Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 581


Edit: Linhlady

Đường Nhất Hàng giật giật khóe miệng, liếc qua Mạc Vân Quả một cái, lại liếc qua Phạm Tư Đặc một cái, cuối cùng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay nói: “Ăn đi ăn đi ~”

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đi đến bên người Phạm Tư Đặc, đem hoàn hồn đan trong tay đưa cho hắn nói: “Ăn đường.”

Phạm Tư Đặc cực kỳ cao hứng, khi vào trong bệnh viện đã thật lâu hắn chưa được ăn đồ gì cho hương vị!

Nghe mấy ngày trước bác sĩ Đường nói thân thể mình đã có chuyển biến tốt đẹp, không ngờ bây giờ mình có thể ăn đường!

Quả thật quá tuyệt vời!

Phạm Tư Đặc ấp kích động trong lòng xuống, sau đó muốn vươn tay, lại phát hiện tay mình không động đậy được.

Vì thế, hắn chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn Mạc Vân Quả, đồng thời mở miệng nói.

“Cảm ơn.” Hắn nói như vậy.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua bàn tay của Phạm Tư Đặc còn xắm dây truyền dịch, quyết đoán đem hoàn hồn đan bỏ vào trong miệng của hắn, hoàn hồn đan chuẩn xác rơi vào trong miệng hắn.

Phạm Tư Đặc chép chép miệng, thập phần vừa lòng gật đầu, hương vị quả thật không tồi.

Mạc Vân Quả thấy hắn ăn hoàn hồn đan, như vậy kế tiếp chỉ cần chờ hắn chuyển biến tốt đẹp, tiếp theo đó nhiệm vụ của cô sẽ được hoàn thành một nửa.

Sau khi ăn hoàn hồn đan, Phạm Tư Đặc cảm thấy toàn thân như có dòng nước ấm quét qua.

Đường Nhất Hàng nhìn sắc mặt mê ly của Phạm Tư Đặc, giật giật khóe miệng, sau đó nói: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi trước.”

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đi theo Đường Nhất Hàng ra ngoài.

Còn Phạm Tư Đặc, hồi hoàn đan.... Công dụng cũng rất lớn.

Bởi vì khi Mạc Vân Quả vừa đi theo Đường Nhất Hàng đến phòng riêng của cậu, âm thanh cấp cứu từ phòng bệnh đặc thù vang lên.

Lúc này Đường Nhất Hàng nào còn có tâm trạng lo lắng cho Mạc Vân Quả, cũng không kịp nói với cô một tiếng, vội vội vàng vàng chạy.

Mạc Vân Quả phỏng đoán hẳn là hoàn hồn đan phát huy tác dụng, Mạc Vân Quả lấy ra một viên hoàn hồn đan, ném vào miệng mình.

Cô chép chép miệng, ừm…… giống như hơi ngọt, nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Ừm…… Cô thường thường sẽ ăn một viên, đương nhiên sẽ không có tác dụng gì.

Mạc Vân Quả đánh giá tình hình bệnh của Phạm Tư Đặc xong, về nhiệm vụ với Đường Nhất Hàng ắt hẳn có thể hoàn thành, hiện tại, chỉ cần chờ ân thanh Đoàn Tử nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ nữa thôi.

Ừ…… Còn có một cái nhiệm vụ nữa, làm Doãn Diễn Trạch cải tà quy chính.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, quyết định lại đi tìm Doãn Diễn Trạch, nói chuyện một chút, nói không chừng có thể đột phá cái gì thì sao.

Vì thế, Mạc Vân Quả quyết định đi đến khi Doãn Diễn Trạch ở.

Hiện tại Doãn Diễn Trạch vẫn như cũ ở khi biệt thự vùng ngoại thành, lúc Doãn Diễn Trạch xem camera thấy Mạc Vân Quả lại leo tường vào, không nhịn được bật cười một tiếng.

Sau đó anh đẩy xe lăn, đi đến phụ cận bức tường kia chờ Mạc Vân Quả.

Vì thế, khi Mạc Vân Quả từ trên tường nhảy xuống dưới, đi lên được vài bước, đã thấy Doãn Diễn Trạch chòe sẵn.

Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, không thể tưởng được hôm nay vận khí thật đúng là tốt.

Mới vừa đi vài bước đã thấy được Doãn Diễn Trạch, ừm…… Cô còn đang muốn tìm anh tâm sự đây.

Mạc Vân Quả không hề hay biết, Doãn Diễn Trạch đứng ở đây là cố tình chờ cô.

Mạc Vân Quả bước nhanh đi đến phía dau Doãn Diễn Trạch, sau đó đẩy anh đi đến chỗ mặt trời.

Trên đùi anh, vẫn giống nhue lần đầu tiên cô gặp, đắp một tấm thảm.lông thật dày, cũng không ngại hôm nay mặt trời rực rỡ bao nhiêu.

Bởi vì có thảm lông che lấp, Mạc Vân Quả hoàn toàn nhìn không thấy được tình huống chân của Doãn Diễn Trạch, cũng không phán đoán được chân của anh hiện tại ra sao.
 
Chương 582


Edit: Linhlady

Đối với động tác của Mạc Vân Quả, Doãn Diễn Trạch cũng chỉ hơi hơi mỉm cười, không dò hỏi cũng không nói gì.

“Ầy? Doãn Diễn Trạch không thấy nóng sao?”

“( xem thường) vấn đề này không phải lần trước chúng ta thảo luận qua rồi à?”

“Ha ha ha! Lần trước ta không ở đây~”

“Ta phỏng đoán hẳn là do chân hắn khuyết tật, không muốn bị lộ ra, cho nên mới che đi?”

“( xem thường) cái thảm kia mỏng đi một chút có sao? Làm gì phải dùng cái dày vậy?”

“Chẳng lẽ hắn cảm thấy rất lạnh?”

“Đúng rồi! Lần trước chúng ta đàm luận ra kết quả đó là, chân của hắn từ nhỏ đã chịu thương tổn, làm cho đôi chân quanh năm cảm thấy lạnh lẽo, thế cho nên mố cần thảm giữ ấm chân.”

“Nói như vậy cũng có lý, nhưng cũng thật tiếc cho một đại mỹ nam~”

“( xem thường) tuy rằng chân không được, nhưng mà! Người ta là đại boss a ha ha ha ha ~”

“Đột nhiên cảm thấy lầu trên thật hưng phấn.”

“Hắc hắc, các ngươi nói, Doãn Diễn Trạch có phải vì đôi chân này mới trở thành boss vai ác không?”

“Hả? Nói như thế nào?”

“Các ngươi nghĩ mà xem, gia tộc nam nữ chủ chính là đầu sỏ gây tội là chân Doãn Diễn Trạch bị thương, như vậy việc khiến Doãn Diễn Trạch nhằm.vào hai người là hoàn toàn hợp lý!”

“Oa! Nói như vậy, cũng đúng!”

“Như vậy, mấu chốt để Doãn Diễn Trạch cải tà suy chính đó chữa lành đôi chân cho hắn?”

Mạc Vân Quả nhìn đến những lời này, đôi mắt càng sáng, nếu thật sự là như vậy, thế thì nhiệm.vụ này càng đơn giản rồi!

Nghĩ xong xuôi, Mạc Vân Quả nói với Doãn Diễn Trạch vẫn luôn im.lặng phía trước: “Tôi có thể trụ khỏi chân cho anh.”

Doãn Diễn Trạch sửng sốt, anh có chút nghi ngờ, Mạc Vân Quả chưa từng học qua y lý, sao tự nhiên lại nói như vậy?

Tuy rằng khó hiểu, nhưng Doãn Diễn Trạch vãn không nói ra nghi ngờ trong lòng.

Anh cũng thẳng thừng trả lời vấn đề của Mạc Vân Quả, theo bản năng sờ sờ thảm lông trên chân, anh lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần.”

Mạc Vân Quả:?

Doãn Diễn Trạch giống nhue nhìn thấy được sự khó hiểu trong mắt cô, ý cười trong mắt anh càng sâu.

Anh hơi hơi ngửa đầu, híp lại con mắt, nhìn ánh mặt trời chói chang, nhìn chằm chằm vào nó, một chút cũng không cảm thấy chói mắt.

“Hai chân này, có chủ nhân của nó, chỉ có người kia, mới có thể điều trị.”

Giọng nói của anh nhàn nhạt, còn có vẻ có vài phần xa xưa.

Mạc Vân Quả cho rằng anh đang nghi ngờ y thuật của mình, lúc ấy liền tỏ vẻ: “Tôi có thể điều trị chân cho anh.”

Doãn Diễn Trạch vẫn như cũ nhàn nhạt lắc đầu, hai chân này của anh, ngoại trừ người kia, ai cũng không điều trị được.

Bởi vì ~ anh ấy à ~ chỉ muốn người kia điều trị chân cho mình ~

Dù sao, đó cũng là ước định của hai người bọn họ ~

Doãn Diễn Trạch hơi hơi có chút hoảng thần, giống như nhớ lại chuyện gì đó thật lâu trước kia.

Mạc Vân Quả còn muốn nói cái gì đó, lúc này, tiếng điện thoại vang lên đánh gãy lời cô định nói.

Mạc Vân Quả nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, là Đường Nhất Hàng.

Lúc này Mạc Vân Quả mới nhớ tới, hình như cô còn chưa nghe thấy Đoàn Tử nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ, là cái nhiệm vụ kia xảy ra vấn đề gì sao?

Mạc Vân Quả tiếp điện thoại, “Alo” một tiếng.

Điện thoại bên kia, vang lên giọng nói kích động của Đường Nhất Hàng.

“Mạc Vân Quả, cô…… Cô…… Nhanh lên lại đây!” Đường Nhất Hàng còn thở hổn hển, nhưng rõ ràng đang hưng phấn.

Vẻ mặt Mạc Vân Quả dường như còn chưa hiểu ra có chuyện gì, cho nên cô cũng bỏ lỡ biểu cảm trên mặt Doãn Diễn Trạch.

Trong nháy mấy khi vừa nghe thấy giọng nói kia, thân thể cả người anh trở nên cứng đờ, hai tay anh nắm thảm lông, hơi hơi cúi đầu, giống như muốn đè ném cảm xúc nào đó sắp bùng nổ……
 
Chương 583


Edit:Linhlady

Mạc Vân Quả nghe được giọng nói kích động của Đường Nhất Hàng, hỏi một câu “Chuyện gì?”

Đường Nhất Hàng đang hưng phấn cực kỳ, nào đâu còn để ý việc giải thích cho cô, cậu chỉ nói Mạc Vân Quả nhanh chóng đến chỗ mình ngay.

Nói xong câu đó, Đường Nhất Hàng ngắt điện thoại luôn.

Lúc này Doãn Diễn Trạch gần như đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chỉ là nếp uốn trên thảm lông kia thể hiện rõ tâm trạng không bình thường vừa rồi của anh.

Mạc Vân Quả đang định tạm biệt Doãn Diễn Trạch, nhiệm vụ của Doãn Diễn Trạch giống như không vó dấu hiệu hoàn thành, hình như chuyện này có liên hệ với Đường Nhất Hàng, như vậy cô phải quay về đó nhìn xem tình huống thế nào.

Nhưng mà, Mạc Vân Quả chưa kịp tạm biệt Doãn Diễn Trạch, anh đã mở lời nói trước.

“Tôi có thể đi cùng cô không? Tôi chỉ ở bên cạnh nhìn.”

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ hỏi: “Tài xế lái xe của anh có ở đây không?”

Doãn Diễn Trạch tự tin cười nói: “Đương nhiên có!”

“Được!” Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát đồng ý việc này.

Theo sau, Mạc Vân Quả đi cùng Doãn Diễn Trạch đến phòng làm việc ở bệnh viện của Đường Nhất Hàng.

Đường Nhất Hàng vừa thấy Mạc Vân Quả đến, không chút do dự kéo tay cô đi đến phòng bệnh đặc thù của Phạm Tư Đặc.

Nhưng thật ra Mạc Vân Quả, sửng sốt một chút.

Rõ ràng vừa rồi Doãn Diễn Trạch đang còn ở bên cạnh cô, sao chớp mắt đã không thấy rồi?

Đường Nhất Hàng cùng Mạc Vân Quả vào phòng bệnh của Phạm Tư Đặc, mà  ở ngoài phòng bệnh, Doãn Diễn Trạch nắm chặt hai tay, trong mắt lóe lên tia sáng.

Trong phòng bệnh, Mạc Vân Quả nhìn Phạm Tư Đặc đang hưng phấn cực độ, lại nhìn về phía Đường Nhất Hàng.

Vẻ mặt của cậu cũng đang hưng phấn,  kích động nắm chặt tay Mạc Vân Quả nói: “Viên đường kia của cô là cái gì? Quả thật quá thần kỳ!”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả không nói gì, hiên nhiên Đường Nhất Hàng cũng ý thức được mình hơi đường đột, cậu gãi gãi đầu,  ngượng ngùng nói: “Cái kia, tôi có chút quá kích động.”

“Ừ.” Mạc Vân Quả lên tiếng.

Đường Nhất Hàng:…… Cậu chỉ là khách khí một chút!

Cậu ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua Phạm Tư Đặc cũng đang hưng phấn bên cạnh, cho hắn một cái ánh mắt.

Phạm Tư Đặc vẫn nhue cũng không tiếp thu được cái ánh mắt kia, lúc này không thể nghi ngờ trình độ hưng phấn của Phạm Tư Đặc.

Bởi vì hắn bệnh đã nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày khỏi bệnh!

Phạm Tư Đặc sau khi biết tác dụng của viên đường kia, hận không thể đi lên ôm Mạc Vân Quả xoay vài vòng.

Đương nhiên, ý nghĩ như vậy khi vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả lập tức tiêu tán.

Nhưng chuyện này cũng không làm giảm bớt hưng phấn của hắn, nếu không thể có tứ chi tiếp xúc, như vậy hắn dùng lời nói để niêu hiện đi!

“A a! Thật sự cảm ơn cô!”

“Cô quả thật đã cứu tôi một mạng, nếu cô có yêu càu gì? Cứ việc nói!”

“Vị tiểu thư này, ngươi thật là quá tốt đẹp!”

…………

Mạc Vân Quả:……

Đường Nhất Hàng: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!

Đường Nhất Hàng nhìn Phạm Tư Đặc, cậu thật không ngờ hắn ta lại là một kẻ ngốc!

Phạm Tư Đặc kích động nhảy lên nhảy xuống, sau đó, vẫn là Đường Nhất Hàng không chịu nổi lên tiếng ngăn cản hành vi của hắn.

“Phạm Tư Đặc, trước tiên bình tĩnh một chút.”

Phạm Tư Đặc sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt trước sau đều là lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, lập tức ngậm miệng lại, ngẫu nhiên khi liếc về hướng Mạc Vân Quả, có một loại dáng vẻ gọi là đáng thương hề hề.

Đường Nhất Hàng ho nhẹ một tiếng, đối với Mạc Vân Quả nói: “Nếu cô không muốn nói thì thôi, hơn nữa cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ bid mật chuyện này!”

Nói xong lúc sau, cậu còn nhìn qua Phạm Tư Đặc.

Lúc này, cuối cùng Phạm Tư Đặc cũng tiếp thu được ánh mắt của Đường Nhất Hàng.
 
Chương 584


Edit: Linhlady

Hắn vội vàng gật gật đầu nói: “Đúng đúng đúng! Tôi tuyệt đối sẽ giúp cô bảo vệ bí mật này!”

Mạc Vân Quả:……

“Ta cũng sẽ giúp tiểu Quả Quả bảo mật~”

“Hắc hắc, ta cũng vậy ta cũng vậy ~”

“( xem thường) các ngươi bảo mật cái quỷ gì?!”

“Hắc hắc hắc, ta liền phụ họa một câu cho vui ~”

“Đúng thế đúng thế ~ ( mặt ngạo kiều)”

“Đúng rồi, tiểu Quả Quả, vậy Doãn Diễn Trạch đi đâu rồi?”

“A? Đúng thế, người kia đâu?”

“Ta cũng mới phát hiện không thấy tăm tích hắn đâu!”

“Tiểu Quả Quả đi tìm hắn xem sao? Dù sao hắn cũng đang ngồi xe lăn đó, nhỡ có chuyện gì thì sao……”

“Ta cảm thấy lầu trên suy nghĩ nhiều, nếu Doãn Diễn Trạch dễ đang xảy ra chuyện như vậy, đã không được xưng là boss phản diện vai ác rồi!”

“Ừ…… Tuy rằng nói như vậy, nhưng ta cảm thấy vẫn nên đi xem một cái đi?”

“Đồng ý với cách nhìn của lầu trên ~”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm Doãn Diễn Trạch.

Hiện tại Phạm Tư Đặc đã không có việc gì, tuy rằng không biết vì sao Đoàn Tử còn nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, nhưng mà nhiệm vụ này cũng không có chỗ nào có vấn đề đi?

Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả nói với Đường Nhất Hàng: “Tôi đi trước.”

Đường Nhất Hàng vội vàng nói: “Tôi đi với cô!”

Phạm Tư Đặc ở phía sau cũng nói chen một câu: “Tôi cũng vậy!”

Đường Nhất Hàng nhìn hắn một cái nói: “Hiện tại anh không thích hợp đi ra ngoài, tốt nhất nên ở trong phòng đi.”

Phạm Tư Đặc còn muốn giãy giụa một chút, nhưng lại tưởng tượng đến tình huống của bản thân hiện giờ, quả thật không thích hợp ra ngoài rêu rao.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, ở phòng bệnh đợi.

Mạc Vân Quả cũng không muốn quản chuyện nào, teong lúc Phạm Tư Đặc đang làm tư tưởng cho bản thân, cô đã đi ra khỏi phòng bệnh từ lâu.

Đương nhiên, Đường Nhất Hàng cũng đi theo phía sau cô.

Phải biết rằng, hiện tại Đường Nhất Hàng cảm thấy cực kỳ hứng thú với Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả cũng không quản Đường Nhất Hàng có đi theo mình hay không, cô đi lại xung quanh, nổ lực tình bóng dáng Doãn Diễn Trạch.

Nhưng mà sau khi tìm một vòng, cô cũng không thấy Doãn Diễn Trạch đâu.

Còn Đường Nhất Hàng ngay từ đầu đi theo cô, nhìn hành động của Mạc Vân Quả, lại hiểu nhầm cho rằng cô muốn đi tìm Lãnh Thuần.

Dù sau tình cảm của cô với Lãnh Thuần có thể hình dung bằng câu “Dùng tình sâu vô cùng”!

Đường Nhất Hàng dường như cũng không muốn cho Mạc Vân Quả tìm người, trong khi Mạc Vân Quả muốn tới địa phương khác đi tìm, cậu nói với cô: “Lãnh Thuần không ở nơi này.”

Mạc Vân Quả:?

Mạc Vân Quả không hiểu vì sao đột nhiên Đường Nhất Hàng lại nhắc đến Lãnh Thuần, người kia không phải mục tiêu nhiệm vụ của cô, nếu không phải Đường Nhất Hàng đột nhiên nhắc tới, cô cũng gần như quên đi tồn tại của người này.

“Tôi không tìm hắn.” Mạc Vân Quả nói như vậy.

Lần này, ngược lại là Đường Nhất Hàng ngây ngẩn cả người.

“Vậy cô đang tìm cái gì?” Đường Nhất Hàng tò mò hỏi.

“Doãn Diễn Trạch.” Mạc Vân Quả nhìn trái ngó phải, tùy ý đáp lời cậu.

Khi Đường Nhất Hàng nghe thấy cái tên này, đột nhiên cảm thấy đầu căng lên, tên này…… Rất quen thuộc!

Hình như thật lâu trước kia, cậu đã quen biếng người tên là Doãn Diễn Trạch này.

Lại hình như thật lâu thật lâu trước kia, cậu và Doãn Diễn Trạch, vô cùng vô cùng quen thuộc ……

Theo bản năng Đường Nhất Hàng con nắm tay lại, vì sao lại thấy bản thân giống như quên mất chuyện quan trọng gì đó?

Mà chuyện kia, đối mình dường như rất quan trọng rất quan trọng……

Đường Nhất Hàng đứng đó sững sờ hồi lâu, ngay cả khi Mạc Vân Quả đi khỏi nơi này cũng không hay biết.

Chờ đến khi cậu hồi thần lại, thân ảnh của Mạc Vân Quả đã biến mất từ khi nào.
 
Chương 585


Edit: Linhlady

Đường Nhất Hàng nhìn con đường trống rỗng, xoa xoa huyệt thái dương, đem cảm.giác mất mát vừa nãy ném sau đầu.

Cậu thở dài một hơi, đại khái biết Mạc Vân Quả hẳn đã đi khỏi đây.

Cậu quay về văn phòng của mình, về việc Phạm Tư Đặc đột nhiên tốt lên  cậu cũng phải làm chút công tác mới được, không thể đem Mạc Vân Quả bại lộ ra ánh sáng được, còn có đường hoàn thần kỳ kia, thời gian tiếp theo, có lẽ hắn sẽ hơi bận đây……

Mà bên kia, Doãn Diễn Trạch thấy Mạc Vân Quả và Đường Nhất Hàng tách ra, cũng chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Mạc Vân Quả nhìn thấy Doãn Diễn Trạch bước nhanh đến bên người anh,  vỗ vỗ bờ vai, giống như đàn dạy dỗ đứa trẻ: “Ngoan, không cần chạy loạn.”

Doãn Diễn Trạch:……

Doãn Diễn Trạch tránh khỏi tay Mạc Vân Quả nói: “Tôi không phải trẻ con.”

Mạc Vân Quả nghiêng đầu, nhớ tới vừa trên đường cô cùng Đường Nhất Hàng đi tìm anh có gặp một tình huống.

Một người mẹ trẻ tuổi “Ngoan, không được chạy loạn.”

Sau đó bé nam cùng trả lời một câu y đúc Doãn Diễn Trạch.

Lúc ấy, người mẹ trẻ kia trả lời thế nào nhỉ?

Mạc Vân Quả vươn tay sờ sờ đầu anh nói: “Ừm, ngoan, anh không phải đứa trẻ, anh là đại hán tử, cho nên không cần chạy loạn.”

Doãn Diễn Trạch:…… Đột nhiên có ảo giác mình là một đứa bé……

Doãn Diễn Trạch đỡ trán, biết có nói với Mạc Vân Quả cũng là nói không thông.

Đã không cùng tần số, đương nhiên Doãn Diễn Trạch sẽ không phí lời nói thêm.

Mạc Vân Quả thấy Doãn Diễn Trạch không nói gì, vừa lòng gật đầu, ừ…… Người mự trẻ kia thật là lợi hại! ︿( ̄︶ ̄)︿

Doãn Diễn Trạch có chút mỏi mệt, thân thể anh vốn dĩ không tốt, hôm nay lại “Đi” lâu như vậy, mệt cũng coi như là bình thường.

Tuy rằng như thế, nhưng Doãn Diễn Trạch vẫn không quên hỏi chuyện cô.

“Chuyện của cô xong xuôi rồi sao?” Doãn Diễn Trạch biết rõ còn cố hỏi nói.

Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ mình đã xuôi.

Khớ môi anh hơi cong lên, cười cười: “Như vậy, đưa tôi trở về đi.”

Mạc Vân Quả lại xoa xoa tóc của anh, đồng thời gật gật đầu nói: “Ngoan.”

Doãn Diễn Trạch:…… Đột nhiên không muốn cô ấu đưa mình về……

Cuối cùng, Mạc Vân Quả vẫn đưa Doãn Diễn Trạch về nhà.

Ở trong cái quá trình này, Doãn Diễn Trạch luôn ở trạnh thái an tĩnh.

Giữa anh và Mạc Vân Quả quả thật không có gì để nói chuyện với nhau.

Mạc Vân Quả luôn luôn ít lời, có nhiều lúc, cô ngồi xem phòng phát sóng trực tiếp đủ các lợi não động mở rộng suy đoán, lại thêm suy luận của cô, kế tiếp cũng nên làm cái gì đó.

Mà hiện tại phòng phát sóng trực tiếp, có một bộ phận đang quỳ liếm nhan sắc của Doãn Diễn Trạch, đương nhiên, còn có một ít người bị khí chất “Suy sút” “Ưu nhã” “Tâm cơ thâm trầm” “Vai ác BOSS” hấp dẫn.

Đến nỗi nhiệm vụ gì đó, phòng phát sóng trực tiếp tỏ vẻ, đó không phải là việc của tiểu Quả Quả sao? 23333333

Cứ như vậy, sau khi Mạc Vân Quả đem Doãn Diễn Trạch về nhà thì đi luôn.

Lúc này, cũng tương đối trễ, Mạc Vân Quả mỹ mãn ăn một cơm lúc sau, sau đó về nhà, bắt đầu tự hỏi vì sao Đoàn Tử không nhắc nhở cô nhiệm vụ hoàn thành.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua tiến độ nhiệm vụ,  phát hiện tiến độ mới đạt 10%, hơn nữa cả hai nhiệm vụ đều là chỉ có 10%.

Mạc Vân Quả:……

Phòng phát sóng trực tiếp có vài người cũng phát hiện điểm này, sôi nổi tỏ vẻ kinh ngạc cùng kỳ quái, sau đó, một vòng trinh thám mới lại mở ra trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người thay phiên nhau thảo luận……
 
Chương 586


Edit: Linhlady

“Chẳng lẽ Đường Nhất Hàng muốn trở thành người chiến thắng nhân sinh điều kiện là nghênh thú tiểu Quả Quả nhà ta sao! ( tức giận)”

“Không nên! Nhiệm vụ sao có thể không hoàn thành đâu!”

“Hơn nữa, tiến độ nhiệm vụ 10% gì đó, không khỏi cũng quá thấp đi! ( tức giận!)”

“Ta đoán xem, chẳng lẽ Phạm Tư Đặc không phải bệnh nhân khó tẹo nhất trên thế giới?”

“Chẳng lẽ ước mơ của Đường Nhất Hàng không phải là trở thành bác sĩ giỏi nhất trên thế giới?”

“Còn có, nhiệm vụ của Doãn Diễn Trạch có liên quan gì đến Đường Nhất Hàng mà cả hai bên tiến độ đều chỉ có 10%?”

“Chẳng lẽ là Doãn Diễn Trạch coi trọng tiểu Quả Quả nhà ta? Chuẩn bị cải tà quy chính?”

“( xem thường) thật đúng là coi tiểu Quả Quả thành vạn người mê!”

“Hắc hắc, chỉ đùa một chút, giải trí một chút!”

“Đại gia không cần oai lâu đâu! Vụ tiến độ nhiệm vụ là như thế nào vậy quăng ngã!”

“Logic chết người tỏ vẻ cũng không hiểu được……”

“Cùng logic chết……”

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp không có ý kiến hữu ích gì, nghĩ nghĩ, quyết định hỏi đoàn tử chuyện này là thế nào.

“Đoàn Tử, tại sao tiến độ nhiệm vụ của Đường Nhất Hàng lại chỉ có 10%?”

Mạc Vân Quả vẫn như cũ dùng tinh thần lực đem nhị để hỏi, teng quá trình này, người trong phòng phát sóng trực tiếp không hề biết.

Đoàn Tử không co cách nào nói ra quan hệ teong nhiệm vụ này, nếu không chính là vi phạm nguyên tắc hệ thống.

Cho nên đối với vấn đề của Mạc Vân Quả, nó lựa chọn xem nhẹ.

Nó chỉ là nói với Mạc Vân Quả nói: “Ký chủ thật là giỏi, cố lên! (~ ̄▽ ̄)~”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả cảm thấy, Đoàn Tử đại khái lại choáng váng……

Ừm…… Vì sao muốn nói lại đâu?

Mạc Vân Quả lắc đầu, không nghĩ ra được, có lẽ, là trước kia Đoàn Tử cũng ngốc quá đi, tuy rằng cô cũng không nghĩ ra được.

Cho dù trí nhớ của cô có tốt, thì cũng có một việc cô không thể nào nghĩ đến được.

Cũng may, đối với việc tiến độ nhiệm vụ quá thấp, cũng khiến cô đánh một dấu nghi ngờ.

Mạc Vân Quả nhỡ lại nội dung bối cảnh, nỗ lực nhớ lại những chỗ bị mình vô rình bỏ qua.

Nhưng mà, xem xong toàn bộ câu chuyện, cô cũng không có phát hiện gì mới mẻ.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, lại chậm rãi ngủ luôn.

Ừm…… Mới vừa ăn no, có điểm mệt nhọc.

Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp: Ăn ngủ, ngủ ăn, tiểu Quả Quả lại muốn biến thành béo Quả Quả! ┐( ̄ー ̄)┌

Bên kia, sau khi Doãn Diễn Trạch tiến Mạc Vân Quả, một mình anh đi đến thư phòng.

Anh lại tỉ mỉ xem qua tư liệu của Mạc Vân Quả một lần nữa, xác định mình không có gì sai xót, sau đó nghĩ lại tính cách Mạc Vân Quả có vài phần thay đổi, có chút nghi ngờ.

Mạc Vân Quả vào bệnh viện một lần, tính cách có thể biến đổi lớn như vậy sao?

Doãn Diễn Trạch lại nhớ rất nhiều năm trước, người kia cũng là vào bệnh viện, tỉnh lại sau, hắn cũng quên mình, cũng bắt đầu từ lúc ấy, ánh mắt hắn cũng đúng ở trên người khác……

Doãn Diễn Trạch sờ vị trí ngực, nơi đó, còn vững vàng nhảy lên, nhưng mà anh không biết, cảm giác này, còn có thể duy trì bao lâu.

Anh lại sờ xuống chân, nó vẫn luôn lạnh lẽo như vậy, lạnh lẽo như khi nghe chuyện người đó quên mất mình, loại lạnh lẽo kia như ngâm vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Tay Doãn Diễn Trạch nâng lên dừng ở khinh ảnh bên máy tính, thành kính vuốt ve ảnh chụp, trên ảnh chụp, một thanh niên cười đến tùy ý lại ấm áp.

Nếu Mạc Vân Quả tại đây mà nói, như vậy cô nhất định có thể nhận ra, thanh niên trên ảnh chụp, đúng là Đường Nhất Hàng……

- ---------------

Edit: Hẹn mọi người ở quyển 4 vào ngày mai (((o(*°▽°*)o)))
 
Chương 587


Edit: Linhlady

Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả quyết định nên đi tìm Doãn Diễn Trạch.

Nhưng cô chưa kịp xuất phát thì Đường Nhất Hàng đã gọi cho cô trước.

Đường Nhất Hàng dùng rất nhiều công sức để giải quyết vụ của Phạm Tư Đặc, nhưng so với những việc kia, cậu lại càng có hứng thú với Mạc Vân Quả hơn.

Viên đường hoàn kia có nguồn gốc từ đâu? Cô có biết hiệu quả của nó không? Chỗ của cô còn viên đường hoàn nào không?

Một đống nghi vấn quanh xung quanh đầu Đường Nhất Hàng, làm cậu cảm thấy càng hứng thú với Mạc Vân Quả hơn.

Cho nên, cậu đem những việc còn lại cho người khác xử lý, sau đó vui sướng quyết định về sau sẽ đi theo Mạc Vân Quả.

Có lẽ, thời gian dài đi theo cô có thể phát hiện ra cái gì đó đi?

Đường Nhất Hàng nghĩ như thế, đồng thời cũng làm ra hành động như suy nghĩ.

Mới sáng sớm cậu đã chờ không nổi đi tìm cho Mạc Vân Quả, Đường Nhất Hàng làm bộ vô tình gặp được cô, sau đó vui sướng đi theo sau.

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả cũng không nghĩ nhiều, nếu Đường Nhất Hàng nguyện ý đi theo cô, vậy cứ để cậu đi theo đi.

Ừm…… Tiền xe để cậu ta trả là được.

Sau khi ăn sáng xong, Mạc Vân Quả cùng Đường Nhất Hàng đi đến nơi Doãn Diễn Trạch tĩnh dưỡng.

Lúc này Doãn Diễn Trạch còn chưa tỉnh lại, đương nhiên sẽ không xem camera, vì thế bỏ lỡ mất cơ hội biết trước người anh luôn tâm tâm niệm niệm cũng tới đây.

Mạc Vân Quả trực tiếp đi đến trước cửa nhà Doãn Diễn Trạch, ấn chuông cửa.

Lúc này Doãn Diễn Trạch mới bị đánh thức, anh ở trong phòng ngủ ấn mở cửa, sau đó đi rửa mặt.

Doãn Diễn Trạch cực kỳ thông minh, anh biết Mạc Vân Quả sẽ đến.

Tuy nhiên, anh lại không nghĩ đến một chuyện, đó là Đường Nhất Hàng cũng theo tới đây.

Vì thế, khi Doãn Diễn Trạch ngồi xe lăn từ phòng ngủ ra, liếc mắt một cái liền thấy được Đường Nhất Hàng đứng bên cạnh Mạc Vân Quả.

Trong nháy mắt, Doãn Diễn Trạch cảm thấy máu trong cơ thể mình chảy ngược, theo bản năng anh nắm chặt tấm thảm trên đùi, không tự chủ được khẩn trương.

Khi Đường Nhất Hàng nhìn thấy Doãn Diễn Trạch cũng là vẻ sửng sốt, không biết vì sao, cậu lại cảm thấy người ngồi trên xe lăn kia, cực kỳ quen thuộc.

Mạc Vân Quả nhìn nhìn Doãn Diễn Trạch, cảm thấy anh có chút kỳ quái, sau đó cô lại nhìn Đường Nhất Hàng, giống như cũng có chút kỳ quái?

Mạc Vân Quả:……

“Này…… Này…… Này chẳng lẽ chính là cơ tình trong truyền thuyết?!”

“Oa! Cơ tình bắn ra bốn phía!”

“Oa! Ta thấy được pháo hoa! Pháo hoa tình yêu!”

“Oa! Oa! Oa!”

“Oa! Không ngờ có ngày ta thấy được cơ tình ngay trước mắt!”

“Đã từng có một tình yêu chân thành tha thiết bày ra trước mặt ta, mà ta! Bắt được! Ha ha ha ha!”

“Oa! Ta lại có tư liệu sống!”

“Lợi hại nha Doãn Diễn Trạch cùng Đường Nhất Hàng!”

“Y y y? Như vậy mà nói, có khi nào trước kia Đường Nhất Hàng đã quen biết Doãn Diễn Trạch rồi không?”

“Oa! Ta giống như phát hiện ra chuyện gì đó hay ho!”

“Oa! Ta giống như cũng vậy!”

Mạc Vân Quả:……

Không nói đến phòng phát sóng trực tiếp đang kinh ngạc cảm thán thế nào, lúc này Doãn Diễn Trạch cùng Đường Nhất Hàng lâm vào trạng thái đặc thù.

Thật giống như, trên thế giới này, chỉ còn lại hai người.

Trong thế giới của bọn họ, không ai có thể xen vào.

Tuy rằng hai người đều nghĩ thời gian trôi qua thật lâu, nhưng trên thực tế cũng chưa qua vài phút.

Đường Nhất Hàng là người đầu tiên phản ứng lại, chính cậu cũng nghi ngờ không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ quy về nguyên nhân do người đàn ông này quá tuấn mỹ.

Ừm…… đây cũng là một lý do tốt.
 
Chương 588


Edit: Linhlady

Còn về phần Doãn Diễn Trạch, anh đang cố khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng sau vài phút anh cũng điều chỉnh lại tâm trạng.

Doãn Diễn Trạch biết, hiện tại Đường Nhất Hàng vẫn như trước không nhớ ra anh.

Hoặc là nói, cậu chưa từng nhớ ra anh, chưa từng nhớ.

Doãn Diễn Trạch cảm thấy một trận chua xót, trong lòng cảm thấy đắng chán cả miệng đều đắng, nuốt xuống cũng là bao nhiêu khổ sở.

Dù vậy, anh vẫn như cũ cắn răng nuốt xuống đắng cay khổ sở kia.

Sau khi Doãn Diễn Trạch điều chỉnh lại tâm trạng, hơi hơi mỉm cười nhìn Mạc Vân Quả nói: “Hôm nay sớm như vậy đã tới đây?”

Khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện  bản thân đã nỗ lực bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm thảm lông kia, lại khiến cảm xúc khẩn trương của anh bị bại lộ.

Đã bao lâu rồi anh không nói chuyện trước mặt Đường Nhất Hàng?

Giống như, lâu đến nổi chính anh cũng quên mất……

Đường Nhất Hàng cảm thấy cảm giác quen thuộc sau khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện càng ngày càng nhiều thêm, nhưng cậu lại không thể nghĩ ra mình gặp người trước mắt ngay khi nào.

Ngược lại Mạc Vân Quả, bình bình đạm đạm nói: “Ừ, không còn sớm.”

Nói xong câu đó, Mạc Vân Quả còn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ừm…… mặt trời sắp lên đỉnh đầu.

Hiển nhiên Doãn Diễn Trạch cũng chú ý tới động tác của Mạc Vân Quả, anh nhìn theo động tác của cô, trên mặt vẫn là vẻ bất kinh bất biến.

“Ừ, là không còn sớm, là do tôi ngủ dậy muộn.”

Doãn Diễn Trạch nhẹ nhàng bâng quơ nói, không hề có xấu hổ khi lời nói bị chọc thủng.

Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Hôm nay muốn đi ra ngoài phơi nắng không?”

Doãn Diễn Trạch sửng sốt, theo bản năng anh nhìn thoáng qua Đường Nhất Hàng, lại phát hiện vẻ mặt cậu mờ mịt cùng khó hiểu, giống như có chuyện gì đó đang bối rối.

Trong lòng Doãn Diễn Trạch căng thẳng, phỏng đoán suy nghĩ của Đường Nhất Hàng, muốn cùng cậu chia sẻ khó khăn đó.

Nhưng anh cũng biết, nếu như mình tùy tiện hỏi, nhất định cậu sẽ phát hiện có chỗ không thích hợp.

Doãn Diễn Trạch nhấp nhấp môi, nỗ lực áp xuống lời quan tâm, sau đó mới nhìn Mạc Vân Quả gật đầu mỉm cười nói: “Được.”

Mạc Vân Quả nghe vậy, đi lên đẩy Doãn Diễn Trạch ra ngoài, Đường Nhất Hàng cũng theo đó đi theo sau.

Mạc Vân Quả đi không nhanh, chân Đường Nhất Hàng dài, một bước tương đương với Mạc Vân Quả bước hai bước, hơn nữa Đường Nhất Hàng đang thất thần, một bước kia của cậu, cũng vừa hay đi song song với Doãn Diễn Trạch.

Sau đó Đường Nhất Hàng cũng không nhận ra điểm này, cậu vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới của mình, vô tình vượt lên phía trước.

Mắt thấy Đường Nhất Hàng sắp đi khỏi chỗ mình, Doãn Diễn Trạch vội vàng bắt lấy cổ tay cậu.

Lại…… Bắt được?!

Trong lòng Doãn Diễn Trạch mừng như điên, bên ngoài vẫn là vẻ mặt vân đạm phong kinh.

Đường Nhất Hàng cảm nhận được lực đạo trói buộc trên cổ tay, cậu khó hiểu nhìn Doãn Diễn Trạch đang nắm cổ tay mình.

Doãn Diễn Trạch có chút luyến tiếc khi phải buông ra, nhưng lại không thể không buông.

Anh thong thả buông cổ tay Đường Nhất Hàng ra, đồng thời cực kỳ thong thả nói: “Cậu…… Đi…… Đến…… Quá…… Nhanh…………”

Mạc Vân Quả:……

Đường Nhất Hàng:……

Người này nói chuyện tốc độ, có thể lại chậm một chút không!

Đường Nhất Hàng ở trong lòng phun tào, mặt ngoài lại nói: “À à, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chuyện, không ngờ lại đi nhanh hơn.”

Đường Nhất Hàng lui một bước, cùng Mạc Vân Quả song song đứng.

Doãn Diễn Trạch có chút mất mát, cậu lại đứng bên người Mạc Vân Quả à……

Anh nhìn xuống bàn tay vừa mới nắm cổ tay Đường Nhất Hàng, quyết định…… Ừm…… Hôm nay, không đúng! Về sau không rửa tay bên này!
 
Chương 589


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn Doãn Diễn Trạch rồi lại quay sang nhìn Đường Nhất Hàng, không biết tại sao lại cảm thấy hai người này có chút kỳ quái?

Cảm thấy kỳ quái Mạc Vân Quả đem lực chú ý đặt ở phòng phát sóng trực tiếp, quả nhiên, bên trong đang thảo luận quan hệ hai người.

“Oa! Cơ tình!”

“Oa! Lợi hại!”

“Chậc, trải qua quá nhiều thế giới, ta ta lại có thể gặp được thế giới có cơ tình, vui vẻ! φ(>ω<*)”

“Đột nhiên cảm thấy hưng phấn, mùi hủ trong cơ thể ta đã ngo ngoe rục rịch! (~ ̄▽ ̄)~”

“Ai ai ai, trước tiên đừng kích động! Bản đại nhân trải qua cân nhắc thật lâu, cuối cùng đã biết chuyện ở thế giới này như thế nào!”

“Hả? Đại thần xuất hiện! Cầu giải thích cầu phổ cập khoa học cầu sao sao bang!”

“…… Sao sao bang là cái cái quỷ gì ( xốc bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻ )”

“Đã nói là đừng nháo, nghe đại thần phổ cập khoa học phổ cập khoa học! Thuận tiện hỏi một câu, đại thần ngươi có thiếu người làm ấm giường không ~ bản nhân Mao Toại tự đề cử mình!”

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp lại có người phổ cập khoa học, ở trong đầu nói: “Ừm, ta cũng muốn nghe.”

“A a a! Tiểu Quả Quả cũng đã lên tiếng, đại thần khi nào bắt đầu nói? Kích động quá!”

“Hắc hắc, tiểu Quả Quả đều đang chờ á ~ ha ha! Vậy thì bắt đầu, khụ khụ…… Những lời dưới đây, chỉ là suy đoán cá nhân ta, còn sự thật như thế nào, bản đại nhân không phụ trách ha!”

“Các ngươi xem, rõ ràng Doãn Diễn Trạch biết Đường Nhất Hàng, các ngươi còn nhớ hắn đã từng nói chân của mình có người có thể điều trị không? Ta đoán người này chính là Đường Nhất Hàng.”

“Như vậy vấn đề tới rồi, tại sao hắn lại nói như vậy? Ta đoán, hai chân này nhất định có quan hệ với Đường Nhất Hàng, hơn nữa, nếu Doãn Diễn Trạch đã nói như vậy, thế thì chân không phải là vấn đề, còn có khả năng là tâm lý chướng ngại làm cho không thể đi lại.”

“Mà xét theo tình huống hiện tại, có thể thấy Đường Nhất Hàng không hề quen biết Doãn Diễn Trạch, như vậy chúng ta có phải nên đặt ra giả thiết, hắn từng mất trí nhớ?”

“Nếu mất trí nhớ mà nói, như vậy không quen biết cũng là chuyện bình thường.”

“Sau đó chúng ta lại trở lại bối cảnh của thế giới này, Doãn Diễn Trạch là boss vai ác, hắn không lý do nhằm vào nam nữ chủ, hoặc là ngay từ đầu nam chủ, cũng chính là Lãnh Thuần.”

“Ở lấy hướng đam mỹ làm trung tâm, Doãn Diễn Trạch là người xấu gây trở ngại cho Lãnh Thuần và Đường Nhất Hàng, có phải bởi vì hắn yêu Đường Nhất Hàng hay không, cho nên mới gây trở ngại cho bọn họ?”

“Mà sau khi nữ chủ xuyên qua biến thế giới đam mỹ thành ngôn tình, Doãn Diễn Trạch gây trở ngại cho nam nữ chủ, có phải vì biết Đường Nhất Hàng  ‘ thích ’ nữ chủ, sau đó Doãn Diễn Trạch ghen ghét, nhưng đồng thời lại hy vọng hắn hạnh phúc, cho nên lúc này mới phá hư quan hệ giữa nam nữ chủ?”

“Nếu suy luận như vậy, ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thông suốt, ha ha ha…… Đương nhiên, tất cả đều chỉ do ta suy đoán mà thôi 23333333”

“Không biết vì sao, ta cảm thấy đại thần nói rất có đạo lý……”

“Ta cũng cảm thấy vậy……”

“Đại thần không hổ là đại thần, khi nào ta mới có thể có năng lực như vậy!”

“Cúng bái đại thần!”

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp phân tích, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, cho nên nói, Doãn Diễn Trạch yêu Đường Nhất Hàng?

Ừm…… Có chỗ kỳ quái.

Mạc Vân Quả cũng không hiểu tình yêu, đối với việc một người đàn ông yêu một người đàn ông khác, cô cũng không có ánh mắt khinh bỉ của thế tục, cũng có nhiều lúc, cô chỉ thấy khó hiểu về tình yêu của bản thân mà thôi.

Nếu thật sự giống phòng phát sóng trực tiếp phân tích, như vậy nhiệm vụ của cô, tinh tế nghĩ đến, giống như có chỗ đột phá?
 
Chương 590


Edit: Linhlady

Cũng ngay lúc này, Mạc Vân Quả đột nhiên nhớ tới một chi tiết trong bối cảnh chuyện xưa bị cô xem nhẹ.

Đó là ở trong bối cảnh, kết cục của Đường Nhất Hàng và Doãn Diễn Trạch tác giả cũng không nói rõ.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, cuối cùng hai người xuất hiện ở cùng một đất nước, không nhầm là nước M?

Mạc Vân Quả nghĩ như vậy, càng thấy vị đại thần trong phòng phát sóng trực tiếp kia phân tích có lý.

Cô gật gật đầu, nghĩ tới nhiệm vụ của mình.

Nếu quả thật như vậy, mấu chốt để Doãn Diễn Trạch cải tà quy chính là Đường Nhất Hàng, mấu chốt để Đường Nhất Hàng chiến thắng nhân sinh cũng nằm ở Doãn Diễn Trạch……

Mạc Vân Quả nghĩ đến xuất thần, mà Đường Nhất Hàng cùng Doãn Diễn Trạch lại cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì sau khi Đường Nhất Hàng đứng ở bên cạnh Mạc Vân Quả, vốn dĩ cô sẽ đẩy Doãn Diễn Trạch đi tiếp, nhưng cô lại đứng lại.

Sau đó cô đứng ở kia bắt đầu phát ngốc!

Mấu chốt nhất đó là, ngẫu nhiên còn gật đầu một cái!

Doãn Diễn Trạch:……

Đường Nhất Hàng:…… Lại choáng váng……

Đường Nhất Hàng ho nhẹ một tiếng, đồng thời dùng tay đẩy đẩy cánh tay Mạc Vân Quả.

“Tiếp tục đi thôi.”

Khi cậu nói ra câu này, thành công khiến cô hoàn hồn.

Sau khi Mạc Vân Quả hoàn hồn, gật gật đầu, lên tiếng “Ừm”.

Mạc Vân Quả tiếp tục đẩy Doãn Diễn Trạch đi phơi nắng tiếp, lúc này, Đường Nhất Hàng cũng không tiếp tục thất thần nữa, bước từng bước thật nhỏ.

Cậu đi theo bước chân của Mạc Vân Quả, nói cách khác, lại đi về phía trước đi.

Đường Nhất Hàng sờ sờ cổ tay, vị trí Doãn Diễn Trạch nắm qua, hình như có chút nóng.

Mạc Vân Quả không nói gì, Doãn Diễn Trạch cũng không nói gì, Đường Nhất Hàng không nói gì.

Rõ ràng là ba người, lại không có tiếng nói gì.

Ba người trầm mặc, thẳng đến khi chỗ có đài phun nước, Mạc Vân Quả dừng lại, giật giật cổ tay.

Có lẽ Đường Nhất Hàng mối phá vỡ trầm mặc, vì thế chủ động mở miệng nói: “Nơi này rất đẹp.”

“Ừ.” Doãn Diễn Trạch mặt ngoài bình bình đạm đạm, nhưng mà nội tâm lại là: A a a a! Nhất Nhất chủ động nói chuyện với mình!

Thực tế Đường Nhất Hàng là theo chân hai người bọn họ, nhưng Doãn Diễn Trạch lại tự mình lừa mình dối người, hiện tại chỉ có hai người bọn họ thôi.

Đường Nhất Hàng cười cười tiếp tục nói: “Nơi này hoàn cảnh khá tốt, thích hợp an dưỡng.”

“Ừ.” Doãn Diễn Trạch vẫn như cũ là biểu tình kia, nếu không thấy ngón tay hắn hơi cong cong lại, chỉ sợ người trong phòng phát sóng trực tiếp đều phải tin tưởng anh không để bụng Đường Nhất Hàng ~

Nhưng mà, động tác thân thể của người đàn ông lại để lộ tâm tình của mình ~

Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi các loại phun tào, đương nhiên, cũng có không ít người tỏ vẻ, các cô rất thích loại hình nhuyễn manh như Doãn Diễn Trạch này, tâm khẩu bất nhất, ngẫm lại cũng rất đáng yêu.

Mạc Vân Quả trái nhìn Doãn Diễn Trạch, phải nhìn Đường Nhất Hàng, sau đó nói với Đường Nhất Hàng: “Anh có thể điều trị chân cho anh ta không?”

Đường Nhất Hàng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ đột nhiên nhắc tới vấn đề này.

Cậu nghĩ nghĩ, cực kỳ nghiêm cẩn nói: “Cái này tôi không rõ ràng lắm, tôi phải nhìn chân vị tiên sinh này xem tình huống ra sao, sau đó mới quyết định được.”

Mà hiện tại trong đầu Doãn Diễn Trạch chỉ có một câu nói của Mạc Vân Quả, chẳng lẽ, Nhất Nhất sẽ điều trị chân cho mình sao!

A a a! Có chút kích động!

Không! Không được, nhất định không thể biểu hiện ra ngoài!

Doãn Diễn Trạch không khỏi banh mặt lại, ngay cả nét tươi cười mọi ngày cũng không thấy.

Đường Nhất Hàng nhìn thấy Doãn Diễn Trạch đột nhiên nghiêm túc, không hiểu sao cũng nghiêm túc theo……
 
Chương 591


Edit: Linhlady

Cậu suy nghĩ nghiêm túc, sau đó trả lời: “Tôi phải hiểu rõ vấn đề chân của vị tiên sinh này sau đó mới có hướng điều trị.”

Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.

Cô nhìn Doãn Diễn Trạch kế tiếp hỏi: “Anh nguyện ý không?”

Doãn Diễn Trạch:?

Anh nghe thấy Mạc Vân Quả hỏi chuyện, mới phản ứng lại đây.

Cho nên, vừa rồi Nhất Nhất nói cái gì?! Anh hoàn toàn không nghe được á quăng ngã!

Doãn Diễn Trạch ho nhẹ một tiếng, cong khóe môi tạo ra nụ cười anh cho là hoàn mỹ nhất: “Tôi nguyện ý.”

Đường Nhất Hàng:…… Luôn cảm thấy ngữ khí này có chút kỳ quái……

Ngược lại Mạc Vân Quả không cảm thấy có cái gì lạ, cô gật gật đầu, sau đó quay nhìn Đường Nhất Hàng nói: “Hắn nguyện ý, anh thì sao?”

Đường Nhất Hàng sửng sốt, ngay sau đó còn nói thêm: “Tôi đương nhiên cũng nguyện ý.”

Doãn Diễn Trạch: ( ̄▽ ̄)~*

“Phốc, loại cảm giác này, như thế nào lại giống hiện trường hôn lễ?”

“Đúng vậy, tiểu Quả Quả nhà ta là mục sư, đang hỏi cô dâu chú rể có nguyện ý hay không, ha ha ha ha!”

“Chậc, không biết các ngươi phát hiện không, thế giới này, tiểu Quả Quả nhà ta giống như lại trở thành bà mối.”

“Chậc, bà mối tiểu Quả Quả ~ cái danh hiệu này là trốn không thoát 233333”

“Đúng vậy sao? Hắc hắc, ta đây hy vọng tiểu Quả Quả nhà ta cũng có thể cho ta dắt giật dây, ta thích một tiểu ca ca thật lâu ~( ̄▽ ̄)/”

“Thích nghe ngóng, cái thân phận bà mối này, tiểu Quả Quả nhà ta thoát không được.”

“Hắc hắc, nói trở về, Đường Nhất Hàng cùng Doãn Diễn Trạch thật sự rất xứng đôi đúng không!”

“!!!Đương nhiên là xứng!”

Mạc Vân Quả:…… Ừm…… Quả thật rất xứng đôi!

Mạc Vân Quả nhìn trái nhìn phải, yên lặng gật đầu, tuấn nam cùng tuấn nam gì đó, ừm…… Rất đẹp mắt.

Nếu hai đương sự đều đồng ý rồi, như vậy chuyện tiếp cũng dễ dàng hơn.

Mạc Vân Quả đem Doãn Diễn Trạch giao cho Đường Nhất Hàng, nói cậu nhất định phải điều trị thật tốt cho anh.

Đường Nhất Hàng đối với bệnh nhân cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy Doãn Diễn Trạch đặc biệt quen thuộc, anh đối với cậu, không biết vì sao có cảm giác quen thuộc cùng thân cận.

Chính là bởi vì cảm giác như vậy, khi cậu tiếp xúc với Doãn Diễn Trạch càng thêm nghiêm túc.

Những ngày kế tiếp, Đường Nhất Hàng đều tận tâm tận lực điều trị cho Doãn Diễn Trạch.

Đối với việc mỗi ngày đều được Đường Nhất Hàng điều trị, anh vô cùng vui vẻ, tuy rằng bệ ngoài là vẻ phong đạm vân kinh, nhưng teong lòng lại hiện lên đủ loại kích động.

Mạc Vân Quả sẽ thường xuyên chú ý đến tình huống của Doãn Diễn Trạch, cùng lúc đó, cô cũng biết phương hướng nhiệm vụ của cô là đúng, bởi vì tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn ở trạng thái tăng trưởng ổn định.

Sau đó hai tháng, chăn của Doãn Diễn Trạch cũng đã điều trị khá ổn.

Lại nói tiếp, tuy rằng vấn đề chân của Doãn Diễn Trạch khó giải quyết, nhưng với y học hiện đại, chân của anh cũng không phải không điều trị được, không biết vì sao vẫn luôn kéo dài như thế.

Đương nhiên, cái lý do đó, Doãn Diễn Trạch biết, Mạc Vân Quả cũng biết, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng biết, nhưng thật ra Đường Nhất Hàng vẫn luôn khó hiểu.

Nhưng cậu cũng biết đây là vấn đều của người ta, bản thân cũng không tiện dò hỏi.

Ngày này, Mạc Vân Quả theo thường lệ đi tìm Doãn Diễn Trạch, lại nghe thấy bên trong phòng có âm thanh cãi nhau……

“Vì sao, anh lại không nói cho tôi?” Đây là giọng nói của Đường Nhất Hàng, nghe qua có vài phần áp lực.

“Anh nghĩ, để em tự nhớ ra.” Đây là giọng của Doãn Diễn Trạch, giọng nói kia tràn ngập cảm tình phức tạp, Mạc Vân Quả nghe không hiểu.
 
Chương 592


Edit: Linhlady

Trong phòng bệnh, Đường Nhất Hàng đang nói chuyện với Doãn Diễn Trạch.

“A……” Đường Nhất Hàng cười nhẹ một tiếng, cậu che môi mình lại, giống như gặp chuyện gì buồn cười.

Cậu nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, nếu không phải, nếu không phải ngày hôm qua cậu đi tới nhà Doãn Diễn Trạch, giúp anh dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thuận tiện đi thư phòng chọn vài đồ anh yêu thích, cũng không biết được thì ra hai người có quen biêt.

Cậu cũng đã không biết, thì ra anh đối với cậu từ lâu, đã rễ tình đâm sâu.

Đường Nhất Hàng còn nhớ khi bản thân nhìn thấy mấy tấm hình kia, bản thân đã khiếp sợ như thế nào, nhưng mà sau đó chân tướng lại càng khiến cậu không bình tĩnh nổi.

Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đi tới chỗ máy tính của Doãn Diễn Trạch, lại ma xui quỷ khiến thế nào lại nhập ngày sinh nhật của mình vào, máy tính mở được.

Trong máy tính, có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của cậu, có cả nhật ký của Doãn Diễn Trạch.

Từ ngày đầu tiên khi bọn họ quen biết, mỗi một ngày, đều được ghi chép lại.

Cũng một khắc, cậu đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện nhiều rất nhiều đồ vật.

Đường Nhất Hàng biết đó là phần ký ức mình đã mất đi, nhưng lại không hẳn như vậy.

Mặc cho ai đều không có nghĩ đến, Đường Nhất Hàng lại đột ngột nhớ lại mọi chuyện như thế.

Đường Nhất Hàng thức cả đêm suy nghĩ, cậu tự hỏi bản thân, cậu yêu Doãn Diễn Trạch?

Về đáp án, cậu không biết.

Cho nên sáng sớm hôm nay cậu đi tới phòng bệnh của Doãn Diễn Trạch, cậu thử anh, truy vấn anh, sau đó xé rách tấm màng cuối cùng.

Đối với việc Đường Nhất Hàng khôi phục lại trí nhớ, Doãn Diễn Trạch cũng khá bất ngờ, anh còn nhớ rõ lời của bác sĩ, muốn Đường Nhất Hàng khôi phục lại ký ức phải khiến cậu chịu một kích thích khá lớn.

Anh muốn thử kích thích Đường Nhất Hàng một chút, nhưng sau đó, lại luyến tiếc không nỡ xuống tay.

Tình yêu của anh, là yên lặng bảo hộ.

Đối với việc Đường Nhất Hàng ép hỏi, Doãn Diễn Trạch không biết nên giải thích như thế nào.

Hình như, giải thích cũng không có tác dụng gì, bởi vì việc anh làm, là sự thật không thể thay đổi.

Anh dấu diếm Đường Nhất Hàng, anh lừa gạt cậu, đều là sự thật không thể tranh luận.

Doãn nhíu mày, hai tay để trên chăn nắm chặt.

Hai tay Đường Nhất Hàng cũng nắm chặt lại, trong lòng cậu như tắc nghẹn lại, cậu bất đắc dĩ, cậu phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Doãn Diễn Trạch, lại hóa thành đau lòng.

Cậu không biết, người đàn ông này lấy tâm tình gì, vẫn luôn đứng ở nơi cậu không thấy, im lặng bảo vệ cậu.

Sau khi đọc nhật ký của Doãn Diễn Trạch, cậu mới biết được, chuyện trước kia cậu có thể xuất ngoại du học là một tay người này thúc đẩy, thì ra Phạm Tư Đặc có thể an ổn để cậu điều trị cũng là do người này thao túng, thì ra, cuộc sống của cậu luôn ở dưới sự che chở của anh……

Đường Nhất Hàng đau lòng, đồng thời cảm thấy vô lực.

Người đàn ông này, làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, vì sao cậu lại không phát hiện ra?

Cậu đến tột cùng có bao nhiêu ngu, bao nhiêu ngốc, bao nhiêu xuẩn, mới có thể xem nhẹ tồn tại của anh?

Trong phòng bệnh lại im lặng, ai cũng không nói chuyện, ai cũng tâm sự nặng nề.

Lúc này, Mạc Vân Quả đẩy cửa vào.

Câu đầu tiên khi cô nhìn thấy hai người đó là: “Hai người muốn kết hôn sao?”

Đường Nhất Hàng:……

Doãn Diễn Trạch:……

Luôn cảm giác không khí áp lực lập tức bị Mạc Vân Quả đánh vỡ!

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn hai người, sau đó lại nói một câu: “Tôi có phải đi tiền mừng không?”

Đường Nhất Hàng:…… Tâm thật mệt

Doãn Diễn Trạch: Tâm thật mệt……
 
Chương 593


Edit: Linhlady

“Ai? Chúng ta có phải cũng cần tiền mừng không?”

“Oa! Ta lần đầu tiên tham gia hôn lễ ở dị thế đó ~”

“Tiền mừng? Đó là cái gì?”

“Tiền mừng đó là khi bạn bè thân thích kết hôn chúng ta đưa tiền làm quà đó ~”

“Ồ…… Vậy chúng ta có cần biếu không?”

“Ta cảm thấy cái này có thể có, ha ha ha!”

“Tiểu Quả Quả, tới tới tới, chúng ta tham gia hôn lễ của bọn họ đi, hắc hắc hắc!”

“Hắc hắc, đến lúc đó ta đánh thưởng cho tiểu Quả Quả, sau đó tiểu Quả Quả lại cho bọn hắn đi!”

“Ừ…… Lúc này phải ngẫm lại cho cái gì, không thể vượt qua đồ vật ở vị diện kia, ừ…… Ta phải ngẫm lại.”

“Ừ…… Tỏ vẻ bổn bảo bảo ở thế giới vong linh, nếu không ta đưa một bộ xương khô đi?”

“…… Lầu trên ngươi vẫn là thôi đi.”

“Tỏ vẻ thế giới của ta giống như không có gì thể đưa, ta có thể đưa tiểu Quả Quả manh chiếu sao? 【 manh chiếu 】【 manh chiếu 】 ta có rất nhiều nha ~”

Mạc Vân Quả:……

Bộ xương khô gì đó, ừ…… Đường Nhất Hàng đại khái sẽ thích?

Đường Nhất Hàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đối với Mạc Vân Quả nói: “Chúng ta sẽ không kết hôn.”

Mạc Vân Quả:……

Doãn Diễn Trạch chỉ cảm thấy tâm đau đớn, trong miệng tràn đầy chua xót, anh biết, anh vẫn luôn đều biết, cậu sẽ không ở bên cạnh mình.

Doãn Diễn Trạch chớp chớp mắt, nỗ lực bức nước mắt không rơi, anh à, sẽ mới không rơi lệ trước mặt Nhất Nhất đâu!

Đường Nhất Hàng nhìn qua Doãn Diễn Trạch, thấy biểu cảm ảm đạm, tâm tình đau thương của anh, tâm bỗng nhiên đau xót.

Cứ như thế, cậu cũng không muốn thu hồi lời nói của mình lại.

“À.” Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói, “Luật quốc nội thật là không thể kết hôn.”

Đường Nhất Hàng: Hắn không phải ý tứ này á quăng ngã!

Doãn Diễn Trạch: Hả?

Đôi mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Nhất Hàng, chờ cậu nói tiếp.

Đường Nhất Hàng chỉ cảm thấy ánh mắt Doãn Diễn Trạch nhìn mình nóng rực dị thường, phảng phất giống như muốn đem mình nướng chín.

Bên tai cậu ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn nói: “Ừm, về sau rồi nói sau.”

Hấp dẫn!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diễn Trạch, anh thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, sau đó nhoẻn miệng cười nói: “Ừ, dù sao quãng đời còn lại còn dài.”

Lần này, mặt Đường Nhất Hàng đều đỏ.

Ít nhiều một lần ngắt lời của Mạc Vân Quả, khiến tâm tình phức tạp không thể nói rõ của Đường Nhất Hàng với Doãn Diễn Trạch cũng phai nhạt đi nhiều.

Đến nỗi Doãn Diễn Trạch chỉ cần người kia là Đường Nhất Hàng, như vậy mọi chuyện đều tốt.

Mạc Vân Quả nhìn xem tiến độ nhiệm vụ của mình ra sao, đôi mắt sáng long lanh, ừm…… Chờ bọn họ kết hôn, nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành đi?!

Lúc sau, Doãn Diễn Trạch được Đường Nhất Hàng “Dốc lòng” chăm sóc, chân đã hoàn toàn khôi phục.

Còn việc cảm tình của hai người, ừ…… Phòng phát sóng trực tiếp tỏ vẻ, bọn họ ăn cẩu lương đã ăn đủ nhiều!

Theo ký ức của Đường Nhất Hàng khôi phục càng nhiều, cậu càng ngày càng không buông Doãn Diễn Trạch được.

Cũng sau đó, Doãn Diễn Trạch mới biết được, thì ra cái gọi là kích thích, thật ra là để Đường Nhất Hàng tiếp xúc với những thứ cậu đã quên đi nhiều hơn.

Mà những ảnh chụp cùng những dòng nhật ký kia, trở thành chất kích thích tốt nhất.

Một lần kích thích mãnh liệt, tương đương với việc cách cổng ký ức sẽ mở ra, cho nên những ký ức còn lại, theo đó thuận lý thành chương khôi phục……

Khôi phục lại toàn bộ ký ức, Đường Nhất Hàng mới viết, thì ra nguyên nhân cậu yêu thích y học, là vì muốn chữa khỏi chân cho Doãn Diễn Trạch.

Năm đó điều kiện chữa bệnh cực kém, cho nên hứa hẹn khi nhỏ với Doãn Diễn Trạch, là sẽ có một ngày, cậu sẽ chữa khỏi chân cho anh.
 
Chương 594


Edit:Linhlady

Nhưng mà Đường Nhất Hàng cũng không nghĩ tới, chỉ vì một lời hứa lúc nhỏ, vậy mà Doãn Diễn Trạch lại không điều trị chân của mình.

Cái này làm cho Đường Nhất Hàng sau khi biết chân tướng vừa tức giận vừa đau lòng.

Còn những chuyện tiếp theo, thuận lý thành chương rất nhiều.

Lần lượt từng lần thổ lộ thâm tình  sau đó Đường Nhất Hàng đồng ý kết hôn với Doãn Diễn Trạch.

Trong hôn lễ bạn bè của bao người không nhiều, hôn lễ cử hành ở một thị trấn ở nước ngoài, mặc dù không long trọng, nhưng hôn lễ này lại rất ấm áp.

Bởi vì cái Doãn Diễn Trạch muốn cho Đường Nhất Hàng, vĩnh viễn không phải những đồ vật hoa lệ kia, mà là một mái nhà ấm áp.

Ngày này, khi mục sư đang làm lễ, Mạc Vân Quả lại vội vàng thu “Tiền mừng”.

“Đinh! Người sử dụng vong linh pháp sư đánh thưởng một bộ xương khô không độc!”

“Đinh! Người sử dụng ta yêu vàng đánh tiền thưởng mười cái!”

“Đinh! Người sử dụng tiểu Quả Quả đáng yêu nhất đánh thưởng chiếu tiểu Quả Quả đáng yêu một trương!”

“Đinh! Người sử dụng con kiến Đại vương đánh thưởng một con kiến nhỏ!”

“Đinh! Người sử dụng ta yêu học tập đánh thưởng 《 ba năm thi đại học 5 năm bắt chước 》 toàn khoa mười quyển!”

“Đinh! Người sử dụng công nghệ đen đào phạm đánh thưởng internet tuyến một cây! “

…………

Liên tiếp đánh thưởng tất cả đều là mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp làm tiền mừng cho Đường Nhất Hàng và Doãn Diễn Trạch.

Mạc Vân Quả nhớ tất cả, sau đó thừa dịp mọi người đang chìm trong vui vẻ của hôn lễ, vào Wc lấy một cái  túi chuyên môn bỏ “Tiền mừng” của mọi người vào.

Chờ đến hôn lễ kết thúc, Mạc Vân Quả khiêng một cái túi cò to hơn cả cô đến trước mặt hai người.

Cũng may, người tham gia hôn lễ cũng không nhiều, cũng không có truyền thông gì, nếu không một màn này chỉ sợ sẽ hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

Mạc Vân Quả đem túi hướng trước mặt hai người phóng ra nói: “Tiền mừng.”

Đường Nhất Hàng:……

Doãn Diễn Trạch:……

Hai người đều cảm thấy Mạc Vân Quả lại tới làm trò khôi hài, bọn họ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà vẫn lễ phép nhận quà, tuy rằng không biết bên trong là cái gì, nhưng tóm lại là một cái tâm ý không phải?

Cũng đúng là bọn họ nghĩ như vậy, bọn họ đem túi tùy ý đặt ở trong phòng, sau đó ở đêm tân hôn, túi đổ túi ra, ừm…… Bộ xương khô rớt ra tới, ừm…… Thiếu chút nữa, đem người nào đó dọa thành không thể……

Nhưng những chuyện này để sau rồi nói, lúc này Mạc Vân Quả được như ý nguyện nghe được âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, nghĩ đến mình đã đem “Tiền mừng" của mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đưa ra, như vậy chỉ còn lại có mình.

Cô lấy ra một viên hoàn hồn đan đưa cho Đường Nhất Hàng nói: “Cho anh, ăn đường.”

Đường Nhất Hàng:…… Tôi không phải đứa bé á quăng ngã!

Doãn Nhất Hàng:……

Đường Nhất Hàng tiếp nhận cái chai, nói một tiếng cảm ơn.

Bất kể như thế nào, cậu vẫn luôn cảm ơn cô, có lẽ không có cô, chính mình cùng Doãn Diễn Trạch cùn sẽ không đến được ngày hôm nay.

Đường Nhất Hàng cùng Doãn Diễn Trạch nhìn nhau, đều hiểu hàm ý trong mắt đối phương.

Bọn họ cong người, khom lưng 90 độ tỏ vẻ cảm ơn.

Mà lúc này Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ừm…… Đoàn Tử đã bắt đầu truyền tống.

Vì thế khi Đường Nhất Hàng và Doãn Diễn Trạch đứng thẳng eo, chỉ nhìn đến vừa rồi Mạc Vân Quả cò  hoạt bát hiện tại đã hôn mê……

Đường Nhất Hàng: Kích động như vậy?

Doãn Diễn Trạch:…… Lợi hại!

Lúc sau, có người đem Mạc Vân Quả đưa vào bệnh viện, chẩn bệnh ra tới cũng không có gì trở ngại, sau đó Đường Nhất Hàng cũng Doãn Diễn Trạch vui vẻ an tâm tận hưởng đêm tân hôn.

Còn kết quả, ừm…… Mọi người đều hiểu được……
 
Chương 595: Luôn có một đồ ngốc bảo vệ ngươi (Phiên ngoại Đường Nhất Hàng)


Edit: Linhlady

Từ một giây sau khi tôi khôi phục ký ức, tôi luôn cảm thấy hoảng loạn.

Một bên tôi không biết làm sao để đối mặt với ký ức xa lạ kia, một bên tôi lại không biết đối mặt với người đàn ông luôn yêu tôi kia.

Các người nói, một người có bao nhiêu ngốc, mới có thể bảo vệ một người khác lâu như vậy, hơn nữa còn là một người không nhớ ra mình?

Tôi không biết nhiều năm như vậy hắn dùng tâm tình gì khi bảo vệ tôi, tôi chỉ biết, nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định không thể chịu được.

Tôi vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống của tôi luôn thuận buồm xuôi gió, từ học nhất, sơ, cao trung, đến khi học đại học tốt nhất trong nước, rồi ra nước ngoài du học, sau đó lại về nước vào bệnh viện tốt nhất làm bác sỹ ngoại khoa trứ danh……

Tất cả tất cả, đều xứng đáng với việc trở thành người chiến thắng nhân sinh.

Duy nhất đó là việc tôi vẫn luôn cho rằng bản thân thích Mạc Vân Quả.

Ừ…… Cô thật sự là một cô gái kỳ quái.

Vì cô ấy, tôi trở mặt thành thù với người anh tốt Lãnh Thuần.

Cũng cũng vì cô ấy, tôi mới có thể ở bên chân ái hiện giờ của mình.

Có đôi khi, tôi thậm chí sẽ nghi ngờ, có một khoảng thời gian Mạc Vân Quả có phải bị người khác chiếm giữ thân thể không.

Bởi vì sau khi ở gôn lễ của tôi hôn mê, đến lúc tỉnh lại, cô ấy lại trở thành Mạc Vân Quả nũng nịu chỉ có Lãnh Thuần kia.

Ừm…… Sau đó, cuộc sống của cô ấy và Lãnh Thuần rất hạnh phúc.

Lại sau đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Tôi cùng thân ái nhà mình vẫn luôn biết ơn, Mạc Vân Quả rõ ràng là khuôn mặt luôn lạnh nhạt nhưng luôn khiến cho người khác cảm thấy ngốc nghếch đáng yêu.

Tôi cùng thân ái nhà tôi vẫn luôn nhớ rõ, cũng là người luôn phá vỡ cục tiêu  xấu hổ giữa chúng tôi, mang đề tài trôi đi đâu đâu - Mạc Vân Quả.

Còn cô gái nũng nịu kia, đã không có quan hệ gì với chúng tôi.

Lại nói tiếp, lại nói đến  “Tiền mừng” của cô gái Mạc Vân Quả lạnh lẽo kia, thật là thiên kỳ bách quái, có bộ xương khô, ừm…… Còn ở đêm tân hôn dọa thân ái nhảy dựng, ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười.

Còn có cái gì cáp sạc lạp, vàng, càng kỳ ba chính là, còn có một ảnh chụp một cô gái, không biết vì sao, rõ ràng là gương mặt không giống nhau, ta cùng thân ái lại đều cho rằng là cô ấy.

Đương nhiên, này hết thảy đều đã không thể nào khảo chứng, chúng ta cũng không có ý lại đi truy cứu cái gì.

Còn có  “Đường hoàn” cô ấy đưa cho tôi, quả thật chính là đồ vật cứu mạng.

Chúng tôi lấy ra một viên nghiên cứu còn những viên khác, chúng tôi luôn bảo tồn, chỉ đưa ra khi cần thiết.

Thân phận địa vị của tôi càng ngày càng cao, hắn cũng lui ta khỏi hắc đạo, ngược lại đi quản lý sản nghiệp khác, không thể không nói, thân ái nhà tôi vẫn rất tuyệt, sản nghiệp kinh doanh thành công! ( mặt kiêu ngạo )

Chúng tôi rất hạnh phúc, hơn nữa, chúng tôi sẽ vẫn luôn hạnh phúc, đây là câu tôi muốn nói với cô bé kia.

Nhìn lại cả đời của tôi, ngoại trừ khoảng thời gian kia, còn lại rất bình đạm.

Nhưng mà tôi rất thích, vô cùng thích loại hạnh phúc bình đạm như vậy.

Cũng đặc biệt đặc biệt yêu cái đồ ngốc luôn bảo vệ tôi kia.

Mọi người tin không?

Trên thế giới này, có một người vẫn luôn bảo vệ các bạn.

Có lẽ, bạn sẽ phát hiện, có lẽ, bạn vĩnh viễn cũng không phát hiện được.

Bất kể là bên nào, xin bạn hãy tin tưởng, bạn vĩnh viễn không cô độc một mình.

Hắn có lẽ sẽ chậm rãi tiến vào thế giới của bạn, có lẽ hắn đã yên lặng canh giữ ở một bên trong đó, càng có lẽ, các bạn, đã ở bên nhau ~
 
Chương 596: Ươm một hạt giống nhỏ


Edit: Linhlady

Hoàn thành nhiệm vụ Mạc Vân Quả ở trong không gian u ám một khoảng thời gian, sau đó tiếp tục mở phát sóng trực tiếp mới.

Đoàn Tử nhanh chóng truyền bối cảnh chuyện xưa cùng nhiệm vụ truyền lại cho Mạc Vân Quả, đồng thời cũng xuyên đến phòng phát sóng trực tiếp.

Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp mở ra, một thế giới mới chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người……

Tiên khí lượn lờ cung điện giống như đứng sừng sững trong không trung, đây là đại lục Thiên Khải kỳ tích, cũng là mục tiêu để mọi người tồn tại.

Bao nhiêu người suốt cuộc đời, chỉ mong một lần có thể bước chân vào tòa cung điện kia, cho dù chỉ có thể ngắm qua một lần.

Nhưng mà lúc này ở trong cung điện, Tô Chi Cảnh làm chủ một cung cười tà khí, trước mặt hắn ta có một người nam nhân đang quỳ.

Trên mặt người nam nhân có một vết sẹo thật dài, nhìn qua vô cùng khủng bố.

Tô Chi Cảnh không để ý nhấp một ngụm trà, dung nhan tuyệt mỹ kia khiến cung điện lộng lẫy cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Người nam nhân có vết sẹo nhìn thấy Tô Chi Cảnh thư thái như vậy, bỗng nhiên sửng sốt, sau đó dựa vào ý chí kịp phản ứng lại.

Hắn ta lắc đầu nói: “Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được.”

Tô Chi Cảnh sách một tiếng, nhàn nhạt nói: “Trong cung thật nhàm chán, ta thấy ngươi rất thích hợp làm một nông dân chuyên trồng hoa, về sau, ngươi ở nơi đó đi.”

Người nam nhân có vết sẹo mở to mắt, hắn ta biết nơi Tô Chi Cảnh nhắc đến là nơi nào, nơi đó có đủ các loại thực vật hung tàn, hơi vô ý một chút thôi, cũng có khả năng bị hút khô máu!

Tô Chi Cảnh vẫy vẫy tay, ngay lập tức có người xuất hiện kéo hắn ta xuống.

Tô Chi Cảnh thở dài một hơi, nhìn về phía phương xa, từ khi tở về từ nơi vô vọng, ngày tháng sau đó, càng ngày càng nhàm chán……

Cũng chính ở ngay lúc này, không khí xung quanh hắn xuất hiện một trận dao động, từ trong hư không rơi xuống một hạt giống.

Hạt giống?!

Đương nhiên Tô Chi Cảnh sẽ không cho rằng, đây là một hạt giống bình thường, bởi vì hắn có thể cảm giác được, năng lượng ở trong hạt giống này, có chứa máu của hắn cho cương thi kỳ quái ở nơi vô vọng kia……

Trong mắt Tô Chi Cảnh xẹt qua một tia thích thú, hắn phất tay đem hạt giống ôm vào tay, sau đó từ trong không gian của mình lấy ra một cái bồn ngọc, bỏ đầy thổ nhưỡng vào bên trong, sau đó thêm tức nhưỡng, tức nhưỡng này cũng là một lần ngẫu nhiên hắn có được.

Sau khi làm xong một loạt hành động này, hắn nhìn bồn ngọc, khẽ cười một tiếng nói: “Ngươi á, cũng đừng làm cho ta thất vọng đấy ~”

Rõ ràng là cười khẽ, lại làm người ta cảm giác chứa đầy uy hiếp.

Lúc này Mạc Vân Quả làm một hạt giống:……

“Oa? Tình huống như thế nào đây, tiểu Quả Quả nhà ta làm sao lại biến thành hạt giống nhỏ rồi?”

“Oa ~ lợi hại nha hệ thống!”

“Oa ~ hạt giống thì sinh hoạt như thế nào?”

“Đương nhiên là hấp thu ánh mặt trời á!”

“( xem thường ) hệ thống thật là càng ngày càng biết chơi.”

“Nói, nhiệm vụ lần này mục tiêu chúng ta trước kia có phải đã gặp qua đúng không?”

“Đương nhiên đã gặp qua, chính là lần ở nơi vô vọng đó ~”

“À à, nhớ rồi, là tiểu cương thi xấu xí, hi hi ~”

“Phốc, cái hình dung của lầu trên, lợi hại……”

“Chậc, ta nhớ không nhầm Tô Chi Cảnh cũng không phải người tốt bụng nha!”

“Đúng thế, đúng thế, nhiệm vụ lần này lại còn hố cha như vậy ~”

“Hắc hắc, vừa lúc, để tiểu Quả Quả nhà chúng ta hiểu biết một chút, cái gì gọi là nguy hiểm của vin diện trung đẳng!”

“( xem thường ) lầu trên ta cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tiểu Quả Quả nhà ta sẽ gặp được nguy hiểm sao!”

“Hiển nhiên sẽ không!”

“Tiểu Quả Quả nhà ta uy vũ hùng tráng 233333333”

“Không không không, hiện tại là nhỏ xinh nhu nhược 2333333”

Mạc Vân Quả:……

Edit: Tui thật phục tui khi theo cái truyện đến gần 600 chương mà ông nam chính như tàng hình (─.─||
 
Chương 597


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhớ tới bối cảnh chuyện xưa lần này, cảm thấy có vài phần thần kỳ.

Đây cũng xem như là một đại lục tu tiên, nhưng lại có vài chỗ khác biệt với hệ thống tu tiên chính thống, hệ thống nơi này cực kỳ đơn giản, chỉ chia thành tiên nhân và tu tiên giả mà thôi.

Đương nhiên, nơi này cũng có phân chia tinh tế, chỉ là, tất cả chuyện này không có quan hệ gì với Mạc Vân Quả, bởi vì trước mắt mà nói, phạm vi hoạt động của cô cũng chỉ ở trong cung điện này mà thôi, ngay cả người có khi cũng ít khi được tiếp xúc.

Nói đến cung điện này, cũng thật sự là một tồn tại thần kỳ.

Cung điện này lơ lửng ở trên không trung, mà từng ngày sẽ tùy ý trôi đi.

Ngoại trừ cung chủ là Tô Chi Cảnh, những người khác cũng không biết tòa cung điện này sẽ trôi về đâu.

Cung điện này cũng xa hoa cực độ, các kỳ thiên dị bảo trên đại lục ở đây cũng dễ dàng thấy được.

Tô Chi Cảnh là cung chủ tài đại khí thô[1], đương nhiên cũng là người hào phóng.

[1]Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác

Bằng không cũng sẽ không điều dưỡng nhưỡng cho nàng.

Nói lên tức nhưỡng, cũng là đồ vật thần kỳ, trong sách có ghi “Cổn trộm tức nhưỡng trên thiên đình[2], nếu rải xuống đất ở ruộng lúa, có thể sinh lợi”.

Tổng thể mà nói, đó là phì nhiêu tự nhiên, có thể tự sinh trưởng mà vĩnh viễn không làm hao thổ nhưỡng.

Thứ này, ở trong cái cung điện này, cũng cực kỳ quý

Mạc Vân Quả ở trong tức nhưỡng, chỉ cảm thấy sinh cơ cuồn cuộn không ngừng xâm nhập đến thân thể của nàng, khiến nàng có cảm giác muốn chui lên khỏi lớp đất này.

Tức nhưỡng này thật là thứ tốt, Mạc Vân Quả yên lặng nghĩ.

Nói trở về, nhiệm vụ lần này bối cảnh  thật ra rất đơn giản, đó là Tô Chi Cảnh lấy lại công đạo sau khi bị sư đệ hắn phản bội đi vào nơi vô vọng, sau đó có một ngày trở về báo thù, lại sau đó, trở thành chủ của cung điện này, còn đệ đệ Tô Manh Manh, khi trưởng thành 16 tuổi đã bị Tô Chi Cảnh đá ra ngoài đi rèn luyện.

Hiện giờ, khoảng thời gian Tô Chi Cảnh ra khỏi nơi vô vọng, tính đến giờ cũng được mười lăm năm……

Ở trong bối cảnh chuyện xưa này cũng có đề cập đến sự tồn tại của Mạc Vân Quả.

Cũng may, Mạc Vân Quả cũng hoàn toàn không để ý điểm này.

Cái nàng để ý, đó là nhiệm vụ lần này cực kỳ đơn giản, nhưng cũng cực kỳ hố cha.

Cái gọi là nhiệm vụ, đó là khiến Tô Chi Cảnh bình an nuôi nàng lớn.

Mạc Vân Quả cảm thấy, nhiệm vụ này nên thuộc về Tô Chi Cảnh, mà không phải nàng.

Tuy rằng không biết vì sao Đoàn Tử lại có thể ra nhiệm vụ kỳ quái như vậy, nhưng Mạc Vân Quả nghĩ, làm một hạt giống, nàng sẽ lớn lên rất nhanh?

Ừ...… Đương nhiên, tất cả chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ của Mạc Vân Quả mà thôi.

Trên thực tế, muốn nuôi nàng lớn lên một cách bình an cũng không phải chuyện dễ dàng……

Tô Chi Cảnh ôm bồn ngọc, lâng lâng về tới phòng mình.

Có lẽ, ngày tháng kế tiếp sẽ không nhàm chán như vậy.

Mấy ngày nay, hắn lại càng thấy nhớ cương thi kỳ quái kia.

Đặc biệt thời khắc cuối cùng khi rời khỏi kia, cặp kia sáng ngời kia khiến hắn không có cách nào quên……

Mỗi khi hắn nghĩ đến nàng, trong lúc lơ đãng trầm luân trong đôi mắt đó.

Có đôi khi, hắn cũng nghĩ, vì sao rõ ràng là một cương thi xấu xí như vậy, lại có một đôi mắt xinh đẹp nhường ấy?

Đôi mắt mỹ lệ kia khiến nhiều lúc hắn nghĩ, nhịn không được muốn nâng niu nó.

Theo thời gian trôi đi, hắn càng thêm tưởng niệm cương thi kia, mà hôm nay, hình như hắn đã chờ được nàng?

Tô Chi Cảnh nhìn vào trong bồn ngọc, nơi hạt giống đã bị đất che lấp, trong mắt tràn đầy tà ý, không biết gieo một hạt giống, có thể hay mọc ra một cương thi đáng yêu không?

[2] Đại vũ trị thủy:  Đại Vũ sinh vào ngày 6 tháng 6, năm 2297 trước Công nguyên và chết vào tháng 8, năm 2198 trước Công nguyên. Đại Vũ chính là con cháu của Hoàng Đế. Họ tên của Đại Vũ là Văn Mệnh, và cha ông tên là Cổn.

Truyền thuyết nói rằng cách đây bốn ngàn năm, thần nước đã giận dữ và mở một cái lỗ lớn ở trên trời làm mưa đổ trút xuống như sông, làm ngập trái đất qua rất nhiều năm. Nước lũ khắp nơi, và ông Cổn, cha của Đại Vũ, được vua Thuấn triệu đến để kềm chế nước lũ.

Ông Cổn đã lên Thiên Đình và ăn trộm một cái túi đựng đầy đất trên trời – được gọi là “tức nhưỡng” – nó sẽ phát sinh lan rộng ra khi gió thổi lên nó. Để kềm chế lũ, ông đã bỏ một ít tức nhưỡng lên trên nước và để gió thổi lên đó. Không lâu, đất lan rộng và biến thành một cái đập khổng lồ. Ông Cổn rất lấy làm hài lòng và hy vọng cái đập này có thể ngăn được nước lũ. Tuy nhiên, vì cái đập này được làm bằng đất, nó đã không thể ngăn được dòng nước trào dâng. Cuối cùng, nó đổ xuống và nước lũ càng trở nên khủng khiếp. Vậy nên ông Cổn đã bị vua Thuấn xử tử vì sự thất bại của ông.
 
Chương 598


Edit: Linhlady

“Đột nhiên lại thấy được biểu cảm si hán của Tô Chi Cảnh……”

“Lầu trên tin ta đi, không phải một mình ngươi đâu!”

“Cho nên, cái tên Tô Chi Cảnh này có ý nghĩ gì không tốt với tiểu Quả Quả nhà ta sao?”

“…… Nếu Tô Chi Cảnh thật sự có suy nghĩ gì, ta chỉ có thể nói: Tô Chi Cảnh, ta kính ngươi là điều hán tử!”

“Ta cảm thấy các ngươi suy nghĩ nhiều rồi đi? Hiện tại tiểu Quả Quả nhà ta chỉ là một hạt giống ~”

“Đúng vậy nha, chỉ cần là người bình thường ai là có ý tưởng gì với tiểu Quả Quả nhà ta được?”

“…… Vậy các ngươi cảm thấy, Tô Chi Cảnh bình thường sao?”

“Không bình thường.”

“Không bình thường +1”

“Không bình thường +2”

…………

Tô Chi Cảnh bình thường sao? Mạc Vân Quả cũng tự hỏi mình vấn đề này.

Sau đó nàng nghĩ nghĩ, giống như không có gì không bình thường?

Mạc Vân Quả rụt rụt thân mình, tuy rằng hiện tại nàng giống như cũng không có thân mình?

Làm một hạt giống, làm một hạt giống mà chính bản thân cũng không biết mình là lọai gì, Mạc Vân Quả tỏ vẻ: Ừm…… Cảm giác chôn trong tức nhưỡng thật không sai.

Tô Chi Cảnh cũng không biết Mạc Vân Quả giờ phút này đang nghĩ gì, cho dù hiện tại hắn thông thiên cũng không có cách nào giai lưu với một hạt giống không biết nó là thể loại nào.

Tô Chi Cảnh vẫn luôn ôm bồn ngọc, có cung nữ muốn giúp hắn ôm, cũng bị hắn phất tay cho lui ra.

Sau đó trong cung điện lại có tin truyền ra, chủ nhân có tân sủng mới, đó là ôm bồn ngọc……

Sau đó, trong cung người có rất nhiều noi theo lên, có thể nói là phi thường khôi hài.

Đối với việc này Tô Chi Cảnh cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, những ngày tháng gần đây càng ngày càng nhàm chán, khó được náo nhiệt một chút, hắn vẫn có thể chịu đựng.

Lúc này, khoảng cách Mạc Vân Quả đi vào thế giới này đã là ba ngày.

Trong ba ngày này, có thể nói Mạc Vân Quả vô cùng nhàn nhã.

Dù sao nhiệm vụ cũng là Tô Chi Cảnh bình an nuôi nàng, nàng chỉ cần hấp thu ánh mặt trời thật tốt, vụ vẻ lớn lên là được.

Ừm…… Ánh mặt trời?

Mạc Vân Quả lúc này mới nghĩ đến, nàng giống như không tiếp xúc qua với ánh mặt trời?

Bị chôn ở dưới tức nhưỡng Mạc Vân Quả đương nhiên không cảm nhận được ánh mặt trời rồi, bởi vì bị che khuất a ha ha ha ha ha……

Trong ba ngày này, việc Mạc Vân Quả làm nhiều nhất đó là xem phòng phát sóng trực tiếp, mọi người mỗi ngày phát sóng trực tiếp cuộc sống của Tô Chi Cảnh.

Cái gì Tô Chi Cảnh hôm nay lại sờ soạng nơi nào, hôm nay lại đi nơi nào, thậm chí cả khi tắm rửa, đều phải bình luận một phen.

Đương nhiên, vẫn như cũ bị mosaic……

Tất cả chuyện đó Mạc Vân Quả không thể nào biết được.

Nàng chỉ có thể từ phòng phát sóng trực tiếp nhìn mọi người miêu tả mà biết.

Cuộc sống mỗi ngày của Tô Chi Cảnh đều có quy luật, đó là sờ sờ bồn ngọc, nghĩ hạt giống khi nào có thể chui từ dưới đất lên, sau đó chính là tắm suối nước nóng linh tinh.

Còn việc ăn cơm gì đó, hắn đã đạt đến loại tu vi này, những vật kia không cần thiết.

Tô Chi Cảnh cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo lẽ thường mà nói, có tức nhưỡng hạt giống hẳn phải nhanh chóng mọc lên mới đúng, nhưng mà đã qua ba ngày, cũng không thấy một dấu vết nào có ý định mọc lên?

Cái tiểu cương thi kỳ quái kia, không biết lại muốn chơi trò gì?

Không chỉ một mình Tô Chi Cảnh cảm thấy vậy, ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trong đó vó mấy người biết được tác dụng của tức nhưỡng, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Tiểu Quả Quả lần này cuối cùng là loại đồ chơi kỳ quái gì vậy? Thế mà nằm trong túc nhưỡng ba ngày cũng không có dấu hiệu mọc lên gì!
 
Chương 599


Edit: Linhlady

Trên mảng đại lục Thiên Khải này, linh thảo linh thú vô số kể, mọi người đem chúng nó phân loại thằng từng cấp.

Trong đó tối cao nhất, đó là linh thảo linh thú “Thần cấp” .

Nhưng mà ở đây phía trên Thần cấp, thật ra còn có một cấp bậc, chỉ là người bình thường không có cách nào biết được, cũng chặt đứt truyền thừa.

Nhưng mà, có một truyền thuyết vẫn luôn lưu trên toàn bộ đại lục.

Trên đại lục này có một loại hoa thần kỳ, tên là “Ẩn tình hoa”.

Không có người nào biết vì sao lại có tên này, cũng không có bất kỳ ai gặp được loại hoa này.

Mọi người đều chỉ nghĩ đây là một truyền thuyết, không có ai dành tâm tư đi để ý nó.

Nhưng, luôn có mấy người thân phận địa vị cao biết được, đại lục này, có “Ẩn tình hoa” tồn tại, chỉ là, hoa này trăm ngàn năm mới ra một gốc cây, tính tính ngày tháng, hoa này, cũng nên xuất hiện tại đại lục này rồi……

Chỉ cần biết rằng với tình huống này mọi người chỉ trong tối âm thầm vì mục đích của mình mà tìm hiểu, bọn họ thâm nhập vào rừng rậm nguy hiểm, chỉ vì “Ẩn tình hoa”, bọn họ nghĩ, chẳng sợ chỉ có tỷ lệ một phần vạn, bọn họ cũng muốn nếm thử một chút.

Về truyền thuyết “Ẩn tình hoa” , các có đủ phiên bản khác nhau.

Nhưng mọi người đều minh xác biết đến có một chút, nó có thể khởi tử hồi sinh, hiệu lệnh sở hữu linh thảo linh thú, cũng có thể phá tan gông xiềng, xé rách hư không……

Chỉ một điều trong số đó thôi cũng đủ để cho mọi người động tâm.

Nhưng mà, bọn họ lại không biết đó là, “Ẩn tình hoa” dưỡng dục có bao nhiêu khó……

Tô Chi Cảnh xoa xoa bồn ngọc, trong mắt có sự khó hiểu.

Tiểu gia hỏa này như thế nào còn không nẩy mầm? Chẳng lẽ tức nhưỡng không đủ?

Tô Chi Cảnh nhíu nhíu mi, nghiền nghiền tức nhưỡng, sau đó tùy tay búng búng.

Thôi, nẩy mầm sớm quá cũng cô phụ sự chờ mong của mình……

Ừm…… thôi chậm rãi dưỡng đi.

Mạc Vân Quả không hề hay biết tâm tư của hắn, nàng bị vây khốn ở thổ nhưỡng, mỗi ngày tiếp xúc chỉ là tức nhưỡng cung cấp cho nàng chỉ là tức giận mà thôi.

Mạc Vân Quả cảm thấy có chút kỳ quái, nàng có thể cảm giác được, thân thể của mình, à, cũng chính là hạt giống này, trong cơ thể sức sống đã no đủ, theo lý mà nói, hẳn là có thể nẩy mầm, nàng cũng có cảm giác muốn chui từ dưới đất lên, nhưng giống như thiếu thiếu cái gì đó.

Mạc Vân Quả nỗ lực hấp thu sinh cơ bên trong tức nhưỡng, nỗ lực muốn cho mình chui từ dưới đất lên mà nẩy mầm, nhưng mà, cũng không làm gì được……

Mạc Vân Quả:……

Người trong phòng phát sóng trực tiếp nhưng thật ra vẫn luôn là phái lạc quan, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tiểu Quả Quả khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ
~( ̄▽ ̄)~*

Bọn họ tin tưởng Mạc Vân Quả như thế, đương nhiên, Mạc Vân Quả cũng không có làm cho bọn họ thất vọng.

“Tiểu Quả Quả, ngươi như thế nào còn không nẩy mầm?”

“Hắc! Ta đoán tiểu Quả Quả khẳng định muốn ăn no no mới có thể nẩy mầm!”

“Không nẩy mầm cũng khá tốt, ha ha ha! Hạt giống tiểu Quả Quả gì đó, làm sao cũng cảm thấy thú vị.”

“Nhưng nếu vẫn không nẩy mầm, không phải không thấy được cảnh tương tác giữa Tô Chi Cảnh và tiểu Quả Quả sao?”

“Ha ha! Các ngươi xem biểu cảm của Tô Chi Cảnh kìa, cười chết ba ba!”

“Không biết từ đâu cảm thấy Tô Chi Cảnh có chút ai oán……”

“Chậc, lại nói tiếp, ta còn ảnh chụp khi hắn là cương thi đấy, hắc hắc, các ngươi ai muốn không?”

“( xem thường ) cũng không cần, vẫn là Tô Chi Cảnh hiện tại đẹp mắt hơn ~”

“Là một đứa bé đáng yêu đến sau, có ai có thể nói cho tiểu manh biết từng chuyện được không?”

“Tới tới tới, tiểu manh ta cùng ngươi nói ~ nói có một ngày……”
 
Chương 600


Edit: Linhlady

Hiện tại việc mỗi ngày của Mạc Vân Quả đó là xem phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt bàn luận, có đôi khi nàng cũng sẽ nhớ tới vài chi tiết xuất hiện khiến mình khó hiểu, sau đó từ từ sắp xếp lại.

Nói đến những chỗ khó hiểu kia, nàng bỗng nhiên phát hiện, ở trong quá trình nàng chấp hành nhiệm vụ, có hai người rất kỳ quái.

Một người là Hiên Viên Mặc, một người khác, đó là Diệp Hành.

Mạc Vân Quả đối với Hiên Viên Mặc ấn tượng cực kỳ khắc sâu, huống chi, hiện tại nàng còn chưa biết tên thật của hắn là gì.

Mạc Vân Quả luôn cảm thấy, trước kia nàng có quen biết hắn, hơn nữa không phải quen biết đơn giản,mà giống như kiểu thâm giao quen thuộc.

Nhưng Mạc Vân Quả lại tỉ mỉ nhớ lại một chút, trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, dường như không có bao nhiêu người tồn tại?

Đây một nỗi băn khoăn rất lớn, nhưng Mạc Vân Quả tin tưởng, chung quy có một ngày, nàng nhất định có thể biết được chân tướng.

Cứ như vậy, ở trong trạng thái này, nháy mắt một cái đã trôi qua một tuần.

Mạc Vân Quả vẫn không hề có dấu hiệu nẩy mầm, cái này khiến Tô Chi Cảnh cảm thấy không vui vẻ nổi.

Hắn đem bồn ngọc đặt ở trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm bồn ngọc, giống như xuyên qua tức nhưỡng, nhìn thấy được hạt giống.

Mà lúc này Mạc Vân Quả cũng cảm giác được một loại lạnh lẽo, nàng run run thân mình, không biết tại sao lại thấy lạnh.

Tô Chi Cảnh gõ gõ bồn ngọc, thân mình Mạc Vân Quả lại run run.

“Ngươi là tiểu cương thi kỳ quái kia sao?”

Tô Chi Cảnh hỏi, giống như không tự giác mình đang nói chuyện với một hạt giống.

Đương nhiên Mạc Vân Quả không có cách nào trả lời hắn, sau đó trong phòng lại yên lặng thật lâu.

Thật lâu sau, Tô Chi Cảnh cười một tiếng nói: “Thôi, chờ ngươi lớn lên lúc sau sẽ biết, nếu như không phải mà nói……”

Tô Chi Cảnh tạm dừng một chút, tiếng cười trở nên ý vị thâm trường.

“Giết ngươi nha ~”

Ngữ điệu khi Tô Chi Cảnh nói hơi hơi nhẹ, giống như những lời hắn vừa nói ra, chỉ là vui đùa mà thôi.

Nhưng đúng bởi vì hắn có loại thái độ này, mới có vẻ càng thêm giống quỷ súc*……

*Quỷ súc (鬼畜): Kichiku, là từ dùng để chỉ người có tâm lý biến thái, có khuynh hướng ngược đãi hay còn gọi là SM.

“Oa! Quỷ súc Tô Chi Cảnh!”

“Oa ~ lợi hại, tiểu Quả Quả lần này lại có thể trực diện tiếp xúc với quỷ súc~”

“Oa! Tô Chi Cảnh lợi hại, lần này tiểu Quả Quả vẫn chỉ là một hạt giống nho nhỏ, nên đối kháng như thế nào với Tô Chi Cảnh đây?”

“Phiền lầu trên mở to mắt ra mà nhìn, đều nói nhiệm vụ lần này là Tô Chi Cảnh đem hạt giống nuôi lớn, căn bản hoàn toàn không phải đối kháng gì!”

“Khụ khụ…… Quên mất……”

“Chẳng lẽ chỉ có mình ta bức thiết muốn biết khi nào tiểu Quả Quả mới có thể nẩy mầm sao?”

“Ai, ta chỉ muốn biết, tiểu Quả Quả nhà ta là đóa hoa gì ~”

“Ài…… Thế giới này…… Ta giống như có hơi quen mắt.”

“Hả? Lầu trên có ý gì?”

“Ây? Quen mắt là có ý tứ gì?”

“Oa! Hay lầu trên phi thăng từ thế giới này?”

“Oa! Vậy chẳng phải là đại thần sao?!”

Bạch Hành Trình vuốt cằm nhìn phòng phát sóng trực tiếp, như suy tư gì gật gật đầu, kỳ quái, tiểu Quả Quả làm sao lại tới thế giới này?

Hắn nhớ rõ thế giới này không phải bị chấp pháp giả phong tỏa rồi sao? Lý do hình như là…… Ài…… Có chỗ nghĩ không ra.

Bạch Hành Trình lắc lắc đầu, từ sự kiện hai mươi năm trước, ký ức của hắn càng ngày càng kém, nhưng loại thoái hóa ký ức này, cùn không phải mất đi toàn bộ trí nhớ, mà loại này chỉ nhằm vào chuyện kia mà thôi……

Bởi vì hắn còn có thể nhớ rõ ràng chuyện từ nhỏ đến lớn của mình, tỷ như mình vài tuổi còn đái trong quần, chỉ duy kí ức của hai mươi năm trước, lại dần trở nên mơ hồ……
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom