Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 462


Chương 462

“Nói với cậu cậu cũng không hiểu, lập tức gọi đội 1, đội 2, đội 3 xuất quân cho tôi. Lập tức bao vây câu lạc bộ Nam Loan, bắt người tên Xương Bá lại cho tôi!”.

“Thủ trưởng, bắt ông ta làm gì vậy?”.

“Ông ta phạm tội!”.

“Phạm tội gì vậy ạ?”.

“B án nước!”.

Thái Văn Nông trừng mắt nhìn cậu ta, rồi chui vào xe.

Cậu cảnh vệ viên kia cả người run rẩy, cũng vội vàng lên xe.

Một lát sau, từng chiếc xe bọc thép màu xanh lá lái từ ngoại ô Giang Thành vào trung tâm thành phố…

Câu lạc bộ Nam Loan.

Xương Bá đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ đàn ăn cơm.

Một người phụ nữ ăn mặc hở hang rót ly rượu vang cho ông ta.

“Xương Bá!”.

Một chàng trai trẻ bước vào.

“Tiểu Ngô à!”.

Xương Bá nuốt miếng thịt bò trong miệng vào bụng, sau đó lau miệng, cười nói: “Thế nào? Phương Thị Dân bắt đầu chưa?”.

“Tòa án đã gửi trát cho tập đoàn Dương Hoa, chiều nay sẽ mở phiên tòa, không cho tập đoàn Dương Hoa cơ hội để thở luôn! Bây giờ đám Khang Gia Hào đang bận vắt chân lên cổ, tập đoàn Dương Hoa không có phần thắng đâu”, cậu thanh niên tên Tiểu Ngô cười đáp.

“Tốt! Tốt lắm! Dương Hoa mà đổ, con mụ Cung Hỉ Vân kia sẽ mất chỗ dựa, có thể là đối thủ của tôi chắc? Tôi sẽ mượn danh nghĩa của Khổ Long triệu tập đàn em của cậu ta lại, rồi phản công Cung Hỉ Vân, chắc chắn cô ta sẽ không đỡ được. Đến lúc đó, cả Giang Thành sẽ là thiên hạ của tôi, ha ha ha…”, Xương Bá cười nói.

“Chúc mừng Xương Bá”, Tiểu Ngô cười nói.

“Chung vui, chung vui! Tiểu Ngô, tôi cũng nhiều tuổi rồi, tương lai của Giang Thành vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi như các cậu. Làm việc cho tốt, sau này gánh nặng của tôi vẫn phải giao vào tay cậu”, Xương Bá cười nói.

“Vâng”, Tiểu Ngô gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ âm độc.

Lão già chết tiệt, chờ ông đoạt được Giang Thành, tôi sẽ tìm cơ hội xử lý ông.

Tiểu Ngô là con trai nuôi của Xương Bá, Xương Bá không thể có con, liền bồi dưỡng Tiểu Ngô. Chỉ có điều, tuy Xương Bá không thể có con, nhưng sức khỏe rất tốt, nhìn dáng vẻ này thì ít nhất phải sống được 20 năm nữa.

20 năm! Tiểu Ngô đợi không nổi!

Đúng lúc Tiểu Ngô đang suy tính giải quyết lão già này thế nào, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo và ồn ào.

“Có chuyện gì vậy?”.

Xương Bá cau mày, hét lên.

Nhưng còn chưa thấy đàn em chạy vào thông báo.Rầm!

Cánh cửa bị đạp ra, sau đó rất nhiều người mặc đồng phục tràn vào phòng, bao vây chặt đám người Xương Bá, từng họng súng đen ngòm chĩa vào Tiểu Ngô và Xương Bá.

Người phụ nữ sợ đến mức hét lên ầm ĩ.

Xương Bá và Tiểu Ngô vội vàng giơ tay, cả hai người đều ngơ ngác.

Có chuyện gì thế này?

Hai người họ đã bao giờ thấy thế trận như thế này chứ…

“Ai là Xương Bá?”.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục, vẻ mặt cương nghị bước tới.

“Tôi… là tôi… Đồng chí, có chuyện gì vậy?”, Xương Bá run rẩy hỏi.

Nhưng người kia không trả lời, chỉ vung tay lên: “Đưa đi!”.

“Rõ!”.

Hai người tiến tới, áp giải Xương Bá và Tiểu Ngô đi…
 
Chương 463


Chương 463

“Ông nói gì? Xương Bá bị đưa đi rồi?”.

Ở tầng cao nhất của khách sạn Giang Hoa, Tư Đồ Kính đứng trước cửa sổ sát đất, la lên qua điện thoại.

“Phải”, Lạc Bắc Minh ở đầu kia nói bằng giọng khản đặc: “Cậu Tư Đồ, đây rõ ràng là đòn phản công của Chủ tịch Lâm! Chúng ta có tiếp tục hay không?”.

“Nói thừa, đương nhiên phải tiếp tục. Chẳng lẽ mất đi một ông trùm xã hội đen thì tôi phải nhận thua sao?”, Tư Đồ Kính quát lên, vẻ mặt âm trầm.

“Nhưng… cậu Tư Đồ, cậu biết người đưa Xương Bá đi là ai không?”.

“Ai?”.

“Thái Văn Nông!”.

“Cái gì?”.

Ly rượu trong tay Tư Đồ Kính run rẩy rơi xuống đất.

Xoảng!

Ly rượu bị rơi vỡ, chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra.

Tư Đồ Kính trợn tròn mắt, cơ thể run rẩy nói: “Thái Văn Nông không có quyền đó, sao ông ta lại vươn tay đến tận đây?”.

“Nếu là can thiệp đến vấn đề đó thì Thái Văn Nông quả thật có quyền quản!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng đáp.

Tư Đồ Kính tái mặt, hiểu ra Lạc Bắc Minh đang nhắc tới phương diện nào.

“Cậu Tư Đồ, tôi đề nghị phải nói Tiêu Nghị chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức, hoặc là hủy vụ kiện đó, để Tiêu Nghị thoát thân trước. Nếu không, tôi sợ mục tiêu tiếp theo của Tập đoàn Dương Hoa sẽ là Tiêu Nghị!”, Lạc Bắc Minh nói.

“Không được! Chuyện đã đến nước này rồi, không lẽ lại bảo tôi phải thu tay? Huống hồ, nhà máy đã bị niêm phong, ông nói ông ta phải thoát thân thế nào nữa?”, Tư Đồ Kính nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy vụ kiện…”.

“Tiếp tục! Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải tiếp tục! Tôi không tin Chủ tịch Lâm kia có tài năng gì ghê gớm. Phương Thị Dân đã nhận được chứng cứ đanh thép mà tôi giao cho ông ta. Ông ta cũng đã nói với tôi, vụ kiện này ông ta có thể thắng một trăm phần trăm! Một vụ kiện chắc thắng, tôi còn sợ gì nữa? Xã hội bây giờ là xã hội dựa vào chứng cứ, chứng cứ vững như núi, Tập đoàn Dương Hoa bọn họ có thể chối cãi được sao?”.

“Nếu nói vụ kiện có thể thắng, vậy thì mọi chuyện không có gì để lo lắng, chỉ sợ…”.

“Ông sợ cái gì? Chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn!”, Tư Đồ Kính ngắt lời Lạc Bắc Minh, điên cuồng hét lên.

Lạc Bắc Minh do dự một lúc, chỉ đành gật đầu thở dài.

“Được thôi”.

Đến lúc này rồi, đúng là không thể thu tay.

Nhưng Lạc Bắc Minh không phải Tư Đồ Kính, ông ta tính toán sâu xa, sao có thể không nhìn ra đường lối.

Chủ tịch Lâm còn mời được pho tượng Phật là Thái Văn Nông, chỉ sợ từ đầu tới cuối không ai nhìn thấy rõ sức mạnh phía sau cậu ta…



Người của đoàn luật sư lập tức bảo lãnh cho Lâm Chính.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, trước khi có kết quả vụ án, việc đi lại của anh vẫn phải chịu hạn chế, không thể rời khỏi Giang Thành.
 
Chương 464


Chương 464

“Chủ tịch Lâm! Lạc Bắc Minh của Tam Chi Đường kiện công ty, nói thuốc mới của chúng ta đã ăn cắp bản quyền phương thuốc cổ tổ truyền của ông ta. Tòa án đã tiếp nhận, chiều sẽ mở phiên tòa, anh có muốn qua đó nghe xử không?”, Tiểu Lưu của đoàn luật sư nói.

“Lạc Bắc Minh mời ai đến tham gia vụ kiện?”.

“Một trong ba đoàn luật sư lớn nổi tiếng của Yên Kinh, Đoàn luật sư Phương Thị Dân!”, Tiểu Lưu hơi run rẩy nói.

Làm nghề này, không ai không biết đến ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh.

Đó là ba ngọn núi lớn trong giới luật sư.

“Một trong ba đoàn luật sư lớn à? Tôi từng nghe qua, mặc dù Lạc Bắc Minh cũng rất có tên tuổi, nhưng danh tiếng ông ta chưa lớn tới mức có thể mời được Phương Thị Dân. Nhất định là người của Nam Phái đã ra mặt! Đi, đi nghe xử án”, Lâm Chính nói.

“Được”.

Tiểu Lưu kéo cửa xe, Lâm Chính lên xe, đến thẳng tòa án.

Ngồi trên xe, Lâm Chính cũng đã tìm hiểu dư luận hiện nay.

Tập đoàn Dương Hoa lại cuốn vào sóng gió thuốc giả và dư luận ăn cắp phương thuốc.

Bởi vì Nam Phái đã thuê người nên trên mạng hầu như toàn là tiếng chất vấn nghiêng về một phía. Hơn nữa còn có vài phần tử trí thức công cộng và người làm truyền thông bất lương dẫn dắt dư luận, những lời đánh giá về Tập đoàn Dương Hoa hiện nay cực kỳ tệ.

Từ các góc độ cho thấy, Dương Hoa đang tràn ngập nguy cơ…

Đến trước cửa tòa án, Lâm Chính xuống xe.

“Đến rồi đến rồi! Chủ tịch Lâm đ ến rồi!”.

Các phóng viên chực chờ trước cổng ùa tới như ong vỡ tổ, bao vây Lâm Chính hỏi liên tục.

“Chủ tịch Lâm, xin hỏi Tập đoàn Dương Hoa của các anh thật sự đã ăn cắp phương thuốc tổ truyền của thần y Lạc của Tam Chi Đường sao?”.

“Chủ tịch Lâm, lần trước là nhà họ Tô nói anh ăn cắp phương thuốc, bây giờ Tam Chi Đường kiện anh ăn cắp phương thuốc, xin hỏi hai chuyện này có liên quan gì không?”.

“Chủ tịch Lâm, anh có gì muốn nói với mọi người về chuyện này không?”.

“Chủ tịch Lâm…”.

Phóng viên hỏi tới tấp.

Lâm Chính không quan tâm, kéo thấp vành mũ xuống, đi tới phía trước.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, một nhóm người lại xuất hiện trước mặt anh.

Đó là Trương Thanh Hằng của Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ và đám người Tô Bắc, Tô Trân.

“Các người cũng đến rồi à?”, Lâm Chính nói.

“Sao? Chúng tôi không đến được à?”, Tô Bắc mỉm cười nói.

“Vụ kiện hôm nay liên quan trọng đại, ảnh hưởng rất rộng. Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chúng tôi luôn dõi theo Tập đoàn Dương Hoa, đương nhiên chuyện hôm nay cũng không thể phớt lờ. Chúng tôi phải biết được kết quả xử án trong thời gian sớm nhất để đưa ra phản ứng kịp thời”, Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.

“Phản ứng? Các anh định thu mua Dương Hoa sao? Chắc hẳn phía thị phần các anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Không sai”, Trương Thanh Hằng cười đáp: “Có lẽ hôm nay Dương Hoa sẽ sụp đổ! Cậu Lâm, thật không dám giấu, tôi là do cậu Tư Đồ Kính gọi tới, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu”.
 
Chương 465


Chương 465

“Lời gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu ấy nhờ tôi hỏi cậu, cậu… có hối hận không?”, Trương Thanh Hằng nheo mắt lại, nói.

Hối hận… Vì chuyện của Lạc Thiên mà Lâm Chính kết oán với Tư Đồ Kính.

Vì một người con gái mà liên lụy nhiều như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ hối hận.

Nhưng… Lâm Chính thì không.

Dù anh không phải vì Lạc Thiên!

Lâm Chính nhắm hai mắt lại.

Đám người Trương Thanh Hằng, Tô Bắc liên tục cười nhạt, ai nấy đều tràn ngập vẻ đắc ý trong mắt.

Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh Lâm Chính.

Dù mũ dạ đã che mất nửa khuôn mặt anh, nhưng thông qua nửa gương mặt lộ ra ngoài, bọn họ vẫn có thể đoán được ắt hẳn lúc này Lâm Chính rất sốt ruột, tuyệt vọng, bàng hoàng…

“Đây là tội mà cậu phải chịu!”.

“Cậu vốn có thể hợp tác với nhà họ Tô chúng tôi, cậu vốn sẽ không phải rơi vào kết cục này, chỉ đáng tiếc, cậu quá ngông cuồng!”.

“Đáng đời cậu!”.

Tô Bắc, Tô Trân cười cợt, chửi mắng, ánh mắt giễu cợt vô cùng rõ rệt.

Dương Hoa sụp đổ, Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chắc chắn sẽ nhanh chóng xâm chiếm chỗ trống mà Tập đoàn Dương Hoa để lại. Tập đoàn Thượng Vũ là một tập đoàn đa quốc gia, thị trường của bọn họ sẽ không chỉ ở nơi nhỏ như Giang Thành. Bọn họ sẽ khống chế thị trường ở đây, nhưng chắc chắn sẽ không quản lý quá nhiều. Rất có thể bọn họ sẽ nâng đỡ những người hiểu biết về kinh tế ở Giang Thành hơn để duy trì mọi thứ ở nơi này, mà nhà họ Tô là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhà họ Tô… sẽ quật khởi sau sự sụp đổ của Tập đoàn Dương Hoa.

Thời huy hoàng của nhà họ Tô… đã đến!

Tô Bắc và Tô Trân vô cùng kích động.

Nhiều người đứng xung quanh cũng thở dài, hoặc là cười nhạt.

Tập đoàn Dương Hoa, chóng nở chóng tàn.

E rằng Chủ tịch Lâm bí ẩn cũng chỉ như sao băng giữa trời đêm, thoáng qua rồi vụt tắt.

Vài người có vẻ mặt thương tiếc, nhưng nhiều hơn là sự cười nhạo và khinh thường.

Giờ phút này, Chủ tịch Lâm trông có vẻ cực kỳ lẻ loi.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta vào trong thôi!”, Tiểu Lưu không nhìn thêm được nữa, vội nói.

“Không cần, tôi không vào trong nữa!”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Không vào?”, Tiểu Lưu sửng sốt.

“Phải”.

Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đợi ở đây đi!”.

“Đợi cái gì? Kết quả xử án sao?”, Tiểu Lưu muốn khóc mà không có nước mắt.

Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm cũng cảm thấy Khang Gia Hào và những người kia không có khả năng thắng kiện, không đành lòng vào nghe xử án?

“Phải”, Lâm Chính gật đầu.
 
Chương 466


Chương 466

“Chuyện đó…”, Tiểu Lưu không biết nên nói gì cho phải.

“Xem như cậu vẫn hiểu rõ khả năng của mình”, Tô Trân khinh thường cười nói.

“Cũng tốt, nếu vào trong đó, tôi sợ cậu nghe thấy kết quả thì không chịu nổi cú sốc. Lỡ như cậu bị bệnh tim gì đó, chúng tôi còn phải gọi xe cấp cứu cho cậu nữa!”, Tô Bắc cũng cười nói.

Dứt lời, người xung quanh lập tức cười hùa theo.

Bọn họ nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.

Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Các người sai rồi, tôi không vào trong không phải vì tôi sẽ thua, mà ngược lại, vụ kiện này tôi thắng chắc rồi. Tôi đứng đây là muốn xem xem lát nữa các người sẽ có vẻ mặt như thế nào! Tôi muốn xem xem khi mọi chuyện đảo ngược, các người sẽ có tâm trạng thế nào!”.

Người xung quanh nghe vậy đều sửng sốt, sau đó bùng nổ tiếng cười càng mãnh liệt, càng dữ dội hơn.

Bọn họ giễu cợt.

Bọn họ ôm bụng cười.

Các phóng viên còn điên cuồng chụp ảnh.

“Điên rồi! Điên rồi! Chủ tịch Lâm điên thật rồi!”.

Có người lắc đầu thở dài.

Với bọn họ mà nói, những câu Lâm Chính vừa nói chắc chắn là những lời viển vông.

Lúc này.

Két…

Một chiếc xe Volkswagen dừng trước cửa tòa án, Tiêu Nghị mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe.

Người ở đây lại bùng nổ tiếng xôn xao.

Ông ta… cũng đến rồi sao?

Nhìn thấy Tiêu Nghị xuống xe, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ông ta.

“Ông Tiêu đến rồi!”.

Phóng viên lại di chuyển ống kính lần nữa.

Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Nghị sao lại chạy đến đây?

Lại thấy Tiêu Nghị dẫn theo hai người nữa đi vào.

“Chủ tịch Lâm, cậu đúng là làm tôi khó tìm!”, Tiêu Nghị đến trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Ông Tiêu có chuyện gì sao?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt.

“Chuyện? Đương nhiên có, hơn nữa còn không ít! Đi thôi! Lên xe, mau cùng tôi về tiếp nhận điều tra!”, Tiêu Nghị nói.

“Điều tra cái gì?”.

“Hừ, đương nhiên là chuyện nhà máy của cậu!”.

“Ông Tiêu, Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã phối hợp với cảnh sát ghi lời khai rồi. Khi nào bên đó chưa mời hầu tòa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi có thể từ chối lời chất vấn của bất cứ ai”, Tiểu Lưu tiến lên, nghiêm túc nói.
 
Chương 467


Chương 467

“Tôi không chất vấn! Không thẩm vấn! Mà là xác nhận! Tôi nghi ngờ nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy bóc lột công nhân phi pháp, bây giờ tôi không chỉ niêm phong nhà máy, mà còn phải truy cứu trách nhiệm của cậu ta!”, Tiêu Nghị nghiêm túc quát lên.

“Cái gì?”, Tiểu Lưu ngạc nhiên.

“Chủ tịch Lâm, xin mời, chẳng lẽ còn đợi người của tôi mời cậu lên xe?”, Tiêu Nghị lạnh lùng quát.

“Đừng lên xe, Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với văn phòng!”, Tiểu Lưu vội nói.

“Cho dù cậu có kéo Khang Gia Hào và Kỷ Văn từ trong đó ra đây cũng vô dụng!”, Tiêu Nghị nói.

“Ông…”, Tiểu Lưu tức giận, không trả lời được.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Tiêu Nghị, ông có chắc là ông muốn niêm phong nhà máy của tôi không?”.

“Thế nào? Chẳng lẽ tôi còn phải thương lượng với cậu hay sao?”, Tiêu Nghị nhướng mày.

“Cậu nghĩ cậu là ai? Chẳng lẽ ông Tiêu lại không động vào nhà máy của cậu được?”, Tô Bắc ở bên cạnh không khỏi phì cười.

“Ông nói đúng, ông ta quả thật không thể động vào nhà máy của tôi!”, Lâm Chính gật đầu.

Dứt lời, tất cả mọi người lại rộ lên cười.

Tiêu Nghị nổi giận, liên tục gật đầu, kéo cánh tay Lâm Chính đi: “Vậy thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu có năng lực gì khiến tôi không thể động vào cậu!”.

Nói xong, ông ta kéo Lâm Chính lên xe.

“Ông Tiêu, ông làm gì vậy?”, Tiểu Lưu lập tức chạy tới ngăn cản.

“Tránh ra, nếu không, tôi sẽ kiện cậu ngăn cản người thi hành công vụ!”, người phía sau ngăn Tiểu Lưu lại.

Tiểu Lưu không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Nghị dẫn Lâm Chính đi.

Nhưng đúng lúc đó…

Két!

Một chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở bên đường.

Cửa xe mở ra, vài người mặc quân trang bước xuống.

“Ai là Tiêu Nghị?”, người đến lên tiếng hỏi.

“Các anh là?”, Tiêu Nghị nghi hoặc hỏi.

“Đưa đi!”.

Người đến không nói lời nào, lập tức phất tay.

Hai người đàn ông sau lưng ông ta lập tức tiến tới bắt lấy Tiêu Nghị.

“Các anh làm gì vậy?”.

Tiêu Nghị lớn tiếng quát, đẩy họ ra.

“Các người là ai?”, người đang giữ Tiểu Lưu ở phía sau cũng chạy tới, quát lớn.

Người đến không nói gì, chỉ lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa cho Tiêu Nghị xem.

Tiêu Nghị biến sắc, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

“Đi thôi, chẳng lẽ còn đợi tôi dùng vũ lực sao?”, người đến lạnh lùng nói.

Tiêu Nghị há hốc miệng, còn định nói gì đó.
 
Chương 468


Chương 468

“Có chuyện gì lên xe rồi nói”.

Người đó kéo cánh tay Tiêu Nghị đưa lên xe Jeep.

Đúng là nhanh như gió cuốn, mạnh như sấm giật.

Để lại đám đông đầy vẻ ngơ ngác.

“Anh… anh gì ơi, rốt cuộc tôi phạm tội gì? Vì sao tổ trưởng lại điều tra tôi?”.

Ngồi lên xe Jeep, Tiêu Nghị không kìm được nữa, hỏi.

“Phạm tội gì? Đến lúc này rồi ông còn không biết mình phạm tội gì sao?”.

Người ngồi ở ghế lái liên tục cười nhạt, nghiêng đầu nói: “Ông có biết nhà máy mà ông điều tra niêm phong là nhà máy của ai không?”.

“Không phải nhà máy của Tập đoàn Dương Hoa sao?”, Tiêu Nghị buồn bực hỏi.

“Đó là trước kia, bây giờ nó trực thuộc nhà máy dược phẩm Quân khu 3!”.

“Cái gì?”, Tiêu Nghị kinh ngạc.

“Nhà máy dược phẩm này sẽ vận chuyển dược phẩm tiên tiến nhất cho bộ đội, để bảo đảm sức chiến đấu và sức sống của sĩ binh! Kết quả ông lại niêm phong nó, không bắt ông thì bắt ai? Ông tên Tiêu Nghị đúng không? Mặc dù không biết ông bị ai lợi dụng, nhưng lần này ông xong rồi!”.

Người đó nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đạp ga, nghênh ngang rời đi.

Lúc xe khởi động, các phóng viên đã kịp thời chụp được khuôn mặt xám xịt của Tiêu Nghị qua ô cửa xe…

Tình thế đảo ngược làm mọi người hoang mang.

Kể cả Tô Bắc, Tô Trân và Trương Thanh Hằng kiêu căng ngạo mạn kia.

Ba người kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tiêu Nghị cứ vậy bị bắt đi mất rồi?

“Chuyện này là sao?”.

“Sao ông Tiêu đột nhiên lại bị bắt?”.

“Các đồng chí đó là ai?”.

Người xung quanh xôn xao bàn tán, phóng viên cũng bắt đầu viết lấy viết để.

Nhưng chẳng mấy chốc, các phóng viên đều nhận được điện thoại, chuyện này không được phát tán, không được công bố.

Bọn họ đều thay đổi sắc mặt, cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.

Trương Thanh Hằng không tin nổi nhìn Lâm Chính.

“Chuyện… Chuyện này là cậu làm sao?”, Tô Bắc run rẩy hỏi.

“Sao có thể?”, Tô Trân vội vàng hét lên: “Chuyện này không có liên quan gì đến Lâm Chính, ông Tiêu cũng chỉ đi một lát rồi về, anh đừng làm quá!”.

“Nói… Nói cũng đúng!”, Tô Bắc thở hổn hển, sắc mặt khôi phục lại được một chút.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Đúng là tôi làm đấy!”.

Dứt lời, Tô Bắc và Trương Thanh Hằng đều kinh hãi, tim sắp nhảy ra ngoài.

“Tôi… Tôi không tin! Tôi không tin!”.

Tô Bắc run rẩy hét lên.
 
Chương 469


Chương 469

Tô Trân hét lên liên tục với giọng chói tai: “Nói dối, quỷ mới tin cậu, cậu đang nói dối!”.

Lâm Chính lắc đầu, lười giải thích.

“Mau nhìn kìa, đó là ai?”.

Lúc này, tiếng hô hào vang lên.

Ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút sang.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, một nhóm người mặc áo vest xách cặp tài liệu đi tới.

Những người này chỉnh tề đi theo nhịp điệu, ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc, đeo kính có tròng màu vàng, trông oai hùng hiên ngang, khí thế mạnh mẽ.

Nhìn thấy những người đó, Trương Thanh Hằng lập tức mừng rỡ.

Phóng viên chụp ảnh liên tục.

Nhiều người dân tò mò, cho đến khi có người hét lên.

“Đó là Đoàn luật sư Phương Thị Dân ở Yên Kinh đến đây!”.

Tiếng nói đó giống như tiếng sấm bùng nổ.

Cả hiện trường lập tức sôi sục.

“Cái gì? Đoàn luật sư Phương Thị Dân đến rồi à?”.

“Trời ạ, chẳng lẽ lần này đối đầu với Tập đoàn Dương Hoa là Đoàn luật sư Phương Thị Dân?”.

“Đó là một trong ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh, đoàn đội luật sư giỏi nhất trong nước đấy!”.

“Tỉ lệ thắng kiện của bọn họ cao tới 95%!”.

Tiếng hò hét nối tiếp nhau vang lên, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn những người đó.

“Nhìn thấy chưa? Họ Lâm kia! Các người thua rồi! Các người thua rồi!”, Tô Trân chỉ vào mũi Lâm Chính, hét lên.

“Cậu có Khang Gia Hào đúng là không tồi, nhưng so sánh với đoàn luật sư ở Yên Kinh tới đây, Khang Gia Hào quả thật quá non tay”, Tô Bắc bình tĩnh lại, cười nhạt.

Trương Thanh Hằng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lâm Chính. Anh ta muốn xem xem lúc này Chủ tịch Lâm sẽ có vẻ mặt thế nào.

Chỉ là… Lâm Chính có vẻ rất bình tĩnh.

“Sao? Cậu cảm thấy Khang Gia Hào có thể thắng à?”, Trương Thanh Hằng không kìm được hỏi.

“Tôi tin vụ kiện này sẽ không tiến hành nữa, Lạc Bắc Minh sẽ rút đơn kiện”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, mọi người lại ồ lên.

Phương Thị Dân đang định đi vào tòa án lập tức dừng bước, nhìn về phía Lâm Chính.

“Đây là Chủ tịch Lâm? Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Chẳng lẽ Lạc Bắc Minh bị các người mua chuộc rồi?”, Phương Thị Dân hỏi.

“Mấy hôm nay tôi không tiếp xúc gì với Lạc Bắc Minh, cũng không liên lạc với ông ta. Tôi thậm chí còn không biết rốt cuộc ông ta có bằng chứng gì có thể chứng minh phương thuốc của tôi là ăn cắp từ Tam Chi Đường bọn họ”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thì vì sao cậu lại nói như vậy?”, Phương Thị Dân hơi tức giận hỏi.

“Lý do rất đơn giản, bởi vì ông sẽ không vào cánh cửa này!”, Lâm Chính nói.

 
 
Chương 470


 

Chương 470

Anh vừa nói xong, những người nghiêm túc trong đoàn luật sư đều không nhịn được, cười thành tiếng.

“Ăn bậy nói càn à?”.

Không vào cánh cửa này?

Ai cũng biết Phương Thị Dân nghiêm khắc như thế nào, vả lại lời hứa ông ta đáng giá ngàn vàng.

Lần này ông ta đã đồng ý sẽ giúp Lạc Bắc Minh thắng kiện, sao có thể lâm trận chạy trốn? Như thế sẽ gây ra cú sốc rất nghiêm trọng cho danh dự của ông ta.

Ông ta vô cùng chú trọng đến danh dự của mình!

“Hừ, nếu cậu đã nói vậy thì được thôi, bây giờ tôi đi vào cho cậu xem!”, Phương Thị Dân bị kích động, giận quá mà cười.

Người xung quanh đều cười nhạo không ngớt.

Lâm Chính không nói gì.

Phương Thị Dân xách cặp tài liệu đi thẳng đến cửa.

Khi Phương Thị Dân sắp bước vào cửa…

Nơi túi quần Phương Thị Dân đột nhiên rung lên.

Điện thoại sao?

Mọi người đều kinh ngạc.

“Luật sư Phương!”, người ở phía sau cẩn thận nhắc nhở.

Sắc mặt của Phương Thị Dân cũng mất tự nhiên, nhưng ông ta hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, buồn bực nói: “Không nghe, bây giờ tôi không nghe điện thoại của ai cả! Xong vụ kiện rồi hãy nói!”.

Nói xong, ông ta bước vào trong.

Mấy người phía Trương Thanh Hằng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi Phương Thị Dân cất bước, một tiếng quát giận dữ chợt vang lên từ phía sau.

“Thị Dân! Con đứng lại cho bố!”.

Vừa nghe vậy, Phương Thị Dân rùng mình, quay đầu lại thì thấy một ông lão đang bước xuống khỏi xe, tức giận bước nhanh về phía ông ta.

Phương Thị Dân kinh hoảng, hô lên thất thanh: “Bố!”.

“Cái gì?”.

Người đứng trước cửa đều tròn mắt ngạc nhiên…

Phương Thị Dân rùng mình, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nể sợ, vội vàng cúi thấp đầu.

Bộ dạng giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.

Người đến là một ông lão mặc áo sơ mi trắng.

Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, trong mắt chứa đựng sự tức giận, nhìn chằm chằm Phương Thị Dân, bước nhanh tới.

Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Thị Dân, ông ta mới quát: “Ngẩng đầu lên”.

Phương Thị Dân chậm rãi ngẩng đầu lên, còn đâu phong thái luật sư lớn nổi danh trong nước nữa?

Bốp!

Một cái tát rơi xuống mặt Phương Thị Dân.

Phương Thị Dân bị đánh liên tục lùi về sau, ôm mặt, bên phải mặt hiện lên dấu tay đỏ choét.
 
Chương 471


Chương 471

“A?”.

Người xung quanh lập tức trợn tròn mắt.

Phóng viên cũng sững sờ, cầm máy ảnh và micro ngơ ngác nhìn cảnh tượng khiến người xem kinh hãi đó.

Lâm Chính yên lặng quan sát.

Anh đã đoán được sẽ có cảnh này.

Bởi vì ông lão đó chính là Phương Hồng!

Bố của Phương Thị Dân.

Ban đầu gặp Phương Hồng, anh đã cảm thấy quen quen. Sau đó ra khỏi viện điều dưỡng, anh mới kinh ngạc nhận ra hình như Phương Hồng đến từ Yên Kinh. Nghĩ kỹ lại, Phương Thị Dân đến đây cũng không phải trùng hợp, anh lập tức hiểu ra.

Phương Thị Dân rất kính nể bố mình, Phương Hồng thì cực kỳ nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái. Nếu để Phương Hồng ra mặt, Phương Thị Dân nhất định sẽ thu tay.

Vì vậy, Lâm Chính đã thông báo việc Phương Thị Dân muốn lên tòa giúp Lạc Bắc Minh kiện Dương Hoa đến tai Phương Hồng ngay lập tức.

Sau khi Phương Hồng biết được đã nổi giận đùng đùng, tức tốc chạy từ viện điều dưỡng đến đây.

“Bố, không… không phải bố đi gặp bác Trịnh sao? Sao lại ở đây?”, Phương Thị Dân không dám tức giận, chỉ cúi đầu hỏi.

“Bố mà không đến đây, con suýt chút nữa gây nên lỗi lớn rồi! Nghe đây, con mau cút về cho bố, vụ án này con không được nhúng tay vào!”, Phương Hồng tức đến mức đỏ bừng mặt, liên tục trách mắng.

Nghe được lời này, sắc mặt Phương Thị Dân trắng bệch. Ông ta nhìn về phía Lâm Chính, sau đó nghiến răng nói: “Bố, con là một luật sư, khi con đã tiếp nhận vụ án của thân chủ, con phải làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Con không thể rời đi, trừ khi hoàn thành vụ kiện này!”.

“Con… Con dám không nghe lời bố?”, Phương Hồng run rẩy cả người.

“Bố, từ nhỏ tới lớn con luôn nghe theo lời bố, nhưng lần này con không thể. Nếu con rút lui, danh dự của Phương Thị Dân con sẽ bị hủy! Con còn xứng đáng làm luật sư hay không? Con biết chắc chắn là tên Chủ tịch Lâm này giở trò, mời được bố ra mặt ngăn cản con, nhưng con phải bày tỏ thái độ ở đây! Phương Thị Dân con sẽ không rời đi!”, Phương Thị Dân cúi thấp đầu, kiên định nói.

Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa bao giờ làm trái ý Phương Hồng, nhưng hôm nay không được!

Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, nếu ông ta rút lui thì ông ta còn có vị trí trong giới luật sư hay không?

“Con… Con… Con…”.

Cả người Phương Hồng run rẩy, mở to mắt, tròng mắt giống như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, biểu cảm vô cùng kích động.

“Con định không nghe lời bố thật sao? Được! Được! Được! Nếu đã như vậy, bố không còn đứa con nào như con nữa!”.

“Bố!”.

Phương Thị Dân rơi nước mắt, vô cùng bối rối.

Phương Hồng đột nhiên di chuyển, đập đầu vào cửa sắt ở bên cạnh.

Phương Thị Dân kinh hoảng, vội vàng giữ Phương Hồng lại.

“Bố, bố làm gì vậy?”, ông ta khẩn thiết kêu lên.

“Thay vì trơ mắt nhìn con làm chuyện ngu ngốc, chi bằng để bố chết đi cho xong! Con tưởng bảo vệ thanh danh của con là bình yên vô sự rồi sao? Con làm mất thể diện của nhà họ Phương chúng ta, con sẽ khiến nhà họ Phương chúng ta trở thành kẻ có tội!”, Phương Hồng kích động, giàn giụa nước mắt.
 
Chương 472


Chương 472

Phương Thị Dân sửng sốt.

Ông ta không hề nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Cũng chưa bao giờ thấy bố mình đau khổ như vậy, tự trách như vậy.

Phải.

Ông ấy không trách Phương Thị Dân, mà là trách bản thân mình, giống như cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của mình.

Rốt cuộc bố mình bị làm sao vậy? Vì sao ông ấy thà chết cũng phải ngăn cản mình?

Phương Thị Dân không hiểu nổi, nhưng ông ta biết chỉ riêng một Chủ tịch Lâm thì chưa đến mức để bố mình làm như vậy.

Trong chuyện này… chắc chắn có ẩn tình gì đó!

Phương Thị Dân âm thầm siết chặt nắm đấm, nhìn gương mặt bố mình bỗng chốc như già đi mười tuổi, ông ta cắn răng, rơi nước mắt, đau khổ nói: “Bố, thôi được, con… con nghe lời bố từ bỏ vụ kiện này!”.

“Cái gì?”.

Hiện trường lập tức vỡ òa.

Trong đầu vô số người lập tức trống rỗng.

Tiếng hét hò, tiếng kinh ngạc không dứt bên tai.

Phóng viên điên cuồng chụp ảnh, đặt câu hỏi.

Đây là tin tức mang tính bùng nổ!

Đường đường là Phương Thị Dân, một trong ba luật sư lớn ở Yên Kinh, vậy mà lại từ bỏ vụ kiện!

“Luật sư Phương! Ông… Sao ông có thể làm vậy?”, Trương Thanh Hằng hoàn hồn lại trước tiên, vội vàng tiến tới hỏi.

“Rất xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật và bồi thường vi phạm hợp đồng, xin lỗi…”, Phương Thị Dân khản giọng nói.

Trương Thanh Hằng không còn lời nào để nói.

“Ai cần ông bồi thường?”, Tô Trân ở bên này đột nhiên la lên, xông tới muốn cào xé Phương Thị Dân.

Người ở cạnh vội vàng ngăn bà ta lại.

Bà ta quơ quào hai tay, la ré: “Ông là luật sư lớn, ông nhận tiền rồi thì ông phải giúp chúng tôi vụ kiện này! Sao ông lại nuốt lời? Đồ súc sinh này! Đồ chó nhà ông, ông đi chết đi! Ông đi chết cùng tên họ Lâm kia đi!”.

Tô Trân không ngừng chửi mắng, mặt nhăn nhó.

Bà ta không thể chấp nhận được hiện thực này, kể cả Tô Bắc.

Tô Bắc kinh hoàng nhìn Phương Thị Dân, lại nhìn sang Chủ tịch Lâm, bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo dâng lên, ông ta thấy lạnh từ đầu đến chân.

“Hình như đúng như những gì Chủ tịch Lâm nói, Phương Thị Dân còn chưa bước vào cánh cửa đó”.

“Mặc dù Lạc Bắc Minh nắm giữ đủ chứng cứ, nhưng chứng cứ có thể tạo giả. Không có Phương Thị Dân tham gia vụ kiện này, Lạc Bắc Minh lấy gì đấu với Khang Gia Hào? Vụ kiện này e rằng phải hủy rồi”.

“Rốt cuộc Chủ tịch Lâm đã dùng thủ đoạn gì khiến Phương Thị Dân khuất phục?”.

“Đáng sợ quá!”.

Người xung quanh xôn xao bàn tán, nhìn Chủ tịch Lâm với ánh mắt tràn ngập nể sợ.

“Thằng nhóc này, xem như con vẫn còn có chút lương tâm. Mau, đi về với bố, về với bố!”.
 
Chương 473


Chương 473

Phương Hồng biết con trai mình sắp ngã quỵ rồi, nhưng không làm sao được, bèn kéo tay Phương Thị Dân, lảo đảo đi về phía dãy xe ở bên đường.

Chẳng mấy chốc, Phương Thị Dân đã rời đi.

Người ở đây trở nên náo động.

Có người dùng điện thoại truyền cảnh này lên mạng, ngay tức khắc, trên mạng đều náo động.

Không ai ngờ tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy.

Có người mắng Chủ tịch Lâm, nói Chủ tịch Lâm mua chuộc bố của Phương Thị Dân, lợi dụng bố của Phương Thị Dân buộc ông ta thỏa hiệp.

Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị phủ nhận.

Bởi vì Phương Hồng, bố của Phương Thị Dân, không phải là nhân vật tầm thường, sao có thể dùng tiền mà mua chuộc được?

Trước khi xảy ra chuyện này, mọi người đều không biết Phương Hồng là ai, chỉ biết ông ta làm việc ở Yên Kinh, tính tình khiêm tốn. Nhưng sau khi chuyện này được truyền ra, bọn họ đều im lặng.

Phó phòng kế toán của Ủy ban Yên Kinh, kinh nghiệm dày dặn, trung quân ái quốc.

Người như vậy sao có thể bị tiền mua chuộc?

Dù Chủ tịch Lâm có bản lĩnh bằng trời cũng không sai khiến được một nhân vật như vậy!

Thế là sự việc lại trở nên mơ hồ, khó mà hiểu thấu.

Lạc Bắc Minh không có Phương Thị Dân giống như đại điện mất đi xà nhà, lập tức đổ sụp.

Sau khi biết Phương Thị Dân từ bỏ vụ kiện, Lạc Bắc Minh thở dài, quyết định tạm dừng ra tòa. Nhưng ông ta biết bên ông ta đã không còn cơ hội thắng.

Kết cục đã định.

Tô Bắc và Tô Trân mất hồn lạc phách.

“Sao hả? Thủ đoạn của tôi thế nào?”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Cậu… Cậu đừng có đắc ý!”.

Trương Thanh Hằng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Mặc dù vụ kiện này các người đã thắng, nhưng chuyện Tập đoàn Dương Hoa tạo giả và bóc lột công nhân vẫn chưa xong đâu. Cổ phiếu của các người dao động lớn, Tập đoàn Thượng Vũ chúng tôi đã bắt đầu ra sức, cho dù các người không phá sản, lần này nhất định cũng sẽ khiến các người tổn thương nguyên khí!”.

“Cho nên, anh thật sự nghĩ rằng Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi sẽ sợ Tập đoàn Thượng Vũ các anh sao?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi.

Trương Thanh Hằng không khỏi sững sờ: “Một công ty vừa mới bước đầu phát triển như các người, quy mô có thể lớn đến thế nào? Tài sản có thể có được bao nhiêu? Làm sao đấu được với chúng tôi?”.

“Mặc dù chúng tôi chỉ mới bắt đầu phát triển, nhưng anh nói tài sản, quy mô nhỏ thì tôi không đồng ý!”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số nọ.

“Cậu nhóc, tôi đã biết chuyện rồi. Cậu yên tâm, chuyện này để tôi giải quyết!”, Trịnh Nam Thiên ở đầu kia điện thoại quát khẽ, trong giọng nói chứa đựng sự tức giận nồng đậm.

Lâm Chính mỉm cười, nói: “Có câu nói này của tiền bối Trịnh thì tôi yên tâm rồi, nhưng tiền bối Trịnh à, tôi còn một chuyện muốn nói với ông”.
 
Chương 474


 

Chương 474

“Chuyện gì? Cậu cứ nói!”.

“Chính là chuyện tiền tài trợ mà lúc trước tôi đã từ chối, tôi muốn hỏi khoản đó được bao nhiêu?”.

“Cái đó… chắc tôi chỉ có thể xin được bảy tỷ tệ!”.

“Tôi cần nó”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Chủ tịch Lâm gọi điện cho ai, nói gì thì mọi người xung quanh đều không rõ. Thế nhưng họ mơ hồi nghe thấy mấy từ.

Bảy tỉ tệ. Là tiền sao ?

Không ít người như muốn bùng nổ. Nhất là Trương Thanh Hằng, anh ta suýt nữa thì ngã ra đất.

Bảy tỉ tệ sao? Lẽ nào…tập đoàn Dương Hoa có nguồn tiền dự trữ lên tới bảy tỉ tệ.

Nếu đúng là như vậy thì việc tập đoàn Thượng Vũ tấn công họ sẽ chẳng tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp gì. Không chừng, tập đoàn Dương Hoa còn lợi dụng nguồn tài chính khổng lồ của mình để tấn công lại cũng nên.

Sao có thể như vậy chứ? Trương Thanh Hằng run rẩy. Anh ta chưa bao giờ nghĩ ràng nguồn lực của Lâm Chính lại hùng hậu đến như vậy.

“Cậu…chắc chắn cậu đang lừa người khác”, anh ta run rẩy nói.

“Mọi người đều trưởng thành cả, nói dối có lợi gì cho tôi chứ, ngược lại còn ảnh hướng tới danh tiếng của tôi nữa. Anh cảm thấy tôi sẽ làm chuyện vô vị như vậy sao?” Lâm Chính đặt điện thoại xuống.

Trương Thanh Hằng tái mét mặt, quay người định rời đi. Anh ta phải đi báo cáo với Tư Đồ Kính về việc này đồng thời báo công ty chuẩn bị sẵn chính sách đối phó. Nhưng khi Trương Thanh Hằng chuẩn bị rời đi thì Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Đợi đã”.

Trương Than Hằng vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn Lâm Chính.

“Quay về nói giúp tôi Tư Đồ Kính và Nam Phái, rằng động vào tôi thì đừng có hối hận đấy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đây là câu trả lời cho câu hỏi trước đó của Trương Thanh Hằng.

Nghe thấy vậy Trương Thanh Hằng bèn tối sầm mặt. Anh ta nghiến răng, không nói gì, chỉ hằm hằm lên xe rời đi.

Trương Thanh Hằng đi khỏi, Tô Bắc và Tô Trân cũng không dám ở lại lâu. Họ sợ hãi rời khỏi hiện trường. Bọn họ phải nhanh chóng trở về báo chuyện này cho bà cụ Tô.

Tiểu Triệu bên cạnh cũng kích động nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy sùng bái. Ai mà ngờ được trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này mà Lâm Chính là có thể lật ngược tình thế bằng vài lời nói. Đúng là đáng sợ.

Đám nhà báo vây lấy anh, không ngừng đặt ra câu hỏi. Lúc này đến cả họ cũng cảm thấy Lâm Chính ngầu vô cùng.

Những người trước đó chế nhạo anh cũng cảm thấy mất mặt vô cùng. Họ bèn lẳng lặng rời đi. Thế là việc thẩm tra chỉ tiến hành trong khoảng hai tiếng đồng hồ là kết thúc.

Đến lúc Khang Gia Hào và Kỷ Văn bước ra khỏi tòa thì đám đông đều sững sờ. Rõ ràng là bọn họ không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng khô máu mà không ngờ rằng tình thế lại thay đổi.

Đợi đến khi về công ty và nắm được tình hình thì họ mới vỡ lẽ.

“Tiêu Nghị bị bắt, Xương Bá cũng ngã ngựa, Phương Thị Dân đột ngột bỏ đi, tất cả đều do chủ tịch Lâm làm sao?”

Mã Hải ngồi phịch xuống ghế sô pha, sững sờ nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ. Lúc này ông ta một lần nữa cảm thấy anh vừa thần bí lại vừa xa lạ.
 
Chương 475


Chương 475

“Tiếp theo là đối phó với màn báo thù của tập đoàn Thượng Vũ” lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, Lạc Bắc Minh thất thế, Tiêu Nghị lại bị bắt, Nam Phái sẽ không hành động tiếp, rất có khả năng tập đoàn Thượng Vũ sẽ không dám làm gì chúng ta nữa. Chúng ta không cần phải lo lắng quá”, Mã Hải bừng tỉnh.

“Tôi biết”, Lâm Chính nhắm mắt, một lúc sau đột ngột mở ra. Đôi mắt anh lấp láy: “Nhưng bọn họ không làm gì không có nghĩa là chúng ta cũng không làm gì! Tìm những thiên tài giỏi nhất về kinh tế chủ động tấn công tập đoàn Thượng Vũ đi”.

Mã Hải nghe thấy vậy thì suýt nữa ngã xuống đất.

“Chủ tịch Lâm, không thể được”, ông ta vội vàng hét lến.

“Sao thế”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Công ty chúng ta mới bắt đầu, có rất nhiều thứ còn chưa ổn định. Nếu như lúc này chúng ta đại chiến thì sẽ rất bất lợi. Huống hồ, tập đoàn Thượng Vũ còn là tập đoàn quốc gia nữa. Bọn họ có nền tảng vững chắc, tài chính mạnh, mạng lưới quan hệ cũng nhiều vô cùng. So với họ, chúng ta còn non quá. Chủ tịch Lâm không được bồng bột đâu”.

Mã Hải là kẻ lão làng, từ việc ông ta điều hành nhà họ Mã là có thể nhận ra ông ta rất có kinh nghiệm đối với thị trường và càng hiểu rõ hơn về tình hình các công ty trong nước.

Đúng vậy, dù tập đoàn Dương Hoa rất mạnh và nắm ưu thế về phương thuốc nhưng vẫn có hạn chế. Chuyện gì cũng phải có kế hoạch của nó. Tập đoàn Dương Hoa mới thành lập được bao lâu chứ? Vậy mà đã muốn bẻ cổ Thượng Vũ sao? Vậy thì khác gì là chán sống?

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, cứ làm theo là được”.

“Chúng ta không thắng được đâu”.

“Tôi có nói là để thắng đâu”.

“Cái gì?”, Mã Hải đơ người, tưởng mình nghe nhầm.

“Từ đâu tới cuối tôi đâu có ý định là sẽ phải thắng đâu. Đối với tôi chỉ cần hành động thôi đã là thắng rồi. Mã Hải, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu cơ hội. Dương Hoa dù có bị trọng thương thì tôi cũng có thể phục hồi nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Thậm chí, tôi có thể khiến nó phát triển hơn nữa. Tập đoàn Thượng Vũ thì khác, bọn họ bị trọng thương thì không thể nào hồi phục nhanh như chúng ta được. Tôi muốn ông chiến đấu, chiến đấu hết sức lực dù có phải phá sản”.

Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng. Mã Hải chết lặng.

Ông ta nhìn trân trân Lâm Chính, thấy sắc mặt nghiêm túc của anh thì ông ta đành thở dài: “Chủ tịch Lâm yên tâm, chuyện này…cứ giao cho tôi đi”.

Sự việc đã tới bước này thì Dương Hoa với Thượng Vũ coi như đã kết thù, dù sao lưới rách cá chết mà, chủ tịch Lâm đã nói vậy thì ông ta cũng không còn gì phải sợ nữa…

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Từ Thiên đâu?”

“Về rồi ạ, nói là ở Nam Thành có việc”, Mã Hải ngập ngừng.

“Tôi biết rồi, phía bên này giao cho ông .Tôi về trước đây”, Lâm Chính phủi bụi trên người, lấy ra một cây kim c ắm vào cổ. Ngay lập tức, khuôn mặt anh thay đổi đi nhiều, đã không còn vẻ đẹp trai của chủ tịch Lâm nữa mà quay lại dáng vẻ của chàng rể Lâm Chính bạc nhược.

“Chủ tịch Lâm”.

“Còn chuyện gì nữa không?”, Lâm Chính hỏi.

“Là thế này, lúc Từ Thiên quay về có nói rằng…hi vọng cậu có thể tới bệnh viện thăm Từ Sương Huyền…Ông ta đã nắm được mọi chuyện rồi, cũng đã dạy dỗ con bé. Ông ấy thay mặt Từ Sương Huyền xin lỗi cậu. Nếu có thể, hi vọng cậu có thể ra tay…”, Mã Hải ngập ngừng.
 
Chương 476


Chương 476

Lâm Chính chau mày, sau đó gật đầu: “Thôi được, so đo với cô nhóc cũng chẳng có nghĩa lý gì. Muộn một chút tôi sẽ tới bệnh viện thăm Từ Sương Huyền”.

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi”.

Ra khỏi công ty, Lâm Chính định tới chỗ y quán của Lạc Thiên. Nhưng anh còn chưa đi được thì điện thoại đã đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn. Anh chau mày và nghe máy.

“Lâm Chính đang ở đâu đó”, đầu dây bên kia là giọng nói do dự của Tô Quảng.

“Bố sao thế ạ?”, Lâm Chính hỏi .

Tô Quảng im lặng, sau đó thở dài: “Lâm Chính, bố biết con và Tô Nhu sắp ly hôn rồi nhưng dù sao thì vẫn chưa xong mà. Vì vậy vẫn là con rể của bố. Nếu con rảnh…có thể về một chuyến không, Tô Nhu, con bé…”

Dường như Tô Quảng không biết phải nói như thế nào. Nhưng Lâm Chính đã hiểu.

“Bố yên tâm, giờ con về”.

“Xin lỗi…”, Tô Quảng giọng khàn đặc, sau đó tắt máy.

Lâm Chính đạp chân ga đi về hướng khu dân cư mà anh từng sống. Lúc lên lầu, Tô Quảng ra mở cửa cho anh.

“Cậu về đây làm gì?”, thấy Lâm Chính bước vào, Trương Tinh Vũ tức giận chỉ thẳng tay vào mặt anh và chửi.

“Tinh Vũ, sao bà có thể ăn nói như vậy được chứ? Lâm Chính dù gì cũng là con rể của nhà mình”, Tô Quảng khuyên can.

“Con rể sao? Nó cũng xứng chắc? Con rể tôi là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa! Không phải nó. Hơn nữa nếu không phải tại nó thì Tô Nhu nhà mình có thành ra thế này không?”, Trương Tinh Vũ kích động, cầm chổi định đánh Lâm Chính.

Thế nhưng lúc này có tiếng mở cửa. Tô Nhu bước ra trong dáng vẻ tiều tụ bước ra.

“Mẹ, mẹ dừng lại đi!”

“Tô Nhu! Cuối cùng con cũng chịu ra ngoài rồi”, bà ta vui mừng kêu lên.

“Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Chính nữa. Lâm Chính…anh vào đi…”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính bằng vẻ đau khổ.

Lâm Chính giật mình, dự cảm có điều gì đó chẳng lành. Nhưng anh vẫn gật đầu và bước vào. Tô Nhu lại đóng cửa phòng lại.

Kết hôn ba năm, số lần Lâm Chính bước vào phòng của Tô Nhu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc kết hôn, Tô Nhu đã không muốn anh chạm vào người cô. Thế nên Lâm Chính cũng đã đặt ra điều kiện, rằng trong những tình huống thông thường thì anh sẽ ngủ ở ngoài ghế sô pha.

Giờ thì khác.

Nói đúng hơn là lần đầu tiên Tô Nhu gọi anh vào trong phòng. Căn phòng khá tối, rèm cửa được kéo kín, chỉ có ánh đèn đang sáng trên bàn học.

Căn phòng rất gọn gàng, thế nhưng trông Tô Nhu lại bộn bề tâm trạng. Cô ngồi bên cạnh giường, im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Hai tay cô bấm chặt.

Bầu không khí có phần kỳ lạ. Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn bèn lên tiếng: “Em có việc gì không?”

“Ừm”.

“Liên quan tới chuyện ly hôn à?”
 
Chương 477


Chương 477

“Tôi không muốn ly hôn nữa”, Tô Nhu nói với vẻ vô cảm.

“Em đang coi chuyện này là trò đùa sao?” Lâm Chính chau mày.

“Chẳng lẽ lại không được?”, Tô Nhu quay qua nhìn anh bằng vẻ lạnh lùng.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, không nói gì. Đối với hôn nhân Lâm Chính hết sức coi trọng, nếu không anh đã không giúp đỡ Tô Nhu hết lần này tới lần khác như thế. Thế nhưng hai người cưới là do người lớn sắp đặt, nên một cuộc hôn nhân không được xây dựng trên tình cảm thì không thể bền vững được.

“Chúng ta tạm thời không ly hôn nhưng điều đó không có nghĩa là sau này không thể. Hơn nữa Lâm Chính…tôi muốn thương lượng với anh một việc”.

Nói xong, Tô Nhu kéo ngăn kéo bên bàn, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đồng thời viết ra mật khẩu và đưa cho Lâm Chính.

“Đây là gì vậy”, Lâm Chính bất ngờ.

“Trong này có khoảng hơn hai trăm nghìn tệ, là tiền tiết kiệm của tôi”.

“Tiết kiệm?”

“Anh đừng thấy tôi nhận được nhiều khoản đầu tư mà tưởng tôi có nhiều. Bởi đó là tiền của người ta. Tôi sẽ không động vào. Trước mắt công ty vẫn chưa có lợi nhuận, tôi cũng không có nhiều tiền”, Tô Nhu nói.

“Vậy em đưa tiền này cho anh làm gì?”

“Tôi hi vọng anh có thể nhận món tiền này và rời khỏi Giang Thành”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

Dứt lời, Lâm Chính sững sờ.

“Em muốn anh rời khỏi Giang Thành?”

“Đúng vậy”.

“Tại sao?”

“Bởi vì sự tồn tại của anh sẽ khiến tôi bị ảnh hưởng danh tiếng. Anh sẽ chỉ khiến tôi trở thành trò cười của Giang Thành, khiến tôi mất mặt”, Tô Nhu quát anh. Bộ dạng của cô giống như một quả bom đang nổ.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Trong ký ức của anh, Tô Nhu không phải là người thích thể diện. Mặc dù cô luôn mắng Lâm Chính không làm được gì nhưng cũng chỉ nói thôi. Cô chẳng bao giờ để tâm tới người khác. Sao hôm nay cô ấy lại lấy những điều đó ra để đuổi Lâm Chính đi chứ?

“Anh tới từ Yên Kinh phải không? Vậy thì về Yên Kinh đi. Giang Thành không thuộc về anh. Nhà tôi cũng không thể dung túng anh được nữa. Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt. Sau này đừng xuất hiện ở Giang Thành nữa”. Tô Nhu lại quát lên.

Khuôn mặt của cô kích động tới mức đỏ bừng.

Lâm Chính đanh mắt. Anh nhìn Tô Nhu, nín thở.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có chuyện có thể nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em”.

“Không có”, Tô Nhu thẳng thừng từ chối.

“Tô Nhu”.

“Tôi đã nói rồi, không có. Anh còn muốn thế nào đây? Anh định giúp thế nào? Anh tưởng dùng chút thủ đoạn là có quen biết vài người thì có thể vô thiên vô pháp sao? Anh tưởng tất cả mọi người đều sợ anh chắc? Nói cho cùng anh là kẻ bạc nhược, sống nhờ vợ, tôi nói anh đi thì anh mau đi đi, nói nhiều vậy làm gì chứ”, Tô Nhu gào lên và nhét thẻ vào trong tay anh.

Lâm Chính im lặng.
 
Chương 478


Chương 478

“Chỉ có vậy thôi, anh đi đi! Đừng cản trước mặt tôi nữa”, Tô Nhu lạnh lùng nói.

“Tô Nhu, thực ra những năm qua em luôn hiểu lầm anh”.

Lâm Chính im lặng rồi bình tĩnh nói tiếp: “Anh không phải là kẻ bỏ đi như mọi người vẫn nghĩ. Anh cũng không bất tài như em thấy, thực ra nguồn lực của anh rất mạnh. Nếu em gặp phải chuyện gì hoàn toàn có thể tìm anh để giải quyết, anh cũng rất sẵn lòng giúp em. Anh không biết rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì nhưng nếu có một ngày em không thể nào giải quyết được nữa thì có thể gọi cho anh. Vì dù sao em vẫn là vợ anh”.

Lâm Chính không muốn giấu thêm nữa. Anh thấy đã đến lúc nói thẳng rồi.

Chỉ là…Những lời nói đó đi vào tai của Tô Nhu lại mang nghĩa khác. Cô căn bản không tin.

“Tôi là vợ anh sao? Hừ, tạm thời thôi, sau này thì chưa chắc. Lâm Chính, tôi được gả cho anh là vì ông nội. Giờ ông không còn nữa, chẳng có ai có thể ép được tôi. Việc tôi và anh ly hôn chỉ còn là chuyện sớm hay muộn. Và rồi tôi cũng sẽ có lựa chọn tốt hơn thôi. Người đàn ông của tôi không thể là đồ bỏ đi được, ít nhất là không giống anh. Nếu tôi cần giúp đỡ thì tôi cũng sẽ tìm người đàn ông mà tôi muốn”.

“Ồ, em đã thích người khác rồi à?”, Lâm Chính trầm mặt, không biết tại sao mà anh lại cảm thấy rất bực bội.

“Đúng vậy”.

“Là ai?”

“Đó là người mà anh chỉ có thể ngưỡng vọng. Anh chắc chắn cũng đã từng nghe qua, đó là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Tô Nhu khẽ cười.

“Chủ tịch Lâm sao?”, Lâm Chính sững sờ.

“Cả tỉnh Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm đang theo đuổi tôi, thích tôi. Chỉ cần tôi gật đầu là sẽ được gả vào hào môn. Lâm Chính, anh là gì chứ, anh mau cầm tiền và rời đi đi”, Tô Nhu tỏ vẻ ghét bỏ.

“Em chưa từng gặp chủ tịch Lâm, sao có thể thích anh ta chứ”, Lâm Chính chau mày.

“Ai nói là tôi chưa từng gặp?”

“Chưa ai từng gặp thì đúng hơn”.

“Kể cả như vậy thì đã sao? Tôi thích anh ấy có tiền, có năng lực, thế nào, anh hài lòng chưa?”, Tô Nhu lạnh lùng nói.

“Em không phải là người phụ nữ thích vinh hoa”, Lâm Chính lắc đầu, nhìn tấm thẻ trong tay sau đó đặt lên bàn và thản nhiên nói: “Em chỉ muốn anh rời đi. Anh không ngốc, anh nhận ra được. Mặc dù anh không biết em đang gặp phải vấn đề gì nhưng vẫn là câu nói đó, nếu em cần thì có thể gọi cho anh”

Nói xong, Lâm Chính quay người đi ra khỏi phòng. Anh biết, có nói nữa cũng vô ích vì Tô Nhu đã quyết định rồi.

Cánh cửa mở ra, Trương Tinh Vũ và Tô Quang đang đứng dán tai vào cửa nghe ngóng. Thấy cửa mở, bọn họ vội vàng đứng thẳng người.

Tô Quảng ho khù khụ giấu đi vẻ lúng túng. Trương Tinh Vũ thì chỉ thẳng ra cửa: “Đi đi”. Lâm Chính không nói gì chỉ đi thẳng.

Cánh cửa phòng đóng lại, Tô Nhu ngồi phịch xuống giường. Một lúc sóc cô vùi đầu vào chăn và khóc nức nở.

“Con gái…”, Trương Tinh Vũ định bước vào nhưng thấy bộ dạng của Tô Nhu thì lại thôi.

“Mẹ, đóng cửa lại giúp con, con muốn yên tĩnh…”, Tô Nhu lau nước mắt nói giọng khàn đặc.

Trương Tinh Vũ đau xót nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khép cửa lại. Tô Nhu khóc một lúc rồi lấy điện thoại gọi.

“Tô Nhu sao thế?”, đầu giây bên kia là một giọng nói già nua.
 
Chương 479


Chương 479

“Ông ngoại, cháu đã…đuổi anh ấy đi rồi. Cháu nghĩ anh ấy sẽ ngồi xe rời khỏi Giang Thành…”

“Vậy là được rồi. Đó là cách duy nhất. Chủ tịch Lâm không định lấy cháu, đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của ông. Chủ tịch Lâm không thể giúp cháu thì cách duy nhất để Lâm Chính có thể sống sót được là để nói rời khỏi Giang Thành, cao chạy xa bay”.

“Ông ngoại, phía bên Quảng Liễu…thế nào rồi?”

“Ông nhận được tin nhà họ Khai và nhà họ Việt bắt đầu hành động rồi. Bọn họ không nuốt nổi cục tức này, sợ rằng sẽ nhanh chóng đưa người tới Giang Thành thôi…Tô Nhu, tình hình của cháu không được lạc quan cho lắm. Cháu thương lượng với bố mẹ tới chỗ ông tránh một thời gian.

“Cháu sẽ để bố mẹ đi trước’.

“Vậy còn cháu?”

“Cháu…cháu đi sau. Công ty mới bắt đầu,cháu không thể để lỡ cơ hội được”.

“Tô Nhu, cháu tưởng ông già nên hồ đồ đấy hả? Có phải cháu sợ liên lụy tới ông không?”

“Cháu…cháu không có ý đó. Ông ngoại, cháu chỉ là muốn phát triển tốt công ty”.

“Giờ là lúc nào rồi mà cháu còn nghĩ tới chuyện đó? Cháu điên rồi”.

“Ông ngoại, không có gì đâu ạ. Mặc dù chủ tịch Lâm không dự định lấy cháu nhưng trên danh nghĩa thì tập đoàn Dương Hoa vẫn có liên kết hợp tác với công ty cháu. Ông yên tâm. Nếu xảy ra chuyện, không giúp nhiều thì giúp ít, là đối tác, chắc chắn tập đoàn Dương Hoa sẽ ra tay. Ông yên tâm ạ”.

Tô Nhu mỉm cười, sau đó tắt máy…

Rời khỏi nhà họ Tô, tâm trạng Lâm Chính có chút rối bời, liền lái chiếc 981 như bay trên đường, coi như giải sầu.

Trời đã khuya, đám cậu ấm của Giang Thành cũng lái các thể loại xe sang và xe đã được độ lao vèo vèo trên đường.

Tiếng ầm ầm của động cơ như muốn xé rách màn đêm, rất nhiều người đang ngủ bị âm thanh này làm ồn đến mức phải mở cửa sổ chửi bới.

“Chà, một trong ba loại xe thần 981! Người anh em, có muốn thử không?”, trước đèn đỏ, một cậu ấm nhuộm tóc màu xanh hạ cửa sổ chiếc Ferrari xuống, huýt một tiếng sáo, cười nói với Lâm Chính.

Một cô gái trang điểm đậm, ăn mặc hở hang ngồi ở ghế lái phụ, nháy mắt với Lâm Chính.

“Không có hứng”.

Lâm Chính đáp lại một câu, chờ đèn xanh sáng lên liền phóng vút đi.

Nhưng tên tóc xanh kia không chịu bỏ qua, cười khẩy một tiếng, giẫm chân ga đuổi theo, trong phút chốc đã vượt qua Lâm Chính, rồi lại phanh gấp chặn trước mặt anh.

Lâm Chính phản ứng rất nhanh, lập tức giảm tốc độ.

Anh nhíu mày, đương nhiên là biết tên tóc xanh này cố tình làm vậy.

Nhưng anh không có tâm trạng gây sự với hắn, định đến bệnh viện thăm Từ Sương Huyền, liền đổi đường khác để đi tiếp.

Nhưng tên tóc xanh vẫn không bỏ qua, tiếp tục chặn trước mặt Lâm Chính, anh lần nữa giảm tốc độ.

Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng hơn, bàn tay siết chặt vô lăng.

Tâm trạng anh vốn dĩ đã rất tệ, bị tên tóc xanh chơi như vậy, đương nhiên rất khó chịu.

Xe lại dừng trước đèn đỏ.

Lâm Chính hạ cửa sổ xe xuống, nhìn tên tóc xanh, nói: “Cậu cố ý hả?”.
 
Chương 480


Chương 480

“Không ai dám từ chối lời mời của tôi cả, nếu anh không muốn bị tôi chặn đường suốt, thì mau đua với tôi đi”, tên tóc xanh cười nói.

“Phải đấy anh chàng đẹp trai, chơi chút đi mà. Nếu anh từ chối cậu chủ Liễu, khiến cậu chủ Liễu không vui, thì anh sẽ gặp xui xẻo đấy”, cô gái ăn mặc hở hang ở bên cạnh che miệng cười nói.

“Cậu chủ Liễu?”, Lâm Chính nhíu mày: “Ông hai Liễu có quan hệ gì với cậu?”.

“Đó là chú hai tôi, sao nào? Anh cũng nghe danh của chú hai tôi à? Nếu đã biết chú hai tôi, mà còn dám đắc tội với tôi?”, người kia cười nói.

Lâm Chính không nói gì, chờ đèn xanh sáng lên, liền đạp chân ga.

“Đúng rồi, phải thế mới vui chứ”.

Tên tóc xanh kêu lên một tiếng, lập tức đuổi theo.

Nhưng Lâm Chính vừa vượt qua tên tóc xanh liền chặn trước mặt hắn, rồi phanh gấp.

Tên tóc xanh cả kinh, cũng vội vàng dừng xe.

Chờ xe dừng hẳn lại, thì Lâm Chính đã xuống xe.

“Thằng khốn, dám chặn xe của tao!”.

Tên tóc xanh nổi giận, đùng đùng xuống xe bước về phía Lâm Chính.

“Thằng chó, tao chặn trước xe mày là vinh hạnh của mày, mày còn dám chặn xe của tao? Chán sống à?”, tên tóc xanh ngạo mạn nói.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính cho hắn một cái bạt tai.

Bốp!

Tên tóc xanh xoay một vòng tại chỗ, sau đó nặng nề ngã xuống đất. Khi hắn bò dậy, nửa khuôn mặt đã sưng vù, còn gãy cả răng.

“Mày… mày dám đánh tao?”, tên tóc xanh kinh hãi nói.

“Tao không thể đánh mày sao?”, Lâm Chính bình thản nói, lại đạp thêm cái nữa.

“Ui da!”.

Tên tóc xanh bị đạp cho lăn lông lốc mấy vòng.

Cô gái kia sợ hết hồn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi: “Mau đến đây đi, cậu chủ Liễu bị người ta đánh rồi!”.

“Đúng, mau gọi người đến đây… Tôi… hôm nay tôi phải ném thằng chó này xuống sông cho cá ăn”, tên tóc xanh lúng búng kêu lên.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, chỉ rút một chiếc châm bạc mảnh ra khỏi áo khoác, tự đâm vào vai mình qua lớp áo, sau đó bước tới, đặt một tay vào thân xe chiếc Ferrari, sau đó dùng sức.

Cót két…

Cảnh tượng khiến người ta kinh hãi tột độ xuất hiện!

Chỉ thấy cả chiếc Ferrari… bị Lâm Chính nhấc lên bằng một tay.

Tên tóc xanh và cô gái kia đờ đẫn cả người…

Một tay nhấc bổng cả chiếc Ferrari?

Còn trâu bò hơn là lái Ferrari bằng một tay!

Chỉ thấy Lâm Chính khẽ vung tay!
 
Chương 481


Chương 481

Ùm!

Chiếc Ferrari vẽ một đường cong giữa không trung, rơi thẳng xuống con sông lạnh lẽo ở bên cạnh.

“A!”.

Tên tóc xanh sợ đến nỗi run lên cầm cập, vội vàng lao tới trước lan can, nhìn chiếc xe yêu quý dần chìm xuống đáy sông, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cũng may xung quanh không có nhiều người, nếu không sợ là phải khiến mấy người ngất xỉu.

“Cậu muốn vứt tôi? Vậy thì tôi sẽ vứt xe cậu trước!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Thằng khốn nạn!”.

Tên tóc xanh tức giận ngoảnh phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Đây là món quà chú tao tặng tao, mày xong đời rồi! Cứ chờ chú tao băm vằm mày đi! Mày chết chắc rồi!”.

Lâm Chính không nói gì, chỉ rút điện thoại ra gọi đến một số.

“Cậu Lâm? Chào cậu!”, bên kia là giọng nói kích động của Cung Hỉ Vân.

“Xương Bá đã sụp đổ, cô vẫn chưa ổn định được thế giới ngầm của Giang Thành đúng không?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

“Đang chỉnh đốn rồi, không qua ba ngày, cả thế giới ngầm của Giang Thành sẽ do Chủ tịch Lâm quyết định”, Cung Hỉ Vân vội vàng nói.

“Thế còn ông hai của nhà họ Liễu thì sao?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Phía nhà họ Liễu đã tỏ ý với tôi rồi, tôi nghĩ ông ta cũng có ý định đầu hàng, dù sao mấy người Xương Bá, Khổ Long đều đã ngã ngựa, thế lực nhỏ của ông ta không thể là đối thủ của chúng ta. Ông ta là người thông minh, biết rõ mình rõ người”.

“Nếu ông hai Liễu đã đầu hàng, thì gọi ông ta qua đây đi, tôi chờ ông ta ở con đường ven sông”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Cung Hỉ Vân sửng sốt, mơ hồ nhận ra sự khác lạ, lập tức đáp: “Cậu Lâm, cậu chờ một chút, tôi gọi cho ông ta ngay đây”.

“Tôi còn có việc, chỉ chờ ở đây 10 phút, sau 10 phút mà ông ta chưa đến, thì bảo ông ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”.

“Được, được, cậu yên tâm, tôi sẽ báo ngay với ông ta”, Cung Hỉ Vân đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ cô ta sợ Lâm Chính chết khiếp.

Nhất là khi biết hôm nay, đám ông trùm như Tiêu Nghị, Phương Thị Dân đều sụp đổ trong tay Lâm Chính, cô ta lại càng cảm thấy trước Chủ tịch Lâm, chút năng lực của mình chẳng khác nào con kiến.

Cô ta lập tức gọi điện thoại.

“Nếu ông còn muốn sống, thì trong vòng 10 phút, đến ngay con đường ven sông gặp cậu Lâm, nếu không tôi e rằng tối nay nhà họ Liễu sẽ không còn nữa”.

Cung Hỉ Vân nói xong liền cúp máy.

Ông hai Liễu nghe thấy thế như bị sét đánh ngang tai, ba chân bốn cẳng đến đó.

“Mau, đến con đường ven sông”.



Lâm Chính sờ túi, sau đó quét mắt nhìn tên tóc xanh, bước tới, lấy một bao thuốc trong túi áo hắn ra, tự châm một điếu.

“Mày… thằng khốn nạn! Còn dám hút thuốc của tao?”, tên tóc xanh tức phát điên, nhưng không dám ra tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom