Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 482


Chương 482

Dù sao một tên quái vật có thể nhấc bổng cả chiếc Ferrari bằng một tay thì sao hắn có thể đối phó được chứ?

Nhưng hắn không vì vậy mà sợ hãi.

Bởi vì lát nữa sẽ có người đến đọ sức với người này!

Quái vật như mày dù khỏe đến đâu, cũng có thể so với súng được sao?

Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này, tiếng động cơ ồn ào vang lên.

Sau đó, trên con đường ven sông vắng vẻ xuất hiện rất nhiều xe đua hạng sang.

Porche, Maserati, McLaren, Lamborghini, dường như cả màn đêm của Giang Thành chìm trong tiếng động cơ ầm ầm của những chiếc siêu xe này.

Mấy chiếc xe này bao vây Lâm Chính và tên tóc xanh lại, rất nhiều thanh niên ăn mặc thời thượng, vênh váo hung hăng bước xuống xe.

Một người trong số đó khiến Lâm Chính có chút bất ngờ.

Chính là Phó Vũ và cô gái tóc ngắn kia.

Có vẻ bọn họ đã thành một đôi?

“Chà, đúng là oan gia ngõ hẹp! Đây chẳng phải chính là bác sĩ chân đất giả danh lừa bịp kia sao?”.

Phó Vũ huýt sáo, nheo mắt nhìn Lâm Chính.

“Ha ha, anh Vũ, trong bữa tiệc sinh nhật lần trước tên này khiến chúng ta mất hứng, chúng ta còn chưa tính sổ với anh ta, không ngờ lần này lại gặp nhau”, Bàn Tử ở bên cạnh cười lớn, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy đùa cợt và hiểm độc.

“Tiểu Vũ, cậu… cậu biết thằng chó này?”, tên tóc xanh được đỡ dậy, lúng búng nói không rõ.

“Biết, tóc xanh, cậu sao vậy? Bị ai đánh thế?”, Phó Vũ kinh ngạc hỏi.

“Còn có thể là ai chứ? Chẳng phải là tên khốn kiếp này sao?”, tên tóc xanh chỉ vào Lâm Chính nói.

“Anh ta? Hừ, được lắm, tên này cũng từng đắc tội với tôi. Hôm nay chúng ta phải tính món nợ này với anh ta rồi”, Phó Vũ nheo mắt cười nói.

“Tóc xanh, anh được đấy, chẳng phải trước đó đi Ferrari sao? Sao lại chuyển sang 981 rồi?”, đúng lúc này, cô gái tóc ngắn bên cạnh không khỏi kinh ngạc kêu lên.

Vẻ ngoài của chiếc 981 quả thực ngầu hơn chiếc Ferrari của tên tóc xanh kia nhiều.

“Đó không phải là xe của tôi, mà là của hắn…”, tên tóc xanh nói.

“Cái gì? Xe của hắn?”, Phó Vũ ngạc nhiên.

Cô gái tóc ngắn cũng sửng sốt.

“Không nhận ra hắn cũng là đại gia đấy!”, Bàn Tử vô cùng ngạc nhiên nói.

“Đại gia? Tôi chưa từng nghe nói giới thượng lưu Giang Thành có một kẻ như thế này, không chừng là hắn đi thuê cũng nên”, Phó Vũ hừ một tiếng.

“Tôi nghĩ là lòe thôi”, cô gái tóc ngắn nói đầy chua ngoa.

Nếu biết Lâm Chính có chiếc xe này, thì trước đó sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Dù mặt dày cũng phải câu được anh chàng giàu có này, dù sao Lâm Chính cũng đẹp trai hơn Phó Vũ nhiều.

“Ai quan tâm anh ta là ai chứ! Anh ta đắc tội với tôi thì hôm nay đừng hòng tôi bỏ qua! Mấy anh em, đánh gãy chân anh ta cho tôi!”, tên tóc xanh gào lên.

“Được!”.
 
Chương 483


Chương 483

Phó Vũ cũng gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, sau đó dẫn người bao vây Lâm Chính lại.

Nơi này không có Từ Sương Huyền, hắn cũng không phải kiêng dè nhiều như vậy nữa.

Lâm Chính chẳng thèm nhìn bọn họ, vừa ngắm sông vừa hút thuốc, dường như những người đang bước tới đằng sau chỉ là không khí.

Điều này quả thực đã k1ch thích đám cậu ấm, ai nấy reo hò muốn đánh cho Lâm Chính tàn phế.

Nhưng đúng lúc này…

Vèo!

Lại có mấy chiếc xe con màu đen phóng tới.

Sau đó ông hai Liễu sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lao xuống, chạy về phía Lâm Chính.

“Chú hai?”, tên tóc xanh sửng sốt.

Đám người Phó Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.

Ông hai Liễu phớt lờ bọn họ, chạy tới trước mặt Lâm Chính, vội vàng cúi người khom lưng, dáng vẻ vô cùng cung kính.

“Cậu… cậu Lâm…”

Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến đám Phó Vũ và tên tóc xanh há hốc miệng.

Sắc mặt bọn họ đầy kinh hãi, ai nấy dụi mắt, ngoáy tai, tưởng mình gặp ảo giác.

“Chú hai, chú… chú đang làm gì vậy? Sao chú lại cúi đầu trước thằng khốn này?”, tên tóc xanh ôm khuôn mặt sưng vù, run rẩy hỏi.

Câu này suýt nữa dọa chết ông hai Liễu.

Ông ta không phải là đồ ngốc, nhìn thấy đám người Phó Vũ dàn trận, lại nhìn thấy vết thương trên mặt cháu mình, cộng thêm Lâm Chính đang yên đang lành gọi ông ta đến đây. Xâu chuỗi mọi việc lại thì ông ta đã hiểu được bảy tám phần.

Lẽ nào…

Chết rồi!

Lần này nhà họ Liễu chết cả lũ với nhau rồi…

Thằng ngu này… đắc tội với cậu Lâm?

Ông hai Liễu túa mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ muốn băm vằm tên tóc xanh.

Vốn dĩ ông ta và Chủ tịch Lâm đã có mâu thuẫn, lại thêm thời gian này thế giới ngầm của Giang Thành có cuộc thanh tẩy lớn, đang trong giai đoạn đặc biệt. Ngày nào ông ta cũng như đi trên băng mỏng, vô cùng thận trọng, chờ quy phục Chủ tịch Lâm, để giữ được chút thế lực nhà họ Liễu, như vậy ít nhất sau này nhà họ Liễu vẫn có thể tiếp tục kiếm sống ở Giang Thành.

Nhưng không ngờ… thằng cháu vô tích sự này lại gây chuyện, chọc vào Chủ tịch Lâm?

Ông hai Liễu nổi giận đùng đùng, xông tới, đạp mạnh vào đầu gối tên tóc xanh.

“Ui da!”.

Tên tóc xanh kêu lên đau đớn, quỳ khuỵu xuống đất, ông hai Liễu không chút khách sáo, lại giơ tay lên tát hắn như điên.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Tiếng tát vang lên dày đặc như tiếng mưa.

Chưa đầy mười giây, mặt tên tóc xanh đã sưng vù lên.
 
Chương 484


Chương 484

“Ơ…”

“Ông hai, ông làm gì vậy?”.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Chú hai, cháu là cháu của chú, chú… sao chú lại vô duyên vô cớ đánh cháu chứ?”, tên tóc xanh ấm ức nói.

“Tao hỏi mày, có phải mày đắc tội với Chủ tịch Lâm không?”, ông hai Liễu tức giận hỏi.

“Chủ… Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm cái gì chứ?”, tên tóc xanh ngớ ra.

Phó Vũ, cô gái tóc ngắn và đám Bàn Tử ở bên kia thì giật thót trong lòng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.

Chủ tịch Lâm? Lẽ nào là chỉ người này?

Không ai giải đáp câu hỏi của bọn họ.

Về phần ông hai Liễu, lúc này ông ta cũng không muốn phân rõ trắng đen thị phi gì nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên bắt đầu đánh tên tóc xanh.

Nếu đánh nhầm thì coi như tên tóc xanh xui xẻo, bị đánh oan một trận, nhà họ Liễu không bị tổn thất gì.

Nếu đánh đúng… nói không chừng có thể cứu vớt được nhà họ Liễu!

Ông hai Liễu nghĩ đến đây lại càng đánh hăng hơn.

Tên tóc xanh kêu lên thảm thiết, những người ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, nổi cả da gà.

Tuy dáng vẻ của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da. Ông hai Liễu cũng là người của vùng xám, biết chút quyền cước, biết đánh vào đâu sẽ không để lại di chứng. Ông ta làm vậy chỉ là ra vẻ trước mặt Lâm Chính mà thôi.

Chỉ có điều…

Tên tóc xanh bị đánh thê thảm như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Lâm Chính không nhìn lấy một cái, lại càng không ngăn cản, thái độ không liên quan gì đến mình.

Ông hai Liễu lén nhìn anh, trong lòng thầm kêu khổ.

Lâm Chính không lên tiếng, ông ta cũng không dám dừng tay.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù những chỗ ông ta đánh không phải là vị trí chí mạng, thì cũng có thể đánh chết người.

Nắm đấm đánh vào thịt, thịt còn có thể bình an vô sự sao?

Đến nước này, ông hai Liễu chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho đám Phó Vũ.

Phó Vũ có chút tức giận, thầm hừ một tiếng, không thèm lên tiếng ngăn cản.

Đám Bàn Tử thì hiểu ý, lập tức xông tới kêu lên: “Chú hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!”.

“Phải đấy chú hai, đánh thế là đủ rồi, tóc xanh biết sai rồi”.

“Chú hai, tóc xanh cũng không cố ý, chú tha cho cậu ấy lần này đi”.

Mấy người bước tới khuyên can.

Ông hai Liễu lại đá cho tên tóc xanh mấy cái nữa mang tính tượng trưng, tuy mấy cú đá này nhìn thì rất mạnh, nhưng lực đá vào người hắn lại rất nhẹ. Tên tóc xanh hiểu ý của chú mình, cũng giả vờ kêu lên oai oái.

“Ranh con, sau này còn để tao phát hiện mày tác oai tác quái, gây chuyện khắp nơi, xem tao có đánh gãy hai chân mày không!”.
 
Chương 485


Chương 485

Ông hai Liễu tức giận nói, sau đó xoay người, cúi người nói với Lâm Chính đang dựa vào lan can hút thuốc: “Cậu Lâm, thực sự rất xin lỗi, cháu tôi mạo phạm đến cậu, tại đây tôi gửi lời xin lỗi đến cậu, tôi cũng đã dạy dỗ nó rồi, cậu xem…”

“Ông bảo tôi xem cái gì?”, Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, mặt không cảm xúc hỏi.

Tim ông hai Liễu đập thình thịch, cố nặn ra nụ cười, nói: “Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, súc sinh, còn không qua đây xin cậu Lâm tha cho một mạng đi?”.

Tên tóc xanh nghe thấy thế, liền ôm khuôn mặt sưng vù bước tới, lúng búng không rõ nói: “Xin lỗi Chủ tịch Lâm, vừa rồi… là tôi mạo phạm anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi…”

Mồm thì nói vậy nhưng sâu trong mắt tên tóc xanh vẫn ngập tràn sự không cam lòng và oán hận.

“Tha thứ? Nếu tôi không tha cho cậu thì phải làm sao đây?”, Lâm Chính bất ngờ hỏi.

Anh vừa dứt lời, những người có mặt đều giật thót trong lòng.

“Cậu Lâm, việc này…”, vẻ mặt ông hai Liễu cũng không được tự nhiên.

“Ông hai Liễu, hình như trước kia chúng ta có thù nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Trước kia là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi đã nói rõ tình hình với cô Cung Hỉ Vân, cũng cảm thấy rất áy náy và hối hận về những hành động ngu muội trước đây, mong cậu Lâm có thể cho tôi một cơ hội nữa”, ông hai Liễu vội vàng nói.

“Cơ hội phải do bản thân tự nắm lấy”, Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nói: “Đáng tiếc ông không biết trân trọng”.

Ông hai Liễu như ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.

“Ông hai Liễu, ông biết tôi là ai không?”, Lâm Chính hỏi.

“Biết… tôi biết… Cậu là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa!”, ông ta vội cúi đầu.

Câu này khiến đám Phó Vũ như bị sét đánh ngang tai.

Khi nghe thấy ba chữ “Chủ tịch Lâm”, tuy rất nhiều người đang thầm đoán xem liệu đây có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn hay không, nhưng lúc tận tai nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.

“Hóa ra anh ta thực sự không phải là một kẻ nghèo kiết xác!”, cô gái tóc ngắn lẩm bẩm, trong lòng vô cùng hối hận.

So với Chủ tịch Lâm thì Phó Vũ là cái thá gì chứ…

Sắc mặt Phó Vũ cũng vô cùng khó coi.

“Nếu ông biết tôi là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thì hẳn là biết tôi biết chút y thuật, hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể người. Ông giở mấy trò khôn vặt trước mặt tôi, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.

Ông hai Liễu nghe thấy thế thì biến sắc.

Đúng vậy.

Chủ tịch Lâm biết y thuật mà!

Sao có thể không nhìn ra ông ta đánh giả vờ chứ? Sao có thể không nhìn ra vết thương trên người tên tóc xanh này chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục chứ?

“Chủ tịch Lâm, tôi…”, ông hai Liễu còn định giải thích, nhưng không biết nên nói gì.

“Tôi nói rồi, tôi đã cho ông cơ hội, Lâm Chính tôi cũng không phải loại người nhỏ nhen hẹp hòi. Nếu tôi muốn tính món nợ trước đây với ông, thì sẽ chờ đến tận bây giờ sao? Đáng tiếc là biểu hiện của ông hôm nay khiến tôi quá thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu.

Câu này lập tức khiến ông hai Liễu như rơi xuống hầm băng, lạnh đến thấu xương.
 
Chương 486


Chương 486

“Về đi, về đi!”, Lâm Chính phẩy tay, nói.

Cơ thể ông hai Liễu bỗng lảo đảo, không còn đứng vững nữa.

“Họ Lâm kia, mày đừng ức hiếp người quá đáng!”, Phó Vũ ở bên này ngứa mắt lắm rồi, lập tức ra mặt kêu lên.

Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn hắn.

“Câm miệng!”, ông hai Liễu cuống lên.

“Ông hai Liễu, ông sợ anh ta, nhưng tôi không sợ!”, Phó Vũ cười khẩy, khinh bỉ nói: “Anh nuôi tôi là Khổ Long, là bá chủ số một Giang Thành. Anh ta chỉ là một thằng bán thuốc, sao tôi phải sợ anh ta chứ?”.

“Cậu…”, ông hai Liễu tức giận không nói nên lời, một lúc sau mới chỉ vào Phó Vũ, tức giận nói: “Thằng ngu! Đúng là một thằng ngu! Cậu tưởng Khổ Long sẽ giúp cậu sao? Khổ Long cũng xong đời rồi kia kìa!”.

Ông ta vừa dứt lời, Phó Vũ hơi sửng sốt.

“Ông hai Liễu, ý ông là sao? Tôi nói cho ông biết, tôi nể mặt ông là chú hai của tóc xanh nên mới khách khí với ông, ông nghĩ ông là cái thá gì chứ? Tôi mà nói với anh nuôi tôi, thì ông không được yên thân đâu!”, Phó Vũ hừ lạnh.

Ba ông trùm của Giang Thành là Xương Bá, Cung Hỉ Vân và Khổ Long chia đều quản lý Giang Thành, tuy ông hai Liễu cũng lăn lộn ở khu vực này, nhưng so với ba người này thì còn kém quá xa.

Dù sao Phó Vũ chỉ là một sinh viên, tin tức không nhanh nhạy, hoàn toàn không biết rằng Giang Thành đã đổi chủ, nên vẫn chưa biết tin Khổ Long đã gặp chuyện.

“Thằng ngu, anh nuôi Khổ Long của cậu chết rồi!”.

Ông hai Liễu không nhịn được nữa, gầm lên.

Sau đó là tiếng hắng giọng của ông Hai Liễu. Bầu không khí lập tức đặc quánh. Phó Vũ càng kinh ngạc hơn. Hai mắt hắn trợn tròn, nhìn ông hai Liễu bằng vẻ không dám tin.

Một lúc sau, hắn mới lắp bắp nói: “Có cái cục shit ấy, anh nuôi tôi không thể nào chết được? Ông tưởng ông là ai? Đừng có nói xằng nói bậy ở đây!”, Phó Vũ tuyệt đối không tin và càng không thể chấp nhận.

“Phó Vũ sao cậu có thể ăn nói như vậy với chú Hai của tôi chứ?”, tên tóc xanh bật lại.

Ông hai Liễu giơ tay ra hiệu tên tóc xanh đừng nói gì. Sau đó ông ta trừng mắt, nghiến răng với Phó Vũ: “Phó Vũ, tôi hỏi cậu, gần đây cậu còn liên lạc được với Khổ Long không?”

Phó Vũ run rẩy. Liên lạc sao? Liên lạc bằng niềm tin à?

Đừng nói là Khổ Long mà đến ngay cả những thuộc hạ của Khổ Long thì hắn cũng không liên lạc được. Đám người này đột ngột biến mất, đến cả KTV Kim Thế Duyên cũng đã đóng cửa.

Mặc dù Phó Vũ ý thức được rằng có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng với sức mạnh của Khổ Long ở cái Giang Thành này thì hắn cảm thấy vô cùng thản nhiên.

Ở Giang Thành, có gì mà anh nuôi hắn không làm được chứ? Không cần lo lắng đâu. Phó Vũ ra sức an ủi chính mình. Thế nhưng một giây sau, ông hai Liễu đã báo một tin vô cùng kinh hồn.

“Nếu không liên lạc được thì đủ để chứng tỏ là đã có vấn đề. Phó Vũ, cậu đừng như vậy nữa. Xương Bá đã không còn, Cung Hỉ Vân cũng đã làm việc cho chủ tịch Lâm, thậm chí đến cả anh nuôi của cậu cũng có thể đã không còn vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó. Cả Giang Thành đã không còn ba thế lực đó nữa rồi. Cậu mau xin lỗi chủ tịch Lâm, nếu không hậu quả thế nào thì đừng có trách”.

Ông hai Liễu lạnh lùng quát. Câu nói của ông ta khiến đám đông hoang mang. Phó Vũ hai chân run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống đất.

Ba thế lực lớn đã…không còn nữa rồi sao? Là giả phải không? Ai dám tin chứ? Nhưng chẳng lẽ ông hai Liễu lại thích nói đùa?
 
Chương 487


Chương 487

Những lời ông ta nói sao có thể là giả được? Đám đông bàng hoàng, cảm giác da đầu tê dại. Lúc này bọn họ mới biết tại sao ông hai Liễu lại cung kính, sợ sệt Lâm Chính như vậy.

Ông hai Liễu hít một hơi thật sâu, dúi đầu tên tóc xanh đi tới đứng trước mặt Lâm Chính.

“Quỳ xuống”, ông hai Liễu nói.

“Chú hai, cháu…chú bảo cháu quỳ xuống sao?”, tên tóc xanh run rẩy

Ông hai Liễu lấy ra một cây gậy sắt đưa tới trước mặt hắn. Ông ta không nói gì, cứ thế đập thẳng vào đầu gối của tên tóc xanh.

“Rắc”.

“Á!”

Tên tóc xanh kêu la thảm thiết. Hắn ngã lăn ra đất, ôm cái chân đã bị đánh gãy của mình và gào lên. Ông hai Liễu lại đập mạnh vào chân còn lại của tên tóc xanh.

Rắc.

Tiếng kêu gào vang vọng không gian. Tên tóc xanh do đau quá mà ngất lịm.

“ông Hai”, người nhà họ Liễu đứng sau không chịu đựng thêm được nữa.

Thế nhưng ông hai Liễu mặc kệ. Ông ta quay qua nhìn Lâm Chính, cúi đầu nói: “Chủ…chủ tịch Lâm, như vậy…cậu đã hài lòng chưa?”

Lâm Chính điềm đạm nhìn tên tóc xanh ngất dưới đất và lắc đầu.

Ông hai Liễu không dám do dự, cũng biết bản thân không thể do dự bèn giơ cây gậy sắt lên đập thẳng vào tay của tên tóc xanh.

Rắc.

Rắc.

Âm thanh ghê rợn của tiếng xương gãy lại vang lên. Tên tóc xanh một lần nữa tỉnh lại rồi lại ngất đi.Trông hắn không còn ra hồn người nữa.

“Chủ tịch Lâm…vậy đã được chưa?”, ông hai Liễu buông thõng tay xuống, run rẩy.

Nếu Lâm Chính còn nói chưa hài lòng thì thực là ông ta không biết phải đánh như thế nào nữa. E rằng nhát tiếp theo sẽ khiến tên tóc xanh mất mạng mất…

“Được rồi”, cuối cùng thì Lâm Chính cũng đã lên tiếng.

Câu nói của anh khiến ông hai Liễu thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nhắm mắt lại như đang lựa chọn, sau đó quỳ xuống.

Vô số người có mặt trố mắt nhìn.

“Chủ tịch Lâm, tôi đồng ý thay mặt cho nhà họ Liễu bỏ ra toàn bộ tài sản tặng lại cho cậu. Ngoài ra, nhà họ Liễu cũng sẽ rời khỏi Giang Thành ngay trong đêm và thề sẽ không quay trở lại nữa, mong chủ tịch Lâm có thể tha thứ cho sự ngu ngốc vô liêm sỉ của tôi”.

Nói xong, ông ta dập mạnh đầu trước Lâm Chính. Phó Vũ hác hốc miệng, hơi thở trên nên dồn dập. Tên mập, cô gái tóc ngắn cũng trố tròn mắt.

Đó là ông hai Liễu đấy. Dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành mà. Sao đứng trước người này thì ông ta lại trở nên đáng thương như vậy chứ…

Chủ tịch Lâm…là người ghê gớm tới mức nào thế? Đám đông cảm thấy ớn lạnh, ai cũng nín thở. Lần này thì đến cả Phó Vũ cũng ý thức được rằng tất cả những gì ông hai Liễu nói đều là thật…

Lâm Chính phủi bụi trên người, thản nhiên nhìn ông hai Liễu: “Tế tổ thường diễn ra ở đâu?”
 
Chương 488


Chương 488

“Tôi…tôi sẽ sắp xếp chuyển đi”, ông hai Liễu khẽ nói.

“Không cần đâu”, Lâm Chính nói: “Người mất đã mất, động thổ không tốt, mỗi năm các người có thể quay về Giang Thành tế tổ. Ngoài ra mang một nửa tài sản đi, một nửa đưa tôi quyên góp cho khu vực vùng núi khó khăn. Hạn chót là chiều mai lúc năm giờ, đây là cơ hội cuối cùng của các người đấy”.

Nghe thấy vậy ông hai Liễu ngây người, sau đó kích động dập đầu: “Cảm ơn chủ tịch Lâm, cảm ơn chủ tịch Lâm”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Vũ. Phó Vũ và tên mập sợ hãi lùi về phía sau. Chúng đứng không vững nữa.

“Ai là học sinh thì bước hết lên đây”.

Đám đông run lẩy bẩy, không biết Lâm Chính định làm gì nhưng vẫn bước lên.

Lâm Chính liếc nhìn, rồi dừng lại ở Phó Vũ: “Tất cả học sinh lập tức chạy một trăm vòng quanh bờ sông cho tôi, không chạy hết không được rời đi. Những người còn lại để ông hai Liễu tự xử lý đi, đừng để xảy ra án mạng”.

Nói xong anh bèn lên xe phóng đi. Nhìn Lâm Chính rời đi, ông hai Liễu mềm nhũn ngồi xuống đất, thở hổn hển.

“Ông Hai”, những người đứng sau vội vàng tới dìu ông ta dậy.

“Mau đưa thằng khốn này tới bệnh viện chữa trị, đừng làm gì kỹ, xử lý đơn giản thôi rồi chuyển tới bệnh viện tỉnh”.

“Ông Hai, lẽ nào…chúng ta thật sự phải rời khỏi Giang Thành sao?”, có người cảm thấy không cam tâm.

“Không đi ở đây làm gì? Lẽ nào muốn chết à? Mau làm theo những gì chủ tịch Lâm nói, lập tức thông báo cho những người trong gia tộc rời khỏi Giang Thành. Phải rồi, những người này thì cậu ở lại giám sát, bắt chạy một trăm vòng. Ai dám lười thì vứt xuống sông cho cá ăn. Những người khác thì đánh gãy một chân”, ông Hai Liễu nhìn đám người Phó Vũ.

“Hả”.

“Đừng! Đừng!”

“Ông Hai, ông làm gì vậy?”

“Giết người!”, đám cậu ấm không chịu nổi cứ thế kêu lên và náo loạn định bỏ chạy. Thế nhưng vô ích. Bọn họ nhanh chóng bị người nhà họ Liễu giữ lại và đánh gãy chân.

Đám người Phó Vũ thì khổ sở chạy quanh sông. Một trăm vòng, sợ đến sáng cũng không xong. Nhưng nếu không chạy thì sẽ bị đập gãy chân giống đám kia. Nhìn vẻ thê thảm của họ, mấy người Phó Vũ nào dám lười biếng.

……..

Sau khi giải quyết xong nhà họ Liễu, Lâm Chính lái xe tới bệnh viện. Chiếc xe chạy vào trong, Lâm Chính tìm được phòng của Từ Sương Huyền theo số mà Mã Hải báo.

Bên ngoài phòng là một người mặc áo màu đen. Đó chính là vệ sĩ bảo vệ Từ Sương Huyền do người nhà họ Từ cử đến. Lúc này, người vào người ra tấp nập tới thăm Từ Sương Huyền. Phần lớn là người phía bên trường học. Có cả giáo viên và học sinh.

Ngoài ra còn có một bác sĩ tâm lý. Dù sao thì chuyện này là do Từ Sương Huyền tự làm tự chịu. Cô gái vốn bị bệnh lại không nghe lời khuyên, cứ thế uống rượu vào nên mới xảy ra kết cục như vậy.

Lâm Chính đứng ngoài cửa đợi. Tới 11h, khi người thăm đã đi gần hết thì anh mới bước vào.

Sắc mặt Từ Sương Huyền trông vô cùng tiều tụy. Cô ấy nằm đó như người chết rồi. Hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn ra. Trông cô gái gầy đi nhiều, hoàn toàn không còn vẻ phơi phới của tuổi thanh xuân nữa.

Đôi mắt cô gái nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.
 
Chương 489


Chương 489

Lâm Chính bước tới. Cô ấy không hề có bất kỳ phản ứng gì. Cảm giác như cô không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh nữa.

Anh ngồi xuống bên giường, cầm một trái táo lên và gọt vỏ. Lúc này dường như cô ấy mới ý thức được có người tới. Sau khi liếc nhìn Khiết Thần, cô co rụt đồng tử, nói bằng giọng khàn khàn: “Sao? Anh tới cười nhạo tôi đấy hả?”

“Đúng vậy”

Lâm Chính gọt xong táo bèn đưa lên miệng cắn một miếng và nhai: “Sao thế? Từ Sương Huyền, hối hận rồi à?”

Nghe Lâm Chính nói, nhịp thở của Từ Sương Huyền trở nên gấp gáp hơn.

Cô ấy trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó gương mặt xinh xắn trở nên dữ tợn, giận dữ mà đau khổ.

“Anh… Anh im miệng cho tôi! Cút đi cho tôi! Cút!”.

Cô ấy điên cuồng hét lên.

Nếu cơ thể cô ấy có thể cử động, cô ấy sẽ không do dự nhảy xuống giường, lấy đồ ném về phía Lâm Chính.

Tiếc là bây giờ ngoại trừ miệng, cơ thể cô ấy hoàn toàn không thể động đậy…

Lâm Chính không nói gì, tiếp tục nhìn cô ấy.

Cô ấy cũng chỉ đành bất lực nhìn Lâm Chính.

Cuối cùng, Từ Sương Huyền khóc thành tiếng.

Nước mắt không ngừng rơi khỏi khóe mắt cô ấy.

Mặc dù mấy ngày nay cô ấy đã khóc rất nhiều lần, nhưng không có lần nào khóc nhiều bằng lần này.

Bởi vì không ai dám hỏi câu mà Lâm Chính hỏi.

Hối hận?

Từ Sương Huyền vô cùng hối hận.

Cô ấy vốn đã có mầm bệnh trong người, nhưng vì để ý đến thể diện của bạn học, để giữ vững quan hệ với bạn học, cô ấy miễn cưỡng uống ly rượu đó, dẫn đến bây giờ biến thành thế này. Nếu có thể quay lại, cô ấy sẽ tạt ly rượu đó vào mặt những người bạn ép cô ấy uống rượu.

Hơn nữa, từ khi xảy ra chuyện, những người ép cô uống rượu đa số chẳng ai đến thăm cô, sợ bị cô trách móc.

Lúc này, Từ Sương Huyền mới hiểu thế nào là tình người ấm lạnh, mới hiểu thế nào là bạn bè giả tạo…

Trong phòng bệnh toàn là tiếng khóc của Từ Sương Huyền. Lâm Chính ăn táo, không quan tâm đ ến cô ấy.

Cũng không biết qua bao lâu, Từ Sương Huyền mới ngừng khóc.

Cô ấy nghẹn ngào nói: “Bây giờ hối hận thì có tác dụng gì? Tôi đã thành ra thế này, anh muốn cười thì cứ cười đi…”.

“Tôi không thích cười trên nỗi đau của người khác, lần này tôi đến đây là chú của cô nhờ tôi. Từ Sương Huyền, tôi hỏi cô, nếu cô có thể hồi phục, có thể xuống giường đi lại, có thể sinh hoạt như người bình thường, cô có đồng ý thay đổi từ đây không?”.

“Tôi đồng ý, nhưng thế thì sao? Cuộc sống của tôi đã không còn hi vọng nữa rồi”, Từ Sương Huyền khản giọng nói, ngay sau đó nhắm mắt lại, không nhìn Lâm Chính nữa.
 
Chương 490


Chương 490

Không biết qua bao lâu, Từ Sương Huyền đột nhiên cảm giác được nơi cổ truyền tới cơn đau nhẹ, giống như bị muỗi đốt, sau đó cảm giác buồn ngủ ập đến, tiến vào giấc mơ.

Sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ vang tiếng chim hót.

Từ Sương Huyền mở mắt, vươn vai như thường lệ.

Giấc ngủ tối qua có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô ấy trong cả năm nay.

Cô ấy xuống giường, kéo rèm cửa. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, cô ấy mới ý thức được điều gì, cả người run rẩy nhìn hai tay mình, rồi lại nhìn hai chân mình, sau đó reo lên mừng rỡ.



Rời khỏi bệnh viện, Lâm Chính quay trở lại y quán ngủ.

Nhưng bây giờ ở y quán khiến anh cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Dù gì Lạc Thiên đã dọn ra khỏi nhà họ Lạc, cũng ở lại y quán. Hai người ở phòng đối diện nhau, trai đơn gái chiếc ở trong y quán, bản thân Lâm Chính không thấy gì, nhưng con gái người ta có nhiều chỗ bất tiện. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định nói Mã Hải chuẩn bị một căn nhà cho mình.

Có lẽ mình cũng nên đi mua một căn nhà.

Nhà họ Liễu rút lui, Cung Hỉ Vân cơ bản đã thâu tóm vùng xám ở Giang Thành.

Khang Gia Hào và Kỷ Văn giao nộp bằng chứng phạm tội của Tiêu Nghị cho bên trên, lần này Tiêu Nghị không chết cũng sẽ lột mất một lớp da, một loạt thủ đoạn tấn công Dương Hoa của Nam Phái đều thất bại.

Mã Hải cũng làm theo lời Lâm Chính nói, bắt đầu tấn công Tập đoàn Thượng Vũ một cách điên cuồng.

Tập đoàn Thượng Vũ vô cùng khốn khổ, giá trị cổ phiếu sụt giảm nhanh chóng. Hơn nữa, mấy hôm nay còn nổ ra loạt vấn đề quản lý nội bộ. Chỉ riêng cán bộ nòng cốt đã bị sa thải mất bốn, các bộ phận cũng tổn thất nghiêm trọng, tiến hành điều chỉnh quy mô lớn.

Đương nhiên, Tập đoàn Thượng Vũ khổ, Dương Hoa cũng không dễ chịu gì. Dù sao Tập đoàn Thượng Vũ cũng là tập đoàn lớn, đọ sức với bọn họ nào có dễ dàng. Bây giờ, Dương Hoa còn tổn thất nặng nề hơn, nhưng đây là mệnh lệnh của Lâm Chính, Mã Hải chỉ đành làm theo.

Hơn nữa, trận chiến doanh nghiệp giữa Dương Hoa và Tập đoàn Thượng Vũ cũng thu hút sự chú ý của vô số nhà tư bản trong và ngoài nước.

Không ai ngờ Dương Hoa lại điên cuồng như vậy, có lẽ bây giờ chủ tịch của Tập đoàn Thượng Vũ rất đau đầu! Nếu sớm biết Tập đoàn Dương Hoa ghi thù như vậy, sao bọn họ dám chọc vào những tên điên đó?

Sáng ngày hôm sau, Lạc Thiên mở cửa y quán, tiếp tục kinh doanh.

Cô ấy vốn định đi gọi Lâm Chính khám bệnh, nhưng Lâm Chính đã ra ngoài từ sáng sớm, đến khu biệt thự bên bờ hồ Giang Thành.

Đó là khu tài sản thương mại mới vừa mở bán tên là Hào Tình Thế Kỷ, bán biệt thự nhìn ra sông, tấc đất tấc vàng, là nơi tụ tập những người giàu có ở Giang Thành. Nghe nói Mã Hải cũng mua một căn trong đó, nhưng là căn biệt thự rẻ nhất.

Đừng thấy bây giờ Mã Hải vô cùng tỏa sáng, là nhân vật nổi tiếng Giang Thành không ai không biết mà lầm, ông ta vẫn chưa phải là người giàu nhất Giang Thành. Đừng nói là ông ta, bốn gia tộc lớn kia cũng như vậy.

Dù sao Giang Thành cũng là một thành phố lớn, nơi này ngọa hổ tàng long, các ông lớn khiêm tốn chỗ nào cũng có.

Chỉ nhìn mặt nổi thì mãi mãi chưa phải là thứ tốt nhất.

Trong túi Lâm Chính có một chiếc thẻ, chính là chiếc thẻ mà Trịnh Nam Thiên giao cho anh, trong đó chứa tiền tài trợ mà bên trên phát cho. Mã Hải đấu với Thượng Vũ cũng chưa đến nỗi tiêu hết số tiền này, trong thẻ vẫn còn số dư hơn một tỷ.

“Thưa anh, xin hỏi anh muốn xem căn hộ như thế nào?”.
 
Chương 491


Chương 491

Nhân viên bán hàng đứng ở cửa mỉm cười, nói với Lâm Chính đang đi tới.

Mặc dù Lâm Chính ăn mặc vô cùng nghèo nàn, nhưng phẩm chất đạo đức nghề nghiệp tốt không đến nỗi để cô ta đánh giá thấp người khác.

“Ừm, có căn hộ nào tốt có thể giới thiệu cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi.

“Thưa anh, mời anh đi bên này”, nhân viên bán hàng mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn lướt qua vẻ bất đắc dĩ và chán ghét.

Từ khi Hào Tình Thế Kỷ mở bán đến nay đã từng nổi tiếng trên mạng vì giá cả đắt đỏ.

Đây là khu tài sản thương mại đắt nhất Giang Thành, thậm chí trên toàn quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ông chủ xây dựng nên khu này với mục đích là để biến nơi này trở thành nơi sinh sống xa hoa nhất trong nước, vì vậy mỗi ngày đều sẽ có không ít streamer lớn nhỏ, hoặc một số người bình thường đến tham quan, tìm hiểu. Ban đầu, những nhân viên bán hàng như cô ta không biết mục đích của bọn họ, vẫn lần lượt giải thích rõ cho bọn họ.

Nhưng người đến tham quan cho vui càng lúc càng nhiều, dù là nhân viên bán hàng cũng mất hết kiên nhẫn. Thế nên, khi cô ta giới thiệu cho Lâm Chính cũng chỉ nói đơn giản hết mức có thể, mở đầu thì báo giá, gần như mỗi một căn hộ đều không dưới hai mươi triệu tệ.

Lâm Chính chăm chú lắng nghe, tầm nhìn luôn dừng trên những mô hình theo tỷ lệ đó.

Ngay lúc đó, bỗng một tiếng hét chói tai vang lên.

“Ồ? Không phải anh là… chồng của Tiểu Nhu sao?”.

Nghe thấy giọng nói đó, Lâm Chính hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang khoác tay một người đàn ông vuốt tóc ngược ra sau, đứng bên cạnh mình.

“Tôi nhớ cô rồi… Cô là bạn của Tiểu Nhu, Vương Mộc Yến phải không? Chào cô!”, Lâm Chính chào hỏi.

“Chậc, bớt lôi kéo làm quen, tôi là bạn của Tô Nhu, không phải bạn anh!”, Vương Mộc Yến khẽ cười nói.

Lâm Chính cũng không phải người không biết điều, nếu cô ta đã nói vậy thì khỏi cần quan tâm nữa.

“Tiểu Yến à, người này là ai?”, người đàn ông tuấn tú bên cạnh mỉm cười hỏi.

“Chồng à, anh không biết sao? Lâm Chính đấy! Chồng của Tô Nhu nhà họ Tô ở Giang Thành chúng ta, Lâm Chính ở rể nhà họ Tô!”, Vương Mộc Yến cố ý nâng cao giọng lên mấy tông.

Người xem nhà ở xung quanh đều nhìn sang.

Lâm Chính nhíu mày.

Người đàn ông tuấn tú vỗ trán, bừng tỉnh: “Ồ… Anh nhớ ra rồi! Là cái tên ăn bám đó phải không? Nghe nói còn để vợ mình nuôi, đúng là đồ vô dụng!”.

Anh ta vừa nói xong, nhân viên bán hàng lập tức biến sắc.

Một kẻ ăn bám chạy đến đây xem nhà làm gì? Đây chẳng phải là lãng phí thời gian của cô ta sao…

“Này, anh đến đây làm gì? Mua nhà sao? Một tên nghèo ăn bám như anh có mua nổi không?”, Vương Mộc Yến che miệng cười, nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.

Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm tới cô ta, tiếp tục xem những mô hình nhà ở đó.

Vương Mộc Yến thấy vậy thì nổi giận, bỗng nhiên hét lên: “Lâm Chính, tôi nói chuyện với anh đấy! Anh không nghe thấy sao?”.

“Chúng ta không phải bạn bè, cô nói chuyện với tôi dựa vào đâu mà tôi phải quan tâm cô?”, Lâm Chính còn không ngoảnh đầu lại, bình tĩnh đáp.
 
Chương 492


Chương 492

“Anh… Anh nói cái gì?”, Vương Mộc Yến tức giận, có một thoáng nghi ngờ cả tai mình.

Người chồng vô dụng của Tô Nhu lại dám bẻ lại mình như vậy à?

“Chồng, người ta bị ăn hiếp, anh không giúp người ta à?”, Vương Mộc Yến lập tức xoay người, kéo cánh tay người đàn ông chải ngược tóc kia, nũng nịu nói.

“Yên tâm đi em yêu, anh nhất định sẽ giúp em trút cơn giận này!”.

Tên vuốt tóc ngược kia mỉm cười, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Cô, mau gọi người đuổi kẻ nghèo hèn này đi, tôi sẽ đặt mua một căn hộ của cô ngay lập tức!”.

“Thưa anh, chuyện này… không hay lắm thì phải”, nhân viên bán hàng hơi kích động, nhưng cũng rất do dự.

Bán được một căn hộ, cô ta sẽ được không ít tiền hoa hồng, nhưng cô ta cũng không có quyền đuổi khách đi…

“Yên tâm, không cần lo dư luận, cô của tôi là người của đài truyền hình, loại chuyện nhỏ này không lên thời sự đâu! Nếu cô làm theo tôi nói, tôi có thể mua thêm một căn nữa, hôm nay tôi sẽ trả tiền cọc hai căn nhà!”, người đàn ông vuốt tóc ngược cười nói.

Lời nói này khiến người xung quanh hít ngược một hơi khí lạnh, vô cùng ngạc nhiên.

Nhân viên bán hàng không nhịn được nữa, quay người mỉm cười với Lâm Chính, nói: “Thưa quý khách… những gì cần giới thiệu tôi đã giới thiệu xong rồi. Nếu anh không mua thì mời anh rời khỏi đây, anh làm ảnh hưởng đến khách hàng khác rồi”.

“Ai nói tôi không mua nhà?”.

Lâm Chính nghe mà hơi tức giận, không khỏi liếc nhìn nhân viên bán hàng.

Anh vừa dứt lời, Vương Mộc Yến lập tức ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, một con dế nhũi như anh mà mua nổi nhà ở đây? Đừng có khoác lác nữa! Trên người anh cộng lại có đủ trăm tệ không?”.

Người xung quanh nghe Vương Mộc Yến châm chọc, ai nấy đều không nhịn nổi cười.

“Anh nói anh muốn mua nhà? Được, tôi cũng không cần anh thanh toán đợt đầu, anh giao tiền cọc thôi, thế nào?”, người đàn ông vuốt ngược tóc mỉm cười nói.

“Tôi mua nhà hình như không liên quan đến hai người nhỉ? Các người ở đây góp vui cái gì?”, Lâm Chính nhàn nhạt hỏi.

“Được được được, chúng tôi không góp vui, vậy anh mua đi, anh mua!”, người đàn ông vuốt ngược tóc nhún vai, sau đó nhìn sang nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng hiểu ý, cười híp mắt nói: “Thưa anh, không biết anh xem được căn nhà nào?”.

“Anh ta xem cái rắm, anh ta chỉ đang vờ vịt ở đây thôi, nghèo kiết như anh ta chắc còn không mua nổi cái nhà vệ sinh. Cô còn không mau đuổi anh ta đi, đừng làm ảnh hưởng mọi người mua nhà!”, Vương Mộc Yến gắt lên.

“Cô còn không bảo anh ta ta cút, tôi sẽ không mua nhà nữa đâu”, người đàn ông vuốt ngược tóc cũng cười nhạt lên tiếng.

“Thưa anh, nếu anh không quyết định nhanh một chút, đặt tiền cọc, chúng tôi chỉ đành áp dụng biện pháp mạnh buộc anh rời khỏi đây”, nhân viên bán hàng cũng hơi sốt ruột, nụ cười công nghiệp trên mặt cũng biến mất dần, giọng nói trở nên không thiện cảm cho lắm.

“Người của Phòng Kinh doanh Bất động sản các người có thái độ như thế à?”, Lâm Chính tức giận nói.

“Anh có thể kiện tôi”.

“Tôi yêu cầu đổi một nhân viên phục vụ khác”, Lâm Chính nói.

“Những người khác đều không có thời gian”, nhân viên bán hàng lắc đầu.
 
Chương 493


Chương 493

“Thế à?”, Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn sang cô gái chỉ mới ngoài hai mươi tuổi ở bên cạnh: “Cô cũng bán hàng ở đây phải không? Cô đến nhận đơn của tôi được không?”.

“A… Chuyện này… tôi… tôi chỉ làm việc thời vụ trong kỳ nghỉ hè, tôi… tôi mới làm việc ngày đầu tiên, nhiều… nhiều thiết kế tôi không hiểu cho lắm…”, cô gái đó vô cùng căng thẳng, ấp úng nói.

“Không sao, cô chỉ cần nói với tôi căn hộ nào đắt nhất là được”, Lâm Chính nói.

“Đắt… Đắt nhất? Có lẽ là căn này…”, cô gái chỉ vào một căn hộ ở giữa các mô hình.

Căn nhà này nằm ở trung tâm khu tài sản thương mại, diện tích lớn nhất. Xung quanh được mở hào, dẫn nước sông bao bọc xung quanh, giống như khoanh một vòng tròn ở chính giữa khu này, rào đất làm vua.

Lâm Chính gật đầu, nói: “Được, vậy thì căn này, cô làm thủ tục sang tên cho tôi luôn đi”.

“Ồ, vâng… vâng ạ…”, cô gái gật đầu, hơi sửng sốt, nhưng vẫn chạy đi.

“Ha ha ha ha…”.

Xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười.

“Tiểu Tử, em làm gì vậy? Đứng lại! Em tưởng tên nghèo hèn này mua được căn hộ của em à? Em bị người ta trêu rồi, em không biết sao?”, nhân viên bán hàng ở bên này hơi tức giận trừng mắt nhìn cô gái trẻ tuổi kia.

“Chị Văn, em…”.

“Em cái gì mà em? Đứng sang một bên đi”, nhân viên bán hàng được gọi là chị Văn âm thầm mắng.

“Nhưng mà… Chị Văn, khách đã đưa ra yêu cầu rồi, chúng ta nên thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, sao chị lại có thái độ như vậy chứ…”, cô gái tên Tiểu Tử hơi nhút nhát nói.

“Em…”, chị Văn tức giận đỏ bừng mặt, nhưng thấy xung quanh có nhiều khách hàng như vậy cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

“Quản lý không có ở đây, đợi quản lý tới, chị chắc chắn sẽ cho em biết tay”, chị Văn âm thầm nói với Tiểu Tử.

Sắc mặt Tiểu Tử khẽ biến đổi, nhưng cô ấy không nói gì, mà lặng lẽ chạy đi chuẩn bị thủ tục cho Lâm Chính.

Chị Văn tức đến mức giậm chân.

“Phòng Kinh doanh Bất động sản của các người làm ăn kiểu gì vậy? Có người đến đây làm loạn như vậy mà các người không giải quyết, tôi thấy các người không muốn kinh doanh nữa rồi!”, người đàn ông vuốt ngược tóc vô cùng buồn bực.

“Chồng à, không được thì chúng ta đổi chỗ khác đi!”, Vương Mộc Yến cũng bực dọc.

Lời này đã dọa chị Văn sợ, hôm nay cô ta còn chưa mở hàng, sao có thể trơ mắt nhìn miếng mồi béo bở chạy mất như thế chứ?

“Xin hai vị đợi cho một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý!”, chị Văn vội nói, sau đó chạy đi gọi điện thoại.

Chỉ cần quản lý đồng ý, cô ta sẽ nói bảo vệ đuổi người ra ngoài.

Dù sao một nhân viên bán hàng như cô ta không có quyền đuổi khách đi.

“Vậy thì nhanh lên một chút, muộn thì tôi sẽ không mua nữa”, người đàn ông vuốt ngược tóc kiêu căng nói.

“Vâng… Vâng…”, chị Văn cười gượng gạo, vội nói.

Lâm Chính không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ im lặng ngồi đó, đợi Tiểu Tử mang hợp đồng tới.

Anh bỏ ngoài tai mọi tiếng cười chế giễu và nhạo báng.
 
Chương 494


Chương 494

Chẳng mấy chốc, Tiểu Tử mang một xấp tài liệu tới.

“Chào anh, anh chỉ cần ký tên lên số hợp đồng này, sau đó đi cùng tôi đến quầy lễ tân đóng tiền là được. Hiện nay căn hộ này có giá là năm trăm ba mươi triệu tệ, trả đợt đầu ít nhất cũng từ một trăm triệu trở lên. Nếu anh cần làm thủ tục cho vay, công ty chúng tôi cũng sẽ phụ trách tất cả”, Tiểu Tử mỉm cười nói.

Cô ấy vừa dứt lời, mấy người ở xung quanh không nhịn được cười thành tiếng.

Vương Mộc Yến và người đàn ông đi theo đều nhìn Lâm Chính với vẻ mặt giễu cợt.

Căn hộ năm trăm triệu! Trả đợt đầu là một trăm triệu? Thế không phải xong đời rồi sao?

Dù là người đàn ông vuốt ngược tóc cũng chỉ mua hai căn nhà rẻ một chút, hơn nữa còn phải đi vay mượn, một tên vô dụng ở rể thì làm gì có được tài chính như vậy?

Nhiều người nhìn chằm chằm Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười, chờ xem lát nữa anh sẽ dùng cái cớ gì để thoái thác.

Giây sau, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Vay? Tôi không thể trả hết sao?”.

Tất cả mọi người im lặng như tờ.

Tiểu Tử sửng sốt, mắt mở to, miệng hé ra, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

“Có… có thể, đương nhiên… có thể…”, Tiểu Tử cũng trở nên lắp bắp.

“Vậy được, lúc nào thì có thể đóng tiền?”.

“Bây giờ… là được…”.

“Chuẩn bị cho tôi đi, tôi đang vội”.

“A… Ồ… Được, được thưa anh, xin anh đợi một lúc”, Tiểu Tử run giọng đáp, sau đó chạy ra ngoài.

Chốc lát sau, cô ấy đã mang máy POS đến, Lâm Chính lấy thẻ ra quẹt.

“Ting! Thanh toán thành công!”.

Tiếng máy vang lên, sau đó máy POS in ra một tờ hóa đơn, trên hóa đơn toàn là số 0 đến lóa cả mắt.

Cả phòng kinh doanh đều sửng sốt.

Tiểu Tử cũng sững người.

Nói thật, cô ấy cũng không tin người này có thể mua được căn hộ đắt nhất ở chính giữa, cô ta chỉ phục vụ Lâm Chính theo phẩm chất đạo đức nghề nghiệp mà thôi. Nào ngờ… người này… mới thật sự là một người giàu có ẩn mình.

Tiểu Tử run rẩy cả người.

Mức hoa hồng của đơn hàng này cho cô ấy phải là con số trên trời, có lẽ cô ấy không cần lo chuyện học phí nữa.

Người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

Nhất là người đàn ông vuốt ngược tóc và Vương Mộc Yến.

“Đây… Đây là giả phải không? Chắc chắn anh ta đang lừa đảo, anh ta… anh ta là một kẻ vô dụng sao lại có năm trăm triệu tệ? Đây chắc chắn là giả!”, Vương Mộc Yến run rẩy chỉ vào Lâm Chính, nói.

Người đàn ông vuốt ngược tóc cũng có vẻ không dám tin.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng người hơi béo từ bên ngoài chạy vào, đồng thời đưa cho Lâm Chính một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: “Xin chào anh, tôi là quản lý của Phòng Kinh doanh Bất động sản này. Đây là danh thiếp của tôi, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là khách quý cao cấp nhất của Hào Tình Thế Kỷ chúng tôi, có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi”.
 
Chương 495


Chương 495

“Không cần đâu”, Lâm Chính phất tay, từ chối thẳng: “Tôi có ấn tượng rất xấu về Phòng Kinh doanh Bất động sản của các người. Tôi vốn định mua vài căn, tiếc là tố chất của nhân viên làm việc ở đây không được cao cho lắm. Nếu không vì cô gái này khá nhiệt tình, có lẽ tôi đã không mua căn này”.

“Có chuyện này sao?”, quản lý nhíu mày, hỏi người bên cạnh tình hình tổng thể, sắc mặt lập tức thay đổi, quát lên với chị Văn: “Cô, mau thu dọn đồ đạc cút khỏi đây!”.

“Quản lý, tôi…”.

“Phẩm chất đạo đức nghề nghiệp của ngành này là gì? Đối xử bình đẳng với khách hàng. Cho dù là người có tiền hay người không có tiền xem nhà, đó đều là khách hàng của chúng ta! Thái độ của cô không thích hợp để làm nghề này, đi đi!”, quản lý lạnh lùng nói.

Chị Văn nghe vậy, mặt mày xám xịt, trong lòng vô cùng hối hận.

Vốn dĩ đơn hàng này… là của cô ta…

“Không ngờ anh lại có tiền như vậy, chỉ tiếc anh cũng chỉ có tiền mà thôi! Tôi không quan tâm!”, người đàn ông vuốt ngược tóc cười khẽ một tiếng, nói với quản lý: “Anh qua đây, giới thiệu cho tôi hai căn hộ!”.

“Được, thưa quý khách!”, quản lý vội vàng tươi cười chạy tới.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính hô lên.

“Thưa quý khách, anh còn chuyện gì sao?”, quản lý vội hỏi.

“Tôi không cho phép các người bán nhà cho bọn họ! Tôi không thích hai kẻ nghèo hèn đó, nếu anh bán nhà cho bọn họ, tôi sẽ hủy giao dịch này”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, sắc mặt của Vương Mộc Yến và người đàn ông đi cùng đều thay đổi.

“Anh nói gì? Anh mắng chúng tôi là kẻ nghèo hèn?”, Vương Mộc Yến nổi giận.

“Tiền cũng đã đóng rồi, anh nói hủy là hủy được sao?”, người đàn ông vuốt ngược tóc nói.

“Có lẽ các người có được chút tiền, nhưng tinh thần của các người quá nghèo nàn. Tôi còn chưa ký hợp đồng, cho nên bây giờ hợp đồng mua nhà này chưa có hiệu lực pháp luật”, Lâm Chính nói.

Người đàn ông vuốt ngược tóc biến sắc.

“Chuyện này… Thật ngại quá, thưa quý khách, bây giờ căn hộ của chúng tôi đã bán hết mất rồi”, quản lý cười nói.

“Anh…”, người đàn ông tức giận nói không nên lời.

Đùa gì chứ, đơn hàng năm trăm triệu với hai đơn ba chục triệu này so sánh được sao? Đừng nói là người đàn ông này mua hai căn, dù có mua hai mươi căn cũng không thể so sánh với Lâm Chính.

Cái gọi là phẩm chất đạo đức nghề nghiệp cũng chỉ là nói suông, lợi nhuận trước mắt, quản lý hiểu rõ cái nào quan trọng hơn.

Có câu nói của Lâm Chính, người đàn ông vuốt ngược tóc biết mình không thể mua được nhà nữa.

“Đi thôi!”.

“Anh cứ đi vậy à? Đồ vô dụng kia? Anh sợ anh ta làm gì?”, Vương Mộc Yến nổi giận đùng đùng, mắng chửi anh ta.

“Con đàn bà đê tiện, cô im đi!”, người đàn ông buồn bực, tát vào mặt Vương Mộc Yến.

Vương Mộc Yến ôm mặt, khó tin nhìn anh ta.

Người đàn ông không nói gì, tức giận bỏ đi.

“Anh đợi đấy cho tôi!”, Vương Mộc Yến hung hăng trừng Lâm Chính, cũng xoay người rời đi.
 
Chương 496


Chương 496

Lâm Chính không thèm đếm xỉa, ký vào hợp đồng.

Quản lý bán hàng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tử đứng ngây ra tại chỗ, rõ ràng vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ.

Không ngờ ngày đầu tiên cô ấy đi làm đã hoàn thành một đơn hàng năm trăm triệu…

Nhiều người cũng tỏ ra không tin nổi, bây giờ mới có người nhớ ra điều gì, vội vàng lấy điện thoại ra chụp Lâm Chính, định đăng bài khoe. Nhưng lúc này, Lâm Chính đã đi ra khỏi cửa, bọn họ chỉ có thể chụp được bóng lưng anh…

Ngay khi Lâm Chính vừa ra khỏi Phòng Kinh doanh Bất động sản, một số điện thoại gọi tới.

Là Mã Hải…

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

Mã Hải ở đầu kia điện thoại do dự một lúc, sau đó mới cẩn trọng nói: “Cậu Lâm, bố mẹ vợ của cậu… xảy ra chuyện rồi…”.

Rời khỏi Phòng Kinh doanh Bất động sản, Lâm Chính ngựa không dừng vó, chạy ngay tới bệnh viện.

Khi anh đến bệnh viện Nhân dân, thì Trương Tinh Vũ đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Tô Quảng bị băng bó như cái bánh chưng, nằm trên giường bệnh r3n rỉ, mấy đồng chí cảnh sát đang hỏi han bọn họ.

Mã Hải cũng đã đến.

Ông ta chờ Lâm Chính ở cổng.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng là bố mẹ vợ của Lâm Chính, đương nhiên Mã Hải phải quan tâm một chút.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

“Sáng hôm nay, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng lái xe ra ngoài, đến giao lộ Quảng Hối, thì bất ngờ xảy ra tai nạn, Trương Tinh Vũ ngồi ở ghế lái phụ, tình hình hiện giờ rất nguy cấp, Tô Quảng ngồi ghế lái tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng”, Mã Hải đáp.

“Gặp tai nạn?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Nhìn vẻ mặt do dự của Mã Hải, Lâm Chính bỗng cảm thấy có chút không đúng.

“Mã Hải, còn chuyện gì ông chưa nói với tôi không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Mã Hải chần chừ một lát, thở dài nói: “Theo video phía cảnh sát cung cấp, thì đây không đơn giản là một vụ tai nạn giao thông, bởi vì chiếc xe gây tai nạn vẫn luôn chờ ở giao lộ kia, khi chiếc xe của Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đi qua, thì nó bất ngờ khởi động, nên mới xảy ra va chạm. Theo lời kể của người gây chuyện, thì anh ta nhầm chân ga thành chân phanh mới dẫn đến hậu quả này, nhưng nhìn video thì không giống lắm. Cảnh sát cũng nghi ngờ đây có khả năng là một vụ tấn công mang tính trả thù đã được lên kế hoạch trước, dù sao tài xế cũng không bị thương quá nặng. Theo lý mà nói, vợ chồng Tô Quảng, Trương Tinh Vũ bị thương, thì anh ta không thể lành lặn vẹn nguyên được. Nhưng phía cảnh sát không có chứng cứ, cũng chỉ có thể xác định là tai nạn giao thông bình thường”.

Lâm Chính cau mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng hỏi: “Ông thấy sao?”.

“Biển số xe là ở Quảng Liễu”, Mã Hải chỉ nói một câu.

Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt ngập tràn lửa giận, cũng lập tức hiểu ra.

“Phía Quảng Liễu… nhà họ Khai và nhà họ Việt trả thù sao? Ông đi điều tra giúp tôi, tôi muốn biết rốt cuộc là ai giở trò!”.

“Cậu yên tâm đi Chủ tịch Lâm, tôi đã bảo Cung Hỉ Vân giải quyết rồi, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, những chuyện như thế này cô ta có chuyên môn”, Mã Hải đáp.
 
Chương 497


Chương 497

“Vậy thì tốt”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Dường như Lâm Chính bỗng ý thức được gì đó, vội quát nhỏ: “Tô Nhu đâu? Cô ấy đang ở đâu?”.

“Sau khi nhận ra đây có khả năng không phải là tai nạn giao thông bình thường, tôi đã lập tức cử người đến canh chừng ở bên ngoài công ty Quốc tế Duyệt Nhan, chỉ cần có người đáng nghi xuất hiện, thì sẽ lập tức đưa hắn đi, bảo vệ sự an toàn cho cô Tô mà không gây ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng chắc chắn cô Tô cũng đã nhận được tin này, chắc là đang trên đường đến”.

“Vậy à?”.

Lâm Chính thở dài, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang.

“Bố, mẹ!”.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương vang lên ở lối vào.

Sau đó liền thấy Tô Nhu mặc đồ công sở chạy về phía này.

Cô xông vào phòng bệnh, nhìn Tô Quảng nằm trên giường bệnh, nước mắt như mưa, khóc nức nở.

Lúc này, Tô Nhu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Tiểu Nhu, không sao, không sao, bố vẫn ổn, chắc chắn mẹ con cũng sẽ không sao…”, Tô Quảng yếu ớt an ủi.

Tô Nhu nặng nề gật đầu, nhưng vẫn mím chặt môi, nước mắt rơi không ngừng.

Tách!

Đúng lúc này, đèn ở phòng cấp cứu tắt, mấy nhân viên y tế bước ra.

Tô Nhu biết tin liền lập tức chạy tới.

“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi thế nào rồi?”, giọng nói Tô Nhu run rẩy, gấp gáp hỏi.

“Tình trạng của mẹ cô cũng không tệ lắm, đừng lo”, bác sĩ đáp.

“Vậy thì tốt!”.

Tô Nhu hít mạnh mấy hơi, lấy tay che miệng, bờ vai run run.

“Nhưng trạng thái của người bệnh vẫn chưa ổn định, phải tiến hành phẫu thuật, nhưng chi phí phẫu thuật rất cao. Nếu người bệnh muốn làm cuộc phẫu thuật tiếp theo thì hãy đóng tiền phẫu thuật trước”, bác sĩ nói.

“Tiền phẫu thuật là bao nhiêu?”, Tô Nhu vội hỏi.

“Bước đầu đoán chừng cần khoảng bốn triệu tệ”, bác sĩ đáp.

“Cái gì? Bốn triệu tệ?”, Tô Nhu ngây người.

“Sao hết nhiều vậy? Bệnh viện các anh chặt chém quá đấy!”.

“Muốn cháy nhà hôi của sao?”.

“Phẫu thuật gì mà cần bốn triệu tệ?”.

Những người ở bên cạnh nổi giận, đua nhau chỉ trích.

Bác sĩ cũng bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: “Có lẽ mọi người đã hiểu lầm nghề bác sĩ rồi, giá cả phẫu thuật không phải do chúng tôi quyết định, mà được quyết định bởi các thiết bị, thuốc men dùng trong lúc phẫu thuật. Ca phẫu thuật này phải dùng tới một loại thuốc mới của nước Mễ, giá của loại thuốc này trên thị trường đã là khoảng ba triệu tệ, ngoài ra còn các loại thuốc men khác nữa. Thực ra bốn triệu tệ là còn ít đấy, nếu các cô không tin thì có thể đi hỏi các bệnh viện khác. Các bệnh viện thành phố tuyến một đều có thể làm phẫu thuật này, nhưng chắc chắn không thể rẻ được”.

Mọi người nghe thấy thế đều không nói gì.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, lùi lại mấy bước.
 
Chương 498


Chương 498

Bốn triệu tệ?

Cho dù bán nhà bán xe thì cô cũng không gom được nhiều tiền như vậy.

“Bác sĩ, phẫu thuật muộn nhất là vào lúc nào?”.

“Tốt nhất đừng để quá ba ngày”.

“Được, tôi đi gom tiền ngay đây, các anh cũng nhanh chóng tiến hành phẫu thuật đi nhé”.

“Được”.

Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

Tô Nhu lấy điện thoại ra gọi cho ông ngoại.

Mấy triệu tệ này đối với cô là con số trên trời, nhưng đối với nhà họ Trương thì chắc chắn không có gì khó khăn.

Nhưng cô gọi mãi mà bên kia không ai nghe máy.

Tô Nhu mất hết kiên nhẫn, lập tức xoay người rời đi.

“Em đi đâu vậy?”, Lâm Chính bước tới ngăn cô lại.

“Sao anh vẫn còn ở Giang Thành? Chẳng phải tôi đã bảo anh đi rồi sao?”, Tô Nhu trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ không thể tin được.

“Anh không định rời đi”.

“Anh…”, Tô Nhu tức tái mặt, đôi mắt ngập tràn tức giận, nói: “Nếu anh đã không muốn rời khỏi Giang Thành, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút! Mau cút đi!”.

Tô Nhu nói đầy chán ghét.

“Tiểu Nhu, anh biết chắc chắn em đã gặp phải vấn đề khó khăn nào đó, anh đã nói rồi, em có vấn đề gì đều có thể nói với anh. Bốn triệu tệ tiền phẫu thuật của mẹ em, anh sẽ chi!”, Lâm Chính lập tức ngăn Tô Nhu lại, vội vàng nói.

“Anh chi?”.

Tô Nhu hơi sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười: “Anh có bốn triệu tệ? Có cái đầu anh ấy, cả người anh có nổi 400 tệ không? Lạc Thiên vẫn chưa trả lương cho anh nhỉ? Anh lấy đâu ra bốn triệu tệ? Lâm Chính, bây giờ tôi không rảnh lãng phí thời gian với anh! Anh cút đi! Mau lên!”.

“Tiểu Nhu, nếu em không tin thì bây giờ anh có thể lấy ra cho em xem”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Cút!”, tâm trạng Tô Nhu rối bời, đẩy Lâm Chính ra.

Lâm Chính cau mày, không ngờ Tô Nhu lại kích động như vậy.

Nhưng anh không muốn lằng nhằng với cô nữa, mạng người quan trọng, anh không định giấu giếm nữa, định cầm tay Tô Nhu kéo đi nộp tiền viện phí.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

“Anh làm gì vậy?”.

Dứt lời, một chàng trai trẻ mặc vest nhanh chân bước tới, hất tay Lâm Chính đi.

Lâm Chính nhíu mày.

Tô Nhu kêu lên: “Anh Hoa!”.

“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”, người kia hỏi Tô Nhu đầy quan tâm.

“Em không sao”, Tô Nhu lắc đầu.
 
Chương 499


Chương 499

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, rồi hỏi Tô Nhu: “Tiểu Nhu, anh ta là ai?”.

“Không liên quan đến anh! Cút đi!”, Tô Nhu lạnh lùng quát.

“Anh là chồng em!”, Lâm Chính sẵng giọng.

“Chúng ta sắp ly hôn rồi”, Tô Nhu mặt không cảm xúc nói.

Sắc mặt Lâm Chính u ám.

“Tiểu Nhu, anh nhận được tin nhắn của em, vừa sáng ra đã đến Giang Thành. Sao rồi? Bác gái xảy ra chuyện à? Có nghiêm trọng không?”, người đàn ông tên cậu chủ Hoa kia mỉm cười nói, thái độ vô cùng hòa nhã, nhưng khi nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

“Mẹ em cần tiền làm phẫu thuật, em… em cần khoảng hai triệu tệ, anh Hoa… anh có thể cho em vay không?”.

“Hai triệu tệ thôi sao? Có có có! Anh chuyển ngay cho em đây!”, người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ hào phóng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, rồi cúp máy nói: “Trong vòng 10 phút, hai triệu tệ sẽ được chuyển vào tài khoản của em”.

“Cảm ơn anh Hoa, em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh”, Tô Nhu vui mừng như điên.

“Không sao, không sao, thực ra không trả cũng được, dù gì chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi”, anh Hoa mỉm cười đáp.

“Cảm ơn anh…”, Tô Nhu vô cùng cảm kích.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn là chuyện khiến người ta cảm động nhất.

“Tiểu Nhu, em khách sáo quá, mau đi làm việc đi. Làm xong nếu có thời gian, chúng ta có thể đi ăn không? Em từ chối anh nhiều lần lắm rồi”, anh Hoa cười nói.

Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt cứng đờ, do dự một lát rồi vẫn gật đầu: “Vâng…”

Cô vừa dứt lời, hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.

“Tiểu Nhu, em là vợ anh, sao em có thể đi ăn với người đàn ông khác chứ?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anh cũng là đàn ông, cho dù không có bao nhiêu cái gọi là tình yêu đối với Tô Nhu, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì không ai muốn vợ mình đi ăn với người đàn ông khác cả.

Trước kia Lâm Chính bị gọi là vua mọc sừng, nhưng vì đó là sừng do anh tự cắm, nên anh không quan tâm.

Còn chuyện này thì anh không chấp nhận được!

“Tôi đã nói rồi, chúng ta sắp ly hôn, tôi đi ăn với ai thì liên quan gì đến anh? Đến lượt anh quản lý chắc?”, Tô Nhu tức giận mắng.

“Anh nói không được là không được”, Lâm Chính quát.

Chuyện này không có gì để thương lượng cả.

“Lâm Chính, anh chỉ là một thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô tôi, dựa vào đâu mà đòi quản lý tôi chứ?”, Tô Nhu to tiếng.

Câu nói này của cô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Vừa nghe thấy là ở rể, không ít người liền chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

Mã Hải cũng cau mày, nhưng đây là chuyện nhà của Lâm Chính, nên ông ta sẽ không nhúng tay vào.

Lâm Chính không biết nên nói gì cho phải.
 
Chương 500


Chương 500

Anh đã nói rõ thân phận, nhưng Tô Nhu nhất quyết không tin, xem ra không bày mọi thứ rõ ràng trước mắt cô, thì cô sẽ không thể chấp nhận thân phận của anh…

“Thôi bỏ đi Tiểu Nhu, hay là chúng ta để hôm khác, đây là bệnh viện, nếu em cãi nhau với anh ta thì không tốt cho em, cũng không tốt cho hai bác, đừng chấp anh ta nữa”, anh Hoa mỉm cười nói.

“Anh nói đúng, anh Hoa, em không nên cãi nhau với anh ta. Ăn cơm thì thôi vậy, thời gian này em muốn chăm sóc bố em, ở bên bố em nhiều hơn”, vẻ mặt Tô Nhu đầy áy náy, nói.

“Việc nên làm mà, em phải làm gì thì làm đi, anh sẽ mua hoa quả đến sau”.

“Anh Hoa, không cần đâu”.

“Cần chứ, cần chứ, em mau đi đi”, anh Hoa cười đáp.

Tô Nhu vô cùng cảm động, cảm kích nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm”.

Dứt lời, cô liền xoay người trở lại phòng bệnh, trước khi đi còn trừng mắt lườm Lâm Chính, ánh mắt đầy căm ghét.

Bây giờ ấn tượng của cô về Lâm Chính càng ngày càng tệ.

Tô Nhu vừa đi, nụ cười trên mặt anh Hoa dần dần biến mất.

Anh ta quay sang nhìn Lâm Chính.

“Anh chính là Lâm Chính hả? Tôi có nghe nói về anh”, anh Hoa cười nói.

“Anh là ai?”.

“Hoa Mãn Thần, đồng nghiệp cũ của vợ anh!”.

“Đồng nghiệp?”.

“Trước kia tôi từng thực tập hai tháng ở công ty nhà họ Tô các anh, lúc đó cũng làm ở bộ phận tài vụ. Chắc là anh không biết, dù sao tôi cũng chỉ ở tập đoàn Thịnh Hoa một thời gian rất ngắn”.

“Vậy sao? Một người có thể bỏ ra hai triệu tệ không thèm chớp mắt sao lại chạy đến làm ở Thịnh Hoa chứ?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Ha ha ha, còn có thể là vì chuyện gì chứ? Chẳng phải là vì vợ anh sao?”, Hoa Mãn Thần nheo mắt ghé lại gần Lâm Chính, mỉm cười nói: “Hai năm trước tôi đến Giang Thành chơi, vừa khéo gặp vợ anh một lần. Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào thông minh xinh đẹp như vậy, lúc đó tôi đã định tán vợ anh rồi. Nếu không phải nhà tôi gọi về gấp, thì cô ấy đã thành người phụ nữ của tôi từ lâu rồi. Hừ, nghe nói anh chưa từng đụng vào vợ anh, cô ấy vẫn còn trinh nguyên, chậc chậc chậc, nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi”, Hoa Mãn Thần cười nói, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

Lâm Chính siết chặt nắm tay, chỉ muốn tung một cú đấm vào mặt anh ta.

Nhưng đây là bệnh viện, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vẫn đang ở đây.

Hơn nữa anh cũng biết, đây là những lời Hoa Mãn Thần đang cố ý chọc tức anh, mục đích là để anh ra tay đánh anh ta.

Tên Hoa Mãn Thần này tâm cơ rất sâu, lúc nãy mời đi ăn cũng chỉ để thăm dò Tô Nhu. Nếu Tô Nhu đồng ý thì tốt quá, nếu miễn cưỡng đồng ý, thì phải suy xét. Khi Tô Nhu và Lâm Chính cãi nhau, anh ta lập tức hủy kèo không đi ăn nữa, để thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Tô Nhu.

Nếu bây giờ Lâm Chính đánh Hoa Mãn Thần thì chắc chắn Tô Nhu sẽ biết, đến lúc đó cô sẽ chỉ càng căm hận Lâm Chính hơn, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác vô cùng áy náy với Hoa Mãn Thần. Về lâu về dài, đương nhiên Tô Nhu sẽ bị Hoa Mãn Thần hạ gục.

Lâm Chính hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng kích động, bình thản nói: “Chỉ cần chưa ly hôn thì Tô Nhu vẫn là vợ tôi, tôi khuyên anh tốt nhất hãy dẹp bỏ ý nghĩ đó đi, đừng nhóm ngó Tô Nhu nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo anh sẽ gặp chuyện gì đó ở Giang Thành đâu”.
 
Chương 501


Chương 501

“Ha ha ha, gặp chuyện gì đó? Dựa vào anh sao? Đừng đùa tôi chứ!”, Hoa Mãn Thần cười lớn, sau đó nheo mắt nói: “Lâm Chính, anh tưởng tôi không biết gì về anh sao? Tôi biết hết mọi thứ về anh?”.

“Anh biết những gì nào?”.

“Anh quen biết với nhà họ Từ, nhà họ Ninh, thậm chí quản lý cấp cao của tập đoàn Dương Hoa là Mã Hải cũng có chút quan hệ với anh. Tốt lắm, rất tốt, bọn họ nói anh là thằng vô dụng là bọn họ đã nhầm. Dựa vào những mối quan hệ này thì anh có thể có tương lai không tệ, chắc chắn Tiểu Nhu cũng hiểu lầm anh, chỉ tiếc là… trong mắt tôi những mối quan hệ này của anh chẳng là gì cả. Anh không biết những thủ đoạn của tôi, cũng không biết tôi là ai. Trong mắt tôi, anh chỉ là một con sâu cái kiến đáng thương mà thôi”, Hoa Mãn Thần hạ giọng cười nói, sau đó vỗ vai Lâm Chính, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Lâm Chính đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.

“Cậu Lâm!”.

Mã Hải bước tới.

“Nộp tiền viện phí cho mẹ vợ tôi giúp tôi, ngoài ra, phái người giải quyết tên Hoa Mãn Thần này cho tôi”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Cậu Lâm cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.

Mã Hải gật đầu rồi rời đi.

Lâm Chính nhìn phòng bệnh, không nói lời nào, cũng rời khỏi bệnh viện.

Sự trả thù của nhà họ Khai và nhà họ Việt đã khiến anh vô cùng giận dữ, bây giờ lại lòi thêm một tên Hoa Mãn Thần, sao anh có thể chịu nổi chứ?

Lúc về đến y quán của Lạc Thiên đã là buổi trưa, Lạc Thiên gọi đồ ăn ngoài, gọi thêm cả một phần cho Lâm Chính, rồi cùng Tiểu Đông ngồi ở bàn ăn.

Lâm Chính nhai trệu trạo.

“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò hỏi.

“Không có gì, đúng rồi, cô từng nghe đến một người tên là Hoa Mãn Thần chưa?”, Lâm Chính đột ngột hỏi.

Lạc Thiên và Tô Nhu là bạn thân, chắc cô ấy biết chút gì đó.

Ai ngờ Lạc Thiên vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên.

“Sao anh biết cái tên này?”.

“Xem ra là cô biết rồi”, Lạc Thiên nhíu mày.

“Biết chứ, sao có thể không biết được? Lúc trước anh ta lặng lẽ đưa một triệu tệ cho bác tư Tô Bắc, sau đó vào làm ở tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô. Mục đích của anh ta chính là tán tỉnh Tô Nhu, Tiểu Nhu từng nói với tôi về anh ta rất nhiều lần. Lúc trước Tiểu Nhu bị anh ta theo đuổi phát phiền lên được, tôi toàn tan làm rồi đi đón cô ấy, nếu không sợ là cô ấy không bước nổi ra khỏi cửa công ty”.

“Thế à? Trước đó không thấy Tiểu Nhu nói chuyện này với tôi”.

“Lúc trước anh là người thế nào chắc anh cũng biết chứ? Cô ấy nói với anh thì có ích gì? Lẽ nào Tiểu Nhu còn trông mong anh giúp cô ấy sao?”, Lạc Thiên cáu kỉnh trừng mắt lườm Lâm Chính.

Lâm Chính không nói gì.

“Sao tự dưng anh lại nhắc đến người này?”, Lạc Thiên lại hỏi.

“Anh ta đến Giang Thành, còn tìm đến Tiểu Nhu nữa”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Thế thì phiền phức rồi”, Lạc Thiên nhíu mày.

“Sao vậy? Người này có bối cảnh ghê gớm lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom