Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1397


CHƯƠNG 1397

Chuyện xảy ra với Tô Thu Quỳnh tối qua, Nhan Nhã Tịnh đã nghe nói, dù Tô Thu Quỳnh nói cô ấy không bị thương, nhưng không tận mắt đi qua nhìn một cái, cô không yên lòng.

Nhan Nhã Tịnh trực tiếp dừng xe ở bên ngoài khu nhà, cô vừa xuống xe, một thằng bé tầm sáu bảy tuổi bổ nhào vào người cô.

Nhan Nhã Tịnh lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đứa bé nghịch ngợm đùa giỡn không cẩn thận va vào cô, sau khi cô đỡ cho thân thể của đứa bé đứng vững, liền bước nhanh đi vào căn hộ.

Khi cô đi vào, Lâm Tiêu đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Tô Thu Quỳnh đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ăn dưa đã được cắt sẵn.

Nhan Nhã Tịnh thật sự vui thay cho Tô Thu Quỳnh, mọi người đều không mù, đều nhìn ra Lâm Tiêu có bao nhiêu thích Tô Thu Quỳnh, ở bên Lâm Tiêu, cô ấy mới có thể có được hạnh phúc chân chính.

Tô Thu Quỳnh cũng rất quan tâm đ ến tiến triển của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, cô ấy lo lắng nhìn cô, “Nhã Tịnh, cậu với Anh Lưu bây giờ vẫn chưa tái hợp sao?”

“Chắc là sắp tái hợp rồi.”

Nhan Nhã Tịnh nói đúng sự thật với Tô Thu Quỳnh, “Bây giờ, đổi lại là Anh Lưu cầu xin tái hợp rồi, thật ra mình còn muốn tái hợp hơn so với anh ấy, nhưng lúc trước anh ấy đáng giận quá, mình phải ghìm lại, không thể để anh tự mãn.”

Còn đắc ý tự mãn đến mức truyền ra tin đồn với sao nữ luôn, sao anh không lên trời luôn đi!

“Nhã Tịnh, cậu thật ghê gớm nha, lại có thể khiến Anh Lưu chủ động cầu xin tái hợp!” Tô Thu Quỳnh cười nhẹ một tiếng, trong đôi mắt trong sáng rõ ràng mang theo nét giảo hoạt, “Mình cũng ủng hộ cậu dền dứ với Anh Lưu lâu một chút, để xem sau này anh ấy còn dám nói chia tay với cậu hay không!”

“Thật ra, lần này Anh Lưu chủ động yêu cầu tái hợp là do mình chơi chút mưu kế nhỏ.”

Loại chuyện này, Nhan Nhã Tịnh sẽ không nói với Anh Lưu, nhưng cô sẽ không dấu Tô Thu Quỳnh, “Mình biết chuyện mà anh Lưu để ý nhất, chính là mình coi anh ấy thành thế thân, mình không yêu anh ấy. Cho nên, mình cố ý giả vờ ngủ, trong mơ gọi ra tên của anh ấy, còn nói mình không muốn anh ấy sánh đôi với Cung Tư Mỹ.”

“Thu Quỳnh, nếu như không phải đang tỉnh táo, mình sẽ không thể nào gọi ra tên anh hai trong lúc ngủ mơ, bởi vì anh hai là Lưu Gia Thành, trong lòng mình chỉ có Anh Lưu, sao có thể gọi ra tên của Lưu Gia Thành chứ!”

“Nhã Tịnh, cậu làm không hề sai, có đôi lúc, trong tình yêu cũng cần chơi bày chút mưu kế nhỏ, đợi sau này Anh Lưu khôi phục trí nhớ, anh ấy sẽ thông cho với cậu.

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh nói những lời này, đều là giao tiếp bình thường nhất giữa phụ nữ với nhau, bọn họ ai cũng không ngờ tới, những lời bọn họ vừa nói đều bị người có lòng nghe lén.

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh nói chuyện được một lúc, Lâm Tiêu đã chuẩn bị xong bữa tối.

Tài nấu nướng của Tô Thu Quỳnh đương nhiên tốt hơn nhiều so với Lâm Tiêu, ăn đồ ăn mà cô ấy nấu, Lâm Tiêu cũng sẽ cảm thấy rất rất hạnh phúc.

Nhưng anh không nỡ để Tô Thu Quỳnh xuống bếp.

Nhìn bốn món một canh bày trên bàn, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được cảm thán, “Đại đạo diễn Lâm đều có thể làm đại đầu bếp rồi!”

“Còn ổn đi.” Lâm Tiêu cũng không khiêm tốn, anh ta quay người muốn bế Tô Thu Quỳnh đến ăn cơm, nhưng nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh đang ở đây, anh ta vẫn là khiêm tốn không khoe ân ái.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy bản thân mình lì ở chỗ Tô Thu Quỳnh bên này, có chút giống bóng đèn bự, nhưng cô chính là không muốn về Tầm Viên.

 
 
Chương 1398


CHƯƠNG 1398

Vừa rồi cô đã nhận được tin nhắn của Anh Lưu, anh nói anh ở Tầm Viên đợi cô.

Cô cố ý để anh đợi.

Nhan Nhã Tịnh cầm đũa lên, đang muốn nghiêm túc nếm thử tay nghề nấu nướng của Lâm Tiêu, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Là tin nhắn của Nhan An Bảo gửi đến.

“Mami, mami đang ở đâu thế? Sao còn chưa về nhà?”

“Mẹ đang ở chỗ dì Thu Quỳnh con.”

Dường như ngay lập tức, Nhan Nhã Tịnh lại nhận được một tin ngắn do Nhan An Mỹ gửi tới, “Mami, mami ở bên chỗ dì Thu Quỳnh với chú Lâm Tiêu làm bóng đèn, phát sáng phát nhiệt, quấy rầy người ta tương thân tương ái, lương tâm của mami không thấy đau sao?”

Nhan Nhã Tịnh, “…”

Còn tương thân tương ái? Cái con nhóc ranh Nhan An Mỹ đây là học với của ai?

Còn nữa, cô mới không phải là bóng đèn nhé! Rõ ràng Lâm Tiêu mới là bóng đèn của cô với Thu Quỳnh!

Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa hoàn hồn lại từ tương thân tương ái, lại nhận được tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, “Mami, daddy kêu mami về ăn cơm.”

Xuỳ…

Nhan Nhã Tịnh xém tí bị nước miếng của chính mình sặc chết, Anh Lưu kêu cô về ăn cơm?

Sao cứ có cảm giác như Anh Lưu là mẹ cô vậy nhỉ!

Tin nhắn của Nhan An Mỹ cũng gửi tới rất nhanh, “Mami, mami mau trở về đi! Daddy ngồi trông chừng một bàn đồ ăn không nói chuyện, cũng không ăn, con có một loại dự cảm, mami còn không về, daddy sẽ đem con với anh ăn mất!”

“Mami, daddy rất đáng sợ, mami mau về cứu cứu con với anh đi!”

Nhan An Bảo chịu không nổi nhất là loại hành vi động một chút liền giả bộ đáng thương của Nhan An Mỹ, nhưng vì để mami và daddy mình sớm ngày tương thân tương ái, cậu vẫn là căng da đầu mà gửi cho Nhan Nhã Tịnh một câu, “Mami, con cũng sợ hãi! Daddy đáng sợ quá đi mất, con với An Mỹ đều sắp bị daddy doạ chết rồi!”

Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ hai đứa nhóc nhà mình hơn ai hết, cô mới không tin bọn nó thật sự sẽ bị Lưu Thiên Hàn doạ chết.

Hai cái đứa nhóc này, trời sập cũng không sợ, lại sẽ sợ gương mặt thối đó của Anh Lưu?

Có điều, Nhan Nhã Tịnh sâu sắc nhận thấy, Anh Lưu xị mặt doạ bọn trẻ sẽ không có lợi cho sự hài hoà trong gia đình, nghĩ rồi lại nghĩ, cô vẫn là lần lượt trả lời cho hai đứa nhỏ một câu, mẹ bây giờ liền về.

Vừa nhận được câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Mỹ liền háo hức lắc mông chạy tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, mami nói mami sẽ về ngay. Bác hai, cháu đã giúp bác lừa mami về, bác phải kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cháu!”

Kể chuyện?

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh sao có thể kể cho nhóc con câu chuyện cổ ấu trĩ như vậy?!

Rõ ràng chính là kéo thấp IQ của anh!

Trong lòng trong mắt Lưu Thiên Hàn tràn ngập ghét bỏ, nhưng đối mặt với ánh mắt trông mong của Nhan An Mỹ, anh làm thế nào cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

Không chỉ có vậy, sợ gương mặt núi băng này của mình sẽ doạ đến cô bé, anh còn tương đối hài hoà kéo kéo môi, “Được.”

Nhan An Mỹ thích nhất là nghe chuyện cổ tích, nghe thấy Lưu Thiên Hàn đồng ý kể chuyện cho cô bé, cô bé không cần nói có bao nhiêu mừng rỡ.
 
Chương 1399


CHƯƠNG 1399

Cô bé cười híp mí rúc vào bên cánh tay anh, “Bác hai, ngày xửa ngày xưa có một cô gái nhỏ tên là cô bé quàng khăn đỏ… bác mau chút kể cho cháu đi mà.”

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ tên là cô bé quàng khăn đỏ…”

Khoé môi Lưu Thiên Hàn co rút một cái, tiếp tục không biểu cảm mà kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, “Có một ngày, cô bé đi đến nhà bà ngoại, trong khu rừng rậm, cô bé gặp phải một con sói xám bự.”

“Sói xám bự ăn mất bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, rồi ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ…”

Lưu Thiên Hàn đang muốn tiếp tục kể, Nhan An Mỹ đột nhiên đầy mặt đau khổ nói, “Bác hai, tại sao chuyện cô bé quàng khăn đỏ mà bác và mami kể lại không giống nhau? Mami không kể không phải như vậy.”

“Hả? Vậy mami cháu kể như thế nào?”

Đến lượt bản thân trổ tài rồi, Nhan An Mỹ hứng khó tả, cô bé khoa tay múa chân bắt đầu kể chuyện cho Lưu Thiên Hàn.

“Mami nói, cô bé quàng khăn đỏ gặp phải sói xám bự trong rừng rậm, sói xám bự lớn lên đặc biệt đặc biệt đẹp trai, cô bé quàng khăn đỏ bèn lừa sói xám bự về nhà, từ đó về sau trở thành cô gái nhỏ bán sói xám bự.”

Nhan An Mỹ kể xong, càng trở nên hưng phấn hơn, “Bác hai, cô bé quàng khăn đỏ có phải rất rất siêu không? Cô bé không chỉ lừa được sói xám bự về nhà, còn có thể bán sói xám bự đấy! Cô bé thật siêu quá đi mất!”

Khoé môi Lưu Thiên Hàn co rút càng tợn, cái người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này, dạy dỗ trẻ con như vậy sao?

Cô còn thật đúng là dốc hết toàn lực đi đầu độc đoá hoa của tổ quốc mà!

“Nhưng mà bác hai, nếu cháu là cô bé quàng khăn đỏ, cháu sẽ không đem sói xám bự đi bán đâu!” Nhan An Mỹ đột nhiên đầy vẻ nghiêm túc mà nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ồ? Vậy cháu sẽ làm gì?” Lưu Thiên Hàn lúc này hoàn toàn là dáng vẻ một người cha tốt kiên nhẫn, giọng êm như ru hỏi Nhan An Mỹ.

“Cháu sẽ để sói xám bự làm bạn trai của cháu! Cháu thích nhất bạn trai đẹp trai! Sói xám bự đẹp trai như vậy, không để nó làm bạn trai thì uổng biết bao!”

Nghe lời nói của Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn thật muốn túm Nhan Nhã Tịnh Lại, tẩn cô một trận ra hồn.

Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không ý thức được, dáng vẻ của anh lúc này, vô cùng giống dáng vẻ của một người cha già sợ con gái cưng nhà mình bị thiếu niên sói lừa đi.

Anh lời lẽ rất thấm thía nói với Nhan An Mỹ, “An Mỹ, trước mười tám tuổi cháu không được yêu đương! Không đúng, là trước hai mươi tuổi! Đàn ông bây giờ không có một kẻ nào ra hồn, cẩn thận mắc mưu bị lừa!”

Nhan An Bảo yếu ớt kéo kéo khoé môi, “Bác hai, cháu với bác cũng là đàn ông, chúng ta có phải cũng là kẻ không ra hồn không?”

Lưu Thiên Hàn, “…” Sao thời gian gần đây anh cứ thích tự đào hố cho mình thế nhỉ!

Có điều, Lưu Thiên Hàn chính là có bản lĩnh mặt không đổi sắc, cho dù đã đào cho mình một cái hố bự như vậy, nhưng anh vẫn như cũ mặt không đỏ tim không đập nói với Nhan An Bảo, “Chúng ta và những người đàn ông ở bên ngoài đó không giống nhau, chúng ta sẽ không bắt nạt đàn bà con gái.”

“Nhưng mà, bác hai bác đã bắt nạt mami cháu rồi…” Nhớ tới dáng vẻ buồn rầu của Nhan Nhã Tịnh mấy ngày trước, Nhan An Bảo đau lòng đến nhíu mày thật chặt, “Bác hai, bác đã chọc mami cháu khóc.”

Nghe lời nói của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Đích xác, việc anh làm mấy ngày trước có chút quá đáng, cô không buồn rầu mới lạ!
 
Chương 1400


CHƯƠNG 1400

Nhan An Mỹ cũng nhịn không được bất bình thay Nhan Nhã Tịnh, “Đúng vậy bác hai, mami cháu khóc đau lòng lắm! Mắt mami cháu đều khóc sưng luôn!”

“Bác hai, bác đã hứa với cháu và anh, sẽ yêu thương bảo vệ mami thật tốt, bác còn nói đời này không đổi, nhưng bác vẫn bắt nạt mami cháu. Bác hai, bác nói lời không giữ lời!”

Lòng dạ Lưu Thiên Hàn trước giờ cứng rắn lạnh lùng, đao thương không nhập, nhưng nghe thấy lời nói mang theo ý chỉ trích rõ ràng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, anh lại cảm thấy tim mình như bị dao cứa một nhát.

Rất sợ hai đứa nhóc này sẽ ghét anh, nhìn thấy bọn chúng cau mày, anh còn sẽ không nhịn được đau lòng.

“Bác hai.” Nhan An Bảo khe khẽ mím mím môi, đột nhiên vô cùng trịnh trọng mở miệng, “Lần này, cháu và An Mỹ sẽ giúp bác theo đuổi lại mami, nhưng nếu bác lại bắt nạt mami, cháu và An Mỹ mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho bác!”

“Đúng, bác hai, cháu và anh mãi mãi sẽ không tha thứ cho bác!”

Nhan An Mỹ vì muốn thể hiện ra vẻ kiên quyết hơn một chút, cô bé còn kiêu ngạo hếch hếch cằm, dáng vẻ tràn đầy khí thế đó, giống như thể nếu Lưu Thiên Hàn lại dám bắt nạt Nhan Nhã Tịnh một li một tí, cô bé sẽ vác cây đao lớn liều mạng với anh.

Thấy dáng vẻ đó của Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn khóc cười không xong, cuối cùng, anh không cười mà đầy mặt nghiêm túc nói, “Sẽ không có lần sau nữa.” Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ngừng một chút, anh lại nói thêm một câu, “Bác sẽ rất nhanh kết hôn với mami các cháu.”

Nghe được lời này của Lưu Thiên Hàn, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ thoắt cái nổi lên nụ cười rạng rỡ như nắng xuân.

Nhan An Bảo lại cười không nổi, tâm trí của cậu chín chắn hơn nhiều so với Nhan An Mỹ.

Trong lòng cậu hiểu rõ, nếu bây giờ daddy kết hôn với mami, chắc chắn phải sử dụng chứng minh thư của Lưu Gia Thành.

Trong lòng mami chỉ có daddy, nếu cùng Lưu Gia Thành kết thành vợ chồng trên luật pháp, là chuyện hoang đường cỡ nào!

Cậu chỉ mong daddy sớm ngày khôi phục trí nhớ, như vậy những lo lắng của bọn họ liền đều không tồn tại nữa.

Trên đường Nhan Nhã Tịnh về Tầm Viên, gặp phải Phí Nam Châu.

Lúc chờ đèn xanh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên đường cái, một người đàn ông cầm chai rượu uống đến say khướt, cô có thể nhận ra, là Phí Nam Châu.

Nhan Nhã Tịnh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nghĩ tới tâm nguyện lớn nhất của Liễu Đào khi còn sống là muốn Phí Nam Châu có thể sống tốt, cô vẫn là đem xe dừng ở một bên, vòng lại tìm Phí Nam Châu.

Thực ra, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Phí Nam Châu đối xử với Liễu Đào tệ như vậy, chết một vạn lần cũng không hết tội, nhưng vì Liễu Đào hy vọng anh ta sống tốt, cô vẫn là không muốn anh ta xảy ra chuyện.

Bây giờ anh ta uống thành cái dạng này, trên đường xe cô qua lại lại nhiều như vậy, rất dễ bị tông trúng.

Lúc Nhan Nhã Tịnh ở trên xe, cách một đoạn khoảng cách, còn chưa cảm nhận được, đợi khi cô đi đến gần Phí Nam Châu, cô mới nhìn rõ, hai bên tóc mai của anh ta đã mọc ra không ít tóc bạc.

Dường như, già nua trong một đêm.

Phí Nam Châu, mới chưa đến ba mươi tuổi.

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đột nhiên có chút chua xót.

Cô vì chuyện của Liễu Đào mà rất ghét Phí Nam Châu, nhưng dù gì anh ta cũng là thần tượng mà cô từng sùng bái nhiều năm, nhìn anh ta già nua suy sụp như vậy, trong lòng cô vẫn khó chịu không nói nên lời.
 
Chương 1401


CHƯƠNG 1401

Phải yêu một người đến chừng nào, sau khi mất đi mới có thể già nua trong một đêm!

Phí Nam Châu chắc hẳn rất rất yêu Liễu Đào, đáng tiếc, người đi đã đi rồi, có nhiều thâm tình hơn nữa cũng đã muộn màng.

Thấy có xe lái qua bên này, Nhan Nhã Tịnh vội vàng kéo Phí Nam Châu sang một bên, “Phí Nam Châu, đừng uống nữa!”

“Liễu Đào?”

Phí Nam Châu đột nhiên xoay người, ra sức ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh bị tình huống đột ngột này doạ cho nhảy dựng, cô vừa muốn dùng sức đẩy anh ta ra, anh ta đã chủ động buông cô ra.

Anh ta cười đến suy sút trào phúng, giữa đầu mày viết đầy tang thương kia còn mang theo ý vị tự mình ghét bỏ không nói nên lời, “Cô không phải Liễu Đào, tôi biết, cô không phải Liễu Đào!”

“Liều Đào chết rồi! Cô ấy không cần tôi nữa! Cô ấy đi rồi! Cô ấy sẽ không trở về nữa!”

Nhan Nhã Tịnh muốn nói, sở dĩ Liễu Đào chết, còn không phải do một tay anh gây nên, anh đau lòng như vậy đáng đời anh!

Nhưng những lời này, cô rốt cuộc không thể nói ra.

“Liễu Đào, anh yêu em! Anh tình nguyện móc trái tim của anh ra cho em, em trở về có được không!”

“Liễu Đào, em sẽ không trở về nữa rồi, em hận anh, em ghét anh, ngay cả giấc mơ của anh em cũng khinh thường không vào! Liễu Đào, sao em lại rời bỏ anh? Tại sao chứ!”

“Liễu Đào, xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em. Liễu Đào, một mình em ở dưới đó nhất định rất lạnh, anh đi xuống làm bạn với em, có được không?”

Nói đoạn, Phí Nam Châu liều lĩnh lao về phía chiếc xe tải đang từ hướng đối diện lái nhanh tới.

“Phí Nam Châu!”

Nhan Nhã Tịnh trực tiếp bị tình huống này doạ ngơ mắt nhìn, cô làm thế sao cũng không nghĩ tới Phí Nam Châu sẽ đi tìm chết.

Cô sải bước lao qua, muốn kéo Phí Nam Châu lại, nhưng chân Phí Nam Châu dài hơn cô, tốc độ của anh ta lại nhanh, cô căn bản kéo không được.

Nhìn thấy Phí Nam Châu đứng sừng sững trước chiếc xe tải nọ, đợi xe tải đụng bay người anh ta, trái tim của Nhan Nhã Tịnh bị doạ tới mức muốn lao ra khỏi lồ ng ngực.

Chiếc xe tải cách Phí Nam Châu càng lúc càng gần, Nhan Nhã Tịnh bị doạ đến mức không dám nhìn một màn này.

Cô cho rằng, Phí Nam Châu ắt hẳn phải bị chiếc xe tải đụng bay, máu tươi chảy ngang, nhưng ngoài dự liệu là, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe tải mạnh mẽ hãm được phanh lại.

“Anh có bệnh phải không! Muốn tìm chết thì tự uống thuốc, đừng đến tìm tôi! Đồ thần kinh!”

Tài xế xe tải mắng vài câu, nhanh chóng di chuyển đầu xe, hướng sang một bên lái đi, chỉ sợ bị cái tên điên không muốn sống Phí Nam Châu này bám lấy.

Thấy Phí Nam Châu không bị xe tải tông trúng, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào thật dài một hơi.

Sợ Phí Nam Châu lại nghĩ không thông, cô vội vàng đi qua, dốc ra sức lực lớn nhất kéo anh ta vào bên đường.

“Phí Nam Châu, anh bình tĩnh một chút, anh đừng có phát điên!”

Phí Nam Châu lại như thể không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, anh ta si ngốc thấp giọng thì thầm, “Liễu Đào ở dưới đó rất lạnh, cô ấy sợ tối, tôi phải đi làm bạn với cô ấy, tôi phải đi làm bạn với cô ấy…”
 
Chương 1402


 

CHƯƠNG 1402

Từng bước từng bước, Phí Nam Châu lại muốn đi ra giữa đường, Nhan Nhã Tịnh gấp đến không xong, cô nhạy bén nảy ra một ý, vội vàng hướng về phía Phía Nam Châu hô lên, “Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh, cô ấy nhất định sẽ rất thất vọng!”

“Lúc Liễu Đào còn sống, anh đã đủ khiến cho cô ấy thất vọng rồi, chẳng lẽ sau khi cô ấy đi rồi, anh còn phải tiếp tục làm cô ấy thất vọng nữa sao?!”

Quả nhiên, nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Phí Nam Châu dừng chân lại.

Anh ta ngẩng mặt, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ không hề có một chút tiêu cự, cơ hồ như, anh ta đã không còn là một người có máu có thịt nữa, mà chỉ là một cái xác không có linh hồn.

Tất thảy bi kịch cả đời này của Liễu Đào, nguyên nhân lớn nhất, đều bởi vì Phí Nam Châu.

Nhan Nhã Tịnh thích Liễu Đào từ tận đáy lòng, cho nên sau khi Liễu Đào ra đi, cô ghét Phí Nam Châu đến chết, nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông như đã sớm chết trăm ngàn lần trước mặt, cô đột nhiên không còn ghét anh ta đến vậy nữa.

Nhưng có vài lời, cô vẫn nhịn không được muốn nói với Phí Nam Châu.

Cô cong cong môi, mi mắt ngậm cười, lại mang theo cả nét trào phúng rõ ràng.

“Phí Nam Châu, lúc Liễu Đào còn sống anh không quý trọng cho tốt, bây giờ cô ấy đi rồi, anh ở đây tìm sống tìm chết cho ai nhìn chứ? Có ý nghĩa gì?”

“Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào dưới suối vàng có linh thiêng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh cô ấy nhất định sẽ buồn nôn từ tận đáy lòng. Sao năm đó cô ấy lại thích một người đàn ông như anh vậy chứ?”

Phí Nam Châu cứng ngắc nhúc nhích môi, trong mắt anh ta, đau đớn như thuỷ triều dâng trào, đôi mắt đỏ rực màu máu của anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, giống như một con dã thú bên bờ tuyệt vọng.

Đột nhiên, anh ta tự giễu mà nhúc nhích khoé môi, “Đúng vậy, Liễu Đào cảm thấy tôi rất buồn nôn. Cô ấy cảm thấy tôi đã làm loại chuyện đó với Cung Tư Mỹ, cô ấy nhất định cảm thấy tôi đặc biệt buồn nôn!”

“Nhưng mà tôi không có! Tôi không có đụng vào Cung Tư Mỹ! Ngoài cô ấy ra, tôi trước giờ không hề đụng vào người nào khác!”

Phí Nam Châu đau khổ ôm đầu, lời này của anh ta nhìn thì giống như đang nói với Nhan Nhã Tịnh, thực ra, anh ta càng giống tự mình lẩm bẩm hơn.

“Tôi chưa từng đụng qua người nào khác, tôi thực sự chỉ có Liễu Đào! Tôi chỉ là quá lù đù trong chuyện tình cảm, tôi không nhìn rõ trái tim mình.”

“Tôi thích Liễu Đào, tôi thật sự rất rất thích cô ấy, tôi bằng lòng móc trái tim của tôi ra cho cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy không cần nữa rồi.”

“Cô ấy không muốn chôn cùng một chỗ với tôi, cô ấy chết rồi cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa! Liễu Đào cô ấy ghét tôi, cô ấy hận tôi! Liễu Đào cô ấy không cần tôi nữa rồi!”

“Liễu Đào, sao em có thể không nguyện ý chôn cũng một chỗ với anh chứ! Chúng ta là vợ chồng mà, chúng ta phải sống chung giường, chết chung huyệt chứ! Liễu Đào, anh sẽ không để em phải đợi anh quá lâu, anh rất nhanh sẽ đi tìm em! Đến lúc đó, Liễu Đào, xin em đừng không cần anh nữa, đừng không để ý đến anh!”

“Liễu Đào, là anh có lỗi với em, nhưng em đối với anh cũng thật tàn nhẫn! Em đi rồi, đem trái tim anh cũng mang đi rồi…”

“Phí Nam Châu, anh đừng như vậy.” Nhan Nhã Tịnh không quen an ủi người khác, cô càng không muốn an ủi cái người đàn ông cặn bã Phí Nam Châu này.

Nhưng nghĩ tới Liễu Đào từng nói với cô, tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là Phí Nam Châu được sống tốt, cô vẫn là nhẹ giọng nói với Phí Nam Châu, “Phí Nam Châu, Liễu Đào nhờ tôi chuyển vài lời cho anh.”

“Liễu Đào có lời muốn nói với tôi?” Thoắt cái, trong mắt Phí Nam Châu như thắp lên đầy sao sáng, anh ta kích động ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, gấp không đợi nổi hỏi, “Liễu Đào có lời gì muốn nói với tôi? Cô ấy muốn nói gì với tôi?”
 
Chương 1403


CHƯƠNG 1403

“Phí Nam Châu, mấy câu di ngôn mà Liễu Đào để lại cho anh đó, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Cô ấy nói, cô ấy tin rằng anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất. Liễu Đào từng nói với tôi, mỗi một giải thưởng mà anh nhận được, cô ấy còn lấy làm kiêu ngạo hơn cả anh.”

“Trong lòng cô ấy, anh là người đàn ông có tài hoa nhất, cô ấy muốn nhìn thấy, một ngày nào đó anh có thể dẫn dắt Niết đứng ở nơi cao nhất.”

“Phí Nam Châu, Liễu Đào còn nói, cô ấy hy vọng anh sẽ được tốt, sống cho thật tốt, nhìn thấy anh tốt, cho dù cô ấy đi rồi, trong lòng cô ấy cũng vui vẻ.”

“Phí Nam Châu, sau này đừng muốn sống muốn chết nữa, Liễu Đào nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh.”

“Sống cho thật tốt…”

Phí Nam Châu hết lần này đến lần khác thì thầm câu nói này, trong mắt anh ta, vẻ thê lương không thể xoá mờ, “Cô ấy đều không còn rồi, tôi còn có thể sống cho thật tốt thế nào được!”

“Có điều, kỳ vọng của cô ấy đối với tôi, tôi nhất định sẽ không phụ. Tôi sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất, sau này, tất cả tác phẩm của tôi đều vì cô ấy mà thiết kế.”

Nghe thấy lời này của Phí Nam Châu, Nhan Nhã Tịnh rốt cục cũng thở phào được một hơi.

Không cần biết trong lòng anh ta đau buồn đến đâu, nhưng hiện giờ anh ta đã có mục tiêu, nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc sinh mạng nữa.

Trong tương lai không xa, Phí Nam Châu thật sự dẫn dắt Niết đi lên vị trí cao nhất, chỉ có điều, Nhan Nhã Tịnh làm thế nào cũng không ngờ được, sau khi anh ta trở thành nhà thiết kế thời trang lớn số một thế giới, anh ta lại ôm theo tất cả vinh dự thực hiện lời hứa sống chết có nhau với Liễu Đào…

Nhan Nhã Tịnh đang muốn rời đi, Phí Nam Châu đột nhiên mở miệng nói, “Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào cô ấy có phải rất rất hận tôi hay không?”

Nhan Nhã Tịnh xoay người, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta nói, “Không, Liễu Đào cô ấy không hận anh, cô ấy biết ơn anh.”

“Phí Nam Châu, Liễu Đào biết ơn anh. Bởi vì vào năm cô ấy mười lăm tuổi đó, mẹ cô ấy qua đời, vào lúc cô ấy đau buồn nhất anh đã tặng cho cô ấy một viên Socola. Cô ấy nói, đó là sự ấm áp mà cô ấy mãi mãi không thể quên được.”

Bởi vì quá ít ấm áp, nên một chút xíu ấm áp đó, liền khiến Liễu Đào khắc cốt ghi tâm.

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được ẩm ướt, cô gái ngốc biết bao a! Một chút ấm áp ít ỏi đó, lại đủ để cô ấy khắc ghi cả đời, lại là một cô gái đáng thương biết bao a!

Đời này của cô ấy, có được sự ấm áp thật sự quá ít quá ít.

“Socola?”

Phí Nam Châu sực nhớ ra gì đó, đột nhiên sắc mặt anh ta đại biến.

Socola đó, ban đầu anh không phải muốn tặng cho Liễu Đào đâu.

Ngày mẹ Liễu Đào qua đời đó, vừa khéo là ngày lễ tình nhân, anh lúc đó là đang thầm thích Cung Tư Mỹ.

Anh học theo cách lấy lòng mà các nam sinh trong trường thường dùng, mua hoa tươi và socola tặng cho cô gái mình yêu.

Chỉ có điều, ngày đó hoa tươi và socola trong tay anh ta đều không có tặng ra.

Cung Tư Mỹ nói, mẹ cô ta kêu cô ta phải đón lễ tình nhân cùng với Lưu Thiên Hàn.

Khi đó, một đầu nhiệt huyết của Phí Nam Châu đều c ắm vào cuộc tình đơn phương này, anh ta cảm thấy, Cung Tư Mỹ đến gần Lưu Thiên Hàn chắc chắn là bị ép buộc bởi áp lực từ mẹ cô ta, cho đến mãi sau, cô ta trở thành vị hôn thê của Lưu Thiên Hàn, rồi lại có hôn ước với Cậu hai Lưu, anh ta vẫn như cũ không cảm thấy Cung Tư Mỹ đang bắt cá hai tay.
 
Chương 1404


CHƯƠNG 1404

Người con gái mà anh ta thích tốt như vậy, cái gì cũng tốt, cô ấy sở dĩ vừa cùng anh ta dây dưa không rõ, vừa có hôn ước với người khác, ắt hẳn phải có chỗ bất đắc dĩ chua xót của cô ấy.

Bây giờ, giống như triệt để tỉnh ngộ ra, Phí Nam Châu đột nhiên hiểu rõ, bản thân mình của khi đó đáng cười biết bao.

Thời niên thiếu, Cung Tư Mỹ đong đưa giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn, không phải vì do bị mẹ ép buộc, chỉ là vì cô ta thật lòng thích Lưu Thiên Hàn mà thôi.

Cô ta thích Lưu Thiên Hàn, lại hưởng thụ cảm giác hư vinh khi có anh ta làm trâu làm ngựa cho cô ta, đó là đích thực là bắt cá hai tay.

Sau khi anh ta bị ép cưới Liễu Đào, Cũng Tư Mỹ vẫn như cũ vừa có việc liền tìm anh ta, cô ta từng đáng thương tội nghiệp nói với anh ta, Nam Châu, anh kết hôn rồi, em có thể làm thế nào đây! Em cũng phải kết hôn sinh con chứ, em không thể cả đời làm người thứ ba giữa anh và Liễu Đào.

Cung Tư Mỹ kiêu ngạo như vậy, anh ta cũng cảm thấy anh ta không thể để cô ta làm người thứ ba được, cho nên cho dù về sau cô ta đã có hôn ước với người khác, anh ta cũng cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô ta.

Trên thực tế, căn bản không phải là như vậy.

Cung Tư Mỹ chẳng qua là lợi dụng sự thương tiếc của anh ta với cô ta, khiến anh ta khăng khăng một mực với cô ta mà thôi.

Mà hộp socola khi đó anh ta không tặng được đi đó, anh ta tiện tay bốc vài viên socola, không ngờ lại đụng phải cô gái nhỏ khóc đến đau lòng như vậy trong tang lễ của mẹ Liễu Đào.

Lúc đó anh ta tặng socola cho Liễu Đào, đúng thật không hề mang theo một chút xíu thương tiếc nào, thậm chí, nửa chút thương tiếc cũng không có.

Anh ta trời sinh lạnh nhạt vô tình, cũng từng cho rằng sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người, Liễu Đào đau lòng như vậy, anh ta không cảm thấy Liễu Đào có bao nhiêu đáng thương, anh ta chỉ cảm thấy cô đáng cười.

Cô ấy khóc khóc lóc lóc, mẹ cô có thể trở về sao?

Anh ta tặng socola cho cô ấy, thuần tuý giống như trêu chó chọc mèo thôi, không ngờ tới, lại trở thành sự ấm áp mà cô ấy cả đời không quên.

Thậm chí, vì một chút xíu ấm áp này, cô ấy bất chấp tất cả gả cho anh ta, cuối cùng chết trong cô độc và tuyệt vọng.

Ẩm ướt tràn lan trong hốc mắt, Phí Nam Châu hận không thể một gậy đánh chết bản thân mình, anh ta trước kia, sao lại khốn kiếp như vậy chứ!

Thì ra, mất đi người thân yêu nhất, khóc khóc lóc lóc không hề đáng cười, sau khi anh ta mất đi Liễu Đào, chẳng phải cũng cơ hồ như chảy khô hết nước mắt của cả mấy đời đó sao!

Anh ta còn là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất đấy!

Phí Nam Châu ch ảy nước mắt, đột nhiên thê lương cười to ra tiếng.

Nhan Nhã Tịnh không biết Phí Nam Châu lại trúng cái gió gì, nhưng cô cũng không muốn lo chuyện bao đồng thêm nữa, nếu Phí Nam Châu đã nói sẽ không nghĩ quẩn nữa, cô bèn không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.

Lạnh lùng thu hồi lại tầm mắt từ trên người anh ta, Nhan Nhã Tịnh sải bước đi về chỗ chiếc Beetle của mình đang đậu.

Anh Lưu mới nãy còn kêu cô về ăn cơm đó! Cô còn không mau chóng trở về, Anh Lưu sẽ động kinh mất!

Màn đêm, càng lúc càng dày đặc, lúc Nhan Nhã Tịnh về đến Tầm Viên đã gần chín giờ, sớm đã qua giờ ăn tối.
 
Chương 1405


CHƯƠNG 1405

Cô dường như có thể tưởng tượng ra, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn sẽ thối đến mức nào, có điều, có thối hơn nữa thì tối nay cô cũng không sợ, bởi vì dù tính khí Lưu Thiên Hàn tuy có tệ, nhưng lại là người đàn ông dễ dỗ nhất.

Đời người ngẳn ngủi, cô không muốn tiếp tục giận dỗi vớ vẩn với anh nữa, cô sẽ làm lành với anh, cô sẽ dỗ dành anh thật tốt, cô phải cùng anh lâu dài cùng trời đất.

Ngoài dự kiến là, khi Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng khách, Lưu Thiên Hàn lại không hề trưng bộ mặt thối chờ để đánh gãy chân cô.

Anh ngồi nghiêng trên ghế sofa, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đang một trái một phải rúc vào cánh tay anh, nghe anh kể chuyện xưa.

Nhan An Mỹ thật sự là một fan nhí của chuyện xưa, cô bé đã nghe chuyện cô bé quàng khăn đỏ, vịt con xấu xí, cô bé lọ lem, lại đòi nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết với con gái của biển cả.

Lưu Thiên Hàn quả thật là đã đem hết kiên nhẫn của mấy đời đều lấy ra, không ngại phiền mà kể những câu chuyện cổ tích ấu trĩ mà anh vô cùng ghét bỏ cho vị fan nhí chuyện xưa này.

Thực ra, Nhan An Bảo cũng đặc biệt ghét bỏ những chuyện cổ tích ấu trĩ này.

Nhưng vòng tay của daddy quá ấm áp, cậu nhịn không được muốn đến gần anh, cậu còn kiên nhẫn nghe daddy kể chuyện.

Ánh đèn trong phòng khách, chiếu lên người ba người bọn họ, vừa ấp áp lại đầy ý nghĩa, nhìn vào khiến Nhan Nhã Tịnh thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.

Hy vọng lớn nhất trên đời này của cô, đó là một nhà bốn người bọn họ mãi mãi không tách rời, thật hy vọng về sau mỗi buổi tối, một nhà bốn người bọn họ đều có thể rúc ở một khoảnh trời đất này, vui vẻ hoà thuận.

“Bác hai, chuyện sói xám bự và thỏ trắng nhỏ, mami không phải kể như vậy!”

Nhan An Mỹ là một bạn nhỏ thích đặt câu hỏi, thấy chuyện xưa mà Lưu Thiên Hàn kể hoàn toàn không giống với Nhan Nhã Tịnh kể, cô bé nhịn không được lại nêu ra nghi vấn của mình.

“Ồ? Vậy mami cháu kể thế nào?”

Nhan An Mỹ một bộ nghiêm túc nhìn Lưu Thiên Hàn nói, “Sói xám bự không có ăn mất thỏ trắng nhỏ! Mami nói, sói xám bự vốn dĩ muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ, nhưng thỏ trắng nhỏ lớn lên quá đẹp, sói xám bự đối với thỏ trắng nhỏ vừa gặp đã yêu, nó không chỉ không có ăn thịt thỏ trắng nhỏ, mà còn giúp thỏ trắng nhỏ trồng cà rốt. Từ đó về sau, sói xám bự ngày ngày cùng thỏ trắng nhỏ gặm cà rốt, trải qua cuộc sống hạnh phúc.”

Khoé miệng Lưu Thiên Hàn co rút, sói xám bự biết ăn cà rốt?

Nhan Nhã Tịnh làm gì mà suốt ngày dẫn lầm đường cho đoá hoa nhỏ của tổ quốc thế này!

“Mami cháu kể không đúng, sói xám bự không thể nào ăn cà rốt, nó chỉ biết ăn thịt.” Lưu Thiên Hàn rất nghiêm túc đính chính Nhan An Mỹ.

“Nhưng mami nói sói xám bự vì tình yêu, tình nguyện gặm cà rốt mà! Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại lắm!”

Lưu Thiên Hàn tiếp tục thử kéo tư duy của Nhan An Mỹ về đường ngay lối thẳng, “Sói xám bự sẽ không ngốc như vậy, nó là động vật ăn thịt, nó không ăn thịt sẽ bị đói chết. Kẻ ngốc mới đem cái gọi là tình yêu coi thành cơm ăn.”

Nghe lời nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo cũng âm thầm nói một câu trong lòng, cũng chỉ có cái đồ ngốc Nhan An Mỹ này mới tin chuyện xưa mà mami bịa ra.

Nhan An Mỹ lại hoàn toàn không cảm thấy sói xám bự ngốc, không chỉ có thế, cô bé còn học được cách suy một ra ba.

Cô bé ghếch ghếch cằm, giảo hoạt nhìn Lưu Thiên Hàn hỏi, “Bác hai, nếu bác là sói xám bự, mami là thỏ trắng nhỏ, bác sẽ vì mami mà gặm cà rốt chứ? Bác hai, bác nói sói xám bự ngốc, bác nhất định sẽ không vì mami mà gặm cà rốt đâu nhỉ!”
 
Chương 1406


CHƯƠNG 1406

Vừa rồi Nhan Nhã Tịnh mở cửa rất khẽ, Lưu Thiên Hàn và Nhan An Mỹ đang thảo luận đến vui vẻ, không hề chú ý tới Nhan Nhã Tịnh đi vào.

Nhưng Nhan An Bảo mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng lại chú ý thấy rồi, cậu lẳng lặng nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, khó có dịp đặt câu hỏi với Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, bác sẽ vì mami gặm cà rốt sao?”

Sẽ không, ta sẽ trực tiếp ăn luôn mami các cháu, ăn đến cặn xương cũng không chừa.

Lưu Thiên Hàn vô thức định nói như vậy, nhưng nghĩ tới Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều là đoá hoa nhỏ chưa thành niên, anh vấn là tương đối nghiêm chỉnh nói, “Sẽ không, bác không thích ăn cà rốt.”

Nhan An Bảo nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh ở chỗ cửa cười lạnh một tiếng, khoé miệng cậu cũng không nhịn được nhếch lên một nụ cười xấu xa.

“Bác hai, bác lại không vì mami mà gặm cà rốt! Tình cảm của bác đối với mami còn không băng sói xám bự với thỏ trắng nhỏ nữa!”

Nhan An Bảo nói lời này, Lưu Thiên Hàn nhạy cảm ý thức được có gì đó sai sai, quả nhiên, anh vừa quay mặt lại, liên nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đang đứng ở cửa phòng khách cười lạnh đến cả gương mặt nhỏ đều muốn méo mó.

Lưu Thiên Hàn, ”…

Hai đứa nhóc này không phải đã nói sẽ giúp anh theo đuổi Nhan Nhã Tịnh sao, sao giờ lại còn đào hố cho anh nhảy chứ?

Hừ! Ngứa da sao!

Đối diện với ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo vốn không sợ trời không sợ đất nhịn không được rùng mình một cái, cậu chui ra từ trong vòng tay của Lưu Thiên Hàn, “Mami, bác hai, con buồn ngủ rồi, về phòng ngủ trước đây!”

“Mami về rồi?” Nhan An Mỹ cười đến mi mắt cong cong, cô bé nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh như một chú chim nhỏ vui vẻ đòi nụ hôn chúc ngủ ngon.

“Mami, bác hai kể cho con rất nhiều rất nhiều chuyện xưa! Con rất thích nghe bác hai kể chuyện xưa!” Nhan An Mỹ quay mặt qua, “Bác hai, bác lại kể cho cháu chuyện hoàng hậu đỏ một lần nữa có được không?”

“Nhan An Mỹ, em buồn ngủ rồi, về phòng đi ngủ.” Nhan An Bảo vác một gương mặt núi băng đi tới trước mặt Nhan An Mỹ, kéo tay nhỏ của cô bé liền đi về phía phòng ngủ của hai đứa.

“Em rõ ràng không buồn ngủ! Em còn muốn nghe bác hai kể chuyện xưa mài”

Nhan An Mỹ dẩu miệng nói.

“Nhan An Mỹ, em đây là không phải đang muốn nghe kể chuyện, mà là đang muốn làm bóng đèn!” Nhan An Bảo ngừng một chút, lại nói tiếp, “Em cứ luôn làm bóng đèn giữa mami và bác hai, em đây là không muốn em trai em gái nữa rồi đúng không?!”

Em” muốn…” Nhan An Mỹ đáng thương tội nghiệp nhìn Nhan An Bảo một cái, anh trai dữ quá, có phải có em trai em gái rồi, anh trai sẽ không thích cô bé nữa không?

“Muốn có em trai em gái thì về phòng đi ngủ!”

Nhan An Mỹ lưu loát nghe theo, cô bé giòn giã nói với Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, “Mami, bác hai, còn buồn ngủ quá!”

Dường như để chứng minh cho cái sự rất buồn ngủ của cô bé, Nhan An Mỹ còn rất kịch mà ngáp một cái.

Nhan Nhã Tịnh đầy đầu vạch đen, kỹ thuật diễn xuất này của Nhan An Mỹ đúng thật càng lúc càng vụng về rồi, vừa rồi là ai nói không buồn ngủ ấy nhỉ? Có quỷ mới tin là cô bé buồn ngủi Quả nhiên, một giây sau Nhan Nhã Tịnh lại nghe thấy Nhan An Mỹ nói, “Mami, con vì để cho mami và bác hai sinh em gái nhỏ cho con, con đều buồn ngủ đến mức này rồi, hai người phải cố gắng ra sức nha!”
 
Chương 1407


CHƯƠNG 1407

“Khụ khu…

Nhan Nhã Tịnh thiếu chút bị nước miếng của chính mình sặc chết, ai muốn sinh con cho cái người đàn ông bắt cô uống loại thuốc đó chứ!

Căn dặn Nhan Nhã Tịnh xong, Nhan An Mỹ mới cùng Nhan An Bảo đi về phía phòng ngủ của hai đứa.

Nhan An Mỹ đúng là rất muốn có em gái nhỏ, nhưng vừa nghĩ tới có em trai em gái rồi anh trai sẽ không thương cô bé nữa, cô bé không nhịn được có chút buồn lo.

Vừa vào phòng, cô bé liền chớp chớp đôi mắt ướt dầm dề nhìn Nhan An Bảo nói, “Anh, anh muốn có em trai em gái như vậy, có phải là không thích em người em gái này không?”

“Anh, đợi chúng ta có em trai em gái rồi, nếu anh chỉ thích bọn nó, em sẽ rất đáng thương!”

Vì để chứng minh bản thân mình thật sự rất đáng thương, Nhan An Mỹ còn đáng thương tội nghiệp bẹp bẹp miệng.

Đối với lời nói của Nhan An Mỹ, Nhan An Bảo thật sự có chút dở khóc dở cười.

Cậu biết, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp này của Nhan An Mỹ chắc chắn là giả vờ thôi, nhưng cậu vẫn không nhịn được đau lòng.

Cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của Nhan An Mỹ, “An Mỹ, em yên tâm, bất kể về sau chúng ta có bao nhiêu em trai em gái, em vấn là em gái mà anh thương nhất.”

Nhan An Mỹ là một cô gái nhỏ lương thiện, cô bé cảm thấy về sau có em trai em gái rồi, nếu Nhan An Bảo thương cô bé nhất, không thương đám em trái em gái của bọn họ như vậy, em trai em gái của bọn họ cũng rất đáng thương.

Cô bé sầu khổ nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, “Anh, anh vẫn là cứ thương em trai em gái nhiều hơn một chút đi, em cũng sẽ thương bọn chúng nhiều hơn một chút, băng không bọn chúng sẽ rất đáng thượng.

“Được nha, vậy chúng ta cùng thương em trai em gái.” Nói xong lời này, Nhan An Bảo cũng có chút sầu khổ, cho dù bọn họ muốn thương em trai em gái, cũng phải có em trai em gái trước mới được nha!

Cũng không biết mami với daddy khi nào mới có thể tạo ra em trai em gái cho bọn họ.

Nhan Nhã Tịnh bị ném lại phòng khách tạo người vấn chưa tỉnh hồn lại từ trong lời khích lệ vừa rồi của Nhan An Mỹ.

Tận đến lúc có một vật lạnh lẽo như băng được nhét vào lòng bàn tay cô, cô mới thu lại tâm tư.

Cô có chút tò mò trong lòng bàn tay mình là vật gì, nhưng cô muốn tính toán sổ sách vừa rồi với Lưu Thiên Hàn trước.

“Anh hai, anh thật giỏi nha! Luôn miệng nói muốn tái hợp với em, lại không chịu vì em mà gặm cà rốt, anh đối với em là yêu thích chỗ nào thế!”

Lưu Thiên Hàn, “…”

Gặm hay không gặm cà rốt, liên quan gì tới thích hay không thích chứ! “Anh hai, anh chính là không thích em! Sói xám bự đều có thể vì thỏ trắng nhỏ mà gặm cà rốt, anh lại không tình nguyện, anh còn chẳng bằng sói xám bự!”

“Nhan Nhã Tịnh, nếu anh là sói xám bự, anh đích thực sẽ không gặm cà rốt.”

Lưu Thiên Hàn ánh mắt thâm sâu nhìn Nhan Nhã Tịnh, từng câu từng chữ nói, “Anh sẽ trực tiếp ăn thịt thỏ trắng nhỏi”

Ăn…

Chữ này ở trong miệng Anh Lưu, thật đúng là rất không trong sáng! Người đàn ông này, trong đầu suốt ngày đều nghĩ những cái gì vậy chứ!

Cô đỏ mặt nói với anh, “Anh nghĩ đẹp lắm!
 
Chương 1408


 

CHƯƠNG 1408

Anh hai, đừng có quên, anh cũng chẳng phải là bạn trai của em nữa rồi, chúng ta đã chia tay rồi!”

“Nhan Nhã Tịnh, anh không phải là bạn trai của em, anh là vị hôn phu của em. Em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi.”

“Lần cầu hôn đó không tính! Nhẫn cầu hôn đều đã bị ném đi rồi, có quỷ mới chấp nhận lời cầu hôn của anh!”

Lời này của Nhan Nhã Tịnh vừa nói xong, liền bị đồ vật trong tay cấn một cái, cô vô thức cúi đầu, cô phát hiện trong lòng bàn tay cô đang yên lặng nằm một chiếc nhấn kim cương hồng.

Đó là, chiếc nhẫn mà Lưu Thiên Hàn dùng để cầu hôn với cô tối hôm đó.

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ lên, “Anh hai, chiếc nhấn này, không phải đã bị anh ném đi rồi sao?”

“Phải, chiếc nhân này đã bị anh ném đi.

Nhưng tối hôm đó anh lại đi nhặt nó lại.”

“Nhan Nhã Tịnh, thực ra, cho dù là trong lúc anh tức giận nhất, anh cũng không nỡ thật sự ném đi chiếc nhãn cầu hôn mà anh đã tặng em.’ Lưu Thiên Hàn không thích nói lời ấm áp mềm mại, nhưng vì muốn khiến cho cô gái nhỏ ngúng nguẩy này cam tâm tình nguyện nhào vào lòng anh, anh còn nói, “Nhan Nhã Tịnh, anh luyến tiếc em.”

Nhan Nhã Tịnh nhớ được, tối hôm đó, sau khi Anh Lưu rời đi, bên ngoài trời đã mưa rất to.

Chiếc nhân nhỏ như vậy không dễ tìm, anh nhất định đã dầm trong mưa rất rất lâu mới có thể tìm lại được nhấn.

Lồ ng ngực Nhan Nhã Tịnh nóng hầm hập run rẩy, không muốn tiếp tục giận dõi với anh thêm nữa.

Thật ra, anh vẫn luôn thích cô, rất rất thích cô, anh chỉ là làm mình làm mấy vì cho rằng cô không đủ yêu anh mà thôi.

Nhan Nhã Tịnh muốn ôm lấy Lưu Thiên Hàn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô thoát cái lại lạnh xuống.

Trong mắt cô, mang theo nét đau lòng thê lương không thể xoá bỏ, đôi mất to ầng ậng nước, cơ hồ chỉ cần chớp một cái, nước mặt liền sẽ rơi xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc thoát cái hoảng loạn.

Anh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Nhan Nhã Tịnh, em sao vậy?”

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng ức, nước mắt của cô đột nhiên lăn xuống.

Cô hoang mang lau đi nước mắt với khoé mắt, ngoảnh mặt qua một bên, ‘Anh hai, anh đã bắt em uống loại thuốc đó!”

“Em biết anh cảm thấy em không xứng sinh con cho anh! Phải, em ở trong lòng anh còn thấp hèn hơn cả gái làng chơi, sao anh có thể để em sinh con cho anh được!

Anh yên tâm, cả đời này em mãi mãi cũng sẽ không sinh con cho anh!”

Nghe Nhan Nhã Tịnh tố cáo như vậy, Lưu Thiên Hàn nhịn không được nhớ lại, trước đó, anh xác thực có ép cô uống qua loại thuốc đó.

Anh của lúc đó có bao nhiêu lạnh lùng vô tình, thì anh của bây giờ có bấy nhiêu hối hận.

Loại thuốc tránh thai khẩn cấp đó đối với sức khoẻ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh lại ép cô gái mà anh yêu nhất uống loại thuốc đó, còn không chỉ một lần.

Có đem anh xẻ làm tám mảnh cũng không đủ để đền bù lõi lầm mà anh đã gây ra.

“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, sau này anh sẽ không bao giờ ép em uống thuốc nữa.”
 
Chương 1409


CHƯƠNG 1409

Lưu Thiên Hàn dùng sức ôm cô vào trong lòng giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai cô, “Nhã Tịnh, anh yêu em, anh muốn em sinh con cho anh, anh chỉ hận, chỉ hận em không yêu anh. Nhưng bây giờ, anh tin là trong lòng em có anh.

“Nhan Nhã Tịnh, anh không mong đợi xa vời quá nhiều, chỉ cần trong lòng em có anh một chút xíu thôi, đời này em đừng hòng anh buông tay!”

“Ai muốn sinh con cho anh!” Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, giận dỗi nói.

“Nhan Nhã Tịnh, em biết là ai.” Lưu Thiên Hàn trịnh trọng mà thâm tình mở miệng, “Em, đời này, chỉ có em!”

Nói đoạn, anh cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.

Thực ra, anh muốn kéo dài nụ hôn này đến thiên hoang địa lão, nhưng anh biết, Nhan Nhã Tịnh còn chưa ăn cơm tối, anh không nỡ để cô đói bụng, vẫn là cưỡng ép bản thân mình buông cô ra.

Anh ôm cô đi đến trước bàn ăn, “Nhan Nhã Tịnh, ăn cơm!”

“An Bảo và An Mỹ đều muốn em trai em gái, em ăn nhiều chút đồ ăn.”

Vốn dĩ, Lưu Thiên Hàn đem thức ăn đưa đến bên miệng cô, Nhan Nhã Tịnh còn rất cảm động, bây giờ nghe thấy lời này của anh, cô đột nhiên không muốn ăn nữa.

Người đàn ông này, vừa nhìn liền biết dụng tâm bất lương!

Đút cô ăn cơm chẳng qua cũng là vì muốn chiếm hời của cô mà thôi!

Hừ!

Đánh chết cô cũng không muốn sinh con cho anh!

Tối nay, Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh cũng không thể sinh con, bởi vì thân thích ghé thăm.

Lưu Thiên Hàn nhớ được thời gian chu kỳ của Nhan Nhã Tịnh, cách lần trước, tựa hồ không còn mấy ngày.

Anh biết, đều là do thuốc tránh thai khẩn cấp, loại thuốc đó sẽ khiến chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ rối loạn, nghiêm trọng còn sẽ dân đến đau bụng kinh, nhìn thấy buổi tối Nhan Nhã Tịnh ôm bụng rúc vào góc giường đau đến đầy đầu mồ hôi lạnh, Lưu Thiên Hàn suy nghĩ muốn giết chính mình đều có.

Anh chính là đầu óc bị lừa đá rồi mới đi ép buộc cô uống loại thuốc đó!

Anh thà rằng bây giờ người đau là anh.

Chỉ có điều, đau bụng kinh đâu thể chuyển dời, anh chỉ có thể dùng sức đem Nhan Nhã Tịnh ôm vào trong lòng, cẩn thận tỉ mỉ dỗ dành cô, trái tim còn đau đớn hơn bụng của cô…

Sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi, Phí Nam Châu cũng không tiếp tục ở lại bên đường nữa.

Sau khi Liêu Đào đi, anh ta thực sự là sống không còn gì quyến luyến, nhưng vừa rồi nghe thấy những lời nói của Nhan Nhã Tịnh, đột nhiên anh ta lại muốn sống cho thật tốt một phen.

Vì trở thành nhà thiết kế vĩ đại nhất mà sống, vì không phụ sự kỳ vọng của Liêu Đào mà sống.

Sau khi trở về biệt thự của anh ta và Liễu Đào, anh ta đi phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong, anh ta mới từ trong gương chú ý thấy, hai bên tóc mai của anh ta đã mọc ra nhiều tóc bạc đến như vậy.

Thì ta, trên thế giới này, thật sự có chuyện bạc tóc trong một đêm.

Nhưng cho dù tóc của anh ta có bạc hết, Liêu Đào cũng không thể trở về nữa.

“Liễu Đào, anh sẽ không để em phải đợi quá lâu. Anh nói lời giữ lời, anh rất nhanh sẽ đến tìm em.”
 
Chương 1410


CHƯƠNG 1410

Phí Nam Châu cho dù hai bên tóc mai nhuộm bạc, vấn như cũ không tổn hại đến sự tuấn lãng của anh ta, anh ta cũng không chú ý tới ánh mắt của người khác, anh ta chỉ lo lắng, Liêu Đào sẽ ghét bỏ anh ta..

“Liêu Đào, anh già đi rất nhiều. Đợi đến lúc anh đi tìm em, anh nhất định sẽ càng già hơn nữa, nhưng mà Liễu Đào, em mãi mãi đều trẻ trung như vậy.

Hốc mắt ẩm ướt của Phí Nam Châu đỏ lên, “Liễu Đào, đến lúc đó, em liệu có chê anh già không? Liễu Đào, anh sợ em sẽ chê anh già…”

Sau khi Phí Nam Châu thu thập xong bản thân, chuông cửa của biệt thự đột nhiên vang lên.

Anh ta nhíu mày, anh ta thật sự không nghĩ ra, ai lại đến biệt thự của anh ta và Liễu Đào vào lúc muộn như thế này.

Anh ta cũng không chào đón bất cứ người nào đến, nơi này, là nhà của anh ta và Liễu Đào, nơi này chứa đựng nhiều kỉ niệm nhất của bọn họ, anh ta không muốn bất cứ người ngoài nào đến xâm phạm.

Người ở bên ngoài biệt thự là Cung Tư Mỹ.

Đợi lâu lắc không thấy Phí Nam Châu ra mở cửa, cô ta trực tiếp bấm điện thoại gọi cho anh ta.

Nhạc chuông điện thoại vang lên.

Phí Nam Châu vô thức nhìn vào màn hình điện thoại của anh ta một cái, lúc nhìn thấy cái ghi chú quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đó, anh ta không nhịn được chấm biếm nhếch môi.

Anh ta sẽ không để Cung Tư Mỹ bước vào nhà của anh ta và Liễu Đào, anh ta sợ sẽ làm bẩn mắt Liễu Đào.

Trầm mặc đôi chút, Phí Nam Châu cầm lấy điện thoại, vấn là hướng bên ngoài biệt thự đi ra.

Phí Nam Châu trước giờ đối với Cung Tư Mỹ đều là có cầu tất ứng, anh ta không mở cửa, cũng không nhận điện thoại, khiến Cung Tư Mỹ trong lòng sốt ruột đến cực điểm.

Cô ta không tham gia tang lễ của Liễu Đào, nhưng cô ta nghe không ít người nói qua, sau khi Liêu Đào qua đời Phí Nam Châu thay đổi rất nhiều, tựa như, mất đi linh hồn.

Cô ta không tin Phí Nam Châu yêu cô ta sâu sắc sẽ bị Liêu Đào ảnh hưởng lớn đến.

vậy, nhưng trong lòng cô ta vấn không nhịn được mà phát hoảng.

Dẫu sao, vòng bán kết của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế lập tức sẽ diễn ra, nếu bên chỗ Phí Nam Châu bên này có vấn đề gì, Cung Đình sẽ thật sự bị Nhân Gian ép chết.

Cung Tư Mỹ cô ta, không thể thua!

Càng không thể thua Nhan Nhã Tịnh!

Lúc Phí Nam Châu ra đến cổng, Cung Tư Mỹ đang gấp đến giậm chân.

Sau khi nhìn thấy Phí Nam Châu, cô ta lập tức thu lại vẻ gấp gáp trên mặt giống như đối mặt, cô ta ba phần nhõng nhẽo bảy phần trang nhã nói với anh ta, “Nam Châu, vừa nãy sao anh không nghe điện thoại!

Anh có biết không, mấy ngày nay em đều không tìm thấy anh, em rất lo cho anh.”

“Nam Châu, em biết Liễu Đào đi rồi, anh có chút buồn lòng, dù sao thì hai người cũng là vợ chồng một hồi. Nhưng mà Nam Châu, người phải nhìn về phía trước, em biết anh thật ra trước giờ đều chán ghét Liêu Đào, thật ra cô ta đi rồi, anh cũng được tự do.

Tự do?

Trong lòng Phí Nam Châu cười lạnh, sao anh ta lại cảm thấy, sau khi Liễu Đào đi, trái tim anh ta như đã bị khoá vào ngục tù?

Làm sao cũng không ra được.
 
Chương 1411


CHƯƠNG 1411

Cung Tư Mỹ thong thả tiến tới, cô ta ôm lấy cánh tay Phí Nam Châu như chim nhỏ nép người, “Nam Châu, về sau đừng không để ý đến em nữa? Sau khi Liêu Đào đi, ngay cả điện thoại của em anh cũng không nhận, em sẽ cho rằng anh rất để ý đến Liễu Đào.”

“Nam Châu, em sẽ ghen.

Ngừng một chút, Cung Tư Mỹ ngẩng mặt, đong đầy tình cảm nhìn anh ta, “Nam Châu, em đều đã đến tìm anh rồi, thế nào, không mời em vào nhà ngồi chút?”

“Cung Tư Mỹ, đây là nhà của tôi và Liễu Đào.

Phí Nam Châu cuối cùng cũng mở miệng, chỉ có điều, trong giọng nói của anh ta không có nửa điểm ấm áp, chỉ có sự lạnh lùng xa cách chán ghét.

Nghe giọng nói của Phí Nam Châu, trong lòng Cung Tư Mỹ nhịn không được lộp bộp một cái.

Anh ta xưng hô với cô ta là Cung Tư Mỹ, chứ không phải là Tư Mỹ ấm áp dịu dàng như trước kia.

Hơn nữa, anh ta nói, nơi này là nhà của anh ta và Liêu Đào.

Trước kia anh ta không phải như thế này, trước kia anh ta vô cùng chán ghét Liêu Đào, sao anh ta lại có thể thừa nhận nơi Liễu Đào từng ở, là nhà của anh ta.

Trong lòng Cung Tư Mỹ nghỉ hoặc đến cực điểm, cô ta biết, người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình, nhưng cho dù Phí Nam Châu có vì cái chết của Liêu Đào mà có chút khó chịu, cũng không nên đối xử với cô ta với thái độ kém như vậy chứ!

Phải biết rằng, những năm này, Phí Nam Châu vấn luôn giống một con chó trung thành luôn canh giữ bên người cô ta.

Cho dù người trong toàn thiên hạ đều phản bội cô ta, Phí Nam Châu cũng sẽ không phản bội cô ta.

Không, còn có Cung Trạch Dương.

“Nam Châu, lời này của anh là ý gì?” Cung Tư Mỹ run giọng mở miệng, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp hơn cả ánh trăng của cô ta, mang theo nét uất ức rõ ràng, “Nam Châu, anh không còn yêu em nữa có đúng không? Anh đã yêu Liễu Đào rồi có phải không?”

“Nam Châu, chẳng lẽ anh đã quên, Liễu Đào ép anh kết hôn với côtanhưthếnào.

sao? Nam Châu, là Liêu Đào vấn luôn phá hoại tình cảm của chúng ta!”

“Nam Châu, em không cần biết anh hôm nay là làm sao, nhưng về sau không cho phép anh đối xử tệ với em như vậy nữa.

Nam Châu, chân em đau, chúng ta vào trong ngồi một lát, có được không?”

Cung Tư Mỹ nhấc chân liền muốn đi vào biệt thự, Phí Nam Châu một phát bắt lấy cổ tay cô ta.

Anh ta lạnh lẽo vô tình nhấc mí mắt, trong mắt không có nửa điểm độ ấm, “Cung Tư Mỹ, đừng đi vào! Cô đi vào, Liễu Đào sẽ chê bẩn!”

Cô đi vào, Liêu Đào sẽ chê bẩn?!

Sắc mặt Cung Tư Mỹ thoắt cái đại biến, cô ta sống nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn đến mức này, mà sự sỉ nhục này lại đến từ người đàn ông trung thành một lòng nhất với cô ta.

Cho dù Cung Tư Mỹ có bình tĩnh hơn nữa, nghe thấy lời này của Phí Nam Châu, cô ta cũng không cách nào duy trì được dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng nữa.

Giọng nói của cô ta nhịn không được trở nên bén nhọn, cô ta không dám tin mà nhìn anh ta hỏi, “Nam Châu, vừa rồi anh mới nói gì? Anh nói em đi vào, Liêu Đào sẽ làm sao?”

“Cung Tư Mỹ.
 
Chương 1412


CHƯƠNG 1412

Giọng nói của Phí Nam Châu rất nhẹ, nhưng mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, “Về sau đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa! Ngay cả bên ngoài biệt thự cũng không được, Liễu Đào sẽ chê bẩn!”

Thân hình Cung Tư Mỹ lảo đảo mạnh một cái, nếu không phải có chiếc xe đằng sau đỡ lại thân thể cô ta, cô ta nhất định sẽ ngã ra đất.

Cô ta dựa vào cửa xe, thở hồng hộc mấy hơi vẫn như cũ không hoà hoãn lại được, trong mắt cô ta, là sự tổn thương và đau khổ không thể che dấu.

“Nam Châu, lời này của anh là ý gì chứ?

Sao anh có thể làm tổn thương trái tim em như vậy?”

“Nam Châu, anh thay lòng rồi, anh thật sự thay lòng rồi có phải không? Anh không còn là Nam Châu từng yêu em sâu sắc nữa, anh không còn là Nam Châu từng vì em bất chấp tất cả nữa, anh không còn yêu em nữa, trong lòng anh chỉ có Liễu Đào!”

Những lời này của Cung Tư Mỹ, thuần tuý là lấy lui làm tiến, cô ta biết Phí Nam Châu có bao nhiêu thích cô ta, thường ngày, cô ta nhăn mày một cái anh ta cũng không chịu nổi, bây giờ cô ta đều sắp khóc đến nơi, cô ta không tin anh ta lại nỡ không dỗ dành cô ta.

Ngoài dự liệu là, Phí Nam Châu hoàn toàn không có chút ý định muốn dỗ dành cô ta, ánh mắt của anh ta, lạnh lùng rơi xuống trên mặt cô ta, không giống như đang nhìn ánh trăng sáng trong lòng mình, mà ngược lại giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót không biết tự lượng sức. Cung Tư Mỹ bị ánh mắt như vậy của Phí Nam Châu làm cho cơ hồ muốn suy sụp phát điên, Cung Tư Mỹ cô ta, lớn lên dưới sự vây quanh của mọi người, thân phận con gái nhà họ Cung giúp cô ta nhận được vô số yêu chiều, cũng nhận được vô số ái mộ, đặc biệt là gương mặt hoàn mỹ vô khuyết này của oô ta, lại càng khiến vô số đàn ông phải vì nó điên cuồng.

Cô ta không tin, có đàn ông sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ và xem thường như vậy nhìn cô ta.

Thân hình Cung Tư Mỹ mạnh mẽ run rẩy, cô ta cau mày, trên người càng nhiều hơn một loại đáng thương như liễu yếu trước gió.

Phí Nam Châu vẫn như cũ không dõ dành cô ta.

Ánh mắt anh ta, như mưa đá đập lên mặt cô ta, “Cung Tư Mỹ, cô nói đúng rồi, tôi không yêu cô nữa, trong lòng tôi chỉ có Liễu Đào.”

“Hoặc có lẽ, tôi trước giờ đều chưa từng thật sự yêu cô. Thứ mà tôi theo đuổi, chỉ là một giấc mộng không thực tế của thời niên thiếu mà thôi.”

“Mơ có lẽ là rất đẹp, nhưng hư vô, tôi càng muốn sự ấm áp có thực hơn. Cung Tư Mỹ, tôi yêu Liễu Đào, tôi chỉ hận, sau khi cô ấy chết đi tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.”

Anh ta thật sự là hối hận muộn màng.

Cung Tư Mỹ chấn kinh trợn tròn mắt, cô ta muốn nói gì đó để níu kéo trái tim Phí Nam Châu, nhưng trong lúc nhất thời, cô ta lại không biết nên nói gì mới tốt.

Đến tận lúc này, cô ta vẫn không bằng lòng tin tưởng, Phí Nam Châu sẽ vứt bỏ cô ta mà yêu Liêu Đào.

Liễu Đào rốt cuộc có gì tốt chứ!

Bất kể là gia thế hay diện mạo, cô ta có tư cách gì mà so sánh với Cung Tư Mỹ cô ta!

Cô ta không tin Phí Nam Châu lại mù mắt như vậy!

NI “Cung Tư Mỹ, sau này, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi sợ tôi sẽ mắc ói.

Anh ta cảm thấy cô ta mắc óï?!

Cung Tư Mỹ dường như muốn trừng rớt cả tròng mắt ra ngoài, Phí Nam Châu, Phí Nam Châu yêu cô ta như vậy, lại cảm thấy cô ta mắc ói!

Cung Tư Mỹ không tin!

Cô ta tiến tới trước một bước, giọng nói run rẩy hỏi Phí Nam Châu, “Nam Châu, anh phát sốt rồi có phải không? Đúng, anh nhất định là phát sốt rồi, đang nói linh tinh!”
 
Chương 1413


CHƯƠNG 1413

Cung Tư Mỹ vươn tay, muốn thử sờ trán Phí Nam Châu, tay của cô ta còn chưa đụng đến trán anh ta, đã bị anh ta hất mạnh ra.

Trong mắt anh ta, ngập tràn chán ghét, “Cung Tư Mỹ, đừng chạm vào tôi, bẩn!”

Vốn dĩ, Cung Tư Mỹ còn muốn dỗ dành Phí Nam Châu một chút, níu kéo lại trái tim anh ta, bây giờ anh ta nói lời khó nghe như vậy, mặt mũi cô ta cũng không giữ được nưa.

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo xuống, “Nam Châu, lời này của anh là ý gì đây! Anh chê em bẩn? Là ai đã nói, sẽ đối tốt với em cả đời, bảo vệ em cả đời! Nam Châu, trước kia anh từng hứa hẹn với em nhiều như vậy, bây giờ anh thế này tính là ý gì chứ?!”

“Nam Châu, anh có lỗi với em! Anh phụ đã phụ lòng em, anh có lỗi với em!”

“Cung Tư Mỹ, đời này, người mà Phí Nam Châu tôi phụ lòng, và có lõi, chỉ có Liễu Đào! Cô, còn không xứng!

Không đợi Cung Tư Mỹ nói chuyện, Phí Nam Châu lại lạnh lùng mỉa mai nói, “Cung Tư Mỹ, cô sau này đừng nói những lời mắc ói như vậy nữa, tôi sợ đến cuối cùng cô cũng làm chính mình mắc ói!”

“Cung Tư Mỹ, cô không yêu tôi, lại còn muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cô, cô nói xem, con người cô mắc ói biết bao?”

Cung Tư Mỹ bị khí thế sắc bén trên người Phí Nam Châu ép tới có chút chân đứng không vững, nhưng cô ta vấn không tình nguyện đánh mất tấm thẻ cược to này của mình, “Nam Châu, trong lòng em có anh mài! Em để ý anh như vậy, trong lòng em sao có thể không có anh chứ!”

“Nam Châu, trước kia em không thể quang minh chính đại ở bên anh, chỉ bởi vì anh là người đã có vợ! Cung Tư Mỹ em kiêu ngạo như vậy, sao có thể làm kẻ thứ ba cho người khác chứ!”

“Hừ!” Phí Nam Châu cười lạnh, “Cung Tư Mỹ, cô nói trong lòng cô có tôi?”

“Nếu trong lòng cô thực sự có tôi, cô bây giờ liền gọi điện thoại cho Cậu hai Lưu, nói cho anh ta, người cô yêu là Phí Nam Châu tôi!”

Sắc mặt Cung Tư Mỹ trắng bệch như giấy, cô ta tính đủ mọi đường, vẫn như cũ không có được trái tim của Lưu Thiên Hàn, sao bây giờ cô ta có thể gọi điện thoại cho anh, nói ra loại lời này!

Anh vốn dĩ đã không thích cô ta, nếu cô ta còn nói ra loại lời này, đời này của cô ta càng không có cơ hội nữa!

Phí Nam Châu thực ra cũng không phải thật muốn để Cung Tư Mỹ gọi điện thoại cho Cậu hai Lưu, Cung Tư Mỹ đến cùng là yêu ai, đối với anh ta mà nói, sớm đã không còn quan trọng nữa.

Anh ta chính là nhìn không được cái vẻ như thể đàn ông trên toàn thế giới này đều “nên yêu cô ta sâu sắc của Cung Tư Mỹ.

Anh ta càng không nhìn được Cung Tư Mỹ nói Liêu Đào không tốt.

Cung Tư Mỹ xác thực là lớn lên rất đẹp, sở dĩ năm đó anh ta theo đuổi cô ta, cũng bởi vì mấy người anh em có quan hệ tốt nhất với anh ta đều nhất trí cho răng cô ta là người đẹp nhất trong số những cô gái mà bọn họ biết.

Ngũ quan của Cung Tư Mỹ đẹp đến không có chỗ chê, ung dung cao quý, nhã nhặn phóng khoáng, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ ngây thơ như cô gái nhỏ, lúc không nói không rằng, còn có một loại gợi cảm mê hoặc lòng người.

Nhưng trong lòng Phí Nam Châu, Liễu Đào càng đẹp hơn.

Ngũ quan của Liễu Đào, có lẽ không được rực rỡ động lòng người bằng Cung Tư Mỹ, thậm chí còn có chút tẻ nhạt, nhưng gương mặt tẻ nhạt đó, nhìn vào liền có một loại thoải mái khó tả.
 
Chương 1414


CHƯƠNG 1414

“Cô ấy yên tĩnh mà ngồi đó, dường như không ăn khói lửa nhân gian, mỉm cười một cái, đẹp tới kinh tâm động phách, khuynh quốc khuynh thành.

“Cung Tư Mỹ, nếu đã không làm được, về sau đừng bao giờ nói trong lòng có tôi nữa! Phí Nam Châu tôi ghét nhất người khác làm tôi mắc ói!”

Nói xong lời này, Phí Nam Châu không muốn nhìn Cung Tư Mỹ thêm một cái nào nữa, quay người liền sải bước đi vào biệt thự.

“Nam Châu!”

Lời của Phí Nam Châu, thực sự khiến trong lòng Cung Tư Mỹ khó chịu đến cùng cực, nhưng nghĩ tới vòng thi bán kết, nghĩ tới Cung Đình, cô ta vấn cắn căn răng, lao tới ôm chặt lấy Phí Nam Châu từ phía sau.

Lúc này, Phí Nam Châu đã đến mé trong của cổng chính biệt thự, sau khi anh ta chú ý thấy Cung Tư Mỹ cũng cất bước bước vào sau cổng chính biệt thự của anh ta với “Liêu Đào, sắc mặt anh ta thoắt cái đại biến.

Anh ta biết, Liêu Đào nhất định vô cùng ghét Cung Tư Mỹ, đặc biệt là, trước khi cô ấy chết, cô ấy còn nghe thấy Cung Tư Mỹ phát ra loại âm thanh đó từ trong điện thoại.

Bây giờ, chân của Cung Tư Mỹ đã dẫm lên đất của biệt thự nhà bọn họ, Liêu Đào nhất định buồn nôn đến hoảng.

“Nam Châu, đừng rời xa em có được không? Nam Châu, anh từng nói, anh sẽ không để em phải thua! Vòng thi đấu bán kết lập tức bắt đầu rồi, trận thi đấu này rất quan trọng đối với em, anh có thể đừng để em thua được không?”

Nét cười nơi khoé môi của Phí Nam Châu lạnh đến cực điểm, nhìn đi, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi nhé!

Nói cái gì mà trong tim có anh ta, để ý anh ta, còn không phải vì khiến anh ta giúp Cao Chí Minh tiến vào vòng trong hay sao!

“Nam Châu, Lê Mặc là đối thủ lớn nhất của Cao Chí Minh, anh giúp em trong trận bán… kết, giúp em đánh bật Lê Mặc ra khỏi cuộc thi có được không?”

“Cung Tư Mỹ, Liễu Đào hy vọng tôi có thể trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất.

Giọng nói của Phí Nam Châu lúc ẩn lúc hiện tựa hồ như truyền đến từ chân trời xa xăm, “Nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất, sẽ không làm việc vì tình riêng. Huống hồ chỉ, dù cho có làm việc vì tình riêng, thì người tôi muốn giúp cũng không phải là cô.”

“Cung Tư Mỹ, nếu Cao Chí Minh thật sự có bản lĩnh, anh ta tự nhiên có thể thắng, dẫn dắt Cung Đình đi tới huy hoàng, còn nếu anh ta không có bản lĩnh, anh ta chỉ có thể thất bại thảm hại!”

Sau khi Liều Đào chết, Phí Nam Châu cũng biết được mối quan hệ giữa Lê Mặc và cô ấy.

Giữa Lê Mặc và Liễu Đào, thật sự rất rất trong sạch. Lê Mặc là fan trung thành của Liễu Đào, tối hôm đó, chỉ là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ!

Càng nghĩ về những chuyện trước kia, tim Phí Nam Châu càng như dao cắt, rốt cuộc anh ta đã làm bao nhiêu chuyện gây tổn thương cho cô gái mà anh ta yêu chứ!

Những lời khó nghe mà anh ta từng nói, đều giống như từng nhát dao tàn nhấn, độc ác găm lên thân thể của cô gái mà anh ta yêu nhất.

Vào lúc cô bị bệnh nặng sắp chết, găm đến cô máu tươi dâm dề, găm đến cô không thể hít thở thêm được nữa.

Tối nay, Cung Tư Mỹ vốn dĩ đã bị Phí Nam Châu chọc tức đến không nhẹ, anh ta cứ mở miệng ra đều là Liêu Đào như vậy, càng chọc cho cô ta tức giận đến dường như muốn sụp đổ phát cuồng.

Đặc biệt là, anh ta không nhận lời giúp cô ta nữa.
 
Chương 1415


CHƯƠNG 1415

Mà nghe ý trong lời nói của anh ta, nếu như anh ta làm vì tình riêng, tựa hồ người anh ta muốn giúp là Nhan Nhã Tịnh.

Nếu con đường tìm Phí Nam Châu giúp đỡ đã không thông suốt, để đánh bại Nhan Nhã Tịnh, cô ta chỉ có thể dùng thủ đoạn khác.

Cung Tư Mỹ căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng của Phí Nam Châu, “Nam Châu, anh đối xử với em như vậy, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ phải hối hận!”

Cung Tư Mỹ cô ta, trước giờ dám yêu dám hận, nếu Phí Nam Châu đã không để cho cô ta sử dụng nữa, vậy thì, cô ta sẽ huỷ hoại anh ta! Cùng với Nhan Nhã Tịnh, huỷ hết cùng nhau!

Vì phải chịu đựng cơn đau bụng kinh đến quá nửa đêm, ngày thứ hai khi đến bệnh viện, sắc mặt Nhan Nhã Tịnh có chút tiều tuy.

Đầu m út thần kinh của cô còn coi như nhạy cảm, cô vừa vào bệnh viện, liền cảm nhận được không ít ánh mắt quái dị rơi trên người cô.

Còn có bệnh nhân và bác sĩ chỉ chỉ trỏ trỏ co.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có chút không hiểu ra sao, cô hình như không có làm chuyện gì xấu thiên lý khó tha gì đi?

Nhan Nhã Tịnh đang muốn mau chút đến văn phòng hỏi Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu xem đây rốt cuộc là chuyện gì, một chậu nước đá lớn liền tạt lên người cô.

Cho dù là đầu hạ, cảm thụ bị một chậu nước đá lớn như này tưới lên người cũng không dễ chịu, đặc biệt là Nhan Nhã Tịnh còn đang đến chu kỳ.

Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng lao ra từ trong văn phòng, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị nước đá tưới vào đang run lập cập, Hà Hân Nghiên giơ nắm đấm, muốn tẩn cô gái trẻ tạt nước đá lên người Nhan Nhã Tịnh.

“Cô có bệnh phải không! Ai cho cô tạt nước vào chủ nhiệm Nhan!”

Cô gái nọ không hề tỏ ra đuối lý, “Cô ta đáng đời! Nếu không phải do cô ta, Liễu Đào cũng sẽ không chết! Cô ta dụ dỗ chồng Liễu Đào, hại chết Liêu Đào, đừng nói tôi tạt cô ta một chậu nước đá, cho dù tôi tạt cô ta một chậu axit cũng là đáng đời cô ta!”

Nhan Nhã Tịnh bị nước đá này làm cho nổi lên một thân da gà da vịt, đầu cô cũng có chút đau, nhưng cô vẫn nghe hiểu ý mà cô gái này nói.

Cô ta nói, cô dụ dỗ Phí Nam Châu, còn hại chết Liễu Đào.

Nhưng những điều này, đều là không có thật mà!

Nhan Nhã Tịnh biết, cô gái trẻ trước mặt này là fan của Liễu Đào, cô có thể hiểu tâm tình muốn bảo vệ Liễu Đào của cô ta, nhưng cô lại không tán đồng loại hành vi lỗ m ãng này của cô ta.

“Xin lỗi tôi đi!” Nhan Nhã Tịnh nhìn cô gái nọ, từng câu từng chữ nói, “Tôi không làm Sai, cô vô duyên vô cớ vu cáo tôi, còn tạt nước khắp người tôi, xin lõi tôi đi!”

“Xin lỗi?” Mấy cô gái trẻ từ hành lang bên cạnh xông ra, đi đến trước mặt cô cô gái nọ, còn ra sức đẩy Nhan Nhã Tịnh một cái.

“Cô có tư cách gì kêu bọn tôi xin lỗi cô? Cô đã hại chết Liễu Đào của chúng tôi! Đó là một mạng người sống sờ sời Cô nợ chúng tôi một mạng của Liễu Đào, cô nên lấy mạng đền mạng!”

“Đúng, cô là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, kẻ thứ ba, cô phải đền mạng cho Liễu Đào của chúng tôi! Liêu Đào của chúng tôi còn trẻ như vậy, cô ấy đột nhiên liền chết đi, nhất định là cô và cái tên đàn ông cặn bã đó hợp mưu hại chết Liêu Đào của chúng tôi! Cô trả lại Liêu Đào cho chúng tôi!”

Nhan Nhã Tịnh nghe mà đầy mặt sững sờ, cô vừa muốn nói cô không phải là kẻ thứ ba, một cô gái liền giơ điện thoại trong tay cô ấy đến trước mặt cô, khi nhìn thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại của cô ấy, sắc mặt cô đại biến.
 
Chương 1416


CHƯƠNG 1416

Đó là bức ảnh cô và Phí Nam Châu đang ôm chặt lấy nhau.

Thật ra, một cái ôm, thực sự không có gì, giữa bạn bè cũng sẽ có những cái ôm chân thành, càng huống hồ chị, tối qua sở dĩ Phí Nam Châu ôm cô chỉ là vì anh ta nhận nhầm cô thành Liêu Đào.

Nghiêm trọng là, truyền thông cố ý bẻ cong đưa tin.

Nhiều đơn vị truyền thông ở Vân Hải đều đưa tin về yêu hận tình thù giữa cô và Phí Nam Châu còn có Liêu Đào, câu chữ gì đó có lẽ có chút khác nhau, nhưng câu chuyện lại cơ bản là nhất trí.

Cô và Phí Nam Châu đôi đàn ông cặn bã và đàn bà đê tiện này không biết xấu hổ dan díu với nhau, cô vì muốn tiến lên chiếm chỗ mà bày kế hại chết Liêu Đào.

Tên đàn ông cặn bã Phí Nam Châu vì muốn giúp tình nhân là cô che dấu chuyện ác cô làm, chỉ đơn giản tuyên bố với bên ngoài là Liêu Đào bệnh chết.

Trên thực tế, Liễu Đào là bị cô độc chết.

Sau khi cô độc chết Liêu Đào xong, liền gấp không đợi được mà đi hẹn hò bí mật với Phí Nam Châu, Liễu Đào còn chưa có qua thất đầu đâu, bọn họ đã không biết xấu hổ mà ôm ôm ấp ấp.

Vốn dĩ, Liêu Đào đang ở đỉnh cao cuộc đời, đột nhiên chết đi, fan của cô ấy đã không cách nào tiếp nhận, bây giờ, tấm ảnh này lộ ra, cộng thêm truyền thông cố ý bẻ cong, đem giá trị phấn nộ của fan Liễu Đào, đẩy đến cao nhất.

Đặc biệt là, đoạn thời gian này, tin đồn của cô và Thẩm Quyện còn truyền đến sôi nổi, danh tiếng của cô không hiểu ra sao bị biến thành người phụ nữ cặn bã bắt cá hai tay, tâm địa độc ác.

Nhìn thấy từ ngữ của đám truyền thông, một bài khó nghe hơn một bài, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp tức đến bật cười.

Những phóng viên truyền thông này, sao không đi viết tiểu thuyết đi!

Một bức anh ôm nhau, bọn họ đều có thể tưởng tượng ra những yêu hận tình thù này, không viết tiểu thuyết, quả thực là lãng phí nhân tài!

Hiển nhiên, tối qua, cô và Phí Nam Châu đã bị người theo dõi.

Chính xác mà nói, là có người theo dõi cô, hơn nữa, cô hình như còn bị người nghe lén nữa.

Tối qua, lúc Anh Lưu thay áo ngủ giúp cô, phát hiện thấy trên quần áo của cô bị dính một miếng sticker đồ chơi trẻ con, mà trong miếng sticker đó, lại có máy nghe lén siêu nhỏ.

Nhan Nhã Tịnh dùng đầu ngón chân nghĩ nghĩ liền biết, cũng chỉ có Cung Tư Mỹ mới làm ra loại chuyện vô vị thế này.

Có điều, cô cảm thấy, Cung Tư Mỹ chắc hẳn không nghe lén được tin tức gì quan trọng từ trên người cô đi, dù gì, tối qua cô dường như cũng không nói chuyện gì cơ mật.

Về sau của về sau, Nhan Nhã Tịnh mới biết bản thân mình sai lầm lớn, có đôi lúc, lời nói nói ra trong lúc vô ý, người nghe có lòng, liên có thể hoá thành lưỡi dao sắc bén nhất để công kích bạn.

Thực ra, bị người vô cớ bôi đen, Nhan Nhã Tịnh đã không phải là lần đầu tiên nữa, cô có thể lạnh nhạt đối đãi, điều duy nhất khiến cô lo lắng là, rất nhiều cư dân mạng liên hợp chống lại việc Nhân Gian dự thi, thậm chí có người còn để lại tin nhắn dưới trang chủ chính thức của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế, yêu cầu nhóm Nhân Gian bọn họ cút khỏi vòng thi bán kết.

Việc thi thố lần này, bất luận là đối với Lê Mặc hay đối với Nhân Gian đều vô cùng quan trọng, Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ đã chèn ép Lê Mặc nhiều năm như vậy, lần này, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được mục đích!

Sau khi Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại của cô ta, lại lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm tin tức một chút, nữ sinh nọ giọng nói sắc bén hỏi, “Nhan Nhã Tịnh, chuyện của cô và Phí Nam Châu đã bị bung bét ra rồi, cô còn gì để nói?!”

“Cô đừng có ở đây mà ăn nói linh tỉnh! Chủ nhiệm Nhan của chúng tôi sao có thể cùng Phí Nam Châu ở bên nhau!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom