Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Chương 20: Xuất hiện


-Theo định nghĩa truyền thống, chết là khi tim ngừng đập và không còn hô hấp. Tiếp sau đó là sự hư hỏng và phân hủy của cơ thể theo thời gian. Chết lâm sàng phù hợp với định nghĩa truyền thống đó. Nhưng trong tâm lý học, một số nghiên cứu chỉ ra rằng, con người trước khi chết sẽ có những phản ứng giống nhau trong trạng thái tinh thần. Đầu tiên là sợ hãi sau đó làthư thái và cuối cùng là siêu thoát. Sự thay đổi này diễn ra trong một thời gian cực ngắn và chỉ diễn ra ở những người có trạng thái tinh thần tốt.

-Vậy theo ý cô nghĩa là khi nạn nhân ở trọng trạng thái hôn mê sẽ không có những biến đổi về tâm lý mà chỉ có sự biến đổi về sinh lý thôi đúng không?

- Nhưng làm sao biết được liệu nạn nhân có trải qua trạng thái ấy hay không?

Ana đặt câu hỏi. Có lẽ đây cũng là sự nghi vấn của không ít người.

- Cảm giác. Chương Hiểu trả lời. Nói xong, cô quay lại nhìn nạn nhân trên chiếc giường rải đầy hoa hồng.

- Đôi lúc cảm giác còn quan trọng hơn mọi thứ. Bởi lẽ, đó chính là nội tâm của hung thủ. Nó tốt hơn mọi chứng cứ hiện trường.

-Nhưng tôi vẫn tin vào chứng cứ hơn.

Một giọng nói trầm ấm cất lên, xen giữa cuộc nói chuyện của hai người. Anh đứng lên, thay một bao tay mới vào và nhìn cô như thể chờ đợi.

-Tùy anh. Chúng ta có cách nhìn khác nhau cũng không phải lần đầu.

Anh nghe xong, không phản ứng gì, chỉ gật gù rồi quay đi. Lúc đi ngang người cô, anh khẽ vào tai

- Em dùng từ chúng ta hay lắm.

Cô ngạc nhiên nhưng cố dấu sự khinh xuất ấy lại, làm như không có gì. Nhưng trong lòng đang thầm khinh bỉ bản thân cả nghìn lần.

Theo anh đi vào phòng tắm, cũng là nạn nhân cuối cùng trong căn nhà này. Có thể nói, cách chết cũng như phục trang của người đàn ông này làm Chương Hiểu ấn tượng nhất. Một người đàn ông khoác trên người bộ áo Chung Qùy tượng trưng cho cái gì? Công lý, sự trừng phạt haymột đấng tối cao?Còn dòng chữ ấy " Ngôi nhà của những linh hồn" nó biểu thị ý nghĩa nào?

Nhưng trạng thái chết cũng như ánh mắt của nạn nhân làm cô nghi vấn hơn cả. Chương Hiểu cảm thấy thiếu thiếu điều gì đấy nhưng cô không biết giải thích sao. Nhưng cảm giác ấy rất mãnh liệt. Và cô luôn tin vào suy nghĩ của bản thân mình.

- Nạn nhân C, đàn ông. Trên người có trạng tháicơ xơcứng và theo kết quả đo nhiệt độ gan có thể chết từ 2 đến 3 ngày trước.

-Tại sao là có thể? Chương Hiểu khá hiểu Trình Ngạn Thâm. Trong từ điển của anh làm gì có hai từ có thể ấy chứ.

- Đơn giản thôi, xác nạn nhân có thể được xử lý đông lạnh sau khi chết hay làm chậm quá trình phân hủy của các cơ quan bằng các hóa chất. Tôi nghĩ, đối với một người có khả năng và am hiểu về y học như hung thủ thì hoàn toàn có thể làm những việc này.

Anh ngừng lại một chút, sau đó xem xét kỹ các bộ phận trên thi thể.

-Phần đầu nạn nhân có một vết nứt lớn, mức độ tổn thương nghiêm trọng, xuất huyết nặng. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Riêng về tư thế quỳ này là sau khi chết, hung thủ cố tình sắp đặt.

- Alo, Cao Trình, em nghe.

- Bên đó đã xong hết chưa? GIọng anh khàn đặc, lộ rõ vẻ mệt mỏi của một đêm thức trắng.

-Tạm thời là xong, bây giờ em sẽ qua bên đó.

-Pháp y vừa giám định xong, nguyên nhân cái chết là do va đập mạnh ở đầu mà chết. Bước đầu nghi ngờ là tự sát.

Cao Trình đang nói, bỗng phía sau anh một cảnh sát chạy lại:

-Báo cáotổ trưởng Cao, phát hiện một đoạn băng ghi âm mới. Hình như là một bài đồng dao...

Tiếng nói vọng vào điện thoại, Chương Hiểu nghe rất rõ.

-ALo, Cao Trình, alo....Bài đồng dao sao...? Alo... Cao Trình

-alo, anh xin lỗi, Chương Hiểu em qua đây ngay. Tụi anh vừa phát hiện có thể là đoạn thứ hai của bài đồng dao.
 
Chương 21: Công lý


Một bài đồng ca và những số phận? Một khúc nhạc kinh dị cướp đoạt đi sinh mệnh của rất nhiều người.

@@@@@@

Chương Hiểu cùng Trình Ngạn Thâm đến hiện trường thứ hai đã là việc của một tiếng sau. Trên sân thượng một tòa nhà hiện đại, những đóa hoa hồng đang đua nhau khoe sắc, những ngọn cây đang khoe mình trước gió. Có ai nào ngờ, cũng tại đây, vài giờ trước, một con người ngã xuống và chấm dứt cuộc sống của mình.

Lòng Chương Hiểu nặng trĩu, chưa bao giờ cô cảm giác mình đang chiến đấu từng giờ từng phút với hung thủ như vậy. Hắn vạch sẵn một con đường, hắn dùng sức mạnh của mình chi phối mọi sự việc. Ngôi nhà của những linh hồn, bài đồng dao kỳ quái và những cái chết tàn nhẫn. Hắn đang muốn nói điều gì? Đang muốn chứng tỏ cho ai xem?

Càng đến gần ban công, tiếng nhạc vang lên càng rõ. Một bài đồng dao và những từ ngữ rợn người:

" Ai đó đã đến

Ngôi nhà với những linh hồn

Bức tường thành vững chãy

Một cánh chim rơi xuống mặt đất

Một vài sự sống bắt đầu

Ai đi tìm ai?

Tôi không biết

Sự sợ hãi ngự trị trong tâm hồn

Đôi mắt với ánh nhìn sợ hãi

Như nhìn thấu

Như không

Cánh cửa mở ra

Và bất ngờ đang chờ bạn"

Cao Trình đoán không sai. Đây chính là đoạn tiếp theo của bài đồng dao. Kết cấu giống nhau, những từ ngữ kỳ dị và bao số phận được lật mở.

- Có lẽ, đây chính là một bài tiên tri. Chương Hiểu nhìn vào khoảng trời cao rộng nhưng mù mịt phía trước. Hôm nay lại không trăng. Bóng đêm lại ngự trị bầu trời. Nó chiếm giữ và hủy hoại mọi sự sống.

-Bài tiên tri sao?

- Đúng vậy. Một bài đồng dao thông thường bắt nguồn từ tục lệ của một địa phương hay một vùng cao nguyên. Bài đồng dao càng dễ hiểu thì ý nghĩa của nó càngkinh dị. Ngày xưa, ở vùng Tây Tạng có một bài đồng dao và ẩn sau đó chính là câu chuyện ăn thịt người khủng khiếp. Nhưng bài đồng dao của chúng ta không như vậy. Nó đangkể chuyện nhưng câu chuyện đó đến từ tương lai và dự báo những cái chết. Ngôi nhà với những linh hồn là hiện trường đầu tiên của vụ án. Bức tường thành vững chãy chính là nơi chúng ta đang đứng, tòa nhàLiday. Còn cánh chim rơi xuống mặt đất chính là người đàn ông và ý nghĩa của cái chết chỉ được tô rõ khi sự sống bắt đầu. Sống và chết, một vòng tuần hoàn của tạo hóa và hắn đang muốn biến đổi quy luật ấy.

- Việc chúng ta cần làm chính là ngăn không cho hung thủ thực hiện kế hoạch đồ sát ấy. Hắn càng muốn làm chúa trời thì chúng ta sẽ càng phải biến hắn thành vô dụng.

Trình Ngạn Thâm lên tiếng. Sự uy nghiêm của anh càng làm không khí thêm căng thẳng.

-Và bây giờ, chúng ta đang chạy đua với thời gian.

Cao trình dõng dạc. Chương Hiểu chưa bao giờ thấy được sự lạnh lùng đến gai góc ấy. Hơn hai mươi năm rồi.

-Đầu tiên, tôi sẽ phác họa chân dung tội phạm sẽ giúp mọi người khoanh vùng tìm kiếm. Từ việc sắp xếp hiện trường cẩn thận đến từng chi tiết từ thời điểm cảnh sát phát hiện ra nạn nhân A đến thời điểm nạn nhân B nhảy lầu cho thấy hung thủ là một người cực kỳ tỉ mỉ, thận trọng và điềm tĩnh. Hắn ở độ tuổi khoảng từ 30 đến 40. Đây là độ tuổi mà tư duy và suy nghĩ phát triển và trình độ cũng cao nhất. Dựa trên đường may hoàn hảo ở đầu nạn nhân A cũng như sự chính xác của nhác dao ở nạn nhân nữ B , có thể xác định, hung thủ hành nghề y, pháp y hoặc là người chuyên xử lý và bảo quản xác.Đặc biệt, hung thủ là người thành côngthậm chí là quyền lực trong xã hội. Chính sự thành công ấy kiến hắn tư ban cho mình quyến phán xét vàmong muốn thay đổi quy luật tạo hóa. Xét ở góc độ tâm lý, tôi cảm thấy hắn hoàn toàn bình thường. Mọi việc từ bài đồng dao, cách giết người và trang điểm cho người chết kỳ quái chứng tỏ đây là một âm mưu từ trước và được thực hiện một cách trình tự, không phải bất ngờ bộc phát hay bị tác động. Không những thế, trạng thái tâm lý của hắn rất vững vàng và kiên định.

-Vậy tại sao lại trang điểm cho nạn nhân?

- Đầu tiên chú hề chỉ có phần đầu thật diễn tả niềm vui của hắn trong cuộc sống chỉ là sự giả tạo bên ngoài. Nhưng hắn vẫn muốn duy trì sự giả tạo ấy. Hắn để lại chú hề không phải cái đầu mà là gương mặt. Gương mặt mang đến niềm vui. Còn nạn nhân B, có thể nói cái chết của cô ấy là nhẹ nhàng nhất. Cô gái chết trong âm thầm, không đau đớn không giãy giụa chứng tỏthời niên thiếu hắn từng rất yêu quý một người con gái nhưng chắc là cô ta đã phụ lòng hay phản bội hắn làm nảy sinh lòng thù hận nhưng ẩn sâu trong đó là một tình yêu nồng cháy. Hoa hồng đỏ chứng tỏ một tình yêu cuồng nhiệt được rải lên chiếc giường nơi mà người con gái hắn yêu tha thiếtkết thúc cuộc đời thể hiện sự trân trọng hay thậm chí là thành kính. Còn nạn nhân C, tôi nghĩ, đang là người chết đầu tiên và cũng biểu đạt chothứ hắnta căm hận nhất.

-Là gì vậy? Diệp Lan đang nghe chăm chú lên tiếng hỏi

Chương Hiểu không trả lời, cô nhìn khắp mọi người

-Công lý. Trình Ngạn Thâm lên tiếng.
 
Chương 22: Hung thủ


- Chung Qùy theo quan niệm nhân gian là thần trảm yêu, trừ ma, có thể nói là người đại diện cho công lý. Nhưng tư thế chết của hắn không phải đứng đĩnh đạc, hiên ngang mà là quỳ rạp dưới nền nhà đầy máu và chịu sự gột rửa của máu. Máu chảy không ngừng, hung thủ dùng máu để thanh tẩy tâm hồn nạn nhân, để nạn nhân trong lúc chết vẫn mãi mãi chịu sự đày đọa cả về thể xác lẫn tâm hồn. Hắn cho nạn nhân mở mắt và nhìn về phía tấm gương là muốn nạn nhân thấy được tội lỗi và sự trừng phạt mà mình đang nhận phải ngay trong lúc chết và sau khi chết. Hắn muốn thống trị tinh thần nạn nhân và méo lệch đichính nghĩa. Hắn nghĩ mình là thần có quyền phán xét và kết liễu bất kỳ con người nào, có quyển sửa đổi công lý theo ý mà hắn muốn. Sự thành công trong cuộc sống làm hắn nảy sinh cảm giác chúa tể, từ đó đến khao khát thay đổi và xoay chuyển mọi chân lý.

- Vậy tại sao lại có nạn nhân nam nhảy lầu? Cao Trình lắng nghe từ đầu và anh thật không hiểu tại sao lại có nạn nhân ấy, còn là tòa nhà đối diện.

- Vì cái hắn muốn là chứng minh cho chúng ta thấy hắn là thượng đế. Nạn nhân thứ tư là thể hiện khao khát chinh phục. Hung thủ muốn chúng ta biết hắn có thể giết người ngay trước mắt chúng ta, ngay rất gần chúng ta. Hắn muốn chúng ta cảm thấy bất lực, cảm thấy hoang mang và từ đó có suy nghĩ nghi ngờ công lý, chính nghĩa. Và tôi chẳng qua là con cờ để đánh đỗ lòng tin của mọi người mà thôi. Nếu không phải là tôi thì cũng sẽ là một trong số chúng ta nhìn thấy cảnh đó.

- Nhưng may mắn đó là Chương Hiểu. Trình Ngạn THâm lên tiếng.

-Cô ấy có khả năng khống chế cảm xúc và lãnh đạo tinh thần của mọi người.

Cao Trình tổng hợp lại mọi việc và bắt đầu phân công theo chức trách của mỗi người.

- Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ chia ra chia ra ba nhóm để làm việc. Đầu tiên, Hiểu Hiểu và bác sĩ Trình sẽ khám nghiệm kỹ và đưa ra báo cáo chi tiết. NHóm thứ hai là các nhân viên pháp chứng sẽ cố gắng đưa ra kết quả hóa nghiệm nhanh như có thể. Và nhóm cuối cùng sẽ tìm hiểu về thân phận cũng như hoàn cảnh gia đình của ba nạn nhân. Bây giờ, chúng ta đang đối đầu với một tên cuồng sát có IQ cao nên mọi người cần nỗ lực hết sức mình. 48H sau, chúng ta sẽ họp tại sở cảnh sát. Và những gì chúng ta làm là cố gắng bắt được hung thủ trước khi bài tiên tri kia tiếp tục linh nghiệm.Mọi Người hiểu rõ chưa?

-Rõ. Tiếng đáp vang dội của tất cả cảnh sát. Trên một tòa nhà cao, gió của buổi tối cuối thu thổi vào rét căm căm nhưng ý chí của mọi ngườilại làm Chương Hiểu cảm thấy lo lắng. Bởi lẽ, đây là một cuộc chiến dài và có một điều cô chưa nói cho họ biết. Một bí mật mà cô muốn giấu kín nếu không e là mọi việc sẽ rất khó kiểm soát.

Mọi người giải tán và bận rộn với công việc của mình. Nhưng Chương Hiểu vẫn đứng đó và nhìn về phía căn nhà . Cô cảm nhận mình làhung thủvà suy nghĩ cảm xúc khi đó của hắnlà gì? Vui sướng? Hạnh phúc? Hay đau khổ? Khoan đã, đau khổ. Sao cô lại nghĩ là đau khổ?Tại sao chứ?

- Tại sao em không nói với mọi người điều mà hung thủ thực sự muốn. Trình Ngạn Thâm lên tiếng. Tiếng nói lạnh lùng đến đáng sợ. Cái rợn người nổi lên trong cô. Sao anh biết? Chương Hiểu cố kiềm chế nhưng vẫn không che giấu được sự ngạc nhiên.

-Tôi không hiểu anh đang nói gì?

Anh mỉm cười, nụ cười mang theo sự lạnh lùng và một chút kiêu ngạo

- Cái hung thủ muốn chẳng phải là đánh thức tâm lý phản xã hội ở tất cả mọi người không phải sao? Chung Qùy là người thực thi công lý hay cũng là cảnh sát và những cực hình về thân thể cũng như tinh thần mà nạn nhân đã chịu cũng là những gì mà chúng ta sẽ phải đối mặt. Tôi nói đúng không?

Anh nhìn cô. Côcó cảm giác bây giờ mình đang...đang đối mặt với...

Anh bỗng bước lại, xiết chặt vai cô

-Em nghĩ tôi là hung thủ?Anh lớn tiếng, gằn mạnh. Trong giọng nói thể hiện rõ sự tức giận không thường có.

-Ánh mắt xa lánh và nghi ngờ của em là sao hả Chương Hiểu? Trong đầu em đang suy nghĩ điều gì?Anh lắc mạnh vai cô.

- Một người đàn ông tuổi từ 30 đến 40từng trải qua một mối tình và hận sâu sắc người con gái ấy. Một người giỏi, am hiểu về cơ thể người, một chuyên viên pháp y danh giá, đầy quyền lực. Một người thành công, tỉ mỉ cẩn thận, trầm tính và có tố chất tâm lý mạnh mẽ, có IQ cao. Không phải anh sao Trình Ngạn Thâm?
 
Chương 23: Giận dữ


Trình Ngạn Thâm không nói gì, đôi tay anh siết chặt vai Chương Hiểu, từng khớp xương nổi rõ, đôi mắt thì sắc bén như con dao đâm thẳng vào tim cô.

- Nếu tôi là hung thủ thì người đầu tiên mà tôi giết chính là em Chương Hiểu.

giọng anh gằn mạnh. Đôi tay càng siết chặt tưởng như chút nữa thôi sẽ bóp nát xương cô.

Nói xong, anh quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng to lớn của người con trai và sự lạnh lùng trong con người anh, Chương Hiểu đã làm một việc mà cô hối hận cả đời.

Trình Ngạn Thâm đang đi bỗng một vật sắc lạnh kề sát vào cổ anh. Cái lạnh giá của kim loại làm bóng lưng anh sững sờ, cứng đơ.

-Đi theo tôi đến đồn cảnh sát.

Chương Hiểu cầm con dao kề sát vào người Trình Ngạn Thâm. Trên sân thượng tầng 30 giữa trời lạnh giá của một đêm mùa thu. Cô đã uy hiếp anh.Con dao là thói quen của cô. Vì công việc mang tính nguy hiểm nên lúc nào cô cũng có nótrong túi và đây cũng là lần đầu tiên cô sử dụng . Với người cô yêu. Nực cười.

- Em chắc sao? Anh không quay đầu nhưng giọng nói lạnh băng, buốt giá đến cực điểm.

- Tôi bảo anh đi theo tôi. Chương Hiểu hét lớn. Con dao càng kề sát vào cổ anh. Cô thấy máu đã bắt đầu chảy, từng giọt, từng giọt.

- Được.

Một câu trả lời ngắn gọn, dứt khoác nhưng đầy tức giận. Quen anh rất nhiều năm cô chưa bao giờ thấy sự giận dữ như vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc cô chết cả nghìn lần rồi.

Trên đường đi đến sở cảnh sát cả anh và cô đều trầm lặng. Bầu không khí cực kỳ ngột ngạt. Và con dao ấy nó vẫn luôn kề bên cổ anh.

Đến sở cảnh sát, tình thế giằng co của hai người thu hút sự chú ý của nhiều người. Đến khi gần bước vào phòng thẩm vấn, bỗng tay anh giật mạnh con dao. Nó cứa sâu vào vết máu chưa khô lúc nãy và cả vào trái tim cô.

- Tôi không phải không có khả năng nhưng vì đó là em Chương Hiểu.

Anh nhìn cô, vừa nói, vừa rút con dao ra khỏi tay cô, vứt xuống đất. Tiếng va chạm của kim loại và nền nhà lạnh ngắt làm Chương Hiểu khó chịu. Cô mệt mỏi ngồi gục xuống hàng ghế gần đó. Cô lấy dao kề vào cổ anh nhưng có biết cũng có hàng vạn con dao cứa nát trái tim cô. Nó không chỉ đau mà còn bỏng rát. Cô biết chứ. Anh chỉ là không muốn. Nhưng cô muốn sao? Sự đời đúng là khó lường.Cô cười, nụ cười chua chát và từng giọt nước mắt rơi. Cô không lấy tay lau mà mặc nó lặng lẽ rơi, lặng lẽ chảy và rồi lặng lẽ biến mất.

Trình Ngạn Thâm vào phòng thẩm vấn. Anh ngồi im lặng, không phản kháng, không nói gì. Cao Trình bước vào, anh ngồi xuống và bắt đầu hỏi.

-Xin lỗi, tôi cũng chỉ làm theo trình tự. Vào khoảng thời gian xảy ra vụ án anh đang ở đâu và làm gì?

- Gọi cục trưởng các anh vào đây.

Anh chỉ nói một câu duy nhất. Ánh mắt nhìn Cao Trình rõ ràng là ra lệnh chứ không phải trả lời. Bởi lẽ cuộc đời Trình Ngạn Thâm chỉ có Chương Hiểu là ngoại lệ còn những người khác đối với anh chỉ là bọt biển ngay cả anh cũng chẳng quan trọng.

Sau một hồi giằng co trong im lặng. Cao Trình đi ra ngoài và gọi điện. Chưa đến ba mươi phút sau , một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sátoai phong bước vào. Tóc ông ấy bạc trắng, khuôn mặt thì xám xịt, có vẻ không hài lòng.

- Mọi người đi ra hết đi. Tắt tấtcả các thiết bị thu hình.

Nói xong, ông hướng đến Trình Ngạn Thâm cúi đầu. Đúng tiêu chuẩn.

- Tôi nghĩ chắc ông biết phải làm sao rồi đó.

- Vâng.

Chưa đến năm phút sau, anh bước ra khỏi phòng với sự bất mãn của Cao Trình. Làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, Cao Trình chưa bao giờ thấy cảnh sát trưởng giận dữ đến vậy.

- Anh đang làm cái gì vậy hả ?

- Báo cáo, vì anh ta phù hợp với phác họa thâm lý mà chuyên gia đưa ra nên chúng tôi chỉ muốn mời anh ta về hỗ trợ điều tra.

- Thôi ngay. Thả anh ta ra.

-Nhưng mà...

-Đây là lệnh. Ông nói lớn, ngay cả Chương Hiểu cũng thoáng nghe được. Đầy tức giận.

- Rõ.Cao Trình bất mãn trả lời.

Trình Ngạn Thâm đi đến chỗ ChươngHiểu, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên từ tốn nói:

- Đi thôi, tôi đưa em về nhà.

Giọng nói ấm áp của anh như dòng nước ấm áp len lỏi vào trái tim đầy vết thương của Chương Hiểu. Nó xoa dịu và làm mềm đi sự cứng rắn ngụy tạo trong cô.

Anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ dìu cô lên xe. Trong suốt chặng đường về, anh cũng im lặng. Chương Hiểu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nhưngcuối cùng thì cô cũng không chịu nổi

- Xin lỗi, anh biết đó là trách nhiệm của tôi.

-Ừ

Một chữ, vậy là sao? Anh có trách cô không? Chương Hiểu nhíu mày, quay sang nhìn anh. Cô nhìn rất lâu, rất sâu vào đôi mắt lạnh lùng ấy và cô biết anh giận rồi. Trình Ngạn Thâm mà tức giận sẽ rất đáng sợ. Đó là những gì cô đúc kết được sau một thời gian quen biết. Anh sẽ không mắng cô, không khó chịu với cô, chỉ bỏ mặc cô mà thôi. Và đó là điều duy nhất cô không chịu được.

Đến nhà cô rồi, cô muốn chào tạm biệt anh nhưng nhìn vào đôi mắt vẫn lạnh lùng ấy thì chút can đảm cũng không có. Bỗng anh gọi tên cô

- Chương Hiểu.

Cô vui mừng quay lại nhưng khi nhìn vào gương mặt ấy thì nụ cười tắt ngấm. Vì nó băng giá đến cực điểm:

-Tôi không trách em nhưng không có nghĩa là tôi không giận em.
### Xin lỗi các bạn do mình bận thi nên đăng trễ. Hôm nay sẽ đăng hai chuơng còn từ ngày mai mỗi ngày sẽ đăng một chương. Cảm ơn các bạn đã theo dõi###
 
Chương 24: Ký ức


Chương Hiểu bước vào nhà, hai ngày mệt mỏi đã làm cô kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần. Ao ước lớn nhất bây giờ chính là ngủ và ngủ mà thôi. Lê đôi chân mỏi nhừ vào thang máy, trong đầu Chương Hiểu không ngừng lặp lại câu nói của anh: nhưng vì đó là em Chương Hiểu.

Vì đó là em? Thì ra là vì cô sao? Càng nghĩ, càng cảm thấy nực cười. Chính là vì cô nên anh mới phản bội tình yêu sao. Anh của quá khứ đã nói gì:

- Tôi đến với cô ấy chẳng qua chỉ là một trò chơi. Yêu? Cô ấy xứng sao?

Lúc nghe được câu nói ấy, cô tự nói với mình không phải đâu, không phải anh đâu. Ngạn Thâm của cô sẽ không đối xử với cô như thế.Nhưng rồi cô gạt người, dối người cũng chẳng thể ngăn trái timmình rỉ máu. Giọng nói ấy, cách nói chuyện ấy thì còn có thể là ai? Chương Hiểu không biết năm năm sau tại sao anh lại tiếp cận cô, không phải là trò chơi đã kết thúc rồi sao? Hay là anh cảm thấy cô chưa đủ khổ, trái tim cô chưa đủ tật nguyền. Trò chơi này cô chơi không nổi và cũng không muốn chơi nữa.

Mẹ Diệp đã ngủ nhưng căn nhà vẫn còn đấy một ngọn đèn, ngọn đèn sưởi ấp trái tim, xua tan đi mọi ưu phiền trong cô. Qủa là chỉ có nhà mới làm con người ta ấm áp và may mắn là cô cũng có cho riêng mình một mái nhà dù chưa đủ đầy nhưng đối với cô đã là hoàn hảo.

Ở một nơi khác của thành phố, vào lúc này, trong không gian rộng lớn của một căn biệt thự, có một người đàn ông với thân hình cao lớn nổi bật, ngồi bất động trên sô pha. Gương mặt chìm vào bóng tối, không thấy rõ được nét mặt nhưng sự giận dữ và lạnh lùng toát ra khiến người khác e ngại. Anh ngồi đấy nhìn chăm chăm vào bức ảnh khổ rộng treo trên tường. Trong ảnh là một cô gái với mái tóc dài màu hạt dẻ đang hòa mình trước biển cả. Sự rộng lớn của thiên nhiên, vẻ đẹp huyền ảo của không gian buổi chiều tà làm hình ảnh cô gái như nổi lên, như chìm đi. Nổi bật nhưng lại hài hòa, ấn tượng nhưng lại đem đến một cảm giác thanh thản khó tả. Nhìn vào bức tranh người ta cũng cảm nhận được phần nào tình cảm của người chụp. Bởi lẽ, chỉ có tình yêu mới có thể nắm lấy cái hồn của cảm xúc.

Có lẽ, không ai biết đó là lần đầu anh gặp cô. Một buổi chiều, một vùng biển xa lạ và một người con gái với bóng lưng u buồn. Hình ảnh đó khắc sâu trong anh. Nó khiến anh muốn tiến đến nhưng lại sợ phá vỡ vẻ đẹp ấy, muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng. Lần đầu tiên trong đời Trình Ngạn Thâm có cảm xúc ấy. Thế là anh đứng cùng cô cho đến khi trời tối mịt. Trình Ngạn Thâm của lúc ấy mười tám tuổi.

Lần thứ hai anh gặp lại cô gái ấy chính là buổi thảo luận chuyên đề. Khi kết thúc buổi thuyết trình, đến phần đặt câu hỏi bỗng có một cánh tay giơ lên và gương mặt ấy lại xuất hiện. Cô của bây giờ vui vẻ, tươi mát nhưng anh cảm thấy có một cái gì đó rất buồn, nó ẩn sâu trong đôi mắt. Có thể là cảm giác có thể là ...

- Em tên là Chương Hiểu. Em muốn hỏi anh, anh có thể làm bạn trai em không?

Câu hỏi của cô làm anh bất ngờ. Anh không nghĩ sẽ có việc như thế. Cảm xúc bất ngờ qua đi thì lại có môt sự vui mừng khó tả. Nó như hạt mầm, đang từ từ tách khỏi lớp đất, mạnh mẽ vươn lên, vươn lên không ngừng. Cả hội trường lúc ấy đầy tiếng huýt sáo, trêu ghẹo, nhưng cô vẫn nhìn anh với cái nhìn ấm áp nhất. Vẻ chờ đợi hiện rõ trong đôi mắt. Nó khiến anh nhớ mãi.

Anh nhớ mình đã không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi chào. Nhưng sau bao nhiêu năm, hôm này,không ngờ anh lại nhìn thấy sự nghi ngờ và sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy. Cảm xúc lúc con dao cứa vào cổ không phải đau mà là đắng.Đắng ngắt. Nói thật, anh rất muốn lấy con dao ấy, khoét trái tim cô ra xem nó làm bằng gì mà có thể vô tình như vậy. Đúng thế, anh không trách cô nhưng anh lại rất giận, rất giận. Cô là ai mà có cái quyền giày vò con tim anh như thế. Năm năm trước đã thế, năm năm sau cũng vậy.

Bỗng một tiếng vỡ nát của thủy tinh vang lên. Những mảnh vỡ đâm sâu vào tay, máu chảy đỏ thẫm nhưng anh không cảm thấy đau. Vì giờ này, trái tim còn đau hơn nghìn lần.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian ngột ngạt của cảm xúc:

- Xin chào, bác sĩ Trình. Chào mừng anh đến với ngôi nhà của sự sợ hãi.
 
Chương 25: Phác họa sơ bộ


Cao Trình đến nhà Trình Ngạn Thâm gần như ngay lập tức, anh không báo cho Chương Hiểu vì nhiều lý do trong đó không thể phủ nhận sự ích kỷ riêng tư. Dù biết như thế là không đúng nhưng anh vẫn không thể ngăn được mình.

Nghe xong đoạn băng, vẻ mặt tất cả mọi người đều trầm trọng. Mọi việc đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Bài đồng dao, người chết và bây giờ đến điện thoại đe dọa. Những điều này chứng tỏ hung thủ nắm rất rõ về họ còn cảnh sát thì chẳng có gì ngoài một bản phác thảo tâm lý sơ bộ và hàng nghìn nghi vấn.

- Tôi sẽ đưa đoạn băng này cho chuyên gia phân tích. Có kết quả, tôi sẽ báo cho anh.

Sau một hồi thâm trầm suy nghĩ, Cao Trình lên tiếng.

- Ừ. Tối rồi, anh về đi. Ngày mai gặp.

Cao Trình cảm thấy phần nào khâm phục TRình Ngạn Thâm, trải qua hai ngày kinh hoàng như thế nhưng anh ấy vẫn giữ được bình tĩnh vốn có. Phải có một tố chất tâm lý mạnh mẽ đến thế nào mới làm được điều đó. Hình như, anh có cảm giác người đàn ông này không hoan nghênh anh lắm. Tại sao thế?

- Bây giờ, anh về được rồi đó.

Trình Ngạn Thâm hơi khó chịu lên tiếng. Anh đang sợ cậu ta hỏi về tấm vải đen phủ kín bước tranh trên tường. Anh biết mình rất ích kỷ, những ký ức của anh với Chương Hiểu dù thế nào anh cũng không muốn chia sẻ với bất kỳ ai nhất là người đàn ông này- Cao Trình. Anh mãi mãi không bao giờ quên đêm mưa gió ấy.

Ngày chia tay anh, cô khóc và tuyệt vọng. Anh muốn bước đến ôm chặt cô vào lòng, siết chặt đôi vai gầy ấy và mắng cho cô một trận rằng anh không muốn giỡn như vậy, anh ghét cách cô nói như thế, ghét vẻ mặt tuyệt tình cô, càng ghét nội dung cô nói hơn.

- Trình Ngạn Thâm chia tay đi. Trò chơi này kết thúc rồi. Tôi không muốn chúng ta là con rối trong cuộc đời nhau.

Và rồi, khi anh đang bước đến gần cô thì có một người con trai cao lớn, gương mặt đầy vẻ lo lắng chạy đến, ôm cô vào lòng. Anh không biết cậu ấy nói gì mà Chương Hiểu chỉ khóc và hai tay nắm chặt lấy bàn tay người ấy. Cậu ta cõng và cô an tĩnh nằm trên đôi vai ấy. Không ai biết anh cảm thấy thế nào khi ấy. Một xúc cảm xa lạ và đau đớn. Anh nhìn bóng hai người họ đi xa, xa mãi và biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh muốn đuổi theo nhưng đôi chân cứ chôn chặt tại chỗ, từng giọt nước rơi xuống gò má không biết là nước mắt hay nước mưa nữa. Không biết bao nhiêu đêm anh mơ thấy cảnh tượng đó. Mỗi lần giật mình dậy là lòng anh lại nhói đau. Nỗi đau như bóp nát con tim này.

Đánh mất một lần và đối với anh đã quá đủ.

Phòng họp số 3, sở cảnh sát X.

- Bây giờ, tôi sẽ tóm tắt lại vụ án này. Mọi người nhìn lên bảng tóm tắt này :

+ Nạn nhân A: chú hề: Tên thật là Trương Nguyên, nhân viên văn phòng, 31 tuổi. Gia đình có hai con, từng bị buộc tội về ăn cắp sáng kiến nhưng được thả vì không đủ chứng cứ. Nguyên nhân chết không rõ, thời gian chết chưa xác định.

+ Nạn nhân B : búp bê: Tên thật là Phương Tiếu Tiếu, sinh viên, 22 tuổi. Chưa có gia đình, ba mẹ sống ở quê, lên thành phố học tập. Nguyên nhân chết là bị mất máu quá nhiều do bị dao đâm vào tĩnh mạch. Thời gian chết chưa xác định rõ.

+ Nạn nhân C: chung quỳ: Tên thật là Phạm Hùng, công tố viên, 34 tuổi. Chưa có gia đình, ba mẹ đã mất sớm. Nguyên nhân chết là do vật nhọn đập vào đầu, mất máu quá nhiều đến chết. Thời gian chết có thể từ 4 đến 5 ngày trước nhưng chưa rõ ràng.

+ Nạn nhân D: nhảy lầu. Tên Thật là Cao Trung, nhân viên kinh doanh, 30 tuổi. Nạn nhân chuẩn bị lập gia đình. Nguyên nhân chết là do va đập mạnh ở đầu dẫn đến xuất huyết nhiều đến chết.Thời gian chết là 2 ngày trước.

- Đây là toàn bộ báo cáo của cảnh sát. Sếp Trương, đến lượt sếp:

- Sau khi hóa nghiệm ở từng nạn nhân và các vật chứng ở hiện trường thì

+ Nạn nhân A, các tế bào biểu mô ở da đều bị phá vỡ cấu trúc do ngâm trong thời gian lâu trong dung dịch ướp xác. Ngoài ra, tóc nạn nhân là thật. Dung dịch thuốc trên tóc đúng như bác sĩ Chương suy đoán nó là hỗn hợp giữa thuốc nhuộm thông thường và máu người sau khi quay ly tâm ###

+ Nạn nhân B: Trong máu có một lượng lớn thuốc mê Forane.Đây là loại thuốc phổ biến trong thị trường, có thể dễ dàng mua được trong các nhà thuốc. Nó có tác dụng làm con người dễ đi sâu vào giấc ngủ . Chính vì thế, những người có áp lực công việc cao hay khó ngủ sẽ thường dùng nhưngmột lượng lớn sẽ dẫn đến ức chế thần kinh não bộ, dẫn đến hôn mê sâu.

Ngoài ra, vòi nước chảy trong nhà cũng xác định là máu. Nó là hỗn hợp máu của nhiều người. Hung thủ đãtắt đi hệ thống bơm nước tự động trong nhà và đổ một lượng máu lớn vào trong đó.Sợi dây cước treo cổ nạn nhân A cũng xác định là loại bình thường, dễ dàng mua được nên không có tính định hướng.Nhưng chúng ta có một vài thu hoạch rất đáng kể. Sau khi dựa vào hình dạng, độ rộng, độ sâu vết thương trên đầu nạn nhân C mà pháp y gửi qua thì chúng tôi đã xác định được hình dạng sơ bộ hung khí.

- Là gì vậy?

- Đây là hình ảnh.

### Máu gồm huyết tương ( huyết thanh) và phần huyết cầu tố( các tế bào: hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu). Trong đó, hàm lượng hồng cầu và huyết tương là chỉ yếu. Quay ly tâm là phương pháp tách các chất trong một dung dịch ra riêng biệt dựa theo tỷ trọng của chúng( hay đơn giản là độ nặng hay nhẹ). Khi quay ly tâm máu, huyết tương và hồng cầu sẽ tách ra. Sau đó, người làm sẽ tiếp tục dùng một dụng cụ để lọc ra.
 
Chương 26: Bài tiên tri


- Hung khí là một vật có đường kính từ 30 đến 40 cm. Ngoài ra, theo suy đoán thì nó khá dài để đủ một lực mạnh khi đập. Và nó chính là gậy đánh bóng chày hoặc một vật có hình dạng tương tự.

- Còn về phần thân silicon của nạn nhân A thì sao? Cao Trình hỏi

- Đây là thông tin về 10 công ty chuyên sản xuất silicon đặc chế. Và ở Bắc Kinh thì chỉ có hai đại lý nhưng chúng ta không loại trừ khả năng mang từ nước ngoài về. Nhưng hầu hết các sản phẩm này đều được đăng ký và kiểm soát chặt chẽ nên nếu có mất hoặc đánh cắp thì chắc là chúng ta cũng sẽ sớm có thông báo.

Một người bật cửa xông vào, vẻ mặt hớt hải:

- Tổ trưởng Cao, vừa tìm thấy được một thi thể ở trong kho hàng ở thành đông.

Thành đông là nơi tập trung nhiều nhà máy, kho xưởng nhất Bắc Kinh. Đây cũng là khu vực mà chính phủ rất khó quản lý. Những năm gần đây, việc kiểm soát chặt chẽ về những kho hàng này đang được cải thiện nhưng vẫn còn rất nhiều kho bãi cũ, chuyển nhượng hay cho thuê theo thời hạn. Đây cũng là một nơi lý tưởng của công việc giấu và xử lý xác.

Kho hàng nằm ở một nơi khá hẻo lánh, cách khá xa so với các kho khác. Xác chết được xác định do một công nhân vệ sinh đi ngay qua và ngửi thấy mùi khó chịu nên vào xem.

Mọi người lần lượt đi vào. Ngay giữa nhà, có một thi thể được trói chặt nằm đấy. Xung quanh có một vài thùng trống và trong không khí vẫn nồng nặc mùi formalin. Bên trong kho được chi làm hai phòng. Một phòng chính và một phòng đông lạnh. Máy điều hòa ở đây vẫn đang ở trạng thái hoạt động.

- Bây giờ, tôi bắt đầu khám nghiệm. Chương Hiểu , em ghi lại giúp tôi. Nạn nhân là nam, hai mắt trợn lên, có hiện tượng xuất huyết ờ mống mắt.###. Trên da có dấu hiệu xuất huyết nặng, tay chân có dấu vết cọ xác dữ dội. Trên nền nhà có dấuvết chống cự rõ rệt. Ngoài ra, nạn nhân không có vết thương nào khác. Suy đoán ban đầu, nạn nhân chết do sợ hãi quá độ.

Trình Ngạn Thâm sau khi quan sát cẩn thận, đưa ra kết luận. Anh đứng dậy tháo bao tay ra và cẩn thận xem xét hiện trường.

- Sợ hãi cũng có thể chết sao? Cao Trình lên tiếng

- Tất nhiên rồi. Tâm lý học gọi đây là hôi chứng GAS ( general adaptation syndrome) hay còn gọi là hội chứng thích nghi chung. Seyle nói rằng khi con người nhận thấy một mối đe dọa nào đối với tính mạng của mình thì sẽ có sự biến đồi về sinh lý và nội tiết đểgiúp cơ thể đối mặtvà vượt quakhó khăn. Đây là một quá trình tự nhiên của cơ thể để chống lại sự stress bằng cách biến đổi sinh lý . GAS trải qua ba giai đoạn. Đầu tiên là giai đoạn báo động. Giai đoạn này bắt đầu khi cơ thể cảm nhận được mối đe dọa. Sau đó, cơ thể sẽ tiết ra các hormone gây srtess như adrenaline và contisol. Nó làm tăng nhịp tim, nhịp thở, tăng máu đến các cơ và ngừng hoạt động tiêu hóa. Sự biến đổi giúp cho nạn nhân hình thành cơ chế FOF ( fight or flight)chống lại hay bỏ chạy.Giai đoạn hai là giai đoạn chống đỡ. Ở giai đoạn này, các hormone được tiết ra liên tục ở tuyến thượng thận và mọi năng lượng của cơ thể liên tục được giải phóng để cung cấp sức mạnh lớn nhất để chống lại mối đe dọa vàsửa chữa cho các mô bị hư hỏng do làm việc quá sức. Nếu giai đoạn này kéo dài sẽ ảnh hưởng lớn đến hệ hô hấp, tiêu hóa và miễn dịch. Cuối cùng nó dẫn đến sự thoái hóa ở các cơ quan đặc biệt là tim mạch và thận, dẫn đến suy thận, vỡ mạch máu, xuất huyết nặng và tử vong. Chính vì thế nó được gọi là giai đoạn kiệt quệ.

Chương Hiểu giải thích, giọng nói cô từ tốn, đôi mắt nhìn xung quanh hiện trường và đánh giá.

- Ngoài ra, GAS phụ thuộc vào một số yếu tố như khả năng nhận biết về nguy hiểm và đánh giá mức độ nguy hiểm.

- Vậy nếu không có hai yếu tố đó thì sao- Diệp Lan hỏi

- Thì GAS sẽ không xảy ra. Chính vì thế,có thể kết luận nạn nhân chết trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo. Chết dần, chết mòn với nỗi sợ hãi.

- Đúng là độc ác. Tức chết mà.Em mà bắt được hắn sẽ đập cho một trận. Diệp Lan bất bình, cô đá vào tường một cái thật mạnh.

- Trình Ngạn Thâm, anh thấy sao? Chương Hiểu hỏi với ánh mắt khiêu khích, đánh chết cô cũng không quên câu nói đó của anh: Tôi chỉ tin vào chứng cứ. Vậy đểbà đây làm anh biết thế nào là tâm lý học.

- Em nói không sai nhưng tôi muốn khẳng định một việc khác. Cao Trình,đâychắc chắn là hiện trường đầu tiên của vụ án nàycũng là nơi xử lý xác của tất cảcác nạn nhân trước đó và bài tiên tri đã ứng nghiệm.

Ai đi tìm ai?

Tôi không biết

Sự sợ hãi ngự trị trong tâm hồn

Đôi mắt với ánh nhìn sợ hãi

Như nhìn thấu

Như không.


### Mắt gồm hai phần chính. Đó là nhãn cầu và các dây thần kinh. Nhãn cầu có ba lớp màng. Trong đó lớp màng giữa bồ đào, phía trước dày lên thành thể mi và mống mắt.
 
Chương 27: Hạ Tử Hy


- Tại sao lại nói thế? Cao Trình hỏi

- Kho hàng này hoàn toàn là một nơi thích hợp để bảo quản và xử lý xác. Trong không khí vẫn còn rất nồng nặc mùi formalin. Như đã nói từ trước, đây là dung dịch ướp xác của nạn nhân A. Ngoài ra, mọi người có thể thấy cây cỏ xung quanh đây đều có dấu hiệu kém xanh tốt ở các cây lớn và chết rụi ở những bụi nhỏ hoặc cỏ dại. Đây là kết quả của sự tiếp xúc với phenol và andehit. Phenol là chất lỏng, có hơi rất độc, người thường nếu hít phải có thể bị ngộ độc nặng dẫn đến suy hô hấp hay tê liệt não. Đối với thực vật, sẽ làm chậm hoặc chấm dứt quá trình phát triển. Chính vì thế, những khu vực nhà xác thông thường sẽ nằm cách xa khu dân cư để giảm tác hại đến mức thấp nhất của những hóa chất độc hại này. Ngoài ra, như tôi suy đoán ban đầu, thi thể của các nạn nhân đều được xử lý ở nhiệt độ thấp để thay đổi thời gian tử vong và nhà kho này hội tụ đủ những yếu tố đó.

- Nhưng còn thiếu một thứ? Cao Trình lên tiếng

- Bài đồng dao? Diệp Lan hỏi. Tại sao lại không có đoạn tiếp theo? Không lẽ hung thủ dừng ở đây?

- Không. Hắn đã để lại cho chúng ta một đoạn khác. Chương Hiểu mỉm cười, cô nhìn mọi người với vẻ tự tin nhưng nét mặt vẫn đầy nghiêm nghị và một chút lo lắng ẩn trong đôi mắt

- Có sao?

- Nạn nhân chết do sợ hãi quá độ. Vậy nguyên nhân là gì? Nạn nhân đã nhìn thấy, nghe thấy, đã cảm nhận được điều gì trước khi chết?

- Là gì? Điều gì có thể chứ?

-Tôi không biết nhưng chắc chắn rất kinh khủng . Bài đồng daothực chất là một hình thức mà hung thủ cảnh báo cho chúng ta biết điều gì sẽ và sắp xảy ra trong tương lai. Nhưngbây giờ, tâm lý hắn đã có sự thay đổi rõ rệt. Hắn muốn cho chúng ta biết nhưng lại thông qua chính nạn nhân. Tâm lý tự cuồng trong hắn tăng lên sau hàng loạt cái chết và sự lệch lạc trong suy nghĩ cũng không ngừng thay đổi.

Một viên cảnh sát từ ngoài đi vào, theo sau anh ta là một cậu thanh niên khá trẻ, trên người mặc một chiếc áo phong rộng với quần kaky trong khá tươi trẻ

- Báo cáo, cậu thanh niên này nói là biết thân phận của nạn nhân.

- Cậu là ai? Sao cậu lại quen người đàn ông này? Cao Trình hỏi theo chức trách

Cậu ta đứng nghiêm, hai tay giơ lên chào đúng chuẩn quân đội:

- Báo cáo, BC123667 Hạ Từ Hy, nhân viên phòng điều tra tội phạm hình sự. Tôi không quen nạn nhân nhưng tôi biết ông ấy. Nạn nhân tên là Cao Phóng, 35 tuổi, hiện làm cảnh sát ở tổ điều tra M.

- Làm sao cậu biết? Chương Hiểu lên tiếng. Không biết tại sao, cô đặc biệt có cảm tình với người thanh niên này. Ở cậu, cô cảm nhận được nguồn năng luông và nhiệt huyết dồi dào của tuổi thanh xuân. Cái mà hình nhưcô đã mất đi từ lâu lắm rồi.

- Báo cáo bác sĩ Chương, bởi vì tôi rất thích đọc thông tin của tất cả các cảnh sát ở Bắc Kinh.

- Và rồi cậu nhớ? Cao Trình thấy hơi khó tin

- Dạ.

- Thiên tài thật. Diệp Lan tiến đến, đánh vào vai Hạ Từ Hy một cái rõ đau.

- Vậy tại sao cậu biết tôi? Tôi đâu phải cảnh sát? Chương Hiểu vẫn không buông tha

- Chương Hiểu, 28 tuổi, đang làm giảng viên ở đại học X, tiến sĩ...

- Dừng. BC cái gì đó trả lời đúng câu hỏi của tôi

- Là BC123667, bởi vì chị là người tình trong mộng của em.

- Phộc... Chương Hiểu khó tin nhìn cậu. Trình Ngạn Thâm từ xa, nãy giờ vẫn chăm chú quan sát hiện trường cũng quay đầu lại nhìn, đôi mày nhíu chặt.

Chương Hiểu nhìn cậu,ngoắc ngoắc tay:

- Lại đây tôi bảo. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu cậu ta và bỗng nhiên lắc mạnh: Đùa với ai vậy hả. Bà đây mà thèm cậu hả..

-Chương Hiểu. Tiếng gọi thâm trầm ấy khỏi nói cô cũng biết là ai. Cô đâu phải thú cưng của anh đâu mà cứ gọi mãi vậy.

Hạ Tử Hy nhìn Trình Ngạn Thâm với ánh mắt hâm mộ, quay sang nhìn cô le lưỡi đầy chế giễu

- Em nên biết đây là hiện trường. Nghiêm túc vào. Đó là thể hiện sự tôn trọng với người chết.

Đúng chất lên lớp. Những điều này cô hiểu hết nhưng tâm lý mọi người quá căng thẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ... Cao Trình lên tiếng hòa giảng, anh muốn phá tan bầu không khí có phần kỳ quoặc này.

- Được rồi, mọi người tiếp tục công việc đi, còn cậu Hạ Tử Hy rất cảm ơn cậu đã hỗ trợ nhưng đây là hiện trường, mời cậu ra ngoài để đồng nghiệp lấy lời khai.

- Sếp Cao, chúng tôi đã lấy tất cả mẫu vật. Kết quả xét nghiệm chúng tôi sẽ gửi cho cảnh sát. Anna tiến đến, theo sau cô là một vài đồng nghiệp của tổ pháp chứng

- Cảm ơn mọi người. Vất vả quá.

- Chức phận thôi.

- Cuối cùng cũng có chút tiến triển rồi. Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục. Cao Trình hạ lệnh, anh biết, rất nhiều ngày rồi, ai cũng trong tâm lý căng thẳng, mọi người đều cần thời gian nghỉ ngơi.

-Rõ. Cuối cùng tôi cũng về nhà rồi. Diệp Lan vui mừng. Đôi mắt cô đã thâm hết rồi.

-Tôi thì đã lâu rồi không ăn cơm nhà rồi.

- Tôi thì chỉ muốn ngủ...

Ai ai cũng cảm thấy nhẹ nhỏm, những tiếng cười nói cũng phần nào xua tan đi sự rùng rợn. Hình như họ đã thấy ánh sáng nơi cuối con đường rồi, tin chắc cũng sẽ nhanh thôi...

- Tôi nghĩ mọi người vui mừng quá sớm rồi đó. Trình Ngạn THâmlên tiếng,sắc mặt anh nặng nề, sự nghiêm trọng hiện rõ trên gương mặt . Chương Hiểu cũng cảm thấy lạ. Cô không nghĩ ra lý do anh nói thế.

- Sao vậy?

- Sai. Tất cả đều sai hết rồi.
 
Chương 28: Ham muốn


- Tất cả mọi thứ chúng ta có đều sai. Tất cả.
m ọi người đều không tin vào tai mình. Sai? Ở đâu? Chứng cứ? Tâm lý nhân vật hay là điều gì khác. Không thể nào? Tất cả đều dựa theo khoa học mà. Sự hoang mang hay đúng hơn là sợ hãi hiện rõ trên gương mặt những con người ấy.

- Bởi lẽ, mọi thứ mà chúng ta có là do hung thủ cố tình sắp đặt. Hắn muốn chúng ta tìm thấy ngôi nhà của những linh hồn, tìm thấy bài đồng dao rồi đến kho hàng này. Tất cả đều là sắp đặt. Bắt đầu ngay từ giây phút đầu tiên chúng ta bước vào căn nhà ấy thì mọi việc đều nằm trong kế hoạch của hắn. Từng bước chúng ta đi đều trên con đường mà hung thủ vạch sẵn.

- Đúng là một kế hoạch hoàn hảo nhưng hung thủ đã quên đi một việc. Một điều mà ngay cả hắn cũng không biết. Dù giết người là sắp đặt, dù ngôi nhà hay kho hàng là biết trước nhưng hắn thì hoàn toàn lộ diện.

- Là sao, em nói rõ đi Chương Hiểu. - Cao Trình vẫn còn rất mơ hồ. Câu nói của Trình Ngạn Thâm không sai nhưng anh vẫn rất tin tưởng Chương Hiểu.

- S. Frud- ông tổ của ngành phân tâm học đã đưa ra mô hình về tính cách con người. Bất kỳ hành vi nào của chúng ta đều được chi phối bởi cái ấy, cái tôi và cái siêu tôi. Cái ấy (Id) thể hiện ham muốn của một người. Nó là những ham muốn bản năng, là vô thức nên không chịu sự chi phối của bất cứ thứ gì. Một điển hình mà Frud đưa ra chính là ham muốn tình dục. Ai cũng có ham muốn, nhưng không phải ai cũng bộc lộ ham muốn của mình. Tại sao vậy? Đơn giản thôi, chúng ta tồn tại với cộng đồng, sống trong những chuẩn mực đạo đức của xã hội. Bất kỳ dục vọng, ham muốn nào cũng bị tác động sâu sắc của đạo đức. Chính những quy tắc xã hội mà con người đặt ra kiềm hãm làm mọi ham muốn. Và đó chính là cái siêu tôi (superego). Một thứ muốn bạn thỏa mãn mọi nhu cầu, một thứ khác lại kiềm hãm mọi khát khao vậy thì chính cái tôi ( ego) sẽ là tác nhân trung gian, giải quyết xung đột giữa hai thứ ấy. Cái tôi dung hòa những nhu cầu nhưng không vi phạm các chuẩn mực đạo đức. Con người luôn sống với cái tôi, luôn hành động với sự chi phối của cái gọi là ý thức. Nhưng người ta cũng có thể nhìn thấy được cái ấy, cái vô thức của mỗi người thông qua hành động mà họ làm. Đặc biệt, đối với những người như hung thủ thì cái ấy của hắn chi phối mọi thứ. Chính vì thế, hắn dù vô tình, dù cố ý vẫn bộc lộ rất rõ ham muốn của mình. Tự kiêu, khát vọng thống trị, lệch lạc trong nhận thức, khiêu chiến công lý. Đó là hắn.

- Nhưng với những thứ đó, chúng ta không thể tìm được hắn.

- Không. Trò chơi này cũng sẽ kết thúc thôi. Hắn sớm muộn gì cũng muốn gặp gỡ chúng ta. Bởi lẽ, cái hắn xem thường nhất chính là công lý. Trình Ngạn Thâm lên tiếng. Dõng dạc và cứng rắn. Chương Hiểu tin, nếu anh mà là hung thủ thì... không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Dù thế, nhiệm vụ của chúng ta là tìm được hắn trước khi trò chơi này kết thúc.

- Tất nhiên. Kế hoạch này hoàn hảo nhưng là trong mắt hắn chứ không phải chúng ta.

Nói xong, Trình Ngạn Thâm bước ra ngoài. Hôm nay, anh còn một tiết dạy không thể chậm trễ hơn.

- Chương Hiểu, em không về sao? Anh với lại gọi, cũng không quay đầu, nói xong liền bước ra ngoài, ngay đến cơ hội để cho cô từ chối cũng không có.

- Thôi, em cũng đi đây. Hôm nay, em phải đến trường nữa. Cao Trình, có gì liên lạc với em.

- Khoan đã. Anh nắm lấy tay cô, xiết chặt. Nhìn vào đôi mắt ấy, có những điều dù không muốn nói nhưng vẫn phải nói:
-Anh nghĩ có nhiều việc em nên suy nghĩ kỹ. Đừng để sau này phải hối hận.

Cô cười, đôi tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh. Hơn ai hết, cô hiểu anh muốn nói gì. Cô nghĩ đã đến lúc nói chuyện với Trình Ngạn Thâm rồi. Đúng vậy, đã đau một lần ai lại không sợ ngã, đặc biệt là cô- một người sống bằng lý trí. Có những việc đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Như bát nước hắt đi thì không thể lấylại được. Bởi, dù có đổ nước mới vào thì nó cũng là xa lạ.

- Anh yên tâm. Em hai mươi tám tuổi rồi. Em biết mình cần gì mà.
 
Chương 29: Điều duy nhất


Chương Hiểu bước vào lớp. Nói thật, so với hỗ trợ cảnh sát thì cô vẫn thích công việc giảng dạy này hơn. Bởi vì, chỉ có ở đây cô mới cảm nhận được trái tim mình còn đập . Cô có thể nhìn thấy mình lúc sinh viên, có thể trốn học ngồi đâu đó trong một quán cà phê, có thể nằm ườn trong sân trường và có thể quen anh. Có những điều chỉ khi đi qua rồi, nghĩ lại mới cảm thấy đáng quý. Có thể nói, thời sinh viên luôn là đẹp nhất trong ký ức mỗi người.

- Chào các em, hôm nay chúng ta sẽ học về tâm lý bệnh nhân đối với các bệnh mãn tính. Như các bạn đã biết, mô hình tâm-sinh-xã hội đã nêu rõ mối quan hệ giữa các yếu tố khác nhau sẽ có những ảnh hưởng nhất định đối với tình trạng bệnh. Trong đó, mối quan hệ hữu cơ giữa sinh lý- tâm lý là vô cùng quan trọng. Những vấn đề tâm lý mà bệnh nhân phải đối mặt khi mắc bệnh cũng như những ảnh hưởng của trạng thái tinh thần đối với sự tiến triển của bệnh là vô cùng quan trọng đối với các bác sĩ cũng như các bạn ngồi ở đây- những người sẽ trở thành những nhà tư vấn tâm lý trong tương lai. Lĩnh vực này rất rộng, nhưng hôm nay tôi chỉ nói về bệnh tiểu đường. Các bạn thấy thế nào?

Các bạn học sinh tập trung lắng nghe, ai cũng cảm thấy hứng thú. Tiết học của Chương Hiểu luôn chật cứng giảng đường. Bởi vì sao? Đầu tiên, những điều cô dạy có tính ứng dụng cao, cách nói chuyện lưu loát kết hợp cùng một gương mặt xinh đẹp. Nhưng còn một điều quan trọng hơn, đề thi cô ra cực kỳ khó, không đi học thì nắm chắc là thi lại. Đó là tổng kết của hầu hết tất cả các bạn sinh viên của đại học P.

- Được rồi, hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em về tháp các vấn đề tâm lý của bệnh nhân tiểu đường do hiệp hội tiểu đường Anh đưa ra năm 2008. Mô hình này mô tả những trở ngại tâm lý và cảm xúc của bệnh nhân theo thứ tự tăng dần theo mức độ nghiêm trọng của bệnh qua năm cấp độ...

- Hy vọng với những điều trên, các em sẽ có những nhận thức nhất định với cách phân loại từ đó điều trị tâm lý cho phù hợp với từng cấp độ. Chúng ta sẽ có một bài thực tập tại bệnh viện vềvấn đề này. Hôm nay đến đây được rồi. Tan lớp.

Chương Hiểu thu dọn lại đồ đạc trước khi ra khỏi lớp. Trong lúc đó, đôi khi cũng có vài học sinh lên hỏi những vấn đề trong bài giảng. Đó là một việc hết sức bình thường.

- Vậy theo cô giáo Chương, bệnh nhân cấp độ năm có thể bị tâm thần phân liệt đúng không?

- Đúng, tỉ lệ từ chín đến mười sáu phần trăm .

Chương Hiểu quay lên, nhưng đập vào mắt cô là bóng dáng cao lớn, cương nghị của Trình Ngạn Thâm. Cô nhăn mày, sao anh lại ở đây? Anh ở đây bao lâu rồi?

- Có vấn đề gì sao?

- Không. Chỉ muốn hỏi vậy thôi. Anh trả lời như là điều đương nhiên. Nói xong, cầm lấy giỏ xách của cô lên, thong thả đi ra khỏi lớp.

Chuyện gì vậy trời. Chương Hiểu đứng như trời tròng. Có đánh chết cô cũng không tin anh hỏi chỉ vậy thôi. Nhưng biết phải làm sao. Cô đuổi theo anh

- Hôm nay, tôi mời, chúng ta đi ăn cơm đi.

Trình Ngạn Thâm hơi bất ngờ, bình thường cô tránh anh như tránh tà, ghét anh như ghét quỷ dữ mà lại chủ động mời mọc, khiến anh tự dưng đâm ra sợ hãi.

Hôm nay, anh và cô chọn một nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố. Từ trên cao nhìn xuống có thể thu trọn vẻ đẹp của Bắc Kinh trong tầm mắt. Những tòa nhà chọc trời, những con đường xe cộ tấp nập, những dãy nhà rực rỡ và cả những con người hiện đại. Bắc Kinh trong mắt mọi người hội tụ vẻ đẹp của một thành phố hiện đại nhưng trong tâm trí Chương Hiểu lại xa lạ đến đáng sợ

- Em ăn gì? Anh vừa xem menu, vừa hỏi cô. Giong nói ấm áp, cử chỉ dịu dàng. Nếu là năm năm trước, Chương Hiểu đã cảm động sâu sắc. Nhưng tiếc thay, năm nay cô đã hai mươi tám tuồi và là cô của hiện tại.

- Tôi nghĩ, chắc anh cũng biết rõ mục đích tôi đến đây, tội gì phải ra vẻ.

Trình Ngạn Thâm khép menu lại. Hai tay anh chắp ra trước, vẻ mặt như chờ câu nói tiếp theo của cô

- Trình Ngạn Thâm, tôi không hiểu chúng ta bây giờ là quan hệ gì? Năm năm trước, tôinghĩmình đã nói rõ cho anh biết rồi chứ.

- Năm năm trước sao, cuối cùng cũng nói vào chuyện chính.

- Anh đừng tỏ vẻ như mình làm đúng tất cả, người sai chỉ có tôi. Chương Hiểu tức giận. Vẻ mặt ấy là sao? Nếu không biết chuyện, với thái độ ấy, cô còn tưởng mình là người gây sự.

-Nói thật, cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu quyết định của em năm đó. Em muốn tìm tình yêu mới, em thấy chán nản với tôi hay vì tên Cao Trình đó, em chưa bao giờ nói. Bỏ lại hai chữ chia tay rồi đi nước ngoài. Vậy được xem là rõ ràng sao? Chương Hiểu.

Giọng anh nặng nề, trong đó có một sự kiềm nén thấy rõ. Đôi tay anh siết chặt, đôi mày thì cau lại thành một đường thẳng. Những điều đó rơi vào mắt Chương Hiểu lại trở nên nực cười.

- Anh đóng kịch cũng giỏiquá đấy. Có nhiều khi tôi nghĩ, có khi nào anh cảm thấy có lỗi với tôi không, có khi nào anh hối hận vì làm tổn thương tôi không. Nhưng xem ra thì...

Trình Ngạn Thâm đứng dậy, bờ vai anh cứng đờ. Anh đẩy ghế ra, trước khi đi, anh nhìn thẳng vào mắt cô

- Chương Hiểu, việc tôi có lỗi duy nhất với em chính là đã yêu em bằng cả trái tim mình. Nếu là vì chuyện đó thì Trình Ngạn Thâm tôi xin lỗi em

### Lảm nhảm: Ad đặc biệt thích câu : '' việc tôi có lỗi duy nhất với em chính là đã yêu em bằng cả trái tim mình"
 
Chương 30: Một đêm thôi


Việc tôi có lỗi duy nhất đối với em là đã yêu em bằng cả trái tim mình. Yêu em bằng cả trái tim mình. Yêu em...Trình Ngạn Thâm đi rồi. Anh đi từ khi nào Chương Hiểu không rõ. Trong đầu cô giờ phút này chỉ có câu nói đó. Nó lặp đi, lặplại như một lời nguyền. Cô không biết mình có cảm xúc gì khi nghe câu nói đó. Một nỗi đau mơ hồ, một sự quặn thắt, một ý nghĩ...Tất cả đều mờ ảo...Tất cả dày vò trái tim cô, ngự trị đầu óc cô. Trước khi đến đây cô không biết đã tự nói với mình bao nhiêu ngàn lần phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để không tổn thương. Bao nhiêu đó chưa đủ sao? Nhưng bây giờ thì sao, chỉ một câu nói của anh làm tan biến mọi cố gắng của cô. Bức tường được cô xây dựng bao lâu nay đang dần dần sụp đỗ. Năm năm rồi, cô làm mọi cách để có thể kiêu ngạo đứng trước mặt anh, có thể sánh ngang cùng anh nhưng bây giờ thì. Dường như tất cả đều vô nghĩa. Đã có không biết bao lần cô tự hỏi mình mãi không quên được con người ấy là vì điều gì. Tình yêu hay là vốn dĩ không có được nên cảm thấy luyến tiếc. Nhưng giờ đi, dù cố phủ nhận nhưng cô đang có dần cho mình đáp án. Đắng ay thay, đó là đáp án nghiệt ngã nhất.

Chương Hiểu ngồi đó rất lâu, rất lâu, đến khi có tiếng nói vọng lại:

- Thưa cô, nhà hàng tôi chuẩn bị đóng cửa.

- Sao chứ?

Cô quay lại nhìn người nhân viên ấy. Sự bỡ ngỡ hiện rõ trong đôi mắt của chàng trai. Anhvội lấy trong túi ra đưa cho cô một tờ khăn giấy:

- Trên đời luôn có những chuyện khiến người ta không vui. Dũng cảm bước qua mới có thể tìm thấy thiên đường.

Cô không đưa tay ra nhận cũng không từ chối. Chỉ ngồi đó và nhìn chàng trai ấy đi xa. Không biết ai đó đã từng nói khi gặp những con người xa lạ, hãy đưa cho họ viên kẹo và bước đi.

Chương Hiểu bước ra khỏi nhà hàng, cô không về nhà ngay mà ghé vào một quán lề đường. Điều mà cô chưa bao giờ làm trong suốt hai mươi tám năm qua.

Ting, ting...

-Mở cửa. Trình Ngạn Thâm, anh ra đây cho tôi. Anh mà không ra tôi xông vào đó. Anh ra đây, ra đây đi.

Cửa mở ra, xuất hiện trước mặt Trình Ngạn Thâm chính là hình ảnh Chương Hiểu say mèm, gương mặt đẫm nước mắt, đôi chân đi không vững, có thể vấp té bất cứ lúc nào:

- Anh cuối cùng cũng ra rồi. Anh nói đi anhlà ai chứ, là ai mà có quyền đối xử với tôi như vậy. Anh là ...

Có vô vàn những điều cần nói. Năm năm rồi. Nhưng tất cả đều hóa hư vô bởi một hành động. Một vòng tay xiết chặt vai cô, hai trái tim cùng một nhịp đập. Bắc Kinh, một buổi tối buốt lạnh, một vòng tay, hai trái tim và một tình yêu chưa bao giờ tắt.

- Chương Hiểu à. Sao lại say thế này?

Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô mới nghe được một câu nói mà khiến trái tim cô rung động. Có thể, đối với ai đó sự ấm áp là một điều xa vời nhưng với một con người như cô thì như thế đã là quá đủ.

Chương Hiểu đứng im, không giãy giụa cũng không đáp lại. Đơn giản là lặng im và cảm nhận trái tim mình. Đêm nay , chỉ đêm nay thôi. Cô tự hứa với mình như thế.

Anh dìu cô vào nhà và vào bếp pha trà giải rượu.

- Nào, ngoan, uống chút đi, nếu khôngsáng mai sẽ khó chịu lắm đấy.

Cô nhăn mặt, tỏ vẻ bất bình

- Không thích. Không muốn. Chỉ muốn ngủ thôi.

- Ngoan đi.

- Không thích mà. Anh là ai? Xem bà chị đây dễ dãi lắm sao? Nói cho cưng biết, chị có bạn trai rồi. Anh ấy , anh ấy,

- Anh ấy làm sao. Anh dịu dàng hỏi, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp như mùa xuân

- Anh ấy là một người cực kỳ, cực kỳ giỏi và và sau nữa sau nữa ta.

Vẻ mặt cô tỏ ra nghiền ngẫm. Sau nữa, tại sao bây giờ chỉ có hình ảnh một người con traimặc áo blue trắng và khám nghiệm tử thi. Gương mặt đó, động tác đó. Và không còn gì nữa

- Thôi được rồi. Vậy ngoan đi ngủ đi.

Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng, nơi một người con gái đang yên giấc trong ánh nhìn chăm chú và dịu dàng của người đàn ông. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô , ánh mắt ngập tràn sự yêu thương

- Chương Hiểu à, có những việc cả cuộc đời cũng không nên nghe, nên hiểu. Tôi xin em đó.

Cũng trong lúc ấy, một nơi rất gần, ngay trong lòng Bắc Kinh, tại một căn phòng với ngọn đèn neong treo giữa phòng, một bóng người đang đổ từ từ, từng giọt, từng giọt axit lên một thi thể. Tiếng xèo, xèo do axit ăn mòn da vang lên trong không gian u tối. Từng mảnh da, từng ngách nhỏ của cơ thể...

- Đến lúc gặp nhau rồi. Những người bạn của tôi.....
 
Chương 31: Trống rỗng


Chương Hiểu thức dậy, đầu đau như búa bổ. Đây chính là hậu quả của một đêm thác loạn. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cô biết đến rượu. Hai mươi tám năm, cô những tưởng sẽ không bao giờ biết đến thứ xa xỉ, độc hạ ấy, vậy mà một câu nói của anh đã thay đổi mọi thứ. Cố ngồi dậy, nhìn xung quanh, một sự lạ lẫm ùa vào, vây kín tâm hồn. Bạn có từng uống sayvì một câu nói của ai đó, rồi ngày hôm sau thức dậy với một không gian xa lạ chưa, nếu có thì mới có thể hiểu thấu được cảm xúc của Chương Hiểu lúc này.

Cô biết mình đang ờ đâu, chút ký ức cuối cùng giúp cô nhận rõ được điều đó. Cô đi xung quanh nhà anh. Một căn nhà với tông màu chủ đạo là đen xám, rất giống phong cách của cả anh và cô. Gọn gàng và ngăn nắp đến bất ngờ chính là những gì một cô cảm nhận được từ ngôi nhà này. Nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo, cái giá buốt không phải của màu sắc mà xuất phát từ lòng người. Cô cảm thấy, chủ nhân của nó là một người rất lạnh lùng , lạnh lùng đến cô độc. Và rồi khi nhìn thấy bức tranh ấy. Bức tranh về một người con gái đang đứng trước biển cả trong một buổi chiều tà thì cô không kiềm được cảm xúc nữa. Những giọt nước mắt lăn dài, lăn dài trên má. Cô nhìn bức tranh đấy, đứng nhìn nó với một sự xúc động dâng trào. Anh làm vậy có ý nghĩa gì? Giữa anh và cô, còn lại điều gì?

Cố nén nước mắt vào trong nhưng không hiểu sao nó cứ rơi mãi, rơi mãi. Thì ra, cô và anh gặp nhau đã từ rất lâu, rất lâu rồi, lâu đến mức chính cô cũng không biết. Cô lao đến chiếc điện thoại, ngón tay run run, không cầm chặt được nó. Chưa bao giờ cô cảm thấy một dãy số lại khó khăn đến vậy. Và rồi điện thoại bắt máy nhưng lại là...

- Xin chào, Ngạn Thâm đang ở sở cảnh sát, có việc gì có thể nhắn lại với tôi.

- Cô là?

Tiếng nói nhẹ nhàng, từ tốn của cô gái vang lên

- Tôi là vị hôn thê của anh ấy.

Có cái gì đó vỡ. Không biết là điện thoại hay chính trái tim cô.Cảm giác xúc động tột cùng rồi bỗng chốc lao nhanh xuống vực sâu muôn trượng. Cảm giác tưởng như có được để rồi lại hóa tan. Cảm giác ấy. Nó không đau mà là trống rỗng. Nó không hụt hẫng mà là nhói tim.

- Trình Ngạn Thâm, anh đúng là độc ác.

Cô cười, nụ cười chua chát và đắng ngắt.Thì ra, mọi thứ chỉ là hư ảo, chỉ là sự tưởng tượng của một mình cô.À không? Phải nói là sự tưởng tượng được anh sắp đặt.Trình Ngạn Thâm, anh thành công rồi. Thành công giết chết trái tim tôi một lần nữa.

Hai giờ sau, sở cảnh sát. Một cô gái với bộ đồ công sở đúng chuẩn, một gương mặt lạnh lùng và dáng điệu khoan thai bước vào. Chương Hiểu nhận được điện thoại của Cao Trình một giờ trước và đó cũng là lý do cô đến đây.

- Bắt được nghi phạm rồi sao? Cô nhìn Cao Trình.

- Sáng hôm qua, nhân viên công ty Photerbáo cảnh sát là phát hiện mất một hình người bằng silicon. Nhân viên pháp chứng đã đến đó và lấy mẫu về làm xét nghiệm. Kết quả là về thành phần, độ nặng cũng như cấu trúc hoàn toàn tương đồng với phần silicon trong thi thề nạn nhân A.

-Đã bắt đầu hỏi cung chưa?

- Chuẩn bị bắt đầu. Em có muốn vào trong không

- Không. Em đứng ngoài quan sát là được rồi.

Cao Trình bước ra khỏi phòng, một bóng dáng cao lớn đến gần

- Em không có ý định chào buổi sáng tôi sao? Anh tiếng đến khá gần cô nhưng vẫn duy trì khoảng cách giao tiếp thông thường.

- Xin lỗi, đã thất lễ. Chào buổi sáng bác sĩ Trình.

Anh bật cười, nụ cười mang theo sự cưng chiều

-Tôi không biết là em cũng ngoan nhưvậy đấy. Sáng dậy đã uống mật ong tôi pha cho em chưa? Anh đưa tay vuốt tóc nhưng cô đã kịp thời né tránh. Ánh mắt anh thay đổi hẳn. Đầu tiên là sự ngạc nhiên, sau đó là khó hiểu

- Thứ nhất, bây giờ là thời gian làm việc, tôi nghĩ đứng trên cương vị của tôi và anh không nên có những hành động quá thân mật. Thứ hai, tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta cũng không thể có những hành động ấy nảy sinh. Thứ ba, bắt đầu hỏi cung rồi.

Anh nhìn rất sâu vào mắt cô, cái nhìn mang theo sự hoài nghi và suy xét.

- Điều thứ nhất, em nói đúng. Nhưng tôi nghĩ, với thân phận của mình, tôi hoàn toàn có quyền làm như thế.

Cô cười, bước qua anh, chăm chú nhìn về phía nghi phạm

- So với những việc đó, tôi có hứng thú với nghi phạm hơn.
## Lảm nhảm: bắt đầu ngược rồi. Ngược, ngược nữa, ngược mãi,.....
 
Chương 32: Mất cắp


Không khí trong phòng tra hỏi cũng căng thẳng không kém. Cao Trình cùng Diệp Lan bắt đầu hỏi người báo án. Đó là một người phụ nữ trẻ, 25 tuổi, khá xinh đẹp. Cô ấy ngồi trong phòng với vẻ lo âu hiện rõ. Hai tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, chốc chốc lại nhìn về phía cửa ra vào.

- Xin chào, cô tên gì

- Tôi tên Trương Hàm

- Cô có thể tường thuật cụ thể lại vụ việc không

- Tôi là một nhân viên của công ty Photer, sáng hôm qua theo thường kỳ đi kiểm trathì phát hiện thấy mất đi hai bộ hình người làm bằng silicon, nên tôi đã báo cảnh sát.

- Cô làm được bao nhiêu năm rồi?

- Được một năm rồi.

- Đã từng xảy ra vụ việc này lần nào chưa?

- Chưa bao giờ. Trong hồ sơ cũ cũng không thấy có ghi chép. Đây là những mặt hàng đặc biệt nên việc bảo quản và kiểm kê số lượng rất quan trọng. Không biết sao lại mất nữa?

-Vậy ai sẽ có chìa khóa phòng cất giữ?

- Bình thường là tôi. À, gần đây công ty có kết hợp với bệnh viện tiến hành làm một dự án nên hình như các giáo sư đó cũng có.

- Dự án sao?

- Đúng vậy, dự án đó là gì thì tôi không rõ nhưng hình như có tất cả mười người. Vì để tiện cho việc nghiên cứu nên một người trong ban dự án đã kiến nghị chủ động được giữ chìa khóa.

- Cô có thể cung cấp cho tôi danh sách mười người đó không?

- Được.

- Cảm ơn cô Trương.Bây giờ cô có thể về, nếu có gì chúng tôi rất hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cô.

- Vâng.À, có thể tìm lại được hai hình người đó không?

- Cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Trương Hàm đi rồi, Cao Trình bước vào phòng nghe nhìn. Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đứng đấy, ai cũng có suy nghĩ riêng

- Hai người thấy sao?

- Trương Hàm không phải hung thủ. Chương Hiểu đi về phía cái bàn, kéo ghế ra và ngồi xuống. Sự tự tin hiện rõ trên gương mặt.

- Cô ấy quá non trẻ so với hung thủ IQ cao của chúng ta.Mặc dù cô ấy có những biểu hiện của trạng thái bồn chồn, lo âu, dấu hiệu của stress nhưng mà đó cũng là điều bình thường. Một nhân viên trẻ, lần đâu tiên gặp trường hợp mất cắp này lo lắng thậm chứ là sợ hãi

- Anh cũng nghĩ vậy. Cô ấy quá trẻ để có được những kỹ năng ngoại khoa xuất xắc.

Mọi người quay sang Trình Ngạn Thâm. Anh đang đứng chắp tayvề phía trước và nhìn về căn phòng ấy.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Cô ấy không có khả năng là hung thủ. Thể trọng cô gái đó khoảng từ bốn mươi lăm đến năm mươi ký. Với trọng lượng như vậy, cô ấy hoàn toàn không có khả năngdi chuyển thi thể nạn nhân đến nơi cất xác cũng như đến những hiện trường mà hung thủ bày sẵn. Chiều cao cô ấy khoảng 1 mét 50. Với chiều cao ấy, việc treo một nạn nhân có chiều cao khoảng 1 mét 60 như nạn như Alên trần nhà là không thể dù đó là hình người silicon đi chăng nữa. Nhưng mà... so với cô gái đó, tôi hứng thú với mười chuyên gia đó hơn.

Hai giờ chiều, sở cảnh sát X.

- Đã có lý lịch mười nghi phạm. Tôi nghĩ khá thú vị đấy. Tất cả có mười người, bao gồm sáu bác sĩ, hai chính trị viên và hai chuyên gia kinh tế. Họ cùng hợp tác trong dự án mở rộng quy mô chương trình sửdụng các thiết bị tiên tiến trong dạy và học. Có ba mục tất cả bao gồm robot, máy móc và đương nhiên không thể thiếu người nộm bằng silicon có độ tương thích đến chín mươi chín phần trăm so với cơ thể người thật.

- Robot luôn sao?

- Những năm gần đây, việc dạy và học của các trường y khoa trong nước đang được cải thiện rất nhiều. Từ cơ sở vật chất đến các giảng viên, đều phải thông qua quá trình xét duyệt chặt chẽ. Robot ở đây không phải dạng mà mọi người thường biết. Đây là một dạng đặc biệt, thông thường thì do Châu Âu sản xuất và cấp giấy chứng nhận. Có thể hình dung, đó là một hình nộm bình thường có thể làm bằng silion hoặc những vật liêukhác nhưng quan trọng là nó được lắp đặt và cài sẵn chương trình hoạt động. Ví dụ như robot cho môn sản. Nó sẽ được thiết kế sẵn chương trình bắt đầu từ giai đoạn đầu thai kỳ đến khi tám tuần và cả chuyển dạ.Từ sự phát triển của phôi thai trong tử cung của người mẹ đến giai đoạn vỡ nước ói, chuyển dạ, tất cả được lặp trình sẵn giúp sinh viên hình dung dễ hơn vềvấn đề được học trước khi đi lâm sàng. ###

Trình Ngạn Thâm giải thích, là một giáo sư về pháp y, anh nghĩ dự án này là hoàn toàn cần thiết. Chất lượng giảng dạy trong nước vẫn còn quá thấp so với quốc tế.

- Nhưng mà việc di chuyển các hình người này cũng rất phức tạp, cần rất nhiều thời gian. Vậy hung thủ làm cách nào để đưa những thứ ấy ra ngoài chứ?

- Anh đã xem qua đoạn ghi hình của phòng bảo quản rồi, không có gì đáng chú ý. Cửa phòng bảo quản cũng không có dấu hiệu bị cại hay phá hư. Nếu không có đợt kiểm tra này thì chắc còn lâu chúng ta mới phát hiện được.

- Khoan đã. Sắc mặt Chương Hiểu tái xanh, sự khủng khiếp hiện trong đôi mắt cô.

- Trương Hàm ... cô ấy nói mất tổng cộng hai bộ hình người nhưng chúng ta chỉ tìm thấy một cái .

Vậy cái còn lại ở đâu?

### Cái dạng robot này đã có ở VN rồi
Nào. Cùng chào đón hung thủ nào. ###
 
Chương 33: Lai lịch


Có những bức màn, một khi đã vén lên thì mọi tai ương sẽ lũ lượt ập đến. Chúng ta sẽ ra sao? Mọi việc rồi sẽ đi về đâu? Ai sẽ là nạn nhân tiếp theo của trò chơi này? Hãy để thời gian trả lời.

#####

Câu hỏi của Chương Hiểu làm mọi người hoảng sợ. Một nỗi sợ hãi đột ngột xông vào và ngự trị mọi suy nghĩ. Vậy còn một cái nữa đang ở đâu? Và hắn sẽ làm gì với cái thứ đó? Sự khủng hoảng trong suy nghĩ, trạng thái lo sợ về mặt tâm hồn. Tất cả đang bủa vây, chiếm lĩnh tâm hồn họ. Nên tiếp tục hay là từ bỏ. Tiếp tục đồng nghĩa chấp nhận với mọi thứ ở phía trước, dù biết là sợ hãi, là kinh khủng và không một ai muốn điều đó xảy ra. Còn từ bỏ, có phải chăng chính là đang tiếp tay cho trò chơi nghịch lý mà hung thủ đã vạch sẵn.Làm sao đây?

Bộp. Tiếng đập bàn vang dội làm mọi người giật mình.

- Mọi người đang làm gì vậy hả? Nếu ai cảm thấy sợ hãi thì bây giờ cút cho tôi.

Cao Trình quát lớn. Chương Hiểu biết, anh đang hoảng sợ, sợ hung thủ, sợ tương lai và anh càng sợ mình sẽ đầu hàng.

- Hung thủ đang ngày càng có những suy nghĩ lệch lạc và hành vi phản xã hội rõ rệt. Nếu bây giờ, mọi người đầu hàng chính là nói cho hắn biết những điều đó là đúng. Chính vì thế, không ai được giao động, không ai được sợ hãi. Mọi người nghe rõ không?

Tiếng nói của Chương Hiểu có ý nghĩa vô cùng lớn đối với tình hình hiện tại. Nó như một lời động viên, một lời nhắc nhở và càng là mệnh lệnh quan trọng nhất.

- Tiếp tục đi. Trình Ngạn Thâm nhìn Cao Trình. Bây giờ, đã đến lúc gặp gỡ tên sát nhân thật sự.

- Chúng ta tiếp. Bây giờ, tôi sẽ nói về mười người họ.

+Đầu tiên là Chung Thiếu, Nam. Bác sĩ ngoại khoa. Gia đình có vợ và hai con. Tiếp theo là Trịnh Tường, nam, bác sĩ chuyên khoa nội. Cao Dung, nữ , bác sĩ chuyên khoa ngoại. Họ là hai vợ chồng, đến bây giờ vẫn chưa có con. Ngoài ra còn có hai bác sĩ chuyên khoa nội nữa là Cao Phong và Hà Bác. Họ đều chưa có gia đình. Tất cả họ đều từ bốn mươi đến bốn mươi lăm tuổi.

- Chưa đủ?

- Người cuối cùng là lợi hại nhất. Chuyên viên pháp y Phương Lâm Lâm. Dù mới có hai mươi lăm tuổi đã lấy bằng nội trú ở Mỹ, vừa về nước làm việc chưa đến nửa năm đã thăng chức giảng viên. Có thể nói là nhân tài của đất nước.

- Lợi hại thật. Nhưng cũng rất đáng ngờ.

- NHưng nghi phạm là nam mà. Cao Trình hỏi

- Thì, cuộc sống luôn có những bất ngờ. Cao Trình, không có gì tuyệt đối đâu. Đặc biệt là lòng người.

Trình Ngạn Thâm quay sang nhìn cô, nhìn chằm chằm. Anh có cảm giác, câu nói đó có dụng ý, không chỉ đơn giản như vậy.

- Còn những người khác?

- Còn bốn người nữa. Lần lượt là Ngạn Bân và Dương Nguyên. Hai người họ là chuyên gia kinh tế, cũng là nhà đầu tư. Chính Ngạn Bân đã yêu cầu việc cung cấp chìa khóa nhà kho cho các thành vên khác. Hai người còn lại là Tưởng Thạch và Cao Kỳ. Họ là ủy viên của trường đại học đồng thời cũng là đại biểu hội đồng. Danh tiếng hai người này rất cao, những năm gần đây còn tham gia tranh cử thị trưởng thành phố.

- Đúng là nơi hội đủ những người uy quyền của xã hội. Nhưng đáng tiếc thay, một trong số họ lại mục nát tâm hồn, lệch lạc về suy nghĩ. Diệp Như lên tiếng. Cô cảm thấy phần nào bất công. Nếu nhưng mà...

- Đáng tiếc, đây là quy luật. Đã đứng trên đỉnh cao của cuộc sống thì càng tham vọng và sợ hãi. Sợ mất đi tất cả, tham vọng chiếm đoạt mọi thứ, biến tất cả theo ý mình. Ai cũng tham vọng, ai cũng sợ hãi chỉ là người đó có biểu lộ ra không mà thôi. Tôi nghĩ đã đến lúc gặp hung thủ rồi- Trình Ngạn Thâm nhìn về khung cửa sổ và nói,.....
 
Chương 34: Năm năm đã qua


Bắc Kinh đã chính thức bước vào mùa đông. Từ cửa sổ sở cảnh sát, Chương HIểu phóng tầm mắt nhìn vào khoảng trời cao, rộng phía trước. Trong không gian của một buổi chiều tà, những bông tuyết đầu tiên đã rơi, nhẹ nhàng và từ tốn. Chương Hiểu nhìn rất lâu, rất lâu, đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy tuyết rơi ở Bắc Kinh, đã bao nhiêu năm cô chưa cảm nhận được cái rét cắt da củatrời phương Bắc . Có lẽ, là lâu lắm rồi.

- Đã lâu rồi.

Tiếng nói vọng lại làm Chương Hiểu giật mình, là Cao Trình. Sau nhiều ngày bận rộn, gương mặt anh có phần tiều tụy, râu đã bắt đầu xuất hiện, nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi,đôi mày thì cau lại nhìn rất khác, rất khác hình ảnh chàng trai cao lớn với nụ cười trên môiđưa đón cô đi học mỗi ngày.

- Ừ. Lâu rồi...Cô dừng lại, nhìn về phíahoàng hônđang tắt dần phía bên ngoài ô kính và nói:

- Lâu rồi em không cùng anh ngắm tuyết rơi như thế này. Không biếtmùa đông ở Bắc Kinh bây giờ có còn đẹp và tê tái như nhiều năm trước không? Em nhớ, nhiều lúc ở Mỹ, đứng giữa phố phường xa lạ thèm lắm cáicảm giác này. Cảm giác đứng trên mảnh đất quê hương, cảm nhận từng cơn gió mùa đông rét buốt thấm vào da thịt, cảm giác ai đó ở bên cùng nhìn ngắm tuyết rơi.

- Vậy có gặp được không?

- Có. Em nhớ rất rõ chàng trai đó. Em và cậu ta gặp nhau trong quán cà phê, hai người xa lạ, giữa mùa đông của một xứ sở xa lạ, hai tách capuchino nóng.Đó là đêm giáng sinh đầu tiên em ở Mỹ. Những năm sau, em lại đến đó nhưng chàng trai ấy thì chưa từng xuất hiện, như một cơn gió vô tình, lặng lẽ thổi đến rồi cũng lặng lẽ bay đi.

- Em còn nhớ cậu ta không?

- Em chỉ nhớ cảm giác yên bình ấy. Cảm giác ấm áp nơi xứ người.

- Đã khổ cực như thế, tại sao lại không về, tại sao lại không nói cho anh biết? Cao Trình xoay người Chương Hiểu lại, nhìn rất sâu vào mắt cô, cái nhìn chất chứa vô vàn tình cảm.

Chương HIểu không trả lời, cô chỉ cười. Nụ cười mang một chút cô đơn, một chút hiu quạnh và một chút lạc lõng.

- Em không như vậy lâu đâu, chỉ là đôi khi, đôi khi mà thôi. Có lúc em cũng muốn gọi cho anh nhưng Cao Trình à, gọi thì sao?

Câu hỏi của Chương Hiểu như một con dao cứa vào tim Cao Trình. Giọng cô bất lực, đôi mắt cô hiu quạnh và đô vai thì rung rẫy trong bàn tay anh. Cao Trình nhìn cô, nhìn mãi, tưởng như chết lặng

- Anh... anh sẽ đến.

Nước mắt Chương Hiểu rơi, những giọt nước mắt của sự ấm áp, của tình thương mà hơn hết là xúc động. Không ai hiểu cảm giác của cô năm năm vừa rồi, cô độc, lầm lũi, sống như những bóng ma. Hằng ngày thức dậy, chạy đến trường, vùi mình vào đống sách vở chất cao như núi. Đêm về lang thang trên những nẻo đường xa lạ, đông người qua lại, nhưng lại cảm thấy cô đơn lạ thường. Cảm giác ấy, nó duy trì suốt năm năm. Đời người có bao nhiêu lần năm năm như vậy.

- Cảm ơn anh, Cao Trình. Em chỉ cần như vậy là đủ rồi. Rất đủ rồi.

- Ngốc quá. Anh ôm chặt cô vào lòng, bất chấp không gian, bất chấp thời gian, bất chấp cả những ánh nhìn nghi quoặc ngoài kia. Không ai biết được con đường phía trước sẽ có bao nhiêu chông gai đang đợi họ vậy tại sao bây giờ không sống hết với chính mình, sống thật với những gì mình nghĩ, mình tin. Con người sống mang cho mình vô vàn những chiếc mặt nạ, để rồi vô cảm, hóa ngây, hóa dại với thời gian. Cuộc sống bắtchúng ta chấp nhận những khắc nghiệt hay tự con người lấy cuộc sống làm cái cớ cho những sự thay đổi của mình?

- Chương Hiểu à,quanh em, còn có rất nhiều người, sau này, đừng cố chịu một mình như thế nữa.

- Biết rồi. Biết rồi. Anh còn dài dòng hơn Diệp phu nhân đấy.

- Lại nữa rồi. Đừng có mà đánh trống lãng, không phải biết là được đâu.

Hai người cùng cười xòa, nụ cười của sự thân mật và ấm áp.Nhưng không ai biết, ở một góc khác, gần thôi, cũng có một trái tim đang rỉ máu trước những lời nói ấy. Trình Ngạn Thâm siết chặt hai tay đang buông lỏng, đôi môi mím chặt lại và ngay cạnh đó, một cốc socola nóng đã vỡ tan tành.

### lảm nhảm: Em nghĩ ai là hung thủ? Tôi tin rằng anh cũng có câu trả lời rồi mà Trình Ngạn Thâm? Không phải sao? ###
 
Chương 35: Là ai?


Hôm nay, Cao Trình cùng tổ chuyên án đến gặp và nói chuyện với mười nghi phạm. Trong không gian sang trọng của tòa nhà chính phủ, dưới ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn,Cao Trình được gặpmười nhân vật- họ đều có những vị trí cũng như tiếng nói riêng trong xã hội .Và cũng chính vì thế, cấp trên đã đưa ra lệnh cấm và bảo mật cuộc trò chuyện này. Nhưng vì tính chất quan trọng của sự việc, Cao Trình gọi cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.

- Chào mọi người. Tôi là Cao Trình, còn đây là đồng nghiệp của tôi Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm.

- Xin chào, tôi là Tưởng Thạch, là lãnh đạo ở đây.

Tưởng Thạch là một người đàn ông cao lớn, đứng tuổi, trên gương mặt đã hằn rõ dấu vết của thời gian. Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là phong thái trác tuệ, uy nghiêm toát ra từ lời nói đến từng cử chỉ. Có những thứ, thời gian có thể tôi luyện nhưng khí chất thì không. Có những người vốn sinh ra là để làm lãnh đạo và Tưởng Thạch là một người như vậy.

-Buổi nói chuyện hôm nay sẽ được bảo mật về nội dung, xin mọi người yên tâm và hợp tác với cảnh sát.

- Đương nhiên. Nhưng mà... tôi không hiểu bác sĩ Trình và bác sĩ Chương trở thành đồng nghiệp của cảnh sát Cao đây từ bao giờ?

Người hỏi là pháp y Dương Lâm Lâm. Đúng là rất trẻ. Một cô gái thông minh vàsắc xảo. Ấn tượng sâu đậm nhất của cô gái đó đối với người đối diện chính là sự tự tin. Có thể, chính những thành côngđạt được khi tuổi đời còn quá sớm đã tạo nên tính cách kiêu kỳ, ngạo mạn đó. Tự tin là một việc tốt nhưng nếu quá tin tưởng vào bản thân mà xem thường mọi việc, lâu ngày sẽ hình thành tính cách cuồng đại và rồi sẽ dẫn đến những biến chuyển, méo mó về mặt tâm lý. Và hung thủ cũng là một dạng người như vậy.

- Rất vui được gặp bác sĩ Dương. Nghe danh đã lâu

Trình Ngạn Thâm giơ tay ra bắt cùng Dương Lâm Lâm. Không lạ khi cô ấy biết anh và Chương Hiểu, người làm cùng một nghề, không sớm thì muộn cũng nghe danh mà thôi.

- Rất hân hạnh gặp bác sĩ Trình. Anh là thần tượng của tôi

Cô gái nở nụ cười chuyên nghiệp, đúng tiêu chuẩn nhưng không biết sao Trình Ngạn Thâm lại cảm thấy vô cùng giả tạo. Anh vẫn thích nụ cười hồn nhiên của Chương Hiểu hơn

- Tôi nghĩ mọi người đến đây đều đã đọc tư liệu về chúng tôi nên không cần dài dòng, có thắc mắc gì xin cứ hỏi.

- Gần đây xảy ra một vụ mất hình người bằng silicon, chúng tôi chỉ theo việc mà điều tra thôi.

- Đúng là chúng tôi có giữ chìa khóa nhưng không có nghĩa là chúng tôiđã lấy.

Tiếng nói trầm trầm vang lên từ phía bên kia chiếc bàn. Ngạn Bân- một chuyên gia kinh tế thể hiện rõ sự quyết đoán của mình. Đối với những người làm kinh tế, thời gian chính là vàng , quả không sai.

- Mong mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi theo trình tự.

- Trong suốt một tháng qua, chúng tôi luôn ở cùng nhau và cũng chưa ai bước vào nhà cất giữ.

- Ở cùng nhau sao?

- À, vì kế hoạch này rất lớn, trung ương vẫn trong công cuộc phê duyệt nên mọi người cần bảo mật tuyêt đối. - Dương Nguyên.

- Nếu có việc phải ra ngoài thì sao?

- Cũng không được. Đây là lệnh. Nếu có công việc gì thì cần phải thông qua hội đồng nhưng đến bây giờ vẫn chưa có trường hợp như vậy.

CHương Hiểu cau mày. Vậy nghĩa là họ không phải là hung thủ ư? Bởi lẽ, dù hung thủ đã giết người trước đó nhưng bố trí hiện trường, rồi cái chết nhảy lầu của nạn nhân D thì giải thích sao?Tất cả đều cần thời gian bố trí và sắp xếp chu đáo, tỉ mỉ. Nhưng mà, linh cảm cho cô biết họ đã đúng, chắc chắn là một trong mười người này. Vậy là ai? Trong mười người, có người có phong thái lãnh đạo bẩm sinh như Tưởng Thạch, hay cô gái tự tin đến mức kiêu ngạo Dương Lâm Lâm, còn Ngạn Bân với sự ngắn gọn trong lời nói và cách làm việc. Vợ chồng Trình Tường, Cao Dung lại lấy sự im lặng thể hiện tất cả, Cao Phong và Ngạn Bác thì lại tỏ vẻ khá bực bội, liên tục nhìn đồng hồ, hai tay cũng không ngừng gõ xuống mặt bàn. Có thể nói, người có sự điềm tĩnh nhất trong số họ chỉ có Chung Thiếu- bác sĩ khoa ngoại, Dương Nguyên- chuyên gia kinh tế và chính trị gia Cao Kỳ. Họ ngồi đó, chăm chú lắng nghe, không trả lời cũng không phản kháng. Mười người, mỗi người đều có những dáng vẻ khác nhau, trong đầu đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Vậy là ai đây?
 
Chương 36: Trần nhà


- Khoan đã, mọi người có cảm thấy có mùi gì không?

Dương Lâm Lâm nhạy bén phát hiện. Mùi hương tuy rất nhạt nhưng với một người hằng ngày đối mặt với tử thi như cô thì mọi thứ trở nên rất rõ ràng. Cô quay sang Trình Ngạn Thâm, từ đầu đến giờ, anh vẫn ngồi trầm ngâm, không phản ứng gì nhiều, hình như đang nghiên cứu gì đó. Dương Lâm Lâm tin chắc rằng, một người uyên bác như Trình Ngạn Thâm thì không thể nào không phát hiện ra. E rằng, anh đã biết từ sớm.

- Đây là hỗn hợp formalin và phenol theo tỉ lệ sáu: bốn. Nói đơn giản hơn chính là dung dịch ướp xác.

- Sao cơ?

Là tiếng nói của Tưởng Thạch. Tuy đã không ít lần đến tham quan nhà xác của các trường đại học nhưng dù sao cũng là một người ngoài ngành, ông không tài nào chấp nhận được ngay tại đây lại có thứ mùi kinh dị đó.

- Không thể nào? Ở đây sao lại có mùi đó được?

Không chỉ một mình Tưởng Thạch, mà tất cả mọi người còn lại đều hoang mang. Càng là bác sĩ thì họ càng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Thứ mùi đó tượng trưng cho điều gì, e là ai cũng biết chỉ là họ đang cố gắng chối bỏ mọi suy nghĩ của mình mà thôi.

Riêng Trình Ngạn Thâm vẫn bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm lên mái nhà, rất lâu, rất lâu

- Và thứ mùi đó tỏa ra từ trên la phông.

Cao Trình lập tức đứng dậy, rút súng ra và quát lớn:

- Tất cả ngồi im, giơ hai tay lên đầu.

Sự bàng hoàng hiện ra trong mắt mọi người. Điều gì đang xảy ra?Cuối cùng, trên trần nhà là thứ gì? Và điều gì đang xảy ra ở đây?

- Cậu nói gì vậy. Đừng quên, ở đây do tôi làm chủ.

Tưởng Thạch cũng không giữ nổi bình tĩnh. Ông bật dậy khỏi chiếc ghế, đập hai tay lên bàn , đôi mày cau chặt, hai môi hơi mím lại, tỏ vẻ tức giận cực độ.

- Xin lỗi, bây giờ tôi nghi ngờ nơi đây xả ra một vụ án mạng và một trong các người là hung thủ nên tất cả đều phải nghe theo tôi. Cho đến khi chi viện đến, mọi người, không ai được rời khỏi căn phòng này.

Ai cũng quay lại nhìn nhau, rồi nhìn Tưởng Thạch. Từ hành động của họ có thể thấy vai trò của người lãnh đạo này vô cùng lớn. Tâm lý học đã nghiên cứu rằng những người càng thành công thì càng có tính tự lập và tự quyết xuất sắc hơn người khác. Nhưng ngay giờ đây, từ họ, Chương HIểu cảm thấy một sự ỷ lại thậm chí là dựa dẫm. Đó là điều vốn không nên có. Tại sao lại như vậy? Cô cau mày.

Mọi sự nghi quoặc, mọi nghi vấn, hoài nghi...tất cả bao trùm lấy tâm trí mỗi người. Ai cũng nặng nể, bầu không khí căng thẳng kéo dài trong suốt một tiếng đồng hồ cho đến khi đội chi viện đến.

Cao Trình cùng Trình Ngạn Thâm và Chương Hiểu kết hợp với đội phi hổ bắt đầu leo lên nóc nhà. Trước khi lên, Trình Ngạn Thâm xiết chặt tay Chương Hiểu

- Đi phía sau tôi đi.

-Tôi không sợ. Những điều kinh khủng hơn tôi đã thấy qua rồi.

- Em biết trên đó là gì sao?

- KHông biết, nhưng mà...

Trình Ngạn Thâm không kiên nhẫn, ngắt lời:

- Nếu đã không biết thì làm sao em chắc nó không kinh khủng. Tôi nghĩ so với tôi em hiểu suy nghĩ của hung thủ hơn chứ. Thủ đoạn giết người ngày càng tàn bạo, cái chết của những nạn nhân ngày càng đau đớn vậy phía trước là gì, tôi tin em chắc cũng đã biết.

Lần này, CHương Hiểu không cãi lại nữa. Cô biết, mọi thứ anh nói điều đúng. Phía trước chắc chắn không đơn giản chỉ là một thi thể bình thường. Cô nhớ đến ngôi nhà của những linh hồn, nhớ đến cảm giác tận mắt nhìn thấy thi thể nạn nhân nhảy lầu, rồi cái chết bí ẩn của cảnh sát trẻ trong nhàkho cũ...Từng hình ảnh, từng cảm xúc hiện về trong tâm trí. Cô biết mình không nên sợ hãi, càng là một bác sĩ tâm lý thì tinh thần càng phải cứng như thép, rắn như sắt nhưng cô càng biết mình đang sợ hãi. Có những nỗi sợ không gọi tên đang xâm lấn tâm hồn cô. Từng chút, từng chút...

- Đội trưởng Cao, phát hiện ra rồi.....
 
Chương 37: Điều kinh dị


Giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của Chương Hiểu. Cô hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt lại, chuẩn bị leo lên đó.

- Báo cáo, đã phát hiện một thi thể trên trần nhà, được đặt gần hệ thống thông gió ngoài của máy lạnh.

- Diện tích trên đó rộng không?

- Không rộng, khá hẹp, hơn nữa còn có mùi formon rất nặng nên để đảm bảo an toàn, chỉ nên có hai người lên đây thôi. -Trương Kha- đội trưởng đội phi hổ lên tiếng.

- Được rồi, bây giờ tôi sẽ lên trên đó.

Cao Trình chuẩn bị mang thiết bị bảo hộ vào để bảo đảm cho mũi và mắt không hít phải những khí độc trên đó. Bỗng, có một đôi tay giữ chặt chiếc mũ bảo hộ:

- Không, để em lên. Không ai ở đây có thể phân tích trạng thái tâm lý hung thủ tốt hơn em. Hiện trường vụ án, cách sắp xếp ann5 nhân hay môi trường xung quanh thi thể... Tất cả đều phản ánh một cách khách quan nhất ham muốn cũng như tâm lý của hung thủ lúc giết người.Còn việc khám nghiệm tử thi có thể đợi đến lúc cái xác đem xuống dưới nhưng quan sát và chụp lại hiện trường thì chỉ có em. Chính vì thế, em phải lên đó.

- Không thể từng người lên sao? - Trương Kha quay lại hỏi. Mỗi người lên làm từng nhiệm vụ một không phải vẹn cả đôi đường sao?

- Tuyệt đối không được.

Trình Ngạn Thâm cương quyết, có những vấn đề không thể giải quyết theo một trình tự thông thường được.

- Đầu tiên, theo kết quả quan sát của đội phi hổ thì thi thể nằm gần hệ thống thông gió ngoài của máy lạnh. Chính vì thế, bây giờ chúng ta đang tắt đi tất cả hệ thồng làm lạnh của tòa nhà này nhưng mọi người đừng quên, đây là tòa nhà chính phủ. Và bây giờ, ở trên tầng hai mươi đaang tiến hành hội nghị cấp cao khu vực nên việc này phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Hơn nữa, trần nhà có diện tích khá hẹp, lại là nơi khá ẩm ướt nên muốn bố trí thi thể trên đó đòi hỏi phải tốn nhiều công sức, điều đó cũng đồng nghĩa rằng, rất có thể hung thủ sẽ để lại khá nhiều manh mối trên đó. Càng nhiều người lên chỉ càng mất thời gian và cũng vô tình xóa đi mọi manh mối.

Tiếng nói trầm ấm , từ tốn vang lên làm mọi người đều rất khâm phục. Nếu theo trình tự thông thường, có lẽ họ đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội rồi. Trong thời gian ngắn như thế lại có thể suy nghĩ chu toàn nhưvậy, e là có được mấy người.

- Đúng là không hổ danh bác sĩ Trình. Hôm nay được gặp quả là hân hạnh.

Trương Kha tỏ vẽ thán phục tột bậc. Dù là đội trưởng đội phi hổ nhưng anh tự biết mình còn thua kém nhiều.

- Vậy bây giờ, ai sẽ đi.

- Chương HIểu, em làm được không? - Trình Ngạn Thấm quay sang nhìn cô. Trong tình thế này, Chương Hiểu là người thích hợp nhất. Và hơn hết, anh tin cô làm được.

Chương Hiểu nhìn anh, nở nụ cười. Cô rất thích cảm giác này- cảm giác được anh tin tưởng. Thì ra, mọi nổ lực đều xứng đáng.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ về mặt bảo hộ, Chương Hiểu bắt đầu leo lên trần nhà. Trong không gian nhỏ, hẹp, u tối với mùi formalin nồng nặc xông vào mũi, dù có đeo đầy đủ thiết bị bảo hộ nhưng sự khó chịu thì không sao tránh khỏi. Chương Hiểu bòlần theo lối dẫn và rồi, cô đã nhìn thấy cái xác.

Nếu có thể dùng một từ để diễn tả của Chương Hiểu lúc này thì chỉ có hai từ kinh hoàng. Thật khủng khiếp, cô như không tin vào mắt mình, đây là thứ gì? Sao hung thủ có thể nghĩ ra thứ kinh dị như thế này.

Một không gian u tối, một mùi nồng nặc đến ngột thở, xung quanhvang lên tiếng rè rè của động cơ chưa nguội và một thi thể trần như nhộng, trên người được tách ra thành từng lớp. Hung thủ đã tiến hành phẫu tích thi thể nạn nhân, hắn tách cơ thể nạn nhân thành từng lớp da, lớp mỡ, lớp cơ. Phần bụng thỉ được mổ ra, tách lớp và moi nội tạng. Nhìn từ ngoài vào, có thể nhìn thấy từng phần riêng lẻ, từng mạch máu, từng cơ quan, tim, mật, gan,và hàng đống thứ khác... Tất cả được ghép nối với nhau thông qua một lớp da rất nhỏ khoảng năm cm ở phần dưới mỗi phần. Nhưng điều kinh khủng hơn là hắn đã tách đầu nạn nhân ra khỏi cổ, bổ dọc và đặt ở đó. Dù trời rất tối, Chương Hiểu vẫn thấy rõ từng phần của não,vỏ não,bán cầu não, dịch não tủy, máu... Tất cả hiện ra rõ ràng và kinh dị.
 
Chương 38: Manh mối


Nạn nhân được hung thủ cẩn thận đặt trên một tấm gỗ mỏng, xung quanh hình như có thứ gì đó. Chương Hiểu dùng đèn soi vào và ngạc nhiên khi nhìn thấy rất nhiều hoa hồng màu trắng. Những cánh hoa trắng muốt, thanh tao và giản dị. Nó lặng lẽ nằm đó, chứng kiến sự ra đi của nạn nhân. Cô tháo mặt nạ dưỡng khí ra và đưa lên mũi và càng kinh ngạc khi nó lại không có nhiều mùi formadehit như cô nghĩ mà ngào ngạt một mùi hương rất thơm và độc đáo. Là gì nhỉ? Cô tự hỏi.

Không do dự quá lâu, cô bỏ nó vào ngay túi vật chứng và bắt đầu dùng đèn quang sát những phía khác. Có thể nói, hiện trường được xử lý khá sạch sẽ, hung thủ đã cẩn thận lau sạch cả dấu vân tay của mình lẫn của tất cả mọi người. Tại sao lại nói vậy? Đơn giản thôi, vì đây là trần nhà, lại gần chỗ thông gió ngoài của máy lạnh, nên hằng năm chắc chắn sẽ có người đến kiểm tra và bảo dưỡng theo định kỳ. Và đương nhiên, xung quanh sẽ rất dơ và có nhiều dấu vân tay lộn xộn chồng lên nhau. Nhưng theo sự quan sát thông qua thiết bị chuyên biệt của phòng pháp chứng đưa cho cô thì hoàn toàn sạch sẽ. Chứng tỏ, hung thủ đã xử lý hiện trường trước khi rời khỏi.

- Chương Hiểu đã xong chưa? Tiếng nói của Cao Trình vọng lại trên thiết bị tai nghe làm cắt ngang dòng suy nghĩ và bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Nó vụt qua rất nhanh, tưởng như không có nhưng nó lại làm Chương Hiểu bừng tĩnh. Dù hung thủ có tinh thông đến đâu thì lưới trời tuy thưa mà khó thoát, cô tin rằng, dù có nằm mơ, hung thủ cũng không ngờ hiện trường lại được xử lý sạch sẽ nhưng còn một nơi diện tích tiếp xúc vừa lớn lại rất dễ bỏ qua.

Sau khi tất cả hoàn tất, Chương Hiểu bò xuống, trở lại căn phòng. Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Cao Trình, Trình Ngạn Thâm cùng tổ chuyên án.

- NHững người khác đâu?

- Họ được đưa qua phòng kế bên để lấy lời khai rồi. DIệp Như đang ở bên đó. Kết quả sao rồi?

Chương Hiểu cười, nụ cười đầu tiên trong ngày.

- Với những thứ này, em tin chúng ta sẽ nhanh chóng được biết được hung thủ thật sự. Nhanh thôi.

- Tại sao? Cao Trình hỏi ngay lập tức. Trên đó có thứ gì mà Chương Hiểu tự tin như vậy?

- Cần thêm thời gian để chứng minh những gì em nghĩ. Bây giờ, phiền anh đem thứ này về phòng pháp chứng.

- Ừ.

-Báo cáo, cái xác đã được đưa xuống. Nếu không có gì, chúng tôi về trước.

- Cảm ơn mọi người.

Trình Ngạn Thâm đeo bao tay, bước đến gần cái xác. Nói thật, anh cũng cảm thấy rất bất ngờ với thi thể đã được phẫu tích này. Từng lớp được xử lý rất hoàn chỉnh, các phần tách nhau rõ ràng, màu sắc của da, mỡ, cơ và dây thần kinh cũng rất đạt chuẩn. Có thể nói, hung thủ thật sự là một người có tay nghề rất cao và độ nhạy bén, linh hoạt hơn người. Nếu không, e là cũng chẳng làm được như thế.

- Chương Hiểu, em bắt đầu ghi lại giúp tôi. Nạn nhân là nam, dựa theo trình trạng và màu sắc của da kết hợp với thi thể đã trải qua phẫu tích, suy đoán, nạn nhân đã chết từ ba đến bốn năm. Nguyên nhân chết là do động mạch cảnhở cổ bị ép chặt, gây ra hiện tượng thiếu máu lên não, làm tăng áp suất não và chết. Nạn nhân chết trong khoảng từ năm đến sáu phút.

- Tại sao là ép chặt mà không phải đứt? Ép chặt cũng chết sao?

- Động mạch cảnh ở cổ là một trong những động mạch quan trọng nhất của cơ thể. Nó làm chức năng vận chuyển máu lên não và trong quá trình đó, nó mang cả oxy lên não. Chính vì thế, khi động mạch cảnh bị tắt hay đứt trong một thời gian dài thì sẽ dẫn đến tử vong. Nếu bị đứt cả hai động mạch cảnh thì khoảng hai đến ba phút nạn nhân sẽ tử vong. Còn nếu dùng tay ép chặt cả hai trong ba phút, nạn nhân sẽ bất tỉnh,sáu đến bảyphút thì chết.

- Kinh khủng quá.

- Tôi nghĩ,hung thủ là người rất giỏi về y học và ngoại khoa nên việc này đối với hắn chỉ là cỏn con thôi. - Cao Trình nói

- Không. Nạn nhân không phải do hung thủ giết.

Cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm cùng lên tiếng.
 
Chương 39: Thần giao cách cảm


- Nạn nhân không phải do hung thủ giết? Cao Trình vô cùng bất ngờ. Không phải hắn thì là ai? Đôi mày cau chặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Trình Ngạn Thâm và Chương Hiểu.

-Hung thủ là một người tự cuồng, hắn luôn nghĩ mình là thượng đế, là người giỏi nhất. Chính vì thế, hắn sẽ không ngần ngại thể hiện tài năng của mình với chúng ta. Những kỹ thuật khó như cắt đầu, nối ghép vào silicon, đâm thẳng vào động mạch chủ hay phẫu tích xác...Tất cả đều chỉ nhằm phô bày khả năng và thỏa mãn lòng tự kiêu của hắn.

- Nhưng như vậy thì làm sao?

- Bác sĩ Trình đây đã có nói, thi thể chết từ ba đến bốn năm trước, nếu do hung thủ giết thì chắc chắn thi thể này đã được tìm thấy từ sớm. Còn nếu, giả thuyết rằngthi thể mới chết gần đây thì lại đi ngược lại suy đoán về thời gian tử vong.

- Nhưng mà bác sĩ Trình cũng có nói muốn phẫu tích một cái xác hoàn chỉnh thì cần phải mất từ ba đến bốn năm, nếu hắn giết nạn nhân rồi đợi đến sau khi phẫu tích xong mới bố trí như thế này thì sao?

- Không thể. Thứ nhất, hung thủ là một người có chứng tự cuồng cực lớn, cái hắn ham muốn chính là mọi người nhìn thấy thành quả tài năng của mình, nếu không phẫu tích, hắn cũng có thể làm nhiều cách khác để gây ấn tượng với chúng ta đồng thể thể hiện chính mình như chặt xác, ráp nối thi thể...Thứ hai, mọi người đã quên đi cách hung thủ giết từng nạn nhân rồi sao. Từ nhẹ nhàng, thanh thản đến nặng nề, từ đơn giản chỉ đau đớn về mặt thể xác rồi đến sự tra tấn và hành hạ về mặt tâm hồn. Nhưng cái chết này lại khá nhẹ nhàng và thanh thản. Không phải rất vô lý sao?

- NHưng nếu vậy, cái xác này lấy ở đâu ra?

- Họ đang họp tác với ai?Đến lượt Trình Ngạn Thâm lên tiếng, anh không thích nói ra quá nhiều suy nghĩ của mình cho mọi người biết và anh lại càng tin Chương Hiểu làm việc đó tốt hơn anh.

- Trường đại học....Tôi biết rồi, trường đại học thường có rất nhiều xác hiến tặng, tất cả đều dành cho công tác dạy và học cho nên....

- Cho nên cái xác này lấy từ đấy. Cao Trình, anh điều tra xem thân phận nạn nhân là ai? Bị mất cắp khi nào? Ở đâu?

- Anh biết rồi. Anh đi gọi điện.

Cao Trình đi rồi, Trình Ngạn Thâm tiến lại gần Chương HIểu, anh đặt tay lên vai cô

- Em tìm thấy thứ gì trên đó?

- KHông có gì cả. Chỉ là tìm thấy chứng cứ để chứng minh hung thủ là ai mà thôi?

- NGhĩa là em đã biết hắn là ai?

-Trình Ngạn Thâm, anh đừng chơi cái trò vô vị này nữa. Không phải anh cũng nghi ngờ hắn sao? Tại sao phải hỏi tôi?

- Vậy làm sao em biết tôi nghi ngờ hắn? Anh bước lại, áp sát vào người Chương Hiểu, hai tay dồn cô vào góc tường, dùng lòng ngực to lớn vây hãm cô trong không gian của anh.

- Này, anh làm gì vậy...?

- Em không thấy sao? Anh cười, Chương Hiểu cười cô ghét nhất nụ cười kiểu đó của anh.

- Chương Hiểu, sao em không tập trung vậy? Tôi hỏi em tại sao mà? NHư vậy là không tốt chút nào. Năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, đúng là không thay đổi. Thói quen xấu, sau này phải sửa.

Giọng điệu đầy bá đạo, chẳng khác nào cô là con gái anh. Ánh mắt thì nhìn cô đầy trìu mến nhưng cũng phần nào khá nghiêm khắc.

- Tôi làm sao chứ? Anh đi ra. Nhanh lên.

Cô cố đẩy anh ra nhưng người anh cứng như sắt, càng đẩy lại càng đau tay cô thêm.

- Nói trước đã.

- Bởi vì tôi nghĩ anh nghĩ thế. Vậy được chưa?

Cô như hét lên. Thật bực mà.

-Trình Ngạn Thâm, anh đúng là khắc tinh của tôi. Côcáu gắt, hai mắtlâm lâm, đôi tay khoanh lại trước ngực chẳng khác nào cảnh gà mẹ bảo vệ con. Nhưng cô càng như vậy, anh càng cảm thấy đáng yêu.

- Tôi không nghĩ, em lại thần giao cách cảm với tôi như thế đấy Chương Hiểu à.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom