Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 60: Sự trỗi dậy của tình yêu


Tình yêu vẫn ở đâu đó trong trái tim bạn, chỉ là đôi khi có quá nhiều thứ khiến bạn tưởng rằng nó đã mất đi nhưng thật ra nó vẫn vẹn nguyên như buổi ban đầu

#####

Mười giờ sau, bệnh viện Trung ương:

Chương Hiểu tỉnh dậy. Mở mắt ra, hiện rõ trước mặt là không gian trắng tinh của bệnh viện, là mùi thuốc khử trùng đặc trưng nhưng vô cùng ấm áp. Không còn là không gian u tối, chết chóc của căn phòng giam đáng sợ, không còn là những đòn cân não giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục. Tất cả bây giờ tĩnh lặng và thanh bình đến lạ.

Việc đầu tiên còn tỉnh dậy là sờ vào cổ mình. Sợi dây chuyền vẫn nằm ấy, những dòng chữ ấy vẫn in hẳng trên đây. Sao khi kiểm tra, Chương HIểu nở nụ cười rất tươi. Nụ cười của sự hạnh phúc.

Người đầu tiên Chương Hiểu nhìn thấy là Diệp Như. Cô ngồi bên giường bệnh, không ngừng gục lên, gục xuống, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt.

Với tay vào khoảng không, định cất tiếng gọi nhưng giọng khàn đặc đến lạ. Rất nhanh, Diệp Như đã tỉnh.

- Bác sĩ Chương, ơn trời, cuối cùng cô đã tỉnh.

- Anh ấy đâu?

- AI? À, bác sĩ Trình hả, anh ấy cũng đang ở trong bệnh viện này.

Chương Hiểu cố ngồi dậy, rút kim truyền nước biển ra, đặt chân xuống giường. Do nóng lòng nên động tác có hơi mạnh, nơi đầu kim máu bắt đầu xuất hiện.

- Cô, cô làm gì vậy. Cô mới tỉnh lại mà. Mau ...mau nằm xuống đi....

- Dẫn tôi đi gặp anh ấy, tôi xin cô đó Diệp NHư.... dẫn tôi đi gặp anh ấy.

Chương Hiểunắm chặt tay Diệp Như và bật khóc. Lần đầu tiên Diệp Như thấy cô khóc. Giữa mưa bom bão đạn, đối mặt với những tên tội phạm nguy hiểm, giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết,...cô gái này chưa bao giờ khuất phục nhưng vì người con trai ấy, cô đã khóc, tiếng khóc thực thương tâm và bất lực.

- Được, tôi dẫn cô đi.Đừng khóc nữa. Tôi dẫn cô đí. Bác sĩ Trình,anh ấy khi tỉnh lại nhìn thấy côchắc chắn sẽ rất vui,rất vui... Thật đó, đừng khóc nữa.

Thế là Diệp Như đưa Chương Hiểu đến phòng bệnh của Trình Ngạn Thâm. Anh nằm đấy, yên tĩnh và thanh bình đến lạ. Nó khác hoàn toàn với hình ảnh của anh trước đây. Cũng căn phòng này, cũng con người này nhưng có lẽ đã ít đi rất nhiều gánh nặng.

Đẩy Chương Hiểu vào trong, Diệp Như nhìn thấy vị bác sĩ nữ đã từng tiêm thuốc cho Trình Ngạn Thâm. Chương Hiểu và cô ấy nói gì đó xong rồi cô ấy quay đi, còn Chương Hiểu thì nức nở.

- Cô là Chương Hiểu hả.

Đang quan sát Trình NGạn Thâm, phía sau lưng bỗng có tiếng gọi làm Chương Hiểu giật mình. Quay lưng lại, trước mặt cô là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, rất đẹp và trông vô cùng phúc hậu.

- Chúng ta đã gặp nhau rồi à?

- Chưa từng. Nhưng câu chuyện giữa cô và bác sĩ Trình khiến tôi rất cảm động.

- Câu chuyện? Tôi không hiểu ý cô lắm.

- Cô không cần hiểu. Tôi đến đây chỉ muốn nói cho cô biết rằng nếu trên đời này có người vì tôi mà tiêm Nikethamid dẫu biết sẽ có thể chết bất cứ lúc nào vì loại thuốc kích thích thần kinh này mà vẫn tự nguyện, không một lời than thở hay nhíu mày thì dù có chết, tôi vẫn muốn nắm chặt tay người ấy. Chương Hiểu, tôi không biết giữa hai người từng có chuyện gì nhưng nếu cô không nắm chặt tình yêu này thì chắc chắn cô sẽ hối hận.

Tần Du nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng nói cô ấy đặc biệt cũng rất êm tai nhưng không biết tại sao mỗi câu chữ ấy như con dao ghim vào tim cô. Đau đớn gấp trăm ngàn lần những vết thương ngoài da. Nikethamid là gì, cô hiểu hơn ai hết. Và cô cũng càng biết, anh đã đánh đổi bao nhiêu khi yêu cầu tiêm thứ thuốc ấy vào người mình.

Cô nhìn Tần Du, trong mắt cô ấy có một loại si mê đặc biệt với Trình Ngạn Thâm. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng ánh mắt khát khao ấy làm sao cô có thể không hiểu.

- Cô đến đây và nói những lời này với mục đích gì?

- Mục đích sao? Tôi cũng không biết, chỉ là nhìn thấy cô nên muốn nói mà thôi. Bác sĩ Chương, trên đời này đã có quá nhiểu đau thương, sao không giành lấy hạnh phúc về mình.

Nói xong, Tần Du quay đi, trước khi ra khỏi phòng, cô ấy quay lại nhìn Trình Ngạn Thâm:

- Tôi thực sự rất hâm mộ cô. Thật sự.

Chương Hiểu không nhìn cô ấy mà quay lại với Trình Ngạn Thâm. Gương mặt anh tuy hơi xanh xao nhưng vẻ đẹp trời phú vẫn hằng rõ trên từng đường nét. Cô đưa tay ra, muốn chạm nhẹ vào gương mặt ấy nhưng lại sợ hãi, muốn nắm bắt tình yêu ấy nhưng lại kiên dè. Cô biết mình đang sợ điều gì. Cùng một loại tổn thương, không ai muốn chết hai lần dưới một lưỡi đao nhưng vì anh là Trình Ngạn Thâm, vì anh là niềm tin của cô, vì anh là tất cả những gì cô có được, nên Chương Hiểu chấp nhận đánh đổi. Tương lai ư, dù có ra sao, cô không quan tâmnhưng ít nhất bây giờ, cô không hối hận về việc mình đang làm.

Nắm chặt đôi tay ấy, đôi tay mà năm năm nay cô vẫn không ngừng khao khát. Khoảnh khắc chạm vào tay anh, Chương Hiểu biết mình thua rồi, thua hoàn toàn:

- Trình Ngạn Thâm này, anh biết không, em đã từng thực sự sụp đỗ. Dương Nguyên đã từng làm em cảm thấy hoang mang và gần như đánh mất tất cả nhưng ngay lúc ấy, chính sợi dây chuyền này đã cho em sức mạnh. Anh còn nhớ nó không, chính anh đã tặng em, đến bây giờ, em vẫn còn giữ. Rất nhiều lần cảm thấy hận anh, em đã muốn vứt bỏ nó nhưng tháo ra rồi lại không nỡ. Lúc đấy, em cảm thấy mình rất ngu ngốc, cảm thấy mình thật ăn hại. Nhưng không ai ngờ, khi em gần như buông xuôi, chính nó đã kéo em dậy từ địa ngục. Em nhìn thấy anh trong căn phòng cất giữ, em nhìn thấy vụ nổ xảy ra, em nhìn thấy cảnh tượng điêu tàn trước mắt. Lúc đó, em thấy mình trống rỗng, có cái gì nó vỡ nát trong em. Không biết là gì nữa nhưng trái tim rất đau, rất đau. Rồi khi ấy, em nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Nó khiến em cảm thấy mình gần anh hơn, nó khiến em tin Trình Ngạn Thâm chưa bao giờ, chưa bao giờ rời xa Chương Hiểu. Trong phòng giam ấy nó u tối và lạnh lẽo. Em có thể nói là không sợ, em có thể tỏ ra kiên cường nhưng anh biết không, em cũng biết sợ và cũng rất sợ. Lúc ấy, em ước gì có anh xuất hiện, nắm chặt tay em thì có chết em cũng cam lòng.
 
Chương 61: Tình yêu là gì?


Những tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào căn phòng, mang theo một chút ấm áp, một chút nồng nàn, và cả một chút tự tình. Chương Hiểu vẫn ngồi đó, nắm chặt tay anh, nhìn vào người con trai ấy. Cô nói rất nhiều, kể cũng rất nhiều. Những gì cô đã từng trải qua, cảm giác sợ hãi nơi xứ lạ, cảm giác đơn độc và cả những lo sợ về một tương lai mịt mờ phía trước. Những ký ức, những xúc cảm,...mọi thứ lần đầu tiên cô chia sẻ cùng một người- là anh.

Có thể đối với Chương Hiểu đây cũng là một cơ hội tốt. Anh im lặng nằm đó, sẽ không ai phán xét hành động của cô, không ai ngăn cấm, càng không điều gì có thể ngăn trái tim cô hòa chung nhịp đập với anh. Nếu như không phải bây giờ, không phải hoàn cảnh này, cô chắc rằng mình cũng không cóđủ dũng khí làm điều này. Bởi lẽ, con người sống với quá nhiều sợ hãi, quá nhiều những mặt nạ.

Cuộc sống làm chúng ta gồng mình lên chiến đấu với những khó khănđể rồi càng chiến đấu, chúng ta càng sợ hãi, càng trầm mình trong vực sâu ấy, ta càng không là ta của ngày xưa nữa. Trên những nẻo đường xa lạ, ta thấy mọi thứ xạ lạ và ta cũng nhận ra mình đổi thay. Đó là quy luật cuộc đời, dù rằng không ai trong chúng ta muốn thừa nhận nó.

Một không gian và rất nhiều câu chuyện. Đến rất muộn, rất muộn, Chương Hiểu chìm vào giấc mộng ngay bên cạnh Trình NGạn Thâm. Nhịp thở của cô đều đặn, khuôn mặt chìm vào ánh trăng ngoài kia làm trái tim Trình NGạn Thâm xao xuyến. Khoảnh khắc Chương Hiểu nhắm mắt lại cũng là giây phút ánh mắt anh chạm đến gương mặt cô.

Thật ra, Trình Ngạn Thâm đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi, từ lúc cô mới bước vào, anh đã tỉnh. Nhưng anh không muốn mở mắt ra, anh không muốn mình đối mặt với hiện thực này. Anh sợ, anh rất sợ, đây chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ đẹp và càng là như thế anh càng sợ, sợ mọi thứ sẽ vỡ tan rồi biến mất. Hơn hết, anh cũng muốn biết mình là ai trong lòng cô. Năm năm rồi, có biết bao chuyện thay đổi trong năm năm đó mà anh không biết, có biết bao thứ cảm xúc đã không còn như xưa, nên anh càng sợ.

Người ta thường nói,thời gian chính là thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương nhưng đã có ai từng nói, thời gian cũng chính là con dao sắc bén cắt lìa mọi tình cảm trên đời này chưa?

Anh giơ bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên tóc cô. Cái nhìn ấm áp và nhẹ nhàng. Người ta có thể thấy trong ánh mắt ấy, chất chứa rất nhiều tình cảm, một chút xót xa và phần nhiều là lo lắng.

- Chương HIểu à, đừng bao giờ biến mất nữa. Anh không biết mình còn có thể chịu đựng được đến bao giờ.

Không gian như nổi lên, như chìm đi bởi câu nói đó. Có những thứ tình cảm không phải oanh oanh liệt liệt, có những thứtình cảm không phải trăng sao xa vời, tình yêu là gì? Một người lạnh lùng có thể đứng cùng một người con gái xa lạ trước bãi biển hàng giờ liền trong cơn mưa, có thể cùng cô vui buồn, có thể chờ cô suốt năm năm và cũng có thể rất nhiều năm sau nữa chỉ để nghe một câu nói, có thể hy sinh cuộc đời mình chỉ mong cô bình an...Tất cả những điều đó có gọi là yêu? Tôi không biết, chỉ biết rằng, nếu bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để định nghĩa cụm từ ấy thì có lẽ, nó thực sự xa vời như người đời vẫn hay nói. Và có lẽ, tôi cũng không bao giờ đạt được.

Đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, in lên trán một nụ hôn rất nhẹ.

- Ngủ đi, anh sẽ trở lại nhanh thôi.

Anh biết, ngoài những chuyện này, anh còn rất nhiều điều cần xử lý. Dương NGuyên, đã đến lúc kết thúc mọi thứ.
 
Chương 62: Vụ nổ


Căn phòng mà Dương Nguyên đang ở nằm trong khu cách ly đặc biệt do cảnh sát kiểm soát. Trước cửa phòng, có hai người của đội đặc nhiệm ngày đêm canh giữ.

Khi đưa vào bệnh viện, Dương Nguyên đã được chuẩn đoán là mất nhiều máu, sử dụng quá liều steroid khiến thần kinh bị kích thích nghiêm trọng, dẫn đến những hành vi quá khích mà người ta còn gọi là cơn " cuồng vọng steroid".

Cho đến bây giờ, tuy đã được cấp cứu và điều trị kịp thời nhưng tinh thần hắn vẫn hết sức hoảng loạn và theo các chuyên gia thần kinh thì do não bị tổn hại lớn nên tinh thần không được minh mẫn.

Bước vào căn phòng, Dương Nguyên vẫn đang nằm đấy, hai mắt hướng lên trần nhà, đôi mắt vô hồn, không rõ tiêu cự. Trình Ngạn Thâm đi đến, đứng sát cạnh giường, nói rất nhỏ vào tai hắn:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi, Dương Nguyên

Hắn không đáp lại, gương mặt vẫn thẫn thờ như vậy.

- Bây giờ, đang chơi trò mèo vờn chuột sao? Tinh thần không minh mẫn, trạng thái tâm lý bất ổn, muốn dùng những thứ này kéo dài vụ án sao? Hả? Thật không ngờ, một người cuồng đại như maỳ, đến cuối cùng để kéo dài sự sốngmà ngay cả danh hiệu bệnh nhân tâm thần cũng muốn lấy.

Đôi mắt ấy vẫn vô hồn, nhưng nhịp tim không ngừng tăng lên, huyết áp cũng gia tăng nhanh chóng.

-Mày biết không, Chương Hiểu nói Dương Nguyên chỉ là đồ vô dụng, tự tin, kiêu ngạo để rồi bị thứ thuốc tầm thường này khống chế, kêu gào, mạc hạn chẳng khác nào một con chó qua đường.

Vừa nói xong, đôi mắt hắn lăm lăm lên, con ngươi lộ rõ, đô mắt thì đỏ rực. Hai tay không ngừng nắm chặt, khuôn mặt thì sắt lạnh và nham hiểm

- Đến bây giờ còn đóng kịch sao? Nói thật, vai diễn này của anh vô cùng tệ.

Hắn mỉm cười, nụ cười tàn bạo và hung hãn của dã thú. Từ từ ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào TRình Ngạn Thâm

- Sai lầm duy nhất của tao là đã đánh giá thấp mày. Bác sĩ Trình

-Cuối cùng cũng trở lại là Dương Nguyên rồi. Làm những trò này chỉ càng khiến tôi cảm thấy anh đốn hèn và thất bại thêm mà thôi.

Hắn bắt đầu mất bình tĩnh. Khuôn mặt tái xanh. Nhưng Dương NGuyên nhanh chóng che giấu, kìm nén nỗi tức giận.

- Không phải mày đã chết rồi sao? Bây giờ có thể xuất hiện ở đây, quả khiến người ta khâm phục.

- Dương NGuyên ơi, Dương NGuyên à, có phải anh nghĩ mình là thần thông tuệ mọi thứ còn tất cả những người khác là kẻ ngu không. Chết ư? Anh nghĩ cảnh sát là gì?

Không gian trầm xuống. Hắn không nói gì, ngồi suy nghĩ rất lâu rồi bật cười tự giễu.

- Tao hiểu rồi, đoạn băng đó là giả, tất cả đều là giả. Vụ cháy, người chết, báo chí...Tất cả là giả. Tất cả là một cái bẫy...

- Vụ cháy là thật, báo chí cũng là thật, chỉ có người chết là giả. Nếu không làm sao anh lại tin chứ.

- Mày....

- Máy tính của anh đã bị xâm nhập, ngay khi tôi bước vào căn phòng đó, mọi thứ diễn ra mà anh nhìn thấy chẳng qua chỉ là một chút tiểu xảo mà các cảnh sát đã dựng sẵn mà thôi. Nhưng vụ nổ thực sự đã xảy ra chỉ là ở một tầng khác của tòa nhà mà thôi, nếu không như vậy, truyền thông sao có thể đưa tin, làm sao có thể khiến anh cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy này chứ.

- Mày, thứ khốn nạn...bọn cảnh sát tụi bây...

Hắn nhanh chóng ném cái ly đầu giường vào Trình NGạn Thâm. Tiếng vỡ nát của thủy tinh làm kinh động hai cảnh sát bên ngoài. Họ xông vào nhưng cửa phòng khóa trái. Cố sức nhưng không làm gì được. Một người đã nhanh chóng đi lấy chìa khóa.

Trình NGạn Thâm đi đến,giơ tay ra , nắm chặt cổ tay đang không ngừng dẫy dụa đó. Đôi tay anh như gọng kìm, siết chặt đến tái nhợt, càng làm khuôn mặt Dương NGuyên méo mó đến khủng khiếp.

- Khốn nạn sao? Anh mà cũng có tư cách nói chữ này à. Anh nghĩ mình là ai hả. Những người đã chết vì tham vọng của anh, những gia đình đã sụp đỗ vì trò chơi của anh, còn cả thứ cuồng vọng phi nhân tính của anh...Tất cả những thứ đó mới gọi là khốn nạn. Còn anh, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thất bại.

- Mày....Trình Ngạn Thâm

Hắn thét lên, giọng nói rét buốt và tức tưởi.

- Gào đi, gào càng lớn vào, tôi nghĩ anh không còn gào được bao lâu đâu. À mà quên nói cho anh biết, người giúp chúng tôi vào được máy tính của anh chính là người đồng sự tốt của anh- Tưởng Thạch.

Nghe đến đó, sự kích động trong hắn dâng lên đến cực điểm. Thân người không ngừng quoằn quại,hai chân không ngừng ma sát vào thành giường. Nếu không có Trình Ngạn Thâm khống chế e là hắn đã lồng lộn như một người điên rồi.

- Thằng phản bội...thứ đố mạc...Tưởng Thạch...

- Cảm giác bị phản bội thú vị không? Nhưng chắc là cảm giác thất bại, cảm giác của một kẻ thua cuộc càng thú vị hơn đó? Phải không?

Nói đến đây, hắn cười như điên dại. Đôi tay cũng thôi dãy dụa, đôi mắt ánh lên vẻ sắt lạnh và gương mặt thì trầm tĩnh lạ thường

- Tao có chết cũng kéo con khốn Chương Hiểu đó chết theo. Đâm người khác bị thương, cố ý tiêm chất kích thích vào người...tao nghĩ nhiêu đó thôi cũng đủ cho nó ngồi tù mục xương rồi. Tao thì sao chứ, bất quá một phát súng thì kết thúc, còn nó sẽ sống khổ sở, sống không bằng chết trong nhà giam. Hahha....

- Tôi chưa nói cho anh là mọi thứ ở phòng ghi hình đã bị phá hủy trước khi cảnh sát đến rồi sao. Anh nghĩ anh nói bao nhiêu người sẽ tin. Nếu tôi viết bản báo cáo chứng minh anh dùng steroid quá liều dẫn đến hành vi tự sát, tự tổn thương mình thì dù anh nói đến đâu thì cũng chỉ là thằng điên đang không ngừng gào thét mà thôi.

Nói rồi, Trình Ngạn Thâm buông tay hắn ra, xoay người bước đi ra khỏi cửa. Trước khi khuất hẳn, anh dừng lại

- Dương Nguyên, ngay từ giây phút mày làm hại Chương Hiểu thì nên biết được sẽ có kết cuộc này.
 
Chương 63: Có những câu chuyện chưa bao giờ được kể


Trình Ngạn Thâm đi rồi, căn phòng trở nên tỉnh lặng. Dương Nguyên nằm đấy, nhìn qua khung cửa sổ, nơi ánh trăng hiền hòa. Có thể cảnh đêm quá đẹp, có thể lòng người quá bình thản, có thể là vì trong hoàn cảnh này khiến con người ta hay suy nghĩ,  hay nhớ về những gì đã qua. 

Dương Nguyên vốn không phải tên của anh, Phạm Đình Nguyên mới là thân phận thực sự. Lúc nhỏ, Phạm Đình Nguyên thực sự là một cậu học sinh chăm ngoan, lúc cầm tấm bằng tốt nghiệp bác sĩ trên tay cũng từng có những mơ ước hết sức bình thường. Một ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ ngây thơ, trước nhà có thể trồng vài bụi hoa hồng vàng và những cây cải thảo. Một gia đình nhỏ và một hạnh phúc cũng rất nhỏ. 

Nhưng sự đời đúng là trêu người, cũng vào năm đấy, mọi hạnh phúc của anh bị phá hủy. Làm bác sĩ, anh phát hiện thuốc của công ty dược có vấn đề, anh nhanh chóng báo lên cấp trên. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Không một hồi đáp, không một lời giải thích. Chất lượng thuốc ngày càng giảm, càng có nhiều người có phản ứng sốc thuốc, và rồi cũng rất nhiều người ra đi mãi mãi. Và cũng từ đó, mọi tai họa bắt đầu đổ xuống người anh. Bị gián chức, bị khinh rẻ và rồi thậm chí bị truy sát. Trốn chạy, lẩn tránh như một con chó khắp hang cùng ngỏ hẻm. Để rồi, đến mức phải tự nhảy xuống vực để tự sát. 

Chưa bao giờ, nỗi oán hận trong con người Đình Nguyên lại lớn đến như thế. Vẫn biết rằng, xã hội luôn chứa đựng những mặt trái đau đớn nhưng sao sự thật lại phủ phàng đến vậy, mạng sống con người lại bị khinh rẻ đến thế. Mang nỗi oán hận nhảy xuống vực, anh thề nếu mình sống sót chắc chắn sẽ khiến cho tất cả cùng đau khổ.

Và quả là trời có mắt. Phạm Đình Nguyên chết rồi, nhưng lại xuất hiện một Dương Nguyên, tài năng và bản lĩnh không kém. Trải qua chấn thương nghiêm trọng, anh phải thực hiện rất nhiều giải phẫu để chỉnh sửa khuôn mặt. Có những ngày sau giải phẫu, gương mặt căng cứng và đau đớn, những lớp vải trắng bện chặt, che lắp đi mọi hình dáng...những ngày đó trôi qua thật dài, thật dài. Một ngày mà cứ ngỡ như là một năm. Để rồi, hai năm trôi qua, anh trở lại là một Dương NGuyên hoàn toàn mới, một chuyên gia kinh tế tài giỏi, một người thống trị đúng nghĩa.

Đáng tiếc thay, công ty dược đó đã phá sản từ lâu, những người truy sát anh không chết thì  cũng bị bắt giam. Nhưng lòng thù hận vẫn chưa bao giờ tắt trong anh. Càng đứng trên đỉnh cao của danh vọng, anh càng cảm thấy cuộc đời này thật đen tối. Công lý là thứ gì chứ? Một giới hạn con người đặt ra để rồi có vô vàn người phá bỏ giới hạn đó. Từ rất lâu rồi, trong Dương Nguyên đã không có hai từ công lý và chính nghĩa nữa. Đối với anh chỉ có con người, chỉ có kẻ thống trị mới có quyền quyết định mọi thứ.  Và chính thành công mà mình đạt được cho anh quyết định mọi thứ. 

Định mệnh đã cho anh gặp được Tưởng Thạch- một người cũng luôn xem thường công lý. Cả hai luôn biết quan điểm của nhau và chính hắn cũng là người bày ra trò chơi này. Lúc đầu chỉ là một vài trò nhỏ lẻ như bắt cóc, đánh đập...nhưng rồi, càng làm, anh càng cảm thấy sảng khoái. Càng chiếm đoạt, anh càng cảm thấy thiếu, cần có một thứ gì đó cao hơn, nhiều hơn...Và rồi trò chơi càng đi càng xa. Một người rồi đến một người, tất cả đều chết dưới tay anh, dưới tài năng của anh. Họ lần lượt phản ánh khát vọng to lớn và bản lĩnh của Dương Nguyên này. 

-Hahhhahahha....

Tiếng cười vang vọng trong căn phòng. Có chút gì đó thê lương, có chút gì đó khổ sở và một chút buông bỏ. 

Máu. Đỏ rực một góc trời. Dương NGuyên tự cắn lưỡi tự dẫn. Khi bác sĩ đến thì hô hấp đã tắt, tim đã ngừng đập. Bình thản và buông bỏ là những gì mà tất cả nhìn thấy được trên gương mặt ấy.

Ở đâu đó trên bầu trời đêm, một ánh sao vụt tắt. Đêm sắp tàn, ngày mới lại bắt đầu đến với những tia nắng đầu tiên nghiêng mình chiếu rọi khắp nhân gian.

Lúc Chương Hiểu nghe được tin đấy thì đã là hai ngày sau đó. Đối với cái chết của Dương Nguyên, cô đã từng lý giải rằng thật ra đối với tính cách của hắn, đó cũng là điều dễ hiểu. Một người tự cuồng đến mức phi lý như hắn thì chỉ có bản thân hắn mới có tư cách kết liễu mình. Pháp luật hay công lý từ lâu đã không còn ý nghĩa. Người tin tưởng vào chính nghĩa chỉ có Phạm Đình Nguyên và con người ấy đã chết từ rất lâu rồi. 

Có những người luôn đổ lỗi cho số phận. Chính cuộc đời làm con người đổi thay hay chính con người tự biến mình trước định mệnh? Có ai sinh ra mà đã có tất cả, tất cả đều phải dựa trên rất nhiều sự đánh đổi.  Và định mệnh đã đổi đi nhân sinh của con người? Tôi không biết. 
 
Chương 64: Âm mưu


Một ngày mới bắt đầu  bằng một sự giải thoát? Đáng hay không? E là chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ? 

Chương Hiểu tỉnh dậy trên chiếc giường với sự ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Đã từ rất lâu rồi, cô mới cảm nhận được một ngày mới lại ý nghĩa như vậy. Có những điều vốn đã là quy luật, thay đổi hay không chỉ là lòng người. 

Dùng một từ để hình dung mối quan hệ giữa cô và Trình Ngạn Thâm e là chỉ có "mờ ám "mới phù hợp nhất. Cô và anh không ai nhắc đến quá khứ, không ai chạm đến nỗi đau đã qua, chỉ yên lặng nắm tay nhau đi trên con đường ngoài khuôn viên bệnh viện, cảm nhận những hạnh phúc của hiện tại .Gian dị và chân thành.

Mùa đông đang dần qua đi, sự giá lạnh của những ngày đầy tuyết cũng không còn nữa, Bắc Kinh bây giờ đắm mình trong sự biến chuyển nhẹ nhàng của khoảnh khắc giao mùa tuyệt đẹp. Những hàng ngân hạnh đã thôi xơ xác, những nụ anh đào cũng e ấp trong ngọn gió đầu xuân. Trong không khí thoang thoảng mùi của hương hoa. Nhẹ nhàng nhưng tinh tế. 

Mùa xuân, mùa của mơ ước, của tình yêu và của cả những hy vọng.

- Trình Ngạn Thâm này, làm sao anh biết là Dương Nguyên vậy?

- Em nghĩ bây giờ thích hợp để nói đến chuyện đó sao?

Anh nhướn mày lên, giọng nói trầm ấm và ấm áp. Nụ cười luôn nở trên đôi môi làm xua tan đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt.  

- Sao chứ, em thắc mắc mà. 

- Vậy còn em, thứ em đưa cho pháp chứng là gì?

- Em hả,...

Cô nở một nụ cười thật tươi. Trong mắt ẩn chứa  sự thông minh và lém lỉnh ...như một đứa trẻ.

-Một tờ giấy.

- Tờ giấy sao? Lần này đến lượt Trình Ngạn Thâm ngạc nhiên. Anh đã nghĩ ra rất nhiều đáp án nhưng chưa bao giờ là câu trả lời này.

- Đúng vậy, một tờ giấy ghi hai chữ Dương NGuyên. Có thể là linh tính, từ khi bước vào căn phòng, em cảm thấy rằng chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra nên đã viết suy nghĩ của mình ra.

- Vậy tại sao không nói cho anh hay Cao Trình biết?

- NHư vậy, làm sao dụ được hắn lộ diện.  Dương Nguyên làm việc vô cùng cẩn thận, cảnh sát muốn tìm ra chứng cứ buộc tội hắn là rất khó. Ngoài cách dụ rắn ra khỏi hang em không nghĩ ra  còn cách nào khác. Chỉ khi Duyên Nguyên ý thức được mình đã bị nghi ngờ thì sẽ bắt đầu bộc sắp xếp lại kế hoạch của mình, đồng thời cũng mang trong người tâm lý lo sợ và lẩn tránh. Tâm lý tự cường của hắn lớn như vậy chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó , khiêu chiến với cảnh sát và đây cũng là lúc hắn  lộ  ra những nhược điểm của mình. Và đúng như dự đoán, không những lộ cái đuôi cáo ra mà còn cung cấp những bằng chứng trực tiếp nhất cho cảnh sát.

Trình NGạn Thâm không nói gì, chỉ mím chặt môi nghe cô nói. Càng nghe, ánh mắt anh càng sâu và rét lạnh. Đến khi cô dừng hẳn thì giọng nói của anh cũng đầy nặng nề.

- Chương Hiểu,... Em nghĩ mình là siêu nhân hay chánh án, em coi cảnh sát là gì? Đồ bỏ đi sao?

Giọng anh mang theo một chút lo âu, một chút hoảng sợ và phần nhiều là tức giận. Không ai hiểu được cảm giác khi tay anh cố nắm chặt tay cô trong căn phòng ấy nhưng chỉ là vô vọng, không ai hiểu được cảm giác lo sợ từng giờ khi  anh tỉnh dậy mà tin đầu tiên là nghe tin cô mất tích,...tất cả không ai hiểu. Còn cô...cho mình là người hùng sao. Không có cô thì Dương Nguyên không bị bắt sao? Đúng là...

- Trình Ngạn Thâm....Anh nói rõ cho em. Cái gì là siêu nhân? Cái gì là coi cảnh sát là đồ bỏ đi....Không có em thì còn lâu cảnh sát mới....

Chưa kịp dứt lời thì Chương Hiểu đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Lồng ngực rắn chắc và rộng lớn, cái ôm nồng nàn và mạnh mẽ. Cánh tay anh siết chặt vai cô, rất chặt. Áp tai vào lồng ngực ấy, cô cảm nhận rõ những nhịp tim đều đặn và mãnh liệt.

- Sau này, đừng như vậy nữa...Được không...tất cả đã có anh ở đây rồi. Chương Hiểu à...

Tiếng nói nhẹ nhàng, như thủ thỉ vào tai, như chảy vào trong tâm hồn. Cô không trả lời, chỉ là đôi tay càng siết chặt vai anh, người càng nép vào thân hình cao lớn anh. Có cái gì đó tan ra , có cái gì đó nhẹ nhàng khuấy đảo trái tim cô. Thì ra cảm giác có người che chở tốt như vậy, ấp áp như vậy.
 
Chương 65: Ám thị tâm lý


Hôm nay Diệp Như đến thăm Chương Hiểu. Cô mang theo một bó hoa oải hương màu tím rất đẹp. Bước vào phòng, nhìn thấy Chương Hiểu đang nghiên cứu gì đó rất nhập tâm:

- Hôm nay nhìn cô có vẻ rất tốt đó bác sĩ Chương.

- Vậy sao? 

Chương Hiểu mỉm cười, cô gấp quyển sách đang đọc trên tay lại, quay qua nhìn Diệp NHư.

- Diệp Như này, sao dạo này tôi thấy cô có vẻ xanh xao vậy? Có phải là vì vụ án không?

- Ừ, tuy Dương Nguyên đã mất nhưng còn rất nhiều điều khác chưa được giải đáp và con cả Tưởng Thạch nữa. Nói chung là rất nhiều việc. Tôi muốn chết rồi đây nè. 

Diệp Như làm mặt quỷ. Cô gái này trong ấn tượng của Chương Hiểu chính là một người vui vẻ, hòa đồng, tuy nhìn bề ngoài khá mỏng manh nhưng chắc chắn nội tâm rất kiên cường. Bởi lẽ, một cô gái bình thường, có trái tim yếu mềm sẽ không chọn ngành cảnh sát nhiều nguy hiểm này đâu.

- Vậy điều tra tới đâu rồi?

- Lúc đầu, thông qua đối tượng là Dương Nguyên, cảnh sát đã khoanh vùng điều tra những người xung quanh hắn. Và cuối cùng, trong những người có liên quan đến vụ án, Tưởng Thạch là người có quan hệ mật thiết nhất đối với hung thủ. Ngoài ra, chúng tôi còn điều tra được, Tưởng Thạch còn thường xuyên liên lạc với Dương Nguyên nhưng bằng một số điện thoại khác đứng tên con trai hắn. Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa có những chứng cứ rõ ràng nào để kết tội cả? Hơn nữa, với địa vị của hắn trong xã hội, cảnh sát cũng rất khó làm việc.

- Tưởng Thạch sao? Con người này có phần khá giống Dương Nguyên ở sự thành công và khả năng lãnh đạo . Bề ngoài thâm trầm nhưng có thể thấy mọi suy nghĩ cùng hành động của ông ta ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý rất nhiều người, chẳng hạn như tám người khác có mặt  trong phòng họp hôm đó. Từng câu nói của Tưởng Thạch chính là một một mệnh lệnh, một sự chỉ huy tuyệt đối. Sự phục tùng này không đơn giản là hình thức mà còn là sự khuất phục về mặt tư tưởng. Và đây là điều mà  tôi nghĩ là ngay đến Dương Nguyên vẫn chưa làm được.

- Nói vậy, Tưởng Thạch còn khó đối phó hơn Dương Nguyên sao?

- Nói một cách công tâm, tôi thấy Dương Nguyên chẳng qua chỉ là một con cờ của Tưởng Thạch mà thôi?

- Con cờ sao?

Diệp NHư ngạc nhiên, đôi mày nhíu chặt lại. Do bất ngờ nên giọng nói có phần hơi cao. 

- Theo suy đoán của lúc đầu của tôi thì mọi việc là do tính tự đại đến nỗi xem mình là thượng đế của Dương Nguyên nên mới dẫn tới mọi việc như ngày hôm nay. Nhưng khi xem lại hồ sơ đầy đủ của con người này, tôi cảm thấy điều đó đúng nhưng chưa đủ. Theo báo cáo tâm lý định kỳ hắn kiểm tra ở công ty cho thấy, tuy hắn có tự tin và căm thù công lý nhưng trạng thái tinh thần vô cùng hoàn toàn  bình thường nhưng cho đến gần đây, trạng thái ấy bỗng thay đổi rất rõ rệt, bắt đầu có xu hướng  tự ngược và bạo lực. Chắc chắn phải có thứ gì  hay người nào đó  kích thích đến hắn và tôi nghĩ người đó chính là Tưởng Thạch.  Bây giờ tôi đưa ra một ví dụ nếu Tưởng Thạch đã sử dụng ám thị tâm lý đối với Dương Nguyên, biến Dương Nguyên trở thành một con robot thực hiện trò chơi  giết người mà hắn mong muốn, trở thành con chốt trên bàn cờ này thì mọi việc sẽ hoàn toàn hợp lý. 

-  Cô nói cái ám thị cái gì? Ám thị tâm lý ? Không phải nó chỉ có trong phim trinh thám Mỹ thôi sao?

Câu nói của Diệp Như làm Chương Hiểu bật cười. Xem ra cô này là fan trung thành công phim Mỹ rồi đây

- Bộ não con người là nơi tiếp nhận và xử lý các kích thích. Khi có một kích thích nào đó từ môi trường  truyền tới não theo dây thần kinh hướng tâm,  não sẽ tiếp nhận và truyền lại tín hiệu hồi đáp đến các cơ theo dây thần kinh ly tâm để tạo ra hành động đáp ứng kích thích đó. NHưng không phải tất cả các kích thích đều trải qua quá trình trên. Trong tâm lý học có  một khái niệm gọi là" Absolute Threshold" hay còn gọi là kích thích đến ngưỡng. Chỉ có kích thích nào vượt qua ngưỡng kích thích đó thì mới được xử lý theo quy trình chuẩn, còn tất cả  những cái khác sẽ được lưu lại ở những bộ phận của não mà chúng ta vẫn thường hay gọi đó là tiềm thức. Nhưng khi có một kích thích nào đó liên quan đến những vấn đề phức tạp, não sẽ tự tổng hợp tất cả những gì có liên quan đến vấn đề đó để rồi đưa ra một cách giải quyết hay suy nghĩ được cho là hợp lý và hoàn thiện nhất. Và ám thị tâm lý cũng bắt đầu từ đây. Dương Nguyên có thể là người tự đại, hay thậm chí là tự kiêu quá mức, quá khứ cũng khiến hắn ghét thậm chí là căm thù công lý  nhưng trong tâm trí hắn vốn không có ý nghĩ giết người, nếu có chẳng qua là trả thù những người năm đó làm hắn đau khổ và hoàn toàn không liên lụy người vô tội .Chính vì thế, báo cáo tâm lý của hắn ở giai đoạn này hoàn toàn bình thường . Nhưng nếu có tác động bên ngoài mà tôi giả dụ là Tưởng Thạch, gợi ý hay cố ý nói cho hắn nghe về trò chơi này, về những khoái cảm hay bất công của xã hội thì dần dần, hắn sẽ bị tiêm nhiễm, trong não sẽ hình thành những suy nghĩ cực đoan, phi nhân tính để rồi chỉ cần một kích thích bên ngoài nào đó thì mọi suy nghĩ này sẽ được bộc phát, bùng cháy dữ dội, cuối cùng dẫn đến sự chuyển biến đột ngột trong tâm lý. Và điều đó được minh chứng  rõ nhất qua bản báo cáo tâm lý  gần đây nhất của hắn. 

- Nói vậy nghĩa là Tưởng Thạch...ông ta...

Chương HIểu cười lạnh, đôi mắt cô sắc bén  và buốt giá như loài quỷ dữ, giọng nói rõ ràng và âm lạnh đến nghẹt thở: 

- Đúng vậy, Dương Nguyên chỉ là con cờ, Tưởng Thạch mới là kẻ  cuồng vọng phi nhân tính mà chúng ta luôn tìm kiếm. 
 
Chương 66: Đột phá


- Phân tích rất hay. Nhưng mà vẫn còn thiếu.

Cánh cửa mở ra, Trình Ngạn Thâm bước vào, mang theo một chút khí lạnh của trời cuối đông , chút hơi thở của Bắc KInh lúc giao mùa. Nhưng ánh mắt anh nhìn Chương Hiểu vô cùng ấm áp và chân thành. Ngoài trời, tuyết vẫn còn rơi, một số bông tuyết vương vào vai áo anh, làm nên một hình ảnh thật đẹp. Có một chút gì đó phong trần, một chút đĩnh đạc, trầm ổn cùng một chút ấm áp, dịu dàng...Tất cả chỉ được tổng kết bằng một từ" tuyệt".

Có lẽ Diệp NHư không bất ngờ lắm với sự xuất hiện của anh, cô đứng lên chào hỏi một cách vô cùng tự nhiên:

- Bác sĩ Trình, anh từ ngoài về sao?

Trình NGạn THâm không trả lời, chỉ mỉm cười thật nhẹ. Nụ cười như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, không quá nhiều nồng nhiệt, cũng không quá xa cách, tất cả trầm ổn và phần nào ôn hòa, đúng chuẩn mực như chính tính cách của anh. Đi đến đầu giường, vươn tay rót ly nước rồi nhẹ nhàng đưa cho Chương Hiểu:

- Em uống đi, không phải nói là nghỉ ngơi sao. Bây giờ lại nói về vụ án ?

Giọng nói trầm ấm, từ tốn, cách nói nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất đỗi thân thiện. Từ con người anh, Diệp NHư có thể nhìn thấy một Trình NGạn Thâm rất khác. Không xa cách, lạnh lùng cùng lạnh nhạt. Có thể nói, bây giờ, vẻ đẹp của Trình NGạn Thâm đúng là càng tuyệt mỹ. Nếu tính cách hờ hững, chững chạc bình thường làm phái nữ điên đảo vì anh thì sự dịu dàng này càng như con dao chí mạng, đốn hạ vô vàn những con tim. 

- Em sắp chán đến chết rồi đây. Ở bệnh viện vài ngày nữa chắc sẽ phát điên mất....Chán quá...Chán quá đi...

Hai tay Chương Hiểu vòng qua tay anh, nắm lấy, không ngừng giật giật. Gương mặt cô cũng trông vô cùng tội nghiệp, trong mắt còn có chút bất bình. 

- Có chán thì cũng phải ở thêm vài ngày nữa. KHi hoàn toàn bình phục rồi mới được về nhà. 

Giọng nói đầy cưng chiều, nhỏ nhẹ và chân thành. Nếu không nhìn thấy chắc Diệp Như không bao giờ tin bác sĩ TRình lại ấm áp như thế. Bác sĩ Chương quả là hạnh phúc. Xem ra vụ án này không phải không có cái lợi, ít nhất cũng tác thành cho một mối tình.

- Bác sĩ Trình, lúc nãy anh nói như vậy là sao?

Dù không muốn nhưng biết phải làm sao, cô cũng không muốn làm bóng đèn tỏa sáng ở đây. Phải nhanh chóng giải đáp mọi nghi vấn đến lúc đó chạy đi thật nhanh mới được.

- Diệp NHư này, Cao Trình nhờ tôi nói với cô là vụ án này đã được phá rồi, cô có thể về nghỉ ngơi.

- Sao cơ?

Cả Diệp NHư cùng Chương Hiểu đồng loạt lên tiếng. Không phải chỉ mấy ngày sao, bây giờ đã phá án. KHông thần kỳ đến thế chứ?

- Đúng vậy. Đã phá án rồi. Dương NGuyên là hung thủ, Tưởng Thạch là người đứng đằng sau sai khiến. Chương Hiểu, suy đoán của em hoàn toàn đúng nhưng mà chưa đủ. 

Trình Ngạn Thâm lên tiếng. Giọng anh lạnh lùng và trầm tĩnh. Có thể thấy được sự nghiêm túc cũng như trân trọng công việc tỏa ra  từ con người anh. Chương Hiểu biết, cái thói cuồng công việc của anh lại trở về rồi. Nói đến công việc, e rằng ngay cả cô rất sợ anh. Và điều này đã được minh chứng bằng rất nhiều lần xương rơi máu đổ rồi. Một người công tư phân minh, xem công việc trên hết như anh thì luôn luôn đặt hai từ " hoàn hảo" đề xử lý mọi việc. Chính vì thế, dù chỉ một sơ ý của cô thôi thì cũng sẽ chết ngay dưới họng súng của anh. 

- Đúng là Tưởng Thạch là người đã ám thị về mọi việc cho Dương NGuyên, từ ý tưởng giết người để thỏa ham muốn của dục vọng đến những cách thức thực hiện  trò chơi. Nhưng hắn ta không ngờ, Dương Nguyên là một con cờ khó nắm bắt. Những việc làm của Dương NGuyên ngày càng đi quá xa, trò chơi này càng chơi càng lớn, đến nỗi, ngay cả Tưởng Thạch cũng không thể kiểm soát được. Dương NGuyên là con cờ của ông ta nhưng mà thật sâu trong thâm tâm, ông ta cũng vô cùng sợ con cờ này. 

- Ông ta sợ bị Dương Nguyên giết?

- Đúng vậy. Ông ta cũng là một người tự kiêu đến mức phi nhân tính, ông ta sợ Dương Nguyên vượt qua mình, càng sợ Dương Nguyên khống chế và giết chết mình.

- Một người khi muốn chiếm hữu mọi thứ, hắn sẽ bắt đầu từ những việc đơn giản nhất, để rồi, khi đứng trên đỉnh cao, hắn sẽ bắt đầu quay ngược lại tấn công những đối tượng cao hơn nữa để đạt được sự khoái cảm tuyệt đối. Tưởng Thạch lo sợ như vậy là  hoàn toàn có căn cứ. Đặc biệt là khi con cờ Dương Nguyên đang ngày càng tỏ ra nguy hiểm.

- Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, muốn tìm ra chứng cứ để chứng minh Tưởng Thạch sử dụng ám thị tâm lý với Dương NGuyên là rất khó.

Nói đến đây, Trình Ngạn Thâm mỉm cười. Nụ cười rét buốt và hững hờ.

- Tưởng Thạch rất thông minh nhưng Dương NGuyên cũng không phải là người ngu. Ngay từ đầu, Dương NGuyên đã cất giấu chứng cớ chứng minh Tưởng Thạch mới chính là người đứng đầu, bày ra mọi thứ rồi.
 
Chương 67: Khoái cảm (2)


- Không thể nào. 

Ngay lập tức Chương Hiểu lên tiếng. Cô gần như không tin về những gì mình được nghe. Đối với một người bị ám thị tâm lý thì khả năng nhận thức về vấn đề bị ám thị là rất thấp. Bởi lẽ, những kích thích chưa đến ngưỡng ấy chưa từng qua xử lý của bộ não, chúng chỉ được lưu trữ như một cái máy. Chính vì thế, sự nguy hiểm của việc bị ám thị tâm lý khôn nằm ở cái mà bạn bị ám thị mà quan trọng chính là ở cách mà bạn tiếp nhận ám thị đó. Bởi lẽ, những thông tin đó chưa từng được bộ não nhận định đúng sai, chưa được trải qua một trình tự chắt lọc nghiêm ngặt và một lẽ đương nhiên, ta tiếp nhận nó nhưng một phần tất đúng. 

- Vậy sao? Nhưng Dương Nguyên thực tế đã làm như vậy. Không những thế, bằng chứng mà hắn để lại đáng giá gấp mấy lần cái cảnh sát kiếm được.

Giong Trình NGạn Thâm lạnh như băng, gương mặt anh  đanh lại, nghiêm khắc nhìn Chương Hiểu. 

- Cuối cùng là thứ gì vậy? Không phải khi cảnh sát lục soát nhà Dương Nguyên không tìm thấy gì sao?

- Bây giờ là thời đại gì rồi, những thứ quan trọng có thể cất giấu ở nhà sao? Thông qua máy tính của hắn, cảnh sát đã tìm thấy tất cả đoạn phim ghi lại những cuộc nói chuyện giữa Dương Nguyên và Tưởng Thạch .Tất cả đều chưa qua chỉnh sửa nên hoàn toàn có thể là chứng cứ  hợp pháp  trước tòa. 

- Tất cả luôn sao?

- Đúng vậy, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên đến những cuộc đối thoại sau này. Quan trọng hơn hết, trong đó còn ghi lại những hình ảnh về việc tra tấn nạn nhân trước khi chết. Từng người , từng người. Mọi thứ đều được Dương NGuyên ghi lại. Rõ ràng và rành mạch. 

- Và trong đó có cả sự tham gia của Tưởng Thạch?

Chương Hiểu lên tiếng, giọng cô hơi khàn, nếu nghe kỹ có một chút run rẫy. 

- Khi bắt đầu trò chơi, Tưởng Thạch đã cố gằng thị phạm không ít những hành vi ngược đãi ngiêm trọng với các nạn nhân để tạo cảm hứng cho Dương Nguyên. Không những vậy, theo đoạn băng mà cảnh sát có được, Tưởng Thạch cũng  chính là hung thủ đã trực tiếp đẩy nạn nhân nam từ trên sân thượng tòa nhà xuống. 

- Không thể nào, lúc đó Tưởng Thạch có thể để Dương Nguyên chứng kiến quá trình hắn giết người nhưng chắc chắn không bao giờ cho Dương NGuyên quay đoạn clip.

Trình Ngạn Thâm quay sang nhìn Chương HIểu. Cái nhìn nghiêm khắc và buốt giá. Nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh lạnh lùng lên tiếng:

- Chương Hiểu, em không thể nhìn sự việc bằng suy nghĩ cá nhân một cách phiến diện như vậy.

Giọng anh không lớn nhưng sức mạnh của lời nói cũng như thái độ cứng rắn trong câu nói hoàn toàn khiến người nghe rùng mình. Chương Hiểu quay phắt lên nhìn anh, ánh mắt ấy làm cô sợ, một sự sợ hãi mơ hồ khó diễn tả. 

- Đứng trên cương vị một chuyên gia hỗ trợ cảnh sát, em phải suy nghĩ thật kỹ và chịu trách nhiệm trước lời nói của mình. Dương NGuyên thật sự không thể làm chuyện đó sao? Với trí thông minh của em  đừng nói với tôi là em không thể nghĩ ra được?

Chương HIểu suy nghĩ thật lâu rồi cũng cất tiếng nói:

- Có thể, nếu đứng ở tòa nhà đối diện, cũng chính là tòa nhà của hiện trường vụ án đầu tiên. 

Nói đến đây, sắc mặt TRình NGạn Thâm có phần dịu lại, tuy không thể gọi là ôn hòa nhưng cũng không còn lạnh lùng nữa:

- Hắn đặt camera ở tòa nhà đối diện, còn mình và Tưởng Thạch đứng sau nạn nhân. Nhưng người thực sự đẩy nạn nhân rơi xuống chỉ có mình Tưởng Thạch.

- NHưng mà tại sao Tưởng Thạch phải làm vậy? Theo như lý luận của bác sĩ Chương, trong vụ án này Tưởng Thạch đóng vai trò là người lãnh đạo tinh thần của Dương Nguyên, sự thật ông ta không cần ra tay. Không phải Dương NGuyên chính là robot giết người hay sao?

- Hắn không chịu được cám dỗ. Mượn tay Dương Nguyên để thực hiện trò chơi đó nhưng không có nghĩa là hắn không khoái lạc, không hưng phấn với trò chơi. Chính vì thế, hắn đã cầm lòng không đậu nhưng đáng tiếc thay chỉ một lần sơ sót cũng đẩy Tưởng Thạch vào vực sâu muôn trượng. Có lẽ, đến bây giờ, Tưởng Thạch vẫn không biết, Dương Nguyên trong một lúc vô ý  đã bán đứng mình. 

- Vô ý ?

-DIệp NHư, chẳng lẽ, em nghĩ Dương NGuyên ghi lại đoạn băng đó là để đề phòng Tưởng Thạch sao? Sai rồi, hắn chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc được cho là tuyệt với đó để rồi từ từ ôn lại mọi khoái cảm mà thôi.  Đối với một tên cuồng sát thật sự, hứng thú  khi giết người chỉ có một nhưng khoái cảm trong khi tưởng nhớ đến nạn nhân của mình lên đến một trăm, một triệu lần. 

- Thật kinh khủng.

Diệp Như rùng mình. Có lẽ là may mắn khi cô không phải là nạn nhân  của hắn nếu không e rằng dù chết cũng không siêu thoát.

- Nhưng dù thế nào, em cũng tin  lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Làm việc ác chắc chắn gặp quả báo. 

Cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đều không trả lời.  Mỗi người  trên đời này  đều đang bước đi trên một con đường gập ghềnh và chông chênh. Chỉ cần một bước thôi cũng đủ đẩy bạn vào vực sâu của tội ác. Sống nghĩa là chấp nhận đối mặt với cám dỗ, đối mặt với những mặt trái nghiệt ngã của trò chơi sinh tồn. Chúng ta muốn chối bỏ nhưng liệu có chối bỏ được không khi mọi thứ đang diễn ra hằng ngày, khi tất cả bủa vây lấy con người ta? Nhưng còn đường này cũng có rất nhiều lối đi, rất nhiều cách để vượt qua. Điều quan trọng  không phải là bạn dùng cách nào mà cái cốt yếu là bạn đã đối mặt ra sao.
 
Chương 68: Người tình trong mơ


Lúc  nhìn vào những đoạn băng mà Dương Nguyên để lại, Tưởng Thạch chỉ cười điên dại. Trên tòa, hắn im lặng một cách lạ thường. Không mời luật sư cũng không đứng ra tố tụng, mọi việc diễn ra nhanh chóng và cuộc đời của hắn e là phải dùng hai từ " tử hình" để kết thúc mà thôi.

Có lẽ, có nằm mơ hắn cũng không ngờ chính dục vọng đen tối của mình đã đẩy hắn vào một con đường không lối thoát. Mọi vinh quang, hào nhoáng bên ngoài thì ra cũng là hư vô. . Dương NGuyên chết rồi, nghĩa là mọi lên án,chỉ trích dư luận hướng vào Tưởng Thạch. Hơn nữa, với cương vị chính trị của mình, vụ án giết người hàng loạt này liên tục được dư luận quan tâm, đứng đầu bản xếp hạn các tin hot trong nhiều tuần liền. Bên cạnh hai nghi phạm, một vấn đề khác cũng rất được các đọc giả  ưa thích chính là lai lịch của người đã phá thành công vụ án này. Đương nhiên, đó không ai khác chính là bác sĩ Trình của chúng ta- Trình Ngạn Thâm. Hàng loạt mỹ từ được gắn với người này, nào là "chàng trai của thời đại", " giáo sư tuyệt đỉnh", " người tình trong mơ"...Thậm chí, trên mạng còn lập ra một trang web ghi rõ hoàn cảnh cũng như sở thích của anh. Đọc những thứ này mà Chương Hiểu chỉ cảm thấy sôi máu. 

- Này.

Chương Hiểu đặt quyển báo lên bàn, giơ tay lây mạnh cánh tay anh, nói với vẻ đầy bất mãn:

- Người phá án đâu chỉ mình anh, nếu không có em hy sinh thân thể vàng ngọc này thì còn lâu mới phá được án.

Trình Ngạn Thâm nghe đến đây thì nhíu chặt mày:

- Em nghĩ mình làm đúng sao? 

Nhìn sắc mặt của anh, tiếng chuông báo động trong lòng Chương Hiểu vang lên mạnh mẽ. Cô biết, đến bây giờ, anh vẫn còn trách cô quá mạo hiểm, dùng tính mạng của mình để đánh cuộc mà không quan tâm đến cảm nhận của mọi người xung quanh. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh lại âm trầm, đáng sợ. NHưng tình yêu trong đó thì làm sao cô không hiểu. Chính vì thế, cô càng không ngăn mình được mình ngày  càng yêu anh . Biết làm sao đây? E rằng, cô trúng độc quá nặng rồi.

- Em biết, em biết. NHưng không có công lao cũng có khổ lao mà...Trình Ngạn Thâm...Bác sĩ Trình...Ngạn THâm....

Những tiếng gọi của cô làm tan chảy trái tim anh. NHững tiếng gọi ngọt ngào, quá đỗi thân thuộc, quá đỗi yêu thương.

- Không có lần sau. Còn lần này,... xem như em làm khá tốt.

- Khá tốt thôi sao?

Chương Hiểu bất mãn, nhăn mũi. Đúng là đồ keo kiệt. Trong lòng Chương Hiểu thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh.

Trình Ngạn Thâm bật cười, lắc đầu, tiếp tục đọc sách, còn Chương Hiểu thì lại bắt đầu chiến đấu với những tin lá cải tức chết người trong tờ báo. KHông bao lâu sau, tiếng điện thoại reo vang đánh tan không khí an tĩnh của căn phòng.

- Chương Hiểu đáng chết, cậu giết người vứt xác hay lên sao hỏa tìm thiên thạch mà mất tích bấy lâu nay vậy hả? Có biết bà cô đây tìm nhà ngươi bao lâu rồi không?...

Tiếng hét đến mười tám nghìn dặm còn âm vang ấy khỏi nói cũng biết chính là Lâm Gia Tuệ. Dạo này quá bận vì vụ án, cô cũng không có liên lạc với cô ấy, nên là....

- Tuệ Tuệ này...

- Cái gì Tuệ Tuệ hả....Cậu đó Chương Hiểu, cậu lớn hơn mình bao nhiêu, sao lại nhẫn tâm vậy hả....

Tiếng hét  lớn đến cả người trầm tĩnh như Trình Ngạn Thâm đang đọc sách cũng quay lên nhìn thì các bạn biết thế nào rồi. Chương Hiểu nhìn anh đầy bất lực, hai tay đan lại không biết làm sao, đến khi không chịu nỗi nữa, cô hét lên

- Lâm Gia Tuệ, cậu nghe mình nói được không. 

- Được , bây giờ cậu ra đây ngay. Ra đây, bổn cung sẽ cho cung nữ nhà ngươi bẩm báo khai rõ mọi việc. 

Nói xong, không ngần ngại ngắt máy. Chương HIểu nhìn điện thoại mà cảm thấy trên đầu mình có một đám quạ bay qua. Trời ơi, ai cứu tôi với?

Nhìn biểu cảm đau khổ, quằn quoại của cô, Trình NGạn Thâm không nhìn được nữa, đứng dậy, lại gần sopha nâng cô dậy

- Đứng lên đi, tôi đưa em đi gặp cô ấy. 

- Anh cũng định đi sao?

- Dù thế nào cũng phải ra mắt bạn em chứ? Em định để anh không danh không phận à?

Nghe câu nói của anh mà Chương HIểu ngỡ sét đánh ngang tai. Đây là lời nói của Trình Ngạn Thâm sao? Danh phận cái quái gì ở đây? Cô điên mất thôi?
 
Chương 69: Chưa bao giờ buông tay


Lúc Chương Hiểu cùng Trình Ngạn Thâm đến nơi đã là chuyện của một giờ sau đó. Bước đến cổng chính của nhà hàng, Chương Hiểu kéo tay anh lại:

- Trình Ngạn Thâm, không phải anh theo em vào thật đây chứ?

- Đương nhiên, em có ý kiến sao?

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy làm Chương Hiểu hơi xấu hổ cùng e sợ. Không biết vì sao, Chương Hiểu có phần sợ khi giới thiệu Trình Ngạn Thâm với người khác. Có lẽ, mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp thích ứng với mọi thứ. Đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu hết trái tim mình muốn gì, cần gì. Cô sợ những chông chênh cuộc đời, cô sợ hạnh phúc đến quá nhanh rồi cũng vụt đi nhanh chóng.

TRình Ngạn Thâm nhìn thấy hết mọi bâng khuâng, đấu tranh trong con người Chương Hiểu. Chính vì thấy rõ, anh càng quyết tâm bắt cô lựa chọn. Có những con đường biết là không có lối thoát nhưng anh vẫn muốn một lần đi trên nó dẫu chông gai thì sao chứ, dẫu biết là trắc trở thì như thế nào? Từ chối mọi khó khăn để rồi sống như những cái xác không hồn, cô đơn, lạc lõng giữa vạn người? Anh không phải con người như vậy và anh cũng quá sợ khi phải sống những ngày tháng như thế rồi.

- Đi thôi, phía trước có gì anh cũng cùng em chịu đựng.  Hiểu Hiểu, tin anh đi được không?

Tay anh siết chặt vai cô, ánh mắt kiên định quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt ấy. Không ai biết, bây giờ đây , anh rất sợ, sợ đáp án từ chối từ phía cô. 

- Được, em tin anh. 

Sau một hồi đấu tranh, cô mỉm cười, ôm lấy đôi vai cho cô sức mạnh ấy, nói khẽ bên tai anh.

- Ngạn Thâm, em không sợ, thật đó. 

- Ừ.

Trình Ngạn Thâm không nói gì nhiều, chỉ là vòng tay anh siết chặt hơn, ánh mắt nhìn cô kiên định và ấm áp hơn. Trên đời này có rất nhiều thứ không phải để nói ra mà  là để thời gian minh chứng.

Khi Chương Hiểu tay trong tay cùng Trình Ngạn Thâm bước vào, phản ứng đầu tiên của Lâm Gia Tuệ chính là bật dậy khỏi ghế, mở mắt thật to để rồi choáng váng toàn tập. 

- Trời ơi, chuyện quái gì xảy ra thế?

Những phản ứng của Lâm Gia Tuệ, Chương Hiểu cũng phần nào đoán được. Bởi lẽ, không lâu trước đây, cô đã dõng dạc tuyên bố rằng: dù có chết thì cô và ba chữ Trình Ngạn Thâm cũng không liên quan đến nhau. Còn bây giờ thì....

- XIn chào, Tôi là Trình Ngạn Thâm, hy vọng em vẫn nhớ .

Trình Ngạn Thâm mỉm cười, nói chuyện từ tốn, trầm tĩnh nhưng đầy bản lĩnh, hoàn toàn đúng với hai từ chuẩn mực. Có rất nhiều lần  Chương Hiểu nghĩ nếu đem anh đi bán chắc sẽ được giá rất cao. Với gương mặt này, phong thái này cùng tài năng này, e là gạc được không ít người mà hình như trong đó có cô.  Để rồi,  lúc ấy cô cũng sẽ nhận ngay một cái lườm sâu sắc.

- Chào...chào...Em tên Lâm Gia Tuệ....

Cả buồi nói chuyện đều mang theo không khí gượng gạo, Trình Ngạn Thâm ngồi một lúc rồi cũng từ chối khéo ra về. Trước khi đi, anh xoa nhẹ đầu cô, ôn tồn nói:

- Sau khi xong gọi điện cho anh.

- Em có thể tự về mà?

- Ngoan, nghe lời.

Nói xong, anh quay lại, khoai thai đi về phía cổng. Đến lúc này, mưa bão mới thực sự bắt đầu.

- Chương Hiểu à, cậu ăn gan hùm hay sao mà dám dấu mình chuyện hệ trọng như vậy?

Lâm Gia Tuệ thu lại vẻ tươi cười, hỏi thẳng vào trọng tâm sự việc.

- Nếu hôm nay mình không gọi cho cậu, cậu còn định giấu mình bao lâu nữa hả?

Chương Hiểu im lặng, cô đưa tay khuấy nhẹ ly nước trên bàn. Bên ngoài cửa sổ, một Bắc Kinh hào hoa và rực rỡ, một Bắc Kinh đang bước vào những ngày đầu xuân ấm áp và hạnh phúc. 

- Đã lâu rồi, mình chưa từng ngắm cảnh đêm Bắc KInh đẹp như vậy. Tuệ Tuệ à, mình không hề muốn giấu cậu, chỉ là...Đến bây giờ, mình vẫn chưa xác định được phải làm sao nữa. Qúa khứ qua đi nhưng không có nghĩa  là nó  chưa từng xảy ra, vết thương sâu nào cũng thành sẹo, trái gió trở trời lại nhức nhói đau. Mình và anh ấy không ai nhắc về quá khứ nhưng mà trong lòng mình có một nút thắt, mình tin anh ấy cũng vậy.

Giọng Chương Hiểu hơi trầm, cô nhìn vào màn bên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng nói ra những gì trong lòng mình. Có lẽ, trên đời này, người đáng để cô chia sẻ mọi thứ không nhiều nhưng Lâm Gia Tuệ chính là một người trong số người cô rất tin tưởng.

- Hiểu Hiểu à, có lẽ cậu không biết nhưng bao lâu nay mình vẫn cảm thấy cậu rất yêu Trình Ngạn Thâm. Cậu đi Mỹ, cậu nỗ lực đến nỗi sống chết vì điều gì? Cậu trốn tránh Bắc Kinh vì điều gì? Cậu từ chối bao nhiêu người vây quanh vì ai?  Cậu có thể gạc rất nhiều người, nhưng Hiểu Hiểu à, cậu gạc được chính bản thân mình sao? Đến bây giờ, mình luôn biết, cậu không buông tay được, mãi mãi không buông tay được. 

- Có lẽ, đây là số mệnh.

- Mình lại nghĩ đây là duyên phận. Không phải đi một vòng cuối cùng cũng trở về nơi bắt đầu sao?

Chương Hiểu quay sang nhìn Lâm Gia Tuệ. Ánh mắt cô hoang mang và lo sợ. Có một chút bất lực, một chút cô đơn cùng lạc lõng ẩn sâu trong đôi mắt ấy. 

-Cho mình một cơ hội đi. Nếu không được thì sau này cũng không hối hận vì hiện tại đã từ bỏ. Hơn nữa, mình nhìn thấy rất rõ Trình Ngạn Thâm đối với cậu rất tốt, rất chân tình. Tình cảm ấy, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Nhưng mà, nếu khi nào cậu mệt mỏi thì mình Lâm Gia Tuệ này mãi mãi ở bên cậu. Bổn cung sẽ dùng mười hai chiêu thức của mình bảo vệ nô tì nhà ngươi.

Nói rồi, cả hai cùng bật cười. Trong một nhà hàng cao cấp, có hai người con gái cùng cười, cùng khóc. Chương Hiểu luôn biết, thật ra mình rất may mắn. Bởi vì, cuộc đời đã cho cô có một tình bạn rất đẹp.
 
Chương 70: Mình giết người rồi


Có thể nói, đây là khoảng thời gian  hạnh phúc nhất trong cuộc đời Chương Hiểu. Theo cách nói của Lâm Gia Tuệ thì chính là xuân phong dào dạt, tình cảm mặn nồng. Bởi lẽ, bây giờ, cô cùng Trình Ngạn Thâm đang tiến hành yêu đương vụng trộm. 

Chính vì thế, mới có cảnh tượng sau đây:

Trong khuôn viên trường đại học. Chương Hiểu  vừa bước vào trường, đang định bước đến chào hỏi các giáo viên khác thì thấy Trình Ngạn Thâm nổi bật, đứng giữa đám đông. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo màu xám kết hợp với chiếc quần âu mà đen truyền thống trông vô cùng chững chạc, nghiêm chỉnh nhưng rất đẹp trai. 

- Chào mọi người.

- Bác sĩ Chương cô mới đến sao?- Một đồng nghiệp hỏi. 

- Chào bác sĩ Trình. Hôm nay hình như anh rất vui?

Trình Ngạn Thâm bật cười. Muốn tiến đến kéo cô vào lòng nhưng đành thôi:

- Tìm được người yêu đương nhiên phải vui rồi, phải không bác sĩ Chương?

Gương mặt anh khi nói những điều đó nhìn rất muốn đánh. Có ai ngờ, một giáo sư quyền quy, nổi tiếng khắt khe lại có thể nói ra những lời lưu manh đến vậy. Xem ra gương mặt đẹp trai này đã gạc không ít người.

Chương Hiểu không trả lời anh, chỉ cố gắng đi thật nhanh để bớt xấu hổ mà thôi. Nhưng tiếng nói của thầy cô nào đó ở đằng sau  cũng vô tình chui vào tai cô:

- Sao hôm nay bác sĩ Chương khác vậy? Hình như hơi lạ đó?

Cô chết mất thôi. 

Không dừng ở đó, việc yêu đương "vụn trộm "này còn được thể hiện một cách  rất công khai. Trong cuộc họp thường niên, khi  hiệu trưởng đang thao thao bất tuyệt với bài diễn văn dài gần mười trang thì Chương Hiểu sắp chết vì chán, đôi mắt sắp híp lại một đường . Khi gần gục ngã, bỗng có một đôi tay vỗ nhẹ vào vai  và rồi  một viên kẹo được đưa đến trước mặt cô.   Nhẹ nhàng và ấm áp. Quay lại nhìn Trình Ngạn Thâm thì anh đang chuyên chú vào buổi họp cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy viên kẹo, cô đưa mắt nhìn xung quanh khi chắc rằng không ai phát hiện thì  mỉm cười thật tươi. Nếu cứ như vậy, e là...e là cô sẽ chết vì ngọt ngào thôi.

Người ta nói tình cảm quyết định mọi thứ quả là không sai. Lấy hoàn cảnh của Chương Hiểu bây giờ mà nói, tình yêu khiến cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, ít nhất Trình Ngạn Thâm cũng không khắc khe với cô như trước: 

- Trình Ngạn Thâm, em không viết nỗi báo cáo nữa. Em mệt quá rồi..Tại sao phải viết những thứ này chứ. Một ngày em bận túi bụi với tụi sinh viên đã mệt đến chết rồi, bây giờ, còn chiến đấu với đống chữ nghĩa này. Em chết mất thôi. 

Cô nằm ườn lên người anh, đôi tay thì không ngừng lắc mạnh gương mặt anh. Giọng điệu nũng nịu ấy chẳng khác nào trẻ con đòi quà

- Em gọi ai vậy?

- Ngạn Thâm....Anh à......

Đến cuối cùng thì anh cũng đầu hàng. Một sự chấp nhận ngọt ngào. 

- Được rồi, anh làm cho

- Thật sao? - Chương Hiểu bật dậy, hai mắt cô tỏa sáng như ngôi sao ngoài kia.  Nói thật, nói vậy thôi chứ Chương Hiểu cũng không trông mong gì lắm ở anh. Bởi lẽ, đã không biết bao nhiêu lần cô chết dưới sự " công tư phân minh" 

- Anh đúng là tuyệt vời  đó bác sĩ Trình.

Nói rồi, cô nhào vào lòng anh, làm tổ ở đó. 

- Đây là đặc quyền của người yêu phải không giáo sư Trình?

- Đương nhiên, yêu anh em sẽ có rất nhiều phúc lợi. Đây chỉ là một trong số đó thôi.

Anh nói rất tự nhiên như là điều đương nhiên. Cách nói ấy vô cùng, vô cùng lưu manh nhưng mà cô yêu chết vẻ mặt anh bây giờ.

Bỗng điện thoại reo, là của Lâm Gia Tuệ

- Sao vậy Tuệ Tuệ

Đáp lại cô là một chuỗi âm thanh hỗn tạp, rất lâu sau, vang lên giọng nói run rẩy của một cô gái:

- Mình.....mình...mình giết ...giết người rồi.
 
Chương 71: Mình đi cùng cậu


- Cái gì? Gia Tuệ cậu vừa nói cái gì?

Chương Hiểu bật dậy, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía trước. Đáp lại cô là những tiếng khóc nức nở, đau xé tâm can cùng giọng nói run rẫy của Lâm Gia Tuệ.

- Hiểu Hiểu, mình vừa....giết người...nó xông ra....máu....mình không biết....người chết ..

- Bây giờ cậu đang ở đâu? 

- Mình ....mình không biết.. nơi đây tối lắm...mình...bây giờ mình không biết gì hết...

- Gia Tuệ cậu bình tĩnh lại, nhìn xung quanh đi, có cái gì đặc biệt không? Bệnh viện hay tên đường gì đó cũng được...

Đầu bê kia im lặng một lúc nhưng tiếng nức nở vẫn đều đặn vang vào tai Chương Hiểu. Chưa bao giờ cô cảm thấy lòng mình đau xé như vậy.

- Có, hình như tên đường là Tôn Đản...

- Được rồi, cậu ở ngay đó. Không được đi đâu cả, mình đến ngay. Nhớ không được đi đâu, không được chạm vào thứ gì. 

- Mình...mình biết rồi.

Chương Hiểu lao nhanh ra khỏi nhà. Trước khi ra khỏi cửa, Trình Ngạn Thâm kéo cô lại, hai tay kiềm chặt vai cô:

- Chương Hiểu bình tĩnh đi. Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra...Lâm Gia Tuệ bị gì vậy?

Chương Hiểu thoáng chần chừ một lát. Cô không biết nên nói cho anh hay không. Hơn nữa, đến bây giờ cô cũng không biết tình hình cụ thể ra sao.

- Lâm Gia Tuệ bị trật chân, không đi được. Em phải đến với cô ấy. 

Một sự thất vọng thoáng vụt qua đôi mắt Trình Ngạn Thâm. Thật ra, anh vẫn luôn hy vọng, luôn mong đợi cô sẽ chia sẻ những khó khăn của mình với anh, mở rộng lòng mình, cùng anh đối mặt. Nhưng câu trả lời là gì. Trật chân? Cô xem anh là con nít bốn tuổi sao. Lâm Gia Tuệ trật chân mà cô mặt xanh, môi tái, ngay cả đôi tay cầm điện thoại cũng run rẫy.

- Được rồi, cẩn thận đó. Có chuyện gì gọi ngay cho anh biết chưa?

- Ừ. Anh yên tâm đi. 

Cô cố nở một nụ cười thật tươi rồi bước vội ra cửa. Nhưng Chương Hiểu không biết rằng, cô cười còn khó coi hơn cả khóc.

- Chương Hiểu, tôi  sẽ đợi em mở lòng với tôi. Nhưng tôi sẽ đợi đến bao giờ đây?

Trình Ngạn Thâm nói ra trong vô vọng. Chưa bao giờ, chưa một lần nào cô có ý nghĩ muốn cùng anh đối mặt. Chương Hiểu luôn gồng mình lên, chiến đấu với mọi thứ. Có bao giờ em thực sự tin tưởng tôi chưa Chương Hiểu? Năm năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy? Tôi phải làm gì với em đây? 

Anh nhìn quanh căn phòng, đâu đó vẫn còn mùi hương của cô nhưng sao anh cảm thấy cô đơn như vậy. Có phải chăng, thiếu cô, trái đất sẽ không quay?

Chương Hiểu chạy nhanh như có thể đến đường Tôn Đản, suốt đường đi cô không ngừng nhìn ngó xung quanh hy vọng tìm được bóng dáng Lâm Gia Tuệ ở đâu đó giữa phố phường này. Đến khi cô chạy đến cuối đường Tôn Đản, một khúc cua vắng vẻ và tối mịch. Xung quanh là những hàng cây âm u, nhà cửa thưa thớt. Xa xa mới có vài ngọn đèn hắt ra từ những căn nhà thôn quê. Chương Hiểu chưa bao giờ đi đến đây và cô càng không hiểu tại sao Lâm Gia Tuệ lại đến khu vực này. 

- Gia Tuệ...

Chương Hiểu chạy đến bên cô. Bây giờ, Chương Hiểu mới  biết được sự sợ hãi thực sự trong con người Lâm Gia Tuệ đến mức này. Đôi vai cô không ngừng rung lên, hai tay thì liên tục xoa vào nhau đến đỏ rát. Đôi mắt đỏ quạnh và gương mặt xanh đến đáng sợ.

- Đừng chà tay nữa. Mình nè, Chương Hiểu nè. 

Như có một thứ gì đó bị phá vỡ, Lâm Gia Tuệ nhào vào lòng Chương Hiểu, cô òa lên như một đứa trẻ.

- Mình giết người rồi....mình là kẻ sát nhân...đôi tay này nhuốm đầy máu...Chương Hiểu à...mình thật sư không cố ý. Cậu hiểu không, mình không cố ý...không phải như vậy

- Mình tin cậy, Lâm Gia Tuệ, mình tin cậu không giết người.

CHương Hiểu nhìn sâu vào mắt Lâm Gia Tuệ. Đây là một trong những hành động có thể  giúp cho người đối diện bình tĩnh.  Và quả thật, cô đã lấy lại tinh thần hơn trước rất nhiều. 

- Nói cho mình nghe, chuyện gì đã xảy ra được không?

- Mình...mình

Lâm Gia Tuệ  bắt đầu mất  bình tĩnh , hai tay lại  bắt đầu chà xát vào nhau.

- Bình tĩnh đi Gia Tuệ. Cậu tin mình mà đúng không? Đúng không?

Một sự đắng đo thoát hiện ra trong đôi mắt cô. Một lúc khá lâu , Lâm Gia Tuệ mới bắt đầu run rẫy.

- Hôm nay, mình đi làm việc ở ngoại tỉnh, đến lúc về thì đi ngay đây. Lúc đấy...lúc đấy...

- Bình tĩnh. Hít thở sâu vào, hít vào, ... thở ra...tiếp tục hít vào...- Chương Hiểu siết chặt tay cô, không ngừng truyền năng lượng vào đôi tay ấy. Nhưng có ai biết, chính đôi tay Chương Hiểu cũng run lên bần bật.

- CHạy đến đây, trời rất tối, nhưng mà mình nhìn rất rõ, rất rõ đường...Bỗng đang chạy, có cái gì đó xông ra...Nó xông ra...Tông vào xe mình...rồi có máu trên kính xe...Nó chảy xuống...Mình sợ lắm...mình thật sự không biết làm thế nào.

Lâm Gia Tuệ cần như rống lên ở cuối câu. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu, đôi mắt giàn giụa nước mắt. 

- Gia Tuệ, cậu có nhìn nạn nhân chưa?

- Mình không dám...nhưng mà máu rất nhiều...máu nhuộm đầy tay mình rồi..

- Vậy cậu ở đây đi, để mình ra xem..

- Đừng bỏ mình ở đây...Mình sợ lắm..

Lâm Gia Tuệ níu chặt tay Chương Hiểu, đôi mắt cô toát lên sự yếu đuối như bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng, như chiếc lá chới với giữa cơn bão lớn. 

- Nhưng mà mình phải xem xét  để giải quyết vấn đề  Gia Tuệ à, cậu hiểu không?

Gồng mình lên, hít vào thật sâu, Lâm Gia Tuệ cất tiếng. 

- Mình đi cùng cậu.
 
Chương 72: Ác quỷ của tâm hồn


Chương Hiểu ngỡ ngàng nhìn Lâm Gia Tuệ. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô vẫn thấy rất nhiều sự hoảng loạn và sợ sệt.

- Cậu ở đây đi, mình đi là được rồi.

Giọng Chương Hiểu khàn đặc, hai tay cô vỗ nhẹ vào vai Lâm Gia Tuệ. Là một bác sĩ tâm lý, hơn ai hết cô biết rõ trạng thái tâm lý của Gia Tuệ lúc này. Và bây giờ, nếu để cô ấy đối mặt với sự thật  này thì quá tàn nhẫn. Cô sợ, Lâm Gia Tuệ không chịu đựng được.

- Nhưng mà...mình...mình không muốn ở một mình...mình sợ lắm..mình muốn đi...

- Không sao, mình đi rất nhanh, rất nhanh sẽ quay lại. Gia Tuệ, cậu ở yên đây...được không? 

Sau khoảng hai phút, khi Lâm Gia Tuệ bắt đầu bình tĩnh lại, Chương HIểu đứng lên, quay nhanh về phía đầu xe. Hai tay cô nắm chặt lại với nhau, nhịp tim thì tăng lên liên tục. Thật ra Chương Hiểu cũng rất sợ nhưng bây giờ nếu cô cũng lùi bước thì Lâm Gia Tuệ phải làm sao? Sự việc này còn đi đến đâu nữa?

Trước đầu xe là hình ảnh một  bé trai, nằm ngay cạnh vũng máu lớn, hai mắt trợn lên và mở to. Đúng là máu rất nhiều, nó loang rộng ra xung quanh và nhỏ từng giọt từng giọt. Cậu bé nắm đấy trơ trọi và lạnh ngắt. Chương Hiểu muốn bước đến nhưng chân cô run lên, muốn tiến vế phía trước nhưng không thể. Phía xa xa, có  một chiếc xe đẩy nhỏ đang nằm chỏng chơ bên vệ đường. 

Chương HIểu tiến lại gần cậu bé hơn, cô muốn nhìn rõ hiện trường thêm một chút.Cô nhẹ nhàng đưa tay lên mũi cậu bé. Đôi tay cô run rẫy một cách mất kiểm soát. Và rồi...

- Đã tắt thở.

Dẫu đã biết trước sự thật này nhưng khi thật sự phải đối mặt với nó, Chương Hiểu cũng không tài nào chấp nhận. Cô cảm thấy như bóng tối đang từng bước, từng bước nuốt chửng mình. Từng chút, từng chút một. Người cô lạnh ngắt nhưng rơi vào hầm băng, nước mắt thì không kiềm được rơi xuống. 

Đó là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, trên người mặc một bộ đồ khá cũ, chiếc áo đã bạc màu và có đôi chỗ sờn rách. Trên người cậu cũng có khá nhiều vết thương, đặc biệt là hai tay bầm tím. Xét về màu sắc cũng như sự hồi phục, không khó để nhận thấy đây là vết thương cũ, khoảng vài tuần trước. 

- Khoang đã, tại sao máu lại chảy nhiểu như vậy?

Chương Hiểu bàng hoàng nhận ra vấn đề đó. Bởi lẽ, xét theo mức độ vết thương cũng như trạng thái nằm của cậu bé so với chiếc xe  thì  nguyên nhân chết có thể là  xuất huyết não hay  xương sườn đâm vào phổi, dẫn đến xuất huyết rồi tử vong. CHắc chắn sẽ có máu chảy, nhưng không nhiều như thế. Hơn nữa, cậu bé đã chết khá lâu rồi sao máu còn chảy nhiều như vậy?

- A........A.....

Chương Hiểu quay phắt lại, cô thấy nét mặt kinh hoàng của Lâm Gia Tuệ. Hai tay cô ôm lấy miệng mình, đôi mắt trừng lớn, hai chân thì khụy xuống.

- Gia Tuệ, sao cậu lại ra đây...Gia Tuệ...

Chương Hiểu kéo cô ra vệ đường, tránh đi hình ảnh kinh khủng ấy. Sự thật quá khủng khiếp và Lâm Gia Tuệ  chắc cũng chưa bao giờ nghĩ cơn ác mộng này lại xảy đến với mình.

- Bình tĩnh lại, có mình ở đây...Không sao cả...

- Là đứa bé đó,...là nó...đúng là nó...

- Cậu nói gì vậy? Đứa bé nào...? Gia Tuệ, nó là ai?

- Là nó...đúng rồi,là mười đứa bé...là đứa thứ hai...

Lâm Gia Tuệ không ngừng lặp lại những câu nói không đầu, không cuối. Hai tay cô bấu chặt vào đôi tay Chương Hiểu, không ngừng run lắc.  Chương Hiểu vô cùng lo sợ nhưng lý trí cho cô biết, có thể Lâm Gia Tuệ biết đứa trẻ ấy là ai.

- Nói cho mình biết, cậu biết nó đúng không? Gia Tuệ, nói cho mình biết?

- Là nó...đứa trẻ trong đoạn clip...

- Đoạn clip nào...

- Đoạn ác quỷ...ác quỷ của tâm hồn.
 
Chương 73: Mưu sát


- Ác quỷ của tâm hồn...? Đoạn clip trên mạng...?

Hàng loạt ý nghĩ vụt qua đầu Chương Hiểu.  Vết máu bất thường, đoạn clip với không rõ. Cùng một người, sao lại có nhiều trùng hợp đến vậy? Bỗng cô có linh cảm mãnh liệt rằng có lẽ, đây không phải một tai nạn bình thường. Hoặc nó chính là...

- Gia Tuệ, mình nghĩ phải báo cảnh sát thôi. 

Đang hoảng loạn trước cảnh tượng kinh khủng ấy, sau khi nghe lời nói của Chương Hiểu, sự kích động hiện rõ trên gương mặt hốc hác của Lâm Gia Tuệ. Đôi mắt cô ấy trừng lớn, hai tay không ngừng lay mạnh người Chương Hiểu

- KHông, không được...mình không muốn ngồi tù...tuyệt đối không được...Chương Hiểu xem như mình xin cậu..đừng báo cảnh sát...mình không phải cố ý...đừng báo cảnh sát mà...

Nói rồi cô ấy bật khóc, những tiếng nấc vang lên trong đêm tối lạnh lẽo và buốt giá. Có lẽ, đây chính là một trong những cảnh tượng mà cả đời Chương Hiểu không bao giờ quên được. Lâm Gia Tuệ, cô gái cứng rắn, mạnh mẽ, cô ấy của nắng ấm và hạnh phúc. Còn bây giờ thì sao? Thì ra, một khi con người ta đối mặt với khó khăn thì tất cả đều vô tình hay cố ý chối bỏ mọi thứ. 

- Cậu bình tĩnh lại đi, nghe mình nói...

-Cậu nói mình sao bình tĩnh được chứ... Dù sao người ngồi tù cũng đâu phải là cậu.

Tiếng hét vang lên như phóng thích tất cả cảm xúc dồn nén trong con người Lâm Gia Tuệ. Chương Hiểu ngỡ ngàng trước những lời nói ấy. Có cái gì đó vỡ nát trong cô. Nó đau như dao cứa, nó rát như dùng muối xát vào. Chưa bao giờ, chưa bao giờ, cô tin những lời nói ấy có thế xuất phát từ Lâm Gia Tuệ. Cô biết, mình không có quyền trách cô ấy trong lúc này, càng không có tư cách ghét bỏ cô ấy vì những lời nói đó. NHưng trái tim  sao vẫn đau đến thế?

Nói rồi, Lâm Gia Tuệ đứng dậy,vụt chạy đi. NHững bước chân run rẫy và khập khiễng, những lần suýt ngã rồi cố đứng lên.  Đầu gối và hai tay vương đầy bùn đất, máu vẫn chảy không ngừng từ đôi tay ấy. Chương Hiểu nhìn mà tim đau buốt. Nước mắt cô rơi, mặn đắng. 

Chương Hiểu cũng chạy đến, giật mạnh tay cô ấy và kéo cô ấy vào lòng siết chặt. 

- Cậu nghe mình nói đi mà...Lâm Gia Tuệ, cậu nghe mình một lần thôi..Mình nghi ngờ đây không phải một tai nạn giao thông bình thường mà chính là một vụ mưu sát...Chính vì thế, Gia Tuệ à, mình phải báo cảnh sát.

- Mưu sát gì chứ? 

Lâm Gia Tuệ nghe như sét đánh ngang tai. Mưu sát? Đây là ý gì?

Cô ấy nhìn Chương Hiểu, ánh nhìn bất lực và hoài nghi. Rồi từ từ quỵ xuống, gục mặt và nấc khẽ.

- Cậu báo đi, mình biết không trốn tránh được bao lâu.

Giọng nói chứa đầy sự bất lực và cam chịu. Còn đâu một cô gái kiên cường và mạnh mẽ, còn đâu một người vì chính nghĩa mà sẵn sàng quên đi tất cả kể cả bản thân. Con người vốn dĩ là một động vật yếu mềm, sống trong sự sợ hãi giữa cuộc đời vương đầy sợ hãi. 

Chương Hiểu nâng cằm cô lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Lâm Gia Tuệ, giọng nói dõng dạc như một lời tuyên thệ:

- Lâm Gia Tuệ, Chương Hiểu mình tuyệt đối không để cậu ngồi tù. Tuyệt đối không. Tin mình đi, được không?

Rất lâu, rất lâu sau, một tiếng nói rất khẽ vang lên

- Ừ.

Giọng nói hòa lẫn vào không gian. Nó như chìm đi trước bóng đêm rộng lớn, như tan đi trước máu và nước mắt của nghịch cảnh . Nhưng lại nổi rõ trong tâm trí hai con người hoảng loạn ngồi đây. 

Chương Hiểu biết, đó là một quyêt định khó khăn và mạo hiểm. Nhưng cô tin mình, cô càng tin tưởng vào Lâm Gia Tuệ. 

- Cao Trình, em là Chương Hiểu, có thể em vừa phát hiện một vụ án mưu sát , anh đến ngay đi.
 
Chương 74: Hiện trường vụ án


Cao Trình cùng cảnh sát đến ngay hiện trường vụ án. Trong lúc ấy, Chương Hiểu không ngừng trấn an tinh thần Lâm Gia Tuệ. Cô luôn siết chặt đôi vai gầy yếu ấy, tiết thêm cho nó chút sức mạnh  dẫu biết là mỏng manh ,yếu ớt. 

Chương Hiểu  cũng run rẫy và suy tư. Bởi lẽ, hơn ai hết cô  biết những gì mình sắp đối diện. Có thể là sự thẩm tra gay gắt, hoặc loại bỏ thân phận chuyên gia của cô hay thậm lý là kiểm tra toàn diện về tâm lý...Một loạt hệ lụy sau đó không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu phức tạp và rắc rối. Nhưng bao nhiêu đó có là gì so với những gì Lâm Gia Tuệ- cô gái bé nhỏ này gánh chịu. 

Cảnh sát đến, bắt đầu tiến hành một loạt những thủ tục cần thiết như phong tỏa hiện trường hay lấy chứng cứ. Một cảnh sát trẻ tuồi tiến lại:

- Xin chào, bây giờ tôi sẽ lấy lời khai của hai cô. Xin hỏi ai là người điều khiển chiếc xe mang bản số GM-3038 đang đậu ở đó?

- Là tôi- Lâm Gia Tuệ bình tĩnh lên tiếng.

- Vậy cô có thể tường thuật lại hiện trường vụ án một lần nữa không?

- Được. ...

Lâm Gia Tuệ bắt đầu tường thuật lại sự việc một cách khá rành mạch. Tuy sự run rẫy vẫn hiện rõ trong từng lời nói nhưng có thể thấy tâm trạng của cô ấy bây giờ khá thoải mái so với lúc ban đầu.

- Vậy, cho hỏi cô đây là ai? Cô đến đây làm gì?

- Cô ấy là bác sĩ tâm lý được tôi cử đến hiện trường vụ án- CHưa kịp lên tiếng, từ đằng xa giọng nói trầm ấm của Cao Trình đã vang lên. Anh bước đến gần cô, trao cho cô một cái nhìn thấu hiểu và chia sẻ, rồi nhìn khẽ sang Lâm Gia Tuệ. 

- À, xin lỗi bác sĩ Chương...Lúc nãy tôi chỉ làm theo trình tự.

Chương Hiểu cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn nhưng cơ mặt căng cứng đến khó chịu và mắt thì đau rát :

- Không có gì. Cậu cũng làm theo chức phận thôi. 

- Bác sĩ Chương, cô qua đây giúp tôi một lát.

- Vâng, tổ trưởng Cao.

Chương Hiểu cùng Cao Trình tiến lại gần hiện trường. Cô muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu:

- Trình Ngạn Thâm đã bao cho anh mọi việc. Em yên tâm đi, anh hiểu mà. Nhưng Chương Hiểu, em qua lại với cậu ta thật sao?

Chương Hiểu nhìn rõ sự đau lòng cùng rất nhiều nỗi thất vọng ấn chứa trong lời nói đó. Hơn ai hết, cô biết Cao Trình sẽ giận mình, sẽ thắc mắc nhưng biết làm sao đây, ngay cả cô cũng không hiểu được những gì xảy ra gần đây huống chi là ai khác. 

- Tôi nghĩ có thể bắt đầu được rồi phải không tổ trưởng Cao?

Trình Ngạn Thâm đi đến. Anh mặc một chiếc áo màu đen cùng chiếc quần cũng đen nốt. Trong đêm tối, nó đặc biệt lạnh lùng cùng buốt giá. Không biết tại sao, Chương Hiểu cảm thấy có một chút tức giận cùng lạnh nhạt toát ra từ người anh. 

- Được, tôi đến đó trước. Anh nói chuyện với Chương Hiểu đi. 

Chương HIểu quay sang nhìn anh, ánh mắt cô long lanh, khuôn mặt thì lem luốt đến đáng thương. Có thể nhìn thấy sự mệt mỏi cùng bất lực hiện hữu trong đó. 

- Ngạn Thâm à...

- Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu thôi bác sĩ Chương.

Nói rồi, anh quay đi. Lạnh lùng như cơn gió ngoài kia. Chương Hiểu biết anh giận rồi, e rằng lần này không đơn giản chỉ là trách móc nữa. 

Trình Ngạn Thâm bước đến gần thi thể hơn. Anh quan sát tỉ mỉ từng bộ phận trên người nạn nhân. 

- Nạ nhân nam. Trên người có rất nhiều vết thương có thể là do ngược đãi lâu ngày tạo thành. Trên tay và chân có vết thương còn chưa lành hẳn chắc là được tạo ra từ tuần trước. Vùng đầu nạn nhân có vết nứt lớn, xét theo hình thái vết thương chắc là do một vật sắc, nhọn gây ra. Nguyên nhân tử vong cũng chính là do vật này đâm mạnh vào não gây tổn thương vỏ não, dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng rồi tử vong. 

- Nhưng lượng máu này có phải hơi nhiều không?- Cao Trình hỏi. Từ hiện trường cho thấy, lượng máu ở đây chắc cũng khoảng bảy, tám lít gì đó. Như thế là quá nhiều?

- Đúng vậy. Trung bình, máu sẽ chiếm khoảng 1/13 thể trọng của cơ thể. Xét theo cân nặng của nạn nhân tầm khoảng ba mươi hai đến ba lăm cân thì lượng máu nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai lít rưỡi không nhiều như ở hiện trường này. 

- Vậy nghĩa là?

- Hiện trường không chỉ có máu của nạn nhân. Mà có thể có máu của rất nhiều người hay thậm chí không phải máu người. 

-Còn một điều nữa, thời gian tử vong của nạn nhân. - Chương Hiểu đứng im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Điều cô muốn biết cũng chỉ có vậy, cô muốn chứng minh Lâm Gia Tuệ không phải hung thủ, chỉ có vậy thôi.

- Thời gian tử vong từ 23 đến 24 giờ trước. Điều đó cũng có nghĩa là đây không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. 
 
Chương 75: Đêm kì lạ của hai người


-Không những vậy...Lâm Gia Tuệ từng nói cô ấy đã từng gặp nạn nhân. Dù cách nói của cô ấy rất hỗn lọan nhưng tôi tin việc này hoàn toàn có thể .

- Ở đâu?- Cao Trình quay phắt sang Chương Hiểu

- Trong một đoạn clip trên mạng. Hình như có tên là Ác quỷ của tâm hồn. 

- Xem ra, chúng ta ngày càng bước vào một trò chơi mới rồi đây. Tôi nghĩ nó thú vị không kém đâu- Trình Ngạn Thâm đứng dậy tháo bao tay ra, từ tốn nói. Anh liếc nhìn Chuơng Hiểu rồi quay đi, bỏ mặc cô ở lại một mình. .

- Em làm gì sai sao? - Chuơng Hiểu nhìn Cao Trình khó hiểu. 

- Vậy, em nghĩ mình đúng sao?

Cao Trình cau mày. Nói rồi, anh cũng quay đi rất nhanh. 

Đến lúc này, Chương Hiểu cũng bó tay. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Diệp Như nhưng rồi cô ấy cũng bất lực. 

-     Đúng là phiền thật. 

Hai giờ sau, sở cảnh sát. 

Tất cả mọi người cùng tập trung nhìn vào chiếc màn hình nhỏ mà không ngừng khiếp sợ. Trình Ngạn Thâm thì tay nắm chặt thành từng nắm đấm, đôi mày cau chặt lại đầy suy tư. Còn Chương Hiểu thì im lặng mà nhìn mọi thứ lần lượt diễn ra.

Một đoạn clip hai mươi bảy phút nhưng lại khiến người xem rùng mình sợ hãi. Mười đứa trẻ, trai có , gái có, lần lượt được đưa vào một ngôi nhà. Đường đi rất tối, hai bên đen như mực, không thấy rõ được đường đi phía trước. Một người che kín mặt dẫn lần lượt từng người vào căn nhà. 

Cánh cửa mở ra và mọi thứ bắt đầu. Ngôi nhà hay nói đúng hơn là một nhà giam thu nhỏ. Từng căn phòng như một trại biệt giam nằm liền kề nhau. Mỗi đứa trẻ được đưa vào những căn phòng khác nhau. Một tiếng động lớn  vang lên. Khung cửa sắt đóng lại và cách cửa địa ngục cũng mở ra. 

Không còn tối nữa, mọi thứ bây giờ sang lên, thứ ánh sang đang sợ. Trên màn hình hiện lên hình ảnh  một căn  phòng với tất cả mọi thứ đều trắng toát. Trần nhà, sàn nhà, đèn hay thậm chí là thức ăn hằng ngày cũng trắng nốt. Nhưng điều đáng sợ hơn hết chính là bốn chiếc đèn treo trên trần. Nó được bật hai mươi bốn trên hai mươi bốn và đương nhiên, ánh sáng tỏa ra từ đấy cũng là màu trắng.  Chưa bao giờ, chưa khi nào, màu trắng lại hiện ra đáng sợ và kinh khủng như thế. 

Ngày đầu tiên, hầu như tất cả đều bình thường dù một vài người tỏ ra khá sợ hãi. Nhưng đến ngày thứ mười thì mọi thứ đã khác. Những tiếng kêu gào bắt đầu xuất hiện. Từ căn phòng này, nó lan sang đến căn phòng khác và vọng ra khắp cả ngôi nhà. Đầu tiên là vài cá thể đơn lẻ nhưng rồi chỉ trong ít giờ sau, hàng loạt những đứa trẻ cùng nhau gào lớn. Chúng bắt đầu kích động, bắt đầu túng quẫn và mọi thứ cũng bắt đầu khó kiểm soát.  Vật vã,  làm mọi cách để thoát khỏi căn phòng ấy, là tâm lý chung của mọi hành động diễn ra trong nha giam ấy. Có đứa không ngừng đập đầu vào tường, có đứa lại không ngừng rung chiếc chuông nhỏ để trong phòng,cũng  có người  ngồi im và sợ hãi. 

Ngày thứ hai mươi, những đứa trẻ đều cởi hết quần áo  và chúng cũng bắt đầu có những cử chỉ khác thường như đi bằng bốn chân ,không ngừng gầm rú và ăn cả thịt sống đầy máu được đưa đến.  Trước mắt người xem, bây giờ, những đứa trẻ ấy chính là những con thú đơn thuần và hoang dại nhất. Sống theo bản năng và mọi thứ đều theo thuộc tính của những loài vật.

Và rồi, đoạn clip cũng kết thúc ở đó với cái tên Ác quỷ của tâm hồn.
 
Chương 76: Biệt giam trắng (2)


Đoạn clip kết thúc trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Im lặng và trầm mặc. Chưa bao giờ không khí lại căng thẳng và âm trầm đến như vậy. Bởi lẽ, trước kia dù hung thủ có bao nhiêu tàn nhẫn đi chăng nữa thì nạn nhân cũng là người trưởng thành, hoàn thiện về mọi mặt. Còn bây giờ thì…

-     Đúng là khốn kiếp. Bọn chúng có phải là con người không vậy.- Một cảnh sát đá vào chiếc ghế ở trước mặt và hét lớn. 

-Bình tĩnh đi Tiểu Tuấn, cậu bức xúc thì được gì. Làm cảnh sát không phải chỉ giỏi bắng súng là được, tinh thần cậu cũng phải cứng rắn và sắt đá. Nghe rõ chưa?

- Em biết nhưng mà

- Không có nhưng gì hết. Nếu không được thì cút khỏi đây ngay lập tức..- Cao Trình quát lớn. 

- Được rồi…Đừng làm loạn nữa, Chương Hiểu, em thấy sao- Trình Ngạn Thâm nhìn cô từ tốn hỏi. 

- Hung thủ khoảng từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, có trình độ học vấn cao, là thành phần tinh anh trong xã hội. Hắn có nhiều tiền và các bất động sản khác. Ngoài ra, hắn có một tuổi thơ bất hạnh, khả năng lớn từng là nạn nhân của bạo lực gia đình. Hắn có dã tâm chinh phục, đặc biệt là những gì đặc biệt mới mẻ và có độ khó cao. Điều này thể hiện rõ qua cách hành xử của hắn trong công việc cũng như cuộc sống. Hắn bị ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ và đương nhiên những việc hắn làm không phải do căn bệnh này gây ra mà xuất phát từ tính khiêu chiến cũng như bản chất tàn ác trong con người hắn. 

Chương Hiểu bình tĩnh nói lên những suy nghĩ của mình. Khuôn mặt thì lạnh giá, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh cuối cùng lưu lại trên màn hình. Năm chữ : “ Ác quỷ của tâm hồn” như con dao sắc bén đâm thẳng vào mắt cô , đau rát. 

-     Em có thể nói rõ hơn suy nghĩ của mình được không? – Cao Trình hỏi.

-     Bắt giam, sử dụng một không gian hoàn toàn từ màu trắng để tra tấn tinh thần nạn nhân, cách làm này chính là một trong những thủ đoạn tra tấn kinh hoàng nhất trên thế giới. Không một giọt máu rơi, không một hình phạt nào nhưng những di chứng nặng nề về tâm lý mà cách tra tấn này đem đến là vô cùng nghiêm trọng. Nghiên cứu cho thấy, màu trắng đem lại cho con người sự thư giãn về mặt tâm hồn cũng như thể hiện sự trong sáng, thanh khiết về mặt nhân cách. Nhưng biệt giam trong một không gian toàn màu trắng , ngay cả ánh đèn cũng trắng toát sẽ khiến con người nảy sinh những lo âu, những sợ hãi và nghiêm trọng hơn chính là sự khủng hoảng  về nhận thức và hành vi. Một không gian biệt lập, tất cả đều sáng choang, con người sẽ không nhận thức được thời gian, không cảm nhận được cuộc sống. Ngày , đêm, nắng hay mưa, không khí hay sự vật…Tất cả hòa lẫn vào nhau. Nạn nhân bắt đầu có những hoang tưởng về thời gian, bắt đầu lo sợ về mọi thứ xung quanh cuối cùng là hoảng sợ về sự tồn tại của chính mình. Con người mất đi bản năng của loài người, chỉ còn lại phần con hoang dại và hung tợn. Cách tra tấn này được áp dụng đặc biệt ở các nhà tù chuyên biệt ở Mỹ và Châu Âu giành cho các tội phạm khủng bố cũng như các gián điệp chính trị. Và nó được mang một cái tên vô cùng “ tươi đẹp” chính là Biệt Giam Trắng.

Trình Ngạn Thâm cất tiếng, giọng nói anh vẫn thế nhưng từng chữ anh thốt ra khiến người nghe sởn da gà. Một cơn gió thoảng qua, lạnh buốt. 

-     Nhưng hung thủ  của chúng ta còn tàn nhẫn hơn thế. Biệt giam trắng được dùng cho các đối tượng chủ yếu là người lớn, những tội phạm đặc biệt quan trọng, đến bây giờ, chưa có bất kỳ ghi chép này chứng minh biệt giam trắng được sử dụng ở trẻ em. Mọi người thử tưởng tượng, ngay cả một người trưởng thành, hoàn thiện về nhân cách còn bị tâm thần phân liệt chỉ sau mười lăm ngày bị tra tấn thì trẻ em sẽ làm sao đây? Chúng ở trong đó hai mươi ngày, tận đến hai mươi ngày. Đặc biệt, đối với đoạn clip này, điều kinh khủng không chỉ nằm ở cụm từ “biệt giam trắng “mang đến mà nằm ngay cả kết cấu của căn nhà. Các vách tường không cách âm, bất cứ một tiếng động nào dù nhỏ nhất cũng có thể vang vọng khắp ngôi nhà. Tiếng la hét  của một người sẽ ám ảnh tâm lý của tất cả những người còn lại. Từ đó gây nên một hiệu ứng dây chuyền về sợ hãi, và đây cũng chính là điều kinh khủng nhất, ám ảnh nhất đối với tâm lý con người. 

-     Nhưng có một người không sợ hãi, hay nói đúng hơn, có một người không bộc lộ sự sợ hãi.
 
Chương 77: Chết


- Anh nói cậu bé đó?- Chương Hiểu bàng hoàng nhìn Trình Ngạn Thâm. Cô biết anh rất giỏi trong việc nhìn người nhưng đến mức thấu hiểu được sâu sắc những góc khuất trong tâm hồn là điều không phải ai cũng làm được. Trừ khi anh là…

Chương Hiểu bỗng hoảng sợ với suy nghĩ của mình. Tim cô đập nhanh một nhịp. Bỗng, cô nhận thấy Trình Ngạn Thâm thật xa lạ. Hình như anh không đơn giản như những gì cô vốn được biết.

- Cao Trình, anh quay lại đoạn clip ở khoảng hai mươi giây đầu đi. - Trình Ngạn Thâm nhìn Cao Trình, khẽ nói.

- Có gì đặc biệt sao?

- Không những đặc biệt mà còn vô cùng thú vị.

Tất cả không ai bảo ai đều chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt. Giây thứ mười chín, căn phòng thứ nhất.

Giây thứ hai mươi, căn phòng thứ hai.

Một cậu bé ngồi co rút trong một góc tường. Hai mắt cậu nhắm chặt, đôi tay buông lỏng theo thân người. Trong phòng, những tiếng rên la không ngừng vọng lại. Cứ sau vài phút, cậu lại nắm chặt tay rồi buông ra, hành động lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Vẻ mặt cậu không có quá nhiều những hoảng sợ. Chỉ là một chút xao động rất nhỏ, rất khẽ ngỡ như thế giới đen tối ngoài kia vốn không chút ảnh hưởng đến con người nhỏ bé xanh xao này vậy.

- Chương Hiều, hành động nắm chặt tay ấy có ý nghĩa gì đặc biệt không?- Cao Trình nhìn cô nghi quoặc.

- Khi con người cảm thấy căng thẳng, hồi hộp hay hoảng sợ trước một việc gì đó, não sẽ hoạt động đặc biệt mạnh mẽ. Ở não, có những vùng là trung tâm vận động và cảm giác. Nó sẽ chi phối cho mọi hoạt động của cơ thể con người.

Khi các trung khu này hoạt động mạnh, sẽ ức chế các vùng khác của cơ thể để tập trung tất cả năng lượng cho hoạt động mà nó xem là quan trọng. Ví dụ như nó ức chế trung tâm hô hấp, trung tâm vận mạch...Trong quá trình đó, nó đồng thời cũng chi phối một cơ quan nào đó làm ra một số hành động mang tính vô thức. Đó có thể là các hoạt động cơ học đơn giản như xoa tay, giậm chân hay liên tục nắm chặt tay. Ngoài ra còn có hoạt động bài tiết như chảy nhiều mồ hôi, tăng tiết dịch cơ thể...

Tất cả những hành vi ấy đều nhằm giảm tải những căng thẳng và áp lực của môi trường bên ngoài tác động lên hệ thần kinh trung ương. Đây là những hành động không qua xử lý nên ngay cả nạn nhân cũng không nhận thức được những gì mình đang làm.

- Nhưng mà…- Chương Hiểu ngừng một chút, ánh mắt cô sâu hút nhìn vào hình ảnh cậu bé đang hiện trên màng hình và gằn giọng:

- Những hành vi đó chỉ diễn tả sự lo sợ ở mức độ 1 và 2. Nghĩa là, đối với những tra tấn mà hung thủ đem lại chắc chắn nạn nhân phải có những biểu hiện mạnh mẽ hơn, không ngừng ở những phản xạ vô thức như thế này.

- Vậy cậu bé không sợ sao?- Diệp Như lên tiếng.

- Sợ, đương nhiên là sợ. Nhưng nỗi sợ này không lớn như những người còn lại. Và theo tôi, đây chính là nguyên nhân đưa đến cái chết của cậu bé. Hung thủ muốn thống trị tâm hồn con người, và hắn chắc chắn không cho bất kỳ ai phá hủy khát vọng đó. Người nào làm trái việc đó chỉ có một con đường duy nhất, chính là chết.
 
Chương 78: Melatonin


Nhưng mà…tại sao cậu bé đó lại như vậy? Nói thật, nếu là em thì em cũng sẽ phát điên lên.

Diệp Như khó hiểu hỏi. Với những gì diễn ra trước mắt, cô tin rằng dù bất kỳ ai cũng không thể vượt qua. Nhưng nạn nhân thì…nỗi sợ hãi cơ bản sao? Đùa gì vậy?

- Thật ra, việc này cũng không có gì khó hiểu cả. Thật ra những hậu quả của Biệt giam trắng chẳng qua chỉ là những biến đổi nội tiết cơ bản trong cơ thể con người. Việc này gắn liền với một cụm từ mà mọi người được nghe hằng ngày chính là “ đồng hồ sinh học”.

- Cái này thì tôi biết. “ Đồng hồ sinh học” không phải chỉ những hoạt động theo thời gian của con người sao? Nó liên quan gì đến biệt giam trắng?- Cao Trình lưỡng lự, ánh mắt anh đầy vẻ bất lực cùng nghi ngờ.

- Thật ra, “ đồng hồ sinh học ‘’ hay “ biệt giam trắng” đều có cùng một cơ chế nội tiết do tuyến tùng điều khiển. Sở dĩ chúng ta có những hoạt động khác biệt giữa ngày và đêm là do hoạt động của một chất hóa học có tên là Melatonin. Các tế bào hạch võng mạc ở mắt của chúng ta sẽ có nhiệm vụ cảm nhận ánh sáng có bước sóng khoảng 480nm. Khi bị kích thích, chúng sẽ tiết ra một chất gọi là MELANOPSIN, sau đó chất này sẽ theo một đường truyền về não mà cụ thể là tuyến tùng.

Sự có mặt của melanopsin sẽ ức chế tuyến tùng tiết ra melatonin. Ngược lại, khi không có ánh sáng hay không có melanopsin thì tuyến tùng sẽ tiết ra melatonin. Chính melatonin sẽ tác động lên các cơ quan khác của cơ thể và gây buồn ngủ, các hoạt động nghỉ ngơi và nội tiết thích hợp.

Do tiếp xúc với ánh sáng có cường độ mạnh và liên tục nên các nạn nhân sẽ bị rối loạn quá trình trên. Cơ thể không thể tiết ra melatonin nên các hoạt động khác cũng bị rối loạn đặc biệt là hệ thần kinh. Và đây chính là nguyên nhân của mọi hành động mà mọi người được thấy.

Trình Ngạn Thâm từ tốn trả lời. Anh phân tích một cách mạch lạc, cụ thể. Khuôn mặt ấy vẫn vậy, lạnh lùng và sắc bén. Nhưng từ đó lại tỏa ra những ánh sáng đặc biệt. Ánh sáng của trí tuệ và sự thông thái.

Không ai biết, Chương Hiểu yêu thích nhất vẻ đẹp của anh lúc này. Nó quyền quy và đầy thu hút.

- Tôi hiểu rồi, nghĩa là cậu bé đó thường xuyên bị rối loạn đồng hồ sinh học đúng không? Do cơ thể đã quen với việc đó nên ảnh hưởng của cậu cũng ít nhất.

Cao Trình phấn khởi nói. Có thể nói đây là một phát hiện vô cùng quan trọng. Bởi lẽ, những người thường xuyên bất phân ngày đêm chỉ có vài đối tượng nhất định”

- Tiểu Trương, cậu đi đều tra cho tôi những nơi nào nhận làm việc theo ca. Nạn nhân chưa dủ tuổi lao động nên chắc chắn không thể làm ở các cơ sở hợp pháp.

- Em rõ rồi.

- Được rồi, tôi cũng về trước đây. Còn phải đến bệnh viện thăm Lâm Gia Tuệ nữa. Có việc gì thì báo cho em nha.

Chương Hiểu nhìn Cao Trình, mệt mỏi nói. Bây giờ, điều cô lo lắng nhất chính là trạng thái tinh thần của Lâm Gia Tuệ. Không biết cô ấy sao rồi? Chương Hiểu ở đây mà lòng nóng như lửa đốt.

- Ừ. Có gì báo cho anh.

- Tôi đi cùng em. – Trình Ngạn Thâm nhìn Chương Hiểu. Anh chào mọi người rồi bước ra trước. Dù giận cô nhưng anh không thể nào để cô một mình đối mặt với những khó khan này. Không ai hiểu tình bạn của hai người hơn anh. Lâm Gia Tuệ như vậy, Chương Hiểu chắc cũng không tốt hơn là bao.
 
Chương 79: Ấm áp


Mùa xuân đang đến gần hơn với Bắc Kinh. Hơi thở của sự sống bắt đầu len lỏi vào từng ngọn cây, góc đường. Bắc Kinh mùa xuân mang một vẻ đẹp riêng, khẽ  khàng và e lệ như người con gái xuân thì. 

Có thể mùa xuân năm nay không quá đẹp đối với Chương Hiểu nhưng cô đặc biệt cảm thấy ấm áp. Người ta vẫn thường nói ai rồi cũng cần một vòng tay giữa dòng đời níu chặt, đưa cho bạn ấm áp và niềm tin. Dù đó chỉ là một thoáng rất nhẹ, rất khẽ nhưng lại đặc biệt ấm áp.

Có lẽ, chỉ những người độc hành, cô đơn giữa dòng đời như Chương Hiểu, như Trình Ngạn Thâm mới đặc biệt hiểu đựơc những cảm giác ấy. Cái cảm giác ấm áp của những trái tim hòa cùng nhịp đập, của những mảnh đời bị cuộc đời bị bỏ quên.

Chương Hiểu chạy nhanh, đuổi theo bước chân anh. Cô níu lấy đôi tay rộng lớn và vững chảy, ánh mắt đong đầy nhìn anh.  Có những thứ không cần nói, có những tình cảm chỉ trái tim mới hiểu. 

Trình Ngạn Thâm dang đôi tay rộng lớn, ôm chặt cô vào lòng. Anh không nói gì hết, chỉ lặng lẽ truyền cho cô hơi ấm và sức mạnh của mình. Chương HIểu im lặng tựa vào bờ vai vững chắc ấy. Đôi vai cô run run, những giọt nước mắt dù cố kiềm nén cũng không tài nào ngăn được. Trên đời này, bạn có thể lướt qua rất nhiều mảnh đời, có thể cười với rất nhiều người nhưng chỉ cần một bờ vai để khóc. 

Chương Hiểu không biết Trình Ngạn Thâm có phải là bến đỗ cuối cùng trong cuộc đời hay không. Nhưng điều đó vốn không quan trọng. Chỉ cần bây giờ, ngay khoảnh khắc này, hai con người , hai trái tim và một vòng tay là đủ. 

- Đừng cố gắng chịu đựng...Em khóc đi...đừng cố gắng mạnh mẽ nữa...

Chương Hiểu không trả lời anh, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngày càng nhiều, chỉ là đôi bờ vai ấy ngày càng đẫm ướt. 

Rất lâu, rất lâu sau đó, Chương Hiểu rời khỏi vòng tay anh. Hai mắt cô đỏ hoe, mặt mũi thì lem luốt. Trình Ngạn Thâm bật cười, anh cưng chìu nói:

- Nhìn em kìa, chẳng khác nào con nít cả...

- Này, Trình Ngạn Thâm... 

- Được rồi, đi thôi, anh mời em ăn cái gì đó. Cả ngày nay vất vả rồi.

Chương Hiểu mỉm cười nhìn anh, hai tay cô nắm chặt bàn tay rộng lớn ấy. Có một thoáng, Chương Hiểu muốn mãi mãi giữ lấy đôi tay ấy, cô muốn níu chặt những hạnh phúc này. Nhưng có lẽ, những gì càng ấm áp thì càng dễ vụt mất, những gì càng hạnh phúc thì càng nhanh chóng rời xa ta. Chỉ là người trong cuộc mãi mãi u mê, mãi mãi dấn thân mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom