Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Những Ngày Du Lịch Cùng Idol

Chương 20: 20: Thay Đổi 1


Chưa nói đến việc ném thẳng balo cho một trong những khách mời đồng hành, nhưng ầm ĩ một phen để thể hiện mình yếu đuối thì chắc chắn sẽ có đấy.

Nhưng không ngờ rằng lúc này không biết Thời Tiểu Ngư đang suy nghĩ cái gì, vậy mà không nghe được lời ông ấy nói.

Sau khi ông ấy ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Thời Tiểu Ngư mới hoàn hồn lại, giọng nói nhỏ nhẹ đáp một câu: "Không mệt ạ.

"PD Trương vô thức nhìn cô nhiều hơn, trong mắt ông ấy hiện lên vài phần nghi ngờ.

Nhưng rất nhanh, đầu óc ông ấy nhanh chóng xoay chuyển: "Ha ha, đây là lần đầu tiên ba người tham gia chương trình tương tự, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, không có trợ lý ở bên cạnh nên phải tự mình giải quyết mọi chuyện cần thiết.

Ví dụ như hành lý của ai tương đối nặng, mọi người cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu đã là một đội, vậy thì phải chăm sóc lẫn nhau đúng không?"Ba người nghe ông ấy nói vậy, đều khẽ gật đầu.

Đi ra ngoài du lịch, tất cả phải dựa vào chính bọn họ, nếu gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể dựa vào những người bạn đồng hành xung quanh mình.


Sau khi Thời Tiểu Ngư nghe thấy những lời của PD Trương, cô vô thức nhìn sang Kính Gia Uyên.

Kính Gia Uyên mặc một bộ quần áo sạch sẽ đơn giản, vác một chiếc ba lô thể thao trên lưng, trên tay còn kéo theo một chiếc vali.

Cái ba lô kia… có nặng không?Ánh mắt Thời Tiểu Ngư chuyển động, nhưng cuối cùng không nói đến việc giúp đỡ.

Không nói đến việc hiện tại bọn họ cũng không quen biết, cô đưa ra đề nghị này quá đột ngột, có vẻ như có hơi khó hiểu.

Hơn nữa, hiện tại đang ghi hình, danh tiếng của nguyên chủ vốn đã không tốt, cô mà nói đề nghị này ra, ngược lại sẽ thành có ý khác, truyền ra ngoài bị người khác bàn tán cũng không tốt cho Kính Gia Uyên.

Kính Gia Uyên! luôn ghét những chuyện phiền phức như này nhất.

Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư không nhịn được khẽ mím môi.


Ánh mắt của cô, lại thu hút sự chú ý của một số người xung quanh.

Khóe môi của PD Trương lặng lẽ nở nụ cười nhẹ khi nghĩ tới kế hoạch thành công được mấy phần, biểu hiện của Thời Tiểu Ngư là kiểu không thể chịu đựng được một chút khổ cực nào, mà chỉ cần có ngôi sao nam khác ở bên cạnh, cô nhất định sẽ ra vẻ diễn xuất như một công chúa nhỏ, tung ra chiêu nũng nịu rồi ném những chuyện không muốn làm cho người bên cạnh.

Cái ánh mắt Thời Tiểu Ngư lúc này, ý quá rõ ràng, cả khuôn mặt đều đang viết rằng… hành lý của anh không nặng thì có thể xách hành lý giúp tôi được không?Hơn nữa ông ấy đã nói đến như vậy, đường cũng đã trải sẵn cho cô, với “tài năng” của cô thì không có lý do gì lại không đi.

Kính Gia Uyên thấy dáng vẻ cô muốn nói lại thôi, đôi mắt sắc bén hơi ngước lên mấy phần.

Mà người đại diện Tông Lương của Kính Gia Uyên vẫn lo lắng không yên nên còn ở đây nhìn thấy cảnh này cũng im lặng.

Tông Lương đã hứa chỉ cần tiểu quỷ đó dám nhờ Gia Uyên xách ba lô giúp cô, tổ chương trình còn không thèm ngăn cản thì anh ấy sẽ ngay lập tức! Ngay lập tức! Phải dẫn Gia Uyên rời khỏi đây.

Sau khi PD Trương nhìn thấy ánh mắt của Thời Tiểu Ngư, ông ấy yên lặng chờ đợi Thời Tiểu Ngư đưa ra yêu cầu Kính Gia Uyên xách balo hộ.

Nhưng trong khi ông ấy vẫn đang chờ đợi, chẳng những Thời Tiểu Ngư không đưa ra yêu cầu xách balo, mà còn thu hồi lại ánh mắt dò xét.

.

 
Chương 21: 21: Thay Đổi 2


Thế mà lại không nói hả? Đổi tính rồi ? Hay là...!đây là chiêu thức mới? Lạt mềm buộc chặt?Tông Lương nhíu chặt lông mày lại khi nhìn thấy biểu hiện khác thường của Thời Tiểu Ngư.

Thời Tiểu Ngư bây giờ đang có âm mưu gì? Lại muốn làm chuyện xấu gì vậy?Sau khi tổ chương trình và Trương PD phản ứng lại, trong ánh mắt có thêm vài phần ý tứ sâu xa.Thủ đoạn thăng cấp rồi? Rất tốt, rất tốt.PD Trương biết kế hoạch ban đầu của mình đã vô ích, nhưng mà cứ theo tình hình này, cuộc sống sau này còn vui hơn tưởng tượng.Lập tức, ông ấy không muốn lãng phí thời gian nữa, lấy trong túi ra một phong thư, bắt đầu chính thức giới thiệu quy tắc của chương trình này cho ba người bọn họ."Bây giờ tôi xin chính thức giới thiệu.

Tôi họ Trương, là PD của chương trình "Hành Trình Ước Mơ", người đứng bên cạnh tôi là phó đạo diễn Khang.


Trong khoảng thời gian tới, tôi sẽ cùng mọi người cùng nhau hoàn thành việc ghi hình cho chương trình này, chỉ là trong quá trình bọn tôi sẽ đứng sau hậu trường, không trực tiếp tham gia vào hành trình của ba người." PD Trương đưa tay ra, giới thiệu ngắn gọn cho ba người họ.Ba người Thời Tiểu Ngư cũng bắt tay với ông ấy.Sau đó, PD Trương tiếp tục nói: "Chào mừng mọi người tham gia chương trình thực tế "Hành Trình Ước Mơ", từ giờ trở đi, chuyến đi của mọi người kéo dài trong ba tháng sẽ chính thức bắt đầu.

Điểm hấp dẫn nhất của chương trình này của chúng tôi chính là sự chân thực, không có kịch bản giả tạo, không có các tình tiết phức tạp được thiết kế có chủ ý.


Chuyến du lịch mà mọi người tham gia sẽ được hiển thị trong máy ảnh một cách chân thực nhất, có bốn khách mời cố định.

Trong thời gian đó chúng tôi có thể sắp xếp các nghệ sĩ hoặc thậm chí là người qua đường đến cùng ăn cùng ở, cùng đi du lịch với ba người, cũng có thể tạm thời giao cho mọi người một ít nhiệm vụ thử thách, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng."Ba người họ khẽ gật đầu, khi nhận lời tham gia chương trình tạp kỹ này, đây là những chuyện họ đã được người đại diện nói trước rồi.Chương trình này đã thay đổi hình thức dựa trên kịch bản của các chương trình tạp kỹ trước, thể hiện khía cạnh chân thực nhất của nghệ sĩ trong suốt chuyến đi, đồng thời cũng vô cùng thú vị đối với khán giá.Tất nhiên, đối với những nghệ sĩ như bọn họ mà nói, đó không phải là một chuyện thoải mái, bởi vì trong quá trình này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, những thiết lập hình tượng bị người quản lý cưỡng ép tạo ra trước đó sẽ hoàn toàn sụp đổ trong mấy chương trình kiểu này.Sau khi PD Trương nói xong, nhìn ba người họ một chút, giải thích: "Tất nhiên, trong đó có một khách mời khác là Lâm Vũ Phi bị trùng thời gian vì có thông cáo, sẽ không xuất phát với ba người được.

Nhưng sau khi chuyện ở bên kia kết thúc, cậu ấy sẽ lập tức đến Nepal để tập hợp cùng mọi người."Lúc Thời Tiểu Ngư nghe thấy câu này, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.Còn may còn may, nếu cô nhớ không lầm thì kiếp trước Lâm Vũ Phi rất hận nguyên chủ, gặp mặt là oán hận, không hề nể nang mặt mũi gì.Cô chỉ mới đổi vai, còn chưa quen thuộc với mọi người, nếu còn thêm Lâm Vũ Phi thì chẳng khác gì địa ngục.Sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ của Thời Tiểu Ngư không gây nên sự chú ý của mọi người..

 
Chương 22: 22: Thay Đổi 3


Sau khi PD Trương giải thích xong, ông ấy chính thức bắt đầu giới thiệu các quy tắc của chương trình: "Trong quá trình ghi hình chương trình này của chúng ta, mọi người sẽ không được phép mang theo điện thoại di động của mình, không được tự tiện liên lạc với trợ lý, người đại diện và người nhà, không thể sử dụng thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng hay tiền mặt của chính mình, một khi vi phạm, tổ chương trình của chúng tôi sẽ có các biện pháp trừng phạt.”Tiêu Nhã nghe đến đó, hơi nhíu đôi lông mày tinh xảo, hỏi: "Hình phạt gì cơ?"PD Trương cười cười: "Đến lúc vi phạm tôi sẽ nói cho mọi người biết, nhưng mà vẫn phải nhắc nhở mọi người một chút, tốt nhất là đừng nên thử, nếu không nhất định sẽ hối hận."Ba người: "..."Thời Tiểu Ngư đã xem chương trình được chương trình đột nhiên nghĩ đến bốn người trong chương trình kiếp trước đã lén sử dụng số tiền mà họ giấu khi gặp khó khăn.

Sau khi tổ chương trình phát hiện, bốn người họ đã gặm bánh Naan vừa khô vừa cứng trong ròng rã một tuần."Tất nhiên, mọi người cũng không cần quá lo lắng, quá áp lực, tổ chương trình chúng tôi sẽ cung cấp kinh phí đủ cho mọi người vui chơi và sinh hoạt." PD Trương đưa phong thư đang cầm trên tay cho mọi người: “Đây là hành trình và kinh phí bốn ngày ở Kathmandu, tổng cộng là 84000 rupee, mọi người cất kỹ nhé."Tiêu Nhã ở gần nhất đưa tay ra nhận lấy.Cảm nhận độ dày của phong thư, trong lòng cô ấy cảm thấy yên tâm hơn một chút, ba người ở bốn ngày có tổng cộng 84000 rupee, có nghĩa là mỗi người có 7000 rupee mỗi ngày.


Mặc dù cô ấy không rõ tỷ giá, nhưng 7000 rupee, dù có phóng đại thế nào, chắc cũng trên dưới một nghìn tệ cho mỗi người một ngày, cũng không phải đô la Zimbabwe.

Ăn ở đi lại đều đã bao gồm trong đó, tuy không nhiều nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.Thời Tiểu Ngư nghe thấy số tiền này, tuy ký ức kiếp trước của cô có mơ hồ, cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như rõ số tiền này không nhiều lắm, thế là cô xác định hỏi: "Số tiền này tương đương với khoảng bao nhiêu nhân dân tệ?""Tương đương với nhân dân tệ à, ừm...!khoảng bốn trăm tệ một người một ngày." PD Trương nói.Tiêu Nhã: "..."PD Trương không thèm đếm xỉa đến ánh mắt không nói nên lời và bất mãn của Tiêu Nhã và Thời Tiểu Ngư, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Được rồi, chúng ta phải xuất phát ngay lập tức, mọi người mau giao tất cả tiền mặt, thẻ ngân hàng, điện thoại di động,...!tất cả các công cụ liên lạc này cho người đại diện hoặc trợ lý đi.


Mặc dù chúng tôi sẽ không kiểm tra, nhưng nếu trong quá trình mà phát hiện ra, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Cho nên...!Mọi người hiểu nhé."Tuy rằng họ không quá bằng lòng, nhưng đây là quy tắc của chương trình ở chỗ này, bọn họ cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn giao tất cả những đồ vật đấy cho người đại diện hoặc trợ lý cất giữ.Kính Gia Uyên lấy những thứ đã chuẩn bị sẵn từ trong balo ra, lúc đưa cho Tông Lương, tay anh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn PD Trương hỏi: "Công cụ liên lạc trong suốt hành trình của chúng ta là gì?""Tổ chương trình của chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người một công cụ liên lạc đặc biệt nên không cần lo lắng đâu." PD Trương trả lời.Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, anh không nói nhiều nữa, giao hết mọi thứ cho Tông Lương.Hơn mười phút sau, PD Trương năm lần bảy lượt xác nhận lại với ba người, thực sự không giấu giếm thứ gì..

 
Chương 23: 23: Phòng Giường Lớn 1


Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ ba người, ông ấy gọi nhân viên công tác tới, bốn chiếc hộp được bày ra trước mặt ba người: "Trong thời gian ở Nepal, chúng tôi đã chuẩn bị thiết bị liên lạc cho các bạn, có hai lựa chọn.

Phương án 1: Một người sẽ có một chiếc điện thoại cổ, loại điện thoại di động này chỉ có chức năng gọi điện, không thể truy cập Internet và các chức năng khác.

Có thể thực hiện cuộc gọi không giới hạn ở Nepal nhưng không thể gọi về nước.

”"Phương án 2: Ba người dùng chung một chiếc điện thoại thông minh, thao tác nhanh nhạy, thời gian chờ lâu, đã được mở mạng 3G ở Nepal , mỗi ngày có 1G dung lượng, đủ để cho ba người sử dụng.

" PD Trương đẩy bốn cái hộp đến trước mặt ba người họ, thân thiện nói: "Ba người thảo luận chút đi, quyết định chọn phương án nào.

"Cả ba nhìn chiếc điện thoại cũ "cổ" mà không biết tổ chương trình lấy được từ đâu, một chiếc điện thoại thông minh trông không hữu dụng lắm, họ cùng nhau im lặng.

Cuối cùng, sau khi ba người họ thương lượng, vẫn quyết định sử dụng chiếc điện thoại thông minh.

Mặc dù ba người chỉ có một chiếc điện thoại di động, nhưng trong suốt chuyến đi, cả ba người họ sẽ luôn ở cùng một chỗ, một chiếc cũng miễn cưỡng đủ dùng.


Tuy mỗi người có thể có một chiếc điện thoại di động cổ, nhưng dù sao nó cũng không có các chức năng như định vị, đặt phòng khách sạn, tìm kiếm nhà hàng, gặp sự cố cũng khó nhờ Baidu trợ giúp, so với điện thoại thông minh thì vẫn bất tiện.

PD Trương thấy bọn họ đã chọn xong, hai đầu lông mày đều tràn đầy ý cười.

"Hành Trình Ước Mơ" cuối cùng cũng bắt đầu!Sau khi tất cả các quy tắc và quy định liên quan được giới thiệu xong, ba người họ mang theo hành lý đơn giản, lên máy bay đến nơi muốn đến.

Thời gian di chuyển trên máy bay mất tận năm tiếng rưỡi, tổ chương trình có lẽ đã cân nhắc đến việc ngày thường nhóm khách mời không phải chịu khổ và chịu vất vả nên đã mua cho bọn họ vé máy bay hạng nhất.

Nhân viên công tác của tổ chương trình, tuy cùng ngồi trên một chiếc máy bay, cùng là hành khách, nhưng họ lại ngồi hạng phổ thông.

Sau hơn ba giờ bay, PD Trương nhìn về phía khoang hạng nhất, hơi xoa cằm, nói với phó đạo diễn Khang đang ở bên cạnh: "Anh có cảm thấy có chỗ nào đó không đúng không.

""Hả? Có chỗ nào bất thường à à? Mọi người đều rất yên tĩnh, không phải là bình thường sao?" Phó đạo diễn Khang hơi híp mắt, nhìn về phía khoang hạng nhất nói.

PD Trương lắc đầu: "Không đúng, rất không đúng, cũng bởi vì quá yên tĩnh, cho nên mới không đúng.


"“Vì sao?” Phó đạo diễn Khang vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của PD Trương.

"Anh nghĩ lại xem, Thời Tiểu Ngư là ai? Cô ấy ở đó mà có thể yên tĩnh được à?" PD Trương suy tư nói.

“Có lẽ là… quá mệt mỏi trong chuyến bay?” Phó đạo diễn Khang đoán, cũng chỉ có mỗi khả năng này"Mệt thì không đến mức mệt đâu, trước đây khi đóng phim còn mệt hơn, mà cô ấy vẫn không ngừng làm mình làm mẩy, thực ra điều tôi thấy không đúng nhất là bởi vì Kính Gia Uyên nổi tiếng mà, trước đây lúc cô ấy nhìn thấy Kính Gia Uyên, chỉ hận không thể dính chặt vào người Gia Uyên.

Nhưng lần này, chúng ta đặc biệt gán hai người họ lại với nhau, vậy mà từ đầu đến cuối cô ấy đều không giở trò mèo.

" Đôi mắt của PD Trương mang theo vài phần suy tư.

“Có thể là do chúng ta không chú ý tới?” Phó đạo diễn Khang trả lời.

"Không có khả năng này đâu, tôi đã nhìn chằm chằm vào bọn họ được ba tiếng rồi.

" PD Trương lập tức phủ nhận.

Phó đạo diễn Khang: "! "Ông cũng rảnh thật.

"Trong ba tiếng vừa rồi, mặc dù cô ấy ngồi cạnh cửa sổ, nhưng chưa bao giờ nhờ Kính Gia Uyên giúp đỡ, chưa bao giờ yêu cầu nước trái cây, cũng chưa bao giờ yêu cầu Kính Gia Uyên nhường chỗ.

".

 
Chương 24: 24: Phòng Giường Lớn 2


PD Trương nói kết luận sau khi mình đã quan sát ba tiếng: "Máy quay của chúng ta hướng thẳng về phía bọn họ, với tính cách của Tiểu Ngư trong quá khứ, chắc phải đi vệ sinh mỗi giờ một lần, lần nào đi ngang qua Gia Uyên, máy quay đều sẽ quay được, đó là tài liệu lăng xê tuyệt vời.

Thế nhưng mà, cô ấy không có lấy một lần.


Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy..."Lần này PD Trương thực sự không thể hiểu được, ông ấy đã đồng ý để Thời Tiểu Ngư chẳng nổi tiếng mấy đến tham gia chương trình này.

Ông ấy đã nhìn trúng khả năng làm mình làm mẩy của cô ấy, bây giờ lại đột nhiên yên tĩnh lại khiến ông ấy không kịp thích ứng lắm.“Thực ra cũng bình thường thôi.” Phó đạo diễn Khang đột nhiên nói."Sao lại bảo vậy?""Anh nghĩ đi, một thời gian trước bởi vì ké fame của Kính Gia Uyên, cô ấy đã bị chửi thành như nào chứ? Mà lần này trước khi đến đây, người đại diện chắc chắn sẽ nhắc nhở cô ấy một chút, coi như là cô ấy muốn xây dựng lại mọi thứ rồi chịu đựng, dù sao cũng có thiết lập hình tượng nha.” Phó đạo diễn Khang nói."Cũng đúng...!nhưng mà mới chỉ vừa bắt đầu thôi, để tôi xem cô ấy có thể chịu đựng được bao lâu." Không biết PD Trương suy tư điều gì, ông ấy cười nói.Sau năm tiếng rưỡi trên máy bay, bay qua dãy núi Himalaya phủ đầy tuyết mênh mông, cuối cùng bọn họ cũng đến địa điểm bắt đầu chương trình này, sân bay quốc tế Tribhuvan ở Kathmandu .Ba người xuống máy bay, đến khu vực lấy hành lý, không nhịn được vận động bả vai.Suốt mấy tiếng đồng hồ bay, dù bọn họ ngồi khoang hạng nhất nhưng vẫn mệt lả.


Lúc vừa xuống máy bay, bọn họ cảm thấy chân mềm nhũn cả ra.Trong khi chờ lấy hành lý, Tiêu Nhã nghĩ đến điều gì đó, cô đưa mắt nhìn Kính Gia Uyên: "Việc ghi hình chương trình của chúng ta cũng xem như bắt đầu rồi."Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, trong mắt anh không có chút cảm xúc dư thừa nào, lặng lẽ nhìn chằm chằm băng chuyền hành lý, chờ đợi hành lý của bọn họ.“Không biết ngày đầu tiên chúng ta sẽ ở nơi nào.” Tiêu Nhã khẽ nhíu mày.Trước khi lên đường, cô ấy cũng đã xem những chương trình tạp kỹ du lịch tương tự.

Trong những chương trình tạp kỹ đó, ê-kíp chương trình đều hận không thể lúc nào cũng làm khó khách mời, về cơ bản vấn đề đầu tiên mà mỗi khách mời gặp phải khi đến một địa điểm là tìm địa điểm của khách sạn.Mà bây giờ ở đây đang là ban đêm nên việc tìm khách sạn cũng không thuận tiện cho lắm.Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói sang sảng của PD Trương: "Ngày đầu tiên ở chỗ nào mọi người không cần lo lắng, chúng tôi đã sắp xếp cho mọi người xong xuôi hết rồi, đợi lát nữa lấy xong hành lý chúng ta có thể đi thẳng đến đó."Tiêu Nhã nghe thấy câu này, sững người một lúc.Tổ chương trình tốt như vậy sao?Nhưng cô ấy chỉ ngu ngơ chốc lát thôi, lập tức vui vẻ cười nói: "Cảm ơn PD Trương nhé.""Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ê - kíp chương trình của chúng tôi vốn muốn khách mời có được trải nghiệm du lịch thoải mái dễ chịu, vậy nên chúng tôi sẽ cung cấp cho khách mời dịch vụ tốt nhất trong khả năng của mình." PD Trương nói liên tục.Phó đạo diễn Khang: "..."Ông cứ khoác lác đi!Mà lúc ba người Thời Tiểu Ngư nghe thấy vấn đề ở khách sạn nào trong ngày đầu tiên đã được giải quyết, bọn họ cũng thả lỏng mấy phần..

 
Chương 25: 25: Phòng Giường Lớn 3


Trong hành trình mấy tiếng đồng hồ này, ai nấy đều đã rất mệt mỏi, nếu như lại còn phải đi tìm khách sạn nữa thì hôm nay thật sự quá vất vả rồi.

Sau khi lấy hành lý xong, ba người lên chiếc xe đặc biệt do tổ chương trình sắp xếp.

Mà PD Trương và phó đạo diễn Khang thì đi theo sau họ trên một chiếc xe buýt khác.

Khi tất cả đều đã lên xe, lúc đi về hướng khách sạn, phó đạo diễn Khang không nhịn được nói: “Chúng ta thật sự phải sắp xếp khách sạn cho bọn họ sao?”"Sao lại không sắp xếp?" P D Trương hỏi ngược lại.

"Mục đích của tổ chương trình của chúng tôi không phải là cố gắng hết sức để show những vấn đề và mâu thuẫn mà khách mời gặp phải trong chuyến đi hay sao? Tìm khách sạn không phải là một tư liệu tốt à?" Phó đạo diễn Khang bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Bắt đầu đi du lịch, vấn đề đầu tiên gặp phải là tìm khách sạn.

Quá nhiều chương trình quay như thế này rồi, đã không còn hấp dẫn nữa.

" PD Trương giải thích, đồng thời hơi nhướng lông mày lên: "Hơn nữa, ai nói đặt khách sạn tốt cho bọn họ là sẽ không có xung đột.


""Hử?"“Tôi đặt hai phòng.

” PD Trương cong khóe môi: “Hai phòng giường lớn.

”"Đồng thời… trong khách sạn không có phòng đơn nào có thể đổi được.

"Phó đạo diễn Khang: "! "Ông độc ác thật!Ông ấy đột nhiên hiểu tại sao lúc tuyển chọn người, PD Trương lại nhấn mạnh Thời Tiểu Ngư phù hợp với chương trình này hơn so với những khách mời khác.

Đây là muốn sử dụng Thời Tiểu Ngư triệt để đến cùng mà!Ông ấy nhớ rõ ràng từng chuyện đã xảy ra với "Tiểu công chúa Thời", trước đó có một lần, lúc bọn họ đang quay phim, do vấn đề của điều kiện môi trường, đoàn phim đã sắp xếp Thời Tiểu Ngư và một nữ minh tinh khác ở trong cùng một phòng tiêu chuẩn.

Có hai giường trong phòng tiêu chuẩn, ở giữa còn có một bức màn ngăn cách.

Nhưng dù là vậy, Thời Tiểu Ngư vẫn làm ầm lên với đoàn làm phim một phen, nói sẽ không bao giờ ngủ cùng phòng với bất kỳ ai, đây là nguyên tắc.


Nếu đoàn phim không cho cô ở phòng riêng thì cô sẽ trực tiếp quay về công ty, cảnh này, cô không quay nữa.

Bộ phim đó đã quay được một nửa, nếu cô thực sự không quay thì sẽ rất phiền phức.

Đoàn làm phim thực sự không còn cách nào khác, đành phải kê thêm một chiếc giường phụ ở một phòng khác, đền bù cho nữ minh tinh bị Thời Tiểu Ngư đuổi ra ngoài một phen, sự việc mới được giải quyết.

Tiểu Ngư không thể chịu đựng được khi phải sống với người khác trong phòng tiêu chuẩn, vậy bây giờ để cô ngủ cùng giường với người khác! Phó đạo diễn Khang dựa lưng vào ghế, cái tài năng này của PD Trương, đúng là không bì được.

Sau khoảng nửa giờ di chuyển, đoàn người của tổ chương trình đã đến trước cửa khách sạn.

Bọn họ từng người một xuống xe, lấy hành lý của mình từ trong cốp xe ra, PD Trương dẫn đầu, cùng nhau đi tới đại sảnh của khách sạn.

Lúc vừa xuống xe, Thời Tiểu Ngư đã nhìn qua khách sạn này rồi, tổ chương trình thật sự không lừa người, nhìn bề ngoài của khách sạn này, nhất định là khách sạn năm sao không phải lừa đảo.

Bởi vì đã là ban đêm, khách sạn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy ấm áp, dường như mọi mệt mỏi của cuộc hành trình đã tiêu tan đi mấy phần.

Bước vào, cô càng cảm thấy đây là khách sạn cao cấp.

.

 
Chương 26: 26: Phòng Giường Lớn 4


Theo lời giới thiệu của nhân viên công tác lúc mới đến, khách sạn này được xây dựng mô phỏng theo cung điện của nhà vua, nơi chứa đựng vô số di vật và bảo vật văn hóa, đồ đạc trưng bày ở đây cũng là những sản phẩm gỗ truyền thống do những người thợ thủ công truyền thống của địa phương chế tác cẩn thận.

Cho nên vừa mới bước vào đã có thể cảm nhận được một bầu không khí sang trọng.

Chắc tổ chương trình đã liên hệ với người trong khách sạn rồi, thủ tục nhận phòng cũng sớm hoàn tất.

PD Trương lần lượt đưa thẻ phòng cho Kính Gia Uyên và Thời Tiểu Ngư rồi nói: "Được rồi, hôm nay đã bôn ba trên đường cả ngày, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé.

"Ba người họ nói lời cảm ơn, cầm thẻ phòng rồi đi về phía phòng của họ.

Căn phòng nằm trên tầng 2, đi qua hành lang dài, rẽ qua một ngã rẽ, đã đến trước căn phòng của bọn họ.

Thời Tiểu Ngư mở cửa, sau khi bước vào, cô đánh giá mọi thứ trong phòng.

Căn phòng rất rộng rãi, sạch sẽ, trong nháy mắt khi bước vào đã cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.


Dưới sự phản chiếu của đèn tường, màu vàng nhạt ấm áp hiện ra.

Trên mặt tường, còn có một số điêu khắc, trên đó có trang trí các đồ vật trang trí theo phong cách địa phương của người Nepal.

Phòng vệ sinh trong phòng cũng rất rộng rãi, trang thiết bị về mọi mặt đều rất tốt.

Đây là lần đầu tiên cô ở trong một khách sạn như vậy, tuy tràn đầy cảm giác mới mẻ, nhưng đồng thời cũng có mờ mờ mấy phần vui sướng.

Tiêu Nhã bước theo sát Thời Tiểu Ngư, cũng đi vào.

Thế nhưng mà, cô ấy vừa mới đặt hành lý xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc giường lớn lẳng lặng bày ở chính giữa phòng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hơi khó coi.

Cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc đi về phía bên trong căn phòng, như thể muốn tìm những chiếc giường khác ngoài chiếc giường lớn ngoài kia, cho dù là một chiếc giường sofa cũng được.

Thế nhưng! ngoài chiếc giường lớn ở bên ngoài, trong phòng chỉ có một cái bàn và hai chiếc ghế.


Sắc mặt của Tiêu Nhã hoàn toàn tối sầm lại.

Cô ấy đặt hành lý xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn Thời Tiểu Ngư vẫn đang thu xếp hành lý, sau khi bình tĩnh lại, cô ấy nói với giọng điệu không để ý lắm: “Tiểu Ngư, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cô không thích ngủ cùng người khác ở trong cùng một phòng đúng không?"Thời Tiểu Ngư vốn đang thu dọn hành lý, định lấy bộ đồ ngủ mà cô sẽ mặc tối nay ra.

Đột nhiên nghe được lời nói của Tiêu Nhã, cô sững người một lúc.

Trên đường đi, Tiêu Nhã không nói với cô một câu nào, đương nhiên cô biết nguyên nhân là do danh tiếng của Thời Tiểu Ngư trong làng giải trí không được tốt lắm.

Mọi người không thích cô cũng là bình thường, cho nên cô cũng không nhiều lời, vì lẽ đó nên Tiêu Nhã đột nhiên nói chuyện với cô, nhất thời cô không có phản ứng gì.

Nhưng rất nhanh, sau khi kịp ý thức được, Thời Tiểu Ngư vội vàng nói: "Không có không có đâu, tôi thấy không thành vấn đề.

"Tiêu Nhã: "! "Cô ấy nhìn chiếc giường lớn ở giữa phòng với vẻ mặt khó chịu.

Một người thậm chí không muốn sống trong một căn phòng tiêu chuẩn, nói mình không thành vấn đề gì, cô ấy không biết có phải là Thời Tiểu Ngư đang trêu chọc mình, hay đạo hạnh của bông sen trắng này quá cao nữa.

Nhưng, cô ấy không muốn diễn kịch với cô, cô ấy thật sự không chịu được việc ngủ chung giường với người xa lạ, dù bọn họ cùng là phụ nữ.

.

 
Chương 27: 27: Tôi Sẽ Ngủ Ở Sảnh 1


Tiêu Nhã cụp mắt xuống, giọng nói xa cách, không mang theo tí cảm xúc nào: “Rất xin lỗi, tôi không quen ngủ chung giường với người khác, tôi sẽ đi thương lượng với tổ chương trình, xem có thể thay đổi sang phòng tiêu chuẩn hay không, thành phòng 2 giường đơn.

”Nói xong, cô ấy vứt hành lý xuống, bước xuống lầu.

Lúc Thời Tiểu Ngư nghe thấy thế thì ngu ngơ ngay tại chỗ.

Vốn dĩ, kiếp trước lúc xem được chương trình này, bởi vì quá tức giận với chuyện xảy ra với Kính Gia Uyên nên cô không xem nghiêm túc.

Mà đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy, đối với những gì đã xảy ra trong đó, ký ức của cô cũng không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng khi Tiêu Nhã nói cô ấy không hài lòng với căn phòng, cô đột nhiên nhớ ra.

Trong các chương trình kiếp trước, tổ chương trình đã đưa ra loại phòng tương tự như này.

Môi trường trong phòng cũng giống như bây giờ, chỉ là Thời Tiểu Ngư quá yếu đuối, nhìn thấy mình phải ngủ chung với người nổi tiếng khác nên đột nhiên kích động.


Đêm đó, Thời Tiểu Ngư làm ầm ĩ một trận, luôn nhấn mạnh việc mình phải có phòng riêng.

Hơn nữa quy tắc của tổ chương trình cũng rất rõ ràng, hôm nay đặt hai phòng đã là phúc lợi cho bọn họ, nếu như lại đặt thêm một phòng nữa thì sẽ phải lấy từ kinh phí ngày mai của bọn họ ra.

Bọn họ không thể thương lượng, Kính Gia Uyên đứng ra đưa ra giải pháp cuối cùng.

Anh để Thời Tiểu Ngư ngủ trên giường của mình, còn anh ngủ trên ghế sô pha trong sảnh cả đêm.

Nghĩ đến đây, trái tim Thời Tiểu Ngư đột nhiên thắt lại, nỗi đau đớn chợt lóe lên.

Vì sự cố căn phòng vào ngày đầu tiên, dường như là khúc dạo đầu cho cả chuyến đi tiếp theo.

Ngay từ ngày đầu tiên, thần tượng của cô đã không thể nghỉ ngơi thật tốt.

Mà lịch trình tiếp theo, mỗi một cái đều cực kỳ dày đặc, điều này càng khiến Kính Gia Uyên kiệt sức đến mức đổ bệnh nặng.


Vốn dĩ cô cho rằng bây giờ cô thay thế Thời Tiểu Ngư yếu ớt ban đầu kia thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa, nhưng không ngờ, lần này cô không nói ra mà khách mời nữ kia lại là người nói ra.

Nếu để cô ấy tiếp tục đi thương lượng! Trong lòng Thời Tiểu Ngư đột nhiên có dự cảm chẳng lành, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể kết quả sẽ không thay đổi so với kiếp trước!Nghĩ đến đây, cô vội vàng vứt đồ trên tay xuống, đi theo ra ngoài.

Ở dưới lầu, Tiêu Nhã đang tranh cãi gay gắt với PD Trương.

Nhìn qua vẻ mặt của cô ấy, rõ ràng là rất kích động.

Tốc độ di chuyển của Thời Tiểu Ngư đột nhiên nhanh hơn mấy phần, cô đi tới bên cạnh mấy người đó.

Giọng nói của Tiêu Nhã vẫn giữ được sự tao nhã của riêng mình, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự không hài lòng trong đó, cô ấy giảng giải với PD Trương: "Ngủ chung giường với người khác, tôi không ngủ được.

Đây là vấn đề cá nhân của tôi, chính tôi sẽ giải quyết, tôi dùng tiền của mình để giải quyết, tại sao lại không được?"PD Trương cực kỳ bình tĩnh, giải thích: "Tôi biết cô bây giờ đang rất tức giận và không hài lòng, nhưng trong suốt chuyến đi này, khách mời không được phép sử dụng tiền của mình, đây là quy tắc của chương trình, chúng ta không thể vi phạm.

""Nhưng đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi! Hơn nữa căn phòng hôm nay cũng không phải do chúng tôi đặt.

Nếu tổ chương trình của các ông đã nói sẽ phụ trách giải quyết vấn đề chỗ ở của chúng tôi trong ngày đầu tiên thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.

" Rõ ràng là Tiêu Nhã đã rất kích động.

.

 
Chương 28: 28: Tôi Sẽ Ngủ Ở Sảnh 2


Nhưng PD Trương lại tỏ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Tiêu Nhã, trước tiên cô hãy bình tĩnh lại đi, tổ chương trình của chúng tôi không phải đang làm khó các cô, nhưng chương trình của chúng tôi có quy tắc của chương trình.

Ngoài quy tắc ra, cô muốn làm gì cũng được, nhưng trong quá trình ghi hình, khách mời tuyệt đối không được sử dụng tiền riêng, đây là quy tắc quan trọng.

"“Vậy đổi thành phòng 2 giường là được mà.

” Tiêu Nhã hơi cao giọng lên.

"Không phải là tôi không muốn đổi, chỉ là nơi này thật sự không có phòng 2 giường.

Nếu như các cô thật sự không quyết định được thì có thể dùng kinh phí của những ngày sau để đặt một phòng khác.

" PD Trương đưa ra phương án giải quyết.

Trong đôi mắt đẹp đẽ của Tiêu Nhã đã mơ hồ rớm lệ lấp lánh.

Vốn dĩ sau khi bôn ba cả ngày dài, cô ấy đã kiệt sức rồi, nhưng kết quả ban đêm lại có chuyện này, cảm xúc của cả cơ cô ấy như đang đứng trên bờ vực sụp đổ.


Đặt một phòng khác là cách xử lý đơn giản nhất.

Nếu như không phải ở trong chương trình, e rằng chuyện này căn bản sẽ không động đến được chút cảm xúc nào của cô ấy.

Mình tự dùng tiền riêng đặt một phòng khác là được.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù cô ấy có thương lượng thế nào với PD Trương thì ông ấy cũng vẫn nhất quyết nhả ra, khăng khăng hoặc là cứ ngủ như thế, hoặc dùng là kinh phí sau này của họ để đặt một căn phòng khác.

Vừa mới hỏi về giá phòng ở đây rồi, khoảng hai nghìn nhân dân tệ một đêm.

Mà kinh phí cho chuyến đi sau này của ba người thì mỗi người chỉ có 400 một ngày, tổng của ba người cộng lại cũng chỉ có 1200 một ngày.

Cầm hai nghìn để đặt phòng, kinh phí một ngày của ba người tiền cộng lại cũng không đủ!PD Trương nhìn dáng vẻ này của cô ấy, mặc dù có hơi không đành lòng, nhưng một chút không đành lòng này cuối cùng vẫn bị che lấp bởi niềm mong chờ về việc chương trình hot lên.

Ông ấy làm ra vẻ phải làm việc tuân theo quy tắc, không buông tha chút nào.


Tiêu Nhã hơi ngẩng đầu lên, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình: "Mặc kệ bây giờ như thế nào, chỉ cần tôi còn tham gia chương trình này thì không thể sử dụng tiền của mình đúng không?"PD Trương gật đầu.

Tiêu Nhã hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Vậy tôi sẽ rời khỏi chương trình này, tôi không ghi hình chương trình này nữa nữa.

Đêm nay tôi sẽ dùng tiền của mình để đặt phòng, nghỉ ngơi qua đêm rồi ngày mai sẽ lập tức quay về, bây giờ tôi không phải người trong chương trình, có thể rồi chứ?"Trong nháy mắt, tất cả mọi người bối rối.

Bọn họ nhìn ra được, Tiêu Nhã nói câu này rất nghiêm túc, cô ấy thực sự có ý định rời đi.

Phó đạo diễn Khang lập tức có hơi lo lắng liếc nhìn PD Trương, xong đời, lần này lỡ chơi lớn rồi.

Thời Tiểu Ngư đi đến đại sảnh, đột nhiên nghe thấy câu như vậy.

Bởi vì cô đến, hướng đi ban đầu của sự việc đã bị thay đổi.

Cô còn đang suy nghĩ xem có cách giải quyết nào không, nhưng khi nghe Tiêu Nhã nói cô ấy muốn rời khỏi chương trình, lập tức sửng sốt.

Cô có một trực giác, nếu như Tiêu Nhã thực sự rời đi thì sau này sẽ xảy ra chuyện gì hoàn toàn không biết trước được, rất có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.

Cô vốn định lợi dụng chương trình này để giúp Kính Gia Uyên điều dưỡng sức khỏe.

.

 
Chương 29: 29: Tôi Sẽ Ngủ Ở Sảnh 3


Nếu thật sự xảy ra biến số, tương lai còn có cơ hội hay không cũng không biết được.

Trong nháy mắt Thời Tiểu Ngư còn đang bối rối, đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo mệt mỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"Thân thể Thời Tiểu Ngư nhất thời cứng đờ, đôi mắt nhìn Kính Gia Uyên đang đi ngang qua cô, đến bên cạnh PD Trương.

Kính Gia Uyên mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, tóc vẫn còn đọng vài giọt nước, trông như vừa mới tắm xong.

Lúc đi ngang qua Thời Tiểu Ngư, Thời Tiểu Ngư dường như có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh, rất tươi mát, lại có một chút ấm áp không thể giải thích được.

Mặc dù trong mắt anh mang theo chút mệt mỏi, nhưng trông vẫn rất bình tĩnh như cũ.

Kính Gia Uyên cứ như vậy đi đến trước mặt PD Trương, sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hơi im lặng.


Một lúc sau, anh nhìn người phục vụ bên cạnh, dùng giọng Anh tiêu chuẩn lưu loát hỏi: "Xin hỏi là ở đại sảnh có ghế sô pha nào có thể ngủ được không?"Người phục vụ hiển nhiên sửng sốt một chút, cậu ấy chỉ là nhân viên phục vụ của khách sạn, vốn dĩ nhìn thấy những người của tổ chương trình này đã có chút khẩn trương, đột nhiên bị hỏi, cậu ấy trả lời theo bản năng : “Dạ, quý khách có thể tùy ý sử dụng ghế sô pha để nghỉ ngơi.

"Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tiêu Nhã: "Đợi lát nữa tôi thu dọn một chút, cô cứ ngủ phòng của tôi, tôi ngủ ở đây là được rồi.

"Tiêu Nhã sửng sốt, sự xuất hiện và cách xử lý của Kính Gia Uyên khiến cô ấy trở tay không kịp.

Bởi vì cô ấy không thích ngủ chung với người khác khiến Kính Gia Uyên phải ngủ trên ghế sô pha trong sảnh.

Nếu sự việc này được phát sóng trên chương trình, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị chế giễu, cũng đừng nghĩ tới có thể tiếp tục sống trong giới giải trí.

Dù sao thì không phải ai cũng không cần mặt mũi như Thời Tiểu Ngư, để mặc cho người khác mắng chửi nhưng vẫn có thể cắm rễ trong giới giải trí.


Cô ấy đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào cho tốt thì nghe thấy ở bên cạnh, có giọng nói khẩn trương lại rất kiên quyết vang lên: "Không được!"Giọng nói của cô thực sự đột ngột khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.

Sau khi Thời Tiểu Ngư buột miệng thốt ra, cô mới nhận ra do mình đã quá vội vã.

Cô cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang hướng về mình, Thời Tiểu Ngư bắt mình tỉnh táo lại, nói: "Thời tiết ở đây khá lạnh, không ai có thể chịu đựng được việc ngủ trong sảnh cả đêm… Mà chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi, không phải chỉ mỗi hôm nay, hôm nay nghỉ ngơi không tốt thì hành trình sau đó thì phải làm sao bây giờ?"Câu nói này rất đúng trọng tâm, nếu là người khác nói thì câu này chẳng có gì sai cả.

Nhưng mà người nói câu này lại là Thời Tiểu Ngư, người khó có khả năng nhất ở đây!Ngay lập tức, những người trong tổ chương trình biết Thời Tiểu Ngư đều kinh ngạc.

Bọn họ nhìn nhau một lúc, dường như không thể tin vào tai mình.

Mà Thời Tiểu Ngư không quen với cảm giác bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, sau khi nói xong, cô buộc mình phải cư xử bình thường, nói: "Nếu như thấy không quen thì chúng ta cứ đặt một gian phòng khác đi.

"Sau khi Tiêu Nhã nghe thấy những lời của Thời Tiểu Ngư, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại.

.

 
Chương 30: 30: Nếu Không Tin Tôi Thì Sẽ Chết Đói Đấy 1


Nghe thấy Thời Tiểu Ngư vậy mà nói muốn đặt thêm phòng, cô ấy lập tức lại bị kích động: "Cô có biết một đêm ở chỗ này bao nhiêu tiền không?"Thời Tiểu Ngư cố gắng: "Nếu vì thiếu tiền mà nhất định phải có một người ngủ ở đại sảnh, cũng được, tôi nghỉ ngơi ở đại sảnh là được rồi.

"Tiêu Nhã dường như bị kích thích, cô ấy buột miệng nói: "Ý cô là gì?"Thấy hai người sắp đánh nhau, PD Trương vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh quay phim, ra hiệu cho cậu ấy mau quay, quay gần vào, quay chính diện nữa!Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng hai người họ cũng đã bắt đầu xung đột rồi!Trong mắt PD Trương hiện lên sự vui mừng không thể che giấu được.

Thời Tiểu Ngư không ngờ Tiêu Nhã lại đột nhiên kích động.

Cô ngây ngốc một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không có ý gì khác, là như thế này, trong quá trình đến đây, tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi nên cũng không mệt lắm.

Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ở trên máy bay hai người không nghỉ ngơi được, hai người phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi ở đây là được rồi.

"Tiêu Nhã hít một hơi thật sâu.


Tính tình của cô ấy rất thẳng thắn, lúc này Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư, buột miệng nói: "Không được, cô ngủ trên ở trên ghế sô pha, chuyện này mà phát sóng thì thành ý gì? Tôi không thích ngủ chung nên đuổi nghệ sĩ đi cùng ra đại sảnh ngủ à? Tôi còn sống được trong cái giới này không?"Thời Tiểu Ngư: "! "Không, cô thực sự không nghĩ tới chuyện này.

Ngay lúc bọn họ đang tranh cãi chưa xong với nhau, Kính Gia Uyên đột nhiên nhỏ giọng hỏi PD Trương: "Ba người chúng tôi có thể ở riêng, đúng không?"PD Trương sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: "Ừ, ở chỗ nào thì do ba người quyết định.

"Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, nói với hai người họ: "Các cô ở chỗ này, tôi ra ngoài tìm khách sạn khác, đặt một phòng ở đây quá đắt nên ở chỗ khác chắc sẽ tốt hơn.

"Phó đạo diễn Khang ở bên cạnh, nghe thấy quyết định của Kính Gia Uyên, ông ấy hơi nhướng mày.

Ông ấy nhìn PD Trương, lại thấy trong mắt PD Trương có ý cười, như thể không để ý kế hoạch của mình bị phá vỡ.

Tuy phó đạo diễn Khang có hơi nghi ngờ, nhưng cũng chỉ im lặng đứng đó chờ đợi.

Thời Tiểu Ngư nhìn đôi mắt Kính Gia Uyên rõ ràng mang theo mệt mỏi, còn cả mái tóc vẫn còn ẩm ướt.


Thời tiết bên này đã có chút se lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì không biết sức khỏe có bị ảnh hưởng hay không?Vừa nghĩ đến cảnh Kính Gia Uyên kiếp trước bị giày vò như vậy khiến cho cơ thể trực tiếp sụp đổ, trong lòng Thời Tiểu Vũ mơ hồ đau xót, cô khẽ cắn môi dưới, còn muốn nói gì đó, nhưng máy quay đã bắt đầu quay cô.

Cô không thể quên những gì người đại diện đã dặn trước khi xuất phát, phải giữ một khoảng cách nhất định với Kính Gia Uyên.

Nếu cô biểu hiện quá thân thiết, rất có thể sẽ gây ra tác dụng ngược.

Kính Gia Uyên không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, anh lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất của ba người ra, bắt đầu tìm kiếm các khách sạn gần đó.

Đây là khách sạn năm sao nên giá cả đắt đỏ, nếu là khách sạn bình thường thì chắc không đắt đến như vậy.

Kính Gia Uyên nghĩ như thế, anh bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng dần dần, lông mày của anh hơi cau lại, rất nhanh, anh cất điện thoại di động đi, đến quầy lễ tân, giống như trao đổi với người ở quầy lễ tân cái gì đó, sau đó khẽ cau mày đi về.

.

 
Chương 31: 31: Nếu Không Tin Tôi Thì Sẽ Chết Đói Đấy 2


“Gần đây không có khách sạn khác.

” Kính Gia Uyên trầm giọng nói, nói ra kết luận vừa mới biết.

“Không có khách sạn sao?” Tiêu Nhã hơi cao giọng, dường như không thể tin được.

Kính Gia Uyên gật đầu: "Muốn tìm một khách sạn khác thì cần đến huyện Tamil, cách đây một khoảng nhất định.

"“Vậy thì không nên đi.

” Thời Tiểu Ngư vội vàng nói, ngược lại còn hơi thở phào nhẹ nhõm.

Ba người lại im lặng.

Bây giờ, lựa chọn của họ trên cơ bản chỉ còn loại trừ.

Có người ngủ bên ngoài thì không thực tế chút nào, dù là ai ngủ bên ngoài cũng sẽ có đánh giá không tốt đối với người còn lại.

Ra ngoài tìm khách sạn, cách cả tiếng đồng hồ lái xe, lại còn chưa quen thuộc địa hình ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Đặt một phòng khác cần hai nghìn tệ, vậy họ sẽ không đủ kinh phí trong bốn ngày tới.

Xem ra, đã đến bước đường cùng rồi.

Tiêu Nhã nhìn thời gian, vì chuyện này mà bọn họ đã phải trì trệ ở đây nửa tiếng.

Đi đường vốn đã mệt mỏi rồi, nửa tiếng này chỉ khiến cô ấy thấy lo lắng thêm mà thôi.

Trong lúc cáu kỉnh, thậm chí cô ấy đã định thỏa hiệp.

Cùng lắm thì hôm nay không ngủ, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc là trôi qua rồi.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, Tiêu Nhã đã cảm thấy khó chịu.

Không phải cô ấy đạo đức giả, mà là từ khi sáu tuổi cô ấy chưa từng ngủ chung giường với người khác.

Đột nhiên phải ở cùng với một người phụ nữ xa lạ, cô ấy thực sự thấy không thoải mái.

Ngay khi cô ấy đang cáu kỉnh, Thời Tiểu Ngư đột nhiên lên tiếng: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đặt một phòng khác đi, dù có đắt một chút cũng không sao, quan trọng là nghỉ ngơi thật tốt.


Dù sao cũng là một chuyến du lịch ở bên ngoài, cường độ hoạt động hàng ngày nhất định không nhỏ, nếu không nghỉ ngơi cho tốt e rằng ngày mai sẽ rất mệt mỏi.

”Cả Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên đều im lặng.

PD Trương ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đối với việc đặt thêm một phòng, bản thân ông ấy vẫn thấy hơi tiếc nuối.

Để một người ngủ trong đại sảnh thì tốt biết bao, cái này có rất nhiều chủ đề để bàn tán.

Đặc biệt là Kính Gia Uyên, nếu thực sự ngủ trong sảnh một đêm thì đoán chắc khi chương trình này phát sóng sẽ có thể liên tục lên hotsearch.

Hào quang miễn phí, tốt biết bao.

Nghĩ tới đây, ông ấy ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Đặt một phòng khác tiền phòng cần phải lấy từ kinh phí du lịch của ba người để thanh toán, nói cách khác, nếu như đặt phòng thì tiền của mọi người sẽ bị giảm đi rất nhiều.

"Thời Tiểu Ngư khẽ cau mày, kiên nhẫn giải thích: "Tôi biết đúng là tiền phòng được lấy từ kinh phí du lịch của chính chúng tôi ra để thanh toán, nhưng những gì chúng tôi nhận được là cho bốn ngày, chia trung bình cho bốn ngày cũng vẫn có thể.

Phần còn lại chỉ cần tiết kiệm một chút trong bốn ngày tới là được rồi.

"Đôi mắt của Tiêu Nhã khẽ di chuyển, sự lo nghĩ trong mắt cô ấy giảm đi đôi chút.

Khi Thời Tiểu Ngư nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Nhã, biết đã thuyết phục được, tiếp tục nói: "Hơn nữa khi xuất phát, chương trình nói với chúng tôi có thể kiếm tiền bằng cách hoàn thành một số nhiệm vụ, tiếp theo cứ làm nhiệm vụ cho tốt là được rồi.

"Tiêu Nhã trầm ngâm, khẽ gật đầu.

.

 
Chương 32: 32: Nếu Không Tin Tôi Thì Sẽ Chết Đói Đấy 3


Thời Tiểu Ngư thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lườm PD Trương rồi nói: "Với lại, mặc dù có quy tắc nhưng dù sao chúng ta cũng ở đây để tham gia chương trình, tôi không tin ê - kíp chương trình sẽ thật sự để chúng tôi chết đói ở chỗ này.

"PD Trương: "! "Fuck, bị khiêu khích.

Thời Tiểu Ngư nói có lý, sau khi nói xong, Tiêu Nhã cuối cùng cũng chấp nhận quyết định này, cô ấy khẽ gật đầu: "Gia Uyên, chúng ta có thể đặt một phòng khác không? Sau đó tôi sẽ cố gắng làm nhiệm vụ để bù vào tiền phòng hôm nay.

"Kính Gia Uyên gật đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Được, nhưng sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ.

"Trong mắt Tiêu Nhã đột nhiên hiện lên ý cảm kích.

Vấn đề phòng ở cuối cùng đã được giải quyết, sau khi bọn họ thuê thêm một căn phòng khác, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi.

Chuyến đi cả ngày này, cả ba người đã rất mệt rã rời, sau khi lấy được thẻ phòng, ai nấy rối rít trở về phòng.

Khi Kính Gia Uyên chuẩn bị trở về phòng mình, anh khẽ đưa mắt nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Ngư, lộ ra mấy phần suy tư.

Khi Tiêu Nhã trở lại phòng trước để lấy hành lý, rõ ràng cô ấy đã im lặng đi rất nhiều.

Đầu ngón tay cầm thẻ phòng cũng hơi trắng bệch.


Khi Tiêu Nhã đến mang theo hai chiếc vali, Thời Tiểu Ngư xách một chiếc giúp cô ấy chuyển đến phòng bên cạnh.

Sau khi đặt xuống, Thời Tiểu Ngư đang định rời đi, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ nhỏ của Tiêu Nhã sau lưng: "Cảm ơn.

"Thời Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: "Nghỉ ngơi cho tốt nhé, chặng đường tiếp theo chắc hẳn sẽ rất vất vả, ngủ ngon nha.

"Nói xong, cô rời khỏi phòng, còn tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tiêu Nhã nhìn bóng lưng rời đi của Thời Tiểu Ngư, ánh mắt chất chứa đầy cảm xúc phức tạp.

Sau khi trở lại phòng của mình, cuối cùng Thời Tiểu Ngư cũng thở dài một hơi.

Khóe môi của cô hơi cong lên, trên nét mặt đều hiện lên ý vui mừng.

Ngay lúc vừa rồi, lúc Tiêu Nhã nói cô ấy không muốn ở chung phòng với cô, trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô sợ hãi, cho dù đã xuyên vào người Thời Tiểu Ngư nhưng cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng.


Nhưng cuối cùng, cô vẫn có thể thay đổi quỹ đạo ban đầu, không để thần tượng của mình ngủ trên ghế sô pha ở trong sảnh.

Đã có thể thay đổi, điều đó có nghĩa là nhất đinh là cô có cơ hội giúp Kính Gia Uyên ngăn chặn chứng biếng ăn của anh phát triển đến giai đoạn ung thư dạ dày.

Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư lặng lẽ nắm chặt tay, đặt lên trái tim mình.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, trong lòng, tràn đầy hy vọng.

Kiếp này, cô nhất định phải bảo vệ anh thật tốt.

Đêm đó, Thời Tiểu Ngư ngủ rất say, ngày hôm sau dậy sớm tắm rửa, lúc đi ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Kính Gia Uyên cũng từ trong phòng đi ra.

"Sớm zzz! Chào buổi sáng!" Thời Tiểu Ngư suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình.

Kính Gia Uyên cũng nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Chào buổi sáng.

"Nói xong, anh cũng không nhiều lời, đi về phía đại sảnh.

Khách sạn này buổi sáng cung cấp tiệc buffet, tối hôm qua ba người bọn họ đã bàn bạc xong, chín giờ sáng nay sẽ tập hợp ở đại sảnh cùng nhau ăn sáng.

Thời Tiểu Ngư cũng im lặng đi theo sau lưng Kính Gia Uyên, chờ đợi ở đại sảnh.

Đợi hơn mười phút, đã gần đến chín giờ, Tiêu Nhã vẫn chưa tới.

.

 
Chương 33: 33: Nếu Không Tin Tôi Thì Sẽ Chết Đói Đấy 4


Thời Tiểu Ngư nghĩ rằng do tối qua cô ấy quá mệt mỏi, không thể dậy được, do dự mãi mới nói: "Để tôi đi gọi Tiêu Nhã.

"Kính Gia Uyên khẽ gật đầu.

Thời Tiểu Ngư đến trước cửa phòng của Tiêu Nhã, lịch sự gõ cửa.

Vốn tưởng Tiêu Nhã còn đang ngủ, định gõ thêm vài lần nữa, không ngờ vừa gõ cửa Tiêu Nhã đã mở cửa ra.

Thời Tiểu Ngư sửng sốt một lúc, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Nhã vẫn đang cầm bút chì kẻ lông mày trên tay, nhìn giống như vẫn đang trang điểm, cô lập tức mỉm cười: "Tôi còn tưởng do tối qua cô quá mệt mỏi, còn chưa dậy nên tới đây gọi cô.

"Tiêu Nhã thấy người đến là Thời Tiểu Ngư, cô ấy cũng sững sờ nhìn đồng hồ, vừa mới đến chín giờ.

Tiêu Nhã: "! "Là do ai tung tin đồn, Thời Tiểu Ngư chưa bao giờ đến đúng giờ, cuộc hẹn là chín giờ, cô nhất định phải trì hoãn đến mười giờ chứ?Nhưng lúc này, nhìn Thời Tiểu Ngư đứng trước mặt cô, Tiêu Nhã đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Nếu không thì hai người đi ăn cơm trước đi, tôi chuẩn bị xong ngay.

” Tiêu Nhã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, giọng nói vẫn tao nhã như cũ.


"Không sao đâu, mọi người cùng nhau đi mới tốt, chúng tôi sẽ chờ cô ở đại sảnh.

" Thời Tiểu Ngư nói.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, nhanh chóng quay trở lại phòng vệ sinh, không quan tâm đến trang phục tinh tế như trước nữa , nhanh chóng trang điểm nhẹ, rồi đi đến đại sảnh.

Cô ấy thấy hai người đang đợi mình ở đại sảnh, lập tức thấy hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.

"“Không có việc gì.

” Giọng nói của Kính Gia Uyên vẫn thản nhiên như cũ, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Tiêu Nhã biết lần này mình làm không tốt nên cũng không nói gì nữa, ba người cùng nhau đi đến chỗ phòng tiệc buffet.

Phòng tiệc buffet của các khách sạn năm sao có vẻ cực kỳ sang trọng.

Cách bài trí của nhà hàng, mang đậm nét đặc trưng địa phương của Nepal, mang đậm màu sắc tôn giáo, thậm chí trên tường còn treo những bức thangka của Tây Tạng.

Ngoài ra còn có nhiều loại buffet.


Nhìn xung quanh, có cơm chiên trứng, thịt gà xiên nướng, bánh mì nướng, bánh tart trứng,! cái gì cần đều có.

Không chỉ có đồ ăn kiểu Trung Quốc, đồ ăn phương Tây, mà còn có một số đồ ăn địa phương của Nepal, thoạt nhìn thì trông rất phong phú.

Tiêu Nhã thấy vậy đã lộ vẻ cảm động.

Không có gì vui vẻ bằng một bữa sáng ngon lành sau khi thức dậy.

Nhưng sau khi đi vào, Thời Tiểu Ngư không nhịn được có hơi khẩn trương, ánh mắt của cô mơ hồ rơi vào trên người Kính Gia Uyên.

Nếu như cô nhớ không lầm, lúc này bệnh biếng ăn của Kính Gia Uyên còn chưa chuyển biến xấu đến mức không ăn được gì.

Nói cách khác, bây giờ thần tượng vẫn có có thể ăn được, có món ăn ưa thích.

Cô, phải cố gắng tìm ra những món ăn này này.

Đồng thời! nguyên nhân khiến chứng biếng ăn của Kính Gia Uyên sau này trở nên trầm trọng hơn, chắc là do bị cái khác kích thích.

Thế nên, cô không chỉ phải cố gắng tìm kiếm món ăn mà bây giờ Kính Gia Uyên thích ăn, mà còn phải cố gắng tìm ra nguồn gốc kích thích khiến chứng biếng ăn của anh trở nên trầm trọng hơn!Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, cầm lấy đĩa ăn, yên lặng đi theo sau lưng Kính Gia Uyên.

Vì không để máy quay quay được cảnh mình ở quá gần Kính Gia Uyên nên Thời Tiểu Ngư hơi tụt lại phía sau, nhưng ánh mắt của cố tình hay vô ý đều rơi vào người Kính Gia Uyên.

.

 
Chương 34: 34: Không Còn Một Hạt Nào 1


Nghe được câu này, đôi mắt Thời Tiểu Ngư sáng lên.

Cơm chiên trứng, đương nhiên dùng cơm đã được để qua đêm là tốt nhất, cô không thể chuẩn bị trước, mà bà chủ nhà đã chủ động đề nghị như vậy, Thời Tiểu Ngư lập tức không ngừng cảm ơn.

Cô nhận chỗ cơm để qua đêm của bà chủ, trở về phòng.

Hy vọng món cơm chiên trứng lần này, anh sẽ thích.

Khi cô quay về phòng, Tiêu Nhã đã thức dậy, đang đắp mặt nạ.

Khi nhìn thấy Thời Tiểu Ngư cầm theo nguyên liệu nấu ăn quay về, cô ấy biết rằng cô ấy đã ra ngoài mua đồ từ sáng sớm, phấn khích đến mức, suýt làm rơi chiếc mặt nạ xuống.

Cô ấy nhanh chóng mặc lại, nhìn Thời Tiểu Ngư, lắp bắp nói từng chữ không rõ: "Tiểu Ngư, sáng nay em làm món gì vậy?"“Cơm chiên trứng.

” Thời Tiểu Ngư giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên nói.

Tiêu Nhã sửng sốt một lúc, sau đó vô thức kéo mặt nạ xuống một chút, mặt nạ lại bị kéo hẳn xuống.


Tiêu Nhã: ! Cô không có tâm trạng tiếp tục đắp lên lại nữa, ném mặt nạ vào thùng rác, nhanh chóng đi rửa mặt, rồi đến bên cạnh Thời Tiểu Ngư.

"Tiểu Ngư, tối hôm qua cháo gà xé nấm ăn rất ngon, hôm nay không làm nữa sao?" Tiêu Nhã khẽ nhíu mày, mang theo chút chờ mong cùng chút tiếc nuối nói.

Ở ngay trước mặt ống kính, Thời Tiểu Ngư không thể giải thích được chuyện tối qua Kính Gia Uyên đã không ăn.

Cô đành phải nói: “Tối hôm qua vừa ăn cháo gà xé nấm, vẫn nên đổi món thì tốt hơn.

”Vừa nói chuyện, Thời Tiểu Ngư vừa bắt đầu bóc tôm.

Tiêu Nhã nhìn những nguyên liệu nấu ăn mà Thời Tiểu Ngư mua về, cũng không tiện nói thêm lời nào nữa, chỉ hơi nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng.

Tối hôm qua ăn xong hai bát cháo kia vào bụng, cô ấy đúng là đã thấy rất thỏa mãn.

Đến nỗi sáng nay khi thức dậy, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về hương vị cháo gà xé nấm đêm qua.

Theo góc nhìn của cô ấy, để có thể nấu được món cháo ngon như vậy, chắc hẳn phải học hỏi từ bậc thầy đầu bếp.

Giống như cô ấy biết cách nấu cháo hải sản, Thời Tiểu Ngư chắc chắn đã rất chăm chỉ học món cháo gà xé nấm.


Thế nhưng mà, cô ấy không dám chắc, cháo hải sản do mình nấu có thể ngon hơn cháo gà xé nấm.

Rõ ràng chỉ là nghệ sĩ, Thời Tiểu Ngư có thể học được món cháo gà xé nấm ngon như vậy rồi, thì làm sao có thể biết thêm những món khác.

Thế nhưng, Thời Tiểu Ngư đã mua tất cả các nguyên liệu nấu ăn rồi, đã có lòng tốt, cô ấy cũng không thể chọn chọn lựa lựa.

Chỉ là có hơi tiếc nuối, sáng nay không thể tiếp tục ăn món cháo ngon như vậy.

Đợi đến tối, phải thảo luận lại với Thời Tiểu Ngư mới được.

Nghĩ như vậy, Tiêu Nhã sau khi nghiêm túc rửa tay, cũng đi vào phòng bếp.

"Tiểu Ngư, cần chị giúp gì không?" Tiêu Nhã nói.

Thời Tiểu Ngư nhìn thấy cô ấy, nở nụ cười, đưa sữa cho cô ấy: "Nếu có thời gian rảnh thì giúp em hâm nóng sữa đi, cơm chiên chẳng mấy chốc sẽ làm xong ngay.

"Tiêu Nhã nhận lấy, lấy nồi từ trong bếp ra, cẩn thận rửa sạch rồi hâm nóng sữa, sau đó ánh mắt lại dán vào người Thời Tiểu Ngư, không rời mắt đi.

Chỉ thấy Thời Tiểu Ngư khéo léo đập ba quả trứng, đổ một nửa nước trứng vào cơm đã để qua đêm, tỉ mỉ nhào kỹ, để từng hạt cơm đều được bao phủ trong hỗn hợp trứng đã đánh tan.

Sau đó, cô thái hạt lựu cà rốt còn sót lại từ món salad ba món ngày hôm qua, cắt hành hoa thành những đoạn ngắn.

.

 
Chương 35: 35: Không Còn Một Hạt Nào 2


Khi Thời Tiểu Ngư lấy củ cà rốt ra, Tiêu Nhã biết sẽ cắt cà rốt thành khối vuông, đang định tiến lên một bước nói mình muốn giúp, khi cô nhìn thấy động tác cực kỳ thành thạo và nhanh chóng của Thời Tiểu Ngư, con dao cắt nhanh và uyển chuyển trên củ cà rốt, cùng với âm thanh đầy nhịp nhàng, rất nhanh, củ cà rốt đã được cắt thành công thành những khối vuông, thậm chí mỗi miếng đều có kích thước bằng nhau.

Tiêu Nhã: "! "Cô ấy vẫn không nên đi đến để xấu mặt thì hơn.

Sau khi cắt cà rốt xong, Thời Tiểu Ngư cắt hành hoa thành từng đoạn ngắn.

Vẫn cực kỳ lưu loát như cũ, thậm chí Tiêu Nhã cũng cảm thấy rằng xem các động tác của cô, thấy rất hưởng thụ.

Đương nhiên anh quay phim sẽ không bỏ qua cơ hội như này, giơ máy quay lên, quay cận cảnh bàn tay của Thời Tiểu Ngư.

May mắn anh quay phim rất có kinh nghiệm, mặc dù quay cận cảnh, nhưng không hề làm phiền đến Thời Tiểu Ngư tí nào.

Mà Thời Tiểu Ngư ở trong khoảng thời gian này, cũng dần dần quen với sự tồn tại của máy quay, lúc này hoàn toàn không để máy quay lọt vào mắt.


Mọi công đoạn nấu nướng của cô, đều cực kỳ chuyên tâm.

Sau khi cắt xong rau củ, Thời Tiểu Ngư đổ dầu vào chảo, đun nóng rồi đổ tôm tươi vào chảo, sau đó thêm ngô, đậu Hà Lan, xào trong vài phút.

Tiêu Nhã vẫn đứng bên cạnh nhìn động tác thuần thục và thong dong đấy, lập tức sững sờ, cô! xào rau cũng giỏi như vậy ư?Thời Tiểu Ngư xào nguyên liệu nấu ăn xong, để ra ngoài.

Sau đó đổ thêm một ít dầu vào chảo, đổ phần hỗn hợp trứng đã đánh tan còn lại vào, dùng đũa dàn nhanh ra, để hỗn hợp trứng đã đánh tan tự nhiên sẽ tạo thành bông hoa trứng rời rạc, sau đó đổ toàn bộ số cơm đã ngâm trong hỗn hợp trứng đã đánh tan vào chảo để đảo.

Hạt cơm lăn qua lăn lại trong chảo, hạt cơm vốn dẻo mềm dần trở nên khô hơn, Tiêu Nhã nhìn hạt cơm lăn tròn trên chảo, đột nhiên có cảm giác thèm ăn.

Ngay sau đó Thời Tiểu Ngư cho cà rốt, ngô, đậu Hà Lan và tôm đã xào vào, tiếp tục đảo.

Những hạt cơm không ngừng lăn tròn trong chảo, thời gian dần trôi qua đã chuyển sang màu vàng óng.

Khi độ lửa vừa phải, Thời Tiểu Ngư được đổ hành hoa vào, xào trên lửa lớn vài lần, mùi thơm của hành hoa được dậy mùi lên, trộn với cơm chiên, thật là hoàn hảo.


“Xèo xèo…” Mùi thơm của nguyên liệu nấu ăn được trộn lẫn trong chảo, dần dần bay ra ngoài.

Vẫn là hương thơm đậm đà nhẹ nhàng đấy, mọi thứ đều rất vừa vặn, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được, nhưng sẽ không có cảm giác khó chịu tí nào.

Tiêu Nhã đột nhiên cảm thấy mình càng đói hơn, rõ ràng tối hôm qua đã ăn không ít, nhưng lúc này đây, cô ấy lại cảm thấy có thể ăn hai bát cơm.

Rõ ràng là ngày thường không có như thế này, nhưng cô ấy bây giờ, giống như một người tham ăn.

Vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng bụng kêu lên "ục ục…".

Tiêu Nhã nhìn sang, ngay lập tức nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt thật thà của anh quay phim.

Tiêu Nhã: "! "Thật ra! Cô ấy có thể hiểu được anh quay phim.

Nhưng anh quay phim lúc này lại sụp đổ, nhất định phải tìm tổ chương trình thảo luận về vấn đề tăng lương.

.

 
Chương 36: 36: Không Còn Một Hạt Nào 3


Vốn dĩ chỉ quay phim thôi thì cũng được, kết quả lại là phải tha hương ở nơi đất khách quê người này, đồ ăn không hợp khẩu vị cũng không sao, còn bắt anh ấy phải ngửi mùi hương như vậy, chỉ ngửi mà không thể ăn, đây chẳng phải là bắt nạt, tra tấn người ta hay sao?Anh quay phim thấy rất tủi thân đấy.

Sau khi Thời Tiểu Ngư chiên xong cơm, tắt bếp đi, lấy cơm chiên ra, xúc vào bát, nén chặt rồi úp ngược vào đĩa, thế là một món cơm chiên hoàn hảo đã được hoàn thành.

Cứ theo cách này, ba phần ăn, được đặt trên ba đĩa riêng biệt.

Toàn bộ cơm chiên trong chảo cũng vừa lúc hết sạch, không còn thừa lại chút gì.

Tiêu Nhã cực kỳ kịp thời tiến lên, bưng hai phần cơm chiên đi ra ngoài, đặt lên trên bàn ăn, Thời Tiểu Ngư cầm phần cơm chiên cuối cùng, đi ở đằng sau.

Anh quay phim lớn còn chưa ăn sáng, hiện tại trơ mắt nhìn cơm chiên trong tay Thời Tiểu Ngư.

Thời Tiểu Ngư thấy anh ấy như vậy, còn tưởng muốn quay, lập tức đưa đến trước mặt máy quay: "Muốn quay cái này à?"Cơm chiên đến gần, màu sắc đó rơi vào trong mắt anh quay phim, trộn lẫn với mùi thơm của cơm chiên, anh quay phim càng thấy đói hơn.

Anh ấy khóc không ra nước mắt, đành phải nghiêm túc quay cận cảnh món cơm chiên.


Sau đó trơ mắt nhìn Thời Tiểu Ngư bưng cơm chiên đi, đặt lên bàn.

Đúng là muốn khóc.

Sau khi Thời Tiểu Ngư đặt đĩa lên bàn ăn, cẩn thận sắp xếp lại bộ đồ ăn lên, giống như bị chứng ám ảnh cưỡng chế, cực kỳ ngăn nắp, đồng thời, ba cốc sữa cũng được đặt ở vị trí riêng của ba người bọn họ.

Mặc dù Tiêu Nhã rất nóng lòng muốn ăn, nhưng vẫn đến trước cửa Kính Gia Uyên, gõ cửa gọi anh ra ngoài ăn sáng.

Kính Gia Uyên mở cửa, anh đã thu dọn xong mọi thứ từ lâu, buổi sáng sau khi thức dậy, nhìn đường phố yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong đầu anh đột nhiên có chút cảm hứng.

Cho nên không dám trì hoãn, nhanh chóng ghi lại nguồn cảm hứng này.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy Tiêu Nhã gọi mình, sau khi nói lời cảm ơn, đi đến bàn ăn.

Tiêu Nhã giới thiệu với anh: "Hôm nay Tiểu Ngư tự mình làm món cơm chiên trứng đấy, khi em ấy làm xong tôi đã không thể kìm được, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.


"Kính Gia Uyên nghe thấy câu này, theo bản năng ngước mắt lên nhìn Thời Tiểu Ngư, đôi mắt bình thản của anh có hơi kinh ngạc.

Thời Tiểu Ngư đối diện với ánh mắt của anh, nhanh chóng dời mắt đi.

“Mau ăn đi, ăn xong còn phải hoàn thành nhiệm vụ không dễ dàng trong hôm nay nữa.

” Thời Tiểu Ngư vội vàng nói.

Tiêu Nhã nghe vậy, cũng không muốn chần chờ nữa, cô ấy vội vàng cầm lấy thìa, múc một thìa cơm cho vào miệng.

Cơm chiên trứng không nóng như cháo, tránh cho cô ấy khỏi bi kịch bị bỏng ngay lần cắn đầu tiên.

Nhưng sau khi ăn một miếng, Tiêu Nhã lại một lần nữa cảm nhận được cái gì là ngon đến mức muốn khóc.

Hạt cơm tơi rõ, trong từng hạt cơm đều có thể nếm ra được mùi thơm của trứng, cà rốt, ngô và đậu Hà Lan được xào vừa chín tới, dậy mùi thơm của chính các nguyên liệu nấu ăn này, tôm vừa bắt lên đã được bóc vỏ, có thể cảm nhận được độ tươi ngon của tôm bóc vỏ, cộng thêm cả hành hoa, cái này như kiểu dệt hoa trên gấm cho món cơm chiên này, khiến người ăn muốn dừng mà không được.

Cô ấy cắn một miếng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Ngư, em đúng là thiên tài.

".

 
Chương 37: 37: Không Còn Một Hạt Nào 4


"Món cơm chiên tôm bóc vỏ ăn ngon như vậy, đúng là lần đầu tiên chị được ăn đấy.

Chị cảm giác mình sống mấy chục năm cũng uổng phí.

" Tiêu Nhã có hơi hưng phấn nói.

Mặc dù Thời Tiểu Ngư tự tin hương vị của món cơm chiên sẽ không tệ, nhưng khi được Tiêu Nhã khen ngợi nhiều như vậy, vẫn có hơi xấu hổ.

Ánh mắt của cô theo bản năng nhìn về phía Kính Gia Uyên, nói trong lòng không thấp thỏm là nói dối, tối hôm qua chưa ăn cháo, còn món cơm chiên trứng hôm nay, anh! có thích không?Vừa nghĩ tới đây, Kính Gia Uyên lại im lặng đứng dậy lần nữa.

Trong lòng của Thời Tiểu Ngư đột nhiên hồi hộp, chẳng lẽ anh muốn rời đi một lần nữa sao?Vừa nghĩ tới đây, Kính Gia Uyên lại lấy một cái bát không từ trong bếp ra, sau đó từ trong đĩa, lấy ra một nửa cơm chiên trứng, bỏ vào bát của mình.

Sau đó, anh mới cầm thìa lên, múc một thìa cho vào miệng.

Thời Tiểu Ngư nhìn hành động của anh, biết anh vẫn không ăn nhiều như trước, mặc dù có hơi thất vọng, nhưng vẫn tốt hơn là không ăn gì.

Nghĩ như vậy, cô cũng bắt đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi vào trên người Kính Gia Uyên lặng lẽ đánh giá.


Sau khi Kính Gia Uyên ăn một miếng, dường như dừng lại một chút, trong đôi mắt luôn luôn thờ ơ của anh, hiện lên một vẻ khác lạ.

Nhưng anh không nói câu gì, chỉ im lặng ăn cơm chiên trứng trong bát.

Chỉ là hết thìa này đến thìa khác, động tác rõ ràng nhanh hơn trước rất nhiều.

Tốc độ ăn của Kính Gia Uyên luôn không nhanh, anh mới ăn được nửa bát, Tiêu Nhã đã ăn hết sạch phần cơm chiên trứng của mình, không còn sót lại một hạt nào, không hề khoa trương.

Sau khi ăn xong, còn thấy hơi không thỏa mãn.

Thế là, ánh mắt của cô ấy rơi vào nửa phần cơm chiên trứng còn lại của Kính Gia Uyên.

Anh để chừa lại nửa phần nên, có lẽ là không ăn hết được.

Đúng thế, trước đây anh luôn ăn rất ít, chắc vì phải thực hiện nghiêm ngặt việc quản lý thân thể.

Dù sao phần chừa lại cũng lãng phí, không bằng! Nghĩ như vậy, giọng nói Tiêu Nhã chậm rãi: "Giai Uyên, phần còn lại của anh…"Cô ấy vừa mới bắt đầu nói, Kính Gia Uyên đã lặng lẽ bưng đĩa lên, đổ nửa phần còn lại vào bát, sau khi xác nhận không còn hạt nào nữa, mới đặt đĩa về lại.


Anh phát hiện Tiêu Nhã đột nhiên ngừng lại, lập tức ngẩng đầu lên có hơi nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Nhã: "Ừm?"Tiêu Nhã: "! ""Không có việc gì, anh cứ từ từ ăn đi.

"Thời Tiểu Ngư nhìn thấy tất cả những điều này từ khóe mắt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.

Kính Gia Uyên, cuối cùng đã có một bữa ăn ngon.

Một bữa sáng kết thúc trong bầu không khí ấm áp vui vẻ, trừ việc sau khi Kính Gia Uyên ăn xong cơm chiên, cảm thấy no quá nên không động đến ly sữa, còn lại thì không còn dư lại gì.

Anh quay phim nhận lấy ly sữa mà Kính Gia Uyên đưa cho anh ấy, khóc không ra nước mắt.

Trở thành người quay phim cho chương trình này, thực sự là quá khó khăn.

Mỗi ngày chỉ được ngửi mùi thơm, không được ăn, như vậy ai mà chịu nổi.

Sau khi ba người ăn xong, họ lại dọn dẹp, Thời Tiểu Ngư và Tiêu Nhã mang bộ đồ ăn vào bếp rửa sạch sẽ, Kính Gia Uyên tiện tay lau sạch bàn ăn.

Không cần phải nói nhiều với nhau, như thể trong vòng chưa đầy hai ngày, ba người họ đã đạt được một sự ăn ý ngầm.

Sau khi hoàn thành mọi việc, ba người cuối cùng cũng xuất phát, bắt đầu nhiệm vụ hôm nay.

.

 
Chương 38: 38: Chim Bồ Câu Ở Quảng Trường 1


Ở một bên khác, PD Trương nhìn hình ảnh thời gian thực từ máy quay, lúc này thực sự mờ mịt.

"Người chúng ta mời thật sự là Thời Tiểu Ngư à?" Trong mắt PD Trương chỉ có hai chữ mờ mịt.

Một người ngoan ngoãn, ân cần, biết nấu ăn và chăm sóc người khác như vậy, thật sự là Thời Tiểu Ngư sao?Do ông ấy vẫn còn chưa tỉnh hay là do thế giới này có gì đó không ổn?Cái quái gì vậy, tính cách của một người thực sự có thể thay đổi nhiều như vậy sao?Sợ là bị ai đó đổi hồn rồi quá!"Tôi cảm thấy chúng ta thực sự không thể đánh giá cô ấy dựa trên ấn tượng trong quá khứ nữa.

" Phó đạo diễn Khang thấy mọi người sau khi họ ăn xong, vẻ mặt đều vui vẻ: "Đầu tiên bất kể đồ ăn cô ấy nấu có ngon không, cô ấy sẽ hạ thấp cái tôi của mình để nấu ăn cho những người đồng hành khác, vốn là rất hiếm gặp rồi, trước kia anh cũng đã nghiên cứu qua mấy chương trình du lịch rồi, anh thấy có chuyện này không?"PD Trương suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.

Trong quá khứ ngay cả khi làm cơm, cũng sẽ có một nhóm người cùng nhau làm, hiếm khi có một người chăm sóc người khác.

Nói thẳng ra, chúng ta đều là con người, dựa vào cái gì mà tôi phải quan tâm đến bạn?"Nhưng dưới tình huống như vậy, cho dù giả vờ cũng không thể giả vờ được.

" PD Trương bày tỏ nghi hoặc.


Nếu có thể giả vờ được như thế này, thì cô đã nổi giận từ lâu rồi chứ?Phó đạo diễn Khang chậm rãi lắc đầu: "Tôi nghi ngờ đây mới thực sự là cô ấy thật.

"PD Trương nhìn bức ảnh trước mặt, nhìn nụ cười ấm áp tỏa nắng của Thời Tiểu Ngư, sau một lúc im lặng, trong mắt ông ấy cũng hiện lên ý suy tư.

Một chương trình có thể thành công, là một chương trình hay.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ngay từ đầu đã muốn lợi dụng bản tính như con thiêu thân của Thời Tiểu Ngư, vì lý do đi gây sự.

Nhưng bây giờ có vẻ như, Thời Tiểu Ngư sẽ không cắn câu.

Nhưng! không nhất thiết phải làm chuyện đó mới là điểm đột phá, tính cách đảo ngược mới là điểm đột phá lớn nhất!“Bảo Tiểu Tống qua đây một lát đi, trực tiếp cắt một số mẩu tin trong chương trình hai ngày nay, đăng lên Weibo để tiếp tục có độ hot.


” PD Trương nói: “Tiện thể, nói với cậu ấy lúc cậu ấy cắt không được để người ta nhìn thấy, rốt cuộc mấy bữa cơm này là do ai làm.

"“Hiểu rồi.

” Phó đạo diễn Khang đè nén kích động trong lòng nói.

Với linh cảm của một người làm truyền thông, ông ấy cảm thấy chương trình này thực sự có thể trở nên nổi tiếng.

Sau khi ba người Thời Tiểu Ngư ra ngoài, nhìn đường phố Kathmandu, sau khi ăn một bữa sáng ngon lành, đều vô thức có sự mong chờ đối với nhiệm vụ hôm nay.

Theo chiến lược đã vạch ra ngày hôm qua, điểm dừng chân đầu tiên của ngày hôm nay là Quảng trường Durbar nằm ở phía nam trung tâm thành phố, đây là di sản văn hóa thế giới, là trung tâm của toàn bộ Thung lũng Kathmandu.

Từ khách sạn đến Quảng trường Durbar không xa, đường phố ở huyện Tamil chật hẹp và phức tạp, cho nên cả ba sau khi thương lượng đã quyết định đi bộ đến đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên những con phố cổ kính, một số lái buôn đã bắt đầu công việc bận rộn, Kính Gia Uyên cầm hướng dẫn đi phía trước dẫn đường, Thời Tiểu Ngư và Tiêu Nhã theo sát phía sau, Thời Tiểu Ngư vừa đi, vừa tò mò nhìn hai bên đường phố xung quanh.

.

 
Chương 39: 39: Chim Bồ Câu Ở Quảng Trường 2


Kiếp trước, cô lớn lên trong quán ăn nhanh do bà mở từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp tiếp quản quán ăn nhanh, cho nên có thể nói cô chưa từng rời khỏi thành phố kia.

Lại càng không cần phải nói đến nơi đây, tha hương ở một đất nước Nepal kỳ lạ, hai bên đường có đủ loại cửa hàng thủ công mỹ nghệ, đi lướt qua tháp Phật màu trắng khổng lồ ở góc phố, các hình chạm khắc trên tòa nhà, dòng người xếp hàng dài để đến làm lễ trước điện thờ, tất cả đều khiến cô thích thú.

Từ chỗ ở đến Quảng trường Durbar, chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Ba người dọc đường đi đều trò chuyện, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng không cảm giác được đoạn đường dài này bao nhiêu.

Sau khi đến quảng trường Durbar, cả ba mua vé vào cửa với giá 3.

000 rupee, rồi tiến vào quảng trường.

Durbar, có nghĩa là cung điện trong tiếng Nepal, thậm chí còn là nguồn gốc của địa danh Kathmandu.

Bước vào Quảng trường Durbar, ba người họ bị rung động bởi vô số ngôi đền nằm rải rác xung quanh quảng trường.

Mỗi ngôi đền là một tòa tháp ba tầng, có các bậc thang cao đi lên, các bức tượng sống động như thật được chạm khắc trên đỉnh đền, cửa ra vào, cửa sổ và dưới mái hiên.


Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi quảng trường, cả quảng trường thậm chí còn bị bao phủ bởi một làn sương nhẹ, cực kỳ đẹp mắt.

Điều ngạc nhiên nhất đối với ba người họ chính là họ, vốn tưởng chuyện chụp hình với chim bồ câu ở Quảng trường Durbar sẽ phải khó khăn một phen nhưng không ngờ khắp nơi đều có đàn bồ câu, tiếng kêu "u u u" có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.

"Còn có rất nhiều chim bồ câu này.

" Thời Tiểu Ngư vô thức nói.

“Chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước nhé?” Tiêu Nhã nhìn khung cảnh xung quanh, đề nghị.

Mặc dù bây giờ họ rất muốn dạo chơi ở đây, nhưng lần này tới đây, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ, dù sao chỉ khi tất cả nhiệm vụ được hoàn thành, mới có thể bảo PD Trương keo kiệt cung cấp đủ kinh phí cho chuyến đi tiếp theo của họ.

“Ừm.

” Thời Tiểu Ngư gật đầu.

Cả ba người họ tụ tập lại với nhau, bọn họ gọi anh quay phim, để chụp ảnh cho ba người họ.


Sau khi chuẩn bị xong máy ảnh, cả ba tiến về phía đàn bồ câu.

Tiêu Nhã là một người làm trong ngành thời trang, đi đến đâu cũng sẽ rất chú trọng đến việc mình sẽ mặc gì, đây đã là thói quen nghề nghiệp của cô ấy, nên lần này ra ngoài, cũng đi giày cao gót.

Nhưng bây giờ, có vẻ là do đôi giày cao gót này, đã xảy ra vấn đề.

Bởi vì trong khi đi giày cao gót, sẽ phát ra tiếng "cộp cộp cộp", mà đàn chim bồ câu dường như rất sợ hãi âm thanh này, ngay khi Tiêu Nhã đến gần, chúng sẽ "vút" bay đi.

Trong máy ảnh vốn là một đàn bồ câu, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại ba hai con bồ câu nhỏ, chúng cũng đang vỗ cánh bay đi về phía xa.

Tiêu Nhã: "! ""Chúng ta! đổi địa điểm đi.

" Thời Tiểu Ngư đề nghị.

Hiện tại không đổi thì cũng không có cách nào khác, ba người lập tức kêu gọi anh quay phim, đến trước một ngôi đền khác, chuẩn bị chụp ảnh.

Nhưng ngay khi Tiêu Nhã bước tới, những con chim bồ câu lại tranh nhau bay đi.

Tiêu Nhã: "! "Cô ấy đột nhiên có xúc động muốn ném đôi giày của mình đi, cứ đi chân trần đến đó thôi!Đến lúc đó bảo anh quay phim đừng chụp chân của cô ấy.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom