Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Niệm Vô Song

Chương 20: 20: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 20


Nàng ở trong Túi Càn Khôn móc ra một món đồ chơi nhỏ, trắng noãn oánh nhuận, hình dáng giống một cái vỏ ốc.

Đây là Linh Lung Ốc lúc nàng còn sống, ngay cả lão phụ thân cũng không có loại thủ nghệ tinh tế tỉ mỉ, có thể làm cho Linh Lung Ốc nhỏ như vậy.

Linh Lung Ốc tung ra, thấy gió dài, trong nháy mắt đã nuốt chửng nửa ngọn núi, dần dần, nó biến thành trong suốt, hòa vào bóng đêm dung hợp với nhau.

Lúc này gió núi vẫn như trước, rừng cây mơ hồ, vùng núi biến hình và thi thể đám Chiến Quỷ bị đông cứng đã sớm không thấy tăm hơi.

Đàm Âm quay người rời đi, đột nhiên, trong ngực rớt ra thứ sặc sỡ năm màu, lại là chiếc chóng chóng nhỏ vừa bị chặt đứt lúc nãy.

Nàng đẩy nó lên, lại lắc lư vòng vòng, nàng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thái Hòa, hắn ngồi bên bờ Thiên Hà, trong tay đang chơi một chiếc chong chóng năm màu sặc sỡ.

Nàng lại nhớ tới lúc rời đi, Hàn Nữ đã đổ lệ; nếu Thái Hòa tỉnh lại, cũng sẽ không muốn thấy nàng rơi lệ.


Nàng lại nhớ tới mình đã yên lặng canh giữ năm ngàn năm, năm ngàn năm thương hải tang điền, nhưng nàng không thay đổi gì, không thay đổi gì cả.

Đàm Âm thở dài một tiếng, ném chong chóng nhỏ ra ngoài.

Cỏ nga tươi tốt, ở trong lòng người.

Gặp được quân tử, vui vẻ lễ độ.

Thuyền dương bồng bềnh, chìm chìm nổi nổi.

Gặp được quân tử, lòng ta chợt mừng.

Đây là sự lựa chọn của nàng, cũng là chuyện cuối cùng nàng có thể làm cho hắn, mặc dù hắn luôn nói: Ngươi rất tốt, đối với ta rất tốt.

Nhưng nàng cũng biết, nàng thật sự không có đối xử tốt với hắn, không đáng để hắn nói như vậy.

Thế gian này hỗn loạn, có bao nhiêu sinh ly tử biệt, trên đường xuống Hoàng Tuyền, hai bên nhìn nhau nhưng không thể kề cận.

Nàng lại có thể làm một chuyện trọng yếu nhất vì Thái Hòa, nàng đã là người may mắn trong đó.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thời điểm đại tăng lữ trở lại khách đi3m, sớm đã có hai tộc nhân thủ ở nơi đó, vừa nhìn thấy hắn lông tóc không chút tổn thương trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.

"Đinh Tuất trưởng lão biết tin rất lo lắng cho ngài, ngài có thể toàn thân trở ra, quả thực là đại hạnh." Hai tộc nhân mang theo vẻ mặt kính sợ quỳ xuống.


Đại tăng lữ cười cười: "Nếu không thể toàn thân trở ra, ta còn tới nơi này làm gì?"

Đại tăng lữ tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường, lúc tốt với ai đều có thể cười hì hì, thời điểm không tốt ai cũng không đoái hoài, tất cả mọi người đều biết tật xấu của hắn, hai tộc nhân lập tức không dám nói chuyện.

"Đám lão già Đinh Tuất này còn không hối cải?" Hắn vừa cởi áo choàng bẩn thỉu ra, vừa nói: "Đánh nhau với tộc Chiến Quỷ.

Hôm nay chưa chết, ngày mai không biết ai chết, chắc phải chết sạch bọn họ mới hài lòng."

Hai tộc nhân hai mặt nhìn nhau, không biết đáp lại như thế nào.

Đại tăng lữ rũ mái tóc dài đang rối rắm ra, bỗng nhiên nói: "Các ngươi đi đi, ta muốn tắm rửa thay quần áo."

Tộc nhân do dự một chút, vội la lên: "Đại tăng lữ điện hạ, hai người chúng ta là Đinh Tuất trưởng lão phái tới phụ trợ ngài..."

"Trở về." Hắn buông lược xuống, xoay người lại, mặt không biểu tình, nhưng mà đôi mắt lại lạnh như băng, hai tộc nhân bị ánh mắt sắc lạnh đó quét qua, nhất thời trong lòng sợ hãi.

"Thế nhưng...!Tộc nhân của Quất Tử hồ...!Tuy nói bọn hắn thoát ly Phương Ngoại Sơn đã lâu, nhưng tộc ta và bộ tộc Chiến Quỷ bộ tộc thâm thù càng sâu, tất cả tộc nhân đều bị giữ chân, đoàn kết nhất trí mới là chính đạo.


Hôm nay là ngài ra mặt thay bọn hắn, chắc bọn hắn cũng sẽ không cự tuyệt Phương Ngoại Sơn..."

"Đừng để cho ta nói lần thứ ba." Đại tăng lữ lạnh lùng ngắt lời hắn: "Trở về nói cho Đinh Tuất trưởng lão, cánh tay phải bị chặt đứt của ta, hắn đã rất vất vả nối lại, ân tình này ta đã trả rồi, từ nay về sau hắn làm như thế nào cũng không liên quan đến ta."

Chẳng lẽ ngay cả đại tăng lữ cũng chuẩn bị thoát ly Phương Ngoại Sơn rồi?! Hai tộc nhân quá sợ hãi, bọn họ từ nhỏ đã sinh sống ở Phương Ngoại Sơn, quy củ của những trưởng lão thế hệ trước như Đinh Tuất trong lòng bọn họ quả thực là luật thép, đại tăng lữ lần này làm việc đã có thể coi là ly kinh phản đạo.

"Nhưng..." Tộc nhân Giáp còn muốn nói, nhưng mà giờ phút này đại tăng lữ mặt trầm như nước, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi, ngơ ngác một lát, vẫn hành lễ cáo lui.







 
Chương 21: 21: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 21


Suốt ngày đánh nhau, khiến cho bộ tộc Hữu Hồ bọn họ như kiểu rất am hiểu đánh nhau.

Chẳng qua chỉ là ỷ vào tay trái của hắn, coi hắn như vũ khí giết người sắc bén mà thôi.
Đại tăng lữ thả kết giới bao phủ khách sạn, đưa tay tháo mặt giả, lộ ra nửa khuôn mặt huyết ô phía dưới, ôm kính chiếu lên, quả nhiên trán bị xé ra một vết máu.

Hắn cũng không quản, kéo quần áo, cắm đầu chui vào trong thùng tắm chứa đầy nước lạnh.

Tâm tình của hắn không tốt lắm, mặc cho ai nhìn thấy tộc nhân chết ở trước mặt mình, tâm tình đều không tốt, huống chi tộc nhân kia vốn dĩ đang vô sự, là hắn phái người kia đi khắp nơi điều tra thân phận của Cơ Đàm Âm, kết quả chuyện của Cơ Đàm Âm là chính hắn đa nghi, nàng cũng đã chết, cái chết của tộc nhân kia càng không đáng.
Điều duy nhất khiến tăng lữ Tân Mão lúc sắp lìa đời lo lắng chính là hắn, hắn đi theo Đinh Tuất trưởng lão đã lâu, làm vô số chuyện không vẻ vang gì, thay đổi quá nhiều.

Đinh Tuất trưởng lão từng nói, đây là vận mệnh của hắn, đã nhiều năm như vậy, cánh tay kia rốt cuộc lại xuất hiện trong tộc, hắn nhất định sẽ trở thành mũi đao của tộc, không lưu tình mà chém giết bất kỳ địch nhân nào.
Tăng lữ Tân Mão từng hỏi hắn: Nguyên Trọng, ta hỏi ngươi một chút, ngươi hiện tại ngoài bản thân ra còn tin tưởng bất luận kẻ nào trên đời không?
Lúc đó hắn không trả lời, bây giờ cũng y nguyên không cách nào trả lời.
Tăng lữ Tân Mão nói: Tộc ta đã từng tiêu dao tự tại cỡ nào...!Đó là câu nói cuối cùng của hắn, nói xong liền qua đời.
Đại tăng lữ phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ, vén lên nước lạnh vung loạn trên mặt, ở trên thùng tắm buồn bã nhìn xung quanh.

Trên bàn đặt một chén trà, buổi trưa Cơ Đàm Âm còn dùng cái ly kia uống trà, trong nháy mắt một cái mạng người liền không còn, trong đó đương nhiên cũng có trợ giúp của hắn, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, hắn vẫn sẽ làm như vậy, hơn nữa không chút do dự, nhưng có thể không phải chết quá oan, cũng có một loại áy náy đối với Cơ Đàm Âm.
Hắn muốn rời đi, tăng lữ Tân Mão nói tiêu diêu tự tại là như thế nào, hắn không biết, nhưng tiếp tục ở lại ngoài Phương Ngoại Sơn, hết thảy sẽ càng tệ hơn.
Hắn lấy khăn lau mặt, đang chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên từ song cửa sổ, cửa sổ được đóng kỹ cứ như vậy vô thanh vô tức bị mở ra, Cơ Đàm Âm đã chết từ bên cửa sổ vừa thò nửa người vào, nhưng không ngờ nhìn thấy hắn tr@n truồng tựa vào trong bồn tắm, hai người đều sững sờ.
*

Đàm Âm dọc theo đường đi suy nghĩ vô số cách giải thích, thí dụ như thể chất đặc thù của ta, cho nên không chết, lại ví dụ như ta là thợ thủ công cho nên bị đóng băng ta vô dụng, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, những cái lấy cớ này chỉ có ngu mới có thể tin tưởng, nàng không có cách nào, đành phải cưỡi chim máy móc lượn vòng ở bên ngoài, minh tư khổ tưởng.
Lẽ nào lại mượn một thân thể khác sao? Thế nhưng, mặc dù thời gian ở chung với đại tăng lữ rất ngắn, cũng có thể nhìn ra người này cực kỳ đa nghi, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng sẽ không dùng thị nữ.

Lúc trước dùng nàng, chẳng qua là xây dựng trên cơ sở lòng nghi ngờ mà thôi, cho dù nàng mượn thêm một thân thể, không hề sơ hở mà tiến vào Phương Ngoại Sơn, cũng không nắm được nửa sợi lông hồ ly của hắn.
Huống chi, có thể mượn bộ thân thể này, cũng là nhân duyên xảo hợp, thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy chứ?
Nàng nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra diệu kế gì, dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp đi gặp hắn.
Khóa cửa sổ quán trọ đối với nàng mà nói tựa như không tồn tại, tùy tiện một sợi đồng nhỏ liền mở ra, kết giới bộ tộc Hữu Hồ nàng càng không thèm để ý.


Nàng vốn chuẩn bị tốt đại tăng lữ không ở quán trọ, cũng lắm là hắn đang ngủ, hoặc là đang ăn cơm chờ bất cứ tình huống gì, nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ tới hắn đang tắm gội.
Trên tóc của hắn vẫn còn đọng nước, trên hàng mi rất dài cũng có nước đọng, run rẩy lắc lư run rẩy.

Hai con mắt dưới lông mi trầm tĩnh như thần, đuôi mắt nhô lên, màu da trên mặt trắng xanh, chắc là duyên cớ quanh năm mang mặt giả.

Đàm Âm đột nhiên lý giải tại sao hắn phải mang mặt giả, khuôn mặt như vậy, vô luận là ai, nhìn thoáng qua liền sẽ không bao giờ quên nữa, loại phong tình nồng đậm lại lãnh khốc này, đủ để cho người ta vì nó mà điên cuồng.

 
Chương 22: 22: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 22


Đại tăng lữ nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt đầy kinh ngạc, thế nhưng hầu như chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của hắn trở nên còn lạnh hơn so với băng, rầm một tiếng nước vang, Đàm Âm bị hắn túm đến lảo đảo nửa nằm nhoài bên thùng tắm, cửa sổ sau lưng im ắng đóng lại.
Tay trái của hắn không đeo bao tay, cách cổ nàng chỉ không đến nửa phần, nàng có thể rõ ràng cảm giác được hàn ý sâu kín phát ra trên đầu ngón tay, mặt nàng không đổi sắc, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn.
"...!Ngươi là thứ gì?" Đại tăng lữ trầm giọng, hỏi không chút khách khí.
Hắn không tin một phàm nhân có thể sống sót, bị Chiến Quỷ đánh nát xương cốt toàn thân, rồi bị băng phong ấn, nhưng nàng có thể không tổn thương chút nào xuất hiện trước mặt hắn, là bị yêu vật gì nhập vào? Hay là thứ gì khác hắn không biết?
Hắn từng gặp qua yêu giết không chết, những yêu vật hai mươi bốn động Nam Man kia, cho dù chặt đầu xuống, lại cắt thành từng mảnh, cũng không chết được.


Nhưng giết phàm nhân hắn chưa bao giờ thấy qua, cũng không tin sẽ có.

Chẳng lẽ hắn nhìn lầm, Cơ Đàm Âm không phải người phàm? Nhưng trên người nàng xác thực không có nửa điểm yêu khí, hắn cũng không tin mình sẽ nhìn lầm.
Đàm Âm suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Ta là Cơ Đàm Âm."
Đại tăng lữ lộ ra một nụ cười cổ quái, theo sát nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại một trận, băng tuyết dày cộm cơ hồ là trong nháy mắt phong bế nàng.

Nàng thầm than trong lòng một tiếng, há mồm nhẹ nhàng thổi một cái, tầng băng tuyết dày kia trong khoảnh khắc biến thành bột phấn, rì rào rơi trên mặt đất.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, ôn nhu nói: "Ta sẽ không hại ngươi." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Cũng sẽ không hại bộ tộc Hữu Hồ."
Đại tăng lữ nhìn nàng giống như nhìn quái vật, không nói nổi một lời.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện cô nương trước mắt này tựa hồ cùng người trước kia có chút bất đồng, nhưng hắn lại không nói ra được có cái gì bất đồng, miệng mũi vẫn là giống như đúc, ngay cả búi tóc cũng không thay đổi, nhưng xác thực có gì đó không giống trước.
Cơ Đàm Âm trong trí nhớ tựa hồ giống một chút phàm nhân, đôi mắt xinh đẹp lại vô thần, trầm tĩnh lại có chút ngây ngô, là một tiểu nha đầu mười bảy tuổi chân chính.


Hiện tại ánh mắt của nàng quá sáng, trong trí nhớ xa xăm, cặp mắt màu đen giống như bảo thạch thoáng qua, chính y cũng cảm thấy là vớ vẩn.
Hắn lui một bước, xoay người, quần áo đen giắt ở trên kệ giống như có mắt bay tới, tự động bám vào trên người hắn, khi xoay người lại thì trên mặt đã đổi lấy một cái mặt nạ bình thường không có gì lạ.
Đàm Âm cảm giác mình vẫn muốn nói chút gì đó, nàng từng nghĩ đại tăng lữ giận tím mặt muốn giết nàng, cũng nghĩ qua hắn sẽ không chút do dự hỏi một đống, nhưng hắn không nói lời nào, ngược lại nàng không biết nên làm gì.
"Cái kia..." Nàng vừa mới mở miệng, đại tăng lữ đột nhiên hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt biến mất trong phòng khách.
...!Hắn thế mà lại chạy.
Đại tăng lữ cưỡi trên lưng chim cực lạc, tâm tình của hắn vốn đã không tốt, trước mắt lại càng không tốt, liên tiếp những nghi vấn và sợ hãi không biết bao giờ cũng khóa chặt hắn.
Hắn tự tin không có tiên yêu nhân giết không chết, ngay cả Chiến Quỷ uy danh hiển hách cũng thần phục dưới tay trái của hắn, nhưng vì sao hắn không gi ết chết được Cơ Đàm Âm? Giết không chết, hắn chỉ có rời đi, đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ chưa từng chật vật như vậy.
Đột nhiên cảm thấy phía sau không thích hợp, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Âm cưỡi trên lưng một con chim cơ quan hình thù kỳ quái, xa xa đi theo hắn.
Âm hồn bất tán! Nàng rốt cuộc là lai lịch gì?!

Đại tăng lữ từ trong lòng móc ra một quân cờ ngọc, đây là hắn từ chỗ Đường Hoa mò tới chơi, lập tức nhắm ngay vị trí ngực cơ quan điểu, hắn rút ngón tay ném cờ ngọc qua, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, con quái điểu kia đoán chừng cơ quan tinh vi trong thân thể bị phá hỏng, xiêu xiêu vẹo rơi xuống.
Hắn thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình mướt mồ hôi, hắn cũng cười khổ, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đúng là hoang đường tới cực điểm, chẳng lẽ hắn đang gặp ác mộng gì sao?
Phía trước cách đó không xa lóe ra kim quang, đại tăng lữ liếc mắt liền nhận ra là có kết giới bộ tộc Hữu Hồ, nơi này hẳn là địa phương của tộc nhân Quất Tử hồ.

Tình cảnh này, trong lòng đại tăng lữ đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác an toàn "Trở về", bất đắc dĩ buồn cười.

 
Chương 23: 23: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 23


๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Quất Tử hồ từng là một cái hồ nhỏ, nổi tiếng vì hình dạng giống như quả quýt.

Truyền thuyết nói hồ nước trong một đêm đã khô cạn, Quất Tử hồ đã biến thành đất bằng, còn bắt đầu ma quái, thường xuyên truyền ra tin đồn tiều phu thợ săn mất tích ở đây, nơi đây dần dần biến thành địa phương ít người lui tới.
Quả thật những thứ này là do bộ tộc Hữu Hồ ở Quất Tử hồ giở trò quỷ, khác với tộc nhân Phương Ngoại Sơn, tộc nhân Quất Tử hồ càng ở ẩn, không tiếp xúc quá nhiều với phàm nhân.

Trên thực tế, gần trăm năm nay đại tăng lữ cũng chưa tới nơi này.

Hắn vừa mới nhảy từ trên lưng chim cực lạc xuống, tiếp đón hắn là một đám người áo trắng, lão giả cầm đầu râu tóc bạc trắng, chòm râu thật dài rủ xuống tới hông.
Đại tăng lữ cười tủm tỉm hành lễ với hắn: "Tân Sửu trưởng lão, đã lâu không gặp, râu ngài càng ngày càng dài."
Năm đó vị trưởng lão này là người đầu tiên nháo nhào với trưởng lão Đinh Tuất, mặc dù Đại tăng lữ không trải qua sự kiện Tân Sửu trưởng lão mang theo một đám tộc nhân di chuyển đến Quất Tử hồ, nhưng hắn cực kỳ khâm phục quyết tâm của Tân Sửu trưởng lão.

Dù sao người dám phản nghịch với Đinh Tuất trưởng lão thật sự không nhiều lắm.
Tân Sửu trưởng lão chắp tay đáp lễ, thái độ rất là thân mật: "Tiểu Nguyên Trọng, chuyện Chiến Quỷ tới khiêu khích, đa tạ ngươi."
Đại tăng lữ cười nói: "Tân Sửu trưởng lão, tên đó đã là quá khứ bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đừng gọi ta như vậy nữa"
Tân Sửu trưởng lão thản nhiên nói: "Ngươi đi theo Đinh Tuất nhiều năm như vậy, cũng học được cách làm một bộ thần thần bí bí."
Đại tăng lữ kia như không nghe thấy.

Hắn đã sớm nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu áo trắng sau lưng Tân Sửu trưởng lão, lập tức cười như hoa, chân không chạm đất lướt qua cô nương như cây chèo gió, liên tục nói: "Tử Thanh tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, tỷ càng ngày càng xinh đẹp, có nhớ ta không?"
Tử Thanh cười vỗ vai hắn: "Ngươi đúng là bộ dạng cũ, một chút cũng không thay đổi."
"Tử Thanh tỷ tỷ lại thay đổi không ít." Đại tăng lữ hận không thể dính lên người nàng ta.


"Thay đổi như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra."
Tử Thanh thoải mái nắm tay hắn, nói: "Cái tính miệng nam mô bụng một bồ dao găm này còn chưa sửa, cũng được, nếu đã tới rồi, ở thêm mấy ngày, nói chuyện của Tử Phi cho ta biết, lần này còn chưa kịp nhìn thấy hắn, hắn đã chết rồi."
Nàng mặc dù đã cố gắng che giấu tâm tình, nhưng nói đến từ “chết”, vẫn nghẹn ngào một chút.
Đại tăng lữ không khỏi trầm mặc, chậm rãi đứng thẳng người, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Tử Phi là đệ đệ của Tử Thanh, thời điểm Tử Thanh theo Tân Sửu trưởng lão rời đi, Tử Phi còn nhỏ, được Đinh Tuất trưởng lão cố giữ lại.

Đại tăng lữ từ đầu đến cuối vẫn không quên được cái chết của Tử Phi, lại thêm Cơ Đàm Âm không hiểu sao lại không chết...!Nghĩ đến Cơ Đàm Âm, tâm trạng của hắn càng xấu đi.
Tử Thanh vội vàng kéo cánh tay hắn lại, cười nói: "Không liên quan tới ngươi, không cần tự trách.


Lần này ở thêm mấy ngày, phu quân vẫn luôn oán trách ngươi không đến thì không ai cùng hắn uống rượu."
Đại tăng lữ không có tâm tình nói đùa, miễn cưỡng ứng phó hai câu, theo mọi người vòng qua trung đình, đã thấy trên hồ nước nhỏ xây sáu tòa đài cao, trên đó có sáu tộc nhân đang liên tục thi pháp, không ngừng tăng cường kết giới bên ngoài.
Hắn nhìn về phía Tân Sửu trưởng lão cười khổ: "Nếu ta đuổi không kịp, trưởng lão đã dự định tăng cường kết giới để phòng ngự đám Chiến Quỷ kia sao?"
Mặc dù kết giới của hồ ly lợi hại, nhưng sáu Chiến Quỷ đồng thời gây khó dễ, kết giới làm dày cũng có thể đánh nát, nếu gặp phải loại hoàn mỹ Chiến Quỷ như Lệ Triêu Ương trăm năm khó gặp, kết giới không cứng hơn đồ sứ bao nhiêu.
Tân Sửu trưởng lão vuốt chòm râu dài trắng như tuyết, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngay cả ngươi mà cũng nghĩ tới chuyện này, ta lại không nghĩ ra? Lần này là vì đón ngươi, chờ khi ngươi đi ra, muốn tiến vào, chỉ sợ khó khăn."
Đại tăng lữ "Ồ" một tiếng, lúc này mới phát giác đó cũng không phải là kết giới phòng ngự mà bộ tộc Hữu Hồ thường chế tạo, giống như thật như giả, như mộng như ảo, mà nói là kết giới, ngược lại càng giống huyễn cảnh hơn, tính chất của nó ngược lại có chút tương tự với Vân Vụ trận xung quanh hoàng lăng Vãn Lan sơn, nhưng lại cao minh hơn nhiều so với Vân Vụ trận.

 
Chương 24: 24: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 24


"Tộc ta và Chiến Quỷ nhất tộc nhiều thế hệ bế tắc, nhưng nếu Đinh Tuất không khiêu khích thì cũng chẳng có nhiều chuyện như vậy." Tân Sửu trưởng lão thở dài một tiếng, "Mấy tầng kết giới này bất quá chỉ là kế hoãn binh, ngày khác nếu có Chiến Quỷ tìm được, cũng có thể dành thời cơ chạy trốn cho tộc nhân của Quất Tử hồ chúng ta."
Hắn thấy đại tăng lữ muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu được hắn muốn nói gì, lại nói: "Ta khác với Đinh Tuất, không thể có chuyện quy thuận Phương Ngoại Sơn.

Dã tâm của hắn quá lớn, mà ta chỉ mong hai chữ tiêu dao."
Đại tăng lữ sờ sờ bụng, nhìn hắn, đột nhiên cười lên: "...!Ta chỉ là muốn hỏi, có đồ ăn không? Ta đói bụng lắm rồi."
Tân Sửu trưởng lão cười ha ha: "Có! Ngươi đi theo ta."
*

Ngày xưa khi bộ tộc Hữu Hồ huy hoàng vô hạn có dáng vẻ gì, đại tăng lữ cũng không biết, ghi chép trong sách sử có chăng cũng chỉ là chữ viết trống rỗng.
Nhưng hoa tươi trước mắt như gấm, mùi thơm bao phủ, vầng sáng của Dạ Minh Châu chiếu khuôn mặt các cô nương như bạch ngọc, tiếng ca du dương uyển chuyển và tiếng ca uyển chuyển loáng thoáng, như thật như giả, vô số hoa sen khổng lồ rơi xuống như mưa rào.

Hắn liền cảm thấy, có lẽ bộ tộc Hữu Hồ thời kỳ huy hoàng chính là như thế này, vô ưu vô lự, tiêu diêu tự tại.

Đây là cảnh tượng sẽ không xuất hiện ở Phương Ngoại Sơn.
Tân Sửu trưởng lão đem rượu thanh đồng gọi là " túy sinh tử mộng tử" đưa cho hắn, rượu nồng đậm thuần hậu làm máu toàn thân đều muốn sôi trào, đầy bụng tâm sự dần dần rời đi xa, sự áy náy về cái chết của Tử Phi cũng chậm rãi nhạt đi.
Lời nói của Tân Sửu trưởng lão cũng trở nên xa xôi: "Tiểu Nguyên Trọng, chi bằng ở lại chỗ này đi.

Ngươi không còn nhỏ nữa, nên cưới một cô nương hợp ý, cho chúng ta thêm nhiều tộc nhân."
Đại tăng lữ cười tủm tỉm nhìn các cô nương xung quanh, quả thực mỹ nhân bộ tộc Hữu Hồ rất xinh đẹp, dưới minh châu ngắm mỹ nhân, càng là có một kiểu phong tình khác.

Hắn cũng yêu mỹ nhân, ai mà không yêu chứ? Hắn thích nhất là được lăn lộn trong lòng mỹ nhân.

"Nhưng mà nhiều mỹ nữ tỷ tỷ như vậy, ta cưới ai cũng sẽ tiếc nuối." Trong miệng hắn nói như không có hứng thú vui đùa, đem đầu gối lên trên chân một cô nương tộc nhân, thật mềm mại, thơm quá, hắn ngửa đầu nhìn vào mắt mỹ nhân, rực rỡ như sao, ôn nhu đa tình.
Trong đầu lại hiện lên thật lâu thật lâu trước kia, đôi mắt hắn nhìn thấy ở trên đài cao Thiên Thần kia, toàn bộ linh khiếu toàn thân hắn đều vì đôi mắt kia mà mở ra, hắn thậm chí không biết mình là xảy ra chuyện gì, cũng không tìm thấy một đôi mắt tương tự, không tìm được, toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ đều không có gì khác biệt, thời gian của hắn giống như vẫn luôn đứng ở trên đài cao, không có trôi qua.
Đương nhiên ngươi không tìm được—— trong lòng có một thanh âm lạnh nhạt trống vắng vang vọng, ngươi nhìn chính là Thiên Thần, ngươi tìm được bằng cách nào nữa?
Nhưng hắn từ từ lớn lên, chậm rãi có kiến thức, từ từ cũng bắt đầu nghi hoặc, ngày đó xuất hiện trên đài cao, thật sự là Thiên Thần sao?
Có lẽ loại nghi hoặc này chẳng qua là tự an ủi mình.
Đại tăng lữ tiếc nuối lại thỏa mãn trở mình, ôm eo mỹ nhân, bắt đầu chơi xấu: "Ta say rồi, ta muốn ăn nho."
Bên ngoài đột nhiên có một trận xao động mơ hồ, đại tăng lữ đang nhai nho say rượu mông lung mà vặn vẹo cổ nghe.

Có một tộc nhân thủ vệ đang nói rõ tình huống cho Tân Sửu trưởng lão: "Có người xâm nhập kết giới, nhưng cũng không phải là Chiến Quỷ, dường như là một nữ tử phàm nhân."
Đại tăng lữ sợ hãi liền nhảy dựng lên, làm rơi một đống nho trên quần áo rồi lại quay tròn cuồn cuộn trên mặt đất.

"Ta đi đây." Mặt hắn biến sắc.
Tân Sửu trưởng lão kinh ngạc: "Đi nhanh như vậy sao?"
Đại tăng lữ hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đã vọt ra ngoài mấy trượng, chỉ để lại một câu: "Đừng để cô gái kia tiến vào!"
Hắn vội vã tìm tới con chim cực lạc đang dùng cơm, hiển nhiên con linh cầm xinh đẹp cao ngạo này rất không thích bị người khác quấy rầy lúc ăn cơm, nhìn hắn mà thét lên đầy bất mãn.
"Lần tới mời ngươi uống thiên hạ vô song tửu tốt nhất!" Đại tăng lữ tình thế cấp bách đồng ý lung tung, "Mau bay đi cho ta!"
chim cực lạc rất không tình nguyện vỗ cánh, chậm rãi bay lên, còn chưa bay được mấy bước, đại tăng lữ đã nhìn thấy Cơ Đàm Âm ở phía sau, nàng lại cưỡi trên lưng một con cơ quan điểu quái dị, chậm rì rì đi theo phía sau mình.

 
Chương 25: 25: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 25


Nàng rốt cuộc là chuyện gì vậy! Đại tăng lữ da đầu đều cứng rồi, sờ s0ạng trong ngực nửa ngày, quân cờ ngọc không còn, ngược lại trong túi tiền có mấy thỏi bạc, lập tức không chút nghĩ ngợi, ném một thỏi ra ngoài, quả nhiên con quái điểu kia lại rơi xuống đất.

Vẫn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Đàm Âm lấy từ trong túi càn khôn ra một con chim cơ quan nhỏ lớn chừng bàn tay, đón gió nhoáng một cái biến thành lão đại, cưỡi lên ngựa tiếp tục đuổi theo gã không mệt mỏi.

Đại tăng lữ chỉ cảm thấy cơn ác mộng này phảng phất sẽ không ngừng, hắn lại ném thêm một thỏi bạc, chim cơ quan bị nện rơi xuống, hắn giục chim cực lạc tranh thủ thời gian bay đi, nhung bay được một đoạn, Đàm Âm triệu hồi ra chim cơ quan mới, tiếp tục đuổi theo phía sau, hắn lại tiếp tục ném bạc!
Sau đó! Sau đó hắn ném hết bạc.

Đại tăng lữ ngửa mặt lên trời thở dài, huýt sáo một tiếng, chim cực lạc im lặng đứng ở giữa không trung.

"Này!" Hắn cách thật xa, hô to với Đàm Âm ở phía sau: "Ngươi đi theo ta rốt cuộc là muốn cái gì?!"
Đàm Âm suy nghĩ một chút, trả lời rất chân thành: "Bảo hộ ngươi?"
"Ta không muốn ngươi bảo vệ!" Đại tăng lữ tức giận, có đại tăng lữ của bộ tộc Hữu Hồ lưu lạc đến mức được một tiểu cô nương phàm nhân bảo hộ, mặt mũi của hắn muốn thả đi đâu?
Đàm Âm tiếp tục suy nghĩ một chút, trả lời: " chiếu cố ngươi?"
"Ai cần ngươi chiếu cố!"
Đàm Âm lại tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng do dự hỏi: "Ta biết tu xe?"

"Ta sớm đã không cần xe nữa rồi.

" Đại tăng lữ lạnh lùng nói.

Đàm Âm vắt hết óc mà suy nghĩ: "Ta! " Nàng không nghĩ ra được điều kiện gì có lợi cả.

Đại tăng lữ lạnh lùng nhìn nàng, gió đêm rất lớn, mái tóc đen của nàng bị gió thổi xốc xếch, hai con mắt dưới mái tóc sáng như vậy, giống như! Hắc sắc bảo thạch.

Hắn trầm mặc một lát rồi đột nhiên mở miệng: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Cơ Đàm Âm, công tượng.

" Nàng trả lời rất nhanh.

"Ta không phải hỏi cái này.

" Hắn ta cười rộ lên, giọng điệu châm chọc: "Ngươi cũng rất biết giả ngu, ngươi biết ta hỏi cái gì chứ.

"
Đàm Âm im lặng lắc đầu, thật lâu sau mới nói: "! Ta sẽ không hại ngươi.

"
Nàng lật qua lật lại chỉ có mấy câu nói này sao? Đại tăng lữ trong lòng tức giận ngưng tụ, nói nàng có tâm cơ, nàng lại ngu xuẩn như vậy, làm việc không xinh đẹp, nói chuyện cũng không xinh đẹp; nói nàng không có tâm cơ, thân phận của nàng lại giấu diếm tốt như vậy, lúc trước hắn một chút cũng không nhìn ra nàng lợi hại như vậy.

"A! " Đột nhiên hắn kéo dài giọng, nở nụ cười, giọng nói mập mờ, "Ngươi thích ta rồi sao? Có thích ta không?"
Đàm Âm lắc đầu, lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt trong suốt.


"Đừng có thừa nhận, nữ nhân thích nhất chính là khẩu thị tâm phi.

" Đại tăng lữ cười ha ha, "Ngươi thấy mặt của ta, lại nhìn thân thể của ta, ngươi thầm mến ta, cái này có gì mà ngượng ngùng chứ?"
Cô vẫn không nói lời nào.

Đại tăng lữ tiêu sái vén mái tóc dài, thở dài nói: "Ta chỉ có thể đa tạ phiên tình ý này của ngươi, thật có lỗi, ta sớm đã có chủ tâm, ngươi tìm người khác đi.

"
Đàm Âm khẽ nói: "Xin cho ta đi theo ngươi, ta sẽ không hại ngươi.

"
Đại tăng lữ cười khổ, nhõng nhẽo cứng nhắc, đối với nàng đều vô dụng, hắn giết cũng không giết được nàng, chạy cũng chạy không thoát, hắn còn có thể nói cái gì?
"Đi theo ta, cả đời đi theo à?" Hắn hỏi.

Đàm Âm nói nhẹ như gió nhẹ: "Đúng vậy, cho đến cuối sinh mệnh của ngươi.

"
Đại tăng lữ "Ai u" một tiếng, vừa thở dài vừa cười: "Ta thật cảm động, lần đầu tiên có nữ nhân nói với ta lời này.


"
Nói xong, sắc mặt của hắn lại từ từ lạnh xuống, nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Thế nhưng ta không muốn cho ngươi đi theo, ngươi cút xa một chút, đừng để ta trông thấy, ta không muốn nhìn ngươi.

"
Hắn huýt sáo một tiếng, chim cực lạc hót dài một tiếng, rồi bay vào không trung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái Hòa là Thần Quân chưởng quản ngàn vạn ánh sao trong Thiên Hà, nghe nói dáng vẻ rất uy nghiêm lợi hại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn lại ngồi ở trên tảng đá bên bờ Thiên Hà thổi chong chóng chơi đùa.

Nàng đứng thật xa nhìn hắn, trong lòng không dám xác định thân phận của hắn.

Thần Quân trông có dáng vẻ gì nàng cũng không biết rõ, nhưng không phải là tùy tiện mặc một bộ trường bào lụa xanh, tóc tai bù xù nửa nằm ở trên tảng đá.



 
Chương 26: 26: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 26


Dưới chân hắn ngàn vạn ngôi sao bị Thiên Hà mây mù lượn lờ bao phủ, chiếu lấp lánh, giống như là mảnh vụn vàng rơi lên tơ lụa.
Hắn lập tức phát hiện ra nàng, tò mò nhìn nàng, ánh mắt trong suốt mà lại ôn hòa.
"Nào, lại đây." Thái Hòa vẫy tay với nàng, giống như bắt chuyện với một con mèo hoang nhỏ xa lạ.
Nàng trốn càng lúc càng xa, núp phía sau Trường Sinh thụ, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lánh hung quang.
Thái Hòa cười tủm tỉm không để ý tới nàng, há mồm thổi chong chóng sặc sỡ năm màu trong tay, vân lưu mỏng manh của thiên hà theo tiết tấu hắn thổi lên xuống quay cuồng, tinh hải chìm nổi, đẩu chuyển tinh di, làm người ta hoa cả mắt.
Đột nhiên từ trong Thiên Hà vọt ra một con cá cực lớn, màu sắc giống như máu tươi đỏ tươi, nó xinh đẹp ở trên không trung đánh cuốn, cái đuôi không khách khí hung hăng vẫy một cái, như là oán giận động tác thổi của hắn quấy rầy nó.
Rầm rầm, cái đuôi của nó rơi xuống một nhúm cát nhỏ màu vàng cực lớn, tí tách rơi xuống như mưa.

Ánh mắt nàng lại sáng lên, không phải ánh mắt đề phòng, mà là ánh sáng mà thợ thủ công nhìn thấy kỳ tài hiếm có trên đời.
Tinh sa trong thiên hà, đó là tài liệu chỉ xuất hiện trong thần thoại truyền thuyết, nàng khó tránh khỏi bắt đầu mơ màng nghĩ tới việc dùng nó để làm thứ gì kinh thế tuyệt luân.
Thái Hòa dùng ti nang thu thập tinh sa này, nghĩ một chút, đem ti nang đặt ở trên tảng đá, bản thân lại nhảy xuống, thổi chong chóng rời đi.
Nàng canh rất lâu, con mắt không dám chớp, xác định xung quanh quả thực không có ai, lúc này mới lặng lẽ chạy qua, đoạt túi tơ bỏ chạy.
Không ngờ sau lưng đột nhiên truyền ra một tiếng cười "Xuy", nàng thất kinh quay đầu lại, đã thấy Thái Hòa rõ ràng đã rời đi lại lúc nãy, giờ lại đang nửa nằm ở trên tảng đá xanh, cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Cẩn thận chút." Giọng hắn rất ôn hòa: "Đừng ham chơi rớt xuống sông, ta không vớt lên nổi."
*
Đàm Âm mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là bầu trời giăng đầy mây đen, trời đã sớm sáng.
Thân thể này hẳn đã chết, nhưng nàng vẫn sẽ nằm mơ, vì sao?
Chỉ sợ không ai có thể trả lời vấn đề này.
Đàm Âm đứng dậy phủi phủi bụi đất, nàng cũng không nghĩ tới mình sẽ ngủ ngoài núi rừng, thế mà lại quên thả một cái Linh Lung Ốc ra, ngày hôm qua là ngủ như thế nào?
Nàng xa xa đi theo đại tăng lữ bay phía sau, hắn dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, nàng cũng dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, hắn đứng dậy tiếp tục bay, nàng cũng đứng dậy tiếp tục bay, dù sao cũng không để cho hắn trông thấy mình.


Bay bốn ngày bốn đêm như vậy, hai người đều không ngủ được, đại tăng lữ về sau cưỡi trên chim cực lạc rõ ràng bị lệch lệch, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đêm qua sức chống đỡ của hắn đã đến cực hạn, hắn thở phì phò rồi nhanh chóng hạ xuống đất, nhóm một đống lửa, giống như là muốn ăn ngủ ở trần .
Đàm Âm trốn ở một nơi bí mật gần đó, thấy hắn nhắm vào một con thỏ hoang, nàng lập tức ra tay hỗ trợ.

Bên trong Túi Càn Khôn phần lớn là các loại công cụ chứa khí giới của nàng, nàng lấy ra tên nỏ nhỏ, lắp đầy châm đồng, vô thanh vô tức đem tất cả những con thỏ có thể tìm được trên sườn núi ghim thành thuốc tê, như vậy khi bắt hắn liền không phí sức chút nào.
Bất quá hình như hắn cũng không cao hứng với cục diện này, sau khi gặp con thỏ thứ mười bị tê, đại tăng lữ buông tha, hái chút quả dại ăn sống lung tung, ăn xong ngả đầu liền ngủ, cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đàm Âm đành phải tìm một mảnh đất bằng cách hắn không xa, ngồi trên mặt đất ngẩn người.
Nam nhân nàng gặp trong đời thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lúc làm người, bản thân Cơ gia nhân khẩu quá đơn bạc, đến độ tuổi nàng hơi hiểu chuyện, người sống chỉ còn nàng và cha già của nàng.


Sau này...!Gặp phải là Thái Hòa cùng với mấy vị Thần Quân khác.
Thái Hòa tính cách hiền hòa, mấy vị Thần Quân khác vốn tiếp xúc không nhiều lắm cũng tiêu sái một mình một phái, không một ai như đại tăng lữ giảo hoạt khó chơi này, đã đa nghi, lại cảnh giác, gặp phải người không thể giải quyết lập tức chạy, hoàn toàn không thể tiếp cận.
Buổi tối gió mát núi rừng ập đến, xen lẫn các loại côn trùng không biết tên, Đàm Âm cúi đầu đếm kiến trên mặt đất, những sinh linh nhỏ yếu ớt này vội vàng chuyển nhà, nói vậy ngày mai sẽ có mưa.

Được rồi, ngày mai, ngày mai, con hồ ly đại tăng lữ này lại muốn đi dạo hướng nào nữa đây?

 
Chương 27: 27: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 27


Nàng nghĩ tới cảm thấy buồn ngủ, không biết là gió núi này thổi quá thoải mái, hay là do mùi hương do gió đưa tới quá dễ ngửi.
Hương khí...?
Đàm Âm quay đầu lại, đã thấy đại tăng lữ vốn nên ngủ dậy, trong tay gã đang cầm một lư hương nho nhỏ, đang đổ thêm hương vào bên trong, hương liệu kia không biết làm từ cái gì, sau khi đốt lên bốc ra khói xanh cực kỳ ngọt ngào ôn hòa, gió núi đem hương khí đưa đến chỗ nàng, tuy rằng đã nhạt đi rất nhiều, nhưng xa xa, ngược lại càng thêm tiêu hồn thực cốt.
Nghe nói bộ tộc Hữu Hồ chuyên chế hương liệu, mặc dù nàng chỉ làm cho đại tăng lữ vài ngày ngắn ngủi, nhưng chuyện bình thường trên người bọn họ đều mang theo hương lô hương liệu nàng hiểu rất rõ.

Hắn đi đường bốn ngày bốn đêm, phong trần mệt mỏi, lúc này đốt hương thơm cũng là chuyện bình thường.

Đàm Âm ngáp một cái, hoàn toàn không cách nào chống đỡ được sự bao bọc của mùi hương kia, bị vây đến mắt cũng không mở ra được, ngay cả một tia cảnh giác cũng chưa kịp, liền chìm vào mộng đẹp.
...!Cho nên, thật ra nàng vẫn là bị hồ ly giảo hoạt kia đẩy một cái.
Tiên nhân há sẽ đói khát mệt mỏi? Dù có, cũng không nên ngắn ngủn bốn ngày bốn đêm đã không chống đỡ nổi, nàng kinh nghiệm không đủ, lại để hắn bỏ chạy.
Đàm Âm đi đến mảnh đất bằng phẳng mà đại tăng lữ ngủ lại tối hôm qua, đống lửa gã đốt lên đã tắt từ lâu, người đi hỏa diệt, chắc hẳn đêm qua lúc nàng vừa ngủ thì đã bỏ chạy.
Thực sự là khó chơi, Đàm Âm âm thầm lắc đầu.
Trên mặt đất rải rác một ít hạt phấn màu đen cực kỳ nhỏ, nàng xoay người nhặt lên, đặt ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi —— chính là mùi hương hôm qua.
Lúc này sắc trời không tốt, chắc là rất nhanh phải mưa, thừa dịp mùi còn đậm, nàng phải mau chóng tìm được bóng dáng của đại tăng lữ.
Đàm Âm từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái hộp to bằng bàn tay, mở nắp hộp ra, bên trong là một cái lồ ng nhỏ cực kỳ tinh xảo, trong lồ ng còn có một con chim so với ngón út còn nhỏ hơn toàn thân xanh biếc.

Nàng đem những hương liệu nhỏ bé vụn kia từng hạt từng hạt chậm rãi đút cho nó ăn, con chim nhỏ này lập tức hưng phấn hẳn lên, phát ra tiếng hót thanh thúy, cánh chim vỗ, đầu chuyển hướng phía nam, mỏ chim nhọn hoắt buồn cười hướng về phía đó.
Là bay về phía nam? Đàm Âm cưỡi cơ quan điểu, đi theo cùng một phương hướng.

*
Tự do rồi! Tự do rồi!
Đại tăng lữ tâm tình khoái trá cưỡi trên lưng chim cực lạc, giờ phút này trời âm u cũng không thể ảnh hưởng tâm tình tốt của hắn, hắn rốt cục bỏ qua nữ nhân quái dị kia! Cái gì gọi là thần thanh khí sảng?! Cái gì gọi là hãnh diện?! Cái gì gọi là tiêu diêu tự tại?! Hắn cảm giác mình giờ phút này hoàn toàn minh bạch câu nói của tăng lữ Tân Mão tiêu diêu tự tại kia!
Kế tiếp sẽ đi đâu? Vấn đề này hắn quả thực không muốn nghĩ, tùy tiện đi nơi nào! Chỉ cần là không có Cơ Đàm Âm, chính là địa phương tốt.
Hắn bay loạn trong núi rừng không bờ bến hơn nửa tháng, trong chốc lát đi về phía nam, một hồi lại đi về phía tây, một hồi lại đi về hướng đông, thẳng đến khi xác định sau lưng quả thực không có người đi theo, mới sai chim cực lạc chậm rãi bay về phía tây.
Chuyện của Cơ Đàm Âm không thể bỏ qua như vậy, nếu tra không ra, hắn dứt khoát tự mình tra.
Lên núi Bạch Đầu là chuyện của bốn canh giờ sau, đại tăng lữ còn chưa bay đến đỉnh núi đã cảm thấy từng giọt mưa rơi tí tách trên mặt đất, mưa rơi khá lớn.

Hắn ngẩng đầu nhìn, nửa đỉnh núi của Bạch Đầu sơn đều bị mây khói bao phủ, đây là cảnh tượng chưa bao giờ thấy qua.

Bạch Đầu Sơn là nơi Mi Sơn Quân vượt qua thiên lôi kiếp tọa hóa thành tiên, nơi này từng ngọn cỏ cây cối, thời tiết biến hóa nhiều loại, đều có liên hệ ngàn tơ vạn sợi với Mi Sơn Quân, trong trời mưa to như vậy chẳng lẽ gần đây Mi Sơn Quân không vui?
chim cực lạc hiển nhiên không thích cảm giác bị mưa dầm thấm ướt, nó thét dài một tiếng, vỗ cánh nhanh như chớp chạy lên đ ỉnh núi.
Tình huống trên đỉnh núi giống như càng bết bát hơn...!Đại tăng lữ nhảy xuống, quan sát xung quanh, hắn nhớ rõ bên kia hình như nguyên bản có một cái cầu gỗ nhỏ? Làm sao...!làm sao cầu gỗ không còn, biến thành một con sông? Loại hoa trước cửa bị mưa đánh cho ủ rũ, bộ dáng tùy thời có thể rơi xuống.

 
Chương 28: 28: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 28


Đại tăng lữ một bụng nghi vấn, giơ lên gậy gỗ gõ gõ trống, đợi cả buổi, mới có hai cái Linh Quỷ mặt như đưa đám mở cửa, vừa thấy có một nam nhân xa lạ đứng ở cửa, Linh Quỷ Giáp không chút khách khí nói: "Chủ nhân nói, mấy ngày gần đây không gặp khách, mời trở về đi.

"
Đại tăng lữ cười nói: "Ngay cả ta cũng không gặp sao?"
Hai linh quỷ nhìn hắn một hồi lâu, phát hiện sau lưng hắn có một con chim cực lạc cực lớn hoa lệ, Linh Quỷ Ất mới kinh hô: "Ngài, ngài hẳn là có đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ! Lại thay đổi khuôn mặt? Thiếu chút nữa không nhận ra!"
Đại tăng lữ nhìn xem mưa to trên đỉnh đầu tí tách rơi không ngừng, ngạc nhiên nói: "Nơi đây sao lại có mưa? Mi Sơn đã xảy ra chuyện gì?"
Đám tiểu linh quỷ bĩu môi lẩm bẩm: "Còn không phải là vì Tiểu Mi gì đó kia! "
Tiểu Mi? Người nào? Hình như cái tên rất quen thuộc? Đại tăng lữ càng kỳ quái, theo các Linh Quỷ tiến vào sân, nhưng thấy đường nhỏ đều bị nước bao phủ, hoa tươi đã từng mở đầy sân đều héo rũ, tử khí trầm trầm ở Mi Sơn cư, dường như hậu viện bên kia đang chìm trong nước, đám Linh Quỷ cầm ô ở bên kia vội vàng quét nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô, chắc là bị nước bắn trúng hóa thành nguyên hình giấy trắng.

"Đại tăng lữ điện hạ! " dẫn người tới hậu viện, đám tiểu linh quỷ cẩn thận nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngài đừng ở trước mặt hắn nhắc tới Tân Mi cái tên này, bằng không Mi Sơn cư thật sự sẽ bị dìm ngập.


"
Đại tăng lữ đảo tròng mắt đáp ứng, đẩy cửa ra, chỉ thấy đầy đất đầy bầu rượu chén rượu, trong phòng mùi rượu ngút trời, Mi Sơn Quân nửa tỉnh nửa mê tựa vào trên bàn thấp, trong tay còn ôm một bầu rượu, mắt thấy sắp rơi xuống đất.

Đại tăng lữ cười mỉm đi tới ngồi đối diện hắn, há miệng nói câu đầu tiên: "Thì ra ngươi thật thích tiểu nha đầu phàm nhân Tân Mi kia?"
Mi Sơn Quân trong lúc mông lung chợt nghe thấy hai chữ Tân Mi, ngực liền đau, há miệng gào khóc lên.

Đại tăng lữ cười ha ha: "Hóa ra là thật?"
Hắn đỡ cằm hồi tưởng lại đủ loại mà mình cùng Tân Mi tiếp xúc, ừm, tiểu nha đầu lớn lên không tệ, nhưng cái tính nết kia, chỉ sợ không ai dám ăn hết.

"Ngươi ngươi ngươi! " Mi Sơn Quân vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn người cười cực kỳ gợi đòn này, vừa thấy là đại tăng lữ, tiếng khóc của hắn lập tức yếu đi.

Hắn cùng đại tăng lữ kết giao cũng không nhiều, không giống Phó Cửu Vân Chân Hồng Sinh không kiêng nể gì, huống chi thân phận người này là đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ, huyết thống cao quý, Mi Sơn Quân không dám vô lễ, lập tức ngừng tiếng khóc, chắp tay trước ngực, mang theo giọng mũi hành lễ: "Đại tăng lữ điện hạ hôm nay sao lại có thời gian đại giá quang lâm?"
Đại tăng lữ cười nói: "Lúc rảnh liền tới thăm ngươi, lại không ngờ ngươi vì tình cảm mà nhốt mìni uống rượu giải sầu, không bằng ta cùng ngươi uống hai chén?"
Mi Sơn Quân cười khổ nói: "Ngài! Ngài cũng muốn chê cười ta! "
"Cũng không phải vậy.

" Đại tăng lữ khoát khoát tay, cười khẽ: "Tương tư khắc cốt, nhân chi thường tình, ta cần gì chê cười ngươi.

Chỉ là người một mình uống rượu, một mình khóc như vậy cũng không phải là biện pháp hay, nếu khóc tiếp, Bạch Đầu sơn liền muốn sôi trào.


"
Mi Sơn Quân thở dài một tiếng, nửa ngày không nói lời nào.

Đám Linh Quỷ tay chân lanh lẹ thay rượu, đại tăng lữ nâng chén nhìn hắn, nói: "Nghe nói tìm ngươi làm việc, cần phải dựa vào tửu lượng để thắng ngươi, phải như vậy không?"
Mấy phần ý rượu mông lung kia của Mi Sơn Quân lập tức tỉnh lại, ngạc nhiên nói: "Ngài muốn tìm ta làm việc?"
"Ừm! " Đại tăng lữ trầm ngâm một lát, lại nói: "Trong tộc rất nhiều rượu ngon, chỉ là ta đi ra vội vàng không mang theo mấy hũ, sách chưng cất rượu cũng không ở trong tay, chỉ có thể uống với ngươi mấy chén.

"
Rượu ngon của bộ tộc Hữu Hồ đều đã từng cung phụng Thiên Thần! Mi Sơn Quân nhớ tới mấy vò "Túy sinh mộng tử" Phó Cửu Vân từng mang cho hắn, nhất thời hai mắt tỏa sáng, rượu trong tay lập tức biến thành cặn bã đáng khinh.

.


"Không sao không sao!" Hắn hận không thể nắm chặt tay đại tăng lữ: "Lần tới dùng hai vò Túy Sinh Mộng Tử bổ sung cũng được rồi! Ngài muốn tra cái gì? Cứ nói đi!"
Đại tăng lữ không biết nên khóc hay cười, dùng ngón tay chấm rượu xanh biếc, ở trên bàn chậm rãi viết ba chữ: Cơ Đàm Âm.

"Điều tra nữ tử này một chút.

"
Mi Sơn Quân há to miệng, khó xử nhìn hắn: "Thiên hạ biết bao người trùng tên! chuyện này! "
"Không tra được?" Đại tăng lữ cười như không cười đứng dậy: "Vậy ta cáo từ.

"

 
Chương 29: 29: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 29


"Chờ đó! Ta lập tức điều tra!" Mi Sơn Quân thật sự không nỡ bỏ hai vò Túy Sinh Mộng Tử kia, lập tức kêu con Ô Nha nhỏ ra lệnh cho nó đi một chuyến tới tộc Kim Xà, mượn thiên thư của bọn chúng để tra xét.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nữ, Cơ Đàm Âm, từ trên xuống dưới một ngàn năm.

Trong thiên hạ, nữ tử này có tổng cộng năm mươi vạn ba ngàn năm trăm hai mươi tư người.

Mười lăm đến hai mươi tuổi, loại bỏ hơn phân nửa.


Người phụ cận Nguyên thành, loại bỏ mười tám phần, nhân số còn lại vẫn như cũ rất khả quan.
Mi Sơn Quân chỉnh lý đến tay chân bủn rủn, cái này cũng thôi đi, đáng sợ là, hắn lật lại lật, rõ ràng tìm không ra nữ tử hoàn toàn phù hợp điều kiện của đại tăng lữ kia.

Càng đáng sợ hơn chính là, thiếu nữ Nguyên thành dựa theo điều kiện của đại tăng lữ kia, vốn tên không phải Cơ Đàm Âm, cũng không phải công tượng thế gia, trên Thiên Thư thậm chí rõ ràng viết rõ: Nữ nhân này, tuổi mười tám.
Mi Sơn Quân lau mồ hôi đầy đầu, đưa Thiên Thư cho đại tăng lữ, cẩn thận hỏi: "Ngài xem, có phải ngài nhớ sai tên rồi không? Là nàng ấy sao?"
Đại tăng lữ xem đi xem lại, thẳng đến khi nhìn thấy bức họa góc trái, không khỏi "Ồ" một tiếng.
Sẽ không sai, trên bức họa đúng là người Cơ Đàm Âm, người mà hắn biết kia, nhưng nàng không phải tên Cơ Đàm Âm, cũng không phải công tượng, hơn nữa mười tám tuổi liền bệnh chết rồi.
Nói như thế, chỉ có khả năng mượn xác hoàn hồn này, trách không được, không dò ra sơ hở.
Cơ Đàm Âm mà y quen là một công tượng, hơn nữa kỹ thuật dường như tương đối tinh xảo, có Túi Càn Khôn, tay trái của y không gi ết chết được nàng...!Đại tăng lữ đột nhiên mở miệng nói: "Đây là danh sách trên dưới một ngàn năm, có sớm hơn không?"
Mi Sơn Quân chân cũng mềm nhũn, thở dài: "Tối đa chỉ được năm ngàn năm."
"Túi càn khôn là do ai chế tạo có thể tra ra không?"
Mi Sơn Quân lắc đầu: "Đó là do thượng cổ thợ thủ công tạo nên, tài liệu sau đại chiến Thần Ma đã bị hủy, Thiên Thư cũng không có ghi chép, chuyện của thời thượng cổ, thiên hạ không ai có thể tra được."
Đại tăng lữ không khỏi trầm ngâm, một lúc sau bỗng nhiên cười, thấp giọng nói: "Thôi được, đến đây thôi."
Mi Sơn Quân sắp khóc rồi, hắn mất tròn mười ngày, không ăn không uống, ngủ không ngủ tra xét đồ vật cho đại tăng lữ.


Kết quả lại đều không tra được gì, mười ngày chẳng phải là làm không công rồi sao? Thanh danh Mi Sơn Quân của lão cũng chỉ là chuyện nhỏ, hai vò Túy Sinh Mộng Tử mới là chuyện lớn.
"Hai vò Túy Sinh Mộng Tử , ta sẽ nhờ người đưa tới." Đại tăng lữ nhìn thấu tiểu tâm tư của hắn, không khỏi cười càng vui vẻ, "Chung quy vẫn có chút manh mối, đa tạ ngươi."
Sắc mặt Mi Sơn Quân nhất thời như trời sau cơn mưa, mi sơn cư trước đó mưa rơi tí tách rơi rốt cục đã bắt đầu trong sáng, trên ao sen xuất hiện một đạo cầu vồng, đám tiểu Linh Quỷ líu ríu khoa tay múa chân cảm thấy thật may mắn.
Đại tăng lữ dắt chim cực lạc ra khỏi cửa lớn Mi Sơn cư.

Sông lớn tràn bờ trước cửa biến mất, lộ ra cây cầu gỗ giấu ở phía dưới.

Bên cầu nở đầy hoa tươi, mùi thơm ngào ngạt.
Hắn nhìn xung quanh, quay đầu lại cười nói với Mi Sơn Quân: "Tuy không biết vì sao ngươi lại thương tâm, nhưng ngày sau chớ có u sầu như vậy, nếu không đã phụ cảnh đẹp này rồi."
Mi Sơn Quân không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, kỳ thật hắn chỉ tìm Tân Mi thổ lộ thì vừa vặn bị vị Chiến Quỷ tướng quân kia đụng phải mà thôi.


Phó Cửu Vân từng nói, thích một người thì phải cho nàng biết, hắn lấy hết dũng khí nói với Tân Mi, tuy rằng kết quả có vẻ không được như ý, nhưng Tiểu Mi đã được hạnh phúc, mặc dù hắn lên cơn thần kinh gào thét hai trận, đáy lòng đến cùng vẫn cao hứng cho nàng.
"Ít nhất..." Đại tăng lữ than nhẹ một tiếng, "Ít nhất nàng chân thực tồn tại, sống ở một nơi ngươi có thể nhìn thấy được...!Thôi, ta đi đây, bảo trọng, Mi Sơn."
Hai câu cuối cùng của Đại tăng lữ đầy thâm ý, Mi Sơn Quân đưa tiễn hắn, khép cửa lại suy nghĩ rất lâu cũng không có nghĩ ra là ý gì, đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ vốn luôn thần thần bí bí như vậy.
*
Hiện giờ, muốn đi đâu đây?
Đại tăng lữ cưỡi trên lưng chim cực lạc, dõi mắt nhìn về phía xa, phương xa trời cao mây nhạt, gió hạ ấm áp thổi vào mặt, thiên hạ to lớn, hắn lại nhất thời không biết nên đi nơi nào, sự hưng phấn trước đó vứt bỏ Cơ Đàm Âm sớm đã biến mất.

 
Chương 30: 30: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 30


Chuyện Cơ Đàm Âm không tra ra manh mối, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Từ khi thiếu niên, hắn liền đi theo Đinh Tuất trưởng lão, bởi vì hắn có một bàn tay trái không gì không phá được, Đinh Tuất trưởng lão muốn bồi dưỡng hắn thành lưỡi đao sắc bén nhất của bộ tộc Hữu Hồ.

Hắn học rất nhiều thứ không vẻ vang gì, cũng làm rất nhiều chuyện không vẻ vang gì, dẫn đến tăng lữ Tân Mão nhìn thấy hắn xuất mã chỉ có lắc đầu thở dài.
Hắn nhất định phải đa nghi, có quá nhiều người có lòng bất chính với Hồ bộ tộc, càng nhiều người h@m muốn tay trái của hắn hơn, chỉ cần có một tia lơi lỏng, có bộ tộc Hữu Hồ sẽ gặp tai nạn.

Vì Thiên Thần, vì gặp lại Thiên Thần, bọn họ phải trả giá tất cả...!những điều này đều là trưởng lão Đinh Tuất dạy dỗ hắn.
Thế nhưng hắn càng ngày càng mệt mỏi, đôi mắt như hắc bảo thạch trong mộng kia, cách hắn càng ngày càng xa, xa dường như thật sự chỉ có thể là một giấc mộng, hắn thậm chí hoài nghi trên đài cao là một giấc mộng của chính hắn.
Những năm này, rất nhiều tộc nhân bên cạnh hắn chết đi, trong đó có rất nhiều tộc nhân rất trẻ tuổi, bao gồm cả Tử Phi.


Bọn họ đều không đáng chết, Đinh Tuất trưởng lão không tỏ vẻ gì, hắn lại chậm rãi không thể tiếp nhận, ánh mắt tăng lữ Tân Mão nhìn hắn trước khi chết hiện lên ngày càng rõ ràng.
Sau đó Đinh Tuất trưởng lão hạ lệnh tru sát Lệ Triêu Ương và Tân Mi.

Lệ Triêu Ương là ai hắn rất rõ ràng, Tân Mi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, bởi vì gả cho nhi tử của Lệ Triêu Ương, Đinh Tuất trưởng lão muốn hắn dùng việc này để chọc giận Quỷ tộc, để đẩy tranh đấu lên tối đa.
Hắn không muốn hoàn thành mệnh lệnh này, hắn quá mệt mỏi rồi.
Cứ như vậy rời đi cũng tốt, mặc kệ đi nơi nào, mất đi tay trái của hắn, Đinh Tuất trưởng lão cũng không dám quá làm càn.
Về phần Cơ Đàm Âm...!Đại tăng lữ lại nhìn nhìn xung quanh, núi xanh biêng biếc, ánh mặt trời vạn trượng, bóng dáng nàng đuổi theo hắn đã không còn
Rốt cuộc nàng là ai? Thiên Thư không tra ra, Hàn Băng cũng không đông được, hắn tra xét nàng, từ lúc bắt đầu nghi ngờ, đã chậm rãi biến thành lòng hiếu kỳ, chẳng lẽ nàng cũng giống Phó Cửu Vân, là một lão quỷ?
Đại tăng lữ cưỡi chim cực lạc bay không có mục đích, đáy lòng loáng thoáng có chút hối hận, nếu như Cơ Đàm Âm ở chỗ này, hai người bọn họ một người đuổi một người chạy, chắc hẳn có chút ý tứ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn vội vàng ném đi ý nghĩ đó, cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
*
Duyện Đô tháng tám đã là không khí quang đãng cuối thu, đô thành Trần Thương quốc - đại quốc phương bắc này, mặc dù không có khí phái như Cao Đô của Thiên Nguyên quốc, nhưng lại là một chỗ nhân yêu tiên hỗn tạp nhất.
Trần Thương quốc địa thế hiểm trở, xung quanh là núi non trùng điệp mênh mông vô bờ, bao nhiêu tiên nhân động thiên trong núi mở, thành tiên gia phúc địa, trong núi càng có vô số linh thảo trân quý linh cầm dã thú hiếm có, ngay cả Tân Tà Trang nuôi dưỡng linh cầm linh thú nổi danh nhất kia cũng có phân bộ ở đó, cho nên khi đại tăng lữ cưỡi chim cực lạc hoa lệ cao quý đáp ở trước cửa một quán trọ nào đó của Duyện Đô, tiểu nhị ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một cái, hết sức trấn định.
"Vị tiên nhân này, hiện tại khách đi3m chúng ta đang hoạt động, nếu như ngài vào ở phòng trọ chữ Tiên thượng đẳng, phí phòng một ngày là một lượng bạc, ở đủ ba ngày có thể giảm một ngày chính là hai lượng bạc, nếu như ngài ở mười ngày nửa tháng, ưu đãi càng nhiều đếm không hết.

Ngoài loại này, chúng ta còn có phòng trọ chữ Tiên nhất đẳng, phòng khách hạng hai các hạng ưu đãi, hoan nghênh ngài lựa chọn."
Tiểu nhị bình tĩnh đưa cho Đại tăng lữ một quyển sách nhỏ chế tác thập phần tinh mỹ, phía trên là đủ loại phòng khách từ Tiên tự hào đến Yêu Tự hào.
Đại tăng lữ vô thức sờ lên túi tiền —— trống không! Hắn thống khổ nhớ tới bản thân tối hôm đó vì né tránh Cơ Đàm Âm, đem bạc trên người ném ra ngoài đập cơ quan điểu của nàng.

Hắn sờ sờ trong ngực rất lâu, lại sờ sờ tay áo, sờ sờ tóc, lại đem giày cởi ra nhìn, thật sự không tìm ra nửa điểm đồ vật có thể bán lấy tiền, cuối cùng hắn trấn định mà sửa sang lại ống tay áo, ở trong ánh mắt khinh bỉ của tiểu nhị dắt chim cực lạc đi xa.
Đây mới là một văn tiền làm khó đại tăng lữ, hắn chưa từng trải qua cuộc sống không có tiền, chẳng lẽ hắn phải giống như những tiểu tiên nhân tiểu yêu quái bất nhập lưu kia, dùng rễ cây lá cây biến thành bạc lừa gạt phàm nhân hay sao?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện, lúc này đã gần đến giờ cơm trưa, các loại đồ ăn ở đầu đường hương vị phiêu đãng vạn dặm, con sâu thèm ăn của hắn đều bị câu đi ra ngoài, chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, vừa khéo đối diện có một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, canh thịt trâu hầm, quả thực thơm không có thiên lý, đại tăng lữ thuận tay giật xuống hai cọng lông chim của chim cực lạc, trong ánh mắt bất mãn lẫn khinh bỉ của nó, đem hai cọng lông chim kia biến thành bạc.
"Ông chủ, cho hai bát đồ ăn." Đại tăng lữ thong dong đưa bạc cho ông chủ trông có vẻ già mắt mờ.
Lão bản cười ha hả, từ trong lòng lấy ra một cái kính lưu ly khảm nạm tử đồng, nhìn thỏi bạc vài lần, ngay sau đó mặt đầy giận dữ, một tay đem bạc trả lại, cả giận nói: "Tên tiên nhân vô sỉ này! Rõ ràng dùng lông chim để lừa lão hán ta!"
Đại tăng lữ nhất thời trợn tròn mắt, hiện tại phàm nhân đều lợi hại như vậy? Hắn, hắn làm sao nhìn ra đó là bạc giả? Mảnh kính nhỏ kia là thần khí gì hắn không biết sao?!
"Nhìn qua tuổi còn trẻ, lại có thể làm loại chuyện xấu này..." Người qua đường lẩm bẩm.
"Thuộc hạ dắt một tọa kỵ xinh đẹp như vậy không biết là tiên nhân nhà ai, tại sao lại như vậy..." Người qua đường bô bô.
"Lần trước cũng có con hầu yêu dùng lông khỉ biến bạc gạt người, ài, thế đạo thay đổi, lòng người không còn như xưa!" Người qua đường vô cùng cảm khái.
Đại tăng lữ mặt không biểu tình, dắt chim cực lạc chậm rãi lại đi.
Thiên hạ to lớn, hắn thậm chí không có lấy một đồng bạc để ăn, tiêu điều, nghèo túng biết bao!
Đi tới chỗ ngoặt, hắn yên lặng thay đói bụng lau nước mắt.
Dưới vạt áo bỗng nhiên bị thứ gì đó nhẹ nhàng túm lấy, đại tăng lữ quay đầu, đã thấy một con chó vàng nóng bỏng nhìn hắn chằm chằm, bên cạnh móng vuốt của nó đặt một cái túi vải nhỏ, bên trong căng phồng không biết chứa cái gì.

Đại tăng lữ nhìn con chó một chút, lại nhìn túi vải, lại nhìn con chó, đột nhiên phát hiện con chó này hình như có cái gì không đúng.
Hắn nắm chặt móng vuốt của Hoàng Cẩu, cảm giác cầm vào tay không phải là da lông động vật ấm áp —— đây là một con chó cơ quan sao?! Lại làm giống như thật đến vậy!
Chẳng lẽ trong túi vải này...
Đại tăng lữ vội vàng mở túi ra, quả nhiên bên trong có không ít hơn năm thỏi bạc, chính là buổi tối hôm đó hắn dùng để ném mấy con chim cơ quan kia.
Hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn xung quanh, chỉ thấy trong một con hẻm nhỏ ở rất xa, góc áo màu xanh của Cơ Đàm Âm chợt lóe lên, nàng trốn ở sau gốc cây đầu hẻm, chỉ lộ ra hai con mắt, lát thì nhìn hắn, lát sau lại xem bạc trong tay hắn.
Đến cuối cùng, hắn vẫn là không né tránh nàng, nàng một mực trốn ở chỗ tối đi theo sao?
Đại tăng lữ nắm bạc trong tay, không biết vì cái gì chỉ muốn cười, hơn nữa hắn thật sự cười.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Đàm Âm, một mặt cười một mặt thở dài, mở miệng: "...!Được rồi, ăn đồ ăn chay không?"


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom