Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 431: Tô tiểu gia là nữ sinh 37


Edit: Tinh Niệm

Tô Giang cùng Tô Nam còn đang nghi hoặc, cô đây là muốn làm cái gì?

Giây tiếp theo.

Tay cầm đũa của Tô Giang run một chút, lạch cạch, rơi xuống bàn.

Hắn đứng dậy.

Phát hiện cánh tay mình không nghe sai sử, như là bị chặt đứt vậy.

Chết lặng không cảm giác.

"Này, này...."

Tô Giang khiếp sợ.

Tô Yên chậm rì rì nói

"Qua một lát liền tốt rồi."

Sau khi cô nói những lời này, cả ba người đều trầm mặc.

Tô Giang cùng Tô Nam bốn mắt nhìn nhau.

Hai người lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Tô Yên, thế nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Tô Giang nuốt một chút nước miếng,

"Em,..."

Cả nửa ngày sau, rốt cuộc nghe được

"Hai nhi tử Tào gia cộng thêm đứa con riêng kia, đều là em làm?"

Tô Yên gật gật đầu.

Tô Nam phản ứng nhanh chóng

"Chuyện này, còn có những người khác biết hay không?"

Tô Yên ngẫm lại, thành thành thật thật gật đầu.

Tô Nam nhíu mày

"Ai?"

"Túc Cửu Từ."

Tô Nam cùng Tô Giang sửng sốt.

Tức khắc Tô Giang nổi giận,

"Con mẹ nó, lão tử nhìn tên kia đã thấy không phải cái gì tốt, hắn có phải lấy cái này uy hiếp em hay không"

"Không...."

Lời nói còn chưa nói xong, Tô Giang đã tức giận đập bàn một cái

"A, hắn quả nhiên uy hiếp em, tên kia thế mà sẽ dùng thủ đoạn đê tiện này."

Đối với Túc Cửu Từ cái tên thời thời khắc khắc nhớ thương muội muội hắn, Tô Giang tất cả đều là thành kiến.

Mẹ nó nữa, đều biến Tô Yên thành bộ dạng nam nhân rồi, như thế nào vẫn còn bị hắn coi trọng?

Chẳng lẽ....Túc Cửu Từ chính là có đam mê nam nam??

Nghĩ như vậy Tô Giang cả người run lên.

Hiển nhiên, suy nghĩ của hắn đã bắt đầu bay cao, hiện tại đang cân nhắc, có nên để Tô Yên khôi phục thành nữ nhi hay không.

Như vậy có khi tên kia sẽ không thích nữa?

Nhưng là lại nghĩ, muội muội hắn lớn lên đẹp như vậy, nếu là biến thành nữ nhi.... Chắc hẳn sẽ đưa tới càng nhiều hổ rình mồi.

Tức khắc, một cái hán tử thô cuồng bắt đầu ưu sầu.

Vì cái gì, ông trời phải cho hắn một người muội muội hoàn mỹ như vậy? Làm hắn ngày ngày lo lắng, sợ có tên móng heo nào nhòm ngó đây?

Tô Nam bên này còn bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn cũng không biết chuyện Tô Yên và Túc Cửu Từ. Chỉ là suy nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào để có thể không dính líu tới Tô Yên.

Bịa chuyện?

Giấy không gói được lửa.

Quan trọng nhất chính là, tên Túc Cửu Từ kia hắn nhìn không thấu, vạn nhất nếu sau lưng hắn để lại một chiêu, chỉ sợ phải tổn thất thảm trọng.

Cho nên chi bằng trực tiếp đối đầu với Tào gia.

Đương nhiên dựa vào thực lực Hồng Bang hiện tại mà đối đầu với Tào gia thì vẫn có vẻ yếu thế.

Nhưng nếu như liên thủ với Túc Cửu Từ.

Vậy tất cả, liền đơn giản rất nhiều.

Trong đầu xẹt qua không ít phương án.

Cố tình tên Túc Cửu Từ kia từ khi đi vào Diệp thành, một đường cao điệu.

Cũng chưa bao giờ thấy hắn liên thủ cùng ai, chỉ làm việc một mình.

Càng quan trọng là trước đó vài ngày, Hồng Bang vừa mới liên minh cùng Tào gia đánh úp hắn.

Chắc hẳn Hồng Bang cũng đã bị hắn ghi hận.

Mà Tô Yên đâu.

Cô nhìn nhìn nhị ca, lại ngó ngó đại ca.

Cuối cùng cúi đầu, cầm lấy chiếc đũa, yên lặng ăn cơm.

Ừm, hôm qua ngủ không đủ, ăn no lại đi ngủ một lát.

Tô Yên yên lặng nghĩ chuyện sau đó.

Ngay lúc này, hạ nhân đi vào nói

"Bang chủ, ngoài cửa có một nữ tử tên Tần Tình Nguyệt, muốn gặp Tô tiểu gia."

Thuộc hạ kia lại nói tiếp

" Nữ tử kia nói, Tô tiểu thiếu gia là ân nhân cứu mạng, cô ấy tới đây báo ân."

Ánh mắt Tô Giang nhìn về phía Tô Yên, im lặng dò hỏi.

Tô Yên nhớ tới Tần Tình Nguyệt, gật đầu

"Ân, ta biết rồi."

Sau đó Tô Giang xua tay ý bảo.
 
Chương 432: Tô tiểu gia là nữ sinh 38


Edit: Tinh Niệm

"Cho cô ấy vào đi."

"Vâng, bang chủ."

Lúc này, Tô Yên cũng đứng dậy,

"Đại ca Nhị ca, em đi ra ngoài trước."

Hai vị ca ca này bị lời Tô Yên nói gây khiếp sợ thêm buồn rầu, đau đầu nhức óc.

Cũng không rảnh lo cô.

Xua xua tay, ý bảo cô đi nhanh lên.

Tô Yên đi ra ngoài.

Gần đó, Tần Tình Nguyệt vừa vặn cũng được hạ nhân dẫn đến.

Tần Tình Nguyệt vừa thấy Tô Yên, trong đôi mắt liền có dao động

"Thiếu gia"

Thanh âm nói chuyện cũng có tinh thần.

Nhưng mà thấy cô sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm. Giống như đã đi thật lâu rồi.

Tô Yên đi đến trước mặt cô, nhìn cô ấy lảo đảo một bước, duỗi tay đỡ một phen

"Cô tới đây bằng cách nào?"

"Tôi Đi tới."

Tần Tình Nguyệt môi khô nứt nẻ.

Cô từ khi trời tờ mờ sáng bắt đầu lên đường, cho đến hiện tại 9 giờ hơn, bốn giờ lộ trình, rốt cuộc từ vùng ngoại ô tới được nơi này.

Tô Yên nghe, cuối cùng cũng nhớ tới, bởi vì đêm qua trời mưa tâm tình bực bội thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, khiến cho cô quên mất Tần Tình Nguyệt vẫn ở cái nhà kia.

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, ra tiếng

"Ta mang cô đi, lại quên cô ở đó, thực xin lỗi."

Tần Tình Nguyệt lắc đầu

"Không, thiếu gia, mạng Tình Nguyệt này là ngài cứu, là Tình Nguyệt thiếu ngài, dù có bất cứ chuyện gì ngài cũng không cần nói xin lỗi."

Ánh mắt của cô chấp nhất mà kiên định.

Tô Yên không nói gì nữa. Chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này, Hồng Đậu vội vàng chạy tới, thở hồng hộc

"Thiếu gia, ngài rốt cuộc đã trở lại, Hồng Đậu đêm qua lo lắng cho ngài suốt đêm."

Tô Yên không trả lời, chỉ quay sang nói với Tần Tình Nguyệt

"Cô tới là nói cảm tạ với ta?"

Tần Tình Nguyệt gật gật đầu, giây tiếp theo, liền quỳ gối trên mặt đất, dập đầu ba cái thật mạnh với Tô Yên.

Tô Yên đứng ở chỗ đó tiếp nhận.

Chờ đến khi cô ấy đứng dậy, trên trán đã xanh tím. Nhưng mà Tần Tình Nguyệt lại rất vui vẻ.

Sau đó Tô Yên nói

"Được, ta nhận rồi, cô tự do, ai cũng không nợ ai."

Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ,

"Thiếu, thiếu gia, Tình Nguyệt muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ ngài."

Tô Yên nghi hoặc, nhìn cô

"Ta cho cô tự do đi làm việc cô muốn làm, không muốn?"

Tần Tình Nguyệt lắc đầu, ánh mắt kiên định

"Tôi muốn lưu lại bên người thiếu gia, chỉ cần thiếu gia có yêu cầu, tùy thời tùy chỗ Tình Nguyệt đều nguyện ý bán mạng vì ngài."

Ánh mắt cô thực thuần túy, là thật sự muốn ở bên người Tô Yên.

Nửa ngày sau mới thấy Tô Yên gật đầu

"Được"

Tần Tình Nguyệt trong mắt vui vẻ.

Tô Yên quay đầu nói với Hồng Đậu

"Cô ấy cần nghỉ ngơi."

Nói đơn giản nhưng Hồng Đậu rất nhanh hiểu rõ nên làm như thế nào.

"Vâng, thiếu gia"

Sau đó, Tần Tình Nguyệt được mang đi.

Tô Yên xoay người, muốn về phòng mình.

Chỉ là.....cô mới vừa nhấc chân, liền cảm giác được trên ống quần như có một hòn đá nhỏ, có chút nặng.

Cúi đầu xem, liền nhìn thấy một con rắn vằn đỏ đen, bé bằng ngón út, cuộn thành một đống, răng nanh đâm xuyên qua quần áo cô, toàn bộ thân rắn đều treo ở trên đó.

Tô Yên sửng sốt.

Ân? Tiểu Hồng??

Khi nào từ trong không gian chạy ra vậy??

Hiển nhiên, Tô Yên quên hoàn toàn việc mình đưa Tiểu Hồng ra ngoài rèn luyện thành cái vòng tay rồi.

Thậm chí còn nghĩ rằng nó vẫn luôn thành thành thật thật ngốc ở trong không gian.

Tô Yên khom lưng, nâng con rắn cuộn kia lên, giải phóng ống quần ra khỏi miệng nó.

Ôm ở trên tay, nhìn trái nhìn phải.
 
Chương 433: Tô tiểu gia là nữ sinh 39


Edit: Tinh Niệm

Sau đó, liền thấy Tiểu Hồng trừng đôi mắt to kia, nhìn Tô Yên.

Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun ra

"Tê tê tê tê tê!!"

Chị để quên em ở bên ngoài!

Có thể nghe được rõ ràng, Tiểu Hồng vừa tức giận lại buồn khổ bởi vì bị bỏ quên.

Lại bởi vì thân hình nho nhỏ hiện tại của nó, nhìn qua giống như là ủy khuất cực kỳ.

Tô Yên tò mò

"Như thế nào không ở bên ngoài chơi trong chốc lát? "

Giống như lúc trước có tiểu sâu, cô đều đem hai chúng nó tùy ý thả ra.

Thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chỉ cần đến cuối cùng có thể trở về, mang theo chúng nó rời khỏi vị diện này là được rồi.

Tô Yên là áp dụng hình thức nuôi thả.

Nhưng mà, Tiểu Hồng vừa nghe, vặn vẹo cái đuôi nhỏ

"Tê tê tê tê tê!!"

Em không nhớ đường, không biết trở về như thế nào!!

Tô Yên mờ mịt

"Vậy em trước kia làm sao tìm được ta?"

Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi,

"Tê tê tê"

Có Cổ Vương nha.

Cổ Vương rất lợi hại, vô luận ở đâu nó đều có thể chuẩn xác tìm được Tô Yên.

Mà nó sao..., chắc là trời sinh không nhạy cảm đối với phương hướng.

Đối với một con rắn mà nói, đây là một việc làm rắn mất mặt.

Nhớ trước đây, vì sao lại gặp được Tô Yên đây? Đó còn không phải lạc đường, rẽ trái rẽ phải, không biết đường về nhà sao?

Nhớ năm đó, nó vẫn là một con rắn đáng yêu. Tâm tính đơn thuần, ngửi được đồ ăn ngon liền đi tìm. Chỗ nào biết, gặp được con người biết nói xà ngữ. Không chỉ như thế, trên người cô còn mang theo hơi thở làm nó vừa thân cận vừa sợ hãi.

Sau đó thì sao?

Sau đó a, đã bị cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ phun ra nội gan.

Tiểu Hồng kỳ thật lúc ấy thực nghi hoặc, cô làm sao biết nội gan mình giải được bách độc, khác với những con rắn khác đây?

Nhưng mà từ thời còn trẻ nó đã bước lên con đường không lối về.

Còn may có Cổ Vương làm bạn, nó mới không tịch mịch.

Hiện giờ.... Cổ Vương còn chưa tỉnh, vẫn còn ngủ.

Mà chính mình, thiếu chút nữa không trở lại được.

Nghĩ đến đây, Tiểu Hồng lại ủy khuất.

Nó duỗi cái đuôi, cho rằng đều là bởi vì Tô Yên vứt bỏ nó ở đằng kia mới có thể xuất hiện việc này.

Lưỡi rắn kia không ngừng thổ lộ, không ngừng ở bên lỗ tai Tô Yên blah blah mang theo u oán, nhấn mạnh kể ra sai lầm của Tô Yên.

Tô Yên nghe đến lỗ tai đều đau.

Vừa vặn có người lại đây, kết quả là cô giơ tay liền đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.

Tiểu Hồng

"····!!!!"

Chờ đến khi cô trở lại phòng.

Lại lần nữa thả Tiểu Hồng ra, Tiểu Hồng cắn cái đuôi,

"Tê tê tê tê tê!!!"

Chị Chị Chị Chị Chị!!!

Tô Yên nghiêm túc

"Em nói yêu cầu đi."

Khúc nhạc dạo ủy khuất này, Tiểu Hồng diễn quá dài, cô trực tiếp đánh gãy, tiến thẳng vào chủ đề.

Tức khắc Tiểu Hồng liền thả cái đuôi của mình xuống dưới.

Lập tức mở miệng nói

"Tê tê tê tê tê!"

Em muốn biến đại, muốn khôi phục chân thân.

Từ khi ở vùng ngoại ô Tiểu Hồng biến thành chân thân đi lâu như vậy, nhìn những người đi ngang qua bị dọa đến mất mật.

Thành công thỏa mãn lòng tự trọng của Tiểu Hồng.

Cho nên, dọc theo đường đi này, Tiểu Hồng không có ủy khuất gì, ngược lại còn thực vui vẻ.

Ai nha, nó yêu muốn chết chân thân của mình.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Được"

Tiếng nói vừa dứt, nháy mắt, Tiểu Hồng đang nằm trên bàn, trực tiếp biến to nhanh chóng.

Tức khắc từ rắn nhỏ đáng yêu, biến thành con rắn eo thô như thùng nước.

Ầm vang một trận.

Cái bàn bị áp sụp đổ.

Tiểu Hồng ném cái đuôi thô tráng của mình, đầu to dâng cao, khoe khoang thân thể hùng tráng của mình.

Tô Yên: "....."

Yêu cầu này được thỏa mãn, Tiểu Hồng tựa hồ còn có yêu cầu khác

"Tê tê tê tê tê tê"

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phun. Trước kia nhìn qua có chút đáng yêu, giờ sau khi biến lớn, chính là bộ mặt dữ tợn, hai mắt mang sát ý!

Chỗ nào giống thỉnh cầu, đây quả thực chính là uy hiếp.

_______________

Mai nhà tui có việc, vậy nên sẽ ra ít chương hơn mọi hôm đó nhaaa~

Mọi người ngủ ngon nạ! 晚安!
 
Chương 434: Tô tiểu gia là nữ sinh 40


Edit: Tinh Niệm

Kết quả là....., Tiểu Hồng còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, đã bị Tô Yên đuổi ra cửa phòng.

Tiểu Hồng đứng ở ngoài cửa, phun lưỡi rắn đỏ tươi

"Tê tê tê tê tê??"

Chị đuổi em đi??

Tô Yên thực nghiêm túc nhìn Tiểu Hồng,

"Em quá lớn, trong phòng không chứa được, em ở bên ngoài chơi đi."

Tiểu Hồng động động cái đuôi. Nó kỳ thật, càng muốn dính lấy Tô Yên.

Tự mình chơi gì đó, nghe thực nhàm chán.

Chỉ là.....

Tô Yên chỉ vào một chỗ bên cạnh sân.

"Chỗ đó là bụi hoa, bên trong có con bướm."

Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức vặn vẹo thân rắn chạy vào trong đó.

Thân rắn to lớn, xông đến một đống bụi hoa kia. Lập tức liền thấy được thảm trạng của mấy cây hoa này. Ước chừng, cách hủy hoại không còn xa a.

Chờ dụ được Tiểu Hồng qua bên đó, Tô Yên liền nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ.

Thuận tiện cùng Tiểu Hoa nói hai câu.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần của chị biến mất."

"Ân?"

Tô Yên nghe không hiểu.

"Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần ở trên người Túc Cửu Từ đã không có. Chị không có cách nào tiến hành công lược với nhân vật này nữa."

Mà lúc này, Tô Yên cũng phát hiện ngôi sao ở góc trên bên phải cũng đã biến mất.

"Vì sao?"

"Em không biết."

Tiểu Hoa cũng rất kỳ quái.

"Ký chủ...có thể là....bởi vì Quân Vực xuất hiện hay không?"

Nếu nghe hai người bọn họ nói chuyện mà còn không biết Quân Vực đang ở trên người Túc Cửu Từ, vậy nó chính là cái chày gỗ rồi.

Quân Vực so với nam chủ, hắc ám sát khí trên người cũng không phải là nhiều hơn một chút.

Thế cho nên, khi Tô Yên ở trước mặt Quân Vực, Tiểu Hoa cũng không dám mở miệng nói một lời.

Rõ ràng biết hắn không nhìn thấy mình.

Nhưng, chính là không dám a.

Tô Yên nghĩ đến mảnh nhỏ Chủ Thần của mình, lại nghĩ đến Quân Vực.

Như là hiểu cái gì.

"Ân, hẳn là bởi vì hắn."

Quân Vực từ khi sinh ra, trong thân thể hắn chính là hắc ám cùng sát khí phá hủy hết thảy.

Hắn đi đến chỗ nào, liền sẽ hủy diệt đến chỗ đó.

Đây là thiên tính của hắn.

Hiện giờ, tuy rằng Quân Vực bị thương nặng, lại bị phong ấn, nhưng nếu so với việc mở tung mảnh nhỏ Chủ Thần của cô, vẫn là cường đại hơn nhiều.

Thế cho nên, hắn vừa xuất hiện, chính là vô ý thức liền hấp thu luôn mảnh nhỏ Chủ Thần của Tô Yên.

Vậy nên, mảnh nhỏ Chủ Thần mới có thể biến mất.

Tô Yên nghi hoặc

"Hiện tại nên làm như thế nào?"

Tiểu Hoa yên tĩnh trong chốc lát nói

"Ký chủ, chị hiện tại không có cách nào rời đi vị diện này, mà nguyện vọng của nguyên thân cũng không có biến mất, cho nên, chị phải tiếp tục bảo hộ hai vị ca ca đến khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi."

"Ân"

Tô Yên lên tiếng.

Dần dần, mặt trời về tây.

Ban đêm tiến đến.

Trong nhà Túc Cửu Từ.

Răng rắc, thanh âm góc bàn vỡ vụn cùng với một tiếng kêu rên từ phòng ngủ Túc Cửu Từ truyền ra.

Thoáng liếc mắt một cái, liền thấy được Túc Cửu Từ đang chống lấy cái bàn đứng ở chỗ đó, à không, phải nói là Quân Vực.

Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ đậm.

Từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, mắt trừng nổi gân xanh.

Một cỗ hơi thở cường đại làm người hít thở không thông từ trên người hắn lan tràn ra.

Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là đang mạnh mẽ nhẫn nại cái gì.

Thời gian một chút một chút qua đi, mà hắn cũng buông xuống mặt mày, môi mỏng nhẹ nhấp, tựa hồ chỉ là thoáng có chút thống khổ.

Nhưng thấy thân hình hắn càng ngày càng không xong, tay nắm chặt góc bàn vỡ vụn càng lúc càng lớn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Liền biết được, thống khổ kia càng ngày càng lớn.
 
Chương 435: Tô tiểu gia là nữ sinh 41


Edit: Tinh Niệm

Cho đến đêm khuya.

Cỗ thống khổ kia mới bắt đầu yếu bớt.

Hắn đỡ cái bàn đứng một hồi lâu, sau đó hoạt động bước chân, chậm rãi ngồi ở mép giường.

Lúc này, không gian trong một cái chớp mắt vặn vẹo, có hai hắc ảnh tức khắc xuất hiện ở trước mặt Quân Vực.

Nhìn kỹ, hai hắc y nhân này lớn lên lại giống nhau như đúc.

Hai người quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói

"Đường Văn"

"Đường Phi"

"Bái kiến thiếu chủ"

Quân Vực giật giật mí mắt, không nói gì.

Bọn họ quỳ trên mặt đất, Quân Vực không nói lời nào, bọn họ cũng vẫn luôn duy trì một tư thế như vậy, lẳng lặng chờ đợi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm Quân Vực khàn khàn phát ra

"Nói"

Hắc y nhân tên Đường Văn ra tiếng

"Thiếu chủ, bởi vì ngài bị thương nặng, cho nên thân thể này mang theo thần lực mới làm ngài đau đớn khó nhịn."

Quân Vực sắc mặt tái nhợt, lông mi màu đen giật giật

"Biện pháp giải quyết."

Thanh âm hắn như cũ khàn khàn.

Đường Văn trầm mặc một cái chớp mắt,

"Thoát ly thân thể này, trở lại trong phong ấn dưỡng thương."

Đây là biện pháp duy nhất.

Nếu như là thời kỳ thiếu chủ toàn thịnh, một tia thần lực như vậy, tự nhiên là đều không có chuyện gì.

Nhưng mà, thiếu chủ trọng thương, thiếu chút nữa yêu hồn khó tụ.

Hiện giờ ở trong phong ấn kia dưỡng vạn năm mới tốt một chút.

Nhưng cũng vẫn rất suy yếu.

Quân Vực sau khi nghe xong, thật lâu sau mới nói,

"Nếu ta không trở về, thì như thế nào?"

"Yêu hồn của ngài, sẽ ăn mòn thân thể này. Thời gian nhiều nhất chỉ có hai năm."

Quân Vực một câu cũng không nói.

Đường Văn cùng Đường Phi từ khi Quân Vực sinh ra, đã luôn đi theo bên người hắn.

Cho tới bây giờ đã mấy vạn năm, tất nhiên là trong tâm cũng thật quan tâm thiếu chủ.

Hiện giờ thấy Quân Vực không nói lời nào, cũng hiểu rõ tính tình thiếu chủ mình, ngài căn bản không muốn quay lại phong ấn.

Dù tính là chỉ có hai năm, hắn cũng lựa chọn lưu lại nơi này, chẳng sợ ngày ngày phải chịu đựng thống khổ.

Đường Văn Đường Phi là song sinh, nhưng tính tình lại bất đồng.

Đường Văn ổn trọng, Đường Phi lại có chút nôn nóng.

Đặc biệt là nhìn thiếu chủ năm đó vô pháp vô thiên, biến thành tình trạng như hiện giờ.

Trong lòng tất nhiên là không dễ chịu.

Đường Phi một lòng tất cả đều là thiếu chủ, an nguy của ngài là lớn nhất.

Quân Vực vì sao một hai phải lưu tại nơi này, bọn họ tự nhiên biết nguyên nhân.

Đường Phi rốt cuộc không nhịn được

"Thiếu chủ, ngài cần gì...."

Nói một nửa, bị Đường Văn bên cạnh một phen ấn xuống.

Quân Vực mí mắt giật giật, một đôi mắt màu đỏ tươi xuất hiện.

Hắn nhìn hai người quỳ trên mặt đất.

Thanh âm khàn khàn

"Ân?"

Tuy Đường Phi bị Đường Văn ấn xuống, nhưng Quân Vực lại biết hắn muốn nói gì.

Thiếu chủ, ngài cần gì phải vì nàng làm này làm kia?

Cần gì?

Nào có cần gì hay không cần gì, muốn làm liền làm.

Đường Văn nâng tay, dâng lên một bình ngọc màu đen.

"Thiếu chủ, dược này có thể tạm thời trợ giúp ngài giảm đau."

Quân Vực không động.

Nhưng Đường Văn biết, thiếu chủ lúc này chỉ sợ đã đau đến vô lực.

Hắn cung kính đứng dậy, đặt bình ngọc màu đen kia ở trong tầm tay Quân Vực.

Thanh âm Quân Vực khàn khàn

"Lui đi."

"Vâng"

"Vâng"

Sau khi đồng ý một tiếng, hai bóng dáng màu đen lại lần nữa biến mất.

Trong phòng khôi phục bình thường.

Quân Vực thả lỏng, liền ngồi ở đàng kia ngây người thật lâu.

Trong thân thể, đau đớn dần dần biến mất.

Tròng mắt đỏ đậm cũng chậm rãi biến thành màu sắc đen nhánh.

Hết thảy đều khôi phục bình thường.

Hắn giật giật.

Sau đó đứng dậy.

Sau khi đứng tại chỗ ngây người thật lâu, mới bước từng bước một đi ra ngoài.
 
Chương 436: Tô tiểu gia là nữ sinh 42


Edit: Tinh Niệm

Sáng sớm buông xuống.

Sắc trời hửng sáng.

Hậu hoa viên Tô gia.

Một con rắn vằn đỏ đen xen kẽ ở bụi hoa, không nhúc nhích.

Có một con bướm xinh đẹp dừng ở trên một đóa hoa nở vào sáng sớm, phe phẩy cánh.

Bỗng nhiên, một cái đầu rắn thật lớn xuất hiện ở trước mắt.

Nó mở ra miệng rộng.

Răng rắc một ngụm.

Cắn nuốt luôn cả đóa hoa.

Nhưng con bướm kia không biết như thế nào bay thoát.

Ở trước mắt nó bay múa, như là khiêu khích.

Rắn độc không phục, chạy đuổi theo con bướm.

Sáng sớm, Tiểu Hồng liền chạy loạn khắp nơi trong bụi hoa, bụi hoa vì thế mà bị hủy một đám.

Cho đến khi ở bức tường bên cạnh, có một người từ trên tường nhảy xuống dưới.

Tiểu Hồng chợt dừng lại động tác.

Một đôi mắt rắn nhìn người kia. Lưỡi rắn màu đỏ tươi thổ lộ.

Người kia, nó nhận ra được.

Chính là cái tên ôm Tô Yên rời đi, vứt nó ở cái chỗ đồng không mông quạnh kia.

Hắn đi rất chậm, nhưng mục đích chính là phòng của Tô Yên.

Rốt cuộc hậu viện này, chỉ có một gian phòng kia của Tô Yên.

Tiểu Hồng cúi đầu, đầu tiên là nhìn thoáng qua thân thể hùng tráng uy vũ này của mình.

Sau đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, dao động thân rắn đi tới trước mặt người kia.

Lưỡi rắn phun phun, phát ra tiếng vang tê tê tê tê tê.

Thấy người nọ sắp đi đến cửa phòng Tô Yên, tốc độ Tiểu Hồng nhanh hơn, lập tức liền chạy tới trước cửa phòng.

"Tê tê tê tê tê!"

Tô Yên còn chưa tỉnh, ngươi không thể đi vào!

Nam tử nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện con rắn, bước chân dừng lại.

Quân Vực nâng lên mí mắt, con ngươi đen nhánh sâu kín nhìn.

Cả nửa ngày, hắn nhợt nhạt lộ ra ý cười

"Cái đuôi của ngươi đã lành chưa?"

Giọng nói hắn vừa ra, ngữ khí như quan tâm, làm Tiểu Hồng nghe đến là thoải mái.

Lập tức đã quên mục đích mình tới chỗ này.

Tiểu Hồng ném cái đuôi,

"Tê tê tê tê tê"

Sau đó, nó nâng lên cái đuôi như là khoe khoang.

Đuôi rắn thật xinh đẹp, không có một vết thương nào.

Quân Vực nhìn, hắn vươn bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng

"Ta xem."

Hắn cười nhợt nhạt, vô hại như vậy, sắc mặt tái nhợt, giống như Tiểu Hồng tùy tùy tiện tiện cắn một cái thì sẽ chết vậy.

Kết quả là, Tiểu Hồng không có tâm cảnh giác, liền vô cùng cao hứng duỗi cái đuôi qua.

Rốt cuộc, cũng có người có ánh mắt giống nó, cảm thấy cái đuôi nó thật xinh đẹp.

Quân Vực nắm đuôi rắn kia lên, ước lượng trong chốc lát.

"Béo"

Tiểu Hồng dào dạt đắc ý.

Đó là đương nhiên, Tô Yên dưỡng nó thực tốt.

Quân Vực năm ngón tay tạo thành chữ thập, nắm chặt ở trong tay.

Hắn cúi đầu, nhìn cái đuôi kia, nói ra tiếng

"Ngươi có thể đi theo Tô Yên thật lâu, một đời lại một đời, thật là khiến người... ghen ghét mà."

Hắn vẫn cười nhạt như vậy.

Nhưng mà lực đạo nắm chặt cái đuôi kia càng ngày càng dùng sức.

Tiểu Hồng không nghe ra thâm ý của hắn, còn tưởng rằng đây là khích lệ.

Lưỡi rắn lại phun phun

"Tê tê tê tê tê.... tê tê tê tê tê!! graooo!!"*

Trên cái đuôi truyền đến một trận đau nhức.

Chỉ nhìn thấy chỗ Quân Vực nắm chặt bắt đầu toát ra khói đen sương mù.

Một cỗ đau đớn xuyên tim từ cái đuôi truyền tới ngực.

Vốn dĩ Tiểu Hồng dào dạt đắc ý, lập tức héo.

Ầm một tiếng, đầu rắn ngã xuống trên mặt đất.

Quân Vực nhéo đuôi rắn kia ngây người trong chốc lát, cảm thấy không có gì thú vị.

Ngậm cười, buông lỏng tay ra.

Sau đó chậm rãi ra tiếng

"Thực xin lỗi, sức lực có chút lớn, làm cái đuôi của ngươi bị thương rồi."

Nói xong, tùy tay ném một cái, vượt qua Tiểu Hồng đi vào phòng Tô Yên.

__________________

­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­*Thứ lỗi cho tui không biết tiếng rắn kêu nó ra làm sao nên cho thành tiếng hổ gầm rồng ngâm luôn.:))) ( nguyên văn nó là 吼:rống)

Hôm nay đến đây thui nhaaa các tềnh yêu
 
Chương 437: Tô tiểu gia là nữ sinh 43


Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hồng ngã trên mặt đất nhìn cái đuôi của mình, thiếu chút nữa muốn khóc.

Chỉ thấy trên đó không biết sao lại xuất hiện làn khói đen quay chung quanh.

Giống như là than nướng vậy. Lại còn thêm một hương vị hồ tiêu nữa chứ.

Chờ đến khi khói đen tan sạch sẽ, trên mặt ngoài cái đuôi có năm cái dấu tay, hình như không nghiêm trọng lắm.

Nhưng, đau ơi là đau a.

Tiểu Hồng tức đến không được.

Đặc biệt là vừa quay đầu, đã thấy Quân Vực đẩy cửa đi vào phòng Tô Yên.

Nó đặc biệt tức giận!

Nâng lên cái đuôi, gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng Quân Vực, thở phì phì đánh về phía hắn.

Nhìn Quân Vực đi vào phòng, nó cũng đi theo vào.

Há rộng miệng to muốn cắn bả vai Quân Vực.

Sau đó.... mép giường truyền đến thanh âm Tô Yên

"Tiểu Hồng?"

Tiểu Hồng thân thể cứng đờ.

Hả? Tô Yên tỉnh??

Nó xoay đầu đi xem.

Tô Yên đã ngồi dậy. Mới vừa tỉnh ngủ, trong mắt còn mang theo nghi hoặc.

Quân Vực quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng

"Muốn cắn ta?"

Hắn một đôi mắt đen nhánh nhìn Tiểu Hồng, tái nhợt vô hại như vậy.

Một màn này ngay lập tức làm Tiểu Hồng nghĩ tới một cái vị diện nào đó, nó bị một tên người cá khi dễ, kết quả người cá kia cáo trạng với Tô Yên, nói chính mình bị nó khi dễ.

Tiểu Hồng nói một hồi xà ngữ với Tô Yên

"Tê tê tê tê tê"

Hắn vừa mới nắm chặt đuôi em rất đau a! Em cái gì cũng chưa làm.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Mà lúc này, Tiểu Hồng đã đem cái đuôi duỗi tới trước mặt Tô Yên.

Nhìn một cái, đây là chứng cứ.

Chỉ nhìn trên lớp da rắn có năm dấu ngón tay. Nhưng mà năm dấu ngón tay đã càng ngày càng nhạt.

Tô Yên nhìn về phía Quân Vực.

Người nào đó thực thản nhiên gật đầu.

Tô Yên nghi hoặc

"Anh vì sao muốn khi dễ nó?"

Quân Vực buông xuống con ngươi một câu cũng không nói.

Này vừa thấy, còn tưởng rằng bị khi dễ chính là hắn.

Tô Yên lại ngẩn người, từ trên giường đứng dậy.

Đi tới chỗ hắn.

"Lực lượng của anh vì sao lại suy yếu như thế?"

Cô vừa mới đi đến trước mặt Quân Vực, liền bị người ôm lấy.

Quân Vực đầu gác ở trên vai cô. Nắm tay cô, đặt ở vị trí ngực mình.

Thanh âm yếu ớt

"Có chút đau."

Bộ dáng, thanh âm kia, nghe đến khiến người đau lòng.

Tô Yên chậm rãi xoa cho hắn, động tác cũng không dám dùng sức.

Phía sau Tiểu Hồng nhìn hai mắt đỏ lên.

Tô Yên đều chưa từng xoa cho nó.

Đuôi rắn nó cũng rất đau a!!

Tiểu Hồng không phục, duỗi đầu rắn tam giác thò lại gần

"Tê tê tê tê tê"

Hắn vừa mới niết em, giờ cái đuôi em vẫn đau đây này.

Lưỡi rắn thổ lộ.

Nó cũng muốn ghé vào trên vai Tô Yên, nó cũng muốn cho Tô Yên xoa xoa cái đuôi.

Tô Yên một bên xoa Quân Vực, một bên nghiêng đầu nhìn Tiểu Hồng

"Đuôi em ta thấy rồi, không phải rất nghiêm trọng. Nếu trong chốc lát còn đau, ta lấy dược cho em đắp."

Tiểu Hồng không thể tin tưởng,

"Tê tê tê tê tê!!"

Bất công!!

Tô Yên chớp chớp mắt, nghe nó nói nửa ngày, sau đó gật gật đầu,

"Hình như, là có chút."

Tiểu Hồng hừ một tiếng, tức đến không muốn nói chuyện.

Xoắn đầu rắn liền đi ra bên ngoài.

Kỳ thật, Tiểu Hồng bị thương cũng không nghiêm trọng như vậy.

Chỉ là lúc Quân Vực nắm chặt, có một trận đau đớn, nhưng chờ hắn buông ra thì không phải rất đau.

Vừa mới nãy nó sở dĩ một hai muốn Tô Yên xoa xoa cho nó, chính là không quen nhìn tên nam nhân kia.

Rõ ràng chuyện gì đều không có, mà cứ bắt Tô Yên xoa cho hắn.

Hừ, vừa thấy chính là giả vờ.
 
Chương 438: Tô tiểu gia là nữ sinh 44


Edit: Tinh Niệm

Nhưng mà....Tô Yên tin tưởng hắn.

Còn xoa cho hắn.

Mặc kệ nó....

Tiểu Hồng hung ác chạy vào, lại hầm hừ chạy ra.

Lần nữa tiến vào bụi hoa, giương mồm to cắn loạn khắp nơi.

Cổ Vương....ngươi chừng nào thì mới tỉnh a....

Tô Yên hai người bọn họ cùng nhau khi dễ ta....

Tiểu Hồng nhớ thương Cổ Vương. Nhưng mà, Cổ Vương đồng chí còn đang ngủ trong không gian.

Trong khuê phòng Tô Yên.

Quân Vực hơn phân nửa trọng lượng đều đè ở trên người Tô Yên.

Hắn nhắm mắt lại, trong thân thể cỗ đau đớn kia giống như thật sự bị cô xoa đến tốt lên chút.

Tô Yên thành thành thật thật đứng ở chỗ đó. Vừa đứng là đứng hồi lâu.

Quân Vực bị bộ dáng nghiêm túc này của cô chọc cười.

"Tiểu Quai, ta muốn ngủ."

"Ách, được"

Tô Yên gật đầu, liền đỡ hắn lên giường nghỉ tạm.

Chỉ là một tay hắn còn lôi kéo cô, không buông ra.

Tô Yên đứng ở mép giường nghi hoặc

"Không phải muốn ngủ?"

"Muốn Tiểu Quai ngủ cùng."

Thanh âm hắn nhợt nhạt mang theo hi vọng.

Tô Yên do dự trong chớp mắt.

"Em còn có chút việc phải làm."

Tức khắc, mí mắt Quân Vực buông xuống, nhìn qua một bộ dáng mất mát.

Sắc mặt giống như càng trắng nhợt rồi.

Hắn hơi há mồm, cả nửa ngày sau mới lên tiếng

"Được"

Hắn nằm ở đằng kia, không hề nói một lời.

Tay cũng chậm rãi buông lỏng ra. Nhắm mắt lại, giống như chính mình có thể tự ngủ.

Liền nghe Tô Yên chậm rãi đi tới cửa phòng.

Sau đó, cửa phòng đóng lại. Cô trở về, không có đi ra ngoài. Mà là lên giường.

Đi đến bên trong, xốc lên một góc chăn chui vào.

Cơ hồ là khi cô mới vừa nắm chăn. Thân thể Quân Vực đang căng chặt, nháy mắt liền thả lỏng.

Nếu vừa nãy Tô Yên bỏ hắn đi ra ngoài, sẽ như thế nào đây?

Hắn ở trong đầu tưởng tượng một chút hình ảnh kia, ngay sau đó lật đổ.

Hắn sẽ không để cô đi, càng đừng nói, sẽ bỏ rơi hắn.

Nghĩ tới đây, hắn mở mắt.

Con ngươi đen nhánh hiện lên thần sắc cao hứng.

Tô Yên tự giác hướng vào trong lòng ngực hắn, ôm hắn.

Sau đó ra tiếng

"Được rồi, ngủ đi."

Quân Vực ôm cô, nhắm mắt lại nghĩ.

Đừng nói chỉ có thể ở bên cô hai năm, cho dù là một tháng, cho dù là đau chết, hắn cũng cam nguyện.

Thế cho nên hắn ra tiếng hỏi

"Tiểu Quai vì sao đối tốt với ta như vậy?"

Hắn chỉ là than gọi một tiếng, cũng không phải muốn một đáp án.

Nhưng mà hắn nghe được Tô Yên trả lời.

"Anh cũng tổn thương chính mình, từ phong ấn ra cứu em. Đối với tốt với anh, là nên làm."

Có một đêm, trời cũng mưa.

Cô thiếu chút nữa, đã làm ra một ít sự tình vô pháp khống chế.

Khác với đêm mưa hôm trước, đại khái là đã chịu kích thích từ hình ảnh kia.

Làm cho ký ức quá khứ vẫn luôn không ngừng ảnh hưởng cô, làm ra một ít việc mất khống chế.

Khi cô càng ngày càng hãm sâu trong đó, Quân Vực xuất hiện.

Hắn cứu vớt cô từ thế giới của chính mình ra.

Khiến cô bắt đầu dần dần khôi phục lý trí.

Mang cô rời đi, làm cô tâm an.

Hắn chưa nói một câu về chuyện này.

Nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ.

Cho nên, đối tốt với hắn là chuyện nên làm.

Mà Quân Vực khi nghe xong Tô Yên nói, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.

Cả nửa ngày, hắn mở miệng, thanh âm không rõ ý vị

"Tiểu Quai đối tốt với ta, là bởi vì ta cứu em, như thế mà thôi?"

Tô Yên mở miệng

"Anh cũng rất tốt với em."

"Còn gì nữa?"

Mỗi một câu cô nói, thần sắc Quân Vực liền ảm đạm vài phần.

Tô Yên trầm mặc.

Còn gì đây?

Anh còn muốn cái gì nữa?

Quân Vực thấy cô trầm mặc, ôm cô thoáng dùng sức.

"Tiểu Quai, đối với ta có cảm giác gì?"
 
Chương 439: Tô tiểu gia là nữ sinh 45


Edit: Tinh Niệm

"Thích."

"Thích bao nhiêu?"

"Thực thích."

Câu trả lời này giống như làm biểu tình Quân Vực sáng một chút, hắn thực nghiêm túc hỏi

"Vậy, yêu ta sao?"

Tô Yên trầm mặc.

Cô chỉ nhìn hắn, trong mắt hiện lên mờ mịt.

Yêu?

Im lặng lần này, tức khắc làm thân thể Quân Vực cứng lại.

Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu Tô Yên, thanh âm thực nhẹ.

"Tô Yên không yêu ta, có phải hay không?"

Tô Yên vẫn trầm mặc.

Hắn mí mắt buông xuống, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Lộ ra một tia trào phúng, như là cười nhạo chính mình

"Muốn quá nhiều, quả nhiên là sẽ gặp báo ứng a."

Tô Yên ra tiếng

"Anh không phải buồn ngủ sao?"

Cô cứng nhắc nói sang chuyện khác.

Quân Vực thật sâu nhìn cô vài lần, sau đó nhắm hai mắt lại.

Môi mỏng mang theo nụ cười nhạt, phảng phất năm tháng an yên

"Ngủ."

Chỉ là, dưới chăn mỏng.

Tay ôm Tô Yên gắt gao dùng sức. Tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội chạy thoát.

Tô Yên nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn hắn thật lâu.

Cuối cùng, nhắm hai mắt lại.

Khi cô gặp phải sự tình vượt qua khả năng lý giải, sẽ lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì không biết nên trả lời như thế nào.

Cô hiểu rõ thích cùng không thích khác biệt.

Cũng biết rằng thích và rất thích không giống.

Nhưng mà, yêu?

Rất thích rất thích rất thích, chính là yêu sao?

Vậy cô thích hắn bao nhiêu?

Không biết.

Cho nên không cách nào trả lời.

Có lẽ, nếu Quân Vực không hỏi cô nghiêm túc như vậy.

Cô sẽ qua loa gật đầu.

Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú, cô trầm mặc.

Ưm, thật khó a.

Nghĩ nghĩ, vốn dĩ Tô Yên đã ngủ được một giấc, cũng nhắm mắt lại ngủ rồi.

Chờ đến khi cô lần nữa tỉnh lại. Phát hiện chỉ có một mình.

Vị trí bên cạnh cũng đã lạnh thấu.

Chắc là đã rời đi được một lúc lâu.

Cô rời giường, mặc tốt quần áo đi ra ngoài. Mở cửa thấy được Hồng Đậu.

Hồng Đậu vừa thấy tiểu thiếu gia nhà mình tỉnh, vội vàng tiến lên

"Thiếu gia, ngài.... có phải không quá thoải mái hay không?"

Tô Yên nhìn cô,

"Không có."

Nói xong, cô đi phía trước, quét một vòng tìm người.

Hồng Đậu không có chú ý thiếu gia đang làm gì, tất cả tầm mắt đều tập trung ở trên người Tô Yên.

Thấy Tô Yên đứng ở chỗ đó một hồi lâu, lại nhịn không được nói

"Thiếu gia, nếu không, ngài nghỉ ngơi trong chốc lát?"

Tô Yên lắc đầu

"Không mệt"

"Vậy Hồng Đậu đi nấu cho ngài một chén cháo bổ khí?"

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao phải bổ khí?"

Hồng Đậu đỏ mặt lên

"Vậy không phải, đêm qua thiếu gia ngài mệt sao."

"Em rốt cuộc đang nói cái gì?"

Tô Yên cảm thấy đối thoại của hai người thật là đầu trâu đuôi ngựa a.

Hồng Đậu ngượng ngùng xoắn xít

"Em một giờ trước nhìn thấy... nhìn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh từ trong phòng ngài đi ra."

Tô Yên gật gật đầu

"Vậy, hắn đi đâu rồi?"

Hồng Đậu chỉ chỉ đình hóng gió bên kia

"Túc Cửu Từ tiên sinh bên kia."

Tô Yên nhìn lại, hình như, bên trong thật sự có một người đang đứng.

Chỉ là nhìn không rõ ràng.

Cô không nói thêm gì, bước bước chân đi đến chỗ đó.

Quân Vực cũng phát hiện ra cô.

Đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, chỉ như vậy nhìn cô.

Tô Yên ngủ một giấc này, trực tiếp tới giữa trưa.

Nhìn thời gian cũng tới giờ ăn cơm trưa.

Cô đi vào đình hóng gió. Ra tiếng

"Đang nhìn cái gì?"

Quân Vực trầm mặc nửa ngày, dời đi tầm mắt, buông xuống mặt mày, không hề nhìn cô

"Không có gì."

Hắn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

Tô Yên gật đầu

"Ăn cơm không?"

"Không đói bụng"

"Vậy.... là muốn rời đi?"

Cô lại lần nữa hỏi.

Quân Vực lại bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi môi mỏng, không giống lúc trước hàm chứa ý cười nhạt, mà gắt gao nhấp khởi.
 
Chương 440: Tô tiểu gia là nữ sinh 46


Edit: Tinh Niệm

Quân Vực chậm chạp không nói chuyện.

Giữa hai người cứ lặng im như vậy.

Cho đến khi Tần Tình Nguyệt đi tới, đánh vỡ yên tĩnh

"Thiếu gia, có thể dùng cơm trưa."

Tần Tình Nguyệt bộ dáng xinh đẹp, trên mặt mang theo tươi cười.

Hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "cảnh đẹp ý vui" để hình dung.

Tô Yên quay đầu nhìn cô. Sau đó gật đầu

"Được, vậy qua đó đi."

Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lớn hơn nữa,

"Thiếu gia, mời"

Cô cúi đầu, chờ ở một bên. Thanh âm nói chuyện mang theo một loại vui sướng.

Tô Yên quay đầu lại, nhìn Quân Vực

"Anh..."

Cô vừa định nói, muốn cùng cô đi ăn cơm hay không.

Chỉ là lời nói còn chưa nói ra, đã thấy Quân Vực nheo mắt lại, đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.

Hắn chẳng cần nói gì, cô cũng có thể nhìn ra, trong mắt kia, mang theo sát ý cuồn cuộn.

Tô Yên trầm mặc.

Quân Vực cũng buông hạ mí mắt, che khuất cảm xúc, môi mỏng như cũ mím lại.

Cả nửa ngày, Tô Yên nghiêm túc nói

"Anh muốn giết cô ấy, có muốn nói lý do với em?."

Quân Vực bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Yên, đôi mắt đen như mực cảm xúc cuồn cuộn.

"Không có lý do gì, thì không được động đến?"

Khi hắn nói chuyện, đầu nghiêng nghiêng, thanh âm vô hại như vậy.

Nhưng mà con ngươi đen nhánh lại lần nữa đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.

Thật lợi hại a.

Mới qua mấy ngày, thế nhưng khiến Tiểu Quai để ý như vậy.

Nhớ trước đây, hắn ngày ngày quấn lấy, không biết triền bao lâu mới có ngày hôm nay.

Tô Yên cũng nhẹ miết môi, mày thoáng nhăn lại.

"Anh làm sao vậy?"

Từ lúc mới bắt đầu đã không thể hiểu được, hiện tại tức giận cũng rất kỳ quái.

Còn muốn giết người hôm qua cô mới vừa cứu.

Đối với Tần Tình Nguyệt, đại khái là có chút đặc thù.

Có lẽ là do hoàn cảnh có chút tương tự, khiến Tô Yên đối Tần Tình Nguyệt hơi khác với người khác.

Nếu Quân Vực nhất quyết muốn giết cô ấy, thì hẳn là phải cho cô cái lý do.

Quân Vực thấy bộ dáng của cô, cả nửa ngày, mặt mày thấp hèn

"Tiểu Quai hiện tại là phiền chán ta?"

Tô Yên

"..... không có"

Khi cô nói, mày đang nhăn lại cũng giãn ra.

Đại khái là không muốn hắn hiểu lầm.

Hai người lại lần nữa trầm mặc.

Tô Yên hỏi ra miệng

"Đi ăn cơm không?"

"Không muốn"

Mỗ nam nhân nào đó lòng dạ hẹp hòi, tiếp tục càn quấy.

Tô Yên gật đầu

"Được"

Đồng ý một tiếng, cô xoay người liền đi.

Đã không muốn ăn, vậy không ăn.

Nhưng mà cô đói.

Chỉ là... mới vừa đi được nửa bước, cổ tay đã bị người túm chặt.

Lập tức bị lôi trở lại chỗ cũ.

Chỉ nghe Quân Vực kêu lên một tiếng.

Tô Yên quay đầu nhìn.

Người nào đó cúi đầu không nói một lời, đôi môi tái nhợt, lông mi run rẩy, thân thể quơ quơ, một bộ dáng thực ốm yếu.

Nhưng mà tay hắn nắm Tô Yên, sức lực lớn kinh người.

Tô Yên nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.

Rốt cuộc vẫn là tiến lên, duỗi tay xoa vị trí ngực hắn.

Hôm nay vừa tới, hắn nói ngực đau.

Có phải vừa mới quá dùng sức nên liên lụy đến chỗ đau hay không?

Quân Vực lông mi run rẩy, thanh âm khàn khàn vang lên

"Đã cảm thấy ta phiền, cần gì phải làm bộ quan tâm ta."

Tô Yên "....."

Quả thực chính là càn quấy.

Tựa hồ mỗi một lần đối mặt với Quân Vực, lý trí cô luôn bị đánh rớt.

Thế cho nên lười nói cái gì với hắn.

Thấy hắn còn có sức lực lật ngược phải trái như vậy, chắc là cũng không có đại sự gì.

Trở tay cầm tay hắn, ngừng động tác trên tay.

Xoay người lôi kéo hắn đi vào trong phòng

"Đi ăn cơm."

Cô nói ba chữ.

Quân Vực lúc nãy ở chỗ đó không nhúc nhích, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời.

_____________

Ngủ ngon nhaa các tềnh yiuuuuu
 
Chương 441: Tô tiểu gia là nữ sinh 47


Edit: Tinh Niệm

Thuận theo cô đi vào trong phòng.

Nhìn bộ dáng hắn thực ốm yếu, thực làm người đau lòng.

Nhưng mà khi đi ngang qua Tần Tình Nguyệt, con ngươi hẹp dài nâng lên, nhìn phía cô ta.

Tần Tình Nguyệt bị hắn nhìn đến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy thân thể lạnh cả người như là bị dính băng lên người vậy.

Ánh mắt cuồn cuộn cả nửa ngày, khóe môi tái nhợt gợi lên một ý cười châm chọc.

Giống như là cười nhạo cô không biết lượng sức mình.

Chuyện này bất quá chỉ xảy ra trong giây lát.

Sau đó, hắn lại lần nữa buông hạ mặt mày, khôi phục bộ dáng tái nhợt yếu ớt, gió thổi liền bay.

Đi vào trong phòng, ngồi xuống.

Quân Vực ngồi ở bên người Tô Yên.

Nhìn thức ăn trên bàn, ba mặn một canh. Bọn họ hai người vậy là đủ rồi.

Tần Tình Nguyệt đứng ở bên cạnh giới thiệu

"Thiếu gia, em từ Hồng Đậu nghe nói ngài thích ăn món ăn mặn, liền làm món bạo xào gà đinh này, ngài nếm thử."

Tô Yên cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một khối nếm thử.

Thịt gà thực non mềm, hương vị tươi ngon, độ cay vừa phải.

Cô gật gật đầu

"Ăn rất ngon."

Được một câu lời bình của Tô Yên, Tần Tình Nguyệt nguyên bản có chút thấp thỏm rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Càng vui vẻ hướng về Tô Yên đề cử hai món thức ăn khác.

Thuận đường bưng lên chén canh,

"Thiếu gia, Tình Nguyệt ninh cho ngài một chén canh miến xương vịt, ngài nếm thử?"

Tô Yên gật đầu.

Sau đó, Tần Tình Nguyệt mang lại đây, cẩn thận đưa tới trước mặt Tô Yên

"Ngài nếm thử?"

Tô Yên cầm thìa uống một ngụm,

"Ân, rất ngon."

Cô trả lời nghiêm túc.

Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại càng lớn.

Không có gì vui hơn việc được người mình để ý nhất khen một câu.

Tô Yên uống uống, phát hiện người nào đó ngồi bên cạnh bất động không nhúc nhích.

Cô nghiêng đầu,

"Thật không đói bụng?"

Quân Vực lúc này lại trả lời khác đi, hắn ra tiếng

"Đói"

"Vậy sao lại không ăn?"

"Không muốn ăn gà đinh."

Tô Yên: "....."

Tần Tình Nguyệt kiên nhẫn nói

"Tiên sinh, ngài có thể nếm thử món canh miến xương vịt này."

Nói xong, múc một chén đưa tới trước mặt Quân Vực.

Quân Vực không ra tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chén canh này.

Rốt cuộc hắn duỗi tay, bưng lên.

Tô Yên dời đi ánh nhìn, tiếp tục ăn cơm.

Nào biết....

Liền nghe ầm một tiếng.

Chén cùng với thìa đều rơi xuống đất.

Tô Yên không nhìn thấy, chỉ nghĩ là cầm không chắc.

Mà Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại dừng một chút.

Bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy, vị Túc Cửu Từ tiên sinh này bưng chén lên, sau đó, buông tay ra.

Khi thanh âm vỡ vụn kia vang lên, cô còn cảm nhận được Túc Cửu Từ tiên sinh liếc ánh mắt về phía cô.

Nhìn chén vỡ vụn trên mặt đất, ra tiếng

"Lại múc một chén."

Tần Tình Nguyệt lên tiếng

"Vâng."

Đang muốn có động tác, liền nghe thanh âm Quân Vực

"Không thích uống canh miến."

Tô Yên nhìn về phía hắn, sau đó duỗi tay chỉ vào thức ăn khác

"Ăn cái này?"

"Không muốn"

"Cái này?"

"Không ăn"

Tô Yên: "....."

Tức khắc, căn phòng an tĩnh lại.

Tô Yên nhìn hắn, hỏi

"Anh muốn ăn cái gì?"

"Không biết"

Tiểu Hoa nghe ký chủ cùng nam chủ nói chuyện với nhau.

Tặc lưỡi.

Vị thiếu chủ Quân Vực này quả nhiên là không giống người thường a.

Một giây lại một giây dẫm lên điểm kiên nhẫn mấu chốt của ký chủ nhà nó mà đi a.

Đây chỗ nào là khó hầu hạ.

Đây là làm khó dễ.

Là cái loại trực tiếp trắng trợn táo bạo á.

Mà càng làm cho Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán là ký chủ không tức giận!

Còn rất có kiên nhẫn nói với Tần Tình Nguyệt

"Lại đi chuẩn bị một ít."

Tần Tình Nguyệt mới vừa đồng ý.

Tô Yên lại cố ý cường điệu

"Bảo đầu bếp nữ làm."

Tần Tình Nguyệt sắc mặt cứng đờ, sau đó gật đầu, đi ra bên ngoài.
 
Chương 442: Tô tiểu gia là nữ sinh 48


Edit: Tinh Niệm

Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời đi, chiếc đũa trong tay Tô Yên cũng thả xuống dưới.

Cô nghiêng đầu nhìn Quân Vực,

"Anh vì sao chán ghét Tình Nguyệt?"

Quân Vực lông mi run rẩy, không nói chuyện.

Cũng chỉ cúi đầu.

Vì sao?

Bởi vì nữ nhân Tần Tình Nguyệt kia, ánh mắt nhìn Tô Yên giống cách hắn nhìn về phía cô vậy.

Ánh mắt kia quá quen thuộc a.

Dục vọng độc chiếm mãnh liệt áp ở đáy mắt.

Khiến hắn nhìn đến tâm sinh chán ghét.

Không chỉ thế.

Tô Yên còn rất thích cô ta.

Càng như thế, hắn càng chán ghét.

Tô Yên nhấp môi.

Cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây. Ăn vào trong miệng.

Không hề liếc mắt nhìn Quân Vực một cái.

Nói chuyện với hắn, tức đến no rồi.

Đứng lên, cô muốn đi.

Kết quả liền nghe Quân Vực một câu

"Tiểu Quai không yêu ta, hiện giờ, ngay cả ngồi cùng ta cũng không muốn?"

Tô Yên: "......"

Cô quay đầu nhìn Quân Vực.

Quân Vực đôi mắt đen nhánh rất là u oán nhìn cô.

Môi nhẹ miết, bộ dáng như là bị ủy khuất lớn lắm.

Lại thấy hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu.

Nhìn kỹ, cũng thật là vừa ủy khuất, vừa đáng thương.

Người nào đó tựa hồ còn muốn lên án rất nhiều

"Tiểu Quai hình như càng để ý cô ta hơn."

Lúc hắn nói, thanh âm run một cái.

Ai da.

Tiểu Hoa vừa nghe, lòng cũng cảm thấy đau a.

Tô Yên trầm mặc một cái chớp mắt.

Đi qua, duỗi tay ấn bờ vai của hắn, để hắn dựa vào ghế ở sau người.

Toàn bộ thân thể thoáng nằm ngửa, Quân Vực đang ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.

Đang muốn hỏi, kết quả, Tô Yên nhắm mắt dán lại, phong bế đôi môi kia tái nhợt.

Một cái hôn, Quân Vực trong mắt tức khắc liền sáng.

Cái gì u oán ủy khuất, cái gì thương tâm khổ sở.

Hết thảy đều biến mất.

Ân, đối với Quân Vực mà nói, không có gì là một cái hôn của Tô Yên không giải quyết được.

Nếu một lần không được, vậy hai lần.

Trong chốc lát, Quân Vực đã quên những đau đớn trong thân thể.

Duỗi tay trực tiếp ôm Tô Yên vào trong lòng ngực.

Sức lực kia lớn đến nỗi Tô Yên trong một chốc cũng không thoát được.

Chỗ nào còn bộ dáng suy yếu không được??

Tức khắc, trong phòng không khí từ lặng im biệt nữu, biến thành xuân về hoa nở.

Tần Tình Nguyệt đứng ở ngoài cửa. Trên tay bưng một mâm thức ăn.

Toàn bộ thân thể chợt cứng đờ.

Một đôi tay gắt gao nắm chặt khay, móng tay như là muốn cắm vào trong đó.

Cô không thể tin tưởng, mắt đầy khiếp sợ.

Đây, sao có thể?

Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ?

Hôn môi?

Nam cùng nam??

Đột nhiên, Tần Tình Nguyệt lập tức hiểu rõ vì sao Túc Cửu đối địch mình như vậy.

Bị hắn phát hiện?? Phát hiện tình cảm mình vẫn luôn che dấu thực tốt?

Tần Tình Nguyệt cúi đầu, hít sâu một hơi, nỗ lực sửa sang lại cảm xúc bản thân.

Thiếu gia là người tốt đẹp như vậy, giống như ánh nắng ấm áp.

Sợ là có không ít người sẽ nhớ thương, sẽ có suy nghĩ muốn một mình chiếm hữu đi?

Đặc biệt là, đối với cô, người có quá khứ hắc ám như vậy.

Càng là muốn thiếu gia yêu thích chính mình, tốt nhất mình phải là người đặc biệt với thiếu gia.

Ý nghĩ như vậy, vào cái ngày thiếu gia đem cô bảo hộ ở sau người, giết chết những tên ghê tởm đó, đã xuất hiện.

Mà làm Tình Nguyệt cao hứng chính là, thiếu gia đối với cô cũng xác thật khác với mọi người.

Mặc dù thiếu gia rất ít nói, nhưng là từ hành vi của ngài là có thể nhìn ra.

Thiếu gia tốt đẹp như vậy, làm cô sinh ra một chút ảo tưởng.

Có lẽ, chỉ cần cô nỗ lực, yên lặng ở bên người thiếu gia.

Một ngày nào đó, thiếu gia sẽ là ánh sáng của riêng mình cô.
 
Chương 443: Tô tiểu gia là nữ sinh 49


Edit: Tinh Niệm

Chỉ là hiện tại, cái ý tưởng này. Bị một màn cực kỳ triền miên như vậy đánh vỡ.

Hóa ra, thiếu gia lại thích nam nhân sao?

Nhưng vì cái gì, một hai phải là Túc Cửu Từ?

Thân thể giằng co, phiếm cảm lạnh ý. Cô cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng rời đi.

Mà trận hôn môi này, vốn là Tô Yên chủ động.

Kết quả chờ đến lúc kết thúc, người mệt vẫn là cô.

Quân Vực cũng không còn có bộ dáng vừa rồi, ngược lại hai mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm môi Tô Yên.

Thật giống như hận không thể ăn một ngụm vậy.

Tô Yên đứng dậy.

Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc

"Anh không cần vô cớ gây rối."

Chính là nói bộ dáng hắn vừa mới làm khó dễ.

Quân Vực lúc này một bộ tâm tư tất cả đều ở trên môi phấn nộn kia.

Tô Yên nói cái gì, chính là cái đó.

Hắn ra tiếng đáp ứng.

"Được"

Tô Yên thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, gật gật đầu.

Không quản hắn nữa, ngồi ở bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa muốn tiếp tục ăn.

Quân Vực nhìn cô, một phen suy nghĩ rơi vào khoảng không.

Tô Yên chỉ qua một mâm bạo xào gà đinh kia, ý bảo hắn ăn cơm.

Quân Vực nhìn bạo xào gà đinh, lại nhớ đến sắc mặt hạ nhân vừa rồi.

Không có động.

Trong chốc lát, mày Tô Yên hoàn toàn nhíu chặt.

Sao nói như thế nào cũng không ăn?

Trên đời này còn có người nào thích bắt bẻ hơn hắn không?

Tần Tình Nguyệt không ở chỗ này còn gì?

Như thế nào vẫn không ăn??

Cô rũ mắt, uống một ngụm canh miến xương vịt.

"Tô gia trong nhà cũng chỉ có mấy thứ này, không ăn, cũng không có món khác. Hoặc là bụng đói, hoặc là về nhà ăn."

Thanh âm cô nhợt nhạt, không có gì phập phồng.

Quân Vực thân thể cứng đờ.

Cặp mắt nóng rực cũng chậm rãi phai nhạt.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Không nói ăn, cũng không nói không ăn.

Vừa mới nãy không khí còn triền miên ái muội, ngay lập tức liền lạnh xuống.

Cô cúi đầu không nói lời nào, một muỗng một muỗng uống canh miến.

Lúc này Hồng Đậu đi đến, còn bưng thức ăn.

"Thiếu gia, ngài...."

Lời nói còn chưa dứt.

Tô Yên giơ tay ầm một tiếng, chén đựng đầy canh miến xương vịt trong tay bị quăng ngã xuống đất.

Hồng Đậu lần đầu tiên thấy chủ tử mình tức giận lớn như vậy.

Sau đó, liền nghe thanh âm Tô Yên nhạt nhẽo nói

"Mang lên cũng lãng phí, không dùng tới."

Tay Quân Vực chợt nắm chặt.

Hắn nhìn Tô Yên.

Duỗi tay muốn kéo cô.

Kết quả, Tô Yên đã đứng lên, ghế dựa phía sau đảo đi, ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Cô không hề nhìn Quân Vực, đi ra bên ngoài.

Vừa đi, một bên lột một viên kẹo sữa ăn vào trong miệng.

Nhắm mắt lại, xoa ấn đường.

Quân Vực tay đang nâng lên cứng đờ.

Cả nửa ngày, mới chậm rãi rơi xuống, lại lần nữa đặt ở trên đùi.

Hắn cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ ngồi ở đằng kia.

Hồng Đậu, bưng thức ăn thả xuống cũng không xong không bỏ cũng không phải.

Này...., cô yên lặng nhìn nhìn Túc Cửu Từ.

Thiếu gia cùng cô gia tương lai cãi nhau???

Nhưng mà, việc của thiếu gia, cũng không phải cô có thể nhúng tay.

Vẫn nên thành thành thật thật nghe thiếu gia nói là được.

Kết quả, Hồng Đậu chậm rãi hành lễ. Bưng khay đi ra ngoài.

Tô Yên tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, mày càng nhíu chặt.

Trên thế giới này, như thế nào sẽ có người vô cớ gây rối như vậy?

Nhìn liền khiến cô tức giận.

Hồng Đậu đem đồ ăn quay trở lại phòng bếp.

Tần Tình Nguyệt vừa vặn nhìn thấy.

Nghi hoặc

"Hồng Đậu, sao lại đem đồ ăn quay trở lại?"

Hồng Đậu lắc đầu,

"Cô cũng đừng đi, thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh cãi nhau."
 
Chương 444: Tô tiểu gia là nữ sinh 50


Edit: Tinh Niệm

Tần Tình Nguyệt nghe Hồng Đậu nói, dừng việc trong tay lại.

Hồng Đậu thở dài, một bên đem thức ăn đặt vào lồng, một bên lầm bầm lầu bầu

"Ta vốn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh cùng thiếu gia nhà chúng ta xứng đôi cực kỳ. Mỗi lần nhìn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh, đều có thể phát hiện ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người thiếu gia."

Dừng một chút lại nói tiếp

"Thiếu gia cũng thích hắn, nếu không sẽ không đối tốt với hắn như thế, cũng không biết là sao, đột nhiên lại tức giận lớn như thế?"

Nói xong, lắc đầu thở dài.

Tần Tình Nguyệt nắm chặt chung trà trong tay.

Cúi đầu, cực lực khắc chế mới đặt chung trà kia ở trên khay.

Cô tận lực làm thanh âm chính mình nghe thật bình tĩnh

"Hai người bọn họ sao lại là tuyệt phối? Thiếu gia đáng giá với người tốt hơn. Ta thật ra nhìn Túc Cửu Từ kia phẩm tính không tốt như vậy."

Hồng Đậu nghiêng đầu,

"Sao?"

Ngày xưa Tần Tình Nguyệt rất ít nói, nói chuyện cũng phần lớn đều là nghe, hiếm khi phát biểu suy nghĩ của mình.

Hiện giờ, lại nói thẳng là không thích Túc Cửu Từ tiên sinh?

Đại khái, Tần Tình Nguyệt cũng cảm thấy chính mình nói quá nhiều.

Bưng nước trà đi ra ngoài.

"Ta đi xem thiếu gia."

Hồng Đậu ở trong phòng bếp thở dài

"Thiếu gia nếu khôi phục thân phận nữ nhi, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi đi?"

Cô tưởng tượng một màn kia.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia mặc nam trang đều thành thói quen rồi.

Nếu Tần Tình Nguyệt nghe được lời này, chắc là sẽ lại lần nữa bị làm cho kinh ngạc.

Nhưng mà, Tần Tình Nguyệt sớm đã rời khỏi phòng bếp, đi tìm Tô Yên.

Những lời này, tự nhiên là không nghe được.

Tô Yên nằm ngửa ở trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.

Mày nhíu chặt.

Trong lòng có suy nghĩ, tự nhiên là ngủ không được.

Nhưng mà cũng không muốn mở mắt ra.

Cô chỉ nằm ở đằng kia, cho đến khi bên tai vang lên thanh âm

"Thiếu gia."

Tô Yên mở to mắt, nhìn thoáng qua.

Tần Tình Nguyệt bưng một ly trà đi tới.

Tô Yên ra tiếng

"Ta không muốn uống trà."

Tần Tình Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói

"Thiếu gia còn đang tức giận ư? Tức giận không tốt với thân thể. Mọi việc luôn có phương pháp giải quyết, chỉ là xem thiếu gia có nguyện ý làm hay không."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.

Cô ngồi dậy, trong chốc lát, cuối cùng cũng tiếp nhận trà trong tay Tần Tình Nguyệt.

Uống hai ngụm.

Tần Tình Nguyệt quỳ gối bên chân Tô Yên, ngẩng đầu nhìn biểu tình cô mang theo áp lực khống chế ái mộ.

Khi nói chuyện, thanh âm liền nhu hòa

"Thiếu gia, ngài đang buồn bực chuyện gì, có bằng lòng giãi bày cùng em hay không? Có lẽ, Tình Nguyệt có thể giúp ngài."

Tô Yên liếc mắt nhìn Tần Tình Nguyệt một cái, không nói gì.

Lại uống hai ngụm nước trà.

Mới ra tiếng nói

"Ta chưa bao giờ gặp qua người như hắn vậy, tính toán chi li, lại keo kiệt. Theo cũng không muốn, không theo cũng không được, như là chuyên môn đối nghịch cùng ta. Thực khiến cho người tức giận mà."

Cô chỉ cần vừa nhớ tới, vừa nãy ở chỗ kia ăn cơm, hắn cái gì cũng không muốn, bộ dáng như thế nào cũng không ăn, cô liền tức giận.

chẳng lẽ bị phong ấn vạn năm, nên rất ít cùng người giao lưu, mới khiến hắn sinh sôi vặn vẹo?

Tần Tình Nguyệt nắm chặt tay, cô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt.

Đại khái có lẽ thiếu gia cũng chưa phát hiện, chính mình để ý Túc Cửu Từ như vậy.

Để ý đến nỗi một người rất ít việc có thể để vào mắt như thiếu gia, hiện giờ lại bị Túc Cửu Từ hoàn toàn chiếm hữu, còn khiến ngài có cảm xúc xích mích lớn đến nhường này.

- --------------

Hẹn mai gặp lại nhaaa mọi người!!!!

晚安!
 
Chương 445: Tô tiểu gia là nữ sinh 50


Edit: Tinh Niệm

Tần Tình Nguyệt ổn định tâm thần, chậm rãi mở miệng

"Thiếu gia, ngài có lẽ nên tìm hiểu nguyên nhân một chút."

Tô Yên cúi đầu, nhìn cô

"Có ý gì?"

Tần Tình Nguyệt tiếp tục nói

"Hai người trong sinh hoạt có nhiều việc nhỏ khắc khẩu, đều không phải là vấn đề nhỏ, mà là từ căn nguyên xảy ra vấn đề."

Cô nhìn thấy Tô Yên lâm vào trầm tư, trước mắt sáng ngời, liền tiếp tục nói

"Thiếu gia tính tình không tranh không đoạt, cũng là thị phi phân minh. Có một số việc cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhưng mà Túc Cửu Từ tiên sinh chỉ sợ không phải dạng người này.

phong cách làm việc của Túc Cửu Từ tiên sinh, Tình Nguyệt sau khi tới đây cũng từng nghe qua một vài lần.

Túc Cửu Từ tiên sinh là kiêu hùng, làm việc bất kể hậu quả, không từ thủ đoạn, nam nhân như vậy có thể thành đại sự.

Nhưng, thiếu gia, hắn rất dễ dàng chạm vào điểm mấu chốt của ngài, làm cho hai người khắc khẩu.

Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh chỉ sợ ngay từ tính cách đã không hợp nhau."

Tần Tình Nguyệt nói một đoạn rất dài.

Từ từ mưu tính.

Tô Yên không nói chuyện, cô chỉ nhìn thoáng qua Tần Tình Nguyệt.

Sau đó không thể hiểu được hỏi một câu

"Em không thích Túc Cửu Từ, em chán ghét hắn?"

Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ, trên mặt tươi cười đều có chút cứng lại.

Cô ra tiếng

"Đối với thiếu gia không tốt, Tình Nguyệt đều sẽ chán ghét."

Tô Yên nhìn cô, như là tìm tòi nghiên cứu những lời cô nói là thật hay giả.

Tần Tình Nguyệt bị nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày sau, cứng đờ mở miệng

"Thiếu, thiếu gia?"

Tô Yên chậm rãi dời đi đôi mắt.

Đặt chung trà kia ở trên khay, lại lần nữa nằm trở về ghế quý phi, nhắm mắt lại, chậm rì rì mở miệng

"Hắn đối với ta rất tốt."

Tần Tình Nguyệt không thể tin tưởng

"Thiếu, thiếu gia, ngài nói cái gì?"

Vừa mới nãy không phải còn nói nhìn thấy Túc Cửu Từ liền tức giận sao?

Như thế nào hiện giờ lập tức liền thay đổi suy nghĩ??

Hơn nữa, Tần Tình Nguyệt nghe ra được, thiếu gia đối với Túc Cửu Từ không còn bực bội như vừa nãy, ngược lại là hòa hoãn xuống rồi.

Cái này làm cho Tần Tình Nguyệt có chút bất an.

Không rõ là vì cái gì.

Tô Yên nhắm mắt lại, chậm rì rì

"Tình Nguyệt, em đã từng nghĩ qua về tương lai sau này chưa?"

Tình Nguyệt đem những ý tưởng kia vứt ra sau đầu, trả lời

"Thiếu gia, Tình Nguyệt muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngài, vĩnh viễn làm thủ hạ đắc lực nhất của ngài."

Tô Yên hỏi

"Còn có suy nghĩ khác không?"

Tần Tình Nguyệt khó hiểu

"Thiếu gia.... ngài là không muốn Tình Nguyệt tiếp tục ở trước mặt ngài sao?"

Tô Yên mở mắt ra

"Ta không chán ghét em."

Giọng nói vang lên, Tần Tình Nguyệt chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó liền nghe Tô Yên nói

"Nhưng mà, hắn dường như không quá thích em, em cũng không thích hắn. Ngày sau chờ hắn ở chỗ này, ta không muốn lại có một đống phiền toái."

Lời nói rơi xuống, Tần Tình Nguyệt ngốc lăng.

Thiếu gia nói tới tương lai của ngài.

Thiếu gia tương lai có Túc Cửu Từ, lại không có cô.

Mà thiếu gia thế nhưng tại lúc tức giận với Túc Cửu Từ như vậy, còn suy nghĩ tương lai sau này với hắn.

Thế nhưng còn đang suy nghĩ về hắn!!!

Tần Tình Nguyệt tay dùng sức nắm chặt khay, ngón tay trắng bệch.

Cô cúi đầu, thật là ghen ghét tên Túc Cửu Từ kia a.

Hắn rốt cuộc là dùng biện pháp gì, có thể khiến thiếu gia thương hắn như vậy.

Bởi vì hắn tồn tại, hiện giờ chính mình bị thiếu gia vứt bỏ.

Đây, tất cả đều là bởi vì Túc Cửu Từ!!

Tần Tình Nguyệt cúi đầu, thân hình lung lay đứng dậy

"Thiếu, thiếu gia, nước trà ngài uống xong rồi, Tình Nguyệt lại lấy đi cho ngài một ly."

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Cô sợ nếu không đi, nước mắt liền muốn chảy ra.

Cô hiện giờ bị thiếu gia vứt bỏ rồi.
 
Chương 446: Tô tiểu gia là nữ sinh 51


Edit: Tinh Niệm

Sao có thể đây?

Cô sở dĩ sống sót, tất cả đều nhờ thiếu gia.

Thiếu gia ở đâu, cô liền ở đó.

Nếu là thiếu gia bởi vì Túc Cửu Từ kia mà vứt bỏ cô.

Cô không ngại tự mình đi gặp Túc Cửu Từ một lần.

Cô cúi đầu, về tới phòng bếp, thực mau bưng một chung trà mới đi ra.

Lại lại lần nữa đi về hướng phòng Tô Yên.

Tần Tình Nguyệt bưng nước trà đi vào trong phòng. Phát hiện Túc Cửu Từ vẫn duy trì bộ dáng lúc trước.

Cúi đầu xuống, vẫn không nhúc nhích.

Tần Tình Nguyệt đi đến trước mặt Túc Cửu Từ.

Đặt chung trà kia ở trên bàn.

"Túc Cửu Từ tiên sinh, thiếu gia phái ta tới hỏi một chút, ngài khi nào đi về."

Túc Cửu Từ thân thể cứng đờ.

Tay đặt ở trên đùi run lên.

Cúi đầu vẫn không nói gì.

Tần Tình Nguyệt từng câu từng chữ.

"Tiên sinh, làm người hẳn phải tự hiểu lấy, không thể bởi chủ nhà mềm lòng, liền ăn vạ ở trong phòng người khác không đi, ngài nói có phải hay không?"

Cô ta một bên nói, một bên đem ly trà kia đặt ở trước mặt Túc Cửu Từ

"Thiếu gia ngày ngày bận rộn như vậy, cũng không có khả năng lúc nào cũng nhường nhịn ngài, sau khi được một tấc lại muốn tiến một thước, chính là cục diện khiến người xấu hổ hiện giờ."

Túc Cửu Từ thân hình lắc lư một cái chớp mắt.

Hắn sắc mặt trắng một chút, lông mi đen nhánh run rẩy, môi mỏng mím chặt, chậm chạp chưa nói một lời.

Tần Tình Nguyệt đợi trong chốc lát, nhìn Túc Cửu Từ như cũ một câu không nói.

Cười lên

"Túc Cửu Từ tiên sinh, ngài xem, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, ta không phải thiếu gia, ngài lộ ra bộ dáng yếu đuối mong manh, ta cũng sẽ không bị đẩy vòng vòng đâu a."

Tầm mắt cô ta chuyển dời đến bát canh miến xương vịt trên mặt đất kia.

Cô đến nay đều nhớ rõ, khi Túc Cửu Từ nhìn về phía mình, ánh mắt kia mang theo trào phúng cùng khinh thường.

Tự nhiên, đối với bộ dáng hiện giờ của Túc Cửu Từ, một chút cũng không mắc lừa.

Thanh âm không biết như thế nào lại thay đổi.

Cô ta một tiếng lại một tiếng

"Chỉ cần cho ta thời gian, ta tin tưởng có thể làm cho thiếu gia trong lòng có ta.

Mà thiếu gia đối với ngươi.... giống như là đối đãi với một món đồ chơi yêu thích vậy.

Lúc thích tự nhiên cảm thấy chỗ nào cũng tốt, nhưng giống như là vừa rồi, bị chọc tức, cái món đồ chơi này, vẫn là bị bỏ đi."

Túc Cửu Từ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, môi càng mím càng chặt.

Hắn vẫn không nói chuyện.

Chỉ là ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, giống như một bức tượng ở đằng kia.

Tần Tình Nguyệt thấy hắn một bộ dáng bị đả kích, cũng thu liễm ánh mắt công kích.

Nói

"Túc Cửu Từ tiên sinh, nếu đã ăn xong cơm, liền mau rời đi đi. Rốt cuộc quan hệ giữa ngài và Hồng Bang còn chưa tới nỗi thân mật khăng khít."

Nói xong, Tần Tình Nguyệt đi ra ngoài.

Ở trong lòng, cô ta đã chắc chắn tám chín phần mười.

Lời cô ta nói, có lẽ người khác nghe sẽ không có gì nghiêm trọng, nhưng mà cô ta biết, những lời đó tuyệt đối có thể khiến tâm Túc Cửu Từ đau đớn.

Khi Túc Cửu Từ nhìn về phía thiếu gia, ánh mắt kia nóng rực, còn có tâm tư độc chiếm bá đạo.

Chỉ cần liếc một cái, đều cảm thấy bỏng mắt.

Ở trong mắt Túc Cửu Từ, cô ta chính là một hạt cát.

Thiếu gia càng để ý cô, hạt cát này liền khiến hắn càng sinh đau.

Phần lớn cho rằng Túc Cửu Từ lăn lộn mù quáng, thế cho nên quyền chủ động phải ở trong tay hắn.

Nhưng mà sai rồi.

Quyền chủ động ở bên phía thiếu gia.

Nếu thiếu gia nguyện ý sủng, tự nhiên là thực tốt.
 
Chương 447: Tô tiểu gia là nữ sinh 52


Edit: Tinh Niệm

Nếu thiếu gia không muốn...., sẽ như bây giờ vậy.

Túc Cửu Từ y chang một món đồ chơi bị vứt bỏ, chỉ có thể ngồi tại nơi đó không làm được gì.

Cho nên câu nói cuối cùng kia, là cố tình đâm đau Túc Cửu Từ.

Quá yêu, chính là không có đường lui, không có chủ quyền.

Thời gian một chút trôi qua.

Thái dương cũng dần dần rơi xuống, sắc trời gần hoàng hôn.

Tô Yên ngã vào trên ghế quý phi, nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Đậu chạy tới, cúi đầu nói

"Thiếu gia, Túc tiên sinh vẫn không dùng cơm."

Tô Yên nhấp môi một chút,

"Hắn không ăn, ta cũng không có cách nào."

Giọng nói nhàn nhạt, không có gì phập phồng.

Bộ dáng giống như không thèm để ý.

Chỉ là một lát sau, lại nói

"Đổi những đồ ăn đó đi, xem hắn ăn không."

Hồng Đậu hơi há mồm muốn nhắc nhở thiếu gia.

Đây đã là lần đổi thức ăn thứ ba rồi.

Túc tiên sinh hắn không ăn, vậy, vậy không phải đổi nhiều đổi ít thì vẫn là không ăn sao?

Hồng Đậu nhìn hai người này giận dỗi nhau.

Một người bên kia ngồi im như tượng, không nói một câu.

Một người nằm ở chỗ này nhắm mắt lại một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền".

Hồng Đậu nhỏ giọng nói

"Thiếu gia, Túc tiên sinh hẳn là... một ngày đều chưa có ăn cơm đi? Ngài ấy hiện tại vẫn không ăn, nếu không... em đi đổi một ít đồ thanh đạm mang qua đó?"

Tô Yên nghe, mí mắt giật giật.

Trầm mặc thật lâu.

Ngay khi Hồng Đậu thấy thiếu gia nãy giờ không nói gì, tính toán lại đi đổi một bàn thức ăn thì thiếu gia đột nhiên mở mắt.

Cô từ trên ghế quý phi đứng lên.

Không nói chuyện, chỉ đi về phòng mình.

Hồng Đậu bị hành động đột nhiên của thiếu gia nhà mình làm cho hoảng sợ.

"Thiếu, thiếu gia??"

Một bên kêu, một bên đuổi theo.

Khi Tô Yên đi vào phòng.

Thấy Quân Vực cúi đầu ngồi ở chỗ đó, vẫn là tư thế trước khi cô đi.

Một bộ dáng bóng người cô độc, khổ sở không nói một lời.

Nhẹ nhàng đâm vào tim cô một chút.

Cô nhíu mày thật chặt.

Cỗ tức giận kia biến thành bực bội.

Cô không thích hắn như thế này.

Cũng không biết vì sao, chỉ là không thích.

Khi nhìn bộ dáng này của hắn, chính mình cũng sẽ khổ sở theo.

Loại tâm tư không thể hiểu được này khiến cô trở nên bực bội.

Khác với tâm tình khó chịu lúc ngày mưa.

Nó là một loại rối rắm muốn ôm hắn một cái lại muốn đánh hắn hai cái.

Tô Yên bước bước chân, đi đến trước mặt hắn.

Quân Vực ngẩng đầu, nhìn về phía cô, biểu tình có chút hoảng hốt.

Dường như qua thật lâu, hắn mới thấy rõ người đứng trước mắt là Tô Yên.

Sau đó lại cúi đầu, khóe môi nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt có vẻ suy yếu vô cùng.

Lông mi run rẩy một chút, thanh âm chậm rãi chậm rãi

"Là, muốn tới đuổi ta đi sao?"

Hắn đợi trong chốc lát, không chờ được đáp án.

Liền chậm rãi đứng dậy.

Thân thể quơ quơ, đỡ cái bàn mới dần dần ổn định thân hình.

Hắn vẫn cười nhợt nhạt như vậy, vô hại yếu ớt, nhưng lời nói ra lại làm người đau lòng

"Ta, liền đi trước."

Thanh âm rơi xuống, đã muốn đi ra cửa.

Một giây, hai giây, ba giây.

Tô Yên rốt cuộc vẫn kéo hắn lại.

Cô nhắm mắt, sau đó sức lực nắm chặt càng lúc càng lớn.

Kéo người về đúng chỗ lúc nãy, cường ngạnh bắt hắn ngồi xuống.

Tô Yên chạm chạm đồ ăn trên bàn, vẫn rất ấm áp.

Kéo qua một đĩa thức ăn thanh đạm.

Cô ngồi ở bên cạnh, ra tiếng hỏi

"Anh tự ăn, hay là muốn em đút?"
 
Chương 448: Tô tiểu gia là nữ sinh 53


Edit: Tinh Niệm

Quân Vực ngồi ở chỗ đó, chậm chạp không nói gì.

Tô Yên lấy đũa qua, duỗi tay gắp lên một ít rau xanh.

Đưa tới bên miệng hắn.

"Há mồm."

Quân Vực thành thành thật thật hé miệng.

Buông xuống mặt mày, không nhìn Tô Yên cái nào, nhưng mà lại ngoan ngoãn ăn.

Mới vừa ăn xong, tiếp đến lại là một đũa rau xanh.

Đút một ngụm lại một ngụm. Động tác thành thạo.

Tô Yên không biết nấu cơm.

Nhưng mà kỹ xảo đút cơm lại là rèn luyện mà thành.

Đút trong chốc lát, bưng nước trà còn ấm áp bên cạnh lên, đưa tới bên môi bảo hắn uống.

Chờ nửa giờ.

Qúa trình đút cơm yên tĩnh này, lấy một loại không khí quỷ dị bắt đầu, cũng lấy trầm mặc kết thúc.

Leng keng leng keng, chỉ có thể nghe được thanh âm chiếc đũa chạm vào chén.

Cho đến khi thấy hắn ăn được kha khá. Tô Yên liền ngừng lại.

Mà lúc này, sắc trời bên ngoài cũng đã đen hoàn toàn.

Cô ra tiếng,

"Hôm nay buổi tối ở chỗ này, hay là trở về?"

Quân Vực cúi đầu,

"Trở về đi."

Hắn thành thành thật thật trả lời.

Khó được thông minh. Tô Yên chớp chớp mắt, đại khái là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

"Lý do?"

Quân Vực thân thể dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt đen nhánh, tất cả đều là cảm xúc cô xem không hiểu.

Cuối cùng, hắn nhợt nhạt cười, ánh đèn trong phòng làm sắc mặt tái nhợt của hắn lây dính một chút khí sắc

"Không thể được một tấc lại muốn tiến một thước a."

Nghe thanh âm kia khiến người đau thấu tim

"Cũng không thể, bởi vì em mềm lòng, liền ăn vạ ở nơi này không đi, vẫn là, phải tự mình hiểu lấy."

Hắn một câu một câu chậm rãi nói.

Tô Yên nghe, mày nhíu càng ngày càng chặt.

Trách không được nhìn bộ dáng hắn héo héo, hóa ra là suy nghĩ cái này?

Nhưng mà, hắn là loại người này sao?

Được một tấc lại muốn tiến một thước, tự mình hiểu lấy?

Nếu hắn biết tám chữ này, hai người bọn họ sao có thể gặp nhau??

Cô nhìn hắn, nửa ngày sau nói

"Là ai nói với anh cái này?"

Quân Vực trầm mặc.

Tô Yên thấy hắn im lặng đến sắp không nhịn được.

Người này, từ khi tỉnh dậy đã không thể hiểu được.

Cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ.

Quân Vực hỏi

"Em yêu ta sao?"

Cô trầm mặc

Ánh mắt Quân Vực trong nháy mắt liền ảm đạm

"Tiểu Quai không yêu ta, có phải hay không?"

Cô trầm mặc.

Từ sau lúc đó, là đến khi tỉnh ngủ.

Yêu?

Không yêu??

Tô Yên suy nghĩ thật lâu.

Cuối cùng, cô nhìn bộ dáng kia của Quân Vực.

Kéo tay hắn lại.

"Anh nói yêu là gì?"

Cô đột ngột hỏi ra miệng.

Quân Vực ngẩng đầu, sửng sốt.

Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi, chậm rì rì nói

"Em không phải là không trả lời anh, em chỉ không hiểu anh nói yêu là có ý gì."

Bởi vì không hiểu, cho nên không cách nào trả lời.

Sau đó, Tô Yên lại nói

"Nhưng mà, em thích ở bên anh. Với em mà nói, anh rất quan trọng. So với bất luận kẻ nào đều quan trọng hơn."

Cô không cách nào đưa ra hứa hẹn.

Có thể nói, chỉ có điều này.

Khi giọng nói cô rơi xuống, liền nhìn thấy trong ánh mắt đen nhánh kia của Quân Vực, mang theo ánh sáng nhìn cô.

Tình cảm nóng rực bị áp chế ở đáy mắt, phảng phất lại lại lần nữa bắt lửa bùng cháy lên.

Hắn hơi há mồm, có chút kích động nói

"Tiểu Quai"

Cuối cùng, cũng chỉ có thể khàn khàn kêu một tiếng Tiểu Quai.

Trong chốc lát, trên mặt ý cười càng lúc càng lớn.

Kìm chế không được, khóe môi hơi hơi cong lên.

Khác hẳn với bộ dạng làm người đau lòng lúc trước, giống như hai người khác nhau.

Sau đó, hắn đứng lên, ôm người vào trong ngực, trực tiếp đè ở trên bàn.

_____________

Ầy!!! Dự là hai hôm nữa sẽ hoàn vị diện này a.

Chúc các nàng ngủ ngon nhaaaa.

(〃∇)ノ^^^^ ミ ☆☆sweet dream!!☆☆彡
 
Chương 449: Tô tiểu gia là nữ sinh 54


Edit: Tinh Niệm

Mà nguyên bản, Hồng Đậu cùng Tần Tình Nguyệt đang bưng cháo gạo kê đi vào trong phòng.

Vừa vặn nhìn thấy một màn kia.

Túc Cửu Từ tiên sinh lúc trước nhìn qua còn có vẻ yếu ớt vô cùng, lúc này lại đè nặng thiếu gia nhà bọn họ ở trên bàn mà hôn nồng nhiệt.

Cả một bàn đồ ăn bị đẩy sang một bên.

Trình độ kịch liệt kia, còn có bộ dáng Túc Cửu Từ tiên sinh công thành đoạt đất. Trông như thiếu gia nhà bọn họ bị khi dễ thảm hề hề vậy.

Hồng Đậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đỏ bừng mặt.

Này, này thiếu gia cùng cô gia tương lai hôn môi, sao lại không đóng cửa lại vậy?

Nhìn thật khiến người ta thẹn thùng.

Người yêu nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, đều là chuyện bình thường cả.

Hồng Đậu nghĩ nghĩ, trốn sang một bên.

Chỉ là cô mới vừa đi, liền nhìn thấy Tần Tình Nguyệt còn đứng ở đằng kia.

Sắc mặt cô ta ảm đạm, giống như mất hồn.

Hồng Đậu đi lôi kéo cô ta, nhỏ giọng nói

"Tình Nguyệt, chúng ta trong chốc lát lại qua đây, không nên quấy rầy thiếu gia cùng cô gia tương lai a."

Tần Tình Nguyệt phục hồi tinh thần lại, tùy ý Hồng Đậu kéo mình đi.

Hồng Đậu bên này thực cao hứng, rốt cuộc thiếu gia tìm được ý trung nhân rồi, đây là một việc đáng cao hứng a.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tình Nguyệt, nhỏ giọng hỏi

"Ai, chờ đến khi thiếu gia gả cho Túc Cửu Từ tiên sinh, cô lưu tại nơi này, hay là đi theo thiếu gia vậy?"

Tần Tình Nguyệt ngẩn người, sau đó cười nhạt trả lời

"Ta còn chưa biết nữa. Vì sao.... cô lại công nhận Túc Cửu Từ chính là cô gia tương lai? Còn nữa, vì sao là thiếu gia gả qua đó, mà không phải Túc Cửu Từ phải gả lại đây?"

Hồng Đậu nhìn Tần Tình Nguyệt không thể hiểu được

"Bang chủ cùng Tô nhị gia yêu thương thiếu gia như vậy, chỉ cần thiếu gia thích, bang chủ cùng Tô nhị gia trên cơ bản sẽ không phản đối."

Cho nên ở trong mắt Hồng Đậu, thiếu gia thích, vậy chứng tỏ, việc hôn nhân này đã sắp định rồi.

Tần Tình Nguyệt không chú tâm nghe, trong đầu tất cả đều là hình ảnh vừa rồi.

Lúc này, Hồng Đậu lại nói lần nữa

"Đến vấn đề cô nói cái gì gả hay không, làm gì có chuyện nam tử gả cho nữ tử, trước nay đều là nữ tử gả cho nam tử nha."

Nói xong, Hồng Đậu cảm thấy buồn cười.

Mà Tần Tình Nguyệt sau khi sửng sốt, thân thể lập tức cứng đờ.

Bước chân dừng lại.

"Cái, cái gì? Nữ tử?"

Hồng Đậu thấy vẻ mặt cô ta khiếp sợ, nghĩ lại lời vừa mới nói.

Biểu tình quái dị

"Cô vẫn không biết thiếu gia là nữ tử sao?"

Tần Tình Nguyệt run tay lên, thiếu chút nữa làm rớt cháo gạo kê.

Nhưng mà cũng may, rất mau đã ổn định lại.

Vẫn luôn cho rằng Túc Cửu Từ cùng thiếu gia yêu nhau là trái với tự nhiên.

Chỗ nào biết, thiếu gia lại là nữ tử, cái người kỳ quái thế nhưng chính là cô ta.

Người cô muốn độc chiếm thế nhưng là nữ tử.

Tần Tình Nguyệt trong lòng một trận trời long đất lở.

Nhưng mà cũng không hối hận.

Chỉ là hiện giờ, Túc Cửu Từ cùng thiếu gia lại hòa hảo.

Dựa theo tính nết người kia....

Hơn nữa cô ta nói những lời đó cùng người kia.

Chỉ sợ, Túc Cửu Từ nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn để khiến cô ta rời đi thiếu gia.

Cho nên, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường.

Cô hiện giờ, cái gì cũng không cầu.

Chỉ mong được ở bên người thiếu gia.

Chỉ cần như thế thì tốt rồi.

Mải suy nghĩ nên Hồng Đậu ở trước mặt nói cái gì, cô một chút cũng không nghe vào tai.

Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh thiếu gia bị Túc Cửu Từ ấn ở trên bàn vô lực phản kháng hôn môi.

Với tính nết của thiếu gia.

Nhất định là thực thích thực thích Túc Cửu Từ kia, mới có thể sủng hắn, nhường nhịn hắn như vậy.

Chắc hẳn Túc Cửu Từ chính là dựa vào thiếu gia sủng hắn, mới có thể thay đổi thất thường, tính toán chi li, ghen tị dọa người như vậy.
 
Chương 450: Tô tiểu gia là nữ sinh 55


Edit: Tinh Niệm

Ban đêm buông xuống, Tô Yên cùng Túc Cửu Từ ở bên ngoài hóng gió.

Ngồi ở trên ghế quý phi, Túc Cửu Từ đè hơn nửa thân mình lên Tô Yên.

Gắt gao dán lấy.

Cô muốn động chút cũng không được, hắn một bộ dáng khẩn trương sợ hãi chỉ sợ cô chạy trốn.

Tuy rằng hơi dính người chút.

Nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp thu.

Ít nhất, bộ dáng này so với chiều nay, khiến trong lòng cô dễ chịu hơn chút.

Bóng đêm đen nhánh, trời đầy sao.

thời tiết thật là đẹp.

Chỉ là, không thấy Tiểu Hồng trong bụi hoa.

Hình như từ giữa trưa hôm nay đã không nhìn thấy nó.

Đêm yên tĩnh, khó có khi Tô Yên cảm thấy yên bình.

Tần Tình Nguyệt đi tới.

"Thiếu gia"

Cô cúi đầu, hô lên một tiếng.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Có việc?"

Tần Tình Nguyệt gật đầu.

Tô Yên nghĩ nghĩ, vỗ vỗ cánh tay Quân Vực, ý bảo hắn buông ra chút.

Vốn dĩ cho rằng phải dỗ dành một lúc, chỗ nào biết, hắn thế nhưng thành thành thật thật buông lỏng ra.

Cô có chút kinh ngạc nhìn người phía sau, nhưng mà không nói thêm gì.

Ngồi thẳng dậy.

"Nói đi"

Tần Tình Nguyệt yên lặng nhìn thoáng qua Túc Cửu Từ cũng ngồi dậy, cúi đầu bên cạnh Tô Yên.

Tô Yên giống như hiểu rõ cô suy nghĩ cái gì, ra tiếng

"Không sao đâu, cứ nói đi."

Tần Tình Nguyệt lại quỳ xuống trước mặt Tô Yên.

Cô dập đầu một cái thật mạnh.

Đều có thể nghe rõ ràng thanh âm trán tiếp xúc với mặt đất.

Tần Tình Nguyệt phủ phục trên mặt đất, chậm chạp không chịu ngẩng đầu

"Thiếu gia, mạng của Tình Nguyệt là thiếu gia cứu.

Từ khi thiếu gia mang Tình Nguyệt thoát khỏi địa ngục kia, Tình Nguyệt cũng chỉ có một suy nghĩ, muốn đi theo hầu hạ thiếu gia cả đời."

Tô Yên lẳng lặng nghe, không nói gì.

Sau đó, Tần Tình Nguyệt nói

"Tình Nguyệt biết thiếu gia là nữ tử, sớm muộn gì có một ngày phải gả cho người, nhưng, chỉ cầu thiếu gia, không cần vứt bỏ Tình Nguyệt, cầu ngài, thiếu gia."

Cô thanh âm rõ ràng, là thật lòng muốn ở bên cạnh Tô Yên hầu hạ cả đời.

Tô Yên không có lập tức đồng ý, mà lại nhìn về phía bên cạnh.

"Anh cảm thấy sao?"

Cô hỏi Quân Vực.

Kỳ thật, việc này không cần hỏi hắn.

Tô Yên vốn cũng tính toán muốn Tần Tình Nguyệt đi theo bên người.

Là cô cứu người ra, Tần Tình Nguyệt tựa hồ...đối với cô có chút chấp nhất.

Nếu như phần chấp nhất này không thương tổn cô, vậy cũng không có gì quan trọng.

Nếu như có một ngày Tần Tình Nguyệt tìm được người muốn gả, phải rời đi, vậy liền rời đi, cũng không sao cả.

Nhưng mà, cho tới nay, Quân Vực giống như không thích Tần Tình Nguyệt.

Nếu dựa theo tính tình của hắn, nhất định là muốn làm khó.

Chỉ là lần này, lại một câu cũng chưa nói.

Hắn chỉ an an tĩnh tĩnh cúi đầu ngồi ở chỗ đó.

Khác thường như vậy mới khiến Tô Yên hỏi ra lời.

Quân Vực ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng một chút.

Môi run run, sau đó ra tiếng

"Đều tốt"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Dựa vào tính cách Quân Vực, có thể nói ra lời " hài hòa tốt đẹp " như vậy, cứ cảm thấy quái dị.

Hơn nữa, càng nghe, càng cảm thấy không giống lời nói trong lòng hắn.

"Anh....nói lời thật lòng sao?"

Tô Yên vốn là nghĩ, nếu hắn không phải chán ghét Tần Tình Nguyệt tới cực điểm, vậy thì lưu người lại.

Nếu hắn kịch liệt phản đối, thực chán ghét, vậy thì không để lại nữa.

Chỗ nào biết, lại nghe câu trả lời như vậy từ trong miệng hắn.

Ngược lại khiến cô không xác định.

Quân Vực mí mắt buông xuống, không nói.

Tô Yên nhìn hắn, mày lại nhíu lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom