Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1680


Nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Giang Ninh thì đã bị anh đánh bay ra đâm vào trên cột cửa, hét thảm một tiếng, rồi sau đó phun ra một ngụm máu tươi!

“To gan! Lại dám đến nhà họ Phương gây chuyện! Người đâu!”

Thấy như vậy thì vài người khác lập tức hô to lên, bọn họ không ngờ rằng người tới đây lại có chút bản lĩnh, còn dám đả thương người của bọn họ.

Rầm rầm…

Trong phút chốc, mười mấy người xông ra bao vây Giang Ninh.

Lúc đó.

Phương Uy đứng trong phòng khách, gương mặt bao phủ một loại sát khí lạnh lẽo.

“Mày nói ai? Muốn đích thân tao ra cổng nghênh đón, thật là một đồ chó ngông cuồng!”

Ông ta quát lớn: “Giết, sau đấy quăng ra ngoài!”

“Am”

Vừa dứt lời, một bóng dáng bay ngang vào đáp xuống cửa phòng khách, thoải mái kêu lên.

Con người của Phương Uy lập tức co rút lại thật mạnh.

Mười người canh cổng bên ngoài đều có thực lực không tệ, nhưng lúc này mới qua bao lâu đâu mà toàn bộ đều đã gục xuống rồi sao?

Ông ta cúi đầu liếc mắt nhìn tên người làm dưới chân kia, cả người cuộn tròn lại như một con tôm lớn cong lưng.

“Kẻ nào!”

Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Đến nhà họ Phương gây rối, muốn chết à!”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong tâm mắt Phương Uy.

Phương Uy đột nhiên ngừng nói?

Ông ta chỉ nhìn chăm chằm vào chân của Giang Ninh, nhìn dáng vẻ bước đi của anh, mỗi một bước tựa như không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho ông ta cảm thấy mỗi một bước vô cùng đặc biệt!

Tựa như bước trên một nhịp điệu đặc biệt, khiến cho ánh mắt Phương Uy biến đổi.

Người tới không đơn giản!

“Nhà họ Phương không hề cao xa không với tới như vậy, cho nên mày cũng đừng quá đắc ý”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Ông đã không chịu nghe lời tôi đưa người đến Đông Hải một cách an toàn, hoàn hảo thì tôi đây đành phải đích thân đến nhà thôi”

“Giang Ninh!”

Phương Uy phản ứng ngay lập tức.

Là Giang Ninh.

Anh ta vẫn dám đến nhà họ Phương, thật to gan, thật quá ngông cuồng mà…!

Sắc mặt Phương Uy sa sầm lại, hình như nhớ đến cái gì đó “Phương Hạ đâu?”
 
Chương 1681


“Răng rắc…”

Giang Ninh thuận tay lấy ra một cái túi trong túi quần, ngay sau đó, những mảnh vỡ lệnh bài của nhà họ Phương lập tức rơi lả tả xuống đất.

Ánh mắt Phương Uy càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Mày…”

Đây là lệnh bài nhà họ Phương của ông ta, là biểu tượng nhà họ Phương của ông ta, Giang Ninh thật sự quá ngông cuồng rồi.

“Đừng lấy thế lực Dòng họ lánh đời của nhà mày ra uy hiếp tao, tao không quan tâm đâu”

Giang Ninh hoàn toàn không có chút khách sáo nào, khi nhìn thấy sau lưng Phương Uy ngày càng có nhiều người xuất hiện thì vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút gì thay đổi.

“Nếu muốn con ông sống thì mạ giao Phương Nhiễm ra đây cho tôi”

“Mày dám uy hiếp tao?”

Phương Uy vừa phất tay một cái thì lập tức có chín bóng dáng xuất hiện bên cạnh, bước lên một bước, gương mặt đẳng đăng sát khít “Cao thủ hộ pháp của nhà họ Phương chắc còn dư lại chín tên này phải không nhỉ?”

Giang Ninh nhìn lướt qua, khinh thường nói: “Nếu như không có gì khác biệt so với ba tên phế vật kia thì đừng có đi ra làm gì cho mất mặt”

“Giết ba tên là giết, mà giết mười hai tên thì cũng là giết thôi!”

Vừa dứt lời, sắc mặt của chín người này đồng thời thay đổi.

Ba cao thủ hộ pháp đi theo Phương Hạ đến Đông Hải đều bị Giang Ninh gi ết chết rồi?

Mà ngay cả sắc mặt của Phương Uy cũng biến đổi không ngừng.

Ba cao thủ hộ pháp kia đều là cao thủ cấp bậc tông sư, cho dù đặt trong cấp bậc tông sư thì cũng được xem là đội ngũ hàng đầu.

Nghe giọng điệu của Giang Ninh giống như khi giết ba cao thủ hộ pháp này căn bản cũng chẳng hao phí bao nhiêu công Sức.

Sao có thể như thế được?

Trong lúc giật mình, Phương Uy kịp phản ứng.

Là Đông Hải!

Vùng đất cấm đói!

Phương Hồng Sơn đã từng nói rằng vùng cấm Đông Hải không đơn giản, cao thủ rất đông, nếu như không phải vì bọn họ kiêng dè nhà họ Phương thì tất nhiên bọn họ dám vây giết đám người Phương Hạ.

Đáng chết…!

Đây còn không phải là cái tên Giang Ninh này dựa vào thế lực của Đông Hải mà đến nhà họ Phương để nhe nanh múa vuốt hay sao?

“Cáo mượn oai hùm! Đây cũng không phải là Đông Hải!”

Phương Uy lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Giao Phương Hạ ra đây, nếu không thì hôm nay mày đừng hòng ra khỏi nơi này, núi Chung Nam sẽ là mồ chôn của mày!”

Giang Ninh đi về phía Phương Uy, chín hộ pháp lập tức cản lại trước người ông ta.

“Tôi đã nói rồi, ông gia Phương Nhiễm ra thì tự nhiên tôi sẽ tha cho Phương Hạ một mạng, nhưng mà nếu ông cảm thấy mạng của Phương Nhiễm quan trọng hơn mạng của con trai ông thì được thôi, ông cứ tiếp tục ra tay đi”
 
Chương 1682


Anh thản nhiên nói: “Còn riêng ông thì cũng phải để mạng lại cho tôi”

Đột nhiên Giang Ninh nở nụ cười.

Cười đến khinh miệt, cười đến mức tim của Phương Uy cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn, luôn có loại cảm giác ớn lạnh, lông tơ dựng đứng.

Tựa như thứ đang đến không phải chỉ có một mình Giang Ninh mà là cả một vùng biển máu, cuộn trào mãnh liệt mênh mông, có thể nuốt hết nhà họ Phương ngay lập tức!

Giang Ninh nhìn những kẻ được gọi là cao thủ hộ pháp nhà họ Phương, còn cảm giác được hai luồng hơi thở mạnh mẽ ẩn nấp trong bóng tối.

Đúng thật là nhà họ Phương này có chút năng lực, nhưng thế thì sao?

Nếu hôm nay bọn họ không giao người ra thì chính mình xuống đao tàn sát hết lại có làm sao?

Hai tên cao thủ ngầm kia có bản lĩnh thì đừng đi ra, nếu dám đi ra thì anh dám giết!

“Giết gã đi!”

Có người lên tiếng, vậy là bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng không cho Giang Ninh rời khỏi đây Phương Uy giơ tay lên, không cho bọn họ ra tay.

Sắc mặt ông ta u ám: “Phương Hạ còn sống?”

Giang Ninh gật đầu.

“Được, tao có thể cho mày đưa Phương Nhiễm rời đi, nhưng mày phải bảo đảm Phương Hạ còn sống, nếu không…

Cho dù có tàn phá hết Đông Hải thì tao cũng sẽ giết mày và tất cả người bên cạnh mày!”

Phương Hạ không thể chết được. Đó là đứa con trai mà ông ta coi trọng nhất, là tương lai của nhà họ Phương.

Làm sao mà chỉ một cái mạng của Phương Nhiễm có thể so sánh được với Phương Hạ, tuy Phương Uy không muốn giao người ra nhưng mạng của Phương Nhiễm so với Phương Hạ thì có nghĩa lý gì đâu?

Huống chỉ đây cũng chỉ là kế hoãn binh của ông ta mà thôi!

Hôm nay Giang Ninh đã đến đây rồi mà còn muốn rời đi?

Nằm mơ.

“Tất cả tránh ra!”

Phương Uy hô lên một tiếng, mấy cao thủ hộ pháp, đều lập tức tránh ra thành một đường.

Ông nhìn chằm chằm Giang Ninh, trong mắt hiện lên một sắc khí dữ tợn.

“Nếu như Phương Hạ gặp chuyện gì không may, tôi nhất định sẽ san bằng Đông Hải của cậu!”

Nói xong, ông hừ một tiếng: “Đi theo tôi!”

Phương Uy dẫn theo Giang ninh đi tới hướng hầm giam, âm thầm dùng tay ra hiệu, phía xa xa, lập tức có người nhận đi.

Cùng lúc đó, tin tức truyền ra rồi ra, Xoay người Toàn bộ người nhà họ Phương, đều biết Giang Ninh đến rồi.

Không chỉ tới trước cửa, lại còn trực tiếp ở ngay trước mặt uy hiếp Phương Uy, dùng mạng của Phương Hạ, đến trao đổi Phương Nhiễm bị giam giữ hai mươi năm!

Phương Đông nghe được tin, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng có một chút ý vị thâm sâu.
 
Chương 1683


“Giang Ninh đến rồi? Tên kiêu ngạo, cũng dám đuổi đến núi Chung Nam rồi, anh ta sao lại biết chỗ ở của nhà họ Phương”

Nơi ở của những nhà làm quan ở ẩn bọn họ, vị trí đều vô cùng bí ẩn, giấu ở bên trong núi sâu rừng già, người bình thường căn bản là không tìm được nơi này.

Ngoại trừ Phương Hạ bị tra hỏi ra, còn có thể là nguyên nhân gì?

“Cậu tư, cậu hai này là người ông chủ coi trọng nhất, lân này ông chủ để Phương Hạ đi Đông Hải lấy quyền phổ, đã có thể nhìn ra được, chỉ là không ngờ rằng, nơi Đông Hải này, ngọa hổ tàng long, quá mức đáng sợ, cậu hai vậy mà lại rơi vào tay Giang Ninh”

Cấp dưới thân tín, thấp giọng nói: “Bây giờ cậu hai ở trong tay bọn họ, Giang Ninh này mới dám không kiêng nể gì đến nhà họ Phương, yêu cầu đưa Phương Nhiễm đi”

Đáng sợ chính là Đông Hải, bọn họ đều cho rằng là như vậy.

Đây là lời mà Phương Hồng Sơn lúc quay trở về đã nói, ngay cả vị trưởng lão kia, ở Đông Hải đều bị kinh ngạc, thành phố này đáng sợ như thế nào, bọn họ có chút nhận thức rồi.

Nhưng đối với Giang Ninh, bọn họ có chút không biết rõ.

“Lời này của cậu, chỉ nói một nửa, còn một nửa đâu?”

Phương Đông lập tức nghe ra được.

“Cậu tư, đây là cơ hội của cậu đấy ạ!”

Cấp dưới thân tín cười lạnh, âm thanh ép xuống ngày càng thấp, thật cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, dường như lo lắng tai vách mạch rừng, bị nghe lén: “Cô chủ lớn nắm trong tay việc nội bộ, đối với vị trí chủ nhà không có hứng thú, cho dù là cậu tư cậu, hay là cậu hai làm chủ nhà, người được chọn nắm trong tay việc nội bộ, đều là cô chủ lớn, còn cậu ba….không nói tới cũng được.”

“Nếu như cậu hai đã chết…

Khóe miệng anh ta hiện lên một tia nham hiểm và xảo quyệt, ánh mắt Phương Đông nhất thời trở nên sắc bén.

“Đó là anh em tôi, là tay chân của tôi!”

Phương Đông hừ một tiếng, cấp dưới thân tín lập tức cúi đầu, nhưng anh ta biết, Phương Đông tuyệt đối không phải là người trọng tình nghĩa gì.

Trên con đường tranh giành vị trí chủ nhà, cái gì mà anh chị em, tất cả đều là chướng ngại vật, đều là người mà bản thân phải tiêu diệt!

“Sao tôi có thể hại anh em của mình chứ”

“Tấm lòng cậu tư nhân hậu, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng Giang Ninh này…. Nghe nói chính là một người tàn bạo, sẽ làm ra chuyện gì, đều rất khó nói”

Cấp dưới thân tín, nheo mắt: “Dù sao, cậu hai ở trong tay anh ta, lỡ như có chuyện gì, chọc giận Giang Ninh, anh ta tức giận lên, gi ết chết cậu hai thì sao? Đến lúc đó, chỉ sợ vẫn phải để cậu tư nghĩ cách, trả thù cho cậu hai nữa!”

Nghe vậy, ánh mắt Phương Đông híp lại, rồi từ từ mở ra, lộ ra hai đạo vầng sáng!

Anh ta chỉ tay vào cấp dưới thân tín, nụ cười càng ngày càng phát ra sự u ám: “Nam Sơn ơi là Nam Sơn, cậu nói rất đúng, Giang Ninh kia trời sinh bản tính hung bạo, nói không chừng sẽ giận dữ, giết Phương Hạ, chúng ta… tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra!”

“Vâng!”

Nam Sơn gật gật đầu: “Tấm lòng cậu tư nhân hậu, trọng tình trọng nghĩa, đối với nhà họ Phương, đối với anh em, là vô cùng yêu thương, tôi vô cùng kính nể!”

“Chuyện này, tôi sẽ giải quyết, hy vọng có thể vì cậu tư san sẻ khó khăn”
 
Chương 1684


“Được!”

Phương Đông lập tức gật đầu, nhìn chằm chằm Nam Sơn, cưởi tủm tỉm: “Vị trưởng lão của nhà họ Phương này, không về thiếu chỗ trống, xem ra tôi phải đề nghị với ba một chút, đổi vài người thích hợp lên”

Nghe câu nói này, sắc mặt Nam Sơn không thay đổi, nhưng trong lòng thầm vui vẻ, liên tục chắp tay: “Cậu tư anh minh”

Nói xong, cậu ta cung kinh lùi về sau, nhẹ giọng rời khỏi.

Phương Đông ngồi ở kia, trong ánh mắt có ý hung tợn.

Cái gì mà anh em ruột, cái gì mà bạn bè thân thiết, đến lúc cần giết, thì phải giết, tăng giá trị nhiều nhất mà thôi.

“Giang Ninh… Cái nồi này, chỉ có thể để cậu gánh vác rồi!”

Cùng lúc đó.

Trong hầm giam nhà họ Phương.

Nói là hầm giam, nhưng so với hầm giam trong tưởng tượng, hoàn toàn không giống nhau.

Ít nhất, người có thân phận giống như Phương Nhiễm, trên người dù gì cũng chảy dòng máu của nhà họ Phương, không đến mức bị giam vào trong cái hầm như thế này.

Hang núi sâu thẳm, chỉ có chút ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu xuyên vào.

Phương Uy đứng ở trước cửa hang núi, bên cạnh có hai người đi theo, tách ra hai bên, ông quay đầu nhìn Giang Ninh: “Phương Nhiễm mà cậu cần ở ngay bên trong hầm giam này, cậu dám đi vào không?”

Giang Ninh không nói gì, trực tiếp cất bước đi vào trong.

Phương Uy đi ở đẳng trước, Giang Ninh đi theo phía sau ông, vẻ mặt của anh bình tĩnh, dường như chẳng sợ hầm giam bên trong ngọn núi này, là cạm bãy trùng trùng, anh cũng không có chút sợ hãi!

Anh muốn đưa Phương Nhiễm đi, đây là nguyện vọng của Hà đạo nhân, chuyện mà Hà đạo nhân chưa hoàn thành, người làm đệ tử như anh, cho dù chết, cũng muốn giúp ông ấy hoàn thành.

Đường nhỏ khúc khuỷu âm u, hầm giam trong hang núi này cũng không tính là lớn, nhiều nhất chỉ có thể nhốt vài người mà thôi.

Mấy gian phòng ở được ngăn cách, chuyên môn giảm lỏng người phạm sai lầm trong gia tộc, để bọn họ ở đây sám hối.

“Rầm rầm”

Khóa cửa sắt vang lên một tiếng, Giang Ninh quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Phương Thu!

Hiển nhiên, Phương Thu cũng rất bất ngờ, không ngờ quay về nơi này, lại gặp Giang Ninh.

“Giang Ninh!”

Phương Thu lúc này, ngồi dưới đất, trên mặt không có chút huyết sắc, càng không còn chút tỉnh thần, bị nhốt ở trong vách tường sám hối, chưa đến lúc, là sẽ không có người đến thả anh ta đi.

Giang Ninh nhìn anh ta một cái, hơi hơi híp mắt.

“Đường đi đến nhà họ Phương của tôi, cũng là tên vô liêm sĩ này nói cho cậu nhỉ?”

Phương Uy thấy Giang Ninh liếc nhìn một cái, lại liếc nhìn Phương Thu một cái, trên mặt hiện vẻ chán ghét, một chút cũng không che giấu: “Người nhà họ Phương của tôi, tất cả đều là kẻ phản bội, khiến người ta thất vọng!”

Nghe được lời Phương Uy nói, cả người Phương Thu có chút run rẩy, anh ta giãy dụa, muốn giải thích hai câu, bản thân cái gì cũng không nói.
 
Chương 1685


Nhưng Phương Uy căn bản là không nghe.

“Đi thôi, còn chờ cái gì!”

Phương Uy tiếp tục đi, Giang Ninh đi theo, Phương Thu chạy đến cửa, bàn tay nắm chặt lấy trụ song sắt trước cửa, sự mất mác và khổ sở trên mặt, căn bản không che giấu được.

Tai sao, tại vì sao!

Tư chất võ đạo thiên phú của anh ta ở trong bốn người con của Phương Uy được xem là cao nhất, nhưng Phương Uy đối với anh ta, từ trước đến nay chưa bao giờ vui tươi hòa nhã!

Anh ta phản nghịch, anh ta ngang bướng, đều là vì thu hút sự chú ý của Phương Uy, từ nhỏ đến lớn, đều là như thế, nhưng đến khi nào Phương Uy mới đối xử gần gũi với anh ta đây?

“PhichI”

Phương Thu đánh một quyền nện trên cửa sắt, ánh mắt lập tức trở nên đỏ rực.

Anh ta không cam tâm.

Lại càng không khuất phục!

Giang Ninh đi theo Phương Uy, đi đến gian phòng cuối cùng, ánh sáng ở nơi này, càng sáng hơn một chút, gần ở sau lưng ngọn núi, còn có một cái cửa sổ, lộ ra một dòng ánh sáng yếu ớt.

Trong phòng, bày ra một cái giường, ghế dựa đơn giản, còn có rất nhiều sách, cùng với một cái bàn trang điểm cũ kỹ.

Phía trước bàn trang điểm, có một người phụ nữ đang ngồi, đối diện gương, đang chú tâm trang điểm cho bản thân.

Trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân, nhưng người phụ nữ ấy, ngay cả quay đầu lại liếc nhìn một cái cũng không thèm, hoàn toàn tập trung tinh thần, nghiêm túc ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cần thận tỉ mỉ tô son.

“Phương Nhiễm!”

Phương Uy nhíu mày, gọi một tiếng: “Anh cả đến rồi, vẫn không thèm liếc nhìn một cái sao”

Trong giọng nói của ông ta, rõ ràng có ý không hài lòng.

Thậm chí, là chán ghét.

Người phụ nữ ngồi ở đẳng kia, vẫn không thèm quay đầu nhìn lại, giống như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, cách trang điểm và ăn diện của bản thân, mới là quan trọng nhất.

Chuyện còn lại, người còn lại, bà ấy đều không cần.

Phương Uy cảm thấy có chút rất mất mặt, quay đầu liếc nhìn Giang Ninh một cái, hừ nói: “Đó chính là Phương Nhiễm, là người cậu muốn tìm, tự cậu đi nói chuyện đi!”

“Cậu có thể đưa bà ấy đi, nhưng bà ấy có chịu theo cậu hay không, không phải là tôi có thể quyết định được”

Ông hừ một tiếng: “Chuyện cậu yêu cầu, tôi đã làm được rồi, nếu như Phương Hạ có chút chuyện gì, tôi nhất định san bằng Đông Hải của cậu!”

Nói xong, Phương Uy phủi tay bước đi.

Còn Giang Ninh đứng ở cửa, nhìn thấy người phụ nữ ngồi đẳng kia, không hề mở miệng nói chuyện.

Anh không hề làm phiền người phụ nữ trang điểm, lẳng lặng đứng đợi.

Mãi đến khi Phương Nhiễm dừng tay, đứng lên, Giang Ninh trực tiếp quỳ xuống.
 
Chương 1686


“Giang Ninh bái kiến sư mẫu!”

Đây là lễ nghi!

Nghe thấy hai chữ sư mẫu, Phương Nhiễm quay đầu lại.

Năm tháng dường như không hiện trên gương mặt cô, dấu vết lưu lại quá nhiều, khuôn mặt kia, vẫn xinh đẹp, trẻ trung như trước, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Giang Ninh, mang theo một tia hoài nghi.

“Cậu gọi tôi là gì?”

“Sư mẫu”

Giang Ninh nói: “Con là đệ tử của Hà đạo nhân”

Nghe được ba chữ kia, cả người Phương Nhiễm đột nhiên run lên, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Bà ấy bước hai ba bước, rất nhanh đi đến trước mặt Giang Ninh, đỡ anh đứng dậy, đôi môi run rẩy nói: “Cậu nói ai cơ?”

“Hà đạo nhân, tên thật là, Hà Dũng”

“Anh… anh ấy! Anh ấy đâu?”

Phương Nhiễm lập tức ngẩng đầu, nhìn về hướng bên ngoài, dường như hy vọng điều gì đó, nhanh chóng xoay người, chạy về phía trước bàn trang điểm, cẩn thận kiểm tra, sắc mặt của bản thân, có phải vẫn chưa sửa lại cho đẹp.

Bà ấy muốn cho người đàn ông kia, từ đầu đến cuối luôn nhìn thấy bộ mặt đẹp nhất của mình!

“Sư mẫu, sư phụ của con, ông ấy… đã chết rồi!”

Giọng điệu của Giang Ninh, có chút nghẹn ngào.

“Choang!”

Một cái chai không cẩn thận bị tay của Phương Nhiễm lướt qua rơi xuống mặt đất, lập tức vỡ thành mảnh nhỏ.

Bà ấy ở đó giật mình, khoảng chừng vài giây, mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Giang Ninh, dường như vừa mới cho bà niềm vui, lập tức thành hoảng sợ, ngay cả âm thanh của bà, cũng đều nghẹn ngào theo: “Cậu nói.. cậu nói cái gì? Cậu nói anh ấy đã chết?”

“Làm sao anh ấy có thể chết được? Anh cả của tôi nói, tha cho anh ấy một con đường sống, anh cả đồng ý với tôi, chỉ cần tôi chấp nhận trừng phạt, anh ấy sẽ không phải chết, anh ấy rõ ràng…”

Âm thanh của Phương Nhiễm run rẩy kịch liệt, đi đến trước mặt Giang Ninh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ôm chặt lấy tay của Giang Ninh, vô cùng gắng sức, thậm chí là dùng móng †ay, cào rách tay của Giang Ninh.

“Cậu đang gạt tôi phải không? Cậu đang gạt tôi! Anh ấy sẽ không chết! Anh ấy không thể nào chết được!”

“Tôi đã nói với anh ấy, hai mươi năm! Sau hai mươi năm, tôi chỉ phải ở trong hầm giam này hai mươi năm là có thể ra ngoài gặp anh ấy, anh cả của tôi cũng đã đồng ý với tôi rồi!”

Giang Ninh không nói gì.

Phương Nhiễm ở trước mắt, không còn là hai mươi năm trước nữa rồi, cô gái vừa trưởng thành kia, vẫn còn đơn thuần như trước, còn tin tưởng lời nói của Phương Uy.

Thật ra sau khi Phương Nhiễm bị giam giữ, Phương Uy liền trực tiếp ra lệnh, cho Phương Hắc Sơn đi giết Hà đạo nhân!

Chỉ là Phương Hắc Sơn âm thầm giữ lại Hà đạo nhân, uy hiếp lợi dụng Hà đạo nhân để làm việc cho anh ta mà thôi.

“Ông ấy chết dưới tay của Hắc Sơn, không thể nào giữ đúng ước hẹn hai mươi năm”
 
Chương 1687


Giang Ninh nói: “Chính là vài ngày trước.”

Cái gì mà ước hẹn hai mươi năm chó má, trong lòng Giang Ninh, một trận lửa giận dần dần bốc lên!

Gạt người, tất cả đều là gạt người hết!

Phương Nhiễm không nói gì, bà ấy buông lỏng cánh tay của Giang Ninh, cả người giống như hóa đá, đứng yên bất động ở đó.

Thậm chí bà ấy cũng không hỏi lại, dường như trong lòng đã sớm đoán được, kết quả sẽ là như vậy.

Hai hàng nước mắt từ khóe mắt bà chảy xuống, chảy tới cắm, nhỏ giọt tí tách xuống trên mặt đất.

“Sư mẫu, xin người kìm nén đau thương”

Giang Ninh không nên nói cái gì.

Loại đau khổ này, anh có thể hiểu được, mất đi người đối với bản thân mình mà nói vô cùng quan trọng, loại đau khổ này, bản thân Giang Ninh đã từng trải qua.

Nhưng anh biết, nỗi đau của anh, so ra còn thua kém Phương Nhiễm.

Bà đã đợi sư phụ của mình ròng rãn suốt hai mươi năm!

Hai mươi năm như một ngày, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm chút cách ăn mặc của bản thân, không có nhan sắc của mình già đi theo năm tháng, hy vọng lúc gặp lại sư phụ của mình, vẫn giữ được dáng vẻ năm đó.

Ưa nhìn như trước, xinh đẹp như trước.

“Con muốn đón người trở về, hiếu kính với sư mẫu, thay thế sư phụ chăm sóc người.”

Giang Ninh đã mở miệng: “Nhà họ Phương này…”

“Tôi không đi.”

Nước mắt Phương Nhiễm rơi đầy trên mặt, cũng lắc lắc đầu: “Tôi không thể đi”

Giang Ninh ngẩn ra.

Phương Nhiễm không chịu đi?

Vừa rồi Phương Uy cũng nói, ông ta có thể để Giang Ninh đưa Phương Nhiễm đi, nhưng bản thân Phương Nhiễm có chịu đi hay không thì là chuyện của Phương Nhiễm.

Chẳng lẽ, cả quãng đời còn lại bị nhốt ở trong hầm giam tối tăm ngột ngạt này, Phương Nhiễm vẫn muốn tiếp tục sao?

“Sư mẫu…”

“Tôi không thể đi”

Phương Nhiễm lại lắc lắc đầu, bà ấy nhìn Giang Ninh, giọng điệu run rẩy: “Tôi thật sự không thể đi, anh ấy đã chết rồi… tôi còn có thể đi đâu?”

Cô cười khổ, gạt bỏ nụ cười tươi: “Tôi sớm nên biết kết quả như thế này, tôi sớm nên biết được”

“Sư mẫu, người đang lo lắng điều gì?”

Giang Ninh hỏi: “Con muốn dẫn người đi, không ai có thể ngăn cản!”

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Phương Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt một cái, biết loại người như Phương Uy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả mình đi.
 
Chương 1688


Bà ấy làm ô uế thanh danh nhà họ Phương, Phương Uy không giết bà ấy, giữ lại cho bà ấy một mạng, chính là để giết gà dọa khi, dùng bản thân bà ấy để cảnh cáo từ trên xuống dưới nhà họ Phương!

“Cậu mau đi đi! Loại người như anh cả của tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa… cậu là đệ tử của anh ấy!”

Phương Nhiễm vội vàng nói: “Đi maul”

“Con nhất định, đưa người đi, con đã đồng ý với sư phụ rồi.”

Giang Ninh kiên quyết lắc đầu.

“Tôi đi không được!”

Nghe tiếng bước chân bên ngoài dồn dập, Phương Nhiễm sốt ruột nói: “Con của tôi… đứa con của tôi vẫn còn ở nhà họ Phương! Đứa con của tôi và sư phụ của cậu, vẫn còn ở nhà họ Phương!”

Nghe vậy, đầu Giang Ninh lập tức nổ vang.

Sư phụ còn có một đứa con?

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghe Hà đạo nhân nói qua.

“Sư phụ cậu anh ấy không biết”

Phương Nhiễm khóc: “Năm đó sau khi chúng tôi cách biệt, tôi liền phát hiện mình đã có thai, nhưng mà…. đứa nhỏ đã bị anh cả của tôi đưa đi, tôi nhất định phải tìm được thăng bé, cho nên, tôi không thể đi, cậu hiểu chưa?”

“Đi maul”

Bà ấy cắn răng, hít một hơi sâu: “Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, tôi biết cậu là đệ tử tốt của anh ấy, nhưng tôi không thể đi, cảm ơn cậu, đã cho tôi biết tin tức của anh ấy”

Phương Nhiễm lắc đầu.

Giang Ninh không ngờ rằng, Hà đạo nhân còn có một đứa con trên đời, càng không biết, ngay cả Phương Nhiễm cũng không biết tung tích của đứa nhỏ.

“Suy cho cùng tôi vẫn là người nhà họ Phương, cho dù anh cả rất nhãn tâm, cũng sẽ không giết tôi, nhưng nếu tôi rời đi…

Nước mắt Phương Nhiễm không dừng lại được: “Đứa con của tôi phải làm sao đây!”

Hà đạo nhân đã chết rồi, nếu như đứa con của ông mà anh cũng không bảo vệ được thì anh vô dụng đến mức nào đây chứ?

Giang Ninh chau mày.

Anh không ngờ rằng, sự việc sẽ biến thành ra thế này.

Phương Nhiễm không chịu rời đi, khăng khăng phải ở lại nhà họ Phương, bởi vì bà ấy biết, nếu như bản thân rời đi, chỉ sợ không bao giờ có thể tìm lại được đứa con của mình nữa.

Bà ấy lắc đầu, biết ơn Giang Ninh đã mạo hiểm đến cứu mình, nhưng bà ấy của hiện tại, trong lòng cũng chỉ còn lại chờ đợi.

“Cậu đi đi”

Phương Nhiễm gạt bỏ vẻ tươi cười: “Ngày này, kỳ thật tôi đã sớm nghĩ đến, chỉ là….chỉ là…”

“Con sẽ quay lại”

Giang Ninh không nói gì nhiều như vậy.

Anh biết bây giờ mặc kệ bản thân mình nói cái gì, Phương Nhiễm cũng sẽ không cùng mình rời đi.
 
Chương 1689


Chưa có được tung tích đứa con của bà ấy, bà ấy nhất định sẽ không đi.

Hai mươi năm này, bà ấy cam tâm tình nguyện bị giam lỏng cũng là vì đứa nhỏ còn đang ở nhà họ Phương, bà ấy không thể rời đi, lại càng không dám rời đi!

Nhưng đứa nhỏ này, đang ở đâu?

“Dòng họ lánh đời không đơn giản như vậy đâu, cậu không cần mạo hiểm vì tôi “Con đã đồng ý với sư phụ, cho dù như thế nào đều sẽ cứu người ra ngoài, bây giờ biết được sư phụ còn có một đứa con, vậy ngay cả thằng bé, con cũng sẽ cứu ra ngoài.”

Giang Ninh kiên định nói.

Chuyện mà anh muốn làm, không ai có thể cản được!

Nói xong, Giang Ninh cũng không lãng phí thời gian.

Bây giờ Phương Nhiễm không chịu đi, anh có nói thế nào cũng vô dụng.

Anh xoay người đi ra ngoài, đi đến cửa phòng của Phương Thu, dừng bước.

“Tại sao, cậu ở đến nơi này?”

Phương Thu vẫn ngồi dưới đất như trước, trên mặt có chút cô đơn.

Thân là người của nhà họ Phương, thân là con của Phương Uy, anh ta cảm thấy bản thân cũng không có được sự xem trọng đầy đủ, so với những người khác, anh ta chỉ giống như người ngoài.

“Không phải là tôi nên hỏi anh, vì sao lại đến đây?”

Giang Ninh đứng ở cửa, cách song sắt, nhìn thấy Phương Thu bên trong: “Đường đường là con trai nhà họ Phương, vậy mà lại bị giam lỏng, xem ra cậu ở nhà họ Phương, không có địa vị gì cả”

Phương Thu không nói lời nào.

“Bốn đứa con của Phương Uy, Phương Xuân nắm trong tay chuyện nội bộ của nhà họ Phương, Phương Hạ là điểm yếu của Phương Uy, đảm nhận vị trí chủ nhà đời sau, còn Phương Đông, trẻ tuổi hơn cậu, võ nghệ kém hơn so với cậu, nhưng địa vị ở nhà họ Phương, cũng cao hơn so với cậu, tại sao?”

Giang Ninh giống như đang hỏi Phương Thu, lại giống như: đang hỏi chính mình.

Anh nhìn chằm chằm Phương Thu, cười như không cười.

“Cậu ở nhà họ Phương, rất không được chào đón nhỉ”

“Anh im miệng!”

Phương Thu quát lớn: “Địa vị của tôi ở nhà họ Phương thế nào, có liên quan gì đến anh chứ?”

“Tôi chỉ là đồng cảm với cậu th Giang Ninh thản nhiên nói: “Cậu đến Đông Hải, là vì có được quyền phổ, muốn ở trước mặt Phương Uy ra mặt, để ông †a xem trọng liếc nhìn cậu một cái nhỉ?”

“Chỉ tiếc là, cậu thất bạ còn làm cho ông ta tức giậ Phương Thu đứng lên, hai tay năm chặt, gay gắt nhìn chằm chằm Giang Ninh.

Không chỉ có thất bại, hơn nữa nữa.

“Trong lòng cậu hẳn cũng biết, cho dù cậu có được quyền phổ, Phương Uy cũng sẽ không xem trọng mà liếc nhìn cậu một cái, ở trong mắt ông ta, cậu chính là người ngoài, có lẽ, từ nhỏ đã như thế, tôi nói đúng không?”

“Anh câm miệng! Câm miệng! Tôi bảo anh câm miệng!”

Phương Thu đánh một quyền lên trên cửa song sắt, rống lên giận dữ.
 
Chương 1690


Khuôn mặt kia, đã trở nên dữ tợn, tràn đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.

Mỗi một câu nói của Giang Ninh, đều giống như con dao nhọn, đâm vào lồ ng ngực anh!

“Đáng thương.”

Giang Ninh lắc lắc đầu, thản nhiên nói một cậu, không để tâm đ ến bệnh tâm thần của Phương Thu, xoay người rời đi.

Phía sau, Phương Thu nắm tay nện ở trên cửa sắt, nặng lấy hơi, phãn nộ, không cam lòng, tất cả cảm xúc, đều thay đổi trên mặt anh ta.

Giang Ninh đi ra khỏi hang núi, bên ngoài đã vây quanh thành một vòng, ước chừng có khoảng mấy chục người!

Đảo mắt liếc qua một cái, không có một ai thấp hơn cấp bậc tông sư, hơn nữa hơi thở của hai đạo dũng mãnh kia, ở ngay gần đây!

“Bà ấy không chịu đi theo anh?”

Phương Uy đứng ở đó, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Người nhà họ Phương tôi, anh muốn mang đi cũng không dễ dàng như vậy!”

“Cơ hội, tôi cũng đã cho anh rồi, nhưng anh không đưa bà ấy đi, vậy là do anh không có khả năng!”

Giang Ninh không để ý tới sự khiêu khích của Phương Uy, lại càng không quan tâm đ ến nhiều người vây quanh như vậy.

Anh biết họ không dám tùy tiện ra tay.

“Nếu tôi đã đến nhà họ Phương thì phải dẫn một người đi”

Giang Ninh nhìn về phía Phương Uy, hờ hững nói: “Nếu Phương Nhiễm không chịu đi theo tôi, vậy tôi dẫn người khác đi”

“Ngông cuồng!”

Phương Uy tức giận hét lên: “Nhà họ Phương của tôi lại để anh muốn làm gì thì làm à?”

“Phương Thu.”

Giang Ninh làm như không nghe thấy lời Phương Uy, thẳng thắn nói: “Thằng nhãi này khi ở Đông Hải đã phá hỏng cửa phòng làm việc của tôi đến giờ vẫn chưa bồi thường, thuyết phục tôi cho làm công trả nợ mà lại lén lút chạy đi”

“Thiếu nợ thì trả tiền, hai năm rõ mười.”

Thấy Phương Uy muốn nói, ngất lời ông ta thẳng thừng: “Hoặc là, anh ta đến trả, hoặc là Phương Hạ đến trả, ông tự mình chọn một cái đi: “Anht”

Phương Uy vừa muốn từ chối, nhưng khi Giang Ninh nói tới Phương Hạ, khuôn mặt ông ta mới lập đỏ bừng vì tức giận.

“Anh thật sự cho răng tôi không dám giết anh à!”

“Ông dám”

Giang Ninh vẫn bình tĩnh, mặt hờ hững như không: “Chỉ là ông không có bản lĩnh đó”

Anh cất bước đi ra ngoài một cách vững vàng khiến mười mấy cao thủ của nhà họ Phương rẽ ra một lối đi, không dám ngăn cản.

Chỉ riêng loại khí thế này đó thôi đã khiến họ phải kiêng nể!

Thong dong, điềm tĩnh, đối mặt với nguy hiểm không lo sợ!
 
Chương 1691


Chưa kể, Phương Hạ còn đang ở Đông Hải, nếu Giang Ninh xảy ra chuyện gì, vậy Phương Hạ cũng nhất định không thể sống được, chắc chắn là thế.

Cho dù bọn họ có thể đối phó được với Giang Ninh, cũng khó có thể cứu người rời khỏi Đông Hải. Cái tên của khu đất cấm này đã ăn sâu vào tâm trí họ.

“Tôi đợi anh ta ở cửa”

Bóng lưng Giang Ninh biến mất, chỉ để lại một câu nói này.

“Chủ nhân, không thể để anh ta mang Phương Thu đi!”

Có người lên tiếng, giận dữ nói: “Anh ta muốn bắt ai đi thì bắt, nhà họ Phương còn gì là uy nghiêm để nói nữa?”

“Chủ nhân, thằng nhãi này quá kiêu ngạo! Giết nó đi!”

“Uy phong của nhà họ Phương sao có thể để bị khiêu khích như vậy. Chủ nhân, để chúng tôi giết anh ta!”

Không ít người la lên, không chịu được sự phách lối của Giang Ninh.

Đây là nhà họ Phương, là Dòng họ lánh đời!

Không nói tới quá khứ, xưa nay chưa từng có ai dám lớn mật bước vào nhà họ Phương nói muốn đưa ai đi liền mang người đó đi. Cho dù là hiện tại bọn họ cũng không bao giờ cho phép.

Mặt Phương Uy không cảm xúc, ánh mắt sâu xa không dứt như đang suy nghĩ cân nhắc gì đó.

Giang Ninh là hạng người gì ông ta không hề biết, nhưng ông ta chắc chắn nếu mình không nghe theo Giang Ninh thì Phương Hạ nhất định sẽ không sống được.

Thủ đoạn độc ác còn chưa đủ, dám đến cả núi Chung Nam? Đến nhà họ Phương của ông ta?

“Thả Phương Thu ra”

Phương Uy hét lên.

“Chủ nhân!”

“Câm miệng!”

Phương Uy tức giận hét lên: “Ông là chủ nhân hay tôi là chủ nhân? Chỉ là một Phương Thu, sống hay chết không quan trọng, nhưng mà Phương Hạ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!”

Ông ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn địa lao trong hang núi.

Chỉ cần Phương Nhiễm vẫn còn ở đây, Giang Ninh nhất định sẽ quay lại.

Chờ Phương Hạ bình an trở về thì đó chính là ngày tàn của bọn Giang Ninh!

Cổng chính nhà họ Phương.

Giang Ninh đứng ở đó, chẳng bao lâu Phương Thu đã được người đưa ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi đầy nghi hoặc.

Anh ta không biết tại sao Giang Ninh lại muốn đưa anh ta đi, muốn giết anh ta hay sao?

“Nhà họ Phương, lấy mạng của cậu để đổi lấy mạng Phương Hạ”

Giang Ninh dường như biết Phương Thu đang suy nghĩ gì, thẳng thắn nói: “Tôi nói rồi, mạng của cậu đối với nhà họ Phương không có bất kỳ giá trị gì cả, giờ tin chưa?”

Sắc mặt Phương Thu tái nhợt, suýt chút nữa không thể đứng vững.
 
Chương 1692


Anh ta nhìn Giang Ninh, cười tự giễu rồi nói: “Mạng của tôi có tư cách đổi với Phương Hạ sao?”

Về địa vị, anh ta và Phương Hạ cũng không thể nào coi như nhau.

Phương Hạ trở thành tông sư năm hai mươi hai tuổi, được Phương Uy khen ngợi, còn được thưởng nóng. Còn mình đã đạt đến cấp tông sư năm mười sáu tuổi!

Kết quả thì sao?

Anh ta vui vẻ đi tới chỗ Phương Uy nói, nhưng Phương Uy lại có vẻ không vui, ngược lại còn mắng anh ta!

Từng hình ảnh trong quá khứ hiện ra trong đầu, ngỡ như chỉ vừa mới xảy ra trước mắt.

Phương Thu nhìn Giang Ninh: “Anh muốn mạng của tôi đúng không?”

Anh ta gật đầu: “Được rồi, nếu anh muốn có thì anh cứ lấy đi”

Giang Ninh liếc nhìn anh ta, nhìn vẻ mặt thất vọng như tro nguội của anh ta, lạnh nhạt nói: “Trước hết bồi thường cánh cửa cho tôi đã, nên làm công cho võ quán của tôi tới khi nào thì phải làm đến lúc đó.”

“Còn việc có lấy mạng của cậu hay không thì tôi nói mới tính”

Giang Ninh nói xong liền xoay người rời đi, Phương Thu giống như bị rút hết linh hồn, không nói nữa liền đi theo phía sau Giang Ninh.

Anh ta đi được mấy bước lại dừng, quay đầu lại nhìn lên tấm biển trên cổng chính nhà họ Phương, hai chữ thật lớn kia.

Nhà họ Phương!

Đột nhiên anh ta cảm thấy nơi này đối với anh ta dường như không có quan hệ gì quá nhiều, trên người anh ta vốn dĩ cũng không chảy dòng máu của nhà họ Phương.

Nếu không thì Phương Uy sao có thể đối xử với anh ta như thế này?

Phương Thu mím môi, không nói lời nào, đi theo sau Giang Ninh, rời khỏi nơi này.

Hai người bọn họ vừa mới đi ngay lập tức có mấy bóng người vút qua rừng cây, đi vòng vèo.

Cũng trong lúc đó.

Nhà họ Phương.

Sâu trong địa lao trong hang núi.

Phương Uy đứng trước phòng giam của Phương Nhiễm, vẻ mặt chán nản.

“Tôi cho rằng cô sẽ vội vã rời khỏi nhà họ Phương chứ”

“Hai mươi năm rồi, ông biết mình sai chưa?”

Phương Nhiễm nhìn người anh cả này, mặt không cảm xúc.

“Tôi không cho rằng mình đã sai.”

Giọng bà ấy bình tĩnh: “Trái lại tôi cảm thấy người sai là anh”

“Hừ!”

Sắc mặt Phương uy đột nhiên chùng xuống.

“Là do lỗi của anh, chúng tôi bị anh chia rẽ. Giờ anh ấy đã chết rồi. Tôi đã đợi anh ấy hai mươi năm, là hai mươi năm đấy!”
 
Chương 1693


Giọng nói của Phương Nhiễm giống như gai nhọn, đâm vào tim Phương Uy mãnh liệt: “Đối với anh mà nói, anh thắng được cái gì? Anh cả tốt bụng của tôi à, anh cho rằng bản thân ở trong lòng tôi còn có uy nghiêm sao?”

“Phương Nhiễm!”

Phương Uy quát lên: “Cô đừng có không biết phân biệt tốt xấu. Năm đó nếu không phải tôi gắng sức bảo vệ thì cô đã chết từ lâu rồi!”

“Vậy bây giờ anh có thể giết tôi”

Phương Nhiễm vẫn bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: “Dù sao đối với anh, tôi có sống hay không cũng chẳng quan trọng”

Cô ấy nhìn Phương Uy, kiểu khinh thường, kiểu thờ ơ kia khiến trong lòng Phương Uy rất khó chịu.

Ông ta là chủ nhân của nhà họ Phương, từ đầu đến cuối đều phải giữ gìn sự uy nghiêm của nhà họ Phương, giữ gìn sự uy nghiêm của chủ nhân như ông ta.

Gia quy không cho phép tự ý ra ngoài, không cho phép yêu người ngoài, càng không cần nói đến thân là phụ nữ của Dòng họ lánh đời, hôn nhân không phải là thứ bọn họ có thể tự làm chủ.

Nhưng Phương Nhiễm thì sao?

Không chỉ làm trái gia quy mà còn có thai rồi sinh con!

Tô¡ sẽ không giết cô.”

Phương Uy điềm nhiên nói: “Cô sống mới là lời cảnh báo tốt nhất cho gia đình kia. Người nhà của họ vì nhìn thấy cô sẽ hiểu rõ quyết tâm giữ gìn sự uy nghiêm của nhà họ Phương của tôi”

Ngay cả em gái ruột của mình, ông ta cũng có thể tàn nhẫn như vậy, những người khác, còn ai dám khiêu khích ông ta?

Còn ai dám thách thức sự uy nghiêm của nhà họ Phương?

“Tôi sẽ cho cô thấy, cái thứ nghiệt chủng cô sinh ra kia sẽ bị người ta phỉ nhổ như thế nào, sẽ lãng phí thời gian một đời của bản thân ra sao, cuối cùng cũng thành một kẻ vô dụng!”

Nghe vậy, sắc mặt Phương Nhiễm thay đổi, tay bà ấy đập mạnh trên cửa. Cách cửa song sắt nhìn chằm chằm vào Phương Nhiễm qua song sắt.

“Anh còn là người nữa không, đó là cháu ngoại của anh đấy!”

“Ha ha, tôi đến cả em gái ruột như cô cũng có thể không cần, cháu ngoại là cái gì? Đó chỉ là nghiệt chủng cô cùng cái tên không biết xấu hổ kia sinh ra thôi!”

Phương Uy không hề có chút kiêng nể nào!

Lời nói của ông ta sắc như dao kiếm đâm mạnh vào trái tim Phương Nhiễm!

Trơ mắt nhìn bà ấy nước mắt ròng ròng, nhìn bà ấy khóc đến cõi lòng tan nát, ông ta cũng không động lòng thương cảm.

Ông ta tới gần song sắt, đối mặt với Phương Nhiễm. Hai người chỉ nhìn vào một cánh cửa, cách nhau chưa đến hai mươi phân, nhưng một bên ngồi tít trên cao, còn một bên thì đáng thương tội nghiệp.

“Cô yên tâm, bây giờ tôi sẽ không nói cho cô biết nó là ai, cũng sẽ không nói nó đang trải qua những gì. Cô chỉ cần biết nó rất thảm hại, sau này sẽ càng thảm hại hơn. Khi nào nó chết tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe”

“Âm!”

Lòng bàn tay của Phương Nhiễm đập mạnh vào cửa, phát ra tiếng vang. Phương Uy mặc kệ.

Ông ta nhìn chằm chảm vào mặt đó của Phương Nhiễm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm đó lúc cô không biết xấu hổ nên nghĩ tới có ngày hôm nay rồi chứ!”
 
Chương 1694


Nói xong, Phương Uy không nói lại nữa, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Phương Nhiễm đứng ở đó, lòng như sụp đổ.

“Anh đứng lại! Đứng lại! Trả con lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”

“Phương Uy, anh không phải con người! Đồ khốn kiếp!”

“Trả lại con cho tôi, trả lại cho tôi!”

Toàn bộ địa lao trong hang núi vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của bà ấy.

Trong rừng.

Phương Thu không nói lời nào, đi theo sau Giang Ninh.

Tinh thần anh ta hơi hoảng hốt.

Hôm nay rời khỏi núi Chung Nam, rời khỏi nhà họ Phương giống như mãi mãi không về được nữa.

Anh ta không cảm thấy Giang Ninh sẽ giết mình.

Giang Ninh là người như thế nào, tuy rằng ở cùng anh không lâu, nhưng trong khoảng thời gian ở Đông Hải, Phương Thu có thể thấy rằng Giang Ninh sẽ không bao giờ giết người bừa bãi.

Đặc biệt là giữa mình và anh cũng không có thù hận sống chết gì.

Nhưng tại sao anh phải mang mình đi, bởi vì muốn đổi lấy Phương Hạ?

Ha ha, anh ta có giá trị đó sao.

“Đợi đã”

Phương Thu không nhịn được, dừng lại: “Nếu như anh muốn giết tôi thì hãy giết ngay ở đây. Thân là người của Dòng họ lánh đời, phải chết cũng nên chết ở núi Chung Nam.”

Giang Ninh quay đầu lại nhìn anh ta.

“Tôi sẽ không giết anh, anh cũng không phải người của Dòng họ lánh đời.”

Phương Thu cau mày!

“Vậy thì anh muốn làm gì?”

“Đưa anh trở về, nhận cậu làm đồ đệ”

Phương Thu đứng đó không nhúc nhích, còn tưởng rằng mình nghe lầm, Giang Ninh muốn nhận mình làm đồ đệ?

Anh ta không dám nói Giang Ninh không đủ tư cách, với thực lực của Giang Ninh, quả thực có thể dễ dàng đánh bại mình, thậm chí là giết mình, nhưng nhận mình làm đồ đệ…

“Phương Thu, tốt hơn hết là cậu nên nhận ra thực tế sớm hơn đi. Cậu chưa bao giờ thuộc về Dòng họ lánh đời, trong lòng cậu biết rõ điều đó!”

“Cậu chưa từng thuộc về nhà họ Phương! Tự suy nghĩ thật kỹ đi”

Giang Ninh không hề khách sáo, hai câu khiến một chút ảo tưởng cuối cùng của Phương Thu đều lập tức tan vỡ!

“Nhà họ Phương…”

Phương Thu hít một hơi thật sâu, không chịu khuất phục nói: “Tôi đến từ nhà họ Phương, tôi “Nhưng nhà họ Phương không cần cậu!”
 
Chương 1695


Đột nhiên, một âm thanh vang lên.

Xoet!

Xoẹet!

Xoet!

Vài bóng người bước ra khỏi núi rừng, từng người từng người đều mặc quần áo đen che mặt, lộ ra một đôi mắt nham hiểm, nhìn chằm chằm hai người Giang Ninh và Phương Thu.

“Người nào!”

Phương Thu hét lên.

Giang Ninh dường như đã sớm nghĩ tới có người đến, có vẻ vô cùng bình tĩnh. Ngược lại Phương Thu rất xúc động: “Anh đang nói nhảm cái gì đó!”

“Tôi không nói nhảm”

Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: “Chủ nhân có lệnh, Phương Thu phản bội nhà họ Phương, nhiều lần làm trái gia quy, lại còn liên kết cùng người ngoài là Giang Ninh, âm mưu gây rối nhà họ Phương, phải giết!”

Nghe vậy, mặt Phương Thu hoàn toàn biến sắc.

Nói bậy!

Điều này là nói bậy!

Anh ta liên kết với Giang Ninh lúc nào, lúc nào có âm mưu gây rối cho nhà họ Phương?

Phương Uy lại muốn giết mình!

“Anh nói bậy! Ba sẽ không giết tôi, sao ông ấy có thể giết tôi!”

Sắc mặt Phương Thu dữ tợn, anh ta chỉ vào những người bịt mặt kia: “Cởi mặt nạ ra, để tôi xem các người là loại chó má gì!”

“Đừng phí lời với anh ta nữa, giết anh ta!”

Mấy người kia thực ra cũng không muốn phí lời, trực tiếp ra tay nhằm vào Phương Thu.

Giết!

Phương Thu ngay lập tức bị bao vây.

Ầm!

Phương Thu nổi điên, điên cuồng tấn công. Nhưng thực lực của mấy người áo đen kia dĩ nhiên không tệ, áp sát Phương Thu không cho anh ta chút cơ hội chạy trốn nào.

Bọn họ không tấn công Giang Ninh, cố ý muốn Giang Ninh sống sót.

Giang Ninh đứng ở đó, giống như đang xem kịch vui, không hề ra tay, cứ vậy để cho mấy người kia vây giết Phương Thu.

“Âm”

Sau lưng Phương Thu bị đánh một chưởng, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã lăn trên đất, máu đột nhiên tràn ra khóe miệng.

Đôi mắt anh ta trở nên dữ tợn và u ám hơn!

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Mấy người ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng Phương Thu, bao vây Phương Thu, chỉ muốn anh ta chết.

Sao Phương Thu lại không nhận ra cơ chứ?

Những người này… thực sự chính là người của nhà họ.

Phương, từng chiêu thức đều có bóng dáng của nhà họ Phương.

Nhà họ Phương, thật sự muốn giết mình, muốn lấy mạng mình hả?

Giang Ninh vẫn đứng đó, trơ mắt nhìn Phương Thu bị đánh đến nôn ra máu, suýt nữa đứng không vững.

“Anh… anh vẫn trơ mắt nhìn sao!”

Phương Thu gầm lên.
 
Chương 1696


Anh ta thấy Giang Ninh cứ nhìn như vậy, thấy chết mà không cứu, tức đến nổ phổi.

Nhà họ Phương muốn giết mình, anh ta hận!

Giang Ninh thấy chết không cứu anh ta càng hận hơn!

Tên khốn kiếp này, không phải nói nhận mình làm đồ đệ sao?

Chẳng nhẽ muốn trơ mắt nhìn mình chết?

“Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Phương, tôi không tiện xen vào.”

Giang Ninh nhẹ giọng nói: ‘Huống chỉ họ cũng không đối phó tôi, tôi không có lý do gì để ra tay cả.”

Phương Thu thực sự bị Giang Ninh làm cho tức đến muốn phun ra máu.

Âm!

Anh ta nhận thêm một cú đấm vào ngực, răng rắc một tiếng trực tiếp gãy xương. Mấy tên khốn kiếp này đúng là giết người thật sự!

Anh ta thấy mấy người móc dao găm ra, lóe lên ánh sáng lạnh, như thế muốn đâm vào cơ thể mình, chắc chắc hôm nay mình phải chết.

“Lý dol Tôi cho anh một lý do!”

Phương Thu lùi về phía sau vài bước, ngồi sụp xuống đất, khóe miệng đã đầy máu tươi. Dao găm trong tay mấy người kia nhắm ngay tim anh ta mà đâm thẳng vào!

Nhưng Phương Thu không để ý đến những chuyện này.

Anh ta chỉ nhìn chăm chằm Giang Ninh, gào lớn lên: “Có người muốn giết đồ đệ của anh, anh ngồi yên không để ý đến à!”

“Bùm bùm!”

Một làn sóng khí mạnh mẽ nổ ra trong chốc lát!

Mấy người bịt mặt còn chưa kịp phản ứng đã bất ngờ bị hất tung.

Gió mạnh qua đi, Giang Ninh đứng ở trước mặt Phương Thu, cúi đầu nhìn anh ta: “Gọi lại một tiếng cho tôi nghe”

Phương Thu nghiến răng: “Sư phụ!”

Giang Ninh lúc này mới gật đầu, quay đầu nhìn mấy người che mặt kia.

“Nghe thất “Vậy thì giết cả hai!”

Vừa dứt lời, mấy người bịt mặt lại lao về phía Giang Ninh.

Phương Thu nhất định phải chết, Giang Ninh muốn ngăn cản thì giết anh luôn. Giang Ninh chết rồi, người Đông Hải sẽ giận cá chém thớt lên Phương Hạ, muốn lấy mạng Phương Hạ.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Vài bóng đen lướt nhanh xuống, con dao găm trên tay lóe lên tia sáng lạnh lão.

Phương Thu ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, hoàn toàn không quan tâm nữa, anh ta biết quá rõ thực lực của Giang Ninh.

Giang Ninh đứng ở đó không nhúc nhích lấy một phân, để mấy người kia tùy ý lao về phía mình.

Mãi đến một giây gần đến người đó!

Âm!
 
Chương 1697


Phương Anh đột nhiên đánh một chưởng, nắm đấm còn chưa trúng người đã đánh bay người ra ngoài.

Đồng tử của Phương Thu đột nhiên co lại.

Trước đây Giang Ninh đã từng biểu thị cho anh ta thấy, nhưng anh ta chưa từng thấy rõ ràng như hôm nay!

Nắm đấm của Giang Ninh hoàn toàn không đụng vào ai, nhưng trên nắm đấm của anh dường như có một tầng chân khí bị nén lại, bộc phát ra trong nháy mắt, mạnh mẽ đánh bay người ra ngoài.

Đây là Cực Đạo quyền pháp?

Bùm!

Bùm!

Mấy cú đấm liên tiếp, bất kỳ ai đến gần Giang Ninh đều bị anh đánh bay.

Tốc độ nắm đấm của anh nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp, sau đó một bóng người lại văng ra ngoài.

“Án Vài tên bịt mặt ngã sụp xuống đất, ôm ngực nôn ra máu, chỉ cảm thấy nội tạng cuồn cuộn kịch liệt.

Dường như có một luồng khí xâm nhập vào trong cơ thể họ, gần như muốn bóp nát trái tim họ.

“***”

Bọn họ nhìn Giang Ninh thật sâu, trong lòng biết không phải đối thủ của Giang Ninh. Nếu tiếp tục công kích, bọn họ chỉ có chết mà thôi.

Không một chút do dự, mấy người đi vào rừng và biến mất.

“Tại sao anh không giết chúng!”

Phương Thu không cam lòng.

“Để cho cậu giế Giang Ninh nhẹ giọng nói: “Còn đi được thì lên đi”

Vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến Phương Thu rất khó chịu.

Nhưng không có cách nào cả.

Cho dù Giang Ninh thật sự thấy chết không cứu, anh ta cũng không có gì để nói. Nhà họ Phương muốn giết anh ta thực sự là chuyện của nhà họ Phương, Giang Ninh không cần phải bận tâm.

Phương Thu thực sự không thể ngờ rằng, nhà họ Phương nóng lòng muốn giết anh ta như vậy. Anh ta mới đi khỏi nhà họ Phương không bao lâu vẫn bị bắt buộc phải rời khỏi nhà họ.

Phương.

Trên đường đi, Giang Ninh không nói chuyện, Phương Thu cũng không muốn nói.

Tâm trạng của anh ta rất phức tạp.

Anh ta bây giờ chẳng khác nào bị nhà họ Phương vứt bỏ, thậm chí nhà họ Phương còn muốn giết anh ta!

Còn Giang Ninh đã nhận mình làm đồ đề rồi, một tiếng sư phụ cũng đã nói ra, anh sẽ không đổi ý, đây không phải là phong cách của anh.

Bên ngoài núi Chung Nam.

A Phi chờ đến mức hơi bực bội, Giang Ninh đi vào cũng lâu rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, lại càng không có tin tức truyền đến, anh ta hơi sốt ruột muốn xông vào.

“Ra rồi!”

Từ xa, anh Cẩu đã nhìn thấy bóng dáng Giang Ninh, lập tức đứng lên.

A Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 1698


“Đại ca”

Giang Ninh cau mày, vươn tay gỡ điếu thuốc trên miệng A Phi ra, bóp tắt: “Hút thuốc cái gì vậy, không có ý thức phòng cháy rừng gì cả”

“Hì hì”

A Phi sờ sờ đầu, vội vàng bóp tắt tàn thuốc: “Em sai rồi, em sai rồi, thật sự sốt ruột không chịu được. Lần sau sẽ không tái phạm nữa!”

Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Phương Thu đang ở phía sau Giang Ninh, không khỏi kinh ngạc: “Phương Nhiễm không phải là nữ sao?”

“Cậu ấy là Phương Thu”

Anh Cẩu nói.

Anh ta cũng tự hỏi, tại sao Giang Ninh không mang Phương Nhiễm về mà lại đưa Phương Thu về.

“Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là đệ tử chính thức của võ quán Cực Đạo”

Giang Ninh chỉ vào Phương Thu, sau đó chỉ vào A Phi và anh Cẩu: “Vê mặt vai vế, bọn họ coi như là huynh trưởng của cậu”

“Gọi anh đi!”

A Phi không khách sáo, vỗ võ ngực nói: “Anh Phi sau này sẽ bảo vệ cho cậu, không cần lo có người dám bắt nạt cậu!”

Phương Thu không nói nên lời.

Anh ta đã gặp anh Cẩu, nhưng A Phi này là nhìn thấy lần đầu tiên.

Nhưng mà anh ta chưa muốn mở miệng gọi.

Phương Thu liếc nhìn Giang Ninh, có vẻ như anh ta vẫn còn miễn cưỡng, thậm chí anh ta còn chưa chấp nhận việc mình đã trở thành đồ đệ của Giang Ninh.

“Sau này cậu muốn tiêu diệt nhà họ Phương lấy lại thứ thuộc về chính mình còn cần dựa vào bọn họ, gọi một tiếng anh, cậu không chịu thiệt đâu”

Giang Ninh hờ hững nói.

Phương Thu nghe Giang Ninh nói vậy, anh ta đứng yên ở đó, không nhúc nhích, ánh mắt không ngừng thay đổi.

Tiêu diệt nhà họ Phương?

Lấy lại những thứ thuộc về mình?

Trước giờ anh ta chưa từng nghĩ như vậy!

“Sư phụ…

“Bây giờ cậu không hiểu, nhưng sẽ sớm thôi, thì cậu sẽ hiểu”

Giang Ninh không nói nhiều, bây giờ anh có nói cái gì cũng vô dụng.

Anh biết, trong lòng Phương Thu vẫn còn một chút ảo tưởng, sợ rằng vẫn cảm thấy mình là người của nhà họ Phương, không chịu thừa nhận bản thân đã bị nhà Phương vứt bỏ.

Cả nhà họ Phương, sợ rằng đều muốn lấy mạng của cậu †a, nếu như mình không đưa cậu ta ra ngoài thì khả năng cậu †a sẽ chết là cực kỳ cao!

“Đi, về thôi.”

Giang Ninh dẫn mọi người quay trở về Đông Hải.
 
Chương 1699


Núi Chung Nam một nhóm, một số việc mặc dù nằm ngoài dự đoán của Giang Ninh, nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn nằm trong tâm kiểm soát của anh.

Hà đạo nhân đã chết, khoản nợ này chắc chắn phải tính, nhưng bây giờ không chỉ là anh muốn tính.

Về đến Đông Hải, cảm xúc Phương Thu lẫn lộn.

Anh ta nhớ đến lần đầu tiên mình đến Đông Hải, trực tiếp đi đến Võ quán Cực Đạo thách đấu, bị Giang Ninh trấn áp, sau đó không hiểu sao lại trở thành đại sư huynh ở nơi này, được nhiều đệ tử của võ quán kính trọng như vậy.

Khi đó, anh ta vừa có thực lực lại có thiên phú, nhưng Giang Ninh lại nói, anh ta không có đạo đức võ thuật, cứng rắn đè ép anh ta, khiến anh ta không thể phát cáu.

Và giờ đây, thân phận của anh ta đã hoàn toàn thay đổi.

Nhà họ Phương đã vứt bỏ anh ta… Mặc dù anh ta không muốn thừa nhận, không muốn chấp nhận, nhưng sự thật đã như vậy rồi, thậm chí nhà họ Phương còn sai người ám sát mình!

Đứng ở cổng Võ quán Cực Đạo, Phương Thu không dám đi vào, do dự hồi lâu, vẫn đứng ở đó.

“Đại sư huynh đã trở về rồi?”

Đột nhiên, có ai đó hét lên, trong giọng nói mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng!

“Thật sự là đại sư huynh đã trở về! Đại sư huynh đã trở về!”

Một tiếng hô lớn, một đám người nhanh chóng lao ra, đặc biệt là mấy cô tiểu sư muội, mắt sáng lấp lánh.

“Đại sư huynh!”

Bọn họ vây quanh bên người Phương Thu, rất phấn khích, một cô gái mạnh dạn, thậm chí còn trực tiếp nắm lấy tay Phương Thu, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

“Đại sư huynh, anh đã trở lại rồi, em nhớ anh chết đi được!”

“Đại sư huynh!”

“Chào đại sư huynh ạI”

“Đại sư huynh đã trở lại rồi!”

Nhìn đám người này, trước đây bị mình ghét bỏ chê thiên phú không đủ, còn mắng bọn họ đần độn, nhìn những người này từng được mình chỉ bảo, liền cảm kích không thôi, Phương Thu đột nhiên rất muốn khóc.

“Tôi đã trở lại rồi đây”

Anh ta mỉm cười gật đầu, lỗ mũi có chút chua xót.

Phương Thu ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn Võ quán Cực Đạo, lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác thân thuộc, có nơi sẽ có người quan tâm đ ến anh ta, sẽ thừa nhận anh ta và quan tâm đ ến anh ta.

Mà nhà họ Phương kia… cái gì cũng không có.

Bây giờ, cuối cùng đã trở về.

Đêm khuya.

Võ quán Cực Đạo, trong phòng khách.

Phương Hạ nằm ở đó, vết thương trên người, Giang Ninh đã cho người xử lý ổn thỏa cho anh ta.

Anh ta không ngờ răng, Giang Ninh sẽ giúp anh ta trị thương, hơn nữa còn mời bác sĩ giỏi nhất để khiến anh ta hồi phục cực kỳ nhanh chóng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom