Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Song Trùng

Chương 592: Giọng nói đàn ông lúc mới tỉnh giấc


Ting ting ting...

Âm thanh của chuông báo thức từ điện thoại vang lên liên hồi, Kỷ Thần Hi khó chịu dụi mắt, từ từ thức dậy. Đêm qua cô ở lại công ty cùng Tịch Cảnh Dương xem xét và phê duyệt chồng báo cáo chất cao như núi. Vì vậy cũng ngủ lại phòng nghỉ trong văn phòng của anh.

Đối với việc xử lý văn kiện vốn không phải sở trường của cô, càng là thứ cô ghét nhất, nếu không lúc còn ở A&D cô sẽ không trốn việc mà đùn đẩy cho Leo.

Kỷ Thần Hi rất thích đọc sách, đặc biệt sách có chủ đề về công nghệ và khoa học, nhưng không có nghĩa cô sẽ thích mấy dòng chữ dài trên báo cáo, nó khiến cô càng đọc thì càng buồn ngủ hơn.

Nhưng biết làm sao được, cô không nỡ nhìn Tịch Cảnh Dương phải một mình thức xuyên đêm để giải quyết cả đống báo cáo ấy, do dành thời gian đi Kinh Châu cùng cô. Ấy thế mà cô lại ngủ quên mất từ lúc nào chẳng hay.

Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn quanh căn phòng được trang trí hoàn toàn với tông màu đen, thật sự có chút không quen. Đối với cô, Tịch Cảnh Dương luôn là người mang đến ánh sáng cho cô. Vì vậy, ánh dương của cô cùng màu đen của căn phòng chẳng có chút gì liên quan đến nhau. Tuy nhiên, nếu đây là màu anh thích...vậy cô cũng sẽ thich.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là năm giờ hơn, hiện tại nếu vệ sinh cá nhân và tắm rửa thay quần áo, vẫn sẽ dư chút thời gian để anh sáng cùng anh. Nghĩ vậy Kỷ Thần Hi nhanh chóng sốc lại tinh thần, lấy lại tỉnh táo, bật người dậy đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Về những dụng cụ cá nhân hay quần áo Kỷ Thần Hi chưa từng lo tới, vì cô biết nơi nào mà Tịch Cảnh Dương đến

Ở, anh đều sẽ chuẩn bị hai phần riêng biệt với một màu đen và một màu xanh. Không cần biết nơi đó cô có đến hay không, anh đều chuẩn bị vô cùng đẩy đủ.

Bên ngoài phòng làm việc, Tịch Cảnh Dương đóng phần báo cáo cuối cùng lại, lưng dựa vào ghế, tay xoa xoa nguyệt thái dương vì mệt mỏi. Lúc này anh nghe thấy trong phòng nghỉ có động tĩnh, khẽ ngước mắt nhìn sang đồng hồ quả lắc, thì biết cô đã dậy. Ngay sau đó anh không làm thêm bất kỳ động tác thừa nào mà đi đến bên ghế sofa dài nằm xuống, nhắm hờ mắt.

Bên trong phòng nghỉ, Kỷ Thần Hi đã thay xong một quần áo trẻ trung năng động, nhưng cũng không kém phần thanh lịch.

Cô chọn một chiếc áo crop top trắng, hơi lộ ra một phần vùng eo thon gọn của cô. Bên ngoài, cô khoác thêm một chiếc áo sơ mi dài xanh nhạt, tay áo được cuốn lên ngang khuỷu tay, tạo nét năng động và cá tính.



Kết hợp với chiếc áo crop top và áo sơ mi, Kỷ Thần Hi mặc một chiếc vy trắng xếp ly, chiều dài vừa phải với chiều dài của áo sơ mi, làm tôn lên vẻ nữ tính và nhẹ nhàng của cô.

Để hoàn thiện bộ trang phục, Kỷ Thần Hi chọn một đôi giày thể thao màu trắng không hoa tiết, vừa thoải mái vừa dễ dàng chạy nhảy.

Tuy là con gái, nhưng cô chưa từng có thói quen * skincare, bởi vì yếu tố cơ thể cô khá đặc biệt, cho nên không cần chăm sóc thì da mặt vẫn luôn rất đẹp. Đó cũng là lí do cô chỉ cần chưa cần đến ba mươi phút đã hoàn thành xong việc vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Q

(*Skincare: là phương pháp chăm sóc da được hầu hết chị em thực hiện mỗi ngày. Skincare bao gồm các hoạt động nhằm duy trì và nầng cao sức khỏe, vẻ ngoài và sức sống của làn da. Quy trình skincare cơ bản liên quan đến việc làm sạch, dưỡng ẩm, bảo vệ và điều trị da bằng nhiều sản phẩm và kỹ thuật khác nhau.)

Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ánh mắt cô hướng về phía bàn làm việc trước tiên, đáng tiếc lại không nhìn thấy ai, cô khẽ nhíu mày nhìn lại đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ mà anh đã đi đâu mất rồi?

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở đều đang hòa chung âm thanh tích tắc từ đồng hồ, liền chậm rãi tiến đến gần ghế sofa, quả nhiên nhìn thấy anh đang nằm ngủ trên đó, trong lòng liền cảm thấy đau xót không thôi. Có lẽ đêm qua anh ngủ muộn, sợ khiến cô tỉnh giấc nên mới ngủ ở bên ngoài, xem xem anh ấy có ngốc không chứ.

Kỷ Thần Hi không muốn làm phiền đến giấc ngủ của anh, cũng không có khả năng bế anh vào phòng như cách anh đã làm với cô. Nên chỉ đành trở lại phòng nghỉ để lấy chăn đáp cho anh.

Cả quá trình Kỷ Thần Hi đều chậm rãi di chuyển, đảm bảo không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Thế nhưng chiếc chăn còn đang ở trên không trung, thì người vốn đang nhằm mắt nằm trên ghế đột ngột mở mắt, vô cùng thuẩn thục kéo lấy tay cô, khiến cô mất thăng bằng ngã nhào lên người anh.

"Bé con, mới sáng sớm đã muốn quyến rũ anh?"

Giọng nói trầm ấm pha chút khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai, dù không mặt đối mặt với anh, nhưng hai má của Kỷ Thần Hi vẫn vô thức đỏ ửng lên.

Trời ơi cứu mạng! Giọng nói của đàn ông lúc sáng sớm có thể hay đến thế sao? Đây rõ ràng là anh đang quyến rũ cô thì đúng hơn!
 
Chương 507: Hồi kết của phần thi ứng xử


Tịch Cảnh Dương vẫn như cũ, thái độ hoà nhã lễ phép, bình tĩnh đáp:“Cháu sinh ra ở Tịch Gia, nhưng trưởng thành ở R Quốc. Mười bảy năm tự sinh tự diệt, cháu chưa từng nhờ đến sự trợ giúp của nhà họ Tịch.”

Bởi vì nó không cần thiết, anh có thể sống độc lập, có thể tự gầy dựng cho mình đế chế riêng, chẳng cần một ai hỗ trợ. Dù anh biết mẹ anh luôn âm thầm dõi theo, nhưng bà chưa từng nhúng tay vào cuộc sống của anh, đó là sự tin tưởng mà bà dành cho đứa con trai của mình.

Tịch Cảnh Dương ngừng một lúc rồi nói tiếp:“Như cháu đã nói, mười bảy năm bọn họ không động được vào cuộc sống cá nhân của cháu, đương nhiên hiện tại cũng thế. Nếu cha cháu vẫn cư xử quá đáng với Tiểu Hi, cháu hoàn toàn có thể tách hộ khẩu khỏi Tịch Gia, cùng Tiểu Hi xây dựng gia đình mới. Bản thân cháu cũng có chút tài mọn, nhất định có thể đảm bảo được cho em ấy một cuộc sống tốt nhất. Vậy nên mong bác cứ yên tâm, cháu lấy danh dự một người đàn ông ra để đảm bảo với bác, tuyệt đối sẽ không vì người nhà của cháu mà khiến cô ấy tổn thương bất kỳ lần nào nữa.”

Bác ba còn chưa kịp phản ứng lại, thì nhìn sang đã thấy hai mắt vợ mình đỏ hoe từ lúc nào chẳng hay, cười gượng hỏi nhỏ:“Bà khóc gì chứ?”

Bác ba gái lấy tay nhẹ lau đi nước mắt trên mi, nhỏ giọng trả lời:“Đứa nhỏ này sống cũng chẳng dễ dàng gì, hào môn thế gia suy cho cùng cũng chỉ đến thế, ông đừng làm khó bọn trẻ nữa.”

Bác ba trai vốn dĩ chẳng thể phản bác được lời nào nữa, người ta đã lấy cả danh dự đàn ông ra nói, ông còn có thể gây khó dễ được sao? Cộng thêm sự khuyên nhủ của vợ, ông cũng giơ cờ trắng đầu hàng. Chuyện của bọn trẻ, tự chúng tính toán, bọn họ đều già đầu hết rồi, xen vào thì cũng chẳng hay ho gì.

Vợ chồng bác tư nhìn màn đối đáp trôi chảy của Tịch Cảnh Dương, thầm nuốt nước bọt. Nhất là bác tư trai, ông cảm thấy mấy tên sát thủ biến thái ông từng gặp còn không nguy hiểm bằng thanh niên vẻ ngoài điển trai lịch sự nhưng bụng dạ lại vô cùng thâm sâu trước mặt.


Trong giới của bọn họ, ai không biết ba người anh trai của ông đều là lão cáo già chỉ chuyên đi bẫy người, vậy mà hôm nay cả ba lại sụp hố của một tên nhóc chưa được ba mươi như Tịch Cảnh Dương. Điều đó đủ để chứng minh ông không cần phí sức làm gì, kiểu nào chẳng bị tên nhóc đó đào hố rồi thất bại ê chề. Vậy nên ông cứ thuận theo tự nhiên, tác hợp hai đứa trẻ với nhau cho rồi.

Suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu, vẫn còn chưa nói ra miệng thì bác tư trai bỗng cảm nhận được sống lưng lành lạnh. Không cần nghĩ cũng biết ba ông anh trai đang lườm ông, vì ông vẫn chưa hành động gì. Sau cùng bác tư trai đành thở dài đặt câu hỏi cho Tịch Cảnh Dương. Dù biết kiểu gì cũng giống như ba người đi trước, nhưng là người một nhà với nhau, có mất mặt thì cùng mất mặt vậy.

“Thật ra những gì quan trọng, ba anh trai của ta cũng nói hết rồi. Ta chỉ có duy nhất một câu muốn hỏi cậu, nếu như Thần Thần vốn không phải con cháu Kỷ Gia mà thay vào đó là Nam Cung Lục Trà, cậu sẽ giải quyết mối hôn ước giữa hai nhà thế nào? Khi chính nhà họ Tịch của cậu không có quyền yêu cầu hủy hôn?”

Câu hỏi của bác tư trai là câu hỏi nhẹ nhàng nhất, từ tốn nhất, ấy thế mà cũng là câu hỏi khó nhất. Vì nói về chuyện hôn ước, nó liên quan đến cả hai gia tộc, chứ không đơn giản là chuyện riêng của ba người là Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi và Nam Cung Lục Trà nữa.

Vậy mà Tịch Cảnh Dương lại vô cùng điềm nhiên, dứt khoát trả lời:“Không có nếu như, dù thế nào đi nữa, cháu chỉ chọn duy nhất một mình Tiểu Hi mà thôi.”

Về chuyện hôn ước là do nhà họ Tịch nợ nhà họ Kỷ, nên đúng thật là không thể chủ động hủy hôn. Nếu Tịch Cảnh Dương thật sự kiên quyết hủy bỏ, thì cậu vừa bất nghĩa với Kỷ Gia, vừa bất hiếu Tịch Gia. Có thể nói số phận của cậu từ khi sinh ra đã dính liền với hai chữ này.

Bác tư trai có thể nói chính là người có thái độ với Tịch Cảnh Dương tốt nhất, tuy nhiên không có nghĩa là ông để anh vượt qua cửa ải của ông một cách dễ dàng.

“Cậu dám chắc cậu sẽ làm thế? Cậu không sợ nhà họ Kỷ tức giận mà gây khó dễ cho ông nội cậu khi ông cụ đang ở tuổi xế chiều sao?”

Tịch Cảnh Dương đáp lại bằng thái độ đầy tự tin và quyết đoán:“Nợ ân tình không nhất thiết phải dùng cả một đời để trả, cháu nhất định sẽ tìm cách khác để trả món nợ đó, nhưng không phải là việc tự đem bản thân ra làm vật trao đổi.”

Thế kỷ hai mươi mốt rồi, sẽ không còn chuyện lấy thân báo đáp nữa, Tịch Cảnh Dương cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Với năng lực của mình, anh hoàn toàn có thể giúp cho nhà họ Kỷ về nhiều mặt, nhiều lĩnh vực khác nhau mà không nhất thiết là phải trở thành thành viên của nhà họ thì mới có thể làm được. Tuy nhiên, việc may mắn như kiểu hôn thê của anh là Tiểu Hi, đương nhiên mọi chuyện sau đó đều trở nên rất dễ dàng.
 
Chương 508: Sân tập bắn


“Thần Thần, các bác làm khó cậu ta nãy giờ, cháu không định nói giúp cho cậu ta sao?” Bác tư trai đột nhiên chuyển hướng sang Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên cô không lấy làm bất ngờ mà chỉ nhoẻn miệng đáp:“Người đàn ông của cháu, sao có thể kém cỏi đến mức cần cháu phải bảo vệ chứ.”

Tịch Cảnh Dương vốn không cần và đương nhiên cô cũng không phải làm việc dư thừa ấy. Nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản thế này cũng chẳng thể dành cho nhau, cô và anh vốn đã không đi được đến ngày hôm nay.

Bác tư trai quay sang nhìn vợ vẫn im lặng nãy giờ, chỉ thấy bà vỗ vỗ vài mu bàn tay ông cùng một nụ cười hoà nhã. Lúc này ông biết ông đã làm hết trách nhiệm của một người bác nên làm rồi, vì vậy ông không tiếp tục gây khó dễ cho hai đứa trẻ nữa, mà thành tâm chúc phúc cho cả hai.

Ông cụ Kỷ nhìn bốn đứa con trai của mình mà bất lực đỡ trán, vậy mà sáng nay còn hùng hổ nói với ông khi nào Tịch Cảnh Dương đến phải gọi cho chúng nó về, để chúng nó dạy dỗ tên nhóc này một bài học, nhưng hiện tại là tình hình gì đây?

Đúng là cuộc sống khó lường, luôn biến đổi theo cách chẳng ai có thể nghĩ tới được.

Ông cụ nghiêm mặt khẽ ho nhẹ vài tiếng sau đó nói:“Người cũng đến rồi, ở lại ăn tốt rồi về.”

Kỷ Thần Hi mừng rỡ ra mặt, nháy mắt với Tịch Cảnh Dương. Anh cũng hiểu ý lễ phép đáp:“Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.”

Ông cụ khẽ chậc một tiếng, tên nhóc này gọi ông ngoại cũng thuận miệng thật đấy!

Đến lúc này Kỷ Thần Hi mới nói ra nỗi thắc mắc của mình:“Mà phải rồi, các bác trai và bác gái, chẳng phải công việc của mọi người đều rất bận sao? Hôm nay lại có thể về sớm vậy?”

Đang là ngày thường, dựa vào tính chất công việc của mọi người, e là không thể tự ý rời khỏi vị trí được, ấy thế mà hôm nay lại tề tụ đông đủ ở biệt viện, thật sự vô cùng hiếm thấy.

Một câu nói của Kỷ Thần Hi bỗng khiến cho căn phòng rơi vào im lặng, nét mặt các bác của cô cũng thoáng thay đổi.

Ông cụ Kỷ thở dài rồi nói:“Đi đi, mấy tên vô dụng các con cũng chẳng giúp được gì cả, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”

Thật ra ông cụ đã sớm để ý thấy đứa con trai cả của ông nhiều lần tắt máy khi có người gọi đến, còn ba đứa con trai còn lại thì tắt luôn nguồn điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết bên đơn vị của chúng nó đang khủng bố điện thoại đến mức nào để gọi tụi nó về, mà hiện tại mấy thằng con này của ông thật sự chẳng giúp được gì nữa, nên ông cụ lên tiếng đuổi thẳng.

Dù có chút khó xử nhưng vì công việc có phần đặc thù, cả bốn người cùng với phu nhân của mình chào tạm biệt ông cụ rồi lập tức rời đi. Bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, ai bảo tên nhóc nhà họ Tịch kia mồm mép khôn ngoan, lại có thực lực thâm sâu khó lường, cho nên dù họ là kẻ lão làng đến đâu đi nữa cũng không thể dễ dàng đối phó được.


Nhìn các bác của mình đi hết, Kỷ Thần Hi liền nghĩ cách giúp ông cụ nhà mình và Tịch Cảnh Dương kéo gần quan hệ hơn. Tuy trước đó cô có nói anh không cần đến sự trợ giúp của cô, nhưng việc làm của cô cũng không tính là hoàn toàn vì anh, mà còn là vì chính bản thân cô.

“Ông ngoại, mấy lần trước cháu đều đến trễ về sớm, vẫn chưa có dịp tham quan toàn bộ đại viện. Hôm nay vừa hay có thời gian, ông có thể dẫn cháu đi được không?”

Ông cụ ngay lập tức vui vẻ đồng ý, đối với ông có thể ở gần cháu gái là việc hạnh phúc nhất lúc bấy giờ.

Ngay sau đó cả ba cùng nhau rời khỏi biệt viện riêng của nhà họ Kỷ và bước ra ngoài. Trước mắt họ là khung cảnh rộng lớn của Quân khu đại viện, nơi được xây dựng không chỉ là chỗ ở cho các vị lãnh đạo quân khu, mà còn có các sân luyện binh và sân tập bắn vô cùng lớn.

Hàng cây xanh tươi mát xếp thành hàng ngang, tạo nên những lối đi rộng rãi và mát mẻ. Hoa và cỏ xanh tươi nở rực rỡ trên đường đi, tạo nên một khung cảnh thật sự rực rỡ và thú vị.

Ông cụ Kỷ dẫn dắt Kỷ Thần Hi đi dọc theo các con đường trong khu đại viện, Tịch Cảnh Dương thì lặng lẽ theo sau. Họ thấy những binh sĩ đang luyện tập võ thuật, với sự tập trung cao độ và sự khéo léo trong mỗi động tác. Tiếng tiếp xúc của vũ khí và tiếng hô lệnh của chỉ huy truyền đi khắp nơi, tạo nên một bầu không khí quân sự nghiêm túc và kỷ luật.

Tiếp theo, ông cụ Kỷ dẫn Kỷ Thần Hi đến một sân tập bắn. Trên sân đó, các binh sĩ đang luyện tập bắn súng với cường độ mạnh. Tiếng súng nổ vang lên từ xa khi đạn đi vào mục tiêu, tạo nên âm thanh mạnh mẽ và đầy quyết đoán.

Kỷ Thần Hi hai mắt sáng rực và vô cùng thích thú trước khung cảnh trước mắt. Trước đêm bị ám sát tại bệnh viện thì đã lâu cô không động vào súng, mà đêm đó cũng chẳng bắn được mấy phát, nhìn khung cảnh trước mắt hiện tại, thật không khỏi khiến cô ngứa tay.

…----------------…
 
Chương 593: Sáng sớm không có việc gì làm


Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, chống tay ngồi bật dậy khỏi người Tịch Cảnh Dương, vẻ mặt đầy u oán và tức giận.

"Anh trêu em!"

Tịch Cảnh Dương không trả lời, anh nhìn cô rồi cười tươi. Có lẽ đối với anh mà nói, không điều gì hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy cô vào mỗi buổi sáng, vì đối với anh như thế đã quá đủ rồi.

Mặc dù có chút hờn dỗi việc Tịch Cảnh Dương trêu ghẹo mình, nhưng Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhìn ra anh có chút mệt mỏi, không giống người ngủ đủ giấc cũng chẳng phải vẻ lười nhác lúc mới tỉnh dậy, mà là dáng vẻ cả một đềm không chợp mắt.

Muốn hỏi vì sao cô nhìn ra ư? Là một người thường xuyên thức liên tục mấy ngày liền để lập trình, hoặc là ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nên trạng thái mệt mỏi do thiếu ngủ cô hiểu vô cùng rõ, chỉ cần nhìn sơ qua liền nhận ra ngay.

Vốn đã tức giận việc anh giỡn quá trớn, lại thêm việc anh không tôn trọng sức khỏe bản thân như thế, Kỷ Thần Hi càng thêm tức giận. Cô xoay người đi đến cạnh bàn làm việc của anh, tìm kiểm chìa khoá xe trong ngăn tủ đầu tiên, không nói gì thêm liền hướng thẳng về cửa mà đi.

Tịch Cảnh Dương nhận ra cô đã giận, bối rồi ngồi dậy chạy theo giữ tay cô lại.

"Tiểu Hi, anh xin lỗi..."

Kỷ Thần Hi quay người nhìn anh, lạnh nhạt hỏi:"Vì chuyện gì?"

"Anh không nên trêu em...không giận nữa nhé?"

"Anh chắc chắn chỉ mỗi chuyện này? Hửm?"



Tịch Cảnh Dương thoáng sững sờ mấy giây. Ánh mắt của cô lúc này cứ như nhìn thấu mọi việc anh đã làm, anh chỉ cười cười nhỏ giọng xin lỗi lần nữa.

Kỷ Thần Hi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, muốn giận cũng chẳng thể giận thêm được nữa, thở dài nói:"Anh đi thay đồ đi, em đợi anh dưới sảnh, ăn nhẹ gì đó trước rồi ngủ bù."

"Không giận nữa?" Khoé môi Tịch Cảnh Dương vô thức cong lên.

"Nếu bây giờ anh còn phí thời gian nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, em sẽ một mình tự đi về trường thật đấy!"

Tịch Cảnh Dương đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, biểu bị anh sẽ im lặng. Sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ thay quần áo.

Kỷ Thần Hi đứng nhìn anh rồi xoa xoa nguyệt thái dương của mình. Xem ra thời gian tới phải tìm một chuyên gia tâm lí chuyên trị bệnh nhan khống mới được, nếu không sau này cô thật sự sẽ chẳng còn tiếng nói gì trong cái gia đình này nữa.

Đột nhiên nghĩ đến tìm chuyên gia tâm lý, trong đầu Kỷ Thần Hi chợt hiện ra tên của một người. Cô hoảng sợ vỗ vỗ vào hai má, cổ gắng đánh bay cái suy nghĩ điên rồ vừa rồi. Cô né anh ta còn không kịp, sao có thể tìm anh ta để giúp đỡ chứ.

Sau khi xua đuổi cái ý nghĩ tồi tệ đó, Kỷ Thần Hi rời đi trước để tìm Nghiên Trạch, cô có vài chuyện cần dặn dò anh, vừa hay gặp ngay anh chàng vừa đi thang máy lên.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi vào lúc này, Nghiên Trạch cũng khá bất ngờ, lên tiếng chào trước:"Thiếu chủ phu nhân, chào buổi sáng."

Kỷ Thần Hi lịch sự gật đầu, nhìn xấp giấy trong tay Nghiên Trạch, khẽ nhíu mày:"Báo cáo mới?"


Nghiên Trạch gật đầu:"Vâng, đây là phần báo cáo vừa sửa xong sau cuộc họp hôm qua, cần thiếu chủ phê duyệt gấp."

Nghiên Trạch âm thầm nuốt nước bọt, sao anh cảm thấy cô gái trước mặt miệng cười nhưng tâm không hề cười thế, bộ dạng này quả đúng là trời sinh một đôi với vị kia mà.



Biết rõ Kỷ Thần Hi đang cảnh cáo, Nghiên Trạch cũng không muốn tự tìm đường chết, vội đáp:"Cũng không gấp lắm...tôi phải kiểm tra qua trước, nếu đạt yêu cầu mới đưa cho thiếu chủ xem."

Kỷ Thần Hi gật gật đầu đầy hài lòng, vỗ vai Nghiên Trạch khen ngợi:"Dù là Mục Hành hay anh đúng là chưa từng khiến tôi thất vọng, nghiệp vụ của cả hai đều rất tốt. Tiếc là hai anh đều là người của Cảnh Dương, nếu không tôi nhất định sẽ đào cả hai về A&D."

Khoe môi Nghiên Trạch giật giật, cầu trời thiếu chủ phu nhân đáng kính của anh đừng nói ra mấy lời này trước mặt thiếu chủ. Bởi vì anh sợ là cô không cần tốn công đào, tự thiếu chủ sẽ dùng xẻng xúc cả hai đến A&D, đề thay ngài ấy ở rễ mất.

"Chắc anh còn có việc, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây."

"Vâng, thiếu chủ phu nhân đi cần thận."

"À đúng rồi, nếu thời gian tới anh ấy còn thường xuyên thức suốt đêm nữa, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đến đây thị sát mỗi ngày đâu nhé!"

Vẫn nụ cười hiền hòa ấy, vẫn thái độ dửng dưng xem nhẹ mọi chuyện, nhưng lại khiến Nghiên Trạch toát mồ hôi lạnh.

"Thiếu...thiếu chủ phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giám sát thiếu chủ cần thận, tuyệt đối không để ngài ấy..."

Lời còn chưa kịp nói hết, sau lưng Nghiên Trạch đã vang lên một giọng nói trầm khàn quen thuộc.

"Không để tôi thế nào?"

Nghiên Trạch:".." Hai vợ chồng nhà này, sáng sớm không có chuyện gì làm sao? Nhất quyết dồn anh vào chân tường thế à?
 
Chương 508: Sân tập bắn


“Thần Thần, các bác làm khó cậu ta nãy giờ, cháu không định nói giúp cho cậu ta sao?” Bác tư trai đột nhiên chuyển hướng sang Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên cô không lấy làm bất ngờ mà chỉ nhoẻn miệng đáp:“Người đàn ông của cháu, sao có thể kém cỏi đến mức cần cháu phải bảo vệ chứ.”

Tịch Cảnh Dương vốn không cần và đương nhiên cô cũng không phải làm việc dư thừa ấy. Nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản thế này cũng chẳng thể dành cho nhau, cô và anh vốn đã không đi được đến ngày hôm nay.

Bác tư trai quay sang nhìn vợ vẫn im lặng nãy giờ, chỉ thấy bà vỗ vỗ vài mu bàn tay ông cùng một nụ cười hoà nhã. Lúc này ông biết ông đã làm hết trách nhiệm của một người bác nên làm rồi, vì vậy ông không tiếp tục gây khó dễ cho hai đứa trẻ nữa, mà thành tâm chúc phúc cho cả hai.

Ông cụ Kỷ nhìn bốn đứa con trai của mình mà bất lực đỡ trán, vậy mà sáng nay còn hùng hổ nói với ông khi nào Tịch Cảnh Dương đến phải gọi cho chúng nó về, để chúng nó dạy dỗ tên nhóc này một bài học, nhưng hiện tại là tình hình gì đây?

Đúng là cuộc sống khó lường, luôn biến đổi theo cách chẳng ai có thể nghĩ tới được.

Ông cụ nghiêm mặt khẽ ho nhẹ vài tiếng sau đó nói:“Người cũng đến rồi, ở lại ăn tốt rồi về.”

Kỷ Thần Hi mừng rỡ ra mặt, nháy mắt với Tịch Cảnh Dương. Anh cũng hiểu ý lễ phép đáp:“Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.”

Ông cụ khẽ chậc một tiếng, tên nhóc này gọi ông ngoại cũng thuận miệng thật đấy!

Đến lúc này Kỷ Thần Hi mới nói ra nỗi thắc mắc của mình:“Mà phải rồi, các bác trai và bác gái, chẳng phải công việc của mọi người đều rất bận sao? Hôm nay lại có thể về sớm vậy?”

Đang là ngày thường, dựa vào tính chất công việc của mọi người, e là không thể tự ý rời khỏi vị trí được, ấy thế mà hôm nay lại tề tụ đông đủ ở biệt viện, thật sự vô cùng hiếm thấy.

Một câu nói của Kỷ Thần Hi bỗng khiến cho căn phòng rơi vào im lặng, nét mặt các bác của cô cũng thoáng thay đổi.

Ông cụ Kỷ thở dài rồi nói:“Đi đi, mấy tên vô dụng các con cũng chẳng giúp được gì cả, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”

Thật ra ông cụ đã sớm để ý thấy đứa con trai cả của ông nhiều lần tắt máy khi có người gọi đến, còn ba đứa con trai còn lại thì tắt luôn nguồn điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết bên đơn vị của chúng nó đang khủng bố điện thoại đến mức nào để gọi tụi nó về, mà hiện tại mấy thằng con này của ông thật sự chẳng giúp được gì nữa, nên ông cụ lên tiếng đuổi thẳng.

Dù có chút khó xử nhưng vì công việc có phần đặc thù, cả bốn người cùng với phu nhân của mình chào tạm biệt ông cụ rồi lập tức rời đi. Bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, ai bảo tên nhóc nhà họ Tịch kia mồm mép khôn ngoan, lại có thực lực thâm sâu khó lường, cho nên dù họ là kẻ lão làng đến đâu đi nữa cũng không thể dễ dàng đối phó được.


Nhìn các bác của mình đi hết, Kỷ Thần Hi liền nghĩ cách giúp ông cụ nhà mình và Tịch Cảnh Dương kéo gần quan hệ hơn. Tuy trước đó cô có nói anh không cần đến sự trợ giúp của cô, nhưng việc làm của cô cũng không tính là hoàn toàn vì anh, mà còn là vì chính bản thân cô.

“Ông ngoại, mấy lần trước cháu đều đến trễ về sớm, vẫn chưa có dịp tham quan toàn bộ đại viện. Hôm nay vừa hay có thời gian, ông có thể dẫn cháu đi được không?”

Ông cụ ngay lập tức vui vẻ đồng ý, đối với ông có thể ở gần cháu gái là việc hạnh phúc nhất lúc bấy giờ.

Ngay sau đó cả ba cùng nhau rời khỏi biệt viện riêng của nhà họ Kỷ và bước ra ngoài. Trước mắt họ là khung cảnh rộng lớn của Quân khu đại viện, nơi được xây dựng không chỉ là chỗ ở cho các vị lãnh đạo quân khu, mà còn có các sân luyện binh và sân tập bắn vô cùng lớn.

Hàng cây xanh tươi mát xếp thành hàng ngang, tạo nên những lối đi rộng rãi và mát mẻ. Hoa và cỏ xanh tươi nở rực rỡ trên đường đi, tạo nên một khung cảnh thật sự rực rỡ và thú vị.

Ông cụ Kỷ dẫn dắt Kỷ Thần Hi đi dọc theo các con đường trong khu đại viện, Tịch Cảnh Dương thì lặng lẽ theo sau. Họ thấy những binh sĩ đang luyện tập võ thuật, với sự tập trung cao độ và sự khéo léo trong mỗi động tác. Tiếng tiếp xúc của vũ khí và tiếng hô lệnh của chỉ huy truyền đi khắp nơi, tạo nên một bầu không khí quân sự nghiêm túc và kỷ luật.

Tiếp theo, ông cụ Kỷ dẫn Kỷ Thần Hi đến một sân tập bắn. Trên sân đó, các binh sĩ đang luyện tập bắn súng với cường độ mạnh. Tiếng súng nổ vang lên từ xa khi đạn đi vào mục tiêu, tạo nên âm thanh mạnh mẽ và đầy quyết đoán.

Kỷ Thần Hi hai mắt sáng rực và vô cùng thích thú trước khung cảnh trước mắt. Trước đêm bị ám sát tại bệnh viện thì đã lâu cô không động vào súng, mà đêm đó cũng chẳng bắn được mấy phát, nhìn khung cảnh trước mắt hiện tại, thật không khỏi khiến cô ngứa tay.

…----------------…
 
Chương 509: Khiêu chiến đội xạ kích


Nhìn thấy thái độ hào hứng của cháu gái khi cứ nhìn chằm chằm vào những người lính đang tập bắn, ông cụ Kỷ liền nói đùa:“Sao nào, có phải thấy dáng người của quân nhân hơn hẳn thằng nhóc bên cạnh cháu rồi đúng không?”

Kỷ Thần Hi chưa kịp định hình lại câu hỏi của ông cụ, thì đã cảm nhận được một luồng gió lạnh vừa thổi qua, cơ thể bất giác run nhẹ.

Người nào đó bên cạnh cô dù đã cố tỏ ra bản thân là người vô hình, nhưng vẫn bị ông cụ chỉ mặt gọi tên, từ tốn cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho Kỷ Thần Hi. Lúc này trên người anh chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng, anh lấy tay cởi hai cúc áo phía trên ra rồi xoắn hai tay áo lên, để lộ cơ ngực và cơ tay rắn chắc hiếm thấy.

Ông cụ Kỷ ở trong quân ngũ đã lâu, từng thấy không ít thanh niên có cơ bắp vô cùng đẹp, nhưng so với một người có vẻ ngoài thư sinh mà lại có cơ nào ra cơ đó như Tịch Cảnh Dương, ông không thể không công nhận anh có vẻ ngoài nhỉnh hơn đôi phần.

Tịch Cảnh Dương chậm rãi đi vào sân tập bắn, tiến đến trao đổi gì đó với viên chỉ huy đang đứng sân huấn luyện. Không lâu sau viên chỉ huy nhìn về phía ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi, liền ngay lập tức đứng nghiêm làm động tác chào.

Sau đó Tịch Cảnh Dương trở lại chỗ của hai người, mỉm cười nói:“Vào thôi, chỉ huy trưởng đồng ý cho chúng ta thử súng rồi.”

Hai mắt Kỷ Thần Hi lần nữa phát sáng vì phấn khích, quay sang kéo tay ông cụ Kỷ thúc giục:“Ông ngoại, mau đi thôi!”

Ông cụ đang chống gậy nên Kỷ Thần Hi cũng không kéo mạnh tay, chỉ là thấy thái độ của cô khiến ông cũng đi nhanh hơn mấy bước.

Ngay khi nhìn thấy ông cụ Kỷ đến, từ viên chỉ hủy đến các tiểu binh đang tập luyện lập tức dừng động tác, đứng thành hàng nghiêm trang chào.

Tuy từ lâu ông cụ Kỷ đã giải ngũ, nhưng chiến tích của ông trong quá khứ là thứ không thể nào xoá bỏ được, vì vậy phàm là người Nước Z đều dành cho vị lão tướng một sự tôn trọng nhất định.

Ông cụ cười hiền từ chào lại mọi người:“Không cần quá lễ nghi như thế, mọi người vất vả rồi.”

Tất cả đều đồng thanh đáp:“Không vất vả, tất cả vì tổ quốc thân yêu!”

Ông cụ hài lòng gật đầu tán thưởng:“Ha ha, rất tốt, rất có ý chí.”

Được lão tướng quân khen ngợi, các chàng trai đều cảm thấy bừng bừng khí thế. Vào lúc này họ mới di dời sự chú ý sang hai người đi cùng ông cụ, thoáng sửng sốt mất mấy giây.

Phải nói việc nhìn thấy phụ nữ bên trong quân khu đại viện là điều vô cùng hiếm hoi, có thể nói giới tính là nữ duy nhất mà họ từng gặp chính là các vị phu nhân của các thủ trưởng bên trong biệt viện và các dì đầu bếp.

Đến khi tin tức gia đình của Kỷ lão tướng quân đã tìm được cháu gái thất lạc, thì hình ảnh và thông tin của cô đã lan truyền rất nhanh trong quân khu.


Việc một cô gái trẻ với làn da trắng hồng, môi đỏ, mi cong, xinh đẹp đến mức mấy nữ minh tinh trên mạng có dùng photoshop hay filter cũng chẳng thể sánh bằng, họ còn hoài nghi cháu gái của lão tướng quân có thật sự tồn tại hay không? Mà cho dù tồn tại thật, thì liệu có xinh đẹp đến mức không thực như thế hay không?

Trước đó bọn họ cũng đã nghe thoáng qua thông tin đại tiểu thư lưu lạc đã trở về Kỷ Gia, ai nấy cũng rất muốn đi xem, nhưng không thể rời khỏi vị trí khi không có lệnh được. Hiện tại, lại có thể nhìn thấy người thật trước mặt, ai nấy đều bị nhan sắc và vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả tấm ảnh được lan truyền kia, làm cho ngơ người.

Đều là đàn ông với nhau, Tịch Cảnh Dương sao có thể không hiểu ánh mắt của cả đám đàn ông kia là có ý gì. Chưa kể ở một nơi chỉ toàn đàn ông con trai thế này, dục vọng đối với một cô gái lại còn là một cô gái đặc biệt xinh đẹp là vô cùng mãnh liệt.

Lúc này mà còn đứng yên giả làm người vô hình nữa, Tịch Cảnh Dương chẳng phải là đàn ông nữa rồi.

“Chỉ huy trưởng, tôi nghĩ lại rồi, vừa hay mọi người cũng đang tập luyện, vậy hay để chúng ta giao lưu với nhau một chút đi.”

Kỷ Thần Hi bị câu nói của anh làm cho đơ người. Ý của anh là gì vậy? Chẳng phải anh xin phép chỉ huy trưởng để cô vào chơi thử súng sao? Thế nào mà lại thành anh giao lưu bắn súng cùng người của tiểu đội xạ kích rồi?

“Thần Thần, ông cháu ta qua đó xem đi, để xem tiểu tử này có bản lĩnh gì.” Ông cụ Kỷ sống gần một đời người, có những chuyện ông chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ hiểu, ông liền kéo Kỷ Thần Hi về một bên sân để quan sát.

Bị kéo đi một cách miễn cưỡng, Kỷ Thần Hi tỏ vẻ đáng thương để bán manh với Tịch Cảnh Dương, nào ngờ anh chẳng để tâm đến, mà lại chăm chú cùng với các tiểu binh của đội xạ kích lựa súng.

Hu hu cô cũng muốn! Nhưng sao cô lại trở thành khán giả rồi thế này!

…----------------…
 
Chương 594: Gọi món hỗ trợ giấc ngủ


Kỷ Thần Hi nghiêng đầu nhìn người đứng sau Nghiên Trạch, híp mắt cười:"Bảo Bảo, mấy ngày nghỉ ở cuối tuần này, ông ngoại bảo em về Kỷ Trạch đấy."

Tịch Cảnh Dương muốn cười nhưng chẳng cười nổi, quay sang nói với Nghiên Trạch đang cứng đơ người đứng trước mặt:"Cho cậu nghỉ nữa ngày, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi."

Bà xã đại nhân muốn cho người khác chỗ dựa, anh còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ đành chấp nhận việc cô công khai dùng người của anh, để làm gián điệp báo cáo hoạt động của anh cho cô mà thôi.

Kỷ Thần Hi mỉm cười hài lòng nói:"Nhưng lâu rồi không thăm Tịch gia gia, tuần này em theo anh về nhà tổ Tịch gia nhé?"

Tịch Cảnh Dương bước qua mặt Nghiên Trạch, đưa bàn tay bao lấy những ngón tay thon dài của cô gái, mắt ra hiệu về phía thang máy:"Đi ăn sáng trước, còn chuyện đó cuối tuần anh sẽ sắp xếp sau."

Nhìn hai đại tổ tông tay trong tay bước vào thang máy, Nghiên Trạch cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể, thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng anh thầm cảm ơn Kỷ Thần Hi mấy trăm lần, bởi vì anh biết rõ lúc nãy cô đã giúp anh giải vây. Quả nhiên lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời anh chính là chọn ôm đùi thiếu chủ phu nhân, chỉ cần có cô chống lưng cho thì sau này cho dù làm thiếu chủ tức giận cũng chẳng cần phải sợ nữa.

Qua việc này Nghiên Trạch thầm hứa với lòng sẽ dốc hết sức mình làm việc cho Kỷ Thần Hi, cho dù bán mạng cho cô cũng không từ.

***

Hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, ngoại trừ các nhân viên buộc phải tăng ca qua đêm thì hầu như trong xung quanh rất vắng vẻ. Cũng vì thế dù Đại Boss của công ty đang nắm tay một cô gái cười nói vui vẻ, cũng chẳng mấy ai đề ý đến.

Xuống đến bãi giữ xe, Kỷ Thần Hi ép buộc Tịch Cảnh Dương ngồi vào ghế lái phụ, còn cô sẽ thay anh đóng vai tài xế, với một lí do vô cùng đơn giản.

"Nhìn bộ dạng thiếu ngủ của anh xem, lỡ như lúc lái xe không tỉnh táo mà gây tai nạn, thì công dân lương thiện luôn tuân thủ pháp luật như em phải cùng anh chịu hậu quả à?"



Tịch Cảnh Dương đành giơ tay đầu hàng trước cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn yên vị trên ghế phó lái.

Cả hai không đến Kim Đỉnh Lâu dùng bữa, Kỷ Thần Hi cảm thấy ăn sáng ăn đơn giản chút là được, nên tìm một quán có vẻ cổ kính bên đường rồi tấp xe vào.

Hai người cùng bước vào quán ăn, chủ quán là một đôi vợ chồng già nhanh chóng đi ra chào hỏi.

"Cháu trai, cháu gái, hai đứa là minh tinh sao?" Ông lão chủ quán khi nhìn thấy rõ mặt của cả hai không khỏi sửng sốt, vì ngoại hình của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương quá đổi xuất chúng.

Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu rồi cười đáp: "Không phải đâu ạ, chúng cháu là người bình thường thôi."

Vô cùng bình thường.

Ông lão cũng thân thiện đáp lời, thái độ vô cùng nhiệt tình:"Mau, mau vào trong ngồi kẻo lạnh."

Quán có vẻ như mới mở cửa nên xung quanh hầu như không có ai ngoại trừ cặp vợ chồng già, Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương có thể nói chính là hai vị khách đầu tiên.

Kỷ Thần Hi chọn một chỗ ngồi góc phía trong, rồi cầm lấy thực đơn trên bàn bắt đầu đọc lướt qua.

"Chau gai, chau muon an gi?"



"Hai phần cháo gà, hai bánh bao, một salad cá ngừ, một phần súp nấm, một phần trái cây tổng hợp, một ly sữa ấm hoặc trà hoa cúc cũng được. Vậy thôi ạ."

Ông lão nghe mấy món cô gọi liền bật cười nói đùa:"Cháu gái, cháu bị mất ngủ sao?"

Lúc này người từ đầu đến cuối không nói gì như Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng phải lên tiếng: "Không phải, cô ấy gọi cho cháu đấy, người mất ngủ là cháu."

Nhưng hình như cô gọi hơi nhiều rồi, mấy món gọi một phần kia chẳng phải toàn gọi cho anh đấy chứ?

Ông lão nhìn qua Tịch Cảnh Dương, rồi nhìn lại Kỷ Thần Hi, dường như đã hiểu ra gì đó, ông cười đáp:"Được được, món ăn sẽ xong nhanh thôi, hai cháu đợi một lát nhé."

Cặp đôi cùng đồng thanh đáp:"Vâng."

Kỷ Thần Hi không thích giao tiếp xã hội, nhưng cô cũng không phải người khó gần, mà lại là người thân thiện với người già và trẻ nhỏ. Đương nhiên không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, không phải cụ già nào cũng đáng kính, còn phải xem vào thái độ của đối phương thế nào thì Kỷ Thần Hi sẽ đáp lại giống như thế.

Còn về Tịch Cảnh Dương, anh thì lại đúng là kiểu người chỉ lạnh không nóng, lạnh từ trong ra ngoài, nhưng chỉ cần đi cùng với cô gái của mình, anh vẫn có thể cởi mở hơn với người khác, đơn giản vì anh không muốn cô nhìn thấy con người thật của bản thân, và những gì cô thích anh sẵn sàng làm.

Nhìn thấy ông lão đi vào trong, Tịch Cảnh Dương chống cằm nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt có chút khó xử nói: "Em gọi hơi nhiều rồi đấy."

"Không, anh sẽ ăn hết thôi." Kỷ Thần Hi bắt chước theo động tác của anh, mỉm cười trả lời.

Tịch Cảnh Dương không phàn nàn gì thêm nữa, gật gật đầu:"Ừm, anh...cũng nghĩ thế."
 
Chương 510: Cá cược kiểu quân đội


Không chỉ đội xạ kích mà các đội huấn luyện lân cận, khi nghe tin có người ngoài ngành lại ngang nhiên khiêu chiến bắn súng cùng đội xạ kích của quân đội, không ai không lấy làm tò mò mà nhân lúc được giải lao chạy đến xem.

Với vẻ ngoài vượt trội cùng làn da trắng chẳng mấy phù hợp với môi trường quân ngũ, mọi người nhanh chóng nhận định được Tịch Cảnh Dương chính là người đến khiêu chiến, liền quay ra bàn luận.

“Tên đàn ông ốm yếu đó là người khiêu chiến sao? Với vẻ ngoài đó của anh ta…tôi cảm thấy nên tham gia giới giải trí thì hơn, đến đây hóng hách để làm gì chứ?”

“Rốt cuộc hắn là ai thế? Người bình thường thì làm sao có thể bước vào đây mà thách thức lính của quân đội quốc gia được chứ?”

“Mặt trắng môi đỏ, dáng người thì gầy gò, cộng thêm cách ăn mặc đó, còn chẳng phải là tên thiếu gia nhà giàu nào đó, dựa vào quan hệ để vào đến đại viện sao?”

“Dựa vào tính cách của mấy tên nhà giàu kiểu này, thích nhất chính là thể hiện trước mặt các cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi nghe nói hôm nay đại tiểu thư của Kỷ Gia đã trở về, cô ấy còn là mỹ nữ triệu năm có một, hắn ta nhất định là muốn câu dẫn cô ấy rồi.”

"Ha ha! Dựa vào hắn mà cũng dám nảy sinh ý đồ với đại tiểu thư sao? Ngay cả cái vị được đính ước từ bé với đại tiểu thư, còn phải đưa đến hai xe vũ khí loại A mới nhất trên thị trường, cũng chỉ vì muốn lấy lòng các đại lão của nhà họ Kỷ. Còn hắn ta? Đến để chọc chúng ta cười chết đấy à?

“Nào nào các huynh đệ! Có phải rất mong chờ cảnh tiểu tử da trắng đó, bị thành viên của đội xạ kích ngược tơi tả không? Chúng ta cùng cá cược đi, xem hắn chịu được bao lâu thì xin hàng?”

“Cậu điên đấy à? Dám cá cược ở chỗ này, cậu cảm thấy các chỉ huy trưởng chưa đủ nghiêm khắc, nên muốn thách thức sự bình tĩnh của họ đúng chứ?”

“Cá cược kiểu quân đội là được mà, ví dụ như người thua phải chạy thêm mười vòng sân hay người thắng sẽ được ưu tiên lấy thức ăn trước ở nhà ăn, các cậu thấy thế nào?”

“Hắc Tử, hôm nay sao cậu thông minh sáng dạ đột xuất thế? Uống lộn thuốc gì rồi à?”

“Cậu mới uống lộn thuốc đó! Sao nào, rốt cuộc có chơi không?”

“Sao lại không chứ? Tôi cược hắn ta chịu không nổi quá năm phút!”

“Cậu đề cao anh ta vậy? Tôi thấy cùng lắm ba phút thôi.”

“Mười phút, chốt kèo!”

“Bảy phút!”

“Được được từ từ thôi, mọi người trật tự chút nào, để tôi ghi lại nữa, người chiến thắng là người có đáp án đúng hoặc gần đúng nhất, những người còn lại đều tính là thua cùng phần thưởng mười vòng sân nhé!”

“Tôi cược anh chàng mặt trắng đó sẽ thắng.” Trong khi mọi người đang nhốn nháo đặt cược để xem Tịch Cảnh Dương trong bao lâu thì sẽ bị đội xạ kích hạ đo ván, người đặt cao nhất cũng không quá ba mươi phút, vậy mà một giống nói đầy tự tin vang lên trong đám đông, đã thế còn đi ngược lại với quan điểm của tất cả mọi người, nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.

Đến khi nhìn rõ người đi ngược chiều là ai, cả đám người đang hăng say cá cược bỗng chốc đứng hình rồi câm như hến, chỉ còn Hắc Tử cũng là chủ sòng cá cược lắp bắp gọi:“Thiếu…thiếu tướng Mặc…”


Mặc Bắc Hàn nở một nụ cười đầy thân thiện chỉ vào tờ giấy Hắc Tử đang ghi, nhắc nhở:“Thêm tên tôi vào đi chứ, tôi cược thêm mười vòng sân nếu cậu ta thua. Còn ngược lại thì…các cậu mỗi sáng nhớ chống đẩy thêm một trăm cái, duy trì trong một tháng nhé.”

Nói xong Mặc Bắc Hàn chào mọi người một tiếng rồi đi vào sân tập bắn, nơi mà ông cụ Kỷ cùng một cô gái đang tủi thân dựa cột đang ngồi.

Các tiểu binh nhìn bóng dáng người đàn ông bước đi mà chết lặng. Ai cũng nghĩ Tịch Cảnh Dương sẽ nhanh chóng chịu thua, đồng nghĩa Mặc Bắc Hàn sẽ thua cược. Nhưng thế thì đã sao? Bọn họ có gan to cùng trời cũng chẳng dám tìm anh để đòi trả kèo!

Phía bên kia ông cụ Kỷ cũng nhìn thấy Mặc Bắc Hàn đang đi đến, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi:“Sao cháu lại ở đây? Chuyện bọn khủng bố bằng bom kia giải quyết xong rồi sao?”

Mặc Bắc Hàn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ông, mắt hướng về sân bắn, cười nói:“Mọi chuyện cũng xem như đã giải quyết xong, cháu đã bàn giao lại cho đội phòng chống khủng bố rồi. Vài ngày tới cháu có một đợt huấn luyện đặc biệt, cần phải nán lại Thủ Đô vài tháng.”

“Vậy cháu tính ở lại đây hay gì? Ông sẽ cho người dọn phòng của cháu lại.”

“Không cần đâu ạ, cháu sẽ ở kí túc xá dành cho huấn luyện viên.”

Hai người nói với nhau vài câu, Mặc Bắc Hàn liền đưa mắt nhìn sang cô gái nào đó đang ngồi phía bên kia của ông cụ.

“Nhóc…”

Mới gọi được một tiếng thì đã nhận được cái nhìn đầy “yêu thương” của ông cụ, Mặc Bắc Hàn ho khẽ, nhanh chóng sửa lời:“Em…em gái, nghe nói đêm qua em bị bắt cóc, sức khoẻ hiện tại vẫn ổn chứ? Nhìn sắc mặt em hơi kém đấy.”

Kỷ Thần Hi chẳng buồn nhìn đến anh, hiện tại cô đã nhớ lại tất cả, nên đương nhiên biết quá khứ như nước với lửa của cô với mấy người anh em của Tịch Cảnh Dương. Vì vậy cô không ngại mà vạch mặt đối phương:“Hửm? Ý anh là em nên gọi Evan đến để xem bệnh đúng không? Sau đó sẵn tiện để anh trai bắt cóc em ấy đi?”

…----------------…
 
Chương 509: Khiêu chiến đội xạ kích


Nhìn thấy thái độ hào hứng của cháu gái khi cứ nhìn chằm chằm vào những người lính đang tập bắn, ông cụ Kỷ liền nói đùa:“Sao nào, có phải thấy dáng người của quân nhân hơn hẳn thằng nhóc bên cạnh cháu rồi đúng không?”

Kỷ Thần Hi chưa kịp định hình lại câu hỏi của ông cụ, thì đã cảm nhận được một luồng gió lạnh vừa thổi qua, cơ thể bất giác run nhẹ.

Người nào đó bên cạnh cô dù đã cố tỏ ra bản thân là người vô hình, nhưng vẫn bị ông cụ chỉ mặt gọi tên, từ tốn cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho Kỷ Thần Hi. Lúc này trên người anh chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng, anh lấy tay cởi hai cúc áo phía trên ra rồi xoắn hai tay áo lên, để lộ cơ ngực và cơ tay rắn chắc hiếm thấy.

Ông cụ Kỷ ở trong quân ngũ đã lâu, từng thấy không ít thanh niên có cơ bắp vô cùng đẹp, nhưng so với một người có vẻ ngoài thư sinh mà lại có cơ nào ra cơ đó như Tịch Cảnh Dương, ông không thể không công nhận anh có vẻ ngoài nhỉnh hơn đôi phần.

Tịch Cảnh Dương chậm rãi đi vào sân tập bắn, tiến đến trao đổi gì đó với viên chỉ huy đang đứng sân huấn luyện. Không lâu sau viên chỉ huy nhìn về phía ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi, liền ngay lập tức đứng nghiêm làm động tác chào.

Sau đó Tịch Cảnh Dương trở lại chỗ của hai người, mỉm cười nói:“Vào thôi, chỉ huy trưởng đồng ý cho chúng ta thử súng rồi.”

Hai mắt Kỷ Thần Hi lần nữa phát sáng vì phấn khích, quay sang kéo tay ông cụ Kỷ thúc giục:“Ông ngoại, mau đi thôi!”

Ông cụ đang chống gậy nên Kỷ Thần Hi cũng không kéo mạnh tay, chỉ là thấy thái độ của cô khiến ông cũng đi nhanh hơn mấy bước.

Ngay khi nhìn thấy ông cụ Kỷ đến, từ viên chỉ hủy đến các tiểu binh đang tập luyện lập tức dừng động tác, đứng thành hàng nghiêm trang chào.

Tuy từ lâu ông cụ Kỷ đã giải ngũ, nhưng chiến tích của ông trong quá khứ là thứ không thể nào xoá bỏ được, vì vậy phàm là người Nước Z đều dành cho vị lão tướng một sự tôn trọng nhất định.

Ông cụ cười hiền từ chào lại mọi người:“Không cần quá lễ nghi như thế, mọi người vất vả rồi.”

Tất cả đều đồng thanh đáp:“Không vất vả, tất cả vì tổ quốc thân yêu!”

Ông cụ hài lòng gật đầu tán thưởng:“Ha ha, rất tốt, rất có ý chí.”

Được lão tướng quân khen ngợi, các chàng trai đều cảm thấy bừng bừng khí thế. Vào lúc này họ mới di dời sự chú ý sang hai người đi cùng ông cụ, thoáng sửng sốt mất mấy giây.

Phải nói việc nhìn thấy phụ nữ bên trong quân khu đại viện là điều vô cùng hiếm hoi, có thể nói giới tính là nữ duy nhất mà họ từng gặp chính là các vị phu nhân của các thủ trưởng bên trong biệt viện và các dì đầu bếp.

Đến khi tin tức gia đình của Kỷ lão tướng quân đã tìm được cháu gái thất lạc, thì hình ảnh và thông tin của cô đã lan truyền rất nhanh trong quân khu.


Việc một cô gái trẻ với làn da trắng hồng, môi đỏ, mi cong, xinh đẹp đến mức mấy nữ minh tinh trên mạng có dùng photoshop hay filter cũng chẳng thể sánh bằng, họ còn hoài nghi cháu gái của lão tướng quân có thật sự tồn tại hay không? Mà cho dù tồn tại thật, thì liệu có xinh đẹp đến mức không thực như thế hay không?

Trước đó bọn họ cũng đã nghe thoáng qua thông tin đại tiểu thư lưu lạc đã trở về Kỷ Gia, ai nấy cũng rất muốn đi xem, nhưng không thể rời khỏi vị trí khi không có lệnh được. Hiện tại, lại có thể nhìn thấy người thật trước mặt, ai nấy đều bị nhan sắc và vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả tấm ảnh được lan truyền kia, làm cho ngơ người.

Đều là đàn ông với nhau, Tịch Cảnh Dương sao có thể không hiểu ánh mắt của cả đám đàn ông kia là có ý gì. Chưa kể ở một nơi chỉ toàn đàn ông con trai thế này, dục vọng đối với một cô gái lại còn là một cô gái đặc biệt xinh đẹp là vô cùng mãnh liệt.

Lúc này mà còn đứng yên giả làm người vô hình nữa, Tịch Cảnh Dương chẳng phải là đàn ông nữa rồi.

“Chỉ huy trưởng, tôi nghĩ lại rồi, vừa hay mọi người cũng đang tập luyện, vậy hay để chúng ta giao lưu với nhau một chút đi.”

Kỷ Thần Hi bị câu nói của anh làm cho đơ người. Ý của anh là gì vậy? Chẳng phải anh xin phép chỉ huy trưởng để cô vào chơi thử súng sao? Thế nào mà lại thành anh giao lưu bắn súng cùng người của tiểu đội xạ kích rồi?

“Thần Thần, ông cháu ta qua đó xem đi, để xem tiểu tử này có bản lĩnh gì.” Ông cụ Kỷ sống gần một đời người, có những chuyện ông chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ hiểu, ông liền kéo Kỷ Thần Hi về một bên sân để quan sát.

Bị kéo đi một cách miễn cưỡng, Kỷ Thần Hi tỏ vẻ đáng thương để bán manh với Tịch Cảnh Dương, nào ngờ anh chẳng để tâm đến, mà lại chăm chú cùng với các tiểu binh của đội xạ kích lựa súng.

Hu hu cô cũng muốn! Nhưng sao cô lại trở thành khán giả rồi thế này!

…----------------…
 
Chương 595: Quên đón người


Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi vẫn tiếp tục cưỡng chế Tịch Cảnh Dương ngồi ghế phó lái, còn cô thì lái xe về thẳng nhà tổ họ Tịch. Lần này cô cũng không ở lại quá lâu, chỉ tiễn Tịch Cảnh Dương vào nhà. Sau đó cô làm nũng với ông cụ Tịch vì nhờ ông giám sát anh ngủ, nếu anh không ngoan ngoãn ngủ bù thì ông cứ gọi điện cho cô, đợi cô giải quyết chuyện trên trường xong, sẽ về xử lý anh sau.

Ông cụ Tịch biết ông chẳng có khả năng quản được thằng cháu trai tảng băng nhà mình, nhưng sau lưng đã có cháu dâu bảo bối chống lưng cho, ông không tin anh dám không nghe lời, liền vui vẻ đồng ý. Biết sao giờ, ai bảo thằng cháu nhà ông có số thê nô, cưng vợ chỉ thiếu nước đội vợ lên đầu, vậy nên cố mà chấp nhận đi nhé cháu trai lớn của ông.

Tịch Cảnh Dương chỉ cười cười một cách đầy bất lực, ngoan ngoãn trở về phòng rồi nằm lên giường, chụp cho cô xem một tấm ảnh selfie để báo cáo, rồi bắt đầu chợp mắt. Quả thật liên tục mấy ngày không ngủ, cộng thêm áp lực nhiều phía, rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Còn về Kỷ Thần Hi, nói vài câu với ông cụ Tịch xong thì cũng đã đến giờ phải đến trường, cô đành chào tạm biệt ông cụ và hứa cuối tuần được nghỉ lại sẽ đến thăm ông, rồi tiếp tục cướp một chiếc xe khác của Tịch Cảnh Dương để trong garage lái đi.

Trước khi chiếc Bugatti bảo bối của cô được chuyển đến thủ cô, Kỷ Thần Hi xin phép tạm thời chiếm dụng chiếc

Koenigsegg Agera RS của anh thôi. Thay vì giao việc lái xe cho người cô không quen biết để rồi gặp nguy hiểm lúc nào chẳng hay, cô tự mình lái vẫn tốt hơn nhiều.

Nói đến Tịch Cảnh Dương, anh không có sở thích đua xe cũng như sưu tầm, nhưng siêu xe về tốc độ trong garage lại rất nhiều, đã thế toàn là hàng hiếm. Vậy nên Kỷ Thần Hi không cần nghĩ cũng biết anh mua nhiều xe như thế vì mục đích gì, còn không phải để cho cô chơi hay sao.

Đương nhiên là một công nhân tốt, Kỷ Thần Hi cũng không vô duyên vô cớ chạy xe vượt tốc độ quy định khi lưu thông trên đường. Cô tạm thời đến trường trước, còn về thời gian trống buổi tối, tất nhiên là phải đến trường đua một chuyến, để trải nghiệm tín năng mạnh nhất của một trong những siêu xe nhanh nhất thế giới.

Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi lái một chiếc xe có giá hơn 2 triệu USD đến trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của sinh viên ngoài cổng. Thế nhưng nghĩ đến việc những sinh viên từng tung tin đồn về Kỷ Thần Hi, đều đang gào khóc vì nhận được thư luật sư vào tối qua, bọn họ ngay lập tức giả ngu giả ngơ, xem như không thấy gì mà bỏ



qua.

Lúc xuống xe Kỷ Thần Hi cũng nhìn ra ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng tránh nhìn về phía cô, còn mù cũng nhìn ra là do bọn họ chột dạ.

Nói đến chuyện bạo lực mạng, Kỷ Thần Hi bỗng giật mình nhận ra bản thân đã quên một chuyện... cô đã quên ra sân bay đón Edgard mất rồi! Đến bây giờ anh ta không hề gọi hay gửi tin nhắn nào qua, đừng nói là giận lẫy rồi đấy nhé?

Kỷ Thần Hi lập tức nhắn tin cho Evan cầu cứu, nhờ em ấy đến sân bay một chuyến. Nếu anh ta vẫn còn ở ngoài đó, thì thay cô nói lời xin lỗi, còn nếu không thì không cần quản nữa. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẻ cô phải sợ anh ta bị lừa bán đi hay gì?

Thời gian gần đây của Evan tập chung theo dõi sức khoẻ của ông cụ Kỷ, chuẩn bị cho ca phẫu thuật quan trọng sắp tới. Nhưng tình trạng của ông cụ ngày càng tốt, Evan cũng có nhiều thời gian hơn để làm việc cá nhân của mình. Cũng vì vậy lúc Kỷ Thần Hi nhờ đến, cậu không từ chối mà ngay lập tức nhận lời. Có điều Kỷ Thần Hi không ngờ đến, cô lại vô tình tiếp tay cho kẻ cô ghét, có cơ hội làm tài xế cho Evan, để đưa cậu ra sân bay.

Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn thời gian trên điện thoại, e là chuyến bay của nhóm người trong ban tổ chức AGI vừa đáp xuống mà thôi. Nhưng người từ phía Bộ Giáo dục đến để điều tra thầy hiệu trưởng và cô thì đã đến, vậy nên cô không về kí túc xá mà trực tiếp đến phòng hiệu trưởng.

Trong khuôn viên trường cấm chạy xe, Kỷ Thần Hi tìm một nơi để đỗ xe lại, rồi thuê xe đạp điện để di chuyển tiện lợi hơn. Mấy ngày nay toàn phải đi bộ, chân của cô sắp phế đến nơi rồi. Biết vậy trước đó cô sẽ không lười chạy bộ buổi sáng cùng Tịch Cảnh Dương. Cô tự hứa về sau sẽ rèn luyện lại thể lực của mình.

Vừa đi đến cửa phòng thầy hiệu trưởng, Kỷ Thần Hi đã nghe tiếng quát tháo rất lớn phát ra từ bên trong, khiến cô không khỏi nhíu mày.

Phòng hiệu trưởng là nơi có cách âm tốt nhất chỉ sau phòng lưu trữ đề thi, vậy mà cô lại nghe rõ tiếng nói từ bên trong phát ra như thế, xem ra người đến từ Bộ kia, không phải nhân vật tốt tính gì.
 
Chương 511: Thành tích của đội xạ kích


Mặc Bắc Hàn bị nói trúng tim đen, gương mặt thoáng cứng đờ vì ngượng, thầm than thở:“Sao lại giống như trước rồi, chẳng đáng yêu tí nào.”

Kỷ Thần Hi một tay chống cằm, mắt hướng về sân bắn, thản nhiên đáp lại:“Không cần phải khen đâu anh trai, năm đó anh em chúng ta…tình thương mến thương thế nào, em đều nhớ lại hết rồi.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Câu chuyện của cả hai đi vào ngõ cụt.

Cả ba người không nói gì thêm nữa, im lặng quan sát từng động thái trên sân bắn. Truyện Võng Du

Ở giữa sân là một hàng dọc các bia bắn, mỗi bia đều được đặt ở khoảng cách chính xác.

Một thành viên của đội xạ kích di chuyển đến vị trí bắn súng, cách bia bắn ba trăm mét, tập trung cao độ vào mục tiêu của mình. Anh ta nắm chắc súng trong tay, mắt sắc như diều hâu nhìn chăm chú nhìn vào bia. Không khí căng thẳng lan tỏa khắp sân bắn.

Kỷ Thần Hi ngồi xem bất giác nhíu mày:“Chỉ ba trăm mét? Gần đến thế à?”

Mặc Bắc Hàn từng có cơ hội chứng kiến khả năng xạ kích phi vật lý của cô gái, hiểu ý tiếp lời:“Sân bắn đúng là rộng, nhưng chỉ giới hạn trong năm trăm mét hơn. Nhưng mà chắc cũng đủ để người đàn ông của em…ngược đám tiểu binh đang cá cược bên kia rồi.”

Ông cụ Kỷ ngồi giữa chẳng hiểu cả hai đang nói gì, ngơ ngác nhìn qua Kỷ Thần Hi rồi nhìn lại Mặc Bắc Hàn, thở dài tiếp tục xem thi đấu. Không biểu sao mà ông bỗng cảm thấy, hai đứa cháu của ông đang xem thường sân bắn của đại viện quá nhỏ vậy.

Phía giữa sân, tiếng còi bắt đầu trận đấu của chỉ huy trưởng vang lên, thành viên đội xạ kích đã sẵn sàng. Anh ta nhanh chóng nằm xuống, tạo dáng chuẩn xác, mắt nhắm chặt vào tầm ngắm. Súng trường bắn tỉa nằm yên lặng trên tay anh, chỉ chờ đợi thời khắc tốt nhất để nổ súng.

Mỗi người xung quanh im lặng. Không khí căng thẳng như có thể cắt đứt bằng dao. Tất cả đều đang chờ đợi, mắt không chớp nhìn chăm chú vào sân bắn.

Pằng! Pằng! Pằng!

Mười phát súng được bắn ra, âm thanh tiếng súng vang lên liên hồi, đạn bắn thẳng về phía bia, với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy. Một khoảnh khắc sau, tiếng thông báo vang vọng cả sân tập bắn.

“Tám vòng 10, hai vòng 9, tổng 98 điểm!”

Mọi người vỡ oà trong tràng pháo tay. Thành viên đội xạ kích ngồi dậy, gương mặt anh ta tỏa ra niềm tự hào. Dù đã qua nhiều lần huấn luyện khắt khe, nhưng mỗi lần thành công đều mang lại cho anh ta cảm giác thỏa mãn, đặc biệt lần này anh ta đã làm tốt hơn mong đợi của bản thân.

Tiếp tục là các đợt bắn của các thành viên còn lại, ai cũng đều có kết quả vô cùng tốt. Người có số điểm thấp nhất cũng là 90 điểm, cao nhất suýt soát 100 do lệch đúng một mili mét, nhưng vẫn đạt được thành tích đáng nể là 99 điểm.

Cả sân bắn vang lên tiếng vỗ tay vang trời để cổ vũ cho sự xuất sắc của đội xạ kích, ngay cả chỉ huy trưởng cũng vô cùng vui vẻ tán thưởng cho màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi của bọn họ.

Bên cạnh, Tịch Cảnh Dương nhìn chăm chú vào bia bắn, sau đó cuộc trao đổi ngắn giữa anh và chỉ huy trưởng, nhưng lại khiến toàn bộ thành viên đội xạ kích nổi giận.

“Chỉ huy trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, sân bắn có bia động đúng không?”


“À, ý cậu là bia bắn có thể di chuyển đúng không?”

“Phải, tôi có thể dùng nó chứ?”

“Hửm, cậu chắc chứ? Bia động là mục tiêu đặc biệt thường được dùng cho các đợt huấn luyện chuyên biệt. Chưa tính đến độ khó khi mục tiêu di chuyển không có quỹ đạo, thì khoảng cách bắn khoảng hơn bốn trăm mét đấy?”

“Ừm, chọn nó đi.”

Các thành viên của đội xạ kích không kiềm nổi nữa mà nhào lên.

“Anh tỏ vẻ gì chứ hả? Nếu anh có thể bắn bia bình thường hơn 80 điểm thì tôi sẽ trồng chuối ăn cơm hết ngày hôm nay rồi, giờ anh còn muốn đòi bia động? Anh mà bắn hơn 50 thôi, anh em chúng tôi gọi anh một tiếng cha!”

“Phải đó, còn nếu anh không làm được thì cút xa ra khỏi đại tiểu thư chúng tôi, đừng có dùng cái mặt đó để dụ dỗ cô ấy nữa!”

Chỉ huy trưởng tức giận quát lên:“Các cậu làm loạn đủ chưa hả? Tất cả về vị trí hít đất cho tôi! Chưa thu đấu xong không được dừng lại!”

Nếu Tịch Cảnh Dương không hoàn thành phần bắn của mình, thì bọn họ sẽ phải hít đất liên tục không ngừng nghỉ. Oán hận của các thành viên đội xạ kích dành cho anh ngày một tăng thêm.

Kỷ Thần Hi trong vai khách mời quan sát mà dở khóc dở cười. Bộ trong cô giống người sẽ bị nhan sắc mê hoặc sao? Ừm thì…cũng đúng, nhưng không đến nỗi nào mà.

Sau khi lắng nghe những lời chế giễu từ mọi phía, Tịch Cảnh Dương không buồn để tâm đến. Anh bình tĩnh chọn lấy khẩu súng trường M14, cùng tư thế đứng bắn vô cùng tự nhiên.

Phía xa, bia bắn động bắt đầu hoạt động, nó di chuyển không theo bất kỳ một quỹ đạo nhất định nào. Nó cứ lượn lờ trên sân bắn, chuyển động nhanh chóng và khó có thể dự đoán được đường đạn bắn tới tâm.

…----------------…
 
Chương 510: Cá cược kiểu quân đội


Không chỉ đội xạ kích mà các đội huấn luyện lân cận, khi nghe tin có người ngoài ngành lại ngang nhiên khiêu chiến bắn súng cùng đội xạ kích của quân đội, không ai không lấy làm tò mò mà nhân lúc được giải lao chạy đến xem.

Với vẻ ngoài vượt trội cùng làn da trắng chẳng mấy phù hợp với môi trường quân ngũ, mọi người nhanh chóng nhận định được Tịch Cảnh Dương chính là người đến khiêu chiến, liền quay ra bàn luận.

“Tên đàn ông ốm yếu đó là người khiêu chiến sao? Với vẻ ngoài đó của anh ta…tôi cảm thấy nên tham gia giới giải trí thì hơn, đến đây hóng hách để làm gì chứ?”

“Rốt cuộc hắn là ai thế? Người bình thường thì làm sao có thể bước vào đây mà thách thức lính của quân đội quốc gia được chứ?”

“Mặt trắng môi đỏ, dáng người thì gầy gò, cộng thêm cách ăn mặc đó, còn chẳng phải là tên thiếu gia nhà giàu nào đó, dựa vào quan hệ để vào đến đại viện sao?”

“Dựa vào tính cách của mấy tên nhà giàu kiểu này, thích nhất chính là thể hiện trước mặt các cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi nghe nói hôm nay đại tiểu thư của Kỷ Gia đã trở về, cô ấy còn là mỹ nữ triệu năm có một, hắn ta nhất định là muốn câu dẫn cô ấy rồi.”

"Ha ha! Dựa vào hắn mà cũng dám nảy sinh ý đồ với đại tiểu thư sao? Ngay cả cái vị được đính ước từ bé với đại tiểu thư, còn phải đưa đến hai xe vũ khí loại A mới nhất trên thị trường, cũng chỉ vì muốn lấy lòng các đại lão của nhà họ Kỷ. Còn hắn ta? Đến để chọc chúng ta cười chết đấy à?

“Nào nào các huynh đệ! Có phải rất mong chờ cảnh tiểu tử da trắng đó, bị thành viên của đội xạ kích ngược tơi tả không? Chúng ta cùng cá cược đi, xem hắn chịu được bao lâu thì xin hàng?”

“Cậu điên đấy à? Dám cá cược ở chỗ này, cậu cảm thấy các chỉ huy trưởng chưa đủ nghiêm khắc, nên muốn thách thức sự bình tĩnh của họ đúng chứ?”

“Cá cược kiểu quân đội là được mà, ví dụ như người thua phải chạy thêm mười vòng sân hay người thắng sẽ được ưu tiên lấy thức ăn trước ở nhà ăn, các cậu thấy thế nào?”

“Hắc Tử, hôm nay sao cậu thông minh sáng dạ đột xuất thế? Uống lộn thuốc gì rồi à?”

“Cậu mới uống lộn thuốc đó! Sao nào, rốt cuộc có chơi không?”

“Sao lại không chứ? Tôi cược hắn ta chịu không nổi quá năm phút!”

“Cậu đề cao anh ta vậy? Tôi thấy cùng lắm ba phút thôi.”

“Mười phút, chốt kèo!”

“Bảy phút!”

“Được được từ từ thôi, mọi người trật tự chút nào, để tôi ghi lại nữa, người chiến thắng là người có đáp án đúng hoặc gần đúng nhất, những người còn lại đều tính là thua cùng phần thưởng mười vòng sân nhé!”

“Tôi cược anh chàng mặt trắng đó sẽ thắng.” Trong khi mọi người đang nhốn nháo đặt cược để xem Tịch Cảnh Dương trong bao lâu thì sẽ bị đội xạ kích hạ đo ván, người đặt cao nhất cũng không quá ba mươi phút, vậy mà một giống nói đầy tự tin vang lên trong đám đông, đã thế còn đi ngược lại với quan điểm của tất cả mọi người, nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.

Đến khi nhìn rõ người đi ngược chiều là ai, cả đám người đang hăng say cá cược bỗng chốc đứng hình rồi câm như hến, chỉ còn Hắc Tử cũng là chủ sòng cá cược lắp bắp gọi:“Thiếu…thiếu tướng Mặc…”


Mặc Bắc Hàn nở một nụ cười đầy thân thiện chỉ vào tờ giấy Hắc Tử đang ghi, nhắc nhở:“Thêm tên tôi vào đi chứ, tôi cược thêm mười vòng sân nếu cậu ta thua. Còn ngược lại thì…các cậu mỗi sáng nhớ chống đẩy thêm một trăm cái, duy trì trong một tháng nhé.”

Nói xong Mặc Bắc Hàn chào mọi người một tiếng rồi đi vào sân tập bắn, nơi mà ông cụ Kỷ cùng một cô gái đang tủi thân dựa cột đang ngồi.

Các tiểu binh nhìn bóng dáng người đàn ông bước đi mà chết lặng. Ai cũng nghĩ Tịch Cảnh Dương sẽ nhanh chóng chịu thua, đồng nghĩa Mặc Bắc Hàn sẽ thua cược. Nhưng thế thì đã sao? Bọn họ có gan to cùng trời cũng chẳng dám tìm anh để đòi trả kèo!

Phía bên kia ông cụ Kỷ cũng nhìn thấy Mặc Bắc Hàn đang đi đến, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi:“Sao cháu lại ở đây? Chuyện bọn khủng bố bằng bom kia giải quyết xong rồi sao?”

Mặc Bắc Hàn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ông, mắt hướng về sân bắn, cười nói:“Mọi chuyện cũng xem như đã giải quyết xong, cháu đã bàn giao lại cho đội phòng chống khủng bố rồi. Vài ngày tới cháu có một đợt huấn luyện đặc biệt, cần phải nán lại Thủ Đô vài tháng.”

“Vậy cháu tính ở lại đây hay gì? Ông sẽ cho người dọn phòng của cháu lại.”

“Không cần đâu ạ, cháu sẽ ở kí túc xá dành cho huấn luyện viên.”

Hai người nói với nhau vài câu, Mặc Bắc Hàn liền đưa mắt nhìn sang cô gái nào đó đang ngồi phía bên kia của ông cụ.

“Nhóc…”

Mới gọi được một tiếng thì đã nhận được cái nhìn đầy “yêu thương” của ông cụ, Mặc Bắc Hàn ho khẽ, nhanh chóng sửa lời:“Em…em gái, nghe nói đêm qua em bị bắt cóc, sức khoẻ hiện tại vẫn ổn chứ? Nhìn sắc mặt em hơi kém đấy.”

Kỷ Thần Hi chẳng buồn nhìn đến anh, hiện tại cô đã nhớ lại tất cả, nên đương nhiên biết quá khứ như nước với lửa của cô với mấy người anh em của Tịch Cảnh Dương. Vì vậy cô không ngại mà vạch mặt đối phương:“Hửm? Ý anh là em nên gọi Evan đến để xem bệnh đúng không? Sau đó sẵn tiện để anh trai bắt cóc em ấy đi?”

…----------------…
 
Chương 596: Thanh tra từ Bộ Giáo dục


Người đang to tiếng là một ông già tầm ngoài 50 tuổi, mang vẻ ngoài uy nghiêm và bề thế. Ông mặc một bộ vest đen sang trọng, cà vạt màu đỏ tía, toát lên khí chất của một quan chức cấp cao. Mặc dù dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng trong mắt ông có một tia nhìn lóe lên sự khó chịu và oán giận, có lẽ do những mâu thuẫn cá nhân với thầy hiệu trưởng, mà ông ta nhân cơ hội đến điều tra này để làm khó đối phương.

Đi cùng ông là một nữ thanh tra trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng phong cách rất thanh lịch và chuyên nghiệp. Cô mặc một bộ vest và chần váy màu xám, tóc đen được búi gọn gàng. Trong khi người đàn ông lớn tiếng và tỏ ra khó chịu, cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày khi nghe ông quát tháo. Rõ ràng, cô là người phải chịu đựng và kìm nén cơn mất bình tĩnh của đồng nghiệp lớn tuổi hơn.

"Tiêu Nhiên, tôi lặp lại lần nữa, nếu ông còn không gọi cô gái đó đến đây ngay. Cái ghế hiệu trưởng này, ông không cần phải ngồi tiếp nữa!" Người đàn ông trong bộ vest đen tức giận đập bàn quát lớn.

Thầy hiệu trưởng thầm cười khinh, ông thừa biết đối phương đang cay cú chuyện mất chức hiệu trưởng Đại học A vào tay ông, nên mới cố ý gây khó dễ. Nhưng mà anh bạn đồng nghiệp cũ này của ông có phải quá ngây thơ rồi không? Ông ta nghĩ ông là người dễ bị chèn ép thế sao?

"Bạn già...à không thanh tra Chương Cát, ông lấy đâu ra tự tin có thể bãi nhiệm chức vụ của tôi thế?"

Thầy hiệu trưởng mỉm cười thản nhiên, không có vẻ gì bị dao động bởi lời hăm dọa của người đàn ông, từ tốn hỏi lại.

Chương Cát nhếch môi đáp:"Chẳng lẻ một tên cặn bã có hành vi bất chính với nữ sinh không đứng đắn, sẽ có tự tin ngồi tiếp trên vị trí đứng đầu của trường đại học danh tiếng nhất Z Quốc?"

Thầy hiệu trưởng hơi nhíu mày:"Nữ sinh không đứng đắn? Thanh tra Chương Cát này, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, đừng trách tôi không khuyên ông nhé. Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không nên nói bậy. Một khi đã nói ra rồi, hậu quả sợ rằng ông gánh không nổi đâu."

Chương Cát hoàn toàn không nhận ra ý tứ cảnh cáo trong lời của Tiêu Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên đang cố ý lãng tránh vì chột dạ, thái độ càng thêm hóng hách.

"Tôi thật sự không hiểu đấy, cô gái đó cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà ông cam tâm bị bãi nhiệm bất cứ lúc nào, vẫn quyết tâm bảo vệ cô ta? Ống thế này không cảm thấy có lỗi vợ con của mình sao?"

Thẩy hiệu trưởng nhún vai, ngã người ra sau ghế, cười đáp:"Tôi chẳng làm gì sai, sao lại phải cảm thấy tội lỗi?"

"Chuyện ông qua lại với sinh viên nữ đó, ắt hẳn bây giờ cũng đang đứng đầu hotsearch rồi. Nhờ ông mà danh tiếng của Đại học A, sắp thối như cái nhân cách của ông vậy." Chương Cát hừ lạnh nói.

"Qua lại với tôi thì có vấn đề gì sao?"



Một giọng nữ ngọt ngào mang theo chút nghi hoặc vang lên sau lưng Chương Cát, khiến ông ta giật mình quay về sau.

Khoé môi thầy hiệu trưởng giật giật, nhìn cô sinh viên ông luôn tự hào trèo từ cửa sổ vào cũng không biết phải nói gì. Nhưng ông cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy cả Chương Cát và cô gái đi cạnh đều quay mặt về hướng ông, nên không trông thấy cảnh ấy, cũng không xem là quá mất mặt.


Phản ứng của Chương Cát khi lần đầu nhìn thấy Kỷ Thần Hi đó chính là bất ngờ, vì dung mạo của cô quá đổi thu hút, nhưng ngay sau đó là ánh mắt dò xét không mấy thiện chí.

"Cô là ai?"

Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày, ông ta mắng cô và thầy hiệu trưởng như hát nãy giờ, vậy mà lại không biết mặt của nhân vật chính bị ông ta nói đến là ai?

"Ông không biết tôi?" Kỷ Thần Hi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Chương Cát quát lên:"Một nhóc con như cô tôi cần phải biết à? Đang tuổi ăn học thì lo mà học, đừng xen vào chuyện người lớn, mau đi đi!"

Vừa muốn đuổi Kỷ Thần Hi đi, Chương Cát chợt nghĩ đến gì đó, trợn mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng, mặt đầy khinh bỉ như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, chỉ tay vào thẳng mặt đối phương.

"Tiêu Nhiên, tôi không ngờ ông không chỉ có quan hệ bất chính với một nữ sinh, mà còn có thêm một cô từ mò đến tận phòng riêng của ông. Lần này tôi sẽ báo cáo toàn bộ lên trên, ông chết chắc rồi!"

Văn phòng hiệu trưởng là phòng riêng à? Ừ cũng xem là vậy đi. Khi lời mà Chương Cát vừa dứt, cả thầy hiệu trưởng và Kỷ Thần Hi cùng nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới nhìn đến cô gái đi cùng ông ta, bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn cô vô cùng kỳ lạ.

Nếu như Chương Cát luôn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét một kẻ không ra gì, thì cô gái bên cạnh ông ta lại nhìn cô bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoài niệm như vừa gặp lại cố nhân. Chẳng lẽ cô ta quen biết cô?
 
Chương 511: Thành tích của đội xạ kích


Mặc Bắc Hàn bị nói trúng tim đen, gương mặt thoáng cứng đờ vì ngượng, thầm than thở:“Sao lại giống như trước rồi, chẳng đáng yêu tí nào.”

Kỷ Thần Hi một tay chống cằm, mắt hướng về sân bắn, thản nhiên đáp lại:“Không cần phải khen đâu anh trai, năm đó anh em chúng ta…tình thương mến thương thế nào, em đều nhớ lại hết rồi.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Câu chuyện của cả hai đi vào ngõ cụt.

Cả ba người không nói gì thêm nữa, im lặng quan sát từng động thái trên sân bắn. Truyện Võng Du

Ở giữa sân là một hàng dọc các bia bắn, mỗi bia đều được đặt ở khoảng cách chính xác.

Một thành viên của đội xạ kích di chuyển đến vị trí bắn súng, cách bia bắn ba trăm mét, tập trung cao độ vào mục tiêu của mình. Anh ta nắm chắc súng trong tay, mắt sắc như diều hâu nhìn chăm chú nhìn vào bia. Không khí căng thẳng lan tỏa khắp sân bắn.

Kỷ Thần Hi ngồi xem bất giác nhíu mày:“Chỉ ba trăm mét? Gần đến thế à?”

Mặc Bắc Hàn từng có cơ hội chứng kiến khả năng xạ kích phi vật lý của cô gái, hiểu ý tiếp lời:“Sân bắn đúng là rộng, nhưng chỉ giới hạn trong năm trăm mét hơn. Nhưng mà chắc cũng đủ để người đàn ông của em…ngược đám tiểu binh đang cá cược bên kia rồi.”

Ông cụ Kỷ ngồi giữa chẳng hiểu cả hai đang nói gì, ngơ ngác nhìn qua Kỷ Thần Hi rồi nhìn lại Mặc Bắc Hàn, thở dài tiếp tục xem thi đấu. Không biểu sao mà ông bỗng cảm thấy, hai đứa cháu của ông đang xem thường sân bắn của đại viện quá nhỏ vậy.

Phía giữa sân, tiếng còi bắt đầu trận đấu của chỉ huy trưởng vang lên, thành viên đội xạ kích đã sẵn sàng. Anh ta nhanh chóng nằm xuống, tạo dáng chuẩn xác, mắt nhắm chặt vào tầm ngắm. Súng trường bắn tỉa nằm yên lặng trên tay anh, chỉ chờ đợi thời khắc tốt nhất để nổ súng.

Mỗi người xung quanh im lặng. Không khí căng thẳng như có thể cắt đứt bằng dao. Tất cả đều đang chờ đợi, mắt không chớp nhìn chăm chú vào sân bắn.

Pằng! Pằng! Pằng!

Mười phát súng được bắn ra, âm thanh tiếng súng vang lên liên hồi, đạn bắn thẳng về phía bia, với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy. Một khoảnh khắc sau, tiếng thông báo vang vọng cả sân tập bắn.

“Tám vòng 10, hai vòng 9, tổng 98 điểm!”

Mọi người vỡ oà trong tràng pháo tay. Thành viên đội xạ kích ngồi dậy, gương mặt anh ta tỏa ra niềm tự hào. Dù đã qua nhiều lần huấn luyện khắt khe, nhưng mỗi lần thành công đều mang lại cho anh ta cảm giác thỏa mãn, đặc biệt lần này anh ta đã làm tốt hơn mong đợi của bản thân.

Tiếp tục là các đợt bắn của các thành viên còn lại, ai cũng đều có kết quả vô cùng tốt. Người có số điểm thấp nhất cũng là 90 điểm, cao nhất suýt soát 100 do lệch đúng một mili mét, nhưng vẫn đạt được thành tích đáng nể là 99 điểm.

Cả sân bắn vang lên tiếng vỗ tay vang trời để cổ vũ cho sự xuất sắc của đội xạ kích, ngay cả chỉ huy trưởng cũng vô cùng vui vẻ tán thưởng cho màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi của bọn họ.

Bên cạnh, Tịch Cảnh Dương nhìn chăm chú vào bia bắn, sau đó cuộc trao đổi ngắn giữa anh và chỉ huy trưởng, nhưng lại khiến toàn bộ thành viên đội xạ kích nổi giận.

“Chỉ huy trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, sân bắn có bia động đúng không?”


“À, ý cậu là bia bắn có thể di chuyển đúng không?”

“Phải, tôi có thể dùng nó chứ?”

“Hửm, cậu chắc chứ? Bia động là mục tiêu đặc biệt thường được dùng cho các đợt huấn luyện chuyên biệt. Chưa tính đến độ khó khi mục tiêu di chuyển không có quỹ đạo, thì khoảng cách bắn khoảng hơn bốn trăm mét đấy?”

“Ừm, chọn nó đi.”

Các thành viên của đội xạ kích không kiềm nổi nữa mà nhào lên.

“Anh tỏ vẻ gì chứ hả? Nếu anh có thể bắn bia bình thường hơn 80 điểm thì tôi sẽ trồng chuối ăn cơm hết ngày hôm nay rồi, giờ anh còn muốn đòi bia động? Anh mà bắn hơn 50 thôi, anh em chúng tôi gọi anh một tiếng cha!”

“Phải đó, còn nếu anh không làm được thì cút xa ra khỏi đại tiểu thư chúng tôi, đừng có dùng cái mặt đó để dụ dỗ cô ấy nữa!”

Chỉ huy trưởng tức giận quát lên:“Các cậu làm loạn đủ chưa hả? Tất cả về vị trí hít đất cho tôi! Chưa thu đấu xong không được dừng lại!”

Nếu Tịch Cảnh Dương không hoàn thành phần bắn của mình, thì bọn họ sẽ phải hít đất liên tục không ngừng nghỉ. Oán hận của các thành viên đội xạ kích dành cho anh ngày một tăng thêm.

Kỷ Thần Hi trong vai khách mời quan sát mà dở khóc dở cười. Bộ trong cô giống người sẽ bị nhan sắc mê hoặc sao? Ừm thì…cũng đúng, nhưng không đến nỗi nào mà.

Sau khi lắng nghe những lời chế giễu từ mọi phía, Tịch Cảnh Dương không buồn để tâm đến. Anh bình tĩnh chọn lấy khẩu súng trường M14, cùng tư thế đứng bắn vô cùng tự nhiên.

Phía xa, bia bắn động bắt đầu hoạt động, nó di chuyển không theo bất kỳ một quỹ đạo nhất định nào. Nó cứ lượn lờ trên sân bắn, chuyển động nhanh chóng và khó có thể dự đoán được đường đạn bắn tới tâm.

…----------------…
 
Chương 512: Mười vòng 10, tổng 100 điểm!


Khi nhìn thấy người đàn ông da trắng bước lên vị trí bắn, toàn trường lập tức vang lên tiếng xôn xao không dứt, nhưng chủ yếu đều là chế giễu anh là một kẻ bất tài lại quá sức ngạo mạn.

Với thành tích 99 điểm của thành viên ưu tú nhất đội xạ kích, Tịch Cảnh Dương cần phải đạt được số điểm tuyệt đối thì mới có thể chiến thắng được.

Tuy ai cũng nghĩ anh sẽ thua, nhưng việc anh dùng bia mục tiêu chuyển động chẳng khác nào đang xỉ nhục đội xạ kích. Bởi vì nếu thua anh sẽ đổ lỗi cho việc bản thân thi đấu ở mức độ khó hơn, mà đội xạ kích chiến thắng cũng sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.

Những tiếng bàn luận ấy sao Kỷ Thần Hi có thể không nghe thấy. Vì ông cụ đang ngồi bên cạnh nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, để không đi đến thay Tịch Cảnh Dương bắn mười phát súng kia, trực tiếp vả mặt cả đám đàn ông còn không so được với cô, mà ở đó dám chế bai Bảo Bảo nhà cô.

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi hét lên:“Ông xã! Cố lên!”

Âm thanh của cô gái nhỏ vang vọng trong không gian, chỉ cần là trong bán kính hai trăm mét đều có thể nghe thấy.

Phản ứng của các binh lính lúc đầu là sửng sốt, ngỡ ngàng, ngơ ngác rồi chuyển sang kinh hoàng. Bọn họ không biết hai từ mà đại tiểu thư của họ vừa thốt ra là có ý gì, tất cả cùng hướng ánh mắt thù hận cùng cực về người đàn ông đang đứng giữa sân bắn.

Tịch Cảnh Dương không mảy may chú ý đến những ánh mắt đó, khoé môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn vào ống ngắm. Không do dự, không một động tác thừa, bắn liên tục mười phát súng chỉ vỏn vẹn trong 3.52 giây.

Không đợi có kết quả, Tịch Cảnh Dương đã quay người rời khỏi vị trí bắn cùng một nụ cười đầy giễu cợt nhìn về phía đội xạ kích, khách sáo nói:“Đã nhường rồi.”

Đội xạ kích còn chưa kịp hiểu được tình hình, thì âm thanh từ loa thông báo đã gây ra một phen chấn động toàn bộ khu vực sân bắn.

“Mười vòng 10, tổng 100 điểm!”

Thành viên đội xạ kích:"…"

Những tiểu binh tham gia cá cược trước đó:"…"

Có thể nói ngoại trừ chỉ huy trưởng cùng ba người trên hàng ghế khán giả đặc biệt ra, ai nấy có mặt đều như nhận được một tin kinh hồn bạt vía.

Mặc dù có thể đoán được mấy phần nên chỉ huy trưởng không quá bất ngờ đến mức bật ngửa, dù sao cháu rể được lão tướng quân chọn, làm thế nào lại là kẻ tầm thường cho được. Tuy nhiên có thể tận mắt chứng kiến, ông không thể không thán phục và công nhận thanh niên trẻ bây giờ nhiều người vô cùng xuất sắc, thật sự không thể đánh giá qua vẻ ngoài.

Ngồi trên hàng ghế khán giả, ông cụ Kỷ cũng bị màn thể hiện này của Tịch Cảnh Dương chinh phục.

“Đứa trẻ này tư chất thật tốt…”

Kỷ Thần Hi bên cạnh khoé môi giựt giựt. Ông cụ nhà cô chắc không phải muốn lôi kéo hoàng đế của thế giới ngầm Châu Âu đi nhập ngũ đấy chứ Chỉ có điều bầu không khí ở sân tập bắn lúc này khiến tâm trạng cô vô cùng tốt.

Thử hỏi cách vả mặt tốt nhất dành cho kẻ kiêu ngạo luôn nghĩ bản thân hơn người là gì? Chính là dùng thứ đối phương giỏi nhất để đánh bại hắn. Và Tịch Cảnh Dương đã làm điều đó một cách hoàn hảo.


Sau khi thông báo điểm số được phát đi, sân bắn trở nên yên lặng. Những người trước đó còn chế giễu anh, giờ đây đều phải im lặng, không dám nói một lời. Thành tích xuất sắc của anh đủ để hai bên má của họ đau rát cả tháng tiếp theo rồi.

Dù vậy, một thành viên của đội xạ kích vẫn không chấp nhận sự thật rằng Tịch Cảnh Dương không phải người chỉ có vẻ ngoài, mà thật sự có năng lực, đang trong tư thế chống đẩy vẫn bật dậy thật mạnh đi về trước.

“Báo cáo! Chúng tôi không phục! Không cùng hạng mục thi đấu không tính là chúng tôi thua, yêu cầu để chúng tôi thử lại lần nữa!”

Các thành viên còn lại thấy thế cũng bật dậy đồng tình. Thành tích 100 điểm trong hạng mục mục tiêu di chuyển không phải là bọn họ chưa từng đạt được, bọn họ tuyệt đối không thể để đối phương dùng điều này để đè đầu cưỡi cổ họ.

Tịch Cảnh Dương vốn định trả súng rồi đi tìm Kỷ Thần Hi, nghe mọi người đồng loạt đưa ra ý kiến phản đối và không phục, anh cũng chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười thân thiện nói:“Không cần phiền phức vậy đâu.”

Lúc này ở phía xa, các bia bắn lần nữa chuyển động, Tịch Cảnh Dương cầm súng lên lần nữa đi vào vị trí bắn.

Các thành viên của đội xạ kích còn chưa kịp lên tiếng, thì kinh hoàng nhìn thấy người đàn ông lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, gấp lại nhiều lần rồi cột lên mắt, che đi hoàn toàn tầm nhìn.

Hành động tiếp sau đó của anh lần nữa khiến cho toàn bộ những người có mặt, bao gồm cả ông cụ Kỷ, đều phải chấn kinh.

Tịch Cảnh Dương với đôi mắt đã bị che kín, từ từ nâng khẩu súng lên ngắm bắn, và chưa tới năm giây anh đã hoàn thành xong mười phát súng.

Rất nhanh sau đó, âm thanh thông báo lần nữa vang lên với nội dung chẳng khác biệt là mấy.

“Mười vòng 10, tổng 100 điểm!”

…----------------…
 
Chương 597: Nhân tài West Point


"Xin lỗi, cô biết tôi sao?" Kỷ Thần Hi hướng mắt về người phụ nữ hỏi thẳng, cô biết đối phương không có ác ý như lão già bên cạnh, vì vậy thái độ của cô cũng hòà nhã hơn rất nhiều.

Chương Cát nghe thế liền cười nhạo:"Này cô nhóc, cô nghĩ bản thân mình là ai chứ? Clara là nhân tài tốt nghiệp từ West Point, vừa trở về nước chưa bao lâu đã đảm nhiệm vị trí cao trong Bộ. Người như cô ấy có thể quen biết một kẻ không ra gì như cô à?"

Không đợi Kỷ Thần Hi phải lên tiếng, người phụ nữ có tên là Clara đã trừng Chương Cát một cái, lạnh giọng nhắc nhở:"Phiền ông chú ý lời nói của mình!"

Bản thân cô cũng biết Chương Cát đang lợi dụng việc công để trả thù riêng. Cô vốn dĩ chỉ muốn âm thầm giám sát hành vi của ông ta, rồi đem mọi chuyện báo cáo đẩy đủ với cấp trên, xử phạt nghiêm hành vi của Chương Cát.

Nhưng tới bước này rồi thật sự không thể nhịn được nữa. Thật không hiểu sao một kẻ như ông ta lại có thể làm việc trong Bộ Giáo dục.

Nhìn Chương Cát giật mình rồi im bặt vì bị nhắc nhở, Clara mới quay mặt sang Kỷ Thần Hi. Trước ánh mắt kinh ngạc của thầy hiệu trưởng và Chương Cát, cô kính cần cúi đầu trước mặt người đối diện.

"Giáo sư Kỷ, xin lỗi, mong giáo sư đừng trách kẻ không có mắt nhìn."

Chương Cát mấp máy môi cả buổi, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra được một câu hoàn chỉnh:"Cla...Clara, cô...cô mới gọi...gọi cô ta...là gì?"

Sự thật ông ta cũng vô cùng ganh ghét Clara, bởi vì xuất thân của cô quá tốt lại còn tốt nghiệp từ West Point, ngôi trường chỉ dành cho nhân tài thế giới. Vì vậy ngay từ đầu, cô đã được định sẵn sẽ là người kế nhiệm vị trí cao nhất của nền giáo dục Nước Z này.

Nhưng vì còn quá trẻ tuổi nên cô mới lựa chọn từ những chức vụ thấp để học hỏi thêm kinh nghiệm. Tuy nhiên, việc cô lên làm Bộ trưởng chỉ còn là vấn đề về thời gian. Cũng vì lí do này, dù có ghen ty hay ghen ghét ra sao,



Chương Cát vẫn phải nhún nhường trước vị đại phật này mấy phần.

Vậy mà, người ông ta không dám nói nặng nói nhẹ một lời, thế lại đang cúi đầu xin lỗi một cô nhóc trông chỉ giống sinh viên năm nhất, đã thế còn có quan hệ không chính đáng với một lão già như Tiêu Nhiên. Cô ta đang cố ý chọc ông tức chết đấy sao?


Trái ngược với biểu cảm kinh ngạc của Chương Cát, thầy hiệu trưởng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng ông cũng nhìn Kỷ Thần Hi bằng một ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa.

Kỷ Thần Hi bị nhìn chằm chằm khẽ ho nhẹ một tiếng vì ngượng, cô có thể thề cô chưa từng đến West Point có được không hả? Nếu cô mà đi, mấy lão già ở MIT sẽ để yên cho cô chắc.

"Cô chắc chắn không nhận nhầm người?"

Clara hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của Chương Cát, chỉ mỉm cười từ tốn trả lời Kỷ Thần Hi:"Giáo sư Kỷ, còn có người thứ ba họ Kỷ nào ngoài giáo sư và anh trai ra, trở thành giáo sư danh sự của MIT sao?"

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày nhìn Clara. Biết cô và Kỷ Hàn Phi từng là giáo sư danh dự của MIT thì chắc không nhận nhẩm người rồi. Nhưng cô không nghĩ cô quen biết đối phương.

"Tôi chưa từng đến West Point."

"Vâng, là em từng đến MIT làm sinh viên trao đổi. Thời gian ấy thật sự rất may mắn khi được tham gia tiết học của giáo sư."'

"Lúc ấy tuổi trẻ kiêu ngạo, tôi không nghĩ bản thân tốt đến mức đó đâu."



"Giáo sư khiêm tốn rồi. Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh."

Chương Cát nhìn Clara vui vẻ trò chuyện cùng Kỷ Thần Hi, nhưng lại hoàn toàn ngó lơ ông, khiến ông ta càng thêm căm phẫn, cố nén giọng hỏi lại lần nữa:"Clara, rốt cuộc nãy giờ cô đang nói gì thế?"

Lần này lại có thêm một người nhìn Chương Cát như một tên đần.

Clara nhìn đến ông ta liền thay đổi thái độ, trái ngược hoàn toàn với sự niềm nở khi nói chuyện cùng Kỷ Thần Hi.

Nhưng một lần nữa cô lại chọn ngó lơ ông ta, nói với Tiêu Nhiên:"Hiệu trưởng Tiêu, tôi có thể hỏi ông một câu không?"

Thông qua cuộc trò chuyện giữa Clara và Kỷ Thần Hi, ông có thể hiểu được đôi chút quan hệ giữa hai người, cũng biết đối phương sẽ nế mặt cô sinh viên nhỏ của ông mà cư xử có chừng mực, ông liền vui vẻ đồng ý:"Mời hỏi."

"Nữ sinh với nghi vấn gian lận giành điểm tuyệt đối, chính là...vị này?" Clara lịch sự đưa tay chỉ về phía Kỷ Thần Hi rồi đặt câu hỏi.

Thầy hiệu trưởng liền gật đầu sảng khoái trả lời:"Không sai, là cô nhóc này."

Clara cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu mọi chuyện:"Vậy xem ra không còn gì phải kiểm tra ở chỗ của hiệu trưởng Tiêu nữa. Tôi sẽ về báo lại với phía trên, nhanh chóng đăng bài thanh minh cho ngài và Kỷ tiểu thư, trên trang truyền thông chính chủ của Bộ."

Kỷ Thần Hi không khỏi nhìn Clara bằng ánh mắt tán thưởng. Người này năng lực xử lý quả thật rất tốt, không hổ danh là nhân tài của West Point. Đáng tiếc cô ấy dường như muốn cống hiến sức mình cho nền giáo dục quốc gia, nếu đào người đến R Quốc thì có lỗi với ông cụ nhà cô quá.
 
Chương 512: Mười vòng 10, tổng 100 điểm!


Khi nhìn thấy người đàn ông da trắng bước lên vị trí bắn, toàn trường lập tức vang lên tiếng xôn xao không dứt, nhưng chủ yếu đều là chế giễu anh là một kẻ bất tài lại quá sức ngạo mạn.

Với thành tích 99 điểm của thành viên ưu tú nhất đội xạ kích, Tịch Cảnh Dương cần phải đạt được số điểm tuyệt đối thì mới có thể chiến thắng được.

Tuy ai cũng nghĩ anh sẽ thua, nhưng việc anh dùng bia mục tiêu chuyển động chẳng khác nào đang xỉ nhục đội xạ kích. Bởi vì nếu thua anh sẽ đổ lỗi cho việc bản thân thi đấu ở mức độ khó hơn, mà đội xạ kích chiến thắng cũng sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.

Những tiếng bàn luận ấy sao Kỷ Thần Hi có thể không nghe thấy. Vì ông cụ đang ngồi bên cạnh nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, để không đi đến thay Tịch Cảnh Dương bắn mười phát súng kia, trực tiếp vả mặt cả đám đàn ông còn không so được với cô, mà ở đó dám chế bai Bảo Bảo nhà cô.

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi hét lên:“Ông xã! Cố lên!”

Âm thanh của cô gái nhỏ vang vọng trong không gian, chỉ cần là trong bán kính hai trăm mét đều có thể nghe thấy.

Phản ứng của các binh lính lúc đầu là sửng sốt, ngỡ ngàng, ngơ ngác rồi chuyển sang kinh hoàng. Bọn họ không biết hai từ mà đại tiểu thư của họ vừa thốt ra là có ý gì, tất cả cùng hướng ánh mắt thù hận cùng cực về người đàn ông đang đứng giữa sân bắn.

Tịch Cảnh Dương không mảy may chú ý đến những ánh mắt đó, khoé môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn vào ống ngắm. Không do dự, không một động tác thừa, bắn liên tục mười phát súng chỉ vỏn vẹn trong 3.52 giây.

Không đợi có kết quả, Tịch Cảnh Dương đã quay người rời khỏi vị trí bắn cùng một nụ cười đầy giễu cợt nhìn về phía đội xạ kích, khách sáo nói:“Đã nhường rồi.”

Đội xạ kích còn chưa kịp hiểu được tình hình, thì âm thanh từ loa thông báo đã gây ra một phen chấn động toàn bộ khu vực sân bắn.

“Mười vòng 10, tổng 100 điểm!”

Thành viên đội xạ kích:"…"

Những tiểu binh tham gia cá cược trước đó:"…"

Có thể nói ngoại trừ chỉ huy trưởng cùng ba người trên hàng ghế khán giả đặc biệt ra, ai nấy có mặt đều như nhận được một tin kinh hồn bạt vía.

Mặc dù có thể đoán được mấy phần nên chỉ huy trưởng không quá bất ngờ đến mức bật ngửa, dù sao cháu rể được lão tướng quân chọn, làm thế nào lại là kẻ tầm thường cho được. Tuy nhiên có thể tận mắt chứng kiến, ông không thể không thán phục và công nhận thanh niên trẻ bây giờ nhiều người vô cùng xuất sắc, thật sự không thể đánh giá qua vẻ ngoài.

Ngồi trên hàng ghế khán giả, ông cụ Kỷ cũng bị màn thể hiện này của Tịch Cảnh Dương chinh phục.

“Đứa trẻ này tư chất thật tốt…”

Kỷ Thần Hi bên cạnh khoé môi giựt giựt. Ông cụ nhà cô chắc không phải muốn lôi kéo hoàng đế của thế giới ngầm Châu Âu đi nhập ngũ đấy chứ Chỉ có điều bầu không khí ở sân tập bắn lúc này khiến tâm trạng cô vô cùng tốt.

Thử hỏi cách vả mặt tốt nhất dành cho kẻ kiêu ngạo luôn nghĩ bản thân hơn người là gì? Chính là dùng thứ đối phương giỏi nhất để đánh bại hắn. Và Tịch Cảnh Dương đã làm điều đó một cách hoàn hảo.


Sau khi thông báo điểm số được phát đi, sân bắn trở nên yên lặng. Những người trước đó còn chế giễu anh, giờ đây đều phải im lặng, không dám nói một lời. Thành tích xuất sắc của anh đủ để hai bên má của họ đau rát cả tháng tiếp theo rồi.

Dù vậy, một thành viên của đội xạ kích vẫn không chấp nhận sự thật rằng Tịch Cảnh Dương không phải người chỉ có vẻ ngoài, mà thật sự có năng lực, đang trong tư thế chống đẩy vẫn bật dậy thật mạnh đi về trước.

“Báo cáo! Chúng tôi không phục! Không cùng hạng mục thi đấu không tính là chúng tôi thua, yêu cầu để chúng tôi thử lại lần nữa!”

Các thành viên còn lại thấy thế cũng bật dậy đồng tình. Thành tích 100 điểm trong hạng mục mục tiêu di chuyển không phải là bọn họ chưa từng đạt được, bọn họ tuyệt đối không thể để đối phương dùng điều này để đè đầu cưỡi cổ họ.

Tịch Cảnh Dương vốn định trả súng rồi đi tìm Kỷ Thần Hi, nghe mọi người đồng loạt đưa ra ý kiến phản đối và không phục, anh cũng chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười thân thiện nói:“Không cần phiền phức vậy đâu.”

Lúc này ở phía xa, các bia bắn lần nữa chuyển động, Tịch Cảnh Dương cầm súng lên lần nữa đi vào vị trí bắn.

Các thành viên của đội xạ kích còn chưa kịp lên tiếng, thì kinh hoàng nhìn thấy người đàn ông lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, gấp lại nhiều lần rồi cột lên mắt, che đi hoàn toàn tầm nhìn.

Hành động tiếp sau đó của anh lần nữa khiến cho toàn bộ những người có mặt, bao gồm cả ông cụ Kỷ, đều phải chấn kinh.

Tịch Cảnh Dương với đôi mắt đã bị che kín, từ từ nâng khẩu súng lên ngắm bắn, và chưa tới năm giây anh đã hoàn thành xong mười phát súng.

Rất nhanh sau đó, âm thanh thông báo lần nữa vang lên với nội dung chẳng khác biệt là mấy.

“Mười vòng 10, tổng 100 điểm!”

…----------------…
 
Chương 513: Tra gay


Vào lúc này Tịch Cảnh Dương cũng chẳng buồn nán lại thêm giây nào nữa, bàn giao lại súng cho chỉ huy trưởng còn đang ngơ ngác vì sửng sốt, sau đó bước thẳng về phía cô gái vẫn đang chống cằm nhìn anh từ nãy đến giờ.

“Chậc, sử dụng tuyệt kỹ của người ta thế này, anh đã xin bản quyền chưa đó?” Trông thấy anh vừa tiến đến gần, Kỷ Thần Hi liền lên tiếng trách móc.

Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng đáp:“Người đó sẽ không đánh bản quyền đâu.”

Kỷ Thần Hi nhướn một bên mày, rồi bật cười:“Phải, người đó không nỡ.”

Cô vừa dứt lời thì ông cụ bên cạnh cô liền ngồi bật dậy, kích động hỏi Tịch Cảnh Dương:“Cậu có muốn nhập ngũ không? Với tư chất của cậu, tương lai tuyệt đối không thua kém Tiểu Hàn.”

Mặc Bắc Hàn vẫn im lặng rồi yên mà cười khẩy. Không biết tương lai cậu ta có không thua kém gì anh hay không, nhưng trước mắt là thấy cậu ta cùng cô vợ nhỏ đều đang đè đầu cưỡi cổ anh rồi. Để cho người khác biết được, hai đại lão của giới hắc đạo quốc tế lại đi nhập ngũ, chẳng biết bọn họ có bị chọc cười tới chết không nữa.

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu, khéo léo từ chối:“Nếu là trước đây có thể cháu sẽ suy nghĩ lại, nhưng bây giờ còn có Tiểu Hi, cháu không muốn cô ấy phải chịu cô đơn.”

Ông cụ tiếc nuối nhìn Tịch Cảnh Dương, suy cho cùng bản thân của ông cũng có chút ích kỷ nên sẽ ưu tiên cho cháu gái hơn, vì vậy chẳng có lý do gì để ép buộc anh chàng cả. Có điều qua lần này, thiện cảm của ông đối với anh đã tăng lên không ít.

Mặc Bắc Hàn cười thành tiếng, bâng quơ nói:“Nên hai người lúc nào cũng dính nhau như sam, phát cơm chó mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm đấy à?”

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi đáp lời:“Ừm, chúng tôi thích nhất chính là ngược mấy con cẩu độc thân lắm lời đấy.” Dứt lời cô liền trưng ra vẻ ngạc nhiên, hốt hoảng nói tiếp:“À thôi chết rồi…anh trai Mặc, anh vẫn chưa có bạn gái mà đúng không? Ây da, xin lỗi nhé, lần sau tụi em chú ý hơn vậy.”


Mặc Bắc Hàn giận đến mức nghiến răng thành tiếng nhưng lại không thể phản bác lại nửa lời, bực dọc đứng dậy định rời đi, thì phía sau lưng Kỷ Thần Hi lại nói với ông cụ Kỷ:“Ông ngoại, Evan đến rồi, chúng ta về lại biệt viện, bàn thời gian tiến hành phẫu thuật nhé?”

Bước chân còn đang giơ ra giữa không chung của ai đó, nhanh chóng rụt về. Mặc Bắc Hàn xoay người mỉm cười:“Gia gia, để cháu đỡ ông nhé!”

Ông cụ gạt tay anh ra, gương mặt già nua cùng đôi mắt như nhìn thấy hồng trần, giơ gậy lên gõ nhẹ vào đầu Mặc Bắc Hàn trách móc:“Ông già này không phải người cổ hủ nên chẳng cấm cản gì cháu, nhưng dẹp bỏ cái tư tưởng đó của cháu với Tiểu Nhiên đi. Để ông biết được cháu quấy rồi thằng bé, xem ông có đánh gãy chân cháu không!”

Kỷ Thần Hi đắc ý cười thầm, tốt nhất ông cụ nên đánh gãy chân giữa của anh ta ấy, để anh ta đừng có đi hại đời người khác nữa.

Mặc Bắc Hàn mặt đầy khó hiểu, chẳng lẻ nhìn anh trông giống một tên quấy rối lắm sao? Từ lúc quen cậu ta đến giờ, anh có từng làm hành động gì quá mức sao?


Ừ thì cũng có đi…nhưng lúc ấy mắt anh thật sự bị thương, nên mới vô ý động chạm mà thôi, đâu phải do anh cố ý đâu chứ! Nhưng sao hiện tại ai ai cũng đều xem anh như một tên gay cặn bã, chuyên lừa tình mấy thiếu niên ngây thơ vậy?

Anh có thể thề đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, nảy sinh cảm xúc không thể nói rõ thành lời với một người chỉ vừa gặp mặt lần đầu. Sau đó mỗi khi nhìn thấy cậu ta đều muốn bắt nạt, muốn trêu ghẹo để cậu ta nổi giận, vì chỉ khi đó cậu ấy mới chịu để ý đến anh mà thôi.

Bên nghĩa bên tình, Tịch Cảnh Dương đương nhiên chọn về phe vợ mình, nhưng anh cũng không muốn triệt đường sống của thằng bạn không ruột này, liền đánh sang chuyện khác:“Ông ngoại, Tiểu Hi, chúng ta đi thôi, đừng để Evan phải chờ.”

Ba người cùng cười nói đi về phía biệt viện Kỷ Gia, Mặc Bắc Hàn chỉ đành đen mặt đi theo sau. Tuy nhiên vào lúc này, tâm trạng của anh chưa chắc đã là tệ nhất.

Xung quanh sân bắn, các tiểu binh đến vây xem màn giao lưu giữa cháu rể mới của nhà họ Kỷ cùng với đội xạ kích, ai nấy đều chưa thể hoàn hồn lại được, tất cả đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn về bia bắn vẫn còn đang chuyển động.

Chỉ đến khi chỉ huy trưởng của các tiểu đội đi đến quát lên, cả đám mới chợt bừng tỉnh từ sau cơn chấn động.

Trong đó, một chỉ huy cầm lấy danh sách cá cược trong tay Hắc Tử rồi bật cười thành tiếng:“Toàn bộ đều cược đội xạ kích thắng à, vậy thì chiều nay, tất cả các cậu, chuẩn bị trả kèo đi là vừa.”

Mọi người lúc này đều không còn quan tâm đến vị cá cược nữa, vì thứ bọn họ vừa chứng kiến, đã vượt qua nhận thức của họ.

Bịt mắt bắn súng, hoá ra nó không chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết.

…----------------…
 
Chương 598: Cô ấy là tín ngưỡng


Từ khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Chương Cát hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng thêm tức giận việc tiểu bối như Clara lại dám khinh thường ông trước mặt kẻ thù không đội trời chung. Nhưng sau lưng cô có một hậu phương vững chắc chống lưng cho, ông có thể làm gì được cơ chứ. Tuy nhiên, không thể đắc tội Clara, không có nghĩa ông cũng phải bỏ qua cho cặp thầy trò đê tiện kia.

Chương Cát lấy từ trong cặp táp đen của mình một tệp hồ sơ, đập lên bàn của thầy hiệu trưởng, trừng mắt nói:"Biên bản kiểm tra hôm nay tôi đã chuẩn bị xong cho ông rồi, chỉ cần ký vào là được. Nể tình bạn cũ, tôi sẽ xin lại với bên trên giảm nhẹ hình phạt cho ông. Có điều, việc giáng chức chắc chắn không tránh khỏi."

Chương Cát thầm cười trong lòng, những tức giận ban nãy cũng bay sạch vì nghĩ đến việc sắp giành lại được chức hiệu trưởng từ tay Tiêu Nhiên. Ông ta còn cảm thấy Tiêu Nhiên phải biết ơn ông ta, vì nhờ ông mà Tiêu Nhiên không hoàn toàn rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị khai trừ khỏi ngành giáo dục.

Cả quá trình đều do một mình Chương Cát tự biên tự diễn, thầy hiệu trưởng hoàn toàn không bận tâm đến ông ta, chỉ dựa lưng vào ghế, thích thú xem trò hề của người bạn cũ.

Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất nề phục trí tưởng tượng của Chương Cát quá mức phong phú. Cô có thể nhìn ra địa vị của Clara ở Bộ có vẻ cao hơn Chương Cát, nên ông ta luôn phải nhịn nhục trước cô ấy.

Vậy sao ông ta lại không nhìn ra sắc mặt của Clara đã đen đến mức, chỉ cần ông ta còn nói thêm một câu ngu ngốc nào nữa, thì một người điểm tĩnh và trầm tính như Clara, có thể đập ông ta bất cứ lúc nào thế?

Đúng như những gì Kỷ Thần Hi suy đoán, Clara lúc này gần như sắp bùng nổ đến nơi. Có trời mới biết được cô muốn ra tay với Chương Cát thế nào, khi ông ta liên tục làm cô phải mất mặt trước mặt người mà cô xem là tín ngưỡng.

Năm Clara du học, vì là sinh viên ngoại quốc cộng thêm tỉ lệ nam nữ chênh lệch đáng kể, nên cô chưa từng được mọi người coi trọng hay đánh giá cao. Mặc dù bước ra từ West Point, ai ai cũng phải nể phục cô mấy phần, nhưng những phần còn lại cũng chính là khinh thường.

West Point đúng là đào tạo ra nhân tài hàng đầu, nhưng mục tiêu là phải phục vụ cho chính Nước A, chứ không phải quốc gia nào khác. Đương nhiên một người ngoại lại như Clara sẽ không được chào đón bằng người nước A chính gốc.

Chỉ khi đến với MIT, lần đầu biết đến tiểu thiên tài ngoại quốc đã lấy được học hàm tiến sĩ khi chưa đầy mười lăm tuổi, đang oanh tạc mọi bảng xếp hạng học thuật của thế giới ra sao, niềm tin cùng lý tưởng của Clara một lần nữa được thắp sáng.

Thời điểm ấy danh tiếng của hai anh em Kỷ Thần Hi không thua kém gì nhau, nhưng Clara lại luôn chỉ một lòng dõi theo người em gái là Kỷ Thần Hi, một lòng xem cô là mục tiêu để tiến lên, dù ho đối phương nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.

Cô xuất phát điểm cũng là tiến sĩ song bằng, nhưng không bao gồm hai chuyên ngành mà Kỷ Thần Hi theo học.



Vì vậy khi may mắn trở thành sinh viên trao đổi với MIT, Clara đã chọn học thêm một chuyên ngành mới, với hy vọng có thể tận mắt chứng kiến tín ngưỡng của cô đứng trên bục giảng sẽ là bộ dạng thế nào.

Khi lần đầu tiên gặp được Kỷ Thần Hi, cô không thể tin vào mắt mình. Cô bé nhỏ nhắn với đồi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn ấy lại chính là thiên tài mà cô luôn ngưỡng mộ. Tính cách của Kỷ Thần Hi lúc ấy quả thật rất ngông, nhưng cô bé ấy có quyền ấy vì sự xuất sắc của mình.

Dường như không có bất cứ điều gì mà Kỷ Thần Hi không biết. Cứ như bộ não trong cơ thể nhỏ bé ấy, có thể chứa đựng toàn bộ tri thức nhân loại, điều này khiến Clara càng thêm kính trọng và quyết tâm phấn đấu hơn nữa.

Quay lại hiện tại, Clara không thể nào chấp nhận được việc một người như Chương Cát lại dám sỉ nhục người mà cô tôn sùng. Cơn giận dữ trong lòng Clara bùng lên như ngọn lửa, cô bước tới, giật phăng tệp hồ sơ từ tay

Chương Cát và ném mạnh xuống đất.

"Cô Clara, cô làm gì vậy?" Chương Cát kinh ngạc, không tin vào hành động bất ngờ của Clara, lại nói:"Cô không có quyền..."

"Tôi có quyền." Clara ngắt lời ông ta, giọng nói lạnh lùng như băng.

Chương Cát bị sốc, không ngờ Clara lại dám đối đầu trực tiếp như vậy. Ông ta lúng túng, tìm cách đối phó nhưng không thể nói nên lời.

Clara quay đầu nhìn Kỷ Thần bằng vẻ mặt đầy áy náy, sau đó nghiêm khắc nói với Chương Cát:"Mau xin lỗi Kỷ tiểu thư."

Không biết vì lí do gì Kỷ Thần Hi lại biến thành sinh viên năm nhất của Đại học A, nhưng chắc hẳn cô phải có lý do riêng của mình, vì vậy Clara cũng tinh tế thay đổi cách xưng hô.

Chương Cát trợn mắt chỉ tay vào Kỷ Thần Hi, không tin được hỏi lại:"Bảo tôi xin lỗi con nhóc này?"
 
Chương 513: Tra gay


Vào lúc này Tịch Cảnh Dương cũng chẳng buồn nán lại thêm giây nào nữa, bàn giao lại súng cho chỉ huy trưởng còn đang ngơ ngác vì sửng sốt, sau đó bước thẳng về phía cô gái vẫn đang chống cằm nhìn anh từ nãy đến giờ.

“Chậc, sử dụng tuyệt kỹ của người ta thế này, anh đã xin bản quyền chưa đó?” Trông thấy anh vừa tiến đến gần, Kỷ Thần Hi liền lên tiếng trách móc.

Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng đáp:“Người đó sẽ không đánh bản quyền đâu.”

Kỷ Thần Hi nhướn một bên mày, rồi bật cười:“Phải, người đó không nỡ.”

Cô vừa dứt lời thì ông cụ bên cạnh cô liền ngồi bật dậy, kích động hỏi Tịch Cảnh Dương:“Cậu có muốn nhập ngũ không? Với tư chất của cậu, tương lai tuyệt đối không thua kém Tiểu Hàn.”

Mặc Bắc Hàn vẫn im lặng rồi yên mà cười khẩy. Không biết tương lai cậu ta có không thua kém gì anh hay không, nhưng trước mắt là thấy cậu ta cùng cô vợ nhỏ đều đang đè đầu cưỡi cổ anh rồi. Để cho người khác biết được, hai đại lão của giới hắc đạo quốc tế lại đi nhập ngũ, chẳng biết bọn họ có bị chọc cười tới chết không nữa.

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu, khéo léo từ chối:“Nếu là trước đây có thể cháu sẽ suy nghĩ lại, nhưng bây giờ còn có Tiểu Hi, cháu không muốn cô ấy phải chịu cô đơn.”

Ông cụ tiếc nuối nhìn Tịch Cảnh Dương, suy cho cùng bản thân của ông cũng có chút ích kỷ nên sẽ ưu tiên cho cháu gái hơn, vì vậy chẳng có lý do gì để ép buộc anh chàng cả. Có điều qua lần này, thiện cảm của ông đối với anh đã tăng lên không ít.

Mặc Bắc Hàn cười thành tiếng, bâng quơ nói:“Nên hai người lúc nào cũng dính nhau như sam, phát cơm chó mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm đấy à?”

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi đáp lời:“Ừm, chúng tôi thích nhất chính là ngược mấy con cẩu độc thân lắm lời đấy.” Dứt lời cô liền trưng ra vẻ ngạc nhiên, hốt hoảng nói tiếp:“À thôi chết rồi…anh trai Mặc, anh vẫn chưa có bạn gái mà đúng không? Ây da, xin lỗi nhé, lần sau tụi em chú ý hơn vậy.”


Mặc Bắc Hàn giận đến mức nghiến răng thành tiếng nhưng lại không thể phản bác lại nửa lời, bực dọc đứng dậy định rời đi, thì phía sau lưng Kỷ Thần Hi lại nói với ông cụ Kỷ:“Ông ngoại, Evan đến rồi, chúng ta về lại biệt viện, bàn thời gian tiến hành phẫu thuật nhé?”

Bước chân còn đang giơ ra giữa không chung của ai đó, nhanh chóng rụt về. Mặc Bắc Hàn xoay người mỉm cười:“Gia gia, để cháu đỡ ông nhé!”

Ông cụ gạt tay anh ra, gương mặt già nua cùng đôi mắt như nhìn thấy hồng trần, giơ gậy lên gõ nhẹ vào đầu Mặc Bắc Hàn trách móc:“Ông già này không phải người cổ hủ nên chẳng cấm cản gì cháu, nhưng dẹp bỏ cái tư tưởng đó của cháu với Tiểu Nhiên đi. Để ông biết được cháu quấy rồi thằng bé, xem ông có đánh gãy chân cháu không!”

Kỷ Thần Hi đắc ý cười thầm, tốt nhất ông cụ nên đánh gãy chân giữa của anh ta ấy, để anh ta đừng có đi hại đời người khác nữa.

Mặc Bắc Hàn mặt đầy khó hiểu, chẳng lẻ nhìn anh trông giống một tên quấy rối lắm sao? Từ lúc quen cậu ta đến giờ, anh có từng làm hành động gì quá mức sao?


Ừ thì cũng có đi…nhưng lúc ấy mắt anh thật sự bị thương, nên mới vô ý động chạm mà thôi, đâu phải do anh cố ý đâu chứ! Nhưng sao hiện tại ai ai cũng đều xem anh như một tên gay cặn bã, chuyên lừa tình mấy thiếu niên ngây thơ vậy?

Anh có thể thề đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, nảy sinh cảm xúc không thể nói rõ thành lời với một người chỉ vừa gặp mặt lần đầu. Sau đó mỗi khi nhìn thấy cậu ta đều muốn bắt nạt, muốn trêu ghẹo để cậu ta nổi giận, vì chỉ khi đó cậu ấy mới chịu để ý đến anh mà thôi.

Bên nghĩa bên tình, Tịch Cảnh Dương đương nhiên chọn về phe vợ mình, nhưng anh cũng không muốn triệt đường sống của thằng bạn không ruột này, liền đánh sang chuyện khác:“Ông ngoại, Tiểu Hi, chúng ta đi thôi, đừng để Evan phải chờ.”

Ba người cùng cười nói đi về phía biệt viện Kỷ Gia, Mặc Bắc Hàn chỉ đành đen mặt đi theo sau. Tuy nhiên vào lúc này, tâm trạng của anh chưa chắc đã là tệ nhất.

Xung quanh sân bắn, các tiểu binh đến vây xem màn giao lưu giữa cháu rể mới của nhà họ Kỷ cùng với đội xạ kích, ai nấy đều chưa thể hoàn hồn lại được, tất cả đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn về bia bắn vẫn còn đang chuyển động.

Chỉ đến khi chỉ huy trưởng của các tiểu đội đi đến quát lên, cả đám mới chợt bừng tỉnh từ sau cơn chấn động.

Trong đó, một chỉ huy cầm lấy danh sách cá cược trong tay Hắc Tử rồi bật cười thành tiếng:“Toàn bộ đều cược đội xạ kích thắng à, vậy thì chiều nay, tất cả các cậu, chuẩn bị trả kèo đi là vừa.”

Mọi người lúc này đều không còn quan tâm đến vị cá cược nữa, vì thứ bọn họ vừa chứng kiến, đã vượt qua nhận thức của họ.

Bịt mắt bắn súng, hoá ra nó không chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết.

…----------------…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom