Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1174


Chương 1174

Động tác trên người Chiến Mục Hàng hơi khựng một cái, anh ta vô thức nhìn lên mặt người phụ nữ trước mặt.

Tròng mắt của Tô Thu Quỳnh không chút tiêu cự nào, nhưng nét châm biếm nơi khoé môi lại nồng đậm như vậy, trong khoảnh khắc, trong lòng Chiến Mục Hàng bối rối không nói thành lời.

“Chiến Mục Hàng, có ý nghĩa không?”

Tô Thu Quỳnh cười lạnh nhìn người đàn ông lúng túng trước mặt, cô ấy móc ra một mảnh khăn ướt từ trong túi, từng nhát từng nhát lau chùi nơi vừa bị hôn qua, tựa hồ như nơi đó vừa dính phải thứ gì đó vô cùng ghê tởm.

“Chiến Mục Hàng, anh như thế này, thật chẳng có ý nghĩa gì!”

“Chiến Mục Hàng, sau này, thật sự đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, làm tôi ghê tởm hết lần này đến lần khác, khiến thân phận Cậu Chiến anh, thật rớt giá đấy!”

Chiến Mục Hàng cao cao tại thượng không ai bì nổi, được vô số người tung hô là kỳ tài thương nghiệp, giờ khắc này, bị Tô Thu Quỳnh châm biếm đến cơ hồ nói không ra lời, anh ta sững sờ nhìn mảnh giấy ướt bị Tô Thu Quỳnh vất vào trong thùng rác, hốc mắt anh ta đỏ lên, anh ta làm sao mà khiến Tô Thu Quỳnh ghê tởm đến thế này rồi!

Trước kia, cô ấy rõ ràng thích anh ta đến vậy! Thành kính mà nhiệt tình thích anh ta đấy!

Không, anh ta không thể tiếp tục để Tô Thu Quỳnh ghê tởm anh ta nữa! Anh ta phải làm gì đó, để hiểu lầm của Tô Thu Quỳnh với anh ta không nghiêm trọng như vậy nữa!

“Tô Thu Quỳnh, theo anh đến một nơi!”

Nói đoạn, Chiến Mục Hàng ra sức nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh, bất chấp tất cả lao xuống lầu.

Tô Thu Quỳnh không biết Chiến Mục Hàng lại muốn nổi cơn điên gì, cô vô thức muốn gọi điện thoại cho Lâm Tiêu.

Nhưng lúc nắm được điện thoại, cô lại đổi ý.

Lần này vốn Lâm Tiêu đã bị thương rất nặng, hai ngày trước anh ấy lại bị nứt vết thương, bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới tốt lên được một chút, chẳng may anh ấy nóng vội lên, lại làm nứt vứt thương thì phiền phức rồi!

Trong khoảnh khắc thất thần đó, Tô Thu Quỳnh đã bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép nhét vào trong xe, để đề phòng cô nhảy xuống từ trên xe, Chiến Mục Hàng còn khoá an toàn từ bên ngoài.

Vốn dĩ Tô Thu Quỳnh cũng chẳng có ý định nhảy từ trên xe xuống, bây giờ cô rất tiếc mạng.

Cô biết Lâm Tiêu có bao nhiêu thích cô, nếu cô có mệnh hệ gì, người đau khổ nhất là Lâm Tiêu, cô không nỡ khiến Lâm Tiêu đau khổ như vậy, nên cô sẽ sống cho tốt, bạc đầu giai lão với Lâm Tiêu.

Trong một chốc một lát Tô Thu Quỳnh không thể qua Tầm Viên được rồi, cô ấy chỉ có thể gửi cho Nhan Nhã Tịnh một tin nhắn, nói ngày khác cô ấy sẽ qua thăm Lê Mặc sau.

Nghĩ tới tối nay không cách nào gặp được Lê Mặc đã chia cách nhiều năm, Tô Thu Quỳnh càng thêm ghét Chiến Mục Hàng, hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với cô, còn ảnh hưởng đến cô và bạn bè tụ hội, sao trần đời này lại có người đáng ghét đến vậy cơ chứ!

Chiến Mục Hàng đưa Tô Thu Quỳnh đến một căn biệt thự ở vùng ngoại ô của anh ta, thực ra, lúc bước vào ngôi biệt thự này, trong lòng Tô Thu Quỳnh cũng có chút sợ hãi.
 
Chương 1175


Chương 1175

Tính cách của Chiến Mục Hàng, quá mức vui giận thất thường, cô sợ anh ta trong lòng vặn vẹo mà giam cầm cô, hoặc là dùng sức mạnh với cô như trước kia.

Cho nên, Tô Thu Quỳnh vừa xuống xe, liền tính thử chạy ra khỏi căn biệt thự này.

Chiến Mục Hàng nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, lần này, động tác của anh ta rõ ràng nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói của anh ta, cũng nhuốm lên một tia dịu dàng bất đắc dĩ.

“Tô Thu Quỳnh, em yên tâm, anh sẽ không cưỡng bách em, càng sẽ không vây khốn em ở đây.”

Cho dù Chiến Mục Hàng đã đưa ra lời hứa hẹn, trái tim treo lửng của Tô Thu Quỳnh vẫn như cũ không cách nào rơi về vị trí ban đầu được.

Cô nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ mặt đầy cảnh giác, “Chiến Mục Hàng, anh đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?!”

Tô Thu Quỳnh vừa dứt lời, Minh Quân liền đưa một người đàn ông bị thương khắp người vào.

Người đàn ông đó vừa vào cửa, liền bịch một tiếng quỳ xuống đất, “Cậu Chiến, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám nữa!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi muốn đi về!” Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng bệnh đến hết thuốc chữa rồi, đêm tối thế này, Chiến Mục Hàng bắt cô tới đây, chính là để cô nhìn người đàn ông bị thương khắp người này?

Anh ta bị bệnh thần kinh sao!

“Nói! Tại sao lại nạp đạn vào súng!”

Giọng nói của Chiến Mục Hàng không hề có chút hơi ấm, lạnh lẽo giống như Diêm La đòi mạng đến từ mười tám tầng địa ngục vậy.

Nghe thấy tiếng nói của Chiến Mục Hàng, cơ thể người đàn ông nọ không nhịn được run rẩy lên, anh ngẩng mặt, cánh môi ra sức run rẩy mấy lần, mới run giọng nói, “Là… là cô An.”

“Cậu Chiến, tôi sai rồi, tôi không nên nhận tiền của cô An, lén lén nạp đạn vào súng, tôi càng không nên phản bội anh! Cậu Chiến, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi hối hận biết vậy chẳng làm! Cậu Chiến, cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi có được không?”

Chiến Mục Hàng toàn thân lạnh lẽo, tầm mắt của anh ta, từ từ thu lại từ trên người đàn ông nọ, vốn dĩ đó là một ánh mắt cực độ lạnh lùng, nhưng đến khi rơi xuống người Tô Thu Quỳnh, lại mang theo một loại dịu dàng bệnh hoạn.

“Tô Thu Quỳnh, em nghe thấy chưa? Anh không lừa em, anh thật sự không biết trong súng có đạn!”

Nghe thấy lời nói của người đàn ông nọ, nếu nói trong lòng Tô Thu Quỳnh không kinh ngạc chút nào thì chắc chắn là giả.

Cho dù hai lần vừa rồi Chiến Mục Hàng giải thích, nói anh ta cho rằng trong súng không có đạn, cô thực ra đều không tin, cô không ngờ rằng, lúc đầu anh ta thực sự cho rằng trong khẩu súng đó không có đạn.

Nhưng, vậy thì lại thế nào chứ?

Sự không tín nhiệm hết lần này đến lần khác như vậy, cắm rễ vào đáy lòng, thật khiến người tổn thương.

Trái tim của cô, đã bị tổn thương đến máu tươi đầm đìa, cô thật không muốn lại nâng trái tim mình đến trước mặt anh ta, lặp đi lặp lại nếm trải cơn đau bén nhọn đó nữa!

Giọng nói của Chiến Mục Hàng vẫn tiếp tục vang lên, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, một khắc này, lại mềm yếu đến như thể đụng cái là vỡ.
 
Chương 1176


Chương 1176

“Tô Thu Quỳnh, trước giờ anh chưa bao giờ muốn mạng sống của em. Tô Thu Quỳnh, anh thích em, anh làm sao lại thích em đến như vậy chứ! Dù cho rằng em khiến mẹ anh bị thương nặng, anh cũng không nỡ thật sự ra tay với em!”

“Tô Thu Quỳnh, anh biết, em trách anh không tin em, trách anh hết lần này đến lần khác nghi ngờ em, nhưng hôm đó người bị thương là mẹ anh, là mẹ của anh a! Anh không cách nào duy trì được lý trí như lúc thường, anh hận em, anh hận mẹ anh vì anh mà đi tìm em, đi ép dạ cầu toàn, thế mà em lại làm bà ấy bị thương!”

“Anh càng hận là em không còn yêu anh nữa!”

“Tô Thu Quỳnh, anh sai rồi, anh tình nguyện móc trái tim ra cho em, em đừng ghét anh nữa, có được không?”

“Chiến Mục Hàng, quá muộn rồi!”

Tô Thu Quỳnh cưỡng ép bản thân khôi phục dáng vẻ tâm lạnh như sắt, cô nhìn Chiến Mục Hàng, như cười như không, “Chiến Mục Hàng, quá muộn rồi! Lúc tôi cố gắng để yêu anh, anh không trân trọng, lúc lòng tôi với anh đã chết, anh lại muốn ủ ấm trái tim tôi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”

“Có những thứ, đã lạnh chính là lạnh rồi, không thể ủ ấm lại nữa! Chiến Mục Hàng, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi bây giờ, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại thôi.”

Trong quãng đời còn lại, sẽ không có anh nữa, Chiến Mục Hàng!

Câu nói phía sau, Tô Thu Quỳnh không nói ra miệng, ánh mắt của cô từ từ thu lại từ trên người Chiến Mục Hàng, bình tĩnh không gợn sóng, khoé môi cong lên, hoàn mỹ không một khe hở, lại xa cách như ở tận chân trời.

Qúa muộn rồi….

Chiến Mục Hàng lẩm bẩm câu nói này hết lần này đến lần khác, tận đến khi Tô Thu Quỳnh đã rời khỏi căn phòng, anh ta cũng vẫn như cũ chưa hồi phục tinh thần.

Màn đêm, càng lúc càng đậm đặc, thời gian trôi qua chậm rãi như đã qua cả một thế kỉ, anh ta đột nhiên ngẩng mặt lên.

Đôi tròng mắt anh ta đỏ rực, như con thú bị dồn đến đường cùng, anh ta như phát rồ nói, “Không muộn!”

“Tô Thu Quỳnh, không muộn. Em lùi một bước, anh bước tới mười bước! Không cần biết em đi bao xa, anh đều phải đuổi theo mang em về! Tô Thu Quỳnh, chỉ cần Chiến Mục Hàng anh yêu em, hết thảy đều không muộn! Anh sẽ không buông tay, anh mãi mãi sẽ không buông tay!”

“Đại ca….”

Minh Quân thấy thân thể Chiến Mục Hàng lảo đảo loạng choạng, lung lay sắp ngã, anh ta vươn tay, vô thức muốn đỡ lấy Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng lại mạnh mẽ hất tay Minh Quân ra, thân thể anh ta, từ từ đứng lên thẳng tắp, thân hình thon dài của anh ta đứng thẳng dưới ánh đèn, giống như cây tùng dẻo dai không gió mưa nào có thể bẻ gãy, đột nhiên, anh ta cất bước, đi ra khỏi căn phòng.

Lần này, Chiến Mục Hàng rời khỏi biệt thự, không phải vì đi tìm Tô Thu Quỳnh, mà là vì đi tìm An Tình tính sổ.

An Tình từng cứu mạng anh ta, nhưng An Tình hết lần này tới lần khác gây tổn thương cho Tô Thu Quỳnh thật quá trắng trợn không kiêng nể gì rồi.

Nếu không phải là Lâm Tiêu đỡ giúp cho Tô Thu Quỳnh một phát súng đó, có lẽ, Tô Thu Quỳnh đã chết trong tay anh ta rồi.
 
Chương 1177


Chương 1177

An Tình, nể tình cô từng cứu tôi một mạng, tôi sẽ không để cô chết, nhưng cô đừng hòng sống yên ổn!

An Tình đã được người nhà họ An tiêu tốn một khoản lớn tạm thời bảo lãnh ra từ trong nhà giam, cô ta hiện giờ đang sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố.

Chiến Mục Hàng biết mật mã căn hộ của An Tình, trước khi đi anh ta không thông báo với An Tình, trực tiếp nhập mật mã tiến vào.

Cửa chính phòng ngủ khép hờ, Chiến Mục Hàng đang muốn đẩy cửa bước vào, anh ta lại nghe thấy âm thanh không hài hoà nào đấy.

Chiến Mục Hàng đâu phải thiếu niên ngây thơ không biết gì, chưa từng trải việc đời, nghe thấy âm thanh này, đối với việc chuyện gì đang diễn ra trong phòng, anh ta rõ ràng hơn ai hết.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của anh ta thoáng khựng lại, đột nhiên lại sinh ra ý nghĩ muốn xem kịch.

Từ khe hở hé ra nơi cửa chính phòng ngủ, Chiến Mục Hàng cũng nhìn được rõ ràng tình hình chiến đấu bên trong.

An Tình đang cùng một người đàn ông đầy người mồ hôi như mưa.

An Tình làm loại chuyện đó với người đàn ông khác, Chiến Mục Hàng sẽ không có chuyện đau lòng, đàn ông không yêu một người phụ nữ, dù cô ta có làm với chó đực đi nữa, sóng lòng anh ta cũng sẽ không có bao nhiêu lên xuống.

Nhưng nhìn thấy thân thể trắng bành bạch của An Tình, làm những động tác mắc ói đó, anh ta có chút bụng dạ khó chịu thôi.

Thật quá sức buồn nôn!

Cơn buồn nôn qua đi, Chiến Mục Hàng lại cảm thấy đặc biệt buồn cười, năm đó anh ta vì một người phụ nữ như thế này, hết lần này tới lần khác tổn thương Tô Thu Quỳnh, còn tự tay đưa Tô Thu Quỳnh vào tù?

Sao anh ta lại khốn nạn như vậy!

Đúng, anh ta còn hết lần này đến lần khác nói Tô Thu Quỳnh buồn nôn!

Anh ta còn chê Tô Thu Quỳnh dơ bẩn!

Bây giờ xem ra, người buồn nôn nhất, không phải là An Tình, càng không phải là Tô Thu Quỳnh, mà là anh ta Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng, ngươi thật quá buồn nôn!

Chiến Mục Hàng châm biếm cười, đột nhiên trong lòng nổi lên đầy sự chán ghét không nói nên lời với chính bản thân mình.

Trong phòng ngủ, cuộc chiến giữa An Tình và Trần Long đang đến hồi gay cấn, căn bản không chú ý tới động tác của bọn họ toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Chiến Mục Hàng.

Trần Long và An Tình là mối quen biết cũ, lúc đầu đứa con trong bụng An Tình đó, chính là của Trần Long.

Trần Long cũng là người có chút thế lực trong giới, anh ta mê đắm sắc đẹp của An Tình, cũng từng vì An Tình mà làm ra không ít chuyện không thể gặp người.

An Tình thích lợi dụng Trần Long, thích khiến Trần Long làm trâu làm ngựa cho cô ta, nhưng từ tận đáy lòng cô ta rất xem thường Trần Long.

Mặc dù Trần Long cũng có vài đồng tiền, lớn lên cũng coi như tàm tạm, nhưng nếu so sánh với Chiến Mục Hàng thì quá bình thường, quá không đáng nhắc đến.
 
Chương 1178


Chương 1178

An Tình tâm cao khí ngạo, lợi dụng Trần Long còn được, chứ sao cô ta có thể thật sự phó thác cả đời của mình cho một người đàn ông tầm thường như vậy chứ!

Trước kia, cô ta cũng không mấy tình nguyện để Trần Long đụng tới cô ta đâu, nhưng người đều có nhu cầu sinh lý mà, nhu cầu sinh lý của cô ta, Chiến Mục Hàng không thèm để ý tới, cô ta chỉ đành hạ mình, tìm Trần Long bị mình lạnh nhạt đã lâu.

Trần Long đối với An Tịnh vẫn là chân thành tràn đầy như trước, sau khi mây tan mưa tạnh, Trần Long ôm chặt cô ta vào lòng.

“An Tình, đừng nghĩ tới Chiến Mục Hàng nữa, đi Dung Thành với anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em!”

“Trần Long, em biết anh tốt với em, nhưng em không thể đi cùng anh! Em không cam lòng! Em không cam lòng cứ thế mà thua Tô Thu Quỳnh! Anh Mục Hàng trước kia tốt với em bao nhiêu! Anh ấy vì em mà chính tay đưa Tô Thu Quỳnh vào tù! Em tin rằng chỉ cần em triệt để huỷ hoại Tô Thu Quỳnh, anh Mục Hàng sẽ nhìn thấy cái tốt của em, anh ấy sẽ lại đối xử với em giống như trước kia!”

“An Tình, em đừng có ngốc nữa! Ngày bọn em kết hôn đó Chiến Mục Hàng đã đối xử với em như vậy rồi, sao anh ta còn có thể đối xử tốt với em như trước kia chứ?! An Tình, Chiến Mục Hàng căn bản không yêu em, em còn tiếp tục ở lại đây, anh ta sẽ không bỏ qua cho em!”

“Trần Long, anh câm miệng cho tôi!”

Lời nói của Trần Long, thọc đúng chỗ đau của An Tình, khiến trong lòng cô ta thảm hại nói không nên lời.

Cô ta hung ác lườm như muốn khoét Trần Long một cái, từng câu từng chữ nói, “Trần Long, anh đừng bao giờ nói nhăng nói cuội trước mặt tôi nữa! Anh Mục Hàng anh ấy chỉ là bị con tiện nhân Tô Thu Quỳnh kia mê hoặc thôi, đợi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ nhìn thấy cái tốt của tôi, anh ấy sẽ biết, trên đời này, chỉ có An Tình tôi yêu anh ấy nhất!”

Nhìn dáng vẻ giống như kẻ điên này của An Tình, Trần Long đột nhiên cảm thấy cô ta có chút không nói lý, cũng có chút hoài nghi ánh mắt của anh ta mấy năm nay.

Anh ta có chút mệt mỏi nói với An Tình, “An Tình, Chiến Mục Hàng là thật sự yêu Tô Thu Quỳnh. Nếu để anh ta điều tra ra, là em giúp Nhan Vũ Trúc phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Tô Thu Quỳnh, lại còn hết lần này đến lần khác hãm hại Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ không tha cho em!”

“Đúng, còn vụ viên đạn đó nữa! An Tình, tính tính Chiến Mục Hàng như thế nào, em càng hiểu rõ hơn anh! Nếu anh ta biết là em hết lần này đến lần khác ly gián anh ta và Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ không để em sống!”

“Trần Long, anh câm miệng cho tôi! Tôi đã bảo anh câm miệng!”

Trần Long hôm nay hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, An Tình tức khắc thẹn quá hoá giận, cô ta mạnh mẽ đẩy Trần Long đang đè trên người cô ta ra, đỏ mắt nói ra từng câu từng chữ, “Anh Mục Hàng sẽ không biết những việc này!”

“Dù cho anh ấy có biết được, anh ấy cũng sẽ không làm tổn thương tôi! Anh Mục Hàng anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ thật sự làm tổn thương tôi! Chỉ cần một ngày anh ấy còn cho rằng, người bất chấp sống chết cứu anh ấy ra từ trong đám cháy là tôi, thì ngày đó anh ấy vẫn sẽ không thật sự tổn thương tôi!”

“Anh Mục Hàng là người có ơn tất báo, trong mắt anh ấy, tôi là ân nhân cứu mạng của anh ấy, cho dù tay tôi có dính đầy máu tươi, cho dù tôi có làm đủ chuyện ác, anh ấy cũng sẽ không nhẫn tâm thật sự tổn thương tôi!”

Chỉ cần một ngày anh ấy còn cho rằng người bất chấp sống chết cứu anh ấy ra khỏi đám cháy là tôi, thì ngày đó anh ấy vẫn sẽ không thật sự tổn thương tôi!
 
Chương 1179


Chương 1179

Chiến Mục Hàng giống như bị sét đánh, lời này của An Tình, là có ý gì?

Chẳng lẽ, người bất chấp sống chết cứu anh ra từ trong đám cháy, thật sự không phải là An Tình, mà là Tô Thu Quỳnh?

Mục Hàng, An Tình lừa anh đấy, người cứu anh ra từ trong đám cháy là em!

Chiến Mục Hàng, mắt ngươi mù rồi phải không! Người cứu ngươi ra từ trong đám cháy, căn bản không phải là An Tình, mà là tôi -Tô Thu Quỳnh!

… …

Bất luận là trước hay sau khi li hôn, Tô Thu Quỳnh đều nói qua nhiều lần, người cứu anh ta ra khỏi đám cháy là cô ấy, nhưng từ trước đến giờ anh ta đều không tin cô ấy, anh ta chỉ tin An Tình, bây giờ nhìn lại, niềm tin sâu sắc không chút hoài nghi của anh ta dành cho An Tình, đáng cười biết bao!

Thì ra, Tô Thu Quỳnh thật sự từ trước đến giờ đều chưa từng lừa anh ta, người luôn lừa anh ta, là An Tình!

Đáng cười là anh ta còn chính tay đưa ân nhân cứu mạng của mình vào tù, anh ta còn dung túng An Tình tìm người tấn công cô ấy, thậm chí, cái chết thảm của hai đứa con của bọn họ, đều không thoát khỏi liên quan đến anh ta.

Rốt cuộc anh ta đã làm gì với Tô Thu Quỳnh a!

Chiến Mục Hàng anh ta, thật mẹ nó đáng chết a!

Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, anh sai rồi, anh đã sai ngay từ đầu, anh mắt mù, anh không nhận ra em, anh còn không tin em, anh gây tổn thương cho em hết lần này đến lần khác.

Anh hối hận biết vậy chẳng làm, tim anh như dao cắt, anh sống không bằng chết, Tô Thu Quỳnh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?

Nếu thật sự có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ không để em phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa, anh sẽ đưa tất cả mọi thứ tốt nhất, dâng đến trước mặt em.

Anh sẽ, dành cho em một tình yêu khuynh thế.

Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng nợ em một tình yêu khuynh thế, em có thể, cho anh một cơ hội để đền bù cho em không?!

“An Tình, em ngốc rồi sao! Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì có một ngày Chiến Mục Hàng sẽ biết sự thật! Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em! Đến bản thân mình chết như thế nào em cũng không biết đâu!”

“Trần Long, anh câm miệng cho tôi! Anh Mục Hàng anh ấy sẽ không biết được sự thật đâu, bởi vì, anh ấy không tin Tô Thu Quỳnh, anh ấy chỉ tin An Tình tôi!”

Ánh mắt An Tình nhìn về phía Trần Long tràn ngập âm u ác độc, “Trần Long, nếu anh dám nói năng bậy bạ với anh Mục Hàng, tôi không tha cho anh!”

Trần Long càng nhìn An Tình trước mặt, càng cảm thấy mình mắt mù, trong lòng bực bội không nói nên lời, anh ta nhanh chóng mặc quần áo vào, liền xuống giường, “Anh Tình, cô tự lo cho tốt đi!”

Trần Long mạnh mẽ đẩy cửa chính phòng ngủ ra, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, hai chân anh ta mềm nhũn, trực tiếp ngã liệt trên đất.

Anh ta lắp ba lắp bắp mở miệng, “Chiến … Cậu Chiến?”

Trần Long trước giờ đối với cô ta luôn là ngoan ngoãn phục tùng, hôm nay hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, trong lòng An Tình vốn dĩ đã đủ không vui rồi, bây giờ thấy dáng vẻ lắp ba lắp bắp này của anh ta, càng khiến cô ta cảm thấy anh ta hèn nhát, cơn giận trong lòng càng lớn đến không nói nổi.

“Cậu Chiến cái gì?! Trần Long, anh chính là một đống bùn nhão không thể trét tường! Được, anh đi! Anh đi rồi, đời này đừng bao giờ xuất hiện lại trước mặt tôi nữa!”
 
Chương 1180


Chương 1180

An Tình luôn tự tin với sức hấp dẫn của bản thân, càng huống hồ chi Trần Long luôn đối với cô ta khăng khăng một lòng, cô ta cảm thấy, cô ta nói lời độc ác, Trần Long nhất định sẽ ngoan ngoãn quay lại, tiếp tục bán mạng cho cô ta.

Ngoài dự kiến là, Trần Long lại không quay về trên giường lớn, ra sức ôm lấy cô ta vào lòng, lấy lòng cô ta các kiểu.

Cô ta nghe thấy Trần Long tiếp tục lắp ba lắp bắp nói, “Chiến … Cậu Chiến, tôi…tôi sai rồi, tôi không nên…tôi không nên chạm vào An Tình! Tôi càng không nên giúp An Tình làm việc! Về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Cậu Chiến, cầu xin anh đừng so đo tính toán với tôi có được không?”

Biểu cảm của An Tình sững sờ, chẳng lẽ …

Cô ta bỗng quay mặt lại, phát hiện thấy Chiến Mục Hàng toàn thân âm u lạnh lẽo đang đứng ngay cửa, tầm mắt anh ta, không chút độ ấm rơi trên người cô ta, tựa hồ như đang nhìn một người chết.

“Mục … Anh Mục Hàng?”

An Tình trực tiếp bị tình huống này doạ cho phát ngốc rồi, cô ta làm sao cũng không ngờ tới, Chiến Mục Hàng sẽ đột nhiên xuất hiện trong căn hộ nhỏ của cô ta.

Trước kia, cô ta ngóng lên ngóng xuống, tháng này qua năm khác, anh ta cũng không đến một lần, hôm nay, sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?

Anh ta đến lúc nào?

Chuyện cô ta và Trần Long làm, anh ta thấy được bao nhiêu? Lời cô ta vừa nói, anh ta lại nghe được mấy phần rồi?

An Tình ý thức được điều gì đó, cô ta vội cúi đầu, phát hiện trên người cô ta, ngay cả một mảnh vải rách cũng không có che.

Trong lòng cô ta cảm thấy nhếch nhác và hoảng loạn chưa từng có, cô ta hoang mang kéo tấm chăn bên cạnh đến, chặt chẽ che đậy lên người mình.

“Anh Mục Hàng, không phải như vậy đâu! Không phải như anh nghĩ đâu!”

Mặt An Tình trắng bệnh, thân thể cô ta không kìm được mà run rẩy, cô ta vô thức cảm thấy, cô ta lần này chắc chắn xong rồi.

Nhưng cô ta không cam lòng, cô ta cố gắng bao nhiêu năm như vậy muốn được đến gần anh ta, cuối cùng lại thất bại thảm hại.

Đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, phản ứng của cô ta cũng đủ nhanh, cô ta sửa lại dáng vẻ hoảng loạn của mình, giả ra một bộ đáng thương tội nghiệp, một bộ đoá hoa trắng nhỏ bị tàn phá.

“Anh Mục Hàng, cứu em! Hắn … hắn là người Tô Thu Quỳnh tìm đến, hắn cưỡng bức em!”

An Tình không chắc Chiến Mục Hàng có nghe thấy những lời vừa rồi cô ta nói với Trần Long hay không, cô ta dứt khoát nhận định rằng Chiến Mục Hàng vừa mới tới, không nghe thấy gì cả.

“Anh Mục Hàng, em cũng không biết sao hắn có được mật mã căn hộ của em! Hắn ta… hắn ta cưỡng bức em! Em sợ lắm! Em liều mạng chống cự, em giãy dụa, em xin tha, nhưng em căn bản không phải là đối thủ của hắn!”

“Anh Mục Hàng, cứu em! Cứu em! Em thật sự sợ hãi lắm, em sợ…”
 
Chương 1181


Chương 1181

Kỹ thuật diễn xuất của An Tình, đúng là không hề kém cạnh ảnh hậu Nhan Vũ Trúc, cô ta ôm lấy chăn co rúc vào trong góc tường, tựa như, thực sự bị người hung ác tàn nhẫn ngược đãi tổn thương qua.

Bờ vai lộ ra bên ngoài chăn của cô ta, không ngừng run rồi lại run, nước mắt của cô ta, lăn xuống như những hạt châu bị đứt dây.

Cô ta tiếp tục nước mắt ầng ậng tố cáo với Chiến Mục Hàng, “Anh Mục Hàng, đau quá, em đau quá…Anh Mục Hàng, em thừa nhận là em từng gây tổn thương cho Tô Thu Quỳnh, nhưng mà, em đã biết sai rồi, sao cô ta còn cho người đến hại em! Anh Mục Hàng, anh biết mà, trong tim em chỉ có anh, thân thể này của em, cả đời này chỉ muốn dành cho anh! Tô Thu Quỳnh cho người giày vò em thế này, cô ta chính ta muốn ép em chết mà!”

“Anh Mục hàng, em thật dơ bẩn, em dơ bẩn… Anh Mục Hàng, anh đừng để ý đến em! Em đã dơ bẩn rồi, em không còn mặt mũi nào gặp anh nữa! Anh Mục Hàng, anh để em đi chết đi!”

Một màn biểu diễn tình ý tha thiết này của An Tình, thuần tuý chính là lấy lui làm tiến, cô ta dám chắc rằng Chiến Mục Hàng sẽ không thật sự để cô ta đi chết.

Cô ta làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý như vậy, anh ta đều nể tình ơn cứu mạng của cô ta mà hết lần này đến lần khác bảo vệ cô ta, bây giờ, cô ta cứ cắn chặt là Trần Long cưỡng bức cô ta, anh ta nhất định sẽ không nhẫn tâm trách móc cô ta.

Xem màn biểu diễn hát xướng tuyệt vời của An Tình, Trần Long trực tiếp kinh sợ ngây người rồi.

Anh ta làm sao cũng không dám nghĩ tới, An Tình còn có thể làm được loại chuyện này!

Kinh sợ qua đi, trong lòng Trần Long càng thêm phần ghê tởm, những mê đắm lưu luyến của anh ta đối với An Tình những năm này, đúng thật là chó mà!

Kẻ mù còn sáng mắt hơn anh ta!

Phì!

Anh Tình cho rằng, kỹ thuật diễn xuất của cô ta tốt như vậy, cô ta đều đã bày ra tư thế đòi chết đòi sống rồi, Chiến Mục Hàng dù thế nào đi nữa cũng nên tượng trưng an ủi cô ta một chút.

Chiến Mục hàng cuối cùng cũng nhúc nhích môi, chỉ có điều, lời mà anh ta nói ra tiếp đó, trực tiếp khiến An Tinh như rớt vào hầm băng.

Anh ta nói, “An Tình, nếu cô đã muốn chết như vậy, vậy cô đi chết đi!”

Nà ní?

Mắt An Tình trợn tròn như muốn nhảy ra khỏi tròng mắt, cô ta không dám tin mà nhìn Chiến Mục Hàng, cô ta đã giả bộ đáng thương đến như vậy rồi, đáng thương đến chính bản thân cô ta đều bị cảm động rồi, anh ta lại kêu cô đi chết?!

“Anh Mục Hàng, anh nói gì vậy?”

An Tình đầy mặt kinh ngạc đau khổ nhìn Chiến Mục Hàng, “Anh Mục Hàng, anh… anh lại kêu em đi chết?! Anh Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh hại em thê thảm thế này, anh sao có thể giúp cô ta bắt nạt em như vậy! Chẳng lẽ anh đã quên, năm đó em vì cứu anh ra khỏi đám cháy, thiếu chút nữa bỏ mạng của mình vào?!”

Nghe lời này của An Tình, Chiến Mục Hàng trực tiếp bật cười.

“An Tình, tôi thật đúng là coi nhẹ mức độ mặt dày của cô.”

Không đếm xỉa đến vẻ kinh hãi của An Tình, Chiến Mục Hàng từng câu từng chữ nói tiếp, “Xin lỗi nhé An Tình, khiến cô thất vọng rồi, tôi đã đứng ở đây được nửa tiếng rồi, ngoại trừ thưởng thức được một màn xuân cung sống, những lời cô nói, tôi đều nghe được cả.”

Nửa tiếng…
 
Chương 1182


Chương 1182

Mắt của An Tình càng trừng càng lớn, miệng cô ta cũng không nhịn được há to, cơ hồ nhét được cả một quả trứng gà.

Cô ta đang muốn nói thêm gì đó, biện bạch cho bản thân thêm một chút, vãn hồi chút hình tượng của cô ta trong lòng Chiến Mục Hàng, Trần Long im lặng đã lâu lại đột nhiên mở miệng.

“Cậu Chiến, không có ai sai khiến tôi cưỡng bức An Tình, từ trước đến giờ, đều là An Tình quấn quýt lấy tôi không buông! Nhu cầu của cô ta trên phương diện đó rất mạnh mẽ, cô ta một mặt muốn làm Chiến phu nhân, một mặt lại cứ cuốn lấy tôi để thoả mãn cô ta! Cậu Chiến, lần này, cũng không phải cô Tô bảo tôi đến, là An Tình gọi điện thoại tìm tôi đến đấy! Cô ta nói cô ta tịnh mịch trống vắng, muốn tôi đến vỗ về an ủi cô ta!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Trần Long lau một lượt mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục run run rẩy rẩy nói với Chiến Mục Hàng, “Cậu Chiến, vừa rồi cậu nghe được không sai, tất cả chuyện xấu đều là An Tình làm đấy, người cứu anh ra từ trong đám cháy, cũng không không phải là An Tình, mà là cô Tô!”

“Trần Long, anh câm miệng cho tôi!” An Tình làm sao cũng không ngờ được, người cuối cùng khiến cô ta khó coi như này lại là Trần Long, người luôn trung thành một lòng với cô ta, “Trần Long, anh còn dám nói năng bậy bạ nữa cho tôi, có tin tôi chơi chết anh không?!”

Trần Lòng hoàn toàn không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của An Tình, sự uy hiếp của An Tình, đối với anh ta mà nói, căn bản không đủ đáng sợ, anh ta chỉ sợ bị Chiến Mục Hàng chơi chết!

“Cút!”

Lời này của Chiến Mục Hàng, không hề mang chút cảm tình, nhưng nghe vào trong tai Trần Long, lại như tiếng trời tốt đẹp nhất.

Anh ta như được đặc xá, anh ta bò dậy từ dưới đất, đoạn chạy như trốn ra khỏi khu chung cư.

Chiến Mục Hàng từng bước từng bước tiến vào phòng ngủ, mỗi lần anh ta bước một bước tiến vào phòng ngủ, mặt An Tình lại trắng một phần.

“Mục…Anh Mục Hàng, anh muốn làm gì?”

Hiện giờ Chiến Mục Hàng còn chưa chạm đến chiếc giường lớn trong phòng, An Tình đã cảm thấy như có một bàn tay thép sắc bén, đang hung ác xiết lấy cổ họng cô ta, làm cho cô ta không cách nào hít thở được.

“Mục… anh Mục Hàng, anh bĩnh tĩnh một chút! Anh…anh đừng qua đây!”

“Anh Mục Hàng, anh đừng nghe Trần Long nói sằng nói bậy! Hắn ta là gian phu của Tô Thu Quỳnh, hôm nay hắn ta đến, chính là vì giúp Tô Thu Quỳnh hại em! Anh Mục Hàng, anh không thể mắc mưu của Tô Thu Quỳnh được!”

Môi mỏng lạnh băng, khe khẽ kéo một cái, Chiến Mục Hàng cuối cùng cũng mở miệng, “An Tình, cô muốn chết thế nào?”

Cô muốn… chết thế nào?

Thân thể của An Tình, đã run rẩy đến không ra hình, cô ta không ngừng lắc đầu, cô ta muốn nói với Chiến Mục Hàng, cô ta không muốn chết, nhưng Chiến Mục Hàng của lúc này, thật quá đáng sợ rồi, cô ta bị doạ đến lời nào cũng không nói ra được.

Cô ta chỉ có thể phủ phục trên giường lớn, há miệng thở từng ngụm lớn, giống như một con cá ra khỏi nước, tựa như, chỉ cần cô ta khép miệng lại, cô sẽ khiến chính mình đang sống sờ sờ ngạt chết.

Hoà hoãn một lúc lâu, An Tình mới lại tìm lại được giọng nói của chính mình.
 
Chương 1183


Chương 1183

Cô ta ngẩng mặt nhìn Chiến Mục Hàng, đầy mặt bất lực và đáng thương, “Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy! Em yêu anh như vậy, em yêu anh hơn so với bất kì ai, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy! Anh Mục Hàng, em cầu xin anh, anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy có được không?”

Dường như không hề nghe thấy lời khẩn cầu đau khổ của An Tình, Chiến Mục Hàng tự nói với chính mình, “An Tình, Tô Thu Quỳnh ngồi tù năm năm, mỗi ngày trong năm năm ngồi tù đó, cô ấy đều bị người ngược đãi.”

Giọng nói của Chiến Mục Hàng rất nhẹ, còn mang theo nét dịu dàng ma mị, giống tình nhân đang thì thầm, nghe khiến An Tình rợn cả tóc gáy, cô ta mơ hồ ý thức được điều gì đó, cô ta không dám nghĩ sâu thêm, nếu nghĩ thêm nữa, không cần đến Chiến Mục Hàng hại chết cô ta, cô ta cũng đã tự doạ chết chính mình.

“Anh Mục Hàng, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh coi như nể phần tình cảm trước kia của chúng ta, tha cho em có được không?”

“An Tình, Tô Thu Quỳnh còn mất đi hai đứa con.”

“Tô Thu Quỳnh sau khi ra tù, nhiều lần bị thương, đều là nhờ cô ban cho.”

“Những gì cô đã làm trên người Tô Thu Quỳnh, tôi muốn, gấp ngàn gấp vạn đòi lại cho cô ấy, cô nói, tôi nên đối xử với cô thế nào mới tốt đây?”

“Không!” An Tình ôm lấy tấm chăn trên người, không ngừng co rụt về phía sau, cô ta cảm thấy, lúc này đứng trước mặt cô ta, đã không còn là một người sống sờ sờ nữa, mà là một con ma quỷ ngắt đầu ngắt đuôi, đây là một con ma quỷ, một giây sau, sẽ triệt để đẩy cô ta vào vạn kiếp bất phục, cô ta không bao giờ còn có thể lật người được nữa!

“Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh đây là coi mạng người như cỏ rác! Anh không thể coi mạng người như cỏ rác!”

“An Tình, đối phó với cô, là coi mạng người như cỏ rác, vậy cái chết của con tôi, lại là ai đã coi mạng người như cỏ rác! An Tình, đứa con đầu tiên của tôi, nó đã thành hình rồi, nó đã là một sinh mạng sống sờ sờ, cho dù qua thêm mấy ngày, Tô Thu Quỳnh sinh non, nó cũng có thể sống được. Nhưng mà cô thì sao? Cô cho người, sống sờ sờ giết chết con tôi, kẹp vỡ!”

“An Tình, cô tội đáng muôn chết!”

“Em không có! Anh Mục Hàng, em thật sự không có mà! Em không biết những người đó sao lại muốn hại em như vậy, em thật sự vô tội mà!”

An Tình khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, “Em cũng từng có con, em biết nỗi đau mất con, sao em có thể nhẫn tâm đem nỗi đau đó áp đặt lên người người khác chứ?”

Những lời này của An Tình, Chiến Mục Hàng đều nghe không lọt, anh ta chỉ cảm thấy châm biếm, châm biếm từ tận đáy lòng, anh ta bước tới trước một bước, anh ta vốn dĩ muốn bóp cổ An Tình, nhưng mà, anh ta cảm thấy bẩn, cho nên, anh ta lại thu tay về.

“An Tình, lúc Tô Thu Quỳnh bị làm thủ thuật hút thai, cô còn đặc biệt căn dặn, không để người ta tiêm thuốc tê cho cô ấy, cô nói xem, Tô Thu Quỳnh lúc đó, đau đớn bao nhiêu?”

“Ồ, cô còn cho người chặt đứt ngón tay út của Tô Thu Quỳnh, cô nói xem, mười ngón tay liền tim, Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?!”

“An Tình, bao nhiêu người như vậy tay đấm chân đá với Tô Thu Quỳnh, ồ, các người cũng thật đủ thần thông quảng đại, còn đưa cả đàn ông vào, để bọn họ cưỡng bách Tô Thu Quỳnh, ép cho Tô Thu Quỳnh phải cắn lưỡi tự sát. Cô nói, lúc đó, Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?!”

“Anh Mục Hàng, em không có, em không có…”

An Tình nước mắt như mưa, hy vọng giành được chút thương tiếc của Chiến Mục Hàng, nhưng Chiến Mục Hàng đối với cô ta, không có thương tiếc, chỉ có sự chán ghét đến thâm căn cố đế.
 
Chương 1184


Chương 1184

Anh ta cong môi cười lạnh, khát máu như ma, “An Tình, cô không biết Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu! Cho nên, tôi phải cho cô nếm thử, xem Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu!”

Mắt của An Tình, thoắt cái trừng lớn, cái gì gọi là khiến cô ta nếm thử, xem Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?

Không lẽ nào, anh ta còn muốn đem hết những chuyện cô ta từng cho người làm với Tô Thu Quỳnh, tất cả đều thực hiện trên người cô ta, để cô ta nếm thử một lượt?

Không!

Cô ta không muốn bị người hành hung, cô ta càng không muốn bị người chặt ngón tay út, cô ta không muốn…

An Tinh run cầm cập đối diện với đôi mắt đỏ rực màu máu của Chiến Mục Hàng, cô ta có một dự cảm rất đáng sợ, Chiến Mục Hàng không chỉ sẽ cho người chặt đứt ngón tay út của cô ta, anh ta còn sẽ cho người giày vò cô ta thê thảm hơn nữa!

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết!

An Tình biết, cầu xin, đã không thể khiến Chiến Mục Hàng hồi tâm chuyển ý nữa rồi, cô ta bây giờ, nhất thiết phải trốn!

Cô ta mạnh mẽ tung tấm chăn trên người ra, vơ lấy quần áo ở bên cạnh, tròng lên người như phát điên, động tác của cô ta quá gấp gáp, cũng không có chú ý tới, ánh mắt Chiến Mục Hàng nhìn về phía cô ta, giống như nhìn một tên hề đang nhảy nhót.

An Tình mặc quần áo xong, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, thấy Chiến Mục Hàng không ngăn cô ta lại, trong lòng An Tình lại rần rần nổi lên hy vọng.

Phải, bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù anh ta có hận không thể bằm cô ta trăm nhát, thì anh ta cũng không thể lạm dụng tư hình với cô ta được!

Hơn nữa, cho dù cô ta phạm phải sai lầm lớn đến đâu đi nữa, cô ta cũng là người thừa kế của An Thị, Chiến Mục Hàng anh ta cũng không thể quang minh chính đại thách thức pháp luật, khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này!

Cô ta bây giờ, chỉ muốn tìm lý do để tự an ủi chính mình, nhưng cô ta lại quên mất, ở Vân Hải, nhà họ Chiến là một tay che trời như thế nào.

Sau khi lao ra khỏi phòng ngủ, cô ta có cảm giác như thoắt cái được sống lại, nhưng khi cô ta đẩy mở ra cánh cửa lớn của căn hộ, trong nháy mắt cô ta thấy mình như rơi vào địa ngục vô cùng vô tận.

Minh Quân mang theo mấy người đang đứng ở bên ngoài, anh ta vừa nhìn thấy cô ta liền lạnh lùng bước tới, “Cô An, nghe nói, là cô thả Nhan Vũ Trúc ra, không bằng, cô thay thế cô ta, chậm rãi trải qua quãng đời còn lại trọng bệnh viện tâm thần đi, thưởng thức cho tốt, cái gọi là tình người ấm lạnh.”

Bệnh viện tâm thần?!

Bệnh viện tâm thần mà Nhan Vũ Trúc ở căn bản không phải là nơi cho người ở!

Nơi đó, so với trong tù còn đáng sợ hơn!

Cô ta vĩnh viễn không quên được, một màn của Nhan Vũ Trúc ở bệnh viện tâm thần mà cô ta nhìn thấy.

Nhan Vũ Trúc đều đã bị giày vò đến muốn điên mất, cô ta khắp người đầy máu, mặt đều bị cào đến nở hoa, nhìn lên vừa đáng thương lại vừa vặn vẹo đáng sợ.
 
Chương 1185


Chương 1185

Nghĩ đến mỗi ngày sau này của mình, đều phải chịu đựng loại giày vò như thế, hai chân An Tình thoắt cái nhềm nhũn, bịch một tiếng ngã liệt trên đất.

Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng An Tình đột nhiên như được thêm vài phần trông cậy, “Anh Mục Hàng, chúng ta làm một cái giao dịch! Bỏ qua cho em, em giúp anh theo đuổi lại Tô Thu Quỳnh!”

Rất nhiều hiểu lầm giữa Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh, đều do cô ta mà ra, cô ta tự mình ra mặt giải thích là thủ đoạn tốt nhất để sửa chữa mối quan hệ của bọn họ, bây giờ Chiến Mục Hàng bức thiết muốn theo đuổi lại Tô Thu Quỳnh như vậy, cô ta không tin Chiến Mục Hàng sẽ từ chối thỉnh cầu của cô ta!

Tuy rằng điều cô ta kháng cự nhất trên đời này, chính là việc Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng ở bên nhau, nhưng vì để không phải vào cái bệnh viện tâm thần đáng sợ đó, cô ta chỉ có thể thoả hiệp với Chiến Mục Hàng.

Nơi đó, là địa ngục nhân gian mà người Vân Hải ai nghe cũng sợ, nếu cô ta bị đưa vào đó, thì đời này đều không thể xoay người được nữa!

“Làm giao dịch với tôi? An Tình, cô không xứng!”

Chiến Mục Hàng nhếch nhếch môi, trong đáy mắt lại là vẻ vô cảm khát máu, “An Tình, cô cho người làm bị thương, là cái tay nào của Tô Thu Quỳnh? Ồ, là ngón út bàn tay trái nhỉ!”

“Anh Mục Hàng, anh muốn làm gì?!”

An Tình như ý thức được điều gì đó, cô ta thất thanh ré lên, “Anh Mục Hàng, đừng mà! Em không muốn mất ngón tay, em không muốn biến thành kẻ tàn phế giống Tô Thu Quỳnh! Anh Mục Hàng, đừng mà! Đừng mà!”

Tàn phế?!

Vốn dĩ, đôi mắt của Chiến Mục Hàng còn có thể nhìn thấy nhân gian, sau khi nghe thấy từ tàn phế này, đôi mắt lạnh thấu tận xương của anh ta chỉ còn lại địa ngục.

Phải rồi, chính là vì ngón tay út bị gãy đó, mà một Tô Thu Quỳnh từng tài năng loá mắt, bị bao nhiêu người chê cười là kẻ tàn phế chứ!

Nhưng An Tình cô ta, có tư cách gì mà nói Tô Thu Quỳnh là tàn phế?!

“An Tình, cô nghĩ nhiều rồi, thứ tôi muốn cô mất đi, đâu chỉ là ngón tay út!”

Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng không nhìn An Tình thêm một cái nào nữa, anh ta căn dặn Minh Quân một câu, rồi không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Nghe thấy lời căn dặn mà Chiến Mục Hàng nói với Minh Quân, chân An Tình mềm đến không làm sao mà bò dậy được.

Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh, theo từng lỗ chân lông của cô ta, từng tấc từng tấc thâm nhập vào tận đáy lòng cô ta.

Anh ta nói với Minh Quân, đừng để cô ta chết quá dễ dàng.

An Tình biết, trong vòng năm năm, cô ta không thể chết được, nhưng mà, nghĩ tới những chuyện mà cô ta đã cho người làm với Tô Thu Quỳnh, cô ta ước gì mình có thể chết ngay lúc này.

Những giày vò đó, nếu gấp bội mà trả lại trên người cô ta, thì sau này, mỗi ngày sống của cô ta đều sẽ giống như chìm trong luyện ngục!

“Minh Quân, đừng qua đây! Đừng đụng vào tôi!”

Sau khi bị Minh Quân ném về lại phòng khách, Minh Quân đẩy đẩy cặp kính phẳng dùng để ra vẻ văn nhã trên sống mũi, từng bước từng bước tiến tới trước mặt An Tình.

Nhìn thân thể Minh Quân như muốn dán tới trên người cô ta, An Tình không thể khống chế được cơn khủng hoảng trong lòng nữa, cô ta cuồng loạn kêu to, “Minh Quân, anh cút đi cho tôi! Đừng đụng vào tôi! Anh đừng đụng vào tôi! Tôi là người phụ nữ của anh Mục Hàng, anh là cái thứ gì chứ, anh đừng có đụng vào tôi!”
 
Chương 1186


Chương 1186

Minh Quân nhìn An Tình đang cuộn tròn dưới đất rối loạn kêu la, trong lòng cảm thấy thật vô tội nha!

Dáng vẻ này của An Tình, sao giống như kiểu anh ta muốn làm gì cô ta vậy nhỉ?

Khẩu vị của anh ta cũng không có nặng như vậy đâu có được không!

“An Tình, cô nghĩ nhiều rồi, tôi còn chưa đến mức đói khát ăn quàng đâu! Với đức hạnh này của cô, đụng vào cô, chỉ sợ tôi phải nôn cả ruột ra ngoài mất!”

Nếu Minh Quân đụng tới cô ta ngay trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của An Tình không chịu được, nhưng anh ta nói lời này, càng khiến cô ta khó coi.

Cô ta hung ác nhìn chằm chằm Minh Quân, “Minh Quân, lời này của anh là ý gì? Anh coi thường tôi có phải không? Anh coi thường tôi, anh cho rằng tôi không coi thường anh chắc? Anh không tự đái một bãi mà soi xem mình là đức hạnh gì!”

“Minh Quân, đừng cho là tôi không biết, anh trước giờ luôn giúp Tô Thu Quỳnh! Anh giúp Tô Thu Quỳnh như vậy, có phải là tiện nhân Tô Thu Quỳnh đó dụ dỗ anh sau lưng anh Mục Hàng không? ! Hừ, anh và Tô Thu Quỳnh thật đúng đủ không biết xấu hổ, gian phu dâm phụ, cấu kết nhau làm việc xấu!”

“Bốp!”

Một tát của Minh Quân hung ác vung lên mặt An Tình, sức lực anh ta rất lớn, lại thêm ra tay không chút nể nang, đánh cho An Tình đầy miệng máu.

An Tình đau đến khoé miệng co rút, nhưng cô ta vẫn không muốn cứ thế mà nhận thua, “Minh Quân, chột dạ rồi phải không? Chuyện xấu xa của anh và Tô Thu Quỳnh, sớm muộn gì mọi người đều sẽ biết! Minh Quân, đừng cho là tôi không biết, anh thích Tô Thu Quỳnh, anh trước giờ luôn thích Tô Thu Quỳnh! Anh…”

Giọng nói của An Tinh đột nhiên ngưng bặt, Minh Quân lại hung ác vung một tát tới trên mặt cô ta, đau đến mức khiến cô ta trực tiếp nói không ra tiếng.

An Tình ra sức bụm lấy mặt mình, cô ta còn chưa kịp hoà hoãn lại một chút, cô ta đã thấy trong tay Minh Quân xuất hiện một con dao hàn quang lấp loé như ảo thuật biến ra.

“Minh Quân, anh muốn làm gì?”

An Tình lảo đảo lùi về phía sau, nhưng cô ta lùi không được mấy bước thì đã đụng phải tường, cô ta lùi cũng không lùi được nữa.

Minh Quân vốn là người không thích nói cười, gương mặt này của anh ta vừa lạnh xuống lại càng giống như được chân truyền của Chiến Mục Hàng, đáng sợ giống như La Sát.

Anh ta không nói chuyện, chỉ chế giễu mà nhìn An Tình, đột nhiên, anh ta nghiêng mặt, thổi một cái lên mũi dao sắc bén.

Thấy lưỡi dao sắc bén đó cách mình càng lúc càng gần, An Tình bị doạ đến muốn té đái.

Cô ta lẩy bà lẩy bẩy mở miệng, “Minh Quân, anh đừng có nổi điên! Nếu anh đám đụng tới tôi một chút, anh Mục Hàng sẽ không tha cho anh!”

“An Tình, chuyện đến nước này mà cô vẫn còn nằm mơ à! Cô hình như đã quên, người giao cô vào tay tôi, không phải ai khác mà chính là Đại ca!”

“Minh Quân, anh đừng qua đây! Anh đừng qua đây!”
 
Chương 1187


Chương 1187

An Tình vốn còn có thể cắn răng so cao thấp với Minh Quân, nhưng hiện giờ nhìn thấy con dao hàn quang lấp loé đó cơ hồ muốn dán lên mặt mình, phòng tuyến trong lòng cô ta triệt để sụp đổ, cô ta khóc lóc kêu to, “Minh Quân, anh lấy dao ra! Anh đừng giết tôi! Chỉ cần anh lấy dao ra, anh muốn tôi làm gì tôi đều bằng lòng!”

“An Tình, xin lỗi cô Tô đi!”

An Tình hận đến mức cắn tới máu trong miệng càng lúc càng nhiều, nhưng đối mặt với con dao trước mặt, cô ta vẫn là bịch một tiếng quỳ xuống trên đất.

“Tô Thu Quỳnh, tôi sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi không nên hại cô hết lần này tới lần khác, tôi không nên chiếm đoạt công lao cứu anh Mục Hàng của cô, tôi càng không nên kiếm người ngược đãi cô ở trong tù! Tô Thu Quỳnh, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, tôi ân hận rồi, cầu xin cô tha thứ cho tôi có được không?”

Những lời sám hối của An Tình đối với Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh đều không nghe được, nhưng Minh Quân nghe thấy từng tiếng xin lỗi này của An Tình, trong lòng lại có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời.

Cuối cũng cũng coi như anh ta có thể làm được gì đó cho người con gái tốt đẹp có ơn tri ngộ với anh ta đó.

Cho dù cô ấy vĩnh viễn đều không biết được, nhưng đối với anh ta, cũng là niềm an ủi cả đời.

“Tô Thu Quỳnh, tôi không phải là người, tôi không biết xấu hổ, tôi tội đáng muôn chết, tôi … ”

An Tình tựa hồ như dùng hết toàn bộ sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ không ngừng đem những từ ngữ không tốt áp lên người chính mình, sám hối với Tô Thu Quỳnh, cô ta nói quá lâu, cổ họng cũng có chút khàn cả rồi.

Cô ta cảm thấy lời nhận lỗi của mình đã đủ chân thành rồi, cô ta vồ đến trước mặt Minh Quân, ra sức ôm lấy chân anh ta, “Minh Quân, tôi xin lỗi Tô Thu Quỳnh rồi, tôi cũng biết lỗi sai của mình rồi, anh có thể bỏ qua cho tôi được không?”

“Minh Quân, tôi biết, trước đây tôi đã làm rất nhiều việc sai, tôi tội đáng muôn chết, nhưng người nào có phải thánh hiền, sao có thể không sai, anh tha cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa sai làm lại từ đầu, có được không?”

Minh Quân không tiếp lời của An Tình, mà như có điều suy nghĩ liếc qua tay của An Tình một cái, “An Tình, tôi là cắt ngón út tay trái của cô trước, hay là tay phải?”

“Minh Quân, anh nói cái gì?” An Tình không thể tin nổi mà nhìn Minh Quân, cô ta dường như hoảng loạn mà ré lên, “Minh Quân, anh là có ý gì, tôi đã nghe lời anh xin lỗi Tô Thu Quỳnh rồi, sao anh còn có thể cắt ngón tay của tôi?!”

“Minh Quân, vữa nãy rõ ràng anh đã nhận lời với tôi, anh không thể nói lời mà không giữ lời!”

“Tôi nhận lời với cô?” Minh Quân âm trầm cười lạnh, gương mặt tuấn tú nhã nhặn đó, không giống như ở nhân gian, toàn thân anh ta từ trên xuống dưới chỉ có khí lạnh và bạc bẽo đến từ địa ngục.

“An Tình, tai của cô không tốt rồi có phải không? Tôi vừa nãy chỉ bảo cô nhận lỗi với Tô Thu Quỳnh, tôi khi nào đã từng nhận lời là sẽ tha cho cô?!”

Ý thức được dù cô ta có nhận lỗi với Tô Thu Quỳnh, Minh Quân cũng vẫn muốn cắt ngón tay của cô ta như cũ, An Tinh hoảng sợ đến cực điểm, cũng hận đến cực điểm.

Cô ta biết, có xin tha cũng không thể khiến Minh Quân tha cho cô ta, ngược lại chẳng thà cứ chửi cho sướng miệng, cũng giúp cho trong lòng mình thoải mái một chút.

An Tình dựa cứng ngắc vào tường, gương mặt cô ta vặn vẹo, hận ý như dao, “Minh Quân, anh không tính bỏ qua cho tôi có đúng không?! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có chơi chết tôi, anh cũng sẽ không có kết cục tốt!”

“Anh không được chết tử tế! Anh và Tô Thu Quỳnh đều …”

“A a a a a !!!”
 
Chương 1188


Chương 1188

An Tình muốn nói, Minh Quân và Tô Thu Quỳnh đều không được chết tử tế, cô ta dù có hoá làm ma cũng không buông tha cho Tô Thu Quỳnh! Cô ta còn muốn nói, cô ta muốn bằm Tô Thu Quỳnh trăm nhát ngàn nhát.

Chỉ có điều, những lời phía sau của cô ta còn chưa kịp nói ra, lưỡi dao sắc bén đã hung ác chém xuống ngón út trên bàn tay phải của cô ta.

Đau …

Mười ngón tay liền tim, An Tình đau đến mức gương mặt không thể trở về được dáng vẻ ôn hoà lương thiện như cô ta vẫn từng quen nguỵ trang nữa, biểu cảm của cô ta, vặn vẹo chưa từng có từ trước đến giờ, cô ta gào lên đến cào tim xé phổi, nhưng sự đau đớn đó vẫn như cũ chỉ có hơn chứ không có giảm.

“Ồ, An Tình, quên nói cho cô biết một chuyện.”

Minh Quân thổi thổi lưỡi dao sắc bén, một giọt máu đỏ tươi từ trên đầu lưỡi dao rớt xuống, anh ta nhìn An Tình đau khổ vặn vẹo, anh ta nhìn An Tình muốn sống không được muốn chết không xong, gương mặt anh tuấn văn nhã đó bình tĩnh đến đáng sợ, tìm không thấy một chút xíu thương xót nào.

An Tình thật ra rất muốn biết Minh Quân nói lời này là có ý gì, nhưng trên người cô ta quá đau, môi cô ta không ngừng run rẩy, cô ta nói không ra lời.

“An Tình, vừa rồi tôi hỏi cô, muốn cắt ngón út của bàn tay nào trước, không phải là câu hỏi lựa chọn đâu, đương nhiên, tôi muốn cắt, không chỉ có ngón tay út của cô.”

Thấy An Tình bị doạ đến té đái, ý cười nơi khoé môi Minh Quân càng thêm dịu dàng, chỉ có điều, trong sự dịu dàng này mang theo sự ma mị khiến người lạnh thấu tim gan.

“An Tình, tôi sẽ … cắt đi từng ngón từng ngón trên bàn tay cô.”

“Tôi từng nói qua, những gì cô đã làm trên người cô Tô, tôi sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần! Ồ, đừng lo là ngón tay của cô không đủ dùng, ngón tay không đủ dùng, tôi còn có thể cắt ngón chân của cô!”

“Minh Quân, anh cái đồ biến thái này! Anh là kẻ điên!”

An Tình cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, giọng cô ta run rẩy đến đáng sợ, nhưng cô ta vẫn cắn răng chửi mắng như cũ, “Minh Quân, anh cho rằng, anh hại tôi như vậy, Tô Thu Quỳnh sẽ nhìn tới anh hay sao? Tôi nói cho anh biết, cô ta vĩnh viễn sẽ không nhìn tới anh! Cô ta không nhìn tới anh, cũng không nhìn tới anh Mục Hàng! Cái con hàng đê tiện Tô Thu Quỳnh đó, cô ta sớm đã bị Lâm Tiêu chơi nát rồi!”

“Minh Quân, anh với anh Mục Hàng đều mù mắt cả rồi, các người mù mắt rồi mới nhìn trúng Tô Thu Quỳnh cái đồ hàng nát …”

“Bốp!”

Con dao sắc bén hung ác nện lên mặt An Tình, giọng nói của An Tình đột nhiên ngưng bặt, cô ta cố gắng hít thở mấy ngụm, trên tay cô ta dính đầy máu tươi, cô ta đang muốn giận giữ gào lên, lại la hét, con dao sắc bén bị Minh Quân nắm trong các ngón tay, hung ác đâm xuống đầu ngón tay của cô ta.

Nghĩ tới cơn đau thấu tim hồi nãy, cơ thể An Tình run như cầy sấy, cô ta không dám lại há miệng lớn tiếng mắng chửi nữa, cô ta không ngừng lắc đầu với Minh Quân, cô ta không ngừng xin tha.

Nhưng con dao sắc bẹn đó, vẫn không chút khách sáo mà hung ác đâm xuống tay cô ta …

Một đêm đó, trong đoạn thời gian đó, dân cư trong khu nhà mà An Tình ở đều đã đi vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, không ít người đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tiếng kêu đó, nghe lên thảm thiết không chịu nổi, dường như đang phải đựng chịu loại khổ hình cực đoan nào đó.
 
Chương 1189


Chương 1189

Xã hội hiện tại, đâu ra còn có người phải chịu đựng sự đau khổ cùng cực của khổ hình chứ!

Chắc là có ai đó đang xem phim kinh dị thôi!

Mọi người vốn dĩ đã không thích lo chuyện bao đồng, lại thêm đang lúc ngủ ngon, sau khi bị ồn ào đánh thức lại nặng nề đi vào giấc ngủ.

Nhưng trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tiếng kêu đó dường như kéo dài đến quá nửa đêm, càng thêm khiến người ta cho rằng, nếu không phải có người xem phim kinh dị xem đến nghiện, thì chính là tầng trên của bọn họ có một kẻ tâm thần đang ở, quá nửa đêm còn học quỷ gào.

Là do Minh Quân trước giờ luôn làm việc cẩn thận thận trọng, không ai biết được tối hôm đó, trong căn hộ của An Tình đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại càng không có ai nhìn thấy, căn hộ nhỏ đó của An Tình máu đỏ đầy đất …

Tối hôm đó, Tô Thu Quỳnh vẫn là mang theo hai cái quần sịp đỏ tươi đi Tầm Viên.

Nhìn thấy hai cái quần sịp đỏ tươi đó, Lê Mặc thoắt cái cảm giác như mình đã nhìn thấy thiên thần nhỏ thân thiết, chỉ còn thiếu nước ôm Tô Thu Quỳnh lên mà gặm một miếng.

Sau khi Tô Thu Quỳnh nghe được cảnh ngộ của Lê Mặc, cũng tức đến không xong.

Cô ấy không ngờ, thiếu niên như ánh mặt trời đó, cũng giống như cô ấy, từng đau khổ giãy giụa trong địa ngục nhiều năm như vậy.

Việc Lê Mặc và Nhan Nhã Tịnh dự định khởi nghiệp, Tô Thu Quỳnh đương nhiên là vô cùng ủng hộ.

Ngược lại thời gian này Nhan Nhã Tịnh cầm tới được không ít tiền, nhưng Tô Thu Quỳnh hy vọng sự nghiệp của bọn họ có thể phát triển càng tốt hơn nữa, tốt nhất là vỗ chết Cung Đình của Cung Tư Mỹ trên bờ cát*, cô ấy vẫn là lấy thân phận người hợp tác, đem tất cả số tiền cô ấy kiếm được từ sau khi tiến vào giới giải trí đều đầu tư vào. (“Vỗ chết trên bờ cát” – là từ câu nói “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước tan vỡ trên bờ cát”, ý nói sự đời thay đổi, cái sau thay thế cho cái trước).

Thật ra, đối với loại người từng trải qua nhiều sóng to gió lớn trong cuộc đời giống như Tô Thu Quỳnh mà nói, kiếm tiền gì đó, thật sự đã không còn quan trọng đến vậy nữa, cô ấy chưa từng nghĩ muốn dùng tài năng của Lê Mặc để kiếm tiền, cô ấy chỉ hy vọng bạn bè của mình đều có thể tốt lành đàng hoàng, đội trời đạp đất mà đứng dậy.

Khoảng thời gian trước Nhan Nhã Tịnh đã tài trợ cho không ít người già, khoản tiền lời cô nhận được từ chỗ Nhan Thành Lâm vẫn còn lại gần mười năm tỷ, cộng thêm với mười năm tỷ mà Tô Thu Quỳnh mang đến, khoản vốn ban đầu của bọn họ rất dồi dào.

Đương nhiên, so với doanh nghiệp lớn với nguồn vốn hùng hậu như Cung Đình, vẫn chênh lệch không nhỏ.

Sẽ càng ngày càng tốt thôi.

Lê Mặc đặt cho nhãn hiệu của bọn họ một cái tên rất văn nhã, Nhã Quỳnh và Mặc, kết hợp tên của ba người bọn họ, nhưng Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh lại nhất trí nhận định một cái tên khác.

Nhân Gian.

Đã từng, bọn họ đều từng giãy giụa qua ở trong địa ngục, hiện giờ, bọn họ đều ở nhân gian, bọn họ sẽ tận hưởng sự bình an tốt đẹp của thế giới hiện tại, sẽ có được những gì mình muốn, sẽ làm cho giấc mơ của mình toả sáng lấp lánh.

Nhà thiết kế của Nhân Gian đương nhiên là Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh phần nhiều vẫn là phụ trách việc vận hành thương hiệu.

Công việc của Nhan Nhã Tịnh ở bệnh viện bình quân mỗi tuần có 2 ngày rưỡi được nghỉ, lại thêm lượng công việc cố vấn y học cho rất ít, cuối tuần này cơ hồ cô có thế kết thúc phần công việc trên tay, cô có đầy đủ thời gian để phát triển Nhân Gian của bọn họ.
 
Chương 1190


Chương 1190

Người, có được mục tiêu, tâm tình sẽ đặc biệt tươi sáng, Nhan Nhã Tịnh bận nghĩ tới tương lai phát triển tươi sáng rực rỡ của Nhân Gian, ngay cả tin đồn của cô và Thẩm Quyện vẫn luôn bị mọi người truyền ra, tâm tình tốt của cô cũng không bị ảnh hưởng.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh tan làm, vốn dĩ muốn cùng Lưu Thiên Hàn ngọt ngọt ngào ngào, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Thịnh Vân Hiên, muốn hẹn cô cùng ăn cơm.

Mẹ chồng hẹn cô cùng đi ăn tối, cô đương nhiên không thể không nhận lời.

Thịnh Vân Hiện hẹn cô đi một nhà hàng kiểu Nhật rất có phong cách, khi cô qua đó, không nhìn thấy Thịnh Vân Hiên, mà ngược lại lại nhìn thấy Thẩm Quyện.

“Nhan Nhã Tịnh, em đến rồi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Thẩm Quyện mi mắt ngậm cười, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tự nhiên bộc lộ vẻ quý khí ôn hoà, khiến người ta thoải mái như được tắm gió xuân.

Nhan Nhã Tịnh không ngốc, tự nhiên hiểu ra cô gặp được Thẩm Quyện ở đây không phải là ngẫu nhiên, mẹ chồng cô thật đúng là không tiếc sức lực mà giúp cô tìm kiếm đối tượng mà!

Ý niệm này vừa mới nhoáng qua trong đầu Nhan Nhã Tịnh, cô liền nhận được tin nhắn mà Thịnh Vân Hiên gửi tới.

“Nhã Tịnh, còn nhìn thấy Thẩm Quyện rồi đúng không? Nhã Tịnh, xin lỗi nha, mẹ nói dối với con, tối nay mẹ hẹn con, không phải vì muốn ăn tối với con, mà là tạo cơ hội giúp con và Thẩm Quyện. Nhã Tịnh, mẹ biết con vẫn chưa có cách gì thoát khỏi nỗi đau mất đi Thiên Hàn, nhưng mẹ hy vọng con có thể kết thêm vài người bạn.”

“Nhã Tịnh, Thậm Quyện thật sự là một đứa bé tốt, hôm qua mẹ nói chuyện với nó, nó nói có ấn tượng rất tốt với con, Nhã Tịnh, mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc.”

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ cất điện thoại vào lại trong túi xách, đối với bà mẹ chồng nhiệt tình này của mình, cô thật không biết nên nói gì mới phải.

Trách móc ư?

Người ta thuần tuý là một tấm lòng tốt.

Vui vẻ đón nhận ư?

Chỉ sợ để Anh Lưu biết được, anh phải đánh gãy chân cô mất!

“Cậu Thẩm, tôi cho rằng người đến tối nay là mẹ tôi.” Nhan Nhã Tịnh tương đối uyển chuyển nói với Thẩm Quyện.

Thẩm Quyện đương nhiên có thể nghe ra vẻ cố tình xa cách trong lời nói của Nhan Nhã Tịnh, anh ta cũng không tức giận, khoé môi anh ta vẫn treo nụ cười ôn hoà như cũ, ánh mắt long lanh, người đàn ông ngọc thụ lâm phong, thật sự còn đẹp hơn cả mỹ ngọc ôn nhuận nhất.

“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi,là tôi nhờ bác gái Lưu giúp tôi gạt em.”

Thẩm Quyện ga-lăng kéo cánh cửa trước mặt giúp Nhan Nhã Tịnh, “Tôi chỉ là lo lắng, nếu tôi hẹn em, em sẽ từ chối, cho nên tôi chỉ có thể làm phiền bác gái Lưu.”

Mặc dù cảm giác Thẩm Quyện giành cho cô thật sự rất tốt, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn không muốn có quá nhiều giao thiệp với anh ta.

Nhà có vua dấm, cô cùng ăn cơm với người đàn ông khác, thật đúng là kiếm chuyện mà!

Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn nói với Thẩm Quyện, biết tôi sẽ từ chối, anh còn hẹn tôi, đây không phải là lãng phí cảm tình à!
 
Chương 1191


Chương 1191

Nhưng người đàn ông trước mắt quá cao quý nhã nhặn, quá vô hại, lại thêm lần trước trong tiệc giao lưu, anh ta đã giải vây giúp cô, lời bất lịch sự như vậy cô vẫn thật không nói ra được.

“Cậu Thẩm, thật là ngại quá, lát nữa tôi còn có việc, tôi phải đi trước …”

“Nhan Nhã Tịnh, thật không chịu nể mặt ăn với tôi bữa cơm sao?” Thẩm Quyện ý cười nhè nhẹ, trong giọng nói có sự bao dung, còn có sự bất đắc dĩ nhàn nhạt, “Nhan Nhã Tịnh, không cần nghĩ quá nhiều, cứ coi như bạn bè bình thường ăn bữa cơm thôi, tôi nhớ lần trước em có nói, sau này có cơ hội sẽ mời tôi ăn cơm.”

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh có chút ngắt mạch, trước kia cô thật sự có nói qua lời này với Thẩm Quyện sao?

Nếu cô thật sự có nói qua, bây giờ cô lại phủi mông bỏ đi thì đúng thật có chút hơi quá nhỉ!

Hơn nữa, có vài chuyện, cô dường như cũng nên nói rõ với Thẩm Quyện.

Nhan Nhã Tịnh trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói với Thẩm Quyện, “Cậu Thẩm, bữa cơm này tôi mời anh.”

“Được.” Thẩm Quyện cũng không tranh giành với Nhan Nhã Tịnh, chỉ là khẽ kéo kéo môi.

Nhan Nhã Tịnh không phải là kiểu người đặc biệt tự kỉ, sẽ cảm thấy vô duyên vô cớ mà đàn ông trên toàn thế giới đều thích cô. Nhưng hảo cảm của Thẩm Quyện đối với cô, thể hiện quá rõ ràng, cho dù cô có chút chậm chạm trong chuyện tình cảm đi nữa, cũng có thể cảm nhận được.

Nghĩ tới những tin đồn che trời lấp đất liên quan giữa cô và Thẩm Quyện trên mạng, Nhan Nhã Tịnh tính đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Cậu Thẩm, gần đây trên mạng có rất nhiều bài báo không đúng sự thật liên quan đến chúng ta, tôi cảm thấy, anh nên đi làm sáng tỏ một chút.”

Nhan Nhã Tịnh cười khan một tiếng, nói tiếp “Anh xuất sắc như vậy, bị những tin tức không đúng sự thật đó liên luỵ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc anh tìm đối tượng đấy!”

“Không sao cả, thanh giả tự thanh.” Thẩm Quyện vẫn cười đến nhẹ nhàng ôn hoà như cũ, giống như băng tuyết mới tan, khiến người ta cảm thấy thoải mái mà lại ấm áp đến nói không nên lời, giống như anh trai lớn thân thiện đáng yêu nhà bên vậy, khiến cho người ta làm sao cũng không cách nào ghét anh ta được.

Thật ra, điều Thẩm Quyện thật sự muốn nói với Nhan Nhã Tịnh là, truyền thông đưa tin đó, không phải là tin đồn, anh ta thật sự có ý với cô.

Nhưng anh ta có thể rõ ràng cảm nhận được, Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có ý với anh ta trên phương diện đó, anh ta sợ anh ta quá thẳng thẳng bộc trực sẽ doạ cô chạy mất, chỉ có thể áp dụng sách lược vòng vo.

Lời này của Thẩm Quyện nói đến khoáng đạt lại chân thành, còn mang theo vài phần quang minh chính đại trăng sáng gió trong, ngược lại chặn cho Nhan Nhã tịnh không còn gì để nói.

Anh ta trông có vẻ không hề để ý đến những tin đồn trên mạng, nếu cô còn cứ tiếp tục bám lấy những tin đồn đó không buông, ngược lại có vẻ như cô là trọc giả tự trọc*. (“Trọc giả tự trọc” – kẻ dơ bẩn thì tự dơ bẩn, đối lại với câu “thanh giả tự thanh” – người trong sạch thì tự trong sạch ở câu trên, nên mình để luôn âm Hán Việt).

Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn rất xa cách với anh ta như cũ, Thẩm Quyện tự nhiên gắp thức ăn cho cô, “Nhan Nhã Tịnh, ở bên tôi, không cần phải căng thẳng như vậy, em cứ coi tôi như bạn bè bình thường nhất là được.”

Nhan Nhã Tịnh thật không quen ăn thức ăn mà người đàn ông khác gắp cho cô, cho dù xem nhẹ ý tốt của Thẩm Quyện thật không được lịch sự, cô cũng không định ăn lát cá sống đã được chấm gia vị trong cái đĩa trước mặt.
 
Chương 1192


Chương 1192

Cô đặt đũa xuống, khá thản nhiên mà nói với Thẩm Quyện, “Cậu Thẩm, anh yên tâm, tôi sẽ coi anh là bạn bè bình thường.”

Vẻ mặt Thẩm Quyện cứng ngắc, nhưng chỉ trong thoáng chốc, gương mặt tuấn tú ôn hoà đó của anh ta lại treo lên nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân.

Đáy lòng anh ta khe khẽ thở dài, sao anh ta cứ cảm thấy, đã tự đào một cái hố để chính mình nhảy vào nhỉ!

Bạn bè bình thường a!

Cái từ này, anh ta hoàn toàn không thích dùng lắm trên người anh ta và Nhan Nhã Tịnh, nhưng mà, nghĩ tới chỉ có mượn thân phận bạn bè bình thường, anh ta mới có cơ hội đến gần Nhan Nhã Tịnh, trong lòng anh ta liền thản nhiên hơn không ít.

“Nhan Nhã Tịnh, ông nói có cơ hội thì để anh mời em đến nhà ăn bữa cơm, em châm cứu giúp ông, khiến chân của ông tốt lên không ít, ông muốn giáp mặt cảm ơn em.”

“Không cần khách sáo như vậy, tôi là bác sĩ, khám bệnh cho mọi người là chức trách công việc của tôi.” Nhan Nhã Tịnh không muốn kể công, nhàn nhạt nói.

Ông Thẩm và Tần Kỳ quan hệ không tồi, tuy bây giờ cô chuyên về mảng bên ung bướu, nhưng những mảng khác cũng không tệ, ông Thẩm là bệnh nhân mà Tần Kỳ giới thiệu cho cô, Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ đối đãi cẩn thận.

Lưu Thiên Hàn thật ra từ trước đến giờ đều không thích đồ ăn Nhật, nhưng hôm nay Cao Bắc Vinh cứ quấn lấy anh nhất định đòi đến nhà hàng này ăn Sashimi, còn nói gì mà Nhan Nhã Tịnh rất thích ăn, anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đến rồi.

Anh muốn đóng gói mua về, cùng ăn với Nhan Nhã Tịnh.

Ai mà thèm ăn tối với cái tên độc thân lâu năm Cao Bắc Vinh chứ!

Nhà hàng Nhật này, mỗi một bàn đều dùng vách trúc ngăn cách ra, nhưng vì từng gian nhỏ đều không có cửa, nên khi từ bên cạnh các gian đi qua, đều có thể nhìn rõ tình huống bên trong.

“Anh hai Lưu, em thật sự không lừa anh đâu! Sashimi của nhà hàng này đặc biệt ngon, em …”

Lời của Cao Bắc Vinh còn chưa nói dứt, liền chú ý tới Lưu Thiên Hàn đã dừng bước chân.

Anh ta kéo cánh tay Lưu Thiên Hàn một cái, “Anh hai Lưu, sao anh lại dừng lại? Đằng trước mới là phòng bao mà chúng ta đã đặt! Em nói cho anh nhé, nhà hàng này đang hot lắm, em tốn bao nhiêu công sức mới đặt được bàn đấy! Tối nay, chúng ta …”

Cao Bắc Vinh thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không nhúc nhích như cũ, anh ta ra sức kéo cũng kéo không được, anh ta cũng ý thức được chuyện này không bình thường, anh ta không nhịn được theo tầm mắt Lưu Thiên Hàn mà nhìn tới.

Vừa nhìn một cái này, Cao Bắc Vinh kinh hãi thiếu chút nhảy dựng lên.

Chị dâu?!

Còn có tên trai lơ đang đút cơm cho chị dâu?!

Không đúng không đúng!

Tên trai lơ đó cũng không tính là đang đút cơm cho chị dâu, hắn ta chỉ là rất ân cần gắp đồ ăn gì đó cho chị dâu thôi.
 
Chương 1193


Chương 1193

Cao Bắc Vinh cảm thấy tên trai lơ trong phòng bao có chút quen mắt, anh ta chăm chăm ra sức nhìn vào gương mặt tuấn tú của Thẩm Quyện mấy lượt, đột nhiên mắt sáng rực lên.

“Anh hai Lưu, em nhận ra hắn rồi!” Cao Bắc Vinh khá kích động nói, “Đây chính là tên nhóc nhà họ Thẩm, Thẩm Quyện! Tên nhóc này thật quá không biết xấu hổ đi, người mấy ngày trước truyền ra tin đồn với chị dâu … với chị hai Lưu chính là hắn!”

“Trong mắt chị hai Lưu chỉ có anh hai Lưu anh, mới không nhìn trúng loại trai lơ này đâu! Tên trai lơ này suốt ngày chỉ biết quấn lấy chị hai Lưu hiến ân cần, thật quá là không biết xấu hổ đi!”

“Đúng, hắn còn buộc dây giày cho chị hai Lưu! Có anh hai Lưu anh ở đây, làm gì cần đến hắn ta buộc dây giày cho chị hai Lưu chứ! Hừ! Đúng là đã xấu còn lắm trò!”

Cao Bắc Vinh dối lòng mà mắng Thẩm Quyện một trận, muốn giúp cho trong lòng Lưu Thiên Hàn được thoải mái hơn một chút.

Lưu Thiên Hàn cả mặt đen xì trầm xuống, giống như muốn ăn thịt người đến nơi, doạ người quá đi mất!

Cao Bắc Vinh đau thương phát hiện ra, anh ta mắng Thẩm Quyện từ đầu đến chân một lượt xong, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm doạ người hơn rồi.

Cao Bắc Vinh cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình có chút lạnh, anh ta không nhịn được khép lại áo khoác âu phục của mình một chút, “Anh hai Lưu, hay là, em đi gọi chị hai Lưu qua đây nhé? Tên nhóc Thẩm Quyện đó thật quá không biết xấu hổ rồi! Lại dám cưỡng ép chị hai Lưu đi ăn cơm với hắn ta! Đúng! Chị hai Lưu nhất định là bị cưỡng ép đấy! Trong lòng chị hai Lưu chỉ có anh hai Lưu anh, sao có thể đi ăn cơm với người đàn ông khác được chứ!”

Cao Bắc Vinh lặp đi lặp lại vài lần là Nhan Nhã Tịnh bị cưỡng ép, đến cuối cùng, đến ngay cả chính anh ta cũng tin rằng Nhan Nhã Tịnh bị cưỡng ép luôn rồi.

Nhưng mà anh ta chưa vui mừng được hai phút, anh ta liền nhìn thấy, Nhan Nhã Tịnh bị cưỡng ép đang mi mắt cong cong, tươi cười rạng rỡ với Thẩm Quyện.

Không biết hai người bọn họ nói chuyện gì buồn cười, Thẩm Quyện cũng tươi cười như ánh dương ấm áp, tình ý đong đưa.

Cao Bắc Vinh há hốc mồm, cứng ngắc như tảng đá, hai người bọn họ cười đến vui vẻ như vậy, anh ta còn nói gì mà cưỡng ép, giống như thật có chút đứng không vững nổi nhỉ!

“Anh hai Lưu …”

Cao Bắc Vinh cắn cắn môi, anh ta thật không biết nên an ủi Lưu Thiên Hàn thế nào mới phải.

“Cao Đại, cậu nói phụ nữ có phải rất thích đàn ông buộc dây giày cho họ hay không?” Anh thấy trong của Nhạc Dũng cũng có viết, phụ nữ đều không thể chịu được trước sự tấn công dịu dàng của đàn ông, đặc biệt là kiểu cúi người, đong đầy tình ý buộc dây giày cho cô ấy.

Không lẽ nào, trong tay tên trai lơ Thẩm Quyện này cũng có quyển ?

“Hả?” Cao Bắc Vinh sững người, anh ta thấy gương mặt tuấn tú đen trầm như mực của Lưu Thiên Hàn, anh ta còn cho rằng, anh sẽ phải lao lên, đánh bẹp tên trai lơ Thẩm Quyện đó, ai ngờ, tư duy của anh lại nhảy vọt mạnh mẽ đến vậy, lại hỏi ra tới một vấn đề có chiều sâu như thế này.

Chó độc thân vạn năm Cao Bắc Vinh, còn đúng thật không biết phụ nữ có thích đàn ông buộc dây giày cho họ hay không.

Anh ta híp mắt, cố gắng hồi tưởng lại bộ phim hành động người lớn của đảo quốc nào đó mà mình từng xem, muốn tìm kiếm chút linh cảm từ trong đó.

Chỉ có điều, anh ta cố gắng hồi tưởng cả nửa ngày, vẫn như cũ chẳng tìm thấy linh cảm gì, trong phim hành động của đảo quốc nào đó, phụ nữ hình như đều là bị đàn ông cởi đến sạch banh bách, nào có vụ dây giày gì đó chứ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom