Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 1078: C1078: Chương 1078


Bên kìa tìm cả buổi tối vẫn không tìm thấy người, chỉ bảt được mấy tên vệ sĩ có đánh chết cũng không mở miệng khai ra. Abel ngồi trên ghế, hai tay để trên mặt bàn, nhìn mấy người mình phái đi đứng trước ghế mà im lặng không nói gì.

“Ông chủ, bọn người Hoäc Anh Tuấn bây giờ đã đến bệnh viện rồi.

Công tước Otto đã sai người canh giữ xung quanh bệnh viện, người của chúng ta không vào được nên tình hình cụ thể trong đó tạm thời không biết rõ…

Càng nói càng bé lí nhí, sắc mặt của Abel càng cau có, đến cuối cùng thì người này im lặng luôn.

“Hai đàn ông, hai phụ nữ với hai đứa trẻ, mười mấy người đuổi theo, các người mà không chết ở bên ngoài thì tôi phát hét lên là được rồi đúng không?”

“rầm”


một tiếng, đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn mấy tên trước mặt đang thở hồng hộc, gấp gáp.

“Ông chủ, mấy tên đuổi theo phía sau chạy đến rõ ràng là đám người đã qua huấn luyện chuyên môn kỹ càng, lấy một địch hai là chuyện bình thường, anh em bọn họ cũng chết cũng bị thương. Thực sự không phải chúng tôi không đuổi theo mà là năng lực của chúng tôi… không đủ!”

Đây thật sự là một điều khó khăn khi thừa nhận bản thân mình vô dụng, người ta lợi hại. Người này nói xong thì cúi đầu, lùi xuống hai bước, vẻ mặt hổ thẹn không nói gì, cả người ủ rũ như cây rau héo.

nhanh chóng lùi xuống phía sau.

“Sắp xếp người canh giữ cái bệnh viện đó hai tư trên hai tư cho tôi.

Cứ hễ có người đi ra, một người xử một người, tôi không quan các: người dùng biện pháp gì cũng phải đưa hết người về đây cho tôi!”

Abel đứng yên tại chỗ cười lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự tàn nhân quái đản.

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt tất cả về cho ngài”

Một đám người lớn tiếng bảo đảm, hét lên làm sắc mặt đỏ bừng.


Bên này căn dặn phân phó xong, còn bên còn lại, Abel gọi ông quản gia già đến, suy sụp ngồi trên ghế, sau khi im lặng rất lâu mới từ từ ngồi thẳng người lên, mở miệng nói: “Lần này, tôi sợ là thua trong tay cậu ta rồi. Nếu mà lão già Otto kia luôn che chở cho bọn họ nữa thì tôi không ra tay được, không động thủ được. Trước tôi có bảo ông chuẩn bị ít đồ ông chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ? Còn nữa, nhất định phải nhớ kĩ, chuyện này không được để lộ chút sơ hở, tiết lộ gì ra bên ngoài.”

Nói xong Abel quay sang liếc quản gia một cái, vẻ mặt thoáng nét không vui, nhưng cảm xúc suy sụp khiến ông ta không nổi nóng lên.

“Tôi sớm đã chuẩn bị rồi. Ngài yên tâm, còn cần thời gian ba ngày.

nữa là mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Nhìn quản gia cúi người với mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy những nếp nhăn, dưới ánh đèn trắng sáng choang làm ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ vô cùng.

Nhưng Abel sớm đã quen như vậy rồi, gương mặt bình tĩnh không nói gì, tay gõ một cái lên mặt bàn rồi mới hỏi tiếp: “Đồ và người cần mang theo tăng thêm hai mươi phần trăm, tôi cho ông thời gian thêm mấy ngày, trong một tuần phải xử lý đâu ra đấy”


“Ngài yên tâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay”

Vừa nghe xong câu nói đó, quản gia hình như có chút hứng khởi, vội vã đi luôn.

Nhìn theo quản gia rời đi, căn phòng làm việc ban đầu cũng được.

xem là náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên im lặng. Ông ta đứng lên đi ra bên cạnh giường, nhìn ra cánh rừng không xa phía trước bây giờ.

vẫn còn có khói bốc lên mà nghiến răng căm hận. Kinh doanh nửa đời người, khó khăn lắm mới có được sự nghiệp như bây giờ, tương lai là sắp thành công rồi, tự nhiên bây giờ lại biến thành bộ dạng này, ông ta chắc chản sẽ báo thù, chỉ có điều còn cần chờ đến lúc thời cơ chín muồi Vũ Nguyên Hải không hề có chút cảm giác tồn tại nào đi theo phía sau mọi người đến bệnh viện, cả người ướt đẫm ngồi trên ghế bên ngoài ICU, nhìn Giang Húc Đông nằm bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy cả người đều chết lặng rồi.
 
Chương 1081: C1081: Chương 1081


Hoäc Anh Tuấn dẫn NhanHướng Minh và Tinh Hòa lại đây, mấy người túm tụm lại xem một lúc. NhanMinh Tú càng xem mặt càng đỏ, đến cùng thì đỏ bừng lên, vội càng gấp tài liệu đưa vào tay công tước Otto.

“Ông ngoại, món quà quý giá như vậy con không thế nhận được.

Con tin Kiến Định sẽ không để con phải thất vọng hay chịu khố đâu.”

Hàng chục bất động sản trên toàn thế giới, cộng thêm châu báu trang sức, ngoài ra còn có hai câu lạc bộ trang sức tùy chỉnh, lại còn các cửa hàng xa xỉ trên thế giới. Những thứ này cộng lại là một con số vô cùng to lớn. Cô ấy còn chưa gả cho NhanKiến Định, sao có thể nhận được cơ chứ.

“Những thứ này đều là ông ngoại cho cháu làm của hồi môn đó.

Lúc Kiến Định dẫn cháu về nhà ra mắt là ông đã cho người tìm hiểu qua gia cảnh của cháu rồi. Minh Tú cháu đừng trách ông nhiều chuyện, ông cũng chỉ là không muốn đứa cháu của ông phải chịu khổ thôi……Khụ, khu khụ….

Vẫn chưa nói xong thì một tràng ho khan làm công tước Otto suýt chút nữa là không chặn lại được, dựa vào giường thở hồng học.


“Ông ngoại, bố con là người như vậy, gia cảnh con lại như thế, ông không đuổi con đi con đã vui lắm rồi. Làm sao còn để ông chuẩn bị cho con của hồi môn như này được chứ, con, lúc trước con cũng có công cũng tích góp được một ít “NhanMinh Tú nước mắt đầm đìa bám vào thanh giường, ngón tay trắng cả lên, mím môi căng thẳng, sợ nước mắt rơi xuống.

“Ông ngoại cho con thì con cứ nhận lấy đi, mới giống Nhã Quỳnh nhà chúng ta lớn tuổi rồi không cần phải suy nghĩ nhiều như thế”

Nói xong, công tước Otto nhìn NhanMinh Tú cười, vỗ võ vào tay cô, kéo chăn ra, tựa vào giường không nói gì.

Những thứ cần cho đều đã cho hết rồi, cho dù mấy ngày này bác sĩ có nói dễ nghe như nào thì bản thân ông vẫn biết rõ nhất. Ông lớn tuổi vậy rồi, còn sống bao lâu nữa chẳng lẽ lại không cảm nhận được, đi sớm chút cũng tốt.

“Được rồi, nếu không còn gì nữa thì các cháu đều về đi. Abel là con trai của ông, cứ để ông xử lý nó, coi như là tặng cho các cháu thẳng nhóc này làm món quà cuối cùng. Nhớ kĩ, trong vòng một tuần bất luận có chuyện gì cũng không được đi đến bệnh viện nữa”

Nói xong ông ta hất hất tay, ý bảo mọi người mau đi đi, rồi lại nằm xuống. Người vệ sĩ mà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh giúp ông ấy mặc quần áo đi ra cuối cùng rồi đóng cửa tắt đèn, đi mất.


Nhan Nhã Quỳnh nhìn vào cánh cửa đã khép lại, tay vẫn còn trong tay Hoäc Anh Tuấn, cứ như không có một chút cảm giác nào vậy.

“Anh Tuấn, anh nghĩ ông ngoại có sống đến trăm tuổi không? Em không muốn để ông cứ như vậy rời xa mình”

“Quỳnh Thị, về nhà nghỉ ngơi trước đi. Ông ngoại ät có tình toán riêng, bây giờ chúng ta không thể can thiệp được.”

Nắm lấy bàn tay.

lạnh cứng của cô ấy, Giang Anh Tuấn lại thở dài một hơi, vốn di định làm cho cô thấy yên tâm hơn nhưng giờ thì tốt rồi, tâm trạng cô còn xấu hơn vừa nấy.

Có điều anh vừa dìu Nhan Nhã Quỳnh đi về phía trước vừa quay đầu nhìn lại căn phòng, anh cứ cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng lắm, nhưng anh nghĩ một hồi mà vẫn không tìm ra được lạ ở chỗ nào, chỉ có thể đi về rồi từ từ nghĩ tiếp.

NhanKiến Định cũng có suy nghĩ như anh. An ủi NhanMinh Tú xong, sau khi về phòng mình thì cứ nằm trên giường nghĩ mãi về những chuyện ở bệnh viện nhưng cứ cảm thấy có chút không hợp lý, mà lại không tìm được không hợp lí chỗ nào.

Nhưng một ngày một đêm không ngủ lại còn tổn hải sức khỏe và tinh thần, anh ta nghĩ một lúc rồi lăn ra ngủ.
 
Chương 1079: C1079: Chương 1079


Bên kìa tìm cả buổi tối vẫn không tìm thấy người, chỉ bảt được mấy tên vệ sĩ có đánh chết cũng không mở miệng khai ra. Abel ngồi trên ghế, hai tay để trên mặt bàn, nhìn mấy người mình phái đi đứng trước ghế mà im lặng không nói gì.

“Ông chủ, bọn người Hoäc Anh Tuấn bây giờ đã đến bệnh viện rồi.

Công tước Otto đã sai người canh giữ xung quanh bệnh viện, người của chúng ta không vào được nên tình hình cụ thể trong đó tạm thời không biết rõ…

Càng nói càng bé lí nhí, sắc mặt của Abel càng cau có, đến cuối cùng thì người này im lặng luôn.

“Hai đàn ông, hai phụ nữ với hai đứa trẻ, mười mấy người đuổi theo, các người mà không chết ở bên ngoài thì tôi phát hét lên là được rồi đúng không?”

“rầm”


một tiếng, đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn mấy tên trước mặt đang thở hồng hộc, gấp gáp.

“Ông chủ, mấy tên đuổi theo phía sau chạy đến rõ ràng là đám người đã qua huấn luyện chuyên môn kỹ càng, lấy một địch hai là chuyện bình thường, anh em bọn họ cũng chết cũng bị thương. Thực sự không phải chúng tôi không đuổi theo mà là năng lực của chúng tôi… không đủ!”

Đây thật sự là một điều khó khăn khi thừa nhận bản thân mình vô dụng, người ta lợi hại. Người này nói xong thì cúi đầu, lùi xuống hai bước, vẻ mặt hổ thẹn không nói gì, cả người ủ rũ như cây rau héo.

nhanh chóng lùi xuống phía sau.

“Sắp xếp người canh giữ cái bệnh viện đó hai tư trên hai tư cho tôi.

Cứ hễ có người đi ra, một người xử một người, tôi không quan các: người dùng biện pháp gì cũng phải đưa hết người về đây cho tôi!”

Abel đứng yên tại chỗ cười lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự tàn nhân quái đản.

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt tất cả về cho ngài”

Một đám người lớn tiếng bảo đảm, hét lên làm sắc mặt đỏ bừng.


Bên này căn dặn phân phó xong, còn bên còn lại, Abel gọi ông quản gia già đến, suy sụp ngồi trên ghế, sau khi im lặng rất lâu mới từ từ ngồi thẳng người lên, mở miệng nói: “Lần này, tôi sợ là thua trong tay cậu ta rồi. Nếu mà lão già Otto kia luôn che chở cho bọn họ nữa thì tôi không ra tay được, không động thủ được. Trước tôi có bảo ông chuẩn bị ít đồ ông chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ? Còn nữa, nhất định phải nhớ kĩ, chuyện này không được để lộ chút sơ hở, tiết lộ gì ra bên ngoài.”

Nói xong Abel quay sang liếc quản gia một cái, vẻ mặt thoáng nét không vui, nhưng cảm xúc suy sụp khiến ông ta không nổi nóng lên.

“Tôi sớm đã chuẩn bị rồi. Ngài yên tâm, còn cần thời gian ba ngày.

nữa là mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Nhìn quản gia cúi người với mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy những nếp nhăn, dưới ánh đèn trắng sáng choang làm ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ vô cùng.

Nhưng Abel sớm đã quen như vậy rồi, gương mặt bình tĩnh không nói gì, tay gõ một cái lên mặt bàn rồi mới hỏi tiếp: “Đồ và người cần mang theo tăng thêm hai mươi phần trăm, tôi cho ông thời gian thêm mấy ngày, trong một tuần phải xử lý đâu ra đấy”


“Ngài yên tâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay”

Vừa nghe xong câu nói đó, quản gia hình như có chút hứng khởi, vội vã đi luôn.

Nhìn theo quản gia rời đi, căn phòng làm việc ban đầu cũng được.

xem là náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên im lặng. Ông ta đứng lên đi ra bên cạnh giường, nhìn ra cánh rừng không xa phía trước bây giờ.

vẫn còn có khói bốc lên mà nghiến răng căm hận. Kinh doanh nửa đời người, khó khăn lắm mới có được sự nghiệp như bây giờ, tương lai là sắp thành công rồi, tự nhiên bây giờ lại biến thành bộ dạng này, ông ta chắc chản sẽ báo thù, chỉ có điều còn cần chờ đến lúc thời cơ chín muồi Vũ Nguyên Hải không hề có chút cảm giác tồn tại nào đi theo phía sau mọi người đến bệnh viện, cả người ướt đẫm ngồi trên ghế bên ngoài ICU, nhìn Giang Húc Đông nằm bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy cả người đều chết lặng rồi.
 
Chương 1082: C1082: Chương 1082


Đêm nay có người cảm thấy thoải mái dễ chịu, có người cuộc sống không dễ gì trôi qua.

Vừa rạng sáng, khuôn mặt Abel ảm đạm và sợ hãi trước ngôi nhà bị làn khói vùi lấp, tối qua là ông ta đốt rừng vì muốn giế t chết đám người NhanKiến Định kia. Mới có một ngày trôi qua mà nhà của ông ta đã bị bén lửa rt tích này trừ ông già ra thì không còn ai làm nữa.

Quả nhiên là con của người đàn bà đê tiện kia sinh ra vậy mà lại thương xót đến như vậy, mất mười mấy người cũng muốn đưa ông ta về cho bằng được.

“Ông chủ, những người lúc trước bắt được đều đang ở bên trong, không kịp lôi ra ngoài, nhà bị lửa cháy từ vườn lan ra bốn phương tám hướng nên chẳng lấy ra được đồ đạc gì hết, tất cả đều bị cháy thành tro bụi ở bên trong rồi: Vào những lúc như này, cũng chỉ có quản gia mới có gan mở miệng nói những lời này với Abel, mấy người khác đều chạy ra ngoài hết, có khi còn không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ Abel thẹn quá thành giận xe bọn họ ra làm trăm mảnh.


“Cho xe qua đây đón tôi đi vào nội thành”

Tận mắt chứng kiến ngôi nhà bị lửa thiêu thành tro bụi, Abel hừ lạnh một tiếng.

Ông ta đã nói ông già kia không có chút bản lĩnh nào, thần không biết quỷ không hay mà đem ngôi nhà của ông ta đốt rồi, đến bản thân mình cũng suýt chút nữa bị thiêu cháy, thủ đoạn ông già này cất giấu quả không nhỏ, không chừng sau này vẫn còn một đòn đánh nữa.

Sau lần này, ông ta cũng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, chẳng biết hươu chết về tay ai, đều phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi!

NhanKiến Định vừa tỉnh lại, mở điện thoại ra, tin tức việc tòa nhà phía nam bị thiêu hủy trong nháy mắt chiếm toàn bộ tầm nhìn của anh ta, chuyện cánh rừng cháy chỉ còn là chuyện hôm trước, nhưng tòa nhà bên cạnh này cũng cháy…

Cái nhà đấy là do Abel đứng tên, có thể thiêu hủy tòa nhà của ông ta trừ ông ngoại ra thì anh ta cũng không nghĩ đến ai khác nữa.

Nhưng nếu muốn trong lúc bọn họ cái gì cũng không biết, thừa dịp lúc đêm tối đốt tòa nhà của Abel mà đến bây giờ Abel vẫn không có.


một chút phản ứng nào, tình huống này nghĩ như thế nào cúng có chút không đúng lắm! Đây rõ là muốn Abel phải khổ sở suy nghĩ rồi.

Càng nghĩ càng cảm thấy được không hợp lí, NhanKiến Định vội vàng rửa mặt thay quần áo đơn giản rồi đi đến phòng của công trước Otto, càng chạy vẻ mặt càng tối sầm lại, chờ ở cửa phòng đến lúc trời tối luôn rồi.

Ban đầu vẫn còn tốt đấy, nói cái gì mà từ từ sẽ đến, Abel xem như là kẻ cho anh ta luyện tập, sao đột nhiên ông ngoại lại ra tay, vừa ra tay là hủy luôn đống nhà, như này có hơi nhanh quá mức hoàn toàn không giống phong cách của ông ngoại.

Có thể làm cho ông ngoại gấp gáp muốn đè bẹp Abel như vậy chắc chẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không biết.

Gõ cửa ba lần, NhanKiến Định đứng ngoài đợi một lúc bên trong vẫn không có động tĩnh gì, anh ta thấy nghỉ ngờ, lại gõ cửa thêm vài lần nữa, vẫn là đều không có một chút phản ứng nào, NhanKiến Định đẩy luôn cửa ra, cửa không hề khóa.


Đẩy cửa đi vào, trong phòng đã trống rỗng từ lúc nào, chăn trên giường đã gấp cẩn thận, bên trong sạch sẽ vô cùng, rèm cửa sổ rớt ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong, giống như chưa từng có người ở đây vậy!

NhanKiến Định đơ người trong nháy mắt, điện thoại reo ba làn mới nghe máy, giọng nói già nua và khàn khàn của Công tước Otto vang lên: “Kiến Định, có những việc từ ông mà ra thì cũng sẽ kết thúc ở ông, Abel cứ để cho ông đi, con tự xử lý đám người Yaren đi, ông không phản đối, nói đến cùng thì người làm bố như ông có lỗi với bọn họ rồi!”

“Ông ngoại, chúng ta là người một nhà, có vấn đề gì thì mọi người cùng nhau đối mặt, ông như vậy sao chúng con chịu nổi.”

NhanKiến Định run lên, buổi tối ngày hôm qua anh ta cảm thấy có vấn đề, không nghĩ tới vấn đề lại xảy ra như thế này, muốn dứt bỏ bọn họ, một mình đối mặt với một người hận ông ta đến xương tủy, ai cũng không yên lòng cho nổi.
 
Chương 1080: C1080: Chương 1080


Nói xong, anh nhéo cái má bánh bao của Nhan Nhã Quỳnh rồi gõ cửa, đợi tầm ba phút rồi đi vào luôn.

Vừa mở cửa thì ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể hai người đang đứng ở cửa. Nhan Nhã Quỳnh đi trước một bước, liếc mắt một cái nhìn lại, căn phòng vốn dĩ cũng được coi là trổng trải thì bây giờ đã có bốn năm người đứng đây. Hướng Minh đang ôm Tỉnh Hòa ngồi trên ghế sô pha.

Trong lúc đang đi quanh quanh thì cô thấy NhanKiến Định đang ngồi trên ghế trước giường bệnh nắm tay NhanMinh Tú. Lại đi một chút nữa thấy người đàn ông mà lúc trước đã đưa họ trở về, gương mặt bình tĩnh đứng đó giống như đang được căn dặn.

“Vào đây ngồi đi. Đúng lúc ông đang có chuyện muốn nói với các cháu. Đến đây ngồi bên cạnh ông này”

Công tước Otto tươi cười, vẫy tay về phái hai người đang đứng ở cửa kia, động tác vừa chậm rãi lại vừa không có sức lực, như là… có chút không khỏe lắm.


“Ông ngoại, trời sắp tối rồi, cháu định đến tìm ông đi ăn tối mà không ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy!”

Nhan Nhã Quỳnh nói xong nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh NhanMinh Tú.

“Có những chuyện vẫn nên nói sớm để sau này còn có sự chuẩn bị kịp thời. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ông cũng già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa”“

Lời nói này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đó điều thay đổi, đặc.

biệt là NhanKiến Định, cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông già đang ngồi trước mặt, sau khi hít một ơi thật sâu mới mở miệng nói: “Ông ngoại nói mấy lời này làm gì chứ, bác sĩ nói ông bình phục lại nhiều rồi mà!”

“Cơ thể ông thế nào chẳng lẽ ông lại không biết à. Có những việc cố mãi không được thì đứng quá cố nữa”’ Công tước Otto than thở, dơ tay ra vỗ vỗ bắp tay của NhanKiến Định, lại nói: “Các cháu đợi ông nói xong, đừng chen ngang giữa chừng. Nếu muốn hỏi gì thì đợi ông nói xong rồi hỏi. Ông không đủ hơi sức mà nói nhiều nữa”

Nói xong, công tước Otto thở gấp hai lần mới bình tĩnh trở lại.


“Cổ phần mà ông đứng tên trước đây đã chia xong hết rồi, bây giờ chia lại một chút, các cháu xem qua đi.”

Nói xong lấy từ dưới gối ra một vài tệp tài liệu đưa cho mọi người rồi không nói gì nữa, lặng yên ngồi trên giường đợi.

NhanKiến Định càng xem về sau càng cau mày lại. Xem đến cuối cùng thì mặt mày như muốn nổi khùng lên, quay lại nhìn chằm chăm Hoäc Anh Tuấn, nhìn nét mặt hai người đều không tốt.

Cổ phần của công ty chín mươi phần trăm đều cho NhanKiến Định, còn lại mười phần trăm cho Nhan Nhã Quỳnh. Điều này tương đương với việc cắt đứt hoàn toàn ý đồ của Abel đối với gia đình Otto. Phân chia cổ phần như này rõ ràng là muốn nói, các người chẳng có cái gì hết.

Cách làm này chỉ khiến mấy người ở đấy biết đứng tại chỗ mà đối mặt với nhau. Nhưng làm như thế này, NhanKiến Định bọn họ đúng là không thể ngờ được lợi lộc của mình lại nhiều đến vậy, gần như nắm trong tay cả gia đình Otto, như vậy thì đối phó với Abel đúng là dễ như: trở bàn tay.

“Ông ngoại có cần phải phân chia cổ phần cho bọn cháu nhanh như vậy không. Ông như này là muốn con buồn đây mà”


NhanKiến Định đưa tệp tài liệu trong tay vào tay của công tước Otto, phụng phịu, hai mắt nhìn chẳm vào ông ấy, biểu cảm có chút lạ lùng.

“Ông nghĩ việc này lâu lắm rồi. Con không cần phải lo những cái khác, ông sẽ xử lý tất cả cho ổn thỏa. Xem xong cái này rồi thì ông vẫn còn một phần cho Hướng Minh và Tinh Hòa đây. Đương nhiên, Minh Tú cũng là người nhà nên ông sẽ không bỏ sót đâu”

Nói xong, cũng không biết ông ấy lấy ở đâu ra mà chớp mắt đã thấy thêm ba tệp tài liệu nữa đưa cho mọi người.

NhanMinh Tú hơi bất ngờ mà đơ ra một lúc. Dưới ánh mắt dịu dàng ấm áp của công tước Otto, cô ấy ngạc nhiên vô cùng mà nhận lấy tệp tài liệu.
 
Chương 1081: C1081: Chương 1081


Hoäc Anh Tuấn dẫn NhanHướng Minh và Tinh Hòa lại đây, mấy người túm tụm lại xem một lúc. NhanMinh Tú càng xem mặt càng đỏ, đến cùng thì đỏ bừng lên, vội càng gấp tài liệu đưa vào tay công tước Otto.

“Ông ngoại, món quà quý giá như vậy con không thế nhận được.

Con tin Kiến Định sẽ không để con phải thất vọng hay chịu khố đâu.”

Hàng chục bất động sản trên toàn thế giới, cộng thêm châu báu trang sức, ngoài ra còn có hai câu lạc bộ trang sức tùy chỉnh, lại còn các cửa hàng xa xỉ trên thế giới. Những thứ này cộng lại là một con số vô cùng to lớn. Cô ấy còn chưa gả cho NhanKiến Định, sao có thể nhận được cơ chứ.

“Những thứ này đều là ông ngoại cho cháu làm của hồi môn đó.

Lúc Kiến Định dẫn cháu về nhà ra mắt là ông đã cho người tìm hiểu qua gia cảnh của cháu rồi. Minh Tú cháu đừng trách ông nhiều chuyện, ông cũng chỉ là không muốn đứa cháu của ông phải chịu khổ thôi……Khụ, khu khụ….

Vẫn chưa nói xong thì một tràng ho khan làm công tước Otto suýt chút nữa là không chặn lại được, dựa vào giường thở hồng học.


“Ông ngoại, bố con là người như vậy, gia cảnh con lại như thế, ông không đuổi con đi con đã vui lắm rồi. Làm sao còn để ông chuẩn bị cho con của hồi môn như này được chứ, con, lúc trước con cũng có công cũng tích góp được một ít “NhanMinh Tú nước mắt đầm đìa bám vào thanh giường, ngón tay trắng cả lên, mím môi căng thẳng, sợ nước mắt rơi xuống.

“Ông ngoại cho con thì con cứ nhận lấy đi, mới giống Nhã Quỳnh nhà chúng ta lớn tuổi rồi không cần phải suy nghĩ nhiều như thế”

Nói xong, công tước Otto nhìn NhanMinh Tú cười, vỗ võ vào tay cô, kéo chăn ra, tựa vào giường không nói gì.

Những thứ cần cho đều đã cho hết rồi, cho dù mấy ngày này bác sĩ có nói dễ nghe như nào thì bản thân ông vẫn biết rõ nhất. Ông lớn tuổi vậy rồi, còn sống bao lâu nữa chẳng lẽ lại không cảm nhận được, đi sớm chút cũng tốt.

“Được rồi, nếu không còn gì nữa thì các cháu đều về đi. Abel là con trai của ông, cứ để ông xử lý nó, coi như là tặng cho các cháu thẳng nhóc này làm món quà cuối cùng. Nhớ kĩ, trong vòng một tuần bất luận có chuyện gì cũng không được đi đến bệnh viện nữa”

Nói xong ông ta hất hất tay, ý bảo mọi người mau đi đi, rồi lại nằm xuống. Người vệ sĩ mà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh giúp ông ấy mặc quần áo đi ra cuối cùng rồi đóng cửa tắt đèn, đi mất.


Nhan Nhã Quỳnh nhìn vào cánh cửa đã khép lại, tay vẫn còn trong tay Hoäc Anh Tuấn, cứ như không có một chút cảm giác nào vậy.

“Anh Tuấn, anh nghĩ ông ngoại có sống đến trăm tuổi không? Em không muốn để ông cứ như vậy rời xa mình”

“Quỳnh Thị, về nhà nghỉ ngơi trước đi. Ông ngoại ät có tình toán riêng, bây giờ chúng ta không thể can thiệp được.”

Nắm lấy bàn tay.

lạnh cứng của cô ấy, Giang Anh Tuấn lại thở dài một hơi, vốn di định làm cho cô thấy yên tâm hơn nhưng giờ thì tốt rồi, tâm trạng cô còn xấu hơn vừa nấy.

Có điều anh vừa dìu Nhan Nhã Quỳnh đi về phía trước vừa quay đầu nhìn lại căn phòng, anh cứ cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng lắm, nhưng anh nghĩ một hồi mà vẫn không tìm ra được lạ ở chỗ nào, chỉ có thể đi về rồi từ từ nghĩ tiếp.

NhanKiến Định cũng có suy nghĩ như anh. An ủi NhanMinh Tú xong, sau khi về phòng mình thì cứ nằm trên giường nghĩ mãi về những chuyện ở bệnh viện nhưng cứ cảm thấy có chút không hợp lý, mà lại không tìm được không hợp lí chỗ nào.

Nhưng một ngày một đêm không ngủ lại còn tổn hải sức khỏe và tinh thần, anh ta nghĩ một lúc rồi lăn ra ngủ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom