Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 1071: C1071: Chương 1071


Ở trong rừng sâu Giang Anh Tuấn đi phía trước, NhanKiến Định nắm tay NhanMinh Tú đi ở giữa còn cuối cùng là Vũ Nguyên Hải, trong số sáu người đi ra chỉ có Vũ Nguyên Hải là đuổi theo vào trong rừng cây còn năm người kia vẫn không thể vào được.

Nhóm người dọc đường tìm thấy một âm thanh và sau khi dùng đến loa của sáu bảy cái điện thoại thì họ tìm đến được một căn nhà gỗ. .




Tiếng khóc khàn khàn của đứa trẻ phát ra từ bên trong, Giang Anh Tuấn liền vội chạy vào tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì, rõ ràng là có thể nghe rõ tiếng khóc của đứa trẻ nhưng lại không tìm thấy.

đứa trẻ ở đâu.

Vội vàng đến mức suýt nữa thì anh ấy đập cả cái nhà nhưng vì không có dụng cụ nên chỉ đành tìm then chốt xung quanh ngôi nhà.

Lúc đó Vũ Nguyên Hải phải đuổi theo và giữ lấy Hoäc Anh Tuấn đang đi đi lại lại, anh ta năm trên mặt đất một chút để nghe thanh âm, chừng năm sáu phút sau liên dừng lại dưới bức tường có cửa sổ rồi đứng lên chỉ vào phía dưới nói: “Âm thanh phát ra từ đây!”

“Mau tìm cơ quan, nó nhất định là ở gần đây”

Vũ Nguyên Hải có lẽ đã khoanh vùng được phạm vi nên anh ta liền giục Hoäc Anh Tuấn, giọng của đứa trẻ càng ngày càng nhỏ đi và không ai biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy nên tốt hơn là nên sớm đưa ra ngoài!

Hoäc Anh Tuấn mím môi, nằm trên mặt đất và chạm vào từng li từng tí một, ba người bám chặt vào mặt đất như những con nhện nhưng hơn mười phút sau cũng không tìm ra được cơ quan gì, Vũ Nguyên Hải đưa tay lên sờ cằm.

Trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ: “Mọi người vào trong nhà tìm còn tôi sẽ ở ngoài xem xem”

Anh ta đã từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ này trước đây và ba lần trạng thái của cánh cửa đều khác nhau vậy nên có thể cơ quan này liên quan đến cửa hoặc cơ quan này ở bên ngoài.


Sau khi suy nghĩ đầu tiên anh ta cẩn thận chạm vào cánh cửa và phát hiện một cái nút hơi nhô lên rồi từ từ ấn vào, một tấm ván gỗ đột nhiên rơi xuống cửa sổ tiếp theo là một tiếng “cạch cạch”

NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn vội vàng rời khỏi nơi đó, đợi một phút sau trên sàn xuất hiện một lối vào đầy tối tăm.

Tiếng khóc của đứa trẻ từ bên trong truyền ra, không nói một lời nào Giang Anh Tuấn liền bật đèn pin điện thoại di động và đi thẳng xuống.

Tỉnh Hòa thực sự ở bên dưới nhưng không dễ dàng để giải cứu cô bé, Tinh Hòa bị nhốt trong trong một thiết bị rất lạ, hoàn toàn kín bên ngoài là khoảng trống để cho không khí vào, bên dưới là nước, nước rất đục và sãm màu.

Không ai biết Abel đã bỏ thứ gì vào đó nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu nước làm ngập thiết bị thì số phận cuối cùng của Tinh Hòa.

chỉ có thể là chết đuối, có thể cứu được đứa trẻ nhưng lại bắt anh phải tận mắt chứng kiến như thế này Giang Anh Tuấn không chịu nổi.


“Hãy tìm một cành cây để móc vào, đừng tự chui đầu xuống, nếu anh mà nhảy xuống thì nói không chừng sẽ bị kẹt cả hai ở dưới đó, ai mà biết được trong đó là thứ gì cơ chứ”

Lúc hai người đang nói chuyện thì có một con rần bò ra khỏi lỗ để thăm dò, nó có màu sắc sặc sỡ chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó độc như thế nào rồi, NhanKiến Định bình tĩnh kéo Giang Anh Tuấn và NhanMinh Tú lùi lại hai bước.

Còn Vũ Nguyên Hải thì rất nhanh tay giống như một tia chớp vậy, anh ta dùng một tay nhấc con rắn dài bảy tấc lên.

“Mặc dù tôi không thường xuyên nghiên cứu nhưng với tư cách là một người dùng độc dược thì nhất định phải biết bắt rắn, hơn nữa không cần nói cũng biết con rắn này rất độc!”

Cầm chặt quanh người con rắn rồi quay ra nhìn thấy ánh mắt có phần hoài nghi của hai người, Vũ Nguyên Hải liền nhún vai một cái.
 
Chương 1068: C1068: Chương 1068


đối ý kiến thì cần gì phải hành hạ NhanMinh Tú thành ra như vậy và lại còn bắt cả đứa trẻ đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Giang Anh Tuấn với vẻ mặt có phần ủ rũ liền nhẹ nhàng nghiêng người rồi động vào Tô.

Kiến Định.

“Sao vậy?”

Mặc dù lúc này NhanKiến Định đang để toàn bộ tâm trí lên người của NhanMinh Tú nhưng thấy Hoäc Anh Tuấn lại di chuyển gần đến chỗ của bản thân nên anh ta có thể cảm nhận được, nhìn thấy ánh mắt đang liếc nhìn Abel nên anh quay đầu ra hỏi nhỏ.

“Sự việc có chút giả dối, tôi nghi ngờ Abel muốn nhổ cỏ tận gốc, đi ra ngoài trước đi còn Tinh Hòa phải nghĩ cách khác thôi!”

Cánh cửa phía xa vẫn chưa đóng lại từ khi bọn họ đi vào, bên ngoài đã có vệ sĩ, chỉ cần bọn họ chạy tới cửa sắt thì cơ hội để cứu người là khá cao, nó không giống một nơi có thể ẩn náu được và đợi khi Abel gọi người thì cũng đã quá muộn rồi.


Nhưng chuyện liệu có thật sự đơn giản như vậy không? NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều rất nghi ngờ.

“Thử xem, nói không chừng có thể thành công”

Khi NhanKiến Định nhìn những dây xích sắt quá nặng nề trên người NhanMinh Tú anh ta liền nhắm mắt lại.

“Tôi đếm ba hai một chúng ta cùng xông vào!”

Biết rằng NhanKiến Định sẽ nhất định không bỏ NhanMinh Tú lại nên Giang Anh Tuấn cũng từ từ vươn tay ra rồi nâng dây xích của cô ấy trong lòng bàn tay, NhanKiến Định liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi ngồi xổm xuống giả bộ đang giúp NhanMinh Tú chỉnh lại quần áo.

Tay không hề nhúc nhích sau đó anh siết chặt dây xích đang trói ở cổ chân cô ấy rồi ngẩng đầu nhìn Hoäc Anh Tuấn nói: “Được rồi!”

Hoäc Anh Tuấn gật đầu rồi nhẹ nhàng đếm: “Ba hai một, chạy!”


Vừa dứt lời NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn liền cầm theo dây xích trên người NhanMinh Tú và chạy tới cửa, rõ ràng lúc bước vào thì cảm giác khoảng cách không xa lắm vậy mà lúc chạy lại thấy cực kì xa.

Hai người chạy như một cơn gió đến khiến Abel cảm thấy sợ hãi, ông ta không ngờ hai người lại dám trực tiếp chạy thẳng như vậy, rõ ràng trước mặt còn có một đứa trẻ đang treo lên, đúng thật là không.

tiếc gì mà!

“Đuổi theo, đưa người vào trong rừng, còn đứa trẻ đó hãy làm cho.

nó khóc và chuẩn bị chiếc loa để nó khóc to hơn một chút!”

Nhìn NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn dẫn NhanMinh Tú đi tuy rằng Abel có chút kinh ngạc nhưng biểu cảm lại rất thoải mái.

Từ đầu đến cuối ông ta không định để cho NhanKiến Định và Giang.

Anh Tuấn còn sống mà rời khỏi, một khi hai người họ không còn nữa thì sẽ để lại cô nhi quả phụ Nhan Nhã Quỳnh, cho dù có bố bảo hộ thì thủ đoạn của ông ta cũng có rất nhiều, chỉ cần giải quyết hoàn toàn những người này thì ông ta sẽ không còn cảm thấy lo lắng gì nữa.

Vũ Nguyên Hải đuổi theo nhưng NhanKiến Định lại không mất nhiều thời gian để từ trong rừng cây ra ngoài, tuy rằng anh ta tìm kiếm cẩn thận khắp các hướng cũng không thấy điều gì bất thường mà thời gian lại gấp rút nên sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì anh ta vội vàng quay trở lại.
 
Chương 1072: C1072: Chương 1072


“Mau tìm cành cây trước và làm thật nhanh nếu không con rắn ở bên trong bò ra là chúng ta nhận đủ đấy”

Dưới nước có rắn hoặc là độc rẳn, nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng có chín cái mạng cũng không đủ!

Hoäc Anh Tuấn sắc mặt lạnh lùng, sau nghe được âm thanh khóc.

của Tinh Hòa thì anh liền xoay người bước ra ngoài cửa.

Sau khi Vũ Nguyên Hải giải quyết nhanh gọn con rắn ở trên tay thì anh ta tìm một chỗ để chôn nó sau đó anh ta đứng canh ở lối ra để ngăn cản những con rần khác chui ra.

Ngọn lửa đã từ từ bùng cháy nếu cứ tiếp tục như thế này thì kết quả cuối cùng họ sẽ phải đối mặt là bị thiêu chết hoặc bị khói hun đến chết, cũng có khả năng bị rẳn cần chết trong khu rừng này hoặc các loài động vật khác giế t chết.

Nếu không chạy thoát được bọn họ chỉ có một chữ chết và nếu chết ở đây thì đồng nghĩa với việc toàn bộ quân bị tiêu diệt.


NhanKiến Định nhìn NhanMinh Tú đang đi theo mình rồi lại kéo sợi dây xích trên cổ tay cô, vẫn không còn cách nào khác, anh véo cắm cô và hôn một cái: “Có thể chết cùng em, cuộc đời này của anh không còn gì phải hối tiếc”

“Chúng ta nhất định có thể ra ngoài được mài”

Từ đầu đến cuối NhanMinh Tú vẫn chưa nói lời nào, cô ấy đột nhiên đưa tay ra giữ lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt rơi trên vai anh, vẻ mặt rất suy sụp và cơ thể yếu ớt đến mức không thể đứng vững.

“Thật tốt, cuối cùng em cũng nói chuyện rồi, chỉ cần em ổn anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn, yên tâm đi!”

Vòng tay ôm lấy thân hình gầy gò của người phụ nữ nhỏ, NhanKiến Định cúi đầu rồi vùi vào cổ cô ấy hít sâu một hơi sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười “Em không cần anh đưa em ra ngoài mà em muốn chúng ta phải cùng nhau ra, Kiến Định à, Tinh Hòa bị Abel bắt đi rồi em đã không bảo vệ được con bé, lúc bị bắt đi con bé đã khóc rất nhiều, cho dù em có hét lên như thế nào thì cũng vô ích, bọn hị NhanMinh Tú gục trên người anh, giọng nói đầy đau thương và nước mắt chảy dài trên vai anh, NhanKiến Định rất xót xa cho cô.

“Không sao, không phải lỗi của em đâu. Minh Tú à, chúng ta đã tìm thấy Tỉnh Hòa rồi, vừa nãy em cũng nhìn thấy rồi đúng không, không sao đâu mọi chuyện rồi sế ổn thôi, đợi chúng ta ra ngoài rồi em có thể nói chuyện với Tinh Hòa, con bé sẽ không trách em đâu!”

NhanKiến Định ôm lấy NhanMinh Tú để cho cô ấy dựa vào lòng và khóc một cách thoải mái, đợi cô ấy khóc mệt rồi thì sẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khi không còn âm thanh nữa thì NhanKiến Định sẽ bế cô ấy và trở về. Khu rừng dần dần nóng lên, càng ngày càng có nhiều dã thú đến đây, thời gian của bọn họ sắp hết và Tinh Hòa phải nhanh chóng được.


giải cứu.

Lúc ôm người trở lại, vừa đi tới ngôi nhà gỗ thì đột nhiên có hai người mặc đồ đen nhảy ra.

Vừa nhìn thấy anh ấy, người kia đã nói bằng giọng ôm ồm: “Xin hỏi có phải ngài Nhanvà cô Nhankhông? Chúng tôi theo lệnh của cô Nhan Nhã Quỳnh đến đế cứu người, ngài Giang có ở đây không?”

Câu hỏi rất nhanh gọn nhưng đều thể hiện sự kính cẩn.

NhanKiến Định nghi hoặc nhíu mày nhưng cũng không có hành động hấp tấp, không thể loại trừ người này là do người của Abel giả mạo tuy.

nhiên nếu người này là giả mạo thì cũng có một số nghỉ vấn vì lửa sắp.

thiêu rụi cả khu rừng rồi vậy mà Abel còn phái người đi vào đây chịu chết làm gì cơ chứ.

“Các anh là ai?”

Đúng lúc NhanKiến Định đang định hỏi thì Giang Anh Tuấn đang tìm cành cây ở phía sau liền quay lại và nhíu mày hỏi.
 
Chương 1069: C1069: Chương 1069


Đúng lúc trở lại thì nhìn thấy những vệ sĩ bên ngoài đang đối đầu với Abel, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Có nhiều người khác nhau nhưng trong bóng tối nên căn bản không thể nhìn rõ và đôi khi trước lúc đánh được đối phương thì đã vô tình làm bị thương người của mình rồi, tuy nhiên những người đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt của Abel thì đều không xảy ra loại chuyện như vậy, trong tình trạng đã thiệt hại một nửa nhân sự nhưng đã giết thành công toàn bộ người nhà họ Giang và nhà họ Nhan, chỉ còn năm người Vũ Nguyên Hải dẫn theo để truy đuổi đang ở trong rừng vẫn chưa ra.

“Ngài Vũ, chúng ta nên làm sao đây? Chủ tịch nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu không người của Abel cũng sế không ra tay như bây giời”

Một người trong số họ nhìn những tên đứng canh cửa đang th ở dốc và đương nhiên cũng biết rằng nếu cứ xông vào thì cũng vô ích mà thôi, nói không chừng chính là mang đầu đi tặng cho người ta, tới lúc đó hy vọng cứu được người ra ngoài sẽ càng mong manh hơn.

“Đợi thêm một chút nữa tôi không tin là Giang Anh Tuấn và Tô.


Kiến Định có thể dễ dàng bàn giao ở đây được, nếu sau mười phút nữa.

mà vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta hãy tìm cơ hội mà lẻn vào, chia nhau ra hành động và sau khi điều tra được tin tức thì tập trung tại đây!”

Bọn họ tổng cộng có sáu người nên không thể liều được nên đây chính là cách thông minh duy nhất và Vũ Nguyên Hải cũng biết rất rõ nếu không dùng kế sách thì bọn họ nhất định không phải đối thủ của Abel, tới lúc đó rất có thể sẽ mất bà chủ và mọi chuyện hỏng bét.

“Ngài Vũ hãy ở bên ngoài tiếp ứng, nếu như chúng tôi không ra được thì rất cần anh tìm thêm trợ từ bên ngoài”

Đi cứu người thì không có vấn đề gì nhưng nếu tất cả mọi người đều xong vào thì quá ngu ngốc nên cần người ở lại để tìm thêm viện trợ từ bên ngoài vào thì toàn lực lượng mới yên tâm được.

“Cũng được có điều tôi thấy tìm người viện trợ ở bên ngoài thì cũng phải tìm người của mình mới được nhưng bọn họ chưa chắc đã tin tôi vậy nên anh hãy ở lại để tôi vào, nếu ba mươi phút sau chúng tôi vẫn chưa ra thì anh lập tức rời đi, đừng quay đầu lại mà hãy đi tìm người đến giúp”

Sau khi đã quyết định như vậy Vũ Nguyên Hải liền vung tay lên ngăn cản lời nói của những người còn lại sau đó anh ta bình tĩnh nhìn về phía cổng lớn.


Thời gian trôi qua từng chút một, mười phút mà giống như đã trôi qua vài kiếp người vậy, đến giờ Vũ Nguyên Hải liền giơ tay lên ra hiệu chuẩn bị cho mọi người xông vào thì có một tiếng động đột ngột ở cửa, sau đó là giọng nói thấp thoáng của Nhan“Là chủ tịch Giang và chủ tịch Nhanđã xuất hiện, cho dù có phải chết tại đây cũng nhất định phải đưa hai người họ ra ngoài!”

Dù sao Giang.

Anh Tuấn và NhanKiến Định đã đi được đến chín mươi chín bước rồi cho nên bằng mọi giá Vũ Nguyên Hải phải đi nốt bước còn lại cho họ.

Năm người vệ sĩ phía sau mặt đỏ lên đây phấn khích và chỉ chờ Vũ Nguyên Hải ra lệnh thì bọn họ sẽ lao ra như những con báo và xé xác đám người kia ra trong phút chốc, trên người không biết đã có bao.

nhiêu vết thương nhưng vẫn sẽ làm càn mà mở cái cổng sắt ra.

“Vũ Nguyên Hải?”


NhanKiến Định bế NhanMinh Tú, mặc dù cả hai đều đã luyện tập nhưng hai đánh bốn nên trên người có không ít vết thương, cứ tưởng có thế thuận lợi mà thoát ra khỏi cửa nhưng nhìn những người nằm trên sàn khiến mắt anh đỏ bừng lên ngay lập tức.

Bây giờ nhìn thấy chỉ còn năm người Vũ Nguyên Hải tiếp ứng nên có phần hơi kinh ngạc nhưng hành động cơ thể nhanh hơn nhiều so với ý thức nên lập tức xoay người và đi theo sau anh.

Tinh Hòa Khi vừa đánh vừa rút lui thì nhóm người vô tình đã rút lui vào khu rừng phía sau, dáng vẻ ai nấy cũng đều tối đen như mực.

Lúc Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh mang theo hơn hai chục người vội vã đến thì khung cảnh đã rất lộn xộn, một nhóm mấy chục người đang vây quanh một khu rừng, từ xa có thể thấy rõ ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt và khói đen.
 
Chương 1073: C1073: Chương 1073


“Ngài Hoäc, chúng tôi được cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh phái tới để cứu người, chủ nhân của chúng tôi là công tước Otto, chờ một chút tôi sẽ nói với đội trưởng đưa cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh đến”

Hai người vừa nói xong thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cái còi, không biết từ đâu xuất hiện, một tiếng còi đột nhiên vang lên và có tiếng còi thứ hai ở đẳng xa sau đó.

không lâu ngay sau đó là tiếng còi thứ ba, âm thanh càng lúc càng gần và đến cuối cùng thì Nhan Nhã Quỳnh loạng choạng đi theo một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt mọi người, NhanHướng Minh cũng nằm tay cô và từng bước bước đến. . ngôn tình hoàn

Khi thấy có người đến NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn mới từ từ buông lỏng cảnh giác: “Ở trong có một đứa trẻ nhưng ở bên trong nước toàn là rẳn cho nên phải cứu ra càng nhanh càng tốt, có mang theo dụng cụ không?”

Bây giờ cũng không phải lúc mà nhắc đến chuyện quá khứ, Hoäc Anh Tuấn liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi quay ra hỏi hai người trước mặt.

“Chúng tôi sẽ vào trong cứu người, anh hãy ở bên ngoài chờ”

Nói xong hai người trực tiếp bỏ dây thừng ra và móc vào cành cây ở trên tay của Hoäc Anh Tuấn rồi xoay người đi vào nhà gỗ, một lúc sau Vũ Nguyên Hải cũng đi ra và sau đó liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh mỗi lúc một gần, đứa trẻ nằm trong một chiếc hộp được bế ra ngoài.


“Đám cháy lớn như vậy, đứa trẻ như thế này ngược lại sẽ càng an toàn hơn”

Vệ sĩ của Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh bước tới phía trước giải thích và nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài ngay lập tức, đám cháy quá lớn rồi nếu chậm trễ một chút là sẽ không ra được đâu”

Gặp mặt trong cơn nguy hiểm đáng lẽ phải ôm đầu mà khóc lóc.

nhưng bây giờ đến thời gian để hồi tưởng lại chuyện ngày xưa cũng không có, sắc mặt của hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều thay đổi, Nhan Nhã Quỳnh cũng cảm thấy đau khổ nhưng bọn họ biết đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.

Đi tới nắm chặt lấy tay của Giang Anh Tuấn rồi theo sau anh ấy mà chạy ra ngoài.

Đội của họ rất nhanh nhẹn đi trước mở đường và tìm hướng đi, từ lúc bước vào tìm người còn chưa đến mười phút và cũng chưa tới năm phút để ra ngoài, bây giờ họ đã ở gần vùng ngoại ô, xung quanh đều là cây cối đã bị thiêu rụi.


Cũng may trước đó trời mưa, thời gian lâu như vậy cho nên ặc dù cây cối bị cháy, khói dày đặc nhưng thực ra ngọn lửa cũng không lớn lắm.

Nhìn về phía trước có thể mơ hồ thấy những người đang canh giữ ở cách đó không xa, có lẽ là vì chuyện đột nhập lúc trước của họ mà bây giờ đã tăng số lượng người canh giữ lên rất nhiều, muốn xông vào.

e rằng cũng không dễ dàng!

“Các vị xin hãy đi theo phía sau tôi, tôi nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi bất luận có xảy ra chuyện gì thì hãy cố gắng chạy về phía trước và ngàn vạn lần đừng quay đầu lại nhìn!”

Nếu có bốn mươi người thì hai mươi người trong số họ có thể đấu lại được nhưng nếu có cả gần trăm người cho dù họ có thể đánh tuy nhiên nếu vừa phải đánh vừa phải bảo vệ người thì không thể chạy thoát được.

Sau khi người đội trưởng nói xong liền đưa tay ra để ra kí hiệu đến ba, đợi đến lúc đếm đến Hoäc Anh Tuấn bế NhanHướng Minh, Nhan Nhã Quỳnh thì nắm chặt lấy quần áo của Giang Anh Tuấn hai người đưa mắt nhìn nhau, người đội trưởng vừa vẫy tay một cái hơn hai mươi người liền xông ra ngoài mà không hề phát ra tiếng động, giống như một con hổ đang săn mồi, bọn họ cứ im lặng lao ra ngoài.

Những người canh gác bên ngoài mất cảnh giác nhưng họ đều là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt nên động tác vẫn rất nhanh, mấy chục.

người liền lao ra như điên.
 
Chương 1070: C1070: Chương 1070


Hai ngày nay trời mưa, đất trên núi vẫn còn ẩm nên lửa đương nhiên là được do người đốt nếu không sẽ không thể cháy được.

Nhan Nhã Quỳnh rất lo lắng và muốn dẫn người qua đó xem thử tình hình nhưng NhanHướng Minh ngăn lại: “Mẹ ơi, mẹ đừng đánh động mấy chục người ở phía bên đó, cho dù chúng ta mang theo hơn hai chục.

người có thể đánh lại được hai người nhưng hãy để tất cả mọi người làm ở đó và rừng sẽ sớm bị cháy thôi, chúng ta cứ tìm một nơi phòng.

thủ yếu rồi xông vào, bố và bác nhất định ở trong đó!”

‘NhanHướng Minh nắm lấy tay của Nhan Nhã Quỳnh rồi hít vào một hơi dài, hai mắt đều đỏ lên.

“Được thôi, tất cả đều nghe theo con”

Nhan Nhã Quỳnh xoa mái tóc của cậu bé, thật sự rất may mắn khi có một cậu con trai thông minh như vậy nếu không lúc cứu người như thế này nói không chừng cô còn không tự bảo vệ được bản thân mà còn làm liên lụy đến người khác nữa.

“Nghe rõ rồi chứ, có năm phút để chuẩn bị sau năm phút chúng ta sẽ xông vào, không cần quản những chuyện khác mà chỉ cần xông vào.


là được”

Nhan Nhã Quỳnh chỉ tay vào biển lửa cách đó không xa đang dần lan rộng và kiên quyết nói.

Đám vệ sĩ lặng lẽ đứng trong bóng tối phía sau cùng nhau gật đầu, nếu không phải đám người đó luôn đi theo sau thì Nhan Nhã Quỳnh sẽ nghĩ răng những người này là những bóng ma cô đơn và hoang vu từ đâu đó xuất hiện và cái khí chất tỏa từ trong ra ngoài thật quá đáng sợ.

“Cô chủ yên tâm, để bảo vệ cô và cậu chủ nhỏ thì việc xông vào.

có là gì”

Nhìn thấy mấy chục người vây quanh khu rừng người vệ sĩ đẫn đầu liền nói với giọng có chút khinh thường, với tư cách là người đích thân huấn luyện công tước Otto nhìn chằm chằm vào đội thứ hai, năng lực chiến đấu của họ không thể đem ra so sánh với những tên vệ sĩ canh phòng lỏng lẻo được!

Sau khi đã kiểm tra mọi thứ thì cả nhóm dẫn theo Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh nhẹ nhàng tiến lại sát gần khu rừng.


Đội trưởng ôm lấy NhanHướng Minh còn Nhan Nhã Quỳnh thì đi bên cạnh anh ta, nhóm người đã được đào tạo bài bản kĩ năng trong bóng tối nên họ hoàn toàn không để ý đến địa hình đang sáng hay tối, như: thể họ có thể chạy trên những nơi không bằng phẳng mà không cần nhìn.

Nhưng Nhan Nhã Quỳnh thì không làm được cho nên cô phải nhờ vệ sĩ bên cạnh nắm tay thì mới có thể đi theo đội quân lớn ở trước mặt được.

Khi bọn họ chạy đến tiếp cận gần sát với đám cháy thì vài tên vệ sĩ canh gác bên cạnh mới nhìn thấy, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ốn nhưng trước mắt đã có hai bóng đen bảo vệ, šï vừa định hét lên thì đã bị gi ết chết ngay lập tức, nhóm người mà thuận lợi tiến vào, những vệ sĩ chạy tới phía sau chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn chăm chăm mà không thể làm gì cả.

“Nhanh chóng tìm người trước! Nhỡ kĩ là hai người đàn ông, một phụ nữ và một đứa trẻ, rất có khả năng còn một vài vệ sĩ nữa, hãy chia nhau ra tìm, sau khi tìm được thì thông báo tại đây”

NhanHướng Minh nhìn xung quanh và nhận thấy khu rừng này không nhỏ, tuy rằng bọn họ.

có hơn hai mươi người nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn nếu cùng.

nhau tìm kiếm thì có thể bỏ lỡ thời gian cứu người tốt nhất!

“Lập tức chia nhau ra, nếu tìm thấy người thì dùng đạn làm tín hiệu”

Người đội trưởng gật đầu ra lệnh rồi dẫn theo Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đi theo một hướng còn hơn hai mươi người còn lại thì tách nhau ra tại chỗ và dần biến mất trong bóng đêm.
 
Chương 1074: C1074: Chương 1074


Mấy người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn gần như hoàn toàn không nhìn thấy những người này mà bọn họ chỉ chạy về phía trước, phía sau là biển lửa đang lan rộng, đi theo họ ngoại trừ người mở đường thì chỉ còn ba người bảo vệ còn mười bảy người đang đánh ở phía sau.

“Nhan Nhã Quỳnh thở không ra hơi, cô quay đầu lại nhìn thấy chỉ còn ba người, xem ra chạy cũng không thoát được hơn nữa mấy người này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.

Hậu quả của việc không chạy thoát được nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Nhan Nhã Quỳnh mím môi định chạy lên đuổi kịp Giang Anh Tuấn rồi ôm lấy NhanHướng Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Quỳnh Thi, đừng quay đầu lại, đi theo anh đừng sợi”

Giang Anh Tuấn chỉ cảm thấy áo bị siết chặt lại, không cần nhìn cũng biết cô gái nhỏ này hẳn là đã rất sợ hãi khi nhìn lại nhưng hiện tại không phải lúc để an ủi nên anh ấy chỉ có thể nói một câu rồi một tay ôm đứa nhỏ một tay vươn về phía sau.


‘Nhan Nhã Quỳnh sững người trong giây lát, nước mắt như sắp trào ra, hai tay đều bị buộc lại, cứ chạy thế này thật sự rất mệt nhưng cô lại rất sợ hãi chỉ biết run rẩy đưa tay lên nắm chặt, cứ như nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, sắc mặt trắng bệch cố gắng theo kịp.

Nhóm người đã chạy hết một đường cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét mảng mỏ ở phía sau nữa họ mới tìm một góc khuất để nghỉ ngơi, lúc dừng lại những người vẫn còn có thể chạy thì ngồi trên mặt đất còn Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú thì trực tiếp nằm trên mặt đất, lúc này cũng không thèm quan tâm đ ến thân phận cô chủ hay vệ sinh sạch sẽ mà quan trọng nhất chính là có thể nghỉ ngơi.

“Thưa ngài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau mười phút chúng ta sẽ đi bộ về phía trước, chỉ cần đi ra được khỏi đoạn đường này thì sẽ có người đến đón”

Sau khi xác định phương hướng và khoảng cách, người đàn ông gần như giải tỏa được tâm trạng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.

“Được, anh cứ sắp xếp đi”

Lúc như thế này thì nên nghe theo lời người chuyên nghiệp thì vẫn tốt hơn, NhanKiến Định một bên kéo NhanMinh Tú ở bên cạnh ngồi lên đùi của anh ta một bên trả lời lại nhưng giọng điệu có chút không thoải mái có lẽ là do vừa nãy chạy mệt rồi.

Hoäc Anh Tuấn không quan tâm đ ến chuyện ở bên đó, cậu bé Tô.


Hướng Minh vẫn được anh ôm suốt, ngoại trừ việc bụng hơi khó chịu thì mọi thứ đề ổn còn Nhan Nhã Quỳnh thì tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại và đôi mắt khẽ nhằm lại bộ dạng như có điều gì đó không ổn.

“Anh Tuấn à, em… em bây giờ thật sự không thể chạy được nữa..”

Đối với một người phụ nữ bình thường không tập thể dục nhiều mà nói, chỉ cần là người phụ nữ hay đi mua sắm thì việc có thể chạy trong một thời gian dài như vậy là quá phi thường rồi!

“Chạy không nổi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chỉ cần về đến nhà là không sao rồi, một lát nữa cứ đi theo anh chúng ta sẽ từ từ chạy, người phía sau cũng không đuổi kịp đâu”

Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn đau xót đỡ cô dậy và chậm rãi đi bộ.


Đã chạy một lúc lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy tiếp, nghỉ ngơi một chút khiến cho việc đứng lên thật khó khăn.

Hơn nữa lúc đang đi Giang Anh Tuấn liền quay đầu lại nhìn có lẽ cả khu rừng đã cháy hết rồi nhưng đã đi rất xa rồi mà anh vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, khói đen dày đặc bao trùm cả bầu trời như những đám mây.

Ai mà biết được người của Abel có đuổi theo họ và có tìm thấy họ hay không, cả mấy chục người không thể cứ đơn giản mà bỏ qua cho họ như vậy, chưa kế đến lần này Abel thực sự muốn giết họ vì vậy ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Trong lúc dìu Nhan Nhã Quỳnh đi đầu của Hoäc Anh Tuấn luôn nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết hậu quả ở phía sau.
 
Chương 1071: C1071: Chương 1071


Ở trong rừng sâu Giang Anh Tuấn đi phía trước, NhanKiến Định nắm tay NhanMinh Tú đi ở giữa còn cuối cùng là Vũ Nguyên Hải, trong số sáu người đi ra chỉ có Vũ Nguyên Hải là đuổi theo vào trong rừng cây còn năm người kia vẫn không thể vào được.

Nhóm người dọc đường tìm thấy một âm thanh và sau khi dùng đến loa của sáu bảy cái điện thoại thì họ tìm đến được một căn nhà gỗ. .




Tiếng khóc khàn khàn của đứa trẻ phát ra từ bên trong, Giang Anh Tuấn liền vội chạy vào tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy gì, rõ ràng là có thể nghe rõ tiếng khóc của đứa trẻ nhưng lại không tìm thấy.

đứa trẻ ở đâu.

Vội vàng đến mức suýt nữa thì anh ấy đập cả cái nhà nhưng vì không có dụng cụ nên chỉ đành tìm then chốt xung quanh ngôi nhà.

Lúc đó Vũ Nguyên Hải phải đuổi theo và giữ lấy Hoäc Anh Tuấn đang đi đi lại lại, anh ta năm trên mặt đất một chút để nghe thanh âm, chừng năm sáu phút sau liên dừng lại dưới bức tường có cửa sổ rồi đứng lên chỉ vào phía dưới nói: “Âm thanh phát ra từ đây!”

“Mau tìm cơ quan, nó nhất định là ở gần đây”

Vũ Nguyên Hải có lẽ đã khoanh vùng được phạm vi nên anh ta liền giục Hoäc Anh Tuấn, giọng của đứa trẻ càng ngày càng nhỏ đi và không ai biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy nên tốt hơn là nên sớm đưa ra ngoài!

Hoäc Anh Tuấn mím môi, nằm trên mặt đất và chạm vào từng li từng tí một, ba người bám chặt vào mặt đất như những con nhện nhưng hơn mười phút sau cũng không tìm ra được cơ quan gì, Vũ Nguyên Hải đưa tay lên sờ cằm.

Trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ: “Mọi người vào trong nhà tìm còn tôi sẽ ở ngoài xem xem”

Anh ta đã từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ này trước đây và ba lần trạng thái của cánh cửa đều khác nhau vậy nên có thể cơ quan này liên quan đến cửa hoặc cơ quan này ở bên ngoài.


Sau khi suy nghĩ đầu tiên anh ta cẩn thận chạm vào cánh cửa và phát hiện một cái nút hơi nhô lên rồi từ từ ấn vào, một tấm ván gỗ đột nhiên rơi xuống cửa sổ tiếp theo là một tiếng “cạch cạch”

NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn vội vàng rời khỏi nơi đó, đợi một phút sau trên sàn xuất hiện một lối vào đầy tối tăm.

Tiếng khóc của đứa trẻ từ bên trong truyền ra, không nói một lời nào Giang Anh Tuấn liền bật đèn pin điện thoại di động và đi thẳng xuống.

Tỉnh Hòa thực sự ở bên dưới nhưng không dễ dàng để giải cứu cô bé, Tinh Hòa bị nhốt trong trong một thiết bị rất lạ, hoàn toàn kín bên ngoài là khoảng trống để cho không khí vào, bên dưới là nước, nước rất đục và sãm màu.

Không ai biết Abel đã bỏ thứ gì vào đó nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu nước làm ngập thiết bị thì số phận cuối cùng của Tinh Hòa.

chỉ có thể là chết đuối, có thể cứu được đứa trẻ nhưng lại bắt anh phải tận mắt chứng kiến như thế này Giang Anh Tuấn không chịu nổi.


“Hãy tìm một cành cây để móc vào, đừng tự chui đầu xuống, nếu anh mà nhảy xuống thì nói không chừng sẽ bị kẹt cả hai ở dưới đó, ai mà biết được trong đó là thứ gì cơ chứ”

Lúc hai người đang nói chuyện thì có một con rần bò ra khỏi lỗ để thăm dò, nó có màu sắc sặc sỡ chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó độc như thế nào rồi, NhanKiến Định bình tĩnh kéo Giang Anh Tuấn và NhanMinh Tú lùi lại hai bước.

Còn Vũ Nguyên Hải thì rất nhanh tay giống như một tia chớp vậy, anh ta dùng một tay nhấc con rắn dài bảy tấc lên.

“Mặc dù tôi không thường xuyên nghiên cứu nhưng với tư cách là một người dùng độc dược thì nhất định phải biết bắt rắn, hơn nữa không cần nói cũng biết con rắn này rất độc!”

Cầm chặt quanh người con rắn rồi quay ra nhìn thấy ánh mắt có phần hoài nghi của hai người, Vũ Nguyên Hải liền nhún vai một cái.
 
Chương 1075: C1075: Chương 1075


Cho đến khi cảm thấy ống tay áo hơi bị rách và giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Anh Tuấn à, nếu như, em chỉ nói là nếu như chúng ta gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn bất luận như: thế nào anh cũng phải đưa Hướng Minh rời khỏi, được không?”

Cô biết rõ bản thân nặng như thế nào, nếu phía sau thật sự có người đuổi theo kịp thì cô chắc chắn không thể chạy thoát được bởi vậy thay vì gây rắc rối cho mọi người thì chỉ bằng cứ để cô ở lại, Abel sẽ không bao giờ giết cô.

Chỉ cần không chết và chỉ cần mọi người có thể chạy được ra ngoài thì cô mới có cơ hội được cứu ra nếu không mọi người sẽ không còn hy vọng gì nữa.

“Nói cái gì ngớ ngẩn vậy, em nghĩ anh là loại người như vậy sao?

Cho dù có chết thì anh cũng sẽ chết cùng với em còn Hướng Minh và Tinh Hòa thì không cần phải lo lắng, nếu chúng ta không còn nữa thì chúng sẽ được anh trai chăm sóc!”

Giang Anh Tuấn rất cởi mở nhưng cũng rất bảo thủ.

Trong mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có mình Nhan Nhã Quỳnh, anh thích NhanHướng Minh và Tinh Hòa bởi vì chúng do Nhan Nhã Quỳnh sinh ra nếu không theo tính khí của anh thì làm sao có thể thích trẻ con được.


“Nhưng..”

Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn rồi lo lắng mà bám chặt vào người anh, cô liếc nhìn Hướng Minh đang ngồi nghỉ ngơi mà cảm thấy đau nhói trong lòng sau đó cô lại quay đầu nhìn sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống mím môi và không nói gì.

“Đi bộ thêm hai vòng nữa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi”

Nếu không đi lại một chút thì sau mười phút nghỉ ngơi sẽ không thể đứng lên mà đi được, Hoäc Anh Tuấn liền bình tĩnh chuyển đề tài.

Sau khi được vài bước và đợi cho Nhan Nhã Quỳnh có thể tự mình bước đi thì anh mới buông tay ra để cô tự đi thêm hai vòng, sau đó đỡ cô ngồi lại xuống gốc cây để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi và giúp cô xoa bóp chân.

Bọn họ không động đậy mà ngồi yên lặng bên gốc cây và chỉ nghe thấy tiếng “xào xạc” từ gió thổi qua lá ở phía xa.

Không lâu sau Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy bản thân đã hô hấp bình thường trở lại và thời gian trôi qua cũng thật nhanh, đã hết mười phút rồi.


“Cần phải nhanh lên một chút, có lẽ ở phía sau có người đuổi theo”

Cũng không biết anh ta phán đoán như thế nào nhưng người đội trưởng sờ vào thân cây rồi đứng thẳng lưng, cả người giống như cây súng dựng lên vậy.

“Ước chừng phải đi trong bao lâu nữa”

Bên cạnh không phải là một đứa trẻ thì chính là một người phụ nữ thậm chí có một người vẫn còn sơ sinh vì vậy NhanKiến Định biết rất rõ một đội như thế này không thể đi quá xa được, tốt hơn là nên tìm một nơi ẩn nấp để trốn qua đêm.

Đợi đến sáng mai ông ngoại chưa thấy họ quay lại chắc chắn sẽ phái người đi tìm.

Điều này không chỉ an toàn hơn và tiết kiệm sức lực hơn mà còn có thể xem xét về tình hình trước mắt vẫn chưa rõ.

“Với tốc độ vừa rồi sẽ mất khoảng mười lăm phút, nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ mất hơn ba mươi phút nhưng tôi không khuyên mọi người về ý kiến tìm một nơi để trốn bởi vì đắng sau có quá nhiều người đang đuổi theo và dù ở đâu cũng sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa, anh hãy nhìn xung quang xem”

Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay vào bốn phía rồi nói tiếp.

“Chỗ này bằng phẳng thậm chí còn không có nhiều cây cao cho nên căn bản là không đủ chỗ cho mọi người trốn, thưa ngài, chúng ta phải tăng tốc độ thôi cho dù người của tôi có thể đánh nhiều người nhưng đông như vậy thì tôi không chắc!”
 
Chương 1072: C1072: Chương 1072


“Mau tìm cành cây trước và làm thật nhanh nếu không con rắn ở bên trong bò ra là chúng ta nhận đủ đấy”

Dưới nước có rắn hoặc là độc rẳn, nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng có chín cái mạng cũng không đủ!

Hoäc Anh Tuấn sắc mặt lạnh lùng, sau nghe được âm thanh khóc.

của Tinh Hòa thì anh liền xoay người bước ra ngoài cửa.

Sau khi Vũ Nguyên Hải giải quyết nhanh gọn con rắn ở trên tay thì anh ta tìm một chỗ để chôn nó sau đó anh ta đứng canh ở lối ra để ngăn cản những con rần khác chui ra.

Ngọn lửa đã từ từ bùng cháy nếu cứ tiếp tục như thế này thì kết quả cuối cùng họ sẽ phải đối mặt là bị thiêu chết hoặc bị khói hun đến chết, cũng có khả năng bị rẳn cần chết trong khu rừng này hoặc các loài động vật khác giế t chết.

Nếu không chạy thoát được bọn họ chỉ có một chữ chết và nếu chết ở đây thì đồng nghĩa với việc toàn bộ quân bị tiêu diệt.


NhanKiến Định nhìn NhanMinh Tú đang đi theo mình rồi lại kéo sợi dây xích trên cổ tay cô, vẫn không còn cách nào khác, anh véo cắm cô và hôn một cái: “Có thể chết cùng em, cuộc đời này của anh không còn gì phải hối tiếc”

“Chúng ta nhất định có thể ra ngoài được mài”

Từ đầu đến cuối NhanMinh Tú vẫn chưa nói lời nào, cô ấy đột nhiên đưa tay ra giữ lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt rơi trên vai anh, vẻ mặt rất suy sụp và cơ thể yếu ớt đến mức không thể đứng vững.

“Thật tốt, cuối cùng em cũng nói chuyện rồi, chỉ cần em ổn anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn, yên tâm đi!”

Vòng tay ôm lấy thân hình gầy gò của người phụ nữ nhỏ, NhanKiến Định cúi đầu rồi vùi vào cổ cô ấy hít sâu một hơi sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười “Em không cần anh đưa em ra ngoài mà em muốn chúng ta phải cùng nhau ra, Kiến Định à, Tinh Hòa bị Abel bắt đi rồi em đã không bảo vệ được con bé, lúc bị bắt đi con bé đã khóc rất nhiều, cho dù em có hét lên như thế nào thì cũng vô ích, bọn hị NhanMinh Tú gục trên người anh, giọng nói đầy đau thương và nước mắt chảy dài trên vai anh, NhanKiến Định rất xót xa cho cô.

“Không sao, không phải lỗi của em đâu. Minh Tú à, chúng ta đã tìm thấy Tỉnh Hòa rồi, vừa nãy em cũng nhìn thấy rồi đúng không, không sao đâu mọi chuyện rồi sế ổn thôi, đợi chúng ta ra ngoài rồi em có thể nói chuyện với Tinh Hòa, con bé sẽ không trách em đâu!”

NhanKiến Định ôm lấy NhanMinh Tú để cho cô ấy dựa vào lòng và khóc một cách thoải mái, đợi cô ấy khóc mệt rồi thì sẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khi không còn âm thanh nữa thì NhanKiến Định sẽ bế cô ấy và trở về. Khu rừng dần dần nóng lên, càng ngày càng có nhiều dã thú đến đây, thời gian của bọn họ sắp hết và Tinh Hòa phải nhanh chóng được.


giải cứu.

Lúc ôm người trở lại, vừa đi tới ngôi nhà gỗ thì đột nhiên có hai người mặc đồ đen nhảy ra.

Vừa nhìn thấy anh ấy, người kia đã nói bằng giọng ôm ồm: “Xin hỏi có phải ngài Nhanvà cô Nhankhông? Chúng tôi theo lệnh của cô Nhan Nhã Quỳnh đến đế cứu người, ngài Giang có ở đây không?”

Câu hỏi rất nhanh gọn nhưng đều thể hiện sự kính cẩn.

NhanKiến Định nghi hoặc nhíu mày nhưng cũng không có hành động hấp tấp, không thể loại trừ người này là do người của Abel giả mạo tuy.

nhiên nếu người này là giả mạo thì cũng có một số nghỉ vấn vì lửa sắp.

thiêu rụi cả khu rừng rồi vậy mà Abel còn phái người đi vào đây chịu chết làm gì cơ chứ.

“Các anh là ai?”

Đúng lúc NhanKiến Định đang định hỏi thì Giang Anh Tuấn đang tìm cành cây ở phía sau liền quay lại và nhíu mày hỏi.
 
Chương 1076: C1076: Chương 1076


Nói xong người đàn ông hơi cúi đầu nhìn NhanKiến Định thái độ thành khẩn hơn nhiều so với những gì anh ta nói.

NhanKiến Định thở dài, anh ta cũng biết phương pháp của mình không ổn lắm nhưng NhanMinh Tú ở trong vòng tay anh ta đã đứng không vững rồi sau đó anh ta lại quay đầu nhìn thấy tình hình của Nhã Quỳnh cũng không khả quan hơn là bao còn có Hướng Minh không thể chạy nhanh và Tinh Hòa thì căn bản là không thể chạy được.

“Cứ đi trước đã càng ở lâu thì càng thêm nguy hiểm”

Bóng đêm vẫn hiện hữu, NhanKiến Định nắm lấy tay của NhanMinh Tú và đi theo đẳng sau của người đội trưởng, dù đã rất chú ý nhưng con đường lầy lội vẫn cản trở anh rất nhiều.

“Tôi đi lên trước mở đường để mọi người theo bước chân của tôi mà đi về phía trước.”

Nhận ra mọi người phía sau chạy đến mức siêu vẹo hết cả người thì người con trai quay lại nói nhỏ, nói xong nặng nề bước lên một bước rồi chạy về phía trước, vừa chạy vừa quan sát xem địa hình xung quanh như nào.

Một đoàn người vẫn chưa chạy ra được mười phút thì có tiếng sấm sét ‘ầm ầm”


đánh xuống.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà trời đổ mưa như trút nước, đổ xuống khiến mọi người không kịp trở tay, đúng là sông có khúc người có lúc.

Tiếng ầm ầm của mưa to gió lớn lấn át hết cả tiếng nói của mọi người, nước mưa rội xuống xóa hết dấu chân đi. Trong lúc này, mọi người cũng không biết cơn mưa này đến là điều tốt hay xấu, nhưng dù là tốt hay không thì bây giờ cũng chỉ có thể tằm mưa thôi.

Hoäc Anh Tuấn nhìn Nhan Nhã Quỳnh như vậy mà đau lòng nên cởi áo của mình đội lên đầu cô làm cô mắt cũng không mở ra được.

Bản thân anh với Hướng Minh thê thảm lắm rồi, người ngợm từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, lúc chạy về phía trước gần như chẳng nhìn thấy đường đâu. Đặc biệt là NhanHướng Minh, mặt mũi tay chân bị mưa tạt vào dát hết cả nhưng cũng không dám ho he tý nào.

Một đoàn người cứ siêu siêu vẹo vẹo mà chạy về phía trước, cũng không biết mình đã chạy bao lâu rồi chỉ cảm thấy trên người mình vẫn không ướt lạnh lắm. Trong lúc chân đang run cầm cập thì cuối cùng người ở phía trước cũng đứng lại, một lúc sau có một ngọn đèn sáng ở phía trước không xa lắm, có vài chiếc xe jeep cao đang đậu ở đó.


Trong đêm tối mịt mù, điều này khiến trái tìm thấy ấm hơn.

Hoäc Anh Tuấn nửa ôm nửa kéo cô gái nhỏ lên xe bằng chút sức lực còn sót lại rồi mới đưa tay kéo NhanHướng Minh đang đứng ở phía sau lên xe. Đưa tay ra sau lấy một cái khăn cho Hướng Minh trước rồi cái còn lại cũng quấn cho cô gái nhỏ dù bản thân mình cũng ướt sũng hết cả nhưng chẳng thèm để ý, run rẩy ôm cả cô và chăn vào lòng, “Ngoan, cởi áo ra đi, trong xe không có ai cả”

Cho dù có quấn khăn lau người rồi nhưng quần áo bên trong vẫn ướt thì không có tác dụng gì hết. Lát nữa là xe chạy bây giờ, ngoài gia đình họ ra thì trên xe không còn ai nữa.

Nhan Nhã Quỳnh run cầm cập hai lần cố cởi áo ra mà không tài nào.

lấy tay ra được. Cuối cùng đành bập bẹ đôi môi nhợt nhạt, nước mắt tèm nhèm đỏ hết cả mà nhìn anh với vẻ tủi thân vô cùng Hướng Minh hành động rất nhanh, sớm cởi hết quần áo rồi dùng khăn lau người rồi, bây giờ đang xem xem em gái thế nào.

Tinh Hòa từ lúc đấy đến giờ vẫn luôn ở trong vali, nên bên ngoài có mưa to gió lớn như nào thì cô bé chắc cũng chỉ ướt đôi tất mà thôi.

Trước đó ăn vạ khóc lóc cũng làm cô bé mệt lả rồi nên bây giờ đang say giấc nồng.

Phía sau xe, NhanKiến Định và NhanMinh Tú cũng ướt đẫm như vậy.
 
Chương 1073: C1073: Chương 1073


“Ngài Hoäc, chúng tôi được cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh phái tới để cứu người, chủ nhân của chúng tôi là công tước Otto, chờ một chút tôi sẽ nói với đội trưởng đưa cô Nhan Nhã Quỳnh và cậu chủ nhỏ NhanHướng Minh đến”

Hai người vừa nói xong thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cái còi, không biết từ đâu xuất hiện, một tiếng còi đột nhiên vang lên và có tiếng còi thứ hai ở đẳng xa sau đó.

không lâu ngay sau đó là tiếng còi thứ ba, âm thanh càng lúc càng gần và đến cuối cùng thì Nhan Nhã Quỳnh loạng choạng đi theo một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt mọi người, NhanHướng Minh cũng nằm tay cô và từng bước bước đến. . ngôn tình hoàn

Khi thấy có người đến NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn mới từ từ buông lỏng cảnh giác: “Ở trong có một đứa trẻ nhưng ở bên trong nước toàn là rẳn cho nên phải cứu ra càng nhanh càng tốt, có mang theo dụng cụ không?”

Bây giờ cũng không phải lúc mà nhắc đến chuyện quá khứ, Hoäc Anh Tuấn liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi quay ra hỏi hai người trước mặt.

“Chúng tôi sẽ vào trong cứu người, anh hãy ở bên ngoài chờ”

Nói xong hai người trực tiếp bỏ dây thừng ra và móc vào cành cây ở trên tay của Hoäc Anh Tuấn rồi xoay người đi vào nhà gỗ, một lúc sau Vũ Nguyên Hải cũng đi ra và sau đó liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh mỗi lúc một gần, đứa trẻ nằm trong một chiếc hộp được bế ra ngoài.


“Đám cháy lớn như vậy, đứa trẻ như thế này ngược lại sẽ càng an toàn hơn”

Vệ sĩ của Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh bước tới phía trước giải thích và nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài ngay lập tức, đám cháy quá lớn rồi nếu chậm trễ một chút là sẽ không ra được đâu”

Gặp mặt trong cơn nguy hiểm đáng lẽ phải ôm đầu mà khóc lóc.

nhưng bây giờ đến thời gian để hồi tưởng lại chuyện ngày xưa cũng không có, sắc mặt của hai người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đều thay đổi, Nhan Nhã Quỳnh cũng cảm thấy đau khổ nhưng bọn họ biết đây không phải là lúc thích hợp để nói chuyện.

Đi tới nắm chặt lấy tay của Giang Anh Tuấn rồi theo sau anh ấy mà chạy ra ngoài.

Đội của họ rất nhanh nhẹn đi trước mở đường và tìm hướng đi, từ lúc bước vào tìm người còn chưa đến mười phút và cũng chưa tới năm phút để ra ngoài, bây giờ họ đã ở gần vùng ngoại ô, xung quanh đều là cây cối đã bị thiêu rụi.


Cũng may trước đó trời mưa, thời gian lâu như vậy cho nên ặc dù cây cối bị cháy, khói dày đặc nhưng thực ra ngọn lửa cũng không lớn lắm.

Nhìn về phía trước có thể mơ hồ thấy những người đang canh giữ ở cách đó không xa, có lẽ là vì chuyện đột nhập lúc trước của họ mà bây giờ đã tăng số lượng người canh giữ lên rất nhiều, muốn xông vào.

e rằng cũng không dễ dàng!

“Các vị xin hãy đi theo phía sau tôi, tôi nhất định sẽ đưa mọi người ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi bất luận có xảy ra chuyện gì thì hãy cố gắng chạy về phía trước và ngàn vạn lần đừng quay đầu lại nhìn!”

Nếu có bốn mươi người thì hai mươi người trong số họ có thể đấu lại được nhưng nếu có cả gần trăm người cho dù họ có thể đánh tuy nhiên nếu vừa phải đánh vừa phải bảo vệ người thì không thể chạy thoát được.

Sau khi người đội trưởng nói xong liền đưa tay ra để ra kí hiệu đến ba, đợi đến lúc đếm đến Hoäc Anh Tuấn bế NhanHướng Minh, Nhan Nhã Quỳnh thì nắm chặt lấy quần áo của Giang Anh Tuấn hai người đưa mắt nhìn nhau, người đội trưởng vừa vẫy tay một cái hơn hai mươi người liền xông ra ngoài mà không hề phát ra tiếng động, giống như một con hổ đang săn mồi, bọn họ cứ im lặng lao ra ngoài.

Những người canh gác bên ngoài mất cảnh giác nhưng họ đều là vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt nên động tác vẫn rất nhanh, mấy chục.

người liền lao ra như điên.
 
Chương 1074: C1074: Chương 1074


Mấy người NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn gần như hoàn toàn không nhìn thấy những người này mà bọn họ chỉ chạy về phía trước, phía sau là biển lửa đang lan rộng, đi theo họ ngoại trừ người mở đường thì chỉ còn ba người bảo vệ còn mười bảy người đang đánh ở phía sau.

“Nhan Nhã Quỳnh thở không ra hơi, cô quay đầu lại nhìn thấy chỉ còn ba người, xem ra chạy cũng không thoát được hơn nữa mấy người này cũng không thể bảo vệ được bọn họ.

Hậu quả của việc không chạy thoát được nghiêm trọng hơn cô nghĩ, Nhan Nhã Quỳnh mím môi định chạy lên đuổi kịp Giang Anh Tuấn rồi ôm lấy NhanHướng Minh nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

“Quỳnh Thi, đừng quay đầu lại, đi theo anh đừng sợi”

Giang Anh Tuấn chỉ cảm thấy áo bị siết chặt lại, không cần nhìn cũng biết cô gái nhỏ này hẳn là đã rất sợ hãi khi nhìn lại nhưng hiện tại không phải lúc để an ủi nên anh ấy chỉ có thể nói một câu rồi một tay ôm đứa nhỏ một tay vươn về phía sau.


‘Nhan Nhã Quỳnh sững người trong giây lát, nước mắt như sắp trào ra, hai tay đều bị buộc lại, cứ chạy thế này thật sự rất mệt nhưng cô lại rất sợ hãi chỉ biết run rẩy đưa tay lên nắm chặt, cứ như nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, sắc mặt trắng bệch cố gắng theo kịp.

Nhóm người đã chạy hết một đường cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét mảng mỏ ở phía sau nữa họ mới tìm một góc khuất để nghỉ ngơi, lúc dừng lại những người vẫn còn có thể chạy thì ngồi trên mặt đất còn Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú thì trực tiếp nằm trên mặt đất, lúc này cũng không thèm quan tâm đ ến thân phận cô chủ hay vệ sinh sạch sẽ mà quan trọng nhất chính là có thể nghỉ ngơi.

“Thưa ngài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau mười phút chúng ta sẽ đi bộ về phía trước, chỉ cần đi ra được khỏi đoạn đường này thì sẽ có người đến đón”

Sau khi xác định phương hướng và khoảng cách, người đàn ông gần như giải tỏa được tâm trạng nhưng vẻ mặt vẫn có chút lạnh lùng.

“Được, anh cứ sắp xếp đi”

Lúc như thế này thì nên nghe theo lời người chuyên nghiệp thì vẫn tốt hơn, NhanKiến Định một bên kéo NhanMinh Tú ở bên cạnh ngồi lên đùi của anh ta một bên trả lời lại nhưng giọng điệu có chút không thoải mái có lẽ là do vừa nãy chạy mệt rồi.

Hoäc Anh Tuấn không quan tâm đ ến chuyện ở bên đó, cậu bé Tô.


Hướng Minh vẫn được anh ôm suốt, ngoại trừ việc bụng hơi khó chịu thì mọi thứ đề ổn còn Nhan Nhã Quỳnh thì tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại và đôi mắt khẽ nhằm lại bộ dạng như có điều gì đó không ổn.

“Anh Tuấn à, em… em bây giờ thật sự không thể chạy được nữa..”

Đối với một người phụ nữ bình thường không tập thể dục nhiều mà nói, chỉ cần là người phụ nữ hay đi mua sắm thì việc có thể chạy trong một thời gian dài như vậy là quá phi thường rồi!

“Chạy không nổi thì cứ nghỉ ngơi một chút, chỉ cần về đến nhà là không sao rồi, một lát nữa cứ đi theo anh chúng ta sẽ từ từ chạy, người phía sau cũng không đuổi kịp đâu”

Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn đau xót đỡ cô dậy và chậm rãi đi bộ.


Đã chạy một lúc lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy tiếp, nghỉ ngơi một chút khiến cho việc đứng lên thật khó khăn.

Hơn nữa lúc đang đi Giang Anh Tuấn liền quay đầu lại nhìn có lẽ cả khu rừng đã cháy hết rồi nhưng đã đi rất xa rồi mà anh vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trời, khói đen dày đặc bao trùm cả bầu trời như những đám mây.

Ai mà biết được người của Abel có đuổi theo họ và có tìm thấy họ hay không, cả mấy chục người không thể cứ đơn giản mà bỏ qua cho họ như vậy, chưa kế đến lần này Abel thực sự muốn giết họ vì vậy ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Trong lúc dìu Nhan Nhã Quỳnh đi đầu của Hoäc Anh Tuấn luôn nghĩ đến việc phải làm sao để giải quyết hậu quả ở phía sau.
 
Chương 1077: C1077: Chương 1077


Chí có điều bây giờ cả hai người cũng đang quấn chung một cái khăn, NhanMinh Tú cởi áo khoác ướt ra ném trên mặt đất, áo khoác và áo phông của NhanKiến Định cũng vậy. Hai người gần như khỏa thân, không.

còn tý quần áo nào trên người. Mặc dù trước đây hai người không phải là chưa từng như vậy, nhưng ở trong xe yên tĩnh lại thêm tiếng mưa âm ‘ầm bên ngoài làm NhanMinh Tú thấy hơi xấu hố, khuôn mặt tái nhợt ban đầu cũng trở nên ửng hồng.

Sắc mặt bây giờ tốt hơn nhiều so với vừa nấy rồi, bộ dạng nhếch nhác cũng được cơn mưa lớn đó rửa sạch sẽ không còn dấu vết gì, lộ ra gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, chỉ có điều trên gương mặt đẹp đế đó có một vài vết thương nho nhỏ.

Trải qua khó khăn như vậy, mặc dù mỹ nhân trong lòng nhưng.

chẳng ai có tâm tư đâu mà nghĩ đến những chuyện khác, cả đoạn đường đến bệnh viện đều lặng thỉnh.

Xe đi vừa nhanh vừa gấp đưa mọi người đến cửa bệnh viện, đợi họ xuống xe hết rồi biến mất trong chớp mắt cứ như một bóng ma. Mọi người đúng xung quanh xem mà cau mày, nhưng đến bây giờ mấy chuyện này cũng chẳng cần để ý nữa.

Mấy người đi luôn vào tắm nước ấm cho đến khi cơ thể ấm trở lại mới hắt xì một cái để cho bác sĩ kiểm tra.

Đợi mọi việc xong xuôi thì trời cũng sáng rồi. Đến lúc này Giang Anh Tuấn cũng không thấy buồn ngủ nữa, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mặt trời mọc soi rọi ánh nắng đỏ đỏ cam cam xuống mặt đất, cái thế giới âm u ướt đẫm đêm qua trở nên trần đầy sức sống hơn.


“Đứng đây làm gì vậy? Tôi thấy Nhã Quỳnh đã đưa Hướng Minh và Tỉnh Hòa vào trong nghỉ rồi, cậu cũng nghỉ ngơi chút đi”

NhanKiến Định tiến lên trước cũng đứng với Hoäc Anh Tuấn, nhìn phong cảnh bên ngoài mà than thở.

Lần này té ngã đúng là có chút đau đớn, là do trong lòng anh quá tận tâm cứu người bị che mờ hai mắt nếu không thì mọi việc cũng không đến mức nghiêm trọng như này. Nói ra thì anh cũng gan lắm, dám tay không mà mang cho Abel những thứ ông ta muốn.

“Cô ấy cũng chẳng nghỉ ngơi gì đâu, anh đến đây làm gì?”

Giang Anh Tuấn dựa nửa người vào tường, tay đút túi quần nhìn anh ta.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy… có lõi. Lần này là do tôi kích động”

Một lời xin lôi đã cất giấu trong tim suốt chặng đường dài cuối cùng cũng nói được ra khi ở đây không có ai. NhanKiến Định thở phào nhẹ nhõm, trong tim cứ như bị một hòn đá đè nặng, cứ luôn cảm thấy khó.


thở, cả người chán nản và khó chịu, ở mãi trong bệnh viện càng khó. . Trải‎ nghiệ𝐦‎ đọc‎ 𝑡ru𝑦ện‎ số‎ 1‎ 𝑡ại‎ ||‎ T𝙍UMT‎ 𝙍UYỆ𝐍.𝘃n‎ ||

chịu hơn, không bằng ra ngoài đi dạo đây đó.

“Việc lần này ai cũng không đoán trước được, không cần vì thế mà buồn bực, đây chỉ là thất bại tạm thời thôi”

Giang Anh Tuấn không cần nhìn cũng tưởng tượng ra vẻ mặt của NhanKiến Định bây giờ như nào.

Đối với Giang Anh Tuấn mà nói thì mọi người toàn vẹn trở về đã là một thành công rồi. Abell đã kinh doanh rất nhiều năm, nếu mà dễ dàng bị bọn họ xử lý sạch gọn thì ông ta sẽ phải cẩn thận xem xét lại xem có chỗ nào sai sót rồi không.

Một người mà ngay cả Công tước Otto bây giờ cũng chỉ có thể giữ chân được thì bọn họ thoát thân được đã là không dễ dàng gì rồi. Sự lùi bước lần này chỉ là giúp anh có cơ hội tích lũy kinh nghiệm, từ từ lên kế hoạch rồi anh sẽ kéo Abel xuống để ông ta nắm bẹp dưới chân mình.

“Mau về mà nghỉ ngời chút đi. Tôi ra ngoài dạo một vòng rồi về.”

NhanKiến Định vỗ vỗ vai Giang Anh Tuấn, hai tay đút túi chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn bóng lưng anh ta có chút cảm giác hiu quạnh.

Hoäc Anh Tuấn nằm chặt tay, không nói gì, đứng một lúc thì đi vào trong phòng.
 
Chương 1075: C1075: Chương 1075


Cho đến khi cảm thấy ống tay áo hơi bị rách và giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Anh Tuấn à, nếu như, em chỉ nói là nếu như chúng ta gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn bất luận như: thế nào anh cũng phải đưa Hướng Minh rời khỏi, được không?”

Cô biết rõ bản thân nặng như thế nào, nếu phía sau thật sự có người đuổi theo kịp thì cô chắc chắn không thể chạy thoát được bởi vậy thay vì gây rắc rối cho mọi người thì chỉ bằng cứ để cô ở lại, Abel sẽ không bao giờ giết cô.

Chỉ cần không chết và chỉ cần mọi người có thể chạy được ra ngoài thì cô mới có cơ hội được cứu ra nếu không mọi người sẽ không còn hy vọng gì nữa.

“Nói cái gì ngớ ngẩn vậy, em nghĩ anh là loại người như vậy sao?

Cho dù có chết thì anh cũng sẽ chết cùng với em còn Hướng Minh và Tinh Hòa thì không cần phải lo lắng, nếu chúng ta không còn nữa thì chúng sẽ được anh trai chăm sóc!”

Giang Anh Tuấn rất cởi mở nhưng cũng rất bảo thủ.

Trong mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có mình Nhan Nhã Quỳnh, anh thích NhanHướng Minh và Tinh Hòa bởi vì chúng do Nhan Nhã Quỳnh sinh ra nếu không theo tính khí của anh thì làm sao có thể thích trẻ con được.


“Nhưng..”

Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy tay áo của Giang Anh Tuấn rồi lo lắng mà bám chặt vào người anh, cô liếc nhìn Hướng Minh đang ngồi nghỉ ngơi mà cảm thấy đau nhói trong lòng sau đó cô lại quay đầu nhìn sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống mím môi và không nói gì.

“Đi bộ thêm hai vòng nữa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi”

Nếu không đi lại một chút thì sau mười phút nghỉ ngơi sẽ không thể đứng lên mà đi được, Hoäc Anh Tuấn liền bình tĩnh chuyển đề tài.

Sau khi được vài bước và đợi cho Nhan Nhã Quỳnh có thể tự mình bước đi thì anh mới buông tay ra để cô tự đi thêm hai vòng, sau đó đỡ cô ngồi lại xuống gốc cây để cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi và giúp cô xoa bóp chân.

Bọn họ không động đậy mà ngồi yên lặng bên gốc cây và chỉ nghe thấy tiếng “xào xạc” từ gió thổi qua lá ở phía xa.

Không lâu sau Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy bản thân đã hô hấp bình thường trở lại và thời gian trôi qua cũng thật nhanh, đã hết mười phút rồi.


“Cần phải nhanh lên một chút, có lẽ ở phía sau có người đuổi theo”

Cũng không biết anh ta phán đoán như thế nào nhưng người đội trưởng sờ vào thân cây rồi đứng thẳng lưng, cả người giống như cây súng dựng lên vậy.

“Ước chừng phải đi trong bao lâu nữa”

Bên cạnh không phải là một đứa trẻ thì chính là một người phụ nữ thậm chí có một người vẫn còn sơ sinh vì vậy NhanKiến Định biết rất rõ một đội như thế này không thể đi quá xa được, tốt hơn là nên tìm một nơi ẩn nấp để trốn qua đêm.

Đợi đến sáng mai ông ngoại chưa thấy họ quay lại chắc chắn sẽ phái người đi tìm.

Điều này không chỉ an toàn hơn và tiết kiệm sức lực hơn mà còn có thể xem xét về tình hình trước mắt vẫn chưa rõ.

“Với tốc độ vừa rồi sẽ mất khoảng mười lăm phút, nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ mất hơn ba mươi phút nhưng tôi không khuyên mọi người về ý kiến tìm một nơi để trốn bởi vì đắng sau có quá nhiều người đang đuổi theo và dù ở đâu cũng sẽ dễ bị phát hiện, hơn nữa, anh hãy nhìn xung quang xem”

Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay vào bốn phía rồi nói tiếp.

“Chỗ này bằng phẳng thậm chí còn không có nhiều cây cao cho nên căn bản là không đủ chỗ cho mọi người trốn, thưa ngài, chúng ta phải tăng tốc độ thôi cho dù người của tôi có thể đánh nhiều người nhưng đông như vậy thì tôi không chắc!”
 
Chương 1078: C1078: Chương 1078


Bên kìa tìm cả buổi tối vẫn không tìm thấy người, chỉ bảt được mấy tên vệ sĩ có đánh chết cũng không mở miệng khai ra. Abel ngồi trên ghế, hai tay để trên mặt bàn, nhìn mấy người mình phái đi đứng trước ghế mà im lặng không nói gì.

“Ông chủ, bọn người Hoäc Anh Tuấn bây giờ đã đến bệnh viện rồi.

Công tước Otto đã sai người canh giữ xung quanh bệnh viện, người của chúng ta không vào được nên tình hình cụ thể trong đó tạm thời không biết rõ…

Càng nói càng bé lí nhí, sắc mặt của Abel càng cau có, đến cuối cùng thì người này im lặng luôn.

“Hai đàn ông, hai phụ nữ với hai đứa trẻ, mười mấy người đuổi theo, các người mà không chết ở bên ngoài thì tôi phát hét lên là được rồi đúng không?”

“rầm”


một tiếng, đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn mấy tên trước mặt đang thở hồng hộc, gấp gáp.

“Ông chủ, mấy tên đuổi theo phía sau chạy đến rõ ràng là đám người đã qua huấn luyện chuyên môn kỹ càng, lấy một địch hai là chuyện bình thường, anh em bọn họ cũng chết cũng bị thương. Thực sự không phải chúng tôi không đuổi theo mà là năng lực của chúng tôi… không đủ!”

Đây thật sự là một điều khó khăn khi thừa nhận bản thân mình vô dụng, người ta lợi hại. Người này nói xong thì cúi đầu, lùi xuống hai bước, vẻ mặt hổ thẹn không nói gì, cả người ủ rũ như cây rau héo.

nhanh chóng lùi xuống phía sau.

“Sắp xếp người canh giữ cái bệnh viện đó hai tư trên hai tư cho tôi.

Cứ hễ có người đi ra, một người xử một người, tôi không quan các: người dùng biện pháp gì cũng phải đưa hết người về đây cho tôi!”

Abel đứng yên tại chỗ cười lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự tàn nhân quái đản.

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt tất cả về cho ngài”

Một đám người lớn tiếng bảo đảm, hét lên làm sắc mặt đỏ bừng.


Bên này căn dặn phân phó xong, còn bên còn lại, Abel gọi ông quản gia già đến, suy sụp ngồi trên ghế, sau khi im lặng rất lâu mới từ từ ngồi thẳng người lên, mở miệng nói: “Lần này, tôi sợ là thua trong tay cậu ta rồi. Nếu mà lão già Otto kia luôn che chở cho bọn họ nữa thì tôi không ra tay được, không động thủ được. Trước tôi có bảo ông chuẩn bị ít đồ ông chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ? Còn nữa, nhất định phải nhớ kĩ, chuyện này không được để lộ chút sơ hở, tiết lộ gì ra bên ngoài.”

Nói xong Abel quay sang liếc quản gia một cái, vẻ mặt thoáng nét không vui, nhưng cảm xúc suy sụp khiến ông ta không nổi nóng lên.

“Tôi sớm đã chuẩn bị rồi. Ngài yên tâm, còn cần thời gian ba ngày.

nữa là mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Nhìn quản gia cúi người với mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy những nếp nhăn, dưới ánh đèn trắng sáng choang làm ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ vô cùng.

Nhưng Abel sớm đã quen như vậy rồi, gương mặt bình tĩnh không nói gì, tay gõ một cái lên mặt bàn rồi mới hỏi tiếp: “Đồ và người cần mang theo tăng thêm hai mươi phần trăm, tôi cho ông thời gian thêm mấy ngày, trong một tuần phải xử lý đâu ra đấy”


“Ngài yên tâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay”

Vừa nghe xong câu nói đó, quản gia hình như có chút hứng khởi, vội vã đi luôn.

Nhìn theo quản gia rời đi, căn phòng làm việc ban đầu cũng được.

xem là náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên im lặng. Ông ta đứng lên đi ra bên cạnh giường, nhìn ra cánh rừng không xa phía trước bây giờ.

vẫn còn có khói bốc lên mà nghiến răng căm hận. Kinh doanh nửa đời người, khó khăn lắm mới có được sự nghiệp như bây giờ, tương lai là sắp thành công rồi, tự nhiên bây giờ lại biến thành bộ dạng này, ông ta chắc chản sẽ báo thù, chỉ có điều còn cần chờ đến lúc thời cơ chín muồi Vũ Nguyên Hải không hề có chút cảm giác tồn tại nào đi theo phía sau mọi người đến bệnh viện, cả người ướt đẫm ngồi trên ghế bên ngoài ICU, nhìn Giang Húc Đông nằm bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy cả người đều chết lặng rồi.
 
Chương 1076: C1076: Chương 1076


Nói xong người đàn ông hơi cúi đầu nhìn NhanKiến Định thái độ thành khẩn hơn nhiều so với những gì anh ta nói.

NhanKiến Định thở dài, anh ta cũng biết phương pháp của mình không ổn lắm nhưng NhanMinh Tú ở trong vòng tay anh ta đã đứng không vững rồi sau đó anh ta lại quay đầu nhìn thấy tình hình của Nhã Quỳnh cũng không khả quan hơn là bao còn có Hướng Minh không thể chạy nhanh và Tinh Hòa thì căn bản là không thể chạy được.

“Cứ đi trước đã càng ở lâu thì càng thêm nguy hiểm”

Bóng đêm vẫn hiện hữu, NhanKiến Định nắm lấy tay của NhanMinh Tú và đi theo đẳng sau của người đội trưởng, dù đã rất chú ý nhưng con đường lầy lội vẫn cản trở anh rất nhiều.

“Tôi đi lên trước mở đường để mọi người theo bước chân của tôi mà đi về phía trước.”

Nhận ra mọi người phía sau chạy đến mức siêu vẹo hết cả người thì người con trai quay lại nói nhỏ, nói xong nặng nề bước lên một bước rồi chạy về phía trước, vừa chạy vừa quan sát xem địa hình xung quanh như nào.

Một đoàn người vẫn chưa chạy ra được mười phút thì có tiếng sấm sét ‘ầm ầm”


đánh xuống.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà trời đổ mưa như trút nước, đổ xuống khiến mọi người không kịp trở tay, đúng là sông có khúc người có lúc.

Tiếng ầm ầm của mưa to gió lớn lấn át hết cả tiếng nói của mọi người, nước mưa rội xuống xóa hết dấu chân đi. Trong lúc này, mọi người cũng không biết cơn mưa này đến là điều tốt hay xấu, nhưng dù là tốt hay không thì bây giờ cũng chỉ có thể tằm mưa thôi.

Hoäc Anh Tuấn nhìn Nhan Nhã Quỳnh như vậy mà đau lòng nên cởi áo của mình đội lên đầu cô làm cô mắt cũng không mở ra được.

Bản thân anh với Hướng Minh thê thảm lắm rồi, người ngợm từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, lúc chạy về phía trước gần như chẳng nhìn thấy đường đâu. Đặc biệt là NhanHướng Minh, mặt mũi tay chân bị mưa tạt vào dát hết cả nhưng cũng không dám ho he tý nào.

Một đoàn người cứ siêu siêu vẹo vẹo mà chạy về phía trước, cũng không biết mình đã chạy bao lâu rồi chỉ cảm thấy trên người mình vẫn không ướt lạnh lắm. Trong lúc chân đang run cầm cập thì cuối cùng người ở phía trước cũng đứng lại, một lúc sau có một ngọn đèn sáng ở phía trước không xa lắm, có vài chiếc xe jeep cao đang đậu ở đó.


Trong đêm tối mịt mù, điều này khiến trái tìm thấy ấm hơn.

Hoäc Anh Tuấn nửa ôm nửa kéo cô gái nhỏ lên xe bằng chút sức lực còn sót lại rồi mới đưa tay kéo NhanHướng Minh đang đứng ở phía sau lên xe. Đưa tay ra sau lấy một cái khăn cho Hướng Minh trước rồi cái còn lại cũng quấn cho cô gái nhỏ dù bản thân mình cũng ướt sũng hết cả nhưng chẳng thèm để ý, run rẩy ôm cả cô và chăn vào lòng, “Ngoan, cởi áo ra đi, trong xe không có ai cả”

Cho dù có quấn khăn lau người rồi nhưng quần áo bên trong vẫn ướt thì không có tác dụng gì hết. Lát nữa là xe chạy bây giờ, ngoài gia đình họ ra thì trên xe không còn ai nữa.

Nhan Nhã Quỳnh run cầm cập hai lần cố cởi áo ra mà không tài nào.

lấy tay ra được. Cuối cùng đành bập bẹ đôi môi nhợt nhạt, nước mắt tèm nhèm đỏ hết cả mà nhìn anh với vẻ tủi thân vô cùng Hướng Minh hành động rất nhanh, sớm cởi hết quần áo rồi dùng khăn lau người rồi, bây giờ đang xem xem em gái thế nào.

Tinh Hòa từ lúc đấy đến giờ vẫn luôn ở trong vali, nên bên ngoài có mưa to gió lớn như nào thì cô bé chắc cũng chỉ ướt đôi tất mà thôi.

Trước đó ăn vạ khóc lóc cũng làm cô bé mệt lả rồi nên bây giờ đang say giấc nồng.

Phía sau xe, NhanKiến Định và NhanMinh Tú cũng ướt đẫm như vậy.
 
Chương 1079: C1079: Chương 1079


Bên kìa tìm cả buổi tối vẫn không tìm thấy người, chỉ bảt được mấy tên vệ sĩ có đánh chết cũng không mở miệng khai ra. Abel ngồi trên ghế, hai tay để trên mặt bàn, nhìn mấy người mình phái đi đứng trước ghế mà im lặng không nói gì.

“Ông chủ, bọn người Hoäc Anh Tuấn bây giờ đã đến bệnh viện rồi.

Công tước Otto đã sai người canh giữ xung quanh bệnh viện, người của chúng ta không vào được nên tình hình cụ thể trong đó tạm thời không biết rõ…

Càng nói càng bé lí nhí, sắc mặt của Abel càng cau có, đến cuối cùng thì người này im lặng luôn.

“Hai đàn ông, hai phụ nữ với hai đứa trẻ, mười mấy người đuổi theo, các người mà không chết ở bên ngoài thì tôi phát hét lên là được rồi đúng không?”

“rầm”


một tiếng, đập tay xuống bàn đứng dậy, nhìn mấy tên trước mặt đang thở hồng hộc, gấp gáp.

“Ông chủ, mấy tên đuổi theo phía sau chạy đến rõ ràng là đám người đã qua huấn luyện chuyên môn kỹ càng, lấy một địch hai là chuyện bình thường, anh em bọn họ cũng chết cũng bị thương. Thực sự không phải chúng tôi không đuổi theo mà là năng lực của chúng tôi… không đủ!”

Đây thật sự là một điều khó khăn khi thừa nhận bản thân mình vô dụng, người ta lợi hại. Người này nói xong thì cúi đầu, lùi xuống hai bước, vẻ mặt hổ thẹn không nói gì, cả người ủ rũ như cây rau héo.

nhanh chóng lùi xuống phía sau.

“Sắp xếp người canh giữ cái bệnh viện đó hai tư trên hai tư cho tôi.

Cứ hễ có người đi ra, một người xử một người, tôi không quan các: người dùng biện pháp gì cũng phải đưa hết người về đây cho tôi!”

Abel đứng yên tại chỗ cười lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên sự tàn nhân quái đản.

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt tất cả về cho ngài”

Một đám người lớn tiếng bảo đảm, hét lên làm sắc mặt đỏ bừng.


Bên này căn dặn phân phó xong, còn bên còn lại, Abel gọi ông quản gia già đến, suy sụp ngồi trên ghế, sau khi im lặng rất lâu mới từ từ ngồi thẳng người lên, mở miệng nói: “Lần này, tôi sợ là thua trong tay cậu ta rồi. Nếu mà lão già Otto kia luôn che chở cho bọn họ nữa thì tôi không ra tay được, không động thủ được. Trước tôi có bảo ông chuẩn bị ít đồ ông chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ? Còn nữa, nhất định phải nhớ kĩ, chuyện này không được để lộ chút sơ hở, tiết lộ gì ra bên ngoài.”

Nói xong Abel quay sang liếc quản gia một cái, vẻ mặt thoáng nét không vui, nhưng cảm xúc suy sụp khiến ông ta không nổi nóng lên.

“Tôi sớm đã chuẩn bị rồi. Ngài yên tâm, còn cần thời gian ba ngày.

nữa là mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Nhìn quản gia cúi người với mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy những nếp nhăn, dưới ánh đèn trắng sáng choang làm ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ vô cùng.

Nhưng Abel sớm đã quen như vậy rồi, gương mặt bình tĩnh không nói gì, tay gõ một cái lên mặt bàn rồi mới hỏi tiếp: “Đồ và người cần mang theo tăng thêm hai mươi phần trăm, tôi cho ông thời gian thêm mấy ngày, trong một tuần phải xử lý đâu ra đấy”


“Ngài yên tâm, bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay”

Vừa nghe xong câu nói đó, quản gia hình như có chút hứng khởi, vội vã đi luôn.

Nhìn theo quản gia rời đi, căn phòng làm việc ban đầu cũng được.

xem là náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên im lặng. Ông ta đứng lên đi ra bên cạnh giường, nhìn ra cánh rừng không xa phía trước bây giờ.

vẫn còn có khói bốc lên mà nghiến răng căm hận. Kinh doanh nửa đời người, khó khăn lắm mới có được sự nghiệp như bây giờ, tương lai là sắp thành công rồi, tự nhiên bây giờ lại biến thành bộ dạng này, ông ta chắc chản sẽ báo thù, chỉ có điều còn cần chờ đến lúc thời cơ chín muồi Vũ Nguyên Hải không hề có chút cảm giác tồn tại nào đi theo phía sau mọi người đến bệnh viện, cả người ướt đẫm ngồi trên ghế bên ngoài ICU, nhìn Giang Húc Đông nằm bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy cả người đều chết lặng rồi.
 
Chương 1077: C1077: Chương 1077


Chí có điều bây giờ cả hai người cũng đang quấn chung một cái khăn, NhanMinh Tú cởi áo khoác ướt ra ném trên mặt đất, áo khoác và áo phông của NhanKiến Định cũng vậy. Hai người gần như khỏa thân, không.

còn tý quần áo nào trên người. Mặc dù trước đây hai người không phải là chưa từng như vậy, nhưng ở trong xe yên tĩnh lại thêm tiếng mưa âm ‘ầm bên ngoài làm NhanMinh Tú thấy hơi xấu hố, khuôn mặt tái nhợt ban đầu cũng trở nên ửng hồng.

Sắc mặt bây giờ tốt hơn nhiều so với vừa nấy rồi, bộ dạng nhếch nhác cũng được cơn mưa lớn đó rửa sạch sẽ không còn dấu vết gì, lộ ra gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, chỉ có điều trên gương mặt đẹp đế đó có một vài vết thương nho nhỏ.

Trải qua khó khăn như vậy, mặc dù mỹ nhân trong lòng nhưng.

chẳng ai có tâm tư đâu mà nghĩ đến những chuyện khác, cả đoạn đường đến bệnh viện đều lặng thỉnh.

Xe đi vừa nhanh vừa gấp đưa mọi người đến cửa bệnh viện, đợi họ xuống xe hết rồi biến mất trong chớp mắt cứ như một bóng ma. Mọi người đúng xung quanh xem mà cau mày, nhưng đến bây giờ mấy chuyện này cũng chẳng cần để ý nữa.

Mấy người đi luôn vào tắm nước ấm cho đến khi cơ thể ấm trở lại mới hắt xì một cái để cho bác sĩ kiểm tra.

Đợi mọi việc xong xuôi thì trời cũng sáng rồi. Đến lúc này Giang Anh Tuấn cũng không thấy buồn ngủ nữa, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mặt trời mọc soi rọi ánh nắng đỏ đỏ cam cam xuống mặt đất, cái thế giới âm u ướt đẫm đêm qua trở nên trần đầy sức sống hơn.


“Đứng đây làm gì vậy? Tôi thấy Nhã Quỳnh đã đưa Hướng Minh và Tỉnh Hòa vào trong nghỉ rồi, cậu cũng nghỉ ngơi chút đi”

NhanKiến Định tiến lên trước cũng đứng với Hoäc Anh Tuấn, nhìn phong cảnh bên ngoài mà than thở.

Lần này té ngã đúng là có chút đau đớn, là do trong lòng anh quá tận tâm cứu người bị che mờ hai mắt nếu không thì mọi việc cũng không đến mức nghiêm trọng như này. Nói ra thì anh cũng gan lắm, dám tay không mà mang cho Abel những thứ ông ta muốn.

“Cô ấy cũng chẳng nghỉ ngơi gì đâu, anh đến đây làm gì?”

Giang Anh Tuấn dựa nửa người vào tường, tay đút túi quần nhìn anh ta.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy… có lõi. Lần này là do tôi kích động”

Một lời xin lôi đã cất giấu trong tim suốt chặng đường dài cuối cùng cũng nói được ra khi ở đây không có ai. NhanKiến Định thở phào nhẹ nhõm, trong tim cứ như bị một hòn đá đè nặng, cứ luôn cảm thấy khó.


thở, cả người chán nản và khó chịu, ở mãi trong bệnh viện càng khó. . Trải‎ nghiệ𝐦‎ đọc‎ 𝑡ru𝑦ện‎ số‎ 1‎ 𝑡ại‎ ||‎ T𝙍UMT‎ 𝙍UYỆ𝐍.𝘃n‎ ||

chịu hơn, không bằng ra ngoài đi dạo đây đó.

“Việc lần này ai cũng không đoán trước được, không cần vì thế mà buồn bực, đây chỉ là thất bại tạm thời thôi”

Giang Anh Tuấn không cần nhìn cũng tưởng tượng ra vẻ mặt của NhanKiến Định bây giờ như nào.

Đối với Giang Anh Tuấn mà nói thì mọi người toàn vẹn trở về đã là một thành công rồi. Abell đã kinh doanh rất nhiều năm, nếu mà dễ dàng bị bọn họ xử lý sạch gọn thì ông ta sẽ phải cẩn thận xem xét lại xem có chỗ nào sai sót rồi không.

Một người mà ngay cả Công tước Otto bây giờ cũng chỉ có thể giữ chân được thì bọn họ thoát thân được đã là không dễ dàng gì rồi. Sự lùi bước lần này chỉ là giúp anh có cơ hội tích lũy kinh nghiệm, từ từ lên kế hoạch rồi anh sẽ kéo Abel xuống để ông ta nắm bẹp dưới chân mình.

“Mau về mà nghỉ ngời chút đi. Tôi ra ngoài dạo một vòng rồi về.”

NhanKiến Định vỗ vỗ vai Giang Anh Tuấn, hai tay đút túi chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn bóng lưng anh ta có chút cảm giác hiu quạnh.

Hoäc Anh Tuấn nằm chặt tay, không nói gì, đứng một lúc thì đi vào trong phòng.
 
Chương 1080: C1080: Chương 1080


Nói xong, anh nhéo cái má bánh bao của Nhan Nhã Quỳnh rồi gõ cửa, đợi tầm ba phút rồi đi vào luôn.

Vừa mở cửa thì ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể hai người đang đứng ở cửa. Nhan Nhã Quỳnh đi trước một bước, liếc mắt một cái nhìn lại, căn phòng vốn dĩ cũng được coi là trổng trải thì bây giờ đã có bốn năm người đứng đây. Hướng Minh đang ôm Tỉnh Hòa ngồi trên ghế sô pha.

Trong lúc đang đi quanh quanh thì cô thấy NhanKiến Định đang ngồi trên ghế trước giường bệnh nắm tay NhanMinh Tú. Lại đi một chút nữa thấy người đàn ông mà lúc trước đã đưa họ trở về, gương mặt bình tĩnh đứng đó giống như đang được căn dặn.

“Vào đây ngồi đi. Đúng lúc ông đang có chuyện muốn nói với các cháu. Đến đây ngồi bên cạnh ông này”

Công tước Otto tươi cười, vẫy tay về phái hai người đang đứng ở cửa kia, động tác vừa chậm rãi lại vừa không có sức lực, như là… có chút không khỏe lắm.


“Ông ngoại, trời sắp tối rồi, cháu định đến tìm ông đi ăn tối mà không ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy!”

Nhan Nhã Quỳnh nói xong nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh NhanMinh Tú.

“Có những chuyện vẫn nên nói sớm để sau này còn có sự chuẩn bị kịp thời. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ông cũng già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa”“

Lời nói này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đó điều thay đổi, đặc.

biệt là NhanKiến Định, cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông già đang ngồi trước mặt, sau khi hít một ơi thật sâu mới mở miệng nói: “Ông ngoại nói mấy lời này làm gì chứ, bác sĩ nói ông bình phục lại nhiều rồi mà!”

“Cơ thể ông thế nào chẳng lẽ ông lại không biết à. Có những việc cố mãi không được thì đứng quá cố nữa”’ Công tước Otto than thở, dơ tay ra vỗ vỗ bắp tay của NhanKiến Định, lại nói: “Các cháu đợi ông nói xong, đừng chen ngang giữa chừng. Nếu muốn hỏi gì thì đợi ông nói xong rồi hỏi. Ông không đủ hơi sức mà nói nhiều nữa”

Nói xong, công tước Otto thở gấp hai lần mới bình tĩnh trở lại.


“Cổ phần mà ông đứng tên trước đây đã chia xong hết rồi, bây giờ chia lại một chút, các cháu xem qua đi.”

Nói xong lấy từ dưới gối ra một vài tệp tài liệu đưa cho mọi người rồi không nói gì nữa, lặng yên ngồi trên giường đợi.

NhanKiến Định càng xem về sau càng cau mày lại. Xem đến cuối cùng thì mặt mày như muốn nổi khùng lên, quay lại nhìn chằm chăm Hoäc Anh Tuấn, nhìn nét mặt hai người đều không tốt.

Cổ phần của công ty chín mươi phần trăm đều cho NhanKiến Định, còn lại mười phần trăm cho Nhan Nhã Quỳnh. Điều này tương đương với việc cắt đứt hoàn toàn ý đồ của Abel đối với gia đình Otto. Phân chia cổ phần như này rõ ràng là muốn nói, các người chẳng có cái gì hết.

Cách làm này chỉ khiến mấy người ở đấy biết đứng tại chỗ mà đối mặt với nhau. Nhưng làm như thế này, NhanKiến Định bọn họ đúng là không thể ngờ được lợi lộc của mình lại nhiều đến vậy, gần như nắm trong tay cả gia đình Otto, như vậy thì đối phó với Abel đúng là dễ như: trở bàn tay.

“Ông ngoại có cần phải phân chia cổ phần cho bọn cháu nhanh như vậy không. Ông như này là muốn con buồn đây mà”


NhanKiến Định đưa tệp tài liệu trong tay vào tay của công tước Otto, phụng phịu, hai mắt nhìn chẳm vào ông ấy, biểu cảm có chút lạ lùng.

“Ông nghĩ việc này lâu lắm rồi. Con không cần phải lo những cái khác, ông sẽ xử lý tất cả cho ổn thỏa. Xem xong cái này rồi thì ông vẫn còn một phần cho Hướng Minh và Tinh Hòa đây. Đương nhiên, Minh Tú cũng là người nhà nên ông sẽ không bỏ sót đâu”

Nói xong, cũng không biết ông ấy lấy ở đâu ra mà chớp mắt đã thấy thêm ba tệp tài liệu nữa đưa cho mọi người.

NhanMinh Tú hơi bất ngờ mà đơ ra một lúc. Dưới ánh mắt dịu dàng ấm áp của công tước Otto, cô ấy ngạc nhiên vô cùng mà nhận lấy tệp tài liệu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom