Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 902


Chương 902

Tô Nhu quát lên. Giọng nói của cô cực kỳ chói tai.

Chữ đó dường như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.

Còn Lâm Chính thì như bị đâm xuyên trái tim.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì nhìn Tô Nhu, một lúc lâu không nói gì.

Tô Nhu đỏ mắt, tay chống gậy khẽ run rẩy.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tô Nhu, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, em có thể đảm bảo mình không hối hận không?”.

Tô Nhu sững sờ.

Lâm Chính xoay người, đi ra phía cửa.

Anh không muốn nói gì thêm nữa.

Lúc này nói gì cũng thành sai.

Chẳng mấy chốc, cửa nhẹ nhàng khép lại.

Trong đầu Tô Nhu lại trống rỗng.

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy giống như mình mất đi thứ gì đó.

Giám đốc Chu từ lâu đã nhếch miệng cười.

“Ha ha, cô Tô, bây giờ người phiền nhất cũng đã đi rồi. Nào nào nào, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ ăn”, Giám đốc Chu cười nói.

Hai mắt quan sát từ trên xuống dưới Tô Nhu.

Đừng thấy trên người Tô Nhu đầy thương tích, băng bó đầy người, nhưng càng như vậy lại càng thể hiện ra một vẻ đẹp điềm đạm làm người ta thương xót.

Giám đốc Chu càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng nóng mắt, càng không nhịn được muốn sờ tay Tô Nhu.

Tô Nhu nhíu mày, lập tức rút tay về, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, mong anh tự trọng”.

“Ha ha… tôi không kìm được cảm xúc… Thật ngại quá! Thật ngại quá!”.

Giám đốc Chu cười ha hả, sau đó phất tay: “Đem món ra đi”.

Không lâu sau, các món sơn hào hải vị được dọn ra bàn.

“Nào, ăn nào!”, Giám đốc Chu sảng khoái nói, gắp thức ăn cho Tô Nhu.

Tô Nhu nặn ra nụ cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi.

Cô miễn cưỡng ăn hai miếng, Giám đốc Chu đã rót đầy rượu ra ly.

“Giám đốc Chu, tôi không biết uống rượu”, Tô Nhu nói.

“Sao cô lại nói vậy? Không biết uống rượu? Thế sao được? Nào nào, Tiểu Nhu, uống một hớp đi! Chỉ một hớp thôi!”, Giám đốc Chu vội khuyên nhủ.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được. Anh cũng thấy đấy, trên người tôi bị thương, bác sĩ nói không được uống rượu”, Tô Nhu khó xử nói.

“Chút vết thương thôi mà, không sao đâu, không sao đâu! Uống đi! Chỉ một hớp! Một hớp là được! Chẳng lẽ chút mặt mũi này cô cũng không cho tôi được sao?”, Giám đốc Chu giả vờ tức giận.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được… Một khi uống vào, vết thương chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề. Hơn nữa, tôi bị dị ứng với men rượu, không thể uống. Rất xin lỗi…”, Tô Nhu khó xử, giải thích lần nữa.

Rõ ràng Giám đốc Chu không quan tâm mấy chuyện này.

 
 
Chương 903


Chương 903

“Tiểu Nhu, cô vậy là sao? Sao cứ khước từ liên tục vậy? Cô làm vậy, tôi cũng khó mà giải quyết chuyện của bố cô”, Giám đốc Chu không vui nói.

“Giám đốc Chu, tôi…”, Tô Nhu không còn cách nào.

Nhưng cô biết, rượu này tuyệt đối không thể uống.

Không những vì vết thương, mà là cô quả thật không đủ sức uống. Uống rượu vang không sao, loại rượu Tây nồng độ cao này e rằng uống một ngụm là say rồi.

“Cô gì mà cô? Tô Nhu, rốt cuộc cô có uống hay không?”.

Thấy Tô Nhu do dự, Giám đốc Chu vô cùng tức giận, không nhịn được nữa quăng ly rượu xuống, lạnh giọng quát.

Tô Nhu cũng đổi sắc mặt. Thấy Giám đốc Chu đã nói đến mức này, cô cắn răng, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, nếu chúng ta nói chuyện không hợp nhau, vậy thì hôm nay nói đến đây thôi, tôi thực sự xin lỗi!”.

Nói xong, cô đã đứng dậy, cầm gậy để tựa bên tường, định rời đi.

“Cô đi đâu?”, Giám đốc Chu nổi giận, quát.

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được rượu, bữa cơm này tôi không ăn nữa, hay là anh tìm mấy người bạn biết uống rượu của anh uống cùng anh đi”, Tô Nhu nói.

“Ồ? Cô định về sao? Ha, cô không quan tâm chuyện của bố cô nữa à?”, Giám đốc Chu cười nhạt không ngừng.

“Nếu nằm trong khả năng của tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng, nhưng không nằm trong khả năng, tôi cũng đành chịu”, Tô Nhu lắc đầu.

Cô cảm thấy mình không cần phải hủy bản thân mình vì tiền đồ của bố…

“Cô…”, Giám đốc Chu tức giận, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Tô Nhu, cô tưởng đây là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”.

Dứt lời, mấy gã đàn ông cao to đó xông tới, chắn trước mặt Tô Nhu.

“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt.

“Làm gì? Ha, Tô Nhu, không phải rõ ràng quá rồi sao? Cô thật sự nghĩ tôi gọi cô ra ngoài để mời cô ăn cơm hay sao? Tôi chỉ muốn xử cô!”, Giám đốc Chu cười nhạt không thôi, trong lúc nói chuyện, hắn đã cởi áo ngoài của mình ra.

Cùng lúc đó, những gã đàn ông khác cũng lộ ra nụ cười kỳ quái, bắt đầu cởi áo.

“Các người…”.

Tô Nhu sợ đến mức mặt tái mét.

Cô không thể ngờ được những người này lại có suy nghĩ đó, hơn nữa còn trở mặt nhanh đến thế…

“Cứu mạng!”.

Trong tình thế cấp bách, Tô Nhu chỉ biết hét lên.

Nhưng hiệu quả cách âm trong phòng quá tốt, tiếng hô hoán của cô hoàn toàn không có tác dụng, chỉ đành bất lực nhìn đám người kia tới gần.

“Các người đừng qua đây… Cút hết đi! Cút đi!”, Tô Nhu run rẩy hét lên, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lấy điện thoại trong túi xách ra, muốn gọi cho Lâm Chính để anh vào đây.

Nhưng điện thoại vừa mới được lấy ra…

Bốp!

Giám đốc Chu hung hăng tát vào mặt cô.

Tô Nhu không kịp đề phòng ngã quỳ xuống đất, khuôn mặt trắng nõn in dấu tay rõ rệt.
 
Chương 904


 

Chương 904

Cô vừa sợ vừa giận nhìn Giám đốc Chu, cơ thể khẽ run lên, không biết nên làm thế nào mới phải.

“Con ả khốn nạn, cô tưởng cô là ai? Tôi nhắm trúng cô là phúc của cô, cô còn nghĩ mình là thánh nữ gì đó à?”, Giám đốc Chu cười một cách dữ tợn, lạnh lùng: “Biết vì sao tôi gọi nhiều người đến đây vậy không? Là để luân phiên đè cô ra! Con khốn, thằng chồng vô dụng của cô còn chưa đụng tới cô bao giờ đúng không? Hôm nay để tôi nếm thử xem mùi vị của cô thế nào! Giữ cô ta lại cho tôi!”.

“Vâng! Ông chủ!”.

Mấy người đó cười hăm hở tiến tới, định ra tay.

“Đám khốn nạn!”.

Tô Nhu tức giận, nghiến răng muốn xông tới cào cắn.

Dù hành động này của cô hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng dù là khi sợ hãi hơn nữa, cô vẫn sẽ quyết định như vậy.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Sau đó có hai người nhanh chân bước vào.

“Dừng tay lại hết cho tôi!”.

Tiếng rống giận vang lên.

Đám người bên Giám đốc Chu sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, lại thấy Mã Hải bước nhanh tới.

“Chủ tịch Mã?”.

Giám đốc Chu vô cùng bất ngờ.

“Chu Đại Minh! Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau bảo đám người này lui ra?”, Mã Hải chỉ vào mũi Giám đốc Chu, lớn tiếng mắng chửi.

Nhưng Giám đốc Chu lại cười nhạt, lắc đầu nói: “Chủ tịch Mã, chuyện này… hình như không liên quan đến ông nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn nhúng tay vào cuộc sống riêng của tôi?”.

Dứt lời, Mã Hải lại hít sâu một hơi.

“Chu Đại Minh… Cậu dùng thái độ gì nói chuyện với tôi vậy? Cậu điên rồi sao?”.

Mã Hải vô cùng quen thuộc với tên Chu Đại Minh này.

Trước khi Mã Hải đi theo Lâm Chính, Chu Đại Minh vẫn làm việc dưới trướng ông ta, đến nay đã tròn mười ba năm.

Bao nhiêu năm nay, năng lực làm việc của Chu Đại Minh không thể nghi ngờ. Mã Hải cũng hiểu rõ người này, hắn có tính tham lam đơn thuần, thích tiền. Cũng chính vì vậy mà dù Mã Hải cho hắn đãi ngộ hậu hĩnh cũng sẽ không quá trọng dụng hắn. Bởi vì dã tâm hắn quá lớn, một khi trong tay có quá nhiều tài sản sẽ không kiểm soát được.

Đương nhiên Chu Đại Minh cũng không có ý kiến gì với người tài trợ tiền cho mình, bất cứ mệnh lệnh nào của Mã Hải, hắn cũng sẽ làm theo, thực hiện nó một cách hoàn hảo.

Nhưng hôm nay, Chu Đại Minh lại ngang nhiên chống đối Mã Hải…

Đổi lại là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!

Mã Hải trợn tròn mắt, nhìn Chu Đại Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Chu Đại Minh, cậu… cậu làm phản à?! Cậu có biết người này là ai không? Đó là cô Tô Nhu, người phụ nữ mà Chủ tịch Lâm nhắm trúng, cậu lại dám động vào cô ấy? Ngày mai cậu không cần tới công ty nữa đâu!”, Mã Hải tức giận nói.

“Ồ? Đây là sa thải tôi à?”, Chu Đại Minh nhún vai, cười nói.
 
Chương 905


Chương 905

“Phải thì đã sao?”, Mã Hải bực dọc đáp.

“Ha ha, vậy thì cùng lắm khỏi làm nữa. Họ Mã kia, ông nghĩ tôi quan tâm đ ến chức vụ giám đốc dự án kia sao?”, Chu Đại Minh khinh thường nói.

Mã Hải sửng sốt: “Cậu nói vậy là ý gì?”.

“Ý gì? Còn muốn tôi nói thế nào nữa? Bây giờ họ Mã ông không là gì trong mắt tôi nữa, ông là cái rắm! Ông hiểu chưa?”, Chu Đại Minh cười nhạt nói.

“Cậu…”, Mã Hải đỏ bừng mặt, không nói nên lời.

Lâm Chính nhíu mày.

Mã Hải là anh gọi tới.

Anh vốn định để Mã Hải đến giải quyết vụ này, nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi, sai lầm to rồi.

Tên Chu Đại Minh này không còn nằm trong tầm kiểm soát của Mã Hải nữa, sau lưng hắn… e là có một người khác…

“Lâm Chính… Chúng ta rời khỏi đây…”.

Tô Nhu như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với Lâm Chính.

“Mau đi với anh!”.

Lâm Chính cũng không khách sáo, quát khẽ một tiếng, nắm lấy tay Tô Nhu, định đưa cô rời khỏi đó.

Nhưng mấy tên to cao kia lại chặn đường Lâm Chính.

“Cút ra!”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

“Đồ vô dụng, ai cho mày đi?”, Chu Đại Minh cười nói.

“Là nhà họ Lâm xui khiến anh làm như vậy đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Ha, hóa ra mày không có ngu nhỉ! Không sai, đúng là có người bỏ mấy triệu tệ ra nhờ tao giải quyết vợ mày. Thật ra, nhân vật chính ở đây ngày hôm nay không phải là con đ ĩ kia, mà là mày!”, Giám đốc Chu nheo mắt, nói.

Tô Nhu nghe nói mà không hiểu ra sao: “Lâm Chính, anh đang nói gì vậy?”.

Cô vừa hỏi xong, mấy gã kia đột nhiên lấy một khẩu súng đen kịt từ trong người ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính.

“Hả?”.

Mã Hải lập tức bị dọa sợ.

“Các người đang làm gì vậy?”, Tô Nhu cũng bị cảnh này làm kinh hãi, đứng ngây ra.

Đang yên đang lành sao lại rút cả súng?

Hai người vô cùng bàng hoàng.

Sắc mặt Lâm Chính lại sa sầm.

Anh đã có thể chắc chắn đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm.

“Đồ vô dụng! Mày nói xem có trùng hợp không, cứ phải đắc tội với nhân vật lớn làm gì? Mày cũng không xem lại bản thân xem mày có đức hạnh gì. Mày có tiền không? Mày có quyền không? Mày chẳng có gì cả, nhưng mày có một cô vợ xinh đẹp như hoa!”, Giám đốc Chu mỉm cười nói: “Người đó đã dặn dò bọn tao xử vợ mày trước mặt mày. Ha ha, nghe nói đồ vô dụng mày kết hôn ba năm mà chưa đụng vào ngón tay của vợ mày bao giờ. Lần này mày có phúc rồi, chắc hẳn vẻ mặt của vợ mày lát nữa là điều mà mày luôn mong chờ được thấy. Ha ha ha…”.

Người trong phòng cười lớn.

“Á…”, Tô Nhu sợ đến mức mặt trắng bệch.

“Chu Đại Minh! Cậu… Cậu làm vậy là phạm pháp, cậu đang gây án đấy… Cậu… Cậu không sợ bị trừng trị sao?”, Mã Hải run rẩy nói.
 
Chương 906


Chương 906

“Chủ tịch Mã, chúng ta đều là người trưởng thành, sao ông vẫn còn nói mấy lời ấu trĩ như vậy?”, Chu Đại Minh cười khẩy một tiếng, phất tay nói: “Giữ tên vô dụng của nhà họ Tô đó lại, tao muốn hiếp vợ nó trước mặt nó”.

“Ha ha ha ha, vâng ông chủ!”.

“Thú vị, thú vị, ha ha ha…”.

“Tôi đã chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lâu rồi!”.

Bọn họ đều phấn khởi la lên.

“Dừng tay!”.

Tô Nhu vội hét lên.

Nhưng lúc này Chu Đại Minh đã không còn quan tâm đ ến cô nữa.

Mấy gã đàn ông cao to xông lên bắt người.

Chu Đại Minh cũng chuẩn bị cởi qu@n vào việc chính.

Tô Nhu run lẩy bẩy.

Mã Hải như người mất hồn.

Ngay khi đó…

Rầm!

Cửa lớn lại bị đạp ra.

Loạt soạt…

Nhiều người mặc áo đen ùa vào phòng, rút súng nhắm vào mấy gã đàn ông cao to và Chu Đại Minh.

Chu Đại Minh run rẩy cả người, động tác cứng nhắc.

Mấy gã đàn ông cao to giơ hai tay lên đầu, người cứng nhắc không dám hành động tùy tiện, trên mặt ai cũng đầy vẻ hoảng sợ.

Bọn họ không khỏi sửng sốt.

Một người phụ nữ mặc áo da chồn, trang điểm xinh đẹp bước vào.

“Cung Hỉ Vân?”.

Mã Hải mừng rỡ nhìn sang.

“Chị Vân?”.

Chu Đại Minh cũng kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cung Hỉ Vân cũng đã đến.

Chu Đại Minh cảm thấy nguội lạnh trong lòng.

“Đặt hết súng xuống cho tôi!”, Cung Hỉ Vân trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cao to, lạnh lùng nói.

Mấy gã đó làm gì dám phản kháng? Vội vàng ném súng xuống đất.

Đùa gì chứ, trên đầu ai cũng có bốn năm khẩu súng chĩa vào, bọn họ đâu dám hành động tùy tiện.

Cung Hỉ Vân chạy tới, đạp vào bụng Chu Đại Minh.

“Ối!”.

Chu Đại Minh kêu lên thê thảm, ngã xuống đất lăn lộn, vô cùng chật vật.

“Đồ chó, không biết khách sạn này là ai bảo kê à? Dám đến đây giở thói ngang ngược?”, Cung Hỉ Vân phẫn nộ quát lên.
 
Chương 907


Chương 907

“Chị Vân, tha… tha cho tôi đi…”, Chu Đại Minh run rẩy la lên.

“Tha? Không vội, chúng ta từ từ chơi!”.

Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lại, đang định nói chuyện với Lâm Chính. Nhưng thấy Tô Nhu đang ở bên cạnh, cô ta chỉ âm thầm gật đầu với Lâm Chính, sau đó nhìn sang Mã Hải.

“Chủ tịch Mã, ông không sao chứ?”.

“Tôi không sao… Không sao…”, Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta quên mất khách sạn này là địa bàn của Cung Hỉ Vân, mặc dù ông ta không thông báo cho Cung Hỉ Vân, nhưng có lẽ Cung Hỉ Vân đã nhận được tin tức.

Coi như đã biến nguy thành an!

Mã Hải vỗ ngực.

“Tiểu Nhu, chúng ta quay về thôi”.

Lâm Chính sầm mặt, bế ngang Tô Nhu lên, đi ra phía cửa.

“Ấy… Lâm Chính, chúng ta… vẫn chưa cảm ơn họ…”, Tô Nhu dường như vừa mới hoàn hồn lại, vội nói.

“Anh sẽ cảm ơn họ, em cứ về trước”.

Lâm Chính nói, bế Tô Nhu lên ghế lái phụ, sau đó nhấn ga, chở cô về nhà.

Về đến nhà.

“Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đến khách sạn xem chuyện đó giải quyết thế nào”, đợi khi bế Tô Nhu đến giường, Lâm Chính nhỏ giọng nói, xoay người định rời đi.

“Đợi một lúc”, Tô Nhu vội hét lên.

“Sao?”, Lâm Chính ngiêng đầu.

Tô Nhu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh… anh đừng sinh sự nữa. Anh đến đó cảm ơn Chủ tịch Mã và chị Vân đó đàng hoàng là được rồi, hỏi bọn họ xem có cần báo cảnh sát không. Nếu báo cảnh sát xử lý cũng tốt, tóm lại đừng chọc giận đến người khác…”.

“Anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói.

“Ừ…”, Tô Nhu gật đầu, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại có cảm xúc rất phức tạp. Cô cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ngoài ra… Xin lỗi anh…”.

“Vì sao lại xin lỗi?”.

“Lúc trước… em không nghe lời khuyên của anh. Nếu em nghe anh, có lẽ sự việc đã không ra nông nỗi đó…”, Tô Nhu áy náy nói.

Lâm Chính im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ cần tin tưởng anh hơn một chút là được rồi”.

Dứt lời, Lâm Chính xoay người đi ra khỏi nhà.

Tô Nhu lặng lẽ nhìn ra cửa, đợi cửa đóng lại, cô mới khẽ thở dài, buồn bã nói: “Sao em lại không tin anh, nhưng… ít nhất anh cũng phải cho em lý do để tin anh chứ…”.

Thất vọng hết lần này đến lần khác đã khiến Tô Nhu tuyệt vọng về Lâm Chính từ lâu.

Sao cô lại không muốn tin chồng mình?

Nhưng… tin tưởng thật sự là vô điều kiện sao?

Xuống lầu, Lâm Chính vào trong xe, đạp ga hết cỡ, chạy vù vù đến khách sạn Nam Thanh.

Chẳng mấy chốc, xe của Lâm Chính đã đến bãi đỗ xe.

Tắt máy, xuống xe, Lâm Chính bước nhanh đến phòng VIP.

Lúc này, trong phòng VIP, Cung Hỉ Vân và Mã Hải vẫn đang đợi Lâm Chính quay lại.
 
Chương 908


Chương 908

Bọn họ biết với tính khí của Lâm Chính, chắc chắn sẽ quay lại đây ngay.

“Hỉ Vân à, lần này may nhờ có cô, nếu không thì hỏng bét”, Mã Hải ngồi xuống, uống ngụm trà, cười nói.

“Không sao, nhưng lần này lại dính đến cả cô Tô Nhu, e rằng Chủ tịch Lâm sẽ rất tức giận”, Cung Hỉ Vân thở dài, nói.

“Haizz, chúng ta cũng không ngờ, tôi không ngờ thằng khốn Chu Đại Minh lại mang ý đồ với cô Tô, lại còn định hại Chủ tịch Lâm! Thằng chó này!”, Mã Hải tức giận, xông tới đạp hắn mấy cái.

“Ối…”.

Chu Đại Minh đau đớn kêu la.

“Được rồi, Chủ tịch Mã, ông đừng đánh nữa, đợi lát nữa cho hắn biết mặt. Tôi thấy lúc Chủ tịch Lâm rời đi, mặt cậu ấy sa sầm, lần này chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ không nhẹ tay đâu”, Cung Hỉ Vân nói, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, mặt tái mét, cả người không khỏi run lên.

Mã Hải cũng nghĩ tới ánh mắt lúc Lâm Chính rời đi, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Xem ra có thể chuẩn bị trước cỗ quan tài cho hắn rồi”, Mã Hải nói.

“Phải, tránh cho không có ai nhặt xác”, Cung Hỉ Vân nói.

Chu Đại Minh nghe vậy, sợ đến mức suýt chút nữa nằm liệt trên đất.

Lúc này, cửa đột nhiên được đẩy ra, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

“Nhặt xác? Không cần đâu, quan tài cũng không cần, người này tôi bảo kê!”.

Giọng nói vô cùng kiêu căng.

Người trong phòng lập tức nhìn lại.

Đó là một người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt bình thản, bước đi thong dong. Sau khi người đó vào cửa thì đi thẳng đến bàn tròn, ăn món ngon trên bàn như chốn không người.

“Tiên sinh?”.

Chu Đại Minh nhìn thấy người đó như thấy cứu tinh, kích động hét lên: “Tiên sinh, cứu tôi với! Tiên sinh, cứu tôi với!”.

“Ồ?”.

Hai người nhíu mày.

“Cậu là ai?”, Mã Hải hỏi.

“Tôi là người mà các người không dây vào được”, người đến thản nhiên nói: “Mau thả Chu Đại Minh và thuộc hạ của hắn ra!”.

“Chuyện này e là không được đâu. Cậu nói thả là thả, cậu nghĩ cậu là ai?”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói.

Trừ Chủ tịch Lâm, chưa ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với chị đại Giang Thành như cô ta! Người này vẫn là người đầu tiên.

“Tôi là ai à?”.

Động tác người đó khựng lại, đột nhiên đặt đũa trong tay xuống, ung dung nói: “Tôi đến từ Yên Kinh, tôi họ Lâm… Lần này các người đã biết chưa?”.

Câu nói này lại khiến hai người hoang mang.

“Yên Kinh? Họ Lâm?”.

Mã Hải lẩm bẩm, bỗng nhiên, ông ta dường như nhớ ra chuyện gì đáng sợ mà giật bắn người, chỉ vào người đó, run rẩy nói: “Cậu… Cậu… Chẳng lẽ cậu là người họ Lâm ở Yên Kinh?”.

“Cái gì? Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”.

Cung Hỉ Vân sợ đến mức nhũn cả chân, suýt nữa đứng không vững.
 
Chương 909


Chương 909

Danh tiếng nhà họ Lâm ở Yên Kinh quá vang vọng, dù cô ta sống ở Giang Thành nhưng nghe đến vẫn như sấm đánh bên tai.

Đó là gia tộc có sức mạnh vô cùng lớn!

Đó là sự tồn tại có sức ảnh hưởng vô cùng lớn…

Mặc dù Cung Hỉ Vân là nữ hoàng thế giới ngầm ở Giang Thành, nhưng so với nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì thật chẳng là gì…

Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh… lại xuất hiện ở đây…

“Được rồi, các người cũng đã biết tôi là ai, có phải nên thả người đi rồi không?”, người đó thản nhiên nói.

“Chuyện này…”.

Mã Hải và Cung Hỉ Vân đều do dự.

Nếu từ chối người này thì sẽ đắc tội chết với nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Bọn họ lấy gì chống đối với người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh? Nếu nhà họ Lâm ra tay, Hoa Quốc rộng lớn có mấy ai có thể bảo vệ bọn họ?

Làm sao đây?

Lần này phải làm sao đây?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều như người mất hồn, đầu óc trống rỗng.

Lần này thả cũng không được, không thả cũng không xong… Làm thế nào mới phải?

Chu Đại Minh nằm trên mặt đất cũng ngơ ngác, nhưng chẳng bao lâu đã hoàn hồn lại, cười lớn, mừng rỡ nói: “Ha ha ha, không ngờ tiên sinh lại là người nhà họ Lâm ở Yên Kinh? Tốt quá, ha ha ha, Chủ tịch Mã, Cung Hỉ Vân, bây giờ các người biết sợ rồi à? Các người còn dám kiêu căng không? Lần này tôi xem xem còn ai dám động vào tôi! Ha ha ha…”.

Chu Đại Minh vô cùng đắc ý.

Hai người rất tức giận, nhưng lại không có cách nào khác.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên lại bị đẩy ra, sau đó một người đi vào.

Đó là Lâm Chính.

“Ồ? Cậu lại quay lại đây?”.

Người đó uống ngụm trà, liếc nhìn Lâm Chính, thản nhiên nói: “Lần này cậu đúng là may mắn, thế mà Chủ tịch Lâm lại ra tay. Tôi vốn còn muốn xem một vở kịch, đúng là mất hứng”.

“Vở kịch? Yên tâm, sắp biểu diễn rồi đây. Nhưng tôi rất tò mò, vì sao anh lại nghĩ là tôi may mắn?”.

Lâm Chính đi tới, kéo một chiếc bàn ra, bình tĩnh nói.

“Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không phải cậu may mắn nên mới được người của Chủ tịch Lâm cứu hay sao?”, người đó lạnh nhạt hỏi.

Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đương nhiên không phải”.

“Vậy thì là gì?”.

“Lý do rất đơn giản”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói trầm thấp: “Bởi vì… tôi chính là Chủ tịch Lâm!”.

Dứt lời, người này sững sờ. Ly trà đang cầm trên tay bỗng run rẩy, nước trà chảy cả ra ngoài. Nhưng người này nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, rút khăn giấy ra và lau bàn.

“Cậu chắc là không nói đùa chứ?”, rõ ràng là người này không tin.
 
Chương 910


Chương 910

“Các người thật sự cho rằng Mã Hải và Cung Hỉ Vân vô duyên vô cớ can dự vào chuyện này sao? Các người thật sự cho rằng bọn họ liều mạng cứu Tô Nhu là vì tưởng chủ tịch Lâm thích Tô Nhu chắc? Các người nhầm rồi, bởi vì họ biết Tô Nhu là vợ của tôi”, Lâm Chính ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.

Người nhà họ Lâm kia rõ ràng là không chấp nhận nổi tin này. Hắn siết chặt ly trà, đôi mắt trở nên tối sầm.

Kẻ này rõ ràng là kẻ bỏ đi của nhà họ Lâm, là một kẻ vôn dụng, thứ con ngoài giá thú mà đột nhiên lại quay ngoắt 360 độ, trở thành thần y Lâm lừng danh sao?

Không thể nào. Tuyệt đối không thể. Người nhà họ Lâm cố gắng giữ bình tĩnh.

Thần y Lâm là người mà ngay cả nhà họ Lâm cũng muốn có được, thậm chí rất nhiều thế lực khá của Yên Kinh đều để ý tới anh.

Phương thuốc trị nhồi máu não và viêm mũi mỗi năm đều mang lại cho tập đoàn Dương Hoa một số tiền khổng lồ.

Không chỉ có vậy, từ điều tra họ còn biết được rằng tập đoàn Dương Hoa đang nghiên cứu thêm loại thuốc mới. Mã Hải – người phụ trách trên danh nghĩa của tập đoàn này đã mua ba nhà máy sản xuất thuốc, thu nạp những nhân tài về lĩnh vực dược liệu. Không chỉ có vậy, toàn bộ lợi nhuận của công ty được rót vào việc khai thác và phát triển sản phẩm.

Từ chiến lược gần đây của tập đoàn Dương Hoa thì có vẻ như bọn họ muốn chiếm lĩnh toàn bộ thị trường trong nước, trở thành đầu tàu trong lĩnh vực y dược.

Chuyện này đối với người khác thì có thể là nằm mơ giữa ban ngày nhưng đối với khả năng phát triển và con át chủ bài mà tập đoàn này có trong tay thì e rằng một thời gian ngắn nữa thôi, Lâm Chính có thể sẽ dễ dàng đạt được mục tiêu của mình.

Vì vậy người nhà họ Lâm mới cử hắn tới để thương lượng. Nhưng người này thật không ngờ thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng lại chính là Lâm Chính – kẻ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm…

Một người con hoang bị nhà họ Lâm vứt bỏ. Hắn rất mong đây là điều giả dối. Nhưng từ biểu hiện của Mã Hải và Cung Hỉ Vân thì có thể thấy….mọi chuyện dường như là thật.

“Nếu vậy…thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích”, người này đột nhiên nhếch miệng cười, cố làm ra vẻ thoải mái: “Lâm Chính, gia tộc đã đánh giá thấp cậu rồi!”

“Đánh giá thấp sao? Gia tộc đã bao giờ đánh giá tôi đâu mà kêu thấp?”, Lâm Chính đáp trả.

“Đó là vì gia tộc không hiểu cậu. Giờ cậu có thành tựu như vậy, gia tộc nhất định sẽ chấp nhận cậu thôi. Lâm Chính, giờ tôi sẽ gọi điện cho gia tộc báo cáo về việc này. Hôm nay cậu về nhà với tôi đi”, người này nói rồi lấy điện thoại ra định gọi điện.

Nhưng hắn vừa làm vậy thì ngay lập tức đã có một khẩu súng dí ngay phía sau gáy hắn.

Người này khựng lại, chau mày nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, giờ cậu có cơ hội quay về gia tộc. Đừng bỏ lỡ mới phải chứ”.

“Nhưng giờ tôi đã không còn bất cứ mối liên hệ gì với nhà họ Lâm nữa rồi. Tôi cũng không có hứng thú gì nữa. Ngược lại, trong mắt tôi, nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng bị tôi lật đổ mà thôi”.

Lâm Chính bước tới, lấy điện thoại của người này và nhìn hắn bằng vẻ vô cảm.

“Cậu điên rồi? Dám đối đầu với nhà họ Lâm sao? Hừ! Cậu cũng bước ra từ đó, nên chắc biết nhà họ Lâm khủng khiếp thế nào mới phải chứ. Tôi công nhận, tập đoàn Dương Hoa mà cậu thành lập có sức mạnh nhất định, nhưng so với nhà họ Lâm thì Dương Hoa chẳng khác gì con sâu cái kiến. Cậu có đủ tư cách không?”, người này hừ giọng.

“Vậy các người hiểu tôi tới mức nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Có thể là không nhiều nhưng cũng không cần phải hiểu nhiều. Lâm Chính, giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Một là lập tức bảo người của cậu cút khỏi đây, sau đó cùng tôi về nhà họ Lâm. Hai là để nhà họ Lâm ra tay tiêu diệt cậu. Chắc cậu biết thân phận hiện tại của mình. Cậu vốn là nỗi nhục của nhà họ Lâm. Đám anh chị em của cậu thật chỉ muốn cậu chết ngay tức khắc. Nếu như cậu không phải mang họ Lâm thì cậu tưởng là có thể ăn cơm chùa bao năm qua sao? Có khi giờ đã chẳng còn xương cốt rồi cũng nên đấy”, người này khẽ mỉm cười.
 
Chương 911


Chương 911

Mặc dù Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Lâm từ lâu, nhưng những chuyện liên quan tới anh thì người này cũng nắm được ít nhiều. Dù sao thì ý của phía trên cùng là lợi dụng Lâm Chính vì vậy hắn đã chuyên tâm tìm hiểu về anh.

Là một kẻ bị ruồng bỏ, đương nhiên anh luôn mong ngóng được quay về gia tộc. Vừa rồi anh từ chối chẳng qua là vì đang giận dỗi mà thôi. Hắn tin rằng nếu cơ hội bày ra trước mắt thì Lâm Chính chắc chắn sẽ biết trân trọng.

Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy nghi ngờ khi không biết rốt cuộc Lâm Chính quyết định như thế nào.

Nếu không phải do mẹ dặn, rằng ba năm không được bước chân vào Yên Kinh, giả vờ làm một kẻ bỏ đi thì có lẽ anh đã sớm xử lý cả nhà họ Lâm rồi. Lâm Chính im lặng quan sát. Anh không hề lên tiếng.

Một lúc sau, khẩu súng được hạ xuống khỏi đầu đối phương.

“Vậy mới đúng mà”, thấy vậy người này mỉm cười lên tiếng.

Chỉ thấy Lâm Chính cầm lên một khẩu súng khác, lướt nhẹ thân súng và lên tiếng.

“Có biết mẹ tôi chết như nào không?”, câu hỏi khiến kẻ kia sững sờ.

“Mặc dù lúc đó tôi không ở nhà họ Lâm nhưng những chuyện liên quan tới mẹ tôi đều biết rõ. Tôi không thể tưởng tượng nổi dù người nhà họ Lâm có ghét, hận thế nào thì cũng phải để cho bà ấy một con đường sống chứ. Đáng tiếc người đó đã không còn, nhà họ Lâm cũng không nương tay. Thậm chí cho bà ấy một chút hi vọng cũng không có. Điều tôi có thể làm được là lấy xác mẹ về. Các người đã bao giờ nghĩ tới tâm trạng của tôi lúc đó chưa?”

“Đó đều là chuyện đã qua, sau này chắc chắn cậu sẽ tỏa sáng. Có điều, điều kiện cần là cậu phải cùng tôi quay về nhà họ Lâm đã, đồng thời giao tập đoàn Dương Hoa cho nhà họ Lâm”, người này nhún vai, nói với vẻ vô cùng đơn giản.

Dứt lời, Lâm Chính giơ súng lên chĩa thẳng vào chân người này và nã đạn.

Pằng!

“Á…”

Người này phát ra tiếng kêu thảm thiết. Máu tươi từ chân phụt ra.

“Cậu…điên rồi!”, người này ôm chân, trừng mắt nhìn Lâm Chính và gầm lên. Lâm Chính cầm súng với vẻ vô tình và bắn nốt chân còn lại của hắn.

Pằng.

Phát đạn ghim trúng chân còn lại. Hắn run bắn lên, toát mồ hôi đầm đìa, đau tới mức rên hừ hừ. Thế nhưng hắn không còn gào lên nữa mà chỉ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kinh hoàng.

“Cậu thật sự…không muốn bước chân vào nhà họ Lâm nữa sao?”, hắn nói giọng run run.

“Không!”

Lâm Chính hờ hững đáp lại. Anh đáp lại không chút do dự.

Câu nói này đã khiến kẻ được nhà họ Lâm cử tới biết được tầm quan trọng của vấn đề. Từ đầu tới cuối, Lâm Chính chưa từng nghĩ tới việc sẽ quay về nhà họ Lâm.

Anh sẽ tới đó!Nhưng không phải để trở về, mà là để tìm lại công bằng. Anh chẳng còn bận tâm tới nhà họ Lâm nữa rồi. Thậm chí…là anh còn muốn hủy diệt cả nhà họ Lâm.

Người này cuối cùng cũng phải lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn đã đánh giá thấp “kẻ bỏ đi này”. Từ đầu tới cuối…đúng ra bọn họ không nên lơ là sự tồn tại của anh. Thế nhưng họ đã làm thế.

“Được rồi, đến lúc lên đường rồi”.

Lâm Chính giơ súng lên lần nữa. Đúng lúc này, nòng súng không còn chĩa vào đầu gối hắn nữa mà là chĩa vào giữa trán. Kẻ này thất kinh, định đứng lên nhưng người bên cạnh đã ghì chặt vai hắn ép hắn ngã ra ghế.

“Lâm Chính, đợi…đợi đã…tôi…tôi có lời muốn nói….đợi đã!”, hắn cuống cuồng kêu lên.
 
Chương 912


Chương 912

“Nói đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Hắn hoảng sợ, vội vàng lên tiếng: “Tôi…tôi biết nguyên nhân cái chết của mẹ cậu”.

“Chuyện này tôi biết rồi”.

“Tôi còn biết là ai làm, biết cả ai đã đuổi cậu ra khỏi nhà, xếp xuống nhánh phụ và rồi ép lấy con gái nhà họ Tô nữa…”

“Điều này tôi cũng biết luôn”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu như không có tin gì mới thì tốt nhất là ngoan ngoãn ngậm miệng lại”

“Cậu….Lâm Chính, cậu dám giết tôi? Cậu cố biết tôi mà chết ở đây thì sẽ có hậu quả gì không? Một người nhà họ Lâm chết ở Giang Thành. Cậu còn muốn ở lại đây nữa không? Tới khi đó cậu sẽ không còn là thần y Lâm nữa đâu. Sẽ không có chỗ dung thân đâu. Cả Giang Thành này sẽ bị xới tung vì cậu đấy! Cậu không thoát được”, người nhà họ Lâm nghiến răng nói.

“Vì vậy anh cho rằng người nhà họ Lâm tới thì thôi sẽ sợ sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Lẽ nào không phải?”, hắn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Trước đó tôi đã nói rồi. Tôi sẽ đi gặp nhà họ Lâm sớm thôi, để giải quyết mọi chuyện! Anh tưởng nhà họ Lâm có thể đì tôi thật sao?”, Lâm Chính cúi người, nhìn hắn chăm chăm.

Người này run rẩy, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hoảng loạn. Hoảng loạn và sợ hãi.

Một giây sau…

Pằng…

Lâm Chính lại bóp cò. Người này co giật, máu ở vùng đầu bắn phụt ra. Đợi đến khi khẩu súng rời khỏi đầu thì hắn đã ngã ra đất, bất động.

Mã Hải và Cung Hỉ Vân đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng khủng khiếp bằng vẻ không dám tin.

Người đến từ nhà họ Lâm đã bị xử lý như vậy sao? Điên thật rồi? Chủ tịch Lâm điên rồi.

Đây là người nhà họ Lâm đấy. Giết hắn, đồng nghĩa với việc tuyên chiến với nhà họ Lâm. Hơn nữa vừa rồi cuộc nói chuyện giữa hai người họ là gì vậy? Chủ tịch Lâm…cũng là người nhà họ Lâm sao?

Mã Hải và Cung Hỉ Vân cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chuyện này đúng là không thể chấp nhận được…

“Cho người thu dọn đi”, Lâm Chính đặt súng lên bàn: “Đừng để lại dấu vết gì”.

“Vâng, chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân vội vàng gật đầu.

“Chủ tịch Lâm, vậy phải…nói thế nào với nhà họ Lâm đấy?”, Mã Hải vội vàng hỏi.

“Không cần nói gì cả, để người nhà họ tự đi điều tra”.

Lâm Chính phủi áo, quay người đi ra ngoài. Mã Hải chìm vào im lặng khi nghe thấy vậy.

Ý của Lâm Chính…có lẽ là anh thật sự muốn tuyên chiến với nhà họ Lâm rồi. Nhưng với chút sức mạnh của Hoa Dương mà tuyên chiến với nhà họ Lâm thì khác gì trứng chọi đá?

“Lần này rắc rối rồi”, Mã Hải thở dài.

Rời khỏi khách sạn, Lâm Chính đi về phía bãi đỗ xe. Mặc dù đã tiêu diệt một người nhà họ Lâm nhưng không thể nào khiến anh hết tức giận và phiền não.

Nhà họ Lâm vẫn là nhà họ Lâm, vẫn chưa đòi lại được công bằng cho mẹ…Đúng lúc Lâm Chính mở cửa xe, định về nhà thì bỗng điện thoại đổ chuống.

Lâm Chính lấy ra, liếc nhìn. Là Tần Bách Tùng gọi tới. Anh bắt máy.

“Tần Bách Tùng, sao thế?”, Lâm Chính hỏi.

“Thầy ơi, Tần Ngưng được cứu rồi, được cứu rồi”, Tần Bách Tùng kích động kêu lên.

“Hả?”

 
 
Chương 913


Chương 913

Lâm Chính ngạc nhiên. Tần Bách Tùng không biết đã nói gì mà một lúc sau Lâm Chính đã lên tiếng: “Ông đợi tôi, tôi sẽ lập tức tới bệnh viện”.

“Được được, tôi đợi thầy”, Tần Bách Tùng nói liên tục.

Lâm Chính đạp chân ga, đi thẳng tới bệnh viện. Một lúc sau, anh đã có mặt tại bãi đỗ xe của nơi đây. Anh gấp rút đi tới phòng bệnh của Tần Ngưng thì nhìn thấy hai người đang đứng ở hành lang. Một già một trẻ.

Người già chính là Tần Bách Tùng. Lúc này ông ta chắp tay sau lưng, đi đi lại lại với vẻ lo lắng, bất an.

Người còn lại là một cô gái. Cô gái để tóc ngắn, nước da khỏe khoắn, mặc đồng phục công sở, người vừa vặn không chút mỡ thừa, ngũ quan sắc nét, ngời ngời khí chất.

“Thưa thầy, thầy tới rồi?”, Tần Bách Tùng nhìn thấy Lâm Chính thì mừng rỡ bước tới đón.

Cô gái cũng đã thấy Lâm Chính bèn để ý tới cổ tay anh như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Sao rồi? Tần Ngưng thế nào rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Tần Ngưng vẫn vậy. Chỉ là món dược liệu Hà Linh Hoa mà thầy yêu cầu có đầu mối rồi”, Tần Bách Tùng mỉm cười.

“Cái gì?”

Lâm Chính bàng hoàng. Đây là thứ có trong truyền thuyết cơ mà. Theo tính toán của anh thì Hà Linh Hoa trong nước chỉ có tầm ba bông. Bởi vì điều kiện sinh tồn của loại thực vật thần cấp này cực kỳ khắc nghiệt.

Anh vốn định đi Miêu Cương tìm kiếm xem có may mắn hay không, vậy mà không ngờ Tần Bách Tùng lại có manh mối rồi.

“Hà Linh Hoa ở đâu?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Điều này thì phải hỏi cô đây rồi”.

Tần Bách Tùng mỉm cười, quay người chỉ vào cô gái tóc ngắn.

“Ồ!”, lúc này Lâm Chính mới ý thức tới cô gái này.

Cô gái bước tới, đưa tay ra: “Chào anh Lâm, tôi tên là Thiên Mạch. Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo”.

“Chào cô Thiên Mạch”.

Lâm Chính đưa tay ra bắt. Tay của cô gái rất lạnh, cũng rất tinh thế và có một luồng sức mạnh kỳ lạ.

Người luyện võ sao? Lâm Chính suy nghĩ, nhưng không để lộ biểu cảm gì. Anh chỉ nói: “Tần Bách Tùng nói cô Thiên Mạch biết Hà Linh Hoa ở đâu, không biết có phải là thật không?”

“Đương nhiên là thật”, Thiên Mạch gật đầu: “Tôi thấy tin của ông Tần ở trên mạng đang tìm kiếm Hà Linh Hoa nên đã tìm tới đây. Ông Tần nói chỉ cần tôi có thể cung cấp thông tin thì sẽ đưa cho tôi một triệu tệ. Điều này là thật chứ?”

“Đương nhiên. Nhưng tôi cần phải xác nhận có phải là Hà Linh Hoa thật không đã”, Lâm Chính nói.

“Thưa thầy, nguồn này đáng tin. Cô gái này đã cung cấp toàn bộ thông tin về Hà Linh Hoa, hoàn toàn khớp với những gì thầy nói”, Tần Bách Tùng vội vàng lên tiếng.

Từ lúc đưa tin cần mua Hà Linh Hoa lên mạng thì mỗi ngày Tần Bách Tùng đều nhận được hàng trăm inbox, tất cả đều là chuyện liên quan tới Hà Linh Hoa. Không có lần nào là thật, thế nhưng duy chỉ có lần này là Tần Bách Tùng tin.

“Được, nếu cô đã biết Hà Linh Hoa ở đâu thì giờ chúng ta đi lấy thôi”, Lâm Chính gật đầu nói.

“Anh Tần, Hà Linh Hoa đang ở một nơi đặc biệt, muốn lấy, e là rất khó khăn”, Thiên Mạch lắc đầu.

“Hà Linh Hoa ở đâu?”, Lâm Chính chau mày hỏi.
 
Chương 914


Chương 914

“Cả Hoa Quốc này những nơi có thể tìm ra được kỳ hoa dược thảo có mấy chỗ chứ? Đương nhiên là Kỳ Dược Phòng rồi”, Thiên Mạch nói.

“Kỳ Dược Phòng sao?”, Tần Bách Tùng sững sờ. Lâm Chính cũng chau mày.

Kỳ Dược Phòng là gì? Đương nhiên anh biết. Hơn nữa mới biết không lâu trước đó. Anh còn từng được tiếp xúc với một nhân vật quan trọng của Kỳ Dược Phòng – Minh Vũ.

“Tôi có nghe nói về Kỳ Dược Phòng. Nơi đó nghe nói là thánh địa của Đông y. Rất nhiều loại dược liệu không thể tìm thấy từng được đề cập trong sách y cổ thì đều có thể mua được ở đây. Có điều, lúc trước Tần Bách Tùng cũng cho người tới Kỳ Dược Phòng hỏi mua Hà Linh Hoa nhưng bọn họ nói là họ không có. Cô có nhầm không?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Tôi không nhầm, Kỳ Dược Phòng có Hà Linh Hoa. Anh Lâm, anh cũng biết Hà Linh Hoa quý giá. Nói thực, dùng tiền đi mua Hà Linh Hoa vốn là điều phi thực tế. Kỳ Dược Phòng vì không muốn đắc tội với người khác nên mới nói với ông Tần là không có”, Thiên Mạch nhún vai.

“Vậy sao cô biết Kỳ Dược Phòng có Hà Linh Hoa?”, Lâm Chính bước lại gần và hỏi.

Đây là điều đáng nghi. Đến cả chuyện Tần Bách Tùng không biết mà cô gái này lại biết thì chứng tỏ là cô ta có vấn đề.

Thiên Mạch do dự, sau đó thở dài: “Rất đơn giản, bởi vì tôi là một trong những vị khách được Kỳ Dược Phòng mời tới”.

“Khách được mời sao?”, hai người nhìn nhau.

“Đúng, khách được mời! Ngày mai, Kỳ Dược Phòng sẽ tổ chức một cuộc thi lớn, mà Hà Linh Hoa chính là giải thưởng dành cho quán quân. Công dụng của Hà Linh Hoa thì chắc các vị rõ hơn tôi. Kỳ Dược Phòng muốn chuẩn bị Hà Linh Hoa cho vị phòng chủ của nhiệm kỳ kế tiếp. Nếu hai vị muốn có Hà Linh Hoa thì tôi khuyên mau hành động, nếu không thì ngày mai Hà Linh Hoa sẽ được pha trà cho một đệ tử nào đó của Kỳ Dược Phòng uống đấy”, Thiên Mạch lên tiếng.

“Hả?”

Tần Bách Tùng cuống cả lên: “Không được, tôi phải tới Kỳ Dược Phòng ngay lập tức. Sắp xếp xe, mau lên!”

Ông ta cuống cả lên, vội lấy điện thoại ra định gọi cho tài xế.

Nhưng Lâm Chính lập tức ngăn lại.

“Tần Bách Tùng, ông đừng vội, hỏi cho rõ rồi tính. Kỳ Dược Phòng không định bán Hà Linh Hoa mà ông lại định đi cướp sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tần Bách Tùng khựng người.

Đúng vậy, từ đầu tới cuối Kỳ Dược Phòng không định bán Hà Linh Hoa, giờ ông tới đó có tác dụng gì? Người ta chuẩn bị Hà Linh Hoa cho phòng chủ của nhiệm kỳ tiếp theo, không định bán cho người ngoài. Ông có đi thì cũng công cốc mà thôi.

“Thưa thầy….Vậy phải làm sao?”, Tần Bách Tùng nóng ruột.

“Xin hỏi cô đấy có cách nào không”, Lâm Chính nhìn Thiên Mạch.

Thiên Mạch liếc nhìn anh, lắc đầu nói: “Tôi có cách gì được chứ. Tôi tới bán tin tức thôi. Mọi người có thể cùng tôi đi kiểm chứng, kiếm chứng đúng là Hà Linh Hoa thì mau đưa tôi một triệu tệ”.

“Tôi trả cô năm triệu tệ, cô giúp tôi nghĩ cách có được Hà Linh Hoa đi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thầy, thầy đang nói đùa đấy à?”, Tần Bách Tùng ra giá mua được Hà Thiên Hoa ở trên mạng mới có 50 triệu tệ thôi đấy.

“Nếu cô có thể đưa cho tôi Hà Linh Hoa thật luôn thì tôi trả một trăm triệu tệ”.

“Thôi được, coi như tôi chưa từng nói gì”, Thiên Mạch lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu anh chỉ cần cơ hội thì tôi có một cách”.

“Cách gì?”, Tần Bách Tùng vội hỏi
 
Chương 915


Chương 915

Thiên Mạch suy nghĩ rồi lên tiếng: “Thực ra tôi được mời làm khách tham gia cuộc thi đấu lần này của Kỳ Dược Phòng vì nhà tôi cũng là một gia tộc có tiếng về Đông y. Hơn nữa em trai tôi cũng thực tập ở Kỳ Dược Phòng. Vậy nên thằng bé có trong danh sách những người tham gia thi đấu. Nếu như hai vị trả được một cái giá hợp lý, thì vị trí này chúng tôi sẽ …bán cho hai người”.

“Ồ”.

Lâm Chính nhíu mày. Tần Bách Tùng thì cảm thấy kích động: “Cô Thiên Mạch, cô ra giá đi! Bao nhiêu tiền! Chúng tôi mua”.

“Một trăm triệu tệ”.

“Cái gì?”, Tần Bách Tùng hết hồn.

Để cứu Tần Ngưng, Tần Bách Tùng xác định sẽ phải khuynh gia bại sản, thế nhưng ông ta vốn không thể có nổi một trăm triệu tệ. Muốn có số tiền này ông phải đi mượn mới may ra gom đủ.

Nếu như có Hà Linh Hoa ở trước mặt thật thì sao cũng được. Đằng này chưa chắc đã lấy được thật. Vậy mà Thiên Mạch đòi một trăm triệu tệ. Chẳng phải là giở thủ đoạn sao?

Tần Bách Tùng do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đã đáp lại đầy dứt khoát.

“Được, trả cô một trăm triệu tệ! Tôi sẽ chuyển khoản tới tài khoản của cô”.

“Thầy ơi…”, Tần Bách Tùng đứng ngây người.

“Khi nào đi?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Thiên Mạch.

Thiên Mạch khẽ chau mày như bị mất hồn, sau đó gật đầu đáp lại: “8h sáng mai, tôi sẽ đợi anh trước cửa”.

Ngày hôm sau, Lâm Chính chuẩn bị sơ qua rồi đứng đợi ở cửa.

Tần Bách Tùng đứng bên cạnh. Trông ông ta đầy lo lắng. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới mạng sống của cháu gái mình nên sao ông ta có thể bình tĩnh được.

Một lúc sau, một chiếc xe X4 màu đỏ lái tới, dừng trước mặt hai người. Thiên Mạch đeo kính đen kéo cửa sổ xe xuống, gật đầu chào.

Lâm Chính ngồi vào ghế của tay lái phụ. Tần Bách Tùng đang định bước lên xe.

“Ông làm gì vậy?”, Thiên Mạch liếc nhìn Tần Bách Tùng, chau mày: “Ông không đi được”.

“Cái gì”, Tần Bách Tùng há hốc miệng.

“Ông Tần, ông nổi tiếng như vậy, nhiều người ở Kỳ Dược PHòng đều biết ông. Ông lại không được mời. Nếu xuất hiện chẳng phải sẽ gây ra nghi ngờ sao? Chúng ta làm chuyện lén lút đương nhiên là phải hạ mình một chút. Tôi và anh Lâm đi là được rồi”, Thiên Mạch thản nhiên lên tiếng.

Tần Bách Tùng khựng người, sau đó thở dài, đi tới bên cửa sổ xe: “Thưa thầy, lần này…trông cậy cả vào thầy rồi”.

Nói xong, ông ta gập người xuống.

“Yên tâm, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện của Tần Ngưng, tôi sẽ mang Hà Linh Hoa về”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.

Chiếc xe rời đi.

Kỳ Dược Phòng cách Giang Thành khá xa. Nếu lái xe sẽ không kịp nên Thiên Mạch đưa Lâm Chính tới sân bay và ngồi chuyến sớm nhất tới Kỳ Dược Phòng.

Hai tiếng sau, hai người đã đáp xuống Kinh Xương. Họ bắt tắc xi rồi tới thẳng nơi cần đến.

Kỳ Dược Phòng cũng tương tự như một tổ chức y thuật giống Nam Phái. Đương nhiên là của tư nhân. Có điều bọn họ mạnh nhất không phải về chữa trị Đông y mà là dược liệu. Người của Kỳ Dược Phòng cũng biết về chữa trị nhưng thứ mà bọn họ giỏi nhất là về những công dụng thần kỳ của thuốc Đông y.
 
Chương 916


Chương 916

Kỳ Dược Phòng nằm ở ngoại ô của Kinh Xương. Thành phố cũng giống Yên Kinh, có thể bắt gặp rất nhiều người giàu có.

“Hai vị tới rồi!”

Người tài xế đỗ trước Kỳ Dược Phòng. Hai người xuống xe, đi tới cửa chính.

Cổng của Kỳ Dược Phòng giống như cổng một ngôi trường đại học, mang vẻ vô cùng thần thánh, trang nghiêm.

Lúc này, người đông như kiến, siêu xe đỗ dày đặc. Một lượng lớn những người ăn mặc snag trọng đang đi vào trong. Có thể nhìn thấy không ít các cô cô cậu mặc đồ màu xanh nhạt giống nhau. Những người đó đều là học sinh của Kỳ Dược Phòng.

“Anh đi theo tôi là được”, Thiên Mạch cùi đầu nói nhỏ và bước vào trong. Rồi cô ta lấy ra một tấm thiệp đưa cho một học sinh đứng trước cửa.

Người học sinh liếc nhìn tấm thiệp, khẽ tái mặt rồi vội vàng lên tiếng: “Hóa ra là cô Thiên Mạch. Mời cô, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, mời cô vào phòng nghỉ ngơi chuẩn bị. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn trà và điểm tâm. Mong cô ngồi đợi một lúc”.

“Được!”

Thiên Mạch gật đầu, dẫn Lâm Chính vào trong Kỳ Dược Phòng. Lâm Chính kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, chỉnh lại cổ áo và tiện thể đảo mắt nhìn một lượt.

Anh vốn không định đội mũ, nhưng vì Minh Vũ từng gặp anh nên đành phải phòng bị. Nếu có ai nhận ra anh thì rắc rối mất. Thế nhưng chỉ dựa vào như thế thì vẫn không đủ.

“Cô muốn tôi thay tên cho ai?”, vào phòng nghỉ ngơi, Lâm Chính hỏi Thiên Mạch.

“Em trai tôi, Mặc Tiểu Vũ”, Thiên Mạch lên tiếng.

“Em trai cô cũng là thực tập sinh ở đây. Tôi nghĩ chắc cũng sẽ nhiều người biết mặt cậu ấy”.

“Thực ra trước đó em tôi bị ong đốt khi đi lấy thuốc, giờ cả mặt sưng vù. Vì vậy tôi nghĩ nếu anh đeo khẩu trang tham gia thi đấu thì có lẽ mọi người cũng hiểu được. Nhìn không thấy mặt thì đâu có ai biết anh là ai đâu”, Thiên Mạch vừa nói vừa lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen đưa cho Lâm Chính”.

Lâm Chính nhận lấy, nhìn chăm chút rồi đeo lên.

Khẩu trang che gần hết mặt của Lâm Chính, chỉ chừa mỗi đôi mắt. Trừ khi là một người cực thân với Mặc Tiểu Vũ, nếu không chỉ dựa vào mắt thường thì không thể nào phân biệt được thật giả.

“Ngoài ra, đây là giấy tờ của Tiểu Vũ. Anh cất kỹ, lát nữa tham gia cuộc thi dựa vào giấy tờ này là được”, Thiên Mạc đưa đồ cho anh

“Xem ra cô đều chuẩn bị cả rồi nhỉ”, Lâm Chính liếc nhìn thẻ học sinh. Đó là một cậu thanh niên khôi ngô. Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy người này, Lâm Chính lại có cảm giác kỳ lạ. Hình như…anh đã từng gặp ở đâu rồi.

“Được rồi, tới giờ rồi. Anh tới phòng tuyển thủ đi. Đeo thẻ lên người. Nhớ kỹ, đừng nói nhiều, đừng tiếp xúc với ai để tránh bị lộ”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, mang đồ rời đi.

Thiên Mạch im lặng quan sát Lâm Chính rời đi. Đôi mắt trong veo của cô ta ánh lên vẻ kỳ lạ. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho một số lạ.

“Thiên Mạch, thế nào rồi?”, đầu dây bên kia là một giọng nói đầy sốt ruột.

“Mọi thứ đã được tiến hành theo kế hoạch. Nhà họ Mặc không động được vào thần y Lâm thì để người của Kỳ Dược Phòng đối phó với anh ta vậy”, Thiên Mạch thản nhiên lên tiếng.

“Ha ha, xem ra thù của mình được báo rồi! Ha ha…”, đầu dây bên kia bật cười điên dại.

Lâm Chính đến phòng tuyển thủ mới phát hiện trong phòng đã kín người.

Tổng cộng có sáu phòng tuyển thủ, mỗi phòng có mấy trăm người.
 
Chương 917


Chương 917

Lâm Chính vốn tưởng rằng cuộc thi Giám Dược này cùng lắm chỉ là cuộc thi quy mô nhỏ với khoảng trăm người, không ngờ lại có mấy nghìn người tham gia.

Nhưng nghĩ cũng đúng, Kỳ Dược Phòng vốn đã không phải là một phái học thuật tầm thường, quy mô cũng cực kỳ lớn. Nghe nói học sinh của Kỳ Dược Phòng lên tới mấy chục nghìn người, hơn nữa còn có liên hệ với rất nhiều đại học Đông y trong cả nước, cũng được coi là một cơ quan học thuật rất có thực lực.

Nếu cuộc thi Giám Dược này là để chuẩn bị cho phòng chủ nhiệm kỳ tiếp theo của Kỳ Dược Phòng, thì đương nhiên quy mô cuộc thi sẽ không đơn giản.

Lâm Chính thở dài, mong sao cuộc thi này nhanh chóng kết thúc.

Dù sao hiện giờ tình hình của Giang Thành rất không lạc quan, hơn nữa anh còn phải theo dõi động thái của nhà họ Lâm, lãng phí quá nhiều thời gian ở đây đối với anh không phải là chuyện tốt.

Nhưng nếu đã đến rồi mà không mang được Hà Linh Hoa đi thì cũng khó ăn nói.

“Ấy, Tiểu Vũ, cậu làm sao vậy? Sao vẫn đeo khẩu trang thế? Nếu cậu không đeo thẻ trước ngực thì tôi cũng chẳng nhận ra”, đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy, mặt mũi tươi cười bước tới, nói.

Lâm Chính nhíu mày.

Anh cũng không biết người này có quan hệ gì với Mặc Tiểu Vũ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, coi như chào hỏi, cũng chẳng thèm nhiều lời.

“Này Tiểu Vũ, sao cậu không nói gì thế? Cậu đi đâu vậy? Tại sao không trả lời tôi?”, hình như người kia không có ý định tha cho Lâm Chính, lập tức đuổi theo, cười nói.

“Tiểu Trương à, cậu tha cho Tiểu Vũ đi, người ta đã thê thảm lắm rồi, vì hái thuốc mà chọc đúng tổ ong, cả khuôn mặt bị ong đốt không chừa chỗ nào, anh đừng chọc vào vết sẹo của người ta chứ”, một cô gái ở bên cạnh cười nói.

“Vậy chẳng phải bây giờ Tiểu Vũ đã thành đầu heo rồi sao?”.

“Hình như là thế”.

“Ha ha ha…”

Bọn họ cười đầy khoái chí.

Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi vì anh thực sự không cảm thấy những lời bọn họ nói có gì đáng cười.

Anh nhắm mắt lại, phớt lờ bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, cả phòng tuyển thủ trở nên xôn xao.

Đám đệ tử ở cửa bỗng lớn tiếng kêu lên.

“Anh La đến rồi!”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy một đám nam thanh nữ tú nhanh chân bước vào, dẫn đầu là một chàng trai mặc đồ màu xanh lam đậm.

Trên người hắn còn có ba sọc ngang màu trắng. Ở Kỳ Dược Phòng, một sọc ngang là thân phận đàn anh, hai sọc là thuộc tầng lớp tinh anh, ba sọc thì ngang với thiên tài thiên kiêu, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Kỳ Dược Phòng.

Ở Kỳ Dược Phòng có tổng cộng mười người được vinh dự mang ba sọc.

Mười người này được gọi là thập đại thiên tài của Kỳ Dược Phòng.

La Phú Vinh là một trong số đó, hiện giờ xếp thứ chín. Người như vậy rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì chắc chắn sẽ là đối tượng khiến các gia tộc giàu có và các doanh nghiệp tranh giành. Cho dù không rời khỏi Kỳ Dược Phòng thì cũng có thể giành được một chức vụ khá tốt ở đây.

 
 
Chương 918


Chương 918

Đương nhiên, người có năng lực có bao giờ dễ dàng rời đi? Mục đích của La Phú Vinh là giành được vị trí số một, đặt chân vào hệ thống cấp cao của Kỳ Dược Phòng.

Nếu như có thể tiến vào lĩmh vực đó, dù là ai cũng có tiền đồ vô cùng rộng mở.

Thấy La Phú Vinh bước vào, ánh mắt của mỗi học sinh có mặt ở đây đều tràn ngập kính sợ, dù là ai cũng không dám làm chuyện lỗ m ãng.

“Chào anh La!”.

“Anh La!”.

“Chào anh La!”.

“Anh La, lát nữa thi anh phải cố lên nhé!”.

“Anh La, em là fan hâm mộ của anh đấy!”.



Đám học sinh nhao nhao chào hỏi, một số cô gái còn sáng mắt lên. Tuy dung mạo của La Phú Vinh cũng được coi là đẹp trai, nhưng trong mắt bọn họ, La Phú Vinh với tài năng hơn người thực sự chẳng kém gì Bành Vu Yến.

Nhưng…

Đám người La Phú Vinh phớt lờ lời chào hỏi của những học sinh xung quanh, dõi mắt về phía trước, bước chân như bay.

Hắn nhanh chóng dừng lại.

Đứng ngay trước mặt Lâm Chính.

Hắn nhìn khẩu trang của Lâm Chính, lại nhìn thẻ học sinh trên ngực anh, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu chính là Mặc Tiểu Vũ sao?”.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều sửng sốt.

Lâm Chính cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gật đầu: “Phải, có chuyện gì sao?”.

Nhưng Lâm Chính vừa dứt lời, La Phú Vinh bỗng túm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng gầm lên: “Nghe nói hai ngày trước cậu ra ngoài hái thuốc, định giở trò với chị Tây Nhu Thiến đúng không?”.

Tây Nhu Thiến?

Đó là ai vậy?

Lâm Chính không hiểu gì, ánh mắt nhìn La Phú Vinh đầy nghi hoặc.

Nhưng xung quanh đã ồ lên.

“Cái gì? Có chuyện như vậy sao?”.

“Trời ơi, Tiểu Vũ điên rồi sao?”.

“Đàn chị Tây Nhu Thiến xếp thứ sáu trong thập đại thiên tài đó, Mặc Tiểu Vũ muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao? Dám theo đuổi cả đàn chị Tây Nhu Thiến?”.

“Ha ha, không tè một bãi ra tự soi xem bản thân mình thế nào”.

“Không biết trời cao đất dày!”.

Đám người xung quanh cười khẩy, chế giễu khinh bỉ.

Nhưng đúng lúc này, La Phú Vinh đẩy mạnh Lâm Chính ra, mặt không cảm xúc nói: “Tuy đàn chị Tây Nhu Thiến vẫn chưa phản ánh chuyện này lên trên, nhưng tôi không thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra được. Tôi sẽ lập tức báo chuyện này với các giảng sư, cậu cứ chờ bị khai trừ đi. Nhưng nếu trước đó không cho cậu một bài học thì tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Chỉ có điều đánh cậu thì bẩn tay tôi”.
 
Chương 919


Chương 919

Hắn nói xong thì lùi lại một bước, sau đó mấy học sinh vóc dáng cao to bước từ sau lưng hắn ra, ai nấy siết chặt nắm tay, cười khẩy tiến về phía Lâm Chính.

“Các cậu muốn làm gì?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Làm gì à? Đánh cậu ta cho tôi!”, La Phú Vinh hét lớn.

Mấy học sinh lập tức nhào về phía Lâm Chính…

E rằng không ai ngờ La Phú Vinh đến đây là để tính sổ với Mặc Tiểu Vũ.

Điều khiến bọn họ bất ngờ hơn là tên Mặc Tiểu Vũ này dám ra tay với Tây Nhu Thiến.

Tây Nhu Thiến là ai chứ? Đó là con cưng của trời xếp thứ 6 trong bảng thiên tài, là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu người.

Mặc Tiểu Vũ điên rồi sao? Hay là cậu ta muốn đối đầu với tất cả đàn ông của Kỳ Dược Phòng?

Loại phụ nữ như thế này thì chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không được khinh nhờn.

Bọn họ đều không thể hiểu được, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này.

Những học sinh kia nhào về phía Lâm Chính như bị điên, từng nắm đấm to khỏe nhằm vào mặt Lâm Chính không chút khách sáo.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm những người này. Anh vốn định ra tay phản kích, nhưng nhìn thấy La Phú Vinh đứng bất động, ánh mắt gian xảo, đột nhiên anh như ý thức được gì đó, liền chỉ tránh né chứ không chủ động ra tay.

Tuy mấy học sinh này nắm đấm to khỏe, nhưng động tác vô cùng vụng về, mấy nắm đấm đánh tới mà không chạm được vào Lâm Chính tý nào.

Anh trơn như một con trạch vậy.

“Các cậu làm gì vậy? Còn không mau đánh cậu ta tàn phế cho tôi?”, La Phú Vinh tức giận gầm lên.

Mấy người kia cũng rất nóng ruột, điên cuồng lao tới, nhưng vẫn không thể chạm được vào người Lâm Chính.

Tuy ngoài mặt Lâm Chính tỏ vẻ rất căng thẳng, rất chật vật, nhưng vẫn phiến lá không dính thân, lượn giữa bọn họ nhanh như chớp.

“Khốn kiếp!”.

La Phú Vinh đùng đùng nổi giận, lướt mắt nhìn đám học sinh ở hai bên, nói: “Tất cả các cậu xông lên cho tôi! Lên! Đánh chết cậu ta cho tôi! Lên đi!”.

Các học sinh đang vây xem liền sửng sốt, có mấy người còn do dự. Nhưng nhìn ánh mắt hung ác của La Phú Vinh, bọn họ không ai dám đắc tội với hắn, chỉ có thể cắn răng xông tới.

Nhưng… không biết tên “Mặc Tiểu Vũ” này giảo hoạt đến mức nào, tuy bị mọi người bao vây mấy vòng, mà vẫn không làm gì được cậu ta.

Cậu ta linh hoạt đến mức khó tin.

Những người quen biết với Mặc Tiểu Vũ đều thầm lấy làm lạ.

“Tên này làm sao thế nhỉ, cậu ta trở nên nhanh nhẹn từ lúc nào vậy?”.

“Giỏi thật, bao nhiêu người mà không làm gì được anh ta”.

“Lẽ nào tên này biết võ?”.

Tiếng bàn tán không dứt vang lên.

La Phú Vinh càng nhìn sắc mặt càng lạnh lẽo, trong lòng càng sốt ruột, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, hình như đang chờ đợi điều gì đó.
 
Chương 920


Chương 920

Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở cửa, sau đó một giọng nói tức giận và nghiêm khắc vang lên.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Phòng tuyển thủ lập tức im bặt, ai nấy đều dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Một người phụ nữ trung niên đeo kính, vóc dáng hơi béo đang đứng ở cửa.

Bà ta ôm một chồng giáo án, khuôn mặt vàng vọt ngập tràn giận dữ.

Không ít người sau khi nhìn thấy bà ta đều biến sắc, sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.

“Là… là giảng sư Hoàng…”

“Mẹ ơi, sao cô ấy lại đến đây?”.

“Đừng nói gì, đừng nói gì…”

Đám học sinh đều vô cùng lo sợ, nhìn người này bước tới, đều cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, cho dù là những học sinh không phạm lỗi thì đứng trước cô giáo này cũng căng thẳng đến mức run lẩy bẩy.

Người phụ nữ trung niên này tên là Hoàng Thu Di, là Quỷ Kiến Sầu trứ danh của Kỳ Dược Phòng, bà ta có thành kiến rất nghiêm trọng. Đối với những học sinh thiên phú dị bẩm, thành tích xuất sắc thì thái độ rất hòa nhã, nhưng đối với những người thiên phú bình thường không đánh thì chửi, không chút nương tay. Học sinh bình thường đều rất sợ bà ta.

“Cô Hoàng, cô đến rồi ạ”, La Phú Vinh nặn ra nụ cười, bước tới nói.

“Phú Vinh, cô được em gọi tới kiểm tra tình hình của phòng tuyển thủ này. Chẳng phải em nói phòng này trật tự chỉnh tề, có thể bầu làm phòng tuyển thủ tiêu chuẩn sao? Sao lại đánh nhau loạn xạ lên thế này? Còn ra thể thống gì nữa?”, giảng sư Hoàng quát, sắc mặt vô cùng giận dữ.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều hiểu ra.

Lâm Chính cũng bừng tỉnh.

Chắc hẳn đây là cái bẫy của La Phú Vinh.

Giảng sư Hoàng do La Phú Vinh gọi tới, tức là hắn biết tỏng bà ta sẽ đến. Hắn biết bà ta sẽ đến nhưng vẫn bảo người xử lý “Mặc Tiểu Vũ”, hắn muốn làm gì đây… Rõ ràng là muốn chụp mũ đánh nhau ẩu đả cho “Mặc Tiểu Vũ”.

Quy củ của Kỳ Dược Phòng vô cùng nghiêm khắc, dám đánh nhau gây sự ở đây, nếu xác thực tội danh thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Kỳ Dược Phòng.

La Phú Vinh thật là thâm độc.

Cho một bài học mà hắn nói chính là đuổi Mặc Tiểu Vũ khỏi Kỳ Dược Phòng… Đúng là quá độc ác!

Không ít người nhìn về phía La Phú Vinh, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Còn La Phú Vinh cũng không khiến mọi người thất vọng.

Hắn giơ tay lên, chỉ về phía Lâm Chính nói: “Cô Hoàng, cô hãy phân xử đi, Mặc Tiểu Vũ này vô duyên vô cớ đánh các bạn học khác, cô phải làm chủ cho các bạn”.

“Đánh nhau?”.

Cô Hoàng lập tức trừng mắt nhìn Lâm Chính, nổi trận lôi đình: “Mặc Tiểu Vũ, có chuyện này sao?”.

“Đương nhiên là không, La Phú Vinh nói dối”, Lâm Chính thẳng thừng đáp.

“Khốn kiếp, giảng sư Hoàng đang ở đây mà cậu dám ăn nói lung tung sao?”, La Phú Vinh ngoạc miệng chửi bới, sau đó nói với các học sinh xung quanh: “Các bạn học, vừa rồi có phải các cậu nhìn thấy Mặc Tiểu Vũ đánh đám Lưu Kiều như phát điên không?”.

“Đúng vậy”.

Các học sinh đồng thanh trả lời.
 
Chương 921


Chương 921

“Cô Hoàng, cô phải làm chủ cho bọn em, trừng phạt thằng súc sinh Mặc Tiểu Vũ này. Lúc đầu cậu ta đánh Lưu Kiều, em nhảy vào can, thì cậu ta đánh cả em”.

“Cô Hoàng, Mặc Tiểu Vũ bị điên rồi! Rất có thể tinh thần cậu ta không được bình thường!”.

“Giữ lại một tên điên như vậy ở Kỳ Dược Phòng chúng ta chắc chắn sẽ là tai họa”.

“Nếu cậu ta xuất hiện ở cuộc thi lần này, thì e là sẽ làm trò cười cho thiên hạ”.

“Đúng vậy, phải khống chế cậu ta lại”.

“Đúng, phải khống chế lại”.

Những học sinh tự xưng là bị đánh kia ai nấy đều hậm hực nói.

Thậm chí có người còn xắn tay áo, cởi áo khoác ngoài, để lộ vết bầm dưới lớp quần áo.

Lâm Chính sửng sốt.

Anh không hề động vào bọn họ, tại sao trên người họ lại có vết thương chứ?

Lẽ nào… để hãm hại anh mà La Phú Vinh tự gây ra vết thương từ trước sao?

Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.

Còn Thiên Mạch đang đứng ở góc cửa, yên lặng chứng kiến cảnh này.

“Lâm Chính, để xem lần này anh ứng phó với mọi chuyện kiểu gì?”, Thiên Mạch lẩm bẩm.

Giảng sư Hoàng bước mấy bước tới, kiểm tra qua loa vết thương của mấy người Lưu Kiều, sau đó nổi giận, quay phắt lại trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Mặc Tiểu Vũ, cậu còn gì để nói không? Cậu cứ chờ bị đuổi cổ đi!”.

Bà ta gần như là gầm lên.

“Cô Hoàng, những người này không phải do em đánh, em chưa động vào bọn họ tý nào cả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu… cậu còn cãi? Lẽ nào là bọn họ tự gây ra sao?”, cô Hoàng vô cùng tức giận.

Nhưng Lâm Chính chẳng chút hoảng hốt, đáp lại: “Nếu cô không tin thì hay là giám định thương tật đi!”.

Giám định thương tật?

Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả học sinh đều đổ dồn mắt nhìn La Phú Vinh.

Do tầm ảnh hưởng của La Phú Vinh nên bọn họ đều nghiêng về phía hắn.

Nhưng nếu Lâm Chính yêu cầu giám định thương tật, thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bị lộ sao?

Dù sao những người ở đây đều biết về Đông y, muốn kiểm tra giám định thời gian gây ra vết thương thì không mất quá nhiều công sức.

Bọn họ đều đang xem quá trình phát triển sự việc, “Mặc Tiểu Vũ” có đánh đám người Lưu Kiều bị thương hay không, e rằng chỉ có giảng sư Hoàng không biết chân tướng…

Mọi người đều không biết La Phú Vinh định ứng phó thế nào.

Đúng lúc này, Lưu Kiều to tiếng nói: “Giám định thương tật? Được, không thì cậu lại bảo chúng tôi vu oan cho cậu, cây ngay không sợ chết đứng, giám định đi!”.

Ai nấy đều ngạc nhiên.

Nhìn vẻ mặt bọn họ không có gì là sợ hãi, hiển nhiên đám Lưu Kiều đã có chuẩn bị.

Cũng phải!

Chuyện như giám định thương tật này, sao bọn họ có thể không đề phòng chứ? La Phú Vinh cũng không phải đồ ngốc, sao lại lỗ m ãng gây ra chuyện như vậy được?

Tất cả mọi người đều hiểu ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom