Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 560


Lúc đó, ở trang viên nhà họ Cao, Cao Bân đã dựa theo yêu cầu của anh Cẩu hoàn toàn cải tạo lại mảnh đất trống sau nhà.

Đương nhiên những cơ quan huấn luyện này kém hơn.

Giang Ninh thiết kế, nhưng đây là do bản thân anh Cẩu lĩnh ngộ được, cộng thêm kinh nghiệm của bản thân mới tạo ra được.

Khi thấy những thiết bị huấn luyện này, Cao Bân còn chưa kịp phản ứng; Mà sau khi anh:Cẩu để cho bản thân cậu ta thử một lần, Cao Bân mồ hôi đầm đìa mới biết được những thiết Bị huấn luyện này rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.

Ba ngày ngắn ngủi, mấy người được cậu ta tập hợp đến đây đều có thay đổi cực lớn!

Cao Bân không dám nói thực lực của bọn họ có thể đột nhiên tăng mạnh trong mấy ngày ngắn ngủi, nhưng ý.

thức chiến đấu của bọn họ đã được nâng cao lên rất nhiều.

Loại biến hóa này bình thường còn đáng sợ hơn cả tăng cao thực lực một cách đơn thuần, bởi vì đây là bản năng ăn sâu vào tận trong xương tủy.

Một khi đã hình thành thói quen, sau này muốn nâng.

cao thì phần nhiều chỉ là những phương diện như sức.

lực, tốc độ và tính nhanh nhẹn này.

Cao Bân thật sự chấn động.

Cậu ta thậm chí có chút không dám tin tưởng, nhưng những điều này lại là sự thật đang xảy ra ngay trước mặt cậu ta.

“Anh Cẩu, Cao Bân tôi phục rồi.”

Cao Bân nhìn anh Cẩu, trịnh trọng nói.

Anh Cẩu hừ một tiếng.

“Nửa năm trước, tôi cũng chẳng mạnh hơn bọn họ bao.

nhiêu đâu”

Anh ta thản nhiên liếc nhìn Cao Bân: “Cậu hiểu rõ ý của tôi không?”

Cao Bân hít sâu một hơi, cố gắng ép xuống chấn động trong lòng mình. Nửa năm à?

Sợ rằng thực lực của anh Cẩu bây giờ chỉ kém hơn mình một chút.

Nhưng mấy anh em bọn họ liên thủ lại có thể dễ dàng giế t chết mình!

Thực lực đáng sợ như vậy lại chỉ mới bắt đầu được nâng cao trong vòng nửa năm thôi sao?

Nói đùa àI “Theo đại ca, thứ cậu có thể nhận được còn vượt xa rất nhiều so với tưởng tượng của cậu. Đại ca là người đàn ông mạnh nhất mà tôi đã từng thấy, có một không hai.”

Anh Cẩu than thở, trên gương mặt đầy xúc động: “Lý tưởng của cả đời tôi chính là có thể vẫn đi theo đại ca, cho dù có chết thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Cao Bân không nói gì, cậu ta cảm giác mặt mình cũng có chút tê dại.

Giang Ninh mạnh đến mức nào?

Hắn giống như là một vực thẳm sâu không lường được, lấy ánh mắt của mình căn bản lại không có cách nào.

nhìn thấy rõ cực hạn của Giang Ninh đang ở đâu.

Có thể, bản thân Giang Ninh cũng không biết.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Cẩu chỉ điểm”

Cao Bân khẽ gật đầu: “Tiếp theo, những người này nên làm thế nào? Sẽ có rất nhiều cao thủ nhà họ Tống đến đây. Nếu chỉ dựa vào thực lực của chúng ta bây giờ thì sợ rằng vẫn không có cách nào đối đầu được với bọn họ”

Anh Cẩu hừ một tiếng: “Yên tâm, tôi sẽ dạy cho các.

người kỹ năng chiến đấu theo đội hình.”

“Đại ca không có khả năng là người hẹp hòi như vậy Cao Bân cười ngượng ngùng.

“Vậy lúc nào thì…”

“Bây giờ!”

Anh Cẩu đột nhiên hét lớn: “Đám oắt con các người lăn tới đây cho tôi, ngay lập tức!”

“Thời gian không còn nhiều, cho dù đầu óc của các người có tốt hơn anh Cẩu tôi thì sợ là cũng không thể làm cho các người lập tức hiểu rõ được. Bây giờ chỉ có một cách duy nhất.. “

Mười mấy người đứng ở trước mắt anh Cẩu vừa nghe.

được cách anh Cẩu nói, ai nấy đều sợ đến mức mặt trắng bệch.

Nhưng bất chợt, ánh mát của bọn họ lại trở nên vô cùng kiên định.

Cho dù là Cao Bân cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Liều mạng thì mới có cơ hội sống sót, nếu không liều mạng thì chỉ còn một con đường chết!

Thời gian như nước chảy.

Màn đêm dần dần trở nên yên tĩnh.

Buổi tối, thành phố lớn phồn hoa Thịnh Hải này trái lại là một phong cảnh đẹp.

Chỉ là tối nay hình như trời đột nhiên trở lạnh, cả bầu trời tối đen không thấy một đám mây nào, có vẻ tối tăm đến mức nặng nề.

Giang Ninh vẫn đang ở trong khách sạn. Trong phòng sách, Lâm Vũ Chân kiên nhẫn xem số liệu trong bản báo.

cáo, đang làm bản kế hoạch quảng cáo của sản phẩm mới.

“Đại ca, bọn em không cần đi hỗ trợ sao?”

Mấy người lão Bát đứng sau lưng Giang Ninh, hơi lo lắng: “Người nhà họ Tống tới có thực lực không tệ, bên kia lại chỉ có hai người anh Cẩu và Cao Bân có thể ứng phó, bọn họ.
 
Chương 561


Anh ta hơi lo lắng. Chỉ dựa vào hai người bọn họ có thể chịu được sao?

Chỉ cần Giang Ninh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức.

xông qua. Có bọn họ ở đó, nhà họ Tống sẽ không chiếm được lợi!

“Thịnh Hải này không phải là nhà.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi không thể bỏ quá nhiều sức lựe:vào bên này, các người hiểu:cllưa?’ 3 Đám người lão Bát khẽ gật đầu.

Ý của Giang Ninh đã rõ ràng. Bây giờ giới xã hội đen.

Thịnh Hải được giao cho chị em nhà họ Cao, vậy bọn họ lại phải có năng lực có thể khống chế nơi đây.

Bảng không, Giang Ninh cần bọn họ có ích lợi gì?

“Yên tâm đi, các người không tin chị em nhà họ Cao.

nhưng phải tin tưởng A Cẩu”

Giang Ninh mỉm cười, xua tay với vẻ hoàn toàn không để tâm: “Các người cứ đi làm chuyện của mình đi”

“Vâng”

Mấy người lão Bát lui ra ngoài.

Lúc đó.

“Vùt”

“vùi!”

“vùi”

Mấy bóng người nhanh chóng lao tới, đứng ở cổng khu nhà lớn của nhà họ Cao.

Tần Khang Sâm đi đầu, trên mặt đầy sát khí uy nghiêm đáng sợ.

“Tối nay lại làm cho nhà họ Cao hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”

Ông ta đá mạnh vào cửa lớn, rầm một tiếng, cổng nhà họ Cao đã bị ông ta đá đổ!

Ông ta muốn phách lối như vậy, muốn cho tất cả mọi người biết nhà họ Cao là bị nhà họ Tống tiêu diệt!

Giới xã hội đen ở Thịnh Hải này trước sau đều thuộc về Thịnh Hải, ngoài việc đó ra, ai cũng đừng mong có thể hoàn toàn khống chế.

Mấy người vọt vào rồi chợt dừng chân.

Trong sân có mười mấy người đã đứng sẵn từ lâu.

Người dẫn đầu chính là anh Cẩu!

“Tới, nhưng thật sự chậm quá.”

Anh Cẩu cười lạnh một tiếng, chỉ tay vào Tân Khang Sâm đối diện: “Ông! Qua đây nhận lấy cái chết!”

Tần Khang Sâm híp mắt lại. Ông ta không ngờ nhà họ Cao tự nhiên đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng vậy thì sao?

Ông ta vừa liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ Cao Bân và anh Cẩu trước mắt này thoạt nhìn cũng không mạnh lắm, những người khác căn bản lại không chịu nổi một đòn.

“Phô trương thanh thế cũng chẳng có tác dụng gì đâu.

Nhà họ Cao không có tư cách khống chế thế giới ngầm ở Thịnh Hải, hôm nay lại phải làm cho các người biến mất!”

Tần Khang Sâm ra lệnh một tiếng, mấy người phía sau lập tức lao vọt ra ngoài, còn ông ta thì xông thẳng về phía anh Cẩu!

“Cao Bân!”

Anh Cẩu chợt quát một tiếng, Cao Bân đồng thời ra tay, hai tay nắm thật chặt lấy gậy sắt và lập tức phát điên, ném mạnh về phía Tân Khang Sâm!

“Âm!”

“Am!

“Am!”

Hai cây gậy sắt mạnh mẽ xé gió giống như vòng xoáy, Tần Khang Sâm không dám tới gần. Lấy sức lực của Cao.

Bân, nếu bị đập trúng thì chắc chắn sẽ bị thương.

Cao Bân ngăn cản Tân Khang Sâm!

Mà bên kia, anh Cẩu với thân pháp rất nhanh đã dẫn theo mười mấy người nhà họ Cao lập tức thay đổi vị trí.

“Thay đổi trận!”

Anh Cẩu xông lên trước: “Giết!”

Một tiếng hét này của anh ta hình như lập tức làm cho.

mười mấy người biến thành một chỉnh thể, một tiếng hét này vang vọng trời cao, hét cho nhiệt huyết của tất cả mọi người sôi trào!

Tất cả mọi người cùng hét lớn, khí thế tăng mạnh!

Mấy người nhà họ Tống không khỏi run rẩy. Khí thế thật đáng sợ.

Hai bên chợt va chạm vào nhau, lập tức lại nổ ra cuộc chiến ác liệt!

Anh Cẩu làm đầu tàu gương mẫu xông lên trước. Chỉ có bản thân anh Cẩu hiểu được biến hóa của kỹ thuật chiến đấu này, anh ta xem mình như thanh mâu còn những người khác làm tấm lá chắn, chỉ cần đỡ được đợt tấn công thứ nhất chính là lúc bọn họ phát ra sát chiêu!

“Rầm rầm..”

Trên mặt mười mấy người nhà họ Cao đều không cảm xúc, thấy chết không sờn, không hề lùi lại nửa bước.

Vừa xông tới đã có không ít người bị thương, máu b ắn ra, nhưng bọn họ vẫn đứng vững!

Bất chợt, mười mấy người lại cùng hét lớn.

“Giết..”

Chỉ riêng khí thế này lại chấn động tới mức người nhà họ.

Tống trở nên do dự.

Anh Cẩu hành động rồi!
 
Chương 562


Nếu nói những người khác là tấm lá chắn để chống đỡ công kích mạnh mẽ của đối thủ, vậy anh Cẩu bây giờ chính là thanh mâu cực kỳ sắc bén!

“Giết..”

Trên người anh Cẩu phát ra một sát khí kh ủng bố lại giống như một con thú hoang lập tức nhào qua.

“Bịch!”

Anh Cẩu hoàn toàn không do dự, đấm mạnh vào ngực.

một người trong đó.

Tiếng xương ngực gãy vang lên cái rắ!

c “AI”

Người kia kêu lên thảm thiết và lộ ra vẻ mặt dữ tợn, muốn lấy mạng đổi mạng với anh Cẩu. Gã giơ chân đá qua nhưng không ngờ đột nhiên có hai bóng người trực tiếp ngăn cản ở trước mặt anh Cẩu, cứng rắn nhận lấy một đá này.

“Anh Cẩu, giết!”

Khóe miệng của hai người tràn ra máu, gương mặt đỏ lên nhưng vẫn chặt ôm lấy chân của người nhà họ Tống.

kia, không để cho gã có bất kỳ cơ hội nào thoát ra được.

PVCO Anh Cẩu bước nhanh về phía trước, khuỷu tay đập mạnh lên xương mặt của người kia.

Bịch!

Theo tiếng động, gã liền ngã xuống đất.

Một người!

Anh Cẩu không dừng lại, tiếp tục xông về phía người tiếp theo. Mà những người khác lại vây quanh bên cạnh anh †a, chặn lại tất cả đòn tấn công cho anh ta, làm lá chắn cứng rắn nhất cho anh Cẩu!

Mà anh Cẩu chỉ cần mạnh mẽ ra quyền!

Giết!

Bọn họ liên tục giế t chết hai người, lập tức đánh cho khí thế của người nhà họ Tống không còn gì nữa.

Bọn họ còn tưởng là muốn giết người nhà họ Cao căn bản dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần giải quyết xong Cao Bân, những người còn lại căn bản sẽ không chịu nổi một đòn, nhưng bọn họ làm sao ngờ được ở đây còn có một đám người điên…

Một đám người điên không muốn sống nữa!

“Rầm!”

“Bịch!”

“Âm”

Anh Cẩu biến hóa kỹ xảo của chiến đấu theo đội hình làm cho một đám người trở thành một chỉnh thể, làm thanh mâu sắc bén sát phạt kinh trời, làm tấm lá chắn dũng mãnh chống lại tất cả.

Mấy người nhà họ Tống bị ngăn chặn, nhất thời khó có thể chống đỡ.

Mà bên kia, Tân Khang Sâm vô cùng uất ức.

Ông ta hoàn toàn không dám tới gần Cao Bân, Cao Bân trước mắt cũng là người điên!

ết! Giết! Giết!”

Cao Bân tức giận gào thét, không quan tâm tới bất cứ điều gì, cơ bắp lộ ra trên hai cánh tay phát ra sức lực như muốn nổ tung.

Hai tay nắm thật chặt gậy sắt với khí thế quét sạch ngàn quân làm cho Tân Khang Sâm căn bản không tìm được cơ hội tới gần.

Không có cách nào đánh gần người thì ông ta cũng không làm gì được Cao Bân.

Nhưng một khi bị Cao Bân đập trúng, ông ta không chết cũng sẽ tàn phết “Gi ết chết bọn chúng! Nhanh gi ết chết bọn chúng!”

Tần Khang Sâm chỉ có thể hô to. Tình hình hiện nay làm cho ông ta quá bất ngờ, Cao Bân này còn khó đối phó hơn cả tưởng tượng.

Trong kế hoạch ban đầu của ông ta là lúc đầu lại bao.

vây tấn công Cao Bân, cho dù chết một hai người cũng nhất định phải giải quyết được Cao Bân. Chỉ cần giết Cao Bân xong thì không còn bất kỳ áp lực nào nữa.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

“Bịch!”

Một tiếng động lớn vang lên, người cuối cùng của nhà họ Tống bay ngang ra ngoài và đập mạnh xuống đất.

Còn không chờ anh ta kịp phản ứng, mười mấy người của anh Cẩu lại cùng lao tới nhanh như hổ đói vồ mồi.

“A.”

Có tiếng kêu thảm thiết như xé tim xé phổi vang lên nhưng rất nhanh đã không còn nữa.

Tân Khang Sâm chỉ cảm thấy trong ngực mình nghẹn một búng máu gần như muốn phun ra ngoài.

Quá đáng sợi Nhà họ Cao này lại giống như một miệng to bằng chậu máu, bọn họ tự nhiên xông vào.

Trừ mình ra, tất cả người của nhà họ Tống đều chết rồi sao?

Ông ta vội vàng I ¡ vài bước, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy sắc mặt đám người anh Cẩu đều lạnh lùng nghiêm nghị, trên người còn có vết máu.

Có người gãy tay, có người gãy chân, còn có người trên y máu, ngay cả mắt cũng chỉ còn một bên có thể mỡ.

Nhưng lúc này tất cả bọn họ đang nhìn mình chằm chằm!

Một hơi lạnh lập tức từ dưới lòng bàn chân dâng lên!

Hầu kết của Tân Khang Sâm hoạt động, đầy vẻ căng thẳng.

Ông ta cảm giác mình giống như rơi vào trong vòng vây.

của một đám thú hoang!

Sao lại biến thành như vậy chứ?

Mười mấy người này rõ ràng có thực lực không mạnh, làm sao có thể như vậy được!
 
Chương 563


Khóe miệng anh Cẩu còn có vệt máu, trong ánh mắt lại lộ ra sự điên cuồng. Anh ta không sợ chết, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào!

Anh ta đi tới trước mặt Cao Bân, khắp người Cao Bân không ngờ đầy mồ hôi.

Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt lập tức phát ra sát khí á ý /#$ N Í “Giết…

Mười mấy người giống như phát điên, tất cả đều xông về phía Tân Khang Sâm Cuộc chiến đấu vô cùng ác liệt, thậm chí có thể nói là thê thảm!

Người nhà họ Cao cả chết lẫn bị thương hết năm, sáu người mới làm cho Tân Khang Sâm bị thương nặng.

“Rác!”

Anh Cẩu đạp gãy hai cánh tay của Tân Khang Sâm.

*A..

Tân Khang Sâm hét thảm lên: “Điên rồi! Các người đều bị điên rồi!”

“Ha ha, không điên thì sao sống sót được’“

Giang Ninh từng nói với bọn họ, làm người muốn đạt được nguyện vọng của mình thì phải khắc phục khó khăn, khắc phục sự lười biếng, nếu bản thân mình còn không dám liều mạng, vậy giữ lại một mạng thấp hèn còn có thể có ý nghĩa gì nữa?

Trong mắt Tân Khang Sâm, anh Cẩu cười còn đáng sợ hơn là ác ma.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”

Tần Khang Sâm nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn: “Nhà họ Cao không có người nào như cậu cải”

Anh Cẩu trước mắt này chắc chắn không phải là cao thủ cấp Tông Sư kia, băng không mình đã chết từ lâu rồi.

“Tôi à?”

Anh Cẩu hé miệng cười: “Chỉ là một con chó trong tay đại ca mà thôi, còn có… hơn ba mươi người như tôi nữa đấy”

Ong- Đầu Tần Khang Sâm ong một tiếng, giống như bị sét đánh trúng vậy.

Còn có hơn ba mươi người điên cuồng như anh Cẩu à?

Đại ca của bọn họ… là ai?

Chẳng lẽ là cường giả có thực lực cấp bậc Tông Sư kia sao?

Anh Cẩu giẫm một chân lên trên người Tân Khang Sâm, quay đầu nhìn đám người Cao Bân.

“Các người có nhớ lời tôi đã nói với các người không?”

Anh ta quát to: “Chỉ cần có người dám xông vào Thịnh Hải gây sự, lại đánh cho hắn phải ra khỏi Thịnh Hải! Cho.

dù chết cũng muốn đuổi chúng rai”

“Vâng!”

Đám người Cao Bân cùng hô to.

Anh Cẩu dạy cho bọn họ không chỉ là cách huấn luyện, không chỉ là kỹ năng chiến đấu theo đội hình.

Còn có sự hung á!

cCòn có sự can đảm!

Vì bảo vệ Thịnh Hải mà có thể hi sinh tất cả, kể cả mạng sống của mình!

Cơ thể Tân Khang Sâm đều tê dại.

Thịnh Hải này… rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy?

Quá khủng khiếp!

“Tôi để lại cho ông một mạng, trở lại nói cho chủ của ông biết”

Anh Cẩu cười lạnh một tiếng, lau vết máu bên khóe miệng: “Giới xã hội đen ở Thịnh Hải này là của đại ca tôi, nếu anh ta còn dám tới…

“Giết! Không! Thai!”

“Ném ông ta ra ngoài cho tôi!”

Tần Khang Sâm lại giống như một con chó chết, bị ném thẳng ra khỏi cổng lớn nhà họ Cao.

Cả người ông ta run rẩy, hai cánh tay đều bị gãy, giấy giụa một lúc lâu mới bò từ dưới đất lên, hoảng loạn chạy.

trốn về.

Khi ông ta trở lại khách sạn, Tống Thành đang đại chiến kịch liệt với Tôn Lâm Lâm, vì sắp chiếm được thế giới ngầm ở Thịnh Hải nên tâm trạng của gã rất tốt.

“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị người phá ra. Tôn Lâm Lâm sợ đến mức hét lên chói tai, vội vàng kéo chăn quấn lên người mình.

“A… Ai vậy?”

Tống Thành đứng bật dậy, thấy cả người Tân Khang Sâm đầy máu, hai cánh tay uốn cong, chật vật không chịu nổi thì lập tức giật mình.

“Sao, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Gã vô cùng hoảng sợ. Sao Tân Khang Sâm lại biến thành thế này?

“Chết… tất cả đều chết hết rồi!”

Tân Khang Sâm run rẩy n điên! Tất cả đều bị điên rồi!

“Người nhà họ Cao đều bị Giọng ông ta làm da đầu Tống Thành tê dại.

“Cậu hai, đi maul”

Tần Khang Sâm dựa vào trên cửa và chậm rãi tuột xuống, máu trên người vẽ thành một đường máu đỏ tươi trên cánh cửa màu trắng…

Nhìn thấy mà giật mình!

Hai người Tống Thành và Tôn Lâm Lâm thấy vậy, toàn thân giá lạnh!

“Mau… mau rời khỏi Thịnh Hải!”
 
Chương 564


Tống Thành vội vàng nhảy từ trên giường xuống, nhặt quần mặc vào và xông tới trước mặt Tân Khang Sâm.

“Tỉnh lại, tỉnh lại! Ông tỉnh lại đi!”

Gã quay đầu, nhìn Tôn Lâm Lâm vẫn còn chưa hoàn hồn: “Mặc quần áo vào!”

Chuyện rác rối rồi.,¿ = Sao lại biến thành tình trạng như vậy chứ?

Chuyện này vốn phải nắm trong sự khống chế, lại xuất hiện ngoài ý muốn Đột nhiên nhớ tới chuyện nhà họ Tả và nhà họ Tô bị nhà họ Cao giết ngược lại làm trong lòng Tống Thành lập tức cảm thấy căng thẳng, vội vàng gọi vệ sĩ bên ngoài cửa bước vào.

“Xử lý vết thương cho ông tai”

‘Tống Thành bảo người đưa Tần Khang Sâm đi xử lý.

Gã hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại.

Lúc này, gã làm gì còn tâm trạng tiếp tục với Tôn Lâm Lâm nữa.

‘Vừa bị Tân Khang Sâm dọa cho như vậy, đến bây giờ gã còn chưa lấy lại tinh thần, phía dưới đã chẳng còn phản ứng gì nữa “Chồng… có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôn Lâm Lâm mặc quần áo vào, sắc mặt có phần tái nhợt, nhìn vết máu Tân Khang Sâm để lại trên cửa mà giật mình!

“Xảy ra chuyện rồi”

Tần Khang Sâm nói cũng chưa nói rõ ràng, đã hôn mê.

Nếu muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ gã tỉnh lại rồi nói.

Vẻ mặt Tống Thành nghiêm trọng, luôn cảm giác có điều gì đó không ổn.

Sao nhà họ Cao này có thể trở nên mạnh như vậy?

Hoàn toàn không có khả năng này!

Một mình Cao Bân làm sao chống lại được Tân Khang Sâm. Một đám người điên? Người điên ở đâu ra?

Tống Thành không ngủ suốt một đêm.

Sáng sớm, Tân Khang Sâm tỉnh lại, vừa mở mắt thì câu nói đầu tiên là: “Đi mau! Nhanh rời khỏi Thịnh Hải!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Thành quát to: “Nhà họ Cao còn có cao thủ khác.

à? Không phải ông từng điều tra chỉ có một mình Cao.

Bân thôi sao?”

Tần Khang Sâm hít sâu mấy hơi: “Quả thật chỉ có một mình Cao Bân, nhưng Cao Bân… cũng không phải là người đáng sợ nhất”

Tống Thành thật muốn tát Tân Khang Sâm mấy cái. Cái gì gọi là cao thủ chỉ có một mình Cao Bân, cậu ta không phải là người đáng sợ nhất?

“Cậu hai đừng hỏi nữa, lập tức rời đi Thịnh Hải. Đây không phải là nơi chúng ta có thể tranh giành quyền lợi, lập tức đi ngay!”

Tần Khang Sâm lắc đầu, không biết nên nói thế nào.

Đám người anh Cẩu này vô cùng điên cuồng thật chẳng khác nào tử sĩ. Điều càng làm cho ông ta kinh hãi hơn là kỹ năng chiến đấu đội hình của mười mấy người giống như thanh mâu và tấm lá chắn phối hợp, đừng nói là mình, cho dù là người mạnh hơn cũng tuyệt đối không chiếm được lợi.

Càng không cần phải nói còn có một Cao Bân với sức lực lớn vô cùng, hai cây gậy sắt quá mức cuồng bạo!

“Rời đi à?”

Tống Thành khẽ nhíu mày.

Tần Khang Sâm theo Tống Thành đã nhiều năm, là người có thực lực mạnh nhất dưới tay gã. Tân Khang Sâm cũng bị dọa thành như vậy, chẳng lẽ Thịnh Hải này thật sự là địa ngục sao?

“Nếu không đi nữa sẽ không kịp mất!”

Tân Khang Sâm sốt ruột tới mức rống lên.

Tống Thành nghe vậy thì làm gì còn dám do dự nữa.

“ĐịU Gã lập tức nói: “Chúng ta lập tức trở về nhà họ Tống!”

Gã nói xong liền xoay người muốn đi.

“Chồng, chúng ta không thể đi được!”

Tôn Lâm Lâm lại ngăn gã: “Không phải anh nói sẽ báo thù cho em, sẽ trừng trị Diệp Khinh Vũ và tập đoàn Lâm thị kia sao?”

Ả căn môi, trên gương mặt đầy vẻ uất ức. Ả chờ đợi ngày này đã lâu rồi.

Bây giờ Tống Thành đột nhiên nói muốn đi về, vậy không phải là lừa gạt ả sao?

“Tình hình khẩn cấp, Thịnh Hải quá nguy hiểm…”

“Đó là nhà họ Cao nguy hiểm, chúng ta không động tới là được rồi. Nhưng công ty giải trí Tinh Tế và Lâm thị kia lại tính là gì chứ?”

Tôn Lâm Lâm lắc đầu nói: “Chỉ là trừng trị bọn họ thôi, căn bản không tốn nhiều thời gian. Chúng ta trừng trị xong thì lập tức đi ngay, được không?”

Không đối phó với tập đoàn Lâm thị và Diệp Khinh Vũ, cơn giận trong lòng ả nghẹn ở đó không sao nuốt xuống đượ!

c Tân Khang Sâm nghe vậy thì tức giận đến mức muốn chửi tục rồi. Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn để ý tới những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi đó!

Không đi nữa sẽ có khả năng không đi được đâu!

Anh Cẩu kia giữ lại mạng sống của mình, chỉ để cho mình trở về nói cho Tống Thành biết một tiếng, cũng sẽ không cho bọn họ quá nhiều cơ hội đâu.

Trong lòng Tống Thành cũng nghẹn một hơi.

Còn tưởng nắm chắc phần thắng, thậm chí gã đã nghĩ xong sau này trở thành gia chủ nhà họ Tống sẽ là chuyện uy phong nở mày nở mặt thế nào.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Gã lại phải chật vật cút ra khỏi Thịnh Hải à?

Gã cũng không nuốt trôi được cơn giận này!
 
Chương 565


Gã đang lo không có chỗ nào để trút cơn giận nên lạnh lùng quát: “Chỉ là một công ty giải trí, một doanh nghiệp.

nhỏ thôi, trừng trị thì trừng trị!”

““Trừng trị bọn họ xong, chúng ta sẽ lập tức đi ngay!”

Gã muốn nói cho nhà họ Cao biết, mình chỉ tạm thời lui lại nhưng còn có thể trở lại, tạm thời trừng trị vài nhân vật nhỏ.trước, để cllo bọn họ thấy-mình không có khả năng sợ phiền phức. r 7 Tần Khang Sâm há miệng muốn nói gì đó lại bị Tôn Lâm Lâm trừng mắt nên không dám nói nữa, chỉ có thể thầm mắng một câu, hồng nhan họa thủy!

“Lập tức đi tới công ty giải trí Tinh Tế, trừng trị bọn họ.

trước!”

Tống Thành dẫn theo Tôn Lâm Lâm, cả Tân Khang Sâm và hai vệ sĩ đi thẳng về phía công ty giải trí Tinh Tế.

Mà cùng lúc đó, Lâm Vũ Chân rúc vào trong lòng Giang Ninh đã tỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đặc biệt đáng yêu.

“Ngủ ngon nhỉ”

Lâm Vũ Chân vân ôm Giang Ninh, nhiệt độ trong ngực hắn vừa phải: “Hôm nay Khinh Vũ sẽ ghi âm bài hát mới, em muốn đi nghe”

“Vậy em rời giường đi, nhóc mèo lười.”

Giang Ninh cười khẽ một tiếng.

Hắn đứng lên nhưng Lâm Vũ Chân vẫn không buông tay, lại giống như một con con lười treo ở trên cổ của Giang Ninh.

“Hi hì, anh bế em đi thay quần áo đi”

Công ty giải trí Tinh Tế.

Tối hôm qua, Diệp Khinh Vũ cố gắng ngủ một giấc, sáng sớm tỉnh lại thì tập thể dục xong mới đến công ty để chuẩn bị thu bài hát mới.

Bây giờ cô ấy đang nổi tiếng, phải nhân cơ hội này cho.

ra bài hát mới chính là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Cô ấy đã hẹn Lâm Vũ Chân từ trước, hôm nay Lâm Vũ Chân cũng sẽ tới nghe, còn có thể làm khách mời, hát vài câu giúp cô ấy.

Lúc này, Diệp Khinh Vũ nhận được điện thoại của Lâm Vũ Chân liền xuống tầng, đứng chờ ở cửa.

Khi thấy xe của Giang Ninh từ phía xa chạy tới, cô ấy vội vàng vẫy tay.

Xe dừng lại, Giang Ninh xuống xe và mở cửa xe ra, để cho hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân xuống xe.

“Chị Khinh VũI”

Tô Vân lập tức sán lại.

“Chào buổi sáng, Khinh Vũ!”

Lâm Vũ Chân mỉm cười nói.

“Được rồi, chỉ còn chờ các người thôi đấy.”

Diệp Khinh Vũ mỉm cười, hai bên trái phải mỗi bên kéo.

một người lại chuẩn bị lên tầng.

Đúng lúc phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói có phần khó chịu kèm lẫn với sự xem thường, khiêu khích, còn có một chút kiêu căng và ngang ngượ!

c “Diệp Khinh Vũ, chính là cô ta!”

Tôn Lâm Lâm chỉ tay về phía Diệp Khinh Vũ lại chỉ vào Giang Ninh, hôm nay đúng là vừa khéo, không ngờ hai người đều ở đây: “Đánh chúng tàn phế đi!”

Ả không nói nhiều, chỉ muốn trừng trị hai người bọn họ rồi lập tức rời khỏi Thịnh Hải.

Tống Thành lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người, hừ một tiếng.

Trong lòng gã đang tức giận, trừng trị ai cũng không quan trọng nữa.

Chỉ cần khiến gã trút được cơn giận là được rồi!

“Đánh chúng tàn phết”

Gã vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh!

Hai vệ sĩ phía sau lập tức lao vọt ra ngoài!

Nhưng không ngờ Lâm Vũ Chân, Diệp Khinh Vũ và Tô Vân đứng đó chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại nhìn đám người Tống Thành như nhìn mấy kẻ ngu sỉ vậy.

Vẻ mặt Giang Ninh càng vô cảm hơn, thậm chí tay vẫn đút ở trong túi, không hề có ý định rút ra.

“Đánh cho đại ca của tôi tàn phế à?”

Một tiếng hừ lạnh từ phía sau đám người Tống Thành truyền đến, nghe được giọng nói này, Tân Khang Sâm lập tức run rẩy!

Đám người anh Cẩu nhìn chằm chằm vào Tống Thành, muốn xem thử bọn họ còn muốn giở trò gì.

“Chào đại ca, chào chị dâu!”

Anh Cẩu đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính nói một tiếng.

Bất chợt, mười mấy người lão Nhị, lão Lục phía sau anh †a đều đi tới trước mặt Giang Ninh, cùng hô lên: “Chào.

đại ca, chào chị dâu!”

Mặt Tân Khang Sâm xám như tro tàn!
 
Chương 566


Người trước mắt này chính là đại ca mà anh Cẩu đã nhắc tới tối hôm qua à?

Chính là người thực tế nắm giữ thế giới ngầm ở Thịnh Hải này trong tay!

Bây giờ, bọn họ lại muốn tới đánh cho đại ca này tàn phết f „ z7 Í đ Toàn thân Tần Khang Sâm run rẩy, ông ta cảm thấy hai chân của mình cũng đã mất đi tri giác, còn tê dại hơn cả hai cánh tay bị gãy nữa.

Mà hai người Tống Thành và Tôn Lâm Lâm vẫn chưa kịp hiểu ra “Hừ, đại ca à? Nghe có vẻ cao giá đấy, tưởng vậy là có tác dụng sao?”

Tống Thành quát lớn. Bây giờ gã chỉ muốn trút ra cơn giận của mình: “Lên cho tôi, đánh gãy chân của bọn họI”

“Thật không?”

Không đợi hai vệ sĩ ra tay, phía sau lại truyền tới một tiếng hừ lạnh.

Tần Khang Sâm chợt quay đầu lại, hầu kết hoạt động, suýt nữa thì nghẹt thở!

Miệng ông ta mở to, trong họng lại chợt khô khốc, căn bản nói không ra lời. Đó là người nhà họ Cao!

Cao Á Lệ và Cao Bân đi ở phía trước, phía sau có mười mấy người với bước chân chỉnh †ề, mõi lân bước ra một bước đều như muốn giẫm lên trái tim của Tân Khang Sâm, làm cho ông ta có kích động muốn phun ra máu.

“Người nhà họ Tống thật ngang ngược đấy!”

Cao Á Lệ cười lạnh một tiếng: “Thịnh Hải này lại không tới phiên các người diễu võ dương oai ở đây!”

Cong! Cong!

Hai tay Cao Bân đã cầm chặt gậy sắt.

Người nhà họ Tống thật to gan, lại còn muốn đánh cho.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân tàn phế à.

Bọn họ thật to gan lớn mật!

Vẻ mặt Tống Thành thoáng biến đổi. Tôn Lâm Lâm càng bối rối hơn. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải chỉ trừng trị một Diệp Khinh Vũ và người của Lâm thị, sao lại có thể có nhiều người tới như vậy? Bọn họ lại là ai?

“Nhà họ Caol”

Sắc mặt Tống Thành khó coi. Tối hôm qua, người của gã đều chết sạch. Tân Khang Sâm còn bị thương nặng trở về. Nhà họ Cao bảo bọn họ cút ra khỏi Thịnh Hải, làm sao ngờ được bây giờ bọn họ lại bị chặn lại.

Cao Á Lệ không nhìn Tống Thành, hoàn toàn không để ý tới gã.

Cô ta đi thẳng tới trước mặt Giang Ninh, hơi cung kính nói: “Anh Giang, Vũ Chân, thật xin lỗi vì đã để người tới quấy nhiễu mọi người, ở đây cứ để tôi tới xử lý là được rồi”

Giang Ninh khẽ gật đầu, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi sắc mặt.

Hắn liếc nhìn Tống Thành: “Nhà họ Tống hơi ngang ngược, vậy thì phải trả giá đắt rồi”

Hắn nói xong thì không để ý tới nữa, dẫn theo đám người Lâm Vũ Chân đi thẳng lên tầng.

‘Vù vù…

Đám người anh Cẩu và Cao Bân đã bao vây đám người Tống Thành.

“Các… các người muốn làm gì? Tôi là người của nhà họ Tống! Nhà họ Tống ở phương bác đấy!”

Tống Thành lập tức quát lớn.

“Tân Khang Sâm! Bảo vệ tôi!”

Gã hô lên.

Nhưng Tần Khang Sâm lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Tống Thành vừa quay đầu, đã thấy Tân Khang Sâm tự nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, môi run rẩy: “Tha mạng… Tha mạng!”

Tối hôm qua một mình anh Cẩu dẫn theo một đám người tạp nham đã đánh cho bọn họ chật vật không chịu nổi. Hôm nay mười mấy người này… lại đều giống như anh Cẩu vậy!

Càng không cần phải nói, ánh mát người nhà họ Cao lúc này giống như muốn cắn nuốt bọn họ!

“Chúng ta… xúc phạm tới thần linh sao…”

Trong lòng Tần Khang Sâm khủng hoảng nghĩ.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Đây rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Chồng à, bọn họ là ai thế?”

Tôn Lâm Lâm trốn sau lưng Tống Thành, vô cùng sợ hãi.

Ả không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành tình trạng như: vậy.

Lại không phải chỉ là một Diệp Khinh Vũ, lại không phải chỉ là một tập đoàn Lâm thị thôi à? Làm sao có thể…

Làm sao có thể có nhiều người bảo vệ bọn họ như vậy.

Lúc này Tống Thành cũng chợt hiểu ra.

Giang Ninh kia chính là người thật sự nám giữ thế gi ngầm ở Thịnh Hải này trong tay, chính là hán đã giết tất cả cao thủ của nhà họ Tô và nhà họ Tả. Hắn chính là cao thủ đáng sợ nắm giữ thực lực cấp Tông Sư kia!

Mình tự nhiên dẫn người tới muốn đánh cho hắn tàn phế à?

Gã chợt quay đầu lại, thấy Tôn Lâm Lâm còn kéo tay mình thì đột nhiên giơ tay lên tát mạnh vào trên mặt Tôn Lâm Lâm.
 
Chương 567


“Con khốn! Có phải là mày cố ý hại tao không? Con đàn bà đê tiện này!”

Nếu không phải vì Tôn Lâm Lâm, bây giờ gã đã rời khỏi Thịnh Hải thì sao có thể gặp thêm rác rối như vậy!

ĐÀ Tôn Lâm Lâm hét to một tiếng, ôm mặt và ngã bịch xuống đất, trên gương mặt đầy vẻ kinh hãi, Tống Thành tự nhiên đánh ả! ¿¿ Z “Anh… anh dám đánh tôi! A a a, tôi liều mạng với anhl Tôi liều mạng với anh!”

Tôn Lâm Lâm thẹn quá thành giận, lại giống như một người điên xông về phía Tống Thành, đánh gã.

Hai người lập tức quấn lấy nhau.

Tống Thành ra tay vô cùng ác độc, gã đúng là hận con đàn bà đê tiện Tôn Lâm Lâm này thấu xương. Nếu không.

phải tại cô ta, mình làm sao có thể thảm tới mức này.

Gã tiêu đời rồi!

‘Gã biết mình hoàn toàn tiêu đời rồi!

Vào Thịnh Hải này chính là vào một địa ngục, bây giờ.

đừng mong rời khỏi.

“Cho các người cơ hội nhưng các người lại không quý trọng”

Anh Cẩu hừ một tiếng, không muốn lãng phí thời gian: “Nếu các người không muốn rời đi, vậy thì đừng đi nữa!”

Không có ai trên tầng của công ty giải trí Tinh Tế để ý tới chuyện gì vừa xảy ra.

Sau khi Giang Ninh nói cho bọn họ biết Tống Thành và ‘Tôn Lâm Lâm là ai, chúng đã làm gì thì không có ai sẽ thông cảm với chúng nữa.

Đặc biệt là Tôn Lâm Lâm suýt nữa gây ra sự cố đáng sợ ở trong buổi hòa nhạc, không đáng được tha thứ.

Giang Ninh không định giết ả là vì để cho ả quay về nhà họ Tống ở phương bác, ả sẽ càng thảm hại hơn!

Lúc này, mấy người Diệp Khinh Vũ đều ở trong phòng thu âm.

Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân có may mắn tham dự Vào trong đó, hát lên một câu hòa âm cũng làm cho hai người cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Giang Ninh ngồi ở bên ngoài, Cao Á Lệ lại ở bên cạnh.

“Đã cho Tôn Lâm Lâm trở về, đám người Tống Thành thì giữ lại”

Giang Ninh gật đầu.

“Cô làm tốt lắm”

Điều này giống với suy nghĩ của mình, không thể không nói, Cao Á Lệ thật sự là một người phụ nữ thông minh, hiểu rõ tâm trạng của Giang Ninh.

“Từ nay về sau, nếu những gia tộc lớn ở phương bắc còn muốn xuống tay với Thịnh Hải lại có thể sẽ cân nhác.

một chút”

Trong lòng Cao Á Lệ thầm biết ơn.

Bởi vì lần này Giang Ninh không ra tay, trái lại làm cho uy danh của nhà họ Cao được nâng cao thêm một bước.

Người khác sẽ không chỉ kiêng ky người phía sau nhà họ.

Cao, ngay cả nhà họ Cao cũng là tôn tại mà bọn họ.

không dám tùy ý xem thường nữa!

Về sau, Thịnh Hải này sẽ do nhà họ Cao bọn họ bảo vệ!

“Ừ, anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ được Thịnh Hải”

Cao Á Lệ nói với Giang Ninh cũng là đang nói với mình.

Tin tức được truyền đi rất nhanh.

Một ngày ngán ngủi, tin tức Tống Thành cậu hai nhà họ Tống chết ở Thịnh Hải đã truyền khắp cả phương bắc khiến cho các gia tộc lớn ở phương bắc phải chấn động!

Khoảng thời gian trước vừa xảy ra chuyện nhà họ Tô và nhà họ Tả bao vây tấn công nhà họ Cao, lại bị nhà họ Cao giết ngược lại. Bây giờ, cậu hai nhà họ Tống nóng lòng đi vào thu lấy nhà họ Cao nhưng không ngờ, tự nhiên lại có kết quả này!

“Bốp!”

Tôn Lâm Lâm trở lại nhà họ Tống, mặt đã bị Tống Vĩ Minh đánh cho sưng vù.

“Chuyện gì xảy ra hả? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao.

Tống Thành có thể chết được!”

Ông ta vô cùng tức giận.

Chết hết!

Tống Thành và cả đám cao thủ Tần Khang Sâm do gã dẫn đi không có một người nào có thể sống sót trở về, tất cả đều chết hết rồi!

Ông ta vốn cho rằng lần này Tống Thành đi có thể bao vây tấn công nhà họ Cao, thu thế giới ngầm ở Thịnh Hải về cho nhà họ Tống, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được sẽ là kết quả này.

“Ác ma… Ác ma…”

Tôn Lâm Lâm ôm mặt, tóc tai bù xù, chỉ cười một cách ngây ngô, trong ánh mát lại vô cùng hoảng sợ: “Là ác.

mat Bọn họ là ác mai”

“Thịnh Hải chính là địa ngục! Thịnh Hải chính là một địa ngục! Ai đi cũng phải chết!”

Tiếng thét thê lương chói tai của ả làm cho da đầu người †a tê dại!
 
Chương 568


Tống Vĩ Minh giận dữ, nắm lấy tóc của Tôn Lâm Lâm và tát liên tục mấy cái!

“Đồ điên!”

Ông ta tức giận nói: “Bọn họ đều chết hết, mày còn quay.

về làm gì?”

Bịch một tiếng!

Tống VĩMinh đá vàö trên người Tôn Lâm Lâm làm ả bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, toàn thân run rẩy. “

“Phái người đi thăm dò cho tôi!”

Ông ta hét lớn: “Điều tra rõ ràng cho tôi xem con trai của tôi chết thế nào!”

“Gia chủ, đã phái người đi Thịnh Hải.”

“Có điều tra ra được gì chưa?”

“Không có, bọn họ… đã mất đi liên hệ!”

Tống Vĩ Minh im lặng một lát rồi hít sâu một hơi nhưng không thốt ra câu nào, chỉ nhìn chằm chảm vào mấy tên thủ hạ.

Thịnh Hải này thật sự là địa ngục sao?

AI đi cũng phải chết à?

Ông ta quay đầu nhìn Tôn Lâm Lâm ngã trên mặt đất, trong miệng vẫn còn nói những lời điên khùng ác ma và địa ngục, làm cho da đầu Tống Vĩ Minh cũng không khỏi có chút tê dại.

Hình như trong một đêm, Thịnh Hải đã biến thành một vòng xoáy sâu không thấy đáy!

Bọn họ còn không biết người đứng phía sau Thịnh Hải là ai, chỉ riêng nhà họ Cao bây giờ cũng đủ làm cho người †a phải kiêng ky rồi.

Lần này không có cao nhân phía sau ra tay, hoàn toàn là nhà họ Cao dựa vào lực lượng của mình, đánh người nhà họ Tống ra.

Tin tức được truyền đi rất nhanh, đã truyền kháp các gia tộc lớn ở phía bác, đặc biệt là Tôn Lâm Lâm điên điên khùng khùng nói cái gì địa ngục và ác ma đã càng làm cho người ta suy đoán rốt cuộc ả đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp gì mới biến thành như vậy.

Mà những người này không dám tùy ý tiến vào Thịnh Hải nữa.

Nhà họ Tô và nhà họ Tả bị nhà họ Cao giết ngược mới xảy ra trước đây không lâu, bây giờ nhà họ Tống muốn nhân cơ hội loại bỏ nhà họ Cao để đoạt lấy thế giới ngầm ở Thịnh Hải, tiếp tục trò chơi người đại diện cho bọn họ.

Kết quả thì sao?

Cậu hai nhà họ Tống… không còn!

Ngay cả những cao thủ dẫn đi đều biến mất khỏi thế giới địa ngục, làm cho da đầu Tống Vĩ Minh cũng không khỏi có chút tê dại.

Hình như trong một đêm, Thịnh Hải đã biến thành một vòng xoáy sâu không thấy đáy!

Bọn họ còn không biết người đứng phía sau Thịnh Hải là ai, chỉ riêng nhà họ Cao bây giờ cũng đủ làm cho người †a phải kiêng ky Lần này không có cao nhân phía sau ra tay, hoàn toàn là nhà họ Cao dựa vào lực lượng của mình, đánh người nhà họ Tống ra.

Tin tức được truyền đi rất nhanh, đã truyền kháp các gia tộc lớn ở phía bác, đặc biệt là Tôn Lâm Lâm điên điên khùng khùng nói cái gì địa ngục và ác ma đã càng làm cho người ta suy đoán rốt cuộc ả đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp gì mới biến thành như vậy.

Mà những người này không dám tùy ý tiến vào Thịnh Hải nữa.

Nhà họ Tô và nhà họ Tả bị nhà họ Cao giết ngược mới xảy ra trước đây không lâu, bây giờ nhà họ Tống muốn nhân cơ hội loại bỏ nhà họ Cao để đoạt lấy thế giới ngầm ở Thịnh Hải, tiếp tục trò chơi người đại diện cho bọn họ.

Kết quả thì sao?

Cậu hai nhà họ Tống… không còn!

Ngay cả những cao thủ dẫn đi đều biến mất khỏi thế giới này!

Khủng khiếp!

Quá khủng khiếp!

“Cảm giác… sắp trở trời rồi.”

Có người than thở.

Một năm ngán ngủi, đầu tiên là ông Phó chiếm giữ tỉnh Thiên Hải ở khu vực vùng duyên hải hơn hai mươi năm chết đi, sau đó là Tàn Kiếm trả thù nhà họ La một cách ngoan độc đã dâng lên một trận khủng hoảng cho.

phương bắc.

Ngay cả Diệp Tâm Hỏa kia cũng mất tích từ lâu, quá mức kinh người.

Lại sau đó là khu đông nam, Ngũ Hổ ở Kiến Châu chết trong một đêm, nhà họ Dương như mặt trời ban trưa đều bị phá hủy!

Đến bây giờ lại là Thịnh Hải…

Điều này làm cho trong lòng không ít người có chút sợ hãi.

Đặc biệt là năm gia tộc lớn tổ chức đám người đại diện mấy chục năm không khỏi thầm căng thẳng, sợ hãi.

Bọn họ không biết là ai đang ra tay, càng không biết rốt cuộc kẻ đó dùng thủ đoạn gì, làm sao có thể đáng sợ như thế?

Bọn họ lo lắng kẻ bị động tới sau đó sẽ là mình nên bất giác phải bát đầu suy nghĩ cách đối phó, hoặc là co lại, lựa chọn buông tha, hoặc cẩn thận một chút. Cũng có kẻ chuẩn bị sẵn sàng muốn đánh một đòn mạnh mẽ để bảo vệ lợi ích cho mình.

Dù sao, không ai bằng lòng dễ dàng buông tha lợi ích của mình, đặc biệt là lợi ích nắm trong tay nhiều năm, đã sớm thành thói quen.

Nhà họ Tống càng không muốn buông tha những ích lợi này, cho dù trước đây chỉ chiếm được một phần tài nguyên của đô thị lớn quốc tế giống như Thịnh Hải này cũng làm cho nhà họ Tống ở phương bắc càng thêm lớn mạnh, thậm chí tiến vào gia tộc lớn hạng hai. Bảo bọn họ buông tha à?

Không thể nghi ngờ điều này chính là cắt thịt từ trên người bọn họ xuống!

Vì thế cậu hai nhà họ Tống, Tống Thành không còn.

Trong phòng khách, vẻ mặt Tống Vĩ Minh cực kỳ khó coi.

Ông ta đã phái ra mười mấy người đi tới Thịnh Hải để điều tra nguyên nhân cái chết của Tống Thành, ít nhất cũng phải mang thi thể về.

Nhưng cho tới bây giờ vẫn hoàn toàn không có tin tứ!

c Không chỉ không có tin tức gì, ngay cả đám người bọn họ cũng mất tích, rõ ràng là đã chết ở Thịnh Hải.

“Thịnh Hải này thật sự là địa ngục sao? Đám người ở đó là ác ma à?”

Tống Vĩ Minh căn răng, sắc mặt tái xanh.

Ông ta không tin cho nên phái người đi tiếp, kết quả không một ai trở lại!

“Ba, đó chỉ là một Thịnh Hải thôi, không dọa người tới như vậy chứ? Ba đừng tin lời con điên Tôn Lâm Lâm kia nói”

Tống Cương hừ một tiếng: “Con đã sớm khuyên Tống Thành, loại phụ nữ này chính là hồng nhan họa thủy nhưng nó lại không nghe!”

Anh ta đập bàn một cái.

“Bây giờ thì thế nào? Bản thân nó đã chết còn làm cho nhà họ Tống hoàn toàn bị chặt đứt cơ hội thu lại thế giới ngầm ở Thịnh Hải.”

Anh ta có hơi tức giận nhưng trong lòng vẫn sợ.

Bởi vì ban đầu bản thân Tống Cương vốn định đi Thịnh Hải đánh bất ngờ, tiêu diệt nhà họ Cao rồi đoạt lại tài nguyên của thế giới ngầm tại Thịnh Hải, nhưng không ngờ lại để Tống Thành đi trước.

Nếu anh ta đi, sợ rằng người bây giờ ngồi ở đây tức giận chửi mình chính là Tống Thành.

“Ba, bây giờ chuyện này quá ầm 1, các gia tộc lớn phương bắc đều rất chấn động rồi. Tất nhiên phía sau nhà họ Cao ở Thịnh Hải phải có người.”

Tống Vĩ Minh liếc nhìn Tống Cương, cười lạnh một tiếng.

“Vậy con nói thử xem người phía sau nhà họ Cao là ai?”
 
Chương 569


‘Tống Cương cũng không nói ra được.

“Lần này căn bản không có cao thủ nào đứng ra, chỉ có nhà họ Cao, còn có cao nhân nào nữa? Ngay cả nhà họ Cao còn không giải quyết được, càng chưa nói tới người phía sau!”

Tống Vĩ Minh tức giận nói.

Tống Cương không dám nói nữa.

Bây giờ Thịnh Hải chính là một £âu đổ, còn là một vòng xoáy, ai đi vào trong đó đều không thể không chết.

“Lần trước con đã từng nhắc nhở anh hai đừng tùy tiện tới Thịnh Hải, nơi đó nguy hiểm lắm”

“Sao em không nhäc nó thêm vài lần.”

Thấy Tống Tiểu Vũ ngồi bên cạnh mở miệng, Tống.

Cương lập tức đáp trả, hừ một tiếng: “Nếu em ngăn cản nó thì nó đã không phải chết!”

“Ở nhà họ Tống có người nào chịu nghe em đâu?”

Tống Tiểu Vũ không hề tức giận mà giang tay ra, trên mặt thoáng lộ vẻ bất lực.

Ở nhà họ Tống, cậu ta dường như không có bất kỳ địa vị nào.

Không chỉ hai người anh trai hoàn toàn không ý tới cậu ta, ngay cả hai người chị đã lấy chồng cũng không để ý tới cậu ta.

Cậu ta giống như một người tàng hình vậy, cho dù cậu ta không cảm thấy mình kém hơn Tống Cương và Tống Thành.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa”

Tống Vĩ Minh quát: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà người trong nhà còn tranh cãi với nhaul”

“Tống Thành chết nhất định phải có một lời giải thích”

Ông ta đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Bất kể là ai dám giết người nhà họ Tống này thì nhất định phải trả giá đắt, trả giá bằng máu!”

“Không sail”

‘Tống Cương cũng đứng lên, cao giọng nói: “Ba, chỉ cần ba ra lệnh, con sẽ lập tức dẫn người xông tới Thịnh Hải, nhất định phải bắt nhà họ Cao này nợ máu trả bằng máu!”

“Không thể đi.”

Tống Tiểu Vũ lắc đầu.

Bây giờ đi Thịnh Hải căn bản là chịu chết, lúc này chính là thời điểm nhà họ Cao đang Thịnh Hải lập uy. Đừng nói là nhà họ Tống, bất kể là ai tới thì bọn họ cũng sẽ bất chấp tất cả mà đánh ra một cách ngoan độ!

c “Tống Tiểu VũI”

Tống Cương quát lớn: “Em đừng vội tăng cao chí khí người khác mà diệt uy phong của mình!”

Anh ta tức giận chỉ tay vào Tống Tiểu Vũ quát: “Nhà họ Tống chúng ta không có một kẻ tham sống sợ chết như eml”

Tống Tiểu Vũ lắc đầu.

“Em không phải sợ chết…”

“Cút ra ngoài!”

Tống Cương căn bản không nghe, híp mắt cười lạnh: “Không cần giải thích nữa. Cho dù nhà họ Tống này không có em cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu em còn dám làm nhà họ Tống mất mặt, cho dù ba không phạt em, anh cũng sẽ trừng trị emI”

Tống Tiểu Vũ cười một tiếng rồi quay đầu liếc nhìn Tống Vĩ Minh, thấy ông ta không nói lời nào liền rũ mí mắt xuống.

Cậu ta không nói gì nữa, khoát tay liền đi ra khỏi phòng khách.

Sau khi Tống Tiểu Vũ rời khỏi phòng khách, Tống Cương vẫn còn chửi mát, không giữ lại chút tình cảm nào.

“Ba, ba không thể cứ nuông chiều nó mãi được.”

Tống Cương bực bội nói: “Nhà họ Tống chúng ta muốn nâng cao một bước thì cần mọi người cùng cố gắng.

Con không muốn có người không làm chuyện gì cả, còn ở đây nói lời châm chọc. Điều này sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của nhà họ Tống”

Tống Vĩ Minh vẫn không nói gì.

Ông ta không quan tâm tới Tống Tiểu Vũ. Trên thực tế, khi con trai nhỏ mới sinh ra, ông ta còn có chút hy vọng.

Chỉ là chờ đến khi Tống Cương và Tống Thành đều trưởng thành, có hai người này làm trợ lý đắc lực, Tống Tiểu Vũ trái lại có vẻ hoàn toàn không có gì nổi trội, thậm chí thường nói một vài ý kiến khác với mình, điều này làm cho Tống Vĩ Minh rất không vui.

Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Tống sẽ phạm nhiều sai lầm như vậy sao?

“Trong mát nó căn bản không có người anh cả như con”

‘Tống Cương giận dữ nói: “Nó còn dám nói linh tinh thì đừng trách con làm anh cả lại trừng trị nó!”

“Được rồi”

Tống Vĩ Minh khoát tay: “Đừng nói về đề tài này nữa”

“Chuyện của Tống Thành sẽ do con tới chịu trách nhiệm, cần phải điều tra rõ ràng chuyện này. Ai giết người nhà họ Tống mình, ba muốn kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần!”

“Vâng!”

Tống Cương đáp.

Anh ta biết vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tống đã vững chắc rồi.

Điều phải làm bây giờ chính là làm ra vài chuyện lớn, để cho những người khác trong gia tộc có nhận thức sâu hơn về thực lực của mình, sau này trở thành gia chủ cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.

Mà bên kia, Tống Tiểu Vũ trở lại phòng sách của mình, rất nhanh lại có một bóng người chợt lao vào trong, quỳ một chân sau lưng cậu ta.

“Cậu út, dựa theo dặn dò của cậu, tôi đã điều tra ra được.

một chút tin tức!”

Lúc này trên mặt Tống Tiểu Vũ hoàn toàn không có cảm giác trẻ con nữa, ngược lại mang theo vẻ trầm tĩnh và nhìn xa trông rộng, lại giấu hết tất cả sác bén vào trong.

“Thế nào?”

Cậu ta quay đầu, bình tĩnh nói.
 
Chương 570


“Dựa theo yêu cầu của cậu út, tôi đã sắp xếp lại tất cả chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Thịnh Hải gần đây, trong đó có hai chuyện được tính là có lực ảnh hưởng tương đối lớn”

“Chuyện thứ nhất, Diệp Khinh Vũ là ca sĩ của công ty giải trí Tinh Tế tổ chức hòa nhạc ở sân vận động Công Nhân của thành phố Thịnh Hải với danh tiếng chưa từng có, sức ảnh hưởng cực lớn.”

‘Vẻ mặt Tống Tiểu Vũ vô cảm.

“Chuyệi thứ hai Â. phẩm đế củ à Ñ Lam thị được đưa vào Thịnh Hải, trong đó đợt tuyên truyền lớn nhất chính là trong buổi hòa nhạc của Diệp Khinh Vũ.

Mà tập đoàn Lâm thị này lại có liên quan tới Đông Hải mà cậu chủ đã nhắc tới trước đó.”

Nghe được hai chữ Đông Hải, mắt Tống Tiểu Vũ liền sáng lên.

“Quan hệ thế nào?”

Cậu ta lập tức hỏi.

“Tập đoàn Lâm thị này có danh tiếng vô cùng tốt ở Đông Hải, là một doanh nghiệp từ thiện đã bỏ ra số tiên cực lớn cho công việc công ích”

Người thủ hạ dừng lại một lát rồi giải thích thêm một câu: “Theo tôi điều tra, nó cũng không chỉ làm những: công trình mang tính tượng trưng giống như những công.

ty khác. Tập đoàn Lâm thị này thật sự làm chuyện tốt, phần lớn lợi nhuận của công ty đều được rót vào xây dựng trong Đông Hải, tạo phúc cho dân chúng địa phương”

Tống Tiểu Vũ khẽ gật đầu.

“Lâm thị này quả nhiên rất đặc biệt”

Tập đoàn Lâm thị tiến vào chiếm lấy thị trường ở Thịnh Hải, Thịnh Hải lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mà trước đó, Lâm thị còn mở rộng thị trường khác, ví dụ như khu đông nam, Kiến Châu này cũng xảy ra mọi chuyện.

Đây là trùng hợp sao?

Tống Tiểu Vũ không tin.

Nhất định sẽ có người chú ý tới những chỉ tiết này, nhưng sợ rằng ít ra bây giờ còn không có mấy người.

Tống Tiểu Vũ lập tức kịp phản ứng: “Tôi phải nhanh hơn người khác một bước.”

“Lâm thị này có thể có bối cảnh là gia tộc lớn ở phía bắc không?”

“Trước mắt thì chưa biết nhưng có một có khả năng không thể loại bỏ.”

Nếu thật sự có liên quan tới tập đoàn Lâm thị tập đoàn Lâm thị có thể nhanh chóng phát triển trong thời gian thật ngán, phía sau không có người thì không thể giải thích thông suốt được.

Nhưng gia tộc lớn nào ở phương bắc lại dám điên cuồng như vậy?

Liên tục khiêu chiến mấy gia tộc lớn như nhà họ La, hoàn toàn không để mắt tới bọn họ!

“Tiếp tục điều tra”

Tống Tiểu Vũ nói.

“Vâng!”

Người thủ hạ muốn rút đi lại đột nhiên nghĩ ra một điều, xoay người nói: “Cậu út, còn có một việc mà tôi vừa nhớ tới, có phần không quan trọng nên tôi không biết có nên nói hay không?”

“Nói đi”

“Nhà họ Lâm nám giữ tập đoàn Lâm thị chỉ có một nhà ba người, nhưng trước đó nhà họ Lâm chọn một người tới ở rể thật ra đã từng làm cho người của Đông Hải chê cười một đợt, hình như nhà họ Lâm lại phát triển bắt đầu từ lúc đó”

Tống Tiểu Vũ chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào thủ hạ của mình, nhìn tới mức anh ta thầm sợ hãi.

Ánh mắt kia như muốn xuyên thủng anh ta vậy!

“Tên là gì?”

“Chỉ biết là họ Giang!”

Con ngươi của Tống Tiểu Vũ chợt co lại: “Tôi biết rồi, đi xuống đi”

“Còn nữa, chỉ cần tin tức có liên quan tới Đông Hải và Lâm thị, không có cái nào không quan trọng cả, nhớ chưa?”

“Vâng!”

Trong phòng sách chỉ còn lại có một mình Tống Tiểu Vũ.

Cậu ta híp mát lại, trong đầu không ngừng nhiều lần suy đoán về tin tức vừa nhận được.

“Họ Giang, thật ra gia tộc hào môn ở phương bắc có một họ Giang, nhưng không thể nào”

Cậu ta lập tức loại bỏ.

Đường đường người của gia tộc hào môn đỉnh cấp, sao có thể đi ở rể cho một nhà họ Lâm bình thường được?

Đừng nói là bọn họ, cho dù là nhà họ Tống cậu ta cũng tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện mất mặt như vậy. Ai dám đi ở rể sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi gia môn, cát đứt tất cả quan hệt Điều này là tuyệt đối không có khả năng.

“Có lẽ là che giấu thân phận, mà cũng có lẽ chỉ đánh lừa dư luận”

Tống Tiểu Vũ cười: “Thật thú vị, đúng là có chút thú vị.

Tập đoàn Lâm thị này thật thú vị. Họ Giang này chắc.

chắn càng thú vị hơn.”

Cậu ta biết rõ mấy lần động tác lớn này đã thể hiện ra nguy cơ, nhưng trên thực tế trong nguy cơ cũng ẩn chứa thời cơI Đây là lúc đang tráo bài.

Nếu có thể nắm lấy cơ hội làm ra lựa chọn chính xác, vậy tương lai sẽ thế nào thì không ai biết được.

“Tôi rất thất vọng về nhà họ Tống bây giờ.”

Tống Tiểu Vũ lắc đầu.

Bây giờ trong đầu cậu ta trước sau vẫn nghĩ tới người họ Giang t: rể kia, trực giác nói cho cậu ta biết, người này chắc chán không đơn giản!
 
Chương 571


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

con!”

Tay Giang Ninh cầm điện thoại chợt siết chặt, suýt nữa đã bóp nát luôn cả điện thoại!

Người kia không ngờ lại đi thắng qua Đông Hải.

“Con và Vũ Chân ở Thịnh Hải còn có chuyện bận nên tạm thời không thể quay về được.”

Giang Nlinh vẫn bình tĩnh ôn hòa/wồï:, 4¬… 3 Khi hắn nói chuyện với Tô Mai chưa bao giờ lớn tiếng, lại càng không kèm theo cảm xúc.

“Được được được, vậy mẹ chờ các con về rồi lại nói. Các.

con ở bên ngoài nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mình quá mệt, có biết không?”

Tô Mai cần nhàn vài câu rồi cúp máy.

Giang Ninh để điện thoại di động xuống, ngồi ở đó im lặng một lúc. Hắn thật sự không ngờ người kia cũng dám đi tới Đông Hải, ông ta thật sự cho rằng mình không dám ra tay sao?

“Sao vậy?”

[Diendantruyen.Com] Siêu Cấp Phú Nhị Đại
 
Chương 572


Giang Đạo Nhiên cười ha hả.

“Chuyện đám trẻ thì cứ để cho đám trẻ tự mình quyết định đi, tôi sẽ không nhúng tay vào”

Giang Đạo Nhiên nói: “Hôm nay tôi vừa vặn đi ngang qua Đông Hải, nghe có Giang Ninh ở đây nên mới tới đây.

ngồi một lát thôi, có chỗ nào quấy rầy thì vẫn mong hai ông bà đừng lấy làm phiền lòng.”

“Ông nói gì vậy? Chỉ cần ông tới Đông Hải thì nên vào, nhà ngồi một lát chứ” ƒ n Giang Đạo Nhiên gật đầu.

Ông ta đứng lên, nói với vẻ mặt áy náy: “Lần này tôi tới quá vội nên cũng không có cách nào ở lâu hơn được, bây giờ lại phải đi rồi. Nếu có cơ hội lại mời ông bà đến nhà tôi, chúng ta lại nói chuyện thêm”

Lâm Văn và Tô Mai đều đứng lên, giữ Giang Đạo Nhiên ở lại ăn cơm rồi hãy đi.

Thấy Giang Đạo Nhiên nói có chuyện quan trọng cần làm gấp, hai người cũng không giữ lại nữa, tiên Giang Đạo Nhiên ra tới cửa, lên xe, lúc này mới vào nhà.

Giang Đạo Nhiên lên xe một lúc lâu vẫn không nói gì, chỉ dựa vào thành ghế giống như thất thần.

Giang Hải nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, biết tâm trạng của Giang Đạo Nhiên lúc này chắc hắn hết sức phức tạp.

ậu biết sau khi Giang Ninh lớn lên, lần đầu tiên nó gặp tôi đã nói gì với tôi không?”

Giang Đạo Nhiên đột nhiên mở miệng.

“Dạ…

Giang Hải thoáng ngẩn người ra, lắc đầu.

“Vẻ mặt nó đầy sát khí nói với tôi, nó nhất định sẽ giết tôi!”

Giang Đạo Nhiên nhớ rất rõ ràng.

Khi đó Giang Ninh đã mạnh đến mức không ai có thể địch nổi, đêm khuya đánh vào đến nhà họ Giang mà căn bản không ai có thể ngăn được hắn. Chỉ cần hắn ra tay thì mình chắc chăn phải chết không cần nghi ngờ.

Ông ta nhớ quá rõ vẻ mặt Giang Ninh, là phẫn nộ, là oán giận, là trách mó!

c Hắn trách ông ta năm đó không giữ bọn họ lại, để cho hai mẹ con bọn họ bị người đuổi ra khỏi nhà họ Giang, để cho bọn họ lưu lạc đầu đường, thậm chí làm cho.

Giang Ninh mất đi người mẹ.

Mắt Giang Đạo Nhiên hơi đỏ lên: “Giọng nó nói chuyện điện thoại với mẹ của Lâm Vũ Chân vừa rồi, có lẽ… cả đời tôi cũng không thể cảm giác được”

“Gia chủ, không đâu. Cậu chủ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hiểu rõ, hiểu ông…”

“Nó sẽ không hiểu đâu.”

Giang Đạo Nhiên lác đầu, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hình như khóe mát có hơi ướt, rất không phù hợp với thân phận của ông ta.

Giang Hải lập tức tránh tầm mắt.

“Gia chủ còn muốn đi gặp Lâm Vũ Chân không?”

Gã vội vàng chuyển đề tài.

“Không cần, gặp ba mẹ cô ấy là tôi có thể xác định được cô gái này không tệ được, lương thiện giống như mẹ của Giang Ninh vậy”

Giang Đạo Nhiên hít sâu một hơi: “Cứ như vậy đi, tôi đồng ý”

“Chỉ là…

Giang Hải do dự mà: “Long Linh Nhi bên phía nhà họ Long mới ba tuổi đã nói nhất quyết phải lấy cậu chủ, đến nay vẫn còn chờ cậu chủ, cho dù cậu chủ không còn là người của nhà họ Giang, càng không cần phải nói tới thân phận của cậu chủ bây giờ, chỉ sợ… nhà họ Long sẽ không bỏ qua đâu”

“Hừ”“

Khí thế trên người Giang Đạo Nhiên đột nhiên thay đổi, giống như một con hổ dữ lập tức tỉnh dậy!

Cho dù loại cao thủ như Giang Hải cảm giác được loại khí thế này cũng không khỏi run rẩy.

“Nhà họ Long mạnh hơn nhà họ Giang tôi một chút, nhưng vậy thì thế nào? Giang Ninh không muốn cưới, vậy sẽ không cưới! Giang Ninh muốn cưới ai thì cưới người đó! Nhà họ Long ông ta không quản được!”

Giang Đạo Nhiên hừ lạnh nói: “Ai dám ngăn cản phải bước qua xác tôi trước!”

Trái tim Giang Hải chợt đập mạnh.

Lời này của Giang Đạo Nhiên có trọng lượng quá nặng!

Trong mấy gia tộc hào môn chân chính ở phía bắc, nhà họ Long tạm thời có thực lực cao hơn nhà họ Giang, nếu hai bên xảy ra mâu thuân sẽ tuyệt đối gây ra chấn động cả phía bá!

c Nếu trước đây Giang Ninh không có thành tựu như vậy, không có vinh dự tối cao và danh hiệu chiến thần, sợ rằng nhà họ Long còn không muốn để cho cô con gái cưng nhà bọn họ lấy Giang Ninh.

Nhưng trong mấy gia tộc hào môn lớn bây giờ, chỉ cần trong nhà có con gái đến tuổi lấy chồng lại đều chú ý tới Giang Ninh, ai có thể lấy Giang Ninh chính là trợ giúp cực lớn cho cả gia tộc đó.

Ai không có được Giang Ninh tất nhiên cũng không muốn để cho người khác lấy hản, càng không cần phải nói bây giờ Giang Ninh cưới là một cô gái bình thường.

Chỉ vì cuộc hôn nhân của Giang Ninh, có đáng không?

“Tôi sẽ không Giang Ninh phải tiếc nuối nữa”

Giọng Giang Đạo Nhiên nói những lời này rất khẽ nhưng Giang Hải vẫn nghe được rõ ràng.

“Quay về nhà họ Giang”

“Vâng”

Giang Hải biết, lần này Giang Đạo Nhiên quay về nhà họ Giang chỉ sợ sẽ có hành động, Giang Đạo Nhiên ngủ đông nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thể hiện ra thực lực của mình.

Mà bây giờ, một khi ông ta muốn hành động thì tuyệt đối sẽ gây ra sóng gió cực lớn!

Xem ra, phương bác này cũng sắp trở trời rồi.
 
Chương 573


Giang Hải đi theo Giang Đạo Nhiên rất nhiều năm nên biết rất rõ ông ta vẫn canh cánh trong lòng về chuyện năm đó, trong lòng phần nhiều vẫn là áy náy và tự trách đối với Giang Ninh.

Cho nên cho dù Giang Ninh thật sự muốn giết ông ta, Giang Đạo Nhiên vẫn không hề chống lại Nhưng Giang Ninh làm sao có thể thật sự xuống tay.

được?

Ít nhất Giang Hải biết nếu Giang Ninh thật sự muối thì trên đời này không ai có thể ngăn cản được hắn.

Trở về phương bắc, sợ rằng cũng đừng mong được yên ổn nữa, hai ba con nhà này đều không phải là người dễ chọc vào.

Lúc đó, Tống Cương ở nhà họ Tống phương bắc có phần không dám tin vào tin tức mới nhận được.

“Anh xác định là có liên quan tới Đông Hải chứ?”

Người của anh ta mới thông qua con đường bí mật đã biết được tình hình này. Thay đổi ở Thịnh Hải có liên quan tới vùng đất cấm Đông Hải, tất cả những điều này.

dường như đã có thể hiểu được.

Nhưng anh ta vẫn có phần không dám tin.

Chỉ là một Đông Hải, một thành phố nhỏ mà thôi, anh ta thậm chí còn chưa từng để mắt tới. Mặc dù loại thành phố ven biển này không tệ, nhưng sao có thể so sánh được với đô thị quốc tế hóa lớn như Thịnh Hải được.

Cho nên người khống chế Đông Hải bên ki là nhà họ La còn kém hơn nhà họ Tống của anh ta ít nhất một bậ!

c “Nguồn tin đáng tin cậy”

Người thủ hạ nghiêm túc nói: “Sẽ không có vấn đề, hơn nữa nhìn như vậy, tất cả lại đều có thể nói xuôi được, gần đây danh tiếng của vùng đất cấm Đông Hải này đang tăng lên, có uy danh cực lớn ở khu đông nam!”

‘Tống Cương hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ xem thường.

Chẳng qua chỉ đối phó với một nhà họ La, gia tộc hạng ba như vậy lại tính là gì.

Nếu nhà họ Tống anh ta muốn ra tay, bây giờ nhà họ La đã sớm không còn. Nhưng bây giờ thì sao? Nhà họ La chẳng phải vẫn còn à, hơn nữa hình như cũng không có †ổn thất quá lớn.

Điều này đủ để nói rõ cái gọi là vùng đất cấm Đông Hải phần nhiều là khoác lác, thực lực thật sự căn bản kém hơn nhà họ Tống.

Nhưng đó là một cơ hội.

‘Tống Cương híp mát lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Anh ta tin tưởng chác chán một câu nói, chỉ có lợi ích vền vững lâu dài chứ không có kẻ địch vĩnh viễn, ở bất kỳ dưới tình huống nào cũng như vậy.

‘Tống Thành đã chết, vậy vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tống này không hề nghi ngờ sẽ rơi vào trong tay anh †a. Điều bây giờ anh ta cần làm nhất chính là lập ra uy tín của mình, làm cho danh tiếng của mình có thể ảnh hưởng tới nhà họ Tống, thậm chí là ở phương bắc, kể từ đó, tương lai sẽ là của anh ta!

“Bây giờ đi Thịnh Hải chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt”

Cho dù Tống Cương ở trước mặt Tống Tiểu Vũ đã phản đối ý kiến của cậu ta, nhưng bản thân anh ta từng suy nghĩ qua, bây giờ quả thật không thể đi Thịnh Hải: “Nhà họ Cao ở Thịnh Hải đang lập uy, bất kể là ai đi qua, bọn họ đều sẽ liều mạng đánh trả, bất kể phải trả giá thế nào cũng không đán: Nếu nhà họ Cao ở bên Thịnh Hải kia có liên quan với vùng đất cấm Đông Hải trong lời đồn đại, vậy cứ tìm †hảng đến người của Đông Hải mới là căn bản để giải quyết vấn đề!

“Tìm được người của Đông Hải không?”

Tống Cương lập tức hỏi.

“Tìm được.”

Người thủ hạ nói: “Từ manh mối nhận được bên Kiến Châu, người nắm giữ giới xã hội đen Đông Hải tên là Hoàng Ngọc Minh, trước đây anh ta chỉ có chút danh tiếng ở Đông Hải, năm nay đột nhiên tăng mạnh, quả thật làm cho người ta phải giật mình.”

“Liên hệ với hán, lấy danh nghĩa nhà họ Tống tôi để liên hệ với hắn”

Tống Cương bực bội nói: “Lại nói Tống Cương tôi cho hắn một cơ hội!”

Đó chỉ là giới xã hội đen ở thành phố nhỏ thôi, trước kia nhà họ Tống bọn họ căn bản chưa từng nghĩ qua, bây giờ muốn giao dịch với chúng à?

Đúng là để mắt tới chúng rồi.

Điều Tống Cương muốn làm bây giờ không chỉ là lấy lại Thịnh Hải, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội này để nêu cao tên tuổi!

“Vâng!”

Người thủ hạ nghe Tống Cương nói vậy đều ghi nhớ kỹ từng câu từng chữ, lập tức đi Đông Hải tìm Hoàng Ngọc Minh kia.

Nhà họ Tống, cho bọn họ một cơ hội!
 
Chương 574


Cùng lúc đó, Thịnh Hải gió êm sóng lặng.

Lần này nhà họ Cao lấy sức lực như sấm vang chớp giật trực tiếp giế t chết cậu hai nhà họ Tống, làm cho người phương bắc đều phải kiêng ky.

Trong thời gian ngắn, không ai còn dám tiến vào Thịnh Hải. Ai cũng biết, tới vào lúc nhà họ Cao muốn lập uy thì chẳng khác nào muốn chết.

Cho dù có thể tiêu diệt nhà họ Cao thì cũng phải trả giá đắt, thật sự chẳng đáng để làm vậy, thậm chí có thể làm lợi cho người khác: Tất cả đều có nhà họ Cao xử lý nên Giang Ninh lại vui vẻ thanh nhàn.

Hắn vốn không muốn lãng phí quá nhiều sức lực vào bên này, hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy.

“Vợ ơi, anh đói rồi”

Giang Ninh thấy Lâm Vũ Chân ở trong phòng sách sắp xếp tài liệu đã lâu, khẽ xoa bụng, không nhịn được nói: “Chúng ta đã đi qua hết mấy chỗ có đồ ăn ngon ở Thịnh Hải này rồi. Bây giờ anh thật sự rất nhớ món ăn mẹ nấu”

Hắn không nói còn tốt, vừa nói thì bụng Lâm Vũ Chân cũng kêu ọc ọc.

Trong đầu cô nghĩ tới món ăn Tô Mai nấu lại sảp không chịu nổi nữa.

“Anh rể, anh đừng nói nữa được không?”

Tô Vân ngồi bên cạnh thèm ăn tới mức sắp khóc rồi: “Em muốn quay về Đông Hải, em muốn về nhà! Ăn món ăn của cô và mẹ em nấu cơi”

“A Cẩu! Đưa truyền kỳ của tỉnh quay về Đông Hải!”

Giang Ninh lập tức hô lên.

Hắn ước gì cô nhóc xảo quyệt này mau cút đi, mỗi ngày ở đây làm bóng đèn, thật không có mắt quan sát gì cả.

Tô Vân nghe vậy thì lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, tội nghiệp chạy đến trước mặt Lâm Vũ Chân, trừng mát nhìn Giang Ninh.

“Chị! Em nói chơi thôi. Chị ở Thịnh Hải cần người ở cùng, em không yên tâm, phải ở cùng với chị!”

Ở Thịnh Hải có ăn có uống có chơi, còn có truyền kỳ Thịnh Hải Cao Bân thỉnh thoảng trao đổi cảm giác làm truyền kỳ, cô bé chạy đâu đi tìm được nơi chơi vui như vậy chứ?

Cho dù mỗi ngày ăn đồ ăn ship tới, Tô Vân cũng cam tâm tình nguyện!

Giang Ninh hừ một tiếng, không để ý tới Tô Vân. Dù sao.

cô nhóc này không phải là người bình thường, có quỷ mới biết được cái gọi là trái tim thiếu nữ khó đoán tới mức nào.

“Cốc cốc cốc.”

Cửa phòng mở ra, Hoàng Ngọc Minh đi tới.

Anh chào hỏi mấy người Lâm Vũ Chân rồi đi tới trước mặt Giang Ninh.

“Đại ca, bên Đông Hải có chút tình hình”

Vẻ mặt Giang Ninh lập tức nghiêm lại, không tiếp tục cười đấu võ mồm với Tô Vân nữa.

“Đi thôi, mèo tham ăn, chúng ta tạm thời đi qua xem thử có món gì ngon không.”

Lâm Vũ Chân rất hiểu chuyện, biết Hoàng Ngọc Minh có việc muốn nói với Giang Ninh nên khẽ gật đầu với hán và dẫn theo Tô Vân đi ra ngoài trước.

Giang Ninh ngồi ở trên sô pha, rót cho Hoàng Ngọc Minh một chén trà.

“Tình hình thế nào?”

“Người của nhà họ Tống ở phương bắc đến, đi thẳng tới Đông Hải tìm em”

Hoàng Ngọc Minh cảm thấy có chút buồn cười, đặc biệt là thái độ cao ngạo này của người nhà họ Tống hình như: còn chưa biết rõ tình hình: “Với bên ngoài, người năm giữ giới xã hội đen Đông Hải trong tay là em. Không rõ nhà họ Tống nhận được tin tức từ đâu ra, biết chấn động ở Thịnh Hải có liên quan tới vùng đất cấm Đông Hải chúng ta nên trực tiếp tìm tới.”

“Cậu cả nhà họ Tống, Tống Cương muốn làm giao dịch với chúng ta, hoặc nói là cho chúng ta một cơ hội.”

Giang Ninh cười.

Cho hắn một cơ hội à?

Trên đời này lại có mấy người dám nói lời cho Giang Ninh hắn một cơ hội chứ?

Từ trước đến nay đều là Giang Ninh hắn cho người khác cơ hội!

“Cơ hội gì?”

Giang Ninh hỏi.

“Để cho chúng ta có cơ hội tiến vào phương bắc, trở thành gia tộc lớn.”

Bản thân Hoàng Ngọc Minh cũng có phần không nhịn được, phì cười: “Nhưng điều kiện trước tiên là muốn chúng ta nhường lại thế giới ngầm ở Thịnh Hải, hơn nữa thậm chí còn phải trao cho bọn họ nắm một nửa quyền khống chế vùng đất cấm Đông Hải!”
 
Chương 575


Điều này chẳng khác nào một chuyện cười. Cho dù là người nghiêm túc như Hoàng Ngọc Minh cũng không nhịn được cười.

Nhưng trong nụ cười của anh lại có mấy phần sát ý lạnh lẽo!

Vùng đất cấm Đông Hải là căn bản của Giang Ninh nên rất quan trọng, nếu muốn lấy đi một nửa quyền khống chế vùng đất cấm Đông Hải thì rõ ràng chính là đang tự tìm đường chết! ¿Ý. = n à J Giang Ninh lại không cười, vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Sợ rằng sau khi dụ dỗ chắc hản còn có đe dọa chứ?”

“Đại ca đoán không sai.”

Hoàng Ngọc Minh nói: “Tống Cương nói, nếu hợp tác thì anh ta cho chúng ta cơ hội tiến vào phương bắc, trở thành một gia tộc lớn, nếu không đồng ý…”

“Thế nào?”

“Nhà họ Tống sẽ liên kết với mấy gia tộc lớn khác, cùng đánh giết Đông Hải!”

Thủ đoạn dụ dỗ và đe dọa đều thể hiện ra hết, hoàn toàn không khách sáo.

Tống Cương này thật đúng là một người có thủ đoạn độc ác, hơn nữa làm việc vô cùng quả quyết, một khi đã quyết định ra tay thì sẽ không để lại đường sống cho đối thủ.

Nếu có thể trực tiếp làm cho Đông Hải cúi đầu, vậy nhà họ Tống anh ta có thể dễ dàng có được tất cả những gì mình muốn mà không cần tốn nhiều sức lực.

Nếu bên phía Đông Hải ngoan cố chống lại, không quý trọng cơ hội này, vậy anh ta sẽ cứng rắn xông thẳng tới, liên kết với mấy gia tộc lớn đã sớm như hổ đói rình mồi đối với Đông Hải, một lần hành động san bằng giới xã hội đen Đông Hải!

Đến lúc đó nhiều nhất là chia ra một ít tài nguyên nhận được, nhà họ Tống vẫn có thể đạt được mục đích của mình.

Tống Cương hết sức hài lòng về kế sách của mình, có thể nói là không chê vào đâu được, không có bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ qua, nhân vật như anh †a có thể chọc nổi Đông Hải này hay không?

Nghe Hoàng Ngọc Minh nói xong, vẻ mặt Giang Ninh vô cảm nhìn Hoàng Ngọc Minh, nói: “Cậu trả lời bọn họ chưa?”

“Chưa”

Trên mặt Hoàng Ngọc Minh hiện lên chút giảo hoạt: “Nếu em từ chối thẳng bọn họ lại chỉ sợ anh ta sẽ nghi ngờ, đến lúc đó không dám tới thì làm thế nào?”

“Lão Hoàng à lão Hoàng, cậu đi tới phương bắc một chuyến lại càng lúc càng thông minh ra đấy”

Giang Ninh cười một tiếng.

Hắn để cho Hoàng Ngọc Minh tới phương bắc, đi theo A.

Phi làm chút chuyện rõ ràng đã khiến cho Hoàng Ngọc Minh tiến bộ hơn rất nhiều.

Bất kể là tầm mắt hay là suy nghĩ đều có tiến bộ rất lớn.

Giang Ninh rất hài lòng.

Giang Ninh chính là muốn những gia tộc lớn ở phía bắc ra tay, hơn nữa còn trực tiếp ra tay với Đông Hải, nếu không hán sẽ không tìm được lý do đi gây sự với bọn họ!

Bất kể là nhà họ La hay nhà họ Thiết, hoặc là những gia tộc lớn khác đang mơ ước hoặc như hổ đói rình mồi để mắt tới Đông Hải, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.

Vùng đất cấm Đông Hải quật khởi rõ ràng đã động tới phần bánh của rất nhiều người, không ít người đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Đại ca, vậy em nên trả lời thế nào?”

“Dám đến, lại giết!”

Sát khí trên người Giang Ninh đột nhiên bạo phát.

Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu được, khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi”

Anh đứng lên, lấy từ trong túi ra hơn mười tấm thẻ hội viên.

“Thịnh Hải có mấy nhà hàng ăn riêng có mùi vị không tệ, đại ca có thể dẫn đám người Vũ Chân đi nếm thử, em sẽ tới xử lý chuyện bên Đông Hải Anh nói xong liền rời đi.

Giang Ninh ném thẻ hội viên vào trong túi. Hai người đều không để ý tới những lời dụ dỗ, đe dọa của nhà họ Tống.

Nếu không có những gia tộc lớn ở phương bắc tự mình đi tới, vậy kế hoạch lên phía bắc sẽ thật sự không dê ra tay đâu.

Vùng đất cấm Đông Hải này thành lập và quật khởi chính là đang không ngừng khiêu khích quy tắc trò chơi của những gia tộc lớn. Một vùng đất cấm Đông Hải không đủ, vậy thì cả khu đông nam.

Nếu ngay cả khu đông nam cũng không đủ, vậy lại tiếp tục tới Thịnh Hải!

Người đứng phía sau khống chế đô thị quốc tế hóa lớn như vậy là gia tộc hạng hai ở phương bác thì ngay cả bọn họ cũng bắt đầu kiêng ky, những người còn lại chỉ sợ cũng không ngồi yên được nữa.

“Phương bắc là nơi sớm muộn gì cũng phải đi”

Giang Ninh híp mát lại: “Tôi muốn thiên hạ này không có hào môn nữa!”
 
Chương 576


Bên ngoài phòng khách, Lâm Vũ Chân và Tô Vân nói chuyện rôm rả cả nửa ngày trời cũng không biết là nên ăn cái gì, nghĩ đi nghĩ lại thôi cứ dứt khoát gọi đồ ăn ngoài cho xong.

“Lão Hoàng đi chưa?”

Thấy Giang Ninh ra khỏi thư phòng, Lâm Vũ Chân ngẩng đầu hỏi: “Còn định hỏi anh ấy xem có biết chỗ nào ăn ngon không”

Lâm Vũ Chân biết, trước đây £ lgọc Minh hay bôn ba khắp nơi để làn ăn, kiểu gì cũng rất quen thuộc mấy nơi thành thị lớn kiểu này.

“Đi rồi, nhưng mà biết chỗ anh có hai con mèo ham ăn”

Giang Ninh móc mười mấy tấm thẻ hội viên từ trong túi ra: “Những thứ này đều là cửa hàng tư nhân ở mấy nơi ít người biết của Thịnh Hải, người bình thường muốn tìm cũng chảng được”

Nghe vậy, mắt Lâm Vũ Chân và Tô Vân sáng lên.

“Lão Hoàng tốt quá!”

“Cảm ơn chú Hoàng!”

“Đi thôi, hai con mèo ham ăn”

Giang Ninh cười nói.

Hoàng Ngọc Minh nhanh chóng vể Đông Hải, người nhà họ Tống đợi đến mức sắp không còn kiên nhãn nữa.

Cho dù chỉ một ngày, bọn họ cũng đợi không kịp, dẫu sao đối với nhà họ Tống mà nói, thì đây là họ ban ơn cho người Đông Hải, lại còn phân vân suy xét gì nữa?

Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!

“Rốt cuộc Hoàng Ngọc Minh có ở đây hay không? Tôi còn phải đợi anh ta trả lời, sau đó báo cáo tình hình cho Phương Bắc nữa!”

Ngoài cửa có hai người sắc mặt khó coi đang đứng, họ trực tiếp xông thẳng vào hội sở tìm Hoàng Ngọc Minh, nhưng bị người ta cản lại.

“Đây không phải là nơi để các người giở thói ngang ngược”

Thập Lục và Nhị Thập Thất bên ngoài cửa thản nhiên nói.

“Hai con chó canh cửa cũng dám nói chuyện với tao như: thế? Tao nói cho chúng mày biết, Đông Hải sắp không phải của chúng mày nữa rồi!”

Người nhà họ Tống cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường.

Thập Lục và Nhị Thập Thất nhìn nhau, bên ngoài tỏ ra hết sức bình tĩnh nhưng sát ý trong lòng đã bắt đầu nhen nhóm.

“Nơi này không phải là nơi các người giở thói ngang ngược.”

Thập Lục lặp lại một lần nữa, không có ý nhượng bộ.

“Bọn mày muốn chết!”

Người nhà họ Tống mất hết kiên nhẫn.

Bọn họ đang định ra tay thì bên trong đã có người bước ra.

“Sếp Hoàng nói, mời các anh vào trong”

Thập Lục và Nhị Thập Thất gật đầu, sau đó lập tức nhường đường.

Hai người nhà họ Tống khinh thường nhìn hai người: “Chó canh nhà, sao không cản tiếp đi? Ăn hại!”

Dứt lời, bọn họ đi thẳng vào trong.

Trong phòng khách, Hoàng Ngọc Minh quấn khăn tắm, anh vừa mới ngâm nước nóng đi lên, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.

“Sao, hai vị vẫn còn ở Đông Hải?”

“Hoàng lão đại thật biết hưởng thụ, hai người chúng tôi đợi anh trả lời, anh không trả lời thì chúng tôi quay về làm sao ăn nói với gia chủ được”

Người nhà họ Tống hơi bất mãn.

Bọn họ đợi đến phát bực, Hoàng Ngọc Minh lại đi hưởng thụ.

“Chẳng phải tôi đã trả lời rồi còn gì?”

Hoàng Ngọc Minh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lẽ nào, tôi quên nói rồi sao”

“Hoàng Ngọc Minhl”

Người nhà họ Tống tức điên lên, tay chỉ Hoàng Ngọc Minh mắng: “Anh đừng có chơi chúng tôi!”

“Nếu như Đông Hải không đồng ý, vậy tiếp theo sẽ phải chịu hậu quả khôn lường, bốn đại gia tộc liên thủ sẽ khiến cho các người tan thành tro bụi!”

Trên mặt Hoàng Ngọc Minh mới vừa tươi cười, lúc này bỗng nhiên sầm xuống, u ám đến nỗi khiến cho người ta phát sợ.

Ánh mát loé lên sát ý, khiến cho người nhà họ Tống không nhịn được run rẩy.

“Nếu các người không hiểu, vậy thì tôi nói rõ hơn một chút; Hoàng Ngọc Minh đứng dậy, soạt soạt soạt mười mấy.

người bỗng nhiên xuất hiện, sau đó bao vây hai người nhà họ Tống, Thập Lục và Nhị Thập Thất cũng ở trong đó.

“Đông Hải, không phải là nơi các người ngang ngược!”

“Dám đến liền giết!”

Vừa dứt lời, Thập Lục và Nhị Thập Thất xông thẳng lên, nắm đấm thép bùng nổ, sát khí bành trướng.
 
Chương 577


Rầm rầm rầm!

Mười mấy người vây giết, hai người nhà họ Tống hoàn toàn không có lực phản kháng.

Bọn họ không ngờ, câu trả lời của Hoàng Ngọc Minh lại cứng rắn đến như vậy!

Hai người bị kéo đi, Hoàng Ngọc Minh hờ hững nói: “Vứt chúng về lại nhà họ Tống, thuận tiện gửi chút đặc sản Đông Hải cho chúng; nói với chúng;Đông Hải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, høan nghênh khách phương xa đến ˆ thăm”

Hừ, không biết sống chết, lại còn muốn quyền điều khiển Đông Hải?

Trên đời này lại có kẻ tham lam đến vậy, nếu như chúng biết, người đứng đẳng sau Đông Hải này là Giang Ninh, thì không biết những kẻ tự xưng là đại gia tộc kia có sợ đến tự sát tập thể không nữa?

Anh đi Phương Bắc một chuyến làm vài chuyện với A Phi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, trời đất bao la, mà Giang Ninh cũng mạnh mẽ vô cùng.

Trong nước chỉ là một góc của tảng băng trôi, Giang Ninh mạnh đến mức nào cho dù là A Phi cũng không biết.

Dám đến Đông Hải, thì sẽ giết đến khi bọn bây chết khiếp mới thôi!”

Hoàng Ngọc Minh nói.

Vùng đất cấm Đông Hải nơi mà bọn họ dùng cả tính mạng để bảo vệ, không cho phép kẻ nào giở thói ngang ngượ!

c Thi thể hai người nhà họ Tống được xếp ở ngoài cửa nhà họ, trên người có để đặc sản Đông Hải mà Hoàng Ngọc Minh đặc biệt chuẩn bị cho họ—-Mười mấy bộ áo liệm.

Vừa đủ nhân số nhà họ Tống.

“Choang!”

Tống Cương vung tay hất tách trà trên bàn xuống, loảng xoảng rơi vỡ đầy đất.

“Há lại có lý như vậy!”

Anh ta phẫn nộ: “Đây là sỉ nhục nhà họ Tống! Đây là đang sỉ nhục đại gia tộc Phương Bác!”

“Hay cho câu dám đến liền giết! Hoàng Ngọc Minh mày mạnh mồm lắm!”

Tống Cương giận điên lên, nghiến răng ken két, ngọn lửa phân nộ bùng lên.

Nhất là khi nhìn thấy “đặc sản” Đông Hải mà Hoàng Ngọc Minh gửi đến, mười mấy bộ áo liệm, mẹ nói còn dám nói là “đặc sản”?

Rõ ràng là đang cảnh cáo nhà họ Tống, nói nếu như nhà họ Tống dám đến Đông Hải, vậy thì sẽ khiến cho nhà họ Tống biến mất triệt để!

“Đại thiếu gia, tin tức đã truyền ra rồi, nếu chúng ta không làm gì, vậy thì mặt mũi coi như vứt sạch”

Thuộc hạ của anh ta cũng giận chẳng kém, không ngờ Hoàng Ngọc Minh lại dám to gan như vậy, lại còn nói đợi nhà họ Tống đến, đây rõ ràng là lời khiêu chiến mà.

Vốn Tô Cương không có dự định ra tay thật, dẫu sao nếu dễ dàng đạt được hết thảy những gì anh ta muốn sẽ càng thể hiện rõ trí tuệ của anh ta.

Nhưng hiện giờ, không ra tay không được.

Tin tức đã truyền hết ra ngoài, không ra tay, vậy thì chứng minh nhà họ Tống sợ!

Anh ta sợ cái Đông Hải cỏn con đó sao?

“Phô trương thanh thế, tưởng tao không hiểu ý đồ của bọn mày sao?”

Tống Cương cười lạnh, khuôn mặt đầy sát khí: “Nếu chúng tự tìm chết, vậy thì đứng trách tao không khách khít”

“Tao vốn định chiếm trọn Thịnh Hải, nhưng giờ xem ra, nhất định phải cát ra một chút rồi, nhưng mà cũng chả saol”

Tống Cương nói ngay lập tức: “Nói cho mấy nhà khác biết, tôi đồng ý điều kiện của họ!”

“Vâng!”

Bốn đại gia tộc, bốn đại gia tộc ở Phương Bắ!

c Ngoài nhà họ Tống, còn có nhà họ Thiết, nhà họ La và nhà họ Tềt!

Nhà họ Tống và nhà họ Thiết trước đây đều đóng ở Thịnh Hải, một nhà hỗ trợ cho nhà họ Tả, một nhà hỗ trợ nhà họ Tô, nhưng không ngờ, đến cuối cùng lại để nhà họ Cao chiếm hời.

Hai nhà bọn họ, chưa nói đến chuyện tổn thất không nhỏ, mà lớn hơn là chuyện mất đi tài nguyên thế giới ngầm Thịnh Hải.

Nhị thiếu gia nhà họ Tống Tống Thành thậm chí còn chết ở Thịnh Hải!

Còn nhà họ La thì không cần nói nữa, tổn thất ở tỉnh thành Thiên Hải khiến cho họ chịu đả kích lớn, nhất là tên điên Tàn Kiếm kia, lại khiến cho nhà họ La không thể khôi phục lại nguyên khí trong một thời gian ngắn.

Còn nhà họ Tề, con gái đầu nhà họ Tôn ở Kiến Châu, Tôn Kiêu Kiêu gả vào nhà đó, có thể nói là anh em rể với ‘Tống Cương nhà họ Tống, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Bốn đại gia tộc, liên thủ đi đánh giết thế giới ngầm Đông Hải, chẳng lẽ lại không phải là cơ hội tốt?

Đơn giản chỉ là tài nguyên dâng đến tận miệng!

Không cầm, vậy thì có lỗi với bản thân quát “Các vị!”

Người của bốn đại gia tộc, đang tập trung với nhau.

Rất ít khi có cơ hội để họ có thể ngồi cùng nhau như thế, cái vùng đất cấm Đông Hải chó má kia, coi như cũng đủ tự hào.

‘Tống Cương nhìn một vòng, nhìn gia chủ của mấy đại gia tộc, như thể đã coi mình là gia chủ của nhà họ Tống, giọng điệu nói chuyện đã tỏ vẻ địa vị bình đảng.

“Chắc các vị cũng biết Đông Hải rồi nhỉ?”

“Khoảng thời gian này, vùng đất cấm Đông Hải tiếng tăm lừng lãy, nổi lên như cồn!”

Tống Cương nhìn gia chủ nhà họ La, La Vĩnh Càn: “La gia chủ, tỉnh thành Thiên Hải vốn là thuộc về nhà họ La, tên họ Phó chết rồi, khoan nói đến chuyện mất đi thế giới ngầm ở tỉnh thành, cái đáng nói ở đây là chúng còn khiến cho nhà họ La chịu tổn thất trầm trọng, thù này, các người có muốn báo hay không?”
 
Chương 578


“Thù này không báo, thề không làm người!”

La Vĩnh Kiền lạnh lùng nói.

“Nhà họ Thiết với nhà họ Tống đã kinh doanh ở Thịnh Hải bao nhiêu năm nay, hỗ trợ nhà họ Tô và nhà họ Tả, vốn đã có thể thu lợi nhuận, nhưng người Đông Hải đã chen vào cản trở, phá hoại chuyện lớn của hai nhài”

Tống Cương hô to: “Em hai tôi, Tống Thành cũng chết ở Thịnh Hải!” A = “Món nợ máu này; nhà họ Tống cũng nhất định phải báo!”

Gia chủ nhà họ Thiết híp mắt lại, nhìn Tống Cương nói “Thân là gia chủ tương lai nhà họ Tống, sự quyết đoán của Tống Cương khiến tôi thật khâm phục, nhà họ Thiết nguyện ý hợp tác, một lần nữa đoạt lại Thịnh Hải!”

Vốn ông ta cũng không muốn tự mình xông pha, nhưng biết được Tống Cương muốn thượng vị, tự đến coi như là cho anh ta mặt mũi, đồng thời, ông ta là bề trên, lúc.

tranh đoạt lợi ích, đương nhiên là nói sẽ có uy hơn một chút.

Cái vòng ở Phương Bắc này ấy, nên nể mặt thì phải nể, sông có lúc người có khúc, ai biết được đợi lúc Tống Cương trở thành gia chủ nhà họ Tống thì sẽ thế nào.

Lưu lại cho mình một con đường lui, cho dù giờ không.

có tác dụng, sau thì không chắc đâu.

Thấy nhà họ Thiết cũng lên tiếng, Tống Cương gật đầu, ánh mắt rơi xuống người cuối cùng, gia chủ nhà họ Tề.

“Người Đông Hải tính tình tàn bạo, ra tay ác độc, hại người thân ở Kiến Châu của tôi nhà tan người mất, không còn người kế tục nữa, bọn họ không thể báo thù, nhưng tôi nhất định phải báo thù thay cho họi”

Gia chủ nhà họ Tề nói: “Nhà họ Tề tôi nguyện ý cùng mấy vị đi giết nghịch đồ Đông Hải!”

Lúc này, bốn đại gia tộc liên minh, không có chút trở ngại nào.

Ai cũng có mưu đồ của riêng mình, nhưng mục tiêu chỉ có một.

Giống như một câu nói mà Tống Cương vẫn luôn treo trên miệng, không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích là Vĩnh cửu.

Có lợi ích làm tiền đề, ai cũng là bạn, thậm chí có thể là đồng minh.

“Được!”

Tống Cương nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cứ †hảng thắn với nhau, nhà họ Tống có thể đưa ra ba cao thủ, trong đó có một vị có thực lực cấp bậc tông sư!”

Có thể coi là đưa ra hết vốn hết gốc rồi.

Cao thủ cấp bậc tông sư, đại gia tộc Phương Bắc có cao †hủ cấp bậc tông sư toạ trấn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

“Nhà họ Thiết, có ba người, giống với nhà họ Tống”

Gia chủ nhà họ Thiết thản nhiên nói.

Ở phương diện xuất lực, ông ta không thể thua nhà họ Tống, nếu không lúc chia lợi ích có lẽ sẽ không chiếm được lời.

“Nhà họ La..”

Vừa nói đến cao thủ cấp bậc tông sư, La Vĩnh Kiên đã giận điên lên, vốn nhà họ La có Diệp Tâm Hoả, có thể khiến cho nhà họ La bước lên một cấp bậc cao hơn ở Phương Bắc, nhưng không ngờ, sau khi đi Đông Hải một chuyến thì chết rồi.

Nghĩ đến đây, La Vĩnh Kiền bỗng thấy có một nỗi sợ hãi không tên đang trào lên.

Đông Hải!

Diệp Tâm Hoả chết ở Đông Hải!

Ngay cả cao thủ cấp bậc tông sư như Diệp Tâm Hoả cũng chết ở Đông Hải, xem ra Đông Hải không phải là nơi tốt lành gì.

Ông ta bỗng hơi do dự.

Hiện giờ nhà họ La không thể tổn thất thêm được nữa, nếu như chịu thêm bất cứ đả kích nào, chỉ e sẽ bị gạch †ên ra khỏi những đại gia tộc Phương Bắ!

c “La gia chủ?”

Thấy La Vĩnh Kiền do dự không nói tiếp, Tống Cương hỏi: “La gia chủ còn lo ngại gì sao?”

Anh ta hơi nhíu mày, hiển nhiên là đang bất mãn bởi sự do dự của La Vĩnh Kiền.

Gia chủ nhà họ Thiết cũng quay sang nhìn La Vĩnh Kiền.

Người của hai đại gia tộc hạng hai đều đã lấy ra con bài của mình, hiện giờ chỉ xem nhà họ La và nhà họ Tề nữa, bọn họ là gia tộc hạng ba, đương nhiên không thể so bì được với hai nhà kia, nhưng thái độ và sự thành ý không thể kém.

“Nhà họ La có ba cao thủ, trong đó có một người thực.

lực vừa mới đạt được cấp bậc tông sư!”

La Vĩnh Kiền lên tiếng.

Nghe vậy, mát Tống Cương sáng lên.

Anh ta biết Diệp Tâm Hoả chết rồi, nhà họ La vẫn còn cao thủ cấp bậc tông sư?

“Người này là người trong giang hồ, tập võ nhiều năm, thân thủ không tệ, ham vinh hoa phú quý, như vậy nhà họ La mới mời đến được”

Biết bọn họ hiếu kỳ, La Vĩnh Kiền lên tiếng giải thích.

Hiện giờ cao thủ cấp bậc tông sư nào có dễ mời đến thế, không có nhân tình, không cho đủ địa vị và sự tôn trọng thì rất khó.

Cao thủ đạt đến cấp bậc này, cho dù là gia tộc nào cũng sẽ đối đãi với họ như thượng khách.

“Nhà họ Tề giống với nhà họ La”

Gia chủ nhà họ Tề gật đầu nói: “Cao thủ cấp bậc tông sư mà tôi mời đến là người nước ngoài, nếu so sánh thì cũng không kém so với vị nhà họ La mời đến”

Địa vị hai gia tộc tương đương nhau, quân bài đưa ra đương nhiên cũng phải một chín một mười.

“Đượ!

c Tống Cương đứng lên: “Mười hai vị cao thủ, chẳng lẽ lại không thể san bằng Đông Hải hay sao? Hừ, tôi thật muốn xem xem, người Đông Hải rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì!”

“Lần này, bốn đại gia tộc chúng ta liên thủ, phải để cho những gia tộc khác mở mát ra mà xem, vùng đất cấm Đông Hải chẳng qua chỉ là hư danh, là một trò cười mà thôi!”
 
Chương 579


Bốn người đứng lên.

Chỉ cần đợi thế giới ngầm Đông Hải bị diệt, vậy tiếp theo phân chia lợi ích sẽ khiến cho những gia tộc khác đỏ mát ghen tị.

Nhưng đến lúc đó, bọn họ cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Tin tức vừa lan ra, đã khiến cho không ít người Phương Bắc đều kinh ngạc rớt cảm, ai cũng không ngờ, nhà họ Tống lại bỗng liên thủ với ba nhà,khác, đến thanh trừng Đông Hải. ƒ mã Thứ bọn họ muốn chẳng phải là Thịnh Hải sao?

Ngay cả nhị thiếu gia nhà họ Tống cũng chết ở Thịnh Hải, nhưng hiện giờ bọn họ lại đi Đông Hải, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng mà đi!

Mười hai vị cao thủ, có đến bốn vị đạt cấp bậc tông sư.

Vậy phải mạnh đến nhường nào?

Đừng nói đến một Đông Hải cỏn con, cho dù là cả khu vực Đông Nam chỉ e cũng có thể dễ dàng càn quét.

Rốt cuộc nhà họ Tống muốn làm gì?

Có người cho rằng chuyện này rất kỳ lạ, nhà họ Tống không thể đột nhiên động đến Đông Hải, dẫu sao tình hình thực sự ở Đông Hải hiện giờ không ai biết cả, có đại gia tộc nào đó chống đỡ sau lưng hay không, không ai có thể nói một cách chính xác được.

Nhà họ Tống ra tay, chỉ e sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng bốn đại gia tộc liên thủ, lại càng thêm kỳ lạ.

Lẽ nào nhà họ Thiết hay những gia tộc khác lại không biết gì hay sao? Chuyện này không thể nào, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là bọn họ nắm chắc phần thắng, đủ năng lực để diệt Đông Hải trong vòng một nốt nhạc, sau đó thu lại về tay.

Dẫu sao, mười hai vị cao thủ, thật quá cmn chấn động!

Đấy là còn chưa nói đến, trong đó có bốn người đã đạt đến thực lực cấp bậc tông sư, ai ngăn nổi?

Tin tức như vũ bão, trong chớp mắt đã truyền khắp mọi ngóc ngách.

Ai cũng biết, vùng đất cấm Đông Hải xong đời rồi.

“Vùng đất cấm Đông Hải quá là hống hách, cuối cũng cũng có ngày này”

“Đúng vậy, người kiêu ngạo sẽ không sống được lâu, hơn nữa, bọn họ đã khiêu khích đến uy nghiêm của đại gia tộc Phương Bác, không thể không chết!”

Đã có người bát đầu cười trên nỗi đau của người khác.

Thế nhưng.

Giang Ninh không lo lắng chút nào, thậm chí hắn còn chả có ý định quay về Đông Hải.

Bên đó có Hoàng Ngọc Minh toạ trấn, còn có vài đội sói được huấn luyện bài bản, cái danh vùng đất cấm Đông Hải không chỉ vì hán.

“Đại ca, chúng ta có cần quay về không?”

Mấy người anh Cẩu máu đã sôi lên sùng sục.

Nghe nói có mười hai cao thủ đến Đông Hải, anh ta có hơi phấn khích.

“Các cậu quay về đi”

Giang Ninh gật đầu: “Chơi cho vui vẻ”

“ Vậy bốn cao thủ cấp bậc tông sư kia..”

Anh Cẩu hơi lo lắng.

Bọn họ không sợ chết, nhưng sợ bọn họ chết rồi thì không có ai bảo vệ Đông Hải, cũng có lỗi với Giang Ninh.

“Yên tâm”

Giang Ninh nói: “Bọn chúng sẽ không đến Đông Hải”

Nghe vậy, Anh Cẩu hơi ngạc nhiên.

Anh ta không am hiểu dùng não suy nghĩ, chỉ nghe lời sai bảo của Giang Ninh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

“Vâng!”

Đám người anh Cẩu không do dự nữa, lập tức quay về Đông Hải, làm tốt công tác chuẩn bị.

Rất nhiều người ngóng trông cuộc chiến này, cái mà bọn họ cần làm đó là phải tát thật mạnh vào mặt mấy đại gia tộc Phương Bác kia!

Đánh cho chúng sợt Đánh cho chúng run rẩy!

Đánh cho chúng về sau không dám ngấp nghé Đông Hải!

Bởi vì đó là nhà của họ!

“Giương đông kích tây; Giang Ninh hờ hững nói: “Cái trò này cho trẻ con chơi à”

Ngoài mặt thì tất thảy đều dồn sự chú ý vào Đông Hải, nhà họ Tống liên kết với ba nhà khác muốn san bằng Đông Hải, nhưng trên thực tế, tập hợp mười hai vị cao thủ, trong đó có bốn vị cấp bậc tông sư, mục tiêu đương nhiên là Thịnh Hải!

Trong mát họ tám vị cao thủ gần với cấp bậc tông sư, đủ để san bằng Đông Hải, mà Đông Hải còn lâu mới so được Thịnh Hải, đô thị quốc tế này.

“Bốn cao thủ cấp bậc tông sư à..”

Không nhìn thấy một chút lo lắng nào trên mặt Giang Ninh cả, mà ngược lại, còn có hơi mong đợi: đừng đi nữa”

Hai chị em Cao Á Lệ đều đã đến.

Thịnh Hải sóng yên bể lặng, nhưng trong bóng tối lại bát đầu gấp rút sắp đặt mưu đồ.

Cao Á Lệ rất thông minh, cô đoán được kế hoạch của nhà họ Tống, không phải là đối phó với Đông Hải, bởi vì nhà họ Tống không thu được lợi nhuận từ Đông Hải, cho.

dù lấy được thế giới ngầm ở Đông Hải cũng không có ý nghĩa gì mấy.

Mà Thịnh Hải!

Là nơi mà nhà họ Tống muốn có được ngay từ đầu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom