Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 451: Tô tiểu gia là nữ sinh 56


Edit: Tinh Niệm

Nhấp môi nói

"Anh nói chuyện thật lòng một chút. Bằng không, em không hiểu được anh suy nghĩ cái gì."

Quân Vực lông mi run rẩy, tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm chậm rãi ra miệng

"Một món đồ chơi, lúc thích tự nhiên là chỗ nào cũng tốt, nếu không thích, vậy.... phải bị bỏ rơi."

Hắn một chữ một chữ nói ra.

Mà Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất, thân thể nháy mắt cứng lại.

Quân Vực ngẩng đầu nhìn Tô Yên, con ngươi đen nhánh, khóe môi nhợt nhạt mang ý cười

"Lưu lại hay không, đối với ta vốn cũng không có gì, đều được."

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ, tâm Tô Yên lại như bị người dùng kim đâm một chút, trong nháy mắt đau đớn.

Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc

"Ý anh muốn nói là, với em, anh chỉ là một món đồ chơi sao?"

Trong chốc lát, tất cả lực chú ý đều không còn ở trên người Tần Tình Nguyệt, mà đều ở trên người Quân Vực khi nói ra những lời này.

Tô Yên nhấp môi, nhìn hắn

"Anh cảm nhận được, chỉ là cái này?"

Cô tức giận.

Giống như là đã thực dụng tâm đối đãi, lại bị người ta nói cô chỉ đang chơi đùa vậy.

Quân Vực cúi đầu cam chịu.

Sau đó, ngay khi cô sắp tức đến đỉnh điểm, liền nghe hắn nói

"Em chính là ý này a, nếu không, làm sao lại để cô ta tới nói lời như vậy với ta.

Ý tứ chính là, đừng để ta tiến thêm một thước, em tùy thời đều có thể không cần ta."

Hắn cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cứng còng thân thể chậm rì rì nói cho hết lời.

Tô Yên trầm mặc.

Để cô ấy nói lời kia?

Để ai?

Nhắm mắt lại.

Nghĩ đến lúc nãy mới ăn cơm, hắn mất mát khổ sở nói ra những lời đó.

Hóa ra, là có người dùng danh nghĩa của cô nói chút gì đó.

Trách không được hắn vẫn luôn như vậy.

Tô Yên không nói gì, tầm mắt lại liếc hướng về phía Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.

Mà Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta lại lần nữa dập đầu với Tô Yên

"Thiếu gia, ta, ta......"

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.

"Em đi xuống trước đi."

Thanh âm nhàn nhạt.

Tần Tình Nguyệt cả người cứng đờ.

Cuối cùng, vẫn đứng lên, mất mát nan kham rời đi.

Tô Yên nhìn Quân Vực,

"Cô ấy nói gì với anh, anh đều tin?"

Quân Vực ngẩng đầu nhìn Tô Yên,

"Tất nhiên là không tin."

"Vậy anh còn nói đi nói lại cho em nghe?"

"Nhưng ta chính là không nhìn được Tiểu Quai để ý những người khác. Đặc biệt là những người muốn độc chiếm em."

Trong chốc lát, Quân Vực không còn che dấu.

Trực tiếp nói ra suy nghĩ.

Tô Yên nhìn Quân Vực, nghi hoặc

"Độc chiếm em?"

Quân Vực duỗi tay ôm cô, đảo mắt liền đem người đè ở trên ghế quý phi

"Ân, ánh mắt cô ta nhìn em, làm ta chán ghét. Tiểu Quai không cần nói với ta là em không phát hiện ra."

Tô Yên trầm mặc.

Quân Vực buông xuống mặt mày, ánh mắt dừng ở trên môi đỏ kia

"Lời của cô ta, ta tự nhiên là không tin.

Nhưng mà câu cuối cùng kia, lúc em không thích ta, liền tùy tay vứt bỏ, làm ta thực thương tâm.

Ta chính là bị Tiểu Quai vứt bỏ ở đằng kia.

Tiểu Quai đầu cũng không quay lại đã đi rồi, nguyên nhân chỉ vì ta không chịu ăn đồ ăn Tần Tình Nguyệt kia làm."

Quân Vực lại nhắc tới nợ cũ, u oán rào rạt.

Vẻ mặt Tô Yên mờ mịt.

Ừm?

Đồ ăn?

Hả?

Cô vứt bỏ hắn?

Đây là việc gì với việc gì vậy?

Cho đến khi dần dần nhớ tới.

Ách, hóa ra hắn sở dĩ không ăn, là bởi vì do Tần Tình Nguyệt làm?

Sau đó nghĩ tới biểu tình Quân Vực như là bị tra nữ phụ lòng vứt bỏ đùa bỡn....

Cô muốn giải thích

"Em không nghĩ..."

Cô lời cũng chưa nói xong.

Quân Vực liền cắt ngang một câu

"Em không phải nói ta là quan trọng nhất? Lại chì vì cái đồ ăn nữ nhân kia làm, liền ném ta ở đằng kia, quan trọng của Tiểu Quai chỉ như vậy?"
 
Chương 452: Tô tiểu gia là nữ sinh 57


Edit: Tinh Niệm

Thằng nhãi này chỗ nào còn có bộ dáng tiểu đáng thương lúc chiều, đây quả thực chính là cậy thế càn rỡ.

Lời Hắn nói từng bước ép sát, trên mặt lại là một bộ dáng khổ sở, sau khi nói xong, liền rũ mắt che khuất ánh nhìn.

Yết hầu lăn lộn trên dưới, ấp ủ thật lâu, nói

"Phải chăng là Tiểu Quai nhất thời kích động, mới có lệ nói thế với ta."

Nói nói, lông mi run lên, trên mặt biểu tình khổ sở, chọc thẳng tâm, khiến người nhìn đến đau lòng.

Tiểu Hoa nhìn nhìn, đã thấy qua nhiều nam chủ đáng thương như vậy.

Nhưng lúc thấy bộ dáng này của Quân Vực, vẫn rất là đau lòng.

Nó khẽ meo meo ra tiếng

"Nam chủ thật đáng thương a ~"

Tiểu Hoa lại lần nữa tâm đồng tình tràn lan, càng nhìn càng cảm thấy hắn đáng thương hề hề.

Bị đói bụng một ngày, vắng vẻ một ngày, khổ sở một ngày.

Trong lòng khẳng định buồn khổ cực kỳ.

Tô Yên lúc này cũng bị làm cho có chút hoảng.

Thế cho nên không có suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói.

Chỉ lôi kéo hắn tay, nhẹ nhàng lắc lắc.

"Em không có lừa gạt anh."

Cô cắn cắn môi, cuối cùng cũng chỉ là khô cằn nói ra một câu như vậy.

Quân Vực nâng mắt lên, nhìn về phía cô, trong mắt mang theo hi vọng

"Vậy Tiểu Quai về sau cũng sẽ không gạt ta sao?"

Tô Yên ngẫm lại, sau đó trịnh trọng hứa hẹn

"Ừm"

"Về sau có một ngày, Tiểu Quai không thích ta, có thể vứt bỏ ta hay không?"

Tô Yên lắc đầu

"Sẽ không"

"Ta là người quan trọng nhất với Tiểu Quai?"

"Ân, đúng."

"Không ai so được với ta, đúng không?"

"Đúng"

"Nữ nhân hôm nay làm đồ ăn cho em, ta không thích, vô luận như thế nào cũng không thích."

Tô Yên rối rắm

"Vậy anh muốn làm sao bây giờ?"

"Chỉ cần ta không nhìn thấy, như thế là tốt rồi."

"......Được rồi."

Sau đó, ánh mắt Quân Vực sáng quắc, ôm lấy Tô Yên.

Hắn tựa hồ lại khôi phục bộ dáng ngày xưa.

Đầu đặt ở trên vai cô, hơn phân nửa thân mình đều đè trên người Tô Yên.

Tô Yên miễn cưỡng chống đỡ.

Liền nghe hắn câu được câu không

"Tiểu Quai ngày sau hẳn là nên chủ động một chút."

Tô Yên nghi hoặc

"Cái gì?"

"Lúc hôn hôn, giống như là chiều nay vậy."

Tô Yên: "......"

Quân Vực tựa hồ còn chưa nói xong, lại tiếp tục

"Tiểu Quai mỗi một lần đều chỉ khi ta khổ sở mới có thể chủ động hôn ta, ngày thường đều chưa từng làm qua."

Tô Yên yên lặng quay đầu, nhìn hắn một cái.

Sau đó, dưới ánh mắt hi vọng của hắn.

Yên lặng hôn lên.

Cái hôn này, là cô chủ động.

Nhưng mà dừng hay không, cũng không phải là cô định đoạt.

Cô bị đè ở trên ghế quý phi, lúc này đây hôn càng nhiệt liệt, càng hưng phấn.

Cho đến lúc nụ hôn này kết thúc, hai người đều thở hồng hộc.

Tô Yên cổ áo mở ra hơn phân nửa, đến vị trí ngực.

Lộ ra bên trong, bởi vì giả thành nam tử, ngực cuốn lấy vải bố trắng.

Quân Vực nhìn, giống như có điểm đáng tiếc.

Ánh mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm chỗ kia.

"Đi ngủ, có phải nên tháo ra hay không?"

Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu

"Hôm nay mùng một, chút nữa phải đi theo Đại ca Nhị ca đến từ đường tế bái."

Quân Vực nhắm mắt lại,

"Đây là truyền thống từ đâu ra?"

"Tô gia"

Quân Vực trầm mặc.

Tức quá, lại dán lên cổ Tô Yên cắn hai cái.

Tô Yên chỉ cảm giác được một cỗ tê tê dại dại truyền vào trong lòng.

Ngứa thật sự.

Ngày thứ hai.

Ánh nắng tươi sáng.

Tô Yên ngồi ở đình viện.

Cô nhìn Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.

Tần Tình Nguyệt ánh mắt nôn nóng

"Thiếu gia, cầu ngài không cần đuổi ta đi."
 
Chương 453: Tô tiểu gia là nữ sinh 58


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn cô

"Tự em cũng có thể sống rất tốt."

"Không, sẽ không, thiếu gia!"

"Không, em sẽ."

Tô Yên thanh âm nhàn nhạt, rất khẳng định.

Chỉ cần không tìm chết, ngày sau nhất định sẽ sống tốt.

Tô Yên rũ mắt ra tiếng

"Địa phận của Hồng Bang có một cửa hàng mặt tiền, em có thể lựa chọn muốn kinh doanh cái gì."

Tần Tình Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm dưới đất, trố mắt hồi lâu.

Cô ta giương mắt nhìn Tô Yên,

"Thiếu, thiếu gia không sợ em tìm chết sao?"

Tô Yên nhìn Tần Tình Nguyệt cả nửa ngày, sau đó lắc đầu

"Em sẽ không."

Tần Tình Nguyệt khẽ cười một tiếng, lau nước mắt trên má

"Thiếu gia vì sao cảm thấy em sẽ không? Là tự an ủi bản thân sao? Thiếu gia là lý do duy nhất để em sống sót."

Tần Tình Nguyệt lần này không hề che lấp, ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn Tô Yên, tư thái hèn mọn

"Em chỉ cầu thiếu gia có thể giữ lại em, em cái gì cũng không cần, kể cả mạng của mình."

Tô Yên nhìn đôi mắt cô, trố mắt một chút.

Cô nói không để ý tính mạng của bản thân.

Tô Yên tin tưởng lời này.

Bởi vì khi Tần Tình Nguyệt nhìn về phía chính mình, không có một chút ác ý.

Nhưng cũng là lần đầu tiên, Tô Yên xem hiểu ánh mắt Tần Tình Nguyệt nhìn về phía mình.

Làm cô có chút hoảng hốt.

Lại có chút tương tự với Quân Vực.

Nhưng mà, khi Quân Vực nhìn cô, so với cái này, càng cố chấp, càng nóng rực.

Giống như hận không thể đem cô thiêu đốt thành tro vậy.

Tô Yên phục hồi tinh thần lại, cô chậm rãi nói

"Nếu đã không có ta, em sẽ chết, hy vọng em hãy tìm một nơi không có người."

Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ.

Không thể tin tưởng

"Thiếu, thiếu gia?"

Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo

"Em không là gì của ta, ta cũng không có trách nhiệm gì với em.

Nếu vì một câu không có ta sẽ chết, ta liền phải thu lưu em, vậy đối ta không công bằng."

Mỗi người đều không thể biến một người khác thành ngọn rơm rạ cứu mạng được.

Người khác đối với ngươi không có trách nhiệm gì, ngươi không thể cứ như vậy tùy tùy tiện tiện một câu liền kéo người khác vào cuộc sống của mình.

Tần Tình Nguyệt có vẻ hoảng loạn

"Em, em không cầu cái gì, chỉ là muốn ở bên người thiếu gia, điều này cũng không thể?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Không phải là không thể, nhưng mà hắn không muốn."

Đối với Tô Yên mà nói, Tần Tình Nguyệt ở đây hay không, đều được.

Nhưng mà Quân Vực không muốn, vậy quên đi.

Tần Tình Nguyệt không phục

"Thiếu gia luôn mồm thuyết giáo với em, nhưng lại để Túc Cửu Từ ỷ lại vào ngài, thiếu gia như vậy cũng không công bằng"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Không giống nhau."

"Cái gì không giống nhau?"

"Ta không cho em biến ta trở thành cọng rơm rạ cứu mạng duy nhất, là bởi vì ta không muốn. Còn chuyện hắn ỷ lại vào ta, là ta nguyện ý a."

Đều là ý nguyện của cô đối với hai người, đó chính là công bằng.

Đến đây, Tần Tình Nguyệt rốt cuộc không nói chuyện.

Tô Yên nhìn, lời nên nói cũng đã nói, ý bảo chuyện còn lại giao cho Hồng Đậu an bài.

Cô không hề nhìn một cái, xoay người rời đi.

Hồng Đậu đều giao tiền cùng khế đất vào tay Tần Tình Nguyệt.

Cũng chỉ là nói câu bảo trọng xong liền đi.

Tần Tình Nguyệt cúi đầu, quỳ rạp ở chỗ đó, nhìn đồ vật trong tay chính mình, trầm mặc thật lâu.

Cuối cùng cũng nhắm mắt lại, lưu lại hai hàng nước mắt.

Đối với vị trí trống trơn dập đầu một cái.

"Thiếu gia, Tình Nguyệt nguyện dùng những ngày còn lại đều phù hộ ngài, khỏe mạnh vui sướng."

Cô dùng hết toàn lực, thiếu gia vẫn không cần cô.

Nghĩ đến nam nhân Túc Cửu Từ kia.

Cô nhận.

Từ đây, nhất biệt lưỡng khoan.

Chỉ nguyện quân hạnh phúc.

______________

Vực ca giỏi nhất là gì a? Chính là giả vờ đáng thương để dụ vợ á!!!! (灬╹ω╹灬)

Hẹn mai hoàn vị diện nha các tình yêu
 
Chương 454: Tô tiểu gia là nữ sinh 59


Edit: Tinh Niệm

Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời khỏi, Tô Yên đi ở trong viện.

Cứ cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó.

Thiếu cái gì đây?

Ưm.... ân?

Tiểu Hồng đâu?

Hình như từ giữa trưa đã không nhìn thấy nó.

Đây là đi đâu vậy?

Cô cẩn thận suy nghĩ.

Trong đầu hiện lên một người.

Sau đó, bước bước chân đi đến khuê phòng.

Vừa đi vào, đã thấy được Quân Vực ngồi ở mép giường.

Hắn cười đến cong một đôi mắt, con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực nhìn cô.

"Tiểu Quai"

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó nhìn trái nhìn phải quanh hắn cả nửa ngày.

Chậm rì rì đi qua, nghiêm túc suy nghĩ.

Quân Vực mày nhíu một chút

"Tiểu Quai?"

Tô Yên suy nghĩ, nên uyển chuyển dò hỏi kiểu gì?

Nhưng, nghĩ hơn nửa ngày, mở miệng lại một câu là.....

"Tiểu Hồng còn sống đi?"

Quân Vực: "........"

Hắn đầu đầy hắc tuyến.

Ra tiếng

"Tiểu Quai cảm thấy ta sẽ giết con rắn kia?"

Tô Yên nghĩ, sau này mình hẳn phải học hỏi cách nói chuyện uyển chuyển mới được.

Bằng không, sợ sẽ lại xuất hiện cục diện như bây giờ.

Cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu

"Có... chút."

Quân Vực sắc mặt càng kém.

Hắn một phen lôi kéo tay Tô Yên, ôm người ở trong lòng ngực.

Một lúc lâu sau mới nói

"Ta còn không đến mức không dung được một con rắn."

Chắc là buổi sáng mới rời giường, thế cho nên nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn, rầu rĩ.

Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Quân Vực mày lại nhíu

"Không tin?"

Cô nhớ tới ngày hôm qua cái đuôi Tiểu Hồng bị hắn nắm đến in cả dấu ngón tay.

Nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu

"Tin"

Khi cô đồng ý, Quân Vực trong mắt hiện lên ý cười.

Ân, Tiểu Quai tin tưởng hắn, cảm giác này thực tốt.

Còn chưa cao hứng được bao lâu, liền nghe được Tô Yên chậm rì rì nói

"Anh nếu muốn giết chết nó, sẽ lặng yên không một tiếng động."

Hắn càng gióng trống khua chiêng lăn lộn, thì càng không hại nó.

Quân Vực nghe lời này, dán chỗ thịt mềm ở cổ Tô Yên cắn một ngụm,

"Tiểu Quai đây là đang khen ta, hay là đang mắng ta?"

"Khen anh"

Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc.

"Ân?"

Quân Vực nghi hoặc.

Liền nghe Tô Yên nói

"Em xử lý vấn đề đơn giản thô bạo, luôn không nghĩ được nhiều như vậy."

Quân Vực trầm mặc nửa ngày, ôm cô càng ngày càng chặt, hắn nhắm mắt lại, câu được câu không

"Như thế nào nghe Tiểu Quai nói, giống như là đang nói ta âm hiểm độc ác, giống tên tiểu nhân?"

Tô Yên cẩn thận nghe hắn đánh giá.

Sau đó nói

"Anh không phải kẻ tiểu nhân."

Quân Vực thuận miệng nói tiếp

"Ồ? Ta đây âm hiểm độc ác?"

Tô Yên lúc này không nói.

Xem như cam chịu.

Không nghĩ tới cô thật đúng là thấy mình như vậy.

Nhịn không được lại cắn cô một ngụm

"Nếu em thông suốt một chút, ta cần gì phải hao hết tâm tư như vậy, bày ra thiên la địa võng tới dính lấy em?"

Đối với người khác, Quân Vực lười tâm tư suy nghĩ.

Không vừa mắt, liền giết.

Nhưng cố tình chính là Tô Yên.

Cứng không được, chỉ có thể dùng mềm.

Tô Yên bị hắn cắn vừa ngứa vừa tê, một bên xô đẩy, một bên nhu nhu nói

"Em không phải không hiểu."

Quân Vực vừa nghe lời này, liền hừ một tiếng.

Không phải không hiểu?

Hắn thấy cây vạn tuế trong thiên hạ có nở hoa thì hắn cũng chưa chắc có thể tu thành chính quả.

Âm mưu dương mưu, hắn quản là cái gì.

Có thể giữ người ở trong lòng, chính là chiêu thức lợi hại nhất.

Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

"Em nếu như không hiểu, làm sao sẽ mềm lòng?"

Cô không phải loại người có nhiều tâm đồng tình.

Nhưng mà, chỉ đối với hắn, chỉ cần hắn lộ ra bộ dáng bị ủy khuất rất lớn, cô sẽ thực đau lòng.

Điểm mấu chốt cứ lui lại lui, cô cũng sắp tìm không thấy điểm mấu chốt của mình rồi.
 
Chương 455: Tô tiểu gia là nữ sinh 60


Edit: Tinh Niệm

Quân Vực nghe cô lẩm bẩm nói câu này, nháy mắt hô hấp liền nóng rực.

Nhưng mà, bên này xuân phong cố ý.

Bên kia lại kiều hoa vô tình.

Tô Yên từ trong lòng ngực hắn giãy giụa ra,

"Em phải đi tìm đại ca."

Nhắc tới tên đại ca.

Quân Vực hô hấp liền cứng lại.

Mí mắt buông xuống.

Tô Yên nhìn bộ dáng kia.

Nghiêm túc nói

"Anh có giả vờ ủy khuất cũng vô dụng, em sẽ không dễ dàng bị lừa."

Quân Vực nghe, mí mắt vừa nhấc, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười.

Đại khái là lần đầu tiên nghe thấy Tô Yên nói nghiêm trang như vậy.

"Tiểu Quai đã phát hiện ra?"

Tô Yên nhìn hắn, cả nửa ngày sau, cúi đầu, đếm đếm đầu ngón tay, một chút một chút nói

"Anh lúc trước, ăn cơm của em, còn muốn chiếm chỗ ngủ của em, nói không ai cần mình.

Mỗi lần em muốn đuổi anh đi, anh liền bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề.

Biết em nói chuyện chậm, nhận từ khó, liền cố ý gạt em, mỗi ngày muốn người ta nói em thích anh,....."

Tô Yên đếm một đầu ngón tay lại một ngón tay.

Quân Vực ôm cô, lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

Khi dễ cô.... không phải hắn cố ý.

Chỉ là, lúc ấy, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho cô chú ý mình.

Cô luôn một mình, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó, thật giống như tự cô lập bản thân, chỗ nào hắn cũng không chạm đến được.

Tô Yên nói nói, vốn là muốn đếm kỹ số lần hắn giả vờ đáng thương khiến mình mắc mưu.

Không nghĩ tới hắn thế nhưng lộ ra một bộ dáng vô thố.

Cô dừng một chút, nhẹ nhấp môi, lại cúi đầu, một lần nữa đếm đếm

"Em mới lên Cửu Trọng Thiên, thứ tử của Minh Vương cười nhạo em là người câm, anh liền đánh rớt hai cái răng của hắn, còn làm loạn cả luân hồi đạo do phụ thân hắn chưởng quản.

Một vị chủ thần từng cùng em tranh đoạt vị trí đứng đầu, chê cười em không biết lượng sức, anh liền thả ra chúng yêu trăm quỷ, ngày ngày đêm đêm đi theo sau mông hắn, dọa hắn thành người điên.

Lúc em bị trọng thương, anh tìm trong mấy chục thế giới nhỏ, rốt cuộc tìm được mệnh linh thạch để cứu em, lại khiến yêu hồn chính mình bị thương."

Tô Yên nói, liền phát hiện Quân Vực ngậm cười, nhắm mắt dựa đầu trên vai cô, nghe cô đếm kỹ.

Chờ đến khi cô dừng lại, Quân Vực thanh âm khàn khàn

"Thời gian lâu lắm, ta đều sắp quên mất rồi."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải thời gian lâu lắm, là anh làm quá nhiều, cũng không biết nên nhớ cái nào."

Cả nửa ngày, cô nhu nhu ra tiếng

"Dù cho là không có anh, em cũng có thể trở thành Chủ Thần."

Cô chưa thành thần đã là thần, có lẽ sẽ nhấp nhô chút, nhưng đứng đầu cửu thần chỉ có thể là cô.

Đây là Thiên Đạo lựa chọn.

Giọng nói cô vang lên, Quân Vực trong nháy mắt liền cứng lại.

Tô Yên cúi đầu chậm rì rì

"Nhưng mà có anh, em thật cao hứng."

Cô duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay Quân Vực.

Tần Tình Nguyệt nói, cô quá mức thiên vị Quân Vực, quá mức dung túng.

Cô cũng không muốn, nhưng, mấy vạn năm thời gian này đều đã thành thói quen.

Mỗi lần chỉ cần vừa nhớ đến, cả người hắn toàn là máu đứng ở trước mặt cô, hai mắt đỏ ngầu nói, " Ai dám động em một phân, ta có liều mạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".

Cô liền không muốn để hắn chịu ủy khuất.

Cho dù là ba phần ủy khuất bảy phần giả, cũng không muốn.

Chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, vậy, cô liền nguyện ý dựa vào hắn.

Chỉ là...

Người này giống như phát hiện chỉ cần mình lộ một chút ủy khuất cô sẽ nơi nơi chốn chốn nhường hắn.

Thế cho nên luôn là bị hắn bắt chẹt uy hiếp.

Ngày ngày toàn dùng chiêu này quấn lấy cô.

Cô vừa quay đầu, Quân Vực một bên ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Tô Yên duỗi tay đẩy đẩy

"Ngủ tiếp trong chốc lát đi, em đi tìm đại ca."

Nói xong, căn bản không hề nhìn hắn, bước chân đã đi ra ngoài.
 
Chương 456: Tô tiểu gia là nữ sinh 61


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đi một hồi lâu.

Quân Vực tự mình chờ lâu lắm, bèn ra ngoài đi dạo.

Nhưng dạo dạo, liền nhìn thấy hình ảnh quỷ dị một con rắn vằn đỏ đen trèo tường mà vào.

Quân Vực nhìn trên nhìn dưới vài lần.

Đây là con rắn ngốc Tô Yên nuôi bên người.

Nhưng mà nó giống như bị người đánh vậy.

Trên đầu có máu, trên người đâu đâu cũng là vết thương.

Nhìn kỹ, càng giống bị cắn xé.

Tiểu Hồng đồng chí nhìn qua thật không có sức lực trèo tường vào.

Một chút một chút, trườn đi gian nan.

Cũng không phun lưỡi rắn, héo héo cuốn đuôi vào bên trong.

Hơn mười phút mới đi được một chút.

Quân Vực ở đằng kia nhìn con rắn ngốc này hồi lâu.

"Không phải biết biến to biến nhỏ sao?"

Thanh âm thong thả sâu kín.

Tiểu Hồng lúc này giống như mới nhớ đến bản thân có thể biến to biến nhỏ.

Sau đó thân thể biến đổi.

Giây tiếp theo, đã ngã từ trên tường xuống mặt cỏ.

Nằm trên mặt đất hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Quân Vực chậm rãi cười, đại khái là bởi vì Tô Yên không có ở đây nên có chút nhàm chán.

Bèn đi qua, nhìn con rắn trên mặt đất bé như ngón út kia.

Cả người đều là vết thương.

Một chân đá đá Tiểu Hồng, ra tiếng

"Chết rồi?"

Tiểu Hồng bị đá lăn mình một cái.

Phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

Như là chứng minh mình vẫn còn thở.

Chỉ là, chờ đến khi nó lật thân mình qua, nhìn bụng rắn có một cái vết thương thật dài thật sâu đầy máu.

Quân Vực ngồi xổm xuống, nhìn hồi lâu.

"Sao lại có con rắn ngốc như này chứ?"

Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đây chẳng lẽ là có chủ nhân như thế nào thì dưỡng ra sủng vật như thế đấy?

Nhìn tình trạng bị thương bây giờ của Tiểu Hồng, phải bị đánh đến hừng đông, mới có thể xuất hiện bộ dáng này.

Quân Vực ở đằng kia nhìn chằm chằm Tiểu Hồng cân nhắc trong chốc lát.

Thấy nó như thế này, phỏng chừng nếu còn tiếp tục kéo dài đến tối nay, mạng rắn cũng giữ không nổi.

Ân, vừa lúc để Tiểu Quai cách xa con rắn ngốc này chút.

Nhưng mà...., Quân Vực nhớ tới lời Tô Yên vừa mới hỏi hắn.

Hắn cười khẽ một chút.

Sau đó ý cười dần dần biến mất.

Mắt nhìn xuống, cầm lên đầu rắn Tiểu Hồng.

Khẩu khí có vẻ không chút để ý

"Nếu còn sống, thì phải đi báo thù."

Tiểu Hồng lúc này chỉ còn lại có chút hơi, chỗ nào còn có sức lực đáp lại hắn?

Nhưng mà Quân Vực chậm chạp không buông tay, giống như là đang đợi nó nói.

Cuối cùng, Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn, phát ra hai tiếng mỏng manh tê tê.

Quân Vực nghe không hiểu xà ngữ, nhưng mà Tiểu Hồng ăn dược Tiểu Hoa đưa nên nó có thể nghe hiểu ngôn ngữ của muôn loài.

Hắn nhìn con rắn ngốc le lưỡi, đoán được là nó đáp ứng rồi.

Một bên nói chuyện, một bên móc ra một cái bình ngọc màu đen.

"Nếu không báo được thù, ngươi cũng đừng sống nữa, miễn cho mất mặt."

Vừa nói, vừa rót nước thuốc trong bình ngọc vào trong bụng Tiểu Hồng.

Nhìn nước thuốc kia chảy vào trong miệng Tiểu Hồng.

Hắn lúc này mới buông tay.

Vốn là dùng để trị liệu yêu hồn đau đớn.

Thôi, tiện nghi cho con rắn ngốc này vậy.

Tiểu Hồng lại lần nữa rơi xuống đất.

Hơi thở thoi thóp ngã vào chỗ đó.

Giống như giây tiếp theo sắp tắt thở vậy.

Không, không đúng, vết thương trên người nó đang khôi phục.

Phi thường nhanh chóng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục.

Một lát sau, Tiểu Hồng vốn đang hơi thở thoi thóp. Tức khắc liền dâng trào giơ đầu lên.

Quân Vực thu hồi bình ngọc màu đen.

Chờ ở đằng kia.

Chưa đến mười lăm phút sau, thương thế trên người Tiểu Hồng gần như khỏi hoàn toàn.
 
Chương 457: Tô tiểu gia là nữ sinh 62


Edit: Tinh Niệm

Đặc biệt là vết thương ở bụng nó, cũng chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt.

Hắn vươn ngón tay ra, điểm điểm đầu Tiểu Hồng.

Khẩu khí câu được câu không có vẻ vô hại

"Nếu lại bị dã thú khác đánh cho một thân đầy vết thương trở về, ta liền cắt cái đuôi của ngươi hầm canh uống."

Lời này nói ra, rất là hung tàn.

Tiểu Hồng giương một đôi mắt to nhìn Quân Vực.

Vốn dĩ, nó cho rằng cái này tên nam chủ này là người xấu.

Nhưng, hắn thế mà cứu mình!!

Tức khắc, thái độ Tiểu Hồng đối với Quân Vực thay đổi một chút.

Ân, hắn là người tốt.

Nghĩ lại, hắn cùng Tô Yên quan hệ thực tốt.

Kết quả là, Tiểu Hồng đồng chí phi thường tín nhiệm mở ra miệng rộng, phun ra đồ vật nó ở bên ngoài sưu tầm được.

Là một cái đồ vật tròn tròn, đen như mực.

Như là....trái cây?

Quân Vực nhìn lướt qua, khi hắn nhìn thấy trên trái cây đen như mực kia lộ ra hai viên nhỏ màu trắng.

Mí mắt giật giật.

Tức khắc, ánh mắt hắn nhìn con rắn này có chút biến hóa.

"Ngươi tìm được?"

Tiểu Hồng gật gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi, bộ dáng thực có tinh thần.

Quân Vực gợi lên ý cười nhợt nhạt

"Thế nhưng còn có thể ngậm thứ này nguyên vẹn trở về, còn không tính là ngốc."

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn bắt đầu lải nhải

"Đưa trái cây này cho Tô Yên một nửa, ta ăn một nửa. Như vậy thì có thể cùng Tô Yên không cách rời rồi."

Quân Vực tất nhiên là không biết Tiểu Hồng đang nói cái gì.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm trái cây kia.

Trái cây này là thánh nguyên quả. Lại có biệt danh khác, gọi là quả nhân duyên.

Ba ngàn năm kết một lần, sinh trưởng từ trong lòng đất, nở hoa cũng không có gì khác biệt với những loại hoa khác.

Thế cho nên rất khó bị phát hiện.

Nếu là quả nhân duyên, vậy cũng biết là có ý tứ gì.

Bên trong trái cây có hai viên thịt quả, chia cho hai người ăn.

Như vậy đối phương dù ở bất cứ đâu đều sẽ có tâm linh cảm ứng nhận thấy được.

Thứ hai đó là, người ăn trái cây, sẽ xem như cùng ước định, vĩnh viễn không phản bội.

Nếu có một người thích người khác, vậy thì ngay tại lúc thay lòng đổi dạ đó, hai người sẽ đồng thời chết đi.

Trái cây này phải ba ngàn năm mới kết quả, lớn lên ở trong đất, hấp thu thiên địa tinh hoa, tất nhiên là có linh tính.

Ăn vào, liền đại biểu đời đời kiếp kiếp.

Quân Vực đã từng vì tìm loại cây này, phí rất lớn công sức cũng không tìm được.

Không nghĩ tới, thế nhưng đánh bậy đánh bạ lại bị con rắn này tìm được rồi.

Bản thân quả nhân duyên, chính là đồ vật rất bổ để nuôi dưỡng hồn phách.

Nếu có một người ăn hết, vậy cũng sẽ chỉ có hiệu quả bổ dưỡng hồn phách.

Cái thứ tốt như vậy, khi kết quả, sẽ là hấp dẫn vô số sinh vật tranh nhau cướp đoạt.

Nghĩ tới đây, Quân Vực lại nhìn thoáng qua Tiểu Hồng.

Đối với Tiểu Hồng này, trong lòng có chút đổi mới.

Tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng mà vận khí còn tốt.

So với linh vật gì đó, cũng có hình có dạng.

Rốt cuộc có thể ngậm quả nhân duyên thoát ra từ trong vô số người cạnh tranh, còn có thể trèo tường trở về.

Cái này, đã là thiên đại vận khí.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn,

"Tê tê tê tê tê!!"

Có rất nhiều người đoạt nó!!

Vì cái trái cây này, nó thiếu chút nữa đã không về được.

Hức hức hức ~ muốn đi tìm Tô Yên an ủi an ủi.

Thuận đường, lại đem trái cây chia cho Tô Yên ăn một nửa.

Ngay lúc này.

Tiểu Hồng vừa nhấc đầu, liền nghe được thanh âm Quân Vực kêu rên.

Hắn đỡ vách tường, kịch liệt đau đớn truyền đến.

Sắc mặt xoát một chút liền trắng bệch.

Lúc mở mắt, trong mắt tràn đầy đỏ đậm.

Đau đớn lúc này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Đau đớn trải rộng khắp người.
 
Chương 458: Tô tiểu gia là nữ sinh 63


Edit: Tinh Niệm

Như là đánh gãy xương cốt từng đoạn từng đoạn vậy.

Hắn nhắm mắt nhẫn nại.

Sau đó, liền ngửi thấy một cỗ hương vị tươi mát truyền đến.

Mở mắt ra, đã phát hiện Tiểu Hồng cạy quả nhân duyên kia, lấy ra một nửa thịt quả.

Giơ nửa quả lắc lư ở trước mặt hắn.

Quân Vực vốn là muốn lấy ra kia bình ngọc màu đen, tay lại dừng một chút.

Hắn nhìn lướt qua Tiểu Hồng, lại nhìn thịt quả kia.

"Cho ta?"

Tiểu Hồng gật gật đầu,

"Tê tê tê tê tê ~~"

Quân Vực nâng tay lên, nhận lấy thịt quả kia, há mồm ăn lấy.

Thịt quả này, thật sự kỳ diệu.

Thậm chí so với dược giảm đau kia còn tốt hơn.

Rất mau, đau đớn xé rách dần dần ổn định lại.

Mà sau khi hắn ăn một nửa thịt quả kia.

Phảng phất đã cảm ứng thấy một nửa thịt quả khác, một cỗ thanh hương càng thêm tươi mát truyền đến.

Dụ hoặc hận không thể làm người ăn luôn.

Tiểu Hồng sớm đã thèm.

Vốn là muốn cho Tô Yên ăn một nửa.

Nhưng, một nửa cho tên nam nhân này rồi.

Không sao.

Về sau lại tìm cho Tô Yên một trái.

Nó cũng muốn nếm thử đây là hương vị gì.

Mở miệng rắn muốn nuốt một nửa quả kia.

Còn chưa đụng tới, đã bị Quân Vực ngăn cản.

Hắn lại lần nữa siết chặt đầu rắn kia.

Nhắc lên.

Cười nhạt

"Một nửa này, ngươi cũng không thể ăn."

"Tê tê tê tê tê!!"

Đây là ta tìm tới....

Nó còn chưa nói xong, đã bị cưỡng chế, tách ra khỏi thịt quả âu yếm.

Sau đó, cái người nó cho rằng là " người tốt " đều không thèm nhìn một cái đã vứt nó sang một bên.

Tiểu Hồng tức đến lăn lộn trên mặt đất.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê!!"

Người xấu người xấu người xấu người xấu!!

Nhưng, nó còn có thể làm sao bây giờ đây?

Cũng không thể cắn hắn một ngụm....

Ân?

Cắn hắn một ngụm?

Tiểu Hồng lộ ra răng nọc của mình.

Tức khắc liền vực dậy tinh thần.

Sau đó khẽ meo meo đi sau Quân Vực.

Bởi vì thân mình thu nhỏ lại, tốc độ cũng tự nhiên chậm lại.

Trườn trườn một cái đã không tìm thấy người.

Quân Vực đi đâu đây?

Tất nhiên là đi tìm Tô Yên.

Cũng là may, hắn mới vừa trở lại phòng, Tô Yên cũng đã trở lại.

Trên người cô mang theo vết máu.

Máu chảy theo ngón tay tí tách rơi trên mặt đất.

Quân Vực nhìn cô, nheo lại đôi mắt, đầu tiên là đánh giá trên dưới một phen.

Thấy cô tinh thần không tồi, không giống như là bị thương.

Lúc này mới lộ ra tươi cười nhợt nhạt vô hại.

Đi đến trước mặt cô

"Há mồm"

Tô Yên ngoan ngoãn mở miệng.

Sau đó, một nửa quả nhân duyên liền vào trong miệng cô.

Một màn này, vừa vặn bị Tiểu Hồng thấy được.

"Tê tê tê tê tê!!"

Ta, ta, ta!!

Nó còn muốn ăn!!

Tô Yên chớp chớp mắt, khi quay đầu lại nhìn Tiểu Hồng, đã nuốt thịt quả kia ực một tiếng.

Tiểu Hồng toàn bộ thân rắn đều dừng ở chỗ đó.

Giây tiếp theo, lạch cạch liền ngã xuống trên mặt đất như sống không còn gì luyến tiếc.

Nó còn chưa có nếm thử cái vị gì đâu.

Đã bị hai người bọn họ đều ăn luôn.

Tiểu Hồng trừng mắt mắt to, nhìn Quân Vực

"Tê tê tê tê tê!!"

Người xấu!

Quay đầu, uốn éo rời đi.

Tô Yên mê mang

"Nó làm sao vậy?"

Quân Vực nhún vai,

"Có lẽ là coi trọng một con rắn cái nào đó, rắn cái không cần nó, ngại nó quá ngốc đi."

Sau khi nói xong, lực chú ý liền chuyển dời đến trên người Tô Yên

"Đánh nhau với ai?"

Tô Yên nhìn bộ dáng chính mình cả người đầy máu.

"Vừa nãy, Tào gia lão gia tử tới, khiêu khích nói muốn đại ca giao em ra, bằng không, sẽ san bằng Hồng Bang."

Tuy rằng Tào gia không biết Tào Lộ cùng Tào Lập chết ở trên tay ai.
 
Chương 459: Tô tiểu gia là nữ sinh 64


Edit: Tinh Niệm

Nhưng Tào gia lão gia tử lại biết, Đao Sẹo bị cô đâm trọng thương thành người thực vật.

Lửa giận vừa lúc không có chỗ phát, nên nghĩ dựa vào cái cớ này, phát tất cả tức giận vào trên người cô.

Mà Tô Yên lúc ấy, vừa vặn đi tìm Đại ca Nhị ca.

Kết quả, có thể nghĩ đến.

Đại ca Nhị ca khẳng định không có khả năng giao Tô Yên ra.

Mà Tào lão gia tử mang nhiều người đến, chính là muốn dùng sức mạnh.

Tô Yên chậm rì rì nói

"Sau đó liền đánh nhau rồi, em nghĩ, bắt giặc bắt vua trước. Đem Tào lão gia tử bắt lại, nhưng mà hắn phản kháng, cuối cùng, bị em giết chết."

Quân Vực: "......."

Sửng sốt trong một cái chớp mắt.

Cuối cùng cười ôm lấy cô.

"Không bị thương, cũng không tệ lắm."

Sau đó hôn gương mặt cô một ngụm.

Không nghĩ tới, lúc này Tô Giang Tô Nam vừa vặn đi vào.

Vốn là muốn tới an ủi Tô Yên.

Tô Giang mới vừa đĩnh đạc mở miệng

"Yên Yên, em không cần quá lo lắng, có chuyện gì có ta cùng nhị ca em...."

Lời đằng sau còn chưa nói xong đã thấy được Tô Yên cùng Quân Vực ấp ấp ôm ôm hôn hôn, bèn nuốt đi xuống.

Tô Giang ngốc lăng ở nơi đó thật lâu, giống như mới nhận ra, muội tử nhà mình hiện tại bị một tên nam nhân thúi ôm ở trong ngực.

Người kia vẫn là Túc Cửu Từ.

Sau khi khiếp sợ qua đi, chính là bạo nộ.

"Túc Cửu Từ!!"

Chỉ chớp mắt một cái, đóa hoa nuôi ở hậu viện thế nhưng lại bị heo ăn mất rồi??

Tức giận kêu một tiếng liền muốn xắn tay áo liều mạng với Túc Cửu Từ.

Còn may Tô Nam phản ứng mau, một phen kéo lại.

"Đại ca, bình tĩnh!"

Tô Giang lúc này chỗ nào còn bình tĩnh nổi.

Ngàn phòng vạn phòng, vốn tưởng rằng tên Túc Cửu Từ kia rốt cuộc buông tha.

Không nghĩ tới hắn với muội muội thế nhưng đã âm thầm thông đồng, cặp với nhau!!

Cơ hồ phản ứng đầu tiên của Tô Yên là đem Quân Vực chắn phía sau.

Hiển nhiên, đây là động tác theo bản năng.

Ca ca cô sắp tức chết rồi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Còn Quân Vực là nhìn bóng dáng Tô Yên, trong mắt ý cười càng ngày càng đậm.

Một bàn tay còn nắm tay Tô Yên, cúi đầu nhéo nhéo, sau đó lật qua mu bàn tay, cúi đầu hôn một cái.

Hắn chơi vui vẻ vô cùng, thực cao hứng.

Tô Yên không có phát hiện.

Tô Giang lại là tức đến trợn trắng mắt.

Con mẹ nó, thằng nhãi ranh này thật đúng là muốn lên trời rồi.

Một giờ sau.

Tô gia thính đường.

Tô Yên cùng Quân Vực ngồi cùng nhau, hai ca ca ngồi một bên.

Tô Giang nhìn muội muội hắn có người trong lòng đảo mắt đã quên anh trai.

Trong lòng ghen ghét, lại không có cách nào.

Vừa mới nãy, Tô Nam cũng nói với hắn trong chốc lát.

Thực rõ ràng, hiện giờ muội muội hắn đã không còn là kiều hoa cần bọn họ bảo hộ trước đây.

Cô có thể giết người không chớp mắt, cũng rất thông minh phân tích sự tình.

Cô thực sự trưởng thành rồi.

Ở cái thời loạn thế này, có đủ năng lực sống sót.

Tự nhiên, cô muốn lựa chọn dạng người gì, cùng người nào ở bên nhau cả đời, trong lòng cũng là hiểu rõ.

Đặc biệt là vừa mới nãy phản ứng của Tô Yên là bảo vệ Cửu Từ ở phía sau.

Kia hoàn toàn chính là coi tên nhãi ranh Túc Cửu Từ trở thành người một nhà.

Nếu hai người đã tới tình trạng này rồi, vậy bọn họ vô luận nói cái gì, cũng sẽ không có khả năng tách ra dễ dàng.

Đã thế, chi bằng không cần làm những việc vô dụng đó.

Trực tiếp thành toàn chúc phúc.

Rốt cuộc tâm nguyện của hai người bọn họ cũng chỉ là hy vọng muội muội ngày sau bình an vui sướng.

Xem tên Túc Cửu Từ này, cũng là thích muội muội nhà bọn họ.

Ánh mắt kia, từ khi vừa được Tô Yên che chở đã trở nên nóng rực.
 
Chương 460: Tô tiểu gia là nữ sinh 65


Edit: Tinh Niệm

Nhưng mà, khẩu khí trong lòng, như thế nào cũng không tan đi.

Tô Giang trừng mắt Túc Cửu Từ, nhìn một hồi lâu.

Ra tiếng

"Ngươi thích Tiểu Yên?"

"Đúng."

"Con bé là nữ tử, không phải là nam nhi."

"Ta biết."

"Nếu muốn cưới, phải đem toàn bộ tài sản đều giao cho Tiểu Yên nhà ta."

"Được."

"Ta nói, là toàn bộ."

Tô Giang cắn răng nói hai chữ "toàn bộ".

"Không chỉ là toàn bộ tài sản, ngay cả bản thân ta, đều là của Tiểu Quai."

Đôi mắt Quân Vực nhìn phía Tô Yên, con ngươi sáng quắc.

Hắn lôi kéo tay cô, cúi đầu hôn một cái trên mu bàn tay trắng nõn kia.

Tô Giang hừ thật mạnh một tiếng.

Không thèm xem hai người mắt đi mày lại này.

Sau đó, Túc Cửu Từ bị Tô Nam gọi đi thư phòng, nói chuyện cả một buổi sáng.

Mà đồng dạng, Tô Giang chỉ nhìn chằm chằm muội tử nhà mình, cũng luôn miệng hỏi

"Em thật sự muốn đi theo hắn?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Tô Giang cuối cùng cũng ngồi trên ghế uống trà từng ngụm từng ngụm, liếc mắt nhìn muội tử nhà mình một cái, không nói gì nữa.

Tuy rằng thái độ hai vị ca ca đối với Túc Cửu Từ giống nhau.

Nhưng như vậy cũng xem như đồng ý chuyện hai người.

Hiện giờ Tào gia đã sắp suy tàn, như rắn mất đầu.

Trong thời gian ngắn ngủi, bị Hồng Bang thâu tóm.

Nửa năm sau, Hồng Bang trở thành thế lực lớn nhất Diệp thành.

Diệp thành đã không còn Tào gia.

Một ngày nào đó, Tô Yên cắn quả táo.

Dò hỏi

"Tiểu Hoa."

"Làm sao vậy? Ký chủ?"

"Ta đã không cách nào lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần, xem như nhiệm vụ thất bại, vì sao vẫn còn tồn tại ở thế giới này?"

"Ký chủ, căn cứ theo tư liệu Tiểu Hoa thu thập được, mảnh nhỏ Chủ Thần của chị vẫn còn. Nhưng mà bị yêu hồn của Quân Vực đại nhân che đậy lực lượng chủ thần, cho nên chị không thể nào cảm nhận được."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu chị muốn lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần, chỉ có thể chờ đợi thân thể Túc Cửu Từ chết đi, tất cả mọi thứ đều chính xác trở về vị trí cũ. Mà đến lúc đó, tự nhiên mảnh nhỏ Chủ Thần của chị sẽ trở về."

"À."

Tô Yên hiểu chút.

Cho nên, những ngày còn lại, cô không cần lo lắng gì.

Chỉ cần sống tốt một đời này, hết thảy đều kết thúc.

......

Một năm rưỡi về sau, sáng sớm một ngày nọ.

Diệp thành nhốn nháo ồn ào, có người phát hiện Túc Cửu Từ cùng phu nhân chết ở trên giường, đã tắt thở.

Mọi người đều cảm thán sinh mệnh tuổi trẻ cứ như vậy kết thúc thật sự là đáng tiếc.

Tuy nhiên, Túc Cửu Từ cùng với phu nhân Tô Yên, vẻ mặt an tường, đều trong lúc ngủ mà ly thế.

Ít nhất là chưa chịu khổ sở gì.

Khi Tô Yên lại lần nữa có ý thức, đã về tới trong không gian.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị tỉnh lại ~"

"Ân"

Tô Yên lên tiếng, chỉ cảm thấy cánh tay bên phải có chút nóng rực.

Nhìn lại, liền phát hiện chỗ cánh tay tản ra một dấu vết màu trắng đục, như là một quả đào vậy.

Này... là cái gì?

Hơn nữa cô đang ở trạng thái linh hồn, cái gì cũng không mang theo được.

Như thế nào lại xuất hiện một vật như vậy?

"Đây là cái gì?" cô hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị ăn quả nhân duyên, cùng người ký kết khế ước nhân duyên."

"Quả nhân duyên??"

Tô Yên mờ mịt, cô ăn khi nào?

Còn có, khế ước nhân duyên là cái gì?

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, khế ước nhân duyên chính là, chị cùng ký người khác kết khế ước, nếu như có một bên phản bội, vậy cả hai người đều chết đi ngay từ lúc thay lòng đổi dạ."

Tiểu Hoa nói xong còn trích dẫn một câu kinh điển

"Không phải đều nói, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày sao?"

"....Đó không phải kết bái anh em sao?"

"A, không khác lắm đâu a."

"Ta ký kết khế ước với ai?"

"....Quân Vực đại nhân."
 
Chương 461: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân* 1


*Thân thân: chính là hôn hôn đó các nàng:)))

Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa yên lặng nói.

Tô Yên nghe, lại nhìn nhìn ấn ký kia, không nói gì nữa.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, lần này công lược chị chỉ đạt được có 4 trị số."

"Hiện tại trị số của ta là bao nhiêu?"

"Trị số của chị hiện tại là

【 Dung lượng não】: 18

【 Giá trị thể lực】: 25"

"Đều thêm vào giá trị thể lực đi."

".... ký chủ hình như rất là để ý với thể lực chính mình?"

"Ân, đánh không lại cũng có thể chạy thoát."

Nếu vướng phải sự tình không có cách giải quyết, gặp được nguy hiểm thì có thể chạy thoát mới là quan trọng nhất.

"Được ký chủ."

"Leng keng, trước mặt chị là bảng trị số

【 Dung lượng não】: 18

【 Giá trị thể lực】: 29"

"Leng keng, ký chủ, có tiến hành vị diện tiếp theo hay không?"

"Ân"

"Vị diện công lược sắp bắt đầu, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."

Rất nhanh, trước mắt Tô Yên tối sầm.

Hình ảnh vừa chuyển.

Trong một tòa nhà cao cửa rộng.

Chỉ thấy không trung có một ngôi sao băng xẹt qua.

Trong một góc xó xỉnh của căn nhà.

Một cục đá hình quả trứng dính bụi bặm, hình như lung lay.

Trời không hề nổi gió, nhìn qua có vẻ thực quỷ dị.

Sau đó, liền nghe, một thanh âm răng rắc vang lên.

Như là thanh âm vỏ trứng vỡ vụn mở ra.

Nửa ngày, một móng vuốt trắng trắng duỗi ra từ trong cục đá kia.

Sau đó, " cục đá " kia lại vang lên vài tiếng.

Răng rắc! răng rắc!

Không bao lâu, một nửa vỏ trứng bị móng vuốt kia khảy rớt sang một bên.

Lộ ra một cái đầu.

"Ô...."

Thứ trắng trắng kia phát ra vài tiếng ô ô.

Đôi mắt bị chất lỏng bên trong vỏ trứng dán lại.

Chỉ có thể nhìn cái đầu tròn tròn kia, cái mũi đôi mắt miệng đều nhăn dúm dó vào nhau.

Không có động vật nhỏ nào vừa sinh ra đã manh manh đáng yêu cả.

Thứ này nhìn qua.... có chút xấu.

Sau đó, liền nhìn vật nhỏ này, vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm một cái dịch trứng trên mặt mình, giống như tìm được đồ ăn ngon vậy.

Nó liếm sạch sẽ dịch trứng trên người mình.

Nhưng mà liếm không đến chỗ đôi mắt, thế cho nên vẫn không mở ra được.

Nhưng mà việc đó cũng không trì hoãn thứ này ăn cơm.

Đầu tiên là ăn dịch trứng, tiếp đến, đó là một nửa vỏ trứng phía dưới mông mình.

Răng rắc răng rắc cắn vang.

Cũng không biết đây là chủng loại gì.

Chờ đến khi ăn xong vỏ trứng phía dưới, giật giật cái mũi.

Bước bốn chân, thất tha thất thểu chạy đến chỗ một nửa vỏ trứng khác.

Này, mới vừa sinh ra, sao có thể biết đi?

Thế cho nên chỉ thấy nó đi hai bước, đong đưa trong chốc lát, sau đó ngã lăn xuống đất.

Bước chân run rẩy, đi hai bước lại quỳ rạp trên mặt đất nghỉ một lát.

Dựa vào nghị lực thật đúng là đi đến được trước mặt vỏ trứng kia.

Mới vừa đến nơi, thình thịch liền ngã ở trên mặt đất, nó cứ duy trì cái tư thế như vậy, răng rắc răng rắc cắn vỏ trứng.

Chưa đến một lát đã ăn xong rồi.

Duỗi chân bốn hướng mà nằm....ngủ rồi.

Tiểu Hoa yên lặng nhìn ký chủ mình này bày ra bộ dáng " ngu xuẩn " này.

Sau đó, thử liên hệ với ký chủ của mình.

"Ký chủ?? Chị tỉnh tỉnh a, em là Tiểu Hoa."

Vật nhỏ nào đó ăn no, như cũ ngủ đến không biết trời trăng.

Vừa ngủ, chính là một ngày một đêm.

Ngủ tới đêm ngày hôm sau mới dần tỉnh lại.

Đáng tiếc, lúc này đây, đôi mắt hoàn toàn bị dịch trứng dán lại, không mở ra được.

______________

Nghe chừng vị diện này là thú nhân a!

Phấn khích quớ đi (☆ω☆)(☆ω☆)

Các nàng ngủ ngon nhaaaaa.

晚安!
 
Chương 462: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 2


Edit: Tinh Niệm

Nó mê mê hoặc hoặc đi một chút, lại đi một chút.

Cho đến khi ầm một tiếng, không biết đâm vào thứ gì.

Hôn mê.

Lần hôn mê này, lại là một ngày một đêm.

Tiểu Hoa:"......."

Đây là ký chủ nhà nó??

Không, không phải đâu.

Tiểu Hoa cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Bởi vì nhìn qua, ký chủ hình như không có ký ức.

Thật sự cho rằng mình chính là " gà con mới nở ".

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tiểu Hoa tìm kiếm tư liệu về loại con vật mà ký chủ mình xuyên vào, cẩn thận nghiên cứu một phen.

Huyết mạch" Thao Thiết ".

Thao Thiết, một trong chín đại thần thú thượng cổ, đứa con thứ năm của thần long.

Vị diện này từng có rồng thật, nhưng mà thiên địa biến chuyển, hiện giờ đều đã tiêu tán.

Mà " đồ vật "ký chủ bám vào, là Thao Thiết kết hợp cùng giống loài khác sinh ra.

Trải qua hàng trăm triệu năm, thứ mà ký chủ bám vào chính là con thú cuối cùng chứng kiến lịch sử thời kỳ huy hoàng....

Bởi vì bản thân có huyết mạch thần thú, nên sẽ có được một bộ phận ký ức truyền thừa.

Biết chính mình không giống người thường, từ khi sinh ra, chỉ số thông minh đã bằng đứa trẻ mười tuổi của nhân loại.

Tiểu Hoa yên lặng lật xem tư liệu, nhìn thấy một câu cuối cùng này.

Đứa trẻ mười tuổi, hơn nữa bản thân còn có ký ức truyền thừa thần thú.

Ký chủ có thể nghe hiểu được muôn loại ngôn ngữ.

Vậy... nó hẳn là có thể giao lưu cùng ký chủ đi??

Tiểu Hoa nghĩ như vậy.

Chờ đến khi tra tư liệu xong, Tiểu Hoa ở đằng kia chờ ký chủ tỉnh lại.

Sắc trời sáng lên rồi đêm đen lại tới.

Rốt cuộc, vật nhỏ kia cũng tỉnh.

Nó bước cái chân ngắn nhỏ, run rẩy đâm trái đâm phải.

"Ký chủ? Chị có thể nghe thấy em nói chuyện không?"

Chân ngắn nhỏ nào đó như cũ đâm loạn khắp nơi, giống như không nghe được Tiểu Hoa nói.

Tiểu Hoa không ngừng nỗ lực

"Ký chủ? Chị có thể nghe được không?"

Chân ngắn nhỏ rốt cuộc hướng về phía mặt cỏ, run rẩy, cúi đầu ngửi ngửi, cắn một ngụm cỏ xanh.

"Ký chủ... em là Tiểu Hoa, tiểu hệ thống chị yêu nhất a ~~"

Ký chủ nhà nó vẫn mải mê ăn cỏ......

Tiểu Hoa trầm mặc.

Cả nửa ngày sau, Tiểu Hoa lại lần nữa câu thông với ký chủ mình

"Vì sao muốn ăn cỏ? Chị có thể ăn thịt a."

Lúc này đây, chân ngắn nhỏ dừng động tác ăn cỏ.

Tiểu Hoa:"......"

Cho nên, ký chủ nhà nó là rốt cuộc chịu phản ứng với nó, hay là chỉ nghe được từ thịt nên mới thế??

Tiểu Hoa bắt đầu dốc lòng đâm vào vấn đề ăn thịt

"Đi phía trước, đi thẳng là có thể ăn thịt a."

Chân ngắn nhỏ bước chân run rẩy, đôi mắt bị dính lại nên cái gì cũng không thấy rõ.

Vẫn như cũ hướng về phía thịt ở đằng trước.

Bởi vì nó vừa mới ngủ một giấc, thế cho nên trong đầu có rất nhiều ký ức.

Không chỉ như thế, thanh âm kia vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai nó, nó có thể nghe hiểu.

Chỉ là quá đói bụng, không muốn nói chuyện.

Cho đến khi cái thanh âm kia nói nó biết chỗ nào có thịt.

Rốt cuộc, Tô Yên nguyện ý nghe nó nói.

Tô Yên bắt đầu tiếp thu trí nhớ, giống loài nó đời đời đều rất lợi hại, lớn lên cũng cường tráng, có thể ăn rất nhiều đồ vật.

Ban đầu tiền bối có thể một giây ăn cả một ngọn núi, sau đó....tiền bối quá đói bụng, liền tự ăn chính mình rồi.

Huyết mạch đời sau, càng lúc càng mờ nhạt, cũng càng ngày càng không thể ăn.

Nhưng mà, bọn họ vẫn là lợi hại nhất.

Bởi vì trong thân thể có huyết mạch nhất đẳng cao hơn hẳn những loài động vật khác.

Những động vật đó đều rất sợ bọn họ.

Vừa nghĩ, Tô Yên vừa dựa theo thứ gọi là hệ thống kia chỉ dẫn, rốt cuộc ngửi thấy được mùi thịt nướng.

Tuy rằng trước mắt nó một mảnh đen nhánh, nhưng vẫn tìm được thịt.

Ân, thực vui vẻ.
 
Chương 463: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 3


Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa thành công hướng dẫn ký chủ mình tới phòng bếp.

"Ký chủ, dừng lại, có người tới."

Tiểu Hoa vội vàng ra tiếng.

Tuy rằng Tô Yên không hiểu, vì sao có người tới thì phải dừng lại.

Nhưng mà bởi vì " lặn lội đường xa " đi vào nơi này, nó rất là mệt nên ghé vào trên mặt đất.

Trong chốc lát bên ngoài sắc trời đã đen nhánh.

Trong phòng bếp sáng lên ánh nến.

Bởi vì nó ghé vào một góc âm u ánh nến không chiếu tới, thế cho nên không có người phát hiện.

Chỉ là nghe thấy một đạo thanh âm sắc nhọn vang lên

"Đều cẩn thận chút cho ta, Vương gia gần đây tâm tình không tốt, nếu chỗ nào xử lý không cẩn thận, chọc Vương gia, đầu của các ngươi sẽ không giữ được đâu."

Toàn bộ phòng bếp rất nhiều người, nhưng mỗi người đều cúi đầu làm việc của mình.

Không biết có phải bởi vì bị tên thái giám này răn dạy hay không, mà toàn bộ trong phòng bếp đều bao phủ một loại áp lực yên tĩnh.

Sau đó, tiểu thái giám vẫy vẫy phất trần, đi ra khỏi phòng bếp.

Tô Yên nghỉ ngơi trong chốc lát đã có sức lực, ngửi thấy hương vị, vuốt bàn chân bò lên trên.

Tiểu Hoa yên lặng nhìn bốn cái chân đầy thịt của ký chủ mình.

Như thế này còn bò được lên trên?

Dù có ý chí mạnh mẽ thế nào thì cũng không thay đổi được bốn cái chân đầy thịt kia đâu a.

Quả nhiên, bốn cái chân thịt kia vừa mới bám lấy chân bàn, đã thành công ngã ngửa ở trên mặt đất.

Tiểu Hoa đang muốn mở miệng nhắc nhở, nếu không chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?

Lời này còn chưa nói ra miệng, liền thấy, chân thịt không có một tí tính công kích gì đã cọ một chút nhô ra móng vuốt thật nhỏ.

Răng rắc răng rắc, móng vuốt kia chui vào chân bàn, một chút một chút, thế nhưng thật đúng là bò đi lên được.

Khi Tô Yên thành công bò lên trên cái bàn, đã mệt đến không được.

Nhưng, hương vị kia càng ngày càng hấp dẫn người.

Nàng chậm rì rì dựa vào ý chí của mình di động dần đến trước mặt cái mâm thơm nhất.

Mặt trên cái mâm kia đậy một cái nắp.

Che đi đồ vật bên trong.

Tô Yên chậm rì rì vươn cái tay đầy thịt, nhô ra móng tay thật nhỏ, nghiêng sang một bên, sau đó đem tay thịt nhét vào cái nắp, sau đó là đầu.

Khi đầu đi vào trong...., vậy chỉ cần ăn a.

Nếu như lúc này có người đi tới, khẳng định có thể nhìn thấy, một con vật thân toàn thịt, một nửa đầu chui ở trong cái mâm, mông lộ ở bên ngoài, dùng chân sau bám vào trên bàn để đỡ thân mình.

Bởi vì có cái nắp che, thế cho nên thanh âm Tô Yên ăn rất nhỏ.

Trực tiếp bị tiếng băm đồ ăn át đi.

Ăn ăn, đại khái là đã ăn hơn phân nửa trong mâm, muốn ăn ở chỗ xa hơn, chân sau dùng sức, thành công chui toàn bộ thân mình vào trong.

Tiểu Hoa chính mắt thấy, một mâm thịt nướng cứ như vậy nhanh chóng biến mất.

Răng rắc răng rắc, toàn là thanh âm ký chủ nó nhấm nuốt thịt nướng.

Nghe đều khiến người cảm thấy thèm đến hoảng.

Mà lúc này, tiểu thái giám bên ngoài lại lần nữa đi đến.

Lắc lắc phất trần

"Vương gia muốn dùng cơm, đi thôi."

Giọng nói vang lên, ở phía sau tiểu thái giám, bảy tám tỳ nữ xinh đẹp như hoa đi vào.

Sau đó, bưng lên bàn dài chứa đầy mâm thức ăn ra ngoài.

Nhưng mà, cái bàn Tô Yên chui vào kia cũng bị mang đi rồi.

Bị cái nắp bao lại, Thao Thiết đồng chí mải ăn tự nhiên là cái gì cũng không biết.

Bọn tỳ nữ đi theo tiểu thái giám dẫn đầu.

Đi vào một chỗ rộng rãi ở trong viện.

Chỗ sân kia được quét tước sạch sẽ.

Trừ bỏ hai cái cây hợp hoan ở ngoài, thì không còn thứ gì khác.
 
Chương 464: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 4


Edit: Tinh Niệm

Vừa đi vào chỗ này, tiểu thái giám với đám tỳ nữ kia đều trở nên thật cẩn thận, thở mạnh cũng không dám.

Nếu muốn nói ở chỗ này cảm thụ được cái gì, đó chính là áp lực.

Tất cả mọi người đâu vào đấy tiến vào bên trong.

Cúi đầu, không ai dám nói chuyện.

Cho đến khi nghe được tiểu thái giám kia thanh âm cẩn thận dò hỏi

"Vương gia, bữa tối ngài dùng ở nơi nào?"

Cả nửa ngày mới nghe một tiếng khàn khàn

"Ở chỗ này đi."

Nghe thanh âm, không có gì phập phồng.

Mà nhìn diện mạo người kia, mới thật là kinh diễm.

Mặt mày buông xuống, che đậy thần sắc trong mắt.

gương mặt trơn bóng trắng nõn, con ngươi đen nhánh thâm thúy như có ánh sáng mê muội người khác, cái mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng màu hồng nhạt.

Chỉ cần liếc mắt một cái, liền làm người không rời mắt được.

Thật sự là tuấn mỹ cực kỳ.

Người này nhìn không phải người tàn nhẫn, nhưng cũng không biết bọn họ vì sao sợ hãi như vậy.

Đợi cho thanh âm người nọ rơi xuống, sau đó liền có thị vệ nâng một cái bàn gỗ hoa lê nhẹ nhàng an trí tới trước mặt nam tử kia.

Nhìn kỹ, nam tử kia thế nhưng ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ.

Hắn mặc y phục màu đen, viền thêu tơ vàng mang theo tôn quý.

Mí mắt giật giật, nhìn từng món đồ ăn được bưng lên bàn.

Tiểu thái giám vội vàng tiến lên, mở ra từng đĩa thức ăn tinh mỹ.

Mùi hương mê người một thoáng liền bay ra.

Chỉ là những món thức ăn tinh mỹ đó, giống như vẫn chưa hấp dẫn được hắn.

Đến chiếc đũa cũng chưa động một chút.

Cho đến khi tiểu thái giám nhấc lên món cuối cùng.

"Vương gia, món này là than nướng thịt thỏ..."

Giọng nói rơi xuống, đã nghe được một đạo thanh âm răng rắc răng rắc nhấm nuốt.

Thanh âm không tính là to, nhưng mà trong viện yên tĩnh này, lại nghe được rành mạch.

Ánh mắt tiểu thái giám theo bản năng ngó lên bàn đồ ăn kia.

Khi hắn nhìn thấy đĩa đồ ăn từ than nướng thịt thỏ biến thành một đống thịt trắng trắng.

Thân thể hắn tức khắc cứng đờ.

Mà lúc này, ánh mắt vị Vương gia kia cũng nghe thanh âm mà quét lại đây.

Tiểu thái giám sợ tới mức thân mình run một cái, trực tiếp quỳ xuống đất xin tha

"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, là nô tài sơ sẩy, cầu Vương gia tha một cái mạng chó của nô tài"

Tiểu thái giám không hề biện giải, chỉ là liên tiếp dập đầu kêu tha mạng.

Dập đầu cũng thực chân thành, một tiếng một tiếng vang lên.

Vũ Văn Húc ngẩng đầu, con ngươi đảo qua" đồ ăn " trên mâm kia.

Tựa hồ, cái "mâm đồ ăn" kia đến bây giờ còn chưa nhận thấy được mình đang bị người nhìn chằm chằm.

Trong miệng còn ngậm thịt thỏ nướng chưa có nuốt xuống.

Một ngụm một ngụm răng rắc răng rắc cắn.

Ân, ăn ngon.

Tô Yên trong lòng yên lặng vote 5 sao.

Ít nhất so vỏ trứng của nó ăn ngon hơn nhiều.

Mà Tiểu Hoa đâu?

Tiểu Hoa đang thực kích động.

Nam chủ! Nam chủ!!

Rốt cuộc cũng gặp!!

Tiểu Hoa đều sắp khóc.

Ra tiếng

"Ký chủ! Có đồ ăn ngon!! Chị đi thẳng phía trước, đó là món ăn ngon nhất!!"

Nghe được là món ăn ngon nhất, Tô Yên vốn đang ăn vạ cái mâm không chịu đứng lên, rốt cuộc giật giật chân nhỏ.

Run rẩy đứng lên.

Nâng đầu lên.

Tuy rằng đôi mắt nó vẫn không mở được, nhưng cũng không ngại nó nghe thanh âm bên tai mà đi về phía trước.

Đại khái là ăn quá no, thân thể nặng hơn rất nhiều.

Hơn nữa mới sinh ra, bốn chân giống như không có cách nào chống đỡ được thân thể mập mạp này.

Thế cho nên mới đi hai bước

Ầm!

Liền té ngã ở trên bàn.

Nhưng mà, vì ba chữ ăn ngon nhất này, Tô Yên vẫn dứt khoát đứng dậy, run run rẩy rẩy rảo bước tiến tới phía trước.

Vũ Văn Húc từ nhỏ đã không phải người có tâm đồng tình lan tràn.

Nhìn " một đống thịt " này đi tới chỗ hắn, trong lòng chỉ có một cái ý tưởng là muốn hầm nó.
 
Chương 465: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 5


Edit: Tinh Niệm

Khi Tô Yên rốt cuộc run rẩy nện bước đi tới trước mặt Vũ Văn Húc.

Vũ Văn Húc vươn một chiếc đũa, gõ gõ đầu tròn tròn kia.

Xem ra vật nhỏ này mới sinh ra không lâu, đôi mắt cũng còn chưa mở.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt hắn liếc về phía mâm than nướng thịt thỏ nơi xa kia bị ăn đến sạch sẽ.

Ân, tuy là sinh ra không lâu, nhưng mà sức ăn không nhỏ a.

Hắn thất thần một cái chớp mắt.

Liền nghe răng rắc một thanh âm vang lên.

Sau đó liền nghe được vật nhỏ kia phát ra thanh âm nức nở

"Ô..."

Cúi đầu nhìn lại, vật nhỏ này lại không biết khi nào đã hé miệng đi cắn chiếc đũa.

Nhưng mà mới sinh ra, làm sao đủ năng lực có thể cắn đứt đũa ngọc đây?

Kết quả là cái răng sữa duy nhất vừa mới ngoi đầu, bị kẹt rồi.

Trên thân đũa ngọc bị cắn nứt ra cái khe, giữ luôn cái răng sữa nho nhỏ kia trong đó.

Vật nhỏ trái phải không thể động đậy, chỉ có thể kêu kêu.

Vũ Văn Húc nhìn, một tay chống cằm, có vẻ không chút để ý.

"Đây là loại dã thú nào?"

Có thể là vừa mới sinh ra, toàn thân không có một chút lông nào, chính là một cục bột nhỏ, trơn bóng phấn nộn.

Bởi vì đôi mắt không mở ra được, lại còn ngậm chiếc đũa rút răng không ra.

Vừa nhìn lên trên chính là một cái mặt nhăn dúm dó.

Thứ này cũng thật xấu.

Nghĩ xong, hắn giật giật chiếc đũa trong tay.

Đầu Tô Yên lắc lư trái phải hai cái.

Không có biện pháp, chiếc răng sữa kia còn dính ở trên đũa đây này.

"Ô...."

Tô Yên lại lần nữa phát ra thanh âm nức nở.

Vừa nghe còn tưởng rằng đang cầu cứu.

Kỳ thật, nàng là muốn nói, vì sao cắn không được?

Vì cái gì ăn không hết?

Lời Vũ Văn Húc hỏi, người ở đây không có một ai lên tiếng, bởi vì ai cũng chưa từng thấy qua chủng loại dã thú này a.

Hắn nhìn cục bột trắng này một hồi lâu, ra tiếng

"Mang chậu nước tới, tẩy cho nó, nhìn nó như vậy có vẻ ăn không ít khổ a."

Thanh âm trong trẻo có vẻ tản mạn.

Nghe Vũ Văn Húc nói, Tiểu Hoa nhẹ nhàng thả lỏng một hơi.

Quả nhiên, ký chủ nhà mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nam chủ thấy ký chủ bất luận là con người hay là động vật, khẳng định đều sẽ thích, sau đó giữ lại!

Chỉ thấy hắn một bàn tay chống cằm, một bàn tay khác lôi kéo chiếc đũa, treo cục bột trắng kia ở giữa không trung.

Thực mau, một chậu nước được bưng tới.

Vũ Văn Húc để cục bột trắng vào trong nước, chậm rãi rửa sạch.

Lại không có nhổ chiếc đũa trong miệng nó ra.

Rửa sạch hết vết bẩn trên người nó, sau đó, móc ra một khối khăn tay sạch sẽ, lau khô một chút một chút.

Rốt cuộc, đôi mắt Tô Yên có thể mở ra.

Một đôi con ngươi thủy linh linh, mang theo linh khí.

Sau đó, Vũ Văn Húc đem vật nhỏ vào trong tay, sờ sờ đầu Tô Yên.

"Còn tưởng rằng là đồ xấu xí, không nghĩ tới rửa sạch sẽ, vẫn thực xấu."

Hắn lộ ra tươi cười nhợt nhạt, cười sủng nịch, thanh âm nhu hòa

"Phì nộn như vậy, bụ bẫm như vậy, hầm canh nhất định ăn ngon."

Tiểu Hoa

".....Ân? Có phải có chỗ nào không đúng hay không??"

Đang nghĩ ngợi tới đây, bỗng nhiên Vũ Văn Húc giơ tay liền ném cục bột trắng này vào nồi nấu canh.

Chậm rì rì đậy cái nắp vào.

Nhặt lên khăn tay đặt ở bên cạnh, lau khô từng ngón tay một.

"Hầm nửa canh giờ, lại bưng tới."

Thái giám kia vội vàng đứng dậy,

"Vâng!"

Sau đó, vội vàng bưng cái nồi kia đi ra ngoài.

Mới vừa đi được hai bước.

Liền nghe người nọ ra tiếng

"Từ từ"

Thái giám cứng đờ

"Vương gia? Còn có gì phân phó?"

___________

Mới gặp nhau mà Vực ca đã ăn luôn người ta rồi!!!!! ლ(ಠ_ಠ ლ)
 
Chương 465-2: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 6


Edit: Tinh Niệm

"Giám thị không tốt, làm hỏng đồ ăn, kẻ quản lý phòng bếp, giết đi."

Có thể mang lên động vật còn sống lớn như vậy, quả thực chính là chê cười.

Đã là chút việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, vậy thì không cần sống nữa.

Thái giám nuốt một chút nước miếng

"Vâng"

Mà lúc này, lại nghe được trong nồi canh kia kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.

Vũ Văn Húc ánh mắt đảo qua cái nồi kia.

Dừng trong chốc lát.

Tiểu thái giám đi cũng không được, không đi cũng không được.

Lúc này, trong nồi phát ra âm thanh răng rắc răng rắc cắn vang.

Vũ Văn Húc mí mắt giật giật

"Mang lại đây."

Tiểu thái giám lại vội vàng bưng nồi qua.

Mở cái nắp ra.

Cái nồi này vốn là đựng canh gà đen.

Chỉ một lát như vậy, gà đen đã bị ăn một nửa.

Ngay cả xương cốt cũng không còn.

Canh này vẫn luôn hầm ở trên bếp lò, mang xuống dưới trong chốc lát như vậy, nước bên trong vẫn rất nóng a.

Nhưng cục bột nhỏ kia như là không sợ nóng, ăn đến vui sướng.

Ăn phồng cả mồm.

Cục bột nhỏ dùng sức nắm chặt cánh gà, răng rắc răng rắc dùng một chiếc răng sữa nhỏ liều mạng cắn.

Ngô... ăn ngon.

Lúc này, Vũ Văn Húc yết hầu lăn lộn trên dưới truyền đến một tiếng cười.

Có thể ăn mà không sợ nóng.

Nhìn dáng vẻ này, thực là rất dễ nuôi a.

Nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy cái muỗng dài bên cạnh, duỗi vào bên trong.

Chậm rãi quấy nước canh.

Cục bột nhỏ bị xoay như chong chóng, vẻ mặt mộng bức cắn cánh gà ngồi ở trong muỗng.

Hai tay đầy thịt ôm lấy cán muỗng.

Gắt gao không bỏ.

Miệng mấp máy, cánh gà kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đi vào trong bụng.

Vũ Văn Húc nhìn vật nhỏ ướt dầm dề như vậy, trên mặt ý cười càng đậm.

Hắn lấy cục bột nhỏ ra.

Tô Yên ngồi ở trên cái muỗng kia, mông vừa hay ngồi kín cái muỗng.

Trầm mặc nửa ngày sau....

"Oẹ!!"

Cánh gà cùng với đồ vật vừa mới ăn đều bị phun ra.

Vũ Văn Húc trên mặt ý cười cứng đờ.

Sau đó, hiện lên một tia âm trầm.

Chỉ thấy nửa cái cánh gà cục bột nhỏ vừa mới ăn kia, vừa vặn bắn vào ngực hắn.

Theo cẩm y tơ lụa rơi xuống mặt đất.

Tô Yên trợn to đôi mắt ướt dầm dề, nhìn đồ vật chính mình nhổ ra, còn có nửa cái cánh gà kia, ủy khuất, khổ sở, hiện hết lên mặt.

Nó chính là ăn rất lâu mới nuốt được vào trong bụng.

Như thế nào, lại chạy ra??

"Ô.... ô ô ô ~~~ "

Đôi mắt chớp chớp, nhìn chằm chằm cái cánh gà kia, liền khóc rồi.

Bắt đầu là nhỏ giọng khóc, sau càng nghĩ càng ủy khuất, liền khóc càng lúc càng lớn.

Thanh âm nộn nộn, nghe như là bị thiên đại ủy khuất.

Chậc.

Nó còn khóc?

Mình cũng chưa tìm nó tính sổ, nó còn khóc??

Vũ Văn Húc lúc này cũng bất chấp thói sạch sẽ, nắm lấy lỗ tai cục bột nhỏ nhấc lên.

Sau đó, treo ở giữa không trung, lắc lắc.

Một vung, Tô Yên lại muốn phun ra.

Nàng ngốc ngốc mặt, dừng tiếng khóc.

Đại khái là bản năng, nàng vươn ra hai tay thịt,

"Ngô...."

Ánh mắt ướt dầm dề, nhìn Vũ Văn Húc.

Đây là..... cầu ôm một cái?

Hắn nhíu mày một cái, sắc mặt âm trầm sinh ra một tia cảm xúc khác.

Cảnh tượng như vậy, đại khái là lần đầu thấy.

Lại có một con vật nhỏ, cầu hắn ôm một cái.

Hắn nhìn cục bột nhỏ này hồi lâu.

Sau đó, ném nó vào trong chậu nước.

Rửa sạch sẽ, lau bọt nước ướt dầm dề trên người nó.

Lại niết ở trong tay xem.

Cục bột nhỏ nhăn thành một đoàn, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn.
 
Chương 466: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 7


Edit: Tinh Niệm

"Ô.....ô ô ô....."

Tầm mắt nó nhịn không được đi ngó cánh gà trên mặt đất kia.

Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, chị hôn hắn một cái, không chừng hắn sẽ cho chị đi ăn cánh gà kia a."

Tiểu Hoa dần dần get được kỹ năng giao lưu với ký chủ của mình.

Dùng ăn ngon để trao đổi, ký chủ nhà nó cái gì cũng làm được.

Ân, ký chủ bị mất đi ký ức.

Vậy, gánh nặng công lược nam chủ liền gánh vác ở trên người Tiểu Hoa.

Tô Yên nghe hiểu Tiểu Hoa nói, nhìn xem người trước mắt này.

Ánh mắt lập tức kiên định!

Vì cánh gà!

Nó thình thịch một chút, liền nhảy vào ngực Vũ Văn Húc, một đôi tay thịt lộ ra móng vuốt nhỏ xinh.

Nó một chút một chút bò lên trên.

Rất mau liền bò tới trên vai Vũ Văn Húc.

Đại để, Vũ Văn Húc cũng có chút tò mò vật nhỏ này muốn làm cái gì.

Nên chỉ nhìn cũng không hề ngăn cản.

Hắn nghiêng đầu, nhìn sang bên vai.

Tô Yên lảo đảo tập tễnh từng bước, một đi hai nghỉ.

Hôn hắn một ngụm thì có thể ăn cánh gà?

Rốt cuộc hắn nghiêng đầu, Tô Yên cũng dẩu miệng đi hôn.

Bẹp một tiếng.

Chạm vào đôi môi đạm bạc kia.

Vũ Văn Húc sửng sốt, Tô Yên cũng nuốt nuốt nước miếng.

Mềm mại, bộ dáng giống như là ăn rất ngon.

Nàng dẩu mông, bốn cái chân thịt gắt gao bám vào quần áo.

Nếu không, cắn một ngụm nếm thử?

Nàng ngo ngoe rục rịch.

Một đôi mắt tất cả đều chăm chú vào chỗ mình vừa mới hôn.

Tiểu Hoa làm sao lại không hiểu ý tưởng ký chủ nó.

Nó vội vàng nhắc nhở

"Ký chủ! Không được cắn!! Cắn rồi về sau sẽ không có đồ ăn ngon!!"

Mà lúc Tiểu Hoa nói chuyện, Tô Yên đã hé miệng, lộ ra một cái răng sữa cắn qua.

Ngay khi nó nghe được câu cuối cùng kia, về sau không có đồ ăn ngon.

Yên lặng, ngậm miệng lại, bẹp, lại hôn một cái.

Nhất cử nhất động của nó toàn bộ rơi vào trong mắt Vũ Văn Húc.

Tự nhiên cũng nhìn ra, nó vừa mới muốn cắn mình.

Tuy rằng không biết vì cái gì cuối cùng thay đổi chủ ý.

Nhưng mà, không thể không nói, lần thay đổi chủ ý này, đã giữ được mệnh nó.

Hắn bắt cục bột nhỏ từ trên vai xuống, ôm trong tay.

Nhéo nhéo một đống đống thịt trên người nó.

"Dưỡng béo một chút lại hầm, có lẽ, hương vị càng tốt hơn."

Nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên cười nhạt.

Khi hắn cười, càng làm người kinh diễm.

Vốn là trong mắt Tô Yên chỉ có thức ăn, nhìn bộ dáng Vũ Văn Húc cười rộ lên, cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Hắn lớn lên, so với cánh gà nàng vừa mới ăn kia càng đẹp.

Cắn một ngụm, bộ dáng giống như ăn rất ngon a.

Một người một thú tâm tư khác nhau.

Nhưng mà rốt cuộc, Tô Yên được hắn chấp nhận nuôi dưỡng.

Tiểu Hoa cũng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Hô ~

Cũng may ký chủ sẽ không bị hầm canh.

Đây chính xác là một việc đáng vui mừng a.

Tô Yên dùng hai móng thịt leo lên ôm quần áo Vũ Văn Húc.

"Ngô ~"

Mệt quá mệt quá.

Vũ Văn Húc vốn là đem nó đặt ở trên đùi mình, cũng không biết từ khi nào, thế nhưng đã bò tới ngực rồi.

Gật một cái, lại từ ngực lần nữa ngã trở về trên đùi.

Tô Yên chớp chớp mắt, cái mũi nhăn một chút.

Lại sắp khóc ra rồi.

Hắn nhìn có chút ý tứ, cúi đầu vươn một ngón tay, vốn là muốn trêu đùa nó.

Không nghĩ tới vật nhỏ ôm chặt lấy đầu ngón tay kia, thế nhưng ngồi ngồi, đã ngủ rồi.

Vũ Văn Húc lại lần nữa sửng sốt.

Cả nửa ngày, mới phản ứng lại, lắc lắc ngón tay.

Cục bột nhỏ ngã vào trên đùi, dạng tay dạng chân thành hình chữ X.

Hắn cười khẽ ra tiếng.

"Chỗ nào lại có vật nhỏ như vậy? Có thể ăn có thể ngủ, lớn lên lại còn xấu."
 
Chương 467: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 8


Edit: Tinh Niệm

Một bên, tiểu thái giám nhìn màn này, nuốt một chút nước miếng, cố nén khiếp sợ trong lòng.

Một màn không thể tưởng tượng này.

Thế mà đã xảy ra......

Đây không biết là chủng loại sủng vật gì, tuy rằng xuất hiện bất ngờ, nhưng lại được chủ tử yêu thích.

Có thể khiến chủ tử cười vui vẻ như vậy, trên đời này là thứ đầu tiên.

Cho dù chỉ là quả cầu thịt nho nhỏ, nhưng có lẽ, về sau chủ tử sẽ rất yêu thích.

Thanh Vân hầu hạ đã lâu, cũng là một trong số ít hạ nhân có thể ổn định vững chắc hầu hạ ở trước mặt chủ tử, sống sót vượt qua ba năm.

Tự nhiên, nhãn lực cũng phải có chút hơn người.

Từ nay về sau, Tô Yên ổn định vững chắc ở lại bên người Vũ Văn Húc.

Thời gian nhoáng cái, ba tháng qua đi.

Lại là giữa trưa một ngày nào đó.

Tô Yên ngồi ở trên bàn cơm, ô ô một ngụm, nuốt lấy thịt gà được bón lại đây.

Vũ Văn Húc một tay chống cằm, một tay cầm thìa từng muỗng từng muỗng đút vật nhỏ nhà hắn.

Tô Yên ăn một miếng lại một miếng.

Ăn ăn, Vũ Văn Húc liền duỗi tay nhéo nhéo thịt mềm trên người Tô Yên.

Sau đó ra tiếng

"Hình như, béo chút."

Tô Yên nghiêng đầu nghe, sau đó cúi đầu, dùng tay thịt vỗ vỗ bụng chính mình.

"Ô ~"

Nàng gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục há mồm to, ăn.

Vũ Văn Húc giống như đã quen nó thông minh như vậy, cũng không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa.

Hắn gắp một miếng rau xanh đưa tới bên miệng Tô Yên.

Tô Yên mới vừa mở miệng, sau đó yên lặng ngậm lại.

Nàng không muốn ăn rau xanh.

Nàng muốn ăn thịt.

Đôi mắt nhìn bàn thịt gà kia.

Mâm còn có rất nhiều món a.

Vũ Văn Húc cười nhạt, giống như biết vật nhỏ này thích ăn thịt.

Làm bộ buồn rầu nói

"Làm sao bây giờ? Lại cho ngươi ăn thịt, ta sẽ bị đói."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Tin thật.

Cũng rất buồn rầu.

Hắn đối với mình thực tốt.

Mỗi ngày đều cho nàng rất nhiều món ngon.

Hơn nữa còn rất tiện lợi, nó muốn đi chỗ nào cũng không cần tự mình chạy đi, hắn sẽ ôm nó đi.

Ách....

Do dự thật lâu.

Nhưng, không muốn ăn rau xanh, muốn ăn thịt....

Nàng thấp đầu, cũng lâm vào trong buồn rầu.

Vũ Văn Húc mí mắt hạ thấp, gắp một miếng thịt gà.

Đưa lại đây

"Ân, vẫn cho ngươi ăn vậy, cũng không thể để ngươi bị đói."

Tô Yên lời nói cũng chưa nghe hết, ánh mắt sáng loáng, ô ô một ngụm liền ăn miếng thịt gà kia.

Vũ Văn Húc đôi mắt đen nhánh nhìn nó.

Trong mắt ý cười dần dần phai nhạt đi.

Hắn biết bản thân thích một cái đồ vật, cùng lắm cũng chỉ mấy ngày.

Hiện giờ, nhìn viên thịt nhỏ này, cũng nên vứt bỏ rồi.

Hắn buông đũa xuống, kéo bàn thịt gà kia tới trước mặt Tô Yên.

"Ăn đi"

Duỗi tay, ôn nhu sờ sờ nó.

Sau đó, ý bảo người phía sau đẩy xe lăn rời đi.

Tô Yên ăn đã lâu, ngẩng đầu nhìn vị trí trống rỗng.

Nó sinh ra đã ba tháng.

Mỗi lần ăn cơm hắn đều sẽ tự mình đút nàng, dù có không đút nó, cũng sẽ cùng nó ăn.

Hiện giờ đã thành thói quen.

Hắn vừa đi, Tô Yên nhìn nhìn thịt gà trước mặt mình.

Giống như, hương vị cũng không ăn ngon như trước nữa.

Nghĩ xong, lại ăn một khối ức gà vào trong miệng.

Nhai nhai, chậm rì rì buông thịt trong tay xuống, dọc theo chân bàn tuột xuống đất, chạy ra bên ngoài.

Tô Yên đi ra, là buổi trưa.

Chờ đến khi trở về, trời đã tối.

Nàng đi chậm rì rì, hiện giờ đã cường tráng hơn nhiều so với lúc mới sinh.

Nhưng mà hôm nay, lại đi rất chậm.

Trong miệng cắn một con thỏ phì nộn.

Trên cổ con thỏ chảy máu, hình như còn chưa hoàn toàn tắt thở.

Nhưng mà cũng đã thoi thóp.

Tô Yên bốn chân thịt run rẩy.

Ngô, mệt mỏi quá a.

hazz, lần sau nên tìm con thỏ nhỏ một chút.

Nhưng, nếu nhỏ một chút, hắn có thể ăn không đủ no hay không??
 
Chương 468: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 9


Edit: Tinh Niệm

Một bên nghĩ, một bên đi vào trong viện.

Tô Yên cắn lỗ tai con thỏ, vừa đi vừa kéo.

Mới vừa đi vào sân.

Bỗng nhiên liền nghe được một đạo thanh âm

"Ở chỗ này!!"

Giây tiếp theo, nàng đã bị một cái lồng sắt bao lại.

Tô Yên mờ mịt kêu, nhìn xem bốn phía.

Thị vệ dẫn đầu chụp đánh thật mạnh một cái, kêu to.

"Kêu cái gì mà kêu?! Làm ồn tới Vương gia, ta chặt đầu của ngươi!"

Tô Yên còn đang mờ mịt, sau đó, lồng sắt được mở ra, nàng bị một cái tay thô ráp nắm lấy cổ.

Một hơi không thở ra được, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

"Ô!!!!"

Đạp hai cái đùi, bắt đầu kêu.

"Ô ô ô ô!!!"

Sau đó nàng vươn móng vuốt, móng tay xẹt qua tay người nọ.

"A!!! Thằng nhãi ranh! Dám cào lão tử?!"

Tên kia thị vệ đau xót, Tô Yên một chút đã ngã ở trên mặt đất, trên người bẩn hề hề.

Cũng không quan tâm, liền chạy tới thư phòng.

Vừa chạy vừa kêu

"Ô ô ô ô ô!!!"

Thanh âm đều trở nên vội vã.

Hệ thống nói, muốn nàng chạy mau.

Tự nhiên, thân là động vật, nàng theo bản năng cũng đã nhận ra bọn họ ác ý với mình.

Kết quả là chạy càng lúc càng nhanh.

Cho đến....bỗng nhiên, cửa thư phòng mở ra.

Vũ Văn Húc ngồi trên xe lăn được hạ nhân đẩy ra từ bên trong.

Tô Yên trước mắt sáng ngời, cao cao nhảy lên, một chút liền bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.

"Ô ô ô ô ô!!!"

Nàng duỗi tay thịt gắt gao nắm chặt quần áo hắn, bắt đầu cáo trạng.

Mà Tiểu Hoa còn lại là trầm mặc thật lâu.

Yên lặng ra tiếng

"Ký chủ, chị vì sao muốn chạy vào trong lòng ngực hắn? Rõ ràng chính là hắn phái người tới bắt chị a!!"

Tiểu Hoa sau khi trải qua quá nhiều chuyện, đã không còn là hệ thống ngốc bạch ngọt như trước đây.

Tự nhiên nó cũng nhìn ra được, nếu không phải tên xú nam chủ này ra mệnh lệnh.

Bọn họ sẽ động thủ??

Nó kêu ký chủ chạy mau.

Ai ngờ ký chủ nó đã nhảy bổ vào Vũ Văn Húc.

Tô Yên nghe xong, sửng sốt.

Chớp chớp mắt.

Nàng nhìn những người đang đuổi ở phía sau, đều quỳ gối bên chân Vũ Văn Húc.

Hắn giống như không hề kinh ngạc, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu chính mình, cái gì cũng chưa nói.

Tô Yên chậm rãi từ ngực hắn chảy xuống trên đùi hắn.

Ngồi xổm chỗ đó, có chút mất mát.

Đầu cúi thấp, héo héo.

Hắn không cần nàng?

Vì cái gì? Chính mình ăn quá nhiều?

Khiến hắn bị đói?

Suy nghĩ trong chốc lát.

Nàng liền nhảy từ trên đùi xuống.

Đi đến trước mặt con thỏ chính mình bắt đến.

Cắn lỗ tai con thỏ, nỗ lực kéo đến bên chân Vũ Văn Húc.

Nàng ngồi xổm trước mặt con thỏ kia, héo héo.

Vũ Văn Húc nhìn một màn này, trầm mặc trong chốc lát

"Biến mất một buổi trưa, chính là đi bắt con thỏ?"

Tô Yên gật gật đầu.

Hắn lại lần nữa hỏi

"Cho ta?"

Tô Yên lại lần nữa gật gật đầu.

Hắn nói hắn sẽ bị đói.

Vậy, liền cho hắn làm cơm ăn.

Nhưng, hắn không cần mình.

Tô Yên héo héo, đôi mắt nháy nháy, giọt nước mắt to chảy xuống.

Nàng dẩu mông, chôn đầu ở trong tay thịt.

Lúc này, thị vệ bên cạnh ra tiếng

"Nô tài đáng chết, để nó chạy ra ngoài, bây giờ nô tài liền xử lý nó, không dám bẩn mắt Vương gia."

Tiếng nói vừa dứt, lại bị Vương gia liếc ánh mắt đến.

Thị vệ kia thân thể cứng đờ.

Chẳng lẽ là nói sai rồi?

Mà Tô Yên, nghe lời này, khóc càng lợi hại hơn.

"Ô ô ô ô ô ~~~~"

Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Chẳng những không cần nàng, còn muốn xử lý nàng.

Người xấu!

Thực thương tâm!!

Vũ Văn Húc cũng không nghĩ tới, nhìn đến con thỏ còn dính máu kia, trong lòng mềm nhũn.

____________

Theo dự định sẽ là mỗi hôm 4 chương nhé các nàng.

Chúc mọi người ngủ ngon nha!

晚安!
 
Chương 469: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 10


Edit: Tinh Niệm

Hắn cúi người, bế viên thịt nhỏ kia lên.

Vốn dĩ, hắn xác thật là muốn giết nó.

Nhưng mà hiện giờ, lại sửa lại ý tưởng.

Thấy nó khóc, bộ dáng thực ủy khuất, hắn duỗi tay lau đi nước mắt kia.

Thở dài

"Đừng khóc, bổn vương sẽ không vứt bỏ ngươi."

Khi nói chuyện, không tự giác phát ra một tia thân mật cùng nhu hòa.

Tô Yên lắc mông đưa lưng về phía hắn, tiếp tục khóc.

"Ô ô ô ô ~~~~"

Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu nó, muốn vuốt phẳng tiếng khóc kia.

Kết quả, tay vừa chạm vào phía sau lưng nó,

"Ô!!!"

Thanh âm lập tức đề cao một ít.

Toàn bộ thân thể đều rụt lại.

Vũ Văn Húc sửng sốt.

Cúi đầu nhìn về phía trên tay chính mình, dính một chút vết máu.

Phát hiện phía sau lưng nó đã bị thương.

"Tuyên thái y."

Hắn nhíu mi một chút, thanh âm không tự giác lạnh xuống.

Những thị vệ đó vừa nghe, còn tưởng rằng Vương gia bị thương, vội vàng đồng ý, chạy vội ra bên ngoài.

Tô Yên dùng cặp mắt ướt dầm dề nhìn Vũ Văn Húc, giống như là đang lên án hắn.

Vũ Văn Húc bao quanh toàn bộ bế nó lên.

"Vết thương này sao lại bị?"

Hắn khẩu khí nghe thực ôn nhu, sau lưng lại mang theo một tia sắc bén.

Tuy rằng, là hắn hạ mệnh lệnh bắt giữ nó.

Nhưng mà nhìn thấy nó bị thương, bày ra bộ dáng ủy khuất, trong lòng lại là không muốn.

Tô Yên dừng trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía con thỏ dính máu trên mặt đất kia.

"Ô ô ô ô ô....."

Nó gặp được thứ có răng cưa sắt, đồ vật kia rất lợi hại, thiếu chút nữa liền kẹp tới nó rồi.

Còn may nó phản ứng mau.

Vũ Văn Húc tuy nghe không rõ nó đang nói cái gì, nhưng mà xem ánh mắt cùng động tác nó, cũng có thể đoán ra một vài điều.

Trầm ngâm trong chốc lát

"Bởi vì con thỏ này?"

Tô Yên gật gật đầu.

Đôi mắt còn dính nước.

Hắn duỗi tay, thay nó lau đi.

ôm nó cẩn thận ở trong tay.

Sau đó ý bảo hạ nhân phía sau

"Trở về."

Xe lăn chậm rãi hướng về thư phòng.

Chưa đến chốc lát, thái y đã tới.

Khi nghe được Vương gia tuyên triệu đã vội vã đi tới, sợ trì hoãn sẽ rớt đầu.

Rốt cuộc vị Vương gia này có tiếng là tâm tình bất định.

Vừa tới nơi, cho rằng phải xem bệnh cho Vương gia.

Chỗ nào biết lại là xem một đạo vết thương rất nhỏ cho một con vật tròn tròn như thịt viên.

Như thế cũng thôi đi, hắn muốn nhìn một chút miệng vết thương, thoáng đụng tới viên thịt nhỏ kia, nó thế nhưng còn không vui, duỗi tay đã muốn bắt hắn.

Vương gia chẳng những không giúp đỡ khuyên bảo con vật kia, ngược lại ánh mắt còn nhìn về phía hắn, bộ dáng lạnh buốt, nếu không biết, còn tưởng là hắn làm chuyện gì thương thiên hại lí.

Cũng may, nơm nớp lo sợ rốt cuộc xem xong miệng vết thương này.

"Vương gia, là vết thương nhỏ. Tiêu độc một chút, băng bó miệng vết thương, quá mấy ngày sẽ tốt thôi."

Hắn để lại dược.

Bởi vì không thế tận tay xem qua, nhìn nó nhỏ như vậy, liền lựa chọn thuốc trị thương ôn hòa nhất.

Vũ Văn Húc cầm lấy bình dược kia, nhìn trong chốc lát

"Thưởng"

Thái y vội vàng quỳ xuống tạ ơn

"Tạ vương gia."

Sau đó, thái y đi rồi.

Tô Yên lắc mông, động đậy thân thể, nó ở trên đùi Vũ Văn Húc, đưa lưng về phía hắn.

Nó vẫn là thực thương tâm, cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Nghĩ tới đây, lại cảm thấy thực ủy khuất, vươn tay thịt muốn lau lau nước mắt.

Ách...không có nước mắt.

Vũ Văn Húc nhìn bộ dáng nó lúc này, lại khó có được kiên nhẫn.

Chỉ bằng việc nó kéo con thỏ kia trở về cho hắn, chỉ là bởi vì giữa trưa hắn thuận miệng nói một câu sẽ bị đói.

Ân, cái vật nhỏ này, cũng không tệ lắm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom