Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
793,814
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau

Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau
Tác giả: Chương Hiểu
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Ngôn tình, Trinh thám
Tác giả: Chương Hiểu
Độ dài: khoảng 200-300 chương
Tình trạng sáng tác: đang sáng tác

Giới thiệu:

Chương Hiểu theo nhận xét của nhiều người là một cá thể ngoài hành tinh. Mạnh mẽ , độc lập đôi khi cũng rất tàn nhẫn nhưng lại hết sức trẻ con .  Còn anh , Ngạn Thâm- một pháp y quyền lực , lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong trái tim chính là những khoảng trống của một quá khứ đầy đau khổ. Hai con người ấy sẽ ra sao giữa dòng đời oan trái. ?

Cô nói : " Nếu được tôi thà tin rằng anh  muốn giết tôi cũng không muốn tin anh bị tâm thần phân liệt .&#39

"Anh " Vậy cô hãy chấp nhận sự thật đi"
 
Chương 1: Gặp lại


Sáu giờ sáng,sân bay Y, một cô gái mang đôi giày bata màu đen, mặc một chiếc áo rộng gấp hai thân người, dài quá đầu gối đang vội vã chạy đến và nói không ngừng vào tai một cô gái khác.

- Bác sĩ Chương, cảnh sát Cao đang chờ cô ở hiện trường. Nạn nhân được phát hiện vào lúc ....

- Khoan đã, trước hết cô là ai? Tại sao lại biết tôi? Và tại sao tôi phải đi theo cô?

Sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt của cô gái .
-Xin lỗi bác sĩ Chương, em là Diệp Như, cảnh sát của tổ trọng án X được tổ trưởng Cao cử đến đây để đón chị.

- Ah... Nhưng không phải nói là đầu tuần sau tôi mới đi làm sao?

- Nhưng vụ án này quái lạ lắm chị àh... Cảnh sát Cao nói cần phải có sự giúp đỡ của chị.

- Dừng. Tôi không làm không công đâu đấy....

- Em biết, em biết mà. Chị yên tâm. Diệp Như cười xòa, vừa nói , vừa mở cửa chiếc xe KIA .

Bắc Kinh đón Chương Hiểu bằng một cơn mưa vội vã, mang theo mùi ẩm đất xông vào mũi tạo cho người khác một sự bứt rứt và bực bội khó tả.

- Mưa đầu mùa hả?

- Dạ, hôm qua còn nắng gắt mà sáng nay đã mưa đến như vậy. Bắc Kinh thật khó hiểu mà.

- Có lẽ cả đời người cũng không hiểu đâu. Câu nói từ quá khứ vọng về, chiếm cả tâm hồn Chương Hiểu.

Chìm vào suy tư, mấy chốc, chiếc xe đã đến hiện trường vụ án. Càng đến gần hiện trường, mưa càng to, trời càng âm u, sấm chết vang dền như ẩn chứa một một sức mạnh ma quái. Bỗng Chương Hiểu rùng mình.
 
Chương 2: Biến thái


-Chào bác sĩ Chương. Rất vui được gặp lại em .

- Cảnh sát Cao. Anh hôm nay ngầu quá. Câu sau cô gần như nói nhỏ vào tai anh.

Cao Trình gần như bật cười những cố gắng kiềm chế.

- Nạn nhân tên Lưu Hồng, 24 tuổi đang làm sinh viên đại học T, buổi tối đi làm thêm ở siêu thị trung tâm . Theo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân chết từ 10h đến 11h đêm qua. Nguyên nhân chính là do vết cắt ở động mạch cổ mà chết. Nhưng mà....

-Nạn nhân bị xâm phạm tình dục? Câu hỏi nhưng gần như khẳng định của Chương Hiểu thu hút sự chú ý của không ít người.

-Việc này không lạ nhưng mà điều lạ chính là chỗ mà nạn nhânbị xâm phạm . Cao Trình nhìn Chương Hiểu, một sự kỳ hoặc gần như nổi rõ trong mắt anh.

Diệp Như từ xa lại nói

- Ở đâu vậy. Bộ phận sinh dục chắc là không phải rồi ... vậy là miệng, mặt hay là mắt.

- Đều không phải, là đùi.

- Là đùi... Sự kinh hoàng gần như hiện ra trong mắt Diệp Lan. Với một cô gái trẻ mới vào nghề như cô thì đây quả thật là kinh hoàng.
Một lỗ khá to khoét sâu ở đùi trái, quanh đó có thể thấy cả những nguyên bào sợi , những tế bào biểu bì nhô ra.
- Hắn đâm vào đây sao. Diệp Lan chỉ vào chỗ khoét ấy với ánh mắt gần như không tưởng .
- Biến thái.. quá biến thái
- Chương Hiểu, cô thấy sao?

-Hung thủ là một người trẻ từ 20 đến 25 tuổi , trình độ văn hóa thuộc bậc thấp hoặc vừa , chắc là tốt nghiệp phổ thông hoặc là hoặc đãtừng học đại học nhưng bị đuổi. Vàđiều đặc biết là hắn ta có sử thích khát máu và ham muốn tình dục đặc biệt. Chỉ có máu và sự đau đớn mới đem đến cho hắnkhoái cảmtình dục tuyệt đối .

-Tại sao vậy? Cao Trình gần như hỏi ngay lập tức

-Tại sao ư? Muốn biết vậy ngày maiđọc báo cáo đi cảnh sát Cao. Tôi không thích làm một công việc hai lần đâu.

Mọi người gần như sững người trước câu nói ấy và nhìn Chương Hiểu đầy nghi hoặc. Cao Trình sau một hồi sững sờ bỗng bật cười,

-Thật là. Lại giở chứng rồi .....
 
Chương 3: Em đã quên cậu ta chưa ?


Bước ra khỏi hiện trường vụ án, tâm trạng Chương Hiểu không nặng nề mà phần nào cảm thấy thư thái và cảm ơn. Tại sao ư? Có lẽ chính sự bận rộn ấy sẽ làm cô mệt mỏi và mệt mỏi sẽ không nghỉ, không suy và càng không nhớ .

Cơn mưa đã ngừng từ bao giờ, Chương Hiểu không gọi taxi, cô đi bộ trên con đường về trung tâm và để cho cảm giác cái se lạnh của buổi tối Bắc Kinh tràn vào lòng, thấm vào từng thớ thịt. Đi được một khoảng, bỗng một chiếc xe rand rover đậu lại bên cạnh, cửa sồ dần hạ xuống

- Có cần anh đây hầu em không bác sĩ Chương?

Nụ cười tỏa nắng của Cao Trình làm ấm lòng Chương Hiểu, xua đi cái giá lạnh trong cô.

- Với vóc dáng này muốn chở chị ư.....Cô đảo mắt, giả vờ xem xét từ trên xuống như đang đánh giáthật vậy

- Còn kém quá xa nhưng hôm nay tâm trạng bà cô đây tốt nên lợi cho anh vậy. Nói xong cô mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.

Cao Trình bật cười , anh cốc vào đầu cô một cái rõ đau: " Đồ xấu xa. Lớn rồi mà vẫn như con nít vậy"

-Con nít gì chứ! Lấy tay ra. Đừng tưởng bà cô đây dễ bắt nạt. Nói xong Chương Hiểu bỗng phì cười

Cao Trình giang hai tay , ôm chặt Chương Hiểu vào lòng:

-Cuối cùng cũng về rồi Hiểu Hiểu của anh.

Câu nói làm không khí xe bỗng chùng xuống, một cái gì đó lặng lẽ bỗng dâng lên trong lòng Chương Hiểu. Cô không biết nó là gì. Có thể là sự ấm áp đã lâu chưa tìm thấy, có thể là cảm giác được ai đó ôm vào lòng, có thể là Bắc Kinh -quê hương cô, có thể là tất cả .

-Về thôi, bác Diệp đang đợi em đó.

Bác Diệp trong lời nói của Cao Trình chính là mẹ cô. Diệp Giao một người phụ nữ mạnh mẽ, gánh vác cả gia đình. Còn ba cô ư. Ông đã chết từ khi cô mới vào đời. Đến bây giờ, ngay cả khi lớn lên cô vẫn chưa biết cha mình là ai, tên gì, ra sao. Lúc nhỏ, cô cũng như các em bé khác khát khao có ba, khát khao một gia đình hạnh phúc. Cô nhớ như in lúc 5 tuổi, cô đã từng la khóc hỏi mẹ:

- Mẹ ơi. Hiểu hiểu không có ba sao? Con là con hoang sao ?

Mẹ Diệp không trả lời. Bà chỉ khóc. Ôm cô và khóc. Lúc ấy cô hoang mang, cô đau lòng, lần đầu tiên trong đời cô đau đến vậy.

- Mẹ ơi. Mẹ đừng khóc nữa. Hiểu hiểukhông cần ba ,chỉ cần mẹ vui thôi.

Kể từ đó, cô không hỏi, không nhắc đến và cô tưởng mình đã quên đi từ ba ấy. Nhưng mà có quên được không?

Chương Hiểu ghét Bắc Kinh. Nó làm cô hay nhớ về quá khứ, hay nhớ về những kỷ niệm buồn, rất buồn để rồi cảm thấy hoang mang, cảm thấy lạc lỏng.

Cô biết mình không mạnh mẽ , nếu có chắc chỉ là vỏ bọc để che đậy một trái tim hoảng sợ, hoảng sợ chìm vào quá khứ và bị nó nhấn chìm.

Đang miên man trong suy nghĩ bỗng Cao Trình hỏi

-Sao , năm năm qua sống tốt không? Có béo lên tí nào không đây?

-Béo lên hả. Anh đừng có mà trù em. Em đây còn phảilấy chồng chứ.

-Em yên tâm nếu không ai lấy em vậy Cao Trình này đành hy sinh vì nhân dân vậy .

Cao Trình nói, ánh mắt anh ánh lên một tình cảm đặc biệt mà Chương Hiểu không thấy. Nó rực rỡ nhưng rồi cũng tắt đi rất nhanh như chưa từng xuất hiện.

-Ngạn Thâm , Hiểu Hiểu em đã quên cậu ta chưa? Câu hỏi của Cao Trình làm Chương Hiểu giật mình. Đã bao lâu rồi cô không nghe hai từ đó. Ngạn Thâm...Ngạn Thâm ....Bao nhiêu lần cái tên ấy hiện về trong trái tim cô . Anh nắm tay cô đi trong vườn trường. Anh cùng cô cãi nhau về bộ phim mới của Châu Tinh Trì. Anh cùng cô ngắm sao băng ....Đã bao lâu rồi. Năm năm sao? Không chính xác là Năm năm chín tháng, 16 ngày. Cô xa anh và hạnh phúc cũng rời xa cô.

Chương Hiểu cười. Nụ cười mang chút cay đắng nhưng đa phần là khinh thường.

-Đó là ai vậy? Em có quen sao?
 
Chương 4: Án mạng liên hoàn


Sau câu nói ấy, không khí yên tĩnh lại trở lại. Chiếc xe lướt qua những con phố , đường về nhà càng gầnthì bỗngâm thanh vội vã của tiếng điện thoại phát ra từ chiếc khay bên cạnh vang lên, xé toạc mọi sự lặng im.

"Bước chân nay đã đổi thay khiến chúng ta thật khó bên nhau

Suốt một đời một kiếp này đây, liệu có bao người như tôi và em ..."

Chương Hiểu biết nó. Lúc ấy cô rất thích Bên hồ Baikal và gần như bắt buộc Ngạn Thâm làm nhạc chờ. Nhưng cũng đã lâu rồi cô không dám nghe lại bài hát này. Nó làm cô nhớ đến anh nhớ đến da diết, nỗi nhớ thấm vào tâm can, ngự trị và nhấn chìm tâm hồn cô, đày đọa thể xác cô.

Cô không hiểu tại sao Cao Trình lại lấy nó làm nhạc chờ. Cô muốn hỏi nhưng không dám hỏi cũng có thể chính cô đã có cho mình câu trả lời nhưng lại đang né tránh. Chương Hiểu quay sang nhìn Cao Trình, nét mặt anh làm cô sợ, nỗi sợ đột ngột tràn vào đầu óc:

- Chương Hiểu . Cao Trình gọi lớn tên cô . Cô biết, chỉ khi có tình huống đặc biệt anh mới gọi cả họ tên cô.

- Phát hiện một nạn nhân nữ cách hiện trường vụ án cũ 2km cũng bị xâm phạm tình dục.

Chương Hiểu nghe xong, không bất ngờ, không hốt hoảng chỉ có sự lạnh lùng hiện rõ trên đôi mắt cô, dường như mọi thứ đều nằm trong suy nghĩ của người con gái ấy.

-Xem ra các anh đã gặp phải một sát thủ liên hoàn rồi . Một tên cuồng sát và biến thái.

Một cơn gió lạnh thổi qua tóc Cao Trình dẫu anh không mở cửa kính. Nó lan tỏa từ đôi mắt Chương Hiểu ra không gian và xâm chiếm trí óc anh. Cao Trình lái xe nhanh như có thể đến hiện trường vụ án thứ hai. Qủa không sai, nó cách hiện trượng vụ án đầu tiên chưa đến 2km.

Vừa đến hiện trường, một cảnh sát trẻ tuổi đã đến và báo cáo . Sự hốt hoảng vẫn nổi rõ trong con mắt chàng trai ấy. Giọng nói gần như lạc đi nhưng vẫn cố để nói rõ.

- Báo cáo tổ trưởng Cao nạn nhân là nữ tên là Trương Tâm Du, quốc tịch Trung Quốc, 24 tuổi, sống ở gần đây đang học nghiên cứu sinh. Theo kết quả khám nghiệm sơ bộ, nạn nhân chết do đứt động mạch chủ ở cổ, trên mình không có các dấu vết xô xát khác .

-Giống như vụ án trước?. Cao Trình nhìn viên cảnh sát trẻ.

-Lần này là ở đâu? Chương Hiểu lớn tiếng hỏi. Đôi mắt sắt lạnh của cô làm người cảnh sát giật mình trong giây lát

-Nạn nhân bị móc mắt và bị xâm phạm tình dục ở đó.

Cao Trình dừng bước. Vẻ khó tin hiện ra rõ trên gương mặt anh.

Càng bước đến gần tử thi, Chương Hiểu càng hiểu rõ sự sợ hãi trên gương mặt viên cảnh sát. Máu đỏ chảy cả một vùngthấm vào chiếc áo maù trắng như những đóa hoa bỉ ngạn lặng lẽ nở rộ . Nhưng kinh dị nhất chính lại đôi mắt bị móc ra, nhãn cầu vẫn còn nằm ngay bên đầu nạn nhân. Nó nằm im, lặng lẽ đến đáng sợ. Gần đó có một vài người cảnh sát nữ đang nôn ói dữ dội.

-Như tôi đã nói lúc trước, hung thủ bao gồm những đặc điểm như trẻ tuổi, trình độ thấp hay vừa có khả năng cao là làm công nhân nhà máy hay nhân viên bán thời gian cho các công xưởng. Trong cuộc sống hằng ngày, hắn bị mất hoặc có chức năng sinh lý kém. Nhiều khả năng bị ảnh hưởng từ nhỏ do biến cố gia đình hay gặp biến cố khi dậy thì từ môi trường học tập. Đặc biệt, hung thủ ngày càng khát máu. Hắn yêu thích cảm giác máu chảy, từng giọt, từng giọt đến khi chết. Cảm giác ấy đem đến cho hắn khoái cảm mãnh liệt.

Chương Hiểu lên tiếng. Tiếng nói của cô không lớn nhưng trong không gian ghê rợn này lại âm vang một cách lạ kỳ.

-Vậy tại sao là mắt?

-Tâm hồn, hắn muốn có cả thể xác lẫn tâm hồn nạn nhân. Qủa là một kẻ tham lam. Nhưng càng tham lam thì hắn lại càng cho thấy sự kém cỏi của mình.
 
Chương 5: Chương Hiểu là ai?


Hơn 7h sáng tại văn phòng trung tâm của sở cảnh sát X, những gương mặt mệt mỏi và không khí căng thẳng đang đè lên tâm trạng của những cảnh sát. Diệp Như vẫn nổi tiếng hoạt bát hôm nay cũng im lặng, chăm chú nhìn những tấm ảnh với tư liệu trong tay.

- Bắt đầu thôi. Cao Trình đi vào, kéo hết rèm sổ lại và nói.

- Trước hết tôi xin giới thiệu Chương Hiểu mọi người đã gặp vào hôm qua. Cô ấy là tiến sĩ tâm lý học chuyên môn tâm lý hành vi, vừa trở về nước sau khi lấy bằng tiến sĩ và lâm sàng ở đây. Ngoài ra, cô ấy đã lấy bằng bác sĩ đa khoa trong nước và hiện đang làm giảng viên của đại học P.

Diệp Như nhìn Chương Hiểu với ánh mắt sùng bái. Cô không ngờ người con gái với vẻ ngoài mỏng manh ấy lại tài giỏi như vậy.

- Đúng là nữ thần mà. Tiếng của Diệp Như hơi lớn, thu hút ánh mắt của khá nhiều người trong đó có Chương Hiểu.

- Chào mọi người. Tôi là Chương Hiểu. Tôi sẽ làm việc với mọi người với tư cách là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm và cũng là người trực tiếp đánh giá trạng thái tâm lý của các bạn thông qua kiểm tra hàng tuần.

- Bây giờ, tôi sẽ đi sâu vào phân tích tâm lý và phác họa chân dung nhân vật trong vụ án của chúng ta. Đầu tiên, hung thủ từ 20 đến 25 tuổi, theo nghiên cứu lâm sàng, đây là độ tuổi mà tính cách và tâm lý con người có sự trưởng thành và biến đổi nhất định. Nếu tuổi dậy thì tâm lý còn non nớt, hay lớn hơn thì khả năng khống chế hành vi cao hơn thì 20 đến 25 tuổi là độ tuổi thích hợp nhất cho các vụ án. Nói như vậy không có nghĩa là các độ tuổi khác không có khả năng gây án. Một điều đặc biệt để đưa ra kết luận đó là nạn nhân đều ở 24 tuổi và kết quả khám nghiệm tử thi cũng nói rõ là không có dấu vết xô xát chứng tỏ nạn nhân biết hoặc ít nhất cũng có thể giao lưu với hung thủ trước đó. Ngoài ra, hung thủ là người phản xã hội rõ rệt thông qua hành vi giết người và tình dục, hắn muốn phát tiết sự phẫn nộ tích tụ trong lòng mình. Có thể thấy, đây là lần đầu tiên hung thủ gây án, nếu ở độ tuổi lớn hơn, hắn đã làm việc này từ lâu rồi.

- Vậy còn trình độ văn hóa và nghề nghiệp của hắn thì sao? Diệp Như nhanh miệng hỏi

-Điều này thì dễ thôi. Hiện trường xảy ra vụ án là ở đâu?

-Khu thành cũ. Cao Trình nói. Một ánh sáng lóe lên trong mắt anh.

-Anh hiểu rồi. Khu thành cũ chủ yếu là các công xưởng sản xuất thô sơ người làm ở đó chắc chắn trình độ văn hóa không cao. Bây giờ các nhà máy dù cũ cũng đòi hỏi bằng tốt nghiệp cấp ba nếu không thì chỉ có thể làm bán thời gian thôi.

Chương Hiêu nhìn Cao Trình và nở một nụ cười.

-Coi như không làm mất mặt em.

Một câu nói làm cả phòng cười vang, sự căng thẳng gần như được xua tan.

-Nhưng anh cũng có chỗ không hiểu tại sao hắn lại kém sinh lý.

-Hỏi hay lắm! Cuối cùng cũng vào vấn đề chính. Tôi chắc chắn trong quá khứ hắn đã chịu những cú sốc tâm lý khá nặng như cha mẹ ly hôn hay cảnh cha mẹ ngoại tình hay một cảnh gì đó liên quan đến tình dục. Từ đó để lại cho hắn những ấn tượng mạnh và theo nghiên cứu lâm sàng thì những người như vậy sẽ không có hoặc kém về mặt sinh lý. Bởi vậy, cần có một sự tác động mới khiến sự khát khao ấy trỗi dậy.

-Và đó chính là máu. Hắn khát máu.Tiếng nói gần như hét lên của Diệp Lan vang vọng trong phòng. Ai cũng cảm thấy sự ghê rợn và cảm giác sợ hãi đang tiến đến, gần hơn, gần hơn nữa.

-Cao Trình theo anh người phụ nữ hấp dẫn nhất ở bộ phận nào?Chương Hiểu hỏi, xóa đi phần nào sự rùng rợn ấy.

-Ngực

-Eo hay vòng ba

Hàng loạt những câu trả lời nhưng lại rơi vào im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Chương Hiểu. Cô im lặng, ánh mắt như dẫn dắt như chờ đợi.

-Đều không đúng .

-Là đùi sao? Một cảnh sát trẻ nhỏ giọng nói.

-Đúng vậy. Nói đến đây, Chương Hiểu cười nhẹ, gương mặt như vừa có một cơn gió thoảng qua. Ánh mắt hướng đến viên cảnh sát như khích lệ.

-Đùi còn được gọi là "vùng gợi cảm đặc biệt". Nhất là đối với các cô gái mặc váy như 2 nạn nhân của chúng ta.Đó là ranh giới giữa mép váy và tất chân, nó không hở hoàn toàn, càng không kín đáo. Chính vì thế, nó thu hút rất nhiều khoái cảm ở nam giới. Đầu tiên hắn chiếm lấy vùng gợi cảm nhất phụ nữ thể hiện sự thỏa mãn về thể xác. Còn mắt ư? Mắt như chúng ta vẫn thường hay nói chính là cửa sổ tâm hồn. Sự vui sướng, sợ hãi, kinh hoàng...tất cả đều thể hiện rõ. Hung thủ muốn cả tinh thần hay chính xác hơn hắn muốn lăng nhục linh hồn nạn nhân.

-Thật là kinh khủng.

-Nhưng mà, người phù hợp với điều kiện ấy không ít đâu. Cao Trình lên tiếng

Nét mặt Chương Hiểu bỗng lạnh lùng hẳn, sự buốt giá gần như nổi rõ trong mắt cô:

-Chính vì thế tôi mới nói hắn kém cỏi.
 
Chương 6: Chào mừng em cùng xuống địa ngục


Chương Hiểu nhìn mọi người. Nếu lúc trước ánh mắt cô toát lên vẻ sắc lạnh thì bây giờ nó lại như nhác dao, đâm thẳng về phía hung thủ. Cái nhìn của cô làm Cao Trình giật mình, anh tưởng như mình đã quên ánh mắt này từ lâu lắmrồi nhưng hôm nay nó lại xuất hiện ở cô- người mà anh vốn tưởng như thân thuộc. Anh nhớ lần cuối mình nhìn thấy ánh mắt này là ở Chương Lâm ba cô. Nó khắc sâu vào đầu óc anh, nó ám ảnh anh và rồi...

-Cao Trình. Tiếng gọi của Chương Hiểu làm anh giật mình. Mọi người đang nhìn anh, sao lại có thể để bản thân mình lơ là như vậy được. Cao Trình tự trách mình.

-Xin lỗi. Đang nói đến đâu rồi.

-Hắn kém cỏi vì hắn đã bộc lộ quá rõ bản chất của mình. Ham muốn thực sự của hắn. Khát máu, tình dục chẳng qua là trò trẻ con. Cái mà hắn khao khát thực sự chính là trả thù, là nhìn thấy sự đau đớn, sự hoảng sợ trong tâm hồn người chết để rồi cướp đoạt nó, sở hữu nó và tận hưởng thành quả của mình. Đối với tôi những con người như thế chẳng qua chỉ là những linh hồn tội nghiệp mà thôi.

-Cao Trình, anh khoanh vùng tìm kiếm xung quanh hiện trường vụ án từ 10km trở lại, tìm kiếm những người phù hợpnhững đặc điểm trên và nhớ những khu vực nào gần đây có gà hay chó bị mất tích hay chết đột ngột thì đó là kẻ mà ta cần tìm.

-Vì sao?

-Vì hắn cần thời gian để bộc lộ bản chất của mình.

Chương Hiểu ngừng lại. Cô nhìn khắp căn phòng, tiến đến gần Cao Trình hơn, vỗ vào vai anh và nói

-Nhớ chuyển lương tăng ca cho em. Giờ em đi ngủ đây, không được làm phiền dưới mọi hình thức.

Vừa ra khỏi sở cảnh sát, điện thoại di động của Chương Hiểu đã kêu liên tục

-Chương Hiểu đáng chết. Bây giờ chịu về nhà chưa hả? Mẹ đây đã chờ con một ngày rồi đấy. Giọng nói the thé, từ đầu bên kia mang theo chút tức giận, nhưng có gì đó thân thương làm Chương Hiểu bật cười. Nụ cười lan ra cả đáy mắt, làm gương mặt vốn đã cân đối của cô thêm phần rạng ngờ khác hẳn với vẻ sắc bén, lạnh lùng lúc trước. Chương Hiểu đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn, không trang điểm nhưng nét thanh tú trên gương mặt cô vẫn thu hút rất nhiều người cả nam lẫn nữ.

Theo lời bạn học thân nhất của cô Lâm Gia Tuệ nhận xét: Chương Hiểu làm người khác ấn tượng nhất chính là đôi mắt. Nó u buồn nhưng nếu rực sáng sẽ làm người khác rung động, "đất trời nở hoa".

Còn theo fan hâm mộ cô Diệp Như thì Chương Hiểu như một nữ thần , sắc xảo và thông minh.

Nhưng Chương Hiểu không nghĩ vậy. Cô thấy mình không đẹp có chăng cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Phẩu thuật thẩm mỹ ai cũng như ai thôi.

-Vâng, vâng, Diệp phu nhân, con đang về đây. Ba mươi phút nữa chắc chắn chuông cửa sẽ vang lên. Phu nhân yên tâm.

-Yên tâm sao. Con lừa ai đấy?

-Thật mà, thật mà. Bây giờ mà còn nói nữa là trễ đấy Diệp phu nhân àh.

- Hai mươi chín phút 20 giây nữa mà mẹ không nhìn thấy con thì chờ mà nhặt xác đi nghe chưa.

-Alo...alo...sao không nghe được vậy ta. Con ngắt máy nha Diệp phu nhân.

Thật kinh khủng. Nếu không ngắt máy không biết sẽ ra sao nữa. Thật là đau đầu mà, phải chạy nhanh thôi.

Nụ cười của cô, những biểu cảm đáng yêu của cô đều được một người con trai với dáng đứng thẳng tắp ghi hết vào mắt. Anh nhìn cô đi xa, bàn tay dần nắm chặt lại, từng khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay. Anh cười và quay người đi ngược hướng với cô vừa bước và thì thầm

-Chương Hiểu chào mừng em cùng xuống địa ngục.

Câu nói rất nhỏ gần như tan biến ngay lập tức vào không gian. Một chiếc lá rơi xuống nhẹ nhàng đáp đấtnhư báo hiệu một tương lai đầy đau thương.
 
Chương 7: Tiểu Tuệ Tuệ


Chuông cửa reo lên, một người phụ nữ trung niên từ trong nhà nhanh chóng chạy ra, trên tay còn cầm chiếc xẻng:

-Diệp phu nhân, con gái mẹ về rồi nè!

Một cái cốc rõ đau trên đầu Chương Hiểu:

-Năm năm xa cách mà sao người phũ phàng quá vậy. Chương Hiểu la ó lên nhưng cũng không quên ôm Diệp Giao vào lòng.

-Con cũng biết năm năm rồi sao. Sao không đi luôn đi, về đây làm gì.

Chương Hiểu nhức đầu, bài ca này lại đến nữa rồi. Lần đầu tiên cô đi học đại học, lần thứ hai cô đi trại hè, và đây là lần thứ n. Mỗi lần như thế, Chương Hiểu sợ hơn bao giờ hết. Tại sao ư? Bởi vì đây chỉ là mở đầu.

-Con gái lớn rồi mà đi long nhong vậy . Mau lấy chồng đi. Năm nay con bao nhiêu rồi hả?

-28...Chương Hiểu nói giọng nhỏ xíu như thì thầm.

-Cũng biết là 28 rồi đấy, 1 năm nữa là 29, rồi 1 năm nữa là 30, rồi 10 năm nữa, 20 năm nữa là thành bà cụ già rồi.

Bạn muốn biết cảm giác của Chương Hiểu bây giờ không? Chỉ muốn đập đầu vào gối chết thôi.

-Mẹ àh! Diệp phu nhân ơi, con mới về nhà mà, chưa uống nước nữa là. Chuyện này tính sao nha. Bây giờ con đói rồi. Đói lắm rồi nè. Bụng lép kẹp.

Vẻ mặt Chương Hiểu như con mèo nhỏ tội nghiệp. Đôi mắt còn hơi ướt.

-Thôi đi. Con tưởng qua mặt được mẹ àh. Chỉ biết tham ăn thôi.

Một điều mà Chương Hiểu rất thích về nhà chính là đồ ăn ngon. Diệp phu nhân là người phụ nữ truyền thống đúng chuẩn nhất. Cầm, kỳ, thi, họa không thiếu thứ gì chỉ có điều...như các bạn thấy rồi đấy hơi hung dữ một chút, chút thôi.

Năm năm rồi, Chương Hiểu không về nhà. Cô đưa cho mình rất nhiều lý do nhưng có lẽ chỉ cô biết mọi lý do suy cho cùng cũng là để trốn tránh. Bởi lẽ cô sợ. Thật sự sợ hãi. Cô sợ Bắc Kinh, cô sợ nhà mình, cô sợ căn phòng mà cô gắn bó từ nhỏ. Vì ở nơi đâu trên quê hương này cũng chất chứa rất nhiều ký ức đau thương về tuổi thơ, về người ba mà cô chưa từng biết đến và cả về anh...Ngạn Thâm.

Cô có thể nhìn thấy dáng vẻ người con gái 18 tuổi ngồi trên ghế vừa cười, vừa đọc những dòng chữ của anh. Có gì đâu, chẳng qua là:

-Chương Hiểu, im lặng. Tôi muốn học bài

-Chương Hiểu, tôi không biết sao em có thể đậu trường y với trí tuệ này được.

Cô là vậy đó. Cô của tuổi 18 thanh xuân ngây thơ như thế đó. Nhưng cô biết, dù bây giờ cũng vậy thôi. Cô kém cỏi mà.

"Chỉ có giọng nói tiếng cười của em

Sẽ mãi là điểm tựa cho anh trên muôn dặm đường đời

Mưa xuân sương thu năm tháng trôi vô tình

Biển cạn đá mòn vạn vật hóa hư vô

Chỉ có giọng nói tiếng cười của em
Sẽ mãi là điểm tựa cho anh trên muôn dặm đường đời"

Điện thoại reng, làm Chương Hiểu giật mình. Chỉ mới 2 ngày thôi mà cô không biết đã nghĩ về quá khứ bao nhiêu lần rồi. Thật đáng khinh bỉ.

-Xin chào, tôi là Chương Hiểu.

-Xin chào, tôi là giáo viên của đại học P. Ngày mai, cô Chương có một buổi hẹn với hiệu trưởng, xin hỏi cô có thể đến không?

-Vâng, tôi sẽ đến đúng hẹn. Cảm ơn.

Ngắt điện thoại, tâm trạng Chương Hiểu tốt lên trông thấy.

-Cuộc sống mới bắt đầu rồi. Có gì sợ chứ. Dũng cảm lên Chương Hiểu àh. Cô tự nói với mình như thế.

-Hiểu Hiểu yêu dấu ơi. Cậu đâu rồi mình đến rồi nè.

Chỉ nghe thôi, Chương Hiểu cũng biết là ai rồi. Lâm Gia Tuệ bạn thân từ thuở nhỏ, cùng cô kinh qua bao phong bao, bão táp nơi giảng đường.

-Tiểu Tuệ Tuệ, nhớ mình không? Xem này, béo lên rồi. Chương Hiểu không thương tình bẹo vào má Lâm Gia Tuệ một cái rõ đau.

-Oái, cậu làm gì vậy. Đau quá. Sao quà đâu, quà đâu.

Lâm Gia Tuệ giơ cả hai tay ra nhìn vô cùng đáng yêu. Nhưng Chương Hiểu vẫn muốn trêu cô ấy thêm một chút.

-Gía trị của mình chỉ có thế thôi sao?

-Đâu có, đâu có. Mình yêu cậu mà nhưng quà cũng rất quan trọng đó.

- Biết rồi, biết rồi. Đây nè.
 
Chương 8: Hành trình của những giọt nước mắt


Chương Hiểu không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô chưa đặt chân vào đại học P. Thì ra cuộc đời vốn phù phiếm như thế . Một nơi từng gắn bó sáu năm, nơi chứng kiến những nụ cười cùng vô vàn những đau thương cho một tuổi thanh xuân rực rỡ bây giờ lại xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.

Nếu được chọn , Chương Hiểu vẫn muốn sống lại những ngày tháng ấy. Bởi lẽ, nó giúp cô hiểu mình hơn, cảm nhận cuộc sống tốt hơn và hơn hết, ở đây đã ghi dấu cho mối tình đầu tiên mà chắc cũng là sâu đậm nhất trong cuộc đời cô. Ngạn Thâm, con người đột ngột xông vào đời cô rồi cũng biến mất một cách nhanh nhất. Có thể, nói thế vẫn chưa đúng bởi lẽ chính cô từ bỏ anh. Từ bỏ người lấy đi tất cả cuộc sống cô. Vì sao ư? Mỗi lần nghĩ đến lý do đólà lòng cô lại đau như cắt. Người ta nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết thương nhưng sao cô vẫn cảm thấy đau, đau lắm "trái gió trở trời" nó lại nhức nhói đau.

-Cô giáo Chương, đây là lịch làm việc cụ thể của cô. Từ thứ 2 dến thứ 4, cô sẽ giảng dạy ở trường, những ngày còn lại sẽ hướng dẫn thực tập sinh lâm sàng.

-Ngày chủ nhật luôn hả?

-Không, chỉ đến buổi chiều thứ bảy thôi.

-Nói trước, tôi không thích làm thêm đâu.

-Vâng, tôi hiểu.

Người đang nói chuyện với cô là thư ký hiệu trưởng Trương Hy. Nếu là hiệu trưởng, cô chưa chắc dám nói những điều ấy vì có lẽ hình ảnh người thầy trong ngày khai giảng năm học vẫn in sâu trong cô, nó làm cô e dè hẳn với con người ấy. Cô biết mình vẫn luôn kỳ quoặc như thế.

-Bây giờ, tôi sẽ đưa cô đi tham quan một vòng nhé. Những năm gần đây, đại hoc P thay đổi không ít. Phía trước là khu giảng đường chính, còn đây là phòng thí nghiệm...

Sự nhiệt tình của Trương Hy làm Chương Hiểu thích thú, cô như thấy lại hình ảnh của chính mình ngày xưa có bao nhiêu tự hào khi giới thiệu cho Lâm Gia Tuệ nghe về trường mình.

-Còn ở kia? Chương Hiểu chỉ về phía dãy phòng mà tập trung rất nhiều sinh viên.

-ÀH. Ở đó đang tổ chức hội thảo chuyên đề thôi. Hay là đến xem đi.

-Cũng được.

-À, Trương Hy này, sau này cứ gọi tôi là Hiểu Hiểu đi, đừng gọi là...Nói đến đây, Chương Hiểu dừng hẳn. Cô như không tin vào mắt mình. Một dáng người thẳng tắp trong chiếc áo sơ mi màu khói và chiếc quần tây đen đang bước lên bục. Đi đến. Một bước, hai bước và.

-Xin chào các bạn sinh viên, tôi là Trình Ngạn Thâm, rất vui được gặp các bạn.

giọng nói ấy. giọng nói mà Chương hiểu tưởngnhư chỉ xuất hiện trong những giấc mơ bây giờ đang vang bên tai cô. Là anh, Ngạn Thâm. Ngạn thâm...Chương Hiểu nhìn anh.Anh đứng đấy,chững chạc và lạnh lùng, uy quyền và xa lạ. Hai con người, hai trái tim vốn cùng nhịp đập nhưng giờ đây anh và cô cách nhau chưa đến 100 bước mà cứ ngỡ như cả nghìn trùng.

Nước mắt cô rơi từng giọt, nó dâng lên từ trái tim, lăn dài trên gò má, sượt qua môi mặn đắng và rồi vỡ tan tành, hóa hư vô.Không biết ai đã từng nói: hành trình của những giọt nước mắt luôn chất chứa những đắng cay.Và đắng cay này là điều mà cô phải nhận ư?

Chương Hiểu đã từng nghĩ ra hàng trăm trường hợp gặp lại anh nhưng chắc chắn là không phải như thế này. Sao có thể. Nơi mà anh và cô quen nhau, nơi mà hai người cùng nắm taytrong vườn trường, nơi mà cuộc đời cô sụp đỗ...Không. Không. Có cái gì đó nó bóp chặt cổ cô, cô không thể thở được. Chương Hiểu quay đi, cô mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của Trương Hy, cái nhìn quái lạ của các sinh viên mới đến, cô mặc tất cả. Thứ hiện rõ trong đầu cô lúc này chỉ có chạy trốn. Đến một nơi thật xa, nơi mà cái tên Ngạn Thâm không bao giờ hiện diện.

Đang nói, bỗngTrình Ngạn Thâm dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào nơi mà Chương Hiểu vừa bỏ chạy. Anh nhìn rất lâu, tựa như một thế kỷ trôi qua rồi quay đi. Những giông tố nơi đáy mắt thoáng vụt qua rồi cũng nhanh chóng thay bằng sự giá lạnh thường trực.

-Xin lỗi, chúng ta tiếp tục.Có nhiều người nhận xét rằng pháp y rất đáng sợ và cũng ít sinh viên chọn pháp y làm mục tiêu theo đuổi. Nhưng các bạn ngồi đây có ai từng hỏi rằng mình muốn là ai khi đóng vai là một bác sĩ hay chưa? ...

Bài thuyết giảng kết thúc bằng ánh mắt hâm mộ của những sinh viên và đương nhiên không thể thiếu những tràn vỗ tay vang dội cả hội trường.

-Trước khi kết thúc, tôi chỉ muốn nói với các bạn một câu. Con người đeo cho mình vô vàn những mặt nạ để sống, chỉ có người chết mới hiểu được bản chất của tâm hồn.

Nói xong, anh cúi chào, trước khi quay đi, anh lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa ấy.

-Chương Hiểu, em đã quay lưng với tôi ba lần rồi. Tôi tuyệt đối không để cho lần tiếp theo xảy ra.
 
Chương 9: Anh em sinh đôi


Chạy ra khỏi trường, tâm hồn Chương Hiểu trống rỗng, cô đi, đi mãi cho đến khi tối mịt. Những ngọn đèn đường hắt lên cái bóng hao gầy của người con gái. Nó trơ trọi, nó tĩnh mịch và cô đơn lạ thường. Đó là những gì mà Cao Trình cảm nhận được khi nhìn thấy Chương Hiểu.

Trên đường đi về nhà, ngay ngã tư đường đông đúc, anh bắt gặpmột hình ảnh quen thuộc. Nó vụt qua tầm mắt và nó khiến trái tim anh nhói đau. Cao Trình lặng lẽ đi theo cô và cùng cô cảm nhận sự cô đơn nhấn chìm cả tâm hồn. Đã có lúc, anh muốn chạy ra khỏi xe và ôm cô vào lòng nhưng anh không làm vậy. Bỡi lẽ, anh quá hiểu người con gái này. Cô mãi mãi không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước bất kỳ ai đặc biệt là người thân. Cô luôn tỏ ra kiên cường nhưng càng như vậy nó càng khiến những người quanh cô đau đớn. Anh muốn phá vỡ lớp mặt nạ ấy rất dễ như cô sẽ ra sao đây? Cao Trình không dám mạo hiểm hay nói đúng hơn anh sợ mối quan hệ này bị phá vỡ bởi hành động của mình.

Và rồi, anh nhìn thấy cô ngồi xuống một băng đá. Đôi mắt cô nhìn lên bầu trời. Đêm nay không trăng cũng không sao, bầu trời tối đen như một tấm màn khổng lồ. Nó che đậy, nó phủ kín tâm hồn con người. Anh sợ,anh thật sự sợ rồi. Bởi lẽ, anh biết chỉ có người ấy Trình Ngạn Thâm mới có thể khiến cho Chương Hiểu đau khổ đến vậy. Anh mãi mãi không quên cái đêm mưa gió ấy, bầu trời cũng tối mịch như thế này, cô run rẩy gọi điện cho anh. giọng cô yếu ớt, dường như cô đang trút hơi thở cuối cùng của mình. Cô nói :

-Cao Trình àh. Em mệt quá.

Cô nói nhưng có ai biết được lời nói của cô như con dao đâm sâu vào tim anh. Nó khoét sâu, nó làm trái tim anh rỉ máu. Cảm giác đáng sợ ấy bây giờ lại dâng lên trong anh. Đó là ngày mà Chương Hiểu chia tay Ngạn Thâm.

Chuông điện thoại reo, Cao Trình lập tức nhận máy.

-Báo cáo tổ trưởng Cao, đã bắt được nghi phạm nhưng mà là hai nghi phạm và cả hai là...Sự ngập ngừng của Diệp Như làm Cao Trình lo sợ, một dự cảm chẳng lành nổi lên trong anh.

-Là sao? Mau nói đi. Anh sốt ruột.

-Cả hai là anh em sinh đôi ạ.

-Anh em sinh đôi sao?
 
Chương 10: Khoái cảm


Cao Trình ngay lập tức gọi điện cho Chương Hiểu, anh nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp để phá vỡ bức màn ấy. Anh sẽ giữ lấy nó cho đến khi cô đủ dũng khí. Cao Trình tin mình sẽ chờ được và linh cảm cho anh biết nó cũng sẽ đến sớm thôi.

-Hiểu Hiểu, em đang ở đâu vậy? Đã bắt được nghi phạm rồi nhưng tụi anh cần sự giúp đỡ của em.

-Em hiểu rồi. Bây giờ em đi ngay.

-ok.Anh chờ em.

Cao Trình vẫn ngồi đấy. Anh thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt Chương Hiểu. Cô đứng dậy, vội vã bắt taxi và trong phút quay đầu, anh thấy đôi mắt cô ánh lên sự lạnh lẽo, cái giá lạnh mà vài phút trước đây nó thay bằng sự lạc lõng. Đợi cô đi xong, anh nhanh chóng lái xe về sở cảnh sát.

Chương Hiểu đến sở cảnh sát cũng là lúcCao Trìnhvừa về đến. Anh và cô cùng vào.

-Dựa theo phác họa mà em cung cấp, cộng với kết quả xét nghiệm ADN trongtinh dịch trong người hai nạn nhân, cảnh sát đã bắt được hai nghi phạm lần lượt là Hà Phong và Hà Phú. Cả hai là anh em song sinh cùng trứng và lượng tinh dịch trên mỗi nạn nhân quá ít nên rất khó trong công tác xác định.

Chương Hiểu biết anh em sinh đôi cùng trứng thông thường sẽ có ADN giống nhau do sự phân chia và tái tổ hợp từ gen cha mẹ nhưng vẫn có thể khác nhau nhưng rất hiếm gặp vàkhác biệt đó chủ yếu là do trong quá trình lớn lên do đột biến mới tạo thành. Hơn nữa, kết quả xét nghiệm ADN trong tinh dịch phụ thuộc một số yếu tố: số lượng t*ng trùng, sức khỏe t*ng trùng cùng vớikỹ thuật của máy móc. Chính vì thế việc xác định được trong trường hợp này hoàn toàn hợp lý.

-Nghi phạm là người Cao Hùng, đến Bắc Kinh định cư được khoảng ba năm, sống trong khu B, gần chỗ phát hiện hai nạn nhân chưa đến 5km. Đồng thời cả hai cùng làm công nhân ở xưởng sản xuất thép gia công.

Cao Trình nói một mạch, Chương Hiểu không nói gì. Cô im lặng, cái im lặng đến đáng sợ.

-Dù có hoàn hảo đến đâu thì cũng là con người thôi. Anh em sinh đôi sao? Thú vị. giọng cô sắc bén và cũng dễ dàng nhận ra sự thú vị đích thực mà cô nói đến.

Chương Hiểu và Cao Trình bước vào phòng nghe nhìn. Cạnh đó là phòng tra khảo, Diệp Như và một cảnh sát khác đang thẩm vấn Hà Phong.

-Anh tên gì?

-Hà Phong. giọng hắn rè rè, khàn đặc.

-Anh là anh trai của Hà Phú sao?

-Các người biết rồi mà.

-Trong thời gian từ 22h đến 1h ngày 18/5anh đang làm gì và ở đâu?

-Lúc đó hả, tôi đang giết người, đang tận hưởng thú vui tao nhã của mình.

Vẻ mặt méo xẹo, ánh mắt gian ác như chính hắn đang thực hiện quá trình ấy. Bỗng ánh mắt hắn hung tàn hẳn.

-Cô cảnh sát àh.Cô đã giết người bao giờ chưa? Cô có cảm giác gì khi nhìn thấy một người thoi thóp trước khi chết? Máu chảy xuống, một giọt rồi nhiều giọt, rồi đỏ thẳm.

Hai tay hắn vòng vào nhau, ánh mắt hắn toát lên sự sung sướng. Nói xong, hắn nhắm mắt lại. Và Chương Hiểu biết hắn đang tận hưởng. Tận hưởng cảm giác sung sướng của trò chơi này.

Diệp Như im lặng. Cô rợn người.

-Cô không biết sao? Tôi nghĩ chắc cô cũng không biết đâu. Nó tuyệt hơn cả ma túy, thuốc phiện. Đặc biệt, cái cảm giác ra vào những bộ phận ấy nó sung sướng đến khó tả. Hhahhah

Hắn cười, nụ cười man rợ, âm vang trong phòng.Sự um ám của phòng thẩm tra cộng với những hình ảnh kinh dị nơi hiện trường và âm thanh ấy, nó làm Diệp Như hoảng sợ

Chương hiểu đứng trước tấm kính và quan sát mọi thứ. Ánh mắt cô chăm chú vào từng cử chỉ của hắn và bỗng cô bật cười.

-Cao Trình! Đưa hắn ra, thẩm vấn Hà Phú đi

-Có cần thay đổi người thẩm tra không? Cao Trình tin cô cũng thấy rõ Diệp Như không phải đối thủ của những tên biến thái này.

-Không cần. Nhưng mà phải hỏi y như vậy . Được chứ? Cô quay đầu nhìn ánh, ánh mắt rõ ràng không phải là nghi vấn mà là ép buộc. Lại lạnh lùng rồi.

-Được. Cao Trình cười

Hà Phú được dẫn vào. Sự điềm tĩnh của hắn làm Chương Hiểu chú ý. Hà Phong và Hà Phú giống nhau như đúc, thông thường anh em sinh đôi cùng trứng có thể giống nhau về hình thể thậm chí là di truyền nhưng tính cách chắc chắn có sai lệch. Dù lớn lên trong cùng hoàn cảnh nhưng cách tiếp xúc và khả năng tư duy, cách nhìn của mỗi người không thể hoàn toàn giống nhau được. Dù đó chỉ là một phần trăm khác biệt thì đối với Chương Hiểu cũng đủ rồi. Đó cũng chính là lí do vì sao cô đứng đây.

-Anh tên gì?

-Hà Phú. Vẫn cái giọng rè rè và khàn đặc ấy.

-Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án từ 22h đến 1h ngày 18/5 anh đang làm gì và ở đâu?

-Tôi đang giết người. Nạn nhân đầu tiên và sau đó là người thứ hai.

-Sau đó thì sao?

-Về nhà thôi. Ngủ và ngày mai đi làm.

Hắn nói như đó là lẽ dĩ nhiên.

Diệp Lan đi ra khỏi phòng theo ý Cao Trình, để cho Hà Phong và Hà Phú mỗi người ở một phòng khác nhau.

Chương Hiểu vẫn đứng đó. Ánh mắt cô như rada quang sát cả hai nghi phạm. Cả Hà Phong và em trai hắn Hà Phú đều ngồi im và nhìn lên ánh đèn trong phòng. Họ ngồi như vậy một phút, hai phút, một tiếng , hai tiếng. Chương Hiểu cũng nhìn và rồi cô mỉm cười:

-Ngu xuẩn.
 
Chương 11: Bế tắc


Một cuộc họp được mở ra khẩn cấp, trong các vụ án khác, bắt được nghi phạm chính là một đột phá rất lớn dù số lượng nghi phạm nhiều thì vẫn mang tính định hướng nhất định. Nhưng lần này, khi mà mọi việc gần như sáng tỏ thì bất ngờ tất cả lại đi vào ngõ cụt. Hàng loạt nghi vấn được đặt ra nhưng chứng cớ và thông tin về nghi phạm vẫn chưa đầy đủ.

-Thông tin về gia đình hai anh em Hà Phong và Hà Phú sở cảnh sát Cao Hùng đang tổng hợp và gửi qua cho chúng ta. Chính vì thế, tất cả bây giờ việc mà ta cần làm chính là giải quyết các vấn đề sau. Đầu tiên, vụ án do một người hay là cả hai cùng làm. Nếu là một người thì là ai trong hai người họ. Còn cả hai thì họ cùng làm hay một người chỉnh định, một người làm.? Và tại sao họ lại làm vậy?

giọng Cao Trình dõng dạc, mang theo sự uy nghi và nghiêm khắc. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhưng không ai cho ý kiến gì, ai ai cũng nhìn chăm chăm vào hồ sơ và lời khai của cả hai

-Chương Hiểu, em thấy sao?

Cao Trình quay sang nhìn cô. Chương Hiểu không nhìn vào hồ sơ mà đang chăm chú quang sát ánh đèn trong phòng.

-Em nghiêng về khả năng cả hai cùng có mặt ở hiện trường nhưng có phải cả hai cùng gây án hay không em không biết. Và Cao Trình hình như anh đã quên, chúng ta có hai nạn nhân. Cả hai cùng do một người giết, hay là luân phiên?

Câu hỏi của Chương HIểu càng làm mọi người bất ngờ. Nhưng ai cũng biết đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra nhất là đối với những tên biến thái ấy.

Phòng họp lại rơi vào trạng thái im lặng. Ai cũng đang theo đuổi suy nghĩ của mình. Bỗng một viên cảnh sát trẻ đẩy cửa vào

-Tổ trưởng Cao, đã có hồ sơ về gia đình hai nghi phạm.

Cao Trình cầm lấy ngay lập tức. Khi đọc lướt qua, Chương Hiểu thấy lông mày anh nhíu lại rất chặt, rất chặt khiến cô có suy nghĩ: anh ấy có lông mày tướng từ khi nào vậy?

-Gia đình nạn nhân là một gia đình thuộc bậc trung lưu. Bố là Hà Tường, làm kỹ sư xây dựng qua đời trong một tai nạn giao thông, còn mẹ là Tưởng Tình, là một thư ký, bà ấy chết ngay trên giường do kiệt sức quá độ vì tình dục.Từ đó, hai anh em được mợ là Tưởng Kỳ nuôi dưỡng nhưng mà năm 2000, bà ấy bị bắt vì tội bạo hành trẻ em. Sau đó, họ chuyển đến cô nhi viện và khi được 20 tuổi, họ chuyển đến Bắc Kinh

-Gia đình như vậy không biến thái cũng lạ. Diệp Như lắc đầu.

-Mọi người không biết đâu, khi hắn nói về chuyện giết người thì vẻ mặt ấy, đến bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ đấy.

Chương Hiểu đọc đi, đọc lại hồ sơ ấy rất lâu. Trên hồ sơ còn có tấm hình hai anh em lúc nhỏ. Đúng là giống nhau như hai giọt nước. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, nó vụt qua rất nhanh nhưng nó khiến Chương Hiểu có một suy nghĩ rất táo bạo.

-Cao Trình, em muốn thẩm vấn Hà Phú một lần nữa.
 
Chương 12: Thật giả, giả thật


Chương Hiểu bước vào phòng, cô yêu cầu được đi một mình và tắt hết các máy quay hình.

-Chào anh, tôi là Chương Hiểu. Cô vừa nói, vừa kéo ghế ngồi xuống.

-Anh tên gì?

-Không phải đã hỏi rồi sao, cảnh sát rảnh rỗi lắm hả? giọng đầy vẻ hằn học.

-Rất buồn khi phải nói rằng tôi không phải cảnh sát.

-Trả lời câu hỏi của tôi ?

-Hà Phú. Còn cô là ai?

Chương hIểu cười, cô gõ gõ tay lên bàn, một tiếng, hai tiếng

-Tôi hả, tôi là một người biến thái giống anh

-Tôi không hiểu cô nói gì. Biến thái sao nhưng tôi nghĩ mình là một người đặc biệt.

-Đúng, anh vô cùng đặc biệt, mà là đặc biệt đáng thương. Ba tuổi người cha mất, nếu tôi đoán không sai, cha anh Hà Tường chính là thần tượng của anh đúng không? Nhưng rồi ba anh đã chết trong tai nạn giao thông, gia đình anh suy sụp. Mẹ anh là người phụ nữ công chức nhưng bà không quan tâm các anh. Hơn hết, Tưởng Tình là một người phụ nữ không giữ phụ đạo. Mẹ anh dẫn đàn ông về nhà và quan hệ ngay trên chiếc giường của bố anh. Anh nhìn thấy, nhìn thấy hết. Cảnh hai người đó ân ái, sự sung sướng của họ khi đạt cao trào. Ngày này qua tháng nọ từng người, từng người một. Số lượng đàn ông ngày càng tăng và cuối cùng mẹ anh chết ngay trên giường. Tôi biết anh vui lắm đúng không? Anh chắc sẽ không bao giờ vui mừng như thế.

Hai tay Hà Phú nắm chặt lại, sự hung ác nổi rõ trên gương mặt hắn. Ánh mắt lồng lộn lên, Chương Hiểu biết hắn muốn giết cô chỉ một phút nữa thôi.

-Cô câm miệng cho tôi.

-Xin lỗi nhưng tôi chưa nói xong mà, câu chuyện chưa đến hồi ly kỳ nhất. Sau đó, hai anh em được đưa đến ở chung với mợ. Nhưng trời trêu người, mợ anh Tưởng Kỳ cũng thừa hưởng dòng máu xấu xa của gia đình mẹ anh. Bà ấy có sợ thích hành hạ trẻ em. Hai anh em anh sống qua từng ngày dưới đòn roi của người phụ nữ xấu xa ấy. Nhưng mọi việc không dừng ở đó, bà ấy còn làm một việc không bằng cầm thú đó chính là ...Bà ấy đã cưỡng dâm các anh.Không chỉ một lần mà chắc là mỗi tháng. ÀH, không tôi nghĩ mình đoán sai rồi, là mỗi ngày hay mỗi giờ nhỉ?

-Cô im ngay, câm miệng lại cho tôi. Cô có tin là tôi giết cô không hả? hắn xông về phía Chương Hiểu, ánh mắt khát máu ấy, sự giận dữ, không mặt móp méo đến phát kinh.

Cao Trình và các đồng nghiệp đứng trong phòng nghe nhìn quang sát mọi thứ. Theo yêu cầu của Chương Hiểu nên tắt hết các máy ghi hình như vì lo sợ cho cô nên Cao Trình đã giấu mở máy ghi âm. Khi nghe đến hai anh em họ đã từng bị lạm dụng tình dục thì tất cả đều sững sờ. Nhưng chưa kịp thoát khỏi sự sững sờ ấy, Cao Trình đã chạy ngay về phòng nghe nhìn. Mở cửa ra, anh thấy Hà Phú đang lao không ngừng về phía Chương Hiểu, đôi tay rướm đầy máu vì cọ xát mạnh với còng tay. Cao Trình không dám tưởng tượng nêu như không có chiếc còng ấy hay như anh đến trễ một chút thì...

Chương Hiểu thấy Hà Phú đã bình tĩnh lại, được đưa về chiếc ghế, hai cảnh sát kiềm chặt hai bên tay.

Cô từ từ đi đến, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Hà Phú và ghé sát gương mặt lại gần hắn ta. Cương HIểu thấy rõ sự căm hận hiện rõ trong đôi mắt ấy.

-Kích động gì chứ, không phải anh cũng đang diễn trò cho chúng tôi xem sao? HÀ PHONG ơi Hà Phong tôi rất buồn phải nói với anh rằng Game over rồi.
 
Chương 13: Nô lệ


Mọi người kinh ngạc nhìn Chương Hiểu, cô im lặng và nhìn vào Hà Phong. Hắn ta ngồi đấy, yên lặng, khuôn mặt giận dữ mới vài phút trước thôi bây giờ lại trầm tĩnh lạ thường và Chương Hiểu biết, cô đang nhìn thấy tính cách thật nhất của hắn

-Sao, câu chuyện tôi kể có đúng không? Để tôi nghĩ xem, chắc là có sai. Sai ở đâu nhỉ? Sai về số người đàn ông của mẹ anh hay là số lần mợ hành hạ hai anh em anh?

-Nói cho cùng cô cũng chỉ muốn tôi nhận tội thôi đúng không? Nói nhiều như vậy làm gì, không phải tôi đã nhận tội rồi sao

-ok. Vậy anh kể lại quá trình từ tiếp xúc đến giết hai nạn nhân đi. Tôi muốn tham khảo một chút.

-Hai cô gái đó tên gì ta? Tôi cũng không nhớ, chỉ biết rằng đó là ả lẳng lơ, tự tìm đến chúng tôi. Càng tiếp xúc, hai ả đó càng thể hiện rõ dâm tính của mình. Cô không biết đâu, họ chủ động dẫn dụ chúng tôi. Haha...đúng là dâm tiện y như người phụ nữ ấy.

-Người phụ nữ nào? Mẹ hay là mợ anh?

-Mẹ sao. Bà ấy xứng đáng làm mẹ chúng tôi sao. Người phụ nữ như vậy chẳng khác nào gái đứng đường, chỉ có ba tôi khờ mới bị bà ta qua mặt. Cô không biết đâu, lúc đó chúng tôi mới sáu tuổi, cha tôi thì ngày ngày đi làm về cung phụng cho bà ta còn con đàn bà lẳng lơ ấy lại dâm loạn, dẫn hết người đàn ông này đến người đàn ông khác về nhà. Khi ba tôi mất, bà ta còn quá đáng hơn. Cô có biết cảm giác khi nhìn thấy mẹ mình và người đàn ông lạ mặt lăn qua lăn lại trên chiếc giường của bố tôi không?Nó nhục nhã, nó dày dò tôi mỗi đêm. Rồi sao đó, bà ta chết. Ngay trên giường, lúc đang sung sướng nhất. Đúng là trời có mắt, khuôn mặt bà ấy méo sọm, đôi mắt thì mơ màng, chết mà còn bị người đời nguyền rủa. Nhưng tại sao, tại sao mọi thứ lại đổ lên đầu anh em chúng tôi? Mọi người nhìn chúng tôi, họ chửi mắng, bạn bè trêu ghẹo chúng tôi. Lúc ấy, tôi ước gì có con dao, tôi sẽ đâm chết bọn chúng, sẽ khiến chúng mãi mãi im lặng.

Đôi mắt hắn mơ hồ, con người như chìm vào quá khứ. Ánh đèn trong phòng tra khảo vốn đã hơi mờ, bây giờ lại giống như gần tắt. Mọi người im lặng, không ai phản ứng gì nhưng nói thật, Chương Hiểu không thấy đồng cảm chút nào. Có chăng, chỉ là sự khinh thường.

-Còn mợ anh, bà ấy đã bạo hành anh bao lâu?

-Bà ta sao, lúc đầu bà ấy đánh đập chúng tôi, sau đó lại biến chúng tôi thành công cụ tình dục của bà ta. NHưng mà.....đúng là thú vị khi bà ấy lại chính là công cụphát tiết củatôi.

-Của anh?

-Đúng vậy, của riêng tôi.

Lần này thì Chương Hiểu cũng rất kinh ngạc, cô không ngờ một đứa bé chỉ khoảng 10-11 tuổi lại có những suy nghĩ và tính sở hữu mạnh mẽ như vậy.

-Sau đó, tại sao bà ta bị bắt giam?

-Vì tôi chán. Một nô lệ dùng lâu sẽ không còn khoái cảm. Tôi không có hứng thú với bà ta chút nào cả dù rằng bà ấy van xin, làm mọi cách như một con thú, một con thú khát tình.

-Vậy nên anh tố cáo bà ta?

-Chuyện đó thì dễ dàng thôi. Tôi nghĩ cô cũng không muốn nghe đâu. Nó chán phèo.

Hắn vừa nói, vừa lắc đầu. giọng nói rè rè, sự tĩnh lặng hiện rõ trên gương mặt. Nếu nhìn vào, dễ dàng nhìn thấy đây là một cuộc trò chuyện, cuộc trò chuyện của Chương Hiểu với Hà Phong, chỉ hai người mà thôi.

-Vậy sau đó, anh tìm ai để làm nô lệ tiếp theo? Dục cảm một khi đã trỗi dậy thì tôi không tin anh nhịn được?

-Cô nghĩ đó là ai? Tôi tin là cô đoán được mà? Sao phải hỏi nhiều vậy?

-Nói thật, tôi cũng không biết nhưng mà tôi nghĩ hình thức tình dục bình thường chắc sẽ không dễ thỏa mãn anh nên chỉ có sự mới lạ của tình yêu đồng giới mới khiến anh ngây ngất. Và thế là anh chọn em trai sinh đôi mình Hà Phú sao?
 
Chương 14: Đáng thương hay đáng trách?


Chương Hiểu mạnh dạn nói ra suy đoán của mình. Từ ý nghĩ biến mợ mình thành nô lệ tình dục trong nhiều năm chứng tỏ Hà Phong có khả năng bị rối loạn hành vi tình dục nghiêm trọng và khả năng cao đã mắc chứngParaphilia.***

Chính vì thế, hắn bắt đầu đam mê, say đắm trong hành trình tìm kiếm những phương thức hoạt động tình dục đặc biệt mà người thường hay gọi là biến thái. Đây là một trong những nguyên nhân mà hắn bắt đầu chán ghét mợ mình và không thỏa mãn với cách sinh hoạt tình dục bình thường. Và việc hắn tìm đến tình yêu đồng giới cũng là dễ hiểu. Nhưng nói thật, Chương Hiểu cũng thấy khó tin khi người đó là em trai hắn Hà Phú.

Qua những lần trò chuyện với hắn, Chương Hiểu nhận thấy rõ ràng sự độc tài và ham muốn sở hữu mãnh liệt trong con người hắn. Có lẽ, đó cũng chính là lý do xảy ra hai vụ án mạng.

- Vậy, để tôi đoán chút nha. Nguyên nhân mà anh giết hai nạn nhân đó là do anh nhìn thấy hoặc là cảm thấy họ phản bội anh mà cụ thể là họ dụ dỗ em trai anh. Đúng không?

Nói đến đây, hắn bật cười, nụ cười thể hiện sự chua chát và hình như đâu đó còn chút thất vọng

- Nực cười là tôi tin họ thật lòng với tôi. Tôi đã đối xử với họ rất tốt, cho họ sự sung sướng như thiên đường nhưng đàn bà trên thế giới này quả đều là dâm phụ. Họ quyến rũ em trai tôi. Nực cười là họ quyến rũ nó nhưng thằng ấy lại đồng ý. Cảm giác lúc ấy, nó còn tồi tệ gấp ngàn lần khi thấy mẹ tôi và những người đàn ông của bà.

-Tôi nghĩ, đều khiến anh sốc thật sự là em trai anh chứ không phải là những cô gái ấy?

-Nó là em trai tôi, là em trai tôi đó. Nhưng nó lại bán đứng tôi...Đúng là nực cười.

Hắn gào lên, hai mắt đỏ quạnh, Chương Hiểu nhìn thấy rõ sự giằng xé trong đôi mắt ấy. Bỗng, cô vỗ về hắn. Hai tay cô vỗ nhẹ vào đôi tay đang gồng lên để cố sức kiềm nén ấy.

- Tôi hiểu chứ. Ai lại không thấy đau khổ khi bịphản bội nhất là người mà mình tin tưởng nhất.

Sự đáp lại của Chương Hiểu làm hắn bất ngờ thật sự. Không chỉ có Hà Phong mà người bất ngờ cùng ngạc nhiên không kém nữa chính là Cao Trình. Anh cảm nhận rõ sự đồng cảm của Chương HIểu nhưng đó là cấm kỵ của một bác sĩ tâm lý. Năm xưa, anh không dám hỏi nguyên nhân cô và Trình Ngạn Thâm chia tay, đôi khi anh nghĩ là do tên họ Trình ấy chủ động chia tay nhưng xem ra mọi việc không đơn giản như vậy.Không biết ẩn sau lớp màn ấy là sự thật nào nhưng linh cảm cho anh biết nó không đơn giản. Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Cao Trình. Xem ra tương lai sẽ đầy sóng gió đây.

- Vì vậy, anh bắt chính tay em mình giết những cô gái ấy để chứng tỏ tình yêu sao? Anh bắt ép cậu ta cầm dao rạch vào cổ nạn nhân, cắt đứt động mạch chủ ở cổ để chúng tỏ lòng trung thành chết tiệt hả? Rồi sau đó, anh cưỡng bức những cô gáiấy trước mặt cậu ấy như một sự trừng phạt, một lời đe dọa? Tôi đoán sai rồi, anh không những muốn lăng nhục nạn nhân ấy mà quan trọng hơn hết là em trai anh, Hà Phú và cả mẹ anh Tưởng Tình? Anh có nghĩ đến mẹ anh vào giây phút ấy không Hả Phú?

Chương Hiểu đập mạnh vào bàn, âm thanh chát chúa ấy nó vangtrong không gian nhỏ hẹp, nó vọngvào tai người nghe và thành công phá vỡ bức tường cuối cùng trong lòng Hà Phú.

-Hà Phú ơi Hà Phú. Anh tưởng mình là người vô tội sao? Anh tưởng trên thế giới này ai cũng nợ anh sao? Ai cũng phản bội anh, họ phá tan gia đình anh, họ đẩy anh vào con đường tội lỗi sao? Đây mới là nực cười thực sự. Vậy sao anh không nghĩ đến chính tâm lý lệch lạc của mình dẫn anh đến con đường này.Tại sao anh không nghĩ anh cũng đã phá hoại bao nhiêu gia đình. Lưu Hồng là con một, cô ấy đang là sinh viên, giai đình cô ấy nghèo nhưng cô ấy vươn lên, nỗ lực từng ngày với khát khao tìm được một cuộc sống tốt hơn. Còn Trương Tâm Du, cô ấy là nghiên cứu sinh, tương lai đầy rộng mở. Họ sai sao? Gia đình họ xứng đáng chịu nghịchcảnh này sao? Tôi nghĩ cái sai duy nhất chính là họ đã gặp anh.

Chương Hiểu nói một mạch, cô không còn nhìn Hà Phong nữa, cô đang đứng trước cửa sổ duy nhất trong phòng và nhìn ra ngoài.

-Còn em anh? Anh đã đẩy cậu ta vào con đường tội lỗi này.

CHương Hiểu đi ra, trước khi ra khỏi, cô quay đầu lại

-Tôi còn một câu hỏi cuối cùng, hai cô gái ấy có biết anh có anh em sinh đôi không?

Nói xong cô đi một mạch ra ngoài, không quay đầu lại nhưng Chương Hiểu nghe tiếng một cái gì đó vỡ. Cô không biết, cũng không muốn quan tâm nữa.

Còn Hà Phú, sau khi giận dữ qua đi, hắn ngồi ngay người, đôi mắt vô hồn nhìn vào không gian. Rất lâu, rất lâu và rồi bật khóc. Có thể đây là lần đầu tiên sau baonhiêu năm nước mắt hắn rơi nhưng tiếc thay cũng có thể là lần cuối cùng.

Nếu có ai hỏi rằng Hà Phong có tội nghiệp không, thì Chương Hiểu sẽ nói rằng mọi chuyện trên đời nay đều có nhân ắt có quả. Bản thân con người quyết định số phận của mình còn Hà Phong chẳng qua hắn cũng là một linh hồn trong hàng vạn linh hồn tội nghiệp trên thế giới này mà thôi. Còn bạn thì sao?

***Paraphilia: là một hội chứng tâm lý cưỡng chế. Tạm dịch tiếng Việt là chứng lệch lạc tình dục. Nguyên nhân gây nên tình trạng lệch lạc tình dục thường do rối loạn quá trình phát triển tâm lý trong thời thơ ấu như trẻ đã từng bị , ngoài ra bắt chước hành vi lệch lạc này từ cũng được xem xét, thực tế có một bộ phận mắc bệnh khởi phát từ lối sống buông thả. Tuy nhiên cũng phải thấy yếu tố sinh học của bệnh, một nghiên cứu ở Mỹ chỉ ra rằng 74% số người bị lệch lạc tình dục có rối loạn , 27% có dấu hiệu tổn thương thần kinh, 24% có rối loạn.
 
Chương 15: Nam biến


Bắc Kinh sau những ngày mưa dầm dề buồn đến não nề thì hôm nay lại nắng ấm, trong xanh. Đối với Chương Hiểu, hôm nay là một ngày bận rộn nhưng lại cực kỳ nhàm chán. Vì sao ư? Vì hôm nay trời không mưa, không mây nên cô không có bất kỳ lý do gì để không tham gia hội thảo. Nếu là hội thảo bình thường thì cũng không nói làm gì, nhưng đây là chương trình liên kết giữa khoa pháp y và khoa tâm lý học lâm sàng để đi đến thành lập một khoa nghiên cứu chuyên sâu gọi là pháp y tâm thần. Nói thật, ý kiến ấy không tệ nhưng điều đó đồng nghĩa là cô và anh sẽ có cơ hội gặp nhau thường xuyên, nếu không nói là hằng ngày.

Đến bây giờ, Chương Hiểu vẫn chưa hiểu rõ được lòng mình. Cô không biết mình còn yêu anh không hay tình yêuđã bị thù hận nhấn chìm. Hay chính thù hận ấy lại cất giữmột tình yêu nồng nàn. Bởi lẽ, khi hết yêu thì mọi thù hận có còn là gì. Vì là để tâm, vì là cảm thấy tổn thương nên mới không thể đối mặt sao? Cô không biết.

Và thế là Chương Hiểu đã diện đủ lý do để không tham gia nhưng kết quả thật đau lòng. Trưởng khoa Kim Tố đã đích thân triệu kiến cô và đưa ra lời đe dọa giết người. Đó là trừ hết tiền thưởng. Có thể các bạn chưa biết, trên đời này có hai thứ Chương Hiểu không thể tách rời, có thể xem chúng là sinh mạng của cô. Đầu tiên là tiền, sau đó là du lịch. Nếu ai mà xâm phạm đến điều ấy là Chương Hiểu nổi gai nhím lên ngay.

Lý do đầu tiên cũng dễ hiểu thôi. Vì tiền ai cũng mê. Còn sở thích đi du lịch nhưng đặc biệt là du lịch một mình là mơ ước và cũng là mục tiêu cho cuộc sống của Chương Hiểu. Ngày xưa, có một lần cô mất tích suốt một tuần và khi xuất hiện, cô đã bị anh mắng cho té tát

-Em là con nít hay trẻ mới lớn mà học đòi bỏ nhà đi bụi thế hả?

-Không phải đâu, anh không biết được cảm giác lang thang một mình ở một nơi xa lạ nó sung sướng và khó tả nhường nào đâu?

Trình Ngạn Thâm chau mày.

-Bây giờ thì anh tin IQ và EQ của em đều tệ như nhau rồi.

-Gì chứ, Trình Ngạn Thâm...

Đi nói xong và bỏ đi một mạch. Bây giờ thì cô biết anh giận rồi. Khuôn mặt vốn lạnh lùng khi giận lên lại đặc biệt đáng ghét nhưng không biết sao cô lại yêu chết biểu cảm ấy.

Sau đó rất lâu, rất lâu, trong một lần cô đang ngồi đếm sao trên bầu trời, anh đã nắm tay cô và siết rất chặt:

-Sau này, đừng biến mất nữa, anh rất sợ.

Lúc ấy cô đã cảm động suýt khóc nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy nực cười.

Chương Hiểu đến hội trường khi còn chưa đến năm phút nữa là bắt đầu, trong khoảng thời gian ấy, trưởng khoa đã điện cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Cô đi vào, ngồi ở hàng ghế giữa, gần ngay hàng sinh viên và tình cờ nghe được một câu chuyện khá đặc sắc.

Bạn qua đường A nói rằng:" Hôm nay nam biến của mình cũng tham gia đấy"

Bạn bình luận B: "Nam biến là gì"

Bạn kính cận C làm vẻ mặt khinh bỉ:" Nam biến chình là nam thần và biến thái ấy. Người mà cậu ấy hằng đêm mơ tưởng và ban ngày lo sợ chính là thầy Trình bên khoa pháp y"

Bạn bình luận B không đồng ý : " Thầy ấy biến thái chỗ nào chứ? Khuôn mặt góc cạnh, dáng thì chuẩn không cần chỉnh, nghe nói còn có rất nhiều tiền. Cậu đang ganh tị hay chạm mạch rồi hả?"

- "Bạn học khoa gì"

-"Tâm lý lâm sàng"

- " Vậy bạn nghĩ sao khi có một người thầy cho cả khóa bạn đều không qua môn hả?"

- " Biến thái" . Nói xong, bạn bình luận B lập tức lấy tay che miệng

-" Không phải vậy chứ? " Vẻ mặt còn khoa trương hơn.

-" Biến thái hơn là khi có bạn học hỏi thầy ấy tại sao thì thầy ấy lại nói rằng : có người từng nói với tôi rằng ước mơ của cô ấy là làm giáo viên để cho tất cả sinh viên không giỏi đều không qua môn. Và tôi thấy các bạn không giỏi." Bạn qua đường A lắc đầu

Chương Hiểu nghe đến đây bèn cúi mặt xuống rất thấp: cô xin lỗi các em, cô không cố ý đâu. Cô thề đấy.

Nhưng cô nào dám nói lớn chứ, chỉ tự nhủ trong lòng thôi. Sau một hồi tự trách vì lỗi lầm của mình với những đóa hoa của Tổ quốc, cuối cùng cũng đến giờ bắt đầu.

Bỗng chiếc ghế trống bên cạnh cô có người ngồi xuống. Thân hình cao lớn với bộ âu phục xám tro trông đặc biệt nổi bật. Và không lạ khi từ đằng sau có một loạt những trái tim rung động.

Bạn qua đường A : " Nam biến àh không nam thần ...nam thần ngồi trước mình kia...Đây là mơ đúng không? Khoảng cách chưa đến một cánh tay....OH... "

Bạn mới đến D : " Hơn một cánh tay mà"

- Bởi vì tay bạn ngắn thôi , đầu nấm àh. Mau biến.

-Không phải nên chào hỏi tôi một chút sao cô giáo Chương.

Giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai khiến Chương Hiểu khá sững sờ nhưng cố lấy lại vẻ bình tĩnh không thể để bản thân mất mặt như lần trước nữa.

- Tôi là Chương Hiểu, rất vui được gặp lại anh giáo sư Trình. Vừa nói cô vừa nở một nụ cười tươi đúng chuẩn.

Vì anhcách cô rất gần nên khi quay lại cô dường như có thể thấy cả lông mi cong, dài của anh, có thể cảm nhận được mùi hoa lài tỏa ra từ trên người. Cô cảm nhận tim mình đập liên hồi, một chu kỳ hai chu kỳ và trời ơi, nếu tình trạng này kéo dài cô sợ mình bị mắc chứng loạn nhịp tim mất.
 
Chương 16: Cánh cửa địa ngục


Ting, ting, có tin nhắn- là của Chương Hiểu. Cô tránh anh ra, mở tin nhắn lên, là của Cao Trình:

- Hôm nay không có nhà sao?

-Không. Đang bị tra tấn cả tâm hồn lẫn thể xác đây. Cứu em với.

-Em đang ở đâu vậy?

-Đang ở... Tin nhắn cuối cùng dừng ở đây, không gửi đi được. Vì sao thế? Tại vì nó đã rơi vào tay người ngồi bên cạnh

- Em không biết, đang nói chuyện với người khác mà nhắn tin là mất lịch sự lắm sao?

Anh nhướn mày, tay thì giơ giơ điện thoại của cô

-Để tập cho em những phép lịch sự cơ bản, anh sẽ tạm thời tịch thu điện thoại vậy.

Anh nói như là điều đương nhiên, không ngần ngại đưa điện thoại vào trong túi quần.

-Này, Trình Ngạn Thâm, anh quá đáng vừa thôi.

Cô bất mãn, có trời biết cô chỉ muốn nhắn tin để quên đi sự hồi hộp nhưng anh nói cô sao thiếu lịch sự ư. Tức chết mà

-Cuối cùng cũng gọi đúng tên tôi rồi. Tôi tưởng em quên rồi chứ. Chương HIểu

Anh gọi tên cô, thì ra sau năm năm cô lại một lần nữa nghe lại tên mình thốt ra từ con người ấy. Đã năm năm rồi

-Tôi không quan tâm, anh trả điện thoại cho tôi.

-Nào im lặng đi, thầy trưởng khoa phát biểu rồi. Đừng có như vậy. Sinh viên ở ngoài sau đang nhìn kìa.

-Có sao?

-Im lặng.

Anh vừa nói, vừa xoa đầu cô như thể đang dỗ dành con gái. Khoan đã, con gái. Sao cô lại có ý nghĩ ấy vậy.

-Chào tất cả mọi người, hôm nay là ngày thành lập khoa pháp y tâm thần. Mọi người ngồi đây đều có một vai trò hết sức quan trọng trong khoa. Rất vui được gặp tất cả. Sau đây xin mời giáo sư Trình Ngạn THâm cũng là trưởng khoa mới lên phát biểu

Giọng của thầy trưởng khoa làm Chương Hiểu chú ý.

-Ai là trưởng khoa mới?. Cô quay sang hỏi một sinh viên gần đó

-Dạ, thầy Trình ạ. Thông báo có nói rõ rồi ạ.

Thông báo? Hình như Kim Tố từng đưa cô nhưng bây giờ nó nằm ở xó nào thì Chương Hiểu cũng không biết.

-Chào mọi người, tôi không biết nói gì chỉ muốn chúc tất cả hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Tôi biết có một số bạn không thích khoa này lắm nhưng cũng phải cố gắng đấy.

Anh nói xong và mỉm cười. Nụ cười yêu nghiệt, làm xao xuyến bao trái tim thiếu nữ.

Nói xong, anh bước xuống, trên đường đi có ngườiđến nói gì đó làm đôi mày anh nhíu rất chặt, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng hẳn. Chương Hiểu biết nhất định có chuyện rồi.

-Xin lỗi mọi người, bây giờ tôi có chút việc. Cô giáo Chương làm phiền cô giúp tôi một chút.

Giữa nhiều người ngồi đây, anh nêu lên yêu cầu thì cô có thể từ chối sao? Không, đương nhiên là không bởi vì cô muốn giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng những đóa hoa của Tổ quốc. Nhưng trong bụng, Chương Hiểu đã thăm hỏi hết mười tám đời tổ tông nhà Trình Ngạn Thâm

Không tình nguyện ra khỏi hội trường, cô đang định trốn nhanh thì một chiếc Poscher đã cập sát, cánh cửa mở ra và một gương mặt yêu nghiệt xuất hiện:

- Lên xe đi, tôi đưa em đến hiện trường.

Chương Hiểu không chậm trễ, lập tức ngồi vào vì cô biết chắc chắn vấn đề khá nghiêm trọng nếu không cũng không gọi cả cô và anh.

- Cảnh sát trưởng bọn họ vừa mới điện cho tôi, đã phát hiện một vụ án ở chung cư cao cấp Thiên Sơn. Cảnh sát cũng đang trên đường đến đó. Do có nhiều nghi vấn từ người báo án nên tôi đưa em theo cùng.

Chương Hiểu nhìn thấy ở TRình Ngạn Thâm sự tập trung và nghiêm túc cao độ. Anh của năm năm trước và năm nam sau đều như vậy chỉ cần là công việc thì đều là hoàn hảo. Đã từng có lúc, Chương Hiểu chán ghét sự nghiêm túc ấy nhưng khi chia tay rồi, cô đi một vòng trái đất vẫn không tìm lại được.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, cũng may là lúc này vừa qua giờ cao điểm một chút nên khá thuận lợi trong việc di chuyển. Chẳng mấy chốc, cô và anh đã gặp nhóm Cao Trình.

- Vào lúc 9h sáng nay, có một người báo ánnói rằng phát hiện căn hộ 963 có tiếng nhạc bất thường, khi đến gần thì phát hiện có một chất lỏng màu đỏ thẳm nghi ngờ là máu đang chảy ra từ cửa chính nên đã lập tức báo cảnh sát. ÀH, đến rồi.

Mọi người lần lượt đi vào, Cao Trình kéo Chương Hiểu lại

-Sao em lại đi chung với cậu ta?

- Chuyện dài lắm em sẽ kể anh nghe sau.

- Chương HIỂU. Là tiếng gọi của Trình Ngạn Thâm, hình như có vẻ rất không hài lòng

-Từ bây giờ em là trợ lý của tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi và bắt buộc phải đi theo tôi.

-Nhưng tôi biến thành trợ lý của anh từ khi nào? Cô khó hiểu lên tiếng

-Cách đây hai phút.

-Đến rồi. Tiếng gọi của Diệp Như khiến Chương Hiểu ngừng tranh cãi. Đúng là có tiếng nhạc, hình như là một khúc đồng giao:

" Ai đó đã đến

Tiếng nhạc vang lên

Ai mở cửa?

Là anh hay là tôi?

Chắc chắn sẽ bất ngờ.

Ai đó đã đến

Mở cửa ra nào

Có gì đó đang đợi bạn"

Tiếng nhạc khá lớn và nghe rợn người. Và từ cánh cửa phòng cũng thấy một dòng chất lỏng màu đỏ rực chảy ra. Nó lan dần, lan dần đến chân cô. Nó tanh ngờm, khó ngửi.

-Trước hết, xét nghiệm chất lỏng này. Mọi người đứng yên đó. Trình Ngạn Thâm lên tiếng, anh như người chỉ huy thực sự. Giọng nói trầm ấm nhưng nghe kỹ sẽ thấy có phần nào lạnh lùng.

- Là máu người. Một kỹ thuật viên pháp chứng vừa kiểm tra xong

Tâm trạng mọi người ngày càng trầm trọng, sắc mặt đều hiện lên sự căng thẳng

-Mở cửa đi. Anh dõng dạc ra lệnh, lần này thì hoàn toàn là sự lạnh lùng.

Bước vào nhà, mùi máu xộc vào mũi làm Chương Hiểu khó chịu, cơn buồn nôn cứ cuộn lên nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn.

Tách, điện được mở lên và mộtcảnh tượng kinh hoảng hiện ra.

Ngay giữa nhà, một chú hề đang được treo lên không nói đúng hơn là nạn nhân được trang điểm và mặc quần áo như một chú hề. Bên dưới sàn, máu chảy lênh láng, tràn khắp căn nhà, thấm vào từng ngóc ngách.Khuôn mặtnạn nhân trắng bệch, một chiếc mũi đỏ và đầu tóc cũng đỏ . Màu đỏ ấy rất đặc biệt. Nó không rực đỏ mà hơi thiên về màu đỏ hồng và nếu đoán không nhầm đó không phải là tóc giả. Vậy mái tóc đó ở đâu ra vì nạn nhân không thể nào để một mái tóc như vậy được? Câu hỏi hiện lên trong lòng Chương Hiểu và rồi cô cảm thấy sự hãi với suy nghĩ của mình. Có phải hung thủ đã uốn xoăn và nhuộm tóc cho nạn nhân mà màu đỏ ấy có thể làhỗn hợp phẩm màu và máu.Càng suy nghĩ, cảm giác buồn nôn càng dữ dội.

Đầu nạn nhân đangvắt lên một sợi dây khá mảnh,đôi mắt mở to vàkhoan đã máu đang chảy ra từ đôi mắt ấy.

" Ai đó đã đến

Có gì đó đang đợi bạn"

Tiếng nhạc vẫn đang phát ra, sự khủng hoảng hiện rõ trong đôi mắt mọi người.

-Mọi người bắt đầu làm việc đi. Cao Trình cố lấy lại sự bình tĩnh.

Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đứng quan sát thi thể nạn nhân. Nó vẫn chưa được đưa xuống, vẫn treo giữa nhà. Cô nhìn rất lâu và cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không biết ở đâu. Cảm giác đó rất mãnh liệt và rồi cô lên tiếng:

-Ngạn Thâm cái xác có gì đó không đúng

Vừa dứt lời, một tiếng hết kinh hoàng vang lên:

-AH.......
 
Chương 17: Ngôi nhà của những linh hồn


Tiếng hét thất thanh của Diệp Như khiến mọi người chú ý, Cao Trình chạy nhanh vào phòng ngủ và một sự thật kinh hoàng hiện ra.

Trên chiếc giường với tấm trải màu đen, xung quanh những cánh hoa hồng rực đỏ, một nạn nhân được trang điểm như một búp bê baby đang yên lặng nằm đó. Nếu không có con dao cấm vào ngực và máu chảy xuống từ con dao ấy, Chương Hiểu sẽ tưởng đây là một búp bê thật đang yên ổn say giấc ngủ. Cô gái khá đẹp, đội một mái tóc giả màu vàng đặc trưng của búp bê,trên người mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, gương mặt cũng được đánh phấn trắng bệnh, đôi môi được tô son đỏ rực. Hai má được đánh phấn đen, màu đen của bóng đêm, của tội ác.

Một ngôi nhà rộng lớn, một bài đồng dao, hai xác chết, hai cách trang trí trang điểm người chết khác nhau, nhưng tất cả đều kinh dị.

- Không đúng. Chương Hiểu lên tiếng.

-Căn nhà này có mấy phòng?

Câu hỏi của cô làm mọi người ngạc nhiên nhưng rồi sự bàng hoàng hay đúng hơn là nỗi khiếp sợ hiện rõ trong mắt. Một căn hộ thông thường gồm phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm. Không ai bảo ai, tất cả đều hướng mắt về căn phòng tắm cách đó không xa. Không ai tiến lên, tất cả nhìn nhau. Và có lẽ cũng không ai muốn nhìn thấy sự thật mà họ đang suy nghĩ.

Trình Ngạn THâm bước đến, từ từ mở cửa phòng tắm ra. Tiếng cót két của cánh cửa gỗ , tiếng hít thở của mọi người làm không gian thêm rùng rợn, quái lạ đến khó hiểu. Chương Hiểu cảm thấy, dường như họ đang tiến dần đếnmột bức màn mà khi vén nó lênhàng loạt tai ương sẽ ập đến.

Và đây là điều họ thấy. Một người đàn ông khoác trên mình bộ đồ của Chung Qùy đang quỳ trên sàn nhà, vòi nước trên đầu vẫn không ngừng chảy nhưng thứ đó không phải là nước mà máu. Máu tuôn dữ dội, nó chảy qua đầu, lên vai, đến lưng và rồi hòa vào dòng máu dưới sàn. Khuôn mặt nạn nhân cũng được trang điểm, nền màu trắng, lông mày tô đậm, được vẽ nhếch lên khá cao, xung quanh hàm được gắn một hàm râu đen rậm rạp. Để hoàn thiện tác phẩm của mình, hung thủ còn giúp nạn nhân đeo thêm một chiếc mũ của phán quan. Nhưng mà đáng sợ nhất chính là đôi mắt mở to ấy. Nó trợn ngược lên, nhìn chăm chăm vào tấm kính trong phòng. Cái nhìn ấy ám ảnh Chương Hiểu.

Chương HIểu bước đến đấy và mở vòi nước . Hơi nước bốc lên và...

Một hàng chữ dần hiện ra: CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI NGÔI NHÀ CỦA NHỮNG LINH HỒN.

Diệp Lan chạy nhanh ra khỏi, cô ấy nôn, sự khó chịu dâng lên từ dạ dày như muốn cướp đi mạng cô ấy. Chương Hiểu cũng rất khó chịu, càng vào sâu, mùi máu người càng xộc vào mũi, cô chưa từng khó chịu và tâm trạng căng thẳng như bây giờ. Nhiều năm lâm sàng ở nước ngoài nhưng cô chưa từng gặp một cảnh tượng kinh khủng như thế này. Nó quá sức chịu đựng của mọi người và cả của cô. Trong không gian, bài hát ấy vẫn lặng lẽ vang lên.

'' Ai đó đã đến

Tiếng nhạc vang lên

Ai đó mở cửa

Chắc chắn sẽ bất ngờ"

-Bắt đầu thôi, Chương Hiểu, em giúp tôi ghi chép và khám nghiệm tử thi. Cao Trình, anh điều động mọi người tìm hiểu về lai lịch ngôi nhà cũng như xác nhận thân phận nạn nhân. Các kỹ thuật viên pháp chứng do sếp Trương cũng bắt đầu được rồi.

Anh phân công rõ ràng mọi thứ, giọng nói to rõ thể hiện uy quyền tuyệt đối. Không chỉ thế, nó còn có tác dụng trấn an mọi người và điều đó bây giờ là quan trong nhất.

-Chương HIểu, em muốn bắt đầu từ ai?

Anh nhìn cô, như hỏi ý như trấn an. Cô tiến đến, cố che đi sự khó chịu từ dạ dày, mỉm cười và nói:

-Chú hề đi. Em vẫn thấy nó không ổn

-Xác chết nhẹ quá so với sợi dây cước.

Đúng vậy, đây cũng là điểm mà cô thấy quái lạ. Sợi dây treo nạn nhân lên khá mảnh, với thể trạng nạn nhân như vậy sao sợi dây không đứt?

- Chương Hiểu, đứng đó làm gì, giúp tôi đem xác nạn nhân xuống.

-ÀH, vâng.

Khi đụng vào các xác cô càng khẳng định sự nghi ngờ của mình. Nó nhẹ, nhẹ hơn rất nhiều so với thể trạng người bình thường. Một dự cảm xấu ập đến, nó làm cô rùng mình. Và rõ ràng, sắc mặt của Trình Ngạn Thâm cũng xấu đi rất nhiều khi chạm vào các xác.

-Đưa kéo đây. Anh ra lệnh.

Rẹt. Bộ đồ chú hề được cởi ra và Chương Hiểu lao đi. Cô nôn, không chịu được nữa. Qúa kinh dị. Sao có thể chứ.

Cái xác ấy ...Nó ...Nó là sự lắp ráp giữa đầu ngườithật và mô hình người bằng siliccon.
 
Chương 18: Kinh hoàng


Chương Hiểu cố trấn tĩnh bản thân nhưng sự khó chịu cứ như cơn lũ nó dâng lên dữ dội. Cô lại nôn, đây là lần thứ ba rồi. Nói thật, cô không muốn bước vào đó chút nào cả nhưng cô biết đó là nhiệm vụ cũng là trách nhiệm của mình. Cô không phải là cảnh sát nhưng cô là người có thểhiểu rõ hung thủ nhất và chức trách của cô là lôi hắn ra ánh sáng và chịu tội trước pháp luật.

Một chiếc khăn tay chìa ra trước mặt cô. Nó màu xám và cũng đẫm mùi hoa nhài. Cô cầm lấy, mùi hương từ chiếc khăn làm dạ dày cô dễ chịu. Có thể lúc khác cô sẽ đối nghịch với Trình Ngạn THâm nhưng bây giờ cô rất cảm ơn hay nói đúng hơn là cảm động. Cô đangbấu víu chút cảm giác ấm áp này để vượt qua. Dù nó rất ngu xuẩn nhưng biết làm sao đây.

Không biết anh còn nhớ hay đã quên, cô vốn rất sợ máu, sự bình thản hằng ngày chẳng qua cũng là lâu ngày rồi quen. Nhưng có những điều một khi đã trở thành bản năng từ mãi mãi không thay đổi được.

-Em sao rồi?

Anh ngồi xỏm xuống, đưa tay lên vuốt má cô, ánh mắt trìu mến, đầy ấp tình cảm làm Chương Hiểu cảm thấynhư quay lại hồi đại học. Lần đầu tiên bước vào nhà xác, côcảm thấy rất đáng sợ nhưng cô không nôn như các bạn. Cô cố nhịn để rồisau đó, trong những bữa ăn chỉ cần thấy thịt heo là cô chạy nhanh ra ngoài. Lúc ấy, anhđi ngang qua ,đưa cho cô một chiếc khăn tay và xoa đầu cô:

- Cố lên.

Đó là lần đầu tiên cô gặp anh.

Cô gượng cười, cố lách mình ra khỏi cánh tay anh, cô sợ mình sẽ dựa dẫm vào đấy.Và kết cục chỉ là vực sâu muôn trượng.

-Không sao, có thể chịu được.Đi thôi

-Có thể đi thật chứ?

-ừh. Sao anh lôi thôi quá vậy...

- Được rồi... Anh đưa tay xin hàng, mỉm cười nói.

- Mời, cô giáo Chương.

Hành động của hai người rơi vào mắt một người con trai khác. Anh cũng cầm một chiếc khăn tayvà rồi lặng lẽ cất nó vào trong túi, quay đi.

Chương Hiểu quay lại hiện trường và bắt đầu vào công việc thư ký hờ cũng như quan sát nạn nhân để đưa ra phác họa chân dung tội phạm của mình.

-Đầu tiên, tôi gọi chú hề là nạn nhân A. Thi thể nạn nhân chỉ có phần đầu là bộ phận của người thật, tất cả các bộ phận còn lại đều làm bằng silicon. Hai thành phần này được lắp ráp lại nhờ một đường may khá tỉ mỉ ở vị trí dưới cổ. Phương pháp may tương tự như những pháp y đối với việc bảo quản sát hiến tặng. Đầu tiên, hung thủsẽ cắt rời phần đầu ra khỏi thi thể nạn nhân. Tiếp theo là ngâm đầu nạn nhân vào dung dịch sinh lý đặc biệt chuyên sử dụng cho nhà xác gọi là dung dịch hỗn hợp Forman dehit và phenol. Sau đó, biểu bì da người sẽ rất dễ tách nếu cótác độngcơ học bên ngoài bên ngoài. Đó cũng là lúc hung thủ lột đi lớp da trên người nạn nhân. Sau đó, hắn sẽ nối phần đầu người và thi thể làm bằng silicon bên dưới bằng mười đường chỉ xung quanh cổ thông qua lớp da vừa mới lột ra ấy.

-Chương Hiểu, em nói cho tôi biết tại sao phải lột da rồi may lại?

-Làm sao tôi biết chứ. Cô nói ngông. Trình Ngạn Thâm quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt nổi rõ sự nghiêm nghị

-Ừ, thì đây là việc phài làm khi tiếp nhận một thi thể. Vì cần phải bơm hóa chất vào đông mạch cảnh để hóa chất có thể tuần hoàn khắp cơ thể. Trong một số trường hợp, hóa chất không lưu thông tốt thì cần lột lớp da ra rồi tiêm hóa chất vào. Còn ở đây chắc là còn vì để ráp nối cho chính xác phần đầu vào nữa.

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi mỉm cười nói tiếp.

-Kỹ thuật này đòi hỏi sự khéo léo và am hiểu nhất định về giải phẫu và kỹ thuật ngoại khoa. Hơn nữa, theo như đường may trên cổ nạn nhân có thể thấy được kỹ thuật của người này không tệ. Quan trọng nhất cũng là manh mối mang tính định hướng là phần silicon bên dưới khá nhẹ. Silicon bình thường để làm cơ thể người sẽ có thể trọng tương đối bằng khoảng 1/3 trọng lượng người trưởng thành. Nhưng ở đây, nó chỉ khoảng 1/2 nên có thể thấy nó là sản phẩm đặc chế . Và theo như tôi biết, trên thế giới có khoảng 10 công ty có thể làm ra được chất lượng này. Chúng nó được sử dụng chủ yếu cho y học nghiên cứu chuyên sâu và ứng dụng làm robot tiên tiến. Đó cũng là lý do mà sợi dây không đứt.

- Vết thương chí mạng là gì? Chươn Hiểu lên tiếng.

- Không biết. Hiện tại, trên đầu nạn nhân không có bất kỳ vết thương nào nên muốn biết được nguyên nhân chết thì rất khó. Trừ khi tìm được phần xác còn lại, nhưng tôi nghĩ nó cũng chắc không còn nguyên vẹn hơn nữa, thi thể đã được xử lý nên việc xét nghiệm gần như bằng không.

- Vậy phải ghi làm sao?

Nói thật, anh nói cái gì thì cô đều hiểu nhưng ghi lại là một vấn đề khác. Cô đâu phải là thư ký pháp y hiện trường.

-Tùy em vì em viết báo cáo mà. Anh không nhìn cô, chỉ tập trung vào cái xác

-Gì chứ. Trình Ngạn Thâm... Tiếng kêu của cô rất lớn nên thu hút tất cả mọi người. Ai cũng quay đầu nhìn cô

-Sao vậy , bác sĩ Chương. Diệp Lan lên tiếng hỏi

-ẶC, không, không có gì đâu, mọi người tiếp...tiếp tục đi.

- Tiếp theo, Chương Hiểu, em nghĩ là đến ai?

- Cô gái trong phòng ngủ đi. Cô gái ấy chắc sẽ có nhiều manh mối hơn. Vẻ mặt cô bỗng thay đổi và rồi...

-Không. Chương HIểu như hét lên... Cô lao ra khỏi căn nhà.....
 
Chương 19: Nhận thức về cái chết


Chương Hiểu chạy ra khỏi tòa nhà. Cô không tin những gì mình vừa nhìn thấy nhưng cómột động lực nào đó nó thôi thúc cô chạy, phải chạy thật nhanh. Thang máy đang ở tầng 1, cô liên tục nhấn vào nút đi xuống nhưng không kịp nữa rồi. Bất chấp tất cả, cô lao vào lối thoát hiểm, chạy xuống từng bậc thang. Cô xuyên qua đại sảnh đông người, trên đường , cô đã va phải không ít người nhưng tất cả bây giờ không là gì. Cô chạy đến đường chính và rồi, một người rơi xuống, âm thanh nặng nề do va chạm mạnh vang vội trong không gian. Một người đàn ông mặt trên người bộ âu phục trắng rơi từ sân thượng tòa nhà xuống, trên gương mặt be bét máu chảy và biến dạng cho va đập mạnhnhưng vẫn nở nụ cười. Nụ cười như bước vào cõi vĩnh hằng. Người đi đường la hét và chạy toáng loạn. Chương Hiểu đứng đó, nhìn vào người đàn ông chưa cách cô đến nửa mét. Cô chết lặng ở đó và rồi đi đến gần nạn nhân và vuốt xuống đôi mắt đang mở to ấy.

Trình Ngạn Thâm và Cao Trình đến đó cũng là lúc CHương Hiểu đang tiến đến ngồi cạnh các xác. Khuôn mặt cô trắng bệch,đôi mắtvô hồnnhìn chăm chăm vào nạn nhân.Cao Trình tiến đến kéo cô dậy, cô đẩy anh ra và rồi duy trì tư thế như hồi nãy. Trình Ngạn Thâm đi đến, anh lôi cô dậy, ôm chặt vào lòng. Cô giãy giụa, cô hét lớn nhưng cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy cô. Siết chặt và ấn đầu cô vào vai mình

-Không sao. Không sao rồi. Không phải tại em.

Anh vừa nói, vừa liên tục vuốt nhẹ mái tóc cô. Anh biết cô không hoảng sợ mà đang cảm thấy bất lực. Anh biết cô chắc chắn nhìn thấy thứ gì đó mới lao ra khỏi hiện trường như vậy. Lúc đó, anh cũng không hiểu nhưng vẫn bám theo cô. Và sự thật cũng làm anh rất bất ngờ.

- Em đang suy nghĩ và rồi thấy thứ gì đó bay xẹt qua tầm mắt nhìn. Em không biết, không biết nó là gì. Em không biết, em chạy và rồi. Em nhìn thấy một cái gì đó đập mạnh vào mặt đường. Em... em...

-Đừng nói nữa. Không phải tại em. Em đã làm hết sức rồi.

Cô nói như nấc lên. Từng tiếng, từng tiếng như khứa vào tim anh.Anh hiểu cô hơn bao giờ hết. Cô mạnh mẽ, cô lạnh lùng nhưng đó chỉ là lớp ngoài hoàn hảo cho trái tim sợ bị tổn thương mà thôi.Có lẽ, đã đến lúc cô đối mặt với chính mình.

Trong lúc đó, Cao Trình đã bình tĩnh lại. Tố chất tâm lý mạnh mẽ do huấn luyện đặc biệt đã giúp anh tỉnh táo và giải quyết vấn đề.

-ALo, tổng bộ. Tôi là Cao Trình, tổ trưởng đội hình sự x. Tại chung cư Liday đã xảy ra một vụ nhảy lầu. yêu cầu chi viện . Over. Báo cáo hết.

Diệp Lan và một nhóm cảnh sát cùng một vài nhân viên pháp chứng vẫn ở lại căn nhà để tiếp tục di chuyển những nạn nhân và thu thập chứng cứ. Một nhóm người nữa thì đang ở dưới tòa nhà để niêm phong hiện trường và lấy lời khai thực tế.

Chưa bao giờ, sở cảnh sát lại bận rộn như vậy. Diệp Lan vừa đi vừa than

-Hôm nay ra khỏi nhà có thắp hương rồi mà? Hay là nhang không cháy?

-Lo làm việc đi. Một cảnh sát đi bên cạnh nói

-Em biết rồi.

Trở lại với Chương HIểu, bây giờ cô đã bình tĩnh lại. Cô cố tránh ra khỏi vòng tay anh và hít thở một cái thật mạnh.

- Được rồi, bây giờ khối lượng công việc khá lớn nên anh sẽ nhờ thêm nhiều pháp y đến giúp đỡ. Em vẫn tiếp tục quang sát hiện trường và ghi chép nạn nhân giúp anh. Được không?

Chương Hiểu biết anh đang hỏi ý cô thực sự chứ không phải áp đặt như những lần trước.

-Em hiểu rồi. Bây giờ chúng ta tiếp tục với thi thể nữ đi

Cô nhìn anh, đôi mắt sắt lạnh ẩn hiện sự tàn nhẫn. Nhưng Ngạn Thâm vẫn cảm thấy có sự yếu đuối ẩn sâu trong ánh mắt đó.

Nói xong cô bỏ đi một mạch. Không quay đầu lại. Cô sợ . Bây giờ cô đã thực sự sợ rồi.

Sau khi vào nhà, mọi người vẫn đang tiến hành công việc của mình. Máu và những vật ở hiện trường đều được niêm phong và đem về xét nghiệm.

- Bắt đầu được chứ?

Anh nhìn cô, ánh mắt trìu mến nhưng cũng có một chút nghiêm nghị. Cô không trả lời chỉ gật đầu.

-Nạn nhân B là nữ. Trên người không có vết thương do xô xát. Nguyên nhân chết chính là dao đâm trực tiếp vào tim gây vỡ động mạch chủ, mất máu quá nhiều đến chết.

-Ana, cô lấy và mang máu nạn nhân về hóa nghiệm xem có thành phần thuốc mê hay không? Tôi nghi ngờ, nạn nhân bị giết trong tình trạng mất ý thức.

- Vâng, bác sĩ Trình. Một cô gái tóc vàng, có vẻ là người nước ngoài đi đến và lên tiếng.

-Chương Hiểu, em nghĩ sao về suy đoán này?

-Khả năng lớn là như anh nói vì nhác giao đâm thẳng vào ngực nạn nhân. Hơn nữa còn chính xác đến động mạch chủ cho thấy nạn nhân lúc đó đã mất ý thức hoặc trong trạng thái ý thức không rõ ràng nếu không thì hung thủ không thề thực hiện được. Hơn nữa, thông qua vẻ mặt thanh tĩnh dù là bị trang điểm của nạn nhân cho thấy cô ấy ra đi trong thanh thản và không có quá nhiều nhận thức về cái chết.

- Nhận thức về cái chết ư? Ana lên tiếng hỏi

-Đúng, nhận thức về cái chết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom