ Thần Hi đã có lai lịch không nhỏ, lỡ như cô còn là con cháu nhà họ Kỷ thật...e là cả cái đất Thủ Đô, à không, phải nói là cả Nước Z, chẳng một ai có thân phận cao quý vượt qua cô được, nói gì đến một nhà họ Vạn nhỏ nhoi.

"Khụ khụ, học viên Kỷ này.." Thầy hiệu trưởng lần nữa gọi.

Kỷ Dược Phàm một bộ dáng thiếu kiên nhẫn quay đầu sang nhìn ông, nói:"Có chuyện gì hiệu trưởng Tiêu cứ việc nói, không cần dài dòng"

"Hôm nay để cậu trong thấy cảnh tượng không mấy vui vẻ này là lỗi của tôi. Hiện tại, cậu và Thần Hi có thể đến văn phòng khoa máy tính ở khu B cách đây không xa, chờ tôi thêm mười lăm phút nữa được không? Đợi tôi giải quyết chuyện của mình xong, lập tức qua tìm hai người ngay.

Vạn Kỳ Nguyệt vẫn còn giữ được bình tĩnh nhiều hơn Vạn Kỳ Ngọc, cô ta lập tức nhận ra thái độ của thầy hiệu trưởng rất không đúng. Bởi vì khi nói chuyện với một học viên hay sinh viên, việc giữ lịch sự là điều tất yếu, nhưng tỏ ra e dè và có phần cung kính thế này...rõ ràng là không bình thường. Trừ khi thân phận của chàng thiếu niên kia...không tầm thường.

Vạn Kỳ Nguyệt nhớ lại những lời nói cùng hành động đầy kiêu ngạo của chàng thiếu niên nãy giờ, cộng thêm khí chất có phần đặc biệt so với những người cùng tuổi, cảm giác ưu việt hơn rất nhiều.

Việc thầy hiệu trưởng năm lần bảy lượt bênh vực cho Kỷ Thần Hi, họ có thể lấy lí do là vì cô ta có quan hệ mập mờ với thầy hiệu trưởng, nhưng hình như chẳng có lí do gì để thầy hiệu trưởng phải nhún nhường trước một chàng học viên trẻ tuổi.


Càng nghĩ, Vạn Kỳ Nguyệt càng bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Cánh tay đang giữ lấy Vạn Kỳ Ngọc cũng bất giác run lên, khiến bà ta nhíu mày quay sang nhìn cô hỏi:"Cháu làm sao thế?"

Vạn Kỳ Nguyệt mấp máy môi cả buổi cũng không thốt nên lời, vì đó cũng mới chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Nhưng ngoại trừ việc thân phận của chàng thiếu niên còn ghê gớm hơn cả cô của cô ra, đến mức khiến thầy hiệu trưởng cũng phải dè chừng e sợ, thì Vạn Kỳ Nguyệt chẳng còn nghĩ ra được lí do nào khác hợp lí nữa.



"Cô à, hay là thôi đi, cậu trai kia...có vẻ không đơn giản đâu." Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở cô mình. Ban nãy cô cũng rất mạnh miệng, nên giờ muốn giữ mặt mũi thì không thể để mấy người Kỷ Thần Hi nghe thấy mấy lời này được.

Vạn Kỳ Ngọc còn đang lăn tăn không biết phải làm gì, dù sao việc báo cảnh sát vì mấy cái xô xát cỏn con này cũng rất mất mặt. Và khi nghe Vạn Kỳ Nguyệt khuyên nhủ, bà ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại tâm lý, rồi nhíu mày, quay lại nhìn Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, tựa như đang đánh giá hai người thêm lần nữa.

Kỷ Thần Hi giữ vẻ mặt bình thản, dường như không bị ảnh hưởng bởi tình hình căng thẳng hiện tại. Cô lặng lẽ nhìn về phía thầy hiệu trưởng, không tỏ ra gấp gáp hay khẩn trương. Thái độ của cô khiến người khác cảm thấy cô đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này.

Thầy hiệu trưởng hơi thở dài, liếc nhìn Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt một cái nữa, rồi quay sang Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, đưa tay về phía bên ngoài:"Xin lỗi vì sự bất tiện này. Hướng bên kia, mời."

Kỷ Dược Phàm chỉ nhẹ nhàng nói:"Chúng tôi sẽ đợi."

Kỷ Thần Hi liền nhướng mày. Thằng nhóc này còn không thèm hỏi ý của cô luôn kìa. Cô âm thầm thở dài, nhưng rồi cũng không phản đối. Bởi vì cô tin, thầy hiệu trưởng sẽ không tiếp tục nương tay với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc nữa.

Sau đó cô mỉm cười đầy thân thiện nói với Kỷ Dược Phàm:"Bạn học này, mình là người của khoa máy tính xem như cũng biết đường, để mình đi trước dẫn đường cho cậu nhé?"

Kỷ Dược Phàm nhìn cô, thầm chửi thề trong lòng: Con mịa nó, bà chị đừng có cười như thế nữa được không, rất doạ người đấy!

Kỷ Thần Hi cũng không để tâm đến biểu cảm của cậu ta, ung dung đi ở phía trước. Nói thật cô cũng có vài câu hỏi muốn hỏi Kỷ Dược Phàm.

Thầy hiệu trưởng nhìn hai vị tổ tông đã rời đi xa, mới yên tâm thở ra. Muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải tác bọn họ ra trước, nếu không cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, sợ là cha của Kỷ Dược Phàm sẽ đem xe tăng từ quân đội đến, san phẳng Đại học A luôn mất.
 
Chương 640: Đặc biệt nguy hiểm


"Đi cũng đủ xa rồi, có thể nói được chưa?" Kỷ Thần Hi đang đi dẫn đường ở phía trước, nhận thấy xung quanh không còn ai khác liền cất giọng hỏi.

Kỷ Dược Phàm đi theo sau, hơi nheo mắt nhìn vào cô gái mặc áo sơ mi trắng sọc đen vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Kỷ Thần Hi từ nãy đến giờ như một cái đuôi, hỏi ngược lại:"Người bên cạnh cô, là ai thế?"

Nghe được nhắc đến Nhai Tệ thoáng dừng bước quay đầu lại nhìn, cau mày nói:"Trước khi muốn hỏi danh tính người khác, không phải nên giới thiệu bản thân trước sao?"

Anh chàng trước mặt này tuy không so được với thiếu chủ nhà cô, nhưng cũng là thiếu niên đẹp trai tươi xanh mơn mởn, Nhai Tệ phải đề cao cảnh giác trước anh ta, không thể để anh ta đặt ý đồ xấu lên người thiếu chủ phu nhân.

Mùi thuốc súng bắt đầu dâng lên, Kỷ Thần Hi xoa xoa nguyệt thái dương vội giới thiệu hai người với nhau:"Cô ấy xem như vệ sĩ kiêm bạn học của tôi, là người mình không cần quá đề phòng.

Sau đó Kỷ Thần Hi lại hướng tay về phía Kỷ Dược Phàm, giới thiệu với Nhai Tệ:"Còn người này...cậu ta là em họ của tôi, Kỷ Dược Phàm."

"Em họ?" Nhai Tệ kinh ngạc hỏi lại. Theo như cô biết thiếu chủ phu nhân nhà cô chẳng phải là người Nước R hay sao? Từ đâu lại lòi ra một tên em họ người Nước Z thế?

"Tôi là em họ chị ấy đấy, cô có ý kiến gì?" Kỷ Dược Phàm cất giọng lạnh lùng, không chút thiện cảm. Ánh mắt anh không rời khỏi Nhai Tệ, như muốn đánh giá cô từ trên xuống dưới:"Chị ấy bảo cô không phải người ngoài. Ha! Tám mươi phần trăm là người của tên họ Tịch kia đúng không.

Nhai Tệ tức giận xoắn tay áo lên lại muốn đánh người, Kỷ Thần Hi bất lực ngăn lại:"Nếu cô muốn thiếu chủ nhà cô, sẽ lại bị gây khó dễ khi về nhà mẹ của tôi, cứ việc ra tay với cậu ta."

Nhai Tệ đương nhiên không muốn, nói đúng hơn là cô không dám, nhưng cô thật sự bất ngờ vì Kỷ Thần Hi vậy mà lại là con lai R-Z. Cô miễn cưỡng cúi đầu, khẽ nhếch miệng, gượng gạo thốt lên:"Xin lỗi nếu tôi đã làm cậu không hài lòng. Tôi chỉ lo lắng cho an toàn của Hi Thần thôi"

Kỷ Dược Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhai Tệ. Cảm giác như những lời xin lỗi kia chẳng thể làm vơi bớt sự nghi ngờ trong lòng anh.


Kỷ Thần Hi thở dài, vỗ vỗ vai Kỷ Dược Phàm:"Được rồi, cậu thu lại ánh mắt đó đi, Nhai Tệ cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình mà thôi."

Kỷ Dược Phàm cuối cùng thả lỏng một chút, nhưng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, anh nói đầy châm biếm:"Tên họ Tịch đó đúng là không đơn giản, sau này chị nên cẩn thận anh ta thì hơn."



Là người luyện võ từ nhỏ, Kỷ Dược Phàm nhìn ra được thân thủ của Nhai Tệ không tệ, rõ ràng là người đã được huấn luyện trong thời gian dài. Mà chẳng một tên doanh nhân bình thường nào, lại tự nhiên có dạng người như thế bên cạnh, trừ khi anh ta luôn trong tình cảnh nguy hiểm.

Nhai Tệ không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, chấp nhận sự giám sát của Kỷ Dược Phàm mà không phản kháng. Tuy nhiên việc cậu ta năm lần bảy lượt nói xấu thiếu chủ, cũng khiến cô khó chịu vô cùng.

Một cấp dưới như Nhai Tệ còn cảm thấy như thế, Kỷ Thần Hi có thể vui vẻ được sao, cô nhếch môi cười lạnh đáp lại:"Thật trùng hợp là tôi cũng không phải người đơn giản, sau này tránh xa tôi ra một chút"

"Xì, chị giống sao?"

"Có gì thì nói mau đi, đừng vòng vo nữa" Kỷ Thần Hi mất kiên nhẫn nói.

Kỷ Dược Phàm cuối cùng cũng nghiêm túc nói vào trọng tâm:"Về quan hệ giữa chúng ta, tạm thời đừng cho ai biết."

Thật ra không cần lời nhắc đó của cậu ta, Kỷ Thần Hi cũng không rảnh làm mấy chuyện thừa thải như thế, nhưng cũng không tránh khỏi việc cô tò mò lí do.

"Vì sao?"

Kỷ Dược Phàm từ tốn giải thích:"Muốn nói rõ ra thì có chút phức tạp, chị chỉ cần biết phàm là những người có quan hệ huyết thống gần hay xa với nhau, sẽ không được xếp chung một đội khi làm việc nhóm, để tránh ảnh hưởng nhiều thứ. Chẳng phải chị nói cũng sẽ tham gia khoá quân sự đặc biệt sắp được tổ chức hay sao? Tránh để chị ở khác nhóm của tôi."

Kỷ Thần Hi gật gật đầu tỏ rõ đã hiểu, nhưng cô cũng nhướng mày hỏi thêm:"Mắc gì tôi phải chung đội với cậu?"

Kỷ Dược Phàm khẽ thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, anh tiếp tục giải thích:"Chị có biết địa điểm của khoá huấn luyện là ở đâu không?"

Kỷ Thần Hi lắc đầu, cậu nói tiếp:"Là sát với biên giới phía Tây, nơi mà giây phút nào cũng có thể có nguy hiểm, chưa kể tội phạm quốc tế thường xuyên xuất hiện ở khu vực đó"

Một cô gái như Kỷ Thần Hi cho dù có chút công phu phòng thân, nhưng lần huấn luyện này rất đặc biệt, chính là đặc biệt nguy hiểm, cô có thể ứng phó thuận lợi được sao? Vì vậy, bằng mọi giá Kỷ Dược Phàm không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình. Lỡ như Kỷ Thần Hi xảy ra chuyện gì, ông ngoại, cha và mấy ông bác của anh sẽ lật tung trời mất.
 
Chương 640: Đặc biệt nguy hiểm


"Đi cũng đủ xa rồi, có thể nói được chưa?" Kỷ Thần Hi đang đi dẫn đường ở phía trước, nhận thấy xung quanh không còn ai khác liền cất giọng hỏi.

Kỷ Dược Phàm đi theo sau, hơi nheo mắt nhìn vào cô gái mặc áo sơ mi trắng sọc đen vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Kỷ Thần Hi từ nãy đến giờ như một cái đuôi, hỏi ngược lại:"Người bên cạnh cô, là ai thế?"

Nghe được nhắc đến Nhai Tệ thoáng dừng bước quay đầu lại nhìn, cau mày nói:"Trước khi muốn hỏi danh tính người khác, không phải nên giới thiệu bản thân trước sao?"

Anh chàng trước mặt này tuy không so được với thiếu chủ nhà cô, nhưng cũng là thiếu niên đẹp trai tươi xanh mơn mởn, Nhai Tệ phải đề cao cảnh giác trước anh ta, không thể để anh ta đặt ý đồ xấu lên người thiếu chủ phu nhân.

Mùi thuốc súng bắt đầu dâng lên, Kỷ Thần Hi xoa xoa nguyệt thái dương vội giới thiệu hai người với nhau:"Cô ấy xem như vệ sĩ kiêm bạn học của tôi, là người mình không cần quá đề phòng.

Sau đó Kỷ Thần Hi lại hướng tay về phía Kỷ Dược Phàm, giới thiệu với Nhai Tệ:"Còn người này...cậu ta là em họ của tôi, Kỷ Dược Phàm."

"Em họ?" Nhai Tệ kinh ngạc hỏi lại. Theo như cô biết thiếu chủ phu nhân nhà cô chẳng phải là người Nước R hay sao? Từ đâu lại lòi ra một tên em họ người Nước Z thế?

"Tôi là em họ chị ấy đấy, cô có ý kiến gì?" Kỷ Dược Phàm cất giọng lạnh lùng, không chút thiện cảm. Ánh mắt anh không rời khỏi Nhai Tệ, như muốn đánh giá cô từ trên xuống dưới:"Chị ấy bảo cô không phải người ngoài. Ha! Tám mươi phần trăm là người của tên họ Tịch kia đúng không.

Nhai Tệ tức giận xoắn tay áo lên lại muốn đánh người, Kỷ Thần Hi bất lực ngăn lại:"Nếu cô muốn thiếu chủ nhà cô, sẽ lại bị gây khó dễ khi về nhà mẹ của tôi, cứ việc ra tay với cậu ta."

Nhai Tệ đương nhiên không muốn, nói đúng hơn là cô không dám, nhưng cô thật sự bất ngờ vì Kỷ Thần Hi vậy mà lại là con lai R-Z. Cô miễn cưỡng cúi đầu, khẽ nhếch miệng, gượng gạo thốt lên:"Xin lỗi nếu tôi đã làm cậu không hài lòng. Tôi chỉ lo lắng cho an toàn của Hi Thần thôi"

Kỷ Dược Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhai Tệ. Cảm giác như những lời xin lỗi kia chẳng thể làm vơi bớt sự nghi ngờ trong lòng anh.


Kỷ Thần Hi thở dài, vỗ vỗ vai Kỷ Dược Phàm:"Được rồi, cậu thu lại ánh mắt đó đi, Nhai Tệ cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình mà thôi."

Kỷ Dược Phàm cuối cùng thả lỏng một chút, nhưng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, anh nói đầy châm biếm:"Tên họ Tịch đó đúng là không đơn giản, sau này chị nên cẩn thận anh ta thì hơn."



Là người luyện võ từ nhỏ, Kỷ Dược Phàm nhìn ra được thân thủ của Nhai Tệ không tệ, rõ ràng là người đã được huấn luyện trong thời gian dài. Mà chẳng một tên doanh nhân bình thường nào, lại tự nhiên có dạng người như thế bên cạnh, trừ khi anh ta luôn trong tình cảnh nguy hiểm.

Nhai Tệ không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, chấp nhận sự giám sát của Kỷ Dược Phàm mà không phản kháng. Tuy nhiên việc cậu ta năm lần bảy lượt nói xấu thiếu chủ, cũng khiến cô khó chịu vô cùng.

Một cấp dưới như Nhai Tệ còn cảm thấy như thế, Kỷ Thần Hi có thể vui vẻ được sao, cô nhếch môi cười lạnh đáp lại:"Thật trùng hợp là tôi cũng không phải người đơn giản, sau này tránh xa tôi ra một chút"

"Xì, chị giống sao?"

"Có gì thì nói mau đi, đừng vòng vo nữa" Kỷ Thần Hi mất kiên nhẫn nói.

Kỷ Dược Phàm cuối cùng cũng nghiêm túc nói vào trọng tâm:"Về quan hệ giữa chúng ta, tạm thời đừng cho ai biết."

Thật ra không cần lời nhắc đó của cậu ta, Kỷ Thần Hi cũng không rảnh làm mấy chuyện thừa thải như thế, nhưng cũng không tránh khỏi việc cô tò mò lí do.

"Vì sao?"

Kỷ Dược Phàm từ tốn giải thích:"Muốn nói rõ ra thì có chút phức tạp, chị chỉ cần biết phàm là những người có quan hệ huyết thống gần hay xa với nhau, sẽ không được xếp chung một đội khi làm việc nhóm, để tránh ảnh hưởng nhiều thứ. Chẳng phải chị nói cũng sẽ tham gia khoá quân sự đặc biệt sắp được tổ chức hay sao? Tránh để chị ở khác nhóm của tôi."

Kỷ Thần Hi gật gật đầu tỏ rõ đã hiểu, nhưng cô cũng nhướng mày hỏi thêm:"Mắc gì tôi phải chung đội với cậu?"

Kỷ Dược Phàm khẽ thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, anh tiếp tục giải thích:"Chị có biết địa điểm của khoá huấn luyện là ở đâu không?"

Kỷ Thần Hi lắc đầu, cậu nói tiếp:"Là sát với biên giới phía Tây, nơi mà giây phút nào cũng có thể có nguy hiểm, chưa kể tội phạm quốc tế thường xuyên xuất hiện ở khu vực đó"

Một cô gái như Kỷ Thần Hi cho dù có chút công phu phòng thân, nhưng lần huấn luyện này rất đặc biệt, chính là đặc biệt nguy hiểm, cô có thể ứng phó thuận lợi được sao? Vì vậy, bằng mọi giá Kỷ Dược Phàm không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình. Lỡ như Kỷ Thần Hi xảy ra chuyện gì, ông ngoại, cha và mấy ông bác của anh sẽ lật tung trời mất.
 
Chương 641: Nam nữ thụ thụ bất thân


Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn Kỷ Dược Phàm bằng ánh mắt đánh giá.

Bị nhìn chằm chằm như thế, chàng thiếu niên không cảm thấy ngượng ngùng, lớn tiếng:"Chị nhìn tôi cái gì chứ, còn gì muốn hỏi thì hỏi đi!"

"Sao cậu biết nhiều thế?" Kỷ Thần Hi không hề khách sáo mà hỏi thật.

Đã là huấn luyện quân sự, lại còn là khoá đặc biệt, cấp độ bảo mật phải vô cùng cao mới đúng. Vậy mà Kỷ Dược Phàm có thể biết rõ địa điểm và hình thức hoạt động khi tham gia, còn có thể không có điều mờ ám gì hay sao?

Kỷ Dược Phàm bị chấp vấn liền di chuyển tầm mắt đi nơi khác, bĩu môi phàn nàn:"Chị nghĩ tôi cần gian lận để đạt thành tích cao lắm chắc! Nhưng lão cha của tôi lại lợi dụng quyền hạn để hỏi thăm địa điểm trước, rồi liên tục lải nhải bên tai, tôi có thể làm gì đây?"

"Ồ, hoá ra là do bác cả, bác ấy chu đáo thật." Kỷ Thần Hi gật gù cảm thán.

Kỷ Dược Phàm:"... Đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép! Cha anh đi cửa sau là chu đáo, còn anh mà đi cửa sau là mờ ám đúng không! Hức!

"Chỉ có điều...biết rõ nơi huấn luyện nguy hiểm, bác cả vẫn đồng ý để cậu tham gia?"

"Đồng ý? Cô nghĩ tôi tự nguyện đăng ký chắc! Là do chính cha tôi đăng ký thay tôi đấy! Cũng là ông ấy sắp xếp hết mọi thứ, việc của tôi chỉ là nhận thư giới thiệu, thời gian và địa điểm tập trung từ hiệu trưởng Tiêu. Thậm chí khi biết được nơi diễn ra tập huấn là biên giới phía Tây, ông ấy còn hào hứng muốn ném tôi đến nơi đó càng sớm càng tốt, để có thêm thời gian rèn luyện nữa kia!"

Nhai Tệ đột nhiên đi lên vỗ vỗ vai của Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt đồng cảm của cô khiến Kỷ Dược Phàm nổi hết da gà vội tránh đi.

"Cô làm gì vậy hả? *Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"



(* Nam nữ thụ thụ bất thân: là một câu tục ngữ, có thể dịch nôm na là "Nam nũ không nên quá gần gũi." Nguyên tắc này nhấn mạnh sự cần thiết phải giữ khoảng cách và tôn trọng trong các mối quan hệ giữa nam và nữ, nhằm tránh những tình huống không phù hợp hoặc hiểu lầm. Câu này thường được dùng để nhắc nhở về việc duy trì giới hạn và quy tắc ứng xử trong các tình huống liên quan đến giới tính.*)

"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, ông ấy đúng là cha ruột của cậu."

Trong lúc Kỷ Dược Phàm đang sầu não khi bị Nhai Tệ châm chọc, Kỷ Thần Hi lại bắt đầu suy nghĩ.

Nếu cô nhớ không nhằm, vùng biên giới phía Tây là là nơi đóng quân của quân khu Xích Diệm, hay nói cách khác đó chính là địa bàn của Mặc Bắc Hàn. Nên đừng nói là, anh ta cũng sẽ có vết răng trong khoá huấn luyện này đấy nhé?

"Nè, Kỷ Dược Phàm!" Kỷ Thần Hi phải làm cho rõ chuyện này trước, lỡ như anh ta thật sự cũng góp mặt, vậy thì cô không tham gia nữa. Tên cầm thú biến thái như anh ta ở nơi nào, cô liền cảm thấy chỗ đó mới được gọi là nguy hiểm!

Kỷ Dược Phàm hừ lạnh với Nhai Tệ rồi quay sang nhìn Kỷ Thần Hi:"Có chuyện gì?"

"Thông tin của cậu rất nhiều nhỉ?"

"Ha, chị bị ảo à? Bí mật quân sự dễ để đào ra thông tin lắm sao? Cha tôi hỏi trước được địa điểm thì cũng thấy được quyền hạn ông ấy không nhỏ rồi. Sợ là chính những giáo quan huấn luyện cho chúng ta, còn không rõ phải làm những gì nữa kìa. Chỉ khi đến địa điểm tập chung, các sĩ quan lãnh đạo cấp cao mới bắt đầu thông báo."

"Không, tôi không nói về mấy thông tin mật đó, tôi chỉ muốn biết, ở khoá huấn luyện này, tên họ Mặc kia...có khả năng sẽ trở thành giáo quan hướng dẫn hay không?"

"Cô nói anh Bắc Hàn à? Hừm...biên giới phía Tây quả thật chính là địa bàn của anh ấy, nhưng có lẽ là không đâu."



"Có lẽ?"

"Còn không phải sao, ở cái vị trí của anh ấy sẽ dư giả thời gian lắm chắc.

Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh, cô nghĩ là có đó, nếu không hôm qua anh ta cũng không rảnh rỗi đến mức đưa đón Evan rồi.

Nhìn biểu cảm có phần khác lạ của Kỷ Thần Hi khi nhắc đến tên của Mặc Bắc Hàn, Kỷ Dược Phàm khó hiểu hỏi:"Chị và anh ấy có khúc mắc gì à?"

"Khúc mắc...tôi không nghĩ nó là khúc mắc. Chẳng qua nơi nào có anh ta, tôi không muốn đặt chân đến đó."

Vì sao à? Vì cô ngại bẩn.

"Chậc, anh Bắc Hàn tuy hơi nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng anh ấy cũng được xem là một người tốt tính, vậy mà lại đắc tội với chị à?"

Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi của Kỷ Dược Phàm, cô quay người và tiếp tục bước đi về phía văn phòng khoa máy tính. Nhai Tệ lập tức theo sau, ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Kỷ Dược Phàm với vẻ đồng cảm vô cùng hài hước.

"Khoan đã, đợi tôi với!" Kỷ Dược Phàm chạy theo sau gọi to, nhưng Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ dường như không mảy may để ý.

"Tôi tò mò nên mới muốn hỏi cho rõ thôi mà. Tại sao lại phải né tránh như thế?"

Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, không phản hồi, Kỷ Dược Phàm cũng đành cho qua chuyện này, không cố chấp hỏi thêm nữa.
 
Chương 641: Nam nữ thụ thụ bất thân


Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn Kỷ Dược Phàm bằng ánh mắt đánh giá.

Bị nhìn chằm chằm như thế, chàng thiếu niên không cảm thấy ngượng ngùng, lớn tiếng:"Chị nhìn tôi cái gì chứ, còn gì muốn hỏi thì hỏi đi!"

"Sao cậu biết nhiều thế?" Kỷ Thần Hi không hề khách sáo mà hỏi thật.

Đã là huấn luyện quân sự, lại còn là khoá đặc biệt, cấp độ bảo mật phải vô cùng cao mới đúng. Vậy mà Kỷ Dược Phàm có thể biết rõ địa điểm và hình thức hoạt động khi tham gia, còn có thể không có điều mờ ám gì hay sao?

Kỷ Dược Phàm bị chấp vấn liền di chuyển tầm mắt đi nơi khác, bĩu môi phàn nàn:"Chị nghĩ tôi cần gian lận để đạt thành tích cao lắm chắc! Nhưng lão cha của tôi lại lợi dụng quyền hạn để hỏi thăm địa điểm trước, rồi liên tục lải nhải bên tai, tôi có thể làm gì đây?"

"Ồ, hoá ra là do bác cả, bác ấy chu đáo thật." Kỷ Thần Hi gật gù cảm thán.

Kỷ Dược Phàm:"... Đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép! Cha anh đi cửa sau là chu đáo, còn anh mà đi cửa sau là mờ ám đúng không! Hức!

"Chỉ có điều...biết rõ nơi huấn luyện nguy hiểm, bác cả vẫn đồng ý để cậu tham gia?"

"Đồng ý? Cô nghĩ tôi tự nguyện đăng ký chắc! Là do chính cha tôi đăng ký thay tôi đấy! Cũng là ông ấy sắp xếp hết mọi thứ, việc của tôi chỉ là nhận thư giới thiệu, thời gian và địa điểm tập trung từ hiệu trưởng Tiêu. Thậm chí khi biết được nơi diễn ra tập huấn là biên giới phía Tây, ông ấy còn hào hứng muốn ném tôi đến nơi đó càng sớm càng tốt, để có thêm thời gian rèn luyện nữa kia!"

Nhai Tệ đột nhiên đi lên vỗ vỗ vai của Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt đồng cảm của cô khiến Kỷ Dược Phàm nổi hết da gà vội tránh đi.

"Cô làm gì vậy hả? *Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"



(* Nam nữ thụ thụ bất thân: là một câu tục ngữ, có thể dịch nôm na là "Nam nũ không nên quá gần gũi." Nguyên tắc này nhấn mạnh sự cần thiết phải giữ khoảng cách và tôn trọng trong các mối quan hệ giữa nam và nữ, nhằm tránh những tình huống không phù hợp hoặc hiểu lầm. Câu này thường được dùng để nhắc nhở về việc duy trì giới hạn và quy tắc ứng xử trong các tình huống liên quan đến giới tính.*)

"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, ông ấy đúng là cha ruột của cậu."

Trong lúc Kỷ Dược Phàm đang sầu não khi bị Nhai Tệ châm chọc, Kỷ Thần Hi lại bắt đầu suy nghĩ.

Nếu cô nhớ không nhằm, vùng biên giới phía Tây là là nơi đóng quân của quân khu Xích Diệm, hay nói cách khác đó chính là địa bàn của Mặc Bắc Hàn. Nên đừng nói là, anh ta cũng sẽ có vết răng trong khoá huấn luyện này đấy nhé?

"Nè, Kỷ Dược Phàm!" Kỷ Thần Hi phải làm cho rõ chuyện này trước, lỡ như anh ta thật sự cũng góp mặt, vậy thì cô không tham gia nữa. Tên cầm thú biến thái như anh ta ở nơi nào, cô liền cảm thấy chỗ đó mới được gọi là nguy hiểm!

Kỷ Dược Phàm hừ lạnh với Nhai Tệ rồi quay sang nhìn Kỷ Thần Hi:"Có chuyện gì?"

"Thông tin của cậu rất nhiều nhỉ?"

"Ha, chị bị ảo à? Bí mật quân sự dễ để đào ra thông tin lắm sao? Cha tôi hỏi trước được địa điểm thì cũng thấy được quyền hạn ông ấy không nhỏ rồi. Sợ là chính những giáo quan huấn luyện cho chúng ta, còn không rõ phải làm những gì nữa kìa. Chỉ khi đến địa điểm tập chung, các sĩ quan lãnh đạo cấp cao mới bắt đầu thông báo."

"Không, tôi không nói về mấy thông tin mật đó, tôi chỉ muốn biết, ở khoá huấn luyện này, tên họ Mặc kia...có khả năng sẽ trở thành giáo quan hướng dẫn hay không?"

"Cô nói anh Bắc Hàn à? Hừm...biên giới phía Tây quả thật chính là địa bàn của anh ấy, nhưng có lẽ là không đâu."



"Có lẽ?"

"Còn không phải sao, ở cái vị trí của anh ấy sẽ dư giả thời gian lắm chắc.

Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh, cô nghĩ là có đó, nếu không hôm qua anh ta cũng không rảnh rỗi đến mức đưa đón Evan rồi.

Nhìn biểu cảm có phần khác lạ của Kỷ Thần Hi khi nhắc đến tên của Mặc Bắc Hàn, Kỷ Dược Phàm khó hiểu hỏi:"Chị và anh ấy có khúc mắc gì à?"

"Khúc mắc...tôi không nghĩ nó là khúc mắc. Chẳng qua nơi nào có anh ta, tôi không muốn đặt chân đến đó."

Vì sao à? Vì cô ngại bẩn.

"Chậc, anh Bắc Hàn tuy hơi nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng anh ấy cũng được xem là một người tốt tính, vậy mà lại đắc tội với chị à?"

Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi của Kỷ Dược Phàm, cô quay người và tiếp tục bước đi về phía văn phòng khoa máy tính. Nhai Tệ lập tức theo sau, ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Kỷ Dược Phàm với vẻ đồng cảm vô cùng hài hước.

"Khoan đã, đợi tôi với!" Kỷ Dược Phàm chạy theo sau gọi to, nhưng Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ dường như không mảy may để ý.

"Tôi tò mò nên mới muốn hỏi cho rõ thôi mà. Tại sao lại phải né tránh như thế?"

Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, không phản hồi, Kỷ Dược Phàm cũng đành cho qua chuyện này, không cố chấp hỏi thêm nữa.
 
Chương 642: Hung thần ác bá Kỷ Thần Hi


"Tiểu sư muội, thật trùng hợp, em cũng đến tìm giáo sư Trịnh sao?" Mộng

Quyết vừa bước ra khỏi văn phòng khoa, liền gặp mặt nhóm người Kỷ Thần Hi đang đi đến, vui vẻ chào hỏi.

Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu chào lại:"Không phải, chỉ là chút việc linh tinh thôi."

"Thế à, vậy em vào đi, anh còn có chút việc đi trước nhé, tạm biệt." Mộng Quyết thật sự có việc, anh vừa ghé qua văn phòng khoa để tìm Trịnh Hằng thảo luận về đồ án tốt nghiệp của mình, đáng tiếc lại không thấy người đâu. Gọi điện cho ông ấy thì biết ông ấy hôm nay không đến trường, vì thế Mộng Quyết phải đến nhà riêng của ông ấy để tìm. Nếu Kỷ Thần Hi không phải đến tìm giáo sư Trịnh, vậy anh cũng không cần nán lại nữa, mau chóng đi giải quyết việc của mình.

Đợi đến khi Mộng Quyết rời đi, Kỷ Thần Hi mới đi vào trong, Kỷ Dược Phàm đi phía sau tặc lưỡi châm chọc:"Chậc, thân thiện hoà nhã như thế thật không giống chị chút nào"

Bước chân của Kỷ Thần Hi đột ngột dừng lại, khiến Nhai Tệ suýt va trúng người cô nhưng cũng may là né kịp. Kỷ Thần Hi quay đầu lần bữa mỉm cười cực kỳ thân thiện hỏi lại:"Chứ trước giờ cậu cảm thấy tôi là hung thần ác bá hay gì?"

Kỷ Dược Phàm nhún nhún vai đáp:"Còn không phải sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau, chị còn hành hung tôi nữa đấy."

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, cậu ta vậy mà có mặt mũi dám nhắc lại chuyện lần đó. Xem ra cuộc sống yên bình không chịu, cứ thích thêm chút sóng gió vào mới được.

"Cậu đã nói tôi là người xấu rồi, vậy tôi cũng phải làm cho tròn vai chút. Vụ cá cược của chúng ta khi đó, bao giờ thì cậu thực hiện đây?"

Nhắc đến cá cược, sắc mặt của Kỷ Dược Phàm ngay lập tức đen đi, anh ta cũng đâu có ngờ lúc đi thi lại bất cẩn tô nhầm một câu khiến anh ta bị mất 2 điểm. Nếu không sẽ bằng điểm với Kỷ Thần Hi và giờ anh ta cũng không vô thế hèn như vậy.

"Chẳng phải chị nói bỏ qua vụ đó rồi sao? Với lại người tôi muốn cược là Mộ Nhược Vi, không phải chị họ của mình!"


"Ha! Vậy cậu nói xem là ai khơi mào chuyện đó ra trước?"

Đụng đến chỗ đau, Kỷ Dược Phàm bất lực khuất phục:"Được được, là tôi sai, là tôi lỡ lời, mong chị họ bỏ qua cho!"



Kỷ Thần Hi cười nhạt, nhấc tay lên vỗ vai an ủi Kỷ Dược Phàm không cần phải quá mức căng thẳng:"Chắc chắn sẽ không làm khó cậu đâu, nhưng cậu phải nhớ đấy, chú ý lời nói một chút."

Kỷ Dược Phàm gật đầu, thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Họ cùng bước vào văn phòng khoa, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhai Tệ quan sát hai người, thầm cảm thấy thanh niên mỏ hỗn Kỷ Dược Phàm có phần thú vị và hài hước. Bởi vì khi anh ta đứng trước hai người phụ nữ độc mồm độc miệng kia, vô cùng lợi hại, nói đến mức bọn bọ á khẩu, nhưng khi đứng trước mặt thiếu chủ phu nhân lại hèn vô cùng.

Kỷ Thần Hi dẫn đầu đi vào phòng, ánh mắt quét qua căn phòng không người. Hiện tại đang là giờ lên lớp, nên ở đây không có ai cũng chẳng phải điều gì lạ. Cô tùy tiện ngồi xuống ghế bên bàn học rồi bắt đầu nghịch điện thoại.

Nhai Tệ cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi đến mức khiến Kỷ Thần Hi khó xử ngẩng đầu lên nói:"Ở đây không có nguy hiểm gì đâu, cô cứ làm việc của mình đi."

Nhai Tệ cảm thấy bạn thân đã quá thất thổ, nhanh chóng quay mặt đi và cũng bắt đầu nghịch điện thoại.

Kỷ Dược Phàm nhìn cảnh này liền bĩu môi. Đúng là con gái, không có việc gì làm liền bấm điện thoại.

Nhưng ngay sau đó, chàng thiếu niên cũng lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào trò chơi trực tuyến.

Đúng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, và một người đàn ông với dáng vẻ khẩn trương đang cầm trên tay một tập hồ sơ bước vào. Ông ta vừa bước vào đã thở hổn hển, dường như đã phải chạy đến đây một cách gấp gáp.

"Thật sự xin lỗi, để hai em chờ lâu rồi." Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa hất nhẹ mớ tóc rối của mình, ánh mắt lướt qua Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Thần Hi cong mỗi khách sáo nói:"Thầy hiệu trưởng không cần gấp thế đâu. Thầy ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.

Thầy hiệu trưởng hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện với Kỷ Thần Hi. Ông đặt tập hồ sơ lên bàn và mỉm cười nhẹ nhàng:"Em yên tâm, thầy đảm bảo với em đã triệt để giải quyết hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc rồi, sau này họ sẽ không đến làm phiền em nữa.

Kỷ Thần Hi bật cười, nửa thật nửa đùa hỏi:"Thầy diệt khẩu họ à?"

Thầy hiệu trưởng xua tay phủ nhận ngay: "Em nghĩ đi đâu vậy, thầy đẩy nhanh tiến độ chấm dứt hợp đồng với Vạn Kỳ Ngọc trong hôm nay, sẵn tiện cho cháu gái bà ta một bản buộc thôi việc tương tự mà thôi. Về phía bên trên, thầy cũng đã có nói qua, rất nhanh sẽ được duyệt, họ có muốn đến trường làm loạn cũng là tự chuốc lấy nhục."
 
Chương 642: Hung thần ác bá Kỷ Thần Hi


"Tiểu sư muội, thật trùng hợp, em cũng đến tìm giáo sư Trịnh sao?" Mộng

Quyết vừa bước ra khỏi văn phòng khoa, liền gặp mặt nhóm người Kỷ Thần Hi đang đi đến, vui vẻ chào hỏi.

Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu chào lại:"Không phải, chỉ là chút việc linh tinh thôi."

"Thế à, vậy em vào đi, anh còn có chút việc đi trước nhé, tạm biệt." Mộng Quyết thật sự có việc, anh vừa ghé qua văn phòng khoa để tìm Trịnh Hằng thảo luận về đồ án tốt nghiệp của mình, đáng tiếc lại không thấy người đâu. Gọi điện cho ông ấy thì biết ông ấy hôm nay không đến trường, vì thế Mộng Quyết phải đến nhà riêng của ông ấy để tìm. Nếu Kỷ Thần Hi không phải đến tìm giáo sư Trịnh, vậy anh cũng không cần nán lại nữa, mau chóng đi giải quyết việc của mình.

Đợi đến khi Mộng Quyết rời đi, Kỷ Thần Hi mới đi vào trong, Kỷ Dược Phàm đi phía sau tặc lưỡi châm chọc:"Chậc, thân thiện hoà nhã như thế thật không giống chị chút nào"

Bước chân của Kỷ Thần Hi đột ngột dừng lại, khiến Nhai Tệ suýt va trúng người cô nhưng cũng may là né kịp. Kỷ Thần Hi quay đầu lần bữa mỉm cười cực kỳ thân thiện hỏi lại:"Chứ trước giờ cậu cảm thấy tôi là hung thần ác bá hay gì?"

Kỷ Dược Phàm nhún nhún vai đáp:"Còn không phải sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau, chị còn hành hung tôi nữa đấy."

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, cậu ta vậy mà có mặt mũi dám nhắc lại chuyện lần đó. Xem ra cuộc sống yên bình không chịu, cứ thích thêm chút sóng gió vào mới được.

"Cậu đã nói tôi là người xấu rồi, vậy tôi cũng phải làm cho tròn vai chút. Vụ cá cược của chúng ta khi đó, bao giờ thì cậu thực hiện đây?"

Nhắc đến cá cược, sắc mặt của Kỷ Dược Phàm ngay lập tức đen đi, anh ta cũng đâu có ngờ lúc đi thi lại bất cẩn tô nhầm một câu khiến anh ta bị mất 2 điểm. Nếu không sẽ bằng điểm với Kỷ Thần Hi và giờ anh ta cũng không vô thế hèn như vậy.

"Chẳng phải chị nói bỏ qua vụ đó rồi sao? Với lại người tôi muốn cược là Mộ Nhược Vi, không phải chị họ của mình!"


"Ha! Vậy cậu nói xem là ai khơi mào chuyện đó ra trước?"

Đụng đến chỗ đau, Kỷ Dược Phàm bất lực khuất phục:"Được được, là tôi sai, là tôi lỡ lời, mong chị họ bỏ qua cho!"



Kỷ Thần Hi cười nhạt, nhấc tay lên vỗ vai an ủi Kỷ Dược Phàm không cần phải quá mức căng thẳng:"Chắc chắn sẽ không làm khó cậu đâu, nhưng cậu phải nhớ đấy, chú ý lời nói một chút."

Kỷ Dược Phàm gật đầu, thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Họ cùng bước vào văn phòng khoa, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhai Tệ quan sát hai người, thầm cảm thấy thanh niên mỏ hỗn Kỷ Dược Phàm có phần thú vị và hài hước. Bởi vì khi anh ta đứng trước hai người phụ nữ độc mồm độc miệng kia, vô cùng lợi hại, nói đến mức bọn bọ á khẩu, nhưng khi đứng trước mặt thiếu chủ phu nhân lại hèn vô cùng.

Kỷ Thần Hi dẫn đầu đi vào phòng, ánh mắt quét qua căn phòng không người. Hiện tại đang là giờ lên lớp, nên ở đây không có ai cũng chẳng phải điều gì lạ. Cô tùy tiện ngồi xuống ghế bên bàn học rồi bắt đầu nghịch điện thoại.

Nhai Tệ cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi đến mức khiến Kỷ Thần Hi khó xử ngẩng đầu lên nói:"Ở đây không có nguy hiểm gì đâu, cô cứ làm việc của mình đi."

Nhai Tệ cảm thấy bạn thân đã quá thất thổ, nhanh chóng quay mặt đi và cũng bắt đầu nghịch điện thoại.

Kỷ Dược Phàm nhìn cảnh này liền bĩu môi. Đúng là con gái, không có việc gì làm liền bấm điện thoại.

Nhưng ngay sau đó, chàng thiếu niên cũng lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào trò chơi trực tuyến.

Đúng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, và một người đàn ông với dáng vẻ khẩn trương đang cầm trên tay một tập hồ sơ bước vào. Ông ta vừa bước vào đã thở hổn hển, dường như đã phải chạy đến đây một cách gấp gáp.

"Thật sự xin lỗi, để hai em chờ lâu rồi." Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa hất nhẹ mớ tóc rối của mình, ánh mắt lướt qua Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Thần Hi cong mỗi khách sáo nói:"Thầy hiệu trưởng không cần gấp thế đâu. Thầy ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.

Thầy hiệu trưởng hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện với Kỷ Thần Hi. Ông đặt tập hồ sơ lên bàn và mỉm cười nhẹ nhàng:"Em yên tâm, thầy đảm bảo với em đã triệt để giải quyết hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc rồi, sau này họ sẽ không đến làm phiền em nữa.

Kỷ Thần Hi bật cười, nửa thật nửa đùa hỏi:"Thầy diệt khẩu họ à?"

Thầy hiệu trưởng xua tay phủ nhận ngay: "Em nghĩ đi đâu vậy, thầy đẩy nhanh tiến độ chấm dứt hợp đồng với Vạn Kỳ Ngọc trong hôm nay, sẵn tiện cho cháu gái bà ta một bản buộc thôi việc tương tự mà thôi. Về phía bên trên, thầy cũng đã có nói qua, rất nhanh sẽ được duyệt, họ có muốn đến trường làm loạn cũng là tự chuốc lấy nhục."
 
Chương 643: Ký hiệu đặc biệt trên thư giới thiệu


Kỷ Thần Hi im lặng lắng nghe nhưng cũng không nói gì, cô thầm cười lạnh trong lòng.

Trên đời này không có gì là tuyệt đối, kẻ càng bị ép vào đường cùng càng dễ trở nên bất chấp tất cả để làm những chuyện điên rồ. Tống Ngọc Linh là một trong số những ví dụ, và cô không muốn nó tái diễn một lần nào nữa.

Chính Kỷ Thần Hi đã cho thầy hiệu trưởng cơ hội tự tay giải quyết bọn họ, nhưng nếu ông ấy đã không giải quyết triệt để được, vậy thì phần còn lại cô sẽ tự mình ra tay.

Nên nhớ, cách giải quyết vấn đề hiệu quả nhất, chính là giải quyết người tạo ra vấn đề.

Thầy hiệu trưởng nhìn thấy Kỷ Thần Hi không biểu lộ ra biểu tình gì, thầm nghĩ cô sẽ không để ý đến hai cô cháu nhà họ Vạn nữa, liền đẩy tập hồ sơ lên phía trước.

"Hi Thần, học viên Kỷ, đây là thư giới thiệu và thông tin về địa điểm tập trung, hai em cứ xem qua trước, coi có vấn đề gì không?"

Kỷ Dược Phàm vẫn không buồn ngẩng đầu lên vì đang tập chung hoàn thành ván đấu trò chơi trên điện thoại, còn Kỷ Thần Hi nhận lấy tập hồ sơ và mở ra xem.

Bên trong là một bức thư giới thiệu được viết trang trọng, kèm theo là thông tin chi tiết về đợt quân sự đặc biệt mà cô và Kỷ Dược Phàm sắp tham gia. Tên của khu vực tập trung, thời gian bắt đầu, và các yêu cầu về trang bị được phép mang theo hay bị cấm đều được nêu rõ.

Kỷ Thần Hi lướt qua nhanh chóng rồi gật đầu, tỏ vẻ hài lòng:"Có vẻ như mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo. Chúng em không có vấn đề gì cần thảo luận thêm, cảm ơn thầy"

Thầy hiệu trưởng tỏ ra nhẹ nhõm:"Tốt rồi. Đợt quân sự này không chỉ là thử thách về thể lực và trí não, mà còn là cơ hội để các em học hỏi và trưởng thành. Thầy hy vọng hai em sẽ có một trải nghiệm tốt"

Kỷ Dược Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc:"Thầy Tiêu, lần này ở Đại học A, có bao nhiêu người đăng ký tham gia thế?"

Khoá quân sự này có phần đặc biệt, vì nó chỉ dành riêng cho sinh viên của Đại học A, bản thân của Kỷ Dược Phàm chính là người duy nhất từ Học viện Quân đội đến tham gia.

Phàm là những người tự nguyện tham gia đều sẽ có hai trường hợp, một là muốn móc nối quan hệ với những lãnh cạo cấp cao trong quân đội, hai là những người có thực lực thực sự và khao khát chứng minh bản thân. Chính vì thế, Kỷ Dược Phàm rất tò mò về những người sẽ cùng mình tham gia đợt quân sự đặc biệt này.



Thầy hiệu trưởng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Dược Phàm, như cười như không đáp:"Tính luôn cả hai em thì tổng cộng có hai mươi người, trải đều tất cả các khoa của trường. Và cũng chỉ có hai em là sinh viên năm nhất thôi đấy. Thầy chỉ có thể nói cho các em bấy nhiêu, những chuyện còn lại...hai em phải tự mình khám phá đi"

Kỷ Thần Hi lật thư giới thiệu ra mặt sau, một ký hiệu đặc biệt in trên góc nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô. Đó là một hình tròn nhỏ với ba đường chéo cắt nhau, tạo thành một dấu hiệu giống như hình ngôi sao nhỏ. Mỗi đường chéo đều được vẽ bằng một màu sắc khác nhau, đỏ, xanh và vàng, kết hợp lại tạo thành một hình thái không đối xứng nhưng lại có sự cân bằng tinh tế.


Ký hiệu này có vẻ như không phải là một phần của mẫu thiết kế thông thường mà thường thấy trong các tài liệu chính thức. Thay vào đó, nó mang một vẻ bí ẩn, như thể chứa đựng một thông điệp hoặc ý nghĩa ẩn giấu nào đó.

Kỷ Thần Hi suy nghĩ một lúc rồi lấy thư giới thiệu của Kỷ Dược Phàm ra.

"Tôi xem chút nhé?"

Kỷ Dược Phàm không mấy để ý, tùy tiện đáp:"Tùy."

Được sự cho phép, cô mở tệp của Kỷ Dược Phàm ra và nhanh chóng phát hiện rằng bức thư của cậu ta cũng có cùng một ký hiệu, nằm ở góc dưới bên trái của mặt sau.

Nghĩ đến việc thầy hiệu trưởng không hẹn tất cả các sinh viên cùng một lúc mà chỉ gặp từng người một, Kỷ Thần Hi cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Việc này khiến cô liên tưởng đến một khả năng, những ký hiệu đặc biệt có thể đã được dùng để phân nhóm hoạt động, hoặc ít nhất để đánh dấu các nhóm riêng biệt. Có nghĩa là từ lúc thư giới thiệu được phát ra, họ đã được chia thành các nhóm cụ thể để hoạt động cùng nhau trong đợt quân sự.

Kỷ Thần Hi nhíu mày, xem xét kỹ lưỡng ký hiệu này. Nếu đúng là như vậy, điều đó có thể ảnh hưởng đến cách mà họ cần chuẩn bị và chiến lược trong đợt quân sự sắp tới. Mỗi nhóm có thể có những nhiệm vụ, thử thách riêng biệt hoặc thậm chí đối đầu với nhau.

"Kỷ Dược Phàm, xem ra cậu lo xa rồi."

Kỷ Dược Phàm nghe thế nhíu mày nhìn cô, thao tác trên điện thoại cũng dừng hẳn:"Chuyện gì?"

Kỷ Thần Hi giơ hai tấm thư giới thiệu lên, mỉm cười nói:"Tôi đoán...rất có thể từ đầu chúng ta đã được chia chung nhóm với nhau.
 
Chương 643: Ký hiệu đặc biệt trên thư giới thiệu


Kỷ Thần Hi im lặng lắng nghe nhưng cũng không nói gì, cô thầm cười lạnh trong lòng.

Trên đời này không có gì là tuyệt đối, kẻ càng bị ép vào đường cùng càng dễ trở nên bất chấp tất cả để làm những chuyện điên rồ. Tống Ngọc Linh là một trong số những ví dụ, và cô không muốn nó tái diễn một lần nào nữa.

Chính Kỷ Thần Hi đã cho thầy hiệu trưởng cơ hội tự tay giải quyết bọn họ, nhưng nếu ông ấy đã không giải quyết triệt để được, vậy thì phần còn lại cô sẽ tự mình ra tay.

Nên nhớ, cách giải quyết vấn đề hiệu quả nhất, chính là giải quyết người tạo ra vấn đề.

Thầy hiệu trưởng nhìn thấy Kỷ Thần Hi không biểu lộ ra biểu tình gì, thầm nghĩ cô sẽ không để ý đến hai cô cháu nhà họ Vạn nữa, liền đẩy tập hồ sơ lên phía trước.

"Hi Thần, học viên Kỷ, đây là thư giới thiệu và thông tin về địa điểm tập trung, hai em cứ xem qua trước, coi có vấn đề gì không?"

Kỷ Dược Phàm vẫn không buồn ngẩng đầu lên vì đang tập chung hoàn thành ván đấu trò chơi trên điện thoại, còn Kỷ Thần Hi nhận lấy tập hồ sơ và mở ra xem.

Bên trong là một bức thư giới thiệu được viết trang trọng, kèm theo là thông tin chi tiết về đợt quân sự đặc biệt mà cô và Kỷ Dược Phàm sắp tham gia. Tên của khu vực tập trung, thời gian bắt đầu, và các yêu cầu về trang bị được phép mang theo hay bị cấm đều được nêu rõ.

Kỷ Thần Hi lướt qua nhanh chóng rồi gật đầu, tỏ vẻ hài lòng:"Có vẻ như mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo. Chúng em không có vấn đề gì cần thảo luận thêm, cảm ơn thầy"

Thầy hiệu trưởng tỏ ra nhẹ nhõm:"Tốt rồi. Đợt quân sự này không chỉ là thử thách về thể lực và trí não, mà còn là cơ hội để các em học hỏi và trưởng thành. Thầy hy vọng hai em sẽ có một trải nghiệm tốt"

Kỷ Dược Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc:"Thầy Tiêu, lần này ở Đại học A, có bao nhiêu người đăng ký tham gia thế?"

Khoá quân sự này có phần đặc biệt, vì nó chỉ dành riêng cho sinh viên của Đại học A, bản thân của Kỷ Dược Phàm chính là người duy nhất từ Học viện Quân đội đến tham gia.

Phàm là những người tự nguyện tham gia đều sẽ có hai trường hợp, một là muốn móc nối quan hệ với những lãnh cạo cấp cao trong quân đội, hai là những người có thực lực thực sự và khao khát chứng minh bản thân. Chính vì thế, Kỷ Dược Phàm rất tò mò về những người sẽ cùng mình tham gia đợt quân sự đặc biệt này.



Thầy hiệu trưởng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Dược Phàm, như cười như không đáp:"Tính luôn cả hai em thì tổng cộng có hai mươi người, trải đều tất cả các khoa của trường. Và cũng chỉ có hai em là sinh viên năm nhất thôi đấy. Thầy chỉ có thể nói cho các em bấy nhiêu, những chuyện còn lại...hai em phải tự mình khám phá đi"

Kỷ Thần Hi lật thư giới thiệu ra mặt sau, một ký hiệu đặc biệt in trên góc nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô. Đó là một hình tròn nhỏ với ba đường chéo cắt nhau, tạo thành một dấu hiệu giống như hình ngôi sao nhỏ. Mỗi đường chéo đều được vẽ bằng một màu sắc khác nhau, đỏ, xanh và vàng, kết hợp lại tạo thành một hình thái không đối xứng nhưng lại có sự cân bằng tinh tế.


Ký hiệu này có vẻ như không phải là một phần của mẫu thiết kế thông thường mà thường thấy trong các tài liệu chính thức. Thay vào đó, nó mang một vẻ bí ẩn, như thể chứa đựng một thông điệp hoặc ý nghĩa ẩn giấu nào đó.

Kỷ Thần Hi suy nghĩ một lúc rồi lấy thư giới thiệu của Kỷ Dược Phàm ra.

"Tôi xem chút nhé?"

Kỷ Dược Phàm không mấy để ý, tùy tiện đáp:"Tùy."

Được sự cho phép, cô mở tệp của Kỷ Dược Phàm ra và nhanh chóng phát hiện rằng bức thư của cậu ta cũng có cùng một ký hiệu, nằm ở góc dưới bên trái của mặt sau.

Nghĩ đến việc thầy hiệu trưởng không hẹn tất cả các sinh viên cùng một lúc mà chỉ gặp từng người một, Kỷ Thần Hi cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Việc này khiến cô liên tưởng đến một khả năng, những ký hiệu đặc biệt có thể đã được dùng để phân nhóm hoạt động, hoặc ít nhất để đánh dấu các nhóm riêng biệt. Có nghĩa là từ lúc thư giới thiệu được phát ra, họ đã được chia thành các nhóm cụ thể để hoạt động cùng nhau trong đợt quân sự.

Kỷ Thần Hi nhíu mày, xem xét kỹ lưỡng ký hiệu này. Nếu đúng là như vậy, điều đó có thể ảnh hưởng đến cách mà họ cần chuẩn bị và chiến lược trong đợt quân sự sắp tới. Mỗi nhóm có thể có những nhiệm vụ, thử thách riêng biệt hoặc thậm chí đối đầu với nhau.

"Kỷ Dược Phàm, xem ra cậu lo xa rồi."

Kỷ Dược Phàm nghe thế nhíu mày nhìn cô, thao tác trên điện thoại cũng dừng hẳn:"Chuyện gì?"

Kỷ Thần Hi giơ hai tấm thư giới thiệu lên, mỉm cười nói:"Tôi đoán...rất có thể từ đầu chúng ta đã được chia chung nhóm với nhau.
 
Chương 644: Giấy miễn trừ trách nhiệm


Kỷ Dược Phàm tắt hẳn màn hình điện thoại đi để cầm lấy thư giới thiệu lên xem, mặc cho đồng đội trong trò chơi đang gào thét vì sao người chơi đi rừng lại *afk vào lúc *combat quan trọng.

(*afk: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Away From Keyboard," có nghĩa là "Rời khỏi bàn phím" hoặc "Không có mặt tại máy tính." Thuật ngữ này thường được sử dụng trong các trò chơi trực tuyến hoặc trong giao tiếp trên mạng để thông báo rằng người dùng tạm thời không có mặt hoặc không thể trả lời ngay lập tức.*)

(*combat: trong game MOBA (Multiplayer Online Battle Arena), thường đề cập đến các cuộc chiến đấu hoặc giao tranh giữa các đội hoặc các nhân vật trong trò chơi. Combat là phần quan trọng của gameplay (cơ chế hoạt động của trò chơi), bao gồm các hoạt động như tấn công, phòng thủ, sử dụng kỹ năng, và phối hợp với đồng đội để tiêu diệt đối thủ và giành lợi thế trong trận đấu. Combat quyết định kết quả của các trận đấu và ảnh hưởng đến chiến thuật và chiến lược của người chơi.*)

Bên ngoài Kỷ Dược Phàm trông như không mấy quan tâm đến, nhưng thật ra cậu đang tỉ mỉ quan sát cái ký hiệu kia. Nếu như việc phát ra thư giới thiệu đã là lúc bắt đầu khoá huấn luyện quân sự địa ngục này, thì mọi chi tiết dù là nhỏ nhất chắc chắn đều có ẩn tình phía sau.

"Cũng thú vị đấy, mở đầu đã kích thích như thế, những ngày tham gia sau hy vọng không quá nhàm chán"

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người, vẻ mặt gian manh chỉ tay vào tập hồ sơ, ý vị sâu xa:"Tiểu Thần Hi à, có phải em xem sót thứ gì rồi không, kiểm tra lại lần nữa đi." He he, muốn kích thích, nhất định sẽ có thứ kích thích được mấy đứa nhóc ma quỷ như tụi em thôi.

Kỷ Thần Hi nheo mắt lật tập hồ sơ ra để kiểm tra cẩn thận lần nữa, quả nhiên phát hiện vẫn còn hai tờ giấy được kẹp chặt ở mặt sau và bên trên có đề dòng chữ "Giấy miễn trừ trách nhiệm".

Đọc sơ lược qua nội dung thì có thể tóm tắt như sau: Ở khoá quân sự không bắt buộc này, sinh viên tình nguyện tham gia phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về an toàn của bản thân khi không tuân thủ theo kỷ luật mà người của quân đội đề ra. Mọi trường hợp cố ý chống lại mệnh lệnh, gây ra hậu quả ngoài ý muốn đều phải tự mình gánh lấy. Đồng thời nhắc nhở cho sinh viên biết về mức độ nguy hiểm của đợt huấn luyện, trường hợp xấu nhất thậm chí có thể sẽ đụng độ với phần tử khủng bố vượt biên. Vậy nên, nếu chắc chắn bản thân đã sẵn sàng thì hãy ký vào giấy, khoá huấn luyện của bạn chính thức bắt đầu.

Kỷ Thần Hi đọc xong hai tờ giấy, sắc mặt không thay đổi, lấy một tờ trong số đó đưa cho Kỷ Dược Phàm ở bên cạnh:"Ký đi."

Thầy hiệu trưởng không khỏi ngạc nhiên, khi Kỷ Thần Hi đọc xong nội dung của giấy miễn trừ trách nhiệm mà lại không có phản ứng gì, vẫn dửng dưng như thường, ông vội giữ bàn tay đã đặt bút xuống của cô lại để nhắc nhở.



"Tiểu Thần Hi, em thật sự nghĩ kỹ chưa? Em không giống với học viên Kỷ, khi cậu ta là con nhà lính sẽ không đến nổi nào trong quân doanh, nhưng đối với cô gái như em thật sự quá nguy hiểm."

Lần này hoàn toàn đều dùng súng thật đạn thật, thậm chí mất mạng như chơi cũng là thật, nếu không số lượng sinh viên sau khi đọc nội dung của giấy miễn trừ, cũng đã không từ bỏ ý định tham gia hơn chín phần mười số lượng đăng ký ban đầu, và chỉ còn lại duy nhất mười tám sinh viên dám tiếp tục.


Nghĩ đến đây thầy hiệu trưởng lại nói tiếp:"Em có muốn bàn lại với người nhà của mình không? Chẳng phải em cũng nên nói một tiếng với vị kia của nhà em sao?"

Thử nghĩ xem, nếu Kỷ Thần Hi thật sự có chuyện gì, tên họ Tịch kia sẽ để yên cho ông chắc, dù sao chính ông là người đề nghị cô bé tham gia. Đương nhiên lúc đó ông chưa biết mức độ sẽ nguy hiểm đến thế, cũng không biết bối cảnh sau lưng cô lại lớn như vậy.

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng cười nhạt hỏi lại thầy hiệu trưởng:"Thầy không cảm thấy...tờ giấy miễn trừ này của phía đơn vị quân đội chịu trách nhiệm huấn luyện, còn có ý tứ khác sao?"

Thầy hiệu trưởng ngơ ra:"Hả? Còn có ý gì sao?"

Kỷ Dược Phàm bên cạnh vừa dứt khoác ký xong, giải thích thay:"Làm gì có chuyện người của quân đội mặc kệ người dân. Cũng làm gì có chuyện khủng bố để thầy dễ gặp như thế. Bọn họ đưa ra tờ giấy này chủ yếu là muốn doạ người mà thôi, giảm số lượng người tham gia xuống. Dù sao muốn đạt được chất lượng tốt nhất, thì trước tiên số lượng cũng phải là thiểu số nhất."

Kỷ Thần Hi gật đầu hài lòng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thẳng em họ của mình.

Thầy hiệu trưởng hơi bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. Ông thầm nghĩ rằng có thể Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm đúng về phần doạ dẫm, nhưng ông cũng không thể bỏ qua những lo lắng của mình. Thế nên ông quyết định nhắc khéo Kỷ Thần Hi lần nữa.

"Nhưng em không định nói cho người nhà biết thật sao?"
 
Chương 644: Giấy miễn trừ trách nhiệm


Kỷ Dược Phàm tắt hẳn màn hình điện thoại đi để cầm lấy thư giới thiệu lên xem, mặc cho đồng đội trong trò chơi đang gào thét vì sao người chơi đi rừng lại *afk vào lúc *combat quan trọng.

(*afk: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Away From Keyboard," có nghĩa là "Rời khỏi bàn phím" hoặc "Không có mặt tại máy tính." Thuật ngữ này thường được sử dụng trong các trò chơi trực tuyến hoặc trong giao tiếp trên mạng để thông báo rằng người dùng tạm thời không có mặt hoặc không thể trả lời ngay lập tức.*)

(*combat: trong game MOBA (Multiplayer Online Battle Arena), thường đề cập đến các cuộc chiến đấu hoặc giao tranh giữa các đội hoặc các nhân vật trong trò chơi. Combat là phần quan trọng của gameplay (cơ chế hoạt động của trò chơi), bao gồm các hoạt động như tấn công, phòng thủ, sử dụng kỹ năng, và phối hợp với đồng đội để tiêu diệt đối thủ và giành lợi thế trong trận đấu. Combat quyết định kết quả của các trận đấu và ảnh hưởng đến chiến thuật và chiến lược của người chơi.*)

Bên ngoài Kỷ Dược Phàm trông như không mấy quan tâm đến, nhưng thật ra cậu đang tỉ mỉ quan sát cái ký hiệu kia. Nếu như việc phát ra thư giới thiệu đã là lúc bắt đầu khoá huấn luyện quân sự địa ngục này, thì mọi chi tiết dù là nhỏ nhất chắc chắn đều có ẩn tình phía sau.

"Cũng thú vị đấy, mở đầu đã kích thích như thế, những ngày tham gia sau hy vọng không quá nhàm chán"

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người, vẻ mặt gian manh chỉ tay vào tập hồ sơ, ý vị sâu xa:"Tiểu Thần Hi à, có phải em xem sót thứ gì rồi không, kiểm tra lại lần nữa đi." He he, muốn kích thích, nhất định sẽ có thứ kích thích được mấy đứa nhóc ma quỷ như tụi em thôi.

Kỷ Thần Hi nheo mắt lật tập hồ sơ ra để kiểm tra cẩn thận lần nữa, quả nhiên phát hiện vẫn còn hai tờ giấy được kẹp chặt ở mặt sau và bên trên có đề dòng chữ "Giấy miễn trừ trách nhiệm".

Đọc sơ lược qua nội dung thì có thể tóm tắt như sau: Ở khoá quân sự không bắt buộc này, sinh viên tình nguyện tham gia phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về an toàn của bản thân khi không tuân thủ theo kỷ luật mà người của quân đội đề ra. Mọi trường hợp cố ý chống lại mệnh lệnh, gây ra hậu quả ngoài ý muốn đều phải tự mình gánh lấy. Đồng thời nhắc nhở cho sinh viên biết về mức độ nguy hiểm của đợt huấn luyện, trường hợp xấu nhất thậm chí có thể sẽ đụng độ với phần tử khủng bố vượt biên. Vậy nên, nếu chắc chắn bản thân đã sẵn sàng thì hãy ký vào giấy, khoá huấn luyện của bạn chính thức bắt đầu.

Kỷ Thần Hi đọc xong hai tờ giấy, sắc mặt không thay đổi, lấy một tờ trong số đó đưa cho Kỷ Dược Phàm ở bên cạnh:"Ký đi."

Thầy hiệu trưởng không khỏi ngạc nhiên, khi Kỷ Thần Hi đọc xong nội dung của giấy miễn trừ trách nhiệm mà lại không có phản ứng gì, vẫn dửng dưng như thường, ông vội giữ bàn tay đã đặt bút xuống của cô lại để nhắc nhở.



"Tiểu Thần Hi, em thật sự nghĩ kỹ chưa? Em không giống với học viên Kỷ, khi cậu ta là con nhà lính sẽ không đến nổi nào trong quân doanh, nhưng đối với cô gái như em thật sự quá nguy hiểm."

Lần này hoàn toàn đều dùng súng thật đạn thật, thậm chí mất mạng như chơi cũng là thật, nếu không số lượng sinh viên sau khi đọc nội dung của giấy miễn trừ, cũng đã không từ bỏ ý định tham gia hơn chín phần mười số lượng đăng ký ban đầu, và chỉ còn lại duy nhất mười tám sinh viên dám tiếp tục.


Nghĩ đến đây thầy hiệu trưởng lại nói tiếp:"Em có muốn bàn lại với người nhà của mình không? Chẳng phải em cũng nên nói một tiếng với vị kia của nhà em sao?"

Thử nghĩ xem, nếu Kỷ Thần Hi thật sự có chuyện gì, tên họ Tịch kia sẽ để yên cho ông chắc, dù sao chính ông là người đề nghị cô bé tham gia. Đương nhiên lúc đó ông chưa biết mức độ sẽ nguy hiểm đến thế, cũng không biết bối cảnh sau lưng cô lại lớn như vậy.

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng cười nhạt hỏi lại thầy hiệu trưởng:"Thầy không cảm thấy...tờ giấy miễn trừ này của phía đơn vị quân đội chịu trách nhiệm huấn luyện, còn có ý tứ khác sao?"

Thầy hiệu trưởng ngơ ra:"Hả? Còn có ý gì sao?"

Kỷ Dược Phàm bên cạnh vừa dứt khoác ký xong, giải thích thay:"Làm gì có chuyện người của quân đội mặc kệ người dân. Cũng làm gì có chuyện khủng bố để thầy dễ gặp như thế. Bọn họ đưa ra tờ giấy này chủ yếu là muốn doạ người mà thôi, giảm số lượng người tham gia xuống. Dù sao muốn đạt được chất lượng tốt nhất, thì trước tiên số lượng cũng phải là thiểu số nhất."

Kỷ Thần Hi gật đầu hài lòng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thẳng em họ của mình.

Thầy hiệu trưởng hơi bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. Ông thầm nghĩ rằng có thể Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm đúng về phần doạ dẫm, nhưng ông cũng không thể bỏ qua những lo lắng của mình. Thế nên ông quyết định nhắc khéo Kỷ Thần Hi lần nữa.

"Nhưng em không định nói cho người nhà biết thật sao?"
 
Chương 645: Giỡn mặt đó hả


Kỷ Thần Hi nhìn thầy hiệu trưởng, cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi:"Chỉ là một cuộc dạo chơi thôi, vị kia nhà em rất bận, không thể vì mấy chuyện cỏn con này mà làm phiền anh ấy được."

Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, có vẻ vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận sự kiên quyết của Kỷ Thần Hi. Ông gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ nhắc nhở:"Vậy thì được, thầy hy vọng em đã suy nghĩ kỹ càng. Hãy nhớ kỹ, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, thì dù là ai cũng không thể cứu được em."

Kỷ Thần Hi thản nhiên gật đầu:"Vâng, không còn việc gì thì chào thầy em đi trước nhé."

Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm khi họ rời khỏi văn phòng, một cảm giác lo lắng khó tả vẫn đeo bám trong lòng ông. Có lẽ ông chỉ có thể hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt nhất.

Lúc này Nhai Tệ sau khoảng thời gian lặng thinh, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:"Hi Thần, có vẻ đợt huấn luyện quân sự gì đó rất nguy hiểm, có nên báo lại với thiếu chủ một tiếng không?"

Nhai Tệ là thuộc hạ trung thành của Tịch Cảnh Dương, nhưng giờ phút này cô ấy lại trưng cầu ý kiến của cô trước khi báo cáo lại với chủ nhân của mình, điều này khiến cho Kỷ Thần Hi khá đỗi bất ngờ.

"Thật ra không cần làm quá lên thế đâu, nhưng đợt quân sự này kéo dài trong gần một tháng, đúng là tôi nên nói lại với anh ấy"

Nhai Tệ biết Kỷ Thần Hi sẽ tự mình nói lại với thiếu chủ nên cô không hỏi gì thêm nữa.

Kỷ Thần Hi vốn dĩ muốn nói, so với mấy tên tội phạm vượt biên thì cô mới là người nguy hiểm hơn nhiều. Mấy cái thân phận phụ cô tạo ra, hiện tại còn chễm trệ trên mấy tờ lệnh truy nã đỏ của INP kia kìa. Nhưng mà thôi vậy, mầm non của giới quân sự đang ở ngay bên cạnh, không nên doạ cậu ta thì hơn.

Trực giác Kỷ Dược Phàm cảm nhận được Kỷ Thần Hi vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá, liền quay sang nhíu mày hỏi cô nhìn cậu làm gì?

Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi đó của cậu, cười cười hỏi:"Có muốn đi chung giải trí chút không?"

"Giải trí?"

"Lái xe tốc độ cao trên đường đua có địa hình đặc biệt."

Khoé môi Kỷ Dược Phàm khẽ giật, lập tức vạch trần:"Sao chị không nói thẳng ra là đi đua xe đi, lái xe tốc độ cao là cái quỷ gì?"



Kỷ Thần Hi tỏ ra vô tội, xoa xoa thái dương đáp:"Tôi chỉ muốn mời cậu cùng đi dạo một vòng bằng xe để hóng gió, giải toả căng thẳng một chút. Nhưng ý cậu muốn mời tôi đến trường đua, vậy thì tôi cũng không tiện từ chối. Nên là...chúng ta đi thôi."

Kỷ Dược Phàm:"???" Giỡn mặt đó hả?

"Ha, chị bớt giả ngu đi! Tôi là học viên trường quân đội đấy, chị nghĩ tôi rảnh lắm hả? Muốn chơi tự đi chơi một mình đi, tạm biệt!"

Không nằm ngoài dự đoán của Kỷ Thần Hi về việc Kỷ Dược Phàm sẽ từ chối, cô cũng không hề giữ cậu lại mà mỉm cười thân thiện để tiễn người:"Vậy bye, hẹn mười hai giờ đêm chủ nhật tại địa điểm tập chung.

Kỷ Dược Phàm quay người bước đi, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm. Ai bảo địa vị trong nhà của cậu ta thấp, không thể đắc tội với cháu gái bảo bối của ông cụ và mấy ông bác cơ chứ.

Chào tạm biệt Kỷ Dược Phàm xong, Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ đến thẳng trường đua mà Phụ Hí đã sắp xếp.

Rút kinh nghiệm từ đêm trước, lần này Phụ Hí đã chọn một nơi vắng vẻ hơn, ít các tay đua chuyên nghiệp lui tới, vừa đảm bảo yêu cầu địa hình khúc khuỷu của thiếu chủ phu nhân.

Thế là anh không khỏi mong đợi lời khen từ cô, nào ngờ thiếu chủ phu nhân sau khi đánh giá đường đua một lượt, vỗ vai anh khen anh làm tốt rồi trực tiếp kéo anh lên đường đua, còn Nhai Tệ sẽ đứng bên ngoài để làm trọng tài.

Phụ Hí làm sao quên được cảnh đêm qua thiếu chủ phu nhân nhà anh, một mình hành cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp lên bờ xuống ruộng ra sao. Hiện tại bảo anh cùng đua với cô, chẳng khác nào muốn đem anh ra xử tử về mặt tinh thần không?

Anh quay sang nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt khát khao sự sống, nhưng không dám cãi lời. Phụ Hí biết rằng một khi thiếu chủ phu nhân đã quyết định làm gì thì chẳng có cách nào khác ngoài việc tuân theo, cho dù cô ấy đang muốn lợi dụng việc tư để trả thù cá nhân.

Kỷ Thần Hi đeo găng tay, chỉnh sửa bộ đồ bảo hộ một cách thuần thục. Tuy cảm thấy mấy thứ này vướng víu, nhưng phòng hờ một chút cũng chẳng sao.

"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu?"

Phụ Hí hít một hơi dài, nắm lấy vô lăng, rồi khởi động xe. Anh ta đành phải tự động viên bản thân rằng chỉ cần cố gắng hết sức, có lẽ có thể không trở thành trò cười trước mặt thiếu chủ phu nhân.

Kỷ Thần Hi ngồi vào chiếc xe đua của mình, môi khẽ nhếch lên. Cô khởi động máy, cảm nhận được âm thanh của động cơ đang rền vang, một cảm giác hưng phấn dâng tràn trong lồng ngực.
 
Chương 645: Giỡn mặt đó hả


Kỷ Thần Hi nhìn thầy hiệu trưởng, cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi:"Chỉ là một cuộc dạo chơi thôi, vị kia nhà em rất bận, không thể vì mấy chuyện cỏn con này mà làm phiền anh ấy được."

Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, có vẻ vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận sự kiên quyết của Kỷ Thần Hi. Ông gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ nhắc nhở:"Vậy thì được, thầy hy vọng em đã suy nghĩ kỹ càng. Hãy nhớ kỹ, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, thì dù là ai cũng không thể cứu được em."

Kỷ Thần Hi thản nhiên gật đầu:"Vâng, không còn việc gì thì chào thầy em đi trước nhé."

Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm khi họ rời khỏi văn phòng, một cảm giác lo lắng khó tả vẫn đeo bám trong lòng ông. Có lẽ ông chỉ có thể hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt nhất.

Lúc này Nhai Tệ sau khoảng thời gian lặng thinh, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:"Hi Thần, có vẻ đợt huấn luyện quân sự gì đó rất nguy hiểm, có nên báo lại với thiếu chủ một tiếng không?"

Nhai Tệ là thuộc hạ trung thành của Tịch Cảnh Dương, nhưng giờ phút này cô ấy lại trưng cầu ý kiến của cô trước khi báo cáo lại với chủ nhân của mình, điều này khiến cho Kỷ Thần Hi khá đỗi bất ngờ.

"Thật ra không cần làm quá lên thế đâu, nhưng đợt quân sự này kéo dài trong gần một tháng, đúng là tôi nên nói lại với anh ấy"

Nhai Tệ biết Kỷ Thần Hi sẽ tự mình nói lại với thiếu chủ nên cô không hỏi gì thêm nữa.

Kỷ Thần Hi vốn dĩ muốn nói, so với mấy tên tội phạm vượt biên thì cô mới là người nguy hiểm hơn nhiều. Mấy cái thân phận phụ cô tạo ra, hiện tại còn chễm trệ trên mấy tờ lệnh truy nã đỏ của INP kia kìa. Nhưng mà thôi vậy, mầm non của giới quân sự đang ở ngay bên cạnh, không nên doạ cậu ta thì hơn.

Trực giác Kỷ Dược Phàm cảm nhận được Kỷ Thần Hi vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá, liền quay sang nhíu mày hỏi cô nhìn cậu làm gì?

Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi đó của cậu, cười cười hỏi:"Có muốn đi chung giải trí chút không?"

"Giải trí?"

"Lái xe tốc độ cao trên đường đua có địa hình đặc biệt."

Khoé môi Kỷ Dược Phàm khẽ giật, lập tức vạch trần:"Sao chị không nói thẳng ra là đi đua xe đi, lái xe tốc độ cao là cái quỷ gì?"



Kỷ Thần Hi tỏ ra vô tội, xoa xoa thái dương đáp:"Tôi chỉ muốn mời cậu cùng đi dạo một vòng bằng xe để hóng gió, giải toả căng thẳng một chút. Nhưng ý cậu muốn mời tôi đến trường đua, vậy thì tôi cũng không tiện từ chối. Nên là...chúng ta đi thôi."

Kỷ Dược Phàm:"???" Giỡn mặt đó hả?

"Ha, chị bớt giả ngu đi! Tôi là học viên trường quân đội đấy, chị nghĩ tôi rảnh lắm hả? Muốn chơi tự đi chơi một mình đi, tạm biệt!"

Không nằm ngoài dự đoán của Kỷ Thần Hi về việc Kỷ Dược Phàm sẽ từ chối, cô cũng không hề giữ cậu lại mà mỉm cười thân thiện để tiễn người:"Vậy bye, hẹn mười hai giờ đêm chủ nhật tại địa điểm tập chung.

Kỷ Dược Phàm quay người bước đi, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm. Ai bảo địa vị trong nhà của cậu ta thấp, không thể đắc tội với cháu gái bảo bối của ông cụ và mấy ông bác cơ chứ.

Chào tạm biệt Kỷ Dược Phàm xong, Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ đến thẳng trường đua mà Phụ Hí đã sắp xếp.

Rút kinh nghiệm từ đêm trước, lần này Phụ Hí đã chọn một nơi vắng vẻ hơn, ít các tay đua chuyên nghiệp lui tới, vừa đảm bảo yêu cầu địa hình khúc khuỷu của thiếu chủ phu nhân.

Thế là anh không khỏi mong đợi lời khen từ cô, nào ngờ thiếu chủ phu nhân sau khi đánh giá đường đua một lượt, vỗ vai anh khen anh làm tốt rồi trực tiếp kéo anh lên đường đua, còn Nhai Tệ sẽ đứng bên ngoài để làm trọng tài.

Phụ Hí làm sao quên được cảnh đêm qua thiếu chủ phu nhân nhà anh, một mình hành cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp lên bờ xuống ruộng ra sao. Hiện tại bảo anh cùng đua với cô, chẳng khác nào muốn đem anh ra xử tử về mặt tinh thần không?

Anh quay sang nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt khát khao sự sống, nhưng không dám cãi lời. Phụ Hí biết rằng một khi thiếu chủ phu nhân đã quyết định làm gì thì chẳng có cách nào khác ngoài việc tuân theo, cho dù cô ấy đang muốn lợi dụng việc tư để trả thù cá nhân.

Kỷ Thần Hi đeo găng tay, chỉnh sửa bộ đồ bảo hộ một cách thuần thục. Tuy cảm thấy mấy thứ này vướng víu, nhưng phòng hờ một chút cũng chẳng sao.

"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu?"

Phụ Hí hít một hơi dài, nắm lấy vô lăng, rồi khởi động xe. Anh ta đành phải tự động viên bản thân rằng chỉ cần cố gắng hết sức, có lẽ có thể không trở thành trò cười trước mặt thiếu chủ phu nhân.

Kỷ Thần Hi ngồi vào chiếc xe đua của mình, môi khẽ nhếch lên. Cô khởi động máy, cảm nhận được âm thanh của động cơ đang rền vang, một cảm giác hưng phấn dâng tràn trong lồng ngực.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom