Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Song Trùng

Chương 551: Secret cầu cứu


“Đã tìm được toàn bộ số bom trên đảo, công tắc điều khiển từ xa đã được phá bỏ, ngư lôi cũng bị vô hiệu.” Tịch Cảnh Dương và người của anh sớm đã giải quyết xong những sát thủ trong màn đêm, nhưng đợi đến khi nhận được tin của nhóm đi tìm bom thì anh mới lộ diện.

Kỷ Thần Hi gật đầu, nhìn xuống Secret đang chật vật vì vết thương không ngừng rỉ máu trên vai bà, nhếch môi:“Hai cái bảo hiểm của bà tôi đều đã dẹp xong rồi, vẫn chưa chịu đem con bài tẩy cuối cùng ra sao?”

Secret cố nén bình tĩnh nghiến răng nói:“Thời gian của ả ta không còn nhiều đâu, nếu ba tiếng sau tôi vẫn chưa thể rời khỏi hòn đảo này, thì cũng sẽ có người phải chôn cùng tôi thôi.”

Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp không hề thay đổi, như làn nước trong không chút động tĩnh, Kỷ Thần Hi cúi người xuống, trầm giọng hỏi:“Bà cảm thấy, tôi đang thương lượng với bà, hửm?”

Trong lòng Secret vốn đã tràn ngập lo lắng, bà ta không thể không dùng phương án cuối cùng này.

“Lần này tên bác sĩ đó không hề đi theo các người, hiện tại cho dù cậu ta có bắt đầu xuất phát đi chăng nữa…cũng đã quá muộn rồi.”

Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày. Ý tứ của đối phương rất rõ, bà ta chắc chắn đã tiêm thứ thuốc gì đó vào người Chris. Cô ngay lập tức bóp lấy cằm bà ta, như thể muốn bóp vỡ nó, nhưng sao cùng cô lại buông ra.

“Nhốt bà ta lại, đừng để bà ta tiếp xúc với ai hay bất kỳ đồ vật nào. Còn nữa, trước khi tôi quay lại, tuyệt đối không được để bà ta chết.”

Nói xong cô xoay người, kéo tay Tịch Cảnh Dương rời đi, anh khó hiểu nhìn cô nhưng cũng không lên tiếng mà chỉ ngoan ngoãn đi theo.

Đến khi đến trước một cánh cửa lớn trông có vẻ xa hoa, cùng một biển hiệu màu đen có dòng chữ “Big5” thì mới dừng lại.

Lúc này Tịch Cảnh Dương không thể không hỏi:“Em muốn đấu giá?” Anh cứ nghĩ cô sẽ ưu tiên việc tìm người hơn.

Kỷ Thần Hi nhẹ thao tác trên khoá bằng mật mã của cánh cổng, qua vài giây sau thì cánh cửa đã được mở ra. Làm xong cô mới giải thích:“Với đậu âm hiểm của bà ta, Chris có thể đã bị đưa đến phòng đấu giá rồi. Hiện tại ở đây có không ít người đang nhìn chằm chằm vào đợt đấu giá cuối cùng này, em không thể tự ý đi cướp người về được, rất dễ khiến thân phận của chúng ta bị lộ tẩy.”

“Em muốn tham gia đấu giá?”

“Phải. Dùng cách này có thể hợp lý hoá mọi thứ, tránh bị nghi ngờ.”

“Vậy còn thuốc giải?”


Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên:“Anh cũng nghĩ Chris bị tiêm thuốc linh tinh sao?”

Tịch Cảnh Dương khẽ gật đầu, vì khi nghe cuộc trò chuyện của cô với Secret, thì anh cũng đã đoán ra được phần nào đó.

“Ừm, em cũng nghĩ giống anh. Với sự hiểu biết của em về bà ta, có lẻ thuốc giải cũng sẽ là một vật phẩm đấu giá, cho nên chúng ta không thể bỏ qua bất cứ món nào được. Trước tiên hãy chia nhau ra hành động, đợi đến khi cứu được Chris, em sẽ để con bé tự quyết định sống chết cho Secret.”

Hai người chia nhau ra vào các phòng đặc biệt dành cho thành viên của Big5, ngay cả Kỷ Hàn Phi cũng giao lại việc giải quyết số lượng lớn bom lại cho nhóm Leo và Delmar để tham gia. Mỗi người bọn họ trấn giữ một phòng, mục đích là đẩy giá các vật phẩm khác.

***

Trong lúc buổi đấu giá thứ ba đang được diễn ra, Secret đã được sơ cứu tạm qua vết thương trên vai, nói đúng hơn họ chỉ giúp bà ta tạm cầm máu, còn cơn đau thì vẫn kéo dài không dứt và còn bị cô lập bên trong phòng bar.

Secret nhân lúc người của Hắc Diêm rời đi để hỗ trợ phá bom, liền dùng một thiết bị liên lạc tương tự của Zero đã giấu trong quầy bar từ lâu, gửi tin nhắn đi.

[Tôi biết cậu vẫn còn trên đảo, mau cứu tôi!]

Qua một lúc sau mới nhận được phản hồi.

[Lucifer:?]

Secret nhìn dấu chấm hỏi trên màn hình càng thêm nóng máu, cố nén giận giải thích.

[Tôi không cẩn thận dính bẫy của em ấy.]

[Lucifer: Không phải bà không cẩn thận, mà là bà vốn chẳng đấu lại em ấy.]

[Phải, là tôi thua, mai đến cứu tôi!]

[Lucifer: Ha! Cứu bà? Nằm mơ hả? Em ấy muốn chơi chết bà, sao tôi phải ngăn em ấy?]

Secret xiết chặt lòng bàn tay, nào ngờ động đến vết thương khiến tay bà ta nhói lên, cố nén đau nhắn lại.

[Luci, không cứu tôi, nhất định cậu sẽ hối hận!]

[Lucifer: Đe doạ tôi? Bà có tin trước khi Sweetie trở lại, bà đã chết trước rồi không?]

[Nếu giúp tôi, tôi sẽ xoá toàn bộ thông tin có liên quan đến các người khỏi Harmodius, vĩnh viễn về sau cũng sẽ không ai tra được bất cứ thứ gì về các người nữa.]

[Lucifer: …]

Qua một lúc lâu chờ đợi, Secret không nhận được bất kỳ phản hồi gì từ đối phương nữa, bà ta tức giận ném mạnh thiết bị liên lạc xuống đất, khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh.

“Quái vật! Cả gia tộc chó chết nhà các người đều là quái vật! Một lũ quái vật đáng bị nguyền rủa!”
 
Chương 467: Sự tĩnh lặng đau thương


“Viện trưởng Hạc, cô ấy thật sự không sao chứ?” Tịch Cảnh Dương đã đưa Kỷ Thần Hi đến bệnh viện quân y ngay sau đó để kiểm tra toàn diện. Nhìn thấy cô đã không nói một lời nào trong thời gian dài, anh không khỏi sốt ruột.

Viện trưởng Hạc cau mày nhìn vào báo cáo kết quả xét nghiệm máu của cô một lúc rồi mới trả lời:“Ngoại trừ mấy vết thương ngoài da ra, mấy thứ khác không đáng kể.”

Biểu cảm của viện trưởng Hạc khi nhìn báo cáo xét nghiệm nói cho Tịch Cảnh Dương biết, mọi chuyện không đơn giản như thế. Anh mím chặt môi mỏng hỏi lần nữa:“Viện trưởng, có phải máu của cô ấy có vấn đề không?”

Thời gian anh tìm được cô quá trễ, không tránh khỏi đã bị Nam Cung Lục Trà động tay động chân gì đó vào người của cô. Nếu thật sự để cô có mệnh hệ gì, anh nhất định sẽ hận bản thân cả đời.

Chỉ có điều, dù đã cử toàn bộ thế lực của Hắc Diệm ở trong nước đi tìm Nam Cung Lục Trà ngay sau khi tìm được Kỷ Thần Hi, vậy mà đến giờ vẫn chưa có chút tin tức nào của cô ta, Nam Cung Lục Trà không có khả năng có năng lực lớn đến thế.

Kỷ Thần Hi từ khi theo Tịch Cảnh Dương đến bệnh viện, cô vẫn chưa mở miệng nói một lời nào, dù thế thì cô vẫn vô cùng phối hợp với mọi yêu cầu của bác sĩ.

Ngay sau đó Evan cùng hai ông cụ cũng nhận được tin đã tìm được Kỷ Thần Hi, cả ba người tức tốc chạy đến bệnh viện.

Trong khi hai ông cụ không ngừng lo lắng và kiểm tra xem cô cháu gái của họ còn bị thương ở đâu không, thì Evan cứ như chết lặng khi trong thấy bộ dạng hiện tại của cô. Bởi vì Evan biết, người đó của bốn năm trước…trở lại rồi.

Evan tinh ý nhận ra viện trưởng bệnh viện quân y đã nhận thấy đều bất thường trong kết quả xét nghiệm máu của Kỷ Thần Hi. Máu của hoàng thất R Quốc là cơ mật quốc gia, tuyệt đối không thể để nó lộ ra ngoài, Evan nhanh chóng tìm lý do giải thích.

“Có thể chị Hi đã bị tiêm một loại thuốc làm thay đổi cấu trúc máu trong thời gian ngắn. Vì trước đây chị ấy cũng từng bị như thế một lần, nên kết quả xét nghiệm máu có thể không chính xác, vẫn nên đợi hai mươi tư giờ sau kiểm tra lại.”

Viện trưởng Hạc thoáng ngạc nhiên:“Có loại thuốc đó nữa sao? Thảo nào máu của cô bé này…đúng là có chút rất lạ.”

Ông cụ Kỷ tức giận quát:“Cháu gái tôi có gì lạ, ông không thấy nó bị doạ đến ngơ người luôn rồi sao? Lúc này còn quan tâm đến mấy cái báo cáo không chính xác đó, ông mau tìm cách làm con bé trở lại bình thường đi!”

Ông cụ Tịch lúc này cảm thấy bầu không khí quá mức căng thẳng, mới chọc khoáy vài câu:“Hai chữ cháu gái ông nói cũng thuận miệng quá ha? Là ai ban nãy nói cháu trai tôi đã yêu thích Tiểu Hi, sẽ không có kết quả tốt với cháu gái của ông nên muốn hủy hôn ước. Giờ thì sao nào? Vì sao Tiểu Hi lại biến thành cháu gái ông rồi?”

Ông cụ Kỷ lửa giận đùng đùng mắng:“Ông không xem thử thằng quý tử nhà ông tốt tính đến mức nào đi? Cháu gái của tôi chỉ là chưa tiện công khai thân phận mà thôi, vậy mà bị Tịch Hàng gọi là gì? Là kẻ tâm cơ, là kẻ chỉ biết ăn bám đàn ông? Cháu gái duy nhất của Kỷ Duật Vân này làm sao có thể dễ dàng để người ta khinh miệt như thế!”

Ông cụ Tịch bị mắng xối xả không biết đáp lời thế nào. Quả thật trong chuyện này Tịch Hàng cư xử quá thiếu lễ độ và quá đáng. Đổi ngược lại là ông, biết được nhà chồng của cháu gái mình có loại cực phẩm như vậy, sợ rằng ông đã hủy bỏ cái hôn ước này từ lâu rồi, nói gì đến còn từ tốn nói chuyện như Lão Kỷ.

Mọi người mỗi người một câu, làm cho không khí bên trong phòng bệnh thoải mái hơn nhiều. Dù vậy, Kỷ Thần Hi vẫn không lên tiếng nói chuyện, ánh mắt cứ như không có tiêu cứ nhìn ra màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ.


Tịch Cảnh Dương biết, anh cần phải nói chuyện riêng với cô, nên đã nhanh chóng đuổi khéo tất cả mọi người ra ngoài.

Mọi người tuy ai cũng rất lo lắng cho Kỷ Thần Hi, nhưng họ biết vào lúc này, cô cần yên tĩnh và cần Tịch Cảnh Dương bên cạnh, vì thế họ cũng phối hợp đi về trước, nhường lại không gian riêng cho hai người.

Trong phòng đã yên tĩnh trở lại, Tịch Cảnh Dương từ từ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, ánh mắt anh hiện rõ vẻ lo lắng nhưng cũng không nói bất cứ lời nào.

Chỉ đến khi, mu bàn tay của anh cảm nhận được sự ươn ướt, tim anh lại quặn lên theo từng cơn.

“Sao lại khóc rồi?”

Đôi mắt xanh của Kỷ Thần Hi đỏ lên, khoé mắt vẫn còn vương lại một dòng nước mắt nóng hỏi, môi mỏng của cô mím chặt không thốt nên lời.

Từ đầu đến cuối Tịch Cảnh Dương vẫn vô cùng kiên nhẫn, anh không thúc giục cô điều gì, chỉ ân cần dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

Qua một lúc sau, giọng nói khàn đặc của cô cũng có thể thốt lên thành tiếng, vậy mà lời nói của cô sau đó, lại như nhát dao sắc bén đâm mạnh vào tim của Tịch Cảnh Dương.

“Xin lỗi…là do chính em đã hại chết con của chúng ta…”

…----------------…
 
Chương 468: Bệnh tâm lý là đáng sợ nhất


Không gian trong phòng bệnh lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm tất cả.

“Xin lỗi…” Kỷ Thần Hi lần nữa khàn giọng nói, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn ra.

Sở dĩ năm đó cô kích động đến mức muốn tìm đến cái chết, không phải vì những cơn tra tấn tinh thần của tên ác ma kia, mà là vì sau khi cô tỉnh lại từ bệnh viện, cô nhận cùng lúc hai tin dữ, đó là Tịch Cảnh Dương có mặt trên chuyến bay bị tai nạn và đứa con đầu tiên của hai người cũng đã mất vào ngày cô gặp tai nạn xe.

Dòng thời gian trong đầu Kỷ Thần Hi lúc đó vô cùng rối loạn, khi mà hai tin dữ đó vốn đã xảy ra vào ngày cô bị bắt đi, nhưng chỉ đến khi trốn thoát khỏi, cũng là vào thời gian sau này, cô mới có thể biết được và chịu cú sốc tinh thần vô cùng mạnh.

Khi ấy với khả năng của bản thân, Evan chỉ có thể suy đoán việc có một nhà thôi miên vô cùng lợi hại, thậm chí lợi hại hơn cả chuyên gia tâm lý cấp S của bảng xếp hạng Harmodius cũng chẳng thể so được với người đó. Mà nhà thôi miên đó đã động tay vào dòng ký ức của Kỷ Thần Hi, một phần thay đổi, một phần xoá đi vĩnh viễn đoạn ký ức nào đó.

Sau khi bọn họ tìm được Kỷ Thần Hi, cô đã xuất hiện một đoạn ký ức giả tưởng rằng thời gian mất tích cô đã bị giam bên trong một chiếc lồng kính, nơi đó không có âm thanh, không có ánh sáng, không có bất kỳ thứ gì có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tinh thần lúc đó của Kỷ Thần Hi vô cùng tồi tệ, nhóm người Kỷ Hàn Phi và Evan dù rất muốn giúp cho cô nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Đến khi kiểm tra tổng thể cho Kỷ Thần Hi, Kỷ Hàn Phi mới biết được em gái anh từng xảy thai, anh liền nhớ đến đêm dạ tiệc ngày đó, ngày mà Tịch Cảnh Dương hành xác em gái anh người không ra người, ma không ra ma, nhưng cuối cùng vẫn để lại bên trong con bé một sinh linh mới. Đứa trẻ mà Kỷ Thần Hi mất đi, cũng chỉ có thể là đứa bé đó.

Tuy nhiên trong lúc bất cẩn mãi mê nói chuyện với Evan về tình hình sức khoẻ của Kỷ Thần Hi, hai người đã không nhận ra Kỷ Thần Hi đang đứng gần đó và nghe thấy toàn bộ. Từ việc đứa trẻ bị sảy đến việc nhắc lại tai nạn máy bay kinh hoàng và Tịch Cảnh Dương là một hành khách trên đó.

Với một người vợ một người mẹ bình thường, hay tin chồng con mình tuyệt mệnh vốn chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh, nói gì đến một Kỷ Thần Hi đang ở trạng thái cảm xúc bị rối loạn, tinh thần không ổn định.

Cũng may Kỷ Hàn Phi kịp thời ngăn cản, nếu không ngày hôm đó cô đã nhảy từ tầng thượng của bệnh việc xuống, đi tìm con và người cô yêu nhất.

Kể từ lúc đó về sau, tính cách của Kỷ Thần Hi hoàn toàn thay đổi, không những thế cô còn xuất hiện một vài triệu chứng của bệnh tâm lý rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng.

Ví dụ như trước kia cô gái luôn dùng nụ cười và thái độ khoan dung nhất để giải quyết mọi vấn đề, dù là đối diện với kẻ thù một mất một còn đi nữa. Còn giờ đây, cô lại ra tay tàn nhẫn đến mức độc đoán, không chừa bất kỳ đường lui nào cho kẻ thù.

Nếu trước kia cô cùng Kỷ Hàn Phi chỉ đứng sau hỗ trợ cho các nhiệm vụ của Zero, hay cùng lắm là có vài lần tham gia bắn tỉa vì Zero cần khả năng bắn tỉa số một căn cứ của Kỷ Thần Hi. Thì giờ đây cô lại tự mình ra tay nhiều lần hành động nguy hiểm, thân thủ của cô chẳng biết từ lúc nào đã có thể đánh bại gần như một số người có võ kỹ cao nhất căn cứ.

Hay đơn giản nhất chính là việc dị ứng cồn, nó xuất phát từ chấn thương tâm lý của Kỷ Thần Hi, nên chỉ cần có hơi cồn đến gần, cô liền lên cơn dị ứng nghiêm trọng và có thể dẫn đến mất mạng. Đôi khi bệnh tâm lý lại chính là căn bệnh nan y đáng sợ nhất.

Lần đầu tiên Evan cảm thấy bất lực trước bệnh trạng của một người, mà người đó lại là người cậu quan tâm nhất. Nên cũng trong khoảng thời gian này, Evan đã tìm thông tin về những vị y bác sĩ xuất chúng trên thế giới, với hy vọng duy nhất là sẽ tìm được một người có thể chữa khỏi cho Thần Tỷ của cậu. Cũng qua đây, Evan đã biết đến thông tin của Phó Tuần, cậu đã dành sự tôn trọng nhất định cho vị đồng nghiệp tài ba này.

Trong mấy năm sau đó, Kỷ Hàn Phi nhiều lần ngỏ ý muốn cùng Kỷ Thần Hi đến Nước Z, dù sao thì muốn gỡ được chuông mà không tìm được ngược buộc nó, vậy thì hãy đến nơi người buộc chuông từng sống, tự tìm ra lời giải cho nút thắt của bản thân.

Nhưng Kỷ Thần Hi lại nhiều lần né tránh và từ chối. Trong khi một năm cô có thể bay đến cả trăm quốc gia khác nhau, thì vẫn tồn tại một nơi mà cô nghĩ bản thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến.

…----------------…
 
Chương 552: Không có người này thì còn có người khác


Ở nơi nào đó trên hòn đảo, bên ngoài khu vực đấu giá.

Một nhóm người đang bận bịu tìm kiếm khắp nơi. Bằng cách sử dụng thiết bị chuyên dụng mà Zero đem đến, gần như họ tìm không xót bất kỳ quả bom nào, dù nó được phân hầu hết cả vùng đảo.

“Nè Leo, cậu nói xem, vì sao chúng ta phải hợp tác với đám người đáng ghét bên kia chứ?” Rain vừa tìm vừa than phiền. Rõ ràng trước đó không lâu đám người kia còn đến gây chuyện, mà giờ lại phải hợp tác với họ, thử hỏi cô có thể không khó chịu sao?

Leo vẫn đang thao tác trên máy tính không hề đáp lời, Rain không vì điều đó mà tức giận, dù sao đồng hành với nhau trong suốt thời gian dài, ai cũng hiểu rất rõ tính cách của nhau.

Có điều nhóm hai người của Tiêu Đồ và Nhai Tệ cũng ở gần đó, lời nói của Rain họ hoàn toàn có thể nghe thấy được.

Vốn dĩ trước đó đã bị đối phương đánh đến thê thảm, Bệ Ngạn thậm chí còn chưa cử động lại được, Tiêu Đồ ngay lập tức giận dữ quát lên:“Bộ cô nghĩ tôi muốn hợp tác với đám người các cô lắm à? Nếu thiếu chủ chúng tôi không ra lệnh, tôi bắn bỏ các người từ lâu rồi!”

Nhai Tệ giật bắn mình, vội giữ Tiêu Đồ đang kích động lại. Vì lí do thời gian nên cô vẫn chưa giải thích chuyện thiếu chủ phu nhân của họ chính là thủ lĩnh của Zero với cậu ta, chưa kể chính cô cũng đã tự mình trải nghiệm thân thủ của cô ấy, nên làm sao không biết người của Zero mạnh tay ra sao. Giờ việc duy nhất Nhai Tệ có thể làm chính là ngăn cản Tiêu Đồ làm điều ngu ngốc, chọc đến người không nên chọc.

Đáng tiếc Rain không phải một người hiền lành, từ đầu cô đã rất ngứa mắt Tiêu Đồ, cộng thêm thái độ hóng hách của đối phương, cô nghiến răng xoắn tay áo khoác ngoài lên, đằng đằng sát khí chuẩn bị động thủ.

“Rain.”

Tiếng gọi vang lên từ bên cạnh vang lên, khiến sự tức giận của Rain cũng bị tụt xuống. Nhìn lại thì quả thật Leo đang ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt hết sức lạnh lùng, cô đành giơ tay lên đầu hàng.


“Được được, tôi biết rồi, tôi không đánh cậu ta! Cậu đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ đó nữa!”

Cứ tưởng Rain nhường nhịn một chút thì mọi việc có thể giữ mãi ở thế cân bằng, nào ngờ Nhai Tệ trong một giây sảy tay đã khiến cho Tiêu Đồ vùng ra được, đã thế cậu ta còn nhân lúc Rain đang nhận sai với Leo mà ra tay từ phía sau.

Rain nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của Leo đã thay đổi, ngay lập tức phản ứng lại né đòn đánh của Tiêu Đồ, nhưng Tiêu Đồ lại không có ý định dừng lại mà tiếp tục ra đòn.

“Mẹ nó! Hôm nay không đánh gãy hai cái xương của anh, bà đây theo họ anh luôn!” Rain nghiến răng nói rồi lao lên phản công, nào ngờ còn chưa kịp giơ nắm đấm thì cổ áo phía sau đã bị kéo lại. Cô khẽ mếu nhìn ra sau:“Leo, hắn ta đánh tớ trước, cậu muốn tớ đứng yên để hắn đánh sao? Cậu còn là người nhà tớ không thế?”

Bên kia Nhai Tệ cũng đã kịp thời ngăn Tiêu Đồ lại, lần này cô trực tiếp giải thích:“Bọn họ là người của thiếu chủ phu nhân, cậu động đến họ thì đừng nói là phải đến căn cứ ma quỷ kia khổ luyện, sợ là ngày hôm nay thiếu chủ còn không để cậu có thể rời khỏi hòn đảo này đấy!”


Leo tiếc chữ như vàng cũng phải lên tiếng:“Bọn họ không thể chết, Thần Tỷ sẽ tức giận.”

Rõ ràng đều là ngăn cản ẩu đả, nhưng từ cách nói của Nhai Tệ và Leo thì rõ ràng phía của Nhai Tệ đang ở kèo dưới, Tiêu Đồ thật sự không nhịn được mà còn thêm tức giận.

“Cậu sợ gì chứ? Phụ nữ thôi mà, không có người này thì còn người khác, tôi không tin thiếu chủ sẽ vì bình hoa kia mà giết tôi!”

Trước đó Rain nghe được từ Kỷ Hàn Phi, rằng bọn họ sẽ phải hợp tác với một nhóm người để phá hủy toàn bộ bom trên đảo. Có người đến giúp đương nhiên cô không từ chối, đến lúc chạm mặt đám người của Tiêu Đồ thì Rain có chút ngạc nhiên xen kẻ không vui, vì không ngờ hòn đảo này tròn như thế.

Nhưng là lệnh của lão đại, cô cũng đành miễn cưỡng nghe theo, chưa kể Delmar đã nói với cô, họ là người của người mà Thần Tỷ thích, mong cô đừng đánh chết họ. Cô thật sự đã rất nghe lời rồi, nhưng thái độ của Tiêu Đồ thật sự quá đáng ghét, nên cô mới không nhịn được mà nói ra mấy lời kia. Xem như là cô khơi mào trước đi, nhưng cô cũng đã kiềm lại rồi, ấy thế mà hắn ta dám trước mặt cô mà lăng nhục Thần Tỷ, cô có thể nhịn được nữa sao?

Cái người mà cô gái kia luôn miệng gọi là thiếu chủ phu nhân, không cần nghĩ cũng biết là ai, vậy mà tên Tiêu Đồ kia nói gì chứ? Phụ nữ không có người này còn có người khác? Thật là muốn chọc điên người khác.

Rain vốn định mặc kệ Leo khuyên ngăn ra sao cũng sẽ cho Tiêu Đồ một trận ra bả, nào ngờ lần này Leo không hề ngăn cô, ngược lại còn nói ra một câu đáp trả đầy khiêu khích.

“Đàn ông không có người này còn có người khác, Thần Tỷ không cần một kẻ không biết dạy dỗ thuộc hạ của mình. Tỷ ấy cũng sẽ không vì một tên dã nam nhân mà tức giận với chúng ta đâu, nên cậu cứ thoải mái mà đánh đi, nếu một người không đủ thì người bên cạnh cũng không cần bỏ qua.”

Nhai Tệ đang ra sức ngăn Tiêu Đồ nói bậy nói bạ:"???"

…----------------…
 
Chương 468: Bệnh tâm lý là đáng sợ nhất


Không gian trong phòng bệnh lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm tất cả.

“Xin lỗi…” Kỷ Thần Hi lần nữa khàn giọng nói, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn ra.

Sở dĩ năm đó cô kích động đến mức muốn tìm đến cái chết, không phải vì những cơn tra tấn tinh thần của tên ác ma kia, mà là vì sau khi cô tỉnh lại từ bệnh viện, cô nhận cùng lúc hai tin dữ, đó là Tịch Cảnh Dương có mặt trên chuyến bay bị tai nạn và đứa con đầu tiên của hai người cũng đã mất vào ngày cô gặp tai nạn xe.

Dòng thời gian trong đầu Kỷ Thần Hi lúc đó vô cùng rối loạn, khi mà hai tin dữ đó vốn đã xảy ra vào ngày cô bị bắt đi, nhưng chỉ đến khi trốn thoát khỏi, cũng là vào thời gian sau này, cô mới có thể biết được và chịu cú sốc tinh thần vô cùng mạnh.

Khi ấy với khả năng của bản thân, Evan chỉ có thể suy đoán việc có một nhà thôi miên vô cùng lợi hại, thậm chí lợi hại hơn cả chuyên gia tâm lý cấp S của bảng xếp hạng Harmodius cũng chẳng thể so được với người đó. Mà nhà thôi miên đó đã động tay vào dòng ký ức của Kỷ Thần Hi, một phần thay đổi, một phần xoá đi vĩnh viễn đoạn ký ức nào đó.

Sau khi bọn họ tìm được Kỷ Thần Hi, cô đã xuất hiện một đoạn ký ức giả tưởng rằng thời gian mất tích cô đã bị giam bên trong một chiếc lồng kính, nơi đó không có âm thanh, không có ánh sáng, không có bất kỳ thứ gì có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tinh thần lúc đó của Kỷ Thần Hi vô cùng tồi tệ, nhóm người Kỷ Hàn Phi và Evan dù rất muốn giúp cho cô nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Đến khi kiểm tra tổng thể cho Kỷ Thần Hi, Kỷ Hàn Phi mới biết được em gái anh từng xảy thai, anh liền nhớ đến đêm dạ tiệc ngày đó, ngày mà Tịch Cảnh Dương hành xác em gái anh người không ra người, ma không ra ma, nhưng cuối cùng vẫn để lại bên trong con bé một sinh linh mới. Đứa trẻ mà Kỷ Thần Hi mất đi, cũng chỉ có thể là đứa bé đó.

Tuy nhiên trong lúc bất cẩn mãi mê nói chuyện với Evan về tình hình sức khoẻ của Kỷ Thần Hi, hai người đã không nhận ra Kỷ Thần Hi đang đứng gần đó và nghe thấy toàn bộ. Từ việc đứa trẻ bị sảy đến việc nhắc lại tai nạn máy bay kinh hoàng và Tịch Cảnh Dương là một hành khách trên đó.

Với một người vợ một người mẹ bình thường, hay tin chồng con mình tuyệt mệnh vốn chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh, nói gì đến một Kỷ Thần Hi đang ở trạng thái cảm xúc bị rối loạn, tinh thần không ổn định.

Cũng may Kỷ Hàn Phi kịp thời ngăn cản, nếu không ngày hôm đó cô đã nhảy từ tầng thượng của bệnh việc xuống, đi tìm con và người cô yêu nhất.

Kể từ lúc đó về sau, tính cách của Kỷ Thần Hi hoàn toàn thay đổi, không những thế cô còn xuất hiện một vài triệu chứng của bệnh tâm lý rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng.

Ví dụ như trước kia cô gái luôn dùng nụ cười và thái độ khoan dung nhất để giải quyết mọi vấn đề, dù là đối diện với kẻ thù một mất một còn đi nữa. Còn giờ đây, cô lại ra tay tàn nhẫn đến mức độc đoán, không chừa bất kỳ đường lui nào cho kẻ thù.

Nếu trước kia cô cùng Kỷ Hàn Phi chỉ đứng sau hỗ trợ cho các nhiệm vụ của Zero, hay cùng lắm là có vài lần tham gia bắn tỉa vì Zero cần khả năng bắn tỉa số một căn cứ của Kỷ Thần Hi. Thì giờ đây cô lại tự mình ra tay nhiều lần hành động nguy hiểm, thân thủ của cô chẳng biết từ lúc nào đã có thể đánh bại gần như một số người có võ kỹ cao nhất căn cứ.

Hay đơn giản nhất chính là việc dị ứng cồn, nó xuất phát từ chấn thương tâm lý của Kỷ Thần Hi, nên chỉ cần có hơi cồn đến gần, cô liền lên cơn dị ứng nghiêm trọng và có thể dẫn đến mất mạng. Đôi khi bệnh tâm lý lại chính là căn bệnh nan y đáng sợ nhất.

Lần đầu tiên Evan cảm thấy bất lực trước bệnh trạng của một người, mà người đó lại là người cậu quan tâm nhất. Nên cũng trong khoảng thời gian này, Evan đã tìm thông tin về những vị y bác sĩ xuất chúng trên thế giới, với hy vọng duy nhất là sẽ tìm được một người có thể chữa khỏi cho Thần Tỷ của cậu. Cũng qua đây, Evan đã biết đến thông tin của Phó Tuần, cậu đã dành sự tôn trọng nhất định cho vị đồng nghiệp tài ba này.

Trong mấy năm sau đó, Kỷ Hàn Phi nhiều lần ngỏ ý muốn cùng Kỷ Thần Hi đến Nước Z, dù sao thì muốn gỡ được chuông mà không tìm được ngược buộc nó, vậy thì hãy đến nơi người buộc chuông từng sống, tự tìm ra lời giải cho nút thắt của bản thân.

Nhưng Kỷ Thần Hi lại nhiều lần né tránh và từ chối. Trong khi một năm cô có thể bay đến cả trăm quốc gia khác nhau, thì vẫn tồn tại một nơi mà cô nghĩ bản thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến.

…----------------…
 
Chương 469: Bóng tối trong tim


Trước khi những chuyện đó xảy ra, Kỷ Thần Hi vẫn luôn tự tin bản thân có tâm lý vững vàng đến mức nào. Nhưng khi mọi chuyện xảy ra rồi, cô mới nhận thức được, trên đời này không có gì là hoàn hảo tuyệt đối. Bất kỳ thứ gì đi nữa, đều sẽ tồn tại điểm yếu nhất định.

*Nước mắt hoàng tử Rupert có thể chịu được lực nén gần hai mươi tấn, có thể chống chịu lực đạn bắn ở cự ly gần, nhưng chóp đuôi lại dễ vỡ đến độ nếu dùng tay bẻ, không chỉ phần đuôi bị phá vỡ mà toàn bộ giọt thủy tinh cũng vỡ vụn thành bột mịn.

(*Nước mắt hoàng tử Rupert (hay có tên là nước mắt Hà Lan, nước mắt Batavia) là những hạt thủy tinh cường lực do con người tạo ra bằng phương pháp nhỏ từng giọt thủy tinh nóng chảy vào trong nước lạnh, gây nên hiện tượng thủy tinh bị hóa rắn tạo ra một giọt có hình nòng nọc, với đuôi dài và mảnh khảnh. Những giọt này có đặc trưng bên trong bởi các ứng suất dư rất cao, làm phát sinh các đặc điểm phản trực giác của con người. Chẳng hạn, chúng có khả năng chịu được một cú đập búa hoặc phát đạn bắn vào phía đầu mà không bị vỡ, đồng thời giọt sẽ bị vỡ ngay lập tức nếu phần đuôi bị hư hỏng nhẹ. Trong tự nhiên, ở môi trường dung nham núi lửa, các cấu trúc tương tự được tạo ra với những điều kiện nhất định và được gọi là những giọt nước mắt của Pele.*)

Những chuyện xảy ra sau đó, ngỡ như chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng nó lại là một phần của chuỗi mắt xích ký ức của Kỷ Thần Hi.

Với những chuyện bất hạnh mà Mộ Nhược Vi trải qua như cuốn phim tua chậm trong mắt Kỷ Thần Hi, nó như tái diễn lại đoạn ký ức mà cô bị người ta cưỡng chế thay đổi.

Khoảng khắc Mộ Nhược Vi nhảy xuống vách núi ven biển, Kỷ Thần Hi lần nữa nhận một cú sốc tinh thần cực mạnh.

Cô không thể cứu được Mộ Nhược Vi cũng như không thể giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng dai dẳng suốt nghìn ngày. Đó cũng là lúc tâm trí cô muốn quên đi tất cả, để tự bảo vệ bản thân trước mọi tổn thương đã phải trải qua.

Thật may, vì cuối cùng cô đã gặp lại Tịch Cảnh Dương, ánh sáng duy nhất có thể cứu rỗi cô từ nơi bống tối vĩnh hằng.

Vào lúc này, Tịch Cảnh Dương đột nhiên vươn tay ra kéo lấy Kỷ Thần Hi rồi ôm chặt vào lòng, như muốn hoà tan cô vào trong cơ thể anh.

Đây không phải lần đầu anh ôm cô thế này, nhưng cảm xúc lại chẳng thể kiềm nén được.

Đó là lần thứ hai Kỷ Thần Hi khóc thảm đến như vậy, cô không thể nào dừng lại được vì luôn nghĩ bản thân có lỗi khi không bảo vệ được đứa bé chưa thành hình kia. Và đương nhiên lần đầu tiên vẫn là ngày cô biết tin Tịch Cảnh Dương và đứa bé đều đã mất.

Tịch Cảnh Dương cắn mạnh vào vai cô gái đến độ bật cả máu tươi. Tuy nhiên cơn đau rát đột ngột ập đến, lại thật sự có thể khiến Kỷ Thần Hi bình tĩnh lại đôi phần.

“Không phải lỗi của em, đều tại anh.” Tịch Cảnh Dương cúi mặt ôm càng lúc càng chặt, khàn giọng nói.


Đều tại anh không đủ kiên nhẫn đợi thêm, không đủ tin tưởng cô, không truy tìm tin tức của cô sớm hơn. Cũng do anh quá hèn nhát khi không dám trở lại R Quốc. Và quan trọng hơn hết, vào lúc cô cần anh nhất, anh lại không bên cạnh bảo vệ cô cùng với…đứa con không may mắn của họ. Suy cho cùng mọi thứ tồi tệ đến mức này, đều xuất phát điểm từ anh.

Kỷ Thần Hi cắn môi, cố nén cảm xúc bi thương hỏi:“Có phải Beliar đã nói hết với anh rồi đúng không?”

Tịch Cảnh Dương khẽ gật đầu đáp:“Ừm.”

Đêm đó trên sân thượng bệnh viện, sau khi nói chuyện thì hai người lao vào đánh nhau, mà đúng hơn là chỉ một mình Beliar ra tay đánh, còn Tịch Cảnh Dương hoàn toàn đứng yên chịu trận. Lúc ấy Kỷ Thần Hi còn nghĩ Tịch Cảnh Dương ngốc, chỉ vì quan hệ giữa cô và Beliar nên mới nhịn nhục đến như thế. Đến giờ thì cô mới hiểu, anh thật sự là vì cô, nhưng là vì biết được vào đêm dạ tiệc năm ấy đã xảy ra những chuyện gì.

Trong đêm ấy, vì quan hệ giữa cô và Sigrid Gwyneth có chút gay gắt, nên cô chỉ có thể âm thầm tham gia và đứng từ trên lầu quan sát.

Vào lúc nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bị mấy kẻ của Giáo Viện gây khó dễ, cô đã suýt ra mặt cho bọn họ một bài học, cũng may là Kỷ Hàn Phi kịp thời ngăn cô lại.

Chuyện sau đó cô chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa, vì cô không thể công khai xuất hiện trước mặt người khác. Dù nói rằng đêm tiệc ấy chỉ là những người của giới quý tộc tham gia, nhưng không ai đảm bảo không có tình báo của các tổ chức ngầm tham dự. Một khi để lộ thông tin thân phận thật của cô và Kỷ Hàn Phi, về sau nhất định sẽ không tránh khỏi những rắc rối phiền phức.

Nhưng có chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, Kỷ Thần Hi cũng không ngờ đến thứ mà cô dùng để giúp các chị em phụ nữ an toàn hơn khi đến các nơi như quán Bar, lại lần đầu được sử dụng cho bạn trai của mình. Một chiếc kính đặc biệt có khả năng nhận biết thứ thuốc đó.
 
Chương 553: Quá kém


Lần đầu tiên nghe thấy Leo nói một câu dài như thế, Rain như bị đứng hình không kịp phản ứng lại, Leo liền quay sang cau mày hỏi:“Cậu không đánh?”

Rain nuốt nuốt nước bọt, tưởng rằng Leo đang đe doạ cô không được manh động, ngay lập tức lắc đầu điên cuồng.

Ai cũng có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối đừng đắc tội với mấy tên lầm lì ít nói, bởi vì bọn họ khi nổi giận thì vô cùng đáng sợ, đặc biệt là những tên có IQ cực khủng.

Leo nhìn Rain bằng ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu, rồi gật đầu nói:“Được, cậu không đánh, vậy để tôi.”

Nói xong Leo liền đứng dậy cởi áo khoá bên ngoài ra, chỉ chừa lại chiếc sơ mi trắng dài tay. Bình thường khi hành động, cậu không có thói quen ăn mặc thoải mái như mọi người để tiện hành động, mà chỉ mặc sơ mi phối quần jean. Có thể là vì tính chất công việc lâu năm ở A&D khiến cậu hình thành thói quen ăn mặc lịch sự và nghiêm chỉnh. Ngoài ra với một người như Leo, cậu thường dùng não của mình để hỗ trợ mọi người hơn là tự trực tiếp ra tay, dù sao IQ cũng là một loại vũ khí đáng rờm.

Lúc này Nhai Tệ đang kéo Tiêu Đồ đứng dậy, cả hai nhìn chàng thiếu niên với cơ thể khá gầy vừa đi vừa xoắn tay áo bước về phía họ, ngay lập tức có dự cảm không lành, bởi vì sát khí từ người đối phương quá rõ ràng.

Nhai Tệ biết chàng thiếu niên thật sự muốn đánh nhau với họ. Nhưng theo những gì cô quan sát được từ nãy đến giờ, rõ ràng anh chàng là một người điềm tĩnh và rất biết suy nghĩ, sẽ không làm chuyện dư thừa thế này khi đang trong lúc làm nhiệm vụ. Nhớ lại lời nói ban nãy của anh ta, rõ ràng là đang chọc khoáy lại lời của Tiêu Đồ, vậy nên anh ta tức giận như thế chỉ có thể là vì một lí do.

“Cậu muốn đánh cũng được, nhưng không phải thiếu chủ phu nhân đã giao cho cậu nhiệm vụ phá bom sao? Cậu lãng phí thời gian ở đây sẽ khiến kế hoạch của cô ấy chậm trễ. Cậu muốn vậy sao?”

Đầu Nhai Tệ nhảy số rất nhanh, cô có thể khẳng định nếu dùng danh của Kỷ Thần Hi nhất định đối phương sẽ hiểu lí lẽ, nào ngờ tên ngốc bên cạnh vẫn không biết điều như cũ, lên tiếng với giọng điệu đầy khiêu khích.

“Muốn đánh thì đánh, chúng ta phải sợ một tên ẻo lả sao? Cho dù hôm nay thiếu chủ có vì bình hoa vô dụng đó mà ngăn tôi, thì cũng chẳng có chuyện tôi nương tay đâu!”

Nhai Tệ trợn mắt nhìn Tiêu Đồ, cô chỉ có thể hình dung bằng một câu: Không sợ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Trùng hợp thay, Tiêu Đồ lại là con heo ngu ngốc đó, cô cũng chẳng còn hơi sức mà ngăn cậu ta tìm chết nữa, vì chàng thiếu niên kia bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, tiếp cận họ chỉ trong vài giây, rồi làm một cú quật người qua vai đầy quen thuộc.

Tiêu Đồ còn chưa kịp thủ thế đã bị đối phương ném đi một cách đầy đau điếng, đã thế cậu còn cảm nhận được hai cái xương sườn của bản thân hình như đã gãy, đến cánh tay bị nắm lấy ban nãy cũng hoàn toàn mất đi cảm giác.


Chưa dừng lại ở đó, Leo với ánh mắt đầy hung hãn quay sang nhìn Nhai Tệ, rõ ràng là muốn ra tay với cả cô luôn. Rain nhìn thấy tình hình không ổn vội lao đến ngăn cậu lại, có thể nói đây chính là lần đầu tiên một kẻ nóng tính như cô phải đi ngăn cản một kẻ trầm tính đánh nhau, đúng là khung cảnh nghìn năm có một.

“Leo! Cậu bình tĩnh lại đi…”

“Buông ra.”

Rain:"…" Bỗng nhiên có dự cảm, nếu cô không buông, cậu ta sẽ đánh luôn cả cô vậy, chắc là ảo giác thôi.

Leo lập lại lần nữa:“Buông ra.”

Rain lập tức bỏ tay khỏi người cậu, đã thế còn làm động tác mời:“Đánh đi.”


Nhai Tệ:"…" Cũng có ngăn cản đấy, nhưng không đáng kể.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Em Là Hũ Mật Của Anh
2. Tà Đạo Tu Tiên Lục
3. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
4. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
=====================================

Tiêu Đồ lăn lộn trên nền đất rồi chống người bật dậy, so với thể chất đã qua huấn luyện nhiều năm, hai cái xương gãy chẳng ăn thua gì với cậu ta, ngay lập tức mắng Leo:“Mẹ nó! Đánh lén thì có gì hay, ngon ném ông đây một…”

“Bịch…” Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Đồ lần nữa bị ném qua vai rồi nằm lăn lộn trên đất không tài nào gượng dậy nổi.

Leo từ tốn nhận lấy khăn tay từ Rain rồi lau đi lau lại hai bàn tay của mình, cứ như vừa chạm vào một thứ gì đó vô cùng bẩn. Lúc này cậu vẫn nhìn Nhai Tệ bằng ánh mắt giết chóc, nhưng lại không động thủ với cô.

Trong lòng Nhai Tệ hiểu rõ, so về thực lực e rằng chỉ có bốn người Long, Lân, Quy, Phượng, mới có khả năng đối đầu với những quái nhân đến từ Zero. Đặc biệt là chàng thiếu niên trước mặt, thích ném người như thế, lại còn là tư thế quen thuộc kia, cô dám đảm bảo chắc chắn là học từ người đó mà ra.

Trong lúc đề phòng đối phương sẽ ra tay bất kỳ lúc nào, thì đột nhiên Leo không động thủ mà điềm đạm nói:“Các người quá kém.”

Rain gật gật đầu hùa theo:“Thật sự quá kém, tên nào tên nấy ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi thì có thể bảo vệ ai? Các người đi theo Thần Tỷ e là tỷ ấy phải bảo vệ ngược lại các người đấy, ở đó mà dám nói tỷ ấy là bình hoa vô dụng. Mà nếu tỷ ấy có là bình hoa đi nữa, thì các người đến shit cũng chẳng bằng đâu!”

…----------------…
 
Chương 469: Bóng tối trong tim


Trước khi những chuyện đó xảy ra, Kỷ Thần Hi vẫn luôn tự tin bản thân có tâm lý vững vàng đến mức nào. Nhưng khi mọi chuyện xảy ra rồi, cô mới nhận thức được, trên đời này không có gì là hoàn hảo tuyệt đối. Bất kỳ thứ gì đi nữa, đều sẽ tồn tại điểm yếu nhất định.

*Nước mắt hoàng tử Rupert có thể chịu được lực nén gần hai mươi tấn, có thể chống chịu lực đạn bắn ở cự ly gần, nhưng chóp đuôi lại dễ vỡ đến độ nếu dùng tay bẻ, không chỉ phần đuôi bị phá vỡ mà toàn bộ giọt thủy tinh cũng vỡ vụn thành bột mịn.

(*Nước mắt hoàng tử Rupert (hay có tên là nước mắt Hà Lan, nước mắt Batavia) là những hạt thủy tinh cường lực do con người tạo ra bằng phương pháp nhỏ từng giọt thủy tinh nóng chảy vào trong nước lạnh, gây nên hiện tượng thủy tinh bị hóa rắn tạo ra một giọt có hình nòng nọc, với đuôi dài và mảnh khảnh. Những giọt này có đặc trưng bên trong bởi các ứng suất dư rất cao, làm phát sinh các đặc điểm phản trực giác của con người. Chẳng hạn, chúng có khả năng chịu được một cú đập búa hoặc phát đạn bắn vào phía đầu mà không bị vỡ, đồng thời giọt sẽ bị vỡ ngay lập tức nếu phần đuôi bị hư hỏng nhẹ. Trong tự nhiên, ở môi trường dung nham núi lửa, các cấu trúc tương tự được tạo ra với những điều kiện nhất định và được gọi là những giọt nước mắt của Pele.*)

Những chuyện xảy ra sau đó, ngỡ như chẳng liên quan gì đến nhau, thế nhưng nó lại là một phần của chuỗi mắt xích ký ức của Kỷ Thần Hi.

Với những chuyện bất hạnh mà Mộ Nhược Vi trải qua như cuốn phim tua chậm trong mắt Kỷ Thần Hi, nó như tái diễn lại đoạn ký ức mà cô bị người ta cưỡng chế thay đổi.

Khoảng khắc Mộ Nhược Vi nhảy xuống vách núi ven biển, Kỷ Thần Hi lần nữa nhận một cú sốc tinh thần cực mạnh.

Cô không thể cứu được Mộ Nhược Vi cũng như không thể giải thoát bản thân khỏi cơn ác mộng dai dẳng suốt nghìn ngày. Đó cũng là lúc tâm trí cô muốn quên đi tất cả, để tự bảo vệ bản thân trước mọi tổn thương đã phải trải qua.

Thật may, vì cuối cùng cô đã gặp lại Tịch Cảnh Dương, ánh sáng duy nhất có thể cứu rỗi cô từ nơi bống tối vĩnh hằng.

Vào lúc này, Tịch Cảnh Dương đột nhiên vươn tay ra kéo lấy Kỷ Thần Hi rồi ôm chặt vào lòng, như muốn hoà tan cô vào trong cơ thể anh.

Đây không phải lần đầu anh ôm cô thế này, nhưng cảm xúc lại chẳng thể kiềm nén được.

Đó là lần thứ hai Kỷ Thần Hi khóc thảm đến như vậy, cô không thể nào dừng lại được vì luôn nghĩ bản thân có lỗi khi không bảo vệ được đứa bé chưa thành hình kia. Và đương nhiên lần đầu tiên vẫn là ngày cô biết tin Tịch Cảnh Dương và đứa bé đều đã mất.

Tịch Cảnh Dương cắn mạnh vào vai cô gái đến độ bật cả máu tươi. Tuy nhiên cơn đau rát đột ngột ập đến, lại thật sự có thể khiến Kỷ Thần Hi bình tĩnh lại đôi phần.

“Không phải lỗi của em, đều tại anh.” Tịch Cảnh Dương cúi mặt ôm càng lúc càng chặt, khàn giọng nói.


Đều tại anh không đủ kiên nhẫn đợi thêm, không đủ tin tưởng cô, không truy tìm tin tức của cô sớm hơn. Cũng do anh quá hèn nhát khi không dám trở lại R Quốc. Và quan trọng hơn hết, vào lúc cô cần anh nhất, anh lại không bên cạnh bảo vệ cô cùng với…đứa con không may mắn của họ. Suy cho cùng mọi thứ tồi tệ đến mức này, đều xuất phát điểm từ anh.

Kỷ Thần Hi cắn môi, cố nén cảm xúc bi thương hỏi:“Có phải Beliar đã nói hết với anh rồi đúng không?”

Tịch Cảnh Dương khẽ gật đầu đáp:“Ừm.”

Đêm đó trên sân thượng bệnh viện, sau khi nói chuyện thì hai người lao vào đánh nhau, mà đúng hơn là chỉ một mình Beliar ra tay đánh, còn Tịch Cảnh Dương hoàn toàn đứng yên chịu trận. Lúc ấy Kỷ Thần Hi còn nghĩ Tịch Cảnh Dương ngốc, chỉ vì quan hệ giữa cô và Beliar nên mới nhịn nhục đến như thế. Đến giờ thì cô mới hiểu, anh thật sự là vì cô, nhưng là vì biết được vào đêm dạ tiệc năm ấy đã xảy ra những chuyện gì.

Trong đêm ấy, vì quan hệ giữa cô và Sigrid Gwyneth có chút gay gắt, nên cô chỉ có thể âm thầm tham gia và đứng từ trên lầu quan sát.

Vào lúc nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bị mấy kẻ của Giáo Viện gây khó dễ, cô đã suýt ra mặt cho bọn họ một bài học, cũng may là Kỷ Hàn Phi kịp thời ngăn cô lại.

Chuyện sau đó cô chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa, vì cô không thể công khai xuất hiện trước mặt người khác. Dù nói rằng đêm tiệc ấy chỉ là những người của giới quý tộc tham gia, nhưng không ai đảm bảo không có tình báo của các tổ chức ngầm tham dự. Một khi để lộ thông tin thân phận thật của cô và Kỷ Hàn Phi, về sau nhất định sẽ không tránh khỏi những rắc rối phiền phức.

Nhưng có chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, Kỷ Thần Hi cũng không ngờ đến thứ mà cô dùng để giúp các chị em phụ nữ an toàn hơn khi đến các nơi như quán Bar, lại lần đầu được sử dụng cho bạn trai của mình. Một chiếc kính đặc biệt có khả năng nhận biết thứ thuốc đó.
 
Chương 470: Điện Hạ Ariel


“Là tên chó má nào muốn tính kế anh ấy?” Kỷ Thần Hi nhìn thấy một tầng mờ màu hồng, xung quanh miệng ly rượu mà Tịch Cảnh Dương đang cầm thông qua chiếc kính, liền nổi cơn giận dữ đập mạnh hai tay vào thành ban công, nghiến răng nói.

Kỷ Hàn Phi ngồi trên ghế bên cạnh, đang nhâm nhi chút điểm tâm, thản nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện:“Chỉ chút trò vặt này đã sập bẫy, làm sao cậu ta có thể sống sót ở Giáo Viện, suốt thời gian qua thế?”

Kỷ Thần Hi quay đầu nhìn ai đó đang đeo một cặp kính gọng bạc giống cô bằng một ánh mắt đầy khinh bỉ:“Anh trai, anh lợi hại như thế, sao còn đeo cái kính vô dụng vô em phát minh ra làm gì thế?”

Chính bản thân lúc nào cũng đeo kính phát hiện thuốc kích thích, dù là bình thường hay tham gia các bữa tiệc kiểu này, vậy mà lại đi phán xét người khác, ai cho anh tự tin đó vậy?

Còn nữa, vì tiếp xúc với Kỷ Hàn Phi lâu ngày nên cô sớm đã quen, nhưng giờ cô mới phát hiện, thì ra khi anh đeo kính lên trông lại xấu như thế, chẳng giống anh lúc bình thường một chút nào cả, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau chỉ vì một cặp kính mà thôi.

Kỷ Hàn Phi chẳng hề thay đổi sắc mặt, vẫn vô cùng điềm nhiên đáp:“Em vẫn còn ở đây trách móc anh, thì tên bạn trai ngốc kia của em sẽ bị người ta ăn sạch đấy.”

Kỷ Thần Hi nhìn lại phía dưới tầng trệt, quả thật không nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đâu nữa và cả người đó cũng không có mặt. Cô liền cau mày, với trí nhớ của mình, cô có thể nhìn ra vị khách nào trong buổi tiệc hiện đang vắng mặt. Xem ra, người kia đúng là chán sống lắm rồi, lại dám làm ra trò hèn hạ này.

“Nè em đi đâu đấy?” Kỷ Hàn Phi nhìn thấy em gái mình muốn rời đi liền hỏi.

Kỷ Thần Hi có chút không kiên nhẫn trả lời:“Đi giải quyết một lão già thích ăn gan hùm mật gấu.”

Kỷ Hàn Phi hiếm hoi đưa mắt nhìn xuống tầng trệt, anh cũng nhận ra ngay người Kỷ Thần Hi đang nói đến là ai. Anh đặt điểm tâm trên tay xuống, lạnh mặt nhắc nhở:“Điện Hạ Ariel thân mến, em chỉ mới 17, hãy nhớ rõ đấy nhé!”

Thứ thuốc kia nếu thật sự là do lão già đó hạ, vậy thì Tịch Cảnh Dương đêm nay xác định phải có phụ nữ mới có thể giải thuốc, còn không thì anh ta chết chắc. Cô em gái ngốc của anh lại muốn đi làm nữ hiệp cứu mỹ nam, còn không phải là dùng bản thân để cứu hắn ta hay sao? Ha, nếu hắn ta thật sự dám động vào em gái anh, nửa đời còn lại của hắn xác định ở trong ngục tù của Nước R vĩnh viễn luôn đi!


Lời cảnh cáo của Kỷ Hàn Phi rất dễ hiểu, năm nay Kỷ Thần Hi vẫn chưa đủ 18 tuổi, nếu xảy ra bất kỳ quan hệ vượt mức cho phép, luật pháp R Quốc tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với Tịch Cảnh Dương.

Kỷ Thần Hi cau mày không đáp, trực tiếp quay người rời đi.

Kỷ Hàn Phi phía sau cũng chỉ biết thở dài, anh biết cô chẳng xem lời cảnh cáo của anh ra kilogram nào cả.

Đột nhiên khi vừa bước đến đầu cầu thang, Kỷ Thần Hi bất chợt dừng lại, cô quay lưng với anh mà nói:“Anh trai, đời này của em, ngoại trừ anh ấy, ai cũng không gả.”

Nói xong rồi đi thẳng một mạch xuống lầu.

Kỷ Hàn Phi nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, cũng không biết là đang có cảm xúc gì.

Sau đó, Kỷ Thần Hi phất mất hơn năm phút mới tìm thấy Tịch Cảnh Dương và lão già Elmich bên ngoài hành lang cung điện phía Đông. Mà lão già đó lại đang ra lệnh cho người mang anh đi. Nhìn bạn trai đáng yêu của cô sắp đứng không vững nữa, máu nóng trong người Kỷ Thần Hi ngay một tăng.

“Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn bẫy! Xem ra ông cũng không yêu quý cái mạng chó của mình lắm nhỉ?”

Nghe thấy tiếng nói lạ đang đến gần, lão Elmich liền quay sang nhìn cô, ông nheo mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt, rồi nở một nụ cười hiền hoà nói:“Cô bé, hôm nay cháu cùng ai đến đây thế? Người đó không nói cho cháu biết, màu tóc không thể nhuộm và màu lens không thể đeo là gì sao?.”

Ông ta vừa dứt lời, Tịch Cảnh Dương đã hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống đất. Hai tên cận vệ mà Elmich gọi ra nhìn nhau, chuẩn bị đưa anh đi thì bị giọng nói lạnh như băng của thiếu nữ lạ mặt ngăn lại.

“Thử động một ngón tay của các người vào anh ấy, bổn Điện Hạ khiến cho cả gia tộc các người bồi táng cùng!”

Kỷ Thần Hi của lúc này không phải là người thích giết chóc, nhưng một khi đã động đến giới hạn của cô, đừng nói là giết, cô có trăm ngàn cách khiến kẻ thù sống không bằng chết.

Elmich nghe thiếu nữ lạ mặt tự xưng là Điện Hạ, sắc mặt bỗng chóc thay đổi.

“Cô là Điện Hạ Ariel?”

Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Muốn biết ta là ai, ngươi xứng sao?”

Khí chất vương giả từ người Kỷ Thần Hi toát ra, cộng thêm vẻ ngoài không nhầm đi đâu được kia, Elmich liền biết cô không hề nói đùa. Người trước mặt ông lúc này thật sự là công chúa điện hạ duy nhất của R Quốc, Điện Hạ Ariel Gwyneth.
 
Chương 554: Giải quyết mâu thuẫn


Vốn dĩ là do Tiêu Đồ nói năng linh tinh nên mới chọc giận đối phương, Nhai Tệ cũng vì lí do này mà không ra tay đánh trả, cô không muốn mọi việc trở nên tồi tệ hơn nữa. Đặc biệt, khi nhớ đến ánh mắt lúc đó của Tịch Cảnh Dương, cô đã hoàn toàn thấu hiểu một chuyện, có thể đắc tội với thiếu chủ nhưng tuyệt đối đừng động vào thiếu chủ phu nhân và những thứ có liên quan đến cô ấy.

Tuy nhiên, lời nói khinh miệt của Rain và Leo thật sự khiến cô không nhẫn nhịn được nữa. Từ trước đến nay Hắc Diệm và Zero song hành tồn tại không phân thứ hạng cao thấp, vậy họ lấy tư cách gì mà xem thường người khác.

Phải, so về thực lực đúng là hai người bọn họ rất mạnh, nhất là về tốc độ. Đối với Rain thì Nhai Tệ vẫn chưa từng chứng kiến thân thủ của cô, nhưng với Leo thì lại như một khuôn đúc ra so với Kỷ Thần Hi, ắt hẳn ở Zero của họ có cách huấn luyện đặc biệt nào đó. Đương nhiên, một phần cũng là do Tiêu Đồ quá khinh địch, anh ta chưa từng đụng độ những người mạnh thật sự như Zero nên vẫn chưa biết thế giới ngoài kia sâu và rộng đến nhường nào.

Khẽ nhìn sang Tiêu Đồ đã hoàn toàn gục trên đất nhưng vẫn còn hơi thở, xem ra vẫn là chiêu đó, đánh gãy vài cái xương trên người cậu ta, chứ không hẳn là hạ sát hoàn toàn, bởi vì bọn họ vẫn đang nể mặt chủ nhân của họ.

Nhai Tệ khẽ hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, lạnh đạm đáp lại lời của Rain và Leo ban nãy.

“Tôi thừa nhận hai người mạnh hơn chúng tôi, cũng như chúng tôi đã không đúng khi nói những điều không tốt về chủ nhân của hai người. Nhưng mà…kẻ gây chuyện trước không phải là cô hay sao, Rain?”

Sắc mặt của Rain thoáng thay đổi khi bị đối phương điểm danh, tuy bọn họ chưa từng trao đổi hay giới thiệu gì với nhau, nhưng qua đối thoại nãy giờ vẫn đủ để biết tên của đối phương.

Nhai Tệ hừ một tiếng nói tiếp:“Tính cách của Tiêu Đồ nóng nảy, lại còn ngu ngốc, nên chẳng biết suy nghĩ. Nhưng cô lại nói ra những lời đó, chẳng khác nào đang khiêu khích cậu ấy? Chuyện chúng tôi bất kính với phu nhân của thiếu chủ chúng tôi, tự chúng tôi sẽ nhận hình phạt sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chứ không phải vì cảm xúc cá nhân mà làm chậm trễ như nãy giờ. Chính hành động đó mới gọi là kém! cỏi!”

Giận dữ trong lòng của Rain hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là chút tội lội vì những lời nói của Nhai Tệ. Cô khẽ kéo tay áo sơ mi của Leo nhỏ giọng:“Leo, hình như chúng ta…có chút quá đáng rồi đúng không? Hay là để tớ qua xem thử tên đó thế nào nhé?”

Ban nãy cô nhìn thấy rất rõ, Leo chính là muốn phế bỏ cánh tay của Tiêu Đồ chứ không đơn giản là đánh gãy mấy cái xương. Nhưng nếu có thể sơ cứu kịp thời thì may ra vẫn giữ lại được cánh tay đó.

Sắc mặt Leo lúc này cũng không tốt hơn là bao, cậu đối mắt với Nhai Tệ không chút sợ hãi hay chột dạ nào, vì cậu cảm thấy bản thân mình không hề làm sai, những kẻ dám khinh bạt Kỷ Thần Hi dù là ai đi nữa cậu cũng sẽ dạy cho chúng một bài học. Sở dĩ cậu giữ lại mạng của Tiêu Đồ và không động đến Nhai Tệ đã là sự kiềm nén cao nhất của bản thân rồi, nếu như cậu thật sự để cảm xúc chi phối thì vốn đã giết cả hai từ lâu.

“Mặc kệ bọ họ.” Leo lạnh lùng quay mặt rời đi, chẳng bận tâm đến những thứ gây cản trở họ làm nhiệm vụ.

Thế nhưng Rain lại không thể dứt khoát như thế, cô khó xử nhìn Leo đã đi theo hướng khác, lại nhìn Nhai Tệ với ánh mắt đầy hận ý. Rain bất lực thở dài nói với Leo đang đi:“Cậu đi trước đi, tớ đến xem hắn ta một chút. Cô ấy nói đúng, là tớ khơi mào trước nên tớ phải chịu trách nhiệm, dù sao trong tình huống tương tự Thần Tỷ cũng sẽ chọn làm như thế mà.”

Bước chân của Leo khẽ khựng lại nhưng không hề nhìn lại phía sau, chỉ lạnh lùng đáp lại:“Nhanh đi.”

Rain khẽ mỉm cười, Leo không phản đối đồng nghĩa với việc đã bỏ xuống hiềm khích với người của Hắc Diệm và đồng ý để cô giữ lại cánh tay cho tên ngốc kia.

Nhìn thấy Rain lại gần, Nhai Tệ liền trưng ra bộ dạng đề phòng, nhưng Rain không tức giận mà ngượng ngùng gãi đầu giải thích:“Không đánh nữa, tôi biết chút y lý, để tôi xem cho cậu ta.”

Nhai Tệ cau mày, thái độ vẫn rất gắt gỏng:“Vì sao tôi phải tin cô? Chẳng phải chính các người khiến cậu ấy ra nông nỗi này sao?”

Rain chỉ vào Tiêu Đồ thản nhiên đáp:“Phải, là do chúng tôi gây ra, nên chúng tôi cũng biết rất rõ. Trong vòng mười phút nữa, nếu tôi không sơ cứu cho cậu ta, thì coi như cánh tay kia bỏ đi được rồi, cả đời về sau cậu ta phải sống cùng với tay giả.”

Nhai Tệ bất chợt siết chặt nắm đấm nhìn về phía chàng thiếu niên đang quay lưng lại với họ ở phía xa, cô không ngờ đến một người có vẻ ngoài điềm tĩnh ôn nhu lại có thể ra tay một cách tàn độc như vậy. Trong lòng cô càng thêm căm ghét người tên là Leo này. Dù cô không trị được cậu, nhưng cô không tin không có người khác làm được chuyện đó, vậy nên hãy cứ đợi đấy!
 
Chương 470: Điện Hạ Ariel


“Là tên chó má nào muốn tính kế anh ấy?” Kỷ Thần Hi nhìn thấy một tầng mờ màu hồng, xung quanh miệng ly rượu mà Tịch Cảnh Dương đang cầm thông qua chiếc kính, liền nổi cơn giận dữ đập mạnh hai tay vào thành ban công, nghiến răng nói.

Kỷ Hàn Phi ngồi trên ghế bên cạnh, đang nhâm nhi chút điểm tâm, thản nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện:“Chỉ chút trò vặt này đã sập bẫy, làm sao cậu ta có thể sống sót ở Giáo Viện, suốt thời gian qua thế?”

Kỷ Thần Hi quay đầu nhìn ai đó đang đeo một cặp kính gọng bạc giống cô bằng một ánh mắt đầy khinh bỉ:“Anh trai, anh lợi hại như thế, sao còn đeo cái kính vô dụng vô em phát minh ra làm gì thế?”

Chính bản thân lúc nào cũng đeo kính phát hiện thuốc kích thích, dù là bình thường hay tham gia các bữa tiệc kiểu này, vậy mà lại đi phán xét người khác, ai cho anh tự tin đó vậy?

Còn nữa, vì tiếp xúc với Kỷ Hàn Phi lâu ngày nên cô sớm đã quen, nhưng giờ cô mới phát hiện, thì ra khi anh đeo kính lên trông lại xấu như thế, chẳng giống anh lúc bình thường một chút nào cả, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau chỉ vì một cặp kính mà thôi.

Kỷ Hàn Phi chẳng hề thay đổi sắc mặt, vẫn vô cùng điềm nhiên đáp:“Em vẫn còn ở đây trách móc anh, thì tên bạn trai ngốc kia của em sẽ bị người ta ăn sạch đấy.”

Kỷ Thần Hi nhìn lại phía dưới tầng trệt, quả thật không nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đâu nữa và cả người đó cũng không có mặt. Cô liền cau mày, với trí nhớ của mình, cô có thể nhìn ra vị khách nào trong buổi tiệc hiện đang vắng mặt. Xem ra, người kia đúng là chán sống lắm rồi, lại dám làm ra trò hèn hạ này.

“Nè em đi đâu đấy?” Kỷ Hàn Phi nhìn thấy em gái mình muốn rời đi liền hỏi.

Kỷ Thần Hi có chút không kiên nhẫn trả lời:“Đi giải quyết một lão già thích ăn gan hùm mật gấu.”

Kỷ Hàn Phi hiếm hoi đưa mắt nhìn xuống tầng trệt, anh cũng nhận ra ngay người Kỷ Thần Hi đang nói đến là ai. Anh đặt điểm tâm trên tay xuống, lạnh mặt nhắc nhở:“Điện Hạ Ariel thân mến, em chỉ mới 17, hãy nhớ rõ đấy nhé!”

Thứ thuốc kia nếu thật sự là do lão già đó hạ, vậy thì Tịch Cảnh Dương đêm nay xác định phải có phụ nữ mới có thể giải thuốc, còn không thì anh ta chết chắc. Cô em gái ngốc của anh lại muốn đi làm nữ hiệp cứu mỹ nam, còn không phải là dùng bản thân để cứu hắn ta hay sao? Ha, nếu hắn ta thật sự dám động vào em gái anh, nửa đời còn lại của hắn xác định ở trong ngục tù của Nước R vĩnh viễn luôn đi!


Lời cảnh cáo của Kỷ Hàn Phi rất dễ hiểu, năm nay Kỷ Thần Hi vẫn chưa đủ 18 tuổi, nếu xảy ra bất kỳ quan hệ vượt mức cho phép, luật pháp R Quốc tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với Tịch Cảnh Dương.

Kỷ Thần Hi cau mày không đáp, trực tiếp quay người rời đi.

Kỷ Hàn Phi phía sau cũng chỉ biết thở dài, anh biết cô chẳng xem lời cảnh cáo của anh ra kilogram nào cả.

Đột nhiên khi vừa bước đến đầu cầu thang, Kỷ Thần Hi bất chợt dừng lại, cô quay lưng với anh mà nói:“Anh trai, đời này của em, ngoại trừ anh ấy, ai cũng không gả.”

Nói xong rồi đi thẳng một mạch xuống lầu.

Kỷ Hàn Phi nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, cũng không biết là đang có cảm xúc gì.

Sau đó, Kỷ Thần Hi phất mất hơn năm phút mới tìm thấy Tịch Cảnh Dương và lão già Elmich bên ngoài hành lang cung điện phía Đông. Mà lão già đó lại đang ra lệnh cho người mang anh đi. Nhìn bạn trai đáng yêu của cô sắp đứng không vững nữa, máu nóng trong người Kỷ Thần Hi ngay một tăng.

“Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn bẫy! Xem ra ông cũng không yêu quý cái mạng chó của mình lắm nhỉ?”

Nghe thấy tiếng nói lạ đang đến gần, lão Elmich liền quay sang nhìn cô, ông nheo mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt, rồi nở một nụ cười hiền hoà nói:“Cô bé, hôm nay cháu cùng ai đến đây thế? Người đó không nói cho cháu biết, màu tóc không thể nhuộm và màu lens không thể đeo là gì sao?.”

Ông ta vừa dứt lời, Tịch Cảnh Dương đã hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống đất. Hai tên cận vệ mà Elmich gọi ra nhìn nhau, chuẩn bị đưa anh đi thì bị giọng nói lạnh như băng của thiếu nữ lạ mặt ngăn lại.

“Thử động một ngón tay của các người vào anh ấy, bổn Điện Hạ khiến cho cả gia tộc các người bồi táng cùng!”

Kỷ Thần Hi của lúc này không phải là người thích giết chóc, nhưng một khi đã động đến giới hạn của cô, đừng nói là giết, cô có trăm ngàn cách khiến kẻ thù sống không bằng chết.

Elmich nghe thiếu nữ lạ mặt tự xưng là Điện Hạ, sắc mặt bỗng chóc thay đổi.

“Cô là Điện Hạ Ariel?”

Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Muốn biết ta là ai, ngươi xứng sao?”

Khí chất vương giả từ người Kỷ Thần Hi toát ra, cộng thêm vẻ ngoài không nhầm đi đâu được kia, Elmich liền biết cô không hề nói đùa. Người trước mặt ông lúc này thật sự là công chúa điện hạ duy nhất của R Quốc, Điện Hạ Ariel Gwyneth.
 
Chương 471: Hận hay không hận


Trong Thất Tinh Hộ Sứ ai cũng đều biết, quốc vương Sigrid có hai người con, một trai và một gái. Từ nhỏ, cả hai vì tránh sự truy sát của cựu vương Asmodeus, nên đã được đưa đến một nơi khác để sinh sống, mà nơi đó ngoại trừ hai vợ chồng quốc vương ra thì không một ai hay biết, ngay cả những người mà quốc vương tín nhiệm nhất.

Thời gian sau ông có nghe nói, cả hai đã trở về R Quốc để giúp sức cho quốc vương Sigrid. Lúc đấy ông còn cảm thấy rất nực cười, vì hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì có thể làm nên trò trống gì? Chẳng phải lại biến thành đá cản đường của quốc vương Sigrid hay sao?

Và cô Điện Hạ này còn thể hiện sự vô dụng của bản thân nhất, chính là vào sự cố 56. Sở dĩ gọi là sự cố 56, vì tại ngày hôm đó đã diễn ra một vụ nổ kinh khủng, làm thiệt mạng 56 người, nhưng toàn là người của mình, còn kẻ thù thì không hề thương tổn gì.

Ngày đó là ngày tổ chức yến hội do cựu vương Asmodeus tổ chức, nhằm kêu gọi sự ủng hộ từ các giới quý tộc tham lam. Cũng vào thời điểm này, những gia tộc và các gia đình quý tộc theo phe Asmodeus hoặc phe trung lập đều tham dự.

Và kéo theo đó, tổ chức được mệnh danh là kẻ thù của giới quý tộc R Quốc cũng đã âm thầm tham gia. Mục đích của chúng không cần nói cũng biết, chính là muốn ám sát toàn bộ người có mặt trong buổi tiệc.

Tuy quốc vương Sigrid không tham gia vào bữa tiệc này, nhưng ông đã nhận được tình báo rằng Zero sẽ tấn công vào bữa tiệc. Thời điểm ấy, phàm là người của giới quý tộc, dù là người của Asmodeus hay quốc vương Sigrid, đều phải đề phòng tổ chức gọi là Zero kia. Hay nói cách khác, Zero chính là kẻ thù chung của toàn giới nắm quyền ở R Quốc.

Mặc kệ có thành công đoạt vương quyền hay không, quốc vương Sigrid tuyệt đối không thể để mối nguy là gọi là tổ chức sát thủ Zero tồn tại được. Vì thế, ông đã âm thầm cho người sắp xếp lượng lớn thuốc nổ xung quanh nơi diễn ra yến tiệc, mục đích là đợi sau khi Zero ra tay với người của Asmodeus, thì ông sẽ cho nổ những quả bom đó diệt trừ luôn cả Zero.

Thế nhưng không ngờ đến, buổi yến tiệc ngày hôm đó chỉ là cái bẫy của Asmodeus, nhằm giăng ra để bắt giữ Zero, muốn biến kẻ thù trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta.

Với sự tham gia bất ngờ từ quốc vương Sigrid, mọi chuyện ngày một trở nên rối loạn. Đến cuối cùng hơn hai mươi người của Zero, một nhóm nhân viên được sắp xếp để phục vụ yến tiệc giả và cùng với nhóm người của quốc vương Sigrid được cử đến để đặt thuốc nổ, đã bị giam tại nơi diễn ra yến tiệc.

Chỉ cần lúc này quốc vương Sigrid ra lệnh kích hoạt số thuốc nổ, thì có thể một mẻ tiêu diệt một phần nòng cốt của Zero, khiến cho tổ chức này phải rút lui một thời gian và sẽ không xuất hiện để ngán đường bọn họ nữa.

Thiên thời địa lợi đều đứng về phía của quốc vương Sigrid, cho dù cựu vương Asmodeus có đến và muốn cứu người của Zero thì cũng khó hơn lên trời. Người của Zero, buộc phải bị trừ khử để tránh hậu hoạn về sau, nếu để lỡ cơ hội ngàn năm có một này, về sau tính cảnh giác của họ sẽ càng được nâng cao, muốn tiêu diệt được lần nữa là vô cùng khó khăn.


Vậy mà khi chỉ còn thiếu bước cuối cùng là kích hoạt ngòi nổ, Điện Hạ Drake cũng là Thiếu Đế sau này gọi điện thông báo cho quốc vương Sigrid nói rằng, Điện Hạ Ariel đang trở thành con tin trong tay người của Zero và ông tuyệt đối không được ra lệnh kích hoạt đống thuốc nổ kia.

Thành bại thì ít, thất bại thì nhiều. Câu đó dành cho hai đứa con vô dụng nhà quốc vương Sigrid quả không sai.

Nhưng cũng may, quốc vương Sigrid vẫn còn sáng suốt, ông vẫn nhận thức rõ nếu không tiêu diệt được Zero, thì sau hôm đó ông vừa phải đối phó với cựu vương Asmodeus và băng đảng của ông ta, đồng thời có thêm một kẻ thù mới vô cùng phiền phức chính là tổ chức sát thủ Zero. Thiệt hại sau đó là không thể đo lường được.

Vậy nên, dù biết rằng cô Điện Hạ vô dụng kia vẫn còn bên trong khu vực có thuốc nổ, quốc vương Sigrid vẫn ra lệnh kích hoạt ngòi nổ, tuyệt đối không để bất kỳ ai có thể sống sót bước ra khỏi nơi tổ chức yến tiệc giả.

Lúc đó Elmich cảm thấy rất khâm phục vị chủ tử này, ông biết rằng bản thân đã chọn đúng người để phò tá. Vị vua của một đất nước không thể quá nhân nhượng, phải biết đâu là việc làm tốt nhất, dù phải hy sinh cũng không được do dự, phải vì lợi ích sau cùng mà tiến hành.

Đáng tiếc thay, dù đã làm đến mức đó, nhưng lại chẳng giết được bất kỳ tên nào của Zero và cô công chúa ăn hại lại ăn may mà sống sót. Ngược lại người bọn họ cử đi cùng toàn bộ nhân viên phục tại yến tiệc giả, tất cả đều thiệt mạng.

Kể từ ngày hôm đó, quan hệ cha con giữa quốc vương Sigrid và hai người con vô dụng của ông đã trở nên vô cùng tồi tệ. Dù quốc vương đã nhiều lần xuống nước hoà giải, nhưng Điện Hạ Ariel lại quá bướng bỉnh, luôn đối xử lạnh nhạt với quốc vương. Còn Thiếu Đế Drake, con trai duy nhất cũng là người thừa kế duy nhất của R Quốc đời tiếp, lại liên tục từ chối việc kế thừa.
 
Chương 555: Vật phẩm đấu giá cuối cùng


Do là đợt đấu giá cuối cùng và quan trọng nhất, nên thời gian diễn ra và số lượng vật phẩm cũng nhiều hơn so với hai đợt đầu tiên.

Qua hơn hai giờ, ba căn phòng màu đen đặc biệt liên tục ép giá cao ngất ngưỡng, khiến cho người của những phòng khác tức giận mà đưa ra giá cao theo, nào ngờ họ vừa ra giá cao thì phía của mấy lão đại kia lại không ra giá nữa, không phải một lần mà là liên tục rất nhiều lần cứ như là đã bàn trước với nhau.

Cứ thế mà những vật phẩm đầu tiên đã được mua với giá cao không tưởng. Tuy chúng đều là vật phẩm có giá trị thật sự, nhưng cũng số tiền bị đôn lên đã vượt xa giá trị của sản phẩm.

Mà từ đầu đến cuối ba căn phòng gây ra tội ác đó, những kẻ được mệnh danh là lão đại của hai giới hắc bạch, chỉ mua về một chiếc chìa khoá, một lọ thuốc và chiếc vòng tay chia đều cho mỗi phòng. Với các vật phẩm vô dụng như thế, họ cũng chẳng hiểu sao lại có thể xuất hiện tại một nơi như Black, lại còn được mấy vị lão đạo mua về.

Ban đầu ai cũng nghĩ các vật phẩm đó có huyền cơ, nhưng nghĩ lại với phong cách lưu manh của ba tên trong căn phòng đen, thì khi họ đưa ra giá cao thì cả bọn cùng lúc bỏ quyền đấu giá, vì lại sợ ba vị tổ tông hố mua vật vô dụng với giá cao.

Thế nhưng chẳng ai ngờ đến đó thật sự là kế hoạch mà những người trong phòng đen đã bàn bạc với nhau từ trước. Họ đã thuận lợi thu về những thứ mình muốn với cái giá tương ứng mà chẳng phải tranh giành gì nhiều.

[JJ: Sắp đến hồi kết, phải bình tĩnh đấy.]

[D.G: Bà ta trốn thoát rồi, mấy tên canh chừng bên ngoài đều đã chết. Rất có thể người vẫn còn trên đảo, có cần để nhóm Leo truy bắt không?]

Hai tin nhắn cùng lúc được gửi đến, Kỷ Thần Hi cầm chiếc vòng tay của Chris trong tay mà nhíu mày.

Là do cô đã quá sơ sót, một kẻ như Secret nhất định sẽ có muôn vàn kế dự phòng khi gặp nguy hiểm, còn chưa kể đến việc có thể bà ta có người hỗ trợ. Từ đầu không nên giao việc đó cho người của Hắc Diệm, bọn họ tuy có thân thủ tốt nhưng kinh nghiệm đối phó với lão bà nham hiểm đó lại không nhiều, thất bại cũng là việc không quá bất ngờ.

Kỷ Thần Hi ngã người xuống ghế, hai mắt nhắm lại, cố bình tĩnh để suy nghĩ. Hôm nay nếu để Secret trốn thoát, hậu quả về sau sẽ rất không lường. Thế nhưng cô hoàn toàn không biết gì về người đã giúp đỡ bà ta cả, cho nên việc tấn công không nằm ở họ mà là ở đối phương đang ở trong bóng tối kia. Lỡ như đi sai một nước cờ, rất có thể sẽ để thua cả ván cờ này.

Tuy đã điều tra qua toàn bộ camera giám sát trên đảo, nhưng Kỷ Thần Hi có thể khẳng định cô không bỏ sót bất kỳ kẻ đáng nghi nào hay kẻ có quan hệ thân thiết với Secret, cũng như nơi mà Chris bị nhốt, hoàn toàn không có chút dấu vết nào. Rõ ràng đây cũng là một phần trong kế hoạch dự phòng của bà ta, vậy nên ngay từ đầu cô chưa từng thắng và bà ta cũng chưa từng thua. Ván cờ này, vẫn luôn ở trạng thái cân bằng nhất.

[Xin lỗi, là em sơ ý khiến bà ta chạy trốn, còn liên luỵ đến người của anh.]


[Không phải lỗi của em, chúng ta đã truy bắt rất cẩn thận không ngờ vẫn để cá lọt lưới. Hiện tại cứ ưu tiên giải cứu bạn của em trước, việc truy bắt bà ta cứ giao lại cho nhóm người bên ngoài.]

[Muộn rồi, bà ta chắc chắn đã rời đảo, cứ để mọi người tập chung phá bom. Cứu được Chris chúng ta sẽ họp mặt với họ.]

Tin nhắn cuối cùng Kỷ Thần Hi đã gửi cho cả Tịch Cảnh Dương và Kỷ Hàn Phi, cả hai đều gửi lại cùng một tin nhắn là [Đã hiểu.]

Kỷ Thần Hi khẽ siết chặt chiếc vòng trong tay, tập trung nhìn về hướng sân khấu thông qua màn hình. Vật phẩm đấu giá cuối cùng, thứ mà tất cả những người tham gia Black đều mong đợi, cuối cùng cũng xuất hiện ở giữa sân khấu.

Một chiếc lồng sắt được che phủ hoàn toàn bởi một tấm vải màu đen được bốn người đàn ông to cao đẩy ra, ngay sau đó người chủ trì buổi đấu giá bắt đầu tỏ vẻ thần bí để giới thiệu.

“Đến với vật phẩm cuối cùng, tôi có thể chắc chắn với mọi người có mặt ngày hôm nay, bất kỳ ai đấu giá thành công dù ở mức giá nào, thì vật phẩm mà các vị đấu giá được sẽ kiếm về cho các vị số tiền gấp trăm lần số tiền các vị đã bỏ ra. Một con người mang trong mình dòng máu của quốc gia được đánh giá là có IQ cao nhất thế giới, một thiên tài về những con số…”

Lời giới thiệu của người chủ trì vẫn đang không ngừng vang lên khắp khán khán đài, mà lời hắn càng nói ra càng khiến Kỷ Thần Hi nảy sinh ra cảm giác bất an trong lòng, đến mức không thể nghe lọt tai bất kỳ thứ gì nữa.

Phải hơn mấy phút giới thiệu thì cuối cùng người chủ trì cũng đã giật mạnh chiếc vải che của lồng sắt xuống. Tuy nhiên khi nhìn thấy khung cảnh bên trong lòng sắt, hai anh em Kỷ Thần Hi bỗng chết lặng.
 
Chương 471: Hận hay không hận


Trong Thất Tinh Hộ Sứ ai cũng đều biết, quốc vương Sigrid có hai người con, một trai và một gái. Từ nhỏ, cả hai vì tránh sự truy sát của cựu vương Asmodeus, nên đã được đưa đến một nơi khác để sinh sống, mà nơi đó ngoại trừ hai vợ chồng quốc vương ra thì không một ai hay biết, ngay cả những người mà quốc vương tín nhiệm nhất.

Thời gian sau ông có nghe nói, cả hai đã trở về R Quốc để giúp sức cho quốc vương Sigrid. Lúc đấy ông còn cảm thấy rất nực cười, vì hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì có thể làm nên trò trống gì? Chẳng phải lại biến thành đá cản đường của quốc vương Sigrid hay sao?

Và cô Điện Hạ này còn thể hiện sự vô dụng của bản thân nhất, chính là vào sự cố 56. Sở dĩ gọi là sự cố 56, vì tại ngày hôm đó đã diễn ra một vụ nổ kinh khủng, làm thiệt mạng 56 người, nhưng toàn là người của mình, còn kẻ thù thì không hề thương tổn gì.

Ngày đó là ngày tổ chức yến hội do cựu vương Asmodeus tổ chức, nhằm kêu gọi sự ủng hộ từ các giới quý tộc tham lam. Cũng vào thời điểm này, những gia tộc và các gia đình quý tộc theo phe Asmodeus hoặc phe trung lập đều tham dự.

Và kéo theo đó, tổ chức được mệnh danh là kẻ thù của giới quý tộc R Quốc cũng đã âm thầm tham gia. Mục đích của chúng không cần nói cũng biết, chính là muốn ám sát toàn bộ người có mặt trong buổi tiệc.

Tuy quốc vương Sigrid không tham gia vào bữa tiệc này, nhưng ông đã nhận được tình báo rằng Zero sẽ tấn công vào bữa tiệc. Thời điểm ấy, phàm là người của giới quý tộc, dù là người của Asmodeus hay quốc vương Sigrid, đều phải đề phòng tổ chức gọi là Zero kia. Hay nói cách khác, Zero chính là kẻ thù chung của toàn giới nắm quyền ở R Quốc.

Mặc kệ có thành công đoạt vương quyền hay không, quốc vương Sigrid tuyệt đối không thể để mối nguy là gọi là tổ chức sát thủ Zero tồn tại được. Vì thế, ông đã âm thầm cho người sắp xếp lượng lớn thuốc nổ xung quanh nơi diễn ra yến tiệc, mục đích là đợi sau khi Zero ra tay với người của Asmodeus, thì ông sẽ cho nổ những quả bom đó diệt trừ luôn cả Zero.

Thế nhưng không ngờ đến, buổi yến tiệc ngày hôm đó chỉ là cái bẫy của Asmodeus, nhằm giăng ra để bắt giữ Zero, muốn biến kẻ thù trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta.

Với sự tham gia bất ngờ từ quốc vương Sigrid, mọi chuyện ngày một trở nên rối loạn. Đến cuối cùng hơn hai mươi người của Zero, một nhóm nhân viên được sắp xếp để phục vụ yến tiệc giả và cùng với nhóm người của quốc vương Sigrid được cử đến để đặt thuốc nổ, đã bị giam tại nơi diễn ra yến tiệc.

Chỉ cần lúc này quốc vương Sigrid ra lệnh kích hoạt số thuốc nổ, thì có thể một mẻ tiêu diệt một phần nòng cốt của Zero, khiến cho tổ chức này phải rút lui một thời gian và sẽ không xuất hiện để ngán đường bọn họ nữa.

Thiên thời địa lợi đều đứng về phía của quốc vương Sigrid, cho dù cựu vương Asmodeus có đến và muốn cứu người của Zero thì cũng khó hơn lên trời. Người của Zero, buộc phải bị trừ khử để tránh hậu hoạn về sau, nếu để lỡ cơ hội ngàn năm có một này, về sau tính cảnh giác của họ sẽ càng được nâng cao, muốn tiêu diệt được lần nữa là vô cùng khó khăn.


Vậy mà khi chỉ còn thiếu bước cuối cùng là kích hoạt ngòi nổ, Điện Hạ Drake cũng là Thiếu Đế sau này gọi điện thông báo cho quốc vương Sigrid nói rằng, Điện Hạ Ariel đang trở thành con tin trong tay người của Zero và ông tuyệt đối không được ra lệnh kích hoạt đống thuốc nổ kia.

Thành bại thì ít, thất bại thì nhiều. Câu đó dành cho hai đứa con vô dụng nhà quốc vương Sigrid quả không sai.

Nhưng cũng may, quốc vương Sigrid vẫn còn sáng suốt, ông vẫn nhận thức rõ nếu không tiêu diệt được Zero, thì sau hôm đó ông vừa phải đối phó với cựu vương Asmodeus và băng đảng của ông ta, đồng thời có thêm một kẻ thù mới vô cùng phiền phức chính là tổ chức sát thủ Zero. Thiệt hại sau đó là không thể đo lường được.

Vậy nên, dù biết rằng cô Điện Hạ vô dụng kia vẫn còn bên trong khu vực có thuốc nổ, quốc vương Sigrid vẫn ra lệnh kích hoạt ngòi nổ, tuyệt đối không để bất kỳ ai có thể sống sót bước ra khỏi nơi tổ chức yến tiệc giả.

Lúc đó Elmich cảm thấy rất khâm phục vị chủ tử này, ông biết rằng bản thân đã chọn đúng người để phò tá. Vị vua của một đất nước không thể quá nhân nhượng, phải biết đâu là việc làm tốt nhất, dù phải hy sinh cũng không được do dự, phải vì lợi ích sau cùng mà tiến hành.

Đáng tiếc thay, dù đã làm đến mức đó, nhưng lại chẳng giết được bất kỳ tên nào của Zero và cô công chúa ăn hại lại ăn may mà sống sót. Ngược lại người bọn họ cử đi cùng toàn bộ nhân viên phục tại yến tiệc giả, tất cả đều thiệt mạng.

Kể từ ngày hôm đó, quan hệ cha con giữa quốc vương Sigrid và hai người con vô dụng của ông đã trở nên vô cùng tồi tệ. Dù quốc vương đã nhiều lần xuống nước hoà giải, nhưng Điện Hạ Ariel lại quá bướng bỉnh, luôn đối xử lạnh nhạt với quốc vương. Còn Thiếu Đế Drake, con trai duy nhất cũng là người thừa kế duy nhất của R Quốc đời tiếp, lại liên tục từ chối việc kế thừa.
 
Chương 472: Công tước Raphael


Elmich nheo mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt. Tuy ông từng gặp cô và Thiếu Đế lúc còn nhỏ, nhưng về sau vì quan hệ gay gắt giữa hai người và quốc vương Sigrid, nên có thể nói đây là lần đầu ông nhìn thấy cô ở bộ dạng trưởng thành.

Gen của hoàng thất quả thật rất tốt, chỉ cần không phải là máu bẩn - một dòng máu không thuần chủng, thì ngoại hình nhất định sẽ vô cùng nổi trội.

“Người không ở bên ngoài cùng quốc vương tiếp đón những vị khách quý ở các quốc gia láng giềng, lại đến đây tìm thần có chuyện gì thế, thưa Điện Hạ đáng kính?”

Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn Tịch Cảnh Dương đã bị hai tên thị vệ của Elmich đỡ dậy và chuẩn bị đưa đi, lạnh giọng nói:“Hoặc là buông anh ấy ra, hoặc là không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”

Elmich cũng không giữ được sắc mặt tốt nữa, nói gì thì ông cũng là thân tín, một trong Thất Tinh Hộ Sứ của quốc vương, vậy mà một đứa nhóc còn chưa đến tuổi trưởng thành như Kỷ Thần Hi, lại dám đứng trước mặt ông ra lệnh, cô vẫn chưa nhìn rõ địa vị của họ hiện tại ở R Quốc này là như thế nào sao?

Quốc vương Sigrid sẽ vì một cô công chúa bình hoa mà trách tội trọng thần là ông chắc? Elmich cảm thấy đã cho cô đủ mặt mũi với hai tiếng Điện Hạ kia rồi, nếu như cô còn không biết điều như thế, vậy thì hãy để ông thay cho quốc vương dạy dỗ cô.

“Điện Hạ, cậu ta là thuộc hạ của tôi, sao tôi lại không thể đưa đi?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi cười lạnh:“Từ khi nào Công Tước Raphael trở thành thuộc hạ của ông thế?”

Elmich ôm bụng cười lớn, một nụ cười mỉa mai đáp:“Điện Hạ, hiện tại ở R Quốc có bao nhiêu vị công tước, người không biết sao? À mà thần quên mất, quốc vương vốn dĩ không cho Điện Hạ đáng kính của chúng tả động vào chính sự của đất nước, nên làm sao mà cô biết được.”

Ở R Quốc, phàm là người dân bình thường, chỉ cần có chú ý đến tin tức, đều sẽ biết ai được phong tước vị nào. Cho dù là một đứa bé năm tuổi đi nữa, thì vẫn có thể biết tên của những người được phong tước là ai với ai, mà chẳng cần phải tham gia vào bất kỳ chính sự của quốc gia mới có thể biết được. Vậy nên ý tứ từ lời nói của Elmich, chính là đang mỉa mai Kỷ Thần Hi là một công chúa phế vật, kém hiểu biết.

Bị người khác mỉa mai, Kỷ Thần Hi không những không tức giận mà còn mỉm cười đáp lời:“Ngay cả tên phò mã của bổn Điện Hạ mà công tước Elmich đây cũng không biết, xem ra ông cũng nên về hưu được rồi, tuổi già sức yếu lại còn không có hiểu biết, thì có ích gì cho đất nước này ngoại việc ăn hại đây?”

So với việc nói bóng nói gió để châm biếm, Kỷ Thần Hi thích chửi thẳng mặt hơn, đặc biệt là đối với những kẻ không não, họ sẽ không hiểu được lời châm biếm mà cô nói, vậy thì chẳng bằng cứ nói thẳng ra.

Elmich ngay lập tức đen mặt:“Điện Hạ, công tước là tước vị cao nhất mà một quý tộc có thể đạt được, cậu ta, xứng sao?”

Elmich chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương vô cùng khinh bỉ nói. Ông thật sự công nhận Tịch Cảnh Dương là đại biểu cho bốn chữ tuổi trẻ tài cao. Thế nhưng, muốn có được tước vị cao nhất của R Quốc khi cậu còn chẳng phải người của R Quốc, thì thật sự là còn khó hơn lên trời.

Tuy đúng là có quy định, phò mã của công chúa điện hạ sẽ được thăng làm công tước, nhưng cậu ta và cô công chúa bình hoa kia vốn chẳng còn quen biết nhau, sao lại biến thành phò mã rồi cơ chứ?

Chắc không phải vì cô công chúa này trông thấy cậu có chút tư sắc, liền nổi máu d** đ***? Tương lai đất nước sau này nếu lỡ thật sự giao cho cô, e rằng cường quốc đứng đầu thế giới như R Quốc, sớm sẽ trở thành thuộc địa của quốc gia khác mà thôi.

Kỷ Thần Hi nhận ra sắc mặt của Tịch Cảnh Dương càng lúc càng không ổn, hai má anh đỏ lên, trán toát mồ hôi lạnh, nếu còn không giúp anh giải thuốc, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện ngay.

“Tóm lại ông có thả người hay không?” Kỷ Thần Hi đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn hỏi.

Elmich vẫn làm như nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt của thiếu nữ trước mặt, quay mặt ra lệnh cho người đưa Tịch Cảnh Dương đi.

Chỉ có điều, khi ông vừa xoay người lại, trên cổ bỗng truyền đến một cảm giác hơi nhói và ẩm ướt. Đến khi ông kịp hoàn hồn nhìn xuống thì cổ áo trắng đã bị nhuộm thành một mảng đỏ tươi bởi máu. Ông không tin được mà đưa tay bịt chặt miệng vết thương ở cổ, kinh hoàng nhìn cô gái với con dao găm vẫn còn dính máu. Vẻ mặt bình tĩnh đó của cô khiến sống lưng ông lạnh buốt.

Hai tên thị vệ cảm nhận được mùi máu tanh, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì mỗi người rên lên một tiếng ngồi ngã khuỵu xuống đất. Tịch Cảnh Dương thì được cô gái nhỏ trong chiếc váy màu xanh lam kịp thời đỡ lấy.

Kỷ Thần Hi khẽ lay người đàn ông của cô, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại. Người của anh lúc này rất nóng, nóng đến mức Kỷ Thần Hi cảm thấy hoảng sợ.

Cùng lúc ấy sau lưng cô vang lên một tiếng phịch, không cần nhìn cũng biết là lão Elmich đã ngã xuống. Nhưng đi kèm với đó là giọng điệu có chút bất cần và chế giễu:“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu thật sự muốn ra tay, nhất định phải dứt khoát một chút, nếu không kẻ thù sẽ có hội kéo em bồi táng cùng đấy.”

…----------------…
 
Chương 556: Đấu giá bằng cổ phần


Bên trong chiếc lồng sắt bên trên khán đài lúc này, một người phụ người có dáng người cao ráo nhưng lại vô cùng gầy, đang bị treo lên thánh giá chữ thập bằng vô số cọc gỗ đâm xuyên qua cánh tay và hai chân. Ở những nơi bị cọc gỗ đâm qua, máu đã khô lại, chứng tỏ người phụ nữ đã phải chịu sự đau đớn trong một khoảng thời gian dài.

Trên mặt của cô lúc này đã hoàn toàn bị che kín bằng một chiếc mặt nạ sắt, hoàn toàn không thể nhìn ra được bất kỳ đặt điểm nào trên gương mặt, ngoại trừ đôi mắt vô hồn không có tiêu cự.

Dù thế, từng vào sinh ra tử với nhau không biết bao nhiêu lần, hai anh em của Kỷ Thần Hi có thể không nhận ra, người đang bị cọc gỗ ghim trên người đó là ai hay sao?

Xuyên qua lớp màn hình, chiếc vòng tay được chế tác đặc biệt bằng đá ruby đỏ đã vỡ nát trong tay của Kỷ Thần Hi.

Trước lúc mất trí nhớ, cô có thể tự tin nói rằng không một thứ gì có thể làm lung lay trạng thái tâm lý của cô, đến mức khiến cho việc nguỵ trang màu mắt của cô trở nên vô dụng. Thế nhưng, từ sau khoảng thời gian gặp gỡ Mộ Nhược Vi ở R Quốc, tần suất Kỷ Thần Hi mất kiểm soát ngày càng tăng, đến nỗi cô chẳng để tâm đến việc người của Zero đang ở khắp nơi trên hòn đảo và có thể phát giác ra thân phận của cô bất cứ lúc nào.

Lúc này trên sân khấu, tình trạng của Chris gần như không thể xác định được là sống hay chết, nhưng người chủ trì lại rất tự tin phát biểu. Được‎ copy‎ 𝘵ại‎ —‎ Tr𝐔𝗆𝘵‎ ruyệ𝒏﹒v𝒏‎ —

“Chỉ huy cấp cao đến từ căn cứ Zero, một trong những thành viên cốt cáng của A&D, kẻ sở hữu cái đầu giá 100 tỷ đồng R, xếp hạng S trong bảng sát thủ thế giới. Giá khởi điểm…200 tỷ!”

Con số vừa được đưa ra, gần như toàn bộ các căn phòng đều sôi nổi đưa ra các con số. Chỉ trong mười phút sau đó cái giá để có được một người không biết còn sống hay đã chết đã lên đến con số 3000 tỷ đồng R và không hề có dấu hiệu dừng lại.

Những kẻ tham gia đấu giá hoàn toàn không bận tâm người bị ghim trên thánh giá còn sống hay không, bọn chúng chỉ biết nếu có thể đem người trở về dù là một cái xác thì cũng có thể trao đổi bằng cái giá gấp trăm lần cho căn cứ Zero. Còn chưa nói đến việc có bao nhiêu tên đang muốn lấy cái đầu của một tên sát thủ máu mặt, từng gây sóng gió khắp nơi.

Người chủ trì vô cùng đắc ý nhìn những kẻ quyền thế trên khắp thế giới đang điên cuồng ra giá, chỉ cần có người tăng 1 tỷ, thì cứ lúc sau sẽ có người tăng lên 10 tỷ rồi 100 tỷ. Tuy nhiên ba căn phòng đen vẫn im hơi lặng tiếng, chưa từng tham gia vào cuộc đẩy giá đầy sôi nổi này.

Nghiên Trạch đang ở cùng phòng với Tịch Cảnh Dương, sắc mặt đang vô cùng kém mà báo cáo.

“Thiếu chủ, nếu chúng ta cướp người công khai, ngay lập tức trở thành kẻ thù của tất cả người trong giới. Hiện tại chỉ có thể tham gia đấu giá, phóng lao theo lao.”

“Cậu nghĩ chúng ta thiếu chút tiền này sao?”


Nghiên Trạch khó hiểu:“Nhưng vì sao ngài và cả thiếu chủ phu nhân đều không đưa ra giá để áp đảo bọn họ?”

Hai hàng chân mày của Tịch Cảnh Dương nhíu chặt, lúc này anh vô cùng lo lắng cho tâm trạng của Kỷ Thần Hi, anh có thể đoán được lúc này cô có thể đã mất kiểm soát khi trong thấy “người thân” của mình bị ghim trên cọc gỗ kia.

Tên chủ trì đã cố ý tiết lộ Chris là người của Zero cũng như A&D, cho nên hai Big5 này sẽ bằng mọi giá để cứu người về, vì đó chính là phong cách trước giờ của họ. Vậy nên chỉ cần lấy được Chris, bọn họ ngay lập tức sẽ có một vật trao đổi vô giá với căn cứ Zero và A&D. Hoặc đơn giản hơn, đem Chris đến giao lại cho kẻ thù của Zero, cũng dư sức lấy lại số tiền mà bọ đã bỏ. Dù là thế nào đi nữa, chỉ có lợi không có hại.

Cũng vì lí do này nên các căn phòng đen thuộc Big5 có ra giá bao nhiêu đi nữa, những kẻ khác cũng sẽ điên cuồng tăng theo. Họ mặc định trong số những người ở phòng đen, nhất định sẽ có người của Zero hoặc A&D tham gia. Vậy nên cứ việc đôn giá lên cao, người của hai tổ chức đó kiểu gì cũng sẽ phải theo giá mà tăng.

Thế nhưng cả ba căn phòng đen thuộc Big5 từ đầu đến cuối đều im hơi lặng tiếng, khiến cho mọi người dần sinh ra hoài nghi rồi cảnh giác. Chẳng lẻ chỉ có ba trong năm thành viên tham gia, trùng hợp là hai tổ chức còn lại chính là Zero và A&D? Nghi hoặc được sinh ra rồi dần lan rộng, khiến cho tốc độ gia tăng giá chậm dần.

Đến khi con số 4327 tỷ thì được dừng lại, không một ai ra giá thêm nữa. Mà người đã đưa ra con số đó cũng đang vô cùng hoang mang, khi người chủ trì gõ đến nhịp thứ hai, hắn ta đã toát hết cả mồ hôi lạnh vì hắn hoàn toàn không có đủ số tiền đó để chi trả.

Nào ngờ khi cây búa chuẩn bị gõ nhịp thứ ba, người trong căn phòng đen cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“5% cổ phần của Sea.”
 
Chương 472: Công tước Raphael


Elmich nheo mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt. Tuy ông từng gặp cô và Thiếu Đế lúc còn nhỏ, nhưng về sau vì quan hệ gay gắt giữa hai người và quốc vương Sigrid, nên có thể nói đây là lần đầu ông nhìn thấy cô ở bộ dạng trưởng thành.

Gen của hoàng thất quả thật rất tốt, chỉ cần không phải là máu bẩn - một dòng máu không thuần chủng, thì ngoại hình nhất định sẽ vô cùng nổi trội.

“Người không ở bên ngoài cùng quốc vương tiếp đón những vị khách quý ở các quốc gia láng giềng, lại đến đây tìm thần có chuyện gì thế, thưa Điện Hạ đáng kính?”

Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn Tịch Cảnh Dương đã bị hai tên thị vệ của Elmich đỡ dậy và chuẩn bị đưa đi, lạnh giọng nói:“Hoặc là buông anh ấy ra, hoặc là không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”

Elmich cũng không giữ được sắc mặt tốt nữa, nói gì thì ông cũng là thân tín, một trong Thất Tinh Hộ Sứ của quốc vương, vậy mà một đứa nhóc còn chưa đến tuổi trưởng thành như Kỷ Thần Hi, lại dám đứng trước mặt ông ra lệnh, cô vẫn chưa nhìn rõ địa vị của họ hiện tại ở R Quốc này là như thế nào sao?

Quốc vương Sigrid sẽ vì một cô công chúa bình hoa mà trách tội trọng thần là ông chắc? Elmich cảm thấy đã cho cô đủ mặt mũi với hai tiếng Điện Hạ kia rồi, nếu như cô còn không biết điều như thế, vậy thì hãy để ông thay cho quốc vương dạy dỗ cô.

“Điện Hạ, cậu ta là thuộc hạ của tôi, sao tôi lại không thể đưa đi?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi cười lạnh:“Từ khi nào Công Tước Raphael trở thành thuộc hạ của ông thế?”

Elmich ôm bụng cười lớn, một nụ cười mỉa mai đáp:“Điện Hạ, hiện tại ở R Quốc có bao nhiêu vị công tước, người không biết sao? À mà thần quên mất, quốc vương vốn dĩ không cho Điện Hạ đáng kính của chúng tả động vào chính sự của đất nước, nên làm sao mà cô biết được.”

Ở R Quốc, phàm là người dân bình thường, chỉ cần có chú ý đến tin tức, đều sẽ biết ai được phong tước vị nào. Cho dù là một đứa bé năm tuổi đi nữa, thì vẫn có thể biết tên của những người được phong tước là ai với ai, mà chẳng cần phải tham gia vào bất kỳ chính sự của quốc gia mới có thể biết được. Vậy nên ý tứ từ lời nói của Elmich, chính là đang mỉa mai Kỷ Thần Hi là một công chúa phế vật, kém hiểu biết.

Bị người khác mỉa mai, Kỷ Thần Hi không những không tức giận mà còn mỉm cười đáp lời:“Ngay cả tên phò mã của bổn Điện Hạ mà công tước Elmich đây cũng không biết, xem ra ông cũng nên về hưu được rồi, tuổi già sức yếu lại còn không có hiểu biết, thì có ích gì cho đất nước này ngoại việc ăn hại đây?”

So với việc nói bóng nói gió để châm biếm, Kỷ Thần Hi thích chửi thẳng mặt hơn, đặc biệt là đối với những kẻ không não, họ sẽ không hiểu được lời châm biếm mà cô nói, vậy thì chẳng bằng cứ nói thẳng ra.

Elmich ngay lập tức đen mặt:“Điện Hạ, công tước là tước vị cao nhất mà một quý tộc có thể đạt được, cậu ta, xứng sao?”

Elmich chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương vô cùng khinh bỉ nói. Ông thật sự công nhận Tịch Cảnh Dương là đại biểu cho bốn chữ tuổi trẻ tài cao. Thế nhưng, muốn có được tước vị cao nhất của R Quốc khi cậu còn chẳng phải người của R Quốc, thì thật sự là còn khó hơn lên trời.

Tuy đúng là có quy định, phò mã của công chúa điện hạ sẽ được thăng làm công tước, nhưng cậu ta và cô công chúa bình hoa kia vốn chẳng còn quen biết nhau, sao lại biến thành phò mã rồi cơ chứ?

Chắc không phải vì cô công chúa này trông thấy cậu có chút tư sắc, liền nổi máu d** đ***? Tương lai đất nước sau này nếu lỡ thật sự giao cho cô, e rằng cường quốc đứng đầu thế giới như R Quốc, sớm sẽ trở thành thuộc địa của quốc gia khác mà thôi.

Kỷ Thần Hi nhận ra sắc mặt của Tịch Cảnh Dương càng lúc càng không ổn, hai má anh đỏ lên, trán toát mồ hôi lạnh, nếu còn không giúp anh giải thuốc, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện ngay.

“Tóm lại ông có thả người hay không?” Kỷ Thần Hi đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn hỏi.

Elmich vẫn làm như nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt của thiếu nữ trước mặt, quay mặt ra lệnh cho người đưa Tịch Cảnh Dương đi.

Chỉ có điều, khi ông vừa xoay người lại, trên cổ bỗng truyền đến một cảm giác hơi nhói và ẩm ướt. Đến khi ông kịp hoàn hồn nhìn xuống thì cổ áo trắng đã bị nhuộm thành một mảng đỏ tươi bởi máu. Ông không tin được mà đưa tay bịt chặt miệng vết thương ở cổ, kinh hoàng nhìn cô gái với con dao găm vẫn còn dính máu. Vẻ mặt bình tĩnh đó của cô khiến sống lưng ông lạnh buốt.

Hai tên thị vệ cảm nhận được mùi máu tanh, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì mỗi người rên lên một tiếng ngồi ngã khuỵu xuống đất. Tịch Cảnh Dương thì được cô gái nhỏ trong chiếc váy màu xanh lam kịp thời đỡ lấy.

Kỷ Thần Hi khẽ lay người đàn ông của cô, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại. Người của anh lúc này rất nóng, nóng đến mức Kỷ Thần Hi cảm thấy hoảng sợ.

Cùng lúc ấy sau lưng cô vang lên một tiếng phịch, không cần nhìn cũng biết là lão Elmich đã ngã xuống. Nhưng đi kèm với đó là giọng điệu có chút bất cần và chế giễu:“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu thật sự muốn ra tay, nhất định phải dứt khoát một chút, nếu không kẻ thù sẽ có hội kéo em bồi táng cùng đấy.”

…----------------…
 
Chương 473: Thuốc giải


Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không khí cùng với giọng nói biếng nhác ngày một đến gần.

“Ái chà chà, gục rồi đấy à?”

Kỷ Thần Hi trong tay ôm lấy người đàn ông toàn thân nóng bừng, khẽ liếc mắc nhìn lại thì trông thấy Elmich đang cầm lấy một khẩu súng ngắn đã nằm xuống trong vũng máu đỏ thẫm, bên cạnh là anh chàng với mái tóc trắng bạch kim giống cô nhưng bộ dạng lại vô cùng bất cần mà đứng ngoáy tai. Cô thầm cười, tuy anh độc miệng nhưng luôn theo sau bảo vệ cô.

Kỷ Thần Hi rất muốn đỡ Tịch Cảnh Dương dậy, nhưng thật sự sức của cô không cho phép, cô liền đưa mắt cầu cứu sang anh trai mình.

Kỷ Hàn Phi chống tay vào cột híp mắt nhìn cô, hoàn toàn không có ý định tiến lên giúp đỡ. Kỷ Thần Hi cũng không lên tiếng, hai mắt đỏ ửng mà nhìn anh.

Hiếm khi em gái làm nũng, nay lại vì một tên đàn ông chó mà trưng ra bộ dạng này, Kỷ Hàn Phi thở dài đỡ trán, sau cùng vẫn đi lên một bước nắm lấy áo Tịch Cảnh Dương rồi kéo người dậy, cõng lên trên lưng.

Kỷ Thần Hi trông thấy cảnh này không khỏi cảm thấy anh trai mình rất đáng yêu, quay mặt sang hướng khác khẽ cười.

Kỷ Hàn Phi giận đến đỏ mặt nghiến răng nói:“Em còn đứng đó cười, có tin anh ném cậu ta xuống hồ không?”

Kỷ Thần Hi vội xua tay:“Đừng đừng, anh đưa anh ấy về phòng khách trước đi, em đi tìm Evan.”

Trên đầu Kỷ Hàn Phi liền hiện ba vạch đen, bất lực nói:“Em điên rồi à, hắn ta trúng thứ thuốc gì chẳng lẻ em không biết? Em bảo anh đưa hắn ta về phòng, em nghĩ hắn kịp nhịn đến lúc em và Evan đến không?”

Nghĩ đến cảnh Kỷ Hàn Phi và Tịch Cảnh Dương ở chung một chỗ, nhất là trong trạng thái bất ổn như này, trong đầu Kỷ Thần Hi bỗng nhảy ra vô số cảnh tượng cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.

Khoan đã, hình như cô cũng chưa mười tám thì phải, thật ngại quá.

“A-ri-el!” Nhìn thấy sắc mặt vô cùng đặc sắc của em gái mình, Kỷ Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi gọi.

Kỷ Thần Hi cố nén cười nói:“Cứ đưa anh ấy về phòng trước đi.”

Thế rồi, dù rất không tình nguyện, cuối cùng Kỷ Hàn Phi cũng cõng Tịch Cảnh Dương người nóng như lửa về một căn phòng trống bên trong cung điện phía Bắc. Tuy hơi xa, nhưng cái xác của Elmich sẽ nhanh chóng bị phát hiện, để tránh rắc rối thì đi xa chút vẫn tốt hơn.

Đến bên giường, Kỷ Hàn Phi không chút nương tay ném Tịch Cảnh Dương xuống, khiến cho anh chàng đang bất tỉnh cũng suýt tỉnh lại vì đau. Kỷ Thần Hi vì xót cho anh mà lớn tiếng với Kỷ Hàn Phi:“Anh không thể nhẹ tay chút à!”

Kỷ Hàn Phi xoa xoa cái vai đau nhức của mình, vác một tên đàn ông chó trên lưng đi một quãng đường dài anh đã rất không vui, vậy mà còn bị đứa em gái có hiếu với trai mắng, càng khiến anh thêm tức giận, muốn trút tất cả lên người Tịch Cảnh Dương.

“Giờ sao? Em tính làm gì tiếp theo? Anh thấy hắn không ổn tí nào đâu.”

Suốt quãng đường, thứ đó của Tịch Cảnh Dương cứ cấn vào lưng anh. Là một thằng đàn ông, làm sao anh không biết đó là gì, tuy rất ghét bỏ nhưng nếu thật sự ném người xuống hồ, em gái anh sẽ nổi điên lên mất.

Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi nhẹ giọng nói:“Anh ra ngoài đi.”

Kỷ Hàn Phi trợn mắt:“Nè, ban nãy anh nói đùa thôi, em thật sự tính biến bản thân thành thuốc giải cho hắn ta?”

Kỷ Thần Hi nhìn bộ dạng chật vật của Tịch Cảnh Dương, khẽ rủ mắt:“Anh cảm thấy còn cách nào khác sao? Hay anh muốn em tìm cô gái khác đến làm thuốc giải cho bạn trai mình?”

Kỷ Hàn Phi lạnh giọng:“Anh không đồng ý!”

“Anh, em lớn rồi, em biết bản thân nên làm thế nào.”

“Đối với anh em mãi là đứa nhóc không bao giờ lớn. Anh không thể để em bị tên chó má này chiếm tiện nghi được!”

“Em thích anh ấy.”

“Thần Hi…” Kỷ Hàn Phi hạ giọng, anh hy vọng cô có thể hiểu cho tâm ý của anh. Tương lai của cô còn rất dài, không thể nào khiến cho bản thân bị vây hãm bởi một người đàn ông.

Kỷ Thần Hi ngước mắt nhìn lên, đôi mắt xanh sâu thẳm như biển cả bao la nhìn chằm chằm về phía Kỷ Hàn Phi, cô khẽ mỉm cười nói:“Từ giờ đến sáng mai, không để bất cứ ai đến gần căn phòng này, anh có thể, đúng chứ?”

“Ariel Gwyneth!” Kỷ Hàn Phi cau mày nghiêm giọng gọi.

Rất lâu rồi hai anh em không gọi nhau bằng tên thật, vì cái tên đó nhắc cho họ nhớ, họ mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa. Lần này, Kỷ Hàn Phi muốn cho em gái mình biết, anh rất nghiêm túc, anh cũng mong cô có thể suy nghĩ một cách nghiêm túc khi đưa ra quyết định.

Kỷ Thần Hi không nhiều lời thêm nữa, vì càng kéo dài thêm một giây, người đàn ông của cô càng bị thứ thuốc kia dày vò thêm một giây. Thuốc của gia tộc Elmich hoàn toàn không có cách giải, ngoại trừ cách nguyên thủy nhất.

“Ra ngoài.”

Dưới sự cố chấp của Kỷ Thần Hi, Kỷ Hàn Phi buộc phải nhường bước, tức giận bỏ ra ngoài.

…----------------…
 
Chương 557: Ý nghĩa của thánh giá và cọc gỗ


Phòng đấu giá được chuẩn bị rất tốt, hầu như không lọt ra bất kỳ âm thanh nào. Thế nhưng trong mỗi căn phòng riêng và cả những người chỉ ở bên ngoài khán đài đều đang xôn xao hết cả lên, vì mức giá vừa được đưa ra.

Nếu nói là đưa ra giá cũng không chính xác, vì thứ được dùng để đấu giá lại là vật phẩm trao đổi, cụ thể là cổ phần của tập đoàn về game lớn nhất thế giới - Sea.

Với trung bình 1% cổ phần của Sea, lợi nhuận ước tính được trong vòng một năm có thể lên tới gần hai nghìn tỷ đồng R. Vậy thì 5% có thể khủng bố đến mức nào cơ chứ?

Tuy Black chưa từng có tiền lệ dùng vật phẩm để trao đổi với vật đấu giá, nhưng chắc chắn cổ phần từ Sea sẽ là ngoại lệ đầu tiên. Sẽ không một ai lại từ chối mối hời khổng lồ từ trên trời rơi xuống như thế được.

Chưa kể, những kẻ chờ đợi người đến từ Zero hay A&D đấu giá để có thể ép giá cũng hoàn toàn dừng hành động ngu ngốc đó lại, vì chính Sea đang công khai muốn đoạt người một cách trắng trợn. Về sau rõ ràng chính là cuộc chiến của Sea với Zero và A&D. Thần tiên chuẩn bị khai chiến, bọn họ chỉ là người phàm sao dám can thiệp vào.

Không chỉ những người tham gia đấu giá cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Nghiên Trạch cũng bị hành động của Tịch Cảnh Dương làm cho kinh ngạc không thôi.

“Thiếu chủ, dùng cổ phần của Sea…” có phải quá không ổn rồi không?

Dù rất muốn nói nhưng Nghiên Trạch lại không dám nói ra.

Sắc mặt Tịch Cảnh Dương cũng không mấy tốt, đột nhiên lại nhoẻn miệng cười:“Còn cách nào khác sao? Chỉ cần đưa ra giá, những kẻ kia còn không lợi dụng cơ hội đẩy giá lên?”

Ai cũng có thể đảm bảo Zero và A&D sẽ bằng mọi giá đem được người trở về, vậy thì cơ hội trả thù ngàn năm có một ngày ai có thể bỏ lỡ chứ. Vừa không tổn hại gì, vừa có thể khiến một trong hai tổ chức gây bao sóng gió từ chính trường đến thế giới ngầm chịu tổn thất nặng nề. Chỉ khi đối thủ truyền kiếp nổi tiếng của Zero là Hắc Diệm, của A&D là Sea lên tiếng thì may ra có thể chấm dứt được mọi việc.

“Nhưng dùng 5% có phải quá hời cho chúng quá không?”


Tịch Cảnh Dương gõ gõ tay trên thành ghế:“Hôm nay lấy của tôi bao nhiêu, về sau tôi sẽ bắt bà ta ói ra lại gấp đôi bấy nhiêu.”

Nghiên Trạch rùng mình, anh ta biết Tịch Cảnh Dương không phải nói khoác, một khi thiếu chủ của anh đã nói thì nhất định sẽ làm được. E là sắp tới…có người gặp phải xui xẻo rồi.

“Thiếu chủ, hình như có người gõ cửa, chắc là Black đưa người đến.”

Tịch Cảnh Dương nhìn đồng hồ trên tay rồi tự mình đứng dậy ra mở cửa:“Không nhanh thế đâu.”

Vội vã đến tìm anh vào lúc này như thế, chỉ có thể là một người. Có điều khi mở cửa sắc mặt Tịch Cảnh Dương liền tối lại, khi đứng trước cửa lúc này không hẳn là cô gái anh muốn gặp. Kỷ Thần Hi hai mắt nhắm nghiền, đang yên tĩnh nằm trong lòng của Kỷ Hàn Phi.

“Không đỡ con bé à?” Kỷ Hàn Phi lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng.

Tịch Cảnh Dương nhanh chóng phản ứng lại đưa tay ra đỡ lấy Kỷ Thần Hi từ tay đối phương. Bình thường cô luôn là người có tính cảnh giác rất cao và phản xạ cực nhanh, chỉ cần một chút động tĩnh cô liền có thể phản ứng lại ngay. Vậy mà lúc này cô lại ngoan ngoãn không chút động đậy, rõ ràng là đang bất tỉnh.

“Cô ấy làm sao thế?”

Kỷ Hàn Phi không khách sáo đi vào trong, trước sự ngỡ ngàng của Nghiên Trạch mà lấy đi chiếc chìa khoá đặt trên bàn.

“Là tôi đánh ngất nó đấy, trước khi nó đi giết hết đám người của Black.”

Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái đang được anh ôm trong lòng, nhíu mày:“Cô ấy lại mất khống chế sao?”

Kỷ Hàn Phi như cười như không, hỏi ngược lại:“Sống ở Nước R lâu như thế, có biết ý nghĩa của việc bị cọc gỗ ghim trên thánh giá không?”

Thánh Giá được xem như là hình ảnh tiêu biểu nhất liên hệ đến cuộc đóng đinh của Chúa Giêsu, là biểu tượng đặc trưng của các giáo hội Kitô giáo. Hình tượng Thánh giá thường gồm hai thanh thẳng đan chéo vuông góc nhau với hình ảnh Chúa Giêsu bị đóng đinh trên đó. Trước khi Chúa Giêsu chịu khổ hình, cây gỗ treo ông lên chỉ được gọi là cây thập giá. Đây là một công cụ của sự trừng phạt và là một biểu tượng của sự kinh dị, thường dùng để xử tử những người phản nghịch, dị giáo, nô lệ và những người không có quyền công dân của Đế quốc La Mã.

Tuy nhiên, ở một quốc gia đặc biệt như R Quốc thì ý nghĩa của nó cũng có đôi phần đặc biệt hơn.

Theo quan niệm xa xưa, R Quốc luôn được bảo hộ bởi các vị thần, đây cũng là lí do trong hoàng tộc sẽ luôn có một người mang tên của thần, với nhiều ý nghĩa tốt đẹp. Cũng vì thế, kẻ thù của thần sẽ là những thứ tồi tệ và xấu xa nhất. Những kẻ được xem là kẻ thù của thần sẽ bị thi hành án một cách man rợ nhất, để thanh tẩy mọi tội lỗi và hoàn toàn xoá bỏ sự tồn tại của hắn. Và phương pháp thi hành án ấy, chính là bị ghim trên thánh giá chữ thập bằng các cọc gỗ.

Thời đại khoa học ngày càng phát triển, dần dần mê tín dị đoan gần như biến mất hoàn toàn. Thế nhưng Secret muốn dùng cách này để đáp trả lại những việc mà bà tay đã phải chịu trong hôm nay. Đối với những người của quốc gia khác thì đó chỉ là một hành động tàn nhẫn, nhưng đối với người được sinh ra ở Nước R, đây chính là hình phạt nặng nề nhất, không có tính người nhất và hủy hoại một người nhanh nhất.
 
Chương 473: Thuốc giải


Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không khí cùng với giọng nói biếng nhác ngày một đến gần.

“Ái chà chà, gục rồi đấy à?”

Kỷ Thần Hi trong tay ôm lấy người đàn ông toàn thân nóng bừng, khẽ liếc mắc nhìn lại thì trông thấy Elmich đang cầm lấy một khẩu súng ngắn đã nằm xuống trong vũng máu đỏ thẫm, bên cạnh là anh chàng với mái tóc trắng bạch kim giống cô nhưng bộ dạng lại vô cùng bất cần mà đứng ngoáy tai. Cô thầm cười, tuy anh độc miệng nhưng luôn theo sau bảo vệ cô.

Kỷ Thần Hi rất muốn đỡ Tịch Cảnh Dương dậy, nhưng thật sự sức của cô không cho phép, cô liền đưa mắt cầu cứu sang anh trai mình.

Kỷ Hàn Phi chống tay vào cột híp mắt nhìn cô, hoàn toàn không có ý định tiến lên giúp đỡ. Kỷ Thần Hi cũng không lên tiếng, hai mắt đỏ ửng mà nhìn anh.

Hiếm khi em gái làm nũng, nay lại vì một tên đàn ông chó mà trưng ra bộ dạng này, Kỷ Hàn Phi thở dài đỡ trán, sau cùng vẫn đi lên một bước nắm lấy áo Tịch Cảnh Dương rồi kéo người dậy, cõng lên trên lưng.

Kỷ Thần Hi trông thấy cảnh này không khỏi cảm thấy anh trai mình rất đáng yêu, quay mặt sang hướng khác khẽ cười.

Kỷ Hàn Phi giận đến đỏ mặt nghiến răng nói:“Em còn đứng đó cười, có tin anh ném cậu ta xuống hồ không?”

Kỷ Thần Hi vội xua tay:“Đừng đừng, anh đưa anh ấy về phòng khách trước đi, em đi tìm Evan.”

Trên đầu Kỷ Hàn Phi liền hiện ba vạch đen, bất lực nói:“Em điên rồi à, hắn ta trúng thứ thuốc gì chẳng lẻ em không biết? Em bảo anh đưa hắn ta về phòng, em nghĩ hắn kịp nhịn đến lúc em và Evan đến không?”

Nghĩ đến cảnh Kỷ Hàn Phi và Tịch Cảnh Dương ở chung một chỗ, nhất là trong trạng thái bất ổn như này, trong đầu Kỷ Thần Hi bỗng nhảy ra vô số cảnh tượng cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.

Khoan đã, hình như cô cũng chưa mười tám thì phải, thật ngại quá.

“A-ri-el!” Nhìn thấy sắc mặt vô cùng đặc sắc của em gái mình, Kỷ Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi gọi.

Kỷ Thần Hi cố nén cười nói:“Cứ đưa anh ấy về phòng trước đi.”

Thế rồi, dù rất không tình nguyện, cuối cùng Kỷ Hàn Phi cũng cõng Tịch Cảnh Dương người nóng như lửa về một căn phòng trống bên trong cung điện phía Bắc. Tuy hơi xa, nhưng cái xác của Elmich sẽ nhanh chóng bị phát hiện, để tránh rắc rối thì đi xa chút vẫn tốt hơn.

Đến bên giường, Kỷ Hàn Phi không chút nương tay ném Tịch Cảnh Dương xuống, khiến cho anh chàng đang bất tỉnh cũng suýt tỉnh lại vì đau. Kỷ Thần Hi vì xót cho anh mà lớn tiếng với Kỷ Hàn Phi:“Anh không thể nhẹ tay chút à!”

Kỷ Hàn Phi xoa xoa cái vai đau nhức của mình, vác một tên đàn ông chó trên lưng đi một quãng đường dài anh đã rất không vui, vậy mà còn bị đứa em gái có hiếu với trai mắng, càng khiến anh thêm tức giận, muốn trút tất cả lên người Tịch Cảnh Dương.

“Giờ sao? Em tính làm gì tiếp theo? Anh thấy hắn không ổn tí nào đâu.”

Suốt quãng đường, thứ đó của Tịch Cảnh Dương cứ cấn vào lưng anh. Là một thằng đàn ông, làm sao anh không biết đó là gì, tuy rất ghét bỏ nhưng nếu thật sự ném người xuống hồ, em gái anh sẽ nổi điên lên mất.

Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi nhẹ giọng nói:“Anh ra ngoài đi.”

Kỷ Hàn Phi trợn mắt:“Nè, ban nãy anh nói đùa thôi, em thật sự tính biến bản thân thành thuốc giải cho hắn ta?”

Kỷ Thần Hi nhìn bộ dạng chật vật của Tịch Cảnh Dương, khẽ rủ mắt:“Anh cảm thấy còn cách nào khác sao? Hay anh muốn em tìm cô gái khác đến làm thuốc giải cho bạn trai mình?”

Kỷ Hàn Phi lạnh giọng:“Anh không đồng ý!”

“Anh, em lớn rồi, em biết bản thân nên làm thế nào.”

“Đối với anh em mãi là đứa nhóc không bao giờ lớn. Anh không thể để em bị tên chó má này chiếm tiện nghi được!”

“Em thích anh ấy.”

“Thần Hi…” Kỷ Hàn Phi hạ giọng, anh hy vọng cô có thể hiểu cho tâm ý của anh. Tương lai của cô còn rất dài, không thể nào khiến cho bản thân bị vây hãm bởi một người đàn ông.

Kỷ Thần Hi ngước mắt nhìn lên, đôi mắt xanh sâu thẳm như biển cả bao la nhìn chằm chằm về phía Kỷ Hàn Phi, cô khẽ mỉm cười nói:“Từ giờ đến sáng mai, không để bất cứ ai đến gần căn phòng này, anh có thể, đúng chứ?”

“Ariel Gwyneth!” Kỷ Hàn Phi cau mày nghiêm giọng gọi.

Rất lâu rồi hai anh em không gọi nhau bằng tên thật, vì cái tên đó nhắc cho họ nhớ, họ mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa. Lần này, Kỷ Hàn Phi muốn cho em gái mình biết, anh rất nghiêm túc, anh cũng mong cô có thể suy nghĩ một cách nghiêm túc khi đưa ra quyết định.

Kỷ Thần Hi không nhiều lời thêm nữa, vì càng kéo dài thêm một giây, người đàn ông của cô càng bị thứ thuốc kia dày vò thêm một giây. Thuốc của gia tộc Elmich hoàn toàn không có cách giải, ngoại trừ cách nguyên thủy nhất.

“Ra ngoài.”

Dưới sự cố chấp của Kỷ Thần Hi, Kỷ Hàn Phi buộc phải nhường bước, tức giận bỏ ra ngoài.

…----------------…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom