Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 360


Edit: Linhlady

- -----------------------🍀

"Tôi muốn tìm Giang Văn Hiền." Mạc Vân Quả nhìn ngửa đầu nhìn Trâu Thiên Hữu đang suy nghĩ miên man nói.

Trâu Thiên Hữu hoàn hồn, sau đó đi đến cửa thang lầu, bắt lấy cổ tay Mạc Vân Quả nói: "Được được được, đi, tôi mang cô đi tìm Giang lão đại."

Có Trâu Thiên Hữu hộ tống, những người đó nào dám cản Mạc Vân Quả, ngay cả phía dưới cũng im lặng, sợ Mạc Vân Quả ghi hận bọn họ.

Trâu Thiên Hữu mang theo Mạc Vân Quả rẽ trái rẽ phải, sau đó đi đến một căn phòng.

Trâu Thiên Hữu cười cười, đẩy cửa mà vào, há mồm nói: "Giang lão đại, anh xem tôi đem ai mang đến?"

Giang Văn Hiền nghe tiếng nhìn lại, liền thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Vân Quả cùng nụ cười thiếu đòn của Trâu Thiên Hữu.

"Sao cô lại tới đây?" Giang Văn Hiền lập tức đứng lên, bước nhanh đi đến bên người Mạc Vân Quả, bắt lấy cánh tay Mạc Vân Quả, kéo cô từ chỗ Trâu Thiên Hữu về phía mình.

Trâu Thiên Hữu thấy như vậy, nhún nhún vai, lui về phía sau hai bước, cậu ta cũng không muốn bị gãy tay nữa đâu! Nima đau chết cậu ta! Nếu không phải thân thể hắn có tố chất kinh người, có lẽ hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện!

Nói lại chủ đề chính, Giang lão đại không lâu chặt trước đó đã bị gãy một cái xương sườn, còn phải nằm ở nhà một tuần? Tấm tắc......

Trâu Thiên Hữu nhìn Giang Văn Hiền, trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, ai, lão đại cũng có mùa xuân, mùa xuân của cậu ta khi nào mới có thể đến đây?

Giang Văn Hiền nhìn Mạc Vân Quả vẻ mặt vô tội, mặt nháy mắt đen lại.

Hắn hít sâu một hơi, biết nơi đây không nên ở lâu, đặc biệt dưới tình huống còn có thêm Mạc Vân Quả.

"Hôm nay cứ như vậy đi, chuyện khác để sau nói tiếp." Giang Văn Hiền lôi kéo Mạc Vân Quả đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua trong phòng, ngồi một người đàn ông, trên mặt tựa hồ còn mang theo một vết sẹo, khóe môi hắn ta treo lên một nụ cười, nhìn qua có vài phần dữ tợn.

Mạc Vân Quả còn muốn nhìn kỹ một chút, lại bị Giang Văn Hiền bắt rời đi.

Giang Văn Hiền nhanh chóng mang theo Mạc Vân Quả cửa đặc thù đi ra ngoài quán bar ngầm, sau đó trực tiếp mở cửa xe, chuẩn bị về nhà.

Trên quốc lộ yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài chiếc xe lướt qua.

Mặt Giang Văn Hiền đen xì, nhìn như hết sức chuyên chú lái xe, trong lòng tâm tư lại xoay vài vòng.

Mạc Vân Quả ngồi ở chỗ kia, chỉ cảm thấy con đường này an tĩnh đáng sợ.

Nếu ngay từ đầu còn có mấy chiếc xe đi qua, như vậy hiện tại một chiếc xe cũng không có.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua thời gian, mới 9 giờ tối.

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, chung quy cảm thấy không thích hợp, cô nhìn về phía Giang Văn Hiền bên cạnh nói: "Con đường này không thích hợp."

Giang Văn Hiền nghe được Mạc Vân Quả nói, tâm tình vốn như lửa nóng liền an tĩnh lại.

Con đường này, thật đúng là an tĩnh đáng sợ.

Giang Văn Hiền theo bản năng nắm chặt tay lái, trong lòng dâng lên một ý tưởng không tốt.

"Cô......" Khi Giang Văn Hiền muốn nói cái gì đó, theo bản năng cảm giác được một tia nguy hiểm.

Một viên đạn trực tiếp phá vỡ cửa sổ, nhằm về vị trí đầu hắn!

Cái xe này không trang bị kính chống đạn, viên đạn kia dễ dàng xuyên qua lớp kính.

Cũng may Giang Văn Hiền tránh kịp thời, lúc này mới không thương tổn đến hắn.

Mạc Vân Quả vừa thấy viên đạn, biết rằng hoài nghi của mình là chính xác.

Giang Văn Hiền cùng Mạc Vân Quả liếc nhau, đều biết đêm nay chỉ sợ không thể an ổn về đến nhà.

"Ngồi ổn!" Giang Văn Hiền nói, đồng thời xe chạy nhanh ở trên đường yên tĩnh......

- ------
 
Chương 361


Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

"Có người muốn giết anh." Mạc Vân Quả trần thuật một sự thật.

Giang Văn Hiền hừ lạnh một tiếng, đối với sự thật này, Mạc Vân Quả không nói hắn cũng biết.

Hiện tại mấu chốt là, làm sao mới có thể an toàn thoát đi.

Con đường này an tĩnh như vậy, nghĩ đến là có người chặn những người khác thông hành, như vậy rốt cuộc là ai, lại có bản lĩnh lớn như vậy, là ai, đối với mình hận thấu xương, thậm chí không tiếc điều động người, đều phải hủy diệt mình?

Giang Văn Hiền trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm, động tác trên tay lại một chút đều không chậm lại.

Lúc này, mấy chiếc xe xuất hiện ở phía sau, với tốc độ kia, rất nhanh sẽ đuổi kịp.

Giang Văn Hiền tăng tốc độ, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.

Mạc Vân Quả quay đầu nhìn phía sau xe, cô có thể thấy có người đang cầm súng, ngắm vị trí đầu Giang Văn Hiền.

"Nằm sấp xuống!" Mạc Vân Quả bình tĩnh nói với Giang Văn Hiền, một viên đạn bay nhan đến, trực tiếp phá nát kính chắn phía trước.

Giang Văn Hiền bởi vì nghe theo mệnh lệnh của Mạc Vân Quả, tránh được một kiếp.

"Cứ đi như vậy không phải biện pháp tốt." Mạc Vân Quả nói.

Giang Văn Hiền gật đầu, đồng thời gia tăng tốc độ, thành công kéo dài khoảng cách với xe phía sau, thế nhưng sợ cũng không duy trì được lâu.

Con đường bên cạnh là triền núi chênh vênh, Mạc Vân Quả nhìn bên ngoài, sau đó đối với Giang Văn Hiền nói: "Anh tin tưởng tôi không?"

"Có." Giang Văn Hiền không chút do dự lên tiếng, chuyện tới hiện giờ, hắn có thể tin tưởng cũng chỉ có Mạc Vân Quả.

"Được." Mạc Vân Quả tay phải đặt ở cửa xe, tay trái gần sát thành thể Giang Văn Hiền, chuẩn bị tùy thời lôi kéo hắn nhảy cửa.

Phía sau xe chạy càng gần, Giang Văn Hiền lại tránh thoát mấy viên viên đạn, toàn bộ xe đều có vẻ xóc nảy.

Có viên viên đạn bắn trúng vào lốp xe, không dùng được bao lâu, chiếc xe này phế đi.

Hay tay Giang Văn Hiền nắm chặt vô lăng, xem ra chỉ có thể từ bỏ xe.

Vừa lúc, Mạc Vân Quả cũng nghĩ như thế này.

Mạc Vân Quả cùng Giang Văn Hiền liếc nhau, hai người rất ăn ý hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Ngay sau đó, lại một viên đạn bay tới, lúc này chuẩn xác bắn vỡ lốp xe, xe nhanh chóng bẹp xuống, xăng cũng không biết lý do cạn dần.

"Chính là hiện tại!" Hai người đồng thời nói.

Đồng thời, Mạc Vân Quả trước một bước nhào về hướng Giang Văn Hiền, lập tức đẩy hắn ra khỏi xe, theo lăn vài cái vòng.

Một giây sau, một ngọn lửa bốc lên kèm theo tiếng nổ lớn.

Người phía sau đuổi kịp thấy xe nổ mạnh, đánh giá khả năng hai người còn sống không lớn.

Nhưng vì đảm bảo độ chính xác, mấy người vẫn đi xuống kiểm tra vùng phụ cận.

May mắn, Mạc Vân Quả cùng Giang Văn Hiền lăn tới nơi hơi khuất tầm nhìn, nếu không cẩn thận tìm kĩ sẽ không thấy được.

Giang Văn Hiền đã là lâm vào hôn mê, trên ngrMạc Vân Quả cũng bị trầy xước da trong quá trình lăn xuống bị nhánh cây và đán nhọn cọ phải.

Từng giọt máu thấm lên quần áo của Mạc Vân Quả, cô lại giống như không phát hiện ra.

Mạc Vân Quả bế Giang Văn Hiền lên, muốn đi tìm nơi an toàn hơn.

May mắn là, vừa may Mạc Vân Quả tìm được một cái sơn động, sơn động nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa vặn có thể chứa hai người.

Trên người Giang Văn Hiền không thiếu vết thương lớn nhỏ, chỉ là vết máu kia nhìn cũng ghê người.

Một màn lọt vào trong mắt phòng phát sóng trực tiếp cũng nhấc lên một hồi bàn luận.

- ------
 
Chương 362


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

"Tiểu Quả Quả, nơi này ta có thảo dược chữa thương tốt nhất, ta đánh thưởng cho ngươi đi!"

"Ta nơi này cũng có!"

"Ta cũng có ta cũng có!"

"A a a! Tiểu Quả Quả lại đổ máu, trái tim thật đau......"

"Ô ô ô...... Những người kia là ai a? Làm hại tiểu Quả Quả nhà ta đổ máu!"

"Ta cảm thấy Giang Văn Hiền nhất định đã gây ra chuyện thương thiên hại lí, bằng không làm sao có người muốn giết hắn a?"

"Lời của lầu trên sai rồi, chỉ ngươi có gây hại cho lợi ích của người khác thì bọn họ cũng muốn trừ khử ngươi rồi."

"Xem ra lầu trên cũng là người có chuyện xưa......"

"Đừng nói những cái đó! Hiện tại chuyện tiểu Quả Quả an toàn tương đối quan trọng!"

Phòng phát sóng trực tiếp thay phiên nhau quan tâm cô, âm thanh đánh thưởng liên tiếp vang lên.

Mạc Vân Quả vừa thấy, tất cả đều là thuốc chữa thương, chắc chắn hiệu quả không tồi.

Mạc Vân Quả lấy một bình thuốc có tên khs tốt từ trong không gian hệ thống ra, cẩn thận cho Giang Văn Hiền uống, đây kà thuốc uống, Mạc Vân Quả chọn nó cũng có nguyên nhân, bởi vì tiện!

Giang Văn Hiền kêu lên một tiếng, giống như phải chịu đựng chuyện gì đó thống khổ vậy.

Nhưng cũng may, vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại, không thể không nói, người trong phòng phát sóng trực tiếp rất tốt!

Mạc Vân Quả nhìn vết thương trên người Giang Văn Hiền hắn đã tốt, dựa vào một bên, chờ hắn tỉnh lại.

"Tiểu Quả Quả, ngươi không uống thuốc sao? Trên người ngươi đang đổ máu a!"

"Đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi cứ như vậy sẽ chết vì mất máu."

"Ai? Tiểu Quả Quả, ngươi không cảm thấy đau đau sao?"

"Lầu trên ngu ngốc! Ngươi quên tiểu Quả Quả nhà ta không có cảm giác đau sao?"

"A? Ta không biết a...... Ta chỉ là một cái thay đổi giữa chừng phấn mà thôi...... Đúng...... Thực xin lỗi."

"Không có việc gì, hoan nghênh ngươi đi vào phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả nhà ta, hắc hắc hắc ~"

"Tiểu Quả Quả, ngươi cũng uống thuốc đi."

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp có người nói như vậy, lúc này mới nhớ tới trên người cũng có vết máu, khó trách cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, chắc là mất máu quá nhiều.

M

ạc Vân Quả lấy ra một bình thuốc chuẩn bị chữa trị, đột nhiên hoàn cảnh xung quanh thay đổi, bình thuốc trong tay cô cũng rơi xuống đất.

Mạc Vân Quả:?

Mà lúc này, Giang Văn Hiền vừa vặn mở mắt.

Hắn trơ mắt thấy tiểu gia hỏa từ một người biến thành một con chuột......

Giống như còn là một con hamster......

Giang Văn Hiền:......

"Đại biến hamster a a a a a!"

"Giang Văn Hiền kinh tủng (kinh dị,khinh khủng)."

"Cầu mong lúc này Giang Văn Hiền trong lòng không có bóng ma."

"Phốc, làm sao det ngay lập tức biến về hình người."

"Này...... Khụ khụ, tha thứ ta khống chế không được chính mình, ha ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha cách"

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả nhìn sơn động trở nên nên to lớn, còn Giang Văn Hiền biến thành người khổng tước, còn có thuốc chữa thương to trước mặt, yên lặng xoay người, đem mông đưa lưng về phía Giang Văn Hiền.

Ngươi cái gì cũng không thấy......

Giang Văn Hiền kinh ngạc nhìn hamster nhỏ đưa mông về phía mình, lông xù xù nho nhỏ cảm giác này khiến hắn nhịn không được vươn tay chọc chọc đầu nhỏ của cô.

Mạc Vân Quả:......

"Thì ra cô là một con hamster nhỏ." Giang Văn Hiền rầu rĩ cười nói.

Mạc Vân Quả không nói lời nào, cũng không xoay người, không muốn nhìn đến người nào đó.

Giang Văn Hiền ho nhẹ một tiếng, muốn che dấu mình khống chế không được ý cười, nhưng hiển nhiên là phí công.

"Ha ha ha ha ha!" Liên tiếp tiếng cười to từ trong miệng của hắn phát ra, thanh âm kia nghe đi lên có vài phần thiếu đánh.

- ------

Edit: Cầu thuốc chữa bệnh lười....

(#`-_ゝ-)
 
Chương 363


Edit: Linhlady

- ---------------------------🍀

Mạc Vân Quả:...... Thật muốn đánh người làm sao đây!

Giang Văn Hiền cười một hồi, thật vất vả ngưng cười lại.

Hắn nhích lại gần Mạc Vân Quả một chút, dùng cả hai tay nâng Mạc Vân Quả lên, Mạc Vân Quả giãy giụa một chút, lại bởi vì thân thể hamster thật sự quá nhỏ, hoàn toàn không có đường sống giãy giụa.

Giang Văn Hiền đem Mạc Vân Quả đặt ở lòng bàn tay, đặt sát vị trí trái tim, chân thành nói: "Cảm ơn."

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả muốn nói chuyện, nhưng mà há mồm lại phát ra tiếng "Chi chi", tại không gian yên tĩnh, thanh âm này có vẻ lớn hơn bình thường.

Giang Văn Hiền lại nhịn không được cười cười, hắn nâng Mạc Vân Quả đến trước tầm mắt nhìn, để cho cô xoay người lại, nhìn thẳng vào cô.

"Không phải nói sau kiến quốc không thể thành tinh sao?" Giang Văn Hiền dùng ngón tay cái sờ sờ lông hamster nhỏ nói.

"Chi chi chi" ta thành tinh trước kiến quốc!

Đương nhiên Giang Văn Hiền nghe không hiểu Mạc Vân Quả đang nói cái gì, nhưng cái này cũng không trở ngại đến việc hiện tại tâm tình hắn vô cùng tốt.

Hắn đem đỉnh đầu đặt lên trên bụng nho nhỏ của Mạc Vân Quả, nhẹ nhàng cọ cọ, thiếu chút nữa đem Mạc Vân Quả cọ rơi.

Mạc Vân Quả ổn ổn thân hình, "Chi chi" kêu vài tiếng.

"Tiểu gia hỏa, mục đích của cô khi đến bên người tôi là gì?" Giang Văn Hiền như là đang hỏi Mạc Vân Quả, lại như là đang lầm bầm lầu bầu.

"Chi chi" báo ân!

Giang Văn Hiền trong lòng thở dài một hơi, đem Mạc Vân Quả thật cẩn thận bỏ vào trong lòng, đó là nơi gần tim hắn nhất.

Mà lúc này, hắn mới phát hiện trên người hắn toàn vết máu.

Giang Văn Hiền cả kinh, vội vàng xem xét trên người có miệng vết thương hay không, nhưng sau khi phát hiện lại không hề có vết thương nào.

Giang Văn Hiền bừng tỉnh thoáng nhìn, thấy lọ thuốc lăn trên đất, hắn nhớ được khi mình tỉnh lại tiểu gia hoả đang cầm thứ này trên tay.

Giang Văn Hiền nhặt thuốc lên, nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả như đang ngẩn người hỏi: "Cô dùng cái này chữa khỏi cho tôi sao?"

"Đúng thì kêu chi một tiếng, không đúng thì chi hai tiếng."

"Chi."

"Ngoan." Giang Văn Hiền xoa xoa đầu nhỏ của Mạc Vân Quả, sau đó xé một đoạn áo, bỏ thuốc vào trong đó sau lại nhét vào túi quần.

Mạc Vân Quả nhìn tới lọ thuốc kia mới sực nhớ ra hình như cô còn chưa uống thuốc chữa thương đâu.

Nhưng khi cô cúi đầu nhìn thân thể nho nhỏ của mình lại phát hiện ra không có vết thương nào?

Phòng phát sóng trực tiếp tựa hồ cũng đã nhận ra loại tình huống này, bắt đầu ồn ào lên tiếng.

"Tiểu Quả Quả không thuốc dùng chữa thương, biến thành hamster nhỏ lại không thấy vết thương nào, chuyện này là sao a?"

"Đúng vậy nha, có đại thần nào giải thích được không, người ta có thể làm ấm giường ~"

"Phi! Trên lầu ngươi phải cho ai ấm giường? Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là động vật máu lạnh! Chưa khiến cho người ta đông cứng thì thôi, còn ấm giường?!"

"...... Khụ khụ...... Thật ra ta biết, các ngươi có muốn biết hay không?"

"Ngẫm nghĩ lại! Nhanh lên nói!"

"Đúng thế đúng thế! Thật muốn biết, nhanh lên nói đi!"

"Khụ khụ...... Ta suy đoán a, hẳn là như vậy, tiểu Quả Quả duy trì dáng vẻ con người hẳn yêu cầu linh lực, chỉ là nơi này linh khí rất ít, ngày thường không bị thương cũng không có việc gì, nhưng bây giờ bị thương, những cái linh lực đó theo bản năng sẽ đi chữa thương,như vậy tiểu Quả Quả sẽ không thể duy trì hình người."

"Cho nên tiểu Quả Quả biến thành hamster nhỏ, đồng thời vết thương trên người cũng tốt rồi. Ừm...... Hẳn là như thế đi."

- ------
 
Chương 364


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

"Lầu trên ngươi giải thích rất có đạo lý a! Nhưng ta có một cái nghi vấn a ~"

"Ân hừ? Cái gì?"

"Đó là tiểu Quả Quả còn biến thành nhân loại được nữa không? Sẽ không phải sẽ luôn dùng tạo hình hamster chứ?"

"Ừm...... Ta cảm thấy ở đây có quá ít linh khí, hơn nữa biến thành hamster nhỏ tiểu Quả Quả đã không thể nói chuyện, ta đoán rằng, chỉ sợ không thể đủ biến thành người."

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, thật sâu hoài nghi khởi mình đến tột cùng còn có thể biến thành hình người hay không.

Kỳ thật cô lại không hề để bụng dáng vẻ mình ra sao, dù sao cô cũng đã biến thành không ít vật kì quái rồi.

Thế nhưng nếu không thể biến thành hình người, như vậy nhiệm vụ của cô làm sao bây giờ?

Không thể nói chuyện, không có năng lực hành động, còn không thể nghiền áp tứ phương, như vậy cô, làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ?

Giang Văn Hiền hoàn toàn không biết tâm tư của hamster nhỏ, hắn nhìn nhìn trời đã tối hẳn, ánh mắt cũng dần tối theo.

Hắn biết, bên người mình có nội gián, mà nội gián kia, liên tưởng đến đủ các sự việc trước kia hắn đã có đáp án.

Giang Văn Hiền lặng yên nắm chặt nắm tay, hắn có chút không rõ, vì sao người kia muốn phản bội hắn, hắn tự nhận mình không làm chuyện gì có lỗi với người kia, tại sao lại muốn dồn mình vào chỗ chết?

"Tiểu gia hỏa, ngươi nói có một ngày ngươi phát hiện bạn của ngươi phản bội ngươi làm sao bây giờ?" Giang Văn Hiền sờ sờ lỗ tai hamster nhỏ hỏi.

"Chi chi!" Giết chết hắn!

"Ngươi nói giết chết hắn? Đúng vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy?" Giang Văn Hiền giờ phút này tâm tư cùng Mạc Vân Quả lại trùng nhau đến quỷ dị, cả người có vẻ càng thêm tà mị.

Mạc Vân Quả nhìn khí thế đại biến Giang Văn Hiền, một móng vuốt đập một phát lên ngực hắn, tuy rằng hiện tại thân thể cô đã thu nhỏ, sức lực cũng suy giảm khá nhiều, nhưng vẫn thành công lôi tâm tư Giang Văn Hiền trở lại.

Giang Văn Hiền sửng sốt, thở dài, ánh mắt nhìn về phía phương xa, sâu kín nói: "Trước đó, ta còn là muốn hỏi hỏi hắn vì cái gì làm như vậy đâu......"

Mạc Vân Quả:...... À ( mặt lạnh nhạt)

Giang Văn Hiền một đêm không ngủ, nhưng thật ra Mạc Vân Quả ở trong lòng hắn lại ngủ đến ngon ngọt.

Sáng sớm căn thời gian vừa đúng, Giang Văn Hiền liền bò lên, nhanh chóng đánh gọi một chiếc xe về nhà.

Giang Văn Hiền biết, trên đường hắn về nhà có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, những người nghĩ tối qua hắn "Chết" chỉ sợ không ít người lo lắng.

Giang Văn Hiền ôm Mạc Vân Quả tắm rửa sạch sẽ, toàn bộ quá trình Mạc Vân Quả bộ vị trọng điểm của hắn bị mosaic......

Sau khi tắm rửa ăn uống, biệt thự đón một vị khác không mời.

Trâu Thiên Hữu cùng Giang Văn Hiền ngồi đối diện nhau, cả căn phòng rộng lớn chỉ có hai người, nha, còn có hamster nhỏ trong ngực hắn.

Trâu Thiên Hữu không biết Giang Văn Hiền từ khi nào lại nổi hứng nuôi hamster nhỏ, cậu ta có chút muốn hỏi, nhưng biết bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.

Giang Văn Hiền gõ gõ lên bàn, tiếng ngón tay va chạm với mặt bàn tạo âm thanh thanh thúy.

Nhưng mà thanh âm này ở trong tai Trâu Thiên Hữu, lại nghe như tiếng tử vong.

Hai người ai cũng không muốn mở lời nói trước, tất cả an tĩnh đến đáng sợ.

Không khí nặng nề lan ra cả căn phòng, trên trán Thiên Hữu đã toát ra một tầng mồ hou.

"Ách xì!" Âm thanh nho nhỏ đột nhiên vang lên, đánh vỡ không yên tĩnh.

Trâu Thiên Hữu cùng Giang Văn Hiền đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mạc Vân Quả:...... Ta chỉ đánh một cái hắt xì mà thôi......

- ----
 
Chương 365


Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, có chút ý vị không rõ, nhưng đúng là đang cười, triệt triệt để để đánh vỡ bầu không khí nặng bề vừa rồi.

Trâu Thiên Hữu lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi tay vốn đang nắm chặt cũng mở ra.

Hôm nay Trâu Thiên Hữu dám đến nơi này, đã sớm ôm quyết tâm phải chết.

Với hiểu biết của cậu ta với Giang Văn Hiền, không có ai phản bội hắn có thể an ổn rời đi.

Trâu Thiên Hữu nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, thống khổ cùng mê mang đã biến mất không thấy, chỉ còn lại kiên định.

Đương nhiên Giang Văn Hiền cũng đã nhận ra biến hoá của Trâu Thiên Hữu, từ khi phỏng đoán Trâu Thiên Hữu là nội gián, nội tâm hắn không ngừng nổi sóng gió.

Tuy rằng dao động rất nhỏ, nhưng cũng là dao động.

Giang Văn Hiền không rõ, hắn cùng cậu ta có tình nghĩa mười năm huynh đệ, cuối cùng là lý do gì, đủ nặng để khiến người này phản bội mình?

Tay Giang Văn Hiền vô ý thức vuốt Mạc Vân Quả, giống như chỉ có làm như vậy hắn mới tìm được cho mình cảm giác an toàn.

Trâu Thiên Hữu hít sâu một hơi, giương mắt im lặng nhìn Giang Văn Hiền.

"Thực xin lỗi." Cậu ta nói như vậy, "Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không hối hận."

Giang Văn Hiền nhướng mày nhìn về phía cậu ta, đối với câu trả lời của cậu ta hắn có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy là đương nhiên.

Cho nên hắn theo lẽ thường hỏi ra một câu.

"Vì sao?"

Trâu Thiên Hữu cũng không trực diện trả lời vấn đề của Giang Văn Hiền, cậu ta thả lỏng thân thể của mình, nhìn chung quanh căn phòng này, có chút cảm khái nói: "Cả đời tôi kết thúc tại đây đi......"

Khác với dáng vẻ tà mị trước kia, lúc này Trâu Thiên Hữu càng giống như đứa trẻ đang mê man tìm được đường về nhà.

Trâu Thiên Hữu nhìn Giang Văn Hiền, nhưng Giang Văn Hiền lại cảm thấy ánh mắt cậu ta cũng không phải đang nhìn mình, mà thông qua hắn nhìn về một nơi nào đó.

"Lão đại, ngươi biết không? Đất nước chúng ta độc nhất là thứ này."

Ngón tay cái của Trâu Thiên Hữu vô thức vuốt ve mu bàn tay của mình, đó động tác quen thuộc của hắn.

Giang Văn Hiền không nói gì, chỉ là tần suất vuốt hamster nhỏ càng tăng lên.

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở hiện trường giao dịch thuốc phiện, anh đứng ở nơi đó, rõ ràng chỉ là một tiểu lâu la, lại tản ra vô hạn quang mang, từ một khắc kia, tôi liền nhận định anh nhất định trở thành lãnh đạo tốt."

"Tôi nghĩ, nhất định anh không nhớ rõ tôi, lúc ấy tôi, trốn ở chỗ tối, thân là cảnh giáo ưu tú nhất mới tốt nghiệp, tôi ẩn núp ở nơi đó, vốn dĩ muốn bắt chết các người, ai ngờ trong quá trình đó lại xảy ra sai lầm."

"Sau đó tôi báo cáo chuyện của anh với cấp trên, rồi được điều đến bêm ạn làm nằm vùng."

"Thật ra ngần ấy năm tôi vẫn luôn âm chỉ anh, không nên động đến thứ kia nhưng anh lại không nghe."

Nói tới đây, Trâu Thiên Hữu có chút bất đắc dĩ, lại có chút thống khổ.

Ánh mắt Giang Văn Hiền hơi hơi chợt lóe, hỏi: "Cậu là người nằm vùng, vì sao không đả kích thế lực của tôi mà chờ đến tận lúc này?"

Khoé miệng Trâu Thiên Hữu cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ cười nói: "Chúng tôi đang đợi anh trưởng thành, trưởng thành đến lúc có thể một tay che trời."

"Anh biết, tình hình quốc nội vô cùng phức tạp, đả kích được anh, cũng sẽ có vô số anh xuất hiện, bọn họ phân bố ở cả nước các nơi, tán loạn không đều."

"Tôi nói rồi, anh sẽ là một người lãnh đạo tốt, mọi người đều có thể thấy được tốc độ trưởng thành của anh, thậm chí thu phục thế lực hắc bang cả nước......"

- ------
 
Chương 366


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Giang Văn Hiền nghe đến đó, cũng hiểu rõ ý tứ của Trâu Thiên Hữu.

Đơn giản là muốn chân chính nắm được thế lực hắc bang mà thôi, cũng mất công những người đó có kiên nhẫn tốt như vậy, thế nhưng dùng thời gian mười năm để được kết quả này.

"Lão đại, tôi biết ngay từ đầu anh cũng không tín nhiệm tôi. Cho nên tôi cùng cục cảnh sát đóng một vở kịch, lấy người cục cảnh sát làm tôi bị thương, thành công khiến anh tín nhiệm, từ đó kế hoạch của tôi bay đầu, từng bước đi vào trung tâm thế lực."

Trâu Thiên Hữu cười ảm đạm, khoé mắt có ánh nước nổi lên.

"Lão đại, anh xem, tôi dùng thời gian mười năm trở thành huynh đệ tốt nhất của anh, cũng có thể nắm rõ toàn bộ quá trình vận hành của thế lực hắc bang. Nhưng khi tiến vào trung tâm thế lực Anh biết tôi đã trải qua chuyện gì không? Chính bàn tay tôi mang những thứ thuốc phiện kia chuyền tay đến những người dân vô tội, khiến bọn họ cửa nát nhà tan, vợ con ly tán."

"Mỗi tháng tôi đều phải tiến hành bí mật phụ đạo tâm lý, những người trong cục kia không tín nhiệm tôi, ngược lại là anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, có đôi khi tôi cũng hoài nghi, mình làm như vậy có đúng hay không."

"Lão đại, anh nói, tôi làm đúng không?"

Nói xong lời cuối cùng, nước mắt Trâu Thiên Hữu đã chảy xuống từ lúc nào, cậu ta nhìn Giang Văn Hiền, lẩm bẩm hỏi, giống như đang tìm cứu rỗi.

Giang Văn Hiền nhìn Trâu Thiên Hữu, con ngươi ám ám, hắn nhìn hasmet nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, gợi lên một mạt cười nói: "Nếu tôi là một người bình thường, tôi sẽ cho rằng việc cậu làm là đúng."

"Thế nhưng, tôi không phải, tôi là một người xấu táng tận lương tâm, bất luận người nào thương tổn ích lợi của tôi, đều đáng chết!"

Thân thể Trâu Thiên Hữu cứng đờ, cậu ta nhanh chóng lau nước mắt, lẩm bẩm nói: "Tôi biết, tôi vẫn luôn đều biết."

"Không, cậu không biết." Giang Văn Hiền nói, "Cho dù tôi biến mất, cũng sẽ có một cái tôi khác xuất hiện."

"Người chỉ cần có dục vọng, sẽ có thị trường, muốn hoàn toàn thanh trừ thị trường thuốc phiện quốc nội, còn phải đi một con đường khá dài." Giang Văn Hiền mềm nhẹ xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, ánh mắt ôn nhu.

"Cậu đi đi." Giang Văn Hiền nói.

"Cái gì?" Trâu Thiên Hữu không thể tin tưởng nhìn Giang Văn Hiền, hôm nay cậu ta tới nơi này, đã ôm quyết tâm phải chêdt, thậm chí thủ trưởng còn hạ tử lệnh cho cậu ta, cho dù chết, cũng muốn mang theo Giang Văn Hiền cùng chết.

Những người đó, luôn lấy "Đại cục" làm trọng.

Ánh mắt Trâu Thiên Hữu phức tạp nhìn Giang Văn Hiền, không hiểu vì sao hắn lại muốn làm vậy.

"Cậu đi đi." Giang Văn Hiền hảo tâm lặp lại một câu.

Trâu Thiên Hữu không động, nhìn chằm chằm Giang Văn Hiền, giống như đang đợi hắn một lời giải thích.

"Tôi sẽ giải tán thế lực của tôi, nghĩ lại mấy thế lực ngầm kia cũng bị cậu chèn ép không ít đi. Mấy năm nay cậu ở bên cạnh tôi thu thập được không ít tình báo, cậu có thể dùng nó giao cho cấp trên, những cái khác tôi sẽ không cung cấp. Các ngươi có thể thanh trừ đến được bao nhiêu đó là bản lĩnh của các cậu."

"Từ nay về sau tôi cũng sẽ không đụng đến thuốc phiện nữa." Giang Văn Hiền nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Trâu Thiên Hữu ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cậu ta không rõ, vì sao người đàn ông này cố chấp mười năm, lại một sớm liền thay đổi chủ ý, rõ ràng ngày hôm qua còn cùng người khác giao dịch.

Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

- ------
 
Chương 367


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Hắn chọc chọc cái mũi hamster nhỏ, cười khẽ nói: "Đại khái là bởi vì tôi cũng có thứ mình muốn bảo vệ đi......"

Thứ các người muốn bảo vệ là hàng vạn người dân quốc gia này, thâm chí không tiếc hy sinh tính mạng, mà hiện tại, hắn muốn bảo hộ tiểu gia hỏa trong lòng này, hắn không muốn cô lại lâm vào tình huống nguy hiểm giống hôm qua, như vậy hy sinh một ít lợi ích hay toàn bộ cũng có sao đâu?

Trước kia chấp nhất bởi vì ngoại trừ kiếm tiền hắn không có hứng thú gì, hiện tại lại không giống vậy, hiện tại a......

Giang Văn Hiền nhìn hamster nhỏ bởi vì bị mình chọc mũi mà không ngừng "Chi chi" kêu nhỏ, khóe miệng gợi lên một ý cười sủng nịch.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng không tồi.

Trâu Thiên Hữu nhìn người đàn ông ôn nhu trước mắt, há to miệng, người đàn ông này, thật là người đàn ông mình biết kia sao?

Trâu Thiên Hữu cảm thấy, thế giới này đại khái huyền huyễn, nhưng cậu ta cũng không thể không thừa nhận kết quả như vậy cũng không tồi.

Trâu Thiên Hữu rời đi, mà Giang Văn Hiền cũng triệt triệt để để uỷ quyền.

Hắn chỉ đơn giản gọi vài cuộc giải tán tất cả thế lực, hắn cũng không quan tâm bọn họ sẽ ra sao, dù sao cũng sẽ có người thu nhận bọn họ.

Đương nhiên, hắn cũng tặng cho lão đối thủ từng khiến hắn xém chết vô số lần đi thăm cục cảnh sát một vòng.

Hai người đàm phán một tiếng đồng hồ, Giang Văn Hiền người này làm việc tích thủy bất lậu*, trên thực tế cảnh sát không nắm được chứng cứ của hắn cho nên không có cách nào đưa hắn vào ngục.

* Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt.

Chút chứng cứ kia cũng chỉ có thể phạt Giang Văn Hiền một ít tiền, nhưng trải qua đàm phán, Giang Văn Hiền cùng cảnh sát bên kia đạt thành nhận thức chung, việc này thật giống cứ như vậy hạ màn.

Trâu Thiên Hữu cũng khôi phục thân phận thật của cậu ta, hơn nữa bởi vì kiến công, chức quan tăng lên không ít.

Đồng thời, Giang Văn Hiền cùng Trâu Thiên Hữu triệt triệt để để không có liên hệ.

Giang Văn Hiền sẽ không tha thứ cho Trâu Thiên Hữu, bất kể vì lý do gì.

Mà Trâu Thiên Hữu trước sau không gỡ được nút thắt kia, cho nên cũng không chủ động liên hệ với Giang Văn Hiền.

Thế lực hắc bang quốc nội được thanh trừ, trong lúc nhất thời trở nên thập phần suy sút, cho dù mười năm sau cũng sợ không khôi phục lại được như bây giờ.

Càng đáng nhắc tới đó là, thứ đồ như thuốc phiện cũng khó lọt vào quốc nội, cho dù có cũng khó đưa đến tay dân thường, còn cần các Anh hùng chung tay tiêu diệt.

Từ sau khi Giang Văn Hiền tẩy trắng, lúc sau, dựa vào vốn tích lũy trước kia hắn mở một công ty, nhắm vào thị trường y dược trong nước.

Những thiết bị và nguyên vật liệu có sẵn vừa vặn sử dụng.

Là thuốc là độc, thật là nhất niệm chi gian**.

**"Nhất niệm chi gian" - 一念之间 - Một ý niệm.

Giang Văn Hiền đem vien thuốc chữa thương lần đó ở trong sơn động đưa cho đoàn đội cho nghiên cứu, thành công phát minh ra loại thuốc chữa thương cực tốt, thịnh hành toàn thế giới.

Mà thế giới trình độ chữa bệnh vốn dĩ lạc hậu cũng vì thế mà được nâng lên một trình độ nhất định, đoàn đội nghiên cứu của Giang Văn Hiền còn căn cứ theo thuốc kia nghiên cứu ra các loại dược liệu khác, thành công nghiền nát các công ty y dược khác.

Từ đây, Giang Văn Hiền lại bắt đầu tân huy hoàng của hắn.

Lão đại thương giới Giang Văn Hiền lúc này lại vô cùng ai oán quỳ rạp trên mặt đất, nhìn một đoàn ngồi xổm trước mặt mình.

"Tiểu gia hỏa, ngươi chừng nào thì mới có thể biến thành hình người a?"

Giang Văn Hiền chọc chọc bụng nhỏ của Mạc Vân Quả hỏi.

"Chi chi chi chi chi!" Không cần chọc bụng ta! Bằng không cắn ngươi nga!

- ------
 
Chương 368


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Giang Văn Hiền u oán nghe tiếng kêu của Mạc Vân Quả, đã qua hai tháng rồi, vì sao tiểu gia hoả vẫn chưa biến thành hình người?

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi tiểu gia hỏa biến thành hình người, hắn liền mang theo cô đi đăng ký kết hôn, sau đó hai người liền có thể khoái hoạt vui sướng ở bên nhau ~~(≧▽≦)/

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết Giang Văn Hiền đã nghĩ đến cuộc sống sau này rồi, cô vẫn đang suy nghĩ, cô đã không thể biến thành hình người thì cũng thôi đi, vì sao nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành.

Rõ ràng Giang Văn Hiền đã tẩy trắng, còn biến thành loại hình ai cũng ưa chuộng, vì sao nhiệm vụ vẫn không hoàn thành?

Mạc Vân Quả cũng cùng phòng phát sóng trực tiếp thảo luận qua vấn đề này, tất cả mọi người đều đưa ra cái nhìn khác nhau, nhưng cuối kết luận là nhiệm vụ nên hoàn thành mới đúng.

Bởi vì mở công ty thuốc rất nhiều người được cứu sống, cho nên Giang Văn Hiền đã có công đức thêm thân, sát khí cũng đã không còn.

Mạc Vân Quả cùng phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, thế nhưng hai tháng trôi qua rồi nhiệm vụ vẫn không hoàn thành.

Mạc Vân Quả:……

Giang Văn Hiền tiểu gia hỏa lại bắt đầu phát ngốc, không hài lòng chọc chọc bụng nó nói: “Tiểu gia hỏa, đói bụng không? Muốn ăn cái gì không?”

Hamster nhỏ lắc đầu, lập tức nằm xuống, cô không muốn ăn, chỉ muốn ngủ.

M

ạc Vân Quả cũng phát hiện, gần đây cô giống như càng ngày càng mệt nhọc.

Giang Văn Hiền nhìn hamster nhỏ nằm trên mặt đất lại bắt đầu ngủ, bất đắc dĩ bế cô lên, để cho cô nằm trong ngực mình có thể ngủ thoải mái một chút.

Bên ngoài sáng sủa vạn dặm, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi tới, cuộn lên từng trận gợn sóng.

Giang Văn Hiền thở dài một hơi, tiểu gia hỏa thật là càng ngày càng thích ngủ a, chẳng lẽ đây là điềm báo muốn biến thành hình người?

Nghĩ như vậy, Giang Văn Hiền lại vui vẻ.

Nhưng hắn không biết đó là, tiểu gia hỏa của hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Mạc Vân Quả phiêu đãng ở không trung, lúc này cô đã là trạng thái linh hồn hình người.

Phòng phát sóng trực tiếp thấy như vậy cũng ngạc nhiên không kém.

“Này…… Đây là có chuyện gì?”

“Ta cũng muốn biết, ai tới giải thích một chút……”

“Cho nên nói, hiện tại cái này là cái quỷ gì nha?”

“Như thế nào đột nhiên lập tức liền biến thành trạng thái linh hồn a a a a a!”

“Chẳng lẽ là bởi vì thọ mệnh của hamster tới rồi?”

“Đột nhiên cảm thấy có thể tin đáp án của lầu trên.”

“Phốc, vậy nhiệm vụ của tiểu Quả Quả làm sao bây giờ?”

“Nếu hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ thất bại, như vậy còn có đường sống xoay chuyển đi?”

“Đi? Ha hả……”

Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp như thế, lấy giọng nói nghiêm túc ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Bị gửi thân giả tự nhiên tử vong, ký chủ có thể dừng lại ở bản Vị Diện 24 tiếng đồng hồ, trong 24 tiếng đồng hồ, nhiệm vụ còn không hoàn thành, theo nguyên tắc tuyên cáo nhiệm vụ thất bại.”

Mạc Vân Quả:……

Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp:…… Ha hả!

“Tiểu Quả Quả hiện tại là trạng thái linh hồn a quăng ngã! Như thế nào hoàn thành nhiệm vụ? Muốn nói một câu đều không được!”

“Không sai không sai! Hệ thống quá hố đi!”

“Ta thấy hệ thống chính là muốn cho nhiệm vụ tiểu Quả Quả nhà ta thất bại, hừ hừ!”

“Không vui, xem ra nhiệm vụ lần này muốn thất bại……/(ㄒoㄒ)/~~”

“Nói, nhiệm vụ thất bại gì đó, tiểu Quả Quả sẽ không vui đi?”

“Trên lầu ngươi không phải nói lời vô nghĩa sao……”

“A a a a! Bất kể là chuyện gì, làm ơn khiến tiểu Quả Quả nhà ta hoàn thành nhiệm vụ đi!”

- ------
 
Chương 369


Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

Mạc Vân Quả nghe được Đoàn Tử nói như vậy, nhấp nhấp miệng.

Nhiệm vụ thất bại gì đó, quả thực không thể tưởng tượng......

Mà lúc này Giang Văn Hiền cũng phát hiện hamster nhỏ không thích hợp, tỷ như thân thể ấm áp kia lạnh dần,tỷ như hắn đã không cảm nhận được hô hấp của cô......

Trong lòng Giang Văn Hiền cả kinh, chấn động bất an, trong đầu hắn có một suy đoán, nhưng hắn không dám thừa nhận nó, hắn sợ hãi, một khi thừa nhận sự thật này, toàn bộ thế giới của hắn, đều sẽ sụp đổ.

Thân thể Giang Văn Hiền hơi hơi run rẩy, vẫn luôn im lặng chờ bác sĩ tư nhân đến.

Hắn nhận thấy được hamster nhỏ không thích hợp đã kêu một tiếng, chung quy đã muộn.

Bác sĩ kiểm tra rồi nửa ngày lúc sau, mới chậm rãi nói: " Hamster nhỏ này, tuổi thọ đã hết."

Chỉ một câu nói đã đem Giang Văn Hiền lừa mình dối người lôi trở lại hiện thực.

Hắn trầm mặc, ôm thân thể cứng đờ của hamster nhỏ, xoay người lên lầu.

Bác sĩ gãi gãi đầu, không hiểu ý của BOSS là gì, nhưng hắn ta vẫn thu dọn đồ vật rời đi.

Giang Văn Hiền đem hamster nhỏ đặt ở trên giường, đầu của hắn gắt gao đặt ở bụng nhỏ cứng đờ của hamster nhỏ, trầm mặc, trầm mặc giống như chết, giống như không nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Vài phút sau, Giang Văn Hiền khóc lớn.

Hắn lần đầu tiên bị người hãm hại thiếu chút nữa đã chết, không khóc, chủ có cừu hận.

Hắn lần đầu tiên giết người, không khóc, chỉ có lạnh nhạt.

Hắn lần đầu tiên nhìn nhiều người vì hắn tan cửa nát nhà, không khóc, chỉ có tàn nhẫn.

Nhiều lần đầu tiên như vậy, tàn nhẫn, bất kham, thống khổ, tuyệt vọng, hắn không khóc.

Nhưng hiện tại, chỉ là hamster nhỏ chết đi, hắn khóc tê tâm liệt phế, rung chuyển trời đất.

Trong phòng ngoại trừ tiếng khóc áp lực lại cuồng ngạo, còn lại không còn cái gì.

Thật lâu thật lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần, thân thể hắn run rẩy, run rẩy.

Mạc Vân Quả phiêu ở không trung thấy như vậy, trầm mặc.

Lúc này, cách thời gian cô chết đã là 8 tiếng.

"Tiểu gia hỏa, ngươi nói có phải hay không ta đời này làm bậy quá nhiều? Nói cách khác, sao lại có thể mất đi ngươi đâu?"Giọng nói của Giang Văn Hiền còn mang theo một tia khóc nức nở, nghẹn ngào làm người nghe không thổn thức.

Giang Văn Hiền đem hamster nhỏ bế lên, ôn nhu hôn hôn môi nho nhỏ của nó, cảm giác lạnh lẽo thật giống như nhiệt độ của thân thể hắn lúc này.

"Vì so nghiệt do ta gây ra, lại muốn ngươi tới gánh vác?" Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ giọt ở trên người hamster nhỏ, lại không thể gọi vật nhỏ tỉnh lại.

Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, kia tiếng cười hàm nghĩa, Mạc Vân Quả không hiểu.

Hắn lấy di động, gõ một dãy số, đó là của Trâu Thiên Hữu.

"Alo, lão đại?" Trâu Thiên Hữu thật cẩn thận hỏi, cậu ta không hiểu tại sao đột nhiên Giang Văn Hiền lại liên hệ với hắn.

"Ừm." Bởi vì khóc quá lâu, giọng của Giang Văn Hiền còn mang theo giọng mũi.

"Trâu Thiên Hữu, nếu hiện tại tôi chuộc tội, còn kịp sao?" Giang Văn Hiền hỏi.

"Cái gì?" Trâu Thiên Hữu có chút khó hiểu, kinh ngạc hỏi một câu.

Giang Văn Hiền nhìn hamster nhỏ trước mắt, dùng ngón tay ngoéo ngoéo ngón móng vuốt cứng đờ của nó, khóe miệng cong cong mỉm cười, khóe mắt lại nổi lên giọt lệ.

"Nếu......" Giang Văn Hiền khắc chế thanh âm nghẹn ngào, "Hiện tại tôi...... Chuộc tội...... Còn...... Tới kịp...... Sao?"

Một câu bị hắn nói đứt quãng, Trâu Thiên Hữu cho dù tính trì độn, cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.

- ------
 
Chương 370


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Trâu Thiên Hữu không biết Giang Văn Hiền đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cậu ta chỉ có thể đại khái suy đoán một chút, hơn nữa khuyên giải hắn.

"Bất kể là chuyện gì, chỉ cần hiện tại làm, tất cả đều kịp."

"Ừm." Giang Văn Hiền từ xoang mũi phát ra một tiếng, Trâu Thiên Hữu còn muốn hỏi cái gì đó, Giang Văn Hiền lại đã cắt đứt điện thoại.

Cắt đứt điện thoại Giang Văn Hiền chọc chọc hamster nhỏ, trên mặt treo nụ cười ngốc nghếch.

"Hắc! Tiểu gia hỏa, ngươi có chuyển thế đúng không? Ngươi xem ngươi đều có thể tu luyện thành hamster tinh, cho nên nhất định sẽ có chuyển thế đi? Ta dùng nửa đời sau của ta chuộc tội, sau đó kiếp sau đi tìm ngươi được không?"

"Ngươi đáp ứng đi? Ta biết ngươi sẽ đáp ứng! Hắc hắc hắc!"

Giang Văn Hiền cười, kia nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Nói đến cùng, hắn cũng chỉ đang lừa mình dối người thôi.

Mạc Vân Quả thấy như vậy, không biết sao, trong lòng có chút rầu rĩ.

"Tiểu Quả Quả, Giang Văn Hiền thật đáng thương a, ô ô ô......"

"Đúng thế a, thật đồng tình với hắn."

"Hu hu hu...... Có biện pháp gì không làm tiểu Quả Quả hiện thân a? Làm tiểu Quả Quả nói với hắn một câu cũng là tốt a!"

"Đýng nha đúng nha, nhóm chúng hữu vạn năng của phòng phát sóng trực tiếp chúng ta! Có biện pháp gì không!"

"Có một cái biện pháp, ta có thể mượn cho tiểu Quả Quả Âm Dương Nhãn dùng một chút, tiểu Quả Quả đem Âm Dương Nhãn cho Giang Văn Hiền, có thể làm hắn nhìn thấy ngươi. Chỉ là......"

"

Chỉ là cái gì? Nhanh lên nói đi!"

"Chỉ là tiểu Quả Quả hiện tại cấp bậc phòng phát sóng trực tiếp của ngươi quá thấp, ta một khi đánh thưởng cho tiểu Quả Quả Âm Dương Nhãn, trong thời gian ngắn không thể tu hồi lại được, chỗ ta thì không sao nhưng vấn đề là, đó là...... Tiểu Quả Quả ngươi ngàn vạn không được đem nó đổi làm kinh nghiệm giá trị giá trị giá trị a a a a!"

"Đúng đúng, tiểu Quả Quả hiện tại phòng phát sóng trực tiếp cấp bậc quá thấp, chờ phòng phát sóng trực tiếp lên tới cấp 10, còn có thể cho hắn!"

"Hai vị lầu trên...... Đừng nói quá nhiều, nhỡ bị người cục quản lý thời không thấy được."

"Ai nha, thiếu chút nữa đã quên, các ngươi cái gì cũng không có thấy! Ta hiện tại liền đánh thưởng cho tiểu Quả Quả!"

"Đinh! Người sử dụng Diêm La Vương đánh thưởng Âm Dương Nhãn một con ( mắt trái)!"

Mạc Vân Quả nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó đem Âm Dương Nhãn lấy ra, bay tới Giang Văn Hiền bên người, đem Âm Dương Nhãn nhẹ nhàng thả ra, hắn có thể nhìn thấy tồn tại của cô.

"Tôi phải đi." Mạc Vân Quả nhìn Giang Văn Hiền ngốc lăng nói.

Giang Văn Hiền kinh ngạc nhìn trạng thái linh hồn của Mạc Vân Quả, hắn vừa rồi cảm giác được mắt trái đau xót, chẳng lẽ là bởi vì như vậy mới nhìn thấy tiểu gia hỏa.

"Đi nơi nào?" Giang Văn Hiền muốn duỗi tay bắt lấy Mạc Vân Quả, lại bắt vào khoảng không.

Mạc Vân Quả không trả lời Giang Văn Hiền, mà nói: "Ngươi cố lên!"

Giang Văn Hiền chảy nước mắt gật đầu, hắn cố lên, hắn nhất định sẽ cố lên!

Âm Dương Nhãn vốn dĩ chính là âm tà chi vật, mà trên người Giang Văn Hiền tội nghiệt quá nặng, cho nên vì tránh cho Âm Dương Nhãn cùng hắn hợp hai làm một, Mạc Vân Quả đang nói xong câu nói kia, lúc sau, liền nghe Diêm La Vương nhắc nhở đem Âm Dương Nhãn thu hồi.

Giang Văn Hiền nhìn căn phòng trống rỗng, nơi nào còn có bóng dáng tiểu gia hỏa.

Hắn nửa quỳ, thành kính hôn hamster nhỏ, khóe miệng gợi lên tươi cười tuyệt mỹ, lúc này đây, không hề rơi lệ.

"Chờ ta."

Hai chữ, cứ thế theo hắn cả đời.

Cùng lúc đó, Đoàn Tử nhắc nhở nhiệm vụ thành công, khi Mạc Vân Quả kinh ngạc cùng tình huống phòng phát sóng trực tiếp liên tiếp xuất hiện câu "6666666 lợi hại tiểu Quả Quả của ta", Mạc Vân Quả thoát ly vị diện......

- ------
 
Chương 371: Nhất niệm thành ma,nhất niệm thành Phật(phiên ngoại Giang Văn Hiền)


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Nửa đời trước của tôi, vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến nổi có thể viết một quyển sách mấy ngàn chương.

Thế nhưng, những chuyện sau đó tôi lại dần dần quên mất, cũng không muốn nhớ rõ.

Cứu tiểu gia hỏa chỉ là nhất thời tò mò, lại không nghĩ đến trở thành ràng buộc cả đời của tôi.

Tiểu gia hỏa là một tiểu gia hỏa lạnh lẽo, cô ấy dường như chưa từng cười, cũng nói rất ít.

Tôi biết, đó là bởi vì tiểu gia hỏa không hiểu cách đối nhân xử thế, cô luôn bày khuôn mặt lạnh lẽo, lấy một phương thức không tiếng động như vậy cự tuyệt người khác.

Thế nhưng, tôi không thèm để ý, bởi vì tôi rất nhàm chán, thế giới này, ngoại trừ kiếm tiền, thật sự nhàm chán.

Mà lúc ấy, tôi cảm thấy kiếm tiền nhàm chán.

Cho nên trêu đùa tiểu gia hỏa trở thành lạc thú của tôi, rồi sau đó, tôi mới hiểu được, lạc thú đó là khởi nguồn cho tình yêu.

Tôi yêu tiểu gia hỏa, không biết từ khi nào bắt đầu, chờ ý đến khi thức được, đã là thâm tình.

Thật đúng với câu nói kia "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*."

*Tình không biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.

Thế nhưng người tôi yêu lại bỏ tôi mà đi.

Tôi biết, tôi nghiệp chướng nặng nề, về sau đã chết chỉ sợ phải xuống mười tám tầng địa ngục, tôi không để bụng những cái đó, cho nên cho dù giải tán hắc bang, tôi cũng không có nghĩ tới chuyện tạo phúc cho nhân loại.

Cho đến khi tiểu gia hỏa rời đi, tiểu gia hỏa có thể tu luyện thành tinh, nhất định là có đại công đức thêm thân, hơn nữa ta loáng thoáng cảm thấy, tiểu gia hỏa sở dĩ chết đi là do cứu một người tội ác ngập trời.

Từ trước tới nay tôi chỉ vì mình mà sống.

Hiện tại ta, tương lai tôi, chỉ vì tiểu gia hỏa mà sống.

Tôi muốn cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau, cho dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau nữa, cho dù là một đời tôi đều muốn cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau.

Cho nên, tôi phải dùng nửa người sau chuộc tội, tôi được vào đội ngũ đặc thù của quốc gia, trường kỳ sinh hoạt ở mảnh đất nguy hiểm, tiêu diệt một đám người tội ác tày trời, kiến công vô số, nhưng tôi chưa bao giờ yêu cầu thêm công tiến tước, tôi chỉ hy vọng một đời này chuộc xong tội lỗi của tôi, sau đó kiếp sau là có thể cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau.

Như vậy, thật tốt, tôi nghĩ như vậy.

Sau lại, có người gọi tôi là "Anh hùng".

Không, tôi không phải anh hùng, tôi chỉ là một người đã làm việc từng tội ác tày trời hiện giờ tới chuộc tội mà thôi, không hơn.

Khi tôi nhìn tiểu gia hỏa ở trạng thái linh hồn, tôi biết, thế giới này còn nhiều chuyện huyền nhuyễn hơn mình tưởng tượng.

Cho nên tôi bái phỏng rất nhiều người đức cao vọng trọng, nghe bọn hắn nói rất nhiều bí tân, khi tôi dần dần già đi, tôi rời khỏi bồ đội quốc gia, xuất gia.

Trụ trì nói lòng tôi có hồng trần, tôi trả lời một câu "Trong lòng tôi chỉ có tiểu gia hỏa."

Người xuất gia, bổn ứng lục căn thanh tịnh, chặt đứt hồng trần. Nhưng mà tôi xác thật khác loại, tất cả mọi chuyện tôi là chỉ là để có thể ở bên tiểu gia hoả, không hơn.

Sống thọ và chết tại nhà, khi linh hồn tôi phiêu đãng ở không trung, lúc ấy, tôi thấy một ánh sáng nhu hoà ôn nhu hỏi tôi: "Nhữ đến đại đạo, lại vương vấn hồng trần chưa xong, không thể phi thăng, nhữ có nguyện vọng? Ngô nguyện chúc ngươi giúp một tay."

Tôi nghe thấy mình nói: "Có, tôi muốn cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau."

"Ai, nghiệt duyên a......" Người nọ nói như vậy nói, cùng lúc đó, linh hồn tôi không chịu khống chế hướng nơi nào đó bay đi.

Nội tâm ta một trận kích động, tôi...... Rốt cuộc có thể nhìn thấy tiểu gia hỏa cia tôi sao?

- ------

Edit: Phù!!!!! Lăn lộn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng full rồi....
 
Chương 372: Hạnh phúc của hắc liêu liệu lý


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Mạc Vân Quả không thể hiểu được sao mình lại hoàn thành nhiệm vụ trở lại không gian, nhìn chằm chằm cục bột béo trước mặt.

"Đoàn Tử." Mạc Vân Quả nhìn nó nói.

Đoàn Tử chọc chọc mặt mình không ngừng gật đầu, "Ừ ừ!"

"Nhiệm vụ lần này như thế nào đột nhiên lập tức hoàn thành? Rõ ràng cái gì ta cũng không có làm." Mạc Vân Quả hỏi.

"Kỳ thật lúc ấy tiến độ của ký chủ đã là 99%, chỉ thiếu 1% là có thể hoàn thành nhiệm vụ." Đoàn Tử tiếp tục nói, "Đại khái là bởi vì ký chủ thân chết, từ nội tâm hắn hoàn toàn nhận thức được tầm quan trọng của ký, hơn nữa thật tình muốn chuộc tội, cho nên nhiệm vụ mới có thể hoàn thành."

M

ạc Vân Quả nghe được Đoàn Tử nói như vậy, nghĩ nghĩ nói: "Đoàn Tử, về sau tiến dok nhiệm vụ có thể nhắc nhở ta không?"

"Đương nhiên có thể!" Cục bột béo gật gật đầu.

"Ừ." Mạc Vân Quả gật đầu, không nói chuyện nữa.

Cô nằm ở nơi đó, nghỉ ngơi.

Đoàn Tử nhìn Mạc Vân Quả muốn nghỉ ngơi, tiếp tục nói: "Ký chủ ngươi nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ tiến vào vị diện sau đi."

"Ừ." Mạc Vân Quả thấp giọng đáp ứng một câu.

Đoàn Tử cũng không nói nữa.

Chờ Mạc Vân Quả nghỉ ngơi xong, Đoàn Tử mang theo Mạc Vân Quả trực tiếp truyền tống vào vị diện sau, đồng thời tiến hành mở phát sóng trực tiếp.

Mạc Vân Quả tỉnh lại trong một hương vị khó có thể miêu tả, cô vừa mở mắt đã bị tình huống trước mắt doạ sợ ngây người.

Chỉ thấy trên quảng trường rộng lớn, đứng rất nhiều người, tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như cô đã làm chuyện gì đó kinh thiên động địa vậy.

Mà bên người cô, đứng một người đàn ông cái tóc ngắn, đại khái cao hơn cô một cái đầu, dáng người tỷ lệ hoàng kim, vẻ ngoài sắc bén, là một người đàn ông tuấn mỹ.

Đương nhiên, cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt nhất chính là trong tay của hắn bưng một mâm điểm tâm nhỏ, mềm mại, tinh xảo.

Hương thơm hỗn lộn có vị ngọt ngào truyền đến xoang mui của Mạc Vân Quả, làm người ta nhịn không được nuốt nước miếng.

"Mạc tiểu thư cảm thấy như thế nào?"

Thanh âm của người đàn ông như rượu ngon thuần hậu, trong giọng nói ôn nhu, phảng phất muốn nị chết người trước mắt.

M

ạc Vân Quả có chút nói không nên lời tới, không phải bởi vì cái khác, hoàn toàn là bởi vì trong miệng cô không biết là thứ gì, quả thực khó ăn muốn chết!

Khó ăn đến hoàn toàn muốn đột phá nhận thức muốn offline, Mạc Vân Quả có thể cảm giác được kia đồ vật đã bị cô nuốt xuống, nhưng hương vị còn lưu lại trong miệng kia lại không cách nào tiêu tan.

Mạc Vân Quả nhìn bàn ăn vặt, trong lòng nghĩ đồ vật kia hẳn là ăn rất ngon đi? Cũng có thể xoá tan hương vị trong miệng cô.

Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả xem nhẹ người đàn ông hỏi chuyện, mà nhìn thẳng vào hắn ta nói nói: "Tôi muốn ăn."

Người đàn ông nghe cô nói thế trong mắt xẹt qua một tia quỷ dị, ý cười hắn tựa hồ càng thêm thâm, thanh âm cũng càng thêm nhu hòa.

"Nếu là Mạc tiểu thư yêu cầu, vậy kẻ hèn liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Nói lời này, hắn dùng ngón tay nhéo một miếng điểm tâm, sau đó chậm rãi giơ trước miệng Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả theo bản năng há mồm ăn, oa ô một ngụm ăn toàn bộ miếng bánh.

Sau đó......

Một loại hương vị khó lòng giải thích ở trong miệng cô nổ mạnh, cô muốn phun, lại phát hiện điểm tâm vào miệng là tan, gần như trong nháy mắt, đã theo yết hầu cô mà xuống, hương vị trong miệng không những không vớt đi, ngược lại không ngừng lặp đi lặp lại.

Mạc Vân Quả muốn nói cái gì đó, nhưng mà ngay sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh......

- ------
 
Chương 373


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Bạc Diệc Nhiên nhanh tay tiếp được Mạc Vân Quả, sau đó thản nhiên tiếp nhận ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, khóe miệng hơi câu lên nói: "Xem ra, Mạc tiểu thư hạnh phúc ngất đi rồi."

Quần chúng phía dưới:...... Ha hả!

Đừng tưởng rằng bọn họ không biết, đồ ngươi làm tuy rằng đẹp, nhưng tuyệt đối không thể ăn a a a a!

Vốn dĩ cho rằng đại thần làm đồ ăn hương vị cuối cùng cũng không còn khủng bố như vậy cho nên lúc này mới triệu tập rất nhiều người tới quan khán trận tỷ thí ăn này, ai ngờ đến, Mạc đại tiểu thư cư nhiên bị nạn ăn xong ngất đi rồi a!

G

iờ khắc này, ánh mắt bọn họ nhìn Bạc Diệc Nhiên càng thêm phức tạp.

Bạc Diệc Nhiên cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp ôm Mạc Vân Quả rời đi, đương nhiên, trước khi đi, hắn còn không quên đem bàn ăn vặt mang theo, đồ ăn của hắn, cũng không phải người nào đều có thể ăn đâu......

Trong khi Mạc Vân Quả hôn mê cũng tiếp thu toàn bộ bối cảnh vị diện, đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ.

Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến nhiệm vụ lần này cùng bối cảnh, đồng loại tỏ vẻ cạn lời, đặc biệt cạn lời, đồng thời dần dần đồng tình với Mạc Vân Quả.

Khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm đó là chải chuốt lại bối cảnh vị diện.

Đây là một thế giới thần kỳ, trình độ phát triển giống xã hội hiện đại, ngoại trừ có một chỗ không giống, đó là trình độ ở thế giới này rõ ràng cao hơn các thế giới khác.

Đó chính là: Đồ ăn!

Thế giới này đồ ăn chia làm hai loại, có thể ăn cùng không thể ăn.

Đúng, chính là đơn giản thô bạo như vậy!

Chuẩn xác mà nói, đồ có thể ăn màu sắc hương vị đều đầy đủ nhưng lại không có tác dụng của đồ ăn.

Còn đồ không thể ăn là đồ khó ăn muốn chết, nhưng lại có thể thêm vào người các loại trạng thái, ngẫu nhiên còn có thể đạt được đồ ăn năng lực đặc thù, mà đồ ăn đó, gọi chung là "Hắc ám liệu lý".

Bạc Diệc Nhiên kia chính là một "Hắc ám liệu lý", tuổi còn trẻ đã là trở thành nhân vật hắc ám liệu lý đỉnh, đương nhiên, đồ ăn hắn làm, cái hương vị kia...... Ân...... Nguyên chủ chính là chết vì ăn nó.

N

ói đến nguyên chủ, đây là một người cực kì mê luyến Bạc Diệc Nhiên, đại tiểu thư Mạc gia, ở Mạc gia nhận hết sủng ái, một lần trong yến hội gặp Bạc Diệc Nhiên nhất kiến chung tình, từ đây không thể vãn hồi, mỗi ngày đều quấn lấy Bạc Diệc Nhiên, thái độ của Bạc Diệc Nhiên cũng rất thú vị, đại khái chỉ là đem nguyên chủ như một người ngu xuẩn thú vị mà thôi.

Lúc này, cũng là do Bạc Diệc Nhiên hứng thú tới, muốn chứng minh co mọi người đồ ăn của hắn thật ra "Ăn ngon", cho nên trưng cầu người ăn thử, sau đó hắn làm một bàn điểm tâm.

Sau khi nguyên chủ biết được, lợi dụng ưu thế của mình, nghiền áp các đối thủ, kỳ thật cũng không có vài người......

Cô thành công lấy được vị trí này, lại sau đó...... Liền quang vinh hy sinh......

Mạc Vân Quả chải vuốt rõ ràng toàn bộ bối cảnh, biểu tình hàng năm bất biến rốt cuộc có một tia buông lỏng.

Cặp lông mày thanh tú hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên đối với thế giới này không hài lòng.

Đồ ăn khó ăn gì đó, quả thực không cần quá tàn nhẫn!

Nhất đáng giận chính là Đoàn Tử cho nhiệm vụ -- nếm đồ Bạc Diệc Nhiên làm một trăm lần nói ( không thể ăn) cũng phải chân thành khen, thu hoạch độ vừa lòng của Bạc Diệc Nhiên là 100.

Mạc Vân Quả:......

Phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt đồng tình với Mạc Vân Quả, nhiệm vụ này nhìn qua rất đơn giản, nhưng khi tưởng tượng tới đồ ăn đó, thật là...... Ha hả! Bọn họ cự tuyệt nói quá nhiều!

Đối với chuyện này quần chúng phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể im lặng xoát ra từng dòng chữ "Tiểu Quả Quả cố lên"......

- ------
 
Chương 374


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Mạc Vân Quả cảm thấy, thế giới này quả thực chính là khắc tinh của cô, chỉ cần tưởng tượng đến hương vị trong miệng trước khi hôn mê, trong vòng một giây Mạc Vân Quả muốn rời khỏi thế giới này.

Nhưng tưởng tượng đến nhiệm vụ của mình, cô lại không thể không lưu tại thế giới này.

"Nha ~ Mạc tiểu thư tỉnh?" Bạc Diệc Nhiên đẩy cửa vào, trong tay còn bưng một chén cháo.

Mạc Vân Quả vừa thấy chén cháo trong tay Bạc Diệc Nhiên, thân tgeer phản ứng lập tức lui về phía sau.

Bạc Diệc Nhiên nhìn thấy động tác theo bản năng của Mạc Vân Quả theo, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn đi qua đem cháo đưa tới trước mặt Mạc Vân Quả nói: "Thân thể cô quá yếu, tới, uống chút cháo đi."

Mạc Vân Quả:......

Cháo này nhìn qua rất ngon, ẩn ẩn còn toả ra mùi hương, nhưng mà

......

Mạc Vân Quả nhấp môi, không nói gì, cũng không có động tác.

Bạc Diệc Nhiên khẽ cười một tiếng nói: "Yên tâm đi Mạc tiểu thư, cháo này cũng không phải là hắc ám liệu lý."

Mạc Vân Quả lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp nhận cháo.

"Dù sao hắc ám liệu lý tôi làm cũng không phải người nào cũng có thể ăn đâu ~" Bạc Diệc Nhiên khinh phiêu phiêu nói một câu.

Mạc Vân Quả:...... Cũng không phải người nào cũng có mệnh ăn.

Mạc Vân Quả ăn một ngụm cháo, hương vị cũng không tệ lắm, xem ra Bạc Diệc Nhiên thật sự không lừa cô.

Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả ngoan ngoãn ăn cháo, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc, Mạc tiểu thư hiện giờ thái độ đạm, chẳng lẽ lại vì hấp dẫn lực chú ý của mình mà chơi thủ đoạn?

A...... Cũng không biết là ai cho cô chủ ý, nhưng thật ra là một người thông minh.

Mạc Vân Quả ăn xong cháo, lúc sau, mới cảm thấy mình sống lại đây.

Hương vị khó có thể miêu tả còn ở đầu lưỡi cũng toàn bộ tiêu tán.

Bạc Diệc Nhiên tiếp nhận chén không từ tay Mạc Vân Quả, tùy tay đặt ở một bên, sau đó đặt mông ngồi xuống, chậm rãi tới gần Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả:?

Bạc Diệc Nhiên vươn tay phải, dùng ngón trỏ hơi hơi nâng cằm Mạc Vân Quả lên, trên mặt cười ngả ngớn.

"Trước kia không cảm thấy, hiện tại xem ra, Mạc tiểu thư sinh bệnh, thật đúng là có vài phần tư sắc nhìn thấy mà thương ~"

Bạc Diệc Nhiên liếm liếm miệng mình, thoạt nhìn có vài phần tà mị.

Mạc Vân Quả:.....

"Người tới a! Có điêu dân đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Khụ khụ...... Lầu trên không cần quên cái tên điếu điêu dân kia làm đồ ăn có thể ăn chết người."

"Ha hả!"

"Ai? Không phải nói Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn có thể có thuộc tính phụ gia sao? Ta thật tò mò ngày đó đồ tiểu Quả Quả ăn có công năng gì khiến cô ấy hôn mê ~"

"Nghe lầu trên hỏi như vậy, ta cũng có chút tò mò."

"Phốc, các ngươi không cần dụ hoặc ta ta và các ngươi hỏi chuyện, ta cũng hiếu kỳ a! Hu hu hu......"

"Khụ khụ, cái gì kia, tiểu Quả Quả, nếu không ngươi hỏi một chút?"

"Đồng ý đồng ý! Tiểu Quả Quả hỏi mau, hỏi đi ~ ta cũng thật tò mò a!"

"Đúng vậy nha! Ta lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn có thể gia tăng thuộc tính nhân thể ~"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đều muốn cô hỏi vấn đề này, nghĩ nghĩ liền nhìn Bạc Diệc Nhiên đang dựa gần sát lại mình nói: "Điểm tâm kia có thể gia tăng thuộc tính gì?"

Bạc Diệc Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới người luôn bị mình đùa giỡn lại hỏi ra một vấn đề không hề tương quan chút nào.

Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, càng thêm dựa lại gần Mạc Vân Quả, hơi thở phun trên mặt cô, tăng thêm vài phần ái muội.

"Cô chẳng lẽ không cảm giác được sao? Điểm tâm kia có thể khiến cô gia tăng điểm mị lực vĩnh cửu ~"

Mạc Vân Quả:...... Cái quỷ gì?!

- ------
 
Chương 375


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

“Vĩnh cửu gia tăng mị lực điểm…… Như thế nào cảm giác giống như đang chơi võng du.”

“Lầu trên ta cũng có loại cảm giác này.”

“Thế giới này thật thần kỳ nha ha ha ha ha ha!”

“Nói như vậy, điểm tâm tuy rằng khó ăn một chút, nhưng vẫn rất hữu dụng!”

“Ai nha nha, ta đột nhiên cũng muốn ăn đâu ~”

“…… Lầu trên ngươi chẳng lẽ đã quên nguyên chủ chết vì ăn nó sao?”

“Đột nhiên sợ hãi, nhưng lại hưng phấn khó hiểu, hu hu hu…… Ta nhất định hư rồi! 〒▽〒”

“Ta thấy đầu óc ngươi muốn bỏ đi rồi!”

“Ai nha nha! Nhiệm vụ lần này không phải muốn ăn một trăm lâdn sau đó khen ngon sao? Thật chờ mong tuộc tính của đống đồ ăn đó ~”

“Ta tò mò là những đồ ăn đó đến tột cùng có bao nhiêu khó ăn 233333333”

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp đủ loại suy nghĩ, cũng có chút bội phục suy nghĩ của bọn họ.

Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, cô tuyệt đối sẽ không đi ăn những cái đó! Tuyệt đối không! (?﹏?)

Bạc Diệc Nhiên hoàn toàn không biết Mạc Vân Quả đã mộng bức, hắn đối với đồ ăn của mình vô cùng tin tưởng, càng dào dạt đắc ý.

“Như thế nào? Khiếp sợ đều đến không nói thành lời? Ừm?”

Hơi thở Bạc Diệc Nhiên phun ở trên mặt Mạc Vân Quả, cô còn cảm nhận được độ ấm của cơ thể hắn.

Mạc Vân Quả:……

Cô vươn một bàn tay, nhẹ nhàng đẩy, thật là nhẹ nhàng đẩy, sau đó người nào đó từ trên giường lăn xuống.

Bạc Diệc Nhiên:? Σ(°△°|||)

Bạc Diệc Nhiên ngốc lăng trên mặt đất, vài giây sau, hắn hơi hơi cúi đầu phát ra tiếng cười liên tiếp.

“Xem ra, ta đánh giá có sai đâu, thì ra điểm tam kia không chỉ tăng thêm giá trị mị lực lại còn tăng thêm giá trị lực lượng nữa sao? Thật đúng là…… Làm người ta ngoài ý muốn!”

Mạc Vân Quả:…… Không, ngươi hiểu lầm, ta trời sinh có thần lực.

Bạc Diệc Nhiên đối với chuyện mình có thể tạo ra đồ ăn đồng thời có hai loại thuộc tính phụ gia vô cùng vừa lòng, hắn đạm nhiên đứng lên, vỗ vỗ bụi vốn không hề tồn tại trên người, trên cao nhìn xuống nhìn Mạc Vân Quả.

“Hôm nay tôi cao hứng, cơm trưa liền tôi làm một bàn cho cô nếm thử đi.”

Mạc Vân Quả:…… Không, không cần, cảm ơn!

Vô luận Mạc Vân Quả trong lòng nghĩ như thế nào, cô đều không thể nói ra.

Bởi vì ăn đồ ăn Bạc Diệc Nhiên làm là nhiệm vụ của cô nhiệm vụ a!

Bạc Diệc Nhiên nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, cho rằng cô còn đang khiếp sợ không kịp phản ứng lại, hắn lại cười khẽ, mặt mày che dấu không được kiêu ngạo.

Hắn biết, không ai có thể ngăn cản được dụ hoặc từ đồ ăn hắn làm.

Mọi người:…… Ha hả!

N

ếu không phải Bạc Diệc Nhiên làm ra đồ ăn thuộc tính phụ gia thật sự tốt đến không lời gì để nói, nếu không khẳng định không có ai nguyện ý ăn nó!

Bạc Diệc Nhiên nhìn cô vẫn lâm vào “Khiếp sợ”, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nện bước rời đi.

Ừm…… Hắn đến ngẫm lại giữa trưa nên làm cái gì mới khiến cô gái này càng thêm khiếp sợ.

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm tư của Bạc Diệc Nhiên, tưởng tượng đến giữa trưa lại buộc phải tàn phái vị giác của mình, trái tim hàng năm không giao động đột nhiên run lên.

Cho dù Mạc Vân Quả nghĩ như thế nào, thời gian vẫn như cũ không lưu tình chút nào trôi đi, rất nhanh đã đến giữa trưa.

Bạc Diệc Nhiên đúng giờ gọi Mạc Vân Quả xuống lầu ăn cơm, đáng nhắc tới đó là, không biết Bạc Diệc Nhiên nghĩ như thế nào, hắn lại mang theo Mạc Vân Quả mang về nhà, là căn nhà hắn ở từ trước đến nay.

Mạc Vân Quả xuống lầu, liền thấy Bạc Diệc Nhiên ngồi bên bàn cơm, còn có một mâm đồ ăn bày trước mặt, xa xa thoạt nhìn, chỉ có thể thấy một đoàn xanh mượt.

Trên bàn cơm to như vậy, lại chỉ có một mâm đồ ăn.

Trong lòng Mạc Vân Quả ẩn ẩn có một loại dự cảm bất hảo……

- ------
 
Chương 376


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Bạc Diệc Nhiên nhìn đến Mạc Vân Quả xuống dưới, vội vàng nhiệt tình tiếp đón cô, giống như đã gấp không chờ nổi, muốn để Mạc Vân Quả ăn đồ ăn do hắn làm.

Mạc Vân Quả cố ý giảm bớt tốc độ, nhưng cho dù có đi chậm thế nào mười phút sau vẫn đến bên cạnh Bạc Diệc Nhiên.

Bạc Diệc Nhiên cũng không biết nghĩ như thế nào, vừa thấy Mạc Vân Quả tới, vội vàng để cô ngồi xuống, đồng thời giống như làm ảo thuật lấy ra một đôi đũa, ý bảo cô dùng bữa.

Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên bàn đồ ăn kia, thoạt nhìn là rau xào, giữa rau xanh cùng rau xanh màu sắc vừa đủ, dưới ánh sáng, còn có tgeer nhìn rõ dầu ăn óng ánh trộn trên đó, có một tia nghịch ngợm đáng yêu.

Bề ngoài vô cùng ngon miệng, chỉ là không biết hương vị kia……

“Ăn a, đây là do ta cố ý chọn lựa đấy ~” Bạc Diệc Nhiên một tay chống cằm nói.

Mạc Vân Quả:…… Một chút cũng không muốn ăn.

Mạc Vân Quả “Bình tĩnh” vươn chiếc đũa, gắp một cọng rau xanh, thật là cọng rau vô cùng nhỏ.

Sau đó chậm rãi cho vào miệng mình, không hương vị khó ăn như trong dự kiến, ngược lại có vài phần thanh đạm.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Bạc Diệc Nhiên, phát hiện hắn hứng thú dạt dào nhìn mình.

Mạc Vân Quả:……

Cô nghĩ nghĩ, hẳn không có vấn đề gì lớn đi? Tuy rằng không tính là mỹ vị tuyệt đối, nhưng vẫn có thể hạ khẩu.

Vì thế cô lại gắp thêm rau xào, lần này só lượng tăng lên vào cọng.

Cô đem rau xanh cho vào miệng mình, sau đó……

M

ột loại bùn đất xen lẫn trong cỏ xanh, trong đó tựa hồ còn trộn lẫn đủ loại vị hủ bại ở trong khoang miệng cô nổ mạnh, khiến cô nhịn không được hé miệng muốn nhổ ra.

Ai biết cô vừa há mồm, những cọng rau xanh liền theo yết hầu mà xuống, hoàn toàn không nghe theo khống chế của cô.

Những rau xanh đó đã tiến vào đến dạ dày, nhưng hương vị lưu tại khoang miệng xác thật thật lâu không tiêu tán, thậm chí ẩn ẩn có tăng thêm kèm theo xu hướng khuếch tán.

Mạc Vân Quả:……

Cô cảm thấy thật thống khổ, thật sự rất thống khổ, rõ ràng đồ ăn đẹp như vậy, vì sao có thể làm tới khó ăn như thế?

Khuôn mặt biểu tình vốn lạnh lẽo vì hương vị này mà có biến hóa, cái nhăn mày kia rõ ràng đến không thể chối cãi, vứt đi không được.

Bạc Diệc Nhiên giống như rất hưởng thụ biểu tình của Mạc Vân Quả, ánh mắt vốn dũ hứng thú trở nên càng thêm hứng thú dạt dào, càng đáng sợ đó là, trong đôi mắt kia ngẫu nhiên hiện lên tinh quang làm người sợ hãi.

Bạc Diệc Nhiên nhẹ thủ sẵn cái bàn, ý cười ngâm ngâm nói: “Đây chính là đồ tôi cố ý vì cô làm nha, cô nhất định phải ăn xong đó ~”

Nói xong lời cuối cùng, hắn còn cố ý tăng thêm ngữ khí.

Mạc Vân Quả:…… Ai tới cứu cứu cô!

“Hu hu hu…… Thật sự khó ăn như vậy sao? Thoạt nhìn thật sự rất thống khổ.”

“Đồng tình với tiểu Quả Quả nhà ta……”

“Tiểu Quả Quả cố lên! Ăn xong lần này, còn có 99 lần nữa thôi!”

“Nội tâm Tiểu Quả Quả:…… Chủ kênh của cậu đã hạ tuyến.”

“Tuy rằng lúc này không nên cười, nhưng ta lại đột nhiên lại bị chọc trúng điểm cười…… Ha ha ha ha ha ha cách! Nhất định có người điểm huyệt cười của ta!”

“Thôi đi lầu trên, ngươi đều cười đến đánh cách!”

“Nói, cái tên Bạc Diệc Nhiên đã ăn đôg hắn tự làm rồi sao? Hắn sẽ cảm thấy vài thứ kia khó ăn sao?”

“Vấn đề lầu trên hỏi thật hay!”

“Đồng ý, mãnh liệt yêu cầu tiểu Quả Quả hỏi một chút!”

“Đúng đúng đúng, thuận tiện hỏi một chút cái rau xanh này thuộc tính phụ gia là cái gì nha?”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, cảm thấy bọn họ là một đám người “Đứng nói chuyện không đau eo”, đương nhiên, cô cũng tò mò cái này Bạc Diệc Nhiên cuối cùng có ăn đồ mình tự làm hay không.

Vì thế cô cố nén ghê tởm hỏi: “Anh ăn qua đồ anh nấu rồi sao?”

Khoé miệng Bạc Diệc Nhiên cười cười, ác liệt hộc ra hai chữ.

- ------
 
Chương 377


Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

"Cô đoán!"

Mạc Vân Quả:......

"Thuộc tính phụ gia là cái gì?" Mạc Vân Quả lại hỏi.

Bạc Diệc Nhiên cười đến bừa bãi, hắn thay đổi tay chống cằm nói: "Cô đoán."

Mạc Vân Quả:......

"Ngươi đoán ngươi đoán ngươi đoán đoán! Đoán em gái nhà hắn mà đoán!"

"Tiểu Quả Quả ngươi nên trả lời như vậy, ngươi đoán ta đoán không đoán?"

"Sau đó Bạc Diệc Nhiên trả lời: Ngươi đoán ta đoán không đoán ngươi đoán không đoán."

"Tiểu Quả Quả: Ngươi đoán ta đoán không đoán ngươi đoán không đoán ta đoán không đoán."

"Bạc Diệc Nhiên: Ngươi đoán ta đoán không đoán ngươi đoán không đoán ta đoán không đoán ngươi đoán không đoán!"

"Cái vị lầu trên! Ái đoán không đoán!"

"Trên lầu đều là đại thần, làm một cái logic chết người, ta đã hoàn toàn xoay vòng vòng."

"Các ngươi không nên ngăn cản ta, ta muốn đi nhảy lầu, như thế nào lại cùng một đám học bá ở cùng một phòng phát sóng trực tiếp, hu hu hu......"

"Lầu trên không khóc, đứng lên đè bẹp!"

"Đè bẹp em gái ngươi mà đè bẹp, ta là một cái nữ hài giấy!  ̄へ ̄"

"Muội tử không khóc, đứng lên giúp bạn trai đè bẹp!"

"Ô ô ô......"

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả nghĩ tới nhiệm vụ của mình, nếm xong đồ ăn lúc sau còn muốn khen một chút.

Nhiệm vụ cũng không có nói phải ăn hết toàn bộ đồ ăn, cho nên Mạc Vân Quả đương nhiên buông đũa xuống, sau đó nhìn Bạc Diệc Nhiên chằm chằm, thập phần "Chân thành" nói: "Ăn rất ngon."

Bạc Diệc Nhiên:......? Cái quỷ gì?! Cư nhiên có người khen hắn làm đồ ăn ăn ngon?!!!∑(?Д?ノ)ノ

Bạc Diệc Nhiên vẫn luôn biết, đồ ăn mình làm hương vị, ừm...... Thiên nộ nhân oán.

Thế nhưng không có biện pháp, hắn làm đồ ăn cho người ta thuộc tính phụ gia thật là tốt không lời gì để nói, cho nên cho dù khó ăn, ở một mức độ nào đó mà nói, những người đó vẫn sẽ ăn, bởi vì bọn họ khát vọng lực lượng, khát vọng cường đại, khát vọng được chú ý.

Chỉ cần dục vọng bất diệt của con người, như vậy đồ ăn của hắn đều sẽ có giá trị.

Nhưng cứ cho là như thế đi, chưa từng có một người nói với hắn rằng đồ hắn làm ăn ngon.

Bọn họ chỉ biết nói "Đại thần làm đồ ăn hiệu quả thật là quá tốt!" "Đại thần làm đồ ăn cư nhiên có thể gia tăng lực lượng!" Linh tinh, bọn họ để ý, chỉ là đồ ăn mang cho bọn họ hiệu quả phụ gia, chưa bao giờ sẽ có người bình phán hương vị của chúng nó.

Bởi vì hương vị kia, thật là một lời khó nói hết, mà bọn họ, lại không có lựa chọn nào khác.

Đây là lần đầu tiên, Bạc Diệc Nhiên từ trong miệng người khác nghe được hắn làm đồ ăn ăn rất ngon.

Trái tim Bạc Diệc Nhiên đột nhiên dao động, trái tim cứng rắn trước kia lại giống như có một vết nứt, có lẽ sẽ càng lúc càng lớn.

Mặc kệ Bạc Diệc Nhiên nghĩ như thế nào, Mạc Vân Quả đều xem như hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Cô lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất hôm nay hẳn không cần lại ăn đồ ăn khó ăn như vậy nữa.

Ngay lúc này, Bạc Diệc Nhiên đột nhiên phục hồi tinh thần lại vỗ vỗ bả vai Mạc Vân Quả nói: "Nếu ăn ngon, vậy ăn nhiều một chút a!"

Nói xong còn tei kỉ đem đôi đũa đưa cho Mạc Vân Quả, đồng thời đem bàn đồ ăn đẩy về phía Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả:......

"Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành tiến độ 10%."

Phòng phát sóng trực tiếp đột ngột xuất hiện nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ làm phòng phát sóng trực tiếp cả kinh, khi nào hệ thống còn nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ?

Nhưng không thể không nói, cái công năng này thật đúng là thuận tiện a, ha ha ha! Nói như vậy, bọn họ không cần mỗi lần nghe thông báo hoàn thành nhiệm vụ với vẻ mặt mộng bức nữa.

Phòng phát sóng trực tiếp đối với cái nhắc nhở này khen một hồi, cái này làm cho Đoàn Tử vẫn luôn chú ý phòng phát sóng trực tiếp vừa lòng cười, nó thật là vui vẻ bay bổng nha! ( ̄▽ ̄)/

- ------
 
Chương 378


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Cuối cùng, Mạc Vân Quả vẫn không ăn hết đĩa rau xào kia.

Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả không có động tác, cũng không kiên trì thêm, nói thẳng một câu buổi tối sẽ làm đồ ăn cho cô rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài, không biết đi đâu.

Ngược lại là Mạc Vân Quả, nhìn một bàn rau xanh, trầm mặc không nói.

Mạc Vân Quả có chút không nghĩ ra, cuối cùng thì nó đã trãi qua trình tự như thế nào, mới có thể đem rau xanh ngon như vậy vào thành hương vị hư thối.

Còn có về công năng phụ gia của món Bạc Diệc Nhiên theo nấu, cũng không biết nó là cái gì?

Rất nhanh, Mạc Vân Quả đã có thể đoán được Bạc Diệc Nhiên làm rau xào thuộc tusnh phụ gia là cái gì.

Suốt một buổi trưa, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy mình thực no, rõ ràng chỉ ăn vài miếng rau xào, thế nhưng cô cảm thấy no chưa từng có.

Mạc Vân Quả không phải ngốc tử, cô đương nhiên biết được bàn rau kia giúp gia tăng cảm giác no bụng.

Tuy rằng Mạc Vân Quả tiếp thu kí ức của nguyên chủ, thế nhưng cô lại không có cách nào đối mặt với cha mẹ nguyên chủ.

Nguyên chủ là một người được sủng ái, ngoại trừ việc theo đuổi Bạc Diệc Nhiên khiến người khác không vừa ý ra, những chuyện khác cô cũng không làm chuyện gì ảnh hưởng đến người khác.

Cũng không biết cha mẹ nguyên chủ thấy như thế nào, cô đã ở trong nhà Bạc Diệc Nhiên một ngày, người nhà cũng không gọi cho cô một lần nào, nhìn cô một cái cũng không có.

Nhưng chuyện này lại khiến Mạc Vân Quả cảm thấy nhẹ nhỏm, bởi vì cô thật sự khôg biết đối mặt với cha mẹ nguyên chủ như thế nào.

Mạc Vân Quả không biết đó là, khi cô bị Bạc Diệc Nhiên ôm đi, cha mẹ nguyên chủ liền gọi cho Bạc Diệc Nhiên, sau đó nhờ hắn chiếu cố con gái nhà mình linh tinh.

Cha Mạc mẹ Mạc rất cao hứng, bọn họ cho rằng trái tim chân thành của con gái nhà mình cuối cùng có kết quả, nếu không, làm sao Bạc Diệc Nhiên sẽ ôm cô về nhà.

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không gọi điện cho Mạc Vân Quả gọi, sợ con gái thẹn thùng gì đó ~(* ̄︶ ̄)

Buổi trưa trôi qua, 6 giờ tối, Bạc Diệc Nhiên đúng giờ xuất hiện ở trong phòng bếp, sau đó cao hứng phấn chấn làm hai mặn một canh.

Món ăn có ớt xanh xào khoai tây xắt sợi, thịt bò cay, canh rau đậu hủ.

Đồ ăn bày đơn giản không thể đơn giản hơn, đổi lại là một người, chỉ hơi hiểu trù nghệ mà nói, làm mấy món này tuy rằng không đạt tới trình độ mỹ vị, nhưng chắc hẳn hương vị sẽ không khó ăn đi.

Nhưng người này lại là Bạc Diệc Nhiên ba món này sẽ không tầm thường.

Mạc Vân Quả gắt gao nhìn chằm chằm ba món ăn trước mặt, ớt xanh khoai tây xắt sợi, màu sắc ớt xanh cùng khoai tây tương phản, sợt khoai tây sắt ra giống như được đo lường trước, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rất có quy tắc.

Còn thịt bò cay, canh rau đậu hủ, từ màu sắc cho đến bày trí, tuyệt đối là cực phẩm.

Chỉ là hương vị kia......

Mạc Vân Quả chỉ cần tưởng tượng đến đây mà thể loại hắc ám liệu lý, tay cầm đũa không nhịn được run lên.

Hai tay Bạc Diệc Nhiên chống cằm, thập phần vui vẻ nhìn Mạc Vân Quả nói: "Như thế nào? Thật kinh hỉ?"

Mạc Vân Quả:......

"Không cần cảm ơn tôi như vậy đâu, buổi trưa tôi đã đồng ý với cô rồi." Bạc Diệc Nhiên cười đến hai mắt cong cong, thoạt nhìn mười phần thân thiện.

Mạc Vân Quả:......

"Ai, lại nói tiếp, cô là người đầu tiên ăn đồ ăn của tôi bốn lần trong một ngày, co phải nên khen tôi không a?" Bạc Diệc Nhiên cười tủm tỉm nói, dáng vẻ kia có vài phần vô hại.

Mạc Vân Quả:......

- ------
 
Chương 379


Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Mạc Vân Quả cảm thấy, cô thật sự đã đụng phải khắc tinh rồi.

Trước kia cô cũng không phải là người chú trọng ăn uống, lúc ấy cũng dù sao cũng không có điều kiện gì.

Nhưng sau khi trải qua nhiều thế giới, ăn nhiều loại đồ ăn, khẩu vị khôg ngừng tăng lên, làm sao có thể quen ăn đồ này?

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó a......

Cứ việc lại khó, vì nhiệm vụ, cô vẫn không thể không vươn tay gắp khoai xắt sợi, chậm rãi cho vào miệng mình, cả quá trình này tốc độ chậm cực kỳ, nhưng Bạc Diệc Nhiên lại một chút cũng không thèm để ý, vẫn luôn nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, bộ dáng hứng thú bừng bừng.

Trong lúc nhất thời, một loại hỗn hợp từ rượu mạnh cùng với hương vị đậu hủ thối tràn ngập trong khoang miệng Mạc Vân Quả, cố tình cô còn phun không ra!

Mạc Vân Quả:......

Tay cô chỉ có chút run rẩy buông xuống đôi đũa, động tác thật chậm rãi......

"Đau lòng cho tiểu Quả Quả nhà ta, cái này khó ăn đến tình trạng gì a? Khiến tiểu Quả Quả nhà ta đến ngón tay cũng bắt đầu run rẩy."

"Hu hu hu...... Bạc Diệc Nhiên cái đại phôi đản......"

"Ta cũng cảm thấy như vậy......"

"Chẳng lẽ chỉ có một mình ta muốn mến thử đồ ăn này hay sao?"

"Lầu trên khẩu vị thật là nặng, nhưng mà! Ngươi không cô đơn đâu! Ha ha ha ha!"

"Khụ khụ, không biết vì sao, nhìn đến tiểu Quả Quả ăn thành bộ dáng kia, trong đầu ta hiện ra dáng vẻ khi ăn trước kia của tiểu Quả Quả, thật là...... Hai loại đối lập a!"

"Đúng vậy, trước kia tiểu Quả Quả mỗi lần ăn đến ăn ngon miệng, đôi mắt so với ngày thường sẽ to hơn một ít, hiện tại sao......"

"Hiện tại cũng là sáng lên a!"

"Đúng vậy, sáng lên đấy, ẩn ẩn còn kèm theo lệ quang......"

"Cũng không khoa trương như vậy đi? Ngạch...... Giống như có một chút."

"Thật sự gia, sờ sờ tiểu Quả Quả nhà ta......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, kỳ thật rất muốn giải thích, không phải cô khóc, mà đây là nước mắt sinh lý khi bị huân tới!

Mạc Vân Quả không rõ, còn không phải là ớt xanh xào khoai tây xắt sợi sao? Vì sao Bạc Diệc Nhiên thế nhưng có thể làm ra một loại rượu vị, còn là hương vị hỗn tạp với đậu hủ thối......

Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả buông đũa, đem đũa cầm lấy, đưa cho Mạc Vân Quả.

"Mạc tiểu thư, nếu ăn ngon như vậy, phải ăn tiếp mới được a ~"

Ngữ khí của Bạc Diệc Nhiên có chút ý vị thâm trường, giống như chắc chắn cô sẽ ăn hết vậy.

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả cầm lấy đũa, duỗi tay hướng về phía thịt bò hương cay, cô gắp một miếng thịt bò, nhẫn tâm, đem thịt bò ném vào trong miệng.

Vốn dĩ hương vị bị tác ra một ít, nháy mắt là một loại mùi tanh, ẩn ẩn còn hương vị cay gay mũi.

"Khụ khụ......" Mạc Vân Quả khụ vài cái, miếng thịt bò còn chư nhai đã trôi xuống yết hầu, còn không có cơ hội cho cô nhổ ra.

Mạc Vân Quả cảm thấy, Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn có độc, vẫn là loại kịch độc!

Các loại hương vị hỗn tạp ở trong miệng cô, một khắc cũng không ngừng kích thích đầu lưỡi của cô, khiến cô nghĩ có thể từ nay về sau cô sẽ mất đi vị giác.

Bạc Diệc Nhiên khẽ cười một tiếng, dùng cái muỗng múc một ít canh xanh đậu hủ vào trong chén, đưa cho Mạc Vân Quả nói: "Cay quá sao? Tới, uống chút canh."

Mạc Vân Quả hoài nghi nhìn thoáng qua canh kia, tuy rằng nhan sắc thoạt nhìn thập phần đẹp, nhưng mà......

Cho dù bản thân cô có bao nhiêu lần không muốn uống canh kia, cũng không thể không ăn, không có biện pháp, ai bảo đây là nhiệm vụ của cô?

Mạc Vân Quả bưng chén lên, uống một ngụm, ngay sau đó, cô liền không chịu không nổi phun ra......

- ------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom