Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 882


Chương 882

Mọi người nhìn mà sững sờ.

Anh tiếp tục lấy hai viên đạn còn lại ra, sau đó ném xuống đất.

Cạch!

Viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng động lạch cạch.

“Loại đạn này là đạn đặc biệt, súng của anh cũng không phải súng bình thường. Nếu như trong súng của anh còn có đạn, anh sẽ không để tôi đứng đây nói vớ vẩn, mà sẽ không do dự nổ súng, Ứng Phá Lãng, anh vốn chỉ muốn giết tôi ngay lập tức, bây giờ sao anh mãi không làm vậy? Anh định dọa tôi hả?”, Lâm Chính nhìn viên đạn trước mặt nói.

Trong mắt Ứng Phá Lãng hiện lên sự kinh ngạc.

Lâm Chính bước qua.

“Dừng lại!”

Ứng Phá Lãng hét lên.

Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại.

Cuối cùng, Ứng Phá Lãng lại không kìm được, đột nhiên thò tay vào túi áo. Lập tức lấy ra một băng đạn dự bị, hoảng loạn nhét vào trong súng.

Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều phản ứng lại.

Lâm Chính đoán đúng rồi.

Súng trong tay Ứng Phá Lãng… không còn đạn nữa.

Nhưng hắn vừa nhét đạn vào, tay vừa cử động, Lâm Chính đã lao đến đạp tay hắn xuống đất.

“Á!”

Cổ tay truyền đến cơn đau đớn tột cùng. Ứng Phá Lãng kêu r3n thảm thiết.

“Anh Ứng!”

Mọi người vô cùng lo lắng, nhưng không ai dám ngăn cản.

“Lúc trước anh đạp lên tay bạn tôi thế này, bây giờ tôi đạp lại, không quá đáng chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm… anh sẽ không chết tử tế…”, Ứng Phá Lãng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay kia dùng sức tóm lấy khẩu súng. Muốn nhắm họng súng vào Lâm Chính.

Nhưng ngay giây sau, cái chân đạp lên cổ tay chợt di chuyển, lại đạp lên bàn tay còn lại.

Lâm Chính dùng rất nhiều sức, dường như muốn nghiền nát tay hắn.

“Á…”

Ứng Phá Lãng đau đớn hét lên, cuối cùng ngất đi, không cử động nữa.

“Cái gì?”

Mọi người đều sững sờ.

Sau khi Lâm Chính giơ chân lên, cánh tay của Ứng Phá Lãng đã hòa làm một thể với cây súng kia, hoàn toàn bị nghiền nát. Xương thịt hòa chung với xác súng, ai nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy.

Nhưng Lâm Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Anh lấy ra một cây châm bạc, đâm vào người Ứng Phá Lãng.

“Á…”, Ứng Phá Lãng run rẩy, tỉnh lại.

Lâm Chính không hề do dự giơ chân lên, đạp lên bàn tay còn lại của hắn.
 
Chương 883


Chương 883

“Đừng… đừng…”, Ứng Phá Lãng yếu ớt kêu r3n, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi.

Lúc trước hắn vô cùng thản nhiên và tự tin, bây giờ dáng vẻ đó đã hoàn toàn biến mất.

“Không được”, Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó dồn thêm lực.

“Thần y Lâm, dừng tay”.

Minh Vũ chợt hét lên, vội vàng lao đến.

Nhưng lời bà ta nói chẳng hề có tác dụng, Lâm Chính tiếp tục ấn xuống.

Rắc rắc…

Á…”

Tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phá Lãng lại vang lên.

Hai tay hắn hỏng cả rồi.

Sắc mặt Minh Vũ trắng bệnh, cả người run rẩy.

Bà ta đã tưởng tượng ra được người nhà họ Ứng sẽ tức giận đến mức nào.

Nhưng lúc này Lâm Chính chợt buông lỏng chân, nhặt lấy thanh kiếm gỗ bên cạnh, kề thanh kiếm gỗ sát bên cổ Ứng Phá Lãng, sắc mặt không hề thay đổi: “Bây giờ đã đến lúc tiễn anh lên đường rồi”.

“Gì cơ?”

“Dừng tay!”

“Tên họ Lâm kia! Cậu dám?”

“Mau dừng tay lại cho tôi!”

Mọi người kêu lên, sau đó vô số người lao vọt tới…

“Thần y Lâm, đừng mà!”

Liễu Như Thi cũng lao tới ôm lấy Lâm Chính, cố gắng ngăn cản anh.

Nếu giết Ứng Phá Lãng, người chết không chỉ có hắn, mà còn có Lâm Chính!

Phản ứng của những người này nằm ngoài dự đoán của hầu hết các khách mời.

Bất kể trước đó đánh nhau ác liệt như thế nào, cho dù có người của Sùng Tông Giáo chết, mọi người cũng chỉ sợ hãi mà thôi chứ sẽ không can thiệp.

Nhưng bây giờ, Lâm Chính vừa nhấc kiếm gỗ lên lại khiến cho tất cả mọi người dù có sợ hãi thế nào cũng không thể không quan tâm, tất cả đều xông lên ngăn cản!

Bọn họ đang làm gì vậy?

Bọn họ điên rồi sao?

Đó là Lâm Chính đấy!

Lâm Chính là người thế nào!

Kẻ giết người không chớp mắt như vậy bọn họ không sợ sao?

Không!

Bọn họ sợ!

Nhưng bọn họ còn sợ một thứ hơn!

Đó là những hậu quả nghiêm trọng sau khi Lâm Chính gi ết chết Ứng Phá Lãng.

Hội trường lập tức hỗn loạn.

Nhiều người không dám đứng ngoài xem nữa, bởi vì một khi Ứng Phá Lãng chết ở đây, mỗi một người ở đây đều sẽ bị liên lụy!
 
Chương 884


 

Chương 884

Vì thế lực đằng sau Ứng Phá Lãng thực sự quá mạnh!

“Thần y Lâm! Dừng tay! Đừng có mà làm loạn nữa!”

Minh Vũ lập tức xông tới, dùng cơ thể của mình đứng chắn trước người Ứng Phá Lãng, ngăn cản mũi kiếm của Lâm Chính.

Bà ta không thể bình tĩnh được, bất chấp tất cả!

Lâm Chính sắc mặt không chút thay đổi vươn tay ra, tóm lấy Minh Vũ ném sang một bên.

Minh Vũ làm sao khỏe bằng Lâm Chính được, lập tức bị ném sang một bên, ngã xuống đất vỡ đầu, máu chảy ra.

Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, lại xông tới, lo lắng nói: “Thần y Lâm, nếu như cậu muốn giết Ứng Phá Lãng, vậy thì hãy giết tôi trước đi!”

“Bà cho rằng tôi không dám giết bà sao?”, ánh mắt Lâm Chính hung hãn, sau đó giơ kiếm chém về phía Minh Vũ.

“Thần y Lâm, đừng mà! Cầu xin anh… Đừng kích động như vậy…”

Liễu Như Thi vội vàng ôm lấy anh, người dính sát vào lưng anh.

“Cô Liễu, chuyện này không liên quan đến cô, cô bỏ ra đi! Hôm nay Lâm Chính tôi làm gì, một mình tôi sẽ chịu hết trách nhiệm! Sẽ không liên lụy đến mọi người!”, Lâm Chính trầm giọng nói.

Liễu Như Thi đột nhiên nới lỏng cánh tay, nắm lấy kiếm gỗ của Lâm Chính, ấn vào vị trí tim mình, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp tràn đầy đau đớn và căng thẳng: “Thần y Lâm, anh có thể dạy cho Ứng Phá Lãng một bài học, thậm chí có thể đánh què hắn, nhưng xin anh cho dù thế nào cũng đừng giết hắn, nếu như anh cố chấp làm như vậy thì xin anh hãy giết Như Thi đi…”

“Cô…”

Mặt Lâm Chính tối sầm xuống.

Bao nhiêu người ở đây, anh chỉ có ấn tượng tốt với Liễu Như Thi.

Dù sao Liễu Như Thi cũng đã đứng ra ủng hộ anh trong thời khắc quan trọng, thậm chí là bảo vệ anh!

Nhưng không ngờ rằng lúc này Liễu Như Thi lại đứng về phía Ứng Phá Lãng.

“Thần y Lâm, tôi biết anh rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng không thể hiểu nổi hành động của Như Thi. Nhưng Như Thi thực sự cũng lực bất tòng tâm, nếu như anh động vào Ứng Phá Lãng, với thế lực của nhà họ Ứng, anh nhất định sẽ phải chết, vì vậy thần y Lâm, mong anh hãy tha cho Ứng Phá Lãng, coi như là Như Thi cầu xin anh. Như Thi biết mình không có tư cách khuyên anh, nhưng nếu như anh thực sự muốn giết người xả giận thì xin hãy xả giận lên người Như Thi đi… Như Thi cũng chỉ đành làm vậy thôi…”

Đôi mắt của Liễu Như Thi rủ xuống, với những giọt nước mắt lấp lánh trong đó.

Cả đời này cô ấy gần như chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay cô ấy tình nguyện cầu xin giúp một người cô ấy vô cùng ghét.

Chỉ là cô ấy không mong muốn người mà cô ấy luôn ngưỡng mộ lại kết thúc như vậy.

Lời này khiến cho Lâm Chính trầm mặc.

Nhìn cô gái xinh đẹp mặc Hán phục này, trong lòng Lâm Chính cũng cảm thấy rất khó chịu.

Anh cũng không phải kẻ ngốc, đến Liễu Như Thi cũng đứng ra rồi, đủ để thấy được hậu quả sau khi gi ết chết Ứng Phá Lãng nghiêm trọng đến mức nào.

Tuy nhiên anh không hề sợ hãi.

Đúng lúc này, bà lão Dược Vương ở phía kia cũng bước tới.

“Thần y Lâm, cậu là một người vừa có tấm lòng độ lượng cao hơn trời lại là người có tài năng phi thường, người như cậu chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cả thế hệ. Tôi nghĩ lời của Như Thi không thể thuyết phục được cậu, cậu vẫn sẽ làm theo ý mình, bởi vì từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ sợ hãi thế lực phía sau Ứng Phá Lãng, cho dù thế lực ấy có lớn mạnh thế nào…”
 
Chương 885


Chương 885

Dược Vương bước chân loạng choạng, giọng điệu nói chuyện có chút run rẩy.

Mọi người đồng loạt nhìn bà ấy.

Lúc này cũng chỉ có Dược Vương mới có thể khuyên được Lâm Chính thôi.

“Cả đời này của tôi chưa từng xem mạnh yếu, chưa từng quan tâm thắng bại, chỉ mong không thẹn với lòng, tên này, tôi giết được thì sẽ giết”, Lâm Chính bình thản nói.

“Tôi biết, thần y Lâm, cậu ra tay đi, chỉ hi vọng trước khi cậu ra tay, bà già này muốn cầu xin cậu một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Tôi hi vọng cậu có thể cưới Như Thi”, Dược Vương cười khổ nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính ngây ra.

Liễu Như Thi cũng ngẩn ra.

Tất cả mọi người đều mơ hồ trước những lời đột ngột này của Dược Vương.

“Tiền bối Dược Vương đùa gì vậy?”, Lâm Chính khẽ hỏi.

“Tôi không thích nói đùa”, Dược Vương lắc đầu nói: “Con bé Như Thi lương thiện tốt bụng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nhưng chỉ duy có cậu, con bé lại không thể kiềm chế được được bản thân, có lẽ cảm giác của nó đối với cậu vẫn chưa phải là tình yêu, tuy nhiên tôi nghĩ nó vẫn có cảm tình với cậu”.

“Bà nội…”, khuôn mặt Liễu Như Thi lập tức đỏ bừng lên.

Dược Vương thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Sau khi cậu g iết chết Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng sẽ tức giận với tất cả mọi người ở đây, chúng ta đều sẽ gặp họa. Như Thi bị bệnh nan y, từ lâu đã không sợ chết rồi, chẳng nhẽ lại quan tâm đ ến việc nhà họ Ứng báo thù sao? Nhưng con bé vẫn luôn quan tâm đ ến cậu, lo lắng cậu bị nhà họ Ứng ra tay độc ác! Bà già tôi đây cũng không sống được lâu nữa, người sắp chết, mong muốn được thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng. Thần y Lâm nếu như đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi tình nguyện thay cậu g iết chết Ứng Phá Lãng!”

Nói xong, Dược Vương hơi cúi đầu với Lâm Chính biểu thị quyết tâm.

Lâm Chính rơi vào trầm mặc.

Anh lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.

Cơ thể Ứng Phá Lãng run lên, vì đau nên khuôn mặt hắn hơi méo mó, nhưng nụ cười vẫn rất rõ ràng.

“Thần y Lâm… Anh cũng thấy rồi đấy…? Bây giờ… Anh cũng coi như là hiểu được thế lực phía sau tôi rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Bọn họ không cho phép anh giết tôi, bởi vì nếu anh giết tôi, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả anh đều phải chôn chung với tôi! Người anh giết không phải chỉ mỗi tôi mà là tất cả mọi người ở đây! Anh hiểu chứ?”, Ứng Phá Lãng cười nói.

Hắn biết là hắn thắng rồi.

Bản thân hắn không tự thắng được Lâm Chính!

Nhưng mọi thứ phía sau hắn đã hoàn toàn áp chế vị thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng này.

Lâm Chính không phản kháng lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng.

Đột nhiên anh bước lên trước, đẩy Minh Vũ ra, nhấc Ứng Phá Lãng đang nằm trên mặt đất lên.

Trong phút chốc, hơi thở của những người xung quanh như nghẹt lại.

Vô số người xông lên…

“Thần y Lâm, cậu… cậu tuyệt đối đừng làm liều!”

“Lời của tiền bối Dược Vương, lẽ nào cậu không nghe rõ sao?”
 
Chương 886


Chương 886

“Cậu thực sự định cá chết lưới rách sao?”

Vô số lời khuyên vang lên.

Ứng Phá Lãng nghiến răng, yếu ớt phản kháng: “Anh… thực sự muốn tất cả mọi người ở đây đều chết sao?”

“Tất cả mọi người chết?”

Lâm Chính không chút biểu cảm lắc đầu: “Anh thực sự cho rằng tôi quan tâm đ ến sự sống chết của những người ở đây sao?”

Ứng Phá Lãng khẽ ngây ra.

Soạt!

Kiếm gỗ đột nhiên chém tới.

Mặc dù là kiếm gỗ nhưng lại vô cùng sắc bén, rất đáng sợ.

Soạt!

Một cánh tay của Ứng Phá Lãng bị chặt đứt ngay tại chỗ, máu phun ra như cột.

“Á!”

Ứng Phá Lãng đau đớn và run rẩy điên cuồng như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi không ngừng tuôn rơi.

Những người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, có người không kìm được xông tới kéo Ứng Phá Lãng từ tay Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính đạp cho kẻ đó một cái không hề thương tiếc.

Người nặng gần 100 kg bay ra như bao cát, rơi xuống đất không chút động tĩnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không hề nhẹ tay, lập tức xông tới, đạp mạnh vào đầu người đó.

Bụp!

Một cảnh tượng khiến mọi người kinh tởm xuất hiện.

Đầu của người đó nổ tung ngay tại chỗ như một quả dưa hấu.

Thứ dính dính màu đỏ và trắng tràn vào đế giày của Lâm Chính.

Nhiều người sợ tới mức hét lên tại chỗ, có người còn che bụng nôn mửa, gan mật trào cả ra ngoài.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

“Quỷ… Hắn là ác quỷ!”

Mọi người run rẩy hét lên.

Lâm Chính không hề quan tâm.

Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, sắc bén nói: “Vì sao tôi phải quan tâm tới sự sống chết của các người?”

Tất cả mọi người đều nhìn anh.

Ánh mắt anh lạnh lùng, tiếp tục nói: “Trước đó tôi đánh nhau với Ứng Phá Lãng, Kiếm Vương can thiệp, tại sao mấy người không đứng ra? Tôi trúng ba nhát súng của Ứng Phá Lãng, vì sao các người không đứng ra? Nếu các người đã không vì tôi, vì sao tôi phải quan tâm đ ến các người? Các người cho rằng bây giờ cầu xin có tác dụng không?”

Mọi người không nói nên lời.

“Huống hồ, nhà họ Ứng hắn giết được các người, Lâm Chính tôi không giết được sao?”, Lâm Chính gào lên.
 
Chương 887


Chương 887

Lời nói tràn đầy sát ý.

Mọi người đều run rẩy dữ dội sau khi nghe lời này.

Đúng vậy, nhà họ Ứng có thể giết bọn họ, Lâm Chính vì sao không thể giết bọn họ chứ?

Người ta vừa mới san bằng Sùng Tôn Giáo rồi đấy…

Nhất thời mọi người đồng loạt lùi về sau, sợ hãi nhìn Lâm Chính, không ai dám lỗ m ãng.

Còn Ứng Phá Lãng cuối cùng đã sợ hãi.

Hắn không ngờ rằng Lâm Chính lại quyết tâm đ ến vậy, cũng không ngờ rằng người này lại tàn nhẫn như vậy.

Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng.

Đến thời khắc này, sống chết đã phụ thuộc vào Lâm Chính.

Kiếm Vương không nói gì, nằm trên mặt đất nhìn Lâm Chính.

Đám người Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo đều há hốc mồm miệng nhìn.

Đại sư Đông Liệt cũng đông cứng tại chỗ.

Minh Vũ, Dược Vương đều như vậy.

Liễu Như Thi căng thẳng bặm môi, không nói một lời, đôi mắt mùa thu ngân ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau khổ.

Cuối cùng Lâm Chính vẫn giơ kiếm gỗ lên.

“Đừng!”

Tất cả mọi người đều vô thức hét lên.

Nhưng… thanh kiếm gỗ không chém chết Ứng Phá Lãng mà chặt nốt cánh tay còn lại của hắn.

Phụt…

Máu tươi lại phun ra.

Ứng Phá Lãng vì mất quá nhiều máu đã sắp ngất đi.

Mọi người sững sờ.

Chỉ thấy Lâm Chính buông tay ra.

Ứng Phá Lãng yếu ớt ngã xuống đất, hai mắt hé mở, hô hấp khó khăn.

“Thần y Lâm…”, Liễu Như Thi mở miệng gọi một tiếng.

“Cô Liễu, nể mặt cô, hôm nay tôi sẽ không giết hắn”, Lâm Chính bình thản nói.

Liễu Như Thi khẽ ngây ra, cuối cùng vẻ vui mừng cũng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Thần y Lâm, anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách để nhà họ Ứng không động vào anh!”, Liễu Như Thi vội vàng nói.

Cô ấy mắc bệnh nan y, từ lâu đã không quan tâm đ ến chuyện sống chết, cô ấy chỉ vì không muốn Lâm Chính phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Ứng nên mới đứng ra cầu xin.

“Thần y Lâm, cậu đưa ra quyết định rất đúng đắn”, Kiếm Vương cũng thở phào một hơi.

Mọi người đều nở nụ cười.

Bọn họ biết rằng cuối cùng bọn họ không phải đắc tội nữa rồi.

“Mau, mau đưa cậu Ứng đi cứu chữa!”, Kiếm Vương hét lên.

“Được… được, mau đi…”, Văn Hải gấp gáp nói.
 
Chương 888


Chương 888

Người của Sùng Tông Giáo lập tức chạy tới.

“Ai cho các người cứu?”

Lâm Chính đột nhiên hét lên một tiếng.

Tất cả mọi người lại sửng sốt.

Lâm Chính quay đầu lại, nhìn chằm chằm Văn Hải, thản nhiên nói: “Văn Hải, nợ của chúng ta… hình như vẫn chưa tính nhỉ?”

Người của Sùng Tông Giáo lại run rẩy.

“Lâm Chính, cậu vẫn muốn giết người sao?”

Giọng của Kiếm Vương trở nên căng thẳng.

Người này rõ ràng là một kẻ mất trí mà…

“Yên tâm, giết đám người này đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả!”

Lâm Chính ném thanh kiếm gỗ trong tay, thản nhiên nói: “Mà tôi cũng biết, cho dù hôm nay tôi tha cho Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng cũng nhất định sẽ báo thù tôi”.

“Thần y Lâm anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm cho anh”, Liễu Như Thi vội nói.

“Cô Liễu, Lâm Chính tôi không phải kiểu người thích dựa dẫm vào phụ nữ. Tôi đã làm ra chuyện này thì không có dự định nhờ vả ai cả, tôi tha cho hắn cũng bởi vì tôi nợ cô, cô từng đứng ra chặn kiếm giúp tôi, cũng từng đứng ra bảo vệ tôi, vì vậy tôi mới nể mặt cô!”

Liễu Như Thi mím môi, cúi đầu xuống.

“Thần y Lâm, vậy anh có ý gì?”, có người run rẩy hỏi.

“Không có ý gì, tôi cũng không định giết người nữa. Hôm nay tôi tha cho các người, cũng để các người sau này biết rằng, rốt cuộc là thế lực nhà họ Ứng mạnh hay là Lâm Chính tôi mạnh! Cứ chờ mà xem, rất nhanh sẽ biết rõ thôi!”

Vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức xoay người đi ra cổng.

Tất cả kết thúc cùng với lời nói của Lâm Chính.

Nhưng những người có mặt thì mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Hừ, thần y Lâm này thật là huênh hoang, tôi thấy cậu ta hoàn toàn không biết thế lực đứng sau cậu chủ Ứng đáng sợ đến mức nào”.

“Nếu cậu ta biết thì sao có thể nói ra những lời như vậy? Làm ra những chuyện như vậy chứ?”.

“Cứ chờ xem, không đến ba ngày, chắc chắn nhà họ Ứng sẽ tìm tới. Đến lúc đó, cậu ta sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng tuổi trẻ của hôm nay”.

“Chỉ có điều cái giá này… sẽ rất đắt”.

Mọi người xì xào, ai cũng cảm thấy vô cùng bất mãn với lời nói của Lâm Chính.

Văn Hải nhìn mặt đất bừa bộn, siết chặt nắm tay.

“Tất cả là tại con khốn Lạc Thiên kia! Tất cả… là do Lạc Thiên hại”, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mau, mau báo với nhà họ Ứng, cậu chủ Ứng xảy ra chuyện rồi, nhanh lên…”, Kiếm Vương được đỡ dậy, gấp gáp kêu lên.

Liễu Như Thi chẳng nói câu nào, nhìn ra ngoài cửa, bỗng nhiên cất bước chạy về phía đó.

“Như Thi, cháu đi đâu vậy?”, Dược Vương vội vàng đuổi theo.

Cùng lúc đó, ở dưới núi có mấy chiếc xe đang men theo đường núi lên trên.

Khải Tố ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe đầu tiên, nhàm chán nhìn điện thoại, sắc mặt vô cùng âm trầm.
 
Chương 889


Chương 889

Vừa nãy bà ta nhận được mấy tin nhắn, đọc tin nhắn xong, bà ta cảm thấy vô cùng hoang đường.

“Thần y Lâm san bằng Sùng Tông Giáo chúng ta? Đúng là nực cười, tiệc cưới còn chưa bắt đầu, bọn họ đã say rồi sao?”, Khải Tố khinh bỉ nói.

“Có cậu chủ Ứng tọa trấn thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Hơn nữa nghe nói ngay cả tiền bối Kiếm Vương cũng đến tham gia đám cưới, thần y Lâm kia dù bản lĩnh thông thiên nhưng có thể đấu lại được Kiếm Vương sao?”.

“Phải đấy, tiền bối Kiếm Vương là ai chứ? Ông ấy là truyền thuyết đó! Truyền thuyết thực sự của Hoa Quốc! Thần y Lâm còn chưa đủ lông cánh mà dám huênh hoang trước mặt ông ấy sao?”.

Mấy đệ tử trên xe cười ầm lên.

Khải Tố cũng cười nhạt.

Nhưng xe càng tiến về phía trước, lông mày Khải Tố càng nhíu chặt.

“Có chuyện gì thế nhỉ?”, Khải Tố khàn giọng nói.

“Sao thế trưởng lão?”, các đệ tử nhao nhao nhìn bà ta.

Khải Tố nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày vui, mà không thấy đệ tử giữ cửa xếp hàng hai bên đón tiếp. Như vậy còn ra thể thống gì chứ?”.

“Ừ nhỉ, thật là kỳ lạ, chắc là tiệc rượu mới bắt đầu chưa được bao lâu nhỉ? Sao không thấy đệ tử giữ cửa nào thế? Vẫn chưa đến giờ mà!”.

“Chẳng lẽ… bọn họ uống hăng quá?”.

Các đệ tử cũng cảm thấy rất khó hiểu.

“Chưa đến giờ đã tự ý rời vị trí làm việc! Phải phạt! Phải phạt!”.

Khải Tố nổi giận, vỗ liên tục vào tay vịn ghế xe.

Nhưng đúng lúc này!

Két!

Xe ô tô bỗng phanh gấp.

Người trên xe nghiêng về phía trước, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vô cùng chói tai.

Chiếc xe trượt khoảng hai ba mét mới dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Lưu sư đệ, cậu lái xe kiểu gì thế?”, một đệ tử ngồi ở ghế lái phụ mắng mỏ.

Lưu sư đệ kia không nói gì, đưa tay chỉ về phía trước.

Mọi người lần lượt nhìn theo, mới thấy một người đang đi tới trên con đường phía trước.

“Là cậu ta?”, Khải Tố nhìn thấy người kia thì hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra.

“Hừ, trưởng lão, anh ta đến thật kìa!”.

“Tiệc cưới còn chưa kết thúc mà anh ta đã xuống núi. Ha ha, chắc không phải anh ta bị đuổi ra ngoài đấy chứ?”.

“Chắc chắn là vậy rồi, xem anh ta có giống người chết không?”.

“Ha ha ha…”

Đám người bên cạnh cười khinh bỉ.

Khải Tố không nói gì, sắc mặt lạnh nhạt, bước xuống xe.

“Đây chẳng phải là thần y Lâm nổi tiếng như cồn của chúng ta sao? Sao nào? Không ở trên đó uống rượu mà xuống núi rồi à? Rượu của Sùng Tông Giáo tôi không hợp khẩu vị của cậu sao?”, Khải Tố khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói.
 
Chương 890


Chương 890

“Khải Tố?”.

Lâm Chính đưa mắt nhìn bà ta, bình tĩnh đáp: “Bà đến muộn mất rồi, tôi đã giải quyết xong mọi chuyện”.

“Đã giải quyết xong mọi chuyện?”.

Khải Tố hơi sửng sốt, rõ ràng không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.

Nhưng đúng lúc này, một người ở phía sau chạy tới.

“Thần y Lâm, anh Lâm…”

Tiếng gọi trong trẻo vang lên.

Lâm Chính ngoái lại nhìn, là Liễu Như Thi.

“Cô Liễu, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Liễu Như Thi hơi th ở dốc, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lấm tấm mồ hôi.

Cô ấy nhẹ nhàng vỗ ngực, sau đó nói: “Anh Lâm, chuyện của nhà họ Ứng… anh không cần phải lo”.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến cô”, Lâm Chính lắc đầu.

“Không, có liên quan đến tôi”, Liễu Như Thi bỗng to tiếng hơn, vành mắt còn hơi đỏ.

Lâm Chính sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.

Liễu Như Thi mím môi, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, vừa rồi anh cũng nói rằng anh vì tôi mới không giết Ứng Phá Lãng. Chúng ta cũng không phải mới gặp nhau lần đầu, anh từng đánh bại Y Vương Hàn Thành, giũ áo bỏ đi, cũng từng đơn thương độc mã khiến cả Nam Phái phải cúi đầu. Thực ra tôi có thể đoán được một chút anh là người như thế nào. Hôm nay nếu không vì nể mặt tôi, thì anh chắc chắn sẽ giết Ứng Phá Lãng, thế nên chuyện này có liên quan đến tôi…”

Lâm Chính không nói gì.

Liễu Như Thi quả thực xinh đẹp giỏi giang, lần đầu tiên gặp cô ấy anh đã biết điều này.

“Thần y Lâm, những chuyện còn lại anh không cần phải quan tâm, tôi sẽ giải quyết, anh cứ tin tôi. Tôi chỉ mong anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi, được không?”, Liễu Như Thi nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt sáng rực, nói đầy khẩn thiết.

“Cô nói đi”.

Lâm Chính bình thản đáp.

“Mong anh… trong vòng ba ngày chữa khỏi bệnh khó nói của tôi”, Liễu Như Thi nghiêm túc nói.

Ánh mắt vô cùng kiên định.

“Hả?”, Lâm Chính có chút ngạc nhiên.

Còn Khải Tố ở bên cạnh đã ngây ra như phỗng…

“Chữa bệnh khó nói cho cô? Việc này không khó”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Phương thuốc tôi đưa cô lúc trước, cô có dùng đúng giờ không?”.

“Đương nhiên, phương thuốc của anh bà tôi cũng xem rồi, bà ấy cứ tán thưởng không thôi, nói rằng phương thuốc này chỉ có người trời mới viết ra được”, Liễu Như Thi gật đầu đáp.

Giọng nói của cô ấy vô cùng dịu dàng, cũng không biết là do sức khỏe yếu ớt hay là làm sao.

“Tôi cho cô một phương thuốc nữa, cô sử dụng đúng giờ, tuy không thể khỏi hẳn trong vòng ba ngày, nhưng ít nhất cũng đỡ bảy tám phần, không phải lo lắng về tính mạng nữa”, Lâm Chính lấy giấy bút ra, viết rất nhanh, rồi đưa cho Liễu Như Thi.

Liễu Như Thi vội vàng nhận bằng hai tay.

“Chắc là có mấy dược liệu hơi khó tìm, tôi thấy Minh Vũ cũng ở đây, nếu dùng danh nghĩa của Dược Vương để xin thuốc thì không vấn đề gì đâu”.

 
 
Chương 891


Chương 891

“Được, cảm ơn anh, thần y Lâm”, Liễu Như Thi nhìn phương thuốc kia, một giọt nước mẳ tràn khỏi khóe mi.

“Mau rời khỏi nơi thị phi này đi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Ừ”, Liễu Như Thi ngẩng đầu lên, mỉm cười.

Vừa cười vừa khóc.

Là giọt nước mắt vui mừng vì có thể chữa khỏi bệnh khó nói của bản thân sao?

Lâm Chính cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhưng không nhìn ra được.

Nhưng lúc này, Khải Tố ở bên cạnh đã không nhịn được nữa.

“Không giết Ứng Phá Lãng… Cậu chủ Ứng? Họ Lâm kia! Ý cậu là sao? Cậu động đến cậu chủ Ứng?”, Khải Tố khàn giọng hỏi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Tôi chém đứt hai cánh tay của anh ta”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Khải Tố như ngừng thở, sau đó gầm lên: “To gan! Cậu dám làm chuyện ngông cuồng như vậy sao? Cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không?”.

“Tôi biết, vậy thì sao nào?”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Cậu… Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi, đưa lên xem giáo chủ xử trí thế nào”, Khải Tố quát.

“Trưởng lão, bà tin lời anh ta sao?”, đám đệ tử hỏi.

“Hừ, không cần quan tâm cậu ta nói thật hay giả. Nếu là giả thì cũng không thể tha thứ cho cậu ta, nếu là thật thì cậu ta rời khỏi ngọn núi này được sao?”, Khải Tố hừ một tiếng.

Đám đệ tử nghe thấy thế, không chần chừ nữa, ào ào xông tới định bắt Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này thì Dược Vương xông tới.

“Như Thi!”.

Giọng nói vang lên, mọi người đều sửng sốt.

“Tiền bối Dược Vương?”, Khải Tố ngạc nhiên.

Dược Vương thở hổn hển chạy tới, vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy phương thuốc trong tay Liễu Như Thi, thì bỗng hiểu ra. Sắc mặt bà ấy tái đi, lời đến bên miệng lại nghẹn lại.

“Tiền bối Dược Vương, sao bà lại chạy xuống đây? Mau theo tôi lên núi dự tiệc thôi!”, ánh mắt Khải Tố tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nói rất khách khí.

“Dự tiệc?”.

Dược Vương nhìn Khải Tố với ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu đáp: “Cô tự lên núi mà xem đi, bữa tiệc này… tôi không ăn nữa đâu”.

“Hả?”.

Khải Tố sững sờ.

Bà ta đưa mắt nhìn Dược Vương, rồi lại nhìn Lâm Chính, tỏ vẻ khó hiểu.

“Dược Vương, bà nói vậy là có ý gì?”.

“Cô cứ tự lên núi sẽ biết”, Dược Vương lắc đầu.

Đúng lúc này, một đệ tử cầm theo điện thoại vội vàng chạy tới.

“Trưởng lão, mấy người Tam trưởng lão bảo chúng ta mau chóng trở về tông môn, xảy ra chuyện rồi!”, đệ tử kia trầm giọng nói.

“Xảy ra chuyện?”.

Khải Tố biến sắc, nhớ tới những lời nói kỳ lạ của Dược Vương, hình như bà ta nghĩ ra gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lo lắng, quay phắt lại, chui vào trong xe.
 
Chương 892


Chương 892

“Lái xe”, Khải Tố quát lớn.

“Trưởng lão, còn tên thần y Lâm này thì làm thế nào?”, đệ tử lái xe hỏi.

“Mặc kệ cậu ta! Lái xe đi!”, Khải Tố lại quát.

Lúc này trong lòng bà ta tràn ngập dự cảm không lành.

Đám đệ tử không dám do dự, lập tức đạp chân ga.

Mấy chiếc xe nhanh chóng phóng lên núi.

Còn Lâm Chính cũng chào Liễu Như Thi rồi xoay người xuống núi.

Liễu Như Thi đứng ngây tại chỗ, tay cầm phương thuốc, một lúc lâu sau vẫn bất động.

Dược Vương đứng ở bên cạnh, thở dài thườn thượt.

“Như Thi ơi là Như Thi… Cháu làm vậy liệu có đáng không?”.

“Anh ấy vì cháu mới không giết, những việc cháu làm vì anh ấy… cũng là điều nên làm…”, Liễu Như Thi cất phương thuốc cẩn thận, nhẹ giọng nói.

Trong giọng nói đầy sự mệt mỏi, cũng đầy thản nhiên.

“Nhưng cho dù cậu ta có giết, thì cũng khó thoát khỏi tai kiếp. Từ khoảnh khắc cậu ta ra tay với Ứng Phá Lãng thì đã bị nhà họ Ứng liệt vào danh sách đen rồi…”, Dược Vương lại lắc đầu.

“Bà…”

Liễu Như Thi quay phắt lại, nhìn Dược Vương với ánh mắt sáng rực.

“Cuộc đời này vội vã đến vội vã đi, như bóng câu qua cửa sổ, chẳng phải bà từng nói đừng để lại nuối tiếc sao?”.

“Thế nên bà mới thỉnh cầu thần y Lâm có thể cưới cháu, cháu mắt cao hơn đầu, chẳng vừa mắt ai, chỉ có thần y Lâm này là cháu để ý hơn cả…”

“Cháu không biết tình cảm của cháu dành cho thần y Lâm là gì, chắc không phải là yêu đâu, nhưng cháu biết, thực sự yêu một người là không nhất thiết phải ở bên người ấy, chỉ mong anh ấy bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc là đủ rồi. Bà, cháu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy, lẽ nào… bà muốn cháu để lại tiếc nuối sao?”.

“Đồ ngốc…”



Mấy chiếc xe phóng như bay trên đường.

Khải Tố hạ cửa sổ xe xuống, nóng ruột nhìn ra bên ngoài.

Những lời nói của Dược Vương khiến bà ta vô cùng bất an.

Trước đó toàn là các đệ tử gửi tin nhắn cho bà ta, bà ta còn tưởng là bọn họ uống say, nhưng Dược Vương thì không.

Hơn nữa… thần y Lâm còn đến thật!

Lẽ nào thần y Lâm quả thực đã san bằng Sùng Tông Giáo sao?

Sao có thể chứ?

Khải Tố cười tự giễu.

Đúng lúc này thì xe dừng lại.

“Trưởng lão, đến rồi!”, một đệ tử nói, rồi xuống xe mở cửa cho Khải Tố.

Khải Tố nhanh chân bước về phía cửa.

Mới nhìn lướt qua bà ta đã sững người…
 
Chương 893


Chương 893

Cảnh tượng thê thảm trong sơn môn khiến đám người Khải Tố vừa bước vào đã phải chấn động.

Bọn họ trợn to mắt, nhìn những người bị thương nằm la liệt, cùng với đám khách khứa đang hốt hoảng rời đi.

Đại sảnh tan hoang.

Mặt đất lồi lõm như bị chó gặm.

Ngoài ra còn có máu, thi thể… Tất cả mọi thứ đâu còn chút không khí vui mừng của một bữa tiệc.

“Sao lại thế này?”.

Khải Tố trợn trừng đôi mắt, thì thào tự nhủ.

“Trưởng lão Khải Tố, cuối cùng bà cũng đến rồi! Bây giờ chỉ còn bà có thể chủ trì đại cục thôi”, một đệ tử vội vàng chạy tới như nhìn thấy cứu tinh. ”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đây… đây là do ai làm? Giáo chủ đâu?”, Khải Tố gào lên.

Đệ tử kia tái mét mặt, ánh mắt đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy nói: “Đây… đây là do thần y Lâm làm, còn Giáo chủ… đã bị thần y Lâm… phế rồi”.

“Cái gì?”.

Khải Tố như bị sét đánh ngang tai.

Bà ta không ngờ thần y Lâm kia lại có bản lĩnh ghê gớm như vậy, tìm đến tận nơi, còn khiến Sùng Tông Giáo trời long đất lở.

“Chỉ vì một Lạc Thiên sao… Vì một Lạc Thiên sao?”.

Khải Tố hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch.

Đúng lúc này, Văn Hải thất thểu đi tới.

“Cậu Văn!”.

Khải Tố lập tức bước lên chào anh ta.

“Trưởng lão Khải Tố, bà… về rồi đấy à…”, Văn Hải khàn giọng nói.

“Cậu không sao chứ?”, Khải Tố vội hỏi.

“Tôi rất ổn, nhưng… bố tôi và cậu chủ Ứng không ổn tý nào…”

“Cậu chủ Ứng… bị Lâm Chính chém đứt hai cánh tay thật sao?”, sắc mặt Khải Tố vô cùng khó coi.

“Đã được băng bó xử lý rồi, nhưng không biết có giữ được cánh tay hay không. Nhà họ Ứng đã nhận được tin, đang trên đường đến đây. Trưởng lão Khải Tố, bà đi đón người nhà họ Ứng đi”, Văn Hải chần chừ một lát rồi nói.

Khải Tố nghe thấy thế, toàn thân không khỏi run rẩy.

Ánh mắt bà ta đanh lại, trầm giọng nói: “Cậu Văn, chắc cậu cũng biết rằng nhà họ Ứng đến thì Sùng Tông Giáo chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì. Ứng Phá Lãng bị thương nặng ở đây, thần y Lâm chắc chắn sẽ bị nhà họ Ứng trả thù, nhưng Sùng Tông Giáo chúng ta cũng sẽ không may mắn thoát nạn. Chắc chắn nhà họ Ứng sẽ trừng phạt chúng ta. Cậu bảo tôi đi là muốn tôi đối mặt với sự giận dữ của nhà họ Ứng sao?”.

“Nếu không thì sao? Lạc Thiên không phải do bà đưa tới sao? Nếu không phải vì cô ta… thì Sùng Tông Giáo chúng ta sẽ gặp chuyện như ngày hôm nay sao?”, Văn Hải bước tới, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn bà ta.

“Thế nên cậu bảo tôi đối mặt với người nhà họ Ứng?”, Khải Tố đẩy Văn Hải một cái, tức giận nói.

“Khải Tố, bà…”, Văn Hải tức điên lên.

“Nếu giáo chủ đã bị phế, các trưởng lão khác cũng bị thương, thì hiện giờ Sùng Tông Giáo sẽ do tôi quản lý. Văn Hải, việc đón tiếp nhà họ Ứng thì để cậu làm đi. Tốt xấu gì cậu cũng là con trai giáo chủ, nhà họ Ứng sẽ không làm gì cậu đâu”, Khải Tố lạnh lùng nói.
 
Chương 894


Chương 894

“Bà nói cái gì?”, Văn Hải run rẩy hỏi.

“Cậu phải làm vậy thôi, bởi vì cậu chủ Ứng do cậu mời tới, cậu là người chịu trách nhiệm đầu tiên”, Khải Tố tiến sát lại, lạnh lùng đáp.

Sắc mặt Văn Hải lập tức tái đi, đờ đẫn đứng đó, toàn thân run bần bật, không thốt nên lời.

Khải Tố hừ khẽ một tiếng, bình thản nói: “Cậu cũng đừng lo quá, đến lúc đó chúng tôi sẽ cố gắng xoa dịu người nhà họ Ứng. Dù sao người khiến cậu chủ Ứng bị như vậy cũng là thần y Lâm, hãy nhanh chóng chuyển dời lửa giận của họ, để người nhà họ Ứng tìm thần y Lâm tính sổ mới là cách hay!”.

“Bà định làm thế nào?”, Văn Hải nghi hoặc hỏi.

“Tôi sẽ lập tức phái người đến Giang Thành, theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Chính, sau đó tôi sẽ bảo người liên lạc với các bác sĩ đang chữa trị cho Ứng Phá Lãng. Nhà họ Ứng cũng không phải những người vô lý, nếu chúng ta xử lý ổn thỏa thì bọn họ sẽ không làm gì Sùng Tông Giáo chúng ta đâu”, Khải Tố bình thản nói.

Văn Hải thầm siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác, chỉ đành cắn răng: “Cũng chỉ đành như vậy…”

“Yên tâm đi, nhanh thôi, cùng lắm là ba ngày… Cùng lắm là ba ngày, tên họ Lâm kia sẽ phải trả giá”.



Lâm Chính xuống núi liền đến bệnh viện thăm Lạc Thiên.

Thương tích của Lạc Thiên đã tốt hơn chút, ít nhất đã tỉnh lại.

Đám người Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng vẫn đang ngồi ở cổng bệnh viện khám bệnh.

Biết tin thần y Lâm đ ến, người của khu vực xung quanh đều chạy đến đây khám bệnh. Lâm Chính phân phó, bọn họ đương nhiên sẽ làm theo, cộng thêm sự giúp đỡ hết mình của bệnh viện, cổng bệnh viện người đông như kiến. Cũng may lần này mang theo đủ người, nếu không đám người Tần Bách Tùng bận không ngóc được đầu.

Lâm Chính đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Lạc Thiên đang thần người ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ ngoảnh phắt lại nhìn.

“Anh đến đấy à…”, cô ấy nở nụ cười dịu dàng.

“Vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, tiếp theo nghỉ dưỡng một chút là được… Lâm Chính, lần này rất cảm ơn anh”, Lạc Thiên nhẹ giọng nói.

“Không cần khách sáo, tôi đã nói là sẽ đưa cô đi mà”, Lâm Chính cười đáp.

“Vậy… phía Sùng Tông Giáo anh định làm thế nào?”, Lạc Thiên dè dặt hỏi.

“Tôi đã giải quyết xong rồi”.

“Giải quyết xong rồi?”, Lạc Thiên trợn tròn mắt.

“Cô yên tâm đi, Sùng Tông Giáo sẽ không gây rắc rối cho cô nữa đâu”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy sao?”, Lạc Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.

Cô ấy ở bệnh viện suốt, nên không biết đến những thay đổi trời long đất lở đã xảy ra ở Sùng Tông Giáo.

“Để tôi bảo người làm thủ tục chuyển viện cho cô, đây không phải là Giang Thành, rất nhiều chuyện tôi không lo liệu được. Hơn nữa thiết bị y tế ở đây cũng không bằng Giang Thành, cô đến Giang Thành dưỡng bệnh sẽ khỏi nhanh hơn”.

Lạc Thiên nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên tia sáng, nhưng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

Lâm Chính lập tức bảo người đi sắp xếp. Xe cứu thương nhanh chóng đỗ ở cổng bệnh viện, Lâm Chính đi cùng Lạc Thiên trở về Giang Thành, Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch tiếp tục ở lại đây khám chữa bệnh.
 
Chương 895


Chương 895

“Trước tiên cô cứ ở Hào Tình Thế Kỷ đi, tạm thời đừng về nhà họ Lạc nữa, dạo này nhà họ Lạc không được yên ổn lắm”.

“Được”, Lạc Thiên gật đầu.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cung Hỉ Vân và Mã Hải, bảo bọn họ chú ý sát sao đến sân bay và lối ra vào đường cao tốc, theo dõi chặt chẽ việc ra vào của những người đến từ nơi khác.

Nhà họ Ứng có thể khiến cả Sùng Tông Giáo sợ hãi thì đủ để thấy thế lực của bọn họ ghê gớm đến mức nào.

Lâm Chính chưa từng nghe nói Yên Kinh có gia tộc nào họ “Ứng”, e rằng đây là thế lực lánh đời nào đó. Nếu đối phương đã muốn trả thù, thì anh đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng.

Thực ra trong lòng anh đã có cách đối phó.

Nhưng anh vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu, thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Lâm Chính lướt mắt nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức sửng sốt.

Là điện thoại của Trương Tinh Vũ?

Bây giờ Trương Tinh Vũ cực kỳ căm ghét Lâm Chính, sao bà ta lại gọi điện thoại cho anh chứ?

Lẽ nào phía Giang Thành lại có chuyện gì?

“Chuyện gì thế ạ?”, Lâm Chính cẩn thận hỏi.

“Cậu chết ở đâu thế hả? Mau về đi! Xảy ra chuyện rồi! Cậu mau lăn về đây cho tôi!”, bên kia điện thoại là tiếng gào đầy phẫn nộ của Trương Tinh Vũ.

Lâm Chính nhíu mày, tuy rất bất mãn với khẩu khí của Trương Tinh Vũ, nhưng chấp nhặt người như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Xảy ra chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Chuyện gì à? Người bên nhà cậu đến kìa! Bây giờ chạy đến chỗ chúng tôi gây rối! Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nhanh chóng giải quyết bọn họ thì đừng trách tôi báo cảnh sát!”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói, sau đó tắt điện thoại.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Người nhà họ Lâm đ ến?

Xem ra cuối cùng bọn họ vẫn không kiềm chế được, cũng không muốn chờ câu trả lời của anh, mà định đích thân đến gặp thần y Lâm…

“Sao thế?”, Lạc Thiên hỏi.

“Không có gì”, Lâm Chính mỉm cười.

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mấy tiếng sau, xe tới bệnh viện Nhân Dân. Sau khi làm thủ tục cho Lạc Thiên, Lâm Chính liền lái xe đến nhà trọ của nhà Tô Quảng.

Tô Nhu đã xuất viện.

Tuy vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô thực sự không chịu nổi mùi của bệnh viện. Hơn nữa, tính cách cô hiếu thắng, công ty đang bước vào giai đoạn phát triển nhanh thì cô lại gặp phải những chuyện này, làm chậm trễ một thời gian. Nếu nghỉ dưỡng ở nhà thì cô cũng có thể sát sao một số việc của công ty, thế nên làm thủ tục xuất viện sớm hơn.

Lâm Chính dừng xe ở ven đường, nhìn khu phố có chút cũ kĩ này, rồi bước vào.

Còn chưa đến cửa đã có thể nghe thấy những tiếng chửi mắng.

“Các cậu là ai vậy? Nếu còn ở lì nhà tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
 
Chương 896


Chương 896

“Lâm Chính! Lâm Chính về rồi, cậu mau cút cùng cậu ta đi, đừng ở nhà tôi nữa, nhà tôi không chịu được sự xui xẻo của các người!”.



Tiếng chửi mắng chói tai không dứt, là giọng của Trương Tinh Vũ.

Lâm Chính bước vào.

Nhìn thấy anh, Trương Tinh Vũ lập tức nhảy dựng lên.

“Thằng vô dụng này, cuối cùng cậu cũng về rồi! Mau đưa người nhà của cậu đi đi! Đừng làm bẩn nhà tôi!”, Trương Tinh Vũ lớn tiếng càm ràm.

Lâm Chính nhìn Trương Tinh Vũ, rồi lại nhìn người mặc vest đang ngồi trên sô pha, mặt không cảm xúc, đáy mắt lóe lên tia sáng.

“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.

Tô Nhu chống gậy bước ra.

“Ra ngoài làm chút việc”.

“Làm chút việc mà mấy ngày không thấy bóng dáng sao?”, Tô Nhu hơi nhíu mày, nhưng rõ ràng là cô không muốn nhiều lời với Lâm Chính, liền nhìn về người ở sô pha, nói: “Anh ta nói anh ta là người nhà họ Lâm, đến để tìm anh, anh tự giải quyết đi. Mẹ rất bất mãn với anh ta, nếu không nhờ em thì mẹ đã báo cảnh sát rồi, các anh nói chuyện đi”.

Nói xong, Tô Nhu liền kéo Trương Tinh Vũ vào phòng.

“Tiểu Nhu, con có ý gì vậy? Thằng họ Lâm kia là cái thá gì chứ? Bọn họ muốn nói chuyện thì sao không biến ra ngoài kia mà nói? Tại sao lại nói chuyện trong nhà chúng ta?”, Trương Tinh Vũ không nhịn được, lớn tiếng chửi bới.

Nhưng bà ta vừa dứt lời, người đàn ông mặc vest trên sô pha ngẩng phắt đầu lên, nhìn Trương Tinh Vũ chằm chằm, sâu trong đáy mắt người đó lóe lên một tia lạnh lẽo.

Tô Nhu vội vàng kéo Trương Tinh Vũ vào phòng.

Lâm Chính nhạy bén bắt được ánh mắt của người kia, lập tức lên tiếng: “Anh từ Yên Kinh đến sao?”.

“Phải, Lâm Chính, chúng ta từng nói chuyện điện thoại với nhau”.

Người kia liếc nhìn Lâm Chính, bình thản nói.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính ngồi xuống.

“Lâm Chính, cậu còn nhớ những lời tôi từng nói với cậu trước kia không?”, người kia nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cậu chỉ là một thằng vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, bị tất cả mọi người khinh thường, cậu có tư cách gì để chống đối tôi? Chống đối nhà họ Lâm chúng tôi?”.

“Chống đối? Anh vừa nói là tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, bây giờ tôi ở rể nhà họ Tô, có thể nói tôi là người nhà họ Tô, sao tôi phải làm việc cho nhà họ Lâm các anh chứ?”, Lâm Chính nhún vai.

“Lâm Chính, tôi đến đây không phải để nghe những lời một thằng vô dụng như cậu nói. Bây giờ tôi muốn cậu lập tức ly hôn với Tô Nhu, đồng thời dùng danh nghĩa của cô ta hẹn thần y Lâm gặp mặt ăn cơm. Tất cả những việc này do cậu sắp xếp, thời gian là tối nay. Đến lúc đó tôi cũng sẽ tham gia, đại diện cho nhà họ Lâm bàn chuyện với thần y Lâm. Cậu sẽ tạo cơ hội cho tôi, hiểu không?”, người kia lạnh lùng nói.

Giọng điệu không cho phép được nghi ngờ.

Dường như người kia không nghĩ rằng Lâm Chính sẽ từ chối.

Chỉ có điều suy nghĩ thì lúc nào cũng tốt đẹp.

“Không hiểu”, Lâm Chính vắt chéo chân, tự châm một điếu thuốc, bình thản nói.

“Hử?”, sắc mặt người kia trầm xuống.

“Mấy cuộc điện thoại trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không vì nhà họ Lâm mà dâng vợ tôi cho thần y Lâm. Nhà họ Lâm các người muốn móc nối với thần y Lâm thì tự đi mà làm, tìm tôi làm gì? Lẽ nào nhà họ Lâm tai to mặt lớn mà phải sợ một bác sĩ Đông y nhỏ bé ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính hừ một tiếng.
 
Chương 897


Chương 897

“Lâm Chính, cậu định rượu mừng không uống lại uống rượu phạt sao?”, người kia nhíu mày.

“Phải”, Lâm Chính chẳng thèm nhiều lời.

Người kia im lặng, sau đó hít sâu một hơi, lấy một bao thuốc trong túi ra.

Đó là hộp thuốc lá thơm có lớp vỏ màu nâu sẫm, còn là loại được đặt làm riêng.

Loại thuốc lá này chỉ có nhà họ Lâm mới có.

Khi hộp thuốc lá này được lấy ra, thì Lâm Chính đã đoán được vài phần.

Anh hơi đanh mặt lại, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá thơm này…

“Theo điều tra của chúng tôi, có khả năng thần y Lâm có chút liên hệ với người ở viện dưỡng lão Giang Thành, thế nên chúng tôi không thể dùng biện pháp mạnh với cậu ta. Tuy người kia vẫn chưa đủ gây uy hiếp cho nhà họ Lâm, nhưng chúng tôi trước giờ không thích gây thù chuốc oán một cách vô cớ. Chuyện gì có thể giải quyết trong hòa bình thì đương nhiên sẽ giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu chuyện đã đến nước không thể hòa giải, thì chúng tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn”.

“Về phần cậu… Lâm Chính, gia tộc rất thất vọng về cậu! Vốn tưởng rằng loại vô dụng như cậu còn có chút giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ xem ra chúng tôi đã nhầm, chúng tôi không nên đặt kỳ vọng lên một thằng con hoang như cậu…”

Dứt lời, người kia rút một điếu thuốc màu đen ra, đặt trên bàn trà.

Điếu thuốc này đại diện cho một tín hiệu.

Nếu Lâm Chính bước tới, châm điếu thuốc và hút nó, thì sẽ bị bại liệt trong vòng ba ngày. Trong điếu thuốc kia có chứa độc tố do nhà họ Lâm đặc biệt điều chế ra. Tuy bị liệt nhưng cũng có nghĩa là Lâm Chính đã thỏa hiệp, tự nguyện chấp nhận sự trừng phạt của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng sẽ tha cho anh.

Nhưng nếu Lâm Chính không hút, thì trong tương lai sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Lâm, đến lúc đó sẽ không đơn giản là bị bại liệt nữa…

“Cậu tự chọn đi”, người kia bình thản nói.

Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm điếu thuốc kia, không có ý kiến gì.

Một lát sau.

“Tôi hiểu rồi”.

Dường như người kia không muốn cho Lâm Chính quá nhiều cơ hội lựa chọn, cầm điếu thuốc kia lên, cất vào trong bao thuốc.

“Tạm biệt”.

Người kia đầu không ngoảnh lại, đi thẳng ra cửa.

“Khoan đã”, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Bây giờ hối hận thì đã vô ích rồi”.

“Không phải hối hận, tôi chỉ muốn nói với anh một câu”.

“Câu gì?”, người kia quay sang, bình thản hỏi.

Lâm Chính nhả một ngụm khói, khàn giọng nói: “Lúc nào đại hội, tôi sẽ đến nhà họ Lâm”.

Dứt lời người này bỗng sững sờ.

“Cậu nghiêm túc sao?”, người này hỏi.

“Đúng vậy”, Lâm Chính dập điếu thuốc.

 
 
Chương 898


Chương 898

“Xem ra cậu không chỉ bất tài mà đầu óc còn có vấn đề nữa, chẳng trách ông cụ thà để cậu ở nhánh phụ, bắt cưới vợ đuổi ra ngoài. Với IQ của cậu đúng là không thể nào so sánh với các cậu ấm, cô chiêu khác được”, người này lắc đầu bật cười.

Lâm Chính không nói gì. Anh biết những cậu ấm, cô chiêu mà người này nói đến là ai.

“Con ngoài giá thú thì vẫn chỉ là con ngoài giá thú mà thôi. Gen kém quá mà, tư duy IQ cũng thấp lè tè. Thôi bỏ đi. Nếu như cậu thật sự muốn tới thì tôi đợi cậu. Nhưng hi vọng cậu có thể bước vào cánh cửa đó. Cậu không phải người nhà họ Lâm, dù có làm sao thì cũng chẳng ai thèm bận tâm”.

Người này lắc đầu, đi ra khỏi phòng. Lâm Chính ngồi xuống ghế, nhìn mẩu đầu lọc rơi dưới đất và chìm vào im lặng. Có lẽ nghe thấy tiếng đóng cửa nên Tô Nhu và Trương Tinh Vũ từ trong phòng bước ra.

“Sao cậu không đi với người đó luôn đi? Cậu còn ở đây làm gì?”, Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng.

“Được rồi mà mẹ, bớt nói vài câu”, Tô Nhu dường như nhìn ra tâm trạng của Lâm Chính không tốt nên khuyên can.

“Mẹ mặc kệ, Tô Nhu, nói tóm lại là con mau ly hôn với nó, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Mẹ, mẹ đi mua thức ăn đi. Trong tủ lạnh hết rồi. Tối nay còn chưa biết ăn gì nữa”, Tô Nhu mỉm cười, sau đó lấy cơ đuổi Trương Tinh Vũ đi.

Trương Tinh Vũ làu bàu rời đi. Lúc này Tô nhu mới nhìn Lâm Chính. Căn phòng im lặng quá.

Tô Nhu mím môi hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Một người quen, không thân lắm”.

“Không phải người nhà anh sao?”, Tô Nhu lại hỏi.

Lâm Chính im lặng.

“Lâm Chính, có nhiều khi em cảm thấy anh thật kỳ lạ”, Tô Nhu bỗng lên tiếng.

Lâm Chính nhìn cô. Tô Nhu chỉ thản nhiên nói tiếp: “Chắc người đó là người thân của anh phải không? Em không biết giữa anh và gia đình có chuyện gì nhưng em nghĩ dù là gì thì họ cũng đều cân nhắc tới anh cả”.

“Em đang làm công tác tư tưởng cho anh đấy à?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Em không có ý đó, cũng không có hứng thú. Em nghe nói Lạc Thiên xảy ra chuyện phải không”.

“Không sao nữa rồi”.

“Không sao thì tốt rồi…Có điều y quán của cô ấy hai ba bữa lại đóng cửa, chắc là thu nhập cũng không ổn. Chắc anh cũng không làm ở đó nữa rồi phải không?”

“Đúng vậy…sao thế?”

“Nếu không có việc gì làm thì anh tới công ty của em đi”, Tô Nhu thản nhiên nói.

“Tới chỗ em làm việc sao?”, Lâm Chính giật mình.

“Thái độ của mẹ đối với anh càng lúc càng tệ. Giờ bà ấy chỉ hi vọng em có thể nhanh ly hôn với anh, sau đó gả em cho thần y Lâm”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

“Vậy em có muốn không? Thần y Lâm không những đẹp trai mà còn nhiều tiền, là người yêu trong mộng của không ít người đấy. Nếu em gả cho anh ta, ít nhất thì sẽ không phải chịu khổ như ở cùng anh”, Lâm Chính cười nói.

“Anh coi em là người gì vậy?”, Tô Nhu tức giận bước tới, đưa tay lên định đánh Lâm Chính.

Thế nhưng cô bỗng khựng tay lại. Đôi mắt cô rưng rưng, nhìn Lâm Chính chăm chăm. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cuối cùng cô vẫn hạ tay xuống.

“Lâm Chính mặc dù chúng ta đã kết hôn ba năm rồi nhưng anh chẳng hiểu em gì cả”.

 
 
Chương 899


Chương 899

“Đúng vậy, đúng là điều kiện của thần y Lâm rất hoàn hảo, nhưng em nói anh biết, Tô Nhu em không phải là người phụ nữ tham vinh hoa phú quý. Mặc dù em không thích anh nhiều lắm và cuộc hôn nhân của chúng ta cũng do người lớn sắp đặt nhưng em luôn coi trọng. Dù em có ly hôn thì cũng sẽ làm theo những gì em và ông đã thỏa thuận, một năm nữa mới làm vậy chứ không phải bây giờ”.

Tâm trạng của Tô Nhu có phần kích động. Cô nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt trách móc. Cô hi vọng biết bao nhiêu rằng người đàn ông này có thể hiểu mình, hiểu được nỗi khổ và áp lực của cô.

Nhưng…không hề. Anh chẳng biết gì hết. Cứ như anh chẳng bận tâm gì cả. Lâm Chính chỉ im lặng.

Tô Nhu khẽ lau nước mắt. Cô quay mặt đi, nói khẽ: “Lần này coi như là do em kích động. Có thể giúp em một chuyện được không?”

“Em nói đi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Mẹ cảm thấy bất mãn với anh, em hi vọng anh có thể giả vờ làm việc ở công ty. Tới khi đó KPI của công ty em sẽ tính cho anh, để bố mẹ cảm thấy anh là người có năng lực, ít nhất là họ sẽ thấy đỡ thất vọng. Như vậy thì họ sẽ không ép em và anh ly hôn nữa”.

“Vậy à…”

“Cho em một năm”, Tô Nhu lên tiếng: “Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn”

“Đây là đang cho anh cơ hội đấy à?”

“Không…đây là cái giá mà em phải trả cho một cuộc hôn nhân thất bại”, Tô Nhu thấp giọng, bước ra ngoài . Thế nhưng đi được vài bước cô lại dừng lại.

“Anh và Lạc Thiên cô nam quả nữ, anh đừng ở chỗ cô ấy nữa. Phòng bên cạnh đã thu dọn cho anh rồi, anh ở đó đi”, nói xong, cô đóng cửa phòng lại.

Lâm Chính khẽ dao động ánh mắt. Anh hít một hơi thật sâu, không nghĩ thêm nữa và đi về phòng.

Thế nhưng một lúc sau cửa phòng lại mở ra, Tô Quảng bước vào và hét lên.

“Tôi Nhu, con mau ra đây”

“Bố, sao thế?”, Tô Nhu bước ra, nhìn ông ta bằng vẻ nghi ngờ.

“Giúp bố một việc” Tô Quảng cuống cuồng.

“Việc gì ạ?”, Tô Nhu hỏi.

“Ăn cơm với người của tập đoàn Dương Hoa, tối nay”, Tô Quảng nói.

“Người của tập đoàn Dương Hoa. Thần y Lâm sao?”, Tô Nhu chau mày.

Tô Quảng đúng kiểu muốn buộc Tô Nhu dính lấy thần y Lâm cho rồi, vì vậy cô mới hỏi như vậy.

“Không phải, không phải”, Tô Quảng mỉm cười, đưa danh thiếp tới.

“Là giám đốc Chu của tập đoàn Dương Hoa. Giám đốc Chu đã đặt bàn ở khách sạn Nam Thanh. Tối nay con trang điểm một chút, đi một chuyến, ăn bữa cơm thôi, không có gì cả”.

“Cái gì?”

Tô Nhu nghe thấy thì giật mình: “Bố, bố làm gì vậy? Con gái bố bước đi còn phải dùng gậy mà bố còn bắt con đi tiếp khách sao?”

“Con gái, chuyện này thật sự rất quan trọng…Giám đốc Chu đang có một hạng mục rất quan trọng, đơn vị của bố lại đang muốn có được hạng mục này. Sếp đã nói rồi. Ai có thể lấy được hạng mục này thì chức quản lý sẽ thuộc về người đó. Con gái, bố làm nô cả đời rồi, lẽ nào tới lúc quan trọng thế này con lại không giúp bố sao?”, Tô Quảng lên tiếng.

Tô Nhu vốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của bố thì cô lại do dự, sau đó bặm môi nói: “Chỉ đơn giản là ăn bữa cơm thôi phải không?”
 
Chương 900


Chương 900

“Đúng vậy…”

“Nhưng một mình con không tiện lắm, con có thể bảo mẹ hoặc bố đi cùng không?”

“Giám đốc Chu bảo bố mẹ làm việc khác, bố mẹ không tiện đi…”

“Vậy thì phải làm sao?”, Tô Nhu chau mày.

“Anh đi cùng em”.

Lúc này, cánh cửa mở ra, Lâm Chính bước ra.

Một chiếc xe màu đỏ đỗ trước khách sạn Nam Thanh. Lâm Chính bước xuống xe, lấy gậy của Tô Nhu từ trong cốp ra.Tô Nhu khó khăn chống gậy bước đi.

Những người đi ngang qua đường đều ngoái lại nhìn cô gái xinh đẹp bước đi tập tễnh. Họ cảm thấy thương cô gái.

“Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị tàn tật”.

“Không phải là bị chồng cô ấy đánh đấy chứ?”

“Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà”.

Mọi người xì xầm. Tô Nhu cúi đầu, coi như không nghe thấy. Lâm Chính vừa dìu cô vừa chau mày.

Giám đốc hạng mục của tập đoàn Dương Hoa sao? Đang yên đang lành sao lại mời Tô Nhu ăn cơm?

Giờ cả Giang Thành đều biết thần y Lâm để ý Tô Nhu, vậy mà hắn lại mời Tô Nhu dùng bữa thì chẳng khác gì coi trời bằng vung?

Lâm Chính vốn định gọi điện hỏi Mã Hải nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi. Dù sao thì anh cũng chưa gặp giám đốc Chu đó, cũng không biết ý của hắn là gì.

Lâm Chính nghĩ vẫn còn một khả năng. Có thể ở đây có sự sắp đặt của người nhà họ Lâm. Bởi vì theo quy tắc của nhà họ Lâm thì hành động kẻ đó lấy thuốc lại đã ngầm ra hiệu rằng việc trừng phạt Lâm Chính chính thức bắt đầu.

Nhà họ Lâm mà báo thù thì không có chuyện chỉ đánh một trận là xong, mà chắc chắn sẽ luôn đi theo mô típ. Đó là khiến đối phương thân bại danh liệt, bị vùi dập triệt để. Cả về thể xác và tinh thần.

Anh bắt đầu nâng cao cảnh giác. Tô Nhu và Lâm Chính bước vào khách sạn, lập tức khiến nhiều người chú ý.

“Cô Tô Nhu, mời bên này, giám đốc Chu đang ở trong phòng VIP đợi cô”.

“Được”.

Tô Nhu gật đầu, chống gậy đi vào. Phòng của khách sạn Nam Thanh được chia là ba cấp, đó là phòng Public, phòng Silve và phòng Gold.

Trong đó phòng Gold chỉ có duy nhất một phòng và không phải ai cũng đặt được. Nghe nói nếu không phải là hào môn thì không thể nào, mà có muốn đặt cũng phải đặt trước một tháng.

Vậy sao giám đốc Chu lại có khả năng đó chứ? Hắn chỉ là một giám đốc hạng mục thôi mà. Lâm Chính đanh mắt, dường như đoán ra được điều gì đó.

Cạch.

Người phục vụ đứng bên cạnh mở cửa. Ánh sáng chói mắt lập tức hắt ra. Đó là ánh sáng phát ra từ vàng.

Tô Nhu há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng bên trong. Cả căn phòng được thiết kế vô cùng sang trọng và tinh tế mang phong cách Trung Đông.

Bất kể là bàn ghế hay dụng cụ gì trong phòng thì đều được làm bằng vàng. Từ thảm trải đến đèn trang chí đều là những sản phẩm thủ công được đặt từ nước ngoài về. Tất cả các góc cạnh đều toát lên vẻ giàu có.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhu nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đứng như trời trồng. Lúc này một người đàn ông mập mạp, đeo kính, đầu hói đứng dậy, mỉm cười.

“Ấy, đây là cô Tô Nhu phải không? Nào nào, cô Tô cô đi lại khó khăn, mời ngồi!’

“Chào giám đốc Chu!”
 
Chương 901


Chương 901

Tô Nhu khẽ gật đầu, mỉm cười ngồi xuống. Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra bên cạnh giám đốc Chu còn có vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.

Lúc này bọn họ đang nhìn Tô Nhu và bất chợt nở nụ cười kỳ quái. Tô Nhu tim đập thình thịch, cảm giác có gì đó không ổn nên vô thức ngồi xích lại gần Lâm Chính.

“Ấy! Cô Tô Nhu, đây là ai vậy?”, giảm đốc Chu lúc này mới để ý tới Lâm Chính bèn lên tiếng hỏi.

“Đây là chồng của tôi, Lâm Chính”, Tô Nhu cười ái ngại.

“Ồ, chính là Lâm Chính ăn bám bố mẹ vợ đấy hả?”, giám đốc Chu liếc nhìn Lâm Chính và mỉm cười.

“Ha ha…”, đám người phía sau cũng bật cười ha ha.

“Giám đốc Chu, đề nghị anh chú ý ăn nói”, Tô Nhu tức giận.

“Ha ha, tôi nói đùa thôi mà. Cô Tô, cô đừng giận, tôi không có ý gì khác”, giảm đốc Chu vội vàng xua tay.

Tô Nhu chau mày nhưng không nói gì.

“Hôm nay mời cô Tô tới ăn cơm cũng không có mục đích gì, chủ yếu là muốn kết bạn với cô. Thế nhưng tôi lại không thích những người ăn bám, mà tôi cũng không hề mời vị này tới…Cô Tô, cô có thể mời anh ta rời đi được không, ra ngoài đợi chẳng hạn”, giám đốc Chu mỉm cười.

“Sao có thể như vậy được…”, Tô Nhu lộ vẻ khó coi.

“Vậy à? Vậy thì chuyện hạng mục ấy mà chắc là có chút rắc rối rồi” giám đốc Chu tỏ vẻ khó xử.

“Chuyện này…”, Tô Nhu chần chừ.

“Cô Tô không cần lo lắng, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm với cô thôi. Không có ý gì khác, cùng lắm 20 phút là xong, sẽ không làm mất thì giờ của cô đâu”, giám đốc Chu mỉm cười.

“Vậy…thì được…”, Tô Nhu suy nghĩ rồi nói với Lâm Chính: “Anh ra ngoài đợi đi”.

“Không được”, Lâm Chính từ chối thẳng thừng.

“Hả?”, Tô Nhu sững sờ. Cô không ngờ Lâm Chính lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Lâm Chính…”

“Em đi lại không tiện, anh phải ở lại trông chừng. Vì vậy anh không ra ngoài. Mọi người cần bàn gì cứ bàn, tôi có thể không ăn”, Lâm Chính nói.

“Nhìn thấy người này là tôi đã buồn nôn rồi, sao có thể ăn nổi chứ?”, giám đốc Chu mỉm cười.

“Đó là việc của anh”.

“Nhưng tao muốn mày cút. Tên họ Lâm kia, đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”, giám đốc Chu phất tay. Dứt lời, mấy người đàn ông cao to phía sau vây lây Lâm Chính.

“Giám đốc Chu, anh định làm gì?”, Tô Nhu căng thẳng kêu lên.

“Cô Tô, tốt nhất là cô khuyên người chồng bạc nhược này của mình đi đi. Hoặc là tự cút ra ngoài, hoặc là để tôi kêu người ném ra. Các người chọn đi”, giám đốc Chu mỉm cười.

Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Cô cúi đầu suy nghĩ, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, hay là…anh ra ngoài đợi em chút…”

“Không được”, Lâm Chính lại lắc đầu.

“Anh không thể hiểu cho em một chút sao, nghĩ tới bố mẹ một chút không được hả? Nếu như đắc tội với giám đốc Chu thì tiền đồ của bố sẽ không còn gì nữa”, Tô Nhu quay qua trừng mắt với Lâm Chính.

Nếu không vì bố thì cô cũng chẳng tới đây. Nhưng Lâm Chính biết nếu như anh ra ngoài thì có khi Tô Nhu sẽ gặp chuyện nên dù thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý.

“Tô Nhu hoặc là em về với anh hoặc là anh sẽ ở lại, em không thể một mình ở đây được”, Lâm Chính nói.

“Cút”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom