Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 460: Chương 460


Nhan Nhã Quỳnh mím môi nhìn anh ta cười cười: “Quản lý Thẩm nói đùa rồi, tôi đương nhiên sẽ không tùy ý nhúng tay vào sự vận hành của công ty, tôi đã nói rõ với cô, lúc này gặp phải cũng không đến mức bối rối.

“Nếu chủ tịch Định đã dặn dò, chúng tôi đương nhiên là nghe, chỉ là cô Quỳnh, bây giờ TQT tạm thời vận hành ổn định, cô còn rất nhiều việc không rõ, hi vọng đến lúc đó cô đừng tùy tiện nhúng tay, chờ khi quen việc thì bắt đầu xử lý, cô thấy thế nào?”
Lần này người lên tiếng Nhan Nhã Quỳnh cũng có chút ấn tượng, hồi trước ở Mỹ cũng có giao tiếp mấy lần.

Nhan Nhã Quỳnh mím môi nhìn anh ta cười cười: “Quản lý Thẩm nói đùa rồi, tôi đương nhiên sẽ không tùy ý nhúng tay vào sự vận hành của công ty, tôi vừa mới tới, còn rất nhiều việc cần học tập với các tiền bối, lần này mở cuộc họp, chỉ là muốn gặp mặt mọi người một lần, làm quen chút thôi”
Khi có người đứng lên giúp nói chuyện, Nhan Nhã Quỳnh đương nhiên sẽ không bỏ qua, mượn cuộc trò chuyện để nói lên suy nghĩ của mình.

Sau một trận kịch nháo qua lại, Nhan Nhã Quỳnh hít một hơi thật sâu, đối mặt với những nhân viên quản lý và hợp lý lạ lãm đang ngồi trước mặt mình, mỉm cười nhẹ: “Có lẽ một số người ở đây vẫn chưa biết tôi, chào mọi người, tôi là Nhan Nhã Quỳnh, em gái của chủ tịch Định, tuy nói như vậy cũng có khả năng không biết, nhưng khoảng bốn mươi phần trăm cổ phần TQT là do tôi đứng tên.


Vì vậy, anh trai tôi hiện tại không ở trong nước, tôi tiếp quản TQT cũng xem như là danh chính ngôn thuận!”
Nhan Nhã Quỳnh chào hỏi rất lịch sự, ánh mắt cô ấy quét qua mọi người có mặt.

Cô có thể thấy rõ trên gương mặt của đám người này, có người kinh ngạc, có người cự tuyệt, có người hài lòng, thậm chí có người khinh thường.

“Cô Quỳnh, cô có chắc không? Cổ phần của chủ tịch Định chỉ có bốn mươi bảy phần trăm, còn của cô có hơn bốn mươi phần trăm.

Chuyện này không phải để đùa đâu!”
Một người đàn ông ngồi đối diện với Nhan Nhã Quỳnh, bất mãn mở miệng.

“Đúng vậy, cổ phần không phải chuyện đùa.

Dù sao TQT cũng là do anh của cô thành lập.

Chủ tịch Định vừa ra nước ngoài, còn chưa xảy ra chuyện gì đã gấp gáp muốn đoạt quyền như vậy, hình như có chút quá đáng!”
Lập tức có giọng nói phụ họa.


Lời của Nhan Nhã Quỳnh vừa nói ra, nghỉ vấn càng ngày càng nhiều, cả phòng họp bỗng sôi động hẳn lên.

“Cô Quỳnhvừa tới đây, còn nhiều chuyện hẳn là không rõ ràng lắm, nhưng vì là dặn dò của chủ tịch nên chắc hẳn cũng có đạo lý của anh ấy.

Chỉ cần chúng ta yên tâm làm việc, TQT sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với chúng ta!”
Vẫn là người đàn ông giúp cô nói chuyện ban nãy, tạm thời trấn định được đám người đang ầm ï kia.

Nhan Nhã Quỳnh mỉm cười cảm kích anh ta, nhưng trên mặt cô không có chút rụt rè, nhìn người trước mặt đang từ từ ngậm miệng lại, trong lòng chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Hóa ra người trong trung tâm mua sắm là như vậy, chỉ có một ý đồ duy nhất là bắt nạt kẻ yếu…
“Tôi biết rằng mọi người đều rất xa lạ với tôi và không tin tưởng tôi.


Điều này là bình thường.

Xét cho cùng, trông tôi cũng không có dáng vẻ lợi hại gì, tôi cũng bỡ ngỡ với các vị ở đây như vậy, cũng không tín nhiệm, mặc dù tôi cs được những cổ quyền này”
“Tuy nhiên, TQT đến giờ vẫn hoạt động tốt, không liên quan gì đến tôi.

Tôi không phải người ngồi không mà gặt hái lợi lộc, cũng không phải là người không màng đến tình cảm gia đình.

Tất cả những thứ gì mà anh trai cho, tôi đương nhiên sẽ không tranh đoạt với anh ấy: “Cho nên mọi người không cần lo lắng, tạm thời tôi không tham dự vào việc quản lý của tập đoàn TQT, tất cả của TQT, trước đó vận hành thế nào, bây giờ vẫn như cũ vận hành như vậy, hôm nay chẳng qua tôi chỉ muốn gặp mặt mọi người một lần, dù sao… tôi tin là một ngày nào đó, tôi sẽ có năng lực để các người tin phục!”.

 
Chương 461: Chương 461


“Như vậy, mọi người có thể yên tâm được chưa?”
Nhan Nhã Quỳnh bình tĩnh nhìn vẻ mặt của mỗi người.

Trước khi đến đây, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thực sự biến thành tình hình như hiện tại giống với lời Giang Anh Tuấn nói, cũng may là có sự chỉ dẫn của Giang Anh Tuấn, nếu không hôm nay cô lại phạm phải sai lầm lớn, bị mọi người đùa bỡn!
Tạm thời bình chân như vại, chờ tới khi chậm rãi nắm giữ toàn bộ TQT, thì tham dự vào sẽ dễ như trở bàn tay.

Nghe được lời nói của Nhan Nhã Quỳnh, mọi người có mặt đều ngạc nhiên, cứ tưởng cô đến tiếp nhận TQT, không ngờ sự việc lại có bước ngoặt lớn như vậy, khiến cho những người vốn dĩ muốn mượn lý do này để gây chuyện lại chuyển thành ngượng ngùng.

“Vì cô Quỳnhđã nói như vậy, chúng tôi tự nhiên chờ đợi bất cứ lúc nào.

Chúng tôi chỉ hy vọng lần sau gặp lại, cô Quỳnhsẽ khiến chúng tôi được mở mang tầm mắt, dù sao thì mọi người ở đây đều đã làm việc chăm chỉ với chủ tịch cho đến bây giờ, bọn họ không phục đối với cô là điều đương nhiên, hi vọng cô có thể hiểu được!”

Một giọng nói rõ ràng truyền vào tai, Nhan Nhã Quỳnh mỉm cười với người đàn ông: “Vậy chuyện ở TQT phiền quản lý Thẩm chú ý nhiều hơn, tạm thời tôi không tham dự tới, nhưng nếu TQT có quyết sách hay việc quan trọng gì, mọi người cần phải báo lại chỉ tiết”
“Đó là đương nhiên.


Một cuộc họp có thể coi như là đầy thăng trâm, Nhan Nhã Quỳnh câm một đống tài liệu, vẻ mặt nhẹ nhõm đi ra khỏi TQT.

Sau khi bước ra khỏi TQT, Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn nhẹ nhõm, có trời mới biết vừa rồi cô lo lắng như thế nào, lo lắng bị người ta nhìn thấu bản thân đang chột dạ.

Lúc đầu cô định trực tiếp can thiệp vào chuyện của TQT, để mọi người đi theo cô giúp cô học lại từ đầu, lời giải thích cũng sửa lại nhiều lần, thậm chí còn chuẩn bị mấy vấn đề ngẫu nhiên, cũng coi là tình trước, không ngờ cuối cùng một câu cũng không dùng được, may mà anh trai đã cho cô một phần vốn chủ sở hữu của TQT, nếu không thì e rằng hôm nay sẽ không kết thúc tốt đẹp như vậy.

Lái xe chờ sẵn dưới lần, phóng nhanh về bệnh viện, tâm trạng buồn bực trước đó cũng vơi đi nhiều.


“Xem ra là anh nói đúng rồi?”
Nghe thấy động, Giang Anh Tuấn ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trong mắt cô lóe lên vẻ bất đắc dĩ: “Đúng, đều bị anh nói đúng rồi, ngay cả việc bọn họ hỏi vấn đề gì đều bị anh nói trúng.


Tâm trạng cô khá tốt, không so đo với Giang Anh Tuấn, gật đầu, ôm đống tài liệu trong tay, đi vê phía giường của mình.

“Hướng Minh đâu? Đi học sao?”
Cô đi từ sáng sớm, không muốn làm phiền ông cụ nghỉ ngơi cho nên không đi xem Hướng Minh, trước khi đi đã dặn đi dặn lại Giang Anh Tuấn, nhất định phải qua xem Hướng Minh rồi mới có thể đưa nó đi học”
“Đừng lo lắng, quản gia Sơn tự mình đưa đi rồi, cũng vừa báo tin bình an, có điều trên đường quản gia nói thấy NhanNhật Linh và Trần Tuấn Tú, không biết đang nói chuyện gì, anh cho người đi điều tra rồi, bây giờ đang chờ tin.

Đưa con đi học lại có thể gặp được bất ngờ lớn như vậy, đây là điều Giang Anh Tuấn không ngờ tới, tâm trạng coi như không tệ.

” Trần Nhật Linh về nước rồi? Về lúc nào, ở cùng với ai?”

 
Chương 462: Chương 462


Nhan Nhã Quỳnh thả tài liệu trong tay xuống, qua ngồi bên giường Giang Anh Tuấn, tự nhiên câm quả táo trên bàn, gọt vỏ.

“Cái này tạm thời chưa rõ, có điều thời gian trước Dương Thừa Húc có về nước một chuyến, nghe nói còn mang theo một người phụ nữ, dấu ở trong nhà không cho người khác nhìn, có Giang Anh Tuấn đã bắt đầu điều tra mọi thứ liên quan đến ông ta, Dương Thừa Húc không thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí có nhiều người ở Hải Phòng có lẽ còn không biết Dương Minh Hạo có một đứa con trai tên Dương Thừa Húc.

Khi điều tra, Giang Anh Tuấn đã cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí còn đặc biệt tìm người kiểm tra Dương Thừa Húc, lại phát hiện anh ta còn không có quốc tịch, lân này NhanNhật Linh xuất hiện, cũng có thể coi như phát súng đột phá.

“Em chưa hề nghe đến Dương Thừa Húc, Anh Tuấn, vợ của Dương Minh Hạo là ai, anh có biết không?
Hình như trước giờ không biết Dương Minh Hạo còn có vớ, cũng chưa có phóng viên nào hỏi qua, trong lúc nà sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Vợ và con đều muốn giấu đi, không biết Dương Minh Hạo nào có vấn đề gì, Nhan Nhã Quỳnh nghĩ mãi không rõ, vẻ cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí còn đặc biệt tìm người kiểm tra Dương Thừa Húc, lại phát hiện anh ta còn không có quốc tịch, lần này NhanNhật Linh xuất hiện, cũng có thể coi như phát súng đột phá.

“Em chưa hề nghe đến Dương Thừa Húc, Anh Tuấn, vợ của Dương Minh Hạo là ai, anh có biết không?
Hình như trước giờ không biết Dương Minh Hạo còn có vớ, cũng chưa có phóng viên nào hỏi qua, trong lúc nà sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Vợ và con đều muốn giấu đi, không biết Dương Minh Hạo nào có vấn đề gì, Nhan Nhã Quỳnh nghĩ mãi không rõ, vẻ mặt tò mò nhìn Giang Anh Tuấn.

“Anh cũng không đặc biệt chú ý đến điểm này.

Dường như chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Dương Minh Hạo…”
Nói như vậy, Giang Anh Tuấn lại càng cảm thấy kỳ lạ, nếu Dương Minh Hạo không có vợ thì Dương Thừa Húc từ đâu mà tới?
Bốn mắt nhìn nhau, hai người họ đều một mặt khó hiểu, Nhan Nhã Quỳnh cười ra tiếng trước, cầm quả táo đã gọt sẵn trên tay, đưa cho anh: ‘Ăn ít đồ trước đi, trên người Dương Minh Hạo còn rất nhiều bí ẩn, chúng ta từ từ tra, thể nào cũng có thể nhìn ra sự thật phía sau.


“Được rồi, đều nghe Nhã Quỳnh, trước cứ chờ tin đi, tạm thời chịu tủi ở TQT;, hôm nay dậy sớm vậy, em đi nghỉ ngơi một chút đi.



Mặc dù thấy tinh thân của Nhan Nhã Quỳnh không tệ nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi, Giang Anh Tuấn nhìn mà đau lòng.

Vốn dĩ không cảm thấy gì, đột nhiên Giang Anh Tuấn nói lời này, Nhan Nhã Quỳnh liền cảm thấy sự mệt mỏi bao trùm lấy mình như núi.

Đặc biệt là ở chân truyền đến một trận đau nhức, cô vội vàng ném giày cao gót ra khỏi chân, nửa người dựa vào trên giường.

Lúc đi giày cao gót chỉ cảm thấy mình khí thế vô cùng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra cửa, đến lúc về lại nghe Giang Anh Tuấn nói lời này, cộng thêm vẻ khẩn trương trước đó, cả người đau nhức, bắp chân run lên, không muốn động đậy gì.

“Đi tắm nước nóng thư giãn một chút, thật sự không được thì bảo tài xế đến đón, về nhà tắm bồn sẽ dễ chịu hơn, em đừng lo lắng quá, thả lỏng một chút.

Không để ý tới Giang Anh Tuấn, kéo lê cơ thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh tắm nước nóng, mới đi một chút mà hai bắp chân đau dữ dội, gót chân bị mài đỏ bừng.

Đã giữa trưa, đến giờ ăn cơm, Nhan Nhã Quỳnh vẫn bơ phờ dựa vào trên giường, xoa bóp chân mình, vẻ mặt ỉu xìu, nhìn như là củ cải trắng bị úng nước, một chút tinh thần cũng không có.



 
Chương 463: Chương 463


“Ăn gì trước đi, bữa sáng cũng không ăn đàng hoàng, bây giờ đói rồi đúng không!”
Cả buổi sáng đều bị TQT làm mất sức, Giang Anh Tuấn vẫy tay gọi cô đến dùng bữa, trong mắt hiện rõ vẻ dịu dàng…
“Anh Tuấn, chân em đau!”
Từ sau khi có Hướng Minh, đến giờ đã năm năm rồi chưa đi giày cao gót, đột nhiên đi như vậy, còn là loại đế mảnh, nhọn, cho dù toàn bộ quá trình đều là ngồi, nhưng chân cô vẫn có chút không chịu xử: nöI.

“Qua đây anh giúp em xoa bóp cho thoải mái, chút sức quèn của em làm sao đủi”
Vẫy tay để cô ngồi trên giường của chính mình, bàn tay lớn của Giang Anh Tuấn đặt trên bắp chân trắng nõn và mềm mại của cô, dùng sức ấn vài cái.

Nhan Nhã Quỳnh bị đau, hô lên, hai mắt trợn tròn, nhìn anh chằm chằm: “Đau!”
Giang Anh Tuấn không có buông †ay, vừa dùng sức vừa nhíu mày nhìn co.

Nhan Nhã Quỳnh chịu đựng lúc đầu, sau khi chậm rãi quen thuộc với động tác tay của anh mới phát hiện không còn khó chịu như vậy.


Ngạc nhiên quơ quơ bàn chân nhỏ, cúi người chạm vào tay anh: “Hình như thực sự tốt hơn nhiều rồi!”
Giang Anh Tuấn lúc này mới ngừng lại động tác, khoanh tay dựa vào giường, ngậm cười nhìn cô.

Nhan Nhã Quỳnh chớp chớp hai mắt, đùi phải đã tốt hơn nhiều rồi, chân trái còn có chút đau nhức, di chuyển tới bên cạnh anh một chút, chen chân trai vào tay anh: “Còn cái này, cái này cũng muốn!”
Giọng nói mềm mềm dịu dàng, nũng nịu, trên mặt vì đau nhức mà có chút trắng, nhìn rất đáng yêu.

Nhìn bắp chấn trắng nõn xinh đẹp của cô ghé trên bụng mình, ngón chân tròn trịa xinh xắn, đại khái là bị giày cao gót làm hẳn, đỏ rực khiến người ta thương tiếc.

Đôi mắt anh tối sầm lại, ẩn ẩn tia nguy hiểm, rõ ràng bây giờ trời đã lạnh mà cả người anh đều khô nóng.

Nhan Nhã Quỳnh quơ chân chờ anh, cơm trưa trên bàn tỏa hương nồng đậm, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô.


Đợi một hồi lâu, bụng cô cũng kêu rồn rột, vẫn không thấy động tác của Giang Anh Tuấn, cánh môi hồng nhạt có chút bất mãn cong lên, duỗi hai tay, cầm lấy bàn tay của anh thả lên đùi mình: “Chân còn đau, Anh Tuấn, anh nhanh lên”
Khó thấy được bộ dạng nũng nịu của cô, Giang Anh Tuấn trâm mặc một hồi, bàn tay khẽ nhúc nhích, cụp mắt, môi mỏng khẽ mím, mắt phượng hẹp dài lộ ra tia chăm chú, cẩn thận xoa bóp bắp chân cho cô.

Nhan Nhã Quỳnh hài lòng cực kỳ, mêm nhữn nói: “Anh Tuấn, nhanh lên, em đói rồi”
Trên mặt có chút đỏ bừng, chân nhỏ đạp nhẹ vào bụng hắn, trong mắt như ánh sao trời lấp lánh.

Cơ thể Giang Anh Tuấn run lên, trên mặt hiện lên tia quẫn bách: “Nhã Quỳnh, chơi đùa với lửa, sau này sẽ gặp báo ứng!”
Lực trên tay không giảm, một tay nắm chặt chân nhỏ của cô, nắm trong tay thưởng thức.

Nhan Nhã Quỳnh không vui, chân đã đỡ nhiều, vừa muốn rút chân về, cố gắng hai lần lại không rút được, một chân khác cũng bị anh đoạt lấy.

Cho dù bây giờ Giang Anh Tuấn đang bị thương, sức lực không còn như trước, nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn không phản kháng được, dễ dàng bị khống chế.

“Làm loạn cái gì? Chẳng phải em bắt đầu quyến rũ anh trước à!”

 
Chương 464: Chương 464


Giang Anh Tuấn lườm cô một cái: “Đụng vào vết thương của anh là lại rách ra bây giờ.
Nhan Nhã Quỳnh nháy mắt sửng sốt, ngốc nghếch nhìn anh, quả thật là ứng với câu nói, tự tạo nghiệp không thể sống.
Nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, tâm trạng Giang Anh Tuấn rõ ràng tốt hơn nhiều, động tác lưu loát chiếm không ít tiện nghi, mới lưu luyến không rời: “Ăn đồ trước đi, mang về cái gì đấy? Chiều anh chỉnh sức cho em một chút, sau đó em hãy xem lại.
Chiếm được tiện nghi đương nhiên phải bỏ ra một chút, Giang Anh Tuấn ra tay xong thì thu dọn cơm trưa, Nhan Nhã Quỳnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhăn nhó bước xuống giường.
Đang từ tốn ăn cơm, cũng sắp ăn xong thì cửa lại bị gõ.
Nghĩ đến chuyện anh dặn dò trước đó, Giang Anh Tuấn để đũa xuống gọi vào.

“Chủ tịch, đã tra rõ ràng, Trần Tuấn Tú và NhanNhật Linh ở trong quán cà phê hơn một tiếng, người được phái đi biệt thự nhà họ Trần trở lại báo cáo, Trần Hiền phản Trần Tuấn Tú, nhà họ Trần đã loạn thành một bầy rồi, NhanNhật Linh bị bắt được, nhốt trong tầng hầm của biệt thự, anh xem xử lý thế nào?”
Lâm Tiến Quân không ở đây, phía sau cũng có trợ lý, tuy làm việc không lưu loát bằng Lâm Tiến Quân, nhưng cũng có thể sử dụng.

Trong lòng Giang Anh Tuấn thoáng có chút ghét bỏ, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì.
“Trân Tuấn Tú và Trần Hiền nói những gì? Còn có thể tra được NhanNhật Linh lúc nào về nước không, sau khi về nước làm những việc gì? Còn có vì sao cô ta lại cùng Trần Hiền làm loạn… Đây một bụng nghi vấn, Nhan Nhã Quỳnh không để ý tới Giang Anh Tuấn, mở miệng hỏi.
Vấn đề quá nhiều, trợ lý cũng không biết nên nói gì trước, nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn Giang Anh Tuấn một cái: “Vì sao NhanNhật Linh ở cùng với Trần Hiền tạm thời chưa tra ra, Dương Thừa Húc bị Dương Minh Hạo đưa ra nước ngoài trước, bây giờ chưa tra rõ đang ở đâu, NhanNhật Linh và Dương Thừa Húc đại khái là lúc đó tách ra, nguyên nhân thì có liên quan đến Dương Minh Hạo.
“Chuyện Trần Tuấn Tú nói với NhanNhật Linh, lúc đó người của chúng tôi không đứng quá gần”
“Loáng thoáng nghe được một chút, đại khái là Vũ Tuyết Phương còn có quan hệ với Chủ tịch.

Bây giờ chỉ điều tra ra một số chuyện này, những chuyện khác tạm thời vẫn chưa rõ ràng!”
Điều tra tới điều tra lui thì sẽ xuất hiện rất nhiêu chuyện có quan hệ dính líu đến Dương Minh Hạo, mà phàm là chuyện có liên quan tới Dương Minh Hạo thì đại đa số sẽ không tra được lý do rõ ràng.


Cứ như vậy, những chuyện như thế lặp đi lặp lại thành vòng tròn vô tận, câu đố cũng trở nên càng ngày càng nhiều.
“Đi xuống trước đi, mười giờ tối đưa Trần Nhật Linh tới đây”
Giang Anh Tuấn vốn cũng không trông cậy anh ta có thể điều tra ra được chuyện gì, phất phất tay cho anh ta rời đi.
“Anh Tuấn, anh nói xem rốt cuộc Dương Minh Hạo muốn làm gì? Dương Thừa Húc thích Trần Nhật Linh đến như thế, ngay cả vê nước cũng phải dẫn theo, anh ta vừa quay đầu lại đã chia rẽ hai người bọn họ, mục đích là gì đây? Hơn nữa Trần Nhật Linh biết rất rõ Trân Tuấn Tú cũng không thích cô ta vì chuyện của dì Thẩm, còn có thể là hận cô ta thấu xương nữa.

Tại sao cô ta còn phải cố tình đi gặp Trân Tuấn Tú một lần, rốt cuộc đám người này có mục đích gì?”
Nói tới nói lui, đầu óc Nhan Nhã Quỳnh đã hơi không suy nghĩ nổi nữa.

Đám người này thật sự quá phức tạp, mỗi người đều có mục đích và suy nghĩ của riêng bản thân mình, chuyện mà họ làm càng làm cho người ta không tài nào hiểu được, quan hệ cũng phức tạp làm cho người khác phải đau nhức đầu óc.

“Nghĩ mãi mà không rõ thì trước tiên đừng nghĩ nữa, anh sẽ nói cho người ta đi điều tra chuyện của vợ Dương Minh Hạo.

Đợi đến khi đã điều tra ra được tất cả manh mối, anh giải thích cho em sau được không.

Chân đau quá thì em cứ đi ngủ trước đi, anh giúp em chỉnh sửa tài liệu một chút rồi.’ “Chủ tịch không xong rồi!”

 
Chương 465: Chương 465


Giang Anh Tuấn còn chưa nói hết câu đã bị người trợ lý vừa mới đi không bao lâu ngắt lời.
Lần này anh ta thậm chí còn không kịp gõ cửa, trực tiếp xông vào, tiếng kêu rất khàn, sắc mặt trắng bệch.
“Nói!”
Bị trợ lý đột nhiên xông vào kêu lên đến mức nhức đầu, gân xanh trên trán cũng nảy lên “thình thịch”, sắc mặt của Giang Anh Tuấn rất khó coi.
“Ông cụ Chánh ngất xỉu ở trong văn phòng, hiện tại đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ nói tình huống không quá khả quan, muốn anh đi ký đơn đồng ý phẫu thuật, nói phải lập tức phẫu thuật!”
Người vừa mới được đưa đến bệnh viện bị trợ lý đang đi nửa đường trông thấy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dẫn tôi tới đó ngay!”
Rõ ràng hết thảy đều đã tại hướng tốt phương hướng pháp trượng, tại sao vẫn xảy ra chuyện như thế.

Anh cũng biết chuyện tim của ông cụ không được khỏe, lúc này trong lòng có chút luống cuống.
“Anh Tuấn, anh thả lỏng tâm trạng chút đi.


Chắc chắn ông nội sẽ không sao đâu, em sẽ đưa anh tới đó ngay, trước tiên anh đừng hốt hoảng!”
Ban đầu đã định nằm xuống, Nhan Nhã Quỳnh nghe xong thì trong lòng hoảng hốt, lập tức nhìn về phía Giang Anh Tuấn, trong mắt tràn ngập đau lòng.
“Hiện tại chín mươi phần trăm sản nghiệp do Tập đoàn Sunrise đứng tên cũng đã bị đóng băng để điều tra.

Bây giờ lòng người ở công ty bàng hoàng, toàn bộ Hải Phòng đã loạn.

Sau khi ông cụ nhận được tin chưa được bao lâu liền bị phát hiện đã ngất xỉu ở văn phòng.

Chủ tịch..
Trợ lý sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, giúp Nhan Nhã Quỳnh đỡ Giang Anh Tuấn lên trên xe lăn, vừa nói vừa đi ở phía trước dẫn đường.
“Chuyện này bắt đầu xảy ra từ khi nào? Không phải lúc trước tôi đã ra lệnh giấu ông cụ những chuyện sau đó à? Ai nói cho ông ấy biết?”
Giang Anh Tuấn đã biết từ lâu chuyện sản nghiệp của Tập đoàn Sunrise bị đóng băng.


Nhưng những gì NhanKiến Định vào lúc đó đã được anh chôn ở trong lòng.

Anh còn đang chờ trở về NhanKiến Định sẽ bắt đầu phản kích ngay.
ml thầm ém lại tin tức giấu diếm ông cụ Chánh, không ngờ rằng vẫn để cho ông biết!
“Buổi sáng hôm nay ông cụ đợi một mình ở trong phòng làm việc, sau khi ông Giang thấy đã đến giờ ông cụ ăn trưa đi vào thì mới phát hiện ra vấn đề.

Bây giờ chúng tôi đang nghỉ ngờ là có người cho đưa tin ông cụ, nhưng tạm thời chưa tìm ra được chứng cứit”
Ông cụ luôn ở văn phòng, rốt cuộc là bị chuyện gì kích thích hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bây giờ tạm thời vẫn chưa biết được rõ ràng lắm, chỉ có thể chờ ông cụ tỉnh lại mới hỏi rõ ràng được.

Trợ lý liếc nhìn Giang Anh Tuấn nuốt một ngụm nước miếng.
“Chủ tịch, vừa mới xảy ra chuyện đã bắt đầu khống chế tin tức, nhưng từ sau khi ông cụ vào trong phòng cấp cứu, tin tức liền bùng nổ tràn ra ngoài.
Tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm được nguồn tin tức, nhưng hẳn cũng cùng một người đưa tin cho ông cụ.

Bây giờ cổ phiếu của Tập đoàn Sunrise đang bắt đầu sụt giảm, theo xu thế này phá sản chỉ là chuyện sớm muộn!”
Lâm Tiến Quân cũng đang ngồi trên xe lăn, trên mặt còn đang băng băng gạc, đi song song với Giang Anh Tuấn đến trước cửa phòng cấp cứu, nói.

 
Chương 466: Chương 466


Từ sau khi tỉnh lại anh ta vẫn luôn chú ý đến tình hình của Tập đoàn Sunrise.

Sắc mặt của Lâm Tiến Quân rất khó coi.

Chủ tịch mới không có ở đó mấy ngày, đám người ở Tập đoàn Sunrise đã hoàn toàn làm vỡ lở mọi chuyện.

Hiện tại ông cụ cũng đã nhập viện rồi, Chủ tịch không có ở đó, anh ta cũng không.

Tất cả những người có thể ngăn chặn đám người nọ ở Tập đoàn Sunrise đều không có mặt, Tập đoàn Sunrise đang rất nguy hiểm.
“Tìm người phong tỏa tin tức đi, hiện tại tôi tạm thời chưa thể ra mặt.

Đưa tin tôi và Nhã Quỳnh đã đính hôn rồi đi liên hệ NhanKiến Định, hỏi một chút xem tình huống ở bên đó như thế nào, tìm người theo dõi gắt gao Trần Tuấn Tú và Trần Hiền.

Dương Minh Hạo thì tạm thời không cần phải để ý đến!”
Xem ra chuyện sản nghiệp của Tập đoàn Sunrise bị đình công hơn nửa là do Dương Minh Hạo ở phía sau giở trò xảo quyên.

Hiện tại Trân Tuấn Tú và Trần Hiền đang cấu xé lẫn nhau, chỉ cần quan sát, bảo vệ tốt thì hẳn bọn họ sẽ chẳng làm được trò trống gì, hiện tại mấu chốt đang ở ngay trên người NhanKiến Định…
“Chủ tịch yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi ngay!”
Lâm Tiến Quân gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu người đứng phía sau đẩy anh ta đi nhanh lên.

Anh ta mới tỉnh lại chưa được bao lâu, sức khỏe vẫn chưa ổn định lắm, chỉ có thể xử lý một vài chuyện quan trọng trước.
“Anh Tuấn, bây giờ em đã không còn là cô chủ nhà họ Nhan.

Hiện tại anh lan truyền rộng rãi ra tin tức chúng ta đính hôn còn có ích không?”
Ông cụ Chánh còn đang ở trong phòng cấp cứu, hiện tại dường như có lộ tin tức bọn họ đã đính hôn cũng không làm nên chuyện gì.

Thậm chí, nếu như bị người có lòng dạ xấu xa lợi dụng để khiển trách Giang Anh Tuấn bất hiếu, đã đến lúc này rồi mà còn muốn kết hôn, mơ tưởng đến phụ nữ…
“Sau khi lộ tin ra ngoài, em mới có thể danh chính ngôn thuận đi giúp anh áp chế Tập đoàn Sunrise.


Đám người biết chuyện này và Dương Minh Hạo đều không phải là những người dễ dàng từ bỏ ý định.

Bây giờ ông nội đã thành ra như thế nay, anh không thể ra mặt trong thời gian ngắn, ngoại trừ em ra thì không còn ai nữa!”
Nhà họ Giang hầu như chỉ sinh con một, đến bây giờ trong nhà chỉ có hai đứa cháu, xem như là gia tộc có số người ít nhất, cũng là gia tộc giàu có nhất trong tất cả những gia tộc ở Hải Phòng.
“Em có thể làm gì? Anh Tuấn anh cũng biết mà, sợ là em sẽ không làm được?”
TQT đại khái chỉ bằng một phần ba Tập đoàn Sunrise, mỗi lần đến cô đều đi đến mức toàn thân mệt mỏi đau nhức, căng thẳng đến nỗi suýt không thở ra hơi.

Nếu phải tiếp quản Tập đoàn Sunrise, chỉ sợ cô thật sự không làm nổi.
“Nhã Quỳnh, hiện tại anh đã không còn bất kì ai để tin tưởng.

Nếu ngay cả em cũng không đồng ý giúp anh, Tập đoàn Sunrise sẽ thật sự xong đời.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Chẳng lẽ em đành trơ mắt nhìn Tập đoàn Sunrise phá sản sao?”

Rốt cuộc NhanKiến Định ở đâu, khi nào trở về vẫn chưa có chút tin tức nào.

Nếu bây giờ Tập đoàn Sunrise sụp đổ, anh và Nhã Quỳnh đều không chạy thoát được.

Cho nên dù có như thế nào, Tập đoàn Sunrise không thể phá sản vào lúc này được.
Nhan Nhã Quỳnh hơi sợ hãi, bên trong đôi mắt hạnh ở xa xa đã không còn sự vui vẻ như ban đầu, có chút mếu máo: “Nếu Anh Tuấn đã tin tưởng em thì em đành thử một lần vậy, nhưng anh định không đích thân ra mặt thật à? Dù anh vẫn còn ngồi trên xe lăn, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc hù dọa những người nọ mà?”
Quản lý công ty cũng không phải chuyện cần sức lực, với đầu óc của Giang Anh Tuấn, dù có bị liệt nửa người cũng có thể xoay những người kia vòng vòng như dế.

Để cô ra mặt e là vì vết thương trên người anh vẫn còn rất nặng, hẳn dáng vẻ không có gì như bây giờ là do anh đang giả vợ.

 
Chương 467: Chương 467


“Nhã Quỳnh tạm thời giúp anh lộ mặt mấy lần là được rồi.

Anh còn có những chuyện khác cần phải đi xử lý, yên tâm đi, vết thương trên người anh không sao đâu!”
Biết Nhan Nhã Quỳnh đang nghĩ gì trong lòng, Giang Anh Tuấn võ võ tay của cô, sắc mặt nghiêm túc, nói giọng lạnh lùng.

“Mấy chuyện này chờ ông nội khỏe lại rồi nói sau”
Tuổi tác của ông cụ Chánh cũng coi như là không nhỏ.

Bệnh tim có nặng cũng có nhẹ, nhưng khi xảy ra ở trên người người già thì dù tình huống có như thế nào cũng sẽ không quá lạc quan, Nhan Nhã Quỳnh nhìn Giang Anh Tuấn cười gượng.

Thời gian chờ đợi hẳn là khoảng thời gian khiến cho người ta lo lắng nhất trên đời này.

Mỗi giây phút trôi qua đều bị dày vò, Nhan Nhã Quỳnh đổ mồ hôi khắp người, nhìn đồng hồ vô số lần, cuối cùng cửa phòng giải phẫu mới mở ra.

Bác sĩ mang vẻ mặt mỏi mệt cởi khẩu trang ra, gật nhẹ đầu với Giang Anh Tuấn: “Tạm thời đã qua cơn nguy kịch.


Có điều, vẫn còn cần phải quan sát kỹ lưỡng mới có thể đi đến kết luận được.

Lần này sức khỏe của ông cụ bị tổn thương nặng, e là..


Người đã già thì sẽ luôn xảy ra chuyện này, chỉ là khi biết được rõ ràng chính xác rồi vẫn khiến cho đáy lòng người ta khó chịu.

Giang Anh Tuấn sửng sốt thật lâu, mãi đến khi Nhan Nhã Quỳnh đứng dậy tiễn bác sĩ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thân.

Mặc dù ông cụ từng làm rất nhiều chuyện mà anh không thích, nhưng dù sao cũng là ông nội đã ở bên cạnh anh từ nhỏ cho đến khi lớn lên, trong lúc nhất thời Giang Anh Tuấn vẫn cảm thấy hơi không chấp nhận nổi.

“Anh Tuấn, em dẫn anh đi xem ông nội nhé!”
Có ngàn vạn lời nói nhưng khi đến được bên miệng thì lại không nói ra lời, Nhan Nhã Quỳnh chớp chớp đôi mắt ướt át, cố gắng kiềm chế nước mắt trên khóe mắt rồi đẩy Giang Anh Tuấn đi lên phía trước.

Cô bước từng bước một chậm rãi đi đến bên ngoài phòng bệnh của ông cụ Chánh, nhìn qua cửa kính pha lê xuyên thấu thật to thì thấy mặt ông cụ trắng bệch, toàn thân cắm đầy ống, nhìn vô cùng yếu đuối.


Xem như đã hiểu lời bác sĩ, một giọt nước mắt bất ngờ không kịp kìm nén trượt ra khỏi khóe mắt, Giang Anh Tuấn cúi thấp đầu để không có bất kỳ ai phát hiện.

“Trở về đi”
Giang Anh Tuấn nhìn vài lần rồi cất giọng nói bình thản không một gợn sóng.

Anh quay đầu nhìn cô, híp mắt: “Nhã Quỳnh, chân còn đau không?”
Trong lòng Nhan Nhã Quỳnh vô cùng khó chịu, không biết nên an ủi anh như thế nào.

Đang gấp thì một câu nói của Giang Anh Tuấn làm cho cô hoàn toàn đau lòng đến vỡ òa, trong nháy mắt mắt đã ầng ậng nước.

Chỉ biết ngừng lại bước chân, đi đến trước mặt anh, hơi ngồi xuống nhìn anh, tay nhỏ sờ lên gương mặt lạnh buốt của anh.

Từng giọt nước mắt lăn xuống biến thành một dải nước mắt dài trong suốt, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Anh Tuấn, anh vẫn còn có em đây!”
Giang Anh Tuấn đưa tay ôm cô vào trong ngực, hai tay dùng sức siết thật chặt giống như muốn ấn Nhan Nhã Quỳnh vào trong cơ thể mình nhưng lại không nói gì dù chỉ nửa câu, từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng, hai mắt đỏ bừng, có thể thấy được vẻ bi ai nặng nề trong mắt anh.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh: “Anh Tuấn, đau khổ thì khóc đi, khóc xong sẽ tốt hơn.

Anh vẫn còn có em ở bên cạnh mà, chỉ cần còn sống, em sẽ không rời xa anh dù chỉ một bước, em sẽ không để cho anh một mình, huống chi chúng ta còn Hướng Minh…”.

 
Chương 468: Chương 468


Vào lúc như thế này dù có nói gì thì cũng là dư thừa, Nhan Nhã Quỳnh nửa ngồi, trên lưng thoáng cảm thấy đau nhói.

Tư thế rất không thoải mái này làm tăng sự khó chịu đã có sẵn trên chân trước đó, bây giờ đang đau đớn vô cùng, thân thể cô mềm nhữn ngã lên đùi Giang Anh Tuấn.

Cô luống cuống tay chân từ trên người anh đứng lên.

Nhan Nhã Quỳnh lúng túng gãi gãi đầu, không nói gì đẩy Giang Anh Tuấn vào trong phòng bệnh.

Vừa vào trong phòng đã nhìn thấy NhanHướng Minh sắc mặt nghiêm túc đang ngồi trên giường nhỏ huơ huơ chân, vẻ mặt nặng nề không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Trơ mắt nhìn hai người đi tới, NhanHướng Minh mãi mới phản ứng được, từ trên giường nhảy xuống, chạy chậm đến trước mặt Giang Anh Tuấn, hiếm khi trẻ con vươn tay về phía anh muốn ôm một cái.

Trong lòng Giang Anh Tuấn cảm thấy ấm áp, cúi người ôm đứa trẻ lên đặt ở trên đùi của mình: “Tại sao Hướng Minh lại trở lại?”
“Chú lái xe đưa cháu tới rồi đi công chuyện.

Con lo lắng cho ông, cũng rất lo cho bố mẹ cho nên mới tới xem một chút!”

Cậu bé ôm cổ Giang Anh Tuấn bày dáng vẻ ông cụ non, lời nói làm cho người ta phải bật cười.

Giang Anh Tuấn sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Yên tâm đi, bố không sao cả, mẹ cũng không sao, còn ông bây giờ thì đang ngủ.

Chờ ông tỉnh rồi, Hướng Minh đi xem ông một chút nhé, có con qua chắc chắn ông sẽ rất vuil”
Dường như NhanHướng Minh hơi không hiểu tại sao bây giờ mà ông vẫn còn đang ngủ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sắc mặt của Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh đều không hề tốt đẹp gì, cậu bé cảm giác được như vậy bèn không định nói gì thêm.

Giang Anh Tuấn không giải thích thêm gì cho cậu bé.

Cậu bé nên có dáng vẻ của trẻ con, dáng vẻ quá thông minh ngoan ngoãn của Hướng Minh làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng.

Con của mình thì mình thương, Hướng Minh còn nhỏ như thế mà lại quá ngoan ngoãn làm cho anh cảm thấy đau lòng.

Đứa trẻ từ trong ngực anh tuột xuống, Nhan Nhã Quỳnh nhìn Giang Anh Tuấn một chút, thấp giọng dặn dò hai câu rồi đưa Hướng Minh trở về trường học.


Trong bệnh viện có nhiều người nên rất phức tạp, bây giờ đang là lúc có nhiều chuyện xảy ra, tình huống rối loạn.

Hướng Minh ở trong trường học sẽ an toàn hơn, nếu ở bên cạnh họ mà lỡ như không trông chừng thằng bé cẩn thận được thì sẽ càng dễ xảy ra chuyện.

Cậu bé nghe lời đi theo lái xe trở về trường học, nửa đường còn quay đầu lại nhìn Nhan Nhã Quỳnh một chút, nỗi lo âu và yêu thương lo lắng trong mắt cô làm cậu bé suýt không khống chế nổi nước mắt trong mắt mình.

Cô chờ đến khi nhìn không thấy bóng người nữa mới quay trở về phòng.

Lúc này Giang Anh Tuấn vẫn đang ngồi ở trên xe lăn, ngồi ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra phương xa, không biết là đang suy nghĩ gì.

“Khi nào cần em đến Tập đoàn Sunrise ra mặt? Anh Tuấn, anh nên biết nếu để cho em đi đối mặt với đám người lõi đời ở Sunrise, rất có khả năng em sẽ không chống cự được bao lâu!”
Dù sao cũng là ở trên thương trường, trải nghiệm và kinh nghiệm của cô hầu như là bằng không.

Đột nhiên phải đi đối mặt với mấy lão già rành đời giỏi tính toán, lộ tẩy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Yên tâm, không cần em phải chống đỡ trong khoảng thời gian quá dài đâu, anh đoán hẳn NhanKiến Định sắp trở về rồi!”
Đã sắp được một tuần, chuyện Hải Phòng không khống chế nổi tình hình đã được đưa lên mặt báo, chỉ cần NhanKiến Định hơi quan tâm một chút thôi thì sẽ quay về để làm dịu lại tình huống.

“Có tin tức của anh trai em rồi à?
Tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn đi nước ngoài trong khi mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng như thế này, anh ấy có nói lý do với anh không?”.

 
Chương 469: Chương 469


Từ lúc NhanKiến Định rời đi cho đến bây giờ, Nhan Nhã Quỳnh vẫn không hiểu rõ tại sao anh ta phải làm như vậy.

Anh biết rất rõ ràng là đi rồi thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng vẫn vội vã đi như vậy, không chịu ngừng lại, ai khuyên đều cũng dụng, đó căn bản không giống với phong cách của anh.
“Anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng vào lúc sắp đi NhanKiến Định có nói chỉ cần anh ấy có thể trở về.

Tất cả mọi chuyện ở Hải Phòng sẽ đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng, hẳn là anh ấy đi tìm cơ hội gì đó! Nhã Quỳnh, chúng ta nên tin tưởng anh ất!”
Nắm lấy tay của Nhan Nhã Quỳnh đặt vào trong lòng của mình, Giang Anh Tuấn khẽ mỉm cười với cô một cái.

Là người đứng đầu đám người tài giỏi đẹp trai ở Hải Phòng, không ai có thể nghỉ ngờ được năng lực và tầm nhìn NhanKiến Định.

Giang Anh Tuấn cũng chưa từng hoài nghi, chỉ cần anh ấy muốn thì anh căn bản không phải là đối thủ của anh ấy.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Nếu anh trai ở bên kia thật sự đang tìm cách giải quyết khác, đương nhiên cô phải dốc hết sức mình kéo dài thời gian.
“Chờ tin tức lan rộng ra ngoài, bắt đầu từ ngày mai em sẽ thay thế anh đi Tập đoàn Sunrise ngồi làm việc hai giờ sau đó trở về.


Anh sẽ ở từ xa chỉ đạo em nên đối phó trả lời đám người kia như thế nào.

Nhã Quỳnh, em cứ yên tâm, dù anh có đẩy mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm cũng sẽ không làm cho em bị tổn thương”
Trong mắt Giang Anh Tuấn chợt lóe lên vẻ dịu dàng.
Nhan Nhã Quỳnh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã cùng cô lớn lên, chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Cô gật nhẹ đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm với anh.
“Chờ sau đêm nay gặp được Trân Nhật Linh rồi anh sẽ phải ra ngoài hai ngày.

Nhã Quỳnh, em có tin tưởng anh không?”
Xoa tóc Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn mím môi nhìn cô.

Lúc này mà rời đi quả thật là có chút không thể nào nói nổi, nhưng Tập đoàn Sunrise đã xuất hiện nguy cơ ở khắp nơi, anh phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Anh muốn đi đâu vậy? Không thể chờ anh trai em trở về rồi đi sao?”
Sắc mặt tái nhợt đi mấy phần trong nháy mắt, động tác của Nhan Nhã Quỳnh dừng lại, trong lòng lập tức trở nên luống cuống, nước mắt cũng rơi xuống theo.
Cô nửa ghé vào đùi Giang Anh Tuấn, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Sắc mặt của Giang Anh Tuấn cũng không tốt như cô.

Trong mắt chợt lóe lên sự đau đớn, anh kéo tay cô, bóp vào lòng bàn tay cô thật mạnh, vừa giúp cô lau khô nước mắt: “Nhã Quỳnh, anh sẽ trở về nhanh thôi.

Hãy tin tưởng anh, anh sẽ không để em phải một mình đối diện những người có lòng dạ hiểm ác này đâu!”
“Đương nhiên em tin tưởng anh.
Em cũng biết anh đã muốn làm chuyện gì thì chắc chắn em không thể ngăn được.

Nhưng mà Anh Tuấn, trước khi anh làm chuyện gì đó thì hãy nghĩ về vê em và Hướng Minh đang đợi anh trước.

Anh vẫn còn có mẹ con em nên không thể làm chuyện điên rồ..


“Nghĩ gì thế! Anh giống người sẽ làm chuyện ngu ngốc lắm à, chỉ là chưa làm nên chuyện nên anh tạm thời không nói cho em thôi, đến khi trở về tất nhiên anh sẽ kể rõ mọi chuyện cho em nghe”
Ngắt lời Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn tức giận gõ gõ lên gáy của cô.

Nếu bây giờ trên người anh không bị thương thì sẽ không bỏ qua cô gái nhỏ này dễ dàng như vậy, cái khác không giỏi, bản tính suy nghĩ lung tung lại càng lúc càng nhiều.
Nhan Nhã Quỳnh mỉm cười, khuôn mặt đỏ lên ngại ngùng.

Cô hơi lắc đầu, biết khi nãy mình đã nghĩ lầm, lúng túng lại gần dựa lên trên người anh, nhỏ giọng nói xin lỗi.

 
Chương 470: Chương 470


“Lâm Tiến Quân sẽ ở lại đây chăm sóc em, dù hiện tại anh ấy cũng không tiện di chuyển lắm.

Nhưng anh ấy sành sỏi chuyện ở Tập đoàn Sunrise, có anh ấy ở đây anh cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
Giang Anh Tuấn giang hai cánh tay ôm cô sát vào trong ngực của mình.
“Yên tâm đi, em cũng không phải là một kẻ ngốc.

Em đã là cô chủ của nhà họ mấy năm nay, vẫn có thể diễn kịch”
Trên hai gò má của Nhan Nhã Quỳnh khẽ hiện lên hai rặng mây đỏ, tuy hiện tại tình cảm của hai người đã trở nên càng ngày càng tốt đẹp, nhưng đột ngột thân mật như vậy cô vẫn còn có chút không quá quen thuộc.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, ngồi trở lại giường nhỏ của mình, hai tay chống cằm nhìn anh.
“Trần Tuấn Tú và Trân Hiền đã bắt đầu hành động, Dương Minh Hạo sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tự mình ra tay.

Hai ngày không có anh ở đây nếu NhanKiến Định không thể trở về kịp, nếu không cực kì bất đắc dĩ thì em không được đối đầu trực diện với Dương Minh Hạo.


Có chuyện gì tạm thời chưa xử lý được thì có thể giao cho Lâm Tiến Quân, anh ấy sẽ giúp em xử lý.

Hơn nữa, trong hai ngày này có thể anh sẽ không liên lạc được với em, không cần lo lắng, anh nhất định sẽ trở về.
Giang Anh Tuấn đẩy xe lăn tới dừng lại ở trước giường, dùng hai tay dâng mặt của cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một cơn gió lớn thổi đến, lá cây bị gió cuốn lên, bụi đất tung bay từ ngoài cửa sổ bay vào.

Nhan Nhã Quỳnh vừa nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng đã bị Giang Anh Tuấn ấn vào trong ngực của anh.
Giang Anh Tuấn sợ cô bị bụi đất chui vào trong mắt: “Đừng mở mắt, trời lạnh.

Lúc anh không có ở đây thì phải tự chăm sóc mình cho thật tốt”
Khó hiểu ghé vào trong ngực của anh, Nhan Nhã Quỳnh cảm giác được gió đã ngừng thổi, do dự lui ra khỏi lồng ngực của anh.
Dường như ở bên ngoài có tiếng ồn ào truyên đến, hình như đang hỏi tình huống của ông cụ Chánh, Nhan Nhã Quỳnh căng thẳng trong lòng, nắm lấy tay của anh hỏi: “Anh Tuấn, có ổn không?”
Tay nhỏ của cô nắm vuốt bàn tay của anh, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở: “Anh Tuấn, không có chuyện gì đâu.
Giang Anh Tuấn thăm dò nhìn sang, ngoài cửa sổ quả nhiên có rất nhiều người, hơn phân nửa là phóng viên, còn có một vài người đang hóng hớt.


Bọn họ hầu như chiếm hết toàn bộ sảnh lớn của bệnh viện đại sảnh, ồn ào náo nhiệt làm cho người ta đau đầu.
“Không có chuyện gì, chỉ là một đám người không biết phép lịch sự là gì thôi.

Anh bảo người ta đuổi đi là được rồi.”
Che kín đôi mắt của Nhan Nhã Quỳnh, ánh mắt của Giang Anh Tuấn nặng nề, khắp người tỏa ra khí chất không vui, toàn thân giống như vừa mới trở về từ địa ngục, lạnh lẽo đến thấu xương.
Lần này ông cụ Chánh xảy ra chuyện nhưng vệ sĩ ở trong bệnh viện không tăng lên.

Trong bệnh viện còn có một số phóng viên lọt lưới lẻn vào trong, bị Lâm Tiến Quân dẫn người đuổi ra ngoài, may mà không ai đến ngoài phòng bệnh của Giang Anh Tuấn ồn ào gì nên cũng coi như là bình an vô sự.
Tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua, y tá giúp bọn họ đóng lại cửa sổ.

Giang Anh Tuấn mới buông hai tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô.
“Nhã Quỳnh có thể mở hai mắt ra rồi, đã ổn cả rồi.

Mấy ngày này ngoại trừ được lái xe đưa đón thì dù là lúc nào cũng không được bước ra khỏi bệnh viện nửa bước.

Hầu như tất cả vệ sĩ của Tập đoàn Sunrise đều đang ở đây, em ở đây đợi anh thì anh sẽ an tâm hơn một chút”
Sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh có chút khó coi, tái nhợt, trắng bệch, lông mi rung động nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.

 
Chương 471: Chương 471


Đây không phải là lần đầu tiên cô trải qua những chuyện như bị một đám người vây quanh làm phiền nhưng lại không có cách nào để giải quyết.

Cô vốn cho rằng chuyện trước kia đã không còn chút ảnh hưởng nào đối với cô, không ngờ rằng trải qua lần này cô mới phát hiện dù tổn thương coi như đã trôi qua nhưng vẫn còn lưu lại sẹo, vĩnh viễn có thể sẽ không khép lại.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô theo phản xạ có điều kiện cảm thấy sợ…
Thấy cô thật lâu không nói lời nào, sắc mặt của Giang Anh Tuấn trở nên khó coi.

Anh nắm cằm của cô để cô ngẩng đầu lên, cặp mắt hạnh xưa kia tràn đầy ánh sáng xinh đẹp và dịu dàng của giờ đây lại đang tràn đầy hốt hoảng và sợ hãi, cánh môi cô còn hơi run, hiển nhiên là đang rất sợ.
Đáy lòng của Giang Anh Tuấn đau đớn đến mức run rẩy.

Anh nhắm hai mắt lại, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ sợ động tác của mình sẽ làm cô sợ, nhớ đến những lần cô bị đám người bao vây tấn công trước đó, trái tim càng nhói lên đau đớn: “Không sao đâu, đừng sợ, Nhã Quỳnh.


Anh đang ở đây”
Dường như trong không khí vẫn còn quanh quẩn tiếng gào thét của đám người đó, sau khi ngơ ngẩn một lát, Nhan Nhã Quỳnh mới miễn cưỡng lấy lại tinh thân, nhìn thấy dáng vẻ anh đang cẩn thận từng li từng tí muốn chạm vào cô nhưng lại không dám, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
“Anh Tuấn…”
Cô nghẹn ngào bật khóc, giang tay ra, cả cơ thể vùi vào trong ngực của anh.
Đã nhiều năm như vậy, hẳn đây là lần đầu tiên cô thỏa sức khóc thút thít như thế, khóc đến mức thở không ra hơi.
Hầu kết của Giang Anh Tuấn hết chạy lên rồi chạy xuống.

Anh ôm chặt cô, sắc mặt cũng không dễ nhìn như cô, cơ thể đang ôm cô run lên rất mạnh: “Không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ, đã qua hết rồi.

Nhã Quỳnh, bây giờ em rất an toàn, những chuyện đó đã trôi qua hết rồi, đừng sợ..



“Chủ tịch, Trần Hiên đã mang thi thể của Vũ Tuyết Phương rời khỏi nhà họ Trần.

Bây giờ Trân Tuấn Tú đang nổi điên, bây giờ tập đoàn Phước Sơn đã xảy ra vấn đề, nội bộ tập đoàn phân chia thành mấy phe phái, đang tranh đoạt vị trí Chủ tịch của Phước Sơn”
Lâm Tiến Quân gõ cửa tiến vào, câm trong tay một tập tài liệu dày, một tay khác khó khăn điều khiển xe lăn đi vào, nụ cười trên mặt anh ta đã trở nên thật hơn mấy phần.
Ánh mắt của Giang Anh Tuấn vô cùng hung ác, nham hiểm và bén nhọn, anh nhịn lại cơn tức giận rồi mới gật đầu: “Ừm, tìm người đi bàn bạc với Trần Hiền, thả ra tin tức Trần Nhật Linh đang ở trong tay tôi, thuận tiện đi thăm dò thử phản ứng Dương Minh Hạo”
Nhan Nhã Quỳnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, thút tha thút thít ngẩng đầu lên từ trong ngực của Giang Anh Tuấn, hai mắt đẫm nước mắt mơ màng nhìn hai người.
Giang Anh Tuấn nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên hai gò má cô, kiên nhẫn giúp cô vuốt tóc lại ngay ngắn, giọng nói dịu dàng không tưởng nổi: “Anh ở đây”
Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt ống tay áo anh, cái đầu nhỏ gật một cái, tạm thời xem như đã nín khóc, chỉ còn hơi ỉu xìu đạp đạp chân.
“Nhà họ Trần đã trở nên rối loạn.
Anh Tuấn, anh vẫn sẽ đi sao?”
Thở dài chui từ trong ngực Giang Anh Tuấn ra ngoài, Nhan Nhã Quỳnh có chút ngượng ngùng sửa sang quần áo trên người, mím môi cười cười xấu hổ với Lâm Tiến Quân.
“Đi, nhưng có thể đi chậm lại một chút”
“Chờ xử lý xong chuyện của Trần Hiền rồi lại nói tiếp, đừng lo lắng quá, dù trời có sập xuống cũng còn có tôi chống đỡ, chắc chắn sẽ không để em phải khiêng trên lưng”

 
Chương 472: Chương 472


Bàn tay to của Giang Anh Tuấn siết chặt lại, khẽ cười nhẹ nhéo tay cô.

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, hiện tại Chủ tịch Định vẫn chưa liên lạc lại, có lẽ đã xảy ra một vài vấn đề nhỏ, Trần Nhật Linh cho đến bây giờ ngay cả một câu cũng không chịu nói.


Lâm Tiến Quân ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn rồi nói tiếp: “Còn nữa, Dương Minh Hạo về mặt pháp lý vẫn chưa kết hôn, Dương Thừa Húc từ lúc hai tuổi đã bị người khác đặt trước cửa nhà họ Dương, cụ thể có phải con trai ruột của Dương Minh Hạo hay không thì vẫn chưa rõ”
Chuyện này thật sự khiến Nhan Nhã Quỳnh có chút bất ngờ, người như Dương Minh Hạo nhìn đâu cũng không thấy giống một người tốt bụng đến thế, nuôi dưỡng Dương Thừa Húc nhiều năm như vậy mà một chút tin tức nào cũng không để lộ ra bên ngoài, ông ta thật sự có lòng tốt đến vậy!
“Có điều tra được xem ai là người bỏ rơi đứa trẻ năm đó, mẹ ruột là ai, từ đâu tới đây không?”
Giang Anh Tuấn nhíu mày nhìn về phía Lâm Tiến Quân, trên cơ bản vẫn cảm thấy mọi việc không thể nào đơn giản như vậy, người như Dương Minh Hạo không giống như sẽ nuôi dưỡng con của kẻ khác…
“Tạm thời vẫn chưa điều tra được, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, bên người Dương Minh Hạo quả thật không có bất kì người phụ nữ nào”
Điểm này thật sự khiến Lâm Tiến Quân phải nể phục, dù sao cũng đã là người trên 50 tuổi rồi, giữ thân trong sạch ngần ấy năm cũng không phải là chuyện dễ dàng.


“Thật sự ngay cả một người cũng không có ư? Lỡ như ông ta che giấu quá kín đáo, nếu không có phụ nữ, vậy đàn ông… thì sao?”
Không tính những năm trước không được chứng kiến, mấy năm qua Dương Minh Hạo ở thành phố Hải Phòng có thể nói là một †ay che trời, phụ nữ vây xung quanh không hề thiếu, cho dù không thích mà nói thì cũng không thể nào xảy ra khả năng một chút nhu cầu sinh lý cũng không có được, Dương Minh Hạo thật sự không giống một kẻ xuất gia tu tâm theo đạo Phật.

“Phụ nữ quả thật không có, đàn ông thì… chúng tôi vẫn chưa điều tra tới”
Lâm Tiến Quân ngẩn ra, liếc nhìn Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi vội vàng cúi đầu, thật ra là do anh ta đang giật mình, vậy mà không nghĩ tới những chuyện này.

Đọc tại Truyenone.

vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Cứ đi điều tra trước đã, còn nữa, bất luận như thế nào trước tối nay nhất định phải liên lạc được với NhanKiến Định”
Người vừa đi đã qua năm ngày trời, một chút tin tức cũng không hề nhắn lại, cho dù là anh thì lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên được.

“Chủ tịch, anh yên tâm, vậy tối nay có cần đưa Trân Nhật Linh tới đây không?”

Điều gì nên điều tra, điều gì nên biết đến kỳ thật đã biết kha khá rồi, Trần Nhật Linh hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Lâm Tiến Quân dừng một chút rồi cúi đầu hỏi.

“Đưa tới đây”
Nhìn vào mắt Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn mím môi nói, ân oán cá nhân vẫn nên giải quyết gọn gàng dứt khoát trong một lần.

Giây phút này, toàn thân Trần Hiền vô cùng chật vật, trên trán đều có những vết thương rải rác lấm tấm máu, cổ áo đã bị người khác xé mất một nửa rũ xuống bên dưới, vẻ mặt hung ác nham hiểm, sự hung dữ và quyết liệt trong đôi mắt khiến người khác nhìn mà sợ hãi.

“Thưa ngài, người đi theo phía sau đã bị giải quyết rồi, hình như là có người giúp chúng ta chặn lại, người của chúng ta vừa đi tới quán cà phê đã hẹn trước với cô Trân cũng không tìm được người đâu, hỏi phục vụ ở đó thì họ nói cô Trần đã đi từ sớm rồi.

.


Ngay cả trợ lý cũng nhếch nhác không kém, quần áo rách tả tơi, người không biết sợ rằng còn tưởng họ mới từ khu ổ chuột nghèo đói nào tới đây kiếm sống.



 
Chương 473: Chương 473


“Cho người tìm đi, bất luận ra sao đều phải đưa được Trần Nhật Linh về đây cho tôi, còn phải điều tra rõ xem là ai bắt cóc, thi thể của Vũ Tuyết Phương đã giấu kĩ chưa? Trần Tuấn Tú ở bên kia có thông báo đúng chỗ hay không”
Hao tâm tốn sức lắm mới lấy được thứ mình muốn, Trần Hiền cởi áo khoác ra băng bó tạm thời trán mình lại, đôi mày nhíu chặt.

“Vâng, anh yên tâm, chúng tôi sẽ làm ngay”
Trợ lý cúi đầu cung kính đáp lại.

Đột ngột rời khỏi biệt thự nhà họ Trần như vậy có rất nhiều chuyện không kịp chuẩn bị, Trần Hiền chỉ có thể mang theo người đi tới những nơi Trần Nhật Linh đã đi tới mấy ngày nay, cũng may lúc ấy vì muốn để Trần Nhật Linh yên tâm, anh ta cũng coi như khá chú tâm đến những nơi này, Trân Tuấn Tú trong thời gian ngắn hẳn sẽ không thể tìm ra được chỗ này đâu, chậm rãi thở ra một hơi dài, nếu đồ đã tới tay rồi thì đây cũng là lúc anh ta nên ra tay…
Trong biệt thự nhà họ Trần, Trần Tuấn Tú đang ở trong phòng đọc sách tức giận đến mức dậm chân, ngàn lần vạn lần đề phòng lại không ngờ được vậy mà tới cuối cùng vẫn để con gái ruột của mình bị người khác bắt đi, mặt của ông ta đỏ lên, gân xanh trên trán giật lên từng nhịp, những vết bùn bẩn trên ống quần cũng không để tâm tới, hiển nhiên là đã hoàn toàn bối rối.


“Chủ tịch, khi cậu chủ rời đi còn mang theo 80% vốn lưu động của tập đoàn Phước Sơn, nếu trong vòng hai ngày không lấy lại được vốn, tập đoàn Phước Sơn cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi là phá sản mà thôi!”
Quản gia tóm tắt toàn bộ tình hình, khàn cả giọng nói với Trân Tuấn Tú.

“Tìm đi, cho người đi tìm, giờ này ngày mai nhất định phải tìm bằng được thằng oắt con nghiệp chướng kia về cho tôi!”
Không ngờ lá gan của thằng nhóc kia đã lớn tới như vậy rồi, Trần Tuấn Tú cởi áo khoác ra ném xuống đất, tức giận tới mức thuận tay gạt hết toàn bộ đồ vật trên bàn sách xuống đất.

Mất cả người lẫn của, tình cảnh hiện tại của ông ta sợ là ngay cả Sunrise cũng không bì nổi, đôi tay run run của Trân Tuấn Tú lôi điện thoại ra, vãy tay cho quản gia rời khỏi đó, nuốt một ngụm nước miếng mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc gọi một cuộc điện thoại cho Dương Minh Hạo.


Không giống như bình thường chỉ gọi một lần đã nhấc máy, ước chừng Trần Tuấn Tú phải gọi ba lần người ở bên kia mới nhận cuộc gọi, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Nói!”
“Dương Minh Hạo, chuyện của Trần Hiền hẳn ông đã biết từ sớm rồi chứ! Vì sao không nói với tôi?!”
Mọi chuyện của nhà họ Trần nào có thể giấu được Dương Minh Hạo một phân một nhánh, huống chỉ động tác của Trần Hiền lần này lớn như vậy, khi gọi điện thoại, Trần Tuấn Tú tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh lại một chút, hơi suy nghĩ lại một lát lập tức phát hiện trong chuyện này có một vài chỉ tiết thật sự không thích hợp lắm, sợ là quá nửa mọi việc đều do Dương Minh Hạo kia bày mưu tính kế cả rồi.

“Nhà họ Trần có ở trong tay ai thì đối với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau, điều tôi cân chính là một người có thể giúp đỡ tôi chứ không phải một cái đuôi theo sau chân tôi, con trai của Trân Tuấn Tú ông so với ông còn quyết đoán và độc ác hơn nhiều, tôi hà cớ gì phải loại bỏ cậu ta chỉ để chọn ông chứ!”
Nhà họ Trần lúc này có thể cùng ngôi cùng ăn chung với nhà họ Giang đều là do một tay ông ta nâng đỡ đi lên, nếu Trân Tuấn Tú có suy nghĩ khác, đương nhiên ông ta phải tìm một kẻ ngoan ngoãn nghe lời khác để thay thế rồi, Dương Minh Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy trào phúng.

“Tôi làm trâu làm ngựa cho ông bao nhiêu năm như vậy, chuyện ông không tiện làm được đều do một mình tôi ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ ông cho rằng nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả một chút chứng cứ tôi cũng không có hay sao?”

 
Chương 474: Chương 474


Cười lạnh một tiếng, Trân Tuấn Tú hoàn toàn bình tĩnh lại, vòng qua một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn trên nên đất rồi ngồi lại trên ghế nói tiếp: “Nghe nói ông lập tức có thể được điều đi rồi, nếu ngay lúc này có người tố cáo ông, ông nói xem ông còn có thể đi được nữa hay không đây?”
Thứ duy nhất quý giá đã bị Trần Hiền mang đi, Trần Tuấn Tú hiện tại giống như kẻ đầu trọc sợ bị người khác nắm tóc, căn bản không thể nào xử được Dương Minh Hạo.
“Thật sự là để ông biết quá nhiều chuyện rồi, bằng không người nghe lời tôi đến vậy giống như ông tôi cũng không muốn thay đổi quá dễ dàng đâu… Vừa dứt lời, Dương Minh Hạo lưu loát cúp máy, nhấc tay ném sang một bên, nếu như ông ta đã có dự định thay đổi người khác, tất nhiên sẽ tính toán không ảnh hưởng tới chuyện tốt của bản thân.
“Tút tút tút…”
m thanh kết thúc cuộc gọi truyền tới, Trần Tuấn Tú vẫn có chút không thể nào tin nổi, Dương Minh Hạo vậy mà có thể tuyệt tình tới mức đó, hai mắt đỏ bừng ném mạnh điện thoại trong tay ra ngoài, hai tay Trần Tuấn Tú đưa lên ôm lấy đầu: “Ôi…
Cứ chờ đó cho tôi, các người hãy đợi đấy!”
Đảo mắt nhìn mấy quyển sách, bút bi, đồ thủy tinh, pha lê và mấy vật dụng vụn vặt rơi đầy trên đất, ngay cả một nơi để đặt chân cũng không có, sắc mặt của Trần Tuấn Tú tối tăm, ngồi trên ghế kéo tấm rèm dày ở cửa phòng sách ra, trời đã có chút âm u tối đi rồi.
“Chủ tịch, không xong rồi!”
Sắc mặt quản gia vô cùng hoảng hốt gõ cửa một chút rồi bước vào, mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ bừng cả lên.

“Nói”
Suy nghĩ cả một buổi chiều cũng không tìm được một cách nào thích hợp, dùng mắt thường để nhìn thôi cũng có thể nhận ra Trần Tuấn Tú trông đã già đi mấy tuổi.

Tóc cũng đã bạc đi một phần rồi, cả người u ám trông càng thêm quỷ quyệt.
“Cổ đông của tập đoàn Phước Sơn không rõ là đã nhận được tin tức ở đâu mà biết được nguồn tài chính của công ty xảy ra vấn đề.

Bây giờ, bọn họ đang náo loạn ở trong phòng làm việc của Chủ tịch.

Trợ lý của ông đã sắp không ngăn được nữa rồi, tin tức bên ngoài cũng đã ồn ào để tất cả mọi người đều biết…”
Quản gia vừa lau mồ hôi vừa nói, mọi chuyện đã bị vỡ lở tới mức này rồi, xem ra tập đoàn Phước Sơn quả thật phải phá sản.


Cho dù có cố gắng giãy giụa thêm cũng chỉ giống như nỏ bắn mất đà mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng gì hết, xem ra ông ta cũng phải tìm ra cho mình một con đường để lui đi càng sớm càng tốt.
“Để họ tới đây đi, nói ngay trước mặt tôi đây này!”
Những lão già chết dẫm kia suốt ngày chỉ biết đến tiền, tiên và tiền mà thôi, công ty gặp vấn đề cũng không nghĩ cách cứu giúp, vậy mà còn dám vác mặt tới làm phiền thêm!
“Đang trên đường tới đây rồi…”
Mắt nhìn điện thoại, quản gia nỗ lực hết sức cúi đầu để giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình, yên lặng lên tiếng.
Một đám gần mười lão già tay chân run rẩy đến mức phải chống gậy rồi còn đủ sức vội vàng chạy tới nhà họ Trần.

Gương mặt Trân Tuấn Tú không có chút biểu càm nào khác ngồi trong phòng khách.
“Trần Tuấn Tú, tập đoàn Phước Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ông không nên cho chúng tôi biết trước hay sao? Rốt cuộc ông dạy dỗ con trai của mình như thế này vậy, cái loại nghiệp chướng như Trần Hiền vậy mà còn dám vơ vét tiền của chạy trốn.
Không phải là bố con các người đã sớm sắp xếp với nhau ổn thỏa rồi hay sao, còn làm hại tới mấy lão già như chúng tôi!”
Vừa nhìn thấy mặt nhau, một lão già tóc bạc phơ cả người không thấy chút thịt nào trong số đó híp mắt chất vấn.

 
Chương 475: Chương 475


“Nhân cách của Trần Hiền ai trong số các ông không hiểu rõ chứ? Tôi là loại người như nào các người còn chưa đủ hiểu rõ hay sao? Tập đoàn Phước Sơn là do một tay tôi tiếp nhận từ vợ mình, tiếp tục gầy dựng phát triển nó lớn mạnh như bây giờ.

Mấy người ở phía sau chiếm lợi nhuận cũng đã chiếm kha khá rồi đấy chứ, vì cái gì mà bây giờ còn muốn tới đây chèn ép tôi!”
Trần Tuấn Tú không hề để mắt tới mấy lão già đó, mí mắt của ông ta cũng chưa nâng lên, mở miệng đã giở giọng giận dỗi.
Trừ Vũ Tuyết Phương ra, ông ta vốn không phải một người sẽ tự khiến bản thân chịu khổ sở.

Ngần ấy năm qua đi đã nếm trải đủ những ngày tháng muốn gió có gió muốn mưa có mưa, muốn ông ta phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
“Trần Tuấn Tú, chúng tôi từ sớm đã giao cả đời cho tập đoàn Phước Sơn, chưa kể đến cũng coi như là bậc cha chú của cậu, giáo dục của nhà cậu đều để chó gặm hay sao? Cũng dám nói chuyện với chúng tôi theo cái cách đấy, chuyện của Trần Hiền rốt cuộc là như thế nào? Hy vọng cậu cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý và công tâm nhất”
“Đúng vậy đó Trần Tuấn Tú, suy cho cùng, chúng tôi đều vô cùng tin tưởng cậu mới không can dự tới quyết sách của tập đoàn Phước Sơn.


Cậu lại cho chúng tôi thấy sự công bằng như này hay sao?”
“Nhanh chóng giao thằng nhóc Trần Hiền ra đây đi, nếu không ồn ào tới mức phải ra tòa thì ai cũng đều không có lợi đâu.”
Mười mấy lão già đều là những kẻ giỏi ăn nói thích lải nhải bên tai người khác, ông một lời tôi một câu, từng câu từng chữ có thể khiến Trần Tuấn Tú tức đến chết.
“Tất cả đừng nói nữa, chuyện của tập đoàn Phước Sơn tất nhiên tôi sẽ giải quyết.

Nếu các ông có lòng thì vừa kịp lúc, giúp tôi đi tìm Trần Hiền về đây, tiên đều ở trên người thằng nhóc đó hết.

Tự mà đi tìm Trần Hiền đòi lại ấy, †ìm tôi cũng vô dụng thôi!”
Chút bực tức trong lòng đã bị người khác khơi dậy, giọng điệu của Trần Tuấn Tú càng ngày càng sắc lạnh.


Đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Bị ánh mắt của Trần Tuấn Tú dọa sợ, căn phòng đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người ở đó đều là ông nhìn tôi tôi nhìn ông, một câu cũng không thốt nên lời nổi, chỉ có thể cau mày mang theo sự sợ hãi trong lòng mà ra ngoài.
Thô bạo giải quyết xong đám phiền phức này, Trân Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, bắt đầu sửa sang lại chứng cứ phạm tội của Dương Minh Hạo trong mấy năm nay.

Cũng may bình thường ông ta cũng coi như là một người cẩn thận, một phần cũng là để đề phòng Dương Minh Hạo sẽ phản bội, nhiều năm như vậy những chứng cứ tích lũy được cũng tạm xem như là không hề ít.
Sắp tới mười giờ rồi, Trần Nhật Linh đang bị vệ sĩ xách theo, đôi mắt híp lại nửa chết nửa sống bị kéo vào phòng bệnh của Giang Anh Tuấn.
“Chủ tịch, đã đưa người tới đây rồi, nước và đồ ăn cũng chưa cho cô ta, cả một ngày trời hỏi cái gì cũng không chịu nói”
Hiếm khi thấy được một người cứng đầu cứng cổ như vậy, vệ sĩ nhìn đôi mắt mờ mịt của Trần Nhật Linh, cúi đầu cung kính nói.
“Ra ngoài trước đi”
Nhìn Trân Nhật Linh nằm bò trên mặt đất giống như cá chết, Giang Anh Tuấn dựa vào giường bệnh lạnh lùng nói.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại ba người bọn họ, Nhan Nhã Quỳnh mím môi ngồi trên giường nhìn Trân Nhật Linh, sắc mặt lạnh lùng khó đoán.
“Nói một chút đi, Trân Hiên đang ở chỗ nào? Dương Thừa Húc đã nói với cô những gì?”

 
Chương 476: Chương 476


Một chút ý định thương hoa tiếc ngọc đều không có, Giang Anh Tuấn vẫy tay với Nhan Nhã Quỳnh ý bảo cô đi tới ngồi bên cạnh mình, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo như băng của cô rồi hỏi.
“Tôi cái gì cũng không biết! Giang Anh Tuấn, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, chẳng lẽ anh chỉ muốn nói ra những điều khách sáo này thôi sao?”
Điệu bộ của Trần Nhật Linh giống như bất chấp tất cả, giãy giụa vất vả bò lên khỏi nên đất để ngồi dậy, dựa vào sau ghế, trên mặt mang theo một nụ cười cái gì cũng không sợ, vì một ngày rồi không được uống nước mà đôi môi tái nhợt nứt nẻ, quần áo xộc xệch, nhìn vô cùng chật vật.
“Trần Nhật Linh, tôi vẫn luôn không tài nào hiểu nổi, vì sao cô không buông tha cho chúng tôi, cũng không buông tha cho bản thân mình chứ?
Dương Minh Hạo là dạng người ra sao chẳng lẽ cô còn không biết chắc? Hợp tác với ông ta chính là tự bản thân cô đưa mình vào địa ngục rồi!”
Thở dài một hơi, giọng điệu của Nhan Nhã Quỳnh bình tĩnh.

Hai người họ cũng coi như là dây dưa nhiều năm, từ sau khi bày tỏ với Giang Anh Tuấn, Trần Nhật Linh cũng coi như mất đi rất nhiều.


Cô thật sự không day dứt trong lòng chút nào, nói rõ ra ngược lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Chuyện trước kia cô hiện tại thậm chí còn không nhớ rõ được nữa, làm người hà tất phải quá mức cố chấp làm gì, đối xử với một người nào đó mà lại khiến người ấy nhớ mãi không quên, sau cùng lại chỉ làm khổ bản thân mình mà thôi.
“Tất nhiên là cô đã nhìn thấy rõ ràng, cô đương nhiên không thể hiểu được.

Cho dù có ở khoảng thời gian Nhan Nhã Quỳnh cô nghèo túng nhất đi chăng nữa thì cũng có người ở phía sau chống lưng cho cô.

Còn tôi, từ đầu tới cuối đều chỉ có một thân một mình, nỗi khổ của tôi sao cô có thể hiểu được chứ?”
Nói chuyện không hợp nhau, cho dù nửa câu cũng e ngại đã nói quá nhiều.

Trần Nhật Linh nói xong dứt khoát ngậm miệng lại, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm chặt, yên lặng dựa vào một bên giống như đã ngủ say.
“Wì sao lại giúp Trần Hiền?”
Không muốn nói những lời vô nghĩa với người phụ nữ này, Giang Anh Tuấn dứt khoát một kiếm chém bay, đi thẳng vào vấn đề.
“Tất nhiên em có lý do của mình”

Liếm môi, Trần Nhật Linh đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên cong môi nở một nụ cười: “Nếu như muốn biết thì tới đây cầu xin em đi! Anh Tuấn à, anh biết đấy, nếu anh cầu xin em, em không thể nào từ chối được!”
Dứt lời chậm rãi mở mắt ra, hai mắt sáng rực mang theo sự kỳ vọng và khát vọng nhìn về phía anh.
“Từ rất nhiêu năm trước tôi đã chán ghét cô rồi.

Quả nhiên, sự ghê tởm của một người là không bao giờ thay đổi, cho dù có cố gắng ra sao cũng vẫn khiến người khác cảm thấy ghê tởm”
Cô ta dám gây tổn thương cho người được anh yêu thương nhất mà không hề kiêng nể gì.

Nếu như không phải cô ta còn sống, Nhã Quỳnh cũng không cần chịu đựng những chuyện khổ sở đó.

Món nợ này của Trần Nhật Linh, cả đời này, Giang Anh Tuấn anh không thể nào quên được.
Để ý tới những lời anh nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim, đau tới mức khiến Trần Nhật Linh cong người lên, tê tái ngã thẳng xuống đất, nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười.

“Thì ra trong mắt anh, em chính là một người như vậy.

Giang Anh Tuấn anh có còn lương tâm nữa hay không thế? Trên thế giới này bất kì ai cũng đều có thể mắng em, ai cũng có quyền chỉ trích em, ai cũng có thể ghét bỏ em, chỉ duy nhất một mình anh không thể làm vậy.

Em vì anh giống như sắp chôn vui quá nửa cuộc đời rồi, chuyện có thể làm hay không thể làm em cũng đã làm hết, chỉ vì muốn khiến anh quay đầu lại…”
Vừa khóc vừa cười, bộ dạng điên điên khùng khùng của Trần Nhật Linh dọa Nhan Nhã Quỳnh sợ tới mức giật mình, theo bản năng rúc sâu vào trong lông ngực của Giang Anh Tuấn, hai tay siết chặt lấy chân, khớp xương thoáng ẩn hiện màu trắng nhạt, cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.
“Cô sợ cái gì? Nhan Nhã Quỳnh, cô có thể sợ cái gì được chứ!”

 
Chương 477: Chương 477


Trần Nhật Linh sao có thể nhìn được cảnh tượng như vậy, suy nghĩ không muốn sống liều chết giãy giụa, dây thừng được thắt chặt vậy mà đã tạo ra từng vết màu đỏ, có mấy chỗ còn thấp thoáng vết máu bầm.
“Nể tình trước đó có quen biết, tôi sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn”
Giang Anh Tuấn duỗi tay ôm chặt Nhan Nhã Quỳnh, để cô núp sâu trong ngực mình.

Bàn tay to bịt hai tai cô lại, không muốn những lời nói thô tục mà Trần Nhật Linh nói ra làm bẩn tai cô: “Đưa ra ngoài đi!”
Anh vừa dứt lời thì hai vệ sĩ dáng người cường tráng, mặt không chút biểu cảm nào bước vào, quả nhiên là vô cùng ác độc.
“Giang Anh Tuấn, anh sẽ hối hận đó.

Hôm nay để tôi rời khỏi đây, không chỉ riêng anh sẽ hối hận, mà Nhan Nhã Quỳnh, NhanKiến Định đều sẽ phải hối hận…”
Mắt thấy vệ sĩ từng bước một tới gần cô ta, Trần Nhật Linh nhe răng hung ác hét to về phía anh, giọng nói sắc bén đến mức chói tai.
Giang Anh Tuấn không muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa với cô ta nữa, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi đó, trước đó muốn gặp mặt cô ta một lần chẳng qua chỉ là để thử xem rốt cuộc cô ta có biết Trần Hiền đang ở chỗ nào hay không.


Bây giờ xem ra, quả nhiên là cô ta có biết.
“Giang Anh Tuấn, chẳng lẽ bây giờ, anh đã không còn để ý gì tới người nhà họ Lê chút nào nữa hay sao? Người các anh tìm kiếm đang ở trong tay tôi!”
Cả người bị giữ chặt, Trân Nhật Linh chỉ có thể ngoái đầu lại tức giận hét lớn tiếng.
“Cái gì gọi là người chúng tôi tìm kiếm.

Chờ một chút, mấy người chờ chút đã…”
Người có quan hệ với người nhà họ Lê mà bọn họ tìm kiếm, trừ người đó ra, Nhan Nhã Quỳnh chưa từng nghĩ tới vậy mà còn có người khác.
Thậm chí còn không bận tâm tới Giang Anh Tuấn đang ngồi bên cạnh nữa, Nhan Nhã Quỳnh buông tay anh ra nhảy xuống giường.
Nền đất lạnh lẽo đến thấu xương mà Nhan Nhã Quỳnh lại không có chút phản ứng nào.


Đôi chân trần trụi chạy tới bên cạnh Trần Nhật Linh rồi ngồi xổm xuống, hai mắt rưng rưng nhìn cô.
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi.
Nhan Nhã Quỳnh, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cô cũng có lúc phải cần đến tôi!”
Vốn không có ý định lôi ra quân át chủ bài sớm như vậy, nhưng thái độ của Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh khiến Trân Nhật Linh ghen ghét không thể khống chế được nữa.
Sau cùng, không thể nào để hai người họ vui vẻ mãi như vậy.

Nhiều năm như vậy rồi, bất luận ra sao thì cũng phải để cô ta được đắc ý một lần chứ.
“Anh Nam đâu, rốt cuộc Lê Quốc Nam đang ở đâu? Là cô cứu anh ấy đúng không? lúc ấy, cô cũng ở đây có đúng không? Bây giờ, anh ấy đang ở đâu? Cô đã làm gì anh ấy rồi? Cô muốn điều gì, cô muốn có được thứ gì? Chỉ cần cô có thể đưa anh Nam quay trở lại đây, cô muốn gì tôi cũng đều cho cô hết..”
Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt cổ áo của Trần Nhật Linh khóc không thành tiếng, cong eo quỳ trên mặt đất, tay chân lạnh lẽo.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô, người cô muốn gặp tất nhiên vẫn đang sống rất tốt, muốn anh ta bình an quay trở lại thì phải để hai chúng ta nói chuyện riêng”
Trân Nhật Linh nhún nhún vai, không thèm giãy giụa mà để mặc cho Nhan Nhã Quỳnh nắm lấy cổ áo của cô ta, trên mặt mang theo một nụ cười ác ý đầy trắng trợn táo bạo.
“Anh Tuấn, anh, em, em bảo hai người họ đưa anh ra ngoài trước được không, Anh Tuấn..



 
Chương 478: Chương 478


Câu nói của cô giống như đang khép nép cầu xin anh, Nhan Nhã Quỳnh quay đầu lại, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt, ánh mắt đầy cầu xin và van nài.
Giang Anh Tuấn ngồi ngay ngắn thẳng lưng ở trên giường, hàm dưới cắn chặt, ánh mắt sắc nhọn khiến người khác phải sợ hãi.

Anh nhìn chằm chằm vào Trần Nhật Linh một lát rồi mới mím môi gật đầu.
Động tác của vệ sĩ rất nhanh, chỉ chốc lát đã nâng được Giang Anh Tuấn lên xe lăn, đẩy anh ra bên ngoài phòng bệnh, chung quy lại Giang Anh Tuấn vẫn có chút không yên tâm, yêu cầu vệ sĩ trói chặt Trân Nhật Linh vào ghế, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy được.
“Có chuyện cứ hét lớn lên, anh ở bên ngoài chờ em.


Nếu như cô ta không chịu nói thì cũng không sao hết, chỉ cần người đó vẫn còn sống anh nhất định sẽ có cách tìm ra được, không cần đáp ứng điều kiện của cô ta đâu.

Tim của cô ta đã nguội lạnh rồi, cho dù em có đồng ý đi chăng nữa cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Lê Quốc Nam đâu: Giang Anh Tuấn mang theo giày giúp Nhan Nhã Quỳnh đi vào, giúp cô mặc vào từng chiếc áo một, cẩn thận chỉnh sửa lại vô cùng kỹ lưỡng, nắm tay cô giúp cô ngồi lên giường, mắt nhìn Trần Nhật Linh cách đó không xa vẫn có chút không yên tâm nhưng cũng chỉ có thể cau mày đi ra ngoài.
“Anh Tuấn đã đi rồi, cô muốn nói gì bây giờ có thể nói được rồi”
Cơn kích động ngắn ngủi qua đi, Nhan Nhã Quỳnh rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cô quay đầu nhìn Trần Nhật Linh, trên mặt không có chút gợn sóng nào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trần Nhật Linh nhấp môi cười nhạt, xoay cổ: “Không cần phải cảm thấy như tôi đang lừa cô.

Lê Quốc Nam quả thật đang ở trong tay tôi, anh ta bị tôi giấu đi rồi.

Nếu như cô muốn anh ta sống sót quay trở vê thì bảo Giang Anh Tuấn thả tôi ra”

Xét theo tính cách của con cáo già xảo quyệt như Giang Anh Tuấn, hôm nay bất luận cô ta có nói gì đi chăng nữa chắc chắn cũng không thể rời đi được.

Anh cũng sẽ không tin tưởng, nhưng nếu người đề nghị là Nhan Nhã Quỳnh mà nói, trong chuyện này quả thật có thể giúp đỡ cô ta rất nhiều việc.
Huống chi, Lê Quốc Nam thật sự đang ở trong tay cô ta.
“Cô phải đưa ra bằng chứng cho tôi, nếu không thì đều vô nghĩa, tôi sao có thể biết được rốt cuộc cô đang diễn kịch hay là thật sự có chuyện như vậy được?”
Bị lừa rất nhiều lần thì tất nhiên không thể nào tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, Nhan Nhã Quỳnh cúi đầu nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt dưới chân mình, sự yếu đuối và mê mang chợt lóe lên trong mắt, theo bản năng giật giật ngón chân, sắc mặt trắng bệch.
“Cảnh Lê Quốc Nam bị trói trong lông sắt rồi bị người khác ném xuống hẳn cô sẽ không thể nào không nhớ được đúng không! Tôi đã cho người ở dưới biển chờ sẵn sàng từ trước, lúc đó vì cứu anh ta, tôi thật sự đã tốn không ít công sức.

Hiện tại, nguoòi vẫn đang nằm trên giường không thể ngồi dậy được kìa, đến bây giờ tính ra mỗi ngày cũng chỉ có khoảng 3 tiếng đồng hồ là tỉnh táo mà thôi”
Nói xong, Trần Nhật Linh nở nụ cười với Nhan Nhã Quỳnh: “Nhan Nhã Quỳnh, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có tin hay không là tùy cô thôi.”

Câu nói này kỳ thật có nói hay không cũng chả khác gì nhau, Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt chiếc chân bên dưới, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Tôi có thể thả cô ra khỏi đây, nhưng mà cô phải nói vị trí cụ thể của anh Nam cho tôi”
Cô và Giang Anh Tuấn vốn cũng không muốn giữ cô ta lại quá lâu.

Bây giờ thả cô ta và sau mấy ngày nữa mới thả cô ta ra cũng chẳng có gì khác biệt lắm.

Chỉ cần có thể tìm được Lê Quốc Nam quay về đây, đừng nói là thả cô ta ra, cho dù có muốn mạng sống của cô, e là Nhan Nhã Quỳnh cũng có thể gật đầu đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ.
“Trên đời này nào có chuyện đơn giản như vậy được, Nhan Nhã Quỳnh, thả tôi đi chỉ là điều kiện đầu tiên mà thôi.

 
Chương 479: Chương 479


Chờ đến khi tôi rời khỏi chỗ này, sau khi an toàn rồi tất nhiên tôi sẽ liên lạc lại với cô.

Lê Quốc Nam có thể giữ được mạng sống hay không còn phải xem ở trong lòng cô, vị trí của anh ta của anh ta quan trọng đến nhường „ nào.
Chỉ cởi trói cho cô ta rời đi sao mà đủ được.

Lúc ấy, cô ta giữ lại mạng sống cho Lê Quốc Nam đâu phải chỉ vì mỗi một việc nhỏ này.
“Cô muốn mạng của tôi, lúc nào tôi có thể cho cô.

Nhưng nếu cái cô muốn là Anh Tuấn hoặc là anh trai tôi thì Trần Nhật Linh cô nên hiểu rõ rằng chắc chắn tôi sẽ không đồng ý.

Cho dù cô có giữ người thì sao chứ? Chỉ cần cô còn ở trong tay chúng tôi Anh Tuấn nhất định đủ khả năng tìm được anh ấy”
Lúc này, cô còn ở đây nhẫn nhịn chịu đựng Trần Nhật Linh cũng chỉ là vì muốn tìm hiểu một chút thông tin về tình trạng hiện tại của Lê Quốc Nam mà thôi.
Tuy rằng thế giới này rất rộng lớn, nhưng chỉ cần chuyện này đã qua tay Trần Nhật Linh rồi thì chắc chắn có thể tìm được dấu vết cô ta để lại.

Đến lúc đó chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc thì việc tìm được Lê Quốc Nam chỉ còn là vấn đề về thời gian.

“Cô nói như vậy quả thật không sai.

Nhưng mà Nhan Nhã Quỳnh ơi, cô cảm thấy tôi sẽ để Lê Quốc Nam dưỡng bệnh thật tốt rồi sau đó chờ các người tới cứu hay sao? Có phải cô cũng nên nghĩ tới một chuyện khác không, chỉ cần trong vòng mười ngày tôi không liên hệ với bên kia nữa, Lê Quốc Nam chỉ có thể ra đi trước tôi mà thôi.”
Cô ta cũng không phải là ấm đầu maf lôi con át chủ bài này ra.

Nếu như trong tay không nắm giữ được một vài điểm yếu thì sao có thể yên tâm như vậy được.
“Trần Nhật Linh, tôi vẫn nhớ rõ ràng cô trước kia không phải kiểu người như thế.

Suy cho cùng, anh Nam cũng là người lớn lên cùng với cô, sao cô có thể nhẫn tâm tới vậy!”
“Nhẫn tâm hay không đành lòng, cô cứ thử một chút không phải sẽ biết rõ hay sao?”
Khóe miệng nhếch lên, ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, Trần Nhật Linh mọt bộ vô cùng vui vẻ, cả mặt đều tỏ vẻ khoan khoái không quan tâm tới sống chết của người khác.
“Cô còn muốn gì nữa, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ không chối từ”
Sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh trầm xuống.

Cô biết chuyện này không thể bàn bạc thêm, lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm, cô cuộn chặt tay lại, cố hết sức cắn răng thật chặt để khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Tôi muốn gì, lẽ nào cô không biết sao?”

Trân Nhật Linh đưa mắt nhìn ra cửa, liếm đôi môi khô khốc.
“Anh Tuấn không phải là một món hàng hóa.

Anh ấy có sở thích của riêng mình.

Tôi sẽ không nhường anh ấy cho cô.

Còn nếu cô thật sự thích Anh Tuấn, cô có thể tự mình nỗ lực để giành lấy tình cảm của anh ấy.

Tôi có thể cho cô một cơ hội để sống quang minh chính đại tại Hải Phòng này”
Sau khi im lặng một lát, Nhan Nhã Quỳnh lên tiếng.
“Quả không hổ là con gái nhà họ Nhan, thật hào phóng.

Tôi thì không giống như cô, tôi rất hẹp hòi.

Tôi không thể nhìn nổi bất kì người phụ nữ nào khác xung quanh anh ấy.

Trừ phi một mình cô tự rời khỏi đây, bằng không thì cô chỉ có thể đợi Lê Quốc Nam chôn cùng tôi mà thôi!”
Trân Nhật Linh nghiêng đầu, ánh mắt cô ta tràn đầy hứng thú, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Nhan Nhã Quỳnh, khóe miệng cô ta nhếch lên, tâm tình rất tốt.
“Trân Nhật Linh, làm người tốt nhất là đừng nên quá đáng, Hải Phòng là nhà của tôi, rời khỏi nơi này, cô nói tôi phải đi đâu?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom