Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 380


Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

Nước canh phun lên trên mặt Bạc Diệc Nhiên, thậm chí dính một ít trên tóc, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Tươi cười trên mặt Bạc Diệc Nhiên lập tức đọng lại, nhìn ánh mắt khi nhìn Mạc Vân Quả trở nên không tốt.

Giờ phút này Mạc Vân Quả cũng thống khổ không kém bao nhiêu, vừa rồi khi canh kia vừa đưa vào miệng cô, như có cỗ lực lượng trăm năm bộc phát, đại não còn chưa kịp phân biệt nó là hương vị gì, thân thể đã theo bản năng phun nó ra ngoài.

Mạc Vân Quả đặt chén xuống bàn, vẻ mặt không đổi, nhưng thực tế trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ có mình cô biết.

"Mạc đại tiểu thư đây là ý gì?" Bạc Diệc Nhiên không lau nước canh trên mặt, ánh mắt âm u nhìn Mạc Vân Quả, giống như muốn nuốt cô vào bụng.

Mạc Vân Quả:......

Muốn cô giải thích sao, thật sự là canh này hương vị quá khó uống, cho nên cô phun nó ra.

Bạc Diệc Nhiên thấy Mạc Vân Quả không nói lời nào, cười lạnh một tiếng nói: "Uổng phí lòng tốt của tôi khi dụng tâm làm đồ ăn cho cô, vậy mà cô hồi đáp tôi vậy à? Hửm?"

Mạc Vân Quả:......

Bạc Diệc Nhiên đột nhiên vươn tay phải, hung hăng giữ cằm Mạc Vân Quả, ngay sau đó yreen cằm Mạc Vân Quả xuất hiện một vệt đỏ.

"Mạc đại tiểu thư, cô thật là...... Hành động quá đẹp!"

Bạc Diệc Nhiên đột ngột nở nụ cười, nước canh trên mặt chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt trên quần ao hoa lệ, để lại dấu vết loang lỗ.

Mạc Vân Quả cảm thấy, Bạc Diệc Nhiên đại khái có bệnh, lại còn có bệnh không nhẹ, vừa lúc, quần chúng phòng phát sóng trực tiếp cũng có suy nghĩ như vậy......

"Nói, cái tên Bạc Diệc Nhiên này đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ súc như vậy làm gì? Vừa rồi hù chết bảo bảo! Hu hu hu......"

"Đại khái là mất não đi?"

"Trên lầu chính ngươi cũng không tin Bạc Diệc Nhiên mất não đi!"

"Tuy rằng Bạc Diệc Nhiên có thần kinh một ít, nhưng không thể phủ nhận đó là, hắn cười rộ lên rất đẹp a! Ha ha ha ha!"

"Lầu trên là cẩu nhan khống, tránh ra!"

"Hừ! ╭(╯^╰)╮ ta là nhan khống ta kiêu ngạo!"

"Không cần oai lâu, hiện tại mấu chốt là, cằm tiểu Quả Quả nhà ta còn bị Bạc Diệc Nhiên khống chế đây......"

"Ai nha má ơi, luôn có một loại cảm zác ác bá soái khí đùa giỡn con gái nhà lành 2333333333"

"【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 đã chụp hình 23333333"

"Lầu trên là kỹ nữ tâm cơ! ╭(╯^╰)╮ ta cũng muốn chụp hình!"

"Ta cũng vậy ta cũng vậy, tiểu Quả Quả duy trì cái động tác này đừng cử động! Thực tốt, chính là như vậy!"

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả cảm thấy, nhóm người phòng phát sóng trực tiếp này cũng có độc......

Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả vẫn cứ đang ngẩn người không nói lời nào, bỗng nhiên kề sát mặt vào, hai người thiếu chút nữa hôn nhau.

"Lại nói tiếp, cha mẹ Mạc đại tiểu thư cũng nhờ tôi chiếu cố cô thật tốt đấy~"

Khi nói hai từ "Chiếu cố" này, Bạc Diệc Nhiên nói đặc biệt dùng sức.

"Ừm." Mạc Vân Quả nhẹ giọng ứng một câu, xem như trả lời hắn.

Bạc Diệc Nhiên:...... Luôn có một loại cảm giác đánh vào bông.

Tay Bạc Diệc Nhiên chậm rãi buông lỏng Mạc Vân Quả ra, ngược lại từ trên cổ cô nhẹ nhàng mà vỗ một cái, sau đó mới thu hồi tay mình.

"Làn da Mạc đại tiểu thư guong như còn tốt hơn trước kia, xem ra là công lao của tôi a!" Bạc Diệc Nhiên cảm thán nói một câu, hoàn toàn không thấy âm u vừa rồi.

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả cảm thấy, Bạc Diệc Nhiên đại khái có chút tự luyến, đem tất cả quy về cong lao của hắn, có cái từ để hình dung là... nói như thế nào nhỉ?

Ừm...... Xú không biết xấu hổ!

- ------
 
Chương 381


Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

Mỗ nam nhân nào đó hoàn toàn không biết mình đã bị Mạc Vân Quả đặt biệt danh "Xú không biết xấu hổ", hiện tại còn hứng thú bừng bừng cầm lấy đũa, muốn Mạc Vân Quả tiếp tục ăn.

Mạc Vân Quả nếu đã ăn loại kia thì nhất quyết sẽ không ăn lại.

Dù sao cô đã "Ăn qua" ba loại kia rồi!

"Như thế nào? Không thể ăn?" Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả không hề nguyện ý động vào đồ ăn lúc sau mới chậm chạp hỏi.

Vấn đề này khiến Mạc Vân Quả ý thức được, giống như cô chưa nói cái gì.

Mạc Vân Quả nhìn bàn đồ ăn bày trước mặt, đẹp đẽ vừa mắt, lạnh lẽo nói: "Ăn rất ngon."

Bạc Diệc Nhiên nghe được lời này, ý cười ý cười càng thêm rõ ràng, thậm chí còn mang theo vài phần chân ý.

"Tôi a, cũng cảm thấy như vậy~" Bạc Diệc Nhiên xoa xoa khóe mắt, hơi mang tà mị nói.

Mạc Vân Quả:......

Cô trái lương tâm nói ra những lời này, mà Bạc Diệc Nhiên này thật sự cho rằng đồ ăn ăn ngon sao?

Phẩm vị của hắn...... Thật đúng sự là...... Không giống người thường......

"Nếu Mạc đại tiểu thư thích đồ ăn tôi làm như thế, vậy bổn đại thần liền cố mà giữ cô lại, mỗi ngày hai bữa làm đồ ăn cho cô."

Bạc Diệc Nhiên cũng không hỏi ý kiến của Mạc Vân Quả, trực tiếp quyết định Mạc Vân Quả ở lại đây.

Mạc Vân Quả nghe được hắn nói lời này cũng không phản bác cái gì, mau chóng ăn xong một trăm lần, như vậy cô có thể thoát ly thế giới này, không bao giờ phải ăn nó nữa!

Hiển nhiên, Mạc Vân Quả theo bản năng xem nhẹ điều kiện độ vừa lòng của Bạc Diệc Nhiên đạt tới 100 kia.

Cuối cùng, Mạc Vân Quả không tiếp tục ăn những thứ kia, cô cầm hộp sữa bò, vừa uống vừa lên lầu.

Chỉ để lại Bạc Diệc Nhiên ánh mắt ý vị thâm trường......

Mạc Vân Quả không biết Bạc Diệc Nhiên đem những đồ ăn kia xử lý như thế nào, ở nàng xem ra, nhất định là bỏ đi?

Nhưng mà Mạc Vân Quả không nghĩ tới đó là, Bạc Diệc Nhiên không chỉ có không bỏ đi, ngược lại hứng thú bừng bừng đem chúng nó ăn sạch sẽ.

Đêm dần dần sâu, trong căn phòng to như vậy chỉ có âm thanh tích táp của đồng hồ.

Mạc Vân Quả tắm rửa xong lúc sau nằm ở trên giường, tuy rằng cô đã súc miệng rất nhiều lần, nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị này, cô muốn phun, lại phun không ra.

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại quan tâm cô, có vài người còn muốn mếm thử hương vị đồ ăn kia.

Nhìn đến nơi này, Mạc Vân Quả ở trong đầu nói một câu: "Các ngươi vĩnh viễn không muốn biết nó có hương vị gì đâu."

"A liệt liệt? Không biết vì sao, nghe được tiểu Quả Quả nói như vậy, càng muốn ăn làm "xao" đây!"

"Ta cũng là thế! Cái này khó ăn đến trình độ nào mới có thể khiến tiểu Quả Quả một câu hộc ra nhiều từ như vậy!"

"Vừa nói như vậy, ta cũng có chút muốn ăn......"

"Ai nha nha, đáng tiếc ăn không được, nếu phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả lên cấp 10 thì tốt rồi."

"Ai, lầu trên nói những lời vô dụng đó làm gì, hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn."

"Ta một chút cũng không muốn ăn! Nhìn thấy tiểu Quả Quả thống khổ thế kia, vẻ mặt ngàn năm không dổi mà bây giờ lại có biểu tình vặn vẹo, ta liền cảm thấy đau lòng 【 biểu tình vặn vẹo hình ảnh 1】【 biểu tình vặn vẹo hình ảnh 2】"

"Phốc, lầu trên ngươi cũng là một nhân tài! Thế nhưng, biểu tình của tiểu Quả Quả nơi nào vặn vẹo? Còn không phải là nhíu một cái mày sao!"

"Hắc! Lầu trên ngươi cũng không biết nói, đối với tiểu Quả Quả mà nói, nhăn cái mày liền tính là vặn vẹo nha~"

"Khụ khụ...... Ta đột nhiên lại có một mục tiêu đặt ra cho chính mình, đó chính là: Về sau chụp hình tiểu Quả Quả biểu tình " vặn vẹo " nhiều hơn! ︿( ̄︶ ̄)︿"

"Cái chủ ý này của lầu trên không tồi 233333"

"Đều là một đám người tài ba a!"

- ------
 
Chương 382


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đem biểu tình của cô biết thành trò mua vui, lại là cảm thấy có vài phần mới lạ, cô nhìn nhìn ảnh chụp của người nọ trong phòng phát sóng trực tiếp, trên tấm hình, cô nhíu mày, tuy rằng ánh mắt vẫn như cũ lạnh lẽo, nhưng lại để lộ ra một tia cảm xúc khó chịu.

Mạc Vân Quả nhìn nhìn hình chụp, yên lặng đem chúng nó tải xuống.

Kỳ thật, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mình "Biến sắc" như thế nào, giống như cũng không tệ lắm, ít nhất cái này giống một nhân loại có máu thịt.

Mạc Vân Quả có chút mệt mỏi, đang lúc cô dần dần nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ say, lại có tiếng đạp cửa vang lên.

Mạc Vân Quả:......

Cô ngồi dậy đi mở cửa, đập vào mắt đó là Bạc Diệc Nhiên quấn khăn tắm.

Còn lộ ra tám múi cơ bụng cùng đường nhân ngư trước mặt Mạc Vân Quả, từ chỗ xương quai xanh chảy xuống một giọt nước, theo bụng mà xuống, chảy qua bụng xuống dưới khăn tắm khiến người ta mơ màng.

Đây là một màn dụ hoặc cỡ nào, đổi lại là cô gái khác, không lập tức nhào lên thì cũng đỏ mặt nửa ngày.

Nhưng mà Mạc Vân Quả lại không phải cô gái khác kia, cô trên dưới đánh giá một phen Bạc Diệc Nhiên, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: Người này tế bào cường độ rất lợi hại!

Mạc Vân Quả đã từng gặp qua vô số kết cấu nhân thể, đối với nhân thể mỗi một cái kết cấu đều rõ ràng, thông qua bề ngoài thấy rõ này cấu tạo bên trong là chuyện dễ như trở vàn tay.

Hiển nhiên, thân thể của Bạc Diệc Nhiên tố chât thuoijc dạng vô cùng tốt.

Bạc Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt Mạc Vân Quả vẫn như cũ không tay đổi, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.

Hắn tiến lên một bước, khí thế cường đại liền hướng tới Mạc Vân Quả mà đi.

Mạc Vân Quả nhìn hắn một cái, xoay người trực tiếp ngồi ở trên giường.

Bạc Diệc Nhiên:......

Chẳng lẽ không phải hẳn là thẹn thùng mặt đỏ sao! Đúng lý hợp tình ngồi ở trên giường là cái quỷ gì?!

Bạc Diệc Nhiên tùy tiện đi vào, đặt mông an vị ở ghế bên cạnh, lưng dựa ở ghế, hai chân bắt chéo.

"Có việc?" Mạc Vân Quả ngáp nho nhỏ hỏi, cô thật sự là có chút mệt nhọc.

Bạc Diệc Nhiên mới tắm rửa xong, cả người tản ra mùi hương sữa tắm, hơn nữa bản thâm hắn có mị lực, một màn này nhìn đến mỹ mãn.

Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ đó là, người trước mắt hắn lại không cảm thấy như vậy.

Bạc Diệc Nhiên cảm thấy thú vị, cái vị Mạc đại tiểu thư này, giống như trở nên khác trước kia, nhưng như vậy, mới càng thêm thú vị không phải sao?

Bạc Diệc Nhiên dấu ánh sáng vuefa léo lên, cà lơ phất phơ đánh giá bộ đồ ngủ của Mạc Vân Quả, nói: "Tôi vốn dĩ cho rằng Mạc đại tiểu thư là điển hình của ngực to não phẳng, hiện tại xem ra, tấm tắc ~"

Mạc Vân Quả:?

"Tiểu Quả Quả, hắn đang châm chọc ngực ngươi nhỏ đó!"

"Quá đáng giận! Ngực nhỏ thì làm sao! Dùng vải dệt nhà ngươi sao!"

"Lầu trên ngươi giống như quên mất, quần áo mặc trên người tiểu Quả Quả, thật đúng là của nhà Bạc Diệc Nhiên......"

"Lầu trên có thể không đánh mặt ta được không......(T▽T)"

"Tiểu Quả Quả, ngươi cũng châm chọc lại đi, ngươi liền nói hắn đinh đinh nhỏ!"

"Không cần dạy hư tiểu Quả Quả......"

"Như thế nào sẽ dạy hỏng được? Cho phép hắn châm chọc tiểu Quả Quả nhà ta, lại không thể để tiểu Quả Quả nhà ta châm chọc lại hay sao! Hừ! ╭(╯^╰)╮"

"...... Ta có một loại dự cảm bất hảo."

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp giải thích, Bạc Diệc Nhiên lại có thể nói cô ngực nhỏ, tuy rằng đây là sự thật......

Cô nhìn thấy câu bọn họ viết ra để châm chọc lại kia, lập tức liền nói: "Đinh đinh của ngươi nhỏ."

Bạc Diệc Nhiên:...... Ha hả!

- ------

Edit: Có ai không biết đinh đinh hông ~^O^~
 
Chương 383


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Bạc Diệc Nhiên giận quá hoá cười, hắn lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bọ người nào châm chọc qua!

Phải biết rằng, vị trí gì đó kia, chính là tôn nghiêm của đàn ông.

Mạc đại tiểu thư trứic mắt thật can đảm a, cư nhiên dám trắng trợn táo bạo nói ra, mấu chốt là, căn bản là không phải sự thật!

Hắn rõ ràng là rất lớn được không!

"Mạc đại tiểu thư nói như vậy, chẳng phải nên thử một chút sao?"

Bạc Diệc Nhiên đứng lên, thẳng bức Mạc Vân Quả.

Cả người hắn đem Mạc Vân Quả vây ở trong ngực, Mạc Vân Quả bị hắn đột nhiên bạo trướng khí thế cả kinh, không để ý bị đây ngã, Bạc Diệc Nhiên vừa vặn đem đôi tay chống đỡ ở trên giường, cái này cũng tạo thành một màn ái muội.

Mạc Vân Quả:......

"Lại nói tiếp, Mạc đại tiểu thư tuy rằng nhỏ một chút, làn da kém một chút, đầu óc xuẩn một chút, ngoài ra giống như cũng không có khuyết điểm gì đâu." Bạc Diệc Nhiên tay phải cầm một sợi tóc của Mạc Vân Quả lên ngửi ngửi nói.

Mạc Vân Quả:...... Giống như cũng không có ưu điểm gì......

"Tôi nhớ rõ Mạc đại tiểu thư rất thích tôi đúng không? Như vậy hôm nay, tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô được không? Thuận tiện......" Bạc Diệc Nhiên tạm dừng một chút, "Chứng minh bản thân tôi một chút."

Nói lời này, khoảng cách giữa Bạc Diệc Nhiên và Mạc Vân Quả càng gần, chỉ cần một chút nữa là có thể chạm môi Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả cảm thấy, người đần ông này có chút vô cớ gây rối cùng xú không biết xấu hổ.

Cô nâng lên tay, hơi dùng một chút sức đẩy, sau đó Bạc Diệc Nhiên cả người bay đi ra ngoài, nện ở trên ghế cách đó không xa, phát ra "Phanh" một tiếng.

Bạc Diệc Nhiên:...... Cái quỷ gì?!

Bạc Diệc Nhiên có chút ảo não, hắn quên mất mình cho cô ăn qua điểm tâm có thể vĩnh cửu gia tăng lực lượng.

Bạc Diệc Nhiên cảm thấy cả người đau, mà khăn tắm an ổn trên eo hắn của hắn cũng có xu thế rơi xuống, hắn lại một chút cũng không để ý.

Bạc Diệc Nhiên chỉ cảm thấy thú vị, hắn không nghĩ tới Mạc Vân Quả trước kia luôn theo đuổi mày sẽ đẩy mình ra, loại cảm giác bị cự tuyệt nat. làm hắn cảm thấy một tia mới mẻ.

Hắn đứng lên, muốn tiếp tục "Đùa giỡn" Mạc Vân Quả.

Nhưng mà thời điểm hắn đứng lên, kia khăn tắm lại rơi thẳng thừng rớt xuống, cả người hắn liền bại lộ ở trước mặt Mạc Vân Quả.

Bạc Diệc Nhiên:......(⊙o⊙)!!!

Mạc Vân Quả nhìn trước mắt một đống mosaic, tỏ vẻ tập mãi thành thói quen.

Nhưng mà lúc này người trong phòng phát sóng trực tiếp lại không kiên nhẫn chịu tịch mịch, bọn họ quyết định việc kia......

"Tiểu Quả Quả, mau, lúc này, sắc mặt lạnh lẽo, hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía trước, sau đó phun ra hai chữ: Thật nhỏ."

"Đúng đúng đúng, tiểu Quả Quả, liền nói theo lầu trên đi ~!"

"Oa oa oa ~ làm đi a! Ta liền thích làm việc này!"

"Làm đi làm đi!"

"6666666666"

Mạc Vân Quả nghĩ phòng phát sóng trực tiếp người ngày thường đều rất chiếu cố cô, tuy rằng không vì sao họ muốn cô làm như vậy, nhưng cô vẫn là quyết định thử một lần, dù sao cũng không có gì tổn thất.

Vì thế khi Bạc Diệc Nhiên còn ngốc lăng liền nhìn thấy cô gái trước mặt hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh thường nhìn chỗ kia của hắn, sắc mặt lạnh lẽo hộc ra hai chữ.

"Thật nhỏ."

Bạc Diệc Nhiên:......

Hắn cảm giác được toàn vũ trụ bạo kích! Xích Quả Quả bạo kích!

Hắn thật muốn lập tức ném qua rít gào nói: Nơi nào nhỏ! Nơi nào nhỏ! Nơi nào nhỏ!

Nhưng mà hắn không làm như vậy, hắn biết, hiện tại quan trọng nhất đó là đem khăn tắm nhặt lên vây lại, sau đó rời khỏi cái địa phương này.

Khuôn mặt Bạc Diệc Nhiên đen xì đem khăn tắm nhặt lên quấn khăn lại, sau đó khi đi tới cửa, xoay người bễ nghễ nhìn lướt qua ngực Mạc Vân Quả, phun ra hai chữ.

"Thật phẳng!"

- ------
 
Chương 384


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

"Phốc ha ha ha ha ha!"

"Ai nha má ơi, ta không được, cười chết ta, ta đều đánh vài cái lăn!"

"Trên lầu ngươi là Thiên Lôi sao? Giống như còn đáng trên tầng thượng của ta, ta bên này sét đánh thanh thật lớn......"

"Khụ khụ...... Xin lỗi xin lỗi, ta nói nhỏ thôi, bất quá thật sự...... Nhịn không được a! Ha ha ha ha ha ha!"

"Tuy rằng chúng ta chỉ có thể thấy một đống mosaic, nhưng y theo mosaic lớn nhỏ mà xem, hình dạng kia hẳn là sẽ không nhỏ......"

"Nhưng không tính nhỏ hay không Bạc Diệc Nhiên lại bị tiểu Quả Quả nhà ta xem thường, ha ha ha ha! Càng nghĩ càng buồn cười làm xao đây!"

"Nhưng mà tiểu Quả Quả nhà ta cũng bị xem thường a, nói cái gì mà thật phẳng gì đó, không hiểu vì sao có một chút manh nha ~"

"Lầu trên ngươi cũng như vậy cảm thấy sao? Ha ha ha ha ha! Cùng chung chí hướng a a! Tới tới tới, bắt tay!"

"Khụ khụ...... Tiểu Quả Quả nên ngủ, ngủ đi."

"Ân ân, đúng thế đúng thế, nên ngủ!"

"Lầu trên bẻ lái thật hay, bất quá xác thật nên ngủ 233333333"

"Ngủ ngon tiểu Quả Quả ~"

"Ngủ ngon ~"

Mạc Vân Quả: Ngủ ngon.

Mạc Vân Quả tắt đèn, chui vào ổ chăn, tiến vào mộng đẹp.

Nhưng mà ở cách vách, Bạc Diệc Nhiên lại nhìn chằm chằm tiểu Bạc Diệc Nhiên, vẻ mặt nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự rất nhỏ?

Bạc Diệc Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, càng cảm thấy không nhỏ, so với trên mạng, hắn thật sự rất lớn được không!

Cái cô Mạc Vân Quả này thật không có ánh mắt, Bạc Diệc Nhiên méo miệng.

Trong đầu Bạc Diệc Nhiên hiện ra một màn vừa rồi, cô gái kia thấy mình mà một chút phản ứng cũng không có, còn cười nhạo mình.

Một chút cũng không thẹn thùng, chẳng lẽ là bởi vì cô đã nhìn thấy quá nhiều?

Bạc Diệc Nhiên cười nhạo một tiếng, khó trách đều không cái phản ứng gì, thì ra đã nhìn không ít.

Nói cái gì yêu nhất mình, đều là gạt người.

Bạc Diệc Nhiên cười đến vài phần châm chọc, hắn quyết định ngày mai làm ra đồ ăn càng "Ăn ngon" để Mạc đại tiểu thư nếm thử!

Tuy rằng như vậy nghĩ, nhưng nội tâm có một tia không được tự nhiên lại không thể xem nhẹ.

Hắn bực bội lật người, rồi lại lất người ở trong lòng hung hăng phun tào Mạc Vân Quả mặt không đổi sắc.

Bạc Diệc Nhiên nào biết đâu rằng, Mạc Vân Quả nhìn đến chỉ là một đống mosaic, mosaic thứ này, cô thật đúng là tập mãi thành thói quen......

Bạc Diệc Nhiên lăn qua lộn lại, đến nửa đêm, cuối cùng là tiến vào mộng đẹp, ngẫu nhiên còn nỉ non một câu, nghe không quá rõ ràng.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vân Quả sớm đã tỉnh.

Cô nhìn ghế dựa còn nằm trên mặt đấy, kí ức tối hôm qua nhanh chóng xuất hiện.

Nghĩ đến cuối cùng Bạc Diệc Nhiên trước khi đi nói câu nói kia, Mạc Vân Quả liền cảm thấy người đàn ông này thật sự đặc biệt vô cớ gây rối.

Bạc Diệc Nhiên cũng sáng sớm thượng liền tỉnh, bởi vì tối hôm qua ngủ đến có chút muộn, sắc mặt của hắn có chút không tốt, ẩn ẩn có một chút quầng thâm mắt.

Khi Mạc Vân Quả thu thập xong từ trong phòng đi ra, liền thấy được Bạc Diệc Nhiên đứng ở cửa vẻ mặt màu xanh lá.

Mạc Vân Quả:?

Bạc Diệc Nhiên nhìn đến Mạc Vân Quả ra tới, ngữ khí có vài phần không tốt nói: "Xuống lầu ăn bữa sáng."

"Nha." Mạc Vân Quả ứng một câu, cùng hắn đi xuống lầu.

Bạc Diệc Nhiên cùng Mạc Vân Quả đi tới bàn ăn, trên bàn cơm bày biện là bánh bao nhỏ cùng cháo gạo kê, màu sắc, bề ngoài thoạt nhìn thập phần đẹp.

Mạc Vân Quả ngồi xuống, thật cẩn thận gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào trong miệng cắn một ngụm.

Sau đó, ánh mắt cô sáng lên, cái hương vị này......

- ------
 
Chương 385


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Cái hương vị này quả thực quá tuyệt vời, không phải nói so với các loại mỹ thực trước kia cô đã ăn, mà trái ngược với các loại đồ ăn hai ngày qua hiện tại cái bánh bao nhỏ này quả thực ăn quá ngon!

Mạc Vân Quả không hề phát hiện, dưới sự tàn phá của Bạc Diệc Nhiên, thời gian làm đồ ăn cho cô đã chậm hơn nhiều.

Bạc Diệc Nhiên nhìn đôi mắt trong nháy mắt liền sáng lên của Mạc Vân Quả, khóe miệng ý cười dần dần mở rộng, thoạt nhìn giống không tồi.

Bạc Diệc Nhiên nhìn theo động tác gắp bánh bao của Mạc Vân Quả, cũng làm theo, dựa theo cách cắn bạn bao của cô cắn một miếng.

Khi nước sốt chạm vào đầu lưỡi của hắn, hắn nhẹ nhàng nhíu mày một chút, giây lát lướt qua.

Mạc Vân Quả nhìn đến Bạc Diệc Nhiên ăn đi, thuận miệng hỏi: "Ăn ngon sao?"

Bạc Diệc Nhiên khẽ gật đầu, trong tay lại là bỏ nửa miếng bánh bao kia xuống, giống như không muốn tiếp tục ăn.

Mạc Vân Quả cũng không có để ý điểm này, cô ăn bánh bao nhỏ, hưởng thụ mỹ thực khó được.

Bữa sáng thực mau liền kết thúc, theo sau Bạc Diệc Nhiên không biết đi nơi nào, chỉ để lại Mạc Vân Quả một người ở biệt thự.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, hơn nữa mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp xúi giục, cô liền quyết định ra cửa nhìn xem.

Thu thập mọi thứ lúc sau, Mạc Vân Quả liền bước ra cửa.

Nhưng khi cô ra cổng, lại phát hiện ở đây không có xe cộ gì.

Bởi vì Bạc Diệc Nhiên ở là khu biệt thự xa hoa, cho nên cái gọi là xe taxi căn bản không thấy được.

Tuy rằng Bạc Diệc Nhiên có gara riêng, nhưng Mạc Vân Quả mở không ra.

Đang lúc Mạc Vân Quả nghĩ nên quay về biệt thự, bên cạnh cô truyền đến một giọng nói.

"Nha! Đây không phải Mạc đại tiểu thư sao? Cần tôi tiễn cô một đoạn đường không?"

Mạc Vân Quả theo thanh âm nhìn lại, một đầu tóc đỏ, trên cổ còn treo xích kim loại, một bộ hip-hop.

Mạc Vân Quả nhìn người trước mắt, ở trong trí nhớ tìm tòi một chút, xác định nguyên chủ cũng không nhận thức cậu ta, liền hỏi nói: "Anh là?"

Mã Quế Tân nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, vài giây sau, cậu ta cười nhạo một tiếng nói: "Tôi chỉ là một tiểu nhân vật, Mạc đại tiểu thư tự nhiên không quen biết."

Mạc Vân Quả:...... Cho nên ngươi rốt cuộc là ai

"Lên xe đi, tôi mang cô đi tìm hắn." Mã Quế Tân mở cửa xe ra nói.

Mạc Vân Quả nhấc chân lên xe, tuy rằng không biết "Hắn" trong miệng người này là ai, nhưng có thể mang mình đi ra ngoài, thật sự quá tốt.

Đến nỗi có khả năng bị bắt cóc gì đó, Mạc Vân Quả một chút cũng không lo lắng, dù sao cô cũng có "Lực lớn vô cùng" đấy ~

Mã Quế Tân nhìn Mạc Vân Quả không hề phòng bị lên xe, con ngươi lóe lóe, Mạc đại tiểu thư thật sự yêu hắn tới loại tình trạng này sao? Lại không suy xét một chút liền lên xe, chỉ vì mình nói một câu có thể mang theo cô đi tìm hắn?

Con gái a, thật là một loại sinh vật ngu dốt......

Mã Quế Tân khóe miệng nhếch lên châm chọc quá mức rõ ràng, khiến người trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi bàn luận dụng ý của hắn.

"Các ngươi nói, hắn không phải là muốn bắt cóc tiểu Quả Quả nhà ta đi?"

"Ngươi cảm thấy y theo dáng vẻ tay nhỏ chân nhỏ của hắn ta, có thể bắt cóc được tiểu Quả Quả nhà ta sao?"

"Đột nhiên cảm thấy tiểu hồng mao trước mắt cũng là người có chuyện xưa a."

"Tấm tắc, thiếu niên, khóe miệng châm chọc có thể hay không thu một chút a, thật quá rõ ràng a quăng ngã!"

"Ai nha nha! Có điểm khống chế không được nắm tay của mình làm xao đây ~"

"Lầu trên ngươi muốn khống chế được mình hay sao a ~"

- ------

Edit: Cuối cùng cũng hết quyển 2, chuẩn bị sang quyển 3 nhé các ty. 😘😘😘
 
Chương 386


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Mã Quế Tân chạy xe như bay, thậm chí khi Mạc Vân Quả còn không kịp phản ứng, xe đã đến nơi, dừng lại.

Đây là một khách sạn xa hoa, bên ngoài có rất nhiều chiếc siêu xe, thoạt nhìn nơi này đang tổ chức yến hội long trọng nào đó.

Mạc Vân Quả còn không nói cái gì, đã nghe được Mã Quế Tân nói nói: “Mạc đại tiểu thư, đi thôi, hắn đang ở bên trong đâu.”

Mạc Vân Quả:……

Mã Quế Tân căn bản là mặc kệ Mạc Vân Quả có phản ứng gì, trực tiếp mang theo cô xuống xe sau đó đi vào.

Ở chỗ này, là nơi cử hành cuộc thi tên là “Hắc ám liệu lý chi vương”, mà Bạc Diệc Nhiên, đúng là tuyển thủ dự thi đầu tiên.

Thật ra mà nói, Bạc Diệc Nhiên hoàn toàn có thể không cần dự thi, bởi vì hắn đã đứng ở cái lĩnh vực này từ lâu, những trọng tài kia, dựa theo địa vị của của thế giới này, cũng không lợi hại bằng hắn.

Nhưng hắn lại là người đưa ra yêu cầu tham gia cuộc thi này, không có người nào biết vì sao hắn muốn làm như vậy, chỉ biết vốn dĩ có mười người từ thi đấu lọt vào vòng chung kết, im hơi lặng tiếng lòi ra thêm một người.

Thế nhưng Bạc Diệc Nhiên cũng nói, hắn cũng không tham gia bình xét, chỉ muốn cảm thụ bầu không khí thi đấu một chút mà thôu.

Sau khi biết được ý đồ của Bạc Diệc Nhiên, lúc sau, chúng tuyển thủ lúc này mới yên lòng, bắt đầu nghiêm túc thi đấu.

Giữa sân Bạc Diệc Nhiên thấy một màn như vậy, ánh mắt lóe lóe, không biết suy nghĩ cái gì.

Khi Mạc Vân Quả đi vào nơi thi đấu, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là Bạc Diệc Nhiên đang chuyên tâm sử lý nguyên liệu, ánh đèn chiếu lên sườn mặt hắn, nhìn qua có vài phần cảm giác duy mĩ.

Bạc Diệc Nhiên giống như đã nhận ra có người nhìn hắn chăm chú, hắn ngước mắt lên, liền thấy được Mạc Vân Quả.

Hắn sửng sốt, giống như rất ngạc nhiên khi cô xuất hiện ở đây, hắn dừng động tác xử lý nguyên liệu nấu ăn, ngược lại hướng về hậu trường đi đến.

Không biết Bạc Diệc Nhiên nói với chủ sự cái gì, không quá vài phút, nhân vien trong trường quay cung kính mời cô ngồi lên ghế ban giáo khảo.

Nơi đó thêm một vị trí cho cô.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Mã Quế Tân ngốc lăng, sau đó đi theo nhân viên công tác đi.

Ngồi vào ghế van giám khảo, ánh mắt Mạc Vân Quả không biết khi nào trở lại trên người Bạc Diệc Nhiên đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, dừng lại một lúc sau, cô mới đi dời tầm mắt.

Bạc Diệc Nhiên cảm giác được tầm mắt kia biến mất, lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính bản thân hắn cũng không hiểu sao không còn ánh mắt kia bản thân lại nhẹ nhỏm đi.

Mạc Vân Quả đem ánh mắt nhìn xung quanh, nơi này rất lớn, trung tâm có bày đủ loại nguyên liệu nấu ăn, nhìn qua rất tươi mới.

Phía sau chỗ thi đấu là một màn hình lớn, phía trên chiếu ba chữ to “Độ hạnh phúc”.

Thi đấu hắc ám liệu lý hoàn toàn khác với thu đấu mỹ thực truyền thống, mỹ thực truyền thống trú trọng hương vị cùng mỹ cảm, nhưng hắc ám liệu lý lại không giống vậy.

Trong cuộc thi này, thứ được mang ra đánh giá đó là thuộc tính gia tăng thân thể hạng cơ năng hoặc là cảm giác, tỷ như nói lực lượng, tốc độ, hoặc là độ thương tâm, độ tuyệt vọng, độ hạnh phúc.

Có thể nói, ở chỗ này, cái đó có thể thêm vào cơ thể con người trạng thái kì quái, mới là trọng điểm của trận thi đấu này.

Sau khi thi đấu theo từng chủ đề, trận này trận chung kết, chính là yêu cầu làm ra đồ ăn có thể gia tăng “Độ hạnh phúc”……

- ------
 
Chương 387


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Mạc Vân Quả cảm thấy có vài phần hiếm lạ, dù sao độ hạnh phúc của mỗi người là bất đồng, những người này phải làm ra đồ ăn như thế nào, mới có thể thuyết phục nhóm trọng tài đây?

Mạc Vân Quả tò mò, quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp  cũng tò mò.

“Có cái gọi là vũ trụ to lớn, việc lạ gì cũng có, thế giới này thật kì ba.”

“Chính xác, tuy rằng thế giới của chúng ta cũng có các loại trạng thái thêm vào đồ ăn, nhưng lại không có loại đồ vật hư ảo ví dụ như độ hạnh phúc này.”

“Xem ra, vẫn là kiến thức của ta nông cạn a ~”

“Ha ha ha ha! Lại nói tiếp, nhóm tuyển thủ dự thi này làm đòi ăn cũng khó ăn giống như Bạc Diệc Nhiên sao?”

“Ta cảm thấy hẳn là không có khả năng đi? ( chống nạnh cuồng tiếu)”

“Để ta nhìn kĩ cách Bạc Diệc Nhiên làm xem, sau đó tự mình làm xem, nhìn xem có phải rất khó ăn hay không!”

“Lầu trên, ta chờ mong tác phẩm của ngươi.”

“Ta xem trọng ngươi nga, thiếu niên ~”

“Lầu trên ta kính nể dũng khí của ngươi! Cố lên! Nhớ khi làm xong thì ới một tiếng.”

“Tiểu Quả Quả ngồi xuống ghế giám khảo, lát nữa nhất định sẽ nếm thử món bọn họ làm đi? Đến lúc đó tiểu Quả Quả nhất định phải nói cảm thụ cho ta a ~”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, đáp ứng một câu “Ừ”.

Thời gian trôi đi, thời gian thi đấu gần đến lúc kết thúc, toàn bộ đại sảnh toả ra đủ loại hương vị khó tả, có xú, cũng có hương, các loại hương vị trộn lẫn với nhau, ừm…… Khiến người ta muốn đi khỏi nơi này.

Nhưng mà, mọi người ở đây đều bất động, giống như không ngửi thấy hương vị này vậy.

Mạc Vân Quả giật giật mông, có chút đứng ngồi không yên, loại hương vị này, thật là một chút cũng không dễ ngửi.

Thời gian thi đấu kết thúc, chuông điểm mười tiếng vang lên, thí sinh dừng tay, bưng đồ ăn lên giới thiệu, sau đó im lặng chờ bình định. 

Bạc Diệc Nhiên thong thả ung dung làm công tác cuối cùng, hắn vốn dĩ chỉ muốn cảm thụ không khí dự thi mà thôi, cũng không muốn chân chính đi thi, những giám khảo kia cũng không có tư cách ăn đồ hắn làm đâu……

Ánh mắt. Bạc Diệc Nhiên dừng ở trên người Mạc Vân Quả đang cầm đũa gắp đồ ăn của một tuyển thủ làm, nhìn đồ ăn trang trí hoàn hảo, gắp một miếng, chậm rì rì đưa vào miệng.

Lúc này, Mạc Vân Quả đã nếm đồ ăn thứ băm rồi, ngược lại với đồ Bạc Diệc Nhiên làm có hương vị khó lòng giải thích, những người này làm đôg ăn, không tính là ngon nhưng cũng không quá khó ăn.

Nếu phải dùng từ để miêu tả, thì đó chính là “Bình đạm”.

Ngược lại với vẻ thản nhiên của Mạc Vân Quả, giám khảo hai bên, người thì hai mắt toả sáng, khen khắp nơi, người thì cau mày, thấp giọng phàn nàn.

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, đại khái có thể đoán được, xem ra lần này cũng không phải ai cũng có thể làm đồ ăn khiến giám khảo hạnh phúc, vui vẻ.

Mạc Vân Quả đang muốn nói cảm thụ của mình sau khi ăn của các tuyển thủ với phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy đồ ăn trước mắt của mình bị lấy đi, thay vào đó là một mâm đồ ăn khác.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Bạc Diệc Nhiên từ trên cao cuối xuống nhìn mình.

Khoé miệng Bạc Diệc Nhiên vẫn như cũ giữ động tác tươi cười, giống như đây là chiên bài của hắn vậy.

Hắn hơi hơi cúi người, hai tay chống lên bàn, đem đầu gần sát Mạc Vân Quả.

“Để cho cô nếm thử đồ ăn của tôi, thích không?” Tuy rằng là dò hỏi, lại mang theo khí thế không thể cự tuyệt.

Mạc Vân Quả nhìn đồ ăn ngay trước mặt, sau đó lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình, quyết đoán gật gật đầu.

Đồ ăn ( nhiệm vụ) ở phía trước, nào có đạo lý không ( làm) ăn!

Mạc Vân Quả lập tức mở ra nắp, một loại xú vị xông vào mũi.

Mạc Vân Quả:……

- ------

Edit: Lười quá làm "xao" đây.... 
 
Chương 388


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

Trước đây Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn, ngoài trừ hương vị khó ăn ra, thì xét từ màu sắc, vẻ bề ngoài đều rất hoàn hảo, không có gì để chê, có thể nói sánh ngang với đẳng cấp thế giới.

Cũng không biết Bạc Diệc Nhiên làm cách nào, lại có thể tạo ra đồ ăn có khả năng tương phản cao như vậy.

Mạc Vân Quả nhìn đồ ăn trước mắt, đủ mọi màu sắc, hoàn toàn nhìn không ra nguyên liệu tạo ra nó là cái gì.

Mạc Vân Quả cầm lấy đũa, ngón tay hơi hơi run rẩy, chỉ cần tưởng tượng đến cái loại hương vị khó ăn kia, cô liền không khống chế được mình.

Lúc này nhóm giám cũng đã thử xong các món ăn của thí sinh, tất cả đồng loạt nhìn về phía Mạc Vân Quả.

Có thể ăn đồ đại thần làm, người này ruốc cuộc là ai đây?

Mọi người âm thầm hỏi trong lòng, lại không có người nào cho họ câu trả lời.

Mạc Vân Quả hạ quyết tâm gắp một miếng nhỏ, chậm rãi cho vào miệng.

Ở trong quá trình này, Bạc Diệc Nhiên vẫn luôn nhìn cô, cặp mắt đen láy kia giống như loé lên tia sáng.

Đồ ăn vào miệng Mạc Vân Quả, một loại vị tất thúi trộn lẫn với máu tươi, còn có một hương vị nói không nên lời bùng nổ trong khoang miệng cô, khiến cô trở tay không kịp.

Những đồ ăn đó nhanh chóng tuột xuống yết hầu của cô, cùng lúc đó, một loại cảm giác quỷ dị từ sâu trong nội tam cô xuất hiện, nhanh chóng lan tràn tới tứ chi.

Ngón tay Mạc Vân Quả không chịu khống chế run rẩy nhất nhỏ, cô nửa híp mắt nhìn Bạc Diệc Nhiên, loại cảm giác này…… Thật hạnh phúc!

Rõ ràng là đồ ăn khó ăn như vậy, nhưng cô lại cảm giác vô cùng hạnh phúc, giống như cô vốn nên cảm thấy như vậy.

Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên mấy chữ to phía sau Bạc Diệc Nhiên —— độ hạnh phúc.

Mạc Vân Quả:……

Bạc Diệc Nhiên là một thiên tài, có thể đem đồ ăn làm thành hương vị khó ăn như vậy nhưng lại vẫn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, hắn là người đầu tiên, mà mấu chót đó là, Mạc Vân Quả căn bản là không biết mình hạnh phúc vì lý do gì……

Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy trạng thái này của Mạc Vân Quả, thật giống như người hút thuốc phiện, có vài thứ có thể kih thích thần kinh, mang đến khoái cảm ngắn ngủi, sau đó sẽ chậm rãi thành nghiện, bọ họ sôi nổi quan tâm, Mạc Vân Quả lại không có tâm tư gì trả lời bọn họ.

Bởi vì cô phát hiện, cái loại cảm xúc hạnh phúc quỷ dị này cũng không có theo thời gian kéo dài mà biến mất, mà lan tràn khắp người cô, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.

Tuy rằng ở trong mắt Mạc Vân Quả, thời gian giống như trôi qua thật lâu, trên thực tế chỉ là một phút mà thôi.

Bạc Diệc Nhiên vừa thấy trạng thái của Mạc Vân Quả, liền biết hắn thành công, có thể làm Mạc Vân Quả hạnh phúc đến run rẩy gì đó, đúng là điều hắn muốn a ~

Bạc Diệc Nhiên chưa từng hoài nghi  thực lực của mình, nhưng đối mặt với biến số mang tên Mạc Vân Quả này, hắn lại có chút lo lắng lên, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ hắn lo lắng là dư thừa?

Mặc kệ Bạc Diệc Nhiên nghĩ như thế nào, Mạc Vân Quả thừa nhận cảm giác hạnh phúc quỷ dị kia, đồng thời không quên nhiệm vụ vủa mình.

Hai tay Mạc Vân Quả chống lên bàn, ngồi thẳng người, bình tĩnh nhìn Bạc Diệc Nhiên gần ngay trước mắt, há mồm nói: “Ăn ngon.”

Bạc Diệc Nhiên ngẩn ra, giống như không nghĩ tới với loại hương vị này Mạc Vân Quả còn có thể nói ra hai chữ “Ăn ngon”, hắn nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt càng thêm thâm trầm, sâu thẳm, sâu trong đôi mắt kia là ảnh ngược là gương mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả……
 
Chương 389


Edit: Linhlady

- ----------------------🍀

Mọi người thấy như vậy, tâm hồn bát quái hừng hực thiêu đốt, nhưng mà bọn họ lại không dám tiến lên hỏi Bạc Diệc Nhiên.

Chỉ có thể là hoặc ngồi hoặc đứng ở nơi đó, đôi mắt không chớp mắt nhìn Mạc Vân Quả bên này, e sợ một cái chớp mắt mà bỏ lỡ cái gì đó.

Mạc Vân Quả cùng Bạc Diệc Nhiên dán rất gần, từ xa nhìn lại, thật giống như hai người đang hôn môi.

“Đinh! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ là 15%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.”

Thanh âm nhắc nhở của Đoàn Tử  đánh gãy suy nghĩ của Mạc Vân Quả,  cô dựa là ghế, không nhìn Bạc Diệc Nhiên.

Chỉ cần tưởng tượng đến mình còn phải ăn mấy món khó nuốt kia đến 90 lần, còn phải nói “Ăn ngon”, Mạc Vân Quả liền cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc……

Bạc Diệc Nhiên nhìn thân thể Mạc Vân Quả ngay lập tức thả lỏng, đem mâm hướng bên cạnh nói: “Thưởng cho các ngươi.”

Những giám khảo đó thụ sủng nhược kinh, sôi nổi cướp đoạt.

Chit cần một miếng nhỏ thôi bọn họ đã cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có, ngược lại hoàn toàn với đồ ăn củ các thí sinh kia, đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên giống như có tác dụng thần kì.

Bọn họ giống như không cảm nhận được hương vị khó ăn kia, tranh nhau cướp đoạt, trầm mê.

Bạc Diệc Nhiên cũng mặc kệ những người đó nghĩ như thế nào, nhanh tay kéo Mạc Vân Quả đi khỏi nơi này.

Còn chuyện ai là quán quân gì đó, đau có liên quan gì đến hắn?

Mạc Vân Quả quay đầu lại nhìn thoáng nhóm giám khảo còn chìm đắm trong các món ăn Bạc Diệc Nhiên làm, đối với độ kì ba của thế giới này lại hiểu thêm một phần.

Bạc Diệc Nhiên lập tức mang theo Mạc Vân Quả về nhà, sau đó lại nấu cho cô một bàn đồ ăn, Mạc Vân Quả ăn một lát, cứ theo lẽ thường khen ăn ngon.

Lúc này, tiến độ nhiệm vụ của Mạc Vân Quả tăng tới 20%.

Hai mưới mấy ngày tiếp theo, Bạc Diệc Nhiên một ngày ba bữa đều nấu cho Mạc Vân Quả ăn, mỗi khi đều đó đề có thể nghe Mạc Vân Quả đánh giá “Ăn ngon”.

Hơn phân nửa tháng sau, tiến độ nhiệm vụ của Mạc Vân Quả đã tăng tới 90%, chỉ thiếu 10% nữa thôi, nhiệm vụ của cô liền hoàn thành.

Mạc Vân Quả nghĩ, y theo tiến độ hiện tại, ít thì ba ngày nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.

Nhưng ngày hôm nay, Bạc Diệc Nhiên nhận được một phong thư khiêu chiến, là đến từ đầu bếp làm món ăn trái ngược hoàn toàn với nguyên tắc hắc ám liệu lý của thế giới này, đồng thời cũng là đối thủ một mất một còn của Bạc Diệc Nhiên.

Trong bức thư khiêu chiến kia, Tu Khúc biểu đạt muốn cùng hắn thi đấu trù nghệ, mà thời gian là ba ngày sau, đồng thời trọng tài cũng mời nhóm đại sư quyền uy nhất.

Bạc Diệc Nhiên nhận được thư khiêu chiến thời điểm, Mạc Vân Quả vừa vặn khen “Ăn ngon” xong, thư khiêu chiến cung kính đưa tới cửa, Bạc Diệc Nhiên bình thản tiếp nhận.

Bạc Diệc Nhiên cười đem thư khiêu chiến đặt ở trên bàn, nhìn người mang thư đến, cậu ta phải chờ Bạc Diệc Nhiên trả lời mới có thể rời đi.

“Thư khiêu chiến này tôi là đồng ý tiếp nhận, chỉ là có một cái yêu cầu.” Bạc Diệc Nhiên nhẹ gõ lên bàn nói, “Không cần mời nhóm đại sư quyền uy kia, lần này giám khảo chỉ có một người, đó chính là……”

Bạc Diệc Nhiên cố ý tạm dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Cô ấy.”

Bạc Diệc Nhiên chỉ chỉ Mạc Vân Quả nói, người tới sửng sốt một chút, có chút khó xử nói: “Này……”

Bạc Diệc Nhiên vẫy vẫy tay nói: “Ngươi chỉ cần nói cho Tu Khúc bốn chữ thì tốt rồi.”

Người tới cung kính cong eo, chờ đợi Bạc Diệc Nhiên nói.

Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả khẽ cười một tiếng, con ngươi phản ảnh ngược là bóng dáng của Mạc Vân Quả, hắn gằn từng chữ một nói: “Tuyệt! Đối! Vị! Giác!”
 
Chương 390


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

Người tới nghe bốn chữ kia, cũng không rõ là có ý tứ gì, nhưng cậu ta cũng không dám dò hỏi thêm, chỉ có thể là cáo từ.

Dù sao cậu ta chỉ cần truyền đạt lại ý tứ này thôi, không phải sao?

Mạc Vân Quả nhìn Bạc Diệc Nhiên, hỏi: “Tuyệt đối vị giác là cái gì?”

Bạc Diệc Nhiên nhẹ nhàng vén một sợi tóc của cô lên, ghé vào tai cô, thấp giọng nói: “Đó là nhân tài được thần chiếu cố có được kỹ năng đấy ~”

Mạc Vân Quả:……

“Ta sát! Một loại nồng đậm trung nhị phong (???) ập vào trước mặt là cái quỷ gì?!”

“Khụ khụ…… Phong cách đột biến a, vốn dĩ tưởng là bá đạo tong tài tà mị, lại không nghĩ đến là một thiếu niên trung nhị khoác lớp da tong tài!”

“Tuy rằng phong cách là trung nhị, nhưng ta đang còn rất tò mò cái tuyệt đối vị giác là cái gì a!”

“Có ai có thể giải thích một chút không? Thật muốn biết a!”

“Ta cảm thấy lầu dưới hẳn là biết.”

“Bổn lâu tỏ vẻ không biết……”



Không biết……”

“Không biết +1”

“Không biết +2”

…………

Liên tiếp không biết nháy mắt spam, Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, trong lòng tò mò thêm một chút, vì thế cô lại hỏi: “Tuyệt đối vị giác là cái gì?”

Bạc Diệc Nhiên vẫn như cũ không trả lời, chỉ là xoa xoa tóc cô, sau đó đứng dậy thu thập chén đũa.

Mạc Vân Quả:….

Cứ như vậy, Bạc Diệc Nhiên cũng không giải thích “Tuyệt đối vị giác” là cái gì, mà cái nghi vấn này cũng theo cô cho đến ngày thi đấu đó, mới từ người khác hiểu được.

Bên kia, Tu Khúc vừa nghe được đáp án người truyền tin, đôi mắt xẹt qua một tia dao động, anh gần như không do dự đồng ý, phái người đem những nhóm đại sư chuyên nghiệp kia “Sa thải”, bắt đầu chuẩn bị cho cuốc thi đấu ba ngày sau.

Anh cùng hắn cuối cùng cũng đi tới ngày này.

Về chuyện hai người đối chiến, bị truyền thông bốn phía tuyên dương, rất nhanh, người trên cơ bản toàn Z quốc đều biết hai người có trù nghệ tuyệt đỉnh chuẩn bị quyết đấu.

Một người đại biểu cho mỹ thực tuyệt đỉnh, mà một người khác, lại là người đẫn đầu hắc ám liệu lý.

Không có người nào biết trong tài cho trận quyết đấu này là ai, căn cứ phân thắng bại cuộc thi là cái gì, có lẽ là bởi vì như vậy, người quan tâm trận thi đấu càng thêm hưng phấn.

Đây chiến đấu tuộc về bọ họ, rồi lại thuộc về toàn bộ người cuồng hoan trong nước.

Trong ba ngày để chuẩn bị nady, Bạc Diệc Nhiên không còn làm đồ ăn cho Mạc Vân Quả nữa, mà mỗi ngày ở trong thư phòng nghiên cứu cái gì đó.

Đồng thời, Bạc Diệc Nhiên còn hạn chế đồ ăn của Mạc Vân Quả, ngoại trừ cháo trắng ra, cô cái gì cũng không được ăn.

Rất nhanh, ba ngày trôi qua, cuộc thi đấu được diễn ra tại khách sạn lớn nhất thành phố S, đồng thời các nhà truyền thông lớn sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ qias trình thi đấu này.

Mạc Vân Quả làm giám khảo duy nhất, y theo Bạc Diệc Nhiên yêu cầu, ngay từ đầu cũng không xuất hiện ở trước mặt đại chúng, mà ở một gian phòng có tầm nhìn tốt nhất, nhìn bọn họ.

Bất kể người khác mang tâm tình gì khi đi xem trận thi đấu này, thân là đương sự Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đều không để bụng.

Lần này thi đấu không có chủ đề, không có nội dung, cái gì cũng không có, chỉ có sân nguyên liệu nấu ăn, đủ loại, trân quý, giá rẻ, có thể nói, nơi này nguyên liệu nấu ăn đã bao quát nguyên liệu nấu ăn toàn Z quốc.

Mạc Vân Quả nhìn nguyên liệu nấu ăn ở phía dưới, nhấp nhấp môi.

“Không thể tưởng được Mạc đại tiểu thư chính là người có được tuyệt đối vị giác.” Một giọng nói ôn nhuận từ  sau lưng cô truyền đến, Mạc Vân Quả cũng không có xoay người, khi anh vừa đến đây, cô đã nhận ra được.
 
Chương 391


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

“Đẹp sao?” Người nọ thấy Mạc Vân Quả không trả lời mình, bèn tiến lên hỏi.

Mạc Vân Quả hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người tới.

Trên khuôn mặt đeo mắt kính không gọng, nhìn qua nhưng thật hào hoa phong nhã, nhưng trong trí nhớ của Mạc Vân Quả, lại không có ấn tượng với người này.

“Anh là?” Mạc Vân Quả hỏi.

Bạch Vinh Băng hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, cô là ai.”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả không cách nào đoán ra được có phải người này biết cô không phải nguyên chủ hau không, cô im lặng nhìn thẳng hắn, lấy bất biến ứng vạn biến.

Bạch Vinh Băng đặt mông ngồi ở bên cạnh Mạc Vân Quả, ánh mắt quét một lần qua Tu Khúc cùng Bạc Diệc Nhiên, sau đó mới đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Mạc Vân Quả.

“Mạc tiểu thư biết tuyệt đối vị giác là gì sao?” Bạch Vinh Băng dời đi đề tài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Mạc Vân Quả lắc đầu, cô không biết, hơn nữa ngay cả một đám người trong phòng phát sóng trực tiếp kia cũng không biết.

Bạch Vinh Băng giống như rất vừa lòng với đáp án này, khẽ gật đầu, hai tay đan vào nhau, chưa tới vài giấy lại buông ra.

“Lại nói tiếp, cô có hứng thú với quá trình bọn họ nấu ăn không?” Anh ta nói như vậy, sau đó cũng không chờ Mạc Vân Quả trả lời, tự nhiên đóng cửa cửa sổ.

Lần này, căn phòng trong trạng thái phong kín, trong phòng, chỉ có hai người anh ta cùng Mạc Vân Quả.

“Ừm.” Mạc Vân Quả lên tiếng, cũng không có động tác gì.

“Vậy vừa lúc, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé?” Bạch Vinh Băng nhìn như đang dò hỏi, trên thực tế ngữ khí lại không cho người khác cự tuyệt, câu chuyện này, Mạc Vân Quả muốn nghe cũng phải nghe, không muốn nghe cũng phải nghe.

“Ừm.” Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại ký hiệu hưng phấn, những người đó cũng muốn nghe chuyện xưa.

“Lại nói tiếp, Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc là anh em lớn lên với nhau tuef nhỏ, chỉ là mười năm trước……” Bạch Vinh Băng tạm dừng một chút, trong mắt tràn ra một tia ý cười cùng hoài niệm, đã từng có thời gian, ở trong mắt anh ta, lại là mỹ lệ cùng mê người như vậy.

“Mười năm trước, Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đồng thời có hứng thú với mỹ thực, bọn họ cùng bái một sư phụ, tiếp thu dạy dỗ.”

“Lão sư kia cũng là một người đức cao vọng trọng,  được mỹ thực, cũng đã  mọi người kính yêu, lúc ấy, hắc ám liệu lý tuy rằng cũng tồn tại, nhưng tuyệt đối không hôm nay nổi danh lan xa như vậy, có thể nói, là Bạc Diệc Nhiên dùng thực lực bản thân, đem hắc ám liệu lý đưa lên đỉnh núi.”

“Chính là lúc ấy Bạc Diệc Nhiên, chỉ là một tiểu hài tử luôn bị lão sư trách cứ, mà Tu Khúc, lại luôn được lão sư tán dương, thậm chí là kinh ngạc cảm thán.”

“Tất cả những tương phản này, gần như bởi vì Tu Khúc là người có được tuyệt đối vị giác, mà Bạc Diệc Nhiên, còn lại là người có được vô tướng vị giác.”

Mạc Vân Quả:……

Tuyệt đối vị giác nghi hoặc còn không được lý giải, lại ra một cái vô tướng vị giác, Mạc Vân Quả tỏ vẻ, thế giới này có điểm kỳ ba.

Bạch Vinh Băng nhìn sắc mặt Mạc Vân Quả lạnh nhạt, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên, anh ta cũng không muốn biết, nhiệm vụ lần này của anh ta, chỉ là đem câu chuyện này kể cho cô mà thôi.

“Cái gọi là tuyệt đối vị giác, chính là có thể đem hương vị vốn có phóng đại vô số lần, chua ngọt, đắng cay, khi hương vị này trộn vào nhau, hơn nữa ở trong miệng phóng đại vô số lần, vô luận lại đồ ăn ngon như thế nào, đều sẽ biến thành một loại tra tấn.”
 
Chương 392


Edit: Linhlady

- ---------------------🍀

“Tu Khúc có được tuyệt đối vị giác, tương đương với việc đối với các loạ nguyên liệu nấu ăn có độ mẫn cảm cao, đồ ăn hắn làm, các loại điều phối, tuyệt đối gãi đúng chỗ ngứa, tuyệt đối sẽ không làm hắn cảm giác khó chịu, mà không làm hắn cảm giác khó chịu, cũng có ý nghĩa những đồ ăn đó khi người thường nếm thử, đó là kinh vi thiên nhân* tồn tại.”

(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

Bạch Vinh Băng cảm thấy có chút khát, anh ta uống một ngụm nước, lúc này mới tiếp tục nói: “Mà Bạc Diệc Nhiên lại có được vô tướng vị giác, cái gọi là vô tướng vị giác, cũng chính là đem hương vị của tất cả nguyên liệu nấu ăn thu nhỏ lại vô số lần, loại người này, không phải nếm không được hương vị, mà là hương vị phải rất cường đại mới có thể nếm ra được.”

“Lúc trước khi tôi cùng Tu Khúc biết được chuyện này, vốn dĩ sẽ cho rằng Bạc Diệc Nhiên sẽ từ bỏ trù nghệ, bởi vì cậu ấy làm đồ ăn, căn bản là không cách nào ăn được.”

“Nhưng chúng tôi không nghĩ tới đó là, cậu ấy đi lên con đường hắc ám liệu lý.”

“Tuy rằng hắc ám liệu lý hương vị khó ăn, nhưng nói thật ra, người muốn trở thành đầu bếp hắc ám liệu lý rất nhiều, bởi vì có thể làm ra trạng thái thêm vào đồ ăn, yêu cầu bản thân có thiên phú.”

“Sau đó, Bạc Diệc Nhiên nếm thử rất nhiều lần, không ngoại lệ đều thất bại, chúng ta cho rằng cậu ấy sẽ vứt bỏ, sau đó cậu ấy đột nhiên mất tích, khi xuất hiện lần nữa, cậu ấy đã là trở thành đầu bếp hắc ám liệu lý, hơn nữa là một đầu bếp thực xuất sắc.”

“Đồ ăn cậu ấy làm, so với tất cả loại đồ ăn do đầu bếp trước kia làm còn xuất sắc hơn, các loại trạng thái thêm vào thậm chí chưa từng nghe qua, cậu ta thành công, chúng tôi đều vì cậu ta cảm thấy cao hứng, nhưng mà……”

Bạch Vinh Băng tạm dừng một chút, thở dài một hơi thật sâu, hai tay Anh ta đan vào nhau, sau đó lại buông ra, đan lại, lặp đi lặp lại vài lần.

Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, không nói gì, cô còn đang tiêu hoá chuyện Bạch Vinh Băng vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Mà quần chúng phòng phát sóng trực tiếp, cũng bắt đầu sinh động lên.

“A a a! Bị ta đoán trúng rồi! Trong đó nhất định có chuyện xưa thật cẩu huyết!”

“Cẩu huyết gì đó, mới càng thêm xuất sắc a 233333333333”

“Chẳng lẽ chỉ có ta muốn ăn đồ của người có tuyệt đối vị giác sao? Chỉ cần tưởng tượng đến có thể ăn đồ ăn mỹ vị, ta liền hưng phấn a quăng ngã! 2333333333333”

“Kỳ thật ta càng muốn có được vô tướng vị giác, đồ ăn của thế giới chúng ta ăn, thật là quá khó ăn a quăng ngã!”



Khụ khụ, kỳ thật ta tương đối tò mò người đàn ông này là người nào, hắn làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ…… Hắc hắc hắc!”

“Trên lầu ngươi cười đến hảo đáng khinh, hơn nữa ngươi hảo bổn, này nam nhân vừa thấy chính là khi tu khúc cùng Bạc Diệc Nhiên hảo huynh đệ a!”

“Người đàn ông này là người có vị giác bình thường sao?”

“Hẳn là như vậy đi? Ai nha! Tiểu Quả Quả hỏi mau hỏi xem kế tiếp nội dung chuyện xưa là gì a! Ta thật sốt ruột a!”

“Ta cũng thế, rất sốt ruột! Hỏi mau hỏi đi!”

“Ai nha, ngươi nói người đàn ông này như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Tâm hồn bát quái của ta đang hừng hực thiêu đốt!”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nhìn khuôn mặt u sầu của Bạch Vinh Băng, hơi hơi ngồi ngay ngắn, sau đó hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Ánh mắt Bạch Vinh Băng phức tạp nhìn Mạc Vân Quả, giống như muốn buột miệng thốt ra cái gì, sau đó lại bởi vì nguyên nhân nào đó, cứng rắn nhịn xuống.

“Nhưng mà a……”

Giọng nói của Bạch Vinh Băng trở nên mờ mịt, tựa hồ lập trở về lúc trước, trở về khoảng thời gian khiến mọi người không thoải mái kia……

- ------
 
Chương 393


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Bảy năm trước

“Bạc Diệc Nhiên! Chẳng lẽ cậu muốn đi vào con đường hắc ám kia sao?” Thiếu niên ngây ngô mang khuôn mặt chất vấn chàng trai cùng tuổi trước mặt, chỉ là trên khuôn mặt chàng kia không hề có một tia kịch động, mà vô cùng bình tĩnh.

Thiếu niên kia là Tu Khuc cùng Bạc Diệc Nhiên, mà đứng ở bên cạnh, đó là  Bạch Vinh Băng.

Ba người tạo thành hình tam giác, khi Tu Khúc cùng Bạc Diệc Nhiên giằng co, Bạch Vinh Băng có chút khó xử nhìn hai người.

Bạc Diệc Nhiên hừ lạnh một tiếng, chất vấn nói: “Hắc ám? Cái gì là hắc ám? Hắc ám liệu lý có thể thêm vào người các loại trạng thái, cậu dựa vào cái gì nói nó là hắc ám?”

Lồng ngực Tu Khúc phập phồng, giống như rất tức giận với câu trả lời này của Bạc Diệc Nhiên.

“Trước kia sở dĩ chúng ta chọn học làm mỹ thực, còn không phải là bởi vì nó có thể mang đến cho người khác hưởng thụ vị giác, đồng thời có thể làm mọi người cảm nhận được tâm của người nấu ăn sao?”

Bạc Diệc Nhiên tiếp tục cười lạnh nói: “Hưởng thụ về mặt vị giác? Một đầu bếp, không thể nếm thử đồ ăn mình tạo ra, làm sao có thể mang đến hưởng thụ về mặt vị giác cho người khác?”

“Cậu có được tuyệt đối vị giác, làm chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không giống vậy, vô tướng vị giác, ngay cả món ăn bình thường tôi cũng không làm được. Tôi dốc lòng nghiên cứu ba năm, cuối cùng cũng có thể làm ra hắc ám liệu lý, cho người ta thêm trạng thái vào cũng cường hãn, cậu dựa vào cái gì nói tôi rơi vào hắc ám?”

Tu Khúc lui về phía sau một bước, lại  bị Bạc Diệc Nhiên cứng rắn chất vấn.

Anh có được tuyệt đối vị giác, cho nên đối các loại hương vị phối hợp đều là chuyện dễ như trở bàn tay, anh đã quên, người anh em tốt của anh, là vô tướng vị giác……

Tu Khúc cắn cắn môi, trong lúc nhất thời lại là không biết nên phản bác Bạc Diệc Nhiên như thế nào.

“Cậu dám hay không dám cùng tôi so một trận?” Tu Khúc không muốn thừa nhận mình đã sai, anh tự nhận, anh chỉ muốn tốt cho người anh em của mình, dù sao làm những món hắc ám liệu lý kia, cũng đồng nghĩa với việc vi phạm giao ước lúc đầu của bọn họ.

“So? Hiện tại không thể được.” Bạc Diệc Nhiên biết hiện giờ mình không đủ lực lượng để so với Tu Khúc.

“Vậy cậu muốn khi nào?” Tu Khúc ngẩng đầu hỏi, khuôn mặt đỏ lên.

“Bảy năm sau, lúc ấy, tôi sẽ đứng ở đỉnh thế giới này, sẽ chờ cậu đến khiêu chiến.” Bạc Diệc Nhiên cho Tu Khúc một cái hứa hẹn, đồng thời cũng cho mình một cái áp lực.

“Được!” Tu Khúc nắm chặt nắm tay, đồng thời hứa hẹn, “Bảy năm sau, tôi cũng sẽ đứng ở đỉnh thế giới này, khiêu chiến cậu!”

Trong viện nho nhỏ, hai thiếu niên cứ như vậy định ra ước định, Bạch Vinh băng chứng kiến tất cả, một ngày kia, mở ra một con đường mới cho cả ba, không cách nào thay đổi.

Khi Bạch Vinh Băng nói lại toàn bộ câu chuyện, cả người anh ta giống như là dỡ xuống gánh nặng nào đó, anh ta không hề nhìn Mạc Vân Quả, mà là lập tức đem cửa sổ mở ra.

Phía dưới, hai người đang khí thế ngất trời làm đồ ăn.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Bạc Diệc Nhiên, hắn đang tinh tế xử lý bò bít tết, trên trân rịn ra tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn không có thời gian lau nó đi.

Mạc Vân Quả lại nhìn thoáng qua Tu Khúc, anh hết sức chuyên chú xử lý thịt gà, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi, nhưng cũng không lau nó đi.

“Nhiều năm như vậy, cô là người thứ hai có được tuyệt đối vị giác mà tôi gặp, truyền thuyết, xác suất có tuyệt đối vị giác là một phần ngàn vạn, mà xác suất có vô tướng vị giác là một phần trăm triệu phần có một xác suất.” Bạch Vinh Băng lại nói một câu, ngữ khí nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.

- ------
 
Chương 394


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

“Oa ~ nghe qua thật ngưu bức!”

“Đâu chỉ là ngưu bức* a, quả thực chính là ngưu bạo được không!”

*NGƯU BỨC/牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB)

“Các ngươi có cảm thấy có điểm kỳ quái hay không? Vì sao Bạch Vinh Băng lại tới đây nói mấy thứ này với tiểu Quả Quả?”

“Lầu trên không nói còn không cảm thấy, ngươi vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Đúng vậy, sớm không nói muộn không nói, cố tình ở ngay lúc này nói.”

“Ta cảm thấy các ngươi có phải suy nghĩ nhiều hay không, có lẽ Bạch Vinh Băng hiện tại mới biết được sự tồn tại của tiểu Quả Quả thì sao?”

“Ta cảm thấy không có khả năng mới biết được sự tồn tại của tiểu Quả Quả, Bạch Vinh Băng chọn lúc này cùng tiểu Quả Quả nói này đích xác có chút kỳ quái, hoàn toàn có thể chờ so tài xong nói cũng được mà.”

“Nếu không để tiểu Quả Quả hỏi một chút?”

“Phương pháp này được không.”

“Đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi hỏi một chút, hắn vì sao muốn nói kể chuyện này cho ngươi nghe?”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói những lời này, vừa lúc cùng cô không mưu mà hợp, cô cũng muốn biết, vì sao Bạch Vinh Băng sẽ đến nói cho cô chuyện này.

“Vì sao nói tôi nghe câu chuyện này.” Mạc Vân Quả hỏi.

B

ạch Vinh Băng ngẩn ra, anh ta vốn dĩ cho rằng y theo trình độ thông minh của Mạc Vân Quả, hoàn toàn có thể lý giải ý tứ xủa anh ta, cô là cố ý hỏi như vậy, hay vẫn là thật sự không biết?

Tâm tư Bạch Vinh Băng xoay mấy vòng, mới chậm rãi nói: “Mạc tiểu thư thật sự không biết?”

“Ừ.” Mạc Vân Quả đáp một câu.

“A……” Bạch Vinh Băng khẽ cười một tiếng, ngồi ngay ngắn, nói: “Một khi đã như vậy nói, trắng ra nói cho Mạc tiểu thư cũng không sao.”

“Ừ.”

“Hôm nay tới nói cho cô câu chuyện này, thật ra là muốn Mạc tiểu thư khi ngồi vào ghế ban giám khảo nên công bằng một ít.” Bạch Vinh Băng nói thẳng sáng tỏ ý đồ chân chính của anh ta.

“Hửm?” Mạc Vân Quả nghi hoặc nhìn Bạch Vinh Băng.

“Mạc tiểu thư là người có được tuyệt đối vị giác, như vậy đối với hương vị, nhất định là cực kỳ mẫn cảm. Tôi đương nhiên tự tin Tu Khúc có thể làm được đồ ăn mỹ vị, nhưng mà……”

Nói tới đây, Bạch Vinh Băng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả.

“Đồn đãi, Mạc tiểu thư đối Bạc Diệc Nhiên yêu đến thâm trầm, như vậy trận thi đấu này độ công bằng, khả năng sẽ có thất bất công.”

Mạc Vân Quả:……

“Tôi không hiểu vì sao khi Tu Khúc biết chuyện này còn muốn tiếp tục trận thi đấu, hơn nữa còn không thêm các trọng tài khác, nhưng nếu là quyết định của cậu ta, tôi cũng không có cách nào ngăn cản, nhưng mà, tôi hy vọng, Mạc tiểu thư có thể công bằng đối đãi.” Bạch Vinh Băng nói lời này chính là nói có sách mách có chứng, hợp tình hợp lý, đứng trên góc độ người ngoài, thực sự không tồi.

Thế nhưng……

“Như thế nào là công bằng?” Mạc Vân Quả hỏi.

Bạch Vinh Băng ngẩn ra, trước mắt người này phản ứng cùng trong tưởng tượng của anh ta một chút cũng không giống nhau, chẳng lẽ không phải nên cảm động một chút, tỏ vẻ mình nhất định sẽ công bằng đối đãi hoặc là không màng lời anh ta nói, khăng khăng cho rằng đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên chính là tốt nhất sao?

Bạch Vinh Băng không biết Mạc Vân Quả đến tột cùng là ý gì, lại là hỏi ra câu “Như thế nào là công bằng” này, anh ta giật mình ngồi nơi đó, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào để trả lời.

Như thế nào là công bằng?

Tu Khúc có được tuyệt đối vị giác, nhưng anh không có bởi vậy mà kiêu ngạo, còn nỗ lực tiến tới, cho nên đứng ở đỉnh núi thế giới này.

Bạc Diệc Nhiên có được vô tướng vị giác, hắn cũng không có tự sa ngã, mà là trải qua tôi luyện, lớn mạnh ở trên một con đường khác, cũng đứng ở đỉnh núi thế giới này.

Hai người quyết đấu, mời một người tới quyết phán sinh tử của bọn họ, như thế nào là công bằng?
 
Chương 395


Edit: Linhlady

- ------------------------ 🍀

Bạch Vinh Băng cuối cùng cũng không có trả lời được vấn đề của Mạc Vân Quả, anh ta nhìn Mạc Vân Quả trước mắt, thật lâu không nói chuyện.

Giống như lần đầu tiên anh ta nhận rõ con người trước mắt này, con ngươi tràn ngập kinh ngạc, nghi hoặc, càng nhiều, lại là hiểu rõ.

Có lẽ, Bạc Diệc Nhiên khăng khăng yêu cầu Mạc Vân Quả tới làm giám khảo, cũng không phải không có đạo lý.

Thời gian trôi đi, trong phòng một mảnh bình tĩnh, đại mở ra cửa sổ ngẫu nhiên gió nhẹ thổi vào, vén lên từng sợi tóc của Mạc Vân Quả.

Khi chuông báo thời gian kết thúc vang lên, Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đều hoàn thành món ăn của bọn họ, mùi hương lan toả khiến nhóm truyền thông nhịn không được muốn tiến lên nếm thử.

Y theo quy định, giám khảo phải làm trung phẩm nếm lại thêm lời bình, cho dù là Mạc Vân Quả, cũng không cách nào bỏ quy định này.

Mạc Vân Quả dưới sự đãn dắt của Bạch Vinh Băng xuống dưới đại sảnh, nơi đó bày biện một bàn hoa lệ cùng ghế dựa, mà trước cái bàn, hai người Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đang đứng.

Một khắc khi Mạc Vân Quả xuất hiện, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng nhận ra cô là ai, theo sau cuộc sống đời tư của Mạc Vân Quả cứ như vậy bại lộ ở trên mạng, không hề đáng nói.

Các võng hữu cảm thấy kỳ quái, một cuộc thi có thể nói là đẳng cấp thế giới, vì sao lại mời Mạc Vân Quả, rõ ràng cô đối với mỹ thực hoàn toàn không biết gì cả.

Bọn họ sôi nổi phát ra nghi ngờ, yêu cầu chủ sự cho một lời giải thích, nhưng mà không có người nào đáp lại bọn họ, bởi vì trận thi đấu này, trước nay liền không phải vì bọn họ mà triển khai.

Bất kể bọn họ như thế nào kêu gào, chuyện này cũng là kết cục đã định.

Mạc Vân Quả ngồi xuống, Bạch Vinh Băng đứng ở bên người cô, cụp mi.

Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả, chỉ là hơi hơi mỉm cười, cái gì cũng đều không nói, Tu Khúc cũng thế.

Rất nhanh, đồ ăn hai người làm được mang lên, có đồ ăn nóng, có rau trộn, còn có đồ ngọt, có thể nói là thực đầy đủ một bữa cơm.

Mạc Vân Quả đầu tiên nhấm nháp, là đồ ăn của Tu Khúc.

Cô gắp một đũa, bỏ vào trong miệng, cái loại hương vị mỹ vị ở khoang miệng nổ mạnh mở ra, không có chọn lựa sai lầm nào, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.

Món ăn này, giống như còn ẩn chứa tình cảm của người nấu, đáng tiếc ở chỗ, Mạc Vân Quả không hiểu.

Nhấm nháp một hồi, Mạc Vân Quả cảm thấy có chút no, thật sự là Tu Khúc làm ăn quá ngon, cô không cẩn thận ăn nhiều một ít.

Tu Khúc thấy một màn như vậy, khóe miệng ý cười càng lúc càng lớn, mặt mày liếc hướng Bạc Diệc Nhiên, như  đang nói, cậu xem, cô ấy ăn rất nhiều đấy!

Bạc Diệc Nhiên nhìn đều không nhìn Tu Khúc một cái, hắn nhìn Mạc Vân Quả chằm chằm, đôi mắt thâm trầm.

Ở nơi mọi người nhìn không thấy, hắn nắm tay hơi hơi chặt lại, tiết lộ tâm tình khẩn trương của hắn.

Bạch Vinh Băng nhìn thái độ của Mạc Vân Quả, ánh mắt dừng ở trên người Bạc Diệc Nhiên, ở trong mắt anh ta xem ra, trận thi đấu này thắng thua, hẳn là định rồi.

Bạch Vinh Băng nghĩ, kỳ thật như vậy cũng khá tốt, ít nhất Tu Khúc sẽ không  rối rắm như vậy, còn Bạc Diệc Nhiên, đại khái cũng có thể đủ trở về chính đồ đi?

Sau khi thử đồ ăn của Tu Khúc xong, đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên được mang lên.

Thừa dịp khoảng cách nàt, Mạc Vân Quả cùng phòng phát sóng trực tiếp chia sẻ một chút cảm thụ của mình.

“Ăn rất ngon, mỗi một loại hương vị đều gãi đúng chỗ ngứa.” Cô nói như vậy, thật là một cái đánh giá rất cao rất tốt.

Phòng phát sóng trực tiếp nghe được cô nói lời này, sôi nổi tỏ vẻ muốn nếm thử, đương nhiên, cũng có không ít người đưa ra một ít nghi ngờ.

- ------
 
Chương 396


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

“Tiểu Quả Quả, vậy ngươi là cảm thấy Tu Khúc thắng sao?”

“Nói như vậy, Bạc Diệc Nhiên không phải quá đáng thương sao?”

“Thi đấu nào có chuyện đáng thương hay không? Trên lầu không cần quá thánh mẫu.”

“Lại nói tiếp, ta cũng muốn tưởng nếm thử a!”

“Ai, bọn họ từ vừa sinh ra liền không phải công bằng sao ~”

“Tiểu Quả Quả, ngươi nhanh lên nếm thử đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên đi, nhìn xem có tiến bộ hay không?”

“Đúng thế đúng thế, nếu có tiến bộ, liền phán hắn thắng đi.”

“Lời nói cũng không thể nói như vậy đi, nhưng thật ra ta cảm thấy, vẫn là công bằng một chút mới tốt.”

“Sao, căn cứ tiểu Quả Quả phán định rốt cuộc là cái gì đâu? Ăn ngon? Thêm vào trạng thái trên người? Hai loại đồ ăn này, căn bản không có cách nào so sánh đi!”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả cảm thấy, phòng phát sóng trực tiếp một người lại một người so với cô càng muốn sốt ruột hơn.

Lúc này, đồ ăn của Bạc Diệc Nhiên được bưng lên.

Mạc Vân Quả gắp một đũa, vì chính mình làm tốt tâm lý chuẩn bị, lúc này mới cho vào miệng mình.

S

ự thật chứng minh, bất kể Mạc Vân Quả làm đầy đủ chuẩn bị như thế nào, đều là vô dụng.

Xúc cảm đầu lưỡi không thể lừa gạt được thân thể của cô, cái loại hương vị này, thật sự…… Khó ăn tới rồi cực điểm!

Hơn nữa vừa rồi đầu lưỡi Mạc Vân Quả tiêm nhiễm mỹ thực của Tu Khúc, lúc này lại dính hắc ám liệu lý, quả thực chính là đau đớn muốn chết, khó ăn đến chết.

Cứ việc như thế, những đồ ăn đó vẫn như cũ theo yết hầu Mạc Vân Quả mà xuống, triệt triệt để để tới dạ dày.

Theo sau, một loại xúc cảm. hạnh phúc thật lớn từ dạ dày cô chảy về phía khắp người, giống như, cũng không chỉ là cảm xúc hạnh phúc……

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Diệc Nhiên, lần này đồ ăn, thêm vào trạng thái giống như có điểm phức tạp.

Cô  chỉ có thể phân biệt ra một loại cảm xúc hạnh phúc quỷ dị, còn những thứ khác trong đó, cô không hiểu.

Ăn xong chín món này, cái loại cảm giác này càng ngày càng cường liệt, hình như là tầng tầng chồng lên nhau.

Thân mình Mạc Vân Quả run rẩy rất nhỏ, bị những cảm tình mãnh liệt bao phủ, cô có chút khống chế không được.

Cô từ trước đến nay đều là người thiếu hụt tình cảm, rất ít có cái gì có thể khiến cho cảm xúc của cô dao động.

Những đồ ăn đó ẩn chứa cảm tình,  trước nay cô chưa từng cảm nhận qua, cô có chút không biết làm sao, càng nhiều, còn lại là khó hiểu.

Bạch Vinh Băng cũng phát hiện ra Mạc Vân Quả khác thường, anh ta nửa cong hông giắt nói: “Làm sao vậy?”

Mạc Vân Quả lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì.

Mạc Vân Quả cũng không có quên nhiệm vụ của mình, cô hít sâu một hơi, nhìn Bạc Diệc Nhiên nói: “Ăn ngon.”

“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 99%.”

Am thanh Đoàn Tử nhắc nhở vang lên, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ không xa.

Bạc Diệc Nhiên hơi hơi gật đầu, sau đó lại nhìn thoáng qua Tu Khúc, ánh mắt hơi hơi hướng về phía trước xem, làm như ở khinh bỉ anh.

Tu Khúc cắn cắn môi, không thể tin tưởng hỏi: “Cô nói ăn ngon?”

Mạc Vân Quả:…… Cô chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi……

Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn là cái hương vị gì, Tu Khúc rõ ràng.

Cái loại hương vị này đối với bọn họ người có tuyệt đối vị giác mà nói, quả thực chính là một loại tra tấn.

Tu Khúc khẽ cắn môi, vọt tới trước mặt Mạc Vân Quả, cầm lấy một miếng bánh, ném vào miệng mình.

Tức khắc, khoang miệng anh liền bị các loại hưing vị khó lòng giải thích chiếm đầy.

Tu Khúc cau mày, thời điểm đang  muốn phát hỏa, đột nhiên thân thể anh run lên, không thể tin tưởng nhìn Bạc Diệc Nhiên.

“Cậu……”

Tu Khúc trầm mặc một chút, dùng tay cầm đồ ăn khác nếm thử, mỗi nếm một ít, sau đó trầm mặc thật lâu.
 
Chương 397


Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

“Cậu thắng.” Tu Khúc nói như vậy, hai tay rũ xuống, thoạt nhìn thập phần bất đắc dĩ.

Mạc Vân Quả:……

Bạc Diệc Nhiên không tỏ ý kiến, hơi hơi đi lên trước, đem đôi tay chống ở trên bàn, nhìn thẳng vào Mạc Vân Quả, giọng nói ôn nhu: “Cô hiểm tâm ý của tôi sao?”

Mạc Vân Quả:?

Bạc Diệc Nhiên vừa thấy Mạc Vân Quả biểu tình mờ mịt, lại ngẩn ra, hắn giật giật môi, cái gì cũng không nói.

Bạc Diệc Nhiên nhìn về phía Tu Khúc, đột nhiên cười nói: “Xem ra, là tôi thua.”

Tu Khúc trầm mặc, Bạc Diệc Nhiên sở làm đồ ăn, thêm vào trạng thái, không chỉ là một loại, hoặc là nói, kia không phải thêm vào trạng thái, mà là tâm ý bản thân hoàn toàn dung nhập vào bên trong đồ ăn.

Chín món ăn, tình cảm càng ngày càng thâm hậu, kia không chỉ là hắc ám liệu lý tồn tại, mà là đưa tâm bọn họ dung nhập vào.

Những món đồ ăn kia, có thoải mái, có hạnh phúc, cũng có một tia oán hận, còn có tình yêu, các cảm tình loại phức tạp, đều ẩn chứa ở trong món ăn kia.

Đó là thứ anh làm không được, nhưng Bạc Diệc Nhiên làm được, cho nên anh nói anh thua.

Nhưng mà Bạc Diệc Nhiên lại nói, hắn thua.

Tu Khúc lại không hiểu được ý của hắn là gì?

Vị trọng tài kia, căn bản không có ăn ra những cảm tình trong món ăn kia,  phức tạp như vậy, cảm động như vậy, thâm tình chân thành như vậy.

Bất kể đầu bếp dùng bao nhiêu tâm huyết làm ra đồ ăn như vậy, người nhấm nháp nếm không ra, đó là thất bại.

Tu Khúc thở dài một hơi, vươn tay phải, hơi hơi mỉm cười nói: “Lúc này đây, tính chúng ta ngang hàng như thế nào?”

“Được.” Bạc Diệc Nhiên vươn tay phải,  nắm tay Tu Khúc.

Hai người nhìn nhau cười, đều không nói gì.

Mạc Vân Quả:……

Cho nên nói, trận thi đấu này căn bản không cần cô tới làm trọng tài đi?

“Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy thực lực tuyệt đối nghiền áp cậu!” Tu Khúc tự tin nói.

“Được.” Bạc Diệc Nhiên trả lời.

Tu Khúc nghe câu trả lời đó, nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, liền cùng Bạch Vinh Băng cùng nhau rời đi.

Trận thi đấu này, tựa hồ cứ như vậy hạ màn.

Mọi người ở dần dần giảm bớt, Bạc Diệc Nhiên ngẩng đầu, xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, cảm mềm mại làm hắn nửa híp mắt.

Mạc Vân Quả:……

Bạc Diệc Nhiên tay trái từ trong túi móc ra một viên đường, đưa cho Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả tiếp nhận đường, không chút suy nghĩ mở ra cho vào miệng, tức khắc, một loại hương vị trung y tràn ngập khoang miệng cô.

“Đây là một loại kẹo tôi mới phát minh, có thể làm thân thể con người ở trạng thái hạnh phúc nhất, ăn ngon không?” Bạc Diệc Nhiên cong eo, cùng Mạc Vân Quả đối diện.

“Ăn ngon.” Vì nhiệm vụ, cô nói như vậy.

“Ừm.” Bạc Diệc Nhiên nhéo nhéo khuôn mặt Mạc Vân Quả, không có nói cho cô, đây là vien kẹo duy nhất trên trên thế giới này, hắn tiêu tốn bao nhiêu năm mới tạo ta được nó, hiệu lực thật của nó là, thực hiện nguyện vọng.

Hắn biết, người trước mặt không phải hoa si Mạc Vân Quả kia, cô nhất định vào nhầm thế giới này, bởi vì nguyên nhân nào đó không thể không nói câu “Ăn ngon” với đồ ặ của mình.

Cô nhất định là muốn về nhà đi?

Một khi đã như vậy, như vậy hắn, liền liền thành toàn cho cô đi.

Viên kẹo này, nhất định có thể đưa cô về nhà……

Bạc Diệc Nhiên dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt Mạc Vân Quả, thẳng đến khuôn mặt đỏ kia bừng, hắn mới dừng tay lại.

“Hãy luôn luôn hạnh phúc nha ~” Bạc Diệc Nhiên ghé lại bên tai cô, thấp giọng nói.

Cùng lúc đó, thanh âm nhắc nhở của Đoàn Tử vang lên.

“Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành tiến độ trăm phần trăm, nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị bắt đầu truyền tống.”

Ngay sau đó, Mạc Vân Quả hôn mê bất tỉnh, Bạc Diệc Nhiên nâng khuôn mặt cô lên, ở cái trán nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn
 
Chương 398: Tiểu gia hoả hạnh phúc nhé (Phiên ngoại Bạch Diệc Nhiên)


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

Vị giác thứ này rất kỳ quái, nó là phap bảo để mọi người nhấm nháp vạn vật trên thế gian, một khi nó làm lỗi, như vậy chủ nhân của nó nhận thức thế giới sẽ có lệch lạc.

Tôi chưa từng có nghĩ tới, tôi sẽ có vô tướng vị giác.

Từ trước đến nay tôi vô cùng kiêu ngạo, khi cùng Tu Khúc đi bái sư học nghệ, tôi liền muốn vượt qua cậu ta, nhưng mà, chân tướng vĩnh viễn là tàn khốc.

Vô tướng vị giác, bốn chữ này, liền chặt đứt đường lui của ta.

Tôi phản bội sư môn, đi tha hương, chỉ vì mong muốn có thể tìm được phương phap giải quyết vô tướng vị giác.

Ở trong quá trình này, tôi tiếp xúc tới hắc ám liệu lý.

Lúc ấy hắc ám liệu lý, ở vị trí tương đối xấu hổ.

Tôi cũng không nghĩ tới, tôi lại có thiên phú trong phương diện này.

Gần ba năm, tôi trở thành tân tú trong giới hắc ám liệu lý, cũng dần dần bắt đầu mang theo hắc ám liệu lý đi hướng huy hoàng.

Sau lại sau lại, ngày cứ thế trôi qua, khi định ước với Tu Khúc, một chút tôi cũng không để ở trong lòng.

Ngày tháng quá vô vị, cũng nên có việc để làm.

Hiện tại, tôi vô cùng may mắn lúc ấy vì mình nhàm chán.

Bởi vì một ngày kia, ở vạn chúng chú mục, tôi gặp cô ấy, hoặc là nói gặp moont linh hồn đi nhầm vào thế giới này.

Cô bám vào người trên người Mạc Vân Quả, làm tôi cảm thấy thú vị.

Thế giới này từ trước đến nay thú vị, chuyện bám vào người này, có lý luận, những trước nay không có ví dụ thực tế.

Tôi tò mò, cũng vui mừng, linh hồn này đến từ dị thế, sẽ có bao nhiêu chuyện thú vị đây?

Sự thật chứng minh, cô ấyxác thật thú vị.

Rõ ràng đồ ăn khó ăn muốn chết, lại vẫn nghiêm trang nói ra câu “Ăn ngon”.

Rõ ràng sợ hãi ăn vài thứ kia đến run rẩy, vẫn không phản đối ăn vào.

Rõ ràng luôn là vẻ mặt lạnh lẽo dáng vẻ người sống chớ gần, tôi lại cảm thấy cô ấy dị thường đáng yêu ngốc manh.

Sau lại, đến thời gian tôi cùng Tu Khúc thi đấu, cô ấy là giám khảo duy nhất.

Tôi biết, Bạch Vinh Băng nhất định sẽ đi cùng cô ấy nói cái gì đó, yêu cầu công bằng.

Thật ra, nào có nhiều công bằng như vậy đâu?

Từ chúng ta sinh ra, liền chú định không công bằng.

Cũng may, tôi cũng đủ nỗ lực, cũng đủ nhận rõ thực lực của mình.

Khi thấy cô ấy ăn nhiều món Tu Khúc làm, trong lòng tôi rất khẩn trương.

Lúc nhìn cô ấy nhấm nháp món tôi làm, thân thể nhỏ bé kia còn run nhè nhẹ, tôi lại vui vẻ.

Khi Tu Khúc nếm đồ tôi làm, cậu ta nói cậu ta thua, tôi không tỏ ý kiến, chuyện này vốn dĩ là vậy.

Bởi vì từ khi gặp được cô ấy bắt đầu. ngày đó, tôi đã chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay.

Nhưng mà tôi không nghĩ tới đó là, cô ấy không hiểu, không hiểu những cảm tình trong những món ăn kia, đó là tình cảm tôi dày công thêm vào.

Tất cả như dự kiến lại như tình lý bên trong.

Tôi nói, tôi thua, bởi vì cô ấy không cảm giác được những tình cảm đó, như vậy tất cả, đều không có ý nghĩa.

Tuy rằng Tu Khúc nói chúng tôi ngang hàng, ước định về sau tái chiến, nhưng đó tôi rời khỏi giới này, trở thành một thương nhân thành đạt.

Tôi đem viên kẹo duy nhất cho cô ấy, hi vọng cô ấy sẽ thự hiện được nguyện vọng của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy vẫn lạnh nhạt như cũ, lại ngốc ngốc manh manh nói “Ăn ngon”, nội tâm tôi cảm thấy thoả mãn chưa từng có.

Tôi hôn cái trán của cô ấy, nhẹ giọng nói một câu “Hẹn gặp lại”.

Hẹn gặp lại, không bao giờ gặp lại, hãy hạnh phúc nha, tiểu gia hỏa thân ái……

- ------

Edit: Đọc câu hẹn gặp lại, ta bổng nhiên có chút chua xót....haiz. ⊙﹏⊙ 

Thế giới sau có lẽ thú zị hơn, kaka, đoán xem lần này Quả Qủa sẽ xuyên thành cái gì.. ⊙▽⊙

P/s: Nam thần kinh ới ời ơi anh ở đâu...
 
Chương 399


Edit: Linhlady

- ----------------------🍀

Một lần nữa trở lại trong không gian này Mạc Vân Quả kinh hỉ khác thường, không phải vì chuyện khác, mà không gian u ám trước kia biến thành màu sắc hoàng kim!

Mạc Vân Quả hưng phấn lăn vài vòng, tuy rằng trên mặt biểu tình vẫn như cũ là lạnh lẽo, nhưng Đoàn Tử vẫn như cũ có thể cảm giác được ký chủ hưng phấn.

Đoàn Tử:……

“Ký chủ, viên kẹo có thể thực hiện nguyện vọng đã có hiệu lực, Đoàn Tử không nghĩ tới, nguyện vọng của kí chủ……”

Đoàn Tử nhìn thoáng qua không gian toàn bộ là màu sắc hoàng kim, thật sự khó có thể tưởng tượng ký chủ rốt cuộc đối không gian u ám trước kia có bao nhiêu oán niệm.

Nhưng thật ra Mạc Vân Quả cảm thấy không có gì, bây giờ cô cảm thấy thật vui vẻ, trước kia nhìn không gian u ám không có cảm giác gì, hiện tại màu kim hoàng, quả thực quá tốt đẹp!

(~ ̄▽ ̄)~

“Ký chủ……” Đoàn Tử cắn cắn ngón tay mập mạp, có một ít khó xử nhìn Mạc Vân Quả.

“Hử?” Mạc Vân Quả lại lăn thêm vadi cái, lên tiếng.

“Ta cảm thấy tinh thanh của ký chủ rất tốt, yêu cầu tiến hành phát sóng trực tiếp tiếp theo sao?” Đoàn Tử hỏi.

Mạc Vân Quả quyết đoán lắc đầu, cô không cần, cô muốn ở chỗ này mãi.

Đoàn Tử:……

“Ký chủ, đang ở mở ra phát sóng trực tiếp tiếp theo.” Giọng nói mềm mại của Đoàn Tử vang lên, hoàn toàn không màng Mạc Vân Quả một chút cũng không muốn rời khỏi nơi này.

Mạc Vân Quả vừa nghe lời này, lại lăn vài vòng, kim hoàng sắc gì đó, quả thực quá tốt đẹp! ( ̄▽ ̄)/

Đoàn Tử trực tiếp mở ra tràng phát sóng trực tiếp, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cũng bị truyền tống vào thế giới tiếp theo.

“Nhanh lên đem tiên đan giao ra đây!”

Một tiếng quát chói tai ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, theo sau Mạc Vân Quả liền cảm thấy chính mình bị vứt ra ngoài.

Nàng giống như ở không trung xoay tròn vài vòng, đầu có chút choáng váng.

Còn không chờ Mạc Vân Quả phản ứng lại, nàng liền cảm giác được một trận ấm áp, giống như còn hỗn loạn một tia máu tươi.

“Ta cho dù chết, cũng sẽ không đem nó giao cho ngươi!” Thanh âm ở phía trên Mạc Vân Quả, nàng muốn mở to mắt nhìn xem, lại phát hiện mình không có mắt……

Không có mắt……

Mạc Vân Quả:……

“Ai nha nha ~ tiểu Quả Quả ngươi như thế nào biến thành tròn vo?”

“Phốc, cái gì tròn vo, rõ ràng là một viên đan dược được không?”

“Phốc, cho nên lúc này ngươi lại bám vào một viên đan dược sao?”

“Hệ thống giỡn chơi, thật vất vả có hai lần bám vào người, kết quả hiện tại lại không phải người.”

“Ai, các ngươi không có nghe được bọn họ nói sao? Tiểu Quả Quả rõ ràng là một viên tiên đan a!”

“Đúng đúng đúng, tiên đan!”

“Tiên đan cũng là cái đan a!”

“Phốc, tiểu Quả Quả hiện tại ngươi cảm thụ cái gì?”

Mạc Vân Quả: Ta không có mắt.

“Phốc, ha ha ha ha ha ha! Đan dược dĩ nhiên không có mắt a!”

“Không chỉ không có mắt, còn không có miệng không có tay chân nữa nha~”

“Chúc mừng ngươi được một vien tiên đan ~”

“6666666666666666666”

“Ai nha, tình huống hiện tại chính là đang tranh đoạt tiểu Quả Quả sao nhà ta ~”

“Ai, vô luận đến thế giới nào, tiểu Quả Quả nhà ta đều là đoạt tay hóa(?) a!”

Mạc Vân Quả:……

Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp trong lúc nhất thời hứng khởi, trong đầu Mạc Vân Quả bị đủ các loại ngôn luận spam.

Nàng quyết định tạm thời không xem những lời này, đem tâm tư đặt ở bên ngoài.

Lúc này Mạc Vân Quả lại cảm thấy một trận xóc nảy, sau đó giống như bị đặt ở chỗ nào đó, bên ngoài là từng đợt kêu gào, giống như gào muốn giao thues thì đó ra.

Lại qua một trận, Mạc Vân Quả bị người cầm lên, nàng nghe thấy có người nói: “Ngươi phải sống sót, báo thù cho sư phụ!”

Mạc Vân Quả:……

Theo sau, Mạc Vân Quả bị vứt đi ra ngoài, nàng giống như bay đến một nơi rất xa rất xa rất xa……

- ------

Edit: Ta dạo này hơi lười, cũng vừa bắt đầu công việc mới, thời gian cũng không nhiều, ta sẽ cố gắng một ngày một chương. Cảm ơn các nàng luôn ủng hộ 😘😘😘
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom