Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Những Ngày Du Lịch Cùng Idol

Chương 100: 100: Anh Muốn Ổn Định Cuộc Sống 2


Thịt cừu mềm nhữ có hương vị thơm ngon, nhẹ nhàng cắn một miếng, thịt cừu sẽ tách rời ra khỏi xương, miếng thịt cừu mềm thơm trượt vào miệng, khiến người ta có cảm giác như có một bàn tay vô hình luồn vào trong dạ dày, cùng với đầu lưỡi giành giật thức ăn.

Chưa nhai được mấy lần, đã không nhịn được nuốt xuống.

Một miếng rồi lại một miếng khác, Lâm Vũ Phi đúng là không thể dừng lại được.

Cùng lúc đó, trong phòng bếp, Thời Tiểu Ngư đang múc canh bắp cải thịt viên cho từng người một.

Trên đường đi, cô đã hỏi, Kính Gia Uyên không thể ăn canh, chỉ là không thể tiếp nhận canh trong đó, nếu đã như vậy, thì vẫn có cách giải quyết.

Thời Tiểu Ngư đặc biệt lấy một cái bát nhỏ, lấy ra một ít thịt viên và rau từ canh thịt viên, sau khi lọc hết canh, bát này chỉ có mỗi thịt viên và rau.

Thời Tiểu Ngư bưng bát, trong lòng vẫn có hơi thấp thỏm hỏi: "Như này, thì có ăn được không?"Kính Gia Uyên nhìn dáng vẻ thận trọng từng li từng tí của Thời Tiểu Ngư, trong đôi mắt anh, có một chút dịu dàng lướt qua: "Được, cảm ơn, vừa nhìn đã rất thích.

"Thời Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Sau khi múc xong phần của Kính Gia Uyên, những người khác thì rất dễ dàng, Thời Tiểu Ngư nhanh chóng đổ đầy canh bắp cải thịt viên cho mấy người, sau đó lấy thêm một bát cơm cho mọi người.


Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên, lần lượt bưng thức ăn bước ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhã lại quay trở lại, thì thầm điều gì đó vào tai Thời Tiểu Ngư, đôi mắt của Thời Tiểu Ngư đột nhiên tràn ngập ý cười, khẽ gật đầu.

Cô lấy ra một cái bát nhỏ khác, múc một ít cơm và canh bắp cải thịt viên, rồi đến trước máy quay.

"Có muốn chụp cận cảnh cái này không?" Thời Tiểu Ngư hỏi.

Anh quay phim rơm rớm nước mắt gật đầu.

Anh ấy không chỉ muốn quay, anh ấy còn muốn ăn, anh ấy khó khăn quá.

Đang nghĩ coi như hôm nay anh ấy lại phải trải qua một kiếp nạn… nhìn bọn họ ăn những món ngon, còn mình thì đói, Thời Tiểu Ngư đã đặt chiếc bát nhỏ bên cạnh anh ấy.

"Hôm nay nấu hơi nhiều, chắc anh còn chưa ăn cơm, phần này cho anh đấy.

" Thời Tiểu Ngư nói xong, lại lấy một cái bát rỗng khác, bỏ vào trong đó một ít sườn cừu kho tau và đồ ăn kèm.


Tuy rằng cũng không có nhiều, nhưng đối với anh quay phim đã nhịn đói mấy ngày ở Nepal mà nói, căn bản là phấn khích phát khóc.

Thiết bị đang thu âm, anh ấy đã cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh, chỉ bày tỏ biết ơn bằng ánh mắt và cử động một cách điên cuồng.

Thời Tiểu Ngư trở lại chỗ ngồi của mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vốn tưởng tối nay sẽ là Tu La Tràng, không nghĩ tới có thể thuận lợi vượt qua như vậy, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô nhìn Lâm Vũ Phi đang không ngừng động đũa, trong lòng dở khóc dở cười.

Kí ức kiếp trước, hai người khi gặp nhau đã chiến nhau, để lại ấn tượng cho tất cả khán giả, là Lâm Vũ Phi vô cùng không thích Thời Tiểu Ngư.

Thật không ngờ, cậu ấy hỏi cô có ké fame không, điều bản thân cậu ấy quan tâm không phải ké fame, mà là không có ké fame cậu ấy.

Mạch não này, nếu không phải Thời Tiểu Ngư đã tự mình trải qua, thì có thế nào cũng không thể nghĩ ra được.

Về phần tại sao trước đây Thời Tiểu Ngư và Lâm Vũ Phi bắt đầu gây chiến, bây giờ nghĩ lại thấy rất đơn giản, chắc chắn là vì sau khi Lâm Vũ Phi nói xong câu đầu tiên, Thời Tiểu Ngư ban đầu đã chọc giận cậu ấy, Lâm Vũ Phi đang tức giận tất nhiên cũng chọc giận lại.

Hai bên không ai nhường ai, khiến mâu thuẫn leo thang, cãi vã ngày càng gay gắt.

Ban đầu sau khi Thời Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều thấy rất thoải mái.

.

 
Chương 101: 101: Đồ Lừa Đảo 1


Nhưng thoải mái thì thoải mái, cô chú ý đến món sườn cừu kho tàu trong đĩa đang nhanh chóng giảm đi, nụ cười trên mặt không tiếp tục được nữa.

Mẹ của con ơi, sao thằng nhóc này ăn nhanh thế!Thần tượng của cô còn chưa bắt đầu ăn đâu!Nhưng cô hoàn toàn không quen Lâm Vũ Phi, mà thằng nhóc đơn bào này không biết điểm phát nổ ở đâu, cô cũng không tiện mở miệng ngăn cản.

Thời Tiểu Ngư có hơi ngay thẳng, mà Lâm Vũ Phi lại không hề hay biết, lúc đưa đũa ra một lần nữa, Kính Gia Uyên đã nhẹ nhàng cầm lấy gõ vào đũa của cậu ấy.

Lâm Vũ Phi nhìn lên, khóe miệng còn dính ít nước sốt.

"Anh, có chuyện gì vậy?" Lâm Vũ Phi hỏi.

“Món này, cậu ăn đủ nhiều rồi đấy.

” Kính Gia Uyên nói.

"Nhưng mà em vẫn chưa no.


" Lâm Vũ Phi ỉu xìu, tủi thân nói.

“Còn có canh bắp cải thịt viên đấy.

” Kính Gia Uyên chỉ vào canh và cơm ở trước mặt.

Lâm Vũ Phi với thái độ cực kỳ miễn cưỡng, đưa đũa vào canh thịt viên, khi những viên thịt được đưa vào miệng, ánh mắt của Lâm Vũ Phi vẫn dán vào miếng sườn cừu kho tàu, lưu luyến không rời.

Nhưng khoảnh khắc cậu ấy cắn viên thịt, ánh mắt cậu ấy lập tức thay đổi.

Sườn cừu kho tàu có mùi vị cực kỳ đậm đà, khiến người ta không nỡ bỏ xuống, nhưng canh bắp cải thịt viên lại có vị thanh mát, sảng khoái, nếu được trung hòa bằng sườn cừu kho tàu, thì đơn giản là ngon bất khả chiến bại đấy!Lần này Lâm Vũ Phi hoàn toàn đắm chìm trong món canh bắp cải thịt viên.

Trong lòng càng cảm thấy thức ăn quá ngon đến mức cảm động.

Này này này, đồ ăn của Nepal sao có thể ngon như vậy, cậu ấy không muốn rời đi, cậu ấy muốn định cư ở nơi này thì phải làm sao bây giờ?Một bát canh bắp cải thịt viên, một bát cơm, chẳng mấy chốc đã ăn xong.


Sau khi ăn xong, Lâm Vũ Phi ung dung xoa bụng, thoải mái đến mức híp cả mắt lại.

"Hóa ra thức ăn mọi người thường ăn lại ngon vậy, aaaaa, người đại diện của tôi còn nói với tôi rằng đồ ăn ở Nepal cực kỳ khó ăn, bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng hẵng tới, quả nhiên là anh ấy lại lừa dối tôi.

" Lâm Vũ Phi nghĩ đến việc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu bữa ăn thịnh soạn, cảm thấy suy sụp một cách bất thường.

Nếu bữa ăn này được gọi là khó ăn, vậy những món ngày thường cậu ấy ăn là cái gì, là shit à?Tiêu Nhã ném cho cậu ấy một cái nhìn cực kỳ chán ghét, quyết định không nói cho cậu ấy biết sự thật, để cậu ấy cứ mơ mộng một mình đi.

Kính Gia Uyên cũng khẽ nhếch khóe môi, cũng giữ im lặng về việc Lâm Vũ Phi đã hiểu lầm.

Hai người cũng không cùng Lâm Vũ Phi tán gẫu nhiều, đều đắm chìm trong thức ăn ngon ở trước mắt.

Các món ăn do Thời Tiểu Ngư nấu thực sự rất ngon, ấn tượng của Tiêu Nhã về Thời Tiểu Ngư bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc đầu mọi người ai cũng đều cho rằng một người như Thời Tiểu Ngư tuyệt đối không thể nấu ăn, nhưng bây giờ thì sao, cô không chỉ có thể nấu ăn, mà các món ăn nấu được còn rất ngon!Sau khi Tiêu Nhã ăn xong hoàn toàn, cô ấy vẫn xúc động như cũ nhìn Thời Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, có món ăn nào trên thế giới này mà em không biết nấu không?"Cháo gà xé nấm tối hôm trước rất ngon, cơm chiên sáng nay cũng rất ngon, món ăn tối nay cũng ngon như thế.

Nếu như hai món đầu còn có thể gọi là món cơm thường ngày, thì món ăn hôm nay, thực sự phải là một đầu bếp mới có thể làm nên hiệu quả như vậy.

Thời Tiểu Ngư đã là một ngôi sao nhí từ khi còn nhỏ, căn bản là sẽ không có thời gian để học các kỹ năng nấu ăn, vậy làm thế nào mà cô có thể luyện thành những kỹ năng nấu ăn này? E rằng không phải là Thần đầu bếp tái sinh mới có thể làm được.

.

 
Chương 102: 102: Đồ Lừa Đảo 2


Thời Tiểu Ngư mỉm cười: "Chị như này là đang khoa trương quá, có rất nhiều loại món ăn trên thế giới như vậy, làm sao em có thể biết hết tất cả được.


Nhưng mà...!cố gắng học càng nhiều món ăn, thực sự chính xác là mục tiêu của em."Tiêu Nhã không nghĩ tới sẽ nghe được kết quả như vậy, sửng sốt một chút, nở nụ cười: "Ha ha, Tiểu Ngư em đùa chị, em là ngôi sao mà, vậy mà lại nói học càng nhiều món ăn là mục tiêu của em, em nói thế thì người hâm mộ của em nghĩ thế nào đây?"Thời Tiểu Ngư gãi gãi đầu: "Thật ra, em không thích làm ngôi sao tí nào.""Hửm?" Tiêu Nhã chống cằm, sau khi ăn no, trong vẻ mặt có mấy phần lười biếng, nhìn Thời Tiểu Ngư."Chỉ là...!Nếu sau này có cơ hội, em có thể sẽ mở một quán ăn nhanh." Thời Tiểu Ngư nói."Quán ăn nhanh? Tiểu Ngư, em thật đúng là một cái tài năng đầu bếp bị nghề diễn làm chậm trễ!" Tiểu Nhã cảm khái nói."Nhưng mà, chị cũng không ngờ tới, em xuất thân là một ngôi sao nhí, lại không có mục đích ở trong giới giải trí." Tiêu Nhã đưa mắt nhìn Kính Gia Uyên: "Còn Gia Uyên, tài năng của anh là ở âm nhạc, nên từ nhỏ đã muốn tham gia vào giới giải trí à?"Kính Gia Uyên không ngờ đột nhiên lại nhắc đến mình, dừng lại, lạnh nhạt nói: "Cũng không phải, thực ra tôi chỉ thích ca hát, sáng tác, chỉ cần cho tôi một sân chơi là được rồi.

Lúc đầu tôi muốn đi hát ở quán bar, nhưng nơi đó quá phức tạp, có đủ loại người, quy tắc cũng nhiều, không thể yên tâm ca hát và sáng tác được.""Nếu không muốn quan tâm đến những quy tắc này, có thể tự mình điều hành một quán bar, nhưng đồng thời lại cũng cần những người khác phụ giúp, những việc này đều tiêu tốn quá nhiều tinh thần và thể lực, cho nên đã không làm." Kính Gia Uyên lần đầu tiên đề cập đến những việc đã trải qua khi tham gia vào giới giải trí: "Sau đó, có lần tình cờ, người đại diện của tôi tìm thấy tôi, bảo tôi gia nhập giới giải trí.


Mặc dù ngành giải trí cũng phức tạp, nhưng tóm lại vẫn có người giúp tôi giải quyết những chuyện phức tạp đó, người đại diện nói với tôi, tôi chỉ cần làm những gì mình muốn làm là được, không cần để ý tớ tất cả chuyện khác, cho nên, tôi bèn ở lại giới giải trí."Thời Tiểu Ngư yên lặng lắng nghe, trong đôi mắt cô tràn đầy màu sắc tươi sáng của những vì sao.Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày có thể đến gần Kính Gia Uyên như vậy, càng không nghĩ tới, có thể từ trong miệng anh nghe được quá khứ của anh, lúc này trong lòng càng cảm thấy ấm áp.Mà Tiêu Nhã nghe xong, lại thấy buồn cười."Hai người thật là buồn cười, một người không muốn vào giới giải trí, muốn mở quán ăn nhanh, một người vì sợ phiền phức mới tham gia giới giải trí, tôi nói này, sau này hai người mà không sống trong giới giải trí nữa, cứ dứt khoát hùn vốn với nhau mở quán ăn đi, Tiểu Ngư sẽ phụ trách kinh doanh và nấu ăn, còn Gia Uyên sẽ hát bài hát của anh, hoàn hảo!" Tiêu Nhã cười ha ha, nói đùa.Sau khi giọng nói của Tiêu Nhã vừa dứt, không biết Thời Tiểu Ngư nghĩ đến điều gì, cả khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng lên.Bốn người sau khi cơm nước xong xuôi, tâm trạng vui vẻ, giọng nói khi trò chuyện có hơi cao lên, mà PD Trương đang ở một bên nghe bọn họ nói chuyện thì lại rối rắm.Tại sao chuyện gì cũng không như trong tưởng tượng của ông ấy.Chẳng lẽ không phải Lâm Vũ Phi liên tục la hét muốn tìm Thời Tiểu Ngư à? Sở dĩ tìm cô là vì nguyên nhân này?Xung đột đâu? Đã nói xong rồi là có thể bắt đầu gây chiến đâu?Còn có, với số tiền ít ỏi như vậy, mấy người ăn ngon như vậy để làm gì?.

 
Chương 103: 103: Đồ Lừa Đảo 3


PD Trương đang ở trong một mớ hỗn độn, ánh mắt ông ấy không nhịn được tập trung vào bàn của họ sau khi ăn xong, đặt trên miếng sườn cừu còn sót lại.

Sau đó, bụng của ông ấy ùng ục réo lên.

Ông ấy! cũng muốn ăn sườn cừu.

Còn muốn ăn cả canh bắp cải thịt viên nữa! "PD Trương? PD Trương!" Phó đạo diễn Khang hét lên lần thứ hai, mới phản ứng lại.

PD Trương lấy lại tinh thần, hỏi: "Hả?"“Đã đến giờ chúng ta nên đi làm việc rồi.

” Phó đạo diễn Khang nhắc nhở, ông ấy phát hiện tối nay PD Trương có gì đó không ổn.

Bình thường sự chú ý của ông ấy đều đổ dồn vào khách mời, chỉ hận không thể xem nhiều biểu cảm, nhiều cảm xúc hơn.

Nhưng hôm nay, ánh mắt của ông ấy trong suốt quá trình luôn dán vào đĩa sườn cừu kho tàu, thậm chí đến cả phó đạo diễn Khang cũng có thể nghe thấy tiếng ông ấy nuốt nước bọt.

Cái cảnh tượng này! có hơi không đúng.


PD Trương xoa xoa mặt, đứng dậy: "Đi, đi làm việc!"Mà ở bên kia, Lâm Vũ Phi mờ mịt lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, một lúc sau mới phản ứng được.

“Chờ một chút, mọi người nói nấu bữa ăn này, do chị ấy nấu?” Lâm Vũ Phi hơi mờ mịt hỏi.

"Nếu không thì cậu tưởng là ai?" Tiêu Nhã lần đầu biết Thời Tiểu Ngư có thể nấu ăn, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bây giờ tất nhiên rất mừng rỡ khi thấy Lâm Vũ Phi cũng kinh ngạc giống mình.

"Không có khả năng.

" Lâm Vũ Phi vẫn hơi ngây ngốc nói: "Trước khi tôi khởi hành, người đại diện của tôi còn đặc biệt bảo tôi học một món ăn, lý do anh ấy nói là, tuyệt đối không được giống như Thời Tiểu Ngư không thể nấu ăn, lúc phát sóng sẽ rất mất mặt, người hâm mộ xem xong sẽ thoát fan.

"Thời Tiểu Ngư: "! "Rốt cuộc cô có ấn tượng như thế nào trong tâm trí mọi người vậy! “Cho nên, chỗ này thật sự là do chị ấy làm?” Lâm Vũ Phi vẫn không thể tin được.

“Em không tin, sau này nhìn là được.

” Kính Gia Uyên dựa vào ghế, hờ hững nói, trong mắt lại có vài phần ý cười nhẹ nhàng.

Cái đầu nhỏ của Lâm Vũ Phi nhanh chóng xoay chuyển, một lúc sau, đột nhiên chắp tay trước ngực, cúi đầu với Thời Tiểu Ngư.


Hành động này, dọa cho Thời Tiểu Ngư giật mình.

Nhưng Lâm Vũ Phi nhanh chóng giải thích: "Chị Tiểu Ngư! Đúng là em không xứng bị chị ké fame, cầu xin chị sau này lại làm một bữa sườn cừu kho tàu nữa nhé!""Hả?" Thời Tiểu Ngư cảm thấy mình không thể theo kịp mạch não của Lâm Vũ Phi.

Lâm Vũ Phi lại tưởng ánh mắt của Thời Tiểu Ngư như này là sự phủ nhận, đôi mắt đào hoa càng lộ ra vẻ chân thành: "Thật đó, chị Tiểu Ngư sau này chị chính là đại ca của em, lại làm món sườn cừu kho tàu và canh bắp cải thịt viên một lần nữa đi mà ~ nếu thật sự không được, lần sau lúc chị muốn ké fame, em sẽ lừa anh trai vào nhà chị, tự mình chụp ảnh cho chị, thấy thế nào?”Thời Tiểu Ngư: "! "Dễ thương như mèo thế, sợ không phải là bẫy người đâu nhỉ!Thời Tiểu Ngư không thèm đếm xỉa đến những lời Lâm Vũ Phi nói, mặt không có chút thay đổi nào nói: "Không thể.

"“Hả, vì sao?” Sắc mặt Lâm Vũ Phi trong nháy mắt xụ xuống.

Lần này, không chỉ có Lâm Vũ Phi, Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên cũng có cảm xúc như thế.

Tại sao lại không thể, chẳng lẽ là! Thời Tiểu Ngư không muốn làm nữa.

Tiêu Nhã đột nhiên cảm thấy luống cuống.

Nhưng nghe thấy Thời Tiểu Ngư tiếp tục nói: "Chúng ta không có đủ tiền, mặc dù sườn cừu ở đây thực sự rẻ, nhưng chúng ta vẫn có hơi không kham nổi.

"Tiền…Sắc mặt Tiểu Nhã cũng tối sầm lại, đúng vậy, không sai, bọn họ không còn dư lại nhiều tiền cho lắm.

Mà bây giờ còn có thêm một người nữa.

.

 
Chương 104: 104: Đồ Lừa Đảo 4


Đợi đã, nếu có thêm một người, vậy có phải có thể nhận được phần kinh phí cho chuyến đi của Lâm Vũ Phi rồi không?Tiêu Nhã nói ý nghĩ của mình ra, Thời Tiểu Ngư cũng đột nhiên cảm thấy, bây giờ Lâm Vũ Phi đã đến, về tình về lý thì, đều phải đưa tiền phần Lâm Vũ Phi cho bọn họ chứ.

Họ đang thảo luận làm thế nào để lấy tiền từ PD Trương, PD Trương đã chủ động đi đến.

Sau khi ông ấy bước vào phòng, ánh mắt vô tình hay cố ý đều nhìn về phía chiếc bàn, thấy thực sự chỉ còn lại xương, cảm thấy bụng mình đang tỏ ra tủi thân mãnh liệt với ông ấy.

Ông ấy thu hồi ánh mắt lại, đưa một phong bì đến trước mặt ba người họ.

"Trong này chứa kinh phí cho chuyến đi của Vũ Phi trong mấy ngày qua.

" PD Trương nói.

Cho tới bây giờ, PD Trương đã tìm trăm phương ngàn kế để gây chuyện, lần này đột nhiên hào phòng đưa cho họ kinh phí như vậy, khiến một số người nảy sinh nghi ngờ.

Luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, PD Trương nhanh chóng nói: "Phần kinh phí này, mấy người có thể quyết định xem có cần hay không.


Nếu như cần, tôi sẽ đưa số tiền cho mấy người, nói cách khác là Lâm Vũ Phi đã gia nhập đội ngũ của mấy người từ chuyến đi đầu tiên, vậy thì nhiệm vụ tiếp theo, Lâm Vũ Phi cũng cần phải hoàn thành.

Nếu như mấy người lựa chọn từ bỏ, thì mấy cái nhiệm vụ tiếp theo, Lâm Vũ Phi có thể không cần phải tham gia, chỉ là chi phí tiêu xài mấy ngày này, mấy người tự tìm cách nhé.

"Quả nhiên PD Trương sẽ không bao giờ nói cho bọn họ bất cứ chuyện tốt gù.

Thời Tiểu Ngư nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: "Vậy nếu như cậu ấy tham gia, nhiệm vụ đầu tiên sẽ được đánh giá như thế nào?""Nếu như tham gia, vậy nhiệm vụ thứ nhất lẽ ra là đã hoàn thành, có thể lựa chọn cùng nhau quay trở lại chụp lại lần nữa, hoặc là!.

Nhiệm vụ thứ nhất sẽ được đánh giá là không hoàn mỹ.

" PD Trương không nhìn vào ánh mắt như muốn giết người của bọn họ, thản nhiên tuyên bố.

"Cho nên, hiện tại mấy người nên suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc xem có cần số tiền này hay không.

" PD Trương nói xong, đặt phong bì lên trên bàn, nói.

Tiêu Nhã nhìn phong bì, sau đó quay sang nhìn Lâm Vũ Phi.


Cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Vũ Phi, cậu chính là đồ bẫy người!"Cậu ấy sớm không đến, muộn không đến, lại vừa hay đến vào lúc này.

Hiện tại, nếu bọn họ không thèm phần kinh phí này của Lâm Vũ Phi, vậy mấy ngày tiếp theo phải sống như thế nào?Tuy rằng bản thân nấu cơm, quả thực tiết kiệm được không ít tiền, nhưng cũng chỉ gói gọn trong sinh hoạt phí của ba người bọn họ.

Lâm Vũ Phi vừa đến, lập tức trở thành người ăn nhiều nhất trong đám bọn họ.

Cộng thêm hai ngày tiếp theo, không biết phải chi bao nhiêu tiền, sinh hoạt phí tuyệt đối không đủ dùng.

Thế nhưng nếu như bọn họ đòi phần sinh hoạt phí này, có thể giải quyết cho mấy ngày này, nhưng nhiệm vụ tiếp theo phải làm như thế nào đây?Cho dù hai nhiệm vụ còn lại, Lâm Vũ Phi cùng hoàn thành với bọn họ, nhưng nhiệm vụ đầu tiên phải làm sao?Bọn họ tuyệt đối không thể vì Lâm Vũ Phi mà lại đi thêm một chuyến khác.

Cũng có thể nói, nếu như nhận ngân sách du lịch cho điểm dừng này của Lâm Vũ Phi, vậy ngân sách du lịch cho trạm tiếp theo lại không thể nhận đủ nữa.

Hai lựa chọn đều không ổn, lúc này gọi Lâm Vũ Phi đến không phải là đồ ăn hại thì còn là gì?Cũng khó trách lúc này Tiêu Nhã nghiến chặt răng.

Lâm Vũ Phi cũng đọc hiểu những quy tắc mà PD Trương nói, rụt cổ, cực kỳ ấm ức nói: “Không thể trách tôi, là quản lý của tôi sắp xếp mà.

”“Nhưng mà nếu như là bởi vì tiền không đủ dùng thì không cần phải lo.

” Lâm Vũ Phi dùng giọng điệu không có gì đáng kể nói.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom